Tuy Hàn Mạc rất ngưỡng mộ các thủ thuật tra tấn của Tây hoa thính, nhưng vẫn phải thừa nhận những thủ thuật đó cũng có phần hơi tàn nhẫn. Dẫu sao hắn cũng mới 18 tuổi, chưa đủ lạnh lùng để có thể khoanh tay đứng nhìn những cảnh tra tấn quỷ khốc thần sầu. Vì thế việc lấy khẩu cung trong phòng tra tấn hoàn toàn giao phó cho Lý Cố. Lý Cố quả nhiên không làm Hàn Mạc thất vọng, ngày hôm sau Hàn Mạc đã có được những thông tin đầu tiên.
Lúc này Hàn Mạc đang ở trong phòng hồ sơ dưới mật thất, trước mặt là Lý Cố đang trình báo tình hình.
- Những tên Hắc Kỳ này lẻn vào thành Yến Kinh năm ngày trước.
Lý Cố trình báo rõ ràng:
- Nếu không có sơ suất gì, chúng sẽ tập trung tại một nơi vào ngày mồng một tháng ba, tức là tám ngày sau.
- Tập trung?
Hàn Mạc nhíu mày:
- Chúng có bao nhiêu tốp người ngựa ?
- Chúng cũng không biết.
Lý Cố nói:
- Thần tin rằng bọn chúng không biết thật, vì Hắc kỳ giáo trước giờ có một quy tắc, bất kể có bao cánh binh mã, trước khi hành động, bọn chúng không những không biết nhiệm vụ cuối cùng là gì, mà thậm chí mình có bao nhiêu đồng bọn, chúng cũng không rõ.
Hàn Mạc dựa vào ghế, trầm tư, rồi hỏi:
- Chúng thích sát ta vì mục đích gì ? Mục tiêu hành động của chúng lần này chắc không phải là giết ta chứ? Ta đáng được chúng chú ý đến thế sao?
Lý Cố nói:
- Tuy không biết rõ mục đích thật sự của những kẻ này là gì, nhưng theo thuộc hạ phán đoán thì việc thích sát đại nhân, không phải là mục đích thật sự của chúng.
- Ồ!
Hàn Mạc nói:
- Chúng giải thích việc thích sát ta như thế nào?
- Chỉ là một mệnh lệnh!
Lý Cố bình tĩnh nói:
- Theo những gì chúng cung khai, đêm đó ngoài năm người bọn chúng, còn có một người khác ở hiện trường, đó chính là người chịu trách nhiệm cao nhất trong việc này.
Hàn Mạc cau mày nói:
- Còn có một người khác?
Điều này phải là ngoài sự dự đoán của hắn. Tối hôm đó xuất hiện năm kẻ áo đen này, sau đều bị nhóm Bạch Dạ Lang bắt lại, ngoài những kẻ này ra, không thấy kẻ nào khác tại hiện trường.
Lý Cố nói chậm rãi:
- Một nhóm Hắc Kỳ gọi là đao tổ, kẻ đứng đầu đao tổ gọi là đao ảnh. Đao tổ là bộ phận chủ lực trong Hắc kỳ giáo, nhiều thành viên nhất, chia làm rất nhiều tiểu đội, đứng đầu các tiểu đội là các Hắc kỳ hiệu, tất cả có tám Hắc kỳ hiệu. Lần đến Yến Kinh hành động này do một trong số Hắc kỳ hiệu đó dẫn đầu. Theo lời cung khai của chúng, đó là Hắc kỳ hiệu giỏi nhất trong đao tổ Hắc kỳ, hiệu là Kiền. Đêm hôm đó, người ra lệnh cho chúng tấn công đại nhân, chính là tên Hắc kỳ hiệu đội chữ Kiền này!
- Kiền đội?
- Chính phải. Tám tiểu đội, đặt tên theo tám phương bát quái, tất cả đến vài trăm người.
Lý Cố đáp:
- Có điều cụ thể có bao nhiêu người thì chúng không biết.
Tay Hàn Mạc cầm một cây bút lông, gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, mày cau lại suy xét:
- Nếu mục đích của những kẻ này không phải là thích sát ta, mà là có mục đích nào đó khác. Chúng ta khoan chưa nói mục đích thực sự là gì, riêng việc mạo muội hành thích ta, chẳng phải là dứt dây động rừng sao, làm lộ thân phận của chúng? Việc này có lợi gì cho hành động tiếp theo của chúng? Lẽ nào im hơi lặng tiếng mà hành động không tốt bằng để cho chúng ta biết được sự tồn tại của chúng?
Lý Cố cũng có vài phần nghi hoặc:
- Theo lý thì Hắc kỳ giáo làm việc trước giờ vẫn lén lén lút lút, hành động lộ liễu như thế này, thật là có hơi không bình thường!
Thực ra câu này rất thú vị, vì thế lực hắc ám của ba nước ai cũng làm cho hành động của mình trở nên thần bí khó lường, nhưng nói đến cách hành động của đối phương là lén lén lút lút lại tỏ vẻ căm ghét!
- Không phải là muốn thuận tay khử ta đó chứ?
Hàn Mạc chống cằm mỉm cười, nói:
- Hoặc là chúng không nghĩ rằng sẽ thất thủ, chẳng qua là hứng lên, tiện tay xử lí một quan viên quý tộc.
Lý Cố lắc đầu nói:
- Đại nhân, Hắc kỳ giáo cũng giống như Tây hoa thính chúng ta, chỉ cần xác định mục tiêu, nhiệm vụ thì sẽ không có hành động gì ảnh hưởng xấu đến mục tiêu chủ yếu. Cho dù là chúng muốn tiện tay thích sát đại nhân, nhưng chỉ cần có một chút mạo hiểm, bọn chúng không bao giờ tùy tiện ra tay. Có thể nói, nếu không có nguyên nhân gì đặc biệt, có lẽ, việc thích sát đại nhân là một phần trong kế hoạch lần này của chúng.
- Không sợ hành tung bị bại lộ, dám hành thích ta, xem ra kế hoạch lần này của chúng không hề nhỏ!
Hàn Mạc cười nhạt:
- Ngoài ra, còn có được tin gì từ chúng không ?
- Hỏi được những thứ này xong, bọn chúng đã ngất đi rồi.
Lý Cố bình thản nói:
- Thể lực của chúng đã cạn kiệt, tinh thần hoang mang, nếu còn muốn hỏi thêm gì, chỉ e phải đợi một ngày nữa.
Hàn Mạc gật gật đầu, hắn hiểu rõ, để có được khẩu cung từ miệng của sát thủ Hắc kỳ giáo, những cực hình được dùng ắt không phải là loại tầm thường. Thể lực chúng suy yếu, tinh thần hoảng loạn, đó cũng là điều đã liệu trước.
- Nơi tụ tập của chúng vào mồng một tháng ba là ở đâu ?
Lý Cố lập tức đáp:
- Hầu Lâm hí viện!
- Hầu Lâm hí viện?
- Đúng.
Lý Cố giải thích:
- Thuộc hạ đã tra xét kĩ, Hầu Lâm hí viện chính là rạp hát cũ của Yến Kinh, đã có từ ba mươi năm trước. Ở đó ngoài các kép hát giọng Yến ra, thỉnh thoảng có cả các kép phụ của Khánh Khúc nước Khánh. Nghe nói đôi khi còn xuất hiện cả Đao Mã Đản của nước Ngụy. Cứ mỗi ba ngày mở một vở hát lớn, rất ráo nhiệt.
Ngừng một lát, rồi nói tiếp:
- Lúc trước hí viện này gọi là Lão Nghệ hí viện, có điều ba năm trước có một kép hát đều là người nước Yên chính cống, trong đó cái kép một họ Hầu, một họ Lâm, hát vài câu thì đã trở nên nổi tiếng. Thế là cái kép này được giữ lại, hai đào hát ấy cũng ngày càng được yêu mến. Cái hí viện này hai năm trước bèn đổi tên thành Hầu Lâm hí viện.
Hàn Mạc nheo mắt cười:
- Cũng thú vị nhỉ, phải chăng giờ thì Hầu Lâm hí viện đã trở thành địa điểm ẩn núp của Hắc kỳ giáo…
Lý Cố đáp lạnh lùng:
- Nếu thật là cứ điểm của Hắc kỳ giáo, Đông hoa thính phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Hai người Hầu, Lâm là đào hát nổi tiếng của kinh thành, rõ rành rành ra đó, Đông hoa thính không tra ra gốc gác của họ, thế thì còn làm gì được? Nếu là Tây hoa thính chúng ta xuất thủ, thì đã sớm lần ra chân tơ kẽ tóc rồi!
Hàn Mạc lắc lắc đầu:
- Ngươi cũng đừng xem thường Hắc kỳ giáo, ta đã xem qua hồ sơ của chúng. Có thể đứng sừng sững mấy chục năm không đổ, bọn chúng nhất định không phải vừa. Có câu nơi ẩn nấp tốt nhất là ở chợ, khi mọi người đều cho rằng thám tử là những người hoạt động âm thầm, bọn chúng lại làm ngược lại, lại có kết quả tốt. Cũng chính vì ai nấy đều biết đến danh tiếng của Hầu Lâm hí viện, lại làm cho không ai ngờ rằng bọn chúng là thám tử.
Lý Cố nghe nói không tỏ thái độ gì, đứng lặng yên.
- Có phải là đã cho người theo dõi ?
Hàn Mạc hỏi.
Lý Cố trả lời:
- Bẩm đại nhân, vì việc này khá quan trọng, thuộc hạ không dám tự ra quyết định… Có điều trước mặt Hầu Lâm hí viện có một quán trà, chúng ta có một huynh đệ đang làm phục vụ ở đó. Thuộc hạ đã cho người dặn dò hắn lưu ý. Còn có nên toàn lực xuất quân theo dõi, vẫn chờ ý chỉ của đại nhân.
Hàn Mạc gật đầu hài lòng:
- Ngươi làm tốt lắm, để cho người đó trông chừng là được rồi, nhưng tuyệt đối không để lọt tin tức gì.
- Đại nhân yên tâm, luận về việc theo dõi điều tra, người của Tây hoa thính không có ai yếu kém.
Lý Cố nói vẻ rất tự tin.
- Tốt. Gấp rút tìm hiểu thêm thông tin từ miệng của những kẻ đó càng nhiều càng tốt, đặc biệt là cách thức liên lạc của bọn chúng, bất kể ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải có được!
Hàn Mạc ra lệnh.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Hàn Mạc đứng ở sân trong mặt sau của tứ hợp viện, nhìn ra hồ Vụ Thủy một vùng thanh khiết và điềm tĩnh. Trên mặt hồ đã nhô lên vài ngọn sen, hắn biết, không đầy vài tháng nữa, khoảng không mênh mông của hồ “sương khói” sẽ lấp đầy hoa sen, lá sen. Lúc ấy, hương sen tỏa ngào ngạt, cảnh sắc đẹp tuyệt trần.
Hắn hiểu rõ, Tây hoa thính ngấm ngầm điều tra kế hoạch của Hắc kỳ, nếu Đông hoa thính biết được, có lẽ sẽ tố cáo Tây hoa thính tiếm quyền, dù gì thì chức trách đối phó với Hắc kỳ là của Đông hoa thính. Nhưng Hàn Mạc lòng đã quyết, việc này không thể không can thiệp.
Hắn đã nghĩ ra một vài lí do, sau này bị hỏi tội, thì hắn chỉ cần nói là điều tra hung thủ ám sát mình, hoàn toàn không biết thân phận Hắc kỳ của đối phương.
Đường đường là Thính trưởng Tây hoa thính bị hành thích, tra tìm hung thủ cũng là việc hợp tình hợp lí.
Sự cố lần này, giúp Hàn Mạc nhìn thấy được hiệu suất làm việc của những người ở Tây hoa thính, càng nhìn thấy được ngọn lửa nhiệt tình nổi lên sau bao thời gian tắt ngấm của nhóm Lý Cố.
Tướng quân thì cứ mong có chiến tranh để dọc ngang sa trường, văn nhân cũng cầu một nơi để thể hiện học thức của mình. Còn Tây hoa thính án binh bất động đã lâu, cần những nhiệm vụ hắc ám để đánh thức ý chí chiến đấu và nhiệt tình đang say ngủ của nó.
Ánh nắng chói chang rọi trên mặt hồ, theo cơn gió thổi động búp sen, mặt hồ dợn lên những con sóng lấp lánh dưới mặt trời.
Hôm nay thời tiết thật là đẹp!
Hàn Mạc uốn mình muốn cái, chợt nhớ ra một việc.
Trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt như búp bê sứ của Sương Nhi. Nhớ mang máng, mình có một cuộc hẹn với nàng ta, mà hình như là hôm nay. Hắn ngẩng đầu ngắm nghía bầu trời, ánh nắng mềm mại như dòng nước. Lúc này cách cuộc hẹn không còn bao lâu.
Hàn Mạc là một người rất giữ chữ tín, huống hồ đối phương là một tiểu cô nương nhỏ nhắn đáng yêu, mình lẽ nào có thể thất hẹn mà làm tổn thương tâm hồn thuần khiết của nàng ta chứ.
Lúc Hàn Mạc ngồi ngựa đến chỗ hẹn, từ xa đã nhìn thấy bóng Sương Nhi đang đứng tần ngần dưới gốc cây quế. Trông thấy Hàn Mạc, nàng liền nhoẻn miệng cười rất ngọt.
Hôm nay Sương Nhi vận một chiếc áo màu trắng sữa, những sợi tơ đen xõa xuống, phía trước buộc một chiếc khăn tơ màu trắng, phía trước có vài túm dây tơ. Gió vừa thổi nhẹ, làm chúng bay tung tăng. Nhìn nàng có cảm giác tràn trề thanh xuân, toát ra một luồng linh khí dễ chịu.
Gốc cây quế đang buộc một con tuấn mã, Hàn Mạc trông con ngựa hông chắc, chân dài, thật là một con ngựa tốt.
Hàn Mạc vừa xuống ngựa, Sương Nhi đã cười nói hớn hở:
- Mạc ca ca, muội tưởng là huynh sẽ không đến!
- Đã hẹn thì phải giữ lời chứ.
Hàn Mạc cười ha hả đáp lại:
- Có điều đến muộn một chút, để muội phải đợi lâu rồi.
Sương Nhi lắc đầu lia lịa nói:
- Thế này là sớm lắm rồi, là do muội đến sớm. Phải rồi, hôm nay huynh không bận việc sao? Nha môn không có bận điều tra chứ?
Hàn Mạc hơi bất ngờ, nhưng liền nhớ ra, hôm đó trước phủ nha môn trong kinh thành, Sương Nhi đã biết mình là một thính trưởng, tuy rằng nàng tuy chắc không hiểu thính trưởng là chức quan gì, nhưng nói chung là phải làm việc điều tra.
- Có việc cũng không làm nữa.
Hàn Mạc cười nói:
- Ta nghĩ hay là đi ra ngoài hít thở chút không khí tốt hơn!
Sương Nhi tỏ vẻ cảm động:
- Mạc ca ca tốt thật!
Hàn Mạc cười ha hả:
- Câu này muội nói đúng rồi, ta đúng là một người tốt!
Rồi lại hỏi:
- Hôm nay lại ăn mì à ?
Vừa nói vừa dắt ngựa buộc vào dưới gốc cây quế, lại thấy Sương Nhi lắc lắc đầu:
- Không, không, không! Hôm nay chúng ta không ăn mì, Mạc ca ca à! Muội nhờ huynh một việc có được không ?
Hàn Mạc tần ngần, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ mong đợi của Sương Nhi, lòng nghĩ: “Một tiểu cô nương thì có việc gì to tác chứ, chẳng qua là dạo phố thôi, cứ xem như đưa một muội muội đi dạo cũng khó gì đâu”.
Hắn chưa từng nghĩ, một nam một nữ không thân không thích đường hoàng đi dạo trên phố, thật là có hơi không ổn lắm.
- Muội nói xem, muốn Mạc ca ca làm việc gì ?
Trông cái dáng nhỏ nhắn xinh xinh của Sương Nhi, Hàn Mạc đặt mình vào vị trí người ca ca của cô, cái cảm giác này… thật là hay!
Dù gì thì tiểu muội này nhỏ nhắn đáng yêu, ngây thơ linh lợi, không phải ai cũng có thể có một cô em gái thế này.
Sương Nhi chớp chớp mắt, vẻ mặt đây hi vọng nói:
- Mạc ca ca, huynh có thể đưa muội ra ngoài thành được không? Muội muốn đến một nơi!
Quyển 3: Biến Cố Ở Yến Kinh.
Chương 219 : Xuất thành..
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn:metruyen
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Ra ngoài thành?
Nhìn thấy Hàn Mạc nhíu mày, ánh mắt Sương Nhi có chút thất vọng:
- Mạc ca ca, có phải muội làm khó huynh không? Thế, thế thì thôi vậy!
- Nhưng muội có chuyện gì mà phải ra ngoài thành?
Nhìn thấy Sương Nhi hơi thất vọng, Hàn Mạc có chút áy náy. không nỡ. Hắn không phải vì lo không ra khỏi thành được, chỉ là vừa mới xảy ra chuyện bọn Hắc kỳ, lúc này e rằng bọn chúng còn có hành động gì tiếp theo nhằm vào hắn, nếu mạo hiểm ra khỏi thành, nhỡ bị Hắc kỳ bám đuôi, khó tránh khỏi liên lụy tới Sương Nhi.
Sương Nhi nghe trong giọng nói của Hàn Mạc có phần nhượng bộ, bỗng vui vẻ hẳn lên, giải thích:
- Muội có một người tỷ, à không… không phải là tỷ tỷ ruột, không phải là cha mẹ, cha mẹ sinh ra, huynh…huynh hiểu không?
Hàn Mạc ngậm cười, nhìn Sương Nhi, nói mềm mỏng:
- Ta biết, xem ra là hai tỷ muội tâm đầu ý hợp phải không ?
- Ừm, ừm, ừm
Sương Nhi vui vẻ trở lại, nhí nhảnh nói tiếp:
- Chính là hai tỷ muội tâm đầu ý hợp. Nhà tỷ ấy ở trong một cái thôn nhỏ cách kinh thành khoảng hai mươi dặm. Tỷ ấy đã lâu chưa gặp mẹ, cũng không biết hiện nay mẹ tỷ ra sao rồi. Tỷ ấy muốn quay về thăm nom, nhưng… nhưng không về được, nên tỷ ấy nhờ muội đi thăm nom mẹ tỷ ấy giúp…!
Hàn Mạc có chút hoài nghi định hỏi vì sao không về thăm được ? Nhưng đột nhiên nhớ ra, thời này, một người phụ nữ không thể về nhà cha mẹ đẻ của mình, lí do thì có quá nhiều.
Sương Nhi cười vẻ bí ẩn, nói:
- Sau này huynh sẽ biết thôi, bây giờ muội phải giữ bí mật!
Ngừng lại một chút, liếc Hàn Mạc, rón rén hỏi:
- Mạc ca ca,… huynh, huynh có thể đưa muội đi không ?
- Nếu thật là phải đi, ta nghĩ ta không có lí do gì để từ chối.
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Nhưng ra ngoài thành rồi, muội phải nhất nhất nghe theo lời ta, việc gì cũng phải cẩn thận.
Vừa nói hắn vừa nhìn bốn phương, hy vọng tìm thấy bóng dáng của Sấu Ma Can và Hầu Tử.
Có điều hai kẻ ấy mỗi lần xuất hiện đều cứ như u linh, không biết lúc nào ló đầu ra, nếu chủ ý đi tìm chúng thì không thể nào tìm ra được.
Về phần Tiết Hồng Tụ, hôm nay cũng không nhìn thấy bóng dáng nàng ta đâu.
- Muội lúc nào cũng rất biết nghe lời.
Thấy Hàn Mạc nhận lời, Sương Nhi mừng vui hết lớn, lật đật nói:
- Đi thôi, chúng ta đi nhanh một chút, không thể về quá muộn.
Hàn Mạc nói:
- Muội có đói không ? Có cần ăn chút mì rồi mới đi không ? Dù sao chúng ta có ngựa, đi đến đó thăm một lát rồi về ngay, không cần quá nhiều thời gian đâu.
Sương Nhi cười ngọt nói:
- Không cần, không cần, người tỷ của muội đã dặn, đến cái thôn họ ở, sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, chúng ta đến đó ăn là được rồi.
Sương Nhi tung ta tung tăng, hăng hái vô cùng, Hàn Mạc cũng không nỡ làm phật ý nàng, gật gật đầu, quay người lên ngựa. Bỗng thấy Sương Nhi quăng cho một chiếc nón, dưới cái nón có một tấm vải lanh màu đen để che mặt.
- Mạc ca ca, đội cái này vào sẽ không còn ai nhận ra huynh nữa.
Vừa nói, Sương Nhi cũng tự đội cho mình một chiếc nón, nhưng che mặt bằng một tấm vải màu hồng.
Hàn Mạc cười thầm:
- Tiểu nha đầu này cũng thật là cẩn thận.
Hai người lên ngựa giật cương, lập tức rời khỏi gốc cây quế già, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Đợi hai người đi khỏi, từ trong quán mì có hai người đi ra, xem qua thì có vẻ là dân thường, nhưng thân thể họ cường tráng, nếu có đôi mắt tinh tường, vừa nhìn có thể biết họ chắc chắn có võ công.
Một người nhìn theo bóng dáng dần khuất xa của hai người, vội nói:
- Thả bồ câu đưa thư, Hàn Mạc đã ra khỏi thành.
Người kia liền móc từ trong ngực ra một con bồ câu màu trắng sữa, nâng lên trong tay, rồi quăng lên cao. Con bồ câu đập cánh, bay về hướng tây, tích tắc đã biến mất trong nền trời xanh.
*******
Lúc này không phải là thời chiến, ra khỏi thành không hề khó. Từ cửa Tây đi ra, đúng chính ngọ, mặt trời đã lên đỉnh đầu. Sương Nhi cứ như con chim bồ câu vừa ra khỏi tổ, cười vui không ngớt, cưỡi trên lưng ngựa lang thang khắp chốn, mắt không dấu nổi mừng vui.
Hàn Mạc nhìn thấy thế, trong lòng cảm thấy lạ, nghĩ bụng:
- Tiểu nha đầu vui đến thế, cứ như là lần đầu ra khỏi thành vậy. Ha ha! Xem ra là chưa bao giờ có cơ hội đi, không dám đi một mình, nên mới kéo ta đi cùng.
Có điều trông nàng ta hớn hở như thế, trong lòng Hàn Mạc cũng thấy vui lây.
- Cái thôn mà muội nói đó ở đâu ?
Hàn Màn hỏi lớn.
Sương Nhi lập tức đáp lời:
- Tỷ ấy nói với muội, từ cửa Tây đi ra, sau đó đi thẳng, không đầy ba bốn mươi dặm thì có một thôn nhỏ, gọi là thôn Dương Thụ. Chúng ta cứ đi theo hướng đó là được.
Rồi lẩm nhẩm một mình trong miệng:
- Một cái thôn nhỏ trông ra sao nhỉ ?
Một đường thẳng về hướng Tây, Hàn Mạc mới nhận ra, tiểu nha đầu này cưỡi ngựa cũng không tồi, thân thể nhỏ nhắn nhưng rất chắc chắn ngồi trên lưng ngựa, uyển chuyển linh hoạt.
Tuy không biết thân phận thật sự của Sương Nhi, Hàn Mạc cũng đoán ra, có lẽ nàng ta là con gái của một nhà quý tộc nào đây, con gái nhà bình thường, muốn học cưỡi ngựa là một việc không dễ dàng chút nào.
Dù sao thì ở nước Yến, ngựa cũng là thứ hiếm, chứ không như ở nước Ngụy, thậm chí không bằng nước Khánh đất rộng dân đông. Nước Yến ngoài mã tràng ở Thái bộc tự, các mã tràng lớn của quan viên trong cả nước cũng không quá mười nơi, số ngựa sinh ra hàng năm cũng rất ít.
Cho nên ở nước Yến, giá ngựa rất đắt đỏ, không phải gia đình phú quý thì không thể mua nổi.
Ngựa mà Hàn Mạc đang ngồi là ngựa của Tây hoa thính.
Tây hoa thính trước giờ khốn khó, nhưng vẫn giữ lại được hơn mười con tuấn mã, dùng để làm việc công. Những con ngựa này cũng đều là ngựa quý, tuy không phải là thiên lý mã, nhưng mỗi ngày có thể đi năm sáu trăm dặm không mệt.
Con bảo mã thật sự của hắn một ngày có thể đi ngàn dặm, nhưng nay đã giao cho Hàn Thanh cưỡi đến nước Phong tìm kì dược, không ở đây.
Con ngựa Sương Nhi ngồi, hiển nhiên cũng không phải là ngựa thường, rất xứng với con ngựa mà Hàn Mạc đang cưỡi. Hai con ngựa đi song song, chỉ nửa canh giờ, đã nhìn thấy từ xa có một cái thôn nhỏ.
Theo sự phân chia đất đai, quận Cối Kê của Yến Kinh chia làm hai phần, phần phía Đông thuộc sở hữu của Tô gia, phần phía Tây là đất của Tiêu gia. Nhưng cũng có ngoại lệ, trong phạm vi năm mươi dặm ngoài Yến Kinh vẫn thuộc đất của hoàng thất, hoàng lăng được xây dựng ở ngay ngoài đông thành. Còn những vùng đất khác đều là đất canh trồng của bách tính, thuế nộp lên được đưa vào nội khố.
Thực tế gộp lại, bốn bên cũng không hơn hai trăm dặm, thuế thu cũng không được bao nhiêu. Một nhúm đất ở ở địa giới nhỏ như cái sườn gà thế này, các thế gia chỉ dùng để bảo vệ an ninh trong kinh thành. Thực tế thì một chút đất này hóa ra làm cho hoàng thất khó xử.
Có điều đối với bách tính ở đây mà nói, có thể sống rất bình yên. Ngoài việc phải nạp thuế đúng hạn, trên mảnh đất làm địa giới này không hề tồn tại tai ương, trộm cắp. Có lẽ các thế gia cũng không ai gây khó dễ ở đất này.
Đang đầu mùa xuân, hàng liễu bên bờ sông đã nhú lá non, từng rặng xanh non la đà theo làn gió. Đám lau sậy trên bờ ruộng, đám cỏ đã nằm co suốt mùa đông bây giờ mọc lên mơn mởn. Đám rau xanh cũng từng khóm từng khóm xanh rờn nứt ra từ trong lớp đất đóng băng.
Hàn Mạc đã nhìn thấy cái thôn nhỏ, một vùng yên bình, với ruộng với đất. Đã có không ít nông dân bắt đầu cày cấy. Dưới ánh nắng, không khí trong lành, phóng tầm mắt ra xa, làm tâm hồn thư thái lạ thường.
- Đó có lẽ là thôn Dương Thụ đấy.
Hàn Mạc cưỡi trên mình ngựa, vừa chỉ cái thôn đằng trước vừa nói:
- Muội xem, cái thôn đó bốn bề đều là cây dương.
- Đó là cây dương sao ?
Trên mặt Sương Nhi tỏ vẻ thích thú, cứ như là chưa bao giờ nhìn thấy cây dương.
Cây dương là một loại cây rất tầm thường. Trong vườn nhà của những quan to quý tộc vốn lắm kì hoa dị thảo nên không mấy ai đem cây dương trồng trong vườn nhà mình, đó là việc rất mất mặt! Hàn Mạc chắc bẩm Sương Nhi là con nhà quý tộc, cho nên nàng không biết cây dương cũng là dễ hiểu. Hắn cười ha hả nói:
- Vô trong thôn rồi, e rằng còn có rất nhiều thứ muội chưa bao giờ nhìn thấy.
Hàn Mạc muốn chắc chắn trước mặt có phải là thôn Dương Thụ không, lấy nón ra, đến bên một mảnh đất, lễ phép hỏi thăm một lão nông.
Lão nông đó rất nhiệt tình, chỉ rất tường tận:
- Công tử nói không sai, đó chính là thôn Dương Thụ. Trong thôn chỉ có bốn năm chục nhà, gần hai trăm người, đều nạp lương thực cho hoàng đế.
Nghe giọng của ông ta, có vẻ rất đắc ý.
Bách tính cũng thuần phát, có lẽ họ cũng cảm thấy cái đất nước này có hơi không bình thường, nhưng không nghi ngờ gì, trong mắt bọn họ, hoàng đế luôn tôn quý hơn các đại thần.
So với những bách tính phải nộp tô thuế cho nhà thế gia, họ cảm thấy việc nộp thuế cho hoàng đế là một việc vinh quang, điều này nói lên rằng họ là những con dân gần gũi với hoàng đế nhất.
Họ không nghĩ ngợi quá nhiều, suy nghĩ rất đơn giản.
Hàn Mạc xác định được nơi này là đâu rồi, nói với Sương Nhi. Sương Nhi biết được thì càng vui mừng hơn, hai người không buồn nghỉ ngơi, lên ngựa đi thẳng vào trong thôn.
Đợi hai người đi xa rồi, những nông dân ở cách đó không xa bỗng tập trung lại. Một lão nông mặc áo gai màu đen ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng dáng đằng xa của hai người Hàn Mạc, nhếch mép cười.
Người này trông không quá hai ba hai tư tuổi, da mịn thịt mềm, nhất định không phải nông dân, vừa nhìn là nhận ra hắn ta cải trang.
Tướng mạo của hắn không anh tuấn cho lắm, nhưng toàn thân trên dưới toát lên khí chất của một quý tộc, có điều nụ cười của hắn làm cho người ta cảm thấy hơi quái dị.
- Vì hắn, điện hạ đã phải lao tâm lao lực nhiều.
Một trẻ tuổi đứng bên cạnh lão nông khẽ nói.
Người này cơ thể chắc nịch, diện mạo tuấn tú, khuôn mặt cảm khái. Năm người nông dân phía sau người này, cũng đều là những trai tráng tướng mạo khôi ngô.
- Vũ Đình, nếu thực sự có thể khiến hắn có chút động lòng, phí thêm chút sức lực cũng đáng.
Người nông dân được gọi là “điện hạ” bình thản nói:
- Ta chỉ lo hắn không nhận ra thời cơ!
- Người này thuộc hạ đã có cơ hội gặp gỡ một lần, lại còn nhận được sự giúp đỡ của hắn ta.
Người tên là Vũ Đình nói:
- Người này rất có đầu óc, gặp nguy không hoảng, trông vẻ lạnh nhạt, thật ra bên trong là một người rất trọng nghĩa khí. Hắn ta có thể có được ngân lượng từ tay Tú công chúa, xem ra là một người rất được việc. Nếu điện hạ dùng được hắn thì đúng là phúc phận… có điều, muốn có được hắn, e rằng khó lắm.
Điện hạ gật đầu nói:
- Điều này ta biết, nhưng ta vẫn muốn thử xem. Ta ra sức làm cho hắn đến đây để tìm một nơi dễ nói chuyện, nơi này an toàn hơn nhiều so với trong hoàng thành.
- Điện hạ hạ mình mạo hiểm, cầu hiền không ngại khó, thuộc hạ thật là muôn lần khâm phục.
Gương mặt Vũ Đình nghiêm nghị, nói chậm rãi:
- Nhưng tính tình người này như thế nào, chúng ta vẫn chưa nắm bắt được, có nên quan sát kĩ đã, tính kế lâu dài…!
Điện hạ lắc đầu nói:
- Vũ Đình, không phải ta không muốn thế, nhưng thực sự là thời gian của chúng ta không còn nhiều… thôi đi, khoan nói những điều này đã. Ta đã quyết, cơ hội thế này, cứ để ta xem nhân cách của hắn thế nào đã.
Thôn Dương Thụ là một thôn nhỏ cách kinh thành chừng năm mươi dặm, áng chừng có bốn năm chục hộ dân, thôn được bao phủ bởi một rừng cây dương, trông rất tĩnh mịch.
Trong thôn phần nhiều đều là nhà bằng đất đơn sơ, có điều trong thời loạn lạc này có thể có một cuộc sống bình yên như vậy, dù cực khổ một chút, mọi người cũng cảm thấy mãn nguyện.
Hai người Hàn Mạc vừa vào đến cổng thôn, nhìn thấy bốn năm đứa trẻ đang chơi đùa dưới gốc cây cổ thụ. Nhìn thấy hai con ngựa đi vào, những đứa trẻ ngơ ngác nhìn, rồi chạy tán loạn đi như bầy chim lánh nạn, trốn ra đằng sau gốc đại thụ.
Sương Nhi lấy nón xuống, gác trên roi ngựa, từ sau lưng ngựa lấy ra một cái túi, vẫy vẫy một đứa bé gái khoảng năm tuổi, nói dịu dàng:
- Đến đây, tỉ tỉ cho đồ ăn ngon này!
Nói rồi quay người xuống ngựa, đi thẳng đến chỗ một tiểu nha đầu, vừa đi vừa vẫy.
Tiểu nha đầu chớp chớp mắt, không dám đến gần. Những đứa trẻ khác cũng nấp kĩ sau gốc đại thụ không chịu ra mặt.
Sương Nhi cười hi hi, mở cái túi ra, lấy từ trong ra một cái hộp. Cái hộp được làm rất tinh tế, tỏa ánh sáng lấp lánh. Nàng mở chiếc hộp ra, lấy một chiếc bánh ra. Chưa nói đến mùi vị, chỉ cần nhìn thấy cái hình thù bắt mắt của chiếc bánh lũ trẻ cũng thèm rỏ dãi rồi. Sương Nhi ân cần vẫy tay:
- Tiểu muội muội, muội đến đây nào! Cái này ăn ngon lắm đấy!
Tiểu nha đầu mở to mắt, không kìm được, cuối cùng bước lên, đứng trước mặt Sương Nhi, nhìn chăm chăm vào món đồ ăn trong tay Sương Nhi.
Sương Nhi ngồi xổm, đưa bánh ra, tiểu nha đầu nọ nhút nhát lùi lại một bước, không dám nhận lấy, Sương Nhi cười hi hi, nói giọng nhỏ nhẹ:
- Ngon lắm đó!
Rồi tự mình cắn một miếng nhỏ, rồi đưa lại gần miệng đứa bé:
- Không tin muội cắn một miếng thử đi!
Lúc này tiểu nha đầu mới nhè nhẹ cắn một miếng, nhai kĩ, lập tức nhoẻn miệng cười, gật gật đầu. Sương Nhi nói:
- Cầm lấy mà ăn!
Tiểu nha đầu vội cầm lấy miếng bánh, cắn tiếp mấy miếng, trên mặt vui thích khó tả.
Hàn Mạc biết rằng món điểm tâm thế này ngay cả các nơi trà đình tửu điếm sang trọng cũng không có, đây là loại điểm tâm chỉ có ở những phủ quý tộc, người thường không mấy khi được ăn, còn như ở cái thôn nghèo này thì nằm mơ cũng không thấy!
Trong mắt Hàn Mạc, Sương Nhi là một tiểu cô nương chưa trưởng thành hẳn, tuy rằng ở thời đại này, Sương Nhi đã được xem là người trưởng thành rồi. Về tiểu cô nương này, lần đầu tiên Hàn Mạc nhìn thấy nàng, tự nhiên có một cảm giác muốn chăm nom bảo vệ nàng. Nhưng lúc này nhìn Sương Nhi đối với một đứa trẻ nhà nông rất dịu dàng, hòa nhã, không hề có cái vẻ kiêu kì của một tiểu thư quý tộc, đột nhiên nghĩ đến ả Tiêu Minh Mai đanh đá chua ngoa, cảm thấy tâm hai con người này đúng là một trời một vực.
Hàn Mạc cũng xuống ngựa, miệng mỉm cười, nhìn Sương Nhi, tiểu cô nương này không chỉ có vẻ ngoài xinh xắn, nội tâm có lẽ cũng rất lương thiện.
Những đứa trẻ khác nhìn thấy đứa bé gái kia có bánh ăn, bỗng nhiên không còn sợ hãi nữa. Sương Nhi cười vui vẻ đem điểm tâm chia cho mỗi đứa trẻ một ít. Trong túi còn không ít, đặt lại lên lưng ngựa, nói với Hàn Mạc:
- Mạc ca ca, phần còn lại để cho cha mẹ của Tiểu Thiến tỉ tỉ!
Hàn Mạc nhẹ nhàng đáp:
- Muội chu đáo thật, đúng rồi, tỉ tỉ đó tên là Tiểu Thiến à ?
- Tiểu Thiến tỉ tỉ vào thành đã ba năm rồi, e rằng những cô cậu nhóc này không biết tỉ ấy đâu.
Sương Nhi chớp chớp mắt:
- Chúng ta tìm người nào lớn tuổi hỏi xem nhé!
Trong thôn đương nhiên có người lớn. Cha của Tiểu Thiến tên là Dương Nhị Hòe, hỏi thêm thì người ấy nói:
- Dương Nhị Hòe hai năm trước đã bị bắt đi phục dịch trong binh, vẫn chưa thấy quay về, cũng không viết thư về, không biết sống chết ra sao. Trong nhà nay chỉ còn một bà lão bị liệt và một tiểu nha đầu mười hai tuổi. Đại nha đầu thì mấy năm trước cũng bị bắt đi, chỉ e rằng đã chết từ lâu rồi!
- Chưa chết!
Sương Nhi vội vã đáp:
- Tiểu Thiến tỉ tỉ chưa chết, không lâu nữa tỉ ấy sẽ trở về!
- Tiểu Thiến ?
Lão niên nheo mắt lắc lắc đầu:
- Cũng không nhớ là tên gì nữa. Hai người đi về phía cửa Tây thôn, bên đó có một căn nhà đất nhỏ, là do Nhị Hòe xây cất trước lúc đi, cũng hai năm không tu sửa rồi. Đó chính là nhà bọn họ!
Hai người Hàn Mạc cưỡi ngựa đến cửa Tây thôn, từ xa đã nhìn thấy căn nhà đất mà lão niên nọ nói.
Đây có lẽ là căn nhà nhỏ nhất, tồi tàn nhất trong thôn. Hàn Mạc nhìn thấy rõ, trên mái nhà mất đi một góc, lộ ra một cái lổ hổng lớn. trong lòng bỗng thấy thương cảm. Nếu trong nhà thật sự có người, lúc mưa gió làm sao mà che chắn, lại còn đến ngày đông gió lạnh cắt thịt da, tuyết rơi lả tả, làm sao sống ?
Còn chưa đến bên căn nhà, đã thấy một tiểu cô nương ốm yếu từ bên trong đi ra, mặc bộ quần áo đã chắp vá không biết bao nhiêu chỗ, da vàng vọt, gầy guộc đến mức tưởng chừng như chỉ cần một luồng gió nhẹ cũng khó đứng vững!
Tiểu cô nương cầm một chiếc rổ rách nát, trong tay có một chiếc liềm đã cùn. Lúc ra khỏi cửa, nhìn thấy hai con tuấn mã dừng lại trước cửa nhà mình, có vẻ hơi kinh sợ, vội vã rúc vào trong căn nhà.
Sương Nhi nhìn quanh căn nha tồi tàn thảm hại, trên mặt cũng lộ vẻ trắc ẩn, lẩm nhẩm nói:
- Đây là nhà của Tiểu Thiến tỉ sao ?
Trong mắt tỏ ra vẻ rất bất ngờ.
Hàn Mạc đương nhiên từng trải hơn Sương Nhi rất nhiều, tình huống tương tự thế này hắn cũng đã gặp qua. Bách tính ở quận Đông Hải sống yên ổn, nhưng khi Bột Châu có chiến tranh, Hàn Mạc đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng còn khổ sở hơn thế này nhiều. Có nhiều lão bách tính làm nhà gỗ ở, không thể ngăn được gió, đây dù sao cũng là một căn nhà đất. Hắn bình thản nói:
- Sương Nhi, trước lúc vào thôn ta đã nói với muội, đợi đến lúc vào thôn rồi, có thể nhìn thấy nhiều thứ muội chưa bao giờ nhìn thấy.
Sương Nhi gật gật đầu, trên gương mặt đẹp có vẻ hơi ngơ ngác.
- Các vị, các vị tìm ai ?
Tiểu cô nương sợ hãi đứng sau cánh cửa nhìn hai người, hỏi với giọng bối rối.
Sương Nhi nhìn tiểu cô nương, mỉm cười nói:
- Muội là Yến Nhi sao ? chị gái muội có phải là Tiểu Thiến không? Ta là bạn của tỉ ấy…
- Tỉ tỉ!
Tiểu cô nương tỏ ra vui mừng khôn xiết, xúc động nói:
- Tỉ tỉ, tỉ tỉ của tôi vẫn còn sống sao ?
Khóe mắt tiểu cô nương bỗng đỏ, rồi cô cúi đầu như đang nghĩ ngợi gì, một lát mới ngước mặt lên:
- Các người có thể nói cho tôi biết, tỉ ấy… tỉ ấy bây giờ đang ở đâu không? Bao giờ tỉ ấy mới về được?
Sương Nhi bước lên phía trước:
- Tỉ ấy sẽ sớm quay về thôi. Tỉ ấy nhờ tỉ đến thăm mọi người.
Yến Nhi mím môi, nước mắt không kìm được, rơi lã chã.
- Hai người…Hai người vào nhà đi!
Yến Nhi mời hai người vào nhà, nhưng quay đầu lại nhìn, rồi liền cúi đầu bối rối, nói nhỏ:
- Trong nhà…trong nhà chưa dọn dẹp!
Hai người Hàn Mạc bước vào, thấy trong nhà không phải là chưa dọn dẹp gọn gàng, bởi vì căn nhà này hoàn toàn không cần phải thu dọn gì! Các đồ dùng trong nhà ít đến đáng thương, trống hoác, không có gì để mà thu dọn.
Góc nhà có một người phụ nữ đang ngồi tựa lưng trên ghế, có vẻ như đã ngủ say, trên mặt bàn trước mặt bà ấy bày ra kim chỉ và những thứ đồ may vá.
- Cha hai năm trước đã bị bắt đi phu dịch, mãi không thấy quay về, trong nhà chỉ còn lại muội và mẹ.
Yến Nhi đem hết hai cái ghế đấu trong nhà đến, mời hai người Hàn Mạc ngồi xuống, nói:
- Chân mẹ không đi được, đất trong nhà đều cho người ngoài trồng, giúp nhà muội nộp tô thuế, mỗi năm còn dư lại một khẩu phần lương thực. Nhưng không đủ ăn, nên mẹ ở nhà giúp bà con may vá đồ đạc, muội thì ra ngoài tìm đồ ăn.
- Cha muội đi phu dịch, phải có trợ cấp chứ, chẳng lẽ không nhận được chút gì sao ?
Hàn Mạc cau mày, nhìn cái nhà rách nát này, càng cảm thấy thương cảm. Còn Sương Nhi thấy cay sống mũi, khóe mắt cũng đo đỏ.
- Cha hai năm trước bị bắt đi, đến nay cũng không thư từ về, người trong thôn đều nói chỉ e là…!
Yến Nhi ngẹn ngào, không nói tiếp, ngước mặt lên hỏi:
- Hai người, hai người đã ăn gì chưa?
Sương Nhi vốn định đến đây ăn uống, nhưng nhìn cái nhà này chỉ có bốn vách tường trống trơn, muốn ăn một bữa chỉ e phiền phức lớn cho mẹ con cô bé:
- Chúng ta đã ăn rồi…
Yến Nhi lắc đầu nói:
- Không phải rồi, lúc này vừa mới tới giờ cơm, tỉ và huynh đợi nhé!
Cũng không nói thêm gì, đi khỏi cửa.
Đợi Yến Nhi đi rồi, Hàn Mạc mới hỏi:
- Tiểu Thiến là nha hoàn trong nhà muội sao ?
- Nha hoàn ?
Sương Nhi sửng sốt, nhưng rất nhanh, gật đầu nói:
- Ừm, đúng…là nha hoàn…!
Hàn Mạc trầm ngâm, nói nhẹ:
- Muội có thể đi thay nha hoàn của nhà mình đi thăm người nhà của họ, thế là đã có lòng rồi.
Ngước mắt nhìn cái lổ hổng trên mái nhà, cau mày nói:
- Nhưng người trong thôn lẽ nào không hiểu được tương thân tương ái, người ta cô nhi góa phụ thì cũng nên quan tâm giúp đỡ mới phải chứ.
Đứng lên nói:
- Sương Nhi, hay là chúng ta giúp họ che cái lỗ hổng này lại?
Sương Nhi gật đầu lia lịa:
- Hay lắm hay lắm! nhưng mà… nhưng mà Mạc ca ca à, chúng ta… phải làm thế nào?
Tiểu thư đài các như nàng ta, đến mái nhà cũng chưa lên lần nào, nói chi là sửa sang che lợp lại.
- Cứ giao cho ta!
Hàn Mạc cười khà khà.
Có thể giúp đỡ người khác, đối với Hàn Mạc mà nói, đó luôn là một niềm vui bất tận.
Hắn đi ra phía sau nhà quan sát. Thực ra căn nhà đất này rất nhỏ, vừa thấp vừa chật, nếu muốn che lỗ hổng lại thì chẳng qua cũng tốn vài tấm gỗ và ngói mà thôi. Có điều gỗ mà ngói hơi khó tìm, chẳng lẽ phải bây giờ phải cưa cây.
Đang nghĩ cách, bỗng thấy Sương Nhi bưng một cái bát sứ đem tới, trong bát có nửa bát gạo, trong tay cầm hai quả trứng gà. Nhìn thấy Hàn Mạc, liền bối rối đáp:
- Gà trong thôn dùng để gáy sáng, không giết được, nên …!
- Làm phiền rồi!
Hàn Mạc cười ôn hòa, hắn biết Yến Nhi đi tìm được số đồ ăn này chắc chắc là vay mượn, mà bấy nhiêu đó không phải dễ dàng có được.
Yến Nhi bẽn lẽn cười, đi vào trong nhà.
Hàn Mạc đi vào phía trong thôn, muốn tìm ít gỗ lợp nhà, nhìn thấy một nhà có mái khá to, trông tươm tất hơn hẳn nhà dân thường ở đây rất nhiều, trước cửa cũng có một khu viện, trong viện chất bao nhiêu là gỗ lợp nhà, thật là may quá!
Hắn chuẩn bị lấy ít tiền mua gỗ lợp, đi vào trong viện, thấy cánh cửa khép hờ, trong vườn tĩnh mịch, cũng không vội gõ cữa đi vào, đến bên đống gỗ lợp, nhìn xem còn dùng được không.
Nhìn kĩ một lát, quả là loại gỗ lợp tốt, xem ra cái nhà này cũng khá có địa vị trong thôn. Chưa vào đến cửa, đã nghe thấy tiếng gọi:
- Con cái nhà ai vào nhà không chào hỏi, muốn trộm đồ hả? Ta đánh cho gãy chân bây giờ, không nhìn thấy đây là nơi nào à?
Hàn Mạc nhíu mày, quay đầu nhìn, thấy trong nhà đi ra một người khoảng chừng gần tứ thập, phục trang trang điểm diêm dúa, hoàn toàn không giống một nông dân, thân hình đẫy đà, béo tốt, da trắng như trứng luộc vừa lột vỏ, cũng khá có nhan sắc. Thiếu phụ đó chống eo đi ra, bộ ngực to lớn, tuổi tác tuy không còn nhỏ, nhưng nhũ hoa không kém phần tươi tốt!
Mặt thiếu phụ tỏ ra hung hãn, nhìn thấy Hàn Mạc quay đầu lại, là một thanh niên trẻ tuấn tú, vẻ cau có trên mặt bỗng nhiên tiêu biến, ngược lại tỏ ra vài phần mềm mỏng, chậm rãi bước lên, nhìn chăm chăm vào Hàn Mạc.
- Xin lỗi đã quấy rầy!
Hàn Mạc cười nói:
- Ta không phải là người xấu, muốn đến đây mua ít gỗ lợp, có được không ?
Người thiếu phụ bước đến gần, Hàn Mạc ngửi thấy mùi hoa bưởi nồng nặc trên người, xem ra thiếu phụ này tuy tuổi không còn trẻ nhưng vẫn rất thích trag điểm.
Thiếu phụ cười quyến rũ, trong ánh mắt mang vẻ khiêu gợi, tới gần Hàn Mạc thêm rồi nói:
- Ngói lợp? Tiểu tử, trông ngươi ăn mặc sang trọng thế kia, cần mấy thứ này làm gì chứ ? Ta nghĩ ngươi đang mượn cớ, thật ra là muốn đến…
Vừa nói vừa đưa ngực ra vẻ đầy khêu gợi xác thịt.
Quyển 3: Biến Cố Ở Yến Kinh.
Chương 221 : Chuyện lạ ở nhà trưởng thôn..
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn:metruyen
Hàn Mạc nổi cả gai ốc. Mụ đàn bà này quả thật là lẳng lơ, liếc mắt đưa tình một cách lộ liễu. Hắn thấy thương cho phu nhân của mụ, không biết mụ đã cắm sừng lên đầu chồng mình bao nhiêu lần.
Nếu như với nam nhân khác, có người đàn bà nở nang làn da trắng ngần như vậy lẳng lơ đưa đón ắt sẽ rơi vào bẫy rồi, nhưng Hàn Mạc thì không. Loại đàn bà này hắn đã gặp rất nhiều, xinh đẹp hơn mụ ta gấp bội lần cũng không đếm xuể, vả lại với sự điềm tĩnh giống như “kinh trường sinh” làm sao hắn có thể bị mụ đàn bà dâm đãng này quyến rũ được, cười nhạt nói:
- Đại tỷ lại đùa rồi, ta chỉ là qua đây mua chút ván gỗ về sửa nhà. Ta là họ hàng của Yến Nhi ở đầu thôn.
Hắn trong lòng thấy kỳ lạ. Tại sao tất cả mọi người trong làng già trẻ lớn bé đều gầy gò ốm yếu duy chỉ có mụ ta lại đẫy đà béo tốt, quả thật không thể nhận ra mụ ta lại là người dân trong thôn.
- Hả?
Mụ đàn bà che miệng cười nói:
- Con nha đầu đầu đó làm gì có thân thích, càng không thể có người giàu như này được.
Mụ ta tiến đến chạm cả bộ ngực đồ sộ của mình vào vai Hàn Mạc, mắt đong đưa :
- Tiểu tử đẹp trai, ban ngày không được thì đợi tối hãy đến, ta để cửa chờ đó.
Bộ ngực của mụ ta thật là săn chắc, mà mềm mại chạm vào vai của Hàn Mạc. Nhưng hắn nghe xong câu nói đó chợt muốn nôn mửa. Mụ đàn bà này đúng là quá dâm, không biết lai lịch của mình thế nào mà dám để cửa cho mình, nếu mình là thổ phỉ thì mụ ta đã xong đời rồi.
Hàn Mạc lại thấy chau chát thay cho lão chồng của mụ.
Điệu cười đầy nhục cảm, lại còn nói những lời đưa đẩy lộ liễu, từ phía sau bỗng có tiếng ho, một giọng nói trầm trầm cất lên:
- Ồ có khách đến, đây là ai vậy? chưa gặp ở đây bao giờ.
Điệu cười lẳng ngay lập tức tắt lụi, mụ ta quay đầu lại sầm mặt quát lớn:
- Chết dẫm ở đâu rồi không biết? có phải lại đi gian díu với con nào không, mụ mà bắt được thì cắt…
Mụ ta quay sang liếc Hàn Mạc một cái, rồi quay ngoắt cái mông đi vào trong nhà.
Hàn Mạc quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trạc 50 tuổi, mặc áo dài, tay cầm tẩu thuốc, thật có khí sắc, không giống nông dân, để bộ râu dài, nhìn tướng mạo biết đây thuộc loại người gian xảo, bất lương.
Lão già nhìn chằm chằm vào cái dáng thưỡn thẹo của mụ ta, đợi cho mụ vào trong nhà mới nhổ nước bọt, chửi thầm:
- Đồ đê tiện!
Sắc mặt lão tối sầm nhưng khi thấy Hàn Mạc ăn vận đẹp đẽ liền cười nói bắt chuyện:
- Công tử là con nhà ai vây, tìm lão có việc gì không?
Hàn Mạc cười nói:
- Ông là…?
- Lão là trưởng thôn của thôn Dương thụ
Lão già cười tít mắt:
- Lão tên là Dương Tiêu. Công tử đây là…?
Hàn Mạc cười nói:
- Tại hạ Vi Thủy, qua đây muốn mua ít ván gỗ ngói liêu về sửa nhà. Tại hạ là thân thích của nhà Dương Nhị Hòe ở đầu thôn.
- Họ hàng nhà Dương Nhị Hòe.
Lão ta nhìn với ánh mắt vẻ hoài nghi, ánh mắt đó biến mất trong tức khắc,bèn nói:
- Mẹ góa con côi thật đáng thương, lão cũng đang định sửa nhà cho họ, nhưng mãi mà không có thời gian.
Hàn Mạc chỉ vào mấy ván gỗ nói:
- Dương trưởng thôn, ông xem những thứ này bao nhiêu bạc, tại hạ đang cần dùng.
- Ấy ấy, lão không thể lấy bạc được, đều là người thân trong xóm cả, lão lại là trưởng thôn, những gì giúp được sẽ giúp, nhưng đây đều là tài sản chung của thôn… Lão cười cười:
- Nếu công tử cần dùng, ba trăm đồng lão để cho.
Hàn Mạc không đùa, trên người không có tiền đồng, số bạc vụn nhỏ nhất cũng là 2 lượng, hắn đưa cho Dương Tiêu nói:
- Số bạc này ông cầm lấy, vẫn còn thừa, tại hạ lấy thêm vài tấm gỗ nữa, sửa sang cái nhà, nếu có thể lão tìm giúp hai người làm.
Dương Tiêu cầm lấy số bạc, vui mừng khôn xiết, cuối cùng con sư tử cũng chịu há miệng, mấy tấm gỗ này cũng không đến trăm đồng bạc, không ngờ rằng Hàn Mặc cũng không thèm đôi co, lại còn trả thêm gấp mấy lần, lão ta vội vàng nói:
- Được rồi, lão sẽ đi tìm người.
Lão ta vừa chạy đi tìm người, Hàn Mạc nhìn thấy mụ đàn bà nấp trong nhà đang nhìn trộm, sợ hắn gây ra sự tình gì, liền vội đi ra ngoài, cắn răng hậm hực nói:
- Thằng nhóc vô dụng này, muốn chơi xỏ bà à.
Hàn Mạc trở về nhà Yến nhi, Sương nhi cười nói:
- Mạc ca ca, cháo của Yến nhi nấu thơm quá, ca ca lại ăn đi.
Vừa bước vào căn phòng, Hàn Mạc nhìn thấy mẫu thân của Yến nhi đã tỉnh dậy, biết Tiểu Thiến vẫn còn sống rất là vui mừng.
Non nửa bát gạo, nấu ra được vài bát cháo, Yến nhi ngượng ngùng nói:
- Mấy thứ này là dùng rau dại lan xuân nấu đó
Rau dại lan xuân là loại rau mọc sớm nhất vào mùa xuân, những người nghèo khổ thường nấu rau này với cháo vừa thơm vừa dùng làm rau ăn.
Vốn dĩ mẹ con Yến nhi định để món cháo rau dại này cho Hàn Mạc hai người ăn nhưng Sương nhi lại muốn ăn cùng họ, mẹ con họ cũng đành ngồi ăn cùng, nhưng vẫn ý tứ để dành hai quả trứng gà cho Hàn Mạc và Sương nhi.
Bữa cơm đạm bạc này cũng không thể gọi là bữa trưa được, có lẽ là đối với Hàn Mạc và Sương nhi cả đời này chắc đây là bữa cơm đơn giản nhất, nhưng hai người họ lại ăn sạch bát cháo rau dại đó.
Trong lòng Hàn Mạc cảm thấy có chút áp lực, hắn đột nhiên thấy rằng nếu đất nước này không thể thay đổi, thì bách tính Yến quốc sẽ vẫn phải chịu cảnh khổ cực như thế này mãi.
Nạp lương vào nội khố mà còn nghèo khổ như vậy, những nhà làm quan sẽ như thế nào, của cải tích trữ của những nhà giàu cũng đều là bóc lột của bách tính mà có.
Nhìn thấy Sương nhi cầm bát cháo ăn một cách ngon lành Hàn Mạc âm thầm gật đầu, nhưng hai người họ không ăn trứng gà mà gắp vào bát mẹ con Yến nhi, ép ăn bằng được. Mẹ con Yến nhi không còn cách nào khác đành mỗi người ăn một quả.
Vừa buông bát , thì nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài, Dương trưởng thôn đã bước vào nhà, nhìn thấy Sương nhi, vừa ngẩn người ra, nhìn thấy Hàn Mạc nhìn mình chằm chằm, bèn vội cười nói:
- Công tử, đồ đã mang đến, có thể bắt tay vào làm được rồi, lão tìm được ba người hầu việc, việc này sẽ nhanh chóng được hoàn tất.
Hàn Mạc ra ngoài cửa, chỉ nhìn thấy ba người dân trong thôn kéo tấm gỗ ngói liêu đến, nắm tay nói:
- Tạ các vị.
Mẹ con Yến nhi rất kinh ngạc, nghe Hàn Mạc giải thích muốn sửa nhà cho mình thấy vô cùng cảm kích.
Mấy người dân trong thôn quả thật rất thạo việc, lớp rơm rạ che trên nóc nhà đều bỏ đi, sau đó chuẩn bị một ít thanh ngỗ dựng lên, bên trên lợp thêm lớp ngói, như thế mưa gió không vào được trong nhà.
Mấy người nông dân làm việc, Hàn Mạc cũng đứng cạnh nhìn, Dương trưởng thôn tâng bốc mấy câu rồi cũng biến đi mất.
Chờ cho Dương Tiêu đi, Hàn Mạc mới thoải mái nói:
- Tại hạ thấy nhà trong thôn mình đều liêu xiêu cả rồi, trong sân nhà trưởng thôn có nhiều gỗ ngói như thế sao không cho mọi người sửa nhà, nhà của ông ta gạch ngói sáng loáng.
Một gã trẻ tuổi cười nhạt nói:
- Người ta là trưởng thôn, chúng tôi có thể so bì được sao? có người đứng sau lão ta, cho dù có ăn tươi nuốt sống, cả thôn này cũng không có ai dám nói, đừng có nói đến chuyện giúp mọi người.
Một lão nông lập tức gằn giọng, chửi:
- Tam Oa nhi, mày không nói, không ai bảo mày là câm điếc.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Đại thúc đừng bận tâm, tại hạ là họ hàng của Yến nhi, chỉ là tiện miệng thì hỏi thôi. Ai, nhà của Yến nhi thật sự là phải sửa sang rồi, cũng không biết hai mẹ con họ làm sao qua nổi mùa đông này đây.
Đại thúc thở dài, lắc đầu nói:
- Có ai nói là không, mẹ góa con côi ở nhà, đáng thương đáng thương!
Tam Oa nhin rốt cục cũng không nhịn được, nói:
- Chúng tôi đã sớm muốn sửa căn nhà này rồi nhưng gỗ đất trong làng này đều là của trưởng thôn, không có vật liệu, chúng tôi có muốn sửa cũng đành bó tay.
Hàn Mạc nghe Tam Oa tử nói mà trong lòng thấy vô cùng uất ức, cảm thấy việc thấy việc này thật bất bình thường, cười nói:
- Mấy vị dừng tay nghỉ chút đã.
Hàn Mạc gọi:
- Sương nhi, mang ít điểm tâm ra cho các vị đây nếm.
Song nhi đáp lại một tiếng, rồi đem ít bánh đặt vào đĩa đưa cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc nói:
- Mời mấy vị xuống đây nếm chút.
Bánh trong tay hắn màu sắc thật bắt mắt, đó là loại thức ăn thượng hạng, mùi thơm tỏa ra thật đặc biệt, ba người nông dân nhìn nhau, rồi đều nhảy xuống.
Hàn Mạc mời họ điểm tâm, mấy người thấy đồ ăn ngon như vậy cũng không từ chối, họ đều cầm lấy, ngồi ở góc tường ăn, miệng liên hồi: - Ngon, ngon. Cả đời này đúng là chưa bao giờ được ăn đồ ăn ngon như vậy, cảm ơn công tử.
Hàn Mạc gật đầu cười ha hả, cũng không sợ dơ bẩn ngồi cạnh bọn họ hỏi:
- Tại hạ thích nghe người khác kể chuyện, nghe xong lại quên ngay, haha, tật xấu khó cải, đúng rồi , đằng sau trưởng thôn là người nào vậy? Sao đồ trong thôn đều là của ông ta, thật không thể hiểu nổi.
Ba người nông dân nhìn nhau, ánh mắt hướng về nơi xa xăm, đợi khi không nhìn thấy bóng dáng của Dương Tiếu, thì lão nông già nhất mới lên tiếng:
- Công tử, những lời này quả thật không nên nói ra nhưng nhìn công tử không phải thuộc hạng người thích gây chuyện thị phi, chúng tôi cũng có một số chuyện giữ mãi trong lòng thấy bứt rứt vô cùng, nói ra sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều, nói cho công tử biết, công tử nghe xong cũng bỏ ngoài tai nhé, đừng có gây ra chuyện thị phi đó.
Hàn Mạc gật đầu cười nói:
- Các vị cứ yên tâm
- Hai năm về trước thì không có chuyện gì, nhưng bắt đầu từ hai năm trở lại đây, cái thôn này bắt đầu thay đổi, một ngày nọ có mấy người từ kinh thành tới, nhìn ăn vận giống quan lại nhưng điệu bộ rất hung dữ, tìm đến trưởng thôn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Kể từ đó, làng này ngoài khoản thuế nộp cho hoàng đế ra còn phải nộp thêm cho trưởng thôn hai phần, mọi người hỏi chuyện gì thế này, thì trưởng thôn nói là trong kinh đòi vậy.
Lão nông than thở, rồi liếc nhìn bốn phía, thấy không có ai, mới nhẹ giọng nói tiếp:
- Dân làng không phục, ban đầu cũng không nộp, sau đó mấy tên quan trong kinh đến bắt mấy người trong thôn đem ra đánh một trận, đánh đến nỗi da tróc thịt bong, đến nỗi không sống được. Tên trưởng thôn, dùng thủ đoạn cáo mượn oai hùm giúp lũ tham quan dọa mọi người, lúc đó mọi người biết không thể đấu lại chúng, đành phải nộp thêm hai phần tiền thuế, kể từ đó trưởng thôn ngày càng bạo ngược, kể cả những thứ chung của thôn lão đều nói để lão quản. Ngay cả cây gỗ, hòn đá bần nông như chúng tôi không được tùy tiện động vào.
Tam Oa nhi thở phì phì, xem chừng giận điên lên rồi:
- Chẳng phải là nhờ mụ vợ của lão ta bán thân sao.
Lão nông nhằm Tam Oa mắng át đi:
- Ngươi chán sống rồi hả.
- Chính là bán thân còn gì. Mụ đó là kỹ nữ có gì phải sợ với không sợ, mụ ta làm được, chúng ta lại không được nói sao.
Tam Oa nhi tức giận, hạ giọng nói:
- Ta nghe nói cha của Yến nhi sớm đã chết rồi, hình như triều đình có trợ cấp bạc, nhưng… Nhưng đã bị lão trưởng thôn lấy hết, nếu không phải nhờ mụ vợ lẳng lơ đó thì lão ta có gan đó không?
Hàn Mạc cực kỳ nghi hoăc, thầm nghĩ:
- Mụ đàn bà lẳng lơ đó không ngờ lại làm chuyện thất đức như vậy.
Quyển 3: Biến Cố Ở Yến Kinh.
Chương 222 : Đối ẩm với cao nhân..
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn:metruyen
Lão nông dân lắc đầu ngậm ngùi nói:
- Công tử, những lời này đều là nước đổ lá khoai, Tam Oa Nhị nói đúng, mụ vợ của lão trưởng thôn…. chính là Dương Điền Thị, quả thật không sạch sẽ gì. Mấy quan trong kinh lần đầu tới đã thích mụ ta và mụ ta cũng quyến rũ họ, cũng vì điều này mà trưởng thôn có chỗ dựa vững chắc, càng không sợ hãi, ức hiếp chúng tôi.
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
- Ông nói là trưởng thôn biết vợ mình và đám quan qua lại với nhau à?
Tam Nhị Oa gật đầu nói:
- Sao lại không biết chứ, cả cái thôn này có vài người, tên quan đó cách dăm ba bữa lại đến, có lúc còn ngủ lại nhà lão trưởng thôn, có lần tôi còn đi xem trộm, tên quan và mụ vợ của trưởng thôn ngủ với nhau trong phòng, trưởng thôn thì ngủ ngoài sảnh, mụ vợ của lão ta rên rỉ tôi ở bên ngoài cách bức tường còn nghe thấy, tôi không tin là lão ta không nghe thấy. Lão chỉ mong bị cắm sừng mãi ấy chứ. Chưa biết chừng tối nay tên quan kia lại đến cũng nên.
- Kinh thành cách thôn nhà họ Dương chỉ có mấy chục dặm đường, không phải là xa, lão ta cả đi cả về cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Lão nông dân nhét nốt mẩu bánh điểm tâm vào miệng mới nói:
- Kể cũng lạ, tôi cũng nghe nói, ngoại ô kinh thành trong vòng năm mươi dặm có mười mấy thôn, hình như thôn nào cũng tăng hai phần thuế, ài… Quan bắt chúng tôi nộp, chúng tôi làm gì dám không nộp? Thôi, công tử, cảm ơn món điểm tâm của công tử, lão phu phải làm cho xong việc.
Lão không nói gì nữa, cùng hai người khác đứng dậy tiếp tục làm việc.
Hàn Mạc vẫn chưa đứng dậy, ngồi bệt xuống đất, suy nghĩ rất lung.
Nếu đoán không sai, hai phần thuế tăng ở mười mấy thôn chắc chắn có người giật dây bên trong, kiếm lợi riêng, nhưng việc này là người nào làm đây?
- Không lẽ là đại bá?
Hàn Mạc lẩm bẩm. Hộ bội là nha môn quản thuế, liệu Hàn Huyền Đạo có liên quan gì tới việc này không? Nhưng ý niệm trong đầu hắn lập tức biến mất.
Hộ bộ quả thật là quản lý thuế má nhưng thuế má trong kinh thành trong vòng khoảng năm mươi dặm là do nội khố quản lý, việc thu thuế đương nhiên là do bên nội khố cử người đi thu, bộ Hộ không thể nhúng tay vào được. Đoan chắc không phải là Hàn Huyền Đạo, Hàn Mạc thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nếu không phải là bộ Hộ, thì là ai?
Chẳng lẽ là nội khố tự mình tăng thuế?
Nhưng mười mấy thôn gộp lại mặc dù có tăng thêm hai phần thuế, cũng không được bao nhiêu bạc, lại còn khiến người dân bất mãn với hoàng thất. Là người quản lý nội khố, Tú Công chúa chẳng lẽ lại làm cái việc ngu xuẩn như vậy
Nhưng nếu không phải là nội khố, chẳng lẽ có kẻ nào dám đối đầu với nội khố, đối đầu với Tú Công chúa thu thêm thuế trên địa bàn công chúa quản lý? Chẳng lẽ Tú công chúa không biết chút tin tức nào, cố tình giả vờ như không biết gì sao?
Hàn Mạc càng nghĩ càng thấy sự việc vô cùng kỳ quặc.
Nếu muốn biết nội tình bên trong, chỉ sợ còn phải điều tra từ mấy tên quan viên thông dâm với mụ Dương Điền Thị.
Việc này vốn không liên quan gì đến Hàn Mạc, hơn nữa việc này thoạt nhìn có vẻ chẳng có gì to tát nhưng đằng sau lại che dấu chuyện gì phức tạp, mình truy ra chưa biết chừng sẽ rơi vào vũng bùn.
Nhưng nghĩ đến những người dân khốn khổ trong thôn chịu cảnh ức hiếp, sắc mặt vô vọng của họ khiến cho Hàn Mạc cảm thấy không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Làm việc gì, không được hỏi có đáng hay không mà phải hỏi có muốn làm hay không.
Đây là nguyên tắc của Hàn Mạc
Tuy rằng Hàn Mạc không có ý định trở thành hiệp khách trượng nghĩa trong giang hồ, nhưng nếu có thể làm việc chính nghĩa giúp được nhiều người, Hàn Mạc sẽ không từ chối.
Hàn Mạc đứng dậy thấy đằng xa dưới gốc cây cô thụ có một người nông dân mặc bộ quần áo vải thô đang nhìn về phía mình, tư thế tao nhã, phong thái tuyệt đối không phải là nông dân.
Người đó nhìn thấy Hàn Mạc ngẩng đầu lên, cười bình thản, chắp tay chào Hàn Mạc rồi chỉ trỏ, Hàn Mạc nhìn theo hướng tay chỉ thấy phía sau có đặt một cái bàn, trên bàn đạt đĩa hạt dưa và rượu, hắn đoán nông lão muốn mời mình qua đó uống chén rượu.
Hàn Mạc nhíu mày, nhưng thấy người đó có vẻ có thành ý, mỉm cười, chậm rãi tiến về phía trước, cách tầm 5,6 bước mới nhìn thấy rõ, người đó quả nhiên là công tử quý tộc có khí chất, mặc dù bên ngoài ăn vận tầm thường nhưng không giấu nổi tư chất quý phái sang trọng.
Cái gọi là vẻ giàu sang không phải là thứ hư ảo không thể nhận ra, lời nói, động tác, dáng dấp, biểu lộ cảm xúc đều toát ra vẻ giàu sang.
Ít nhất phong thái của người này đích thực là phong thái của giới quý tộc, tao nhã mà không phô trương, khiêm tốn mà không nhún nhường.
- Xin chào!
Hàn Mạc gật đầu cười.
Người đó cũng mỉm cười chào:
- Chào!
- Các hạ muốn mời ta uống rượu sao?
Hàn Mạc nhìn người đó cười nói.
Người đó gật đầu nói:
- Nếu ngài nhận lời thì quả thật là vinh hạnh cho ta.
- Ỏ cái thôn nhỏ yên tĩnh, được nhấm nháp những món ngon thế này, các hạ quả thật là rất có phong cách.
Hàn Mạc tiến về phía trước tạ lễ.
Người đó cũng đáp lại lễ, giọng nói điềm đạm.
- Phong cách thay đổi tùy người, chốn vui tươi, khoản đãi người thường, phong cảnh tĩnh mịch, mời người thanh cao.
Hàn Mạc cười lớn đáp lại:
- Hóa ra ta được coi là người thanh cao sao? Nếu các hạ không nhắc, ta còn không biết cơ đấy, nhưng các hạ có chắc chắn là đã không mời nhầm người không? Nếu sai lầm, thì khó tránh có chút xấu hổ rồi.
Người đó cũng cười lớn nói:
- Ngài nói chuyện thật thú vị, bất kể là sai hay đúng, đã ngồi với nhau thì là bạn bè, mà đã là bạn bè thì không thể sai được.
- Ngài nói cũng rất có lý.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Nhưng mà ta và các hạ từ trước tới nay chưa quen biết, huống chi tới chuyện kết bằng hữu.
- Bốn bể đều là anh em, anh hùng trong thiên hạ đều là bạn bè. Câu nói này có sai không?
Người đó mỉm cười hỏi.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Câu này nghe có vẻ rất có khí phách, cũng rất phóng khoáng, nhưng tại hạ lại không dám nhận.
- Xin ngài chỉ giáo!
- Nếu bốn bể đều là anh em, anh hùng trong thiên hạ đều là bạn bè, vậy thiên hạ này hà tất phải tranh giành? Anh em phải yêu thương lẫn nhau, hà tất phải giết nhau? Bạn bè với nhau, phải quý trọng lẫn nhau, hà tất phải phải bội?
Hàn Mạc điềm tĩnh nói tiếp:
- Huống chi tại hạ từ trước tới nay chưa bao giờ tự nhận mình là anh hùng, tại hạ chẳng qua chỉ là người phàm tục, một người phàm muốn ăn cơm, muốn uống rượu muốn đùa giỡn mỹ nhân giải sầu mà thôi.
Người đó suy nghi một lát, gật đầu nói:
- Nói có lý, xem ra tại hạ sai rồi.
- Cho nên tại hạ nghĩ rằng, nếu không có tâm đầu ý hợp thật sự, nếu không có sinh tử có nhau, thì không thể khinh thường hai chữ “bạn bè”.
Hàn Mạc cười nói:
- Có lúc mặc dù không cùng chí hướng, nhưng tâm đầu ý hợp, sinh tử có nhau, cái đó cũng có thể coi là bạn bè, bạn bè không có nghĩa là uống với nhau chén rượu ăn với nhau bữa thịt mà trở thành bạn bè được.
- Nói rất có lý, tại hạ xin thụ giáo!
Người đó tạ lễ.
Hàn Mạc xua tay cười nói:
- Chỉ là lý lẽ hoang đường, xin đừng chê cười!
Người đó mỉm cười nói:
- Tại hạ tên là Hoàng Lịch, liệu có thể mời ngài uống chén rượu nhạt? Chỉ là lấy thân phận của kẻ hữu duyên.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Tại hạ không muốn lừa dối ngài nhưng sẽ không nói tên thật của tại hạ đâu, vì vậy xin ngài cứ gọi là Tiểu Vi. Tên này không liên quan gì tới tên thật, chỉ là biệt danh.
Ánh mắt Hoàng Lịch tỏ vẻ khác lạ nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất, liền mỉm cười nói:
- Được, tại hạ sẽ gọi ngài là Tiểu Vi.
Hàn Mạc lúc này mới tiến lên ngồi xuống đất, rót đầy hai chén rượu, nâng chén rượu lên nói:
- Mượn hoa hiến phật, cảm ơn các hạ đã mời rượu!
Hoàng Lịch cũng nâng chén rượu nói:
- Cảm ơn ngài đã kính rượu.
Hài người đều uống cạn ly
Đặt chén rượu xuống, Hoàng Lịch đưa bình rượu lên, tự tay rót đầy hai chén rượu, mỉm cười hỏi:
- Tiểu Vi, ngài thấy rượu này thế nào?
- Hương thơm thuần khiết, uống rồi trong miệng vẫn còn mùi hương. Đây quả thật là rượu ngon.
Hàn Mạc khen nói.
Hoàng Lịch chỉ vào trong thôn nói:
- Thế ngài cảm thấy những những người đó liệu có thể được uống loại rượu này không?
Hàn Mạc lắc đầu:
- Cả đời họ cũng chưa chắc có vài người được uống loại rượu ngon như vậy…. tôi thật may mắn.
- Tại sao họ lại không được uống loại rượu này chứ?
Hoàng Lịch hỏi Hàn Mạc.
- Loại rượu này làm không có gì phức tạp cả, có điều nước phải ủ với hoa hạnh nhân thêm gấp mười lần số lương thực, chỉ cần mọi người trồng nhiều hoa hạnh nhân, trồng nhiều lương thực thì có gì mà không được uống chứ?
- Bọn họ còn không được ăn no lấy đâu lương thực mà nấu rượu? Hoa hạnh nhận mặc dù tốt nhưng cũng phải ăn no bụng, nhàn rỗi không có việc gì làm mới đi trồng chứ?
Hàn Mạc nghe câu nói của hắn nên càng có dụng ý, thản nhiên trả lời.
- Tại sao lại ăn không no?
Hoàng Lịch chăm chú nhìn Hàn Mạc
Hàn Mạc cười lớn hỏi lại:
- Các hạ cho rằng tại sao?
Hoàng Lịch nhìn Hàn Mạc, không vội trả lời ngay mà trầm tư một lúc, một lúc lâu sau mới nói:
- Nhà nhà tranh quyền, quốc gia nội loạn, nước khác nhòm ngó, dùng binh quá nhiều. Đây chính là nguyên nhân cơ bản khiến cho bách tính ăn không đủ no.
Hàn Mạc tỉnh bơ, nếu đây là lời của nông dân nói ra hắn còn thấy kinh ngạc nhưng biết người này lai lịch phi phàm, ngược lại tỏ vẻ điềm tĩnh.
- Thế theo ngài thấy làm sao có thể dẹp nội loạn?
Hàn Mạc ngẩng mặt ngước nhìn Hoàng Lịch hỏi.
Hoàng Lịch nghiêm nghị nói:
- Chấn hưng Hoàng uy, làm suy yếu thế gia, tìm người tài giỏi, phù tá xã tắc nước Yến, chăm lo việc nước, nước giàu binh mạnh, thống nhất thiên hạ, làm cho thiên hạ thái bình, bách tính lạc nghiệp, tự nhiên sẽ có rượu ngon để uống.
Hoàng Lịch ngẩng đầu nhìn trời, nhìn sang Hàn Mạc nói:
- Ngài cảm thấy lời của tôi nói có lý không?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Có lý, có lý, nhưng dường như không có lý.
- Ồ!
Hoàng Lịch nhíu mày nói:
- Xin ngài chỉ giáo
- Không dám nói chỉ giáo, nhưng ngài nói chấn hưng hoàng uy, câu này có chút hoang đường. Nước Yến thánh thượng anh minh uy vũ, nước Yến trên dưới trung thành như một, cho dù Ngụy-Khánh-Phong ba nước cũng sợ hãi uy phong của hoàng đế ta, tại sao phải chấn hưng hoàng uy?
Hoàng Lịch lập tức nói:
- Lời này ngài nói ra tự đáy lòng sao?
Hàn Mạc cười thản nhiên cười:
- Chẳng lẽ ngài lại không cho là vậy?
Hoàng Lịch cười nói:
- Ta có thành ý đối đãi ngài nhưng ngài có vẻ như chỉ là miễn cưỡng. Tình thế hiện nay thế gia quyền lực mạnh lên, vương quyền ngày càng suy yếu, nước Yến trên dưới chẳng có ai không nhận ra điều này, ngài hà tất phải tự lừa dối mình vậy?
Hàn Mạc vẫn cười nhạt, bình tĩnh nói:
- Tiểu dân không nói chuyện quốc sự, tại hạ và ngài chỉ uống một chén rượu, lại uống say hết rồi sao? Xem ra loại rượu này mặc dù ủ từ loại hoa hạnh nhân nhưng rất nặng đó.
Trong mắt Hoàng Lịch thoáng chút vẻ lo lắng nhưng vẫn gượng mỉm cười:
- Chỉ sợ rượu không làm say người mà người tự say! Tiểu Vi, có phải ngài chưa bao giờ có chí hướng thay đổi vận mệnh quốc gia này? Có phải ngài chấp nhận để đất nước này từng ngày suy vong? Có phải ngài bằng lòng để bách tính nước Yến ngày càng phải chịu khổ cực? Chúng ta đều là người trẻ tuổi, người trẻ đều phải có chí hướng.
Hàn Mạc đứng dậy, chỉ Tam Oa Nhi đang ngồi trên nóc nhà Yến nhi, điềm tĩnh nói:
- Các hạ có biết chí hướng của anh ta là gì không? Nếu ta không đoán sai, chí hướng của hắn là lấy được người vợ mông to ngực nở, sinh cho hắn đứa con, giúp hắn lo liệu việc nhà, hắn ta hy vọng có một mảnh ruộng để trồng trọt, sống cuộc sống bình yên với vợ con hắn, chí hướng đó không xa vời nhưng lại rất chân thực. Mỗi người có một chí hướng riêng, thực hiện được chí hướng của mình thì rất ít, những chí hướng nhỏ nhoi đó sẽ bị hủy diệt bởi chí hướng lớn của một số người.
Hoàng Lịch nhíu mày, nhưng không hề nói gì.
Hàn Mạc nâng chén rượu lên, lại mỉm cười niềm nở nói:
- Tại hạ rất vui khi được ngài mời uống rượu, nếu có cơ hội, tại hạ vinh hạnh mới ngài đối ẩm.
Hắn uống hết chén rượu, không nói thêm câu nào, chắp tay chào, quay đầu đi.
Hoàng Lịch nhìn Hàn Mạc đi xa dần, trong mắt thần sắc phức tạp, thì thào thấp giọng tự nói:
- Hàn Mạc à Hàn Mạc, với trí tuệ của ngươi, quy phục dưới trướng của ta, lo gì đại sự không thành. Ta đợi ngươi, ta sẽ cho ngươi thêm cơ hội, ngươi đừng có làm ta thất vọng.