Tiến độ luyện hóa Pháp bảo đỉnh cấp thong thả ngoài dự đoán của Trương Hằng. Trước đó Trương Hằng từng dựa vào công pháp tầng một luyện hóa Linh khí Nguyệt Thương quả thật không tốn nhiều sức. hơn nữa sau khi luyện hóa xong cách Pháp bảo bản mạng cùng không xa.
Trương Hằng vốn tưởng rằng sau khi tiến vào công pháp tầng hai uy lực của ngân diễm tăng nhiều, luyện hóa một kiện Pháp bảo đỉnh cấp có lẽ sẽ không quá nhẹ nhàng nhưng hẳn là không quá gian nan.
Nhưng khi Trương Hằng chân chính bắt đầu luyện hóa Pháp bảo đỉnh cấp loại công kích này mới phát hiện mình đã hoàn toàn xem nhẹ chất liệu của Pháp bảo đỉnh cấp. Tốn Thời gian chừng nửa năm, Pháp bảo đỉnh cấp này mới bị Trương Hằng luyện hóa hoàn toàn.
Trong quá trình này, tâm thần của Trương Hằng thậm chí thiếu chút nữa không kiên trì nổi, bất đắc dĩ hắn đành phải Mỗi khi luyện hóa một đoạn Thời gian nhất định phải lấy nội đan Hạo Thiên Xà Long Vương ra để khôi phục tổn thất về tâm thần.
Vì thế dưới tiến độ luyện hóa như rùa bỏ này. Trương Hằng ở trong động phủ nửa năm liền. Chậm rãi mở mắt, Trương Hằng nhìn cây búa màu xanh ngân huy lượn lờ đang lơ lửng giữa không trung trước người mình.
Cây búa màu xanh được linh khí của Trương Hằng phụ trợ tản ra một cỗ khí tức đáng sợ. làm cho người ta có một loại lỗi giác bất kỳ thứ gì đều không thể ngăn cản nó công kích chính điện.
Sau khi luyện hóa Pháp bảo đỉnh cấp này. Trương Hằng đã có thể sử dụng thần thức điều khiển nó. thậm chí có thể sử dụng nó để phát động một sỗ thần thông tương đối đơn giản.
-Lớn!
Trong mắt Trương Hằng lóe lên ánh sángkinh sợ lòng người, miệng khẽ quát một tiếng.
Ống—
Chỉ thấy cây búa vốn cổ xưa tang thương đột nhiên biến lớn vài lần. biến hóa thành một cây cự phủ tản mát ra khí tức hủy diệt cuồn cuộn mãnh liệt.
Khoảnh khắc cự phủ thành hình, linh khí trong phạm vi mấy dặm đều run lên. Thậm chí còn có một loại dao động đặc biệt truyền vào thiên địa. Điều này làm cho Trương Hằng hoảng sợ.
Vội vàng cho cự phủ khôi phục nguyên dạng, Trương Hằng cầm cán búa, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, hiện ra vẻ kính ngạc. Vuốt ve mặt búa phong cách cổ xưa nặng nề, Trương Hằng than nhẹ:
- Uy lực của Pháp bảo đỉnh cấp còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của mình.
Một khi sử dụng Pháp bảo đỉnh cấp sẽ gây ra động tĩnh rất lớn. Làm cho người ta sợ hãi nhất vẫn là lượng linh khí đáng sợ bị Pháp bảo đỉnh cấp hút đi.
Với tu vi hiện tại của Trương Hằng, nhiều nhất có thể sử dụng Pháp bảo đỉnh cấp chiến đấu Thời gian mười mấy hô hấp. Một khi vượt qua Thời gian này. lượng linh khí dự trữ của Trương Hằng sẽ bị hút sạch.
- Cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng đừng mơ khống chể Pháp bảo đỉnh cấp này. thậm chí còn khó có thể luyện hóa Bảo vật cấp bậc này.
Trong lòng Trương Hằng thầm nghĩ.
ở Tu Tiên giới, tu vi cấp bậc nào tương đương với sử dụng Pháp bảo loại gì.
Nếu nói tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thích hợp sử dụng Linh khí. như vậy tu sĩ Kết Đan Kỳ sử dụng Pháp bảo bình thường là thích hợp nhất, có lẽ cũng có thể sử dụng Pháp bảo cao cấp.
Mà tu sĩ Nguyên Anh Kỳ hẳn là thích hợp sử dụng Pháp bảo cao cấp hoặc là đỉnh cấp. hẳn có thể phát uy ra tất cả uy lực của Pháp bảo đỉnh cấp.
Nghĩ đến đây, Trương Hằng đã hiểu được. Nếu dựa theo tu vi để phân chia, hắn đã sử dụng Pháp bảo vượt ba cấp.
Tuy rằng Pháp bảo bình thường, cao cấp Hay là đỉnh cấp đều coi là Pháp bảo nhưng chênh lệch giữa chúng lại ra ngoài dự đoán của Trương Hằng.
Nếu hiện tại Trương Hằng luyện hóa một kiện Pháp bảo bình thường, như vậy hẳn là có thể sử dụng khá thoải mái.
- Có thể thành công luyện hóa một kiện Pháp bảo đỉnh cấp đã không dễ dàng rồi!
Ánh mắt Trương Hằng đừng trên cây búa này. thầm nghĩ: Nên đặt tên gì cho nó đây?
Trương Hằng có thể dự đoán được cái Pháp bảo đỉnh cấp này hẳn là đủ cho mình sử dụng một đoạn Thời gian rất dài.
Trước mắt xem ra, cái Pháp bảo đỉnh cấp này chỉ có thể làm vũ khí bí mật của Trương Hằng, không ra thì thôi một khi ra tay nhất định phải một đòn trí mạng.
- Cứ gọi nó là Khai Sơn Phủ đi!
Trương Hằng cũng không nghĩ ra cái tên gì Hay. dứt khoát đặt cho nó một cái tên khá tục.
Hắn tin tưởng, cái tên “Khai Sơn” tuyệt đối không tính là khoa trương. Dù sao cùng là một kiện Pháp bảo đỉnh cấp. cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không nhất định có thể có được một kiện. Một khi có thể phát huy ra uy lực chân chính của nó. cũng có thể bổ vỡ được núi.
Trương Hằng tính toán, tuy rằng hiện giờ còn không thể phát huy ra uy lực chân chính của Khai Sơn Phủ nhưng tu sĩ Kết Đan KỲ bình thường tuyệt đối không thể ngăn cản một đòn chính diện của nó.
Như vậy Khai Sơn Phủ trở thành một con bài chưa lật trong tay Trương Hằng. Nó cũng sẽ làm bạn với Trương Hằng một đoạn Thời gian, thậm chí về sau tung hoành Tam Tinh Vực đều không thể tách rời.
Trên tay đánh ra vài pháp Quyết. Khai Sơn Phủ biến hóa thành bằng bàn tay. sau đó hóa thành một luồng sáng xanh tiến vào trong túi trữ vật của Trương Hằng.
Bởi vì trước mắt chẳng qua là mới luyện hóa, còn có chênh lệch rất lớn với Pháp bảo bản mạng. Lại thêm tính đặc thù của Pháp bảo đỉnh cấp. hiện tại Trương Hằng còn không thể thu nó vào cơ thể.
Sau khi làm xong mọi chuyện, thần thức Trương Hằng đảo qua bốn phía phát hiện trận bàn vẫn đang vận hành. Xem ra Ninh Tuyết Dung từng đi ra vài lần.
Thần thức rót vào trong túi trữ vật màu xanh, lập tức kinh động đến Ninh Tuyết Dung đang tu luyện.
Bạch quang lóe lên, dáng người tuyệt mỹ của Ninh Tuyết Dung mang theo một làn hương thơm nhạt xuất hiện ở bên cạnh Trương Hằng. Khuôn mặt ngọc như hoa sen mới nỡ lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng.
- Đại ca. rốt cục huynh xuất quan rồi?
Ninh Tuyết Dung nhìn Trương Hằng đầy thâm tình, vẻ dịu dàng trong đôi mắt đẹp nhộn nhạo như mặt nước.
- Coi như luyện hóa xong kiện Pháp bảo đỉnh cấp này.
Trương Hằng thở nhẹ một hơi. thoáng cảm nhận được mệt mỏi.
Loại mệt mỏi này không phải đến từ thân thể cùng tinh thần mà là một loại mệt mỏi về tâm lý.
- Đại ca. huynh cũng nên ra ngoài hít thở không khí. Ta xem huynh dường như mệt muốn chết vậy.
Ninh Tuyết Dung chủ động kéo Trương Hằng từ mặt đất đứng dậy, dùng tay phủi tro bụi trên người hắn.
Công việc luyện hóa Pháp bảo không thể so với nâng cao tu vi. chẳng những mệt chết người mà còn vô cùng buồn tẻ. ở trong mắt Trương Hằng. nửa năm này quả thật còn dài lâu hơn SO với tu luyện mười năm.
- Đúng vậy. Đang chuẩn bị ra tìm một loại tài liệu, thuận tiện hít thở không khí.
Trương Hằng vuốt mái tóc dài mềm mại rối loạn của Ninh Tuyết Dung, trong mắt lộ ra vài tia trìu mến.
- Một người cô độc tu luyện trên thế giới này. may mà còn có một cô gái thích mình ở bên cạnh.
T rương Hằng kìm lòng không đậu ôm Ninh Tuyết Dung vào lòng.
Theo đuổi con đường lên tới đỉnh là cô độc. Trương Hằng vì ngọc giản thần bí có thể không cần phải phiên não vì bình cảnh. Đây cũng là một loại may mắn.
Mà sự tồn tại của Ninh Tuyết Dung giống như một ốc đảo trong sa mạc khôn cùng, có thể xua tan những mệt nhọc và buồn tẻ tịch mịch trong lòng Trương Hằng.
Trương Hằng đột nhiên ôm khiến Ninh Tuyết Dung có chút không kịp trở tay, cũng rất ngoan ngoăn ṿng tay ra ngang hông Trương Hằng.
Trên khuôn mặt da trắng như tuyết hiện lên một vệt ứng đỏ mê người, Thanh âm của Ninh Tuyết Dung êm tai hơn chuông gió khẽ vang lên bên tai Trương Hằng:
- Đại ca. huynh, rất mệt sao?
- Ha ha, có muội ở bên cạnh, ta sẽ không mệt.
Trương Hằng hơi buông lỏng một chút, ánh mắt nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp như chim sa cá lặn của Ninh Tuyết Dung, không kìm nổi muốn Khinh bạc một chút.
- Đại ca, huynh lại dỗ ngọt Tuyết Dung rồi...
Ninh Tuyết Dung cười xinh đẹp. như tuyết liên huyễn lệ nỡ rộ trong Băng thiên tuyết địa. Xinh đẹp mà động lòng người, lại mang đến cho ngươi một cảm giác sai lầm khó thế tiếp cận.
Trương Hằng không khỏi ngẩn ngơ. trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác xa cách, dường như Ninh Tuyết Dung trước mắt hoàn toàn không thuộc về mình.
Trong lòng hắn thậm chí có một loại cảm giác như nằm mộng, rất sợ sau khi tỉnh mộng hết thảy đều trở thành bọt biển.
- Đại ca. huynh làm sao vậy...
Ninh Tuyết Dung nhìn Trương Hằng ngây ra nhìn mình, một cỗ khí tức chỉ nam nhân mới có ập đến. khuôn mặt lập tức nóng lên. gáy ngọc xinh đẹp mê người cũng ứng đỏ.
Đôi mắt Trương Hằng bỗng dưng sáng ngời, thầm nghĩ: Cho dù là mộng thì sao chứ? Miệng Trương Hằng bắt đầu hôn lên gương mặt hoàn mỹ như ngọc của Ninh Tuyết Dung.
Lông mi Ninh Tuyết Dung run lên, lập tức nhắm hai mắt lại. thân thể mềm mại hơi run lên. giống như một chú cừu nhỏ xinh đẹp.
Đôi môi Trương Hằng hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước trên khuôn mặt trắng ửng hồng của Ninh Tuyết Dung. Phát hiện Ninh Tuyết Dung đang ôm chặt lấy mình, trên làn da tuyết trắng bóng loáng lộ ra một ráng đỏ, dường như còn có nhiều chờ mong.
Trong lòng vui vẻ. miệng Trương Hằng ngấu nghiến hôn lên đôi môi mềm mại như hương mặt của Ninh Tuyết Dung.
Ninh Tuyết Dung khẽ “ưm” một tiếng rồi im lặng.
Trương Hằng vụng về vươn đầu lưỡi ý đồ tách hàm răng của Ninh Tuyết Dung nhưng trong lúc nhất Thời lại không thành công.
- Làm sao không biết phối hợp chứ?
Trương Hằng quyết định tiến công từ từ, đồng Thời đôi tay cũng không kìm nổi bắt đầu chạy loạn thân thể mềm mại băng Thanh ngọc khiết của Ninh Tuyết Dung.
Trong động phủ dưới ánh sáng Huỳnh Quang thạch đẹp mê lý. Trương Hằng hôn môi Ninh Tuyết Dung hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật, hai tay mân mê trên thân thể mềm mại như không có xương của nàng.
Theo động tác có vẻ mới lạ của Trương Hằng, Ninh Tuyết Dung không khỏi hô hấp dồn dập hẳn lên. thân thể mềm mại dần dần nóng lên.
Trương Hằng hé miệng hôn đọc theo vòng cổ thon nhỏ mịn màng trắng như ngọc của nàng, một bàn tay thò vào trong áo trắng như Tuyết kia. chạm đến trên làn da ấm áp mềm mại của nàng.
Ninh Tuyết Dung theo bản năng chụp giữ bàn tay đạo tặc của Trương Hằng lại. thế nhưng cũng chỉ là phản ứng vùng vẫy vài cái tượng trưng, rồi liền rơi vào trong nồng nhiệt của Trương Hằng. Trong lúc nhất Thời hơi thở dôn dập tỏa hương thơm như hoa lan. trong đôi mắt xinh đẹp mơ màng lấp lánh sáng dịu như ánh sao trên bầu Trời đêm.
Rất nhanh, bàn tay đạo tặc của Trương Hằng xuyên qua tà áo trắng như tuyết của Ninh Tuyết Dung, liền chạm đến một đôi thỏ ngọc hơi hơi thẳng đứng tỏa ra hương vị mê người kia.
“Tuy rằng so với Yến Vũ Tình không lớn bằng. nhưng so với trong tưởng tượng còn muốn lớn một chút.”
Trương Hằng lấy tay nhẹ nhàng vân về. khiến cho Ninh Tuyết Dung khe khẽ rên rỉ...
- Đại ca...
Ninh Tuyết Dung chỉ khẽ kêu một tiếng, rồi rơi vào tình cảnh mê lý. mặt ngọc ửng hồng, khe khẽ rên rỉ...
Trong cơ thể Trương Hằng lập tức bộc phát ra một ngọn lửa dục. một bàn tay bắt đầu cõi bỏ áo váy trên người Ninh Tuyết Dung, một bàn tay bắt đầu mò mẫm thăm dò khu vực thân bí phía dưới thân nàng.
- Không được... đại ca!
Ninh Tuyết Dung chợt tỉnh táo lại. nắm lấy bàn tay đạo tặc của Trương Hằng. trong nháy mắt thân thể mêm mại ấm áp của nàng giảm nhiệt độ cực nhanh, chỉ khoảnh khắc trở nên lạnh như băng.
Trương Hằng giật mình hoảng sợ. vội vàng buông tay vừa mới cởi được một nửa xiêm y, phô bày ra một mảng lớn làn da trắng cùng khu vực mẫn cảm của Ninh Tuyết Dung.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Ninh Tuyết Dung kịch liệt giảm xuống. Trương Hằng nghi hoặc hỏi:
- Tuyết Dung! Muội làm sao vậy?
Vẻ mơ màng trong mắt Ninh Tuyết Dung biến mất. lại biến thành một loại trong sáng như mặt nước, nét ửng hồng trên gương mặt xinh đẹp rút đi. khôi phục màu trắng như ôn ngọc bình thường.
Một bàn tay Trương Hằng còn đang nắm trên thò ngọc tinh xảo mềm mại của Ninh Tuyết Dung, tay kia thì đã có một nửa luồn vào trong váy áo dưới thân Ninh Tuyết Dung, lại bị nàng nắm giữ Lấy.
Từng đợt từng đợt bạch quang như Hòa mà lạnh, lẽo bắt đầu nhộn nhạo trên nửa thân trần mềm mại của Ninh Tuyết Dung, đôi mắt nàng nhắm chặt, hàm răng trắng sáng khẽ cắn bờ môi. giờ phút này vóc dángNinh Tuyết Dung thật giống như một tiên nữ thánh khiết.
Cả người phát ra khí tức thần thánh làm cho người ta không dám xâm phạm, thế nhưng nửa thân trần mềm mại hoàn mỹ của nàng cùng tư thế của Trương Hằng lúc này lại khiến cho người ta càng thêm lửa dục Thiêu đốt.
Trương Hằng dường như nghĩ tới điều gì liếc mắt nhìn Ninh Tuyết Dung một cái. rút lại bàn tay mình, còn thật sự giúp nàng sửa sang lại váy áo và mái tóc rối tung hỗn loạn, động tác vô cùng dịu dàng chuẩn xác.
- Đại ca... huynh có thể tha thứ cho Tuyết Dung sao?
Qua một hồi lâu, bạch quang trên người Ninh Tuyết Dung mới tán đi. trong đôi mắt lệ quang doanh tròng, trên mặt lộ ra nụ cười hổ thẹn, bộ dáng dường như rất áy náy với Trương Hằng.
- Tuyết Dung! Muội làm sao vậy? Vừa rồi thân thể của muội dường như có chút không khoẻ?
Trương Hằng mặc dù có phần tiếc nuối, nhưng cũng biết việc này không thể cưỡng ép.
- Trạng thái thân thể Tuyết Dung lúc này rất kỳ lạ... Cho nên,.. sẽ không thể cùng đại ca...
Nói tới đây, Ninh Tuyết Dung lệ tuôn rơi. vẻ mặt ủỵ khuất nhào vào vòng tay Trương Hằng. thân thể mềm mại của nàng run run nhè nhẹ.
- Không lẽ là vì thân thể tuyết liên? Hay là vì nguyên nhân nào khác...
Trương Hằng đương nhiên không hy vọng là nguyên nhân đầu. Nếu như vậy. chẳng phải là phải chờ tới khi Ninh Tuyết Dung thăng cấp Nguyên Anh KỲ mới có thể thăm dò bí ẩn của thân thể nàng?
Khẽ lau nước mắt trên mặt Ninh Tuyết Dung. Trương Hằng khuyên nhủ:
- Đừng khóc... nếu không về sau sẽ không dẫn muội đi ra ngoài chơi.
Ninh Tuyết Dung điềm đạm đáng yêu thấp giọng giải thích:
- Tuyết Dung cũng vừa mới phát hiện... Trước mắt chỉ sợ không thể trao thân mình cho huynh...
“Vậy chẳng phải là phải chờ tới Nguyên Anh Kỳ mới được?” Trương Hằng không khỏi nhíu mày. trong lòng cũng buồn bực không thôi.
Trong tay ôm một mỹ nhân như tiên tử, lại không thể cùng phòng cùng đối phương, điều này quả thực khiến cho người ta tức... khó chịu!
Ninh Tuyết Dung vừa thấy vẻ mặt Trương Hằng. nước mắt lại tuôn ra như mưa, vừa ủy khuất vừa lo lắng nói:
- Chẳng lẽ đại ca sẽ vì vậy mà không cần muội sao? Hu hu hu...
Lúc này, Ninh Tuyết Dung thật đúng là khóc, trong Thanh âm còn mang theo vài phần bi thương.
- Tuyết Dung muội yên tâm đi! Hiện tại muội chính là thê tử của Trương Hằng ta, thế nào?
Trương Hằng hơi có chút đau đầu. nhưng trong lòng cũng cảm thấy một tia ấm áp, ôm chặt Ninh Tuyết Dung trong lòng.
Bắt đầu từ giờ khắc này, hắn hiểu rằng vận mệnh của Ninh Tuyết Dung đã gắn liền cùng mình.
- Đại ca! Huynh mơ đến đẹp!
Ninh Tuyết Dung nín khóc mỉm cười, khe khẽ nói dối một câu. nhưng lại không che lấp được niềm hạnh phúc trên mặt.
Trương Hằng cũng thành tâm muốn chọc cười nàng, liền làm ra vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Hiện tại nàng đã là thê tử của ta. Mau gọi ta một tiếng lão công.
Ninh Tuyết Dung mặt ngọc đỏ bừng, liếc Trương Hằng một cái trắng mắt. đột nhiên toàn thân hóa thành một đạo bạch quang bay vào trong túi trữ vật màu xanh.
- Này! Muội còn chưa có gọi ta lão công mà?
Trương Hằng trên mặt mang theo vài tia ý trêu ghẹo, nói với theo Ninh Tuyết Dung trong túi trữ vật.
- Hừ! Đại ca lại muốn lừa gạt Tuyết Dung...
Trong túi trữ vật truyền ra giọng nói nũng nịu của Ninh Tuyết Dung.
- Ha ha...
Trương Hằng vui mừng cảm thấy tính cách của Ninh Tuyết Dung hoạt bát hơn một chút so với trước kia.
Thời gian trước. Ninh Tuyết Dung luôn là một dáng vẻ thục nữ đúng tiêu chuẩn, đối đãi với Trương Hằng cũng rất khách sáo, nhưng làm cho người ta cảm giác như có một khoảng cách.
Mà Ninh Tuyết Dung hiện giờ hơi có dáng dấp một cô gái nhỏ. tạo cho Trương Hằng một loại cảm giác càng thêm thân thiết, mà không phải là hình tượng như tiên tử hoàn mỹ xa cách kia.
- Tuyết Dung! Thời điểm ta bế quan. Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai của muội đã luyện hóa thành Pháp bảo bản mạng xong chưa?
Trương Hằng đột nhiên quan tâm tới việc làm của Ninh Tuyết Dung.
- Đã thành công rồi!
Ninh Tuyết Dung vui mừng đáp lời.
“Vù” một tiếng, Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai bằng cỡ bàn tay bay ra khỏi túi trữ vật, vòng quanh thân Trương Hằng vài vòng, sau đó bỗng dưng biến thành lớn. bạch quang lưu chuyển không ngừng sinh, sôi nẩy nở. một cỗ ý băng hàn truyền lan ra khấp bốn phía.
- Đại ca muốn đi đâu. Tuyết Dung có thể sử dụng Pháp bảo mang huynh đi.
Từ trong túi trữ vật truyền ra giọng nói có vẻ chờ mong của Ninh Tuyết Dung.
- Ái chà... Hay là thôi đi...
Trương Hằng tưởng tượng ra cảnh một đại nam nhân đứng trên Pháp bảo Đài hoa sen phi hành, liền cảm thấy lạnh cả người.
Vừa nghe ý Trương Hằng không muốn, Ninh Tuyết Dung điều khiển Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai đột nhiên nhỏ đi. hóa thành một đạo bạch quang bay vào túi trữ vật.
- Đúng rồi. Tuyết Dung! Kiện chiến giáp cổ kia ta còn quên chưa đưa cho muội nữa!
Trương Hằng nói xong, vỗ lên túi trữ vật màu đen. kiện chiến giáp cổ đã sửa chữa kia hiện ra trong tay hắn.
Thấy Ninh Tuyết Dung bên trong không có động tĩnh. Trương Hằng đút khoát đưa chiến giáp cổ vào trong túi trữ vật màu xanh.
- Đây chính là vật đại ca thật vất vả mới tìm được!
Trương Hằng đánh giá một chút bốn phía động phủ. phát hiện so với trước kia càng thêm tinh xào. xem ra đây đều là công lao củaNinh Tuyết Dung.
Sau một lát, trong túi trữ vật màu xanh đột nhiên truyền ra Thanh âm của Ninh Tuyết Dung:
- Cảm ơn đại ca! Cái chiến giáp cổ này Tuyết Dung nhất định sẽ gìn giữ tốt.
Trương Hằng nghe được nửa câu đầu. trong lòng còn ấm áp. nhưng vừa nghe đến nửa câu sau, Thiếu chút nữa té xiu. Rốt cuộc là ai bảo vệ ai đây?
- Tuyết Dung! Muội nghĩ sai rồi. không phải muội giữ gìn bộ chiến giáp cổ này. mà dùng nó để bảo hộ muội...
Trương Hằng không kìm nổi nói giọng răn dạy.
Chiến giáp cổ này thật vất và mới sửa chữa xong, nếu Ninh Tuyết Dung không sử dụng, vậy thì hết thảy đều mất đi ý nghĩa.
- Tốt lắm, muội sẽ dùng chiến giáp cổ bảo vệ an toàn của mình, hết thảy nghe lời đại ca...
Ninh Tuyết Dung cười hì hì nói.
- Muội nhất định phải luyện hóa nó, nếu không, hừ hừ...
Trương Hằng hù dọa nói.
Trương Hằng dùng thần thức nhìn quét một vòng tình hình chung quanh, thu hồi trận bàn cho vào túi trữ vật màu xanh, sau đó đi ra ngoài động phủ.
- Xuất phát.
Dưới chân Trương Hằng ngân quang lun lên. cả người khống chế độn quang bay lên bầu Trời.
Sau khi Luyện hóa xong một kiện Pháp bảo đỉnh cấp loại công kích. Trương Hằng lập tức muốn đi tìm một loại tài liệu cuối cùng để luyện chế Thân Ngoại Tạo Thân...
Trong Thời gian nửa năm, Trương Hằng miễn cưỡng luyện hóa Pháp bảo đỉnh cấp này, tuy rằng không đạt được như hắn mong muốn, nhưng cũng coi như đạt tới mục đích.
Tuy nhiên, Pháp bảo đỉnh cấp này ẩn chứa uy lực cũng vượt qua dự liệu của Trương Hằng. với tu vi hiện nay của hắn căn bản là không thể sử dụng “Khai Sơn Phủ” được Thời gian bao nhiêu, chỉ có thể để làm một con bài chưa lật khi đối mặt với địch nhân.
Sau khi xuất quan, Trương Hằng vuốt ve âu yếm Ninh Tuyết Dung một hồi. tuy rằng không có được đến thân thể của nhau, nhưng quan hệ giữa hai người lại rõ ràng tiến một bước càng gần nhau hơn. nguyên vốn cảm giác xa cách đó cũng đã biến mất.
Tính cách của Ninh Tuyết Dung so với trước kia hơi hoạt bát hơn một ít, thỉnh thoảng còn nũng nịu vòi vĩnh Trương Hằng. Trương Hằng cũng không biết là phúc Hay họa. nhưng sự vui mừng phát ra từ nội tâm là không giả được.
Sau một lúc bay trên không trung, Trương Hằng đột nhiên lấy ra Mặt Nạ Như Ý. thầm nghĩ: “Lần này đi tới chỗ đó là địa bàn của Kim Kiếm Môn. tuy rằng chỉ là một môn phái nhỏ tam lưu. nhưng cũng không phải sức một người mình có thể chống lại.”
Cho nên, Trương Hằng Quyết định cải trang đổi bộ mặt khác đi Kim Kiếm Môn.
Trên mặt chợt lóe sáng, chỉ khoảnh khắc Trương Hằng liền biến thành vóc dáng một tu sĩ trung niên. Trương Hằng ngắm nghía quần áo trên người, rồi vẫn ở trên không trung nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo khác.
May mà ờ quanh đây cũng không có tu sĩ phi hành, nếu không, giữa Thanh thiên bạch nhật nhìn thấy một người thay quân áo ở trên không trung, tất nhiên sẽ kinh ngạc không thôi.
Trương Hằng ở ngoài mặt vẫn bình thản như không, Trên thực tế, thần thức của hắn đã sớm nhìn quét ở chung quanh, phát hiện không có tu sĩ nào khác ở đây. bằng không cũng sẽ không nghênh ngang thay quần áo như vậy.
Nhưng rõ ràng Trương Hằng xem nhẹ một người: Đó chính là Ninh Tuyết Dung trong túi trữ vật. Ninh Tuyết Dung trong túi trữ vật phát ra một tiếng cười khẽ như chuông bạc. sau đó lại rơi vào cảnh trầm lặng. Đầu tiên Trương Hằng hơi sửng sốt. ngay sau đó liền hăm dọa:
- Nàng cùng đám cười lão công của mình, sau này phải phạt muội thay quần áo cho ta!
Trong túi trữ vật Ninh Tuyết Dung không có lên tiếng, khiến Trương Hằng buồn bực một chút.
Dọc theo lộ tuyến trong trí nhớ, thẳng một đường Trương Hằng dùng tốc độ của tu sĩ Trúc Cơ KỲ bay đi về hướng Kim Kiếm Môn.
Một lát sau, Trương Hằng bay đến Hắc Ngục Bách Luyện Sơn. Nơi này là Bách Luyện Sơn hắn đã từng ở lại.
Trương Hằng dùng thần thức nhìn quét vài lần. phát hiện nơi này sớm đã người đi - nhà trống. Trong lúc Trương Hằng vừa phi Hành vừa dùng thần thức dò xét. ở phía trước chợt bay tới một thân ảnh có vẻ quen thuộc.
Đây là một đại hán mặt đen. trên người mặc một kiện linh giáp, đang đưa mắt quan sát ở phía dưới.
“Người này không phải là Khuê Hồng lần trước gặp hắn ở tán tu Giao Dịch Minh sao?”
Trương Hằng lập tức nhận ra người này.
Lúc ấy, cũng chính là Khuê Hồng giới thiệu cho hắn tới gặp Bách Luyện đại sư. bằng không, hiện tại Trương Hằng cũng chưa sửa chữa được chiến giáp cổ. thậm chí tin tức của hai loại tài liệu luyện chế Thân Ngoại Tạo Thân đều thực khó mà biết tim nơi đâu.
Tuy nhiên, Khuê Hồng này dường như đúng là bị Bách Luyện đại sư trục xuất ra khỏi sư môn, hiện tại bộ đáng của hắn thậm thà thậm thụt, không biết có ý định gì.
Trương Hằng bay tới đây liền giảm chậm tốc độ. trong lòng có chút tò mò về Hành vi của Khuê Hồng.
- Vị đạo hữu này! Các hạ là tìm đến luyện khí Bách Luyện đại sư phải không?
Thấỵ Trương Hằng khi bay tới đây liền có dấu hiệu muốn ngừng lại. điều này dẫn tới Khuê Hổng cảnh giác hỏi.
- À! Tại hạ đang muốn nhờ Bách Luyện đại sư luyện chế cho tại hạ một kiện Linh khí phòng ngự cực phẩm.
Trương Hằng mặt không đổi sắc nói.
Hắn cũng không lo lắng đối phương sẽ nhận ra mình. Mặt Nạ Như Ý này không chỉ có thay đổi riêng là khuôn mặt, ngay cả khí tức của tu sĩ đều có thể làm giả.
- Linh khí phòng ngự cực phẩm?
Khuê Hồng vừa nghe đến Linh khí phòng ngự cực phẩm, ánh mắt Bỗng sáng ngời, trong lòng sinh ra một tham niệm, vội vàng nhiệt tình nói:
- Đạo hữu là từ ở bên ngoài tới thì phải, nên không biết tập tính của sư tôn ta.
- Cái gì? Bách Luyện đại sư lại là sư tôn của các hạ! Xin hỏi đại danh của các hạ.
Trương Hằng lập tức làm ra một ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nhìn chằm chằm Khuê Hông, trong mắt thậm chí còn mang theo vài tia kính sợ.
Khuê Hồng bị vẻ bên ngoài của Trương Hằng dụ hoặc, trên mặt lộ vẻ hài lòng tươi cười, nói với Trương Hằng:
- Tại hạ là Khuê Hông, là đệ tử quan môn của Bách Luyện đại sư. cũng am hiểu sâu về luyện khí đạo.
- Thì ra là Khuê đại sư! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Tại hạ là Trương Phi tán tu riêng biệt!
Trương Hằng dùng danh nghĩa đại sư xưng hô đối phương, trong lòng lại thầm Khinh bỉ: “Tên này rõ ràng là đệ từ ký danh của Bách Luyện đại sư. bây Giờ lại trở thành đệ tử quan môn.”
Trên thực tế, toàn bộ giới tu tiên Triệu Quốc. Luyện Khí Sư có thể được xưng là Đại Sư số lượng còn ít hơn so với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
Khuê Hồng “bị” Trương Hằng xưng hô như vậy hoảng sợ. vội vàng khách sáo nói:
- Trương đạo hữu cũng không nên xưng hô tùy tiện như thế. Khuê mỗ cũng không dám tự xưng là đại sư.
Lại khách sáo một phen. Khuê Hồng mới chuyển vào chính đề:
- Đạo hữu có điều không biết, nửa năm trước sư tôn đã xuất môn đi đu lịch, có lẽ là cần t́m kiếm vài loại tài liệu luyện khí hiếm thấy, cũng không biết phải đi Thời gian bao lâu mới trở về.
- Xem ra vận số của ta không may rồi.
Trương Hằng làm bộ như tiếc nuối nói.
Khuê Hổng hơi có vẻ do dự nói:
- Nếu đạo hữu tin tưởng Khuê Hồng ta. có thể để tại hạ giúp đạo hữu luyện chế kiện Linh khí phòng ngự cực phẩm này. Trước khi sư tôn rời đi đã giao cho tại hạ trông coi việc luyện khí ờ Bách Luyện Phong...
Trương Hằng cười thầm trong lòng, tên Khuê Hồng này nhìn như trung hậu thành thật, nhưng nói xạo mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, người không biết tình hình cụ thế thật đúng là rất dễ bị hắn lừa bịp.
- À! Việc luyện chế Linh khí phòng ngự cực phẩm. có thể tạm Thời hoãn lại. Trương mỗ còn có chuyện cần phải xử lý. sau này quay lại đi.
Trương Hằng cũng biết Khuê Hổng nảy sinh, lòng tham với mình, nhưng cũng xem thường không đặt ở trong lòng.
Hắn sỡ dĩ tới trò chuyện cùng đối phương, cũng vì muốn tìm hiểu một chút tình huống có liên quan tới Bách Luyện đại sư. Tuy rằng mới chỉ qua Thời gian nửa năm. nhưng rất có thể đã phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Theo trong lời nói của Khuê Hồng có thể phán đoán ra. Bách Luyện đại sư ở nửa năm trước đã rời khỏi nơi này. hẳn là trốn tới địa phương nào đó không muốn người ta biết.
- Khi đạo hữu xử lý xong chuyện, có thể đến Bách Luyện Phong tìm ta.
Thấy Trương Hằng không có đồng ý để hắn luyện chế Linh khí cực phẩm ngay. Khuê Hồng có hơi thất vọng, trong lòng bắt đầu bày ra Ý đồ khác.
Trương Hằng và hắn đều là Trúc Cơ Kỳ. hơn nữa đối phương vừa thốt ra khỏi miệng là muốn luyện chế Linh khí phòng ngự cực phẩm, có thể thấy được tài sản của đối phương đổi đào hơn hắn rất nhiều, nếu thật phải đánh nhau, người chịu thiệt Thời rất có thể là hắn.
Cho nên, Khuê Hổng đương nhiên không đám một mình xuống tay đối phó Trương Hằng, loại chuyện hoàn toàn không có nắm chắc này. hắn sẽ không ngu dại đi làm.
- Ha ha! Chờ ngày gặp lại!
Trương Hằng tươi cười nói xong, chân đạp độn quang bay đi về hướng bắc.
Nơi này là Hắc Ngục Bách Luyện Sơn. khấp nơi đều là những Đây núi rừng âm u. đi tiếp tới phía trước mặt. chính là chỗ Mạch khoáng cao cấp. cũng chính là Mậu Sơn chỗ tranh chấp giữa Kim Kiếm Môn và Tán Tu Minh.
Trên thực tế, đối với Mạch khoáng cao cấp trên Mậu Sơn. Trương Hằng cũng có phần động tâm. Ý nghĩa của “Ngân diễm Phần Sơn” hắn đã sớm muốn nếm thư một phen.
Một khi loại lý luận này có thể thực hiện thành công, thì sau này con đường thăng cấp của hắn sẽ càng thêm rộng lớn.
Có thể tưởng tượng, trong một cái Mạch khoáng cao cấp ẩn chứa tinh túy thiên địa khủng bố đến cỡ nào. hơn nữa khoảng thạch cao cấp có thể bị ngân diễm của Trương Hằng luyện hóa dễ dàng.
Một khi cả một Mạch khoáng cao cấp bị Trương Hằng một hơi cắn nuốt luyện hóa. có thể sẽ giúp cho Trương Hằng thăng cấp ngay lập tức!
Với ý nghĩ như vậy, vừa bay đến khu vực phụ cận Mậu Sơn. Trương Hằng bắt đầu cận thận dùng thần thức nhìn quét tình huống quanh mình.
Vừa mới bay đến Mậu Sơn không lâu. Trương Hằng liền phát hiện không ít tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. thậm chí còn phát hiện bóng dáng của tu sĩ Kết Đan kỳ.
Trương Hằng lập tức thu hồi thần thức, thầm nghĩ: “Nơi này cả hai thế lực lớn cùng xuất hiện, mà Mậu Sơn lại là chỗ mâu thuẫn tranh chấp của bọn họ. có lẽ nơi này còn ẩn nấp nhiều tu sĩ Kết Đan Kỳ.”
Toàn bộ khu vực Mậu Sơn đều rơi vào một loại trạng thái áp lực vô cùng căng thẳng. Hai thế lực phân lớn dùng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ làm chủ lực. lúc này đang không ngừng tuần tra.
“Xem ra muốn Lấy được Mạch khoáng cao cấp này cũng không dễ dàng.” Trương Hằng vừa phi Hành, vừa thầm nghĩ.
“Nếu có thể quấy rối làm cho thế cục nơi này hỗn loạn, đến lúc đó chẳng phải là mình có thể đục nước béo cò sao?”
Tronglòng Trương Hằng lập tức sinh ra một kế hoạch!...
Trương Hằng vừa đi vào khu vực Mậu Sơn liền liên tiếp dụng phải tu sĩ của hai thế lực lớn tuần tra, thực lực của những tu sĩ này phân lớn đều là Trúc Cơ Kỳ, thỉnh thoảng còn có thể cảm ứng được dao động thần thức của tu sĩ Kết Đan Kỳ quét ngang qua.
Mới vừa đến chỗ này không lâu. Trương Hằng liền cảm nhận được một bầu không khí giương cung bạt kiếm, dường như bất cứ lúc nào đều có thể bùng nổ một hồi đại chiến.
“Như thế càng tốt. chỉ cần mình ở giữa châm ngời sẽ dễ dàng dẫn phát đại chiến giữa hai phương thế lực.” Trương Hằng thầm tính toán trong lòng.
Tuy nhiên, hiện giờ Trương Hằng còn chưa quyết định thực hiện, lúc này nhiệm vụ đầu tiên của hắn là phải đi tìm tung tích của Thanh Vũ Xà ỡ Kim Kiếm Lang Nha Sơn.
Chờ hắn lấy được một loại tài liệu cuối cùng dùng cho Thân Ngoại Tạo Thân, sau đó mới có thể yên tâm lớn mặt đi thi Hành kế hoạch của mình, cho dù sự tình có bại lộ cũng có thể ung dung chạy trốn.
Trương Hằng không tin nơi này còn có ai có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn. trừ phi có vài tu sĩ Kết Đan Kỳ vây công, nếu không sẽ rất khó tạo thành uy hiếp chân chính cho hắn.
Vì thế, Trương Hằng cũng không dừng lại lâu lắm. ở trên Mậu Sơn cũng chỉ giảm tốc độ phi hành một lát. căn cứ theo lộ tuyến những người này tuần tra. xác định đại khái vị trí của Mạch khoáng cao cấp.
Trên đường Trương Hằng đi ngang qua Mậu Sơn. không hể ít tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đều dùng ánh mắt bất thiện đánh giá hắn vài lần. thậm chí có tu sĩ Kết Đan Kỳ dùng thần thức quét qua trên người hắn.
May mà cả hai phương thế lực đều cho rằng hắn là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ngẫu nhiên đi ngang qua. cũng không quan tâm nhiều tới hắn.
Chờ đến khi rời khỏi khu vực Mậu Sơn. bầu không khí áp lực căng thẳng đó mới biến mất. Tuy nhiên trên đường đi chốc chốc lại gặp một vài đệ từ của Kim Kiếm Môn.
Tu sĩ Kim Kiếm Môn rất dễ dàng nhận ra. thường thường Trên thân mỗi người đều mang theo một Thanh phi kiếm.
“Rõ ràng có túi trữ vật, vì sao còn phải đeo phi kiếm trên người?” Trương Hằng cũng có chút kỳ quái với điều đó. nhưng cũng không có nghĩ nhiêu, đây có lẽ là một quy định cô quái của Kim Kiếm Môn mà thôi.
ở giới tu tiên còn có rất nhiều chuyện không thể nào hiểu nổi. tu sĩ thường thường đã sớm không lấy làm lạ khi thấy chuyện kỳ quái.
Hơn nữa, Trương Hằng phát hiện khí tức trên người đệ tử Kim Kiếm Môn phát ra khác biệt hắn với những tu sĩ bình thường. Thậm chí một số đệ tử cực kỳ ưu tú của Kim Kiếm Môn còn mang đến cho Trương Hằng một loại khí tức sắc bén như kiếm khí tấn công vào mình.
“Xem ra môn phái này thật đúng là không đơn giản.” Trương Hằng thu hồi lòng Khinh thị.
Trước đây nghe Bách Luyện đại sư nói qua. công pháp tu sĩ Kim Kiếm Môn tu luyện đều có liên quan tới kiếm, hơn nữa lực công kích cao hơn nhiều so với tu sĩ bình thường.
“Có lẽ là chi nhánh của một môn phái nào đó từ xưa lưu truyền lại.”
Trương Hằng biết rằng môn phái tu chân ở Tam Tinh Vực rất nhiều, trải qua lịch sử mấy vạn năm. vô số kể môn phái bị tiêu diệt. Cho dù là đại môn phái nhất lưu cũng có lúc phải suy bại hoặc bị diệt môn.
CÓ đôi khi một môn phái nho nhỏ tam tứ lưu hiện nay. đời trước của nó có thể đã từng là đại môn phái nào đó.
Sau khi đi vào phạm vi thế lực của Kim Kiếm Môn. Trương Hằng thỉnh thoảng gặp một vài tu sĩ Luyện Khí Kỳ. những tu sĩ này mặc dù có cảnh giác nhiều với Trương Hằng, nhưng cũng không dám tùy tiện lại gần dò hỏi.
Nhưng xâm nhập sâu thêm một chút. Trương Hằng liền gặp mấy tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. trong đó thậm chí có người đến hỏi thẳng Trương Hằng.
Trương Hằng trả lời cũng không chút hoang mang, làm đối phương lui bước.
Dù sao ngoài này chỉ có thể xem như phạm vi thế lực của Kim Kiếm Môn. còn chưa tới Kim Kiếm Môn thực sự. Trương Hằng với thân phận tu sĩ Trúc Cơ KỲ đi ngang qua nơi này, tu sĩ Kim Kiếm Môn cũng không dám làm khó dễ.
Theo Trương Hằng biết địa bàn phạm vi mấy ngàn dặm này. đều thuộc phạm vi thế lực của một môn phái nhất lưu. Mà môn phái nhất lưu này chính là Vân Phật Tự.
ở Triệu Quốc, Vân Phật Tự xem như là một môn phái thấp nhất trong môn phái nhất lưu. phạm vi thế lực cũng chỉ chừng hai ngàn dặm. Nhưng thực lực của môn phái này trong số môn phái nhất lưu ở Triệu Quốc, lại được xếp ở tốp ba.
Hơn nữa Vân Phật Tự kế thừa cũng cực kỳ xa xưa. thậm chí có thể ngược dòng đến Thời điểm hình thành Tam Tinh Vực trước kia.
Đối với một thế lực nhất lưu thần bí như thế. mặc dù là đại phái siêu cấp cũng không đám tùy tiện trêu chọc.
“Bây giờ mình phải làm thế nào để lên vào Kim Kiếm Môn đây.” Trong lòng Trương Hằng bắt đầu suy nghĩ kế hoạch.
Ý niệm đầu tiên trong đầu hẳn chính là thi triền Phong Hành Thuật trực tiếp lên vào Kim Kiếm Môn, nhưng rất nhanh hắn tự bác bỏ kế hoạch này.
Phong Hành Thuật tuy rằng rất cao minh, nhưng theo kính nghiệm trước đây của Trương Hằng, thuật này có thể giấu được tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. nhưng với tu sĩ Kết Đan Kỳ thì không có tác dụng mấy.
Thần thức của tu sĩ Kết Đan Kỳ trải dài phạm vi rất rộng lớn. nhỏ thì bảy tám dặm. lớn thì tới mấy chục dặm. Nên nếu Trương Hằng ẩn thân lên vào Kim Kiếm Lang Nha Sơn xác suất bị phát hiện rất lớn.
Chỉ cần tu sĩ Kết Đan Kỳ nào đó đúng lúc dùng thần thức lướt qua bên người hắn. thì dễ dàng làm cho hắn lộ ra ánh sáng.
Tuy rằng nếu không có ýiệc gì những tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng sẽ không thường xuyên dùng thần thức để nhìn quét dò tra. Thế nhưng Thời điểm này là lúc Kim Kiếm Môn cùng Tán Tu Minh giương cung bạt kiếm, tu sĩ Kết Đan Kỳ Kim Kiếm Môn tất nhiên phải cận thận hơn một chút.
“Nếu lén lút lên vào không thể thực hành, như vậy thì công khai đi vào.”
Trong lòng Trương Hằng nảy sinh ra phương pháp thứ hai. Phương pháp này tuy rằng nhìn như mạo hiểm. nhưng ngược lại xác xuất thành công sẽ cao hơn một ít.
Nghĩ đến đây, Trương Hằng bắt đầu giảm chậm tốc độ phi hành, đồng Thời tận lực chọn chỗ có ít tu sĩbay tới.
Trong quá trình phi hành. Trương Hằng thỉnh thoảng dùng thần thức nhìn quét một vòng chung quanh, xem nơi này có tu sĩ Trác Cơ Kỳ đi đơn lẻ hay không.
Mục đích của hắn lúc này đương nhiên là muốn giết chết một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ Kim
Kiếm Môn, chỉ có như vậy. hắn mới có thể giả mạo thân phận đối phương bình yên tiến vào Kim Kiếm Môn, sau đó đi tìm Thanh Vũ Xà.
Thân phận của đệ tử Luyện Khí Kỳ rất thấp, biết tin tức cũng có hạn. hơn nữa Trương Hằng còn cần phải ẩn giấu tu vi của mình, nếu giả thân phận Luyện Khí Kỳ sẽ có nhiều phiền toái, rất có thể sẽ bị vạch trần.
Còn tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hẳn là biết nhiều hơn một ít. điều này có lợi cho Trương Hằng tìm hiểu đích xác nơi hạ lạc của Thanh Vũ Xà trong Kim Kiếm Lang Nha Sơn rộng lớn này.
Phi Hành một lát, Trương Hằng còn thật may mắn phát hiện một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang lẻ loi một mình, mà ở trong phạm vi vài dặm không có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nào khác.
“Hà hà! Chính là ngươi.” Thần thức Trương Hằng tập trung trên người tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Đó là một tu sĩ Thanh niên đạt tới Trác Cơ Kỳ. Tu sĩ Thanh niên này chân mày lưỡi kiếm mắt sáng ngời, thân mặc áo trắng, lưng đeo một Thanh bảo kiếm, đang khống chế độn quang cấp tốc bay đi về hướng Mậu Sơn.
- VỊ đạo hữu này Chờ một chút, tại hạ có chuyện xin thỉnh giáo.
Trương Hằng cản đường người Thanh niên Trúc Cơ Kỳ.
“Người này mới chừng ba mươi tuổi mà một thân tu vi đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ. tương lai không chừng còn có thể đi vào Kim Đan đại đạo. Đáng tiếc người này hôm nay phải chết trong tay mình!” Trương Hằng khẽ thở dài.
Trương Hằng không mảv may hoài nghi năng lực của mình, hắn tự tin có thể rất nhanh giết chết đối phương.
Gã Thanh niên bạch y đột nhiên phát hiện phía trước hiện ra một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. đầu tiên là lộ ra ánh mắt cảnh giác, nhưng nhìn thấy bộ dáng đối phương khiêm tốn xin thỉnh giáo, còn tưởng là một tán tu hỏi đường.
Từ trước đến nay tu sĩ Kim Kiếm Môn luôn không có cảm tình với tán tu. bởi vì hàng xóm Tán Tu Minh ờ Hắc Thủy Trấn của họ chính là một thế lực tán tu. có nhiều xung đột cùng Kim Kiếm Môn. trước mắt còn đang ở vào thế một mất một còn.
- Có gì hỏi mau đi. ta còn có chuyện quan trọng cần đi xử lý.
Thái độ của gã Thanh niên bạch y rất lãnh đạm nói với Trương Hằng. bộ dáng dường như rất bực mình.
- Nghe nói tu sĩ của quý môn đang đánh nhau cùng Tán Tu Minh...
Trương Hằng làm như hơi do dự nói.
- Cái gì? Bên đó đánh nhau rồi?!
Gã Thanh niên bạch y biến sắc. thân là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ của Kim Kiếm Môn, đương nhiên hắn rất quan tâm tới tình huống của Mậu Sơn bên kia.
- Đúng vậy! Nghe nói bên kia còn ngã xuống một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ. không biết là của bên nào...
Trên mặt Trương Hằng lộ ra một bộ đáng lòng còn sợ hãi.
-Kết Đan Kỳ?!
Gã Thanh niên bạch y vừa nghe nói vậy. trong lòng kính hãi. nhưng lại cảm thấy được có điều không thích hợp.
Hắn vừa định hỏi lại Trương Hằng một câu. nhưng trước mắt ngân quang nhoáng lên một cái. tu sĩ đối điện biến mất trong tầm mắt hắn.
Ngay Sau đó, sau cổ hắn như bị người ta đâm một nhất, cả người liền từ Trên không trung rơi xuống...
Trương Hằng thần sắc bình thản hiện ra ở sau lưng gã Thanh niên bạch y, nhẹ nhàng bật ngón tay điểm một cái vào bộ vị sau cổ hắn. lập tức gã Thanh niên Trúc Cơ Kỳ này trong nháy mắt tử vong, không có một chút giãy dụa gì. thậm chí không kịp phát ra một tia âm Thanh.
Nhìn thi thể Thanh niên bạch y rơi nằm Trên mặt đất. Trương Hằng thu hồi đao động đặc thù từ ngón tay hắn phát ra.
Hạ xuống mặt đất, Trương Hằng cũng bất chấp có gì trong túi trữ vật của bạch y Thanh niên, trước tiên rất nhanh cởi ra áo Bào trắng trên người, đồng Thời tháo lấy Thanh phi kiếm đeo sau lưng hắn. sau đó mới thu lấy toàn bộ tinh thạch trong túi trữ vật.
“Phốc!”
Trương Hằng động tác linh hoạt tung ra một đoàn ngân diễm rơi xuống trên thi thể Thanh niên bạch y.
Trong chớp mắt thi thể Thanh niên bạch y bị ngân diễm Thiêu đốt. một vài thứ bao gỗm vật phẩm túi trữ vật cấp Linh khí. cũng toàn bộ bị ngân diễm bao trùm.
Trương Hằng không có thu lấy túi trữ vật của Thanh niên bạch y. cũng là muốn tránh một ít phiền toái.
Dù sao Thời gian gấp gáp. hắn cũng không có Thời gian phân loại vật phẩm đặc thù bên trong, nên dứt khoát dùng ngân diễm cắn nuốt toàn bộ. kê cả túi trữ vật của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng không hấp dẫn hứng thú của Trương Hằng.
Sau Thời gian vài hô hấp. dưới Thiêu đốt của ngân diễm, Thanh niên bạch y này cùng với toàn bộ vật tùy thân đều hóa thành hư vô.
“Ngân diễm này quả nhiên là lợi khí tốt nhất không thể thiếu cho việc giết người đoạt bảo.” _
Trương Hằng cảm khái than thầm một câu. thu bộ áo Bào trắng vào túi trữ vật, rồi lập tức khống chế độn quang bay đi về hướng một chỗ vắng không một bóng người.
Ngay lúc hắn bay đi không lâu. từ một hướng khác liền có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bay ngang qua chỗ này.
Thần thức của Trương Hằng đương nhiên nhìn thấy hết thảy ở trong mắt. hắn thầm nghĩ: “Kế hoạch Lần này thật mạo hiểm. hơi có sơ sây một chút là đập cò động rắn. đến lúc đó đừng nói lên vào Kim Kiếm Môn. có yên ổn rời khỏi khu vực này hay không đều khó nói.”
“Mình phải Hành động nhanh một chút.”
Trương Hằng hiểu rằng nếu kéo dài Thời gian, các tu sĩ khác trong Kim Kiếm Môn rất có thể phát hiện tin Thanh niên bạch y đã chết.
Gã Thanh niên bạch y này là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trong môn phái. hẳn là có lưu lại một bản mạng nhân ngẫu.
Trong tình hình chung, một số tu sĩ trọng yếu trong môn phái đều sẽ có một kiện bản mạng nhân ngẫu, mà bản mạng nhân ngẫu này đều đặt ở chỗ cấm địa trong môn phái.
Bởi vì bản mạng nhân ngẫu cùng bản thân của tu sĩ có một loại liên hệ đặc thù. nếu tu sĩ chết đi. bản mạng nhân ngẫu sẽ có điều phản ứng. tỷ như bốc cháy tỏa làn khói nhẹ. Ngược lại. nếu có người phá huỷ bản mạng nhân ngẫu của tu sĩ. như vậy chủ nhân của bản mạng nhân ngẫu cũng sẽ chịu một chút ảnh hưởng.
Vì thế bản mạng nhân ngẫu được đặt ở một chỗ rất bí mật. nếu một người trọng yếu nào đó trong môn phái vô cớ mất tích hoặc là không thể xác định sinh tử. lúc đó sẽ đi vào chỗ cấm địa môn phái xem xét tình trạng của bản mạng nhân ngẫu của họ. Hơn nữa, cách một Thời gian ấn định nào đó Trưởng lão môn phái còn đi kiểm tra một lần.
Hiện tại Trương Hằng đúng là phải chạy đưa với Thời gian, cần phải trong Thời gian ngắn tìm được tung tích của Thanh Vũ Xà.
Chỉ chốc lát Trương Hằng liền hạ xuống một ngọn núi bí mật. Nhẹ thở một hơi, Trương Hằng đưa thần thức vào tầng hai cổ tháp ngọc giản thần bí. Quả nhiên ở trong tầng hai nhiều thêm một cái linh hồn, đúng là Thanh niên bạch y kia.
Trong tầng hai cổ tháp hiện tại có ba cái linh hồn. phân biệt là Quỷ Sư. Nam Minh, cùng với Thanh niên bạch y này. về phần linh hồn nữ Quỷ Liên Mộng thì ở trong tầng một cổ tháp.
Xem ra, căn cứ vào tu vi bất đồng, chỗ ở của linh hồn cũng khác nhau. Nếu tầng một cổ tháp chỉ dùng để chứa linh hồn cấp bậc Luyện Khí Kỳ. như vậy tầng hai cổ tháp chính là dùng để chứa linh hồn cấp bậc Trúc Cơ Kỳ. Với loại suy này. tầng càng cao sẽ cất chứa linh hồn cấp bậc càng cao hơn.
Đối với những linh hồn chứa đựng trong này. trước mắt Trương Hằng chỉ biết được một tác dụng, đó chính là dùng để luyện chế “Thân Ngoại Tạo Thân”.
Bởi vì những linh hồn này có được trí tuệ cùng trí nhớ của bản thân lúc trước, hơn nữa ý niệm tương liên cùng Trương Hằng, càng trọng yếu nhất là tuyệt đối phục tỏng mệnh lệnh của Trương Hằng! Cho nên, sau khi Thân Ngoại Tạo Thân được rót vào những linh hôn này. Trương Hằng có thể dùng Ý niệm chỉ huy bọn họ. Thậm chí có thể ra lệnh cho họ làm một số nhiệm vụ phức tạp.
Cứ như vậy, sau này Trương Hằng sẽ thoát khỏi vận mệnh một mình tác chiến. Ngược lại có thể phát động “Chiến thuật biển người” chôn vùi địch nhân.
Trương Hằng tiến vào tầng hai cổ tháp tự nhiên là muốn hỏi Thanh niên bạch y một ít về tình hình Kim Kiếm Môn.
- Ngươi tên gì?
Trương Hằng hỏi.
- Liễu Mộng.
Linh hồn của Thanh niên bạch y khẽ run lên. sắc mặt chết lặng hỏi đâu đáp đó.
Trương Hằng nói:
- Nói về thân phận của ngươi ờ Kim Kiếm Môn xem.
- Sư tôn của ta là Cực Kiếm chân nhân, Đại Trưởng lão Kim Kiếm Môn. Bản thân ta là một Chấp sự của Kim Kiếm Môn, phụ trách dẫn đạo cho một số đệ tử Luyện Khí Kỳ tu luyện...
Trương Hằng suy tư một hồi. phát hiện thì ra mình còn bắt được một con cá lớn.
Thân phận của Thanh niên bạch y Liễu Mộng này thật đúng là không đơn giản, không ngờ là đệ từ của Đại Trưởng lão Kim Kiếm Môn.
ở giới tu tiên, đứng đầu một phái không hẳn là thân phận cao nhất, trong một số môn phái Đại Trưởng lão là thân phận cao nhất. Tuy nhiên, điều này cũng không thể quơ đũa cả nắm. có một số môn phái cũng là tông chủ vi tôn, đặc biệt là những môn phái Ma đạo.
Lại hỏi tiếp Liễu Mộng một số vấn đề có liên quan tới Kim Kiếm Môn. đối phương đều là hỏi đâu đáp đó. giống như một máy tính đa năng.
- Tốt lắm. ta hỏi tiếp ngươi một sự kiện. Kim Kiếm Môn các ngươi có phải có một con yêu thú tên là Thanh Vũ Xà hay không.
Cuối cùng Trương Hằng mới hỏi tới vấn đề trọng yếu nhất này. trong lòng cũng có chút lo lắng rất sợ mình lại uổng phí một chuyến đi công cốc.
Nếu nơi này không có Thanh Vũ Xà, Trương Hằng cùng không biết phải đi đến nơi đâu mà tìm.
-Có!
Liễu Mộng trả lời thực khẳng định.
Trương Hằng hết sức vui mừng, xem ra lời đồn cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ. Kim Kiếm Lang Nha Sơn này quả nhiên có Thanh Vũ Xà.
- Tốt! Như vậy ngươi có biết Thanh Vũ Xà kia ở chỗ nào trên núi không?
Trương Hằng tiếp tục gạn hỏi.
- Biết! Thanh Vũ Xà ở trong cấm địa Bắc Nha Phong trên Kim Kiếm Lang Nha Sơn. con yêu thú đó luôn ở trong cấm địa...
Liễu Mộng nói ra vị trí cụ thế của Thanh Vũ Xà.
Sau khi nhận được đáp án Trương Hằng rất vừa lòng, Ngay sau đó chuẩn bị đi Kim Kiếm Lang Nha Sơn.
Tuy nhiên, trong lòng hắn thấy có điều không thích hợp. việc này cũng quá thuận lợi đi? Hơn nữa Liễu Mộng đối với tồn tại của con yêu thú này dường như biết rất rõ làng.
Trong lòng Trương Hằng không khỏi đưa ra một cái kết luận.
- Con yêu thú này vì sao lại ở trên núi Kim Kiếm Môn các ngươi vậy?
Để chứng Minh kết luận của mình. Trương Hằng lại hỏi.
- Bởi vì con yêu thú này chính là thú nuôi của sư tôn ta, người ngoài không biết chuyện này...
Liễu Mộng giải thích.
- Quả nhiên như thế!
Trương Hằng khẽ thở dài.
Thanh Vù Xà tuy rằng rất lợi hại. nhưng sẽ không vô cở sống ở gần một môn phái như vậy. điều này có chút kỳ quái. Trương Hằng cũng đoán ra được con yêu thú này có lẽ là được người nào đó nuôi dưỡng.
Tuy nhiên, nếu như vậy Trương Hằng muốn thu lấy Thanh Vũ Xà Bì độ khó sẽ càng tăng lớn.
Thân là Đại Trưởng lão của Kim Kiếm Môn và lại có thể thu phục được yêu thú tứ cấp đỉnh phong Thanh Vũ Xà bực này. có thể thấy được thực lực của đối phương mạnh đến mức nào.
- Thực lực của sư tôn ngươi như thế nào?
Trương Hằng không hỏi tu vi. mà là hỏi tình huống thực lực của lão.
- Sư tôn ớ năm mươi năm trước đã đạt tới Kết Đan hậu kỳ. bình sinh nhiều lần giao đấu cùng tu sĩ Kết Đan Kỳ. mấy năm gần đây chưa bao giờ bại. thực lực của ông ấy xem như là người nổi bật trong tu sĩ Kết Đan Kỳ.
Liễu Mộng đáp.
“Xem ra thực lực của Cực Kiếm chân nhân có thể còn mạnh hơn so với lão già họ Sài.” Trương Hằng thầm phỏng đoán.
- Như vậy sư tôn của ngươi hiện tại ở đâu. hắn đang làm gì?
- Một năm trước sư tôn đột nhiên bế quan, hiện tại dường như ờ vào tình trạng khẩn yếu. có lẽ mấy ngày nữa sẽ xuất quan. Hiện giờ hẳn là đang tu luyện ở trong Mật địa môn phái...
- Bề quan?
Trương Hằng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thực lực của bản thân Thanh Vũ Xà đã có thể chống lại cùng tu sĩ Kết Đan hậu kỳ trở lên, nếu Cực Kiếm chân nhân không phải đang trong tình trạng bế quan, như vậy Trương Hằng thật rất có thể phải đồng Thời đối mặt với hai nhân vật Kết Đan Kỳ đỉnh phong...