Chạy một đoạn gần 30km mà chưa thu ngắn khoảng cách với chiếc xe vip tí nào. Chợt có một chiếc xe hơi đuổi theo chạy ngang hàng với ta. Có thằng ló máy quay phim ra ghi hình. Nghe một đứa ngồi bên cạnh hắn cầm micro như biên tập viên, nói:
-Hôm nay là một ngày đẹp trời, không mây, chúng tôi có dịp chứng kiến tài nghệ của Thiên Hạ Đệ Nhất Khinh Công - Kim Diện Đại Hiệp quả nhiên danh bất hư truyền. Hiện tại Đại Hiệp họ Lạc đã vượt qua quãng đường gần 300km.
Đại Hiệp lẩm bẩm:
-Bọn này xạo tổ! Toàn đưa tin giật gân. Ta vừa đi được 30km đã kê lên gấp 10.
Thằng Biên Tập Viên hỏi:
-Thưa Lạc Đại Hiệp, theo nguồn tin thì Khinh công của Đại Hiệp hiện tại là Độc bộ thiên hạ với khả năng chạy 1000km trong vòng 3giờ. Việc này có thật không?
Đại Hiệp ta đang chạy mệt, phát cáu:
-Có Điện Thoại không mậy?
-Chi vậy? Thưa Đại Hiệp. Để bấm giờ à?
-Để tao gọi 911 tống mi vào tù, phiền vãi!
Thằng Biên Tập Viên lật một cuốn Thống Kê trầm tư:
-Theo cục Thống Kê và Đo Lường Đường bộ. Vận tốc tối đa của xe Cảnh sát giao thông là 190 km/h. Mà hiện tại chúng ta đang đi với vận tốc 312 km/h thì cho dù có gọi họ cũng không đuổi theo kịp…
Đại Hiệp ta nhiếc:
-Lải nhải mãi! Lợi ích lắm à?
-Vâng, có rất nhiều lợi ích…1 là có thể tập nói nhanh, tập suy luận nhanh, tập thói quen đánh răng thường xuyên, nhai sing-gum bạc hà ( vì không nhai nói chuyện với người đối diện sẽ có ngày người ta đánh giùm vài phát thì…không còn răng để đánh nữa!). Thực tế nhất vẫn là có lương hàng tháng. Lãi nhải mà có tiền thì ngu gì không nói.
Đại Hiệp ta thở dài:
-Thế có lợi ích gì cho ta không?
-Có chứ, lợi rất lớn.
-Nói nghe thử!
-Là khi nào mệt có thể vào xe nghỉ mệt….
Đại Hiệp ta mừng rơn:
-Thật ư?
-Thật!
-Nhưng xe đầy rồi mà?
Tên BTV nói:
-Thì làm sao cho nó vơi đi!
Đại Hiệp ta cười cười :
-Ngươi nói đó nhe!
Ta liền nắm cổ hắn lôi qua cửa kính xe ném ra ngoài rồi nhảy vào phủi tay. Uống 2ngụm C2, ta liền hỏi:
-Sao xe này chạy mãi mà không bắt kịp xe kia?
Thằng quay phim ném Camera qua một bên:
-Vì hai xe cùng loại mà.
-Sao lại thế được?
-Tất nhiên là được. Khi tên đệ nhị chém gió và đệ bát chém gió đến tìm Đại Hiệp huynh đã đường đường chính chính mang 2 xe. Bây giờ vội quá chúng chỉ đào tẩu một chiếc, còn một chiếc chúng ta đang ngồi đây!
-Ồ!
-Đại Hiệp huynh thấy cánh nhà báo phóng viên chúng tôi tài không?
-Toàn báo hại@@
-Sao?
-Chứ đi mãi mà không đuổi kịp thì ích gì!
-Có cách mà! Chỉ cần làm xe nhẹ bớt.
Đại Hiệp ta lại cười cười:
-Cái này ta làm quen rồi!
Ta liền túm cổ hắn. Hắn la lên :
-Khoan khoan, có cách dễ hơn.
Hắn liền rút ra một cái súng bắn dây, có mũi tên. Bắn một phát đã móc vào xe phía trước. Hắn liền kéo một phát. Thằng tài xế nhấn thắng thế là hai xe dừng lại ngay. Đại Hiệp ta liền nhảy ra khỏi xe. Hai tên bắt Ả Fei cũng nhảy ra khỏi xe, tên số 2 nói :
-Chúng mày muốn gì ?!
Đại Hiệp ta cười khẩy :
-Muốn đánh nhau chứ muốn con mẹ gì nữa !
Tên quay phim liền nhắc nhỏ :
-Phải nói văn nhã một chút, lỗ mãng quá vậy.
-Nói làm sao ?
-Ta muốn tỉ thí so tài với hai ngươi.
Thằng số 2 nói :
-Đánh thế nào ? Văn hay võ ?
-Cái này...
-Võ là cứ choảng nhau thế thôi. Còn văn là tỉ thí khác. Nam nhi thì có : Rượu , nữ và thi thơ.
-Tao chẳng có tâm trạng đâu mà làm thơ. Gái thì không có sẵn.
-Thần Tiên Tỉ Tỉ đấy→
-Thần Tiên không thể gọi là gái được.
-Thế đấu rượu.
-Rượu đâu ?
Thằng số 8 vác ra một thùng to trong cốp xe, và nói :
- Sư huynh hãy ở ngoài lược trận, để cho đệ.
Thằng lái xe nói:
-Để tôi đấu với hắn.
Hai thằng ngồi uống khá lâu. Nghe thằng số 8 nói:
-Đủ 8xị rồi..
Hắn liền gục xuống. Ta tá hoả:
-Nãy giờ 8lít chứ 8 xị gì nữa.
Thằng lái xe nói:
-Ta thắng rồi!
-Chưa say à?
-Chưa!
-8lít sao chưa say?
Hắn rút ra một đầu dây ống dây nối tuốt vào trong bụng
-Chuyện là thế này. Rượu uống vào chảy qua đây ra hết rồi.
Thằng số 2 kêu lên:
-Gian lận!
Hắn liền sấn đến bóp cổ tên lái xe. Đại Hiệp ta xoay một vòng móc chân hắn té xuống rồi đạp lên lưng, hắn choi choi cào như con rùa. Tên quay phim lại vác máy quay phim và cầm micro đưa cho ta nói. Ta hỏi tên lái xe:
-Không có rượu sao mặt đỏ thế?
Tên lái xe cười cười hỏi lại:
-Ngươi không biết?
