Hắc Đạo Đặc Chủng Binh Tác giả: Điên Phong Tàn Lang Chương 203: Chính phủ ra tay
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Trên một con đường của thành phố KF, Đường Phong và Hứa Cường ngồi trên xe, mười mấy phút trước hai người vừa đến thành phố KF, còn bọn Pháo Thủ thì toàn bộ quay trở về tp 7 ở phía nam, đi cùng bọn Đường Phong đến đây chỉ có 500 thành viên của Hoa Hưng Xã, những tiểu đệ này mặc quần áo bình thường, trà trộn vào trong đoàn người sẵn sàng đợi lệnh của Đường Phong.
Chuyện ngày hôm nay đã rất lớn rồi, nhìn tình hình hiện nay, đem nhiều người hơn nữa đến cũng không có tác dụng gì, nhìn trên phố chốc chốc lại có những cảnh chiến đấu chém giết xảy ra, Đường Phong trong lòng cười khổ, tất cả những điều này đợi đến ngày mai phải kết thúc như thế nào đây?
“Hữu Thủ, tình hình thế nào rồi?” Đường Phong gọi điện thoại cho Vương Thắng.
Bọn Vương Thắng bên đó hình như đang tiến hành cuộc tàn sát kịch liệt, những tiếng đao phớ chạm vào nhau, những tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn vào nhau. Nghe thấy giọng nói của lão đại, Vương Thắng cười hihi, nói: “Lão đại, tạm thời thì thấy Nghịch Thiên Hội đã bị chúng ta đè bẹp rồi, có điều trước đó không lâu một lượng lớn người của chúng quay về chi viện, hiện nay chúng đang có xu thế phản kích trở lại”.
Nghĩ một lát rồi Đường Phong nói: “Gọi điện cho Ma Ngũ, chuyện này cần kết thúc rồi, cứ tiếp tục như vậy đều không tốt cho bên nào cả”.
Nói xong hắn cúp máy, châm một điếu thuôc ngồi đợi tin tức.
Trong một đêm này, số người chết ít nhất cũng lên đến nghìn người, điều này tuyệt đối là sự kiện thanh toán lẫn nhau nghiêm trọng nhất giữa các bang phái xã hội đen từ khi lập quốc đến nay, chỉ sợ đến lúc đó phía bên trên muốn dập cũng không dập được. Đường Phong hiện nay đã bắt đầu tính toán xem làm thế nào để ứng phó với bên trên. Thật ra hắn cũng hoàn toàn không phải là lo lắng, lúc hắn nhận nhiệm vụ này thì đã nghĩ đến là sẽ xảy ra những chuyện gì, hắn cũng biết bên trên chắc chắn sẽ không hạ thủ đối với Hoa Hưng Xã, sự phát triển của Hoa Hưng Xã hiện nay có thể nói là làm cho bên trên cảm thấy rất hài lòng.
Điều mà hắn băn khoăn là sẽ có người lợi dụng cơ hội này làm mưa làm gió, ảnh hưởng đến sự ổn định của quốc gia. Trận chiến tối hôm nay hoàn toàn được bộc lộ trong tầm mắt của những người dân bình thường, nghĩ ra thì quốc gia muốn dẹp loạn thì không có khả năng lắm, họ cần phải có hành động thực tế để vỗ về lòng dân, mà biện pháp tốt nhất là tiêu diệt kẻ gây nên chuyện này, Nghịch Thiên Hội hoặc Hoa Hưng Xã, Hoa Hưng Xã không cần quá lo lắng. Nhưng Nghịch Thiên Hội thì lại khác, lần này có thể nói là chết chắc!
Cho nên Đường Phong không cho rằng Hoa Hưng Xã và Nghịch Thiên Hội vẫn cần thiết phải tiếp tục chém giết lẫn nhau nữa, cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm càng nhiều người phản cảm với Hoa Hưng Hội, sẽ chỉ tự bản thân đi vào tử lộ! Điều đó không phải là điều mà Đường Phong muốn.
Mấy phút sau, Vương Thắng gọi điện đến nói, Ma Ngũ từ chối đàm phán!
Đường Phong khóe miệng khẽ giật giật vài cái, sau đó bảo bọn Vương Thắng thu về một chút, không được động thủ trên phố nữa. Cúp máy xong, Đường Phong cười lạnh trong lòng, xem ra Ma Ngũ định chơi một trận sống mái với mình đây! Khóe miệng hắn nở nụ cười nhìn rất gian xảo. Đường Phong tiếp tục gọi điện cho Ám Lang.
“Nói cho ta biết vị trí hiện nay của Ma Ngũ và bên cạnh hắn có bao nhiêu người bảo vệ”. Đường Phong nói.
“Ma Ngũ hiện nay đang ở trong biệt thự ở số 15 hoa viên Kim Phúc, đó là căn biệt thự trước đây hắn tặng cho người tình của hắn, hiện nay cả Tà Long và lão Mạc đều có ở đó, xem tình hình thì hình như chúng đang chuẩn bị bỏ trốn. Những thành viên ở trong biệt thự không nhiều, chỉ có 30 người của Thiên Tổ. Ma Ngũ dường như muốn che mắt Hoa Hưng Xã, hắn bố trí binh lực ở tổng bộ, nhìn thì có vẻ như hắn muốn chúng ta nghĩ rằng hắn đang ở trong tổng bộ”. Ám Lang có chút khinh thường nói, tổng bộ của Nghịch Thiên Hội, Ám Lang vẫn chưa có thể xâm nhập vào được, nhưng Ma Ngũ lúc đi ra khỏi tổng bộ bị người của hắn phát hiện, kể cả Đường Phong không gọi cuộc điện thoại này cho hắn thì hắn cũng sẽ gọi cho Đường Phong.
Đường Phong ở khóe miệng hiện càng rõ, nhàn nhạt nói một câu: “Rất tốt”. Sau đó hắn cúp máy.
“Thông báo cho Thiết Thi, bảo chúng đem người đến biệt thự ở số 11 hoa viên Kim Phúc bắt hết toàn bộ bọn Ma Ngũ về đây cho ta. Bảo họ nhã nhặn chút, đừng để những người khác chú ý, đến lúc đó Ma Ngũ mà chạy thoát ta sẽ không tha cho hắn đâu!”. Đường Phong thở ra một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại dựa vào thành ghế phía sau.
Hứa Cường gật gật đầu lập tức dặn dò xuống dưới.
Những thành viên của Nghịch Thiên Hội hiện nay ở KF có hơn 4000 người, còn Hoa Hưng Xã chỉ có 1500 người, trong đó còn có 500 người là hắn vừa dẫn đến. Bọn Vương Thắng lúc nào cũng đánh du kích với đối phương, thấy đối phương người ít thì chiến, người nhiều thì tránh. Nhưng cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ bị đối phương bao vây.
Chỉ dựa vào những người này muốn gây chút rắc rối cho Nghịch Thiên Hội thì hoàn toàn có thể, nhưng muốn tiêu diệt tận gốc Nghịch Thiên Hội thì chắc chắn là không thể.
Hiện nay còn có vô số các tiểu đệ của Nghịch Thiên Hội đang phóng về hướng KF, nếu như đợi những người này toàn bộ về đến đây mà mọi việc vẫn chưa được giải quyết xong, thì chắc chắn sẽ lại là một trận huyết chiến.
Hiện nay những người bên cạnh Ma Ngũ không nhiều, dự định của Đường Phong là rất đơn giản. Bắt giặc thì bắt thằng cầm đầu trước, bắt sạch bọn Ma Ngũ, trong tình trạng rắn mất đầu thì Nghịch Thiên Hội sẽ không cầm cự được bao lâu. Mà lão đại bị bắt rồi, thì chúng còn muốn đánh đấm để làm gì? Chỉ sợ đến lúc đó huynh đệ của Nghịch Thiên Hội đều sẽ giải tán hết.
Buổi chiều hôm nay, vốn dĩ là thời gian để thủ tướng Trịnh đi khảo sát doanh nghiệp nào đó của SH, nhưng thời gian thì đến rồi nhưng người vẫn chưa đến. Mấy vị lãnh đạo của thành phố SH, dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ của thủ tướng Trịnh đi đến phòng của thủ tướng Trịnh.
Ai ngờ lúc này mới phát hiện thủ tướng Trịnh đã tắt thở, họ vội vàng gọi xe cấp cứu đến. Đồng thời phong tỏa tin tức, xét cho cùng thì là thủ tướng của một quốc gia đột nhiên tử vong, điều này nếu như nói ra ngoài sẽ gây nên sự náo loạn.
Tại bệnh viện, lúc bác sĩ kiểm tra, bí thư thành phố SH , nóng ruột đến vò đầu rứt tóc, hắn là người ủng hộ theo bè cánh của thủ tướng Trịnh, hiện nay thủ tướng Trịnh lại chết trên địa bàn của hắn, lúc này hắn không biết phải kết thúc việc này như thế nào? Nhưng người ở bên trên đều biết được hắn là thuộc vào bè phái của thủ tướng Trịnh, hiện nay lão đại chết rồi, kẻ làm tiểu đệ như hắn sẽ sống tiếp thế nào đây? Phái số 1 có thể tha cho hắn sao?
Sau khi được bác sĩ kiểm tra, cuối cùng xác định được thủ tướng Trịnh chết là do bệnh tinh tái phát đột ngột, không ai nghi ngờ gì về điều này. Việc thủ tướng Trịnh có bệnh tim trong người là ai cũng biết cả.
Nhưng sau hồi tĩnh lặng, rất nhiều người đều bắt đầu đặt ra sự nghi vấn, thủ tướng Trịnh mỗi ngày đều có đem theo thuốc trong người, vậy tại sao lúc bệnh tim của ông ta phát tác lại không uống thuốc? Mà nhìn bộ dạng lúc chết của ông ta, không thấy một chút đau đớn nào, nằm ngay ngắn trên mặt đất, điều này có chút gì đó khó hiểu.
Sau khi trải qua cả một buổi chiều thảo luận kịch liệt, cuối cùng số 1 đích thân hạ lệnh không điều tra vụ việc này nữa. Đương nhiên, tuyên bố với bên ngoài vẫn là thủ tướng trịnh chết là do bệnh tim tái phát!
Trong cuộc điều tra này, đối tượng bị nghi ngờ nhiều đến 30 mấy người, những người này đều là những kẻ từng tiếp xúc với thủ tướng Trịnh sau khi ông đến SH, nhưng trong số những người này tự nhiên cũng bao gồm Đồng Vệ.
Sau khi thủ tướng Trịnh được xác nhận là đã tử vong, có một người đột nhiên biến mất, người này chính là đội trưởng đội vệ sĩ cận thân của thủ tướng Trịnh, tên là Tiểu Vương, lúc này trong phòng họp, cục trưởng cục tình báo quốc gia chỉ vào tấm ảnh trên màn hình giảng giải cho mọi người bên dưới.
“Người này tên là Vương Đức, năm nay 28 tuổi, 3 năm trước trở thành vệ sĩ cận thân của thủ tướng Trịnh. Trải qua điều tra, chúng tôi phát hiện tên Vương Đức này có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ, đầu tiên, trong tư liệu về hắn hiển thị hắn từng là lính trong đơn vị bộ đội đặc chủng của sư đoàn nào đó của quân khu NJ, nhưng sau khi chúng tôi điều tra, đơn vị bộ đội đó căn bản là không có người này!”. Cục trưởng cục tình báo trầm giọng, nói.
Những người ngồi dưới lập tức xôn xao, bắt đầu có người gõ mặt bàn, kháng nghị nói: “Cục tình báo các anh làm ăn như thế nào vậy? Sao lại để những người thân phận không rõ ràng này trà trộn vào đây? Mỗi một người ở bên cạnh lãnh đạo trung ương đều cần phải được có mặt trong danh sách trọng điểm điều tra của các anh, thế nhưng hiện nay tên Vương Đức này là như thế nào? Còn nữa, hắn hiện nay lại đi đâu rồi?”.
Cục trưởng Phương trên mặt khẽ hiện ra nét khổ não, tiếp đó nói: “Tên Vương Đức này do trước đây là người trong bộ đội, cho nên lúc đó được bộ phận tình báo của bộ tổng tham mưu phụ trách điều tra….”.
“Được rồi, lúc này không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, lão Phương, ông tiếp tục nói đi, tên Vương Đức này hiện nay ở đâu?” Số 1 thấy hai người chuẩn bị có xô xát, liền vội vàng lên tiếng.
Cục trưởng Phương gật gật đầu, tiếp tục nói: “Sau khi thủ tướng Trịnh chết , tên Vương Đức này không hiểu sao tự nhiên mất tích, trải qua điều tra, tên Vương Đức này vào lúc 9h 20 phút tối nay dùng hộ chiếu của Nhật Bản để mua vé máy bay!”.
Lúc này những người bên dưới đều sửng sốt, còn số 1 và Trương tướng quân nhìn nhau không nói gì.
“Người đâu? Kẻ này ở bên cạnh lão Trịnh lâu như vậy, nhất định hắn đã nắm bắt được một số những tài liệu cơ mật của chúng ta, tuyệt đối không được để hắn tháo chạy sang Nhật Bản!”. Trương tướng quân trau mày, nói.
Cục trưởng Phương gật gật đầu, nói: “Người thì chúng tôi đã khống chế được, có thể bắt bất kì lúc nào”.
Những người ở dưới ào ào tranh luận, thậm chí có người trực tiếp lên tiếng nói cái chết của lão Trịnh có liên quan đến tên Vương Đức này! Số 1 và Trương tướng quân không nói năng gì, có liên quan đến ai cũng chẳng sao cả, chỉ cần đừng có liên quan đến họ là được rồi!.
“Số 1, tôi thỉnh cầu lập tức đề xuất kháng nghị với phía Nhật Bản! Tên Vương Đức này rất có khả năng là gián điệp của người Nhật Bản phái đến nước ta! Hiện nay cái chết của lão Trịnh chắc chắn có liên quan đến Nhật Bản. Đồng thời, tôi yêu cầu nghiêm túc xử lí những người có liên quan của bộ tình báo tổng cục tham mưu!”. Trương tướng quân đẩy thuyền theo nước, đứng dậy nghiêm túc nói. Người nắm quyền của bộ tình báo tổng cục tham mưu cũng là người của phe lão Trịnh. Đến nay thủ tướng Trinh đã chết, số 1 và Trương tướng quân tự nhiên sẽ bắt đầu tiến hành xử lí đối với những người của phái Trịnh.
Những người khác tuy một số người trong lòng cũng có ý kiến, nhưng họ cũng biết nếu như bây giờ mình đứng dậy phản đối, vậy thì chắc chắn sẽ gặp phải sự công kích của người khác, họ cũng chỉ biết thi nhau gật đầu biểu thị sự tán thành đối với ý kiến của Trương tướng quân.
Số 1 trong mắt toát lên nét vui tươi, sau đó nói: “Được, chuyện này sẽ do cục tình báo phụ trách, lãnh đạo của bộ tình báo tổng cục tham mưu tạm thời đình chức để xử lí, đợi sau khi điều tra rõ ràng sẽ tiếp tục quyết định”.
“Ông nói đi”. Số 1 nói. Chuyện này hắn đã biết rồi, cũng chính là hứn bảo cục trưởng Phương đề xuất ra vào lúc này, bởi vì hắn muốn giáo huấn cho một số người nào đó.
“Buổi tối ngày hôm nay ở tình N nổi lên nhiều vụ chém giết giữa các thế lực hắc bang, tính đến 30 phút trước, số người chết đã đạt đến con số 2000 người! Đó tuyệt đối là vụ thanh toán lẫn nhau đẫm máu nhất nghiêm trọng nhất từ khi thành lập nước đến nay! Trong mắt những người này không hề có quốc gia, còn dám tiến hành chém giết lẫn nhau ngay trên đường phố, trong số những người chết có một bộ phận không ít là những quần chúng bình thường, hành vi của chúng hiện nay đang gây nên sự bất mãn cực độ của quần chúng, nếu như không nhanh chóng làm điều gì đó, chỉ sợ đến sáng mai chuyện này sẽ bọ một số những kẻ cơ hội lợi dụng, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn và ổn định của quốc gia”. Cục trưởng Phương trau mày, nói.
Những người bên dưới liền lập tức xôn xao, một người trong số đó ngay tức khắc cao giọng, nói: “Đúng là phản rồi, điều này còn cần phải thương lượng sao? Lập tức phái bộ đội tiến hành chấn áp! Hễ là người tham gia tuyệt đối không nhân nhượng!”.
Số 1 và Trương tướng quân liếc nhìn nhau, trong mắt đều là tràn đầy sự hớn hở. Số 1 bình đạm nói: “Vậy nói tường tận một chút về tư liệu của hai băng nhóm xã hội đen này”.
Cục trưởng Phương gật gật đầu, sau đó cầm ra một quyển sổ, nói: “Các bên tham gia là Nghịch Thiên Hội của tỉnh N và Hoa Hưng Xã của tỉnh SX__tình hình đại khái là như vậy”.
Cục trưởng Phương đọc đến mười phút mới đọc xong, có thể thấy những tư liệu về các băng nhóm xã hội đen trong nước mà họ nắm bắt được là đầy đủ đến thế nào.
“Tác phong của Hoa Hưng Xã này cũng không tồi, tên đặt cũng rất hay. Đặc biệt là 7 điều không cho phép trong hắc đạo, nếu như những thế lực ngầm trong nước đều có thể dựa vào đó để yêu cầu các thành viên của mình, vậy thì sự phồn vinh của quốc gia có thể nói là sẽ đến trong một ngày không xa”.
Một người sau khi nghe được bang quy và những điều đã làm của Hoa Hưng Xã liền gật đầu, nói.
“Nói như vậy thì cũng không phải là không đúng, có điều bọn họ gây nên ảnh hưởng lần này là quá xấu, nếu như không xử lí thì khó có thể xoa dịu được sự oán giận trong dân chúng”. Trương tướng quân nói một cách ẩn ý.
Số 1 cười hihi, nói: “Được rồi, cứ để quân đội đi trấn áp trước, bắt toàn bộ những kẻ cầm đầu, còn về xử lí thế nào thì chúng ta từ từ nghiên cứu. Nói chung đối với những thế lực và cá nhân dám thách thức sự uy nghiêm của chính phủ, tuyệt đối sẽ nghiêm trị”.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Hắc Đạo Đặc Chủng Binh Tác giả: Điên Phong Tàn Lang Chương 203: Chính phủ ra tay
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Trên một con đường của thành phố KF, Đường Phong và Hứa Cường ngồi trên xe, mười mấy phút trước hai người vừa đến thành phố KF, còn bọn Pháo Thủ thì toàn bộ quay trở về tp 7 ở phía nam, đi cùng bọn Đường Phong đến đây chỉ có 500 thành viên của Hoa Hưng Xã, những tiểu đệ này mặc quần áo bình thường, trà trộn vào trong đoàn người sẵn sàng đợi lệnh của Đường Phong.
Chuyện ngày hôm nay đã rất lớn rồi, nhìn tình hình hiện nay, đem nhiều người hơn nữa đến cũng không có tác dụng gì, nhìn trên phố chốc chốc lại có những cảnh chiến đấu chém giết xảy ra, Đường Phong trong lòng cười khổ, tất cả những điều này đợi đến ngày mai phải kết thúc như thế nào đây?
“Hữu Thủ, tình hình thế nào rồi?” Đường Phong gọi điện thoại cho Vương Thắng.
Bọn Vương Thắng bên đó hình như đang tiến hành cuộc tàn sát kịch liệt, những tiếng đao phớ chạm vào nhau, những tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn vào nhau. Nghe thấy giọng nói của lão đại, Vương Thắng cười hihi, nói: “Lão đại, tạm thời thì thấy Nghịch Thiên Hội đã bị chúng ta đè bẹp rồi, có điều trước đó không lâu một lượng lớn người của chúng quay về chi viện, hiện nay chúng đang có xu thế phản kích trở lại”.
Nghĩ một lát rồi Đường Phong nói: “Gọi điện cho Ma Ngũ, chuyện này cần kết thúc rồi, cứ tiếp tục như vậy đều không tốt cho bên nào cả”.
Nói xong hắn cúp máy, châm một điếu thuôc ngồi đợi tin tức.
Trong một đêm này, số người chết ít nhất cũng lên đến nghìn người, điều này tuyệt đối là sự kiện thanh toán lẫn nhau nghiêm trọng nhất giữa các bang phái xã hội đen từ khi lập quốc đến nay, chỉ sợ đến lúc đó phía bên trên muốn dập cũng không dập được. Đường Phong hiện nay đã bắt đầu tính toán xem làm thế nào để ứng phó với bên trên. Thật ra hắn cũng hoàn toàn không phải là lo lắng, lúc hắn nhận nhiệm vụ này thì đã nghĩ đến là sẽ xảy ra những chuyện gì, hắn cũng biết bên trên chắc chắn sẽ không hạ thủ đối với Hoa Hưng Xã, sự phát triển của Hoa Hưng Xã hiện nay có thể nói là làm cho bên trên cảm thấy rất hài lòng.
Điều mà hắn băn khoăn là sẽ có người lợi dụng cơ hội này làm mưa làm gió, ảnh hưởng đến sự ổn định của quốc gia. Trận chiến tối hôm nay hoàn toàn được bộc lộ trong tầm mắt của những người dân bình thường, nghĩ ra thì quốc gia muốn dẹp loạn thì không có khả năng lắm, họ cần phải có hành động thực tế để vỗ về lòng dân, mà biện pháp tốt nhất là tiêu diệt kẻ gây nên chuyện này, Nghịch Thiên Hội hoặc Hoa Hưng Xã, Hoa Hưng Xã không cần quá lo lắng. Nhưng Nghịch Thiên Hội thì lại khác, lần này có thể nói là chết chắc!
Cho nên Đường Phong không cho rằng Hoa Hưng Xã và Nghịch Thiên Hội vẫn cần thiết phải tiếp tục chém giết lẫn nhau nữa, cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm càng nhiều người phản cảm với Hoa Hưng Hội, sẽ chỉ tự bản thân đi vào tử lộ! Điều đó không phải là điều mà Đường Phong muốn.
Mấy phút sau, Vương Thắng gọi điện đến nói, Ma Ngũ từ chối đàm phán!
Đường Phong khóe miệng khẽ giật giật vài cái, sau đó bảo bọn Vương Thắng thu về một chút, không được động thủ trên phố nữa. Cúp máy xong, Đường Phong cười lạnh trong lòng, xem ra Ma Ngũ định chơi một trận sống mái với mình đây! Khóe miệng hắn nở nụ cười nhìn rất gian xảo. Đường Phong tiếp tục gọi điện cho Ám Lang.
“Nói cho ta biết vị trí hiện nay của Ma Ngũ và bên cạnh hắn có bao nhiêu người bảo vệ”. Đường Phong nói.
“Ma Ngũ hiện nay đang ở trong biệt thự ở số 15 hoa viên Kim Phúc, đó là căn biệt thự trước đây hắn tặng cho người tình của hắn, hiện nay cả Tà Long và lão Mạc đều có ở đó, xem tình hình thì hình như chúng đang chuẩn bị bỏ trốn. Những thành viên ở trong biệt thự không nhiều, chỉ có 30 người của Thiên Tổ. Ma Ngũ dường như muốn che mắt Hoa Hưng Xã, hắn bố trí binh lực ở tổng bộ, nhìn thì có vẻ như hắn muốn chúng ta nghĩ rằng hắn đang ở trong tổng bộ”. Ám Lang có chút khinh thường nói, tổng bộ của Nghịch Thiên Hội, Ám Lang vẫn chưa có thể xâm nhập vào được, nhưng Ma Ngũ lúc đi ra khỏi tổng bộ bị người của hắn phát hiện, kể cả Đường Phong không gọi cuộc điện thoại này cho hắn thì hắn cũng sẽ gọi cho Đường Phong.
Đường Phong ở khóe miệng hiện càng rõ, nhàn nhạt nói một câu: “Rất tốt”. Sau đó hắn cúp máy.
“Thông báo cho Thiết Thi, bảo chúng đem người đến biệt thự ở số 11 hoa viên Kim Phúc bắt hết toàn bộ bọn Ma Ngũ về đây cho ta. Bảo họ nhã nhặn chút, đừng để những người khác chú ý, đến lúc đó Ma Ngũ mà chạy thoát ta sẽ không tha cho hắn đâu!”. Đường Phong thở ra một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại dựa vào thành ghế phía sau.
Hứa Cường gật gật đầu lập tức dặn dò xuống dưới.
Những thành viên của Nghịch Thiên Hội hiện nay ở KF có hơn 4000 người, còn Hoa Hưng Xã chỉ có 1500 người, trong đó còn có 500 người là hắn vừa dẫn đến. Bọn Vương Thắng lúc nào cũng đánh du kích với đối phương, thấy đối phương người ít thì chiến, người nhiều thì tránh. Nhưng cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ bị đối phương bao vây.
Chỉ dựa vào những người này muốn gây chút rắc rối cho Nghịch Thiên Hội thì hoàn toàn có thể, nhưng muốn tiêu diệt tận gốc Nghịch Thiên Hội thì chắc chắn là không thể.
Hiện nay còn có vô số các tiểu đệ của Nghịch Thiên Hội đang phóng về hướng KF, nếu như đợi những người này toàn bộ về đến đây mà mọi việc vẫn chưa được giải quyết xong, thì chắc chắn sẽ lại là một trận huyết chiến.
Hiện nay những người bên cạnh Ma Ngũ không nhiều, dự định của Đường Phong là rất đơn giản. Bắt giặc thì bắt thằng cầm đầu trước, bắt sạch bọn Ma Ngũ, trong tình trạng rắn mất đầu thì Nghịch Thiên Hội sẽ không cầm cự được bao lâu. Mà lão đại bị bắt rồi, thì chúng còn muốn đánh đấm để làm gì? Chỉ sợ đến lúc đó huynh đệ của Nghịch Thiên Hội đều sẽ giải tán hết.
Buổi chiều hôm nay, vốn dĩ là thời gian để thủ tướng Trịnh đi khảo sát doanh nghiệp nào đó của SH, nhưng thời gian thì đến rồi nhưng người vẫn chưa đến. Mấy vị lãnh đạo của thành phố SH, dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ của thủ tướng Trịnh đi đến phòng của thủ tướng Trịnh.
Ai ngờ lúc này mới phát hiện thủ tướng Trịnh đã tắt thở, họ vội vàng gọi xe cấp cứu đến. Đồng thời phong tỏa tin tức, xét cho cùng thì là thủ tướng của một quốc gia đột nhiên tử vong, điều này nếu như nói ra ngoài sẽ gây nên sự náo loạn.
Tại bệnh viện, lúc bác sĩ kiểm tra, bí thư thành phố SH , nóng ruột đến vò đầu rứt tóc, hắn là người ủng hộ theo bè cánh của thủ tướng Trịnh, hiện nay thủ tướng Trịnh lại chết trên địa bàn của hắn, lúc này hắn không biết phải kết thúc việc này như thế nào? Nhưng người ở bên trên đều biết được hắn là thuộc vào bè phái của thủ tướng Trịnh, hiện nay lão đại chết rồi, kẻ làm tiểu đệ như hắn sẽ sống tiếp thế nào đây? Phái số 1 có thể tha cho hắn sao?
Sau khi được bác sĩ kiểm tra, cuối cùng xác định được thủ tướng Trịnh chết là do bệnh tinh tái phát đột ngột, không ai nghi ngờ gì về điều này. Việc thủ tướng Trịnh có bệnh tim trong người là ai cũng biết cả.
Nhưng sau hồi tĩnh lặng, rất nhiều người đều bắt đầu đặt ra sự nghi vấn, thủ tướng Trịnh mỗi ngày đều có đem theo thuốc trong người, vậy tại sao lúc bệnh tim của ông ta phát tác lại không uống thuốc? Mà nhìn bộ dạng lúc chết của ông ta, không thấy một chút đau đớn nào, nằm ngay ngắn trên mặt đất, điều này có chút gì đó khó hiểu.
Sau khi trải qua cả một buổi chiều thảo luận kịch liệt, cuối cùng số 1 đích thân hạ lệnh không điều tra vụ việc này nữa. Đương nhiên, tuyên bố với bên ngoài vẫn là thủ tướng trịnh chết là do bệnh tim tái phát!
Trong cuộc điều tra này, đối tượng bị nghi ngờ nhiều đến 30 mấy người, những người này đều là những kẻ từng tiếp xúc với thủ tướng Trịnh sau khi ông đến SH, nhưng trong số những người này tự nhiên cũng bao gồm Đồng Vệ.
Sau khi thủ tướng Trịnh được xác nhận là đã tử vong, có một người đột nhiên biến mất, người này chính là đội trưởng đội vệ sĩ cận thân của thủ tướng Trịnh, tên là Tiểu Vương, lúc này trong phòng họp, cục trưởng cục tình báo quốc gia chỉ vào tấm ảnh trên màn hình giảng giải cho mọi người bên dưới.
“Người này tên là Vương Đức, năm nay 28 tuổi, 3 năm trước trở thành vệ sĩ cận thân của thủ tướng Trịnh. Trải qua điều tra, chúng tôi phát hiện tên Vương Đức này có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ, đầu tiên, trong tư liệu về hắn hiển thị hắn từng là lính trong đơn vị bộ đội đặc chủng của sư đoàn nào đó của quân khu NJ, nhưng sau khi chúng tôi điều tra, đơn vị bộ đội đó căn bản là không có người này!”. Cục trưởng cục tình báo trầm giọng, nói.
Những người ngồi dưới lập tức xôn xao, bắt đầu có người gõ mặt bàn, kháng nghị nói: “Cục tình báo các anh làm ăn như thế nào vậy? Sao lại để những người thân phận không rõ ràng này trà trộn vào đây? Mỗi một người ở bên cạnh lãnh đạo trung ương đều cần phải được có mặt trong danh sách trọng điểm điều tra của các anh, thế nhưng hiện nay tên Vương Đức này là như thế nào? Còn nữa, hắn hiện nay lại đi đâu rồi?”.
Cục trưởng Phương trên mặt khẽ hiện ra nét khổ não, tiếp đó nói: “Tên Vương Đức này do trước đây là người trong bộ đội, cho nên lúc đó được bộ phận tình báo của bộ tổng tham mưu phụ trách điều tra….”.
“Được rồi, lúc này không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, lão Phương, ông tiếp tục nói đi, tên Vương Đức này hiện nay ở đâu?” Số 1 thấy hai người chuẩn bị có xô xát, liền vội vàng lên tiếng.
Cục trưởng Phương gật gật đầu, tiếp tục nói: “Sau khi thủ tướng Trịnh chết , tên Vương Đức này không hiểu sao tự nhiên mất tích, trải qua điều tra, tên Vương Đức này vào lúc 9h 20 phút tối nay dùng hộ chiếu của Nhật Bản để mua vé máy bay!”.
Lúc này những người bên dưới đều sửng sốt, còn số 1 và Trương tướng quân nhìn nhau không nói gì.
“Người đâu? Kẻ này ở bên cạnh lão Trịnh lâu như vậy, nhất định hắn đã nắm bắt được một số những tài liệu cơ mật của chúng ta, tuyệt đối không được để hắn tháo chạy sang Nhật Bản!”. Trương tướng quân trau mày, nói.
Cục trưởng Phương gật gật đầu, nói: “Người thì chúng tôi đã khống chế được, có thể bắt bất kì lúc nào”.
Những người ở dưới ào ào tranh luận, thậm chí có người trực tiếp lên tiếng nói cái chết của lão Trịnh có liên quan đến tên Vương Đức này! Số 1 và Trương tướng quân không nói năng gì, có liên quan đến ai cũng chẳng sao cả, chỉ cần đừng có liên quan đến họ là được rồi!.
“Số 1, tôi thỉnh cầu lập tức đề xuất kháng nghị với phía Nhật Bản! Tên Vương Đức này rất có khả năng là gián điệp của người Nhật Bản phái đến nước ta! Hiện nay cái chết của lão Trịnh chắc chắn có liên quan đến Nhật Bản. Đồng thời, tôi yêu cầu nghiêm túc xử lí những người có liên quan của bộ tình báo tổng cục tham mưu!”. Trương tướng quân đẩy thuyền theo nước, đứng dậy nghiêm túc nói. Người nắm quyền của bộ tình báo tổng cục tham mưu cũng là người của phe lão Trịnh. Đến nay thủ tướng Trinh đã chết, số 1 và Trương tướng quân tự nhiên sẽ bắt đầu tiến hành xử lí đối với những người của phái Trịnh.
Những người khác tuy một số người trong lòng cũng có ý kiến, nhưng họ cũng biết nếu như bây giờ mình đứng dậy phản đối, vậy thì chắc chắn sẽ gặp phải sự công kích của người khác, họ cũng chỉ biết thi nhau gật đầu biểu thị sự tán thành đối với ý kiến của Trương tướng quân.
Số 1 trong mắt toát lên nét vui tươi, sau đó nói: “Được, chuyện này sẽ do cục tình báo phụ trách, lãnh đạo của bộ tình báo tổng cục tham mưu tạm thời đình chức để xử lí, đợi sau khi điều tra rõ ràng sẽ tiếp tục quyết định”.
“Ông nói đi”. Số 1 nói. Chuyện này hắn đã biết rồi, cũng chính là hứn bảo cục trưởng Phương đề xuất ra vào lúc này, bởi vì hắn muốn giáo huấn cho một số người nào đó.
“Buổi tối ngày hôm nay ở tình N nổi lên nhiều vụ chém giết giữa các thế lực hắc bang, tính đến 30 phút trước, số người chết đã đạt đến con số 2000 người! Đó tuyệt đối là vụ thanh toán lẫn nhau đẫm máu nhất nghiêm trọng nhất từ khi thành lập nước đến nay! Trong mắt những người này không hề có quốc gia, còn dám tiến hành chém giết lẫn nhau ngay trên đường phố, trong số những người chết có một bộ phận không ít là những quần chúng bình thường, hành vi của chúng hiện nay đang gây nên sự bất mãn cực độ của quần chúng, nếu như không nhanh chóng làm điều gì đó, chỉ sợ đến sáng mai chuyện này sẽ bọ một số những kẻ cơ hội lợi dụng, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn và ổn định của quốc gia”. Cục trưởng Phương trau mày, nói.
Những người bên dưới liền lập tức xôn xao, một người trong số đó ngay tức khắc cao giọng, nói: “Đúng là phản rồi, điều này còn cần phải thương lượng sao? Lập tức phái bộ đội tiến hành chấn áp! Hễ là người tham gia tuyệt đối không nhân nhượng!”.
Số 1 và Trương tướng quân liếc nhìn nhau, trong mắt đều là tràn đầy sự hớn hở. Số 1 bình đạm nói: “Vậy nói tường tận một chút về tư liệu của hai băng nhóm xã hội đen này”.
Cục trưởng Phương gật gật đầu, sau đó cầm ra một quyển sổ, nói: “Các bên tham gia là Nghịch Thiên Hội của tỉnh N và Hoa Hưng Xã của tỉnh SX__tình hình đại khái là như vậy”.
Cục trưởng Phương đọc đến mười phút mới đọc xong, có thể thấy những tư liệu về các băng nhóm xã hội đen trong nước mà họ nắm bắt được là đầy đủ đến thế nào.
“Tác phong của Hoa Hưng Xã này cũng không tồi, tên đặt cũng rất hay. Đặc biệt là 7 điều không cho phép trong hắc đạo, nếu như những thế lực ngầm trong nước đều có thể dựa vào đó để yêu cầu các thành viên của mình, vậy thì sự phồn vinh của quốc gia có thể nói là sẽ đến trong một ngày không xa”.
Một người sau khi nghe được bang quy và những điều đã làm của Hoa Hưng Xã liền gật đầu, nói.
“Nói như vậy thì cũng không phải là không đúng, có điều bọn họ gây nên ảnh hưởng lần này là quá xấu, nếu như không xử lí thì khó có thể xoa dịu được sự oán giận trong dân chúng”. Trương tướng quân nói một cách ẩn ý.
Số 1 cười hihi, nói: “Được rồi, cứ để quân đội đi trấn áp trước, bắt toàn bộ những kẻ cầm đầu, còn về xử lí thế nào thì chúng ta từ từ nghiên cứu. Nói chung đối với những thế lực và cá nhân dám thách thức sự uy nghiêm của chính phủ, tuyệt đối sẽ nghiêm trị”.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Hắc Đạo Đặc Chủng Binh Tác giả: Điên Phong Tàn Lang Chương 204: Dự cảm nguy cơ
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Tại tỉnh N, các thành viên của Nghịch Thiên Hội và Hoa Hưng Xã vẫn còn đang đang máu đánh nhau, hoàn toàn không biết rằng vận hạn sắp sửa đến với họ. Đường Phong lái xe đến trước biệt thự số 11 hoa viên Kim Phúc, xuống xe, chỉnh sửa một chút quần áo, nhìn thấy căn biệt thự đã bị thành viên quân đánh thuê tử thần bao vây , hắn nhếch mép cười lạnh một tiếng.
Nửa tiếng trước Thiết Thi gọi điện thoại đến nói là đã hoàn toàn khống chế biệt thự số 11, tất cả các thành viên Nghịch Thiên Hội ở đây đều đã bị tiêu diệt sạch. Còn bọn Ma Ngũ thì đã bị tóm sống. Nghĩ cả hồi lâu Đường Phong không biết nên đưa chúng đi đâu, thành phố KF này hắn không quen thuộc lắm, cuối cùng hắn quyết định cứ “nói chuyện” với Ma Ngũ trong chính căn biệt thự của hắn. Tiến vào trong căn biệt thự, các thành viên của quân đánh thuê tử thần nhìn thấy Đường Phong, đều đứng thẳng người đồng thanh hô lớn: “Lão đại!”.
Đường Phong gật đầu với họ, sau đó bước lên trước ngồi lên ghế sôpha, nhìn bọn Ma Ngũ bị trói trặt, Đường Phong cười một cách nham hiểm, sau đó nói với Thiết Thi: “Sao lại có thể vô lễ với Ma lão đại như vậy? Chúng ta đến là để cùng nhau nói chuyện, còn không nhanh cởi trói cho Ma lão đại?”.
Thiết Thi gật đầu bước lên trước, dùng dao găm cắt đứt dây thừng trên người Ma Ngũ, sau đó rút cái tất thối nhét trong mồm hắn ra. Cười hihi, sau đó đi ra phía sau Đường Phong.
Ma Ngũ dùng ánh mắt sát nhân nhìn chằm chằm vào Đường Phong, lạnh lùng nói: “Các ngươi sao biết được ta ở đây?”.
Đường Phong cười một cách khinh nhờn, nói: “Nghịch Thiên Hội cũng giống như một cái xe ba bánh đời cổ, đến lúc bị đào thải rồi, Ma Ngũ lão đại thấy thế nào?”.
Ma Ngũ xoay xoay cổ tay, sau đó híp mắt lại, nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, ta chẳng có gì để nói cả, nói đi, ngươi muốn nói chuyện gì với ta?”.
Đường Phong nhún nhún vai, nhận lấy điện thại mà Hứa Cường đưa đến, sau đó đưa cho Ma Ngũ, nói: “Ta nghĩ ông đầu tiên nên nói một tiếng với thuộc hạ của ông, bảo bọn chúng đều dừng tay, như vậy chúng ta mới có thể ngồi lại nói chuyện với nhau được”.
Ma Ngũ nhận lấy điện thoại, nhìn về phía lão Mạc, lão Mạc lúc này vẫn đang bị trói, trong mồm không biết là cái tất thối của kẻ nào trong đám quân đánh thuê tử thần này, ánh mắt hắn chợt lóe lên, nhìn Ma Ngũ khẽ lắc lắc đầu.
Ma Ngũ cắn chặt răng, sau đó ném điện thoại lên ghế sôpha, nói: “Tử thần lão đại cứ nói trước đi. Ta nghĩ cú điện thoại này không nhất thiết phải gọi, cục diện hiện nay giữa Hoa Hưng Xã và Nghịch Thiên Hội đã là cục diện không chết không thôi, mà ta thì đã rơi vào tay các ngươi, nếu như ngươi muốn kết thúc trận chiến này, rất đơn giản, giết ta đi!”.
Đường Phong khẽ nhếch mép, tên Ma Ngũ này đúng là không ngốc, hắn biết hiện nay mình sẽ không giết hắn, đạo lí ai binh tất thắng Đường Phong cũng biết, hiện nay Nghịch Thiên Hội vốn dĩ đã đông người hơn Hoa Hưng Xã, nếu như mình giết chết Ma Ngũ thì nhất định người của Nghịch Thiên Hội sẽ phát điên lên, đến lúc đó chỉ sợ các thành viên Hoa Hưng Xã trong thành phố KF và LY sẽ phải gánh chịu sự báo thù điên cuồng của các tiểu đệ của Nghịch Thiên Hội!
Đường Phong cười một cái lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: “Ma Ngũ lão đại tính toán đúng là hay lắm đấy, ông muốn dùng cái mạng của ông để đổi lấy một cơ hội cho Nghịch Thiên Hội sao? Nhưng ta thật sự không muốn giết ông, ngoài ông gia thì 4 người còn lại ở đây, ta giết đại một người chắc là không sao đâu nhỉ?”.
Nói xong, đường phong nháy mắt ra hiệu cho Thiết Thi, Thiết Thi cười gằn một tiếng lôi lão Mạc đến, Đường Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ma Ngũ. Lúc này, sắc mặt Ma Ngũ hiện ra chút hoảng loạn, thấy Thiết Thi ngịch con dao găm trong tay, hắn mấy lần há mồm định nói gì đó nhưng vẫn là không nói ra được.
Đường Phong nghĩ, không quyết định được à? Vậy tốt, vậy để ta giúp ngươi quyết định. Nghĩ đến đây Đường Phong ra hiệu cho Thiết Thi, con dao găm trong tay của Thiết Thi rơi thẳng xuống, vừa đúng cắm phập vào đùi của lão Mạc.
“Ai da…xin lỗi, tay trơn, cầm không chắc!”. Thiết Thi bỡn cợt nhìn lão Mạc, sau đó vừa xin lỗi vừa nắm lấy con dao găm trên đùi lão Mạc mà xoay. Lão Mạc cũng được xem là nam tử hán, trong mắt toàn là những tia mạch máu, những sợi gân xanh trên trán nổi hết lên, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Thiết Thi, không nói hay kêu một câu nào.
Lão Mạc có thể chịu đựng được, nhưng Ma Ngũ thì không chịu được, lão Mạc đi theo hắn 20 năm, lúc nào cũng tận tâm tận lực làm việc cho mình, toàn tâm toàn ý vì bang hội, thậm chí đến vợ cũng không cưới. Trong lòng của Ma Ngũ, từ lâu đã xem lão Mạc như anh em ruột thịt.
“Đủ rồi! CMN ngươi có bản lĩnh thì nhằm vào ta!”. Ma Ngũ hai mắt đỏ ngàu quát lớn một tiếng, hắn đứng dậy đẩy Thiết Thi ra, sau đó hằm hè nhìn về phía Đường Phong, nói.
Đường Phong bĩu môi một cách khinh thường, sau đó nhìn Ma Ngũ, hững hờ nói: “Ông nói nhằm vào ông là phải nhằm vào ông sao? Nhưng ta không thích thế, làm thế nào bây giờ nhỉ?”.
Ma Ngũ đã bình tĩnh hơn được một chút, hắn cũng biết, hắn hiện nay căn bản không có quyền gì để đặt điều kiện cả.
“Được, ta có thể nói chuyện đàng hoàng với ngươi”. Ma Ngũ đỡ lão Mạc dậy, rút cái tất thối trong mồm của hắn ra, hai người quay về ngồi trên sôpha.
Đường Phong thở dài một cái, nói: “Ma lão đại nếu như quyết định như vậy từ sớm, thì ông ta cũng không cần phải chịu chút khổ này. Vậy tiếp theo chúng ta bàn vào chuyện chính đi”.
“Ngươi nói!”. Ma Ngũ sầm mặt, nói.
“Vẫn là câu nói đó, đầu tiên gọi một cuộc điện thoại bảo người của ông đều dừng tay”. Đường Phong bình đạm nói, Nghịch Thiên Hội và Hoa Hưng Xã đánh nhau thêm một phút thì sẽ nhiều thêm vài huynh đệ phải hi sinh, mà tình hình bọn Vương Thắng cũng sẽ càng nguy cấp.
Ma Ngũ than thở một hơi, vừa chuẩn bị cầm lấy điện thoại, nhưng đột nhiên lão Mạc nói: “Lão đại, đừng nghe lời hắn, hắn không dám làm gì chúng ta đâu!”.
Nói xong lão Mạc lại quay sang nhìn Đường Phong, nói: “Tử thần lão đại quả là thông minh, ta nghĩ tình hình hiện nay của Hoa Hưng Xã trong thành phố KF chắc là không tốt lắm phải không? Nếu như tiếp tục đánh thì kết quả tự nhiên sẽ bất lợi cho Hưng Hoa Xã, hừm, ngươi cho rằng bọn ta sẽ mắc lừa ngươi ư?”.
Đường Phong sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, tên lão Mạc này đúng là người đáng sợ, nhưng Đường Phong vẫn nói: “Vậy sao? Ông có thể nói thử xem nào!”.
Lão Mạc nhìn Đường Phong một cách khinh thường, sau đó nói: “Cục diện hiện nay rất rõ ràng, chuyện hôm nay đã gây náo loạn rất lớn, muốn kết thúc mọi chuyện thì cũng đã muộn rồi. Chết nhiều người như vậy, chính phủ chắc chắn sẽ ra mặt can thiệp, kết quả lúc đó không phải là hai bên có thể gánh chịu được. Ta nghĩ tử thần lão đại chắc cũng đang lo lắng vấn đề này phải không? Hihi, ngươi sợ rồi, đúng không? Có điều Nghịch Thiên Hội chúng ta không sợ! Vốn dĩ kế hoạch của chúng ta là vô cùng hoàn hảo, Hoa Hưng Xã các ngươi chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, nhưng hiện nay kế hoạch của chúng ta đã bị phá sản, kết quả đối với chúng ta mà nói đều là giống nhau. Ta không cho rằng cuối cùng thì tử thần lão đại có thể để chúng ta sống, dù gì rơi vào tay chính phủ thì cũng sẽ chết, chúng ta còn có lí do để sợ sao? Chi bằng làm cho chuyện này càng lớn hơn, đến lúc đó trên đường đến hoàng tuyền có Hoa Hưng Xã đi cùng, Nghịch Thiên Hội chúng ta cũng chẳng thiệt thòi gì!! Kể cả Hoa Hưng Xã có người gánh đỡ hộ ở đằng sau lưng, gây ra chuyện lớn như thế này ta nghĩ chắc cũng không có ai có thể gánh được chứ?”.
Khóe miệng Đường Phong khẽ giật giật, bản thân mình không ngờ trước giờ đều xem thường lão Mạc này, không ngờ hắn có thể nhìn vấn đề một cách thấu triệt đến vậy.
Đang chuẩn bị mở miệng thì chuông điện thoại của Hứa Cường đột nhiên vang lên, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, sau đó thì thầm vào tai Đường Phong nói cái gì đó.
Đường Phong sắc mặt cũng lập tức thay đổi, nhận lấy điện thoại, nói: “Nói!”.
“Tử Thần! Chính phủ vào cuộc rồi! Một lượng lớn quân đội đã tiến vào thành phố KF và LY, hiện nay chỉ cần thấy ai tay cầm vũ khí hoặc trên người có vết máu là bắt”. Ám Láng có chút bồn chồn không yên, nói.
Đường Phong nghiến chặt răng, nói: “Bọn Hữu Thủ thế nào rồi?”.
“Quỷ Diện, Mãnh Tử, Bá Vương, Phong Tử đều đã bị bắt rồi, hiện nay Hữu Thủ đem theo một số người đi trốn! Các anh cũng nhanh chóng rút đi, không bao lâu nữa quân đội cũng sẽ lùng sục chỗ bọn anh, tốt nhất cứ tìm nơi nào đó để trốn đã, bây giờ muốn ra khỏi nội thành là điều không thể”.
“Được rồi, ta biết rồi”. Nói xong Đường Phong cúp máy.
Đường Phong đứng dậy, cười lạnh lùng nhìn lão Mạc, nói: “Ông nói đúng lắm, nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi!”. Nói xong hắn nháy mắt ra hiệu cho Hứa Cường, sau đó quay người rời đi.
Hứa Cường trong mắt lóe lên sự hung tàn, bước về trước vặn gãy cả hai chân của mỗi người trong bọn Ma Ngũ. Sau đó hừm một tiếng dẫn những người khác rời đi. Chính phủ hiện nay đã vào cuộc, vốn dĩ có bọn Trương tướng quân che chắn cho Đường Phong, đáng nhẽ không phải lo lắng mới đúng, nhưng không biết tại vì sao, hắn trong lòng cứ cảm thấy không an tâm, giống như là lần này Hoa Hưng Xã sẽ gặp phải vận xui vậy.
Đường Phong không giết bọn Ma Ngũ, bởi vì hắn biết bọn Ma Ngũ trước sau gì cũng không tránh được cái chết. So sánh với việc bản thân hắn mang tội danh giết người, thì tốt hơn cứ đánh gãy chân chúng để cho quân đội đến bắt, dù gì thì kết quả cũng là giống nhau.
Sau khi rời khỏi hoa viên Kim Phúc, Đường Phong bảo bọn Thiết Thi phân tán ra, ai nấy đi tìm kiếm chỗ ẩn nấp, còn hắn và Hứa Cường lái xe tiến vào một căn lầu chung cư.
Hai người tìm đại một căn nhà không có người, phá cửa mà vào, hai người dựa vào tốc độ nhanh nhất tắm một cái, sau đó tìm lấy hai bộ quần áo sạch sẽ mặc lên người rồi bước ra ngoài, trước lúc đi Đường Phong còn rút từ trong ví ra 2000 tệ ném lên trên giường, xem như là bồi thường cho gia chủ.
Trên xe, Hứa Cường cười tự chế giễu bản thân, nói: “Lão đại, tôi đúng là không thể ngờ được rằng chúng ta sẽ trở thành như thế này”.
Đường Phong gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, ai có thể nghĩ được chứ? Có điều biến thành như thế này không quan trọng, chỉ cần những việc chúng ta làm không trái với lương tâm mình là được rồi. Trận chiến lần này giữa Hoa Hưng Xã và Nghịch Thiên Hội, đã làm liên lụy đến quá nhiều người vô tội, nhưng không có cách nào khác, nhìn từ góc độ lâu dài, chúng ta là đang làm việc tốt, chỉ có dưới sự khống chế của Hoa Hưng Hội thì lão bách tính mới có thể có được cuộc sống càng tốt hơn. Nhưng nhìn vào hiện nay, chúng ta giống như là ác ma, giết nhiều người như vậy, gây ra sự khủng hoảng lớn như vậy, haha, là sai là đúng có ai có thể nói được cho rõ ràng?”.
Hứa Cường không nói gì nữa, trong hơn 1 năm này, hắn phát hiện cả ba huynh đệ đều đã thay đổi, trước đó họ cũng giết người không ít, nhưng đó là trên chiến trường, là phục vụ cho tổ quốc. Nhưng hiện nay họ đang đứng ở mặt đối lập với quốc gia, những kẻ mà họ giết đều là những người tội không đáng chết! Nhưng không có cách nào khác, cũng giống như điều lão đại nói, chỉ có dưới sự nắm giữ của Hoa Hưng Xã thì trật tự của các thế lực ngầm mới có thể được ổn định, cuộc sống của những người dân mới càng được bảo đảm, có lẽ hiện nay họ sẽ là những cái tên bị nguyền rủa, nhưng sẽ có một ngày Hoa Hưng Xã thống nhất được toàn quốc, đợi đến khi mọi người ý thức được điểm có lợi dưới sự khống chế của Hoa Hưng Xã, thì có lẽ sẽ có người thay họ đòi lại sự công bằng?.
“Lão đại, anh nói xem, bọn Quỷ Diện sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”. Hứa Cường có chút lo lắng, hỏi.
Đường Phong trau mày, theo lí mà nói có Trương tướng quân và số 1 bảo vệ Hoa Hưng Xã, thì chắc chắn sẽ không xảy ra bất kì chuyện gì. Nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lúc nào cũng có dự cảm không hay lắm.
“Không biết nữa, chúng ta cứ nghĩ biện pháp ra khỏi đây đã, chuyện lần này động tĩnh là quá lớn, có lẽ ngày mai cả nước sẽ nổi lên phong trào chống lại xã hội đen. Hiện nay bọn Quỷ Diện đều đã bị bắt, Thích Đao còn đang ở trong bệnh viện, những người chúng ta có thể dùng là quá ít, thời gian này chú ý một chút, quản lí chặt các huynh đệ dưới quyền, đừng gây ra thêm chuyện gì nữa”. Đường Phong bình đạm, nói. Chỉ là hắn vẫn không biết, một cơn bão lớn đang tiến gần đến Hoa Hưng Xã!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Hắc Đạo Đặc Chủng Binh Tác giả: Điên Phong Tàn Lang Chương 205: Đi đến BJ (Bắc Kinh)
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Phong và Hứa Cường thuận lợi về đến XA, lúc đang trên đường về XA, hai người cũng đồng thời nhận được báo cáo mới nhất của Ám Lang, Vương Thắng cũng đã bị bắt! Rất rõ ràng, lần này chính phủ đã ra tay thật sự, Vương Thắng và mười mấy huynh đệ tìm được một chỗ để ẩn náu một đêm, nhưng ai ngờ quân đội trực tiếp triển khai lùng sục kiểu dải thảm toàn thành phố KF, cuối cùng thì họ cũng bị bắt.
Cúp điện thoại, hai hàng lông mày của Đường Phong bắt đầu trau lại với nhau, Hứa Cường vừa về đến XA liền bị Đường Phong phái đi quản lí các huynh đệ bên dưới, hiện nay hai người lãnh đạo cao cấp của Hoa Hưng Xã ở bên này chỉ còn lại hai người là Đường Phong và Hứa Cường, cũng may nội bộ của Hoa Hưng Xã cũng khá ổn định, nếu như lúc này mà có sự gây loạn gì, thì Đường Phong đúng là cũng chỉ biết khoanh tay bó gối không biết làm thế nào.
Lúc này một mình Đường Phong ngồi trên ghế sôpha trong thư phòng, hắn đang đợi, đợi điện thoại của Trương tướng quân. Cái gạt tàn thuốc trước mặt hắn đã chất đầy tóp thuốc, trong lòng Đường Phong có chút nóng ruột, chuyện lần này quả thực có chút hơi quá đáng, chính là bởi vì hắn đi SH một chuyến, lúc hắn trở về thì sự việc đã phát triển thành cục diện mà hắn không thể nào khống chế được! Đến nay có nhiều người chết như vậy cũng không phải là do hắn muốn vậy.
Cánh cửa được đẩy mở ra, lão Mã hớt ha hớt hải chạy vào, nói: “Lão đại, xảy ra chuyện rồi”.
“Sao vậy?”. Đường Phong khi nghe thấy lão Mã nói như vậy thì hắn lập tức có dự cảm không tốt.
“Tập đoàn Hoa Hưng hiện giờ đang bị cưỡng chế ra lệnh ngừng hoạt động, mà rất nhiều những nhà máy và cửa hiệu có quan hệ làm ăn với tập đoàn cũng vừa nãy thi nhau gọi điện đến nói muốn ngừng hợp tác! Hiện nay cả hệ thống vận hành của tập đoàn đã bị tê liệt hoàn toàn, đến giờ bên trong tổng bộ của công ty còn đang có một đống những người của công kiểm pháp!”. Lão Mã khuôn mặt chán chường, chuyện tối hôm qua tại tỉnh N hắn cũng đã nghe nói đến, chỉ là hắn không ngờ được hành động của chính phủ lại nhanh như vậy!
Đường Phong cảm thấy vô cùng bàng hoàng, tại sao lại như vậy? Chẳng nhẽ chính phủ cho rằng Hoa Hưng Xã đã không còn cần thiết phải tồn tại nữa sao? Nếu như chính phủ muốn thì chuyện tối hôm qua hoàn toàn có thể đổi một phương thức giải quyết khác, nhưng hiện nay thái độ của chính phủ là rất rõ ràng, họ muốn khai đao với Hoa Hưng Xã! Rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Nghĩ một lát, Đường Phong nhìn lão Mã, nói: “Chuyện làm ăn hiện nay của công ty về cơ bản đều là hợp pháp, ông cố gắng hết sức có thể phối hợp với chính phủ, bọn họ muốn điều tra thì cứ cho họ điều tra, không được có xung đột với họ. Đồng thời cần phải khống chế thật tốt tinh thần của nhân viên, biết không?”. Lão Mã thở dài một hơi, sau đó gật gật đầu bước ra ngoài.
Cầm lấy điện thoại di động, trạng thái tình cảm lúc này của Đường Phong là rất phức tạp, do dự hồi lâu, cuối cùng hắn cũng gọi đến số điện thoại chuyên tuyến của Trương tướng quân.
Đầu dây bên kia, Trương tướng quân và số 1 đang bàn bạc gì đó với nhau trong phòng làm việc, nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Trương tướng quân cười hihi nói với số 1: “Xem ra tên tiểu tử đó ngồi không yên rồi, số 1, ông nói phải trả lời nó như thế nào?”.
Số 1 thoáng có nét trầm tư, nói: “Như này đi, ông bảo hắn nhanh chóng đến BJ, tôi nghĩ đến lúc gặp mặt hắn rồi. Mà có một số việc nói trực tiếp sẽ tốt hơn”.
Đường Phong ỏ đầu dây bên này thấy điện thoại kêu lâu như vậy mà không thấy có người bắt máy, trong lòng hắn lúc này nóng như lửa đốt, chẳng nhẽ quốc gia thật sự định hạ thủ đối với Hoa Hưng Xã?
Trong lòng Đường Phong hiểu rất rõ, kể cả là thế lực hắc đạo có mạnh hơn đi chăng nữa, quốc gia muốn anh chết, thì anh chắc chắn là không thể chạy được. Trên đất nước TQ này, không ai có thể chống đối lại được với chính phủ! Ngay cả là kẻ mạnh như Tôn lão gia tử cuối cùng cũng chỉ có thể lựa chọn rửa tay chậu vàng để đảm bảo cho sự an toàn của mình.
Nếu như quốc gia thật sự muốn ra tay với Hoa Hưng Xã, Đường Phong Biết vậy thì Hoa Hưng Xã khó tránh được kiếp nạn này. Chỉ là hắn không cam tâm, hắn thật sự là không cam tâm! Hắn lại một lần nữa cảm thấy cảm giác như bị người khác xem mình như là con rối không tay! Một câu nói của họ làm mình rời khỏi quân đội đi theo con đường hắc đạo. Bị người khác hiểu sai thì không nói, không ngờ đến người thân gặp mặt lần cuối cũng không gặp được! Hiện nay mình khó khăn lắm mới thích ứng được với cuộc sống hắc đạo. Mà Hoa Hưng Xã cũng dần dần được đi vào nề nếp, vậy mà họ lại muốn hạ thủ với mình!
Tự hỏi bản thân mình, sự trung thành của Đường Phong đối với quốc gia là không có gì phải nghi ngờ cả, tất cả những gì hắn đã làm ở Hoa Hưng Xã chính là sự chứng minh rõ ràng nhất! Tuy Hoa Hưng Xã là tổ chức hắc đạo, nhưng so sánh với các bang phái hắc đạo khác thì Hoa Hưng Xã quả thực có thể nói là thiên sứ! Không những thế, dưới sự thống trị của Hoa Hưng Xã, trong phạm vi thế lực ổn định hơn nhiều so với trước đây!
Điện thoại cuối cùng cũng được kết nối. Nghe thấy giọng nói của Trương tướng quân ở đầu bên kia, không hiểu tại sao trong lòng Đường Phong bỗng có chút gì đó phản cảm.
“A lô, nói đi, có chuyện gì vậy?”. Ngữ khí của Trương tướng quân rất bình đạm, dường như là chưa xảy ra chuyện gì vậy.
“Trương tướng quân, tôi muốn biết quốc gia sự định sẽ đối xử với Hoa Hưng Hội như thế nào?”. Đường Phong trau mày, hỏi.
“Sao lại nói như vậy? Hoa Hưng Xã chả phải là rất tốt sao? Gần đây trong nước phát triển rất thuận lợi còn gì, vượt lên trên rất nhiều các bang hội có tiếng. Cậu quả thật là có quyền được tự hào!”. Trương tướng quân cười hơ hơ, nói.
Tuy Trương tướng quân đang cười, nhưng Đường Phong vẫn có thể từ trong lời nói của ông ta nghe ra được sự bất mãn đối với Hoa Hưng Xã. Đường Phong khẽ trau mày, không biết tại sao, hắn hỏi: “Trương tướng quân, chuyện xảy ra vào tối hôm qua tại tỉnh N đã vượt qua ngoài dự liệu của tôi. Khi tôi từ SH quay trở về thì sự việc đã diễn biến thành cục diện không thể thu dọn. Hiện nay những người lãnh đạo của Hoa Hưng Xã bị bắt đến hơn một nửa, tôi muốn biết bên trên có thái độ như thế nào đối với Hưng Hoa Xã?”.
Nghe Đường Phong nhắc đến SH, Trương tướng quân liền trau mày, tỏ vẻ không hài lòng, hiện nay chuyện này là điều cấm kị, người nói không có ý gì nhưng người nghe sẽ nghĩ khác. Có lẽ Đường Phong chỉ là nói ra trong lúc vô ý, hoàn toàn không có ý gì, nhưng Trương tướng quân dường như cho rằng Đường Phong đang muốn dùng chuyện này để uy hiếp ông ta!
“Tiểu Đường à, xem ra cậu vẫn chưa làm rõ được tình hình thì phải, cậu nên biết thân phận của cậu, như này đi, cậu nhanh nhất có thể đến BJ, sau khi đến nơi gọi điện cho ta, ta sẽ thu xếp thời gian để gặp cậu”. Nói xong Trương tướng quân liền cúp máy.
Nghe thấy cái ngữ khí lạnh lùng đó của Trương tướng quân, sắc mặt Đường Phong bỗng có gì đó không thân thiện, hắn ghét cái cảm giác đó.
Đặt điện thoại lên bàn, Đường Phong cười nhạt một tiếng, nói thầm: “Đường Phong ta làm việc chỉ cầu không trái với lương tâm, nếu như muốn để ta, để hàng vạn huynh đệ Hoa Hưng Xã trở thành công cụ trong tay các người, trở thành vật hi sinh cho các cuộc đấu đá của các chính khách các người, xin lỗi, ta không làm được!”.
Đường Phong ngồi dậy bước đến bên cạnh két sắt, lôi ra những tư liệu có được từ chỗ thủ tướng Trịnh. Hắn không ngờ được vừa mới cất vào mấy tiếng đồng hồ mà giờ lại phải lôi ra. Đây là vốn liếng cuối cùng của Đường Phong, nếu như bên trên thật sự quyết định ra tay với Hoa Hưng Xã, thì hắn cũng chỉ còn cách dùng những thứ này để bảo vệ Hoa Hưng Xã mà thôi!
Đường Phong không muốn làm như vậy, hắn biết hậu quả của việc làm như vậy sẽ là như thế nào. Nhưng hắn không còn cách nào khác, Hoa Hưng Xã hiện nay đã không còn là tổ chức của một mình hắn, những thành viên của Hoa Hưng Xã hiện nay đã lên đến cả vạn người, Đường Phong không thể không suy nghĩ cho các huynh đệ của mình!
Hơn nữa, nếu như Hoa Hưng Xã làm những chuyện gì đó nguy hại đến quốc gia, nguy hại đến nhân dân, vậy thì chính phủ muốn hạ thủ đối với HHX thì Đường Phong cũng chỉ có thể cam tâm chịu trói, nhưng hiện nay tất cả những gì mà HHX làm đều là được xuất phát từ lợi ích của lão bách tính, hắn là đang làm việc vì lão bách tính! Là làm việc cho quốc gia! Chứ không phải là làm việc cho một người nào đó! Cho nên Đường Phong không cho rằng họ có quyền phán xét HHX!.
Đường Phong cầm điện thoại ở trên bàn lên, gọi điện đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đến BJ, sau đó hắn dựa người vào ghế sôpha đợi thời gian từ từ trôi đi. Chuyến đến BJ này sẽ có hai kết quả, một là mình bình yên trở về, HHX sẽ đại nạn không chết, còn nếu như mình toi mạng tại BJ, thì HHX sẽ bị tiêu diệt!
Khi Đường Phong chuẩn bị bay đến BJ, một chiếc Boing 777 bay đến từ Mĩ hạ cánh xuống sân bay quốc tế XA.
Sức khỏe của Giả Tịnh Tiệp vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lúc này cơ thể cô vẫn rất yếu, nhưng cha cô đã quyết định về nước để phát triển, mà cục diện hiện nay của nước Mĩ cũng rất không ổn định, cô cũng chỉ còn biết cách mang theo tấm thân gầy yếu này cùng với cha và con trai về nước. Thật ra cô không muốn trở về, cô biết nếu trở về thì chắc chắn sẽ gặp lại Đường Phong, cô phải đối mặt với Đường Phong như thế nào?
Chẳng nhẽ muốn cô bế con đến nói với Đường Phong rằng đây là con trai của anh sao? Giả Tịnh Tiệp không làm được, nếu như không nhận được cú điện thoại đó của Nhụy Nhi, có lẽ cô sẽ thay đổi trạng thái tâm lí của mình để chủ động đi gặp Đường Phong, bởi vì trong thời gian này, hình bóng của Đường Phong đã in sâu trong trái tim cô. Cô đã không còn cách nào có thể trốn tránh. Chính tại thời khắc lúc đứa bé được sinh ra, cô cũng từng nghĩ, nếu như Đường Phong không đến tìm cô, thì cô sẽ vứt hết sĩ diện chủ động đi gặp Đường Phong, xét cho cùng thì đứa bé cũng đã được ra đời, cô không hi vọng đứa bé ngay từ lúc còn nhỏ đã không có cha. Là một người lớn lên trong gia đình đơn thân như nàng, nàng càng hiểu rõ hơn những sự tổn thương mà môi trường này đem lại cho con trẻ.
Nhưng cuộc điện thoại đó của Nhụy Nhi đã làm cho hi vọng cuối cùng của cô bị dập tắt, Đường Phong đã đính hôn với Nhụy Nhi, vậy thì bản thân cô phải dựa vào thân phận gì để đi gặp Đường Phong? Nếu như có người hỏi cha của đứa bé thì cô phải trả lời như thế nào?
“Giả tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta phải chia tay rồi, hi vọng vẫn còn cơ hội được gặp lại”. Xuống máy bay, một cô gái tóc vàng tiến sát đến thơm một cái lên mặt đứa bé, sau đó nháy nháy mắt nói với Giả Tịnh Tiệp. Nếu như Đường Phong có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra cô gái tóc vàng này chính là đại sứ của Mĩ đóng tại Nhật Bản! Là đặc công của CIA!
Giả Tịnh Tiệp nhìn cô gái tóc vàng, mỉm cười, nói: “Nếu như ở Trung Quốc có chuyện gì cần giúp đỡ, cô có thể gọi cho số điện thoại mà tôi đưa cho cô bất kì lúc nào, nói thế nào thì tôi cũng là người TQ”. Ấn tượng của Giả Tịnh Tiệp về cô gái tóc vàng này cũng không tồi, trên máy bay hai người nói chuyện với nhau rất hợp cạ, bàn về rất nhiều rất nhiều chủ đề, dường như có cảm giác gì đó sao không được biết nhau sớm hơn.
Từ biệt cô gái tóc vàng, Giả Tịnh Tiệp cùng cha cô lên xe phóng đến Tôn phủ. Nếu đã về nước thì họ đương nhiên là đầu tiên phải đến Tôn phủ chào hỏi lão gia tử một tiếng, ông Giả trước giờ đều rất tôn kính Tôn lão gia tử.
Càng đến gần Tôn phủ, Giả Tịnh Tiệp càng cảm thấy trong lòng rối bời, cô hi vọng biết bao chiếc xe này sẽ vĩnh viễn đừng đến Tôn phủ. Cô thật sự không biết phải đối diện với Nhụy Nhi như thế nào. Bởi vì Đường Phong, bây giờ ngay đến Nhụy Nhi công cũng không muốn gặp, tuy cô rất không muốn thừa nhận, nhưng cô biết trong lòng cô đã sinh ra một lớp màng ngăn cách đối với Nhụy Nhi, cô không còn có thể đối xử với Nhụy Nhi như trước đây được nữa.
Cổng Tôn phủ, Nhụy Nhi và Liễu bá đã đợi ở đó từ lâu, nhìn thấy Giả Tịnh Tiệp và ông Giả bước ra, Nhụy Nhi vui mừng bước lên trước, đang chuẩn bị ôm Giả Tịnh Tiệp thì đột nhiên nhìn thấy đứa bé trong lòng Giả Tịnh Tiệp.
“A…, Tịnh Tiệp, đứa bé này ở đâu ra vậy? Dễ thương quá, cho em bế một cái”. Nhụy Nhi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói, cô xưa nay đều rất thích em bé, cũng luôn mơ mộng sau khi kết hôn với Đường Phong sẽ sinh một em bé.
Giả Tịnh Tiệp nhìn Nhụy Nhi, cô có chút gì đó không tự nhiên, cười cười, nói: “Hay là thôi vậy, nó lạ người, em bế nó sẽ khóc đấy”. Nói xong Giả Tịnh Tiệp bước lên trước để Nhụy Nhi ngơ ngác phía sau.
Nhụy Nhi cảm thấy trong ánh mắt của Giả Tịnh Tiệp khi nhìn cô có cái gì đó rất kì lạ, nhưng cô không biết rốt cuộc là vấn đề gì, cái mồm nhỏ nhắn của cô hơi bĩu bĩu, nghĩ thầm có lẽ do Tịnh Tiệp ngồi máy bay nên hơi mệt.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44