Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 12: Bách Điểu Kiếm Hạp
Chương 06: Hóa Long Cửu Xuất Đại Trận (Hạ)
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tô Tiểu Mai, Sùng Dần, Chung Lâm, Đông Phương Phù, Lý Tử Đình… ngã xuống. Tôn Lập cứu tất cả, móc linh đơn cho họ uống.
Sùng Dần cười thảm: "Không sao, không chết được đâu."
Sùng Bá xông tới, mắt y đỏ lên, nghe thấy Sùng Dần còn gượng thì gầm lên: "Câm mồm, nghỉ đi cho ta!"
Bọn Tô Tiểu Mai thương thế không nặng, nặng nhất là Chung Lâm. Y là âm thần chi thể, lôi điện gây ra cho y vết thương nghiêm trọng.
Mắt Tôn Lập lạnh lại, chỉ mong vớ được ma tu cho y huyết tế!
Sùng Bá đứng cạnh gã, tất cả cùng nhìn lên không. Tô Tiểu Mai dựa vào tảng đá mới từ trên núi lăn xuống, đôi mắt trong veo hỏi: "Lần này Tố Bão sơn có qua được không?"
Sùng Bá bất động nhìn trận chiến trên không.
Lý Lam Sơn một đấu với hai, trên không liên tục vang tiếng năng lượng va nhau, chúng nhân như đang ở trong không gian không ổn định, có thể tan xác bất cứ lúc nào.
Tôn Lập mấp máy môi nhìn bọn Tô Tiểu Mai.
Gã chỉ Đông Phương Phù và Lý Tử Đình: "Ta hứa với Tiểu Ngọc chiếu cố hai người, cứ yên tâm, trước khi gặp Tiểu Ngọc thì hai người không chết được đâu!"
Y lại chỉ vào Chung Lâm đang hôn mê: "Ta đáp ứng lão tổ chiếu cố ngươi, trước khi ta chết thì ngươi không chết được!"
Gã nhìn Tô Tiểu Mai. Tô Tiểu Mai cười: "Ngươi không đồng ý với ai sẽ lo cho ta..."
"Ta hứa với chính mình sẽ lo cho tiểu nha đầu lúc nhập môn luôn cẩn thận, không dám lớn tiếng nhưng vì ta mà tranh cãi với đệ tử nhóm chữ Giáp – dù hiện tại nàng ta thực lực đại tiến, có thể lo cho mình."
Mắt Tô Tiểu Mai hấp háy, làn mi dài hơi động.
Tôn Lập cố ý cười: "Cảm động hả? Đừng nén, cảm động thì thể hiện ra."
Tô Tiểu Mai cắn môi, ôm lấy gã.
Hai người cùng cứng đơ rồi thoải mái ôm nhau.
"Oành -"
Một đạo quang mang với tốc độ cực nhanh va vào sơn môn, đập nát một động phủ, để lại một hố sâu dưới đất.
Vọng Hư từ dưới hố nhảy lên, phun bụi ra, không kịp chỉnh đốn y phục, móc mấy viên đơn dược nhét vào miệng, chưa nhai nát đã lao lên.
Đỉnh đầu Chung Mộc Hà lơ lửng linh văn ngọc phiến, đạm kim sắc quang mang rải xuống, ba dải linh quang xuyên qua xuyên lại, liên tục ngăn phi kiếm.
Mỗi lần va nhau là nổ vang như sấm, vô số hỏa hoa trút xuống.
Lý Lam Sơn khí định thần nhàn, chín thanh phi kiếm mới chỉ dùng ba, ngón tay như gảy đàn, khẽ hất Vọng Hư xuống, bức Chung Mộc Hà cuống quít.
Vọng Hư xông lên gầm: "Lý Lam Sơn, ta liều với ngươi!"
Đường đường chưởng giáo, bị bức đến mức này thì cách biệt cỡ nào.
Chu Cửu và một ngân diện nhân dẫn các ma tu xông tới. Hộ sơn đại trận đã vỡ, khó lòng lành lại ngay.
Chu Cửu lạnh giọng: "Giết"
Ma tu xông tới, đệ tử Tố Bão sơn phần lớn thụ thương, không phải đối thủ. Dù có bọn Vọng cũng khó tránh bại vong.
Sùng Bá run người, lấy ra hộp ngọc, còn ba viên linh đơn.
Y uống liền hai viên!
Sùng Dần cả kinh: "Ngươi chán sống hả..."
Sùng Bá nhai linh đơn, lắc đầu: "Không đẩy lùi chúng, tất cả đều chết."
Y cười với Sùng Dần rồi ôm lấy đối phương đoạn đẩy ra nói: "Ta đi đây!"
Y đi ra, thoáng sau có một đàn linh thú được song phủ cự nhân dẫn đầu, hung hãn tham gia.
Tôn Lập ở cạnh đồng bạn, Mãng long tỏa liên quấn trên tay, hai tấm Thiên thần bảo lục, tám tấm Bát diệp phù bảo đều sẵn sàng.
Ma tu không đông nhưng như đàn sói, đệ tử Tố Bão sơn hiện tại không đáng làm dê, chỉ coi như đàn thỏ què.
"A -" Sùng Chân gầm lên, lao vào một ma tu có cảnh giới tương đương, nhưng y đã trọng thương, cộng thêm ma tu có công pháp, pháp khí quỷ dị nên y liên tục bị bức lùi.
Một đệ tử của Vọng Hư đến chi viện, không đầy ba chiêu, bị ma tu đâm xuyên tim.
Sùng Chân tâm thần đại loạn, ma tu phát một đạo pháp thuật, ngũ sắc âm lôi bắn xuống kèm nhát kiếm, y trừng mắt ngã xuống, ngực thủng lỗ như nắm tay!
Tôn Lập thở dài, vung quyền bức lui một ma tu, muốn cứu Sùng Chân nhưng không thể.
Sơn môn thành chiến trường thảm liệt, khắp nơi vang tiếng kêu thảm, thường có linh quang từ trên không đáp xuống, không biết là đệ tử nào.
Tôn Lập đứng trước bọn Tô Tiểu Mai, một Đạo nhân cảnh đệ tam trọng ma tu vung quyền đầu to như đồng chùy cười ha hả giáng tới, y tưởng chỉ chừng mười quyền là Phàm nhân cảnh tiểu tử sẽ nát xác!
Tôn Lập lùi liên tục, nhìn tảng đá như ngọn núi sau lưng, biết không lùi được, Mãng long tỏa liên lách đi quỷ dị, ba mươi sáu mũi phi đao từ bốn phương tám hướng trùm lên ma tu đó.
Ma tu cả kinh, song quyền múa tít, chặn đứng hết phi đao, một đạo lôi điện xuyên qua lớp phòng ngự, chuẩn xác đốt ngực y thành than.
Ma tu nhìn ngực với vẻ không dám tin rồi ngã xuống. Tôn Lập lấy trữ vật giới chỉ rồi lui về cạnh Tô Tiểu Mai.
Bát diệp phù bảo uy lực quả nhiên bá đạo, một cao thủ Đạo nhân cảnh mà nói giết là giết.
Sư trưởng như bọn Vọng Minh vây công Chu Cửu vẫn hạ phong, vì cảnh giới kém xa, linh thú của Chu Cửu còn nguyên.
Một ngân diện nhân khác bắt đầu giết chóc các đệ tử Tố Bão sơn. Không ai chống nổi một chiêu.
Y lao tới, sau lưng mà đường máu!
Đệ tử Tố Bão sơn tơi tả, Lý Lam Sơn tựa hồ hào hứng ngửa mặt than: "Môn phái hạng bét này mà cầm chân ta được ba ngày, đúng là số mệnh!"
Thần Hoang đạo tiến vào Đại Tùy, Phú nhân vương chuẩn bị nhiều năm, những tưởng dễ dàng huyết tẩy Đại Tùy tu chân giới, không ngờ Lý Lam Sơn xuất sư bất lợi, mất ba trận pháp hạch tâm trân quý vô cùng, lại bị chặn ở ngoài sơn môn Tố Bão sơn lâu như thế, tổn thất thảm trọng.
Với thực lực song phương thì không thể như thế, trận chiến lẽ ra dễ dàng giành công lại lại thành thế này, khó trách y cảm thán như thế.
Lý Lam Sơn từ từ giơ tay, sáu thanh phi kiếm lơ lửng trên đầu rung lên.
"Đinh đinh đinh..."
"Kết thúc thôi!"
Chín thanh phi kiếm hợp thành kiếm luân, quay tít vào Chung Mộc Hà và Vọng Hư.
"Chát, chát, chát..." Phi kiếm gần như cắt đứt tất cả. Ba thanh của Chung Mộc Hà nghênh đón, bị nghiền thành bột!
"Phụt!" Chung Mộc Hà hộc máu, vung lưu tinh chùy cực nặng, phun hoàng quang, giáng vào kiếm luân, bị cắt làm đôi mà chỉ hơi làm giảm tốc độ.
Chung Mộc Hà và Vọng Hư nhân cơ hội vượt khỏi phạm vi uy lực của kiếm luân. Vọng Hư không hề do dự dùng đến trấn sơn thú hồn.
"Chát!"
Ngọc phù vừa nát, hai trấn thủ thạch thú rung lên, nứt nẻ từng vết. Thạch thú không nát hẳn, đạm hắc sắc khí thể bay ra, ngưng tụ trên không thành thượng cổ cự thú vàng rực, đầu mọc sừng, dài cả mười trượng.
"Gừ! Gừ!"
Tựa hồ khí thế không kém hơn Bích nhãn toan nghê bị Tôn Lập giết lúc trước.
Lưỡng thú xuất hiện, rung mình là có hai đạo lôi điện giáng xuống, hai cái sừng chỉ lại, lôi điện bắn vào Lý Lam Sơn.
Chín thanh kiếm trước mặt y tách ra, bày thành kiếm trận thâm ảo, lưỡng đạo kinh lôi tan đi, kiếm trận bị chấn tan.
Ánh mắt Lý Lam Sơn ngưng trọng hẳn.
Tố Bão sơn, quả nhiên còn con bài tẩy.
Thấy lưỡng đại trấn sơn thú hồn uy lực, có thể đấu với Hóa long cửu xuất đại trận, Vọng Hư hưng phấn: "Tố Bão sơn được cứu rồi!"
Chung Mộc Hà không lạc quan đến thế.
Lý Lam Sơn tuy trọng thị, nhưng không rối loạn, cánh tay như gốc cổ tùng chằng chịt rễ chuyển động theo quỹ tích và tốc độ cố định.
Chín thanh phi kiếm thu lại vào miệng cửu long.
Chín con thần long hư ảo ngậm phi kiếm, Lý Lam Sơn lỏng tay, chín con rồng rời trận bàn bay quanh y.
Sấm sét ầm ầm, thiên địa biến sắc.
Trong tiếng sấm, chín con thần long ngưng tụ thành chín thanh long thân trường thương, há miệng thổ ra nửa cây phi kiếm, hóa thành mũi thương!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Lý Lam Sơn tách hai tay, chín mũi long thương thành lửa điện dài hai mươi trượng cùng dao động nhân kinh đổ vào trấn sơn thú hồn.
Hai thú hồn này ở thời kỳ thượng cổ cũng là nhất phương bá chủ, bị trấn áp lâu như thế, lửa giận bừng bừng, Hóa long cửu xuất đại trận của y rất mạnh nhưng chúng nổi điên gầm rú lao tới.
Gió nổi mây vần.
Ô vân vang tiếng thú gầm, chín thanh long thương lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần xuất hiện đều kim quang vạn trượng, lạnh lẽo vô vàn!
"Ầm, ầm, ầm..."
Sau tràng tiếng nổ là hai tiếng hú vang rồi tất cả yên lặng.
Mây đen tan dần, nhưng không thấy hai trấn sơn thú hồn đi ra.
Kim sắc long thương mở chín cái miệng, quang mang bừng bừng.
Chính giữa quang mang, trên trận bàn, Lý Lam Sơn thản nhiên, y phục rách nát, có bốn vết thương trên tay đầm đìa máy, suýt bị phế cả cánh tay.
Vết thương có khí xám nhàn nhạt, ngưng tụ không tan, hiển nhiên sức mạnh thú hồn vẫn còn, ngăn không cho lành lại.
"Đại nhân thắng rồi!"
"Đại nhân vô địch!"
"Thần Hoang đạo nhất thống thiên hạ!"
Ma tu chấn phấn, gào lên như sói đói, hưng phấn đến đỏ mặt. Chu Cửu vung quyền gào đến lạc giọng: "Tố Bão sơn, còn gì cứ mang ra! Không còn hả? Thế thì chịu chết đi!"
Tố Bão sơn chúng nhân chìm cả cõi lòng, Chung Mộc Hà và Vọng Hư biết trấn sơn thú hồn là con bài sau cùng, không xong tức là trời muốn hủy Tố Bão sơn.
Chung Mộc Hà thở dài, tích tắc như già đi ba mươi tuổi, nhìn chúng đệ tử sau lưng đều trọng thương, sơn môn nội tan tác, Hóa long cửu xuất đại trận từ từ giáng lâm, khí thế như ngọn núi không thể kháng cự, hòng ép người Tố Bão sơn tan nát!
Chung Mộc Hà nhận ra, thậm chí rõ nhất trong số chúng nhân. Nhưng y không còn sợ hãi tự hào.
Tố Bão sơn nhỏ nhoi lẽ ra không chống nổi một đòn nhưng y cùng các đệ tử chống đến cùng, khiến Lý Lam Sơn tổn thất thảm trọng, thậm chí phải dùng tới con bài tẩy "Hóa long cửu xuất đại trận".
Đại trận uy lực kinh nhân nhưng giá phải trả không ít, Lý Lam Sơn e là ba mươi năm sau không thể xuất thủ, không đủ sức giết tu sĩ Đại Tùy.
Chung Mộc Hà và Tố Bão sơn xứng đáng kiêu ngạo
Chung Mộc Hà nhìn sang Tôn Lập và Chung Lâm, có lẽ đó là tiếc nuối sau cùng của y, điệt tôn còn trẻ nhưng phải bồi táng cùng y, tắt hết hi vọng.
Tôn Lập là thiên tài, tiếc rằng không mấy ai biết, càng tiếc là gã sẽ phải chết, vốn trăm năm sau gã sẽ quang mang vạn trượng, chiếu sáng cả Đại Tùy, thậm chí khiến Quỷ Nhung run rẩy.
Ai...
"Lão tổ, xuất kích!"
Tôn Lập gầm lên. Chung Mộc Hà ngẩn người: "Hả?"
Tôn Lập ngưng trọng: "Cơ hội không có lại nữa đâu, lão tổ xuất kích!"
Gã quát to, Chung Mộc Hà đẩy mảnh ngọc lên – y cũng không biết vì sao lại nghe lời, có lẽ vì sắp bại vong nên tính kiêu ngạo của y không còn.
"Vù!"
Mảnh ngọc khắc linh văn thần diệu hóa thành dải sáng xuyên qua cửu đại long thương phong tỏa!
Chung Mộc Hà nóng bừng trong lòng: lẽ nào...
"Chát!" Mảnh ngọc chém vào thân thể Lý Lam Sơn. Lý Lam Sơn gầm vang, linh quang bạo phát, kẹp mảnh ngọc trong sương xườn.
"Tên khốn nào dám ám toán lão phu!"
Lý Lam Sơn gầm lên cuồng nộ.
Vọng Hư ném hết pháp khí vào Lý Lam Sơn. Lý Lam Sơn không hiểu trúng ám toán gì mà không thể sử dụng pháp khí, Hóa long cửu xuất đại trận thực tế cũng là dùng pháp khí bố trí, trận bàn chính là pháp khí.
Lý Lam Sơn đẳng cấp quá cao, thể nội kẹp bản mệnh pháp khí của Chung Mộc Hà, mặc cho Vọng Hư tấn công, cũng không làm gì được y.
Bọn Chu Cửu cũng thấy không ổn, chuẩn bị tăng viện.
Chung Mộc Hà gầm to phun máu, mảnh ngọc cắt vào, Lý Lam Sơn gào lên thống khổ nhưng vẫn giữ chặt mảnh ngọc! Chân nhân cảnh đệ ngũ trọng thể hiện rõ thực lực!
Tôn Lập nóng lòng vô cùng, không biết chống chọi được bao lâu, Thần Hoang đạo được truyền thừa không phải “Đại Hoang kinh” hoàn chỉnh.
“Đại Hoang kinh” bao la vạn tượng, trừ luyện chế đại hình chiến tranh pháp khí và nuôi dưỡng linh thú thì còn nhiều thứ như tu hành, đơn dược, trận pháp, chế khí.
Quang ti pháp khí của Lý Lam Sơn là một pháp môn. Nhược điểm lớn nhất của “Đại Hoang kinh” là pháp khí luyện chế xong sẽ nối với linh hồn chủ nhân.
Pháp khí bị hủy, thường thì không có vấn đề gì, nhưng gặp cao thủ, ví như La Hoàn, Võ Diệu thì có thể dùng mảnh vỡ khống chế ngược chủ nhân.
Cũng như "Vu chú thuật" ở thời kỳ thượng cổ, “Đại Hoang kinh” thực tế là mượn tinh túy của vu chú thuật.
La Hoàn để Tôn Lập cứu Vọng Hư, một nguyên nhân là nửa khúc quang ti pháp khí. Y dạy Tôn Lập thủ đoạn, lợi dụng pháp khí đó khống chế ngược Lý Lam Sơn.
Quả nhiên có tác dụng.
Lý Lam Sơn thụ thương, bị pháp khí chú thuật phản lại, quả nhiên bị động.
Nhưng tu luyện không phải “Đại Hoang kinh” thuần chính, hiệu quả chú thuật phản ngược hữu hạn, chỉ cắt đứt liên hệ giữa y và pháp khí.
Hiệu quả được bao lâu, Tôn Lập cũng không chắc.
Quanh Tôn Lập đều là thương binh, người duy nhất còn tin được là Sùng Bá. Sùng Bá lại đang giao chiến với ma tu.
"Sùng Bá, quay lại!" Gã gọi.
Sùng Bá không ngoái đầu, bức lùi ba ma tu: "Đừng mơ!"
Tiếng thú gầm vang lên, một linh thú bị ma tu giết, Sùng Bá rú vang xông tới.
Tôn Lập cuống lên đẩy Sùng Dần: "Đừng."
Đoạn gọi Sùng Bá: "Sùng Dần không xong rồi!"
"Gì hả!" Sùng Bá gầm lên xông tới, đến cạnh Tôn Lập thấy Sùng Dần nắm dưới đất nháy mắt, Tôn Lập không giải liễu, mở trữ vật không gian: "Giữ lấy!"
Bách điểu kiếm hạp bung ra.
Dài mười trượng, rộng năm trượng, dày hai trượng, đáp xuống Sùng Bá.
"Ầm!"
Sùng Bá xoài ra, Sùng Dần xông lên, cả hai hợp lực mới miễn cưỡng giữ nổi Bách điểu kiếm hạp, Tôn Lập nhắm kỹ Lý Lam Sơn, vỗ tay xuống.
Đại hình chiến tranh pháp khí Bách điểu kiếm hạp kích phát!
Một đạo quang mang từ trận pháp hạch tâm dấy lên, hóa thành vũng xoáy linh lực, càng lúc càng lớn, bao lấy Bách điểu kiếm hạp.
Mũi kiếm hạp sáng lên tinh quang lượng, xếp hàng chỉnh tề.
Kiếm hạp gầm lên, vô số tinh quang vạch thành tia sáng dài, trông thì chậm nhưng thật ra cực nhanh, nuốt chửng Lý Lam Sơn.
"Bách điểu kiếm hạp!"
Ma tu cả kinh, vốn định xông lên chi viện cho Lý Lam Sơn, tức thì dừng lại, kinh hoảng thất thố tránh đi!
Có ba người không thu thế kịp, lao vào, thân thể hóa thành vô số mảnh, rồi lại bị cắt nhỏ hơn... sau cùng biến thành huyết vụ!
Nhìn kỹ thì tinh quang đều là phi kiếm cỡ bàn tay nhưng sắc bén vô cùng.
Dù đại hình chiến tranh pháp khí này để chống lại đám đông địch nhân nhưng dòng phi kiếm tinh quang khiến cao thủ đỉnh nhọn cũng nhắc đầu.
Chu Cửu bó tay nhìn dòng tinh quang đổ vào Lý Lam Sơn.
Đòn này kéo dài suốt nửa tuần trà.
Trận bàn và cửu đại long thương tan biến vô ảnh vô tung, pháp khí của Chung Mộc Hà và Vọng Hư cũng thế.
Y phục của Lý Lam Sơn, y nguyên, vẫn đứng vãng.
Chân tuy không còn trận bàn, nhưng mặt vẫn đeo mặt nạ vàng, mắt vẫn thản nhiên.
Chu Cửu hớn hở, hô to: "Đại nhân quét sạch Đại Tùy, bất khả chiến thắng!"
Ma tu hưng phấn cực điểm, chống nổi dòng tinh quang đó thì Lý Lam Sơn càng khiến họ tin tưởng: "Đại nhân dẫn chúng ta diệt Tố Bão sơn!"
Chung Mộc Hà nhìn Tôn Lập, bật cười: "Hảo tiểu tử, thật không ngờ ngươi còn chiêu này, ta những tưởng mình coi trọng ngươi nhưng hóa ra là đánh giá thấp."
Vọng Hư cười thảm: "Tiếc thật, còn thiếu một chút."
Chung Mộc Hà cười ha hả: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Trời muốn vong Tố Bão sơn, chúng ta cố đủ rồi, dù chết, dù đạo thống không còn, chúng ta cũng không thẹn với liệt tổ liệt tông!"
Tôn Lập nheo mắt, nhìn Lý Lam Sơn rồi vung tay, Mãng long tỏa liên bắn ra.
"Chát!"
Sợi xích quật vào Lý Lam Sơn.
Lý Lam Sơn hóa thành bột, cả người và y phục đều tan tác!
"A!"
Ma tu môn kinh, không ngờ Lý Lam Sơn thực tế đã chết, chỉ là chưa gục xuống, tiếng gầm gào tắt ngóm.
Tố Bão sơn sau lúc trầm mặc thì hô vang.
"Lý Lam Sơn chết rồi!"
Chân nhân cảnh đệ ngũ trọng, ngọn núi bất khả chiến thắng sụp đổ tại Tố Bão sơn!
Có người khóc vì vui mừng, có người gào lên, có người nhũn ra như trút được gánh nặng.
Tôn Lập vung sợi xích thu lại, cát bụi mù mịt che hộ, không ai thấy Mãng long tỏa liên móc theo trữ vật giới chỉ.
Sợi xích thẳng ra như cây thương, nhắm vào ma tu chúng nhân. Chiến ý bột phát, Tôn Lập trông như ngọn lửa sắp phun trào!
Chu Cửu lạnh mình bỏ chạy.
Ma tu cuống cuồng chạy theo.
Tố Bão sơn chúng nhân, kể cả Tôn Lập và Chung Mộc Hà cùng nhũn ra.
Họ không còn sức truy kích.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Trên đỉnh tuyết sơn, Long thú cổ điện ẩn tàng dưới lớp tuyết dày. Trăm nghìn năm nay, vô số chính đạo tu sĩ mong ước có ngày nào đó băng tuyết chôn vùi Long thú cổ điện.
Nhưng họ đều thất vọng vù tuyết sơn mỗi năm có hơn hai mươi lần tuyết lở, trong đó ít nhất tám lần đủ mức như thế nhưng Long thú cổ điện vẫn trơ ra.
Phú nhân vương co mình trong cái ghế đủ cho bốn người ngồi, đúc bằng thép, không thì không chịu nổi sức ép.
Dù thế tình cảnh núi thị nhét trong cái ghế khiến người ta thương cho nó.
Trước mặt y là bức thạch tường.
Thạch tường cao mười trượng, rộng mười tám trượng, có vẻ rộng nhưng trong thạch điện khổng lồ thì không có gì nổi bật.
Thạch tường khảm trứ bốn mươi đĩa hồn đăng, mỗi đĩa có một cái mặt nạ vàng.
Hồn đăng rải lam quang nhàn nhạt từ mắt, múi, miệng trên mặt nạ xuống, trông như ngọn lửa phiêu diêu liếm lên màu vàng, hai màu hòa nhau khiến thạch điện vô cùngquỷ dị.
Bốn mươi đĩa hồn đăng, cái cuối cùng ở hàng thứ nhất đã tắt.
Phú nhân vương nhìn đĩa hồn đăng đó đầy thồng khổ.
Người hầu nhẹ chân đi tới: "Lão gia, sinh tử do mệnh, phú quý do trời, số Tiểu Lý là thế, lao gia đừng đau lòng."
Phú nhân vương cười khổ: "Lão gia ta đạt tới cảnh giới này, dù bị chọc thủng tim gan cũng sẽ tự lành..."
Y nhìn đĩa đèn vừa tắt, sa vào nghĩ ngợi: "Tiểu Lý theo lão gia ta từ trước khi ta phát tài, bao năm rồi nhỉ?"
"Một nghìn một trăm ba mươi bảy năm. Lão nô ghi lại hộ lão gia rồi, lão gia có nói đến một nghìn hai trăm năm sẽ tặng y một niềm vui bất ngờ, bảo lão nô nhớ nhắc..."
Giọng lão nhân cũng nghẹn đi.
Phú nhân vương thở dài, tấm thân mập mạp rung rung trên ghế: "Đúng, hơn nghìn năm rồi, lúc đó lão gia ta rất nghèo, chỉ có mấy trăm vạn linh thạch, bọn Tiểu Lý theo ta đi từng bước cho đến ngày nay, ta vốn tưởng bốn mươi người đều đã Chân nhân cảnh, sẽ không mất ai, không ngờ... ôi."
Y thở dài phất tay, nhạt giọng: "Truyền lệnh, ban chết cho những ai theo Lý Lam Sơn đánh Tố Bão sơn."
Lão nhân cúi người: "Tuân lệnh."
Phú nhân vương thoáng nghĩ: "Tiểu Lý xuất chúng, chết tại Tố Bão sơn, e là có huyền cơ. Ngươi gọi Tổ nhi về."
Lão nhân ngẩn người: "Lão gia định gọi Tổ thiếu gia về?"
Phú nhân vương nhạt giọng: "Đi đi."
"Vâng." Lão nhân cung kính lui xuống.
Phú nhân vương ngồi trong đại điện, nhìn lên hồn đăng vừa tắt, bàn tay mập mạp khẽ phất, mặt nạ bay vào tay, biến thành một cái bánh vàng.
Y ném vào một cái ống đồng.
Phú nhân vương đứng lên đi ra, dặn: "Cho vàng vào kho, lão gia nhớ kỹ, kẻ nào dám lấy, ta sẽ rút gân róc xương!"
Trong bóng tối, mọi người hầu run rẩy.
…
Tôn Lập tỉnh lại, chưa bao giờ thấy giường đá dễ chịu thế, chưa bao giờ thấy sáng sớm ở Tố Bão sơn đẹp đến thế.
Đã là cuối đông, trong núi lạnh lẽo, chim thú ẩn mình, gã nằm trên giường hưởng thụ yên tĩnh rồi mới đứng dậy, xách thùng ra ngoài, đổ nước lạnh lên người, rùng mình hất tóc: "Cảm giác sống sót từ tuyệt cảnh thật dễ chịu, cả tắm cũng thấy hạnh phúc."
Chung Lâm nằm trên cửa cười nhăn nhó: "Ngươi thật hạnh phúc, tối qua ta không ngủ được."
Tôn Lập quan tâm: "Vết thương sao rồi?"
Chung Lâm ra hiệu: "Còn không? Cho ta thêm."
Tôn Lập lấy bốn viên thất phẩm thượng yêu tâm cho y.
Chung Lâm không khách khí, gật đầu: "Ta sẽ tranh thủ tu luyện để khôi phục sớm."
Y về tu luyện, Tôn Lập ra tắm, định tìm bọn Tô Tiểu Mai nhưng lắng nghe mà bên ngoài yên tĩnh, chỉ e tất cả đang đả tọa liệu thương.
Gã về phòng, đóng cửa, mở trận pháp phong ấn.
Tối qua sau đại chiến, ai nấy rã rời, cả Chung Mộc Hà cũng chỉ dặn “tất cả nghỉ ngơi” rồi về động phủ.
Tôn Lập về là ngủ vùi, đến sáng nay vẫn chưa có cơ hội kiểm tra chiến lợi phẩm.
Gã mở trữ vật không gian, định tìm cái nhẫn cổ.
Nhưng thấy không ổn.
Hình nha tất cả đều đủ, trong trữ vật không gian thì không ai xen vào được, có việc gì nhỉ? Gã lắc đầu, định tìm cái nhẫn thì một thứ trắng ngần từ trong đống nguyên liệu thò ra, Tôn Lập giật mình!
Đầu nó có túm lông trắng, từ từ chui ra.
Trữ vật không gian tối om, gã chỉ thấy một túm lông trắng lắc lắc, thứ đó đen xì, không nhìn kỹ thì không thấy.
Tôn Lập hiểu ra: trong trữ vật không gian không còn năm quả thú noãn lấy được ở Liệt Hỏa cốc nữa, gã mở ra thì thấy có việc khác thường.
Hóa ra là nó đã nở!
Nhưng gã chưa từng nghe nói linh thú nở được trong trữ vật không gian.
Nó rất thân thuộc, từ trữ vật không gian nhảy lên vai Tôn Lập kêu ô ô. Trừ túm lông trắng mềm mại trên đầu, thì toàn thân đó đen xì, không nhìn thấy cả mắt.
Con thú khả ái như thế, Tôn Lập mỉm cười vuốt ve nó, hỏi: "Huynh đệ tỷ muội của ngươi đâu?"
Nó cúi đầu kêu rên rồi nhảy vào rữ vật không gian, đứng trên đống nguyên liệu gục gặc đầu về gã rồi khuất vào trong đó.
Tôn Lập nhìn vào, sau mớ nguyên liệu còn năm quả thú noãn chưa nở nhưng không còn sinh mệnh khí tức.
Nó hiển nhiên cũng biết huynh đệ tỷ muội đều chết rồi, cúi đầu dùng mũi ngửi mấy quả trứng, rên rỉ.
Gã nhìn sang bên, những mảnh vỏ rải rác có dấu gặm. Tôn Lập ngẩn người, vẫn nhận ra hoa văn trên những mảnh vỏ đó, là vỏ Ngân sí thôn hỏa nghĩ vương và Tam vĩ lục nhãn kim hạt vốn bị gã tùy ý ném vào trữ vật không gian.
Những phần quý nhất của hai yêu thú là yêu tâm và độc nang đã bị Tôn Lập luyện thành linh đơn, lớp vỏ cực cứng nhưng tạm thời vô dụng.
Tôn Lập nhìn nó không dám tin: "Đều là ngươi ăn?"
Nó nhảy khỏi lòng gã, ngồi xổm dưới đất như chó con, gật đầu, túm lông trắng phiêu dật.
Tôn Lập cả kinh, lớp vỏ đó thì phi kiếm hơi kém chưa chắc chém xước, nó mới nở mà đã ăn được!
Nó nhảy chân sáo, nhấc một khúc vỏ lên cắn canh cách, ăn xong thì chưa đã mà ăn nốt.
Tôn Lập há hốc miệng, hỏi: "Lưỡng vị lão tổ, nó có lai lịch thế nào?"
Võ Diệu nói: "Nở được trong trữ vật không gian nội thì là không gian thần thú."
"Thần thú!"
Võ Diệu nhạt giọng: "Có thể khống chế sức mạnh không gian thì tệ nhất cũng là thần thú."
La Hoàn cũng bảo: "Xem ra có huyết mạch của thượng cổ cực trí long thú."
"Nhưng như nó sao lại đến mức rơi vào Liệt Hỏa cốc?"
Võ Diệu thoáng nghĩ: "Xem ra lai lịch Liệt Hỏa cốc không đơn giản, có mảnh vỡ Luân hồi bàn rồi thần thú hậu duệ, tiếc là chỗ sâu nhất bị hung thú đại quân chiếm mất, không thì qua xem."
Lai lịch của nó mù mờ nhưng không ảnh hưởng đến việc Tôn Lập thích nó.
Tôn Lập lúc nhỏ từng nuôi chó, tiếc là sau đó ăn uống không sạch sẽ mà bệnh chết.
Nó chạm vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng Tôn Lập, gã cẩn thận ôm nó, chợt thấy yêu thương, đấy là thần thú hậu duệ, sinh lực đừng cao quá có được không?
Võ Diệu cười hắc hắc: "Nếu ngươi thấy La Hoàn bây giờ sẽ phát hiện y đang sáng mắt!"
La Hoàn hầm hừ: "Thế thì sao? Có mầm non tốt, bản tọa tất nhiên động lòng."
Tôn Lập nhớ ra sở trường của La Hoàn có nuôi linh thú. Nó là hậu duệ thần thú, chả trách y thích.
"Bản tọa có dự cảm, bồi dưỡng nó dễ hơn ngươi nhiều."
Tôn Lập nói: "Lão nhân gia cứ nói nửa câu trước là được rồi, sao còn phải đả kích tiểu tử?"
La Hoàn cười hắc hắc: "Nó là hậu duệ thần thú, nó nửa câu trước không thừa hả? Có khác nào xếp bản tọa ngang với đồ mỏ nhọn."
Võ Diệu nổi giận: "Đồ ẻo lả đáng chết, có phải việc tốt hay không còn chưa biết mà cứ khoe khoang?"
La Hoàn đắc ý dương dương: "Thế thì sao? Ngươi làm gì được ta? Bản tọa có thêm lựa chọn, còn ngươi? Đồ mỏ nhọn chỉ còn tiểu tử ngốc này. Ha ha ha!"
"Khụ khụ..." Tôn Lập ho.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
La Hoàn bỏ qua cảm thụ của Tôn Lập mà nói: "Tôn Lập tiểu tử, thần thú cỡ này, ngươi có biết nguyên tắc lớn nhất là gì không? Trao đổi công bằng, ngươi bỏ ra bao nhiêu sẽ thu được bấy nhiêu. Nó ăn vỏ yêu thú đó có là gì, chỉ cần ngươi chịu dốc ra, thần thú trưởng thành rất nhanh, vì chúng có tiềm lực vô cùng. Nên ngươi có linh thạch linh đơn gì cứ cho nó ăn hết, sẽ không bao giờ thất vọng đâu."
Tôn Lập uể oải: "Lão nhân gia thích gì trong trữ vật không gian thì cứ nói."
"Lấy hai khối trận pháp hạch tâm ra cho nó ăn."
"Lão nhân gia nói gì!" Tôn Lập ré lên: "Nuôi thần thú tốn kém thế sao!"
"Thừa lời! Ngươi tưởng nuôi chó hả? Cho ăn khoai nướng là xong hả!"
Tôn Lập kiên quyết lắc đầu: "Không được, nó sẽ không thể tiêu hóa, lão nhân gia không nên gặt lúa non.”
La Hoàn tức giận: "Có cho ăn không? Không cho ta mặc kệ những việc sau này!"
Tôn Lập: "Tầm nhìn của tiểu tử hơi mờ vì sắp khóc rồi."
Võ Diệu kêu lên: "Chà, mấy năm đi học đúng là không uổng, biết dùng đến chữ ‘cầu xin’ cơ đấy.”
Tôn Lập: “Chỉ... chỉ…”
La Hoàn giục: "Mau lên!"
Tôn Lập ấm ức lấy khối trận pháp hạch tâm nhỏ nhất ra: "Lão nhân gia cũng nói thứ này dễ nổ mà?"
"Yên tâm, người ta là thần thú, ngươi tưởng tầm thường chắc.”
"Dừng!" Tôn Lập gầm lên: "Các vị còn thế là tiểu tử giận đấy, như thể nó là con vợ chính, tiểu tử là con vợ lẽ!"
Võ Diệu nghiêm túc: "Tôn Lập, không được tự nâng cao địa vị giang hồ!"
Tôn Lập: “Chỉ là...”
Ném trận pháp hạch tâm tới, nó hào hứng bổ tới. Tôn Lập thở dài, không đành lòng nhìn tiếp, an ủi: không, sao, không phải khối lớn nhất.
Nó ăn trận pháp hạch tâm, Tôn Lập tấy từ trữ vật không gian nội ra một cái nhẫn cổ.
Cái nhẫn phi thường đơn giản, không hề có hoa văn, màu đen xỉn đi, rất giống loại nhẫn bạc thông thường mà mẫu thân gã vẫn coi là bảo bối.
Thứ này là của Lý Lam Sơn.
Tôn Lập giết Lý Lam Sơn, mọi thứ của y, kể cả trận bàn Hóa long cửu xuất đại trận đều tan tành, chỉ còn lại cái nhẫn này.
Y mong chờ trong đó chứa thứ quý nhất của Lý Lam Sơn. Liên tục hai trận đại chiến, Tôn Lập tiêu hao gần hết linh thạch, linh đơn.
Võ Diệu kinh ngạc: "Có vẻ hơi lạ.”
"Sao hả?"
Tôn Lập nhìn kỹ, Võ Diệu nói: "Trên cái nhẫn có trận pháp phức tạp, mười ba tầng điệp gia, có thêm một trận pháp ba tầng điệp gia nữa."
Tôn Lập ngẩn người, đấy là trận pháp phức tạp nhất gã được thấy, thậm chí còn hơn hộ sơn đại trận của Tố Bão sơn!
Tôn Lập kích động: "Khẳng định là đồ tốt. Võ tổ, được không?"
Võ Diệu tức giận: "Không phải Võ tổ có được không mà là tiểu tử ngươi có được không!"
Tôn Lập im ngay.
Võ Diệu cân nhắc: "Thử xem nhưng nên cẩn thận, làm đúng lời ta, hơi sai lạc sẽ hủy mất nó."
Tôn Lập hào hứng: "Được!"
Ba tầng trận pháp điệp gia, cùng mười ba tầng trận pháp điệp gia nối nhau, đấy mới là thách thức. Tôn Lập cầm trận pháp đao bút, làm đúng những gì Võ Diệu nói, dù thế vẫn mấy lần suýt hủy nó.
Mất sáu canh giờ mới mở được cái nhẫn, Tôn Lập dẫm mồ hôi.
Gã ném trận pháp đao bút đi, ngồi phệt xuống.
Trận pháp được phá giải, linh quang trùm lên cái nhẫn, màu xám nhạt hóa thành cát trắng rơi xuống.
Bản lai diện mục của cái nhẫn lộ ra.
Cái nhẫn không thay đổi về kích cỡ nhưng chuyển thành màu bạc sáng, như sao trong đêm.
Cái nhẫn được các nét khắc rõ ràng chia thành bảy phần, mỗi phần có khắc linh văn.
Thoạt nhìn như bảy văn tự dính chùm lại.
Tôn Lập thở mở nhưng liên tục thất bại, đang lấy làm lạ thì Võ Diệu nhạt giọng: "Không cần thử, không phải trữ vật giới chỉ."
"Không phải trữ vật giới chỉ?!" Tôn Lập thất vọng vì không được bổ sung linh thạch và linh đơn.
"Thứ này quý hơn trữ vật giới chỉ nhiều!" Câu tiếp theo của Võ Diệu khiến gã hào hứng trở lại.
"Hả? Thật ra là cái gì?"
La Hoàn cũng bất ngờ: "Không ngờ là nó, khéo thật."
Tôn Lập cuống lên: "Thật ra là gì, hai vị nói mau đi? Lấp lửng quá thể!"
Võ Diệu cười: "Ngươi tự xem đi. Tế luyện qua một chút là mở được.”
Tôn Lập nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời Võ Diệu, tế luyện sơ qua, không lâu sau là thành công.
Gã dồn linh nguyên vào, không gian rộng lớn mở ra, khí tức thảm liệt phả tới khiến gã rùng mình.
Là một thần điện mênh mông.
Gần Tôn Lập nhất là lối vào, có vô số thạch trụ sừng sững, mỗi cây đều cao bảy trượng, quanh đó là năm thạch binh mặc giáp cầm binh khí.
Sau khu rừng đá là mười tám con đường đá rộng, cách nhau một dải nham tương sôi ùng ục, hai bên mỗi con đường là thạch binh cao lớn hơn.
Cuối thông đạo là đài cao ba tầng, rìa mỗi tầng có lầu tên như trên tường thành, phía sau là cả hàng thạch binh, thậm chí có nỏ và thạch pháo.
Sau thạch đài ba tầng là một tòa tháp năm tầng, mỗi tầng có một đại tướng mặc khải giáp trông coi.
Tầng cao nhất trống trơn, có một dải sáng vút lên cao.
Tôn Lập nhìn rõ ý đồ của kiểu bố trí này nhưng vẫn nghi hoặc: "Tức là để người ta từng bước đạt tới?"
Võ Diệu sửa lại: "Chỉ sai một chỗ, không phải dể người ta mà để thú đi lên từng bước."
Tôn Lập kinh ngạc: "Hả? Là sao hả?"
"Đây là thú binh linh hoàn, đẳng cấp không tệ, có thể bồi dưỡng từ đệ nhất cấp đến đệ thất cấp thú binh. Đây là tầng thứ nhất, vào được là đệ nhất cấp thú binh. Sau đó còn sáu tầng, mỗi tầng đều khác nhau."
Tôn Lập lấy làm lạ, nhân tộc khi rèn luyện đều lấy linh thú yêu thú làm đối tượng giao đấu. Không ngờ trong thú binh linh hoàn lại đêm nhân tộc làm địch nhân giả tưởng.
Gã nghi hoặc: "Lão nhân gia nói là bồi dưỡng, nhưng đây là chiến trường, tiểu tử không thấy ‘bồi dưỡng’ ở chỗ nào, qua được thì là đệ nhất cấp thú binh, không qua thì ở lại."
La Hoàn thoáng khen: "Không tệ, hiện tại quan sát càng lúc càng kỹ. Ngươi nói đúng rồi, tầng thứ nhất chỉ cần cứ hơn là được, cũng như lúc các ngươi nhập môn thì được kiểm tra tư chất, có những linh thú không thể thành thú binh, sẽ bị đào thải."
"Đến mấy tầng sau sẽ có pháp môn cho thú tộc tu luyện, theo trưởng thành của thú binh mà hiện ra."
Tôn Lập tựa hồ hiểu: "Hai vị định để nó vào đấy?”
Chưa nói đã bị La Hoàn cắt lời: "Nhăng cuội! Nó là thần thú! Cần gì phải vào đó? Ta đảm bảo bồi dưỡng nó thành thần thú mạnh nhất. Ta nói là nói đến linh thú vớ vẩn trong Tố Bão sơn."
Tôn Lập đảo mắt, linh thú viên của Tố Bão sơn có nhiều linh thú, bất quá sau hai trận đại chiến thì không còn lại mấy.
Trong linh thú viên còn rất nhiều thú noãn, có thể tìm cách đưa vào đây.
Gã nhớ đến một vấn đề: "La tổ, thất cấp thú binh trong thú binh linh hoàn thì thực lực thế nào?"
La Hoàn thản nhiên: "Không kém gì Lý Lam Sơn."
Tôn Lập suýt ngã nhào, chắc lưỡi: "Lợi hại thế hả!"
La Hoàn không thấy "lợi hại" gì, nhạt giọng: "Có gì đâu? Ta bồi dưỡng nó xong thì cỡ như Lý Lam Sơn một trảo là xong. Đúng, ta nên đặt tên cho nó nhỉ?"
Võ Diệu cướp lời: "Đặt tên? Để ta.”
La Hoàn: "Đừng mơ.”
Tôn Lập không nghe thấy gì, hoàn toàn chìm trong ảo tưởng về tương lai. Lý Lam Sơn mà một trảo là giết được. Sau này nhờ nó cũng có thể tung hoành thiên hạ, Thần Hoang đạo chỉ là chuyện nhỏ, thích thì hạ được ngay...
La Hoàn và Võ Diệu tranh cãi không ngớt, Tôn Lập chợt buột ra: "Ngân quan hắc đế!"
"Hả? Cái gì?" Võ Diệu và La Hoàn đều không hiểu.
"Tên nó là Ngân quan hắc đế, hai vị xem túm lông trắng trên đầu nó mới hình tượng làm sao. Sau này nó sẽ tung hoành thiên hạ, hắc đế thì quả là bá khí!"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
La Hoàn không hề khách khí: "Tôn Lập, ta ngươi biết là cái tên ngươi đặt rác rưởi không kém gì Võ Diệu."
Tôn Lập mặc kệ: "Các vị luôn bỏ qua cảm thụ của tiểu tử, lần này tiểu tử bỏ qua ý kiến của các vị, nó là Ngân quan hắc đế, bình thường là Tiểu Hắc."
Tôn Lập phì cười: "Tiểu Hắc, qua đây."
Nó hoang mang ngẩng lên nhìn Tôn Lập, Tôn Lập vẫy tay, nó xác nhận gã gọi mình thì hào hứng chạy tới, nhảy lên vai gã liếm cổ nịnh nọt.
"Ha ha ha!"
Tôn Lập cười to.
La Hoàn và Võ Diệu đều thấy thê thảm: "Chà, ngốc thật, xem ra trí thông minh chưa chắc hơn Tôn Lập..."
Sơn môn vẫn yên lặng, Tôn Lập rời Vọng Sơn biệt viện, đi về phía linh thú viên.
Thông thường, linh thú viên được canh gác sâm nghiêm, quanh năm có cả chục đệ tử tới trông nom linh thú. Nhưng sau đại chiến, mọi đệ tử không chết cũng trọng thương, sơn môn còn không có người canh, nói gì đến linh thú viên.
Tôn Lập đến cửa, thấy chỉ khép hờ, gã không vào mà nhảy qua.
Trước đây gã chỉ đi qua linh thú viên chứ chưa từng vào.
Trong sân hoang vu, để linh thú có hoàn cảnh sống gần như tự nhiên, linh thú viên xưa nay chưa bao giờ được dọn cỏ, cỏ hoang mọc đầy, không phải mùa đông tất nơi này vang tiếng côn trùng.
Trận đại chiến đó khiến linh thú tổn thất thảm trọng, còn sót lại không đến mười con, đều đang bị thương.
Linh thú viên có mấy lều cỏ ở rìa, Tôn Lập qua xem, trong đó là chỗ đệ tử đến trông nom, không có gì quan trọng, cửa cũng không khóa.
Đi thêm chừng hai dặm, trong bãi cỏ hoang mới là "Linh thú viên".
Ở đây có gần trăm “chuồng thú” bằng đá chất lại, mỗi cái rộng chừng một mẫu. Linh thú viên là nơi rộng nhất Tố Bão sơn.
Chưa đến nơi, Tôn Lập đã thấy mùi hôi, gã lắc đầu, nơi thế này lấy đâu ra linh thú ưu tú?
Đi một vòng mà gã vẫn chưa thấy số thú noãn.
Mấy linh thú còn sống sót cũng bị thương đến căn bản, Tôn Lập không có hứng.
Gã nhớ lại, tiên tổ Tố Bão sơn phát hiện trong một động huyệt có nhiều trứng thượng cổ linh thú, qua lâu như thế mà linh thú thú noãn đó còn ấp nở được chứng tỏ động huyệt rất thích hợp bảo tồn thú noãn. Thảnh thử thú noãn không bị đưa ra mà được để lại trong đó.
Tôn Lập nhìn quanh, trong linh thú viên chỉ có đỉnh núi ở phía tây, trông không nổi bật, vì khá thấp.
Gã nhón chân đi tới, chưa đến thì thấy trong bãi cỏ cao nửa thân người có một tấm bia đá lớn khắc chữ đỏ: đệ tử dừng bước!
Tôn Lập mỉm cười, không hề do dự bước qua.
Sau bia đá mười trượng là ảo trận, che kín một cửa động cao bằng thân người.
Trận pháp này hiện tại gã không dám đem ra, không cần Võ Diệu chỉ dẫn, gã dễ dàng phá được.
Cửa động chỉ cho một người vào, bên trong hơi mát hơn bên ngoài, đi chừng vài trượng thì động rộng dần, xuất hiện một khung cửa đá khảm lên vách đá thiên nhiên.
Cửa mọc đầy rêu, hoa văn cho thấy không phải của thời đại này. Tôn Lập bất động, quả nhiên Võ Diệu nói: "Trên cửa có cửu trọng điệp gia trận pháp, không phá trận mà xông vào sẽ có cửu đạo Hồng quang diệt ma lôi giáng xuống đầu."
Phá xong trận pháp, Tôn Lập đẩy cửa, hàn khí phả lên mặt.
Trong đó là thạch thất sâu lại hẹp, hiển nhiên là thạch động thiên nhiên được sức người chỉnh lại, hai vách chỉnh tề, trong sâu tối om.
Hai bên có bày giá đá, trên đó còn thưa thớt vài quả thú noãn.
Tôn Lập đi vào, còn nhiều dấu vết là chứa thú noãn. Trong này tối om, nhưng thật ra mới vào sâu chừng hơn hai mươi trượng. Trong cùng là vách đá cản đường.
Gã ước tính còn chừng trăm quả.
Mấy năm nay, Tố Bão sơn ấp nở, rồi bán đi chừng hai trăm năm mươi.
Tiếc là những quả sinh lực cường thịnh nếu không được ấp nở thì cũng đã bị bán, còn lại thì Tôn Lập nhận ra sinh lực cực kỳ yếu ớt, thậm chí không ít quả không còn sinh mệnh dao động.
Gã thở dài, chả trách chất lượng linh thú của Tố Bão sơn không cao. Số lượng nhiều nhưng không bằng được Bạn Hổ trai.
Gã đang tính thu lại thì trữ vật không gian rung lên, Tiểu Hắc chui ra.
Tôn Lập ngẩn người, cười mắng: "Không ở trong đó, chui ra làm gì?"
Gã không nhận ra Võ Diệu và La Hoàn đều trầm mặc. Tôn Lập hiện tại chưa hiểu không gian thần thú có ý nghĩa gì – ngay cả La Hoàn, lúc thấy Tiểu Hắc cũng mười phần kích động. Trước đó, Tôn Lập gặp vô số bảo vật, La Hoàn và Võ Diệu đã bao giờ kích động?
Tiểu Hắc mới nở chưa lâu đã mở được trữ vật không gian đi ra, nó nắm vững không gian còn hơn La Hoàn và Võ Diệu dự tính!
Tiểu Hắc cọ đầu vào chân gã, kêu mấy tiếng rồi chạy vào sâu.
Tôn Lập lấy làm lạ, Tiểu Hắc làm gì?
La Hoàn hi vọng: "Đi theo, đừng quên nó là hậu duệ thần thú!"
La Hoàn nói thế khiến Tôn Lập hớn hở đi theo, Tiểu Hắc đến chỗ cửa đá thì dừng lại, cửa hơi khép, nó đi vòng quanh kêu vang.
Tôn Lập mỉm cười mở thêm, nó xông lên chỗ khuông cửa, giơ chân sau lên đái!
Tôn Lập: "..."
La Hoàn thấy mất mặt, ho khan đoạn lấp liếm: "Việc này chứng tỏ không ai không nhầm, bản tọa cũng có lúc lầm."
Võ Diệu cười khan: "Ngươi nên xưng bản cung mới phải?"
La Hoàn định trả đòn, Tôn Lập chợt gọi: "Hai vị xem kìa!"
Tiểu Hắc đái xong, cửa tan đi như tuyết gặp nước nóng, đá quanh đó tan theo với tốc độ thấy được bằng mắt thường, xuất hiện một cửa động, càng lúc càng sâu.
Bên dưới còn một tầng không gian!
Tôn Lập không ngờ Tiểu Hắc phát hiện được. La Hoàn hào hứng: "Thế nào? Sự thực chứng minh bản cung... tọa! Không thể sai được!"
Tôn Lập và Võ Diệu chú ý đến không gian ở dưới nên quên mất chuyện y lỡ lời.
Cửa động càng lúc càng lớn, tốc độ khuếch đại càng lúc càng chậm, Tôn Lập thầm nóng lòng thì cửa động dừng biến hóa.
Tiểu Hắc ra vào dễ dàng, chui vào rồi vung trảo liên tục với Tôn Lập ra hiệu.
Tôn Lập cười khổ: "Tiểu Hắc, ta không phải ngươi, sao xuống được!"
Tiểu Hắc chui ra chui vào rất dễ dàng, hoang mang nhìn Tôn Lập, không hiểu vì sao nó được mà gã không thể.
Tôn Lập bật cười, hỏi: "La tổ, nhị vị còn thấy nó thông minh hơn tiểu tử không?"
La Hoàn và Võ Diệu im lặng, Tiểu Hắc thật không khiến họ nở mặt nở mày.
Tôn Lập đành tự động thủ, Mãng long tỏa liên hóa thành ba mươi sáu lưỡi phi đao, mở cửa động đến mức đủ để vào, rồi bò theo.
Tiếp đó là một thông đạo, Tiểu Hắc dẫn đường, túm lông trắng phất phơ theo đà nhảy của nó, còn ánh lên tinh quang, dù trong động tối om thì nó vẫn nổi bật.
Đi chừng hơn một dặm, Tôn Lập cảm giác đã tới dưới một đỉnh núi khác, thạch động kết thúc, một tảng đá lớn chặn đường.
Tiểu Hắc giơ trảo ra hiệu, Tôn Lập vận linh nguyên đẩy đá sang, phía sau là cửa động, nó chui vào, gã đi theo.
Tôn Lập đã quen thấy cảnh tượng hùng vĩ mà cũng ngẩn ra.
Trong một thạch động lớn, vách đá khảm dày đặc thú noãn đủ màu, đủ kích cỡ, có vẻ đã đào rỗng cả lòng núi.
Ở giữa thạch động là một bức tượng đá.
Nền bức tượng rộng ba mươi trượng, dài bảy mươi trượng, mình sư tử, cổ ưng, đầu rồng, cao lớn vô cùng, gắn đủ lông trang sức, cái đuôi dài sáu mươi trượng đã vỡ, chỉ còn một nửa lơ lửng trên không.
Tượng thần đầy dâu bể, không biết đã trải bao tuế nguyệt. Cái sừng trên đầu rồng đã hãy mất, xem ra bức tượng là chỗ cao nhất trong thạch động.
La Hoàn thở dài: "Hóa ra là chỗ Thú thần điện ấp trứng năm xưa, chả trách có nhiều thú noãn như thế. Tố Bão sơn đúng là may mắn, tiếc là kém cỏi, có chỗ tốt mà không phát hiện."
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba