Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thùy Bình Diện
Quyển 3: Nhập Thế Tiêu Dao
Chương 181 : Một đầm nước trong (thượng)
Dịch: LukeReturn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Dương Diệc Phong luyện thành sơ đoạn tầng thứ ba của Bất Diệt Kiếm Thể thì tự mình tỉnh lại. Long Tu Tinh Khí thấy Dương Diệc Phong đã không còn gì nguy hiểm liền tiêu thất , tuy nhiên hiện tại Dương Diệc Phong cảm giác Kiếm Nguyên trong cơ thể so với trước lúc đóng băng còn tinh thuần hơn rất nhiều.
Dương Diệc Phong định vươn vai thì mới nhớ rằng đang bị đóng băng. Hắn vận chuyển Kiếm Nguyên toàn thân , dựa vào thân thể cường hãn làm cho băng vỡ ra.
- Bùng
Một tiếng nổ vang tận mây xanh, ở trong băng nguyên vô cùng vô tận vốn yên tĩnh bỗng nhiên bị âm thanh làm cho rung chuyển, khối băng siêu cứng quanh người Dương Diệc Phong bỗng chốc vỡ vụn ra.
Tuy rằng Dương Diệc Phong chìm đắm trong tu luyện, đối với ngoại giới không biết gì nhưng trong tiềm thức có một chút ấn tượng. Tại thời điểm Bích Linh Hàn Khí đóng băng hắn, hắn cảm thấy từ trong tâm oa như có một dòng nước ấm chảy qua. Nhưng hiện tại tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ được.
- Kinh Thiên, trong lúc ta đóng băng thì xảy ra chuyện gì vậy? Ta hình như cảm giác trong người có một dòng nước ấm chạy qua nhưng không nhớ rõ .
Dương Diệc Phong thấy mình không nhớ thì chi bằng hỏi người rảnh rỗi.
- A , ngươi thiếu chút nữa bị đóng băng , tuy nguyên thần bất diệt nhưng thân thể không thể động đậy. Còn cảm giác của ngươi là do tấm gương trước ngực.
Kinh Thiên trả lời.
Dương Diệc Phong nghe xong lập tức đem tấm gương đồng trước mặt ra xem tỉ mỉ một chút. Sau đó lại dùng thần thức quét qua quét lại nhưng không tìm được gì.
- Kinh Thiên , sao ta không có cảm giác gì lạ thường ?
Dương Diệc Phong cau mày hỏi.
- Có thể là do thời cơ chưa tới, khi nào cơ duyên của ngươi tới thì ngươi tự nhiên biết được, không cần cưỡng cầu. Việc cấp bách là ly khai nơi này, địa phương này thật là khủng khiếp.
Kinh Thiên khi nói đến nơi này không khỏi muốn mở miệng mắng to. Nghĩ đến cũng thấy bực mình, nếu hắn hồi phục thì những Bích Linh Hàn Khí này có là gì ? Dương Diệc Phong là một nửa chủ nhân của hắn, nhưng kể từ khi hỗn độn sơ khai, hắn là Thiên Tiên Linh Bảo đầu tiên …không hộ chủ được. Điều đó làm cho hắn cảm thấy vô cùng uất ức, ngay cả Hỗn Độn Chi Thủy cũng không làm gì được hắn thế mà hôm nay lại là rồng vào nước cạn bị tôm giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
- Ừm, ta đã luyện thành Bất Diệt Kiếm Thể tầng thứ ba, Bích Linh Hàn Khí đã không thể đóng băng ta được nữa. Thật không ngờ hiện tại ta đã là tầng thứ ba của Bất Diệt Kiếm Thể , đúng là nhân họa đắc phúc nha.
Dương Diệc Phong cảm thụ được một cỗ bạo tạc lực lượng ẩn chứa trong cơ thể, nó không phải là Kiếm Nguyên mà là lực lượng do Kiếm Nguyên làm cơ sở tu luyện ra. Nó cũng không thần diệu như Kiếm Nguyên nhưng nó lại bá đạo hơn Kiếm Nguyên nhiều.
Thân thể có năng lượng kỳ dị nhưng lại không theo sự điều khiển của Dương Diệc Phong, hắn tự mình vận chuyển chống đỡ tất cả các công kích, tự động hộ chủ. Chính cổ năng lượng kỳ dị này đang ngăn cản hàn khí bên ngoài không tấn công được vào cơ thể.
- À , ta tu luyện đã bao lâu rồi ?
Dương Diệc Phong hỏi thăm.
- Hình như đã năm năm .
Kinh Thiên trả lời.
- Năm năm rồi a? Quả nhiên tu chân không năm tháng.
Dương Diệc Phong cảm thán nói, hiện tại hắn bắt đầu cảm thấy sợ bế quan, thời gian khi bế quan trôi qua như nước chảy . Hắn không phải sợ thời gian mà sợ làm Mộng Yên Nhiên thương tâm. Nghĩ đến sự đợi chờ đau khổ của Mộng Yên Nhiên thì Dương Diệc Phong vô cùng đau lòng. Hắn hận không lập tức xông ngay ra ngoài.
- Năm năm à, vậy là đến nơi này đã là tám năm. Thất Dạ sư huynh đã vượt qua thiên kiếp, không biết Yên Nhiên thế nào?
Dương Diệc Phong nghĩ.
- Chúng ta tiếp tục đi về phía trước nhé ? Đã đến đây cũng không thể bỏ lỡ giữa chừng.
Dương Diệc Phong đang suy nghĩ miên man, nghe được lời Kinh Thiên nói liền giật mình rồi phi thân chạy thẳng về phía trước.
Càng đi về phía trước thì uy lực của Bích Linh Hàn Khí càng lớn, khu vực mà Dương Diệc Phong bị đóng băng chỉ là ngoại vị mà thôi. Dương Diệc Phong tăng tốc độ lên cao nhất , hắn hóa kiếm phi hành sát với mặt đất.
Đã qua hơn nửa tháng, lúc này khí lạnh so với bên ngoài căng gấp nhiều lần. Loại hàn khí này ngay cả thần thức cũng cảm nhận được độ lạnh của nỏ. Khu vực phương viên mấy vạn dặm đều tràn ngập hàn khí màu xanh biếc , loại cảnh tượng này làm người ta lạnh cả xương sống.
Dưới hoàn cảnh cực đoan này, Dương Diệc Phong dựa vào tầng thứ ba của Bất Diệt Kiếm Thể vẫn chống chọi được. Đừng xem thường một tầng cảnh giới giữa tầng ba và tầng hai, chỉ một tầng như vậy nhưng uy lực thật khác xa nhau. Tầng hai đỉnh phong cũng chỉ chống đở được một chút Bích Linh Hàn Khí ở ngoại vi, nếu Dương Diệc Phong dám bước vào trung tâm thì ngay cả suy nghĩ cũng không kịp nghĩ, lập tức bị đóng băng. Nhưng khi đã đột phá đến tầng ba thì ngay cả Bích Linh Hàn Khí ở khu vực trung tâm, Dương Diệc Phong cũng chỉ cảm thấy lạnh trong xương, vô cùng khó chịu nhưng không bị đóng băng.
Dương Diệc Phong lấy thân hóa kiếm, một lòng một dạ mà bay như điên về phía trước, đồng thời hắn cũng dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn để “nhìn” những động tĩnh trong phạm vi vạn dặm.
Một tháng sau, Dương Diệc Phong ngừng lại bởi vì phía trước sẽ không còn Bích Linh Hàn Khí nữa mà là Huyền Phách Hàn Khí. Cái này so với Bích Linh Hàn Khí càng thêm kinh khủng. Dương Diệc Phong đứng ở khu vực giao giữa Bích Linh Hàn Khí và Huyền Phách Hàn Khí thấy trong phạm vi mấy trăm dặm chỉ một màu trắng . Tất cả đều thuần một màu trắng với trời trắng , đất trắng, băng trắng, khí trắng. Có thể nói đây là cảnh tượng đẹp nhất là Dương Diệc Phong đã từng nhìn thấy, một cảnh tượng không thể miêu tả bằng lời. Huyền Phách Hàn Khí có thể làm cho các cao thủ dưới cấp Tiên Tổ phải biến sắc, hắn có thể đưa linh hồn và thần thức đóng băng, có thể bất tri bất giác đông chết bất cứ thứ gì. Dù là vật có hìn hay vô hình , dưới uy lực của Huyền Phách Hàn Khí đều phải đông lại. Thế giới thuần trắng mỹ lệ trước mắt là một nới mà không khí dùng để hô hấp cũng không có, nó có thể so sánh với Chúc Tật Thần Hỏa về mặt cực đoan.
Dương Diệc Phong từ từ cẩn thận đi đến gần thế giới trắng tinh trước mặt . Lần trước chịu thiệt thòi nên lần này Dương Diệc Phong càng thêm cẩn thận . Hắn chỉ còn một bước nữa là tiến vào thế giới trắng tinh nhưng hắn vẫn đứng yên một chỗ cảm thụ độ mạnh yếu của khí lạnh. Ở đây hắn cảm thấy thân thể chậm rãi run lên.
Dương Diệc Phong vô cùng cẩn thận vươn ra một ngón trỏ từ từ đưa vào trong thế giới trắng toát kia …
Dương Diệc Phong đã đưa toàn bộ cánh tay trái đi vào nhưng không có một chút phản ứng nào xảy ra, lạnh thì đương nhiên vô cùng lạnh nhưng không phải đến mức không thể chịu được.
Dương Diệc Phong lập tức thu hồi cánh tay trái , hắn kiên quyết bước lên một bước đưa toàn bộ thân thể vào trong thể giới trắng toát. Dương Diệc Phong cứ như vậy đi lên phía trước, hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái , khí lạnh ở đây không ngờ lại không bằng Bích Linh Hàn Khí . Dương Diệc Phong thầm nghĩ ngay cả Bất Diệt Kiếm Thể tầng thứ hai cũng có thể chịu được cái lạnh ở nơi này.
Trong thế giới của Huyền Phách Hàn Khí, cái hàn khí làm vô số cao thủ phải biến sắc nhưng Dương Diệc Phong lại cảm thấy có chút hoang đường khi hắn thấy “ấm áp”.
Phát hiện này làm cho Dương Diệc Phong thở dài một hơi rồi cười to. Dương Diệc Phong nhìn thế giới màu trắng, tuy rằng không có không khí để hô hấp nhưng không ảnh hưởng đến một cao thủ Đại Thừa Kỳ như Dương Diệc Phong. Dương Diệc Phong hứng thú đánh giá khắp nơi, ở đây và bên ngoài không có khác lắm với bên ngoài, chỉ là màu sắc của hàn khí biến từ xanh sang trắng mà thôi. Dương Diệc Phong có cảm giác như đang ở trong tiên cảnh.
Cảnh vật xa xa bị hàn khí che lấp , Dương Diệc Phong không thấy rõ nên muốn đưa thần thức phóng xuất , tìm tòi xung quanh.
- Không được….
Kinh Thiên hô to.
Dương Diệc Phong nghe được thì đã chậm, thần thức đã phóng ra bên ngoài cơ thể.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của npq91
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thùy Bình Diện
Quyển 3: Nhập Thế Tiêu Dao
Chương 182 : Một đầm nước trong (hạ)
Dịch: LukeReturn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thần thức của Dương Diệc Phong vừa rời khói cơ thể thì hàn khí màu trắng bên ngoài giống như gặp được cao lương mỹ vị, lập tức điên cuồng lao đến . Từng tia hàn khí như những xúc tu nhanh chóng đưa thần thức của Dương Diệc Phong vừa phóng ra bao lại rồi chỉ trong chớp mắt đông cứng.
Mùi vị của việc thần thức bị đông cứng như thế nào ? Không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, tuy nhiên loại cảm giác này thật đáng sợ, giống như cả người tiến vào vực sâu vô tận , xung quanh chỉ toàn là màu đen. Huyền Phách Hàn Khí còn cảm thấy chưa đủ, hắn nhanh chóng đi dọc theo hướng của thần thức tấn công vào nguyên thần của Dương Diệc Phong. Dương Diệc Phong không thể phản ứng gì với sự tấn công của Huyền Phách Hàn Khí, may mà lúc Huyền Phách Hàn Khí muốn đóng băng nguyên thần của Dương Diệc Phong thì một trận hồng quang hiện lên ngăn Huyền Phách Hàn Khí lại. Nhưng hàn khí càng ngày càng nhiều , chúng cứ đi dọc theo thần thức liên tục trùng kích vào hồng quang.
Dương Diệc Phong lúc này mới phản ứng, hắn vội vàng đem Kiếm Nguyên toàn thân đem hàn khí khu trừ. Đáng tiếc hắn phát hiện ra nhưng Kiếm Nguyên này đối với hàn khí không có tác dụng. Dương Diệc Phong vội vàng cắn răng, đem thần thức và nguyên thần chặt đứt mối liên hệ . Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, nguyên thần tuy rằng bị thương tổn nhưng so với lần luyện khí trước thì vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp thu được.
Huyền Phách Hàn Khí không có hậu viện liền bị Dương Diệc Phong và Hồng thổ đậu đuổi ra khỏi cơ thể.
- Ôi, nguy hiểm thật.
Dương Diệc Phong thở dài nhẹ nhỏm.
- Đã biết lợi hại chưa ? nhưng hàn khí này ngay cả Tiên Đế hay Ma Đế cũng không có hy vọng chống lại. Không phải ta muốn coi thường ngươi nhưng đừng nói đến Tiên Đế , Ma Đế, chỉ cần một tên phổ thông Huyền Tiên hay Ma Vương là đủ giết chết ngươi bằng một ngón tay. Tiểu tử ngươi vận khí tốt, có Ngũ Hành Bổn Nguyên hộ chủ , nếu không hiện tại ngươi đã bị hồn phi phách tán.
Kinh Thiên lúc này mới thò mặt ra chửi.
- Ừ biết rồi, Huyền Phách Hàn Khí quả thật là kinh khủng, so với Bích Linh Hàn Khí còn kinh khủng hơn vạn lần. Không ngờ lần bị thương trước còn chưa khỏi thì nguyên thần lại bị thương, xem ra muốn khôi phục phải tốn cả trăm năm.
Dương Diệc Phong vô cùng kinh hãi.
- Ngươi cho rằng Huyền Phách Hàn Khí chỉ có hư danh sao ? Tuy rằng loại hàn khí này thương tổn thân thể không bằng Bích Linh Hàn Khí nhưng đối với thương tổn của linh hồn thì ngoại trừ Hỗn Độn Chi Thủy ra thì nó là đệ nhất.
Kinh Thiên nói .
Nhìn thế giới trắng tinh này , Dương Diệc Phong sợ hãi nói :
- Xem ra chỉ có thể dùng mắt thường để nhìn, ta không dám đem thần thức “thỏ con” ra tống vào đám “lang”.
- Mắt thường …. Dương Diệc Phong hay là ngươi thử dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn nhìn thử xem. Hắn là một loại đồng thuật, tuy rằng dùng thần thức làm cơ sở nhưng nhất định không giống như phóng thần thức bình thường.
Kinh Thiên đề nghị nói :
- Nếu như lại xuất hiện tình huống như vừa rồi thì làm sao?
Dương Diệc Phong phản bác nói :
- Thì lại dùng phương pháp chặt đứt thần thức như vừa rồi. Ta còn không sợ , ngươi sợ cái gì ?
Kinh Thiên ngăn lại nói, mà cũng đúng, nguyên thần của Dương Diệc Phong bị thương thì Kinh Thiên cũng bị thương không nhẹ.
- Mẹ kiếp, nếu như lại thụ thương thì thời gian khôi phục càng lâu . Hôm nay ta chỉ có sáu tầng thực lực so với lúc đỉnh phong . Phía trước không biết còn những gì nguy hiểm không ? Nếu như lại bị thương thì sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Dương Diệc Phong nhìn mảnh trắng xóa trước mặt thì lại cảm thấy run sợ.
- Bình thường thì đúng là cần trăm năm để khôi phục nhưng ngươi đừng quên rằng Hư Không Ngưng Kiếm Thuật của ngươi có thể mượn ngoại lực để cấp tốc khôi phục. Nếu có Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn thì ngươi có thể nhanh chóng tìm được lối ra, không cần giống như người mù đi lục lọi khắp nơi. Chỉ cần đi ra ngoài thì nhanh chóng khôi phục.
Kinh Thiên cười nói.
- Ý ngươi là ….
- Không sai , chính là Thổ Nguyên Linh Tuyền trong Trấn Long Đỉnh . Chỉ cần có hắn trong tay thì ngươi không những pháp lực tăng mạnh mà thương thế có thể khôi phục nhanh chóng.
Kinh Thiên khẳng định.
- Được, để ta thử.
Dương Diệc Phong quyết định thử.
Dương Diệc Phong triển khai Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn, quả nhiên là có thể nhìn rõ ràng mọi cảnh tượng xung quanh. Dương Diệc Phong không những không bị gì mà còn nhìn rõ mồn một mọi thứ.
Dương Diệc Phong nở nụ cười, vui vẻ mà nói :
- Thật không ngờ đúng như ngươi nói, quả nhiên Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn có tác dụng.
- Ngu ngu, một trong tam đại thần nhãn mà là hàng dỏm hay sao ? Nếu thần nhãn này luyện đến cực điểm có thể khống hồn câu phách. Cố lên đi, chỉ cần ngươi luyện thành thần nhãn này thì người trong tam giới muốn thắng ngươi rất khó.
Kinh Thiên kiêu ngạo nói. Dù sao đây là môn nhãn pháp mà Hư Vô lúc trước vô tình có được khi đi du lịch Hồng Hoang, có thể nằm trong Huyền Thiên Thần Lục thì không phải tầm thường.
- Vậy nếu ta đại thành Hư Không Ngưng Kiếm Thuật thì sao?
Dương Diệc Phong hiếu kỳ hỏi.
- Không biết nhưng ta có thể khẳng định nó không thua kém gì Huyền Thiên Thần Lục. Tuy nhiên Hư Không Ngưng Kiếm Thuật cũng giống như một môn công pháp tà đạo, nếu không có hỗ trợ hay không cẩn thận một chút thì sẽ công hủy nhân vong. Ngươi phải rất cẩn thận.
Kinh Thiên thở dài nói.
- Cảm tạ.
Dương Diệc Phong có thiên ngôn vạn ngữ để nói nhưng cuối cùng cũng chỉ nói hai chữ này.
Kinh Thiên cũng chẳng trả lời, đi vào trong ý thức hải của Dương Diệc Phong để tu luyện.
Dương Diệc Phong có Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn nên không sợ lạc được, hắn tìm phương hướng rồi chạy thẳng về phía trước.
……….
- Sư mẫu , Lý Lâm Hưng cầu kiến.
Tà Dương báo cáo với Mộng Yên Nhiên.
- Gọi Lý đại nhân vào đi .
Mộng Yên Nhiên nhẹ giọng nói.
- Thuộc hạ ra mắt Yên Nhiên tiểu thư.
Lý Lâm Hưng cung kính nói.
- Lý đại nhân không cần đa lễ, có chuyện gì xin mời nói ra.
Mộng Yên Nhiên thản nhiên nói.
- Thuộc hạ theo lệnh của tiểu thư, lần này đem toàn bộ cô nhi trong chiến hỏa thu dưỡng.
Lý Lâm Hưng báo cáo.
- Vậy đa tạ Lý đại nhân, xin ngươi chiếu cố bọn họn cho tốt. Chiến hỏa vô tình, ta cũng chỉ biết làm hết khả năng mà thôi.
Mộng Yên Nhiên thiện lương nói.
- Thuộc hạ đã rõ.
Lý Lâm Hưng cung kính hồi đáp.
- Hiện tại tình hình của quân Sở thế nào rồi ?
Tà Dương hỏi.
- Quân ta hiện tại đã bình định hai nước Tề và Tấn. Bệ hạ và Bạch gia của Triệu Quốc kết minh đoạt được Triệu Quốc. Hiện tại đã cùng đồng minh Yến Quốc diệt xong Hàn Quốc. Trong bảy nước chỉ còn Tần Quốc là có thể cùng Đại Sở ta đánh một trận , tuy nhiên quân Tần đang bị tướng quân Bạch Kính Kỳ giữ ở Hán Dương, không thể tiến quân. Đợi bệ hạ bình ổn những nước mới thu được rồi sẽ đối phó với Tần Quốc.
Lý Lâm Hưng lập tức báo cáo tình hình cho Tà Dương.
- Xa thân gần đánh, ha ha ha Hạng Thiên Vũ quả nhiên là nhân tài.
Tà Dương cười cười nói.
Mộng Yên Nhiên yên lặng mà nghe không hề lên tiếng, những chuyện như vậy không phải việc của nàng. Dương Diệc Phong tám năm không về, nàng tuy rằng rất lo cho hắn nhưng Thất Dạ tự mình đảm bảo Dương Diệc Phong không có việc gì nên nàng cũng yên tâm không ít. Vì vậy lúc rảnh rỗi thì muốn giúp Dương Diệc Phong làm một chút việc, cũng muốn vì thiên hạ thương sinh mà làm việc thiện, mong rằng giúp cho Dương Diệc Phong bình an vô sự. Sau vài chuyện cũng đã ra dáng cường giả. Lý Lâm Hưng mấy năm nay luôn nghe theo mệnh lệnh của Mộng Yên Nhiên, thu nạp không ít cô nhi trong chiến loạn , những đứa tư chất thượng thừa thì tiến hành bồi dưỡng giáo dục.
Tà Dương ngoại trừ tu luyện thì cung cấp đan dược cho Lý Lâm Hưng trúc cơ tẩy thân cho đám hài tử, cho bọn chúng tu luyện công pháp của Ma Tông . Hắn cũng muốn bồi dưỡng nhân tài cho Phong Minh Cung. Lý Lâm Hưng thì chuyên môn giám sát , giáo dục. Hắn dùng phương pháp của quân đội để huấn luyện . Không chỉ có hài tử mà những ai có tài đều được hắn thu nhận.
……………………..
Những điều này Dương Diệc Phong đều không biết, hiện tại hắn vẫn đang nỗ lực tìm bảo bối và lối ra.
Nhưng trong thế giới này, ngoại trừ băng và hàn khí lạnh thấu xương thì Dương Diệc Phong không phát hiện ra cái gì khác thường. Tuy rằng như vậy nhưng Dương Diệc Phong vẫn vừa bay vừa dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn quan sát phạm vi vạn dặm xung quanh.
Sau hơn một tháng, Dương Diệc Phong lúc này mới có phát hiện . Phát hiện này làm Dương Diệc Phong mừng như điên bay về phía trước. Quảng đường vạn dặm hắn chỉ dùng hai canh giờ đã đến.
- Đầm nước ?
Dương Diệc Phong đáp xuống nhìn đầm nước có diện tích vài trăm mét thì kinh ngạc nói.
Dương Diệc Phong cũng không dám dùng thần thức tham thấu. Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn cũng không thấy gì đặc biệt, chỉ là một đầm nước trong nhưng đây là địa phương nào ? Nơi này tràn ngập Huyền Phách Hàn Khí ghê gớm, ngay cả cực phẩm tiên khí cũng không phá được lớp băng nơi đây vậy mà lại có một đầm nước không hề đóng băng ?
Hắn suy nghĩ một lúc rồi quyết định thò tay phải vào trong đầm nước kỳ quái này.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của npq91
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thùy Bình Diện
Quyển 3: Nhập Thế Tiêu Dao
Chương 183 : Thu được cũng không uổng công.
Dịch: LukeReturn
Nguồn: Tàng Thư Viện
- Đợi một chút, tiểu tư ngươi lại định làm bậy rồi.
Kinh Thiên ngăn cản động tác của Dương Diệc Phong.
- Ai chà, ngươi cho ta ngốc phải không? Nơi này tuyệt đối là một đầm nước bình thường. Dưới Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn thì mọi phân tử trạng thái của đầm nước này ta đều rõ ràng. Nó đúng là một đầm nước bình thường mà thôi, hơn nữa lại là nước cất, không có lẫn tạp chất.
- Ngu, nơi này tuyệt đối không phải là một đầm nước bình thường, nó là Huyền Đàm Tịnh Thủy.
Kinh Thiên phản bác.
- Huyền Đàm Tịnh Thủy ? Là thần thủy để luyện đan đoán khí được ghi trong Huyền Thiên Thần Lục ? Khi luyện đan luyện khí chỉ cần một giọt liền làm cho pháp bảo hay đan dược tăng thêm một cấp ?
Dương Diệc Phong kinh ngạc nói. Loại thần thủy này có thể ngộ mà không thể cầu, con người nuốt vào liền không nhiễm bách bệnh, tà khí bất xâm , thọ mệnh tăng cao . Người tu hành nuốt vào có thể tinh lọc nguyên thần , khu trừ tâm ma , kiên định tâm thần.
- Không sai, chính là thần thủy này.
Kinh Thiên khẳng định nói.
- Nhưng mà không hiểu vì sao lại không bị Huyền Phách Hàn Khí ở đây đông cứng, theo ta biết thì Huyền Đàm Tịnh Thủy có thể chống được Thanh Minh Hàn Khí nhưng không thể chống được Huyền Phách Hàn Khí. Chẳng lẽ có gì kỳ quái hay sao ?
Kinh Thiên nghi ngờ nói.
Đột nhiên giống như trả lời câu hỏi của Kinh Thiên, từ trong mặt đầm tuôn ra một khí tức kỳ quái hướng về phía Dương Diệc Phong. Dương Diệc Phong chưa kịp phản ứng thì chúng đã vây Dương Diệc Phong lại, đến khi Dương Diệc Phong phản ứng muốn lao ra ngoài thì hắn lại phát hiện những khí tức này không có địch ý với hắn. Không những không có địch ý mà vô cùng thân thiết. Dương Diệc Phong dừng lại hỏi :
- Kinh Thiên, chuyện gì vậy?
Kinh Thiên cũng chưa kịp trả lời thì những khí tức này cuồn cuộn cuốn vào trong người Dương Diệc Phong. Dương Diệc Phong liền lập tức điều động Kiếm Nguyên rải khắp cơ thể để ngăn chúng lại. Ai mà biết những khí tức này có nguy hiểm hay không? Cẩn thận một chút vẫn hơn.
Nhưng không ngờ những khí tức này lại dễ dàng xuyên qua Kiếm Nguyên đi vào trong cơ thể của Dương Diệc Phong. Đến khi Dương Diệc Phong kịp phản ứng thì chúng nó bỗng nhiên biến mất. Đúng vậy, bỗng nhiên mà biến mất. Dương Diệc Phong cũng không thể tra được chúng nó đi đâu.
Những khí tức thần bí này không ngừng tiến vào trong cơ thể của Dương Diệc Phong , xuyên qua sự ngăn trở của Kiếm Nguyên rồi biến mất. Dương Diệc Phong chỉ biết đứng nhìn mà không có cách gì để giải quyết.
- Ha ha ha ha ha ha.
Lúc này Kinh Thiên bỗng nhiên cười to, Dương Diệc Phong lại càng thêm bực mình.
- Cười cái đếch gì ? Có gì mà cười ? Không thấy ta đang bực mình sao ?
Dương Diệc Phong khó chịu nói.
- Ha ha ha , ngươi … Ngươi không tự mình xem đi .
Kinh Thiên nói.
- Nếu như có thể dùng thần thức thì ta đã sớm dùng, đâu phải đợi ngươi nói nhiều lời vô ích ?
Dương Diệc Phong bất mãn nói.
- Ai bảo ngươi phải dùng thần thức ? Dùng bản năng đi thằng ngu.
Kinh Thiên thở hổn hển mắng.
Dương Diệc Phong không trả lời, hắn thả lỏng toàn thân và ý thức , tự mình cảm giác. Khi ý thức của Dương Diệc Phong chạm vào khí tức đó thì chúng giống như biết Dương Diệc Phong không có ác ý mà vô cùng vui vẻ hoạt bát, sinh cơ dạt dào.
Dương Diệc Phong đi dọc theo cổ khí tức này tìm được nơi chúng đến. Nơi này có Thất Thải Chân Hỏa, huyền ảo trận hình mặc dù trận pháp không hoàn chỉnh. Trận pháp này quay xung quanh một thanh thần kiếm, ở dưới thần kiếm là Thất Thải Chân Hỏa đang hừng hực thiêu đốt. Ngoài ra ở đây còn có hai viên châu do Hồng thổ đậu và Lục thổ đậu hóa thành bay xung quanh bản thể của Kinh Thiên.
Lúc này cách viên chân lục sắc không xa , cổ khí tức kia đang từ từ ngưng tụ thành một viên cầu hình tròn. Lục thổ đậu hóa thành một viên châu không ngừng lóe sáng như muốn nghênh tiếp chúng. Hồng thổ đậu thì có cảm giác bất an.
Dương Diệc Phong cho dù mù kiến thức cũng nhìn ra .
- Ha ha ha ha
Dương Diệc Phong rời khỏi nguyên thần, trong lòng không ngừng cười to.
- Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. Không ngờ ở nơi lạnh lẽo vô cùng vô tận này lại chó Ngũ Hành Bổn Nguyên Thủy Bổn Nguyên, đầm nước này là nơi chứa Thủy Nguyên Linh Tuyền.
- Ha ha ha, ngươi cuối cùng cũng biết hả.
Kinh Thiên vui vẻ nói.
- Ngươi không phải nói đây là Huyền Đàm Tịnh Thủy hay sao ? Huyền Đàm Tịnh Thủy và Thủy Nguyên Linh Tuyền hình như khác nhau nha.
Dương Diệc Phong cười đểu nói.
- Ặc ặc.
Kinh Thiên không có lời nào để nói.
- He he , thôi để tìm chuyên gia đến đây xem thử . Lục thổ đậu, nơi này là nơi nào?
Dương Diệc Phong không để ý đến Kinh Thiên , lập tức gọi Lục thổ đậu.
Lục thổ đậu hình như mới tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn bốn phía một lúc rồi khả ái nói.
- Nơi này là nhà của Thủy Thủy, nhưng Thủy Thủy còn chưa tỉnh thì phải.
- Thủy Thủy?
Dương Diệc Phong nghe xong gật đầu, hẳn nơi đây đúng là Thủy Nguyên Linh Tuyền nhưng Thủy Thủy chưa tỉnh là có ý gì ? Dương Diệc Phong cau mày nghĩ.
- Ý của Tiểu Lục là Thủy Nguyên Tinh Linh còn chưa biến hóa.
Lục thổ đậu vừa đi thì kth nói.
- Cái gì ? Có khả năng này sao ?
Dương Diệc Phong hỏi.
- Sao lại không có khả năng? Ngũ Hành Tinh Linh đều như Thiên Tiên Linh Bảo chúng ta, rất khó sản sinh ra ý thức hoàn chỉnh. Bọn họ do Ngũ Hành Linh Tuyền sinh ra, lúc sinh ra thì có đại thần thông. Chính vì vậy bọn họ biến hóa vô cùng khó khăn trắc trở.
Kinh Thiên giải thích.
- Vì sao Hồng thổ đậu và Lục thổ đậu có thể? Còn có Thổ Nguyên Tinh Linh cũng đã biến hóa.
Dương Diệc Phong nghi hoặc hỏi.
- Ngũ hành tương sinh tương khắc, Hồng thổ đậu và Lục thổ đậu do cơ duyên sinh trưởng cùng một chỗ. Hỏa sinh Mộc, hai người thay nhau mượn lực lượng của đối phương mà biến hóa. Còn Thổ Nguyên Tinh Linh là do Trấn Long Đỉnh trợ giúp mà biến hóa.
Kinh Thiên giải thích.
- Thì ra là thế, vậy ta phải làm thế nào đây ?
- Thủy Nguyên Khí thân thiết với ngươi , chắc là vì trong cơ thể ngươi có Hồng thổ đậu và Lục thổ đậu, ngoài ra còn có Long Tu Tinh Khí có thể giúp hắn biến hóa.
Kinh Thiên dự đoán rồi nói tiếp.
- Bây giờ ngươi nhảy vào trong đầm nước, thả lỏng toàn thân rồi chuyển đạt thiện ý của ngươi mà hấp thu Thủy Nguyên Linh Tuyền. Như vậy ngươi có thể giúp hắn biến hóa mà cũng đồng thời tăng trưởng tu vi của ngươi. Ai …. Dương Diệc Phong ngươi cũng là vận khí tốt, liên tục tìm được hai linh truyền cách xa nhau như vậy.
Kinh Thiên không thể không cảm thán vận khí *** chó của Dương Diệc Phong.
- Cái này gọi là nhân họa đắc phúc , ngươi không hiểu sao? Ta thật phải đa tạ thằng cha Ma Phong mới được, không có hắn thì ta biết đi đâu mà tìm linh tuyền đây.
- Đúng vậy, nếu như Ma Phong biết đã thành toàn cho ngươi thì chắc hắn phải tự bạo mới chịu được.
Kinh Thiên hài hước nói.
- Kệ hắn, hiện tại chắc đã sớm hồn phi phách tán rồi, cho dù có đại nạn không chết cũng vậy. Đợi ta hấp thu xong Thủy Nguyên và Thổ Nguyên thì pháp lực của ta đã tăng mấy ngàn lần, đến lúc đó gặp hắn thì ta một chiêu cũng miểu sát hắn.
Dương Diệc Phong tự tin nói. Cái này cũng là đương nhiên, dù cho Ma Phong không chết thì cũng không thể khôi phục được như hồi trước. Nếu Dương Diệc Phong hấp thu hai Ngũ Hành Linh Tuyền thì lúc đó hắn có thể xử lý Ma Phong nhẹ nhàng. Chỉ cần hai linh tuyền thì pháp lực của Dương Diệc Phong đã tăng từ Nguyên Anh Kỳ lên Độ Kiếp Kỳ, loại tốc độ này thật là đả kích người khác nhưng biết làm sao được? Nếu không phục thì ngươi tự đi giết hắn đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của npq91
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thùy Bình Diện
Quyển 3: Nhập Thế Tiêu Dao
Chương 184 : Ngưng kiếm, Thủy Chi Bổn Nguyên (thượng)
Dịch: LukeReturn
Nguồn: Tàng Thư Viện
- Ùm.
Dương Diệc Phong nhanh chóng nhảy vào trong đầm nước rồi … kỳ cọ. Thật không ngờ thằng cha này lại dùng Huyền Đàm Tịnh Thủy để tắm rửa, thật là điên cuồng.
Đầm nước diện tích mấy trăm mét này sâu không thấy đáy. Dương Diệc Phong dùng thiên cân trụy nhanh chóng lặn xuống.
- Thật là thoải mái.
Dương Diệc Phong từ khi nhảy vào đầm nước thì cảm thấy vô cùng thoải mái. Cũng không chỉ là thoải mái bên ngoài mà cảm giác thoải mái từ trong linh hồn, giống như đang ở ngoài trời nóng bức thì gặp một dòng suối mát.
- Ngu, Huyền Đàm Tịnh Thủy có thể dịch tẩy nguyên thần, tinh lọc tâm linh. Tiểu tử ngươi hiện tại đem toàn thân tắm trong đó, khó chịu thì mới lạ.
Kinh Thiên chửi.
Dương Diệc Phong nói :
- Huyền Đàm Tịnh Thủy đúng là thứ tốt . Kinh Thiên , trong Hư Không Thần Giới có cái gì chứa nước cực lớn không?
- Có, ta nhớ bên trong có một pháp bảo do Dương Chi Bạch Ngọc chế tạo, nó có thể chứa toàn bộ nước của Hồng Hoang. Tên nó là : Thương Hải Nhất Túc Bình.
Kinh Thiên nói.
- Vậy được, để ta hỏi Hư Không Thần Giới.
Dương Diệc Phong nói xong liền đem thần thức đưa vào trong Hư Không Thần Giới, truyền đạt tâm ý của mình. Quả nhiên chỉ trong một giây , một bình ngọc trắng noãn đã nằm trong tay Dương Diệc Phong.
Dương Diệc Phong cầm bình ngọc rồi vận chuyển pháp lực, miệng bình lập tức tạo ra một lực hút mạnh, Huyền Đàm Tịnh Thủy khắp nơi liền nhanh chóng đi vào trong bình. Hơn một canh giờ cũng không biết bình này chứa được bao nhiêu nước nhưng không đầy, thậm chí cũng không nặng thêm chút nào. Dương Diệc Phong không khỏi khen :
- Bảo bối tốt.
- Hừ, đây là bảo bối được tạo ra trong thời kỳ Hồng Hoang, đương nhiên không phải bình thường được. Năm đó Hồng Hoang vỡ vịn, rất nhiều tu sĩ đại thần thông đều ứng kiếp, rất nhiều điển tịch tu chân bị hủy, cấp bậc của pháp bảo càng xuống dốc. Cái Thương Hải Nhất Túc Bình này phẩm giai cũng không cao lắm chỉ là một cực phẩm tiên khí nhưng vô cùng diệu dụng. Trong đó có chứa càn khôn vô tận, có thể tạo ra mấy không gian độc lập nhưng chỉ để chứa dịch thể. Nhưng chỉ chừng đó thôi cũng không có cực phẩm tiên khí nào hiện tại có thể so sánh với nó.
- Ừm , đúng là như vậy.
Dương Diệc Phong suy nghĩ một chút rồi tán thành. Trong lúc nói chuyện, Huyền Đàm Tịnh Thủy cũng không ngừng đi vào trong Thương Hải Nhất Túc Bình.
- Được rồi , được rồi , không nên tham quá.
Kinh Thiên ngăn cản.
- Vì sao vậy ? Đây là thứ tốt, không thể không lấy.
Dương Diệc Phong ngoài miệng nói vậy nhưng cũng ngừng pháp lực .
- Ngươi cần nhiều Huyền Đàm Tịnh Thủy dùng làm gì ? Mấy ngàn khối nước Huyền Đàm Tịnh Thủy, ngươi dùng để luyện đan luyện khí cũng vài triệu năm không hết.
Kinh Thiên chửi.
- Ngươi ngu quá, ta đâu phải muốn luyện đan luyện khí ? Ta luyện đan làm gì chứ, trong Hư Không Thần Giới đủ thần đan cho ta dùng cả đời. Còn luyện khí ? Ta dùng được pháp bảo sao?
Dương Diệc Phong từ từ nói.
- Vậy ngươi cần nhiều Huyền Đàm Tịnh Thủy làm chi?
Kinh Thiên hỏi, thứ này dù tốt nhưng cái gì dùng được mới gọi là thứ tốt. Giống như người đi trong hoang mạc, có cả đống tiền cũng không thể so với một giọt nước.
- Ngu thật, lẽ nào ta dùng rửa mặt tắm giặt hay sao ?
Dương Diệc Phong khóe miệng cười khẩy, tạo ra dáng vẻ khinh bỉ sau đó mới bổ sung nói.
- Không có nghe nói qua là tren đời có hai chữ “xa xỉ” hay sao ? Ta lấy nhiều một chút, lúc rảnh rồi thì hưởng thụ.
Kinh Thiên sửng sốt mãi một lúc mới vô lực nói :
- Dương Diệc Phong, ngươi được lắm.
Kinh Thiên tuy rằng thông kim bác cổ , kiến thức bất phàm nhưng dù sao cũng là một khí linh trong sáng. Hắn không thể biết những mặt hắc ám của nhân loại.
- Ha ha ha
Dương Diệc Phong thấy Kinh Thiên tức ói máu thì cười to.
Dương Diệc Phong thu hồi Thương Hải Nhất Túc Bình rồi tiếp tục lặn xuống. Vừa lặn vừa nói thầm :
- Không ngờ lấy nhiều Huyền Đàm Tịnh Thủy như vậy mà còn sâu quá.
- Oái thân thể sao vậy ?
Dương Diệc Phong quậy quậy hai tay kinh hô. Nhấc tay chỉ là việc nhỏ, căn bản không cần tốn sức vậy mà dưới tình huống này lại vô cùng khó khắn. Dương Diệc Phong mặc dù có đại pháp lực nhưng cũng tốn nhiều khí lực mới có thể làm được. Tuy nhiên hắn vẫn lặn xuống rất nhanh .
- Có thể là do áp lực nước không ?
Dương Diệc Phong suy nghĩ.
Xuống một lúc lâu vẫn chưa thấy đáy.
- Sao chưa tới ? Đầm nước này sâu bao nhiêu vậy trời?
Dương Diệc Phong mặc dù pháp lực cao cường nhưng cũng có thất tình lục dục. Chấp niệm lớn nhất của hắn là hoàn thiện Hư Không Ngưng Kiếm Thuật. Hiện tại Thủy Nguyên Linh Tuyền đã ở trước mắt , không thể nghi ngờ đây chính là chấp niệm từ trong lòng Dương Diệc Phong. Dương Diệc Phong nói cho cùng cũng là người, là hậu duệ của Cửu Thiên Huyền Nữ nên hắn có lòng tham. Hắn càng không thể so sánh được với các đại thần nhân, cao nhất cũng chỉ có chút thiên phú chứ không thể so sánh được với những người thượng cổ thần nhân. Nếu như đã không có thiên phú như họ thì chỉ còn có cách nổ lực chăm chỉ mà thôi. Dương Diệc Phong ra đời chỉ dựa vào một cuốn Huyền Thiên Thần Lục, sư phụ cũng không có. Dương Diệc Phong chỉ còn có cách dựa vào thiên địa , lấy vạn vật làm thầy. Hấp thu Ngũ Hành Linh Tuyền cũng là một loại bái sư học tập, Ngũ Hành Bổn Nguyên Lực nếu có sự vận dụng truyền xuống thì không khó, nhưng hiện tại không có thì làm sao ? Dương Diệc Phong chỉ có cách đưa Ngũ Hành Bổn Nguyên Lực kề cận với mình, cảm thụ chúng để lý giải bổn nguyên của thiên địa. Càng muốn học tập hắn càng phải tham.
Kỳ thật loại tham niệm đó hạn chế tiến bộ của hắn nhưng cũng đồng thời xúc tiến khả năng tiếp cận bổn nguyên của hắn, dù sao bất cứ việc gì cũng luôn có hai mặt của nó. Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật . Đạo chính là thứ sâu xa nhất tồn tại, Dương Diệc Phong chính là từ trong Ngũ Hành Bổn Nguyên để tiếp cận đạo.
Người và động vật khác nhau lớn nhất chính là người có thể tạo ra công cụ, lợi dụng công cụ. Nếu trong thiên địa đã có một ít bổn nguyên tồn tại , lại được Dương Diệc Phong phát hiện ra thì sao hắn không cần được ? Chẳng lẽ Dương Diệc Phong muốn gào lên một cách lẫm liệt rằng :
- Lão tử là là thiên tài, không cần những “công cụ” này lão tử cũng có thể thành đạo.
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thùy Bình Diện
Quyển 3: Nhập Thế Tiêu Dao
Chương 185 : Ngưng kiếm, Thủy Chi Bản Nguyên (hạ)
Dịch: LukeReturn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Ngoại và nội lực phải hỗ trợ lẫn nhau mới có thể trong thời gian cực ngắn hoàn thành trúc cơ bước vào cảnh giới của tu chân, trong đó hiệu quả của đan dược đóng vai trò là ngoại lực. Chẳng lẽ có đan dược mà không dù chỉ để luyện vài chục năm mới bước vào cảnh giới tu chân ? Vì vậy ngoại lực là không thể không có, chỉ là ỷ lại hay không mà thôi. Cái này cũng giống như Dương Diệc Phong hiện tại, hắn đang trúc cơ bằng Ngũ Hành Linh Tuyền.
Dương Diệc Phong cũng hiểu rõ điều này , nếu hắn thực sự hoàn thành nguyên bộ Hư Không Ngưng Kiếm Thuật, đồng thời chỉ dựa vào hắn mà chạm vào “đạo” thì không thể không cần ngoại lực. Để sáng tạo nên một bộ công pháp phải liên tục thử nghiệm, chịu khổ cực mới tạo ra được. Dương Diệc Phong hiện tại chính là chịu khổ , chỉ cần hắn có một chút sai sót thì lập tức vĩnh bất siêu sinh . Còn người khác có công pháp sẵn , cứ thể mà đi không bao giờ phải sợ.
Hư Không Ngưng Kiếm Thuật muốn truyền lại đời sau thì phải được Dương Diệc Phong hoàn thiện. Hoàn thiện công pháp chính là lúc Dương Diệc Phong hoàn toàn lĩnh ngộ thiên địa bổn nguyên lực mới đêm công pháp sửa đổi làm cho hắn không có khuyết điểm, đồng thời ai cũng tu luyện được.
Ngũ Hành Linh Tuyền và Dương Diệc Phong gặp nhau cũng là một loại cơ duyên. Loại cơ duyên như vậy Dương Diệc Phong nếu không cần mới là điên rồ.
Chính vì vậy Thủy Nguyên Linh Tuyền ngay dưới chân nên Dương Diệc Phong không thể không gấp. Cách thành công chỉ còn một bước, Dương Diệc Phong không thể nào bình tĩnh được. Tuy nhiên hắn cũng không mất đi lý trí, chỉ là sốt ruột mà thôi. Nếu mất đi lý trí thì Dương Diệc Phong coi như đã chết từ lâu rồi.
Lặn thêm một hồi thì ở bốn phía bỗng nhiên có một cổ áp lực cực kỳ cường đại. Thiếu chút nữa làm cho Dương Diệc Phong không thể thở được, may mà Dương Diệc Phong không chậm trễ , vội vàng vận động Kiếm Nguyên gia tốc lặn xuống.
- Nguy hiểm thật, tự nhiên tập kích ta.
Dương Diệc Phong nhanh chóng thích ứng với loại áp lực này. Dù sao hiện tại hắn đã luyện thành tầng ba của Bất Diệt Kiếm Thể, ngay cả Bích Linh Hàn Khí cũng có thể chống lại. Loại áp lực này tuy cường đại nhưng không đủ để nguy hiểm đến tính mệnh.
Dương Diệc Phong nghĩ thầm :
- Có chuyện rồi, tuy rằng lặn hơn mười vạn mét nhưng áp lực cũng không khủng bố như vậy, tự nhiên làm ta không thể thở nổi. Vừa mới bình thường trước đó cơ mà.
Nghĩ đến đây Dương Diệc Phong lại bơi trồi lên trên, lên khoảng trăm mét thì lại thấy áp lực dễ dàng giống như lúc trước.
- Thoái mái , thật sự là thoải mái . Hả nhưng mà sao có cảm giác như vậy ? Thật giống như cảm giác mới vào trong đầm nước.
Hắn nghĩ lại thì thấy khu vực dưới hắn trăm mét không chỉ có áp lực trầm trọng mà cảm giác thư thái cũng không có như ở phía trên. Lẽ nào …
- Kinh Thiên, ngươi ở đâu ra mau , ta có việc muốn hỏi ngươi.
Dương Diệc Phong gào lên.
- Gì ? Hỏi gì hỏi đi.
Kinh Thiên hồi đáp.
- Ta muốn hỏi một chút, trong thiên địa có loại nước nào mà mật độ cực lớn, nặng và lạnh không ?
- Theo ta biết thì có một loại giống như lời ngươi nói tên là Cực Nguyên Trọng Thủy.
Kinh Thiên hồi đáp.
- Ngươi xem vùng nước dưới chân ta có phải chúng nó không ?
Dương Diệc Phong nói.
- Ngươi gặp Cực Nguyên Trọng Thủy ? Tiểu tử ngươi thật là vận khí quá tốt, nước này chính là của hiếm nha. Độ lạnh của hắn chỉ kém hơn Bích Linh Hàn Khí một chút, trọng lực cực lớn có thể ép nát thượng phẩm linh khí. Tuy nhiên đây chỉ là một chút đặc điểm thôi, đặc tính của nó chính là khu trừ tạp chất làm cho những tài liệu không cực phẩm biến thành cực phẩm tài liệu, còn có thể đề thăng linh tính và thần thông của pháp bảo.
Kinh Thiên đúng là kinh nghiệm lão luyện.
- Nói vậy tức là bằng tầng thứ ba của Bất Diệt Kiếm Thể có thể ở trong Cực Nguyên Trọng Thủy bình an vô sự?
Dương Diệc Phong hỏi.
- Đúng vậy, cứ yên tâm mà đi.
Kinh Thiên khẳng định nói.
Dương Diệc Phong liền lấy ra Thương Hải Nhất Túc Bình , mở ra một không gian rồi đem Cực Nguyên Trọng Thủy cuồn cuộn hút vào.
Dương Diệc Phong sau khi hút xong liền tiếp tục lặn xuống, không biết qua bao lâu thì chân Dương Diệc Phong cuối cùng cũng chạm đất.
- Cuối cùng cũng đến, thật là khổ mà.
Dương Diệc Phong thở dài nói.
Ở nơi đây không có một chút tia sáng nào, chỉ có một mảnh hắc ám bởi vì ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào nơi này. Ở đây tất cả đều đứng yên, ngoại trừ thời gian.
Ở chỗ này, Dương Diệc Phong có thể phóng xuất thần thức, bên ngoài không có Huyền Phách Hàn Khí nên hắn đương nhiên có thể tự do sử dụng thần thức.
Thần thức tản ra quét qua một vùng rộng lớn, sau đó Dương Diệc Phong thu hồi thần thức, xoay người mà đi.
Vừa xoay người lại hắn thấy một cổ quang mang màu lam yếu ớt. Trừ trong vùng ánh sáng có một viên châu tỏa ra Thủy Nguyên Khí vô cùng cường đại, hình như chúng cảm thấy điều gì liền điên cuồng chui vào trong cơ thể Dương Diệc Phong.
Dương Diệc Phong hỏi Kinh Thiên :
- Xem ra Thủy Nguyên Tinh Linh vẫn chưa biến hóa, làm sao bây giờ ?
- Không có biến hóa không có nghĩa là hắn không có ý thức. Ngươi hãy câu thông với hắn nhưng đừng đừng nên gọi Hồng thổ đậu ra vì khí tức của Hồng thổ đậu hắn không thích.
Kinh Thiên chỉ đạo cho Dương Diệc Phong.
Dương Diệc Phong cũng không nhiều lời, lập tức gọi Lục thổ đậu dậy giúp mình “lừa gạt” tiểu tinh linh còn chưa sinh ra.
Quá trình rất thuận lợi, Thủy Nguyên Tinh Linh chỉ có một chút ý thức cơ bản nên dựa theo bản năng mà hành sự. Dương Diệc Phong có hai Bổn Nguyên Tinh Linh , lại có Long Tu Tinh Khí nên nhanh chóng đưa được Thủy Nguyên Tinh Linh vào cơ thể. Dương Diệc Phong nuốt viên châu kia rồi ngồi tại chỗ tu luyện.
Nước có vô số hình thái, có thể cương cũng có thể nhu . Tuy rằng hình thái khác nhau nhưng Thủy Bổn Nguyễn cũng không có gì khác, nước vẫn là nước.
Trong lúc Dương Diệc Phong đả tọa thể ngộ Thủy Bổn Nguyên thì trong nguyên thần đan hỏa , bên cạnh bản thể của Kinh Thiên xuất hiện thêm một viên châu màu lam. Viên châu này cùng với hai viên hồng châu và lục châu tạo thành thế đối diện, trận thế huyền ảo của mấy viên châu lại biến hóa.
Một thanh kiếm màu xanh lam đột nhiên xuất hiện trong tay phải của Dương Diệc Phong.