Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2003: Tuế nguyệt quả chín
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc mới vừa được dìu đến dưới cây Hỗn Độn, cây Hỗn Độn lập tức liền tỏa ra một mảng ánh sáng nhu hòa màu vàng bao phủ hoàn toàn Diệp Mặc.
Cảm nhận được sức sống Diệp Mặc đang dần dần khôi phục, Tiểu Băng Sâm vội vã lôi kéo Vô Ảnh,
- Lão đại chắc đã không sao, chúng ta tránh ra, chờ lão đại tỉnh lại rồi tính
Không cần Tiểu Băng Sâm nói, Vô Ảnh cũng có thể nhìn ra Diệp Mặc hiện tại hẳn không còn nguy hiểm, nhanh chóng theo Tiểu Băng Sâm tránh sang một bên, sau đó nhìn chằm chằm hoạt động của cây Hỗn Độn .
Cây Hỗn Độn cao tới một trượng phát ra ánh sáng màu vàng đang bao phủ Diệp Mặc, lập tức liền tỏa ra khí tức sinh mệnh cả bốn phía vô cùng vô tận, loại khí tức sinh mạng này tỏa ra ngay cả Tiểu Băng Sâm cùng Vô Ảnh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Lập tức cả hai đã nhìn thấy thân thể Diệp Mặc dần dần lơ lửng, Khí tức sinh mệnh của cây Hỗn Độn không ngừng tràn vào thân thể Diệp Mặc.
Diệp Mặc vốn sinh mệnh đang nguy kịch bỗng hồi phục sinh lực, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, Diệp Mặc liền lần nữa khôi phục nguyên dạng, cây Hỗn Độn lại bỗng nhiên ủ rũ.
Một nén nhang sau, Diệp Mặc mở mắt, hắn phát hiện mình trôi lơ lửng ở xung quanh cây Hỗn Độn, mà sự sống của cây Hỗn Độn không ngừng đả thông kinh mạch cùng khí tức Nguyên Thần của hắn, độ cao cây Hỗn Độn giảm xuống chỉ còn một phần ba so với lúc đầu, hắn lập tức liền hiểu là chuyện gì xảy ra.
Diệp Mặc nhanh chóng ngăn cản cây Hỗn Độn tiếp tục truyền khí, đứng lên. Cảm nhận được Diệp Mặc khôi phục hoàn toàn, cây Hỗn Độn tản mát ra một loại khí tức vui mừng, lập tức liền điên cuồng hấp thu tiên linh khí chung quanh.
Diệp Mặc lấy ra một đống thần tinh nói với Tiểu Băng Sâm bên cạnh
- Tiểu Băng Sâm, ngươi nhanh chóng sử dụng thần tinh đến bồi dưỡng cây Hỗn Độn, ta muốn cảm ngộ phép tắc thiên địa.
Tiểu Băng Sâm mừng rỡ liền chạy tới, trước Diệp Mặc cũng có đưa thần tinh cho nó chơi, nhưng dù sao cũng là mấy viên rất ít, đâu như bây giờ là một đống lớn?
Vô Ảnh mở rộng đôi cánh màu vàng ra vẫy vài cái nói,
- Lão đại, vừa rồi anh thiếu chút nữa đã chết rồi, thế giới này lợi hại như vậy sao?
Diệp Mặc không kịp quan sát thế giới mình mở ra, hắn trong lúc thế giới mở ra cảm nhận được rất nhiều phép tắc thiên địa, những thứ phép tắc này không thuộc về hắn, là thuộc về thế giới Hỗn Độn này, thế nhưng hắn lại cảm nhận được hết. Hắn hiện tại sốt ruột muốn biết những thứ phép tắc này hắn có thể cảm ngộ hay không, thậm chí vận dụng những phép tắc này hoàn thiện thần thông của mình.
Trước tiên ngồi ở dưới Khổ Trúc, Diệp Mặc đã bắt đầu cảm ngộ các loại phép tắc chi lực trước đó. Thế nhưng khi qua mấy ngày sau, Diệp Mặc ngoại trừ dường như cảm nhận được phép tắc chi lực lúc có lúc không, cũng không bắt được bất kỳ vật gì. Dường như lúc này phép tắc rất gần hắn, hắn đưa tay ra bắt thì lại trở nên rất xa.
Thu hoạch duy nhất chính là lý giải đối với pháp tắc không gian càng khắc sâu một tí, pháp tắc không gian hắn cơ bản đã hiểu chút ít, thuấn di chính là từ pháp tắc không gian mà ra. Bởi vì trải qua quá trình Thế giới trang vàng hình thành phép tắc, lúc này hắn đối với thần thông thuấn di càng trở nên dễ dàng hơn. Có lẽ nói nếu mà lại để cho hắn thuấn di, không gian dao động hắn tạo thành sẽ nhỏ hơn, theo đà hắn nắm giữ pháp tắc không gian càng sâu, không gian dao động khi hắn thuấn di sẽ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không còn.
Diệp Mặc ngừng cảm ngộ, lần này ở Mộ Hoa Thần Sơn cho dù có đạt được vật gì hay không, hắn đều đã gặt hái không ít. Hoàn thiện thế giới Hỗn Độn của mình, đối với Diệp Mặc mà nói so với tất cả mọi thứ khác đều quan trọng hơn.
Diệp Mặc đứng lên, lúc này mới rảnh rỗi đi kiểm tra Thế giới trang vàng mình mới cho hình thành lại. Cái loại cảm giác hoàn toàn cùng tử tưởng tương liên nảy ra trong đầu, làm cho hắn căn bản cũng không cần dùng thần thức quét vào, là có thể biết được bất kỳ động tĩnh nào của Thế giới trang vàng. Giờ khắc này Diệp Mặc biết, Thế giới trang vàng của hắn đã chân chính cùng hắn dung hợp làm một thể, thành một thế giới độc lập. Lúc này trừ phi hắn sinh tử đạo tiêu, bằng không bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp đi Thế giới trang vàng của hắn.
Núi xanh liên miên, nước biếc giao dòng, một vòng mặt trời đỏ lơ lửng treo ở phương đông, hiển nhiên là sau khi ngũ hành tề tựu, tự mình diễn sinh mà ra. Đây là một bức tranh vẽ tuyệt vời, duy nhất thiếu một thứ là các loài chim bay lượn cùng tiên thú đi lại. Diệp Mặc trong lòng cực kỳ thoả mãn với thế giới của mình, thế giới này so với thế giới hắn nhìn thấy trong Thanh châu trước đó lại hoàn thiện hơn vô số lần.
Mặt trời cùng tinh tú của Thế giới Thanh châu là người dùng trận pháp hình thành, mà thế giới Hỗn Độn của hắn tất cả tinh tú đều là ngũ hành tề tựu hình thành, thế giới Hỗn Độn của hắn bây giờ vẫn chưa có khả năng cùng không gian vũ trụ phía ngoài so sánh, đây không phải thế giới của hắn không bằng bên ngoài, mà là bởi vì tu vi của hắn quá thấp, không thể nắm trong tay cái loại vũ trụ hư không cuồn cuộn bàng bạc. Chỉ cần chờ tu vi của hắn thăng tiến, thế giới của hắn cũng sẽ tự diễn sinh ra.
Ngũ hành tề tựu, diễn sinh ra các loại thiên địa tự nhiên trong cái thế giới này, mà ụ đá ngũ hành lúc này đã biến mất vô ảnh vô tung.
Diệp Mặc phi thân lên, thế giới Hỗn Độn là của hắn, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được, thế giới này tương tự với giới vực thông thường, chỉ cần thần thông quảng đại, cũng có thể xé rách Thế giới trang vàng, ra ngoài không gian vũ trụ.
Diệp Mặc biết cái này cực kỳ gian nan, không nói Thế giới trang vàng hiện tại ngũ hành đầy đủ hết, các loại phép tắc thiên địa đã từ từ hoàn thiện, coi như là Thế giới trang vàng trước đây ngũ hành không đầy đủ, muốn xé rách, khả năng cũng không lớn. Trừ phi tu vi thực sự thông thiên triệt địa, thế nhưng người như thế Diệp Mặc làm sao cho gã ở lại Thế giới trang vàng của mình?
Có thể đi ra rồi, Diệp Mặc không lựa chọn tiếp tục tu luyện, tuy rằng hắn cho Tiểu Băng Sâm một ít thần tinh, hắn vẫn còn mấy vạn thần tinh. Nhưng lúc này đang trong Mộ Hoa Thần Sơn, hắn không thể bỏ qua thời cơ này. Mộ Hoa Thần Sơn đúng là một tòa Tuế nguyệt thần sơn, nếu tới, thì phải tận dụng tìm kiếm một phen.
Mộ Hoa Thần Sơn to lớn như thế, Chứng đạo Thánh Đế kia đuổi giết hắn coi như là có bản lĩnh hơn nữa, cũng sẽ không trùng hợp như vậy, vừa lúc gặp phải hắn.
...
Lúc này trên sườn núi nơi Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả sinh trưởng, lôi quang đã dần dần biến mất, mà mặt ngoài quả màu xanh kia dần dần bị màu vàng thay thế, từng đạo khí tức tuế nguyệt (năm tháng) tản mát bên trên quả xanh dần dần đổi sang màu vàng
Tất cả mọi người bên ngoài sườn núi nín thở, nơi này đã có hơn hai mươi người. Hiển nhiên mọi người đều biết, Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả sắp chín.
Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác đè nén nội tâm kích động truyền âm nói,
- Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả sắp chín, ta có thần thông di động tức thời, một khi Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả chín ta sẽ xông lên đầu tiên, Niên Lão giữa đường tiếp ứng, Như Nam cùng Văn Ngạn sư huynh không nên cử động. Niên Lão sau khi nhận được Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả của ta, lập tức liền ném cho Như Nam cùng Văn ngạn sư huynh. Hai người các ngươi sau khi đạt được Tuế Nguyệt Quả, ngay tức khắc trốn cho xa, ta và Niên Lão chặn phía sau cho các ngươi, chờ an toàn chúng ta lại liên hệ.
- Được
Đại tiểu thư sau khi nói xong, Nữu Như Nam cùng Văn Ngạn sư huynh mặt ngựa lập tức liền gật đầu đồng ý. Đặc biệt Nữu Như Nam, cô đối với cảm giác có thể đảm nhiệm loại trọng trách này rất là khẩn trương.
Lại qua nửa nén hương, sau khi tia lôi quang cuối cùng trên sườn núi biến mất, hơn hai mươi đạo độn quang dùng tốc độ nhanh nhất xông tới.
Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác quả nhiên không nói sai, cô là người thứ ba đến sườn núi, đồng thời hái xuống hai quả Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả. Lúc cô nắm được lôi quả, liền trong nháy mắt rời khỏi cây Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả. Cũng trong lúc đó đem hai quả này cất vào hộp ngọc, đem hai hộp ngọc ném cho Niên lão ở giữa sườn núi tiếp ứng, bản thân mình lấy ra pháp bảo ngăn chặn hai Tiên Đế muốn cướp đoạt lôi quả.
Niên Lão lúc bắt được hộp ngọc, đồng thời đã đem hai hộp ngọc lần lượt ném cho Nữu Như Nam cùng Văn Ngạn sư huynh mặt ngựa. Đồng thời giống như Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác, cũng tế xuất pháp bảo ngăn chặn người khác đuổi theo hộp ngọc
Lúc này tất cả mọi người đều xông lên sườn núi chỗ Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả, mà Nữu Như Nam cùng sư huynh mặt ngựa lưu lại ở bên ngoài trái lại không ai lưu ý. Hai người sau khi nhận được hộp ngọc, lập tức liền tách ra trong nháy mắt phi hành đi.
Toàn bộ quá trình cùng dự liệu của Đại tiểu thư không sai một li, không có nửa phần sai sót. Rất nhiều người thấy phối hợp hoàn mỹ này, thậm chí bắt đầu hối hận, bọn họ tại sao không nghĩ tới loại phối hợp này.
Rất nhanh người nơi này liền phản ứng kịp, lập tức bắt đầu cướp đoạt Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả còn lại, trong lúc nhất thời trên núi này nguyên khí ngang dọc, sát khí tràn ngập. Mà Đại tiểu thư cùng Niên Lão đã không còn Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả cũng không có người để ý, hai người không gia nhập tranh đấu với những người còn lại, trái lại lặng lẽ rời khỏi sườn núi trong nháy mắt biến mất.
Trên sườn núi, cây Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả sau khi 9 quả Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả hoàn toàn bị hái xuống, lập tức liền khô héo, đảo mắt liền biến thành tro bụi, tiêu tan thành mây khói.
Cũng không phải tất cả mọi người không đuổi giết Nữu Như Nam cùng Văn Ngạn sư huynh mặt ngựa, có ít nhất hai Tiên Đế đuổi theo phía sau Nữu Như Nam.
Nữu Như Nam tuy rằng đi trước một bước, thế nhưng tu vi của cô thật sự là quá thấp. Miễn cưỡng cố gắng đạt được Tiên Đế trung kỳ, thậm chí còn chưa củng cố tu vi của mình.
Lúc này cô thấy hai Tiên Đế càng ngày càng gần, trong lòng càng lo lắng vạn phần, dù cho cô đem pháp bảo phi hành gia tốc đến cực hạn, cũng không thể thoát khỏi hai người đuổi theo phía sau.
Nữu Như Nam biết một khi cô bị đuổi kịp, chẳng những Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả không còn, chính là người cướp đi Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả cũng nhất định sẽ giết cô diệt khẩu.
Hiểu rõ điểm này Nữu Như Nam một bên điên cuồng bỏ chạy, một bên phát tin tức nói với Đại tiểu thư, muốn Đại tiểu thư nhanh một chút tới giúp cô.
Thế nhưng cô cũng không thể tiếp tục chạy xa, một đạo độn quang đã ngăn cản phía trước đường đi của cô.
- Ở trong tay huynh đệ ta, ngươi chỉ là một Tiên Đế trung kỳ cũng muốn chạy trốn? Đừng có nằm mơ
Ngăn cản cô là một gã Tiên Đế đỉnh phong, thần nguyên lực tràn ngập quanh thân, dường như tùy thời tùy chỗ cũng có thể thành tựu cảnh giới đại viên mãn.
Chỉ khoảnh khắc, Tiên Đế hậu kỳ sau lưng Nữu Như Nam cũng tới phía sau của cô, ngăn lại đường lui của cô.
Nữu Như Nam trong lòng dâng lên một trận tuyệt vọng, hai gã đều mạnh hơn cô, ngăn cản đường của cô, cô coi như là có bản lãnh thông thiên, cũng không thể chạy trốn.
Lúc này cô chỉ có thể mong đợi Đại tiểu thư cùng Niên Lão có thể đến nhanh một chút, bằng không cô chỉ có một con đường chết.
- Động thủ...
Tên Tiên Đế đỉnh phong hiển nhiên cũng biết Nữu Như Nam có tiếp ứng, căn bản cũng không cho Nữu Như Nam bất cứ cơ hội nào, liền trực tiếp tế xuất một thanh Ngũ sắc tịch pháp bảo. Năm màu tịch quang khi y tế xuất pháp bảo trong nháy mắt đã đem Nữu Như Nam bao vây lại, Nữu Như Nam chỉ có thể miễn cưỡng tế xuất Lưu minh quảng viêm linh, tạo thành một chuông đồng bảo hộ.
- Pháp bảo tốt.
Tên Tiên Đế đỉnh phong kia hiển nhiên là một người biết nhìn hàng, y vừa nhìn Lưu minh quảng viêm linh của Nữu Như Nam, liền biết đây tuyệt đối là một kiện pháp bảo phòng thủ đỉnh cấp, trong mắt nhất thời lộ ra ý tham lam.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2004: Giết gà dùng dao mổ trâu
Nguồn: Sưu Tầm
Ầm...
Năm màu tịch quang đụng vào trên Lưu Minh Quảng Viêm Linh, lưu quang bốn phía.
Lưu Minh Quảng Viêm Linh đẳng cấp tuy rằng so với Ngũ Sắc Tịch cường hãn hơn rất nhiều, tiếc rằng Nữu Như Nam tu vi quá kém, chỉ là vừa đánh, cô đã bị đánh bay ra ngoài. Người còn trên không trung, liền phun ra vài búng máu tươi. Lưu Minh Quảng Viêm Linh cũng mờ đi, trong nháy mắt liền rơi trên mặt đất.
Có thể khẳng định nếu mà không phải Lưu Minh Quảng Viêm Linh, lần này Nữu Như Nam đã không chỉ là phun ra vài búng máu tươi, mà là kinh mạch trọng thương. Nhưng coi như là Lưu Minh Quảng Viêm Linh giúp Nữu Như Nam chặn đợt công kích thứ nhất của tên Tiên Đế này, cô cũng không thể tránh được lần công kích thứ hai của đối phương, huống chi trong hai người đối phương còn có một tên chưa động tay.
Tên Tiên Đế đỉnh phong kia vừa đối mặt đã đem Nữu Như Nam đánh ba trước tiên cũng không đi truy sát Nữu Như Nam, mà là nhằm vào Lưu Minh Quảng Viêm Linh đang ảm đạm
Chỉ là tay của y còn chưa chạm đến đến Lưu Minh Quảng Viêm Linh, một đạo dao động hiện lên, Lưu Minh Quảng Viêm Linh đã biến mất.
Một người mặc áo lam trong tay đang cầm Lưu Minh Quảng Viêm Linh, thậm chí ánh mắt cũng không nhìn về phía tên Tiên Đế đỉnh phong này, mà là nhìn chằm chằm Nữu Như Nam cách đó không xa đang uể oải.
- Diệp Mặc, tại sao là anh?
Nữu Như Nam đã nhận ra người áo lam này, lập tức kinh ngạc kêu thành tiếng. Cô rất kinh ngạc Diệp Mặc tại sao lại ở Mộ Hoa Thần Sơn, tuy rằng nhìn thấy Diệp Mặc, cô lại không có chút kinh hỉ nào. Bởi vì cô hiểu rõ, coi như là Diệp Mặc giúp cô, hai người bọn họ cũng không phải là đối thủ của hai người đối phương. Cái tên Tiên Đế đỉnh phong kia 1 chiêu đem cô đánh bay thật là đáng sợ.
Thấy Nữu Như Nam quen biết Tiên Đế áo lam vừa tới, gã Tiên Đế hậu kỳ khác muốn nhằm phía Nữu Như Nam cũng dừng bước, đồng thời cùng Tiên Đế đỉnh phong kia đứng chặn lại, dè chừng Diệp Mặc cùng Nữu Như Nam, phòng ngừa bọn họ đột nhiên đào tẩu.
- Cô xảy ra chuyện gì? Lấy được thứ tốt ư? Sao hai Tiên Đế hậu kỳ đuổi giết cô?
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Nữu Như Nam hỏi, hắn kỳ quái hơn chính là những người còn lại của Hành Thị Thần Giác sao không ở đây, Đại tiểu thư kia tựa hồ là một cao thủ, sao cũng không ở nơi này.
Nữu Như Nam còn chưa kịp trả lời Diệp Mặc, tên Tiên Đế đỉnh phong nãy đánh bay Nữu Như Nam liền nhảy đến trước mặt của Diệp Mặc. Nếu mà không phải vừa rồi Diệp Mặc vô thanh vô tức liền cầm đi Lưu Minh Quảng Viêm Linh, thì y sớm xuất thủ rồi. Vừa rồi Diệp Mặc ở trước mắt y lấy đi Lưu Minh Quảng Viêm Linh, y không ngờ cũng không có chút cảm giác nào, điều này làm cho trong lòng y có chút kiêng kỵ, trong lúc nhất thời không dám tùy tiện động thủ.
- Vị đạo hữu này, chẳng lẽ ngươi muốn nhúng tay vào ân oán giữa chúng ta?
Tiên Đế đỉnh phong này nhìn chằm chằm Lưu Minh Quảng Viêm Linh trong tay Diệp Mặc cau mày nói một câu.
- Nhúng tay ân oán giữa các ngươi? Ngươi thấy ta động thủ khi nào?
Diệp Mặc khinh thường nói.
Tên Tiên Đế đỉnh phong này chỉ vào Lưu Minh Quảng Viêm Linh trong tay Diệp Mặc nói:
- Món pháp bảo này bây giờ là của ta, anh cướp đi pháp bảo của ta, đây không tính là nhúng tay, còn muốn thế nào mới tính là động thủ?
Diệp Mặc nghe xong lời này, lập tức giơ giơ Lưu Minh Quảng Viêm Linh trong tay lên nói, nguồn tunghoanh.com
- Cái này rõ ràng là pháp bảo của ta, lúc nào biến thành của ngươi? Ta đem món pháp bảo này bán cho Nữu Như Nam, cô ta đến bây giờ còn chưa trả đủ thần tinh cho ta. Chẳng lẽ Nữu Như Nam lại đem Lưu Minh Quảng Viêm Linh bán cho ngươi?
Tên Tiên Đế hậu kỳ này nghe xong Diệp Mặc nói, lại liếc nhìn sắc mặt Nữu Như Nam, lập tức cũng biết Diệp Mặc là nói thật.
- Động thủ...
Hai gã Tiên Đế truy sát Nữu Như Nam lập tức liền thống nhất ý kiến, cũng trong lúc đó Ngũ Sắc Tịch của y đã đánh ra. Một gã Tiên Đế hậu kỳ khác cũng bỏ qua công kích Nữu Như Nam, tế xuất Tứ Hải Thần Thung cùng nhau đánh về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc trong chớp mắt này liền đem Lưu Minh Quảng Viêm Linh cầm trong tay ném cho Nữu Như Nam, lĩnh vực sát thế hoàn toàn khuếch tán ra ngoài. Đối với Nữu Như Nam, Diệp Mặc vẫn tương đối thưởng thức, hắn cảm giác cô gái da đen này so với cô Đại tiểu thư kiều mị xinh đẹp kia nhân phẩm cũng tốt hơn rất nhiều. Đối với kiểu tiện tay giúp đỡ này, Diệp Mặc cũng sẽ không keo kiệt.
Nữu Như Nam một tay bắt lấy Lưu Minh Quảng Viêm Linh, lập tức liền xông lên trợ giúp Diệp Mặc, chỉ là lúc này cô không ngờ kinh hãi phát hiện cô hoàn toàn không cách nào phá tan lĩnh vực của Diệp Mặc. Lĩnh vực của Diệp Mặc mang theo sát thế thô bạo, điên cuồng cuốn ra ngoài.
Đây là Diệp Mặc lần đầu tiên đem sát thế cảm ngộ trên Thanh Vi Minh Giang đến dung hợp vào trong lĩnh vực của mình, trước đó hắn thiếu chút nữa bị lĩnh vực của tên Chứng Đạo Thánh Đế kia trói buộc lại, điều này làm cho hắn cảm nhận được lĩnh vực của mình thiếu đi một thứ gì đó. Nói cách khác lĩnh vực của hắn vô cùng ôn hòa. Mà sát khí thô bạo trên Thanh Vi Minh Giang, vừa hay có thể bù đắp lĩnh vực không đầy đủ của hắn.
Lĩnh vực bàng bạc cuộn trào mãnh liệt bạo phát mở rộng ra ngoài, hai gã Tiên Đế vây công Diệp Mặc lập tức liền cảm nhận được áp lực cường đại, bọn họ thậm chí cảm giác được lĩnh vực của hai người chồng lên nhau còn không cường đại bằng lĩnh vực của Diệp Mặc, dưới áp lực của lĩnh vực của Diệp Mặc, lĩnh vực của bọn họ trái lại phát ra từng âm vang “tí tách”.
Tên Tiên Đế đỉnh phong kia sắc mặt nhất thời biến đổi, y đã hiểu sự lợi hại của Diệp Mặc, tuyệt đối không đơn giản như tu vi hắn biểu hiện ra
Ngũ Sắc Tịch bộc phát bành trướng ra, kích phát ngũ sắc sát mang vô cùng vô tận đem Diệp Mặc hoàn toàn bao phủ lại. Nữu Như Nam ở phía xa không thể nhúng tay chỉ có thể quan sát cuộc chiến lại lần nữa lui về sau mấy bước, theo lý lúc này đúng là thời khắc tốt nhất để cô đào tẩu, thế nhưng cô lúc này không chút suy nghĩ đào tẩu gì cả.
Diệp Mặc ở đây là bởi vì nguyên nhân cô bị người vây công, cô coi như là không giúp được gì, cũng không thể không nghĩa khí lập tức đào tẩu.
Tên Tiên Đế hậu kỳ kia tu vi kém một chút, thẳng đến khi ngũ sắc sát mang của Ngũ Sắc Tịch hoàn toàn bao phủ một mảnh thiên địa, Tứ Hải Thần Thung mới kích phát, mang theo sóng nước vô bờ bến.
Lúc này Diệp Mặc mới tế xuất Tử Đao, nếu mà không phải Diệp Mặc muốn nhìn thần thông của đối phương rốt cuộc thế nào, ngũ sắc sát mang phát ra từ Ngũ Sắc Tịch của Tiên Đế đỉnh phong có thể hoàn toàn kích phát hay không vẫn là một chuyện khác. Diệp Mặc hiện tại đang đứng ở giai đoạn dung hợp cùng thăng cấp các loại thần thông, hắn thấy càng nhiều thần thông, thì có được càng nhiều gợi ý , cho dù là tiểu thần thông râu ria, chỉ cần có thể hình thành thần thông, cũng có chỗ độc đáo riêng.
Coi như là Tiên nguyên của hắn chưa hoàn toàn chuyển hóa thành Thần nguyên, Diệp Mặc cũng không sợ hãi hai gã Tiên Đế này, hiện tại Tiên nguyên của hắn hầu như toàn bộ chuyển hóa thành Thần nguyên, hai gã Tiên Đế này vây công hắn thật đúng là không đáng bận tâm.
Tử Đao tế xuất, thần thông Liệt Ngân.
Vết đao tím dài vạn trượng trong nháy mắt liền phá vỡ mảnh hư không này, trong không gian chỗ bị vết đao tím xẹt qua nhất thời sụp đổ xuống, thật giống như vết đao màu tím mang đi những gì có trong không gian vậy.
Sát thế bàng bạc thô bạo đến mức tận cùng cùng ánh đao màu tím dung hợp cùng một chỗ, trực tiếp từ giữa ngũ sắc sát mang của đối phương đánh qua. Ngũ sắc sát mang vừa mới hình thành, thật giống như một tầng tuyết mỏng mới rơi xuống gặp nắng hè chói chang, trong nháy mắt liền hòa tan ra. Trong chớp mắt biến mất, không còn là sát khí năm màu rực rỡ nữa.
Nữu Như Nam ở bên cạnh nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, cô hoàn toàn nghĩ không ra thanh Tử đao Diệp Mặc đeo trên lưng lúc trước không ngờ đáng sợ như thế, không ngờ có thể bổ ra ánh đao tím vạn trượng
Cô cũng không biết Diệp Mặc đây đã là đang thu liễm bớt thực lực của mình, nếu mà không phải không gian Mộ Hoa Thần Sơn kiên cố không gì sánh được, Diệp Mặc không thu liễm bổ ra một đao này, coi như là 10 vạn trượng hắn cũng có thể bổ ra. Bổ ra đao mang 10 vạn trượng không gì lạ, cái khó là đao mang 10 vạn trượng này có thể tụ kết sát thế xung quanh không gian hơn mười vạn trượng, hình thành vết đao không gian khiến cho người phải tuyệt vọng
Lúc này Tiên Đế đỉnh phong thi triển Ngũ Sắc Tịch chính là như vậy, lúc thần thông Liệt Ngân của Diệp Mặc xé rách không gian vạn trượng chung quanh đây, trói buộc y dưới đao mang, y là thật sự tuyệt vọng. Y chưa hề nghĩ tới có người có thể đem thần thông đao pháp thi triển đến loại tình trạng này.
Thần thông đao pháp có thể tụ lại sát thế không gian, thậm chí tạo thành không gian sụp đổ y cũng đã gặp, thế nhưng như Diệp Mặc đem sát thế không gian tụ họp sau hóa thành một thần thông đao mang nhỏ hơn sợi chỉ, thì y chưa từng thấy qua.
Ngũ sắc sát mang của Ngũ Sắc Tịch đã bị Tử Đao hoàn toàn đánh tan rã, tên Tiên Đế đỉnh phong này cũng không dám nghĩ nữa, Ngũ Sắc Tịch lần thứ hai bị y mạnh mẽ kích phát lên, chắn trước người, đồng thời, một đỉnh tròn lớn vô cùng cũng xuất hiện ở trước mặt của y. Coi như là liều mạng, y cũng phải ngăn cản một chiêu thần thông này của Diệp Mặc.
Tứ Hải Thần Thung của một gã Tiên Đế hậu kỳ khác vốn đã khơi dậy sóng nước khắp bầu trời, những sóng nước này không hề có khí tức, chỉ cần bị sóng nước bao lấy hoặc là ngăn chặn, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, chớ đừng nói chi là kinh mạch vận chuyển. Chỉ là sóng nước của gã vừa mới kích phát làn sóng nước thứ nhất, trước sóng nước liền xuất hiện một quyền ảnh to lớn.
Thần thông Hư Không, chỉ là đối phó một Tiên Đế hậu kỳ, Diệp Mặc không cần dùng thần thông Liệt Không.
Thần thông Hư không đánh ra, Tứ Hải Thần Thung trước mặt nhất thời bị nghiêng qua, sóng nước vốn là đánh về phía Diệp Mặc như bọt khí bị đâm thủng, ‘ào’ một tiếng hoàn toàn trút xuống. Xung quanh chỗ mấy người đại chiến tạo thành một màn thác đổ phô thiên cái địa, đem bùn cát chung quanh toàn bộ bới tung lên.
Oành...
Tử Đao bổ trúng Ngũ Sắc Tịch tiếp tục bổ vào trên đỉnh tròn của Tiên Đế đỉnh phong, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Tên Tiên Đế đỉnh phong này lập tức tái hiện lại cảnh Nữu Như Nam bị đánh bay vừa rồi, bay ra ngoài. Đồng thời ở không trung phun ra mấy búng máu tươi, tình trạng so với Nữu Như Nam còn thảm hơn ba phần.
Tiên Đế tế xuất Tứ Hải Thần Thung sắc mặt càng đại biến, Tứ Hải Thần Thung của gã bị Diệp Mặc một quyền đánh vỡ ra, còn chưa kịp phản ứng, đồng bạn của gã đã bị Diệp Mặc đánh bay, thậm chí ở mi tâm còn để lại một vết máu gã liền hiểu rõ, coi như là gã và đồng bạn hai người cộng lại cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc.
Tên Tiên Đế hậu kỳ này cấp thiết lui về phía sau, không đợi gã lên tiếng, tên Tiên Đế đỉnh phong bị Diệp Mặc đánh bay đã rơi trên mặt đất, y trước tiên liền cúi người hành lễ với Diệp Mặc nói:
- Tiền bối, vãn bối vừa rồi có nhiều mạo phạm, xin tiền bối thứ tội.
Nói xong Tiên Đế đỉnh phong này lập tức thu hồi pháp bảo của mình bay nhanh lui về phía sau, Tiên Đế hậu kỳ còn lại càng ngay cả nói chuyện cũng không dám, liền rút lui theo, thoáng cái hai người liền biến mất vô ảnh vô tung.
Diệp Mặc nhìn hai người rời đi, cũng không tiếp tục truy sát.
Nữu Như Nam sớm đã kinh ngạc đến ngây người lúc này mới tỉnh hồn lại, cô rốt cuộc hiểu rõ Diệp Mặc tại sao lại ở chỗ này. Diệp Mặc tu vi như thế, nếu mà không có khả năng giành chiến thắng trong khiêu chiến thi đấu, đó mới là chuyện kỳ quái.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2005: Bị bán đứng
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc cắt đứt Nữu Như Nam còn đang khiếp sợ hỏi:
- Vừa nãy hai người này tại sao lại muốn vây cô? Chẳng lẽ cô lấy được bảo vật cao cấp gì hay sao?
Nữu Như Nam hoàn toàn tỉnh táo lại, nghe thấy Diệp Mặc hỏi vậy, cô do dự một lát rồi nói:
- Không phải là của tôi, là Lôi Âm Tuế Nguyệt quả của Đại tiểu thư…
Cô cảm thấy Diệp Mặc làm người không tệ, cộng thêm vừa nãy Diệp Mặc lại cứu cô một mạng, không quen biết cô lại dám cho cô nợ mấy vạn Thần tinh, cho nên có chút do dự một lát rồi trực tiếp nói. Nói xong, cô lại cảm thấy mình có chút liều lĩnh, đối mặt với Lôi Âm Tuế Nguyệt quả, Diệp Mặc có ra tay cướp đoạt hay không?
- Cái gì? Tuế nguyệt quả?
Diệp Mặc lập tức kinh hãi thốt lên tiếng, trước đó không lâu hắn mua một chuỗi ngọc giản giới thiệu về Đạo quả và Thần linh thảo trong quầy hàng. Đương nhiên hiểu thế nào là Tuế Nguyệt quả. Đây chính là Đạo quả pháp tắc thời gian, có thể khiến người ta lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, hoàn thiện thần thông pháp tắc thời gian.
Loại Đạo quả này cho dù là Diệp Mặc, là nằm mơ cũng muốn có được. Hắn không ngờ Nữu Như Nam lại vì Đạo quả thời gian mà bị người khác truy sát, Diệp Mặc trong lòng lập tức có chút nóng bỏng. Một khi hắn có được Đạo quả thời gian này, lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, hoặc là cảm ngộ được một chút pháp tắc thời gian. Đối với hắn mà nói cũng là chuyện thực lực tăng mạnh, một khi hắn có thể lĩnh ngộ được một chiêu thần thông pháp tắc thời gian, thì cũng là được lợi cả đời.
Thấy ngữ khí và thần thái kinh động của Diệp Mặc kia, Nữu Như Nam trong lòng lập tức trầm xuống, cô cảm thấy mình không nên nói chuyện Đạo quả thời gian ra. Nhưng sau đó nghĩ lại, cô liền bình thường trở lại. Cho dù không nói, hai tên Tiên đế hậu kỳ truy sát cô một Tiên đế trung kỳ, chắc chắn là có nguyên nhân của nó, Diệp Mặc cho dù đoán cũng có thể đoán ra cô lấy được thứ tốt cao cấp gì đó.
Nghĩ tới đây Nữu Như Nam mau chóng nói:
- Đạo quả thời gian này không phải là của tôi, là của Đại tiểu thư, đại tiểu thư cướp được Đạo quả thời gian rồi, liền ném Đạo quả thời gian cho tôi, sau đó cô ở lại để chặn những người truy sát tôi…
- Khoan đã…
Diệp Mặc ngắt lời Nữu Như Nam:
- Cô nói Đạo quả thời gian trong tay cô là của Đại tiểu thư đưa cho cô, sau khi cô ấy đưa Đạo quả thời gian cho cô rồi, sau đó chủ động ở lại chặn lại những người muốn cướp Đạo quả thời gian sao?
Nữu Như Nam không muốn đưa Đạo quả thời gian cho Diệp Mặc nhìn, đành phải miễn cưỡng đáp:
- Đúng vậy, Đạo quả thời gian này không phải của tôi, nếu như là của tôi, tôi cũng bằng lòng lấy ra giao cho anh. Cám ơn ân cứu mạng của anh với tôi rồi.
Diệp Mặc mỉm cười:
- Đạo quả thời gian rất quý hiếm, tôi quả thực cũng muốn có. Nhưng tôi cũng sẽ không cướp Đạo quả thời gian của cô, cô yên tâm đi, chỉ có điều tôi cảm thấy chuyện này có chút cổ quái. Không phải tôi đánh giá thấp Đại tiểu thư của cô, thực tế cô ấy làm người cũng chẳng ra làm sao cả.
Nghe thấy Diệp Mặc nói Đại tiểu thư như vậy, sắc mặt Nữu Như Nam lập tức có chút không tự nhiên, nếu như không phải cô còn nợ tiền Diệp Mặc, lại được Diệp Mặc cứu mạng, thì cô lập tức muốn ra tay rồi.
Thấy sắc mặt Nữu Như Nam như vậy, Diệp Mặc dứt khoát nói:
- Tôi nói kỳ quái là nếu như Đại tiểu thư đưa Đạo quả thời gian cho cô rồi, cô ấy sẽ mau chóng đuổi theo cô. Nhưng cô bị hai tên Tiên đế hậu kỳ vây lấy, ngoài tôi đi qua, đến bây giờ tôi cũng chưa nhìn thấy Đại tiểu thư của cô đâu cả. Như Nam đạo hữu, cô cũng đừng nói đến bây giờ cô vẫn chưa truyền tin ra ngoài, hoặc là Đại tiểu thư không biết tìm cô như nào, nếu như cô nói như vậy tôi cũng sẽ không tin đâu.
Nữu Như Nam sắc mặt biến sắc, thực tế cũng giống như Diệp Mặc nói, cô đã truyền tin ra ngoài, nhưng Đại tiểu thư đến bây giờ cũng chưa đến ứng cứu. Nếu như không phải Diệp Mặc, cho dù mấy người như Nữu Như Nam cộng lại cũng bị giết rồi. Hơn nữa, cho dù cô không truyền tin đi, thì Đại tiểu thư cũng sẽ tìm được cô.
- Đại tiểu thư cắt đuôi giúp tôi, đương nhiên sẽ bị những người muốn cướp Đạo quả thời gian kia chặn lại rồi, nếu không sớm đã đến rồi.
Nữu Như Nam có chút không dám tin nói.
Diệp Mặc cười khẩy một tiếng nói:
- Đại tiểu thư đưa Đạo quả thời gian cho cô, người khác có nhìn thấy không? Nếu như người khác nhìn thấy rồi, còn sẽ chặn Đại tiểu thư lại sao? Hai người truy sát cô vừa nãy chính là ví dụ. Người khác cũng đã truy sát đến rồi, cô cho rằng Đại tiểu thư của cô vẫn còn ở chỗ cũ dây dưa với người ta sao? Nếu như tôi là cô ấy, thì tôi đã đến ứng cứu cô ngay lập tức rồi, trên thực tế, cô ấy không đến, đúng không?
Thấy sắc mặt Nữu Như Nam khó coi, cũng không nói gì, Diệp Mặc lại châm thêm mồi lửa:
- Tôi thiết nghĩ, nếu như Đại tiểu thư đưa Đạo quả thời gian cho cô rồi, cô ấy chắc chắn sẽ đuổi theo cô ngay lập tức, hơn nữa người khác biết Đạo quả của cô ấy không có trên người cô ấy, cũng sẽ không dây dưa lằng nhằng với cô ấy. Cô ấy không đến, chứng tỏ cô ấy rất có khả năng còn chưa đưa Đạo quả thời gian cho cô. Hơn nữa chắc chắn là, cô ấy thực sự chưa đưa Đạo quả thời gian cho cô đâu, nơi mà cô ấy muốn đến bây giờ không phải là đi tìm cô, mà là chạy đi càng xa càng tốt.
Khuôn mặt ngăm đen của Nữu Như Nam có chút trắng bệch, Diệp Mặc nói đến hai điểm này, chỉ chứng tỏ một chuyện. Chỉ cần Đại tiểu thư không chạy đến giúp cô ngay lập tức, chính là nói thứ trên người cô bây giờ không phải là Đạo quả thời gian thực sự. Hộp ngọc mà đại tiểu thư đưa cho cô, chắc hẳn là giả.
Nếu như đưa hộp giả cho cô, thì chỉ có một nguyên nhân, chính là muốn cô làm người thế mạng. Sắc mặt Nữu Như Nam trở nên tái nhợt, cô thậm chí cũng không dám nghĩ tiếp nữa. Cô đi theo Đại tiểu thư bao nhiêu năm như vậy rồi, trước giờ đều trung thành và tận tâm, nếu như bị Đại tiểu thư lợi dụng thật, thì cô hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận được sự thật này.
Không đợi Diệp Mặc nói thêm, cô cũng đã lấy hộp ngọc ra, mở hộp ngọc đó ra ngay lập tức, trong hộp ngọc là một viên Thần tinh, làm gì có Lôi Âm Tuế Nguyệt quả nào?
Mặc dù biết mình đoán ra tám chín phần, nói những lời này cũng chỉ là muốn nhìn Đạo quả thời gian kia. Nhưng thấy hộp ngọc mà Nữu Như Nam lấy ra là giả thật, Diệp Mặc trong lòng cũng cực kỳ thất vọng. Hắn rất muốn biết về Tuế Nguyệt quả một chút, muốn biết loại quả có thể cảm ngộ pháp tắc thời gian này rốt cục là thần kỳ ở chỗ nào.
Sắc mặt Nữu Như Nam có chút xám trắng, ánh mắt cực kỳ suy sụp. Nếu như Đại tiểu thư gặp nạn, cần mình thế mạng, cô tuyệt đối sẽ không do dự chút nào. Nhưng Đại tiểu thư lại chủ động đưa mình ra làm mồi nhử như này, nhất thời, cô chỉ có đau lòng và thất vọng.
Diệp Mặc mau chóng gác cảm xúc thất vọng sang một bên, không phải của mình không cần cưỡng cầu. Đạo quả của Mộ Hoa Thần sơn này rất nhiều, nói không chừng chỉ một lát sau hắn có thể tìm được một quả. Hắn rất hiểu tâm trạng của Nữu Như Nam, nhưng cũng không có tâm trạng đi an ủi Nữu Như Nam.
Nữu Như Nam đã từng giúp hắn, hắn lại đã giúp Nữu Như Nam nhiều hơn, huống chi chuyện như này là tự rước lấy mà thôi.
Đang lúc Diệp Mặc muốn cáo từ Nữu Như Nam rời đi, thì Nữu Như Nam bỗng nhiên lại nói:
- Từ nhỏ mẹ đã rời xa tôi mà đi, là do Hành Thị Thần Giác đã nuôi dưỡng tôi trưởng thành. Tôi trước giờ vẫn theo Đại tiểu thư, Đại tiểu thư cũng chưa từng bạc đãi tôi bao giờ. Thậm chí lần này suất vào Mộ Hoa Thần sơn cũng là do cô ấy cho tôi, tôi không hận Đại tiểu thư, không có Đại tiểu thư, thì sớm đã không có Nữu Như Nam rồi.
- Diệp Mặc, cám ơn anh đã cứu tôi. Nếu như không phải anh đi qua, hôm nay tôi đã bị giết rồi. Mạng của tôi coi như trả lại cho Đại tiểu thư, sau này tôi cũng không nợ Hành Thị Thần Giác gì nữa, tôi cũng không nợ Đại tiểu thư nữa. Tôi còn nợ anh một cái mạng…
Diệp Mặc mau chóng ngắt lời Nữu Như Nam nói:
- Tôi cứu cô chỉ là chuyện nhỏ, cô cũng không cần để trong lòng, nếu như không có chuyện gì rồi, vậy thì cáo biệt.
- Khoan đã…
Nữu Như Nam lại gọi giật Diệp Mặc lại.
Sau khi Diệp Mặc đứng lại rồi, Nữu Như Nam lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Diệp Mặc nói:
- Đây là nơi ra nhiều Đạo quả và nguyên liệu cao cấp nhất của Mộ Hoa Thần sơn, anh chưa đến Mộ Hoa Thần sơn, có thể không biết, cái này tôi cho anh.
Thấy Diệp Mặc nhận lấy miếng ngọc giản, Nữu Như Nam lại lên tiếng chào hỏi, quay người mang theo một đường độn quang, trong nháy mắt biến mất.
Thần thức của Diệp Mặc quét vào trong miếng ngọc giản, ngọc giản giới thiệu có chút không rõ ràng, nhưng đại khái cũng có một phương vị. Mộ Hoa Thiện Vân Nhai, thường có Huyền tơ nguyên thủy xuất hiện, Huyền tơ nguyên thủy là nguyên liệu Thần cấp cao cấp có thể luyện chế pháp tắc thời gian.
Mộ Hoa Huyền cốc, nghe nói có Thất Diệu Hoàng Cực Tuyền, đây là một đạo tuyền có thể rèn luyện thân thể, không chỉ rèn luyện thân thể, thậm chí còn có thể dung hợp luyện thể thần thông, kết hợp luyện thể thần thông và đạo vận pháp tắc thành đạo tuyền cao cấp.
Thặng Chính hồ, thường có Thanh Đào Kỳ Lan xuất thế, đây là nguyên liệu cao cấp có thể luyện chế cảm ngộ Tố Đạo, có giá trị cực cao trong Thần Phần vực.
…
Trên miếng ngọc giản miêu tả dày đặc, đều là những nơi thường xuyên xuất hiện Đạo quả cao cấp và nguyên liệu Thần cấp, thậm chí có một số nơi có lốc xoáy thời gian qua lại cũng dùng tuyến đường đơn giản để chỉ dẫn.
Diệp Mặc cất miếng ngọc giản đi, cảm kích không thôi với Nữu Như Nam. Cái này của Nữu Như Nam tương đương với giúp hắn một chuyện không hề nhỏ. Mộ Hoa Thần sơn vô biên vô cực, hơn nữa trong này thần thức bị chế ngự, thần thông rõ ràng cũng có chút áp chế. Nếu như không phải Nữu Như Nam nói cho hắn biết, cho dù hắn có tìm một năm nửa năm cũng không tìm được những nơi như này. Nếu như không cẩn thận bị cuốn vào trong lốc xoáy thời gian, nói không chừng hắn còn chưa kịp lĩnh ngộ thì đã bị lốc xoáy thời gian kia tiêu diệt rồi.
Những thế lực này của Thần Phần vực quả nhiên đều có cách riêng của mình. Nếu như không phải Nữu Như Nam đưa ngọc giản cho hắn, thì hắn làm sao biết sau khi tiến vào Mộ Hoa Thần sơn còn có nơi đặc biệt như này để đi chứ?
Diệp Mặc ngay lập tức lựa chọn đến Mộ Hoa Huyền cốc, hắn là Tiên nhân luyện thể, Thất Diệu Hoàng Cực tuyền đối với hắn mà nói cực kỳ quan trọng. Bây giờ hắn cũng đã là Tiên thần thể đỉnh phong rồi, cho dù không thể đột phá Tiên thần thể thăng cấp lên Thánh thể, thì đối với hắn mà nói cũng rất buồn.
Thất Diệu Hoàng Cực tuyền nếu như có thể rèn luyện thân thể, hắn cần phải đến đó xem xem. Đối với Diệp Mặc, hắn luyện thể đột phá lên Thánh thể rất quan trọng, quan trọng hơn chính là thần thông cảm ngộ được mặc dù không ít, nhưng lại không có đại thần thông, lại càng không có thần thông luyện thể.
Hắn luyện thể hoàn toàn là bị động phòng ngự, nếu như hắn có thể cảm ngộ được một loại thần thông luyện thể, đối với hắn mà nói cũng là thực lực tăng lên gấp đôi.
Diệp Mặc vừa đi, thần thức của hắn vừa cẩn thận thi triển ra, trong này là Mộ Hoa Thần sơn, hắn cần phải cẩn thận với lốc xoáy thời gian kia. Lúc này hắn căn bản không hiểu cái gì là lốc xoáy thời gian, cũng chưa từng tiếp xúc với lốc xoáy thời gian của Mộ Hoa Thần sơn bao giờ, chẳng may bị cuốn vào trong lốc xoáy thời gian đó, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì?
Mộ Hoa Thần sơn vô cùng rộng lớn, trong này căn bản cực kỳ khó nhìn thấy một ai. May mà Diệp Mặc cũng không sốt ruột, hắn biết càng tiến gần Mộ Hoa Thần sơn, thì càng không thể đi nhanh được.
Năm sáu bụi cỏ dài màu xanh bích xuất hiện trong tầm thần thức của Diệp Mặc, Diệp Mặc ngay lập tức nhận ra đây là Xích Vân Thần thảo, có thể luyện chế Thần Vân đan, là Thần linh thảo loại linh mục. Trong Tiên giới chắc chắn không thể tìm ra, nếu như là Tiên nhân có tu luyện thần thông Song Mục, thì loại cỏ này giá trị của nó có thể nói không thể nào đánh giá được.
Diệp Mặc mặc dù không thể tu luyện thần thông Song Mục, nhưng cũng biết mình gặp phải thứ tốt rồi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2006: Thuấn sát Tiên đế
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc còn chưa kịp tiến gần đến mấy bụi Xích Vân Thần thảo, hai đường độn quang từ một hướng khác xông đến. Diệp Mặc biết rõ nơi này là Mộ Hoa Thần sơn, trong quá trình hành tẩu phải cực kỳ cẩn thận, nhưng hai người này lại không chút kiêng kị, tốc độ nhanh như lôi quang vậy.
Chỉ trong chốc láy, hai người cũng đã xông đến cách bụi Xích Vân Thần thảo mấy trượng.
Diệp Mặc trong lòng hừ lạnh một tiếng, mấy bụi Xích Vân Thần thảo này là do hắn phát hiện ra trước, người khác muốn cướp hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Đúng lúc Diệp Mặc định xông lên, không ngờ lại nhìn thấy bóng người hai tên muốn tiếp cận với Xích Vân Thần thảo này lại đột nhiên biến mất.
Chuyện quỷ dị như này Diệp Mặc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, đối phương tuyệt đối sẽ không thể nào như hắn đột nhiên chui vào Thế giới hỗn độn được.
Thấy tình huống quỷ dị như này, Diệp Mặc theo bản năng dừng bước lại, một dòng thời gian cực mạnh dường như muốn cuốn về phía hắn, Diệp Mặc theo bản năng lại lùi lại mấy chục mét, cảm giác này lại biến mất.
Khi Diệp Mặc lùi lại phía sau, đồng thời Diệp Mặc lại nhìn thấy bóng dáng hai người kia, nơi xuất hiện bóng hai người đó cách nơi mà bọn họ biến mất cũng chưa đến một trượng, mà trước khi biến mất, hai người còn đang là người bằng da bằng thịt. Đợi sau khi bọn họ xông qua khoảng cách một trượng này, hai người cũng đã biến thành hai bộ xương màu trắng rồi.
Sau khi hai bộ xương khô này xuất hiện, chỉ chạy ra khỏi mấy bước, liền ngã xuống đất. Nếu như không phải Diệp Mặc sớm đã nhìn thấy quần áo trên người hai người này, thậm chí còn cho rằng thị giác của mình có vấn đề rồi.
Khi Diệp Mặc lại lần nữa chú ý, lúc này mới phát hiện xung quanh mấy bụi Xích Vân Thần thảo sớm đã có rất nhiều bộ xương khô rồi.
Diệp Mặc hít một hơi lạnh, thế này quả thực quá đáng sợ. Khoảng cách một trượng, chỉ trong thời gian vài giây, hai Tiên đế hậu kỳ đã hóa thành đống xương khô, kiểu đáng sợ như này cho dù là Chứng đạo Thánh đế cũng không thể nào làm được.
Diệp Mặc mau chóng hiểu có chuyện gì xảy ra, xung quanh mấy bụi Xích Vân Thần thảo chắc là có lốc xoáy thời gian không nhìn thấy, một khi có người muốn lấy mấy bụi Xích Vân Thần thảo này, sẽ bị cuốn vào lốc xoáy thời gian, trong nháy mắt sẽ già đi.
Cho dù có muốn Xích Vân Thần thảo đi nữa, Diệp Mặc cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Hắn trực tiếp gọi Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm ra, nói tình hình cho hai đứa biết.
Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm liền lắc đầu không thôi, rõ ràng cũng không có cách nào đi qua lốc xoáy thời gian kia, để đào mấy gốc Xích Vân Thần thảo kia.
Thần thức của Diệp Mặc cẩn thận tiến sâu vào trong lốc xoáy thời gian kia, thần thức của hắn quét đến lốc xoáy thời gian kia, cũng không phát hiện ra thứ gì, cũng không bị ảnh hưởng chút nào. Diệp Mặc cũng không bỏ qua, thần thức của hắn lại thi triển mấy đường thần thức đao trong lốc xoáy thời gian kia. Thần thức đao của hắn vừa mới thi triển ra, một dòng thời gian vô cùng cường hãn liền quấy thần thức của hắn không còn một mảnh. Một cảm giác xói mòn thọ nguyên dâng lên, Diệp Mặc mau chóng thu thần thức của mình lại, lại phát hiện ra bộ phận thần thức bị nước xoáy thời gian xoắn đi kia đã biến mất không còn.
- Lốc xoáy thời gian thật lợi hại.
Diệp Mặc lẩm bẩm nói, loại lốc xoáy thời gian này đừng nói là đi lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, cho dù có thể tiếp xúc đến mép của nó thì trọng thương cũng không phải là không thể.
Những người trong Mộ Hoa Thần sơn đều rất cẩn thận, nếu như không phải trong này có vài bụi Xích Vân Thần thảo, có lẽ hai tên Tiên đế vừa nãy cũng sẽ không bị lốc xoáy thời gian giết chết một cách lạ lùng như vậy. Nhưng lốc xoáy thời gian này cũng có chút cổ quái, chỉ khi có thần thức dao động mới bị kích phát
Xem ra tu vi của hắn còn quá thấp, không thể nào lĩnh ngộ được pháp tắc thời gian trong này, bây giờ cần phải thu thập tinh túy thiên địa trong này, tăng cao tu vi của mình, Diệp Mặc mau chóng đưa ra quyết định.
Sau khi quyết định, Diệp Mặc định bảo Tiểu Băng Sâm giúp tìm kiếm Tiên linh vật. Đương nhiên miếng ngọc giản của Nữu Như Nam hắn cũng phải tham khảo một chút, nhưng tuyệt đối không thể nào coi là mục tiêu chủ yếu được. Lúc này hắn cũng đã nghĩ kỹ rồi, Nữu Như Nam cũng có miếng ngọc giản, những người của thế lực khác chắc chắn cũng có. Mấy nơi đó bị người ta tìm đi tìm lại, nói không chừng sớm đã trống không rồi. Hắn đi thì muốn đi, nhưng không thể chuyên môn qua đó, mà là trên đường tìm kiếm qua đó mà thôi.
Mấy bụi Xích Vân Thần thảo được Diệp Mặc buông tha, đồ không lấy được tiếp tục ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tiểu Băng Sâm có cảm nhận quy tắc thiên bẩm. Một số lốc xoáy thời gian không rõ ràng lắm đều bị Tiểu Băng Sâm nhận ra. Diệp Mặc đi sau Tiểu Băng Sâm, mau chóng liền tìm được mười mấy bụi Thần linh thảo không tệ, còn tìm được một quả Kim Chung Phật quả màu vàng kim nữa.
Giá trị của Kim Chung Phật quả cũng sẽ không thấp hơn Tuế Nguyệt quả là bao, nhưng thứ Đạo quả như này đối với Diệp Mặc cũng không có tác dụng nhiều lắm.
Đây là một loại Đạo quả có thể lĩnh ngộ thần thông Phật đạo, Tiên nhân tu luyện thần thông Phật đạo nếu như lấy được loại Đạo quả này, thì là đồ tốt nhất rồi. Đối với Diệp Mặc mà nói, nếu như có thể gặp được Phùng Độ La Hán thì sẽ tặng thứ này cho ông. Thứ như này đối với ông ta mà nói đúng là thứ tốt nhất.
- Phía trước chắc chính là Mộ Hoa Huyền cốc rồi, chúng ta đến kiểm tra xem có Thất Diệu Hoàng Cực tuyền không trước đã. Tiểu Băng Sâm mày theo sát Vô Ảnh, đừng cách nhau quá xa.
Diệp Mặc nhìn thấy Tiểu Băng Sâm cách hắn hơi xa chút, mau chóng đứng phía sau nói.
Tiếng trả lời của Tiểu Băng Sâm đằng xa vọng lại, rồi cùng Vô Ảnh lập tức chạy xa.
Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ, mặc dù Thế giới trang vàng bây giờ đã là thế giới Ngũ hành hoàn chỉnh rồi, nhưng Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh trong Thế giới trang vàng vẫn còn quá cô đơn, không có bạn chơi. Vừa đến Mộ Hoa Thần sơn, hai đứa này đã lập tức vui sướng. Mộ Hoa Thần sơn có rất nhiều lốc xoáy thời gian, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều Tiên linh thú, thậm chí còn có cả Thần thú.
Diệp Mặc quyết định đợi sau khi ra khỏi Mộ Hoa Thần sơn rồi, hắn sẽ kiếm một số Tiên thú vào trong Thế giới trang vàng, tránh Thế giới trang vàng quá mức đơn điệu buồn tẻ.
Một tiếng kêu chói tai truyền đến, Diệp Mặc lập tức gác lại tâm trạng của mình, đồng thời thân mình mang theo một đường độn quang đuổi đến.
Âm thanh vừa rồi là của Vô Ảnh truyền đến, khó khăn lắm mới được thần thức của hắn cảm nhận được.
Chỉ hơn mười giây, Diệp Mặc liền hạ xuống bên cạnh Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh. Cũng đã có bốn người đang vây quanh Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh rồi, bốn người này có hai người là Tiên đế hậu kỳ, một người Tiên đế đỉnh phong, một người nữa không ngờ cũng đã là tu vi Bán thánh rồi. Tên Tiên đế đỉnh phong mái tóc màu xanh, khiến cho người ta ấn tượng nhất, nhưng dao động Thần nguyên trên người gã thậm chí cũng không bằng hai gã Tiên đế hậu kỳ kia.
Ầm…
Diệp Mặc vừa đến liền đánh một quyền về phía cây hắc côn của tên Tiên đế hậu kỳ đang tấn công Vô Ảnh kia, đồng thời Tử Đao cũng được phóng ra, vắt ngang trên không trung, dường như có thể chém giết bất cứ lúc nào.
- Anh là ai? Sao dám ngăn tôi bắt Tiên sủng?
Tên Tiên đế hậu kỳ thấy Diệp Mặc chặn lại đòn tấn công của gã, lập tức khó chịu quát lớn.
- Ngăn anh bắt Tiên sủng? Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh đều là bạn của tôi, anh dựa vào cái gì mà muốn bắt?
Diệp Mặc sầm mặt lại nói.
- Đồ của anh? Thần linh vật trong Mộ Hoa Thần sơn quá nhiều, anh dựa vào cái gì mà nói Băng Sâm Vương này chính là đồ của anh?
Người con gái đứng bên cạnh Tiên đế hậu kỳ khinh thường nói.
- Nói nhảm với hắn làm gì, chỉ là một tên Tiên đế trung kỳ, cứ giết đi.
Tên Tiên đế đỉnh phong tóc xanh có chút không nhẫn nại được nói, xem ra sức mạnh của gã cũng không ra gì, nhưng địa vị cũng không tệ.
Hai gã Tiên đế hậu kỳ lên tiếng, lập tức nói:
- Được.
Giọng nói của hai người này còn chưa dứt, thì hai pháp bảo cũng đã phóng ra, giống như hai tấm lụa một đen một trắng cuốn về phía Diệp Mặc.
Cùng lúc đó Tử Đao của Diệp Mặc cũng được phóng ra, lĩnh vực Tiên đế ngưng tụ sát khí thô bạo và lĩnh vực thần thức hoàn toàn nhập lại phóng ra, đối diện với bốn người muốn giết hắn như này, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không có nửa phần khách khí. Hơn nữa đối phương có bốn người, thừa dịp bây giờ họ vẫn còn coi thường thân phận của mình, giết hai người trước rồi tính tiếp.
Tử ngân thần thông phá tan hư không đánh xuống, hai tên Tiên đế hậu kỳ một nam một nữ tấn công về phía Diệp Mặc lập tức cảm nhận được áp lực trói buộc không gian cực mạnh. Lĩnh vực Tiên đế của hai người họ giống như vỏ trứng gà, vỡ vụn.
Ầm.
Hai pháp bảo như hai tấm lụa một đen một trắng đập vào đường đao màu tím mà Tử Đao của Diệp Mặc phóng ra, lập tức chói sáng không gian tứ phía, từng đường dao động không gian mơ hồ khuếch tán ra xung quanh.
Sắc mặt tên Bán thánh xem đánh nhau kia lập tức đại biến, Chấn thiên đăng trong tay lập tức phóng ra.
Thời cơ mà lão lựa chọn không thể nói không tốt, nhưng cho dù như vậy, tốc độ của lão vẫn hơi chậm một chút, đường đao màu tím mang theo hai màn máu. Hai tên Tiên đế hậu kỳ không ngờ chỉ dưới một chiêu, đã bị Diệp Mặc giết chết. Còn bọn họ thậm chí đến thần thông của mình còn chưa hoàn toàn thi triển ra.
Không phải bọn họ không kịp thi triển, mà là bọn họ căn bản cũng không coi tên Tiên đế trung kỳ Diệp Mặc này ra gì, Diệp Mặc cũng chỉ là một Tiên đế trung kỳ mà thôi, hai Tiên đế hậu kỳ đồng thời tấn công một mình hắn không phải vì sợ không đánh lại được, mà là sợ Diệp Mặc chạy thoát.
Nhưng giao thủ một cái, hai người liền biết bọn họ chẳng những đã quá sai, hơn nữa còn mất đi cả tính mạng. Hai nguyên thần tràn ra, sớm đã bị Vô Ảnh đứng một bên chằm chằm nhìn lập tức liền xông đến cắn một cái, hai nguyên thần không ngờ bị Vô Ảnh nuốt sạch.
Tiên đế đỉnh phong tóc xanh chậm hơn tên Bán thánh kia chỉ một tí ti, lập tức cũng sắc mặt đại biến, đồng thời phóng ra Khô Thiện Song kiếm của mình.
Đối với Khô Thiện Song kiếm của tên Tiên đế đỉnh phong tóc xanh kia, Diệp Mặc cũng không lo lắng, cái mà hắn lo chính là Chấn thiên đăng của tên Bán thánh này. Chấn thiên đăng vừa phóng ra liền hình thành đăng quang đầy trời, khóa lão lại trên không trung. Đăng quang vô cùng vô tận giống như những ngôi sao rơi xuống, hoàn toàn đánh về phía Diệp Mặc.
Còn Diệp Mặc lúc này lại cảm thấy nguyên thần của mình có chút tán loạn, đến nguyên thần cũng có chút ngưng tụ không nổi rồi. Đối phương mặc dù không thể nào chặn hắn giết chết hai tên Tiên đế kia, nhưng vì chọn thời cơ thích hợp, khi hắn vừa mới giết chết hai tên Tiên đế kia liền ra tay, nhưng cũng khiến hắn rơi vào tình cảnh xấu.
Những đăng quang kia lại quay tròn, thậm chí còn mang theo những ngôi sao của vũ trụ, hơn nữa càng quay thì đăng quang càng sáng. Thậm chí khiến Diệp Mặc nhớ đến Thiên Hỏa Cửu Dương của hắn, Thiên Hỏa Cửu Dương cũng càng về sau càng chói mắt.
Diệp Mặc đang bị Chấn thiên đăng trói buộc chẳng những có thể cảm nhận được sự đáng sợ của những lôi quang này, còn có thể cảm nhận được những lôi quang này càng quay thì lĩnh vực của đối phương lại càng mạnh hơn, còn hắn thì bị áp bức càng lợi hại hơn. Nếu như cứ tiếp tục như này, e rằng khoảng không gian này sẽ biến thành lĩnh vực chi địa vô cùng kiên cố của đối phương.
Đừng nói Diệp Mặc lúc này đến Tử Đao cũng không thu lại được, cho dù hắn thu lại rồi, dưới sự trói buộc lĩnh vực của những lôi quang vô tận này, muốn đánh thần thông của mình ra cũng có chút gian nan.
Vô Ảnh cũng nhìn thấy không ổn rồi, đồng thời giang đôi cánh màu vàng kim của mình ra bay về phía Bán thánh kia, há to miệng liền cắn một cái.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2007: Mộ hoa huyền cốc
Nguồn: Sưu Tầm
Lĩnh vực đang tụ lại ánh sáng vô tận bị một ngụm này của Vô Ảnh liền cắn ra một lỗ thủng to, Diệp Mặc cảm giác được cả người một trận dễ chịu, hắn không đợi Chấn Thiên Đăng của đối phương tu bổ chỗ thiếu ánh sáng, đã một quyền đánh ra, quyền đạo thần thông Liệt Không.
Đồng thời, Vô Ảnh bị lực phản phệ của lĩnh vực này đánh trúng, nhất thời bay ra ngoài. Đụng vào một khối núi đá to lớn phía xa, khiến núi đá kia vỡ tan tành.
Vốn Diệp Mặc định thiêu đốt Thần nguyên để tránh thoát sự trói buộc của lĩnh vực đối phương, sau đó đánh ra thần thông của mình, hiện tại Vô Ảnh giúp một tay, hắn càng không chút do dự. Tên Bán Thánh này trước đó nắm bắt thời cơ quá mức xảo diệu, ngay khi hắn liên sát hai tên Tiên Đế, dùng lĩnh vực Chấn Thiên Đăng trói buộc lại hắn. Bằng không coi như là tu vi cùng pháp bảo Chấn Thiên Đăng của đối phương lợi hại hơn nữa, Diệp Mặc hắn cũng không đến nỗi ngay cả thần thông của mình cũng không thể thi triển.
Chín đạo sát thế hư không cứ thế dâng lên, trong chớp mắt cuốn mảnh không gian này vào trong đó. Ánh đèn vô tận rợp trời kia vẫn chưa được bổ sung, đã bị sát thế của chín đạo hư không quyền phong này ngăn chặn.
Chín đạo quyền thế xoáy lên sát thế hư không cùng ánh đèn vô tận va chạm với nhau, vô số lưu ảnh của ánh đèn giống như sao băng vỡ nát, rải rác trên phạm vi khắp mấy trăm dặm.
Tên Bán Thánh này trông thấy lĩnh vực Chấn Thiên Đăng của mình bị Diệp Mặc phá vỡ, nhất thời trong lòng khiếp sợ không ngớt. Y còn có chiêu sau chưa xuất ra, thế nhưng chỉ có chính y biết thời cơ y lựa chọn lên tập kích Diệp Mặc vừa rồi quá cơ diệu. Vậy mà trong tình huống này lại không thể khiến đối phương trọng thương, thậm chí ngay cả vết thương nhẹ cũng không có, có thể khẳng định tu vi của đối phương tuyệt đối không thua mình.
Lúc này Chấn Thiên Đăng của y lại sáng lên, một hào quang xanh biếc từ trong ngọn đèn bắn ra, trực tiếp đánh về phía sát thế quyền phong của Diệp Mặc.
Thẳng đến lúc này, pháp bảo của tên Tiên Đế hậu kỳ tóc xanh kia mới hoàn toàn đánh ra. Khô Thiền Song Kiếm như hai con kiếm long phong bế xung quanh Diệp Mặc lại. Hiển nhiên gã đang trợ giúp tên Bán Thánh này trói buộc lĩnh vực của Diệp Mặc.
Diệp Mặc vung tay lên, một mặt trống lớn kinh thiên xuất hiện ở trước người của hắn.
Thùng Thùng Thùng...
Chín tiếng trống được Diệp Mặc đánh ra, vẻn vẹn chín tiếng, lại giống như vạn mã lao nhanh, trên không một mảng mây đen, sát cơ mênh mông khổng lồ. Hai tên Tiên Đế đang vây công Diệp Mặc liền cảm giác được tiên binh công thành vô cùng vô tận giơ trường mâu giết tới, nơi này đã không phải là chiến trường chỉ có ba người chiến đấu, mà là chiến trường hàng tỉ người đang chiến đấu.
Quyền phong của Diệp Mặc ở trong chiến trường này không thu lại. Mà lần nữa vung lên mấy đạo lôi quang. Lúc trước Diệp Mặc chỉ đánh ra một tiếng trống mà thiếu chút nữa bị phản phệ, hiện tại hắn liên tiếp đánh ra chín tiếng trống, lại không ảnh hưởng chút nào.
Khô Thiền Song Kiếm của Tiên Đế hậu kỳ tóc xanh bị mấy tiếng trống “thùng thùng” của Hạo Thiên Cổ đè ép lại, chỉ có thể quanh quẩn ở bên ngoài lĩnh vực của Diệp Mặc, thậm chí ngay cả tiến vào lĩnh vực cũng không được.
Quang mang xanh biếc do Chấn Thiên Đăng của Bán Thánh kia bắn ra trong chớp mắt cũng bị tiếng trống bao trùm, nhất thời chậm lại, Diệp Mặc tế ra năm đạo lôi quang càng thêm rõ nét. Mà từng tiếng trống “thùng thùng” kia lại như thiết chùy đánh vào ngực của y, khiến cho thần nguyên của y tan rã từng đợt.
Nhưng đây không phải là chấm dứt, mà là bắt đầu, ngay khi tiếng trống vang lên. Năm đạo lôi thương vô cùng rõ nét xuất hiện ở trong thần thức của tên Bán Thánh cùng tên Tiên Đế tóc xanh kia. Tên Bán Thánh kia sắc mặt liền biến đổi, lĩnh vực của y tuy bị Vô Ảnh cắn nứt. Nhưng dù sao vẫn còn ở vào trạng thái ưu thế hơi yếu. Thẳng đến khi tiếng trống vang lên, y mới rơi vào tình thế xấu, hiện tại năm đạo lôi thương lại đánh tới, hoàn toàn trói buộc y ở trong lôi thương, y đâu còn có thể quan tâm đến việc tiếp tục oanh kích Diệp Mặc?
Lập tức, đạo hào quang xanh biếc kia thay đổi phương hướng, cuốn về phía năm đạo lôi thương đang phá không lao xuống.
Ầm Ầm...
Lôi thương cùng quang mang xanh biếc va chạm với nhau, vang lên tiếng nổ kinh thiên, mọi thứ cùng toàn bộ không gian xung quanh nổ tung ra. Sườn núi nhỏ cùng một rừng cây ở chỗ mấy người tranh đấu này liền biến thành hư vô trong tiếng oanh tạc.
Lôi thương bị quang mang xanh biếc tan biến đi hơn phân nửa, nhưng phần còn lại vẫn hạ xuống như cũ, chỉ là uy thế đã không còn mạnh mẽ như thời điểm vừa lao xuống.
Chấn Thiên Đăng của tên Bán Thánh kia tế ra bỗng nhiên bành trướng ra, biến thành một vầng mặt trời đỏ.
Răng rắc...
Vài tiếng rạn nứt vang lên, uy thế còn lại của lôi thương hoàn toàn đánh vào Chấn Thiên Đăng, hào quang của Chấn Thiên Đăng lập tức liền ảm đạm xuống. Thậm chí phát ra tiếng vỡ vụn “răng rắc”.
Bán Thánh kia đã ngăn được thần thông Liệt Không cùng tiếng trống của Diệp Mặc, lại cộng thêm năm đạo lôi thương, khiến sắc mặt y trở nên hơi tái nhợt. Sau khi năm đạo lôi thương bị ngăn trở, y lập tức thu lại Chấn Thiên Đăng của mình, một dãy sáng lóe lên trên người, trong chớp mắt liền biến mất.
Một Bán Thánh cùng một Tiên Đế đỉnh phong vây công một mình Diệp Mặc, vậy mà y đào tẩu trước.
Diệp Mặc trông thấy tên Bán Thánh này đào tẩu, nhưng lại vô lực truy đuổi, hắn biết nếu như lấy tu vi của mình, Bán Thánh này không trốn, hắn có lẽ có thể giết chết đối phương, nhưng người ta muốn chạy trốn, coi như là một chọi một, hắn cũng không chắc chắn có thể lưu lại đối phương.
Tên Tiên Đế đỉnh phong tóc xanh kia trông thấy Bán Thánh này đào tẩu, sắc mặt liền trở nên khó coi. Gã muốn thu hồi pháp bảo của mình, đào tẩu theo. Thế nhưng lúc này Diệp Mặc chỉ cần đối phó với một mình gã, làm sao có thể để cho gã dễ dàng đào tẩu?
Lĩnh vực Tiên Đế cùng lĩnh vực thần thức của Diệp Mặc hoàn toàn mở rộng ra, sau khi dùng lĩnh vực trói buộc tên Tiên Đế đỉnh phong này, lập tức đánh ra một quyền.
Lại là một chiêu Liệt Không, mấy đạo sát thế hư không tụ tập lại, hoàn toàn phong kín đường lui của tên Tiên Đế tóc xanh này.
Tên Tiên Đế tóc xanh này vốn không phải là đối thủ của Diệp Mặc, bây giờ dưới tình trạng không có chí chiến đấu mà một lòng muốn chạy trốn lại càng không thể ngăn trở thần thông Liệt Không của Diệp Mặc. Gã cũng không phải là Bán Thánh kia, chớ nhìn gã đã là Tiên Đế hậu kỳ đỉnh phong, tu vi thật của gã so với Tiên Đế hậu kỳ khác cũng không bằng. Đối mặt với loại sát chiêu lợi hại này của Diệp Mặc, gã chỉ có thể cầu xin tha thứ nói:
- Không được động thủ, ta là Hách Liên Nhạc Du của Thành Tử Thần Giác, là người của Hách Liên gia...
Người muốn giết mình, không cần nói là người của Hách Liên gia, cho dù là Thần Chủ, Diệp Mặc cũng sẽ không bỏ qua. Liệt Không quyền thế bộc phát ra, sát thế vô tận xoáy lên, đem tên Tiên Đế tóc xanh không hề có chiến ý này cuốn thành mảnh vụn
Ba chiếc nhẫn được Diệp Mặc thu hồi ném vào 'Thế giới trang vàng', lúc này hắn mới nhìn nhìn Vô Ảnh đang lung la lung lay đi tới hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Vô Ảnh da chắc thịt dày, tuy bị lĩnh vực của tên Bán Thánh kia đánh bay, nhưng cũng không đáng lo.
Tiểu Băng Sâm vội vàng nói:
- Lúc đó em ở chỗ này cảm nhận được bảo vật đỉnh cấp, đang xông tới trước, lại bị bốn tên vừa rồi lao tới ngăn cản.
Vô Ảnh nhanh chóng nói:
- Chính là cái tên tóc xanh đó, hắn nhìn ra Tiểu Băng Sâm là Băng Sâm Vương, liền muốn bắt Tiểu Băng Sâm đi. Em cùng Tiểu Băng Sâm đương nhiên không đồng ý, không ngờ em còn chưa động thủ, lại bị bà nương kia đánh cho một phát.
Lại đắc tội một thế lực, Diệp Mặc dứt khoát không thèm nghĩ nữa, dứt khoát nói với Tiểu Băng Sâm:
- Tiểu Băng Sâm dẫn đường, đi xem bảo vật kia ở chỗ nào.
Hắn đắc tội quá nhiều người, đợi lúc Mộ Hoa Thần Sơn mở ra, hắn dứt khoát ở lại trong này. Dù sao hiện tại đồ vật hắn muốn tìm đã tìm được, nếu như không phải là sợ người nơi này tìm được thông đạo đến Tiên giới, lúc này hắn thà rằng lập tức trở về Tiên giới, cái chỗ Thần Phần Vực này thật sự khiến Diệp Mặc không thích.
Nghe được Diệp Mặc muốn đi tìm đồ vật mình cảm nhận được, Tiểu Băng Sâm lập tức hăng hái, nhanh chóng hóa thành một đạo bạch quang lao đi. Lần này Diệp Mặc không dám cách hai tên này quá xa, cùng Vô Ảnh đi sát theo sau Tiểu Băng Sâm.
Không đến một canh giờ, Tiểu Băng Sâm đã đi tới một miệng thung lũng to lớn. Khiến Diệp Mặc thấy ngạc nhiên chính là, hai bên thung lũng toàn bộ đều là vách núi dựng đứng, mà toàn bộ nửa phần dưới của vách núi đều bị sương mù bao phủ, chỉ có một nửa trên xuất hiện ra. Từ xa nhìn lại, thật giống như lơ lửng trên không trung.
Thung lũng sâu hoắm này chẳng những lâu đời mà còn rộng lớn, thần thức cũng không thể quét đến vìa, cộng thêm vách núi hai bên giống như lơ lửng trên không trung, Diệp Mặc coi như là không hỏi người khác, cũng biết nơi này chính là Mộ Hoa Huyền Cốc.
Tiểu Băng Sâm không ngừng lại, lập tức lao vào trong thung lũng. Nửa nén hương, Tiểu Băng Sâm không thể không ngừng lại. Hai tên Tiên Đế đang đánh nhau đến long trời lở đất ở chỗ này, thiếu chút nữa đem Mộ Hoa Huyền Cốc này lật ngược. Bốn phía đều là cát đá đảo lộn, khe rãnh ngang dọc. Nếu như không phải là không gian nơi này chắc chắn, e rằng không gian cũng bị hai người này đánh vỡ.
Diệp Mặc xem một chút liền rõ, tu vi của hai người này đều là Tiên Đế hậu kỳ, trong đó tên tóc dài kia tu vi thâm hậu hơn một chút. Còn khí lực của người Tiên Đế hậu kỳ thân mặc áo xám, tuổi tác thoạt nhìn hơi già kia hiển nhiên không đủ, tiếp tục đánh nữa nhất định sẽ ăn thiệt
- Lão đại, từ đây đi qua một chút là đến, hai người kia cản đường của chúng ta.
Tiểu Băng Sâm có chút tức giận nhìn nhìn hai tên đang đánh nhau hoàn toàn không để ý nói.
Ở Mộ Hoa Thần Sơn, nếu như không có tình huống đặc thù, Diệp Mặc cũng không muốn phi hành. Hiện tại hai người này đánh đến quá lợi hại, phong bế hoàn toàn giao lộ, Diệp Mặc đành phải tiến lên nói:
- Hai vị đợi lát nữa đánh tiếp, để cho chúng ta đi qua một chút.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương