Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 175: Biện ngọc. (1).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Trang Duệ vừa nói dứt lời thì mọi người nhìn sang Cổ lão gia tử.
Cổ lão cực kỳ chú trọng dẫn dắt vãn bối đi vào con đường ngọc thạch, trước kia cũng thường xuyên đi đến giảng bài hoặc nhận đồ đệ ở các hiệp hội ngọc thạch, người quen biết của lão là rất nhiều. Nhưng những năm gần đây Cổ lão tuổi tác ngày càng lớn, cũng rất ít khi ra ngoài giảng bài hoặc tham dự các hội chợ triển lãm, hôm nay mọi người có cơ hội được nghe Cổ lão bình luận ngọc thạch, điều này là cơ duyên rất lớn.
- Tiểu tử thúi này rõ ràng dám đưa bác trai ra làm tấm mộc...
Khi thấy ánh mắt mong chờ của mọi người, Cổ lão cười mắng Trang Duệ một câu, sau đó cởi xuống một mảnh ngọc khí đeo bên hông.
- Cách chơi cổ ngọc thì bây giờ lưu hành rất nhiều phương án, thậm chí là như sao trên trời, có thể sử dụng mọi phương án. Cũng giống như những gì Tiểu Trang vừa nói, cũng không còn ai đi thử phương pháp "Ý bàn", nhưng ông lão tôi thời còn trẻ, thật sự tìm được một mảnh ngọc tốt, đã đeo trên người vài chục năm, chính là dùng phương pháp Ý bàn, bây giờ nói ra cho mọi người kiến thức.
Cổ lão nói ra những lời như vậy thì thật sự làm khiếp sợ đám người đứng chung quanh, vì trước đó Trang Duệ đã từng nói đến độ khó của phương pháp Ý bàn, hơn nữa còn nói Ý bàn chỉ là cách chơi ngọc trong truyền thuyết, không ngờ Cổ lão lại là người có thể thực hiện được phương pháp kia. Lúc này được chính Cổ lão truyền thụ kinh nghiệm, mọi người cảm thấy đều không uổng, vì vậy mà khẽ nhỏ to nghị luận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào viên ngọc khí của Cổ lão.
Cổ lão vừa nói vừa đưa mảnh ngọc khí trong tay cho Trang Duệ, sau đó lão nói:
- Mọi người đều biết câu nói thành tâm thành ý và kiên định, thật ra những chữ này xuất phát từ phương pháp Ý bàn cổ ngọc, cổ nhân có nói: Lúc nào cũng phải vuốt nhè nhẹ, nghĩ đến những điều tốt đẹp, đủ để tạo khí tức của mình, sửa đổi tính tình, làm cho chính mình trở nên thuần khiết và vô dục vô sầu, thành tâm thành ý và kiên định.
- Khối ngọc này tôi đã mang theo người được bốn mươi năm, bây giờ chỉ cần cầm trong tay sẽ cảm giác được nó, thậm chí còn sinh ra cảm giác huyết mạch tương liên. Ngọc giống như có tính mạng, cũng giống như có thể hít thở, dù là trải qua vô số chuyện mưa gió nhưng chỉ cần cầm khối ngọc này tâm tình sẽ bình tĩnh trở lại, cá nhân tôi cảm thấy đây chính là công hiệu của Ý bàn.
Cổ lão gia tử nói làm cho mọi người nhìn về phía viên cổ ngọc trong tay Trang Duệ, trong mắt không khỏi bừng lên cái nhìn hâm mộ. Với ánh mắt của Cổ lão, ngọc khí cầm theo bên mình chắc chắn sẽ có chất lượng không kém, một khối ngọc được bàn hơn bốn mươi năm, hơn nữa cộng với giá trị của chính nó, ít nhất cũng có thể tự xưng là báu vật vô giá.
Mảnh ngọc mà Cổ lão gia tử lấy ra cũng không lớn, chỉ như lòng bàn tay trẻ con, chính diện ngọc bội điêu khắc một con thú kỳ dị, cước đạp phong vân, cánh ngắn, đầu rồng, thân ngựa, chân kỳ lân, trông uy manh như sư tử. Con thú này có cặp mắt lồi lên, miệng đầy răng nanh dài, điêu khắc cực kỳ sống động.
Trang Duệ thật sự có biết về loại thú kỳ dị kia, nó chính là tịch tà thú Tỳ Hưu, nhưng điều làm cho hắn giật mình chính là màu thấm của khối ngọc này, cầm trong tay cẩn thận xem xét thì thấy có sáu màu thấm. Phải biết rằng màu thấm là những thứ được tạo nên sau này, hai ba loại thấm là cổ ngọc thường, bốn loại thấm thí là hiếm thấy, năm loại thấm được xem là bảo vật vô giá, khối ngọc của Cổ lão có sáu màu thấm, khó trách lão dùng Ý bàn để nuôi ngọc.
Trang Duệ thử kéo phần dây màu đỏ được bện lên thân ngọc, hắn cảm thấy nó rất cứng chắc.
- Bác Cổ, đây là ngọc ấm sao?
Trang Duệ cầm lấy mảnh ngọc mà cảm thấy ấm áp trơn ướt, vì vậy mà không khỏi mở miệng hỏi Cổ lão.
- Đúng, đây là ngọc ấm Lam Điền Sản, phẩm chất rất cao, khi tôi còn trẻ thì vô tình có được, đã theo tôi hơn bốn mươi năm. Những năm qua tuy có chơi đùa với nhiều mảnh ngọc khác nhưng thật sự không đổi nó, ha ha, rất nhiều lần nhờ nó mà trừ đi tà tị, gặp dứ hóa lành.
Cổ lão nói làm cho đám người trẻ tuổi không cho là đúng, ngọc trừ tà chỉ là lời đồn miệng truyền thuyết, chưa nghe nói có người nào đeo ngọc mà vượt qua tai ương.
- Bác Cổ, nghe nói ngọc năm màu thấm đã hiếm thấy, cái này có đến sáu màu thấm, thật sự cháu chưa từng thấy qua.
- Ha ha, đừng nói là cậu chưa từng thấy qua, những người gặp được ngọc sáu màu thấm cũng không có nhiều, trong bảo tàng cố cung có hơn ba ngàn cổ ngọc, mà cổ ngọc sáu màu thấm cũng không có vài món.
Cổ lão nói đến đây thì không khỏi có chút đắc ý.
- Khối cổ ngọc này khi tôi lấy được thì khai quật chưa bao lâu, mặt ngoài giống như vôi, tính chất như bùn đất, cũng không phát sáng, bây giờ xem như miễn cưỡng đã bàn thành ngọc chín, vì vậy mới có màu đỏ thấm đẫm, tục xưng là mặt con nít...
Cổ lão lấy Ngọc Tỳ Hưu trong tay của Trang Duệ, sau đó vung tay ma xát, có vẻ rất yêu thích.
- Cổ lão, khối ngọc này của ngài đáng giá bao nhiêu?
Dương Vĩ là người tục tằng, hắn há miệng là hỏi giá, nhưng đây cũng là thứ mà mọi người muốn biết, vì vậy ai cũng vểnh tai lên nghe.
- Ha ha, tôi đã đeo khối ngọc này vài chục năm, dù là cậu có núi vàng tôi cũng không đổi.
Cổ lão gia tử cười ha hả đáp lời, cũng không ra giá khối Ngọc Tỳ Hưu, Dương Vĩ nghe vậy thì thầm mắng một câu cáo già.
- Cổ lão, chúng tôi không có được cảnh giới Ý bàn, ngài có thể nói một phương pháp giám định cổ ngọc được không? Tôi đã chơi ngọc vài năm, tốn không ít tiền, cũng không mua được bao nhiêu cổ ngọc là thật, rõ ràng nghề này nước quá sâu.
Một âm thanh từ trong đám người vang lên, mọi người nghe thấy vậy thì đều gật đầu, vì là người trong nhóm này, dù là cả thương nhân ngọc thạch, ai cũng đã từng mua lầm ngọc giả.
- Bây giờ trên thị trường mười vật thì có tới chín là giả, giá cổ ngọc chính thức là rất cao, tôi cũng không đồng ý người vừa mới vào nghề và chơi cổ ngọc đã mau được hàng thật, chưa nói đến vấn đề dùng tiền không công, còn làm ảnh hưởng đến tâm tình của chính mình.
- Trước đó không lâu trên thị trường chợt xuất hiện một nhóm lớn những ngọc khí giả thời chiến quốc và thời Hán, ví dụ như xe ngựa, chuông, ngọc thủ, kể cả ly ngọc...Có người bỏ ra vài trăm ngàn, cũng có người bỏ ra vài triệu để mua những nhóm ngọc khí như vậy.
- Cổ lão, nhất định là giả sao?
Trong đám người có kẻ cười lớn nói.
- Đúng vậy, thậm chí có một người mua sáu bộ áo ngọc, không bao lâu sau những thứ này liên tục xuất hiện trong chợ, hơn nữa càng ngày càng rẻ, chỉ cần không cầm đi giám định cũng biết là giả. Vì vậy mọi người không nên cố gắng đi tìm cổ ngọc, nếu không thì người mua phải ngọc giả tiếp theo sẽ chính là anh.
Cổ lão nói làm cho đám người xung quanh cười vang.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 175: Biện ngọc. (2).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Cổ lão lại khoát tay, đợi đến khi không gian chung quanh yên tĩnh lại thì nói:
- Mọi người không nên cười, đừng nói là người ngoài bị lừa, ngay cả người bên trong cũng bị lừa. Mà sự kiện những ngọc cổ giả phát sinh thời gian qua cũng đã từng phát sinh trên người một người bạn của tôi.
- Đó là một người bạn có bằng cấp tiến sĩ, là một nhà khảo cổ chuyên nghiệp, tiểu tử này thường xuyên ra ngoài tìm vận may. Năm ngoái hắn thấy một nhóm đồ ngọc cổ trong một cửa hàng, có ngọc chương (hình dáng giống nửa cái ngọc khuê), ngọc đao, ngọc bích, ngọc hoàng, ly ngọc giác...
- Theo lời giải thích của chủ cửa hàng, những ngọc khí này là thời Hán, thậm chí là đến thời Thương Chu, đặc bệt là ly ngọc giác, ngọc bích, ngọc hoàng là những vật điển hìn của thời Hán.
- Mọi người đều biết ngọc thời Hán hai ngàn năm trước chính là thời kỳ phát triển đỉnh cao, trình độ của ngọc thời này có thể nói là cực kỳ tốt, sản phẩm cũng phong phú.
- Ly ngọc giác được làm từ những chất liệu ngọc cực kỳ quý, nó là một trong những dụng cụ uống rượu mà quý tộc và vương hầu thường sử dụng; ngọc bích và ngọc hoàng là lễ ngọc, cũng có thể làm từ trần thiết ngọc, những ngọc khí này thường được chạm khắc những hình ảnh tinh xảo, thể hiện phong cách nghệ thuật cực cao.
- Những món đồ cổ này thật sự hấp dẫn không ít dân trong nghề đến giám định và thưởng thức, trong đó có không ít người phát sinh nhận thức, lúc đó ông chủ cửa hàng cũng rất hứng thú với nó, nói rằng nếu muốn mua sẽ được bán với giá cả ưu đãi.
- Vị bằng hữu của tôi mới ba lăm ba sáu tuổi, có chút cơ sở kinh tế, trải qua vài vòng cò kè mặc cả thì mua ly ngọc giác và vài ngọc khí khác, trong đó giá cả đắt nhất là ly ngọc giác. Sau đó cửa hàng đồ cổ kia chỉ trong thời gian một năm đã bán bảy mươi món cổ ngọc, ít nhất cũng thu về hơn bốn trăm ngàn.
- Tháng trước tôi vừa dịp đến thành phố kia, được bạn cũ mời đến, kết quả là mọi người đều biết, tất cả đều là ngọc thạch hiện đại được làm giả cổ, bề ngoài thật sự là ngọc cổ, màu thấm cực tốt, lại được chế tạo ra từ những thủ đoạn cực kỳ chuyên nghiệp.
- Cổ lão gia tử, màu thấm sao có thể làm ra được? Như vậy thì sao có thể phân biệt? Năm ngoái tôi bỏ ra mười ngàn mua một món cổ ngọc thời Hán có ba màu thấm, ai ngờ lại là giả.
Trong đám người có kẻ lên tiếng.
- Ha ha, đó là do anh tham, bây giờ trong chợ đồ cổ, ngọc thời Hán là cực kỳ hiếm. Các anh phải biết rằng ngọc thời Hán cũng không phải là hàng hóa được lưu thông rộng rãi, nó là những sản phẩm của đế vương, bị lũng đoạn.
- Dân chúng được dùng ngọc từ khi nào? Từ thời kỳ Tam Quốc, vì thời đó rối loạn, trộm mộ hoành hành, có người lấy ra áo vàng nạm ngọc của thời Hán và từng bị Tào Phi phát hiện ra. Sau đó hắn thấy thứ này không có tác dụng bảo tồn thi cốt như truyền thuyết, vì vậy mà hủy chế độ làm áo vàng nạm ngọc, vì thế ngọc khí mới chuyển hướng sang dân gian.
- Lúc này những món đồ cổ ngọc thời Hán căn bản rất khó thấy trên thị trường, truyền đến tận bây giờ chỉ còn vài vật mà thôi, ví dụ như ngọc kiếm, ngọc bội, hơn nữa tỉ lệ cho ra chợ là cực nhỏ, những vật phẩm khác đều là giả mà thôi.
- Còn ngọc khí làm giả, bọn họ đều có phương pháp làm màu thấm, thật sự có hơn mười phương pháp như vậy. Tôi nói một cách tổng quát, đó chính là ngâm trong nước thuốc, đặt ngọc khí vào trong một dung dịch nước hóa chất có pha trộn nhiều màu, sau khi ngâm vài ngày, mặt ngoài của ngọc sẽ xuất hiện màu thấm, bình thường nhất cũng có màu hồng nâu, vàng nâu.
- Đây là phương pháp làm giả cũ nhất, cũng là phương pháp nhuộm màu, nhiều ít thương nhân bất lương sẽ sử dụng phương pháp này.
- Mặt khác còn có một phương pháp tạo màu thấm nâu đen, đó chính là phương pháp hun sấy, đặt đồ vật trong khói có cho hóa chất để hun sấy, sau thời gian sẽ làm cho bề ngoài ngọc khí phủ một lớp màu nâu đen, thật sự giống hệt như một món cổ vật vừa được lấy ra từ trong đất, có hương vị cổ.
- Thật ra muốn thẩm định thật giả màu thấm cũng rất đơn giản, vì giả thấm thường sẽ dễ dàng phát sáng, mọi người khi đi mua cổ ngọc nếu có nghi kỵ thì nên mang theo một lọ rượu sát trùng, sau đó bôi lên mặt cổ ngọc chà xát một lúc, xem màu thấm có phai đi hay không, nếu có thì hơn phân nửa là giả.
- Còn có cách khác là dùng ánh sáng mạnh chiếu vào, khi đó sẽ thấy màu sắc ngọc không đều, có chứa sương mù, thiếu độ nét, màu sắc chỉ có một, loại ngọc này cũng có thể bị nghi ngờ. Nếu gặp phải tình huống này thì tốt nhất nên dừng tay mua sắm.
- Ôi, bây giờ người và người ngày càng táo bạo, trước giải phóng thì những nươời làm giả ngọc thường nói về sự thành tín, chính là lừa về niên đại chứ không làm giả, bọn họ dùng ngọc thật với niên đại gần hơn để làm giả bán với giá cao.
- Nếu những món như vậy được truyền lưu đến bây giờ thì cũng là thứ tốt, nhưng trước mắt trên thị trường thì ngọc phần lớn là thủy tinh, plastic, thạch anh, thứ gì bọn họ cũng có thể lấy ra bán.
Cổ lão nói đến đây thì có chút kích động, những thương nhân bất lương này làm ảnh hưởng bất lợi đến nghề ngọc khí, vì những người này làm cho người ta mất đi hứng thú sưu tầm và dừng bước. Vì nguyên nhân quá đơn giản, thử hỏi xem các ngài mua làm vài lần, lần sau còn dám mua nữa không?
- Bây giờ trình độ của đám người này tuy không quá cao nhưng có lại giỏi suy đoán lòng người, ai cũng là người giỏi giang, thứ ngọc thạch nào tiêu thụ tốt đều được bọn họ làm ra nhanh chóng, dù là tài liệu hai màu thấm đều có thể giả được. Đừng nói là những người vừa vào nghề, dù là những nhà sưu tầm lầu năm, chỉ cần có hơi sơ ý là sẽ phải giao học phí.
- Cổ lão, ngài xem bây giờ có quá nhiều người, khách sạn đã có ý kiến, ngài có nên lầu nghỉ ngơi một chút không? Buổi tối sẽ tiến hành tiệc đón gió tẩy trần cho ngài.
Khi thấy đám người chung quanh liên tục đặt vấn đề, người đàn ông trung niên đi bên cạnh Cổ lão thật sự đứng ngồi không yên, vì vậy lên tiếng.
Cổ lão nghe nói như vậy thì dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn khắp chung quanh, lúc này thật sự là người quá đông, vì vậy đành nói:
- Được rồi, chúng ta lên trước. Tiểu Trang, tối tôi không rãnh, trưa mai chúng ta dùng cơm nhé?
Trang Duệ đã sớm bị người xem làm cho mất tự nhiên, hắn vội vàng đồng ý:
- Vâng, bác Cổ, ngài cứ đi nghỉ ngơi, ngày mai cháu sẽ gọi điện thoại.
Sau khi Trang Duệ cùng nhóm Dương Vĩ cùng nhau che chắn cho Cổ lão đi vào thang máy thì đổ mồ hôi hột, Lão Tứ cười nói:
- Lão Yêu, cậu xem ra cũng là ngôi sao trong giới cổ vật.
- Được rồi, lên lầu đi tắm thôi.
Trang Duệ thấy đám người bên kia còn chưa kịp tản đi, hắn không khỏi rùng minh, vì vậy vội vàng đi vào thang máy.
- Chờ chút...
Khi thang máy sắp đóng cửa, Trang Duệ chợt thấy hình bóng của một người quen đi đến quầy tiếp tân khách sạn.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 176: Đầu cơ đổ thạch.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
- Sao vậy? Lão Yêu...Này, cậu đi đâu vậy?
Thấy Trang Duệ vươn tay ra chặn cửa thang máy đóng lại, hơn nữa còn chạy từ trong thang máy ra ngoài, Dương Vĩ vội vàng hô lên, sau đó xoay người nhìn đám người đang chờ bên ngoài, hắn cùng Lão Tứ phẫn nộ đi ra ngoài.
- Lôi Lôi, sao cô cũng đến đây? Không phải còn phải ở nước Anh thêm một thời gian nữa sao?
Người Trang Duệ vừa mới nhận ra chính là bạn gái của Lưu Xuyên, Lôi đại tiểu thư, hắn cũng có chút buồn bực, vì sao những người mình quen đều chạy đến Bình Châu này? Đầu tiên là tên mập họ Mã, bây giờ ngay cả Lôi Lôi cũng đến?
- Trang Duệ, anh không phải đang công tác ở Trung Hải sao? Ủa...Tôi biết rồi, anh nhất định là đến vì đổ thạch.
Lôi Lôi thấy Trang Duệ ở đây thì thật sự có chút vui sướng.
Sau khi Tần Huyên Băng cùng Lôi Lôi quay về Hongkong thì số lần điện thoại với Trang Duệ ngày càng ít, thực tế thì gần đây hai người bọn họ sang nước Anh, trên cơ bản thì hai tuần mới liên lạc một lần, vì vậy cũng không biết Trang Duệ đã từ chức và chuẩn bị vùi đầu vào nghề đồ cổ.
Trang Duệ cũng vì những gì xảy ra khi say xỉn ở Trung Hải mà cảm thấy có lỗi với Tần Huyên Băng, vì vậy cũng không gọi điện thoại nói rằng mình đã đến Quảng Đông.
- Khụ khụ, coi như tôi đã từ chức ở Điển Đương Hành, sau này sẽ rảnh rỗi hơn.
Cổ lão gia tử cho rằng Trang Duệ đến vì đổ thạch, mà Lôi Lôi cũng nghĩ như vậy, Trang Duệ cũng cảm thấy mệt mỏi vì phải giải thích.
Đổ thạch ở đây là Tống Quân nói cho Trang Duệ biết, nhưng hắn thật sự có tam tư muốn đến xem xét, hắn đã được chú Đức truyền thụ cho nhiều kinh nghiệm trong vài tháng qua, cũng được thấy nhiều vật phẩm đồ cổ đủ mọi chủng loại, vì thế hắn chợt phát hiện số tài sản vài triệu của mình ném vào nghề này thật sự không thể nào sinh ra tiếng vang. Nếu hắn không có được sự giúp đỡ về tài lực, hắn muốn giữ lại những gì mình thích, đây căn bản chỉ là chuyện đáng cười.
Lôi Lôi thấy Trang Duệ liên tục nhìn ra phía sau của mình, nàng sao lại không hiểu ý của hắn, nàng không khỏi cười nói:
- Được rồi, anh cũng đừng nhìn khắp nơi như vậy, lần này tôi và ông ngoại đến đây, Huyên Băng thì không đến, cô ấy đang ở nước Anh. Lần này cô ấy tiếp nhận danh sách khá lớn, có lẽ ba bốn tháng mới xong, nếu anh muốn gặp cô ấy thì có thể bay sang Anh...
- Chúng tôi rát trong sáng, không giống như một số người, chẳng hạn như Lưu Xuyên, lần này hắn không đến gặp ông ngoại của cô sao?
Trang Duệ và Lôi Lôi cũng tính như là rất quen thuộc, sau khi nghe thấy Lôi Lôi trêu chọc mình, hắn cũng lập tức mở miệng đánh trả, dù sao thì nàng cũng là một cô gái, vì vậy mà lập tức đỏ mặt.
- Khi nào thì anh cũng lưu manh giống như Đại Xuyên rồi vậy?
Lôi Lôi trừng mắt nhìn Trang Duệ.
- Hắn là người không thành thật, tôi có thể làm chứng...
- Còn có tôi nữa, mỹ nữ, tôi cho em biết, hắn không có gì gạt được tôi...
Hai âm thanh chợt vang lên hai bên trái phải của Trang Duệ, Dương Vĩ và Lão Tứ xông đến từ lúc nào, bọn họ đang kẹp Trang Duệ vào giữa, dùng ánh mắt mê đắm nhìn Lôi Lôi.
Nếu nói về tướng mạo, dáng người thì Lôi Lôi thật sự giống người mẫu, đáng chết là bây giờ thời tiết hơi nóng, hôm nay nàng chỉ mặc một chiếc áo bó sát người và ngắn đến mức thương cảm, bên dưới lại là một chiếc quần ngắn, coi như dáng người tốt đẹp biểu hiện quá mức. Lúc này Dương Vĩ và Lão Tứ thật sự là chảy dãi, nào còn lo lắng đến Trang Duệ?
- Này, các vị đứng xa ra một chút, tôi không quen biết các anh. À, đây là vợ của huynh đệ tôi, các anh đừng làm loạn.
Trang Duệ bực bội đẩy Dương Vĩ và Lão Tứ ra ngoài, hành động của hai người này nếu rơi vào trong tai Lưu Xuyên, sợ rằng sẽ phá hoại tình cảm huynh đệ.
- Trời ạ, vì sao danh hoa đều có chủ như vậy? Lão Tứ, hai anh em chúng ta đúng là số khổ.
Dương Vĩ vừa nghe Trang Duệ nói đó là bạn gái của huynh đệ thì gương mặt như ăn phải thuốc đắng, hắn khoa trương ngẩng đầu nhìn trời và liên tục kêu khổ, tất nhiên hắn cũng chỉ có thể nhìn được trần khách sạn mà thôi.
- Ha ha, các anh là bạn thời đại học của Trang Duệ sao? Tôi là bạn cấp hai của anh ấy, vì vậy tôi cũng biết nhiều điều về anh ta, ủa, Chu đại ca, anh cũng đến à?
Lôi Lôi bị bộ dạng khoa trương của Dương Vĩ làm cho tức cười, nàng đã từng nghe Trang Duệ đề cập về hai người này, sau đó nàng thấy Chu Thụy mang theo Tiểu Bạch Sư đi phía sau, vì vậy mà chủ động lên tiếng. Dương Vĩ và Lão Tứ tuy không muốn đào góc tường của huynh đệ Trang Duệ, nhưng nói chuyện với mỹ ữ cũng là một chuyện vui vẻ, vì vậy mà cứ đứng mãi không chịu đi.
- Đúng rồi, Lôi Lôi, ông ngoại không cùng đi với cô sao?
Trang Duệ thấy Lôi Lôi chỉ mang theo một ba lô nhỏ, chỉ có một thân một mình, vì vậy mà không khỏi kỳ quái, vừa rồi đã nói là cùng đi với ông ngoại mà?
- Chỗ này khá gần Hongkong, sau khi tôi từ nước Anh quay về vì không có việc gì làm nên mới đến đây, ông ngoại và những người cố vấn của đổ thạch phải đến ngày mốt mới đến.
Lôi Lôi thuận miệng đáp.
- Cố vấn đổ thạch? Làm cái gì?
Trang Duệ nghe danh từ này mà cảm thấy có chút mới lạ.
- Anh cũng không biết à? Đó là những người hiểu sâu về nguyên thạch phỉ thúy, trên cơ bản thì từng công ty châu báu đều có cố vấn để đặc biệt mua sắm nguyên thạch, sẽ làm ra giám định nguyên thạch. Nhưng những năm qua những những vị cố vấn của công ty cũng không quá may mắn, đã hai năm chưa tìm được nguyên liệu tốt.
Trang Duệ cũng thật sự không cho là đúng với những lời của Lôi Lôi, nếu hai năm mà không có nguyên liệu gì tốt thì đã suy sụp rồi, nếu ngay cả cố vấn đổ thạch cũng phải xem vào vận may, như vậy làm cố vấn làm gì? Không bằng đi thử vận may cho rồi.
Trang Duệ cũng không biết cố vấn đổ thạch đối với một công ty là cực kỳ quan trọng, bọn họ tuy cũng phải dựa vào vận may nhưng chủ yếu là xem xét những biểu hiện của nguyên thạch để phán đoán bên trong có ngọc hay không, ánh mắt này cũng không phải là người thường có thể so sánh được. Vì vậy mà khả năng bọn họ chọn trúng mao liêu có phỉ thúy sẽ cao hơn người thường, thử hỏi trên thế gian này còn có ai có thể nhìn xuyên đá như Trang Duệ?
- Được rồi, cũng đừng đứng chỗ này nữa, Lôi Lôi đã đặt phòng chưa? À, vậy thì cô cứ đi nghỉ ngơi, chúng ta tản ra trước, tối sẽ cùng dùng cơm.
Trang Duệ thấy những người kia lại đưa mắt nhìn mình, vì vậy mà trong lòng cũng có chút ái ngại, bọn họ quá nhiệt tình, vì thế sau khi biết Lôi Lôi đã đặt phòng thì nhanh chóng cùng đám người đi về phòng.
- Này, Mộc Đầu, nghe nói vợ tôi gặp cậu ở Bình Châu, cậu cần phải quan tâm một chút...
Sau khi trở lại phòng và rửa mặt cho mát, Trang Duệ chợt nghe thấy điện thoại vang lên, khi nghe máy thì phát hiện đó là Lưu Xuyên gọi đến.
- Cậu tự mình đến không hay hơn sao? Đây là cơ hội tốt để được gặp gia trưởng đấy.
- Cái quái gì? Ông ngoại mà là gia trưởng sao? Tôi đã gặp bố mẹ cô ấy, cuối năm nay chúng tôi sẽ kết hôn.
Lưu Xuyên nói làm cho Trang Duệ thật sự kinh hãi, bọn họ cũng xem như những người kết hôn muộn, bây giờ Lưu Xuyên sắp kết hôn, Trang Duệ cũng không khỏi cảm thấy có chút thất lạc.
- Cậu còn dám nói ra những lời như vậy à? Nếu không phải cậu gọi anh Chu đến, tôi có thể không đi sao? Bây giờ Ngao viên chỉ có một mình tôi trông nom, vài ngày nữa sẽ phải đến Tây Tạng đón tiếp Nhân Thanh Thố Mỗ đại ca, tôi con bà nó đúng là quá bận rộn.
Lưu Xuyên nói lời bực tức trong điện thoại, Trang Duệ biết rõ Nhân Thanh Thố Mỗ ở lại Bành Thành vài ngày và đã quay về Tây Tạng, kết thúc cuộc sống chăn nuôi trên thảo nguyên, đưa gia đình quay về sống ở thành phố. Đại hội Ngao quốc tế tổ chức ở Sơn Tây thì Nhân Thanh Thố Mỗ nhất định phải đi, nếu không thì Lưu Xuyên sẽ không thể nào khống chế được Ngao viên lông vàng.
- Được rồi, ai bảo cậu muốn xây dựng Ngao viên, nếu gặp ông ngoại của Lôi Lôi thì tôi sẽ gọi dùm vài tiếng ông ngoại cho cậu, ha ha...
- Cút đi, cần phải xem trọng, không được uống rượu, không được đi hát, tối không cho ra ngoài, không được nói chuyện với đàn ông khác, không được...
- Ngừng, ngừng, ngừng ngay, cậu có gan thì cứ nói thẳng với cô ấy, không có gì thì tôi cúp máy đây...
Trang Duệ nghe thấy Lưu Xuyên ca thán như oán phụ thì vội vàng tắt máy, hắn cũng không rảnh nói chuyện nhảm với đối phương.
...
- Anh Tống, ở bên này...
