Dịch: gonewithme
Biên dịch & biên tập: Long Nhất
Nguồn: ***************.org
Phổ Tu Tư hừ một tiếng, nói: “Ngươi lừa ta a, Ma Ảo sâm lâm cho dù thần bí nhưng không thể có rồng a. Long tộc mặc dù đã rất lâu không xuất hiện, nhưng ta biết lãnh địa của họ tuyệt đối không phải ở trong Ma Ảo sâm lâm”.
“Ha ha, lão đầu, không tin thì thôi. Năm nay nói thật mà chẳng một ai tin”. Long Nhất nhún vai cười đáp.
“Thằng ngốc mới tin ngươi. Ngươi có gì để chứng minh rằng ngươi đã gặp một con rồng?” Phổ Tu Tư hỏi.
Long Nhất nhíu mày, chứng cứ thì đương nhiên hắn có. Sử dụng chiếc vòng tay long hình trên tay liền có thể triệu ra Liễu Nhứ con rồng cái nhỏ đó. Nhưng hắn không phải gã ngốc, chỉ vì thích thể hiện mà lãng phí một cơ hội quý báu a.
“Chứng cứ thì không có, tin hay không tùy lão. Ta cũng có một vấn đề muốn hỏi lão đây. Làm sao lão biết về Hỏa Diễm sơn cùng phương pháp mở chứ?” Long Nhất đi thẳng vào vấn đề, vì dù ít hay nhiều thì đều có liên quan với hắn.
Phổ Tu Tư khẽ biến sắc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Ông ta đáp:”Đó là bí mật của ta, không thể nói với ai”.
Long Nhất chằm chằm nhìn Phổ Tu Tư. Hắn biết tính khí cứng cỏi của lão đầu này, không muốn nói điều gì sẽ không bao giờ nói ra. Bất quá vừa rồi khi hắn đề cập tới Hỏa Diễm sơn sắc mặt lão đầu này đã chuyển biến phức tạp, không lẽ ông ta là truyền nhân của Liệt Diễm sơn trang hồi đó, vậy chẳng phải là cũng có quan hệ dây mơ rễ má với Phượng Hoàng sơn trang sao?
Long Nhất không truy vấn nữa, nhíu mày đi ra ngoài, đột nhiên đứng lại hơi quay đầu nói: “Thủy và hỏa tuyệt không phải là không thể dung hợp, chỉ cần thay đổi trật tự của ma pháp nguyên tố nhất định sẽ tốt hơn.” Nói rồi, Long Nhất lắc mình biến mất trong không khí.
Phổ Tu Tư cùng Thủy Linh Lung bốn mắt nhìn nhau, cùng vỗ tay một cái. Đúng a, tại sao bọn họ lại không nghĩ đến phương pháp đó chứ? Chỉ bất quá nói thì dễ làm mới khó, kể cả một ma pháp cấp thấp nhất thì số lượng ma pháp nguyên tố chứa bên trong đã vô cùng lớn, để thay đổi trật tự của chúng cần tinh thần lực vô cùng cường đại.
Có lẽ về lý luận ma pháp, những Đại ma đạo sư này giỏi hơn Long Nhất, nhưng họ cũng có điểm yếu bẩm sinh. Bởi vì tư duy của họ đã bị cố định thành nếp, còn Long Nhất mới chân ướt chân ráo tới, lại đến từ địa cầu nơi tư duy phản biện pháp triển, nên có thiên phú về tính sáng tạo.
Long Nhất ra khỏi tòa nhà viện trưởng, đi đến dong binh công hội kiếm Hùng Bá, sai gã chuẩn bị để lên đường, chờ khi hắn từ Tinh Linh sâm lâm quay về, sẽ xuất phát về phương đông tới Cuồng Long đế quốc.
Hùng Bá rõ là hưng phấn vạn phần. Gã chờ ngày này từ rất lâu rồi. Tiểu Y đã nói, vào ngày Long Nhất lên đường trở về thì bánh xe vận mệnh đã bắt đầu quay, cấu trúc của Thương Lan đại lục cũng sẽ hoàn toàn cải biến. Còn gã, lí tưởng của Hùng Bá sẽ được thực hiện ở bên Long Nhất.
Long Nhất đi về phía tòa nhà ma pháp hệ cao cấp, tới lớp thủy hệ ma pháp ban A. Lúc này đang là giờ nghỉ giải lao, Long Nhất đến nơi liền bị đám nữ đồng học vây công, tiếng cười đùa chọc ghẹo hi hi ha ha vang lên không ngừng. Long Nhất bị các mĩ nữ vây quanh, mồm năm miệng mười không ngừng chiếm tiện nghi. Một vài cô gan lớn còn công khai dụ hoặc hắn bất kể mọi người xung quanh, khiến cho hắn trong lòng thầm kêu cứu mạng.
Lúc này, khóe mắt Long Nhất đột nhiên lướt qua một bóng lưng cô tịch đang ngồi ở góc xa nhất trong lớp, chính là Nhân Nhân. Ánh mắt của nàng đang nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, sắc mặt có chút đau thương, giống như một đóa hoa sắp tàn phai cô đơn đứng một mình giữa đất trời, phảng nhất như không còn thứ gì trên thế giới này có thể khiến cho nàng hào hứng một chút.
Long Nhất trong lòng thầm thở dài. Phong Linh à, nha đầu nàng có lẽ đã hại thiếu nữ này thê thảm rồi. Long Nhất lách qua khỏi đám đông đi tới trước mặt Nhân Nhân.
Cái bóng đột ngột xuất hiện trước mắt khiến Nhân Nhân bừng tỉnh, ngẩng đầu lên liền trông thấy nụ cười mỉm cố hữu của Long Nhất.
“Cô nương xinh đẹp, sao lại ủ rũ ở đây làm gì? Không bằng ra ngoài đi dạo với ta.” Long Nhất cười nói, cố gắng bắt chuyện với ngữ khí thoải mái. Hắn nghĩ trong ánh mắt hắn nếu lộ ra một tia cảm thông sẽ bị nàng thiếu nữ mẫn cảm này phát giác.
Nhân Nhân lặng lẽ đứng lên, dẫn trước đi ra khỏi phòng học. Tới một rặng cây nhỏ bên ngoài tòa nhà, Nhân Nhân đứng lại, quay người đối diện với Long Nhất đang theo sau.
“Nghe Thủy Nhược Nhan giáo sư nói, Lăng Phong đã đi rồi”. Nhân Nhân chậm rãi mở miệng, biểu tình có phần mất mát.
Long Nhất cười khổ, không nghĩ là nàng vừa mở miệng đã đề cập tới Lăng Phong, thật là một đoạn nghiệt duyên a.
“Ừm, nàng ấy đi rồi, nàng… vẫn còn yêu nàng ấy sao, cho dù biết cô ấy là một nữ nhi”. Long Nhất thận trọng hỏi. Dù sao đi nữa, Nhân Nhân cũng coi là bằng hữu cùng vượt qua hoạn nạn, hơn nữa tai họa này là do nữ nhân của hắn gây ra, hắn luôn cảm thấy phải có trách nhiệm giúp Nhân Nhân thoát khỏi cái bóng này.
“Ta không biết, thật sự không biết, chỉ là mỗi ngày nằm mộng đều là mơ thấy huynh ấy, lúc thì là Lăng Phong, có lúc lại là Phong Linh, ta sắp phát điên mất”. Nhân Nhân ngồi sụp xuống ôm đầu, đau khổ nói.
Long Nhất lắc đầu thở dài, thật là một nữ hài si tình ngốc nghếch. Hắn bước tới ngồi xuống, đại thủ đưa lên vuốt ve mái tóc Nhân Nhân vỗ về.
Nhân Nhân thổn thức không thành tiếng, nước mắt tí tách rơi xuống, rõ ràng là muốn gào khóc thật to, vậy mà không sao khóc được ra tiếng. Kiểu thổn thức không ra tiếng này mới là đáng lo nhất, cho thấy nỗi đau Nhân Nhân chịu đựng đã lên tới cực điểm.
“Khóc đi, khóc ra đi, rồi mọi thứ sẽ tốt hơn, bờ vai của ta nàng có thể dựa vào.” Long Nhất nhẹ nhàng vỗ về Nhân Nhân, từ đáy lòng hắn cảm thấy thương hại nữ hài này, tuyệt đối không có thành phần tình dục ở bên trong.
Nhân Nhân trong lòng chua xót, lao vào lòng Long Nhất nắm chặt lấy áo hắn, bờ môi run run há ra mấy lần nhưng thủy chung vẫn không thể phát ra âm thanh.
Long Nhất vỗ vỗ bờ vai thơm của nàng, chầm chậm gợi mở. Cuối cùng, khi Nhân Nhân gào lên được tiếng khóc đau lòng xé dạ đầu tiên, cả người nàng như tìm được nơi phát tiết bắt đầu than khóc, khóc đến trời sầu đất thảm, kinh thiên địa khiếp quỷ thần a.
Long Nhất thi phóng xuất ra một cách âm kết giới, nếu không sợ rằng sẽ kinh động đến toàn bộ thầy trò trong trường, cũng từ trước tới giờ chưa từng thấy qua nữ hài nào có thể khóc tới mức đó.
Nhân Nhân khóc lóc suốt hai khắc mới từ từ ngừng lại, sau đó chỉ còn lại tiếng thút thít. Mà vạt áo trước ngực Long Nhất đã ướt đẫm tới mức có thể vắt được ra nước.
Long Nhất lấy ra một chiếc khăn tay thêu kim tuyến, ôn nhu lau những giọt nước mắt còn vương lại trên khuôn mặt Nhân Nhân, thấy cặp mắt nàng sưng húp, nhẹ giọng nói: “Sau này đừng khóc như thế nữa. Ái tình tuyệt không phải là tất cả trong cuộc sống, khóc một lần vậy là đủ rồi, sau này nàng có thể sẽ gặp người thực lòng thích nàng, yêu thương nàng. Tin ta đi.”
Nhân Nhân thở ra một hơi thư thái, sau khi khóc ra được, nàng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều. Loại cảm giác nhẹ nhõm này nàng chưa bao giờ có được kể từ khi yêu Lăng Phong tới nay. Nàng khẽ gật đầu, cảm kích nói với Long Nhất: “Cảm ơn ngươi Long Nhất, cảm ơn bờ vai của ngươi, ta nghĩ sau này ta sẽ không khóc như thế nữa”. Trong ánh mắt Nhân Nhân phát ra một đạo quang mang. Vì Lăng Phong nàng đã mất mát rất nhiều, những ngày tháng sau này nàng phải tìm lại toàn bộ.
Long Nhất mỉm cười gật đầu, hắn tin rằng Nhân Nhân sau này sẽ là một Nhân Nhân hoàn toàn khác, mà trong lòng hắn và Phong Linh cũng không còn gánh nặng nữa.
Nhân Nhân mở rộng vòng tay, hướng lên trời xanh, hít thở thật sâu. Nàng chạy về phía trước, nhào lộn hai vòng trên bãi cỏ, quay lại nở nụ cười sáng lạn với Long Nhất, vẫy tay nói: “Cảm ơn ngươi, Long Nhất.”
Nhìn bóng lưng Nhân Nhân dần biến mất, Long Nhân tâm tình cũng vui vẻ. Câu thành ngữ “Giúp người làm vui” tuyệt đối có căn cứ sự thật. Giúp đỡ người khác, tinh thần sẽ có cảm giác thỏa mãn thật khó tả.
Ra khỏi rặng cây, Long Nhất mới phát hiện buổi học chiều đã kết thúc, các bạn học lục tục kéo nhau ra khỏi giảng đường. Long Nhất dáo dác nhìn quanh, cuối cùng cũng phát hiện bóng dáng Thủy Nhược Nhan.
“Nhược Nhan, dạy xong rồi sao?” Long Nhất âm thầm thình lình xuất hiện ngay bên cạnh Thủy Nhược Nhan.
Thủy Nhược Nhan giật mình hoảng hốt, đến khi nhìn rõ là Long Nhất lập tức lộ ra thần thái kinh ngạc vui mừng. Nàng bực tức nói: “Chàng là quỷ a, đi chẳng có tiếng gì cả.”
“He he, ta là một sắc quỷ chuyên câu hồn phách mĩ nữ, nàng có sợ không?” Long Nhất cười trêu.
“Sợ, thiếp rất sợ a, con quỷ hoa tâm này ạ. Đúng rồi, thiếp vừa mới thấy Nhân Nhân, chàng dẫn nàng ta đi đâu vậy, thấy dáng vẻ nàng ta giống như đã khóc, nhưng biểu tình lại vô cùng thư thái, đã rất lâu rồi không thấy nàng ta như thế.” Thủy Nhược Nhan hỏi.
“Chẳng đi đâu cả, chỉ là nàng ta khép kín mình quá lâu rồi. Ta chỉ là đập vỡ lớp vỏ bọc trái tim nàng ta ra. Sau này nàng ta sẽ được hạnh phúc”. Long Nhất cười nói, lộ ra hàm răng trắng bóng, vô cùng sáng lạn.
Thủy Nhược Nhan đôi mắt mở to long lanh nhìn Long Nhất, thần hồn điên đảo. Long Nhất lúc này quả thật là vô cùng mê nhân.
“Long Nhất, hôm nay chàng đến để tìm thiếp sao?” Thủy Nhược Nhan hỏi.
“Ừm, ngày mai ta sẽ đi Tinh Linh sâm lâm, đến để nói cho nàng biết.” Long Nhất trả lời.
Thủy Nhược Nhan ngẩn ngơ, lập tức trở nên có chút mất mát. Nàng u oán hỏi: “Vô Hận và Linh Nhi cũng đi cùng chàng a.”
“Đúng vậy, nếu nàng muốn, nàng cũng có thể đi cùng.” Long Nhất nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thủy Nhược Nhan nói.
Gương mặt Thủy Nhược Nhan lóe lên một tia kinh ngạc vui mừng, nhưng rất nhanh nàng lắc đầu nói: “Mọi người đi đi, chàng nghĩ ta rất muốn đi a, ta lại không thích nhìn chàng trìu mến âu yếm với nữ nhân khác.”
Long Nhất khẽ mỉm cười, búng mũi Thủy Nhược Nhan một cái nói: “Khẩu thị tâm phi*.”
Thủy Nhược Nhan ai da một tiếng ôm lấy mũi, dùng đầu húc nhẹ vào ngực Long Nhất một cái, yêu kiều lườm Long Nhất. Nàng quả thật rất muốn đi, nhưng một mặt đám nữ hài ở thủy hệ ban A đang học tập tới giai đoạn quan trọng, mặt khác nàng có chút lo sợ, nàng sợ bởi vì như thế sẽ quá sung sướng, đến khi Long Nhất ra đi nàng sẽ không có cách nào tự đưa mình thoát khỏi rơi vào trong trạng thái mất mát.
Hai người tay trong tay đi dạo trên con đường mòn trong Thánh Ma học viện, giống như những cặp tình lữ khác, nghênh đón ánh hoàng hôn đỏ rực rỡ, cảm giác ấm áp mà lại lãng mạn. Thời khắc này ngày mai, cũng ánh hoàng hôn này cũng con đường này, nhưng chắc chắn là một tâm tình khác, Thủy Nhược Nhan trong lòng thầm nói.
====
* Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của haitc
Dịch: anhtuanek
Biên dịch & biên tập: Long Nhất
Nguồn: ***************.org
Sáng sớm hôm sau, Long Nhất liền dẫn Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận bắt đầu chuyến đi tiến về Tinh Linh sâm lâm.
Tinh Linh sâm lâm cách Mễ Á công quốc tịnh không thể tính là xa, mấy ngày thời gian là đã đến nơi rồi. Trên đường đi lưỡng nữ đều vô cùng cao hứng, trừ việc thảo luận về Tinh Linh sâm lâm ra thì nói chuyện nhiều nhất là việc về nhà. Việc này khiến cho Long Nhất có phần bất lực, không biết là đến khi nói với bọn họ là bản thân không thể dẫn bọn họ quay về, thì lưỡng nữ sẽ có phản ứng như thế nào. Lo ngại tới mức ngay cả ăn uống hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu nữa.
Con đường này Long Nhất đã đi qua hai lần rồi, lần này là lần thứ ba. Trên con đường này Long Nhất đã có biết bao nhiêu hồi ức. Nhớ lại lúc đó đúng là rất nhiệt náo, bên cạnh có Vô Song, có Lộ Thiến Á, có Ngu Phượng, còn có tên to xác Man Ngưu nữa. Vừa mới chớp mắt một cái thì một năm đã trôi qua, Vô Song thì ở Băng cung xa xôi, cũng không biết là hiện giờ thế nào rồi, còn Ngu Phượng thì sau khi trở về cũng chẳng có chút tin tức gì, nàng ấy có đang nhớ mình hay không?
Khi ba người Long Nhất đi qua một mảnh rừng, Long Nhất đột nhiên đình trụ tại không trung. Hắn nhớ tới công chúa Nạp Lan Như Nguyệt của Nạp Lan đế quốc, còn có tiểu thị nữ của nàng ta là Tiểu Thuý nữa. Tình hình lúc đó vẫn còn hiện ra rõ ràng trước mắt, cũng chính là tại nơi này, thuỷ hệ ma pháp nguyên tố trong ý thức hải của hắn ta xuất hiện dị biến.
“Chàng làm sao vậy?” Long Linh Nhi nghi hoặc hỏi.
“Ồ, không có gì, chúng ta tiếp tục đi thôi. ” Long Nhất cười nói.
“Nhị ca, với tính cách của huynh thì nhất định là đang nhớ tới nữ nhân rồi!” Tây Môn Vô Hận chọc đúng tim đen, xem ra nàng ta đối với Long Nhất cũng rất là hiểu rõ a!
Long Nhất hắc cười gian trá, đáp: “Thật là thông minh, ta đúng là đang nghĩ tới nữ nhân, hay chính xác hơn là nhớ tới hai đại mĩ nữ các nàng a! ”
Mặc dù biết lời Long Nhất tuy không phải là nói thật, nhưng đối với lời nói đường mật của người trong tim thì lưỡng nữ vẫn rất thích nghe.
Trải qua mấy ngày đi đường, ba người Long Nhất rốt cuộc cũng đến ngoại vi Tinh Linh sâm lâm.
“Oa, quá đẹp a! ” Lưỡng nữ hoan hỉ la lên, say mê hít lấy không khí đặc biệt trong lành này.
Long Nhất nhìn trái nhìn phải, rồi tiến lên phía trước. Trong lòng thầm nghĩ, không phải là sẽ có hai mũi Tinh linh tiễn sẽ xạ ra chứ. Vừa mới nghĩ tới đó, không hề nghe thấy mấy tiếng vun vút phá không bay đến, lục quang loé lên, mấy mũi tên đã găm ngay trên mặt đất trước mũi chân Long Nhất.
Long Nhất không khỏi trợn trắng mắt ra, như quả vẫn là nha đầu Ny Tạp dẫn đầu đội hộ vệ thì đúng là không thể không đánh vào mông nàng ta vài cái, rõ ràng là người quen cũ mà cũng bắn ra vài mũi tên để “chào hỏi” như thế.
Long Nhất phất tay lên, mấy mũi tên tức thì lọt vào trong tay hắn. Lúc này một đội nữ tinh linh hộ vệ từ trong Tinh Linh sâm lâm tiến ra, đi đầu quả nhiên lại là Ny Tạp.
“Nơi này là Tinh Linh sâm lâm, người ngoài không được tiến vào.” Ny Tạp lạnh lùng nhìn ba người Long Nhất nói, làm như chẳng quen chẳng biết với Long Nhất chút nào.
Tây Môn Vô Hận kéo tay áo Long Nhất hỏi: “Nhị ca, huynh không phải nói là có thể tùy tiện ra vào Tinh Linh sâm lâm sao? Sao vị tiểu tinh linh xinh đẹp này lại không nể mặt huynh vậy?”
“Đó là do nàng ta tạm thời bị mất trí, đợi ta gõ gõ vài cái là nhớ ngay ấy mà!” Long Nhất hắc hắc cười đáp.
Long Nhất tiến lên phía trước hai bước, ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Nhóc Ny Tạp, qua đây.”
“Ngươi là ai? Ta không biết ngươi, ngươi còn tiến thêm nữa thì đừng trách ta tên không có mắt. ” Ny Tạp sắc mặt lạnh lùng đáp trả.
Lúc này, một nàng tiểu tinh linh hộ vệ bên cạnh Ny Tạp cất tiếng nói: “Đội trưởng, đó là Long tiên sinh mà, nữ vương phân phó rằng tiên sinh được phép tùy tiện vào ra Tinh Linh sâm lâm mà.”
Ny Tạp hung dữ lườm nàng tiểu tinh linh kia một cái, nàng tiểu tinh linh lập tức không dám nói nữa, chỉ là giương đôi mắt khả ái nhìn về phía Long Nhất chớp chớp vài cái.
Long Nhất cười cười, hắn cũng nhớ nàng tiểu tinh linh này. Hồi đó lúc đội tinh linh hộ vệ theo hắn và Lộ Thiến Á đi dạo trong Tinh Linh sâm lâm, nàng tiểu tinh linh trong trắng thuần khiết này đã tạo cho hắn ta một ấn tượng rất sâu đậm.
Ny Tạp vẫn nâng cây Tinh linh cung màu lục lên nhắm thẳng vào Long Nhất, bất quá những tinh linh hộ vệ khác lại ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ cũng không biết đội trưởng hôm nay bị làm sao nữa, sao lại như biến thành một người khác rồi, vừa mới rồi vẫn còn ổn mà, chỉ là khi từ trong Tinh Linh sâm lâm nhìn ra thấy Long Nhất đi cùng với hai thiếu nữ nhân loại xinh đẹp thì sắc mặt chẳng khác gì được phủ lên một màn sương lạnh.
Long Nhất cau mày, thân hình chớp lên, nhanh tựa thiểm điện lao thẳng về phía Ny Tạp. Còn Ny Tạp trong lúc kinh hoảng đột nhiên buông tay ra, một mũi tên liền xạ ngay về phía Long Nhất.
Long Nhất nổi giận, nữ nhân này đúng là không biết tốt xấu gì cả. Hắn đưa tay búng ra một cái, khiến cho mũi tên bị chấn thành mấy đoạn, rồi thuận tay chế trụ luôn Ny Tạp, một tay khác hung ác đưa lên vỗ vào mông Ny Tạp.
Tiếng chát chát không ngừng vang lên, khiến cho những người xem như Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận và những nữ tinh linh hộ vệ khác không khỏi trợn mắt há miệng.
“A, Long Nhất chết bằm, Long Nhất thúi quắc, ngươi mau thả ta ra, ta phải giết ngươi.” Ny Tạp sắc mặt đỏ rực la hét ầm ĩ, cũng không biết là vì giận dữ hay là vì xấu hổ.
“Bây giờ nhớ ra ta rồi chứ, xem nàng sau này còn dám cứng đầu nữa không.” Long Nhất còn đét mạnh thêm hai cái nữa rồi mới thả Ny Tạp ra. Đúng là tội lỗi quá a, cũng chẳng biết là từ khi nào mà Long Nhất đã nghiện dùng cái việc đánh vào mông nữ hài tử để trừng phạt a.
Ny Tạp hai tay ôm lấy cặp mông xinh đang nóng bừng bừng, đôi mĩ mục lại hằn học hận không thể đem hắn ra ăn tươi nuốt sống.
“Làm cái gì mà trừng mắt nhìn ta thế, không phải là cái mông còn ngứa chứ.” Long Nhất đưa tay niết lấy cái mũi nhỏ nhắn của nàng ta cười gian.
“Đừng có đụng vào ta, ta ghét ngươi, ngươi là đồ đại phôi đản thay lòng đổi dạ, có mới nới cũ.” Ny Tạp vừa hất cái tay của Long Nhất ra vừa hằn học nói.
Ny Tạp vừa mới nói ra, Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận lập tức giận đến mức hít thở hồng hộc nhìn chằm chằm vào Long Nhất. Họ dám khẳng định giữa Long Nhất và nàng Tinh linh đội trưởng Ny Tạp này có cái gì đó.
“Ta thay lòng đổi dạ? Có mới nới cũ? Những cái này nàng dựa vào đâu mà nói, hôm nay mà không nói cho rõ ràng, ta sẽ lột sạch quần áo của nàng rồi đánh tiếp.” Long Nhất cau mày nói, chọc cho mấy nàng Tinh linh hộ vệ không khỏi che miệng cười khúc khích.
“Chẳng lẽ ta nói sai hay sao? Ngươi rõ ràng là đã có hôn ước với công chúa Lộ Thiến Á, qua thời gian lâu như vậy mà chẳng quay trở lại nhìn muội ấy lấy một lần, lần này quay về lại còn dẫn thêm hai nữ nhân nữa, ngươi rõ ràng là chẳng thèm để Tinh linh tộc bọn ta vào mắt, không để công chúa Lộ Thiến Á ở trong lòng mà.” Ny Tạp chẳng chút nhượng bộ nhìn chằm chằm vào Long Nhất lạnh lùng nói.
“Thế nào? Không còn gì để nói nữa phải không?” Ny Tạp thấy Long Nhất cười khổ, liền dấn thêm.
“Nàng thì biết cái gì chứ? Chuyện nay không nằm trong phạm vi quản lý của nàng, muốn chất vấn thì cũng chỉ có Tinh Linh nữ vương và Lộ Thiến Á có quyền chất vấn mà thôi, nhìn phản ứng của nàng chẳng khác gì bản thân nàng là chính chủ không bằng, chẳng lẽ nàng cũng đã thích ta?” Long Nhất ha hả cười lớn.
Ny Tạp tức thì đờ ra, các nàng Tinh linh hộ vệ khác cũng sửng sốt. Nàng tiểu tinh linh lúc nãy cũng lẩm bẩm: “Ta đã nói mà, đội trưởng Ny Tạp khẳng định là đã thích phu quân của công chúa rồi.”
Tiểu tinh linh đó vừa cất tiếng, chúng tinh linh hộ vệ cũng nghĩ tới bộ dạng như kẻ mất hồn của Ny Tạp lúc trước, lúc đó tiểu tinh linh này cũng đã từng nói qua, kết quả là chọc cho đội trưởng Ny Tạp cực kì tức giận, từ đó trở đi không một ai dám đề cập đến chuyện này một lần nữa.
“Ta thích ngươi? Ngươi nói là ta thích ngươi? Thực là nực cười, ta làm sao mà đơn thuần như công chúa điện hạ được chứ, làm sao mà có thể thích một tên hỗn đản vô sỉ như ngươi được chứ!” Ny Tạp vừa hồi thần trở lại liền cất tiếng phản bác, tâm lí trở nên cực kì hỗn loạn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của haitc
Dịch: anhtuanek
Biên dịch & biên tập: Long Nhất
Nguồn: ***************.org
“Thế ý nàng là Lộ Thiến Á có mắt như mù chứ gì?” Long Nhất nheo mày hỏi.
Ny Tạp tức thì ngẩn ra, dù cho hồi đáp là đúng hay không đều không ổn, chỉ biết giận dữ dậm dậm chân, quay lưng không lí gì đến hắn nữa.
Long Nhất cười rộ, dẫn theo Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận tiến vào trong Tinh Linh sâm lâm. Dù gì nơi này hắn đã rất quen thuộc rồi, dù cho không có người dẫn đường, hắn nhắm mắt cũng có khả năng đi tới nơi.
“Long Nhất, chàng mau khai ra, chàng và Tinh linh đội trưởng đó có điều gì ám muội?” Long Linh Nhi không còn tâm trí hân thưởng cảnh đẹp trong Tinh Linh sâm lâm, vừa tiến vào trong đã dùng tay “bức cung” tại eo của Long Nhất.
“Đương nhiên… là không có rồi, nàng thấy nàng ta đối với ta hung dữ như vậy thì làm sao mà giống cái bộ dạng ám muội được chứ?” Long Nhất cười phân bua.
“Giống, thiếp thấy nàng ta rõ ràng là ăn giấm rồi. Hừ, còn nói là không có gì ám muội.” Long Linh Nhi giận đến mức hít thở hồng hộc.
Long Nhất vuốt vuốt mũi. Hắn đâu phải kẻ ngốc, tâm lí của Ny Tạp thì hắn ít nhiều cũng có chút cảm giác, nên chuyển đề tài nói: “Ta thấy nàng mới là người ăn giấm thì có. Được rồi, đừng hỏi những vấn đề này nữa, nàng xem thử xem cảnh sắc ở đây rất đẹp a.”
Long Linh Nhi mím môi không truy vấn nữa, sợ khiến cho Long Nhất không vui, nên cùng với Tây Môn Vô Hận hân thưởng cảnh sắc tựa như tiên cảnh ở đây, vừa rồi do đang chiếu cố tới hũ giấm nên vẫn chưa phát hiện, hiện tại nhìn lại thì không khỏi cất tiếng cảm thán. Không khí thì thơm mát, khắp núi đồi thì đầy ắp tiên hoa lục thảo, cây cối tươi tốt, róc rách những con suối dòng sông, hoạt động trong khung cảnh đó là các loại động vật nhỏ xinh đẹp khả ái, thực đúng là quá mĩ lệ rồi.
“Nhị ca, chi bằng sau này chúng ta ở lại nơi này đi, muội thấy không biết chừng sau này chúng ta còn có thể sống lâu như tinh linh nữa đó.” Tây Môn Vô Hận cười nói.
Nhãn châu của Long Nhất xoay chuyển một vòng, cười nói: “Hay là lần này các nàng không nên quay về nữa, cứ ở lại đây một thời gian đi. Tinh Linh sâm lâm rất rộng lớn, đủ cho các nàng du ngoạn một thời gian rồi.”
Tây Môn Vô Hận cùng Long Linh Nhi nghe tới đó thì lập tức dừng lại, cùng nhau nhìn Long Nhất chằm chằm. Long Linh Nhi hỏi: “Chàng nói vậy là có ý gì? Chàng không muốn về hay là chàng không muốn dẫn bọn thiếp quay về?”
Long Nhất cười khổ hai tiếng, nhất thời không biết đáp lại như thế nào. Vừa định mở miệng thì nghe thấy ở phía sau truyền lại tiếng hô hoán, quay đầu lại nhìn thì thấy chính là nàng tinh linh nhỏ nhất trong đội tinh linh hộ vệ đang nhanh nhẹn chạy tới.
“Long tiên sinh, để ta dẫn các người đi vào, nếu không lỡ để nữ vương biết được thì sẽ trách phạt Ny Tạp đội trưởng mất.” Tiểu tinh linh nói.
Cô nàng tiểu tinh linh này vô cùng hoạt bát, trên đường đi không ngừng líu la líu lo giới thiệu cảnh sắc xung quanh cho hai nàng, khiến cho lưỡng nữ nhất thời quên mất việc truy vấn.
Không lâu sau, mấy người đã đến nơi ở của Tinh Linh tộc bên bờ hồ. Nhìn dãy mộc ốc được bài trí một cách tinh xảo, Long Nhất đột nhiên nảy sinh cảm giác thân thiết. Nàng tiểu công chúa Lộ Thiến Á mà hắn sáng nhớ chiều mong có thể là đang ở bên trong đó.
Long Nhất cũng có thể tính là người quen rồi, nên đám tinh linh ở bên ngoài trông thấy hắn đều lần lượt cất tiếng chào hỏi thân thiết, còn đám hộ vệ vòng ngoài cũng nhanh như gió chạy đi báo tin.
Không lâu sau đó, một trận thanh hương xao động, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện tại đại môn của Tinh Linh cung điện. Bất quá lại không phải là Lộ Thiến Á, mà là Tinh Linh nữ vương phong tình vạn chủng.
“Nữ vương bệ hạ, lâu rồi không gặp. Mọi thứ vẫn tốt như xưa a.” Long Nhất bước lên hai bước, ánh mắt cười cợt chăm chú nhìn Tinh Linh nữ vương. Phong thái của bà ta vẫn như trước đây, vẫn cao quý như thế cuốn hút như thế.
“Hỗn đản tiểu tử, đi lâu thế rồi mà giờ mới trở lại, hại cho tiểu nha đầu Lộ Thiến Á ngày ngày đều nghĩ đến ngươi.” Tinh Linh nữ vương làn thu ba lay động, dư quang nhẹ nhàng lướt đến Tây Môn Vô Hận cùng Long Linh Nhi ở phía sau Long Nhất, không tự chủ được lóe lên một tia kinh thán.
Long Nhất mặt mày khổ sở đáp: “Ta còn tưởng là Lộ Thiến Á sẽ đến tìm ta nữa chứ? Nhất định là nữ vương bệ hạ không cho phép rồi, bà cũng đừng có quá nhẫn tâm như vậy chứ.”
Tinh linh nữ vương khẽ mỉm cười, nói: “Lộ Thiến Á là người tiếp nhiệm của ta, làm sao mà có nhiều thời gian rảnh rỗi để nhàn du tứ xứ chứ.”
Long Nhất nhìn trái rồi nhìn phải, cất tiếng hỏi: “Nữ vương bệ hạ, Lộ Thiến Á đâu? Bà không phải là đã giam lỏng nàng rồi chứ!”
Tinh Linh nữ vương lại không đáp ngay. Bà ta nhìn về phía lưỡng nữ ở phía sau Long Nhất nói: “Ngươi không định giới thiệu hai cô nương sau lưng ngươi cho ta biết một phen hay sao?”
Không đợi Long Nhất cất tiếng, Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận liền bước tới trước tự mình giới thiệu.
Trong mắt Tinh Linh nữ vương lướt qua thần sắc kinh ngạc, tựa cười nhưng lại không phải cười trừng mắt nguýt Long Nhất một cái, khiến cho Long Nhất lập tức tâm tạng tê rần như điện giật. Mị lực của phụ nữ thành thục quả nhiên là khó chống đỡ ha.
Tinh Linh nữ vương từ khi biết được thân phận thực sự của Long Nhất, tự nhiên là biết được Long Linh Nhi là nhân vật như thế nào, đó chính là nàng tiểu công chúa của Cuồng Long đế quốc đã bị tên gia hỏa Long Nhất này cường bạo. Hiện tại xem ra nàng ta với Long Nhất quấn quấn quýt quýt với nhau như thế, rõ ràng là đã bị tên tiểu tử Long Nhất xấu xa này đánh cắp mất con tim rồi.
Tinh Linh nữ vương chuyển thân dẫn mấy người tiến vào trong cung. Long Nhất bước nhanh tới trước hai bước sánh vai đi cùng Tinh Linh nữ vương, gấp gáp hỏi: “Nữ vương bệ hạ, bà đừng trêu ta nữa, mau nói cho ta Lộ Thiến Á đang ở đâu đi!”
Tinh Linh nữ vương lườm Long Nhất một cái, rồi khẽ liếc nhìn lại phía sau, nói: “Giả vờ vừa phải thôi, nữ hài bên cạnh ngươi ai ai cũng là quốc sắc thiên hương, sao còn mơ tưởng tới Lộ Thiến Á nhà ta chứ!”
“Đương nhiên là nhớ. Ta thì ngày ngày nhớ, đêm đêm mong, lúc ăn uống cũng nhớ, lúc đi ngủ cũng nhớ, ngay cả đi nhà xí cũng nhớ luôn. Không chỉ có Lộ Thiến Á đâu, ta còn vô cùng nhớ nhung nữ vương bệ hạ nữa kìa.” Long Nhất cười đáp, chỉ là đến câu cuối cùng thì ép thanh âm xuống thấp, chỉ có hai người bọn họ mới nghe được mà thôi.
Tinh Linh nữ vương mục quang lóe sáng, tiếu dung nơi khóe miệng khuếch đại lên một chút, cười mắng: “Thúi miệng, cái miệng thúi của ngươi không biết là lừa gạt biết bao nhiêu nữ hài tử vô tri rồi, ít đổ mê hồn thang cho ta lại một chút đi, chiêu này của ngươi đối với ta chẳng có chút hiệu dụng gì đâu.”
Long Nhất hắc hắc cười, thực sự là không có hiệu dụng sao? Nhìn nét cười nơi khóe miệng của Tinh Linh nữ vương là biết ngay thôi, thử hỏi có nữ nhân nào mà không thích nghe lời ngon tiếng ngọt? Dù cho có biết đó là giả đi chăng nữa nhưng vẫn sung sướng như trước sao?
Tới khách sảnh, thị vệ ở hai bên đều đã lui ra, trong sảnh chỉ còn lại Tinh Linh nữ vương cùng ba người Long Nhất.
“Nữ vương bệ hạ, kêu người mang Bách Hoa Nhưỡng đến đây đi, thật nhớ quá a!” Long Nhất vừa ngồi liền khoanh hai chân lên, chẳng hề coi bản thân là người ngoài. Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi thì ngược lại, do lần đầu tiên đến đây nên có chút cẩn trọng. Các nàng thấy Long Nhất có thể chuyện trò tùy tiện như thế với nữ vương của chủng tộc cao ngạo trong truyền thuyết đó, nên đều không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì thấy bộ dạng của hai người bọn họ chẳng có chút gì là giống với quan hệ nữ tế với trượng mẫu nương cả, ngược lại trông lại có chút giống với quan hệ tỷ đệ.
Tinh Linh nữ vương gọi người mang đến vài bình Bách Hoa Nhưỡng cũng một ít hoa quả bánh ngọt, cười nói: “Đúng là không trốn được tên quỷ tham ăn nhà ngươi. Tây Môn tiểu thư với Long tiểu thư ngàn vạn lần cũng đừng nên khách khí, cứ xem nơi đây như nhà mình giống như tên xú tiểu tử này là được rồi!”
Tây Môn Vô Hận cùng Long Linh Nhi gật gật đầu. Hai người đều xuất thân từ tầng lớp thượng lưu trong xã hội, nên sau khi chào hỏi qua lại vài câu thì tỏ ra thoải mái, khí chất của đại gia tiểu thư trên thân thể cùng cách ăn nói khéo léo đều hiển lộ ra ngoài.
Long Nhất tu một hơi hết bình Bách Hoa Nhưỡng, khép đôi mắt lại rồi khà ra một hơi tửu khí thơm lừng, tán thưởng: “Đúng là sảng khoái thật, rượu ở bên ngoài đúng là không thể sánh được một phần vạn với nó được.”
“Nếu như thích đến vậy thì ngươi ở luôn tại Tinh Linh sâm lâm đi, không cần phải rời khỏi đây nữa.” Tinh Linh nữ vương mang theo tiếu ý cười nói.
Long Nhất hắc hắc cười lên hai ba tiếng, lắc lắc cái đầu nói: “Mĩ tửu đúng là đáng quý, nhưng giá của tự do lại càng cao hơn. Nơi đây tuy là nhân gian tiên cảnh, nhưng kêu ta suốt đời ở lại đây thì chi bằng giết ta còn hơn.”
“Biết ngay là tên tiểu tử nhà ngươi sẽ nói như vậy mà. Nói đi, lần này đi tới đây, phải chăng là đã có chuyện gì phát sinh rồi?” Tinh Linh nữ vương cũng không muốn nghe Long Nhất đánh rắm nữa, nên trực tiếp hỏi thẳng luôn.
Long Nhất cười cười, biết ngay là không thể qua mắt được bà ta, nên gật đầu đáp: “Không sai, ta sắp phải quay trở về Cuồng Long đế quốc rồi, lần này đến đây là để từ biệt các người, thuận tiện thăm tiểu bảo bối của ta luôn thể.”
Tinh Linh nữ vương chớp động đôi mĩ mục, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, cảm thán nói: “Cục thế của Thương Lan đại lục đã xấu đi đến mức tận cùng rồi, mà nội bộ của Cuồng Long đế quốc các ngươi lại càng nổi sóng ngầm không ngừng, Tây Môn Nộ…” Tinh Linh nữ vương đột nhiên dừng lại, ánh mắt liếc qua Long Linh Nhi ở bên cạnh Long Nhất.
“A, đừng bàn đến chuyện này nữa, Lộ Thiến Á rốt cuộc là đi đâu rồi?” Long Nhất lập tức chuyển sang đề tài khác.
Long Linh Nhi khẽ chấn động, đôi mày thanh tú hơi cau lại. Sinh ra trong nhà đế vương, độ mẫn cảm đối với chính trị cũng có mức độ nhất định, chỉ là bởi vì hãm nhập vào trong dòng sông ái tình rồi, mà đối tượng lại là Long Nhất, nên trong đáy lòng đã có tiềm thức tránh né vấn đề này.
Tây Môn Vô Hận cũng lo lắng nhìn về phía Long Nhất. Nàng cũng nghe được một vài lời truyền ngôn, phụ thân mình là loại người như thế nào thì nàng cũng hiểu rõ, chẳng lẽ tất cả những điều đó đều là thật? Thế sau này Long Linh Nhi phải cư xử như thế nào đây, quan hệ giữa bọn họ sẽ đi về phương nào đây?
Ngay lúc Tinh Linh nữ vương định mở miệng hồi đáp thì cửa đại sảnh đột nhiên mở đánh bình một tiếng, Lộ Thiến Á toàn thân vận trang phục tinh linh lục sắc, tay cầm cây Đại Tự Nhiên Thán Tức thở hồng hộc xuất hiện ở ngay ngoài cửa, đôi mắt to tròn vừa mới xuất hiện đã si mê dính chặt lên thân hình Long Nhất, rồi dần dần dâng lên màn thủy vụ mờ nhạt.
“Long Nhất.” Lộ Thiến Á run giọng hô hoán, thanh âm đầy ắp thâm tình.
Long Nhất bật dậy, đã lâu rồi không gặp tiểu tinh linh này, nội tâm của hắn cũng có chút kích động. Hắn ta giang rộng vòng tay ra, đón Lộ Thiến Á đang lao tới ôm chặt vào trong lòng, hít lấy mùi hương nhè nhẹ của Huân Y Thảo, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác cay cay.
“Long Nhất, thiếp rất nhớ chàng.” Lộ Thiến Á lẩm bẩm, dụi dụi khuôn mặt nhỏ bé vào lồng ngực của Long Nhất, hít lấy hít để mùi cơ thể khiến nàng nhung nhớ ngày đêm.
“Ta cũng rất nhớ nàng.” Long Nhất đưa hai tay nâng khuôn mặt của Lộ Thiến Á lên, rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Ánh mắt của hai người kết nối giữa không trung, lẳng lặng quấn quýt lấy nhau.
Lộ Thiến Á đột nhiên nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ của Long Nhất, đôi môi mang theo trận trận hương khí áp lên cái miệng rộng của Long Nhất. Hai người hôn hít nhiệt liệt chẳng khác gì chốn không người, hôn hít triền miên, khiến cho xuân ý tại thời khắc này tràn ngập khắp đại sảnh.
Tây Môn Vô Hận cùng Long Linh Nhi phức tạp nhìn hai người đang ôm hôn, cùng với chút vị chua chua trong lòng không ngờ còn xen lẫn chút cảm động. Dù sao thì những thứ tốt đẹp như thế cũng rất dễ dàng làm cảm nhiễm người ta.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của haitc
Dịch: anhtuanek
Biên dịch & biên tập: Long Nhất
Nguồn: ***************.org
Tinh Linh nữ vương vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế thủ tọa, không lên tiếng đánh thức hai người đang chìm đắm trong niềm vui trùng phùng. Bà ta biết rằng, thời gian ở chung của hai người cũng không có nhiều, một khi Long Nhất đi rồi thì không thể chỉ vài tháng ngắn ngủi là có thể gặp lại nhau. Tinh Linh tộc tuyệt đối không được mạo hiểm cuốn vào vòng xoáy chiến tranh của đại lục, mà mỗi lần Thương Lan đại lục bộc phát chiến tranh toàn diện thì tuyệt không thể chỉ năm một năm hai là kết thúc được. Huống hồ chiến tranh trong nội bộ Cuồng Long đế quốc cũng sắp gia tăng, đến lúc đó là Long thị nhất tộc vẫn đứng vững không ngã, hay là Tây Môn gia tộc thay thế vào đó cũng chưa thể đoán được.
“Lão đại.” Ngay khi Long Nhất cùng Lộ Thiến Á hôn hít đến thiên hôn địa ám, thì một âm thanh thô ráp tựa lôi gầm vang vọng khắp đại sảnh.
Long Nhất rời khỏi đôi môi thơm đỏ mọng của Lộ Thiến Á, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một hán tử thân cao tám thước, trên đầu có hai cái sừng trâu đang kích động đứng ở cách hắn ta không xa, hiển nhiên là vị huynh đệ lâu ngày không gặp mặt – Man Ngưu.
Lộ Thiến Á yêu kiều chui ra khỏi lòng Long Nhất, vừa quay đầu liền nhìn thấy lưỡng nữ Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi mới bị bỏ mặc, yêu kiều mỉm cười rồi bước qua bên đó. Mặc dù ngày đó lúc đi theo Long Nhất vừa mới đến Mễ Á công quốc đã từng đối lập với bọn họ, nhưng chuyện xưa giờ đã không còn tất yếu nữa.
“Man Ngưu, cái tên gia hỏa nhà đệ” Long Nhất hoan hỉ tiến lên phía trước, đấm một quyền lên bộ ngực cường tráng của Man Ngưu, sau đó thực hiện cái ôm của nam nhân với nhau.
“Tên to xác, có phải đệ đã mắc kẹt trong bể ôn nhu không mà lâu đến thế vẫn không thấy đến tìm ta.” Long Nhất nhảy lên cốc vào đầu của Man Ngưu một cái.
Man Ngưu xoa xoa nơi bị Long Nhất gõ vào, đột nhiên phát hiện thấy bản thân cũng rất là nhớ nhung cái cảm giác này, xem ra tên gia hoả này đã bị Long Nhất ngược đãi thành tính rồi.
“Lão đại, đệ sớm đã muốn đến Mễ Á công quốc tìm huynh, nhưng Phục Ma Côn Pháp và Kim Chung Tráo đúng lúc đạt đến bình cảnh, vì thế nên đệ tính sau khi đột phá rồi mới đi.” Man Ngưu ha hả cười nói, giọng điệu tràn ngập hưng phấn, xem ra hiện tại đã đột phá rồi.
Long Nhất nhìn trên nhìn dưới đánh giá Man Ngưu một lúc, sau đó dùng tinh thần lực kiểm tra, bất ngờ đề chưởng vận khí, cách không đẩy ra một chưởng về phía ngực của Man Ngưu. Chỉ nghe bình một tiếng, Man Ngưu xoạt xoạt lùi lại mấy bước, huyết khí nhộn nhạo không ngừng, trên khuôn mặt trâu cũng xuất hiện màu đỏ hồng.
“Không tệ, có tiến bộ.” Long Nhất hài lòng cười nói. Cũng nên biết rằng Ngạo Thiên Quyết của hắn hiện tại đã đạt đến tầng thứ ba rồi, công lực vượt xa trước kia. Man Ngưu có thể trong lúc không phòng bị mà vẫn có khả năng chịu được năm thành công lực của hắn mà không thụ thương, điều này đủ để nói lên vấn đề rồi.
Man Ngưu được Long Nhất tán dương, giống như là lên chín tầng mây, cánh tay to lớn đưa lên, thần khí Lục Ngọc Tài Quyết tức thì xuất hiện ở trong tay, lục mang âm u tán phát bá khí trùng trùng, khiến cho người người đều không nhịn được nảy sinh lòng khiếp đảm.
“Lão đại, hãy thử lại Phục Ma côn pháp của đệ lần nữa xem nào.” Man Ngưu nhất thời hứng trí, cũng chẳng cần biết tình hình, miệng hét lớn một tiếng, Lục Ngọc Tài Quyết vung lên tạo ra những màn lục mang cuồn cuộn chói mắt, mang theo tiếng cuồng phong gầm thét từ bốn phương tám hướng tấn công về phía Long Nhất.
‘Bình bình bình’, bàn ghế trong đại sảnh lần lượt bị chấn tan tành, các thức hoa quả rượu trà trên bàn cũng bị khí thế đó chấn vỡ nát.
“Hai tên tiểu tử hỗn đản các ngươi, muốn đánh ra ngoài mà đánh.” Tinh Linh nữ vương phát cuồng lên. Hai cái tên gia hỏa này đúng là không biết điều gì cả, ngang nhiên đánh nhau trong đại sảnh đón khách của mình.
Long Nhất phi thân bay lên, ngón tay lăng không cấp tốc điểm ra, chỉ nghe tiếng ‘bách bách’ vang lên, ánh lục mang do Lục Ngọc Tài Quyết phát ra tức thì biến mất, nhưng cánh tay của Long Nhất cũng tê rần. Lực lượng của thần khí đúng là không thể đánh giá thấp, hơn nữa sau khi công lực của Man Ngưu đề thăng, lực lượng của Lục Ngọc Tài Quyết lại tăng cường lên không ít. Nếu như trước đây Man Ngưu chỉ mới phát huy được hai thành của Lục Ngọc Tài Quyết thì giờ đây đã phát huy được ba thành rồi. Nếu như hắn ta có thể phát huy hết lực lượng của Lục Ngọc Tài Quyết, thì bằng vào khả năng hiện tại của Long Nhất thì e rằng không thể chống nổi.
Nhìn thấy Tinh Linh nữ vương bất mãn, Long Nhất tức thì lắc mình, thân ảnh chẳng khác gì quỷ mị xuất hiện ở sau lưng của Man Ngưu, rồi điểm vào hai huyệt đạo của gã, nội lực xuyên thấu Kim Chung Tráo của Man Ngưu, trực tiếp chế trụ gã.
Long Nhất vỗ vỗ tay, công phu điểm huyệt lâu rồi không sử dụng, nên khi sử dụng lại thấy không thuận tay. Ở tại cái thế giới này ai mà biết đến điểm huyệt a? Đại đa số đều là một đao chém xuống, còn đối với ma thú thì điểm huyệt căn bản là không có đất dụng võ, có quỷ mới biết huyệt đạo của ma thú ở chỗ nào.
“Lão đại, huynh dùng ma pháp gì vậy, làm sao mà đệ lại động đậy không được vậy?” Man Ngưu cầm Lục Ngọc Tài Quyết đứng đờ ra đó, làm thế nào cũng động đậy không nổi, vì thế nên mới la lên.
Long Nhất hắc hắc cười nói: “Đó không phải là ma pháp, đó là Càn Khôn Điểm Huyệt Thủ, đệ cứ từ từ mà hưởng thụ đi, một canh giờ sau thì sẽ tự động giải khai thôi.”
“Một canh giờ, không phải đó chứ. Lão đại huynh tha cho đệ đi mà.” Man Ngưu trừng to con mắt trâu ra cầu xin.
Lúc này, Tinh Linh nữ vương tiến tới, bà ta mới đầu còn tưởng Long Nhất dùng tinh thần lực khóa chặt Man Ngưu lại, nhưng bà ta vừa kiểm tra thì lại phát hiện trên thân thể của Man Ngưu lại chẳng có chút ba động của tinh thần lẫn ma pháp nguyên tố nào cả, đương nhiên cũng chẳng có sự ba động của đấu khí.
“Long Nhất, ngươi dùng phương pháp gì để chế trụ hắn ta lại vậy?” Tinh Linh nữ vương ngạc nhiên hỏi.
“Đã nói là điểm huyệt rồi mà, nói ra các người cũng không thể hiểu đâu, nữ vương bệ hạ có thể thử xem có giải khai được không?” Long Nhất cười nói.
Lòng háo thắng của Tinh Linh nữ vương tức thì trỗi dậy, gật đầu rồi bắt đầu nghiên cứu Man Ngưu, mà Lộ Thiến Á tam nữ cũng hiếu kì tiến lại gần xem thử, lúc này Man Ngưu trở thành vật thí nghiệm sống rồi.
Nghiên cứu cả nửa ngày trời, Tinh Linh nữ vương cũng không phát hiện ra đó là chuyện gì, thử qua thử lại các loại phương pháp khác nhau nhưng Man Ngưu vẫn chẳng thể động đậy.
“Nhị ca, đó là công phu gì vậy, muội có thể học được hay không?” Tây Môn Vô Hận hứng thú hỏi.
Long Nhất cười cười, nghĩ lại tình cảnh Lăng Phong học đi học lại những huyệt đạo đến nhức cả đầu. Ở cái thế giới này công pháp của con người đã được định hình rồi, trừ phi được học từ nhỏ, nếu không sẽ rất khó mà hiểu được.
“Muốn học cũng được, bất quá học chưa tới tám năm mười năm thì cũng không có hiệu quả.” Long Nhất cười đáp.
“Thế thì thôi vậy!” Tây Môn Vô Hận vừa nghe thấy thế liền lập tức bỏ ngay ý niệm đó.
Long Nhất cười cười nhìn bộ dạng thúc thủ vô sách của Tinh Linh nữ vương. Những kinh mạch huyệt đạo này đều là những thứ vô hình, là nền văn minh lâu đời của dân tộc Trung Hoa, Tinh Linh nữ vương làm sao có thể lí giải được những thứ này chứ.
“Ta giải không nổi, hay là ngươi đến đây đi, để ta xem thử xem ngươi làm sao mà làm được?” Tinh Linh nữ vương quay sang phía Long Nhất nói, nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Nhất tức thì thấy bực bội.
“Hắc hắc, thế thì bà hãy nhìn cho rõ nhé!” Long Nhất mỉm cười đưa ngón tay ra điểm, chỉ nghe hai tiếng ‘ba ba’, Man Ngưu ái da một tiếng, thân thể đang cứng đờ tức thì linh hoạt trở lại, gã vặn tay lắc chân hòng xua tan cái cảm giác tê mỏi của thân thể.
Một giờ sau, đám năm thanh niên nam nữ trẻ tuổi xuất hiện ở bên cạnh hồ, rồi ngồi ở trên mặt cỏ. Lộ Thiến Á trời sinh đã có khí chất thân thiết, qua mấy câu tỉ tỉ liền trở nên thân cận với Tây Môn Vô Hận lẫn Long Linh Nhi, ba nữ nhân trò chuyện cực kì vui vẻ, chủ đề cơ bản đều xoay quanh Long Nhất. Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi thì kể lại những chuyện đã phát sinh khi Long Nhất ở Thánh Ma học viện, còn Lộ Thiến Á thì lại rất hứng thú kể về chuyến đi tới Hoang mãng thảo nguyên.
“Long Nhất, chàng phải quay trở về Cuồng Long đế quốc sao?” Lộ Thiến Á từ miệng của Long Linh Nhi biết được chuyện này, chuyển thân qua u sầu hỏi. Mễ Á công quốc cách Tinh Linh sâm lâm không xa, đi mấy ngày là có thể đến, nhưng Cuồng Long đế quốc lại ở nơi xa nhất về phía đông, mà Tinh Linh sâm lâm lại ở nơi xa nhất về phía tây, cự li nào chỉ ngàn dặm, muốn gặp mặt nhau lại lần nữa là cực kì khó khăn, Lộ Thiến Á tỏ rõ vẻ không đành lòng.
Long Nhất gật đầu, ôm Lộ Thiến Á đặt lên đùi, nói: “Đúng thế, ta cần phải quay trở về một chuyến.”
Lộ Thiến Á dựa vào bộ ngực ấm áp của Long Nhất, lẩm bẩm: “Thế chừng nào thì chúng ta lại có thể gặp lại nhau? Đến lúc thiếp nhớ chàng không chịu nổi, thì biết phải làm sao?”
“Thế thì nàng cứ thầm gọi tên ta lên, ta nhất định là có thể cảm giác thấy.” Long Nhất vuốt ve mái tóc óng ả của Lộ Thiến Á.
“Vậy sao? Chàng sẽ không quên thiếp chứ?” Lộ Thiến Á không khỏi lo lắng hỏi.
“Nha đầu ngốc à, ta làm sao có thể quên được nàng chứ? Dù cho ta có quên bản thân mình đi chăng nữa thì ta cũng nhất định sẽ nhớ nàng.” Long Nhất ghé sát miệng vào tai Lộ Thiến Á thổi nhẹ một hơi.
Thân thể yêu kiều của Lộ Thiến Á tức thì run lên, khoé miệng lộ xuất nụ cười ngọt ngào, làm sao có thể chống cự lại những lời tình tự nóng bỏng như vậy đây?
“Xú gia hỏa, lại gạt nữ hài tử nữa rồi!” Long Linh Nhi vô ý thức ngắt một ngọn cỏ, ghen tức nhìn hai người đang ôm ôm ấp ấp. Mặc dù sớm đã biết tên nam nhân này chú định là bản thân không thể độc chiếm được, nhưng khi nghe thấy những lời tình tự ngọt ngào như rót mật của hắn với nữ nhân khác thì tâm lí cũng không khỏi có chút tức tối.
Vầng dương tà tà về trời tây, chỉ còn lộ ra một nửa khuôn mặt, đem quang mang nhu hòa rải khắp mặt đất, dùng nhiệt lượng cuối cùng làm ấm áp cái thế giới không an phận này.
Lộ Thiến Á tĩnh lặng cuộn tròn trong lòng Long Nhất, hưởng thụ vòng tay ấm áp của tình lang.
Long Linh Nhi mím chặt môi, rồi khẽ thở ra một hơi, đứng dậy quay sang Tây Môn Vô Hận nói: “Vô Hận, chúng ta qua bên kia xem thử đi.”
Tây Môn Vô Hận quay đầu lại nhìn rồi gật đầu đồng ý, biết là Long Linh Nhi muốn tạo không gian riêng cho Long Nhất và Lộ Thiến Á. Xem ra tình ái thực sự là có thể cải biến cả một con người, dù là tâm lí không dễ chịu, nhưng vẫn còn suy nghĩ cho đối phương, đó có lẽ là ma lực của tình ái vậy.
Hai người vừa đi, Man Ngưu cũng biết đường rút lui, bên cạnh hồ chỉ còn lại Long Nhất và Lộ Thiến Á tĩnh lặng ôm ấp dưới vầng dương chiều.
Không khí tựa hồ như bắt đầu có chút xao động, tay thon của Lộ Thiến Á bắt đầu vô ý thức di chuyển trên cái lưng săn chắc của Long Nhất, hơi thở cũng trở nên gấp rút, thân thể bắt đầu không an phận lắc qua lắc lại trong lòng Long Nhất.
Đó là loại tín hiệu gì, người từng lăn lộn đã lâu trên tình trường như Long Nhất làm sao lại không biết, nỗi nhớ nhung quá sâu đậm, thì từ con tim chuyển sang thân thể là chuyện dễ hiểu.
Bàn tay Long Nhất cũng chầm chậm lướt xuống, nhẹ nhàng xoa nắn đồn bộ đầy đặn của Lộ Thiến Á.
“Long Nhất…” Lộ Thiến Á mê li hô hoán, thân thể lúc cảm thấy cái vật cứng ngắc nóng bỏng đang chĩa vào giữa đôi chân mình càng trở nên mềm nhũn vô lực, thần trí bắt đầu từ từ trôi đi, còn tình dục lại chầm chậm dâng lên.
Long Nhất ôm lấy Lộ Thiến Á, lắc mình biến mất khỏi chỗ cũ mà trong không khí vẫn còn lưu lại trận trận xuân ý nóng bỏng.
“Tử sắc lang, đại phôi đản, xú gia hỏa.” Ở phía xa, Long Linh Nhi nhìn thấy hai người biến mất, lí nào lại không biết bọn họ đi làm trò gì, mắt nhòe lệ hoa lẩm bẩm mắng chửi. Rốt cuộc trong lòng nàng đúng là thả lỏng không nổi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của haitc
Dịch: anhtuanek
Biên dịch & biên tập: Long Nhất
Nguồn: ***************.org
Ánh nguyệt quang mông lung từ ngoài khung cửa sổ chiếu rọi vào khiến cả căn phòng nhuộm thành một phiến ngân bạch mờ ảo. Những hơi thở gấp gáp nặng nhọc, tiếng rên rỉ đê mê cùng với những tiếng càch cạch từ chiếc giường gỗ vang lên, kết hợp lại với nhau tạo thành một khúc nhạc dâm mị làm mê mẩn tâm chí của con người.
Long Nhất nằm trên thân thể mềm mại của Lộ Thiến Á mà trùng kích kịch liệt, đưa nàng hết lần này đến lần khác vượt lên đỉnh những cơn sóng tình trong bể dục vọng, còn Lộ Thiến Á lại chẳng khác gì một chiếc thuyền nhỏ bé bơ vơ trong những cơn sóng dữ, nhấp nhấp nhô nhô, linh hồn sớm đã phiêu du ngoài chín tầng trời.
Mông ngực dậy sóng hết đợt này đến đợt khác, loang loáng từng mảng từng mảng tuyết bạch lóa mắt. Long Nhất khàn giọng vừa rống vừa chinh chiến, bàn tay chẳng chút uý kị bóp lấy bóp để song phong đầy đặn đang dập dềnh như sóng dồn, vùng eo liên tục trùng kích không biết mệt mỏi. Hắn muốn dùng phương thức mạnh mẽ này để biểu đạt, để phát tiết sự nhung nhớ của bản thân. Lộ Thiến Á cũng điên cuồng nghênh hợp, cả thân thể lẫn tâm hồn đều kết hợp đến mức hoàn mĩ. Tại thời khắc này, nàng đã quên hết mọi thứ, thế giới đã biến thành kỳ ảo, chỉ biết dùng những động tác nóng bỏng quen thuộc để lấp đầy khoảng trống trong nội tâm.
Đêm đã về khuya, tất cả đều đã bình tĩnh trở lại. Chăn gối ngổn ngang, nhục thể trần trụi quấn lấy nhau, mồ hôi tiếp tục từng giọt từng giọt điểm xuyết trên thân thể, càng hiện lên trong suốt dưới ánh trăng.
Lộ Thiến Á nằm cuộn trong lòng Long Nhất, hưởng thụ sự thư thái lâu rồi mới gặp lại.
“Long Nhất, thiếp đi cùng chàng nha.” Sau trận kích tình, Lộ Thiến Á càng không nỡ chia ly với tình lang, liền u uẩn cầu khẩn.
Long Nhất cười cười, bàn tay vẫn không ngừng vỗ về nhè nhẹ lên tấm lưng ong của người ngọc, đáp: “Không được, lần này trở về, ai ta cũng không mang theo cả, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Lộ Thiến Á chu mỏ, không hài lòng cựa quậy thân thể trong lòng Long Nhất. Nhưng nàng đã ở bên Long Nhất thời gian dài đến vậy, nên biết khi hắn trở nên nghiêm túc thì khó có thể lay chuyển được, lại thêm nghe hắn nói ai cũng không dẫn theo thì ít nhất trong tâm lí cũng có chút thăng bằng, đến khi nhớ hắn chịu không nổi thì âm thầm chạy đến Cuồng Long đế quốc tìm là được rồi.
Long Nhất dường như cúi đầu nhìn xuống Lộ Thiến Á đang xoay chuyển nhãn châu, đưa tay nhéo lên cánh mũi nàng nói: “Bỏ chủ ý xấu đó đi, nàng mà dám trốn ra, không đánh nát cái mông nhỏ bé của nàng không được.”
Lộ Thiến Á le le cái lưỡi ra, sau đó trở mình áp trên thân thể của Long Nhất, môi xinh chụt chụt hôn Long Nhất một lúc, than thở: “Chuyện gì cũng không giấu được chàng, chàng không thể khờ khạo một chút được sao?”
“Không thể, ai bảo ta là nam nhân của nàng chứ?” Long Nhất ôm lấy vòng eo cực nhỏ của Lộ Thiến Á cười hắc hắc nói.
“Ừm, câu này thiếp thích nghe nhất, chàng là nam nhân của thiếp.” Lộ Thiến Á yêu kiều cười rồi lại hôn loạn lên mặt Long Nhất một trận, đột nhiên ngưng vẻ vui cười, kiên định nhìn thẳng vào cặp mắt của Long Nhất, u sầu nói: “Chàng là nam nhân của thiếp, là nam nhân của cộng đồng các tỷ muội. Thiếp là nữ nhân của chàng, nữ nhân chỉ thuộc về một mình chàng mà thôi.”
Long Nhất ngẩn ngơ, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi nhìn Lộ Thiến Á muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị nàng dùng tay chặn môi lại. Nàng vuốt ve đôi môi Long Nhất, biểu tình trên mặt lại khôi phục lại vẻ xán lạn, thủ thỉ: “Đừng nói. Thiếp hiểu mà, chỉ cần trong tim chàng có thiếp, không cần biết chàng có bao nhiêu nữ nhân, thiếp cũng đều không oán thán.”
Long Nhất cảm động ôm chặt lấy Lộ Thiến Á, hoa tâm là tật chung của nam nhân, hắn nghĩ hắn có cải chính thế nào cũng không nổi, không muốn cũng không thể. Hắn chỉ có thể nói hắn đa tình nhưng lại không vô tình, hắn sẽ yêu quý, bảo hộ mỗi một hồng nhan bên cạnh hắn, không để cho bọn họ chịu bất kì sự thương tổn nào.
Đến khi Lộ Thiến Á đã mơ màng nằm ngủ trong lòng của Long Nhất, hắn vẫn mở đôi mắt, chẳng hề cảm thấy buồn ngủ.
Long Nhất nhẹ nhàng tách tay chân của Lộ Thiến Á đang quấn lấy thân thể của mình ra, đứng dậy khoác y phục vào rồi rời khỏi phòng. Khi đến trước sân, từng cơn gió lạnh thổi tới trước mặt, mang theo từng trận mùi hương trong lành, thấm vào tận tâm can con người.
Long Nhất sau một cái lắc mình đã tiến tới một tòa nhà khác, đẩy cánh cửa một gian phòng tiến thẳng vào trong. Vừa tiến vào trong phòng, Long Nhất không khỏi sững sờ. Chỉ thấy trên chiếc giường lớn có hai người đang nằm, một người là Long Linh Nhi, người còn lại là Tây Môn Vô Hận, cả hai người đều mặc đồ lót sát thân bằng tơ mỏng, phần lớn da thịt tuyết bạch đều hiển lộ ra bên ngoài, đặc biệt là đỉnh núi sừng sững nhô lên, khiến người ta không khỏi suy nghĩ mông lung, cực kì dụ nhân.
Ánh mắt Long Nhất xơi kem một lúc rồi mới tiến tới nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên, che đi hai thân thể khiến cho người ta phải xịt máu mũi. Hắn ngồi ở cạnh giường, lẳng lặng ngắm kiều nhan động nhân của hai nữ nhân, khẽ thở ra một hơi, rồi đưa tay ra nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt của Long Linh Nhi, chỉ hy vọng những chuyện ta tranh ngươi đấu sau này sẽ không cuốn nàng vào trong, mặc dù chuyện này tuyệt không có khả năng. Khi Long thị gia tộc cùng với Tây Môn gia tộc nảy sinh xung đột, nàng có thể làm như không nghe không hỏi coi như không hề có bất kỳ chuyện gì phát sinh sao? Còn bản thân mình thì có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?
Cúi người xuống, Long Nhất hôn lên đôi môi của Long Linh một cái, đến khi nhìn sang Tây Môn Vô Hận thì không biết thần xui quỷ khiến thế nào, hắn lại nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng một cái, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
Long Nhất vừa đi khỏi, nhãn châu của Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận dưới lớp mí mắt cũng chuyển động, khóe miệng khe khẽ hiện lên nụ cười, hiển nhiên vừa rồi chỉ là vờ ngủ.
Long Linh Nhi vốn là bụng đầy ủy khuất, nghĩ đến chuyện Long Nhất đang ở trong một căn phòng khác liều mình triền miên với một nữ nhân khác, trong lòng nàng chẳng khác ăn phải một hũ dấm, chua đến không chịu nổi. Hơn nữa nàng ẩn ước còn có một loại cảm giác đau đớn, cảm giác thấy bản thân bị hắn ta bỏ rơi vậy. Nhưng một nụ hôn vừa rồi khiến cho tâm tình của nàng không khỏi tốt trở lại, trong lòng tràn ngập mật ngọt, đến nỗi ngay cả tiếng thở dài khiến nhân tâm run rẩy của Long Nhất cũng không chú ý đến.
Mặc dù Tây Môn Vô Hận nhận thấy nụ hôn mà Long Nhất lưu lại trên trán nàng thuần túy là nụ hôn vãn an (chúc ngủ ngon) của một ca ca đối với muội muội, nhưng trong lòng nàng cũng không khỏi vui sướng vạn phần, có chút tình tự bản thân nàng tuyệt không thể khống chế được. Điều này khiến cho nàng trong lòng thường nói là bản thân sắp bị điên mất rồi.
Long Nhất ngồi yên lặng ở ngoài sân một lát, đột nhiên trong trong đầu lóe lên hình bóng mĩ lệ phong tình vạn chủng đó của Tinh Linh Nữ Vương, nhớ lại đến giờ vẫn chưa thể quên được dư vị của một trảo cực nhanh đó. Hồi đó đã dùng chiêu Long Trảo Thủ bóp cam đó để phá huỷ trận thế, đồng thời cũng khiến cho giữa hắn với Tinh Linh Nữ Vương bớt đi một tầng ngăn cách, tăng thêm một tầng ám muội. Trong lòng hắn biết rõ mười mươi Tinh Linh Nữ Vương là nương thân của Lộ Thiến Á, nhưng cũng chính mối quan hệ này khiến cho hắn cảm thấy kích thích thập phần.
Không biết là bà ta đã ngủ chưa? Long Nhất trong lòng lẩm bẩm, mũi chân điểm một cái, thân hình với tốc độ mà mắt thường khó thấy lướt bay đi, tránh khỏi mấy đám hộ vệ tuần tra và trạm canh ngầm, Long Nhất tiến tới tẩm cung của Tinh Linh Nữ Vương. Nhớ lại lúc hồi đó cũng vào một đêm khuya như thế này, cũng trong tẩm cung này, hắn cùng Tinh Linh Nữ Vương đối ẩm ngắm trăng, hồi tưởng lại cảm giác tê rần như điện giật lúc đó vẫn khiến nhiệt huyết trong người sôi lên như cũ.
Long Nhất dừng lại ở trước cửa khuê phòng của Tinh Linh Nữ Vương, sau một lúc bồi hồi, đột nhiên lắc đầu tự cười nhạo. Cho dù Tinh Linh Nữ Vương có dụ nhân đến thế nào, cũng không phải bản thân có thể đụng vào.
“Xú tiểu tử, nửa đêm canh ba chạy đến phòng của ta định làm gì đó?” Ngay khi Long Nhất định phi thân bỏ đi thì từ bên trong phòng đột nhiên truyền ra thanh âm trong trẻo êm tai của Tinh Linh Nữ Vương.
“Ách… cái này, ta hơi nhàn rỗi nên muốn tìm nữ vương bệ hạ uống vài chung rượu nhưng không ngờ nữ vương bệ hạ lại đi ngủ sớm như vậy.” Long Nhất cười khan hai tiếng rồi đáp.
Lúc này, cánh cửa lớn kêu két một tiếng rồi mở ra, Tinh Linh Nữ Vương đầu tóc tung bay, trên thân khoác một chiếc áo choàng lớn màu bích lục đứng ở ngay cửa, cái phong vận thành thục trễ nải đó đối với một tiểu gia hỏa mới hai chục tuổi đầu như Long Nhất có thể nói là sự dụ hoặc trí mệnh.
Long Nhất miệng khô lưỡi nóng nuốt một ngụm nước miếng, lòng nghĩ bản thân đi đến đây phải chăng là một sự sai lầm?
“Muốn uống rượu thì tiến vào đi, nhưng không được có lần sau.” Tinh Linh Nữ Vương nhìn bộ dạng sắc lang của Long Nhất, trợn mắt nguýt hắn một cái, sau đó chuyển thân tiến vào trong phòng.
“Tiến vào? Cái này…” Long Nhất giật thót mình, trong đầu bắt đầu huyễn tưởng liên miên, cô nam quả nữ ở chung một phòng, hơn nữa lại là khuê phòng của nữ nhân, điều này rất dễ khiến cho người ta nảy sinh một loại ý niệm xấu xa.
Mặc dù Long Nhất trong lòng tràn ngập nghi hoặc, Tinh Linh Nữ Vương làm sao lại cho phép hắn tiến vào trong phòng? Nhưng đôi chân của hắn vẫn cứ trung thực phản ứng lại ý nghĩ của hắn, không tự chủ tiếp bước tiến vào.
Vừa vào trong, Long Nhất mới phát hiện hắn đã nghĩ bậy. Nơi này tịnh không phải là khuê phòng của Tinh Linh Nữ Vương, mà là một nơi giống như trà thất, phòng ngủ có lẽ là căn phòng ở sâu bên trong kia.
Tinh Linh Nữ Vương tựa cười mà không cười quan sát bộ dạng thất vọng nhưng lại giống như có phần nhẹ nhõm của Long Nhất, giống như làm ảo thuật lấy ra một bình rượu và mấy đĩa bánh ngọt bày ra giữa bàn, rồi mang theo tiếu ý nói: “Nhóc con láu cá, đừng nghĩ bậy nghĩ bạ, nghĩ lắm sẽ thành chuyện xấu đó biết chưa?”
Long Nhất liếc mắt nhìn Tinh Linh Nữ Vương, trong lòng thầm nhủ: “Có thể không nghĩ được sao? Không nghĩ liệu có còn là nam nhân không?”
Tinh Linh Nữ Vương rót một chén rượu đưa cho Long Nhất, nói: “Uống đi, đây là Bách Hoa Nhưỡng do Tinh Linh tộc đặc chế, đã được ủ mấy trăm năm, thế là tiện nghi cho ngươi rồi đó.”
Long Nhất tiếp lấy chén rượu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua lưng bàn tay của Tinh Linh Nữ Vương, nhưng Tinh Linh Nữ Vương lại coi như chẳng có chuyện gì xảy ra rút tay lại, lãnh đạm nhìn hắn.
Long Nhất một hơi uống cạn rượu trong chén, quả nhiên là hương vị tinh thuần hơn nhiều so với Bách Hoa Nhưỡng bình thường, đúng là thơm cả chân răng, dư vị không thôi.
“Nha đầu Lộ Thiến Á khẳng định là đòi đi theo ngươi.” Tinh Linh Nữ Vương cất tiếng hỏi.
“Ừm, bà cứ yên tâm, ta không đưa nàng theo đâu.” Long Nhất gật đầu đáp.
“Cái này thì ta biết, Cuồng Long đế quốc của các ngươi hiện tại sóng ngầm dũng động, có lẽ tự bản thân ngươi sẽ dẫn lửa thiêu thân, điều này ngươi có lẽ đã biết rất rõ. Nếu như ta đoán không lầm thì ngươi cũng sẽ để hai nữ hài tử kia ở lại a.” Tinh Linh Nữ Vương nhìn chằm chằm Long Nhất, đó cũng là chỗ mà bà ta hân thưởng Long Nhất. Hắn là một nam nhân trọng tình có trách nhiệm, xem bộ dạng hắn đối với Vô Song hồi đó liền biết rõ.
Long Nhất cười khổ gật đầu, nói: “Ban đầu đã đáp ứng đưa bọn họ cùng quay về, đến khi bọn họ biết được ta nuốt lời thì không biết sẽ làm loạn thành bộ dạng gì đây nữa?”
“Cứ khuyên bảo chúng đi. Ta thấy chúng đều là những hài tử hiểu chuyện.” Tinh Linh Nữ Vương khuyên.
Long Nhất cùng Tinh Linh Nữ Vương cạn hai chung, Tinh Linh Nữ Vương đột nhiên hỏi: “Long Nhất, mục tiêu của ngươi rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là muốn làm một đại bá chủ của Thương Lan đại lục?”
Long Nhất suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu cười đáp: “Bá chủ? Ta không có hứng thú, ai thích làm thì cứ đi làm đi, lần này ta quay trở về cũng chỉ là vì trên mình ta có lưu chuyển dòng máu của Tây Môn gia tộc. Hơn nữa, có lẽ những ngày tháng sau khi ta quay trở về sẽ tuyệt vời hơn nhiều.”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của haitc