19-05-2008, 06:31 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bức Thư Gá»i Ngưá»i Äã Khuất
Tác giả:Hiá»n Anh
Con cứ tưởng là con đã hiểu tất cả. Hoá ra con không hiểu gì cả. Má»i váºt cứ quay cuồng rồi chÃnh con cÅ©ng xa lạ vá»›i chÃnh con. Con không biết là mình ở đâu nữa, ở trong mình, hay ở má»™t nÆ¡i nà o rất xa. Con những tưởng là ba biết rõ tất cả. Váºy mà ba bá» con, ba vui thú vá»›i mấy ông bạn già bá» mặc con vá»›i những ná»—i lo toan không nÆ¡i nương tá»±a. Con sợ lắm! Nhưng phải cố gượng dáºy. Không còn cách nà o khác.
Ba Æ¡i! Con thầm gá»i ba những lúc thế nà y để trái tim con ấm lên tưởng như bà n tay ba che chở vá»— vá». Ba ở bên con hay ở má»™t nÆ¡i nà o rất xa. Ba con mình luẩn quẩn bên nhau. Còn cuá»™c Ä‘á»i thì như những thước phim cứ quay Ä‘i quay lại. Äã có lúc con mặc kệ nó. Nhưng rồi nó cứ cuốn con Ä‘i. Chân con cứ phải chạy, tai con cứ phải nghe, mắt con cứ phải nhìn thấy và miệng con thì cứ phải huyên thuyên những Ä‘iá»u vô nghÄ©a lý.
Con chẳng biết kể cho ba nghe chuyện gì cả. Chuyện mẹ ở nhà váºt lá»™n vá»›i bệnh già ca cẩm suốt ngà y, má»™t mình, chỉ có má»™t mình ư? Mẹ hiểu tuổi già cá»§a mẹ hÆ¡n con. Mẹ báºn tâm vá» nó hÆ¡n là báºn tâm vá» con. Con cÅ©ng chẳng giúp được mẹ ngoà i việc lắng nghe má»™t cách thá» Æ¡ và sốt ruá»™t. Con thấy mẹ lẩm cẩm còn mình thì như có lá»—i, như nháºn ra mình là đứa con bất hiếu. Tại sao con không già như mẹ để thông cảm vá»›i mẹ hÆ¡n, để kiên nhẫn hÆ¡n và nói được vá»›i mẹ má»™t Ä‘iá»u gì đó có nghÄ©a. Các em con cÅ©ng thế. Chúng nó chẳng có thì giỠđể chia xẻ vá»›i mẹ ná»—i báºn tâm cá»§a mẹ. Chúng có bao ná»—i báºn tâm cá»§a chúng. Cái đầu nối giữa tuổi già và tuổi trẻ tháºt mong manh. Nó cứ trượt Ä‘i theo vòng quay thá»i gian. Äuổi nhau mà chẳng bao giá» nắm bắt được nhau. Nhưng rồi sẽ đến lúc chúng con sẽ già lúc ấy chúng con sẽ thương xót và nuối tiếc. Rồi ai sẽ thương xót và nuối tiếc chúng con? Chắc là các con cá»§a chúng con. Giá mà có thể đổi chá»— cho nhau được.
Cái Hưá»ng Ä‘ang mải mê Ä‘i thi tay nghá» giá»i. Trông nó phởn phÆ¡ lắm. Nó giáºt giải nhì ở huyện đấy ba. Bây giá» nó Ä‘ang chuẩn bị Ä‘i thi thà nh phố. Chồng nó Ä‘ang phất, mua sắm được khối thứ. Nó rất ngạc nhiên khi thấy con bá» nhà bá» cá»a ra Ä‘i. Là m sao nó hiểu được. Giá mà nó hiểu được má»™t chút nó sẽ không nhìn con như thế.
Thằng Hưng Ä‘ang xây khách sạn. Nó gầy rá»™c Ä‘i. Nó chẳng nói vá»›i con má»™t câu nà o. Con thấy mình tháºt là vô tÃch sá»±.
Con cÅ©ng chẳng còn nháºn được ra thằng Phú nữa. Nó giống như bá»n thanh niên bây giá», ăn mặc, đầu tóc, nói năng, cả phong cách tiêu sà i. Con tháºt cổ lá»— sÄ© phải không ba?
Còn cái Minh, nó nuôi thằng Tiến cho con. Thỉnh thoảng chồng nó lại dúi cho con má»™t Ãt tiá»n. Há»… con quà cáp má»™t tý là y như rằng chúng nó kêu lên: "Bác là m gì có tiá»n mà mua". Khách khứa cá»§a chúng đến nhà bằng đủ phương tiện, xe hÆ¡i, xe máy... chúng miá»…n cưỡng giá»›i thiệu: "Bà chị em, viết văn". Thế là con nháºn được đủ loại ánh mắt thá» Æ¡, ái ngại và cả thương hại nữa.
Thằng Tiến Ä‘ang vỡ giá»ng, Ä‘ang táºp là m ngưá»i lá»›n. Nó không thÃch laÜng nhaÜng theo con như ngà y xưa nữa. Trước khi Ä‘i há»c nó đánh già y, chải đầu, xịt gôm bá»t, thỉnh thoảng buông ra má»™t câu triết lý rất "cụ". Nó không thÃch con xuất hiện trước bạn bè cá»§a nó. Không thÃch con đưa đón và đưa tiá»n ăn sáng cho nó trước mặt má»i ngưá»i. Con thấy nó vừa thân thiết vá»›i con vừa xa lạ vá»›i con. Con ngỡ ngà ng tưởng như mình Ä‘ang mất Ä‘i má»™t cái gì đó tháºt quý giá. Tuổi thÆ¡ cá»§a con trai con. Tất cả chỉ còn những ký ức. Hiện diện cá»§a ngà y hôm nay là má»™t cáºu thiếu niên Ä‘ang dần trở thà nh má»™t cáºu thanh niên. Niá»m vui xen ná»—i lo âu là m con thắc thá»m.
Con hoang mang lắm ba. Con muốn nÃu giữ má»™t cái gì đấy. Nhưng rồi nó cứ trượt Ä‘i. Con hoảng sợ đến má»™t lúc nà o đó tất cả sẽ kết thúc. Con Ä‘au xót chấp nháºn cái quy luáºt sinh tồn nghiệt ngã.
Anh ấy vẫn cứ thế, vẫn chứng nà o táºt ấy. Uống rượu liên miên và nuôi mối háºn thù thâm căn cố đế vá»›i mấy ông lãnh đạo. Anh ấy cho rằng sá»± "bất công thà nh doanh toại" cá»§a anh ấy là do há». Còn con thì, cho rằng do rượu. Anh ấy đã tưới má»m ý chà bằng rượu. Äốt cháy sá»± nghiệp bằng rượu. Bây giá» anh ấy chỉ còn là con ve sầu rả rê than thở. Con chẳng có cách gì giúp được anh ấy dù ở gần hay ở xa. Vì có bao giá» anh ấy biết nghe con. Tại sao ngưá»i ta không thể chỉ bằng lòng vá»›i những gì mình có?
Nhưng có thể muốn bằng lòng cÅ©ng không được. Con đã từng an pháºn, muốn bằng lòng, cuá»™c Ä‘á»i chỉ biết có chồng con, dạy há»c, nuôi heo, nuôi gà ... Nhưng rồi dạy há»c, nuôi heo, nuôi gà cÅ©ng không nuôi nổi ba con ngưá»i, má»™t kỹ sư, má»™t thầy giáo và má»™t đứa con ba tuổi. Chúng con không dám chi phà cho má»™t ngà y Ä‘i công viên hay Ä‘i xem xinê. Phải trốn má»i đám cưới cá»§a bạn bè, chưa biết thế nà o là niá»m vui cá»§a ngà y Tết từ khi ý thức được thế nà o là Tết. Ngà y xưa con còn nhá»›, Tết con không có áo má»›i không có xe đạp để Ä‘i chÆ¡i cùng vá»›i bạn bè. Nhưng dù sao ngà y đó con vẫn hồ hởi ra trò. Bao nhiêu chà ng trai vẫn đỠmặt trước con bởi gương mặt trắng hồng nổi báºt trên chiếc áo tháo túi nhuá»™m nâu cá»§a con. Chiếc áo mà bạn cá»§a mẹ thấy con không có áo mặc đã động lòng trắc ẩn cho con. Tuổi trẻ cá»§a con đã đánh bạt chiếc áo già nua ấy. Con vẫn rá»±c rỡ, vẫn xinh tươi, các bạn trai cá»§a con sau nà y bảo thế. Há» không hỠđể ý đến chiếc áo ấy đã từng là cá»§a má»™t bà già năm mươi tuổi khoác lên ngưá»i má»™t thiếu nữ mưá»i sáu tuổi. Nhưng bây giá» thì khác rồi ba ạ. Con đã là chá»§ gia đình, nhất là con trai và hai bên ná»™i ngoại chưa kể đến khách khứa bạn bè và những cô cáºu há»c sinh. Phần mứt rượu Tết cá»§a cÆ¡ quan con, chúng con mang vá» lá»… tổ tiên bên ngoại. Rồi chúng con bá» trốn cái Tết Ä‘i đến má»™t nÆ¡i tháºt xa. NÆ¡i ấy ngưá»i ta chỉ đón Tết duy nhất có má»™t ngà y mà cái ngà y duy nhất ấy, chúng con Ä‘ang rông ruổi trên đưá»ng vá»›i túi bánh lương khô. Ná»—i khổ sở là m chúng con trở nên khó tÃnh. Con cáu bẳn còn anh ấy thì nghiện rượu. Niá»m xót xa cho cáºu con trai ba tuổi ngÆ¡ ngác không biết Tết là gì là m cho con oán háºn. Con oán háºn anh ấy. Rồi con lại thấy mình vô lý. Con oán háºn Ä‘á»i. Nhưng Ä‘á»i là ai? Là cái gì? Con chẳng là m sao định nghÄ©a nổi. Con oán háºn cho sá»± hèn kém cá»§a mình. Thế là con bá» chạy. Ba biết đấy ngà y đó con đã trốn Ä‘i, gia tà i duy nhất là cáºu con trai. Con không đà nh lòng trước sá»± lạc lõng cá»§a con báo hiệu má»™t sá»± lạc lõng định mệnh dà nh cho con trai con. Con bá» cái nhà quê tÄ©nh lặng ấy, bá» cái công việc dạy há»c đơn Ä‘iệu và tẻ nhạt ấy, con chẳng biết dạy gì cho lÅ© trẻ ấy cả khi mà áo chúng rách còn tim con thì bươm bả, tả tÆ¡i. Con lao và o cái đám ồn à o cá»§a phố phưá»ng để đánh lừa cảm giác là mình Ä‘ang sống. Con Ä‘i đưa hà ng thuê dà nh dụm được Ãt vốn, Ä‘i buôn, rồi mất tất cả. Cuối cùng con đâm sầm và o văn chương hy vá»ng sẽ gá»i gắm nÆ¡i đó má»™t Ä‘iá»u gì, hy vá»ng được an á»§i, được chia sẻ, được sống...
Song văn chương cÅ©ng chẳng nuôi sống nổi con và con cá»§a con. Äã thế những ná»—i niá»m tâm tư trăn trở cá»§a con lại bị ngưá»i ta tung hê mổ xẻ và giá»…u cợt. Con hoảng sợ và lại tiếp tục chạy trốn. Song con không biết trốn và o đâu ba ạ.
Con viết truyện vá» má»™t ông lão bán kem bị vòng quay nghiệt ngã cá»§a cuá»™c Ä‘á»i đè nát. Ngưá»i ta bảo, đừng để ông ấy chết, chỉ để ông ấy què chân thôi há» sẽ in và con sẽ có má»™t trăm ngà n tiá»n nhuáºn bút. Äêm đêm ông lão tá»™i nghiệp ấy vá» năn nỉ con:
- Äừng để tôi què chân. Hãy là m Æ¡n để tôi chết! Äừng để tôi què chân!
- Nếu ông què chân thì tôi có má»™t trăm ngà n nhuáºn bút. Nó sẽ nuôi tôi được mưá»i ngà y.
- Nhưng nếu tôi què chân thì ai sẽ nuôi tôi? Ai sẽ cho tôi năm ngà n má»™t ngà y để sống? Cô muốn tôi lê lết Ä‘i ăn xin ư? Cái thân già nà y, con đưá»ng nhầy nhụa nước mắt và nước bá»t nà y, cô muốn đà y ải tôi khổ sở hÆ¡n nữa hay sao. Äi bán kem vá»›i cái lão già sáu bảy mươi tuổi nà y chưa đủ khổ ải hay sao? Hãy để cái bánh xe xe hÆ¡i là m phúc kia đè nát tôi ngay khi tôi không còn đủ sức để Ä‘i bán kem nữa.
- Tôi còn nhá»› cái lúc ông quay ngoắt xe lại trước tiếng gá»i kem cá»§a lÅ© trẻ trêu trá»c. Ông hoà n toà n mất tỉnh táo. Ông bị lừa! Ông bị chết oan! Ông không oán háºn cái chết đó sao?
- ChÃnh cái chết đó là m tôi tỉnh táo ra. Tôi đã hiểu được thế nà o là sống. Còn cô hình như cô vẫn chưa muốn hiểu phải không?
- Có thể là tôi đã rất muốn mà tôi chưa hiểu được đấy thôi!
Ba ạ! Mùa xuân năm vừa rồi trên má»™ ba bá»—ng nhiên má»c má»™t cái cây có năm cà nh. Con rưng rưng không biết có phải đó là năm đứa con cá»§a ba không. Năm cà nh non trổ lá»™c đâm chồi. Con nâng niu và tưới nước mát cho chúng. Con nghe trong gió thoảng hÆ¡i thở và tiếng nói thì thầm cá»§a ba.
Mùa xuân bình thản buông những giá»t bụi má»m ấm xuống lòng đất thổn thức.
Ba ơi!
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:48 PM .
19-05-2008, 10:33 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Dưới Bóng Hoa Äà o
TrÃch: Tuyển Táºp Truyện Ngắn Tá»± Lá»±c Văn Äoà n
Trá»i đông mưa phùn lấm tấm. Bên kia dẫy nhà lá lúp xúp dưới chân đê Yên Phụ, nóc không cao quá mặt đưá»ng, nước hồ Tây mù mịt, bát ngát, mênh mông, như má»™t cá»a biển chìm đắm trong cảnh sương mù buổi sáng.
Äứng nhìn xuống con đưá»ng là ng lát gạch lá» má» quanh co tá»±a con rắn nâu dà i quặn mình lượn khúc ở giữa hai là n nước xám.
Như không nghÄ© tá»›i mùa rét, không nghÄ© tá»›i bùn lầy, hai ngưá»i báºn Âu phục, tay thá»c trong túi áo tÆ¡i cà i kÃn, mạnh bạo nện gót trên đưá»ng. Äến má»™t lối dốc, có cổng tre, cánh phên nứa, đưa tá»›i má»™t cái vưá»n trồng đầy cúc, hai ngưá»i từ từ dừng bước. Tống Bình quay lại nhìn Nam Chân. Nam Chân mỉm cưá»i khẽ há»i:
- Xuống nhé?
- Ừ thì xuống. Nhưng...
Nam Chân chắc đã thừa hiểu ý bạn, nói gạt ngay:
- Mặc chứ!
Tống Bình ngần ngại:
- Nhưng cÅ©ng hÆ¡i quá. Luôn năm hôm đến mua hoa cúc năm lần. Chắc nó ngá», ngượng chết!
- Nó ngỠmặc nó!... mình đi sắm tết kia mà !
Nam Chân nhìn bạn cưá»i:
- Là m gì mà bẽn lẽn như cô dâu mới vỠnhà chồng thế?
- Còn anh thì là m gì mà si tình thế, để tôi phải lặn lá»™i trá»i mưa rét mướt.
- Rõ khéo, ai bắt anh đi.
- Nhưng anh cứ rủ...
- Ai cấm anh không theo? Kỳ tình cu cáºu cÅ©ng muốn chết Ä‘i kia! Thôi đã đến đây thì xuống.
Con đưá»ng dốc đất và ng lẫn nước, vừa lá»™i vừa trÆ¡n. Hai ngưá»i, bùn bắn lấm tấm ống quần, phải vịn và o những cá»c chống hà ng giáºu phên nứa, má»›i lần từng bước xuống được vưá»n. Má»™t con chó trắng ở trong chiếc nhà lá sồ ra, là m cho hai ngưá»i suýt ngã.
Má»™t cáºu bá»™ dạng láu lỉnh trông như há»c trò, đầu để trần, chân Ä‘i guốc, mình mặc chiếc áo nịt Ä‘en trùm ra ngoà i áo cá»™c trắng thong thả Ä‘i rạ gặp khách hà ng quen, cáºu em nhếch mép ngả đầu chà o:
- Thưa hai ông lại đến mua cúc?
Äó chỉ là câu tá»± nhiên cá»§a ngưá»i bán hà ng, nhưng Tống Bình cảm thấy có ngụ ý rất nhiá»u ý tứ, liá»n bấm bạn, nói thầm:
- Äấy, đã bảo mà !
Nam Chân, nét mặt thản nhiên, tươi cưá»i đáp lại cáºu bán hà ng hoa:
- Phải, chúng tôi đi mua cúc. Cúc còn nở đẹp, chúng tôi còn mua mãi.
- Váºy má»i hai ông và o vưá»n. Hai ông mua cúc ở vưá»n nà y hay ở vưá»n trong?
Cáºu giÆ¡ tay trá»:
- Ở táºn trong kia... chá»— chị tôi đương xá»›i đất ấy.
Hai chà ng xăm xăm tiến bước. Nam Chân vừa đi vừa nói:
- Thế thì vưá»n trong hoa đẹp hÆ¡n.
Cáºu bán hoa cÅ©ng theo liá»n sau. Cáºu cưá»i má»™t cách lém lỉnh, bảo hai ngưá»i khách:
- Các ông đi từ từ chứ kẻo trơn ngã.
Rồi gá»i to:
- Chị Mai ơi! Có khách mua hoa đấy.
Bá»—ng ở giữa đám cúc và ng, đứng dáºy má»™t ngưá»i con gái chÃt khăn vuông, mặt trái xoan, da trắng mát. Chắc hẳn cô đã trông thấy khách mua hà ng quen ở phÃa ngoà i giáºu phên. Cáºu em nói khẽ vá»›i hai ông khách:
- Xin hai ông hãy đứng chỠđây má»™t phút, cho phép cháu và o há»i chị cháu tà việc riêng.
Dứt câu, cáºu chạy và o trong vưá»n, ghé tai chị thì thầm:
- Chị nhá»› lá»i em dặn nhé... Ở Ä‘á»i cần gì, phải chiá»u ngưá»i lấy cá»§a chứ. Chị cứ nói tháºt cao, bao nhiêu ngưá»i ta cÅ©ng trả.
Mai má»§m mỉm cưá»i.
- Váºy dẫu há» há»i ngá»› ngẩn thế nà o, chị cÅ©ng đừng gắt như hôm qua, cứ trả lá»i ôn tồn ngưá»i ta nhé? Bu cÅ©ng bảo thế đấy.
Mai vẫn tá»§m tỉm cưá»i, hai má đỠhây hây trước luồng gió lạnh, vẻ đẹp cà ng tăng bá»™i phần:
- ÄÆ°á»£c cáºu không lo. Thế nà o chốc nữa cÅ©ng có hai đồng bạc tiêu. Cáºu cứ vá» nhà , để mình chị ở đây.
Cáºu em ra tá»›i cổng vưá»n còn dặn vá»›i chị cốt để hai ngưá»i khách nghe rõ và không ngá» vá»±c.
- Chị nhớ nhé! Chẳng mai phiên chợ rồi đấy.
Quay lại, cáºu nói vá»›i hai ngưá»i:
Má»i hai ông và o chá»n hoa, đã có chị cháu, cháu xin vá» lấy giỠđể đựng cây.
Cô hà ng hoa cất giá»ng oanh thá» thẻ:
- Thưa hai ông mua cúc gì?
Nam Chân tiến lại gần, ngá»› ngẩn há»i:
- Cúc gì đẹp như... cô nhỉ?
- Thưa ông? ở vưá»n em, cúc gì cÅ©ng đẹp. Ông muốn mua thứ gì thì mua?
Rồi cô đăm đăm nhìn Tống Bình, há»i sẽ Nam Chân:
- Thưa ông, ông kia là bạn ông?
- Phải, sao?
- Thưa ông, trông ông ấy bẽn lẽn như con gái.
Nam Chân cưá»i, quay lại thấy Tống Bình vẫn đứng ở gần cổng, liá»n gá»i:
- Nà y anh Tống Bình...
Sợ Nam Chân ôn lại cho bạn nghe câu mình vừa nói, Mai hai má đỠbừng, vội và ng cúi mặt xuống nói:
- Ấy, em lạy ông, ông đừng... đấy!
Chuyện vẩn vÆ¡ má»™t lúc, rồi khi cúc đã cho và o giá», tiá»n đã trả, hai ngưá»i đứng mãi cÅ©ng ngượng, liá»n tÃnh đưá»ng lui. Má»—i ngưá»i khệ nệ mang hai giá» cúc, ra đến cổng vưá»n còn quay lại nhìn. Cô bán hoa đứng trong vưá»n cúc, cÅ©ng trông theo, nói:
- Và i hôm nữa, hai ông lại xuống mua đà o nhà em, nhé!
Nam Chân chạm và o vai bạn:
- Tình không?
Äi khuất hà ng rà o, Tống Bình nhìn xuống hai giá» cúc, phà n nà n:
- Nặng quá!... Thôi tôi vứt lại đây, ai muốn lấy thì lấy. Khuân vá» là m gì cho nhá»c xác lại rác nhà . Chỉ tại anh đấy mà !
- Thôi chịu khó mang vỠlà m kỷ niệm.
Tống Bình gắt:
- Ká»· niệm gì, nó lừa mình nó lấy tiá»n. Con bé ấy nó láu lắm. Tình nghÄ©a gì!
Hai hôm sau, Nam Chân lại rá»§ Tống Bình Ä‘i mua hoa, nhưng Tống Bình từ chối. Nam Chân cÅ©ng không ép, để bạn ở nhà , Ä‘i má»™t mình. Lần nà y, má»›i đến chá»— dốc, chà ng nhìn xuống đã thấy cô hà ng hoa đứng ở vưá»n ngoà i, dá»±a và o gốc đà o, chăm chăm cặp mắt nhìn lên đưá»ng. Nam Chân dừng lại ngắm nghÃa. Mái tóc mây lẩn dưới và nh khăn Ä‘en láy. Khuôn mặt dịu dà ng, nước da trắng hồng in trong cái khung tròn mà u hồng phÆ¡n phá»›t cá»§a cây đà o đầy hoa, khiến Nam Chân lại nhá»› đến bức tranh Nháºt Bản mà chà ng được ngắm ở má»™t hà ng sÆ¡n.
Nam Chân xuống vưá»n. Mai ra đón, ngÆ¡ ngác nhìn lên đưá»ng há»i:
- Còn ông bạn ông?
Nam Chân có dáng không bằng lòng, há»i lại:
- Bạn nà o?
Mai bẽn lẽn, cúi đầu, thỠthẻ:
- Ông bạn vẫn đi với ông, ông Bình ấy mà .
- Cô nhớ kỹ tên ông ấy nhỉ?
Rồi lạnh lùng chà ng nói:
- Ông ấy không đến.
Mai có vẻ buồn.
Lần nà y, hai ngưá»i tuy vẫn nói chuyện vá»›i nhau, nhưng lá»i cứng cá»i, nét mặt cau có. Lại thêm cáºu em ở bên nhà sang, cứ đứng nói bông, thỉnh thoảng lại đưa mắt ra hiệu nhắc chị.
Nam Chân chê thứ cúc nỠhoa gầy, thứ cúc kia hoa rữa, rồi chẳng mua khóm nà o.
Lúc chà ng ra vá», Mai theo đến táºn cổng vưá»n. Bá»—ng cô quay lại bảo em:
- À cáºu, cáºu vá» thay nước há»™ chị mấy chục bát thá»§y tiên nhé. Sáng nay chị quên bẵng Ä‘i mất.
Cáºu em ngoan ngoãn lắm, vui vẻ vá» ngay. Nam Chân Ä‘oán rằng Mai muốn ở lại má»™t mình để nói câu chuyện riêng gì, thấp thá»m mừng thầm. Quả thá»±c, chà ng Ä‘oán không sai.
Mai lại gần, tươi cưá»i nói sẽ:
- Thưa ông, em muốn nhỠông một việc, chả biết ông có giúp cho không?
- ÄÆ°á»£c, cô cứ nói, thế nà o tôi cÅ©ng giúp.
- Hôm nay, ông không mua hoa...
- Váºy cô muốn tôi mua? Ừ thì tôi mua.
- Thưa ông, cái đó có há» chi, ông mua cÅ©ng đã nhiá»u rồi. Hôm nay ông không mua hoa, váºy em nhỠông tiện xe cho em gá»i đôi khóm cúc vá»›i cà nh hoa cá»§a ông... bạn ông mua hôm qua nhưng còn gá»i lại.
Nam Chân tuy tức uất ngưá»i, phần giáºn cô hà ng chỉ nghÄ© đến Tống Bình, phần giáºn bạn lẻn Ä‘i mà không rá»§ mình. Song đã trót hứa giúp thì chà ng cÅ©ng phải nháºn lá»i.
Lúc chà ng vá» tá»›i nhà , Tống Bình ra đón cá»a há»i:
- Anh lại mua hoa cúc? Lại thêm cả cà nh đà o, đẹp nhỉ?
Nam Chân bĩu môi:
- Lại còn vá»!
Tống Bình ngơ ngác:
- Anh bảo tôi vỠcái gì?
Nam Chân dằn từng tiếng:
- Vá» cái gì! Hôm qua lẻn Ä‘i má»™t mình... rồi mua hoa lại không Ä‘em vá», bắt ngưá»i ta phải hầu, lại còn vá» cái gì nữa.
Tống Bình biết rằng bạn tức giáºn lắm, ôn tồn phân trần:
- Thì sáng hôm qua, tôi ngồi bà n giấy vá»›i anh từ sáu giá» tá»›i mưá»i má»™t giá», anh không nhá»›?
Nam Chân ngẩn ngưá»i ra, ngẫm nghÄ©. Nhưng lúc hiểu câu chuyện chà ng lại ghen đầy ruá»™t:
- Hừ! Con bé!...
Tống Bình há»i dồn:
- Con bé bảo anh cái gì? Cái gì thế? Nó bảo anh đem hộ cho tôi hai giỠcúc và cà nh đà o nà y à ?
Tống Bình yên lặng má»™t lúc, rồi má»§m mỉm cưá»i, nói má»™t mình:
- Tình tứ quá!
Trong lòng tự nhiên chà ng thấy sung sướng.
Ngồi chống tay và o cằm, Nam Chân cưá»i mát bảo bạn:
- Thế thì con bé giá»i tháºt, nó đánh lừa mình để bắt mình Ä‘em tặng tình nhân nó.
Hôm sau, Tống Bình thấy bạn vẫn còn tức tối, đến khẽ vỗ vai:
- Nà y, đi mua hoa đi!
Nam Chân quay lại trợn mắt nhìn bạn, đáp:
- Anh muốn đi thì cứ đi, tôi đi là m gì?
Tống Bình thân máºt há»i:
- Anh giáºn em đấy à ?
Nam Chân giá»ng khinh bỉ:
- Vì cá»› gì tôi lại giáºn anh? Phải! Vì cá»› gì?
Biết bạn bá»±c tức, Tống Bình kéo ghế ngồi liá»n bên cạnh, thong thả nói:
- Há»i đùa anh đấy... chứ tôi không Ä‘i đâu! Chúng ta không nên Ä‘i vì hai lẽ. Lẽ thứ nhất, anh em ta không nên vì má»™t cô hà ng hoa mà đến giáºn nhau, có khi đến lìa nhau. Lẽ thứ hai, ta chỉ nên coi cô bé ấy như má»™t khóm cúc ở trong vưá»n cô ta.
Ta cứ để khóm cúc má»c ở vưá»n thì sang năm ta lại cùng nhau xuống Yên Phụ ngắm nghÃa, vì còn ở vưá»n, nó còn nằm ấy sang năm khác nẩy chồi phát hoa, chứ vá» nhà ta thì bất quá chÆ¡i được ba hôm tết, rồi nhị tà n cánh úa, ta chẳng khá»i ném nó và o trong chiếc xe rác qua đưá»ng.
"Vả, có lẽ chỉ ở vưá»n, nó má»›i đẹp, chứ khi trồng nó và o cháºu sứ để trong nhà thì vị tất nó sẽ còn đẹp... Váºy thôi đấy nhé. Phải để dà nh nó đấy đến sang năm".
Nam Chân nghe bạn nói, ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dà i:
- Anh nghĩ thế mà phải.
Từ hôm ấy, Nam Chân và Tống Bình không đi mua hoa cúc nữa.
Còn cô Mai chiá»u chiá»u nhá»› đến ngưá»i mua hoa, vẫn đứng tá»±a gốc đà o trông ngóng. Nhưng ngưá»i Ä‘i không trở lại, rồi tết hết, xuân qua, tình cô cÅ©ng má»™t ngà y má»™t phai như hoa đà o dần dần tà n rụng trước gió...
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:51 PM .
19-05-2008, 10:49 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Iris (Huệ TÃm)
Tác giả: Hermann Hesse
Trong mùa xuân cá»§a thá»i thÆ¡ dại Anselm thưá»ng thÆ¡ thẩn chạy khắp khu vưá»n xanh lá cây. Cáºu bé yêu đặc biệt má»™t loà i hoa trong các hoa cá»§a mẹ : Hoa Huệ Kiếm. Cáºu thưá»ng áp má mình và o những chiếc lá dà i mà u xanh cá»§a hoa, tẩn mẩn ấn những ngón tay và o đầu ngá»n lá nhá»n, hoặc vừa ngá»i, vừa hÃt nụ hoa lá»›n đẹp huyá»n diệu kia và nhìn lâu, rất lâu, và o táºn trong đóa hoa, đó vươn lên từ cái ná»n hoa mà u xanh tÃm nhạt những ngón tay mà u và ng xếp thà nh hà ng dà i, giữa những búp măng và ng ấy hun hút má»™t ngõ sáng Ä‘i sâu và o đà i hoa, và sâu hÆ¡n nữa và o táºn trong cái bà nhiệm xa xôi có mà u xanh da trá»i cá»§a nụ hoa ấy. Cáºu bé yêu say mê nụ hoa, thưá»ng trố mắt nhìn rất lâu và o trong hoa để thấy những thà nh phần mà u và ng thanh tao ấy khi thì giống như má»™t hà ng rà o bằng và ng ở vưá»n thượng uyển, khi thì giống như má»™t lối Ä‘i thông thưá»ng có hai hà ng cây mÆ¡ má»™ng đẹp đẽ viá»n quanh những hà ng cây huyá»n ảo không bị gió lay động và ở giữa chúng, có con đưá»ng đầy bà ẩn sáng sá»§a và được viá»n đắp bằng những đưá»ng gân má» nhạt má»m mại và linh động chạy dà i và o trong ná»™i tâm cá»§a hoa. Vòm hoa tá»a rá»™ng má»™t cách dị kỳ, lùi và o bên trong, con đưá»ng giữa hai hà ng cây bằng và ng mất hút vô táºn trong yết hầu không tưởng tượng ra được cá»§a hoa, trên con đưá»ng ấy những vòm tÃm nhạt uốn mình xuống má»™t cách đế vương và chiếu những bóng Ä‘en má»ng manh kỳ ảo trên má»™t sá»± mầu nhiệm yên lặng và đợi chá» . Anselm biết đây là miệng hoa, biết là tim và ý nghÄ© cá»§a hoa cư ngụ sau những Ä‘iểm và ng lá»™ng lẫy trong chốn yết hầu xanh thẫm ấy, biết là hÆ¡i thở và những giấc mÆ¡ cá»§a hoa thoát ra và đi và o trên con đưá»ng vân xinh xắn, sáng sá»§a và trong suốt ấy.
Bên cạnh đóa hoa lá»›n còn có những búp hoa nhá» hÆ¡n còn chưa hé nở, đứng trên những cuống hoa má»ng nước chắc cứng trong má»™t cái đà i nhá» có da mà u xanh nâu, từ đó búp hoa non ná»›t chổi lên yên lặng và kÃn đáo nhưng đầy sức lá»±c, được bá»c kÃn trong mà u xanh sáng và mà u tÃm nhạt, ở đằng đầu đã ló ra mà u tÃm thẫm trẻ măng được cuốn tròn chắc nịch và dịu dà ng vá»›i má»™t chút mÅ©i nhá»n xinh xắn cá»§a hoa. Ngay cả trên những lá búp non quấn chặt nà y cÅ©ng đủ có những đưá»ng gân và trăm ngà n đưá»ng nét nhìn để ngắm rồi.
Má»—i buổi sáng khi cáºu bé trở lại vưá»n từ căn nhà , từ giấc ngá»§, từ cÆ¡n mÆ¡, từ những thế giá»›i xa lạ ở trong cÆ¡n mÆ¡ ngá»§, khu vưá»n vẫn đứng đó không mất, luôn luôn má»›i y nguyên và chỠđợi cáºu. Rồi ở nÆ¡i mà hôm qua cái mÅ©i búp hoa cứng nhá»n mà u xanh lÆ¡ cuốn tròn trong vá» xanh còn đứng bất động, nÆ¡i đó bây giỠđã lững lá» má»™t cánh non má»ng và xanh như khà trá»i, như má»™t cái lưỡi và như má»™t cái môi, Ä‘ang sá» soạn tìm kiếm hình dáng và nét cong mà cánh hoa đã mÆ¡ ước từ lâu, và ở nÆ¡i táºn cùng nhất, nÆ¡i mà nụ hoa còn Ä‘ang âm thầm tranh đấu để thoát ra khá»i bức mà n lá xanh quấn quanh mình, nÆ¡i đấy ngưá»i ta đã thấy lá» má» những cánh má»ng thanh tao mà u và ng, con đưá»ng đầy gân sáng rỡ và vá»±c thẳm linh hồn xa xăm đầy hương thÆ¡m cá»§a nụ hoa rồi. Có lẽ và o trưa, có lẽ xế chiá»u, hoa hé nở, căng tấm mà n lụa xanh trên khu rừng mÆ¡ má»™ng bằng và ng và những giấc mÆ¡ đầu tiên, những ý nghÄ© và lá»i ca xuất hiện thầm lặng từ hố thẳm đầy ảo thuáºt kia để bắt đầu hút thở khà trá»i.
Rồi có má»™t ngà y, và ngà y hôm ấy đầy cả hoa hình chuông mà u xanh đứng chụm nhau trong cá». Rồi lại có má»™t ngà y, và ngà y hôm ấy bá»—ng nhiên âm vang tiếng lạ và hương thÆ¡m má»›i ở trong vưá»n, trên đám cỠđượm thắm mặt trá»i phất phÆ¡ những đóa trà mi má»m mại và đỠthắm. Rồi lại có má»™t ngà y, và ngà y hôm ấy không còn đóa hoa Huệ nà o ở trong vưá»n nữa. Chúng đã ra Ä‘i, không còn con đưá»ng nhá» viá»n và ng nà o nữa dẫn dắt má»™t cách dịu dà ng và o những bà máºt thÆ¡m ngát. Những ngá»n lá cứng ngắt đứng trÆ¡ xa lạ và lạnh lùng. Nhưng may sao đâu đó ở các bụi cây bắt đầu chÃn má»ng và từng đà n bươm bướm má»›i dáºp dìu đùa cợt trên những ngôi sao. Những con bướm nâu đỠcó lưng óng ánh xà cừ, những con bướm nắc nẻ nhá»™n nhịp ồn à o Ä‘áºp những cánh trong như thá»§y tinh.
Anselm nói chuyện vá»›i bướm, vá»›i những viên sá»i trong vưá»n, đánh bạn vá»›i bá» rầy và chim sáo. Những con chim kể cho cáºu nghe chuyện loà i chim, các cây dương xỉ chỉ cho cáºu má»™t cách kÃn đáo hạt giống nâu đã được góp lại ở dưới mái những ngá»n lá khổng lồ, những mảnh chai xanh thá»§y tinh hứng lấy cho cáºu tia sáng mặt trá»i và trở thà nh lâu đà i, vưá»n thượng uyển và các kho tà ng chói lá»i. Khi hoa Huệ tà n rồi thì hoa Kapuziner lại nở, khi đóa trà mi héo hắt thì những chùm dâu sặc sỡ đã đượm mà u nâu. Tất cả Ä‘á»u đổi thay, tất cả luôn luôn ở đó, và luôn luôn lìa xa, biến mất rồi khoảnh khắc lại trở vá». Ngay cả những ngà y hãi hùng bất thưá»ng, khi ngá»n gió lạnh lùng rÃt ầm Ä© trong ngá»n cây thông và đám lá úa đùa xà o xạc má»™t cách tái tê và tà n lụi khắp nÆ¡i trong khu vưá»n, những ngà y ấy vẫn còn mang đến cho cáºu má»™t bà i ca, má»™t nhịp sống, má»™t câu chuyện cho đến khi tất cả Ä‘á»u sụp xuống, tuyết rÆ¡i trước cá»a sổ và khu rừng dừa má»c lên nÆ¡i cá»a kÃnh, khi các thiên thần bay cùng vá»›i tiếng chuông bạc suốt cả buổi chiá»u và hà nh lang cùng ná»n nhà thÆ¡m ngát mùi trái cây phÆ¡i khô. Không bao giá» tình bạn hữu và niá»m tin cẩn lại phụt tắt ở trong thế giá»›i tốt là nh nà y, và khi có lần như má»™t ngẫu nhiên những chùm hoa tuyết lại xuất hiện sáng rỡ bên cạnh đám lá trưá»ng xuân đằng (Efeu) Ä‘en sì, khi những chú chim đầu tiên bay vút lên khoảng cao xanh má»›i mẻ, thì tuồng như má»i váºt vẫn luôn luôn còn đó, đứng đó tá»± bao giá». Cho đến má»™t hôm, má»™t búp non mà u tÃm nhạt lấp ló từ những chồi ngá»c cá»§a hoa Huệ tÃm nhìn ra, không chá» không đợi mà vẫn luôn luôn đúng hẹn và đúng như đã ước mÆ¡.
Tất cả Ä‘á»u đẹp đẽ và Anselm mừng đón tất cả đầy thân thiết, tin cẩn, nhưng giây phút lá»›n lao nhất cá»§a phép mầu nhiệm và ân huệ má»—i năm đối vá»›i cáºu bé vẫn là đóa Huệ kiếm đầu tiên. ChÃnh ở trong đà i hoa ấy má»™t lần nà o đó, trong giấc mÆ¡ trẻ thÆ¡ xa xưa nhất, lần đầu tiên trong Ä‘á»i cáºu đã Ä‘á»c được trong quyển sách cá»§a phép nhiệm mầu, hương thÆ¡m và mà u xanh rung rinh muôn vẻ cá»§a hoa đối vá»›i cáºu đã là lá»i má»i gá»i và chìa khóa cá»§a Sáng Tạo. Và như thế hoa huệ tÃm cùng vá»›i cáºu đã Ä‘i qua những năm dà i trong trắng ngây thÆ¡, cứ má»—i mùa hè má»›i, hoa không những má»›i nguyên mà lại cà ng tăng vẻ bà máºt và dá»… cảm hÆ¡n. Những hoa khác cÅ©ng có miệng, cÅ©ng gá»i hương và ý tưởng cho gió chuyá»n Ä‘i, cÅ©ng quyến rÅ© ong và bá» rầy và o trong phòng the nhá» bé ngá»t ngà o cá»§a chúng. Nhưng đối vá»›i cáºu bé, đóa huệ tÃm vẫn đáng yêu hÆ¡n và quan trá»ng hÆ¡n tất cả các thứ hoa khác nhiá»u. Vá»›i cáºu, hoa là biểu tượng, là tấm gương cho tất cả những gì đáng được suy ngẫm, cho những gì tuyệt vá»i tuyệt tác. Khi cáºu cúi nhìn và o đà i hoa, theo dõi say sưa bằng ý tưởng, con đưá»ng nhá» mÆ¡ má»™ng trong sáng kia và gặp gỡ lòng hoa còn u minh giữa những khóm cây mà u và ng kỳ ảo, tâm hồn cáºu đã nhìn chÆ¡i và o chốn "nháºp môn," nÆ¡i mà má»i xuất hiện Ä‘á»u trở thà nh bà nhiệm và má»i sá»± "Thấy" Ä‘á»u trở nên linh cảm. Lắm đêm cáºu bé đã mÆ¡ nhiá»u lần vá» cái đà i hoa đó, mÆ¡ thấy đà i hoa mở rá»™ng vô cùng ở trước mình như đôi cánh cá»a cá»§a thiên đưá»ng, mÆ¡ thấy mình cưỡi ngá»±a hay ngồi trên thiên nga bay và o trong đó và cả thế giá»›i cÅ©ng theo cáºu ta nhẹ nhà ng phi, bay trượt như bị thu hút bằng ảo thuáºt và o trong yết hầu mỹ miá»u cá»§a hoa, và o sâu và chuồi xuống dưới, ở đó má»i sá»± chỠđợi Ä‘á»u được Ä‘á»n đáp và má»i linh cảm Ä‘á»u trở thà nh chân lý.
Má»—i sá»± xuất hiện ở trên địa cầu là má»™t biểu tượng và má»—i biểu tượng là má»™t cánh cá»a mở ngõ cho linh hồn sẵn sà ng Ä‘i và o ná»™i tâm cá»§a thế giá»›i, nÆ¡i mà tha nhân cùng vá»›i tôi vÄ©nh viá»…n là má»™t. Má»—i ngưá»i trong Ä‘á»i mình Ä‘á»u đã gặp gỡ đâu đây trên đưá»ng Ä‘i cánh cá»a mở ngỠđó, má»—i ngưá»i đã có má»™t lúc nà o đấy bắt chợp được ý nghÄ© rằng tất cả những Ä‘iá»u mắt thấy tai nghe Ä‘á»u là biểu tượng, sau biểu tượng nà y hiển hiện cõi tâm linh và đá»i sống vÄ©ng cá»u. Nhưng Ãt ngưá»i đã Ä‘i qua cánh cá»a mở đó và chịu đánh đổi vẻ đẹp bên ngoà i để lấy cái thá»±c chất ná»™i tâm còn lá» má» trong tâm khảm.
Äối vá»›i cáºu bé Anselm thì đóa hoa tÃm xanh lÆ¡ kia xuất hiện như má»™t câu há»i câm nÃn và thao thức mà tâm hồn cáºu mÆ¡ hồ sục soạn trong nguồn suối trá»±c giác má»™t câu giải đáp thÃch ứng. Nhưng rồi nét muôn mà u muôn vẻ đáng yêu cá»§a vạn váºt lại lôi kéo cáºu Ä‘i nÆ¡i khác, và o những cuá»™c tỉtê hay đùa giỡn vá»›i cá» và đá sá»i, vá»›i cá» dại bụi cây, vá»›i côn trùng và vá»›i tất cả tình bằng hữu cá»§a thế giá»›i bé nhá» cá»§a cáºu, lắm khi cáºu đắm mình ngắm nghÃa, quan sát chÃnh bản thân mình, giao trá»n tâm tư và o những Ä‘iá»u khác lạ cá»§a thân thể, nhắm mắt nghe những cảm xúc kỳ lạ, những kÃch thÃch và tưởng tượng trong cổ và mồm má»—i khi nuốt, hoặc khi hát hay thở, cảm thông được ngay cả con đưá»ng và lối và o, nÆ¡i mà linh hồn thông thưá»ng vá»›i linh hồn. Cáºu quan sát má»™t cách ngạc nhiên những hình mà u đầy ý nghÄ©a thưá»ng xuất hiện trong bóng tối đỠbầm khi cáºu nhắm nghiá»n đôi mắt lại, những dấu vết và các vòng bán nguyệt mà u xanh lÆ¡ hoặc đỠthẫm có những đưá»ng nét sáng trong chen và o giữa. Äôi khi Anselm lại cảm nháºn vá»›i ná»—i xúc động vừa vui vừa kinh hãi sá»± liên hệ muôn vẻ giữa thị giác và thÃnh quan, giữa khứu giác và vị giác và cảm nghe trong má»™t khoảnh khắc đẹp ngắn ngá»§i thanh âm, lá»i và các vần chữ thân thuá»™c vá»›i nhau và đồng loại vá»›i mà u đỠvà xanh, vá»›i cứng và má»m, hoặc cáºu ta kinh ngạc khi ngá»i má»™t ngá»n rau hay má»™t rá»… cây xanh được bóc ra, hương và vị sao mà gần gÅ©i nhau lạ thưá»ng đến thế, lắm lúc chúng lại tan hòa và o nhau và trở thà nh duy nhất má»™t cách kỳ diệu.
Tất cả má»i trẻ thÆ¡ Ä‘á»u cảm thấy như váºy dù cho cưá»ng độ nhạy cảm khác biệt nhau. - rất nhiá»u trẻ thÆ¡, những lắng nghe, những khám phá đó thưá»ng biến mất Ä‘i như chẳng bao giá» hiện hữu, trước khi đứa trẻ có thể Ä‘á»c được những vần chữ đầu tiên. NÆ¡i những trẻ thÆ¡ khác vẻ bà nhiệm cá»§a tuổi thÆ¡ vẫn còn lẩn quẩn rất gần và chúng vẫn còn mang theo dư âm cá»§a nó cho đến lúc tóc nhuá»™m mà u sương và trong những ngà y muá»™n mà ng mệt má»i cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. Tất cả má»i trẻ thÆ¡, bao lâu chúng còn ở trong sá»± bà máºt cá»§a cuá»™c sống, Ä‘á»u báºn tâm vá»›i má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng duy nhất : vá»›i chÃnh mình và vá»›i má»i tương quan đầy bà ẩn giữa con ngưá»i mình và thế giá»›i bao quanh. Kẻ Ä‘i tìm và nhà hiá»n triết thưá»ng quay vá» những mối báºn tâm nà y sau những năm chÃn mùi suy tư, còn phần đông thì quên lãng và rá»i bá» rất sá»›m thế giá»›i ná»™i tâm cá»§a Ä‘iá»u trá»ng đại tháºt sá»± kia vÄ©nh viá»…n để suốt Ä‘á»i lang thang trong những sai lầm há»—n tạp đầy những lo âu, ước muốn và mục Ä‘Ãch, trong đó không có cái gì hiện hữu trong ná»™i tâm sâu kÃn cá»§a há», trong đó không có cái gì có thể dẫn dắt há» tìm đến cõi lòng sâu xa nhất và trở lại quê nhà được.
Như thế những mùa hè và mùa thu trẻ dại cá»§a Anselm cứ đến dịu dà ng và đi nhẹ nhà ng, cứ thế luân lưu hoa tuyết chuông, hoa tÃm, hoa hoà ng tháºp, hoa huệ, hoa hồng, hoa xanh thẩm nở rồi tà n, rồi lại nở, vẫn đẹp đẽ và phong phú như tá»± bao giá». Anselm sống vá»›i hoa, chim và hoa tâm sá»± vá»›i cáºu, cây và suối lắng nghe cáºu, và cáºu thưá»ng Ä‘em những vần chữ táºp viết đầu tiên, những âu lo bằng hữu đầu tiên giải tá» vá»›i khu vưá»n, vá»›i mẹ, vá»›i những viên đá sặc sỡ ở bồn hoa.
Nhưng có má»™t lần mùa xuân đến nhưng mùa xuân lại không rá»™n rã và đượm mùi như tất cả mùa xuân trước đây, chim sáo cÅ©ng hót véo von nhưng lá»i ca không phải là là bà i hát cÅ©, hoa huệ tÃm cÅ©ng nở nhưng không còn những giấc mÆ¡, những hình dáng thần thoại, ẩn hiện và o ra trên con đưá»ng viá»n và ng cá»§a đà i hoa nữa. Những trái dâu đỠvẫn tươi cưá»i núp sau đám lá xanh và bươm bướm vẫn bay rá»™n rà ng lấp lánh trên những già n hoa cao, nhưng tất cả không còn như trước nữa và cáºu bé báºn tâm vá»›i những chuyện khác, ngay vá»›i mẹ cáºu ta cÅ©ng đã nhiá»u lần gây gổ rồi. ChÃnh cáºu cÅ©ng không hiểu duyên cá»› tại sao có Ä‘iá»u gì là m cáºu Ä‘au đớn trong lòng, tại sao có má»™t Ä‘iá»u gì đấy luôn luôn quấy rầy cáºu. Chỉ biết là thế giá»›i đã đổi thay, tình bằng hữu từ trước đến nay đã rá»i rụng và để lại cáºu trá» trá»i má»™t mình.
Và như thế má»™t năm trôi qua, rồi má»™t năm nữa, Anselm không còn là má»™t chú bé con, những viên sá»i sặc sỡ ở bồn hoa trở nên buồn nản, những đóa hoa đã như thà nh câm và những con bá» rầy bị cáºu lấy kim xâu bá» và o há»™p đồ chÆ¡i : linh hồn cáºu Ä‘ang bước và o con đưá»ng vòng dà i và chông gai. Những cố tri đã bị chà đạp và héo hắt Ä‘i rồi. Chà ng trẻ tuổi vá»™i vã lăn xả và o Ä‘á»i, cuá»™c Ä‘á»i như má»›i bắt đầu từ đây. Äã qua rồi và chìm trong quên lãng là cái thế giá»›i biểu tượng ngà y xưa, những ước mÆ¡ má»›i mẻ và những con đưá»ng má»›i lạ quyến rÅ© cáºu Ä‘i xa. Có chăng là má»™t chút măng trẻ còn thoang thoảng như má»™t hương thÆ¡m trong tia nhìn xanh và phất phÆ¡ trong má»› tóc má»m mại cá»§a chà ng, nhưng chà ng không thÃch Ä‘iá»u đó nhất là khi được nhắc nhở đến. Chà ng cắt tóc ngắn Ä‘i và sá»a tia nhìn cho có vẻ bạo tợn và sà nh sá»i hÆ¡n lên. Chà ng gây vÅ© bão trong những năm đầy chỠđợi và lo âu. Khi là má»™t ngưá»i há»c trò và bạn tốt, khi thì trÆ¡ trá»i và rụt rè, khi thì vùi đầu trong vở đến khuya, khi thì Ä‘iên cuồng ồn à o trong những quán rượu. Chà ng phải rá»i quê nhà và chỉ gặp lại quê cÅ© trong những lần hiếm hoi vá» thăm nhà ngắn ngá»§i, vá» nhà vá»›i mẹ, chà ng bây giá» là má»™t chà ng trai đã đổi thay, trưởng thà nh, ăn diện thanh lịch. Chà ng thưá»ng mang theo bạn bè, mang theo sách vở, luôn luôn những thứ khác lạ và khi chà ng Ä‘i qua khu vưá»n cÅ©, khu vưá»n thu lại bé nhá» và bặt tiếng trước tia nhìn lÆ¡ đãng cá»§a chà ng. Không bao giá» nữa chà ng nhìn thấy những câu chuyện ở những đưá»ng gân sặc sỡ cá»§a các viên sá»i và lá cây. Không bao giá» nữa chà ng nhìn ra thượng đế và vÄ©nh cá»u cư ngụ nÆ¡i vẻ bà máºt cá»§a đóa hoa huệ tÃm.
Anselm đã là há»c trò và sinh viên, chà ng trở vá» quê vá»›i mÅ© đỠrồi mÅ© xanh, vá»›i má»™t và nh râu mép lÆ¡ thÆ¡ và rồi vá»›i má»™t bá»™ râu. Chà ng mang sách ngoại ngữ vá» và có lần má»™t con chó và trong cặp da treo ở ngá»±c chà ng, khi thì đầy nắp những bà i thÆ¡ má»›i viết, khi thì mấy tá» giấy chép những danh ngôn xưa, khi thì những tranh há»a và thư từ cá»§a những cô gái đẹp. Chà ng trở vá» quê sau má»™t thá»i gian sống ở ngoại quốc và lênh đếnh trên má»™t chiếc tà u lá»›n ở biển cả. Chà ng trở vá» và trở thà nh má»™t há»c giả trẻ, mang mÅ© Ä‘en và bao tay mà u sẫm, những ngưá»i láng giá»ng cÅ© ngả mÅ© khi gặp chà ng và gá»i chà ng "Ông Giáo Sư" dù chà ng chưa phải là giáo sư. Chà ng trở vá» và mặc áo tang, Ä‘i lặng lẽ nghiêm trang sau chiếc xe tang nÆ¡i mẹ già chà ng yên ngá»§ trong chiếc quan tà i kết hoa. Và từ đó chà ng trở vá» cà ng hiếm hoi hÆ¡n.
Bấy giá» Anselm sống ở đô thị, dạy sinh viên và được xem là má»™t há»c giả nổi tiếng. Chà ng sống cÅ©ng giống má»i ngưá»i trên thế gian, cÅ©ng Ä‘i, cÅ©ng dạo chÆ¡i, cÅ©ng ngồi, cÅ©ng đứng, trong y phục trang nhã, nghiêm nghị hay thân máºt vá»›i đôi mắt nhanh nhẹn và đôi khi hÆ¡i mệt má»i : Chà ng đã là má»™t nhân váºt và má»™t nhà nghiên cứu, đúng như chà ng đã mong muốn. Lúc bấy giá» tình trạng cá»§a chà ng tương tá»± như những năm cuối cá»§a thá»i trẻ thÆ¡. Chà ng bá»—ng thấy những năm trôi nhanh sau lưng mình và chà ng vẫn đứng trÆ¡ trá»i kỳ cục và không thá»a mãn ở thế gian, cái thế gian mà chà ng đã luôn luôn mải mê theo Ä‘uổi. Chà ng nháºn thấy là m giáo sư cÅ©ng không phải là hạnh phúc tháºt sá»±, được dân chúng, sinh viên chà o đón kÃnh trá»ng cÅ©ng không phải là má»™t hứng thú sung mãn. Tất cả Ä‘iá»u đó Ä‘á»u tà n úa và biến thà nh cát bụi, hạnh phúc thì thấy xa vá»i ở trong tương lai và con đưá»ng Ä‘i đến đó xem ra nóng ná»±c, bụi báºm và tầm thưá»ng.
Trong khoảng thá»i gian nà y, Anselm thưá»ng hay đến chÆ¡i nhà má»™t ngưá»i bạn có cô em thu hút chà ng. Bây giá» chà ng không chạy theo dá»… dà ng má»™t khuôn mặt đẹp nữa, Ä‘iá»u đó cÅ©ng đã đổi khác, chà ng cảm thấy rằng hạnh phúc phải đến vá»›i chà ng má»™t cách đặc biệt hÆ¡n và không thể nằm ở sau má»—i cánh cá»a được. Chà ng rất thÃch cô em gái bạn và đôi khi chà ng tưởng yêu nà ng tháºt tình. Nhưng nà ng là má»™t cô gái đặc biệt, má»—i bước Ä‘i, má»—i lá»i nói cá»§a nà ng Ä‘á»u được tô Ä‘iểm má»™t vẻ riêng và không phải luôn luôn dá»… dà ng để đến vá»›i nà ng cÅ©ng như để bắt đúng nhịp vá»›i nà ng. Anselm thưá»ng cãi vã vá»›i chÃnh mình vá» cô bạn gái, má»—i chiá»u lúc chà ng Ä‘i Ä‘i lại lại má»™t mình trong căn nhà cô đơn và nghiá»n ngẫm nghe tiếng bước chân cá»§a mình vang trong phòng, lòng ngổn ngang những ý nghÄ©, nà ng lá»›n tuổi hÆ¡n chà ng để là m vợ như chà ng muốn. Nà ng rất kỳ cục và chắc sẽ rất khó khăn nếu cùng má»™t lúc sống vá»›i nà ng đồng thá»i lại muốn theo Ä‘uổi tham vá»ng cá»§a mình bởi vì nà ng không bao giá» muốn nghe nói đến chữ tham vá»ng. Nà ng không khá»e mạnh lắm và không thể chịu đựng khách khứa, tiệc tùng. Nà ng thÃch nhất sống vá»›i hoa, âm nhạc, vá»›i má»™t quyển sách bên mình trong sá»± yên tÄ©nh cô đơn, trong sá»± chỠđợi xem ai có đến vá»›i nà ng không và để mặc thế giá»›i trôi xuôi. Äôi khi nà ng rất má»ng manh và dá»… cảm đến ná»—i những gì xa lạ Ä‘á»u là m cho nà ng Ä‘au đớn và dá»… khóc. Rồi sau đó nà ng lại rá»±c rỡ má»™t cách trầm tÄ©nh và thanh thoát trong má»™t thứ hạnh phúc riêng lẻ và những ai thấy Ä‘iá»u đó Ä‘á»u cảm thấy rằng tháºt là khó để trao tặng cho ngưá»i đà n bà đẹp hiếm có nà y má»™t Ä‘iá»u gì cÅ©ng như để có má»™t ý nghÄ©a nà o đó đối vá»›i nà ng. Anselm thưá»ng tin rằng nà ng yêu chà ng, đôi khi chà ng thấy là tuồng như nà ng chẳng yêu ai mà chỉ dịu dà ng và thân máºt vá»›i tất cả và không theo dõi má»™t thứ gì ở thế gian ngoà i sá»± được yên tÄ©nh. Còn chà ng, thì lại muốn đòi há»i ở Ä‘á»i sống má»™t thứ khác nữa và nếu như chà ng lấy vợ thì Ä‘á»i sống và tiếng rá»™n rã, sá»± hiếu khách phải có ở trong nhà má»›i được.
Má»™t lần chà ng nói vá»›i nà ng : "Iris, Iris thân yêu, nếu thế giá»›i được an bà i khác Ä‘i, nếu không có gì khác ngoà i thế giá»›i đẹp đẽ và dịu dà ng vá»›i hoa, tư tưởng và âm nhạc cá»§a em, thì tôi sẽ không ao ước gì hÆ¡n là được sống suốt Ä‘á»i bên em, nghe em kể chuyện và sống cùng em trong tư tưởng. Riêng tên cá»§a em thôi cÅ©ng đủ là m cho tôi dá»… chịu, Iris là má»™t tên tuyệt diệu, tôi không biết là tên đó nhắc nhở cho tôi má»™t Ä‘iá»u gì."
Iris đáp : "Anh biết là hoa huệ tÃm và và ng mang tên Iris chứ ?" "Vâng, chà ng kêu lên trong cảm giác lo sợ, tôi biết chứ và điá»u đó cÅ©ng đã đẹp rồi. Nhưng má»—i khi tôi nói tên em thì tuồng như tên em muốn nhắc cho tôi má»™t Ä‘iá»u, tôi không biết là điá»u gì, hình như nó gắn liá»n vá»›i ká»· niệm sâu xa và trá»ng đại đối vá»›i tôi, nhưng tôi không biết và không tìm ra được Ä‘iá»u đó là gì."
Iris mỉm cưá»i vá»›i chà ng trai, trong lúc chà ng ta đứng trÆ¡ ra đó và lấy tay chùi trán. "Má»—i lần em Ä‘á»u cảm thấy như thế, nà ng nói bằng giá»ng nhẹ như chim, khi em ngá»i má»™t bông hoa. Má»—i lần tim em Ä‘á»u cho rằng gắn liá»n vá»›i hương thÆ¡m kia đã luôn luôn có má»™t ká»· váºt để nhá»› đến, má»™t cái gì đẹp và quý báu tuyệt trần, ká»· váºt đó trước đây là cá»§a em và bị đánh mất Ä‘i. Vá»›i âm nhạc và đôi khi vá»›i thÆ¡ văn cÅ©ng thế, ở đó đột nhiên lóe sáng má»™t váºt gì trong chá»›p mắt, và như ngưá»i ta thấy lại được quê hương đã mất bá»—ng nhiên hiện ra trong thung lÅ©ng dưới chân mình và rồi giây phút đó biến mất Ä‘i và bị quên lãng. Anselm thân mến ! Em tin rằng chúng ta hiện hữu ở trên quả đất nà y có ý nghÄ©a ấy cho sá»± hồi tưởng, tìm kiếm và lắng nghe những hình dáng mà u sắc âm thanh đã mất, và quê hương tháºt sá»± cá»§a chúng ta chÃnh là ở đà ng sau đó."
"Em nói hay quá ! Anselm nói mÆ¡n và cảm thấy trong lồng ngá»±c nhói lên má»™t rung động gần như Ä‘au đớn, tuồng như có má»™t cây kim chỉ nam dấu kÃn báºt chỉ má»™t cách nhất định và o mục tiêu xa xăm nà o đó cá»§a chà ng. Mục tiêu nà y hoà n toà n khác vá»›i mục tiêu mà chà ng nhắm cho Ä‘á»i chà ng và điá»u đó là m Ä‘au. Chà ng tá»± há»i mình có nên phung phà cả cuá»™c Ä‘á»i trong những giấc má»™ng vá»›i những chuyện thần thoại đẹp đẽ kia không. Bẵng Ä‘i má»™t dạo bá»—ng có má»™t hôm Anselm trở vá» từ má»™t cuá»™c viá»…n du cô đơn, thấy gian phòng trống trải chà o đón mình má»™t cách lạnh lẽo và ngá»™t ngạt, chà ng liá»n Ä‘i đến thăm bạn và nghÄ© sẽ cầu nà ng Iris xinh đẹp là m vợ.
Chà ng nói vá»›i nà ng : "Iris Æ¡i ! Tôi không muốn tiếp tục sống như thế nà y nữa. Em luôn là ngưá»i bạn tốt vá»›i tôi, tôi phải nói vá»›i em tất cả. Tôi phải có vợ, nếu không thì cuá»™c sống sẽ trống rá»—ng và vô nghÄ©a và tôi có thể ao ước má»™t ngưá»i vợ nà o khác hÆ¡n là em, đóa hoa yêu quý ? Em có bằng lòng không hở Iris ? Em sẽ có các thứ hoa nhiá»u như có thể tìm được trên thế gian, em sẽ có má»™t khu vưá»n đẹp nhất thế gian. Em có muốn đến vá»›i tôi không ?"
Iris nhìn rất lâu và yên lặng và o mắt chà ng, nà ng không mỉm cưá»i và không đỠmặt, rồi trả lá»i bằng má»™t giá»ng chắc chắn : "Anselm à , em không ngạc nhiên vá» câu há»i cá»§a anh, em yêu anh dù không bao giá» nghÄ© là em sẽ trở thà nh vợ anh. Nhưng mà xem đây, ngưá»i bạn cá»§a em, em sẽ có những đòi há»i to lá»›n cho kẻ nà o muốn lấy em là m vợ. Em sẽ có những đòi há»i lá»›n hÆ¡n những ngưá»i đà n bà khác. Anh đã muốn hiến dâng cho em nhiá»u hoa và có ý tốt vá»›i em. Nhưng em có thể sống không có hoa và không có âm nhạc, em có thể là m Ä‘iá»u đó và nhịn nhiá»u thứ khác nếu cần phải như thế. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u em không thể và không muốn thiếu Ä‘i : đấy là em không thể sống má»™t ngà y mà âm nhạc trong con tim cá»§a em không phải là điá»u chÃnh yếu. Nếu em sống vá»›i má»™t ngưá»i chồng thì ngưá»i đó phải là kẻ có âm nhạc trong ná»™i tâm hòa hợp tốt đẹp và thanh thoát vá»›i tiết tấu âm thanh cá»§a em, và hÆ¡n nữa âm nhạc cá»§a ngưá»i ấy phải là ước muốn duy nhất cá»§a Ä‘á»i chà ng. Anh có thể là m được như váºy không hỡi bạn cá»§a em ? Có lẽ rồi anh sẽ không được nổi tiếng và có danh vá»ng nữa, nhà cá»§a anh sẽ yên tÄ©nh và các nếp nhăn ở trên trán anh mà em đã thấy từ bao năm qua phải được rá»a trôi Ä‘i. á»’ Anselm Æ¡i ! Không được đâu. Hãy xem, con ngưá»i anh vẫn như thế, vẫn là ngưá»i cứ phải há»c cho đến khi những nếp nhăn ở trán cà y sâu thêm, vẫn là ngưá»i luôn luôn tạo ra những lo âu má»›i, còn em, và những gì tâm tư hiện hữu cá»§a em, những cái ấy anh có yêu thÃch đấy và thấy nó hay hay đấy, nhưng đối vá»›i anh và nhiá»u ngưá»i khác thì chúng cÅ©ng chỉ là má»™t trò chÆ¡i thanh nhã. Anh nghe em đây : tất cả những gì vá»›i anh bây giá» là trò chÆ¡i thì vá»›i em chÃnh là cuá»™c sống và bây giá» phải là cuá»™c sống đối vá»›i anh, còn tất cả những gì anh đã Ä‘em cá»±c nhá»c và lo âu để là m nên thì đối vá»›i em cái ấy là trò chÆ¡i, và theo em chẳng đáng giá gì để sống cho chúng cả. Em sẽ không thay đổi nữa đâu, Anselm à , bởi vì em sống theo má»™t quy luáºt nằm trong tim em. Nhưng anh cóthể đổi khác không ? Và anh sẽ phải đổi khác Ä‘i, nếu muốn lấy em là m vợ."
Bị đánh trúng tâm lý, Anselm lẳng lặng trước ý muốn cá»§a nà ng, ý muốn mà chà ng đã cho là yếu á»›t và đùa bỡn. Chà ng ngáºm câm và bóp nát má»™t bông hoa lấy ở bà n trong bà n tay run rẩy cá»§a chà ng. Bấy giá» Iris dịu dà ng lấy bông hoa ở bà n tay chà ng ra, cá» chỉ nà y như má»™t lá»i trách móc nặng đâm thẳng và o tim chà ng nà ng bá»—ng mỉm cưá»i má»™t cách rạng rỡ và đáng yêu, khi bất ngá» tìm ra trong bóng tối má»™t giải đáp : Nà ng nói nhá» nhẹ và hÆ¡i đỠmặt lên: "Em có má»™t ý kiến. Có lẽ anh sẽ thấy nó kỳ cục và cho đó là má»™t tánh chướng, nhưng ý kiến nà y không phải là má»™t tánh chướng đâu. Anh muốn nghe chăng? và anh có muốn chấp thuáºn nó để nó quyết định cho chúng ta chăng?"
Anselm nhìn chăm chú cô bạn gái mà chẳng hiểu gì cả, lo âu hiện lên ở nét mặt xanh xao. Nụ cưá»i mỉm cá»§a nà ng buá»™c chà ng tin cẩn nà ng và nói vâng. "Em muốn đưa cho anh má»™t công việc," nà ng vừa nói và bá»—ng trở nên nghiêm trang.
"Nầy, em hãy nói Ä‘i, đó là quyá»n cá»§a em." Anselm trả lá»i tùng phục. Nà ng nói: "Äây là điá»u nghiêm trá»ng cá»§a em và là lá»i nói cuối cùng cá»§a em. Anh có muốn đón nháºn nó như đến từ linh hồn cá»§a em và không mặc cả so Ä‘o, dù cho anh không hiểu ngay Ä‘iá»u đó không?." Anselm hứa. Bây giá» nà ng vừa nói vừa đứng dáºy và đưa tay cho chà ng.
"Nhiá»u lần anh đã nói vá»›i em là má»—i khi anh nói tên em anh Ä‘á»u cảm thấy nhá»› đến má»™t Ä‘iá»u gì đã bị quên lãng nhưng đối vá»›i anh đã là rất trá»ng đại và thần thánh. Äó là má»™t dấu hiệu, Anselm à , và điá»u đó đã thúc đẩy anh trong má»i năm đến vá»›i em, em cÅ©ng tin là anh đã đánh mất và quên Ä‘i má»™t Ä‘iá»u gì quan trá»ng và thần thánh trong linh hồn mình, Ä‘iá»u đó cần phải được đánh thức lại, trước khi anh có thể tìm ra hạnh phúc và đạt tá»›i định mệnh cá»§a anh: hãy Ä‘i và hãy nhìn cho đến khi tìm lại cho được trong ký ức anh Ä‘iá»u đó, Ä‘iá»u mà anh nhá»› đến má»—i khi nói tên em. Ngà y nà o anh tìm ra được thì ngà y ấy em sẽ là vợ anh, sẽ Ä‘i vá»›i anh đến nÆ¡i nà o anh muốn và sẽ không có ước muốn nà o nữa ngoà i ước muốn cá»§a anh."
Chà ng Anselm bối rối bà ng hoà ng muốn ngắt lá»i nà ng và trách rằng lá»i yêu cầu đó là má»™t tÃnh chướng nhưng tia nhìn trong sáng cá»§a nà ng nhắc nhở lá»i chà ng đã hứa nên chà ng phải ngáºm yên. Vá»›i cặp mắt má»i mệt và chịu thua chà ng nắm tay nà ng đưa lên môi hôn và từ giã. Trong Ä‘á»i chà ng đã nháºn nhiá»u bổn pháºn và đã giải quyết chúng, nhưng không bổn pháºn nà o kỳ lạ, quan trá»ng mà lại nản chà như bổn pháºn nà y. Ngà y ngà y chà ng Ä‘i lang thang và ngẫm nghÄ© vá» nó đến mệt đừ, có những lúc chà ng tuyệt vá»ng và giáºn dữ cho công việc nà y là má»™t tÃnh khùng cá»§a đà n bà và đã toan vứt Ä‘i không nghÄ© đến nữa. Nhưng rồi trong thâm tâm chà ng có Ä‘iá»u gì và như má»™t chút Ä‘au bà ẩn má»ng manh, má»™t nhắc nhở không lá»i rất dịu dà ng phản đối lại ý nghÄ© đó. Giá»ng nói nhá» nhẹ nà y, giá»ng nói Ä‘i từ thâm tâm cá»§a chÃnh chà ng, đã đồng tình vá»›i Iris và cÅ©ng đòi há»i như nà ng váºy.
Duy công việc đó quả tháºt là khó khăn cho ngưá»i đà n ông trà thức nà y. Chà ng phải nhá»› lại Ä‘iá»u mà từ lâu chà ng đã quên khuấy Ä‘i, chà ng phải gỡ cho ra má»™t sợi dây và ng duy nhất khá»i tấm lưới nhện cá»§a những năm dà i đã chìm mất và o lãng quên, chà ng phải vá»›i bắt bằng hai tay và phải Ä‘em lại cho ngưá»i yêu má»™t thức gì mà thức đó không chi khác hÆ¡n là má»™t tiếng chim kêu đã thoảng Ä‘i, má»™t thoáng bay cá»§a cảm hứng hay u sầu khi nghe má»™t bản nhạc, má»™t thứ gì còn má»ng manh hÆ¡n, phôi pha hÆ¡n và vô hình hÆ¡n tư tưởng, hư vô hÆ¡n má»™t giấc má»™ng ban đêm, và lãng đãng vô định còn hÆ¡n sương mù buổi sáng.
Lắm lúc, chà ng đã toan vất Ä‘i tất cả vì chán nản và cáu kỉnh, thôi không tìm kiếm nữa, thì tuồng như vô tình có cái gì thổi nhẹ và o chà ng như má»™t hÆ¡i thở từ những khu vưá»n xa xôi, chà ng thì thầm vá»›i mình tên Iris, 10 lần và nhiá»u lần hÆ¡n, nhá» nhẹ và đùa cợt như khi ngưá»i ta thỠâm thanh trên má»™t phÃm đà n căng dây Iris," chà ng thì thà o, "Iris" và vá»›i má»™t cÆ¡n Ä‘au nhẹ chà ng cảm thấy trong thâm tâm có Ä‘iá»u gì Ä‘ang chuyển động, y như trong má»™t căn nhà cÅ© bị bá» hoang cánh cá»a vô cá»› bá»—ng mở ra và tấm song kêu kẽo kẹt. Chà ng kiểm soát lại những hoà i niệm mà chà ng tưởng đã mang trong mình má»™t cách thứ lá»›p. ChÃnh trong lúc kiểm Ä‘iểm nà y chà ng Ä‘i đến những khám phá kỳ lạ và kinh ngạc. Kho tà ng ká»· niệm quả là vô cùng bé nhá» hÆ¡n là chà ng tưởng : ngoảnh lại thì thấy những năm tròn mất Ä‘i và đứng trÆ¡ trống rá»—ng như những trang giấy không có chữ viết. Chà ng bắt gặp mình phải cố gắng lắm má»›i tưởng tượng lại rõ rệt hình ảnh cá»§a mẹ, chà ng đã hoà n toà n quên không biết cô gái hồi chà ng còn thư sinh theo Ä‘uổi tán tỉnh say mê má»™t năm tròn tên là gì. Chà ng sá»±c nhá»› đến con chó ngà y xưa chà ng mua trong má»™t phút bốc đồng hồi còn là sinh viên, chú ta đã sống vá»›i chà ng má»™t quãng thá»i gian lâu. Váºy mà phải mất mấy ngà y chà ng má»›i nhá»› lại được tên con chó.
Lòng đầy Ä‘au thương, chà ng trai tá»™i nghiệp nghiệm ra vá»›i bao ná»—i buồn nản và lo âu chồng chất quãng Ä‘á»i sau lưng mình đã tiêu tan và trống rá»—ng biết bao, quãng Ä‘á»i đó không phụ thuá»™c và o chà ng nữa mà xa lạ và không liên hệ gì đến chà ng, tỉ như Ä‘iá»u mà xưa kia ta đã thuá»™c nằm lòng nhưng bây giá» phải mệt nhá»c ráp lại từng mảnh vụn vô vị. Chà ng bắt đầu viết, chà ng muốn quay vá» từng năm từng năm má»™t viết lại những mảnh sống quan trá»ng cá»§a Ä‘á»i mình, để được nắm lại chúng chắc chắn trong tay. Nhưng ở đâu là những mảnh Ä‘á»i quan trá»ng nhất ? Lúc chà ng trở thà nh giáo sư chăng ? Lúc chà ng có lần là ông tiến sÄ©, là cáºu há»c sinh, là chà ng sinh viên chăng, hay là có lần trong quãng thá»i gian đã bặt tăm lúc cô gái nà y cô gái nỠđã là m chà ng vừa lòng má»™t thá»i gian chăng ? Hãi hùng chà ng ngước nhìn lên : đó là đá»i sống chăng ? Và đá»i sống chỉ có thế thôi sao ? Chà ng Ä‘áºp tay và o trán và cưá»i dữ dá»™i. Trong lúc đó thá»i gian vẫn trôi qua, chưa bao giá» thá»i gian lại qua mau và tà n nhẫn đến thế. Má»™t năm đã chấm dứt và chà ng thấy mình vẫn đứng đúng má»™t chá»— như trong giá» phút chà ng giã từ Iris. Tuy nhiên má»—i ngưá»i ngoà i chà ng ra Ä‘á»u thấy và biết là chà ng đã thay đổi rất nhiá»u. Chà ng trở nên vừa già vừa trẻ hÆ¡n. Äối vá»›i bạn bè chà ng hầu như thà nh xa lạ, ngưá»i ta thấy chà ng lÆ¡ đãng, hay cáu và kỳ cục, lâu dần chà ng được mệnh danh là má»™t quái nhân, tháºt đáng tiếc cho chà ng, nhưng cÅ©ng do chà ng cứ ở váºy là m trai tân quá lâu mà ra thế đấy. Äã có lần chà ng quên cả bổn pháºn cá»§a mình và há»c trò chà ng đợi chà ng vô Ãch cả buổi, lại có khi chà ng lếch thếch trên đưá»ng phố, lần theo những ngôi nhà và quét bụi cá»§a vệ thà nh bằng cái quần rách rưới lê thê. Nhiá»u ngưá»i cho chà ng đã bắt đầu uống rượu. Lần khác có lúc chà ng bá»—ng ngưng lại chốc lát giữa má»™t bà i giảng trước há»c trò, lục lạo trong trà nhá»› má»™t Ä‘iá»u gì, rồi mỉm cưá»i má»™t cách trẻ thÆ¡ và nhiệt thà nh Ä‘iá»u mà ngưá»i ta không bao giá» thấy chà ng là m, rồi tiếp tục giảng bằng má»™t giá»ng ấm áp và cảm động Ä‘i thẳng và o tim cá»§a há»c trò.
Chà ng không biết rằng từ lâu má»™t ý nghÄ©a má»›i đã đến vá»›i chà ng trong chuyến thám hiểm vô vá»ng theo sau những hương thÆ¡m và dấu vết đã bị thổi mất cá»§a những năm tháng xa xưa. Rất lắm khi chà ng nháºn thấy rằng đằng sau những Ä‘iá»u chà ng gá»i là ká»· niệm còn nằm những ká»· niệm khác nữa, và như trên bức tưá»ng đầy tranh vẽ đôi khi còn những bức tranh xưa hÆ¡n bị vẽ chồng lên, nằm ngái ngá»§ ẩn sau những bức vẽ cÅ©. Có khi chà ng muốn soát ký ức để nhá»› vá» má»™t Ä‘iá»u gì, và dụ tên má»™t thà nh phố, ở đó kẻ du khách là chà ng đã dừng lại đôi ngà y, hay là nhá»› ngà y sinh nháºt cá»§a má»™t ngưá»i bạn, hay nhá»› má»™t Ä‘iá»u gì đó và trong khi chà ng đà o bá»›i và lục lá»i má»™t mảng nhá» cá»§a dÄ© vãng như má»™t đống tro tà n, chà ng bá»—ng sá»±c nhá»› má»™t Ä‘iá»u hoà n toà n khác hẳn. Má»™t thoáng hÆ¡i thở bao trùm lấy chà ng, nhu má»™t là n gió tháng tư, hay như má»™t ngà y sương mù tháng chÃn, chà ng ngá»i thấy má»™t hương thÆ¡m, nếm má»™t mùi vị và cảm thấy những cảm giác dịu dà ng âm u ở đâu đây, trên da, trong mắt, trong tim và dần dần Ä‘iá»u đó trở nên rõ rệt vá»›i chà ng : phải là và o má»™t ngà y nà o đó xưa kia, trá»i xanh và ấm hay mát và xám, hay má»™t ngà y nà o đó, và tinh hoa cá»§a ngà y ấy đã được giữ lại trong tim chà ng và vẫn còn treo lÆ¡ lá»ng như má»™t ká»· niệm lá» má» trong tâm tư. Chà ng không thể tìm thấy lại được cái ngà y mùa xuân hay ngà y đông giá ấy trong quá khứ có tháºt cá»§a chà ng, cái ngà y mà chà ng đã ngá»i và đã cảm nháºn má»™t cách tháºt rõ rệt, chúng đã không có tên và không có số, có lẽ trong thá»i sinh viên, có lẽ lúc chà ng còn nằm trong nôi, nhưng thoáng hương xưa đã thoảng vá» và chà ng cảm thấy trong lòng có Ä‘iá»u gì sống động mà chà ng không biết và không thể gá»i tên hay xác định được. Lắm khi chà ng có cảm tưởng rằng khả dÄ© cÅ©ng xuyên qua cuá»™c Ä‘á»i hiện tại nà y những hoà i niệm ấy có thể lui vá» chạm mặt vá»›i những quá khứ cá»§a cuá»™c hiện hữu trước đây, mặc dù chà ng mỉm cưá»i nghi ngá» vá» Ä‘iá»u đó.
Có lắm Ä‘iá»u Anselm đã tìm thấy được trên các cuá»™c lang thang vô định qua những gỡ thẳm cá»§a ký ức, lắm Ä‘iá»u chà ng đã tìm thấy là m cho chà ng cảm động và xao xuyến, cÅ©ng có Ä‘iá»u là m chà ng kinh hoảng và lo sợ, nhưng có má»™t Ä‘iá»u chà ng đã không tìm ra được, đấy là cái tên Iris có ý nghÄ©a gì đối vá»›i chà ng. Thuở ấy trong cÆ¡n dà y vò vì không thể tìm ra được Ä‘iá»u đó, chà ng trở vá» thăm lại quê cÅ©, thấy lại những khu rừng và các con đưá»ng, những cầu gá»— và hà ng rà o, chà ng đứng trong khu vưá»n cá»§a thá»i thÆ¡ dại cÅ© và cảm nghe sóng lòng rà o rạt, quá khứ bao trùm chà ng như giấc má»™ng. Buồn bã và yên lặng chà ng rá»i chốn cÅ© trở vá» phố. Chà ng cáo bệnh và đuổi khách không tiếp má»™t ai. Nhưng có má»™t ngưá»i tìm đến. Äó là ngưá»i bạn mà chà ng đã không gặp nữa từ ngà y chà ng xin cưới nà ng Iris.
Ngưá»i ấy đến và thấy Anselm ngồi lếch thếch trong thảo am tẻ ngắt cá»§a chà ng. "Dáºy Ä‘i !" Ngưá»i bạn nói, "Iris muốn gặp anh đấy !"
Anselm nhổm báºt dáºy : "Iris hả ! Chuyện gì xảy ra cho nà ng váºy ? Äấy tôi biết mà , biết mà !" Ngưá»i bạn dục : "," Ä‘i vá»›i tôi, Iris sắp chết, nà ng bị bệnh từ lâu rồi."
Hai ngưá»i Ä‘i đến Iris, nà ng nằm trong giưá»ng tÄ©nh dưỡng, nhẹ và gầy như má»™t đứa trẻ, và mỉm cưá»i rạng rỡ qua đôi mắt mở lá»›n. Nà ng đưa tay trẻ thÆ¡ trắng và mảnh cho Anselm nắm, bà n tay nằm trong tay chà ng như má»™t bông hoa, vẻ mặt nà ng như đã biến sắc và nói : "Anselm Æ¡i ! Anh có giáºn em không ? Em đã đưa cho anh má»™t sứ mệnh rất khó khăn, và em biết anh vẫn trung thà nh vá»›i nó. Hãy tiếp tục tìm kiếm và hãy Ä‘i con đưá»ng đó cho đến khi anh đến Ä‘Ãch. Anh đã nghÄ© là vì em mà đi con đưá»ng đó, nhưng anh Ä‘i chÃnh cho anh đấy, anh có biết Ä‘iá»u đó không ?"
"Anh linh cảm Ä‘iá»u đó" Anselm nói, "và bây giá» thì anh biết rồi. Äó là má»™t con đưá»ng dà i, Iris à và anh đã toan trở gót từ lâu, nhưng anh không còn con đưá»ng lùi nữa. Anh không biết rồi anh sẽ ra sao." Nà ng nhìn thẳng và o đôi mắt buồn rầu cá»§a Anselm, mỉm cưá»i trong sáng và an á»§i, Anselm cúi xuống trên bà n tay má»ng manh và khóc rất lâu đến ná»—i bà n tay nà ng đẫm cả nước mắt cá»§a chà ng.
"Anh sẽ phải ra sao, nà ng nói bằng má»™t giá»ng mÆ¡ hồ như má»™t tia sáng ká»· niệm, anh có phải ra sao, Ä‘iá»u đó anh phải tá»± há»i mình. Trong Ä‘á»i anh, anh đã tìm kiếm nhiá»u rồi. Anh đã tìm kiếm danh vá»ng, hạnh phúc và tri thức và anh đã kiếm em, Iris nhá» bé cá»§a anh. Tất cả Ä‘iá»u đó chỉ là những hình ảnh đẹp và chúng lìa bá» anh như em phải lìa bá» anh bây giá». ChÃnh em cÅ©ng đã ở trong tâm trạng nà y. Luôn luôn em đã tìm kiếm và luôn luôn chúng là những hình ảnh đẹp đáng yêu và luôn luôn chúng lại rÆ¡i rụng và héo tà n. Bây giá» em không biết má»™t hình ảnh nà o nữa, em không tìm kiếm gì nữa, em Ä‘ang trở vá» quê nhà và chỉ cần bước má»™t bước nữa thôi là em ở trong Quê hương. Anselm Æ¡i, anh cÅ©ng sẽ Ä‘i đến đó và sẽ không còn những vết nhăn trên trán."
Nà ng xanh lướt đến ná»—i Anselm kêu lên tuyệt vá»ng : "Iris Æ¡i, hãy đợi má»™t chút đừng vá»™i Ä‘i ngay. Hãy để lại cho anh má»™t dấu gì để em khá»i mất Ä‘i hoà n toà n trong anh !" Iris gáºt đầu, nà ng đưa tay lấy trong cốc thá»§y tinh ở bà n bên và đưa cho Anselm má»™t đóa hoa huệ xanh má»›i chá»›m nở.
"Anh hãy giữ lấy đóa hoa cá»§a em, hoa Iris, và đừng quên em, hãy tìm Iris và rồi anh sẽ đến vá»›i em được." Anselm nức nở đón giữ đóa hoa trong đôi tay và từ giã trong nước mắt. Mấy hôm sau ngưá»i bạn chà ng bắn tin, chà ng lại đến và giúp bạn trang hoà ng quan tà i nà ng bằng hoa và mang nà ng vá» vá»›i đất.
Thế rồi cả cuá»™c Ä‘á»i sụp đổ sau lưng chà ng, chà ng tưởng không thể nà o dệt tiếp được sợi dây và ng kia nữa. Chà ng thôi tất cả, rá»i bá» thà nh phố và sở là m và biệt tÃch trên thế gian. Äó đây ngưá»i ta thỉnh thoảng thấy chà ng có lần xuất hiện nÆ¡i quê cÅ©, đứng tá»±a ngưá»i và o hà ng rà o khu vưá»n xưa, nhưng khi má»i ngưá»i há»i đến chà ng và nháºn lo lắng cho chà ng thì chà ng lại bá» Ä‘i và biến mất.
Chỉ có hoa huệ tÃm là vẫn đáng yêu đối vá»›i chà ng. Chà ng thưá»ng cúi cong ngưá»i trên đóa hoa, bất cứ ở đâu khi thấy hoa và khi chà ng đưa mắt nhìn lâu và o đà i hoa, thì tá»±a hồ như hương thÆ¡m và linh cảm vá» tất cả những gì quá khứ và vị lai Ä‘ang bay lại gần vá»›i nhau từ cái ná»n hoa mà u xanh nhạt ấy, cho đến khi chà ng buồn rầu tiếp tục bá» Ä‘i, bởi vì sá»± toại nguyện vá» Ä‘iá»u chà ng muốn biết đã không đến. Nhưng lúc đó chẳng khác gì chà ng Ä‘ang rình ráºp ở má»™t cánh cá»a hé mở nà o đó nghe thấy sá»± bà nhiệm đáng yêu nhất mà chà ng tìm kiếm Ä‘ang hô hấp đằng sau cánh cá»a nhưng khi chà ng cho rằng bây giá» và bây giỠđây má»i sá»± phải hiện ra và thà nh tá»±u trong chà ng thì cánh cá»a đã đóng sáºp lại và ngá»n gió trần gian lại trải lạnh trên ná»—i cô đơn cá»§a chà ng.
Trong giấc mÆ¡ chà ng thấy mẹ nói chuyện vá»›i chà ng, trong bao năm đằng đẵng chưa bao giá» chà ng cảm thấy hình dáng và nét mặt mẹ bây giá» lại gần gÅ©i và rõ rệt đến thế. Iris cÅ©ng hiện ra nói chuyện vá»›i chà ng. Khi chà ng tỉnh giấc, dư âm vẫn còn vá»ng lại là m cho suốt ngà y hôm sau chà ng bần thần suy ngẫm. Chà ng không còn có má»™t nÆ¡i cố định nà o, Ä‘i lang thang xa lạ trên các miá»n quê, ngá»§ ở các nhà hoang, ngá»§ ở trong rừng, ăn bánh mì hay dâu dại, uống rượu hoặc sương Ä‘á»ng trên các bụi cây, chà ng cÅ©ng không biết đến nữa. Äối vá»›i nhiá»u ngưá»i chà ng là má»™t thằng Ä‘iên, ngưá»i khác thì cho chà ng là má»™t tên ảo thuáºt, nhiá»u kẻ hãi sợ chà ng, nhiá»u ngưá»i chế nhạo chà ng, có lắm ngưá»i lại thương chà ng. Chà ng há»c những Ä‘iá»u mà không bao giá» chà ng có thể : sống chung vá»›i trẻ con và chia xẻ những trò chÆ¡i kỳ lạ cá»§a chúng, như nói chuyện vá»›i má»™t cà nh cây gãy hay vá»›i má»™t viên đá nhá». Äông và hè lướt qua bên chà ng, và chà ng thì cứ nhìn và o những đà i hoa, và o suối vá»›i hồ.
Äôi khi chà ng tá»± nói vá»›i mình : "Hình ảnh, tất cả chỉ là hình ảnh." Nhưng táºn trong thâm tâm chà ng đã cảm nháºn được má»™t thá»±c thể, thá»±c thể nà y không phải là hình ảnh mà chà ng theo dõi, và đôi khi cái thá»±c thể trong lòng chà ng biết lên tiếng nói, giá»ng nói đã là giá»ng nói cá»§a Iris và cá»§a mẹ là niá»m an á»§i và sá»± hy vá»ng. Có những phép mà u xảy đến cho chà ng và không là m chà ng ngạc nhiên. Và như thế thuở ấy chà ng đội tuyết băng qua má»™t hố thẳm đông giá, nước đá má»c lên cứng bá»™ râu dà i. Và trong tuyết trắng bá»—ng có má»™t cây hoa Iris đứng đơn độc chon vót mảnh mai, cây Ä‘ang đâm ra má»™t chồi hoa đẹp lẻ loi, chà ng cúi ngưá»i xuống hoa và mỉm cưá»i, bởi vì bấy giá» chà ng đã nháºn ra Ä‘iá»u mà Iris đã luôn luôn nhắc nhở chà ng. Chà ng đã nháºn ra giấc má»™ng trẻ thÆ¡ cá»§a chà ng và thấy con đưá»ng mà u xanh nhạt có những đưá»ng gân sáng dẫn và o trong sá»± bà nhiệm và trái tim cá»§a hoa ở giữa những chiếc đũa bằng và ng, và chà ng biết rằng đấy đã là nÆ¡i mà chà ng tìm kiếm, rằng ở đấy đã là cái bản thể tháºt sá»± chứ không còn là hình ảnh nữa.
Thế rồi những lá»i nhắn nhá»§ trá»—i lên vang vá»ng trong tim chà ng, những giấc mÆ¡ đến dìu chà ng Ä‘i và chà ng bước và o má»™t túp lá»u, trong đó có nhiá»u trẻ con, chúng đưa sữa cho chà ng uống và chà ng chÆ¡i đùa vá»›i chúng, chúng kể chà ng nghe những câu chuyện và kể rằng, ở trong rừng nÆ¡i những ngưá»i là m than đã xảy ra má»™t phép lạ. Rằng ở đó ngưá»i ta thấy cánh cá»a các linh hồn mở ra, và cánh cá»a nà y chỉ mở từng ngà n năm má»™t mà thôi. Chà ng lắng tai nghe và gáºt đầu biểu đồng tình vá»›i hình ảnh đáng yêu đó, chà ng tiếp tục Ä‘i, má»™t con chim hót trước mặt chà ng trong bụi liá»…u, giá»ng hót ngá»t ngà o hiếm có như giá»ng nà ng Iris đã quá cố. Chà ng Ä‘i theo chim, con chim cứ tiếp tục bay và nhảy hót mãi mãi, qua ngá»n suối, và đi sâu và o các khu rừng.
Khi con chim bặt tiếng và Anselm không nghe cÅ©ng không thấy chim đâu nữa thì chà ng dừng lại và nhìn quanh mình, chà ng thấy mình Ä‘ang đứng trong má»™t thung lÅ©ng sâu trong rừng, má»™t lạch suối chảy nhá» nhẹ dưới những tà ng lá cây xanh rá»™ng, ngoà i ra toà n thể vạn váºt Ä‘á»u yên lặng và đợi chá». Nhưng trong lồng ngá»±c cá»§a chà ng tiếng chim vẫn tiếp tục hót bằng má»™t giá»ng yêu thương và thúc dục chà ng tiếp tục Ä‘i, cho đến khi chà ng đến đứng trước má»™t bức tưá»ng chồng chất những đá và phá»§ đầy rêu, ở giữa bức tưá»ng nứt ra má»™t khe hở cháºt hẹp dẫn và o bên trong ngá»n núi. Má»™t ông già đang ngồi trước cá»a hang, đứng dáºy khi thấy Anselm Ä‘i đến và la lên : "Hãy lui, ngưá»i kia, hãy lui Ä‘i ! Äây là cánh cá»a ma, chưa có kẻ nà o trở lại khi Ä‘i và o trong."
Anselm ngẩng đầu nhìn và o trong miệng hang, chà ng thấy ở đấy má»™t con đưá»ng mà u và ng đứng chen nhau, con đưá»ng mòn thoải xuống hướng vá» bên trong như và o trong đà i má»™t bông hoa khổng lồ. Trong lồng ngá»±c tiếng chim hót lảnh lót và Anselm bước qua ngưá»i gác cổng và o sâu trong miệng hang, Ä‘i qua dãy cá»™t và ng và o táºn trong cái bà nhiệm mà u xanh lÆ¡ cá»§a cốt lõi ná»™i tâm. Äây chÃnh là Iris, chÃnh là chà ng Ä‘ang thâm nháºp và o trái tim Iris, và đây chÃnh là đóa hoa huệ kiếm ở trong khu vưá»n cá»§a mẹ, chÃnh trong đà i hoa xanh tÃm cá»§a nó chà ng Ä‘ang bước và o lÆ¡ lá»ng như bay lượn và trong khi chà ng yên lặng tiến đến khoảng u minh bằng và ng ấy thì đột nhiên tất cả những ká»· niệm, những tri thức Ä‘á»u hiển hiện má»™t loạt trong chà ng, chà ng sá» thấy tay mình, bà n tay nhá» và má»m, những tiếng nói yêu đưá»ng vang vá»ng gần gÅ©i và tin cẩn trong tai chà ng, và chúng vang vá»ng như thế đó, và những cá»™t và ng óng ánh như thế ấy, y hệt như ngà y xưa tất cả đã vang tiếng và chiếu sáng cho chà ng trong những mùa xuân cá»§a thá»i thÆ¡ dại. Giấc má»™ng cá»§a chà ng cÅ©ng đã quay vá», giấc má»™ng chà ng đã mÆ¡ hồi còn là chú bé con : mÆ¡ rằng chà ng Ä‘ang bước xuống đà i hoa và sau lưng chà ng toà n thể thế giá»›i cá»§a các ảnh tượng Ä‘á»u cùng bước theo, chuồi theo và chìm sâu và o trong sá»± bà nhiệm nằm sau tất cả các kinh hãi. Nhẹ nhà ng Anselm bắt đầu cất tiếng hát, và con đưá»ng chà ng Ä‘i êm ái chìm dần và o chốn Quê hương (Heimat).
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:53 PM .
19-05-2008, 10:51 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Biển Và Ngưá»i Äà n BÃ
Tác giả: Y Ban
Anh nháºp và o nà ng như má»™t đám bá»t bèo sóng đánh dạt lên bá». Nếu không có nà ng chắc anh sẽ tan rữa ra rồi hòa và o nước biển.
Äó là những ngà y tồi tệ nhất trong Ä‘á»i anh khi anh không còn tá»± chá»§ được mình. Má»™t cảm giác lạ nhen nhúm và đẩy mạnh lên. Anh chá»›i vá»›i khi toà n bá»™ sức mạnh đà n ông trong anh biến mất, thay và o đó là má»™t cảm giác muốn được vá»— vá», ôm ấp. Anh như má»™t kẻ má»™ng du tìm đến bến tình cá»§a những kẻ đồng giá»›i. Anh ngáºp trong cảm giác được thá»a mãn. Chút tỉnh táo cuối cùng dà nh cho sá»± liêm sỉ. Anh che giấu vợ con và bạn bè cái tình cảnh khốn khổ cá»§a mình.
Và o cái ngà y đó, khi anh nâng cặp kÃnh cáºn lên khá»i mÅ©i và khi chưa có thói quen ngó sau để cảnh giác, anh luồn tay và o hốc khóa mà bạn tình đã để sẵn cho anh. Bất chợt, má»™t bà n tay vá»— xuống vai anh. A, tôi bắt được rồi nhé. Anh chết đứng khi nháºn ra ngưá»i đứng trước mặt là vợ anh. Anh không nháºn thấy má»™t dòng nước ấm chảy từ ngưá»i anh xuống chân, ướt sÅ©ng, vợ anh ném cho anh má»™t cái nhìn khinh miệt đến mức anh chết rồi sống lại, rồi lại chết. Khi vợ anh quay gót Ä‘i thì anh gục xuống và không biết gì nữa.
Từ bên trong cá»a sổ má»™t ngôi nhà đối diện nà ng đã chứng kiến tất cả. ChỠđến năm phút sau không thấy ngưá»i đà n bà quay lại và anh vẫn ngã gục, đầu dá»±a và o tưá»ng, nà ng mở cá»a Ä‘i ra. Nà ng đưa anh đến bệnh viện vá»›i chẩn Ä‘oán cá»§a bác sỹ - hôn mê tháºn.
Nà ng trở vá» nhà soi gương và tá»± nhá»§. Má»™t ngưá»i đà n bà xấu xÃ, cô quạnh nhưng tháºt thông minh. Nếu như ta không mở cá»a và đưa anh ta đến bệnh viện chắc anh ta đã chết rồi. Cứ cho rằng anh ta chết rồi. Bây giá» ta là m anh ta sống lại, anh ta sẽ là cá»§a ta.
Nà ng không tìm cách để cho ngưá»i nhà anh biết anh Ä‘ang hoạn nạn nhưng nà ng vẫn ngóng má»™t lần ngưá»i đà n bà ấy đến tìm anh. Anh dần dần bình phục bởi anh còn nhiá»u những toan tÃnh, dá»± định tốt đẹp cho cuá»™c sống. Khi xuất viện, nà ng đón anh vá» nhà nà ng. Qua khá»i cÆ¡n ốm Ä‘au, anh coi nà ng như má»™t ngưá»i mẹ. Anh không cần giấu giếm nà ng cái tình cảm quái gở mà qua thuốc thang cÅ©ng không sao khá»i được. Nà ng rất đỗi ngạc nhiên, rồi sau đó nà ng thất vá»ng. Nà ng lại soi gương và khóc. Váºn may không đến vá»›i ngưá»i đà n bà xấu xà được. Ta cần má»™t ngưá»i đà n ông thá»±c sá»± cá»§a riêng ta kia. Äây không còn là má»™t ngưá»i đà n ông nữa mà là má»™t con bệnh.
Tuy nhiên vá»›i tấm lòng nhân háºu, nà ng Ä‘an má»™t cái nôi to và đặt anh lên đấy. Äêm đến anh rúc và o nách nà ng như trẻ nhá». Nà ng âu yếm vá»— vá» anh, rồi kể những câu chuyện cổ tÃch cho anh nghe. Trong hÆ¡i ấm nồng nà n cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà , anh lá»›n dần lên. Có những đêm hÆ¡i ấm là m anh ngạt thở. Anh vươn lên trên gối và kể cho nà ng nghe. "Anh là ngưá»i đà n ông thà nh đạt hoà n hảo. Anh tốt nghiệp đại há»c và o loại ưu. Anh được chuyển tiếp nghiên cứu sinh. Anh bảo vệ luáºn án phó tiến sÄ© má»™t cách xuất sắc. Sau đó là luáºn án tiến sÄ©. Những công trình nghiên cứu khoa há»c cá»§a anh được đánh giá rất cao ở trong nước cÅ©ng như ở nước ngoà i.
Anh lấy vợ. Má»™t ngưá»i đà n bà rất đẹp và sinh ra những đứa con cÅ©ng rất đẹp. Từ những thà nh công trong lÄ©nh vá»±c nghiên cứu khoa há»c, cấp trên bắt đầu nhìn nháºn đến anh và cất nhắc anh lên là m má»™t nhiệm vụ quản lý chá»§ chốt. Từ má»™t nhà khoa há»c thà nh má»™t nhà quản lý, anh thá»±c sá»± lúng túng. Tuy nhiên nhiệm vụ cá»§a anh cÅ©ng suôn sẻ vì thá»i bao cấp má»i thứ cứ như được định sẵn cả rồi. Chuyển sang ná»n kinh tế thị trưá»ng anh thá»±c sá»± khốn khổ vì chức vụ anh Ä‘ang nắm giữ; Nhiá»u lần anh đã là m đơn xin từ chức để chuyển sang là m khoa há»c thuần túy nhưng cấp trên không cho vì lý do anh là nhà khoa há»c giá»i, anh có uy tÃn trong nước cÅ©ng như trên trưá»ng quốc tế. Vá»›i lại là m khoa há»c còn khó hÆ¡n mà anh còn là m được nữa là . Cùng lúc vá»›i công việc ở công sở không trôi chảy thì ở nhà vợ con anh lại có những đòi há»i, thúc ép anh. Vợ anh Ä‘ang ở cái tuổi hoà n mỹ, nà ng cà ng ngà y cà ng đẹp ra trong những bá»™ quần áo đúng mốt, đắt tiá»n. Nà ng bảo anh - ở cương vị anh, anh có thể mang vá» cho vợ con anh nhiá»u thứ hÆ¡n nữa chứ. Như cái ông giám đốc quèn kia mà còn có những là nhà ba tầng, đầy đủ tiện nghi. Rồi các loại xe xịn cho cả nhà . Nữa là anh, Viện trưởng má»™t viện khoa há»c tầm cỡ quốc gia.
Ngưá»i ta đã đòi há»i ở anh nhiá»u thứ mà anh không có. Anh sợ hãi co mình lại. Anh âm thầm như má»™t chiếc bóng khi không ai còn hiểu được anh nữa. Tuy nhiên, chiếc bóng đó cÅ©ng được ngưá»i ta lợi dụng triệt để. Những ngà y anh khá»§ng hoảng nhất đó là lúc anh bị thua kiện bởi những tá»™i lá»—i anh không há» mắc phải. Anh biết ngưá»i ta muốn già nh cái ghế quyá»n chức cá»§a anh mà thôi. Trong cuá»™c há»p anh đã thẳng thắn má»™t lần nữa xin từ chức nhưng ngưá»i ta không muốn thế. Ngưá»i ta muốn anh không được là m cả công việc đã từng rất thà nh đạt là nghiên cứu khoa há»c nữa kia. Anh bị thanh tra chất vấn đến khổ sở. Vá» nhà , vợ anh vẫn đẹp rá»±c rỡ. Nà ng vẫn không ngừng đòi há»i anh. Äến má»™t lần nà ng nói vá»›i anh: "Trước kia sao anh thông minh, đáng yêu thế, bây giỠđến là m má»™t ngưá»i đà n ông ra hồn anh cÅ©ng không biết cách." Thế là chút sinh khà đà n ông cuối cùng trong anh tắt hẳn. Tuy nhiên, vợ anh lại nghi ngá» rằng anh phải lòng má»™t ngưá»i đà n bà nà o đó. Nà ng đã rình ráºp để bắt được quả tang. Và , anh đã chết. Nà ng hiểu thấu toà n bá»™ câu chuyện cá»§a anh kể. Nà ng bảo anh: Anh là má»™t nhà khoa há»c thì anh sẽ là má»™t nhà khoa há»c.
Nà ng thu xếp bán hết nhà cá»a. Nà ng và anh Ä‘i vá» phÃa biển cả. Ở đấy nà ng mua má»™t căn nhà nhá» và má»™t phòng thà nghiệm cho anh. Anh nghiên cứu má»™t công nghệ mà loà i ngưá»i Ä‘ang bó tay. Trong nước biển có hóa má»™t lượng và ng rất nhá». Nhưng vá»›i má»™t khối nước biển khổng lồ thế kia thì lượng và ng đó cÅ©ng thà nh đáng kể, góp phần già u có cho con ngưá»i. Anh nghiên cứu mê mải, quên cả nà ng và cả những Ä‘au khổ mà anh đã trải qua.
Nà ng, ngưá»i đà n bà xấu xà ấy đã quên hết cả bất hạnh là cần má»™t ngưá»i đà n ông cá»§a riêng mình và những đứa con. Nà ng ngâm đỗ để lấy má»™ng giá Ä‘em ra chợ bán. Khi dỡ giá nà ng để lại má»™t nhúm nhá» cho anh. Bán xong mẻ giá đỗ nà ng mua những má»› rau răm vá» uống như những ngưá»i tu hà nh. Nà ng tá»± ép xác mình để chá» ngà y anh thà nh đạt. Äã trôi qua bao nhiêu năm bao nhiêu tháng.
Má»™t buổi sáng đẹp đẽ, biển bừng lên rạng rỡ không có má»™t gợn gió nà o. Biển lặng như má»™t tấm gương khổng lồ. Từ trong phòng thà nghiệm anh kêu to sung sướng. Thà nh công rồi, thà nh công rồi. Và ng đây, ta đã lá»c được nước biển lấy và ng. Anh chạy ra tìm nà ng. Nà ng Ä‘ang soi mình trên biển. Anh cuồng nhiệt ôm lấy nà ng vá»›i trà n đầy sinh lá»±c. Nà ng sung sướng trà o nước mắt. Nà ng thầm nhá»§ - Hạnh phúc đã đến vá»›i ta rồi chăng? Nà ng soi mình xuống biển, biển trả lại nà ng má»™t khuôn mặt xấu xÃ, già nua vá»›i đôi mắt ngá»i lên hạnh phúc.
Anh bà n vá»›i nà ng "anh sẽ bán công nghệ nà y cho má»™t nhà máy nà o đó." Nà ng bảo anh "Không, chúng ta sẽ xây dá»±ng nhà máy. Chúng ta sẽ độc quyá»n." "Nhưng anh không biết là m quản lý, anh đã chẳng từng thất bại đó sao?." "Không, anh sẽ là m má»™t ngưá»i chá»§ rất giá»i trên công nghệ cá»§a anh, trên nhà máy cá»§a anh."
Anh nghe theo nà ng. Anh trở thà nh một ông chủ già u có với đầy đủ uy lực, sức mạnh.
Khi anh trở thà nh má»™t ngưá»i đà n ông vá»›i đầy đủ sức mạnh, anh bảo vá»›i nà ng "Không biết vợ anh có còn đẹp nữa không?." Nà ng khóc thầm trong lòng và thầm nhá»§ - Ta biết, đã đến lúc rồi. Má»™t ngưá»i đà n bà xấu xà không thể nà o giữ được má»™t ngưá»i đà n ông cho trá»n vẹn cả đâu. Cho dù có phải là má»™t ngưá»i đà n ông do mình tạo ra Ä‘i nữa, cÅ©ng thế thôi," Nà ng bảo anh - Anh vá» Ä‘i, vá» thăm lại chị ấy và các cháu.
Anh ngáºm ngùi chia tay nà ng. Và i ngà y sau, má»™t ngưá»i đà n bà rất đẹp vá»›i những đứa con rất đẹp cùng anh đến bá» biển. Má»›i đầu há» còn e dè nà ng nhưng chỉ và i ngà y sau hỠđã là chá»§ nhân thá»±c sá»± cá»§a nhà máy và bãi biển nà y. Anh vui vầy cùng há» chẳng còn để ý đến nà ng nữa. Nà ng nghe tiếng ngưá»i đà n bà đẹp hổn hển - Anh tuyệt vá»i quá em chưa bao giỠđược sung sướng thế nà y.
Nà ng Ä‘i ra biển. Biển rì rà o: "Nà ng là má»™t ngưá»i đà n bà nhân háºu. Nà ng rất thông minh, nà ng biết việc mình là m. Nà ng sẽ giết chết ngưá»i đà n ông đó, nếu nà ng muốn. Nhưng nà ng chẳng là m thế đâu. ChÃnh nà ng, nà ng là và ng hòa lẫn trong nước biển nà y. Sẽ có má»™t nhà khoa há»c khác nghiên cứu để lá»c, để chắt ra tên gá»i nà ng." Buổi sáng hôm sau khi hai vợ chồng nhà khoa há»c ra tắm biển trên bãi cát tinh khôi có những dòng chữ và ng lấp lánh:
"Gá»i những ngưá»i đà n bà đẹp!
Ta muốn kể lại rằng ta đã từng ghen tuông vá»›i các ngưá»i - những ngưá»i đà n bà đẹp. Bởi tất cả đà n ông Ä‘á»u ngoái lại nhìn và muốn chìm đắm trong vòng tay cá»§a các ngưá»i. Nhưng nếu các ngưá»i- những ngưá»i đà n bà đẹp- có thêm má»™t chút thông minh nữa thôi thì trong vòng tay cá»§a các ngưá»i sẽ có những ngưá»i đà n ông tốt đẹp hÆ¡n. Ta gá»i lại cho các ngưá»i sá»± thông minh cá»§a ta trong nước biển xanh nà y."
Hai vợ chồng nhà khoa há»c vá»™i vã Ä‘i tìm nà ng nhưng không còn thấy nà ng đâu nữa. Chỉ có sóng biển cồn lên những ánh và ng. Nước biển mà nhà khoa há»c đã lá»c hết và ng nay lại được hòa tan má»™t lượng và ng rất nhá».
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:56 PM .
19-05-2008, 10:57 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bức Tranh Äể Lại
Tác giả: Anh Äức
Tôi ngồi dá»±a lưng và o những cá»™t gá»— còn sần sùi vết rìu đẽo. Bấy giá» ngà y đã hết từ lâu và đêm xuống mênh mông trên bá» bể. Má»™t đêm hè gió lặng. Tiếng sóng vá»— nghe chừng cÅ©ng âu yếm dịu dà ng hÆ¡n. Anh phó chá»§ nhiệm táºp Ä‘oà n đánh cá MÅ©i Né treo cây đèn bão lên cá»™t nhà rồi ngồi ghé xuống bên cạnh tôi. Hai cánh tay buông thõng dà i đến quá gối. Anh thẫn thá» nhìn tôi mất má»™t lúc rồi cất giá»ng ồ á» há»i:
- Ai nói vá»›i anh tôi giữ bức tranh đó mà anh lặn lá»™i Ä‘i tầm tôi váºy?
- Tôi nghe má»™t ngưá»i quen nói. Má»™t chiến sÄ© cÅ©ng là ngưá»i Nam Bá»™.
Anh phó chá»§ nhiệm chồm ngưá»i tá»›i:
- Có phải là một đồng chà tiểu đoà n trưởng không?
- Phải, anh ấy là tiểu đoà n trưởng, tên là Danh.
- Thôi, đúng rồi. Äúng là anh Danh rồi!
Anh ta vừa kêu lên vừa láºp cáºp để hai bà n tay lên gối chân tôi. Äôi mắt cá»§a ngưá»i đà n ông Nam Bá»™ trạc bốn mươi tuổi nà y chá»›p lia lịa, hai hà ng mi Ä‘en ráºm nhÃu nhÃu lại. Anh ta thu hai bà n tay vá», thở dà i má»™t thôi rồi lắc đầu:
- Bức tranh... bức tranh đó... không có ở đây đâu. Tôi không còn giữ nữa. Nhưng mất thì chắc chưa thể mất được. Tá»›i bây giá» tôi vẫn tin là nó hãy còn. Anh à , bức tranh đó vẽ Cụ không được sắc sảo lắm đâu. Là vì do má»™t anh thợ há»a hình ở miệt vưá»n vẽ thôi mà . Nếu Ä‘em so sánh vá»›i những ảnh Cụ bây giá» thì đâu đẹp bằng được. Nhưng có Ä‘iá»u tôi dám quyết vá»›i anh là bức tranh đó không có bạc và ng nà o trên Ä‘á»i nà y sánh nổi. Bởi vì ở trên Ä‘á»i nà y chắc gì đã có má»™t ngưá»i thứ hai vẽ được...
Nói tới đây anh đưa tay lên cà o cà o ngực. Tôi có cảm giác như trong ngực anh bấy giỠcó cái gì nóng lắm.
- Trá»i, mà ngưá»i vẽ bức tranh đó lại chÃnh là em tôi. Em cá»§a tôi đã há»a bức tranh đó trong những giá» phút cuối cùng cá»§a Ä‘á»i nó... Thôi thì tôi cÅ©ng nói cho anh rõ hoà n cảnh gia đình cá»§a tôi. Cha mẹ anh em tôi Ä‘á»u chết sá»›m hết anh à . Tên nó là Äô. Tôi không muốn em tôi dốt nát, nên chi hồi đó má»™t mình tôi đã là m lụng, Ä‘i gặt hái, Ä‘i câu lưới nuôi em tôi há»c hà nh. Nói thiệt vá»›i anh, tôi thì có phần hÆ¡i quê mùa cục mịch, đầu óc không đặng sáng sá»§a bằng em tôi. Vá»›i lại tánh tôi cá»§ mỉ cù mì, chá»› tánh em tôi nó gan góc lắm. Trong là ng há»… ai bắt nạt tôi thì nó bênh tôi, dám chống chá»i vá»›i bất cứ đứa nà o hiếp đáp tôi.
TÃnh ra như váºy thì nó đã há»c hết lá»›p nhứt trưá»ng là ng. Sau nó thi Ä‘áºu tên tỉnh há»c. Há»c đâu gần được má»™t năm thì thôi há»c. Ngay hồi nhá» nó đã có hoa tay. Thôi há»c vá» Ä‘i là m ruá»™ng Ä‘i câu kéo vá»›i tôi chá»› nó vẫn ham hố vẽ vá»i. Khắp nhà tôi treo la liệt những hình, tranh cá»§a nó. Nà o là hình lÅ© trẻ chăn trâu ngoà i đồng, hình ngưá»i Ä‘i chà i cá, hình phong cảnh, đủ thứ.
Năm cái đình là ng tôi được phép tu sá»a, là ng đã rước em tôi ra vẽ lại con kỳ lân nÆ¡i tấm bình phong trước đình. Hình con kỳ lân do em tôi vẽ mãi tá»›i kháng chiến cÅ©ng còn. Sau Tây nó má»›i phá Ä‘i lấy gạch xây bót. Em tôi lại có táºp há»a hình. Há»a được hình ngưá»i rất giống. Ông già bà cả trong là ng được nó há»a cho, ai cÅ©ng Ä‘á»u ngợi khen. Không bao lâu cả là ng Ä‘á»u gá»i nó là thằng Tám há»a hình. Vẽ má»™t tấm hình nó được ngưá»i ta trả má»™t giạ lúa, lại được má»i Ä‘i ăn giá»—. Cái gì chá»› uống rượu thì tôi phải chạy em tôi. Thằng uống rượu cứng quá, cà ng uống mặt cà ng xanh tái chá»› không Ä‘á». Lúc kháng chiến nó tham gia tá»± vệ. Năm bốn sáu đánh du kÃch bị trúng thương ở tay. Vết thương là m độc sưng vù lên. Ông bác sÄ© ở tỉnh nói:
- Tám Äô à , tôi thấy chú phải chịu cho tôi cưa cái tay cá»§a chú, không cưa thì chết Ä‘a.
Em tôi đáp:
- Nếu không cưa mà phải thiệt mạng thì tôi chịu cưa. Còn cưa mà chết thì tôi giết ông.
- Nhưng không có cưa nghỠđâu. Tôi cưa bằng cưa thợ mộc liệu chú có chịu nổi không?
Em tôi lặng lẽ bảo:
- ÄÆ°á»£c, cứ cưa!
Và nó xoắn ngay tay áo lên. Từ nói đến là m không đầy mưá»i lăm phút. Không có rượu an- côn, ông bác sÄ© khá» trùng lưỡi cưa bằng rượu đế. ổng cưa mà tay ổng còn rung thì anh biết. Ngược lại em tôi chẳng hé răng kêu má»™t tiếng. Nó ngoảnh mặt Ä‘i nÆ¡i khác, mồ hôi chảy có giá»t xuống hai bên mà ng tang... Äó, tánh khà cá»§a nó như váºy đó. Cụt mất tay trái rồi nó vẫn Ä‘i đánh chim sẻ, Ä‘i gà i lá»±u đạn. Lúc đó báºn rá»™n nhứt là những lúc sắp tá»›i ngà y sinh nháºt Cụ. Tôi còn nhá»› đồng chà chánh trị viên xã đội trưởng thưá»ng bảo nó:
- Thôi, Tám Äô, mà y không không phải Ä‘i gà i lá»±u đạn nữa. Gần tá»›i ngà y mưá»i chÃn tháng năm rồi. Việc đánh chác để tụi tao, còn mầy ở nhà lo há»a hình Cụ. Bà con ai cÅ©ng muốn có má»™t tấm ảnh Cụ để treo. Váºy thì mà y ở nhà vẽ. Ká»· niệm ngà y sinh nháºt cá»§a ông Cụ, má»—i nhà đá»u có ảnh thì quý lắm.
Thế là m thằng Äô em tôi tối ngà y sáng đêm cặm cụi lo há»a ảnh Cụ. Hồi đó vẫn còn vẽ theo ảnh cÅ©, Cụ trông gầy chá»› đâu được hồng hà o như bây giá». Thằng em tôi vẽ mãi nên nó thuá»™c lòng như hết má»i nét trên khuôn mặt ông Cụ. Vẽ xong bức nà y lại vẽ tá»›i bức khác. Bà con tá»›i lui nhà tôi suốt ngà y kÃnh cẩn rước ảnh Cụ vá» treo. Em tôi vẽ xong cho má»—i nóc gia má»™t bức rồi lại còn vẽ thêm má»™t tấm thiệt lá»›n, tô mà u coi rất sắc sảo. Trưa cái hôm vẽ xong nó há»i tôi:
- Anh Bảy ơi, anh có biết em vẽ bức tranh lớn nà y để mần chi không?
Tôi chưa kịp đáp thì nó ghé và o tai tôi nói nhá»:
- Äể treo lên ngá»n dừa lão ngoà i chợ cho đồng bà o nhìn thấy và để tụi lÃnh nó coi. Kẻo tụi nó trách mình không cho nó biết chân dung cá»§a ông Cụ mình.
Em tôi nói rồi cưá»i ha hả. Từ ngà y kháng chiến bao giá» nó cÅ©ng cưá»i vui như váºy. Năm đó nó á»›i có hăm hai tuổi. Mặc dù đã bị mất má»™t tay nhưng lúc nà o nó cÅ©ng lạc quan. Thằng em tôi há»… nó nói là nó là m thiệt. Chiá»u hôm đó má»›i nói vá»›i tôi đó thì sáng ngà y đã nghe thấy bà con Ä‘i chợ vá» nói rum lên là ảnh Cụ đã thấy ở trên ngá»n cây dừa lão. Bà con ở thị trấn được nhìn thấy ảnh Cụ, ai cÅ©ng cảm động rưng rưng. Bá»n lÃnh Ä‘i tuần chỉ dám đứng nghiêng ngó chá»› không dám trèo lên lấy.
Vì ở dưới gốc dừa có cắm tấm biển đỠ"Không ai được hạ ảnh Hồ Chá»§ tịch. Nếu trái lệnh sẽ bị trừng trị ngay tại đây." Thằng Tây xếp bót, tôi còn nhá»›, tên nó là Mônôry, má»™t thằng Tây rất trẻ, má»›i hăm sáu tuổi, đẹp trai, ở bên Tây qua có hÆ¡n má»™t năm mà đã giết riêng ở Hiệp Hưng nà y gần ba chục ngưá»i. Sáng đó thằng Mônôry nghe tụi lÃnh vá» báo tin, thì nó liá»n Ä‘i ra táºn nÆ¡i, đứng chắp hai tay sau lưng nhìn lên tranh Cụ rất lâu. Nhưng nó không ra lệnh tháo gỡ gì cả. Má»™t chốc sau nó Ä‘Ãch thân dẫn hai trung đội xá»™c và o là ng. Du kÃch nổ súng. Äánh nhau tá»›i chiá»u, bá»n địch chết sáu bảy đứa. Lúc rút vá» chúng bắt theo má»™t số ngưá»i. Trong số ngưá»i bị bắt có má»™t đồng chà đảng là anh ChÃn. Bởi chân ảnh cao như chân sếu nên chúng tôi gá»i ảnh là anh ChÃn Giò. Anh ChÃn Giò vá» tá»›i bót thì bị lÃnh ngụy nháºn mặt. Thằng Mônôry cho Ä‘iệu anh ra gốc dừa lão. Nó rút súng lục trá» lên ngá»n dừa bảo anh trèo lên tháo tấm tranh Cụ xuống. Anh ChÃn Giò thừa biết là lúc ta treo tranh không có bẫy lá»±u đạn gì cả, nhưng anh nói:
- Du kÃch có gà i lá»±u đạn, tôi không dám leo.
Thằng Mônôry lên đạn súng lục:
- Trèo lên ngay không tao bắn tức khắc.
Anh ChÃn Giò đứng tại gốc cây dừa ngước nhìn lên ảnh Cụ. Thằng Mônôry giục lần thứ hai. Anh quay lại nhìn thẳng và o mặt nó lắc đầu. Nó liá»n giÆ¡ súng bắn chết anh tại chá»—. Anh ChÃn Giò chết rồi mà bức tranh chúng nó vẫn chưa Ä‘em xuống được. Thằng Mônôry tức tối như Ä‘iên. Sau đó nó bắt đồng bà o leo lên lấy ảnh, bà con không dám leo. Bắt lÃnh, lÃnh cÅ©ng không dám trèo. Thằng Mônôry rút súng dà sau lưng má»™t thằng lÃnh ngụy. Nhìn há»ng súng trong tay xếp bóp, thằng lÃnh ngụy phải leo. Leo lên lưng chừng cây dừa trên ngá»n thấy động chạm là m rÆ¡i mấy trái dừa non sạt sạt. Thằng lÃnh hoảng quá, từ trên tuá»™t xuống má»™t cái rá»™t. Nó chấp tay lạy thằng xếp lia lịt, bảo có bắn nó thì bắn chá»› nó không dám leo lên nữa. Thằng xếp bất lá»±c, cưá»i gằn bá» vá». Thà nh ra bức tranh Cụ vẫn còn y nguyên trên ngá»n dừa. Hai ba bữa sau xảy ra có má»™t tráºn giông lá»›n, bức tranh má»›i bị gió thổi bay mất. Bà con tìm khắp bá» chuối Ä‘á»t tre mà không gặp. Trong ấp tôi có má»™t thằng cha tên Tư Râu, thuở giá» chuyên môn nói dóc. Lần đó y vê râu nghiêm trang nói vá»›i má»i ngưá»i: "Thôi, đừng có kiếm chi cho mất công. Hồi đêm tôi nằm chiêm bao thấy ông thần gió tá»›i báo cho tôi rằng chÃnh ông đã Ä‘em bức tranh đó Ä‘i. Tôi má»›i trách ổng: "Äáng lẽ ngà i muốn thỉnh cụ Ä‘i cÅ©ng phải cho bà con hay trước chá»›?." ổng năn nỉ tôi: "Không thể cho hay trước đặng bây giá» tôi báo cáo cho anh biết, anh nói lại vá»›i bà con giùm tôi.".. Thằng cha Tư Râu xưa nay nói dóc quá nên khi y nói gì ra cÅ©ng hay bị ngưá»i ta chất vấn hoặc cãi lại, thế mà lần đó hình như không có ai phản đối y cả.
Anh Bảy phó chủ nhiệm kể đến đấy dừng lại, cởi áo ra rồi nói tiếp:
- Tôi là bạn thân vá»›i anh ChÃn Giò. Tôi nghe tin ảnh chết thì hết sức phục ảnh. Anh à , mình hiểu cái tinh thần cá»§a anh ChÃnh nên mình khâm phục anh ChÃn là phải, nhưng tôi cứ hồ nghi rằng thằng Mônôry nó bắn chết anh ChÃn chá»› chưa chắc nó biết được lý do anh ChÃn không chịu trèo lên là bởi là m sao?... Có khi nó tưởng anh ChÃn mình sợ bẫy lá»±u đạn cÅ©ng nên.
Tôi cũng phân vân đáp:
- Chẳng biết nó có hiểu được không?
Anh Bảy ngắt lá»i tôi:
- Không, rồi sá»± ấy nó phải hiểu. Sau đó má»™t và i tháng có má»™t ngưá»i nữa, cÅ©ng như anh ChÃn, đã là m cho nó hiểu thêm. Ngưá»i đó là em tôi. Phải, Tám Äô bị bắt sau đó hai tháng. Vì hầm bà máºt bị chó săn đánh hÆ¡i được. Thằng Mônôry lần đầu tiên thà nghiệm chó săn thì bắt được em tôi. Kể ra nếu lúc Tám Äô nhảy lên khá»i hầm mà không bị má»™t viên đạn lá»…u trúng trán và đùi thì nó đã chạy thoát. Nhưng vì bị thương khá nặng nên phải chịu bắt. Lúc đầu thằng Mônôry cÅ©ng cho em tôi là má»™t du kÃch nà o đó thôi. Nhưng mấy thằng ngụy ngưá»i Hiệp Hưng bảo vá»›i thằng Mônôry:
- Thưa ông xếp, thằng nà y tên là Äô. ChÃnh nó đã vẽ ảnh lãnh tụ cá»§a nó treo lên ngá»n cây dừa hồi tháng trước. Lúc ông xếp chưa đổi vỠđây, năm nà o nó cÅ©ng Ä‘á»u là m như váºy!
Thằng Mônôry biết ra việc ấy thì chiá»u hôm đó nó chưa Ä‘em bắn em tôi vá»™i. Tá» má» sáng hôm sau thình lình nó dẫn lÃnh vây ráp bắt tất cả má»i ngưá»i ở chợ và má»™t số ngưá»i ở Hiệp Hưng, lùa tất cả má»i ngưá»i ra bãi cá» gần cầu sắt để coi xá» em tôi. Có ngưá»i chạy vô xóm cho tôi hay. Tôi vì nóng lòng thương em, nên liá»u mạng mò ra, lẫn và o đám đông bà con. Khi tôi ra tá»›i nÆ¡i thì đã thấy em tôi bị trói ngồi trên bãi cá». Thằng Mônôry nói tiếng Tây vá»›i má»i ngưá»i. Tên lÃnh thông ngôn dịch lại: - Bữa nay ông xếp Ä‘em xá» cái thằng đã vẽ ảnh Hồ Chà Minh. Thằng đó ông xếp đã ra lệnh thá»™p nó từ lâu. Nay chÃnh tay ông xếp đã bắt được nó. Ông xếp muốn nó Ä‘á»n tá»™i trước mặt má»i ngưá»i, cho tất cả ai cÅ©ng Ä‘á»u đặng trông thấy. Tôi nghe nó nói xong chỉ còn cố ráng đứng nhìn mặt em tôi má»™t lần cuối, để khi súng nổ rồi tôi có thể nhá»› thiệt lâu cái gương mặt em tôi trước khi nó chết. Mặt em tôi bấy giá» nhợt nhạt hẳn Ä‘i, vì vết thương ở đầu và chân chảy mất nhiá»u máu quá. Nhưng nói chung nó vẫn bình thưá»ng. Dưới má»› tóc đắp rá»§ lên mép trán, đôi mắt nó liếc nhìn tên xếp bót trông vừa bén lạnh lại vừa dữ tợn. Äôi mắt ấy khi bắt gặp tôi thì dịu hẳn ngay xuống, không buông tôi ra nữa, và cứ lặng lẽ nhìn cho đến lúc tôi phải quay mặt Ä‘i má»›i thôi. Có gần năm phút mà chúng nó vẫn chưa rục rịch gì. Nhìn vá» phÃa thằng Mônôry, tôi lạ quá, thấy nó cứ đứng thừ cái bá»™ mặt cá»§a nó ra. Má»™t tay nó nắm cán súng lục Ä‘eo trá»… bên hông, má»™t tay bẹo cằm, có vẻ suy nghÄ© lung lắm. Bá»n lÃnh đã ghìm những cây súng trưá»ng Anh đầu bằng, chỉ đợi thằng Mônôry hạ lệnh bắn và o em tôi. Vừa lúc đó thằng Mônôry giÆ¡ tay. Tôi nhắm mắt day mặt chá»— khác. Nhưng mãi không nghe thấy súng nổ, và má»i ngưá»i xung quanh bá»—ng xôn xao cả lên. Tôi quay lại thấy thằng Mônôry vung mạnh tay ra hiệu cho bá»n lÃnh giạt qua hai bên. Nó vẫy tên lÃnh thông ngôn cùng Ä‘i vá»›i nó lại trước mặt em tôi. Nó há»i em tôi:
- Trước đây mà y há»c vẽ ở đâu? Có há»c ở trưá»ng Gia Äịnh không?
Em tôi lỠđi không đáp. Thằng Mônôry tự trỠngón tay cái và o ngực:
- Mà y không rõ chá»› tao cÅ©ng là há»a sÄ© đây. Thấy mà y biết vẽ nên tao chưa nỡ bắn mà y. Nhưng tao há»i: Nếu bây giá» tao thả mà y ra thì mà y còn dám vẽ nữa không?
Em tôi trỠmôi đáp:
- Vẽ là nghỠcủa tao mà .
- Bây giỠtao cho mà y vẽ mà y dám vẽ không?
- Vẽ cái gì?
- Vẽ gì tùy ý. Vẽ hình Hồ Chà Minh cũng được.
Em tôi đáp giá»ng cứng cá»i:
- Mà y nói chuyện nghe ngu lắm. Hình lãnh tụ của tao mà sao tao không vẽ được. Bất cứ ở đâu tao cũng vẽ được hết thảy!
Thằng xếp Mônôry nghe em tôi đáp thì nó giương cặp mắt xanh lè như mắt mèo nhìn suốt ngưá»i em tôi. Nó day qua nói và o tai tên thông ngôn. Tên thông ngôn bảo em tôi:
- Ông xếp nói thiệt đấy. Nếu anh dám vẽ trước những mÅ©i súng nà y thì ổng lấy danh dá»± cá»§a má»™t ngưá»i quân nhân bảo đảm không bắn anh bất tá». Nè, anh không biết, chá»› ổng là má»™t ngưá»i có há»c vấn, trước kia hồi ở bên Tây ổng có há»c vẽ. Bây giá» thỉnh thoảng ổng cÅ©ng hay vẽ chÆ¡i. ổng muốn coi anh vẽ. ổng sẽ cho ngưá»i lấy đủ giấy bút cho anh vẽ tại đây. Anh vẽ được chá»›?
Em tôi hất ngược má»› tóc ra sau gáºt đầu không chút do dá»±. Tôi không ngá» thằng xếp bót có ý định lạ lùng như váºy. Ban đầu tôi nghi nó bà y ra việc nà y để dẫn tá»›i cái sá»± gì đây. Nhưng tôi rất tin em tôi. Từ trước tá»›i nay nó chưa từng chịu thua trà thằng địch bao giá». Thằng Mônôry sau khi thấy em tôi gáºt đầu, nó liá»n móc túi lấy ra má»™t xâu thìa khóa quẳng cho má»™t tên ngụy. Trong lúc tên ngụy chạy vá» bót thì thằng Mônôry ra lệnh mở trói cho em tôi. Nó Ä‘i đến đứng trước mặt em tôi, miệng báºp báºp cái ống pÃp. Nó lừ ngừ nhìn em tôi má»™t lúc rồi rút phắt cái pÃp thuốc ra khá»i miệng, lên giá»ng:
- Tụi như chúng mà y mà biết vẽ cái gì... Nếu mà y biết vẽ ắt là mà y phải có phần nà o biết yêu thiên nhiên, yêu cuá»™c sống. Tại sao mà y không vẽ phong cảnh, vẽ động váºt hoặc vẽ cái gì khác... mà lại Ä‘i vẽ thứ nà y để phá rối trị an?
Và nó hạ thấp giá»ng xuống:
- Mà y có biết ông Pát không? Ông Pát là má»™t nhà điêu khắc và há»a sÄ© có tà i, rất nổi tiếng ở Paris. Ông sang bên nà y là m giám đốc trưá»ng mỹ thuáºt Gia Äịnh để giáo dục cho tụi bây hiểu biết vá» cái đẹp, vá» ná»n nghệ thuáºt há»™i há»a lâu Ä‘á»i cá»§a má»™t nước văn minh lá»›n ở nước Pháp chúng tao. Thế mà tụi bây đã giết ổng, giết má»™t ngưá»i nghệ sÄ©... Ông Pát có phải là má»™t nhà quân sá»± gì đâu. Ông không phải là ngưá»i cầm súng. Ông chỉ Ä‘i chung vá»›i những sÄ© quan trong Ä‘oà n xe há»™ tốngt trên đưá»ng Là Ngà . Tụi bây đã bắn ổng chết...
Nghe nó nói, em tôi im lặng một chốc rồi ngẩng lên bảo:
- Thứ như mà y mà cÅ©ng nói chuyện thiên nhiên, cây cá». Trước khi mà y mở miệng nói vá»›i tao câu đó đáng lẽ mà y phải nhìn khắp chung quanh cái bót nà y coi có còn má»™t cái cây nà o còn sống được không? Cây có trái tụi mà y cÅ©ng đốn, cây sắp ra trái tụi mà y cÅ©ng chặt. Tá»›i từng ngá»n cá» chúng mà y cÅ©ng đạp lên... Mà y nói mà y là há»a sÄ©, thì tao cÅ©ng có thể tin cho mà y Ä‘i. Mà y lại nói nước Pháp có má»™t ná»n nghệ thuáºt há»™i há»a nổi danh. Có, cái đó có... Nhưng riêng tụi chúng mà y thì đừng có xà phần và o, nghe không? Mà y nói chúng tao giết chết ông Pát là giết má»™t nghệ sÄ© Pháp. Không, nhân dân Việt Nam chúng tao không bao giá» có ý định giết hại những ngưá»i nghệ sÄ© chân chÃnh cá»§a nước Pháp. Trái lại chúng tao rất yêu mến những ngưá»i đó. Mà y có Ä‘á»c quyển "Kháng chiến nhất định thắng lợi" cá»§a lãnh tụ tao chưa? Trong cuốn sách đó, lãnh tụ cá»§a chúng tao có nói rõ ."..
Chúng ta đánh bá»n thá»±c dân xâm lược Pháp, chúng ta không đánh nhân dân Pháp.".. Ông Pát nà o mà mà y nói đó nếu quả ổng có chết thì ổng phải cam chịu thôi. Chúng tao nã súng và o Ä‘oà n xe chở lổn nhổn bá»n sÄ© quan xâm lược chúng mà y, đạn liên thanh cá»§a chúng tao có nháºn mặt được ông Pát mà chừa ổng ra được đâu?
Câu chuyện đối đáp qua lại giữa thằng Mônôry vá»›i em tôi vừa đến đấy thì tên lÃnh ngụy vá» bót khi nãy đã ra tá»›i. Nó Ä‘em đến đưa thằng Mônôry má»™t cuá»™n giấy vẽ trắng tinh và má»™t há»™p mà u hình chữ nháºt bằng gá»— đánh vẹcni nâu bóng nhoáng. Thằng Mônôry cầm các thứ Ä‘i lại chá»— em tôi. Nó mở tá» giấy, tháºn trá»ng trải ra trên cá» rồi đặt há»™p mà u bên cạnh. Tôi hồi há»™p theo dõi từng cá» chỉ cá»§a em tôi. Bà con trước đó không ai muốn đứng nhìn cảnh thương tâm sắp diá»…n ra thì giá» chen nhau mà coi cảnh em tôi Ä‘ang loay hoay chuẩn bị vẽ trên bãi cá».
Bấy giá» em tôi chỉ có được cánh tay phải và chân trái là còn là nh lặn. Mà cánh tay phải vì bị trói nghịt lâu quá, vừa được cởi ra nhưng chắc bị tê hay sao nên em tôi nó cứ quÆ¡ quÆ¡ má»™t lúc má»›i cỠđộng được. Äầu tiên em tôi mở há»™p mà u ra. Tôi thấy cặp mắt nó vụt sáng rá»±c lên trước những gói bá»™t mà u lổn nhổn, những bút, những than vẽ. Há»™p mà u ấy đối vá»›i nó quý lắm. Có bao giá» nó sắm được má»™t há»™p mà u như váºy đâu. Em tôi đưa tay bươi bươi những gói mà u. Nhưng cuối cùng nó chỉ cầm lấy má»™t mẩu than. Tôi hÆ¡i ngạc nhiên. Tôi Ä‘oán có lẽ em tôi nó biết sức lá»±c cá»§a nó không cho phép có thì giá» rảnh rá»—i để tô mà u tô mè gì nữa. Cho nên nó chỉ chá»n lấy má»™t mẩu than rồi đưa cùi tay trái cháºn xuống tá» giấy rà vuốt cho mặt giấy nằm im. Nhưng khổ ná»—i gió ngoà i và m sông cái thổi và o là m tá» giấy nằm trên cá» cứ pháºp phá»u, em tôi loay hoay mãi mà không sao vẽ được.
Thằng Mônôry thấy thế liá»n sai tên thông ngôn tức tốc chạy vá» bót vác lại má»™t cái giá vẽ. Rồi tá»± tay nó bê cái giá vẽ lại đặt trước chá»— em tôi. Nó bố trà sắp xếp, hạ trục giá thấp xuống, áp tá» giấy lên bảng vẽ, ghim kim bốn góc. Xong rồi nó xoa xoa hai bà n tay và o nhau, bước lùi ra. Em tôi liá»n duá»—i cái chân bị thương sang má»™t bên, tỳ khuá»·u tay cục xuống cá», rướn ngưá»i tá»›i. Tay phải em tôi cầm mẩu than nhanh nhẹn phác há»a những đưá»ng trên không khà chá»› chưa chạm lên mặt giấy. Bá»—ng thình lình má»™t giá»t máu từ trên trán nó nhá»…u xuống giữa tá» giấy. Em tôi dừng tay, đôi mà y nhÃu lại đăm đăm nhìn giá»t máu. Và nó từ từ buông mẩu than Ä‘ang cầm, đưa tay lên quệt máu nÆ¡i trán. Tức thì tôi cảm thấy khắp ngưá»i tôi máu nóng ran. Thằng Mônôry biến sắc. Nó luôn đưa tay gãi gãi bá»™ ngá»±c lông lá cá»§a nó. Bà con chung quanh chạo rạo cả lên. Có ngưá»i buá»™t miệng kêu "Trá»i Æ¡i..." và tiếng đà n bà khóc sùi sụt. Anh ạ, em tôi bắt đầu vẽ bằng ngón tay trá» chấm máu trên trán cá»§a nó. Trước tiên nó vẽ đôi mắt Cụ. Tất cả sức lá»±c nó Ä‘á»u dà nh cho việc vẽ đôi mắt ấy. Tôi đứng nhìn mà chân cứ như giẫm phải lá»a.
Bấy giá» tôi không còn nặng lo vá» số pháºn cá»§a em tôi lắm mà lại lo không biết em tôi có đủ sức vẽ xong bức tranh Cụ hay không. Việc đó bấy giỠđã trở nên quan trá»ng hÆ¡n cả cái tÃnh mạng cá»§a em tôi nhiá»u. Tôi chỉ đợi há»… em tôi ngước lên bắt gặp tôi lần nữa thì tôi sẽ nhìn nó, trợ tinh thần và khÃch lệ nó. Nhưng nó không nhìn tôi. Từ đó trở Ä‘i, đôi mắt nó chỉ dán lên bảng vẽ. Vẽ được má»™t bên mắt trái Cụ, em tôi mệt quá ngất Ä‘i. Thằng Mônôry sai lÃnh xách gầu ra bá» sông múc nước rẩy lên mặt em tôi. Em tôi tỉnh dáºy thì máu trên ngón tay trá» cá»§a nó vừa ráo lại. Nó đưa mắt nhìn đồng bà o má»™t lượt Ä‘oạn quệt máu trên trán cúi xuống vẽ. Lúc em tôi vẽ xong đôi mắt Cụ, tôi nhẹ nhõm cả ngưá»i. Nhưng em tôi thì lại gục xuống má»™t lần nữa. Bá»n lÃnh vốc nước còn lại trong gầu tưới lên ngưá»i em tôi. Nó dần hồi tỉnh. Lần nà y nó ngồi dáºy đưa ngón tay chấm phá rất nhanh. Äến lúc bức tranh gần thà nh hình, em tôi chõi khuá»·u tay trái, nghiêng ngưá»i ra phÃa sau để ngắm rồi má»›i ngã váºt ra. Bá»n lÃnh kêu lên:
- Nó chết giấc nữa rồi!
- Äổ nước nữa Ä‘i!
Nhưng lần nà y chúng tưới trá»n má»™t gầu nước mà em tôi vẫn không động Ä‘áºy. Thằng Mônôry chạy tá»›i cầm chéo áo em tôi giáºt giáºt mấy cái. Em tôi vẫn nằm im, mặt ngá»a ra dưới ánh mặt trá»i mưá»i hai giá» trưa. Thằng Tây cúi xuống sát mặt em tôi xem má»™t lúc rồi đứng thưỡn dáºy, lẩm bẩm:
- Chết rồi...
... Tôi cÅ©ng tÃnh là em tôi phải chết chá»› không thể nà o sống đặng. Vì có bao nhiêu sức sống còn lại nó đã dốc ra hết. Nhưng tôi không khóc. Cái cảm giác Ä‘au đớn khi có đứa em ruá»™t mình chết Ä‘i ở trong tôi bấy giá» mình như không cà o cấu ruá»™t gan tôi mạnh như trước. Thằng Mônôry thấy em tôi đã chết, nó đứng rÅ© ra má»™t chốc. Nó không còn cái vẻ hống hách thưá»ng ngà y cá»§a thằng xếp bót nữa. Nó đứng trước bức tranh rất lâu, nhìn những nét máu còn tươi rói trên tá» giấy... Anh ạ, bức tranh đó nói chung còn nhiá»u nét phụ chưa vẽ kịp, như râu tóc không vẽ được hết nét, bởi vì bao nhiêu nét Ä‘á»u phải dồn và o vẽ đôi mắt. Thiệt, đôi mắt cá»§a Cụ trong bức tranh ấy thì em tôi vẽ giá»i hÆ¡n tất cả những đôi mắt Cụ nó vẽ từ trước tá»›i nay. Chỉ riêng nhìn đôi mắt không cÅ©ng có thể nháºn ngay ra khuôn mặt nhân háºu cá»§a Cụ anh ạ... Trưa hôm đó, tôi Ä‘em xác em tôi vá» chôn...
Anh Bảy Ä‘ang nói bá»—ng dừng lại. Không hiểu sao lúc ấy hai bà n tay tôi tá»± nhiên vá»›i ngoặc ra sau thân cá»™t, run run rá» rẫm những vết rìu đẽo sần sùi trên gá»—. Và tôi há»i:
- Còn bức tranh?
- Bức tranh thì sau đó thằng Mônôry cuộn lại đem vỠbót.
Tôi kêu lên:
- Nó lấy bức tranh à ?
- Phải, nó lấy Ä‘em vá»... Tá»›i cuối năm năm mươi thằng Mônôry sắp được vá» Tây. Nhưng số nó không Ä‘i khá»i nước mình đặng. Bót Hiệp Hưng bị bá»™ đội vỠđánh và thằng Mônôry chết trước má»™t ngà y nó lên đưá»ng Ä‘i Sà i Gòn để vá» Tây. Anh em bá»™ đội lấy được trong buồng riêng cá»§a nó má»™t cái va ly da. Trong va ly có nhiá»u bức tranh chÃnh nó đã vẽ. Bức thì vẽ hình má»™t chị phụ nữ lõa lồ Ä‘ang oằm oại, bên dưới đỠ"Sau lúc há»i cung," bức thì vẽ đồn bót cây cảnh ở Hiệp Hưng. Bức tranh Cụ cá»§a em tôi vẽ bằng máu tìm được trong góc va ly, đã cuá»™n lại, phÃa sau có ghi má»™t dòng chữ Pháp. Anh Danh, chánh trị viên lúc trao bức tranh lại cho tôi Ä‘á»c những câu văn nó ghi là : "Bức tranh nà y do má»™t tù binh Việt Nam đã vẽ trong má»™t hoà n cảnh hết sức khá»§ng khiếp và kỳ quặc."
Anh Bảy phó chủ nhiệm thôi kể. Tôi được dịp thở ra một hơi. Anh Bảy đứng cầm lấy áo mặc và o và nói:
- Hồi Ä‘i táºp kết tôi tÃnh mang bức tranh theo nhưng bà con trong xã yêu cầu tôi để lại. Tôi đã nghe theo lá»i bà con mà để lại. Tiếc quá... nhưng thôi, để lại cho bà con mình ở trá»ng thì có gì là đáng tiếc. Tôi cứ nghÄ© sau nà y thống nhứt tìm lại bức tranh đó đưa vô bảo tà ng thì quý lắm. Chắc chắn đến lúc đó bức tranh đã có ý nghÄ©a dà i hÆ¡n cái ý nghÄ©a câu chuyện tôi vừa kể cho anh nghe nhiá»u lắm rồi.
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 09:10 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà , áåñïëàòíûé , áåðêîâà , äèñêè , àëüôà , ãîòèêà , ãîðÿùèé , chẻ que tăm , choà m ngoặp , diepkhuc.coằng , êíèæíûé , êîíêóðñû , êóëèíàðíûå , êðàñîòû , ìåáåëü , ïåñíÿ , ìåðñåäåñ , ïëèòêà , ïîãîäû , ïîòòåð , îòå÷åñòâà , ìóðàò , ïðîåêòû , khuỳm khuỵp là gì? , khuýp khuỳm khuỵp , ñàíòåõíèêà , ñîâìåñòèìîñòè , ñíîóáîðä , ñòóäåíòîâ , ñòðîèòåëüñòâå , ôåäåðàëüíàÿ , òåíäåð , òàìîæíÿ , õåíòàé , òåñòû , ôèçèêà , òîâàðû , òî÷êà , óðàëñèá , ðàáîòó