Người đàn ông vẫy ra mười lôi đài khổng lồ cũng không nói nhiều, cho dù không có ai trên lôi đài, gã vẫn bình chân như vại ngồi đầu trên.
Nửa tuần hương trôi qua rất nhanh, một Tiên đế hậu kỳ mặt xanh không kìm chế được nữa bay lên trên lôi đài, đồng thời đưa ngọc bài khiêu chiến của mình lên trên lỗ khảm của lôi đài. Tiên đế mặt xanh này sau khi lên lôi đài, cũng không có ai lên khiêu chiến. Nhưng cũng có mấy vị Tiên đế bay lên những lôi đài còn lại.
Chỉ trong chớp mắt, mười lôi đài cũng có chín người rồi.
Không đợi lôi đài thứ mười có người lên, đã có một người con gái da trắng như tuyết đánh về phía lôi đài thứ sáu. Người đang đứng trên lôi đài thứ sáu là một người đàn ông nho nhã thoạt nhìn phong độ cũng không tệ, hơn nữa tướng mạo cũng tương đối đẹp trai, trong tay cầm một chiếc quạt mạ vàng, vừa nhìn liền biết không phải là nhân vật tầm thường.
Người con gái da trắng này sau khi xông lên lôi đài, không nói nửa câu, liền phóng ra một cái kéo lớn. Cái kéo lớn này vừa mới phóng ra, trong nháy mắt liền hóa thành một bóng kéo cực lớn, bóng kéo này từng đường từng đường đánh về phía người đàn ông nho nhã kia, mặc dù lôi đài bị cấm chế bao trùm, những người bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy khí thế và sát cơ bàng bạc của bóng kéo này. Có thể tưởng tượng, một khi lôi đài này không có cấm chế, thì bóng kéo đó dường như muốn tiêu diệt hoàn toàn không gian xung quanh.
Dư âm bóng kéo cực lớn này đập trúng vào vìa cấm chế của lôi đài, vang lên từng trận rung động cấm chế. Khiến người ta lo lắng cấm chế này có thể chịu đựng nổi sự va chạm không ngừng của bóng kéo này không, dường như nếu va chạm tiếp, thì cấm chế đó sẽ vỡ vụn.
Khi không đánh, rất lâu cũng không có ai đánh, nhưng một khi đánh rồi, không ngờ lại toàn lực tương bác như vậy.
Nhưng tất cả mọi người đều thấy rõ, người con gái này lên đài hình như không phải vì suất đi kia, mà là vì muốn giết người đàn ông nho nhã này. Nếu như cô vì suất vào trong Mộ Hoa Thần sơn kia, thì cô căn bản cũng không cần đến lôi đài thứ sáu, hoàn toàn có thể lên lôi đài thứ mười còn trống kia.
Người đàn ông đẹp trai nho nhã kia nhìn thấy người con gái này liều mạng đánh, lập tức kinh sợ quát lớn:
- Bao Hoài Bình, cô điên rồi.
Người con gái tên Bao Hoài Bình không nói một từ nào, hơn nữa xuống tay càng lúc càng điên cuồng hơn. Thậm chí trên người cô hình như xuất hiện từng đường sương đỏ, rõ ràng cô đang thiêu đốt tinh huyết của mình.
Thấy cảnh này, người đàn ông nho nhã kia cũng không kịp giữ vững phong độ vừa nãy của mình, thậm chí đến tức giận cũng không còn tâm trạng đi tức giận nữa rồi, trực tiếp phóng ra chiếc quạt mạ vàng trong tay mình, chiếc quạt mạ vàng biến thành một đường mây đen phủ kín trời đất, trong nháy mắt liền chặn lại bóng kéo của Bao Hoài Bình kia lại.
Trong đám mây đen đó phóng ra từng đường đao, xé rách lĩnh vực của Bao Hoài Bình thành bảy tám phần, thậm chí quần áo trên người Bao Hoài Bình cũng bị xé tan tành.
Nhưng Bao Hoài Bình lại không thèm để ý đến quần áo của mình đang bị ít dần, xuống tay lại càng điên cuồng hơn. Màn màu vây xung quanh người cô lại càng dày đặc hơn. Dường như cũng đã trần truồng rồi, Bao Hoài Bình vẫn không thèm để ý điên cuồng tấn công người đàn ông nho nhã kia, có thể thấy trong lòng cô phẫn hận bao nhiêu.
Ầm…
Chiếc kéo khổng lồ đập trúng chiếc quạt kia, bóng kéo đầy trời tản mát ra ngoài, Bao Hoài Bình lập tức bị đánh bay ra ngoài, bóng kéo đầy trời kia cũng dần dần biến mất. Cây kéo khổng lồ kia của cô rơi xuống đập trúng lên người cô, cũng không còn uy phong như vừa nãy nữa. Còn Bao Hoài Bình thậm chí ngay cả pháp lực của cây kéo đó cũng không thu lại, chỉ há to miệng thở.
Người đàn ông nho nhã đẹp trai kia cũng toàn thân chồng chất vết thương, chiếc quạt kia của gã cũng bị rách mấy chỗ. Lúc này gã cũng không còn thong dong như lúc trước nữa, khuôn mặt càng đáng sợ sải bước về phía Bao Hoài Bình đang nằm dưới mặt đất kia, muốn phóng chiếc quạt sắt kia ra.
Có thể tưởng tượng toàn thân Bao Hoài Bình tuyệt đối cũng không còn chút sức lực nào đi chặn lại chiêu quạt này, nếu như cô còn chút sức lực nào, một người con gái trước mặt bao nhiêu người như này, chắc chắn sẽ lấy quần áo ra mặc ngay lập tức.
Những người đứng dưới xem trận thi đấu này cũng đều thở dài, ý chí chiến đấu của Bao Hoài Bình càng mạnh, nhưng sự chênh lệch tu vi của cô và người đàn ông nho nhã kia quả thực quá lớn. Cho dù ý chí chiến đấu của cô có mạnh đi nữa, sự khác biệt về tu vi cũng không thể đơn giản bù đắp như vậy được.
Đúng lúc người đàn ông nho nhã kia muốn hạ tay giết Bao Hoài Bình, thì cây kéo trước ngực Bao Hoài Bình đột nhiên nổ tan. Vô số những bóng kéo với tốc độ nhanh nhất bay ra ngoài, chỉ trong một phần mười giây, liền bao trùm hoàn toàn lấy người đàn ông nho nhã kia.
Người đàn ông nho nhã kia cũng coi như phản ứng nhanh, vội vàng thu lại quạt sắt của mình muốn chặn lại những bóng kéo đột nhiên nổ ra này, cho dù như vậy, thân thể của gã cũng lập tức bị cắt vô số đường phọt máu. Còn lúc này Bao Hoài Bình đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên nhảy lên, hơn nghìn đường đao được cô phóng ra, những bóng đao này lập tức hình thành lên từng lưới đao cực lớn, cũng đã cột chặt người đàn ông nho nhã chồng chất vết thương kia.
Phụt phụt…
Từng đường máu phun ra, chỉ trong thời gian ngắn, người đàn ông nho nhã này liền bị những lưới đao này xé tan tành.
Một nguyên thần vô cùng hoảng sợ tràn ra, vẫn còn bóng dáng của người đàn ông nho nhã vừa rồi. Bao Hoài Bình tóc tai bù xù máu me đầy người lại càng điên cuồng phóng ra một mồi lửa, thiêu đốt nguyên thần của người đàn ông nho nhã này thành tro bụi.
Cho đến lúc này, dung mạo của cô mới dần dần hòa hoãn lại, ngay lập tức lấy ra một bộ quần áo mặc vào, nhặt chiếc nhẫn và chiếc quạt kia lên, đến một câu cũng không nói, từ trên lôi đài xuống, trong nháy mắt lẫn vào đám người, biến mất.
Một màn máu tanh như vậy, khiến những người còn lại nhìn cũng có chút sững sờ. Trận thi đấu giành suất vào Mộ Hoa Thần sơn mặc dù không chừa thủ đoạn, bất luận là sống chết, nhưng cũng ít xuất hiện những tình huống như này, giết người chém thành từng mảng thịt, lại còn điên cuồng thiêu đốt phân nửa tinh huyết của mình.
Không một ai vì đến Mộ Hoa Thần sơn, lại thiêu đốt đi phần lớn tinh huyết và nguyên thần của mình. Vì thứ này sau khi đạt đến trình độ nhất định rồi, không có Thần dược cao cấp, thì không thể nào khôi phục lại được.
Mùi máu tanh hết rồi, người thi đấu trên lôi đài cũng dần nhiều lên rồi. Các loại pháp thuật nổ tung, thần thông oanh kích, kích thích từng đường quang ảnh. Chỉ có điều những quang ảnh này đều bị cấm chế của lôi đài chặn lại, không thể nào khuếch tán ra ngoài.
Thời gian đánh nhau dần dần nóng lên, cũng có người không ngừng bị giết trên lôi đài.
Lúc mới bắt đầu, mọi người còn cố kỵ mặt mũi, đều là đối chiến từng người một. Đến cuối cùng, trên cùng một lôi đài thậm chí xuất hiện cảnh mấy người cùng hỗn chiến.
Đại năng đang bình chân như vại ngồi một bên, hai mắt khép hờ, giống như không trông thấy. Bất luận là bao nhiêu người đối chiến, chỉ cần đem ngọc bài của mình khảm vào trong lỗ khảm trên vìa lôi đài, đều có thể lên đánh.
Một gã Tiên đế bị đánh rơi xuống lôi đài, vì phẫn nộ đến cực điểm, muốn đi lên đó nữa. Nhưng một bàn tay cực lớn giơ đến, lập tức hóa vị Tiên đế vừa muốn lên lôi đài lần nữa thành tro bụi. Lần này lập tức khiến những người xung quanh tỉnh lại, nơi này là lôi đài thi đấu, ít nhất trong này cũng có một quy tắc, đó chính là mỗi người chỉ có thể lên được một lần.
Cuộc hỗn chiến trên lôi đài dần giảm bớt, Diệp Mặc cũng không sốt ruột, cây hương kia vẫn còn nửa non nữa. Hắn cho dù muốn lên trên, cũng phải đợi khi cây hương đó đốt hết xong mới lên.
Những người có cùng suy nghĩ với Diệp Mặc rõ ràng cũng không ít, theo thời gian trận đấu diễn ra, tu vi những người đánh nhau trên lôi đài cũng càng lúc càng cao. Một vị Tiên đế đỉnh phong dùng một cây búa to, cùng một người phụ nữ tóc dài khiến Diệp Mặc để ý nhất. Hắn phát hiện hai người này đánh bại đối thủ chỉ trong vài chiêu, hơn nữa căn bản cũng không cần tiêu hao Thần nguyên bao nhiêu đã xong rồi. Còn cả một vị Tiên đế mặt xanh lên lôi đài đầu tiên, không ngờ đến bây giờ còn chưa bị đánh xuống, vẫn đứng trên lôi đài đầu tiên.
Ngoài ra, dưới lôi đài cách chỗ hắn đứng không xa, Diệp Mặc cũng phát hiện vài vị tu vi Bán thánh vượt qua Tiên đế. Rõ ràng vị Bán thánh này cũng muốn đến lúc cuối cùng mới lên lôi đài.
Đúng lúc đó, một bóng người màu tím xông lên lôi đài thứ năm, khi nhìn thấy bóng người màu tím này, Diệp Mặc vốn dĩ tâm trạng rất bình tĩnh lập tức trở nên kích động. Nếu như không phải hắn trải qua quá nhiều chuyện rồi, hắn suýt nữa cũng xông lên đó rồi.
Cũng may cuối cùng hắn vẫn cố gắng kìm chế suy nghĩ xông lên lôi đài, hắn phải đợi cuộc đấu trên lôi đài thứ năm kết thúc rồi, lúc này mới có thể lên được, nếu không hắn lên đó rất có khả năng một chọi hai.
Vì bóng người màu tím kia, chính là người áo bào tím hắn tìm từ lâu, thậm chí từ Tiên giới đuổi đến Tàn giới, cũng chính là người đàn ông có khả năng có ụ đá thứ năm nhất.
Lần đầu tiên nhìn thấy người áo bào tím này, Diệp Mặc cũng đã hạ quyết tâm, một khi người áo bào tím này thắng rồi, hắn sẽ lập tức lên lôi đài khiêu chiến với người áo bào tím này. Nếu như người áo bào tím này thua, hắn sẽ không chút do dự bỏ cuộc khiêu chiến này, mà đi truy sát người áo tím kia.
Chưa lấy được ụ đá thứ năm này, hắn tuyệt đối cũng không cam tâm. Diệp Mặc đoán người đàn ông áo bào tím này cũng không ngờ hắn sẽ tham gia cuộc khiêu chiến này, nên lúc này mới hiện hình. Dù sao trong này cũng là Thần Phần vực, có vô số cao nhân và đại năng, trong những người này có một số tính tình cực cổ quái, không cẩn thận chút thôi sẽ tức giận mà giết người.
Cho nên khi chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, không ai dám dùng thần thức quét loạn khắp nơi, cho dù là Diệp Mặc, đến bây giờ cũng không dám dùng thần thức quét loạn tứ phía. Một khi gặp một đại năng không nói đạo lý, một đầu ngón tay của người ta cũng có thể giết chết anh.
Trên lôi đài thứ năm, người đối chiến cùng người áo bào tím là một gã Tiên đế áo xám. Tiên đế áo xám này đã thắng liên tiếp bảy tám trận rồi, một trận trong đó thậm chí có hai người đánh gã. Bảy trận, gã giết chết năm người, không chút lưu tình. Pháp bảo của gã là một Thanh Lôi Hung Minh trùy, chiếc trùy này vô cùng lợi hại, chủ yếu là đuôi trùy này có hiệu quả tấn công âm lôi, từng đường lôi phát ra tứ phía, những Tiên đế bình thường căn bản cũng không chặn nổi vài cái.
Đối với cách làm này, chẳng những Diệp Mặc hiểu, cho dù là những người còn lại cũng hiểu. Lên thi đấu trước tiên đương nhiên sẽ cân nhắc đến một thứ gọi là đe dọa. Một khi người khác thấy mình có thể dễ dàng giết chết đối thủ, những người dám lên khiêu chiến cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Tiên đế áo xám này thấy người áo bào tím lên, khóe miệng lập tức cười ma mãnh, gã giết liên tiếp năm người, chính là vì uy hiếp những tên vô dụng này. Không ngờ còn có người lên đài, gã cũng hạ quyết tâm, trong thời gian ngắn nhất sẽ giết chết người áo bào tím này, tránh còn có đồ vô trí dám lên khiêu chiến với gã.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 1999: Kim Cương đại thừa.
Nguồn: Sưu Tầm
Khi người đàn ông áo bào tím này vừa lên, Thanh Lôi Hung Minh trùy của gã cũng đã được phóng ra. Lúc trước gã tấn công đối thủ đều là từng lôi đoàn to bằng nắm đấm, còn lần này Thanh Lôi Hung Minh trùy của gã kích phát Lôi châm đầy trời. Những Lôi châm này một cây chỉ ngắn mấy tấc, hơn nữa trong những Lôi châm ngắn vài tấc này, còn có một số Lôi đoàn to hơn nắm đấm.
Cho đến khi những Lôi châm và Lôi đoàn này hoàn toàn dung hợp lại, những người phía dưới đài mới nhìn ra, những Lôi châm và Lôi đoàn này không ngờ lại hình thành một trận pháp bát quái dạng Lôi.
Diệp Mặc cũng không chú ý đến Tiên đế áo xám kia, hắn căn bản cũng không sợ Lôi hệ tấn công. Hắn lúc nào cũng chằm chằm nhìn người đàn ông áo bào tím kia, đợi lát nữa hắn rất có thể sẽ lên đấu cùng người áo bào tím kia, cho nên pháp bảo và thủ đoạn thần thông của người áo bào tím này hắn cần phải hiểu được ít nhiều đã.
Trận pháp dạng Lôi đó mặc dù Diệp Mặc cũng không để ý, nhưng người áo bào tím lại không có loại hấp thụ lôi nguyên như Diệp Mặc, thậm chí có thể vừa hấp thụ lôi nguyên vừa tấn công. Trước khi trận pháp bát quái dạng Lôi của Tiên đế áo xám còn chưa hình thành, lão cũng đã phóng ra một trống da cực lớn.
Diệp Mặc có một cái trống Hạo Thiên, trống Hạo Thiên hắn cũng mới dùng qua một lần. Vì khi tu vi của hắn thấp cũng không dám dùng đến, đợi khi tu vi của hắn cao cũng không cần dùng đến rồi. Nhưng hắn không ngờ pháp bảo người áo bào tím này dùng cũng là một cái trống cực lớn, chỉ có điều không biết cái trống này so với trống Hạo Thiên, cái nào có uy lực lớn hơn.
Đùng….
Một tiếng trống vang lên, từng đường âm đao lập tức từ xung quanh người áo bào tím phóng ra ngoài. Cho dù có cấm chế ngăn cách, những người đứng bên ngoài quan sát cũng bị tiếng trống này khiên động tâm thần, một số người có tu vi thấp lập tức lùi về sau.
Còn sau tiếng trống này, không ngờ dư âm lại liên miên bất tuyệt, thậm chí đợt sau còn mạnh hơn đợt trước. Trận pháp dạng Lôi mà Tiên đế áo xám này kích phát ra lập tức chậm chạp, Lôi châm và Lôi đoàn đầy trời dường như bị những đường đao tiếng trống này chặn lại, tốc độ hình thành càng lúc càng chậm.
Sắc mặt Tiên đế áo xám vô cùng âm trầm, gã đã nhìn ra người áo bào tím này hình như cũng không dễ đối phó. Nếu như không phải đối phương căn cơ bất ổn, gã cũng chưa chắc đã là đối thủ của đối phương.
Chỉ trong nháy mắt, Tiên đế áo xám này lại lần nữa đánh ra vô số thủ thế, dao động lĩnh vực không gian quanh người lại càng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Trận pháp dạng Lôi vốn dĩ bị tiếng trống kia chặn lại sau khi bị chậm lại một lát, lại lần nữa cuốn về phía người áo bào tím. Có thể tưởng tượng, một khi người áo bào tím bị trận pháp Lôi hình này vây khốn lại, thì không thể nào xoay người được.
Người áo bào tím ngược lại sắc mặt lại bình tĩnh, hình như biết rõ sẽ như thế này, lại lần nữa kích phát chiếc trống lớn đó ra.
Đùng đùng đùng…
Lần này là ba tiếng trống liên tiếp vang lên, vốn dĩ một tiếng trống đã có thể chặn lại trận pháp Lôi này rồi, bây giờ đánh liên tiếp ba tiếng, hơn nữa tiếng sau còn to hơn tiếng trước, dao động tiếng trống lại càng liên tiếp nối liền với tiếng trống trước, liên miên bất tuyệt.
Trận pháp Lôi nguyên muốn vây người áo bào tím kia lại lại lần nữa chậm lại, thậm chí còn có xu thế tán loạn.
Tiên đế áo xám sắc mặt lập tức thay đổi, gã không ngờ tiếng trống của đối phương lại đáng sợ như vậy. Chỉ có gã đứng trên lôi đài mới biết, tiếng trống của người áo bào tím này đáng sợ như nào. Vì đối diện với mỗi tiếng trống của người áo bào tím này đều có thể khiến lĩnh vực của gã bị tán loạn một phần, còn lĩnh vực của người áo bào tím này lại mạnh thêm một phần.
Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là tiếng trống đó giống như tiếng trùy sắt khổng lồ đập vào sâu trong lòng gã, khiến gã có một loại cảm giác vô lực, dường như chỉ ngay sau đó thần nguyên của gã sẽ không thể nào tăng lên được, chỉ có thể đợi tiếng trống của đối phương xé rách gã.
Ba tiếng trống của người áo bào tím này và tiếng trống lúc trước vẫn đang lượn lờ, liên miên bất tuyệt. Trong nháy mắt liền hình thành sự tấn công liên tục giống như nước thủy triều vậy.
Tiên đế áo xám cũng không kìm chế được nữa, gã há miệng liền phun một màn sương vàng ra, màn sương vàng này lập tức đánh lên trên trận pháp Lôi của gã lúc trước.
Trận pháp dạng Lôi của gã bị màn sương vàng này đánh trúng, rất nhiều Lôi châm và Lôi đoàn trong đó lập tức bị đánh ra, từng tiếng nổ kịch liệt vang lên, trong nháy mắt liền bao trùm những sóng âm kia xuống. Mấy vạn đường Lôi châm bị tiếng nổ này đánh ra ngoài, di chuyển nhanh đến mức bóng dáng cũng không tồn tại xé rách lĩnh vực Tiên đế của người áo bào tím
Ung ung…
Âm thanh Lôi châm vang lên, người áo bào màu tím này sắc mặt đại biến, tiếng trống khổng lồ kia lại càng dồn dập hơn.
Đùng đùng đùng…
Sáu tiếng trống liên tục vang lên, đường đao tiếng trống cực lớn trong nháy mắt liền chặn lại phần lớn Lôi châm trong này, nhưng vẫn có một phần nhỏ xuyên qua người áo tím này, mang theo từng đường máu tươi.
Người áo tím trong lòng trầm xuống, lão rõ ràng không ngờ đối phương lại có thể kích phát thần thông Lôi châm bạo phát, màn sương vàng đó không biết là thứ gì, có thể khiến Thanh Lôi Hung Minh trùy kích phát ra Lôi trận tấn công mạnh hơn mấy lần, có thể thấy thứ này tuyệt đối cũng không tầm thường.
Lão sở dĩ lên đài, không chỉ là vì suất tiến vào trong Mộ Hoa Thần sơn kia, lão là vì Thanh Lôi Hung Minh trùy mà lên, lai lịch của Thanh Lôi Hung Minh trùy không tầm thường, cho nên lão mới lên đài sớm. Chỉ cần cướp được Thanh Lôi Hung Minh trùy, thì mục đích của lão cũng đạt được rồi. Sau đó có ai khiêu chiến với lão hay không, nếu như người khiêu chiến lão đều là người tầm thường, lão sẽ tiếp tục ở lại đài thi đấu. Một khi có người lợi hại đến, thì lão sẽ lập tức xuống đài, lập tức trốn xa
Lão cũng đã nhìn mấy trận đấu của Tiên đế áo xám này, sớm cũng đã hiểu thần thông của Tiên đế áo xám này. Nhưng không ngờ Tiên đế áo xám trước mặt này lại lợi hại như vậy, vẫn còn hậu chiêu chưa lấy ra.
Trước mắt lão bị mấy chục đường Lôi châm xuyên qua người, lập tức bị thương không nhẹ. Lúc này lão cũng không nương tay nữa, Đoạt phách thần huyễn cổ lại càng được lão điên cuồng đánh ra.
Đùng đùng đùng… ào ào ào…
Tiếng trống từ âm thanh đùng đùng lúc trước, lúc này biến thành ào ào giống như tiếng âm hồn thổi qua vậy. Trên lôi đài lúc trước sát khí tung hoành, lôi quang lóe sáng, lập tức biến thành một màn mây đen lượn lờ, giống như vô số quỷ vật đột nhiên đi qua vậy. Đến trên bãi sa mạc ngoài lôi đài, cũng trở nên âm phong thê thảm.
Tiên đế áo xám lúc này ngược lại lại bình tĩnh hơn người áo bào tím, vô số màn sương vàng không ngừng phun ra ngoài. Lôi trận bị âm đao tấn công trở nên ảm đạm kia, lôi quang lại lần nữa lóe lên. Trong tiếng sấm sét cuồn cuộn, từng đường sét nổ tung cùng với Lôi châm phun ra ngoài, đồng thời chi chít mù mịt. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Âm khí từ tiếng trống và sấm sét lôi châm trong cấm chế lôi đài này không ngừng đập vào nhau, không ngừng phát ra các loại tiếng nổ, còn âm thanh đánh nhau trong cấm chế lôi đài cũng dần dần bị tiếng trống âm khí kia bao trùm. Thần thức của những người bình thường cũng không thể nào quét vào trong được, Diệp Mặc lại miễng cưỡng thi triển thần thức vào trong đó, đồng thời trong lòng cũng thầm kinh hãi. Đừng nói người áo bào tím lợi hại, không ngờ Tiên đế áo xám cũng vô cùng lợi hại.
Diệp Mặc nhìn ra hai người này còn chưa lấy con át chủ bài ra, nhưng cũng đã đánh thành bộ dạng này rồi. Một khi hai người này lấy con át chủ bài ra, e rằng cho dù hắn muốn giết đối phương, cũng phải rất mất sức. Trong này quả nhiên là nơi sinh ra người tài giỏi.
Cứ theo đà này, người cuối cùng thắng nói không chừng là Tiên đế áo xám kia, cái này quá nằm khỏi dự liệu của Diệp Mặc. Nếu như Tiên đế áo xám giết chết người áo bào tím kia, thì hắn là người đầu tiên muốn lên cướp lấy nhẫn trữ vật đó.
Diệp Mặc vừa nghĩ đến đây, người áo bào tím kia liền vỗ bên hông một cái, một đầu lâu sói khổng lồ màu trắng trông rất ghê rợn đáng sợ xông ra. Thần thức của Diệp Mặc quét lên trên đầu lâu sói này, khí tức trên đầu lâu sói này thậm chí cũng là khí tức Tiên yêu thú cấp chín rồi.
Diệp Mặc vì có công pháp thần thức, cho nên ngay lập tức liền nhìn ra người sói này, còn những người không có công pháp thần thức, không thể nào nhìn thấy đầu lâu sói này, cũng chỉ từ trên cấm chế lôi đài không ngừng kích động biết hai người này đang đánh nhau vô cùng ác liệt. Nếu như không có cấm chế, thì khoảng trời đất này nói không chừng cũng đã bị hai người đánh đến hủy diệt rồi, trong mười lôi đài, cũng coi như là lôi đài kịch liệt nhất.
Đầu lâu sói vừa mới ra, lập tức liền há to cái miệng trắng hếu khổng lồ, cắn một cái về phía lôi châm và lôi đoàn chằng chịt kia, không ngờ tư thế có vài phần như Vô ảnh.
Trên lôi đài trong cấm chế, vì một miếng của đầu lâu sói này đã cuốn hết toàn bộ lôi châm xung quanh, còn những lôi châm này sau khi bị đầu lâu sói cuốn đi, lĩnh vực của Tiên đế áo xám kia lập tức trống không. Còn trên người của đầu lâu sói này, vì cắn nuốt số lôi châm này trở nên càng đáng sợ hơn.
Đùng đùng đùng…
Sáu tiếng trống đùng đùng đùng liên tiếp đột nhiên vang lên, vì bộ phận lôi châm và lôi đoàn của trận pháp dạng lôi này bị đầu lâu sói kia cắn nuốt, trận pháp lôi này lập tức hình thành chân không. Tiếng trống này vì phát ra kịp thời, từ trong chân không đánh về phía Tiên đế áo xám.
Tiên đế áo xám lập tức bị tiếng trống đánh trúng, phun ra mấy ngụm máu tươi, bay ra ngoài. Đúng lúc Diệp Mặc cho rằng Tiên đế áo xám này không thể cứu vãn nổi nữa, thì Tiên đế áo xám này đột nhiên vung tay phóng một pháp bảo nữa ra.
Vì thần thức của Diệp Mặc vẫn đang chú ý đến Tiên đế áo xám, Tiên đế áo xám vừa phát ra pháp bảo này, Diệp Mặc cũng đã nhìn rõ, đây là một bức tranh. Mặt ngoài bức tranh hình như có vẽ một la hán trọc đầu, bức tranh này vừa phóng ra, xung quanh chỗ đánh nhau mờ ảo lập tức trở nên rõ ràng hơn.
Diệp Mặc rõ ràng nghe thấy giọng nói vô cùng kinh ngạc xung quanh:
- Kim Cương Đại Thừa đồ.
Từng trận phạm âm từ trong Kim Cương Đại Thừa đồ phát ra, âm khí lôi đài bị tiếng trống âm nhu của người áo tím khống chế liền tiêu tán.
Phạm âm vang lên, đồng thời từng la hán thân mặc quần áo la hán màu vàng từ trong bức tranh kia bay ra. Những vị la hán này vừa ra ngoài, liền phóng ra các loại pháp bảo vây kín người áo tím kia và đầu lâu sói của lão.
Ầm…
Một cây gậy sắt của một vị la hán giơ lên đánh lên người của đầu lâu sói, đầu lâu sói có thể thôn phệ lôi quang kia, dưới gậy này, lập tức thê thảm kêu to một tiếng, quay người liền muốn chạy. Chỉ có điều không đợi nó chạy được vài bước, lại có một vị la hán đột nhiên xuất hiện trước mặt đầu lâu sói đó, lại đánh một gậy xuống.
Đầu lâu sói kia lập tức lại kêu thảm một tiếng, há to miệng liền muốn cắn cây gậy sắt kia một cái. Cây gậy sắt của la hán kia khua một cái, mấy cái răng của đầu lâu sói đó liền rụng xuống.
Người áo bào tím cũng bị Kim Cương Đại Thừa đồ đột ngột xuất hiện này đánh cho hồ đồ rồi, nhưng lão lập tức liền phản ứng lại, lão tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiên đế áo xám kia. Không đợi lão rời khỏi lôi đài, hai cây gậy của hai vị la hán cũng đã đánh đến phía đầu của lão.
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn lập tức biết rõ, người áo tím này thua thật rồi. Đồng thời thần thức của Diệp Mặc quét đến Tiên đế áo xám kia, lại phát hiện Tiên đế áo xám toàn thân run rẩy. Đây tuyệt đối là bộ dạng không thể nào chèo chống nổi Kim Cương Đại Thừa đồ, cho dù Tiên đế áo xám đến cuối cùng thắng rồi, cũng chắc phải rời khỏi lôi đài.
Thấy những người xung quanh ai cũng không nhúc nhích, Diệp Mặc đâu còn do dự, ngay lập tức bay lên lôi đài, đồng thời đính ngọc giản của mình lên bên lôi đài.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2000: Trốn vào Mộ Hoa
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc mới vừa lên trên lôi đài, người áo bào tím đã bị hai gã la hán vây công vào thế hạ phong. Nếu mà không phải Tiên Đế áo xám khống chế Kim Cương Đại Thừa Đồ cực kỳ gian nan, lúc này Tiên Đế áo xám chỉ cần phóng ra lôi trùy kia của mình công kích một cái, người áo bào tím tuyệt đối là chạy trời không khỏi nắng.
Nhưng coi như là như vậy, người áo bào tím bị thiết côn hai gã la hán đánh trúng, nhất thời chật vật. Tiên Đế áo xám còn đang kiên trì, nhưng quanh thân gã đã là huyết vụ lượn lờ, hiển nhiên cũng cầm cự không được bao lâu.
Khi thấy Diệp Mặc đi lên, Tiên Đế áo xám đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, nơi này là lôi đài, hơn nữa còn là lôi đài thi đấu không có quy tắc. Nếu mà gã mất quá nhiều sức, coi như là thắng, cũng đánh không lại người lên tiếp theo.
Khi Tiên Đế áo xám hiểu rõ điểm này, lập tức liền thu hồi Kim Cương Đại Thừa Đồ. Người áo bào tím thụ thương rất nặng, lại thừa dịp vài tên la hán biến mất, bỗng nhiên xông tới, bắt lại Kim Cương Đại Thừa Đồ, đồng thời sau đó một khắc đã đem Kim Cương Đại Thừa Đồ thu vào, đồng thời xoay người rời đi, ngay cả Thanh Lôi Hung Minh Trùy là mục đích chủ yếu của lão lên đài cũng không cần.
Diệp Mặc đâu buông tha người áo bào tím rời khỏi lôi đài, đồng thời mở rộng lĩnh vực ra, Tử Đao đã bổ ra, thần thông Liệt Ngân.
- Là ngươi?
Người áo bào tím lập tức liền nhận ra Diệp Mặc, đồng thời liều mạng chạy ra ngoài lôi đài, hiển nhiên lão biết mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc. Chỉ là lão nỏ mạnh hết đà, lĩnh vực Diệp Mặc toàn lực kích phát, người áo bào tím này trong lúc cấp thiết có thể vùng vẫy sao?
Sát khí chung quanh lôi đài bị thần thông Liệt Ngân của Diệp Mặc trói buộc lại, tạo thành sát thế cường hãn thô bạo, trói chặt người áo bào tím
Ầm...
Ánh tím hồng của Liệt Ngân như muốn bổ cả lôi đài này ra, đánh vào mặt trống của người áo bào tím
Cái trống lúc này cũng không được phóng ra, bị Tử Đao đánh trúng phát ra một tiếng trống âm vang trầm muộn.
- Ngươi muốn cướp đoạt ngũ hành...
Thanh âm người áo bào tím còn chưa nói xong, đao ngân Liệt Ngân của Diệp Mặc liền xoay lại, muốn chém người áo bào tím làm hai đoạn. Đồng thời thần thức vực chồng chất tiến tới, đem thanh âm người áo bào tím ép xuống.
Người áo bào tím trong kinh hoảng, không kịp nói ra mục đích của Diệp Mặc, cấp thiết lui về phía sau. Tiên Đế áo xám lúc này kịp lấy lại sức, Thanh Lôi Hung Minh Trùy trong tay không chút do dự đánh ra, mang theo mấy đạo lôi mang. Người áo bào tím đã không thể nào ngăn chặn mấy đạo lôi mang này nữa, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, bị chém thành vô số mảnh.
Nguyên Thần tràn ra, vẫn bị Thanh Lôi Hung Minh Trùy bao vây. Trong tiếng kêu thê lương của Nguyên Thần, một ánh sáng xanh hiện lên, Diệp Mặc sớm đã chờ sẵn ngay lập tức bắt lại ánh sáng xanh này
Từ lúc Diệp Mặc lên đài, đến khi người áo bào tím bị giết, trước sau cũng chỉ có vài hơi thở mà thôi. Đợi người áo bào tím bị giết, Diệp Mặc bắt lấy một ánh sáng xanh, đại đa số người dưới đài đều đã hiểu được, giống như Diệp Mặc rối rít xông lên lôi đài. Lôi đài khiêu chiến không có quy tắc, muốn lên thì lên, không hề cố kỵ. Mà lúc này có Kim Cương Đại Thừa Đồ, ai mà không lên?
Tiên Đế áo xám tổn hao sức lực quá lớn, lúc này thực lực của Diệp Mặc so với Tiên Đế áo xám kia phải cường hãn hơn nhiều, hắn trong lúc Tiên Đế áo xám chém giết người áo bào tím, đã từ trong Nguyên Thần người áo bào tím nắm bắt được ánh sáng xanh kia, đồng thời cướp đi nhẫn của lão
- Lưu lại cho ta Kim Cương Đại Thừa Đồ...
Tiên Đế áo xám biết rõ mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, thế nhưng lúc này Kim Cương Đại Thừa Đồ bị Diệp Mặc cướp đi, gã lập tức liền điên cuồng.
Lúc này trên lôi đài lại xông tới ba người, Diệp Mặc vốn là dự định đi. Trong lúc Tiên Đế áo xám công kích hắn, hắn còn thấy trong mắt đại năng Chứng Đạo mở lôi đài kia lộ ra sát khí, Diệp Mặc càng không dám ở lại chỗ này.
Mục đích chủ yếu của Chứng Đạo Thánh Đế tới đây không phải Kim Cương Đại Thừa Đồ, chính là Thanh châu bị mình cướp đoạt. Chỉ có Diệp Mặc biết, dù cho Kim Cương Đại Thừa Đồ có trâu bò hơn nữa, cũng không có trân quý như viên Thanh châu này. Đối mặt một Chứng Đạo Thánh Đế, Diệp Mặc đâu còn dám tiếp tục ở lại trên lôi đài tiến hành khiêu chiến thi đấu?
Diệp Mặc trước tiên lướt qua vài tên Tiên Đế xông lên lôi đài, đồng thời sau đó chính là thuấn di đi ngay.
Một bàn tay đưa đến lập tức liền bắt được thân ảnh của Diệp Mặc, nhưng thân ảnh này đã là thân ảnh của Diệp Mặc sau khi thuấn di. Thân ảnh kia ở dưới bàn tay to lớn, trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói.
- Bọn chuột nhắt này dám...
Chứng Đạo Thánh Đế thấy mình không ngờ không bắt được Diệp Mặc, nhất thời giận tím mặt, lập tức liền dọc theo không gian dao động đuổi theo.
Diệp Mặc nghĩ không sai, Chứng Đạo Thánh Đế này chẳng những nhìn trúng Kim Cương Đại Thừa Đồ, còn nhìn trúng Thanh châu. Vốn khi Kim Cương Đại Thừa Đồ xuất hiện, lão đã phát ra tin tức, cho người thay lão lên đài đoạt lại Kim Cương Đại Thừa Đồ. Thế nhưng ở sau khi Thanh châu xuất hiện, lão cũng không nhịn được nữa.
Người khác không biết Thanh châu trân quý thế nào, lão lại rất rõ ràng. Thanh châu rất có thể là thế giới Ngũ hành tu di vượt qua Thế giới chân linh, huống chi người áo bào tím còn nói ra hai chữ ngũ hành, càng làm cho lão đỏ mắt. Chớ nhìn lão đã là bước đầu tiên Chứng đạo, thế nhưng lão ngay cả Thế giới chân linh cũng không có, đừng nói tới Thế giới ngũ hành vượt cả Thế giới chân linh.
Chính vì lão không cách nào nhịn được sự hấp dẫn của loại thế giới này, lúc này mới đột nhiên xuất thủ.
Diệp Mặc sau khi vật tới tay, đã nhìn thấu ý nghĩ của đối phương, quyết định thật nhanh lập tức thuấn di. Kết quả Chứng Đạo Thánh Đế này bắt được tàn ảnh của Diệp Mặc. Nếu mà Diệp Mặc do dự một hơi thở nữa thôi, hắn lúc này đã bị Chứng Đạo Thánh Đế bắt được rồi.
- Ngươi trốn được sao?
Chứng Đạo Thánh Đế cười gian một tiếng, trong nháy mắt liền dọc theo phương hướng Diệp Mặc thuấn di biến mất.
Diệp Mặc kinh nghiệm chạy trốn phong phú không gì sánh được, hắn sao có thể không biết mình tuyệt đối chạy không khỏi sự truy sát của một Thánh Đế chứ? Nếu mà không phải ụ đá ngũ hành quá quan trọng, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm ngang nhiên cướp đồ rồi chạy thế này.
Cho nên sau khi Chứng Đạo Thánh Đế đuổi theo, phương hướng Diệp Mặc lựa chọn thuấn di là đối diện sa mạc, chỗ tiến nhập trận môn Mộ Hoa Thần Sơn
Trận môn kia dù ảm đạm nhưng vẫn còn mở như cũ, Diệp Mặc cũng không có nửa phần do dự, hắn thuấn di đến nơi này, trước tiên liền vọt vào trận môn, xuôi theo phương hướng năm tháng tang thương trôi đi mà lẩn trốn biến mất.
Chứng Đạo Thánh Đế sau một lát liền đuổi tới trận môn này, khi lão thấy Diệp Mặc không ngờ nhân cơ hội xông vào Mộ Hoa Thần Sơn, càng tức giận công tâm, không chút suy nghĩ, cũng vọt vào. Coi như là đến chân trời góc biển, lão cũng muốn bắt lại Diệp Mặc, cướp lại đồ trên người hắn rồi hẳn nói.
Diệp Mặc vọt vào Mộ Hoa Thần Sơn, đại năng Chứng đạo trông giữ lôi đài kia cũng vọt vào Mộ Hoa Thần Sơn. Đám người còn lại bất kể là ghi danh, hay không ghi danh, đều nhất loạt xông về Mộ Hoa Thần Sơn.
Cánh cửa vốn đã lờ mờ không rõ, sau khi mấy người liên tục vọt vào, ánh sáng lập tức liền biến mất. Rất nhanh thì nghe được răng rắc một tiếng, trận môn sụp xuống trong hư không, thông đạo tiến nhập Mộ Hoa Thần Sơn hoàn toàn bị phong bế. truyện copy từ tunghoanh.com
Không thể vào Mộ Hoa Thần Sơn, thi đấu cũng không còn ý nghĩa gì, một số người đã nộp Thần tinh đều ùa ra chỗ ghi danh.
Sau một lát, tại sa mạc này đại chiến lại bùng nổ, vô số pháp bảo công kích cùng nguyên khí lưu động, dưới hỗn chiến kiểu này, người tu vi hơi thấp một chút sẽ bị thua thiệt, trực tiếp bị giết chết.
Vô số năm qua, Mộ Hoa Thần Sơn mở ra, đây vẫn là lần đầu tiên phát sinh loại chuyện này. Không có Chứng Đạo Thánh Đế đến đây trấn áp, chỗ ghi danh sớm bị đánh rối tinh rối mù. Về phần những người tham gia công kích, cũng đều rời đi.
...
Diệp Mặc sau khi vọt tiến vào trận môn Mộ Hoa Thần Sơn, lập tức liền cảm nhận được năm tháng như dòng nước chảy qua thân thể của chính mình. Hắn cảm giác được mình thật giống như từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành, đến thành niên, lão niên... Thậm chí gần chết đi đều là trong nháy mắt mà qua
Diệp Mặc trong lòng kinh hãi, hắn không biết một khi ở cái chỗ này chết đi, hắn có thể thực sự chết hay không.
Cũng may đang lúc Diệp Mặc kinh hồn táng đảm, cảm giác chân thực truyền đến, Diệp Mặc trong lòng buông lỏng, hắn biết mình đã đến Mộ Hoa Thần Sơn rồi.
Diệp Mặc lập tức liền quét thần thức ra ngoài, phát hiện thần thức của hắn ở Mộ Hoa Thần Sơn tối đa chỉ có thể quét trong phạm vi ngàn thước. Lúc này hắn không dám ở lại chỗ này, nếu như là đối mặt Tiên Đế bình thường, Diệp Mặc nói không chừng sẽ dừng lại ở đây, thế nhưng đối mặt một tên rất có thể Thánh Đế Hóa Đạo, hắn ở lại chỗ này một khi bị bắt được, đó là một con đường chết.
Ngay sau khi đáp xuống mặt đất, Diệp Mặc liền lần nữa thuấn di. Ở chỗ này thuấn di tuyệt đối chính là liều mạng, không nói nơi này không gian bất ổn, khắp nơi đều là khí tức năm tháng. Một khi thuấn di đến ở giữa vòng xoáy năm tháng, đây tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.
Diệp Mặc không có bất kỳ biện pháp nào, hắn biết tên Thánh Đế kia nhất định sẽ đuổi theo. Mộ Hoa Thần Sơn cũng không có hạn chế tu vi gì, chỉ cần là muốn vào đều có thể vào. Đương nhiên Diệp Mặc cũng có cái để dựa vào, hắn tin tưởng dù cho hắn rơi vào vòng xoáy thời gian, chỉ cần trước tiên vọt vào Thế giới trang vàng, dựa vào thế giới hỗn độn của mình, hẳn là có thể bình yên vô sự.
Sau liên tiếp mấy lần thuấn di, Diệp Mặc triển khai ngũ hành độn thuật, bắt đầu không ngừng thay đổi phương hướng. Một lúc lâu sau, Diệp Mặc ở một cây cổ thụ to lớn độn thổ xuống dưới. Ở sâu trong lòng đất, Diệp Mặc bố trí một cấm chế ẩn nấp, lúc này mới tiến nhập Thế giới trang vàng.
Chứng Đạo Thánh Đế muốn tìm kiếm chỗ hắn ở, phải tìm được Thế giới trang vàng đã, đây tuyệt đối không có khả năng.
Ngay sau mấy hơi thở Diệp Mặc tiến nhập Thế giới trang vàng, tên Chứng đạo Thánh Đế truy sát Diệp Mặc dừng ngay tại chỗ Diệp Mặc thuấn di lần cuối cùng
Diệp Mặc cũng không biết đối phương đã tìm được chỗ hắn thuấn di lần cuối, nếu mà hắn biết, hắn tuyệt đối không dám dừng lại dưới cây cổ thụ, nhất định sẽ tiếp tục chạy trốn. Theo Diệp Mặc nghĩ, Mộ Hoa Thần Sơn với các loại khí tức năm tháng ngang dọc, hắn thuấn di tạo thành không gian dao động cực kỳ nhạt. Coi như là Chứng Đạo Thánh Đế, một lát sau cũng không nhất định có thể tìm tới.
Nhưng trên thực tế là, người ta đã tìm được rồi, hơn nữa trước sau cũng chỉ là kém hơn mười lần hô hấp mà thôi.
Không gian dao động của Ngũ hành độn thuật so với thuấn di còn nhỏ hơn, tại Mộ Hoa Thần Sơn chỉ cần vài hơi thở sẽ biến mất. Chứng Đạo Thánh Đế đuổi tới chỗ Diệp Mặc thuấn di lần cuối, đứng lặng một lúc lâu, thần thức của lão thậm chí ngay cả dưới nền đất cũng cẩn thận tìm tòi một lần, nhưng lại không tìm được tung tích của Diệp Mặc.
- Ta cũng không tin ngươi có thể thoát được.
Thần thức của Chứng đạo Thánh Đế lại tìm tòi thêm một lát, không ngờ xác định một phương hướng, lại truy đuổi tiếp.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2001: Luyện hóa thế giới Thanh Châu
Nguồn: Sưu Tầm
Một tuần hương sau, Thánh đế đuổi theo Diệp Mặc mặt trầm xuống, gã không ngờ hoàn toàn mất tung tích của Diệp Mặc. Nhưng gã mau chóng lại khôi phục lại ánh mắt hung ác lúc trước tự lẩm bẩm:
- Ba tháng sau, Mộ Hoa Thần sơn đóng lại, ta không tin không tìm ra được ngươi…
…
Diệp Mặc trong Thế giới trang vàng ngay lập tức kiểm tra thọ nguyên và kinh mạch thân thể mình, khi hắn tiến vào Mộ Hoa Thần sơn liền cảm thấy sinh mạng của mình hình như hoàn toàn trôi mất vậy, bây giờ hắn ổn lại rồi, đương nhiên muốn kiểm tra ngay lập tức.
Sau mấy lần kiểm tra, Diệp Mặc xác định thân thể của mình cũng không có bị thương gì lớn, thậm chí đến thọ nguyên cũng không chút tổn thương nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra quá trình dòng chảy thời gian kia chỉ là đặc tính của lối đi này mà thôi, trên thực tế cũng không tổn hại đến thọ mệnh của những người tiến vào đường đi này.
Thân thể không bị thương, Diệp Mặc lập tức bắt đầu kiểm tra nhẫn trữ vật của người áo tím, trong nhẫn trữ vật của người áo tím kia ngoài một cái trống cực lớn ra, còn có một số Thần tinh và Tiên tinh. Ngoài ra còn có một số Tiên đan và Tiên linh thảo bình thường, Diệp Mặc cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì hắn cần trong nhẫn trữ vật này, đến Kim Cương Đại Thừa đồ hắn cũng không nhìn thấy.
Diệp Mặc lại thở ra, xem ra hắn đoán không sai, Thanh Châu đó tuyệt đối là một thế giới đẳng cấp cũng không thấp. Kim Cương Đại Thừa đồ không có trong nhẫn trữ vật này, thì chắc chắn là ở trong Thanh Châu đó. Thanh Châu của người áo tím này so với Thanh Châu của Thanh Như lúc trước, đẳng cấp cũng cao hơn nhiều lần.
Vất chiếc nhẫn sang một bên, Diệp Mặc trực tiếp bố trí trận bàn thời gian, bắt đầu luyện hóa thế giới Thanh Châu kia.
Bởi vì thế giới Thanh Châu này là của người áo bào tím, Diệp Mặc đoán lão luyện hóa cũng không đơn giản như vậy. Cái này không giống với Thế giới trang vàng của hắn, Thế giới trang vàng là chủ động nhận chủ, hắn căn bản cũng không cần luyện hóa. Chỉ cần hắn thu thập đủ ngũ hành, thì Thế giới trang vàng sẽ chủ động dung hợp vào trong nguyên thần của hắn, hoàn toàn trở thành thế giới của hắn. Đối với Thanh Châu không biết bao lâu mới có thể luyện hóa được, Diệp Mặc chỉ có thể dùng trận bàn thời gian để luyện hóa.
Trong Mộ Hoa Thần sơn có rất nhiều Đạo quả và lốc xoáy thời gian, những lốc xoáy thời gian này chỉ cần có cơ duyên là có thể nắm được pháp tắc thời gian, những Đạo quả đó chỉ cần lấy được một quả thì rất có khả năng thăng lên một cấp bậc khác, hoặc là lĩnh ngộ được một loại thần thông. Có được một cơ duyên lớn, nếu như không lấy được Thanh Châu của người áo bào tím, Diệp Mặc sớm đã xông ra tìm kiếm những thứ này rồi.
Nhưng bây giờ đối với hắn mà nói, quan trọng nhất chính là luyện hóa Thanh Châu, tìm được ụ đá thứ năm, hoàn thiện Thế giới trang vàng của hắn. Chỉ cần Thế giới trang vàng của hắn hoàn thiện rồi, thì hắn liền có hi vọng Chứng đạo.
Trận bàn thời gian mau chóng chuyển động, trong trận bàn thời gian, Diệp Mặc từ từ luyện hóa thế giới Thanh Châu. Sau mấy năm, Diệp Mặc cũng hoàn toàn chìm trong luyện hóa thế giới Thanh Châu, đối với bất kỳ chuyện gì xảy ra bên ngoài, lại càng không chú ý đến.
…
Cách chỗ Diệp Mặc bế quan khoảng vạn dặm, một sườn núi bằng phẳng lôi quang tứ phía xung quanh có mười mấy người vây quanh, hơn nữa lại không ngừng có người đi đến.
Bên trên sườn núi bằng phẳng này không có thứ gì, chỉ có một cây màu xám cao một trượng. Cây này không có cành cũng không có lá. So với những cây khác, cũng không bằng nói là một khúc côn màu xám. Bên trên khúc côn màu xám này có kết chín quả màu xanh, những quả này bị lôi quang xung quanh bao vây lượn lờ, có chút như ẩn như hiện. Nhưng thần thức nếu như quét lên trên những quả này, lập tức liền cảm thấy thời gian tang thương vô cùng vô tận.
Những người đứng bên ngoài sườn núi ai ai cũng chằm chằm nhìn chín quả này với ánh mắt tham lam, cứ như chuẩn bị xông lên cướp lấy bất cứ lúc nào.
Lại có hai gã Tiên đế đến bên ngoài ngọn núi này, trong đó có một người đàn ông mặc áo màu đỏ nhìn thấy quả màu xanh này có lôi quang vây quanh, lập tức khiếp sợ kêu lên:
- Lôi Âm Tuế Nguyệt quả?
Gã nói xong lời này, đồng thời lập tức có người với tốc độ nhanh nhất liền xông đến, đồng thời ánh mắt cực nóng dung hòa lôi quang xung quanh.
- Lôi Âm Tuế Nguyệt quả vẫn còn chưa chín, không thể lên…
Người đồng hành cùng gã còn chưa kịp nói xong câu này, gã cũng đã xông lên sườn núi bằng phẳng lôi quang tứ phía rồi.
Người đàn ông mặc áo đỏ này lên cơn ham mê, không ngờ không nghĩ gì đến những thứ khác, đợi khi gã xông vào trong rồi, lúc này mới cảm thấy không đúng. Gã phát hiện không ngờ lại không có ai xông lên cùng gã, hơn nữa gã cũng đến muộn. Những người đó chẳng những không ai xông lên cùng gã, thậm chí đến cản gã lại cũng chẳng có ai.
Không ổn rồi, người đàn ông áo đỏ này trong nháy mắt liền phản ứng lại, chỉ có điều không đợi gã quay người, thì gã cũng cảm nhận được năm tháng tang thương đến vô tận đang hướng về phía gã, gã đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Lúc này, thứ duy nhất mà gã cảm nhận được, chính là tuổi thọ của gã đang mau chóng trôi đi.
Những người đứng bên ngoài sườn núi này có thể nhìn rõ người đàn ông áo đỏ này đang dần dần già đi, đầu tóc của gã dần biến thành màu trắng, tốc độ lão hóa dung nhan với mắt thường cũng có thể nhìn thấy được
Mà gã quay người cũng trở nên cực kỳ chậm chạp, hình như cũng đến mấy vạn năm vậy. Khi gã hoàn toàn quay người lại rồi, thì sớm cũng đã trở thành già nua chỉ còn một bộ xương.
Gã có chút không cam tâm nhìn những người đứng bên ngoài sườn núi, chầm chậm ngã xuống. Khi gã ngã xuống, gã còn có bộ xương, sau khi gã ngã lên trên mặt đất rồi, thì tóc tai cùng với lớp da bọc lấy bộ xương của lão tan rã hoàn toàn. Chỉ còn lại bộ xương trắng hếu khô cằn trong lớp quần áo lộ ra ngoài.
Trước sau cũng không đến nửa tuần hương, một Tiên đế trung kỳ lại chết như vậy, thậm chí trước khi chết lão đến một bước cũng không bước nổi ra ngoài, càng đừng nói gì đến thi triển thần thông.
Sườn núi vẫn là cái sườn núi đó, xung quanh gốc cây trong sườn núi đó vẫn có một màn lôi quang lượn lờ quanh, sự tham lam trong mắt những người này cũng giảm đi chút ít, mà thêm vào đó là sự cẩn thận. Nhưng vẫn không có ai rời khỏi nơi này, những người này vẫn kiên trì đứng bên ngoài, rõ ràng là đang đợi Lôi Âm Tuế Nguyệt chín.
Lại có bốn đường độn quang xuất hiện bên ngoài sườn núi này, người đến là hai nam hai nữ. Nếu như Diệp Mặc cũng ở trong này, hắn thậm chí có thể nhận ra ba người. Đại tiểu thư Hành Uyển Mạn của Hành Thị Thần Giác, còn có Nữu Như Nam, một người trong hai người đàn ông kia chính là gã mặt ngựa mà hắn gặp ở ngoài Hành Thị Thần Giác.
- Đại tiểu thư, là Lôi Âm Tuế Nguyệt quả…
Một lão già trong bốn người đó kinh hãi thất thanh kêu lên, tu vi của lão già này là cao nhất trong bốn người, cũng là người duy nhất Diệp Mặc chưa gặp.
- Không ngờ là Lôi Âm Tuế Nguyệt quả thật.
Đại tiểu thư cũng kinh động thốt lên, cô cũng biết loại quả màu xanh này.
Nữu Như Nam kiến thức rõ ràng thấp hơn chút, cô có chút nghi ngờ hỏi:
- Niên lão, Đại tiểu thư, cái gì là Lôi Âm Tuế Nguyệt quả?
Niên lão trầm giọng nói:
- Lôi Âm Tuế Nguyệt quả là Đạo quả cảm ngộ pháp tắc thời gian, chỉ cần lấy được một quả là có thể dựa vào quả này mà cảm ngộ được thần thông pháp tắc thời gian. Vô giới vô thị, căn bản không thể nào lấy được thứ này. Tuế Nguyệt quả có thể cảm ngộ được pháp tắc thời gian có thể sinh trưởng trong ngũ hành, cũng có thể sinh trưởng trong hoàn cảnh biến dị.
- Cây Lôi Âm Tuế Nguyệt quả này sinh trưởng trong khí tức Lôi hệ, sau khi dùng Tuế Nguyệt quả này cảm ngộ pháp tắc thời gian, còn có thể chính mình sáng tạo ra chút Lôi hệ tấn công trong thần thông pháp tắc thời gian, quả thực vô cùng quý giá. Loại Tuế Nguyệt quả này thuộc vào hàng Đạo quả cao cấp trong Đạo quả, lấy được một quả sẽ được lợi cả đời.
Nữu Như Nam hít một hơi lạnh, cô trước giờ vẫn trong Thần Phần vực, làm sao không biết sự kinh khủng của thần thông pháp tắc thời gian chứ?
Người lĩnh ngộ pháp tắc Thời Gian trong Thần Phần vực cũng không nhiều, càng đừng nói là người tinh thông pháp tắc thời gian, thì lại càng hiếm hoi hơn nhiều. Nếu như loại Đạo quả này có thể giúp lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, thậm chí có thể giúp lĩnh ngộ thần thông pháp tắc thời gian, thì quả thực nghịch thiên không thể nghịch thiên thêm được nữa.
Trong không gian mấy người Nữu Như Nam nói chuyện, có vài người bỗng nhiên quay người rời khỏi sườn núi này, biến mất trong nháy mắt.
- Niên lão, trong này không ngờ có Lôi Âm Tuế Nguyệt quả. Tại sao những người này lại không xông lên cướp lấy? Còn có người rời đi nữa? Chẳng lẽ trên sườn núi này có nguy hiểm gì sao?
Nữu Như Nam nhìn những người xung quanh còn chưa rời đi, nghi ngờ hỏi lại.
Niên lão gật đầu:
- Đúng vậy, Tuế Nguyệt quả, bất luận là Lôi Âm Tuế Nguyệt quả, hay là những Tuế Nguyệt quả còn lại, chỉ cần chưa chín, nếu tùy tiện lên đó, thì chỉ có chết. Xung quanh Tuế Nguyệt quả toàn bộ đều là lốc xoáy thời gian, loại lốc xoáy thời gian này sẽ biến mất khi Tuế Nguyệt quả chín, khi Tuế Nguyệt quả còn chưa chín, lên trên đó thì chỉ nộp mạng. Trừ phi là đại năng hoàn toàn khống chế được pháp tắc thời gian, nhưng loại đại năng này ít nhất cũng là Hỗn Nguyên Thánh đế rồi, cũng không thể nào đến Mộ Hoa Thần sơn này.
- Những người rời đi kia chính là vì biết chuyện này, cho nên mới biết trước khi Tuế Nguyệt quả còn chưa chín, thì bất cứ ai cũng không lấy được. Bọn họ rời khỏi nơi này, có lẽ là đi tìm những bảo vật khác, qua mấy ngày rồi lại quay lại. Hoặc là đi liên hệ với bạn của mình, để đợi khi nào Tuế Nguyệt quả chín thì đến cướp. Nhìn bộ dạng của Tuế Nguyệt quả trước mặt này, muốn đến khi chín, ít nhất cũng còn nửa tuần nữa.
- Hóa ra là như vậy.
Nữu Như Nam ngưỡng mộ nhìn Lôi Âm Tuế Nguyệt quả, biết thứ này cô tuyệt đối không thể nào lấy được.
- Đại tiểu thư, chúng ta đi tìm kiếm thứ khác trước đi. Ở lại đây nửa tuần, cũng lãng phí thời gian mà thôi.
Nữu Như Nam nghĩ đến vậy liền nói.
Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác sắc mặt âm trầm bất định, nhưng ánh mắt lại vô cùng nóng, rõ ràng trong lòng cũng vô cùng thích loại Lôi Âm Tuế Nguyệt quả này.
- Niên lão, tôi đề nghị chúng ta cứ ở đây đợi đi, cây Tuế Nguyệt quả này thoạt nhìn thì cần nửa tuần nữa mới chín, trên thực tế ông nhìn trên đỉnh quả màu xanh kia cũng xuất hiện vệt vàng rồi. Những quả này rất có khả năng chỉ ba đến năm ngày sau, sẽ chín.
Thần thức của Đại tiểu thư quan sát kỹ lưỡng cây Tuế Nguyệt quả trên sườn núi kia xong, chậm rãi truyền âm nói.
Niên lão gật đầu, tán dương nhìn Đại tiểu thư truyền âm nói:
- Cô nói không sai, quả này quả thực cũng không đến nửa tuần. Tôi cũng là sau đó mới nhìn thấy vệt vàng kia, xem ra trong này những người nhìn ra vệt vàng cũng không phải chỉ có hai người chúng ta, những người còn lại chưa đi có thể cũng nhìn ra rồi.
Đại tiểu thư mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ truyền âm cho Nữu Như Nam và gã mặt ngựa kia nói:
- Đợi sau khi Lôi Âm Tuế Nguyệt quả chín rồi, tôi và Niên lão sẽ xông lên cướp lấy. Như Nam và Văn Ngạn sư huynh đứng tiếp ứng bên ngoài, một khi lấy được Lôi Âm Tuế Nguyệt quả rồi, thì chúng ta sẽ đi ngay lập tức.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2002: Mở thế giới hỗn độn
Nguồn: Sưu Tầm
Răng rắc…
Sau khi màng ngăn cách mơ mơ hồ hồ giống như một tấm màng mỏng trên Thanh Châu, phát ra những âm thanh thanh thúy dưới sự luyện hóa của Diệp Mặc, toàn bột Thanh Châu liền trở nên rõ ràng trước mắt Diệp Mặc.
Một thế giới xanh tươi vô biên vô tận khiến Diệp Mặc kinh ngạc suýt thốt thành lời, Thế giới trang vàng của hắn cũng đã dùng vô số năm rồi, nhưng so với thế giới trước mặt Diệp Mặc này, quả thực đơn sơ không khác gì một ngôi nhà tranh.
Đây không phải là vấn đề đẳng cấp, nói về đẳng cấp Diệp Mặc chắc rằng Thế giới trang vàng của hắn so với thế giới Thanh Châu cũng cao hơn mấy lần. Nhưng thế giới Thanh Châu bị người áo bào tím kia dùng càng hoàn chỉnh hơn, từng dòng sông chảy trong thần thức của Diệp Mặc, tung hoành giao nhau vậy. Trên một số ngọn núi còn có một số Tiên linh thú chạy qua chạy lại, trong Tiên dược viên ngay cả Tiên linh thảo cấp chín cũng không hiếm thấy, còn từ cấp chín trở xuống thì lại càng nhiều hơn.
Tiên tinh và Tiên linh mạch thì chất thành đống, còn các loại pháp bảo cao cấp trong Tiên giới thì cũng chất như núi. Một lá cờ khổng lồ phát ra một khí tức khiến Diệp Mặc cảm thấy có chút quen thuộc, Diệp Mặc lập tức đến bên cạnh lá cờ khổng lồ đó. Đây là một lá cờ cực lớn không có cán cờ, phát ra khí hung lệ cường hãn.
Thần thức Diệp Mặc quét lên lá cờ cực lớn này, mau chóng liền biết lá cờ này từ đâu đến, khí tức của Thanh Lôi Hung Minh trùy mà Tiên đế áo xám dùng đánh nhau cùng người áo bào tím trên lôi đài giống y hệt như khí tức của lá cờ lớn này.
Lúc này Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu người áo bào tím tại sao lại lên lôi đài đánh nhau với Tiên đế áo xám kia, Thanh Lôi Hung Minh trùy của Tiên đế áo xám kia rõ ràng là cán cờ của lá cờ lớn này. Lá cờ lớn này có khí tức khổng lồ như vậy, một khi hợp với cán cờ này, thì tuyệt đối là một pháp bảo Thần khí cực phẩm.
Chỉ có điều người áo bào tím kia không ngờ đến, lão nhìn mấy trận đấu của Tiên đế áo xám, cho rằng mình có thể thắng được, nhưng không ngờ rằng, thủ đoạn của Tiên đế áo xám này lại vượt khỏi sự suy đoán của lão. Lão tung hoành quát tháo trong Tiên giới, lại vô thanh vô tức chết trên lôi đài của Thần Phần vực, hơn nữa chết một cách khó hiểu.
Nhưng sau đó ánh mắt của Diệp Mặc lại rời khỏi lá cờ lớn này, hắn nhìn thấy một ụ đá rất bình thường, khi nhìn thấy ụ đá này, tim Diệp Mặc lập tức loạn nhịp. Vì ụ đá thứ năm này, hắn đã đi tìm bao nhiêu nơi rồi.
Mà hôm nay ụ đá này lại xuất hiện trước mặt, thậm chí khiến hắn có chút không dám tin. Trong vũ trụ vô biên vô hạn này, muốn tìm được một ụ đá thì khó khăn biết bao nhiêu, nhưng hắn chỉ cần lấy được ụ đá này, thì đã tập hợp đủ năm ụ. Đây không chỉ cần may mắn, mà là đại may mắn.
Nghĩ đến phong hào Bất hủ Tiên Vương trên bia đá Tiên Vương, Diệp Mặc trong lòng lại càng rõ hơn chút.
Diệp Mặc chậm rãi trấn tĩnh tâm trạng kích động của mình, bước một bước lên trước cầm ụ đá đó vào trong tay. Vừa cầm được ụ đá đó, Diệp Mặc liền biết hắn không tìm nhầm, đây chính là ụ đá thứ năm mà hắn khổ sở tìm.
Người áo bào tím kia cũng không ngờ, lão chết vô thanh vô tức như vậy thì thôi, lão tìm ụ đá vô số năm, cuối cùng lại bị Diệp Mặc tìm thấy lấy đi ụ đá trên người lão, nhân sinh gặp gỡ thật sự khó có thể đoán trước.
Ánh mắt của Diệp Mặc liền chuyển lên trên ụ đá, trên ụ đá có một chữ Thủy, tiếp theo còn có mấy chữ khác “Ngũ hành tề, Thế giới toàn”.
Diệp Mặc chậm rãi thở phào một cái, hắn hiểu ý của người áo bào tím rồi. Thế giới Thanh Châu của người áo bào tím cũng đã mơ hồ vượt qua xu thế thế giới Chân linh rồi, một khi người áo bào tím tìm đủ ụ đá ngũ hành, thì thế giới Thanh Châu của lão sẽ tăng thêm một tầng mới, rồi lại thêm một tầng nữa. Hoặc là lão có thể dựa vào thế giới Thanh Châu để Chứng đạo, một lần hành động có thể tiến vào cảnh giới Thánh đế.
Nhưng lúc này ụ đá ngũ hành được Diệp Mặc tập kết đủ, Diệp Mặc đương nhiên sẽ không dùng để hoàn thiện thế giới Thanh Châu, dù sao thế giới Thanh Châu cũng là của hắn rồi, hắn cũng không cần phải làm như vậy.
Diệp Mặc ngay lập tức liền cầm lấy ụ đá từ trong thế giới Thanh Châu đi ra ngoài, lại lần nữa vào trong Thế giới trang vàng của hắn.
Diệp Mặc vừa mới vào Thế giới trang vàng, toàn bộ Thế giới trang vàng bỗng nhiên nổ vang. Không đợi Diệp Mặc hiểu đây là chuyện gì, thì ụ đá tính Thủy trong tay hắn bỗng nhiên bay ra.
Lúc này bốn ụ đá còn lại vốn dĩ bị Diệp Mặc đặt trong Thế giới trang vàng bỗng nhiên bay ra. Năm ụ đá trong thế giới trang vàng bay múa lượn lờ, từ chậm đến nhanh, mang theo từng cái bóng. Những cái bóng này mau chóng liền biến mất, thậm chí dùng thần thức cũng không thể nào nhìn thấy rõ được.
Tiếng nổ trong Thế giới trang vàng càng lúc càng vang hơn, thậm chí khoảng cách giữa chúng còn có tiếng sấm vang lên. Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh mau chóng trốn dưới cây Khổ Trúc, không nhúc nhích, Diệp Mặc vừa định kiểm tra xem Thế giới trang vàng rốt cục là có chuyện gì, thì lại cảm thấy nguyên thần thức hải của mình ong ong lên, trong nháy mắt nguyên thần của hắn hình như muốn rời khỏi thân thể của hắn, dung hợp lại tới toàn bộ trong Thế giới trang vàng.
Tiếng nổ vang vẫn còn tiếp tục, ý thức của Diệp Mặc dần dần từ trong thân thể hắn thoát ra ngoài, không đợi Diệp Mặc kinh hãi chọn cách khắc phục, thì một thế giới vô cùng rõ ràng xuất hiện trong ý thức của hắn. Thế giới này giống như một tờ giấy trắng, tờ giấy này lại cần hắn đi hoàn thiện rồi hình thành.
Diệp Mặc theo bản năng tưởng tượng ra thế giới mà hắn muốn có, hắn vừa mới nghĩ đến một dòng sông, thì trong thế giới trống rỗng đó lại xuất hiện một dòng sông vô biên vô tận, nước sông sôi trào mãnh liệt, kéo dài xa tít.
Lúc này Diệp Mặc cũng đã hiểu ra đôi chút, cũng không muốn nghĩ đến những thứ còn lại. Trong thần thức và ý thức, từng ngọn núi dòng sông, từng mảnh rừng, hồ nước, giang hà đại hải, băng sơn tuyết phong… giống như một khoảng trống dần trở nên xanh tươi xuất hiện.
Sau đó ý thức của hắn dần trải rộng, vũ trụ tinh không, nhật nguyệt tinh tú… cũng dần hình thành xung quanh Thế giới trang vàng.
Từng đạo pháp tắc chi lực trong Thế giới trang vàng từ không thành có, khí tức vũ trụ, khí tức quy tắc thế giới cũng dần nạp đầy vào toàn không gian vũ trụ…
Khoảng thế giới hỗn độn này có mưa dông băng tuyết, có âm tình tròn khuyết…
Ngũ hành luân chuyển có xuân hạ thu đông, diễn sinh ra ngày sáng đêm tối, rồi lại diễn sinh ra băng phong lôi quang…
Tất cả hoàn toàn dựa vào ý thức của Diệp Mặc mà dần dần hình thành, không có bất kỳ chậm trễ và dừng lại nào.
Từng đường quy tắc chi lực kia, cùng với trật tự pháp tắc thiên địa khiến Diệp Mặc dần dần hiểu ra nhiều thêm một chút, ý thức của hắn lại lần nữa mở rộng ra ngoài, muốn khuếch đại thế giới của hắn càng rộng hơn. Nhưng khi thần thức ý thức của hắn va chạm vào một đường hỗn độn mơ hồ ở biên giới của Thế giới trang vàng, thức hải của hắn từng trận đau đớn, một lát sau, hắn cũng không thể kiên trì thêm được nữa, ngã trên mặt đất hoàn toàn mất đi cảm giác.
…
Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh chứng kiến quá trình Thế giới trang vàng hoàn thiện hoàn chỉnh đều sững người lại, bọn chúng nhìn thấy Thế giới trang vàng từ một thế giới không ánh sáng mông lung, biến thành thiên địa nguyên khí dồi dào, hơn nữa có một mặt trời màu đỏ treo phía đông như hồng mông thiên địa.
Xa xa dòng sông cuộn sóng trào bọt nước, thậm chí còn có một vài con cá vọt ra từ bọt nước đó, cứ như vì sinh mạng của mình hình thành mà chúc mừng.
- Lão đại mở thế giới hồng mông?
Vô Ảnh hít một hơi lạnh, lẩm bẩm nói:
- Chúng ta cũng là sinh linh hồng mông rồi.
Tiểu Băng Sâm lúc này cũng phản ứng lại, nó há miệng ra, hình như vẫn còn đang chìm đắm trong quá trình mở thế giới, não của nó còn có ích hơn của Vô Ảnh nhiều, biết bọn nó chứng kiến quá trình mở thế giới hỗn độn, bọn nó không chỉ là sinh linh hồng mông, còn có thể có một loại thần thông mở thiên địa.
Nhưng nó cũng nhanh chóng nhớ đến Diệp Mặc, sợ hãi nói:
- Vô Ảnh, lão đại hình như hôn mê rồi, hơn nữa thân thể hình như cũng không ổn ấy.
Vô Ảnh lúc này cũng hiểu ra, mau chóng cùng Tiểu Băng Sâm đến trước mặt Diệp Mặc, sắc mặt đường nét phân minh của Diệp Mặc lúc trước cũng đã dần ảm đạm, da thịt thậm chí cũng nhăn nheo. Sự sống dần dần như muốn tiêu tan trong khoảng thiên địa này, rõ ràng cũng không còn sống được lâu nữa.
- Tiểu Băng Sâm, có chuyện gì thế này?
Vô Ảnh vội vàng hỏi, nó hoàn toàn không chú ý. Từ trước tới giờ đều là nó đi theo Diệp Mặc, một khi Diệp Mặc xảy ra chuyện gì, thì nó thực sự rất sốt ruột.
Tiểu Băng Sâm nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói:
- Tôi nhớ ra truyền thuyết mở vũ trụ hồng hoang nơi chúng ta ở. Tôi nghe nói có một đại năng tên Bàn Cổ sau khi mở vũ trụ, liền thân tử đạo tiêu. Chuyện lão đại làm lần này hình như cũng không khác biệt gì lắm, mở thế giới hỗn độn. Hơn nữa tu vi của lão đại, dường như cũng kém xa của Bàn Cổ, thế giới mà lão đại mở thậm chí còn chưa hoàn chỉnh.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu Băng Sâm, mày mau chóng nghĩ cách đi, lo chết đi mất, chẳng may lão đại xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao?
Vô Ảnh lo lắng quay lô lô, nhưng lại không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn. Nếu như là giả bộ mắng người, hoặc là có mưu nhỏ nào đó, nó có rất nhiều cách, nhưng đối diện với sự sống chết của Diệp Mặc, thì nó hoàn toàn nghĩ mãi không ra.
Tiểu Băng Sâm lập tức nói:
- Chúng ta phải mau chóng cứu lão đại, một khi sự sống của lão đại hoàn toàn biến mất rồi, cho dù là Thánh đạo chi quả cao cấp cũng không thể nào cứu sống được.
- Tại sao?
Vô Ảnh vẫn còn đang lo lắng hỏi.
Tiểu Băng Sâm đáp:
- Mày có cảm thấy pháp tắc thiên địa của Thế giới trang vàng chút nữa là hoàn thiện không? Hơn nữa chẳng những là pháp tắc thiên địa, thậm chí quy tắc vũ trụ cũng hình như theo thời gian dần trôi bắt đầu hoàn thiện. Nếu như tao đoán không nhầm, sức mạnh của lão đại không đủ, mở thế giới hỗn độn, tự thân của lão đại muốn dung hợp với pháp tắc thiên địa, khiến pháp tắc chi lực càng hoàn thiện hơn.
Nói xong, Tiểu Băng Sâm căn bản cũng không đợi Vô Ảnh nói, liền cắt cánh tay của mình, từng giọt chất lỏng màu trắng nhũ rơi xuống, rơi lên trên người Diệp Mặc, nhưng sự sống của Diệp Mặc vẫn đang chậm rãi tiêu tán, mặc dù tốc độ tiêu tán cũng chậm đi rất nhiều, nhưng cũng không ngừng lại.
- Tiểu Băng Sâm, như này hình như không được.
Vô Ảnh không phải không biết tí gì, nó có thể cảm nhận được sự sống của Diệp Mặc cũng không ngừng tiêu tán lại.
Sắc mặt Tiểu Băng Sâm có chút tái nhợt, đồng thời cầm vết thương lại rồi nói:
- Chính xác là không được, nhưng tao lại nghĩ tới có thứ chắc chắn có thể cứu được lão đại.
- Là gì vậy?
Vô Ảnh không đợi Tiểu Băng Sâm nói xong, vội vàng hỏi.
- Cây Hỗn độn, cũng là cây sinh mạng hoặc gọi là Thế giới thụ. Loại cây như này trong vũ trụ chỉ có một cây, còn cây này thì đúng lúc lão đại vừa mới tìm được, vẫn còn ở trong này, bây giờ cũng cao sắp được một trượng rồi.
Tiểu Băng Sâm nói xong, cũng nâng cánh tay của Diệp Mặc lên, đồng thời hướng Vô Ảnh gọi lớn:
- Mau chóng giúp tao, đỡ lão đại đến phía dưới cây Hỗn độn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương