Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2036: Mặt xám mày tro
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Lá gan đủ lớn, đã cấp quá tiêu chuẩn còn kêu tiền không đủ, để tôi gọi điện cái đã.
Trần Thiên Hòa cũng hiểu, mình mà không chỉnh Diệp Phàm một chút, Trần Chấn Đông sẽ không hài lòng.
Để an ủi Trần Chấn Đông, vì thê, Trần Thiên Hòa nhấc điện thoại lên, nhưng, ngẫm đi ngẫm lại thấy như vậy vẫn chưa đủ lực độ. Hơn nữa, lần này cũng là một cơ hội.
Vì thế ngồi trên ghế suy xét một hồi, bước thẳng đến phòng họp của Phòng đốc tra. Vì, nghe nói hầu hết mọi người đều ngồi đây chờ phát quá tết.
Diệp Phàm còn chưa thấy Trần Thiên Hòa bước vào, lão đã lên tiếng trước:
- Đồng chí Diệp Phàm, nghe nói các anh đang đặt mua quà tết?
- Thứ trưởng Trần à, xin chào.
Diệp Phàm chào hỏi, biết lão này đến đây nhất định có liên quan đến chuyện tiền bạc khi nãy.
Diệp Phàm nói tiếp:
- Đúng vậy, chúng tôi đang đặt mua quà tết. Chiều nay ba giờ là nghỉ rồi. Buổi sáng nếu không phát quá tết, thì đã khiến mọi người vất vả cả năm mà vẫn phải về nhà với hai bàn tay trắng đúng không nào?
- Ừ, quà nhất định phải phát, tuy nhiên, cũng không thể vượt quá tiêu chuẩn. Đồng chí Diệp Phàm, nơi này là văn phòng trung ương, không phải ở dưới kia.
Trời cao Hoàng đế xa không ai quản anh. Nơi này không giống như vậy, trên có cấp trên, trên cấp trên còn có lãnh đạo trung ương, còn có Chủ tịch.
Làm chuyện gì đều phải thận trọng suy xét mới được, bằng không, chẳng những anh bị phê bình, bản thân tôi là lãnh đạo trực tiếp cũng không thoát khỏi liên can.
Cho nên, cái gì cũng phải có chừng mực, tuyệt đối không được vượt quá tiêu chuẩn! Nếu tiêu quá mức rồi, thì bảo họ trả lại ngay đi, chẳng ra thể thống gì cả.
Trần Thiên Hòa giọng điệu nghiêm khắc. Nói xong còn nghiêm túc liếc mắt nhìn hơn 10 đồng chí xung quanh.
- Chi tiêu vượt mức, thứ trưởng Trần, không hiểu anh nghe những điều này từ đồng chí nào. Chúng tôi hoàn toàn không chi tiêu vượt mức.
Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn, phản kích lại Thứ trưởng Trần.
- Đem danh sách đến cho tôi xem.
Trần Thiên Hòa hơi sửng sốt, không thể ngờ Diệp Phàm nói thế, đưa tay ra nói.
Phong Nhất Tú nhìn Diệp Phàm, thấy hắn gật đầu, thế là Phong Nhất Tú hai tay đưa danh sách phát quà sang.
Trần Thiên Hòa nhìn, không lâu sau, nhíu mày, chỉ vào chăn nhung lông vịt 180 đồng nói:
- Đồng chí Nhất Tú, trước kia các cô có phát loại chăn này sao?
- Không có!
Phong Nhất Tú liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thấy thằng nhãi này vẻ mặt điềm tĩnh, cũng không có chút tia kinh hoảng, biết tiểu Chủ nhiệm Diệp chắc đã có chuẩn bị, vì thế, thành thật gật gật đầu.
- Còn không tiêu quá mức sao? Một cái giường mà đã tốn trên 1000 rồi. Các người, phát quà xa hoa như vậy, các phòng khác phải đỏ mắt, cuối cùng ai cũng bị phê bình thì sao? Trả lại, trả lại, chả ra thể thống gì cả,
Trần Thiên Hòa sắc mặt ngưng trọng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hừ nói:
- Vừa rồi hỏi anh, anh nói không vượt mức. Đồng chí Diệp Phàm, làm người phải thành thực, làm việc phải chắc chắn. Muốn dối trên gạt dưới là không được. Anh về viết bản kiểm điểm đi.
Trần Thiên Hòa trong lòng toát ra một tia đắc ý, bởi vì, lão thấy cuối năm cuối cùng cũng đã lấy lại được thể diện. Ván cờ ở tỉnh Giang Đô bị đánh bại, đến giờ coi như lão vẫn hơi mất mặt.
- Cái này có chi tiêu quá mức sao? Rất xin lỗi Thứ trưởng Trần, phòng Đốc tra chúng tôi chỉ phát đúng tiêu chuẩn của Phòng thư ký, sao bên tôi không nhận được, mà bên thư ký lại được nhận.
Nói đến đây, Diệp Phàm liếc mắt nhìn các đồng chí khác nói:
- Mọi người nói có đúng không? Chúng ta đã đến phòng thư ký lấy danh sách, không hề thay đổi gì đúng không nào. Nếu thế này là chi tiêu quá mức vậy bên kia...
Diệp Phàm nói một nửa.
- Các anh có thể so được với Phòng thư ký sao?
Lúc này, Thứ trưởng Trần giận dữ nói.
- Không so được là sao? Có phải nói phòng thư ký cao hơn Phòng Đốc tra văn phòng trung ương chúng tôi không? Vì họ xếp trước Phòng đốc tra chúng tôi, nên chúng tôi kém hơn một bậc à?
Cho nên, quà tết cũng phải phát kém hơn một bậc. Cái này, không hiểu là quy định ở đâu. Nếu có thật, thì tôi sẽ tuân theo chỉ thị của Thứ trưởng Trần, lập tức sửa lại quà tết.
Hơn nữa, nếu phải sửa đó cũng không phải là thừa nhận chúng tôi kém hơn một bậc. Thứ trưởng Trần, làm như vậy có chút khó nói đấy.
Phòng ban có cấp bậc, vậy lãnh đạo phân công quản lý cũng có cấp bậc đúng không?
Diệp Phàm cố ý nói. Các đồng chí phòng Đốc tra cũng bình tĩnh ngồi xem kịch.
Tuy nhiên, Trần Thiên Hòa hiểu, những người này chắc hẳn có người đang thầm oán mình. Trần Thiên Hòa đầu căng lên.
Không thể ngờ vốn định mượn cơ hội trị Diệp Phàm một chút, không ngờ lại tự chôn mình. Lão Trần có lúc này thực sự chút hối hận, tự nhiên lại chạy đến đây làm gì chứ?
Diệp Phàm cũng biết, phòng thư ký đứng đầu trong văn phòng trung ương Bởi vì, phòng thư ký trực tiếp phục vụ lãnh đạo trung ương, cấp bậc rất cao.
Nói không chừng có thư ký được vị Cửu thường nào thấy hợp ý, địa vị của thư ký đó tự nhiên sẽ được nâng cao.
Cho nên, phòng tài vụ rất sủng ái Phòng thư ký. Tiền cấp lúc nào cũng nhiều nhất, phúc lợi, tiền thưởng đương nhiên cũng nhiều hơn. Điều này các đồng chí trong văn phòng trung ương đều biết, nhưng chẳng ai dám đứng lên lý luận.
Chẳng qua hôm nay Trần Thiên Hòa xui xẻo, gặp phải đồng chí Diệp Phàm “không đầu óc”. Hơn nữa Diệp Phàm rất thâm, lợi dụng cấp bậc của các phòng ban bên dưới.
Phân công quản lý cũng phân cấp bậc, âm thầm châm chọc Trần Thiên Hòa là Thứ trưởng ở văn phòng trung ương.
Nhưng chỉ là lãnh đạo quản lý một phòng ban cấp thấp thôi. Đây gọi là anh bức tôi làm theo cấp bậc là anh đang tự làm mất mặt mình.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh hiểu lầm rồi, các phòng ban trong Văn phòng trung ương đều cùng cấp, không ai cao hơn ai. Xã hội này là xã hội bình đẳng mà.
Trần Thiên Hòa la lớn.
- Có lẽ là tôi hiểu lầm, tuy nhiên, nếu đều bình đẳng, vậy thì quà tết của chúng tôi căn cứ theo đúng danh sách bên Phòng thư ký, có được không?
Diệp Phàm nói nửa câu, nhìn chằm chằm Trần Thiên Hòa.
- Có thể phát, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các anh phải có điều kiện kinh tế. Được rồi, các anh cứ phát đi, tôi đi đây!
Trần Thiên Hòa có chút xấu hổ cười cười, xoay người định đi.
- Chủ nhiệm Phong, tặng quà cho Thứ trưởng Trần và Thư ký Lưu.
Diệp Phàm nói với Phong Nhất Tú. Đúng lúc này, đồng chí một trẻ tuổi từ cửa mặt mày rạng rỡ đi vào.
- Là Tiểu Vệ à
Trần Thiên Hòa đổi sắc, lập tức chào hỏi. người thanh niên trẻ tuổi này là Vệ Chí Kiệt, là thư ký chuyên trách của Phó chủ nhiệm thường trực văn phòng trung ương Khâu Hoa
Ở văn phòng trung ương cũng là nhân vật phong vân, bởi vì chủ của người ta là Khâu Hoa, còn kiêm chức Chánh văn phòng Chủ tịch Đường! Là đại quản gia bên cạnh Chủ tịch Đường.
- Thư ký Vệ, xin chào.
Diệp Phàm cũng gật đầu chào hỏi. Nhưng thật ra không biết Vệ Chí Kiệt, vừa đến văn phòng trung ương liền vội vàng đến Giang Đô, cũng không rảnh để mà để ý đến mấy thư ký nhỏ này.
- Chủ nhiệm Diệp, nghe nói các anh mới từ dưới về, vì chi phí điều tra khá lớn, nên giờ ngân sách đã hết tiền.
Còn thiếu 500.000. nên Chủ nhiệm Khâu bảo tôi tới nói với anh một tiếng, vấn đề tam nông của Giang Đô, ông ấy trực tiếp phê chuẩn cho bên anh 500.000.
Các hóa đơn chi phí của bên anh ở tỉnh Giang Đô có thể sử dụng 500.000 này. Tiền đã từ phòng tài vụ chuyển đến, thủ tục phải bổ sung một chút.
Thư ký Vệ mỉm cười nói.
Nói xong vô ý liếc mắt nhìn Trần Thiên Hòa. Diệp Phàm quan sát, chắc hẳn là cấp trên thấy Trần Thiên Hòa này quá mức, rõ ràng là muốn ức hiếp một người mới vào Văn phòng trung ương như hắn
Cho nên, chủ nhiệm Khâu ra ta, dùng 500.000 này để chỉnh Trần Thiên Hòa. Kỳ thực, ở văn phòng trung ương, Trần Thiên Hòa và Khâu Hoa không hợp nhau.
2 người, đều có hai tập đoàn. Họ Khâu đương nhiên theo “Đường”, còn Trần Thiên Hòa đương nhiên theo “Yến Vân”.
Mà Khâu Hoa như thế tương trợ Diệp Phàm, cũng không phải Khâu Hoa đối xử tốt với Diệp Phàm. Chỉ coi Diệp Phàm là con cờ để trị Trần Thiên Hòa mà thôi.
Dù sao, Diệp Phàm cũng là phòng một phó chủ nhiệm văn phòng Chủ tịch Đường, Trần Thiên Hòa cũng nên nể mặt một chút đúng không? Đánh chó phải ngó mặt chủ chứ!
- Cảm ơn Chủ nhiệm Khâu đã quan tâm, Nhất Tú, cô tặng quà xong thì đích thân đi xử lý việc này nhé!
Diệp Phàm chỉ thị Phong Nhất Tú.
Phong Nhất Tú đáp, trực tiếp sắp xếp vài người đi với Trần Thiên Hòa.
Cái này, là quy cũ, Trần Thiên Hòa cũng không tiện cản trở. Nhưng, đáng lẽ quà mừng là phải đưa trực tiếp đến nhà lãnh đạo. Đâu thể làm thế này, nhưng Trần Thiên Hòa cũng đành phải căn răng chịu đựng.
- Thứ trưởng Trần, Chủ nhiệm Diệp có cẩn thận dặn dò, đây là danh sách quà tết, mời anh xem qua!
Phong Nhất Tú đưa ra một tờ giấy nói.
- Không cần, các cô vất vả rồi, mau về đi!
Trần Thiên Hòa đuổi Phong Nhất Tú như đuổi ruồi.
Tuy nhiên, đợi họ đi rồi ánh mắt Trần Thiên Hòa vẫn vô ý lướt qua hai giỏ quà. Không ngờ Phòng đốc tra tặng quà cho mình y hệt như thư ký Lưu Tiểu Vân.
Năm ngoái đâu có như vậy, bản thân mình là một thứ trưởng sao lại ngang hàng với một thư ký nhỏ. Trần Thiên Hòa tức giận, tên Diệp Phàm, dám đánh đồng ông đây với một tên thư ký.
- Đem đi đem đi, ném bên kia đi
Trần Thiên Hòa tức giận, đá giỏ quà, hừ giọng nói với Thư ký tiểu Lưu.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2037 Kiều Báo Quốc đỏ mắt.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Nghe nói sang năm tới đồng chí Lưu rời chỗ của Trần Thiên Hòa, bị điều đến một nơi hẻo lánh làm Phó chủ tịch huyện, còn Trần Thiên Hòa lại thay thư ký mới.
Phó chủ tịch huyện Tiểu Lưu dĩ nhiên buồn bực, vốn là muốn tiếp tục đi theo Trần Thiên Hòa thêm một năm nữa, sau khi được thăng lên cấp Cục trưởng rồi, ít nhất chức Bí thư huyện ủy cũng không quá khó khăn gì.
Không ngờ chả biết vì lỗi gì, mới đó mà đã bị Trần Thiên Hòa đẩy xuống làm phó chủ tịch huyện.
Đương nhiên, tiểu Lưu gặp vạ lây, chỉ là vật hy sinh trong cuộc vật tay của Diệp Phàm với Thứ trưởng Trần mà thôi.
Không lâu sau, Phong Nhất Tú đã trở lại.
- Nếu chủ nhiệm Khâu đã cấp xuống 500.000, cuối năm chúng ta cũng còn khoản tiền tiết kiệm. 1 triệu của Cục trưởng Lang chúng ta trả lại cho họ đi.
Diệp Phàm nói, tiền của Lang Phá Thiên có thể phỏng tay, trả sớm chừng nào tốt chừng đó. Lúc nãy mượn chỉ để chỉnh Trần Chấn Đông một chút mà thôi.
- Tôi lập tức sắp xếp một đồng chí ở phòng tài vụ đi giải quyết
Phong Nhất Tú đã gọi điện cho phòng tài vụ. Một lúc sau phòng tài vụ gọi điện đến, Phong Nhất Phong sau khi ừ à một hồi, vẻ mặt kinh ngạc nói với Diệp Phàm
- Chủ nhiệm Diệp, chúng ta chỉ trả 500.000.
- Chỉ trả 500.000, phải phải mượn 1 triệu sao? Không phải Cục trưởng Lang thấy chúng ta khó khăn, nên quyên tặng 500.000 cho chúng ta đón tết chứ?
Diệp Phàm thật sự hơi kinh ngạc, hỏi. Trong lòng nghĩ quan hệ của mình với Lang Phá Thiên khá thân thiết nên điều đó cũng có thể xảy ra.
Làm như vậy sao được. Bởi vì, Lang Phá Thiên lúc trước cũng có nói khoản tiền này là để bảo vệ sự an toàn của lãnh đạo trung ương, không thể chi vào việc khác, cái đó, dự án khác nhau, ý nghĩa cũng khác nhau.
Huống chi Lang Phá Thiên biết mình có tiền. Đừng nói là vài trăm ngàn, có vài trăm triệu thì cũng bỏ ra được. Cần gì phải cướp thịt từ trong miệng con hổ Đoàn nội vệ.
- Không phải, tôi đã hỏi bên kia rồi. Nói là lúc nãy,chủ nhiệm phòng tài vụ Trần Chấn Đông có chỉ thị trực tiếp cấp 500.000 cho Cục cảnh vệ... Nghe nói bên phòng Đốc tra vay tiền của Cục cảnh vệ, nên đã thay phòng Đốc tra trả trước 500.000.
Diệp Phàm vừa nghe thiếu chút nữa thì cười thành tiếng.
Biết mình đã liên kết với Phong Nhất Tú biển thủ thành công thành công 500,000. Trần Chấn Đông nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn không ổn ,cuối cùng vẫn tặng không 500.000.
Đương nhiên là vì che đậy, lão già này trước tiên nói là thay phòng đốc tra trả nợ trước. Cái này cũng là tín hiệu cuối cùng Trần Chấn Đông gửi cho mình. Cũng có nghĩa là, lão ta cấp 500.000 cuối cùng, còn lại 500.000 thì phòng đốc tra phải tự trả lấy.
- Tôi thực sự cảm ơn Chủ nhiệm Trần. Chủ nhiệm Trần thật tốt,đã suy nghĩ chu đáo giúp phòng đốc tra chúng tôi
Diệp Phàm tự mình nói, cười hehe gọi điện thoại cho Trần Chấn Đông biểu thị sự cảm tạ.
Đương nhiên, Trần Chấn Đông bên kia đang khạc ra máu.
“Cảm tạ cái rắm! Mày thật ra chỉ là thằng lừa gạt. Một kẻ khốn kiếp!” Gác máy,Trần Chấn Đông tức không chịu nổi chạy vào nhà vệ sinh hét lên vài tiếng.
Lão quăng mấy cái khăn mặt, lập tức dội mấy gáo nước lạnh mới cảm thấy tốt hơn một chút. Kỳ lạ, bình thường chủ nhiệm Trần rất sợ lạnh, không thể tưởng tượng được trong cái khí trời khoảng 10 độ c như hôm nay mà lão lại hạ mình xuống tắm nước lạnh.
Ngay cả chủ nhiệm Trần cũng bị chính cái điên cuồng của mình dọa cho kinh hãi một trận. Đi ra từ phòng vệ sinh gã nhìn chằm chằm vào cái vòi nước lạnh như băng kia mà lòng vẫn kinh hãi.
Buổi chiều 4 giờ, Diệp Phàm mới hoàn thành xong công việc. Đi ra khỏi văn phòng trung ương hắn không kìm được một tiếng thở dài, cả người nhẹ nhõm bước xuống.
Buổi tối phải tới đại viện Kiều Gia ăn cơm, vốn định về nhà ăn cơm tất niên với ba mẹ ở huyện Tứ Xuyên.Thế nhưng xem ra không kịp rồi. Tuy nhiên, Diệp phàm đã đặt chuyến bay tối, ăn cơm tối xong sẽ dẫn theo Kiều Viên Viên về nhà đón năm mới.
5 giờ Diệp Phàm từ Hồng Diệp bảo, đi thẳng đến đại viện Kiều Gia.
Buổi tối thời tiết thật đẹp trời không có tuyết,tuy nhiên, xung quanh tường viện lớp tuyết phủ từ hôm qua vẫn chưa tan hết.
hai cảnh sát vũ trang đứng gác cửavừa thấy Diệp Phàm đều cười chào hỏi'Chủ nhiệm Diệp'
- Mỗi người một gói, đón năm mới
Diệp Phàm cười lấy từ trong túi hai bao thuốc lá loai Đặc Cung vứt cho hai cảnh sát vũ trang đang canh cửa.
- Cám ơn chủ nhiệm Diệp.
Cảnh sát vũ trang đó cười hehe nói. Bởi vì từ trước đến nay Chủ nhiệm luôn là người hào phóng, hai vị cảnh sát vũ trang đó trong lòng cũng khâm hục lắm.
- Có người khác đến không?
Dù sao cũng quen thân rồi, Diệp Phàm nói. Đương nhiên muốn biết tối nay đại viện Kiều Gia có ai trở về ăn cơm giao thừa không.
Đừng coi thường những người trông cửa, quen thân rồi cũng có thể lấy được rất nhiều thông tin quan trọng từ chỗ anh ta. Chẳng hạn như tối nay có khách quýkhông, người Kiều gia có về đông đủ không, còn có khách lạ nào đang chờ không...
- Ngoại trừ ủy viên Kiều và Bộ Trưởng Kiều ra, cô em gái Kiều Nhã Lệ của họ cũng đã về rồi, còn có cả nhà cô ấy .Những nhười khác không có
.Một cảnh sát vũ trang nói.
- Ừ ...
Diệp Phàm gật đầu rồi đi vào đại viện Kiều gia.
Phát hiện Kiều Viễn Sơn và Kiều Hoành Sơn ngồi ở hai bên trái phải của chiếc ghế dành cho chủ nhân ở giữa đại sảnh. Chủ nhân ngồi trên chiếc ghế đó chính là ông cụ Kiều gia Kiều Quân Đỉnh cùng với bà xã Thái Như Tú .
Kiều Quân Đỉnh rất ít khi xuất hiện, chỉ ngày lễ ngày tết mới xuất hiện ở đại sảnh. Bình thường thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Hơn nữa, cả đời ông cụ chỉ ngồi lên được chức Chủ tịch huyện, cấp bậc cũng không cao
Còn bà xã của lão Thái Như Tú là một giáo viên bình thường , dù Kiều Quân Đỉnh làm Chủ tịch huyện, lão cũng không buộc bà xã đổi nghề. Thái Như Tú giảng dạy cả đời. Hai con người ấy cũng ân ái cả đời, hơn nữa, bằng lòng sống cuộc sống tầm thường cả đời.
Chiếc ghế thứ hai bên trái ghế Thái sư là cô em gái út Kiều Nhã Lệ và chồng Tằng Thủy Hưng. Tằng Thủy Hưng ở doanh nghiệp nhà nước đảm nhiệm phó tổng, đối chiếu với bên chính phủ cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Ở trong này, Diệp Phàm phát hiện một điều không ngờ tới. Người này chính Kiều Không Thành em họ của Nhị Kiều, lúc ấy đã từng học chung với Diệp Phàm ở trường Đảng trung ương.
Mà Diệp Phàm đảm nhiệm chức lớp phó, Kiều Không Thành cũng là Ủy viên trong ban cán bộ lớp nâng cao của trường Đảng, người này hiện đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thành phố tại thành phố Phổ Hải. Thành phố Phổ Hải là thành phố trực thuộc trung ương, Phó Chủ tịch thành phố cũng là cán bộ cấp phó tỉnh.
Bên dưới là đám tiểu bối của Kiều gia , như Kiều Thế Hào và Kiều Báo Quốc. Còn có Kiều Thanh Dương, Kiều Viên Viên, cùng với Kiều Quyên em gái Kiều Thế Hào.
Đương nhiên, có thể có tư cách ngồi ở đây đều là những người có thân phận tương tương xứng với Kiều Gia. Hơn nữa, là những họ hàng thân thích nhất.
Thấy Diệp Phàm tiến vào, Kiều Không Thành vẻ mặt nhiệt tình tiến lên chào hỏi đầu tiên:
- Chủ nhiệm Diệp đến rồi.
Kiều Không Thành không phải trực hệ với Kiều gia ,cho nên so với Diệp Phàm thì có họ xa hơn với Kiều Gia
Cho nên ở Kiều gia mặc dù anh ta đã là cán bộ cấp Thứ trưởng. Trừ nhị Kiều ra là người có cấp bậc cao nhất ở Kiều gia.
Nhưng, ở Kiều gia, Kiều Không Thành là người rất khiêm tốn. Trong lòng anh ta hiểu rõ, không có Nhị Kiều, Kiều Không Thành chẳng là cái gì cả..
- Ha hả, chúng ta là bạn học cũ mà.
Diệp Phàm cũng cười tủm tỉm giơ tay bắt tay Kiều Không Thành. Lúc trước ở LỚP NÂNG CAO trường Đảng trung ương, Kiều Không Thành không hiểu được mối quan hệ của Diệp Phàm với Kiều gia. Cho nên, với Diệp Phàm có thái độ không lạnh cũng chẳng nhạt.
Sau lại mặc dù là hiểu được, nhưng, thời điểm đó Diệp Phàm tuy là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở ở Việt Đông.
Cho nên cũng chẳng coi trọng lắm. Hiện tại đã khác ,vị trí mà Diệp Phàm ngồi lên khiến nhiều cán bộ địa phương phải ghen đỏ mắt. Kiều Không Thành tự nhiên cũng hạ thấp mình.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Diệp Phàm tiến đến chào hỏi ông cụ cùng với Nhị Kiều đánh, đang định ngồi sau, nhưng, Kiều Thế Hào vỗ chỗ bên cạnh nói
- Diệp Phàm, lại đây ngồi.
Ở Kiều gia, Diệp Phàm chơi thân nhất với anh họ Kiều Thế Hào của Viên Viên . Còn quan hệ giữa Kiều Báo Quốc anh ruột Kiều Viên Viên với Diệp Phàm lại không tốt lắm? Hai người trước kia còn vật tay qua lại, sau này dù nói đã giảng hòa rồi.
Nhưng, hiện tại hai người cũng đang âm thầm phân cao thấp. Kiều Báo Quốc hiện tại đảm nhiệm chức Chủ tịch Địa khu Nam Lĩnh tỉnh Nam Phúc, cũng là cái địa phương nghèo rớt mùng tơi.
So với vị trí hiện tại của Diệp Phàm,thì có thể nói là khác nhau một trời một vực. Cho nên tâm trạng của Kiều Báo Quốc rất phức tạp, ngồi cùng bà xã Tô Hương Lĩnh liếc nhìn Diệp Phàm, khuôn mặt chẳng nở một nụ cười.
Hơn nữa, thấy Kiều Thế Hào xích xuống một ghế, nhường ghế của mình cho Diệp Phàm.
Kiều Báo Quốc còn nhíu mày. Cái này tuy nói chỉ có là một động tác nhỏ, nhưng ý nghĩa khác nhau.
Tất nhiên là Kiều Thế Hào đặt vị trí của Diệp Phàm quan trọng hơn mình, tuy nói trong nhà ngồi khá tùy tiện.
Nhưng, thế hệ trước cùng thế hệ sau đều biết. Kỳ thật, vị trí trong nhà cũng phân cấp bậc cao thấp. Diệp Phàm dò xét, thấy ghế thể hiện theo cấp bậc.
- Thế Hào, ghế của anh thì anh cứ ngồi đi, túi của em còn chưa có chỗ để đây này.
Kiều Báo Quốc liếc mắt nhìn Kiều Thế Hòa một cái, không kìm nổi nói ra,
Bởi vì, y vốn ngồi ở phía dưới Kiều Thế Hào . Hơn nữa giữa 2 người còn có một chiếc ghế trống khoảng không một phen ghế dựa. Trên ghế đang đặt chiếc cặp của Kiều Bá Quốc,
Kiều Thế Hào muốn xịch xuống nhường ghế cho Diệp Phàm, nên, thuận tay đem túi da của Kiều Bá Quốc đặt lên đầu gối của Kiều Báo Quốc.
- Báo Quốc, em treo lên giùm anh.
Bà xã Kiều Báo Quốc ,Tô Hương Linh vội đứng lên nói đưa tay định cầm lấy túi da.
- Em nhiều chuyện cái gì?
Kiều Báo Quốc mặt trầm xuống, không có ý đưa túi.
Diệp Phàm vừa nhìn đã biết. Hóa ra là Kiều Bá Quốc thấy người anh họ Kiều Thế Hào tôn sùng mình, còn chủ động nhường ghế .Trong lòng thằn nhãi này ghen tức đến đỏ mặt.
Cũng khó trách, giờ Diệp Phàm đường đường là chủ nhiệm Phòng đốc tra văn phong trung ương, phó chủ nhiệm vănphòng chủ tịch. Trong khi đó Kiều Báo Quốc vẫn còn đang lăn lộn với chức Chủ tịch địa khu Nam Lĩnh tỉnh Nam Phúc. Ngay cái chức Bí thư đia ủy còn chưa với tới, đương nhiên trong lòng không thoải mái.
- Haha, tôi treo cho ngài .
Kiều Thế Hào vừa thấy cũng cảm thấy có chút thú vị cười đưa tay qua.
- Một cái túi da nhỏ như này em sao dám làm phiền anh, anh đường đường là Kiều đại sư trưởng mà.
Kiều Báo Quốc mãi mới nói móc được một câu, sau đó đưa cho bà xã Tô Hương Linh, ra hiệu cô đi treo lên .
Diệp Phàm giả bộ như chưa nhìn thấy hành động của Kiều Báo Quốc, đặt mông xuống chiếc ghế Kiều Thế Hào đã nhường ,hơn nữa ,còn vắt chéo chân.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2038 Chữ Kiều Viễn Sơn thay đổi rồi.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Thế Hào, đặc huấn ở bên Báo Săn xong rồi. Sư Đoàn Hồng Kiếm các anh đã chuẩn bị xong xuôi chưa?
Diệp Phàm thuận miệng cười hỏi.
- Những cái phải chuẩn bị thì đương nhiên phải chuẩn bị rồi, chỉ có điều nhân viên rất khó chuẩn bị đầy đủ ngay lập tức. Hơn nữa nhiều cao thủ như vậy rất khó tìm.
Kiều Thế Hào thở dài.
- Có bác cả ở đây,có gì mà không giải quyết được.
Diệp Phàm nói.
- Có một số việc ông ấy cũng không tiện ra tay. chẳng hạn như chúng ta đi tìm người, người ta cũng có ý kiến. Huống chi chúng ta đều rõ. Phương diện nhân sự, khắp nơi đều rối rắm. Có khi cũng không phải khan hiếm nhân tài.Mà là vì vấn đề thể diện nên người ta che đậy không phô bày ra .
Kiều Thế Hào nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Việc của huyện Giang Đô điều tra đến đâu rồi?
- Điều tra đại khái, cụ thể đợi đến sang năm.
Diệp Phàm nói.
- Cũng đúng, một công trình xây dựng vài trăm triệu, đâu có dễ mà điều tra được.
Kiều Thế Hòa nói nhỏ ,
- Cậu Anh không bị phê bình chứ?
- Không có.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Thật là kỳ lạ .
Kiều Thế Hào có chút không hiểu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
- Cậu làm thế nào đối phó được đồng chí họ Trương kia?
- Đối phó cái rắm, người ta là uỷ viên quốc hội, trợ lý Thủ tướng, em chỉ là một chủ nhiệm văn phòng đốc tra sao có thể đối phó hắn. Nếu ba của Viên Viên ra tay xem ra còn được , em thì tuyệt đối không thể.
Diệp Phàm đương nhiên sẽ không để lộ ra một số chuyện mờ ám.
- Đừng đóng kịch với tôi, việc này, chú hai không ra tay. Việc này là do cậu tự đối phó, bằng không họ Trương sao lại tốt như vậy, tuyệt đối không thể.
Kiều Thế Hào căn bản không tin, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Thực sự là em không cách nào đối phó viejc này, anh tin cũng tốt không tin cũng tốt. Anh nói xem, bảo anh thu phục anh có thể thu phục sao?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Anh và cậu đương nhiên không được, tuy nhiên, Phí gia của Phong Diệp Loan nhất định có năng này. Ngay cây cổ thụ đằng trước nhà Phí gia, uỷ viên Trương cũng phải cúi người.
Kiều Thế Hào thản nhiên hừ nói.
- Tuyệt đối không phải, đã lâu em không qua nhà Phí gia rồi.
Diệp Phàm lắc đầu khẳng định. Kiều Thế Hào biết những lời của Diệp Phàm là thật. Trên khuôn mặt càng nghi hoặc khó hiểu
- Ngay sau tên này nói một câu làm Diệp Phàm suýt chút nữa bị nghẹn chết.
Kiều Thế Hào ghé sát vào tai Diệp Phàm nói nhỏ:
- Có phải có bé nhà Phượng gia kia không chịu nổi nên đã ra tay không, việc này, nhất định không được để Viên Viên biết, bằng không cậu ráng mà chịu đấy.
- Anh ...toàn là bậy bạ, em cũng đã mấy năm chưa gặp cô ấy. Những chuyện trước kia đều không nhớ gì cả.
Diệp Phàm nhìn trân trân không nói lên lời, liếc nhìn Trần Thế Hào .
- Thật không?
Kiều Thế Hào vốn không tin, tuy nhiên, Diệp Phàm có chút chột dạ. Tuyệt thế phong tư của Phượng Khuynh Thành kia lại hiển hiện trước mắt, đồ ngốc này thở dài trong lòng“Không thể vừa có cá vừa có bàn chân gấu được!”
- Diệp Phàm, đây là trà sâm đã phối chế,anh uống nhiều một chút.
Lúc này Kiều Viên Viên cẩn thận bưng một cái cốc trong suốt giống ngói hộp bước qua.
Nhìn một ly nước nghi ngút khói nồng đậm mùi sâm trà, trong lòng Diệp Phàm có chút cảm động, đang giơ tay ra nhận thì trước mắt xuất hiện một một cánh tay khác rồi. Bàn tay ấy đã lấy tách trà, hừ nói:
- Anh khát rồi, để anh uống trước.
Dĩ nhiên, người này là Kiều Báo Quốc.
- Anh, anh sao có thể tự nhiên cướp trà của người ta uống?
Kiều Viên Viên có chút giật, liếc nhìn Kiều Báo Quốc một cái.
Hừ, anh uống cuả em một tách trà mà em đã ý kiến như vậy phải không? Anh em ruột thịt mà keo kiệt như vậy sao?
Kiều Báo Quốc mặt sầm lại, hừ nói.
- Báo Quốc, tách trà này là người ta pha cho Diệp Phàm
Lúc này ,Tô Hương Linh nhìn không nổi, bèn lên tiếng.
- Phải không?
Kiều Bá Quốc giả bộ kinh ngạc hỏi một câu, liếc nhìn nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Haha,trả lại cho cậu.
Nói xong thì đưa sang, Diệp Phàm đưa tay ra lấy, thịch một tiếng, chén trà lại rơi xuống đất, do chén trà dày nên không vỡ. Sâm Trường Bạc cùng với chén trà rơi thịch xuống sàn nhà.
- Anh, anh làm cái gì vậy?Kiều Viên Viên thiếu chút nữa thì hét lên.
- Ngại quá, do nó cầm không chắc .Kiều Bá Quốc chỉ vào Diệp Phàm nói, lúc này ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn sang.
- Báo Quốc, cậu đang làm gì vậy?
Kiều Thế Hào có chút tức giận, Kiều Báo Quốc đã hai lần kiếm chuyện rồi.
- Quái, Diệp Phàm cầm không chắn sao mọi người lại hỏi em làm gì?
Kiều Báo Quốc vẻ mặt nghiêm chỉnh, nói, giống như thực sự chẳng có chuyện gì cả.
- Được rồi, cầm không chắc thì thôi, thu dọn một chút thôi mà.
Kiều Hoành Sơn cười ba phải, ngầm liếc mắt một cái, không nhịn được nói một câu:
- Ài, tiếc cho gốc sâm 50 năm tuổi.
- 50 năm, Viên Viên, con kiếm đâu ra vậy?
Kiều Viễn Sơn nhướn mày, hỏi.
- Bác cả cho con.
Kiều Viên Viên liếc mắt nhìn Kiều Hoành Sơn một cái, thuận miệng nói.
Kiều Viễn Sơn vừa nghe, quay đầu lại nhìn anh trai Kiều Hoành Sơn.
- Haha, đâu phải là tôi tặng, căn bản là cô con gái bảo bối của cậu cướp đi đấy chứ. Mấy hôm trước tôi tới thư phòng dạo loanh quanh một vòng, không ngờ để cho nó phát hiện ra gốc nhân sâm núi Trường Bạch lâu năm này.
Đây là tôi một người bạn cũ ở núi Trường Bạch tặng. Nghe nói để đào được nó chiến hữn cũ của tôi còn bị mất một cái răng đấy.
Vì chỗ đó địa thế rất cao, sinh trưởng ở vách núi. Cậu phải buộc dây thừng mới có thể lên được. Đào sâm là việc rất khó. Cái này bị độ rồi, hư hết, đổ cả ra nhà, đáng tiếc thật!
Kiều Hoành Sơn lắc đầu có chút tiếc nuối.
- Nhìn thấy không, là nhân sâm 50 năm đấy, còn phải rụng cả răng, người ta cũng chẳng dễ dàng gì. Diệp Phàm, về sau cậu nên cẩn thận một chút, ngay một chén trà cũng cầm không nổi, chân tay quá lóng ngóng rồi.
Hiện giờ nơi công tác của cậu đã khác trước, nếu ở văn phòng Chủ tịch mà pha trà như vậy không phải tốt đâu.
Viên Viên, em phải khuyên chú ấy ổn định tinh thần mới đúng.
Kiều Báo Quốc –lên giọng huynh trưởng giáo huấn tiểu đệ, Kiều Thế Hào ngồi bên nghe thấy bèn nhíu mày lại, trong lòng thầm kêu tiếng “Hẳn là tiêu rồi”. Kiều Thế Hào đang muốn khuyên Diệp Phàm, có điều, Diệp Phàm đã ra tay rồi.
Hắn ngồi xổm xuống nhặt sơn sâm ở dưới đất lên, nhìn, nói:
- 50 năm, xem này, cọng sâm râu dài như vậy, còn có màu đỏ, giống râu cá chép. Lãosơn sâm này đúng là bảo bối, không thể lãng phí . Vậy để nó phát huy chút nhiệt lượng thừa đi.
Vừa nói xong ,Diệp Phàm đi đến trước mặt Kiều Báo Quốc.
Bốp, một tiếng động vang lên, mọi người thấy Diệp Phàm lấy sơn sâm kia vỗ vào bàn trà trước mặt Kiều Báo Quốc.
Đợi Diệp Phàm thu tay về, “Ai ya!”
Lập tức, mấy người nhà Kiều gia không chịu được, thất thanh kêu lên.
Bởi vì, củ sâm, đã được Kiều Viên Viên cách thủy rất nhuyễn rồi nên củ sơn sâm mang theo chòm râu bị Diệp Phàm ném lên bàn trà bên, giống như chiếc bàn trà mỹ nghệ kỳ dị được khảm nhân sâm.
Hơn nữa củ sâm kia không có chút thương tổn nào, ngay cả chòm râu đều được tản ra khảm trên bàn trà. Phải biết rằng bàn trà của nhà Kiều gia làm bằng gỗ lim, muốn cho nhân sâm mềm như vậy khảm được trên gỗ lim cứng, đây là khái niệm gì, bình thường dùng đinh sắt cũng khó có thể đóng vào được.
- Tặng cho anh Kiều Báo Quốc Chủ tịch Địa khu, sau này anh nhìn thấy nhân sâm này xem như gặp được Diệp Phàm em. Nhân sâm (sinh) nhân sâm (sinh), hy vọng anh thuận lợi trên con đường của mình, mỗi một bước đều phải đắn đo,phải cẩn thận. Bằng không, nó nát đi đấy. Mà nhân sâm này (sâm), ở trong tay em, chơi thế nào cũng chẳng nát được.
Diệp Phàm một ngữ hai ý nghĩa, dùng nhân sâm đồng âm với nhân sinh. Để giáo huấn Kiều Báo Quốc một phen.
- Không nhọc cậu vướng bận, cậu tự quan tâm đến mình đi. Nhân sinh(sâm) của Kiều Báo Quốc tôi sẽ càng đi càng to, càng trải càng rộng.
Kiều Báo Quốc phản kích Diệp Phàm, cũng dùng nhân sâm (sinh)
- Tốt lắm, nhân sinh phải dựa vào chính mình đi. Đắn đo nhân sinh phải đi đường lớn, đường lớn mới là cuộc đời, được rồi, không nói, ăn cơm đi.
Lúc này ông cụ Kiều vốn không mở miệng, Kiều Quân Đỉnh mở to mắt, mắt lão có chút lồi ra, thản nhiên mở miệng .
Tuy nhiên, tất cả mọi người trở về vị trí cũ, ông cụ Kiều nói những lời này. Hình như cảnh cáo Kiều Báo Quốc, nhân sinh phải đi 'Đường lớn', chứ không phải chỉ bằng việc quẳng chén trà là có thể được việc.
Hình như cũng là đang nhắc nhở Diệp Phàm, chỉ dùng vũ lực thôi cũng không giải quyết được nhân sinh. Đây chỉ là thủ thuật nhỏ. Thời đại ngày nay phải dùng cái đầu không phải dùng nắm đấm. Đó là hành vi lỗ mãng.
Trên bàn cơm mọi người ăn cơm rất quy củ, chỉ ngẫu nhiên nghe được nhị Kiều của Kiều gia tán gẫu chút việc vặt vãnh không liên quan tới đại sự. Mặt khác bọn tiểu bối cũng không nói gì nữa.
Cơm nước xong Kiều Viễn Sơn vừa dùng khăn lau miệng, vừa nói với Diệp Phàm:
- Đến thư phòng của ba một chút, con còn phải lên máy bay, chúng ta giờ lên luôn nhé!
Vào thư phòng, Kiều Viên Viên pha xong trà liền lui ra ngoài.
Nhìn thấy bức tường sau lưng Kiều Viễn Sơn, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện. Chữ Kiều Viễn Sơn trên tường không ngờ đã đổi thành hai chữ ‘nghiêm túc’.
'Nghiêm túc', cái này đại diện cho cái gì?
Diệp Phàm trong lòng cân nhắc, thấy hai mắt Diệp Phàm nhìn chằm chằm vách tường ngơ ngẩn, Kiều Viễn Sơn không ngờ không hé răng, xem ra là muốn cho Diệp Phàm thời gian để giảm sốc.
Khoảng hai phút sau, Kiều Viễn Sơn uống một ngụm trà hỏi:
- Đã hiểu chưa?
- Không hiểu ạ.
Diệp Phàm thành thật lắc đầu.
- Ha ha, bình thường!
Kiều Viễn Sơn hơi gật gật đầu.
“Bình thường, là có ý gì? Chẳng lẽ mình xem không hiểu thì là bình thường, lão Kiều thật đúng biết tỏ ra huyền bí a...” Diệp Phàm trong lòng oán thầm lão Kiều một câu.
- Chuyện của Giang Đô nghiêm túc không ?
Kiều Viễn Sơn ra vẻ rất tùy tiện, đột nhiên mở miệng hỏi.
- Nghiêm túc!
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Nếu rất nghiêm túc, vậy bản thân con có nghiêm túc không?
Ánh mắt Kiều Viễn Sơn sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Phàm, khiến tên này trong lòng có chút sợ hãi. Giống như, ánh mắt đồng chí lão Kiều có thể xuyên thủng tâm tư mình vậy.
- Con luôn rất nghiêm túc, tuy nhiên, có một số việc thân bất do kỷ được.
Diệp Phàm nghĩ tới việc Tề gia, thuận miệng đáp.
- Làm bừa bãi!
Kiều Viễn Sơn đột nhiên khoát tay chặn lại, thiếu chút vứt điếu thuốc đang kẹp trong tay.
Xem ra lão Kiều dùng sức quá mạnh. Chứng tỏ, trong lòng lão có chút không khống chế được. Diệp Phàm hiểu, lão không hề hài lòng với cách xử lí việc ở Giang Tô của Diệp Phàm.
Diệp Phàm không hé răng, chờ đồng chí lão Kiều giải thích một chút.
- Không phải chơi cái trò khôn vặt nữa, trên đời này không chỉ Diệp Phàm là người thông minh. Ở Trung Quốc chúng ta, trong thể chế trung, người thông minh hơn anh nhiều lắm.
So về kinh nghiệm, anh không bằng lão già này, so với năng lực, anh cũng chỉ thuộc hạng trung bình, còn không đạt được mức ưu tú.
So về đấu trí, anh càng khiêm tốn hơn một chút , so về tính tình, hở chút là anh có thể to tiếng với người khác, quá ngang bướng! Các anh đến đây đi, tôi không sợ.
Kiều Viễn Sơn nói, suýt chút nữa là làm cho Diệp Phàm hồ đồ,
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2039: Quá trọng tình cảm thì không ổn.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Con không giở trò khôn vặt
Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh, lắc lắc đầu.
- Không khôn vặt, điểm yếu của con chính là quá trọng tình cảm, hiểu chưa?
Kiều Viễn Sơn lạnh lùng hừ nói.
- Dạ, điểm này con hiểu. Con đúng là một người trọng tình cảm, chuyện ba muốn nói chính là chuyện của Giang Đô và Tề gia đúng không ạ?
Diệp Phàm lúc này cuối cùng xem như cũng đã hiểu rồi.
- Con nghĩ lại đi, nếu con chỉ lo cho Tề gia mà quên mất bản thân mình. May là lần này con không sao, nếu thực sự bị sao, Trương Hướng Đông đã sớm giơ đại đao lên.
Con có thể chống đỡ được mấy đao, con tự nói xem. Có lẽ, chỉ một đao cũng có thể khiến cho toàn bộ nỗ lực của con trong mấy năm qua đổ xuống sông xuống biển.
Diệp Phàm, làm chuyện gì cũng nhất định phải suy nghĩ cẩn thận. Có suy nghĩ mới đi được bước đầu, làm mà không nghĩ, đó là hành vi ngu ngốc.
Suy nghĩ rồi mới làm đó là sự lựa chọn sáng suốt. Khổng lão phu tử chẳng phải đã từng nói, học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi. Tin là không cần ba giải thích, một sinh viên đại học như con chắc chắn cũng hiểu được ý tứ của nó.
Cổ nhân còn hiểu được đạo lý này, đặc biệt là trong trường hợp liên quan đến việc đại sự trong cuộc đời, con không thể xử trí theo cảm tính. Xử trí theo cảm tính đó chính là kết quả của việc kích động mà không suy nghĩ.
Trong thể chế, con nhìn thấy dường như rất nhiều việc đều máu lạnh. Ví như, nói đến quan hệ của con và Phí gia nhé, hai bên có vẻ vẫn ổn.
Nhưng Phí Mãn Thiên đã làm gì? Con ra sức vì anh ta, cuối cùng, lúc Yến Xuân Lai giơ dao mổ lên, thì anh ta im lặng.
Mà Kiều gia chúng ta cũng iml lặng, lúc đó chắc chắn trong lòng con cũng mắng ba cả nghìn lần. Cho rằng Kiều Viễn Sơn này không nể tình thân, Kiều gia toàn bộ đều máu lạnh.
Kỳ thật, con đứng ở góc độ của ba, dùng tư duy logic suy nghĩ một chút. Nếu vì chuyện của con mà ảnh hưởng đến cả một gia tộc như Kiều gia, ba khẳng định sẽ chọn cách im lặng.
Con có hiểu được ý của ba không?
Kiều Viễn Sơn rất thẳng thắn nói tâm tư của mình với Diệp Phàm.
- Đây là sự khác nhau giữa đại cục và tiểu cục. Ba nói việc con không đứng trên quan điểm bình thường để giải quyết chuyện của Giang Đô, quá nặng tình cảm của Tề gia mà xem nhẹ lợi ích của bản thân?
Diệp Phàm nói.
- Con cũng biết như vậy là không đúng. Tô gia đã vì chuyện con bị Trương Hướng Đông bắt vào lãnh cung mà tự nguyện làm việc gì đó, nhưng con lại không thể đền đáp Tề gia như vậy. Bởi vì Diệp Phàm con không giống bọn họ, con coi trọng tình anh em. Ví dụ như việc của Báo Quốc, anh ấy luôn có ý kiến với con. Ba xem, con có lúc nào để bụng không, bởi vì, anh ấy là anh trai của Viên Viên. Cho dù Báo Quốc đối xử với con như nào, con tuyệt đối không động đến anh ấy.
Diệp Phàm nói.
- Thôi vậy, không nói chuyện này nữa, ba biết cũng không đả thông tư tưởng cho con được. Tuy nhiên, hy vọng sau này khi gặp phải sự việc như vậy, đại sự liên quan đến tiền đồ của con, nhất định phải xử lý cẩn trọng.
Kiều Viễn Sơn khoát tay, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái.
Ông ta nói:
- Rèn luyện công tác của văn phòng trung ương đối với con rất quan trọng, con càng phải chú ý tới từng lời nói, hành động.
Tuy nhiên, nhắc đến Báo Quốc, nói thật, hoài bão của nó không bằng con. Ba vẫn phê bình nó suốt. Nó quá đố kị với những thành tựu của con. Kỳ thật, đời người vừa cần một trái tim hùng dũng như dòng nước xiết, nhưng cũng cần một trái tim bình thản như mặt hồ yên ả mới được.
Chuyện gì cũng so đo với người khác, cuối cùng chịu thiệt lại chính là mình. Ví dụ như trong thể chế quan trường, Chủ tịch chỉ có một. Nếu đồng chí nào cũng đều vì không làm được Chủ tịch mà buồn bực, vậy chẳng phải đã buồn bực tới chết rồi sao.
Cho nên, cũng có lúc nên biết thỏa mãn vui vẻ mới được. Nhưng biết đủ không có nghĩa là hài lòng với hiện tại. Cuộc đời con người lúc nào cũng phải phấn đấu, cuộc đời như vậy mới là cuộc đời đáng sống.
Tuy nhiên, khuyết điểm của con chính là xử trí sự việc quá cảm tính. Có lẽ, đây là bản tính của con. Tuy nhiên, cho dù thế nào, Báo Quốc vẫn là anh vợ của con.
Lúc này nó ở địa khu Nam Lĩnh cũng không được như ý. Còn ở bên tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc, mọi chuyện cũng trở nên rất gay gắt. Có những việc, không thể việc gì bên trên bọn ba cũng có thể nhúng tay vào.
Sẽ để lại cho người ta ấn tượng không hay là phải dựa vào quan hệ cha chú mới có thể tồn tại được. Có thể nói, lãnh đạo trong thể chế, không ai thích người tài trí bình thường như vậy.
Kiều Viễn Sơn tung ra chủ đề.
- Ý ba là bảo con đi đả thông tư tưởng một chút? Tuy nhiên, Tề thúc hiện nay đã rời Nam Phúc đến tỉnh Tấn Lĩnh. Mà Thiết Thác trước kia lại đã tới Việt Đông rồi.
Bên phía tỉnh Nam Phúc, vừa rồi ba cũng nói, Phí Mãn Thiên đối với con giữ thái độ ôn hòa. Thấy con xui xẻo cũng chỉ giữ thái độ im lặng.
Mà Chủ tịch tỉnh mới tới thì con không biết. Con đã chẳng còn người thân cận nào. Mà con rời khỏi Nam Phúc cũng một thời gian rồi, mạng lưới quan hệ bên đó đã thưa đi nhiều. Thậm chí có thể nói là mất đi kha khá.
Diệp Phàm đương nhiên chối, thật sự là không muốn lại giúp Kiều Báo Quốc nữa. Bởi vì người này quá là không biết lễ độ. Trong lòng Diệp lão đại rất khó chịu.
- Còn Đoàn Hải Thiên?
Kiều Viễn Sơn thản nhiên hừ nói.
- Ông ta…
Diệp Phàm lên tiếng, đau đầu. Biết rằng đây đã nằm trong kế hoạch của lão Kiều rồi.
- Bước tiếp theo của Báo Quốc là tới làm Bí thư của một thành phố hoặc địa khu nào đó. Việc nó làm chuyên viên ở Nam Lĩnh chỉ là một bước đệm.
Không thể ở mãi đó. Mà chỉ một tay ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc của địa khu cấp thành phố trực thuộc tỉnh Nam Phúc là có thể quyết định việc này mà không cần thông qua Ban tổ chức Trung ương.
Đương nhiên, liên quan tới nhân vật số một của thành phố cấp ba, người này cũng phải nằm trong Ban tổ chức Trung ương. Cho nên, Ban Tổ chức Trung ương không thể trực tiếp can thiệp việc bổ nhiệm nhân vật số một của thành phố cấp ba phía dưới.
Mà ba thì không muốn miễn cưỡng nhúng tay vào. Bởi vì, Báo Quốc là con ba. Nếu nó là người ngoài, trong lúc cần ba còn có thể ra tay. Người thân thì phải chú ý tị hiềm.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Lô Minh Châu và Đoàn Hải Thiên, một người là người chấp hành điều chỉnh nhân sự cụ thể, một người là lãnh đạo chủ quản Tỉnh ủy về việc phân công quản lý nhân sự. Hai người phối hợp cùng nhau, đương nhiên, đối với việc điều chỉnh nhân sự, về một phương diện nào đó cũng có tiếng nói nhất định. Tuy nhiên, hai người bọn họ cũng không phải đồng lòng. Cho nên, tính liên kết không lớn. Bằng không, con đã có thể thử nói chuyện của Báo Quốc với bộ trưởng Minh Châu.
Diệp Phàm nói.
- Hai bọn họ không thể đồng lòng. Nhưng, người trung gian như con là rất quan trọng. Con, Lô Vĩ và Tề Thiên chẳng phải là ba anh em sao? Mà con rể Trần Quân của Đoàn Hải Thiên là người giúp việc thân cận của con. Cho nên, vì chuyện của Báo Quốc, con hoàn toàn có thể điều hòa giữa Đoàn Hải Thiên và Lô Minh Châu. Ít nhất, họ có thể đồng lòng về chuyện này.
- Không phải thế, quan hệ của con và Lô Vĩ, Trần Quân là quan hệ giữa ba bọn con. Cũng giống ai đó có quan hệ tốt với Báo Quốc đến đâu đi nữa, ba cũng chưa chắc đã thèm nhìn tới. Chuyện này là hai việc khác nhau.
Diệp Phàm kiên trì không chịu giúp Báo Quốc.
- Thật hả?
Kiều Viễn Sơn ra vẻ tự hỏi, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái nói:
- Đoàn Hải Thiên sao thế nhỉ?
- Không biết nhạc phụ muốn hỏi con cái gì? Đoàn Hải Thiên sao thì con cũng không biết.
Diệp lão đại định giả ngu cho xong chuyện.
- Hừ, coi ba là đứa trẻ ba tuổi hả?
Kiều Viễn Sơn đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.
- Con không rõ lời này của nhạc phụ là có ý gì?
Diệp Phàm giả bộ kinh ngạc.
- Ban Tổ chức trung ương là ba quản lý, liên quan đến việc điều chỉnh nhân sự vị trí số thứ ba của một tỉnh. Cấp trên, là không thể trực tiếp hạ chỉ thị. Hơn nữa, có những việc chỉ từ trong vài lời nói là có thể cân nhắc được. Con nói thử xem, Đoàn Hải Thiên là do ai cất nhắc lên?
Kiều Viễn Sơn hỏi.
- Cái này, con không rõ lắm. Bí thư Đoàn không nói, cái này, con cũng không tiện hỏi. Đây là bí mật của người ta.
Diệp lão đại tiếp tục giả vờ, vẻ mặt bình tĩnh.
- Haha, có người lúc nói chuyện phiếm đã từng nói với ba một câu. Anh ta nói, con rể của Kiều gia các anh có tiền đồ. Ở Nam Phúc còn có đồng chí có quan hệ không tồi với hắn. Người con rể này, thật không đơn giản.
Kiều Viễn Sơn không ngờ cười cười nói.
Diệp Phàm lập tức sửng sốt, trong nháy mắt nghĩ, rốt cuộc hiểu ra. ‘Có người’, từ này, cũng rất đáng để cân nhắc.
Lúc trước mình lấy chuyện của Đoàn Hải Thiên làm giao dịch với tổng thủ trưởng tổ đặc nhiệm A, Cung Khai Hà. Hẳn là không phải Cung Khai Hà nói ra lời này.
Chẳng lẽ là Chủ tịch Đường, hình như cũng không phải. Làm Chủ tịch, không thể nói những lời kiểu này. Tuy nhiên, câu nói ‘hẳn là người có tâm nói ra’ là có ý gì?
- Con hiểu chưa…?
Kiều Viễn Sơn thản nhiên nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái:
- Cho nên, chuyện của Báo Quốc lần này con làm trung gian một chuyến, chính là ăn miếng trả miếng, cũng phải trả mà.
Kiều Viễn Sơn nói ra những lời này, Diệp Phàm đã hoàn toàn hiểu. Thì ra cấp trên có người lúc nói chuyện phiếm với nhạc phụ đã nhắc tới chuyện mình đề cử Đoàn Hải Thiên. Người cấp trên kia cũng thật thông minh, một bên trả đủ nợ cho mình, lại có vẻ như Đoàn Hải Thiên là do mình cất nhắc lên.
Thật ra không phải vậy, mà người cấp trên đó đã thay đổi cách nói để khiến Kiều Viễn Sơn hiểu được, cũng là để Kiều Viễn Sơn biết ông ta nể mặt con rể mình.
Mà cái thứ danh dự này, vẫn là có một phần là nhìn tới danh dự của Kiều gia. Như thế, Đoàn Hải Thiên phải nợ Kiều Viễn Sơn một món nợ ân tình lớn. Kiều Viễn Sơn nói như thế, chính là yêu cầu Đoàn Hải Thiên trả cho Kiều gia một món nợ ân tình.
- Con hiểu rồi, con sẽ bảo ông ấy trả.
Diệp Phàm tức giận, lạnh lùng hừ nói. Hắn nhìn Kiều Viễn Sơn liếc mắt một cái, hừ nói:
- Con muốn nói chính là Phó bí thư tỉnh ủy đổi lấy một Bí thư địa khu, chúng ta có lãi. Tuy nhiên, chỉ một lần này. Ba, con phải lên máy bay, đi trước đây.
Nhìn bóng dáng Diệp Phàm xuống lầu, Kiều Viễn Sơn thản nhiên hừ nói:
- Gan cũng không nhỏ đâu. Cả đầm nước cấp trên, cũng dám đi càn quấy? Mấy cân phân lượng, cứ cân xem đã rồi hãy đi thử nước. Nếu không sẽ bị chết đuối.
Tuy nhiên, Kiều Viễn Sơn không ngờ tới, Diệp lão đại có tai dơi rất linh mẫn. Mặc dù Kiều Viễn Sơn nói rất nhỏ, Diệp lão đại cũng nghe rất rõ, hắn vừa đi vừa hừ lạnh tự nói trong lòng: “ tôi sẽ bơi. Nước Trung Nguyên Hải có thể sau hơn Thái Bình Dương sao? Thái Bình Dương, mình ngồi Thần Long cũng lặn tới được độ sâu gần ba nghìn mét. Chuyện ‘Nước’ trong Trung Nguyên Hải, không quá ba trăm mét thôi.
Nửa đêm về tới Diệp Phủ Sở thiên các Thủy Châu, vừa hỏi mới biết em Diệp Phàm, Tử Y đã về Cổ Xuyên mừng năm mới từ lâu. Lúc này trong phủ có cả gia đình Trần Khiếu Thiên đang ở, cũng không tới mức vắng hoe vắng hắt.
Sáng hôm sau, Diệp Phàm tự mình lái xe về Cổ Xuyên.
Giữa trưa ngày 1 tháng giêng cuối cùng về tới Cổ Xuyên. Tuy nhiên, cả đoạn đường có mỹ nữ Kiều đại tiểu thư đi cùng, Diệp lão đại cũng rất tự đắc, thỉnh thoảng còn dừng để xe tự trượt đi.
Khi đi ngang Mặc Hương, Diệp Phàm vốn muốn xem xét nhà máy giấy của mình, tuy nhiên, ngẫm lại, Kiều Viên Viên đang ở bên cạnh, rất bất tiện, nên cũng thôi không đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2040: Số 1 Cổ Xuyên
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Thấy Diệp Phàm mang theo rất nhiều gói to đi vào cửa nhà, mẹ chồng Lâm Tú Chi cười híp đoạn bước lên trước. Từ thật xa đã kêu lên:
- Là Viên Viên đến đó à, ôi, mang nhiều đồ như vậy để làm gì, chỉ tổ mệt xác thôi.
Miệng thì nói nhưng tay vẫn vội vã đi giúp Kiều Viên Viên mang đỡ gói quà to kia. Kiều Viên Viên xuất thân từ một nhà giàu ở Bắc Kinh, mẹ chồng Lâm Tú Chi đương nhiên rất yêu thương. Kỳ thật, quan niệm về giai cấp của nhân loại là thứ khôing thể xoá nhoà trong một sớm một chiều.
- Mẹ, cô ấy không cao sang như vậy đâu.
Diệp Phàm liếc nhìn Kiều Viên Viên một cái, không khỏi cười nói.
- Ai nói vậy, Phàm con, con xem xem. Một bà già khú đế còn đi giúp Viên Viên khênh đồ, cũng không sợ mệt muốn chết con dâu của mẹ hay sao. Không phải nghe nói con còn luyện qua thân thể gì đó, tự mình khiêng là được mà.
Diệp Phàm lập tức bị mẫu thân quở trách một hồi.
“Vậy là thành phu khuân vác rồi”, Diệp Phàm buồn bực trong lòng nói thầm một câu.
- Mẹ, con không sao, chút đồ linh tinh này không có nặng đâu.
Kiều Viên Viên hơi có vẻ ngượng ngùng kêu một tiếng 'Mẹ'.
- Còn không nặng sao, bẩy tám túi đồ lận chứ có ít đâu. Mau lại đây, đừng để con dâu hỏng mất da tay.
Lâm Tú Chi oán giận nói làm Diệp Phàm rất có chút buồn bực.
- Đã về rồi cơ à?
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ai đó. Tự nhiên là ông anh cả, hiện đang là Chủ tịch tập đoàn Bàn Đế, Diệp Cường.
Hôm nay nhìn ông anh cả rất đỏm dáng, đầu tóc chải sáng bóng, một bộ đồ tây nhìn nặng nề nhưng quý phái. Đáng chú ý nhất chính là chiếc đồng hồ Rolex thỉnh thoảng lấp lánh trên cổ tay.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, bên cạnh anh mình còn có một cô gái. Mặt quả dưa chính hiệu, mũi thanh miệng nhỏ, cằm nhọn xinh xinh, mặt quét một lớp phấn mỏng, mang áo trắng viền hoa và váy đen, khiến cho cô nàng có vẻ tương đối tao nhã. Tuy nhiên, vài phần ngạo khí kia vẫn hiển hiện trên mặt không cất giấu hết.
Thấy Diệp Phàm đang đánh giá cô nàng bên cạnh, Diệp Cường hơi có vẻ mỉm cười đắc ý, còn giơ tay xoa nhẹ lên đầu cô nàng phe phẩy thể hiện chút khoe khoang không lời.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đánh giá một chút xong liền quay đầu đi. Diệp Cường hiển nhiên thất vọng rồi, bảo Diệp Phàm:
- Ôi Ôi...
- Anh làm gì đó, định làm gì em hử?
Diệp Phàm quay đầu sang, liếc mắt nhìn Diệp Cường một cái, thản nhiên cười nói. Kỳ thật, vừa rồi Diệp Phàm là cố ý như thế, chính là muốn làm nhụt bớt uy phong của ông anh.
- Phàm à, nhãn lực của em sẽ không kém như vậy chứ?
Diệp Cường liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, bất mãn hỏi một câu.
- Anh có ý gì ta?
Diệp Phàm làm bộ kinh ngạc, liếc mắt nhìn cô nàng kia một cái, hỏi.
- Em không biết cô ấy?
Diệp Cường chỉ vào cô gái bên cạnh nói.
- Không biết, toàn bộ Trung Quốc lớn như vậy, tôi sao có thể đều biết hết đây?
Diệp Phàm bình tĩnh lắc lắc đầu.
- Anh hai thật sự không biết?
Lúc này, ngoài cửa lại có tiếng người, tự nhiên là vẻ mặt mỉm cười của em ba Diệp Tử Kỳ. Bên cạnh chính là bạn gái cậu chàng Tống Thiến Thiến.
Em ba Diệp Tử Kỳ sau sự kiện phát sinh ở Bắc Kinh liền về địa phương công tác. Diệp Phàm chuyển cho cậu ta về phòng Tài chính huyện Cổ Xuyên.
Mà Tống Thiến Thiến cũng theo tới Cổ Xuyên, nhưng thật ra lại là làm khó cô, một cô con gái nhà nghèo ở Bắc Kinh. Huyện Cổ Xuyên so với Bắc Kinh ít nhất lạc hậu đến 20 năm.
- Tử Kỳ, gần đây công tác thế nào?
Diệp Phàm không đáp, hỏi ngược lại.
- Cả tôi mà cũng không biết, xem ra, Diệp Cường, em anh hẳn là anh xẩm nhỉ.
Lúc này, cô kia tức giận liếc xéo Diệp Phàm một cái ấm ức bảo Diệp Cường.
- Vớ vẩn, hắn là em anh, Điền Miêu, em nói chuyện kiểu gì vậy, xẩm xiếc gì ở đây?
Diệp Cường sắc mặt đột nhiên nghiêm lại, hừ lạnh nói.
- Giận dữ như vậy để làm chi, em nói sai sao. Trung Quốc này có mấy người không biết Tiểu Thiên hậu Điền Miêu em đây.
Cô nàng kia miệng vểnh ngược đến nỗi có thể treo được cả can dầu, hơn nữa, vẻ mặt khinh miệt nhìn Diệp Phàm. Hoá ra cô nàng kia kêu Điền Miêu, trong giới ca sĩ được xưng là 'Tiểu Thiên hậu'.
Chỉ có điều Diệp Phàm gần đây đang bận việc nên mới không hay biết nhân vật số một này. Tuy nhiên, cho dù là biết đi nữa thì trong mắt Diệp Phàm 'Tiểu Thiên hậu' là cái rắm gì chứ?
- Điền Miêu phải không, có chút danh tiếng thôi. Còn cái gì 'Tiểu Thiên hậu', cũng chỉ là hư danh thôi.
Lúc này, Kiều Viên Viên đã không vui với ánh mắt của Điền Miêu nhìn Diệp Phàm rồi mới không kìm nổi hừ ra miệng một tiếng.
- Cô là ai?
Điền Miêu tức giận, nhảy xổ về phía Kiều Viên Viên thốt lên.
- Bà xã nhà tôi đấy, thế nào, cô có ý kiến hả?
Diệp Phàm vốn đã không vừa mắt với Điền Miêu, thuận miệng mà ra, chợt mặt trầm xuống, bảo Diệp Cường:
- Anh cả, anh đừng có hạng người nào cũng mang về nhà thế chứ? Khiến cho lung tung lộn xộn hết cả.
Bởi vì, Diệp Phàm căn bản là không hy vọng đại gia sẽ cưới cái cô ngôi sao ca nhạc nửa mùa này về. Bởi vì, giới điện ảnh và truyền hình ca nhạc chuyện xấu nhiều lắm, cái loại đàn bà sau khi qua tay đạo diễn, đám tai to mặt lớn trong công ty biểu diễn này nọ thì còn có thể còn lại vài phần thanh khiết nữa không, cái gì mà ngọc nữ với ngôi sao ca nhạc.
Thanh khiết ở đây đều phải đánh thêm dấu ngoặc kép mới đúng. Điện ảnh và truyền hình giới nhiều chuyện gièm pha lắm. Kiểu như cái thứ Tiểu Thiên hậu này, chơi thôi thì có thể, chứ lấy về nhà thì tuyệt đối không ổn.
- Phàm... Phàm em, cô ấy không phải thế đâu.
Diệp Cường thật là có chút sợ Diệp Phàm, miệng nói, khẩn trương giơ tay kéo Điền Miêu, ra hiệu:
- Mau gọi một tiếng anh hai đi.
Diệp Cường bị Diệp Phàm hừ một tiếng đến nỗi thực sự có chút rối loạn. Theo lý phải kêu Diệp Phàm là chú hai mới đúng, ngược lại lại bảo kêu là anh hai.
- Em không gọi?
Điền Miêu hờn dỗi.
- Em có gọi không?
Diệp Cường sắc mặt đột nhiên nghiêm lại hỏi dồn.
- Không gọi, thằng xẩm thối, ngay cả Điền Miêu này mà cũng không biết, muốn kêu em gọi này gọi nọ, không có cửa đâu!
Điền Miêu tiếp tục giở thói tiểu thư.
- Con ranh cút đi cho bố!
Diệp Cường tính tình nóng nảy, chỉ vào Điền Miêu rống lên. Không cần bàn đến chuyện khác, chính là toàn bộ tập đoàn Bàn Đế vẫn là do Diệp Phàm đứng phía sau màn làm ông chủ lớn.
Tuy nhiên,việc này cũng không quan trọng. Quan trọng là... Diệp Cường hiểu được Diệp Phàm là anh cảo thủ. Hơn nữa, hai người có tình anh em rất sâu nặng.
- Anh... anh... được lắm, Diệp Cường, anh dám bảo tôi cút, tôi đi đây!
Điền Miêu tức giận đến phát khóc, lau mũi chạy lên trên lầu, phỏng chừng là đi thu thập đồ đạc này nọ.
- Ôi...
Diệp Phàm thở dài, liếc mắt nhìn Diệp Cường một cái, nói:
- Anh cả, ngôi sao ca nhạc tuy là xinh đẹp, nhưng để làm bà xã thì không ổn. Làm bình hoa di động thì còn được. Hơn nữa, anh là Chủ tịch tập đoàn Bàn Đế, phải tìm một cô vợ kiêm quản gia có năng lực, có thể giúp đỡ anh trong sự nghiệp mới được.
- Thôi vậy, không nói nữa. Việc này, em cũng không quyết được.
Diệp Cường trong lòng cũng có chút không thoải mái, khoát tay áo, mấy huynh đệ lại ngồi xuống.
Bịch bịch bịch...
Cô nàng kia cấp tốc xuống lầu, trong cái nhìn chăm chú của đám người Diệp Phàm bước nhanh đi khỏi. Mọi người trong nhà họ Diệp cũng không ai ngăn trở, ngay cả Diệp Cường cũng chỉ nhíu mày, khuyên vài câu, Điền Miêu còn hừ vài tiếng rồi đi ra cửa.
- Đi rồi cũng tốt!
Lúc này, phụ thân Diệp Thần Tây thản nhiên hừ một câu. Xem ra, trong nhà mọi người không thế nào thích nổi cái loại vểnh ra cái lại xưng là 'Tiểu Thiên hậu' này.
Ai nấy tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm, tuy nhiên, thấy Diệp Cường có chút buồn bực. Diệp Phàm không khỏi cười khuyên:
- Anh, anh có tiền, còn sợ không tìm được vợ đẹp hay sao?
- Phàm à, em là thằng ăn no không biết đói thế nào.
Diệp Cường bất mãn hừ một tiếng.
- Ủa, đường đường là Chủ tịch Bàn Đế mà lại không tìm được vợ đẹp, em không tin đâu?
Cô em Diệp Tử Y bên cạnh hừ một tiếng.
- Điền Miêu có tiếng ca rất ngọt, anh cả chính là thích nghe giọng hát của cổ.
Lúc này, Tống Thiến Thiến xen vào một câu.
- Không bằng mua dàn âm thanh có độ trung thực cao, còn có thể nghe ngôi sao ca nhạc khác nữa.
Diệp Tử Y nói một câu, thiếu chút nữa khiến Chủ tịch Diệp Cường phát nghẹn.
- Thế mà cũng có thể đánh đồng sao?
Diệp Cường thở dài:
- Kỳ thực, Điền Miêu cũng không giống như các người nghĩ.
Cô ấy là ngôi sao ca nhạc xuất thân từ tỉnh Nam Phúc chúng ta, tôi cũng đã quen cổ được hai năm. Con người rất tốt, chỉ có cái tính vênh váo kia là chưa sửa được.
Hơn nữa, cô cũng là người biết giữ mình trong sạch, cho nên, cho tới nay, đĩa nhạc công ty cũng không bán chạy được.
Vốn lần này trở về, tôi là muốn cùng em Phàm thương lượng một chút. Tập đoàn Bàn Đế hoàn toàn có thể nhúng tay vào thị trường băng đĩa nhạc giải trí, thậm chí làm quảng cáo, có thể cùng truyền thông Mai gia ở Giang Nam hợp thành một công ty.
- Cho nên, Điền Miêu mới bám vào anh. Loại đàn bà này mà còn trong trắng, trong trắng cái nỗi gì? Người ta là xem chừng có thể nắm thóp lợi dụng anh, cho nên mới bám lấy. Bằng không, nếu Diệp Cường anh là con quỷ nghèo, thử xem nàng Điền Miêu này còn có thể như thế đối với anh không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng.
- Không giống nhau, lúc cô ấy quen anh, anh cũng chưa có bại lộ thân phận. Thời gian đó không phải anh vẫn bị thương sao.
Cho nên, nhàn rỗi quá mới ra đường dạo chơi. Vừa vặn gặp mấy tên lưu manh muốn chòng ghẹo cổ nên anh mới liền ra tay.
Cho tới nay, một năm rồi anh cũng chưa hiển lộ thân phận. Bọn anh kết giao cũng rất bình thường. Nói ra thì có chút xấu hổ, đến nay anh vẫn chưa sờ qua tay cổ. Diệp Cường nói những lời này không ngờ đã hơi đỏ mặt.
Ha ha ha...
Người nhà họ Diệp toàn bộ đều bật cười.
Diệp Tử Y cười rồi đứng thẳng lên vuốt thắt lưng, chỉ vào Diệp Cường nói:
- Anh, anh cũng quá vô dụng rồi. Sắp hai năm rồi mà đến cái tay cũng không dám sờ.
- Tử Y, em không biết sao? Diệp Cường về mặt cưa gái thì năng lực kém tệ."
Diệp Tử Kỳ cũng trêu đùa không ngừng.
- Thằng nhóc như em thì lợi hại rồi, người ta con gái thủ đô mà cũng tới tay.
Diệp Cường bất mãn trừng mắt liếc em trai một cái.
- Em chưa lợi hại đâu, Anh hai mới là tay cua gái chân chính lợi hại. Anh có thấy không, chị dâu là người xuất thân từ nhà họ Kiều, gia tộc số một Bắc Kinh đó.
Diệp Tử Kỳ trêu chọc nói.
- Thằng nhóc như em mà cũng có thể đem so với em Phàm sao? Em cứ xem xem, đến nay vẫn chỉ là một cán bộ cấp Trưởng phòng. Lăn lộn được đến đâu. Cả ngày còn hoành tráng được không, cái gì mà Trưởng phòng Tài chính huyện Cổ Xuyên, so với Phàm thì chú xách dép cũng không xứng.
Diệp Cường sẵn tức giận đầy mình, cũng không dám động đến Diệp Phàm nên toàn bộ trút hết lên đầu cậu ba là Diệp Tử Kỳ. Đương nhiên, cũng có đôi phần đùa bỡn trong đó.
- Ủa...
Diệp Phàm thật ra lại sửng sốt, quay đầu lại hỏi Diệp Tử Kỳ:
- Em làm Trưởng phòng Tài chính rồi cơ à?
- Bây giờ mới biết, Phàm à, em cũng quá quan tâm Tử Kỳ rồi đó?
Mẫu thân Lâm Tú Chi liếc nhìn Diệp Phàm và Diệp Tử Kỳ một cái, cắm một câu, có chút oán giận.
- Rất xin lỗi, đã hơn một năm nay đều bề bộn nhiều việc.
Diệp Phàm ngượng ngùng cười cười.
- Anh cứ yên tâm. Em biết anh bề bộn nhiều việc, hơn nữa, chuyện của anh đều là đại sự, em cũng giúp không được?
Diệp Tử Kỳ hiểu được Diệp Phàm bị biếm về Đông Cống, cho nên, sắc mặt có chút khó coi.
- Không sao, hiện tại mọi chuyện đều xong cả rồi.
Diệp Phàm cười cười:
- Tuy nhiên, em cũng được đề bạt mau quá ha. Anh nhớ rõ là em mới xuống dưới đó được hơn một năm, là từ cấp phó phòng bên bộ Tài chính xuống đó.