Khóe miệng của Hàn Ngữ Phong giơ lên thành một vòng cung rất lớn, giọng nói thật nhẹ, nghiêm túc hỏi hắn: “ở trong mắt của ngươi ta thật sự không tốt đẹp một tý nào sao?”
Tư Mã Tuấn Lỗi hơi hơi sửng sốt, khóe miệng hàm chứa ý cười nói: “Đương nhiên không phải, ở trong mắt của ta, ngươi kiên cường lương thiện, tuy nhu nhược nhưng cũng rất quật cường.”
Hàn Ngữ Phong bị hắn tâng bốc nên sắc mặt ửng đỏ, nàng có tốt đẹp như vậy không? Khẽ khép mắt lại không dám nhìn vào mắt hắn.
“Ngữ Phong, ta đây ở trong mắt của ngươi rốt cuộc là cái dạng người gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi không để cho nàng lảng tránh, hắn muốn biết ở trong lòng nàng hắn là cái dạng người gì?
“Bá đạo, mãnh lệt, cường bạo, ngang ngạnh, không nói lý lẽ.” Hàn Ngữ Phong trả lời rất nhanh, hắn vốn chính là người như vậy.
Tuy rằng đã sớm dự đoán được đáp án này, nhưng thật sự khi nghe chính miệng nàng nói ra làm cho ánh mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi ảm đạm hẳn đi, xem ra mình ở trong lòng nàng đúng là không tốt đẹp tý nào.
Trong mắt Hàn Ngữ Phong ẩn chứa ý cười, ngẩng đầu lên hôn nhanh lên môi hắn một cái rồi nói: “Ta chính là thích ngươi như vậy.” Nói xong liền vùi đầu vào trước ngực hắn, kỳ thật có một câu nàng vẫn chưa nói đó là vài lần hắn muốn cùng sinh cùng tử với nàng đã làm nàng nảy sinh tình cảm với hắn.
Thân hình của Tư Mã Tuấn Lỗi khẽ chấn động, ngay lập tức ánh mắt lóe lên tia vui mừng, trên môi dường như vẫn còn lưu lạị hơi ấm của nàng, hai tay nâng mặt của nàng hỏi: “Ngươi nói thật chứ?”
“Nói thật cái gì? Ta có nói cái gì sao? Sao ta lại không biết vậy?” Hàn Ngữ Phong vẻ mặt vô tội, nhưng đôi mắt to biểu lộ ý cười lại bán đứng nàng.
“Ngươi thật sự không biết?” Giọng nói của Tư Mã Tuấn Lỗi toát lên một tia uy hiếp.
“Không biết.” Hàn Ngữ Phong lắc đầu, trong lòng tin chắc rằng hắn sẽ không dám dùng cách kia để uy hiếp nàng, nàng mới không sợ, nàng cũng không tin hắn lại không để ý đến đứa nhỏ trong bụng nàng.
“Thật không?” Tư Mã Tuấn Lỗi lấy tay nâng cằm của nàng lên, trong mắt mang theo nhiều tia tà ác.
“Ngươi muốn làm gì?” Hàn Ngữ Phong lập tức cảnh giác đứng lên, hắn lại muốn dùng đến biện pháp gì để uy hiếp nàng?
“Ngươi nói đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi mỉm cười tà ác, đột nhiên đẩy nàng ngã xuống, nắm chân ngọc của nàng lên, các ngón tay nhẹ nhàng trượt qua trượt lại trong lòng bàn chân nàng.
“Ha hả….” Hàn Ngữ Phong nhịn không được mà cười lớn lên, giãy dụa muốn rút lại chân: “Không cần.”
“Không cần? Vậy hãy nói lời nói mà ta muốn nghe.” Tay của Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn chưa dừng lại, cũng là trong lúc vô ý hắn phát hiện ra nàng rất là sợ nhột.
“Phu quân, ta thích ngươi.” Hàn Ngữ Phong cắn răng la lên.
“Ha ha…” Tư Mã Tuấn Lỗi vừa lòng phát ra một trận cười to, thân thủ ôm lấy nàng, sớm nói ra không phải tốt hơn sao?
“Cười, cười chết ngươi đi.” Hàn Ngữ Phong nhỏ giọng nói, chỉ biết uy hiếp nàng thôi.
“Ngữ Phong, ta cũng thích ngươi.” Đột nhiên Tư Mã Tuấn Lỗi nói ở bên tai của nàng.
Thân thể của hắn thả lỏng, khóe môi nhếch lên, mỉm cười ngọt ngào, đây xem như là ngôn ngữ dịu ngọt nhất của hắn rồi.
“Tốt lắm, ngươi cũng mệt mỏi rồi, nên nghĩ ngơi thật tốt.” Tư Mã Tuấn Lỗi buông nàng ra, đặt nàng nằm xuống giường, giúp nàng đắp chăn cẩn thận.
“ừ.” Hàn Ngữ Phong quả thật có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại, tay gắt gao nắm chặt hắn, chính nàng cũng không biết từ khi nào nàng đã ỷ lại vào hắn như vậy.
“Ngủ đi, ta ngồi bên cạnh của ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng nói.
Quỷ môn.
Hỏa Vân Kiều một mạch đi tới Quỷ môn, tiến thẳng đến phòng ngủ của Phong Hồn, một cước liền đá văng cửa.
“Ngươi tới làm gì?” Phong Hồn ngồi ở trên ghế đang bắt tay vào lau bảo kiếm, đầu cũng không ngẩng lên, có thể xông thẳng vào phòng hắn ngoại trừ nàng ra ở trong Quỷ môn này không có người thứ hai.
“Phong Hồn, ngươi thích Hàn Ngữ Phong phải không?” Hỏa Vân Kiều mở miệng ra liền chất vấn.
Phong Hồn ngẩng đầu lên, tử mâu lạnh lùng nhìn nàng nói: “Chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi?”
Thấy hắn không phủ nhận, trong lòng Hỏa Vân Kiều đã tìm được đáp án, cắn răng hung hăng nói: “Phong Hồn, ngươi là của ta, chỉ có thể thích ta, không thể thích người khác.”
“Nhàm chán.” Phong Hồn lạnh lùng phun ra hai chữ, những lời này hắn đã nghe vô số lần, nghe mãi làm cho hắn thấy nhàm chán.
“Phong Hồn, ta là thật sự thích ngươi cho nên ngươi chỉ có thể thích ta, nếu ngươi không thích ta, ta đây sẽ đi giết Hàn Ngữ Phong.” ánh mắt Hỏa Vân Kiều lạnh lùng uy hiếp.
“Hỏa Vân Kiều, ngươi không cần náo loạn ở đây.” Phong Hồn một chút cũng không đem lời uy hiếp của nàng để vào trong mắt.
“Ta không có náo loạn, ta là đang nói thật, ngươi cũng biết ta có thể làm được mà.” ánh mắt Hỏa Vân Kiều cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn.
“Có ta ở đây ngươi cho là ngươi có thể giết được Hàn Ngữ Phong sao?” Phong Hồn cũng lạnh lùng nhìn nàng nói.
Không khí bỗng nhiên trở nên khẩn trương, cái loại hơi thở hỏa dược nguy hiểm này từ từ bốc lên ở hai người.
“Được, Phong Hồn. Ta hiện tại phải đi giết nàng.” Hỏa Vân Kiều hung hăng dậm chân, xoay người muốn đi
“Đứng lại.” trong nháy mắt trường kiếm của Phong Hồn chỉ ngay trước ngực nàng, lạnh lùng nhìn nàng.
Hỏa Vân Kiều tức giận nhìn vào mũi kiếm chỉ ở trước ngực mình, trong lòng cảm thấy ủy khuất mà nước mắt thì dâng lên, giống như một chuỗi trân châu bị đứt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tử mâu của Phong Hồn lóe lên một chút, đây là lần đầu tiên thấy nàng khóc, trong trí nhớ của hắn nàng luôn không chịu thua ai cả, dù cho lạnh nhạt đến thế nào nàng cũng kiên cường, không buông tay, dù bất kể chuyện gì xảy ra lúc nào cũng đi theo hắn. Nhìn bộ dạng ủy khuất của nàng, trong lòng hắn mềm nhũn nói: “Vân Kiều, không cần náo loạn, ta không thích Hàn Ngữ Phong, nàng chính là người duy nhất khiến ta cảm thấy ấm áp, mọi người ai cũng nói ta là yêu nghiệt, chỉ có nàng nói tử mâu của ta thực đặt biệt.”
Trong ánh mắt của hắn lộ ra một tia dịu dàng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng giải thích.
Hỏa Vân Kiều giật mình nhìn hắn, cho tới bây giờ nàng cũng chưa hề để ý đến tử mâu của hắn, cũng chưa từng nói qua ánh mắt của hắn rất đẹp, vốn tưởng rằng hắn thực kiên cường, tính cách lạnh lùng thì ra trong lòng hắn lại yếu ớt như thế, thì ra cho tới bây giờ nàng cũng không hiểu hắn.
“Phong ca ca, chính bởi vì như vậy, ngươi mới yên lặng, âm thầm bảo vệ nàng phải không?” Ngữ khí của Hỏa Vân Kiều cực kỳ dịu dàng.
Phong Hồn hơi hơi sửng sốt, tử mâu trong nháy mắt trở nên lạnh như băng nói: ” Làm sao ngươi biết?” Chẳng lẽ nàng theo dõi hắn sao? Không đâu, nếu như vậy thì hắn chắc chắn cảm nhận được.
“Là một nữ nhân nói cho ta biết, muốn ta cuốn lấy ngươi để nàng ta dễ dàng đối phó Hàn Ngữ Phong.” Hỏa Vân Kiều thành thật trả lời, đột nhiên trong lòng đối với Hàn Ngữ Phong có chút tò mò.
“Hình dáng nữ nhân đó ra sao?”Phong Hồn nhíu mi một chút, chẳng lẽ là nữ nhân ác độc ở trong vương phủ sao?
“Là một người rất gầy yếu.” Hỏa Vân Kiều vừa nghĩ vừa nói.
“Châu nhi. Là nàng ta.” Tử mâu của Phong Hồn bắn ra một loạt ánh sáng lạnh, nàng ta vẫn còn không chịu buông tha cho Hàn Ngữ Phong.
“Phong ca ca, chúng ta sẽ giúp Hàn Ngữ Phong chứ?” Hỏa Vân Kiều ngước mắt hỏi, nếu Phong ca ca đã nói đó là người tốt thì chắc chắn không thể xấu được.
Trong vương phủ.
Đã qua ba ngày mà Thúy Hà vẫn chưa tìm được cơ hội để xuống tay, nàng cũng có một chút lo sợ, sợ Phong Hồn vẫn còn âm thầm giám sát, nàng thật không muốn chết.
Tâm phiền ý loạn nên mang theo Xuân Hoa đến trà lâu ngồi uống trà.
“Xuân Hoa, ngươi hãy đi mua sắm đi, ta muốn một mình yên tĩnh.” Nhìn Xuân Hoa đang đứng một bên, nhẹ giọng phân phó.
“Cám ơn, phu nhân.” Xuân Hoa thật vui vẻ liền rời đi ngay.
Thúy Hà nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm giác được có người đang đến gần, thuận miệng hỏi: “Xuân Hoa, sao ngươi lại trở về nhanh như vậy?”
“Mọi chuyện làm tốt lắm sao? Ngươi cũng thật thoải mái nhàn hạ, có thể thản nhiên ngồi đây uống trà.” Châu nhi nhìn nàng, lạnh lùng nói.
“Là ngươi?” Thúy Hà quay đầu lại, cũng không lấy làm ngạc nhiên “Nếu không nắm chắc mọi chuyện trong tay ta sẽ không làm.”
“Nắm chắc trong tay? Ta đã chuẩn bị cái này cho ngươi.” Châu nhi tiện tay ném cho nàng một bọc nhỏ đựng đồ vật gì đó.
“Đây là cái gì?” Thúy Hà cầm lấy ngửi nhưng không thấy có bất kỳ mùi gì, không lẽ đây lại là độc dược?
“Đây là mê huyễn dược, ăn vào làm cho người ta sinh ra ảo giác, đem người yêu nhất trở thành người hận nhất.” Châu nhi giải thích.
“Mê huyễn dược này cho Hàn Ngữ Phong dùng thì có ích lợi gì? Ngươi muốn làm cho nàng đem Vương gia trở thành người hận nhất sao? Hiệu quả của thuốc có thực kéo dài không?” Thúy Hà nghi hoặc hỏi, nếu không kéo dài thì dùng cũng như không.
“Ai bảo ngươi cho Hàn Ngữ Phong dùng?” Châu nhi nhìn bộ dạng ngu ngốc của Thúy Hà nói.
“Vậy cho ai dùng?” Thúy Hà nghi hoặc.
“Thúy Hà, không phải ngươi thông minh lắm sao? Tại sao lại đoán không ra? Ta là muốn ngươi cho Tư Mã Tuấn Lỗi dùng, nỗi đau lớn nhất của con người chính là nhìn thấy con của mình chết, nếu là chính mình ra tay giết chết, ngươi nói xem, hắn sẽ đau đớn đến thế nào?” Châu nhi nói xong liền nở một nụ cười tàn nhẫn.
“ý của ngươi là để cho Vương gia dùng?” Sắc mặt Thúy Hà đại biến, nàng chưa từng có lá gan dám đi hại Vương gia.
“Ngươi sợ cái gì? Không có tiền đồ sao? Ngươi yên tâm đi, hắn sẽ không có việc gì đâu, dược này không mùi không màu cũng không phải độc dược, cho dù kiểm tra cũng tra không ra, đối với thân thể cũng không có thương tổn gì, mê huyễn dược này chỉ có tác dụng trong vòng hai canh giờ mà thôi, hiện tại sẽ không làm cho hắn chết, ta muốn nhìn thấy bộ dạng bất lực, thống khổ cùng hối hận của hắn.” Châu nhi hèn mọn nhìn nàng một cái.
Thúy Hà suy tư một chút, biện pháp này cũng tốt, dù cho có xảy ra chuyện gì thì cũng là lỗi của Vương gia. Mặc kệ bọn họ như thế nào, nàng cũng không quan tâm.
“Ta đi trước, hi vọng ngươi mau chóng xuống tay, ta chờ tin tốt của ngươi.” Châu nhi chờ đợi có chút không kiên nhẫn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thúy Hà lặng lẽ đem cất bao thuốc bột, làm bộ như không có gì xảy ra, ngồi chờ Xuân Hoa trở về, sau đó hồi phủ.
Trở lại trong vương phủ.
Thúy Hà liền cố ý đến thư phòng tìm Tư Mã Tuấn Lỗi, trên đường đi thì nhìn thấy Xuân Hồng đang bưng một chén trà nóng đi tới, nàng biết trà nóng này là đem đến cho Tư Mã Tuấn Lỗi, vội vàng lấy cây trâm đang cài trên đầu ném xuống dưới bãi cỏ sau đó làm ra vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Thúy Hà phu nhân, người đang tìm kiếm cái gì?” Xuân Hồng cung kính hạ thấp người hành lễ.
“Xuân Hồng, là ngươi à? Cây trâm trên đầu ta không thấy đâu, rõ ràng ta nghe được tiếng nó rơi xuống nhưng lại tìm không thấy.” Thúy Hà vừa tìm kiếm vừa nói.
“à, để ta giúp người tìm thử, người vừa rồi đứng ở đâu?” Xuân Hồng đem trà đặt ở một bên hỏi.
“ở bên kia.” Thúy Hà lấy chỉ Xuân Hồng đi về phía trước, rồi nàng lập tức nhìn xung quanh xem có ai không, nhanh tay lấy ra dược đã chuẩn bị trước bỏ vào trong chén trà, lấy tay khuấy đều cho nó tan ra hết.
Cẩn thận tìm kiếm phía trước, đột nhiên Xuân Hồng thấy cây trâm nằm trong bụi cỏ liền vui mừng cầm lấy hỏi: “Phu nhân, là cái này phải không?”
“Đúng rồi, là cái này. Xuân Hồng, cám ơn ngươi.” Thúy Hà vui mừng cầm lấy cây trâm, sau đó nói: “Xuân Hồng, ngươi mau đem trà cho Vương gia đi.”
“Dạ.” Xuân Hồng cầm lấy chén trà, không hề phát hiện ra điều khác thường gì, liền hướng thẳng thư phòng mà đi.
Thúy Hà sau khi đã làm tốt mọi chuyện liền xoay người đi về Hà Tình uyển chờ tin tức.
Khi màn đêm buông xuống.
Hàn Ngữ Phong ngồi ở bên giường, nghe được âm thanh mở cửa liền ngẩng đầu hỏi: “Ngươi xong việc rồi sao?”
Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên cảm thấy trước mắt lóe lên, người ngồi ở bên giường là Hàn Ngữ Phong liền biến thành Thúy Hà, ánh mắt lạnh lùng nói: “Tại sao ngươi lại ở đây? Đi ra ngoài.”
Hàn Ngữ Phong hơi hơi sửng sốt, giờ phút này sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi thâm trầm, tròng mắt lạnh lẽo sắc bén giống như trong nháy mắt đã biến trở về một kẻ lãnh khốc, vô tình và tàn bạo trước kia.
“Ngươi làm sao vậy?” Nàng đi qua, ngước mắt nhìn hắn hỏi.
Nhìn thấy người đi đến trước mặt hắn là Thúy Hà, ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi càng lạnh hơn nữa, nhếch môi lạnh lùng nói: “Ta nói một lần nữa, đi ra ngoài. Nếu về sau ngươi dám bước chân vào nơi này thì đừng trách ta xuống tay vô tình.”
Trong mắt Hàn Ngữ Phong đều là nghi hoặc, tại sao hắn lại nói nàng như vậy, nàng nghe không hiểu gì cả? Cái gì mà không được bước vào nơi này, nàng không phải vẫn luôn ở trong này sao? Cả người hắn đều tản ra hàn khí, ánh mắt thì tuyệt tình càng làm cho nàng nghi hoặc khó hiểu.
“Phu quân, ngươi….” Hàn Ngữ Phong vừa mới mở miệng đã bị hắn tức giận ngắt lời.
“Tiếng phu quân là để cho ngươi gọi sao? Ngươi có xứng hay không? Cũng không nhìn lại thân phận của mình, cho dù trong bụng ngươi có đứa nhỏ của ta nhưng bổn vương một chút cũng không để ý.” Nàng cư nhiên dám kêu phu quân? Trên đời này ngoại trừ Hàn Ngữ Phong ra thì bất kể người nào cũng không xứng, huống chi người đó lại là Thúy Hà, chỉ có chút kỳ quái là bụng nàng hôm nay dường như nhỏ đi.
Thân thể Hàn Ngữ Phong run lên, lảo đảo lui về phía sau vài bước, sao lại thế này? Bọn họ không phải vẫn tốt lắm sao? Tại sao đột nhiên trong nháy mắt hắn liền trở nên lãnh khốc vô tình, chẳng lẽ nhu tình trước kia đều là giả sao?
“Ngươi đến tột cùng là làm sao vậy? Vì cái gì đối xử với ta như vậy?” Nàng vẫn là có chút không cam lòng, bước đến ôm lấy tay hắn.
Đột nhiên nhìn thấy Thúy Hà ôm lấy cánh tay hắn với bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm cho hắn nhất thời cảm thấy chán ghét đến cực điểm, tay không lưu tình mà vung mạnh lên.
Hàn Ngữ Phong không chút đề phòng, lại càng không nghĩ tới hắn lại chán ghét đẩy nàng ra như vậy, nàng tránh không kịp liền ngã mạnh vào trên bàn.
“Đau quá.” Bụng đau đớn làm cho nàng nhịn không được mà hô lên, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh, nhìn hắn cầu cứu: “Cứu đứa nhỏ, mau gọi đại phu.”
Nhìn thấy sắc mặt Thúy Hà đột nhiên trắng bệch, trong lòng của Tư Mã Tuấn Lỗi cũng có chút rung động, muốn đi gọi đại phu nhưng rồi chính hắn lại ích kỷ muốn bỏ đi đứa nhỏ trong bụng của nàng , dù sao hắn cũng chưa từng để ý đến nó, nếu nó mất đi thì hắn và Hàn Ngữ Phong sẽ không còn hiềm khích gì nữa, thần sắc có chút chần chừ, lạnh lùng nhìn nàng, vẫn không mở miệng.
Thấy khuôn mặt lạnh lùng vô tình của hắn, Hàn Ngữ Phong dường như có chút tuyệt vọng, chỉ cảm thấy dưới thân ngày càng nóng lên, nàng hoàn toàn tuyệt vọng không cầu xin hắn nữa mà lớn tiếng kêu lên: “Xuân Vũ, Xuân Vũ.”
“Vương phi, người có chuyện gì?” Xuân Vũ đẩy cửa đi vào bị tình cảnh trước mắt dọa cho ngây dại, Vương gia mặt không chút thay đổi đứng ở một bên, còn Vương phi thì thống khổ cuộn mình trên mặt đất, dưới thân toàn là máu.
“Vương phi, người làm sao vậy?” Xuân Vũ bị dọa đến tay chân luống cuống, muốn nâng nàng dậy.
“Xuân Vũ, mau đi tìm đại phu đi, đến biệt quán tìm Toàn Vũ, phải giữ lại đứa nhỏ.” Sắc mặt của Hàn Ngữ Phong càng ngày càng tái nhợt, nói chuyện cũng không có khí lực, chính là lấy tay ôm chặt bụng.
“Dạ, ta biết rồi Vương phi.” Xuân Vũ buông nàng ra, chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa lo lắng hô to: “Quản gia, mau phái người đi thỉnh Toàn Vũ tiểu thư, Vương phi có nguy hiểm.”
“Vương phi có nguy hiểm?” Quản gia hoảng sợ vội vàng phân phó “Người đâu? Mau đi thỉnh Toàn Vũ tiểu thư.” Xuân Vũ vội vàng chạy về Kỳ Lân cư.
Tiếng la của Xuân Vũ làm kinh động cả vương phủ thì đương nhiên cũng kinh động cả Thúy Hà, nghe tin tức này vẻ mặt Thúy Hà lộ ra một tia vui mừng nhưng lại làm bộ như thật sự quan tâm: “Xuân Hoa, chúng ta đến xem Vương phi thế nào?”
“Vương phi, người phải cố gắng lên, Toàn Vũ tiểu thư sắp đến rồi.” Xuân Vũ có chút bối rối nhìn Hàn Ngữ Phong mà khóc ròng.
Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở một bên nhìn thấy dưới thân nàng toàn là máu nhưng tâm lại không có lấy một chút không đành lòng, đại phu sẽ đến ngay thôi, đứa nhỏ có giữ được hay không còn phải xem mạng của nàng có lớn hay không?
“Xuân Vũ, ngươi không lo chăm sóc Vương phi lại chạy tới nơi này làm cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy vẻ mặt khóc lóc thương tâm của Xuân Vũ, nàng không phải nên chăm sóc Hàn Ngữ Phong sao? Từ khi nào thì tốt với Thúy Hà như vậy?
“Vương gia, người đang nói cái gì? Vương phi đã làm sai chuyện gì? Sao lại đối xử với nàng như vậy?” Xuân Vũ vừa khóc vừa nói, trong lòng đối với hắn đều là hận ý.
Mày kiếm của Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu chặt lại, Xuân Vũ đang nói cái gì? Ngữ Phong, hắn đối với nàng như thế nào?
“Tư Mã Tuấn Lỗi, Hàn Ngữ Phong lại làm sao vậy?” Thanh âm vang lên thì Toàn Vũ cũng đã xuất hiện ở bên người bọn họ, nhìn thấy Hàn Ngữ Phong đã muốn hôn mê, dưới thân đều là máu, sắc mặt thì trắng bệch.
“Các ngươi đều đi ra ngoài, chuẩn bị nước ấm cho ta.” Đem Hàn Ngữ Phong đặt ở trên giường, không cần phân trần liền đem Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Xuân Vũ đẩy ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Rất nhanh Xuân Vũ đã đem chậu nước ấm đến rồi lo lắng chờ ở bên ngoài.
Ngoài cửa, một đám nha hoàn cũng rất khẩn trương, Thúy Hà đứng gần đó, không chớp mắt, trong lòng đắc ý, cuối cùng nàng đã thành công rồi.
Bị đẩy ra ngoài cửa, Tư Mã Tuấn Lỗi cảm thấy thật kỳ lạ, Thúy Hà cũng xứng để Toàn Vũ điều trị sao? Đột nhiên nghi hoặc, Thúy Hà sao lại ở Kỳ Lân cư, còn Ngữ Phong đã đi đâu? Ánh mắt lơ đãng nhìn xung quang, lại phát hiện Thúy Hà đứng cách đó không xa.
Sắc mặt khẽ biến, bắt lấy vạt áo của Xuân Vũ ở một bên, lo lắng hỏi: ‘Người trong phòng là ai?’
‘Là Vương phi.’ Xuân Vũ cắn môi đến chảy nước mắt, nhưng vẫn không ngừng nói: ‘Vương gia không phải vẫn ở bên trong sao, sao có thể lạnh lùng vô tình như vậy với Vương phi.’ Hiện tại lại còn có thể hỏi nàng quá đáng như vậy.
Ngữ Phong? Tư Mã Tuấn Lỗi lảo đảo lui về phía sau hai bước, sắc mặt không có huyết sắc, chẳng lẽ người trong phòng vừa rồi là Hàn Ngữ Phong, chính mắt hắn nhìn thấy là Thúy Hà mà, đây là chuyện gì?
Sắc mặt xanh mét, thân mình cứng ngắc, hai tay chậm rãi nắm chặt thành quyền, mắt nhắm lại che dấu sợ bối rối trong lòng. Hắn đang làm cái gì? Vừa rồi hắn đã làm gì?
Trong phòng.
Toàn Vũ mới vừa đóng kỹ cửa, vừa mới xoay người lại đã thấy Hàn Ngữ Phong mỉm cười ngồi đó nhìn nàng.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi không sao à?’ Toàn Vũ kinh ngạc kêu lên.
‘Nói nhỏ thôi, đến đây hãy nói.’ Hàn Ngữ Phong bảo nàng nhẹ giọng, vẫy vẫy tay bào nàng đến bên giường.
‘Ngươi định làm gì?’ Toàn Vũ hồ nghi nhìn nàng nói.
‘Ta muốn ngươi giúp ta, nói với Tư Mã Tuấn Lỗi đứa con đã không còn.’ Hàn Ngữ Phong nhìn nàng nói.
‘Vì sao nha?’ Toàn Vũ không hiểu nàng muốn làm gì, có điều gì đó thật kỳ lạ đang diễn ra ở đây.
‘Toàn Vũ, ta nhất thời rất khó giải thích rõ ràng, sự tình là như vậy. . .’ Hàn Ngữ Phong đem sự tình từ đầu chí cuối nói qua một lần.
Sau khi nghe xong, Toàn Vũ càng thêm nghi hoặc, không rõ hỏi: ‘Ngươi để Tư Mã Tuấn Lỗi trực tiếp đi giết Châu nhi không phải tốt hơn sao, cần gì phải làm điều thừa.’
‘Toàn Vũ, ngươi không thắc mắc Mai nhi vì sao mà chết sao? Cha ta cũng không phải là hạng người như vậy? Nếu ép hỏi Châu nhi, khẳng định nàng ta sẽ không nói, cho nên ta muốn nàng ta đạt được tâm nguyện, nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi đau khổ, nàng ta nhất định sẽ đắc ý mà nói ra sự thật.’ Hàn Ngữ Phong thầm thở dài, mặc kệ chân tướng như thế nào, nàng vẫn muốn biết.
‘Hàn Ngữ Phong, vậy ngươi vì sao không trực tiếp nói cho Tư Mã Tuấn Lỗi? Ta nghĩ để hắn phối hợp với ngươi không phải tốt sao?’ Toàn Vũ thắc mắc.
‘Ta cũng từng nghĩ như vậy, nhưng Phong Hồn và Hỏa Vân Kiều lại nói phải để cho hắn thực sự thống khổ, đừng quên Thúy Hà vẫn ở trong phủ, dù sao, sớm muộn gì hắn cũng biết và cũng sẽ chọn cách này thôi.’ Hàn Ngữ Phong giải thích nói.
‘Vậy chuyện đêm nay, toàn bộ là mưu kế của các ngươi?’ Toàn Vũ hỏi.
‘Không phải.’ Hàn Ngữ Phong lắc đầu nói: ‘Là tương kế tựu kế.’
‘Xem ra ta cũng chỉ có thể phối hợp với các ngươi.’ Toàn Vũ thở dài, Tư Mã Tuấn Lỗi thật đáng thương, nếu biết chân tướng thì hắn sẽ tức giận như thế nào.
‘Cám ơn ngươi, Toàn Vũ, hiện tại chúng ta chỉ cần đổ huyết tương này xuống là được rồi.’ Hàn Ngữ Phong lấy ra một lọ huyết tương đã được chuẩn bị.
‘Ta đi ra ngoài.’ Toàn Vũ thấy nàng đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ rồi liền nói.
‘Ừ.’ Hàn Ngữ Phong gật đầu, lại nuốt một viên thuốc, trong nháy mắt mặt không còn một tia huyết sắc.
Cửa đột nhiên mở ra, Toàn Vũ vừa mới ra khỏi cửa đã bị Tư Mã Tuấn Lỗi kéo áo: ‘Ngữ Phong đâu, đứa nhỏ thế nào?’
‘Buông tay ra, Hàn Ngữ Phong không có việc gì, nhưng đứa nhỏ mất rồi.’ Toàn Vũ vuốt lại tay áo, nhẹ nhàng nói.
Thân mình Tư Mã Tuấn Lỗi cứng đờ, ngữ khí điên cuồng nói: ‘Toàn Vũ, vì sao không giữ lại đứa nhỏ?’
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, muốn trách thì trách ngươi, không phải ta.’ Toàn Vũ tức giận quát, hắn dám tức giận với nàng.
Tay hắn lập tức buông thõng, là một tay hắn tạo thành, hắn nên trách ai? ‘Ha ha.’ Hắn đột nhiên cười lớn: ‘Ta đã làm gì? Chẳng lẽ đây là ông trời trừng phạt ta?’ Thanh âm thê lương bi thảm.
‘Hiện tại không phải là lúc ngươi bi thương, ngươi nên đi an ủi Hàn Ngữ Phong.’ Toàn Vũ không đành lòng nói.
‘Ngữ Phong? Tư Mã Tuấn Lỗi bước đi nặng nề, hắn sao có thể đối mặt với nàng, mong nàng tha thứ đây?
Tư Mã Tuấn Lỗi đi vào phòng, liền thấy trên đệm là một mảng màu đỏ rực, hắn hoảng sợ kinh người. Mùi máu lan tỏa, dày đặc trong không khí, làm hắn gay mũi cùng sợ hãi. Sắc mặt trong nháy mắt trầm lại, quỳ xuống cạnh mép giường.
Mở hai tay ra, cúi đầu nhìn xuống tay mình, biểu tình ngây ngốc, là hắn đã giết đứa con của mình, đứa con của hắn và Hàn Ngữ Phong.
Hàn Ngữ Phong thấy hắn bi thương như thế, thì tự trách mình, không đành lòng thấy hắn như vậy, định tiến lại an ủi hắn, nhưng nàng lại nhịn xuống, nàng biết đây chỉ là giả, nhưng cái cảm giác đau lòng này sẽ không thể gạt được người, huống chi là Thúy Hà kia.
‘Không, ta không giết đứa nhỏ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đứng đó thì thào thống khổ, lắc lắc đầu, lòng hắn đau quá. Ngữ Phong sẽ không tha thứ cho hắn.
Hàn Ngữ Phong tựa hồ có thể cảm nhận nỗi đau của hắn, muốn làm hắn vơi bớt thống khổ bi thương, nên nói: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi, cho ta một lời giải thích.’ Tuy rằng nàng đã biết đây là chuyện gì?
‘Giải thích của ta còn có ý nghĩa sao? Ngươi còn có thể tin sao?; Tư Mã Tuấn Lỗi chua xót nói, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Hàn Ngữ Phong tựa hồ có thể cảm nhận nỗi đau của hắn, muốn làm hắn vơi bớt thống khổ bi thương, nên nói: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi, cho ta một lời giải thích.’ Tuy rằng nàng đã biết đây là chuyện gì?
‘Giải thích của ta còn có ý nghĩa sao? Ngươi còn có thể tin sao?; Tư Mã Tuấn Lỗi chua xót nói, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, mặc kệ là nguyên nhân gì, đứa nhỏ giờ đã không còn rồi.
‘Chỉ cần ngươi giải thích ta sẽ tin.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng mở miệng, thấy hắn bi thương như thế, nàng cơ hồ muốn nói chân tướng cho hắn.
Lời của nàng thật ấm áp, giống như giữa trời đông giá rét, sưởi ấm tâm hồn lạnh như băng của hắn, giọng trầm xuống: ‘Ngữ Phong, ta không cố ý, nhưng dù thế nào, chính ta đã hại chết đứa nhỏ.’
‘Phu quân . .’ Mắt Hàn Ngữ Phong chan chứa nước mắt, nắm lấy tay hắn, muốn truyền ấm áp cho hắn, nhưng nàng lại run lên, tay hắn lạnh như băng, nàng thật sự hoài nghi, gạt hắn như thế này có đúng hay không?
Thân mình Tư Mã Tuấn Lỗi khẽ run, nhìn thấy nước mắt của nàng, tâm lại run rẩy, nàng so với hắn chắc hẳn còn thương tâm hơn nhiều, giờ phút này mà nàng vẫn có thể gọi hắn là phu quân, nàng thật sự không trách hắn sao?
Cảm nhận được sự run rẩy và bất lực của hắn, Hàn Ngữ Phong đứng dậy ôm hắn, an ủi nỏi: ‘Không cần phải khổ sở như vậy. Ta biết đó chỉ là việc ngoài ý muốn, về sau chúng ta vẫn có thể có đứa con khác.’
Nàng ôn nhu, nhỏ giọng nói, muốn an ủi hắn.
Tư Mã Tuấn Lỗi thoát khỏi cái ôm của nàng, từ từ đi ra ngoài, thanh âm khàn khàn từ ngoài cửa nhẹ vọng vào.
‘Thực xin lỗi.’
Hàn Ngữ Phong không kìm được nước mắt, nhìn thấy hắn bi thương như thế, lẽ ra nàng phải vui mừng vì nó đã chứng minh hắn quan tâm nàng đến cỡ nào, đối với người kiêu ngạo tự phụ như hắn, ba chữ thực xin lỗi này cho thấy hắn đã thương tâm đến thế nào.
‘Vương phi.’ Xuân Vũ từ ngoài đi vào, thấy nàng rơi lệ, vội hô một tiếng, nàng thật tự không biết nên an ủi Vương phi thế nào.
‘Xuân Vũ, Vương gia đâu.’ Hàn Ngữ Phong lau nước mắt rồi hỏi.
‘Ta đã thấy Vương gia đi ra ngoài.’ Xuân Vũ đáp.
Hàn Ngữ Phong không nói nữa, hẳn là lòng hắn rất bi thương.
‘Xuân Vũ, ta không sao, đừng lo lắng.’ Hàn Ngữ Phong cảm động sự quan tâm của nàng, lên tiếng an ủi.
Xuân Vũ biết Vương phi nhất định là cố nén đau thương, vừa rồi khi nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Vương gia, nàng bị dọa đến nhảy dựng lên, không ngờ Vương phi lại còn kiên cường hơn so với Vương gia.
‘Xuân Vũ, ta đói bụng rồi, đi lấy điểm tâm cho ta.’ Nàng không thể để đứa nhỏ đói bụng.
Xuân Vũ sửng sốt, không ngờ Vương phi lại có thể bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ Vương phi nhất thời không chấp nhận được đả kích quá lớn này, liền thở dài nói: ‘Dạ Vương phi, nô tỳ lập tức đi ngay.’
Hà Tình uyển.
Thúy Hà nhịn không được khóe miệng lộ ra ý cười, hài tử của Hàn Ngữ Phong rốt cục cũng mất, ánh mắt dừng lại trên bụng mình, đứa con của nàng sẽ là người nối dõi duy nhất của vương phủ, tâm tình nàng vì thế cũng rất tốt, nhưng nàng không thể nói việc này cho Châu nhi, không thể để Châu nhi phá hỏng kế hoạch của mình.
‘Nô tỳ chúc mừng phu nhân.’ Xuân Hoa hớn hở đi vào, đứa nhỏ kia đã không còn, giờ chỉ còn lại đứa nhỏ của phu nhân.
‘Xuân Hoa, không thể nói như vậy, nếu để cho người khác biết, còn tưởng rằng chúng ta vui sướng khi người khác gặp họa.’ Thúy Hà giả bộ răn dạy, nhưng lại không thể che dấu được sự vui sướng trong lòng.
‘Nô tỳ biết rồi, bất quá không cần nô tỳ nói, hiện tại ai cũng biết đứa nhỏ của Vương phi đã không còn.’ Xuân Hoa vội vàng nghiêm mặt nói.
‘Đều biết?. Thúy Hà cả kinh, vậy Châu nhi có biết hay không, không được nàng phải có biện pháp diệt trừ Châu nhi.
‘Dạ, buổi sáng hôm nay khi ta ra ngoài vương phủ, chợt nghe có người nói, nhưng cũng không biết người đó là ai.’ Xuân Hoa nghi hoặc nói.
Sắc mặt Thúy Hà khẽ biến, xem ra ông trời cũng chống lại nàng, bây giờ chỉ có tiên hạ thủ vi cường(1) mới có thể không để Châu nhi nói cho Tư Mã Tuấn Lỗi biết đứa nhỏ trong bụng nàng không phải của hắn.
‘Phu nhân, phu nhân, ngươi làm sao vậy?’ Xuân Hoa thấy hung quang trong mắt nàng, đột nhiên sợ hãi.
Thúy Hà phục hồi tinh thần lại, sắc mặt trong nháy mắt bình thường trở lại, nói: ‘Không có gì? Ta nghĩ ngày mai sẽ đi Quan Âm miếu dâng hương cầu Bồ Tát phù hộ.’
Xuân Hoa không nói gì, chủ tử đã quyết định thì nàng cũng không thể xen vào.
‘Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.’ Thúy Hà liếc nàng một cái, phân phó nói.
‘Dạ nô tỳ cáo lui.’ Xuân Hoa lui ra ngoài.
Thúy Hà đi đến bên giường, lấy một món đồ từ dưới giường ra, cầm ở trong tay, ngày mai nàng sẽ đi gặp Châu nhi.
Cả ngày Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không quay lại Kỳ Lân cư, tựa hồ đã ra khỏi phủ. Hàn Ngữ Phong không khỏi có chút lo lắng. Mãi cho đến đêm, hắn mới bước vào cửa phòng Kỳ Lân cư.
Trên gương mặt lạnh lùng không có một tia biểu tình, quần áo trên người lại toàn vết kiếm cắt, loang lổ máu tươi, nhưng hắn dường như không để ý đến.
‘Ngươi làm sao vậy?’ Hàn Ngữ Phong vội vàng xuống giường đi đến chỗ hắn.
‘Quay về nằm đi.’ Thanh âm Tư Mã Tuấn Lỗi khàn khàn, làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Biết là hắn quan tâm nàng, nhưng Hàn Ngữ Phong không thể không bỏ mặc hắn, lấy khăn trắng cùng kim sang dược muốn băng bó cho hắn.
Tư Mã Tuấn Lỗi ôm nàng từ phía sau, con ngươi đen đờ đẫn, trống rỗng, dày đặc thê lương……