Trang Duệ nhảy xuống xe nhận lấy cặp táp của Tống Quân, máy bay của Tống Quân đến hơi trễ, hắn đã đợi ở sân bay hơn hai giờ.
- Tiểu Trang, giới thiệu cho cậu, vị này chính là thầy Bành, là người có ánh mắt cực cao về đổ thạch, đây là tiểu huynh đệ Trang Duệ của tôi, các người làm quen với nhau đi.
Tống Quân cũng không phải đến một mình, bên cạnh hắn còn có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, tuổi khác không khác biệt gì nhiều so với Tống Quân, dáng người lại cao gầy, cặp mắt sáng ngời.
Trang Duệ biết Tống Quân là người có ánh mắt tương đối cao, dù là tên mập họ Mã cũng không được quan tâm, bây giờ lại tôn sùng vị thầy Bành này. Vì vậy mà Trang Duệ cũng có vài phần tâm tư, hắn nói vài câu với thầy Bành, lại đưa hai người lên xe, sau đó chạy đến Bình Châu.
- Trang Duệ, tôi nghe nói cậu và Đại Xuyên đã nổi tiếng ở Nam Kinh, cậu chưa thấy Đại Xuyên quay lại Bành Thành thì thế nào đâu, thật sự giống như một con cua, thiếu chút nữa thì đòi mua biệt thự của tôi.
Trang Duệ biết rõ tính tình của Lưu Xuyên, tên kia có lời tiền chục triệu, vì vậy quay về Bành Thành thì nhất định sẽ khoe khoang, nhưng nếu nói khoa trương thì Lưu Xuyên có một trăm lá gan cũng không dám kiêu ngạo với Tống Quân.
- Thôi đi, anh Tống, chúng tôi chỉ là may mắn một chút mà thôi, so ra còn kém anh nhiều. Nhưng anh Tống, anh cũng không phải chơi phỉ thúy, như vậy cần gì phải tiến vào trong nghề này?
Trang Duệ thật sự có nghi vấn như vậy, không phải chỉ có Tống Quân, còn có tên mập họ Mã, có câu là: Không phải người trong nghề thì không biết tình hình, tên mập họ Mã và Tống Quân đều chưa tính là người trong nghề ngọc khí, nhưng bọn họ lại rất có hứng với đổ thạch lần này, nó làm cho Trang Duệ cảm thấy khó hiểu.
- Tôi chỉ bỏ ra vài chục triệu để chơi đùa, thật sự là không tính vào đâu, bây giờ có một phần xí nghiệp nhà nước đổ tài chính vào trong đổ thạch. Bây giờ cậu cần phải hiểu, đổ thạch đã phát triển như thị trường chứng khoán, là mộti nơi đầu cơ cực tốt.
Tống Quân nói làm cho Trang Duệ ngây cả người, hắn cũng không ngờ Tống Quân lại có so sánh như vậy.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 177: Tâm tư của Trang Duệ.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Sau khi được Tống Quân giải thích thì Trang Duệ mới xem như hiểu ra, thì ra Tống Quân lần này đến đây cũng không phải vì đổ thạch, mà chính là trữ hàng một nhóm mao liêu phỉ thúy, đợi vài năm sẽ lấy ra bán kiếm lời.
Sau khi tiến vào thế kỷ hai mươi mốt, thời kỳ lạm phát, giá cả vàng bạc liên tục tăng mạnh, lúc này một thị trường đầu cơ chợt xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đó chính là đổ thạch, thứ này dần phát triển mạnh, dần thịnh vượng. Những năm nay đầu cơ ngọc thạch là rất mạnh, ngọc thạch, phỉ thúy, thậm chí là nguyên thạch cũng được người ta xem là những vật dụng có đảm bảo giá trị gia tăng tỉ giá như vàng.
Vì những mỏ phỉ thúy ở Myanmar đã được khai thác vài trăm năm, vì vậy mà đến thế kỷ hai mươi thì hầu như có chút cạn kiệt, người ta phải tìm những mỏ mới, khi đó thì giá cả nguyên thạch mao liệu càng tăng giá trên phạm vi lớn.
Bình thường thì giá cả đổ thạch quy định cũng không cao, nhưng giá cả giao dịch ở bên ngoài thường cao hơn vài lần thậm chí và vài chục lần. Trước năm 2000 thì mỗi kg nguyên thạch mao liêu chỉ có giá hai trăm đồng, đến những năm nay đã có giá bảy tám trăm, những mao liêu có thể chứa phát triển hoặc có biểu hiện tốt, như vậy sẽ có giá từ vài ngàn đến vài chục ngàn một kg, đây là chuyện thường.
Nếu đưa mao liêu có chứa phỉ thúy ra bán, như vậy giá cả càng khó thể định, bình thường thì những tảng đá có biểu hiện tốt sẽ có giá quy định là hai chục ngàn một kg, nhưng giá cả buôn bán thực chất của nó thì thường hơn trăm ngàn một kg, một khối nguyên liệu hơn chục triệu cũng là bình thường. Nếu đây là sự việc xảy ra vài năm trước thì thật sự là khó tưởng, vì vậy có thể thấy thị trường mao liêu phát triển như thế nào.
Ngọc thạch có cả ngàn năm lịch sử ở Trung Quốc, vì vậy tất cả giai đoạn buôn bán từ nguyên thạch đến phỉ thúy đều là cực kỳ phát đạt. Có thị trường cho đổ thạch, cho phỉ thúy và ngọc thạch thành phẩm, trong đó tỉ lệ nguy hiểm cao nhất chính là thị trường đổ thạch.
Nhưng có một loại người chỉ ném nguy hiểm của đổ thạch cho người khác, đó chính là những thương nhân thu mua nguyên thạch mao liêu, bọn họ cũng không cắt ra, chỉ là trữ hàng vài năm, đợi đến khi có giá cả phù hợp thì sẽ đưa ra thị trường. Tống Quân và ông chủ Mã đều là những người thế này, mà giá cả của phỉ thúy liên tục tăng tiến với nguyên nhân chủ yếu là dòng tiền của bọn họ chảy vào.
Dựa theo cách nói của Tống Quân, lần này ở hội chợ đổ thạch Bình Châu sẽ có nhiều nhân vật lớn trong nước xuất hiện, vì nguy cơ tài chính có ảnh hưởng đến kinh tế, những nhà đầu tư bắt đầu quan tâm hơn đến phỉ thúy, ngọc thạch, nếu so với thị trường tài chính thì đầu tư đổ thạch càng kích thích hơn, nếu có may mắn thì càng có nhiều lợi nhuận.
Hơn nữa so với nhiều thị trường bên ngoài, thị trường Trung Quốc còn chưa phát đạt, tương lai sẽ càng có tiềm lực hơn. Thời gian gần đây còn có nhiều thương nhân Thailand sang mua nguyên liệu mao liêu và ngọc thạch.
- Anh Tống, lần này anh chuẩn bị bao nhiêu tài chính, đến lúc đó tiểu đệ còn được thơm lây?
Trang Duệ vừa lái xe vừa nói lời vui đùa với Tống Quân, vì Tống Quân ngồi máy chiều, bây giờ đã hơn năm giờ chiều, cũng đã đến lúc dùng cơm. Lão Tứ sắp xếp một nhà hàng hải sản ở Nghiễm Châu, Trang Duệ trực tiếp đưa Tống Quân đến, cơm nước xong thì nghỉ ngơi.
- Cậu Trang, cậu cũng muốn tích trữ hàng sao? Thứ này thật sự rất tốn tài chính, nếu giá cả thị trường không tốt thì sợ rằng sẽ phải đập vỡ chính tay mình.
