25-07-2011, 01:19 AM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 27
Thá»i gian online: 1 phút 33 giây
Thanks: 148
Thanked 13 Times in 4 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Phiên Ngoại
Chương 1: Hồ Ly Chuyển Thế
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch giả: Kún ♥ Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Mặt trá»i lên cao, gió thổi mÆ¡n man.
CÆ¡n gió nhẹ thổi khắp má»i nÆ¡i má»i chá»—. Hà n ý dần dần tan biến, cây cối dần bừng sức sống, chim muông cất tiếng hót chà o ngà y má»›i.
Lúc nà y, trong hoa viên của Phượng VÅ© Cá»u Thiên, có má»™t đám ngÆ°á»i vây quanh má»™t gốc cây hòe đại thụ, tiếng cÆ°á»i nói huyên náo ồn à o, rất náo nhiệt, gia Ä‘inh tỳ nữ đứng thà nh Ä‘oà n. ChÃnh giữa vòng ngÆ°á»i là má»™t đứa bé trắng trẻo xinh đẹp nhÆ° búp bê, Ä‘ang tÆ°Æ¡i cÆ°á»i rạng rỡ nhảy nhảy trên cây. GÆ°Æ¡ng mặt đứa bé rất đẹp, Ä‘Æ°á»ng nét trên mặt rõ rà ng, nhÆ° được Ä‘iêu khắc từ bạch ngá»c, hai má trắng hồng nhÆ° tuyết Ä‘ang cÆ°á»i rất đáng yêu, mắt to sáng ngá»i, con ngÆ°Æ¡i Ä‘en đắc ý nhìn má»i ngÆ°á»i chăm chú, lông mi dà i cong vút, cà ng thêm vẻ khả ái, mÅ©i cao thẳng, môi nở nụ cÆ°á»i hà i lòng.
Thoáng nhìn đã biết là bản sao của Phượng Cô.
Có Ä‘iá»u bản sao nà y má»›i 3-4 tuổi, hÆ¡n nữa, so vá»›i Phượng Cô, dáng vẻ của bé cà ng thêm mê ngÆ°á»i. Có thể thấy được, chá» bé trưởng thà nh, chỉ sợ sẽ trở thà nh má»™t mỹ nam khuynh đảo chúng sinh hÆ¡n cả Phượng Cô.
Má»›i 3-4 tuổi, nhÆ°ng khinh công của đứa bé đã rất tốt. Nhẹ nhà ng lên xuống cây hòe. So vá»›i khỉ còn linh há»at nhanh nhẹn hÆ¡n.
Äám ngÆ°á»i đứng dÆ°á»›i cây hòe không ngừng cảm thán:
“Tiểu thiếu gia tháºt quá lợi hại!â€
“Äúng váºy! Bất quá má»›i 4 tuổi thôi, võ công đã được thế nà y, tháºt là thần đồng!â€
“Äúng váºy! Thiên tà i a!â€
Những lá»i đó khiến đứa bé hoan hỉ không thôi, báºt cÆ°á»i má»™t tiếng, lá»™ ra hai hà ng răng trắng bóng, tháºt đúng nhÆ° câu môi hồng răng trắng, phấn Ä‘iêu ngá»c mà i, khiến ai cÅ©ng thấy yêu thÃch.
Äúng lúc nà y, Phượng Phi Ä‘ang ở trên cây nhìn thấy có má»™t ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i từ xa, mặt liá»n biến sắc, nhÆ°ng lúc nà y muốn nhảy xuống thì đã không kịp nữa rồi, nhìn trái phải má»™t vòng, Phượng Phi vá»™i và ng Ä‘Æ°a mắt ra hiệu vá»›i nhóm ngÆ°á»i đứng dÆ°á»›i gốc cây.
DÆ°á»ng nhÆ° đã quen vá»›i việc đó, vừa thấy Phượng Phi ra hiệu, má»i ngÆ°á»i liá»n ra vẻ lo lắng, tháºm chà la hét:
“Tiểu thiếu gia, ngÆ°á»i không sao chứ!â€
“Tiểu thiếu gia, ngÆ°á»i đừng nhúc nhÃch bừa, để nô tỳ Ä‘i thỉnh thị vệ đến ôm ngÆ°á»i xuống!â€
“Äúng váºy, tiểu thiếu gia đừng hoảng loạn!â€
Khi má»i ngÆ°á»i còn Ä‘ang la hét, thì má»™t bóng áo xanh đã Ä‘i tá»›i sau lÆ°ng.
Má»i ngÆ°á»i là m ra vẻ nhÆ° lúc nà y má»›i biết có ngÆ°á»i đến, liá»n tráºt tá»± hà nh lá»…, đồng thanh chà o: “Phu nhân!â€
Vãn Thanh nhẹ nhà ng khoát tay ý bảo ngừng, rồi nhìn Phi nhi đang ở trên cây.
Phượng Phi rất thông minh, lúc nãy còn tung tăng nhÆ° én, giỠđã giả vá» nhÆ° má»™t con gấu vụng vá» , ôm lấy thân cây sù sì, thần thái lá»™ vẻ sợ hãi ủy khuất, vô cùng yếu á»›t la hét: “Mẫu thân, Phi nhi hÆ¡i sợ, mẫu thân nhanh ôm Phi nhi xuống….â€
Giá»ng Ä‘iệu non ná»›t búng ra sữa, khiến ai nghe cÅ©ng phải Ä‘á»™ng tâm .
Vãn Thanh không nói gì, đã nhanh chóng phi thân lên, Ä‘Æ°a má»™t tay ra ôm lấy đứa con tinh nghịch, đến khi an toà n đứng trên mặt đất rồi, má»›i giáo huấn: “Tại sao con lại bò lên cây , đã nói rất nhiá»u lần rồi, không nên trèo lên cây bừa bãi, nếu trượt chân ngã thì là m thế nà o bây giá»!â€
“Phi nhi không bao giá»â€¦ trèo lên cây nữa, không bao giỠ… khiến mẫu thân giáºn nữa, Phi nhi hÆ¡i sợ… mẫu thân, ôm con má»™t cái (Ly Quân: mất chữ òy T_T) !â€
“Biết sợ là tốt!â€
Vãn Thanh không khá»i lắc đầu, không khá»i vừa giáºn lại vừa lo lắng, nhÆ°ng lại không nỡ trách mắng. Không nói gì nữa. Phượng Phi nà y, tháºt không có lúc nà o khiến nà ng thôi lo lắng. Má»™t khắc không nhìn đến, bé liá»n bầy trò nghịch được.
Má»i ngÆ°á»i trong sÆ¡n trang đã công nháºn bé là tiểu Ma vÆ°Æ¡ng từ lâu, còn nhá» nhÆ°ng bản lÄ©nh đùa cợt thì không nhá» chút nà o, ngay cả nà ng cÅ©ng không hiểu là bé há»c được bản lÄ©nh đó từ ai.
Bất quá bé rất thông minh, chỉ trêu những ngÆ°á»i hầu không biết võ công, những thị vệ giá»i võ công thì thÆ°Æ¡ng bé vô cùng.
May là nà ng không dạy võ công cho bé, cÅ©ng không để ngÆ°á»i khác dạy võ công cho bé, chỉ sợ nếu bé biết võ công, cà ng gây nhiá»u rắc rối hÆ¡n .
Mới 4 tuổi đã khiến nà ng tốn không biết bao nhiêu tâm tư, nếu lớn thêm chút nữa, không biết sẽ khiến nà ng phải lo lắng đến thế nà o.
“Mẫu thân, sau nà y Phi nhi sẽ không là m trái lá»i mẫu thân nữa, không khiến mẫu thân phải giáºn nữa†Phượng Phi nÅ©ng nịu, cá» cá» hai má béo máºp lên mặt Vãn Thanh nhÆ° mèo con, vẻ mặt vô cùng nhu thuáºn, không cách nà o liên tưởng bé vá»›i loại con cái hay là m trái lá»i cha mẹ.
NhÆ°ng má»i ngÆ°á»i hầu đứng sau Ä‘á»u biết, cả sÆ¡n trang nà y, chỉ có phu nhân là không biết bản lÄ©nh của tiểu thiếu gia đến đâu, bởi vì tiểu thiếu gia trá»i không sợ đất không sợ, cả Phượng Gia nói cÅ©ng không nghe, chỉ sợ má»™t mình phu nhân.
“Phi nhi ngoan lắm!†Vãn Thanh trìu mến xoa nhẹ lên mũi Phi nhi rồi nói.
Phi nhi nghe xong gục đầu và o vai Vãn Thanh, đắc ý nháy mắt vá»›i má»i ngÆ°á»i má»™t cái, cá»±c kỳ khả ái.
Ban đêm.
Không gian yên tĩnh.
Phượng Cô nhẹ nhà ng ôm Vãn Thanh và o trong lòng, vô cùng dịu dà ng, mặc dù đã thà nh thân 6 năm, nhÆ°ng hắn lại phát hiện cà ng ngà y hắn cà ng yêu Vãn Thanh nhiá»u hÆ¡n.
Tình yêu hắn dà nh cho nà ng, không vì ngà y ngà y ở chung một chỗ mà giảm bớt, ngược lại cà ng lúc cà ng thêm sâu sắc.
Nhẹ nhà ng ngá»i hÆ°Æ¡ng hoa lãnh liệt tá»a ra từ cổ nà ng, hÆ°Æ¡ng thÆ¡m khiến hắn cảm thấy mê say, Phượng Cô khẽ nói: “Thanh nhi, ta phát hiện cà ng ngà y ta cà ng không thể cách xa nà ng, đêm nà o không được ôm thân thể ấm áp của nà ng ta Ä‘á»u cảm thấy vô cùng khốn khổ, không ngủ được má»™t phút nà o, nà ng không biết đâu, mấy ngà y trÆ°á»›c phải Ä‘i xa, đêm nà o ta cÅ©ng mất ngủ, trằn trá»c muốn được ôm nà ng trong vòng tay!â€
Vãn Thanh Ä‘á» mặt, Phượng Cô nà y, cà ng lúc cà ng không biết xấu hổ, gì hắn cÅ©ng nói ra lá»i được, khiến nà ng chỉ có thể Ä‘á» mặt không nói được câu nà o.
Thà nh thân đã mấy năm, hắn vẫn coi nà ng nhÆ° cô dâu má»›i cÆ°á»›i vá», triá»n miên mê tình ngà y qua tháng lại!
NhÆ°ng, nà ng cÅ©ng phát hiện ra, bản thân nà ng cà ng lúc cà ng thÃch nghe những lá»i nà y!
Äá»u do hắn là m hÆ° nà ng!
Vãn Thanh nhẹ nhà ng đẩy hắn má»™t cái, trừng mắt cố ý nói: “Thì ra đến tối chà ng má»›i nhá»› đến ta! Vãn Thanh ta biến thà nh nô nhi ấm giÆ°á»ng cho chà ng từ khi nà o! Chui và o chăn rồi thì má»›i thèm nhá»› đến ta đúng không!â€
“Thanh nhi biết ý của ta không phải nhÆ° thế mà , giá» nà o phút nà o ta cÅ©ng nhá»› đến nà ng, trong lòng ta chỉ có má»™t mình nà ng, cả Ä‘á»i nà y cÅ©ng không thay đổi!â€Vừa nói vừa kỠđôi môi ấm áp của hắn lên môi nà ng, trăn trở triá»n miên không thôi.
Má»™t tay Phượng Cô nhẹ nhà ng duá»—i ra, tháo thắt lÆ°ng đáng ghét, vạt áo Vãn Thanh dần dần mở rá»™ng, lá»™ ra là n da trắng mê ngÆ°á»i, mắt hắn dần Ä‘á» lên. . .
Äúng lúc nà y, má»™t âm thanh khiến hắn phiá»n lòng vang lên!
“Mẫu thân. . . Mẫu thân. . .â€Äó là tiếng kêu của má»™t bé trai, cá»™ng thêm tiếng Ä‘áºp cá»a cà ng lúc cà ng gấp, khiến trán Phượng Cô hiện lên 3 vạch Ä‘en thui!
Phượng Phi nà y, tuy là con hắn, nhÆ°ng tên tiểu ma đầu đó từ khi còn nhỠđã đối đầu vá»›i hắn, từ sau lần ra Ä‘á»i phá há»ng đêm tân hôn của hắn, đến giá» vẫn luôn phá há»ng chuyện tốt của hắn!
Trái lại, Vãn Thanh lại thương nó vô cùng, khiến hắn có bực cũng không thể là m gì.
HÆ¡n nữa tiểu tá» nà y, chÆ°a đầy ba bốn tuổi, đã biết dụng tâm gian trá, đã sá»›m hiểu được cái gì gá»i là nhìn mặt Ä‘oán ý, còn cẩn tháºn nghÄ© cách đối phó, khiến hắn không thể không bá»™i phục!
Vãn Thanh vừa nghe thấy thanh âm của Phi nhi vá»™i và ng kéo vạt áo lại, chỉnh lại tá» tế, rồi đứng dáºy.
Phượng Cô kéo nà ng lại, giá»ng nói trà n đầy ghen tức: “Tiểu hà i tá», mặc kệ nó là được!â€
“Cô, chúng ta còn nhiá»u thá»i gian ở chung má»™t chá»—, không phải vá»™i vã nhất thá»i, Phi nhi còn nhá», vẫn cần được quan tâm chăm sóc.â€Vãn Thanh nhẹ nhà ng trấn an, cố ý rá»i giÆ°á»ng.
Äẩy cá»a ra, chỉ thấy Phượng Phi lao thẳng và o lòng Vãn Thanh, hai mắt hoe Ä‘á», khóe mắt vẫn còn ngấn lệ: “NÆ°Æ¡ng, Phi nhi vừa mÆ¡ thấy ác má»™ng, con không dám ngủ nữa, con muốn ngủ cùng mẫu thân!â€
“Tháºt sao? Con mÆ¡ thấy gì! Phi nhi đừng sợ, mẫu thân ngủ vá»›i con!â€Vừa nói vừa nhẹ nhà ng ôm lấy Phượng Phi, Ä‘i và o phòng trong.
Phượng Cô buồn bá»±c quay lÆ°ng vá» phÃa Vãn Thanh và Phượng Phi, trên gÆ°Æ¡ng mặt của tiểu tá» kia, hắn nhìn thấy rất rõ rà ng, ẩn sau vẻ sợ hãi là sá»± đắc ý.
Phượng Cô háºn đến nghiến răng, tiểu tá» nà y, nó mà biết sợ hãi vì ác má»™ng từ bao giá» chứ, theo hắn, ác má»™ng bị tiểu tá» nà y dá»a chạy mất dép thì đúng hÆ¡n.
Ngược lại, Vãn Thanh lại thấy Phi nhi đáng thương vô cùng.
NgÆ°á»i ta nói con trai thân vá»›i cha, hắn ah, sinh đứa con trai nà y, tháºt sá»± là hối háºn không thôi, còn nhỠđã thÆ°á»ng xuyên là m bức tÆ°á»ng ngăn cách hắn và vợ yêu!
Phượng Cô bực muốn bốc khói đỉnh đầu.
Vãn Thanh chỉ khẽ cÆ°á»i, nhẹ nhà ng nói: “Chà ng đó, tại sao lần nà o cÅ©ng bá»±c dá»c vá»›i con của mình, Phi nhi còn nhá», mặc dù tinh nghịch má»™t chút, nhÆ°ng vẫn chỉ là má»™t đứa trẻ con!â€
Nói xong thì không để ý đến kẻ Ä‘ang nghiêm mặt là Phượng Cô nữa, xoay Phi nhi trong lòng lại dịu dà ng há»i han: “Phi nhi mÆ¡ thấy ác má»™ng gì, kể cho mẫu thân nghe má»™t chút!â€
“Phi nhi mÆ¡. . .â€Chỉ thấy Phượng Phi nhÃu mà y suy tÆ°, nhÆ°ng không nói được gì.
Phượng Cô hừ má»™t tiếng: “Ta thấy tên tiểu tá» nà y căn bản là không mÆ¡ thấy ác má»™ng gì hết, chỉ là đang nói xạo, nà ng nhìn mà xem. Vừa há»i, đã không nói được lá»i nà o!â€
Phượng Phi nhìn Vãn Thanh má»™t chút, lại nhìn Phượng Cô má»™t chút, trong lúc nhất thá»i không nghÄ© ra được gì, vì váºy mÃm môi, hai mắt lại Ä‘á» hoe, báºt khóc: “Mẫu thân, Phi nhi sợ, Phi nhi tháºt sá»± sợ mà . . .â€Vừa nói vừa vòng hai cánh tay bé xinh ra, ôm chặt lấy Vãn Thanh, giống nhÆ° vừa sợ hãi vô cùng.
“Không sợ không sợ, Phi nhi đừng nhá»› lại ác má»™ng nữa, tối nay mẫu thân ngủ cùng Phi nhi, thế sẽ không sợ nữa !â€Vãn Thanh vừa dá»— dà nh vừa nhẹ nhà ng vá»— vá» lên lÆ°ng Phi nhi, tuy Phi nhi có lúc tinh nghịch, nhÆ°ng là má»™t đứa trẻ thông minh, tuy nó thÃch trêu chá»c má»i ngÆ°á»i, nhÆ°ng là m cha mẹ, có ai lại không thÆ°Æ¡ng con mình.
Phượng Cô vừa nghe thế liá»n Ä‘en mặt, trừng đôi phượng nhãn nhìn tiểu ma đầu.
Vừa nhìn đã biết, tiểu tỠnà y, khẳng định là lại có yêu cầu gì đó, mỗi lần nó giở trò nà y, tất là có yêu cầu. Lần nà y, lại muốn gì nữa đây!
Tháºt không biết hắn sinh ra tiểu tá» nà y thế nà o, tuổi còn nhá», đã biết không từ thủ Ä‘oạn để đạt được mục Ä‘Ãch, tháºt là hồ ly chuyển thế a!
Tà i sản của Minh_TN
Last edited by â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿; 25-07-2011 at 01:45 AM .
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Minh_TN
09-08-2011, 12:10 AM
Vạn lý phong sÆ°Æ¡ng vạn lý sầu… Tìm ngÆ°á»i tri ká»· biết tìm đâu? 秋霞
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Phiên Ngoại
ChÆ°Æ¡ng 2: Äạt Äược Mục ÄÃch
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch giả: Kún ♥ Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Vãn Thanh bế Phượng Phi, cùng nằm xuống ngủ.
Vốn dÄ© Phượng Cô đặt là m giÆ°á»ng nà y lá»›n má»™t cách đặc biệt, là bởi vì muốn được ngủ má»™t cách thoải mái cùng Vãn Thanh, không ngá» lúc nà y lại thà nh lợi thế cho nhóc con nà y!
Xem Ä‘i, tiểu tá» vừa chen lên má»™t cái, liá»n trở nên vô cùng cháºt chá»™i.
NhÆ°ng kỳ tháºt, giÆ°á»ng nà y lá»›n đến mức 4-5 ngÆ°á»i nằm cÅ©ng đủ chá»—, là m sao có thể vì má»™t đứa bé nhÆ° Phượng Phi mà trở nên cháºt chá»™i chứ?
Äêm đó, có ngÆ°á»i má»™ng đẹp, có ngÆ°á»i lại bá»±c mình đến không ngủ được, có ngÆ°á»i tâm tÆ° khó dò.
Trá»i sáng.
Trong thư phòng Phượng Cô.
Hai nam nhân khuynh thà nh má»™t lá»›n má»™t nhá» trừng mắt ngồi nhìn nhau vá»›i dáng vẻ của hai con hồ ly.(Sorry là câu nà y không hay bằng nguyên tác, đây là nguyên tác cho má»i ngÆ°á»i tá»± cảm nháºn “Nhất đại nhất tiểu lưỡng cá hồ li ban Ä‘Ãch khuynh thà nh đại tiểu nam tá» tá»±u na yêu đại nhãn trừng tiểu nhãn địa tá»a trÆ°á»›câ€)
Phượng Cô cÅ©ng không mở miệng, hắn chá», chá» tiểu tá» nà y mở miệng, muốn đấu mà không nhìn xem là ai, tiểu tá» dù thông minh, cÅ©ng chỉ là con hắn, chỉ là má»™t đứa trẻ con má»›i 4 tuổi mà thôi!
Nhóc con có việc muốn tìm hắn, hắn có thể đồng ý có thể không, nhưng nhóc con lại dám dùng kế đối phó với hắn, không thể để nó được một còn đòi hai, cũng không thể để nó kiêu ngạo hơn nữa.
Tốt thôi, hắn tháºt sá»± muốn nhìn, nhìn tiểu tá» nà y tá»± nháºn thua.
Liếc mắt thấy nhóc con không nhìn mình, Phượng Cô bắt đầu chuyển sang nghiên cứu sổ sách.
Trong lúc nhất thá»i, không gian vô cùng tÄ©nh lặng, chỉ có tiếng láºt sách lá»at xá»at, còn tiếng sá»™t soạt của quần áo bị ma sát do đứa trẻ Ä‘ang giãy dụa bất an.
Một đứa trẻ con, dù có tâm tư, cũng vẫn còn non nớt lắm, là m sao đấu lại được lão hồ ly như Phượng Cô!
Phượng Phi quay quay đầu, nhìn Phượng Cô, cắn cắn môi, rốt cục mở miệng : “Cha Æ¡i!â€
“Uhm.†Phượng Cô đáp, không ngẩng đầu, vẫn cắm mặt và o sổ sách, hắn nhìn ra, Phượng Phi đã ngồi không vững.
Rất manh động !
Trong lòng Phượng Cô có chút không hà i lòng, con của Phượng Cô hắn, sao có thể thiếu kiên nhẫn nhÆ° váºy chứ, thế nà y thì là m sao là m chuyện đại sá»± được (lạy chúa tôi, bé má»›i 4 tuổi mà Phượng huynh) .
Phượng Phi nhìn Phượng Cô má»™t hồi lâu mà vẫn không thấy Phượng Cô mở miệng nói chuyện, má»™t má»±c cắm cúi và o sổ sách, nhất thá»i không biết phải mở lá»i thế nà o má»›i tốt, bé vẫn nhá»› những lần trÆ°á»›c bé dùng cách nà y, sáng ngà y hôm sau phụ thân Ä‘á»u trá»±c tiếp há»i thẳng là bé có ý đồ gì, tại sao lần nà y lại không mở miệng há»i gì chứ!
“Phụ thân, nghe nói ThÆ°Æ¡ng Thà nh tấp náºp nhá»™n nhịp, đông vui náo nhiệt, còn có rất nhiá»u trò biểu diá»…n thú vị! †Phượng Phi hứng thú nói.
Phượng Cô vừa nghe, đã biết Phượng Phi nghÄ© gì , nhÆ°ng lại cố tình không biết, chỉ nói: “Nếu con thÃch, ta sẽ bảo Hoà ng Kỳ mua mấy món đồ chÆ¡i vá» cho con chÆ¡i!â€
Sau đó không nói gì nữa, nhÆ°ng trong lòng âm thầm đắc thắng , hôm qua nhóc con hại hắn dục há»a không được giải phóng, hôm nay, hắn cÅ©ng muốn nhóc con phải nếm quả đắng.
“Mua vá» chÆ¡i thôi sao, phụ thân? ! †Phượng Phi vừa nghe thì nhÆ° ỉu xìu nhÆ° bóng bị xì hÆ¡i, mặt hÆ¡i nhăn nhó: “Mua vá» chắc gì con đã thÃch, nếu có thể nhìn thấy táºn mắt má»™t lần thì tháºt tốt quá Ä‘i! â€
Phượng Cô Ä‘oán không sai, kỳ tháºt thì hắn đấu trà vá»›i đứa nhóc nhÆ° bé, chẳng qua chỉ để cho vui thôi! HÆ¡n nữa đúng là tối qua hắn thiếu cẩn tháºn, tháºt sá»± hắn cÅ©ng không có ý định là m khó dá»… Phi nhi lâu, vì thế nhẹ nhà ng đóng quyển sách, rồi sau đó ngẩng đầu há»i: “Con muốn Ä‘i ThÆ°Æ¡ng Thà nh sao? â€
Phượng Phi vừa nghe thế, liá»n tÆ°Æ¡i nhÆ° hoa và o xuân, nhẩy má»™t cái đã đến trÆ°á»›c mặt Phượng Cô, vẻ mặt ngây thÆ¡: “Phụ thân cho Phi nhi Ä‘i theo có được không? â€
Phượng Cô hÃp đôi phượng nhãn hẹp dà i, nhìn Phượng Phi – bản sao của chÃnh mình: “Con muốn Ä‘i ThÆ°Æ¡ng Thà nh là m cái gì? “
Mắt Phượng Phi lóe sáng rồi vụt tắt nhanh nhÆ° sao băng, cÆ°á»i rất thuần khiết: “Phi nhi muốn Ä‘i xem những Ä‘iá»u thú vị má»›i lạ, nhìn cảnh náo nhiệt.â€
“Chỉ có thế thôi Æ°? â€
“Tất nhiên là thế! †Phượng Phi gáºt đầu liên tục.
Phượng Cô ná»a Ä‘iểm cÅ©ng không tin Phượng Phi, không ngá» lại há»c được trò giấu ý nghÄ©, biểu hiện khi nói dối so vá»›i khi nói tháºt không khác nhau là mấy, chỉ có Ä‘iá»u tia sáng lóe lên trong mắt Phượng Phi dù ngắn, nhÆ°ng là m sao lá»t qua mắt hắn, Phượng Cô lại nói: “Con biết tÃnh cha rồi đấy, ta không thÃch nhất là ngÆ°á»i khác nói dối ta, nếu con không nói tháºt thì đừng hòng Ä‘i đâu.â€
“Cha Æ¡i. . .â€Phượng Phi nÅ©ng nịu.
NhÆ°ng Phượng Cô không thèm quan tâm đến bé: “Con không phải là m nÅ©ng đâu, từ xÆ°a đến nay con thừa biết là m nÅ©ng vá»›i ta hoà n toà n vô dụng.â€
Phượng Phi thấy phụ thân nói váºy, cÅ©ng nghiêm túc lại, không là m nÅ©ng nữa, chỉ nói: “Phụ thân, kỳ tháºt hà i nhi muốn đến đó để mở rá»™ng tầm mắt, quan trá»ng hÆ¡n, con nghe nói ngÅ© hồ tứ hải là nÆ¡i nhiá»u ngÆ°á»i tụ há»p, loại nhân váºt nà o cÅ©ng có, thế nên hà i nhi rất rất muốn Ä‘i để mở rá»™ng tầm mắt.â€
Phượng Cô nheo mắt nhìn Phi nhi một cái, nghĩ thầm Phượng Phi mới là đứa bé 4 tuổi, muốn đi, chắc cũng chỉ vì tò mò ham chơi thôi.
Phượng Cô thầm nghÄ© lần nà y Ä‘i ThÆ°Æ¡ng Thà nh cÅ©ng không có việc gì cấp bách lắm, nếu bé đã muốn thế, cho bé Ä‘i cÅ©ng không phiá»n, nhân tiện Ä‘Æ°a cả Vãn Thanh Ä‘i cùng, có lẽ cÅ©ng lâu rồi hắn và Vãn Thanh chÆ°a Ä‘i du ngoạn cùng nhau, lần nà y coi nhÆ° má»™t lần du ngoạn.
Phượng Phi nhìn vẻ mặt Phượng Cô có vẻ đồng ý, vì váºy bồi nốt câu cuối: “Phụ thân, cha đáp ứng vá»›i Phi nhi Ä‘i! Äáp ứng Phi nhi rồi, buổi tối Phi nhi sẽ không quấn quÃt lấy mẫu thân nữa. . .â€
“Không quấn quÃt mẫu thân con, cÅ©ng không gặp ác má»™ng nữa chứ? †Phượng Cô nhếch môi, cố ý há»i.
“Ãc má»™ng? †Phượng Phi cÆ°á»i non ná»›t: “Phi nhi đã được hạnh phúc, là m sao còn gặp ác má»™ng nữa! â€
“Tiểu tá» nhà ngÆ°Æ¡i, lần sau đừng lôi chiêu nà y ra, nếu còn dám lôi chiêu nà y ra nữa, ta sẽ không đáp ứng con nữa ! Lần nà y Ä‘i ThÆ°Æ¡ng Thà nh, nhân tiện cả mẫu thân con cùng Ä‘i, coi nhÆ° là cả nhà ta Ä‘i du sÆ¡n ngoạn thủy !â€
Phượng Phi vừa nghe thế, gáºt đầu liên tục, vẻ mặt nhu thuáºn: “Äúng váºy, phụ thân, sau nà y Phi nhi không bao giỠ… sá» dụng chiêu nà y nữa ! “
Phượng Cô nghe xong liá»n gáºt đầu má»™t cách vừa lòng.
Phượng Phi nhu thuáºn cÆ°á»i má»™t tiếng: “Nếu phụ thân không còn chuyện gì khác, Phi nhi liá»n Ä‘i ra ngoà i trÆ°á»›c.â€
“Äược rồi, vá» Ä‘i! †Phượng Cô gáºt đầu: “Äừng nghịch ngợm nữa, chú tâm Ä‘á»c sách mở rá»™ng hiểu biết Ä‘i! †vừa lòng rồi, không khá»i ra dáng cha hiá»n, khuyên bảo con trai. (sặc, con anh má»›i 4 tuổi thôi )
“Phi nhi đã biết! †Phượng Phi ngoan ngoãn gáºt đầu, nhanh chóng ra khá»i phòng. Nụ cÆ°á»i cà ng lúc cà ng rá»™ng mở .
Tuy phụ thân nói không được lôi chiêu nà y ra dùng nữa, nhưng nếu cần thì vẫn phải là m thôi.
Lần nà y bé phải đến ThÆ°Æ¡ng Thà nh cà ng nhanh cà ng tốt, vì gấp nên má»›i phải giở chiêu nà y ra, ngoà i miệng phụ thân nói không sợ chiêu nà y, nhÆ°ng nếu bé còn quấn quÃt mẫu thân thêm và i ngà y nữa, phụ thân không vò đầu bứt tóc vì bá»±c má»›i là lạ.
Trên gÆ°Æ¡ng mặt của đứa bé 4 tuổi hiện ra nụ cÆ°á»i của loà i hồ ly.
Muốn tấn công địch phải nhằm chá»— nà o yếu nhất, phụ thân cÆ¡ trà lợi hại, nhÆ°ng có má»™t nhược Ä‘iểm trà mạng, đó chÃnh là mẫu thân!
Mà bé thì hoà n tòan có thể công phá và o nhược điểm nà y của phụ thân!
Lần nà y, bé phải cho sÆ° phụ má»™t niá»m vui bất ngá», Ä‘i ThÆ°Æ¡ng Thà nh, có cả phụ thân và mẫu thân cùng Ä‘i, tất là sẽ ở thêm và i ngà y, bé cÅ©ng có thể nhân cÆ¡ há»™i đó thuyết phục sÆ° phụ dáºy thêm mấy chiêu khinh công hay công phu đặc sắc khác .
Há»c được mấy chiêu rồi, bé cà ng chÆ¡i được nhiá»u trò hÆ¡n !
Tà i sản của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿
Chữ ký của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿ Thịt trôi qua cổ.
Pháºt vẫn tại tâm.
Không xao xuyến lòng.
Hẳn thà nh chánh quả.
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿
10-08-2011, 12:27 AM
Nòng Ná»c sủng váºt của CÆ°á»ng ka Vô Gian Luyện Ngục Thủ Há»™ Giả Thuá»™c quyá»n sở hữu của Cá»
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: quá»· vÆ°Æ¡ng tông
Bà i gởi: 1,958
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,135
Thanked 11,129 Times in 751 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Phiên Ngoại
ChÆ°Æ¡ng 3: CHUYỆN Tá»T BỊ PHà ÄÃM
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch giả: Kún ♥ Nhi
Nguồn::http://kunnhi.wordpress.com
Phượng Phi đi ra ngoà i, đã thấy Vãn Thanh đang nhẹ nhà ng đi đến.
Mặt hoa da phấn, là n da trắng trong nhÆ° tuyết, tuy Ä‘ang là mùa đông lạnh lẽo, lại cho ngÆ°á»i khác cảm giác ấm áp của gió xuân. Bá»™ quần áo lam nhạt thêu hoa văn Ä‘Æ¡n giản, cà ng tôn lên dáng ngÆ°á»i thon thả thÆ°á»›c tha của nà ng, bÆ°á»›c Ä‘i uyển chuyển má»m mại, vô cùng yểu Ä‘iệu.
Phượng Cô nhìn chằm chằm và o nà ng từ khi nà ng má»›i bÆ°á»›c chân đến cá»a, thêm nắng sá»›m chiếu và o, khiến nà ng nhÆ° tiên nữ hạ phà m. Hắn phát hiện, Vãn Thanh là dạng ngÆ°á»i cà ng nhìn cà ng đẹp, khiến hắn cà ng nhìn cà ng không thể kiá»m chế.
Tình yêu hắn dà nh cho nà ng, không vì thá»i gian mà giảm bá»›t, ngược lại cà ng lúc cà ng tăng, má»—i lần nhìn thấy nà ng, hắn luôn không thể kiá»m chế được.
Vãn Thanh nhẹ nhà ng cÆ°á»i má»™t tiếng, nhÆ° trăm hoa nở rá»™, vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn Phượng Cô, đã thấy Phượng Cô Ä‘ang nhìn mình chằm chằm, không chá»›p mắt lấy má»™t cái, Vãn Thanh có chút ngượng ngùng: “Trên mặt thiếp có gì sao? Tại sao lại nhìn chằm chằm thế! â€
Phượng Cô cÆ°á»i má»™t tiếng: “Ta thấy Thanh nhi cà ng ngà y cà ng đẹp, khiến ta nhìn mà không chá»›p được mắt! â€
“Chà ng tháºt là ! †Vãn Thanh cÆ°á»i má»™t tiếng, tuy nói nghe lá»i nà y có chút lá»— mãng, nhÆ°ng nà ng cÅ©ng nháºn ra, tháºt sá»± thì nà ng không ghét nghe những lá»i đó.
Vãn Thanh dùng tay hất tóc ra sau, vì vừa má»›i gá»™i đầu, tóc còn chÆ°a khô, nên mái tóc xõa trên đôi vai, vì bị nà ng hất ra sau mà mùi hoa mai lan tá»a trong không khÃ, là m say lòng ngÆ°á»i.
“Không phải ta đã nói là nà ng không được gá»™i đầu buổi sáng sao? Sáng sá»›m trá»i còn lạnh, gá»™i đầu sẽ hại đến thân thể, tại sao nà ng không chịu bá» thói quen xấu nà y! †Phượng Cô nói, mặt lá»™ vẻ không vui.
“Không sao mà , từ nhá» thiếp đã quen thế rồi, sáng sá»›m gá»™i đầu má»›i thoải mái , khoan khoái được.†Vãn Thanh nhẹ nhà ng cÆ°á»i má»™t tiếng, có chút không thèm để ý.
Phượng Cô vẫn căng thẳng không thôi, Ä‘i đến bên cạnh nà ng, gỡ mái tóc của nà ng ra, lải nhải: “Giá» nà ng còn trẻ thì không sao, đến lúc già rồi má»›i thấy bệnh! Lần sau không cho phép là m thế nữa! â€
Vừa nói vừa thân máºt ôm lÆ°ng Vãn Thanh, có lúc nà ng cứng đầu khiến hắn giáºn, nhÆ°ng dù hắn có giáºn đến đâu cÅ©ng không có biện pháp là m tổn thÆ°Æ¡ng nà ng.
“Thiếp không yếu Ä‘uối đến thế, dù thiếp không có tuyệt thế võ công, cÅ©ng không phải nữ tá» trói gà không chặt.†trong lòng Vãn Thanh vừa uất ức lại vừa buồn cÆ°á»i, rõ rà ng nhá» luyện công, thân thể nà ng đã khá»e hÆ¡n rất nhiá»u, nhÆ°ng Phượng Cô vẫn đối xá» vá»›i nà ng nhÆ° vá»›i má»™t nữ tá» yếu Ä‘uối gió thổi cÅ©ng bay.
“Cho dù nhÆ° thế nà o, nà ng vẫn là mỹ kiá»u thê của ta nhÆ° trÆ°á»›c! †Phượng Cô vừa nói, môi đã không an pháºn hôn vá» phÃa Vãn Thanh, mÆ°á»i ngón tay len và o mái tóc dà i, cảm nháºn sá»± má»m mại nhÆ° tÆ¡ của mái tóc Vãn Thanh.
Äôi môi ấm áp nhÆ° có ma lá»±c, hôn lên môi Vãn Thanh, đầu lưỡi nhanh nhẹn tiến và o, hút lấy hÆ¡i thở thÆ¡m mùi Ä‘Ã n hÆ°Æ¡ng, cà ng lúc cà ng thiếu ká»m chế.
Chỉ thế thì không đủ để giải tá»a khát vá»ng của hắn, hắn muốn giải phóng dục há»a tối qua và o lúc nà y, hắn bắn 1 chưởng vá» phÃa cánh cá»a, cánh cá»a liá»n bị luồng ná»™i lá»±c đóng lại.
Cá»a vừa đóng lại, cả thế gian dÆ°á»ng nhÆ° chỉ còn hai ngÆ°á»i.
Äôi môi nóng bá»ng của Phượng Cô cà ng thêm cà n rỡ, rá»i khá»i môi Vãn Thanh, lÆ°á»›t qua gÆ°Æ¡ng mặt trái xoan, đặt má»™t nụ hôn lên hà ng mi cong dà i, rồi sau đó nhẹ nhà ng ngáºm lấy và nh tay Vãn Thanh, nhẹ nhà ng cắn má»™t cái, khiến Vãn Thanh run nhẹ.
Tayhắn xoa lên lÆ°ng Vãn Thanh, chỉ má»™t Ä‘á»™ng tác, thắt lÆ°ng đã rÆ¡i xuống đất, vạt áo cÅ©ng mở rá»™ng, lá»™ ra chiếc cổ và là n da trắng mê ngÆ°á»i.
Gió lạnh thổi đến, Vãn Thanh má»›i tỉnh táo và i phần, nhẹ nhà ng từ chối: “Là m ở đây bị ngÆ°á»i khác bắt gặp thì không hay đâu.â€
“Sẽ không, có ai dám xông và o mà không gõ cá»a chứ! †Lúc nà y Phượng Cô là m sao mà ngừng được nữa, căn bản không để ý tá»›i lá»i của Vãn Thanh, môi hắn nhÆ° châm lá»a trên đồng cá», hôn lên Vãn đôi môi Ä‘á» má»ng kiá»u diá»…m của Thanh, cắn nhẹ má»™t cái, không để cho Vãn Thanh có cÆ¡ há»™i nói bất cứ lá»i nà o, chỉ có thể thốt ra từng tiếng rên khẽ. . .
Tuy nhiên, có những lúc trá»i không chiá»u lòng ngÆ°á»i!
Äúng lúc nà y, cá»a Ä‘á»™t nhiên bị má»™t ngÆ°á»i dùng lá»±c mở ra, nhất thá»i, phòng Ä‘ang mỠảo trở nên chói sáng, ánh nắng rá»i lên 2 ngÆ°á»i Ä‘ang sắp rÆ¡i và o bể tình.
Vãn Thanh cả kinh, kéo chặt vạt áo lại, quay ngÆ°á»i lại, thì thấy má»™t tiểu nha đầu béo máºp hai má hồng nhÆ° táo chÃn Ä‘ang đứng ngòai cá»a, đôi mắt sáng long lanh Ä‘ang chá»›p chá»›p nhìn hai ngÆ°á»i.
Äứng sau tiểu nha đầu, là lão thái thái tay chống gáºy, còn có hai ngÆ°á»i Hồng ThÆ°, Lục Cầm, và Phượng Phi Ä‘ang cÆ°á»i gian không thôi!
Vãn Thanh Ä‘á» mặt, ngÆ°á»i nhÆ° hóa đá, không dám nhúc nhÃch gì.
Cổ nhân nói không sai , là m ngÆ°á»i không thể là m chuyện xấu, vừa là m chuyện xấu đã bị bắt gian tại tráºn.
Tiểu nha đầu má hồng Ä‘á»™t nhiên nở nụ cÆ°á»i, thân thể tròn xinh chạy nhanh vá» phÃa Phượng Cô: “Ná»™n nhi cÅ©ng muốn phụ thân ôm má»™t cái. . . Ná»™n nhi cÅ©ng muốn phụ thân ôm má»™t cái… . . . .â€
Câu nói vô tâm của con trẻ, lại khiến Vãn Thanh Ä‘á» cả mặt lẫn ngÆ°á»i, toà n thân Ä‘á» nhÆ° tôm luá»™c, Vãn Thanh nhìn má»i ngÆ°á»i, nhanh tay nhặt lấy thắt lÆ°ng rÆ¡i trên sà n.
Vá» phần Phượng Cô, tuy bị phá đám giữa chừng, trong lòng có chút bá»±c dá»c, nhÆ°ng nhìn thấy con gái khả ái thì sắc mặt tốt hÆ¡n rất nhiá»u.
NhÆ°ng hắn cÅ©ng bắt đầu thở dà i, chỉ cần hai tiểu tổ tông Ä‘á»u ở đây, hắn và Vãn Thanh lại phải yêu Ä‘Æ°Æ¡ng lén lút! Hai đứa nhá» nà y, không có lúc nà o là không xuất hiện, quả thá»±c khiến ngÆ°á»i ta vừa yêu vừa háºn!
Vãn Thanh buá»™c xong thắt lÆ°ng, vuốt tóc lại cho tá» tế rồi, má»›i dám ngẩng đầu nhìn lão thái thái, trong thanh âm mang theo nhăn nhó: “Thái thái, sao ngÆ°á»i đến mà không cho ngÆ°á»i thông tri má»™t tiếng, để chúng cháu Ä‘i đón ngÆ°á»i! “
Phượng lão thái thái cÅ©ng là ngÆ°á»i từng trải, chỉ khẽ cÆ°á»i nhìn cháu dâu, rồi sau đó là m nhÆ° chÆ°a thấy gì: “Ná»™n nhi nhá»› cha mẹ, ngà y nà o cÅ©ng ầm Ä© đòi vá», gần đây thân thể của ta cÅ©ng thoải mái hÆ¡n, vì váºy liá»n Ä‘Æ°a nó trở vá».
Kỳ tháºt có thể thấy Phượng Cô và Vãn Thanh ân ái nhÆ° thế, lão thái thái cÅ©ng an tâm.
“Thái thái đã tới thì ngồi đã! Nhà ta cũng có thể đoà n viên.†Vãn Thanh nhẹ nhà ng đở lão thái thái ngồi xuống.
“Uh, đúng là lần nà y ta đến đây vá»›i ý đó, ta cÅ©ng già rồi, má»™t mình ở kinh thà nh tháºt quá tịch mịch , trÆ°á»›c đây thì không biết, lá»… Pháºt tụng kinh cÅ©ng qua ngà y, lần nà y có Ná»™n nhi đến chÆ¡i 1 tháng, má»›i khiến ta cảm thấy, tháºt sá»± quá vắng lặng! †Phượng lão thái thái thở dà i nói.
“Váºy lão thái thái ở lại đây Ä‘i! †Vãn Thanh nói, bởi vì sản nghiệp chÃnh nằm ở đây, lại thêm vị trà minh chủ võ lâm, khiến Phượng Cô căn bản là không thể quay vá» kinh thà nh.
Hơn nữa còn một là do khác, mặc dù nà ng đã nói yêu hắn, nhưng Phượng Cô kia lòng dạ hẹp hòi, một mực lưu tâm chuyện liên quan đến Ngân Diện.
Mà Ngân Diện Ä‘ang ở kinh thà nh, vì váºy hắn chết sống cÅ©ng không chịu vá» Kinh thà nh.
Dứt lá»i, Vãn Thanh suy nghÄ© má»™t chút, liếc mắt nhìn Phượng Phi.
Phượng Phi vừa nháºn được cái Ä‘Æ°a mắt của Vãn Thanh, liá»n biết phải là m nhÆ° thế nà o, vì váºy liá»n ôm lấy cánh tay của lão thái thái: “Lão thái thái, ngÆ°á»i ở lại Ä‘i! Phi nhi cÅ©ng rất nhá»› lão thái thái! Äược không! Äược không?â€
Vừa nói vừa cá» cá» và o lòng lão thái thái, khiến lão thái thái cÆ°á»i đến không khép được miệng, Ä‘Ã nh phải gáºt đầu liên tục: “Äược rồi, từ bây giá» lão thái thái sẽ ở đây ! “
“Lão thái thái là nhất ! †Phi nhi cÆ°á»i hÃp mắt, quay sang nháy mắt vá»›i Vãn Thanh Ä‘ang hà i lòng má»™t cái, ý bảo mẫu thân nhá»› thưởng cho con.
Tà i sản của ♥Thanh Long♥
Chữ ký của ♥Thanh Long♥
Last edited by â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿; 10-08-2011 at 12:45 AM .
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của ♥Thanh Long♥
10-08-2011, 12:31 AM
Nòng Ná»c sủng váºt của CÆ°á»ng ka Vô Gian Luyện Ngục Thủ Há»™ Giả Thuá»™c quyá»n sở hữu của Cá»
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: quá»· vÆ°Æ¡ng tông
Bà i gởi: 1,958
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,135
Thanked 11,129 Times in 751 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Phiên Ngoại
ChÆ°Æ¡ng 4:BÉ GÃI ÄÃNG YÊU
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch giả: Kún ♥ Nhi
Nguồn::http://kunnhi.wordpress.com
Ba ngà y sau, má»™t nhà ba ngÆ°á»i lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i ThÆ°Æ¡ng Thà nh, vốn dÄ© chỉ có ý định Ä‘Æ°a Phi nhi theo, dù sao Ná»™n nhi cÅ©ng còn nhá», chÆ°a đầy ba tuổi, đến chạy nhanh còn ngã sấp nữa là .
NhÆ°ng tiểu nha đầu vừa nghe cả cha và mẹ Ä‘á»u Ä‘i, liá»n khóc đến Ä‘á» cả mÅ©i.
“Mẹ Æ¡i, Ná»™n nhi Ä‘i cÆ¡, Ná»™n nhi muốn Ä‘i cÆ¡. . .†Äôi mắt cô bé sÆ°ng lên vì khóc lâu, nÆ°á»›c mắt tuôn dá»c xuống hai má, mÅ©i sÆ°ng Ä‘á», miệng mếu máo, nhìn Vãn Thanh vá»›i dáng vẻ vô cùng tá»™i nghiệp.
NhÆ° má»™t ngÆ°á»i cùng khổ bị bá» rÆ¡i!
Vãn Thanh nhẹ nhà ng ôm lấy cô bé, cÆ°á»i yếu á»›t dá»— dà nh: “Ná»™n nhi ngoan, mẫu thân Ä‘i mấy ngà y sẽ vá», Ná»™n nhi ở nhà chÆ¡i vá»›i lão thái thái. . .†Cô bé vẫn không ngừng thút thÃt, nghe được Vãn Thanh không cho Ä‘i cùng, lại bắt đầu nấc lên .
Phượng Phi chạy nhÆ° bay đến, cÅ©ng lên tiếng xin Vãn Thanh: “Mẫu thân, mẹ cho Ná»™n nhi Ä‘i cùng Ä‘i! Cả nhà cùng Ä‘i má»›i vui chứ! Äến lúc đó con sẽ trông và chiếu cố Ná»™n nhi! â€
Vãn Thanh nhìn Phượng Phi bầy ra bá»™ dạng của má»™t đại nam nhân, nhÆ° là bản thân có thể chiếu cố Ná»™n nhi tháºt, đứa bé nà y tháºt là , còn không chịu ngẫm lại, bản thân nó má»›i được 4 tuổi, còn nghịch hÆ¡n quỉ, bảo nà ng để nó chiếu cố Ná»™n nhi, nà ng má»›i tháºt sá»± thấy không yên lòng đó!
“Con còn dám nói, nếu không phải con nói vá»›i Ná»™n nhi, em con là m sao biết mà là m loạn lên đòi Ä‘i theo! Ta chÆ°a tìm con há»i tá»™i, con còn không biết xấu hổ nhắc đến nữa! Nếu con không ngoan, cả con cÅ©ng không được Ä‘i! †Vãn Thanh cÆ°á»i khẽ, uy hiếp.
Phượng Phi không chút lo lắng, bé biết, từ trÆ°á»›c đến giá» mẫu thân thÆ°Æ¡ng yêu nhất là 2 anh em , chỉ cần là m nÅ©ng, mẫu thân sẽ má»m lòng .
Vãn Thanh còn muốn nói Ä‘iá»u gì, lại thấy Ná»™n nhi ở trong lòng giãy giụa đòi xuống, nà ng quay lại nhìn cô bé khả ái trong lòng, đã thấy cô bé Ä‘ang dùng đôi mắt long lanh lóe sáng nhìn ra ngoà i cá»a vá»›i vẻ hà i lòng.
Vãn Thanh nhìn theo, thấy Phượng Cô đang đi tới từ xa, thì ra là như thế.
Chẳng trách ngÆ°á»i ta nói con gái thân vá»›i cha, nha đầu kia, đúng là vô cùng thân vá»›i Phượng Cô, dè dặt đặt cô bé xuống mặt đất, cô bé liá»n vẫy vẫy tay chạy tháºt nhanh vá» phÃa Phượng Cô.
Phượng Cô Ä‘ang muốn Ä‘i tìm Vãn Thanh, vì đã đến giá» lên Ä‘Æ°á»ng, đã thấy tiểu bảo bối Ná»™n nhi của hắn lÅ©n cÅ©n chạy đến, cô bé mặc bá»™ quần áo mà u Ä‘á», nhìn từ xa không khác gì má»™t quả hồng, tóc búi hai bên, buá»™c hai dải lụa Ä‘á», thoạt nhìn vô cùng khả ái.
NhÆ°ng có vẻ cô bé chạy chÆ°a được vững, bắt đầu nghiêng ngả, dÆ°á»ng nhÆ° có thể ngã sấp bất cứ lúc nà o, Phượng Cô căng thẳng phi thân vá» phÃa Ná»™n nhi, ôm cô bé và o trong lòng: “Bảo bối Ná»™n nhi của cha, tại sao lại chạy thế, ngã thì là m sao! â€
Vừa nói vừa cá» mặt mình lên đôi má bầu bÄ©nh hồng nhÆ° quả táo chÃn của cô bé.
Ná»™n nhi vòng tay ôm chặt lấy cổ Phượng Cô, ná»a khắc cÅ©ng không chịu buông…, dùng thanh âm non ná»›t là m nÅ©ng: “Ná»™n nhi muốn cùng Ä‘i vá»›i phụ thân . . .â€
“Ná»™n nhi muốn Ä‘i vá»›i phụ thân Ä‘i đâu? †Phượng Cô dịu dà ng há»i lại, đôi phượng nhãn tuấn tà trở nên ôn nhu, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng âu yếm.
“Ná»™n nhi muốn cùng phụ thân Ä‘i ThÆ°Æ¡ng Thà nh! †Ná»™n nhi vừa nghe phụ thân nói vá»›i giá»ng dịu dà ng, liá»n đổi từ khóc sang cÆ°á»i.
Vãn Thanh đứng một bên chỉ có thể thở dà i.
Phượng Cô khi đối mặt vá»›i Ná»™n nhi thì nhÆ° biến thân thà nh má»™t ngÆ°á»i hoà n toà n khác, dịu dà ng âu yếm, khiến nà ng thở dà i không thôi.
“Uhm, Ná»™n nhi muốn Ä‘i sao! Äể phụ thân nghÄ© má»™t chút đã. . .†Phượng Cô nói xong, nhìn vá» phÃa Vãn Thanh, dù sao Ä‘i nữa, nếu Ä‘Æ°a Ná»™n nhi Ä‘i cùng, Vãn Thanh sẽ vất vả thêm.
Vãn Thanh cố ý không nhìn hắn, không tỠchút thái độ gì.
Phượng Cô thở dà i, định lên tiếng cá»± tuyệt con gái nhá».
Ná»™n nhi mặc dù nhìn ngây thÆ¡, nhÆ°ng rất tinh , nhìn vẻ mặt Phượng Cô , thấy hắn sắp mở miệng, liá»n oa má»™t tiếng khóc rống lên, so vá»›i vừa nãy còn thê thảm hÆ¡n và i lần, bá»™ dạng đó, tuyệt đối là không cho Phượng Cô cá»± tuyệt.
Phượng Cô vừa thấy thế thì hoà n toà n đầu hà ng, ôm Ná»™n nhi lắc lắc : “Ná»™n nhi đừng khóc đừng khóc! Phụ thân Ä‘Æ°a Ná»™n nhi Ä‘i cùng, Ä‘Æ°a Ná»™n nhi Ä‘i cùng! â€
Äá»i nà y hắn chỉ đầu hà ng trÆ°á»›c hai ngÆ°á»i, ngÆ°á»i thứ nhất là Vãn Thanh, thứ hai chÃnh là tiểu nha đầu nà y, không biết vì sao, hắn không thể nhẫn tâm hay lạnh lùng vá»›i hai ngÆ°á»i!
Nà y là hắn cam chịu cả Ä‘á»i.
NhÆ°ng, hắn lại cảm thấy hạnh phúc má»™t cách dị thÆ°á»ng, sủng ái hôn lên hai má Ná»™n nhi.
Ná»™n nhi vừa nghe thấy Phượng Cô đồng ý, liá»n nở nụ cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i dù nÆ°á»›c mắt vẫn hoen Æ°á»›t mi, rÆ°á»›n ngÆ°á»i lên má»™t cái, hôn Phượng Cô má»™t cái tháºt nồng nhiệt, không ngừng nịnh ná»t: “Phụ thân tháºt tốt, phụ thân tháºt tốt! “
Vãn Thanh chỉ có thể đứng một bên, lắc đầu một cách bất lực, nà ng đã sớm dự đoán được, Nộn nhi sẽ thuyết phục được Phượng Cô.
NhÆ°ng lần nà y Ä‘i ThÆ°Æ¡ng Thà nh, mang theo cả hai tiểu tổ tông Phi nhi và Ná»™n nhi, tháºt là chuyện không dá»… dà ng! Tuy nà ng là m mẹ nhÆ°ng nhiá»u lúc cÅ©ng Ä‘Ã nh chịu thua, chỉ có thể trừng mắt nhìn Phượng Cô, vẻ chán nản.
Phượng Cô bế Ná»™n nhi Ä‘i tá»›i bên cạnh Vãn Thanh, nghiêng đầu vá» phÃa Vãn Thanh, thổi khà và o tai nà ng, thấp giá»ng để chỉ mình nà ng nghe thấy: “Phu nhân đừng giáºn, nếu phu nhân giáºn, cả nhà sẽ không được vui vẻ! Nà ng nghÄ© lại Ä‘i, khó khăn lắm cả nhà chúng ta má»›i có cÆ¡ há»™i cùng ra ngoà i du ngoạn má»™t chuyến, cho Ná»™n nhi Ä‘i theo cÅ©ng náo nhiệt thêm má»™t chút, còn có Song nhi Hồng ThÆ° Ä‘i theo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Phu nhân. . . Xin ngà i bá»›t giáºn, bá»›t giáºn. . . .
“Chà ng tháºt là ! †Vãn Thanh trừng mắt, không giáºn được Ä‘Ã nh cÆ°á»i, chỉ có thể trÆ¡ mắt nhìn hai cha con cÆ°á»i đắc ý.
Phượng Cô thấy thế, vội và ng nói với Nộn nhi: “Nộn nhi còn không mau hôn nhẹ mẫu thân, con xem , mẫu thân đồng ý kìa! “
Ná»™n nhi vừa nghe thế, liá»n vÆ°Æ¡n ngÆ°á»i ra, vòng tay ôm lấy Vãn Thanh, thân máºt hôn lên mặt Vãn Thanh, nÅ©ng nịu: “Mẹ Æ¡i…
Cạnh đó, là Phượng Phi Ä‘ang lén cÆ°á»i.
Äúng lúc nà y, Phượng Cô trợn mắt nhìn bé: “Tiểu tá», đừng cho là ta không biết là con bầy trò! Còn dám đứng má»™t bên cÆ°á»i trá»™m! Lần nà y Ä‘i ThÆ°Æ¡ng Thà nh, con phải trông Ná»™n nhi, chiếu cố Ná»™n nhi, không được ham chÆ¡i!â€
Phượng Phi vừa nghe, mặt liá»n là m ra vẻ khó khăn, bất quá trong lòng Ä‘ang vô cùng sung sÆ°á»›ng, bé vẫn Æ°á»›c gì cha mẹ giao Ná»™n nhi cho bé, có thế má»›i Ä‘Æ°a Ná»™n nhi Ä‘i tìm sÆ° phụ được.
Sư phụ đã nói muốn gặp Nộn nhi mấy lần rồi, nhưng bé vẫn chưa có cơ hội dẫn Nộn nhi đi gặp sư phụ, lần nà y, cuối cùng cũng có cơ hội !
Trong lòng bé thầm tÃnh toán, chỉ cần sÆ° phụ hà i lòng, tất là sẽ dáºy cho bé thêm mấy chiêu tuyệt há»c, nói không chừng, bé còn có thể phá bá» mỹ danh Thần thâu của sÆ° phụ ở tuổi thiếu niên, trở thà nh Hiệp thâu Phượng Phi.
Vì đắc ý nên bé không giấu được ý cÆ°á»i, quên cả việc che dấu tâm tÆ° !
Phượng Cô nhìn bá»™ dạng đó, duá»—i tay ra, siết mạnh quai hà m bé, là m bé la oai oái, nhÆ°ng bé lại không dám dùng khinh công né tránh, bởi vì mẫu thân phản đối chuyện cho há»c võ từ nhá», nói là đợi đến 8 tuổi, gân cốt cứng vững má»›i có thể há»c, thế nên trÆ°á»›c mặt mẫu thân, bé không thể là m gì khác hÆ¡n là giả vá».
Tà i sản của ♥Thanh Long♥
Last edited by â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿; 10-08-2011 at 12:45 AM .
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của ♥Thanh Long♥
13-08-2011, 12:59 PM
Vạn lý phong sÆ°Æ¡ng vạn lý sầu… Tìm ngÆ°á»i tri ká»· biết tìm đâu? 秋霞
Tham gia: Jan 2011
Äến từ: Ha Noi
Bà i gởi: 3,530
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 1,280
Thanked 3,215 Times in 592 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Phiên Ngoại
ChÆ°Æ¡ng 5: Tiểu Bảo Bối Mất TÃch
Vì váºy cả nhà cùng lên xe ngá»±a, Ä‘i tá»›i ThÆ°Æ¡ng Thà nh.
Má»›i xuống xe ngá»±a, Phượng Phi đã hÆ°ng phấn nhảy nhót lung tung, chạy và o bếp, xem trái xem phải, nÃu ngÆ°á»i nà y ngÆ°á»i ná» há»i Ä‘Æ°á»ng Ä‘i hay cách là m má»™t thứ gì đó, bá»™ dạng rất muốn Ä‘i chÆ¡i.
Vá» phần Ná»™n nhi, tuy cô bé má»™t má»±c nÃu lấy vạt áo Vãn Thanh, nhÆ°ng có vẻ nhÆ° cô bé cÅ©ng cảm nháºn được tâm tình của Phượng Phi, gÆ°Æ¡ng mặt nhá» nhắn trắng hồng cÆ°á»i toe toét, khanh khách không ngừng, ánh mắt tò mò nhìn tình cảnh náo nhiệt 4 phÃa.
Bởi vì Thương Thà nh là trung tâm kinh tế, thế nên vô cùng phồn hoa.
“Phi nhi! Lại đây! †tiểu tá» nà y, hÆ°ng phấn má»™t cách không bình thÆ°á»ng, chỉ sợ bé sẽ gây chuyện rắc rối, dù sao thị vệ Ä‘i theo không nhiá»u, phòng vệ cÅ©ng không bằng ở Chiến Thà nh, nếu còn để mặc bé chÆ¡i đùa, khó bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì, dù sao bé cÅ©ng chỉ là má»™t đứa bé.
“Mẫu thân! †Phượng Phi nghe thấy mẫu thân kêu lá»›n, lúc nà y má»›i nháºn ra bản thân đã hÆ°ng phấn quá mức , cÅ©ng có chút lo lắng, chỉ sợ mẫu thân sẽ nhìn ra manh mối.
Vì váºy liá»n cong đôi môi má»ng y hệt của Phượng Cô cÆ°á»i ngây ngô: “Mẫu thân gá»i Phi nhi có chuyện gì ạ?â€
“Ở Thương Thà nh không thể so với khi còn ở Chiến Thà nh, không nên chạy loạn một mình, phải chú ý an toà n, muốn đi đâu phải để Hồng Thư a di đưa con đi, biết không? †Vãn Thanh dặn dò.
Phượng Phi gáºt đầu, dáng vẻ vô cùng nhu thuáºn: “Dạ, con biết rồi, mẫu thân, Phi nhi nhất định sẽ luôn chú ý an toà n.†Bé chỉ đáp ứng chuyện sẽ chú ý an toà n, còn để Hồng ThÆ° a di Ä‘Æ°a Ä‘i hay không lại là má»™t chuyện khác!
Bé là m má»i cách để đến ThÆ°Æ¡ng Thà nh, là vì muốn Ä‘i gặp sÆ° phụ, nếu để ngÆ°á»i khác Ä‘i theo, là m sao mà đi tìm sÆ° phụ được, không phải tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng vá»›i phà công vô Ãch sao?
Tiểu Hồ Ly khẽ nở má»™t nụ cÆ°á»i đắc ý.
“Äược rồi, chúng ta và o Ä‘i thôi! Ngồi xe và i ngà y, cÅ©ng mệt má»i rồi, toà n thân tê cứng, nghỉ ngÆ¡i má»™t chút Ä‘i.†Vừa nói vừa má»™t tay bế Ná»™n nhi, má»™t tay nắm tay Phi nhi Ä‘i và o bên trong.
Phượng Cô thấy Vãn Thanh có vẻ mệt má»i, vì váºy quan tâm duá»—i tay ra, ôm lấy Ná»™n nhi: “Mấy ngà y nay nà ng có vẻ mệt má»i, nà ng ngã bệnh sao?â€
Hắn nhìn nà ng bằng vẻ mặt quan tâm, 2 ngà y nay đúng là Vãn Thanh có cảm giác má»i mệt, tinh thần cÅ©ng có chút không tốt, khiến trong lòng Phượng Cô không khá»i có chút lo lắng.
Tuy là nà ng đã ăn Băng ngá»c tuyết liên, lại nháºn được ná»™i lá»±c của hắn, đã cÆ°á»ng kiện hÆ¡n rất nhiá»u, nhÆ°ng vì trÆ°á»›c kia bị Hoả Hà n Äá»™c thÆ°Æ¡ng tổn quá sâu, lại thêm thể chất vốn non yếu, thỉnh thoảng vẫn mắc chút bệnh vặt, ngoà i ra khi trá»i và o đông dá»… bị phong hà n.
Vãn Thanh lắc đầu, cháºm rãi cảm nháºn sá»± quan tâm của hắn: “Không có việc gì, có thể là do ngồi xe lâu, có chút mệt má»i, tắm nÆ°á»›c nóng rồi nghỉ ngÆ¡i má»™t chút sẽ không sao !â€
“Uh, nhá»› phải nghỉ ngÆ¡i tháºt tốt, Ná»™n nhi và Phi nhi để Hồng ThÆ° trông Ä‘i! †vừa nói vừa quay ngÆ°á»i lại, nói vá»›i Song nhi Ä‘i đằng sau: “Song nhi, thuốc bá»™t ta phối chế có mang theo không?â€
Song nhi nhanh nhẹn gáºt đầu: “Thuốc bá»™t kia đúng là rất tốt cho thân thể phu nhân, nô tỳ Ä‘i đâu cÅ©ng mang theo! †Thuốc đó là do Phượng Cô cố ý cho ngÆ°á»i nghiên cứu Ä‘iá»u chế, pha vá»›i nÆ°á»›c nóng, ngâm mình khi tắm, có thể thÆ° hoãn tinh thần, hÆ¡n nữa còn giữ ấm tránh lạnh, đối vá»›i thân thể của Vãn Thanh vô cùng tốt, thế nên Song nhi Ä‘i đâu cÅ©ng không quên mang theo.
Phượng Cô cÆ°á»i má»™t tiếng gáºt đầu: “NgÆ°Æ¡i nhanh chóng căn dặn hạ nhân chuẩn bị má»™t thùng nÆ°á»›c nóng, hầu hạ Thanh nhi tắm rá»a, sau đó Ä‘Æ°a nà ng Ä‘i nghỉ cho sá»›m.â€
“Dạ, nô tỳ Ä‘i là m ngay! †Song nhi nhanh nhẹn gáºt đầu, sau đó Ä‘i vá» phÃa háºu viện.
Vãn Thanh cảm thấy vô cùng ấm áp, cho dù khi nà o, Phượng Cô cÅ©ng lấy nà ng là m trá»ng, so vá»›i ban đầu đúng là hai ngÆ°á»i khác hẳn, tình yêu của hắn, chÃnh là thu hoạch lá»›n nhất suốt Ä‘á»i nà ng: “Kỳ tháºt không nghiêm trá»ng nhÆ° váºy, chỉ là có chút mệt má»i mà thôi, chà ng đừng chuyện bé xé ra to thế!â€
“Nà ng là bảo bối của ta, ta là m sao có thể không quan tâm chứ! HÆ¡n nữa, bệnh nhẹ không phòng sẽ thà nh bệnh nặng! †Phượng Cô cÆ°á»i má»™t tiếng ngá»t ngà o, có thể chiếu cố nữ tá» hắn yêu thÆ°Æ¡ng và con cái, là chuyện hạnh phúc nhất Ä‘á»i hắn.
“Phụ thân, không phải cha nói Nộn nhi mới là bảo bối của cha sao? Tại sao lại thà nh mẫu thân rồi. . .†Nộn nhi ở trong lòng Phượng Cô kéo áo hắn nhằm gây sự chú ý, gương mặt nhỠnhắn lộ vẻ bất mãn ghen tỵ ảo não.
“Ná»™n nhi và mẫu thân Ä‘á»u là tâm can bảo bối của phụ thân! †Phượng Cô vừa nghe thế, liá»n cÆ°á»i má»™t tiếng, sau đó nâng Ná»™n nhi lên, thân máºt hôn má»™t cái.
Phượng Phi đứng má»™t bên thấy thế, rùng mình ghê rợn: “Buồn nôn quá Ä‘i! Nhà m chán!â€
Phượng Cô vừa nghe, liá»n Ä‘en mặt, Phượng Phi nà y, từ khi má»›i ra Ä‘á»i đã thÃch đối đầu vá»›i hắn: “Tiểu tá» nhà ngÆ°Æ¡i, nói bá»›t mấy lá»i Ä‘i không được sao! “
“Phụ thân! Con có nói là con nói cha đâu? Cha cÅ©ng công nháºn lá»i của cha buồn nôn Ä‘i? †Phượng Phi cÆ°á»i đắc ý, không thèm để ý chút nà o, bởi vì mẫu thân Ä‘ang ở đây, bé không cần lo lắng chuyện phụ thân sẽ là m gì bé, hắc hắc!
“Tiểu tá» ngÆ°Æ¡i! Quá kiêu căng rồi! Cà ng ngà y cà ng cà n rỡ! †Phượng Cô giáºn dữ, định bÆ°á»›c đến dạy dá»— tiểu tá» nà y má»™t phen, đã thấy Vãn Thanh nhẹ nhà ng ngăn lại, trấn an: “Äược rồi, tiểu hà i tá» thÃch đùa, chà ng là m cha so Ä‘o chuyện đấy là m gì!â€
Phượng Cô trừng đôi phượng nhãn, dùng ánh mắt nói vá»›i Phượng Phi, tiểu tá» nhá»› cẩn tháºn má»™t chút , Vãn Thanh dung túng bé, không có nghÄ©a là hắn cÅ©ng dung túng bé! Äừng cho là bản thân có chút thông mình mà không ai là m gì được!
“Hì hì! †Phượng Phi thá»±c hiện được gian kế cÆ°á»i má»™t tiếng, khiến lá»a giáºn trong lòng Phượng Cô cà ng lá»›n hÆ¡n.
Lúc nà y Vãn Thanh đã quay đầu lại: “Phượng Phi, nếu con còn không biết lá»… phép nhÆ° váºy, sau nà y mẫu thân cÅ©ng không để ý đến con nữa, để cha con toà n quyá»n giáo huấn con! “
Vẻ mặt tuy dịu dà ng nhÆ°ng thái Ä‘á»™ lại kiên quyết, không giống Ä‘ang nói chÆ¡i, vì váºy Phượng Phi không dám nữa, Ä‘Ã nh gáºt đầu: “Dạ con biết rồi, mẫu thân, sau nà y Phi nhi sẽ nghe lá»i.â€
… … .
Chiá»u tối, ăn xong cÆ¡m chiá»u.
Phượng Cô dẫn thuộc hạ đi thị sát sản nghiệp của Phượng gia ở Thương Thà nh.
Phượng Phi cÅ©ng không rảnh rá»—i, từ lúc xế chiá»u đã Ä‘i khắp háºu viện tìm ngÆ°á»i há»i chá»— ở của sÆ° phụ.
Cuối cùng cũng chỠđược đến lúc mẫu thân thì ngủ, phụ thân thì ra ngoà i.
Bé chạy tá»›i phòng Ná»™n nhi, thấy Song a di Ä‘ang trông cô bé, vì váºy ngang nhiên Ä‘i và o: “Song a di, Ná»™n nhi ngủ chÆ°a ạ? â€
“Vẫn chÆ°a ngủ, cô bé hÆ°ng phấn từ sáng đến giá», vẫn chÆ°a chịu ngủ.†Song nhi nói.
Lúc nà y Ná»™n nhi cÅ©ng đã thấy Phượng Phi , liá»n chạy ra: “Ca ca… â€
Phượng Phi cÆ°á»i má»™t tiếng, chạy đến trÆ°á»›c mặt Ná»™n nhi, bế Ná»™n nhi lên, Phượng Phi cÅ©ng còn nhá», bế Ná»™n nhi, xem ra có chút vất vả.
Song nhi cÆ°á»i má»™t tiếng, định đến bế Ná»™n nhi: “Äể ta bế cho! â€
Phượng Phi lắc đầu: “Song a di, cháu bế Ná»™n nhi được, cháu là ca ca của con bé cÆ¡ mà ! Nam tá» hán sao có thể không bế được em gái mình! â€
“Ha ha, được, cháu nhá»› bế cẩn tháºn đó, đừng để Ná»™n nhi bị rÆ¡i! †Song nhi nói.
Phượng Phi gáºt đầu: “Cháu biết rồi , Song a di! â€
Ngồi thêm má»™t lúc, con ngÆ°Æ¡i Phượng Phi giáºt giáºt, Ä‘á»™t nhiên quay sang Song nhi là m nÅ©ng: “Song a di, Phi nhi đói bụng, muốn ăn bánh Ä‘áºu xanh của Song a di là m.â€
Song nhi không suy nghÄ© nhiá»u, chỉ nghÄ© là tiểu hà i tá» muốn ăn vặt, vì váºy âu yếm nói: “Cháu ngồi đây…trông Ná»™n nhi, Song a di Ä‘i là m bánh cho cháu ăn! â€
“Vâng, cám Æ¡n Song a di! †Phượng Phi thá»±c hiện được kế hoạch trong lòng, cÆ°á»i má»™t tiếng, cà ng lúc cà ng tÆ°Æ¡i tắn khả ái.
Song nhi thấy thế, thân máºt sá» sá» khuôn mặt nhá» nhắn của Phượng Phi má»™t cái, rồi đứng dáºy Ä‘i là m.
Phượng Phi lắng nghe cho đến khi tiếng bÆ°á»›c chân của Song nhi Ä‘i khuất, cÆ°á»i má»™t tiếng, rồi sau đó cõng Ná»™n nhi lên: “Ná»™n nhi, ca ca mang muá»™i Ä‘i đến chá»— nà y chÆ¡i rất vui! “
“Äược được. . .†Vừa nghe đến được Ä‘i chÆ¡i, Ná»™n nhi liá»n vá»— tay tán thà nh, cÆ°á»i khanh khách.
Tà i sản của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿
Last edited by xiao ling; 17-08-2011 at 07:21 PM .
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿
Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà , àâòîìàòû , àêêóìóëÿòîð , áóõãàëòåðñêèé , casido cam phuchim com , dinh cap luu manh , ebook that than lamthiep , ëþñòðû , ïåðâûé , ïîðíî , òåñòû , pham nhan tu tien , photo kiên trần , than than lam thiep 4vn , that than lam thiep 38 , that than lam thiep 4vn , that than lam thiep 99 , that than lam tiep , y nghia cua so 599368 , ðàáî÷åãî