-Biết đã không hỏi!
-Hỏi không hẳn không biết.
-Ta không biết!
Hắn lại hỏi:
Ngươi không biết?
Hỏi và trả lời như vậy một hồi, thằng quay phim đưa micro đổi hướng liên tục, ta nghĩ nếu hắn cứ hỏi thế có khi tới sáng mai, tức quá túm cổ hắn:
-Ta biết
Hắn cười cười:
-Nói đi!
-Nghe nói có một loại tân dược chỉ cần dính da sẽ làm da trở nên đỏ, có tên Mộng Hồng Lâu….Ta còn biết người chuyên dùng nó là một nhân vật có biệt danh Âm Dương Quái Kiệt tên Vô Kĩ Viện.
Tên lái xe cười cười:
-Chính xác là Vortervin.
Hắn chợt trầm tư:
-Nhưng mà…
-Sao?
-Tên Quyền Vương và Sát Bát Phong có phải tài năng vô cùng ghê gớm?
-Phải.
-Hắn cướp Thần Tiên Tỷ Tỷ có phải rất khó đuổi kịp?
-Phải.
-Ta giúp ngươi cứu Thần Tiên Tỷ Tỷ có phải là có ơn rất lớn?
-Phải.
Ta giúp ngươi có phải là bạn ngươi không?
-Xem như là phải.
-Thế ta có chuyện nhỏ muốn nhờ ngươi ưng thuận.
-Nói nghe thử!
-Lúc nãy ta vì cứu Thần Tiên Tỷ Tỷ nên phải uống Tân dược giả vờ say, giờ không chịu nổi nữa, muốn nhờ ngươi một chút thôi. Một là việc ta cứu Thần Tiên Tỷ Tỷ, giờ để cô ấy giúp lại ta một chút cũng hợp tình hợp lý, hai là ta cũng gọi là giúp ngươi rồi, ba là ngươi chỉ cần đứng im, không có gì khó khăn hết. Bốn là có thể xem việc này giữa ta với Thần Tiên Tỷ Tỷ không liên quan đến ngươi, ngươi không xen vào cũng hợp lý thôi. Năm là ngươi xem ta như bạn rồi, giúp ta một tí có gì quá đáng…
Đại Hiệp nhướng mày:
-Còn lý do gì khác không?
-Còn. Thứ 6. Cũng là quan trọng nhất. Đó là ngươi không đánh lại ta, dù không đồng ý cũng vô ích.
-Có thể ta không đánh lại, nhưng có thể dắt nàng bỏ chạy…
Ta liền chạy lại ả Fei, nhưng liền té bò càng. Hoá ra thằng Quyền Vương nhân lúc ta trò chuyện đã âm thầm trói chân ta lại. Hắn liền đứng dật phủi bụi đất rồi ôm quyền nói với tên Âm Dương:
-Nghe danh đã lâu. Tại hạ vô cùng ngưỡng mộ!
Thằng Âm Dương ngước lên trời:
-Thời tiết kiểu này ba năm nữa chắc có mưa!
-Thế có ý gì?
Đại Hiệp ta đành phải giải thích:
-Ý là ngươi chưa đáng mặt nói chuyện với hắn.
Thằng Quyền vương nói:
-Ta là Thiên Hạ đệ nhị chém gió. Hắn chỉ là một tên háo sắc chuyên vô kĩ viện, có gì là hay ho...
Thằng Âm Dương lại nói :
-Thời tiết hôm nay khá tốt để đập ruồi !
Tên Quyền Vương lại hỏi:
-Nói thế có ý gì ?
Đại Hiệp ta lại phải giải thích :
-Ý là hắn xem ngươi chỉ như một con ruồi.
Tên Quyền Vương tức đỏ mặt cười lên một tiếng như róckét bắn tới phát nổ, làm tất cả cây cối bên phải đều thành màu đỏ, bên trái thành màu lam. Ta giật mình lấy gương ra soi thấy mặt ta cũng thành nửa xanh nửa đỏ rồi. Thằng quay phim liền đưa cho ta một gàu nước rửa sạch hai phần đỏ xanh, ta nói :
-Mau cởi trói cho ta. Không thì ta giết ngươi !
Hắn sợ hãi :
-Tôi có thể bỏ chạy.
-Ta là Thiên Hạ đệ nhất khinh công, ngươi chạy đâu cho khỏi.
Tên quay phim liền cởi trói cho ta. Bổng nghe « ầm » một tiếng, ta nhìn lại thì tên Lưỡng Nghi quyền Vương đã té ngay sau lưng ta rồi, mặt mũi toàn máu, thở hắt ra một cái rồi off luôn.
Ta sửa sửa áo lại rồi chỉ mặt thằng Âm Dương mắng :
-Thằng chết toi ! Sao dám đánh nó trước khi tao chưa coi.
Thằng Âm Dương gạt phắt :
-Đánh thì đánh, nói mãi !
Ta tính nói nữa thì thằng quay phim chọt chọt ta :
-Mĩ Tử cô nương trong cốp xe bảo tôi mở trói cho cổ !
-Bà mẹ ! Thì đi mở trói đi !
Thằng quay phim « hứ » một tiếng, đáp :
-Đừng hòng ! Ta đâu phải đầy-tớ mấy người !
Đại Hiệp ta muốn thị uy với tên Âm Dương nên không nói không rằng, chưởng « ầm » một cái, thằng quay phim bay vù lên rồi rớt vào trong cốp xe luôn. Đại Hiệp ta nhìn lại thằng Âm Dương nhếch mép khinh thị.
Thằng Âm Dương cũng bắt chước ta nhếch mép , rồi rút một vật quơ một cái về hướng núi xa, cả dãy đất nơi đó liền bốc cháy. Cái lần cháy 20ha rừng bên Trùng Khánh- Trung Quốc là hắn quơ đấy.
Đại Hiệp la lên :
-Mộc Phiến Luân Hồi ! Mau trả cho ta !
Thằng Vô Kĩ Viện nhếch mép :
-Không trả !
-Ngươi không trả ?
-Không trả !
-Nhất định không trả ?
-Không trả !
Ta thấy thằng Lưỡng Nghi nằm chết có máu, bỗng nhớ đến một chất độc Kiến Huyết Phong Hầu, ta liền âm thầm vận khí nhả độc. Trong cốp xe lúc nãy thằng quay phim té vào chợt nghe véo véo soẹt soẹt, in dấu như móng cọp lên vách thùng xe hơi. Rồi thằng quay phim bay lên trời và còn la quác quác như chim thật. Đến lúc hắn té xuống trước mặt hai chúng ta thì mới thấy kĩ là quần áo rách tả tơi, như bị cọp cào, và bò hết nỗi. Ta nhìn lại cốp xe, Ả Fei đã đứng đó, ả liền bay qua mặt ta tới trước mặt thằng Âm Dương, mặt lạnh băng hỏi :
-Có trả hay không ?
Thằng Vortervin đã có vẻ run run đưa quạt ra. Ả Fei cầm rồi hắn liền té xuống co cụm giật giật sùi bọt mép. Oái! Nguy to, ta đã vận công phóng nhầm chất độc Kiến Girl Phong Hầu rồi. Đây là một chất độc ta nhiễm từ nhỏ bất trị rồi, hễ gặp girl là cứng hầu không nói được câu nào. Lúc nãy ta thấy tài nghệ tên Vortervin ghê gớm nên phóng hơi nhiều, e là hắn đứng quá gần Liu Yi Fei, khó mà sống nỗi…
Ta lại xem tên Quyền Vương định đem đi mai táng. Hắn chợt chộp tay ta. Ta tưởng hắn sắp biến thành Quái vật liền la lên:
-Oái, Zombie. Súng, súng, 6nòng, rpk, anacoda,…
Hắn nói trong hơi thở:
-Ta có một tâm nguyện chưa hoàn thành!
-Nói nghe thử!
-Hãy mai táng ta ở ven biển.
Đại Hiệp ta liền chấp tay ước :
-Ước gì ta có được cái máy tính bảng.
Bỗng trên trời rơi xuống một cái Ipad mới tinh, chẳng biết đời đầu hay đời hai nữa. Đại Hiệp ta chấp tay :
-Để tính mỗi khoản nghe cho ít một chút. Nghe nói ngươi ở bên đó dễ làm ăn, ính kiếm chác một tí. Không lợi dụng hốt bạc thì ngươi chết rồi ta lấy đâu ra thời cơ nữa. À còn nữa, từ đây tới bờ biển xa lắm, tiền đi vệ sinh công cộng 125.000 USD, tiền cho ta và Fei Fei tiểu thư vào quán bia, vào internet, thục bi-da là 125.000USD. Tiền à…còn…
Hắn chen:
-Thế nãy giờ tính các khoản này có tính tiền không?
-Ừ. Tiền tính toán nãy giờ 10triệu USD.
Hắn ta đang chồm lên hỏi liền bật ngửa ra nằm hình chữ phẩm rồi chồm dậy:
-Sao đắt vậy?
-Tiền mua cái máy tính bảng 1000USD, nhưng nếu không nếu không có kiến thức tính toán thì dù có triệu cái máy tính cũng chỉ ngó thôi. Ta biết tính toán đó là kiến thức trị giá 9triệu 999k USD.
-Chí phải, chí phải!
Hắn nói xong liền vọt đi mất dạng. Chẳng biết đi ngã nào. Đại Hiệp ta thở lài:
-Biết vậy ta đánh thêm vài cái thì giờ hốt bạc rồi!
Ả Fei nói:
-Ai bảo ngươi nói đắt quá!
-Ai bảo hắn không trả giá!
Ta và Ả Fei thất tình thểu não bỏ đi mấy bước, liền nghe “két két” như xe thắng gấp, quay lại thấy tên Quyền Vương xách một cái cặp tab vô cùng oai phong, cũng thay luôn một bộ đồ oát rất đẹp, đi y như một tổng giám đốc . Hắn cười cười ném cặp qua cho ta:
-Đây là 12 triệu USD, quy đổi bằng kim cương thời giá hiện tại.
Ả Fei nói:
-Nếu ngươi khoẻ thế sao không chạy ra biển mà chết, chạy vaò ngân hàng lấy tiền làm gì?
Đại Hiệp ta bụm miệng Ả Fei, cái miệng xinh xắn trị giá hàng Thiên Kim đấy. Tên Quyền Vương ấp úng, ta liền đỡ lời:
-Nhưng chắc bây giờ ngươi chạy đi chạy về đã mệt lắm rồi phãi không?
Tên Quyền Vương nói ngay:
-Phải phải!
Rồi hắn thở hồng hộc, ngã xuống bất tỉnh. Đại Hiệp ta liền giao túi xách tiền cho ả Fei, Ả bỏ te te đi trước. Ta cõng tên Quyền Vương đi sau. Tên Quyền Vương hé mắt:
-Tin được cô ta à?
-Không tin được cô ta chẳng lẽ tin được ngươi à ?
-Không tin sao dám cõng ta ?
-Không tin đó, làm gì ta?
-Dám không tin à? Ta sẽ lấy núi đè ngươi!
-Ta cứ không…
Ta vừa nói tới đó chợt thấy trời mát rồi tối đen…Đại Hiệp ta chỉ kịp kêu lên:
-Nguy to. Hự.
Thế là ta bị núi đè thật. Nghe giọng tên Quyền Vương vang vang :
-Theo luật Thiên Đình thì ngươi giữ núi được 200năm sẽ được phong làm sơn thần đó. Ta đi đây !
-Ngươi đi đâu ?
-Ta đi xin lại 12triệu đô và mời tình nhân ngươi về Lưỡng Hà làm tình nhân ta vài hôm.
Trong mơ, ta thấy ta và ả Fei hôn nhau, ta cởi áo, ả Fei cũng cởi áo. Ả Fei nhìn ta đắm đuối, mấy sợi tóc của cô ta gió thổi phất phơ trước mũi làm ta nhột quá chừng. Hack-xì một cái. Ta tỉnh dậy thấy có một thằng đang dùng một cọng cỏ lông gà chọt mũi ta. Hắn liền thưa :
-Tiểu thần là Thổ Địa núi này, kính chào Đại Hiệp Gia !
-Ak, hay cho Thổ Địa, dám nghe lời thằng Quyền Vương lấy núi đè ta...
Lão Thổ Địa sụp xuống :
-Nào phải đâu là nào phải đâu. Tên đó nhân lúc tiểu thần ngủ say đã ăn trộm núi đấy ạh !
Ta nói móc :
-Sao không ngủ luôn đi !
-Dạ, tại lúc nãy có con cọp gầm to quá làm tiểu thần giật mình thức giấc ạh !
Ta bỗng nhớ lúc nãy ta la lên Bà mẹ cái núi. Ta giận sôi :
-Ý là nếu như ngươi ngủ được là đã bỏ mặc cho núi đè ta chứ gì ?
-Dạ, Tiểu thần đâu dám !
Nói mãi mà chả nghe lão dỡ núi giúp, ta mới hỏi :
-Không dỡ núi giúp ta à ?
-Kính thưa Đại Hiệp, tiểu thần già cả rồi, đâu còn sức vác núi nữa.
Ta nổi nóng nhưng nhẫn nhịn ngẫm nghĩ kế thoát thân, liền hỏi :
-Có điện thoại không ?
-Dạ có !
Lão vừa nói vừa móc con Nokia N8 ra cười cười :
-Đại Hiệp định học Online một khoá làm sơn thần căn bản à ?
Đại Hiệp ta thấy điện thoại liền mỉa :
-Già cả mà còn ham hố đua đòi Smartphone nhỉ ?
-Đâu có ! Tiểu thần đâu tiền của gì mà mua. Chẳng qua mấy ông lâm tặc mua 3tháng rồi họ chê cũ, vỏ điện thoại va chạm cây gỗ trầy xước nên vứt đi. Tiểu thần đành che mặt bất đắc dĩ làm kẻ lụm mót !
Đại Hiệp ngẫm nghĩ :
-Bọn lâm tặc quả là đại gia !
Ta cầm điện thoại bấm số +0591.361.361 :
-Alô ! Công ty khai thác đất đá liên hợp Phúc Kiến đó à ? Mau huy động lực lượng đến đây, có một núi đá vôi miễn phí tặng quý vị này.
Lão Thổ Địa la to :
-Ta mắc hỡm rồi !
Lão liền vác cái núi chạy như bay. Ta đứng dậy phủi phủi yphục cho ngay ngắn rồi ném cái điện thoại với theo :
-Cứ thong thả ! Không tiễn !
Ta lo lắng cho ả Liu liền nhắm hướng bờ biển đi thẳng. Ở xa xa thấy lấp ló một chiếc thuyền to, trên có vô số cờ. Lại gần thấy trên thuyền có vô số người cầm cờ, ước đoán hơn 1000người. Trên cờ là những dòng chữ:
“Thần Phong Sa Mạc Vương – Thiên Hạ Đệ Nhất chém gió”
Chính giữa cuối thuyền là lão già mập mạp ngồi trên một ghế bành bệ vệ, có dù lọng che mát. Ta bước lên thuyền thấy ả Fei đang bị mấy người giữ hai tay kêu to:
-Đừng lại đây. Hắn ta nguy hiểm lắm, chạy mau đi!
Ta bỗng nghe ngọt ngào lâng lâng, dù cô ta có bảo ta nhảy vào dầu sôi lửa bỏng ngay bây giờ chắc ta cũng chẳng từ nan. Chỉ có điều bảo ta bỏ mặc cô ta mà đi thì quyết không được, ta đến để cứu cô ta bằng mọi giá mà…
Thế là ta từ từ đi tới, bỗng một thằng bò ra níu chân ta kêu gào:
-Cũng tại ngươi, ta mới bị sư phụ phế võ công.
Hoá ra là tên Đệ Bát chém Gió. Ta giật ra đi tiếp, thêm một đoạn thấy một tên gần lão già, hoá ra là tên đệ nhị chém gió, hắn hô:
-Cũng tại vì ngươi mà ta bị mất một cánh tay.
Chính vì hắn không thể giam ta được tức là không tròn nhiệm vụ nên bị sư phụ chặt mất một cánh tay. Ta cười cười:
Một lần ăn trộm, một lần bị chặt tay.Cổ nhân nói mà, ai bảo ngươi ăn trộm núi làm gì!
Hắn gân cổ lên:
-Ai bảo! Người ta nói rằng: “Một lần đạp…”Ôi shit!
Ta cười ha hả:
-Miệng ngươi nói sao nghe bốc mùi!
Lão già mập mạp nằm trên ghế bành bây giờ mới từ từ hé mắt nhìn ta lom lom:
-Kim Diện Đại Hiệp quả nhiên danh bất hư truyền, không những chân bôi mỡ mà miệng cũng bôi mỡ!
Ta đành than thở:
-Nhưng nay thịt heo đắt lắm, mỡ cũng đắt hơn dầu ăn rồi!
-Vậy giờ ngươi muốn gì?
Đại Hiệp ta ngớ người:
-Ơ hay, ngươi cho đệ tử đánh lén ta, bắt Lưu Tiểu thư. Ta phải hỏi ngươi câu đó mới đúng.
(Trong tiếng Hoa, chỉ có một danh xưng người đối diện là “nĩ”, như “You” ấy mà)
-Ờ, thì tài năng của ngươi đe doạ danh hiệu của ta. Bây giờ ngươi còn non kém, sau này ngươi đủ bản lãnh thì nguy hiểm khôn lường.
-Thế giờ ngươi muốn lãnh giáo vài chiêu của ta chứ gì?!
Lão hừ một tiếng, vổ tay, hai tên hai bên xướng lên:
-Đại Vương tế tổ!
Bọn hầu liền mang ra một cái kiệu nhỏ, trên kiệu có một ghế nhỏ, trên ghế có một con cóc được mặc đồ, áo choàng óng ánh, mặt dương dương tự đắc. Lão Sa Mạc Vương liền chấp tay khấn:
-Xin Tổ sư ban cho con sức mạnh xuất trận.
Lão liền được choàng một cái áo màu đỏ tươi, uy vũ bước tới. Ta liền vận công thủ thế và hỏi:
-Lão dùng vũ khí gì?
-Ta chưa bao giờ dùng vũ khí…
THế là hai bên đánh nhau. Ta dụng khinh công, lão dụng chưởng phong đánh như vũ bão. Quả thật đệ nhất chém gió có khác, không cần kiếm vẫn chưởng gió ù ù =)). Ta liền rút Mộc Phiến Luân Hồi ra tuyệt chiêu. Đó là Thất Thập Nhị Thần Phiến, 72 Đường quạt làm nên danh tiếng của Đại Hiệp ta. Đệ nhất chém gió càng đánh càng yếu thế, lui mãi đến cuối thuyền. Thời khắc chiến thắng không còn xa nữa thì nghe « pằng » một tiếng, nhìn lại thì cái quạt của ta đã thủng một lỗ bằng đầu đũa. Bọn hầu nghe tiếng nổ liền ném cờ bỏ chạy rối tung cả lên. Ta la to :
-Ngươi chơi gian !
-Ta chưa bao giờ dùng võ khí vì chưa gặp đối thủ, giờ gặp phải rút ra thôi...
Ta nhân dịp đó nhìn kĩ, hoá ra hắn đang dùng hai khẩu súng giống như Gun đi săn thú rừng Desert Eagle, nhưng dây đạn quấn quanh người, vì ta chém phải áo hắn nên lộ ra.
Vừa định thần thì hắn nhằm ta bắn tới tấp. Ta vội trổ khinh công tuyệt đỉnh « Đua cùng Thần chết » né tránh. Một lúc lâu dùng súng không hiệu quả lão lại nhắm ta thổi tới, ta bên đông lão thổi bên đông thì ta qua bên tây rồi. Lần đó lão thổi , sau này ta mới biết hình thành hai cơn bão bên Mỹ và Nhật đấy. Nhìn thấy bọn hộ vệ đệ tử của lão đã chui vào một góc núp rồi, ta liền nhảy chui vào đó núp. Ngờ đâu lão Sa Mạc Vương phát khùng bất kể đệ tử, mặt đỏ như gấc phù mỏ ra thổi một phát. Thế là cột buồm, vách thuyền và mấy trăm đệ tử với ta bay tuốt lên không trung. Lộn cù mèo mãi, ta chẳng thấy rõ được bay tới đâu.
Té xuống một vùng cao nguyên đất đỏ, ta lồm cồm bò dậy. Nhưng chưa kịp ngồi dậy thì có một vật đánh vào lưng làm ta nằm nhẹp luôn...
Hoá ra lúc nãy Ả Fei té xuống lưng ta, ta phải làm đệm thịt bất đắc dĩ. Ta gắng bò dậy đập đập xương cốt cho liền lại rồi vận động gân cốt. Ả Fei hỏi:
-Wei, có biết hắn là ai không?
-Là Thiên hạ Đệ nhất chém gió!
-Ông ta tự xưng là Sa Mạc Vương , chiếm cứ một vùng Xa-ha-ra làm nơi định cư và luyện công. Hằng ngày ông ta tập thổi bụi gây ra những trận bão cát…
-Hèn gì công phu thổi gió lợi hại thế. Nhà lão to không?
-Có 3toà biệt thự, mỗi toà 35 tầng trong khuôn viên 60km².
-Thế sao chẳng ai biết nhà cửa hắn thế?
-Hắn (thá) tinh thông Ngũ Hành Trận. Có đôi khi người ta thấy dinh thự hắn nhưng đi mãi lại đến một vùng khác, không thể nào vào được.
-Thảo nào…
Ta chợt thấy xa xa có một cao bồi y như cao bồi miền Viễn Tây, còn đeo một khẩu gun bên hông. Hắn khá là béo phệ, đang đuổi theo một con ngựa to. Chạy đuổi kịp lại không nhảy lên cưỡi mà đánh vào mông ngựa rồi đuổi theo tiếp. Đến chỗ ta, ta níu lại hỏi:
-Xin lỗi Đại huynh, chẳng hay đây là vùng nào ạk?
Nhìn gã cao bồi chừng hơn 35tuổi, gã trố mắt:
-Đây là bang Texas, Hoa Kỳ. Ngươi đến đây làm gì?
-Biết tôi à?
-Ngươi là Kim Diện Đại Hiệp chứ ai nữa.
-Còn ông là ai?
-Ta là Đông Lai Phật Tổ đây!
Ả Fei chưng hửng:
-Đông Lai Phật không ở Châu Á, qua Phương Tây làm gì chày!
Ta nhớ đến một câu hỏi quan trọng, liền kéo Đông Lai phật ra một chỗ hỏi nhỏ:
-Tôi hỏi thật, sao ai cũng nói ông mập vậy?
Ông ta cười hô hô, vỗ vào bụng phệ của mình:
-Thì từ hồi Thích Ca Như Lai thuyết rằng sau này ta sẽ là Phật Tương Lai thì ta cứ ăn uống nghỉ ngơi mà nằm chờ thôi, có làm gì đâu mà không mập!!
-Thế lúc nãy Ngài đuổi theo con ngựa đó làm gì?
-Thì từ khi khoa học tiến bộ, báo chí đại trà ta mới biết người ở không có nguy cơ béo phì gây ra vô số bệnh, nên ta mới nghĩ ra một nghề gì đó. Và ta nhớ đến nghề giữ ngựa mà một vị Đại Thánh từng làm, ngặt nỗi giữ nhiều chăn dắt quá mệt, nên ta chỉ giữ một con thôi!!
-Thế Ngài có học hỏi kinh nghiệm của Tôn Ngộ Không Đấu Chiến Thắng Phật không?
-Có, hồi đó ta có hỏi, nhưng hắn nói lâu quá không nhớ nữa. Thế sao ngươi cũng qua đây, ốm như thế này đâu cần giữ ngựa?
Đại Hiệp ta liền kể lại sự việc bị lão Sa Mạc Vương thổi sang đây. Đông Lai phật trầm ngâm:
-Tên đệ nhất chém gió này ngày xưa nuốt được ba viên Thiên Phong đơn, Địa Phong đơn và Tâm Phong đơn, tức gió trời, gió đất và gió trong lòng người. Ngay cả ta cũng không làm gì được. Theo ta biết thì ai bị hắn thổi trúng sau một giờ thì hai bên má sẽ nổi lên các mụn cóc to, ngứa rát rất khó chịu.
Ngay lúc đó, ta nghe khó chịu hai bên má thật rồi, có vẻ sắp sưng lên. Nhìn lại Thần Tiên tỉ tỉ cũng ôm hai mặt rên rĩ. Đại Hiệp ta khẩn khoản:
-Ngài là Tương Lai Phật. Thiết nghĩ tuy không thể khắc chế hắn cũng có cách tiêu trừ độc chướng.
Đông Lai Phật cười:
-Hà hà! Đúng vậy. Khi xưa Đức Như Lai có bảo rằng, rồi đây chúng sanh sẽ gặp nhiều khổ nạn, con hãy dùng tấm lòng từ bi và viên linh đơn này cứu vớt họ…
Phật liền lấy ra một viên ngọc nhỏ phát hào quang, xoa lên mặt ta ba vòng, ta liền thấy mát, thoải mái vô cùng. Liền có cả bọn đệ tử lão Sa Mạc Vương đến vây quanh xin xoa giúp, hoá ra lúc nãy giờ chúng nấp nghe lén. Phật liền ném viên ngọc ra, nó liền bay một vòng quanh rồi trở về tay phật, mọi người liền hết đau rát liền chấp tay đa tạ. Đại Hiệp ta dấm dẳng với họ:
-Sao? Còn làm tay sai cho lão nữa không?