Tống Quân nói.
- Thôi đi, chỉ cần thấy anh và tên mập họ Mã chạy đến đây thì biết nhất định sẽ không lỗ vốn, không muốn đưa tiểu đệ đi thì cứ nói thẳng ra.
Trang Duệ cũng không tiếp nhận cách nói của Tống Quân, hai người bọn họ hơn kém nhau cả chục tuổi, cũng chỉ có thể tính là bạn vong niên, vì vậy mà gần đây hai người trò chuyện cực kỳ trực tiếp.
- Cậu Trang, cậu nói thật sao? Cậu muốn đầu cơ?
Tống Quân nghe vậy thì có chút kinh ngạc, hắn gọi Trang Duệ đến tham gia hội chợ đổ thạch lần này chính là vì lúc đó mua bức tranh Đường Bá Hổ đã đồng ý đưa Trang Duệ đến tận mắt thấy đổ thạch, nhưng hắn cũng không ngờ Trang Duệ lại có ý nghĩ muốn đầu cơ phỉ thúy và mao liêu.
Thật ra đó là Tống Quân xem trọng Trang Duệ, với tài sản của Trang Duệ vào lúc này, tất cả chỉ là chín triệu, nhiều nhất cũng chỉ có thể mua một hai khối mao liêu có biểu hiện tốt mà thôi, căn bản không thể nào có đủ thực lực để trữ hàng mao liêu.
Trang Duệ nói ra những lời như vậy xem như đánh đòn dự phòng cho Tống Quân, vì lúc này tài chính của hắn là không đủ, đến lúc đó nếu Trang Duệ có nhìn trúng mao liêu, thiếu tài chính thì chỉ có thể mượn tạm Tống Quân.
Nhưng lời này tất nhiên cũng khó thể nói ra, nếu không thì Tống Quân sẽ hoài nghi, vì anh sao có thể nắm chắc sẽ nhìn trúng mao liêu để mà vung tay đánh cuộc?
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Anh Tống, bây giờ tôi chỉ có hơn chín triệu, anh cũng biết đấy, khẩu vị của các anh là quá lớn, tôi thật sự khó thể nào theo kịp. Nhưng khi anh xem mao liêu, có thể đưa tôi đi, thứ nhất có thể tăng kinh nghiệm cho tôi, thứ hai là nếu có mao liêu nào đó các anh chướng mắt, tôi có thể mua nó xem vận may.
Trong số chín triệu của Trang Duệ thì phần lớn đều là tiền mua tranh Đường Bá Hổ của Tống Quân, tất nhiên Tống Quân biết điều này, vì vậy mà sung sướng đồng ý lời yêu cầu của Trang Duệ, vì hắn vốn thiếu nợ nhân tình của tiểu huynh đệ này, coi như đưa đi theo cũng không là vấn đề.
Thầy Bành nghe Trang Duệ nói như vậy thì cũng phải đưa mắt nhìn vài lần, hắn không ngờ Trang Duệ còn trẻ mà đã có số tài sản như thế, nhưng hắn chỉ có thể nghĩ rằng người này là con nhà quan hoặc là công tử nhà ai đó.
Có người nói hội chợ mao liêu ở Bình Châu khá thoải mái, mỗi khối mao liêu đều có đánh số, anh nhìn trúng thì trả giá, vì vậy cũng không cần Tống Quân đưa theo, anh tự có tay có chân, không thể tự mình đi sao?
Lời này cũng không sai, những mao liêu bình thường của hội chợ đều có hai loại phương thức tiêu thụ, một là mở thầu đấu giá, một mao liêu sẽ được nhiều người trả giá, người ra giá cao sẽ được giao hàng. Hoặc một số thương gia mao liêu mở quầy, có thể cắt mao liêu ngay tại chỗ, nhưng ra vào những chỗ như vậy thì nhất định phải là người có cơ sở kinh tế hoặc có danh vọng, không phải là nơi những vị khác bình thường có thể tùy tiện đi vào.
Vì vậy ý nghĩa lời nói của Trang Duệ cũng không phải là đưa mình vào trong hội chợ đổ thạch, vì nơi đó với danh tiếng của Cổ lão gia tử, Trang Duệ thích vào thì hoàn toàn có thể, hắn sở dĩ muốn Tống Quân đưa đi, chính là muốn đến những nơi mà Cổ lão gia tử cũng không thể nào đến được.
Các thương nhân phỉ thúy hoặc mao liêu thường sẽ có thuê kho hàng ở gần đó, hoặc có nhiều người là dân địa phương, nhà ở Bình Châu, bọn họ ngoài lấy ra một phần nhỏ mao liêu tham gia hội chợ, thì thường tích trữ phần lớn mao liêu ở nhà hay kho hàng. Tất nhiên đối tượng tiêu thụ những mao liêu được tích trữ kia chính là các vị khách có tài lực hùng hậu như Tống Quân. Bọn họ thường có quan hệ đặc biệt, vì thế mới có thể đưa vào trong kho hay trong nhà xem hàng.
Trong Bình Châu thường có hình bóng của lái buôn phỉ thúy mao liêu, lái buôn là cách xưng hô thời cổ đại hoặc trước giải phóng, bây giờ không có mấy ngành gọi thương nhân là như vậy, những ngành khác đều gọi là đại lý hoặc người đại diện. Đám người này chỉ cần bán được nhiều hàng là có thể nhận được tiền theo tỉ lệ.
Đám lái buôn ở Bình Châu thường có trong tay danh sách và tư liệu của khách hàng quen thuộc, bọn họ sẽ mời những vị khách này đến xem hàng, nếu có thể giao dịch thì bọn họ sẽ tìm được một số tiền hoa hồng lớn. Tất nhiên với thực lực của Trang Duệ thì căn bản sẽ không được những lái buôn ngọc thạch này quan tâm, cho nên mới cần Tống Quân đưa đi.
Thật ra đây chính là ý của Cổ lão gia tử, lão biết rõ Trang Duệ muốn được thấy nhiều nguyên thạch mao liêu, vì thế mới yêu cầu hắn nên đi theo mình để xem xét. Nhưng Cổ lão dù đức cao vọng trọng nhưng một là không phải cố vấn đổ thạch cho công ty, hai là cũng không đi đến những tụ điểm đổ thạch ngầm, tất nhiên sẽ không được lái buôn mời chào.
Tối qua lúc dùng cơm thì tên mập họ Mã đã tỏ ý sẽ đưa Trang Duệ đến nhà những thương nhân mao liêu kia để xem hàng, nhưng so ra thì Trang Duệ vẫn tiếp xúc nhiều hơn với Tống Quân, vì thế lúc đấy hắn từ chối cho ý kiến, chưa nói đi cũng không nói không đi.
Tống Quân nghe được lời của Trang Duệ thì cũng hiểu ra vấn đề, hắn sảng khoái nói:
- Được, tiểu tử cậu rất tốt, đến đây được vài ngày đã hiểu rõ những thứ này, tối tôi có hẹn xem mao liêu, chúng ta dùng cơm xong và ngỉ ngơi một chút rồi đi.
- Được.
Trang Duệ nghe vậy thì rất vui, Cổ lão gia tử nói Tống Quân có phương pháp, quả nhiên là không sai.
Tống Quân thấy vẻ mặt Trang Duệ đầy vui mừng thì mở miệng nói:
- Cậu Trang, cậu cũng đừng vui mừng quá sớm, có một số việc tôi cần nói rõ ràng với cậu, đó là đến lúc đó không nên đắc tội với người takeuchi
- Sao? Có điều này à? Anh Tống, anh nói...
Trang Duệ ngây người ra.
- Thật ra cũng không có gì, những trường hợp như vậy thì cũng không phải chỉ có một mình chúng ta xem mao liêu, có lẽ còn có người khác, mà nghề này lại có quy củ, chính là người ta đang xem mao liêu thì cậu cũng không được tiến lên hỏi giá...
- Điều này thì tôi biết rõ, phải chờ người ta không hài lòng hoặc bỏ qua mới được tiến lên xem phải không?
Trang Duệ vừa nghe như vậy thì cắt ngang lời Tống Quân, những thứ này đã có người dạy hắn từ lâu.
- Hì, mới vài tháng không gặp mà tiểu tử cậu tiến bộ rất nhiều, nhưng này Cậu Trang, cậu nghe tôi nói vài câu, đổ thạch chủ yếu nhìn vào vận may, tên tay cậu không có nhiều tiền, đến lúc đó nên kiềm chế một chút, chỉ cần mua chút mao liêu để chơi đùa mà thôi, cũng đừng trầm mê.
Tống Quân đầu tiên là giảng giải một câu về quy củ, sau đó trầm mặc nghiêm túc nói, hắn thật sự sợ Trang Duệ xúc động mà đánh cuộc tất cả tài sản của mình, vì nước trong ngành phỉ thúy này là rất sâu, đừng nói là có chín triệu, dù là chín chục triệu cũng có thể mất.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 178: Lấy cớ.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Sau khi đến khách sạn mà Lão Tứ đã đặt bàn, Trang Duệ phát hiện tên mập họ Mã cũng đã đến, người này cũng quen biết Tống Quân, nhưng hai người bọn họ cũng không có nhiều giao tình, vì thế chỉ hàn huyên hai ba câu rồi tách ra.
Tống Quân là điển hình của quan thương, đầu tiên là đầu cơ trục lợi, hơn nữa làm ăn đều có liên quan đến chính quyền. Tên mập là đại biểu cho dân đen, là một kẻ chạy vặt đến một ông chủ tiền tỷ, tất nhiên chua xót giữa hai bên là không cần phải nói, chỉ sợ cả hai bên đều xem thường đối phương.
Điều làm cho Trang Duệ bất ngờ chính là tên mập ngoài dẫn theo Yến Tử thì con có một ông lão gầy gò năm sáu chục tuổi, lời nói của tên mập tỏ ra rất tôn kính ông lão kia. Trang Duệ suy nghĩ và hiểu ra vấn đề, đây có lẽ là cố vấn đổ thạch cho đối phương.
- Ủa, Lão Tứ, anh Chu sao không đến dùng cơm?
Trang Duệ đưa mắt nhìn khắp bốn phía, không thấy hình bóng của Chu Thụy, vì vậy mà không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
- Còn không phải con Ngao của cậu sao? Anh Chu nói sẽ ở nhà với nó, chút nữa chúng ta về mua bánh bao cho anh ấy là được.
Lão Tứ cầm menu gọi thức ăn, cũng không ngẩng đầu mà trả lời một câu. Điêu này làm cho Trang Duệ cảm thấy có chút xấu hổ, nếu mang theo một con Ngao lớn đến khách sạn náo nhiệt này dùng cơm thì thật sự là không phù hợp.
- Trang Duệ, Tiểu Bạch Sư càng ngày càng lớn, sau này mang theo sẽ không tiện.
Lôi Lôi nói với Trang Duệ, ngày hôm qua nàng đã gặp Tiểu Bạch Sư, thật sự khó thể nhận ra được.
- Sao vậy? Tuyết Vương của cậu lớn thế nào rồi?
Tống Quân cũng thật sự nhớ mãi không quên với Tiểu Bạch Sư của Trang Duệ.
- Ôi, chút nữa anh sẽ thấy mà thôi, chúng ta dùng cơm thôi.
Trang Duệ cười khổ một tiếng, hắn cũng thật sự không có biện pháp, Tiểu Bạch Sư càng lúc càng lớn, rất nhiều nơi bây giờ đã không còn thích hợp để mang nó theo. Chính hắn bây giờ đã từ chức, về Bành Thành cũng cần phải mua nhà, vì khu dân cư nhà mình có quá nhiều người già và trẻ nhỏ, Tiểu Bạch Sư tuy không cắn người nhưng hù dọa người ta hoảng sợ cũng không tốt.
Bữa cơm lúc này có hơi nặng nề, Trang Duệ thầm nghĩ lát nữa có nên gọi điện thoại cho Lưu Xuyên hay không, để tên kia tìm nhà giúp mình. Tống Quân cũng không nói lời nào, chỉ thi thoảng nói vài câu với thầy Bành ở bên cạnh, tên mập họ Mã cũng thế, chỉ có đám người Dương Vĩ và Lão Tứ là nói chuyện cực kỳ vui vẻ.
Sau khi cơm nước xong thì Tống Quân nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp điện thoại thì nhìn đồng hồ rồi vẫy tay với Trang Duệ:
- Cậu Trang, hôm nay cám ơn buổi chiêu đãi của cậu, vừa rồi một vị lái buôn mao liêu phỉ thúy đã điện thoại cho tôi, nó là một giờ nữa sẽ sẽ đưa đến nhà xem mao liêu, cậu thấy thế nào, có thời gian rảnh không?
- Có, tất nhiên là có, lúc này cũng đã ăn xong, chúng ta cũng nên tranh thủ đi là vừa.
Trang Duệ không cần khách sáo với Lão Tứ và Dương Vĩ, vì vậy nói vài câu rồi đứng lên đi cùng Tống Quân. Lôi Lôi vốn cũng muốn đi theo mở mang tầm mắt nhưng vì cố vấn của công ty còn chưa đến nên có đi cũng vô dụng, vì vậy cũng không muốn mở miệng.
Khi Trang Duệ chuẩn bị đi ra khách sạn thì tên mập chạy đến, hắn ôm lấy vai Trang Duệ rồi nói nhỏ:
- Cậu Trang, cậu thật sự là không được, trước đó anh đã gọi cậu đi, cậu không chịu mà đi theo người khác, rõ ràng làm anh mập tôi đây mất hứng.
- Hừ, anh Mã, lần này tôi đến Bình Châu là anh Tống mời đến, chúng tôi đã sớm có hẹn ước, nếu không thì hôm qua cũng không từ chối anh làm gì.
Trang Duệ tỏ ra khổ sở nói, nửa thật nửa giả.
- Được, chung ta đi rồi nói sau, vì vậy đi theo anh Mã đây cũng sẽ không có hại, tôi cũn không thiếu quan hệ so với người khác.
Tên mập nghe được lời của Trang Duệ thì vẻ mặt mới hơi tốt đẹp lên, chỉ là những lời này giống như có chút bực bội với Tống Quân, Trang Duệ nghe vậy mà chỉ biết cười khổ không thôi.
- Được rồi, anh Mã, nếu anh có rảnh thì chúng ta đi dạo một vòng.
Trang Duệ lên tiếng, biểu hiện nhiệt tình của tên mập làm hắn thật sự ăn không tiêu, chưa nói đến những thứ khác, một cơ thể hơn hai trăm cân xuất hiện trước mặt cũng làm cho hắn sinh ra cảm giác khó thở.
- Được, cứ như vậy đi.
Tên mập cười híp mắt thành đường, hắn vỗ vỗ lên vai Trang Duệ rồi thả ra.
- Trang Duệ, tên mập là kẻ nham hiểm, cậu kết giao với hắn thì cần phải chú ý...
Khi lên xe và chạy trên đường cao tốc về Bình Châu, Tống Quân nói với Trang Duệ.
- Tôi biết rồi, anh Tống, thật ra tôi và anh ấy cũng không có quan hệ gì, chỉ là vài tháng trước biết nhau ở chợ đen Tây Tạng, mà chuyện này anh cũng biết rồi.
Trang Duệ cũng thật sự không đoán được tâm tư của tên mập, theo lý thì đến chọn lựa nguyên thạch mao liêu càng ít thì sẽ càng dễ mua hàng, tên mập không hiểu đạo lý này mà cứ năm lần bảy lượt muốn rước mình đi.
- Được, cậu chú ý là tốt, tên mậ chết tiệt này rất giỏi, có đôi khi người ta bị lợi dụng mà không biết.
Tống Quân khẽ gật đầu, hắn nói thẳng một câu với Trang Duệ, thứ này Trang Duệ cũng nghe và hiểu, vì có câu: Không có yêu vô duyên vô cớ, không có hận vô duyên vô cớ.
Tống Quân có chú do dự, sau đó lại tiếp tục mở miệng:
- Cậu Trang, nếu cậu nhìn trúng mao liêu nào đó mà thật sự muốn mua, như vậy tôi khuyên cậu không nên mở ra, cứ giữ nguyên thạch trong tay, vài năm sau mở ra cũng không là vấn đề, nhưng nếu cậu giải thạch vào lúc này mà thiệt thòi, tổn thất sẽ là rất lớn.
Tống Quân thật ra cũng có ý tốt, Trang Duệ khẽ gật đầu, thật ra hắn đã sớm quyết định, lần này sẽ ra tay mua sắm mao liêu, còn chuyện mở mao liêu, hắn có khuynh hướng sau này sẽ tự mình mở ra. Dù sao thì sự kiện mở thạch ở Nam Kinh lần trước cũng đã truyền đi khắp nơi, lân này nếu tiếp tục làm ra náo động thì những người hữu tâm sẽ liên hệ ra vấn đề.
- Xem ra cần phải nhanh chóng mua nhà ở Bành Thành.
Nếu thật sự có được mao liêu tốt, chỉ sợ cũng không thể đặt trong chung cư, điều này làm coh Trang Duệ thật sự đau đầu, vì vậy dứt khoát gọi điện thoại cho Lưu Xuyên, để đối phương tìm mua nhà cho mình.
- Cậu muốn mua nhà sao? Đúng, nuôi chó Ngao ở khu vực đông người cũng không tiện.
Tống Quân nghe thấy Trang Duệ nói điện thoại thì không khỏi hỏi một câu.
- Đúng vậy, Tiểu Bạch Sư bây giờ quá lớn, đưa ra ngoài sẽ hù dọa người khác, có lẽ sau này chỉ nên để ở nhà.
Trang Duệ dùng giọng bất đắc dĩ nói, dù có xe là rất thuận tiện nhưng lúc này hắn rời khỏi căn nhà nơi từng ở lại cả chục năm thì chắc chắn sẽ có cảm giác không quen, quan trọng là Trang Duệ còn chưa nghĩ ra cách nào để nói mẹ chuyển ra ở cùng với mình.
- Chỗ tôi có một căn biệt thự để trống, trước kia chủ nhà có phạm vào chút chuyện, tất cả tài sản bị trưng thu, căn biệt thự kia rất có thể sẽ được đấu giá, nhưng chắc chắn se không phải giá rẻ...
Tống Quân nói làm cho Trang Duệ thật sự động tâm, nếu nói không thích hoàn cảnh của Vân Long Sơn Trang thì thật sự là vô nghĩa, chưa nói đến những thứ khác, chỉ là gara của nó cũng làm cho Trang Duệ thèm muốn. Hắn từng đến biệt thự của Tống Quân, tầng hầm có một gian phòng ba mươi mét vuông, đủ không gian để mở mao liêu, lại được cách âm rất tốt, sợ rằng hắn có nổ súng bên trong cũng không bị ai hỏi đến.
- Anh Tống, giá cả của nó là thế nào?
Trang Duệ cẩn thận hỏi.
- Là chính quyền tổ chức đấu giá, có lẽ là không quá cao, từ chín triệu đến mười triệu, nhưng có rất nhiều người quan tâm, có lẽ giá mua là mười lăm triệu, cậu thật sự muốn mua sao?
Tống Quân biết khá rõ về tính tình của Trang Duệ.
- Muốn mua.
Trang Duệ gật đầu thật mạnh, nhưng hắn lại cười khổ:
- Nhưng tôi cũng không đủ tiền, nếu không lần này tôi thử đánh cuộc xem xét vài mao liêu, con bà nó, bây giờ tôi có chín triệu, sẽ bỏ ra bốn triệu để đánh cuộc. Anh Tống, đến lúc đó nếu tiểu đệ thua thì xem như không may, nếu thắng thì anh phải giúp tôi về chuyện căn biệt thự kia đấy nhé?
- Tiểu tư cậu bình thường rất trầm ổn, nhưng tâm lý này thật sự lại không khác gì Đại Xuyên, chỉ cần cậu có mười lăm triệu, như vậy tôi sẽ nắm biệt thự cho cậu.
Trang Duệ vốn bày ra bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, Tống Quân định khuyên vài câu nhưng thấy vậy cũng không muốn nói thêm điều gì. Với thân phận của hắn, đến lúc đó cho ra chút tin đồn, nói mình muốn mua biệt thự đó, sợ rằng sẽ có vài phần người nể mặt mà bỏ qua.
- Được, vậy trước tiên phải cảm ơn anh Tống.
Trang Duệ thật sự là vui mừng nở hoa, đổ thạch dù sao cũng là đánh cược ánh mắt, chính mình lấy cớ này để cắt đá, người khác sẽ cho rằng mình gặp may. Tất nhiên hắn đeo chuỗi hạt thiên châu của Phật sống, gần đây đều rất may mắn.
- Tiểu tử cậu lúc đó thua cũng đừng khóc, tooi năm ngoái đánh hơi nặng, mất đi hơn hai chục triệu...
Tống Quân thấy bộ dạng hưng phấn của Trang Duệ mà phẫn nộ lắc đầu, nhưng cũng không nói thêm điều gì.
Sau khi xe đến Bình Châu, Tống Quân đầu tiên là để cho Trang Duệ chạy xe đến để trong bãi khách sạn, sau đó đứng chờ ngoài khách sạn, năm phút sau có một người đàn ông hơn ba mươi đầy râu ria đến đón chào, hắn cung kính nói với Tống Quân:
- Ông chủ Tống, thật sự có lỗi, tôi đã đến chậm, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ chứ?
Tống Quân có vẻ khá quen thuộc với người này, hắn cười mắng:
- Tiểu Lâm Tử, tiểu tử ngươi lần này thật sự rất có bộ dáng, năm ngoái tôi thua hơn hai chục triệu để mở ra phỉ thúy *** chó, tiền là chuyện nhỏ nhưng mặt mũi là lớn.
- Tất nhiên, tất nhiên, hôm nay tất cả mao liêu đều đến từ mở ở Myanmar, chất lượng rất tốt, ông chủ Tống hôm nay mặt mũi hồng hào, xem ra có ngôi sao may mắn nào đó chiếu lên người.
Người đàn ông đầu râu chợt tiếng sau đó khẽ gật đầu với Trang Duệ và thầy Bành, rõ ràng xem hai người bọn họ là tùy tùng của Tống Quân.
- Hừ, vừa uống rượu xong thì mặt mày không hồng sao? Đừng nói nhảm nữa, mau dẫn đường.
Tống Quân cười mắng một câu.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc