Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1969: Võ gia miền Tàng Tây.
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Hiểu rồi, ý của em là chúng ta sẽ báo thù cho anh Tống Thái Thái.
Diệp Phàm buột miệng nói ra. Tuy nhiên, lại có chút nghi ngờ, hỏi:
- Tiền Phong Vân là người có thủ đoạn mạnh mẽ trong giới quân nhân, nhân vật có quyền lực, theo lý thuyết, lợi dụng thủ đoạn nhỏ một chút, sai vài người trong bộ đội đặc chủng bí mật hành động, việc báo thù cho cha không phải dễ như trở bàn tay sao? Chẳng lẽ kẻ thù ở nước ngoài hay ở một nơi nào đó, điều đó cũng không khó?
- Thù này không dễ báo?
Mặt Mai Phán Nhi có chút u ám.
- Có thể nói thù này không dễ báo, chắc chắn là khá khó khăn. Bằng không, Tiền Phong Vân vì tâm nguyện của mẹ, đoán chừng đã sớm ra tay rồi.
Trong lòng Diệp Phàm chợt lạnh, hơi nhức đầu.
Phán Nhi gật đầu, nhíu mày nói:
- Tiền Trụ Tử bị Giang Đại Phát chém chết. Giang Đại Phát là con của địa chủ tên Giang Dương, năm đó Tiền Trụ Tử theo cách mạng, bắn chết địa chủ Giang Dương. Cho nên, Giang Đại Phát ghi hận trong lòng. Không ngờ thân thủ bản lĩnh trở về. Năm đó chém chết Tiền Trụ Tử và hai đội viên đội du kích. Vượng Cẩu thôn chắc chắn sẽ không thể để như vậy, cho nên, Giang Đại Phát bỏ chạy đi rồi.
Mai Phán Nhi nói:
- Chẳng lẽ Giang Đại Phát đã chết? Nhiều năm như vậy tuổi cũng không còn nhỏ nữa.
Diệp Phàm hỏi:
- Chưa chết, tuy nhiên bây giờ hơn sáu mươi tuổi chưa đến bảy mươi tuổi. Chỉ có điều, không biết sao người này tự nhiên lại có liên quan với Võ gia thuộc khu tự trị Tàng Tây.
Mai Phán Nhi nói, hai mắt nhìn toàn cơ thể Diệp Phàm.
- Võ gia Tàng Tây, chưa nghe qua. Chẳng lẽ có gì hơn người?
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút lắc đầu.
- Nghe nói Võ gia Tàng Tây rất có thế lực, gia tộc bọn họ cũng có mấy trăm lịch sử. Minh Triều đã từng phong cho y là tiểu Vương, triều đình còn thưởng cho bọn họ gần như là cả một vùng đất. Mọi người ở Tàng Tây gọi bọn họ là “Tiểu võ vương”. Thực ra bây giờ chính là “Khu Khúc Kéo”. Mà Giang Đại Phát chính là quản gia của Võ gia. Mà Tề Thiên hôm nay cũng vừa mới đến “Khúc Kéo”.
Mai Phán Nhi nói:
- Có phải ra tay muốn giải quyết Giang Đại Phát nhưng không có kết quả phải không?
Diệp Phàm động não hỏi:
- Ừ!
Mai Phán Nhi gật gật nói:
- Hơn nữa, Tề Thiên bị thương.
- Bị thương, bị thương thế nào?
Diệp Phàm có chút nóng nảy, đứng cả người lên.
- Thương nhưng không nặng, chẳng qua là chịu nhục. Tề Thiên, đoán không chừng, khổ sở rồi.
Mai Phán Nhi nói:
- Võ gia có cao nhân không?
Diệp Phàm hỏi, Tề Thiên thân thủ ngũ đẳng. Chẳng lẽ Võ gia có cao thủ lục đẳng sao?
- Chắc chắn có, Tề Thiên nói sau khi cậu ấy tìm được Võ gia Tàng Tây. Phát hiện ra Võ gia xây một cung điện trên núi, có chút giống với tháp pháo trên nóc cung điện Potala. Hơn nữa, diện tích khá lớn. Người nhà Võ gia đều sống ở bên trong, đoán chừng có hơn một ngàn người. Lúc ấy Tề Thiên khiêu chiến với Giang Đại Phát. Giang Đại Phát cũng đồng ý, tuy nhiên, Tề Thiên bị y đả thương, thiếu chút nữa không quay về được.
Mai Phán Nhi nói:
- Kiểm tra gia đình họ Võ không?
Diệp Phàm hỏi:
- Theo như em nói trên đây, cái khác, em không kiểm tra ra. Tuy nhiên, sau này Tề Thiên đã thông qua một chút thủ đoạn để tra hỏi một chút. Hình như là nghe nói Võ gia cũng là một trong những đại gia tộc của Trung Hoa. Trong gia tộc có mấy chục đệ tử, hơn nữa, thân thủ cũng rất khá. Hơn nữa, trong nhà có nuôi mười mấy con chó săn, một phát cắn dưới cổ tuyệt đối có thể lấy mạng người ta.
Mai Phán Nhi nói:
- Võ gia thật hoành tráng, có thể hoành tráng hơn Tiền Phong Vân sao? Người ta đã phái đi một đoàn, đoán không chừng có thể tiêu diệt được Võ gia. Đương nhiên, ngày nay là xã hội hòa bình. Chuyện như vậy cũng không có khả năng như vậy. Nhưng uy lực sức mạnh thì vẫn phải có. Hơn nữa, Giang Đại Phát giết chết lão thành cách mạng rồi bỏ trốn, hoàn toàn có thể bắt giam y đến đồn công an tái phạt hoặc bắn chết có phải không? Về mặt này, Tiền Phong Vân chỉ cần thấu điểm phong thanh, đều có người thay anh ta ra tay. Đoán chừng, bắn y chỉ là một việc nhỏ thôi.
- Không đơn giản như vậy, ba em nói rồi. Trong việc này liên lụy đến rất nhiều mặt, Tiền Phong Vân cũng không dám làm gì lớn.
Hơn nữa, nơi Tàng Tây kia cho tới bây giờ có chút phiền phức. Bởi vì, mảnh đất kia rất đặc biệt. Huống chi, vị trí của Tiền Phong Vân có thể nói là quyền cao chức trọng.
Một chút biến động nhẹ, đối thủ sẽ nhìn chằm chằm. Nếu vì việc này mà liên lụy, gây phiền toái cho quốc gia đại sự.
Đoán chừng, Tiền Phong Vân cũng suy xét đến điều này, vẫn từ từ không dám ra tay vô cớ.
Mai Phán Nhi nói:
- Thì ra là thế.
Diệp Phàm gật gật đầu, chuyển sang đến đại viện nhà họ Tề.
- Tiểu tử anh, muốn đi làm việc cũng phải giữ lại một chút chứ. Nếu anh chết không minh bạch ở nhà Võ gia, như vậy không phải là rõ ràng chết sao. Thật là, từ khi nào anh đã học được cái kiểu tự mình làm mọi chuyện như vậy?
Diệp Phàm vừa nhìn lên ghế, thấy Tề Thiên đang nằm khoác một tấm thảm dày trách mắng.
- Ôi, tiểu tử này thật là lỗ mãng, đều là quan to rồi. Lần này vẫn là mệnh tốt, thực sự nghĩ rằng bản thân có hai tay có thể dẹp tan thiên hạ có phải không? Đều là người làm cha rồi, hay là vẫn chưa lớn? Lần sau, ngàn vạn lần không được như thế. Suy nghĩ kỹ rồi hãy làm, tiểu tử anh phải suy nghĩ kỹ đấy.
Tề Chấn Đào cũng đứng bên cạnh nói:
- Tôi thật sự không nghĩ rằng, thực lực của Võ gia lại hơn cả anh Thủy Châu Nhị nhà Lô gia.
Tề Thiên nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Giang Đại Phát thân thủ lục đẳng, ít nhất cũng là đỉnh của cấp năm. Y chẳng qua chỉ là một tên quản gia nhỏ của Võ gia thôi.
Người thao túng Võ gia kia, còn rất cao. Tôi đoán không chừng là cao thủ thất bát đẳng. Hơn nữa, khi tôi vào đấy thấy có rất nhiều đệ tử đang giang cánh tay luyện quyền cước trong băng tuyết.
Mọi người hăng hái luyện tập, điều đó tuyệt đối không phải là hình thức. Là công phu thật sự của Võ gia.
Tuy nhiên, sau này tôi mới hiểu được, Võ gia ở tỉnh Tàng Tây đều có lai lịch. Trong nhà có tiền, mở nhiều công ty. Hơn nữa, tôi nghi ngờ, Võ gia liệu có liên quan tới buôn lậu vùng biên giới hay không.
Tề Thiên nói:
- Có thấy Võ gia có cao nhân không?
Diệp Phàm hỏi:
- Người già cũng có mấy người, thanh niên đứng xem rất nhiều. Tuy nhiên, người ta không đánh nhau với tôi, tôi cũng không thể hiểu bọn họ. Tuy nhiên, người bình thường rất nhiều, thực sự có nền móng vững, giống như cấp tứ đẳng trở lên cũng không nhiều. Sẽ không vượt qua con số trên bàn tay, nhưng nhị đẳng, trong nhà có rất nhiều người mạnh hơn so với người bình thường khá nhiều. Đoán chừng, người nhà Võ gia luyện công để cho cơ thể khỏe mạnh.
Tề Thiên nói:
- Anh không nói ra chuyện của Tiền Phong Vân chứ?
Diệp Phàm hỏi:
- Tôi nào có ngu như vậy, chỉ là thuần túy lấy hình thức khiêu chiến.
Tề Thiên nói:
- Tốt lắm, cậu từ từ nghỉ ngơi đi, việc này, tôi sẽ nghĩ cách.
Diệp Phàm an ủi Tề Thiên, liếc nhìn Tề Chấn Đào một cái, hỏi:
- Chú Tề, Yến Xuân thoát ra khỏi, có phải chú thăng chức không?
- Hẳn làcó hy vọng chứ?
Diệp Phàm liếc nhìn Tề Chấn Đào một cái, bộ dạng không tin hỏi:
- Chạy thì phải chạy, anh Phụng cũng sẽ nói. Tuy nhiên, anh cũng hiểu được. Tôi cũng không đi gạt anh đâu.
Uy tín của anh Phụng theo thời gian cũng nhạt dần. Hơn nữa, cơ thể anh Phụng cũng không được tốt lắm. Tôi cũng không tiện làm phiền người ta.
Hơn nữa, tôi lại một bước trở thành chủ tịch tỉnh. Vị trí này, cả nước có mấy người? Không phải hình dung khó như đi lên trời, ít nhất, đối với tôi mà nói, có thể hiểu rằng khó như trèo lên đống lửa.
Các tập đoàn địa phương và các tập đoàn ở Bắc Kinh đều đang căng thẳng chú ý. Hơn nữa, tôi cũng không phải là người thích hợp nhất được chọn.
Tề Chấn Đào có chút luyến tiếc, nói:
- Việc này, chỉ có thể đợi.
Diệp Phàm cũng bất lực, tìm ai cũng không nói được. Bởi vì, trên trán Tề Chấn Đào có dán chữ “Phụng”. Tìm Kiều, tìm Thúy đều không thể nhận được sự giúp đỡ.
Sau khi về đến nhà, Diệp Phàm gọi điện cho Phí gia trang.
May mắn chú Thanh Sơn vẫn còn ở nhà, Diệp Phàm hỏi:
- Chú, Võ gia Tàng Tây có lai lịch như thế nào?
- Võ gia Tàng Tây?
Phí Thanh Sơn ở đầu dây bên kia nhắc lại một câu rồi im lặng. Đoán chừng đang lục tìm tin tức.
Ngay sau đó, nói:
- Đó là một gia tộc đáng sợ ngày xưa. Sao, cháu muốn đi làm gì có phải không? Tuy nhiên, chú khuyên cháu, tuyệt đối không được đi.
Giọng điệu của Phí Thanh Sơn rất nghiêm trọng.
- Võ gia rốt cuộc đáng sợ ở chỗ nào, chú nói rõ ra đi.
Trong lòng Diệp Phàm cũng chợt lạnh, không ngờ “'Tọa Địa Lão Hổ” Phí Thanh Sơn cũng nói như thế, khẳng định Võ gia kia cũng không phải tầm thường.
- Xếp hạng trình tự năng lực cao thấp, thiên hạ có mười đại cao thủ, nhưng dưới Hoa Hạ chúng ta có Ngũ Cấp, phía dưới mới là Lục Tôn, tiếp tục là các thanh niên ưu tú của Hoa Hạ chúng ta.
Thái Cực Trương Vô Trần là người đứng đầu trong Ngũ Cực, người này mấy chục năm nay không xuất hiện. Không ai biết tình hình cụ thể như thế nào.
Tuy nhiên, nếu có thể xưng là người đứng đầu trong Ngũ Cấp, bản lĩnh hiện tại chắc chắn phải đạt đến cấp mười một trở lên. Cũng có người nói anh ta đã đến vương quốc Thiên Đại, tuy nhiên, nói thì cũng chỉ là nói vậy, không ai dám khẳng định cả.
Còn người thứ hai tự xưng là Yến song “Hồng Cực”. Vì sao lại xưng là Hồng Cực, cô này thích đồ màu hồng. Cô ta luôn có một cái khăn tay màu hồng như màu máu, mọi người thường gọi là “ Huyết mai khăn”, hay còn gọi là “Tử vong thiệp”. Bởi lẽ , hễ nhận được khăn này là mọi người đã chết.
Mặt khác phân biệt Tam Cực nói thuận là “Điện cực dương”
“Âm Cực” Mai Thu Thu cũng là lão tổ tông của Vu Sơn cung.
Cuối cùng cấp thứ nhất chính là sư phụ Thiết Trần Đỗ Đạo Hà của Đỗ gia, xưng là “Tinh Cực”.
Phí Thanh Sơn nói:
- Nơi đây gần giống như không có chuyện gì của Võ gia vậy?
Diệp Phàm hỏi, cảm thấy có chút buồn bực, chú nói những điều không có liên quan làm gì.
- Đương nhiên là có liên quan, đệ tự Tam cực có biệt hiệu nói thuận là “Điện cực dương”, kỳ thật, người này tên thật là Võ Nhất Phi, chính là lão tổ của Võ gia Tàng Tây.
Đương nhiên, bây giờ còn sống hay không cũng khó nói. Tuy nhiên, đứa con nói thuận “Điện cực dương” Võ Tiên Đỉnh là cao nhân thực sự.
Người này có cấp cửu đẳng, cấp bậc cụ thể như thế nào chú cũng không rõ. Tuy nhiên, nghe nói vài năm trước, người này đã đánh bại “Đại Mông hảo hán Quân Nhược Ly” của Lục Tôn Hoa Hạ và “Giấu Lang chó dữ Lạc Phiêu Phiêu” ở núi Trường Bạch.
Vài năm trước đoán chừng Quân Nhược Ly và Lạc Phiêu Phiêu khó khăn lắm mới đạt trình độ cửu đẳng. Hai người này vừa mới luyện tới cửu đẳng liền bị Võ Tiên Đỉnh đánh cho hoa rơi nước chảy.
Cháu nghĩ mà xem, nếu như cháu muốn đi tìm Võ gia gây phiền phức, điều đó có khác gì với uống thuốc độc tự sát. Cho nên, cháu tuyệt đối không được đi.
Phí Thanh Sơn lại giải thích.
- Thật sơ xuất! Sao lại gặp cao thủ.
Diệp Phàm không kìm nổi nói một câu bực tức, nghĩ lại nói:
- Chú, việc này, ha ha, có thể hay không, chú…
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1970: Bí thư Tỉnh ủy ám chỉ cái gì.
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Anh muốn mời tôi ra tay, nói thật cho anh biết, điều đó là không thể. Nếu như một tháng trước thì còn có thể, bây giờ thì không được.
Gần đây tôi đang luyện một bộ quyền chưởng, không thể gián đoạn giữa chừng được. Tôi nghĩ, anh mặc dù thật sự muốn đi tìm Võ gia cũng phải đợi sau khi chấm dứt việc của Hoành Đoạn Gia Nhật Bản sư bá sẽ cùng đi với anh một chuyến.
Không thì, đi tìm Võ gia anh nghĩ như thế là tốt. Việc này, tôi cũng không cứng nhắc ngăn cản anh.
Tuy nhiên, tôi hy vọng trước khi anh ở nhà của Hoành gia không bị thương. Việc của Hoành gia và Phí gia cũng không phải là việc của riêng gia tộc nào.
Từ đó có thể thấy điều gì, anh nghĩ xem, đó chính là hai gia tộc đại diện cho quốc gia đang xảy ra xích mích. Chính là vì nhân dân Trung Hoa, vì sự oai hùng của quốc gia Trung Hoa, anh cũng phải tự bảo vệ mình mới được.
Phí Thanh Sơn nói:
- Tôi hiểu rồi, sẽ không đi nữa.
Diệp Phàm đồng ý, sau khi nghe điện thoại xong nằm trên giường rất lâu cũng không nói gì.
Không thể nghĩ được Võ gia có lai lịch như thế nào, thật đúng là khó giải quyết. Chẳng trách chính Tiền Phong Vân cũng không dám vuốt râu hùm, đoán chừng, anh Tiền sớm đã hỏi thăm chi tiết rõ ràng người ta rồi. Tuy Tiền Phong Vân không phải là cao thủ, nhưng người ta có quyền lực trong tay.
- Thời gian không chờ đợi tôi, có phải gặp Nam Trường tôi cũng sẽ đi gặp một lần.
Diệp Phàm lớn tiếng nói, nhảy như cá chép từ trên giường ra bên ngoài, một loạt âm thanh truyền đến, hắn bắt đầu áp dụng rồi.
Suốt nửa giờ cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi như mưa thì Diệp Phàm dừng lại.
- Anh Trần, đã muộn thế này mà còn chưa ngủ sao?
Sớm biết được Trần Khiếu Thiên đang đứng trên lập trường của một cây đại thụ, Diệp Phàm thuận miệng hỏi:
- Công tử lau người đi đã, toàn thân mồ hôi, nếu không về trước tắm đi?
Trần Khiếu Thiên bê chậu rửa mặt đến.
Diệp phàm lấy khăn rửa mặt.
- Công tử có tâm sự, có phải là gặp chuyện phiền phức hay không?
Trần Khiếu Thiên hỏi:
- Vài ngày qua tôi muốn đi gặp Võ gia Tàng Tây một chuyến, anh Trần hãy cùng đi với tôi.
Diệp Phàm nói:
- Gia tộc kia nghe nói rất đáng sợ, từ rất lâu rồi, rất thần bí. Hay là công tử không cần đi cũng được. Ít nhất, cũng phải chờ anh sau khi phá tan được mười đoạn gông cùm xiền xích mới cso thể đi được.
Anh Trần vội vàng khuyên nhủ.
- Không đi không được, mặc kệ thế nào đi nữa, nhiều nhất cũng bị thương, chẳng lẽ Võ gia vẫn dám tiêu giệt tôi sao? Bây giờ là thời đại nào rồi. Quốc gia có pháp luật.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói:
- Vậy được rồi, bất cứ lúc nào tôi cũng chờ. Tuy nhiên, tốt nhất là có thể kéo thêm nhiều cao thủ đến. Như vậy, có khí thế một chút. Võ gia có cao nhân, nhưng tôi nghĩ, cao thủ giống như công tử đây cũng chỉ có một đến hai người. Nhiều đệ tử khác cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu tính toán, công tử có thể mời nhiều cao thủ đến càng nhiều càng tốt.
Trần Khiếu Thiên nói:
- Vâng, tốt nhất sang năm nói tiếp. Hơn mười ngày nữa là năm mới rồi, chuyện của Tề Thiên đoán chừng trước cuối năm sẽ không giải quyết xong. Cơ chế của chúng ta, cũng có thời gian kéo dài làm những việc lôi thôi, không có lợi gì cả.
Diệp Phàm nói:
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm trở về thành phố Đông Cống. Ngồi máy bay từ Thủy Châu đến phía tây Tây Quế thành phố Tây Lâm.
Sau khi Diệp Phàm tắm rửa, đúng hai giờ đến Tỉnh ủy tỉnh Tây Lâm.
Đúng lúc gặp bí thư Tỉnh ủy Phó QuốcVân ở hành lang.
- Xin chào bí thư Phó.
Diệp Phàm chào hỏi rất lễ phép.
- Là Tiểu Diệp à, nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?
Phó Quốc Vân liếc nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên cười nói.
- Hoàn thành rồi, lần này ở lại hơn một tháng, thật là làm hỏng người rồi. Điện thoại không thể dùng, không thể liên lạc với bên ngoài được.
Diệp Phàm nói:
- Giúp Ủy ban Kỷ luật Trung ương thụ lý vụ án thường thường như thế này, trước đây anh còn đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thành phố Ngư Đồng. Hơn nữa, vụ án Ngư Đồng cũng chấn động cả nước rồi. Trong việc phá án anh vẫn là người giỏi. Cho nên, cấp trên mới nghĩ cho anh mượn Hiệp trợ bọn họ đi phá án. Mọi người làm tốt bổn phận của họ thôi! Có thể cùng Ủy ban Kỷ luật Trung ương phá án, nói không chừng cũng là phúc của anh đúng không?
Phó Quốc Vân vừa nói vừa đi, Diệp Phàm cũng bước theo sau.
Sau đó vào văn phòng của Phó Quốc Vân.
- Ngồi đi.
Phó Quốc Vân chỉ chỉ ghế xoay đối diện với bàn làm việc lớn kia nói:
Ngay sau đó, thư ký pha xong trà liền đi ra ngoài.
Nhưng Phó Quốc Vân cũng không ngồi xuống, mà đứng nghiêng người rất lâu trước khu vực bản đồ hành chính tỉnh Tây Lâm giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
Diệp Phàm nhìn thấy, đương nhiên cũng không thể ngồi. Bí thư người ta còn đứng, hắn nào dám ngồi, như vậy quá cao ngạo rồi. Vì thế đứng cùng Phó Quốc Vân ở đó.
Ước chừng qua năm phút đồng hồ Phó Quốc Vân mới hồi phục lại tinh thần, cười nói:
- Sao vậy, còn đứng sao, xem tôi này, nhất thời có chút thất thần.
Phó Quốc Vân nói chuyện mới ngồi xuống, Diệp Phàm cũng nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Biết tôi nhìn cái gì không?
Phó Quốc Vân hỏi, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
- Hình như, có phải đang nhìn thành phố Đông Cống không. Ít nhất, ánh mắt nhiều lần dừng lại ở chỗ này. Không biết tôi đoán có đúng không?
Diệp Phàm thành thật trả lời. Kỳ thật, Diệp Phàm có thể khẳng định Phó Quốc Vân đang nhìn bản đồ thành phố Đông Cống. Bởi vì, có đôi mắt chim ưng nhìn ở đó.
- Anh nói không sai, tôi nhìn thành phố Đông Cống. Không dễ gì, một thành phố nhỏ có quy mô nhỏ, các anh phát triển thật sự rất nhanh.
Tuy nói là ở mọi nơi đều đang xây dựng rất loạn rất bẩn. Tuy nhiên, từ phương diện khác cũng nhìn ra một thành phố đầy sức sống.
Xây dựng lại thành phố mà không sạch sẽ thì có tác dụng gì? Tôi tin rằng, sau một năm, thành phố Đông Cống sẽ hoàn toàn thay đổi. Tốc độ của các anh rất nhanh!
Giọng Phó Quốc Vân bình tĩnh nói:
- Cảm ơn bí thư đã tán thành công việc kiến thiết lại thành phố Đông Cống chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hơn nữa. Đồng thời sẽ nhanh chóng xây dựng hoàn thiện thành phố, những công việc khác cũng sẽ dần dần làm xong.
Tôi nghĩ, muốn phát triển một khu, đầu tiên muốn kiến thiết cũng không được. Thiết kế là chỉ tiêu hàng đầu của công nghiệp. Nhưng thu hồi như thế nào mới là điều quan trọng nhất.
Cuộc sống của nhân dân Đông Cống chúng ta cũng không phải là vô cùng tốt, nâng cao chất lượng cuộc sống cho bọn họ cũng là việc trước mắt của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố.
Sau khi trở về, kế hoạch tiếp theo của tôi là phát triển nông nghiệp, du lịch và công nghiệp. Nhưng thu hút đầu tư là điều tuyệt đối không thể thiếu, đây là nền tảng phát triển một thành phố .
Như tập đoàn ngành đường thành phố Đông Cống một khi phát triển đi lên, nó kéo theo một số tác dụng không thể lường trước được. Tôi nghĩ, liệu có nên đưa Đông Cống trở thành trung tâm công nghiệp nổi tiếng toàn quốc, tôi rất tin vào điều này.
Đương nhiên, tất cả đều chịu sự quan tâm và chỉ đạo của các lãnh đạo Tỉnh ủy, không có các anh, chúng tôi đã không tìm chính xác phương hướng rồi.
Diệp Phàm nói, cũng nịnh bợ Phó Quốc Vân một chút.
- Ha ha, lãnh đạo của Tỉnh ủy rất quan trọng, nhưng tự thân các anh cố gắng mới là chủ yếu. Tỉnh ủy chỉ có thể nắm rõ phương hướng.
Đương nhiên, đối với cách làm của anh, hai chúng ta không ngờ nghĩ cùng nột chỗ. Tổng tài sản của Tập đoàn ngành đường Đông Cống hiện nay không dưới ba trăm triệu.
Các anh đã nắm chắc được cơ hội to lớn, tranh thủ mà đưa tỉnh Tây Lâm phát triển ra cả nước, có thể đột phá ra bên ngoài khiến cho người nước ngoài cũng dùng sản phẩm đường của chúng ta thì càng tốt.
Đương nhiên, điều này cũng là một quá trình dần dần. Các anh phải đứng trên cơ sở nền tảng vững chắc đẩy nhanh tiến độ cũng là điều tất yếu.
Hơn nữa, nhân dân thành phố Đông Cống rất cần tập đoàn nhà máy đường các anh có thể đứng lên trước, nhân dân mới có thể phát triển theo được. Một tập đoàn ngành đường, một tập đoàn công nghiệp đường to như thế, khả năng có thể phát triển là điều hết sức đáng sợ.
Các anh phải lợi dụng khéo điểm này, kéo các xí nghiệp khác cũng phát triển theo. Tất cả mọi người đều giàu rồi, thành phố Đông Cống cũng sẽ giàu.
Phó Quốc Vân nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên nhíu mày lại.
Trong lòng Diệp Phàm nhảy dựng lên, nhưng đoán chừng có việc gì đó khiến Phó Quốc Vân có điều gì không hài lòng có phải không?
Quả nhiên, Phó Quốc Vân trầm tư trong chốc lát, nói:
- Kiến thiết là chuyện tốt, tuy nhiên, vì muốn kiến thiết mà làm thái quá lên thì không tốt. Thị trường xây dựng có quy luật nhất định, dầu và nước trong nước có nhiều rồi. Đối với một số đồng chí mà nói là một cái bánh ngọt rất lớn. Đồng chí Diệp Phàm, tôi hy vọng sau khi trở về anh có thể bảo vệ khối bánh ngọt này. Trên một số phương diện, vẫn là đòi hỏi quy tắc một chút. Không có quy tắc thì không thể trở thành Phương Viên được. Vì sao quốc gia lại có luật và chế độ, chính là vì phục vụ.
Diệp Phàm đi ra khỏi văn phòng của Phó Quốc Vân với vẻ mặt nghi hoặc, đi đến ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Phó trưởng ban thường trực Thiết Hậu Sơn cười pha trà mời Diệp Phàm.
- Trưởng ban Thiết, gần đây không nghe thấy điều gì về việc kiến thiết thành phố Đông Cống hay sao?
Diệp Phàm hỏi rõ ràng. Tự nhiên đến là muốn biết tin tức.
- Anh đi sắp được hai tháng rồi.
Thiết Hậu Sơn hỏi:
- Vâng, gần hai tháng rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Ôi….
Thiết Hậu Sơn thở dài, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, mới nói:
- Tôi nói thẳng với anh, gần đây cũng có chút động tĩnh. Nói tập đoàn công nghiệp đường của thành phố Đông Cống cầm mấy trăm triệu đi kiến thiết. Công trình không được phê duyệt, không có quy trình giao khoán cần thiết. Hoàn toàn là do cá nhân đồng chí, tự quyết định. Hơn nữa, ngay cả hội nghị Đảng ủy cũng không trực tiếp phê duyệt dự án công trình mấy trăm triệu này. Trong đó có quá nhiều mưu mẹo hay đại loại như thế. Dưới sự phẫn nộ đến cực điểm của dân chúng, nhiều đồng chí trong thành phố cũng có ý kiến.
- Có phải đồng chí muốn nhắc đến quản đốc Lam không?
Trong lòng Diệp Phàm giận đến phát hỏa, cũng không phải hắn không tin Lam Tồn Quân.
Hắn tuyệt đối tin tưởng phẩm chất của Lam Tồn Quân, hơn nữa, Lam gia cũng không thiếu tiền, Lam Tồn Quân không có khả năng hối lộ bao đầu.
Đoán chừng, phía sau trong đó có rất nhiều người thao túng, mũi nhọn chỉ thẳng Lam Tồn Quân. Tất cả mọi người biết được, Lam Tồn Quân và Diệp Phàm có mối quan hệ mật thiết với nhau.
Sau lưng một con dao bổ thẳng về phía Lam Tồn Quân, kỳ thật, là đại cục tốt đẹp nhất kiến thiết lại thành phố Đông Cống bừa bãi. Do đó, tự nhiên là muốn nói xấu Diệp Phàm sau lưng người khác.
- Ha ha, điều này, anh đi hỏi là biết liền.
Thiết Hậu Sơn đương nhiên sẽ không nói rõ.
Bữa cơm chiều là cha của trưởng ban tuyên giáo thành ủy Đông Cống Y Thanh Liêm mời khách, Thiết Hậu Sơn tiếp khách. Địa điểm chính là khách sạn quân khu tỉnh, lúc Diệp Phàm đến, Y Định Giang cùng vợ đang đứng ở cửa sau.
Thiết Hậu Sơn cũng đến sớm một bước, đang nói cười với Y Định Giang.
Lúc thấy Diệp Phàm đi ra từ trong xe Y Định Giang lập tức chạy ra. Từ xa đã vươn tay cười nói niềm nở.
- Xin chào bí thư Diệp.
- Xin chào Tham mưu trưởng.
Diệp Phàm cũng cười, tổng cộng bốn bàn tay to bắt tay nhau thân thiết.
- Nghe Thanh Liên nói bí thư Diệp rất trẻ tuổi, bây giờ nhìn thấy người thật rồi, so với tưởng tượng còn trẻ tuổi hơn nhiều, đáng sợ!
Y Định Giang nói chuyện khá thẳng thắn, điều này, cũng là do y làm quân hàm trung tá nhiều năm không thăng tiến.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1971: Đồ tốt.
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Nhiều đồng chí nhanh mồm nhanh miệng muốn được đề bạt cũng khó, bởi vì, anh ta nói những lời mà lãnh đạo không thích truyền ra bên ngoài, ngẫu nhiên đề bạt người ta tự nhiên sẽ không thích anh rồi.
Ý nói là họa là từ miệng mà ra.
- Ha ha, Diệp Phàm đâu phải là cọp chứ.
Diệp Phàm cũng cười sang sảng.
- Lão Y, cũng không nên để Diệp Phàm đứng ngoài cửa như vậy được?
Lúc này, Thiết Hậu Sơn đi lên phía trước cười nói.
- Đúng đúng đúng, anh xem tôi, vui quá đến nỗi quên mất. Bí thư Diệp, Hậu Sơn, chúng ta đi vào, vào phòng riêng nói chuyện.
Y Định Giang cười nói:
Mới đến hành lang vào phòng riêng, thấy mấy sĩ quan cười chào hỏi Y Định Giang. Y Định Giang cũng không khách khí giới thiệu Diệp Phàm, mà những sĩ quan này đều đã gặp Thiết Hậu Sơn rồi, nên chỉ gật gật đầu.
Chỉ là thấy Diệp Phàm Bí thư Thành ủy lại trẻ tuổi như vậy, khiến cho những sĩ quan này đều thấy hơi ngạc nhiên. Về sau cũng nhiệt tình bắt tay…
Y Định Giang vô cùng nhiệt tình, bản thân lại là quân nhân, cho nên, uống rượu như uống nước. Chính là vị Diệp Phàm này có hơi men trong người cũng âm thầm giơ ngón tay cái lên. Đứng trong vòng vây của các sĩ quan, Diệp Phàm có chút choáng váng đầu.
Lúc này, nhân viên phục vụ cầm một cái hộp tinh xảo lên. Có nắp che, tuy nhiên, bên trong vẫn có khí tràn ra. Diệp Phàm vừa nghe, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, cái thứ bí hiểm này là cái gì vậy, không ngờ lại có tác dụng kích thích tinh thần.
- Tôi sẽ mở đầu.
Y Định Giang cười ha ha đuổi nhân viên phục vụ xinh đẹp ra ngoài, tự mình đặt một cái chén nhỏ bên cạnh vào bên trong rìa cái nắp.
Sau đó, hơi nước ở rìa cái nắp từ từ bay lên. Đợi hơi nước phía sau Y Định Giang hoàn toàn biến mất.
Mở cái nắp trúng giữa.
Lập tức, thậm chí càng dày đặc hơn, mờ mờ ảo ảo có một chút hơi nước nhè nhẹ xộc thẳng vào mũi. Diệp Phàm hít sâu một hơi, điều kỳ lạ đã xảy ra. Không ngờ thấy dòng khí ở đan điền có chút run run, dường như giống như rất hưng phấn.
Cái này cũng có hiệu quả giống như ngó sen nghìn năm được phối chế đặc biệt, Cửu Long hoàn bảo bối.
- Chẳng lẽ lại có công hiệu như cây thái tuế nghìn năm sao? Rốt cuộc là cái gì?
Trong lòng Diệp Phàm vui vẻ, mở to đôi mắt chim ưng nhìn bên trong chiếc hộp.
Thấy nước nóng bên trong chiếc bình có màu xanh đậm. Cho nên, hơi nước bốc ra cũng hơi có màu xanh đậm.
Vật ở trong bình đó cũng không có gì kỳ lạ, nhìn qua thấy hình dáng giống mấy cây nấm mua ngoài chợ không khác nhau là mấy. Chỉ có điều không phải màu xanh nhạt mà là màu xanh đậm. Hơn nữa, toàn bộ đồ vật này dài giống như râu sâm vậy.
Không phải là người trồng chứ, nếu thật là người có thể trồng được loại này, ông đây sẽ phát tài rồi. Đem về trồng mấy loại này đề điều chế ra mấy trăm viên Cửu Long Hoàn, đến lúc đấy, ông đây sẽ là nhà máy sản xuất bậc thầy của tổ A. Người Hán cũng không được phép tới cầu xin ông đây? Trong lòng Diệp Phàm rất vui.
- Tiểu Thương, nghe nói lần trước các anh cắt vài cây thuốc phiện của Việt Nam, đồ vật này chính là bọn họ lấy lại sao?
Lúc này, thượng tá với đôi lông mi sâu hỏi người trẻ tuổi có đôi mắt to đang ngồi đối diện.
Tiểu Thương là tên riêng của thiếu tá, tên thật gọi là gì Diệp Phàm cũng không biết. Đối với việc buôn lậu thuốc phiện, bên này mọi người gọi là bọn họ hút khách.
- Ha ha cái này, cũng không phải là thuốc phiện, chúng ta tự mình ăn thử đi. Thứ này rất bổ ăn một bát canh một tháng khỏe như vâm. Tuy nhiên, chính là số lượng quá ít. Nhiều năm như vậy cũng chỉ thấy có một lần.
Nghe nói loại này bên kia họ gọi là “Nấm mũ gấu.”
Đôi mắt to của thiếu tá có vẻ đắc ý, cười nói.
- Nấm mũ gấu, cái tên này thật kỳ lạ?
Thiết Hậu Sơn cũng gật gật đầu, cảm thấy có chút quái dị. Trong lòng Diệp Phàm càng cảm thấy kì lạ.
- Nào nào nào, bí thư Diệp, anh uống trước một bát đi.
Y Định Giang đứng lên, tự mình lấy cho được một chén đầy.
Loại “mũ gấu” này, vốn không có nhiều trong tất cả các hộp chỉ có năm sáu cái. Y Định Giang múc cho Diệp Phàm ba cái, được một nửa rồi.
- Không cần nhiều như vậy, tôi chỉ cần một cái là được rồi.
Diệp Phàm nhìn nhìn đẩy ra ngay lập tức, điều này có thể hơi ngượng ngùng.
Mọi người để lại một ít, Diệp Phàm tuy nói loại này gọi là “mũ gấu”, rất hiếu kỳ nhưng cũng không thể không biết lễ phép gì.
- Không sao, mấy ngày trước bọn họ cũng đã thử một lần rồi.
Y Định Giang cười nói, mấy sĩ quan khác cũng cười cười nói.
- Các anh nghe xong chắc chắn sẽ thấy kì quái, sao lại gọi là mũ gấu?
Mắt thiếu tá mở to ra nói đến đây dừng một chút, tự nhiên làm ánh mắt hấp dẫn mọi người. Mục đích của ông ấy đương nhiên đạt được rồi, tất cả mọi người đều theo dõi ông ấy.
- Thực ra đơn giản bởi vì loại này rất giống với hoa nấm nhưng đương nhiên không phải là hoa nấm rồi. Tuy nhiên, chúng tôi cảm thấy nó hẳn là cũng thuộc loại nấm.
Có một điều duy nhất không giống với hoa nấm đó là hình dáng có thêm râu. Mà đặc điểm lớn nhất cũng vì, nó sinh trưởng ở trên phân gấu.
Hơn nữa lợi dụng toàn thân có râu để hấp thu chất dinh dưỡng từ phân gấu. Mà bản thân nấm cũng sinh trưởng trên phân gấu.
Cho nên, đó là điều vô cùng hiếm thấy. Nghe nói ở Việt Nam cũng hiếm khi nhìn thấy. Loại “Nấm mũ gấu” này ở chợ không bán.
Nghe nói có người giàu bỏ ra mấy vạn để mua về thử. Chỉ có điều, căn bản là không thấy được. Loại này, có thể gặp nhưng không thể cầu được.
Thiếu tá Đại Nhãn tự đắc cười nói.
- Nói chung đều nằm trong tầm kiểm soát của những nhân vật bí mật kia, hơn nữa trong đó còn có tai to mặt lớn. Trong tay những nhân vật này căn bản không thiếu tiền tiêu, đừng nói mấy vạn, mấy chục vạn người ta cũng không có hứng thú.
Y Đinh Giang cười nói.
- Loại nấm này trước đây là ai mang tới vậy?
Bộ dạng Diệp Phàm thật sự rất tùy ý, hỏi:
- Người kia khá có danh tiếng, Chu Tiến Tiêu của Việt Nam.
Thiếu tá mở to mắt không hề nghĩ gì, cười nói luôn.
- Nguyễn Tiến Tiêu?
Lúc này, bên cạnh trên mặt hiện lên có chút kinh ngạc.
- Anh Chung, anh cũng nghe qua tên anh ta rồi sao?
Thiếu tá hỏi:
- Đoán chừng đều đã nghe qua, người này là tên trùm ma túy lớn. Nghe nói trước kia mang đến mảnh đất sôi động ở biên giới thành phố Đông Cống.
Bảo vệ quốc phòng biên giới của bên đấy cũng đã bàn giao qua vài lần. Hơn nữa, Bảo vệ quốc phòng biên giới của bên đấy còn có mấy anh em bị thương trong tay y.
Người này, rất giảo hoạt. Hơn nữa, hung ác tàn nhẫn như chó sói. Vì bảo vệ bản thân, thường thường mỗi lần gặp nguy hiểm đều tìm người chịu tội thay, chính y có thể thoát thân được.
Lúc đấy bảo vệ an ninh quốc gia thành phố Đông Cống phát triển hưng thịnh cực kỳ phẫn nộ muốn lột da của Nguyễn Tiến Tiêu ra.
Cuối cùng lần này cũng sa lưới, con người gây nghiệp chướng không thể sống…
Thượng tá Chung vì cảm thán, cầm chén rượu trên tay một hơi uống sạch, giống như rất sảng khoái nói.
- Anh Chung, anh sai rồi.
Lúc này, một thượng tá có nốt ruồi đen ở khóe miệng lắc lắc đầu.
- Sai rồi, tôi nói anh Mâu, sai ở chỗ nào?
Thượng tá Chung liếc nhìn thượng tá Mâu có nốt ruồi đen một cái, hỏi:
- Về Nguyễn Tiến Tiêu, điều quen thuộc nhất băng đảng bọn họ đương nhiên phải thuộc trung đoàn cảnh sát vũ trang rồi.
Mà tôi lại là người chịu trách nhiệm liên lạc với cảnh sát có vũ trang tỉnh.
Cho nên, nghiệp vụ này quá quen thuộc. Chính là tên Nguyễn Tiến Tiêu này, mặc dù trung đoàn tư lệnh cảnh sát vũ trang thiếu tướng Viên Dương Mộc Lâm đều chú ý.
Sau khi Nguyễn Tiến Tiêu sa lưới, vì quân đoàn chúng ta có phái nhân viên hỗ trợ bọn họ bắt được chúng.
Cho nên, lần đó họp tôi cũng đi.
Sau khi cuộc họp kết thúc mọi người ngồi nói chuyện phiếm, theo như lời tư lệnh Dương tôi mới biết. Tuy nói Nguyễn Tiến Tiêu giết người hung ác như sói, người này cũng coi như là nhân vật lớn vậy.
Nhưng, y chẳng qua cũng chỉ là làm theo một Viên đại tướng khác thôi.
Thượng tá Mâu xoa xoa cằm, nói:
- Người khác, người đấy là ai, không ngờ trong mạng lưới lại có loại thủ lĩnh Nguyễn Tiến Tiêu này?
Vẻ mặt thượng tá Chung ngạc nhiên hỏi:
- Người đấy vẫn là phụ nữ, biệt hiệu là “Hoa hồng đỏ”. Nhưng tên thật nghe rất kêu. Nghe tên vẫn khá hay. Chỉ có điều, người phụ nữ này, ngay cả thủ lĩnh Nguyễn Tiến Tiêu như vậy đều có thể hàng phục, thực sự rất giỏi. Còn nghe nói dưới tay cô có hai Đại tướng, một chính là Nguyễn Tiến Tiêu, người kia là Kim Quân. Kim Quân vẫn giảo hoạt hơn Nguyễn Tiến Tiêu, nhiều lần Nguyễn Tiến Tiêu có thể trốn thoát trong vòng vây của phòng ngự thành phố Đông Cống, đều là công lớn của Kim Quân đứng sau chỉ huy.
Thượng tá Mâu nói:
- Kim Quân có phải là người Trung Quốc chúng ta không?
- Đúng vậy, người này không những là người Trung Quốc. Mà còn là quân nhân ở bộ đội đặc chủng. Sau khi xuất ngũ biết em gái bị lăng nhục, cho nên phẫn nộ giết chết hết người nhà tên kia. Người nhà tên kia bị giết rất nhiều, tiếp theo, tự nhiên là bộ công an truy nã, người này chạy trốn tới Việt Nam, bây giờ là Đại tướng dưới tay hoa hồng đỏ. Hơn nữa, người này biết quy trình làm việc của biên phòng chúng ta. Phương pháp tấn công phòng vệ, cho nên, sẽ rất khó đối phó với y.
Thượng tá Mâu nói:
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, y hiểu chúng ta, chúng ta không biết bọn họ. Muốn bắt y, đương nhiên rất khó rồi.
Y Định Giang không khỏi thở dài.
- Bí thư Diệp, ít khách đến quá.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng bị đẩy ra nhẹ nhàng, có một bóng người cao đứng ở cửa, không phải tư lệnh Quy Hưng Thiên của quân khu tỉnh hay là ai?
Tư lệnh cười rất thân thiết.
Sư phụ!
Vừa thấy tư lệnh Quy đến, tất cả mọi người nhanh chóng đứng lên.
- Ha ha, tư lệnh Quy, việc này, tôi không phải sợ anh keo kiệt, cho nên, không dám tới quấy rầy anh.
Diệp Phàm cười đùa, bước vài bước tới trước mặt tư lệnh.
Hai người bắt tay, Thiết Hậu Sơn cũng bước lên tiếp đón. Dù cho thế nào, tư lệnh Quy vẫn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là lãnh đạo của tất cả các đồng chí.
- Cùng nhau ngồi xuống uống vài chén đi?
Y Định Giang hỏi:
- Không cần đâu, bí thư Diệp, tôi sang bên kia, chúng ta uống vài chén.
Tư lệnh Quy chỉ chỉ ra bên ngoài nói:
- Tình cảm tốt đẹp kia, tư lệnh mời khách tôi không đi không được rồi.
Diệp Phàm cười với Thiết Hậu Sơn cùng đi ra ngoài tiếp đón.
Tự nhiên, toàn bộ sĩ quan đang ngồi trong lòng đang nói thầm. Cảm thấy tư lệnh Quy gọi Diệp Phàm cũng rất thân mật.
Nắm tay Y Định Giang, Diệp Phàm nhẹ giọng cười nói:
- Nấm mũ gấu này cũng không tồi, ha ha.
Nói xong tư lệnh Quy đi vào phòng khác.
Thấy các thiết bị lắp đặt hay những thứ khác trong phòng không giống với phòng vừa rồi, đương nhiên đẳng cấp cao hơn, hơn nữa, phong cách không giống nhau. Ở trên tường treo rất nhiều tác phẩm nghệ thuật Việt Nam!
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1972: Cảnh sát vũ trang Dương tư lệnh..
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Thấy Diệp Phàm vẫn nhìn trên tường, tư lệnh Quy cười nói:
- Đại đa số những đồ kỳ lạ này đều là tôi sai người sưu tập ở Việt Nam về. Đắt thì không đắt, chỉ có điều tôi cảm thấy hứng thú nên bảo người mang đến đây. Bình thường lúc ăn cơm nhìn, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Chính xác là rất tốt, khiến cho người ta cảm thấy như một loại nghệ thuật tắm toàn thân vậy.
Diệp Phàm cũng muốn chụp một kiểu ảnh với tư lệnh Quy.
Viên tư lệnh cười.
Ngay sau đó rượu và thức ăn được bưng lên.
- Có hai chúng ta?
Diệp Phàm nhìn nhìn chiếc bàn to này, hỏi có chút kỳ lạ.
- Còn có lão Đới, đêm nay có ba người chúng ta.
Tư lệnh Quy cười nói:
Không lâu sau, một người trung niên mặc quân phục đeo kính đi vào.
- Tôi là Đới Hùng, là ủy viên chính trị.
Hoan nghênh bí thư Diệp, cười nói:
Diệp Phàm cũng chào hỏi y, ba người đều ngồi xuống.
Sau khi ăn vài món.
Tư lệnh Quy liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Đội phòng ngự chuyển đi thật cảm ơn anh, nào, chúng ta cạn ly.
- Đó là việc chúng tôi nên làm, nói cảm ơn thấy ngại.
Diệp Phàm giơ chén lên cụng ly với tư lệnh Quy.
- Tôi thay mặt cho đội phòng ngự cảm ơn bí thư Diệp anh, ủy viên chính trị Mạnh cũng nâng chén cụng ly với Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp, nghe nói anh hỗ trợ Uỷ ban kỷ luật thụ lý vụ án hai tháng nay rồi phải không?
Lúc này, ủy viên chính trị Đới Hùng hỏi:
- Vâng, cũng gần như thế. Ngay sau khi xử lý xong vụ án tôi liền vội vàng trở về. Sang năm mới, có nhiều việc lắm.
Diệp Phàm nói, trong lòng đang suy nghĩ buổi tối hai người tư lệnh Quy và viên tư lệnh đang ngồi.
Không có ai khác, đoán chừng có chuyện gì đó không tiện nói ra, hơn nữa, việc này chắc chắn có liên quan với thành phố Đông Cống.
- Tôi nói là trực tiếp tìm anh nhưng không tìm thấy, di động thì tắt.
Tư lệnh Quy cười nói:
- Không có cách nào, Ủy ban Kỷ luật trung ương phá án, quy định chỉ có thể sử đi động chuyên dụng của bọn họ. Hơn nữa không liên lạc ra bên ngoài được, chỉ có thể là nhân viên làm việc trong Ủy ban Kỷ luật trung ương gọi điện được. Loại điện thoại này người ta có theo dõi, người cầm nó căn bản là có thể gọi ra bên ngoài. Thật có lỗi.
Diệp Phàm xin lỗi, nói, hắn đang chờ hai người lật quân bài ngửa.
- Ôi, việc này thật cấp bách.
Đầu tiên ủy viên chính trị Đới thở dài, nhìn nhìn Diệp Phàm rồi mới nói;
- Bí thư Diệp trở về, đoán là cũng không biết được. Từ thành phố Đông Cống đến đội phòng ngự là một trong những con đường xây dựng của quân đội. Hơn nữa lúc trước có quy hoạch, bởi vì xét đến yêu cầu đặc thù của quân đội, cho nên, tiến hành kiến thiết đường chuẩn mực quân đội.
- Đúng vậy, lúc ấy tôi đã cẩn thận đi giải thích.
Diệp Phàm gật gật đầu nói, liếc nhìn chính ủy một cái, hỏi:
- Chẳng lẽ có rủi ro gì sao?
- Ừ, tất cả đã bị thay đổi. Anh đi rồi đồng chí Y Cao Vân tạm thời thay anh làm chủ thành phố Đông Cống. Không phải Đới Hùng tôi nói xấu sau lưng cái gì, người này, thật sự rất đáng ghét.
Đới Hùng không ngờ dùng hai chữ “Đáng ghét”, có thể thấy Y Cao Vân có thành kiến sâu sắc.
- Chính ủy Đới xin cứ nói thẳng những điều đáng ghét ra.
Diệp Phàm cũng kiềm chế cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Đới Hùng.
- Thay đổi hoàn toàn, đường được sửa hoàn toàn thay đổi rồi. Thiết kế vốn là mười mét, bây giờ thay đổi thành mười mét chiều rộng.
Hơn nữa, đường giáp giới bắt đầu từ thành phố Đông Cống, chỉ xây đến đỉnh núi Ngũ Long. Mà từ núi Ngũ Long đến Cửu Vân Lĩnh cũng chính là con đường phòng ngự mà Y Cao Vân nói giảm kinh phí, thoái thác. Điều này căn bản là từ chối. Thoái thác đến bao giờ. Khiến cho công việc di chuyển đội phòng ngự không thể tiếp tục tiến hành được.
Anh hiểu được cấp trên cũng cấp bách. Nếu không di chuyển đúng hạn, bọn họ sẽ thu lại mấy ngàn vạn về. Điều này cũng là biện pháp lãnh đạo cấp trên buộc tốc độ làm việc của cấp dưới mà thôi.
Huống chi, bắt đầu bọn họ cũng không nói, và địa chỉ cũ đội phòng ngự bên kia chúng ta đã bị hủy đi rồi. Sau khi đã di chuyển một số thiết bị cũ đột nhiên thông báo cho chúng ta.
Việc này, ngay cả tư lệnh Quy cũng đã nói qua với Y Cao Vân rồi.
Mạnh Hùng có chút giận dữ nói:
- Gan của Y Cao Vân thật không nhỏ, chẳng lẽ lại dám không nghe theo lãnh đạo?
Diệp Phàm liếc nhìn tư lệnh Quy một cái, lạnh lùng hừ nói:
- Lãnh đạo, lãnh đạo chúng tôi có tác dụng gì trong quân đội. Đối với dân địa phương, những lời nói không dễ nghe, ngay cả chủ tịch huyện cũng không thể điều tôi, lãnh đạo cái gì, tôi làm bồ tát bùn rồi.
Quy Hưng Thiên đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Khuôn mặt kia, có chút khó coi. Xem ra, có chút tức giận.
- Y Cao Vân không phải ỷ lại vào tỉnh ủy, bằng không, cho y một ngàn lá gan cũng không dám làm vậy.
Tư lệnh Quy nói việc này không có tác dụng gì, cho nên phản ứng lại phía Tỉnh ủy bên kia. Tằng Cửu Thiên lợi hại quá, nhân vật uy lực thứ ba Tỉnh Tây Lâm chúng ta đã xuất hiện.
Bí thư Phó không thể làm gì khác hơn, mà chủ tịch Chúc đã có biện pháp đối với việc này. Cuối cùng, việc này, vẫn như vậy.
Đội trưởng Long và tư lệnh Tiền của thành phố Đông Cống đều nhanh chóng đến đây. Có điều gì đó, thật sự quan huyện không bằng huyện quản.
Quyền lực to nhất thành phố Đông Cống bây giờ nằm trong tay Y Cao Vân, nghe nói không ngờ y mời Thái Phi đến làm cùng.
Bí thư Diệp sau khi về phía tây phải cẩn thận. Còn có phó bí thư Long kia vì nước vì đồng chí. Cũng có chút mập mờ.
Mở ra một phong cảnh trên núi Ngũ Long, y cũng ủng hộ Y Cao Vân. Nói cái gì mà tất cả đều suy nghĩ cho kinh tế thành phố Đông Cống.
Y là phó bí thư quản lý kinh tế, làm cho kinh tế của địa phương mà không tốt thì y cũng không còn mặt mũi nào mà gặp lãnh đạo nói rõ được.
Thật là con mẹ nó “Cầm” trứng chơi.
Chính ủy Đới Hùng không liếc nhìn y một cái, tỏ vẻ trí thức. Kỳ thực, nổi danh phong cách quân nhân đặc biệt. Ngay cả lời thô tục cũng phun ra, xem ra, thực sự khiến cho cấp trên tức giận sâu sắc.
- Yên tâm, ngày mai sau khi trở về tôi sẽ hỏi. Núi Ngũ Long với chuyện di chuyển đội phòng ngự là chuyện lớn, địa phương chắc chắn sẽ ủng hộ quân đội xây dựng, điều này tuyệt đối không thể thay đổi được.
Quốc phòng, không có quốc phòng xã hội không thể ổn định đoàn kết được. Còn muốn làm kinh tế cái rắm gì? Hơn nữa, việc này lúc trước trong buổi bàn bạc hội nghị thường vụ thành ủy đã thông qua rồi.
Hội nghị thường vụ thành ủy quyết định rất nghiêm túc, tuyệt đối không tùy tiện làm bừa.
Diệp Phàm biểu lộ thái độ rất kiên quyết, đương nhiên, cũng không phải Diệp Phàm đặc biệt vĩ đại, mà mấu chốt chính là ở thái độ. Nếu như Y Cao Vân liên kết với Thái Phi làm chuyện đại sự, như vậy phải kiên quyết áp chế mới được. Bằng không, y lấy cái gì để thể hiện “Uy thế to lớn của bí thư”.
- Bí thư Diệp, không phải Quy Hưng Thiên tôi tức giận. Chúng tôi luôn phải chịu đựng, chính là đang đợi anh trở về. Nếu không chờ anh về, Quy Hưng Thiên tôi đã sớm mở đường tiến vào chiếm giữ núi Ngũ Long rồi. Xem Y Cao Vân có dám không cho chúng ta mở đường hay không. Mẹ kiếp, cái đồ gì vậy! Nóng thật đấy, bố cho y phát súng.
Quy Hưng Thiên cũng chửi má nó.
- Tư lệnh Quy, việc này anh cũng đừng vội, tôi nghĩ nhất định sẽ có cách giải quyết.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Thời gian ba ngày.
Quy tư lệnh lạnh lùng hừ nói:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức!
Diệp Phàm gật gật đầu.
Sau khi đi ra khỏi phòng riêng tư lệnh Quy đưa Diệp Phàm đến cửa chính.
Mà Y Định Giang lại xuất hiện từ một bên, trong tay cầm hộp giấy, nói:
- Bí thư Diệp, vừa rồi anh nói nấm mũ gấu kia ăn ngon, lần trước bọn họ để lại một ít cho tôi.
Diệp Phàm giả vờ từ chối một chút cuối cùng cũng nhận, điều này hóa ra vẫn muốn tìm hiểu thứ này, đương nhiên muốn rồi.
Vừa quay về khách sạn Tây Quế, Diệp Phàm mở nấm mũ gấu ra kiểm tra.
Phát hiện, nếu dùng nội lực như thế này trong nấm sẽ có chút phản ứng. Lời nói về nấm kia hoàn toàn có thể dùng để điều chế Cửu Long Hoàn.
Bởi vì, Cửu Long hoàn là phải dùng nội lực ép, lắng đọng mới được. Quan trọng là không chịu được nội lực, hoặc là không thể dung hòa nội lực bên trong, như vậy không có cách nào làm được.
Đương nhiên, điều này, cũng chỉ là điều kiện cơ bản đạt được trong một buổi tối, Diệp Phàm muốn nghiêm túc làm ra một viên Cửu Long hoàn. Tự nuốt, phát hiện đan điền không cử động được, có chút nóng lên.
Ngay sau đó, Diệp Phàm cảm thấy công lực tăng lên một chút.
Diệp Phàm có thể khẳng định, nấm mũ gấu này có thể dùng để điều chế ra Cửu Long hoàn. Chỉ có điều, chất lượng loại nấm này không tốt bằng Thái tuế ngàn năm.
Cho nên, điều chế một viên Cửu Long hoàn đoán chừng cần một số lượng lớn nấm mũ gấu này. Diệp Phàm cũng không có cách nào cả, chỉ có thể tăng thêm số lượng thôi. Bởi vì, dù sao Thái tuế ngàn năm cũng quá khó tìm.
Tuy nhiên, theo như Y Định Giang nói. Trong tay đồng chí của quân khu tỉnh cũng có loại nấm Mũ gấu này.
Muốn mua thì phải đến Việt Nam một chuyến. Hơn nữa, dù cho có đi Việt Nam cũng chưa chắc tìm thấy. Tốt nhất đi hỏi Nguyễn Tiến Tiêu một chút.
Nhưng Nguyễn Tiến Tiêu bây giờ vẫn còn trong tay cảnh sát vũ trang tỉnh Tây Lâm, là trùm buôn bán thuốc phiện quan trọng. Muốn gặp y, đoán chừng không có thủ đoạn thì không có khả năng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đã có biện pháp. Lấy từ trong cặp ra giấy chứng nhận Phó giám sát trưởng cục giám sát cảnh vụ bộ công an ra, xem ra, nó có tác dụng.
Bởi vì, công an biên phòng thuộc quyền quản lý của quân đội bộ công an biên phòng.
Mà tên đầu sỏ thì đang ở bên quân ủy kia. Tuy nhiên, có giấy chứng nhận này, ít nhất khuôn mặt gầy vẫn còn có.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm đã đến trung đoàn cảnh sát vũ trang tỉnh Tây Lâm.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Phàm tới nơi này, bị cánh cửa chính chắn không cho vào.
- Đồng chí, xin mời đưa giấy chứng nhận ra?
Một thiếu úy của cảnh sát vũ trang rất lễ phép chào hỏi, nói:
- Đồng chí thiếu úy, ha ha, tôi muốn gặp tư lệnh Dương Mộc Lâm một chút.
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh, vừa nói vừa đẩy tờ giấy chứng nhận ra.
Thiếu úy kia sửng sốt, không thể ngờ được người thanh niên này lại có giọng điệu to như vậy. Chỉ nói muốn gặp lãnh đạo lớn nhất chỗ anh ta.
Tình huống này thông thường mà nói đối phương có chút lai lịch. Không thể có khả năng có người dám đến trung đoàn cảnh sát vũ trang giả mạo được.
Cho nên, đồng chí thiếu úy lập tức thận trọng đứng dậy. Lại chào theo nghi thức quân đội, duỗi hai tay nhận giấy chứng nhận.
Sau khi xem xong mời Diệp Phàm chờ, lát sau có hai người đi ra. Một thiếu úy nghiêm túc nhìn Diệp Phàm , nói:
- Báo cáo thủ trưởng, tư lệnh Dương đang mở cuộc họp sớm, ông ấy bảo tôi mời thủ trưởng vào.
Diệp Phàm gật đầu, đi theo thượng úy lên lầu.
Lát sau có người pha trà.
Mười phút sau có một người trung niên bước nhanh vào phòng, nhìn nhìn trong phòng hỏi:
- Phó giám sát trưởng Diệp đâu?
Tư lệnh Dương hơi sửng sốt rồi sau đó lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, nắm chặt tay Diệp Phàm dẫn vào văn phòng.
- Phó giám sát trưởng Diệp đến, khẳng định là có việc, mời anh cứ nói.
Tư lệnh Dương tương đối khách khí. Tuy nói tư lệnh Dương là thiếu tướng bên cảnh sát có vũ trang, nhưng trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh Tây Lâm là một đơn vị cấp Phó quân đoàn, so với đơn vị cấp Sư đoàn ở một số tỉnh thì cấp bậc phải cao hơn phân nửa. Bởi vì, vùng biên tỉnh Tây Lâm có rất nhiều bến cảng, lại tiếp giáp với nhiều quốc gia giáp giới, quốc gia cũng coi trọng vô cùng.
Nhưng, một Phó giám sát trưởng bộ Công an kia có quyền lực tuyệt đối không nhỏ hơn so với một tư lệnh trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh Tây Lâm.
Hơn nữa, làm sĩ quan đôn đốc cảnh vụ là chức vụ quản lý sĩ quan cảnh sát. Cấp bậc lại cao hơn rất nhiều, ngay cả cảnh sát cũng đều sợ bọn họ. Tư lệnh Dương hiểu rõ từng ngõ ngách của ngành công an nằm trong khối chính phủ. Huống chi, cảnh sát có vũ trang và ngành công an trước nay vẫn liên hệ rất chặt chẽ.
- Chúng tôi quan tâm đến người này bởi vì vụ án này có liên quan đến hắn. Cho nên, lần này tôi bí mật xuống dưới là muốn điều tra một chút. Nghe nói bọn họ hiện đang ở trong tay các anh, liệu có thể cho tôi hỏi vài thứ được không?
Diệp Phàm cũng rất khách khí, đưa ra tài liệu có liên quan đến Nguyễn Tiến Tiêu.
- Tài liệu thì tôi không cần xem đâu, nếu các anh cần hiệp trợ, chúng tôi có thể đem Nguyễn Tiến Tiêu giao ra. Anh chờ một lát, tôi lập tức gọi người đưa lại đây.
Viên tư lệnh rất rõ ràng, lập tức nói thẳng.
- Xin cảm ơn các anh, một khi điều tra xong, chúng tôi lập tức cho dẫn người về.
Diệp Phàm sở dĩ nói vậy là vì đối tượng vốn là do người ta bắt nên phải đem công lao trả lại cho họ. Bằng không lại xảy ra chuyện hiềm nghi “tranh công hái đào của khỉ”.
- Các anh cứ việc thẩm vấn, tên này nghe nói rất ngoan cố. Ngay cả chúng tôi hiện tại cũng chưa thẩm tra ra gì cả.
Nói thật, cái gì mà ghế hùm cây ớt bọt nước lang tiên mọi hình thức tra tấn đều dùng qua. Đám thủ hạ của tôi thậm chí còn hoài nghi, người này có phải làm bằng sắt hay không.
Nếu bên các anh có thể thẩm tra ra, tôi hy vọng có thể liên hệ trao đổi tin tức. Dù sao, chúng tôi cũng còn muốn bắt được “con cá” lớn hơn nữa. Đây cũng đều là vì an ninh quốc gia mà?
Tư lệnh Dương dặn dò.
Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu ngay. Cảm thấy đám người này có vẻ như đã hết cách rồi, cho nên mới gửi gắm hy vọng cho chuyên gia thẩm vấn bên bộ Công an. Bằng không, Tư lệnh Dương phỏng chừng sẽ không giao người ra nhanh chóng như vậy.
- Được, khi có tin tức bên tôi sẽ lập tức thông báo cho anh.
Diệp Phàm thầm nghĩ “bố có 'Phân cân thác cốt thủ’, tại sao phải sợ hắn ta không nhận tội”.
Không lâu sau, Diệp Phàm và tư lệnh Dương làm nốt thủ tục bàn giao. Nguyễn Tiến Tiêu nhìn qua cũng không phải đặc biệt cao lớn, vóc dáng phỏng chừng tầm một thước bẩy gì đó.
Tuy nhiên, rất khỏe mạnh, cơ ngực cuồn cuộn săn chắc nổi lên. Toàn thân xăm trở đầy hình thù quái dị, nhìn qua đã đoán được mười phần là thổ phỉ. Người này, thể hình chỉ hơi ít bị thịt hơn Schwarzenegger đôi chút.
Phỏng chừng là sợ người này lợi hại sẽ chạy mất, cho nên, Nguyễn Tiến Tiêu chẳng những phải mang xiềng chân còng tay, không ngờ là tại phần eo còn quấn quít lấy một xích sắt nhỏ, thêm vào đó là hai thượng úy cảnh sát có vũ trang giữ chặt ngang hông.
Vương Triều một phen túm lấy Nguyễn Tiến Tiêu. “Vuốt ve" trên người y mấy cái rồi bảo một viên cảnh sát có vũ trang:
- Đem xiềng chân còng tay toàn bộ đám đồ chơi đó mở ra hết hộ tôi.
- Việc này. Người này có thể nói rất lợi hại. Không cẩn thận là sẽ lủi nhanh hơn cá chạch. Hơn nữa, thân thủ rất cao. Một cước đi xuống, có thể đạp vỡ một khối đá dày đến bẩy tám mét như chơi.
Cho nên, đồng chí sĩ quan, tôi khuyên anh không cần làm như thế. Bằng không thì không lường hết hậu quả đâu. Phải biết rằng, để bắt lấy hắn, vài năm qua chúng tôi đã hy sinh liền năm vị đồng chí.
Một thiếu tá sau khi sửng sốt thì lập tức giải thích một chút. Anh ta lo lắng Vương Triều và Diệp Phàm không hiểu được sự lợi hại của Nguyễn Tiến Tiêu.
Cả tư lệnh Dương cũng hơi nhíu mày, tuy nhiên, lại không nói gì cả. Phỏng chừng, cũng hiểu được Vương Triều có chút bản lĩnh cao cường. Tư lệnh Dương cũng không nghĩ trọng phạm như vậy mà Diệp Phàm lại để tuột mất ngay trong tay.
- Cứ mở đi, hắn sẽ không chạy đâu.
Diệp Phàm cổ quái cười cười, mở miệng bảo.
- Việc này, tư lệnh. Ngài xem...
Viên thiếu tá cầm chìa khoá không dám tự tiện nên liếc nhìn tư lệnh Dương một cái.
- Hiện tại người đã chuyển giao cho họ, lãnh đạo bên đó nói thế nào thì anh cứ làm thế ấy.
Tư lệnh Dương tuy nói những lời này nhưng vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng.
Tuy nhiên, nếu Diệp Phàm đã cố ý như thế, tư lệnh Dương cũng không tiện ngăn trở. Tư lệnh Dương nói những lời này cũng là có ý nhắc nhở Diệp Phàm. Ý tứ là nếu để phạm nhân chạy thoát thì anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Bởi vì, người vốn đã giao cho nhà anh rồi.
Viên thiếu tá kia chần chừ một lúc rồi rốt cuộc cũng chịu mở toàn bộ xiềng xích.
Nguyễn Tiến Tiêu vừa thấy thế thì đột nhiên một quyền hoa lên đánh về phía Vương Triều, mà một chân khác lại đá về phía một trung uý cảnh sát có vũ trang cầm súng. Phỏng chừng muốn cướp súng bắt cóc con tin trốn chạy.
Tuy nhiên, bốp bốp...
Vài tiếng giòn tan vang lên, sau đó mấy viên cảnh sát có vũ trang kinh ngạc phát hiện. Nguyễn Tiến Tiêu đã bị sĩ quan tên Vương Triều đá cho thảm hại như con lợn chết ngồi phịch xuống dưới đất.
- Dám đùa với bố mày, chú mày còn non và xanh lắm.
Vương Triều một cước dẫm thẳng lên đầu Nguyễn Tiến Tiêu. Sau đó nhân thể tương thêm cho hắn mấy đòn lên người.
Diệp Phàm đi tới, giơ tay lại “vuốt ve” vài cái trên người Nguyễn Tiến Tiêu sao đó cười nói:
- Tư lệnh Dương, chúng tôi đi đây.
Đương nhiên, Diệp Phàm đây là âm thầm dùng đến Lôi sát chỉ, Nguyễn Tiến Tiêu đã nhuyễn như con mực thối không còn dám động cựa gì nữa?
Tự nhiên, Nguyễn Tiến Tiêu bị Vương Triều quắp đi như diều hâu tha gà con. Nơi đây liền còn lại một đám cảnh sát có vũ trang đứng trợn mắt há hốc mồm ra đấy.
- Người kia quá ư lợi hại, tôi thấy hình như hắn chỉ mấy cước đi xuống là Nguyễn Tiến Tiêu đã lập tức nín ngay. Trước kia khi chúng ta bắt được hắn cũng phải bị thương mất mấy anh em.
Viên thiếu tá vẻ mặt khiếp sợ thốt lên.
- Không có đủ bản lĩnh, không dám thượng Lương Sơn. Hắn dám kêu chúng ta mở khóa, khẳng định có thể chế phục tên kia. Tuy nhiên, người này bản lĩnh quả rất cao, nhất định là một cao thủ.
Viên trung tá kia thở dài nói.
- Đó là lẽ đương nhiên, cao thủ bí mật của bộ Công an không có mấy người. Nguyễn Tiến Tiêu, lần này nhất định sẽ lãnh đủ.
Viên thiếu tá kia cười nói. Vẻ mặt vô cùng khâm phục.
- Anh ta là Cục trưởng Công an thành phố Đông Cống, tên là Vương Triều, là từ bộ Công an xuống đây tạm giữ chức vụ. Các cậu sau này đến Đông Cống thì đối với hắn phải khách khí chút. Bằng không, lúc bị đánh lại đến chỗ tôi kêu khóc thì cũng chẳng ích gì.
Tư lệnh Dương tức giận hừ một tiếng, xoay người đi thẳng.
- Chúng tôi nào dám chứ. Viên thiếu tá kia nhún vai.
- Nguyễn Tiến Tiêu, đừng có giả chết với tao, tao biết mày hiểu tiếng phổ thông. Nói đi, Hùng mạo cô(Nấm mũ chó) là mày kiếm ở đâu ra?
Diệp Phàm ngồi trên sô pha, ngậm một điếu xì gà to vểnh chân lên hỏi.
Nguyễn Tiến Tiêu bị Vương Triều ném lên sàn nhà, Vương Triều khoanh hai tay như vệ sĩ vẻ mặt đằng đằng sát khí đứng đó.
- Hùng Mạo cô, các người hỏi thứ kia làm gì?
Nguyễn Tiến Tiêu quả nhiên đã mở miệng, bởi vì, hắn cảm thấy có chút nghi hoặc khó hiểu.
Trước kia bị đám cảnh sát có vũ trang gây sức ép đến chết khiếp đều là vì muốn tra hỏi gốc gác bản thân, chỗ nào có ma tuý, cụ thể giấu ở đâu hay tình hình cụ thể của kẻ đứng sau hắn Hoa hồng đỏ, vân vân và vân vân.
- Chú mày chỉ cần trả lời là được, đừng có dại mà hỏi vì sao?
Vương Triều cũng không phải là có ý tốt đẹp gì, trước kia lúc ở Đỗ gia đã lăn lộn trong đám xã hội đen không ít. Nhoáng cái đã tung một cước không khách khí tẹo nào đạp xuống người Nguyễn Tiến Tiêu.
- Nói đi, chú mày sẽ bớt phần đau khổ. Bằng không, chúng tao có hàng ngàn cách chỉnh cho mày đến chết đi sống lại. Thân thủ của bọn tao mày cũng biết rồi đấy, thế nào là “chỉnh” người ta, chúng tao thạo hơn các đồng chí cảnh sát kia nhiều lắm.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
Nguyễn Tiến Tiêu bị đá đau đến xuýt xoa, nói:
- Loại nấm này sinh trưởng trên đống phân gấu, hơn nữa, phải là phân của loại gấu chó toàn thân lông mao, đen đến bóng nhẫy mới được.
Chỗ bọn tôi gọi nó là 'Gấu chó'. Loại gấu này rất khó tìm, rất quý. Nếu dùng tiêu chuẩn quốc gia của các anh mà nói thì chính là động vật bảo vệ cấp một.
Đương nhiên, ở chỗ bọn tôi thì tiện hơn nhiều. Tuy nhiên, loại gấu này nghe nói chỉ có ở địa bàn “Đao Bá” mới có. Mà Hùng mạo cô cũng là do nơi đó làm ra.
Nghe thủ hạ của “Đao Bá” nói, Hùng mạo cô này là chuyên cung cấp cho Đao Bá. Mà Đao Bá sẽ đem đi tặng người, đa phần đều là đám đầu lĩnh có quan hệ với bọn chúng.
Mà bí mật này chỉ có đại ca của bọn tôi là Hoa hồng đỏ biết được. Nếu các anh cần loại nấm này thì phải tìm được ông chủ bọn tôi là Hoa hồng đỏ.
Hoặc là, nếu các anh đồng ý đem thả tôi ra, tôi cũng có thể…theo như người xuôi các anh hay nói chính là lập công chuộc tội, dẫn các anh đến địa bàn của Đao Bá tìm được loại Hùng mạo cô này.
Bằng không, không có bọn tôi dẫn đường, các anh có tìm đến cả năm giời cũng không thấy. Huống chi, Đao Bá cũng không phải là kẻ dễ dây vào.
Ngay cả ông chủ bọn tôi là Hoa hồng đỏ gặp hắn cũng phải khép nép vài phần. Người này giỏi sử cây đại đao, cây đại đao có sống lưng dày bản đó trước nay không rời khỏi người nửa bước.
Ngay cả khi tắm rửa chơi gái cũng đều mang theo trên người. Một đao có thể bổ đôi tảng đó dày cả thước.
Nguyễn Tiến Tiêu tự động nói ra, tuy nhiên, Diệp Phàm và Vương Triều cùng thoáng nhìn nhau. Hiểu được người này muốn dẫn mình đến chỗ Hoa hồng đỏ, khẳng định là có mục đích.
- Sao tao biết được mày có nói thật hay không, nếu có lật lọng há chẳng phải là kêu chúng tao đến chỗ Đao Bá chịu chết hay sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi vẫn còn ở trong tay các anh, làm sao dám lừa lọc chứ. Các anh không trở lại thì tôi hẳn cũng phải chết có phải không nào?
Nguyễn Tiến Tiêu điềm tĩnh đến kỳ lạ, một chút cũng không tỏ ra hoảng hốt.
- Nói về người tên Đao Bá xem nào? Phải kể lại tỉ mỉ chi tiết, bao gồm hắn có bao nhiêu thủ hạ, làm nghề gì, sở trường cái gì từ từ đều phải kể lại tỉ mỉ. Bằng không, chúng tao chỉ cần bất cứ một người nào không quay về thì cũng sẽ đem mày ra chôn cùng người đó.
Diệp Phàm hỏi tiếp, mắt vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Tiến Tiêu.
- Đao Bá có địa bàn ở Đường đô sơn thuộc tỉnh Tháp Dát gần biên giới Việt Nam, ở đó toàn là rừng rậm và núi cao, địa hình vô cùng phức tạp.
Nếu không có bản đồ thì ngay cả đám người dưới trướng Đao Bá cũng có khi lạc đường. Thủ hạ hơn trăm, đều theo nghiệp buôn lậu kiếm cơm.
Tỷ như buôn lậu thuốc phiện, hàng hoá khan hiếm từ chỗ này sang chỗ kia để kiếm những món lợi kếch xù.
Tuy nhiên, chủ yếu vẫn là nhập hàng trắng từ Tam Giác Vàng về là chính. Bọn chúng muốn mở một con đường á phiện từ Tam Giác Vàng qua Lào đến Trung Quốc.
Đao Bá dưới trướng có tứ đại hổ tướng, lần lượt là Trữ Cổ, Phong Thuận, Tháp Đương, Huyết Liên. Bốn người này đều là hạng người tàn nhẫn, trong tay đều có món nợ hơn mười mấy mạng người.
Đường đô sơn là hang ổ của Đao Bá, người thường không thể nào vào được, rất thần bí. Theo truyền thuyết thì Hùng mạo cô sinh trưởng ở một chỗ nào đó ở Đường đô sơn.
Hàng năm sinh trưởng với số lượng không nhiều lắm. Đao Bá thường dùng để chiêu đãi bạn tốt, hoặc là đám đầu nậu hàng trắng ngoại quốc hay lui tới.
Nguyễn Tiến Tiêu kể lại rành rọt đầu đuôi gốc ngọn, tuy nhiên, với những gì hắn nói Diệp Phàm và Vương Triều chỉ có thể là bán tín bán nghi.
- Trữ Cổ, Phong Thuận, Tháp Đương, Huyết Liên, bốn người đó so với mày thì thắng bại như thế nào?
Diệp Phàm lại hỏi.!.