-Hắn bất chấp tính mạng chúng tôi thì còn theo hắn làm gì.
Cả bọn còn lại đồng thanh:
-Phải lắm, phải lắm!!
Ta liền quay sang Tương Lai Phật:
-Nghe nói lão ta cũng rất tinh thông Bát Quái Trận Đồ.
Đông Lai Phật liền huýt một tiếng, con ngựa lúc nãy liền chạy ngay lại. Đông Lai Phật liền lục lọi cái gùi to bên hông ngựa lấy ra một quyển sách dày gần 20cm đưa cho ta:
-Đây là toàn bộ các loại trận pháp và cách hoá giải. Ai đọc hết cái này có thể làm Tổ Sư được đấy.
Đại Hiệp ta nghe thế liền ném lại ngay:
-Đừng lừa mà gán nợ. Lão Sa Mạc Vương nay mai gì sẽ tới đây, đọc chưa xong cái này e rằng đã chết khô trong trận của hắn rồi…
Chợt nghe xa xa vang lên:
-Các ngươi chạy đâu cho khỏi…
Lão Sa Mạc Vương đã tới nơi. Ông Đông Lai Phật liền tong ngay cuốn sách vào túi bên hông ngựa và nói:
-Ta đi đây. Gặp hắn đánh nhau chưa biết ai thắng ai thua, mất thể diện lắm…
Ta ngớ người kêu lên:
-Ông đi đâu?
-Đi chờ ngày giáng sanh. Hô Biến!
Đại Hiệp ta nghĩ thầm:
-Sao cái phép này giống Chuyện Ngày Xửa Ngày Xưa?!
Lão Sa Mạc Vương đã tới nơi, cả bọn liền chạy tản ra. Lão Sa Mạc Vương cười ha hả hô lớn :
-Chạy đi đâu !
Thế rồi khói cuộn mù mịt, ngoài một trượng vuông không thấy gì, lão Sa Mạc Vương đã đặt Bát Quái hay Ngũ Hành trận gì rồi. Ả Liu liền nắm tay ta hỏi :
-Giờ làm sao ?
Đại Hiệp ta ỷ vào Thiên Hạ đệ nhất Khinh công liền nắm tay ả Fei chạy vèo đi...
Chạy bừa một lúc lâu mà chẳng tới đâu. Chợt ta vấp một cục đá, té ầm tới. Nghe cục đá động đậy và ngồi dậy, hoá ra ta và ả Fei vừa vấp phải một lão khất cái. Ông ta giở nón lá bèm xèm ra khỏi mặt, liếc quanh :
-Đứa nào có gan dám đá Lão gia thế ?
Ta đang bực nên cáu bẩn :
-Gan thì thằng nào chả có !!
Ta nhìn lại ông ta, cả hai đều giật mình kinh hãi. Ông khất cái chẳng ai xa lạ. Là Ngọc Hoàng ta đã gặp mấy lần :
-Ủa, sao ông lại ở đây ? Sao lại đóng giả làm khiếu hoá ?
Ông Ngọc Hoàng che mặt khóc huhu rõ to rồi gắt :
-Đóng giả con khỉ.
Nói rồi lấy nón lá che mặt khóc to hơn. Ta và ả Fei động lòng, đang ở trong mê cung mà gặp người cùng khổ giống như bạn tâm giao bèn đến bên lão ngồi xuống an ủi :
-Thôi ông đừng khóc nữa, có chuyện gì nói ra, có khi chúng con giúp được ông.
An ủi một lúc, ông ta mới kể là Vương Mẫu không hài lòng về ông ta. Còn không hài lòng về gì thì ông ta không nói, ta cũng không hỏi rõ lắm. Vì thế Vưong Mẫu mắng cho một thôi một hồi rồi ra lệnh truất mũ mão cân đai đuổi xuống trần, đóng cửa trời lại luôn. Ông ta không biết làm gì, đi lang thang mấy tháng trời nên bộ dạng ra thế. Ta nhớ lại lúc ông ta còn ở trên Linh Tiêu Điện, quả thật thời gian trôi nhanh quá, thế sự cũng lắm đổi thay. Đang là Ngọc Hoàng chiễm chệ trên ngôi cao, ngờ đâu chưa bao lâu đã là khất cái !!
Ta nghe xong cảm thán quá, tuyên bố rằng :
-Ông đừng lo, với tài năng chém gió của con, không tin rằng ông không được về ngôi cũ.
Ta lại nói nhỏ :
-Nhưng có hai khó khăn : một là chúng ta đang ở trong Bát Quái Trận không ra được.
Ông Ngọc Hoàng nhìn quanh :
-Chả trách sao ta nhớ ở Bắc Mỹ lại nóng bức như châu Phi thế này. Nhưng đối với ta có gì là khó.
-Có chém gió không đó cha, việc nhà còn lo chưa xong nữa kìa !
-Việc gia đình là ngoại lệ. Còn ta tạo ra trần gian này, tạo ra từng gốc cây tấc đất, cái gì ở trần gian này tạo ra ta đều hoá giải được tất. Luật Nhân sinh từ căn nguyên mà nên phức tạp...
Ngọc Hoàng liền vẽ mấy vòng trong không trung, hô khẽ :
-Khai môn !
Lập tức mấy tảng đá nổ tung, khói mù mịt tự nhiên mất hết. Nghe lão Sa Mạc Vương la to :
-Đứa nào phá trận của ta ?
Đại Hiệp vội nói :
-Hắn là Sa Mạc Vương, có chiêu cóc thổi ghê gớm lắm.
Ngọc Hoàng liền tiến lên một bước :
-Để đó ta...
Cả bọn đệ tử lão Sa Mạc Vương liền đến sau lưng ta đứng kêu to cổ vũ :
Trưởng lão Cái Bang cố lên ! Trưởng lão cố lên !
Hoá ra lúc nãy họ lạc vào Bát Quái ở vị trí khác nên không biết chuyện của Ngọc Hoàng. Lão Sa Mạc Vương lập tức vận công toàn thân răng rắc, thu hồi sức mạnh vào mồm. Mây đen kéo tới bao phủ hết một vùng, lõm trống còn lại chính là trên đầu chúng ta. Mây đen như một bọn rắn vần vũ nhe nanh múa vuốt muốn nuốt quầng sáng còn lại.
Ta chăm chú nhìn vào trận đấu. Lão Sa Mạc Vương liền phun ra một tràng hơi đen kịt như nước, như chất độc bay ra hoá ra một đám rắn khói đen tiến thẳng tới...
Ông Ngọc Hoàng tuy y phục khất cái nhưng dáng vẻ uy nghi lẫm lẫm, chờ cho luồng hơi đó sắp tới liền rút ra một cái quạt màu vàng óng ánh rất đẹp quạt một cái về phía luồng hơi trước mặt, tất cả luồng hơi lập tức bay trở về lão Sa Mạc Vương. Lão Sa Mạc Vương ra sức thổi tới, luồng hơi bay về như ngưng lại rồi tới, ông Sa Mạc Vương dính đầy chất đó, lão la to :
-Noway !
Rồi sau đó ông ta biến nhỏ lại thành con cóc, gió cuốn ông ta ra ngoài khơi xa. Lần mà báo đài nói rằng thấy vòi rồng ngoài khơi Hoa Kỳ là do cơn lốc cuốn lão Sa Mạc Vương tạo đó.
-Dân chém gió lẽ nào đi làm mứơn ! Ta hỏi các ngươi : Học chém gió để làm gì ?
Cả bọn đồng thanh :
-Chém cho người ta sợ ạ !
-Ta hôm qua có gặp Nhi Bằng Vương trong Thập Điện Diêm Vương, ông ta đưa cái này...
Ông Ngọc Hoàng móc ra một tờ giấy, tên nọ cầm đọc:
-Thiên hoà Vũ trụ Đại địa Càn khôn, Nhân sinh Hoan hỷ Thái bình. Tuyển nhân sự. Địa giới cục, quản trị bang. Vì lý do các Dạ Xoa, sĩ tốt cai quản diêm cung bị khủng bố đã mang hành lý đi đầu thai. Hiện Diêm cung đang thiếu nhân sự ở các phân vùng quản hạt các tầng. Nay tuyển 3000 nhân viên. Điều kiện: có sức mạnh, giữ vững trị an khu vực. Ưu tiên cho ứng viên có kinh nghiệm chém gió. Ai có nhu cầu liên hệ phòng Hành Không Chính, tức Hành Phụ. Địa chỉ: Dưới lòng đất 3km. Kí tên: Dạ Xoa Đẹp-Kinh-Khủng. Chức danh: thư kí.
Thế là cả bọn cầm tờ giấy chạy đi, ta còn nghe loáng thoáng:
-Hy vọng có giàn khoan sâu cỡ đó.
-Hy vọng nó to một tý, xúc-cốt-công của ta kém lắm.
Ta liền hỏi:
-Có dạ xoa Đẹp Kinh Khủng thật ư?
Ả Fei nguýt một tiếng:
-Đó là Lăng-xê thôi, chém gió ấy mà!
Ông Ngọc Hoàng nói:
-Tên thật là Dạ xoa Xấu Kinh Khủng!
Trời ạ, xoay ngoắt 180°. Ta sợ bọn quảng cáo thật! Ta nói tiếp:
-Còn vấn đề thứ hai: Con không bay lên trời được!
Ông Ngọc Hoàng liền quạt một cái, ta liền bay vèo lên. Đại Hiệp giật mình la to:
-Không cho con cái dù dự phòng…
Ta bay lên mãi. Đụng đầu “kong” một cái té xuống. Nhìn kĩ lại là tới cổng Tây Thiên Môn, lúc nãy ta tông phải cái chuông trước cổng. Cổng đóng cửa, ta leo lên vách nhòm vào thấy hai ông béo phệ đang ôm thương lầu bầu với nhau:
-Ngươi ra xem ai gõ chuông đấy. Chắc có gì bẩm tấu…
Ngươi ra xem đi, ta không xem đâu!
-Chắc là bọn quấy phá ấy mà, hộp thư khiếu nại toàn spam nặc danh,thư rác. Chắc cũng là đánh chuông rồi bỏ chạy chứ gì…
-Ừ phải, có lý, ngũ tiếp đi.
Ta dọng đầu vào chuông ê ẩm thế mà hai lão lười biếng làm ta tức muốn lộn ruột. Ta liền nhảy vào nhẹ nhàng mở cửa rồi kẹp nách hai ông thiên binh thật lẹ ném vào cái chuông trước cổng đó làm chuông đứt xuống văng cả ra ngoài vũ trụ, nghe hai ông thiên binh la bai bải. Cái lần mà các nhà khoa học nói phát hiện một hành tinh có hai vệ tinh xoay quanh chính là hai ông thiên binh xoay quanh cái chuông đó.
Ta bỏ vào trong, nhắm hướng Điện Linh Tiêu đi thẳng. Đến nơi thấy điện đóng kín, vắng hoe, ta liền soi một lỗ nhìn vào. Thấy bà Vương Mẫu đang mặc y phục Ngọc Hoàng ngồi ngáp lên ngáp xuống. Ta xô cửa vào:
-Kính chào Vương Mẫu!
Bà giật mình:
-Ngươi là ai?
-Dạ, con là thuyết khách!
Lấy lại bình tĩnh, bà hỏi :
-Cho ai ?
-Cho Ngọc Hoàng ạ !
Bà ra vẻ bất cần « Xì » một tiếng dài :
-Ôi giời, lão già ấy...
-Dạ thưa Vương mẫu hãy nghe con nói, Ngọc Hoàng gần đây đã đi năn nỉ vô số người tiến sĩ giáo sư tâm lý học nhờ giúp đỡ. Ngọc Hoàng đã mang nỗi lòng đến tư gia của con, khi biết con sang Trung Quốc chưa về lại đi bộ ròng rã qua Trung Quốc, rồi lại bơi hết một Thái Bình Dương qua Mỹ tìm con. Để chứng tỏ lòng thành, ông đã chấp tay đọc kinh sám hối hai ngày ròng rã không ăn uống gì, khuôn mặt hồng hào gầy hẳn đi...
Ta lại kể tiếp :
-Mấy tên khiếu hoá cứ dùng gậy hành hung không cho xin ăn chung. Ngọc Hoàng sức yếu thế cô nên chịu đói qua ngày, thê thảm không còn gì bằng...Con thấy vậy nên mới mạo muội đến đây xin Vương mẫu vì lòng thương mà cho Ngọc Hoàng trở về. Con tự thấy chức vụ càng cao thì càng lao tâm khổ trí, ngay cả một vị chủ tịch xã hay thần đình đã nhiều cực nhọc, mà Ngọc Hoàng vì thần dân nhân thế phải lo toan bộn bề công việc sao tránh khỏi một đôi khi bị Street bực bội với người xung quanh. Vả lại những việc giải quyết làm người ta mau già, khuôn mặt sẽ trở nên nhăn nheo. Con thấy Vương Mẫu hiện giờ...
Bà Vương Mẫu hốt hoảng :
-Ta có nếp nhăn ư ?
Bà vội lấy kính trong ví ra xem. Ta tiếp :
-Thứ hai, người làm Ngọc Hoàng ngày đêm phải luôn đối phó với bốn thứ giặc là Hỷ Quái, Nộ Yêu, Ái Thần và Ố Quỷ, luôn phải không cho bọn này vượt ngục đó là thù trong. Ngọc Hoàng phải đối phó với những Ma Vương tài ba ngoài quan ải, à nhầm, biên tái. Chúng luôn nhòm ngó khi Ngọc Hoàng phạm sai lầm lập tức tấn công mưu soán nghịch. Từ xưa đến nay Ngọc Hoàng cai quản Thiên Đình rất phân minh, nay Vương Mẫu đuổi đi như thế ắt các Thiên Thần không phục...
Bà Vương Mẫu trừng mắt :
-Họ dám nói ta ?
Đại Hiệp ta lái đi :
-Không. Họ chỉ nghĩ rằng Vương Mẫu đoan trang đứng đắn không thiếu, nhưng nết na thuỳ mị lại chẳng có....
-Ý là sao ?
-Dạ là giống như Thiết Phiến Công chúa, tức ...Bà La Sát đấy ạk !
Vương Mẫu vỗ tay vào ghế « chát » một tiếng :
-Dám nói thế à ?
-Dạ không phải là con, là họ ạ !
-Vậy ta sẽ cách chức kẻ nào dám nói xấu sau lưng ta !
Đại Hiệp ta liền nịnh theo giải thích :
-Thưa Vương Mẫu, như thế quả thật vô cùng phiền toái ạ, phải có một mạng lưới tình báo rộng khắp, phải theo dõi thông tin tất cả các cuộc thoại và họ quan hệ giao tiếp với những ai ...
-Không có cách đơn giản hơn sao ?
-Dạ có ! Đó là mời, à không, Vương Mẫu nắm cổ ông Ngọc Hoàng về đây và giao hết những thứ rắc rối phiền hà mệt nhọc khó khăn bực bội gian khổ...
Bà Vương Mẫu gắt :
-Thôi đủ rồi ! Ý ngươi là ta nên giao lão như cũ chứ gì ?
-Dạ, giao hết cho ông ấy, Vương Mẫu chỉ việc ngồi chơi xơi nước thế chẳng phải nhàn hạ lắm ư !
Đại Hiệp ta thấy nhiêu đó chưa đủ sức làm xiêu lòng bà ta , liền cố rót mật thêm :
-Ngọc Hoàng đã than thở nhiều lắm, tự trách mình vì sao không nghe lời khuyên của Vương Mẫu. Ai cũng vì lợi ích của riêng mình mà cầu cạnh van xin lạy lục, 1 Trời cho con cái này, 2 Trời cho con cái kia. Trên trời dưới đất có ai thật sự thương ông bằng Vương Mẫu, có ai quan tâm ông bằng Vương Mẫu... Nay con đến đây là niềm hy vọng cuối cùng của ông, con phải thu hết can đảm để nói những lời này. Ông nói, nếu bà không tha thứ thì ông ta cũng không oán trách, sẽ cắt tóc đi tu chứ không bao giờ lấy vợ....
Vương Mẫu nghe thế sụt sùi rơi nước mắt, lấy khăn lau lệ :
-Ông ta nói thế thật ư ?
-Dạ, con nào dám dối Vương Mẫu ạ !
Đại Hiệp ta nói xong tự nhủ :
-Con nào không dám dối chứ thằng này dám.
Vương Mẫu liền nắm tay ta bay ngay xuống phàm. Ông Ngọc Hoàng còn ngồi đó chờ ta, bụi cát miền đất đỏ gió bay tạt vào mặt làm ông đỏ gay. Bà Vương Mẫu thấy thế càng tin, liền chạy lại ôm ông ta khóc rấm rức, ta liền kéo ả Fei ra xa. Nghe ông Ngọc Hoàng kêu to :
-Tên nào, tên nào dám làm phu nhân ta khóc ? Dù trên trời dưới đất, long cung hay địa phủ ta cũng phải trừng trị hết.
Vương Mẫu kéo tay ông nói nhỏ gì đó, thế là cả hai người kéo nhau ngồi xuống tâm sự. Ta với ả Fei ngồi nhìn họ. Ta quả thật muốn cùng ả Fei tâm tình như họ vậy, ta cũng không biết ả Fei nghĩ gì. Chợt ả hỏi :
-Sau này về nước, ngươi sẽ làm gì ?
-Ta ư ? Về đó ta sẽ làm lễ cưới thật to...
-Với ai ?
-Với cô chứ với ai. Khi về nước ta nhất định bắt cô đi theo...
Ả Fei xô ta một cái :
-Thôi đi !
Ta không biết ả nghĩ gì nhưng vẫn thấy mặt đỏ hồng hơn. Chợt nghe Ngọc Hoàng gọi lại, ta và Ả Fei lại. Ông Ngọc Hoàng bảo :
-Ngươi đã giúp ta với phu nhân hoà thuận trở lại, ngươi muốn ta tặng gì ?
-Con muốn xin Ngọc Hoàng đưa hai đứa con về Trung Quốc.
-Thế thôi sao ?
-Ngày xưa con lên quấy rối Thiên Đình, Ngọc Hoàng không trị tội, con nào dám xin hơn.
-Chuyện qua rồi. Ngươi đã gọi là ngày xưa thì ta đâu hẹp hòi gì mà chẳng cho qua. Nay ta tặng ngươi cây quạt này... (cây quạt màu vàng đánh bại lão Sa Mạc Vương)
-Con đã có Mộc Phiến Luân Hồi rồi !
-Quạt của ta là Thần Phong, ngươi muốn đặt thêm tên gì tuỳ ý. Nó không có tác dụng luân hồi. Chỉ có thể cứu nhân độ thế !
Ta tính từ chối thì Vương Mẫu cầm đưa cho ta, nheo mắt một cái. Ta không hiểu ý gì nhưng thấy dưới quạt Vương Mẫu kèm một cuộn giấy nhỏ, ta liền cầm bỏ luôn vào túi.
Ngọc Hoàng liền làm phép đưa chúng ta về Trung Quốc...