 |
|

28-05-2008, 03:55 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương mưá»i sáu
Tiếp mấy thiên nháºt ký
Ngà y mưá»i lăm tháng bảy, thứ bảy, trá»i nhiá»u mây và u ám
Tôi chuyển vỠnhà Doãn Hoa đã được hai ngà y.
Chiá»u nay, cô tôi cùng vá»›i em Ngô Nguyên trở vá» nhà . Hôm qua, em gái Ngô Nguyên mang tiá»n đến, nhân tiện mang theo mấy con gà sống. Tôi nghÄ© bây giá» hỠđã vỠđến nhà .
Ngô Nguyên ở nhà ông cáºu anh (trước đây anh đã từng nói vá»›i tôi, ông cáºu anh có cô con gái há»c ở Sư phạm Bắc Kinh), cách nhà Doãn Hoa khá xa, ngồi xe cÅ©ng mất hÆ¡n tiếng đồng hồ. Hà ng ngà y anh đến từ sá»›m, mãi táºn khuya má»›i vá».
Hôm nay tôi má»›i phát hiện ra má»™t Ä‘iá»u má»›i mẻ: Chỉ cần nhìn thấy Ngô Nguyên là Doãn Hoa đặc biệt vui mừng, cô nói rất nhiá»u. Buổi tối tôi và Ngô Nguyên cùng ăn, Doãn Hoa cố tình gắp đầy bát cho anh, dưá»ng như quên mất “con bệnh†là tôi.
Lúc đó, tôi đã hoà i nghi: rốt cục ngưá»i yêu cá»§a Ngô Nguyên là tôi hay là “em gái†tôi –– cái cô Doãn Hoa nà y? HÆ¡n nữa,–– tuyệt đối tôi không phải là ngưá»i nhá» nhặt, trước đây, cô má»™t Ä‘iá»u hai Ä‘iá»u gá»i Ngô Nguyên là “anh rểâ€, nhưng bây giá» cô dở chứng gá»i anh bằng tên.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, có lẽ do tôi quá nhạy cảm. Doãn Hoa thÃch Ngô Nguyên, thá»±c ra tôi đã sá»›m biết, và cô ấy cÅ©ng chưa từng che giấu. Äiá»u đó chứng tá» cô ấy là má»™t con ngưá»i quang minh, có tâm hồn trong sáng. Lại nói, ai chẳng có quyá»n yêu thÃch má»™t ngưá»i. Tôi quyết định không nghÄ© ngợi nhiá»u, vì như váºy tôi sẽ trở thà nh má»™t con ngưá»i hẹp hòi đố kỵ.
Ngà y mưá»i bảy tháng bảy, thứ hai, trá»i quang
Tưởng rằng sẽ mưa liá»n mấy ngà y, nhưng hôm nay trá»i bá»—ng há»ng nắng, hÆ¡n nữa lại chẳng có lấy má»™t ngá»n gió.
Lò lá»a rốt cục vẫn là lò lá»a, quả nhiên danh bất hư truyá»n.
Sáng sá»›m, dì Doãn Hoa trên đưá»ng Ä‘i là m đã tiện ghé thăm tôi, kiểm tra xong cô nói, vết mổ đã ngà y cà ng liá»n, không có dấu hiệu cá»§a viêm nhiá»…m. Nhưng hiện dì vẫn lo lắng việc liá»n lại nà y rất tốt hay quá nhanh.
Sau đó, dì Doãn Hoa đưa tôi má»™t ống nhá»±a má»m cỡ cá»§ cà rốt, dặn tối đến đưa và o “thông đạo†đã được mở ra, đỠphòng vết mổ liá»n lại.
Tôi đã Ä‘i lại được, bèn há»i: “Còn ban ngà y? Ban ngà y có cần là m không?â€
“Ban ngà y không cần, Ä‘i Ä‘i lại lại không thÃch hợp lắmâ€. Khi sắp sá»a ra vá», dì Doãn Hoa lại dặn thêm: “Khi má»›i đưa và o, vết mổ còn chưa là nh hẳn sẽ rất Ä‘au, phải cố gắng chịuâ€.
Lá»i nói chẳng sai.
Äêm yên tÄ©nh, Doãn Hoa đã ngá»§ say, tôi má»›i bắt đầu là m việc nà y. (Từ khi cô tôi vá», Doãn Hoa chuyển vá» phòng mình, nhưng vẫn nhưá»ng giưá»ng cho tôi, còn mình nằm trên cái giưá»ng gấp má»›i mua, ban ngà y thì gáºp gá»n lại, đêm má»›i giở ra).
Tôi lôi cái đồ chơi đó từ dưới gối ra.
Tôi thắc thá»m không yên, cẩn tháºn đưa nó và o “thông đạo†phÃa dưới –– nÆ¡i đó tuy đã được “mở cá»a†nhưng vẫn là vùng “cấm địa†cá»§a má»™t thể xác đầy biến số.
Nhưng khi vừa má»›i chạm tá»›i cánh cá»a má»™t cÆ¡n Ä‘au buốt nhói khiến tay tôi chá»n.
Nhưng tôi không thể rút lui, vì tương lai, tôi cần phải nhẫn nhục gắng chịu, phải nhìn vá» phÃa trước; vì chân thá»±c, tôi cần phải chấp nháºn sá»± giả dối; vì dÅ©ng cảm, tôi cần phải nhấm nháp sá»± bà ng hoà ng…
Cuối cùng, cái đó cÅ©ng đã gần như xuyên trá»n và o thể xác tôi.
Cùng với sự đâm xuyên và o cơ thể là sự đau buốt trong lòng.
Tôi nghÄ©, nếu như tôi không cắn răng chịu đựng thì suýt nữa đã báºt kêu thất thanh.
Cổ và khoảng giữa hai bầu vú của tôi đã lấm tấm mồ hôi.
Trong lòng tôi vừa chối từ vừa hiếu kỳ, cá»™ng thêm má»™t cảm giác ngá»t ngà o đớn Ä‘au.
Bởi vì thể xác tôi lần đầu tiên thá»±c sá»± “mở cá»a†để cho ngoại váºt tiến và o –– tuy nhiên nó không có cái cuồng nhiệt và xung động cá»§a sá»± sống…
Có lẽ, nói như váºy hoà n toà n không đúng sá»± thá»±c, vì khi kiểm tra, dì Doãn Hoa đã dùng ngón tay để thăm dò chá»— kÃn cá»§a tôi. Nhưng, vá» cảm giác, tôi vẫn cho rằng đây là “lần đầu tiên†có má»™t lá»±c lượng khác lá»t và o thể xác tôi.
Ngà y hai mốt tháng bảy, thứ sáu, trá»i âm u có mưa nhỠđến mưa vừa
Giữa đêm qua, trá»i bá»—ng nổi sấm sét, cuồng phong dữ dá»™i, mưa như hắt nước.
Tôi tỉnh giấc sau tiếng sấm đầu tiên. Äang lúc hoảng hốt, dưới ánh chá»›p loè sáng qua ô cá»a sổ, tôi bá»—ng nhìn thấy Doãn Hoa, chỉ mặc má»™t cái váy cá»™c mà u trắng, lá»™ cả bắp đùi, hốt hoảng leo lên giưá»ng tôi.
“ôi, sợ quá, khủng khiếp quá!†Doãn Hoa kinh hãi kêu lên, chui đầu và o tấm chăn đơn rồi lại rúc và o lòng tôi.
Má»™t cánh tay cá»§a tôi đã bị Doãn Hoa đè chặt, chẳng cá»±a quáºy nổi, tôi vá»™i vã dùng tay còn lại giữ chặt phần dưới, sợ trong lúc hốt hoảng, cô sÆ¡ ý chạm phải. Rất may, Doãn Hoa chỉ cuá»™n tròn trong lòng tôi giống như con mèo nhá», chẳng dám động Ä‘áºy gì. Mãi đến khi ngÆ¡i tiếng sấm, mưa bắt đầu “lá»™p bá»™p lá»™p bá»™p†đáºp và o cá»a kÃnh, Doãn Hoa má»›i từ từ chui ra, hÃt má»™t hÆ¡i thở dà i.
“ủa, sao mà em nhát gan thế?†Tôi rút cánh tay bị Doãn Hoa đè cho tê dại, châm chá»c.
“Từ nhá» em đã sợ sấm, há»… nghe thấy tiếng sấm, nhất định phải chạy sang giưá»ng bố mẹ, hÆ¡n nữa cứ ở lỳ đấyâ€, Doãn Hoa chẳng hỠđể ý nói, lại như có vẻ đắc ý khi nhắc đến việc vinh quang ngà y xưa.
“Kiếp trước nhất định em đã là m việc xấu rồi, nếu không…†Tôi lại châm chá»c.
“CÅ©ng có thể, mẹ em cÅ©ng nói váºy. Nhưng, em chẳng tin, thế chị không sợ sấm à ?â€.
“Nhưng chẳng đến ná»—i như em, suýt vãi cả đáiâ€
“Thế á? Suýt vãi đái cÆ¡ à ? Äể em xem nà o, có là m ướt sang chị không†Doãn Hoa nói rồi xoay ngưá»i lại, giÆ¡ tay sá» soạng loạn trên ngưá»i tôi.
“Em ‘trẻ con’ thế, xem chị không….â€, tôi giãy ra gắng ngồi dáºy, sÆ¡ ý để ngón tay luôn giữ dưới thân chạm và o phần ống nhá»±a ở ngoà i, khiến phÃa dưới nhói Ä‘au, buá»™t miệng la lên.
Doãn Hoa rụt lại, vá»™i vã há»i tôi: “Sao thế?â€, thấy tôi không căng thẳng lắm, bèn nói: “Chị, em xin lá»—i, tiếng sấm là m cho em mụ mẫm, quên cả chị vừa mổ được hai tuần…†Nói rồi lại cưá»i rúc rÃch.
â€œÄÆ°á»£c rồi, chưa chi đã chết khiếp thế rồi. Có thể mẹ em nói chẳng sai đâu, kiếp trước em đã là m rất nhiá»u việc xấu… được rồi, mau nằm xuống nà oâ€
Doãn Hoa nghe lá»i nằm xuống, nhưng chỉ lát đã xoay ngưá»i, ra vẻ thần bà rá»§ rỉ và o tai tôi: “Em thừa nháºn kiếp trước đã là m nhiá»u chuyện xấu, nhưng chị cho mình trong sạch à ?â€
“Có ý gì đấy?†Tôi có chút mơ hồ, vặn lại.
“Em thấy ở má»™t tá» tạp chà dân gian, nói trong dân gian có thuyết pháp, thạch nữ Ä‘á»u bị trá»i khiển trách, kiếp trước đã gây quá nhiá»u tá»™i lá»—i, má»›i bị thiên thần dán kÃn đầy xuống nhân gian để chịu tá»™i. CÅ©ng có cách nói kiếp trước hỠđã từng là khách bán dâm và bá»n dâm loạn nhà Tây Môn Khánh, cho nên ở kiếp nà y, cái nÆ¡i đã từng hưởng sung sướng kiếp trước bị liệt và o khu cấm, để không còn có thể mây mưa núi Vu(1)… Lại nữa, đương nhiên theo ngưá»i ta nói, từ cổ chà kim tất cả má»i thạch nữ Ä‘á»u chưa ai có thể ‘phá trinh’, cÅ©ng chưa má»™t bác sÄ© nà o dám ‘phá trinh’, bởi vì gỡ Ä‘i niêm phong cá»§a trá»i, ngưá»i bóc cÅ©ng như ngưá»i bị niêm phong Ä‘á»u gặp xui xẻo… đương nhiên chỉ có những bác sÄ© được Äảng Cá»™ng sản đà o tạo má»›i không tin và o chuyện tà ma nà yâ€.
Doãn Hoa nói má»™t thôi má»™t hồi khiến tôi bà ng hoà ng, mãi lâu chẳng nói được lá»i nà o. Tôi nhá»› đến những lá»i nghe được ở viện hôm trước “thạch nữ có mổ cÅ©ng chẳng ai dám lấyâ€, trong lòng cà ng quặn Ä‘au.
“Sao, chị sợ à ?†Lúc lâu sau, Doãn Hoa không thấy tôi lên tiếng, không nhịn được, chá»c ghẹo. Sau thấy tôi vẫn chìm trong suy tư, lại nói: “Chị đừng căng thẳng thế, thá»±c ra nói nghiêm chỉnh, chị chẳng thể xem là má»™t thạch nữ đượcâ€.
“Nói thế là thế nà o?†Tôi vá»™i vã xoay ngưá»i lại há»i.
“Bởi vì chị vẫn có mà ng, có lá»—, có kinh có máu (có sà o có huyệt?), nhiá»u lắm cÅ©ng chỉ được gá»i là ‘ná»a kÃn ná»a hở’. Không giống em, đạt chuẩn ‘hai không’, ‘phong bế hoà n toà n’, chẳng há» có má»™t khe,… cho nên, em má»›i là má»™t thạch nữ chân chÃnh đạt tiêu chuẩn, còn chị, chẳng qua chỉ là ‘sắp sá»a thạch nữ’, hoặc là chị há» cá»§a thạch nữ. Thế nà o, yên tâm chưaâ€. Doãn Hoa nói, khẽ tát yêu tôi má»™t cái, quan sát thấy dáng vẻ tôi vẫn còn ná»—i nghi ngại, lại an á»§i rằng, “thá»±c ra thạch nữ thì có ý nghÄ©a gì, chị xem em đã mổ mấy năm rồi, thế mà cÅ©ng chẳng gặp chuyện gì xui xẻo. Toà n là những kẻ rá»—i miệng bịa đặt, thêu dệt để châm chá»c thạch nữ; chỉ tại thạch nữ cứ tá»± mình là m cho mình khiếp sợ…â€
“Äã váºy, sao vừa sấm má»™t cái, mà phải khiếp đảm thế?†Tôi không chịu, vặn lại.
“Äấy lại là chuyện khác, từ nhá» em đã sợ rồi mà . Chị xấu ––†Doãn Hoa nói, bá»—ng nhiên khẽ dúi dúi và o vai tôi, dưá»ng như còn chưa đã, cánh tay kia lại lén sá» trá»™m vú tôi.
Nhưng tôi đã phòng bị trước, giữ chặt, “Thôi, đừng là m ầm nữa. Nói nghiêm chỉnh chút nà o, anh chà ng ngưá»i Nháºt Bản cá»§a em dạo nà y có viết thư hay gá»i Ä‘iện không?â€
“Ngưá»i yêu cái gì cÆ¡ chứ, đá lâu rồi. Em chẳng ưa cái dáng lừ đừ cá»§a anh ta, chẳng giống đà n ông Nháºt Bản chút nà o, giống đà n bà Nháºt thì đúng hÆ¡nâ€
“Trong mắt em đà n ông phải như thế nà o?†Tôi ra vẻ há»i rất tuỳ ý, nhưng thá»±c tế đã định bụng từ lâu, muốn tìm hiểu những Ä‘iá»u bà máºt trong lòng Doãn Hoa.
“Ngô Nguyên ấy, giống như Ngô Nguyên. Có ham muốn sá»± nghiệp, có hùng tâm, có dã tâm, có phong độ nho nhã…†Doãn Hoa nói má»™t mạch rất nhiá»u chữ “cóâ€, rồi lại nói, “trông cÅ©ng đẹp trai, cao to… â€
“Sao em không túm lấy mà yêuâ€. Tôi là m ra vẻ rá»™ng rãi.
“Nói như váºy là chị chịu để ‘em Ä‘i thay chị’ hả?†Doãn Hoa dà y mặt há»i.
â€œÄÆ°á»£c, miá»…n anh ấy đồng ý’. Tôi bị bức tá»›i chân tưá»ng, đà nh tiếp tục giả vá» thoải mái.
“Chị đừng có hối háºn đấy nhéâ€. Doãn Hoa ra vẻ lÆ¡ đãng nói.
Ngà y hai lăm tháng bảy, thứ ba, trá»i nhiá»u mây
Thoắt chốc, ra viện đã được hÆ¡n mưá»i ngà y.
ở nhà Doãn Hoa, bố mẹ và cáºu em Doãn Hoa tá» rất thoải mái. Nhưng dù sao cÅ©ng chẳng phải nhà mình, có muôn cái bất tiện.
Tôi rất nhá»› gian phòng nhá» yên tÄ©nh, sạch sẽ cá»§a mình. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, còn có công viên đẹp như thÆ¡ như má»™ng duy nhất cá»§a thà nh phố nhá» chúng tôi –– “Thuá»· phảng viênâ€.
Tôi cần yên tÄ©nh, yên tÄ©nh để dưỡng thương, yên tÄ©nh để Ä‘á»c sách, yên tÄ©nh để suy tư….
ở Ä‘iểm nà y mà nói, Doãn Hoa lại hÆ¡i lắm mồm, hÆ¡i cuồng. TÃnh cách cá»§a cô ta tháºt sá»± cần phải đổi cho cáºu em Quốc Lương. Nhưng tôi rất cảm động bởi tất cả những gì cô ấy đã là m cho tôi. Nhiá»u ngà y nay tôi đã “sẻ chiếm tổ senâ€, gây cho Doãn Hoa nhiá»u bất tiện trong sinh hoạt.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, tôi muốn trở vá» nhà còn nguyên nhân khác: tôi lo lắng Ngô Nguyên sẽ xuất hiện nhiá»u ở nhà Doãn Hoa, sẽ khiến cho cô ấy yêu đơn phương.
Tôi hiểu rất rõ, cho dù tôi có rá»i xa Ngô Nguyên, Doãn Hoa cÅ©ng không thể chiếm được chá»— trong lòng anh. Cô ấy là má»™t cô gái đáng yêu rất có cá tÃnh, nhưng không thÃch hợp vá»›i Ngô Nguyên, tháºt sá»± không thÃch hợp.
Buổi chiá»u tôi và Ngô Nguyên đến bến xe mua vé để ngà y mai trở vá», đồng thá»i cùng lá»±a quà tặng dì và bố mẹ Doãn Hoa. Trên đưá»ng trở vá», Ngô Nguyên nhất định đòi đưa tôi Ä‘i dạo công viên hồ Mạc Sầu, nói là có thể “có Ãt nhiá»u hứng thú, đủ để thư giãn tâm tìnhâ€, thả lòng thanh thản,… nhưng, nói thẳng, công viên nà y chẳng có gì hấp dẫn tôi. Hồ không lá»›n, cảnh cÅ©ng chẳng nhiá»u, duy chỉ có Uất Kim ÄÆ°á»ng đằng sau pho tượng Mạc Sầu Nữ bên hồ nước, gợi cảnh Mạc Sầu Nữ khi còn nhá» xÃu đã rá»i xa quê nhà , cay đắng là m dâu nhà há» Lư đất Kim Lăng, tôi má»›i Ãt nhiá»u hiểu được chá»§ đỠcá»§a công viên nà y, má»›i hiểu được dụng ý cá»§a Ngô Nguyên dẫn tôi đến đây, hoá ra anh muốn an á»§i tôi–– “chá»› buồn†.
Tôi tháºt lòng cảm tạ sá»± quan tâm cá»§a anh. Nhưng chá»› buồn Ä‘iá»u gì?
Chá»› buồn vết mổ sẽ liá»n lại? Chá»› buồn bởi má»i lá»i chá»c ghẹo thạch nữ? Chá»› buồn sẽ có ngà y anh rá»i bá» tôi? Hay “Chá»› buồn đưá»ng Ä‘á»i không tri ká»·â€?
Ngô Nguyên ơi, Ngô Nguyên, anh cũng chớ buồn…
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:00 PM.
|

28-05-2008, 03:55 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương mưá»i bảy
Tôi trở vá» ngôi trưá»ng như đã rất lâu không gặp.
Hai tháng nghỉ hè là quãng thá»i gian khó quên khi thể xác và tâm hồn như bị nung bị nấu.
Bây giá», trong lòng tuy vẫn cảnh giác bảo vệ nÆ¡i đó, nhưng những Ä‘au đớn vá» thể xác cÅ©ng đã nguôi ngoai, mặt trá»i đã lặn vá» tây.
Tôi ngồi bên cá»a sổ lá»›p há»c, tôi Ä‘i trên con đưá»ng đầy bóng râm, tay tôi vá»— vá»— những cây sồi xanh, ánh mắt tôi đưa tiá»…n ánh nắng cuối cùng khi chiá»u tối…
Ngôi trưá»ng vẫn là ngôi trưá»ng xưa nhưng tôi cảm thấy như nÆ¡i nà y đã có gì thay đổi.
Sá»± huyên náo không còn, bóng ngưá»i thưa thá»›t, xung quanh là má»™t kiểu yên tÄ©nh kỳ lạ…
Sau nà y Ngô Nguyên bảo tôi, tất cả sinh viên mới đã tham gia khoá huấn luyện quân sự.
Tổng quan cuá»™c sống từ khi khai giảng vẫn giống trước đây, chỉ tuần hoà n ở ba Ä‘iểm phòng há»c (hoặc ở thư viện), ký túc, nhà ăn, nhưng có má»™t chút thay đổi nho nhá». Có Ä‘iá»u thay đổi nà y chỉ mình tôi má»›i rõ, ngưá»i khác không thể hiểu và nhìn thấy được.
Tôi đã Ä‘em vá» cho lÅ© bạn thuần khiết cùng phòng mình má»™t ngưá»i bạn bà máºt –– đó chÃnh là món đồ chÆ¡i mà dì Doãn Hoa đã đưa để giúp tôi gìn giữ sá»± “mở cá»a†cá»§a thể xác.
Thá»±c ra, nó rất không thÃch hợp là khách thăm cá»§a táºp thể con gái còn trong trắng chúng tôi. Nếu như, nó quang minh chÃnh đại Ä‘i và o, hoặc giả vô tình bị bạn cùng phòng phát hiện, tôi nghÄ© ai cÅ©ng phải giáºt mình. Cho nên, ngà y đầu tiên cá»§a kỳ há»c, khi má»i ngưá»i báºn rá»™n sắp xếp đồ đạc, ra ra và o và o, tôi đứng trước bà n, nhân lúc chẳng ai chú ý, vá»™i rút từ trong túi ra, lặng lẽ nhét và o ngăn bà n cá nhân, khoá lại. Sau đó, đêm đến lúc đèn đã tắt hết, tôi má»›i rón rén lại gần, nhẹ nhà ng mở ngăn kéo, cầm lấy nó đưa vá» giưá»ng mình…
Từ đó, nó trở thà nh má»™t ngưá»i tình bà máºt luôn luôn viếng thăm tôi và o đêm khuya thanh vắng.
Äể từ đầu chà cuối bảo đảm tÃnh riêng tư tuyệt đối cá»§a nó, thông thưá»ng khi nghe hÆ¡i thở Ä‘á»u Ä‘á»u, chắc chắn ngưá»i giưá»ng dưới đã ngá»§ say, tôi má»›i nhẹ nhà ng lôi từ dưới gối ra, tháºt nhẹ nhà ng cởi chiếc khăn lụa mà u trắng quấn chặt nó… Tuy lúc nà y rất tối, nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng được hình dáng nó –– cái đầu nhá»n nhá»n, thân tròn tròn, mà u và ng sạm Ä‘en… má»—i khi nó thá»±c sá»± nằm trong tay tôi, nó luôn khiến tôi hiếu kỳ, tim tôi Ä‘áºp rá»™n rà ng, tôi bị kÃch động lạ kỳ… Tôi biết, nó thá»±c sá»± là ngưá»i cứu vá»›t thể xác –– không, chÃnh xác phải là váºn mệnh tôi. Khi vị cứu tinh nà y được sá»± á»§ng há»™ và há»— trợ cá»§a tôi, cuối cùng như má»™t con cá chình “thẳng tiến†và o thể xác tôi, láºp tức tôi nảy sinh má»™t cảm giác căng trà n toà n thân…
Buổi sáng, thưá»ng tôi phải dáºy sá»›m hÆ¡n bạn cùng phòng từ mưá»i đến mưá»i lăm phút để không bị ngưá»i khác phát hiện, sau khi lôi con “cá chình†đã “thẳng tiến†và o thể xác ra, tôi dùng nước sạch và xà phòng cá» rá»a tháºt kỹ trong phòng vệ sinh, tẩy trừ những vết bẩn và mùi hôi, sau đó lại giấu và o ngăn bà n. Có lúc, bởi trong phòng có ngưá»i tỉnh giấc, thò đầu ra khá»i mà n, tôi đà nh phải ấm ức để nó trong túi quần đợi má»™t lát…
Tôi phải thừa nháºn rằng, công việc đưa con “cá chình†và o “nuôi thả†trong thể xác tôi ban đêm, trên má»™t ý nghÄ©a nà o đó đã trở thà nh má»™t má»™t việc lá»›n hà ng đầu ngoà i việc há»c táºp cá»§a tôi. Có lúc tôi có má»™t ảo giác, dưá»ng như nó đã trở thà nh má»™t liên lạc viên giữa thể xác và đại não, tuỳ lúc tuỳ nÆ¡i chuẩn bị truyá»n tải những thông tin má»›i nhất liên quan tá»›i thể xác cá»§a tôi…
Qua những lá thư cô luôn luôn quan tâm tá»›i tôi. Má»—i lần trả lá»i cô, tôi Ä‘á»u viết: “khôi phục rất tốtâ€, xin cô “yên tâmâ€. Còn vá» Ngô Nguyên, anh luôn trà n đầy niá»m tin, cho rằng khi đã khai Ä‘ao, đã cắt bá», chắc chắn sẽ vạn sá»± đại cát, hÆ¡n nữa cÅ©ng chưa từng nghe được thuyết “hợp long†nà o (tôi ngốc nghếch báo vá»›i anh những dá»± Ä‘oán xấu đầy khả năng nà y, khiến anh và tôi cùng bồn chồn, lo lắng). Tôi nghÄ©, tâm tư anh chẳng qua là đợi chá», nhẫn nại đợi chá» thể xác tôi tháºt sá»± có thể “thông tà u thông bèâ€, có thể má»™t ngà y nà o đó tiếp đón anh, vả lại, từ khi khai giảng đến nay, vá»›i tư cách Chá»§ tịch Há»™i sinh viên trưá»ng, anh luôn có nhiá»u việc phải là m, đại để không có thá»i gian nghÄ© đến chuyện cá»§a tôi. Nhưng, phản ứng cá»§a Doãn Hoa lại khiến tôi khó hiểu. Cô ấy bá»—ng nhiên thay đổi vẻ há»›n ha há»›n hởi, thay và o đó là tâm trạng nặng ná», u uất. Chúng tôi vẫn thưá»ng xuyên gặp gỡ, nhưng khi tôi bất ngá» ngoái đầu hoặc ngước mắt lên thì luôn bắt gặp ánh mắt cô nhìn chòng chá»c và o tôi. ánh mắt đó ẩn chứa sá»± lạnh lùng thách thức lạ lẫm, tháºm chà là oán thán… có lúc, cô ấy ý thức được tâm tư sâu kÃn cá»§a mình bị tôi thấy được, khoé miệng cá»§a cô ấy lại khẽ giáºt giáºt, miá»…n cưỡng tạo ra má»™t nụ cưá»i, nhưng nụ cưá»i đó cà ng khiến tôi cảm thấy dưá»ng như cô Ä‘ang chỠđợi má»™t câu chuyện cưá»i vá» tôi…
Cảm giác nà y của tôi có lẽ cũng không phải không có căn cứ.
Hiện tại, tuy Doãn Hoa thưá»ng xuyên thăm há»i tình trạng cá»§a tôi thế nà o, nhưng khi nghe thấy nói “rất tốtâ€, tinh thần cô ấy đã thể hiện má»™t ná»—i thất vá»ng không thể che giấu.
Doãn Hoa Æ¡i, “em gái†cá»§a tôi, rốt cục thì em Ä‘ang đón đợi Ä‘iá»u gì?
Tôi nghÄ© không ra, cÅ©ng không muốn nghÄ© và cố gắng buá»™c mình không nghÄ© đến Ä‘iá»u đó.
May mắn là những Ä‘au đớn do phần phẫu thuáºt gây nên cÅ©ng đã dần dần mất Ä‘i.
Hiện tại, hằng đêm tôi có chút hưng phấn đón nháºn “ngưá»i tình bà máºt†kia hoà n toà n không còn sá»± Ä‘au đớn và khiếp sợ nữa, tháºm chà nhiá»u lúc tôi còn hân hoan chỠđợi những cuá»™c viếng thăm. HÆ¡n nữa, tháºt sá»± –– mặc dù hôm nay nói ra vẫn khiến tôi có cảm giác khó tả, nhưng tôi không thể không nói –– khi nó lắc lắc tiến và o, khi không phải để ý đến việc đạp cá»a để và o, dần dần tạo cho tôi má»™t khoái cảm dồn nén, má»™t sá»± sung sướng dữ dá»™i… Lâu nay, cho dù việc đẩy và o rút ra rất giản đơn, cÅ©ng khiến tôi nhấm nháp má»™t lạc thú vô hạn…
Tôi bá»—ng có niá»m ham mê, tháºm chà thưá»ng xuyên quên mất ý nguyện ban đầu khiến tôi phải tiếp nháºn “ngưá»i tình bà máºt†nà y.
Tôi cÅ©ng tìm cho mình muôn và n lý do, để tăng số lần và thá»i gian viếng thăm cá»§a “ngưá»i tình bà máºt†đó.
Và như, buổi trưa, thói quen trong phòng chúng tôi –– cho dù đã qua mùa hè, nhà trưá»ng đã quyết định bá» thá»i gian nghỉ trưa, chúng tôi vẫn còn cố ngá»§ má»™t lát –– trong thá»i gian khoảng má»™t tiếng đồng hồ nà y, tôi cÅ©ng bắt đầu sắp xếp cho nó hẹn hò và tiếp xúc liên tục vá»›i thể xác mình.
Tôi cÅ©ng cần phải nói thẳng: cho dù trong mÆ¡, chỉ cần ý thức được nó Ä‘ang ở trong thể xác tôi, tôi đã cảm thấy rất yên lòng, tránh được ná»—i lo sợ dá»± Ä‘oán sẽ “hợp longâ€. Có lúc, nó lại khiến tôi cảm thấy “cái nà y†bá»—ng biến thà nh “cái kia†cá»§a Ngô Nguyên… Tóm lại, nó dưá»ng như đã trở thà nh má»™t liá»u thuốc, má»™t ống ma tuý không thể xa rá»i tôi…
Có má»™t trưa, trong lúc Ä‘ang hứng thú, tôi bá»—ng quên mất khe khẽ rên lên, động mạnh. Kết quả bị ngưá»i giưá»ng dưới thúc mạnh dát giưá»ng, hét lên:
- Thạch Ngá»c, là m gì thế?
Tôi giáºt thót mình, từ đó cẩn tháºn hÆ¡n rất nhiá»u.
Nhưng đúng như câu “Tức nước vỡ bá», sướng quá hoá buồnâ€.
Từ hôm đó, “cuá»™c viếng thăm ngầm†cá»§a “ngưá»i tình bà máºt†ngà y cà ng không thuáºn lợi, tháºm chà rất khó khăn. Cuối cùng có má»™t ngà y, thể xác tôi dưá»ng như trở mặt, không còn “trong ứng ngoà i công†vá»›i nó nữa, trái lại nó “chống địch ngay từ ngoà i biên cươngâ€â€¦
Tối đó, tôi mệt má»i ngồi suốt đêm chẳng há» chợp mắt.
Tôi biết, ngà y cuối của thể xác tôi đã đến. Hồi chuông báo tỠđã dóng lên…
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:03 PM.
|

28-05-2008, 03:56 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương mưá»i tám
Tôi ra khá»i trưá»ng gá»i Ä‘iện thoại cho dì Doãn Hoa bằng lá»i lẽ kÃn đáo thông báo tin dữ vá»›i cô nÆ¡i đó đã “hợp longâ€. Cô ấy nghe dưá»ng như cÅ©ng rất thất vá»ng hoặc rất ân háºn, má»™t lúc lâu không nói được lá»i nà o. Sau đó, giá»ng dì Doãn Hoa từ đầu bên kia ngáºp ngừng: “… quả tháºt, dì rất tiếc, đây cÅ©ng Ä‘iá»u dì lo lắng nhất. Nếu rá»—i, cháu hãy đến Nam Kinh Ä‘i, dì sẽ giúp cháu kiểm tra lại. Nếu có thể, lại là m má»™t lần nữa…â€
Tôi còn biết nói gì?
Tôi nói: “Vâng, cháu cám Æ¡nâ€. Rồi chẳng thể nói được gì nữa.
Mãi đến khi nghe được tiếng “tút tút tút†trong Ä‘iện thoại, tôi má»›i biết ngưá»i đầu dây bên kia đã gác máy trước tôi.
Tôi như ngưá»i mất hồn mất vÃa thất thểu bước trở vá», đến đầu đưá»ng suýt va phải má»™t chiếc xe đạp, tôi giáºt mình lùi lại, lại vấp phải gánh hà ng rong.
- Cô mù à ? Tâm thần chắc? Ngưá»i bán hà ng lá»›n tiếng mắng chá»i. Tôi còn chẳng kịp nói lá»i “xin lá»—iâ€, thì má»™t bá»n hiếu sá»± vây kÃn xung quanh. Tôi vừa cẩn tháºn xin lá»—i, vừa lặng lẽ quỳ xuống nhặt những quả táo lăn khắp khoảng đất dưới những con mắt tò mò chòng chá»c. Chẳng hiểu sao, nước mắt tôi cứ trà o ra.
- Hay lắm mà khóc? Cô khóc chắc tôi không khóc! Cô là m dáºp nát hết táo thá» há»i tôi còn bán được cho ai?
Ngưá»i bán hà ng lại la lối.
Tôi không dám lên tiếng, không biết tiếp theo ông ta sẽ hoạnh hoẹ mình những gì, đà nh phó thác mặc trá»i.
Lúc nà y trong đám ngưá»i đó có kẻ lên tiếng:
- Anh vá»™i bán là m gì, không trông thấy tấm thẻ trên ngưá»i cô ta sao? Sinh viên trưá»ng đại há»c nổi tiếng, sao mà đẹp thế, lại có văn hoá, có tri thức, sao lại không bắt Ä‘á»n cô ta?
- Äá»n? Äá»n thế nà o? Anh Ä‘i mà bảo cô ta! Ngưá»i bán hà ng vẫn gà o lên.
- Quá dá»…, bảo cô ta nhặt xong rồi cân lên, mua vá» mà chia cho bạn há»c không được à ?
Có ngưá»i đưa ra ý kiến coi như là hiển nhiên.
- Cô ấy mang vá» là m sao được? Như có ngưá»i lo lắng cho tôi.
- Không phải lo, tiểu thư, nếu tiểu thư đồng ý, tôi sẽ giúp tiểu thư mang vá». Miá»…n phà luôn.
Khẳng định là má»™t kẻ hiếu sá»±, bởi vì anh ta vừa nói xong thì đám ngưá»i xung quanh cưá»i rá»™ lên.
Lại có ngưá»i đứng ngay sau lên tiếng:
- Anh là m sao biết ngưá»i ta là “tiểu thưâ€? Nói có sách mách có chứng, không được xưng hô bừa bãi…
Tôi dưá»ng như bị rÆ¡i và o vá»±c thẳm khốn cùng, quỳ trên đất mà không dám ngá»ng đầu lên, cÅ©ng chẳng dám lên tiếng, sợ lại gây ra những lá»i bà n tán cà ng khó nghe.
Quả táo cuối cùng cÅ©ng đã nhặt xong, tôi đứng dáºy, hướng vá» ngưá»i bán hà ng –– má»™t ngưá»i đà n ông có đôi mắt trắng dã –– khiếp sợ nói:
- … Bác, cháu nhặt xong rồi. Bác xem ––.
- Xem, xem, xem cái Ä‘Ãt. Như thế nà y còn bán cho ai?
- Thế –– Bác bảo phải là m thế nà o?
- Còn là m thế nà o? Cô không nghe thấy à ? Mang vỠđi, bán tất cho cô đấy, chúng ta chẳng ai nợ ai.
Ông ta nói rồi nhấc cả thúng táo lên cân, liếc nhìn vạch số trên cán cân: - Bốn mươi hai cân ba lạng, trừ hai cân bì, còn bốn mươi cân ba. Tôi tÃnh là bốn mươi cân. Bốn má»™t là bốn, bốn ba mưá»i hai, năm mươi hai đồng. Thôi, tôi chịu lá»— má»™t chút, không tÃnh số lẻ, tôi lấy cô năm mươi đồng chẵn.
- Năm mươi đồng?
Suýt soát ná»a tháng tiá»n ăn cá»§a tôi. Lòng nặng trÄ©u, tôi chẳng biết phải là m thế nà o. Nhưng tôi vẫn cố thá» móc số tiá»n lẻ trong túi ra đếm, tất cả được chÃn đồng sáu hà o bảy xu.
Xung quanh tôi lúc đó lại rộ tiếng xì xà o.
Äang trong lúc khó khăn đó, bá»—ng có ngưá»i gá»i tên tôi:
- Thạch Ngá»c, có cần giúp đỡ không?
Tôi vội vã ngoái đầu lại.
Hoá ra là Dabruce. Ngưá»i Mỹ nà y đã từng gá»i tôi là “Thạch nữâ€. Từ sau đó, mấy lần gặp nhau ở sân trưá»ng, anh ta rất muốn chà o há»i tôi, nhưng tôi chẳng thèm nhìn mà ngoảnh Ä‘i nÆ¡i khác… đó không chỉ vì tôi sợ anh ta lại gá»i nhầm tôi là “Thạch nữâ€, cái quan trá»ng hÆ¡n là tôi cảm thấy đôi mắt xanh không cùng chá»§ng tá»™c vá»›i tôi dưá»ng như đã nhìn thấu những bà máºt trong thể xác tôi, và hÆ¡n nữa, anh ta là má»™t thá»§ phạm trong cÆ¡n ác má»™ng “vụ án luân phiên hãm hiếp tôiâ€â€¦ Tóm lại, đối vá»›i con ngưá»i nà y tôi có má»™t kiểu đỠphòng là tránh tiếp xúc và kÃnh nhi viên chi bản năng…
Nhưng, trong giây phút gay cấn nà y, trưá»ng hợp khốn quẫn nà y, ngưá»i Mỹ nà y lại xuất hiện giúp đỡ tôi…
Ngay lúc đó, tôi chẳng biết phải trả lá»i cho phải.
Cần phải biết rằng, những ngưá»i vây lá»›p trước lá»›p sau quanh tôi Ä‘á»u là đồng bà o đồng chá»§ng, đồng tá»™c, đồng văn vá»›i tôi, nhưng phần lá»›n trong số há» ngoà i việc dáºu đổ bìm leo, thá»±c chất há» cÅ©ng Ä‘ang muốn chứng kiến má»™t trò cưá»i tiếp theo cá»§a tôi…
- … Anh, anh có thể cho vay tiá»n được không? Tôi ấp úng há»i.
- Không vấn đỠgì. Anh ta khảng khái nói, hạ ba lô xuống bên tôi, chiếc và đã ở trong tay từ lúc nà o: - Cần bao nhiêu?
Dabruce há»i lại.
- Năm mươi đồng, có không?
Tôi không yên tâm há»i.
- Có.
Anh ta nói, ngón tay thô kệch vụng vá» lôi từ và ra mấy tá» tiá»n mưá»i đồng.
- Vá» trưá»ng sẽ trả anh.
Tôi nói.
- Không cần, giỠ–– táo nà y –– tôi –– bán (mua)(1) rồi.
Anh ta nói, khẽ nhấc nhấc giỠtáo rồi hơi dồn sức, đặt lên vai.
Chúng tôi xoay ngưá»i sắp bước Ä‘i, bá»—ng nghe tiếng ngưá»i bán hà ng hét lá»›n:
- Không được, cái thúng nà y tôi cÅ©ng tÃnh tiá»n!
- Bao nhiêu?
Dabruce ngoái lại há»i.
- Năm đồng.
- Chẳng phải anh vừa ăn hiếp má»™t cô gái, giá» lại muốn ăn hiếp má»™t ngưá»i nước ngoà i nữa à , cái giá» nà y –– á», không đúng, cái thúng, chỉ đáng má»™t đồng.
- Ba đồng. Không thể Ãt hÆ¡n. Nếu không, anh túm áo mà mang vá».
- ÄÆ°á»£c, tôi cho anh. Dabruce lại lôi ra ba đồng xu má»™t tệ. Nhưng khi ngưá»i bán hà ng chìa tay đón lấy, Dabruce giáºt lại, gằn giá»ng: - Nhưng, tôi cần –– phải nói cho sư cô (anh), hà nh vi cá»§a sư cô hôm nay, rất giống má»™t tên côn đồ năm (vô) lại(2).
Nói xong, anh ta quăng mấy đồng xu và o há»™p gá»— trước mặt ngưá»i bán hà ng.
Äám đông bấy giá» má»›i giãn ra nhưá»ng lối cho chúng tôi.
Nhưng, tôi vẫn còn nghe ngưá»i bán hà ng là u bà u phÃa sau:
- … Biết trước có Tây trả tiá»n thì mình đã chẳng đưa ra cái giá nà y.
Tôi im lặng bước theo Dabruce.
Lòng tôi rối bá»i.
Dù không có nước mắt, nhưng trong lòng đang khóc, đau đớn khóc, lặng lẽ khóc.
Dabruce vác thúng quả có vẻ hơi mệt, anh ta đặt xuống nghỉ một lát.
Hiện tại, anh ta là ân nhân cá»§a tôi. Tôi muốn tìm lá»i nà o đó trong cõi lòng khô héo cá»§a mình nói vá»›i Dabruce. Nhưng tôi không thể tìm nổi, không thể nói nổi má»™t lá»i. Tôi chỉ đà nh lặp Ä‘i lặp lại mấy câu rằng: “Cám Æ¡nâ€, “Tháºt sá»± xin lá»—iâ€.
Nghe váºy, Dabruce lại nói:
- Tôi cÅ©ng xin lá»—i, trước đây tôi luôn không gá»i đúng tên em, là “Thạch Ngưâ€(1), đúng không?
Tôi sá»a lại thanh thứ tư cho anh ta, gáºt gáºt đầu, và cố gắng mỉm cưá»i.
- Hình như em không khoẻ? Dabruce quan tâm há»i.
- Không. Tôi ngẫm nghĩ rồi lại nói: - Em còn chút việc phải là m...
- Váºy em Ä‘i Ä‘i, mình tôi cÅ©ng có thể mang vỠđược.
Anh ta nói, mỉm cưá»i nhún vai, sau đó khom ngưá»i nhặt mấy quả táo nhét và o túi cá»§a tôi. Tôi từ chối mãi không được, đà nh nháºn hai quả.
- Nếu có chuyện gì cần giúp, hãy nói với tôi nhé, nhất định tôi sẽ cố gắng.
Anh ta lại nhấc thúng táo lên vai, nghẹo đầu nói với tôi.
- Cám ơn.
Tôi gáºt đầu, trong lòng không nén nổi chuá»—i cưá»i Ä‘au khổ –– “ngoà i việc chẳng mong muốn hôm nay ra, còn việc gì phải cần sá»± giúp đỡ cá»§a ngưá»i ngoại quốc như anh? Việc tôi Ä‘ang cần giúp đỡ liệu anh có giúp được không?â€
Dabruce dần dần mất hút.
Tôi rẽ sang một ngả khác.
Tôi không biết mình sẽ Ä‘i đâu, nhưng tạm thá»i tôi chưa muốn quay vá» trưá»ng.
Tôi đã thấm mệt, bỗng muốn tìm một nơi yên tĩnh để ngồi. Nhưng Thượng Hải rộng lớn thế nà y, có nơi nà o yên tĩnh đây? Tôi đã đứng ở bến xe buýt, chỉ cần và i bến là có thể ra ngoà i bãi. Nhưng ngẫm nghĩ kỹ tôi lại từ bỠý định đó.
Nhưng thá»±c tại tôi chẳng thể nghÄ© ra nÆ¡i cần phải Ä‘i. HÆ¡n nữa, trong túi tôi có thứ cần phải xá» lý. Cho nên, khi tôi thấy má»™t chiếc xe khác dừng trước mặt, trên xe lại rất thưa ngưá»i, tôi bèn bước lên.
Äá»™ khoảng ná»a giá» sau, tôi đã thả bá»™ trên bỠđê chắn sóng ngoà i bãi.
Trá»i đã nhá nhem, nhưng trên đê ngưá»i vẫn đông như mắc cá»i. May chẳng ai biết ai, há» Ä‘á»u là khách vãng lai.
Tôi ngồi trên chiếc ghế đá nÆ¡i khá vắng vẻ, muốn chôn vùi tâm sá»± cá»§a mình bên dòng sông, dưới ánh sáng đèn đưá»ng và bên cạnh những con ngưá»i lạ lẫm nà y, nhưng tôi không sao có thể táºp trung nổi ý nghÄ© cá»§a mình. Äó chẳng phải vì tôi đố kỵ vá»›i những đôi tình nhân khoác vai nhau, cÅ©ng chẳng phải vì xe cá»™ tấp náºp trên đưá»ng Trung SÆ¡n, giỠđây, trong lòng tôi Ä‘ang rối bá»i.
Tôi đặt túi lên trước đùi, lục tìm quả táo ra định gá»t vá» bá»—ng chạm phải cái thứ đó đặt ở ngăn khác. Tôi lại cất quả táo và o và lôi cái váºt đó ra. Váºt đã chứng kiến sá»± khuất nhục cuá»™c Ä‘á»i tôi giá» vẫn nằm trong miếng lụa trắng, mặc dù nó đã từng mang lại cho tôi những khoái cảm tạm thá»i, nhưng hiện giá» nhìn thấy nó cà ng khiến tôi cảm thấy thất vá»ng nặng ná». Tôi cầm lên, Ä‘i vá» phÃa hà ng rà o phòng há»™ ven sông.
Gió sông thốc lên, tóc tôi loà xoà , vết thương cá»§a cuá»™c Ä‘á»i tôi như cà ng rách hoác ra...
Tôi vung tay, ném váºt kia Ä‘i. Lúc đầu, nó còn có má»™t đốm trắng, sau đó dưá»ng như ngần ngừ ở lưng chừng, bá»—ng dòng nước cuồn cuá»™n cuốn trôi... Tôi chăm chú nhìn dòng nước, mặt sông lấp loáng bá»—ng trở thà nh thứ ma lá»±c quyến rÅ©, không ngừng hướng vá» tôi vẫy gá»i, nháy mắt khiến tôi không thể nà o kháng cá»±...
Má»™t ý nghÄ© cá»§a trăm ngà n ?ý định, má»™t mệnh lệnh buá»™c tôi phải lao theo váºt kia, tiếng huyên náo như ve hè trong đầu...
Nhưng tôi bá»—ng nhìn thấy bóng đèn đưá»ng cháºp chá»n nÆ¡i đầu ngõ nhà tôi... đó chẳng phải là ánh mắt cá»§a cô mong má»i tôi sao?
Tôi láºp tức tỉnh lại. Chút nữa tôi đã là m việc ngu xuẩn. Nếu như... cô...
Tôi giáºt lùi.
Tôi cÅ©ng không đừng được ngá»a mặt nhìn trá»i.
Nhưng xác thực tôi lại nhìn thấy tấm lụa trắng đó cùng tám chữ quen thuộc:
Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá.
“Nhưng cha Æ¡i, rốt cục đó là gì? Tháºt sá»± cha muốn dặn dò con chăng? Nhưng vì sao cha không nói rõ ra vá»›i con, đừng để con phải mò Ä‘oán? Nói vá»›i con Ä‘i, tháºt sá»± có chiếc chìa khoá ư? Bây giá» nó Ä‘ang ở đâu?â€
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:06 PM.
|

28-05-2008, 03:56 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương mưá»i chÃn
Má»i tâm sá»± cá»§a tôi tháºt u ám.
Tôi đã mất Ä‘i hứng thú sống, mất Ä‘i hứng chà há»c hà nh.
Ban đêm, tôi cuá»™n mình trong chăn bông trên chiếc giưá»ng nhá» xÃu rất lâu mà chẳng thể yên giấc. Tôi không dám tuỳ tiện trở mình, sợ phá há»ng giấc má»™ng đẹp cá»§a ngưá»i giưá»ng dưới. Bởi váºy, tôi luôn nhắc nhở mình: cần phải ngá»§, nếu không, ngà y mai sẽ chẳng còn sức đâu mà lên lá»›p. Nhưng từ đáy lòng lại vẳng lên má»™t âm thanh khác chá»c ghẹo rằng: “Còn Ä‘á»c sách là m gì nữa, mang khiếm khuyết lá»›n như váºy trong cÆ¡ thể, Ãt ra cÅ©ng được xem là tà n phế hạng hai rồi, cho dù có há»c giá»i hÆ¡n nữa, cÅ©ng để là m gì?â€
Cho nên khi lên lá»›p - tôi chưa từng nghỉ há»c hay đến muá»™n, lúc nà o cÅ©ng có vẻ toà n tâm toà n ý lắng nghe giảng, song, trá»i biết, quá»· biết, tôi nà o có nghe được gì. Trên thá»±c tế, trong tai tôi lúc nà o cÅ©ng rà o rà o, toà n tiếng cá»§a những con sóng hung dữ à o à o Ä‘áºp và o bỠđê, sau đó bất lá»±c dá»™i ngược trở ra...
Những lúc trong phòng Ä‘á»c khoa Văn hay ôn luyện bà i vở, tôi không thể táºp trung tư tưởng được, nhìn đấy Ä‘á»c đấy nhưng cứ trôi chuá»™i Ä‘i, những chữ trên trang sách dÃnh nhằng dÃnh nhịt và o nhau, không hở má»™t kẽ, cÅ©ng chẳng có dấu má gì cả, tháºm chà lại chẳng có hà ng có lối, khiến ngay cả tôi cÅ©ng không thể hiểu được ná»™i dung tư tưởng, sá»± tháºt lịch sỠẩn sau những con chữ giấy trắng má»±c Ä‘en đó...
Bên ngoà i cá»a sổ có má»™t gốc du già sù sì, trên thân chÃnh nảy ra má»™t cái “bướu thịt†to tướng, bắt đầu từ chạc cây, sau đó lại biến thà nh hình bầu vú, lặng lẽ rá»§ xuống mặt đất. Tôi thưá»ng xuyên ngồi bên cá»a sổ nà y và ngắm nhìn nó rất lâu. Có lúc, giữa đùi tôi bá»—ng là nh lạnh, có cái gì đó chen chúc, dưá»ng như trong cÆ¡ thể cÅ©ng có cái bướu hình chùm nho nhung nhúc trồi ra ngoà i cÆ¡ thể...
Cà ng ngà y tôi cà ng sợ gặp Ngô Nguyên. Sự lạc quan và tinh thần “Gió xuân đắc ý vó ngựa phi nhanh†của anh đã trở thà nh một sức ép kinh khủng tinh thần khiến tôi không sao chịu đựng nổi. Ngẫu nhiên, mỗi khi ở bên nhau, chỉ cần anh vô tình liếc nhìn tôi một cái, tôi cũng hoà i nghi rằng ánh mắt của anh đã chú ?ý đến cái phần nhầy ướt của tôi và bắt đầu...
Suốt ngà y tôi hốt ha hốt hoảng, tháºm chà đã trở nên lẩn thẩn.
Dù những đợt gió lạnh chưa vá» tá»›i phương nam, nhưng những ná»—i sợ vô cÆ¡n vô cá»› bởi mình sắp mất Ä‘i tất cả đã khiến tôi thưá»ng xuyên á»›n lạnh, ngưá»i láºp cà láºp cáºp.
Những lần và o nhà vệ sinh cá»§a tôi ngà y cà ng Ãt. Nếu buá»™c phải Ä‘i, tôi cÅ©ng lá»±a chá»n và o lúc trước khi bị cái nóng bức hâm nóng lên, lúc nà y, nhà vệ sinh nữ tương đối Ãt ngưá»i, hÆ¡n nữa ai cÅ©ng ra và o vá»™i vá»™i và ng và ng, Ãt ngưá»i quan tâm và châm chá»c nhau. HÆ¡n nữa, tôi cÅ©ng không tắm bồn, cà ng không dám vắt má»™t chân lên bên thá»m bệ xi măng, xoạc rá»™ng bá»™ pháºn sinh dục cá»§a mình, dưới những ánh mắt soi mói chẳng chút kiêng dè gì, để kỳ cá» cáu bẩn nÆ¡i háng... tôi luôn chúi mình dưới vòi sen ở góc tây bắc. NÆ¡i đó hÆ¡i thiếu ánh sáng, tôi đứng đối diện vá»›i góc tưá»ng, và cuối cùng trên ngưá»i lúc nà o cÅ©ng còn mảnh quần sÆ¡ - lÃp...
Có hôm, tôi Ä‘ang tắm dưới vòi hoa sen bá»—ng nhiên có ngưá»i vá»— mạnh và o vai, ngoảnh đầu lại, phát hiện ra Doãn Hoa Ä‘ang trần như nhá»™ng. Cô ấy dưá»ng như đầy vẻ cảm thông nhìn tôi, nhưng cô chỉ lắc đầu, không nói lá»i nà o và bá» Ä‘i. Sau đó tôi tắm xong, chuẩn bị bước và o phòng thay quần áo lại gặp Doãn Hoa, cô ấy nói:
- Em muốn gặp chị nói chuyện cho hết nhẽ.
- ÄÆ°á»£c, kÃnh cẩn đón chá»!
Nhưng, rốt cục cô ấy muốn nói chuyện gì vá»›i tôi? Phải chăng là truyá»n đạt Ä‘iá»u gì cá»§a dì cô ấy, hay là sẽ láºt bà i ngá»a vá» chuyện tình cảm cá»§a cô ấy đối vá»›i Ngô Nguyên?
ChÃnh ngay tối đó, tôi bá»—ng đổ bệnh, rÆ¡i và o trạng thái hôn mê, nói lảm nhảm suốt đêm. Sáng hôm sau đến bệnh xá nhà trưá»ng khám bệnh, bác sÄ© chẩn Ä‘oán là suy nhược thần kinh. Bác sÄ© bảo tôi phải nghỉ ngÆ¡i tÄ©nh dưỡng, tạm thá»i không được lên lá»›p, và kê cho tôi nghỉ má»™t tuần.
Tôi nghÄ©, mình sẽ không nói vá»›i Ngô Nguyên, chỉ cần nói vá»›i thầy giáo chá»§ nhiệm lá»›p, thu dá»n mấy bá»™ quần áo rồi vá».
Cô nhìn thấy thần sắc cá»§a tôi thì hoảng loạn, khi hiểu rõ má»i chuyện, sắc mặt cô lại cà ng bợt bạt
- Như nà y –– biết là m sao đây?
“Vâng, biết là m sao được?†Trong đêm, tuy tôi đã nằm yên trên giưá»ng, nhưng trong lòng không được má»™t giây yên ắng. Hai tay tôi không đừng được luôn sá» nắn và tìm tòi chá»— kÃn không xứng đáng đó, hÆ¡n nữa má»—i lần sá» và tìm tòi, ngoà i việc khiến cho tôi cà ng trở nên u ám, trong cÆ¡ thể cÅ©ng nhen lên ngá»n lá»a khó gá»i tên... có lúc, tháºm chà tôi tưởng mình sắp nổ tung...
“Tôi không cam chịu, tôi không, tôi không! Tôi cần phải đả đảo, tôi cần phải láºt đổ, tôi cần phải xé rách, tôi cần phải Ä‘áºp vỡ...†Có đêm, trong mÆ¡, tôi đã hét lên.
Hét xong, tôi choà ng tỉnh giấc, kinh hãi báºt dáºy, tuy là những lá»i nói hư không, nhưng trong lòng cÅ©ng bị ý nghÄ© cuồng dại không sao kìm nén được bám riết lấy –– vì váºn mệnh, vì tiá»n đồ, vì tình yêu, vì những ngà y sau nà y có thể sống cuá»™c sống cá»§a con ngưá»i bình thưá»ng, tôi phải không tiếc má»™t giá nà o để xoá Ä‘i dấu ấn tá»§i nhục bẩm sinh!
Tôi tung chăn, chiếu ánh đèn và o háng. Chà , “bồng môn†không xứng đáng nà y, đám lông dầy kÃn bị cạo sạch khi phẫu thuáºt đến nay đã má»c kÃn trở lại. Nó không chịu yên tÄ©nh và trầm mặc, má»™t ly cÅ©ng chẳng thèm để tâm đến sá»± háºn thù phiá»n não trong lòng tôi đã ngà y cà ng chất chồng. Tôi phải nói gì đây? Hiện giá», tôi không chỉ thương xót nó bất hạnh, mà cà ng ngà y cà ng oán giáºn nó không xứng đáng! Tôi cầm lấy chiếc kéo dùng để cắt vải trên tá»§ đầu giưá»ng, “xoẹt xoẹt xoẹtâ€, cắt mấy nhát tóc Ä‘en ráºm rạp che trá»i bÃt nắng quanh “bồng mônâ€, mãi đến lúc từ cái hốc nho nhá» từng bị phong kÃn kia “môi hồng hé mởâ€...
Äó dưá»ng như là má»™t dấu ấn thá»±c sá»± –– dấu ấn từ kiếp trước mà chẳng thể nói rõ rà ng.
Tôi nhìn nó không chá»›p mắt rất lâu, trong lòng bá»—ng xảy ra sá»± xung động, cây kéo trong tay sắp hướng tá»›i cái hang đó cắt loạn, múa loạn... nhưng tôi còn kìm được, bởi vì lý trà cá»§a tôi vẫn chưa há»—n loạn đến mức không thể chi phối được, tôi cÅ©ng ý thức được là m như váºy kết cục chẳng khác gì vá»›i kết quả cuá»™c phẫu thuáºt cá»§a dì Doãn Hoa, cho dù có cắt mạch máu nÆ¡i đó, cÅ©ng không thể vạch ra con đưá»ng sống, chỉ uổng phà công sức, chỉ tổ khiến thể xác đớn Ä‘au cá»§a mình dầm trong vÅ©ng máu tươi hồng mà thôi... riêng tôi, từ nhỠđã rất sợ máu, thấy ngưá»i khác giết gà cÅ©ng bịt mắt chạy Ä‘i...
Nhưng má»™t cách nghÄ© cá»±c kỳ táo bạo chợt loé lên trước mắt tôi –– đã là “dấu ấnâ€, tại sao tôi không thể cho nó thà nh dấu ấn?
Äúng, dùng lá»a mà nướng? Thá»i cổ đại gá»i là bà o lạc, tuy nhiên đấy lại là má»™t dạng cá»±c hình, nhưng Ä‘iểm hay cá»§a nó là không là m chảy máu. Äúng, đúng là gáºy ông lại Ä‘áºp lưng ông! Dùng ấn mà trả ấn! Dùng cái đạo cá»§a ngưá»i mà trị lại cái thể xác ngưá»i! Thịt thừa Æ¡i, thịt thừa, đã cắt bá» mà còn có thể liá»n lại, thì ta sẽ đốt thiêu, sẽ khiến ngươi biến thà nh tro bụi, má»™t nhúm tro bụi còn có thể là m gì? HÆ¡n nữa, các hoà thượng trong chùa, cÅ©ng chẳng phải đã thiêu mấy nốt trên đầu đấy sao? Tin rằng nhất định có chút đớn Ä‘au, nhưng chẳng có ngưá»i nà o vì thế mà mất mạng... trong lòng tôi cà ng vững và ng, và cà ng kiêu hãnh...
Mãi đến đêm khuya, khi cô đã ngá»§ say, tôi mặc chiếc quần đông xuân, khoác thêm áo ngoà i, nhón chân nhón tay bò dáºy, Ä‘em chiếc lò than quả bà ng từ bên ngoà i và o phòng, lại tìm chiếc cặp gắp than, đổ thêm nước và o bồn rá»a chân. Sau đó, không cần cá» hà nh má»™t nghi thức, cÅ©ng không là m má»™t lá»… cầu đảo nà o, tôi mở cá»a lò. Äợi đến khi ngá»n lá»a hồng rá»±c, tôi nhét cái cặp gắp than và o hai mắt lá»— rá»±c hồng. Khi thấy chiếc cặp đã đỠlừ, tim tôi láºp tức Ä‘áºp nhá»™n lên, máu nóng bốc lên bừng bừng, xung quanh mình tÃch tụ sá»± kÃch động bất an, niá»m vui sướng và sợ hãi như sắp được rá»i khá»i địa ngục nhưng lại rÆ¡i và o chốn cá»±c hình...
Tôi quyết định lá»™t bá» hết quần, ngồi trên tấm khăn bông trải trên sà n trước giưá»ng, hai chân vắt lên thà nh cháºu, cho chá»— kÃn đối diện vá»›i miếng gương vỡ là m hai mảnh, tay phải cẩn tháºn nhấc chiếc cặp than đã rá»±c Ä‘á»... Äá»™t nhiên, tôi chợt ý thức được rằng, thá»±c ra tôi Ä‘ang dùng chÃnh bà n tay mình để hà nh hạ thể xác mình, và đôi bà n tay tôi chÃnh là tên Ä‘ao phá»§ có bá»™ mặt ghê tởm... vì váºy tay tôi bá»—ng run lên... Nhưng, tôi vẫn chưa từ bá», vẫn kiên trì giữ lấy. Tôi cÅ©ng tin rằng, phÃa sau là lò lá»a rá»±c Ä‘á», chiếc kìm nhá»n nhá»n rá»±c hồng, vừa hong sưởi tôi, vừa cổ vÅ© tôi, dụ dá»— tôi khiến tôi má»™t lần nữa lấy lại thăng bằng, cuối cùng vì nghÄ©a tiến lên, đưa chiếc cặp đỠrá»±c hướng thẳng tá»›i “xã há»™i thịt thừa†“ná»a kÃn ná»a hở†cá»§a tôi...
Nhưng, chÃnh trong giây phút sắp “phá cÅ© láºp má»›iâ€, đám lông cá»§a tôi đã chạm phải mÅ©i cặp đỠlừ, “xèoâ€, và chÃnh trong khoảnh khắc ngá»i thấy mùi khen khét khó chịu đó, tôi trù trừ...
Äầu cặp cÅ©ng dần dần nguá»™i lạnh, cái mầu đỠdụ ngưá»i kia cuối cùng cÅ©ng lùi bước. Tôi đà nh đặt nó và o lò để tăng thêm nhiệt. Äợi đến khi nóng Ä‘á», tôi lại lôi chiếc cặp từ trong lò ra, khi cầm trên tay, tôi chần chừ nhìn nó, bá»—ng có má»™t cảm giác nhầm lẫn –– chẳng há» cho rằng đấy là chiếc cặp đã được nung Ä‘á», mà là má»™t chiếc chìa khoá có thể mở tung cánh cá»a lá»›n thể xác tôi, tôi lấy thêm dÅ©ng khÃ, nhằm thẳng chá»— đó, rồi nhắm mắt, run run đâm tá»›i...
- ái,...
Khi mÅ©i cặp vừa má»›i chạm và o da, tôi Ä‘au đớn suýt ngất Ä‘i, chiếc cặp từ tay tôi rÆ¡i tõm và o cháºu nước, “xèo xèoâ€, má»™t là n khói trắng bốc lên...
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:08 PM.
|

28-05-2008, 03:56 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương hai mươi
Kinh nghiệm cá»§a buổi tối hôm đó, ngoà i để lại cho tôi ký ức Ä‘au đớn khôn tả, còn để lại dưới háng tôi má»™t vết sẹo không lá»›n cÅ©ng chẳng nhá», không dà i cÅ©ng chẳng ngắn. Nhưng dá»±a và o thá» nghiệm mang “tÃnh cách mạng†cá»§a sá»± phẫn ná»™ và nôn nóng, có thể nói chẳng thu được kết quả gì đối vá»›i việc phá huá»· thể xác “ná»a kÃn ná»a hở†cá»§a tôi.
Sau sá»± việc đó, tôi rất hối háºn vì hà nh động lá»— mãng và ngu xuẩn cá»§a mình, tôi cÅ©ng thà nh thá»±c thừa nháºn trong lòng: nếu như trong thá»i chiến tranh, tôi thá»±c sá»± không thể trở thà nh má»™t anh hùng. Những đầu ngón tay cá»§a Giang Thư bị đâm mưá»i que tăm mà sắc mặt chẳng há» thay đổi, còn tôi, cố gắng lắm chịu được năm que xiên và o mà không đầu hà ng cÅ©ng đã giá»i lắm rồi.
Còn may, bởi vì tôi không mạnh tay (trong tiá»m thức cÅ©ng không dám dùng lá»±c) chiếc cặp nung đỠchỉ là m tổn thương ngoà i da, tôi dùng thuốc mỡ xoa xoa má»™t lá»›p, chưa đầy hai tuần đã là nh. Có Ä‘iá»u má»™t thá»i gian rất lâu sau đó, tôi luôn ngá»i thấy mùi khê cháy rất lạ từ trong quần bốc ra. Mùi đó thá»±c sá»± khó chịu, mùi há»—n tạp giữa xác chết và cá» mục, lại từa tá»±a như mùi Ä‘áºu phụ thối… Tôi đã từng thá» dùng nhiá»u loại nước hoa xịt xoa và o nÆ¡i đó, nhưng hiệu quả rất kém, đặc biệt là ban đêm, mùi khê đặc đó lại cà ng trở nên kinh khá»§ng hÆ¡n trong lá»›p chăn, âm khà lẩn khuất khắp gian phòng tối Ä‘en…
Nhưng dù nói thế nà o, sau khi trải qua kinh nghiệm tá»± hà nh hình, tôi Ãt nhiá»u cÅ©ng đã trở nên cứng rắn, không còn tuyệt vá»ng như trước đây nữa. Tôi cÅ©ng tìm hiểu tháºt sá»± thể xác “ná»a kÃn ná»a hở†cá»§a mình rốt cục được tạo thà nh từ cÆ¡ chế ná»™i tại nà o… đồng thá»i tôi ý thức được rằng, sở dÄ© “thông đạo†đã được mở ra nhưng mau chóng liá»n lại là bởi trong thể xác tôi luôn ẩn chứa má»™t lá»±c lượng kháng cá»± rất lá»›n đối vá»›i “mở cá»a†và “cải tạoâ€. Äó cÅ©ng chÃnh là đạo lý “da thịt con ngưá»i được cha mẹ trao cho, không được phép tuỳ tiện huá»· hoạiâ€. Hoặc giả, sá»± “phong toả†đó thá»±c tế bị thiên thần niêm phong, bóc không được, xé không xong… đã váºy, thì tất cả má»i sá»± kháng cá»± còn có ý nghÄ©a tÃch cá»±c gì? Có gắng gượng thì cÅ©ng chỉ nháºn thêm nhiá»u Ä‘au khổ, chịu thêm nhiá»u tá»§i nhục và tuyệt vá»ng mà thôi.
ý lòng tôi đã định, nên quyết tìm Ngô Nguyên nói chuyện dứt khoát. Nhưng má»—i lần dá»± định hẹn gặp anh, tôi luôn tìm cách bá» lá»ng giữa chừng. Tôi biết bước nà y đã Ä‘i thì không thể nà o quay trở lại. Äó thá»±c sá»± là việc “bát nước hất Ä‘i sao há»›t lại cho đầyâ€.
Tôi cứ kéo dà i ngà y nà y qua ngà y khác, vừa tiêu hao tháng ngà y, vừa tiêu hao tinh thần và sức lực của mình.
Tôi gầy Ä‘i rất nhiá»u, thân hình trở nên tiá»u tuỵ, sắc mặt và ng bợt, lưỡng quyá»n nhô cao. Nhưng tôi lấy là m lạ vì sao Ngô Nguyên vẫn không để ý đến Ä‘iá»u đó.
Có hôm, khi ngang qua hiệu ảnh ở góc trưá»ng, tôi nhìn thấy tấm hình lá»›n rất bắt mắt cá»§a tôi vẫn nằm trong tá»§ kÃnh sáng choang, không đừng được tôi dừng chân ngắm nghÃa má»™t lát. Tôi không dám tin, tôi đã từng có những tháng ngà y béo như thế.
Tôi vẫn chưa gặp Ngô Nguyên thì Doãn Hoa đã đến tìm tôi.
Trong phòng chẳng có ai, chúng tôi không Ä‘i ra ngoà i, mà ngồi trên ghế trước cá»a sổ.
- Em đã biết chuyện của chị qua dì, em rất buồn cho chị.
Äấy là lá»i nói dạo đầu cá»§a Doãn Hoa, nhưng tôi không há» thấy vẻ mặt buồn rầu nà o cá»§a cô ta. Doãn Hoa là má»™t ngưá»i không biết nguỵ trang cho những biểu cảm trong lòng mình.
- Bây giá» chị tÃnh sao? Lúc nghỉ đông mổ má»™t lần nữa?
Doãn Hoa lại há»i, đôi mắt ti hà nhìn xoáy và o tôi.
Tôi cưá»i Ä‘au khổ lắc đầu, sau đó nhìn ra cá»a sổ. Dưới sân, bá»n con trai Ä‘ang hò hét chÆ¡i bóng.
- Có thể sá»± lá»±a chá»n cá»§a chị là đúng. Em nghe dì em nói, có má»™t cô bé cÅ©ng giống như chị, qua ba lần phẫu thuáºt mà vẫn thế. Äau khổ thì chẳng nói, nhưng còn mất oan rất nhiá»u tiá»n cá»§a nữa.
Doãn Hoa lại nói. Tôi không đáp lá»i. ánh mắt vẫn chăm chú nhìn xuống sân bóng rổ, dưá»ng như câu chuyện cá»§a cô ta chẳng há» liên quan tá»›i tôi.
- Chị đã nói với Ngô Nguyên chưa?
Doãn Hoa thăm dò, hoá ra đây mới là chủ đỠcủa cô ta.
- Chị còn chưa nghĩ tới.
Tôi lạnh nhạt, quay đầu lại nhìn cô ta.
Bá»—ng Doãn Hoa luống cuống, mất tá»± nhiên, đầu tiên là vặn ngưá»i mấy cái, tiếp đến là nhặt cuốn sách trên bà n giả vá» giở ra, sau cùng cô ngẩng đầu lên nhìn tôi nói:
- Nhưng việc nà y, sớm muộn chị cũng phải nói cho anh ấy biết.
- Cám Æ¡n em đã nhá»c công.
Tôi lạnh lùng nói.
Cô ta cảm thấy cụt hứng, bèn cáo từ ra vá».
Lần thăm viếng của Doãn Hoa đã giúp tôi nhanh chóng quyết định phải tìm Ngô Nguyên nói chuyện dứt khoát.
Tôi có dá»± cảm, nếu như không mau chóng tìm Ngô Nguyên, cô em gái tôi sẽ vì má»™t mục Ä‘Ãch nà o đó, rất có thể sẽ nhanh chân qua mặt tôi. Äến lúc đó, tôi sẽ rất bị động, Ãt ra rất có thể Ngô Nguyên sẽ hoà i nghi nhân cách cá»§a tôi. Bởi vì rốt cục trước khi phẫu thuáºt tôi đã từng hé lá»™ khả năng “hợp long†vá»›i anh –– mà đây rất có thể sẽ bị xem là cố ý che giấu. HÆ¡n nữa, tá»± đáy lòng, tôi cÅ©ng cảm thấy mình đã đến lúc cần phải cắt đứt tất cả.
Nhưng nói chuyện ở đâu? Äiá»u nà y cÅ©ng khiến tôi phải mất công suy nghÄ©. Äầu tiên, tôi đã loại trừ khả năng trong trưá»ng: ngưá»i quá đông, quá ồn à o, tôi cÅ©ng lo lắng tình cảm trong lòng mình sẽ không kiá»m chế được. Tôi lại nghÄ© đến công viên Hồng Khẩu, nhưng lại e ngại nÆ¡i đó có quá nhiá»u bạn há»c... Cuối cùng tôi quyết định lá»±a chá»n công viên Hoà Bình, nÆ¡i đó không xa trưá»ng, khung cảnh yên ả, tôi và Ngô Nguyên đã từng đến đây má»™t lần, chỉ có Ä‘iá»u xe cá»™ không tiện lắm.
Má»™t chiá»u thu, mặt trá»i đã tà tà vá» tây, rừng cây đỠthẫm như máu, gió nhẹ khe khẽ lướt trên mặt hồ, mặt nước má»™t vừng đỠối. Tôi và Ngô Nguyên lặng lẽ Ä‘i trên con đưá»ng ven hồ, thỉnh thoảng tôi lại cúi nhặt những hòn sá»i vu vÆ¡ ném ra hồ. Má»—i lần ném, tôi lại cảm thấy mặt mà y sẩm tối.
- Sao em lại an nhà n khoan khoái thế, chẳng phải ngà y lễ tết mà lại kéo anh tới đây. Anh còn cả đống việc phải là m kìa.
Cuối cùng Ngô Nguyên bắt đầu oán thán.
- Ngưá»i ta ai cÅ©ng nói “Trá»™m được phù sinh ná»a ngà y nhà nâ€, anh không thể dà nh cho em ná»a ngà y sao? Em thá» rằng, sau nà y sẽ không dám tuỳ tiện chiếm cứ thá»i gian quý báu cá»§a anh nữa.
Tôi cưá»i nói, trong lòng lại bùng lên cảm giác khổ Ä‘au, mang tâm trạng bi ai cá»§a “Phong tiêu tiêu há» Dịch Thuá»· hà n, tráng sÄ© nhất khứ há», bất phục phảnâ€(1). Tôi lại nhặt má»™t hòn sá»i, ném ra giữa hồ.
Có lẽ lá»i nói cá»§a tôi đã có tác dụng, Ngô Nguyên ngoảnh đầu lại, không nói. Khi anh ngoái đầu lại, tôi phát hiện ra vẻ bồn chồn trên gương mặt anh đã bắt đầu dịu lại. Äại loại anh đã chuẩn bị tinh thần “đến vá»›i nó thì tuân theo nóâ€. Nhưng khi đến lối rẽ ở chân núi giả, bá»—ng nhiên anh dừng lại, há»i tôi:
- Tiểu thư, Ä‘i đâu vỠđâu? Mong đợi sá»± chỉ bảo. Chẳng đợi tôi trả lá»i, lại nói tiếp: - Trên đỉnh núi có ngôi đình vắng, có thể trú chân được chăng?
Và o những ngà y trước, tôi đã vá»™i và ng đồng? ý, láºp tức kéo tay anh chạy lên đỉnh đồi. Nhưng ngà y hôm đó rất lạ, trong lòng tôi như có má»™t lá»±c lượng kỳ lạ ép tôi phải diá»…n trò vá»›i anh.
Chẳng phải anh muốn lên núi ư? Còn tôi lại muốn xuống biển.
Váºy là , những con chữ từ cá»a miệng tôi thốt ra là :
- Không, em muốn chèo thuyá»n.
- Em tháºt có nhã hứng.
Ngô Nguyên không nhịn được cưá»i, châm chá»c tôi.
C
húng tôi vừa kịp thuê chiếc thuyá»n cuối cùng, đó là má»™t con thuyá»n tay chèo gá»— nhá».
Tôi bá»—ng hiểu ra rằng, đây kỳ thá»±c là sá»± phản chiếu chân thá»±c quan hệ giữa tôi và Ngô Nguyên. Chúng tôi trong thế giá»›i bao la nà y, trong biển cả váºn mệnh, sau khi đồng hà nh qua quãng đưá»ng Ä‘á»i tốt đẹp cÅ©ng chỉ còn lại má»™t con thuyá»n vét nà y. Cái đáng tiếc là , con ngưá»i tà i tá» bên tôi, má»™t “chá»§ tịch†cá»§a ngôi trưá»ng nổi tiếng có chà tiến thá»§ rất lá»›n, rất ná»— lá»±c là m việc, được lãnh đạo coi trá»ng, tiá»n đồ rá»™ng mở, vẫn hồn nhiên không cảm nháºn được Ä‘iá»u đó. HÆ¡n nữa, anh ngồi ở phÃa cuối Ä‘uôi con thuyá»n lắc lư, tay cầm mái chèo tháºm chà còn có chút phấn khởi.
- Lại đây, đến đây cùng chèo với anh.
Anh hướng vá» tôi vẫy tay, rồi thả mái chèo xuống nước. Vẫn thấy tôi ngồi yên, không giống má»i khi tôi vá»™i đến gần tá»±a và o vai anh, anh lại nói:
- Sao thế, mau lại đây!
- Anh chèo một mình đi, em hơi mệt.
Tôi nói, lạnh lùng nhìn anh, rồi lại nhìn vá» phÃa trước mÅ©i con thuyá»n Ä‘ang hướng tá»›i.
Con thuyá»n cá»§a chúng tôi tròng trà nh tiến lên –– như con đưá»ng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i tôi.
Con thuyá»n Ä‘i qua ngôi đình giữa hồ, xuyên qua nhánh sông nhánh cháºt hẹp, rồi luồn qua gầm cầu, chúng tôi tiến sang má»™t hồ khác rá»™ng bát ngát. Phóng tầm mắt, xa xa phÃa bên kia bá», má»™t con thuyá»n thả neo có thể trông thấy rõ rà ng trong tranh cảnh sắc bến sông chiá»u.
Tôi chợt nhá»› đến “Thuá»· phảng viên†ở quê tôi, nó giống hệt bức tranh vẽ con thuyá»n... đương nhiên còn cuá»™c sống ân ân ái ái cá»§a tà i tá» giai nhân tôi rất quen thuá»™c nÆ¡i “con thuyá»n vẽ†là mang theo cả câu chuyện đẹp cá»§a há»...
Chúng tôi vốn cÅ©ng đã có má»™t khởi đầu tốt đẹp, nhưng lại không tìm ra má»™t kết cục đẹp. Äây dưá»ng như là má»™t con số đã định trong cõi thẳm sâu, nhưng cái khiến tôi nghÄ© không ra là , vá»›i dung mạo cá»§a tôi, váºn mệnh sao chẳng bằng má»™t cô gái lầu xanh... tạo váºt tháºt khéo trêu ngươi.
Lẽ nà o tháºt sá»± kiếp trước tôi đã gây nhiá»u tá»™i lá»—i?
Tôi ngoảnh lại nhìn ngưá»i chèo thuyá»n. Anh đã dừng mái chèo, Ä‘ang giÆ¡ tay lau mồ hôi, ngạc nhiên lặng lẽ nhìn tôi.
Con thuyá»n mất động lá»±c, bá»—ng mất phương hướng tiến vá» phÃa trước, trôi lênh đênh giữa lòng hồ.
- Thạch Ngá»c, hôm nay em là m sao váºy?
Cuối cùng Ngô Nguyên cÅ©ng đã thấy được Ä‘iá»u khác lạ ở tôi, mái chèo vẫn trong tay, anh loạng choạng bước vỠđầu con thuyá»n nÆ¡i tôi ngồi.
Nước mắt đau khổ của tôi già n giụa nhỠxuống.
Tôi không khóc –– Tôi thá», tôi sẽ không để cho cổ há»ng báºt ra bất cứ má»™t âm thanh nà o, nhưng tôi muốn để cho nước mắt Ä‘au khổ cá»§a mình tưới xuống mặt hồ gió hiu hắt nà y, trước mặt ngưá»i tôi đã từng yêu say đắm...
Thuyá»n Æ¡i, hồ nước Æ¡i, các ngưá»i Ä‘á»u có thể chứng kiến, từ hôm nay vá» sau, má»™t Thạch Ngá»c xinh đẹp tươi trẻ, má»™t cô nhi số mệnh không may, sẽ không còn thấy... có lẽ, vì má»™t nguyên nhân nà o đó, cô ta cần phải trà trá»™n và o thế giá»›i nà y, nhưng đấy có thể chỉ là má»™t cái xác không hồn...
- Thạch Ngá»c, sao thế? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Giá»ng nói quen thuá»™c lại truyá»n tá»›i tai tôi, nhưng tôi không nghe thấy. Bà n tay nóng ấm đó áp lấy mặt tôi, nhưng tôi không nhìn thấy và cÅ©ng chẳng thể cảm thấy.
Tôi hốt hoảng như không phải ngồi trên má»™t con thuyá»n nhá», mà là nằm ngá»a trong má»™t chiếc cháºu gá»— con con... Nước mắt cá»§a tôi là cÆ¡n mưa bụi, áo lót cá»§a tôi là chiếc lá sen xanh rá»n, ác má»™ng cá»§a tôi là dòng nước đỠngầu cuồn cuá»™n...
Tôi đã trôi tới thì sẽ còn dạt đi.
....
Tôi không biết Ngô Nguyên đã ôm tôi trong lòng từ lúc nà o.
Nhưng tôi nghe rõ tiếng loa ở công viên vang lên –– “Äã đến giá» trả thuyá»n. Khách lên bá» thôiâ€.
Tôi biết, thá»i khắc trên thuyá»n vừa rồi cÅ©ng chợt qua như giấc má»™ng.
Tiếng kèn cá»§a sá»± chia ly đã giục giã nổi lên. Nhưng tôi chưa kịp nói lá»i tiá»…n biệt vá»›i cái bóng có thân nhiệt nà y.
Tôi sợ tôi đã không còn dũng khà để nói.
....
Tôi ốm, và luôn nằm trong trạng thái mê sảng.
Sau khi tôi tỉnh dáºy Ngô Nguyên kể lại vá»›i tôi.
Sau đó, tôi lại nhìn thấy Doãn Hoa, tôi không hiểu vì sao cô ta lại biết nơi nà y.
Tôi nghĩ, tôi khẳng định mình vẫn còn trong mơ, lại nặng nỠnhắm mắt.
Äợi tôi tỉnh lại lần nữa, không thấy Doãn Hoa, nhưng Ngô Nguyên vẫn còn đấy.
- Sao anh còn chưa lên bá» Ä‘i? Thuyá»n đã cáºp bến rồi.
Tôi nói.
Nhưng anh không hiểu, cũng có thể anh giả vỠkhông hiểu.
- Doãn Hoa đâu?
Tôi bá»—ng há»i.
- Em ở đây.
Doãn Hoa nói, bước từ phÃa sau Ngô Nguyên ra.
- Sao em vẫn còn ở đây? Vá», vá» mau Ä‘i! Bố em bị tai nạn ô tô chết rồi! Vừa má»›i xong.
Tôi nói, cảm giác trong không trung có má»™t tấm lưới lá»›n cố tung vá» phÃa tôi. Tôi lại chìm trong hôn mê.
Một tuần sau tôi mới được ra viện.
Äêm trước hôm xuất viện, tại ngôi đình dà nh cho ngưá»i bệnh nghỉ ngÆ¡i ở góc đông nam phÃa trước khu buồng bệnh, tiếng gió trong vưá»n trúc xà o xạc, tôi đã kể lại tất cả những biến cố má»›i phát sinh từ sau khi phẫu thuáºt thể xác cá»§a mình vá»›i Ngô Nguyên. Tôi cÅ©ng nói vá»›i anh, có thể coi thể xác tôi là má»™t kiểu phương trình vô nghiệm, tôi sẽ không là m má»™t cuá»™c thá» nghiệm “mở cá»a†nà o nữa. Nếu như tôi tháºt sá»± là tá»™i nhân từ kiếp trước bị trá»i đà y xuống, tôi cÅ©ng sẽ không dám mạo phạm Ä‘iá»u luáºt thiên đình, cố bóc xé niêm phong cá»§a trá»i đã dán lên tôi...
- Em nói những gì thế? Em đã khoẻ rồi, không nên nói lung tung như thế?
Ngô Nguyên nói.
- Hãy tin em, chẳng phải nói lung tung đâu, mà đấy là kết luáºn qua những suy nghÄ© chÃn chắn lúc em ốm đấy. Con ngưá»i không thể cưỡng nổi mệnh trá»i, bà n tay cá»§a tạo hoá nắm giữ chiếc chìa khoá váºn mệnh. Tháºt váºy, đã đến lúc em rá»i xa anh. Em vốn luôn cho rằng mình sẽ giúp đỡ anh, bây giá» em má»›i hiểu, em thá»±c sá»± chẳng là m được gì –– ngoà i việc kéo anh và o xui xẻo. Em đã không còn ôm ảo má»™ng gì cả, em chỉ muốn yên tÄ©nh để há»c cho xong, cầu mong có được má»™t công việc, nuôi dưỡng cô em, để cô hưởng tuổi già ... cho nên, anh và em Ä‘á»u phải hiểu, từ ngà y mai khi trở lại trưá»ng, chúng ta là những kẻ qua đưá»ng. Anh còn có lý tưởng và hoà i bão cá»§a mình, cÅ©ng cần có má»™t ngưá»i bạn cùng chà hợp đưá»ng... Tóm lại, em không thể trở thà nh cái bóng cá»§a anh...
- Sao em không thể thá» phẫu thuáºt má»™t lần nữa?
Ngô Nguyên trầm lặng rất lâu, không cam chịu nói.
- Chẳng phải em không muốn thá» lại. Nhưng em hiểu sâu sắc rằng, sá»± “phong bế†cá»§a em được tạo thà nh bởi cÆ¡ chế ná»™i tại rất vững chắc. Nếu như truy xét kỹ cà ng, khả năng chÃnh xác có nhân duyên từ cõi trước... Anh cÅ©ng đừng quá cố chấp, con ngưá»i mãi mãi không thể thắng được trá»i. HÆ¡n nữa, thể xác em, tâm linh em sẽ không thể chịu đựng thêm má»™t lần thất bại, cà ng không thể có lá»—i vá»›i tình yêu cá»§a anh...
- Cho dù là như váºy, vì sao chúng ta không thể tiếp tục là bạn tốt?
- Bạn tốt? Có em ở bên anh, anh còn có thể nói chuyện yêu đương sao?
Cuối cùng Ngô Nguyên không lên tiếng. Nhưng anh đứng dáºy, nghÄ© ngợi, sau đó không ngừng Ä‘i Ä‘i lại lại trong đình.
- Äể anh nghÄ© kỹ đã.
Trước khi chia tay anh nói vá»›i tôi như váºy.
Buổi trưa hôm sau, khi đến đón tôi ra viện, anh lại đưa ra một thỉnh cầu:
- Anh hy vá»ng trước khi mình tốt nghiệp, chúng ta vẫn có thể duy trì hiện trạng, chà Ãt cÅ©ng không để ngưá»i khác biết chúng mình đã chia tay, được không?
- Vì sao?
Tôi không hiểu, há»i lại.
- Bởi vì anh không thể tìm nổi má»™t lý do xác đáng nà o để chia tay vá»›i em. Äồng thá»i, anh cÅ©ng không muốn vì váºy mà tạo nên những nghi ngá» và bình luáºn không cần thiết cá»§a ngưá»i ngoà i vá» anh và em.
Tôi hiểu sá»± khổ tâm cá»§a anh, gáºt đầu.
- Nhưng anh còn có má»™t tin dữ phải nói vá»›i em. Bố cá»§a Doãn Hoa đúng là bị tai nạn xe hÆ¡i, đã qua Ä‘á»i rồi. Cô ấy vá» nhà được mấy ngà y rồi, tối hôm qua anh má»›i biết.
- Thế á?
Tôi bà ng hoà ng, lâu lắm mà chẳng thể nói lá»i nà o.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:11 PM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
âèäåîíàáëþäåíèå, Ä‘á»c tá» cấm nữ, bi kich tu cam nu, doc truyen tu cam nu, íàöèîíàëüíûé, ìèöóáèñè, ïîçäðàâëåíèå, mÅ© hấp tóc haoyun, tá» cấm nữ, tien nghich, truyện tá» cấm nữ, truyen tu cam nu, tu cam nu, tu cam nu 2, tử câÌm nữ  |
| |