Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 81: Thông Huyền Linh Thể (1+2)
Sưu tầm và đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Nói đến đây ánh mắt Vô Thủy lạnh lẽo hai tay nắm chặt, trong thanh âm đột nhiên có một tia nộ khí:
- Còn có Băng Thần Tông Đại Mông, bọn họ cùng Tà Băng Ma Tông có cùng một truyền thừa, phong ấn Di chỉ Tà Băng Ma tông khai mở, bọn họ chắc chắn cũng xuất thủ đoạt bảo.
Thiên Huyền tử nói:
- Còn có Thần Vu Tông Đại Ly, tuy nói vật ấy cũng không có mấy tác dụng đối với Thần Vu Tông, nhưng bọn họ lại có thể thông qua kiện vật phẩm kia tái hiện hậu thế. Bọn họ nhất định sẽ không đứng nhìn, đứng ngoài quan sát.
Nói đến điều này, Vô Thủy cùng Thiên Huyền tử nhìn nhau, trong ánh mắt đều có một tí bất đắc dĩ, cùng kêu lên nói:
- Đế Đình Tàng Gia, Thánh Đình Cơ gia, Đại Mông Băng Thần Tông, Đại Ly Thần Vu Tông, còn có xuất quỷ nhập thần Thi Hồn tông, hơn nữa tính cả chúng ta, sự tình lần này tiến vào Di chỉ Ma tông, thật là có đủ mặt anh tài.
Nói xong, Vô Thủy lại hỏi:
- Thiên Huyền tử đạo hữu, hai tông môn chúng ta liên thủ phải có một người đứng đầu, quyết định mọi sự tình, người còn lại chỉ có thể lĩnh mệnh hành sự, nếu là từng người tự chiến, liên thủ hay không liên thủ có cái gì khác biệt đâu?
Thiên Huyền tử nhẹ gật đầu, nói:
- Vô Thủy đạo hữu nói rất đúng. Nhưng đến cùng người nào là lãnh đạo, người nào phải lĩnh mệnh hành sự thì ta có một cái phương pháp.
Vô Thủy nhìn Thiên Huyền tử liếc, nói:
- Đạo hữu thỉnh nói.
Thiên Huyền tử nói:
- Xảo đồ Bạch Ngọc Tiên chính là đệ tử ta mới thu nhận, năm vừa mới mười bảy tuổi, quý tông cũng phái một gã đệ tử trẻ tuổi. Hai người tỉ thí một tràng, lấy kết quả thắng thua mà quyết định sự tình tiến vào Di chỉ Ma tông đến cùng nghe theo phương nào an bài, như thế nào?
Vô Thủy nghi ngờ liếc nhìn Thiên Huyền Tử. Thiên Huyền Tử đưa ra phương án này khẳng định hắn đối với đồ đệ tương đối tự tin. Bất quá vừa rồi Vô Thủy cũng đã cẩn thận quan sát Bạch Ngọc Tiên, biết rõ Bạch Ngọc Tiên chỉ có tu vi Trúc Thai trung kỳ.
Bất quá, trong Hư Thiên Tông cũng có một đệ tử mới gia nhập có tu vi Trúc Thai trung kỳ là Hoàng Phủ Hạo. Hơn nữa Cổ Thần có khả năng còn mạnh hơn cả Hoàng Phủ Hạo. Trong lòng Vô Thủy lại nghĩ Hoàng Phủ Hạo là tiên căn thượng phẩm. Cổ Thần lại xếp trên Hoàng Phủ Hạo năm bậc, nhưng Vô Thủy vẫn cảm thấy hai người không thể so với Bạch Ngọc Tiên.
Nhưng Vô Thủy vẫn gật đầu nói:
- Được rồi, cứ theo như phương án của đạo hữu, để cho hai đệ tử mới nhập môn so tài một chút, lấy thắng thua để quyết định phương lãnh đạo sự kiện lần này.
Thiên Huyền Tử gật đầu khóe miệng mỉm cười. Mọi việc đã thống nhất, hai người đứng dậy, cùng nhau đi ra khỏi Hư Thiên Điện, chúng trưởng lão cũng theo sau đi ra.
Lúc này, Hoàng Phủ Hạo cùng Bạch Ngọc Tiên giống như có mâu thuẫn, cả hai đang trừng mắt nhìn nhau. Thấy các trưởng bối đều đi ra khỏi Hư Thiên Điện, lúc này cả hai mơi thu hồi ánh mắt, giả dạng làm bộ bình yên vô sự như không có chuyện gì xảy ra.
Đi đến trước mặt chúng đệ tử, Vô Thủy lớn tiếng nói:
- Lần này tiến vào Di chỉ Tà Băng Ma tông, bổn tông cùng Huyền Âm Tông liên thủ, cần tuyển ra một phương lãnh đạo. Bổn tông cùng Huyền Âm Tông phái ra một đệ tử mới nhập môn tiến hành tỷ thí, lấy kết quả thắng bại của trận tỷ thí để quyết định xem do phương nào làm chủ đạo. Huyền Âm Tông do Bạch Ngọc Tiên sư điệt ra mặt. Chúng đệ tử có người nào nguyện vì bổn tông mà ra mặt đấu một trận?
Vô Thủy nói ra câu nói sau cùng, ánh mắt hướng về phía Cổ Thần. Trong lòng Vô Thủy tự nhiên là hi vọng Cổ Thần xuất chiến.
Bất quá Vô Thủy vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hạo tựa như đã ăn phải thuốc kích thích, nhanh chóng đi lên phía trước, lớn tiếng nói:
- Đệ tử nguyện ý xuất chiến.
Bạch Ngọc Tiên mắng hắn là đồ bỏ đi, Hoàng Phủ Hạo hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn, đáng tiếc Hoàng Phủ Hạo lại không có cơ hội thu thập hắn. Nhưng lần này thì tốt rồi, thực không ngờ lại có một trận tỷ thí giữa hai tông môn. Mà bên kia lại do Bạch Ngọc Tiên xuất thủ. Trong lòng Hoàng Phủ Hạo mừng rỡ, thầm nghĩ nhất định phải đánh bại Bạch Ngọc Tiên trên lôi đài, ở trước mặt của mọi người tự tay tát hắn hơn mười cái tát thì mới có thể giải hận.
Vô Thủy vừa dứt lời, chiến ý của Hoàng Phủ Hạo bốc lên cao, hắn nào để người khác tranh mất.
Tuy nhiên trong lòng Vô Thủy, người hắn chọn lựa là Cổ Thần, nhưng thấy Hoàng Phủ Hạo hào hứng bừng bừng, Cổ Thần lại không thấy có biểu hiện gì, Vô Thủy cũng không có phản đối nói:
- Được rồi! Ngươi sẽ thay mặt tông môn xuất chiến!
Thiên Huyền Tử đã nói tin tức này cho Bạch Ngọc Tiên, mà Ngọc Tiên cũng đã đi lên trên lôi đài chờ đối thủ, thân ảnh Hoàng Phủ Hạo lóe lên, rất nhanh đi tới trước mặt Bạch Ngọc Tiên. Hai bên cách nhau hơn mười trượng.
Nhìn Bạch Ngọc Tiên, Hoàng Phủ Hạo mỉm cười một cách hung tàn, tựa hồ Bạch Ngọc Tiên trước mắt chỉ là một con cừu non đang đợi mình đến ăn thịt.
Trong ánh mắt Bạch Ngọc Tiên đồng dạng cũng mang theo nụ cười. Bất quá ẩn hàm đằng sau nụ cười ấy là sự khinh thường mà Ngọc Tiên dành cho đối phương.
Cổ Thần đứng xa xa nhìn Bạch Ngọc Tiên nhíu mày, thực lực của Bạch Ngọc Tiên quyết không đơn giản như biểu hiện bên ngoài của hắn. Cổ Thần cảm thấy, dù cho chính mình sử dụng thực lực Trúc Thai trung kỳ, nếu như không sử dụng bảo phù mà nói thì thắng hắn cũng không phải chuyện dễ.
Thấy hai đệ tử đã đứng trên lôi đài, Thiên Huyền Tử cùng Vô Thủy nhìn nhau nhẹ gật đầu, hai người cùng kêu lên tuyên bố:
- Tỷ thí bắt đầu.
Vừa mới nói xong, Hoàng Phủ Hạo giơ tay hướng lên trời, Dẫn Lôi Kiếm lập tức xuất hiện trong tay hắn, trên bầu trời lập tức mây đen rậm rạp, sấm sét nổ vang trời, ngay từ đầu chiêu đầu tiên củaHoàng Phủ Hạo đã tung ra Thần Lôi Ngự Kiếm Chân Quyết.
Ánh mắt Bạch Ngọc Tiên vẫn khinh thường, hai chân đạp một cái, mãnh liệt nhảy lên trên không trung, một lần nhảy cao hơn mười trượng, một đạo Thiên Lôi giống như một cánh tay từ trong mây đen đánh xuống, giống như tương liên cùng Dẫn Lôi Kiếm của Hoàng Phủ Hạo.
Trong lúc đó, song chưởng Bạch Ngọc Tiên xuất ra pháp lực huyền âm ngưng kết mà thành bàn tay hư ảo, rồi đột nhiên hóa thành đại trảo mười trượng, một tay bắt được pháp bảo Dẫn Lôi Kiếm của Hoàng Phủ Hạo, một tay bắt được Thiên Lôi từ trong mây đen hiện ra.
Hai tay xé mạnh một cái.........
Xôn xao, Bạch Ngọc Tiên khiến cho Thiên Lôi cùng Dẫn Lôi Kiếm vốn đang hòa hợp với nhau lại tách thành hai, tiếng sấm vang trời lẫn mây đen biến mất, bầu trời lại trở nên nắng ráo sáng sủa vô cùng.
Chúng nhân của Hư Thiên Tông chấn động, Bạch Ngọc Tiên chỉ dựa vào pháp lực liền xé Thần Lôi Ngự Kiếm Chân Quyết mà Hoàng Phủ Hạo dẫn xuất thành hai đoạn? Tu vi như vậy, cái đó là thực lực của một Trúc Thai trung kỳ có được sao? Dù cho tu sĩ Dẫn Hồn sơ kỳ cũng không thể nào làm được.
Thực lực của Bạch Ngọc Tiên qua một chiêu vừa rồi phải tương đương với cảnh giới Dẫn Hồn trung kỳ?
Bạch Ngọc Tiên phá Thần Lôi Ngự Kiếm Chân Quyết của Hoàng Phủ Hạo, không chỉ có Thiên Lôi bị ném đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu mà Dẫn Lôi Kiếm cũng bị đánh văng đi. Bạch Ngọc Tiên từ trên không trung nhanh chóng hạ xuống, giống như Diều Hâu bắt thỏ, tay phải giơ lên tát một cái.
Hoàng Phủ Hạo vì lo đoạt lấy Dẫn Lôi Kiếm mà hứng chịu một tát này của Bạch Ngọc Tiên.......
Một âm thanh bạo hưởng vang lên, thân thể Hoàng Phủ Hạo giống như diều đứt dây bay về phía xa hơn mười trượng rồi mới rơi xuống mặt đất.
