Tốc độ khi leo xuống vách núi so với bò lên nguy hiểm rất nhiều. Nhưng tốc độ truợt cũng nhanh lắm. Ninh Khinh Tuyết không biết dây thừng này là làm từ vật gì, cuốn trên tay không ngờ một chút cũng không trượt, nhưng cô không có găng tay, găng tay đã bị mất trên dường rồi. Mới trượt xuống gần hai trăm mét, cô đã cảm giác được da trong lòng bàn tay bị bong tróc.
Mặc dù như thế, Ninh Khinh Tuyết một chút cũng không dám thả lỏng, trong lòng bàn tay đau đớn, làm cho cô càng thêm chăm chú hơn, thần kinh của cô càng căng ra. Vừa trượt xuống hai trăm mét, Ninh Khinh Tuyết cảm giác được tay của mình từng đợt như nhũn ra. Cô không thể không tìm một khối đá lớn hơn lồi ra ngồi xuống, bắt đầu miệng thở thở dốc.
Cánh tay chẳng những nhũn ra hơn nữa còn đau nhức, nhưng Ninh Khinh Tuyết biết, cô nếu không thể đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm để xuống đáy vực, cô nhất định sẽ không kiên trì nổi. Cô xem lòng bàn tay của mình, đã là một mảnh màu đỏ, da thịt bong tróc, nhưng lúc này cô ngược lại không cảm thấy đau đớn, dường như loại đau đớn xác thịt đã tê liệt.
Đợi hơi thở trở lại bình thường, cô mới lấy ra vài miếng bánh bích quy còn lại, ăn hết tất cả số đó, đem nước còn lại trong bình cũng một lần uống xong, lúc này mới tiếp tục đi xuống.
Ninh Khinh Tuyết không biết mình trượt bao lâu, làm cánh tay cô nhất thời không thể cử động, liền dừng lại một lúc, sau đó lại trượt. Cô thậm chí có chút may mắn chỗ này vách đá chẳng những dốc đứng, còn thường có nơi nghỉ ngơi, nếu không có lẽ cô đã sớm kiên trì không nổi.
Nhìn thấy khi sắc trời đã nhá nhem, Ninh Khinh Tuyết đoán rằng mình đã trượt gần nghìn mét, nhưng không ngờ còn chưa tới đáy. Làm Ninh Khinh Tuyết trượt đến khi hết dây thừng, cô ngây dại, dây thừng không ngờ không đủ dài.
Nhìn xuống vách núi phía dưới, vẫn là sương trắng một mảng, nhìn không thấy đáy, nhưng cô không ngờ đã không thể đi xuống nữa.
Vốn là Ninh Khinh Tuyết hoàn toàn dựa vào ý chí tinh thần để chống đỡ, nhưng lúc này cô dừng lại, bắt lấy dây thừng phía cuối, ngẩng đầu nhìn xem, không ngờ nhìn không thấy đỉnh, cô mới có chút cảm giác choáng váng rồi, thật là vừa rồi chính mình leo từ trên kia xuống dưới đây sao?
Nếu dây thừng không đủ dài, cô chỉ có thể đi xuống dưới, mà nơi cao như vậy, cô có thể trượt xuống đây, nhưng nếu leo lên, tuyệt đối không có khả năng.
Ninh Khinh Tuyết đứng trên mặt một khối đá nhô ra, có chút bàng hoàng. Cô lôi kéo dây thừng bên trên, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào cho tốt.
Chẳng lẽ dùng dây thừng của mình đi tiếp? Nhưng nếu nếu chẳng may không đủ dài?
Nếu như sợi dây này sẽ dài thêm 200~300 mét thì tốt rồi, nhưng dây thừng này chỉ dài có như vậy. Ninh Khinh Tuyết ngẩng đầu nhìn mà không thấy đỉnh núi, lại theo bản năng kéo dây thừng xuống, có lẽ cô nghĩ dây thừng liệu bị vướng ở nơi nào hay không. Nhưng cô cũng biết khả năng này không tồn tại, bởi vì cô là từ phía trên leo xuống.
Đang lúc Ninh Khinh Tuyết rơi vào đường cùng, khi chuẩn bị đem 100m dây thừng của mình đi xuống, trong tay cô dây thừng bỗng nhiên nới lỏng một chút, trong lòng cô không hiểu gì cả. Nhìn lại dây thừng kia, không ngờ ào ào rơi xuống.
Ninh Khinh Tuyết lập tức phản ứng, phía trên chỗ buộc chặt đã nới lỏng. Cô lập tức liền áp vào vách núi đá, trong lòng nghĩ đến cũng là nếu chẳng may dây thừng bị khôi đá lớn kia làm đứt, cô chắc chắn cũng sẽ bị kéo xuống vách núi, cuối cùng vẫn là chỉ còn đường chết.
Một tảng đá lớn từ đỉnh núi rơi xuống, mà cách nơi Ninh Khinh Tuyết không xa giống như sao băng rơi xuống. Mang theo gió thậm chí ngay cả tóc Ninh Khinh Tuyết tóc cũng bị gió làm bay.
Thình thịch.
Ninh Khinh Tuyết kịp thời phản ứng, tảng đá lớn đã rơi xuống đáy vách núi, phát ra một tiếng vang nặng nề . Ninh Khinh Tuyết theo phản xạ nhìn dây thừng bên hông mình, vẫn như cũ rất lỏng, trong lòng cô vui vẻ, lập tức hiểu rõ ra, hẳn là sắp tới đáy rồi
Nghĩ đến đây Ninh Khinh Tuyết vội vàng đem dây thừng bên hông thoát ra, sau đó cố định ở mặt đá nhô ra, tiếp tục trượt xuống, chỉ là vừa mới trượt xuống khoảng hai mươi mét, cô đã nhìn thấy đoạn đáy vực, còn lại chỉ có vài mét thôi.
Ninh Khinh Tuyết trong lòng nhẹ đi, cô không ngờ nhìn thấy một mảnh vải rách vướng lại trên cây quả, nhìn qua hình dáng hình như đã thấy lúc trước. Đây là quần áo Diệp Mặc sao? Cô trong lòng nghĩ đến Diệp Mặc, lập tức kích động đứng lên, tay cô mềm nhũn, không ngờ cuối cùng bắt không được dây thừng, cứ như vậy mà rơi xuống. Trong phút chốc Ninh Khinh Tuyết trong lòng một trận kinh hãi, đáng ra sẽ thành công, còn ngã chết sao? Cũng may biết Diệp Mặc thật sự ở trong này.
Ninh Khinh Tuyết rơi xuống đáy vực mới biết được, nơi này cho dù không phải đáy lá khô cũng không chết, huống chi cô rơi xuống nơi rất mềm, thậm chí tất cả đều là lá khô mục nát.
Rốt cục tới đáy, Ninh Khinh Tuyết cẩn thận rút ra thanh đoản đao, khẩn trương nhìn chung quanh một hồi, ngoại trừ một mảnh vải rách vừa rồi kia, cô không thấy Diệp Mặc, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trời đã tối mịt, ánh trăng sáng lắm.Tuy nhiên ở đáy vực, cũng chỉ có ánh sáng mịt mờ. Cứ như vậy, mơ hồ còn có thể thấy rõ hết thảy trước mắt. Tuy rằng đèn mỏ của cô còn có chút ánh sáng, nhưng Ninh Khinh Tuyết lại luyến tiếc không dùng, cô thực sự sợ bóng tối.
Ninh Khinh Tuyết cầm lấy đoản đao mới đi xa vài mét, đã nhìn thấy một đầu rắn dài, lại bị chém thành hai nửa. Mà miệng vết thương rõ ràng là việc vừa mới xảy ra, Ninh Khinh Tuyết ngây ngẩn cả người.
Cô trong thoáng chốc kích động mắt chỉ muốn khóc, Diệp Mặc thật sự ở trong này, hắn không có chết.
Tuy nhiên cô chỉ mới biết, nơi này cũng không phải an toàn như vậy, đã có loại rắn này, chắc chắn còn nữa. Cô cũng không có bản lĩnh như Diệp Mặc, hiện tại trên người cô tất cả bùa cũng đã tiêu hao, duy nhất có thể dùng chính là một tấm Hỏa Cầu phù, còn có một viên ngọc châu.
Rất nhanh cô đã nhìn thấy một hàng dấu chân, tuy rằng rất mờ, nhưng tại đây lại nhìn xem có chút rõ ràng. Là Diệp Mặc đấy sao? Ninh Khinh Tuyết lấy lại bình tĩnh, đè nén sự kích động trong lòng.
Ninh Khinh Tuyết dọc theo dấu chân cẩn thận đi tới, lại đi tiếp hơn mười mét về sau, hạt châu duy nhất trong tay cô đang phát ra vòng sáng màu vàng, lại lần nữa bắn bong đen văng ra.
Ninh Khinh Tuyết lúc này mới mơ hồ thấy bóng đen kia không giống như mèo, hình như không cái đuôi.
Bóng đen này bị ngọc châu hộ thân Ninh Khinh Tuyết đuổi đi rồi, không ngờ nó không lập tức bỏ chạy, mà là nhìn chằm chằm Ninh Khinh Tuyết, dường như còn định nhào đến một lần.
Ninh Khinh Tuyết lại chỉ có thể cầm đao căng thẳng nhìn chằm chằm bóng đen này, cô biết mình không có bất kỳ sức chống trả, bóng đen này tốc độ căn bản không phải cô có thể ngăn cản lại. Hơn nữa cô hiện tại viên ngọc châu duy nhất cũng dùng mất, trong tay chỉ có còn có một bùa Hỏa Cầu có thể công kích.
Trong mắt Ninh Khinh Tuyết, bóng đen đang lúc tiến gần, như hố trời kia làm cô sợ hãi không có khác biệt. Ninh Khinh Tuyết chỉ có thể nhìn thấy hai điểm ánh sáng màu lục, cái khác đều nhìn không thấy.
Nếu không phải vừa rồi bóng đen này đánh lén cô, cô thật sự nghĩ đến chính là hai tròng mắt đang ngó chừng cô. Cho dù là như vậy, Ninh Khinh Tuyết da đầu cũng bắt đầu căng cứng, thân thể của cô bắt đầu một cơn run rẩy, nhưng cô lại không có bất kỳ đích phương pháp xử lý.
Vừa nhìn thấy hai con mắt kinh khủng này, Ninh Khinh Tuyết cũng không thể chịu đựng được cùng nó giằng co, cô lập tức liền ném bùa hỏa cầu trong tay ra, hô một câu :
- Lâm
‘Ầm’ một tiếng, hỏa cầu biệt tại đáy vực yên lặng phát ra thanh âm có chút dọa người, ánh lửa chợt lóe lên, bóng đen kia đã lại lủi đi, biến mất không thấy gì nữa.
Ninh Khinh Tuyết lại hơi sửng sốt, Hỏa Cầu phù của cô cứ như vậy dùng hết rồi, cô thật không ngờ 'Hỏa Cầu phù’, dùng được. Cô ngây ngẩn một chút, ban đầu 'Trừ tà phù’, và 'Bùa hộ mệnh’, cô mặc dù biết có thể dùng, nhưng lại không tận mắt chứng kiến như Hỏa Cầu phù này, hiện tại cô là rõ ràng biết rằng bùa là thật sự hữu dụng, hơn nữa còn trực quan như thế .
Chỉ có điều ngơ ngẩn chỉ chốc lát, Ninh Khinh Tuyết chỉ biết, bây giờ là thời điểm cô chạy trốn cái chết, nếu cái bóng đen kia lại đến, chỉ có một con đường chết. Một là cô không có ngọc châu hộ thân, thứ hai không có Hỏa Cầu phù, hiện chỉ duy nhất đoản đao ở trong tay có thể tăng thêm dũng cảm.
Trong khi hỏa cầu lóe sáng, Ninh Khinh Tuyết rất nhanh đã nhìn thấy bụi gai phía trước, hơn nữa ở giữa rõ ràng có một lối đi.
Chẳng lẽ đây là Diệp Mặc mở ra sao? Ninh Khinh Tuyết không chút nghĩ ngợi liền chạy vài bước, vọt vào cái lối đi giữa bụi gai.
Cuối lối đi một mùi máu tanh truyền đến, Ninh Khinh Tuyết vội vàng đem đèn mỏ mở ra, trước mắt một cảnh tượng thiếu chút nữa làm cho cô hồn bay phách lạc. Diệp Mặc ngã trong vũng máu, cùng một con răn lớn nằm cùng một chỗ.
Ninh Khinh Tuyết khẩn trương tiến lên cố hết sức đỡ Diệp Mặc lên, lúc này cô nhìn mới hiểu được, con rắn kia hẳn là bị trường đao trong tay Diệp Mặc chém thành vài khúc. Cô sờ sờ ngực Diệp Mặc, dường như còn có nhịp đập, lúc này Ninh Khinh Tuyết mới nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Diệp Mặc thật đã chết rồi, cô không biết mình phải thế nào, Diệp Mặc sẽ là nơi gửi gắm tinh thần của cô, bởi vì hắn ở trong này, cô mới có dũng khí và nghị lực lớn như thế đi tìm, một khi Diệp Mặc đã chết, cho dù cô có dũng khí sống sót, ở cái nơi này cũng sẽ điên mất. Huống chi, cô còn không có dũng khí sống sót.
Ninh Khinh Tuyết cố đem hết sức kéo Diệp Mặc đến trên bờ vách núi cạnh một khối đất trống, cô nhìn trên ngực Diệp Mặc và mình, mới phát hiện trên người Diệp Mặc không ngờ cùng nàng giống nhau, khắp nơi đều là vết thương, hơn nữa còn có vài vết thương miệng rất sâu. Ninh Khinh Tuyết lập tức khóc lên, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào cho đúng.
Thật lâu sau cô mới bình tĩnh lại, xoa xoa đôi mắt xưng đỏ, cẩn thận nén ngực Diệp Mặc, cô không biết biện pháp này là có thể khiến hắn tỉnh lại không, nhưng cô không có biện pháp khác.
Diệp Mặc một đao giết chết con rắn, trong lòng nhẹ nhõm, kiệt sức, nhưng không ngờ sẽ hôn mê bất tỉnh. Hắn đang mơ hồ cảm giác có người xoa bóp ở lồng ngực của hắn, hắn theo phản xạ mở mắt.
- Ninh Khinh Tuyết?
Diệp Mặc kinh ngạc kêu lên, Ninh Khinh Tuyết tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ mình nằm mơ sao?
Nghe được giọng nói Diệp Mặc, Ninh Khinh Tuyết như bị sét đánh, động tác trên tay cô dừng lại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc đang chằm chằm nhìn mình . Sau một lúc lâu mới bỗng nhiên nhào vào lồng ngực Diệp Mặc, “Oa” lên một tiếng khóc nức nở, dường như mấy ngày qua hoảng sợ và sợ hãi, còn có bàng hoàng và cô đơn đều trong tiếng khóc này rồi.
Diệp Mặc nhìn trên người Ninh Khinh Tuyết khắp nơi là vết máu, quần áo đầu tóc rối bời vô cùng, dường như hiểu điều gì, chỉ có điều không biết cô làm sao biết mình ở nơi này. Hắn há miệng thở dốc, theo phản xạ ôm Ninh Khinh Tuyết, khi muốn hỏi cô một chút, lại phát hiện không ngờ Ninh Khinh Tuyết mang theo nước mắt đang ngủ trong lồng ngực hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Diệp Mặc giãy dụa một cái, hắn phát hiện mình vẫn không có chút sức lực, có thể là sức lực cạn kiệt, hắn nhẹ ngàng vuốt mái tóc của Ninh Khinh Tuyết, rất rối vẫn có chút mùi thơm truyền đến.
Hắn không biết sao Ninh Khinh Tuyết lại tìm được đến đây phải biết rằng hắn đến đây không ai biết, nếu Hàn Yên tìm tới đây hắn cũng không thấy lạ, nhưng hắn cũng biết, Hàn Yên cho dù biết hắn rơi xuống vách đá, cũng không nhất định sẽ tới.
Cho dù Ninh Khinh Tuyết biết hắn rơi xuống vách đá, nhưng cô ta làm sao đến được đây? Thần Long Giá đối với Diệp Mặc không có gì nguy hiểm, nhưng với Ninh Khinh Tuyết có thể rất nguy hiểm, cô ta đi đến đây thực sự là kỳ tích, Diệp Mặc nghĩ không hiểu, là cái gì giúp đỡ cô ta đến được đây?
Diệp Mặc lấy tay sờ trên lưng của Ninh Khinh Tuyết, mới phát hiện không những tay chân đều là vết thương mà lưng cũng có, rốt cuộc cô ta gặp bao nhiêu gian nan mới tìm được nơi này?
Diệp Mặc cầm lấy tay của Ninh Khinh Tuyết, thấy lòng bàn tay của cô là máu tươi chảy đầm đìa, không có chỗ nào hoàn hảo cả, Ninh Khinh Tuyết giống như trong mộng bị làm đau vậy nhíu lông mày lại, không tỉnh dậy, vẫn còn đang hôn mê.
Vào lúc này, Diệp Mặc lại có chút đau lòng, hắn biết Ninh Khinh Tuyết có ý với hắn, thậm chí có thể là đã yêu hắn từ lần trước cô tìm đến sa mạc, Diệp Mặc đã biết, nếu nói Ninh Khinh Tuyết đến Lưu Xà là vì muốn báo đáp, vậy cô ta lại tìm đến sa mạc tuyệt đối không phải đơn giản là vì báo đáp, mà lúc này, có thậm chí cô không màng sống chết đến đáy vực Thần Long giá này cho dù ý chí Diệp Mặc kiên cường đến đâu cũng bị tình cảm của cô mà rung động.
Từng cho rằng Ninh Khinh Tuyết là một tiểu thư xinh đẹp nhà giàu, và cũng từng cho rằng Ninh Khinh Tuyết chỉ là một cô gái kiêu ngạo, và cho rằng Ninh Khinh Tuyết và hắn là hai thế giới vốn không thể có tình cảm, lúc này Diệp Mặc cũng biết hắn chưa hoàn toàn hiểu rõ cô tiểu thư này.
Không ngờ vẻ bề ngoài xem như lạnh lùng của Ninh Khinh Tuyết lại che dấu tình cảm mãnh liệt và một trái tim cố chấp như vậy, ngoài trừ sư phụ Lạc Ảnh còn có ai đối với mình như vậy? Mình đối xử cô ta quả là có chút ác.
Diệp Mặc vuốt tóc của Ninh Khinh Tuyết nhớ đến tối hôm nọ nghe được lời nói của Ninh Khinh Tuyết “Em rất muốn gọi anh một tiếng ông xã, nhưng em gọi không ra…”
“Con đã gả cho Diệp Mặc rồi.
Cái hộp kia là đồ cưới anh ấy đền cho aon, đến lúc đó đừng lấy đi cái hộp đó khỏi con, trong vườn có một nhánh cỏ là thứ con để lại cho Diệp Mặc…, nếu anh ấy đến, thì cả cái điện thoại này cũng đưa luôn cho anh ấy nếu không có đến thì thôi…”
Hắn nghĩ đến khi còn ở trong sa mạc lúc rời khỏi thì ánh mắt của cô ta vừa quyến luyến và thất vọng, còn bộ dạng có rất nhiều điều muốn nói. Hắn nhớ ra một nhánh Cỏ Ngân Tâm trong bồn hoa trong vườn ở Ninh Hải bị nhuốm máu, và lúc sắp chết cô ôm thật chặt hòm thuốc.
Chẳng lẽ đó là tình yêu sao?
Diệp Mặc vừa nghĩ chốc lát cũng ngây ra
Lúc này mặt trăng giữa trời, ánh sáng lờ mờ chiếu rọi xuống sà lên người Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết, trở nên yên tĩnh và bình thản như vậy.
Ánh nắng sáng sớm tuy không hoàn toàn chiếu vào đáy vực nhưng cũng vẫn lộ ra chút sương trắng, tiếng một con quạ làm cho Ninh Khinh Tuyết tỉnh giấc cô ta mở mắt ra, lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Mặc? Cô mới nhớ ra thì có cảm giác có một cánh tay ôm lấy eo, bây giờ áo trên của cô đã rách tả tơi nói là ôm lấy eo cô ta còn không bằng là trực tiếp ôm lấy thân trên của cô.
Ninh Khinh Tuyết mặt đỏ ửng lên, trong lòng lại có chút ấm áp, sợ hãi mấy ngày liên tục chỉ có nằm trong lòng Diệp Mặc mới cảm giác yên tâm, một trận đói bụng truyền đến Ninh Khinh Tuyết biết, toàn thân mình đã được buông lỏng, lại có chút đói bụng
Diệp Mặc vì sao không nhúc nhích? Ninh Khinh Tuyết chú ý được từ lúc tỉnh lại đến giờ Diệp Mặc không hề nhúc nhích.
Diệp Mặc bị sao vậy? Trong tích tắc Ninh Khinh Tuyết lại sợ hãi lần nữa nhưng rất nhanh cô phát hiện Diệp Mặc hôn mê, mà không phải là ngủ thiếp đi. Lồng ngực của hắn vẫn thở nhưng bờ môi thì nứt rất dữ dội.
Hắn khát sao? Không đúng, có thể là mất quá nhiều máu, Ninh Khinh Tuyết vội vàng đứng lên cẩn thận giúp Diệp Mặc thay đổi một tư thế thoải mái, mới đứng lên tìm nước cho Diệp Mặc uống.
Bây giờ cô có chút hối hận tối qua mình nửa bình nước đó phải để dành cho Diệp Mặc, cô đã quên nếu không ăn chút đồ ăn và nước đó có thể cô không thể kiên trì đến đáy vực.
Ninh Khinh Tuyết đi đến bên cạnh con rắn lớn đã bị giết, nhặt con trường đao của Diệp Mặc lên mới phát hiện con rắn này dài hơn hai trượng, thật không biết Diệp Mặc làm sao giết được nó.
Ninh Khinh Tuyết đem trường đao đặt bên cạnh Diệp Mặc, sau đó định dọc theo bụi gai đi ra, nhưng cô mới đi được một nửa thì nhìn thấy ở đằng xa có một bóng đen thoáng qua cho dù là ban ngày cũng nhìn không rõ lắm.
Ninh Khinh Tuyết theo bản năng dừng chân lại, cô nhớ ra tối qua có đôi mắt màu xanh làm cho cô ta sợ hãi, lúc này cô không có bất kì sự phòng ngự nào, đi ra ngoài chẳng phải là tìm cái chết sao?
Cô lần này đi trờ lại, nếu cô chết rồi thì Diệp Mặc làm sao? Tuy cô không biết tại sao cái bóng đen đó không dám vào mảnh rừng gai này, nhưng cô vẫn dùng con dao trong tay đem cái bụi gai ngăn cản thông đạo
Bên ngoài có một bóng đen trong nháy mắt thì có thể bổ nhào vào cô, Ninh Khinh Tuyết đã không dám đi ra.
Ninh Khinh Tuyết quay đầu lần nữa xem xét thật kỹ trong này, phạm vi trong mảnh rừng gai này cũng không nhỏ thoáng nhìn cũng có năm sáu mét vuông , Ninh Khinh Tuyết nhìn con rắn to đã chết dưới đất, trong lòng nghĩ không biết ở đây có phải khu vực của con rắn này những con khác không dám vào đây.
Mặt trời dần dần lên cao, Ninh Khinh Tuyết nhìn rõ hơn một chút, ở một vách tường cách mấy mét có mấy cây ăn quả nhưng mà thấp nhất cũng cao bốn mét mấy.
Trên cây có mấy quả màu xanh lớn bằng quả trứng gà, ngoại trừ mấy quả trên vách tường ở chỗ khác không nhìn thấy cái gì có thể ăn được.
Ninh Khinh Tuyết quay đầu nhìn Diệp Mặc vẫn còn trong cơn hôn mê, cô cầm lấy con dao nhỏ trên tay bắt đầu đào lỗ trên vách tường, điều làm cho Ninh Khinh Tuyết ngạc nhiên là con dao trong tay lại sắc bén lạ thường, thậm chí lấy mấy tảng đá cũng không khó đào lắm.
Theo bản năng cô nhìn con dao trên tay, đây là lúc ở đỉnh núi ngẫu nhiên nhặt được không ngờ lại sắc bén như vậy.
Ở nơi cao bốn mét mấy đối với Ninh Khinh Tuyết tuy là không thấp nhưng có sự trợ giúp của con dao rất nhanh cô đã trèo lên được.
Trên cây tổng cộng chỉ có năm quả, trừ hai quả có chút đỏ ra ba quả còn lại đều màu xanh.
Tuy đã hái được năm quả, nhưng Ninh Khinh Tuyết không biết mấy quả này có thể ăn không, cô lại chưa hề nhìn thấy loại quả này, có chút giống quả đào, nhưng mà quả đào dại thì hôm qua Ninh Khinh Tuyết đã ăn rồi, không giống như vậy.
Cô lấy một quả cắn một miếng có chút ngọt ngọt chan chát, mùi vị không tệ, xem ra nước không ít, mà đã ăn một miếng còn muốn ăn thêm mấy miếng nữa, Ninh Khinh Tuyết biết mình rất đói, cô nhịn không ăn mấy quả còn lại mà để qua một bên.
Một lát sau cô cảm thấy mình không sao cả có nghĩa là quả không có độc. Cô mới cầm mấy quả đó đến bên cạnh Diệp Mặc, nhẹ nhàng đỡ hắn lên, cũng giống như hôm qua không ngừng ấn vào lồng ngực của hắn.
Quả nhiên qua một lúc Diệp Mặc tỉnh dậy, có chút áy náy nhìn Ninh Khinh Tuyết một cái không nói gì, Diệp Mặc cũng biết lúc này mình đang mất rất nhiều máu, nếu không có cách khôi phục chân nguyên hậu quả sẽ rất khó lường.
- Anh đã dậy rồi, mau ăn chút đi, em đoán anh bây giờ thiếu nước.
Ninh Khinh Tuyết vui mừng lấy ra mấy quả đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc biết mình bây giờ không ăn gì là không được, hắn cầm một quả bỏ vào miệng, rất nhanh cảm thấy được mấy quả này nước rất nhiều, mà hạt thì nhỏ.
- Em lấy ở đâu ra thế? Vị của mấy quả này rất ngon, em ăn rồi chưa?
Diệp Mặc cảm thấy đã khôi phục chút sức lực, mừng rỡ hỏi.
- Em đã ăn xong rồi, chỉ là em không thích mùi vị này thôi, anh ăn đi, ở đây còn bốn quả.
Ninh Khinh Tuyết lấy bốn quả còn lại đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn vào bờ môi của Ninh Khinh Tuyết, dường như đúng là có ăn qua, mới yên tâm ăn hết mấy quả còn lại, nhưng đến lúc hắn ăn đến quả thứ năm mới phát hiện quả này hình như đã bị cắn một miếng, Diệp Mặc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Ninh Khinh Tuyết.
Thấy Diệp Mặc hướng về mình Ninh Khinh Tuyết vội nói;
- Lúc nãy em đã ăn mấy quả, vị của quả này em không thích lắm, mới cắn một miếng đã không muốn ăn, anh sẽ không chê chứ?
Diệp Mặc hình như đã hiểu ra cái gì, khẽ mỉm cười, không nói gì nữa. Tuy hắn biết Ninh Khinh Tuyết đã ăn mấy quả, nhưng hắn biết Ninh Khinh Tuyết nhất định không phải không thích loại quả này, vì loại quả này tuy có chút chát nhưng mùi vì không tệ.
Nhưng hắn không chậm trễ nửa, vì nếu hắn không khôi phục sức lực ở đây thì thật là nguy hiểm.
Thấy Diệp Mặc ăn hết năm quả, Ninh Khinh Tuyết thở phào cô đứng lên nói:
- Em đi tìm nữa xem có cái gì có thể ăn không….
Vừa mới nói xong câu này, thiếu chút nửa ngã nhào xuống, cô biết mình có lẽ là kiệt sức, thêm vào đó lại nhức đầu và đói, đã không thể kiên trì thêm nữa.
Ninh Khinh Tuyết quay sang nhìn Diệp Mặc lộ ra một nụ cười như không có việc gì, cô muốn tìm một nơi nghỉ ngơi, nhìn cây cao bảy tám mét kia xem có thể trẻo lên đó không.
Diệp Mặc chậm rãi đứng lên, nắm chặt bả vai của Ninh Khinh Tuyết, có chút áy náy nói:
- Xin lỗi, Khinh Tuyết, tuy anh không biết sao em lại biết anh ở đây, nhưng anh nghĩ có thể là anh đã liên lụy đến em.
Ninh Khinh Tuyết run rẩy một chút, chậm rãi quay đầu lại, đây là lần đầu tiên Diệp Mặc nói chuyện nhẹ nhàng như vậy với cô, cô không kìm nổi sự bàng hoàng và tha thiết trong lòng, xoay người nhào vào trong lòng của Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, em…em…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Diệp Mặc thở dài hắn biết tâm tư của Ninh Khinh Tuyết, nhưng đến lúc này hắn mới biết Ninh Khinh Tuyết yếu đến cỡ nào, chân của cô thậm chí đang run rẩy, rõ ràng là đứng cũng có chút khó khăn.
- Khinh Tuyết, những thứ khác đợi lát nữa hãy nói, nếu em tin anh thì hãy nghe lời anh, ngồi xuống đi.
Diệp Mặc cẩn thận dìu Ninh Khinh Tuyết ngồi xuống.
- Ừ, em nghe lời anh…
Ninh Khinh Tuyết chỉ nói mấy chữ thì lần nữa im lặng muốn ngủ, Diệp Mặc biết cô hẳn là rất mệt, lúc này không nên quấy rầy cô nghỉ ngơi.
Diệp Mặc đặt Ninh Khinh Tuyết xuống, cầm lấy cây trường đao đi đến bên cạnh vách tường, quả là trên vách tường có mấy lổ nhỏ mà Ninh Khinh Tuyết đã đào, xem ra lúc nãy cô cũng mới vừa từ đây trèo lên cây hái quả.
Diệp Mặc đã khôi phục chút sức lực, một hơi leo lên cái cây cao bảy mét, trên đó chỉ có năm quả to bằng quả trứng.
Tuy rằng nếu trèo lên nữa thì vẫn có quả, nhưng Diệp Mặc biết rằng, nếu tiếp tục lên nữa, thì thể lực của hắn cũng không đủ, vả lại cái quan trọng nhất bây giờ chính là Ninh Khinh Tuyết đang rất cần phải ăn, hái hết cả năm quả trên cây xuống, Diệp Mặc ngước đầu lên nhìn, trên cây vẫn là năm quả.
Xem ra loại cây này chỉ kết năm trái, Ninh Khinh Tuyết nói rằng cô ta đã ăn rất nhiều, thậm chí không thích ăn, quả nhiên là đang lừa hắn. Trong tích tắc, trong lòng Diệp Mặc đột nhiên cảm thấy một chút thương hại. Có nhiều lúc, muốn hiểu được một người quả là khó. Nếu như lúc trước hắn trực tiếp rời khỏi Ninh Hải, hai người không còn liên lạc nhau, có thể là, cả cuộc đời này hắn cũng sẽ không biết được cái mặt này của Ninh Khinh Tuyết.
Lúc Diệp Mặc trở lại thấy Ninh Khinh Tuyết đã tỉnh đang muốn giãy dụa đứng dậy nhưng có thể cô quá yếu, hơi miễn cưỡng, Diệp Mặc nhanh chóng tiến lên phía trước dìu cô dậy đồng thời lấy năm quả đưa cho cô:
- Em ăn đi.
- Anh đến vách núi hái trái cây à?
Ninh Khinh Tuyết biết Diệp Mặc chắc là đi hái quả rồi.
Diệp Mặc gật đầu:
- Hẳn là em rất đói, ăn chút trước rồi hãy nói.
Ninh Khinh Tuyết gật đầu, lấy hai quả sau đó nói:
- Em ăn hai quả là đủ, còn lại anh ăn đi.
Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:
- Anh đã ăn rồi.
Ninh Khinh Tuyết ngơ ngác một chút sau đó “Phì” một tiếng cười ra, nhưng ngay sau đó vòng mắt lại đỏ lên, nhìn Diệp Mặc một lúc lâu mới nói:
- Em biết mỗi cây chỉ có năm trái em đếm rồi, bây giờ anh có năm trái, em nhất định không ăn, trừ phi anh hái hai cây, nhưng em biết anh chỉ hái một cây thôi đúng không?
Diệp Mặc có chút lúng túng gật đầu, lập tức nói:
- Lúc đầu không phải em cũng nói em ăn rồi sao? Nhưng em cho anh cũng là năm trái mà.
Mặt Ninh Khinh Tuyết đỏ ửng, cắn một miếng, mới nhẹ giọng nói:
- Đúng là em ăn rồi, anh không thấy có một trái đã bị em cắn một miếng sao?
- Tại sao em chỉ ăn một miếng? Còn nữa tại sao em biết anh chỉ hái năm quả rồi trở lại?
Diệp Mặc có chút kinh ngạc hỏi lần nữa.
- Em biết rõ mà.
Ninh Khinh Tuyết chỉ nói ngắn gọn bốn chữ không nói gì nữa.
Diệp Mặc nghe là biết cô chỉ trả lời câu sau, mà câu trả lời có chút không rõ ràng về việc tại sao chỉ ăn một miếng lại không nói.
- Em biết sao?
Diệp Mặc lặp lại câu đó, rất nhanh hắn đã hiểu ra là mình lo lắng Ninh Khinh Tuyết nhất định sẽ không leo đến chỗ cao hơn để hái quả, mà là lấy về cho cô ấy ăn trước mới yên tâm, nhưng Ninh Khinh Tuyết nói cô ấy biết có nghĩa là cô ấy đã hiểu rõ tâm tính của mình.
Diệp Mặc nhìn Ninh Khinh Tuyết đang ăn chậm rãi, hắn đã hơi hiểu ra rằng tại sao Ninh Khinh Tuyết lại đuổi theo hắn đến như vậy, tìm kiếm hắn khắp nơi, thì ra trong lòng cô ta, mình đã trở thành một người đáng để tin cậy, một tích tắc Diệp Mặc lại không biết nói thêm gì nữa.
Thái độ ăn quả của Ninh Khinh Tuyết quả là điềm đạm, khiến Diệp Mặc đột nhiên nghĩ đến tình cảnh hai người cùng ăn cơm ở Ninh Hải. Cô ấy cũng không nói gì y như thế, nhưng cách suy nghĩ lúc đó và lúc này đúng là cách nhau khá xa.
Ánh mắt của Diệp Mặc chú ý đến ngực của Ninh Khinh Tuyết. Quần áo của cô bị cứa rách đến thảm hại, vả lại ngực cũng bị vài vết thương, màu trắng ngần phần trước ngực ẩn hiện, khiến Diệp Mặc nghĩ đến cảnh tượng vào cái đêm hắn trị vết thương cho cô.
Ninh Khinh Tuyết ăn hết một quả, ngước đầu lên nhìn thấy Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào ngực mình, mặt đỏ bừng, theo phản xạ cô lấy tay che lại, trong lòng không hề có chút tức giận, chỉ là một sự xấu hổ theo tự nhiên mà thôi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, đang muốn thu ánh mắt về, nhưng đột nhiên hắn nghĩ ra, nếu lỡ như các vết thương của Ninh Khinh Tuyết bị nhiễm trùng thì sao? Mình là kẻ tu luyện, không sợ vi khuẩn nhiễm trùng, nhưng Ninh Khinh Tuyết thì sao?
Đột nhiên Diệp Mặc rung mình, hắn đã hiểu tại sao Ninh Khinh Tuyết chỉ cắn một miếng quả đó rồi, cô ta sợ mình trúng độc, nhất định là như thế. Cô ta không biết loại quả này có độc hay không, nên đã cắn thử một miếng trước, sau đó mới để mình ăn.
- Khinh Tuyết…
Diệp Mặc bỗng gọi một tiếng, Ninh Khinh Tuyết có chút kỳ lạ nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc đột nhiên dang tay ôm cô vào lòng, trong lòng Ninh Khinh Tuyết vui mừng đây là lần đầu Diệp Mặc ôm cô vào lòng, tuy cô có chút xấu hổ, nhưng cô đã không giãy dụa.
- Thực ra anh chỉ là một thằng nghèo mà thôi, tại sao em còn như vậy, thực ra em có thể tìm một người tốt hơn anh, anh…
Miệng của Diệp Mặc bị Ninh Khinh Tuyết dùng tay chặn lại.
Qua một hồi lâu Ninh Khinh Tuyết mới nói:
- Bời vì em yêu anh rồi, cho dù anh là như vậy… em cũng không quan tâm, em chỉ muốn cùng với anh là được rồi.
Ninh Khinh Tuyết vẫn chưa dứt lời, thì cảm thấy có một vật cứng ở phía sau chống vào vùng eo sau. Bởi vì Diệp Mặc có chút cảm động, vả lại còn được ôm một cô gái đẹp vào lòng, thậm chí quần áo của cả hai còn không đứng đắn nữa, muốn không phản ứng cũng không được.
Ninh Khinh Tuyết chưa trải qua chuyện đời, tuy ngoài miệng cũng có nói đôi chút, nhưng đối với chuyện này cô không hề có cảm giác lần đầu, không ngờ lại như Vân Băng đưa tay bắt lấy. Nhưng cô vừa mới với tay, thì lập tức hiểu ra chuyện gì, mau chóng buông tay, rúc đầu vào ngực Diệp Mặc, không dám ngước lên nữa.
Trong tim cô đập ‘thình thịch’ liên hồi, tuy cô chưa nếm trải sự đời, nhưng chuyện này cô cũng biết được, nhưng không ngờ Diệp Mặc cũng bình thường, chẳng lẽ…
Lúc này Ninh Khinh Tuyết đã hiểu nhất định là người nhà họ Diệp muốn đuổi Diệp Mặc đi, mới nói rằng Diệp Mặc là kẻ như vậy. Thì ra hắn ta vốn bình thường, lúc đó mình cũng nghĩ hắn như vậy, nên mới dám kết hôn và ở cùng hắn, nếu lỡ lúc đó mình biết hắn không phải như vậy, thì mình còn dám ở với hắn không?
Ninh Khinh Tuyết nghĩ đến đây, cô thậm chí có chút cảm kích những người tung tin đồn của nhà họ Diệp.
Tuy Diệp Mặc cũng có chút ngại ngùng, nhưng cũng là tự nhiên, chuyện này có phản ứng cũng không tránh khỏi. Ai bảo hắn là người đàn ông huyết khí phương cương chứ, có một sự tiếp xúc với người phụ nữ bán khỏa thân đẹp như vậy, không phản ứng mới là chuyện lạ.
Hắn đành nói:
- À, anh xin lỗi, anh không thể khống chế được…
Thấy Diệp Mặc còn đang muốn giải thích, Ninh Khinh Tuyết càng không biết phải làm sao, chỉ còn cách nói rất nhỏ:
- Đồ xấu xa…
Rất lâu sau không thấy Diệp Mặc trả lời, Ninh Khinh Tuyết nghĩ rằng Diệp Mặc có hơi tức giận, cô mau ngẩng đầu lên, thì thấy hắn đang nhìn cô chằm chằm, lại giật mình rụt đầu lại như chim đà điểu, nói rất nhỏ:
- Em rất thích, nhưng bây giờ thì chưa được, đợi sau khi về…
Diệp Mặc giật mình, thậm chí nửa câu sau hắn còn như không nghe thấy, lập tức lạnh tanh, Ninh Khinh Tuyết ngồi vào người của Diệp Mặc, Diệp Mặc mất hết cảm giác đương nhiên là cô biết, cô nghi hoặc ngước đầu lên nhìn hắn.
Nghe xong lời của Diệp Mặc, mặt Ninh Khinh Tuyết trở nên trắng bệch, cô giãy dụa đứng lên.
Diệp Mặc nhìn thấy khuôn mặt vốn dĩ có chút khởi sắc nay lại trắng bệch, hắn lập tức hiểu ngay, vị trí của mình ở trong lòng cô ta nặng đến cỡ nào, hắn liền ôm cô lại.
Ninh Khinh Tuyết vốn muốn ngồi dậy nhưng lại bị Diệp Mặc ôm lấy lần nữa, cô không chống đối nữa, mà dụi dụi đôi mắt không nói gì nữa, đến trái quả trong tay cũng không cắn thêm miếng nào nữa.
Chuyện phải đến thì sẽ đến thôi, muốn tránh cũng không được. Diệp Mặc thở một hơi dài, định thần lại nói:
- Khinh Tuyết, thật ra em đối với anh như thế, anh cũng rất thích em. Nếu như không có Lạc Ảnh, dù sao thì ở đây cũng không thể thăng lên cấp bậc cao hơn, chi bằng anh sẽ sống trọn đời với em. Nhưng, có nhiều lúc anh không thể làm được, Bởi vì trong lòng anh còn có Lạc Ảnh, khi chưa tìm ra cô ấy, anh không thể làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô ấy…
Ninh Khinh Tuyết ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Diệp Mặc nói:
- Lạc Ảnh? Cô ta là ai?
Diệp Mặc trầm mặc rất lâu sau, hắn cảm thấy nếu mình không nói việc này ra rất có lỗi với lòng si tình của Ninh Khinh Tuyết, qua một lúc lâu hắn vẫn nói:
- Lạc Ảnh là người phụ nữ kiếp trước của anh, cô ấy có lẽ ở một thế giới khác, cũng có thể ở cách anh không xa, nhưng anh lại không tìm được cô ấy… Khinh Tuyết, em có cho rằng anh lừa em, bịa ra một cô gái kiếp trước không?
Ninh Khinh Tuyết lắc đầu kiên quyết nói:
- Không đâu.
Nếu như là trước kia, thì cô thậm chí không do dự mà bỏ đi ngay, nhưng bây giờ cô đã trải qua rất nhiều chuyện, pháp khí, bùa chú, Thần Long Giá, tiếng kêu gào khủng khiếp mà cô không nhìn thấy được bên cạnh cái hố trời…
Ninh Khinh Tuyết bây giờ không còn là cô gái sẽ đi cười nhạo Tô Tịnh Văn khi cô ta nói về chuyện bùa chú, cô đã trưởng thành lên rất nhiều rất nhiều. Cho dù là kinh nghiệm sống, hay là sự hiểu rõ về tình yêu, thì cô cũng không còn là Ninh Khinh Tuyết của ngày xưa nữa.
Nếu như vẫn là cô của trước kia, thậm chí cô không do dự mà tìm người, thông qua trực thăng mà cứu Diệp Mặc, nhưng giờ đây cô có thể nghĩ đến chuyện của nhà họ Tống. Nếu như là cô của trước kia, cô tuyệt đối sẽ không vì một tình yêu không lời hứa, mà một mình đi mạo hiểm hết lần này đến lần khác, nhưng giờ đây cô làm mà không tính toán.
- Cảm ơn em, Khinh Tuyết, cảm ơn em đã tin anh.
Diệp Mặc có chút cảm kích ôm Ninh Khinh Tuyết vào lòng, dường như cảm thấy đột ngột lại buông lỏng ra nói tiếp:
- Anh luôn cảm giác Lạc Ảnh ở một nơi nào đó, anh nhất định tìm được cô ta. Lúc đầu nếu không phải cô ta thì Diệp Mặc này đã không còn nữa, cô ta và em đều quan tâm anh.
Diệp Mặc cũng không nói chuyện trước đây, Ninh Khinh Tuyết cũng không hỏi, có những chuyện chỉ ngầm hiểu là được rồi.
Ninh Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Mặc nói:
- Em biết, anh có thể hiểu rõ em và cô ta đều quan tâm đến anh là em hài lòng rồi, nhưng anh có thể hứa với em một chuyện không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Diệp Mặc kiên định gật đầu nói:
- Em nói đi, chỉ cần anh làm được.
Ánh mắt của Ninh Khinh Tuyết có chút ảo vọng, hình như đang nghĩ đến một chuyện xa vời, Diệp Mặc không hối thúc cô, một lúc sau cô mới nói:
- Nếu như có một ngày anh tìm thấy Lạc Ảnh, thì anh có quên em không? Anh sẽ mang em đến gặp cô ấy chứ?
Diệp Mặc lắc lắc đầu,
- Không đâu, nếu như ông trời cho anh tìm được cô ấy ở đây, thì có thể chúng ta sẽ không thể cùng nhau về đến nơi chúng ta muốn. Nếu như… em vẫn còn muốn, thì anh sẽ mang em đến gặp cô ấy.
Ninh Khinh Tuyết cuối thấp đầu, mãi sau mới nói:
- Nếu chị Lạc Ảnh không muốn gặp em thì sao?
Giọng nói cô có chút u sầu pha chút bang hoàng, cô cũng không biết chuyện mình làm có đúng không. Cũng có thể là cô đã yêu một người không thuộc về mình? Và nếu Lạc Ảnh chịu gặp cô thì sao? Chẳng lẽ Diệp Mặc có thể cưới cùng lúc hai cô vợ sao?
Đột nhiên cô cảm thấy câu hỏi lúc nãy không nên hỏi, Diệp Mặc đã vì mình nhiều như thế, chỉ cần hắn ta không sao là được rồi, cần chi để tâm đến những chuyện khác? Cần chi cái yêu cầu này?
Ninh Khinh Tuyết cảm thấy lời nói của mình gây khó cho Diệp Mặc, cô đang muốn lái sang chuyện khác, nhưng Diệp Mặc lại mỉm cười, chẳng hề có chút khó xử nào hết:
- Cô ấy sẽ gặp.
Trong lòng Diệp Mặc biết rằng, nếu như đúng là sư phụ Lạc Ảnh của mình, khi đối diện với một Ninh Khinh Tuyết đã cứu mình, thì tuyệt đối cô ta sẽ muốn gặp đâu, trừ phi cô ta không phải là Lạc Ảnh.
Ninh Khinh Tuyết khẽ run lên ‘cô ấy sẽ gặp’, chỉ mấy chử ngắn gọn mà bao hàm sự tin tưởng và cảm thông, có một ngày khi một người đứng trước mặt Diệp Mặc hỏi đến mình, thì hắn ta có nói chữ ‘cô ấy sẽ gặp’ không?
Thấy Ninh Khinh Tuyết có vẻ thất thần, Diệp Mặc cầm lấy mấy trái quả còn lại đưa cho cô,
- Em hãy ăn thêm đi, anh đi tìm một chỗ nghỉ ngơi. Đợi anh bình phục, anh sẽ đưa em ra.
Ninh Khinh Tuyết đón lấy trái quả theo phản xạ, muốn đi ra sao? Cô nhìn Diệp Mặc đang dìu cô, đột nhiên có một ý niệm trong đầu, nếu như lần này không thể thoát ra, cứ ở đây với hắn thì thật là tốt, lập tức cô lắc lắc đầu, cách nghĩ của mình quá ích kỷ.
Ninh Khinh Tuyết đã ăn ba quả thì không chịu ăn nữa, Diệp Mặc chỉ còn cách ăn nốt.
- Diệp Mặc, bên ngoài có một sợi dây, chỉ là có một con gì đấy giống mèo nhưng rất lợi hại, em không dám ra.
Ninh Khinh Tuyết khôi phục lại một chút sức lực, thấy Diệp Mặc hơi ngại với đống quả còn sót lại, sợ hắn xảy ra chuyện gì, nên cô lập tức nói.
Diệp Mặc lắc lắc đầu,
- Không cần đâu, anh sẽ nghĩ cách, anh đi nghỉ một chút, những cây còn lại quá cao, em đừng leo lên đó.
- Ừ.
Ninh Khinh Tuyết gật gật đầu, bây giờ cô rất tin tưởng Diệp Mặc, nếu Diệp Mặc không thể làm được gì, thì cô sẽ nghĩ cách lên đó. Nhưng nếu bây giờ minh bị rơi xuống, thì không chừng sẽ làm liên lụy đến Diệp Mặc.
- Anh sẽ dạy em vài câu bí quyết, và phương pháp vận khí, em làm thử xem, nếu không được thì thôi vậy.
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Mặc vẫn dạy Ninh Khinh Tuyết phương pháp tu luyện, nếu như cô không có căn linh để tu luyện thì thôi vậy, nếu như cô ta có căn linh, thì sẽ tu luyện được.
Nghe Diệp Mặc truyền đạt cho mình khẩu quyết và cách vận khí, Ninh Khinh Tuyết xúc động, chẳng lẽ đây chính là thứ tu luyện của hắn sao? Và còn mấy thứ bùa chú pháp khí, cũng là do mấy thứ này nên mới biết sao? nhưng Ninh Khinh Tuyết biết bây giờ không phải là lúc để hỏi, đợi khi Diệp Mặc khỏe lại, những điều hắn muốn nói, thì hắn sẽ chủ động nói cho mình nghe thôi.
Theo Diệp Mặc nghĩ, một khi mình khôi phục lại thần thức, thì những thứ trong chiếc nhẫn lưu trữ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Cần gì mấy trải quả nhỏ nhặt này.
Ninh Khinh Tuyết bắt đầu làm theo cách của Diệp Mặc ngồi xếp bằng trên đất đọc mấy câu khẩu quyết, Diệp Mặc thì đứng, xem xét khắp nơi, xác định là chỗ này không nguy hiểm. Xem ra chỗ này rất có thể là hang ổ của rắn, những con vật nhỏ không dám vào đây.
Diệp Mặc yên tâm tìm một chỗ bên cạnh Ninh Khinh Tuyết, lại thử vận dụng chân khí trong cơ thể một lần nữa.
Đan Điền hơi đau một chút, nhưng so với ngày hôm qua thì tốt hơn nhiều rồi. Diệp Mặc vui mừng, không biết có phải vì tác dụng của loại quả đó không, hắn không dám chậm trễ, mau chóng vận dụng chân khí khôi phục vết thương trong cơ thể.
Một lúc sau, hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, đã lâu rồi thần thức mới trở lại trong cơ thể hắn. Diệp Mặc kiềm chế sự sung sướng, trước tiên lấy từ trong chiếc nhẫn lưu trữ ra vô số bình thuốc, một ngụm uống hết.
Sau khi thuốc ngấm vào, vết thương trong cơ thể Diệp Mặc hồi phục một cách nhanh chóng nhất, rất nhanh ngay cả vết thương nhỏ nhất cũng biến mất.
Cũng không biết là đã bao lâu nữa, Diệp Mặc cảm thấy nhẹ cả người, sự sung sướng dồn lên người, nhưng hắn không dám có bất kỳ động tác thả lỏng nào, chân khí lại một lần nữa xoay chuyển mấy vòng, Diệp Mặc thở phào, mở mắt ra, hắn đã có thể luyện khí đến kỳ giữa của tầng thứ ba rồi.
Tại cái nơi thiếu thốn linh khí này, mà hắn lại có thể thăng cấp trong thời gian ngắn như thế, tuy là luyện khí tầng ba từ kỳ đầu lên kỳ giữa, nhưng đối với hắn đã là thành tích đáng nể rồi. Nếu cứ theo tốc độ này, thì trước khi già chết thì hắn có thể thành công.
Xem ra loại quả đó thật là có tác dụng, nhưng Diệp Mặc biết đó chỉ là loại quả bình thường thôi, trong đó không hề có chứa đựng linh khí gì, cũng có thể là do tiềm năng cận kề cái chết của mình được phát huy chăng, Diệp Mặc không hiểu được, cũng không nghĩ ngợi nữa.
Lúc này thần thức đã hoàn toàn khôi phục, vả lại không những chân khí hồi phục mà còn tiến một bước xa, Diệp Mặc đứng dậy, đi về phía Ninh Khinh Tuyết.
Điều khiến hắn kinh ngạc đã xảy ra trên người Ninh Khinh Tuyết, rõ ràng là cô ta chỉ mới tu luyện, mà trong người lại có chân khí lưu chuyển, có thể nói là cô ta đã vận khí thành công, vả lại đã vận hành chu thiên rồi.
Vốn dĩ việc muốn Ninh Khinh Tuyết tu luyện, chỉ là muốn biết cô ta có linh khí hay không, nhưng sự thật là, không những cô ta có căn linh, mà căn linh còn tốt hơn của hắn không biết bao nhiêu lần.
Diệp Mặc nhìn sắc trời, đây cùng lắm cũng chỉ năm tiếng đồng hồ thôi, không ngờ Ninh Khinh Tuyết đã tiến vào cánh cửa luyện khí vững vàng, thật là trái ý trời quá.
Diệp Mặc nghĩ đến thiên linh căn mà hắn đã giết, chẳng lẽ Ninh Khinh Tuyết cũng là căn linh nghịch trời? Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không dám quấy rầy cô ta, mà cẩn thận đi ra một chỗ xa hơn, lấy ra một cái lều, lại lấy ra một cái bếp nhỏ, hắn đã bắt đầu nấu cơm rồi.
Ninh Khinh Tuyết cảm giác mình như đang bay lượn trên mây, cô đột nhiên toàn thân cảm thấy vô cùng thoải mái, có một thứ nhè nhẹ muốn bay, cô mở mắt ra, động đậy chân tay một cái, ngược lại nhạc nhiên phát hiện, tinh thần của mình không những sảng khoái mà lại sinh lực dồi dào, nhưng lúc nãy cô rõ ràng còn đang đói mà.
Ninh Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng trước mặt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc vui sướng.
- A…
Ninh Khinh Tuyết đang muốn nói gì đó với Diệp Mặc, nhưng phát hiện trên người mình có vết dơ, cô giật bắn mình la lớn,
- Đừng nhìn em, mau quay đầu đi…
Cô sợ dáng vẻ dơ bẩn của cô lọt vào mắt Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười mỉm,
- Em hãy nhắm mắt lại, anh sẽ tắm cho em.
- Anh nói cái gì?
Ninh Khinh Tuyết kinh sợ trước câu nói của Diệp Mặc, cô hỏi thành tiếng, nhưng cô cũng phản ứng rất nhanh, Diệp Mặc nói rằng hắn sẽ tắm cho cô.
Nơi này đến nước uống còn không có, làm sao mà tắm? Nhưng cô cũng nhắm mắt lại, một là cô tin tưởng tuyệt đối vào Diệp Mặc, và cái nữa là cô không dám nhìn vào cái vẻ dơ bẩn của mình.
Nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết nhắm mắt lại, Diệp Mặc biến thủy cầu thuật thành nước tạt vào người Ninh Khinh Tuyết, Ninh Khinh Tuyết cảm thấy một trận mát lạnh, là nước? Diệp Mặc từ đâu mà lấy nước? Cô rất muốn mở mắt xem xem nhưng nghĩ đến lời Diệp Mặc, cô ép mình không mở mắt ra, cô sợ mở mắt ra rồi, phương pháp của Diệp Mặc sẽ mất hiệu lực.
- Xong rồi.
Diệp Mặc tắm rửa toàn thân Ninh Khinh Tuyết, sau khi Ninh Khinh Tuyết vận khí vào cơ thể, các vết thương trên cơ thể đều biến mất.
Ninh Khinh Tuyết mở mắt ra, ngạc nhiên phát hiện những vết dơ và vết thương đều biến mất, mà chỉ thấy da thịt sạch sẽ.
- Diệp Mặc…
Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, kêu Diệp Mặc một tiếng, thì phát hiện Diệp Mặc đang nhìn cô chằm chằm không rời. Ninh Khinh Tuyết đã phát hiện ngay là quần áo đều đã dính hết vào người, những đường cong hiện ra rõ ràng, thậm chí đến cái áo ngực cuộn biên lụa màu hồng cũng được nhìn thấy rất rõ ràng.
Tên xấu xa, Ninh Khinh Tuyết vội quay người lại, nghĩ lại lúc nãy là Diệp Mặc đã tắm cho cô, đang lúc không biết nên làm thế nào, thì nghe Diệp Mặc nói:
- Có một bộ quần áo của anh, em thay đi rồi nói, anh tránh đi một lát.
Lúc Diệp Mặc rời khỏi, trong lòng nghĩ rằng, không ngờ cơ thể của Ninh Khinh Tuyết lại đẹp thế, bình thường quả là nhìn không ra. Bây giờ bị ướt, cả thân mình mỹ miều hiện cả lên, thậm chí đến vòng mông cũng săn chắc trông thấy. Trái tim hắn đập vài cái, mau chóng chạy ra ngoài.
Ninh Khinh Tuyết quay đầu lại, đúng là đã nhìn thấy bộ quần áo của Diệp Mặc. hắn lấy từ đâu ra thế? Trong một lúc, Ninh Khinh Tuyết đã mất đi sự xấu hổ, nhìn trân trân vào bộ quần áo của Diệp Mặc trên đất, nhưng cô biết ngay, là mình nên thay đồ trước.
Nhưng khi Ninh Khinh Tuyết thay quần áo xong, thì Diệp Mặc đã xuất hiện trước mặt cô. Thậm chí cô nghi ngờ là hắn đang theo dõi mình nữa, Ninh Khinh Tuyết vẫn chưa kịp hỏi, thì đã ngửi thấy mùi thơm của cơm.
Cô cười đau khổ, xem ra cô đã đói thật rồi.
- Đi thôi, đi ăn cơm nào.
Diệp Mặc nắm lấy tay Ninh Khinh Tuyết, tự nhiên như đi về nhà, cảm giác không hề lạc lõng. Trong lòng Ninh Khinh Tuyết cảm thấy ấm áp, cho dù trong lòng hắn có Lạc Ảnh hay không, nhưng bây giờ trong lòng hắn cũng đã có mình.
Diệp Mặc buông tay Ninh Khinh Tuyết ra, nhìn cô đang ngây người ra, hắn biết rằng cô đang có nhiều nghi vấn.
- Đây là, có chuyện gì thế?
Ninh Khinh Tuyết nhìn cái lều và cơm nước nóng hổi trước mặt, lại nghĩ về nước mà Diệp Mặc dùng để tắm cho cô, đột nhiên cô ngây người ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Hiện tại anh cũng không biết nên nói như nào với em, sau này nhất định em sẽ biết.
Diệp Mặc hơi xấu hổ nói.
Sự kinh ngạc của Ninh Khinh Tuyết hơi bình ổn lại một chút, trong lòng nghĩ lẽ nào có liên quan đến việc tu luyện hay sao? Tuy nhiên Diệp Mặc không nói thì cô cũng không hỏi nữa. Lòng hiếu kì của cô cũng không lớn, chuyện ly kỳ cổ quái đã trải qua quá nhiều rồi cũng đã dần dần quen.
Ăn cơm xong, Diệp Mặc thu dọn đồ đạc, lúc này mới nhìn Ninh Khinh Tuyết hỏi:
- Bây giờ chúng ta ra ngoài hay là ngày mai?
Ninh Khinh Tuyết do dự một chút, thấy Diệp Mặc thực sự đang trưng cầu ý kiến của cô, cô thậm chí có chút vui vẻ, thậm chí cảm thấy ở lại nơi này cũng không tồi.
- Hay là ngày mai đi, buổi tối em…
Ninh Khinh Tuyết nhớ đến buổi tối một mình bôn ba trong rừng, bây giờ nghĩ tới vẫn còn cảm thấy sợ hãi, cảm giá đó cả đời này cô không muốn gặp nữa.
Diệp Mặc gật gật đầu:
- Vậy được, sáng mai vậy.
Nói xong Diệp Mặc phát hiện vẻ mặt của Ninh Khinh Tuyết vẫn hơi sợ hãi, do dự một chút rồi hỏi:
- Sao em biết anh rơi xuống vách núi? Còn có lúc em đến có phải bị dọa sợ không?
Ninh Khinh Tuyết gật gật đầu nói:
- Trong lòng em mấy ngày nay hơi sợ hãi. Sau đó sau khi anh dạy em cách tu luyện thì cái cảm giác sợ hãi đó liền hết.
- Đưa tay cho anh.
Diệp Mặc giơ tay nói với Ninh Khinh Tuyết.
Ninh Khinh Tuyết vâng một tiếng, cúi đầu đi tới trước mặt Diệp Mặc, đưa tay ra.
Diệp Mặc nắm lấy tay Ninh Khinh Tuyết, quả nhiên cảm thấy một loại sợ hãi, tuy nhiên đã dần dần biến mất. Diệp Mặc lập tức đem tàn dư còn sót lại bài trừ sạch sẽ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy cho dù hắn không giúp, Ninh Khinh Tuyết tiếp tục tu luyện cũng sẽ bài trừ sạch sẽ. Nhưng hiện tại hắn đã đích thân bài trừ rồi cũng an tâm một chút.
- Gan em quá lớn, sự nguy hiểm không nhìn thấy ở trong này quá nhiều, thực sự không biết em làm sao mà đi tới được đây
Diệp Mặc có phần nghĩ mà sợ nói.
Ninh Khinh Tuyết nói ra cảnh mình thấy trong kính viễn vọng và chuyện Diệp Mặc rơi xuống vách núi. Sau đó còn cố ý quay lại Ninh Hải thỉnh giáo Tô Tĩnh Văn cách dùng bùa, còn gặp tập kích ở trên đường.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, hố trời kinh khủng? Thậm chí còn mất tích? Âm hàn nhìn không thấy? Những thứ này là gì? Cho dù là trước đây Diệp Mặc chưa từng gặp qua, thế giới này quả nhiên có quá nhiều thứ không thể biết.
Nghĩ đến một mình Ninh Khinh Tuyết lại dám mạo hiểm đối mặt với thứ kinh khủng sợ hãi đó, lại xâm nhập vào Long Thần giá, trong lòng Diệp Mặc trào lên một dòng nước ấm. Loại chuyện này, cho các cô gái khác cho dù là chuyện lớn hơn nữa, phỏng chừng cũng không dám trải qua một lần nữa, càng huống hồ một mình đi giữa rừng cây cả một buổi tối.
- Khinh Tuyết.
Diệp Mặc có chút động tình mà ôm Ninh Khinh Tuyết vào trong lòng, nếu như không phải Ninh Khinh Tuyết, nói không chừng hắn thực sự rất khó tỉnh lại.
Ninh Khinh Tuyết bị Diệp Mặc dùng chân khí truyền qua một lần, cả người có vẻ thoải mái thậm chí có chút lười biếng. Cô nhào vào trong lòng Diệp Mặc, thậm chí một câu nói cũng không dám nói, chỉ hy vọng mãi mãi như thế này.
Qua một lúc lâu Ninh Khinh Tuyết mới nhớ đến vòng tay của Tô Tĩnh Văn, lập tức nói:
- Vòng tay của Tĩnh Văn bị em lấy ba viên ngọc, nếu như anh có thể làm được thì giúp em làm mấy cái trả lại chị ấy.
Diệp Mặc có chút yêu thương vuốt vuốt tóc Ninh Khinh Tuyết, lập tức đồng ý yêu cầu của Ninh Khinh Tuyết. Những pháp khí này đối với cao thủ không có tác dụng gì nhưng sự công kích đối với người bình thường thì vẫn có thể phòng ngự. Huống hồ lúc đầu khi hắn làm pháp khí mới luyện khí tầng một, bây giờ hắn đã luyện khí tầng ba rồi, đồ làm ra phòng ngự càng mạnh hơn.
Thấy Diệp Mặc đồng ý yêu cầu của cô, Ninh Khinh Tuyết cũng không nói gì nữa, chỉ yên tĩnh dựa vào Diệp Mặc hưởng thục cảm giác yên bình an ổn này.
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Mặc cảm thấy Ninh Khinh Tuyết dường như ngủ mất rồi, hắn lấy ra một cái giường gấp nhỏ, mở ra đặt cô lên đó, rồi lấy một cái áo của hắn đắp lên người cô, lúc này mới ra khỏi lều trại.
Rồi lấy chất liệu ngọc tốt, Diệp Mặc giúp Tô Tĩnh Văn làm một cái vòng tay phòng ngự, bây giờ Diệp Mặc không phải là kẻ nghèo hèn rồi, toàn bộ chiếc vòng tay này dùng mười hai viên ngọc, hơn nữa hiệu quả phòng ngự so với cái trước đây cũng tốt hơn rất nhiều.
Ngẫm nghĩ một chút, lại lấy mặc ngọc còn thừa lại và dùng bộ phận cây gỗ dưới biển sâu giúp Ninh Khinh Tuyết làm một cái vòng cổ pháp khí trừ tà hiệu quả. Tuy rằng hắn cho dù là thần thức mất hết cũng không sợ các loại đồ vật âm linh này, nhưng Ninh Khinh Tuyết lại không được. Hắn nghĩ may mắn lúc đầu lắn không mang cái rương nhỏ kia đi, nếu như mang đi rồi thì phỏng chừng hiện tại mạng của Ninh Khinh Tuyết đã không còn rồi.
Làm xong những thứ này trời vẫn chưa sáng, thấy Ninh Khinh Tuyết ngủ rất say, Diệp Mặc không có tới kinh động đến cô, mấy ngày nay tinh thần cô quá mức căng thẳng, bây giờ một khi thoải mái thì để cô nghỉ ngơi một chút.
Diệp Mặc đi ra ngoài, hắn muốn tìm xem có “Đá cảm ứng tinh thần” như Mạc Khang đã nói hay không, còn có tuyết liên tử ngàn năm. Nhưng khiến Diệp Mặc thất vọng đó là, hắn tìm cả một đêm, ngoại trừ mấy quả hắn và Ninh Khinh Tuyết ăn đó ra thì thực sự không có bất cứ thứ gì.
Tuy nhiên Diệp Mặc tin Mạc Khang sẽ không lừa hắn, xem ra phương hướng hắn rơi xuống vách núi không đúng, vách núi này ngoại trừ nơi đi lên ra thì còn có hai mặt khác, hai mặt này có lẽ không có liên hệ, đợi lúc đi lên hắn xem mặt kia có hay không.
…
Khi buổi sáng Ninh Khinh Tuyết tinh thần sung mãn tỉnh dây, phát hiện mình ngủ trên một chiếc giường nhỏ, hơn nữa còn đắp áo của Diệp Mặc. Cô không khỏi cảm động, nhưng nghĩ đến Lạc Ảnh kia trong lòng cô lại có chút căng thẳng. Nếu như Diệp Mặc tìm được Lạc Ảnh, hắn có một lần nữa biến mất trong tầm mắt của cô không?
Cô lại nghĩ tới chuyện dì út, lúc đầu Diệp Mặc cùng cô ấy ở cùng một lều trại, tuy nhiên cô liền lắc lắc đầu. Bây giờ Diệp Mặc không phải cùng cô ở trong cùng một lều sao? Diệp Mặc không hề làm gì với cô. Hắn là một người có nguyên tắc, có lẽ điều cô thích chính là sức hấp dẫn này của hắn.
Ninh Khinh Tuyết chợt nhớ đến Trì Uyển Thanh đi du học ở Anh, cô ấy nói bà cô ấy nói với cô ấy, hạnh phúc là phải dựa vào bản thân mình đi theo đuổi, Ninh Khinh Tuyết bây giờ nhớ đến câu nói này, cô dường như hiểu ra một chút đạo lý.
- Dậy rồi chúng ta ăn chút gì đó đi…
Trong lúc Ninh Khinh Tuyết còn đang suy nghĩ linh tinh thì Diệp Mặc đã tiến vào lều.
Câu nói của Diệp Mặc còn chưa dứt thì dừng lại, ánh sáng mặt trời chiếu vào, từ bên ngoài chiếu rọi lên người Ninh Khinh Tuyết, có vẻ lười nhác mà kiều diễm vô cùng, thậm chính huyệt trinh nữ nhàn nhạt bên tai cũng nhìn thấy rõ ràng, cả người đều hiện lên một loại xinh đẹp kinh người.
Nhìn thấy Diệp Mặc nhìn cô chằm chằm có chút sững sờ, Ninh Khinh Tuyết hơi đỏ mặt mà cúi đầu xuống. Cô hơi sợ hãi Diệp Mặc lại gần, cô biết lúc này cô đối với Diệp Mặc không có bất cứ tâm lý từ chối nào nhưng trong nội tâm sâu thẳm của cô lại có một loại chờ mong, cô mong chờ Diệp Mặc có thể lại đây ôm cô vào trong lòng.
Diệp Mặc đã đi tới, nhẹ nhàng ôm Ninh Khinh Tuyết vào trong lòng, Ninh Khinh Tuyết sít chặt trong ngực của Diệp Mặc, trái tim cô đang đập loạn thình thịch. Lúc này đây suy nghĩ của cô có chút hỗn loạn, không biết mình nên nghĩ cái gì.
Ninh Khinh Tuyết thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rất lợi hại, cô không biết Diệp Mặc có nghe thấy không, cô muốn khống chế nhịp tim của mình nhưng cô lại phát hiện ra nhịp tim của cô căn bản không nghe theo sự sai khiến của cô.
Diệp Mặc đương nhiên cảm thấy nhịp tim của Ninh Khinh Tuyết, không biết tại sao nhịp tim của cô có thể đập nhanh như vậy. Ninh Khinh Tuyết trong lòng hắn dần dần mềm nhũn, thậm chí trở nên nóng bừng. Cho dù là Diệp Mặc chưa từng trải qua chuyện này thì hắn cũng hơi hiểu ra. Hương thơm nhàn nhạt bị nhiệt lượng cơ thể Ninh Khinh Tuyết mang theo từ cổ áo truyền vào mũi Diệp Mặc, Diệp Mặc thậm chí có chút khống chế không được.
Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên cũng nghe thấy tiếng hô hấp của Diệp Mặc trở nên thay đổi, nhịp tim của cô càng đập lợi hại, cô muốn thoát ra khỏi lòng Diệp Mặc nhưng cô phát hiện ra mình lại không có chút sức lực nào. Cuối cùng cô dứt khoát ôm lấy eo Diệp Mặc, nếu như Diệp Mặc muốn làm gì thì tùy hắn đi, dù sao cô cũng đã là vợ hắn, mặc kệ là thật hay giả cô đều không để ý.
Cảm giác được Ninh Khinh Tuyết càng nép vào trong lòng hắn, Diệp Mặc lấy lại bình tĩnh, hắn thở dài. Không tìm được Lạc Ảnh hắn không thể làm việc có lỗi với Lạc Ảnh.
- Khinh Tuyết, đây là cái tối qua anh luyện chế, em đưa cho Tô Tĩnh Văn được rồi.
Diệp Mặc lấy vòng tay ra, làm rối loạn không khí xấu hổ trước mắt.
Trong lòng Ninh Khinh Tuyết buông lỏng, có chút cảm kích Diệp Mặc nhưng lại có chút thất vọng. Loại cảm xúc này cô thậm chí đến cô cũng nói không rõ, tuy nhiên Diệp Mặc dịch chuyển đề tài nói chuyện cô đã hồi phục tinh thần lại, vội vàng ngồi dậy. Gỡ tóc rồi lấy vòng tay từ tay Diệp Mặc.
- Vòng tay thật tinh xảo.
Ninh Khinh Tuyết phát ra một tiếng kinh ngạc, đã quên đi chuyện vừa nãy rồi.
Cô nhìn tay Diệp Mặc theo bản năng, chỉ có một chuỗi vòng tay không có thứ gì khác. Cô lại có chút thất vọng, Diệp Mặc không tặng cô thứ như thế.
Tuy nhiên cô rất nhanh liền điều chỉnh lại, xem qua xem lại chiếc vòng yêu thích trong tay, trong lòng lại nghĩ, Tô Tĩnh Văn chắc chắc yêu chiếc vòng này chết mất. Sờ trên tay có một loại ánh sáng sáng bóng, thậm chí có một loại cảm giác tĩnh tâm.
- Cái này là tặng em, anh giúp em đeo.
Diệp Mặc lấy ra một sợi dây chuyền.
Ninh Khinh Tuyết vội vàng thu lại vòng tay, hai cánh tay nâng vòng cổ lên, cô xấu hổ vì ý nghĩ ban nãy của mình. Diệp Mặc sao có thể không có đồ tặng cô chứ? Ban đầu là cái rương nhỏ kia, tuy Diệp Mặc không nói, thứ kia không phải là Diệp Mặc tặng cô sao?
- Đẹp quá…
Ninh Khinh Tuyết cầm chuỗi dây chuyền, ngọc trên bên trên cô đêm có năm mươi hai viên. Sợi dây chuyền này so với cái vòng tay lúc nãy, bất kể là cách làm hay là nguyên liệu đều đẹp hơn gấp mấy lần.
- Diệp Mặc, cảm ơn anh… Đây là món quà đẹp nhất em nhận được.
Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên có chút không thể kìm nén được sự kích động trong nội tâm, cô lại lần nữa nhào vào trong lòng Diệp Mặc.
Sự nồng nhiệt mới bình thường trở lại của Diệp Mặc bùm một cái lại bị Ninh Khinh Tuyết châm lên, hắn cúi đầu nhìn cổ áo mở rộng của Ninh Khinh Tuyết lộ ra khe tuyết trắng, hắn không tự giác được mà đưa tay tới.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius