Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 76: Một phù nổ bay.
Sưu tầm và đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Hư Tử Uyên hai mày nhíu chặt, trong lòng như có lửa đốt, tim đập loạn xạ, không biết Cổ Thần đang làm gì, sao vừa lên đài đã ngồi ngay xuống, trong lòng lo lắng vô cùng.
Trên binh đài, Hoàng Dược Tiên cũng phải nghi hoặc nhìn Cổ Thần, không biết hắn định làm gì, mặc dù Cổ Thần cũng đột phá đến Tu vi Trúc Thai kỳ, nhưng Hoàng Phủ Hạo là Trúc Thai trung kỳ, sao có thể xem thường như vậy được? Phải chủ động tấn công mới đúng, ai lại để đối phương phóng xuất loại quyết pháp có công kích lực cực cường như Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết?
Tông chủ Vô Thủy, thủ tọa các mạch, các vị trưởng lão, không ai là không vươn dài cổ chờ xem Cổ Thần rốt cục định làm gì. Ai không biết thì lại tưởng Cổ Thần bị điên, ngồi trên đất nghịch bùn, đại não tuyệt đối không xứng được gọi là não người.
- Ha ha, Hoàng Phủ sư huynh uy vũ, Hoàng Phủ sư huynh là đệ nhất ngũ mạch, Cổ Thần bị vương bá chi khí của Hoàng Phủ sư huynh làm cho sợ rồi, ha ha, ai lại ngồi trên đất nghịch như vậy.
- Ha ha...
Nhất thời, một đệ tử Ẩn Kiếm Phong ha ha cười lớn.
Não người rất thần kì, chính vì vậy có người dùng não sáng tạo ra những thứ thần kì, nhưng cũng có người dùng não để phán đoán những thông tin ngớ ngẩn như con người không thông minh bằng con heo.
Nhưng việc người này hét lên, không bị quá nhiều người tỏ thái độ khinh bỉ mà ngược lại, không ít người còn hùa vào rống lên:
- Hoàng Phủ sư huynh, đệ nhất ngũ mạch, Hoàng Phủ sư huynh, vương bá chi khí...
Nghe những tiếng hò reo dưới lôi đài, khóe miệng Hoàng Phủ Hạo càng nhếch cao hơn, nhìn Cổ Thần, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, quát:
- Cút xuống đài cho ta...
Nói đoạn, Dẫn Lôi Kiếm trong tay chém mạnh, một đường lôi điện dài mấy chục trượng quét mạnh xuống người Cổ Thần.
Đúng lúc này, từ tay Cổ Thần đột nhiên bay ra một tấm bùa chú, chớp mắt bùa chú hóa thành một đường lôi quang, đường lôi quang này so với dẫn động thiên lôi của Hoàng Phủ Hạo còn sáng chói hơn mười lần. Mặc dù đường lôi quang chỉ lớn chừng một trượng, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận điều đó.
Lôi quang mà Cổ Thần tung ra so với thiên lôi của Hoàng Phủ Hạo, uy lực mạnh hơn không chỉ vài lần.
- Linh phù thượng phẩm?
Thủ tọa và trưởng lão các mạch nhất thời đồng thanh hô lớn.
Linh phù thượng phẩm đủ để làm trọng thương một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ, Hoàng Phủ Hạo chỉ là Trúc Thai trung kỳ, căn bản không thể đỡ được.
Cổ Thần tìm được không ít linh phù trong Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông, linh phù thượng phẩm cũng có mười mấy tấm, linh phù trung phẩm, hạ phẩm phải có hơn trăm tấm, bây giờ hắn đã có Tu vi Trúc Thai kỳ, đối phó tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ dễ như trở bàn tay. Trừ ba tám bảo phù quý giá để dành ứng phó với những trường hợp nguy hiểm ra, số linh phù này Cổ Thần hoàn toàn coi như đồ chơi.
Cho nên vừa tỷ thí Cổ Thần đã không coi Hoàng Phủ Hạo ra gì, lần này Hoàng Phủ Hạo động thủ, Cổ Thần trực tiếp thưởng cho hắn một tấm linh phù thượng phẩm: Mộc ất thần lôi phù.
- A Hạo, dùng pháp khí chặn lại, mau lùi.
Lệ Kiếm Quân thấy vậy, nhất thời nhảy ra khỏi ghế, hét lớn.
Tâm thần Hoàng Phủ Hạo hỗn loạn, hoàn toàn mất phương hướng, không ngờ Cổ Thần lại có linh phù thượng phẩm. Luyện chế bùa chú còn khó hơn luyện chế pháp khí, pháp bảo. Bởi bì bùa chú có uy lực cực đại, bùa chú bình thường còn hay gặp, chứ linh phù trở lên bây giờ rất hiếm.
Nếu không, linh phù thượng phẩm trên người vừa nhiều vừa lợi hại, tu sĩ Trúc Thai cảnh hoàn toàn có thể giết chết một tu sĩ Kim Đan kỳ.
Và cũng chỉ có Cổ Thần mới được một tu sĩ nghìn năm để lại cho nhiều vật phẩm biến thái như vậy.
Tả thì có vẻ chậm, trên thực tế mộc ất thần phù chớp mắt đã bay đến trước mặt Hoàng Phủ Hạo, Hoàng Phủ Hạo vừa mới phóng ra một món pháp khí nhìn như cảnh cửa. Thì ra là pháp khí phòng ngự cực phẩm.
Chát... Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, thần lôi do mộc ất thần lôi phù hóa r, đánh thẳng lên pháp khí phòng ngự cực phẩm, vô số mảnh vụn bắn tung tóe, pháp khí phòng ngự cực phẩm bị làm cho nổ tung, biến thành vô số mảnh vụn.
Hoàng Phủ Hạo sau khi tung ra món pháp khí phòng ngự cực phẩm, thân thể bắt đầu lùi lại phía sau, nhưng mộc ất thần lôi phù nổ quá nhanh, nhanh hơn cả hắn, đủ để biết năng lượng phát ra từ nó lớn đến mức nào?
Hoàng Phủ Hạo bị đánh trúng, thân thể đang định lùi lại phía sau bất ngờ gia tăng tốc độ, một ngụm máu tươi phun ra, rơi khỏi lôi đài.
Lúc này, thiên lôi dài mấy chục trượng mà Hoàng Phủ Hạo tạo ra mới rơi đến chỗ Cổ Thần.
Thủ tọa, trưởng lão các mạch và các đệ tử đều trợn mắt há miệng, không nói nổi lời nào.
Ai từng nghĩ sẽ có kết cục này chứ?
Trúc Thai trung kỳ Hoàng Phủ Hạo vừa mới bắt đầu đã bị Cổ Thần dùng một tấm mộc ất thần lôi phù thượng phẩm đánh bay, trực tiếp rơi khỏi lôi đài, hơn nữa còn bị thương, nói thẳng ra là bại, bại chỉ trong một giây.
Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là đường thiên lôi dài mấy chục trượng gần như sắp chạm vào người Cổ Thần. Cổ Thần lúc này chỉ là Tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, ai cũng không dám tin hắn có thể đỡ được Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết mà Tu vi Trúc Thai trung kỳ như Hoàng Phủ Hạo thi triển.
Các đệ tử dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Cổ Thần bị thiên lôi đánh đánh chết.
Một người bị thương bay ra khỏi lôi đài, một người trọng thương nằm trên lôi đài, kết quả tỷ thí đúng là thật khó để phán đoán... Nhưng, tình huống tiếp theo một lần nữa vượt xa tầm dự đoán của mọi người, Cổ Thần không bị thiên lôi đánh chết, thấy thiên lôi đã gần rơi xuống đầu, Cổ Thần đột nhiên giơ tay đứng dậy. Một chiếc đan đỉnh bay ra khỏi lòng bàn tay hắn, đan đỉnh rời thể, bạo trướng trong nháy mắt, hóa thành một trượng, dừng trên đỉnh đầu Cổ Thần.
Ầm...
Đường thiên lôi đánh trúng đan đỉnh trên đỉnh đầu Cổ Thần, phát ra một tiếng động lớn như trời long đất lở. Nhưng đan đỉnh trên đầu Cổ Thần vẫn không hề suy chuyển bình yên vô sự chặn đứng đường thiên lôi.
Thiên lôi sau khi đánh trúng, năng lượng tiêu biến, biến mất không chút dấu vết.
Cổ Thần đứng trên lôi đài, nhìn khắp bốn phía, đầu ngẩng cao thể hiện uy phong của người chiến thắng.
Cả quảng trường lặng ngắt như tờ.
Chấn động... Tất cả mọi người đều bị chấn động.
Điều khiến họ chấn động không phải là việc Cổ Thần đỡ được đường thiên lôi dài mấy chục trượng, mà là Cổ Thần đã để lộ ra Tu vi Trúc Thai kỳ của mình. Đan đỉnh trên đỉnh đầu hắn chính là một món pháp bảo phòng ngự hạ phẩm, nếu không phải là pháp bảo phòng ngự, cho dù là pháp khí phòng ngự cực phẩm, sau khi chống chọi với thiên lôi cũng không thể còn nguyên vẹn như vậy.
Các trưởng lão ngây ra... Các đệ tử cũng ngây ra.
Nhất là đám đệ tử lúc nãy vừa hô "Hoàng phủ sư huynh, đệ nhất ngũ mạch, Hoàng Phủ sư huynh, vương bá chi khí" lúc này không khác gì tự vả vào mặt mình, hai má nóng bừng, ánh mắt vô thần, đầu óc trống rỗng.
Hoàng Phủ Hạo, kẻ mà họ coi như thần tượng, chưa kịp nhìn rõ mặt Cổ Thần đã bị hắn đánh bay khỏi đài, đúng là một kết cục không sao hiểu nổi.
Đám nữ đệ tử lúc nãy còn hưng phấn hét Hoàng Phủ sư huynh, hận không thể lấy thân báo đáp bây giờ lại đang nhìn Cổ Thần, mắt lấp lánh sao hồng, thì ra... Đây mới chính là cường giả thực sự, không nhất định phải quá huênh hoang, rất có thể là những đệ tử bình thường, thường ngày không thích thể hiện, đợi đến thời điểm quan trọng rồi mới bạo phát.
Hoàng Dược Tiên vuốt râu, hắc hắc cười, mặc dù nói Cổ Thần chỉ có tu vi Trúc Thai sơ kỳ, nhưng bất luận tu vi của hắn thế nào, lúc này hắn vẫn bình thản đứng trên đài, còn Hoàng Phủ Hạo lại bị hộc mau ngã xuống.
Đệ nhất ngũ mạch... Vinh dự này từ lúc Bách Thảo Phong bắt đầu đến nay chưa bao giờ xuất hiện qua. Chuyện Bách Thảo Phong vốn tinh luyện đan thuật khi luận tu vi sao có thể áp đảo tứ mạch chuyên tinh tu luyện còn lại?
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 77: Đệ nhất ngũ (1+2).
Sưu tầm và đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Nhưng kỉ lục này hôm nay đã bị phá vỡ, từ lúc thành lập Hư Thiên Tông đến nay, đệ tử của chuyên tinh luyện đan thuật Bách Thảo Phong đã giành được đệ nhất ngũ mạch. Vô Thủy đứng lên, bắt đầu tuyên bố kết quả ngũ mạch đại tỷ thí lần này. Ông cao giọng nói:
- Ngũ mạch đại tỷ thú lần này, đệ tử giành vị trí số một là Cổ Thần đến từ Bách Thảo Phong, đệ tử thân truyền của thủ tọa Hoàng Dược Tiên.
- Ta phản đối.
Vô Thủy còn chưa nói hết, Lệ Kiếm Quân đã đột nhiên hét lớn.
Bị người khác ngắt lời, Vô Thủy có chút không vui, nói:
- Lệ sư đệ, đệ phản đối điều gì?
Lệ Kiếm Quân chỉ Cổ Thần, nói:
- Hắn không đủ tư cách trở thành đệ nhất ngũ mạch.
Vô Thủy nhíu mày, nói:
- Tại sao?
Lệ Kiếm Quân nói:
- Ngũ mạch đại tỷ thí đều so tu vi giữa các đệ tử mới, Cổ Thần đầu cơ trục lợi, thực lực của hắn căn bản không bằng Hoàng Phủ Hạo, hắn dùng ngoại lực chiến thắng, không được tính.
Hoàng Dược Tiên hắc hắc cười, nói:
- Lệ sư huynh nói vậy là sai rồi, ngũ mạch đại tỷ thí không phải chỉ đọ tu vi, nếu như chỉ đọ tu vi thì còn tỷ thí làm gì nữa? Cảnh giới người nào cao nhất, trực tiếp trao vị trí số một cho người đó là được rồi? Ngũ mạch đại tỷ thí là đo thực lực tổng hợp của các đệ tử, nếu như đọ tu vi thực sự, không phải pháp bảo pháp khí đều không được dùng sao mà phải trực tiếp dùng tay không thi đấu sao?
Lệ Kiếm Phong bị những lời Hoàng Dược Tiên nói làm cho ngây ra, nửa ngày không thốt nổi nên lời. Đúng lúc này, thủ tọa Lạc Hà Phong nói:
- Hoàng sư đệ nói vậy cũng không được, tỷ thí trong môn, đâu có phải giết người đòi mạng? Cách năm năm mới tổ chức một lần, mục đích là gì? Không phải là kiểm tra trạng thái tu vi của các đệ tử, cũng không phải kiểm tra thủ đoạn giết người của các đệ tử? Cổ Thần dùng linh phù đả thương người khác, không những không xứng làm đệ nhất ngũ mạch, mà còn phải phạt nặng, để các đệ tử khác lấy đó làm gương.
Vô Thủy giơ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó hướng ánh mắt sang phía Quản Bách Dương, nói:
- Quản sư đệ nhìn nhận việc này thế nào?
Quản Bách Dương nói:
- Lúc thi đấu sử dụng bùa chú, Cổ Thần không phải là người đầu tiên, cũng chẳng có tông quy nào cấm đệ tử sử dụng bùa chú trong ngũ mạch đại tỷ thí, cho nên, Cổ Thần sử dụng bùa chú không hề vi phạm quy tắc tông môn, không thể xử lý được.
Quản Bách Dương nói xong, sắc mặt Lệ Kiếm Quân và Uất Lạc Hồng lộ rõ vẻ không vui, hừ lạnh một tiếng. Chỉ có Hoàng Dược Tiên là hài lòng liếc nhìn Quản Bách Dương.
Nhưng Quản Bách Dương không vì ánh mắt hài lòng của Hoàng Dược Tiên mà dừng nói chuyện, tiếp tục nói:
- Cổ Thần mặc dù không vi phạm tông quy, nhưng đệ cảm thấy, lần tỷ thí này, cũng không thể tính được.
Hoàng Dược Tiên nghe xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói:
- Quản sư huynh sao lại nói chuyện theo kiểu gió chiều này nghiêng theo chiều ấy vậy?
Vô Thủy, Quản Bách Dương ha ha cười, Vô Thủy nói:
- Quản sư đệ nói tiếp đi.
Quản Bách Dương gật gật đầu, nói:
- Cổ Thần ở ngũ mạch đại tỷ thí mặc dù không phải là người đầu tiên sử dụng bùa chú, nhưng là người đầu tiên sử dụng linh phù thượng phẩm. Linh phù thượng phẩm uy lực cực đại, hoàn toàn có thể xoay chuyển kết cục trận đấu. Dùng để đối phó với kẻ thù thì thích hợp, chứ dùng để tỷ thí với đệ tử tông thì tạm không nói chuyện lãng phí linh phù, kết quả tỷ thí cũng có chút không công bằng. Nếu như cho phép Cổ Thần sử dụng linh phù thượng phẩm, vậy thì những lần ngũ mạch đại tỷ thí sau, trưởng bối các mạch không phải sẽ đều chuẩn bị cho đệ tử mình thêm mấy tấm linh phù sao? Đến lúc đó, ngũ mạch đại tỷ thí sẽ biến thành một cuộc chiến sinh tử.
Vô Thủy gật gật đầu, nói:
- Quản sư đệ nói có lý, chiến thắng này của Cổ Thần không thể tính được, từ nay về sau, đệ tử trong tông tỷ thí với nhau, không được sử dụng linh phù thượng phẩm, ngũ mạch đại tỷ thí tạm dừng ở đây, đợi ngày mai Hoàng Phủ Hạo hồi phục vết thương, tiếp tục tỷ thí.
Hoàng Phủ Hạo vừa mới bị hộc máu, đương nhiên không thể tiến hành tỷ thí được, đành phải để dành trận đấu cuối cùng của ngũ mạch đại tỷ thí đến ngày mai.
Cổ Thần nhảy xuống lôi đài, quay trở về chỗ đệ tử Bách Thảo Phong, lúc này ánh mắt mọi người nhìn hắn đã tràn ngập vẻ kính trọng, thậm chí còn có chút sùng bái.
Đệ tử Thần Hải cảnh, trừ ba vị đệ tử tuyệt thế thiên tài tiên căn thượng phẩm ra, Hư Tông Tông không còn đệ tử nào mới nhập môn ba năm, tu vi đã bước vào Thần Hải cảnh như Cổ Thần.
Không chỉ đệ tử Bách Thảo Phong, đệ tử các mạch khác cũng không còn dám coi thường Cổ Thần nữa. Những đệ tử lúc nãy chế giễu Cổ Thần, mặt nhăn như quả mướp đắng, nếu như họ biết Cổ Thần đã là một đệ tử Thần Hải cảnh, có đánh chết họ cũng không dám giễu cợt.
Đệ tử nữ Lạc Hà Phong, hết người này đến người kia thi nhau liếc mắt với Cổ Thần. Họ đã quên mất lúc nãy họ vừa chế giễu hắn như thế nào. Cổ Thần chỉ nhún nhún vai, coi như không nhìn thấy, quay trở lại chỗ đệ tử Bách Thảo Phong.
Hư Tử Uyên thì thầm bên tai Cổ Thần:
- Bây giờ đệ nổi tiếng rồi, đệ xem các sư muội Lạc Hà Phong nhìn đệ mắt sắp chảy nước rồi đấy.
Nghe ngữ khí có chút hờn ghen của Hư Tử Uyên, Cổ Thần chỉ mỉm cười, thì thầm vào tai nàng:
- Dánh tiếng sư tỷ còn vượt xa ta, có đệ tử Hư Thiên Tông nào mà không ngưỡng mộ sư tỷ chứ?
Hư Tử Uyên nghe xong, vội vàng nói:
- Đấy là chuyện của họ, liên quan gì đến ta, dù sao trong lòng ta chỉ có... Chỉ có… Không như thế với họ là được.
Hư Tử Uyên đập đập tay lên ngực, lúc nãy câu "trong lòng ta chỉ có đệ..." suýt chút nữa buột miệng nói ra, hai má nhất thời nóng ran.
Cổ Thần thì thầm vào tai nàng:
- Sư tỷ, trong lòng ta cũng chỉ có sư tỷ thôi.
- Thật chứ?
Hư Tử Uyên mừng rỡ.
Cổ Thần dùng ngữ khí khẳng định nói:
- Thật.
Hư Tử Uyên lập tức lộ ra một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt nhìn Cổ Thần, lại thêm vài phần tình ý.
Rất nhanh, Hoàng Dược Tiên cáo biệt các thủ tọa, quay trở lại chỗ đệ tử Bách Phong Phong. Đừng từ xa đã thấy ông ha ha cười lớn, tâm trạng có vẻ thoải mái lắm. Đến bên cạnh Cổ Thần, vui vẻ nói:
- Đồ nhi giỏi, ha ha... Bách Thảo Phong ta từ khi sáng lập đến nay, chưa bao giờ giành được đệ nhất ngũ mạch, ha ha, mặc dù kết quả hôm nay không được tính nhưng trong lòng sư phụ, bất luận tình hình ngày mai thế nào, ngươi vẫn là đệ nhất ngũ mạch.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Trận đấu ngày mai, đệ tử không sử dụng phù chú, vẫn có thể giành thắng lợi.
- Tốt... tốt... tốt...
Hoàng Dược Tiên hô liền ba tiếng, vỗ mạnh ba cái lên vai Cổ Thần, cao hứng vô cùng.
Huyền Hùng tung Độ Thiên Chu, đệ tử Bách Thảo Phong lên thuyền, rất nhanh rời khỏi Đô Thiên Chu, quay về Bách Thảo Phong. Ngày mai mới cử hành trận đấu cuối cùng, đương nhiên ngày mai lại đến.
Trên đường trở về, Cổ Thần đã trở thành trung tâm đệ tử Bách Thảo Phong, ai cũng tôn trọng hắn, những sư huynh nhập mười năm, hai mươi năm, khoác trên người áo lục áo cam.... trước mặt Cổ Thần cũng vô hình trung khom lưng, giống y như các sư đệ.
Bách Thảo Phong đệ tử thi nhau chúc mừng Cổ Thần, chỉ có một mình Hoàng Phủ Cực bị mọi người bỏ quên một góc. Hắn đương nhiên hi vọng ca ca hắn Hoàng Phủ Hạo có thể chiến thắng, nhưng lúc này thân là đệ tử Bách Thảo Phong, nếu như nói ra những lời ấy chỉ sợ sẽ bị các sư huynh đệ xúm vào đánh cho một trận.
Sau khi quay trở về Bách Thảo Phong, một ngày nhanh chóng trôi qua. Ngày thứ ai, tập thể Bách Thảo Phong lại đến quảng trường Đô Thiên Phong,
Biết trong đám đệ tử mới có hai đệ tử Trúc Thai kỳ, trận tỷ thí hôm nay, số người đến xem còn đông hơn trước, ngay cả những trưởng lão hiếm khi xuất hiện hôm nay cũng đặc biệt đến.
Rất nhanh, tông chủ Vô Thủy, thủ tọa và trưởng lão các mạch đã vào vị trí. Cổ Thần và Hoàng Phủ Hạo cũng lên lôi đài. Hôm nay trên quảng trường chỉ còn duy nhất một lôi đài, xung quanh lôi đài đều là trưởng lão và đệ tử.
Trải qua một đêm thời gian, có đan dược hồi phục, vết thương của Hoàng Phủ Hạo đã lành toàn bộ, ánh mắt nhìn Cổ Thần tràn ngập hận ý.
Cổ Thần mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Hạo, không có nửa phần căng thẳng hay sợ hãi. Hôm qua Tu vi Trúc Thai kỳ đã bị mọi người biết, hôm nay Cổ Thần đương nhiên phải triển lộ tu vi Trúc Thai sơ kỳ.
Hai người nhìn lên tông chủ, thủ tọa và các trưởng lão trên khán đài, hành lễ. Sau một câu lệnh của tông chủ Vô Thủy, trận đấu chính thức bắt đầu.
Lần này, Cổ Thần không đợi Hoàng Phủ Hạo tấn công trước, Vô Thủy vừa dứt lời, Cổ Thần hai chân đạp mạnh, lôi đài mà tu sĩ Tiên Thiên tầng chín toàn lực công kích cũng không hư hỏng gì nhất thời xuất hiện hai vết chân sâu hoắm, vô số vết nứt như hình mai rùa lan ra tứ phía.
Chỉ là một đạp mà đã đang sợ như vậy, tốc độ của Cổ Thần cực nhanh, không cần nghĩ cũng biết, thân ảnh vừa động, Hắc Long Phá đã xuất hiện trên tay.
Cổ Thần nhảy lên chừng mười trượng, tay phải nắm quyền, đánh thẳng một đòn vào người Hoàng Phủ Hạo. Một đường quyền cương màu đen trong chớp mắt hóa thành mười trượng lớn nhỏ, quyền cương như một ngọn núi nhỏ, ép xuống.
Kim cương băng sơn chùy... Một quyền nện xuống, đủ để trực tiếp vỡ tan một ngọn núi nhỏ, uy lực vô cùng đáng sợ.
Quyền cương khổng lồ, mang theo không khí lưu động, trong không trung hình thành một đường vòng cung vô hình, một quyền này, đánh tan không khí, nắm đấm còn nhanh hơn âm thanh.
Khi một tiếng nổ lớn vang lên, quyền cương khổng lồ như một ngón núi lớn ép xuống, rơi thẳng vào đầu Hoàng Phủ Hạo.
Hoàng Phủ Hạo niệm kiếm quyết, hai chân choãi ra, hình thành một tòa thiết tháp, Dẫn Lôi Kiếm bùng phát kiếm cương, hai tay nắm chặt Dẫn Lôi Kiếm, đâm vào không trung, kiếm cương vọt thẳng lên trời, chỉ thẳng quyền phong.
Quyền và kiếm vẫn chưa tương giao, quyền cương và kiếm cương đã hình thành bạo tạc, ầm một tiếng lớn, sóng lực mãnh liệt mà mắt thường cũng có thể thấy được dường như bóp méo cả không gian, thân ảnh của Cổ Thần và Hoàng Phủ Hạo trong đó cũng bị kéo thành hình chữ S.
Thấy quyền cương và kiếm cương sắp tương giao, thân ảnh Cổ Thần đột nhiên lăn qua một bên, Dẫn Lôi Kiếm của Hoàng Phủ Hạo là pháp bảo hạ phẩm, Hắc Long Phá chỉ là pháp khí cực phẩm, không thể liều lĩnh.
Cổ Thần đập bàn tay, một đường hỏa diễm màu trắng từ lòng bàn tay trào ra, chính phần thiên viêm hỏa, phần thiên viêm hỏa biến thành một trượng, vòng qua kiếm cương của Hoàng Phủ Hạo, trực tiếp ập xuống mặt hắn.
Hoàng Thủ Hạo thất kinh, hai chân đạp liên hồi, thân ảnh lập tức lăn qua một bên, miệng đọc kiếm quyết, Dẫn Lôi Kiếm chỉ thẳng lên trời, ầm một tiếng, trên trời mây đen mù mịt, một tia chớp lớn như cánh tay từ mây đen đánh xuống, nhập vào Dẫn Lôi Kiếm của Hoàng Phủ Hạo.
Hoàng Phủ Hạo lại tung ra Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết.
Thân ảnh Cổ Thần thoáng ngừng lại, một thanh phi kiếm liệt diễm trong nháy mắt bay ra từ mi tâm Cổ Thần. Thuận theo Cổ Thần kết ấn, lượn một vòng, hỏa diễm bạo trướng, hóa thành một con hỏa xà, lao về phía Hoàng Phủ Hạo.
Mọi người thất sắc, pháp bảo phi kiếm, ngoài pháp bảo đan đinh ra Cổ Thần còn có một pháp bảo phi kiếm?
Pháp bảo đan đỉnh là Hoàng Dược Tiên đưa cho, pháp bảo phi kiếm là lấy được từ Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông, pháp bảo của một ngàn năm trước, lại không phải thứ gì nổi tiếng, đương nhiên không ai biết lai lịch của nó.
Hoàng Phủ Hạo đang lúc thi triển Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết, không thể di chuyển, hai tay nhất thời vung mạnh, tung ra một ngọc bội huyền băng màu trắng ngọc. Ngọc bội huyền băng cũng là một pháp bảo, thuộc thuộc tính băng hệ, là Lệ Kiếm Quân giao cho Hoàng Phủ Hạo dùng để đối kháng với pháp thuật hỏa hệ của Cổ Thần.
Liệt diễm của pháp bảo phi kiếm bị ngọc bội huyền băng chạm vào, như nước gặp lửa, nhất thời biến mất.
Cổ Thần thu ấn, hút pháp bảo phi kiếm vào trán, pháp bảo đan đỉnh lại từ trán bay ra, hóa thành một trượng, che trên đỉnh đầu Cổ Thần.
Cổ Thần một tay điều khiển pháp bảo đan đỉnh, thân thể lao về phía Hoàng Phủ Hạo, tay trái đạp xuống.
Ầm...
Một đường thiên lôi từ không trung chém xuống, đánh thẳng vào Cổ Thần, ầm, thiên lôi chém trúng pháp bảo đan đỉnh và bị pháp bảo đan đỉnh chặn đứng toàn bộ.
Thân thể Cổ Thần rất nhanh xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Hạo, tay trái đập thẳng vào ngực hắn.
Hoàng Phủ Hạo vẫn chưa thu hồi Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết, sấm vẫn nổ ì ùng trên không trung, đan đỉnh có thể chặn được công kích một hai lần, nhưng không thể chặn được nhiều lần.
Hoàng Phủ Hạo biết Cổ Thần luyện Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, toàn là pháp lực hỏa hệ nên thu ngọc bội huyền băng vào lòng bàn tay, tay trái đồng thời đập xuống, dùng ngọc bội huyền băng triệt tiêu phần thiên viêm hỏa của Cổ Thần. Nếu như so pháp lực cao thấp, Hoàng Phủ Hạo có Tu vi Trúc Thai trung kỳ, đại chiếm thượng phong, một quyền là có thể đả thương Cổ Thần.
Thấy Hoàng Phủ Hạo cũng tung quyền, khóe miệng Cổ Thần hơi nhếch lên, mắt ánh lên một tia khinh thường. Trong nháy mắt, hai chưởng đập vào làm một.
Thần sắc Hoàng Phủ Hạo cương cứng, hắn không ngờ vốn là một loại pháp lực hỏa hệ lại chuyển thành chưởng lực âm hàn từ lòng bàn tay Cổ Thần truyền sang người hắn. Ngọc bội huyền băng như để trang trí, căn bản không thể ngăn chặn.
Trong nháy mắt, Hoàng Phủ Hạo cảm thấy tay trái của mình như biến thành băng, không nghe điều khiển, toàn thân tê buốt.
Tử diễm băng viêm hàn khí mạnh như thế nào, lúc Cổ Thần còn lại Tiên Thiên tầng tám đã từng dùng tử diễm băng viêm giết chết một Trúc Thai hậu kỳ Lý Nghiêm, bây giờ Cổ Thần đã có Tu vi Trúc Thai trung kỳ, hơn nữa, từ sau khi tu luyện Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, uy lực của tử diễm băng viêm gia tăng rất nhiều lần.
Lúc này, nếu như Cổ Thần muốn giết chết Hoàng Phủ Hạo, mười Hoàng Phủ Hạo cũng có thể bị hàn lực của tử diễm băng viêm tiêu diệt trong vòng một giây.
Nhưng bây giờ đang là ngũ mạch đại tỷ thí, xung quanh có tông chủ, thủ tọa, trưởng lão quan sát, Cổ Thần đương nhiên không thể giết chết Hoàng Phủ Hạo cho nên chỉ cẩn thận điều khiển hàn khí, cho hàn khí của tử diễm băng viêm chạy theo kinh mạch, lưu nhập vào trong cơ thể Hoàng Phủ Hạo chứ không điên cuồng ngoại phóng, để bề mặt cơ thể hắn cũng kết thành băng.
Nếu như bề mặt cơ thể kết băng, khẳng định sẽ thu hút sự chú ý của các trưởng bối.
Các trưởng bối ngồi trên khán đài chỉ cảm thấy đột nhiên thân thể Hoàng Phủ Hạo khựng lại, tiếng sấm trên trời ngưng bặt, Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết đang vận chuyển nhất thời đứt đoạn.
Mặc dù bên ngoài, Hoàng Phủ Hạo nhìn vẫn rất bình thường nhưng trên thực tế, chưởng lực âm hàn của Cổ Thần đã thuận theo kinh mạch, chạy khắp toàn bộ cơ thể hắn, băng phong pháp lực trong người hắn.
Khóa...
Dẫn Lôi Kiếm rơi xuống đất, tay phải Cổ Thần thu lại, pháp bảo đan đỉnh lập tức bị thu lại trán, lần này trong tay cả hai người đều không có một món pháp bảo pháp khí nào.
Chát... một tiếng đanh gọn, Cổ Thần vung tay phải, tát thẳng vào mặt Hoàng Phủ Hạo. Một vết bàn tay đỏ ửng lập tức xuất hiện.
Cơ mặt Lệ Kiếm Quân giật giật mấy cái, đệ tử thân truyền của mình bị người ta tát, cảm giác này, chẳng khác gì sỉ nhục bản thân.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất là động tác của Hoàng Phủ Hạo đột nhiên trở nên vô cùng chậm chạp, Cổ Thần đẩy ngã hắn xuống đất, ngồi lên bụng, hai tay không ngừng đánh xuống.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 78: Cực Quang Bảo Kính.
Sưu tầm và đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Một loạt những âm thanh đanh gọn, hai tay Cổ Thần biến thành từng đường tàn ảnh, trong nháy mắt, Hoàng Phủ Hạo đã bị Cổ Thần tát liền mười mấy cái.
Tình huống gì vậy...?
Tông chủ, thủ tọa trưởng lão các mạch đều phải từ khán đài đứng dậy.
Lúc nãy còn mây đen mù mịt, sấm chớp ùng oàng, pháp bảo phi kiếm loạn vũ trên trời, liệt diễm hừng hực.
Sao đột nhiên mọi thứ lại biến mất, lúc này Cổ Thần và Hoàng Phủ Hạo không hề giống hai tu sĩ đang thi đấu, mà giống hai phàm nhân đang đánh nhau nhiều hơn.
Chúng đệ tử người nào người nấy tròn xoe mắt, không dám tin vào những gì đang diễn ra. Mặc dù hôm qua Cổ Thần đã đánh Hoàng Phủ Hạo một lần, hơn nữa tu vi cũng có Trúc Thai kỳ, nhưng luận thanh danh thì vẫn chưa bằng được Hoàng Phủ Hạo.
Hôm qua Cổ Thần chiến thắng Hoàng Phủ Hạo, mọi người đều nghĩ là nhờ vào linh phù thượng phẩm, trong lòng họ vẫn nghĩ Cổ Thần không phải đối thủ của Hoàng Phủ Hạo.
Nhưng...
Hôm nay không có linh phù, hai người lại mới chiến đấu chưa được bao lâu, tại sao lúc nãy còn đánh kịch liệt, đột nhiên Hoàng Phủ Hạo lại bị Cổ Thần đẩy ngã xuống đất, đánh đến nỗi không còn lực phản kháng?
Hơn nữa còn là bị tát, đây không chỉ là đánh người, mà còn là dẫm đạp lên tôn nghiêm của Hoàng Phủ Hạo!
Mọi người nhìn Hoàng Phủ Hạo bị Cổ Thần ấn xuống đất, tát hết cái này đến cái khác, trong lòng không khỏi coi thường Hoàng Phủ Hạo vài phần.
Một người dưới cái nhìn chòng chọc của tất cả mọi người, bị một người tát hết cái này đến cái khác, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn không ai dám ngưỡng mộ hắn.
Những đệ tử đã từng coi Hoàng Phủ Hạo như thần tượng, nhất thời cảm thấy việc tiếp tục coi Hoàng Phủ Hạo là thần tượng thật quá buồn nôn.
Trong nháy mắt, Hoàng Phủ Hạo bị mọi người khinh bỉ, coi thường hơn rất nhiều.
Trên quảng trường Đô Thiên Phong, người buồn bực nhất có lẽ là đương sự Hoàng Phủ Hạo, hắn căn bản không hiểu đang xảy ra chuyện gì?
Tại sao đột nhiên pháp lực truyền đến từ tay Cổ Thần lại lạnh đến vậy, nhất thời đi qua kinh mạch băng phong toàn bộ pháp lực của hắn, khiến động tác của hắn lúc này còn chậm hơn cả người phàm.
Từ lúc Cổ Thần giáng cái tát đầu tiên lên mặt hắn, hắn đã không có lấy một tia phản kháng, chỉ cảm thấy hai bên má lạnh cóng của mình bị mười mấy cái tát của Cổ Thần làm cho từ từ nóng lên.
Khổ không nói sao cho hết...
Hoàng Phủ Hạo trong lòng cũng nhỏ máu, tông chủ, thủ tọa các mạch, các vị trưởng lão trên khán đài và đệ tử ngũ mạch xung quanh lôi đài, bao nhiêu người đều đang nhìn vào, trận đấu cuối cùng của ngũ mạch đại tỷ thí, vốn dĩ hắn định đạp Cổ Thần dưới đất, tìm lại tôn nghiêm đã mất hôm qua.
Nhưng kết quả...
Lại bị Cổ Thần đạp dưới chân, giày xéo lên tôn nghiêm hắn.
- Dừng tay lại cho ta...
Lệ Kiếm Quân quát lên một tiếng, thân thể lóe lên, một giây sau xuất hiện trên lôi đài, ngón tay chỉ vào người Cổ Thần, một đường lôi điện hình thành kiếm cương, ti một tiếng, bắn thẳng vế phía Cổ Thần.
Trên khán đài, thân thể Hoàng Dược Tiên cũng lóe lên, xuất hiện bên cạnh Cổ Thần, tay giơ về phía trước, một khối hỏa diễm hư huyễn bay ra, chặn đứng kiếm cương lôi điện. Cả hai nhập làm một, lôi điện kiếm cương và hỏa diễm hư huyễn đều vỡ tan, hóa thàng hư vô.
- Cổ Thần, được rồi đấy.
Thấy Lệ Kiếm Quân nổi giận, Hoàng Dược Tiên nói với Cổ Thần.
Cổ Thần đứng dậy, dẫm lên ngực Hoàng Phủ Hạo, chắp tay nói với tông chủ Vô Thủy:
- Chưởng môn sư bá, thế này đã được coi là thắng chưa?
Với ngữ khí này, nếu như nói chưa thắng, Cổ Thần sẽ tiếp tục đánh vào mặt Hoàng Phủ Hạo.
Vô Thủy nhìn Lệ Kiếm Quân, nói:
- Lệ sư đệ, đệ cảm thấy thắng thua rõ ràng chưa?
Lệ Kiếm Quân mặt đỏ bừng bừng, nhìn Cổ Thần dẫm lên ngực Hoàng Phủ Hạo, hít liền mấy hơi thật sâu, hậm hực nói:
- Rõ rõ... Là Ẩn Kiếm Phong đã thua...
Từ kì ngũ mạch đại tỷ thí đầu tiên bắt đầu, chưa từng xuất hiện loại tình huống thế này bao giờ, hai tu sĩ thi đấu đến cuối cùng hai người đều tay không, một người dẫm lên người người kia, tát liền mười mấy cái.
Thấy Lệ Kiếm Quân đích thân nhận thua, Vô Thủy nói:
- Ngũ mạch đại tỷ thí lần này, Cổ Thần, đệ tử thân truyền của thủ tọa Bách Thảo Phong Hoàng Dược Tiên chiến thắng, giành được ngôi vị quán quân ngũ mạch đại tỷ thí.
Vô Thủy vừa cất lời, đệ tử Bách Thảo Phong nhất thời thở phào sung sướng.
Nói đoạn, Cổ Thần đỡ Hoàng Phủ Hạo dậy, một đường pháp lực phần thiên viêm hỏa truyền nhập vào trong cơ thể Hoàng Phủ Hạo, Cổ Thần thả lòng cánh tay, nói:
- Đa tạ Hoàng Phủ sư đệ vì sự nhẫn nhịn.
Hai má Hoàng Phủ Hạo bị Cổ Thần đánh cho sưng vếu, nhìn chẳng khác gì mặt heo. Cổ Thần cao giọng nói hết câu đầu tiên, sau đó dùng ngôn ngữ miệng, nói không ra tiếng:
- Ta nhờ Vô Chân chuyển lời cho ngươi, trên ngũ mạch đại hội ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo! Ta chưa từng nói chơi bao giờ.
Nói xong, Cổ Thần đến bên cạnh Hoàng Dược Tiên, vui vẻ nói:
- Sư phụ.
Hoàng Dược Tiên kích động vỗ vai Cổ Thần, nói:
- Tốt lắm, ngươi không chỉ là đan dược sư số một trong lịch sử Bách Thảo Phong mà còn là tu sĩ số một của Hư Thiên Tông. Thành tựu sau này của ngươi chắc chắn sẽ vượt xa sư phụ không chỉ mười lần, ha ha... Tốt lắm.
- Sư phụ quá khen,
Cổ Thần mỉm cười gật gật đầu, ánh mắt dừng lại ở chỗ Hư Tử Uyên, bốn mắt chạm nhau, một loại cảm xúc vô hình len lỏi trong tim hai người.
Đúng lúc này, giọng nói của tông chủ Vô Thủy lại vang lên lần nữa:
- Ngũ mạch đại tỷ thí chính thức kết thúc. Thủ tọa các mạch đưa top 5 đệ tử đến Hư Thiên Điện, trưởng lão và các đệ tử ai về người ấy, hoặc cũng có thể ở lại đây đợi các thủ tọa.
Nói xong, Vô Thủy bay lên trời trước, hóa thành một đường hào mang, đến thẳng Hư Thiên Điện.
Rất nhanh, thủ tọa các mạch mang theo năm đệ tử đứng đầu, cũng bay về phía Hư Thiên Điện.
Vô Thủy ngồi trên chiếc ghế lơn bên trên đài cao, Quản Bách Dương và Hoàng Dược Tiên ngồi trên đài bên phải, Lệ Kiếm Quân và Uất Lạc Hồng ngồi trên đài bên trái.
Năm đệ tử đứng đầu ngũ mạch đại tỷ thí đứng bên cạnh thủ tọa các mạch.
Đợi mọi người có mặt đông đủ, Vô Thủy nói:
- Ngũ mạch đại tỷ thí lần này, từ lúc khai sang đến nay đây là lần đầu tiên một khóa xuất hiện hai đệ tử Trúc Thai kỳ cùng nhau tranh giành ngôi vị số một, khiến bổn tông có hi vọng khôi phục cảnh tượng phồn vinh ngàn năm trước, ngũ mach đại tỷ thí lần này, ý nghĩa tương đối trọng đại.
Nói xong, Vô Thủy giơ tay, một tấm gương tròn cổ lão xuất hiện trên đó, Vô Thủy nói:
- Ở đây bản tông có một món pháp bảo trung phẩm nổi tiếng tên là Cực Quang Bảo Kính. Không chỉ phòng ngự lực cực mạnh mà còn có rất nhiều hiệu quả đặc thù. Người giành ngũ mạch đệ nhất, đệ tử khen thưởng, Cổ Thần.
Cổ Thần khom người nói:
- Có đệ tử.
Vô Thủy chỉ Cổ Thần, Cực Quang Bảo Kính lập tức bay về phía hắn, nói:
- Từ hôm nay, Cực Quang Bảo Kính này sẽ thuộc về ngươi.
Cổ Thần nhận Cực Quang Bảo Kính, tâm trạng phấn khởi, nói:
- Đa tạ trưởng môn sư bá.
Cực Quang Bảo Kính là một món pháp bảo phòng ngự trung phẩm, hơn nữa, còn có một số hiệu quả đặc thù, là một món pháp bảo thực dụng.
Hoàng Phủ Hạo nhìn Cổ Thần nhận Cực Quang Bảo Kính, mắt lộ ra một tia ghen tị, đồng thời, nghĩ đến khuôn mặt sưng như đầu heo của mình, trong lòng vừa oán hận vừa tự ti. Trước mặt bao nhiêu người, bị Cổ Thần tát liền mười mấy cái, bảo sau này hắn còn mặt mũi gặp ai nữa.
Trừ pháp bảo trung phẩm tặng cho vị trí thứ nhất, từ thứ hai đến thứ năm mỗi người được tặng một món pháp bảo hạ phẩm làm phần thưởng. Không đến Thần Hải cảnh Bồi Nguyên kỳ, tu sĩ không thể tự mình luyện ra pháp bảo. Lúc này, bất kì món pháp bảo nào đều có tác dụng to lớn, trừ Hoàng Phủ Hạo có chút không vui ra, các đệ tử đều vui vẻ tạ ơn.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 79: Di chỉ ma tông.
Sưu tầm và đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Chia xong pháp bảo cho năm đệ tử đứng đầu, Vô Thủy liếc nhìn thủ tọa các mạch, nói tiếp:
- Các vị sư đệ, năm nay là năm nào, mọi người chắc cũng biết?
Bốn vị thủ tọa nhất loạt gật đầu, nói:
- Tam tộc đại chiến kết thúc, một ngàn năm đầu tiên.
Trừ Cổ Thần ra, bốn đệ tử còn lại đều chưa từng nghe về trận đại chiến một ngàn năm trước nên đều lộ vẻ hiếu kì.
Vô Thủy gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, một ngàn năm đã trôi qua, Tà Băng Ma Tông trong trận đại chiến một ngàn năm trước bị giết vô số, chỉ có cực ít tu sĩ mới chạy trốn thoát thân. Năm đó tu sĩ tam tộc hợp lực phong ấn chỗ ở của Tà Băng Ma Tông, một ngàn năm sau phong ấn mới được mở, năm nay chính là năm di chỉ Tà Băng Ma Tông trùng hiện thế gian.
Quản Bách Dương hoảng hốt, nói:
- Di chỉ Ma tông trùng hiện, e rằng lại khơi ra một cuộc tranh chấp mới.
Hoàng Dược Tiên, Lệ Kiếm Quân, Uất Lạc Hồng ba người cùng gật gật đầu, sắc mặt lo lắng, thân là thủ tọa một mạch, về trận đại chiến một ngàn năm trước, họ đương nhiên biết không ít.
Một ngàn năm trước, tu sĩ Độ Hư cảnh Hư Thiên Tông có không ít, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh còn nhiều hơn gấp mười lần, đến hôm nay đừng nói tu sĩ Độ Hư cảnh, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng chỉ còn mười mấy mạng. Tất cả là vì trận đại chiến một ngàn năm trước.
Kiếp trước Cổ Thần cũng có nghe nói, nhưng hiểu biết có hạn, Hư Thiên Tông là tiên tông trực tiếp tham gia trận đại chiến, thông tin lưu truyền các mạch đương nhiên phải nhiều hơn những gì mà hắn biết.
Vô Thủy nói:
- Tà Băng Ma Tông bị diệt, tất cả đều vì chúng đã cướp đi một thứ vô cùng quan trọng, đến hôm nay Di chỉ Ma tông trùng hiện, tu sĩ các tông trong thiên hạ chắc chắn sẽ đến tranh giành vật phẩm đó. Bổn tông cũng phái những đệ tử tinh nhuệ nhất đi Di chỉ Ma tông, nếu như có thể lấy được vật phẩm đó, đối với sự phát triển sau này của bổn tông mà nói, tác dụng không hề bình thường.
Lệ Kiếm Quân nói:
- Chưởng môn sư huynh, sư đệ nguyện đi Di chỉ Ma tông, mang vật phẩm đó về.
Vô Thủy lắc lắc đầu, nói:
- Sư đệ không thể đi, năm nay mặc dù phong ấn phá giải, nhưng thời gian phong ấn rất dài, hai năm trước, tu sĩ Bồi Nguyên kỳ trở lên cũng không thể vào được, hơn nữa, bên trong có rất nhiều cấm chế tác dụng với Tu sĩ Dẫn Hồn kỳ, tu vi càng cao, tỷ lệ bị cấm chế công kích càng lớn.
- Vậy nghĩa là chỉ có thể phái Tu sĩ Trúc Thai kỳ đi?
Hoàng Dược Tiên hỏi.
Vô Thủy gật đầu nói:
- Ừm, Tu sĩ Dẫn Hồn kỳ cũng có thể vào, chỉ có điều nguy hiểm lớn hơn một chút, bổn tông quyết định, phái năm Trúc Thai kỳ, năm Tu sĩ Dẫn Hồn kỳ đến Di chỉ Ma tông, các vị sư đệ, sau khi về phong của mình, hãy quyết định lựa chọn ai, mỗi phong hai người, Trúc Thai kỳ, Dẫn Hồn kỳ trưởng lão, đệ tử đều có thể.
- Vâng, chưởng môn sư bá.
Thủ tọa tứ mạch đồng thành đáp trả.
Cổ Thần thầm nghĩ:
“Đi Di chỉ Ma tông, chính là cơ hội tốt để rời khỏi Linh Hư Sơn, Bách Thảo Phong có hai suất, mình nhất định phải chiếm được một.”
Vô Thủy suy nghĩ một lúc, nói:
- Vẫn còn thời gian một tháng, phong ấn di chỉ Tà Băng Ma tông sẽ bị phá giải một bộ phận, đến lúc đó, các phương thế lực trong thiên hạ đều phái người đến, Huyền Âm Tông và Hư Thiên Tông ta từ xưa đến nay liên thủ đối kháng Đế Đình, lần này hai tông chúng ta sẽ liên hợp, mười ngày sau, đạo hữu Huyền Âm Tông sẽ đến bổn tông, cùng tu sĩ của bổn tông đến Di chỉ Ma tông, hôm đó các ngươi phải đến Đô Thiên Phong sớm, không được làm ảnh hưởng đến khách quý.
Thủ tọa tứ tông cùng gật gật đầu.
Vô Thủy vẫy vẫy tay, nói:
- Được rồi, các ngươi về đi, mười ngày sau mang những người sẽ đi Di chỉ Ma tông đến.
Cổ Thần theo sau Hoàng Dược Tiên, rút khỏi Hư Thiên Điện. Lúc ra ngoài, người giành vị trí thứ ba Dương Khê - đệ tử Lạc Hà Phong vừa hay bước tới bên cạnh, nhìn Cổ Thần mỉm cười, chào hỏi thân thiện.
Cổ Thần có ấn tượng không tệ với nữ đệ tử ngọt ngào dễ thương này, nên cũng mỉm cười đáp trả.
Uất Lạc Hồng thấy vậy, trừng mắt lườm Dương Khê, Dương Khê đỏ mặt, vội vàng quay trở lại bên cạnh Uất Lạc Hồng.
Ra khỏi Hư Thiên Điện trăm trượng, mọi người mới dùng pháp bảo, pháp khí, hóa thành những đường hào mang, đáp xuống quảng trường Đô Thiên Phong bên dưới, thủ tọa chưa đi, đệ tử các mạch đều lưu lại quảng trưởng chờ đợi.
Cổ Thần và Hoàng Dược Tiên đáp xuống trước mặt đệ tử Bách Thảo Phong, các đệ tử lập tức chạy đến hỏi han xem được thưởng cái gì. Cổ Thần lấy Cực Quang Bảo Kính ra, các đệ tử thi nhau trầm trồ, ánh mắt nhìn Cổ Thần càng thêm sùng bái.
Hoàng Dược Tiên tâm trạng cực tốt, đợi cho đến khi các đệ tử bớt hưng phấn với Cực Quang Bảo Kính mới lên tiếng nói:
- Được rồi... Về thôi.
Huyền Hùng nghe vậy, lập tức tung Độ Thiên Chu, Cổ Thần đang định lên thuyền thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo:
- Cổ Thần sư huynh.
Cổ Thần ngoái lại, chỉ thấy Dương Khê mặt đỏ tưng bừng chạy đến.
Trong lúc Cổ Thần còn đang kinh ngạc thì Dương Khê đã đến trước mặt hắn, trong tay đột nhiên xuất hiện một miếng thẻ ngọc màu hồng phấn, bên trên có in mấy trái tim màu đỏ.
- Cổ Thần sư huynh, cái này... Cái này tặng huynh.
Dương Khê cúi đầu, lắp bắp mãi mới xong một câu, dúi thẻ ngọc màu hồng vào tay Cổ Thần.
Sau đó, quay người chạy về chỗ đám nữ đệ tử Lạc Hà Phong, trong cả quá trình nàng chỉ cúi đầu, sau khi dúi thẻ ngọc cho Cổ Thần, biểu tình giống như một con thỏ non đang hoảng sợ.
Đệ tử Bách Thảo Phong đều ồ lên cười, thẻ ngọc màu hồng phấn là tín vật tình yêu giữa đệ tử nam và đệ tử nữ. Dương Khê tặng Cổ Thần thẻ ngọc, lại nhìn biểu hiện hoảng hốt thất kinh của nàng vừa rồi, các đệ tử đương nhiên hiểu ra vấn đề.
Rõ ràng, Cổ Thần đã bị nữ đệ tử Lạc Hà Phong này để ý, dồn hết cảm đảm đến đây thổ lộ, chỉ tiếc là mặt quá mỏng, nên chỉ tặng thẻ ngọc, chưa nói được gì đã chạy đi luôn.
Cổ Thần cẩm thẻ ngọc, liếc vội sang phía Hư Tử Uyên. Các đệ tử Bách Thảo Phong đều đang cười vang vui vẻ, chỉ có Hư Tử Uyên là có chút buồn bã không vui.
Bất luận là cô gái nào, nhìn người con gái khác tặng tín vật định tình cho bạn trai mình, chắc chắn đều có chút khó chịu.
Cổ Thần mỉm cười, bước đến bên cạnh Hư Tử Uyên, đưa thẻ ngọc cho nàng, nói:
- Sư muội đồng môn tặng, đệ bỏ đi cũng không được, chi bằng sư tỷ bảo quản thay cho đệ.
Hư Tử Uyên thoáng ngây ra, nói:
- Đệ không muốn xem nội dung bên trong sao?
Cổ Thần lắc lắc đầu, nói:
- Không bao giờ xem.
Nói đoạn, Cổ Thần kéo Hư Tử Uyên lên Độ Thiên Chu, Hư Tử Uyên trong lòng đã hết khó chịu, cất thẻ ngọc mà Cổ Thần tặng vào Càn Khôn Trạc, mỉm cười hạnh phúc.
Sau khi quay trở về Bách Thảo Phong, Cổ Thần và Hư Tử Uyên cùng Hoàng Dược Tiên về Bách Thảo Điện, các đệ tử khác tự động quay về chỗ ở của mình.
Đợi Hoàng Dược Tiên ngồi xuống, Cổ Thần nói:
- Sư phụ, đệ tử thỉnh mệnh, nguyện đi Di chỉ Ma tông.
Hoàng Dược Tiên lắc đầu nói:
- Không được, hành trình Di chỉ Ma tông lần này các phương tu sĩ trong thiên hạ đều đến, tất cả đều vì một món vật phẩm, ngươi tranh ta đoạt, Cổ Thần, nó không giống như tỷ thí giữa các đệ tử trong tông môn đâu. Một khi đã chiến sẽ là sinh tử, nguy hiểm vô cùng, ngươi còn trẻ lại có thiên phú nên lưu lại tông môn, thành tựu sau này khẳng định vượt xa sư phụ, cần gì phải đến những nơi nguy hiểm như vậy? Chuyện này, cứ để cho các trưởng lão lo.
Cổ Thần nói:
- Đệ tử từ nhỏ đã phiêu dạt bên ngoài, hiểu đạo lý sinh tồn, hùng ưng phải sải cánh bay trên trời cao chứ không phải trốn trong lồng chim, hoa cỏ phải kinh qua mưa gió mới có thể nhanh chóng trưởng thành, đệ tử nếu như cứ ở lại trong tông môn, không trải qua nguy hiểm, sau này sao có được thành tựu gì đáng nói?
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 80: Cố nhân tương phùng (1+2)
Sưu tầm và đả tự : MTR01- Kiếm Giới
- Chuyện này...
Ngữ khí Hoàng Dược Tiên mềm mỏng, nói:
- Nhưng nhiệm vụ lần này, độ nguy hiểm không hề nhỏ, Cổ Thần, ngươi nên suy nghĩ cho kĩ.
Cổ Thần khẳng định nói:
- Đệ tử đã quyết định, sư phụ, đệ tử nhất định đi.
Hoàng Dược Tiên gật gật đầu, nói:
- Được rồi, ngươi có Cực Quang Bảo Kính hộ thân, chỉ cần cẩn thận một chút, an nguy bản thân có lẽ không thành vấn đề.
- Tạ sư phụ.
Thấy Hoàng Dược Tiên nhận lời, Cổ Thần mừng rỡ nói.
Hư Tử Uyên nghe hai người trao đổi mà chẳng hiểu gì, hỏi:
- Di chỉ Ma tông là cái gì?
Cổ Thần kể lại một lượt những gì Vô Thủy nói, Hư Tử Uyên nghe xong, hai mắt sáng rực, nói:
- Con cũng muốn đi.
Nghe vậy, Hoàng Dược Tiên và Cổ Thần cũng giật mình, đồng thanh nói:
- Con (sư tỷ) không được đi.
Cổ Thần nhớ kiếp trước sư tỷ trừ Hư Thiên Tông ra, chưa từng đi đến bất cứ nơi nào, Di chỉ Ma tông cũng được, Côn Ngô bí cảnh cũng được, sao kiếp này nàng lại có hứng thú đi mạo hiểm bên ngoài?
Cổ Thần nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là kiếp này sư tỷ có tình cảm với hắn, nên có hứng thú với rất nhiều chuyện.
Cổ Thần đoán không sai, vốn dĩ Hư Tử Uyên không có cảm giác gì về sinh mệnh, chuẩn bị đợi đến năm ba mươi ba tuổi, sẽ nhẹ nhàng rời khỏi thế gian này, nhưng từ sau khi gặp Cổ Thần, tự nhiên nàng lại có khát vọng sống.
Nếu như không phải Cổ Thần muốn đi, Hư Tử Uyên sao lại có hứng thú đó?
Thấy Hoàng Dược Tiên và Cổ Thần cùng phản đối, Hư Tử Uyên liếc nhìn hai người, biết quyền quyết định vẫn là nằm trong tay sư phụ, nhất thời chạy đến bên cạnh Hoàng Dược Tiên, ôm tay ông lắc lắc nói:
- Sư phụ... Sư đệ đi, con cũng muốn đi.
Hư Tử Uyên làm nũng, rất có lực sát thương, Hoàng Dược Tiên nhất thời lộ vẻ khó xử, nói:
- Tiểu Uyên, con không đi được, nếu như xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói sao với phụ thân con?
- Sư phụ.
Hư Tử Uyên kéo dài giọng, mắt ngân ngấn lệ, nói:
- Người đâu phải không biết tình hình Tiểu Uyên? Tiểu Uyên chỉ có chút hi vọng này, không lẽ sư phụ cũng muốn ngăn cản? Để Tiểu Uyên trước khi nhắm mắt, đến việc muốn làm cũng không làm được hay sao?
Thấy Hư Tử Uyên sắp khóc, Hoàng Dược Tiên phẩy tay nói:
- Được được được... Con đi, con đi... Haizzz, ta sợ con rồi.
Hư Tử Uyên lập tức nhoẻn miệng cười, nói:
- Đa tạ sư phụ, người biết Tiểu Uyên rất lợi hại mà, người khác không làm được gì con đâu.
Những lời nàng nói đúng là không sai, huyền âm hàn khí không chỉ làm nàng bị thương mà còn đả thương cả địch. Huyền âm hàn khí so với tử diễm băng viêm của Cổ Thần còn mạnh hơn rất nhiều, Tu sĩ Thần Hải cảnh cũng không thể đỡ được.
Cổ Thần kinh ngạc nhìn Hư Tử Uyên, sao kiếp trước hắn không phát hiện, sư tử cũng có mặt này nhỉ?
Hoàng Dược Tiên đã nhận lời, Cổ Thần cũng không còn cách nào khác, bản thân hắn lúc nãy nói hay như vậy, nào là muốn làm chim trên trời, bây giờ đâu có thể đòi nhốt người khác trong lồng? Nói nhiều chỉ càng khiến sư tỷ giận thêm mà thôi.
…
Chỉ một tháng nữa, phong ấn Di chỉ Ma tông sẽ bị phá giải, mấy hôm nay, lúc nào cũng thấy Cổ Thần tu luyện. Thời gian mười ngày thoáng cái đã qua, hôm nay chính là ngày đạo hữu Huyền Âm Tông đến thăm, Hoàng Dược Tiên mới sáng sớm đã đưa Cổ Thần, Hư Tử Uyên đến Đô Thiên Phong.
Một lúc sau, ba thủ tọa còn lại cũng lần lượt đưa người của mình đến, hai người của Ẩn Kiếm Phong Cổ Thần đều biết, một là Hoàng Phủ Hạo, một người nữa là Lãnh sư huynh, người đã đưa Cổ Thần đến Đô Thiên Phong, đến bây giờ thì Cổ Thần đã biết hắn tên là Lãnh Thiên Hàn.
Hai người của Thanh Viêm Phong Cổ Thần không biết, cả hai đều trên tứ tuần, rõ ràng là hai vị trưởng lão, tu vi ngoại phóng, một người ở Dẫn Hồn sơ kỳ, một người ở Trúc Thai hậu kỳ.
Hai người của Lạc Hà Phong, Cổ Thần cũng đều nhận ra, một là Liễu Thanh Y, người có mối quan hệ rất thân thiết với Hoàng Phủ Hạo, và một người nữa tuổi độ tam tuần, nhưng chỉ có tu vi Dẫn Hồn trung kỳ, người này ba năm trước, lúc Cổ Thần mới vào Hư Thiên Tông, chính là vị trưởng lão tiếp nhận đệ tử mới, tên gọi Cố Tiêm Trần.
Không lâu sau, tông chủ Vô Thủy cũng đưa vài người từ Hư Thiên Điện đi ra, tu sĩ sau lưng Vô Thủy tu vi thấp nhất cũng ở Dẫn Hồn hậu kỳ trở lên, Vô Chân chính là một trong số đó.
Thủ tọa tứ mạch dẫn theo người của mình, đến bên cạnh Vô Thủy, thủ tọa tứ mạch lần lượt báo cáo tên tuổi hai người bên mình, Vô Thủy nhìn Cổ Thần và Hoàng Phủ Hạo, ánh mắt có chút kì quái, rõ ràng bản thân hắn cũng thấy ngạc nhiên với việc có hai đệ tử áo xám tham gia nhiệm vụ lần này.
Nhất là lúc ánh mắt Vô Thủy dừng lại chỗ Hư Tử Uyên, khóe miệng hơi run rẩy, giống như định nói điều gì nhưng cuối cùng lại không thốt nổi nên lời.
Cổ Thần mặc dù cũng giống như Hoàng Phủ Hạo chủ động cầu xin sư phụ tham cho nhiệm vụ lần này, nhưng mục đích của hai người lại hoàn toàn khác nhau. Cổ Thần là muốn mượn cơ hội rời khỏi Linh Hư Sơn, hoàn thành xong nhiệm vụ, sau đó một mình lang bạt một khoảng thời gian, còn Hoàng Phủ Hạo, đơn thuần chỉ là không còn mặt mũi gặp ai nên muốn đi trốn một khoảng thời gian.
Thông qua giới thiệu của thủ tọa tứ mạch, Cổ Thần cuối cùng cũng rõ thân phận của mười người tham gia chuyến đi đến Di chỉ Ma tông lần này.
Hai người của chủ mạch Đô Thiên Tông, một là thiếu chủ Vô Chân có Tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, một là chủ mạch trưởng lão Vi Thu Lương cũng là Dẫn Hồn hậu kỳ tu vi.
Hai trưởng lão của Thanh Viêm Phong, Trúc Thai hậu kỳ tên gọi Lê Văn Sơn, Dẫn Hồn sơ kỳ tên Xích Truy Viêm.
Hai đệ tử Ẩn Kiếm Phong, Hoàng Phủ Hạo có Tu vi Trúc Thai trung kỳ, Lãnh Thiên Hàn có tu vi Trúc Thai hậu kỳ.
Lạc Hà Phong một trưởng lão, một đệ tử. Trưởng lão Cố Tiêm Trần tu vi Dẫn Hồn trung kỳ, đệ tử Liễu Thanh Y Tu vi Trúc Thai trung kỳ.
Bách Thảo Phong đương nhiên chính là Cổ Thần và Hư Tử Uyên. Bề ngoài, hai người đều là tu vi Trúc Thai sơ kỳ, luận thực lực thấp nhất trong ngũ mạch, nhưng trên thực tế Hoàng Phủ Hạo từng bại dưới tay Cổ Thần, huyền âm hàn khí của Hư Tử Uyên cho dù là Tu sĩ Thần Hải cảnh cũng khó đề kháng, thực lực so với Ẩn Kiếm Phong Hoàng Phủ Hạo và Lãnh Thiên Hàn còn cao hơn một chút.
Tổng cộng mười người, bốn trưởng lão, sáu đệ tử, Trúc Thai sơ kỳ hai người, Trúc Thai trung kỳ hai người, Trúc Thai hậu kỳ hai người, Dẫn Hồn sơ kỳ một người, Dẫn Hồn trung kỳ một người, Dẫn Hồn hậu kỳ hai người.
Mười người chấp hành nhiệm vụ lần này, do chủ mạch trưởng lão Vi Thu Lương phụ trách.
Cổ Thần ghi nhớ toàn bộ mười cái tên đó vào đầu, không lâu sau, trên không trung xuất hiện một chiếc Độ Thiên Châu nhanh chóng bay đến.
Chủ mạch trưởng lão Vô Phong cùng một tu sĩ áo trắng tóc trắng đứng trên mui thuyền, rất nhanh Độ Thiên Chu đáp xuống trước mặt đoàn người Hư Thiên Tông, trên thuyền có khoảng hai mươi người, y phục rất khác với người của Hư Thiên Tông, cũng không có ký hiệu ngũ mạch, rõ ràng không phải người của Hư Thiên Tông mà là những vị khách đến từ Huyền Âm Tông.
Nhìn những đạo hữu Huyền Âm Tông đang bước xuống từ Độ Thiên Chu, Cổ Thần không khỏi kinh ngạc, chỉ thấy sau lưng vị tu sĩ áo trắng tóc trắng đứng hai tu sĩ trẻ tuổi một nam một nữ, nam anh tuấn phi thường, nữ vô cùng xinh đẹp, tuổi độ mười bảy mười tám, trông chẳng khác gì một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Người thanh niên anh tuấn phi thường Cổ Thần không biết, điều khiến hắn ngạc nhiên nhất là cô gái xinh đẹp tuyệt trần kia chính là Vân Tuyết.
Cổ Thần chớp chớp mắt, tưởng mình nhìn nhầm, sau đó lại mở to mắt, mặc dù cô gái mỹ lệ này so với Vân Tuyết của trước kia đẹp hơn một phần, nhưng không phải Vân Tuyết thì còn là ai nữa?
Vân Tuyết và chàng thanh niên anh tuấn bên cạnh nhìn nhau cười, ánh mắt vô cùng thân mật, đi theo vị tu sĩ áo trắng râu trắng, bước đến trước mặt nhóm người Hư Thiên Tông. Cổ Thần đứng sau lưng Hoàng Dược Tiên, nàng rõ ràng không nhìn thấy.
- Đệ quen người ta?
Hư Tử Uyên nhận ra biểu tình của hắn có chút kì dị, thì thầm vào tai Cổ Thần.
Cổ Thần gật gật đầu, ngữ khí có chút không chắc chắn, thì thầm nói:
- Có lẽ quen.
Tu sĩ áo trắng tóc trắng bước tới, đồng thời tông chủ Hư Thiên Tông Vô Thủy cũng tiến lên nghênh đón, mặt mày rạng rỡ, nói:
- Thiên Huyền Tử đạo hữu, nhiều năm không gặp, thần thái đạo hữu vẫn vậy, khí độ còn tốt hơn trước, ha ha...
Tu sĩ áo trắng tóc trắng chính là Huyền Âm Tông tông chủ Thiên Huyền Tử.
Thiên Huyền Tử cũng ha ha cười, nói:
- Vô Thủy đạo hữu, đạo hữu cũng không thay đổi gì nhiều, ha ha...
Nói đoạn, Thiên Huyền Tử hướng ánh mắt sang phía Vô Chân, nói:
- Vị này nhất định là Vô Chan sư chất, nhiều năm không gặp, tiểu tử năm nào giờ đã thành người lớn rồi, ha ha, Vô Thủy đạo hữu, hắn có phong phạm năm xưa của huynh.
- Chính là tiểu nhi.
Vô Thủy gật đầu nói, liếc mắt ra hiệu cho Vô Chân, Vô Chân hiểu ý, chắp tay nói:
- Xin chào Thiên Huyền Tử tiền bối.
Thiên Huyền Tử khẽ gật đầu, giơ tay chỉ chỉ người thanh niên anh tuấn bên cạnh, nói:
- Vị này là đệ tử mới nhận Bạch Ngọc Tiên, Ngọc Tiên, Vô Thủy tiền bối và sư phụ chính là thế giao, còn không mau chào hỏi trưởng bối.
Người thanh niên anh tuấn tướng mạo tuấn tú không gì sánh được, da cũng trắng ngần, không ít thiếu nữ cũng không có dung mạo như hắn. Nếu như không phải yết hầu nổi lên, có lẽ đã tưởng là một cô gái, cái tên Bạch Ngọc Tiên đúng là rất xứng với bề ngoài của hắn.
- Bạch Ngọc Tiên ra mắt Vô Thủy tiền bối.
Bạch Ngọc Tiên nhìn Vô Thủy hành lễ, giọng nói cũng mang vài phần âm khí, không giống giọng nam.
Vô Thủy gật gật đầu ra hiệu, ánh mắt dừng lại chỗ Thiên Huyền Tử, nói:
- Mời đạo hữu vào trong điện nói chuyện.
Thiên Huyền Tử gật gầu, quay sang tu sĩ Huyền Âm Tông, nói:
- Đệ tử hậu bối ở đây nghỉ ngơi, các vị sư đệ, theo ta vào điện.
Bên Hư Thiên Tông cũng chỉ có trưởng lão mới vào Hư Thiên Điện, để đệ tử hậu bối lưu lại bên ngoài, xem ra các trưởng bối có chuyện cần bàn bạc với nhau.
Trưởng lão hai bên đi rồi, nhân số còn lại bớt đi không ít. Ánh mắt Vân Tuyết quét qua mặt các đệ tử Hư Thiên Tông, không nam đệ tử nào của Hư Thiên Tông là không mê mẩn vẻ đẹp của nàng, chỉ có Cổ Thần là ngoại lệ.
Khi ánh mắt Vân Tuyết vừa quét đến chỗ Cổ Thần, thần sắc không biến nhưng ánh mắt thì lóe lên một tia kinh ngạc, Cổ Thần đã nhìn thấy tia kinh ngạc đó.
Có đệ tử Huyền Âm Tông đã chạy sang chỗ đệ tử Hư Thiên Tông bắt chuyện, quan hệ giữa hai tông tương đối tốt, hơn nữa cũng có đệ tử đã từng cùng nhau thi hành nhiệm vụ tông môn, sớm đã quen biết, rất nhanh câu chuyện trở nên rôm rả.
Cổ Thần thấy vậy, chăm chú nhìn Vân Tuyết, sau đó đi ra một chỗ kín đáo.
Không lâu sau, Vân Tuyết cũng ra theo.
Bốn măt nhìn nhau, cả hai cùng im lặng quan sát đối phương. Vân Tuyết không còn là cô gái nhỏ ngây thơ của Thành Nhạc Thủy, ánh mắt cũng không còn phần hồn nhiên năm nào, nhìn Cổ Thần, cũng không còn vẻ sùng bái nữa.
- Sao nàng lại chạy đến Huyền Âm Tông?
Cổ Thần lên tiếng hỏi.
Khóe miệng Vân Tuyết hơi nhếch lên, nở một nụ cười, nói:
- Tất cả đều là nhờ ngươi, năm đó nếu như không phải ngươi bỏ lại ta ở Thành Nhạc Thủy, sao ta có thể bất chấp tất cả chạy đuổi theo? Có thể gặp được sư phụ? Ha ha, ngươi nói đúng, tầm nhìn trước kia của ta quá hạn hẹp, nếu như không đi ra ngoài, vĩnh viễn không biết thế giới này lớn nhường nào, ta thực sư muốn cảm ơn ngươi!
- Nàng trách ta?
Cổ Thần có thể nghe ra, mặc dù Vân Tuyết đang cười, nhưng trong thanh âm lại ẩn hàm hận ý.
Cổ Thần biết, nàng đi khỏi Thành Nhạc Thủy khẳng định chịu không ít khổ sở, kiếp trước hắn đã từng trải qua, hơn nữa Vân Tuyết là phận nữ nhi, chịu khổ so với Cổ Thần kiếp trước nhất định nhiều hơn.
Hắn không ngờ Vân Tuyết lại gan đến vậy, dám rời khỏi Thành Nhạc Thủy, xem ra Cổ Thần sống hai kiếp, đi hai con đường khác nhau nên những người liên quan đến hắn cũng dần thay đổi.
- Trách ngươi? Tại sao ta phải trách ngươi?
Vân Tuyết bật cười giễu cợt, nói:
- Ngươi không thích ta thì có Bạch sư huynh thích ta, ngươi không thương ta thì có Bạch sư huynh thương ta, không gia nhập Huyền Âm Tông làm sao ta gặp được Bạch sư huynh? Hơn nữa, Bạch sư huynh cho ta biết thế nào là thiên tài chân chính, năm ngoái đã bước vào Trúc Thai trung kỳ, huynh ấy vừa thương ta, vừa yêu ta, nam nhân như vậy mới có tư cách làm nam nhân của Vân Tuyết này.
Nghe Vân Tuyết nói, Cổ Thần hơi nhíu mày, nói:
- Nếu là như vậy, thì xin chúc mừng nàng.
Nói xong, Cổ Thần xoay người bỏ đi, đi qua chỗ Vân Tuyết đột nhiên dừng lại nói:
- Ta không muốn bất cứ ai biết ta đến từ đâu! Nàng không nói, chúng ta vẫn là bằng hữu. Nàng nói, chúng ta sẽ là địch nhân.
Nói xong, Cổ Thần sải bước, quay về chỗ đệ tử Hư Thiên Tông, chỉ thấy Hoàng Phủ Hạo và Bạch Ngọc Tiên không biết vì lý do gì giống như hai còn gà chọi trợn mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập sát ý, còn Vô Chân thì đang đứng giữa hai người khuyên giải.
Cổ Thần quay sang hỏi Hư Tử Uyên, thì ra có đệ tử kể cho Bạch Ngọc Tiên chuyện ngũ mạch đại tỷ thí mười ngày trước, Bạch Ngọc Tiên nghe nói Hoàng Phủ Hạo bị Cổ Thần dẫm dưới chân tát cho mười mấy cái, nhất thời bật cười gọi Hoàng Phủ Hạo là rác rưởi.
Ai ngờ Hoàng Phủ Hạo đứng ngay bên cạnh, tâm trạng vốn đã khó chịu nhất thời nổi giận lôi đình đòi động thủ. Bạch Ngọc Tiên chẳng coi nộ khí của Hoàng Phủ Hạo ra gì, đứng ngay trước mặt hắn nói:
“Bị người khác tát ngay trên lôi đài, chính là rác rưởi.”
Thấy hai người định động thủ, nếu như không phải Vô Chân lộ diện, e rằng không ai trấn được cục diện, trưởng lão của Huyền Âm Tông và Hư Thiên Tông đang ở trong Hư Thiên Điện nói chuyện, nếu như đệ tử hai tông đứng ngoài đánh nhau tuyệt đối ảnh hưởng tới hòa khí.
Hoàng Phủ Hạo thường ngày huênh hoang kiêu ngạo, bây giờ lại gặp một Bạch Ngọc Tiên huênh hoang kiêu ngạo hơn hắn, căn bản không coi hắn ra gì, Bạch Ngọc Tiên là khách đến từ Huyền Âm Tông, Vô Chân không thể giúp Hoàng Phủ Hạo đánh Bạch Ngọc Tiên, đành phải lôi đệ tử nhiều chuyện kia ra, tát cho mười cái ngay trước mặt mọi người, coi như trừng phạt.
Đệ tử kia bị phạt rồi mà Bạch Ngọc Tiên và Hoàng Phủ Hạo vẫn như hai con gà chọi, giận dữ nhìn đối phương.
…
Vô Thủy cùng Thiên Huyền Tử ngồi trên vị trí tông chủ trên cùng, chúng trưởng lão Hư Thiên Tông cùng Huyền Âm Tông, phân ra hai bên trái phải, hoặc ngồi hoặc đứng trên đài cao.
Lần này những nhân vật đứng đầu hai tông tập trung ở bên trong Hư Thiên Điện tự nhiên là bàn luận về việc tiến vào Di chỉ Tà Băng Ma tông.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Thiên Huyền tử nói:
- Vô Thủy đạo hữu, Di chỉ Tà Băng Ma tông tái hiện, việc này không đơn giản một chút nào. Các thế lực khắp nơi trên thiên hạ khẳng định đều tiến đến, hai tông môn chúng ta liên hợp cùng một chỗ mới có phần thắng.
Vô Thủy gật đầu nói:
- Hôm nay Tàng gia thế đại, tất nhiên muốn lấy được kiện vật phẩm kia, như thế bọn họ mới có thể thêm sức khiêu chiến Thánh Đình. Thánh Đình cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào lấy được vật ấy, Thi Hồn Ma tông không cần phải nói rồi, loại sự tình này bọn hắn không chen vào một chân mới là lạ…