Hoàng Phủ Hạo bò lên, chỉ cảm thấy mà bên phải truyền đến một trận đau kịch liệt, một dấu tay đỏ ửng hiện rõ rành rành trên mặt hắn.
Chưa tới một hiệp Hoàng Phủ Hạo đã thất bại, không những thế lại còn thảm bại. Nếu như Bạch Ngọc Tiên không phải cho Hoàng Phủ Hạo một cái tát mà là dùng vũ khí đối phó với hắn thì lúc này Hoàng Phủ Hạo đã đầu một nơi thân một nơi.
Ba ba ba. . .
Bạch Ngọc Tiên vỗ vài cái, lấy ra một chiếc khăn tay thoáng lau tay mình, tựa hồ một cái tát vừa rồi lên mặt của Hoàng Phủ Hạo khiến cho bàn tay hắn bị ô uế. Chỉ thấy hắn sau khi lau tay xong thì nhún vai nói:
- Thực lực kém như vậy, đánh nhau thật không có ý nghĩa.
Nói xong, ánh mắt Bạch Ngọc Tiên hướng tới Cổ Thần nhìn lướt qua khiêu khích. Hắn nghe người ta nói Cổ Thần mới được coi là Hư Thiên Tông tân đệ tử đệ nhất năm mạch. Bất quá, Cổ Thần không có muốn ra tay là vì tỷ thí cùng với Bạch Ngọc Tiên mà phải lấy hết con át chủ bài ra mới giành được chiến thắng thì không đáng.
Huống chi, Hư Thiên Tông đã thất bại, không có khả năng lại phái ra một gã đệ tử nữa, như vậy là xa luân chiến, nếu là dùng thắng bại đến quyết định tông môn nào là chủ đạo thì chỉ cần một trận chiến là đủ rồi.
- Bạch sư điệt dĩ nhiên là trời sinh Thông Huyền linh thể, trách không được, tân đệ tử của Hư Thiên Tông ta không có ai là địch thủ của hắn. Hành trình lần này đi Di chỉ Ma tông sẽ do quý tông chỉ đạo.
Thông Huyền linh thể chính là là một loại thể chất phi thường kỳ lạ tại tu chân giới, tương đối biến thái, có thể làm cho thực lực tu sĩ đề cao trọn vẹn một cấp độ. Chính xác hơn là nếu như một người tu sĩ có tu vi Trúc Thai trung kỳ mà có Thông Huyền linh thể thì có thể phát huy ra thực lực của một tu sĩ có tu vi Dẫn Hồn trung kỳ.
Chính vì điều này mà Bạch Ngọc Tiên mới dám bằng thực lực Trúc Thai trung kỳ dám bằng pháp lực mà mạnh mẽ phá Thần Lôi Ngự Kiếm Chân Quyết của Hoàng Phủ Hạo.
Thông Huyền linh thể rất khó xuất hiện, Cổ Thần kiếp trước cũng vẻn vẹn biết rõ Tàng Thiên Cơ là người có thể chất Thông Huyền linh thể.
Đã quyết hành trình lần này đi Di chỉ Ma tông là do Huyền Âm Tông chỉ đạo cho nên mọi việc coi như kết thúc. Vô Thủy phái người dẫn tu sĩ Huyền Âm Tông đến trang viên nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi một ngày, ngày mai tất cả mọi người lên đường tiến đến Di chỉ Tà Băng Ma tông.
Hoàng Phủ Hạo lại một lần nữa ở trong trận tỷ thí bị người ta cho một cái tát. Hơn nữa lần này hắn lại đại diện cho tông môn, điều này khiến cho chúng đệ tử cảm thấy hắn thật làm mất mặt Hư Thiên Tông, cho nên chúng đệ tử nhìn Hoàng Phủ Hạo với ánh mắt khinh bỉ.
Ngày mai khởi hành xuất phát, Cổ Thần, Hư Tử Uyên đi theo Hoàng Dược Tiên về tới Bách Thảo Phong, đi tới bên ngoài Bách Thảo Phong Hoàng Dược Tiên nói:
- Các ngươi đi theo ta.
Tiến vào bên trong Bách Thảo Điện, Hoàng Dược Tiên ngồi trên vị trí thủ tọa, Cổ Thần và Hư Tử Uyên đứng trước mặt.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Lần này đi Di chỉ Tà Băng Ma tông, các ngươi phải chú ý hai kiện đồ vật. Kiện thứ nhất thì sáng sớm mai chưởng môn sư huynh sẽ nói cho hai ngươi biết. Kiện thứ hai có liên quan tới Huyền Âm Hàn Khí.
Lập tức tâm thần Cổ Thần chấn động, hỏi:
- Sư phụ, là cái gì?
Khuôn mặt của Hư Tử Uyên cũng lộ xuất một tia chờ mong biểu hiện của Cổ Thần. Từ sau khi nhận thức hắn đến nay, nàng cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn rất nhiều, đối với nàng Huyền Âm Hàn Khí cũng không còn quan trọng nữa.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Tà Băng Ma Tông truyền thừa đã lâu, xuất hiện từ thời kỳ thái cổ, chính là đại tông môn cùng thời với tam đại thánh địa. Bọn họ tu luyện pháp quyết âm hàn vô cùng, cho dù chính thân bọn họ tu luyện nhưng cũng không thể nào chịu đựng được sự âm hàn đó. Vì vậy mà Tà Băng Ma Tông đã nghiên cứu ra một loại đan dược điều hòa hàn khí, đan dược này so với Dương Nguyên đan thì dược tính cao hơn gấp trăm lần, vượt ra khỏi phạm vi đan dược thập phẩm, chính là tiên đan trong truyền thuyết. Nếu như có thể có được đan phương thì Cổ Thần tương lai nếu có thể đột phá đan dược sư thập phẩm có lẽ có thể luyện ra đan dược này.
Lại có đan phương như vậy sao? Trong lòng Cổ Thần mừng rỡ, ngay cả kiếp trước hắn cũng chưa từng nghe nói qua.
Cổ Thần động tâm hỏi thăm:
- Sư phụ, đan dược này tên là gì?
Thần sắc của Cổ Thần rơi vào trong mắt cửa Hư Tử Uyên, vẻ mặt nàng vô cùng vui mừng. Cổ Thần đối với Huyền Âm Hàn Khí trong cơ thể của bản thân nàng vô cùng coi trọng, hắn luôn không bỏ qua cơ hội nào có thể loại bỏ được hàn khí ra khỏi người của Hư Tử Uyên.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Đan dược này tên là Thuần Dương. Tu sĩ của Tà Băng Ma Tông dùng Thuần Dương khí của Thuần Dương đan để điều hòa Huyền Âm Hàn Khí trong cơ thể. Huyền Âm Hàn Khí ở trong cơ thể của Hư Tử Uyên cũng giống với cực âm hàn khí của Ta Băng Ma Tông. Nếu như có thể có được tiên đan Thuần Dương thì có thể có được xác suất năm thành khu trừ được Huyền Âm Hàn Khí trong cơ thể của Hư Tử Uyên ra ngoài.
- Thuần Dương tiên đan?
Cổ Thần thì thầm, trong giọng nói mang theo một phần ưu sầu:
- Cũng chỉ có xác suất năm thành thôi sao?
- Ai........
Hoàng Dược Tiên liếc mắt nhìn Hư Tử Uyên, trong mắt tràn ngập sự phiên muộn nói:
- Hàn khí trong cơ thể của Hư Tử Uyên là từ khi nàng sinh ra đã có. Hàn khí này vốn đã tương liên với sinh mệnh của nàng. Nếu không thì trừ phi tu vi của nàng có thể đạt tới cảnh giới Chư Tử chí thượng hoặc là có một đại tiên cảnh giới chí thượng chư tử đại tiên xuất thủ thì mới có thể khu trừ được hàn khí ra ngoài. Nhưng mà hiện nay ngay cả tiên sĩ Độ Hư cảnh giới cũng vô cùng hiếm hoi rồi chứ đừng nói tới cảnh giới Chư Tử đại tiên trong truyền thuyết. Thuần Dương tiên đan có thể có được năm thành xác suất thành công như vậy là tương đối cao rồi. Bất quá....
- Bất quá cái gì?
Nghe đến lúc này tinh thần của Cổ Thần lại căng lên, hắn không hi vọng lại có điều gì không hay.
Hoàng Dược Tiên cũng giống như hắn đang suy tư, quá nửa thời thần sau mới nói tiếp:
- Nghe đồn tu sĩ Vu Tộc thượng cổ có thân thể cường hãn không gì so sánh được, bọn họ đối với thân thể có những lý giải nhất định. Cho dù là Phật Tông cũng không thể bằng được bọn họ. Bí pháp bảo điển của Vu Tộc thượng cổ có lẽ có phương pháp thanh trừ được Huyền Âm Hàn Khí.
- Vu tộc thượng cổ? Là tu sĩ Thần Vu Tông Đại Ly sao?
Cô Thần nghe vậy thì cảm thấy có thêm hi vọng.
Hoàng Dược Tiên lắc đầu nói:
- Vu tộc thượng cổ có từ thời kỳ thái cổ. Lúc đó bọn họ cùng với Yêu Tộc đại chiến. Nguyên khí đại thương nghiêm trọng, chư tử đại tiên thượng cổ cũng biến mất từ đó. Lúc này Cổ Vu Tộc, Yêu Tộc mới ngừng giao tranh.... Tu sĩ cấp bậc chư tử đại tiên không còn, thực lực của Cổ Vu Tộc giảm mạnh. Một trăm năm sau bọn họ lại đối mặt với cuộc đại chiến với Yêu Tộc. Đến lúc này thì Cổ Vu Tộc cũng đã bị diệt. Ngay cả truyền thừa chi bảo của bọn họ trong thời gian đại chiến với Yêu Tộc cũng đã bị Tà Băng Ma Tông cướp đi. Sau trận đại chiến đó cũng có một vài tu sĩ của Cổ Vu Tộc thoát nạn, bọn họ đã đi tới biển lửa Nam Hoang để trốn tránh địch nhân. Kể từ đó trên đại lục không còn thấy bóng dáng của Cổ Vu Tộc nữa. Thần Vu Tông Đại Ly cũng chỉ là học được một chút Vu thuật của Cổ môn. Trên thực tế, Thần Vu Tông Đại Ly là tông môn của nhân tộc.
Vu Tộc. Bọn họ dung hợp Vu Thuật với pháp quyết của nhân tộc mà tạo thành một tông
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 82: Chiến thần chi lệnh (1+2)
Sưu tầm và đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Cổ Thần thất vọng nói:
- Lần này đi vào Di chỉ Tà Băng Ma tông, chuyện quan trọng nhất mà đệ tử muốn làm đầu tiên chính là có thể tìm ra được đan phương của Thuần Dương tiên đan. Nếu như có thể tìm được Thuần Dương tiên đan đã được luyện chế thì càng tốt. Đến lúc đó để Hư Tử Uyên phục dụng, nếu như không thể giải trừ được hàn khí trong cơ thể của nàng thì đệ tử sẽ sắp xế đi vào biển lửa Nam Hoang để tìm tu sĩ Cổ Vu, tìm bí pháp bảo điển của Cổ Vu Tộc. Kiếp này nếu như không thể nào giúp sư tỷ giải trừ Huyền Âm Hàn Khí trong cơ thể thì đệ tử cảm thấy dằn vặt không thôi.
- Sư đệ.....
Hư Tử Uyên nhìn Cổ Thần. Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc, thực không có từ ngữ nào có thể diễn tả được. Một chữ cũng không nói nên lời, thế nhưng giọt nước mắt ở khóe mắt nàng đủ để nói lên tất cả.
Đón nhận ánh mắt của Hư Tử Uyên, Cổ Thần kiên định gật đầu.
Thấy hai người như vậy, Hoàng Dược Tiên tràn đầy niềm vui, quá nửa thời thần sau Hoàng Dược Tiên mới nói tiếp:
- Lần này đi Di chỉ Tà Băng Ma tông, muốn tìm được đan phương của Thuần Dương tiên đan thì còn có một việc trọng yếu cần phải giải quyết trước. Điều này cũng không thể bỏ qua, đây chính là nhiệm vụ mà tông môn phái các ngươi đi vào trong Di chỉ Tà Băng Ma tông lần này.
Tinh thần Cổ Thần hưng phấn nói:
- Truyền thừa chi bảo của Cổ Vu Tộc bị Tà Băng Ma Tông cướp đi cũng có trong di chỉ?
Hoàng Dược Tiên gật đầu nói:
- Đúng như vậy, thân thể tu sĩ cổ vu cường hãn. Tu sĩ mạnh nhất của Cổ Vu Tộc được bọn họ xưng hào là Chiến Thần. Chỉ có Chiến Thần thì mới có tư cách tu luyện bí pháp bảo điển cường đại nhất của Cổ Vu Tộc. Mỗi một chiến thần đều có thực lực hủy thiên diệt địa, vô cùng kinh khủng. Từ cuối thời kỳ thái cổ, Tiên Vương và Tiên Tôn đều đồng loạt biến mất. Chiến Thần Xi Vưu đời thứ nhất của Cổ Vu Tộc đã mang theo tộc nhân của mình chiếm lĩnh man hoang. Sau đó Thánh Hoàng đời thứ nhất của Thánh Đình ngang trời xuất thế mới đuổi Cổ Vu Tộc ra khỏi man hoang. Đồng thời Thánh Hoàng đời thứ nhất của Thánh Đình cũng giết chết Chiến Thần Xi Vưu đời thứ nhất của Cổ Vu Tộc. Nhiều năm sau Cổ Vu Tộc lại xuất hiện một đời Chiến Thần Xi Vưu thứ hai. Chiến Thần Xi Vưu đời thứ hai đơn thương độc mã tiến đánh Thánh Đình chém giết Thánh Hoàng đời thứ nhất của Thành Đình. Sự việc này đã chấn động chúng nhân, giúp cho Cổ Vu Tộc uy chấn cổ hoang.
Sự tình từ thời thượng cổ, Cổ Thần cũng đã nghe nói từ kiếp trước. Thế nhưng lúc này nghe Hoàng Dược Tiên kể lại cũng không khiến cho hắn ngây ngốc khi nghe thấy những tin tức kinh thiên như vậy. Cổ Thần tò mò hỏi:
- Đơn thương độc mà tiến nhập Thánh Đình, chém giết Thánh Hoàng đời thứ nhất. Một nhân vật như vậy thật đúng là kinh động thiên địa, quỷ thần khiếp sợ.
- Truyền thừa chi bảo kia của Cổ Vu Tộc giờ ở đâu? Đó là vật gì?
Hư Tử Uyên cũng bị cuộc chiến từ thời thượng cổ ảnh hương đến tâm tình, nàng cả kinh hỏi.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Mỗi đời Chiến Thần của Cổ Vu Tộc đều có một kiện tín vật. Thế nhân tương truyền rằng kiện vật phẩm này được gọi là "Chiến Thần Lệnh". Chiến Thần Lệnh này được truyền lại từ thời thượng cổ, người có được Chiến Thần Lệnh thì chính là Chiến Thần đương đại của Cổ Vu Tộc. Chỉ là sau đó Cổ Vu Tộc xuống dốc, bọn họ lại đại chiến với Yêu Tộc nghìn năm, lúc đó Chiến Thần đương đại của bọn họ bị thương nặng cũng không có kịp truyền lại Chiến Thần Lệnh cho hậu nhân thì đã bị Tà Băng Ma Tông đánh lén. Một Chiến Thần cứ như thế ôm hận mà chết. Đồng thời Chiến Thần Lệnh cũng đã bị Tà Băng Ma Tông đoạt lấy. Đến lúc này thì Chiến Thần của Cổ Vu Tộc cũng đã bị đứt đoạn truyền thừa.
- Chiến Thần Lệnh?
Trong lòng Cổ Thần không khỏi mạnh mẽ si mê. Hắn lại nhớ tới Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh ở trong tay của tu sĩ Tà Băng Ma Tông. Một trận cảm giác ấm áp xuất hiện từ ngực Cổ Thần truyền đến. Đó chính là vị trí mà Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh của Tà Băng Ma Tông nằm trong cơ thể của Cổ Thần.
“Lẽ nào Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh này lại có tác dụng to lớn như vậy? Có lẽ nào ta đã suy nghĩ quá nhiều hay không?”
Cổ Thần thầm suy nghĩ trong lòng. Mặc dù có chút hoài nghi không thể nào tin được, thế nhưng sự thực lại hiển hiện trước mắt hắn.
Hoàng Dược Tiên lại nói tiếp:
- Tà Băng Ma Tông là một tông môn ma đạo vô cùng cường đại. Thực lực mạnh mẽ, có thể so sánh với tam đại thánh địa. Thế nhưng chính bởi vì Chiến Thần Lệnh mà bọn họ đã trở thành địch nhân của Nhân Tộc, Yêu Tộc và Cổ Vu Tộc. Chẳng bao lâu sau khi bọn họ đoạt được Chiến Thần Lệnh thì Tà Băng Ma Tông cũng bị tam tộc kia liên thủ diệt tận gốc. Sau khi Tà Băng Ma Tông bị diệt, tam tộc cũng không thể nào tìm được Chiến Thần Lệnh. Mà trong trận chiến này tam tộc cũng đại thương nguyên khí. Hơn nữa họa vô đơn trí đến cả tu sĩ cảnh giới Độ Hư kỳ hầu như đã ngã xuống không còn một ai. Cuối cùng tam tộc đành phải đình chiến. Đồng thời cũng phong ấn Tà Băng Ma Tông lại. Tam tộc đạt được thống nhất một nghìn năm sau sẽ mở ra phong ấn để cho các tu sĩ từ Dẫn Hồn Kỳ trở xuống mới có thể tiến nhập. Điều này là cũng nhằm tránh cho việc tam tộc xảy ra đại chiến quy mô lớn không đáng có, khiến cho mọi người liều mạng người sống ta chết, đồng quy vu tận.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Bất quá một nghìn năm sau, thực lực của Nhân Tộc là khôi phục một cách nhanh nhất. Yêu Tộc ở Đông Hoang, Cổ Vu Tộc ở Nam Hoang hai tộc này do một vài nguyên nhân đặc thù là không thể nào so với Nhân Tộc. Cuối cùng việc tranh đoạt Chiến Thần Lệnh lại thành cuộc chiến nội bộ của tu sĩ Nhân Tộc.
Hoàng Dược Tiên gật đầu nói:
- Chiến Thần Lệnh không chỉ là tín vật Chiến Thần mà bản thân nó có từ thời kỳ thái cổ, chính là một kiện tiên bảo uy lực bất phàm. Bất kỳ một phương thế lực nào có được nó thì chắc chắn thực lực đại tăng. Cho nên nếu như có thể tìm được nơi hạ lạc của Chiến Thần Lệnh thì không cần phải lưu tình, dùng hết mọi thủ đoạn bằng mọi giá phải lấy được Chiến Thần Lệnh về bản tông.
Cổ Thần nghi hoặc nói:
- Nghìn năm trước Tà Băng Ma Tông đoạt được Chiến Thần Lệnh đã dẫn tới việc tông môn bị diệt. Đệ tử nghĩ nếu như bản tông đoạt được Chiến Thần Lệnh thì không phải là rước họa vào thân sao.
Hoàng Dược Tiên lắc đầu nói:
- Bản tông tự nhiên có Thiên Tinh Hóa Hư đại trận hộ sơn. Ngoại nhân nếu như muốn tấn công bản môn là điều không thể. Tông môn chúng ta không giống như Tà Băng Ma Tông, đại trận hộ sơn của Tà Băng Ma Tông là bị phản đồ trong tông môn phá hủy khiến cho tông môn rơi vào cảnh diệt vong.
Nói đến lúc này Hoàng Dược Tiên khoát tay nói:
- Được rồi! Các ngươi trở về trước đi, ngay mai phải có mặt đúng giờ ở chủ mạch, chưởng môn su huynh có sự tình cần nói với các ngươi.
Cổ Thần và Hư Tử Uyên cùng ra khỏi Bách Thảo Điện chậm rãi bay đi về tiểu viện. Lúc này Hư Tử Uyên nói:
- Sư đệ, có một số việc ngươi cũng không nên quá câu chấp. Có thể tranh được thì tranh. Nếu như có nguy hiểm thì ngàn vạn lần đừng có xung động. Nên lấy an toàn của bản thân làm chính. Nếu như ngươi bị làm sao thì sư tỷ.... Sẽ thương tâm cả đời đó.
Cổ Thần mỉm cười nhìn Hư Tử Uyên. Hắn biết sư tỷ sợ hắn bởi vì hàn khí của nàng mà không tiếc tính mạng bản thân mà liều mạng. Cổ Thần cười nói:
- Sư tỷ yên tâm đi. Trong lòng ta tự nhiên đã có tính toán.
Trở lại động phủ Dược Tiên, Tiểu Bạch liền xuất hiện trên đầu vai của Cổ Thần. Tiểu Bạch biết được Cổ Thần chuẩn bị hạ sơn nên tâm tình của Tiểu Bạch trở nên hưng thấn không thôi.
Ngay mai hạ sơn, đêm nay Cổ Thần cũng không có nghỉ ngơi, hắn vẫn tận dụng thời gian tiếp tục tu luyện. Tu vi đã bước vào cảnh giới Trúc Thai trung kỳ được mấy tháng, trong mấy tháng này Cổ Thần tu luyện không kể ngày đêm. Thời gian ngủ hắn cũng dành cho việc tu luyện. Thời gian mà Cổ Thần dành cho việc tu luyện nhiều gấp đôi so với người khác.
Cho đến nay tu vi của Cổ Thần cũng đã bước vào Trúc Thai trung kỳ đỉnh phong. Hiện tại hắn đã có cảm giác việc đột phá lên Trúc Thai hậu kỳ cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cổ Thần và Hư Tử Uyên cũng đã đi tới Bách Thảo Điện. Hai người cùng với Hoàng Dược Tiên đi tới chủ mạch Thiên phong.
Ngày hôm nay đệ tử các mạch đều có mặt ở đây tiến nhập vào trong Hư Thiên Điện. Đệ tử chủ mạch có mười người lĩnh mệnh, các đệ tử được cử đi vào Di chỉ Tà Băng Ma tông cũng đã đến đông đủ. Đến lúc này Vô Thủy, tông chủ Hư Thiên Tông cũng đã đi vào trong điện.
Vô Thủy cầm một khối họa quyền đi tới trước mặt mọi người nói:
- Các vị sư đệ sư điệt, lần này đi vào Di chỉ Tà Băng Ma tông, tông môn chúng ta cũng chỉ có một mục đích chính là đoạt được một kiện vật phẩm. Những tu sĩ khác đi vào trong di chỉ cũng chỉ vì kiện vật phẩm đó. Mặc kệ các ngươi bỏ ra đại giới như thế nào cũng phải đoạt được kiện vật phẩm đó vào trong tay.
Nói xong Vô Thủy mở họa quyển cầm trong tay ra. Mặt trên bức tranh có vẽ một khối lệnh bài từ thời thượng cổ, Vô Thủy nói:
- Trên này có ghi lại những điều liên quan tới Chiến Thần Lệnh. Các ngươi phải nhớ kỹ trong lòng, nếu như ai có thể tìm được Chiến Thần Lệnh thì cho dù tu sĩ của các tông môn khác ngăn trở cũng giết không cần nghĩ. Bằng mọi giá phải mang được Chiến Thần Lệnh từ trong Di chỉ Ma tông về tông môn. Ở bên ngoài di chỉ sẽ có rất nhiều nhân thủ của tông môn tiếp đón, hộ tống các ngươi trở về tông môn.
Ánh mắt mọi người đều nhìn lên bức họa trên tay của Vô Thủy. Cổ Thần nhìn qua bức hóa, trong lòng hắn chấn động, một tiếng sét âm vang trong lòng hắn. Trên bức họa có vẽ hai mặt của Chiến Thần Lệnh. Một mặt có khắc năm đóa đồ đằng hỏa diễm, một mặt thì hắc bốn đóa đồ đằng hỏa diễm. Dáng dấp đồ đằng khiến cho người xem có cảm giác tang thương từ xa xưa.
Chín đóa đồ đằng hỏa diễm giống hệt như Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh. Sự thực đã chứng minh Chí Tôn Thánh Diễm lệnh chính là Chiến Thần Lệnh. Chiến Thần Lệnh chính là Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh.
Thế lực khắp nơi thiên hạ đều tranh đoạt bảo vật này, thực không ngờ nó lại nằm trong người của Cổ Thần rồi.
- Không được... Lúc này đây nhất định không thể để Chiến Thần Lệnh ở trên người. Nếu như bị người ta phát hiện ra thì khẳng định chỉ có thể chết không có chỗ chôn thân.
Cổ Thần thầm nói trong lòng.
Quá nửa thời thần sau, Vô Thủy lại nói:
- Dáng dấp của Chiến Thần Lệnh các ngươi đã nhớ kỹ chưa?
- Nhớ kỹ...
Sắc mặt Cổ Thần khẽ biến cùng mọi người cao giọng đáp lại.
Vô Thủy thu hồi họa quyển rồi nói:
- Nhỡ kỹ, chỉ cần Chiến Thần Lệnh xuất hiện thì mặc kệ các ngươi dùng thủ đoạn gì thì cũng phải đoạt lấy nó về tay.
Vô Thủy đang phân phó chúng đệ tử đi vào trong Di chỉ Ma tông thì lúc này Thiên Huyền Tử tông chủ Huyền Âm Tông cũng muốn đoạt được Chiến Thần Lệnh đang ở cùng một chỗ với chúng đệ tử chuẩn bị đi vào Di chỉ Ma tông.
Trong tay Thiên Huyền Tử đang cầm một bố quyển giống hệt như bố quyển trong tay của Vô Thủy, trên đó có bức họa hai mặt của Chiến Thần Lệnh.
Thiên Huyền Tử nói:
- Vật này chính là Chiến Thần Lệnh. Lần này các ngươi đi vào Di chỉ Ma tông, mục đích chỉ có một chính là tìm kiếm tấm lệnh bàu này. Chỉ cần Chiến Thần Lệnh xuất hiện thì phải dùng hết tất cả thủ đoạn đoạt lấy thần lệnh về tay.
Chúng đệ tử Huyền Âm Tông đều chăm chú quan sát dáng dấp của Chiến Thần Lệnh, mọi người thầm nhớ kỹ thần lệnh này trong lòng. Bạch Ngọc Tiên hỏi:
- Sư phụ, nếu như Chiến Thần Lệnh ở trong tay đệ tử của Hư Thiên Tông thì sao?
Thiên Huyền Tử nhìn xuống dưới, âm trầm nói:
- Các ngươi nhớ kỹ, trừ đệ tử của bản tông thì thì mặc kệ kẻ nào có được Chiến Thần Lệnh trong tay giết không tha. Nhớ kỹ! Bất luận kẻ nào!
Chúng đệ tử của Huyền Âm Tông nhất tề gật đầu, một lúc sau Thiên Huyền Tử lại nói:
- Bất quá nếu như không có tin tức của Chiến Thần Lệnh thì các ngươi không thể có hành động vô lễ với những đệ tử của Hư Thiên Tông. Lần này xuất thủ địch nhân vô số. Nếu như không phải đến lúc bất đắc dĩ thì phải cùng với Hư Thiên Tông liên hợp cùng một chỗ, như vậy thì mới có thể đảm bảo được an toàn cho bản thân.
- Vâng! Tông chủ.
Mọi người đều gật đầu nói.
Thiên Huyền Tử gật đầu nói tiếp:
- Đi, đến Hư Thiên Điện.
Thiên Huyền Tử mang theo mọi người đến Hư Thiên Điện. Lúc này ở Hư Thiên Điện, Vô Thủy cũng đã dẫn chúng đệ tử từ trong đi ra. Lúc này nhân thủ hai tông môn cùng gặp nhau ở bên ngoài của Hư Thiên Điện. Vô Thủy và Thiên Huyền Tử ôm quyền chào hỏi, Thiên Huyền Tử nói:
- Vô Thủy đạo hữu, nhân thủ của bản tông đã có mặt đầy đủ. Chúng ta có thể xuất phát ngay lập tức!
Vô Thủy gật đầu nói:
- Được rồi, vậy lập tức xuất phát.
- Chưởng môn sư bá, đệ tử có việc thỉnh cầu.
Lúc này Cổ Thần đột nhiên đi về phía trước hướng Vô Thủy ôm quyền nói.
- Cổ Thần? Chẳng nhẽ ngươi sợ hãi, không dám đi?
Vô Thủy nói, đồng thời cũng liếc mắt nhìn Hoàng Dược Tiên.
- Cũng không phải...
Cổ Thần nói:
- Đệ tử ở trong Dược Tiên động phủ có nuôi dưỡng một tiểu yêu thú. Đệ tử không muốn nó cùng hạ sơn cùng đệ tử. Nhưng lần này đệ tử đi tới Di chỉ Ma tông tự nhiên là hung hiểm vô cùng. Lần này đi không biết có thể trở về hay không. Mà tiểu yêu thú kia đối với đệ tử có tình cảm sâu nặng. Cho nên đệ tử muốn mang theo nó để tránh sau này không thể gặp lại.
- Ngươi còn nuôi dưỡng một yêu thú? Tại sai ba năm nay lại không có một ai biết điều đó?
Vô Thủy hỏi, Hoàng Dược Tiên cũng nghi hoặc nhìn Cổ Thần.
Hư Tử Uyên biết được sự tồn tại của Tiểu Bạch, bất quá Cổ Thần vẫn luôn giữ kín về sự tồn tại của Tiểu Bạch không có đệ lộ ra ngoài. Không biết tại sao lần này lại muốn mọi người biết được. Bất quá nếu như cổ thần đã quyết định thì chắn chắn hắn có lý của mình.
Hư Tử Uyên nói:
- Đệ tử đã nhìn thấy yêu thú của sư đệ, nó là một con tiểu bạch hồ.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Tiểu Bạch hồ kia không ra ngoài bao giờ. Thường ngày đều sinh hoạt trong Dược Tiên động phủ, cũng chỉ có Tử Uyên sư tỷ từng vào trong động phủ của đệ tử mới biết được. Những người khác không biết cũng vì thế hôm nay hạ sơn, trong lòng đệ tử đối với Tiểu Bạch hồ kia còn có chấp niệm. Thỉnh chưởng môn sư bá có thể đáp ứng. Nếu được đệ tử xin lập tức trở lại động phủ Dược Tiên để mang Tiểu Bạch đến, cũng chỉ mất thời gian hai nén hương là cùng.
Tuy rằng không biết nhân loại cùng với yêu hồ có thể nảy sinh nhiều tình cảm như vậy, nhưng thấy Cổ Thần đã nói như vậy thì Vô Thủy khẽ gật đầu nói:
- Cho ngươi hai nén hương, sau này có tiểu sự gì muốn làm thì trước nên giải quyết cho tốt, không nên đến lúc khẩn yếu quan đầu mới quyết định.
Hướng Hoàng Dược Tiên và Hư Tử Uyên gật đầu, Cổ Thần nhanh chóng rời khỏi Hư Thiên Điện ngoài trăm trượng rồi phóng xuất pháp khí nhanh chóng phi độn về Bách Thảo Phong, lúc này thanh âm của Tiểu Bạch nhất thời vang lên bên tai Cổ Thần:
- Cổ Thần, Tiểu Bạch ở ngay trong tay áo, Cổ Thần còn muốn chạy đi đâu?
Cổ Thần nhẹ giọng nói:
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Rất nhanh Cổ Thần đã trở về Bách Thảo Phong, trước tiên hắn trở về Dược Tiên động phủ, quan sát một hồi thấy không có ai theo dõi đến đây thì thân ảnh Cổ Thần chợt lóe lên, biến mất không thấy đâu. Hắn đi tới phiến rừng rậm đằng sau động phủ.
Cổ Thần chém một kiếm xuống đào ra một hố sâu. Sau đó hắn đặt Chiến Thần Lệnh vào trong đó, xong xuôi đâu đấy thì lấp cái hố lại khôi phục nguyên trạng như cũ. Sau khi thấy không có để lại nửa điểm vết tích thì Cổ Thần mới ly khai. Quá trình diễn ra cũng chỉ có hơn một nén hương đảm bảo không có bất luận kẻ nào phát hiện ra. Lúc này Cổ Thần mới lén ly khai.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 83: Tàng Thiên Cơ hiện.
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Chiến Thần Lệnh không thể để trong túi trữ vật, vòng tay Càn Khôn. Lần này đi vào Di chỉ Ma tông, chỉ cần sống đi ra khỏi di chỉ thì khẳng định sẽ bị người khác lục soát. Đến lúc đó không thể để Chiến Thần Lệnh bên người, hiện giờ sớm cất giấu Chiến Thần Lệnh đi là hay nhất.
Vì vậy Cổ Thần trước tiên cất giấu Chiến Thần Lệnh ở phiến rừng rậm đằng sau động phủ Dược Tiên. Chờ sự tình lần này qua đi thì sẽ đào nó lên, như thế mới có thể chắc chắn không một ai biết được Chiến Thần Lệnh ở trên người hắn.
- Nguyên lai là Cổ Thần muốn cất giấu thứ đó.
Tiểu Bạch thấy thế liền nói.
Cổ Thần cười nói:
- Để cho ngươi đứng ở trên đầu vai của ta. Đừng nói gì cả, trong tông môn có rất nhiều tu sĩ lợi hại, tốt nhất đừng để cho bọn họ để ý đến, như thế rất phiền phục.
- Yên tâm đi, Tiểu Bạch sẽ không nói, chỉ cần có thể ở cùng Cổ Thần và Hư Tử Uyên tỷ tỷ thì Tiểu Bạch sẽ không nói.
Tiểu Bạch hóa thành tiểu hồ đứng ở trên đầu vai Cổ Thần, không cần phải khó chịu nấp trong tay áo của Cổ Thần nữa, điều này khiến cho Tiểu Bạch vô cùng hài lòng.
Vừa vặn hai nén hương qua đi, Cổ Thần cũng đã từ Bách Thảo Phong trở về có mặt trước Hư Thiên Diện. Trên vai hắn cũng có một tiểu hồ ly màu trắng vô cùng thuần khiết. Tiểu hồ thấy mọi người chăm chú nhìn mình thì lại cúi đầu giấu mặt sau cổ Cổ Thần, nó tựa hồ đang ngượng ngùng.
- Sư bá, sư phụ... Đệ tử trở về.
Cổ Thần đứng trước Hư Thiện Điện hướng Vô Thủy ôm quyền nói.
Mọi người chú ý tới Tiểu Bạch ở trên vai của Cổ Thần, trừ mấy nữ đệ tử lộ ra vẻ thích thú ra thì mọi người cũng chỉ liếc qua rồi không để ý đến nữa.
Lúc này Vô Thủy nói:
- Xuất phát thôi!
Nói xong, có hai gã Tu sĩ Thần Hải cảnh tung ra hai chiếc Độ Thiên Chu, chúng đệ tử Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông chia ra mỗi tông môn đi lên một thuyền. Hư Thiên Tông ngoại trừ Hoàng Dược Tiên thủ tọa Bách Thảo Phong, Ổ Lạc Hồng thủ tọa của Lạc Hà Phong, hai người lưu lại thủ hộ tông môn thì tông chủ Vô Thủy, Lệ Kiếm Quân thủ tọa Ẩn Kiếm Phong, Quản Bách Dương thủ tọa Thanh Viêm Phong cùng với vài vị trưởng lão Bồi Nguyên kỳ đều lên thuyền.
Vô Thủy mang theo nhiều cao thủ trong tông môn đi như vậy thứ nhất là để hộ tống đám người Cổ Thần đi tới Di chỉ Tà Băng Ma tông, đồng thời chờ chúng đệ tử từ trong Di chỉ Ma tông đi ra nếu như có thể chiếm được Chiến Thần Lệnh thì mới có thực lực mang Chiến Thần Lệnh trở về tông môn.
Cổ Thần nếu không phải vừa rồi nhanh trí trở về Bách Thảo Phong giấu Chiến Thần Lệnh thì lúc này cùng với mọi người lên thuyền cùng với tông chủ Vô Thủy. Trên đường đi chắc chắn không có nửa điểm cơ hội giấu Chiến Thần Lệnh nữa. Nếu như tiến vào Di chỉ Ma tông thì hắn có hai lựa chọn. Một để giao Chiến Thần Lệnh ra, hai là để Chiến Thần Lệnh ở trong Di chỉ Tà Băng Ma tông.
Hai lựa chọn này hiển nhiên là Cổ Thần không hề muốn. Giấu Chiến Thần Lệnh ở trong Bách Thảo Phong, trong thiện hạ không có một ai có thể tưởng tượng được kết cục như vậy. Chúng tu sĩ của Hư Thiên Tông cũng không thể nào biết được. bọn họ nhất tâm muốn tìm kiếm Chiến Thần Lệnh, mà Chiến Thần Lệnh dĩ nhiên lại đang ở trong tông môn.
Tuy rằng Hư Thiên Tông rất muốn chiếm được Chiến Thần Lệnh, thế nhưng Cổ Thần hoàn toàn không muốn giao Chiến Thần Lệnh ra. Dù sao thì đây cũng là do Cổ Thần trải qua sinh tử mới có thể đoạt được từ trong tay của ma tu Tà Băng Ma Tông. Suýt nữa mất mạng vì nó, Cổ Thần tự nhiên coi Chiến Thần Lệnh là vật tư hữu của bản thân mình.
Đồng thời nghe lời Hoàng Dược Tiên nói thì Chiến Thần Lệnh chính là tín vật Chiến Thần của Cổ Vu Tộc ở Nam Hoang. Có Chiến Thần Lệnh thì có thể học tập được bí pháp bảo điển cường đại nhất của Cổ Vu Tộc. Mà bí pháp bảo điển của Cổ Vu Tộc lại có phương pháp khu trừ được Huyền Âm Hàn Khí trên người của sư tỷ Hư Tử Uyên.
Cho dù là lý do gì đi nữa thì Cổ Thần cũng không giao ra Chiến Thần Lệnh. Đồng thời hắn cũng không để cho bất kỳ kẻ nào biết Chiến Thần Lệnh ở trên người hắn. Bằng không chỉ với việc tam tộc đều muốn chiếm lấy Chiến Thần Lệnh thì chỉ tùy tiện một tộc xuất ra nhân thủ thôi cũng đủ để giết chết hắn.
Di chỉ Tà Băng Ma tông tọa lạc ở phương bắc, thuộc phạm vi của Ngô gia một trong cửu đại thế gia tu tiên. Đồng thời biên giới phía bắc phạm vi thế lực của Ngô gia chính là đại doanh của Đế Đình, cùng với Đế Đình Đại Mông giáp nhau.
Khoảng cách từ Hư Thiên Tông đến Di chỉ Tà Băng Ma tông chừng mười vạn dặm. Độ Thiên Chu do tu sĩ Thần Hải cảnh ngự pháp phi hành, tốc độ phi hành rất nhanh, trong một ngày là có thể đi được tám ngàn dặm, chỉ cần nửa tháng thì Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông có thể đi tới phụ cận của Tà Băng Ma Tông.
Kiến trúc dưới lòng đất của Tà Băng Ma Tông có diện tích rất lớn, là một sơn động ngầm, cung điện thông đạo chừng trên trăm dặm. Nhưng mà một ngàn năm nay tu sĩ tam tộc đại chiến đã hủy đi không ít sơn động, đồng thời không ít kiến trúc ngầm đã lộ ra khỏi mặt đất.
Vì vậy, trong phạm vi trăm dặm của Di chỉ Tà Băng Ma tông bị phong ấn có hơn mười vị trí có thể tiến nhập vào trong đó. Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông cùng tiến nhập vào địa điểm này. Lúc bọn họ đến thì cũng không có thế lực nào xuất hiện.
Bất quá chỉ cách vị trí của bọn họ về phía đông chừng mười dặm cũng có một chỗ có thể tiến nhập vào trong di chỉ, thế nhưng vị trí này lại không hề thiếu tu sĩ tụ tập, hơn nữa chúng tu sĩ đều vận hắc y, y phục bọn họ mặc cũng chỉ để lộ ra mỗi khuôn mặt. Nếu như có một tu sĩ của tông môn khác nhìn thấy thì chắc chắn có thể nhận ra những tu sĩ này chính là tu sĩ của ma đạo Thi Hồn Tông.
Hư Thiên Tông, Huyền Thiên Tông, Thi Hồn Tông, những tu sĩ cảnh giới Bồi Nguyên kỳ trở lên của tam tông đều liếc mắt nhìn đối phương từ xa. Tuy rằng bằng mắt thường không thể nào nhìn thấy được đối phương nhưng những tu sĩ từ Bồi Nguyên kỳ trở lên thì với thần thức của bản thân có thể nhận biết được vị trí của đối phương.
Thiên Huyền Tử thu hồi ánh mắt nhìn về phía Thi Hồn Tông, quay ra nói với Vô Thủy:
- Người của Thi Hồn Tông quả nhiên cũng đến, so với chúng ta có phần mạnh hơn.
Vô Thủy nói:
- Thực là ghê gớm.
Vô Thủy đi tới bên cạnh chúng đệ tử của Hư Thiên Tông, Thiên Huyền Tử cũng ra hiệu cho chúng đệ tử Huyền Âm Tông tụ tập lại.
Vô Thủy nói:
- Các vị sư đệ, sư điệt. Nếu như các ngươi gặp phải tu sĩ nào hắc y, trước ngực thêu một khuôn mặt tử thi thì bọn họ chính là người của ma đạo Thi Hồn Tông. Các ngươi đối mặt với bọn họ thì phải vô cùng cẩn thận. Tu sĩ Thi Hồn cả ngày tiếp xúc với tử thi, tâm lý khác hẳn với người thường. Nếu như đụng phải bọn họ thì cẩn thận đề phong, không được để bọn họ có cơ hội đắc thủ.
Mọi người nhất tề gật đầu, Thiên Huyền Tử cũng tụ tập chúng đệ tử của Huyền Âm Tông cùng một chỗ, cách nói tuy rằng khác nhau nhưng ý tứ không sai biệt lắm. Nói chung chính là tâm lý tu sĩ của Thi Hồn Tông khắc hẳn với thường nhân, nếu gặp phải bọn họ thì nên nhanh chóng chạy trốn, không nên động thủ.
Phong ấn Di chỉ Tà Băng Ma tông còn hai ba ngày nữa mới có thể mở ra. Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông dừng lại chỗ này nghỉ ngơi. Đến ngày thứ hai từ phía nam xuất hiện một đạo thân ảnh, tốc độ vô cùng nhanh chóng, đang phi độn về phía bọn họ.
Chờ thân ảnh này đến gần thì không ít người lộ ra biểu tình khiếp sợ cực độ. Thân ảnh này dài chừng hơn năm mươi trượng, miệng như ngựa, mắt như cua, râu như dương, sừng như lộc, tai như trâu, bờm như sư tử, vảy như cá, thân như rắn, trảo như ưng.
Đây chính là một Thanh Long thành niên, bên trên đầu của Thanh Long là một người, đầu đội Tử Ngọc Kim Quan, nhãn thần ngạo thị nhìn chúng nhân, tuổi tác ước chừng hai mươi. Người này chính là thái tử Tàng Thiên Cơ!
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 84: Một chưởng của Thiên Cơ.
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Tàng Thiên Cơ thân mặc Tú Long Tử Bào, đầu đội Tử Ngọc Kim Quan, thắt lưng đeo Bạch Ngọc Long Bội, chân đi Thanh Long Ngoa đứng trên đầu Thanh Long. Hai mắt Tàng Thiên Cơ giống như một pho tượng thần nhìn quét nhìn ra nhân thủ của Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông. Một cỗ uy áp cùng với trứ long khí trong nháy mắt từ trên không trung cuồng phác xuống.
Một số tu sĩ tâm tình hơi yếu bị uy áp của Tàng Thiên Cơ và long uy của Thanh Long suýt nữa không thể đứng thẳng được. Thân thể không ngừng run rẩy.
Cổ Thần đứng khá gần Tàng Thiên Cơ, trước cái liếc nhìn của hắn thì Cổ Thần liền cúi đấu. Ở kiếp này đây là lần thứ hai Cổ Thân đối nhìn thấy Tàng Thiên Cơ. Lần đầu tiên chính là Tàng Thiên Cơ chân đi Thanh Long ngoa đằng vân, lần này thì Tàng Thiên Cơ đứng trên đỉnh đầu Thanh Long vẫn như trước cao cao tại thượng.
Đứng trên lưng của Thanh Long có hơn hai mười người tu vi từ Trúc Thai kỳ tới Kim Đan kỳ. Hai mươi người này cùng nhìn xuống chúng tu sĩ ở bên dưới mặt đất, vẻ mặt lộ rõ sự ngạo nghễ. Tựa hồ trong lòng bọn họ ngầm coi bản thân mình trời sinh liền cao hơn những tu sĩ ở dưới mặt đất một đẳng cấp. Bản thân bọn họ là người để Đế Đình là bá chủ một phương, bọn họ đều cảm giác cao cao tại thượng ưu việt hơn những người khác.
Trong tay của Tàng Thiên Cơ cầm một chiết phiến. Chiết phiến này khẽ lay động, mãi tóc dài của hắn phiêu lãng trong gió. Ánh mắt khẽ đảo nhìn về phí tu sĩ Thi Hồn Tông ở phí xa.
Tàng Thiên Cơ khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét. Chiết phiến thu lại, Tàng Thiên Cơ đột nhiên tung ra một chưởng về phía chúng tu sĩ của Thi Hồn Tông.
.........
Một bàn tay thanh sắc đột nhiên xuất hiện trên không trung, trong sát na bàn tay thanh sắc không ngừng hóa lớn tạo thành chưởng ấn nghìn trương. Thiên địa đột nhiên tối sầm lại, chưởng ấn che lấp toàn bộ mặt trời, thiên địa như bị ngăn cách bởi chưởng ấn.
Trong phạm vi phương viên nghìn trượng đều bị một chưởng này của Tàng Thiên Cơ bao phủ, trong đó năm sáu phần phạm vi cự chưởng bao phủ lấy tu sĩ của Thi Hồn Tông. Một chưởng này của Tàng Thiên Cơ cũng không có đem chúng tu sĩ Hư Thiên Điện và Huyền Âm Tông bao phủ trong đó. Thế nhưng chỉ dựa vào ảnh hưởng của một chưởng này cũng giống như một lưỡi dao sắc bén hướng tới mọi người nhất tề oanh kích. Vô Thủy và Thiên Huyền Tử nhất loạt xuất thủ hóa ra hai cương trảo chấn vỡ phong nhận dư âm của cử chưởng kia.
Oanh, trong chớp mắt, cự chưởng màu xanh nghìn trượng đánh xuống mặt đất, đại địa rung động. Những đồi núi trong phương viên nghìn trượng đều bị một cự chưởng của Tàng Thiên Cơ san bằng thành đất bằng, còn trên mặt đất cũng hình thành một hố sâu.
Nếu như có người lúc này ở trên không trung quan sát nhìn xuống thì sẽ nhìn thấy một bàn tay ấn thật sâu xuống dưới đại địa.
Bất quá chỗ lòng bàn tay có một phương viên hơn mười trượng nhô lên chính là vị trí mà tu sĩ Thi Hồn Tông tề tựu. Xem ra trong Thi Hồn Tông cũng có tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh. Bằng không kiên quyết không thể nào đỡ được một chưởng này của Tàng Thiên Cơ. Mà tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh của Thi Hồn Tông cũng vô cùng chật vật mới có thể đỡ được một chưởng này.
Tàng Thiên Cơ sớm đã đoán được trong Thi Hồn Tông có tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, đối với loại tình huống này Tàng Thiên Cơ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Chỉ là khóe miệng khẽ nở nụ cười nhạt, thanh âm hắn vang vọng bốn phương tám hướng:
- Đừng đứng trước mặt ta, lăn đi cho khuất mắt.
Chúng tu sĩ Thi Hồn Tông tuy bất mãn nhưng hiển nhiên bọn họ cũng không dám có điều dị nghị gì. Từng đạo thân ảnh lóe lên nhất tề bay về phía bắc, rất nhanh tu sĩ Thi Hồn Tông biến mất không thấy đâu.
Thi Hồn Tông vừa mới tới vị trí tiến nhập vào Di chỉ Ma tông thì đã bị một chưởng của Tàng Thiên Cơ phá hủy. Trong phạm vi phương viên nghìn trượng cũng không còn có địa điểm có thể tiến nhập vào trong Di chỉ Tà Băng Ma tông.
Chúng đệ tử Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông nhìn Tàng Thiên Cơ với ánh mắt khiếp sợ. Đồng thời trong mắt không ít người đều lộ ra một tia sùng bái, sùng bái đối với một cường giả.
Thoạt nhìn niên kỷ người này cũng chỉ xấp xỉ hai mươi nhưng tu vi đã kinh khủng như vậy rồi. Ngay cả một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh trong mắt hắn cũng chỉ như một đứa trẻ. Tàng Thiên Cơ cũng chỉ nói một câu mà người kia ngay cả rắm cũng không dám phóng, lập tức cút khỏi tầm mắt của Tàng Thiên Cơ.
Tàng Thiên Cơ năm nay hai mươi tuổi đã bước vào Mệnh Tuyền cảnh, đồng thời hắn cũng có được tiên căn siêu phẩm ngàn năm khó gặp và sở hữu Thông Huyền Linh Thể hiếm có trong tu chân giới. Tuy nói rằng người có Thông Linh Huyền Thể khi bước vào Kim Đan hậu kỳ thì có thể đề thăng tu vi lên Mệnh Tuyền cảnh, thế nhưng cũng chỉ có thể đề thăng tu vi trong một khoảng thời gian ngắn. Hôm nay Tàng Thiên Cơ nhìn như hai mươi nhưng kỳ thực hắn đã hai mươi ba tuổi. Tu sĩ khi bước vào Mệnh Tuyền cảnh chỉ cần tuổi không quá phân nửa đại nạn thì dáng dấp sẽ được bảo trì tại thời điểm bước vào Mệnh Tuyền cảnh.
Tàng Thiên Cơ dĩ nhiên đã bước vào Mệnh Tuyền cảnh Linh Anh kỳ ba năm. So với ba năm trước Cổ Thần lần đầu tiên gặp hắn thì tu vi đã tinh tiến thêm một tầng bước vào Linh Anh trung kỳ. Hơn nữa Thông Huyền linh Thể có khả năng đề thăng pháp lực đủ để hắn quét ngang, cũng khó trách hắn có ngạo khí như vậy.
Tu sĩ Thi Hồn Tông vừa đi, Tàng Thiên Cơ tiếp tục lôi chiết phiến ra nhẹ nhàng lay động. Thanh Long ở dưới chân hắn hé mở miệng một tiếng long ngâm vạng vọng trên không trung, thân thể Thanh Long hóa thành một đạo thanh quang, biến mất tại phía tây bắc.
Tàng Thiên Cơ không có tiến hành xua đuổi đối với tu sĩ của Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông. Thứ nhất là do hai tông môn liên thủ với nhau, cho dù là Tàng Thiên Cơ cũng phải đắn đo ba phần, thứ hai là Thi Hồn Tông chuyên môn luyện tử thi ở trên tu chân giới luôn có hành động trơ trẽn cổ quái. Tại Cổ Hoang Đại Lục Thi Hồn Tông giống như chuột chạy qua đường, người người quát gọi đuổi đánh.
Bởi vậy có thể thấy được Thi Hồn Tông bị người ta chán ghét tới cỡ nào, không phải bàn cãi.
Cho đến khi Tàng Thiên Cơ rời đi thì chúng tu sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, không ít người trên trán mơ hồ lấm tấm mồ hôi.
Cổ Thần liếc mắt nhìn đệ tử Huyền Âm Tông thì thấy chỉ còn có Vân Tuyết là vẫn đang nhìn theo bóng ảnh của Tàng Thiên Cơ. Thấy bộ dạng Vân Tuyết, Cổ Thần không khỏi lộ ra một tia cười nhạt, xem ra nàng vô cùng sùng bái cường giả, bản chất của nàng một điểm cũng không hề thay đổi.
Ánh mắt Vô Thủy rơi xuống chúng đệ tử thấy không ít người bị tu vi của Tàng Thiên Cơ chấn kinh, bộ dáng ủ rũ gục đầu. Lúc này Vô Thủy mới cất tiếng nói:
- Các vị sư đệ, sư điệt, trong Di chỉ Ma tông cũng chỉ có tu sĩ dưới Dẫn Hồn kỳ mới có thể đi vào. Tuy thực lực của Tàng Thiên Cơ mạnh mẽ nhưng cũng không thể nào đi vào trong đó, các ngươi cũng không ần phải lo lắng, bên ngoài đã có ta cùng với Thiên Huyền Tử đạo hữu tiếp ứng. Vừa rồi các ngươi cũng đã chứng kiến Tàng Thiên Cơ dám xuất thủ đối với Thi Hồn Tông nhưng đối với Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông chúng ta hắn cũng không dám có hành động lỗ mãng. Cho nên các ngươi cũng không cần phải sợ hãi như vậy.
Mọi người cùng gật đầu, Vô Thủy nói như vậy cũng khiến cho tinh thần của mọi người phấn chấn hơn rất nhiều.
Thiên Huyền Tử lấy ra một địa đồ địa để cho hai gã đệ tử mở ra trước mặt mọi người, mặt trên địa đồ là một địa cung.
Thiên Huyền Tử nói:
- Đây là địa đồ cung điện dưới lòng đất của Tà Băng Ma Tông. Phương viên chừng trăm dặm, tương đối phức tạp. Các ngươi cần phải nhớ rõ địa đồ này rồi lưu giữ vào trong ngọc giản của mình. Nhưng trong địa cũng có một vài thông đạo đã bị phong ấn cả nghìn năm nay, hiện tại cũng phong ấn của những thông đạo này cũng chỉ mở được một phần, về phần rốt cuộc thông đạo nào được khai mở thì phải dựa vào vận khí của các ngươi mà thôi. Cho nên mọi người cần phải chú ý.
Thiên Huyền Tử đang nói thì ánh mắt rơi trên một vị trí trên địa đồ, ngón tay chỉ vào chỗ đó nói tiếp:
- Vị trí này chính là trung tâm của địa cung nằm dưới dưới lòng đất một nghìn trượng. Ở đó có một tòa băng cung, Di chỉ Tà Băng Ma tông tổng bộ đều ở chỗ này. Công pháp, bảo vật đều năm ở trong toàn băng cung này. Các ngươi cũng cần phải chú ý đến.
Ánh mắt của mọi người đều rơi trên vị trí mà Thiên Huyền Tử chỉ trên địa đồ. Trong chúng đệ tử của hai tông môn thì Bạch Ngọc Tiên đứng ra nói:
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 85: Tu sĩ Tàng gia (1+2).
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Thiên Huyền Tử gật đầu nói:
- Cung điện dưới lòng đất của Tà Băng Ma Tông không có địa đồ hoàn chỉnh. Địa đồ mà chúng ta có trong tay cũng chỉ là tàn đồ mà thôi, còn không đến một phần ba tổng địa đồ. Các môn khái cũng chỉ giống như chúng ta mà thôi. Các ngươi cũng không cần lo lắng. Nhưng các ngươi cũng phải nhớ kỹ, tuyệt đối cẩn thận, tùy cơ mà ứng biến. Đặc biệt là những tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ thì càng phải chú ý nhiều hơn một chút. Ở trong di chỉ có một số địa phương có cấm chế, đối với các ngươi có hiệu quả không nhỏ. Cấm chế này là nghìn năm trước tam tộc lưu lại, uy lực tương đối kinh khủng.
Mọi người nhất tề gật đầu, thẳng đến khi mọi người đều ghi nhớ địa đồ thì Thiên Huyền Tử mới thu hồi lại.
Rất nhanh một ngày nữa lại trôi qua, rốt cuộc thì thời khắc Di chỉ Tà Băng Ma tông mở ra cũng đã đến.
Nguyên bản một sơn động bị cấm chế bao phủ đã lộ ra. Sơn động này chính là môn khẩu tiến vào cung điện dưới lòng đất của Di chỉ Tà Băng Ma tông.
Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông, chúng tu sĩ của hai tông môn đều đã tụ tập đầy đủ. Vô Thủy và Thiên Huyền Tử lại đứng ra chỉ dẫn chúng đệ tử tiến nhập vào trong sơn động trước. Lúc này Cổ Thần đột nhiên dừng lại kéo tay Hư Tử Uyên lại.
Cổ Thần khoát tay, một chiếc kính cổ xưa xuất hiện trong tay hắn, Cổ Thần nói:
- Sư tỷ, đây là Cực Quang Bảo Kính, là một kiện pháp khí phòng ngự trung phẩm. Ta còn chưa có luyện hóa, sư tỷ trước tiên cầm lấy để sử dụng đi!
- Không được, ngươi cho ta thì ngươi làm sao bây giờ?
Hư Tử Uyên lắc đầu nói.
Cổ Thần mỉm cười, đan đỉnh pháp bảo từ mi tâm hiện lên, hắn nói:
- Ta có pháp bảo phòng ngự này rồi, nhiều ít cũng có thể tự bảo vệ được bản thân. Sư tỷ cũng biết Hoàng Phủ Hạo cũng không phải là đối thủ của ta, đồng thời ta cũng có hàn khí hộ thể, tiến vào trong Tà Băng Ma Tông nếu có người muốn đả thương ta là vô cùng khó. Sư tỷ nên mang theo Cực Quang Bảo Kính này bên mình, nếu không đến lúc đối đầu với địch nhân lại khiến cho ta phân tâm.
Hư Tử Uyên gật đầu, tiếp nhận Cực Quang Bảo Kính rồi nàng đánh ra một đạo pháp lực thu Cực Quang Bảo Kính vào trong mi tâm.
Hư Tử Uyên lại nhắc nhở nói:
- Ngươi nhất định phải cẩn thận một chút.
Cổ Thần gật đầu, rồi cùng Hư Tử Uyên đi vào trong sơn động.
Trong sơn động chỉ toàn một mảnh đen kịt, cho dù là tu sĩ Trúc Thai kỳ đưa tay ra thì cũng không thể nào thấy được ngón tay. Hiển nhiên không gian bên trong sơn động vô cùng hắc ám. Nhưng đây cũng không phải là tất cả, bên trong Di chỉ Tà Băng Ma tông còn có rất nhiều cấm chế cường đại tồn tại.
Mọi người tay nắm tay nhau chậm rãi đi về phía trước, một lúc sau đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng thét kinh hãi. Cổ Thần chỉ cảm thấy tay mình bị buông lỏng, hắn đi về phía trước một bước kinh hãi nói:
- Sư huynh.....
Oanh.....
Cổ Thần chỉ cảm thấy chỗ thông đạo không gian đột nhiên có một dòng xoáy hút thân thể hắn vào bên trong. Lúc này thân thể Cổ Thần không còn chịu sự khống chế của bản thân hắn nữa. Loại cảm giác này cũng chỉ tồn tại trong chốc lát rồi biến mất không thấy đâu.
Lúc này sơn động lại trở nên sáng ngời, Cổ Thần đột nhiên phát hiện hắn đã không còn bị vây trong thông đạo lúc trước nữa.
Cổ Thần hướng tới bốn phía nhìn lại, đừng nói sư tỷ, ngay cả những đệ tử Huyền Âm Tông và Hư Thiên Tông tiến nhập vào trong Di chỉ Tà Băng Ma tông cũng không thấy đâu.
“Trận pháp tuyền tống?”
Cổ Thần thầm nghĩ, trong nháy mắt hắn đã minh bạch.
Liếc mắt nhìn bốn phía, Cổ Thần thầm nghĩ trong lòng may mắn lúc trước ở ngoài sơn động bản thân đã đưa Cực Quang Bảo Kính cho sư tỷ, nếu như chần chừ đến lúc này thì quả thực là đã quá trễ.
Xua tay một cái, một quyển địa đồ xuất hiện trong bàn tay Cổ Thần, lần trước Cổ Thần được được Càn Khôn thủ trạc trong tay của một ma tu Tà Băng Ma Tông, thế nào lại không có địa đồ của Di chỉ Ma tông? Không những thế địa đồ này lại hoàn chỉnh trăm phần trăm!!!!!
Mỗi một cửa tiến vào trong Di chỉ Tà Băng Ma tông đều có truyền tống trận tùy hướng. Những tu sĩ tiến nhập vào trong Di chỉ Tà Băng Ma tông đều tùy hướng mà tiến nhập đến một địa phương bất kỳ trong địa cung dưới lòng dất.
Đương nhiên địa phương mà những tu sĩ này được truyền tống đến cũng chỉ là tầng đầu tiên của địa cung mà thôi. Mục tiêu của chúng tu sĩ đều là băng cung dưới lòng đất hơn nghìn trượng, cũng chính là tầng địa cùng thứ chín của di chỉ này.
Tà Băng Ma Tông là một trong hai tông môn ma đạo đứng đầu cách đây một ngàn năm. Chính vì thế mà sơn môn của bọn họ tự nhiên là vô cùng rộng lớn. Giống như Hư Thiên Tông thì phạm vi ngũ mạch Linh Hư Sơn cũng rộng tới năm trăm dặm.
Bất quá ngũ mạch Hư Thiên Tông đều ngự tọa ở trên đỉnh núi cho nên tu sĩ của Hư Thiên Tông có rất nhiều không gian hoạt động, nhưng Tà Băng Ma Tông lại khác, bọn họ kiến lập sơn môn ở dưới lòng đất chính vì thế mà không gian hoạt động cũng giảm đi rất nhiều, cũng chỉ có trên trăm dặm mà thôi.
Phương viên cung điện dưới lòng đất hơn trăm dặm, được chia làm mười tầng, mà Di chỉ Tà Băng Ma tông này bất kỳ kẻ nào được quan khán thì đều phải cảm thán về phong thái của bọn họ.
Chúng tu sĩ tiến nhập vào trong Di chỉ Tà Băng Ma tông đều có tàn đồ của di chỉ địa cung. Địa đồ của Tàng gia là gần như đầy đủ nhất so với những tông môn khác, nhưng cũng chỉ có thể có được phân nửa di chỉ địa cung mà thôi.
Cổ Thần từ Càn Khôn Trạc của tà tu Tà Băng Ma Tông lưu lại nên mới có thể có được địa đồ hoàn chính một trăm phần trăm.
Từ khi biết Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh chính là Chiến Thần Lệnh thì Cổ Thần hiểu tên ma tu của Tà Băng Ma Tông mà mình gặp được tại đông hoang rừng rậm hiển nhiên là có thân phận đặc biệt, bằng không thì hắn đã không thể mang theo Chiến Thần Lệnh trong người, càng không có chuyện Cổ Thần có cơ may đoạt được từ trên người của tên ma tu đó.
Hiện nay ma tu cũng chỉ có mấy người đạt được Mệnh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ, đó là cảnh giới cao nhất mà bọn họ có thể đạt được. Cho dù là một nghìn năm trước thì tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng đã được coi là đại cao thủ hiếm có rồi, còn Độ Hư cảnh đến nay cũng đã trở thành một truyền thuyết.
Cổ Thần tỉ mỉ quan sát một chút thông đạo mà mình đang đứng, hiện tại hắn không biết bản thân đang ở đâu trong địa cung. Nếu như chỉ dựa vào mỗi một thông đạo thì hoàn toàn không thể nào tính toán ra được vị trí của hắn trên địa đồ. Đồng thời di chỉ địa cung được chia ra làm mười tầng. Mà các tu sĩ được truyền tống vào trong di chỉ cũng chỉ là ở tầng thứ nhất mà thôi.
Diện tích tầng thứ nhất của địa cung là lớn nhất, thống đạo ngang dọc đâu cũng có, đan xen như mắc cửi. Cho nên trong lúc nhất thời Cổ Thần không thể nào phán đoán được địa phương hắn đang đứng là ở chỗ nào trong tầng thứ nhất của địa cung.
Hai mắt nhìn quanh bốn phía, Cổ Thần cũng cất địa đồ vào trong Càn Khôn thủ trạc, tùy ý phi hành về một phương, hắn nhằm phía trước mặt mà bay tới.
Cổ Thần không ngừng lại ở trong thông đạo này. Tầng đầu tiên của di chỉ quả thực diện tích quá lớn, tuy rằng chúng tu sĩ tiến vào trong di chỉ không ít nhưng đến giờ phút này Cổ Thần vẫn chưa bắt gặp một tu sĩ nào.
Phi hành một lúc lâu, đã đi qua rất nhiều địa phương có thông đại, lúc này Cổ Thần lại lấy địa đồ ra để so sánh hình dạng xem nơi mình đang đứng có chỗ nào đồng đạng ở trên địa đồ hay không. Rất nhanh Cổ Thần đã tìm được một vị trí hoàn toàn khớp với nơi mà hắn đang đứng. Hiện tại địa phương mà Cổ Thần đang đứng là ở phía đông nam di chỉ địa cung. Mà lúc này hắn lại đang phi hành về phía đông bắc, cách vị trí trung tâm của địa cung cũng chỉ có mười dặm đường mà thôi.
Cổ Thần nhìn địa đồ, nếu đi về bên trái trước mặt thì chỉ một dặm nữa thôi là hắn có thể gặp một thông đạo đi xuống dưới tầng thứ hai của địa cung. Đồng thời trên bản đồ, Cổ Thần cũng tìm được một đường đi tắt có thể từ địa đồ tầng thứ ba mà trực tiếp truyền tống tới tầng thứ chín. Năm tầng bốn, năm, sáu, bảy, tám có thể trực tiếp bỏ qua.
Trong lòng Cổ Thần vui sướng không thôi, hắn thầm nghĩ thông đạo tắt này trên địa đồ của Thiên Huyền Tử cũng không có, mà địa đồ địa cung ở trong tay các thế lực khắp nơi đại để cũng giống như địa đồ ở trong tay của Thiên Huyền Tử cũng không có sai biệt nhiều lắm. Suy nghĩ hồi lâu Cổ Thần khẳng định rằng ngoại trừ hắn ra thì không có một ai có thể biết được thông đạo này, hơn nữa Cổ Thần cũng khẳng định xem ra thông đạo tắt kia cũng chỉ có những nhân vật cao tầng trong Tà Băng Ma Tông biết được, cho nên không có khả năng truyền ra ngoài.
Sau khi thông suốt mọi việc thì Cổ Thần cũng không có vội vàng xuất hành, dù sao thì từ tầng thứ tư của địa cung trở đi thì mới có thể bắt gặp được bảo vật mà tà tu của Tà Băng Ma Tông để lại. Đến lúc đó, những tu sĩ tiến nhập vào trong di chỉ sẽ chạm mặt nhau, chắc chắn một hồi chém giết là không thể nào tránh khỏi. Mà Cổ Thần đã biết được đường tắt có thể đến được tầng thứ chín của địa cung thì cũng vô cùng thong thả, không cần gấp gáp đi xuống những tầng dưới.
Khẳng định mục tiêu cuối cùng của chúng tu sĩ đều là tầng thứ chín, mà Cổ Thần lại có thể đến trước người khác một bước, tiến nhập vào trong băng cung tiến nhập tầng thứ mười tầng cuối cùng của địa cung. Ở tầng thứ mười cũng chỉ có hai dạng kiến trúc, một là tổng bộ của Tà Băng Ma Tông - Tà Băng Cung, còn có một kiến trúc nữa chính là Luyện Đan Phòng.
Tự nhiên Cổ Thần sẽ không đi tìm Chiến Thần Lệnh, vì nó đã nằm trong tay hắn. Mục đích chuyến đi lần này của Cổ Thần chính là Luyện Đan Phòng của Tà Băng Ma Tông, hắn hi vọng có thể ở trong đó tìm được đan phương của Thuần Dương tiên đan.
Có địa đồ hoàn chỉnh chỉ dẫn, rất nhanh Cổ Thần đã đến môn khẩu để tiến nhập vào tầng thứ hai. Nơi hắn đến là một chỗ hẻo lánh rất khó tìm. Thông đạo đi đến tầng thứ hai cũng giống như thông đạo khi hắn đi vào trong di chỉ địa cung không gian xung quanh toàn một màu đen tuyền. Thế nhưng thông qua thần thức Cổ Thần có thể biết được thông đạo này chí ít cũng phải cao đến trăm trượng.
Cổ Thần lấy ra pháp khí, hắn tùy ý ngự khí bay vào sâu bên trong thông đại.
Oanh...... Vừa rồi đột nhiên thiên địa chuyển dời, thời không gãy khúc. Trong nháy mắt đó Cổ Thần lại xuất hiện ở một thông đạo hoàn toàn khác.
- Lại là một truyền tống trận tùy hướng?
Cổ Thần phiến muộn thì thầm.
- Điều này chẳng phải là mỗi khi tiến nhập vào một tầng của địa cung thì bản thân mình lại phải xác định lại vị trí một lần hay sao?
Bất quá ngay lập tức Cổ Thần cũng trở nên hài lòng, trên tay hắn có bản địa đồ địa cung hoàn chỉnh một trăm phần trăm, cho dù là hắn có bị truyền tống đến nơi nào đi chăng nữa thì Cổ Thần cũng chỉ cần đi qua vài nơi trong tầng hai của địa cung là có thể xác định được vị trí của bản thân một lần nữa.
Mà địa đồ những người khác có được cũng chỉ là tàn đồ mà thôi. Nếu như biến ảo phương vị để xác định đại điểm đang đứng thì bọn họ cũng phải mất khá nhiều thời gian, hơn nữa sợ rằng có rất nhiều tu sĩ khi truyền tống tới tầng thứ hai sẽ cảm tâấy choáng váng. Càng tối quan trọng hơn chính là địa đồ mỗi tầng của địa cung mà chúng tu sĩ có được cũng vô cùng đơn giản, không chi tiết như địa đồ của Cổ Thần.
Thông qua tàn đồ thiếu khuyết để tham chiếu cùng với xác định vị trí là vô cùng khó khắn. Rốt cuộc Cổ Thần cũng phải bật cười, tại đây trong Di chỉ Tà Băng Ma tông thì hắn chính là người có được ưu thế lớn nhất.
Cổ Thần tiếp tục đi về phía trước, không phải vì mình tiện nghi hơn người khác mà hắn mất đi cảnh giác. Dùng thần thức không ngừng đảo qua bốn phía, lúc nào Cổ Thần cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ. Chúng tu sĩ tiến nhập vào trong di chỉ địa cung cũng không ít, chỉ riêng Huyền Âm Tông và Hư Thiên Tông cũng đã có trên hai mươi người, còn có Thi Hồn Tông, Tàng Gia Đế Đình, Đại Mông, Đại Ly.... Lúc này đến tầng thứ hai, rất có khả năng bắt gặp một vài tu sĩ.
Cổ Thần đang muốn suy nghĩ tính toàn thì một đạo thần thức đột nhiên đảo qua người hắn. Ngay sau đó là bên phải ngoài trăm dặm có một gã tu sĩ phi hành rất nhanh vào trong phạm vi thần thức của Cổ Thần, đồng thời hắn cũng phi hành hướng về phía Cổ Thần.
Cổ Thần tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, pháp lực so với tu sĩ cùng cảnh giới cao hơn nhiều, thần thức cũng như vậy, cho dù Cổ Thần mới chỉ là Trúc Thai trung kỳ nhưng phạm vi thần thức so với tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ còn cường đại hơn.
Từ tình huống vừa rồi cho thấy hiển nhiên thần thức của đối phương còn cường đại hơn Cổ Thần rất nhiều, như vậy tu vi người này ít nhất phải là Dẫn Hồn kỳ.
Tốc độ của người này cực nhanh, đồng thời thần thức lại tập trung lên người Cổ Thần. Cổ Thần cũng không xoay người đào tẩu. Một tu sĩ Dẫn Hóa kỳ mà thôi. Từ tình huống vừa rồi Cổ Thần suy xét, thần thức của đối phương vừa đảo thì thì không lâu sau đối phương mới tiến vào phạm vi thần thức của mình. Xem ra thần thức của đối phương cũng không cường đại hơn bản thân Cổ Thần là bao nhiêu, người này hẳn là tu sĩ Dẫn Hồn sơ kỳ.
Cổ Thần không ngừng phán đoán, cộng thêm vài nguyên nhân đặc thù có thể xảy ra nữa thì đối phương cao nhất cũng chỉ có thể là Dẫn Hồn trung kỳ mà thôi.
Nếu như không phải là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ thì Cổ Thần cũng không đế vào mắt. Không nói đến việc trên người có rất nhiều pháp bảo cùng với tu vi Trúc Thai trung kỳ của bản thân thì tu sĩ Dẫn Hóa trung kỳ cũng không thể nào gây uy hiếp quá lớn đối với Cổ Thần.
Rất nhanh tên tu sĩ kia đã xuất hiện trong tầm mắt của Cổ Thần, người này đứng cách Cổ Thần ngoài mười trượng, hai phương không ngừng quan sát lẫn nhau.
Ánh mắt Cổ Thần cũng đang quan sát người này thì đột nhiên căng thẳng. Y phục của người này có thêu một con Thanh Long, tại Đại Doanh Triều thì cũng chỉ có một thế lực dám thêu Thanh Long ở trên áo. Đó chính là Đế Đình Tàng Gia, Thanh Long chính là biểu tượng của Tàng Gia.
Người này nhìn qua tầm ba mươi tuổi, tu vi Dẫn Hồn sơ kỳ. Hắn thấy Cổ Thần chỉ là một tu sĩ Trúc Thai trung kỳ thì ánh mắt không khỏi lộ ra sự khinh thường, hơn nữa trong ánh mắt của hắn mơ hồ lộ ra một tia sát khí.
Tu sĩ dã ngoại gặp nhau cũng không có giống như tỷ thí ở trong tông môn, giết người cũng chỉ cần một ý niệm.
Lúc này tiến nhập vào trong di chỉ địa cung mục đích của chúng tu sĩ cũng chỉ có mấy điều: cướp giật Chiến Thần Lệnh, trừ những đệ tử của tông môn ra thì những người khác đều là địch nhân. Cho dù Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông liên thủ thì chỉ cần một ngày Chiến Thần Lệnh hiện, hai tông môn sẽ ngay lập tức trở mặt, sống chết với nhau.
Tàng Gia từ trước đến nay đều không coi những tông môn khác trong Đại Doanh ra gì. Lúc này trong Di chỉ Ma tông hai bên gặp nhau, tu sĩ Tàng Gia sao không nổi lên sát khí cho được?
- Hư Thiên Tông.......
Tu sĩ Tàng gia từ trang phục của Cổ Thần cũng nhìn ra hắn là một đệ tử của Hư Thiên Tông, người này hắc hắc cười nói:
- Gặp phải ta chính là điều bất hạnh của ngươi.
Bất quá trong khi nói chuyện thì tu sĩ Tàng Gia liếc nhìn lại phía sau. Tuy rằng rất coi tường Cổ Thần nhưng mà hắn cũng vô cùng cẩn thận. Hư Thiên Tông tiến nhập di chỉ địa cung, hiện tại ở đây cũng chỉ có một mình Cổ Thần, tu sĩ Tàng Gia không biết Cổ Thần có có minh hữu đang ẩn nấp hay không.
Cổ Thần cũng cười một cách hắc ám, nhún vai nói:
- Các hạ gặp phải ta mới chân chính là gặp bất hạnh!
Nói xong trong mắt Cổ Thần hiện lên một tia sát khí, một thân tu vi Trúc Thai trung kỳ lập tức ngoại phóng, hễ là người Tàng gia thì giết không tha, cho nên Tàng gia tu sĩ kia cũng không có lý do gì Cổ Thần để cho hắn sống.
Thấy tu vi Cổ Thần đột nhiên bành trường, Tàng gia tu sĩ cũng cảm thấy kinh hãi. Bất quá hắn thấy tu vi Cổ Thần bất quá cũng chỉ là Trúc Thai trung kỳ thì trong lại lại sinh ra một tia khinh địch, gầm lên một tiếng:
- Muốn chết!
Nói xong, thân ảnh tu sĩ Tàng gia chợt lóe lên, thân thể hắn giống như đạn pháo nhanh chóng tiếp cận Cổ Thần, đồng thời tu sĩ Tàng gia kia cũng đánh ra một chưởng về phía trước.
Cổ Thần nhún nhún vai, lạnh lùng nói:
- Dám chiến đấu cận thân với ta, thực không biết lượng sức mình.
Nói xong, hai tay Cổ Thần lập tức xuất hiện một bộ quyền sáo, đồng thời Kim Cương Thần Quyền vận chuyển, một âm thanh bạo tạc vang vọng bốn phương. Cổ Thần cũng tung ra một quyền dũng mãnh tiếp đón cự chưởng của tu sĩ Tàng gia.
Bất quá trước khi Cổ Thần tung quyền thì hắn cũng nhanh chóng tung ra một tấm phù chú, trực tiếp tung về phía tu sĩ Tàng gia, chính là Bạo Diễm Liệt Viêm phù thượng phẩm.
Ầm... Ầm... Bạo Diễm Liệt Viên phù đụng vào cự chưởng của tu sĩ Tàng gia lập tức bạo tạc một tiếng nổ vang trời.