Hai tông khai chiến, gần trăm Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì chém giết, tràng diện hùng tráng vô cùng, nhưng sở hữu hạ phẩm bảo khí chỉ có một phần ba, những người còn lại hoặc là tay không đánh quyền, hoặc chỉ có vũ khí bình thường, so đấu đều là trình độ nắm bắt võ học cá nhân.
- Tiểu tử, chết cho ta.
Đột nhiên
Một Trọng Nhạc trưởng lão lao về phía Diệp Trần, lăng không tung một đạp.
Ầm ầm, mặt đất sụp xuống, tầng tầng bạo liệt, không có kiếm Diệp Trần điên cuồng thôi động Hạc Ảnh Bộ, bay ngược ra sau, không dám đỡ chiêu.
- Chạy đi đâu.
Trưởng lão này là Trọng Nhạc ngoại môn đại trưởng lão, tu vi đạt đến Bão Nguyên Cảnh trung kì đỉnh phong, chỉ thiếu một bước là có thể trở thành nội trưởng lão, nếu như toàn lực xuất thủ, không có bảo kiếm trong tay Diệp Trần căn bản không phải đối thủ, chỉ có thể tránh.
- Diệp sư đệ, tiếp kiếm.
Chu Mai thấy Diệp Trần tình thế không ổn, vội vã ném hạ phẩm bảo kiếm Ám hương kiếm cho Diệp Trần, về phần Từ Tĩnh hiếu chiến, hơi bất ngờ là nàng không hề ra tay mà thủ hộ trước Chu Mai và La Hàn Sơn, đề phòng có Trọng Nhạc trưởng lão đánh lén.
Sau gáy Diệp Trần như có mắt, chẳng thèm nhìn, giơ tay đón lấy Ám hương kiếm.
- Kiếm không tệ.
Kì thực bảo khí tác dụng có hạn, cùng lắm đề thăng được một phần công kích lực đã là không tệ, không thể thay đổi đại cục, chỉ là bảo khí quan trọng nhất là cứng rắn, khó phá huỷ, phải biết võ giả cảnh giới càng cao, chân khí càng bá đạo, vũ khí bình thường không thể chịu được chân khí vận hành, dùng vài lần là tự phế, đến Tinh Cực Cảnh tầng thứ, chân khí thoát xác biến thành chân nguyên, võ khí bình thường dính phải, sẽ nổ tung, căn bản không có đất dụng võ, chỉ có hạ phẩm bảo kiếm mới miễn cưỡng chịu khiến Võ giả Tinh Cực Cảnh toàn lực thôi động chân khí, trung phẩm bảo khí tốt nhất.
- Dùng hạ phẩm bảo kiếm thì đã sao, vẫn phải chết.
Trọng Nhạc ngoại trưởng lão nhếch miệng cười, người trên không trung, đá liền mười tám cái, mỗi đá đều nặng như sơn, trấn áp về phía Diệp Trần, phô thiên cái địa.
- Phong quyển tàn vân.
Ám hương kiếm rất nhỏ và dài, không thích hợp với Diệp Trần, nhưng vẫn tốt hơn hạ phẩm bảo thương và vân ẩn kiếm, hắn tay phải cầm kiếm, chém ra một đường vòng cung vào trong hư không.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy...
Kiếm khí sắc bén lao thẳng lên trời, giảo động khí lưu trên sa mạc, cuối cùng hình thành một đường phong long quyển rất lớn, phong long quyển cuộn hết cát trên sa mạc, thoát hoá hành sa long quyển đáng sợ hơn, ầm ầm nghênh đón mười tám đường thối ảnh.
Ầm ầm.
Hoàng sa mù mịt khắp trời, sa long quyển bị đánh tan, mười tám đường thối ảnh cũng tiêu tan thành mây khói.
Bại cho ta.
Có Ám hương kiếm trong tay, phong mang chi khí trên người Diệp Trần không thể ngăn cản, giống như bảo kiếm khai phong tuyệt thế, xé mở đại khí, một chiêu phong quyển tàn vân bị đánh tan, hắn không hề quan tâm, chân điểm nhẹ đất, như một mảng phù vân bay vào không trung, sau đó Ám hương kiếm chém xuống, không mang theo một tia khói lửa chi khí.
- Là chiêu đó.
Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ trong lòng vẫn còn sợ hãi, bọn chúng chính là bại dưới một kiếm này, căn bản không có khả năng phản kháng.
Đùng.
Sấm sét nổ vang, kiếm khí lóe lên.
Một kiếm này nhanh đến khó tin, trước ánh mắt sững sờ của Trọng Nhạc ngoại đại trưởng lão, nặng nề chém lên chân khí hộ thể của hắn.
Phốc.
Chân khí hộ thể vỡ tan, huyết thuỷ bắn ra.
- Ngươi, sao lại có thể?
Tay chỉ Diệp Trần, Trọng Nhạc ngoại môn đại trưởng lão miệng thổ máu tươi, hắn không dám tin mình đến một kiếm cũng không đỡ được, không đỡ được thì thôi, đến chân khí hộ thể cũng không phòng được, đối phương chỉ là một Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì mà thôi, cho dù là thiên tài, cũng không thể dễ dàng đánh bại mình như vậy.
Trong lúc nói chuyện, hắn một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn tàn dư kiếm khí, trọng thương lùi lại phía sau, đã mất đi năng lực chiến đấu.
Diệp Trần cười lạnh, Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ hai người liên thủ còn không đỡ nổi một kiếm, huống hồ một người, nhưng đối phương thực lực tương đối mạnh, đỡ một kiếm mà không chết.
- Kiếm khí lôi âm, kiếm khí lại sinh ra lôi âm? Tốc độ phải nhanh thế nào mới có thể làm được điều đó.
- Hắn chỉ là một Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, sao có thể phát huy kiếm pháp đến trình độ đó, không lẽ bởi vì kiếm ý tồn tại.
- Nhất định là vậy, chỉ có kiếm ý mới khiến uy lực kiếm pháp đại tăng, tốc độ và sức mạnh đều tăng trưởng đáng sợ.
Chúng nhân đứng bên ngoài đang quan sát tuyệt đại bộ phận đều là trưởng lão của các tông môn, nhãn lực vô cùng lợi hại, chỉ nhìn qua cũng biết một kiếm này không phải tầm thường.
Nhưng giật mình hơn chính là Trưởng lão Lưu Vân Tông đang chiến đấu.
- Đây là Kinh vân kiếm pháp cảnh giới cao nhất: Kiếm khí lôi âm.
- Xấu hổ quá, ta tu luyện cũng là Kinh vân kiếm pháp, nhưng chưa từng đạt đến cảnh giới Kiếm khí lôi âm, Diệp Trần quả không hổ danh là thiên tài trăm năm khó cầu của Lưu Vân Tông, chiến đấu vì hắn, cũng đáng, cho dù phải chết, cũng là cống hiến cho Lưu Vân Tông.
- Không sai, người này là hi vọng lớn nhất của Lưu Vân Tông ta, giết hắn chính là cắt đi gốc rễ của Lưu Vân Tông, không thể tha cho hắn được.
- Sát.
- Sát
- Sát!
Sự cường đại của Diệp Trần chính là nguồn động viên rất lớn cho rất nhiều trưởng lão Lưu Vân Tông, họ khí thế mãnh tăng, lực chiến đấu tăng lên một tầng, vượt qua cực hạn bản thân.
- Không ổn rồi, đối phương khí thế đang lên, mau áp chế, không thể để chúng nắm quyền chủ động.
Các Trọng Nhạc trưởng lão vốn đang chiến ưu thế tuyệt đối, nhưng chớp mắt, ưu thế đã biến mất, ngược lại còn bị phản công trở tay không kịp.
- Là do tên tiểu tử Diệp Trần giở trò, mấy người chúng ta cùng đi giết hắn.
- Tên này không trừ, tương lại sẽ là một đại địch.
Trọng Nhạc trưởng lão nội môn chỉ nhiều hơn Lưu Vân Tông một người, khó lòng rời đi được, mấy ngoại trưởng lão thực lực cường hãn được phái ra, lao về phía Diệp Trần.
- Đê tiện.
Tứ trưởng lão một thương quét ngã hai Trọng Nhạc nội trưởng lão, định chạy sang giúp Diệp Trần.
- Chạy đi đâu.
Tứ trưởng lão có hạ phẩm bảo thương, thực lực chỉ thua kém mỗi Lưu Vân Tông đại trưởng lão, lúc này, một Trọng Nhạc nội trưởng lão lợi hại hắn ngăn cản hắn, những người khác cũng không ai nhàn trỗi, chém giết từng đôi, cả một vùng sa mạch rộng mấy chục dặm bụi tung mù mịt, khí kình tứ tán.
- Hắn coi như nhất chiến thành danh.
Ma công tử Lãnh Vô Tình mỉm cười, Man Ma Tông đệ tử bên cạnh có chút không hiểu, không biết đại sư huynh thường ngày lạnh lùng sao hôm nay lại thay đổi như vậy.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đúng là sau trận chiến này, Diệp Trần đã thành danh ở cửu quốc, thêm một thời gian nữa, nói không chừng có thể truyền đến các quốc gia khác ở Nam Trác Vực, một kiếm trọng thương Trọng Nhạc đại trưởng lão, rất nhiều Tiềm long bảng cao thủ đều không làm được, trong khi trước đó, Diệp Trần chỉ là một tên tiểu tử vô danh.
Bên Phỉ Thuý Cốc.
Liễu Vô Tướng và Cơ Tuyết Nhạn trợn mắt há mồm, tốc độ trưởng thành của Diệp Trần khiến họ lần đầu tiên cảm thấy vô lực, không lẽ đây chính là không lên tiếng thì thôi, gáy một tiếng kinh động tới trời xanh, chỉ là thực sự quá mức kinh nhân.
Đối diện với ba Trọng Nhạc ngoại trưởng lão đang vây đến, Diệp Trần không lùi không tránh, cao giọng nói:
- Ba thì quá ít, không đủ một đòn.
- Hỗn xược.
- Hôm nay cho ngươi máu chảy thành sông.
Ba người nộ khí dâng trào, luận thực lực, họ không hề thua kém Trọng Nhạc ngoại đại trưởng lão, ba người liên thủ, đủ để kích sát hắn, lúc này bị hắn coi thường, sát khí và chân khí không thể không chế, tràn ra ngoài, cuộn lên từng phiến bụi cát, thanh thế đáng sợ vô cùng.
- Băng sơn ấn.
- Trảm ảnh thập đao.
- Tiên thiên khí công.
Ba người thi triển tuyệt học, phát ra từng mảng khí kình và đao kình trảm sát về phía Diệp Trần, mặt cát nhất thời cắt thành những đường đáng sợ.
- Phong quyển tàn vân.
Diệp Trần không phải là kẻ máy móc, chỉ biết làm theo sách vở, thông thường trong kiếm chiêu hắn cũng thêm vào "gia vị" của riêng mình, kiếm chiêu này vốn là kiếm khí giảo động khí lưu, hình thành phong long quyển nghênh địch, nhưng hắn lại cuốn cả mình vào trong đó, đứng giữa phong nhãn phong long quyển, ở đó mới chính là nơi yên bình nhất.
Bên ngoài là Sa long quyển, Diệp Trần như có thêm một tầng phòng ngự thiên nhiên, nương theo uy thế phong long quyển, phát ra những đường kiếm khí về phía ba người.
Xích xích xích.
Kiếm khí phô thiên cái địa, đáng sợ hơn, kiếm khí đi qua đâu, sa long quyển tăng tốc đến đó, không chỉ góc độ xảo quyệt, lực đạo càng kinh khủng.
A.
Một Trọng Nhạc ngoại trưởng lão tương đối sơ hở, bị một kiếm chém đứt tay, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Mau lui.
- Lui.
Hai người còn lại công kích cũng bị phá, chật vật rút lui.
Chúng nhân đứng xem chết lặng, không biết nên biểu đạt tâm trạng thế nào.
Có người cảm khái nói:
- Người này như thiên mã hành không, sau này chắc chắn sẽ trở thành đại nhân vật, đương nhiên, tiền đề là sống được đến lúc đó.
- Ngũ cường0 hoặc tam cường0 Tiềm long bảng đệ tử tông môn đều đã trưởng thành, không còn sợ cao thủ tiền bối, nếu cho người này thêm thời gian, có lẽ hắn sẽ làm được điều đó.
- Có chút võ đoán, đạt đến cấp độ Bão Nguyên Cảnh, tu vi càng ngày càng khó đề thằng, sẽ không còn xuất hiện tình huống thực lực đột nhiên mãnh tiến, trừ phi có thiên đại kì ngộ.
- Nói cũng phải, Thiên Mộng cổ địa miễn cưỡng coi như kì ngộ, nếu không họ đâu có dễ dàng gì bước vào Bão Nguyên Cảnh.
Chân Linh đại lục, đại vực rộng lớn vô biên, ai cũng không biết có bao nhiêu tỷ dặm, nhân khẩu càng khó đoán, cho dù trong một nghìn vạn người có một thiên tài, thì nhân số là vài trăm vạn thiên tài, từng ấy thiên tài không phải ai cũng trở thành tuyệt thế cường giả, nếu tiềm lực dùng hết, thì chỉ có thể chăm chỉ tu luyện, tích dày phát mỏng, nhưng con đường tu luyện của võ giả là con đường nghịch thiên, thời gian không đợi ai, đợi ngươi tích luỹ đủ, thì đã không còn thời gian tu luyện, chỉ có thể thầm tự oán trách mình.
Đương nhiên, có một số ít người vận khí tương đối tốt, trước khi dùng hết tiềm lực, có được thiên đại kì ngộ, thực lực đột nhiên mãnh tiến, một ngày ngàn dặm, mau chóng trở thành tuyệt thế cường giả, ngạo thị quần hùng, ví dụ quân lâm thiên hạ Huyền Hậu, ba mươi lăm tuổi bước vào Sinh Tử Cảnh, trở thành đại lục đỉnh tiêm cao thủ, sánh vai với Hư Hoàng, Long Vương, Tà Vương, sở hữu thọ mệnh ngàn năm, có thể huyết diễn sinh, thậm là tích huyết trùng sinh, thủ đoạn tầm thường khó lòng giết được.
Cho nên, kì ngộ là một phần không thể thiếu để trở thành cường giả, không dựa vào kì ngộ mà vẫn đạt đến một cảnh giới gần như không có, nếu như có, thì hắn bản thân chính là một kì ngộ, tiềm lực vô tận, dù sao con người đều là có tiềm lực cực hạn, tiềm lực vô hạn không phải kì ngộ thì là cái gì.
- Kinh vân vô cực.
- Kinh vân vô định.
- Vô thường nhất kiếm.
...
Diệp Trần lần lượt thi triển ra kiếm chiêu trong Kinh vân kiếm pháp, ba Trọng Nhạc trưởng lão ngoại môn khí thế hừng hực là thế mà bị đánh không còn đường lui, người nhuộm đầy máu.
Mắt thấy cả ba đều đã thiệt mạng, một trong số đó đột nhiên từ trong Linh Giới Trữ Vật lấy ra một viên ám hồng thiết đạn, mặt đầy vẻ hung tợn.
- Đê tiện quá, đã ỷ đông hiếp yếu, còn lấy ra Xích quang dung hoả đạn.
- Thể diện Trọng Nhạc bị chúng làm cho mất hết rồi.
- Diệp Trần nguy hiểm rồi, Xích quang dung hoả đạn có thể nổ chết Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong võ giả bình thường, Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì cũng bị nổ thành trọng thương.
- Chỉ cần trọng thương, đó chính là nguy hiểm.
Không ít tông trưởng lão chỉ trích thủ đoạn người kia, nhưng họ cũng không nghĩ Diệp Trần sẽ bị Xích quang dung hoả đạn nổ chết, thiên tài luôn có cách bảo mạng, nhưng vấn đề chính là nằm ở đây, chỉ cần bị Xích quang dung hoả đạn làm cho trọng thương, cực diện sẽ thay đổi trong chớp mắt.
- Chết đi.
Trọng Nhạc ngoại trưởng lão mặt hung ác dữ dằn, quán chú chân khí vào trong xích quang dung hoả đạn, rung tay ném ra, lăng không về phía Diệp Trần.
Ầm.
Hoả quang kịch liệt bạo phát, phạm vi cực rộng, với tốc độ Diệp Trần cũng khó tránh được hết, bị hoả diễm dính lên người, cả người bay ngược ra ngoài.
- Diệp sư đệ.
Ba người Chu Mai thất kinh.
Bọn tứ trưởng lão sắc mặt tái nhợt.
Ba!
Nhẹ nhàng đáp xuống sa mạc, Diệp Trần cười nhạt,
- Các ngươi chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao? Vậy thì các ngươi chết chắc rồi.
- Cái gì? Không bị thương.
- Sao lại có thể, xích quang dung hoả đạn là thu thập hoả nguyên khí trong Thiên kinh thiên trùng thứ nhất luyện chế mà thành, uy lực mặc dù giảm mạnh, nhưng cũng không đến nỗi không hề hấn gì.
Trọng Nhạc ngoại trưởng lão ném ra xích quang dung hoả đạn không tin vào mắt mình, nói với hai người bên cạnh:
- Lúc trước tông môn có ban cho chúng ta mỗi người một viên xích quang dung hoả đạn, đừng tiết kiệm, ném hết ra giết chết hắn cho ta.
Trong cửu quốc, Trọng Nhạc và mấy tông khác từng cùng nhau phát hiện một di chỉ cổ, trong di chỉ có không ít Xích quang dung hoả đạn, được họ chia đều, chỉ là Xích quang dung hoả đạn không có phương pháp luyện chế, cho dù là Võ giả Tinh Cực Cảnh cũng không thể làm được, dùng một viên bớt một viên, nếu như lần này không phải hộ tống đệ tử ưu tú nhất đến Thiên Mộng cổ địa, bọn họ đã không thể một người nhận được một viên Xích quang dung hoả đạn, cho dù hàng tồn của tông môn trên cơ bản đều đã phát hết, nhắc nhở họ chưa đến thời khắc mấu chốt không được động dụng, sau này để lại cho các đệ tử.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lúc này họ đã không còn nghĩ đến thể diện nữa, mà chỉ còn một suy nghĩ duy nhất đó là giết chết Diệp Trần.
Ầm ầm!
Lại một tràng những tiếng nổ lớn nữa vang lên, hoả quang chồng lên nhau, mở rộng phạm vi công kích.
Hạc Ảnh Bộ thi triển, Diệp Trần tránh khỏi trung tâm vụ nổ, chỉ bị dư ba đánh trúng, lúc này, trên người đột nhiên sáng lên một vòng chân khí tráo, trong như thuỷ tinh.
Ba.
Chân khí tráo vặn vẹo biến hình, trùng kích lực đáng sợ bắn hắn ra ngoài.
- Chân khí tráo bình thường tuyệt đối không có phòng ngự như vậy, hơn nữa lại không giống là phòng ngự công pháp.
- Không lẽ là hạ phẩm bảo giáp.
- Đúng là có khả năng đó, hạ phẩm bảo giáp trong hạ phẩm bảo khí thuộc loại tương đối trân quý, mặc dù không thể trang gia phòng ngự, nhưng chỉ cần tăng được một chút ít, đã là rất đáng quý, hơn nữa hắn không bị xích quang hoả đạn trực tiếp đánh trúng, là bị dư ba đánh trúng, cho nên mới không hề hấn gì.
Chúng nhân kiến thức rộng, đoán ra trên người Diệp Trần mặc hạ phẩm bảo giáp, hạ phẩm bảo giáp có thể tăng cường phòng ngự, ít nhiều có chút tác dụng.
Mặt cát sụp xuống, Diệp Trần nặng nề đáp xuống mặt đất.
Giơ tay xoa ngực, bên trong y phục có gì cứng cứng, trơn tuột lạnh lẽo, đúng như chúng nhân đoán, hắn mặc một bộ hạ phẩm bảo giáp, hạ phẩm bảo giáp này là lấy được từ Ma công tử Lãnh Vô Tình, một trong những món bảo khí trân quý.
Có hạ phẩm bảo giáp, lúc Diệp Trần thôi động chân khí hộ thể, phòng ngự tăng thêm một phần rưỡi, nhưng chỉ như vậy đã đủ chặn đứng lực nổ của Xích Quang Dung hoả đạn, chỉ cần tránh khỏi trung tâm vụ nổ là được, dù sao hạ phẩm bảo giáp chỉ có tác dụng gia tăng phòng ngự, không thể phòng hết tất cả.
- Chết.
Thân hình hiện lên, Diệp Trần một kiếm nhẹ nhàng chém ra, thi triển chiêu cuối cùng của Kinh vân kiếm pháp.
Lôi âm lại hiện, chân khí hộ thể của cả ba người đều bị nghiền nát, trừ người có thực lực cao hơn, hai người còn lại đều ngã vật xuống đất, sống chết không biết.
Hô!
Nặng nhọc thổ ra một ngụm trọc khí, Diệp Trần ném vào miệng một viên đan dược, hắn mặc dù là võ giả cấp độ Bão Nguyên Cảnh sơ kì, nhưng bản thân tu luyện công pháp quá thấp, tiếp tục đại chiến, chân khí còn lại không nhiều, may mà còn có đan dược cấp tốc bổ sung chân khí nên mới không nguy hiểm đến tính mạng.
Hai lần chiến đấu, Trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông có hai người trọng thương, hai người sinh tử không biết, Cưu Vô Huyết và các cao thủ khác của Tiềm long bảng đều đang đứng ngây ra nhìn, thầm nghĩ, nếu đổi là mình, không biết tỷ lệ chiến thắng sẽ là bao nhiêu, có bao nhiêu phần trăm bình an vô sự, kết quả cuối cùng rất bất lợi với họ, gần như không có cơ hội chiến thắng, cho dù bạo phát tuyệt chiêu bí mật cũng không có nhiều tác dụng.
- Tên này đáng sợ quá, đến ngoại môn đại trưởng lão của Trọng Nhạc tông cũng không phải đối thủ của hắn, tương lai chẳng phải là sẽ đè chết ta sao, tức quá đi mất.
Nguyên Hoành Ưng khoanh chân ngồi dưới đất trị thương, chỉ là vết thương này một chốc một lát căn bản không thể hồi phục, chí ít phải cần hai ba tháng, trong thời gian đó nhất định phải uống các loại đan dược trân quý bù đắp nguyên khí, nếu không muốn trở lại thời kì thực lực đỉnh phong e rằng rất khó.
Nghĩ đến uy lực của một kiếm đó, Nguyên Hoành Ưng vẫn còn thấy sợ, lúc đó hắn đã bạo phát ra tuyệt chiêu cuối cùng, vậy mà vẫn không đỡ được.
- Hoành Ưng, là tên này đả thương người à.
Đại trưởng lão của Thiên Ưng Bảo đột nhiên hỏi.
Nguyên Hoành Ưng không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng trước mắt, thừa nhận hay không thừa nhận đã không còn quá nhiều ý nghĩa, trong mắt mọi người, bản thân khẳng định không bằng Diệp Trần, bị đối phương đả thương là chuyện đương nhiên, nghĩ đến đây, hắn gật gật đầu, lạnh mặt nói:
- Con và Trang Phỉ đều bị thương trên tay hắn, bí tịch cũng bị hắn cướp, món nợ này sớm muộn đều phải trả.
Đại trưởng lão của Thiên Ưng Bảo vẻ mặt không lộ chút biểu tình,
- Điều dưỡng thân thể trước rồi nói, còn việc báo thù, trong vòng một hai năm tới đừng mong nghĩ đến, trừ phi ngươi có thể đạt đến Bão Nguyên Cảnh trung kì, ngoài ra, cuộc thi Tiềm long bảng khoá tới còn có một năm rưỡi nữa là bắt đầu, nỗ lực tu luyện mới là chính sự.
- Con không cam lòng, không giết hắn con không thể hả giận.
- Không đến lượt ngươi giết hắn, đám cao tầng của Tử Dương Tông chắc chắn sẽ không để hắn tiếp tục trưởng thành, hai mươi năm trước là như vậy, hai mươi năm sau cũng sẽ thế.
Nguyên Hoành Ưng nhíu mày,
- Tử Dương Tông?
- Không sai, hơn hai mươi năm trước, Lưu Vân Tông là đỉnh tiêm bát phẩm tông môn, chỉ thua kém thất phẩm tông môn một chút, còn Tử Dương Tông là nhất lưu bát phẩm tông môn, tổng hợp thực lực không bằng Lưu Vân Tông, trong lúc bao vây thế lực tàn dư Cửu U Giáo, Tử Dương Tông lợi dụng quỷ kế lừa gạt Lưu Vân Tông, khiến cao thủ Lưu Vân Tông rơi vào vòng vây của Cửu U Giáo, tử thương trầm trọng, nguyên khí đại thương, sau đó, Lưu Vân Tông không chịu nổi mối hận này, cũng thi triển mưu kế hại chết tông chủ Tử Dương Tông đương đại cùng mấy vị đỉnh tiêm nội trưởng lão, hai bên kết tử thù, chưa chết thì chưa chấm dứt, trước mắt hai hai đều đang tích luỹ thực lực.
- Đại trưởng lão, người nói, Tử Dương Tông không muốn nhìn thấy Lưu Vân Tông vượt qua họ?
- Cái này là đương nhiên, vốn liếng Lưu Vân Tông còn bày ra đó, cao thủ chết rồi có thể từ từ bồi dưỡng, năm năm trước đã hồi phục thực lực bát phẩm tông, hơn nữa có thái thượng trưởng lão áp trận, những tông môn khác không dám manh động, bây giờ Lưu Vân Tông lại có thêm một thanh niên cao thủ cấp bậc Tiềm long bảng, Tử Dương Tông chắc chắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên, sẽ bất chấp thủ đoạn giết chết hắn.
Nghe vậy, Nguyên Hoành Ưng có chút ấm ức, hắn rất muốn tự mình giết chết Diệp Trần, chỉ là Diệp Trần thực lực rất khó tưởng tượng, đi chỉ có chết.
- Hừ, dù sao ngươi đã là người sắp chết, ta cũng không cần tự tay động thủ, xem ai là người cười đến cuối cùng.
Ầm ầm ầm ầm ầm.
Trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông mỗi người đều có một viên Xích Quang Dung hoả đạn, chiến đấu một lúc, thấy không giết được đối thủ, thi nhau ném Xích Quang Dung hoả đạn.
Nhất thời, ba trưởng lão ngoại môn của Lưu Vân Tông tránh không kịp, bị Xích Quang Dung hỏa đạn nổ trực diện, từ không trung rơi xuống.
- Tưởng các ngươi mới có sát thương lợi khí sao? Bọn ta cũng có, nổ cho ta.
Một số Trưởng lão Lưu Vân Tông ngoại môn lấy Huyền Thanh thiết đạn từ trong Linh Giới Trữ Vật, tìm cơ hội, vung tay ném ra.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Sấm sét cuồng vũ, mấy vị trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông toàn thân cháy đen từ trên trời rơi xuống, trên người vẫn còn bốc khói xanh.
- Lưu Vân Tông có đạn Sét Ngân Quang, thực sự nghĩ không ra.
- Đạn Sét Ngân Quang nổi tiếng tương đương Xích Quang Dung hoả đạn, đều dùng trùng thứ nhất Thiên Kinh Thiên Lôi nguyên khí luyện chế mà thành, đủ làm nổ tung cả một ngọn núi nhỏ.
- Chiến đấu đến bây giờ, trưởng lão ngoại môn hai bên chết không ít, nội trưởng lão chưa có ai chết, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này cũng không nói trước được.
Khó khăn lắm mới được xem hai đại tông môn khai chiến, mọi người không ai nỡ rời đi, đứng một bên nhao nhao nghị luận, biểu tình trên mặt không ai giống ai.
- Kiếm Khí Ngưng Sơn.
Sau khi nuốt đan dược, Diệp Trần không đợi trưởng lão của Trọng Nhạc tông tìm hắn mà tự mình chủ động xông lên, đương nhiên, hắn không ngốc đến mức chui vào chỗ có nhiều nội trưởng lão mà lựa chọn nơi có nhiều trưởng lão ngoại môn, hơn nữa, đem linh hồn lực phóng thích xa năm trăm mét, đề phòng có Trọng Nhạc nội trưởng lão truy sát.
Một kiếm phá vỡ phòng ngự của một Trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông, triệt để chém chết đối phương, Diệp Trần nhíu mày, tình huống tương đối bất lợi cho Lưu Vân Tông, trong trưởng lão ngoại môn, hai bên đều có thắng có bại, tử thương tương đối nhiều, nội trưởng lão thì Trọng Nhạc cường đại hơn, trước mắt đã áp chế được Lưu Vân Tông, đáng tiếc bản thân thực lực không đủ, đối phó một trưởng lão nội mônTrọng Nhạc là đủ, đừng nói ảnh hưởng đại cục.
- Cứ tiếp tục thế này, Lưu Vân Tông sẽ gặp nguy hiểm, phải tìm cách đánh lén một Trọng Nhạc nội trưởng lão.
Di chuyển sang nơi trưởng lão ngoại môn giao chiến, Diệp Trần quét ánh mắt, rất nhanh xác định mục tiêu, đối phương đang đứng ở vòng ngoài nơi các nội trưởng lão giao chiến, đối thủ của hắn là Lưu Vân Tông cửu trưởng lão, Cửu trưởng lão sở trường kích sát, chính diện giao phong yếu hơn rất nhiều, nếu không phải có hạ phẩm Chuỷ thủ và thân pháp cực nhanh, sớm đã không trụ nổi, không trọng thương thì cũng tử vong.
- Chính là hắn.
Trưởng lão nội môn hai bên số lượng tương đương, một nội trưởng lão tác dụng rất lớn, nếu không Diệp Trần cũng không đưa ra kế hoạch này.
- Luyện Tâm Nhất Kiếm.
Chiêu thức cuối cùng của Kinh Vân kiếm pháp uy lực cực kỳ cường đại, nhưng vẫn không bằng đòn sát thủ Luyện Tâm Nhất Kiếm, lực sát thương của chiêu thức này tỉ lệ thuận với sự cường đại của hắn, trưởng thành theo sự trưởng thành của kiếm khí, dùng đến cấp độ cực hạn của Tinh Cực Cảnh cũng không cảm thấy bị hạn chế. Thân hình đang di chuyển rất nhanh đột nhiên dừng lại, Diệp Trần đứng giữa không trung, một kiếm chém ra.
Xoẹt!
Kiếm khí hoá thành một đường bạch quang, chém ra với tốc độ vượt qua tốc độ của Lôi Âm.
Phốc!
Chân khí hộ thể của trưởng lão nội môn Trọng Nhạc tông kia bị phá vỡ, phần lưng xuất hiện một vết kiếm dài, hắn rống lên một tiếng, phát ra những tiếng rít thê lương.
- Tiểu tử, ta không tha cho ngươi.
Ầm ầm.
Hắn quay người một đao bổ ra, đao khí dài mấy chục mét như sấm sét oanh tạc, chỉ là dư ba làm cho bề mặt sa mạc có thêm một khe rãnh sâu hoắm.
- Diệp Trần, cẩn thận.
Cửu trưởng lão không kịp tiếp cứu Diệp Trần, chỉ có thể giúp hắn tạo ra cơ hội, điên cuồng công kích đối phương.
- Kiếm Khí Ngưng Sơn.
Một kiếm đánh trúng đối phương, Diệp Trần đã chuẩn bị sẵn, cho nên đao khí dù nhanh vẫn kịp phản ứng, dùng kiếm khí trùng trùng điệp điệp để nghênh đón.
Rắc rắc rắc rắc rắc...
Kiếm Khí Ngưng Sơn không chỉ là một đòn trảm kích, dưới sự hỗ trợ của chân khí, nhanh tróng tiêu hao sức mạnh đao khí, đợi kiếm khí nghiền nát triệt để, đao khí tàn dư đã không còn đáng sợ, bị Diệp Trần tung một quyền đánh vỡ.
Phanh!
Diệp Trần vừa mới sáng tạo lên một cơ hội cho tông môn của mình thì bên kia đã có một trưởng lão nội môn của Lưu Vân Tông bị đánh bay, không ngừng thổ huyết.
Thấy vậy, Diệp Trần đành phải liều mình chạy sang đó, bây giờ hắn và Lưu Vân Tông là một thể, sống cùng sống, chết cùng chết, đợi các trưởng lão bị đánh bại, hắn cũng không sống được, chi bằng liều mạng tử chiến, nói không chừng có thể tạo ra một số cơ hội.
Chỉ là đúng lúc này, lại có dị biến phát sinh.
Đại trưởng lão của Nam La Tông là một mỹ phụ, nàng thấy Phỉ Thuý Cốc không chịu ra tay điều đình, hơi nhíu mày, thi triển thân hình, xuất hiện giữa trận đại chiến.
- Các vị, trận chiến đấu này căn bản không cần phát sinh, dừng tay ở đây thôi.
Nghe vậy, một trưởng lão nội môn của Trọng Nhạc Tông không ngừng cười lạnh,
- Ngươi là cái thá gì, chuyện của Trọng Nhạc ta không đến lượt ngươi quản.
Lúc này bọn chúng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, đánh bại Lưu Vân Tông chỉ còn là vấn đề thời gian, không ngờ lại có người nhảy vào can thiệp, trong lòng khó chịu vô cùng.
Trong số những người đứng xem.
Đại trưởng lão của Tử Dương Tông sắc mặt âm trầm, hừ lạnh nói:
- Nam La Tông mới phát triển mười mấy năm nay, sao lại không biết nặng nhẹ như vậy, để cho bọn Lưu Vân Tông chết là được rồi.
Tử Dương Tông hắn và Lưu Vân Tông kết hận hai mươi mấy năm nay, chỉ mong nhìn thấy họ chết hết, sự can thiệp của đại trưởng lão Nam La Tông nhất thời khiến hắn nảy sinh sát cơ.
Đại trưởng lão của Nam La Tông mặt lạnh như băng, từ trong Linh Giới Trữ Vật lấy ra một miếng lệnh bài, lệnh bài dài một thước, dày hai tấc, quanh thân có thanh quang lưu chuyển, bề mặt có khắc một con thanh long nhe nanh múa vuốt, quấn quanh lệnh bài, tăng gia uy nghiêm vô thượng.
- Các vị, còn chưa dừng tay sao?
Đại trưởng lão của Trọng Nhạc Tông liếc sang, vừa nhìn thấy lệnh bài trong tay Nam La Tông đại trưởng lão, sắc mặt đại biến, nhấn mạnh từng chữ:
- Tiểu Thanh Long lệnh, sao ngươi lại có Tiểu Thanh Long lệnh?
- Chuyện này ngươi không cần biết, chỉ cần nhớ chủ nhân của Tiểu Thanh Long Lệnh là ai được rồi.
Nam La Tông đại trưởng lão lạnh giọng nói.
Sắc mặt của đại trưởng lão Trọng Nhạc Tông vô cùng khó coi, gầm nhẹ:
- Trọng Nhạc nghe lệnh, dừng chiến.
- Cái gì, tại sao lại dừng chiến?
- Đại trưởng lão, chúng ta sắp đánh bại chúng rồi.
Rất nhiều Trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông không hiểu, chỉ có trưởng lão nội môn hình như biết điều gì, sắc mặt cũng đại biến.
Mặc dù không tình nguyện, nhưng bọn chúng vẫn phải dừng tay, tập trung về phía Đại trưởng lão của Trọng Nhạc Môn , nhân số ít hơn trước một phần sáu, tổn thương không lớn, bên Lưu Vân Tông đương nhiên cũng không truy cản, lần lượt quay trở về bị trí, đứng sau đại trưởng lão.
Giữa hai bên nhân mã là một mảng sa mạc hỗn độn cùng hơn mười thi thể, nhuộm hồng mặt cát nhìn thấy mà giật mình.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lúc này, đám đông xung quanh nhìn thấy lệnh bài trong tay Đại trưởng lão của Nam La Tông , lập tức vỡ oà.
- Nó sao lại ở trên tay bát phẩm tông môn Nam La Tông.
- Chủ nhân của Tiểu Thanh Long Lệnh không đáng sợ, quan trọng là bối cảnh cường đại sau lưng hắn.
- Đúng vậy, Tiểu Thanh Long Lệnh xuất hiện ở Nam Trác Vực, chuyện này có lẽ không đơn giản, lúc trở về nhất định phải cảnh báo cho những người khác, tuyệt đối đừng nên động vào đệ tử hoặc trưởng lão Nam La Tông, kẻ nào vi phạm, giết không tha.
- Không sai, tránh cho chúng phạm phải đại hoạ, mang đến tai ương ngập đầu cho tông môn.
Đại trưởng lão của Tử Dương Tông hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài màu xanh trên tay Đại trưởng lão của Nam La Tông , trên lệnh bài, con thanh long vẫn đang nuốt vân thổ vụ, ngước cặp mắt màu xanh lạnh lùng nhìn khắp thế nhân, tựa hồ như có thể nhìn thấu nội tâm, cùng mảng linh hồn lạnh lẽo.
- Sao lại có thể? Nàng ta là hậu đại của vị kia, đến Thiên Phong Quốc làm gì?
Trong đầu hắn không phải đang nghĩ đến Đại trưởng lão của Nam La Tông , mà là Nam La Tông tông chủ Long Bích Vân, người phụ nữ bí ẩn đó, cuối cùng cũng có ngày lộ ra một phần chân tướng.
- Chẳng trách Nam La Tông mười mấy năm trước cường thế quật khởi, chen chân vào một trong ngũ đại tông môn Thiên Phong Quốc, thì ra là vì hậu nhân của vị đó, nói như vậy, tro tàn Cửu U Giáo cháy lại cũng là trong dự liệu của hắn, mười mấy năm trước đã chuẩn bị chu đáo, sắp xếp cơ sở.
Đại trưởng lão Lưu Vân Tông từ từ thổ ra một ngụm trọc khí.
Tứ trưởng lão lo lắng nói:
- Vốn dĩ ta còn tưởng tàn dư thế lực Cửu U Giáo chỉ còn lại một hai tên, bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải như vậy, nếu không vị đó mười mấy năm trước đã không sắp xếp cơ sở, đề phòng ngày này đến.
Đại trưởng lão gật gật đầu, chuyển chủ đề,
- Chúng ta chỉ là cửu phẩm tông môn, cho dù có thực lực bát phẩm tông môn, trong mắt họ cũng chỉ là con kiến mà thôi, cho nên, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, những việc khác không đến lượt chúng ta lo lắng.
- Nói cũng đúng.
Cười khổ một tiếng, tứ trưởng lão xoa xoa cằm, cảm thấy mình có chút lo lắng vô cớ, tranh đấu ở cấp độ này, một ngàn hắn lên cũng chỉ có phần chết, thay vì lo lắng mấy chuyện hư vô này, chi bằng nỗ lực nâng cao tu vi, sớm ngày đạt đến Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong.
Hội tụ với ba người La Hàn Sơn, Diệp Trần trả Ám Hương kiếm lại cho Chu Mai,
- Đại sư tỷ, đa tạ tỷ cho đệ mượn kiếm, nếu không muốn đánh bại được chúng cũng khó.
Chu Mai cười nói:
- Với thực lực và tiềm lực hiện tại của đệ, rất nhanh sẽ có hạ phẩm bảo kiếm của mình, nghe nói Diệp gia còn một thanh bảo kiếm gia truyền Tuyệt Ảnh kiếm, thanh kiếm này có thể đột phá lực cản không khí, nâng cao tốc độ, giết người vô ảnh.
- Ài, đúng là có thanh kiếm đó, có điều kiếm này chỉ gia chủ đương đại mới được nắm giữ.
Tuyệt Ảnh kiếm là đỉnh tiêm trong hạ phẩm bảo kiếm, hiệu quả là tăng trưởng tốc độ kiếm cũng như tốc độ giết địch, nhưng Diệp Trần không muốn thừa kế vị trí gia chủ Diệp gia, đó không phải lý tưởng của hắn.
Quan sát lệnh bài trong tay Đại trưởng lão của Nam La Tông, Diệp Trần đột nhiên hỏi:
- Tiểu Thanh Long Lệnh là cái gì? Bối cảnh rất lớn sao?
La Hàn Sơn kiến thức uyên thâm cũng phải lắc lắc đầu,
- Ta cũng không biết, có lẽ chưa tới đẳng cấp để biết chuyện đó! Ngươi xem các môn ngoại trưởng lão của đại tông đều không nhận ra, chỉ có một số hạch tâm trưởng lão nội môn mới hiểu, chỉ là rõ ràng họ đều không muốn nói ra.
- Bất luận thế nào, lần này nhờ có Nam La Tông giải vây.
Diệp Trần biết, thất phẩm tông môn thực lực không phải thứ bát phẩm tông môn có thể sánh được, thực lực một người cao hơn trưởng lão Lưu Vân Tông hai bậc, thời gian mà ngắn còn có thể chịu nổi, thời gian mà dài khoảng cách giữa hai bên sẽ ngày một rõ ràng.
Từ Tĩnh không thích trò chuyện nên chẳng nói gì, liếc qua, thấy sắc mặt của đại trưởng lão Phỉ Thuý Cốc sầm xuống, kiêng kị nhìn Tiểu Thanh Long Lệnh.
Ở giữa trung tâm, Đại trưởng lão của Nam La Tông từ từ đáp xuống, bàn chân dẫm lên sa mạc, cao giọng nói:
- Thiên Mộng cổ địa là kì ngộ chi địa, cũng là giết chóc chi địa, đệ tử tông môn vào trong, sinh tử là do thiên mệnh, đừng nói các ngươi không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ cũng không thể báo thù bừa bãi, thiên tài đã chết không phải thiên tài, cần gì phải gây chiến vì hắn, không đáng.
Đại trưởng lão của Trọng Nhạc Môn không cam tâm nói:
- Vậy đại đệ tử của Trọng Nhạc Môn chết vô ích sao.
- Đã vào Thiên Mộng cổ địa thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần hi sinh, nếu như ai cũng như Trọng Nhạc môn ngươi, đệ tử tông môn khác tìm ai báo thù.
- Chúng làm sao sánh được với Hồng Thiên Quân?
Có Trọng Nhạc Môn trưởng lão nội môn phản bác.
Đại trưởng lão của Nam La Tông sầm nét mặt,
- Nam La Tông ta cũng hi sinh hai đệ tử, bây giờ ta nghi ngờ là Trọng Nhạc Môn đệ tử làm, vậy có thể tìm đến các ngươi báo thù không, đến lúc đó, chỉ cần có Tiểu Thanh Long Lệnh, ngàn dặm vuông xung quanh Trọng Nhạc Môn sẽ bị san thành bình địa.
- Cái này, sao có thể là Trọng Nhạc Môn ta...
Giọng của trưởng lão nội môn Trọng Nhạc Môn cứ nhỏ dần, đối phương khiến hắn không thể phản bác, nếu như cứ tiếp tục tranh luận, nói không chừng đối phương sẽ tìm đến Trọng Nhạc Môn gây chuyện thật, Trọng Nhạc Môn thuộc tông môn cường đại trong cửu quốc thật, nhưng so với bối cảnh đối phương, không đáng nhắc đến.
- Được, chuyện này chấm dứt ở đây, ai về tông môn người ấy!
Lúc này, đường thanh hồng cũng dần dần tiêu tán, quang môn trong đó sớm đã ẩn vào hư không, không còn thấy bóng dáng, lần sau gặp lại, phải chờ thêm mười năm nữa.
- Tà Huyết Tông toàn bộ khởi hành.
- Vô Hình Tông xuất phát.
- Bạch Lộ Động...
- Nguyệt Hoa Tông...
Các đại tông môn lần lượt nhảy lên yêu thú, kết thành quần đội bay lên cao, sau vài cái chớp mắt, đã thấy biến mất trong tầng mây.
Nhìn xéo Diệp Trần, đại trưởng lão Trọng Nhạc Môn hừ lạnh trong lòng, con ngươi ẩn giấu sát cơ, sau đó quay đầu cao giọng nói:
- Chúng ta cũng đi thôi.
Đợi tông môn tám nước đi hết, Phỉ Thuý Cốc và Tử Dương Tông cũng lần lượt rời đi, một lúc sau, chỉ còn lại nhân mã của Nam La Tông và Lưu Vân Tông.
Đại trưởng lão Lưu Vân Tông chắp tay nói:
- Long trưởng lão, lần này Lưu Vân Tông ta nợ Nam La Tông một thiên đại nhân tình, trở về nhất định hồi báo lại với tông chủ.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế