Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2013: Không nói lý lẽ thì đánh
Nguồn: Sưu Tầm
- Bọn ta đã lựa chọn nơi này, còn chưa bắt đầu đào, ngươi đã đào mất một đôi Âm dương song mạch, có phải là quá mức ngang ngược rồi hay không?
Một gã Tiên đế trung kỳ sau khi được ánh mắt của một trong hai Bán thánh thì liền chặn đường Diệp Mặc rời đi, giọng điệu bất thiện nói.
Diệp Mặc căn bản là không để ý tới lời Tiên đế trung kỳ trước mắt này nói, đưa tay thu lại Tiểu Băng Sâm, nói với Vô Ảnh,
- Chuẩn bị đánh nhau.
- Ha ha ... Nhiếp Minh Húc ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tiên đế trung kỳ lớn lối như thế, nếu như không phải là ánh mắt ta không tệ, ta còn tưởng rằng là một Thánh đế đang nói chuyện với ta chứ. Lâu huynh, không biết huynh có gặp qua chưa.
Người đang nói cũng không phải là Tiên đế trung kỳ chặn đường Diệp Mặc, mà là một gã Bán Thánh ở cách đó không xa.
Vượt quá ngoài dự liệu của gã Bán Thánh nói chuyện trước này, một gã Bán Thánh họ Lâu khác lại mỉm cười nói:
- Ta cũng thực sự gặp rồi.
Nhiếp Minh Húc hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cho rằng đối phương là vì cạnh tranh Thần linh mạch hạ phẩm mà cố ý đối nghịch với gã, trong lòng khó chịu đồng thời nói với Tiên đế trung kỳ chặn đường Diệp Mặc kia:
- Giết cho ta.
Ở cái thế giới này thực lực làm chuẩn, thực lực kém một chút cũng không có vấn đề gì, phải biết tôn kính kẻ có thực lực lớn mạnh, nếu như không biết tôn kính, thì người khác giết ngươi là không cần thương lượng rồi. Trong mắt gã, thực lực của Diệp Mặc không đủ không nói, chẳng những không biết tôn kính tiền bối, còn lớn lối như thế, đó là đáng chết từ lâu rồi.
Tiên đế trung kỳ ngăn Diệp Mặc lại kia đã đợi Bán Thánh lên tiếng từ lâu, bây giờ Bán Thánh này đã lên tiếng, gã càng không chút do dự phóng ra pháp bảo của mình.
Nhưng pháp bảo của gã vừa mới phóng ra, liền cảm giác được một luồng lĩnh vực trói buộc mạnh mẽ, sau một khắc pháp bảo của gã đã trở nên chậm chạp, ngay cả tia sáng do pháp bảo tỏa ra cũng biến thành ảm đạm.
Tử Đao của Diệp Mặc đã bổ ra, thần thông Liệt Ngân. Bất luận người nào muốn giết hắn, hắn đều sẽ không khách khí.
Một thung lũng nho nhỏ căn bản là không cách nào hoàn toàn che lấp ánh sáng màu tím xé không của Tử Đao, luồng sáng tím này đánh xuống, so với thời điểm lúc trước Diệp Mặc thi triển thần thông Liệt Ngân thì khí thế càng hùng mạnh hơn.
Vệt màu tím dài lóa mắt xẹt qua toàn bộ thung lũng, nối nhau chặn trước mặt hai gã Bán Thánh và hơn mười Tiên đế mà không thèm để ý chút nào, hoặc là nói chẳng hề có ý tránh ra chút nào.
Thần thông Liệt Ngân xé rách hư không đánh xuống, mấy Tiên đế bị bao phủ ở bên trong nhao nhao phóng ra pháp bảo của mình để ngăn trở. Cảm nhận được sát thế của thần thông Liệt Ngân của Diệp Mặc, ngay cả tên Bán Thánh vừa rồi khinh thường Diệp Mặc kia cũng sắc mặt biến đổi.
Phập ...
Một vệt màu máu tóe ra, Tiên đế trung kỳ muốn ngăn cản Diệp Mặc này, thậm chí ngay cả một thần thông hoàn chỉnh cũng chưa phóng ra được, đã bị lĩnh vực của Diệp Mặc trói buộc, sau đó bị Diệp Mặc một chiêu giết chết.
Sắc tím đỏ tán đi, Tử Đao của Diệp Mặc vẫn còn đang lơ lửng phía trên, mà mặt đất này đã là hoàn toàn yên tĩnh.
Diệp Mặc quét một cái qua những người còn lại, không nhanh không chậm nói:
- Nếu không có ai cướp đồ của ta, vậy ta đi đây.
Nhiếp Minh Húc sắc mặt lập tức thay đổi, cho dù là gã cũng không cách nào một chiêu giết ngay một Tiên đế trung kỳ chưa kịp phát động thần thông. Bởi vậy có thể thấy được tu vi của Tiên đế trung kỳ trước mắt, không hề thua kém gì gã.
Càng làm cho gã khó chịu là, đối phương chỉ là một Tiên đế trung kỳ tần thường, thần thông đánh ra không hề kiêng dè, cầu vồng kia gần như bao phủ hết mọi người vào, đây quả thực là khiêu khích trắng trợn.
- Người này quá mức hung hăng càn quấy, ý Lâu huynh như thế nào?
Nếu như không phải là ở đây trừ gã ra, còn có một gã Bán Thánh khác, Nhiếp Minh Húc đã sớm động thủ.
Vượt quá dự liệu của gã là, gã Bán Thánh họ Lâu kia lại mỉm cười nói:
- Nhiếp huynh, tuy là người của chúng tôi đến trước, nhưng bây giờ ta lại đổi ý, dòng Thần linh mạch hạ phẩm này ta muốn lấy một nửa, hơn nữa gốc thần linh thảo trước đó cũng tặng cho huynh.
Bán Thánh họ Lâu này nói xong, nâng tay lên, dòng Thần linh mạch hạ phẩm bị phát hiện trước nhất này đã bị kéo đi, đồng thời pháp bảo của gã đã bổ ra. Một cái thần linh mạch hoàn chỉnh từ trung gian bị tách ra hai phần bằng nhau không thiên lệch, Bán Thánh họ Lâu này sau khi tách Thần linh mạch ra, lại chém xuống một đoạn trong đó, sau đó nói với năm người sau lưng:
- Các ngươi năm người chia đều phần còn lại.
Năm người này sau khi nghe thấy vậy, không chút do dự mỗi người một đoạn, đảo mắt một nửa đoạn thần linh mạch đã bị phân chia hết sạch.
Nghe thấy Bán Thánh họ Lâu nói, gã còn có việc cần làm, Nhiếp Minh Húc biến sắc. Nhưng gã cũng không tiếp tục nói nhiều nữa, chỉ đem một nửa thần linh mạch còn lại chia làm sáu phần, chính gã lấy đi một phần hơi lớn hơn một chút, rồi đem năm phần còn lại phân cho năm người còn lại. Người của gã vốn nhiều hơn so với người bên phía Bán Thánh họ Lâu kia, nhưng vì Diệp Mặc đã giết một gã Tiên đế trung kỳ, dẫn tới số người hai bên bằng nhau.
Diệp Mặc cũng không nói gì, hắn biết vấn đề này chưa có chấm dứt, hắn đã chuẩn bị ác chiến một trận xong đã rồi nói sau. Nhưng từ thái độ của Bán Thánh họ Lâu kia hắn cảm giác được, người họ Lâu này hình như cũng không có ý đánh nhau với hắn.
Nhiếp Minh Húc và gã Bán Thánh họ Lâu vội vã chia xong một dòng thần linh mạch, lúc này mới phát hiện tại nơi Diệp Mặc đào Thần linh mạch đi xuất hiện một trận pháp ẩn linh tự nhiên đã bị phá hư.
- Thì ra là như vậy.
Nhiếp Minh Húc cuối cùng đã hiểu vì sao Diệp Mặc muốn lập tức đào hai dòng thần linh mạch kia lên, một khi chờ bọn gã lấy đi dòng Thần linh mạch thứ nhất trước, Âm dương song mạch phía sau kia chẳng khác nào trực tiếp lộ ra.
Cho dù là Bán Thánh họ Lâu sắc mặt cũng có chút khó coi, gã cũng hiểu ý của Diệp Mặc. Diệp Mặc tuy đào Thần linh mạch mà bọn gã chưa phát hiện ra, nhưng lại tương đương với cướp đi đồ đạc của bọn gã.
- Chỉ cần chúng ta đào đi dòng thần linh mạch thứ nhất, Âm dương song mạch phía sau sẽ trực tiếp lộ ra, ngươi cướp ngay trước mặt bọn ta đào đi Âm dương song mạch, không phải là cướp đoạt vậy thì là cái gì? truyện được lấy từ website tung hoanh
Nhiếp Minh Húc trực tiếp phóng ra pháp bảo, chặn ở trước mặt của Diệp Mặc, năm người còn lại cùng phe gã cũng tách ra ngăn cản Diệp Mặc.
Ngay cả Bán Thánh họ Lâu kia cũng không hề rời đi, thậm chí mơ hồ phong bế đường đi của Diệp Mặc, hiển nhiên cũng rất là bất mãn với những hành vi của Diệp Mặc.
- Lúc ta đào đi hai Thần linh mạch, hai dòng Thần linh mạch này các ngươi biết hay là không biết?
Diệp Mặc cũng không sợ, nếu Nhiếp Minh Húc đã muốn nói lý lẽ, thì hắn nói là được.
Lời Diệp Mặc vừa hỏi ra, Nhiếp Minh Húc liền biết ý đồ của Diệp Mặc, tuy gã xác thực là không biết, nhưng gã không muốn hiểu theo ý của Diệp Mặc. Chỉ cần gã nói không biết, lập tức sẽ bị Diệp Mặc bắt được trọng tâm vấn đề hỏi ngược lại. Nếu đã là thứ gã không biết, dựa vào đâu mà nói là của gã, nơi này dù sao cũng là Mộ Hoa Thần Sơn. Bất kỳ ai cũng có quyền lợi ở bất kỳ nơi nào tìm bảo vật.
- Hừ, ta hiển nhiên là biết nơi đó có hai Thần linh mạch hạ phẩm
Nhiếp Minh Húc hừ lạnh một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Khiến cho gã không có nghĩ tới là, tiếng nói của gã vừa mới rơi xuống, Diệp Mặc đã một quyền đánh tới. Vốn hắn cho rằng Nhiếp Minh Húc muốn nói đạo lý, hắn còn định giải thích vài câu, nếu thằng này đã không biết xấu hổ không nói lý lẽ, thì còn nói gì nữa? Trực tiếp động thủ là được rồi.
Liệt Không phóng ra, đồng thời Ngũ Lôi Thương Sát đã ầm ầm lao ra. Lĩnh vực tiên đế đồng thời nghiền ép tới, Diệp Mặc quyết định giết Nhiếp Minh Húc trước, cho nên trong nháy mắt khi lĩnh vực đánh ra, thần thông Thần Thức Dung Thuật, thần thông Liệt Ngân đã bổ ra.
Thần thông Thần Thức Dung Thuật đối với thần thức yêu cầu rất lớn, nếu như không phải là đối phương nhiều người, Diệp Mặc cũng không muốn dùng cái thần thông Thần Thức Dung Thuật này đánh lén. Lúc trước hắn đã từng dùng một chiêu này đối phó Táp Không Đại Đế, thiếu chút nữa giết chết Táp Không. Ngay lúc đó tu vi của Táp Không Đại Đế đâu kém với Bán Thánh trước mắt này, theo Diệp Mặc, nếu như Tiên Nguyên của Táp Không hoàn toàn chuyển hóa thành Thần nguyên, thì Nhiếp Minh Húc trước mắt này căn bản không phải là đối thủ của Táp Không.
Hư không quyền thế lập tức chuyển biến làm sát thế cuốn tới, trong cái loại sát thế đáng sợ này Nhiếp Minh Húc sắc mặt lập tức đại biến, gã nhìn thấy Diệp Mặc một chiêu đã giết một gã Tiên đế trung kỳ, liền biết Diệp Mặc không tầm thường, nhưng chờ lúc động thủ với Diệp Mặc, gã mới biết được cái không tầm thường này có nghĩa là gì. Đối mặt với loại sát thế quyền pháp không gian đáng sợ này, gã quả thực giống như một chiếc thuyền gỗ nhỏ trong sóng dữ.
Gã căn bản là không kịp ngẫm nghĩ nữa, pháp bảo Thần Diễm Sa ba màu đã phóng ra, Thần Diễm Sa ba màu trong nháy mắt liền hình thành ba dòng sa hà đen đỏ trắng đầy trời. Lúc ba dòng sa hà ba màu này vừa mới phóng ra vẫn phân biệt được rõ ràng, đợi đến lúc ba dòng này hoàn toàn quấy vào nhau rồi, lập tức hình thành một vòng xoáy cát đá đen đỏ trắng, ngọn lửa chính giữa khi vòng xoáy này hợp lại mang theo lngọn lửa hút hồn phách người ta, chớp động không thôi.
Uỳnh
Tiếng nổ vang cuốn lên đầy trời, Liệt Không quyền thế của Diệp Mặc đánh vào trong vòng xoáy do ba dòng sa hà này hình thành nên, không ngờ lại bị cuốn luôn vào, thời gian mấy hơi thở đã biến mất không còn dấu vết.
Diệp Mặc thầm kinh hoảng, hắn vẫn là lần đầu tiên trông thấy loại pháp bảo đáng sợ này, vậy mà có bản lãnh nuốt chửng sát thế của Liệt Không quyền của mình.
Thời điểm khi Nhiếp Minh Húc và Diệp Mặc đối chiến, những người còn lại cũng không đến vây công, có lẽ là bận tâm đến mặt mũi của Nhiếp Minh Húc, cũng có thể là vì nguyên nhân khác.
Chỉ có Diệp Mặc biết rõ, đây là bởi vì sát cơ hung bạo của lĩnh vực của hắn quá mức mạnh mẽ ác liệt, những người còn lại đoán chừng cũng không phải là quan hệ với Nhiếp Minh Húc tốt lắm, hiện tại cũng đang giữ lại thực lực của mình mà thôi. Không người nào muốn giống như Tiên đế trung kỳ trước đó, bị lĩnh vực của Diệp Mặc trói chặt, sau đó bị Diệp Mặc một chiêu giết chết.
Diệp Mặc kinh hãi, Nhiếp Minh Húc càng thêm kinh hoàng, Thần Diễm Sa ba màu của gã một khi phóng ra, sau khi nuốt chửng thần thông của đối phương xong, bình thường đều trước tiên sẽ kích phát ngọn lửa trong Thần Sa. Lúc này gã chỉ cần toàn lực kích phát ngọn lửa, vây khốn đối phương, sau đó muốn đánh muốn giết là do gã định đoạt .
Nhưng hôm nay gã lại phát hiện Thần Diễm Sa ba màu của gã sau khi nuốt chửng Hư không quyền thế của Diệp Mặc xong, lại không có đúng lúc dấy lên Thần Diễm ở bên trong. Một khi Thần Diễm này không cháy lên, thì nói lên là cần thần nguyên của chính gã đi nhen nhóm lên, cái này với gã mà nói là việc cực kỳ hao tổn nguyên khí. Mấy tên tùy tùng xung quanh đến bây giờ đều không chủ động oanh kích Diệp Mặc, cũng làm cho gã rất là khó chịu.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, gã cũng không lo được nhiều như vậy. Đang lúc gã muốn dùng thần nguyên của mình tiếp tục kích phát Thần Diễm Sa ba màu, liền cảm giác được trong thức hải của chính mình đột ngột bổ xuống một vết đao màu tím dài mấy vạn trượng. Cái vết đao màu tím này giống như từ phía chân trời bất ngờ xuất hiện, muốn chém thức hải của gã làm hai nửa.
Cái vết đao này gã quá quen thuộc, không lâu trước đó gã tận mắt nhìn thấy vết đao này của Diệp Mặc chém giết một gã Tiên đế trung kỳ. Mà bây giờ cái vết đao này lại xuất hiện ở ngay trong thức hải của gã, gã sao còn không biết là mình bị đánh lén
Cái này căn bản là thần thông thần thức đỉnh cao.
Nhiếp Minh Húc lại cũng không kịp tiếp tục kích phát Thần Diễm Sa ba màu của mình nữa, bức tường thần thức bắt đầu chồng chất một cái lại một cái, muốn phong bế cái vết đao màu tím đáng sợ tới cực điểm này.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2014: Gã không dám
Nguồn: Sưu Tầm
Một tiếng "Ken két ..." đáng sợ tới cực điểm xé rách vỡ ra trong thức hải của Nhiếp Minh Húc, Nhiếp Minh Húc sắc mặt lập tức giống như tờ giấy trắng, trong thức hải của gã, lưỡi đao màu tím kia đơn giản liền phá vỡ bức tường thần thức của gã, trực tiếp đánh vào ngay trong thức hải của gã. ... Một thứ cảm giác nhợt nhạt đáng sợ tới cực điểm truyền đến, Nhiếp Minh Húc biết rõ, gã xong rồi.
Thức hải bị xé toạc, thanh âm đáng sợ bên trong người khác không nghe được, chỉ có Nhiếp Minh Húc biết rõ loại dày vò kia là đáng sợ tới cỡ nào. Thức hải của gã xuất hiện một khe nứt thật dài, thần thức kịch liệt héo rút, cũng không còn cách nào khống chế pháp bảo thần thông của mình được nữa.
Vòng xoáy Thần Diễm Sa ba màu mạnh mẽ cuốn lên kia lập tức chậm lại, đừng nói phản công, thậm chí cũng đã mất đi khả năng phòng ngự.
Rầm rầm rầm ...
Vài tiếng sấm trên không trung đột ngột nổ vang, năm đạo Lôi Thương dài trăm trượng ầm ầm bổ tới. Nhiếp Minh Húc biết rõ lúc này cần phải dùng Thần Diễm Sa ba màu để ngăn chặn, nhưng thức hải của gã lại không cách nào làm cho gã tiếp tục phóng ra Thần Diễm Sa ba màu để hỗ trợ được.
Thời gian chỉ một hơi thở, năm đạo Lôi Thương liền bao phủ giáng xuống Nhiếp Minh Húc.
Tiếng nổ vang và ánh chớp tiêu tán không thấy, đợi lúc những người còn lại nhìn thấy rõ ràng, trên mặt đất chỉ còn thi thể đã nám đen Nhiếp Minh Húc kia, thậm chí ngay cả chiếc nhẫn và Thần Diễm Sa ba màu đều sớm đã bị Diệp Mặc lấy đi rồi.
Mấy tên Tiên đế vây Diệp Mặc lại, thấy thế thì nhao nhao sợ hãi rút lui. Gã Bán Thánh họ Lâu còn lại cũng chấn động mãnh liệt không thôi, gã cảm giác Diệp Mặc không tầm thường, mới không đồng ý liên thủ với Nhiếp Minh Húc. Nhưng bây giờ Diệp Mặc trong khoảng thời gian ngắn đã giết chết Nhiếp Minh Húc, không có dấu hiệu báo trước gì cả, thật sự khiến cho gã kinh hãi.
Thủ đoạn của Nhiếp Minh Húc gã biết rõ, đặc biệt là viên ngọc pháp bảo ba màu kia, người bình thường căn bản là không ngăn được. Gã tuyệt đối không có nắm chắc thắng được Nhiếp Minh Húc, mà người trước mắt này chỉ là Tiên đế trung kỳ vậy mà dễ dàng giết được Nhiếp Minh Húc, loại thực lực này tuyệt đối mạnh hơn gã rất nhiều.
Huống chi Nhiếp Minh Húc đột nhiên sắc mặt tái nhợt, pháp bảo ảm đạm, đó hiển nhiên là bị Thần Thức Dung Thuật đánh lén tạo thành. Thần thức Dung Thuật tại Thần Phần Vực cũng không hiếm lạ gì, nhưng có thể dùng thần thức Dung Thuật đánh lén được một Bán Thánh, tuyệt đối là thần thức Dung Thuật đỉnh cao. Gã không tin đây là do Nhiếp Minh Húc khinh địch, điều duy nhất chính là cái thần thức Dung Thuật này quả thực là quá mức đáng sợ, mà thần thức của Tiên đế trung kỳ này cũng mạnh mẽ quá đáng.
Diệp Mặc lấy ra mấy viên 'Song thần đan' nuốt vào, 'Song thần đan' đẳng cấp không cao, nhưng đối với chữa trị thần thức lại có công hiệu cực lớn. Thần thông Thần thức Dung Thuật của hắn cũng không thể không ngừng phát ra, hắn dùng thần thông Thần Thức Dung Thuật đánh lén một gã Bán Thánh, thần thức của mình cũng hao tổn rất nhiều.
Nếu như lúc này năm người còn lại đồng thời vây công hắn, hoặc là gã họ Lâu bên cạnh kia cũng tới động thủ với hắn, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không nán lại tiếp tục đánh nữa. Thần thức Dung Thuật đối với hắn bây giờ mà nói, yêu cầu vẫn còn hơi lớn. Nhưng Diệp Mặc đoán chắc, một khi hắn trong thời gian ngắn nhất giết được Nhiếp Minh Húc, những người còn lại tuyệt đối sẽ kiêng kị hắn, ngược lại không dám tiến lên.
Trên thực tế hắn đã đoán đúng, sau khi hắn dùng thần thức Dung Thuật đánh lén được Nhiếp Minh Húc, mấy tên Tiên đế còn lại chẳng những không tiến lên vây công hắn, ngược lại còn lui về phía sau. Một gã Bán Thánh khác thậm chí ngay cả ý nghĩ động thủ cũng mảy may không có, điều này làm cho Diệp Mặc triệt để thả lỏng tâm trạng.
- Đạo hữu thật bản lãnh, ta là Lâu Quan Ngọc của Tinh Vẫn Bảo, còn chưa thỉnh giáo tính danh của đạo hữu?
Gã Bán Thánh còn lại sắc mặt biến hóa chỉ trong nháy mắt mà thôi, lập tức khôi phục bình thường, đồng thời chắp tay nói với Diệp Mặc.
Diệp Mặc bình thản đáp lại:
- Ta chỉ đi ngang qua mà thôi, nếu như Lâu huynh không có chuyện gì khác, vậy từ biệt.
Lâu Quan Ngọc thật không ngờ Diệp Mặc căn bản là không muốn giao thiệp với gã, lập tức cũng có chút xấu hổ. Nhưng rất nhanh liền có một luồng độn quang mau chóng bay tới giúp gã giải vây.
Diệp Mặc trông thấy luồng độn quang này tới, cũng dừng ý nghĩ muốn rời khỏi lại, dứt khoát ngừng lại. Hắn nhận ra luồng độn quang bay tới này, chính là Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác. Chỉ có điều là lúc này Đại tiểu thư tóc tai bù xù, toàn thân đầy vết máu, sớm đã không còn cái vẻ cao ngạo và khinh thường khi mới nhìn thấy hắn kia nữa, thay vào đó chỉ có kinh hoảng và sợ hãi. Thần thức của Diệp Mặc tức thì quét đến sau lưng Đại tiểu thư này, lại phát hiện cái kẻ đuổi giết Đại tiểu thư này hắn cũng nhận ra, chính là Bán Thánh từ trong tay hắn chạy thoát được một mạng, pháp bảo của tên Bán Thánh này là một ngọn Chấn Thiên Đăng.
Cái Chấn Thiên Đăng này tạo cho Diệp Mặc ấn tượng rất sâu, bởi vì Chấn Thiên Đăng này còn có thể tăng cường lĩnh vực, gia tăng hình thức của lĩnh vực pháp bảo. Lúc trước hắn bị lĩnh vực của cái Chấn Thiên Đăng này vây khốn bó tay bó chân, vẫn là Vô Ảnh cắn một cái phá đi lĩnh vực của đối phương, giúp cho hắn.
Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác lúc này nhếch nhác vô cùng, cô nhìn thấy cái thung lũng này có mười mấy người, lập tức liền lao đến, đồng thời la lên:
- Ta là Hành Uyển Mạn của Hành Thị Thần Giác, các vị đạo hữu ....
Đại tiểu thư chỉ nói một câu, đã nhìn thấy một người quen, cô lập tức liền rơi vào bên người Diệp Mặc vội vàng nói:
- Diệp Mặc, xin hay nể mặt Như Nam giúp đỡ một chút, Hành Thị Thần Giác ta nhất định hậu tạ ...
Lúc này Đại tiểu thư đã là bệnh gấp chữa lung tung rồi, cô thậm chí cũng không hỏi Diệp Mặc vào bằng cách nào, vốn chút tu vi ấy của Diệp Mặc trong mắt cô căn bản là không đáng nhắc tới, bây giờ lại yêu cầu trước mặt Diệp Mặc. Đó là bởi vì cô hiểu vô cùng rõ, nếu như tiếp tục trốn chạy, thì đúng là chỉ có một con đường chết. Cái Chấn Thiên Đăng của Bán Thánh kia căn bản không phải là thứ cô có thể ngăn chặn được.
Diệp Mặc cười lạnh, lời Đại tiểu thư nói trước mặt hắn quả thực là chẳng khác gì nói láo. Nếu quả thật nể mặt Nữu Như Nam, thì bây giờ mình đã động thủ với Đại tiểu thư rồi.
Nhưng Diệp Mặc cũng không có động thủ, Đại tiểu thư tuy từ trên cao nhìn xuống cực kỳ xem thường hắn, hắn cũng không để bụng. Dù sao hai người căn bản cũng không phải là người cùng một thế giới, về sau cũng cực ít có cơ hội cùng xuất hiện. Sở dĩ bây giờ Diệp Mặc còn chưa có vì ghét Đại tiểu thư mà bỏ đi, là vì hắn muốn thứ ở trên người Đại tiểu thư.
Từ trong miệng Nữu Như Nam, Diệp Mặc biết rõ trên người Đại tiểu thư chí ít có hai quả Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả, mà bây giờ hắn đang cần chính là Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả. Cho nên Diệp Mặc sau khi Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác này nói hết lời xong, lập tức nói:
- Ở đây đều là bạn của ta, nếu như cô cho ta một quả Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả, ta cam đoan cô không có chuyện gì.
- Làm sao ngươi biết Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả?
Đại tiểu thư khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, lúc này cô đã từ trong hoảng loạn ban đầu hồi phục lại tinh thần, bởi vì cô trông thấy Bán Thánh đuổi giết cô kia cũng không có vọt tới bên Diệp Mặc, chỉ đứng ở một chỗ xa nhất cách chỗ này của cô nhìn chằm chằm .
Lúc này Đại tiểu thư thậm chí có một loại ảo giác, cô cảm giác ánh mắt Bán Thánh kia nhìn chằm chằm bên này cũng không ở trên người cô, mà là đang nhìn trên người Diệp Mặc.
- Ta làm sao biết chuyện Tuế Nguyệt Quả không cần cô quan tâm, cô chỉ cần biết rằng lấy ra một quả Tuế Nguyệt Quả cho ta, thì cô sẽ mọi sự thuận lợi. Nếu không ta không động tay, cô xem xem những người chung quanh đều nghe thấy những lời này rồi, cô cũng đi không được.
Diệp Mặc nói như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Đại tiểu thư biến sắc, cô mới tỉnh ngộ lại, vừa rồi lúc Diệp Mặc nói chuyện cũng không có nửa phần ý tứ tránh né, thậm chí là lớn tiếng nói ra. Cô dời ánh mắt nhìn về phía những người còn lại, thình lình phát hiện mọi người đều đang lom lom ngó chừng cô.
Chuyện Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả ở trên người cô lập tức phơi bày ra ánh sáng, có thể khẳng định, bây giờ cô đi khỏi đây, đó là một con đường chết, đuổi giết cô không chỉ là một Bán Thánh nữa rồi.
Khắp thung lũng đều trầm lặng, đại tiểu thư đã nhìn ra, những người khác biết rõ trên người cô có Tuế Nguyệt Quả, nhưng lại không có ai tới. Theo bản năng cô nhìn một cái thi thể nám đen trên mặt đất, vậy mà có chút tin tưởng những người chung quanh này đều là bạn của Diệp Mặc, nếu không vì sao đến bây giờ còn không có ai tiến lên vây công cô?
Vừa lúc đó, một gã Tiên đế hậu kỳ bỗng nhiên chắp tay nói:
- Các vị, ta đi trước một bước.
Rất rõ ràng là gã không muốn chọc vô Diệp Mặc, cũng không muốn nán lại cái nơi trung tâm của thị phi này lâu. Tuế Nguyệt Quả và Âm dương song mạch là đồ tốt, nhưng có là đồ tốt đi nữa, với tu vi của gã vẫn là không cần nghĩ tới nữa.
Nhưng gã vừa mới nói xong mấy lời này, còn chưa đi, chợt nghe thấy Diệp Mặc nói:
- Muốn đi không vội lúc nhất thời, ta đang nói chuyện làm ăn với người ta, chờ ta bàn xong chuyện làm ăn này rồi đi. Nói không chừng đợi lát nữa ta còn có chút chuyện làm ăn nói với anh
Tiên đế hậu kỳ này sắc mặt lập tức đại biến, Diệp Mặc có chuyện làm ăn muốn nói với gã, há có thể có chuyện tốt gì? Nhưng gã cũng không bước đi nữa, gã đã được chứng kiến sự đáng sợ của Diệp Mặc. Một khi Diệp Mặc động thủ với gã, gã sao có thể đi được?
Đại tiểu thư vốn nghi thần nghi quỷ trông thấy Diệp Mặc nói vậy, một Tiên đế hậu kỳ cũng không dám đi, càng vững tin lời Diệp Mặc nói. Bất kể những người này có phải là bạn của Diệp Mặc hay không, ít nhất những người này cũng rất là kiêng kị Diệp Mặc.
Cô không tiếp tục do dự nữa, vội vàng lấy ra một hộp ngọc đựng Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả đưa cho Diệp Mặc,
- Đây là một quả Tuế Nguyệt Quả, cho ngươi.
Diệp Mặc cảm nhận được năm tháng chấn động mạnh mẽ trong hộp ngọc kia, đè nén kích động trong nội tâm tiếp nhận Tuế Nguyệt Quả này, trong miệng còn nói:
- Ta kiểm tra thật giả một chút.
Đại tiểu thư trong lòng thầm tức giận, cô vậy mà lại cảm thấy những lời này của Diệp Mặc hình như cố ý nhắm vào cô.
Diệp Mặc mở hộp ngọc ra, cái cảm giác thăng trầm bể dâu trải qua năm tháng kia từ trong Đạo Quả truyền đến, hình như có một tiếng kêu gọi sâu xa bảo hắn đi tìm kiếm. Diệp Mặc lập tức đóng hộp ngọc, hít vào một hơi thật dài, đồng thời thu hộp ngọc lại, hắn biết rõ tuyệt đối là Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả chân chính không thể nghi ngờ.
Lúc này Diệp Mặc bỗng nhiên chắp tay nói với mấy người còn lại:
- Mới vừa rồi ta đã có một vụ giao dịch với người này, xin các vị đạo hữu nể mặt chút, cho Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác đây đi trước nửa nén nhang thời gian, chuyện sau đó ta mặc kệ, không biết các vị đạo hữu có ý kiến gì hay không?
Không ai trả lời, nhưng cũng không có ai rời đi.
Diệp Mặc quay đầu nói với Đại tiểu thư còn đang khiếp sợ không thôi:
- Cho cô nửa nén nhang thời gian, đủ chứ?
Đại tiểu thư gắng gượng ngăn lại nỗi kinh hoàng trong lòng, lập tức nói:
- Hoàn toàn có thể, lo lắng của ta chính là cái người vừa rồi truy sát ta.
Nói xong cô nhìn Bán Thánh đã thi triển pháp bảo Chấn Thiên Đăng, hiển nhiên lòng còn sợ hãi đối với thần thông đáng sợ của đối phương.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói:
- Gã không dám, lúc trước ta tha cho gã một lần, nếu như gã dám tiếp tục ra tay, cho dù phải truy đuổi khắp toàn bộ Mộ Hoa Thần Sơn, ta cũng sẽ giết gã.
Bán Thánh họ Lâu trong lòng càng cả kinh, gã biết lai lịch của Bán Thánh đuổi giết Đại tiểu thư này, không ngờ tới đối phương vậy mà cũng là bại tướng dưới tay Tiên đế trung kỳ này. Thời gian nửa nén nhang với gã mà nói căn bản không là cái gì, gã cũng vui lòng tạo một ân tình, không cần phải vì nửa nén nhang mà đánh nhau với Diệp Mặc.
Chỉ có điều là Bán Thánh truy sát tới kia sắc mặt lại tái nhợt hết cả, xem sát khí vây quanh người gã thì hình như có vẻ là bất cứ lúc nào cũng có thể nhịn không được mà đột phát ra.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2015: Lại lấy được đồ tốt
Nguồn: Sưu Tầm
Tên Bán thánh này mặc dù bị Diệp Mặc uy hiếp, hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Diệp Mặc, nhưng nghĩ đến Diệp Mặc ra tay đáng sợ như vậy, cũng nhẫn nhịn sự xúc động trong lòng lại.
Nhưng gã nhanh chóng cũng nghĩ đến một chuyện khác, trong mắt lộ ra tia âm lãnh, biểu lộ không ngờ lại bình tĩnh trở lại, ngược lại nghe theo lời Diệp Mặc, ở lại chỗ cũ mà không rời đi.
Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác phát hiện ra sắc mặt Bán thánh đuổi giết cô tái xanh, quả nhiên không dám lên tiếng động thủ. Trong lòng sung sướng, cô không kịp nghĩ nhiều, quay người mang theo một đường độn quang biến mất.
Đợi đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác rời đi rồi, Diệp Mặc lúc này mới ôm quyền nói:
- Cám ơn các vị đạo hữu giúp đỡ, bây giờ còn nửa tuần hương nữa, chúng ta làm chút giao dịch đi.
Thấy Diệp Mặc nói đến chuyện làm ăn, hơn mười người ở lại cũng không ai trả lời. Diệp Mặc vừa mới làm cuộc buôn bán với Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác kia, người ta một quả Lôi Âm Tuế Nguyệt quả cũng không còn. Trong này bây giờ còn ai dám làm ăn với Diệp Mặc nữa? Chẳng lẽ chê thứ tốt trên người mình quá nhiều sao?
Diệp Mặc thấy vậy cũng không để ý, hắn lấy ra một bàn đá, trên bàn đá lại đặt một chậu ngọc lớn, sau đó lấy ra một bình ngọc đổ xuống chậu ngọc kia.
Những người trong này đều bị hành động của Diệp Mặc gây chú ý, ai ai cũng chằm chằm nhìn vào chậu ngọc lớn trên bàn đá. Muốn biết Diệp Mặc rốt cục là đổ ra thứ gì.
- Là Thất Diệu Hoàng Cực tuyền…
Lập tức liền có người nhận ra Diệp Mặc đổ ra thứ gì, lập tức ai nấy ánh mắt mở to, căn bản không dám tin.
Thất Diệu Hoàng Cực tuyền là thứ có thể tùy tiện lấy ra hay sao? Bảo vật như này có thể so sánh với Đạo quả, nếu không phải tu vi của Diệp Mặc quá nghịch thiên, thì sớm đã có người xông lên cướp rồi.
Diệp Mặc không thèm để ý:
- Đúng vậy, đây chính là Thất Diệu Hoàng Cực tuyền, tôi dùng Thất Diệu Hoàng Cực tuyền đổi lấy Hỗn độn linh thảo vào Đạo quả hoặc là một số Linh vật thánh đạo.
Trên thực tế Thần linh thảo chính là hỗn độn Tiên linh thảo, hoặc gọi là Tiên linh thảo Thần cấp. Tiên linh thảo Thần cấp và Tiên linh thảo khác nhau, không phải trên vấn đề bao nhiêu cấp, đương nhiên giá trị của Thần linh thảo khác nhau sẽ chênh lệch rất lớn.
Diệp Mặc muốn đổi lấy những thần linh thảo này, chính là vì muốn chuẩn bị thăng cấp lên Đan thánh. Người có thể luyện chế đan dược trên cấp Thần cấp đều là Đan thánh, bất luận đan dược mà anh luyện chế ra cung cấp cho Tố Đạo Thánh đế dùng, hay là cung cấp Hỗn Nguyên Thánh đạo dùng, đều là Đan thánh.
Từ trước tới nay, người có thể thành Đan thánh cực ít, vì Đan thánh không chỉ là cần bản lĩnh luyện đan, mà còn cần tu vi của anh đủ mạnh. Thậm chí mồi lửa cũng cần là Thần diễm. Nếu không căn bản cũng không thể nào thành Đan thánh được. Dùng Tiên hỏa thậm chí là niết bàn mồi lửa cũng có thể luyện chế Thần đan, nhưng đó chỉ là những Thần đan cấp thấp nhất mà thôi, thậm chí đến Thần vận cũng không có. Càng đừng nói đến đạo vận và pháp tắc thiên địa, dính đến Đạo quả, hoặc là luyện chế Thần linh thảo cao cấp, thì cần phải là Thần diễm.
Thần đan luyện chế cần tiếp xúc với lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa của mình, còn phải bảo tồn một số đạo tắc thiên địa Đạo quả, tu vi chưa đến thì không thể nào luyện chế được.
Mặc dù người chỉ cần có thể luyện chế được trên cấp Thần đan đều có thể xưng là Đan thánh, để phân chia ra. Còn có người lấy Đan thánh để phân chia. Căn cứ theo tu vi đối ứng, người có thể luyện chế được Tố Đạo Thần đan gọi là Tố đạo Đan thánh, người có thể luyện chế được Hóa đạo Thần đan thì gọi là Hóa đạo Đan thánh.
Trên thực tế Tiên nhân sau khi Chứng đạo thì rất ít khi dùng đan dược, chính là vì Tiên nhân sau khi Chứng đạo rồi tu luyện đều là dựa vào cảm ngộ pháp tắc thiên địa, phần lớn thành tích đều là căn cứ vào lĩnh ngộ thiên địa, quy tắc thời không vũ trụ, những lĩnh ngộ này cần phải dung hợp vào trong đại thần thông của mình, chứ không chỉ là dựa vào đan dược.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn chính là vì Đan thánh sau Đạo Nguyên dường như cũng không có. Nếu là không có hi vọng, thì càng chỉ có thể dựa vào pháp tắc thiên địa mà mình lĩnh ngộ được. Chính vì như vậy, Đạo quả và hỗn độn linh vật cho dù không luyện chế thành đan dược, hiệu quả trực tiếp dùng cũng cực kỳ kinh người.
Diệp Mặc lấy ra Thất Diệu Hoàng Cực tuyền không phải là khoe khoang, cũng không phải cuồng vọng, mà là có dự định riêng của mình. Bây giờ hắn có được Âm sương song mạch, lại có được Lôi Âm Tuế Nguyệt quả. Lúc này hắn cũng định tìm một nơi nào đó bế quan rồi, hắn cũng sẽ không phải là thằng ngốc đợi Mộ Hoa Thần sơn đóng rồi, sau đó cùng mọi người ra ngoài. Nếu như hắn dám ra ngoài thật, đó mới là muốn chết.
Còn Mộ Hoa Thần sơn Diệp Mặc cũng đã hỏi qua Nữu Như Nam rồi, biết Mộ Hoa Thần sơn một khi đóng thì cần phải ra ngoài, nếu không lốc xoáy thời gian trong này sẽ tàn sát bừa bãi, căn bản không còn nơi nào náu thân.
Diệp Mặc không định ra ngoài, lại có cách của mình. Thế giới hỗn độn của hắn ngũ hành cũng đã hoàn chỉnh rồi, ở lại Mộ Hoa Thần sơn, cho dù bất cứ nơi nào cũng không thể đi, hắn cũng có thể tu luyện trong Thế giới trang vàng, hơn nữa sau khi Thặng Chính hồ xuất hiện, Diệp Mặc nghi ngờ Chứng đạo Thánh đế trong Thặng Chính hồ kia vẫn ở trong Mộ Hoa Thần sơn tu luyện. Đã có tiền lệ, thì hắn sợ gì?
Trước khi bế quan, lấy ra chút Thất Diệu Hoàng Cực tuyền đổi lấy đồ tốt, đối với Diệp Mặc mà nói căn bản cũng không là gì.
Nhìn thấy Thất Diệu Hoàng Cực tuyền, Bán thánh họ Lâu mắt liền sáng lên, sau đó gã lấy ra mười mấy bụi các loại Thần linh thảo đặt trước mặt Diệp Mặc nói:
- Vị đạo hữu này, anh xem chỗ Thần linh thảo này của tôi có thể đổi được bao nhiêu?
Diệp Mặc thấy số Thần linh thảo này của gã quá bình thường, mặc dù là thứ khó tìm trong Tiên giới, nhưng trong Thần Phần vực thì lại bình thường, liền nói:
- Có thể đổi được một bình Thất Diệu Hoàng Cực tuyền, tôi đưa bình cho anh, anh tự đựng lấy.
Nói xong Diệp Mặc đưa một bình ngọc ra.
Bán thánh họ Lâu nhìn thấy bình ngọc này, trong lòng lập tức sung sướng, gã vốn dĩ định đổi lấy khoảng nửa bình thôi, nhưng không ngờ Diệp Mặc lại hào phóng như vậy. Gã mau chóng nhận lấy bình ngọc của Diệp Mặc, lấy một bình Thất Diệu Hoàng Cực tuyền trong chậu ngọc, trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng.
Có người mở đầu rồi, những Tiên đế còn lại ai ai cũng lấy ra Thần linh thảo cùng đổi với Diệp Mặc, đương nhiên bọn họ sẽ không lấy ra Thần linh thảo quý giá của mình, đều là một số Thần linh thảo bình thường. Diệp Mặc thì lại không từ chối một ai, chỉ cần có, thì đều có thể đổi lấy Thất Diệu Hoàng Cực tuyền.
Thời gian nửa tuần hương trôi qua, mộtchậu ngọc Thất Diệu Hoàng Cực tuyền của hắn cũng sớm đổi sạch rồi.
Chỉ có tên Bán thánh có pháp bảo Chấn thiên đăng kia không tới đổi, nhưng cũng chưa rời đi. Cho dù nửa tuần hương trôi qua rồi, lão vẫn chưa rời đi, chỉ có điều ánh mắt đã không còn sự phẫn nộ vừa nãy nữa, thậm chí tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dường như ân oán với Diệp Mặc lão đã sớm quên rồi.
Diệp Mặc cất chậu ngọc cùng bàn đá rồi ôm quyền nói:
- Cám ơn các vị, hôm nay buôn bán đến đây thôi, chúng ta hợp tác rất vui vẻ, xin cáo từ.
Nói xong, Diệp Mặc thu hồi Vô Ảnh rồi quay người đi luôn.
Mọi người ai ai cũng lên tiếng chào hỏi Diệp Mặc, mặc dù bị Diệp Mặc uy hiếp, nhưng có thể đổi lấy Thất Diệu Hoàng Cực tuyền, cũng coi như không uổng chuyến này rồi.
Tên Tiên đế hậu kỳ bị Diệp Mặc gọi lại muốn làm ăn, lúc này mới thầm thở dài. Y lo lắng cả buổi, không ngờ Diệp Mặc chỉ cần giao dịch như này với y, sớm biết thì cũng không cần phải kinh hồn táng đảm như vậy.
Cho đến khi Diệp Mặc đi khỏi, Bán thánh có pháp bảo Chấn thiên đăng kia lúc này mới đi theo hướng mà Diệp Mặc vừa rời đi.
Một người là Bán thánh, một người thì tu vi kinh người, Tiên đế cũng không nể mặt, không ai muốn đâm đầu vào xui xẻo. Những người trong này ai ai cũng đổi một hướng khác, mau chóng biến mất.
…
Diệp Mặc chỉ đi được khoảng mười mấy giây rồi dừng lại, lạnh lùng nhìn Bán thánh đi theo hắn rồi nói:
- Chẳng lẽ ông còn muốn đánh nhau với tôi nữa hay sao? Lần này tôi bảo đảm ông chạy không thoát đâu.
Diệp Mặc trong lòng cũng có chút cố kị, vừa rồi thần thức của hắn tiêu hao quá nhiều, lại đánh thêm trận nữa mặc dù không sợ tên Bán thánh trước mặt này, muốn giữ lão lại đoán chừng cũng có chút khó khăn.
- Tôi không phải là đối thủ của anh, đánh thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Giọng điệu của Bán thánh này bình tĩnh, dường như sự tức giận suýt chút nữa động thủ vừa nãy không phải là lão.
- Vậy ông đuổi theo làm gì?
Diệp Mặc không chút khách khí nói.
Tên Bán thánh này không nói lời nào, chỉ lấy ra một cuộn tơ màu xám nói:
- Vì cái này, nếu như anh cũng muốn có nó, vậy chúng ta có thể hợp tác.
Thần thức của Diệp Mặc quét lên cuộn tơ màu xám này, ánh mắt cấp tốc thu lại. Cuộn tơ này khiến hắn cảm thấy có một cảm giác giống như trên Tuế Nguyệt quả, khác nhau chỉ là cuộn tơ này mang khí tức tiêu sát năm tháng, còn Tuế Nguyệt quả thì lại có khí tức đạo vận năm tháng.
Đây tuyệt đối là thứ tốt, hơn nữa còn vô cùng khó kiếm.
- Đây là cái gì?
Giọng điệu Diệp Mặc nhẹ nhàng hỏi.
Lại khiến cho Diệp Mặc không ngờ tới chính là, Bán thánh này lại trực tiếp đưa cuộn tơ trong tay mình cho Diệp Mặc nói:
- Tự anh xem đi, nếu như thích, thì chúng ta cùng nói chuyện hợp tác.
Diệp Mặc cầm lấy cuộn tơ xám này, cảm nhận được sát cơ năm tháng liên tục không ngừng và khí tức thời gian pha tạp trên cuộn tơ xám này, lập tức liền thốt lên:
- Chẳng lẽ đây chính là Nguyên thủy huyền tơ?
Bán thánh kia cười ha hả nói:
- Anh nói không sai, cái này chính là Nguyên thủy huyền tơ, đây chỉ là một chút trong đó mà thôi, nếu như anh muốn, thì chúng ta hợp tác có thể lấy được Nguyên thủy huyền tơ nhiều hơn thế này mấy chục lần, thậm chí là trăm lần.
Diệp Mặc không cho rằng Bán thánh có thù sâu với hắn như này lại có lòng tốt như vậy tìm hắn để hợp tác, nhưng cuộn Nguyên thủy huyền tơ trong tay hắn này hắn lại không muốn trả lại, lập tức nói:
- Muốn hợp tác cũng được, cuộn Nguyên thủy huyền tơ này của ông bán như nào?
- Chút Nguyên thủy huyền tơ đó có là gì, chỉ cần chúng ta hợp tác, còn có bó lớn Nguyên thủy huyền tơ đang đợi chúng ta đi lấy kia kìa.
Bán thánh vẫn không buông tha nói.
Diệp Mặc cười nhạt nói:
- Tôi nói rồi hợp tác cũng cần phải nói xong cuộc làm ăn này đã, ông ra giá đi.
- Cũng được, cuộn Nguyên thủy huyền tơ này anh cứ đưa cho tôi một chậu Thất Diệu Hoàng Cực tuyền là được rồi. Quan trọng là cuộc hợp tác tiếp theo, chúng ta phải nghiên cứu thảo luận xem phân chia thế nào.
Bán thánh nói như không có chuyện gì xảy ra, cứ như một chậu Thất Diệu Hoàng Cực tuyền căn bản cũng chẳng là gì vậy.
Diệp Mặc không chút do dự cất cuộn tơ đi, lấy ra chậu ngọc chỉ khoảng 1/10 chậu vừa nãy, đổ một chậu Thất Diệu Hoàng Cực tuyền đưa cho Bán thánh này nói:
- Giao dịch xong, đồng thời tặng anh thêm một chậu ngọc.
Nếu như đối phương muốn giả bộ, thì để cho lão giả bộ. Tùy tiện nói một chậu thật nhẹ nhàng, nếu như không phải Diệp Mặc không có chậu nhỏ hơn, thì hắn đã lấy chậu nhỏ hơn ra rồi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2016: Đề tăng thực lực
Nguồn: Sưu Tầm
Đối với Diệp Mặc mà nói, đừng nói là chậu nhỏ như này, cho dù là mấy chậu lớn như vừa nãy, Diệp Mặc cũng không do dự mà giao dịch. Có được cuộn Nguyên thủy huyền tơ như này, đối với hắn mà nói cũng là lời lớn rồi, hắn làm gì còn chút do dự nào nữa.
- Được.
Bán thánh này liên tiếp đánh mấy cấm chế lên trên chậu ngọc này, cất chậu ngọc đi đồng thời khóe miệng nhếch lên nói:
- Bây giờ chúng ta nói về chuyện hợp tác đi.
Lão nói chính là chậu lớn như vừa nãy, nhưng không ngờ Diệp Mặc lại đưa cho lão chậu nhỏ như này, nhưng lão cũng không nói thêm gì nhiều, với kiểu tham lam như này của Diệp Mặc, thì cũng sẽ tiếp tục mắc lừa thôi.
- Anh nói tôi nghe xem.
Diệp Mặc không đếm xỉa gì nói.
- Nơi mà tôi nói cũng không phải là Mộ Hoa Thiện Vân Nhai, mà là một nơi cách Mộ Hoa Thiện Vân Nhai khoảng vạn dặm. Cuộn Nguyên thủy huyền tơ này cũng chính là tôi tìm được từ chỗ đó. Nếu như anh bằng lòng hợp tác, thì chúng ta cùng đi đến đó.
Bán thánh này dường như cũng không sốt ruột nói.
Diệp Mặc mặc dù từ trong mắt lão cũng không nhìn ra chút gì là nói dối, ngược lại vẫn hỏi:
- Nếu có nơi tốt như vậy, ông còn mời tôi đi cùng sao?
Tên Bán thánh này lạnh nhạt nói:
- Thực tế tôi hận không thể giết được anh, nhưng tôi biết chỉ có anh mới có tư cách đi cùng tôi đi lấy Nguyên thủy huyền tơ. Đếu đổi lại lại người có tu vi thấp hơn chút, căn bản cũng không phải là đối thủ của người đó.
- Ý ông nói là ở đó đã có người rồi?
Ngữ khí của Diệp Mặc mang chút mỉa mai.
Tên Bán thánh này cũng không chút để ý lại nói:
- Chính vì một mình tôi không làm gì được gã, nên mới bất đắc dĩ nhường chỗ đó. Nhưng anh yên tâm đi, người đó mặc dù tu vi không yếu, tuyệt đối không biết vị trí cụ thể của Nguyên thủy huyền tơ đâu.
- Thần thông Chấn thiên đăng của ông tôi cũng gặp qua rồi, thần thông của người nào còn có thể lợi hại hơn Chấn thiên đăng của ông nữa, ông không lừa tôi đấy chứ.
Ngữ khí của Diệp Mặc trở nên lạnh lùng, Nguyên thủy huyền tơ hắn cũng muốn có, tu vi thần thức của hắn bây giờ còn chưa khôi phục, đối với Bán thánh này cũng không thể tin nổi.
- Vì đối phương biết một chiêu Đại thần thông, cho nên…
- Khoan đã, ông nói đối phương biết Đại thần thông?
Diệp Mặc lập tức ngắt lời đối phương.
- Đúng, chính vì vậy, tôi mới muốn tìm một người lợi hại một chút giúp đỡ.
Diệp Mặc cười khẩy nói:
- Tự ông từ từ đi tim đi.
Nói xong Diệp Mặc căn bản cũng không thèm để ý đối phương, mang theo một đường độn quang, trong nháy mắt liền biến mất. Nếu như Bán thánh đó còn không biết điều mà lại đuổi theo hắn, thì hắn cũng sẽ không chút do dự mà ra tay, cho dù là liều mạng thần thức bị thương lần nữa, cũng phải giết chết tên này.
Nếu là lúc trước, gặp phải Tiên nhân biết Đại thần thông, Diệp Mặc nói không chừng còn xúc động lập tức đi xem xem thật, muốn biết Đại thần thông rốt cục là như nào, muốn xem xem mình kém người có Đại thần thông đó bao nhiêu.
Nhưng sau khi hắn gặp qua đại thần thông pháp tắc của Chứng đạo Thánh đế đó rồi, hắn cũng đã hoàn toàn hiểu ra, cho dù hắn có vô địch cùng cấp đi nữa, tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của Chứng đạo Thánh đế. Chứng đạo Thánh đế biết Đại thần thông không nghi ngờ, Bán thánh trước mặt hắn này lừa hắn đến đó, rõ ràng là muốn nhờ người khác diệt trừ gã.
Cho dù đối phương không phải là Chứng đạo Thánh đế, chỉ cần biết Đại thần thông, Diệp Mặc cũng sẽ không ngu gì mà đi đánh nhau với đối phương. Hắn biết rõ, trước khi mình còn chưa Chứng đạo, tuyệt đối sẽ không đánh nhau với đại năng có thần thông pháp tắc.
Chính vì vậy, hắn mới quay người rời đi. Hơn nữa hắn càng cần phải mau chóng đẩy nhanh tốc độ tu luyện, mau chóng Chính đạo.
Thấy Diệp Mặc căn bản cũng không dễ khuyên nhủ, lập tức liền đi, tên Bán thánh này lại lần nữa sắc mặt tái xanh, nhưng lão cũng không dám tiếp tục đuổi theo Diệp Mặc nữa. Diệp Mặc đột nhiên rời đi, nếu như lão còn tiếp tục đuổi theo, thì khác gì đợi đối phương giết lão. Lão không ngờ Diệp Mặc đã từng đánh nhau với người có Đại thần thông rồi, nếu như biết, thì lão nói không chừng sẽ dùng những lời khác thử xem.
Vì Diệp Mặc gian xảo như quỷ, nếu như nói dối, lão sợ sẽ bị Diệp Mặc phát hiện ra, nên mới nói qua loa là Đại thần thông, theo lý mà nói Tiên đế đã từng đánh nhau với người biết Đại thần thông, cho dù có lợi hại đi nữa cũng sẽ bị giết chết, làm sao có thể tiêu diêu tự tại như Diệp Mặc được?
- Đúng là tên gian xảo, sau này bổn đế Chứng đạo, người đầu tiên muốn giết chính là ngươi
Tên Bán thánh này nghiến răng nói một câu.
Lão cũng đã nhớ rõ Diệp Mặc rồi, một khi lão Chứng đạo, người đầu tiên muốn giết chính là tên Tiên đế trung kỳ trước mặt này, người này quá ức hiếp lão, nếu như không giết người này, thì đạo của lão cũng không thể trọn vẹn được.
Lần này lão lấy được không ít thứ tốt trong Mộ Hoa Thần sơn, Chứng đạo cũng không phải là không được. Còn Diệp Mặc mới đến Tiên đế trung kỳ, bất luận thế nào, Chứng đạo cũng sẽ không sớm hơn lão được.
…
Mấy ngày sau, Diệp Mặc độn thổ ở một cánh đồng hoang vu cực kỳ vắng vẻ, tiến vào trong Thế giới trang vàng.
Sau khi tiến vào Thế giới trang vàng, Diệp Mặc kinh hãi phát hiện ra thế giới của hắn cũng đã hoàn toàn thay đổi rồi. Thế giới ngũ hành hoàn chỉnh dường như mỗi lúc một thay đổi, hắn đứng trong không trung, thậm chí có một loại cảm giác, đợi khi tu vi của hắn đến một trình độ nhất định, thì mưa gió nắng bão trong thế giới này đều dưới sự điều khiển của hắn.
Diệp Mặc lại lần nữa nhìn thấy Cây Hỗn độn kia, lúc trước bụi cây này vì cứu hắn nên đã khô héo đi rất nhiều, bây giờ chẳng những lớn bổng rồi, thậm chí còn cành lá xanh tươi. Diệp Mặc mơ hồ cảm nhận được cây Hỗn độn này đang thân thiết kêu gọi hắn.
Lúc này Diệp Mặc nhớ tới lời của Tiểu Băng Sâm, hắn đoán thế giới ngũ hành của mình hoàn chỉnh, cây Hỗn độn cũng có thể nhận chủ với hắn rồi.
Nhưng Diệp Mặc cũng không lập tức để cây Hỗn độn này nhận chủ, hắn muốn đến khi nào hắn Chứng đạo, hoặc là Chứng đạo rồi thì mới tiến hành nghi thức nhận chủ. Cây hỗn độn là linh vật thiên địa, thậm chí có suy nghĩ của riêng mình. Diệp Mặc mơ hồ có một loại cảm giác, khi hắn Chứng đạo, cây Hỗn độn và Thế giới trang vàng đều có thể giúp hắn.
Tất cả các loại phát triển đều làm Diệp Mặc hài lòng, đặt những đồ còn lại xuống. Diệp Mặc bắt đầu sửa sang lại mấy chiếc nhẫn trữ vật. Khiến Diệp Mặc vô cùng mừng rỡ chính là, trong vài chiếc nhẫn trữ vật này hắn lại lần nữa tìm được gần hai trăm nghìn Thần tinh thượng phẩm, còn có nửa Thần linh mạch hạ phẩm bị hỏng nữa.
Ngoài ra, Thần linh thảo cũng tìm được mấy chục bụi, thậm chí còn tìm được hai Đạo quả, cho dù không phải là Đạo quả pháp tắc, nhưng chỉ cần dính đến chữ Đạo quả này, thì giá trị cũng không thể lường được.
Diệp Mặc là tông sư luyện khí, cho nên cũng không thèm để ý đến pháp bảo, cho dù như vậy, hắn vẫn muốn tìm được một món Thần khí phi hành hạ phẩm. Hơn nữa món Thần khí phi hành này tốc độ phải nhanh hơn Thời Không Toa lúc trước hắn dùng.
Cuối cùng Diệp Mặc nắm trong tay một viên đá to bằng nắm đấm, viên đá này màu xanh, mang một dao động linh tính cực mạnh.
- Không ngờ lại có một viên Tử Vi thạch.
Diệp Mặc vô cùng sung sướng, trị giá của viên đá này đối với hắn mà nói cũng không khác nhau lắm so với tác dụng của Đạo quả. Tử Vi thạch tương truyền chỉ có Tử Vi tinh mới có, là nguyên liệu luyện chế Thần khí cao cấp, thật không ngờ trong nhẫn trữ vật của một Bán thánh còn có thứ như này.
Nghĩ đến Tử Đao của hắn cần phải thăng cấp, lấy được Tử Vi thạch và Nguyên thủy huyền tơ, quả thực là than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Đã có hai loại nguyên liệu này, Diệp Mặc chắc rằng Tử Đao của mình có thể tiếp tục thăng cấp rồi. Hắn cũng đã là tông sư luyện khí cao cấp rồi, huống chi hắn cũng không lo lắng về mồi lửa. Thanh Như Hiểu Thiên của hắn cũng đã là Tiên diễm cao cấp, còn có thăng cấp nữa hay không thì chỉ cần dùng Tinh Không Viêm Tủy là được rồi. Còn Tinh Không Viêm Tủy hắn đúng lúc cũng lấy được một bình, chỉ có điều bây giờ còn chưa dùng mà thôi.
Sau khi cất những thứ này đi, Diệp Mặc bắt đầu bố trí Âm dương song mạch và trận bàn thời gian, hắn muốn tu luyện đến Tiên đế đỉnh phong, cần lượng lớn Thần tinh và Thần linh khí. Còn mấy quả Đạo quả, bây giờ Diệp Mặc cũng chưa dùng đến, thậm chí đến nhìn cũng không lấy ra nhìn. Hắn biết rõ, bây giờ dùng hết Đạo quả rồi, thì thật lãng phí. Loại linh vật Thiên địa như này, cho dù trong Mộ Hoa Thần sơn, cũng khó gặp được, Diệp Mặc cũng không muốn tùy tiện lãng phí.
…
Dưới đáy Thặng Chính hồ, vị Tố đạo Thánh đế kia cuối cùng vẫn không thể khóa nổi một Hóa đạo Thánh đế, đại môn màu vàng kim của Tiên phủ của lão sau khi qua mấy ngày công thủ, bị pháp bảo của Hóa đạo Thánh đế kia trực tiếp mở ra. Mấy chục Tiên đế bị lừa vào trong xông ra ngoài cùng Hóa đạo Thánh đế này, còn Tố đạo Thánh đế kia nhìn thấy trận pháp của mình không chặn nổi Hóa đạo Thánh đế, quyết định thật nhanh, trong nháy mắt liền chạy mất dạng.
Khiến Tố đạo Thánh đế này không ngờ chính là, vị Hóa đạo Thánh đế kia sau khi ra ngoài, ngay lập tức không giết lão, mà lại tiếp tục tìm tung tích của Diệp Mặc, rõ ràng từ miệng của những Tiên đế còn lại biết được Diệp Mặc lại lấy được thứ tốt gì đó. Chẳng những vị Hóa đạo Thánh đế này tìm Diệp Mặc, cho dù đến Tiên đế đỉnh phong mặc Tiên bào vân vàng cũng đang tìm Diệp Mặc tứ phía.
Diệp Mặc đương nhiên không biết có nhiều người như vậy đang tìm hắn, cho dù là biết, hắn cũng không để ý, lúc này hắn hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2017: Lựa chọn khó khăn
Nguồn: Sưu Tầm
Tu luyện không năm tháng, Mộ Hoa Thần sơn cũng đã đóng cửa mấy chục năm rồi, Hóa đạo Thánh đế đứng đợi bên ngoài Mộ Hoa Thần sơn lúc này mới vô cùng thất vọng rời khỏi bãi sa mạc lúc trước.
Nhưng trước khi rời đi lão cũng bố trí các loại trận pháp và cấm chế bên ngoài bãi sa mạc này, một khi Diệp Mặc ra ngoài, đụng phải những trận pháp và cấm chế này, thì lão là người biết đầu tiên.
Lão không tin tên Tiên đế trung kỳ lúc trước lão truy sát vào trong bãi sa mạc này lại có thể chết, ngược lại lão chắc rằng Diệp Mặc còn chưa chết. Sau khi người áo bào tím kia chết, Diệp Mặc lấy đi Thanh Châu kia tuyệt đối là thứ còn siêu việt hơn Thế giới chân linh, có thứ như này, nói không chừng còn có thể ở lại trong Mộ Hoa Thần sơn thật.
Diệp Mặc không biết người khác quả thực có thể đoán ra hắn vẫn còn trong Mộ Hoa Thần sơn bế quan, đương nhiên cho dù có biết, thì hắn cũng sẽ không ra ngoài, vẫn ở lại trong Mộ Hoa Thần sơn. Sức mạnh còn chưa đến trình độ nhất định, bây giờ ra ngoài khác gì tìm đến cái chết.
…
Trên một giao giới trời xanh mây trắng bên ngoài ba mươi ba thiên vực của Tiên giới, những dãy núi trùng trùng điệp điệp, vài con sông dài uốn lượn quanh những dãy núi này. Tiên linh tuyền cực kỳ nồng đậm vây quanh, Tiên hạc và các loại Tiên linh thú chạy nhảy tứ phía.
Nếu như không phải là người đích thân đến nơi này, tuyệt đối không thể nào biết được bên ngoài ba mươi ba thiên vực còn có một nơi mỹ diệu như này. Thực tế, trong ba mươi ba thiên vực chẳng những có nơi như này, hơn nữa còn không chỉ một nơi, những thứ như này chính là tiểu thiên vực. Lúc trước đám người Táp Không đại đế cũng tìm được một tiểu thiên cực, chỉ có điều tiểu thiên vực đó là vật vô chủ, hơn nữa vì hình thành cân đối, loài người vừa bước vào lập tức sẽ bị bạo liệt.
Mảnh đất trước mắt này đương nhiên sẽ không bạo liệt, hơn nữa cũng là vật có chủ.
Trên nhũng ngọn núi của dãy núi trùng điệp này, đại môn của một cung điện vô cùng cổ xưa tinh xảo lúc này đang mở rộng, hai người con gái mang theo hai đường độn quang đến cửa cung điện này.
- Vào đi.
Một giọng nói chậm rãi hiền hòa từ trong cung điện truyền ra.
- Đệ tử La Bế Nguyệt, Mục Tiểu Vận bái kiến sư phụ.
Hai người con gái sau khi vào đến đại điện, mau chóng khom người hành lễ.
Hai người này không ngờ chính là La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận mà Diệp Mặc đang đi tìm kiếm khắp nơi vẫn chưa tìm được đã chạy thoát từ Vô Già Âm Hà, cho dù Diệp Mặc cũng không ngờ hai người bọn họ lại xuất hiện trong tiểu thiên vực này.
Lúc này đang ngồi ngay phía trên đại điện là một người đàn ông nhìn không biết bao nhiêu tuổi, thoạt nhìn dường như cũng đã già lụ khụ rồi, nhìn kỹ thêm chút, người này hình như vẫn còn rất trẻ. Lão nhìn thấy La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận đi vào, liền gật đầu chậm rãi nói:
- Hai người đứng sang một bên trước đã.
Đợi La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận cẩn thận đứng sang một bên rồi, người này mới nói:
- Lúc trước sư phụ từng ra ngoài một lần, trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn của Song Tử tông có một trận chiến, hơn nữa đỉnh của Tuyết Hỏa sơn bị hủy hoại nặng. Bế Nguyệt con muốn trùng kiến lại Song Tử tông e rằng vô cùng gian nan đấy…
Lúc này La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận nín thở lắng nghe, căn bản không dám bỏ qua nửa từ.
Người đàn ông này thấy vậy gật đầu, tiếp tục nói:
- Lần này sư phụ xuất quan còn nghe được chuyện khác nữa, đó chính là Tiên giới xuất hiện đường dẫn đến Thần Phần vực, đây là một trận pháp giới diện. Nhưng muốn tiến vào trong trận môn không gian giới diện này, tu vi ít nhất cũng phải đến cấp Tiên đế. May mà tu vi của Bế Nguyệt cũng khôi phục nhanh chóng, cũng đã là Tiên đế sơ kỳ rồi. Còn Tiểu Vận lại là kỳ tài tu luyện vạn năm khó gặp, chưa đến trăm năm nhưng cũng đã là tu vi Huyền Tiên rồi.
- Sư phụ, Thần Phần vực là nơi nào vậy?
La Bế Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Người đàn ông này thầm than nói:
- Thần Phần vực chính là Thánh địa Chứng đạo, nghe nói cũng đã bị tàn phá thê thảm rồi, cho dù như vậy, Chứng đạo trong Thần Phần vực cũng là bình thường mà thôi. Thần Phần vực chẳng những có thể Chứng đạo, hơn nữa còn có thể tu luyện pháp tắc sau khi Chứng đạo nữa. Trong Thần Phần vực vượt qua Tố đạo, tiến lên Đạo nguyên thậm chí là cao hơn cũng không phải là không có khả năng, không có một người Chứng đạo nào lại không muốn đến Thần Phần vực. Năm đó sư phụ cũng từng gặp Thánh đế từ trong Thần Phần vực đi ra, ông ấy còn chưa đến Đạo nguyên, nhưng Tiên giới vì ông ấy mà bị vỡ vụn không chịu nổi, Đại thần thông chỉ vung tay một cái, bây giờ nghĩ lại còn có chút hồi hộp…
- Sư phụ, chẳng lẽ sư phụ muốn đến Thần Phần vực sao?
La Bế Nguyệt nghi ngờ hỏi, cô cảm thấy trong này rất tốt, huống chi cô còn muốn vực lại Song Tử tông, cũng không muốn đến Thần Phần vực gì đó.
Người đàn ông này trầm giọng nói:
- Đúng, con cũng là tu vi Tiên đế rồi, đến Thần Phần vực cũng không có bất kỳ áp lực nào. Còn Tiểu Vận, với tu vi Tố đạo Thánh đế của ta, dẫn con vào trong thì miễn cưỡng cũng có thể làm được. Tiểu Vận tư chất nghịch thiên, nếu như có thể tu luyện trong Thần Phần vực, thành tích sau này chắc hẳn sẽ vượt qua ta. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Sư phụ, đệ tử không muốn đến Thần Phần vực.
Mục Tiểu Vận nghe thấy mình phải đến Thần Phần vực, mau chóng đứng dậy khom người nói.
- Sao? Con dến Thần Phần vực sẽ có tiềm lực và tiền đồ vô cùng lớn, hơn nữa sư phụ đi xem qua trận môn hư không dẫn đến Thần Phần vực đó rồi, trận môn đó bố trí cực kỳ cao minh, nhưng cho dù như vậy, trận môn đó cũng không kiên trì được bao lâu. Một khi trận môn bị nghiền nát, người của Thần Phần vực tiến vào Tiên giới, tất cả những người trong Tiên giới chỉ có thể bị tàn sát tùy ý. Bây giờ tiến vào Thần Phần vực, cũng là vì chuẩn bị tự bảo vệ mình.
Người đàn ông nghi ngờ nhìn chằm chằm Mục Tiểu Vận nói, cũng không vì Mục Tiểu Vận không muốn vào mà tức giận.
- Tất cả động lực mà đệ tử tu luyện đều là vì tìm kiếm chồng của đệ tử, hôm nay đệ tử một mình đến Tiên giới, cách Thần châu có lẽ cũng đã xa hơn rồi. Nếu như đệ tử lại đến Thần Phần vực nữa, thì không biết ngày nào mới có thể gặp chồng của mình.
Mục Tiểu Vận mau chóng bước lên nói.
Người đàn ông ngồi ở phía trên thấy Mục Tiểu Vận nói vậy lập tức liền nhíu mày một cái, rồi nói:
- Cho dù tu luyện đến Chứng đạo Thánh đế như ta, muốn dễ dàng phá giới diện Tiên giới tiến vào Tu Chân giới cũng vô cùng khó khăn, càng đừng nói gì tiến vào giới người phàm bình thường. Ta cũng đã vì chuyện của con mà chạy một chuyến, trong Tiên giới cũng đã từng có một đại trận phá giới viễn cổ, chỉ cần tìm được đại trận đó, rồi dùng một số phù lục phá giải, cũng có thể tiến vào Tu Chân giới…
- Sư phụ…
Mục Tiểu Vận lập tức kích động kêu lên, nếu quả thật có đại trận phá giới này, cô có thể quay về Thần châu, vậy thì có khả năng gặp được Diệp Mặc. Căn cứ theo những gì Bế Nguyệt sư tỷ nói, Diệp Mặc rất có khả năng đã Trúc Cơ. Nếu như mình tiếp tục trì hoãn, một khi Diệp Mặc không thể nào kết thành Kim Đan được, thì mình cho dù có xuống dưới, cũng không thể nào gặp được chồng. Chỉ cần có thể gặp được Diệp Mặc, cô cũng không thèm để ý đến tu luyện, Chứng đạo gì hết.
Người đàn ông kia thở dài nói:
- Đáng tiếc sau khi ta đến nơi đó, thì đại trận đó sớm đã bị người ta dùng nát, ít nhất cũng đã có ba đợt người dùng qua. Cho dù là sức mạnh của ta, cũng không thể nào khôi phục được đại trận phá giới đó. Cho dù ta có một số phù lục phá giới cao cấp, không có đại trận phá giới này thì cũng chẳng làm được gì.
Thấy bộ dạng buồn bã của Mục Tiểu Vận, người đàn ông này lại nói:
- Tiểu Vận, ngoài vị lúc trước ra, con là người có tư chất tốt nhất mà ta từng gặp. Với tư chất của con, nếu như có thể sớm Chứng đạo ngày nào, chỉ cần có thể đến Hóa đạo, nói không chừng có thể xé rách giới diện Tiên giới, quay về Tu Chân giới. Cho nên đến Thần Phần vực đối với con mà nói, cũng không phải là chuyện xấu gì. Huống chi công pháp của con có lai lịch lớn, đến ta cũng chưa nhìn ra nổi, đối với con mà nói lại càng có ưu thế hơn.
- Sư phụ, vậy sau khi tiến vào Thần Phần vực có thể quay lại Tiên giới sao?
Mục Tiểu Vận trong lòng có chút thương cảm, cô cho dù có tin Diệp Mặc đi nữa, cũng nghi ngờ ở một nơi thiếu thốn linh khí như Thần châu này, Diệp Mặc có thể thăng cấp lên Kim Đan được không. Cô cũng không tin Diệp Mặc có thể tìm ra cô tiến vào nơi đó, dù sao nơi đó cũng quá mức hẻo lánh
Hơn nữa, cho dù Diệp Mặc có tìm được nơi mà cô tiến vào, đến Tu Chân giới. Trong Tu Chân giới đâu đâu cũng là nơi cá lớn nuốt cá bé, Diệp Mặc có thể may mắn như mình sao, được che chở trong một tông môn sao? Không có tông môn che chở, trong Tu Chân giới lúc nào cũng có thể mất đi cái mạng nhỏ của mình.
Lúc này cô thậm chí hi vọng Diệp Mặc tu luyện đến Kim Đan, rồi tìm một nơi trốn đi, đợi cô Hóa đạo rồi, sau đó xé rách không gian đi tìm hắn.
Nghe thấy Mục Tiểu Vận nói vậy, người đàn ông này chậm rãi nói:
- Không thể, nếu như Thần Phần vực có thể tùy tiện quay về Tiên giới, ta nghĩ Tiên giới sớm đã bị những đại năng kia chiếm lĩnh rồi.
- Sư phụ, con không muốn đi.
Mục Tiểu Vận hạ thấp giọng nói.
Cô có dự định của mình, nếu như cô ở lại Tiên giới cho dù cô không thể xé rách không gian quay về Thần châu, nhưng nói không chừng Diệp Mặc ngày nào đó có thể bay lên Tiên giới, vậy thì cô có thể gặp lại Diệp Mặc rồi. Một khi cô đến Thần Phần vực rồi, chỉ cần cô không quay về Tiên giới được nữa, thì đến nửa cơ hội gặp lại Diệp Mặc cũng không có.
Vì căn cứ theo cách nói của sư phụ, Diệp Mặc cho dù đến Tiên giới rồi, muốn đến Thần Phần vực, cũng phải tu luyện đến Tiên đế. Trong Tiên giới tu luyện đến Tiên đế, đó cũng chỉ là nói mà thôi, có người chết già cả đời cũng không thể nào tu luyện đến Tiên Vương, càng đừng nói gì đến Tiên đế.
Công pháp tu luyện của cô là của Diệp Mặc đưa cho, nhưng cô lại biết tư chất của Diệp Mặc cũng không tốt.
Người đàn ông kia rõ ràng hiểu suy nghĩ của Mục Tiểu Vận, lão bình tĩnh nói:
- Ta hiểu suy nghĩ của con, ta có thể chính xác nói cho con biết, trận môn không gian đó nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì mấy trăm năm. Mấy trăm năm sau, trận môn bị phá hủy, những người trong Thần Phần vực lúc nào cũng có thể tiến vào Tiên giới. Một khi người của Thần Phần vực tiến vào Tiên giới, đồng nghĩa với việc Tiên giới rất có khả năng sẽ bị những đại năng đó luyện hóa thành thế giới chân linh.
La Bế Nguyệt rùng mình một cái, một khi Tiên giới bị người khác luyện hóa thành thế giới chân linh, cũng có nghĩa tất cả những người trong Tiên giới đều là kiến hôi và súc sinh rồi. Một ý niệm của người ta, có thể khiến những người trong thế giới chân linh của mình tan thành mây khói.
Mục Tiểu Vận cũng rùng mình một cái, cô tu luyện đến ngày hôm nay, đương nhiên cũng hiểu đạo lý này. Sư phụ nói rất chính xác, một khi người của Thần Phần vực đến Tiên giới, đừng nói chồng cô Diệp Mặc còn chưa phi thăng, cho dù phi thăng rồi, cũng bị người ta luyện hóa. Đừng nói là Diệp Mặc, cho dù là bản thân cô cũng chỉ là một con kiến bé nhỏ.
Thấy La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận hiểu rõ ý của mình, người đàn ông đó tiếp tục nói:
- Hơn nữa ta cảm thấy người đối đầu của ta còn chưa chết, thậm chí bây giờ thần hồn của y cũng đã ngưng tụ lại. Tối đa là trong vòng trăm năm, y sẽ niết bàn hồi sinh. Một khi người này hồi sinh rồi, Tiểu thiên vực của ta chắc chắn sẽ bị người này nghiền nát. Cho nên, đây cũng là nguyên nhân chúng ta cần phải đến Thần Phần vực.
- Sư phụ người này là ai vậy?
La Bế Nguyệt theo bản năng hỏi.
Người đàn ông này thở dài nói:
- Người này tên Chân thánh đế, mặc dù ta cũng là một Thánh đế, hơn nữa có một phong hào là Thận Trung Thánh đế. Nhưng bây giờ ta cảm thấy chuyện mà mình làm năm đó không cẩn thận chút nào, chỉ có điều chuyện cũng đã xảy ra rồi, oán trách thêm cũng chẳng làm được gì.
Mặc dù nói như vậy, nhưng người đàn ông này trong lòng cũng có chút hài lòng. Năm đó mấy vị Thánh đế toàn bộ vây công Chân Thánh đế, người còn sống cũng không còn nhiều. Thận Trung lão lại còn sống, cũng vì tính cẩn thận của lão.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương