Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2081: Lão Lang đến trợ giúp.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Hoan nghênh, hoan nghênh.
Tống Phi Vân nhìn ra ngoài, trên mặt lập tức nở ra nụ cười, hóa ra cũng có chút sợ lão Lang. Bởi vì ông anh này không theo bình thường, có khi làm người ta tè ra quần cũng có thể.
- Tham mưu Cổ, anh thế nào?
Lang Phá Thiên trừng mắt nhìnn Cổ Thuận.
- Cục trưởng Lang có việc đến đây?
Giọng Cổ Thuận “dịu dàng” đi không ít, xem ra, Lang Phá Thiên thật sự là nổi tiếng ở bên ngoài.
- Ha ha, nghe nói Chủ nhiệm Diệp đến bên này, cho nên đến đây liên hệ với hắn một chút.
Lang Phá Thiên vui vẻ hiếm thấy, nhìn Cổ Thuận liếc mắt một cái, nói:
- Chủ nhiệm Diệp, anh nói gì thì nói nhanh một chút, chút nữa tôi có việc phải nói với, tôi ghét nhất lâu la dông dài.
- Nói xong, hôm nay chỉ là làm quen với các đồng chí một chút, cũng không có việc gì quan trọng. Huống chi, nhiệm vụ chính của tôi là bên phòng Thanh tra, bên này tin rằng chó Chủ nhiệm Tống và tham mưu Cổ cùng nhau phối hợp như vậy là đủ rồi.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi có việc muốn báo cáo anh.
Lúc này đột nhiên Tống Phi Vân lên tiếng.
- Chuyện gì?
Diệp Phàm nhìn Tống Phi Vân, thầm nói không phải là muốn làm con thiêu thân đến gây sự đó chứ.
- Là như vậy, phòng cảnh vệ chúng ta trước đây có quy củ. Hàng năm sau lễ mừng năm mới mọi người lơ là rèn luyện.
Rèn luyện mỗi ngày không thể gián đoạn, đặc biệt là công tác đặc biệt như chúng ta, càng không thể thiếu được việc rèn luyện. Cơ thể lúc nào cũng phải ở trong trạng thái khỏe mạnh mới được, nếu không, khi cần không thể sẵn sàng được.
Mà quy định này chính là muốn sang năm mới sắp xếp một đợt huấn luyện dã ngoại. Chủ nhiệm Diệp nếu đã đến đây vậy quy định huấn luyện dã ngoại này có nên tiếp tục hay không để tôi sắp xếp.
Nếu chủ nhiệm diệp có ý tưởng khác thì cũng cho tôi biết một chút, tôi cũng tiện sắp xếp lại phương án có phải không?
Chủ nhiệm Tống ra vẻ xin chỉ thị nhưng thật ra có ý ép cung. Quy định từ xưa anh có thể thay đổi sao? Nếu sau này xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm?
- Năm vừa rồi làm như thế nào?
Diệp Phàm ngồi im, nhấp một ngụm trà nhìn Tống Phi Vân hỏi.
- Hạng mục trong huấn luyện dã ngoại khác nhiều, một là về kiểm tra sức khỏe. Ví dụ như đi xuyên qua vòng lửa mất bao nhiêu thời gian…
Đây là một chỉ tiêu cứng, tất cả các thành viên đều được kiểm nghiệm. Nếu đồng chí nào không đủ tiêu chuẩn có thể cho thời gian để điều chỉnh. Nếu sau thời gian đó vẫn không đủ tư các thì phải điều chỉnh cương vị công tác khác.
Để đạt được tiêu chuẩn về sức khỏe phải trả qua rèn luyện gian khổ, gọi là huấn luyện ma quỷ cũng không đủ. Chủ nhiệm Diệp hẳn là đã xem phim Mỹ rồi chứ, huấn luyện đều giống như vậy.
Ví dụ như huấn luyện đối kháng và có phục kích hoặc là mời bộ đội tinh nhuệ tiến hành diễn tập.
Dù sao cũng nhiều hình thức, cần thời gian để chuẩn bị một chút. Dù sao, cũng phải cho các anh em thời gian để điều chỉnh sắp xếp có phải không?
Tống Phi Vân vẻ mặt nghiêm túc nói.
Y nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói:
- Đương nhiên, đây đều là do lãnh đạo quy định. Cho nên, hiện giờ anh đã đến rồi, hoàn toàn có thể bỏ qua việc này hoặc đưa ra một quy định mới.
Mẹ kiếp, muốn dùng biện pháp xưa cũ này để thử tôi sao. Diệp Phàm thầm mắng một tiếng, ánh mắt phát hiện Lang Phá Thiên bên cạnh không ngờ đang cười nhạt. Tất nhiên là đang cười Tống Phi Vân lần này có lẽ tự đem tảng đá đập vào chân mình.
Diệp Phàm nói:
- Quy định từ xưa không thể thay đổi, phải tiếp tục thực hiện. Nếu đã sử dụng nhiều năm như vậy chứng tỏ phương pháp này đã trải qua thực tiễn kiểm nghiệm có hiệu quả.
Hơn nữa, chúng ta chẳng những không thể bỏ mà còn phải tăng cường công tác huấn luyện dã ngoại này. Các đồng chí, công việc của chúng ta có tính chất đặc thù, đặc biệt yêu cầu rất cao đối với sức khỏe.
Không có sức khỏe, sao có thể bảo vệ tốt các lãnh đạo của chúng ta? Cho nên, phòng chúng ta mỗi người cũng không thể ngừng rèn luyện.
Phương pháp huấn luyện dã ngoại này còn phải hoàn thiện hơn, còn phải tăng thêm một số hạng mục. Hơn nữa, còn phải bổ xung quy định này chính thức vào chương trình của phòng chúng ta.
Hình thành một quy định chính thức bằng văn bản, phải có yêu cầu cao về thân thể đối với các đồng chí phòng cảnh vệ chúng ta. Đồng thời nhắc nhở mọi người không quên rèn luyện.
Chúng ta không thể để người ngoài mắng chúng ta, càng không thể để các đồng nghiệp coi thường.
Diệp Phàm nói đến đây cố ý nhìn Lang Phá Thiên một cái nói:
- Ví dụ như, chúng ta nói đừng để cục trưởng Lang cười, ha ha…
Tống Phi Vân trong lòng thầm kêu hỏng rồi. Bởi vì nếu là năm vừa rồi có người dám nói thế chẳng chắn sẽ bị Lang Phá Thiên châm chọc.
Phải biết rằng Lang Phá Thiên bản lĩnh rất cao, người ta là cao thủ bát đẳng. Ở cục cảnh vệ ngoài Thiên Thông có lẽ không ai có thể chống lại gã.
- Chủ nhiệm Diệp, nếu muốn tôi không cười thì cho Lang Phá Thiên tôi là người ngoài có một đề nghị thì thế nào?
Lang Phá Thiên quả nhiên ra chiêu. Nghe gã nói như thế, các đồng chí phòng cảnh vệ đều lạnh toát trong lòng.
Trong lòng thầm mắng Tống Phi Vân không có việc gì tự tìm việc. Phải để Cục trưởng Lang đi rồi hãy nhắc lại quy định trước đây mới đúng.
Người này đề xuất quy định cũ có lẽ là để khảo cửu Chủ nhiệm Diệp. Không thể tưởng tưởng được Chủ nhiệm Diệp không hiểu được tính tình Cục trưởng Lang, không ngờ giao việc này lên người gã. Đây không phải là không có việc gì tìm việc sao. Xét cho cùng đều là do Chủ nhiệm Tống gây ra.
- Người ngoài, không không không, Cục trưởng Lang không phải là người ngoài. Vừa rồi Chủ nhiệm Khâu có nối với tôi yêu cầu tôi phải học hỏi nhiều đồng chí Lang Phá Thiên trong công tác cảnh vệ. Bởi vì đồng chí Lang Phá Thiên làm công tác cảnh vệ trong nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, kinh nghiệm thực tế nhiều… Hơn nữa, rất nhiều chuyện chúng ta phải phối hợp với nhau cùng làm tốt công tác bảo vệ có phải không?
Diệp Phàm cố ý lắc lắc đầu vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ha ha ha….
Lang Phá Thiên đột nhiên cười, nghe tiếng cười của gã các đồng chí trong phòng cảnh vệ đều muốn trốn.
Cũng không hiểu lão Lang này sẽ dùng cách gì để trừng trị mọi người. Người ta dùng danh nghĩa huấn luyện dã ngoại thôi, đến lúc đó, các đồng chí phòng cảnh vệ sẽ không trốn được sự đánh giá.
Đến lúc đó thực sự không vượt qua được Huấn luyện dã ngoại, còn không phải bị đá ra khỏi phòng cảnh vệ sao. Mặc dù là bị điều chỉnh đến đơn vị khác thì cũng mất hết thể diện. Huống chi đây là địa phương nào, tất cả mọi người còn cảm thấy được vinh dự quốc gia, luôn tự hào, không ai muốn rời khỏi đây.
- Tiếng cười của cục trưởng Lang rất sảng khoái thôi, tin tưởng đề nghị của anh cũng sẽ làm cho mọi người sảng khoái. Tôi đang chờ đây.
Diệp Phàm còn nói thêm một câu, đương nhiên là tiến thêm một bước châm chọc Lang Phá Thiên. Các đồng chí trong phòng cảnh vệ thầm kêu khổ, thầm nói, sát thần còn gây với gã, xui xẻo là chắc chắn rồi.
- Thích, đương nhiên thích, nếu Chủ nhiệm Diệp đồng ý thực hiện đề xuất của tôi, chẳng những có thể xúc tiến công tác huấn luyện dã ngoại của phòng cảnh vệ. Ngoài ra, cùng có thể tăng cường đoàn kết giữa các đồng chí, một lòng vì an toàn đất nước, an toàn của các lãnh đạo.
Lang Phá Thiên không ngờ có khả năng diễn thuyết trời sinh, nói rất cẩn thận, rung động lòng người. Tuy nhiên, các đồng chí ở đây nghe được đều cảm thấy “hết hồn”.
- Các đồng chí cục trưởng Lang rất bận rộn cũng dành thời gian quan tâm đến công tác huấn luyện dã ngoại của phòng cảnh vệ chúng ta. Cục trưởng Lang là ai, tin rằng các đồng chí ngồi đây đều rõ cả.
Anh ấy là khối Thái Sơn Bắc Đẩu của cảnh vệ, đây là tấm gương mà tất cả các đồng chí cảnh vệ chúng ta phải học tập. Trong công tác cảnh vệ, cục trưởng Lang hoàn toàn xứng đáng nói…
Cho nên, tôi thay mặt phòng cảnh vệ cảm ơn Cục trưởng Lang.
Diệp Phàm nói xong câu này xong sau đó hỏi:
- Cục trưởng Lang, đề nghị của anh tin rằng rất có tác dụng đối với công tác cảnh vệ của chúng tôi, xin mời nói.
- Như vậy đi Chủ nhiệm Diệp, chờ sau khi tôi về sẽ làm một quy định chi tiếc giao cho các cậu. Đương nhiên, đây là một mặt. Thật ra Lang Phá Thiên tôi nói một chút, chính là hoàn cảnh ác liệt sẽ rèn luyện ra các đồng chí kiên cường nhất. Chỉ có trải qua lễ rửa tội băng giá mới có thể gọi là chiến sĩ kiên cường.
Lang Phá Thiên nói.
- Hoàn cảnh ác liệt nhất, tôi cũng rất chờ mong. Đối với các đồng chí phòng cảnh vệ chúng tôi cũng là một cơ hội.
Một lần có thể thử phương án huấn luyện đội viên tốt nhất của Cục trưởng Lang, Cục trưởng Lang đồng ý chia sẻ với mọi người, chúng tôi nhất định cố gắng hết sức, làm tốt công tác chuẩn bị mọi mặt.
Huấn luyện dã ngoại sang năm mới đã bắt đầu rồi, chúng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị, không thể kéo dài.
Diệp Phàm cố ý dùng giọng nghi ngờ nói.
Làm cho người ta có cảm giác, Chủ nhiệm Diệp giống như không tức giận gì với việc Lang Phá Thiên vung tay múa chân trong này. Có lẽ nghĩ đề nghị của lão Lang không thể nào tốt.
- Đỉnh Everest tất cả mọi người đều biết phải không?
Lang Phá Thiên nghiêm túc nói.
- Đương nhiên là biết, Everest là tên tiếng Anh, nếu dịch ý ra thì có nghĩa là đỉnh núi của Thánh Mẫu. Ở Nepal nó có tên là Sagarmatha, Đường lên đỉnh của nó làbiên giới giữa Nepal và Tây Tạng, cao 8844.43 mét, quanh năm tuyết trăng bao phủ. Là ngọn núi cao nhất thế giới, là một trong mười thắng cảnh nổi tiếng nhất thế giới. Đáng tiếc nếu có thời gian tôi cũng muốn đến đây xem.
Lúc này Chủ nhiệm Tống Phi Vân thản nhiên nói.
- Đúng.
Lang Phá Thiên vỗ một cái lên bàn, hét lên một tiếng. Diệp Phàm nhìn thấy vậy nhíu mày, nửa đùa nửa thật nói:
- Cục trưởng Lang, bàn của phòng cảnh vệ chúng tôi không được chắc để đập lắm. Lực của anh đừng làm cho hỏng mất lại phải mua, kinh phí của phòng cảnh vệ chúng tôi cũng không dư dả, ha ha…
- Không có gì, tới giờ tôi hạ chưởng vẫn có chừng mực, bàn này có thể đập vài cái. Không tin thì cậu để tôi đập vài cái thử xem chắc chắn không thành vấn đề.
Lang Phá Thiên nói, xem ra không nể Chủ nhiệm Diệp chút nào.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2082: Đồng chí Thiên Thông, không ngờ là anh.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Quay sang mọi người không ngờ nói:
- Tin rằng tất cả mọi người ở đây đều nóng lòng muốn đi ngắm cảnh ở nơi nổi tiếng này.
Cho nên, trước kia tôi đã từng đưa người lên đó. Tuy nhiên, những người của tôi đi lên, không chỉ là ngắm cảnh.
Mà là kết hợp với huấn luyện dã ngoại và ngắm cảnh. Hơn nữa, tôi yêu cầu rất nghiêm khắc đối với mỗi đội viên.
Cứ cách hai năm lại đến đó, mỗi lần đi trên dưới mười người, tất cả đều là tinh anh bên cục cảnh vệ của tôi, không phải tinh anh làm sao có thể theo Lang Pha Thiên tôi đi lên đó được.
Lang Phá Thiên nói đến đây cố ý nhấp một ngụm trà rồi mới tiếp tục nói:
- Quy tắc rất đơn giản.
Lấy đoàn thể hành động, lấy tốc độ leo núi để thể hiện năng lực cực hạn. Đội viên của người ta phải vài ngày mói có thể trèo lên đỉnh, mà chúng ta là ai, là tinh anh của đất nước, bọn họ gọi cái này là cái gì mà so với chúng ta?
Cho nên, tôi cho mọi người một ngày thời gian Tôi đương nhiên cũng không ngoại lệ, mượn một tấm roi ngâm qua nước ớt đi phía sau.
Người nào thể lực không thể trụ nổi mà muốn lùi bước, theo không kịp, đương nhiên phải xử lý theo quân pháp, không cần dùng đến tòa án quân sự cho phiền toái.
Chúng ta cứ trực tiếp làm, trực tiếp ăn mấy roi của lão Lang tôi là được.
Thật sự không được, ý chí sức lực bạc nhược muốn tự lùi bước thì lão Lang tôi cũng không cho họ lùi bước dễ dàng như vậy.
Bởi vì bọn họ đã bôi nhọ danh dự của các dũng sĩ của đất nước, lão Lang tôi khinh bỉ những người như vậy. Nếu có thể bước vào cục Cảnh vệ Trung ương, không phải tinh anh thì vào làm gì.
Ở đây, không phải trao đổi cửa sau, có thể thật giả lẫn lộn. Cho nên, yêu cầu lùi bước của các đồng chí…
Lang Phá Thiên nói đến đây, Lang Phá Thiên thật đúng là người hiểu biết, còn tạm dừng một chút giả bộ khát nước uống trà.
- Tin rằng cục trưởng Lang sẽ cho một phương thức trừng phạt nhất định có phải không? Bất luận trừng phạt cái gì, tôi tin rằng cục trưởng Lang cũng là vì tốt cho các tinh anh của đất nước. Lấy huấn luyện dã ngoại để rèn luyện nhân tài thôi.
Diệp Phàm gật đầu ra vẻ khen ngợi, tất nhiên là gõ thêm cho các đồng chí phòng cảnh vệ thần kinh yếu ớt kia.
- Chí lớn gặp nhau, ha ha …
Lang Phá Thiên cười sau đó nói tiếp:
- Đúng vậy, trong đội của Lang Phá Thiên tôi không thể ẻo lả. Nếu anh ẻo lả còn vào đội chúng ta là gì? Không thể để cho một con sâu làm rầu nồi canh được. Cho nên, yêu cầu lùi bước của các đồng chí già rồi cởi.
- Cởi.
Một đồng chí cảnh vệ trẻ tuổi kêu thất thanh, bởi vì không nhịn được, chữ cởi này rất làm người ta giật mình.
- Đúng vậy, đồng chí, chính là cởi. Cởi toàn bộ quần áo.
Lang Phá Thiên nhìn mọi người một cái, cười nói.
- Không chừa một cái gì sao?
Ngay cả lão già Cổ Thuật miệng cũng không khỏi co giật vài cái, hỏi. Việc này chính là bảo cởi hết không phải là làm lão già này xấu hổ sao.
- Đương nhiên, không phải là bảo cởi hết sao, không chừa một cái gì. Các đồng chí cũng không cần phải lo lắng, ở chỗ đó có ai chạy đến để xem người trần truồng có phải không?
Đương nhiên, con người có khả năng thích nghi là bình thường, không cần phải lo lắng, mặc dù là cởi toàn bộ nhưng sinh mạng vẫn được đảm bảo.
Bởi vì, tôi sẽ cho nhân viên hậu cần theo dõi sát sao, thấy anh thật sự không được sẽ cứu anh. Chúng tôi cũng không phải quân phiệt có phải không?
Đương nhiên, nhân viên hậu cần tất cả đều là nữ, đương nhiên các cô ấy cũng không non mặt, cũng không hứng thú với thân xác thối tha của các anh.
Lang Phá Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói, các đồng chí phòng cảnh vệ nghe không ngờ toát mồ hôi trong mùa đông lạnh như thế này.
Đặc biệt người như Cổ Thuận, nghĩ đến nếu lúc đó mình chạy bị Diệp Phàm rút roi ra, hơn nữa khi thật sự không được còn phải cởi toàn bộ đứng giữa trời tuyết để các đồng chí nữ hậu cần chiêm ngưỡng một phen, thì mặt mũi sau này còn để vào đâu? Tất nhiên, một đám đều thầm mắng Lang Phá Thiên điên cuồng.
- Chủ nhiệm… Chủ nhiệm Diệp, đây thật sự là phương pháp huấn luyện dã ngoại tốt, chỉ có điều… việc này.
Cổ Thuận có chút ấp a ấp úng, lão già này, xem ra có chút lo lắng.
- Tham mưu Cổ, anh là cảnh vệ độc lập, tham mưu cấp cao, nhìn ngoài thì thuộc phòng cảnh vệ, thật ra, tôi không có quyền quản lý anh có phải không?
Tuy nhiên, có để nghị gì xin cứ nói thẳng. Ví dụ như anh thấy đề nghị của Cục trưởng Lang không tốt, hoặc là rất vô nhân đạo anh cứ trực tiếp đề xuất để mọi người tham khảo một chút.
Dù sao hôm nay các đồng chí ngoài đồng chí Thiên Thông không có mặt ở đây, đều đông đủ, số ít phục tùng đa số.
Tập thể chúng ta quyết định phương pháp của cục trưởng Lang.
Diệp Phàm cũng nghiêm túc nói. Thầm nói roi của bố không buông tha ai, khi ngâm phải dùng ớt cay nhất mới được.
Thật ra, leo núi Everest đối với các đồng chí có năng lực mà nói cũng không là cái gì. Vấn đề quan trọng là thời gian thôi.
Nếu cho vài ngày, các đồng chí này đều có thể thoái mái trèo lên đỉnh. Một ngày thì có thể khó khăn. Người cũng không phải là thần, đương nhiên nếu ý chí kiên cường vẫn có thể làm được.
- Ai nói tôi không có?
Ngay khi Diệp Phàm vừa dừng lời, một người trẻ tuổi ngồi trong phòng họp ăn mặc có chút kỳ dị nói.
- Anh… anh là Thiên Thông?
Diệp Phàm giống như bị tấn công bất ngờ, nhất thời nói lắp.
Bởi vì cấp trên đã cung cấp tư liệu về Thiên Thông cho hắn. Nghe nói người này có chút thần bí, là chuyên gia cảnh vệ cao cấp của Chủ tịch Đường.
Vừa rồi Diệp Phàm cũng có chút sơ xuất, nghe người ta giới thiệu hình như trong sáu đồng chí là Tống Phi Vân, Ngô Chu Thăng, Khương Ách dông, Thái Đỉnh, Cổ Thuận. Hôm nay lúc Tống Phi Vân giới thiệu cũng không gọi gã là Thiên Thông, mà hình như gọi là Tiểu Thiên.
Lúc này Diệp Phàm nghĩ lại mới biết. Hóa ra là lúc đó nghe lầm Tiểu Thiên lại nghe thành Tiểu Điền.
- Bọn họ đều gọi tôi là Tiểu Thiên, ha hả, tôi đã hơn 40, tuy nhiên, tôi thích tên Tiểu Thiên này. Sau này Chủ nhiệm Diệp cũng có thể gọi tôi là Tiểu Thiên.
Thông Thiên vẻ mặt thản nhiên nói.
- Xin chào đồng chí Thiên Thông.
Diệp Phàm vội vàng đứng lên bước đến, muốn một lần nữa làm quen một chút. Bởi vì vị Thông Tin này cung xko phải cấp dưới của hắn.
Theo Chủ nhiệm Khâu nói hình như công tác của mình ở bên này còn phải phối hợp với đồng chí Thiên Thông.
Ý là khi làm việc còn phải tham khảo ý kiến của gã, lấy gã làm việc chính. Nghiễm nhiên nói trắng ra gã chính là tiền bối, mình là cấp dưới của gã.
- Không phải đã nói với cậu sao, gọi tôi là Tiểu Thiên, cậu xem xem, gọi thế là già rồi, không thú vị, có phải cậu cố ý không?
Hôm nay tính cách của đồng chí Thông Thiên đúng là độc đáo, hờn dỗi nhìn Diệp Phàm giống như trẻ con.
Tuy nhiên, lần thứ hai bắt tay nhau, Diệp Phàm trong lòng nhanh chóng khó chịu, trên tay lập tức dùng một lực mạnh mẽ truyền sang.
Nếu Chủ nhiệm Khâu đã nói thần bí về người này như vậy, vậy thì phải thử xem người này có gì mà vênh váo.
Dựa vào cái gì muốn sắp xếp vương bài Phó tổ trưởng của Tổ đặc nhiệm A như bố phải đi phối hợp với gã trong công tác cảnh vệ. Thật ra, thanh niên, ai mà không cao ngạo.
Tuy nhiên, Diệp Phàm khá kinh ngạc chính là chưởng lực của mình vào tay Thiên Thông gã vẫn mang vẻ mặt tươi cười. Không cảm thấy chút thay đổi gì. Dường như là đang đấm vào đống bông vậy, không mất sức.
Diệp Phàm hiểu được, chưởng lực của mình bị Thông Thiên hóa giải rồi. Thủ pháp cao minh, Diệp Phàm lần đầu tiên cảm thấy chấn kinh.
Vì thế cắn răng một cái, tăng độ mạnh từ hai phần lên ba phần, bốn phần, năm phần… cuối cùng.
Diệp Phàm càng thêm chưởng lực càng giật mình, ngay cả trán cũng toát mồ hôi. Không tài nào hiểu được.
Bởi vì, Diệp Phàm đã bỏ hết sức lực, không ngờ chỉ cảm thấy chưởng lực của Thông Thiên có chút thay đổi, cũng không thể đem uy thế phủ đầu chụp lên người đồng chí Thiên Thông.
Ánh mắt phát hiện Lang Phá Thiên không ngờ đanh nháy mắt kỳ lạ với mình. Diệp Phàm cảm thấy hơi tức trong lòng, y chắc chắn hiểu rõ người đàn ông nhìn qua như thanh niên hai mươi tuổi này chính là Thiên Thông, không ngờ không đề cấp đến trước với hắn. Cái này, không phải cố ý làm mất mặt lãnh đạo phòng cảnh vệ như mình sao?
Diệp Phàm tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Phá Thiên một cái, người này không ngờ hơi hơi nhún vai, ý tứ là tôi đây rất vô tội, không phải tôi gây ra.
- Ha ha, đề nghị của Thủ trưởng Lang tốt lắm. Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm, hẳn chủ nhiệm Khâu đã giao cho cậy, tôi cũng sẽ không từ chối, cứ theo cách huấn luyện của thủ trưởng Lang để huấn luyện dã ngoại đi.
Ở điểm này, tôi cùng thủ trưởng Lang còn có cùng ý tưởng. Hoàn cảnh gian khổ thể hiện ý chí quyết tâm bảo vệ tổ quốc của chúng ta.
Những việc đó cũng không làm được thì còn nói gì là tinh anh của đất nước, chỉ có thể là chó má tinh anh. Ở chỗ chúng ta không cần loại người ẻo lả ngu xuẩn này.
Chỉ có điều, cuối cùng là ai cầm roi của thủ trưởng Lang cũng là vấn đề.
Thiên Thông vẻ mặt thân thiết cười Diệp Phàm cảm thấy như vửa nuốt vào ruồi bọ.
Liền hiểu ngay, hóa ra là Thiên Thông là người như vậy. Đến lúc đó, có lẽ cây roi ngâm ớt kia sẽ hung hăng trút trên người mình.
- Ha ha, chủ nhiệm Khâu đã giao cho tôi tôi làm sao có thể quên. Người thi hành đương nhiên là đồng chí Tiểu Thiên chứ còn ai nữa có phải không? Anh là lãnh đạo đó thôi, chúng tôi đều phải phối hợp công tác với anh? Mọi người thấy có đúng không?
Diệp Phàm chua xót cười nói.
- Đúng, đúng, đúng đồng chí Thiên Thông cầm roi.
Mấy người đều nói, tuy nhiên, Diệp Phàm hiểu được, họ cũng rất miễn cưỡng.
Nếu người cầm roi là gã có lẽ còn có thể dễ chịu một chút. Nếu để Lang Phá Thiên cầm rôi thì càng đáng lo. Có trời mới biết gã sẽ trừng phạt mình ra sao.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều nghe nói qua về Thiên Thông, hôm nay xem như nhìn thấy chân nhân. Cũng không dám ai ho he gì.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2083: Hai tổng quản đối thoại.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Được, được, đồng chí Tiểu Thiên, đến lúc đó tiểu Lang tôi chắc chắn cho anh một phen trừng phạt đòn roi hoành tráng nóng bỏng nhất.
Lang Phá Thiên khẳng định biết về Thiên Thông, không ngờ tự xưng là Tiểu Lang.
Có lẽ, đồng chí Tiểu Lang cũng muốn đồng chí Tiểu Thiên trừng phạt. Đương nhiên, Lang Phá Thiên tự xưng như vậy lại khiến các đồng chí ngồi trong phòng họp có rất nhiều nghi hoặc.
Ngày đầu tiên Diệp Phàm sang bên văn phòng chủ tịch cứ như vậy trôi qua.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chủ nhiệm Khâu Hoa vào văn phòng Chủ nhiệm văn phòng trung ương Điền Giang.
Đồng chí Điền Giang mới được cho là đại quản gia chính thức của nội viện, được Đường Hạo Đông tín nhiệm, bằng không cũng không giao trọng trách chủ nhiệm văn phòng trung ương nặng nề như vậy giao cho y quản lý.
Điền Giang năm nay năm mươi ba, tuổi này có thâm niên nghề nghiệp, kinh nghiệm phong phú, lăn lộn không ít năm, tuy nhiên khi thích hợp đã trở về.
Người này mặt rộng lược viên, lông mày rậm nhưng trán không cao, làm cho người ta có cảm giác bình thản, dễ gần.
Đương nhiên, cái này phải xem là ông ta đối với ai. Đối với người trên mình thì thông thường là với vẻ như vậy, còn đối với kẻ dưới thì lại là một vẻ uy nghiêm.
Điền Giang quen biết chủ tịch Đường không ít năm, năm đó Chủ tịch Đường chỉ là Bí thư Tỉnh ủy Tàng Tây thì Điền Giang chính là Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Tỉnh Tàng Tây.
Tuy nhiên, bởi vì ngay lúc đó Bí thư Đường không hài lòng với thư ký của mình, cho nên, Bí thư Đường khách khí cùng Điền Giang nói về yêu cầu này.
Vì nhất thời không tìm được thư ký cuối cùng Điền Giang ra trận đảm nhiệm chức vụ thư ký lâm thời cho Bí thư Đường trong vòng nửa năm.
Không thể tưởng tượng được từ đó về sau hai người thật ra hiểu về đối phương, đến tận bây giờ Điền Giang đi theo đồng chí Đường Hạo Đông từng bước chân đến tận vị trí này, trở thành một nhân vật lớn của đất nước.
- Thế nào, ngày hôm qua đến bên kia, hắn không gây ra việc gì cho cậu chứ?
Điền Giang nhìn Khâu Hoa liếc mắt một cái, bảo y ngồi xuống, vẻ mặt mỉm cười hỏi.
- Gây sự, không có.
Khâu Hoa lắc lắc đầu, nhìn Điền Giang nói:
- Hắn trưởng thành rất nhiều, đối diện với sự đâm chọc của Tống Phi Vân và Cổ Thuận không ngờ có để đối phó rất tự nhiên. Tuy nói còn trẻ nhưng mấy năm rèn luyện thực sự cũng có hiệu quả. Ngọc không mài thì không thể sáng được. Một đồng chí như vậy thật sự là không tồi. Không giống với một đồng chí tính tình thô bạo, chứng tỏ tính tình vẫn có thể thay đổi.
- Nghe nói đồng chí Thiên Thông cũng lộ diện.
Điền Giang hơi vẻ kinh ngạc hỏi.
- Ừ, lộ diện. Tôi cũng có chút buồn bực, việc này cũng không phải tính cách của Thiên Thông, trước kia y đều xuất hiện với thân phận Tiểu Thiên.
Toàn bộ phòng cảnh vệ đều không biết gã, ngẫu nhiên còn lấy gã làm trò đùa. Thiên Thông tính tình khá quái di, khi tâm trạng tốt anh rút tay gã gã cũng không trả đòn.
Tính tình như vậy cũng nguy nữa, chính Khâu Hoa tôi nhìn thấy gã cũng nhút nhát.
Khâu Hoa hút thuốc thản nhiên cười nói.
- Chứng tỏ, mặt mũi Diệp Phàm lớn, không ngờ ngay cả đồng chí Thiên Thông cũng lộ diện cùng hắn gặp mặt. Tuy nhiên, hai anh hùng tranh chấp, tất có thương vong. Chủ nhiệm Khâu, cậu phải chú ý điều hòa việc này, đừng làm bị thương. Bọn họ bất luận ai bị thương, đều bất lợi đối với công tác cảnh vệ. Là tổn thất lớn đối với công tác đảm bảo an toàn cho các lãnh đạo, tổn hại không dậy nổi đối với chúng ta. Cũng tuyệt đối không thể để tổn hại.
Điền Giang nghiêm túc nói.
- Ừ, những người có bản lĩnh đều có tính cách riêng. Tạm thời có thể nói có lẽ đồng chí Thiên Thông cũng muốn thử đáy của Diệp Phàm. Mà Diệp Phàm cũng muốn thăm dò gã, hai người đều ở trong giai đoạn thử nhau. Thử là có thể, nhưng không cần toát ra chân hỏa. Nghe nói trong thời gian tới bọn họ còn đến núi Everest Huấn luyện dã ngoại. Việc này không biết có phải có chút phiền phức hay không? Nơi đó có lẽ sẽ trở thành nơi đối kháng của hai người.
Khâu Hoa hơi lo lắng nói.
- Việc này là chủ ý của ai?
Diền Giang hơi sửng sốt, nhìn Khâu Hoa.
- Đồng chí Lang Phá Thiên, quan hệ của Lang Phá Thiên và Diệp Phàm khá sâu nặng, có lẽ hôm trước Diệp Phàm đã đến chỗ Lang Phá Thiên.
Cho nên, Lang Phá Thiên cũng lộ diện. Vừa đúng lúc gặp Cổ Thuận chọc đâm, lần này lão Cổ chọn cách mạnh mẽ, Diệp Phàm chắc chắn đã áp chế được dáng vẻ bệ vệ của lão Cổ.
Cho nên, Lang Phá Thiên vừa đến, vừa lúc thấy Tống Phi Vân muốn dùng huấn luyện dã ngoại để thử Diệp Phàm. Không thể tưởng tưởng tượng được bị Lang Phá Thiên lợi dụng, muốn đưa huấn luyện dã ngoại lên núi.
Mà việc như vậy, vốn theo quy củ của Lang Phá Thiên, hẳn là huấn luyện dã ngoại là việc chính của Diệp Phàm, Diệp Phàm là người cầm roi.
Cuối cùng Thiên Thống không ngờ lộ diện. Gã tranh giành cầm roi với Diệp Phàm. Kết quả, Diệp Phàm lui một bước.
Tuy nhiên, thực sự đi huấn luyện dã ngoại Diệp Phàm không việc gì. Nhưng mấy người lão Cổ thì có lẽ biết tội.
Khâu Hoa không ngờ thản nhiên cười.
- Ừ, Diệp Phàm là đẳng cấp nào, cửu đẳng không thể leo lên ngọn núi này còn gọi là cao thủ trẻ tuổi nhất cả nước sao.
Tuy nhiên ha ha Tống Phi Vân và lão Cổ đã tự đem tảng đá đập chân mình rồi. Chỉ với thân thủ của Diệp Phàm, đường đưởng là vương bài trẻ tuổi của Tổ đặc nhiệm A, phó tổ trưởng, có mấy người có thể so với hắn.
Đương nhiên, chỉ sợ đến lúc đó Thiên Thống cố ý gây phiền toái. Hai con hổ này có thể gây ra chuyện gì hay không còn khó nói. Tuy nhiên, chủ nhiệm Khâu cậu xem, hai người bọn họ, người nào mạnh hơn một chút?
Điền Giang nói.
- Diệp Phàm nghe nói đã đạt đến cửu đẳng, trong lịch sử của đất nước cực kỳ hiếm thấy người đạt đến trình độ đó khi chưa đến ba mươi, cũng là kinh người.
Khâu Hoa nói đến đây nhìn Điền Giang một cái.
- Ừ, đẳng cấp võ thuật tuy rằng tôi và anh không rõ ràng, nhưng không cần nói cửu đẳng, ngay cả Tống Phi Vân mới ngũ đẳng cường nhân khi xuất quyền cước cũng làm cho chúng ta cảm thấy không thở nổi.
Một phiến đá dày như vậy người ta một cước đã đá vỡ. Máu thịt của họ sau khi luyện công dường như đã biến thành sắt cứng.
Cửu đẳng, tôi chưa từng thấy người có thân thủ mạnh mẽ như vậy. Nếu không, Diệp Phàm cũng không có khả năng trở thành con cưng của Cung Khai Hà.
Lúc trước điều hắn đến đây, đồng chí Cung Khai Hà còn có chút ý kiến, chỉ sợ làm cho vương bài của gã mệt cuối cùng tôi còn phải cam đoan không cho hắn làm nhiều việc đồng chí Cung Khai Hà mới đồng ý.
Nói đến đây Điền Giang không ngờ thở dài, nhìn Khâu Hoa một cái nói:
- Nhất định đừng làm cho hai người thật sự bị thương. Đồng chí Cung Khai Hà có lẽ sẽ trừng phạt tôi, Cung Khai Hà bình thường nhìn dịu dàng, tuy nhiên tôi biết rõ tính tình của gã, khi tức giận thì không ai ngăn được.
- Việc này đương nhiên, Vương lão lui Tổ đặc nhiệm A chúng ta trải qua trận chiến trước nhân tài điêu đứng. Ngay cả lãnh đạo cũng cảm thấy khó giải quyết.
Vấn đề này khá nghiêm trọng, hơn nữa, nhân tài khó tìm, không phải anh muốn tìm là tìm thấy hoặc là dùng tiền để mua.
Cho nên, nếu Diệp Phàm bị Thiên Thông đả thương, thì đồng chí Cung Khai Hà có lẽ sẽ đập nát bàn làm việc này của tôi.
Bàn làm việc này đập không việc gì, nhưng bên chỗ đồng chí Thiên Thông cũng không giải quyết tốt. Thiên Thông là ai, thật ra anh ta là khách mời của đất nước.
Anh ta không thuộc bất kỳ bộ môn nào của đất nước, Tổ đặc nhiệm A không quản được anh ta ngay cả Chủ tịch Đường đối với anh ta cũng khá khách khí. Người này lão Điền anh có biết rõ không?
Khâu Hoa nhíu mày hỏi.
- Không rõ ràng lắm, nghe nói người này rất thần bí, ngay cả đồng chí Cung Khai Hà cũng không rõ anh ta rốt cuộc là ai.
Trước tiên, người ta thấy tên này cổ quái, nước ta có thể không có họ Thiên chứng tỏ đó cũng không phải là tên thật, tên thật là gì.
Chúng ta không thể ép anh ta nói ra. Tuy nhiên, có thể khẳng định một chút, mặc kệ anh ta thần bí như thế nào, anh đến từ gia tộc thần bí nào.
Gia tộc này là thần hộ mệnh của đất nước. Nói như Vương lão trước kia, nhiều lắm chỉ có thể nói là Thần hộ mệnh của Tổ đặc nhiệm A.
Nếu nói về Thiên Thông thì bản lĩnh khẳng định còn cao hơn Vương lão. Bằng không, gia tộc anh ta ai cũng là cao thủ của đất nước.
Cũng làm cho lãnh đạo đất nước cảm thấy an toàn. Nước Mỹ thế nào Lincoln bị đâm, xem nước ta, có vị lãnh đạo nào gặp chuyện không may không.
Đây là năng lực, bản lĩnh. Chẳng lẽ thiên hạ thái bình không thể làm. Đương nhiên, đất nước chúng ta vẫn bình yên hơn nước ngoài.
Tuy nhiên, bất cứ lúc nào phần tử đối địch cũng có. Chúng ta phải luôn đề cao cảnh giác, một chút qua loa cũng có thể tạo ra một sai lầm lớn. Chúng ta tuyệt đối không cho phép sai lầm.
Điền Giang vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ôi, việc này Cung Khai Hà cũng không điều tra ra thì chúng ta còn có thể làm thế nào? Huống chi, có lẽ cấp trên cũng đã hạ lệnh không cho điều tra. Một gia tộc như vậy đối với đất nước không phải dùng để điều tra. Đây là kết quả khảo nghiệm trường kỳ của thời gian. Tuy nhiên, tôi có chút lo lắng gã làm bị thương Diệp Phàm. Anh đã điều tra rõ Diệp Phàm chưa?
Khâu Hoa hỏi.
- Lão Cung không đề cập đến tư liệu của hắn, nói tài liệu về Diệp Phàm là bí mật của Tổ đặc nhiệm A. Chỉ có mấy vị lãnh đạo Bộ Chính trị mới có thể xem.
Vượt qua quyền quyết định của Tổ đặc nhiệm A. Cho nên, tôi và cậu đều không có quyền kiểm tra thực hư. Việc này chắc chắn cấp trên đã đồng ý. Nếu không, dựa vào quyền hạn của tôi và cậu, trên đất nước này có chuyện gì chúng ta không biết.
Hơn nữa, cậu cũng biết tính tình của hắn, hiện tại cũng đã là phó tổ trưởng của Tổ đặc nhiệm A. Ngay cả Tổ đặc nhiệm A cũng không phải nhiều người biết được rõ về thân phận của hắn.
Ngoại trừ mấy người trong Đảng ủy tổ, đội viên có lẽ còn không biết được đồng chí trẻ tuổi này là lãnh đạo của mình.
Việc này, chủ yếu là Tổ đặc nhiệm A bảo vệ hắn. Còn hắn đương nhiên là giữ bí mật. Có lẽ, đối với thân phận của hắn, điệp viên của nước ngoài rất muốn biết.
Trận chiến cau đổ cung hắn hoạt động mạnh, lập công lao lớn cho đất nước. Tổ đặc nhiệm A nước ngoài đều muốn tìm hiểu chi tiết về hắn. Tuy nhiên, điểm này lão Cung làm rất khá tuyệt đối không lộ ra ngoài.
Điền Giang nói.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2084: Đốc thúc không nổi một con chó.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Đúng vậy, 27 tuổi đã đạt đến cửu đẳng, nghe nói hắn là người có khả năng đột phá đến thập đẳng vi siêu. Đồng chí Cung Khai Hà có lẽ chông cậy vào việc này.
Tổ đặc nhiệm A có thể có một cao thủ cửu đẳng, đó thật sự gia tăng sức mạnh của Tổ đặc nhiệm A. Nhìn tình hình quốc tế biến đổi trong mấy năm gần đây tác dụng của Tổ đặc nhiệm A càng ngày càng được thể hiện.
Chủ tịch Đường cũng thường xuyên nhắc đến việc phải đề xuất trong hội nghị thường vụ tăng mạnh thực lực lực lượng Tổ đặc nhiệm A. Bởi vì hiện tại thật sự nhân sự quá ít.
Quản lý toàn cầu chỉ có ba bốn mươi đội viên chính thức, tản mát toàn bộ thế giới ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy. Đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A hiện giờ thật vất vả vì đất nước.
Bọn họ đều gánh vác những công việc nặng nề. Mấy lần hành động lớn, nếu không có Tổ đặc nhiệm A, đất nước chúng ta có chút bị động.
Trong các trận đánh ác liệt này anh nghĩ xem nếu có người như Diệp Phàm, giống như người ta đi lạc giữa dòng sữa, đồng chí Cung Khai Hà không liều mạng với anh mới là lạ.
Khâu Hoa nói.
- Việc này cũng không phải trong phạm vi tôi có thể khống chế. Chuyện chúng ta có thể làm chỉ là hết sức xúc tiến mối quan hệ bình thường giữa hai người họ. Haiz, việc này thật sự là khó khăn cho cậu. đồng chí Thiên Thông không thể bị thương, Diệp Phàm cũng không thể bị thương. Hơn nữa, Diệp Phàm tuổi trẻ như vậy có thể đạt đến giai đoạn này người phía sau hắn như sư phụ có lẽ cũng không phải là người bình thường.
Điền Giang nói.
- Điều này thì là bí mật, nghe nói Cung Khai Hà cũng không biết sư phụ của Diệp Phàm là ai. Chủ nhiệm Diệp cũng không nói.
Có người đoán sư phụ Diệp Phàm có lẽ là thân thủ thập đẳng. Nghĩ lại, đánh Diệp Phàm không phải dẫn dắt cao nhân sư phụ hắn đến sao.
Mà Thiên Thông bị thương thì gia tộc kia có lẽ cũng không thiếu cao thủ thập đẳng. Đều là chuyện phiền toái, đi một bước tính một bước.
Khâu Hoa nhăn mặt.
- Có một số việc chúng ta chỉ có thể nhìn thấy nhưng không thể giải quyết, mà chỉ có thể như vậy.
Điên Giang không nói tiếp việc này chỉ làm một hành động kỳ lạ.
- Chỉ có thể như vậy, nhưng thật ra có một cách giải quyết tốt, ha ha, các này không tồi, không tồi!
Khâu Hoa gật gật đầu tươi cười nói.
Hơn mười ngày trôi qua, trong khoảng thời gian này mọi việc khá bình ổn. Trong nháy mắt đã đến tháng ba dương lịch năm 2004. Buổi chiều ngày thứ hai Diệp Phàm điềm đam bước vào văn phòng.
Vừa mới ngồi xuống, thư ký Liễu Đinh đã vội bưng cốc trà xanh vào. Nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Chủ nhiệm Diệp, vừa rồi trưởng phòng Dương Tiến vẫn đứng ngoài, nói có việc cần báo cáo ngài. Tuy nhiên, y có chút rụt rè sợ hãi, trông giống như không dám bước vào.
- Ở đâu?
Diệp Phàm hỏi, bởi vì khi bước vào không thấy trưởng phòng Dương Tiến.
- Vừa mới bước vào nhà vệ sinh, nếu chủ nhiệm muốn gặp y tôi nói với y.
Liễu Đinh nói.
- Được, cậu bảo y vào đây.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Chỉ chốt lát sau, Dương Tiến bước vào.
Dương Tiến khoảng bốn mươi tuổi, trông có vẻ rất giỏi giang. Làm trưởng phòng nội bộ, kiêm tra công tác phạm vi chính là địa bàn quanh Bắc Kinh.
Thật ra công tác của trưởng phòng Dương không dễ làm. Ở Bắc Kinh một trưởng phòng còn muốn đi kiểm tra, chuyện đề cập đến toàn cán bộ cấp sở cấp bộ.
Cho nên, thật sự có chút khó xử. Đương nhiên, bình thường việc liên quan đến cấp thứ trưởng trở lên thì Phòng Thanh tra sẽ cử lãnh đạo, ví dụ như Phó chủ nhiệm dẫn đoàn xuống đó.
Ít nhất, phó chủ nhiệm cũng là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở. Bằng không, thật đúng là không tiện ra tay. Việc kiểm tra sẽ trở nên rỗng tuếch, chỉ là trang trí.
Tuy nhiên, hôm nay trưởng phòng Dương cũng khác với bình thường mà Diệp Phàm gặp.
- Sao thế, nhìn sắc mặt anh xem, có phải trong nhà có chuyện gì không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, cấp dưới thôi vẫn cần quan tâm một chút.
- Chủ nhiệm, việc này thật sự là phiền toái
Dương Tiến vừa lên tiếng đã oán giận nói.
- Phiền toái, chuyện gì không phiền toái? Dương Tiến, chúng ta làm việc gì, công tác kiểm tra chính là công tác phiền toái nhất, không phiền còn bảo anh xuống kiểm tra làm gì.
Diệp Phàm trầm mặt, giáo huấn một chút rồi nói sau. Bằng không, mõi người đều càu nhàu thì công việc còn làm thế nào được? Đây cũng là nghệ thuật thể hiện uy của lãnh đạo.
- Chủ nhiệm, tôi không có ý này.
Dương Tiến nhìn Diệp Phàm vẻ mặt sửng sốt, vội vàng giải thích.
- Không phải ý này vậy thì có ý gì? Anh nói rõ xem.
Giọng Diệp Phàm dịu đi một chút.
- Việc này nhìn qua chính là một chuyện nhỏ, tuy nhiên, rất kỳ lạ, thật đúng là bày bất bình.
Dương Tiến tiếp tục nói:
- Khu Bắc Ngũ Mã làm cầu qua đường có hai chủ nhà điếm làm ầm ĩ lên nguyên nhân chính là vì một con chó.
- Vì một con chó mà làm ầm ĩ, việc này thật đúng là lớn, không ngờ phải gọi người ở trưởng phòng nội bộ ở phòng Thanh tra ra mặt. Con chó này chẳng lẽ làm bằng vàng. Xem ra, các đồng chí phòng Thanh tra đều đi buôn bán hết không, làm bừa bãi thôi.
Diệp Phàm không khỏi chau mày nói.
Không thể tưởng tượng được đường đường là trưởng phòng nội bộ phòng Thanh tra của văn phòng trung ương đồng chí Dương Tiến lại hao tổn tâm trí vào chuyện thế này, vì hai cửa hàng tranh nhau con chó làm ầm ĩ, việc này thật đúng là buồn cười.
- Việc này là do các đồng chí cấp dưới báo cáo lên. Lúc đó tôi cũng rất tức giận. đây là chuyện gì, một con chó của hai cửa hàng cũng phải gọi đến phòng Thanh tra của văn phòng trung ương ra mặt. Có phải muốn chúng ta mệt chết không.
Cho nên, tôi lệnh cho các đồng chí cấp dưới nhanh chóng giải quyết việc này. Thật sự là buồn cười.
Tuy nhiên, sau đó không ngờ ầm ĩ càng lớn. Chủ nhiệm Khu Ngũ Mã phòng Thanh tra Thái Thăng xuống giải quyết, không ngờ không bắt, cuối cùng về cay đắng báo lại đây.
Tôi cảm thấy có gì đó rất khéo léo, cũng sắp xếp đồng chí khác xuống. Bắc Kinh có một điều không tốt, đừng nhìn đó chỉ là hai cửa hàng, có thể lôi ra cả Thứ trưởng.
Tuy nhiên, hai vị đồng chí xuống sau đến vài ngày cuối cùng cũng không giải quyết được. Lúc ấy tôi tức giận quá, tự mình đi xuống.
Ôi… chân này thiếu chút nữa bị chó cắn. Chủ nhiệm, việc này tôi thật sự không có cách nào.
Đồng chí Dương Tiến vẻ mặt nhăn nhó, Diệp Phàm thầm bật cười.
Tuy nhiên, nghiêm mặt hỏi:
- Chẳng lẽ trong đó có gì đó? Có lẽ là lôi ra cả Thứ trưởng sao?
- Tôi… tôi không tra ra. Lúc đó tôi tức giận, bọn họ không ngờ thả chó cắn tôi. Cho nên, lúc này tôi phản ánh với Bí thư Quận ủy khu Ngũ Mã Trần Sinh.
Không thể tưởng tượng được, Bí thư Trần không ngờ không có chút động tĩnh, ngay cả cảnh sát cũng không cử đi phối hợp. Chủ nhiệm Diệp, anh cũng biết phòng kiểm tra của chúng ta chỉ có thể kiểm tra, cũng không phải là cơ quan chấp pháp.
Cũng không thể tự chúng ta bắt tên thả chó lại. vả lại, chúng ta cũng không có quyền lực đó có phải không?
- Anh nói tình hình cụ thể xem sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Ở đây tôi có tài liệu, Chủ nhiệm Diệp xem trước.
Dương Tiến vừa nói vừa kéo túi lấy ra tài liệu
.
- Không cần, anh nói thẳng, tôi không có thời gian xem.
Diệp Phàm khoát tay áo.
- Hai nhà của họ có mặt tiền cửa hàng, một chủ hiệu là Ngưu Nhất Đa bán chó.
Trên thực tế là bán chó cảnh, đương nhiên, ông chủ nhà này khá có thanh danh. Nghe nói rất nhiều loại, chỉ cần hai ba vạn chó ngao cũng có.
Một cửa hàng khác là quán rau xào, ông chủ là Chu Đương Lâm. Trên thực tế bán thịt chó hấp. Món chó hấp của bọn họ khá nổi tiếng, gọi là Chu Ký, cửa hiệu lâu đời hơn hai trăm năm.
Chủ nhiệm Dương nói.
- Buồn cười, trên thực tế đều là bán chó chỉ có điều nội dung không giống nhau.
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên cười nói.
- Cũng không phải thế.
Dương Tiến gật gật đầu nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói:
- Buổi sáng ngày 11 tháng 9 năm trước, vì đó là ngày lễ của nhà giáo nên người ta nhớ.
Một con chó ngao mới từ Tỉnh Tàng Tây của ông chủ Ngưu bị mất, theo ông chủ Ngưu thì giá cả là một trăm ngàn.
Mà thật khéo, lão Chu hôm đó bán quán đến nửa đêm vẫn còn có khách.
Ông chủ Ngưu vì chó ngao không thấy, nên trong lòng sốt ruột. Đương nhiên là bởi vì nhiều tiền, thứ hai là sợ con chó ngao chạy trên đường Bắc Kinh làm bị thương người thì lớn chuyện.
Cho nên, nhà họ Ngưu phát động rất nhiều bạn bè thân thiết tìm chó trên đường. Tuy nhiên, kết quả tất nhiên là không tìm được.
Ông chủ Ngưu trong lòng tức giận, thêm mệt mỏi, vừa đi đến cửa hàng thấy đám người theo ông chủ Chu từ quán ăn đi ra.
Nghe một trong những người đó là một người thanh niên trẻ tuổi hỏi lại có chút nghi ngờ, thịt chó này cũng quá quý, một bát mất hơn ba vạn.
Tuy nhiên, người bạn trung niên của y cũng nói:
- Không quý, tiểu Trương thịt này có giá trị, hai mắt của tôi không hoa, chó này chắc chắn là chó ngao.
Lúc trước ông chủ Ngưu đã để chúng tôi thấy chó, cậu nghĩ xem, cậu có mấy cơ hội ăn canh nấu từ chó ngao?
Loại chó này một nửa là giống chó sói, chúng ta vửa là ăn thịt chó vừa là ăn thịt chó sói.
Hương vị này, cậu nói xem có phải là đủ sức mạnh rồi không?
Người thanh niên vửa càu nhàu cũng nói:
- Đúng thế.
Trước kia đến đây ăn thịt chó, nghe thấy có người hỏi có thịt chó thượng hạng không, lúc đó tôi cũng thuận miệng hỏi. Lần này thật đúng là có lộc ăn.
Tiền này tiêu cũng có giá trị. Đáng tiếc chúng ta chí cướp được một chén, nếu toàn bộ thì mấy người bạn chúng ta có thể ăn uống thoải mái.
Người trung niên kia nói
- Chúng ta đã có vận may, nếu muộn một bước ngay cả một chén cũng không có.
Vẫn là cái tên kia có tiền, chỉ để lại cho chúng ta một miếng thịt. Lúc này một người thanh niên có bụng to nói:
- Lão Tống, cho dù toàn bộ chúng ta cũng không ăn hết. Có lẽ, không có ba trăm ngàn đừng nghĩ muốn toàn bộ.
- Thịt chó này quý, tuy nhiên, việc cũng thật sự tinh xảo. Ông chủ Ngưu vừa mới đánh mất chó, lão Chu liền có thịt chó bán, đây cũng là…
Diệp Phàm nhìn Trưởng phòng Dương một cái, nghi hoặc nói.
- Cũng không phải,
Trưởng phòng Dương lại gật gật đầu nói:
- Việc này rất tinh xảo, trong đó chắc chắn có chút vấn đề.
- Vấn đề chắc chắn có, rất khác thường, anh nói suy nghĩ của anh một chút.
Diệp Phàm nhìn trưởng phòng Dương một cái.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2085: Việc kiểm tra không nhỏ.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Tuy nhiên, ông chủ Ngưu nói là lão Chu làm việc đó không sợ ông ấy phát hiện bởi vì ông ấy bán thịt chó, sao có thể dễ dàng phát hiện?
Hơn nữa, lão Chu vì che dấu sự thật, không ngờ bán thịt giữa đêm khuya. Việc này không phải bịt tai đi ăn trộm chuông sao?
Ông ta làm sao nghĩ muộn thế ông chủ Ngưu còn trở về quán. Bởi vì, bình thường ông chủ Chu cũng không vể quán ngủ, chỉ có thuê một bảo vệ trống quán thôi. Lần này bị đánh chỉ là trùng hợp thôi, thật sự là hiện nguyên hình.
- Ông chủ Ngưu nghi ngờ cũng có lý, tuy nhiên nếu chỉ giấu con có một trăm ngày thì coi như là số phận. Vì sao ông chủ Ngưu không báo cảnh sát, để công an điều tra không phải tiện hơn sao, việc này phòng kiểm tra làm không thỏa đáng. Phòng kiểm tra cũng không phải là cơ quan công an.
Diệp Phàm hỏi.
- Trong này cũng có nguyên nhân, theo ông chủ Ngưu nói là sợ ảnh hưởng đến kinh doanh của ông ấy. Cho nên, chó ngao mất tích sẽ không báo cảnh sát.Ông chủ Ngưu muốn tự mình giải quyết việc này.
Tuy nhiên, phát hiện lão Chu bán canh chó ngao xong thì ông chủ Ngưu tức giận lập tức đến quan của ông chủ Chu chất vấn.
Không thể tưởng tượng được lão Chu nói năng hùng hồn rằng con chó ngao này ông ta mua từ đâu. Còn nói hơn sáu vạn đồng tiền, lúc ấy ông chủ Ngưu vô cùng tức giận, phi một ngụm lên mặt đất.
Chỉ mắng lão Chu ,một con chó ngao sáu vạn đã mua được là không thể nào.
Về sau, hai nhà liền ầm ĩ lên. Cuối cùng người ngày càng nhiều, ông chủ Ngưu gọi hết bạn bè thân thích đem chó lại đây, tại chỗ đập rất nhiều bàn ghế nhựa của ông chủ Chu.
Mà lão Chu cũng là cửa hiệu lâu đời, đương nhiên không nuốt được cơn giận này. Lập tức cũng gọi bạn bè, không lầu cũng ầm ầm đến mấy chục người.
Cuối cùng tất nhiên thiếu chút nữa gây ra sự kiện tập thể. Đây chính là ở Bắc Kinh việc này xảy ra rất lớn. Cho nên, không lâu sau phòng Ngũ Mã của công an quận nhận được cảnh sát báo mới ngăn lại việc không tiến triển thêm.
Trưởng phòng Dương nói.
- Công an ra tay, vụ án này còn chưa có kết luận, còn phải tìm chúng ta để làm gì?
Diệp Phàm có chút không rõ hỏi Dương Tiến.
- Vụ án này cũng có chút tinh xảo, không ngờ không tra được rõ. Sau đó tôi nghe ngóng mới biết có người đã nói trước.
Chuyện này cứ kéo dài mấy tháng, hai ông chủ Ngưu Chu đều không thể kinh doanh nổi.
Lão Chu muốn làm món ăn, ông chủ Ngưu liền tìm cách gây phiền toái. Ông chủ Ngưu muốn mua chó, ông chủ Chu cũng ra tay sau lưng. Dù sao cũng dùng mọi thủ đoạn cuối cùng hai cửa hàng kinh doanh xuống dốc không phanh. Mà chu Lão cảm thấy mình oan ức, thấy công an vẫn không làm gì, cho nên phản ứng lên trên. Không thể tưởng tượng được vẫn không được, ông chủ Ngưu một mạch phản ứng đến phòng kiểm tra.
Phòng kiểm tra cũng cử người xuống kiểm tra đôn đốc. Kết quả vẫn không kết luận được. Lão Chu quả thật có chút thần thông, Quận ủy không được liền làm ầm ĩ tới thành phố, cuối cùng còn phản ánh lên trên, không ngờ đến tận chỗ chúng ta.
Trưởng phòng Dương vẻ mặt buồn bực nói.
- Báo thì báo đi, vì sao các anh không điều tra ra. Các anh tra không ra hoàn toàn có thể đôn đốc cơ quan công an điều tra.
Diệp Phàm nói
- Chúng tôi đôn đốc người ta cũng buồn rầu, nói là không có manh mối, tra như thế nào? Ngay cả trong lịch sử cũng có những vụ án lớn không điều tra ra.
Huống chi trong xã hội hiện đại, phần tử phạm tội ngày càng giảo hoạt. Nhất thời không điều tra ra cũng là bình thường.
Nhưng ông chủ Ngưu vừa thấy ông chủ Chu như thế, ông chủ Ngưu cũng đến phản ánh ở phòng kiểm tra chúng ta. Chúng ta cũng không phải là công an, việc này thật sự là khó khăn.
Lưu Tiền nói vẻ mặt giận dữ.
- Việc này anh muốn là không làm xong, sao không đến tìm chủ nhiệm Tiền Trần, anh ta là lãnh đạo phân công quản lý phòng anh, quản lý nội bộ.
Diệp Phàm giọng hơi vẻ trách cứ ý là anh không tìm lãnh đạo phân công quản lý, tìm tới làm phiền tôi làm gì, việc nhỏ nhất cũng gây sức ép lên đầu chủ nhiệm như tôi, còn muốn tôi sống không.
- Chủ nhiệm Trần lúc đó cũng tiếp nhận, cũng đưa chúng tôi đi điều tra. Tuy nhiên, cũng không có kết quả. Gần đây chủ nhiệm Trần bệnh hoạn, hiện tại đang ở trong viện điều dưỡng. Cuối cùng việc này tôi cũng không biết làm thế nào.
Dương Tiền nói.
- Chủ nhiệm Tiền dưỡng bệnh không phải còn có đồng chí Quý Phát sao?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, có chút tức giận. Bởi vì Quý Phát là chủ nhiệm thường trực của phòng kiểm tra, chuyện nhỏ như thế này cũng báo cao cấp trên, Dương Tiên có vẻ như vượt cấp.
Dương Tiến vừa nghe thế, trán cũng đổ mồ hôi. Có chút khó chịu nói:
- Việc này tôi đã phản ứng với phó chủ nhiệm.
Tuy nhiên, phó Chủ nhiệm Vu nói phòng Kiểm tra nhiều việc, Phó chủ nhiệm thường trực như y cũng phải phân ra làm nhiều người.
Cho nên bảo tôi tự đi thăm dò. Tôi thật sự thấy để hai nhà Ngưu Chu làm ầm ĩ không được, tôi tìm chủ nhiệm Vu, y nói y không có thời gian, đệ bút đi lên.
- Thôi vậy các anh cũng vất vả, tài liệu ở đây, ngày mai tan tầm chúng ta xuống đó một chút. Dù sao tôi cũng chưa đi dạo Bắc Kinh, tiện thể đi dạo luôn.
Diệp Phàm nhíu mày nói, thầm nói đúng là Vu Quý Phát muốn mình làm thiêu thân.
Tuy nhiên, lại không giống, việc này phát sinh từ tháng chín năm ngoái, lúc đó mình vẫn đang ở Đông Cống. Mặc dù là đối đầu với hắn cũng không thể biết được hắn sẽ về Bắc Kinh nhậm chức.
Tuy nhiên, đối với chuyện cửa hàng thịt chó Diệp Phàm thật sự cảm thấy có hứng thú. Muốn xem rốt cuộc người như thế nào làm khó dễ trong đó.
Nếu sau lưng hai nhà Ngưu Chu không có ai, thì chuyện nhỏ này không có khả năng báo đến tận phòng kiểm tra.
Xem ra, Bắc Kinh không có việc nào là nhỏ. Có lẽ, một chuyển nhỏ gặp các bộ và ủy ban thành chuyện lớn hết.
Dương Tiến vừa mới đi ra điện thoại Diệp Phàm vang lên, vừa thấy dãy số là Vương Triều gọi đến.
- Anh Diệp chuyện lão Phi thiên đã giải quyết xong.
Vương Triều nói.
- Giải quyết thế nào?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Đóng một tháng, về sau nộp tiền bảo lãnh thì về. Bởi vì Hoàng Đẳng chỉ chạm vào, tính ra cũng là chuyện nhỏ. Cũng phù hợp với điều khoản của pháp luật. Đương nhiên, giải quyết việc này có thể lớn có thể nhỏ. Tuy nhiên, sở Công an cũng phải suy xét, bàn tay cũng có ngón dài ngón ngắn đúng không?
- Tốt, chủ tịch Vương Quốc Chương giải quyết thế nào. Còn cả Giám đốc tập đoàn Tả Mộc Bắc Kinh Thái Bình nữa?
Diệp phàm hỏi.
- Chỉ là làm thuê thôi, bắt giam một tháng rồi thả hết.
Vương Triều nói.
- Ra tay rất nhanh, xem ra, không đầy mười ngày, tin rằng
Tuy nhiên, mặc dù bọn họ không muốn thì Diệp Phàm cũng phải chấm dứt việc này. Chuyện liên quan đến mấy vạn dân chúng là chuyện lớn, chúng ta không thể để dân chúng rơi lệ.
Nhóm tham quan lớn như Giang Đô, sâu mọt của quốc gia, Diệp Phàm tôi tuyệt đối không nương tay. Tuy nhiên, tin rằng Tề Phóng Hùng cũng giải quyết được đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên, Tề Phóng hùng cũng phải nắm chặt phương diện này để xây dựng. Đầu từ rất nhiều tiền để ủy viên Trương xuống xây dựng dự án.
Ví dụ như cải tạo khu nhà ở của người dân, xây dựng khí me tan nông thông, tiểu học hi vọng… Tin rằng những công trình này sau sẽ có lợi ích thực tế.
Chỉ có điều, cứ như vậy anh Diệp muốn nghiêm trị tên này còn có chút khó khăn. Huống chi Tề Phóng Hùng đã giải quyết một nhóm người.
Vương Triều nói.
- Theo cậu điều tra thì Tề Phóng Hùng giải quyết bao nhiêu người?
Diệp Phàm hỏi.
- Một phần ba thành viên, còn lại hai phần ba cán bộ có lẽ nhất thời Tề Phóng Hùng không tra ra. Huống chi việc này còn liên quan đến một số lãnh đạo Tỉnh ủy Giang Đô, cho nên, mặc dù là Tề Phóng Hùng cũng có điều kiêng kỵ.
Vương Triều nói.
- Tề Chấn Đào mới vừa nhậm chức, Tề Phóng Hùng không thể có hành động lớn ở Giang Đô. Việc này nếu thật sự muốn xử lý một số lãnh đạo của Giang Đô Tề Phóng Hùng năng lượng còn quá nhỏ.
Muốn xử lý phải xin chỉ thị của Trung ương. Vừa mới nên ra việc này không phải bị khám phá hết sao, cuối cùng Tề Phòng Hùng chắc chắn bị liên lụy.
Cho nên, việc này, Tề Phòng Hùng có lẽ là bắt nhỏ phóng lớn. Nếu trên không có động tác Tề Phóng Hùng cùng sẽ mắt nhắm mắt mở.
Nếu ở trên tra xuống, Tề Phóng Hùng có lẽ đã chuẩn bị tâm lý trước, hơn nữa, việc này kéo dài càng lâu càng tốt.
Cho đến lúc này Tề Chấn Đào đã ngồi vững, Tề Phóng Hùng hoàn thành nhiệm vụ của em, cũng có thể thỏa mãn cảm ơn.
Tuy nói hắn tự mình xử phạt nhưng so với việc Tề Chấn Đào mất chức mạnh hơn nhiều.
Diệp Phàm nói.
- Việc này đương nhiên,
Vương Triều nói
- Tuy nhiên, Tề Phóng Hùng có lẽ sẽ không tưởng được việc này lại xảy ra nhanh đến thế.
- Ừ, Yến Xuân Lai hành động nhanh, xem ra ân oán giữa tôi và ông ta không chết không ngừng.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Ai sống ai chết vẫn còn chưa định số. Tuy nhiên uyền chủ động nằm trong tay chúng ta. Chúng ta có chứng cứ xác đáng, tin rằng Trương Hướng Đông muốn bắt bẻ chúng ta cũng không dễ dàng. Đến lúc đó, chúng ta sẽ quay giáo phản kích.
Vương Triều lạnh lùng nói.
- Đó là điều đương nhiên, chúng ta cũng dần trưởng thành rồi. Không phải kẻ nào cũng có thể gây khó dễ được.
Diệp Phàm nói đến đây thì dừng lại một chút, một lúc sau mới nói:
- Vương Triều, chuyện cậu về Bộ Công an anh Thiết làm đến đâu rồi.
- Anh Thiết nói vẫn còn đang tranh thủ, chắc là còn phải đợi một thời gian nữa. Anh ấy bảo tôi không cần phải quá lo lắng, chắc là sẽ không có vấn đề gì. Không phải chỉ là một là chức Phó cục trưởng thôi sao?
Vương Triều có vẻ rất tự tin nói.
- Ừ, nếu là cấp bậc Giám đốc sở thì phân lượng phải nặng, muốn tranh thủ được thì anh Thiết cũng có chút khó xử. Cậu bây giờ là cấp Phó giám đốc sở nên cũng dễ hơn. Đến lúc đó anh em chúng ta gặp mặt ở thủ đô, cùng nhau lập sự nghiệp…
Diệp Phàm nói, hào hứng mười phần.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