Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1959: Đồng chí Cung Khai Hà rất giảo hoạt..
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Chỉ có điều, thân phận của Tổ đặc nhiệm A có phần phức tạp. Bề ngoài thì thuộc về quân đội, mà cũng có một phần tài chính là do quân đội cấp cho. Nhưng phần lớn tài chính là do nhà nước trực tiếp cấp.
Mà mức độ tiếp xúc của Tổ đặc nhiệm A so với quân đội xa và sâu hơn , bất kể là chuyện quốc phòng hay là chuyện đại sự trong nước có liên quan đến an toàn quốc gia kiểu gì cũng phải có mặt của Tổ đặc nhiệm A.
Tổ đặc nhiệm A không hoàn toàn thuộc quyền quản lý của quân đội. Hiện tại, cũng không xác định rõ được thân phận và vị trí trong nhà nước, khiến cho có phần mập mờ thế nào cũng được.
Cho nên, đồng chí Cung Khai Hà cũng không muốn đắc tội với Chủ nhiệm phòng Liên lạc quân đội – Lan Viễn Kim, nếu đắc tội với lão già này, về sau luôn luôn gặp phiền toái.
Tuy nói là quân đội không có khả năng trực tiếp chỉ đạo Tổ đặc nhiệm A nhưng cũng có tư cách đứng bên cạnh nói ra nói vào, kiếm chuyện làm khó dễ anh..
- Thế này nhé, lần trước Diệp Phàm mời người vẫn tính cho cậu ta. Tuy nhiên, ba người nhưng chỉ được tính là hai.
Cung Khai Hà thật là giảo hoạt, vừa giữ thể diện cho Diệp Phàm, lại vừa có một chút nể mặt Lan Viễn Kim.
- Chỉ có thể tính là một người thôi.
Lan Viễn Kim liếc mắt nhìn Cung Khai Hà một cái, bất mãn nói Cung Khai Hà có chút thiên vị. Rõ ràng là bênh vực Diệp Phàm.
- Ba người mà chỉ tính một người, như vậy mà Chủ nhiệm Lan có thể nói ra được sao. Vậy chẳng phải Diệp Phàm tôi đây làm không công sao, nếu thủ trưởng Cung nói tính hai, vậy thì hai đi. Tôi lúc nào cũng kính trọng lãnh đạo đúng không?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm nói như vậy một số đồng chí ngồi đấy có phần cảm thấy xấu hổ, xấu hổ bởi vì thấy mặt Diệp Phàm thật dầy.
- Không được! Tuyệt đối không được!
Lan Viễn Kim lạnh lùng hừ nói, hình như có chút nóng nảy.
- Nếu không thì như thế này, ở đây chúng ta có tám đồng chí. Sẽ giơ tay biểu quyết. Thủ trưởng Cung, anh thấy thế nào? Tuy nhiên, tôi cũng nói rõ, tôi ủng hộ tính hai người cho Diệp Phàm.
Lý Khiếu Phong mỉm cười nói.
- Uhm… Cứ như vậy đi, giơ tay biểu quyết theo lời anh Lý nói.
Cung Khai Hà có chút lưỡng lự nói.
- Tôi ủng hộ tính hai người.
Đới Thành không hề nghĩ ngợi, giơ tay ủng hộ Diệp Phàm.
- Tính hai là được rồi.
Thôi Kim Đồng bị Diệp Phàm đánh cho sợ. Không hề nghĩ ngợi, mở miệng ngay sau Đới Thành.
- Vậy tính là hai người đi!
Phó tổ trưởng Lâm Đống Quốc nói. Hơn nữa còn phiếu của Lý Khiếu Phong thêm cả Diệp Phàm, tất cả là năm người đồng ý. Sắc mặt đồng chí Lan Viễn Kim có chút khó coi, liếc nhìn Cung Khai Hà một cái.
- Ha hả, việc này… Còn ai nói gì nữa không, thông qua là tính hai người nhé, tôi sẽ không nói thêm nữa.
Cung Khai Hà thản nhiên cười cười nói.
Lão già này, không phải ‘Gian’ bình thường, Diệp Phàm liếc mắt một cái trong lòng thầm mắng đồng chí Cung Khai Hà.
- Hừ, hai thì hai, Lan Viễn Kim tôi cũng có thể mời được hai người.
Mặt Lan Viễn Kim trầm xuống hừ nói.
- Ha hả, chưa dừng ở đây được. Trần Quân là người Diệp gia. Có tính là tôi mời vào không. Còn có con cháu của gia tộc họ Lô ở Thủy Châu, có tính là Diệp Phàm tôi chiêu vào không, như vậy tổng cộng lại là bốn người.
Diệp Phàm lại thản nhiên cười.
Tên này, đã sớm quyết định. Hôm nay, sẽ hung hăng ‘Giẫm lên’ Lan Viễn Kim, làm giảm một chút uy phong của lão già này.Trung tướng là hoành tráng á, ông đây là thiếu tướng có thể giẫm lên trung tướng ngươi thì đã sao?.
Hơn nữa. Nhìn từ một phương diện khác,mình xem như là đã chính thức tiến vào trung tâm quyền lực của Tổ đặc nhiệm A.
Đương nhiên cũng phải tạo uy tín của mình mới được. Bằng không, bất kỳ một đồng chí nào cũng có thể giẫm lên mình. Tuy nói Diệp Phàm không hề muốn tập trung lăn lộn ở Tổ đặc nhiệm A, nhưng cần thiết phải bảo vệ uy tín của mình đã tạo lên.
- Hai người đó, nhưng mà tôi nghe nói là Chủ tịch Đường đích thân mở miệng. Việc này coi như là của cậu, vậy Chủ tịch Đường tính là cái gì?
Lan Viễn Kim cũng không phải người lợi hại bình thường, lập tức lôi Chủ tịch Đường ra áp chế Diệp Phàm. Nói xong lão già này còn phải liếc nhìn mọi người một cái, chẳng qua là muốn lấy lại chút thể diện.
- Ha hả, là Chủ tịch Đường mở miệng, điều này đúng. Tuy nhiên, tôi xin hỏi là Trần Quân có đồng ý hay không. Mà Chủ tịch Đường giữ thể diện cho tôi, cũng trưng cầu ý kiến của tôi, lúc đó có rất nhiều đồng chí đều có mặt ở đó. Có phải như vậy hay không mọi người đều biết.
Diệp Phàm thản nhiên cười, liếc mắt nhìn Lan Viễn Kim một cái, lại nói:
- Ha hả, không phải Diệp Phàm tôi khoác lác, quan hệ của hai đồng chí này với tôi là rất tốt. Bằng không, đồng chí Lan Viễn Kim cứ thử xem, xem có thể mời hai người họ vào hay không.
- Cậu…!
Lan Viễn Kim tức giận, đập mạnh chén trà lên trên bàn.
- Ha hả, cứ tính đi tính lại, tính một, tính thêm hai người lúc trước, vậy thành ba. Như vậy đi, đồng chí Lan nói là đồng chí Diệp Phàm mời được mấy người thì đồng chí cũng mời bấy nhiêu người, vậy nhiệm vụ của đồng chí Lan là mời ba người. Hy vọng là các đồng chí có thể cùng nhau hợp tác, mỗi người đóng góp một chút sức lực, cùng gây dựng Tổ đặc nhiệm A chúng ta lớn mạnh, mau chóng khôi phục thực lực.
Cung Khai Hà vừa cười, vừa nói, vừa giảng hòa vừa tính toán cho Lan Viễn Kim thấy. Phòng chừng trong lòng lão già này đang phát điên.
- Ba người, cũng hơi nhiều đúng không?
Cuối cùng Lan Viễn Kim mặt dày mày dạn từ chối.
- Đồng chí Lan Viễn Kim, ba người là nhiều ư. Vừa rồi những lời anh nói đều được ghi chép vào biên bản rồi, có cần phải phát lại bản ghi âm lúc nãy không?.
Cung Khai Hà có chút mất hứng, mặt nghiêm lại, hướng về phía Lan Viễn Kim hừ nói. Lúc này, rốt cuộc khí phách của thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A hiện ra. Người ta không lộ ra thì thôi, nhưng một khi lộ ra sẽ làm mọi người kinh ngạc.
Vị cao thủ bát đẳng kia khí thế cũng tương đối lợi hại. Diệp Phàm mơ hồ cảm giác thấy, lão già Cung Khai Hà này thực lực chắc ở bậc bát đẳng.
Không thể tưởng được ngoài Tổ đặc nhiệm A ra còn có cao thủ như vậy làm việc trong nhà nước. Rốt cuộc Hoa Hạ cất dấu bao nhiêu cao thủ công tác trong chính phủ, tuyệt đối không có ai thống kê. Diệp Phàm luôn tự cảnh giác. Tự cao tự đại chính là sẽ bị lật thuyền trong mương.
Thậm chí Diệp Phàm hoài nghi, ở trong các cơ quan của nhà nước liệu còn giấu vị cao thủ thập đẳng nào không. Hoa Hạ, là quốc gia thần bí, đương nhiên cao nhân cũng thần bí.
Hôm nay xuất hiện một Vương lão, không chừng ngày mai sẽ xuất hiện một Trương lão. Ai mà dám chắc, ai có thể chứng minh là con át chủ bài cao nhất của Tổ đặc nhiệm A là cửu đẳng. Diệp Phàm cho rằng không chỉ dừng ở cấp độ đó.
- Thủ trưởng Cung, nghe nói sư trưởng sư đoàn dã chiến số 1 thành phố Mặc Hương còn khuyết một vị trí sư trưởngchưa được quyết định đúng không?
Diệp phàm hỏi.
- Cái này tôi cũng không rõ cho lắm.
Cung Khai Hà lắc lắc đầu, đó là lời nói thật, Ông ta liếc nhìn sang Lan Viễn Kim trên mặt đang có chút giận dữmột cái, nói:
- Việc này chắc cậu phải hỏi Chủ nhiệm Lan. Anh ta ở trong quân đội cũng mấy chục năm, hơn nữa, nhân sự trong quân đội vẫn giữ nguyên. Bình thường, thay đổi vị trí cán bộ cũng là việc lớn. Khả năng sẽ biết.
- Tôi cũng nghe nói là có chức vị trống.
Lan Viễn Kim thản nhiên hừ nói.
- Thủ trưởng Cung, anh xem. Tề Thiên lập công lao hiển hách cho Tổ đặc nhiệm A. Liền một lúc mình anh ta diệt được ba cao thủ.
Hơn nữa, khi tiến vào mê cung anh ta rất dũng cảm. Phải biết rằng, anh ta là đội viên đã gia nhập đội thứ nhất.
Chiến đấu ở Saha mấy tháng vẫn kiên trì giữ vững kế sách không chịu rời trận tuyến. Đồng chí hy sinh vì quốc gia như vậy, cuối cùng bị trọng thương, hiện tại thân thủ chỉ ở mức độ nhị đẳng.
Hơn nữa, chuyên gia tổ Khoa học Năng lượng cũng kiểm tra qua, anh ta không có khả năng khôi phục được. Chúng ta không thể ghẻ lạnh với các đồng chí có tâm phục vụ tổ quốc đúng không?
Diệp Phàm nói. Thực ra, khi tiến vào mê cung tử vong lúc đó, Tề Thiên căn bản không tiến vào tới tận cùng mê cung. Cái nàyđương nhiên là Diệp Phàm nói bừa.
- Ừ, đồng chí Tề Thiên đúng là không tồi, là một đồng chí tốt.
Lý Khiêu Phong cũng gật đầu khen,
- Ôi, thật là đáng tiếc…!
- Ý của cậu là như thế nào, nói thẳng ra đi.
Cung Khai Hà hỏi Diệp Phàm.
- Tề Thiên đã đeo quân hàm thượng tá, theo quy tắc đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A, nếu do bị thương mà phải đi đến quân đội địa phương hoặc đến công tác ở các cơ quan trong chính phủ, thành viên chính thức Tổ đặc nhiệm A sẽ được thăng một bậc khi rút khỏi. Như vậy, Tề Thiên được thăng một bậc chính đại tá, hoàn toàn có năng lực và tư cách đảm nhiệm chức sư trưởng sư đoàn dã chiến số 1 thành phố Mặc Hương.
Diệp Phàm nói.
- Nên thăng một bậc, chúng ta sẽ thăng cấp cho anh ta lên Đại tá rồi chuyển anh ta đến công tác ở địa phương. Tuy nhiên, về chuyện nơi anh ta đến, nếu anh ta chịu tới làm việc ở cơ quan bộ đội địa phương, chúng ta cũng ủng hộ.
Chỉ có điều, nếu muốn đảm nhiệm chức sư trưởng sư đoàn dã chiến số 1 thành phố Mặc Hương, thì chúng ta không quyết định được.
Đồng chí Diệp Phàm, có những những mặt chúng tôi có thể chiếu cố, ví như, chúng tôi có tăng mức phí nghỉ bộ đội của anh ta. Có thể cho anh ta công lao và vinh quang.
Nhưng, muốn đảm nhiệm một chức vụ trong quân đội, đó là chuyện của lãnh đạo quân đội. Tổ đặc nhiệm A không thể can thiệp vào việc bổ nhiệm nhân sư trong quân đội.
Vẻ mặt đồng chí Cung Khai Hà nghiêm túc nói.
- Đúng vậy, bằng không người ta sẽ lại nói chúng ta mò tay quá xa. Chúng ta vốn có quyền yêu cầu cơ quan an ninh quốc gia, cảnh sát, thậm chí một số đơn vị quân đội phối hợp chấp hành nhiệm vụ bảo vệ quốc gia, lãnh đạo trong quân đội đã cho rằng quyền lực của Tổ đặc nhiệm A chúng ta qua lớn. Nếu chúng ta lại yêu cầu việc này, không biết người ta sẽ nói gì. Chúng ta không thể để bọn họ nắm tóc được.
Lâm Đống Quốc gật gật đầu nói.
- Diệp Phàm, việc này cậu có thể đi tìm lãnh đạo quân đội có liên quan nói một chút. Tôi biết cậu vì muốn Tề Thiên được tốt hơn, nên mới đề nghị vậy. Nhưng, không thể yêu cầu Tổ đặc nhiệm ra mặt được.
Lúc này, vẻ mặt Lý Khiếu Phong cũng nghiêm túc nói.
- Ha hả, đồng chí Diệp Phàm, nếu vừa rồi cậu chịu giảm bớt một người trong ba đồng chí ghi danh, thật ra tôi có thể suy nghĩ một chút những gì cậu nói. Không dám khẳng định nắm chắc tám phần, nhưng dù sao cũng phải được năm phần.
Lúc này, lão già Lan Viễn Kim có vẻ tự đắc nói.
- Đồng chí Viễn Kin, chuyện vừa rồi đã quyết định, làm sao anh có thể thất hứa được? Việc này không phải trò đùa?
Có thể Cung Khai Hà có chút nóng nảy, Diệp Phàm tính bớt đi một người cũng không sao cả, dù sao mọi người cũng vào rồi.
Chỉ có điều, nếu Diệp Phàm bớt đi một người, nhiệm vụ của Lan Viễn Kim liền ít đi, từ ba người chỉ còn hai người. Nếu vậy, Tổ đặc nhiệm A sẽ tổn thất. Đương nhiên đồng chí Cung Khai Hà không đáp ứng.
- Ha hả, thủ trưởng Cung, đây là chuyện của tôi và Diệp Phàm, người ta tự nguyện tính ít đi một, chẳng lẽ mọi người cũng có ý kiến, dù sao cũng phải để cho người ta có một chút quyền tự chủ chứ đúng không?
Lan Viễn Kim không âm không dương nói.
Cung Khai Hà cũng ở đó, sắc mặt cứng đờ, theo dõi Diệp Phàm.
- Ha hả, việc này, tôi tin tưởng có thể tự làm được, không nhọc đến Chủ nhiệm Lan. Anh cứ từ từ đi tìm ba cao thủ gia nhập Tổ đặc nhiệm A chúng ta đi. Hơn nữa, tôi tin tưởng, thủ trưởng Cung, ha hả, cũng sẽ…, ha hả…
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, nói có vẻ mơ hồ.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1960: Yến Xuân Lai bị báo ứng rồi.
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Tuy nhiên, tất cả những người ngồi ở đây đều là kẻ dối trá, tỏ ý không hiểu ý của Diệp Phàm. Đơn giản chính là dựa vào một ân tình của Cung Khai Hà.
Có lẽ, chuyện của Tề Thiên còn cần Cung Khai Hà đi nói một chút. Quy tắc do con người định ra, làm cách nào cũng có thể được.
- Tôi lấy danh nghĩa cá nhân đề nghị một chút là được, đương nhiên, bổ nhiệm hay không là chuyện của quân đội. Chúng ta không can thiệp.
Cung Khai Hà bị ép cũng không có cách nào, thật sự là bị Diệp Phàm đánh bại. Đành phải trả lời như vậy.
- Cảm ơn, tôi tin tưởng ảnh hưởng của thủ trưởng Cung không nhỏ.
Diệp Phàm tiến sát từng bước, giống như đang áp sát Cung Khai Hà.
- Cậu đó, tôi thì có ảnh hưởng gì. Cậu ảnh hưởng lớn thì có, hừ.
Cung Khai Hà không ngờ nặng lời thật sự là không kìm nổi.
- Ha ha ha…
Tất cả mọi người cả Lan Viễn Kim đều phá lên cười. Tuy nhiên, sau khi cười mặt Lan Viễn Kim đỏ lên. Bởi vì Diệp Phàm không hề nể mặt ông ta.
Thầm cười lạnh trong lòng, mẹ nó, anh muốn vị trí này, bố sẽ quấy rối. Trong quân đội Tổ đặc nhiệm A cũng không là gì.
Lúc này Tổ trưởng tổ Khoa học Năng lượng Ngô Quang Bảo nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
- Có phát hiện mới gì phải không?
Lý Khiếu Phong lên tiếng đầu tiên.
- Vâng, có phát hiện mới.
Ngô Quang Bảo vừa nói xong, tất cả các đồng chí đều nhìn anh ta. Hơn nữa, tất cả đều hào hứng.
- Mau nói đi lão Ngô, muốn làm chúng tôi hồi hộp chết sao?
Lâm Đống Quốc giục, vì Ngô Quang Bảo định ngồi xuống uống trà.
- Là như vậy, thi thể nữ chúng ta còn chưa kịp giám định. Nhưng khi đó, dưới xác chết nữ đó lót một đồ vật hình giống tàng bảo có hình kiểu sơn thủy, chúng tôi đã phát hiện chút manh mối.
Nói thật, bản vẽ này rất kỳ lạ. Chúng tôi đã tiến hành nhiều thí nghiệm, không thể phát hiện chất giấy. Hơn nữa, cũng không phải là vải. Là một loại vật liệu đặc biệt mà đến nay chúng tôi không thể xác định được là gì.
Có lẽ tổ Hải Lang và Hồng Quân đều nghi ngờ và không thể giải thích được như vậy. Ngoài ra, bức vẽ có một vòng tròn gì đó, thật sự giống truyền thuyết về UFO.
Các chuyên gia dự đoán, có lẽ bản vẽ này rất có thể chính là nơi ẩn nấp của người ngoài hành tinh (UFO). Hơn nữa, vòng tròn trên trang giấy cũng rất lạ, thậm chí, khi chiếu ánh sáng đặc biệt vào còn có thể phát quang, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra khỏi bản vẽ lên bầu trời.
Để đề phòng nó thật sự có thể bay ra. Chúng tôi phải thí nghiệm trong một phòng bị bịt kín.
- Tại sao còn không đi tìm vật thần bí này?
Lý Khiếu Phong hỏi.
- Tìm như thế nào, không biết địa điểm chính xác, chúng ta cũng chỉ có một phần tư bản vẽ. Nếu đầy đủ, có lẽ còn có khả năng đoán ra điều gì đó.
Tuy nhiên, chúng ta dùng phương pháp đặc thù để tập hợp bản vẽ lại, dùng phương pháp giả định suy diễn để kiểm tra đo lường bản vẽ.
Bản vẽ phát sáng khi có ánh sáng chiếu vào thấy một phong cảnh sông núi mơ hồ hiện ra. Tuy nhiên quá mơ hồ.
Nhưng tôi tin rằng đó hẳn là một nơi nào đó trên trái đất. Tiếp theo sẽ tăng cường phục chế bản vẽ. Tuy nhiên, tôi lo rằng các quốc gia khác lấy được bản vẽ cũng đang tiến hành phục hồi.
Cho nên, tôi đề nghị từ nay về sau. Cùng với manh mối do Tổ khoa học năng lượng cung cấp, chúng ta cũng phải cử các cao thủ đi tìm kiếm khắp nơi trên thế giới. Chỉ cần tìm ra địa điểm nghi ngờ đều phải kiểm tra.
Ngô Quang Bảo cũng có vẻ hào hứng nói.
- Chẳng lẽ thật sự là phi thuyền của người ngoài hành tinh?
Thôi Kim Đồng hỏi một câu.
- Cho dù là phi thuyền của người ngoài hành tinh tôi thấy cũng là bình thường. Có lẽ thời xa xưa bọn họ đã lặng lẽ xuống trái đất.
Nếu là máy móc chắc chắn cũng có thể xảy ra trục trặc. Một khi sự cố xảy ra, hoặc là hết nhiên liệu, bọn họ không thể về được hành tinh của họ cũng là bình thường.
Vũ trụ mênh mông, ai dám khẳng định ở một hành tinh xa xôi nào đó còn có một nền văn minh khác đang tồn tại hay không.
Thậm chí, khoa học kỹ thuật của người ta phát triển hơn chúng ta mấy nghìn lần hay hàng chục nghìn lần cũng đều có thể. Phi thuyền như thế, mặc dù là có thể tìm cái xác trở về để nghiên cứu cũng sẽ tìm ra được một chút về kỹ thuật của họ. Ví dụ như, máy bay chiến đấu trên mặt đất cũng là phát hiện lớn, hay là tên lửa cũng là vấn đề đang được nghiên cứu. Hiện giờ kỹ thuật vẫn chưa được hoàn thiện.
Mà theo truyền thuyết của các quốc gia thì người ngoài hành tinh có thể bay lên ở bất kỳ vị trí nào. Hơn nữa, máy bay chiến đấu hiện đại nhất hiện nay đều không thể hoàn thành yêu cầu trên một độ cao nhất định.
Huống chi, hiện giờ các quốc gia đều gia tăng việc thăm dò không gian.
Nơi sinh sống thứ hai của con người trong tương lai rất có khả năng là trong không gian. Giống trạm Hòa Bình của Nga và các trạm vũ trụ khác. Đều là để chuẩn bị cho việc thăm dò không gian.
Hơn nữa, để tham dò vũ trụ ở cự ly xa, một phi thuyền hiện đại rất quan trọng. Hiện giờ chỉ có người Mỹ lên mặt trăng. Kế hoạch lên mặt trời là kế hoạch lâu dài rất khó khăn.
Nếu có thể tham khảo phi thuyền tiên tiến của người ngoài hành tinh. Đưa con người lên mặt trời, thật chí bay ra dải ngân hà không chỉ là giấc mơ.
Chính là xuất phát từ chiến lược này, xuất phát từ an toàn của quốc gia. Nước Mỹ, Nga đã có, Trung Quốc chúng ta cũng không thể lạc hậu.
Lạc hậu sẽ bị đánh, liên mình quốc tế đã là bài học sâu sắc. Hơn nữa, người ta hướng ra ngoài hệ mặt trời, chúng ta không thể đi ra ngoài trái đất, địa vị cao thấp nhìn thấy ngay. Người Trung Quốc chúng ta tuyệt đối không thể trở thành quốc gia lạc hậu thứ hai, thứ ba. Chúng ta không muốn xưng bá, nhưng vẫn phải có khả năng tự bảo vệ mình đúng không?
Ngô Quang Bảo thở dài nói.
- Đúng, lập tức hành động thôi. Như vậy đi lão Ngô, các anh nhanh chóng đưa ra một địa điểm đại khái và tuyến đường đi. Chuyện cử người chúng tôi sẽ nghĩ cách.
Tổ trưởng Cung nói.
- Phái người, Tổng thủ trưởng, đi đâu tìm người?
Lúc này, Lâm Đống Quốc lại nghĩ đến vấn đề thực tế của Tổ đặc nhiệm A, vẻ mặt buồn bã nói.
- Trước tiên cử các cao thủ tam đẳng đi tìm, các đội viên chính thức ở nhà án binh bất động an dưỡng. Một khi phát hiện địa điểm chính xác chúng ta sẽ xuất động. Cho nên, thu hút đội viên là việc cấp bách. Các đồng chí, chúng ta nhất định phải lập tức hành động. Trước cuối năm, đến các phái lớn. Vì đất nước, Cung Khai Hà tôi không cần thể diện.
Cung Khai Hà nói rất hào hứng.
- Thế nào Hạnh Nhi, oai phong không?
Sở Thiên Các Thủy Châu, bên trong Diệp phủ, Trần Quân mặc quân trang, xoay một vòng trước mặt Hạnh Nhi, đắc ý bước đi khoan thai.
- Anh cứ khoe khoang đi.
Bố vợ Đoàn Hải Thiên ngồi bên cạnh tức giận hừ nói. Đoàn Hải Thiên thật ra ánh mắt rất hài lòng. Trước kia Trần Quân đi theo Diệp Phàm lăn lộn vớ vẩn, nhưng trong lòng Đoàn Hải Thiên vẫn hi vọng con rể mình có thể đi vào quan trường hoặc quân đội.
Nhưng Trần Quân ngang bướng quyết đi theo Diệp Phàm. Đoàn Hải Thiên cũng không tiện nói.
Không thể tưởng tượng được lần này bị điều động lại là trong họa có phúc. Không ngờ có được chức Phó sư trưởng trở về. Phó sư trưởng Báo Săn khá hoành tráng. Trong lòng Đoàn Hải Thiên không trộm vui không được.
- Trần Quân là phúc trời mệnh vua. Bí thư Đoàn, tin rằng tiền đồ của anh ta còn rộng lớn.
Diệp Phàm ngồi trên ghế vẻ mặt tươi cười nói.
- Thằng nhóc này, cho nó một cái lông gàcoi như lệnh tiễn. Tuy nhiên, Trần Quân sau này phải nghiêm túc, con đường đường đã là thượng tá. Người ta mấy chục năm chưa chắc được đến cấp bậc này. Con phải nên quý trọng nó.
Đoàn Hải Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Con biết rồi bố, con cũng không còn là trẻ con. Vả lại, có anh Diệp giúp đỡ, con sợ cái gì.
Trần Quân cười nói.
- Anh cứ oai đi.
Đoàn Hạnh Nhi đứng bên cạnh hừ nói, giơ tay nhéo một chút. Trần Quân không dám kêu đau.
- Bí thư Đoàn, không có việc gì không trèo lên điện tam bảo. Chú gọi cháu đến đây có phải có việc gì không? Có việc gì chú cứ nói thẳng. Ngày mai có lẽ cháu sẽ về Đông Cống. Sắp đến cuối năm, cháu lại mất tích thời gian dài như vậy, sợ rằng có nhiều việc
Diệp Phàm quay sang hỏi Đoàn Hải Thiên.
- Ha ha, Diệp Phàm, cậu còn không biết, Yến Xuân Lai đi rồi.
Đoàn Hải Thiên cười nói.
- Đi, đi đến đâu? Không phải là thăng chức chứ?
Diệp Phàm giật mình hỏi.
- Thăng chức, chưa đến lúc.
Đoàn Hải Thiên thản nhiên cười cười lắc đầu.
- Hóa ra là xui xẻo, đáng đời, dám bắt nạt chúng ta. Anh Diệp xui xẻo rồi.
Trần Quân hung hăng mắng.
- Miệng cậu không nể tình chút nào. Đối với Diệp Phàm anh ấy có chút hơi quá nhưng đều là vì công việc.
Đoàn Hải Thiên còn muốn nói chút giọng lãnh đạo sau đó mới nói:
- Anh ta về bộ Giáo dục đảm nhiệm chức Thứ trưởng.
- Cũng không khác gì, Thứ trưởng thường trực bộ Giáo dục cũng là lãnh đạo cấp Bộ trưởng. So với Chủ tịch tỉnh Nam Phúc cũng không biết bên nào nặng hơn.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
- Không phải là Thứ trưởng thường trực, mà là thứ trưởng thôi.
Đoàn Hải Thiên nói.
- Đúng là xui xẻo có phải không. Chủ tịch tỉnh cấp bộ trưởng, thứ trưởng không phải là cấp thứ trưởng sao?
Vẻ mặt Trần Quân vui vẻ khi người khác gặp họa.
- Con thật sự là đến chút kiến thức phổ thông khi lăn lộn trong quan trường cũng không biết.
Đoàn Hải Thiên tức giận hừ nói.
- Con sai ở đâu ạ?
Trần Quân vò vò đầu nhìn cha vợ thật không hiểu.
- Trần Quân, người ta hưởng thụ cấp bộ trưởng đặt trong dấu ngoặc. Trong đa số các Bộ và Ủy ban, có nhiều thứ trưởng được hưởng ưu đãi cấp Bộ trưởng. Chỉ có điều, thực quyền so với Chủ tịch tỉnh, tất nhiên không giống nhau. Yến Xuân Lai rơi vào kết cục như vậy thật ra rất lạ. Ai làm vậy, Yến Thành không phải Ủy viên bộ Chính trị sao? Chẳng lẽ cứ để anh ta xui xẻo như vậy?
Diệp Phàm thật sự có chút nghi ngờ.
- Không phải cậu làm?
Đoàn Hải Thiên nghi ngờ nhìn Diệp Phàm.
- Trời, cháu nào có thời gian rảnh như vậy. Vả lại một Giám đốc sở quèn như cháu có thể quyết định được vận mệnh của một Chủ tịch tỉnh sao, chú Đoàn nói đùa.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Cậu đương nhiên không được, nhưng nhà họ Kiều chắc chắn có thể làm được. Còn nữa nhà họ Phí cũng có uy lực. Cậu xui xẻo, bọn họ không hài lòng. Cho nên tìm cơ hội điều chỉnh cán bộ cấp tỉnh để ra tay. Chính Phó thủ tưởng Yến chống đỡ cũng gặp hai áp lực lớn.
Đoàn Hải Thiên nói. Sức tưởng tượng của lão Đoàn không phải phong phú bình thường. Diệp Phàm nghe xong cũng thầm bật cười. Không ngờ lão Đoàn cũng trẻ ra, thích tưởng tượng.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1961: Đoàn Hải Thiên gia nhập mạng lưới Diệp Phàm..
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Thật sự không phải cháu, chú cũng biết mấy hôm nay cháu suốt ngày ở cạnh Trần Quân. Hơn nữa, Cháu cũng không muốn mượn tay người khác làm chuyện này. Vả lại nhà họ Kiều và nhà họ Phí chưa chắc chịu ra tay.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, nhìn Đoàn Hải Thiên liếc mắt một cái nói:
- Lần này Yến Xuân Lai đi rồi, có lẽ nhân sự tỉnh Nam Phúc lại điều chỉnh một phen. Chú Đoàn nên cố gắng, lần trước không lên, lần này cần tranh thủ. Cháu nhgĩ, chú Tề có phải là có cơ hội tiến thêm một bước nữa không?
- Ông ấy đương nhiên muốn vị trí của Yến Xuân Lai. Nhưng quả là khó khăn.
Đoàn Hải Thiên lắc lắc đầu nói:
- Đương nhiên, Yến Xuân Lai vừa đi, tỉnh Nam Phúc chúng ta cũng khá bình tĩnh. Cứ lẽ điều chỉnh nhân sự lần này khá lớn. Có lẽ tôi có ở lại chỗ này hay không cũng khó nói. Đến Thủy Châu đã nhiều năm, người ta muốn chuyên tôi tôi cũng không có cách nào đúng không?
Đoàn Hải Thiên vẻ mặt có chút mất mát.
- Nếu không, cha, cái này, ha ha…
Trần Quân đột nhiên giật mình nhìn Đoàn Hải Thiên cười ngây ngô vài tiếng, lại nhìn Diệp Phàm nói.
- Cái gì mà cái này với chẳng cái kia, con giả bộ bí mật gì?
Đoàn Hải Thiên có chút tức giận, trừng mắt nhìn con rể một cái.
- Anh nói gì nói không rõ ràng gì cả.
Đoàn Hạnh Nhi đứng bên cạnh có chút tức giận, giơ tay hung hăng nhéo Trần Quân một chút.
- Nhẹ thôi bà xã, đây là thịt, không phải là sắt. Anh cũng chỉ vì tốt cho cha thôi.
Tay Trần Quân vẩy vẩy kêu lên.
- Tốt cho ta, có gì ưu đãi con mau nói xem, nếu không nói rõ ràng, để xem ta phạt con thế nào.
Đoàn Hải Thiên trừng mắt hừ nói.
- Rất đơn giản, gia nhập “Diệp hệ”. Tất cả mọi người ra sức giúp cha. Có lẽ, cha sẽ có cơ hội.
Trần Quân nói thẳng ra, Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng nhìn trân trối.
Việc này không phải Diệp Phàm không nghĩ đến. Nghe nói trước kia Đoàn Hải Thiên có chút bối cảnh ở Bắc Kinh. Tuy nhiên sau này người đó “quy thiên”. Cho nên, lão Đoàn hiện cũng rất đáng thương, trở thành đám lục bình vô chủ.
- Cậu đừng có nói bừa.
Diệp Phàm vội nói.
- “Diệp hệ”…
Đoàn Hải Thiên nhắc lại một câu, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái.
- Ha ha, chú Đoàn, đừng nghe Trần Quân nói lung tung. Chẳng qua là một ít bạn bè cùng nhau nên gọi vậy. Cháu làm sao có thể có thể lực gì mà gọi là Diệp hệ có phải không?
Diệp Phàm giải thích.
- Anh Diệp quá khiêm tốn. Năng lượng mạng lưới của anh cũng không nhỏ. Thiết Chiêm Hùng không phải là người tài ba sao, Cục trưởng cục Cảnh vệ Trung ương Lang Phá Thiên không phải có năng lượng lớn sao?
Còn nữa, con trai của Chủ tịch thành phố Tân Môn Lam Bình Phong Lam Tồn Quân cũng gia nhập mạng lưới của anh. Còn Giám đốc sở, Phó Giám đốc sở, cán bộ cấp cục không ít.
Con nghĩ, nếu cha đồng ý gia nhập, Anh Diệp bỏ ra ít sức, con tin rằng cha có cách. Cha cũng không phải muốn bước lên vị trí Chủ tịch tỉnh kia.
Chẳng qua chỉ là tăng lên một bậc thôi, tìm vị trí Phó chủ tịch thường trực là được. Một Phó bí thư thành phố cũng không phải không có ý nghĩa đúng không?
Trần Quân mặt dày vẫy cờ cổ vũ cha vợ.
- Con nói dễ như vậy sao? Phó chủ tịch thường trực tiếp dễ như vậy sao? Tuy nói chỉ là thăng chức nhưng không giống như vậy. Con không hiểu đâu, quan hệ trong đó rất phức tạp.
Đoàn Hải Thiên tỏ vẻ quát Trần Quân thực ra, cũng đang nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Có lẽ, lão Đoàn cũng hơi động lòng.
Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng dò xét, phát hiện lão Đoàn che dấu rất khá. Nhưng vẫn thấy được chút dao động. Chứng tỏ trong lòng lão Đoàn cũng không bình tĩnh, không tương xứng với vẻ bình tĩnh bên ngoài.
Lão già này, chắc chắn đã động lòng. Trong lòng Diệp Phàm thầm suy nghĩ, người này hoàn toàn giả ngu. Tư thế này bỏ qua, Đoàn Hải Thiên ông không ra nhập, Diệp Phàm tôi cũng không thể bỏ ra nhiều sức lực như vậy.
Đoàn Hải Thiên năm nay mới 50, vẫn có tiềm lực phát triển rất lớn. Hơn nữa, Đoàn Hải Thiên vẫn bị Nạp Lan Nhược Phong áp chế ở Nam Phúc. Rất buồn bực. Trước kia Đoàn Hải Thiên là bí thư tỉnh thành, mà Nạp Lan Nhược Phong là bí thư đặc khu thành phố Thương Hải.
Lúc đó trong Tỉnh ủy vị trí của Nạp Lan Nhược Phong thấp hơn Đoàn Hải Thiên. Tuy nhiên, sau đó có điều chỉnh nhân sự, Nạp Lan Nhược Phong không ngờ bước đi vài bước, tới vị trí Phó Bí thư Tỉnh ủy. tuy nói cấp bậc không thay đổi nhưng người ta cũng đè ép Đoàn Hải Thiên mấy đầu.
- Cha, cha còn chờ gì nữa?
Trần Quân có chút nóng nảy, ngay cả Đoàn Hạnh Nhi cũng nhìn cha chớp mắt vài cái.
- Thôi, Đoàn Hải Thiên tôi đã có da mặt dày.
Đoàn Hải Thiên khoát tay áo, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Bởi vì người ta cán bộ cấp Phó tỉnh, cấp bậc cao hơn Diệp Phàm, hơi ngại.
Tuy nhiên, Diệp Phàm có năng lượng lão Đoàn không thể đuổi kịp.
- Hoan nghênh chú Đoàn gia nhập. Chú Đoàn sau này mạng lưới chúng ta lấy việc của chú là việc chính.
Diệp Phàm nói đương nhiên hắn đang thử.
Mạng lưới Diệp Phàm, Đoàn Hải Thiên đến quyết định Thiết Chiêm Hùng sẽ đồng ý sao? Người ta phân lượng hơn Đoàn Hải Thiên, còn có cả Lang Phá Thiên nữa.
- Không, không, là lão Đoàn tôi gia nhập mạng lưới của cậu, không phải cậu gia nhập vòng tròn của tôi. Cho nên, sau này lão Đoàn tôi chính là một thành viên trong mạng lưới Diệp Phàm.
Đoàn Hải Thiên không ngờ cầm được thì không buông, lập tức bình tĩnh lại, mặt dày tỏ rõ thái độ.
- Chú Đoàn, nếu quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước nữa, chúng ta sẽ cố thêm một chút.
Diệp Phàm bàn bạc với Đoàn Hải Thiên.
Bổi tối, Diệp Phàm mang vẻ mặt mệt mỏi vào tầng hầm của Diệp phủ. Nhìn ba cái chai trong tay không khỏi thở dài,
- Nhân Bàng, xin lỗi anh, vì lão Đoàn đành để anh chịu ấm ức.
Bởi vì, Diệp Phàm suy tính trước sau. Nếu Đoàn Hải Thiên đã mặt dày gia nhạp thì chuyện của ông ta nhất định phải thành công.
Người giữ lời sau này dễ dàng mời người khác gia nhập. Bạn bè chính là một tấm lưới, một người bạn có thể mang đến một chuỗi bạn bè khác.
Cho nên chuyện lần này nhất định phải thành công mới được.
Tuy nhiên, muốn cho lão Đoàn thăng một chức khó khăn rất lớn đối với Diệp Phàm. Bởi vì Diệp Phàm không có bổn phận làm Đoàn Hải Thiên thăng chức. Với cấp bậc của ông ấy, là phạm trù của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương.
Hơn nữa, mặc dù là Ban Tổ chức cán bộ Trung ương có lẽ cũng chỉ sát hạch thôi. Thật sự quyết định là ở Trung ương. Tuy nói cán bộ cấp phó tỉnh trên cả nước không ít nhưng người nhằm các vị trí đó cũng rất nhiều.
Mật ít ruồi nhiều vốn là chuyện trong chốn quan trường.
Nếu như đi tìm bố vợ mình có lẽ Đoàn Hải Thiên cũng không có hướng dựa vào nhà họ Kiều, người ta tuyệt đối không ra tay giúp đỡ. Kiều Viễn Sơn có thể giúp Diệp Phàm nhưng bạn bè của Diệp Phàm không nằm trong phạm trù mà ông ta suy xét.
Còn tìm nhà họ Phí, có lẽ càng không thể. Quan hệ với nhà họ Phí chắc chắn không bằng nhà họ Kiều. Nói trắng ra, căn bản chỉ là quan hệ cùng có lợi thôi.
Còn những quan hệ khác, như Trương Vệ Thanh, Thiết Chiêm Hùng họ cũng chỉ là cấp thứ trưởng. Cũng không có khả năng giúp Đoàn Hải Thiên tăng một bước.
Buổi tối hôm sau, Diệp Phàm đang định về Đông Cống. Nhưng nhận được điện thoại của Bí thư Thành ủy Thanh Ngưu Vương Long Đông. Mời hắn ăn cơm.
Diệp Phàm liền đổi lại ngày. Bởi vì, rời khỏi Hải Đông cũng đã gần một năm, Diệp Phàm cũng muốn biết một chút về tình hình phát triển của Hải Đông. Hơn nữa Vương Long Đông cũng là bạn học, Diệp Phàm cũng có chút muốn gặp lại bạn cũ.
Lái xe đến giải trí Hoàng thị, vừa xuống xe phát hiện Vương Long Đông đang đứng trò chuyện với một thanh niên béo ngoài cửa.
- Xin chào Bí thư Diệp.
Vương Long Đông vừa nhìn thấy Diệp Phàm xuống xe liền tiến lên chào hỏi.
- Long Đông, chúng ta là bạn học, không phải là bí thư này nọ, gọi tên tôi là được. Tuy nhiên, cậu còn ở Thanh Ngưu không?
Diệp Phàm cười bắt tay Vương Long Đông.
- Tốt lắm, tôi gọi anh là anh Diệp.
Vương Long Đông cười nói.
- Bạn học cũ, vài năm không gặp phong độ vẫn như xưa nhỉ.
Lúc này người thanh niên béo cười nói. Diệp Phàm hơi hơi ngạc nhiên sau đó nhìn kỹ cười nói:
- Hóa ra là cậu, Trần Khôn. Trước đây cậu gầy thế, giờ làm gì mà thay đổi hoàn toàn như vậy. Cậu không gọi tôi còn không dám nhận.
Trần Khôn là bạn cùng phòng của Diệp Phàm trước đây, khá thân thiết với Diệp Phàm. Chỉ có điều sau khi tốt nghiệp không công tác cùng tỉnh, hai người không còn liên lạc nữa.
- Ha ha, một trưởng phòng nhỏ thôi.
Trần Khôn cười nói, ôm lấy Diệp Phàm. Sau đó nói:
- Cậu làm người ta tức chết mất, cả Long Đông nữa. Đều là Bí thư Thành ủy, chỉ có tôi là một nhân vật số hai của một huyện miền núi nghèo. Thật sự là buồn.
- Bạn học, tôi nói này không được trêu tôi như vậy có được không? Bí thư như tôi cũng là cấp Cục trưởng, không so được với anh Diệp. Hơn nữa, chức Bí thư thành ủy này vẫn là do anh Diệp hỗ trợ lên. Nếu không, Vương Long Đông tôi còn thảm hơn cậu.
Vương Long Đông đánh vào ngực Trần Khôn cười nói.
- Diệp Phàm đang phát tài ở đâu vậy. Vừa rôi nghe Vương Long Đông gọi cậu là Bí thư, bí thư ở đâu vậy, mau nói xem.
Trần Khôn cười nói.
- Một thành phố nhỏ thôi, không khác gì cậu.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Không thể nào, không khác tôi sao anh có thể giúp đỡ Long Đông?
Trần Khôn đương nhiên không tin, nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Ha ha, anh Diệp là Bí thư thành phố cấp 3. Là thành phố Đông Cống tỉnh Tây Lâm. Trước kia anh Diệp đảm nhiệm Bí thư thành phố Hải Đông, lúc đó anh ấy giúp tôi đi lên.
Vương Long Đông cười nói.
- Quyền bí thư, không phải Bí thư, hiện giờ cũng là Quyền.
Diệp Phàm khoát tay áo nói.
- Thế càng ghê gớm. thành phố cấp 3, quyền bí thư, khác nào lãnh đạo lớn vùng biên. Tiếp theo chính là lãnh đạo tỉnh. Ghê gớm quá, sau này có cơ hội thì giúp đỡ tôi một chút đi.
Trần Khôn cười nói tất nhiên là vẻ mặt đầy ngạc nhiên và hâm mộ. Hồi đại học khi Trần Khôn và Diệp Phàm thả rắm, Trần Khôn khá thảm, vì Diệp Phàm thường xuyên luyện công, cho nên rắm mang theo nội tức, đặc biệt có mùi “thơm”..
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1962: Đại cục trưởng của ban Tổ chức Trung ương...
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Ha ha, đồng chí Trần Khôn, chỉ cần có thể công tác cùng nhau, cái này, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.
Diệp Phàm cười nói, vỗ vai Trần Khôn.
- Đúng vậy, anh Diệp.
Sắc mặt Trần Khôn biến đổi thật nhanh, lập tức cùng gọi ‘anh Diệp’ giống như Vương Long Đông, đương nhiên là để tăng tình cảm, và ‘dọn đường’ cho con đường làm quan về sau.
- Chúng ta vào đi thôi, nếu không đại cục trưởng lại phê bình bây giờ.
Vương Long Đông nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói.
- Đại cục trưởng, vị bạn học nào đã làm đến chức đại cục trưởng rồi?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, bụng nghĩ chắc đại cục trưởng này có lai lịc ghê gớm lắm đây.
- Không phải tay biến tái Lạc Nhất Thành thì là ai chứ? Nghe nói người ta bây giờ lại thăng chức tiếp rồi.
Nếu thăng nữa thì đúng là ghê gớm thật.
Trần Khôn hai mắt lóe lên vẻ hâm mộ nói.
Lạc Nhất Thành trước kia đi học là lớn tuổi nhất, còn Diệp Phàm là nhỏ tuổi nhất. Lạc Nhất Thành năm nay đã 35 rồi, còn Diệp Phàm thì mới có 27.
- Kinh nhỉ? Vị trí gì vậy.
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Lạc Nhất Thành trước kia là Phó cục trưởng cục Cán bộ 2 của ban Tổ chức Trung ương. Một phó cục trưởng ở ban Tổ chức Trung ương là đã ghê gớm lắm rồi, nghe nói khảo hạch tất cả các quan to cấp tỉnh. Anh nhìn thấy không, lão Lạc buổi tối nay nhất định sẽ có người mời cơm. Đến lúc đó, hỏng chừng quan lớn của tỉnh Nam Phúc đều đến trình diện cho mà xem.
Trần Khôn vẻ mặt hâm mộ nói.
- Tiểu Trần này, cậu nghĩ sai rồi. Lạc Nhất Thành lên một cấp nữa thì nhiều nhất cũng chỉ là một Phó cục trưởng thường trực của một cục nào đó trong ban Tổ chức Trung ương. Cán bộ cấp giám đốc sở, bình thường giống như vị trí cục trưởng của mấy cục trong ban Tổ chức Trung ương, đều là do Phó trưởng ban kiêm nhiêm nhiệm. Bởi vì, mấy cục này quá quan trọng. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng không phải kiêm nhiệm.
Vương Long Đông cười nói.
- Bất luận nói thế nào, người ta cũng hoành tráng, chỉ cần là một cái tên trong ban Tổ chức Trung ương là đủ rồi. Anh ta xuống dưới, các quan to trong tỉnh cũng đều phải nịnh bợ. Anh Diệp nếu như lên một cấp nữa cũng là quan lớn cấp thứ trưởng rồi, trình tự này phải được ban Tổ chức Trung ương thông qua. Vì vậy, vẫn nên thân kính với lão Lạc một chút.
Trần Khôn vẻ mặt chân thành nói.
- Ha ha…
Diệp Phàm thản nhiên cười, không nói gì.
Ba người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng số lớn.
- Thế nào, không tồi chứ? Phòng riêng cao cấp nhất của khu giải trí Hoàng Thị, được xưng là Phòng riêng hoàng gia. Đây là sự tiếp đón của các đồng chí dành ‘vinh dự’ cho lão Lạc, lão Lạc mời, người khác trả tiền mà thôi.
Bước vào phòng riêng, Trần Khôn ghé vào tai Diệp Phàm nói nhỏ.
Trong phòng mọi thứ đầy đủ cả, có quầy bar, có bể cá, bên cạnh còn có mấy phòng nghỉ.
Cái này, đương nhiên là bố trí đặc biệt cho đám đại gia vào chơi. Giống như những nơi này, một khi người ta uống rượu say rồi, muốn làm cái gì đó thì cũng đều thoải mái…
Trong phòng đã có hai mươi mấy người, Lạc Nhất Thành trông vẻ hơi béo một chút. Chiếc bàn ở giữa đã được bày ra, có mười bốn mười lăm người đang ngồi đó, còn Lạc Nhất Thành thì đang được mười mấy bạn học vây quanh.
Đương nhiên, bên cạnh còn có mấy chiếc bàn nhỏ nữa, mỗi bàn có tám người ngồi. Cũng có mấy người đang thì thào nói chuyện. Những chiếc bàn trong sảnh đều được bố trí kỳ quái như vậy, khiến người ta không thể không liên tưởng đến việc mấy chiếc bàn nhỏ vây quanh một chiếc bàn lớn.
Lạc Nhất Thành ngồi ở giữa, người ngồi bên cạnh giống như là kẻ hầu của anh ta vậy…Diệp Phàm khẽ lắc lắc đầu, trong lòng thấy thật nực cười.
- Tôi nhớ lớp có 60 bạn, sao mới chỉ có hai chục bạn đến nhỉ?
Diệp Phàm quay sang hỏi Vương Long Đông.
- Ha ha, tụ tập như thế này, đâu phải là họp lớp. Thời gian gấp gáp quá mà, chắc là tí nữa còn có người đến.
Đến một nửa thì chắc chắn là có, chính là nể mặt bạn tiểu Lạc có đúng không? Đây là cơ hội thân kính với lãnh đạo mà.
Tất cả những người lăn lộn chốn quan trường thì chắc chắn là đến. Mà cho dù không ở chốn quan trường thì sẽ không có việc cần nhờ đến bên chính quyền sao? Cái này, chuyện trên quan trường có thể ảnh hưởng đến xã hội của chúng ta.
Anh muốn phát tài, thì phải thầu công trình, phải làm việc mà muốn làm được thì phải tìm đến những người có quyền. Dù sao, cái xã hội này đều là do người nắm quyền ‘thống trị’. Những quan viên cấp dưới thực ra chính là những người chấp chính mà thôi.Vương Long Đông lý luận nói.
- Ấy dà, đây không phải là tiểu tử thối tha nhỏ nhất của lớp chúng ta sao?
Đúng lúc này, Diệp Phàm đang muốn quay người đi đến một chiếc bàn nhỏ ở góc bên cạnh, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra chính là Lưu Nhất Cổ.
Tay này dáng người cao lớn, hồi đó còn là đội viên thay thế của đội trường đại học Hải Giang. Còn Diệp Phàm so với thân hình cao đến 1m90 của gã, đương nhiên là không bằng. Tuy nhiên, về kỹ thuật chơi bóng thì Diệp Phàm hơn hẳn gã.
Lưu Nhất Cổ dựa vào vẻ cao lớn của mình, tuyên bố rằng những kẻ nhỏ con thì chẳng có tác dụng gì. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng cao đến 1m76, nhưng so với Lưu Nhất Cổ thì kém hơn rất nhiều.
Diệp Phàm vừa nghe thấy liền tức giận, cãi lại vĩ nhân cũng có dáng người thấp bé, thấp bé mới là tinh hoa…
Lưu Nhất Cổ tức giận không phục, muốn khiêu chiến với Diệp Phàm. Hai người mỗi người tìm thêm bốn người nữa, hợp thành một đội bóng rổ, đánh bốn trận.
Sau đó, Lưu Nhất Cổ tìm đến hầu như là những người có chiều cao 1m9 trở lên, còn Diệp Phàm thì chỉ tìm những người dưới 1m80 để hợp thành một đội bóng rổ.
Kết quả, đội của Lưu Nhất Cổ thua thảm hại, bị Diệp Phàm bỏ bóng ngay trên đầu mình.
Hơn nữa, pha bóng cuối cùng, Diệp Phàm bay người lên, không ngờ cưỡi lên đầu Lưu Nhất Cổ rồi mới bỏ bóng. Còn Lưu Nhất Cổ đương nhiên trở thành ‘kẻ nằm dưới háng’ Diệp Phàm.
Lúc ấy Diệp Phàm trở thành ‘anh hùng’. Bởi vì lúc đó có rất nhiều bạn gái hô vang ‘Diệp soái, Diệp soái’. Lưu Nhất Cổ tức nổ đom đóm mắt, thiếu chút nữa thì nổi điên lên. Thấy đấu bóng rổ không lại Diệp Phàm, nên muốn giở trò khác.
Bỗng nhiên, y lao lên, vung quyền đánh về phía Diệp Phàm. Trận bóng rổ giờ biến thành một trận đấu quyền anh.
Tuy nhiên, Lưu Nhất Cổ vẫn là vô cùng thảm. Tuy nói hồi ở trường bản lĩnh Diệp Phàm không ghê gớm lắm, nhưng cũng đã đạt đến tam đẳng. So với một tên tầm thường như Lưu Nhất Cổ thì mạnh hơn nhiều.
Tự nhiên, dưới quyền cước như bão táp của Diệp Phàm, Lưu Nhất Cổ cuối cùng đã trở thành ‘đầu heo khách’. Mặt mũi tím bầm suốt cả tháng trời mới tiêu, từ đó trở đi hai người không thèm nhìn mặt nhau nữa.
Mà Lưu Nhất Cổ có gia thế cũng rất lớn. Trước kia hồi ở trường y thường tìm gây phiền phức cho Diệp Phàm, tuy nhiên may mà Diệp Phàm có nhân duyên tốt, cho nên đều đấu lại được.
Lúc này, y đang ngồi cạnh Lạc Nhất Thành cười nói, nghe thấy y lớn tiếng như vậy, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Diệp Phàm.
- Nhóc con mặt mông, anh phải cẩn thận cái này.
Vương Long Đông và Trần Kế Đồng cùng làm tư thế cài giỏ, tự nhiên ảm chỉ về nỗi nhục thảm bại năm xưa của Lưu Nhất Cổ.
Lưu Nhất Cổ vừa thấy vậy, sắc mặt lập tức trùng xuống, giọng cũng cứng rắn lên, chỉ tay vào Vương Long Đông và Trần Khôn nói:
- Các người thử nói tiếp xem nào, ai là nhóc con mặt mông hả?
- Ha ha, anh mà, người ta gọi anh như vậy đã là nể tình lắm rồi. Nếu không, còn chẳng được coi là cái thá gì.
Diệp Phàm cố ý vặn vặn ngón tay mình, phát ra những tiếng kêu răng rắc. Cái này, đương nhiên là đang cảnh báo một kẻ nào đó có muốn việc tương tự được diễn ra một lần nữa hay không. Lưu Nhất Cổ đột nhiên tỉnh ngộ, lần đó bị đánh không nhẹ. Suốt một tháng trời không dám gặp ai. Y liếc mắt nhìn Lạc Nhất Thành một cái, có chút xấu hổ.
- Tiểu Diệp, ngồi đi, đừng có chọc giận cục trưởng Lưu.
Lạc Nhất Thành chỉ vào một chiếc bàn nhỏ bên cạnh, ra vẻ ‘cành cao’ nói.
Nghiễm nhiên, Diệp Phàm trở thành em út của y. Điều này, đã trở thành một thói quen của Lạc Nhất Thành.
Mấy chục bạn học này trong mắt y, tất cả đều là em út. Hơn nữa, thành tích cao, chức vị tốt, cái này, cũng khiến cho Lạc Nhất Thành có một cảm giác đứng trên đầu người khác.
- Cục trưởng Lưu, cục trưởng ở nơi nào vậy? Không phải là cục xí nghiệp xã phường chứ? Hay là phòng Gia súc huyện? Mượn giống gì đó thì đều phải đến tìm cục trưởng Lưu?
Vương Long Đông theo sát bước chân của Diệp Phàm, thấy Lưu Nhất Cổ như vậy, liền châm biếm nói
- Bạn Vương Long Đông, cậu nói phải chú ý một chút.
Lạc Nhất Thành cảm thấy Vương Long Đông có vẻ như đang ‘thách thức’ quyền uy của mình, cho nên mặt nghiêm lại nói.
- Ồ, phải chú ý thế nào, mời Lạc đại cục trưởng chỉ điểm vậy. Chúng tôi về sau nhất định sẽ chú ý.
Diệp Phàm nhìn Lạc Nhất Thành một cái, thản nhiên nói.
- Lưu Nhất Cổ hiện tai đã là Phó cục trưởng cục Cảnh sát hình sự của Bộ Công an rồi. Làm sao có thể ‘đặt’ ở xã được. Anh nhìn xem, có phải nên chú ý một chút không?
Lạc Nhất Thành cũng thản nhiên nói, giọng điệu cũng nặng thêm không ít.
- Ha ha, phải chú ý một chút, chúng ta mà không cẩn thận là về vườn hết đấy.
Diệp Phàm còn ra vẻ thành thực gật đầu, lúc sau nói:
- Chúng ta qua ngồi đi.
Lập tức, Diệp Phàm cũng không thèm chấp Lạc Nhất Thành. Đi đến một chiếc bàn khác, ngồi xuống.
Mà bàn này vốn có hai bạn học cùng ngồi, vừa trông thấy Diệp Phàm, phỏng chừng sợ sẽ đắc tội với Lạc Nhất Thành, nên hai người này đã chuyển sang bàn khác.
- Ba người chúng ta giống như con ong vàng, chắc chắn sẽ biết đốt người.
Trần Khôn nhún vai cười nói, ba người đặt mông ngồi xuống liền bắt đầu tán chuyện.
Không lâu sau, người đã đến đủ rồi…
Vừa mới ăn uống được một lúc.
Lúc này, Thái Kỳ- giám đốc khu giải trí Hoàng Thị đi thẳng đến chỗ Lạc Nhất Thành, nói nhỏ điều gì đó. Nghe xong, Lạc Nhất Thành mặt nhăn lại.
Còn một bên Lưu Nhất Cổ không kìm nổi, đập bàn hừ nói:
- Chỗ của các người có phải là ổ thổ phỉ không? Muốn đuổi người khác là đuổi sao? Đây là nơi mà sếp Lạc đặt từ hôm qua. Ông nói với người kia rằng, hãy chút đi cho nhanh, đừng có động đến chúng tôi.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1963: Còn chưa biến đi.
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Cái này, rất xin lỗi. Tiên sinh đó muốn tổ chức sinh nhật cho một tiểu thư ở thủ đô ngay. Chỉ đích danh phòng riêng hoàng gia của chúng tôi. Ở đây chúng tôi chỉ có một phòng riêng hoàng gia. Như vậy đi, buổi tối chúng tôi sẽ giảm 50% chi phí cho các anh. Đổi một phòng riêng khác được không?
Thái Kỳ cũng có chút ngượng ngùng. Đột nhiên phải bảo người ta đổi phòng, đương nhiên là phải ngại.
Cả căn phòng lập tức im ắng. Tất cả mọi người nghe ra chút manh mối, một cô tiểu thư ở thủ đô tới đây tranh giành.
- Tiểu thư ở thủ đô, tiểu thư ở thủ đô phải tới biển nhiều một chút. Bỏ qua cái khỉ. Nhìn thấy không, tôi và anh Lạc đều là từ thủ đô tới đây. Bảo bọn họ tới nơi nào mát mẻ ấy, đừng làm phiền chúng tôi. Bằng không, Lưu Nhất Cổ tôi sẽ không khách khí.
Lưu Nhất Cổ ra vẻ ông to, anh ta liếc nhìn Thái Kỳ, hừ nói:
- Sao, còn chưa đi, tin hay không, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, nơi này của các anh, gọi là câu lạc bộ Hoàng thị phải không? Mẹ nó, lập tức đóng cửa.
- Thật sao? Tuy nhiên, vị tiên sinh này, anh nói như vậy cũng hơi quá. Câu lạc bộ Hoàng thị ở Thủy Châu mở được cũng không ít năm rồi. Đều là nhờ anh em các giới để mắt tới Hoàng Cân. Mấy năm nay, cũng chưa gặp người nào đui mù từng giở trò giễu võ giương oai ở đây. Những người tới đây đều là người có phẩm vị có văn hóa.
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói rất có khí phách.
Diệp Phàm vừa nhìn, thầm nghĩ lão quỷ Chủ tịch Hoàng Cân đã tới rồi. Phỏng chừng có trò hay để xem. Hơn nữa, lời đó nói ra, là ám chỉ đồng chí Lưu Nhất Cổ là một tên “Thổ phỉ” không có khẩu vị.
- Phải không, ông chủ Hoàng, chắc ông không biết anh Lưu là ở cục nào. Nói cho ông biết, thủ trưởng cục hình sự bộ Công an. Chỉ cần một cuộc điện thoại của Lưu ca, việc đóng cửa chỗ này của các ông, không phải thương lượng gì nữa. Không tin đúng không, vậy thử xem?
Lúc này, bạn học Trịnh Hạo ngồi bên cạnh Lưu Nhất Cổ liếc xéo Hoàng Cân một cái, lạnh lùng hừ nói.
Hoàng Cân vừa nghe, quả nhiên hơi ngạc nhiên. Dù sao, thủ trưởng cục hình sự bộ Công an cũng đâu có đơn giản.
Hoàn toàn có năng lực đóng cửa chỗ này của mình. Tuy nhiên, Hoàng Cân không biết đồng chí Lưu Nhất Cổ cũng chỉ là một Phó cục trưởng hạng bét thôi.
Đương nhiên, những nơi giải trí giống như Hoàng thị, khẳng định không thể hoàn toàn là chính quy. Như các cô gái ngồi cùng, tiếp rượu, chắc chắn là loại phục vụ đặc thù. Chẳng qua “gà” ở đây cao cấp hơn những chỗ ven đường một chút. Giống như sự khác biệt giữa cửa hàng vỉa hè và shop thôi.
Nếu cục Công an thực sự muốn gây phiền toái cho anh, ba ngày hai lần đến điều tra, hoặc tìm một tình huống thuận tiện bắt vài người, vậy việc kinh doanh của anh chẳng còn cách nào mà tiếp tục nữa.
- Chúng tôi uống rượu không thích người ngoài đứng. Ông chủ Hoàng, có phải cần tôi mời ông ra.
Lúc này, đồng chí Lưu Nhất Cổ làm rắn, bởi vì anh ta phát hiện ông chủ Hoàng bị mình làm cho khúm núm. Người này đứng đó, còn cố ý quay đầu liếc nhìn Diệp Phàm một cái. Hắn có vẻ thị uy, đang chuẩn bị ngồi xuống.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nữ rất ngang bướng, nói:
- Tôi nhất định phải dùng phòng riêng hoàng gia. Hơn nữa, phải là ở đây, ngoại trừ nơi này, tôi không đi đâu cả. Mai Thiên Kiệt, nếu đến chút bản lĩnh này mà anh cũng không có, Ninh Hòa Hoà tôi lập tức điều đi. Còn anh nữa, Phí Hướng Phi, cái gì mà công tử đứng đầu của tỉnh Nam Phúc, tự khen thôi. Không ngờ, ngay cả việc đặt một cái phòng riêng cũng không làm được. Hừ hừ hừ.
Ninh Hòa Hòa, là thiên kim của Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương Ninh Chí Hoà, vốn là một cô gái rất ngang bướng. Không ngờ, đến cả anh họ Phí Hướng Phi cũng bị cô ta quở trách.
Đồ đệ Mai Thiên Kiệt rất thảm. Haha, buổi tối, hai người Lạc Nhất Thành và Lưu Nhất Cổ chắc chắn là rất mất mặt đây.
Diệp lão đại ngồi ở góc phòng suy nghĩ, còn hơi hướng đầu về góc khác. Chủ yếu là sợ bị bọn họ phát hiện sẽ không xem được trò hay.
Cùng với giọng nói, Ninh Hòa Hòa tức giận xông vào. Chỉ vào ông chủ Hoàng, la lên:
- Sao người còn ở đây? Ông chủ Hoàng, ông nói kiểu gì mà chẳng tính toán gì thế? Chẳng phải trong mười phút sẽ khiến bọn họ phải đi sao? Bảo bọn họ lập tức đi, đi ngay.
Ninh Hòa Hòa đương nhiên là vênh váo hung hăng, có vẻ thúc bách, chẳng khác nào con cháu Võ Tắc Thiên chỉ thiên họa địa. Chẳng qua, cô còn hơi non.
- Cái này, Ninh cô nương, tôi đang thương lượng với bọn họ. Yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ chuyển đi, các cô chờ thêm một chút, chờ một chút.
Sắc mặt của ông chủ Hoàng có chút khó coi, trán lấm tấm mồ hôi.
- Còn thương lượng cái gì. Lời nói của Phí Hướng Phi ở Nam Phúc tôi vô dụng đến vậy sao? Ông chủ Hoàng, có phải câu lạc bộ Hoàng thị này kiếm được nhiều tiền quá muốn đóng cửa đúng không?
Sắc mặt Phí Hướng Phi có chút âm u, vừa rồi bị em họ gây một trận, cảm thấy hơi mất mặt. Đường đường công tử đứng đầu Nam Phúc, không ngờ đến cái phòng riêng cũng không lấy được. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, còn không khiến toàn bộ đám công tử quyền quý ở Nam Phúc cười rơi răng sao.
- Phí, Phí thiếu gia, là cậu à, còn cả Ninh tiểu thư, là các người.
Một lúc sau, Lạc Nhất Thành lập tức đứng lên, vẻ mặt cười nịnh, không ngờ giành chào hỏi trước.
Đây là đại tiểu thư của Ninh gia. Trước đây, Nhạc Nhất Thành cũng từng gặp qua một lần. Bởi vì, Ninh Chí Hoà là lãnh đạo của Nhạc Nhất Thành. Ngày lễ, ngày tết gặp mấy lần, làm cấp dưới dù sao cũng phải tới nhà lãnh đạo nọ kia gì chứ.
Vừa rồi, tiểu Nhạc nhất thời chưa dám xác nhận. Lúc nãy vừa nghe Phí Hướng Phi nói, liền hiểu, Ninh đại tiểu thư chắc chắn là thiên kim của lãnh đạo trực tiếp của mình, Ninh Chí Hòa. Anh ta sao dám cứ ngồi như phỗng vậy.
- Anh là?
Phí Hướng Phi liếc nhìn Nhạc Nhất Thành một cái, thản nhiên hừ nói.
- Tôi là Nhạc Nhất Thành, cục hai, Ban tổ chức cán bộ Trung ương. Phí thiếu gia gọi tôi là tiểu Nhạc là được. Trương ban Ninh là lãnh đạo của tôi.
Nhạc Nhất Thành vừa nói, vừa bảo Lưu Nhất Cổ:
- Nhất Cổ, chúng ta nhường lại chỗ này cho bọn họ. Nói với mọi người một tiếng, lập tức rời đi.
- Diệp ca, Nhạc Nhất Thành này trở mặt đúng là nhanh, lập tức hạ thân phận thành tiểu Nhạc. Tôi thấy thêm chữ “tử”, gọi “tiểu Nhạc tử” càng uy phong. Lớp chúng ta lại có một tên thái giám như vậy, học cùng anh ta, tôi đúng là cảm thấy mất mặt.
Vương Long Đông nói nhỏ vào tai Diệp Phàm, vẻ mặt khinh bỉ.
- Haha, nếu Phí đại thiếu gia để ý tới “tiểu Nhạc tử”, phỏng chừng bảo anh ta gọi là cha nuôi Phí đại thiếu gia anh ta cũng gọi.
Trần Khôn cũng thò đầu vào cười trêu.
- Để ý đến anh ta mới là lạ.
Diệp Phàm thoáng chút suy nghĩ, thản nhiên lắc lắc đầu.
Quả nhiên, Phí Hướng Phi liếc nhìn Nhạc Nhất Thành một cái, chỉ nói “ờ” một tiếng, nhíu nhíu mày nói:
- Các người nhanh một chút, đừng lôi thôi rầy rà.
- Được ạ được ạ. Tất cả mọi người mau rời đi. Lúc đi nhớ mang theo đồ ăn trên bàn, như vậy tránh làm lỡ bữa tiệc sinh nhật của Ninh cô nương.
Thái độ của Nhạc Nhất Thành rất adua, khiến Diệp Phàm nhìn thấy mà buồn nôn. Tuy rằng trong lòng ba mươi bạn học đều khinh bỉ tiểu Nhạc tử, tuy nhiên, Phí gia ở thủ đô rất oai, mọi người cũng không thể trêu vào.
- Nhanh lên nhanh lên.
Lưu Nhất Cổ đỏ mặt cũng thúc giục, cứ như đuổi vịt.
Không lâu sau, tiếng chuyển ghế chuyển bát vang lên.
Tuy nhiên Diệp Phàm vẫn không nhúc nhích.
Vương Long Đông thì thầm vào tai hắn:
- Diệp ca, lúc nên nhẫn nhịn thì vẫn nên nhẫn nhịn. Phí gia, chúng ta không trêu vào được mà phải tránh đi. Dù sao hôm nay tiểu Nhạc tử và tiểu Lưu tử mới mất mặt, không phải chúng ta. Khách này là bọn họ mời. Chỉ là ăn cơm thôi, đi nơi nào cũng giống nhau thôi đúng không?
- Đúng đúng Diệp ca, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chuyển đi. Tiểu thư Ninh gia kia, tôi thấy đúng là cây ớt non, đối với loại con gái không biết phân biệt lễ nghĩa cấp bậc như vậy, cũng không phải để ý đâu, đúng không? Chúng ta là thân phân gì chứ, đúng không nào?
Trần Khôn cũng khẩn trương đứng lên khuyên nhủ.
- Không sao, hai người ngồi xuống uống rượu với tôi. Bọn họ tuyệt đối không dám ý kiến gì.
Diệp Phàm khoát tay, đến cả bát đồ ăn cũng không để người ta mang đi.
- Sao các anh còn không mau chuyển đi.
Lúc này, Nhạc Nhất Thành thấy Diệp Phàm không nhúc nhích, có chút nóng nảy, vội kêu lên.
Còn đám người Phí Hướng Phi và Mai Thế Kiệt đã đến ngồi trước quầy bar từ lâu, tự mở một chai rượu đỏ uống. Căn bản không để ý mấy người đang mồ hôi mồ kê đầy mặt chuyển đi bên này.
- Nhạc Nhất Thành, bị người ta đuổi đi như vậy mà còn ra vẻ gì? Có bản lĩnh cứ ngồi uống rượu như Diệp ca ý.
Vương Long Đông không nuốt được giận, anh ta cũng cứng rắn. Bởi vì, Nhạc Nhất Thành giọng điệu có vẻ như nói với tôi tớ. Cá nhân còn không chịu được, hơn nữa, Vương Long Đông đã nhận định Diệp Phàm.
Huống chi, Vương Long Đông cũng cho rằng, Diệp lão đại hẳn là không phải là người hành động theo cảm tính như vậy. Hắn có thể ngồi bất động, phỏng chừng có lý do của sự bất động.
Đương nhiên, về phương diện này, Trần Khôn phản ứng chậm hơn một chút. Anh ta thực lòng quan tâm Diệp Phàm, cho nên nói
- Trước tiên vẫn nên đi đúng không?
- Đồng chí, ba người có bản lĩnh không dịch mông, Lưu Nhất Cổ tôi khâm phục các anh.
Lưu Nhất Cổ vừa thấy, quay đầu lại nhìn đám người Phí gia một chút, nháy mắt, có chủ ý.
Nghe bọn họ tranh chấp, hai mươi mấy bạn học đã đi ra tới cửa rồi đều xoay người ngừng lại, một đám chờ xem chuyện náo nhiệt.
- Haha, chúng tôi uống rượu của chúng tôi, không liên quan đến anh.
Diệp Phảm thản nhiên nhỏ giọng cười nói.
- Ba người, chắc các anh cũng biết đại danh của Phí công tử. Tôi thấy…
Ông chủ Hoàng vừa thấy không xong, khẩn trương đi tới nói, chỉ sợ ba người này lại ngốc nghếch đấu với Phí gia.
Phải biết rằng, Phí Hướng Phi là quan quân. Nếu thực sự khiến người ta nổi giận, một ông chủ như ông ta cũng phải chùi đít cho người ta.
Tuy nhiên, ông chủ Hoàng vừa nói được nửa câu, ông ta đi tới vừa xoay người, trong giây lát thấy tướng mạo Diệp lão đại. Đột nhiên ánh mắt như nuốt phải một con ruồi bọ. Khuôn mặt đó, thật sự là đang xấu hổ.
Bởi vì, Diệp lão đại từng gây rối hai lần ở đây. Chuyện gì mà hắn không dám làm. Năm đó chính là Phó Chủ tịch thành phố tỉnh thành Cố Nhất Vũ cũng bảo Lô Vĩ gọi người bắt vào cục.
Biết Cục trưởng Cục công an Lô Vĩ là anh em kết nghĩa với Diệp Phàm. Ông chủ Hoàng đã thấy khó xử lắm rồi, Diệp lão đại này cũng là một người không thể trêu vào. Cho nên sắc mặt của ông chủ Hoàng lập tức cứng ngắc, rất khó coi.
Thấy ông chủ Hoàng như vậy, Nhạc Nhất Thành thản nhiên nói:
- Sao vậy, ông chủ Hoàng quen bạn học này của tôi sao?
- Quen…quen. Năm đó anh ta còn đảm nhiệm chức Bí thư khu Hồng Liên, sao mà không quen được.
Ông chủ Hoàng nói.
- Haha, sao thế, còn chưa biến đi, muốn làm gì?
Mai Thiên Kiệt tức giận, hét về phía Diệp Phàm. Bởi vì, đồng chí Thiên Kiệt trút nỗi giận từ chỗ Ninh Hoà Hòa vào đây.