So với phim kiếm hiệp càng thêm khủng bố. Khí chất nho nhã hờ hững giống như là hoàng tử trong truyện đồng thoại, khuôn mặt cương nghị, tuy rằng không anh tuấn nhưng hai mắt thâm thúy vô cùng hấp dẫn người khác.
Hơn nữa thân gia không kém, Trình Yên phát hiện, dùng hoàn mỹ để hình dung Đỗ Thừa cũng không đủ.
Trình Yên căn bản không thể tưởng tượng, một nam nhân vì sao lại có thể có nhiều thứ vĩ đại như thế, người thường chỉ cần có thể có một thứ đã là không tồi rồi, nhưng mà Đỗ Thừa cái gì cũng có, không hề thiết một cái.
Trình Yên không biết, đã không biết thì càng tò mò, càng tò mò thì nàng càng phán đoán, trái lại càng thêm lâm vào trong đó mà thôi, đối với nàng mà nói, Đỗ Thừa giống như là một cái hố đen, một khi bị hút đi vào chỉ sợ không thể quay lại.
Trình Yên thật ra đã ý thức được điểm này, chính là đợi nàng ý thức được đã là có chút chậm, điều này làm cho trong nội tâm nàng có một loại sợ hãi, một loại sợ hãi kỳ lạ.
Một nam nhân hoàn mỹ như thế Trình Yên không tin đối phương đến bây giờ còn là lẻ loi một mình, Đỗ Thừa đã hơn một lần cự tuyệt mình, Trình Yên trong lòng có một loại dự cảm không tốt, chẳng qua cô căn bản không muốn đối mặt với nó mà thôi.
Trong sự sợ hãi, Trình Yên cũng không có chú ý Đỗ Thừa cùng bọn người A Cửu nói cái gì mà miên man suy nghĩ lên, mãi cho đến lúc Đỗ Thừa chuẩn bị đứng dậy rời đi cô mới hồi phục lại tinh thần, sau đó đứng lên, cùng Đỗ Thừa đi ra ngoài.
Lúc sau Trình Yên bỗng nhiên nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, chúng ta uống một ly đi, thế nào?"
"Ừm".
Đỗ Thừa gật gật đầu, sau đó cùng Trình Yên tìm một cái quầy bar hẻo lánh mà ngồi xuống.
Hắn sớm liền phát hiện thần sắc Trình Yên khác thường, chẳng qua Đỗ Thừa cũng không nói gì thêm, hắn biết Trình Yên đang suy nghĩ gì, cũng biết Trình Yên đang lo lắng cái gì, nếu Trình Yên tính toán hỏi, Đỗ Thừa cũng sẽ không có gì giấu diếm.
Mà nói thật ra, Đỗ Thừa cũng muốn tìm một cơ hội cùng Trình Yên nói rõ ràng, còn Trình Yên lựa chọn như thế nào Đỗ Thừa đều sẽ tôn trọng cô.
Đỗ Thừa mới vừa ngồi xuống. Xa xa Trương Đại Quý sớm liền phát hiện Đỗ Thừa xuống dưới, không có chờ Đỗ Thừa gọi rượu liền đưa tới một chai rượu đỏ giá trị tuyệt đối vượt qua hai chục ngàn, sau đó mười phần biết điều lập tức rời đi không có bất kỳ dài dòng.
Đỗ Thừa hướng tới hắn gật gật đầu, Trương Đại Quý này xác thực là có chút thông minh lanh lợi, cũng có chút tiểu tâm tư, bất quá Đỗ Thừa đối với người như thế cũng không ghét, tương phản Đỗ Thừa lại khá là thưởng thức, chẳng qua Đỗ Thừa hiện tại lại không có cái tâm tư ấy.
Rượu đỏ đã muốn mở, Trình Yên rót một chén cho Đỗ Thừa rồi tự rót cho mình một chén.
Trình Yên trực tiếp cầm chén rượu đỏ kia, hướng về phía Đỗ Thừa khẽ cười nói: “Đỗ Thừa, đây là em và anh gặp mặt lần thứ bảy đó, uống một ly chứ?"
"Không thành vấn đề “Đỗ Thừa mỉm cười, cũng cầm lên chén rượu cụng nhẹ cùng Trình Yên sau đó một ngụm uống hết nửa chén rượu.
Trình Yên cũng vậy, chẳng qua so với khí phách của Đỗ Thừa thì Trình Yên tư thế uống rượu mười phần tao nhã, rõ ràng uống ngụm lớn mà nhìn như chỉ nhẹ hớp.
Trình Yên tửu lượng thật ra cũng không tốt, bình thường cô đi quán bar hoặc cùng bạn đi chơi cũng chỉ là uống chút ít mà thôi, hơn nữa, cô không có nói cho Đỗ Thừa cơm chiều còn không có ăn, nguyên bản cô muốn về nhà tự mình nấu điểm đồ ăn, chỉ là không có nghĩ đến sẽ gặp phải Đỗ Thừa.
Bụng rỗng uống rượu thực hết sức dễ dàng làm người ta say, tửu lượng không tốt lại càng đúng, cho nên chỉ sau một ly Trình Yên trên mặt rất nhanh liền hiện lên một tầng Hồng Vân, điều này lại càng làm cho cô càng thêm mê người.
Bất quá, rượu mới vừa uống, Trình Yên coi như tửu lượng kém đến thế nào cũng sẽ không lập tức say được, cho nên Trình Yên lại rót một ly cho Đỗ Thừa sau đó hướng tới Đỗ Thừa hỏi: “Đỗ Thừa, anh có thể lắc rượu một lần cho em xem hay không, giống như lần trước đó".
"Được".
Đỗ Thừa mỉm cười, đối với yêu cầu Trình Yên hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Trực tiếp cầm lên chén rượu mà Trình Yên vì hắn rót, nhẹ nhàng lắc.
Loại thủ pháp này Đỗ Thừa hiện tại đã là rất quen thuộc, căn bản là không cần Hân Nhi giúp hắn động thủ, mà ở dưới những cú lắc điệu nghệ của Đỗ Thừa, chén rượu đỏ giống như là sôi trào...
Nhìn thấy rượu trong chén một màn thần kỳ, Trình Yên chăm chú xem, trên mặt tươi cười cũng thêm vài phần ngọt ngào, chờ Đỗ Thừa xong, cô hỏi Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, anh có thể dạy em lắc rượu hay không?"
Thủ pháp lắc rượu, người thường căn bản tựu không khả năng học được, bất quá, Đỗ Thừa cũng không có để Trình Yên thất vọng mà là chỉ vào sô pha bên cạnh hướng tới Trình Yên khẽ cười nói: “Không thành vấn đề, em ngồi tại đây, anh dạy cho em".
Trình Yên vốn là ngồi ở đối diện Đỗ Thừa, nghe được Đỗ Thừa nói như vậy, mặt cô nguyên vốn có chút ửng đỏ nhất thời càng nhiều vài phần đỏ ửng, bất quá, Trình Yên Trình Yên vẫn là đứng lên tiến về phía Đỗ Thừa và ngồi xuống bên cạnh.
“Em cầm lấy, anh trước dạy em lắc".
Đỗ Thừa đưa chén rượu cho Trình Yên. Một bên nhẹ nhàng cầm tay Trình Yên, cả người cũng hướng càng gần một ít.
Hành động thân mật của Đỗ Thừa để Trình Yên nhịn không được tim đập bắt đầu nhanh hơn, đặc biệt bàn tay đã tràn ngập lửa nóng, chính là, Trình Yên cũng không có rút lại, ngược lại cũng nhẹ nhàng lấn tới.
Đỗ Thừa thật cũng không có ý tứ khác, bởi vì lắc rượu đối với hắn mà nói đã không có cái gì khó khăn nhưng lại không được phân tâm.
Cho nên vừa cầm cánh tay nhỏ bé của Trình Yên, Đỗ Thừa vừa cặn kẻ giải thích từng động tác sau đó bắt đầu cầm tay cô mà lắc, tuy có hơi chút vướng nhưng mà Đỗ Thừa vẫn có thể miễn cưỡng lắc được.
Nhìn thấy rượu trong tay chậm rãi vụ hóa, sau đó giống như du long bay múa trong chén rượu, Trình Yên dần dần bị chén rượu đỏ hấp dẫn, ngược lại không còn để ý Đỗ Thừa giải thích, bởi vì chính là nghe Đỗ Thừa giải thích một lúc, Trình Yên biết, loại lắc rượu này cũng không phải cô có thể lắc ra.
Đợi cho động tác Đỗ Thừa chấm dứt, Trình Yên lúc này mới hồi phục thần trí, sau đó vẻ mặt không thể tin nói với Đỗ Thừa: “Thủ pháp lắc rượu thật thần kỳ, bất quá quá khó khăn, xem ra em cả đời này đều có thể là học không được “
Tuy rằng thoạt nhìn đã muốn rất khó, nhưng là nghe Đỗ Thừa giải thích, Trình Yên phát hiện thủ pháp này càng khó, bất quá Trình Yên cũng không nói thêm gì nữa, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Mà thân mình cô vẫn nhẹ nhàng dựa vào Đỗ Thừa, uống xong chén thứ hai, Trình Yên đã muốn cảm giác được có chút say, hiển nhiên, rượu đã sốc lên, điều này làm cho hai tròng mắt Trình Yên bắt đầu có chút mê ly, trên mặt đẹp lại càng nổi rõ hai đóa Hồng Vân, đỏ rừng rực, thật là mê người.
Đỗ Thừa thấy Trình Yên như thế liền biết Trình Yên tửu lượng kém, nghĩ nghĩ sau, Đỗ Thừa liền nhẹ giọng hướng Trình Yên nói: “Thời gian không còn sớm, anh đưa em trở về nhé “
Trình Yên xác thực là có chút say, nguyên bản tửu lượng không hảo, đói bụng lại liên tục uống hai chén rượu đỏ vào bụng, tửu tính phát lên tuy rằng sẽ không để cho cô lập tức say mèm nhưng là ý thức cũng đã có chút ngà ngà mông lung.
Bất quá, nghe được Đỗ Thừa nói muốn đưa cô về nhà, Trình Yên lại ngồi thẳng người, đưa tay cầm lên chai rượu và nói: “Em không muốn trở về, em còn muốn tiếp tục uống”.
"Không nên uống nữa, anh đưa em trở về nhé".
Thấy Trình Yên say, Đỗ Thừa tự nhiên sẽ không để cho cô tiếp tục uống hết, một bên đưa tay giữ lại chai rượu, một bên nhẹ nói.
Trình Yên giống như là không có nghe được Đỗ Thừa nói, thấy Đỗ Thừa đưa tay hướng tới chai rượu trong tay cô, cô liền đưa tay ra chỗ khác, không cho Đỗ Thừa cướp đi chai rượu, sau đó trực tiếp đem chai rượu uống lên và nói: “Em không quay về, em còn muốn tiếp tục uống”.
Bất quá, Trình Yên rõ ràng uống quá vội liền bị sặc, ho khan không dứt.
Thấy Trình Yên như vậy, Đỗ Thừa trực tiếp một tay đoạt lấy chai rượu, chẳng biết tại sao lại có chút tức giận, trực tiếp nhẹ giọng quát: “Không cần uống nữa, đi, anh đưa em trở về!"
Bị Đỗ Thừa quát, Trình Yên ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, Trình Yên hai mắt bắt đầu có chút đỏ lên, sau đó, một giọt lại một giọt nước mắt trong suốt liền hạ xuống.
Nhìn thấy Trình Yên như vậy, Đỗ Thừa trong lòng không hiểu sao đau xót, đưa tay hướng tới đôi mắt Trình Yên mà lau.
Chính là, không đưa tay ra thì thôi, vừa khẽ vươn tay, Trình Yên giống như bị rất lớn ủy khuất, trực tiếp ghé vào lồng ngực Đỗ Thừa mà khóc rống lên.
Cũng may Đỗ Thừa chọn chỗ khá vắng, mấy bàn bên cạnh giờ phút này đều chạy đi khiêu vũ, hơn nữa nhạc thật lớn nên cũng không có ai chú ý tới bọn hắn.
Nhìn thấy Trình Yên khóc rống và ngực mình đã ướt một mảnh, Đỗ Thừa trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào an ủi Trình Yên.
Hoàn hảo, Trình Yên khóc chỉ chốc lát liền dừng lại, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Đỗ Thừa, thần sắc có chút thống khổ: “Đỗ Thừa, chúng ta không thể sao?”
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Đỗ Thừa không biết đây là một dạng khái niệm gì, hoặc là nói, quyết định này thật ra cũng không ở trên người Đỗ Thừa hắn.
Bởi vì Đỗ Thừa cần lo lắng đến cảm thụ của mọi người, lo lắng đến cảm thụ của Cố Tư Hân, lo lắng đến cảm thụ của Cố Giai Nghi cùng Diệp Mỵ, tuy rằng Đỗ Thừa có tin tưởng có thể cấp cho mỗi người phụ nữ của mình hạnh phúc tuyệt đối, lấy năng lực Đỗ Thừa hắn, cái này hoàn toàn chính là sự tình dễ dàng. Điểm này Đỗ Thừa sẽ không hoài nghi, nhưng mà, Đỗ Thừa cũng không có nắm chắc làm cho mỗi người đàn bà đều nguyện ý chia xẻ người mình yêu.
Cái này mới là mấu chốt nhất. Ít nhất Đỗ Thừa sẽ không thể xác định, Trình Yên dưới tình huống khi biết mình có ba người phụ nữ, có thể lựa chọn tiếp tục cùng Đỗ Thừa hắn cùng một chỗ hay không, cho nên, đây là một vấn đề Đỗ Thừa chính mình cũng không biết trả lời như thế nào.
Nhìn Đỗ Thừa trầm mặc, Trình Yên ánh mắt dần dần ảm đạm, có lẽ là vì có chút men say, lại có lẽ là vì có chút không cam lòng, Trình Yên hỏi thẳng Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, vì cái gì, anh có thể nói cho em biết vì cái gì hay không?”
Đỗ Thừa thở dài, ở dưới loại tình huống này, Đỗ Thừa hắn có năng lực nói cái gì, sau khi nhẹ nhàng cười, nói thẳng: “Em có thể nghĩ đến, thật ra, anh cũng đã có bạn gái”.
Nghe được Đỗ Thừa trả lời, Trình Yên ánh mắt ảm đạm hơn, thật ra đáp án này nàng đã sớm biết, chỉ là không muốn đi đối mặt.
Mà sau đó, rượu đã muốn bắt đầu chậm rãi phát tác, Trình Yên phát hiện Đỗ Thừa trước mắt mình đã có một ít mơ hồ, bất quá, Trình Yên vẫn mạnh mẽ kiên trì hướng Đỗ Thừa hỏi: “Anh thực yêu nàng sao, Đỗ Thừa?”
“Thật”.
Đỗ Thừa gật gật đầu, không nói thêm gì, bởi vì Đỗ Thừa cũng không cần nói thêm cái gì, ngắn gọn một câu trả lời, cũng đã đủ rồi.
Chỉ là, Đỗ Thừa còn đáp xong, hắn đã phát hiện Trình Yên tựa như có chút không thích hợp, quả nhiên; Trình Yên lay động vài cái, đã hướng về phía bàn ngã xuống, hai mắt nhắm lại, đã say mà mê man đi.
Đỗ Thừa trong lòng cả kinh, vội vàng đưa tay đỡ lấy Trình Yên, chỉ là, Trình Yên cũng là trực tiếp thuận thế nhũn ra trong lòng hắn, đã nặng nề ngủ đi.
Đỗ Thừa thật không ngờ Trình Yên lại say tới mức đó, rơi vào đường cùng, đành phải đem Trình Yên trực tiếp bế lên, sau đó đi ra ngoài khu giải trí.
Ôm thân thể mềm mại Trình Yên, chỉ là lúc này Đỗ Thừa cũng không có tâm tư suy nghĩ cái gì, sau khi mở cửa xe, Đỗ Thừa trực tiếp đem Trình Yên đặt ở ghế sau, để cho Trình Yên nằm nghiêng, sau đó lái xe trực tiếp rời khỏi bar Hoàng Đô.
Sau khi rời khỏi quán bar, Đỗ Thừa trực tiếp lái xe hướng về phía thành tây lái đi.
Bất quá, Đỗ Thừa mục đích cũng không phải là biệt thự số 15 của hắn, mà là biệt thự của Trình Yên, bởi vì ngoài cái đó ra, Đỗ Thừa cũng không biết phải đưa Trình Yên đi chỗ nào.
Biệt thự số 15 của mình đó là không có khả năng, nếu để cho Chung Luyến Lan cùng Hạ Hải Phương phát hiện mà nói, Đỗ Thừa chỉ sợ là nói như thế nào cũng nói không rõ, mà đi khách sạn mà nói, vậy cũng không thích hợp, nếu Trình Yên có ý thức còn đỡ, không có ý thức mà nói. Đỗ Thừa tình nguyện đưa nàng về nhà mình, cũng không nguyện đi khách sạn.
Cho nên, đưa Trình Yên về nhà không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Cũng may lúc này cũng không trễ quá, cũng chỉ chừng mười giờ tối, Đỗ Thừa nghĩ rằng đưa Trình Yên trở lại biệt thự của nàng mà nói, hẳn là không có vấn đề gì.
Tuy rằng Audi chạy thực ổn. Nhưng Đỗ Thừa vẫn không có đem xe chạy quá nhanh, Đỗ Thừa sợ Trình Yên bị say chịu không nổi lay động, cho nên Đỗ Thừa chạy khá chậm.
Chỉ là, ngay tại thời điểm xe của Đỗ Thừa chạy đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thành tây kia, Trình Yên nguyên bản nằm đã lắc lắc ngồi dậy, hai mắt có thể nói là vẫn say lờ đờ mông lung, hiển nhiên còn chưa có hoàn toàn tỉnh lại.
Trình Yên đầu tiên là nhìn thoáng qua cảnh sắc bốn phía, sau đó lại nhìn thoáng qua Đỗ Thừa quan tâm nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Đỗ Thừa, em không muốn trở về, anh đưa em đi khách sạn đi”.
Đỗ Thừa thấy Trình Yên đã có chút thanh tỉnh, cũng không có nói cái gì, trực tiếp đem xe quay đầu, sau đó hướng tới một khách sạn mà lái đi.
Mà Trình Yên, nàng lại mềm nhũn tựa vào trên ghế, bất quá cũng mạnh mẽ kiên trì không cho mình nhắm mắt lại, bởi vì Trình Yên biết, mình chỉ cần nhắm lại mà nói, sẽ hoàn toàn say ngã.
Cũng may thành tây cách khu khách sạn cũng không xa, hơn nữa buổi tối xe không phải quá nhiều, Đỗ Thừa hơi nhanh chút, cũng chỉ dùng chưa đến năm phút đã đi tới bãi đỗ xe khách sạn, tùy tiện tìm một chỗ đem xe dừng lại, Đỗ Thừa trước tiên mở cửa sau đem Trình Yên đỡ xuống.
Trình Yên không nói gì, chỉ để Đỗ Thừa đỡ nàng hướng về phía đại sảnh khách sạn đi đến, bất quá, tuy rằng nàng thủy chung vẫn mở to hai mắt, nhưng ý thức của nàng đã muốn có chút trống rỗng, thậm chí ngay cả tầm mắt đều biến có chút mơ hồ. Nếu không phải Đỗ Thừa đỡ nàng mà nói, chỉ sợ đã muốn gục xuống ở đây.
Bởi vì phòng cao cấp đều đầy, cho nên Đỗ Thừa cũng không có nói cái gì, trực tiếp lấy đại một căn phòng tổng thống. Sau khi quét thẻ, liền giúp đỡ Trình Yên hướng tới thang máy.
Chỉ là mới đi vài bước, Trình Yên liền cảm giác tầm mắt chính mình càng ngày càng vì mơ hồ, đi đường đều có chút phiêu phiêu, giống nhau giẫm ở trên mây mà bước vậy. Rơi vào đường cùng, Trình Yên đành phải hướng tới Đỗ Thừa nói: “Đỗ Thừa, em giống như không được. Anh có thể ôm em đi lên hay không?”
Đỗ Thừa không nói gì thêm, trực tiếp một tay bế Trình Yên lên, sau đó hướng tới thang máy chuyên môn đưa khách tới phòng tổng thống mà đi tới.
Tuy rằng đã muốn có chút đi không nổi, nhưng mà Trình Yên vẫn không muốn nhắm mắt lại, sau khi được Đỗ Thừa ôm ở trong lòng sau, liền nhìn Đỗ Thừa, giống nhau muốn nhớ rõ ràng bộ dáng của Đỗ Thừa vậy.
Đỗ Thừa cố nén để cho mình không nhìn Trình Yên, chỉ là ở dưới loại tình huống này, thang máy tốc độ tuy rằng rất nhanh, nhưng lại làm cho Đỗ Thừa có một loại cảm giác sống một ngày dài bằng một năm.
Thật vất vả đến tầng mười sáu, Đỗ Thừa trước tiên đi ra thang máy, sau đó hướng tới phòng thống phòng đi đến.
Sau khi mở cửa, Đỗ Thừa liền trực tiếp ôm Trình Yên đi nhanh hướng tới phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng đem Trình Yên đặt ở trên cái giường hình tròn thật lớn kia.
“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh đi về trước, có chuyện gì em gọi điện thoại cho anh, số của anh để ở bên điện thoại”.
Đỗ Thừa một bên nhẹ nhàng đắp chăn cho Trình Yên, một bên nhẹ giọng nói.
Trình Yên chỉ lẳng lặng nhìn Đỗ Thừa, chỉ là ánh mắt cũng đã có chút bập bềnh.
Đỗ Thừa cực lực khắc chế chính mình, làm cho mình không nhìn Trình Yên, sau đó từ trong lòng lấy ra một tấm danh thiếp của mình, đặt ở bên cạnh điện thoại.
“Đỗ Thừa, anh có thể lưu lại cùng em hay không?”
Mà ngay tại thời điểm Đỗ Thừa tính rời đi. Trình Yên lại loạng choạng thân mình từ trên giường ngồi dậy, thanh âm rất nhẹ, cũng là có chút run run. Hiển nhiên là làm ra quyết định gì đó.
“Em say rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, anh ngày mai lại đến cùng em” Đỗ Thừa không có lựa chọn lưu lại, sau khi nói xong liền rời khỏi phòng, hơn nữa nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhìn bóng dáng Đỗ Thừa đóng cửa lại, Trình Yên bên trong hai mắt nước mắt giống như là diều đứt dây mà rơi xuống.
Nếu Trình Yên khi tỉnh táo nói câu nói đó, Đỗ Thừa biết chính mình khẳng định sẽ lưu lại, chỉ là, Trình Yên là ở trong cơn say mà nói những lời này, Đỗ Thừa cũng không thể xác định suy nghĩ chân chính của Trình Yên, cho nên, Đỗ Thừa lúc này mới lựa chọn đóng cửa rời đi.
Bất quá, Đỗ Thừa tuy rằng đóng cửa để lại số điện thoại, nhưng hắn cũng không có rời đi, bởi vì Đỗ Thừa có chút lo lắng Trình Yên, lấy nhĩ lực của hắn, như thế nào có khả năng nghe không được tiếng khóc của Trình Yên trong phòng, hơn nữa, vali của Trình Yên còn ở bên trong xe Đỗ Thừa. Cho nên. Đỗ Thừa sau khi đóng cửa lại, liền cầm thẻ phòng đi ra bên ngoài.
Đi xuống lầu, Đỗ Thừa lái xe chạy một siêu thị thuốc ở phụ cận, mua một ít thuốc tỉnh rượu, người tửu lượng không tốt sau khi uống rượu, ngày hôm sau tỉnh lại khẳng định sẽ rất đau đầu.
Sau khi mua thuốc, Đỗ Thừa lúc này mới về lại khách sạn, sau đó đi lên thang máy tới phòng của Trình Yên tầng mười sáu.
Chờ khi Đỗ Thừa về tới phòng tổng thống, tiếng khóc Trình Yên đã đình chỉ, Đỗ Thừa sau khi đem vali đặt ở một bên, liền lặng lẽ hướng tới phòng ngủ đi đến, bởi vì Đỗ Thừa là có chút lo lắng, cho nên, Đỗ Thừa muốn xem Trình Yên là thật đang ngủ hay không.
Chỉ là, Đỗ Thừa lúc này mới nhẹ nhàng mở ra cửa phòng, một cỗ mùi rượu đã nhanh chóng xông ra. Nương ánh đèn mỏng manh bên ngoài, Đỗ Thừa phát hiện Trình Yên là đang ngủ, nhưng lại đem rượu uống trong đêm nay đều ói ra, không chỉ ói ra đầy giường, còn ói trên cả thân người nàng, toàn bộ phòng hoàn toàn bị mùi rượu vây quanh.
Thấy một màn như vậy, Đỗ Thừa không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đem cửa hoàn toàn mở ra, sau đó hướng tới Trình Yên đi qua.
Trình Yên đã say hoàn toàn, chỉ là, y phục trên người nàng đã nhiễm đầy rượu bị ói ra.
Tại loại tình huống này, Đỗ Thừa như thế nào còn có đạo lý mặc kệ, không hề nghĩ ngợi, Đỗ Thừa trực tiếp đem Trình Yên từ trên giường cấp bế lên, hướng tới một gian phòng ngủ ở bên cạnh đi đến.
Cũng may Đỗ Thừa chọn là phòng tổng thống, phòng ngủ tổng cộng có ba gian, nếu chỉ là phòng bình thường mà nói, vậy cũng phiền toái rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Đem Trình Yên tới trên giường , Đỗ Thừa cũng không có tự động thủ ý tự thay y phục mà là gọi điện thoại cho phục vụ.
Rất nhanh, liền có một nữ phục vụ đi đến, Đỗ Thừa không nói gì thêm, trực tiếp bảo cô ta giúp đỡ Trình Yên đi phòng tắm thay quần áo.
Nữ phục vụ có chút ngoài ý muốn, các nàng ở khách sạn thấy rất nhiều nhưng kẻ có tiền mang theo phụ nữ uống say thuê phòng, chính là giống Đỗ Thừa, tựa như là một cái đều không có.
Cơ hội tốt như vậy. Những kẻ thuê phòng khác đều tìm cách lợi dụng nhưng Đỗ Thừa lại không, nữ phục vụ đối với Đỗ Thừa nhiều hơn vài phần bội phục, bởi vì cô phát hiện, Trình Yên không chỉ thật đẹp, hơn nữa đẹp đến kinh tâm động phách, ở dưới loại tình huống này còn có thể làm được loại tình trạng này, tuyệt đối không phải bất kỳ nam nhân nào đều có thể làm đi ra.
Đỗ Thừa cũng không biết ý tưởng kia của nữ phục vụ, mặc dù có chút ý động nhưng là Đỗ Thừa cũng không phải cái loại người cơ hội.
Trong lúc nữ phục vụ giúp Trình Yên Trình Yên tắm rửa thay quần áo, Đỗ Thừa liền đi mua thuốc dã rượu bởi vì Đỗ Thừa biết Trình Yên sau khi tắm rửa nhất định sẽ tỉnh lại, đến khi đó ý nghĩ mơ mơ màng màng nhất định sẽ mười phần khó chịu.
Nghĩ nghĩ sau, Đỗ Thừa lại gọi điện thoại để nhà hàng đưa tới một chút cơm Tây, chuẩn bị đồ ăn Trung Quốc cần thời gian lâu lắm. Bởi vì theo phản ứng của Trình Yên, hiển nhiên là bụng rỗng uống rượu, nếu không cũng sẽ không say nhanh như vậy, hơn nữa thời điểm Trình Yên ói, ngoại trừ rượu ra căn bản sẻ không có thêm cái gì, tự nhiên càng thêm xác định suy đoán của Đỗ Thừa.
Mười mấy phút đồng hồ sau, nữ phục vụ giúp đỡ Trình Yên từ trong phòng tắm đi ra.
Mà trên người Trình Yên. Quần áo đã muốn thay, hơn nữa thay vào áo ngủ nhà nghĩ chuẩn bi sẵn, áo ngủ cũng không tính gợi cảm nhưng là kết hợp với Trình Yên thần thái vừa tắm xong, cánh tay nhẹ lỗ ra, vô cùng mê người.
Chính là, Trình Yên rõ ràng còn không có hoàn toàn tỉnh lại, ánh mắt có chút mê ly, hơn nữa thân mình cũng lung la lung lay.
"Trước đem cái này uống cho tỉnh rượu".
Đỗ Thừa ý bảo nữ phục vụ đem Trình Yên đỡ tới trên ghế sa ***, sau đó cầm thuốc tỉnh rượu hướng phía Trình Yên đưa tới.
Nữ phục vụ thấy không còn việc gì, tự nhiên là lui ra ngoài.
Nghe Đỗ Thừa ngữ khí ôn nhu, lại được Đỗ Thừa săn sóc, hai giọt nước mắt liền từ nơi khóe mắt Trình Yên chảy xuống, chính là cô tuy cố gắng đón lấy cái chén trong tay Đỗ Thừa mấy lần đều bắt vào không khí, hiển nhiên thần kinh vẫn bị cảm giác say khống chế, tay chân còn có chút không thể tự do điều khiển.
Nhìn thấy Trình Yên bộ dáng động người, Đỗ Thừa mỉm cười sau đó bắt lấy bàn tay nhỏ bé đem cái chén bỏ vào trong tay nàng.
Tiếp nhận thuốc dã rượu Trình Yên cúi đầu uống, hai mắt có chút ửng đỏ, trong ánh mắt đã tràn ngập ngọt ngào cùng hạnh phúc.
Loại hạnh phúc này là bởi vì Đỗ Thừa không có lợi dụng lúc người ta say, cho dù ở tình huống này, có gì xảy ra thì Trình Yên cũng sẽ không trách hắn. Được Đỗ Thừa mười phần săn sóc, Trình Yên vốn là một phụ nữ dễ thỏa mãn, Đỗ Thừa chỉ một hành động đã có thể làm cho nàng cảm giác được vô cùng hạnh phúc, tuy rằng phần hạnh phúc này có lẽ là ngắn ngủi.
Uống hết một ly thuốc dã rượu, tinh thần Trình Yên cũng khá hơn một chút. Ánh mắt cũng dần dần trong sáng một ít.
Sau khi uống xong, Trình Yên bụng cũng ừng ực kêu lên, thanh âm tuy nhỏ nhưng là ở đây cũng mười phần rõ ràng.
"Em đói!"
Trình Yên nhất thời xấu hổ đỏ mặt. Bất quá cũng chu cái miệng nhỏ nhắn mà nhẹ nói.
Vừa nói dứt lời, Trình Yên mới tỉnh ngộ lại, vừa rồi cô do đang sa vào cảm giác hạnh phúc, bất tri bất giác dùng tới ngữ khí chỉ các cặp tình nhân mới nói với nhau.
Trình Yên ngữ khí khác thường nhất thời để không khí có chút ý vị, Trình Yên trộm nhìn thoáng qua Đỗ Thừa, sau đó vội vàng cúi đầu không dám nhìn Đỗ Thừa một cái nữa.
Đỗ Thừa mỉm cười thấy Trình Yên mặt mỏng, Đỗ Thừa tự nhiên sẽ không tại vấn đề này nói thêm cái gì mà là nói thẳng: "Anh biết em nhất định là chưa ăn cơm chiều, em chờ một chút, anh đã gọi giúp em một phần cơm Tây, hẳn là cũng sắp đưa tới".
Đỗ Thừa tính thực chuẩn, âm thanh vừa dứt chuông phòng chợt vang lên.
Đỗ Thừa biết là cơm Tây đưa tới, trực tiếp hướng nơi cửa, đưa cơm là một nam phục vụ sinh, cho nên Đỗ Thừa cũng không cho phục vụ sinh phụ giúp toa ăn tiến vào, bởi vì Đỗ Thừa không muốn cho Trình Yên mặc áo ngủ xuất hiện ở trước mặt nam nhân khác. Vì vậy, Đỗ Thừa tiếp nhận đồ ăn lúc sau liền đóng cửa lại.
Đỗ Thừa vì Trình Yên chuẩn bị cơm Tây mười phần nhiều, hơn nữa khách sạn đầu bếp tốt nhất chuẩn bị, thoạt nhìn tự nhiên là vô cùng ngon lành.
Đỗ Thừa đem bữa cơm đến trước mặt Trình Yên.
Trình Yên hiển nhiên là bụng rất đói, chờ Đỗ Thừa đưa cơm liền nhanh chóng ăn vào.
Chẳng qua cho dù là vậy, Trình Yên ăn vẫn làm cho người ta cảm giác mười phần tao nhã, cái loại cảm giác tao nhã này giống như là trong tận xương tủy lộ ra vậy.
Trình Yên ăn mười phần ngọt ngào, Đỗ Thừa săn sóc cẩn thận làm cho nàng cảm giác trong lòng tràn đầy vui vẻ.
Đỗ Thừa rót một chén rót một chén rượu đỏ sau đó liền ngồi ở một bên nhìn Trình Yên ăn, nhìn mỹ nữ ăn kỳ thật cũng là một loại hưởng thụ.
Tuy rằng bụng rất đói nhưng Trình Yên không có ăn nhiều, cầm khăn ăn lau miệng lại cầm lên rượu đỏ trên bàn rót một chén, bất quá lúc này, Trình Yên không có một ngụm uống hết mà là nhẹ nhàng thưởng thức, tựa như nghĩ đến cái gì.
Trình Yên trầm mặc để trong đại sảnh có chút im lặng.
Ước chừng hơn mười giây sau, Trình Yên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hơn nữa hướng phía Đỗ Thừa nói: "Đỗ Thừa, em đã ăn no, anh có thể cùng em khiêu vũ hay không?"
"Được".
Đối với yêu cầu Trình Yên, Đỗ Thừa tự nhiên sẽ không cự tuyệt, trực tiếp đứng lên mở nhạc.
Trình Yên cũng đứng dậy đem đèn treo trong đại sảnh tắt đi, để lại đèn màu sắc rực rỡ hai bên vách tường, âm nhạc vang lên chậm rãi, đại sảnh có chút tối lại.
Trình Yên gương mặt được đèn màu chiếu vào càng thêm động lòng người, vô tận phong tình.
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp đến ngạt thở, Đỗ Thừa nhẹ nhàng vươn tay ra, trong thâm tâm Đỗ Thừa cũng không muốn cái gì cái gì, chỉ là muốn cùng Trình Yên khiêu vũ.
Trình Yên cùng ánh mắt Đỗ Thừa đối diện không dời, ánh mắt đã tràn ngập ngọt ngào hạnh phúc, ở một khắc này cô thật hạnh phúc.
Đỗ Thừa cũng không phải là lần đầu tiên cùng Trình Yên khiêu vũ cho nên hai người phối hợp hết sức ăn ý, chính là Trình Yên có lẽ còn không có hoàn toàn hết say, nhảy vài bước khuôn mặt nhỏ nhắn liền khẽ tựa vào ngực Đỗ Thừa, ở Đỗ Thừa dẫn đường nhẹ nhàng vũ động, bên khóe miệng đã tràn ngập ngọt ngào..
Đỗ Thừa bất tri bất giác cũng hơi chút khẩn trương, trực tiếp đem cả người Trình Yên ôm vào trong lòng để thân thể hai người càng sát lại.
Trình Yên không có phản kháng, hai tay khoát lên trên vai Đỗ Thừa, kiều thái mê người.
Thân mật ôm nhau để Đỗ Thừa mười phần rõ ràng cảm giác được Trình Yên mềm mại, còn có cặp ngực đẫy đà co dãn kinh người.
Khuôn mặt Trình Yên càng ngày càng hồng bởi vì cô có thể cảm giác được thân mình Đỗ Thừa đang dần dần nóng lên, thân thể của cô cũng là như thế, tựu hơi thở đều biến trầm trọng một ít, một đôi mắt đẹp lại càng giống như nhất vịnh thu thủy.
Bất tri bất giác, nhạc cũng dần kết thúc nhưng mà cho dù nhạc đã dừng Đỗ Thừa cùng Trình Yên lại là không có tách ra.
Đỗ Thừa lẳng lặng nhìn Trình Yên.
Trình Yên cũng nhìn Đỗ Thừa, đôi môi khẽ cắn vô cùng mê người.
Nhìn thấy Trình Yên kiều thái vô cùng mê người, Đỗ Thừa trong lòng bỗng nhiên có một cỗ xúc động, ở một khắc này. Hắn cũng không muốn suy nghĩ tiếp, trực tiếp hướng về phía Trình Yên mà hôn say đắm.
Trình Yên không có trốn tránh, cũng không có phản kháng ngược lại là chủ động vươn đầu lưỡi nhiệt liệt đón Đỗ Thừa, hai tay nắm chặt hai vai Đỗ Thừa, biểu hiện lúc này của cô cho thấy nội tâm cô lúc này rất khẩn trương.
Cái lưỡi thơm tho của Trình Yên để Đỗ Thừa hoàn toàn say mê, mà Trình Yên chủ động phản ứng lại càng thêm kích thích Đỗ Thừa, Đỗ Thừa hôn ngày càng mãnh liệt, hai tay không ngừng vuốt ve phía sau lưng Trình Yên.
Cảm thụ được Đỗ Thừa âu yếm, Trình Yên thở ngày càng mạnh, cả người giống như là mất đi khí lực, hoàn toàn dựa vào Đỗ Thừa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Đỗ Thừa không phải Liễu Hạ Huệ, cũng không phải Đỗ Thừa không thể, lấy Đỗ Thừa định lực cường đại mà nói, hoàn toàn có thể so với Liễu Hạ Huệ còn muốn Liễu Hạ Huệ.
Chính là, có nhiều thứ cũng không phải chỉ có định lực liền có thể khống chế, dù sao cũng là con người, có chút tình huống cảm giác sẽ chủ đạo hết thảy.
Cho nên, Đỗ Thừa cũng không hối hận, ít nhất ở một khắc này Đỗ Thừa sẽ không có hối hận.
Huống chi giờ khắc này Đỗ Thừa đang thực hưởng thụ.
Cái lưỡi thơm tho của Trình Yên để Đỗ Thừa điên cuồng mà liếm láp giống như đó là thứ tốt đẹp nhất trong cuộc sống vậy.
Mà hai tay Đỗ Thừa chẳng biết lúc nào đã là dời khỏi phía sau lưng Trình Yên mà hướng về cặp mông tròn trịa, chỗ bàn tay xẹt qua phảng phất cảm giác được co dãn kinh người, cảm giác mềm mại này càng làm cho người khó khăn mà ly khai.
Toàn thân Trình Yên như bị điện giật, một tia khí lực cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán, cả người đã là mềm nhũn mà tựa hẳn vào trong lòng Đỗ Thừa.
Chính là, Đỗ Thừa chính là vừa mới bắt đầu mà thôi, một bên vuốt ve mông Trình Yên, tay còn lại đã hướng trước ngực Trình Yên mà sờ soạng.
Bàn tay chạm đến trước ngực Trình Yên, Đỗ Thừa dục hỏa liền mãnh liệt bạo thăng, bởi vì Đỗ Thừa phát hiện, bên trong Trình Yên không ngờ không có gì, chỉ cách có lớp áo ngủ mỏng tang, Đỗ Thừa có thể cảm giác được xúc cảm kinh người.
Bàn tay Đỗ Thừa không có bất kỳ dừng lại, trực tiếp theo vạt áo hướng phía trong áo ngủ Trình Yên đưa tới.
Bộ ngực bị Đỗ Thừa sờ NẮN, Trình Yên nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ mê người, bất quá nguyên bản Trình Yên hai mắt nhắm chặt bỗng mãnh liệt mở hai mắt ra, sau đó hai tay nhanh chóng hướng phía trước ngực Đỗ Thừa đẩy đi, trên mặt đẹp đã hoàn toàn đỏ rực, giống như tùy tiện sờ liền có thể nặn ra nước vậy.
Bộ ngực Trình Yên để Đỗ Thừa cảm giác vô cùng sảng khoái, chính là cảm nhận được Trình Yên phản kháng, Đỗ Thừa tuy rằng mười phần luyến tiếc nhưng vẫn dừng lại.
Cùng Đỗ Thừa dừng lại, Trình Yên vốn là cúi đầu rồi tựa như làm quyết định, không ngờ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Đỗ Thừa hỏi: "Đỗ Thừa, anh có yêu em không?"
Nghe được Trình Yên nói như vậy, vốn muốn nói lại thôi, sau đó hắn trầm mặc.
Bởi vì Đỗ Thừa phát hiện, mình đối với Trình Yên không biết là cảm giác gì, yêu có lẽ sẽ có một ít nhưng tuyệt đối sẽ không nhiều, giữa hai người càng nhiều cảm giác duyên phận, còn chính xác cảm giác gì Đỗ Thừa căn bản là không thể nói rõ ràng, nếu như nói rõ ràng được thì cũng cũng không phải là cảm giác.
Mà đơn giản một câu như vậy cũng làm cho Đỗ Thừa dục hỏa nháy mắt biến mất bặt vô âm tín.
Nghĩ nghĩ sau, Đỗ Thừa liền hướng phía Trình Yên thiệt tình nói một câu: "Thực xin lỗi".
Đỗ Thừa trong lòng rõ ràng, Trình Yên vì sao phải đẩy hắn ra, mặc dù mình nếu tiếp tục có lẽ Trình Yên cũng sẽ không cự tuyệt nhưng là kết quả Đỗ Thừa đã có chút không dám tưởng tượng.
"Cái này không thể trách anh, thật ra cũng là em chủ động".
Nghe được Đỗ Thừa giải thích, Trình Yên biết Đỗ Thừa đã muốn rõ ràng rồi ý tứ cô, trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào, bất quá dừng một chút Trình Yên lại hướng phía Đỗ Thừa hỏi: "Đỗ Thừa, chúng ta không phải rất có duyên sao?"
"Đúng".
Đối với cái này Đỗ Thừa vẫn là mười phần xác nhận, bởi vì từ lúc quan hệ hai người bắt đầu đã là do hai chữ duyên phận.
Trình Yên nhớ lại lúc mình và Đỗ Thừa gặp nhau lần đầu, trên mặt đẹp cũng nhiều vài phần ngọt ngào, nếu loại chuyện này không phải phát sinh ở trên người mình, cô chắc chắn sẽ không tin tưởng.
Trình Yên tựa như là làm cái quyết định nào đó, hai mắt nhìn Đỗ Thừa mà nói: "Đỗ Thừa, chúng ta chơi một trò chơi được không?"
"Trò gì?" Nhìn thấy Trình Yên như vậy, Đỗ Thừa liền biết Trình Yên đã muốn làm quyết định nào đó vì vậy trong lòng Đỗ Thừa có chút tò mò.
"Trò chơi duyên phận, em muốn nhìn một chút chúng ta có phải là có duyên phận thật hay không?"
Trình Yên cười thần bí, thấy Đỗ Thừa vẻ mặt khó hiểu, cô liền nói: "Đỗ Thừa, em không rõ hai người chúng ta có phải là thật có duyên hay không, cho nên em tính toán đem hết thảy đều đặt ở trên duyên phận, ngày mai em sẽ rời đi, em cho anh thời gian ba ngày, nếu anh có thể tìm đến em vậy thì nói lên hai người chúng ta chân chính có duyên, nếu trong vòng ba ngày anh tìm không thấy em, em liền rời đi nơi này, đi một nơi hai người chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không chạm mặt".
Đỗ Thừa thật không ngờ Trình Yên thế nhưng làm ra loại quyết định này, chính như lời Trình Yên, ở dưới loại tình huống này chỉ có chính thức có được duyên phận, hai người mới có thể gặp mặt, nếu không thế giới lớn như vậy thì đến địa phương nào mới có thể tìm được Trình Yên.
Hoặc là nói, đây là lựa chọn của Trình Yên.
Suy nghĩ hồi lâu, Đỗ Thừa không có đáp ứng xuống tới mà là hướng phía Trình Yên hỏi: "Nếu anh tìm được em, em sẽ như thế nào?"
"Nếu anh thực có thể tìm đến em, anh muốn em thế nào, em đều cũng đáp ứng anh" thanh âm Trình Yên nói chuyện càng nhỏ, nếu không phải Đỗ Thừa có được nhĩ lực kinh người chỉ sợ đều nghe không rõ cô đang nói gì.
Trên thực tế, Đỗ Thừa đoán cũng không sai, Trình Yên thật là làm ra lựa chọn, cô sẽ không nói cho Đỗ Thừa cô sẽ đi chỗ nào, đi làm cái gì, ở dưới loại tình huống này nếu hai người cũng có thể gặp lại, Trình Yên cũng chỉ hảo chịu phận bất hạnh hoặc là cô tự cấp mình 1 cái cớ để an ủi.
Chính là tỷ lệ kia rất nhỏ đến mức Trình Yên cũng không có bất kỳ tin tưởng, bất quá nếu không gặp mặt Trình Yên liền rời đi nơi này, rời đi nơi làm nàng thương tâm.
Trình Yên trả lời, Đỗ Thừa Đỗ Thừa thật ra sớm đoán được, chính là chính tai nghe được Đỗ Thừa nhưng vẫn là nhịn không được tràn ngập mơ màng, đây đối với Trình Yên mà nói là một loại lựa chọn, đối với hắn mà nói cũng là là một loại lựa chọn, cho nên Đỗ Thừa cũng không có nghĩ nhiều trực tiếp gật đầu nói: "Được, nếu chúng ta thực có duyên anh nhất định sẽ tìm được em".
Đỗ Thừa trả lời mười phần rõ ràng, Đỗ Thừa lại là có tin tưởng tuyệt đối có thể ở trong vòng ba ngày tìm được Trình Yên, có Hân Nhi thì đó cũng không phải là một chuyện không có khả năng, bất quá Đỗ Thừa cũng sẽ không nói ra bởi vì hắn cũng muốn xem xem, hắn cùng với Trình Yên có phải hau không thực hữu duyên, cho nên coi như muốn tìm, Đỗ Thừa cũng sẽ ở ngày thứ ba bắt đầu tìm.
"Ừm".
Trình Yên gật gật đầu, nhìn thấy Đỗ Thừa khuôn mặt tự tin, trong lòng cô hết sức cao hứng, coi như Đỗ Thừa không thể tìm được cô, cô cũng biết mình cả đời này cũng có thể nhớ kỹ nụ cười Đỗ Thừa vào giờ khắc này.
Cùng Trình Yên nói xong, Đỗ Thừa liền rời đi, hơn nữa trực tiếp về tới biệt thự số 15.
Chờ Đỗ Thừa về tới biệt thự đã là tiếp cận với rạng sáng, Đỗ Thừa đơn giản tắm rửa sau đó trực tiếp ngồi xuống trên giường để Hân Nhi kết nối internet.
Tuy rằng trong lòng có mười phần tin tưởng, nhưng là tin tưởng cũng cần xây dựng trên một cái cơ sở.
Cho nên chờ Hân Nhi kết nối internet, Đỗ Thừa liền trực tiếp bắt đầu tấn công hệ thống sân bay thành phố.
Đỗ Thừa trình độ máy vi tính đã nắm giữ rất cao, lấy Đỗ Thừa hiện tại kết hợp với công năng cường đại của Hân Nhi, Đỗ Thừa muốn tấn công bất kỳ hệ thống phòng ngự cũng thực dễ dàng, cho dù là hệ thống mạng quốc gia, Đỗ Thừa cũng có tin tưởng thành công chỉ trong một giờ.
Chẳng qua, hiện tại Đỗ Thừa không phải là tấn công cái gì quốc gia hệ thống mà là tấn công hệ thống của sân bay thành phố mà thôi.
Hai tay Đỗ Thừa như bay, nhanh chóng hoạt động trên bàn phím, tốc độ cực nhanh, cơ hồ có thể dùng líu lưỡi để hình dung.
Chính là không đến ba phút đồng hồ, Đỗ Thừa đã là tấn công thành công.
"Hân Nhi, mặt sau liền giao cho cô, cô giúp tôi lưu ý Trình Yên đã đi địa phương nào, ngồi phi cơ gì".
Hoàn thành xong Đỗ Thừa để cho Hân Nhi quyền điều khiển và trực tiếp nói với Hân Nhi.
Hân Nhi ngay tại màn hình nghe được Đỗ Thừa phân phó, cô mười phần rõ ràng đáp: "Yên tâm đi, Đỗ Thừa thân ái thân ái, Hân Nhi nhất định cam đoan sẽ không đem Trình Yên đại mỹ nữ mất dấu, nếu ngài nguyện ý Hân Nhi còn có thể tùy thời hướng tới ngài báo cáo lộ trình của Trình Yên đại mỹ nữ".
"Không cần, chờ tôi hỏi cô hãy nói".
Đỗ Thừa lắc lắc đầu, bất quá nghĩ nghĩ sau, Đỗ Thừa lại thấy có chút không ổn, dù sao thế này cũng chỉ có thể biết Trình Yên đi địa phương nào, nếu Trình Yên từ sân bay tiếp tục đi địa phương khác thì Hân Nhi chỉ sợ cũng không thể theo được, dù sao Hân Nhi cũng không cách nào chủ động tấn công hệ thống nào khác.
Cho nên nghĩ nghĩ chút, Đỗ Thừa lại bắt đầu đưa vào mệnh lệnh, bất quá lúc này đây Đỗ Thừa tấn công, cũng là hệ thống di động.
Chỉ cần tập trung tín hiệu Trình Yên di chuyển, có hai tầng chuẩn bị, Đỗ Thừa tin tưởng Hân Nhi hẳn là có thể mười phần thoải mái đem hành tung Trình Yên hoàn toàn theo dõi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Mới sáng sớm Đỗ Thừa đã lên, bởi vì Bành Vịnh Hoa không ở đó cho nên Đỗ Thừa không có ở bên trong phòng tiến hành rèn luyện mà là đi dạo bên ngoài bãi cỏ.
Vốn là luyện mấy lần Thái Cực quyền cùng Phục Hổ La Hán Quyền sau đó Đỗ Thừa trực tiếp đem thời gian còn lại đều dùng trên luyện thể thuật.
Chính là cho dù dung hợp gấp ba không gian ngụy trọng lực thì luyện thể thuật hiệu quả cũng là càng ngày càng yếu, ước chừng hai giờ luyện tập, lực lượng cùng tốc độ của Đỗ Thừa cũng chỉ tăng lên có ba. Cách bốn trăm còn có chênh lệch không nhỏ, dựa theo tốc độ tu luyện này chỉ sợ cũng cần gần một tháng mới có thể để lực lượng cùng tốc độ đều đạt tới bốn trăm.
Sau khi rèn luyện xong, Đỗ Thừa gọi điện A Tam để cho hắn đi đón Đại Cương rồi trực tiếp lái xe đi sân bay thành phố.
Đỗ Thừa nguyên tính tự mình đi đón A Tam nhưng là nghĩ nghĩ sau, Đỗ Thừa vẫn là quyết định sớm đi kinh thành vì thời gian đối với Đỗ Thừa mà nói, tựa hồ có chút không đủ, bởi vì cùng Diệp Mỵ đã có một thời gian không gặp cho nên Đỗ Thừa muốn trước cùng Diệp Mỵ gặp mặt sau đó lại đi tìm Cố Tư Hân cùng Cố Giai Nghi.
Đỗ Thừa tuy rằng hết sức tò mò Trình Yên sẽ đi chỗ nào nhưng là cuối cùng Đỗ Thừa vẫn là nhịn được. Không để cho Hân Nhi nói cho hắn biết Trình Yên đi địa phương nào, đương nhiên còn một điều chính là Đỗ Thừa tự kiềm chế chủ yếu cũng để xem biết mình cùng Trình Yên có thực sự có duyên hay không, nếu quả thật không thì Đỗ Thừa chỉ sợ cũng sẽ không buông bỏ Trình Yên.
Hơn hai giờ lộ trình đối với Đỗ Thừa mà nói căn bản là không coi vào đâu, mà chờ Đỗ Thừa ra khỏi phi trường thì Diệp Mỵ đã tại sân bay đợi Đỗ Thừa.
Có lẽ là bởi vì cùng Đỗ Thừa gặp mặt, Diệp Mỵ ngày hôm nay hiển nhiên là ăn mặc thực đẹp.
Mặc trên người một cái váy dài màu trắng viền hoa tinh xảo tôn lên vẻ đẹp và sự cao quý.
Hơn nữa Diệp Mỵ tóc dài hiền thục cùng với vẻ thanh thuần hiếm có, đối với bất kỳ nam nhân nào mà nói đều có tuyệt đối lực hấp dẫn, ít nhất ở thời điểm Đỗ Thừa thấy Diệp Mỵ Cả sân bay ít nhất hơn phân nửa nam nhân ánh mắt đều là dừng ở trên người Diệp Mỵ.
Nhìn thấy Diệp Mỵ, Đỗ Thừa bên khóe miệng khẽ cười, có lẽ Ở Diệp Gia cũng chỉ có Đỗ Thừa mới có may mắn cảm nhận được Diệp Mỵ hấp dẫn cùng quyến rũ.
Thấy Đỗ Thừa đi ra. Trên mặt Diệp Mỵ cười tươi, đôi mắt đẹp hiện lên một tia câu hồn mê người, "Lâu như vậy mới đến, em nghĩ đến anh chắc sớm đã quên em rồi".
Khi nói chuyện, trong ánh mắt Diệp Mỵ cũng nhiều vài phần u oán và vài phần tức giận.
"Anh đây chẳng phải đã đến đây sao?"
Đỗ Thừa mỉm cười, sau đó hướng về phía bên tai Diệp Mỵ nhẹ nói: "Như thế nào, nhớ anh sao?"
Nghe Đỗ Thừa nói, khuôn mặt Diệp Mỵ nhất thời có chút ửng đỏ, đôi mắt phượng cũng hiện lên một tia câu hồi, sau đó ha ha cười nói: "Được rồi, không cần ba hoa, ông nội còn đang chờ anh, chúng ta đi thôi".
Nói xong Diệp Mỵ trực tiếp xoay người hướng phía bên ngoài đi đến.
Đỗ Thừa nhìn thấy Diệp Mỵ ngón tay vô cùng động lòng người tự nhiên là ngón trỏ đại động, chẳng qua nơi này là sân bay, Đỗ Thừa cũng sẽ không làm cái gì xằng bậy.
Xe Diệp Mỵ dừng ở bãi đỗ xe, về tới kinh thành nàng chỉ đem biển số xe cỗ xe Porsche đổi một chút mà thôi chứ vẫn là chiếc đó.
Đỗ Thừa cũng không có ý tứ lái xe, đi tới bên cạnh xe liền trực tiếp mở ra cửa sau ngồi xuống.
Diệp Mỵ cũng không có chú ý tới Đỗ Thừa tiến vào cửa sau, trên mặt hiện lên một tia tươi cười trực tiếp khởi động xe hướng về phía biệt thự Diệp Gia mà đi.
Chờ xe di chuyển, nguyên bản Đỗ Thừa đang nhìn phía ngoài cửa sổ, bỗng nhiên đưa mắt nhìn sang Diệp Mỵ, ý cười càng ngày càng đậm.
Diệp Mỵ bị Đỗ Thừa xem có chút mặt đỏ. Trực giác nói cho nàng biết Đỗ Thừa nhất định là có cái gì, chính là cô còn chưa kịp nghĩ gì liền phát hiện một bàn tay hướng về đùi của cô.
"Đỗ Thừa, anh?"
Sau đó, Diệp Mỵ không cần nghĩ cũng biết vì sao Đỗ Thừa lại nở nụ cười như vậy, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, chính là lúc này đang ở trên đường cao tốc, hơn nữa trên đường khá đông, Diệp Mỵ căn bản là không dám phân tâm.
Đỗ Thừa cũng không nói chuyện, chẳng qua khẽ vuốt vuốt đùi Diệp Mỵ sau đó nhẹ nhàng đem váy Diệp Mỵ kéo đi lên một ít, bàn tay rất quen thuộc đưa vào trong quần Diệp Mỵ tốc độ cực nhanh.
"Dừng lại. Đỗ Thừa, mau dừng tay, em xin anh".
Cảm giác được bàn tay Đỗ Thừa theo bắp đùi mình xâm nhập nơi cuối, Diệp Mỵ thân mình cứng đờ vội vàng hướng phía Đỗ Thừa cầu xin tha thứ nói.
Chẳng qua, Đỗ Thừa như thế nào sẽ dễ dàng buông tha Diệp Mỵ, ngược lại là không ngừng vuốt ve, hơn nữa thường thường chạm nhẹ vào chỗ mẫn cảm Diệp Mỵ, thập phần thích ý.
Diệp Mỵ có chút không chịu nổi, thân mình bắt đầu không ngừng giãy dụa. Bên tai đều biến thành vẻ đỏ bừng, thở cũng nặng nề rất nhiều, trong mắt phượng tràn ngập thần sắc kiều mỵ động lòng người, trong lơ đãng tư thế vô cùng hấp dẫn.
Cũng may Đỗ Thừa cũng không làm tới, hắn đã lâu không có gặp Diệp Mỵ nhịn không được muốn đùa giỡn một chút mà thôi, tự nhiên sẽ không tiếp tục.
Bất quá cho dù vậy, thời điểm Diệp Mỵ lái xe tới Diệp Gia trên mặt đẹp vẫn là một mảnh đỏ bừng, thân thể cũng hơi có chút nóng lên, hiển nhiên còn chưa có khôi phục lại.
Tới Diệp Gia Đỗ Thừa trước tiên liền bị Diệp Nam Lăng gọi lên thư phòng, hơn nữa cùng Diệp Nam Lăng ăn cơm.
Nếm qua cơm trưa, Đỗ Thừa liền cùng Diệp Mỵ cùng nhau ly khai Diệp Gia.
Đỗ Thừa tính toán ngày mai lại đi tìm Cố Tư Hân cùng Cố Giai Nghi, cho nên Đỗ Thừa tính toán hảo hảo bồi Diệp Mỵ một ngày, bồi Diệp Mỵ đi chơi phố phường, thậm chí cả A Hổ mời Đỗ Thừa đều cự tuyệt.
Lúc nãy khi Đang dùng cơm, Đỗ Thừa theo chỗ A Hổ cũng biết trong cục một ít tình huống gần nhất, Đỗ Thừa lưu lại thể pháp đã tại mỗi cái quân khu truyện lại, nhận lấy tuyệt đối hoan nghênh. Thậm chí, ở mấy ngày hôm trước Thiết Quân cũng đem Đỗ Thừa vụ đánh nhau truyền một ít đi ra, trong lúc nhất thời mỗi cái quân khu có thể nói là võ phong nổi lên, hơn nữa đã không có Chương Vịnh Hoa đè nặng, hiện tại quân khu mấy đại viện đều đã tràn ngập trong rèn luyện, thực lực chỉnh thể đều là tăng lên vùn vụt.
Đối với lần này, Đỗ Thừa thật ra cũng không có cảm giác gì, bất quá, hắn thanh danh ở mỗi cái đại viện đều được truyền lưu, mà truyền vô cùng kì diệu, đặc biệt Đỗ Thừa đánh bại Chương Vịnh Hoa lại càng được kể nhiều, Đỗ Thừa thật không ngờ, bất quá Đỗ Thừa cơ hồ có thể khẳng định, này chắc chắn là Thiết Quân hoặc A Hổ mà ra.
Nếu không phải muốn bồi Diệp Mỵ, Đỗ Thừa cũng muốn đi trong đại quân cảm thụ một chút, bất quá hiện tại Đỗ Thừa muốn nhất vẫn là cùng Diệp Mỵ đi dạo một vòng.
Đỗ Thừa đeo kính mát, cùng Diệp Mỵ nắm tay mà đi.
Đỗ Thừa sở dĩ ăn mặc như vậy là do cẩn thận, Diệp Mỵ cũng không có ý kiến, đối với cô mà nói Đỗ Thừa bồi cô đi dạo phố đã là một sự tình làm cho cô thật cao hứng.
Mà Diệp Mỵ Cũng không cần mua gì, nhiều hơn là hưởng thụ lấy cảm giác hẹn hò cùng Đỗ Thừa.
Hai người đi dạo rất nhiều địa phương, đến cuối cùng Diệp Mỵ cũng không có mua cái gì. Ngược lại là giúp Đỗ Thừa mua cái ví mới, Còn giúp Đỗ Thừa mua mấy bộ y phục, tựa hồ đây mới là niềm vui lớn nhất của cô.
Đỗ Thừa thật cũng không có cự tuyệt, với hắn mà nói. Chỉ cần Diệp Mỵ cao hứng là được.
Chờ đến hơn bốn giờ chiều. Ước chừng đi dạo gần ba giờ Đỗ Thừa cùng Diệp Mỵ lúc này mới chuẩn bị lên đường về.
Bởi vì hấp thu một lần giáo huấn, lúc này đây Diệp Mỵ tự nhiên là không dám lái xe mà là hết sức nhanh chóng ngồi vào ghế sau.
Đỗ Thừa mỉm cười không thôi, đối với hắn mà nói thỉnh thoảng trêu chọc có thể nhưng thường xuyên thì không nên.
Đem xe khởi động, Đỗ Thừa liền trực tiếp lái xe hướng phía Hương Sơn mà đi.
Chẳng qua, ngay tại lúc Đỗ Thừa lái xe qua nhà hàng Quân Duyệt, Đỗ Thừa chợt phát hiện một thân ảnh quen thuộc đang đi tới nhà hàng Quân Duyệt.
"Đỗ Thừa, làm sao vậy?" .
Diệp Mỵ ngồi ở một bên đã phát hiện sắc mặt Đỗ Thừa khác thường, nhất thời có chút tò mò hướng phía Đỗ Thừa hỏi.
Nghe được Diệp Mỵ nói như vậy Đỗ Thừa khẽ lắc đầu nói: "Không có gì thấy một người rất giống một người bạn cũ, chẳng qua là nhìn nhầm rồi".
Lấy Diệp Mỵ đối với Đỗ Thừa hiểu biết tự nhiên rõ ràng Đỗ Thừa nói dối, bất quá thấy Đỗ Thừa không nói, cô cũng không có ý hỏi tiếp.
Mà Đỗ Thừa thì dùng tâm niệm hướng phía Hân Nhi hỏi: "Hân Nhi, Trình Yên có phải đến thành phố hay không?"
"Đúng, Đỗ Thừa thân ái, cô ta buổi sáng mười một giờ đã đi đến thủ đô" Hân Nhi đáp.
Đỗ Thừa trong ánh mắt hiện lên một tia dị sắc, lấy hắn nhãn lực tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua nhưng cũng đã xem rất rõ ràng.
Duyên phận trời định, Đỗ Thừa ở một khắc này giống như có lẽ đã tin thứ này tồn tại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina