Chỉ hơi lóe lên, không có ánh đao, không có bóng kiếm, không có ánh sáng pháp bảo, chỉ chợt lóe thân mình, nhắm đúng khoảnh khắc ba người lấy thân hóa đao, lấy đi mảnh vỡ Càn Khôn đao trong cơ thể ba người bọn họ. Động tác người nọ ung dung tiêu sái vô cùng, dường như chỉ là nhàn nhã đi dạo trong sân.
Đây là cao thủ Nguyên Anh, sau khi thành tựu Nguyên Anh, có thể tùy ý sử dụng thiên địa nguyên khí, trong lúc giơ tay nhấc chân toát ra uy năng vô hạn. Y thuận theo biến hóa khí cơ thông huyền sâu thẳm trong thiên địa, trong khoảnh khắc này xuất ra một động tác nho nhỏ lập tức đã đoạt đi đao nguyên Kim Đan quý giá nhất của ba người.
Mảnh vỡ Càn Khôn đao là nền tảng của Kim Đan ba người Liễu Nhất Đao, tu luyện Tàn Đao tâm pháp, lúc này mảnh vỡ Càn Khôn đao bị đoạt đi tương đương với Kim Đan mất đi, hết thảy pháp thuật đều mất đi hiệu lực.
Lập tức hai người Tôn Hạo Thiên và Tàn Phong vỡ vụn chẳng khác thủy tinh, toàn thân hóa thành từng mảnh vụn, tiêu tan giữa không trung. Liễu Nhất Đao công lực cao hơn, còn có thể duy trì thân hình không tiêu tan, nhưng đã bắt đầu xuất hiện vết rạn. Trong khoảnh khắc thân thể sắp vỡ này một giọng nói vang lên, cũng không thấy Liễu Nhất Đao há miệng, dường như chỉ là linh hồn đang chắn động:
- Các hạ là người phương nào?
Còn chưa dứt lời, thân thể y đã rạn nứt từng tấc một, dường như ngay sau đó sẽ biến mất trong thiên địa, tất cả đều vỡ thành mảnh nhỏ. Chỉ có ánh mắt y vẫn sáng ngời như trước, không cam lòng mà nhìn người áo trắng.
Người nọ nhìn ba mảnh vỡ Càn Khôn đao trong tay mình, thờ ơ nói:
- Lão phu Thiên Nam Đại Bắc Cực Cực Quang điện, Đạp Tuyết Chân Nhân.
Nghe trả lời như thế, Liễu Nhất Đao cười to:
- Hay, hay lắm, ta giết người vô số, có thể chết trong tay cao nhân cũng coi như không sống uổng phí đời này.
Hoặc tim vỡ, hoặc do rốt cuộc không thể chống đỡ được nữa, trong lúc Liễu Nhất Đao nói chuyện giống như y bị ai đập, thân thể bắt đầu vỡ nát, nháy mắt tiêu tan.
Trong nháy mắt ba tên Chân Nhân Kim Đan hoành hành không cố kỵ, chỉ sau một chiêu đã tan nát thân thể, hình thẩn câu diệt. Chỉ trong khoảnh khắc trước đây bọn họ còn diễu võ dương oai, chỉ lát sau hình thần câu diệt, đây chính là trước một khắc oai phong lẫm lẫm, ngay sau đó phòng đổ nhà nghiêng, vật đổi sao dời, thay đổi khôn lường, khó mà đoán trước.
Tiên lộ mờ ảo, Thiên Đạo khó dò, đây gọi là khó biết trước thị phi thành bại, quay đầu lại tất cả thành không.
Đạp Tuyết Chân Nhân đứng sừng sững giữa bầu trời Tây Lĩnh, một đòn mới vừa rồi đối với y dường như không tồn tại. Gió mát nhẹ thổi, áo trắng trên người y bay lất phất, dáng bay của nó ngầm có ý thiên địa đại đạo, toát ra ý cảnh tự nhiên, phóng khoáng khôn tả bằng lời làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được phải thốt lời khen ngợi.
Dư Tắc Thành cùng mọi người bên cạnh nhìn bóng Đạp Tuyết Chân Nhân trong thủy kính đứng hiên ngang ngạo nghễ, mọi người đều trợn mắt há mồm, sùng bái tới cực điểm. Đây là cao thủ Nguyên Anh, đây là tồn tại cao nhất của con đường tu tiên, ba đại Kim Đan Yêu Đao tông mới vừa rồi thật sự hết sức oai phong, giết người không chớp mắt. Thế nhưng chỉ qua một chiêu nhẹ nhàng, tất cả đều hình thần câu diệt, thật sự làm cho người ta khâm phục.
Phong Linh Tĩnh nói:
- Đây mới là nam nhân chân chính, ta nhất định, phải gả cho anh hùng như vậy, đẹp trai quá...
Lôi Băng Vân vốn lạnh như băng cũng lên tiếng khẽ ngâm:
- Nam nhi từ xưa tới nay, kết tình mông lung mờ mịt.
Ngàn dặm truy cừu địch, đuổi theo trăng vượt sao.
Sớm từ biệt bằng hữu ra đi, tối mang đầu người về.
Mệt mỏi muốn đi ngủ, chợt nghe tù và thổi chốn sa trường.
Xung quanh Tây Lĩnh mười mấy dặm, ngoài sơn lĩnh, trong rừng rậm, trên những tảng đá lớn, trên cổ thụ. vô số người tu tiên đều sử dụng bí pháp, nhìn về phía vị Tiên Nhân đang đứng ung dung trên Tây Lĩnh. Đáng giá, lần này tham gia Đại Hội Thăng Tiên thật là đáng giá, chẳng những nhìn thấy Chân Nhân Kim Đan chiến đấu còn có thể nhìn thấy Nguyên Anh Chân Quân ra tay. Đời người có được một lần kinh nghiệm như vậy vô cùng đáng giá, đủ cho mình về sau khoác lác cả đời, có chết cũng đáng.
Vị Đạp Tuyết Chân Nhân kia nhìn Tiên Tần Linh Dẫn không nhúc nhích, đứng sừng sững trong gió, đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, cao giọng nói:
- Vô Lượng đạo hữu đó ư?
Thanh âm không lớn, lại vang vọng trăm dặm, tất cả mọi người đều nghe thấy tựa như sát cạnh bên tai.
Sau đó xa xa có một người đáp lại:
- Đạp Tuyết, từ khi cách biệt ở Phù Thủy tới nay, đã cách ba trăm năm dài đăng đẵng...
Thanh âm này hùng hậu rõ ràng, vang ra trăm dặm. Chữ ‘Đạp' vừa nói ra còn ở ngoài trăm dặm, đến khi nói tới chữ ‘đẵng' đã đi tới Tây Lĩnh, khoảng cách xa trăm dặm chỉ trong nháy mắt đã tới.
Đạp Tuyết Chân Nhân đáp lại:
- Quả thật có duyên, ta đang muốn đến Kỳ Liên sơn Thiên Ca động hái thuốc, không ngờ gặp được thần vật bực này, tự nhiên phải ra sức liều mạng một phen. Tư Đồ Nhã, xem ra hai ta không tránh khỏi một trận chiến.
Đối phương Vô Lượng Chân Nhân Tư Đồ Nhã đáp lại:
- Vận mệnh khiển xui, đệ tử Vô Lượng tông ta quyết không gặp mạnh mà lui bước. Tiên Tần Linh Dẫn này quan hệ đến vận mệnh của tông phái, ta càng không thể lùi bước. Đạp Tuyết, lúc hai ta Trúc Cơ từng chiến qua ba lượt, chẳng phân thắng bại. Hiện tại phải thử xem, rốt cuộc là Đại Ngũ Hành Huyễn QuaNa Diệt Tuyệt kiếm của ngươi vô địch thiên hạ, hay là Vô Lượng khí của ta tung hoành tứ hải.
Đạp Tuyết Chân Nhân chỉ cười nói:
- Thì ra ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện chín trăm năm trước hai ta luyện kiếm luyện khí tranh chấp với nhau. Được rồi, cứ để cho sự thật chứng minh hết thảy, để ta thử xem Chung Cực Vô Lượng của ngươi.
Vô Lượng Chân Nhân Tư Đồ Nhã đáp lại:
- Đó là cảnh giới của một trăm năm trước, hiện tại ta đã đạt tới Vĩnh Hằng Vô Lượng.
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, không khí xung quanh Tây Lĩnh vài dặm bắt đầu nghịch lưu, đất đá mất đi trọng lực bắt đẩu chậm rãi bay lơ lửng lên không. Cây cối trong vòng mười dặm bắt đầu vặn vẹo tan nát, mặt đất run run, nguyên khí bắt đầu trở nên hỗn loạn. Hai người còn đang nói chuyện, nhưng cũng đã bắt đầu tranh chấp khí thế.
Vô Lượng Chân Nhân Tư Đồ Nhã nói:
- Hai ta cũng là may mắn, Diệu Hóa Ngọc Chân Nhân hiện tại ở Bắc Hải, đang đánh nhau cùng Xuất Khiếu lão quỷ tới nỗi tối tăm mày mặt. Ngay cả Tiên Tần Linh Dẫn bọn họ cũng không thèm nhìn tới, đã đánh túi bụi như vậy, chúng ta xem như may mắn.
Đạp Tuyết Chân Nhân nói:
- May mắn hay không, hiện tại cũng chưa thể nào biết được. Đến đây, đừng để ta thất vọng.
Hai người nhìn nhau, chỉ nghe rắc một tiếng, bọn Dư Tắc Thành đang quan sát trận chiến qua thủy kính, nhưng vì hai cao nhân Nguyên Anh kỳ đối kháng khí thế thủy kính lập tức vỡ nát.
Sau đó bọn Dư Tắc Thành phát hiện đại địa khẽ run, bất chợt phía Tây Lĩnh lóe lên một đạo hào quang thật lớn, sau đó có tiếng nổ mạnh truyền đến, hai người đã bắt đầu giao thủ.
Bọn Dư Tắc Thành ở cách nơi đó có hơn bốn mươi dặm, nhưng dao động của trận chiến kia vẫn truyền đến. Gió lốc nổi lên gần như có thể thổi bay cả người. Chỉ thấy vô số người tu tiên liều mạng chạy trốn ra phía ngoài.
Trên Tây Lĩnh đột ngột xuất hiện một đạo hào quang, đó là Đạp Tuyết Chân Nhân xuất kiếm. Đại Ngũ Hành Huyễn Quang Diệt Tuyệt kiếm là sư môn t thu thập Tây phương Thái Ất Kim Tinh, Nam phương Ly Hỏa Chi Tinh, Bắc phương Khảm Thủy Chi Tinh, Đông phương Ất Mộc Chi Tinh, Trung ương Hậu Thổ Chi Tinh, Ngũ Hành Chi Tinh nấu chảy lấy Cửu Thiên Huyễn Quang ngưng luyện ba ngày mà thành, là phi kiếm cửu giai.
Kiếm này lộ ra hết ảo diệu của Ngũ Hành sinh khắc, lại có oai nghi khó tin của Cửu Thiên Huyễn Quang, nằm giữa hữu hình và vô hình, có thể khắc chế vạn pháp, quả thật chính là phi kiếm đệ nhất đẳng của Tu Chân Giới hiện nay.
Kiếm này vừa ra, những người tu tiên dưới Kim Đan kỳ trong phạm vi xung quanh Tây Lĩnh hai mươi dặm không chạy trốn mà muốn nán lại xem náo nhiệt, dưới ánh hào quang của nó chiếu rọi hét thảm một tiếng, tất cả hóa thành tro bụi. Những người tu tiên chạy ra ngoài hai mươi dặm bắt đầu liều mạng chạy trốn ra xa hơn nữa.
Lúc này Tư Đồ Nhã cũng ra tay, Dư Tắc Thành cảm giác toàn bộ mặt đất dưới chân mình đang điên cuồng run rẩy, một thanh âm rất lớn là do cộng hưởng từ sâu dưới mặt đất trăm dặm vang lên:
- Sơn Xuyên Vô Lượng.
Sau đó linh khí ngàn dặm sơn xuyên tiết ra ngoài vô cùng mãnh liệt. Tất cả linh khí này tụ tập lại trên Tây Lĩnh, trên người Tư Đồ Nhã. Y đã xuất ra tuyệt kỹ của Vô Lượng khí tông, Sơn Xuyên Vô Lượng.
Những người tu tiên điều khiển pháp khí phi hành trên không hét thảm một tiếng, nguyên khí tán loạn, rất nhiều người ngự khí không được, mất đi điểm tựa, từ trên không rơi xuống. Có người thân thể yếu ớt ngã xuống chết ngay.
Lúc này chợt có hai bóng người vọt tới trước mặt bọn Dư Tắc Thành, chính là Tùng Tuyền Chân Nhân và Vân Phàm Chân Nhân, bọn họ quát lớn:
- Nhìn cái gì vậy, còn không mau chạy, chờ chết sao, đi mau!
Lúc này giữa không trung có tiếng niệm âm vang:
- Nhật Nguyệt Vô Lượng.
Lập tức không trung giống như có nhật nguyệt cùng hiện, một trụ khí năng lượng rất lớn từ trên trời giáng xuống, tụ tập trên bầu trời Tây Lĩnh một chút, sau đó lại có một tiếng nổ rất lớn truyền đến. Nhưng lần này, tiếng nổ đã ở cách Tây Lĩnh về phía Bắc chừng hai trăm dặm. Đạp Tuyết Chân Nhân và Tư Đồ Nhã nháy mắt đã đánh tới nơi đó.
Sau đó lại có tiếng nổ, trên một đường thẳng từ Tây Lĩnh ra ngoài hai trăm dặm, tất cả rừng núi sông ngòi, sơn cốc bắt đầu bùng nổ. Đó là ảnh hưởng do hai người chiến đấu lan đến, người tu tiên ở trên đường thẳng ấy, dù là Kim Đan Chân Nhân cũng khó lòng thoát chết.
Sau đó dao động cũng đã tới phía Đông cách ba trăm dặm, lập tức mọi người biến sắc. Nếu nó lan tới nơi này mọi người chết chắc, đây là họa trời.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vân Tử Trang lo lắng vạn phần la lớn:
- Mau lên phi xa!
Tùng Tuyền Chân Nhân nghe vậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua đại chiến kịch liệt ở xa xa dường như cố gắng chống lại ham muốn, sau đó cũng không quay đầu lại hô:
- Không còn kịp rồi, nguyên khí hỗn loạn, phi xa không chở được nhiều người, các ngươi tuân theo thiên mệnh, tự mình trốn đi thôi.
Còn chưa dứt lời, Tùng Tuyền Chân Nhân tỏ ra vô cùng quyết đoán, phất ống tay áo cuốn lấy ba người Phong Linh Tĩnh, Phùng Liên Liên, Thành Lam phóng nhanh về phía xa xa. Bọn Vân Tử Trang thân là Trúc Cơ kỳ có thể tự bảo vệ mình, nhưng những người khác hoàn toàn bị lão bỏ mặc. Lão không phi hành trên không, mà là chạy gấp trên mặt đất, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Vân Phàm Chân Nhân muốn lôi đi con lão Thủy Tiệm Sinh đi, nhưng không ngờ Thủy Tiệm Sinh lại nói:
- Phụ thân người mang bọn họ đi đi, con có biện pháp của mình.
Vân Phàm Chân Nhân nghe vậy trước tiên là giận dữ, sau đó lộ vẻ khó hiểu nhìn Thủy Tiệm Sinh, như muôn nói gì. Thủy Tiệm Sinh bỗng nhiên khẽ mấp máy môi, nhưng không nghe thấy thanh âm vang lên.
Thần sắc Vân Phàm Chân Nhân thoáng động, liếc mắt nhìn sang Dư Tắc Thành một cái, sau đó không nói chuyện này nữa, chỉ gật đâu:
- Được rồi, con hãy tự lo cho mình.
Sau đó lão giơ tay nắm lấy Vương Thư Nguyên, Lôi Băng Vân. nhanh chóng bay về phương xa. Còn lại Dư Tắc Thành, huynh đệ họ Long, cốt Luân Tề Văn coi như bỏ mặc. Bọn Dư Tắc Thành cùng ba người Vân Tử Trang, Mục Phương Hạ. Thủy Tiệm Sinh vội vàng chạy lên vân xa, điều khiển vân xa bay thấp dưới mặt đất chạy trốn ra xa.
Vân xa được Vân Tử Trang, Mục Phương Hạ điều khiển, bay với tốc độ tối đa. Bọn họ không dám bay cao, dán sát mặt đất phi hành, giống như một đám mây đen bay là là sát mặt đất. Nhưng bay đi chua được ba mươi dặm, chợt nghe tiếng vang từ trên không truyền đến:
- Tinh Thần Vô Lượng!
Sau đó trên không trung, vô số ngôi sao rơi xuống. Dường như không trung vỡ nát, như có mưa sao băng đang rơi xuống, nơi đó chính là nơi đại chiến đaNa Diễn ra. Đồng thời ở nơi đó cũng có tiếng niệm pháp quyết rung động thiên địa của Đạp Tuyết Chân Nhân truyền đến:
- Người khác cười ta quá cuồng điên
Ta cười, người có hiểu vì sao
Chẳng thấy mộ của hào kiệt Ngũ Lăng đó
Không hoa, không rượu, bị san bằng làm ruộng cày.
Theo tiếng niệm chú của y vang lên, lập tức nơi đó Ngũ Hành nghịch chuyển, cực quang vạn đạo. Vô số sao băng do chân nguyên hóa thành bị bắn ngược trở lại, lập tức rơi loạn xạ xuống trong phạm vi ba trăm dặm. Chỉ thấy giữa không trung từng ngôi sao băng bị bắn ngược rơi xuống, rơi trúng chỗ nào chỗ đó núi sụp, đất lở, mặt đất quay cuồng.
Đây... đây là họa tròi ư... Dư Tắc Thành giật mình nhìn hết thảy, thật là đáng sợ, đây cũng là cảm nhận của Càn Ma Linh Tôn giáo khi mình hủy diệt bọn họ...
Nguyên Anh Chân Quân thật sự là hùng mạnh, có thể khống chế thiên địa nguyên khí, làm theo ý mình. Bất quá xem ra Vô Lượng Chân Nhân và Đạp Tuyết Chân Nhân vẫn còn yếu hơn con rối Nguyên Anh một ít, bởi vì bọn họ không thể khống chế chân nguyên năng lượng do mình phát tán, mà con rối Nguyên Anh có thể khống chế hoàn hảo chân nguyên năng lượng của mình, tuyệt đối không để lãng phí một chút nào.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang nghĩ ngợi lung tung, một ngôi sao băng bị bắn ngược đúng vào vân xa bọn họ. Tuy rằng Vân Tử Trang liều mạng tránh né, lớn tiếng quát to:
- Mau, Phương Hạ mau rẽ, mau rẽ sang bên...
Nhưng bản thân Mục Phương Hạ bị trọng thương, chân nguyên yếu ớt căn bản không thể thao túng vân xa, vân xa chuyển hướng quá chậm, lập tức sao băng chân nguyên đập thẳng vào vân xa.
Trong khoảnh khắc sinh tử tồn vong này, Vân Tử Trang khởi động cấm chế. Ầm một tiếng, vân xa phân giải hóa thành bảy phần, trong mỗi phần có một người, bay tán loạn ra bốn phía, tránh thoát được một đòn chí mạng này. Đây chính là thủ đoạn phân giải hóa hợp để tự bảo vệ của vân xa.
Dư Tắc Thành được một đám mây bao bọc xung quanh giống như bóng cao su, hạ xuống một bên. Đám mây vừa rơi xuống mặt đất lập tức lăn hai vòng, sau đó mới từ từ dừng lại, sau đó đám mây này tự động trôi về một phía tụ tập lại, khiến cho thân hình Dư Tắc Thành lộ ra ngoài.
Dư Tắc Thành nhìn quanh bốn phía, thấy mình đang ở trong một sơn cốc, những người khác không biết đã về đâu. Cách đó không xa có một hố sâu trăm mét to tướng, chính là nơi vừa rồi sao băng chân nguyên kia hạ xuống tạo ra.
Bên kia còn đang chiến đấu kịch liệt, những tiếng nổ vang lên liên tục, Dư Tắc Thành không nói nhiều lời, Mi Tâm thoáng động, phi kiếm bay ra. Hắn giẫm lên phi kiếm, chạy trốn về phía trái ngược với địa điểm chiến đấu.
Trận chiến giữa hai người bọn họ làm cho thiên địa nguyên khí trở nên hỗn loạn vô cùng, rất nhiều người tu tiên không thể điều khiển pháp khí phi hành, nhưng Dư Tắc Thành không nằm trong số đó. Bởi vì hắn là Ngũ Hành Linh Căn, phi kiếm cũng là thuộc tính Ngũ Hành, bất kể chân nguyên thưa thớt mỏng manh, hỗn loạn đến mức nào, đối với hắn cũng không đáng kể gì. Hắn vẫn có thể hấp thu khống chế được năm loại chân nguyên lực của Ngũ Hành để duy trì phi hành.
Cứ như vậy Dư Tắc Thành bay ra mười dặm ngoài, lại một lần tiếng niệm chú âm vang truyền đến, lần này là liên tục hai lần: “Đại Hải Vô Lượng".
Những nơi đất thấp bắt đầu phun nước ra. Nước này phun ra thành những ngọn suối, trước sau Dư Tắc Thành vốn là sơn lĩnh bình nguyên, lúc này đã hoàn toàn trở thành một vùng nước mênh mông rộng lớn.
Sau đó lại có một tiếng niệm chú âm vang: “Hư Không Vô Lượng".
Sau chiêu Hư Không Vô Lượng này, không trung trở nên biến hóa hết sức đáng sợ, giống như cả không trung đã nằm dưới sự khống chế của Vô Lượng Chân Nhân, dần dần không trung biến sắc, biến thành u ám, giống như hư không, thậm chí toàn bộ sao trên trời đều hiện ra rõ rệt.
Trốn, chỉ có trốn, không thể quay đầu lại, Dư Tắc Thành mau chóng ngự kiếm, chạy trốn càng xa càng tốt. Lần này bay được tới hai mươi dặm, rốt cục phía trước không còn nước nữa. Đột nhiên thiên địa vạn vật tựa như sững lại, hoàn toàn trở nên yên lặng, sau đó chợt nghe bốn chữ vang lên:
- Chung Cực Vô Lượng!
ở xa xa có một điểm hào quang bộc phát, sau đó một trụ khí xông thẳng tận trời Dao động năng lượng khổng lồ từ nơi đó truyền đến, mặt đất hoàn toàn sụp đổ, lấy Tây Lĩnh làm trung tâm mặt đất xung quanh ba trăm dặm bắt đầu sụp xuống. Mặt đất run rẩy, ba trăm dặm đất trời nháy mắt biến cả hóa ruộng dâu, núi cao dần dần lún xuống, hóa thành vùng nước mênh mông. Dưới uy năng của hai vị cao thủ Nguyên Anh kỳ, từ dưới phun ra vô số suối nước, lập tức hình thành một hồ nước.
Dư Tắc Thành vừa đúng lúc chạy ra khỏi phạm vi này. Nhìn lại phạm vi mấy trăm dặm, hơi nước mờ mịt, dưới tác dụng của Huyết Nhãn thuật Dư Tắc Thành có thể mơ hồ thấy được trong phạm vi chừng trăm dặm. Di tích Tiên Tần kỳ dị trên Tây Lĩnh kia vẫn bình an vô sự, cho dù trải qua đại chiến như vậy vẫn không hề thương tổn.
Dư Tắc Thành dùng Huyết Nhãn Vọng Khí thuật quan sát thấy bên cạnh Tây Lĩnh có hai điểm ngưng kết nguyên khí rất lớn. Một điểm là Ngũ Hành luân hồi, nguyên khí mênh mông, hoàn toàn là một cơn lốc xoáy, hiệu lệnh thiên địa, lực lượng tự nhiên.
Một điểm khác giống như vô số linh khí ngưng kết lại một chỗ, đó là một chỗ hư vô, hoặc có thể nói là một chỗ vĩnh hằng.
Đây là vị trí của hai người Đạp Tuyết Chân Nhân và Tư Đồ Nhã, cho dù bọn họ chiến đấu như thế nào cũng không rời khỏi phạm vi Tây Lĩnh. Nếu rời đi sẽ bị người khác nhanh chân đến trước đoạt mất vậy trận chiến này không còn ý nghĩa gì. Bọn họ đang chuẩn bị chiêu công kích tiếp theo, một chiêu này chắc chắn là long trời lở đất.
Đúng lúc này, đột nhiên trên Tây Lĩnh vang lên một tiếng kêu trong trẻo. Đã đến giờ, sau một canh giờ Dư Tắc Thành không thu lại Tiên Tần Linh Dẫn, Tiên Tần Linh Dẫn rốt cục lại được tự do, nó sẽ tùy cơ phi hành, tụ do tự tại.
Tất cả hào quang trên Tiên Tần Linh Dẫn biến mất, ba trụ khí chân nguyên trên Tây Lĩnh cũng thu hồi, Tiên Tần Linh Dẫn kia sắp sửa bay đi, Đạp Tuyết Chân Nhân và Tư Đồ Nhã chuẩn bị tranh cướp.
Trong khoảnh khắc này, một đạo lưu quang bất chợt vọt lên, nháy mắt chộp lấy Tiên Tần Linh Dẫn sau đó phóng về phương xa. Người này độn thuật cực nhanh, phi hành đoạt bảo chỉ mất một chút thời gian, ngay tức khắc đã ra ngoài mấy trăm dặm. Y chính là Vô Ngân Chân Quân được Thần Long Tu Tiên liên minh cung phụng, Tử Nhật Thượng Nhân cho rằng mình có thể cướp đoạt được Tiên Tần Linh Dẫn chính là bởi vì có y ẩn nấp một bên.
Nhưng Tử Nhật Thượng Nhân thật không ngờ Vô Ngân Chân Quân lại bỏ mặc mình, cho dù nhìn thấy bọn họ bị người đánh chết cũng không chịu hiện thân cứu viện.
Quả thật Vô Ngân Chân Quân đã nhẫn nại đển cực điểm, cho dù Đạp Tuyết Chân Nhân và Tư Đồ Nhã đại chiến, y cũng chịu đựng được lực phá hoại dồn ép. Mãi đến khoảnh khắc Tiên Tần Linh Dẫn sắp sửa tùy cơ phi hành, y mới ra tay, sử dụng công pháp thân hóa vô ngân, điều khiển phi kiếm Thiên Lý Vô Ngân kiếm cướp đoạt Tiên Tần Linh Dẫn trước mặt hai đại cao thủ. Sau đó y bắt đầu liều mạng chạy trốn, hóa thành một luồng hào quang biến mất ở phương xa.
Đồng thời còn có ba đạo hào quang xông ra, một đạo trong đó chính là Hoan Hi Phật. Bọn họ đều là Nguyên Anh Chân Quân, tuy nhiên không phải là đối thủ của Đạp Tuyết Vô Lượng, cho nên ẩn núp trong chỗ tối, chờ đợi giờ phút này, nhưng vẫn chậm hơn một bước so với Vô Ngân Chân Quân, lại bị hai người Đạp Tuyết Vô Lượng ngăn trở.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đạp Tuyết Chân Nhân và Tư Đồ Nhã cùng nhau mắng:
- Khốn kiếp.
Dám cướp miếng ăn sắp vào miệng bọn họ, há đơn giản như vậy... Hai người lập tức thôi không chiến đấu, Đạp Tuyết Chân Nhân hóa thành một luồng huyền quang, Tư Đồ Nhã quát khẽ:
- Hành Vân Vô Lượng.
Lập tức hai người đuổi theo đạo hào quang kia, ba người còn lại cũng thi triển pháp thuật đuổi theo sau.
Trận đại chiến kinh thiên đã hoàn toàn chấm dứt, tuy nhiên đại họa trời đã hình thành. Lấy Tây Lĩnh làm trung tâm, trong phạm vi ba trăm dặm hoàn toàn biến thành một hồ nước rất lớn. Tây Lĩnh trở thành hòn đảo đơn độc bên trong hồ nước, không còn chút dấu vết gì của một ngọn núi trước kia.
Hai cao thủ Nguyên Anh Chân Quân rời đi, dần dần cả một vùng trời đất bỗng nhiên yên tĩnh lại, dường như một trận cuồng phong vừa lướt qua đây. Cả đất trời là một mảnh chân không, làm cho người ta hít thở không thông. So với trận đại chiến kinh khủng mới vừa rồi, sự yên tĩnh giữa cơn lốc xoáy càng làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngạt thở.
Nhưng khoảnh khắc này cũng không kéo dài lâu sau đó tiếng gào khóc kêu cứu vang lên, phá vỡ sự yên lặng này. Đám người tu tiên vây xem, bị ảnh hướng đại chiến lan tràn đến đã chết hết ba, bốn phần mười. Đám phàm nhân chậm chạp không kịp ly khai không còn một ai sống sót. Trong vùng nước mênh mông trăm dặm này, vô số xác chết trôi nổi bập bềnh, còn có một ít kẻ may mắn đang ngụp lặn dưới nước, kêu la cứu mạng.
Lúc này nguyên khí đã trở lại bình thường, không biết ai là người xuất hiện đầu tiên, hoặc là mọi người cùng nhau xuất hiện, vô số người tu tiên xuất hiện giữa không trung, bọn họ đang tìm kiếm thân nhân bằng hữu của mình.
Đột nhiên xa xa vang lên một tiếng nổ như tiếng mõ sớm chuông chiều, nháy mắt tất cả người tu tiên quay đầu bỏ chạy, liều mạng chạy trốn ra thật xa. Đại chiến mới vừa rồi đã khiến cho bọn họ vô cùng kinh hãi, giống như chim gặp cành cong, chỉ cần hơi có động tĩnh đã xoay người bỏ chạy.
Sau vài lần hô hấp mọi người phát hiện ra chỉ là sợ bóng sợ gió không có gì ngoài xác chết trôi theo dòng nước, nhưng lại không có chút động tĩnh gì, những cao thủ Nguyên Anh Chân Quân cũng không trở lại.
Vì thế ai nấy thở dài một hơi bắt đầu công tác của mình.
Trận tranh chấp Tiên Tần Linh Dẫn này xem như kết thúc, tuy nhiên ở xa xa vẫn có dao động truyền đến. Rất có thể là Nguyên Anh Chân Quân của Diệu Hóa tông ở Bắc Hải đại chiến Nguyên Anh Chân Quân của Xuất Khiếu tông. Cũng rất có thể là Vô Ngân Chân Quân bị người ngăn chặn, đang tiến hành đại chiến ở một nơi khác, tuy nhiên chuyện này bọn họ cũng không cần lo lắng.
Đột nhiên không trung trên mặt hồ có hai người tu tiên xảy ra tranh chấp, động thủ với nhau. Bọn họ đang vớt thi thể người tu tiên đã chết, trên những thi thể này có túi càn khôn, có pháp khí, hoàn toàn đáng để vớt. Những kẻ dám ở lại xem náo nhiệt, ai nấy cũng chỗ dựa của mình.
Lập tức chuyện này giống như là một tín hiệu, tất cả người tu tiên đều ý thức được rằng hồ nước này chính là một bảo tàng, lập tức vô số người tu tiên ở bên hồ bay lên, xông về phía hồ nước cướp đoạt túi trữ vật và pháp khí trên các thi thể, lại một trường tranh chấp hồn loạn bắt đầu.
Dư Tắc Thành nhìn hồ nước vừa hình thành trước mặt ngẫm nghĩ một chút, sau đó cùng ngự kiếm bay về phía hồ nước. Tuy hắn không muốn cướp bóc thi thể người tu tiên nhưng nếu đã gặp gỡ hắn cũng không ngại vùi lấp bọn họ làm phước. Đương nhiên người chết không cần vật phẩm, tự nhiên di vật thuộc về Dư Tắc Thành hắn.
Mặt khác hắn muốn quan sát hồ nước vừa hình thành này một chút. Vừa rồi còn là núi cao, bình nguyên, hiện tại đã là một hồ nước mênh mông, cuộn sóng liên tục... Đây quá thật là thương hải tang điền, thế sự vô thường, chỉ có thể thở dài, quả thật khó lòng tưởng tượng, sự thật trước mắt làm cho người ta khó có thể chấp nhận. Cho nên nhất định phải chính mắt xem cảnh tượng này cho cẩn thận.
Hồ nước này lấy Tây Lĩnh làm trung tâm rộng khoảng chừng hai trăm dặm. Hồ nước có hình tròn, Thiên Lan hà vốn chảy ngang nơi này hiện tại chảy chậm lại, trở thành nhánh sông rót vào hồ nước mới hình thành. Đồng thời ở bên kia hồ nước, nơi vốn là đòng chảy của Thiên Lan hà giờ đây đã trở thánh lối ra của hồ nước. Xem ra chuyện hồ nước hình thành nơi đây đã thành định cục, sẽ không khô cạn sau vài chục năm bởi vì không có nước chảy vào, khỏi phục lại hình dáng cũ.
Chỗ sâu nhất trong vòng hai trăm dặm là Tây Lĩnh, mặt đất bị vùi lấp sâu ước chừng một dặm. Càng tới gần bờ hồ nước hồ càng cạn, hơn nữa trong hồ còn có mấy hòn đảo hiện lên, chúng đều là những ngọn núi lớn trước kia, hiện tại trở thành đảo nhỏ trong hồ. Tuy rằng hồ nước vừa mới hình thành, nhưng nổi sóng thật lớn. Rất nhiều khúc gỗ trôi nổi bập bênh trên mặt nước, trên một ít khúc gỗ thật lớn có một ít thú nằm sấp. Chúng nguyên là sinh linh trên núi, cũng có một con hổ bám chặt lấy một khúc gỗ to, trên đầu nó có một con sóc. Bình thường sóc này quyết không dám mạo phạm oai hổ nhưng dưới uy trời kinh khủng như vậy nó cũng bất chấp tất cả. Dù là bản thân con hổ cũng bất chấp uy nghiêm, bất chấp sóc này chỉ biết bám lấy khúc gỗ thật chặt, không dám thả lòng.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay trong hồ, liên tục phát hiện năm cỗ thi thể người tu tiên, tìm được trong đó ba túi càn khôn, sau đó xuất một hóa cầu thiêu bọn họ thành tro. Hỏa cầu này có nhiệt độ cao nhất đạt tới một ngàn, khiến cho tất cả những thi thể gần đó cũng cháy rụi trong lửa đỏ.
Dư Tắc Thành bay được chừng ba mươi dặm, tìm kiếm một hồi chợt nghe có tiếng người kêu cứu. Hắn bèn hạ xuống phía dưới, chỉ thấy ba phàm nhân bám lấy một khúc gỗ đang ra sức liều mạng kêu cứu. Dư Tắc Thành hạ kiếm quang bay tới đó, không ngờ có một người trong đó nhìn quen thuộc vô cùng, chính là ban chủ gánh hát Thân Hải Phong.
Thân Hải Phong nhìn thấy Dư Tắc Thành lại cao giọng la lên cứu mạng. Hiện tại Dư Tắc Thành vẫn chưa thể ngự kiếm chở người, hắn bay vòng vòng quanh bọn họ, phát hiện bọn họ dùng dây thừng cột thân mình vào khúc gỗ bèn hô lớn:
- Ném dây thừng cho ta, ta kéo các ngươi lên bờ.
Thân Hải Phong lập tức hiểu ý Dư Tắc Thành, mọi người cởi dây thừng ra thấy không đủ dài, có người cởi y phục ra nối vào hợp thành một sợi dây dài, một đầu cột vào khúc gỗ sau đó dùng sức ném đầu kia cho Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành bay vọt tới đón lấy dây thừng, ngự kiếm phi hành lôi theo dây thừng, kéo bọn họ về phía bờ hồ.
Khúc gỗ được Dư Tắc Thành lôi kéo bắt đầu tiến tới dưới nước, Thân Hải Phong ôm khúc gỗ, đột ngột bật cười ha hả.
Dư Tắc Thành thầm nghĩ, phải chăng toàn bộ Thân Gia ban đã gặp nạn, chỉ có vài người bọn y có thể trốn thoát, cho nên Thân Hải Phong không tiếp nhận được thực tế phũ phàng này, đã mắc phải bệnh thần kinh?
Dư Tắc Thành đành phải lựa lời khuyên giải:
- Thân ban chủ, sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên. Bọn họ chết ở nơi này chính là vận mệnh của bọn họ, ngươi còn sống, còn có thân nhân cần cung cấp nuôi dưỡng, cũng không nên bi thương quá độ.
Thân Hài Phong sửng sốt, sau đó nói:
- Ân công, ngươi hiểu lẩm rồi, ngày hôm qua phát hiện ra có chuyện khác thường, ta đã lệnh cho bọn họ lập tức rời đi, đi ngay trong đêm tối. Bọn họ hẳn là không có chuyện gì, chắc chắn không gặp phải kiếp nạn lần này.
- Ta và vài huynh đệ ở lại định xem náo nhiệt một phen, quả nhiên chúng ta ở lại là rất đúng, không ngờ có thể nhìn thấy thần uy của Tiên Nhân ở nơi này, hơn nữa còn giữ được mạng sau họa trời, chuyện này quả thật may mắn hơn bất cứ chuyện gì khác.
Một người khác nói:
- Đúng vậy, sống như vậy thật là đáng giá. Tiên Nhân đại chiến, đất bằng hóa hồ nước, thật sự là đáng giá, về nhà đủ để khoác lác cả đời. Đáng tiếc lão Ngũ đang chạy trốn bị đá rơi trúng mà chết...
Thân Hải Phong nói:
- Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên, phải nhận mệnh thôi...
- Ân công, chúng ta cũng có Mã Giáp thần phù trong tay, cho nên mới ở lại đây xem. Không ngờ khi họa trời bắt đầu Mã Giáp thần phù này hoàn toàn không có hiệu quả. Chúng ta chỉ có thể liều mạng chạy, may là chúng ta đứng xa cho nên thoát.
- Sau hồ nước chảy ngược, chúng ta bơi được mười dặm thật sự không bơi nổi nữa, lão Ngũ đã chết đuối vào lúc ấy. Đúng vào lúc chúng ta tuyệt vọng, ân công đã đến cứu bọn ta, thật sự là vạn phần cảm tạ.
- Lúc nãy ta mới cười to là vì nghĩ đến trong vòng năm năm tới, ta sẽ làm ra một hoa thuyền trong hồ này, bắt chước loại hoa thuyền mua vui của hai châu Tô Hàng, sẽ tìm một ít cô nương già có trẻ có, biết đàn ca hát xướng ở Dương Châu tới. Khi đó ta nhất định sẽ kiếm tiền đầy túi cho nên không nhịn được mới bật cười.
Dư Tắc Thành than dài một tiếng, biết nói thế nào đây... Hiện tại vẫn còn chưa thoát ra khỏi nguy hiểm mà đã bắt đầu tính kế làm thế nào để kiếm tiền trên hồ này, tính thích ứng với tình huống của người này thật là mạnh mẽ.
Tuy nhiên suy nghĩ kỹ lại, quả thật đúng là như thế. Người ta phải biết nhìn xa trông rộng, biến chuyện bị động thành chuyện chủ động, biến bất lợi thành có lợi, như vậy mới có thể tiến xa hơn, mới có thể bước lên cao hơn.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Dư Tắc Thành thầm gật đầu, đang muốn nói, đột nhiên phát hiện ra trên không phía trước có hai người tu tiên đang bay vòng vòng gần sát mặt nước, cả hai không ngừng thi pháp công kích người dưới nước, nào là Hỏa cầu thuật, Băng cầu thuật bay loạn xạ.
Dưới nước có một người đang dìu một lão nhân đã hôn mê, một tay điều khiển pháp khí không ngừng công kích hai người trên không.
Lão nhân đang hôn mê kia không ngờ là vị lão sư phụ ở Bổ Thiên Các từng sửa kiếm cho Dư Tắc Thành, người dìu lão chính là đồ đệ của lão, chưởng quỹ Bổ Thiên Các.
Dư Tắc Thành lập tức hét lớn một tiếng:
- Đệ tử sáu phái Thủy Vân tông ở đây, hai người kia mau mau đứng lại, các ngươi muốn làm gì? Sư huynh, sư huynh Vân Tử Trang sư huynh, mau tới đây, nơi này có người đang hành hung...
Trong lúc kêu gọi dừng tay Dư Tắc Thành nghịch chuyển Huyết Cương quyết, phóng xuất chân nguyên lực tối đa. Hai người kia nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, vốn muốn giết người diệt khẩu, nhưng nhìn thấy Dư Tắc Thành điều khiển phi kiếm, thấy chân nguyên lực trên người hắn, cả hai bèn liếc nhìn nhau, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Dư Tắc Thành thở dài một hơi, có thể không đánh vẫn tốt hơn. Tuy rằng hai người này vẫn chưa đạt tới cảnh giới Trúc Cơ nhưng có thể ngự khí phi hành, sử dụng pháp quyết, chuyện này mình không làm được. Nếu bọn họ muốn giết người diệt khẩu, mình đánh không lại chạy trốn là không thành vấn đề, nhưng bọn Thân ban chủ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Dư Tắc Thành kéo khúc gỗ kia đến bên cạnh, gọi to:
- Tiền bối, tiền bối, bọn họ đi rồi, ông cũng nắm lấy khúc gỗ đi, ta sẽ kéo các người cùng vào bờ một thể.
Chưởng quỹ nhìn thấy Dư Tắc Thành, tỏ ra ngập ngừng một chút. Dư Tắc Thành đã kéo khúc gỗ tới bên cạnh y. Dưới sự trợ giúp của Thân ban chủ y kéo vị Tôn lão sư phụ Bổ Thiên Các đặt lên khúc gỗ sau đó những người này được Dư Tắc Thành kéo đi.
Lộ trình ba mươi dặm, bởi vì kéo khúc gỗ cho nên Dư Tắc Thành không bay nhanh được. Tuy nhiên sau khi bay được hơn mười dặm vị chưởng quỹ Bổ Thiên Các kia bèn ngự khí bay lên hợp lực cùng Dư Tắc Thành kéo dây thừng. Rất nhanh mọi người đã đến bờ hồ, bỏ lên trên bờ.
Những người này đều ngã lăn trên mặt đất, miệng thở hồng hộc. Thật không ngờ người thứ nhất đứng dậy lại là Thân Hải Phong, sau khi y đứng lên bèn ôm quyền vái tạ Dư Tắc Thành:
- Ân công, đại ân không thể nói bằng lời...
Nói xong cúi đầu thật sâu, Dư Tắc Thành giữ y lại:
- Mọi người quen biết chính là duyên phận, cảm tạ gì chứ...
Thân Hải Phong dùng sức đá đá hai huynh đệ của mình:
- Mau đứng lên bái tạ.
Hai người kia đứng lên bái tạ, Thân Hải Phong nhìn hồ nước mênh mông, thần sắc thay đổi liên tục.
Cuối cùng y cắn răng nói:
- Ân công, huynh đệ chúng ta phải đi rồi, hiện tại chính là thời điểm tốt. Hồ nước này mới vừa hình thành, cơ hội kinh doanh vô số, chúng ta đi trước người khác một bước, tương lai có thể kiếm tiền đầy túi. Có lẽ có tiên duyên, cứu được một người tu tiên, cho nên cái gì chúng ta cũng có. Cho nên xin ân công thứ lỗi, chúng ta có thể đi trước một bước chăng?
Dư Tắc Thành cười nói: .
- Vậy ngươi còn không mau đi đi, cơ hội khó được. Sau này chúng ta hữu duyên tái kiến.
Thân Hải Phong ôm quyền, kéo hai huynh đệ chạy đi nhưng y chạv được hơn mười thước lại trở về, đột nhiên lấy ra một túi càn khôn, nói:
- Ân công, đây là chúng ta tìm được trên người một người tu tiên chết trước mắt chúng ta trên đường chạy trốn. Tính ra chúng ta cũng không có khả năng mở được tiên vật này thay vì cho người khác, chẳng bằng ân công hãy giữ lấy, coi như lễ vật tạ ơn của chúng ta.
Dư Tắc Thành cười thu lấy, ôm quyền cáo biệt, ba người nhanh chóng chạy đi. Dư Tắc Thành cũng bị ý chí bất khuất của bọn họ cuốn hút, đấu chí trong lòng bất giác sục sôi.
Lúc này chưởng quỹ bắt đầu cứu chữa cho sư phụ mình, rốt cục vị Tôn sư phụ cũng tỉnh lại. Lão đứng quá gần, khi họa trời bắt đầu vì bảo vệ đồ đệ liều mạng chạy trốn, cuối cùng nguyên khí hao hết mới hôn mê bất tỉnh.
Tôn sư phụ tỉnh lại, quan sát hoàn cảnh trước mắt một chút, sau đó nhắm mắt không nói, một lúc lâu sau mới mở bừng mắt, kêu to:
- Được rồi...
Sau đó đứng lên nói với Dư Tắc Thành:
- Đại ân không thể dùng lời cảm tạ, đây là kim bài của Bổ Thiên Các chúng ta, nếu sau này ngươi có chuyện gì cần, có thể lấy kim bài này đến Bổ Thiên Các tìm ta. Tôn Uy này muôn thác không từ.
- Thanh phi kiếm này cũng cho ngươi, lần trước ta thấy phi kiếm của ngươi bất quá chỉ là phi kiếm nhị giai, đây là phi kiếm tứ giai Khúc Trực. Chính là ân sư ta truyền cho ta, nay tặng cho ngươi để tỏ lòng cảm tạ.
- Đồ đệ, chúng ta đi thôi, lập tức trở lại Bổ Thiên Các. Trận chiến giữa bọn họ vừa rồi khiến cho ta cảm ngộ rất nhiều, ta muốn về sơn môn bế quan, đột phá Kim Đan.
Ánh mắt tên chưởng quỹ nhìn thanh phi kiếm kia với vẻ thèm thuồng, nói:
- Huynh đệ này, kiếm này là phi kiếm tinh phẩm do Thiên Cơ cốc luyện chế, tên nó ngầm mang ý nghĩa: “Mộc (gỗ) là Khúc Trực. Giữ lấy Trực (thăng), không cầu Khúc (cong)”. Ca ca ta dòm ngó nó đã lâu nhưng su phụ không cho ta, ngươi cẩn phải đối xử thật tử tế với nó.
- Đúng rồi, ca ca tên là Tôn Giai, về sau ngươi có việc chỉ cẩn đến bất cứ cửa hàng nào của Bổ Thiên Các báo ra danh hiệu của ta bọn họ ắt sẽ nể mặt.
Tôn sư phụ vỗ đồ đệ của mình, sau đó ngự khí vọt lên, không nói thêm câu nào nữa, mang theo Tôn Giai phi hành xa dần.
Dư Tắc Thành nhìn thanh phi kiếm Khúc Trực, nhớ lần đó mình sửa chữa Thanh Long Nguyệt Hoa kiếm, nhất định là Tôn sư phụ cho rằng mình thích phi kiếm hệ Mộc cho nên cho mình thanh Khúc Trực này.
Kiếm này dài chừng hai thước, rộng một tấc, thân kiếm thon thả thẳng tắp, không cong chút nào, hiển lộ khí thế ngút trời. Bề ngoài mơ hồ có vô số tinh quang xanh thẫm chớp động, thân kiếm nhẹ nhàng run run, có vô số hào quang lóng lánh toát ra từ thân kiếm, sau đó chậm rãi tiêu tan giữa không trung. Đây là bảo vật vô cùng đẹp đẽ.
Dư Tắc Thành thu phi kiếm Khúc Trực và bốn túi càn khôn vào thế giới Bàn cổ, coi như hắn có được một không gian trữ vật rất lớn, về sau không cần lo lắng về chuyện trữ vật.
Không biết những người khác thế nào rồi, vân xa phân giải, mọi người phân ra tứ tán, không biết mọi người có thể tránh thoát một kiếp này chăng... Hy vọng tất cả mọi người bình an vô sự, nhưng tốt nhất là Thủy Tiệm Sinh hữu sự... Tuy nhiên tên khốn này cùng có chút khí phách, phụ thân muốn mang y rời khỏi, không ngờ y lại cự tuyệt, thật sự là khó có thể tưởng tượng.
Dư Tắc Thành nhìn mặt hồ do dự không biết có nên tiến vào trong hồ một lần nữa để xem còn có thể tìm được thứ tốt gì không. Tuy nhiên vừa rồi hắn đã lục soát khắp phạm vi xung quanh đây ba mươi dặm, xem ra nếu đi tìm tiếp ắt sẽ phải xâm nhập hồ nước.
Nhưng nghĩ đến phi kiếm tứ giai Khúc Trực tuyệt đẹp, trong lòng Dư Tắc Thành nóng lên, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, tìm, nhất định phải tiếp tục tìm kiếm.
Dư Tắc Thành vừa muốn ngự kiếm bay vào hồ nước, bất chợt trong hư không xuất hiện một thanh phi kiếm đâm xéo về phía hắn. Thanh kiếm này đâm tới đột ngột vô cùng, tốc độ rất nhanh, đâm thẳng vào cổ Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành căn bản không kịp phản ứng nhung Mi Tâm hắn chợt nóng lên. Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm tự động bay ra, nháy mắt xuất ra một kiếm chặn đứng đòn công kích phi kiếm của đối phương. Trong khoảnh khắc phi kiếm va chạm vào nhau, Dư Tắc Thành hoàn toàn có thể cảm giác được phi kiếm của đối phương là phi kiếm ẩn chứa hai loại thuộc tính. Cảm giác này hết sức huyền diệu, khó lòng giải thích, với tu vi cảnh giới bản thân Dư Tắc Thành, chuyện này tuyệt đối không thể cảm giác được. Nó phát ra từ sâu trong linh hồn, nói đúng hơn là cảm giác của thế giới Bàn cổ vô thượng.
Sau khi phi kiếm của đối phương bị ngăn trở, lập tức biến hóa, định hóa thành một luồng hơi nước tiếp tục đánh tới Dư Tắc Thành. Phi kiếm Dư Tắc Thành lại xuất kích, thuộc tính của phi kiếm lập tức biến đổi, Ngũ Hành hóa hợp, Kim Thủy Mộc biến mất biến thành hai thuộc tính Hỏa Thổ, lập tức khắc chế phi kiếm đối phương, ngăn cản lại.
Phi kiếm tiếp tục biến hóa, khởi động một pháp thuật trung tâm trong đó, phi kiếm lập tức hóa thành một long trảo. Nó chộp ra một trảo bắt lấy phi kiếm của đối phương, Hỏa khắc Kim, Thổ khắc Thủy, sau đó Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm lại sinh ra một hành nữa, hành Mộc xuất hiện, Thủy sinh Mộc, uy năng hệ Mộc bắt đầu hấp thu chân nguyên hệ Thủy của đối phương. Sau đó chuyển hóa chân nguyên, Mộc sinh Hỏa tăng thêm chân nguyên năng lượng cho phi kiếm hệ Hỏa của mình.
Lập tức một tiếng kêu ngạc nhiên thán phục vang lên, sau đó một cỗ uy áp ngút trời giáng xuống trên người Dư Tắc Thành. Đây là uy áp do cao thủ Trúc Cơ kỳ phóng xuất, chí ít cũng là cảnh giới Dung Hợp, hàm lượng chân nguyên cao hơn Dư Tắc Thành gấp trăm lần. Bất kể Dư Tắc Thành có muôn vàn bản lĩnh, bao nhiêu năng lực, cũng không thể phát huy ra được chút nào, chỉ có thể đứng thẳng nơi đó không thể nhúc nhích.
Lúc này một người đột ngột xuất hiện, chính là Thủy Tiệm Sinh, y nở nụ cười lạnh, nhìn chăm chú Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành bị uy áp của y làm cho bất động không thể nhúc nhích. Tuy rằng phi kiếm của hắn ngăn trở được phi kiếm Kim Thủy Phong Mang kiếm của đối phương nhưng hiện tại hoàn toàn không có tác dụng. Không có chân nguyên duy trì, phi kiếm lập tức suy yếu kiếm quang, long trảo biến mất lập tức bị đối phương khống chế.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thủy Tiệm Sinh đi nhanh hai bước tới trước mặt Dư Tắc Thành lấy ra một vật, vật này giống như một mô hình ngôi nhà bằng đá, chỉ to bằng nắm tay, hình dáng cổ xưa.
Y niệm chú ngữ, lập tức mô hình ngôi nhà bùng lên sinh ra một đạo kết giới, bao phủ hai người vào trong phạm vi hai trượng.
Sau đó Thủy Tiệm Sinh nhìn quanh quất, chỉ sau ba lần hô hấp. Tùng Tuyền Chân Nhân chợt xuất hiện ở nơi này. Lão quan sát khắp nơi giống như đang tìm gì đó, thậm chí đi xuyên qua hai người bọn họ, nhưng không hề nhìn thấy bọn họ, cuối cùng phi thân đi mất.
Thủy Tiệm Sinh cười như điên cuồng:
- Ha ha ha, thật sự là hảo bảo bối, không có uổng phí tất cả linh thạch dự trữ của ta chút nào. Vật của Vạn Lý Vân Du tông gì đó thật là hữu dụng, ngay cả cao nhân Kim Đan kỳ cũng không thể phát hiện chúng ta tồn tại.
- Dư Tắc Thành, có lẽ ngươi không ngờ cũng có ngày nay, ta phải Đông Xuyên Ngũ Hổ tới giết ngươi, cũng không thể thành công, tiểu tử ngươi quả nhiên có chút bản lãnh.
- Vì thu thập ngươi, cho nên ta không đi cùng cha ta chính là vì ngươi đó.
Trời ơi, hóa ra tên khốn này không rời đi cùng phụ thân y chính là vì muốn giết mình. Không biết mình đã đắc tội y ở điểm nào mà y ép bức mình tới mức cùng cực như vậy... Y cũng đã gặp qua Vạn Lý Vân Du tông Lưu Nhất Phàm, chẳng lẽ là y cũng có họa sát thân?
Dư Tắc Thành lạnh lùng nói:
- Lưu Thi Vận đã bị người cướp đi, hết thảy những gì ngươi làm chỉ uổng phí tâm cơ.
Thủy Tiệm Sinh sửng sốt nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì vậy, bọn họ có Bắc Đẩu Toàn Không Hạm bảo hộ, ai có thể cướp Lưu Thi Vận đi? Chỉ bày điều nói hươu nói vượn...
Dư Tắc Thành tiếp tục nói:
- Thật sự nàng đã bị người khác cướp đi, Bắc Đẩu Chân Quân đã đối chưởng với người ấy, rốt cục bị thương, còn mang tặng cả tôn tử của lão, van cầu người ta mang đi. Đối phương đã mang cả Lưu Thi Vận và Phạm Đông Lưu đi rồi.
Thủy Tiệm Sinh há to miệng, mặt tỏ vẻ không tin sau đó nổi trận lôi đình mắng:
- Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp! Trên người Lưu Thi Vận ẩn tàng Tuệ Căn của khí Tử Cửu Thiên Kiếp, cha ta đã che giấu hoàn toàn, không hề nói cho ai biết.
- Kiếp trước nàng ắt là Tiên Nhân độ kiếp phi thăng thất bại, chỉ cần nàng đạt tới cảnh giới Kim Đan, ta cùng nàng kết thành phu thê có thể dùng bí pháp hấp thu khí Tử Cửu Thiên Kiếp trên người nàng. Lúc ấy đừng nói là Nguyên Anh, dù là Phản Hư ta cũng có thể đột phá. Vì sao... vì sao ông trời đối xử với ta như vậy...
Thủy Tiệm Sinh kêu to đầy tức tối, hóa ra y thích Lưu Thi Vận là vì mục đích này, không chỉ đơn thuần là ái tình nam nữ. Y phát tiết cơn tức tối một hồi sau đó nhìn thẳng Dư Tắc Thành:
- Là tại ngươi, tất cả cũng tại ngươi, ta phái Đông Xuyên Ngũ Hồ giết ngươi, kết quả bọn họ đều bị ngươi xử lý. Tiểu tử ngươi giỏi thật, ta coi trọng ngươi như vậy, kết quả vẫn còn đánh giá ngươi quá thấp.
- Phải chăng phi kiếm này của ngươi lấy được trong Di tích Tiên Tần, nếu không ngươi làm sao biết Tiên Tần Linh Dẫn sẽ tự động bay đi? Vì sao ngươi xuống ảo trận bên dưới Tây Lĩnh lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, xem ra nhất định là ngươi đã tiến nhập Di tích Tiên Tần.
Dư Tắc Thành đáp lại:
- Phi kiếm này là ta mua được từ chỗ Lưu Nhất Phàm, Di tích Tiên Tần là cái gì, ta chưa từng tới qua.
Thủy Tiệm Sinh cau mày nói:
- Lưu Nhất Phàm? Tên này nghe rất quen...
Dư Tắc Thành nói:
- Chẳng phải bảo vật của ngươi cũng là mua được ở chỗ y hay sao?
Thủy Tiệm Sinh nói:
Hóa ra là y, tên bán dạo của Vạn Lý Vân Du tông. Y đồng ý bán cho ta một món nhưng giá cả lại vô cùng đắt đỏ. Ta bèn xuất ra một kiếm chém y, cướp đi toàn bộ vật phẩm của y.
- Bảo vật này tên là nhà lao Thái Huyền có thể đột ngột xuất hiện, đưa hai ta vào trong phạm vi hai trượng vuông này. Hiện tại chúng ta không còn thuộc về thế giới trước kia, cho dù cao thủ Nguyên Anh đi ngang qua người chúng ta cũng không phát hiện được chúng ta, đây quả thật là bảo bối vào hàng thượng đẳng.
- Phải chăng ngươi lấy làm kỳ không hiểu vì sao uy áp của ta lại kéo dài hung mãnh như vậy, làm cho ngươi muốn động cũng không thể động? Nói cho ngươi biết, đây là uy lực của nhà lao Thái Huyền, ở trong này có thể nâng cao uy áp của ta lên gấp mười lần, đi vào được nhưng ra không được.
- Cho dù không có Lưu Thi Vận, không có Di tích Tiên Tần gì đó tiểu tử ngươi cũng chết chắc rồi. Ngươi cùng tên khốn Vân Tử Trang kia thông đồng với nhau, tương lai ắt là đại địch của ta, cho nên ngươi phải chết. Tuy nhiên trước khi ngươi chết, để ta xem qua trí nhớ của ngươi, xem ngươi rốt cuộc có từng đi qua Di tích Tiên Tần chưa.
Nói xong, tay phải Thủy Tiệm Sinh xuất ra một đóa điện thạch hỏa hoa, đóa hỏa hoa này quấn quanh tay y, y còn nói thêm:
- Đây là Vấn Tâm Thú, phun nó ra ta có thể biết được ký ức của ngươi. Đương nhiên về sau ngươi sẽ trở thành mất trí bất quá như vậy đối với ngươi cũng tốt, làm một tên ngốc, tránh cho đến lúc luyện hồn ngươi sẽ chịu đau đớn khó mà nhịn được.
Nói xong tay phải Thủy Tiệm Sinh liền vươn về phía đầu Dư Tắc Thành, trên mặt y lộ ra nụ cười như điên dại, vẻ anh tuấn tự nhiên, phóng khoáng trước kia đã hoàn toàn biến mất, hiện tại trông y tàn bạo hung ác chẳng khác gì ma quỷ.
Dư Tắc Thành bình tĩnh nhìn vấn Tâm Thú trong tay đối phương, mặt không lộ vẻ sợ hãi chút nào ngược lại khóe miệng hắn khẽ cong lên dường như đang cười nhạo Thủy Tiệm Sinh vậy.
Dư Tắc Thành đã vận lực, uy áp này quả nhiên hùng mạnh vô cùng, nhưng Dư Tắc Thành không sợ, vốn hắn đã dồn hết toàn bộ huyết khí của mình vào trong miệng, chỉ cần Vấn Tâm Thú trong tay đối phương ấn lên đầu mình, hắn sẽ phun ra một búng huyết ô, phá công pháp này khiến cho y phải tẩu hỏa nhập ma.
Búng huyết ô này cũng không phải là bình thường, Dư Tắc Thành đã chuẩn bị trả giá bằng cách tự bạo Huyết Yểm Chi Tâm, phun ra búng huyết ô này, không phải ngươi chết chính là ta chết, cho dù mình chết cũng phải phun cho y một thân đẫm máu.
Thủy Tiệm Sinh nhìn thấy nét cười cợt trên mặt Dư Tắc Thành, không hề lộ vẻ cầu xin tha thứ. Nét cười này vô cùng ngứa mắt, lập tức Thủy Tiệm Sinh nổi giận, trong cơn giận dữ lộ ra ánh mắt hung tàn, tay phải y càng nhanh hơn nữa.
Trong khoảnh khắc tay phải Thủy Tiệm Sinh sắp sửa tiếp xúc với đầu Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành vừa định phun Huyết ô thuật ra, bất thình lình một chiếc thuẫn bảo vệ xuất hiện, hất tay Thủy Tiệm Sinh văng ra.
Lập tức cả hai người đều giật mình kinh hãi, chính là Thập Nhị Định Thân Phù mà trước kia Dư Tắc Thành lấy được của Lục Thủ Chân Quân. Món pháp khí này Dư Tắc Thành vẫn đeo trên cổ sau đó hắn cũng quên bẵng đi. Cho dù là lúc con rối Nguyên Anh rót năng lượng vào cũng không nhớ tới, thật không ngờ đúng vào lúc này nó lại tự động bảo vệ Dư Tắc Thành.
Thủy Tiệm Sinh cười nói:
- Không thể ngờ rằng ngươi còn có thứ này. Được, được lắm, có được phản ứng với vấn Tám Thú của ta tự động phòng ngự, bảo vật này chỉ có Chân Nhân Kim Đan mới có thể luyện chế, chính là đồ tốt.
Nói xong y dùng tay phải không chứa chân nguyên lực gỡ Thập Nhị Định Thân Phù xuống, cầm trong tay ngắm nghía, sau đó mới nói:
- Lần này để xem ai cứu được ngươi.
Nói xong, y lại giơ tay ra, sắp sửa chạm vào đầu Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành vừa định phun huyết ô ra...
Đúng vào khoảnh khắc này tiếng kiếm ngâm ong ong vang lên, sau đó một điểm quang hoa xuất hiện trước ngực Dư Tắc Thành. Điểm quang hoa này dường như dung hợp tất cả thời gian lại thành một điểm, Sát Na này cũng tức là vĩnh hằng. Đây chính là phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa.
Phi kiếm bay ra, nhẹ nhàng điểm vào trán Thủy Tiệm Sinh một cái sau đó trở về cơ thể Dư Tắc Thành.
Thủy Tiệm Sinh cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể của mình, miệng lẩm bẩm:
- Trời ơi, đây là thứ quỷ quái gì vậy?
Dư Tắc Thành đáp lại:
- Phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa, lấy được trong Tiên Tần động phủ.
Sắc mặt Thủy Tiệm Sinh tỏ ra vô cùng thư thái, sau đó từ đỉnh đầu y xuất hiện một vết máu, vết máu này chậm rãi kéo dài xuống phía dưới. Hơn nữa vết máu này càng lúc càng to ra, rốt cục kêu phụt một tiếng, huyết quang phun ra như điên cuồng. Lấy Mi Tâm Thủy Tiệm Sinh làm trung tuyến, thân thể y bị chia làm hai nửa vô cùng ngay ngắn chỉnh tề.
Máu tươi phun tung tóe, Dư Tắc Thành lập tức bị máu tươi nhuộm đẫm thân người. Thi thể ngã lăn ra, rốt cục Thủy Tiệm Sinh đã chết.
Nhà lao Thái Huyền kia mất đi chân nguyên duy trì bắt đầu trở nên vặn vẹo. Cảnh sắc xung quanh Dư Tắc Thành bắt đầu mơ hồ hiện ra, xem ra hắn đã trở về thế giới thật.
Dư Tắc Thành vội vàng chộp lấy nhà lao Thái Huyền, rót chân nguyên vào trong đó. Tình thế hiện tại vô cùng nguy hiểm, hắn đã giết chết Thủy Tiệm Sinh, nếu tin tức này tiết lộ ra ngoài, không cần biết hắn giải thích thế nào đó cũng là đại họa tày trời, bây giờ chỉ còn một cách duy nhất là hủy thi diệt tích.
Nhà lao Thái Huyền này cũng có chỗ hay, chỉ cần đưa chân nguyên vào sẽ có hiệu dụng. Trước tiên Dư Tắc Thành thu lại Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm, cả Kim Thủy Phong Mang kiếm của Thủy Tiệm Sinh.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào