Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 211: Cuối cùng là ai chết?
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Lý Sinh Đạo tiến vào phòng làm việc của Thư Trị Quốc, Hoàng Tiểu Hoa đi theo sau y… Cúi đầu, bộ dáng đúng là không lộ ra vẻ hèn mọn!
Bí thư!
Lý Sinh Đạo cao giọng gọi Thư Trị Quốc.
Ánh mắt Thư Trị Quốc nhìn chằm chằm quyển sách, giống như bị một đoạn văn trên sách hấp dẫn, động tác y buông quyển sách đúng là lưu luyến như thế, vẫn đem sách để trên mặt bàn, ánh mắt y vẫn chậm chạp không thu trở về.
Thật lâu sau, y mới ngẩng đầu nhìn Lý Sinh Đạo nói, nhẹ nhàng ừ một tiếng:
- Cuối cùng đã đến, như thế nào? Hành động hôm nay thuận lợi chứ?
Lý Sinh Đạo đi đến phía trước Thư Trị Quốc đứng lại, sự ương ngạnh và sự sắc sảo lúc trước dần dần thu lại, y cung kính nói:
- Kế hoạch hành động trước đây đã hoàn thành tốt, rất thuận lợi, niêm phong mấy quán mạt chược, niêm phong một chỗ ăn chơi, nhìn thấy thật giật mình!
Căn cứ vào tiền lương công nhân viên chức Thái Thủy bới cũng không ra, có thể là cấp lãnh đạo bọn họ ăn chơi đàn điếm, một Phó Tổng, một đêm liền kêu năm cô, nhân viên phá án chúng ta bắt giữ y, thái độ của y cực kỳ kiêu ngạo, muốn gọi điện thoại thẳng cho ngài, tôi mang theo y từ trong Phòng tới đây, trong Huyện chúng ta có chút không khí, quả là nên trừng trị từng cái!
Thư Trị Quốc nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm trên mặt Lý Sinh Đạo, ánh mắt Lý Sinh Đạo cũng không trốn tránh, không lùi bước, hai người cứ nhìn nhau như vậy, thật lâu sau, Thư Trị Quốc cười ha ha, đứng dậy:
- Chủ nhiệm Hoàng, lấy trà cho Bí thư Lý, hôm nay chúng ta thức đêm đàm đạo, trò chuyện cho đã!
Hoàng Tiểu Hoa đem trà pha xong, nhẹ nhàng cầm chén trà tới trước mặt Lý Sinh Đạo, Lý Sinh Đạo cười ha hả, nói:
- Làm phiền Chủ nhiệm Hoàng! Chủ nhiệm Hoàng pha trà, chắc hẳn cũng thơm ngon hơn một chút!
Hoàng Tiểu Hoa xấu hổ cười cười, nói:
- Bí thư Lý thực khéo nói, ha hả…
Lý Sinh Đạo nâng chung trà lên, trà nóng nóng bỏng y uống có vị rất hưng phấn, y uống trà không coi ai ra gì, một ly trà đầy, y cứ uống sạch sẽ mới nói:
- Bí thư, ngài tìm tôi vì chuyện gì?
Trên tay Thư Trị Quốc bưng cà phê, bước thong thả lại đây, ngồi bên cạnh Lý Sinh Đạo nói:
- Không có chuyện quan trọng gì, tôi chỉ là nghe bọn cậu muốn làm hành động gì, nghĩ muốn hiểu rõ một chút đến tột cùng là hành động gì, mà cậu còn tự mình đôn đốc?
Lý Sinh Đạo nói:
- Cũng không tính là hành động đại sự, chỉ là Phòng Công an chúng tôi bất động đã lâu nên bên dưới khó tránh khỏi có chút bàn tán, mà bản thân chúng tôi cũng thật sự là rảnh rỗi đến phát chán, hơn nữa hai ngày gần đây nhất, tôi cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo muốn bắt vài con chim tới đây, nói là làm liền!
- Bất động thì không biết đạo lý, vừa động đã giật mình, vấn đề thật không ít! Khó trách Trần Kinh cũng sẽ trượng nghĩa nói thẳng, chung quy một đám người lập dị chúng ta bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, không biết có lôi ra được vấn đề nào không, người khác sao lại bắt chó đi cày chứ? Cái đó cũng không thiết yếu mà!
Gần đây tôi đang cân nhắc, chúng ta có thể mở một hành động lớn hơn nữa, trước mắt từ trên tay tôi đã nắm giữ được căn cứ tương đối chính xác, nếu hành động lần này thành công, phần lớn vấn đề của Lễ Hà đều có thể giải quyết, vĩnh viễn sẽ không giống như hiện tại, chúng ta bị động như vậy!
Lý Sinh Đạo nói chậm rãi mà Hoàng Tiểu Hoa ở một bên nghe được trong lòng thật lạnh!
Đây là Lý Sinh Đạo đang uy hiếp Thư Trị Quốc, y đang nói cho Thư Trị Quốc biết, trên tay y nắm rất nhiều căn cứ chính xác nếu Thư Trị Quốc muốn làm gì y, y chắc chắn sẽ đem tất cả tin tức nắm giữ đều nói thẳng ra hết, đó chính là kết cục cá chết lưới rách!
Vốn là nhằm vào hành động Lý Sinh Đạo, ngay tại lúc quan trọng lại xuất hiện hai chữ Đột nhiên, đã không tính đến Đột nhiên, khó khăn của hành động liền gia tăng gấp mười lần, nguy hiểm cũng gia tăng gấp mười lần.
Trái lại hiện tại, hành động còn chưa có bắt đầu, Lý Sinh Đạo đã đi hành động trước, điều động toàn Phòng cảnh sát quăng tới thị trấn Dịch Chu, cho là truy quét tệ nạn mại dâm, cờ bạc và ma túy.
Chẳng qua là nếu như điều động để truy quét tệ nạn mại dâm, cờ bạc, ma túy thật, có cần phải trận chiến lớn như vậy?
Thay vì hành động, còn không bằng thị uy, Lý Sinh Đạo chó cùng rứt giậu, một khi xé rách da mặt, khả năng phản kích cũng thực kinh người!
Hoàng Tiểu Hoa lúc này hiểu rõ, hành động mình khổ tâm tính kế đã thất bại, thất bại triệt để, thất bại tuyệt đối!
Quả nhiên Lý Sinh Đạo không phải là đèn đã cạn dầu, có quan hệ trực tiếp với cấp trên, nếu không phải như thế này, thì hành động chuyên nghiệp tuyệt mật của Ủy ban Kỷ luật thành phố, làm sao có khả năng có thể bị y biết trước chứ?
Nhìn Lý Sinh Đạo thẳng thắn sắc bén ngồi bên cạnh Thư Trị Quốc, thái độ cẩn thận tinh vi ngày thường thay đổi, bắt đầu nói một cách chậm rãi, đó chính là công khai khiêu chiến!
Bỗng nhiên trong lòng Hoàng Tiểu Hoa cảm thấy có chút hoang đường, giới chính trị Lễ Hà hiện tại, không chỉ có Trần Kinh trẻ tuổi khí thịnh dám khiêu chiến với Thư Trị Quốc, Lý Sinh Đạo này cũng là trắng trợn hướng Thư Trị Quốc khiêu chiến, Thư Trị Quốc còn có uy tín gì đáng nói?
Một khi đã như vậy, bản thân cần gì phải e ngại Thư Trị Quốc như thế? Thư Trị Quốc khổ tâm tiến hành nhiều năm, không ngờ kết cục lại thành như vậy, thật sự là bi ai!
Hoàng Tiểu Hoa bưng chén trà của mình, cẩn thận thổi, thổi trà là giả, suy nghĩ vấn đề là thật.
Tối nay, Hoàng Tiểu Hoa vẫn rất khẩn trương, tâm tư nặng nề để cẩn thận ngẫm lại cũng không có, hiện tại, vào lúc thông hiểu, Lý Sinh Đạo và Thư Trị Quốc công khai ngả bài, tâm tư y rốt cục cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Bỗng nhiên, tay Hoàng Tiểu Hoa cầm cái chén ngưng lại một cái, một ý nghĩ trong đầu cực kỳ không tốt đang hiện lên trong lòng y, sắc mặt y thoáng chốc biến thành màu trắng.
Y nhẹ nhàng buông chén trà, nói với Thư Trị Quốc:
- Bí thư, đã trễ thế này, ngài có lẽ cũng đói bụng, tôi đi thông báo, sắp xếp cho ngài và Bí thư Lý một chút ăn khuya nhé?
Thư Trị Quốc hơi nhíu mày, lắc lắc đầu, nói:
- Đi ra ngoài trước đi, ăn khuya thì không cần, để cho một mình tôi và Bí thư Lý tán gẫu một chút thôi! Hôm nay cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút!
Hoàng Tiểu Hoa đồng ý một tiếng, chậm rãi rời khỏi văn phòng của Thư Trị Quốc, y một đường theo sân sau của nhà khách bước nhanh về phía trước, dừng lại quay đầu lại, rốt cục thở ra một hơi thật dài.
Vừa rồi, bỗng nhiên lúc đó y nghĩ tới một loại khả năng, y nghĩ, Thư Trị Quốc có thể bỏ qua Lý Sinh Đạo, vốn đó là bản thân không một lòng với ông ta, phải chăng ông ta có khả năng loại bỏ chính mình hay không? Hoàng Tiểu Hoa đã từng làm những gì đối với bản thân, cũng như người uống nước, ấm lạnh tự biết, y biết giá trị của chính mình.
Mình tồn tại có giá trị, mình không tồn tại cũng có giá trị, nhất là đối với Thư Trị Quốc hiện tại.
Y quay đầu lại nhìn về nhà khách Phòng Sơn, lúc này đã rạng sáng hơn một chút, phần lớn đèn dầu của nhà khách đã tắt, còn sót lại mấy chỗ ngọn đèn ở trong gió lạnh thấu xương run rẩy tỏa sáng, ánh sáng rất mỏng manh, như là vô lực vậy, làm cho cả nhà khách Phòng Sơn, nhìn qua có cảm giác âm trầm.
Vừa rồi Hoàng Tiểu Hoa cảm thấy bản thân nán lại ở bên trong, cổ giống như là bị người khác bóp, hô hấp cũng cực kỳ khó khăn. Hiện tại rốt cục đi ra, y cuối cùng có thể thoải mái phun ra một hơi thở dài.
Chủ nhiệm Hoàng!
Một âm thanh lạnh như băng vang lên từ phía sau y.
Cả người Hoàng Tiểu Hoa đang linh hoạt, đột nhiên quay đầu lại, không biết Lý Sinh Đạo đi ra lúc nào, đã đứng phía sau y.
Bí thư…Lý…Lý? Sao vậy?
Hoàng Tiểu Hoa giật mình nói.
Lý Sinh Đạo từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, như cười như không nói:
- Sao vậy? Rất bất ngờ sao? Tôi tiễn đưa mà thôi!
Hoàng Tiểu Hoa cảm thấy dưới chân cứng ngắc, không biết hoạt động theo hướng nào, y cứ đứng thẳng tắp như vậy, y mơ hồ cảm giác sau lưng mình có người, đột nhiên quay đầu nhìn lại, nhưng mà bóng ma cũng không thấy một cái, trong lòng y bắt đầu sợ hãi, trên mặt cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Ba! Ba!” Lý Sinh Đạo dùng sức vỗ tay, trong miệng thì thào nói:
- Tốt, tốt! Chủ nhiệm Hoàng mưu lược cao, nhất là đề nghị Bí thư Trị Quốc buông tha cho tôi, do đó lại càng mưu trí đạp chết ý kiến của Trần Kinh. Mấy ngày nay tôi đang luôn cân nhắc nghiên cứu, càng cân nhắc càng khâm phục, càng cân nhắc, trong lòng càng cảm phục.
Cho nên, hôm nay nhân cơ hội này, tôi bất kể thế nào cũng muốn đến đưa tiễn…
Không bằng…Bí thư Lý…Không…
Hoàng Tiểu Hoa nói năng lộn xộn, chậm rãi lui về phía sau, Lý Sinh Đạo thì sải bước đi về phía trước, dựa sát vào y, sắc mặt Hoàng Tiểu Hoa trở nên xám trắng:
- Không cần lại đây,… Muốn làm gì?
Lý Sinh Đạo cười ha ha, cười đến chảy nước mắt, y chỉ vào Hoàng Tiểu Hoa không ngừng lắc đầu, nói:
- Thật sự là tự cho mình thông minh, nghĩ đến hôm nay có thể ra khỏi nhà khách được sao? Thư Trị Quốc có thể bỏ qua tôi, hắn càng có thể bỏ qua, mấy năm nay đã làm những gì, liên lụy đến chuyện của thiếu gia Lý, chính mình so với ai khác cũng rõ ràng!
Thật sự là buồn cười, chính mình là trái pháp luật loạn kỷ cương của tổ tông, lại cố tình muốn nắm tóc của người phạm pháp loạn kỷ cương khác. Đứng ra tham ô nhận hối lộ, Lý Sinh Đạo tôi ngộ nhỡ sao có thể chống lại được với Chủ nhiệm Hoàng chứ? Trái lại lần này, là đem đá đập chân mình, Ủy ban Kỷ luật thành phố đã nắm giữ tài liệu cũng đủ, đêm nay sẽ không cần trở về nữa!
Trong ánh mắt Hoàng Tiểu Hoa lộ ra thần sắc sợ hãi hoảng loạn, y hét lớn:
- Không! Không! Tôi muốn gặp Bí thư Thư, tôi muốn gặp Bí thư Trị Quốc!
Dưới chân y loạng choạng, chung quanh mờ mịt sâu một cước, nông một cước, ở trong bóng tối, đi ra hai gã thanh niên tây trang thẳng tắp, bọn họ đi tới trước người Hoàng Tiểu Hoa, từ trong ví lấy ra thẻ công tác, không đợi bọn họ mở miệng nói.
Hoàng Tiểu Hoa cao giọng hô:
- Không! Tôi muốn gặp Thư Trị Quốc, tôi muốn gặp Thư Trị Quốc, Thư Trị Quốc…Thư Trị Quốc…
Âm thanh của Hoàng Tiểu Hoa cực kỳ vang dội, trong bóng đêm tiếng nói sắc lạnh của y rất có lực xuyên thấu, toàn bộ nhà khách Phòng Sơn đều có thể nghe được tiếng la của y.
Hai gã thanh niên một trái một phải khống chế được y, Hoàng Tiểu Hoa liều mạng giãy dụa, âm thanh hô đã khàn khàn:
- Thư Trị Quốc, chết không được tử tế, chết không có chỗ chôn… Còn có Lý Sinh Đạo, cũng chết không được tử tế…Thư Trị Quốc sẽ bị chết càng khó xem…
Lý Sinh Đạo lạnh lùng đứng ở bên cạnh nhìn Hoàng Tiểu Hoa bị mang đi, trên mặt y co giật dữ tợn, hàm răng cắn chặt lại, thật lâu sau, y chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Gió lạnh nhẹ phất, lần lượt làm rối tóc y, thân hình vốn to lớn mạnh mẽ của y ở trong gió rét dần dần lộ ra vẻ đơn bạc.
Hoàng Tiểu Hoa mua dây buộc mình, tự mình đào hố hại chính mình, y quả là đáng chết, y chính là trừng phạt đúng tội.
Một người tự thân vỡ nát, lại nghĩ muốn khắp nơi nắm tóc người khác, thật sự là vừa hoang đường lại vừa buồn cười, rất buồn cười!
Tiếng gào của Hoàng Tiểu Hoa dần dần nhạt đi, toàn bộ nhà khách lại khôi phục sự yên tĩnh, gió lạnh lướt qua, dường như Lý Sinh Đạo có thể ngửi được một cỗ máu tanh. Rất nhiều năm trước, loại hương vị này đã khiến y say mê như vậy, nhưng hiện tại, y lại ngửi được hương vị này, chỉ là cảm thấy hít thở không thông!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 212: Cuối cùng thất bại?
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Trên mặt Lý Sinh Đạo mang theo nụ cười lạnh lùng, thời điểm y đi vào lại văn phòng của Thư Trị Quốc, phát hiện Thư Trị Quốc đã không còn ở văn phòng!
Tâm y rùng mình, đột nhiên quay đầu lại, cửa bị đẩy ra, vào là bốn nam thanh niên tây trang thẳng tắp.
Xin chào! Đồng chí Lý Sinh Đạo, mời đi cùng chúng tôi một chuyến!
Nam thanh niên dẫn đầu nhìn chằm chằm Lý Sinh Đạo âm thanh lạnh lùng nói.
Lý Sinh Đạo lui về phía sau một bước, một tay đặt trên bàn làm việc của Thư Trị Quốc, nói:
- Bí thư Thư đâu? Sao ông ấy không ở đây? Ông ấy đi ra ngoài khi nào?
Nam thanh niên chậm rãi lắc đầu, đôi mắt trên mặt không có biểu lộ tình cảm.
Tâm Lý Sinh Đạo bỗng nhiên trầm xuống, nói:
- Điều này không có khả năng, cái mông của Thư Trị Quốc cũng không sạch sẽ, ông ta dám chỉnh tôi?
Thư Trị Quốc, Thư Trị Quốc!
Lý Sinh Đạo kêu hai tiếng, lại không nghe được bất cứ hồi âm nào, tâm tình của y thoáng cái trở nên nóng nảy, y đem một phần văn kiện trên bàn làm việc chỉnh tề của Thư Trị Quốc mở ra. Ở một chồng văn kiện phía dưới cùng, đến gần một phần phát biểu dự thảo - về nghiêm khắc chỉnh lý hệ thống công an, cưỡng chế chấp hành pháp luật, xây dựng Lễ Hà an ninh trật tự văn minh, bài nói chuyện của hội nghị công tác “Hai đánh một xây”.
Hai đánh một xây?
Lý Sinh Đạo chưa bao giờ nghe qua danh từ này, hai đánh một xây là nhằm vào hệ thống công an?
Lý Sinh Đạo chậm rãi lắc đầu, cố gắng để chính mình thấy rõ một chút, y trừng to con ngươi, rất nhanh liền thấy một đoạn văn:
- Đồng chí Lý Sinh Đạo vì làm trái nhật ký hành trình nghiêm trọng, mang tới ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực cho hệ thống công an Lễ Hà thậm chí cả hệ thống chính trị pháp luật, điều này cũng chứng minh, nội bộ hệ thống công an quả thực là tồn tại rất nhiều vấn đề nghiêm trọng trong thời gian dài!
…
Chúng ta có vài đồng chí, không hiểu được phương pháp áp dụng và xử lý vấn đề một cách đúng đắn, một mặt chỉ biết làm bừa, kiên quyết làm theo, điều này tạo thành khó khăn rất lớn cho công tác của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân. Tựa như trường hợp làm trái kỷ luật của Lý Sinh Đạo, Huyện ủy đã sớm đến lúc thích hợp, lập kế hoạch kỹ càng.
Nhưng mà, kế hoạch của Huyện ủy không thể không sửa đổi nhiều lần, nguyên nhân chính là chúng ta có vài đồng chí, phương pháp công tác qua loa trực tiếp, không chịu tiếp thu ý kiến lãnh đạo, tự cho là đúng hóa thân chính nghĩa, liền liều lĩnh mặc kệ làm bừa, đối với đồng chí như vậy, chúng ta vẫn phải kiên quyết truy cứu trách nhiệm…
Lý Sinh Đạo trừng mắt nhìn văn bản đó, vài hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu y, lúc này y rốt cục cũng hiểu được, toàn bộ việc này đều là diễn thử xong xuôi, tất cả diễn viên đã sớm trở về vị trí cũ, chỉ còn chờ y làm diễn viên chính lên sân khấu, hết thảy là có thể tiếp tục đẩy mạnh xuống.
Nghĩ đến điểm này, Lý Sinh Đạo ngửa mặt lên trời bật cười ha hả, tiếng cười của y giống như con chim Kiêu <i>(Chim Kiêu là con chim dữ giống như loài Cú Vọ, ngày núp trong hang, đêm mò chim chuột ăn thị, ăn thịt cả mẹ đẻ)</i>ban đêm lành lạnh, làm cho người ta nổi da gà cả người.
Thư Trị Quốc a, Thư Trị Quốc, người đời đều nói, tâm của ông đen sánh bằng than, ông quả nhiên là danh bất hư truyền. Ông hy sinh Hoàng Tiểu Hoa, nhưng từ lâu cũng nhắm vào tôi, cuối cùng là vì giải quyết đại phiền toái Trần Kinh này, ông đây là định một hòn đá hạ ba con chim, quả nhiên có thể nói là tuyệt diệu!
Lý Sinh Đạo cất cao giọng nói:
- Trần Kinh a, Trần Kinh! Cậu đúng là vẫn còn trẻ tuổi, không so được vơi Thư Trị Quốc đa mưu túc trí!
Nói đến chỗ này, Lý Sinh Đạo dừng một chút, nói tiếp:
- Chúng ta xong đời, cũng vậy thôi, Lý Sinh Đạo tôi trừng phạt đúng tội, đã đáng chết từ lâu rồi! Trần Kinh cũng là người trẻ trung nổi bật, lại bị Thư Trị Quốc đánh lén như thế, thật sự là đáng tiếc…
Y nhẹ nhàng hừ một tiếng, quay về phía bốn người đàn ông tây trang nói:
- Tôi sẽ không phiền anh em các người, tôi sẽ tự mình đi!
Y sải bước đi ra ngoài, thời điểm đi tới cửa, y đột nhiên quay đầu lại.
Thư Trị Quốc từ một gian phòng khác lộ ra nửa thân mình nhìn y, hai người thoáng cái đối mặt.
Thư Trị Quốc không ngờ được Lý Sinh Đạo sẽ bỗng nhiên xoay người, hai người đối diện, y có chút trở tay không kịp! Khóe miệng Lý Sinh Đạo nhếch lên, cười ha hả nói:
- Đồ giấu đầu lòi đuôi, cho là kết quả có thể thành công bao nhiêu? Cuối cùng sẽ chết không có chỗ chôn!
…
Lễ Hà bỗng nhiên biến thiên, Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy kẻ bị nghi là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bị Ủy ban Kỷ luật thành phố song quy <i>(ND: “Song quy” là: Cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu những người bị nghi ngờ vi phạm kỷ luật hành chính phải có mặt tại địa điểm đã định với thời gian quy định, để giải trình về vấn đề liên quan (bị cách ly để điều tra trong một thời gian không hạn định.</i>
<i>Địa điểm “song quy” thường là một khách sạn nào đó, nhân viên điều tra và đối tượng bị triệu đến đây coi như bị giam lỏng để phục vụ việc điều tra, không thể tiếp xúc với bên ngoài trong suốt quá trình làm án, chức vụ và quyền lực của người đó bị “đóng băng”, không còn giá trị nữa.</i>
<i>Tuy nói là “thời gian quy định” nhưng đối tượng không thể biết mình bị giam lỏng trong bao lâu, áp lực tinh thần rất lớn, chính vì vậy, đó là một biện pháp điều tra rất hữu hiệu. Thủ tục “song quy” rất đơn giản, lại không bị hạn chế bởi thời gian như bắt giữ.</i>
<i>Từ đó “song quy” trở thành một biện pháp hữu hiệu quan trọng để tạo bước đột phá trong các vụ án lớn, có liên quan đến các quan tham tai to mặt lớn.)</i>
Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Huyện mới nhậm chức, Trưởng Phòng Công an Huyện Lý Sinh Đạo kẻ bị nghi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bị Ủy ban Kỷ luật song quy.
Hai vị lãnh đạo cấp cao ở Huyện bị song quy, chấn động toàn bộ Lễ Hà, rất nhanh, Thư Trị Quốc đã tự mình chủ trì hội nghị công tác “Hai đánh một xây” hệ thống công an Huyện, trong cuộc họp y phát biểu bài nói chuyện quan trọng, mũi nhọn ngoại trừ chỉa vào hai vị cán bộ Huyện bị song quy, còn lại y chủ yếu chĩa mũi nhọn về phía Trần Kinh.
Trần Kinh chưa chín chắn, bất chấp làm bừa, bị làm mấu chốt quan trọng để Thư Trị Quốc công kích.
Trong lời nói của Thư Trị Quốc, Trần Kinh làm gì, tất cả đều là làm bừa, chẳng những không thể mang đến trợ giúp cho công tác Huyện ủy. Ngược lại đối với công tác Huyện ủy, không cẩn thận mang đến rất nhiều ý đồ cản trở và khó khăn.
Theo cách nói của Thư Trị Quốc, từ mấy tháng trước, Huyện ủy đã có thể bắt Lý Sinh Đạo, chỉnh lý triệt để vấn đề hệ thống công an. Chính là bởi vì Trấn Kinh rút giây động rừng, lúc đó mới khiến cho công tác kéo đi kéo lại, kéo dài thẳng tới mấy tháng sau ngày hôm nay, mới khống chế được Lý Sinh Đạo.
Thư Trị Quốc nói chuyện tổng cộng chỉ có mười mấy phút, nhưng có hơn phân nửa thời gian là nói vấn đề của Trần Kinh, y nói chuyện thông suốt, đem chính mình giả dạng làm một bậc trưởng lão ủy khuất. Trần Kinh ở bên dưới đối diện với việc mắng hắn, nói xấu hắn, hắn đều nhường nhịn không đánh trả, mục đích chính là chịu nhục, kẻ thù mất cảnh giác, vì giành lấy kẻ thắng lợi cuối cùng mà vẫn nhẫn nại.
Trần Kinh cũng không tham dự hội nghị này, nhưng nội dung cuộc nói chuyện của Thư Trị Quốc, trong vòng một ngày toàn bộ mọi người ở Lễ Hà đều biết.
Không thể không nói, động tác và lời nói của Thư Trị Quốc rất có tính kích động, trong vòng một ngày, hướng gió trong giới chính trị Lễ Hà liền đột ngột thay đổi.
Phần lớn những người đồng tình với Trần Kinh, đã biến đồng tình thành phản chiến, Trần Kinh không chín chắn, sự lỗ mãng của Trần Kinh trở thành đối tượng chỉ trích để mọi người tranh luận với nhau.
Mà loại không khí này, cùng với có người âm thầm xúi giục, thì càng ngày càng đậm. Vấn đề của Trần Kinh, không ngờ rất nhanh đã bị nói thành một hiện tượng nghiêm trọng, bị trở thành một phê phán điển hình!
Cùng với việc đi sâu vào phê phán, đối với việc xử lý và an bài của Trần Kinh, cũng dần dần lộ diện, vào lúc này, việc bắt Trần Kinh có lẽ cũng chỉ còn là vấn đề thời gian!
…
Uống hết một chén rượu xái <i>(ND: Rượu xái là rượu nước thứ hai (hàm lượng còn 60%-70%)</i>, Trần Kinh chỉ cảm thấy dạ dày đau giống như bị lửa thiêu, loại đau dạ dày này vẫn hướng lên trên dọc theo người, bị sặc ở cổ họng, nước mắt thoáng chốc chảy ra.
Hắn xoay người ho khan, thắt lưng khom xuống giống như một con tôm, ho khan kịch liệt, mặt đỏ tai hồng, nước mắt cũng bị ho chảy ra, hai lá phổi dường như cũng bị ho ra luôn.
Hắn chưa bao giờ uống rượu giống như hôm nay, cho dù khi hắn sa sút tinh thần nhất, lúc bết bát nhất, hắn cũng không có uống rượu giống như hôm nay vậy! Sự chán nản trước kia, là sự mất mác đối với tiền đồ mù mịt. Mà sự cô đơn hôm nay, là đối với sự mù mịt của sự nỗ lực cho sự nghiệp của bản thân!
Trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trên thế giới này không ngờ có tồn tại người như Thư Trị Quốc vậy.
Một người lãnh khốc vô tình như vậy, không có chút liêm sỉ nào, mười phần chính là tên đại vô lại chết tiệt, người chủ trì công tác một Huyện như vậy, hoàn toàn chỉ có thể là ngồi mát ăn bát vàng, không thể có bất kỳ đóng góp và thành tích nào.
Bề ngoài Thư Trị Quốc ra vẻ đạo mạo, không ngờ nhân phẩm ẩn núp bên trong lại thấp kém như thế, điểm này khiến cho Trần Kinh cảm thấy không chịu được.
Trần Kinh cảm thấy bản thân có thể thất bại, nhưng hắn chịu không được bản thân thất bại bằng cách như thế!
Thư Trị Quốc hoàn toàn chính là một kẻ tiểu nhân, vì đối thủ, y có thể hy sinh người phụ tá đắc lực của mình, một kẻ máu lạnh đến mức có thể nói là tàn nhẫn, người như vậy, làm sao có khả năng với tới vị trí lãnh đạo?
Trưởng Phòng Trần, Phó phòng Mông, Đội trưởng Thang hai người đã tới đây!
Hách Lâm tiến đến trước người Trần Kinh thấp giọng nói. Một mình Trần Kinh uống rượu giải sầu, Hách Lâm thực sự không yên lòng, y cứ luôn luôn ở cách đó không xa nhìn chằm chằm Trần Kinh.
Trị Quốc lệnh cho y hết sức nhân nhượng, khiến cho y cần phải trông coi tốt Trần Kinh, nếu Trần Kinh có bất trắc, ông ta sẽ tóm Hách Lâm mà tra hỏi.
Hách Lâm làm sao có thể lấy đâu ra biện pháp nào? Y nhìn Trần Kinh một chén lại một chén rượu rót vào bụng, y không dám khuyên can, chỉ có thể gọi điện thoại cho Mông Hổ.
Người Lễ Hà đều biết, Trưởng Phòng Trần và Phó phòng Phòng Lâm Nghiệp Mông quan hệ thân thiết, có lẽ vào lúc này, cũng chỉ có thể là Mông Hổ lại đây, mới có thể có tác dụng!
Lúc Hách Lâm còn đang báo cáo với Trần Kinh, Mông Hổ đã đẩy cửa ra, phía sau y, Thang Dịch Dương theo sát phía sau!
Mông Hổ vẫn cứ hấp tấp như vậy, vừa vào cửa liền nói:
- Trưởng Phòng Trần, Thư Trị Quốc thực sự là thối mất mặt, hèn hạ quá! Thật sự là giống như một kẻ tiểu nhân đê tiện, người như vậy, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!
Uống rượu!
Trần Kinh đầu có chút không tỉnh táo, hắn giơ chén rượu lên, hướng về phía Mông Hổ reo lên:
- Cầm chén này uống cho hết đi, chúng ta lại tới một bình, hôm nay không say không về!
Mông Hổ nâng chén rượu lên, không chút do dự, một ngụm đem rượu trong chén uống cạn!
Hách Lâm vừa thấy điệu bộ này, vội lại gần nói:
- Phó phòng Mông, ngàn vạn lần không thể uống vào, Trưởng Phòng Trần đã uống rất nhiều, uống nữa sẽ xảy ra chuyện!
Vừa đúng lúc này, Trần Kinh khom lưng lại ho khan, mặt căng lên càng ngày càng hồng, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, chính là bị ho rất mạnh mà chảy ra.
Trần Kinh vẫn thẳng thắt lưng, lúc này trở nên hơi cong, thần kinh của hắn vĩnh viễn không khuất phục, hôm nay dường như trở nên yếu ớt, liên quan đến thân hình hắn, dường như cũng che đậy sự đơn bạc ngày thường rất nhiều.
Thang Dịch Dương vội vàng đi qua giúp hắn, vỗ nhẹ lên lưng hắn, giúp hắn thuận theo hô hấp.
Mông Hổ ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, kinh ngạc nói không ra lời, thật lâu sau, y đột nhiên giơ chén lên, nện một cái trên mặt đất, làm cái chén rơi vỡ nát, sau đó y cởi bỏ cúc áo sơ mi, tức giận quát:
- Mẹ nó, bố mặc kệ! Lão Thang, mang thuộc hạ của ông đến đây, đêm nay chúng ta cứ đi vào trong nhà Thư Trị Quốc, đem thằng cha già này làm cho chết!
Y vừa nói, điếu thuốc đỏ lên, một người đàn ông tráng kiện to lớn như vậy, trong nháy mắt nước mắt liền chảy xuống, âm thanh cũng theo đó khóc nức nở.
Nhìn đến bộ dáng Trần Kinh bên này, sự khó chịu trong lòng y không gì có thể tả nổi, lúc này y rất hiểu tâm tình Trần Kinh.
Mà chính vì hiểu, nên Mông Hổ mới cảm thấy trong lòng buồn bực hoảng sợ, có một miệng chán ghét, có thế nào cũng không ra được!
Tình cảm giữa y và Trần Kinh, đã sớm vượt qua tình cảm giữa cấp trên cấp dưới bình thường, nói không khoa trương, Mông Hổ có thể có được vị trí này hôm nay, ảnh hưởng của Trần Kinh đối với y là lớn nhất.
Trên nhiều khía cạnh, hành vi làm việc của Mông Hổ, đối tượng bắt chước chính là Trần Kinh. Mà Trần Kinh, vị trí chiếm giữ trong lòng Mông Hổ, so với bất kỳ một lãnh đạo nào ở Huyện cũng trọng yếu. Bởi vì y biết rõ, không có Trần Kinh, cũng không có y của ngày hôm nay!
Làm! Thang Dịch Dương, cậu con mẹ nó có phải là đàn ông đích thực hay không, chúng ta nói làm liền làm!
Mông Hổ lại một lần nữa quay qua quát Thang Dịch Dương!
Thang Dịch Dương khóe miệng co giật một chút, một chữ cũng không nói, khóe mắt cũng có nước mắt!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 213: Tài sản bất minh
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Huyện ủy công bố nhân viên sẵn sàng tham gia tuyển chọn cán bộ công khai Phó phòng thành phố, Trần Kinh không được tuyển chọn, thế thân cho Trần Kinh chính là một cán bộ trẻ tuổi khỏe mạnh nổi bật khác của Huyện Lễ Hà, Trưởng phòng Phòng Xây dựng đô thị Phương Tiệm Hồng.
Sự thay đổi này cũng là trong dự liệu, vốn trước kia Huyện ủy đề cử Trần Kinh sẵn sàng tham gia tuyển chọn cán bộ công khai bộ Phó phòng thành phố, xây dựng khẩu hiệu chính là hy vọng cán bộ Phó phòng trẻ tuổi nhất thành phố sẵn sàng xuất hiện ở Lễ Hà, hiện tại tất cả điều đó đều đã thay đổi.
Trần Kinh bị viết lên cái danh hiệu “Trẻ tuổi, lỗ mãng, khinh xuất”.
Tuy rằng cuối cùng không bị bắt, nhưng hắn giống như đã được định trước không được đại biểu cho Lễ Hà!
Trong giới chính trị Lễ Hà, rất nhiều người cũng thấy rõ, Trần Kinh có hai cơ hội thăng tiến tuyệt vời, một cơ hội được đi trường Đảng Tỉnh ủy, cơ hội kia là sẵn sàng tham gia tuyển chọn cán bộ công khai Phó phòng thành phố. Hai cơ hội này, Trần Kinh nắm chắc một cái, chẳng thế nào không đạt được.
Nhưng Trần Kinh hết lần này đến lần khác hai cơ hội cũng không dùng tới, điều này làm cho rất nhiều người tiếc nuối, tất cả mọi người cảm thấy hành động Trần Kinh không đáng.
Hắn vì Lễ Hà lập công trạng, tạo ra thành tích tốt, nhưng không có được thứ nên có, chẳng lẽ điều này cũng phá hủy trên một thân tuổi trẻ khí thịnh của Trần Kinh sao?
Ở nhà Trần Kinh, tỉnh lại sau khi say rượu, hắn cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, hắn mở to mắt, trong mắt vẫn còn hoa mắt.
Hắn nháy mắt một hồi mới nhìn rõ, đứng trước mặt là hai phụ nữ, Kim Lộ ngồi trên mép giường, trên mặt tràn ngập lo lắng. Mà bên cạnh Kim Lộ, Từ Lệ Thơm bưng chén một chén cháo nóng hôi hổi, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Trần Kinh.
Đã tỉnh?
Kim Lộ vui vẻ, vội từ trong tiếp nhận cháo từ trong tay Từ Lệ Thơm,
- Nằm im đừng nhúc nhích, em làm chút điểm tâm để ăn! Tối hôm qua say quá đi!
Trần Kinh đúng là vẫn còn tự mình cố gắng từ trên giường ngồi thẳng dậy, chỉ cảm thấy đầu nặng như đổ chì, hắn ra sức lắc lắc đầu:
Ông trời của tôi ơi! Sao lại uống nhiều rượu như vậy chứ?
Trong lòng Trần Kinh có chút tự trách.
Chú Trần Kinh!
Từ Bân không biết từ chỗ nào chui ra, đi tới bên người mẹ cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh kêu lên.
Trần Kinh tỉnh táo hơn, ánh mắt nhìn Từ Bân, trên mặt lộ ra tươi cười. Từ Bân cũng cười, nhóc âm thanh ngây thơ nói:
- Chú Trần Kinh, ngài là quan tốt! Người xấu hại ngài… Ngài có thể để cho chú cảnh sát bảo vệ ngài!
Trần Kinh sửng sốt, ngây người tại chỗ, không rõ tại sao bỗng nhiên Từ Bân nói những lời này.
Từ Lệ Thơm sắc mặt lại thay đổi, tên này là tên đại ranh ma… hai ngày này Trần Kinh bị phê bình ở Huyện, Từ Lệ Thơm trở về cùng Ân Hồng hai người bàn tán nói chuyện phiếm. Ân Hồng của ngày xưa đã thay đổi ngược lại, bắt đầu cực kỳ khen ngợi Trần Kinh là quan tốt, nguyên nhân chính là Trần Kinh dám bênh vực lẽ phải, đến Phòng công an hắn cũng dám mắng, thật sự là rất giỏi.
Từ Bân khẳng định nghe được những thứ này, nên hiện tại mới có lời nói…Từ Lệ Thơm đem Từ Bân kéo đến phía sau mình, âm thanh lí nhí nói:
- Đừng nói lung tung, chú Trần mới không có việc gì đâu!
Từ Bân từ phía sau mẹ ló đầu ra, ánh mắt chớp chớp, hơi khiếp đảm.
Lúc này Trần Kinh đã ngồi xuống giường, người cũng đã tỉnh táo hoàn toàn.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời mới mọc đang chiếu ở phía ngoài sân trong, trong sân một mảnh tươi mát sảng khoái…Bầu trời rất xanh, mặc dù là mùa Thu, nhưng chim chóc vẫn vui vẻ ồn ào bay nhảy trên ngọn cây như trước…Hoa Cúc Vàng mùa Thu trong sân đúng lúc đang nở rộ tràn đầy sức sống.
Trần Kinh hướng Từ Bân vẫy tay, Từ Bân đánh bạo tiến đến bên người Trần Kinh, Trần Kinh vò vò đầu của nó, nói:
- Tên đại ranh ma, sao vậy? Hôm nay không cần đến trường sao?
Không cần đến trường, hôm nay là thứ Bảy nhé! Ngày mai cũng không cần đi học!
Từ Bân lớn tiếng nói.
Trần Kinh cầm tay của nó lại hỏi:
- Ông ngoại, bà ngoại có khỏe không? Nghỉ vài ngày, không quay về xem bọn họ à?
Từ Bân nhấp nháy mắt, nói:
- Hiện tại cháu không có ông ngoại bà ngoại, đều gọi ông nội bà nội! Bọn họ đều tốt, buổi chiều cháu phải đi xem bọn họ… Cho bọn họ ăn kẹo que!
Trần Kinh cười ha ha, nói:
- Lịch sự rất ngoan, rất hiếu thuận, lớn lên khẳng định sẽ có tiền đồ lớn!
Hắn ngẩng đầu nhìn qua Kim Lộ, nói:
- Đem những món này để về chỗ đó đi, anh rửa mặt xong rồi đi ăn… Xem mọi người đem anh nuông chiều rồi, những đồ này còn đưa tới tận miệng luôn!
Trần Kinh mặc quần áo, trong phòng rửa mặt rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, thật lâu sau, hắn thở ra một hơi thật dài.
Một chút ủy khuất tính cái gì? Bản thân sao liền trở nên yếu đuối như vậy chứ?
Thư Trị Quốc càng cố gắng xa cách nội bộ, lại càng chứng minh lòng y đang sợ hãi, muốn khiến người diệt vong, tất làm cho người ta điên cuồng, Thư Trị Quốc người như vậy có thể kiêu ngạo được bao lâu?
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Kinh trở nên thoải mái, hắn thuần thục rửa mặt xong, lúc đi ra đến phòng khách, cửa phòng khách mở ra, Kim Lộ đang ở cửa và người khách bên ngoài nói chuyện.
- Nhà của Trưởng Phòng Trần chứ! Cô là bạn gái Tổng giám đốc Kim của Trưởng Phòng Trần nhỉ! Chúng tôi đến thăm Trưởng phòng Trần một chút…
Trần Kinh loáng thoáng nghe được âm thanh quen thuộc, hắn lại gần nhìn qua, hay thật, đều là người quen.
Cùng học lái xe có Lâm Thiến và ông xã của cô ta , còn có một người ở giữa là thầy giáo Biện Minh Hoa, ba người vừa thấy Trần Kinh, vội nói:
- Trưởng Phòng Trần!
Trần Kinh vội tự mình mở cửa mời bọn họ tiến vào, nói:
- Các người làm gì vậy? Mọi người đến đây, còn mang quà tặng gì vậy?
Lâm Thiến và Trần Kinh quen thuộc nhất, cô nói:
- Lúc trước không dám tới, sợ làm hỏng quy củ! Hiên tại các thứ ở bên ngoài đảo ngược, tôi và ông xã thương lượng, cảm thấy hẳn là đến xem ngài, lão Biện cũng cùng nhóm chúng tôi nên liền cùng nhau đến nhà ngài thăm hỏi!
Trần Kinh quay qua nói với Kim Lộ:
- Nhanh đi pha trà cho khách!
Trần Kinh mời ba người ngồi xuống sô pha, Lâm Thiến lại nói:
- Những thứ bên ngoài rất khá! Tôi cũng xem một vài người, ngài là ai, chúng ta cùng nhau học qua lái xe, chúng ta còn không rõ sao? Chúng tôi đây là không làm quan, cũng không biết phép tắc chốn quan trường này.
Nhưng Lâm Thiến tôi có mắt, tốt xấu vẫn có thể phân biệt, biết ngài là người tốt!
Tôi chỉ là một người nội trợ cũng có thể phân biệt tốt xấu, tôi tin tưởng dân chúng Lễ Hà cũng có thể phân biệt tốt xấu, cho nên, Trưởng Phòng Trần, trong lòng ngài đừng nóng vội, cũng đừng cảm thấy ủy khuất. Việc này sẽ qua rất nhanh…
Lâm Thiến vẫn khéo nói như vậy, tính tình cô rất thẳng thắn, như người một nhà đặc biệt trung hậu ngay thẳng, những lời này cô nói không có che đậy giấu diếm, cứ như vậy nói ra, Trần Kinh nghe vào trong lòng cũng cảm thấy hết sức cảm động.
Chính mình có đức hạnh tài năng gì? Một chút sóng gió này của mình, không ngờ có thể tác động đến nhiều người liên quan đến Trần Kinh như vậy, lại còn say rượu ngày hôm qua nữa, bây giờ nghĩ lại thật sự là có chút không nên, bắt đầu chỉ là một chút thất bại mà thôi, thất bại này lại tính là cái gì?
Mấy người đang nói chuyện trong phòng, Kim Lộ mang trà lại, đến bên tai Trần Kinh nói:
- Có điện thoại gọi đến, của Tỉnh thành!
Trần Kinh hơi sửng sốt, thoáng do dự mới vươn người nói:
- Ngại quá, chị Lâm, thầy Biện, tôi đi nhận điện thoại!
Trở lại lục lọi phòng ngủ, Trần Kinh tìm được điện thoại, nhìn điện thoại gọi đến, rõ ràng là Phương Uyển Kỳ.
Hắn ấn xuống phím nghe, còn chưa kịp nói, Phương Uyển Kỳ bên kia như súng máy vang lên:
- Xảy ra chuyện gì à? Mới chịu nhận điện thoại, có phải thứ Bảy tiêu diêu tự tại hay không, còn đang ôm bà xã anh anh em em phải không?
Trần Kinh tức giận nói:
- Nếu biết gọi sớm không thích hợp như vậy, còn gọi lại đây sao?
Phương Uyển Kỳ nói:
- Được, được! Không cần cho chút màu sắc liền mở phường nhuộm. Tôi gọi điện thoại là có chuyện muốn hỏi!
Cô dừng lại một chút, nói:
- Ủy ban Kỷ luật Huyện Lễ Hà chúng ta thật đúng là lợi hại! Điều tra nguồn gốc tài sản, lại còn dám điều tra tới trên người tôi nữa! Đúng rồi, Trần Kinh, gần đây có phải đã phạm phải sai lầm nào hay không? Vì sao phải điều tra nguồn gốc tài sản?
Trần Kinh sửng sốt, suy nghĩ trong lòng thay đổi thật nhanh, căn bản hắn không biết Ủy ban Kỷ luật còn có động tác này nữa.
Bí mật điều tra nguồn thu của chính mình? Trần Kinh âm thầm buồn cười, xem ra Thư Trị Quốc thật đúng là tóm lấy một chút vấn đề của mình, sau đó gióng trống khua chiêng, đúng lý hợp tình đem mình giẫm xuống dưới.
Chỉ có điều lần này, hắn chỉ sợ lợn lành chữa thành lợn què, mỗi khoản tiền trên sổ sách của mình, hắn đều có thể kiểm tra, đều có gốc rễ có chứng cứ, y có năng lực điều tra ra được cái gì?
Tổng giám đốc Phương, chuyện này rất phức tạp. Công tác cơ sở thôi! Mọi người đố kỵ nhiều, gần đây tôi không phải tạo ra một chút thành tích sao? Dĩ nhiên là có người nhìn không được, muốn tra tôi ra có cái gì kỳ lạ không?
Trần Kinh thản nhiên nói.
Đồng ý, tôi biết là xảy ra chuyện gì! Yên tâm, việc này tôi sẽ phải làm cho rõ, điều tra đến trên người tôi, bên Uyển Kỳ tôi có giỏi thì điều tra đi?
Phương Uyển Kỳ ở đầu kia điện thoại úng thanh nói.
Đừng bận tâm, cũng không nên làm loạn!
Trần Kinh vội nói.
- Cắt, nhìn lá gan bé tí kia, tôi đây còn chưa có động tác nào đâu, đã hăm dọa rồi sao? Đồng chí Trần Kinh, vẫn rất trẻ tuổi, có một số việc vẫn không hiểu. Tốt lắm, cứ yên tâm đi, đối với trăm lợi vô hại, chuyện này tôi sẽ đi theo đến cùng!
Ủy ban Kỷ luật Huyện, Trần Kinh vừa mới kết thúc cuộc gọi với Phương Uyển Kỳ, không ngờ Ủy ban Kỷ luật còn có người đến nhà thăm hỏi.
Lúc ấy, Trần Kinh đang ở cùng Lâm Thiến còn có Biện Minh Hoa hai người nói chuyện phiếm, Biện Minh Hoa đang nói chuyện phiếm với Trần Kinh trong quá trình ra mặt bênh vực, y và Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện Biện Triệu Nam hai người là quan hệ anh em chú bác, hôm nay y đến, là mang lời nói của Biện Triệu Nam đến đây.
Biện Triệu Nam nhờ Biện Minh Hoa gửi lời nhắn, muốn Trần Kinh an tâm một chút chớ có nóng nảy, bình tĩnh đối mặt, chờ đợi thời cơ.
Lời nói này của Biện Triệu Nam, đối với Trần Kinh thể hiện tấm lòng thiện ý rất rõ ràng, điều này không khỏi làm cho Trần Kinh nghĩ tới cuộc nói chuyện riêng lẻ duy nhất của Biện Triệu Nam và Trần Kinh lần trước.
Trong lần nói chuyện đó, Biện Triệu Nam đã nói rõ ràng với Trần Kinh, yêu cầu Trần Kinh nắm thật chắc cơ hội tuyển dụng cán bộ công khai Phó phòng thành phố lần này, tranh thủ để có thể tiến thêm một bước.
Ngay tại lúc khách và chủ đang tán gẫu vui vẻ, người của Ủy ban Kỷ luật đã tới, Phó Bí thư Vương Khánh tự mình tới đây, Trần Kinh và y trao đổi, Vương Khánh nói:
- Trưởng Phòng Trần, tôi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, thật sự là quấy rầy ngài, chỉ là có chút chuyện cần phải tự mình giải thích với Bí thư Dịch, cho nên…
Trần Kinh chớp mắt nhìn Vương Khánh, hắn và Vương Khánh tuy quen biết đã lâu, lúc trước ở Phòng Lâm nghiệp, Triệu Văn Long bị bắt giam, chính là một tay Vương Khánh thao tác.
Mà sự nổi lên của Trần Kinh, chính là bởi vì cơ hội Triệu Văn Long bị bắt giam kia, hiện tại chuyện đã qua lâu như vậy, tất cả đều đã thay đổi, Vương Khánh hiện tại không ngờ lại tiếp nhận điều tra chính mình sao?
Chúng ta đi ngay lập tức?
Trần Kinh hỏi Vương Khánh.
Vương Khánh cười cười, nói:
- Tốt nhất là như vậy, đừng lo lắng, không có chuyện lớn gì đâu, chính là đi cho có lệ thôi, tự Bí thư Dịch sẽ nói chuyện hài hòa!
Vậy chúng ta đi!
Trần Kinh nói, hắn dừng một chút, nói một câu:
- Tra không rõ được tài sản của tôi, thật đúng là có chút thú vị…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 214: Không biết trời cao đất rộng
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Huyện ủy, theo kinh nghiệm từ trước tới nay không có động đất, vậy mà cả trụ sở lớn của Huyện ủy, nhìn qua mùi chết chóc rất là nặng nề.
Hoàng Tiểu Hoa đối với trụ sở lớn của Huyện ủy rõ như lòng bàn tay, là tương đương với sức mạnh, sự sụp đổ của y quá đột ngột. Cái Huyện ủy này không có phân phối thời gian hoàn thành bàn giao, mấy Phó Chủ nhiệm nắm cục diện trong tay năng lực đều có hạn, mặc dù tạm thời Thư Trị Quốc để cho Chu Tiến phụ trách làm toàn bộ công tác của Huyện ủy, nhưng Chu Tiến muốn nắm được toàn bộ cục diện của Huyện ủy, còn cần có khá nhiều thời gian.
Vị trí làm Chủ nhiệm Huyện ủy này rất trọng yếu, thượng truyền hạ đạt, câu thông phối hợp, đều là Huyện ủy cùng nhau hoàn thành, một khi một phần hoàn thành xuất hiện vấn đề, thì xuyên suốt cả lệnh nhà nước liền bị ảnh hưởng. Tất cả công tác chính phủ liên quan đến cũng bị ảnh hưởng.
Chu Tiến vội vội vàng vàng đến phòng làm việc của Thư Trị Quốc, Thư Trị Quốc nhăn nhíu mày.
Làm vị trí Chủ nhiệm này ở Huyện ủy, thận trọng có thể tín nhiệm là vị trí hàng đầu. Bởi vì công tác bên cạnh lãnh đạo lâu dài, nếu không đủ thận trọng, thì sẽ phát sinh tổn hại đến hình tượng và uy nghiêm của lãnh đạo. Mà có thể tín nhiệm thì quan trọng hơn, không đáng tin, tiếp nhận lầm lẫn ý đồ của lãnh đạo, hoặc là thực hiện ý đồ của lãnh đạo không hoàn chỉnh, có sự nhầm lẫn phương hướng, thì hậu quả đó sẽ tương đối nghiêm trọng.
Thư Trị Quốc thấm sâu am hiểu đạo lý quan trường, cho nên, tiêu chuẩn y sàng lọc tuyển chọn làm Chủ nhiệm Huyện ủy là rất nghiêm ngặt, giống như bộ dáng Chu Tiến này không đủ trầm để sai khiến cán bộ, y đúng là chướng mắt. Nhưng bây giờ, đang thời kỳ đặc biệt, y không có người có thể sử dụng, cũng chỉ có thể là gom góp từng chút một hợp lại để dùng.
Chuyện gì mà vội vã như vậy?
Thư Trị Quốc nhíu mày nói.
Chu Tiến lấy lại bình tĩnh, mở kẹp văn kiện ra nói:
Bí thư, sắp xếp nhật trình cho ngài, xuất hiện một sai sót nhỏ, đều là sơ xuất của tôi. Ngày hôm qua ngài để cho tôi sắp xếp xong xuôi việc thị sát khu khai phát*, tôi xếp lúc ba giờ chiều, nhưng tôi quên buổi chiều ba giờ, kế hoạch ban đầu của ngài là muốn gặp Bí thư Dịch để giao phó xử lý công việc, nhật trình này…
<i>*[ND: Khu khai phát từng là các đơn vị cấp <u>địa khu</u> tạm thời (địa khu là mô tả đơn vị hành chính trung gian giữa cấp tỉnh và huyện). Trùng Khánh từng là một khu khai phát trước khi trở thành một thành phố trực thuộc Trung ương, và hai khu khia phát đã được lập ra bên trong Trùng Khánh sau đó. Loại hành chính này có tính tạm thới và hiện không còn được áp dụng].</i>
Sao lại như vậy? Khoảng thời gian cậu sắp xếp đi xuống khu khai phát kia thế nào? Buổi sáng không được sao?
Thư Trị Quốc nói, ngữ khí bên trong rất không vui.
Chu Tiến rất lo lắng, không lấy tay lau mồ hôi trên trán được, y có nổi khổ tâm riêng của y. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của hôm nay là sắp xếp Thư Trị Quốc đi kiểm tra khu khai phát đấy, nhưng y vừa mới chạy một chuyến đến khu khai phát, bên kia chưa có chuẩn bị cái gì, chỉ thấy Phùng Vi Quốc được giao phó quản lý khu khai phát đang một tay dắt chó đi dạo, Chu Tiến tức giận tại chỗ hận không thể mắng mẹ nó.
Nhưng mà cuối cùng y không dám mắng ra, bởi vì khu khai phát kia vẫn là địa bàn của Trần Kinh, cho dù bây giờ Trần Kinh thường bị Thư Trị Quốc đàn áp, nhưng khi đã trên địa bàn của hắn, Thư Trị Quốc muốn làm chuyện gì, thậm chí vẫn không đi sâu vào được, thậm chí nhóm người này cũng chỉ xem Trần Kinh là đứng đầu.
Đối với tình huống như vậy, Chu Tiến căn bản không dám báo lại với Thư Trị Quốc, bởi vì Thư Trị Quốc để cho y sắp xếp đi khu khai phát, ý đồ chính là muốn đem vấn đề của khu khai phát giải quyết hết, y muốn được không khí cảnh tượng nhiệt liệt hoan nghênh ở khu phát triển, rồi mới dùng cái này làm điểm mấu chốt, y có thể thuận lợi, an tâm bắt được Trần Kinh.
Công tác này Thư Trị Quốc đã an bài cho Chu Tiến làm, chính là muốn Chu Tiến làm đúng thời gian đã định, nhưng dựa vào năng lực hiện giờ của Chu Tiến, y sao có thể làm đúng thời gian đã định đây? Y không có khả năng gây khó dễ với Phùng Vi Quốc!
Nếu để cho Thư Trị Quốc đi thị sát khu khai phát dưới tình huống đó, thì đó tuyệt đối sẽ ầm ĩ ra một trận cười, y làm Chủ nhiệm Huyện ủy thay thế làm sao có thể hứng chịu được trách nhiệm chứ?
Hơn nữa, trước đây Chu Tiến vẫn đi theo sau mông Hoàng Tiểu Hoa làm Phó Chủ nhiệm, khoảng thời gian đó Hoàng Tiểu Hoa là tuyệt đối giúp phe họ Thư, Chu Tiến dĩ nhiên cũng bị người ta nhận ra là một phe của Thư Trị Quốc. Nhưng mà, bây giờ Hoàng Tiểu Hoa đã xảy ra chuyện, địa vị Chu Tiến có thể không chịu ảnh hưởng sao?
Bí thư…Trưởng phòng Trần Kinh Phòng Kinh tế Thương mại kia, gần đây anh ta không đến Phòng làm việc đã vài ngày, anh ta cũng đợi ở chỗ nào đó đối diện với nhà hàng Kim Ngọc. Những ngày này không ít người đi nhà hàng Kim Ngọc, tôi đã để người chuyên môn đi theo dõi, có rất nhiều người cũng đi gặp anh ta đấy.
Ngài nói anh ta một Trưởng phòng Phòng Kinh tế Thương mại, tiếp xúc đủ mọi loại người, đây dường như là…
Chu Tiến đưa ra chủ đề, nói đến Trần Kinh.
Bây giờ y không có biện pháp trả lời trực tiếp vấn đề của Thư Trị Quốc, y chỉ có thể quanh co, đem chủ đề nói chuyện nói đến trên người Trần Kinh, cố gắng tranh thủ để Thư Trị Quốc tự mình nói đến chuyện của Trần Kinh, tốt nhất là không cần dính dáng đến y.
Thế nào? Hắn còn muốn làm cái gì? Còn muốn tạo phản?
Thư Trị Quốc vỗ bàn một cái nói, y càng nói càng tức giận, người đứng dậy từ ghế làm việc, quay qua nói với Chu Tiến:
- Cậu đi bố trí, chiều hôm nay tôi không gặp Bí thư Dịch nữa, tôi thế nào cũng phải đi một chuyến đến khu khai phát, tôi không tin chỗ đó chính là đầm rồng hang hổ.
Thư Trị Quốc thật sự tức giận, những ngày này mỗi ngày y nghĩ biện pháp đàn áp Trần Kinh, lúc bắt đầu dường như có chút hiệu quả. Nhưng rất nhanh, y liền phát hiện cách làm của y hiệu quả quá nhỏ. Trần Kinh bị ủy khuất, nhân viên nhà nước, dân chúng Huyện thành, thay hắn nói chuyện rất nhiều.
Nhân viên nhà nước thì không cần nói, Thư Trị Quốc ở Ủy ban Thường vụ sẽ nắm được ngọn nguồn, tìm vài người đánh phủ đầu, sẽ biết được một chút thái độ của bọn hắn đối với Trần Kinh.
Thái độ của mọi người đối với Trần Kinh vượt ra ngoài dự kiến của y, gần như nhất trí không đồng ý bắt Trần Kinh. Mặc dù lý do bọn họ không đồng ý bắt Trần Kinh không đồng nhất, nhưng kết quả như nhau, Thư Trị Quốc cũng không dám đem vấn đề này đến Ủy ban thường vụ để nhận lấy sự biểu quyết bên ngoài.
Bởi vì một khi biểu quyết bên ngoài không thông qua, mặt mũi Bí thư Huyện ủy của y đặt ở đâu?
Hơn nữa, vài ngày nay ở khu khai phát thị trấn Dịch Chu đều có dân chúng tự phát sẵn sàng vì Trần Kinh, Phòng Xây dựng đô thị thành phố có một nhóm nhỏ, vài ngày gần đây ở Lễ Hà để điều tra nghiên cứu xây dựng khu khai phát Lễ Hà, khi ấy bọn họ đã bị dân chúng địa phương bao vây. Dân chúng mới không biết thân phận của bọn họ đâu, chỉ biết nói rằng bọn họ là quan lớn ở trong thành phố, cho nên, bọn họ chẳng qua là trực tiếp yêu cầu đưa ra trọng điểm tóm tắt, mục đích chính là muốn thỉnh nguyện cho Trần Kinh.
Mà dân chúng bên kia thị trấn Dịch Chu thì càng một đường cực đoan, chính quyền Huyện phân công Phó Chủ tịch Huyện quản lý khoáng sản qua Lễ Hà thị sát, lốp xe bị cán ba cái, phía sau xe bị người áp sát viết xuống một hàng “Huyện thành nhiều cẩu quan, chỉ có Trần Kinh là thanh liêm”, hai bên đường còn thình lình nhảy ra một vài thanh niên hoặc là phụ nữ, hướng về phía ô tô kêu “Cẩu quan”.
Khi ấy vị Phó Chủ tịch Huyện khởi sự vô cùng thất bại, trở về liền phản ánh vấn đề với Huyện ủy, cân nhắc xem xét vấn đề của Trần Kinh, kết quả đúng sai phải được phân biệt rõ ràng. Không thể phủ định hoàn toàn thành tích này, cũng không thể phủ định hoàn toàn địa vị và danh tiếng của hắn ở trong dân chúng, nhưng cách làm một gậy đánh chết y không tán đồng.
Những tin tức đến liên tiếp này, khiến cho Thư Trị Quốc thực sự phát hỏa.
Y vẫn không hiểu, y một Bí thư Huyện ủy, muốn bắt một thuộc hạ chính phủ đang là người đứng đầu của đơn vị cấp Phòng, làm sao bỗng nhiên lại trở nên khó khăn như thế chứ?
Bắt đầu từ lúc nào, mà lời nói của Thư Trị Quốc y ở Lễ Hà không còn hiệu quả nữa? Một điểm này đúng là sự nhạy cảm của y.
Thư Trị Quốc phát hỏa, Chu Tiến đang đứng động cũng không dám động, y lại càng không dám thừa nhận sự tình, bởi vì y hiểu rõ, xế chiều hôm nay, Thư Trị Quốc vốn cũng không thể cân nhắc việc đi khu khai phát, bởi vì ở đó tuyệt đối sẽ lại huyên náo ra một trận khôi hài, hậu quả của trận khôi hài sẽ rất nghiêm trọng.
Ngẫm lại sở dĩ Trần Kinh có thể trong thời gian rất ngắn ở Lễ Hà, tạo ra được thành tích như vậy, có thể có sức ảnh hưởng lớn như thế, Chu Tiến quan sát thấy được, tất nhiên là bởi vì Trần Kinh năng lực xuất sắc, đích xác có khả năng khác. Điều này cùng với Huyện ủy và việc cố ý tuyên truyền lãnh đạo chính phủ là có quan hệ với nhau.
Liền lấy việc Trần Kinh nắm được chuyện Tập Đoàn Hồng Thành làm ví dụ, nội bộ Huyện trong khoảng thời gian đó đối với sự tuyên truyền của Trần Kinh có thể nói là vô sở bất dụng kỳ cực <i>(ND: nghĩa là chẳng có việc gì là không dụng tâm dụng lực đến triệt để hay nói gọn là mọi việc đều mang hết sức mình ra làm. Cái này trích từ câu Thị cố quân tử vô sở bất dụng kỳ cực)</i>, thưởng mười vạn tiền mặt, rồi lại thêm thế tấn công quy mô lớn, Trần Kinh trong một đêm biến thành anh hùng của Lễ Hà, đã trở thành ngôi sao lớn trên giới chính trị Lễ Hà.
Quy mô tuyên truyền lớn như thế, tạo nên hình tượng anh hùng, mới vài ngày này, đã có thể đẩy ngã hoàn toàn, có thể tưởng tượng được những khó khăn trong đó.
Thư Trị Quốc chẳng khác gì là tự tay mình muốn hủy đi người mình nâng lên, hôm nay gặp phải hoàn cảnh khó khăn như vậy, lúc đó y cần gì phải bỏ ra nhiều khí lực lớn để đi nâng đỡ người như vậy?
Chu Tiến trầm mặt như sát thủ, bất luận Thư Trị Quốc nói cái gì, mắng cái gì, Chu Tiến cũng yên lặng chịu đựng, cũng không nói chuyện. Một tay này, khiến cho Thư Trị Quốc hơi bất lực, y yêu cầu công việc, Chu Tiến không có năng lực hoàn thành, y đường đường là một Bí thư Huyện Ủy, chẳng lẽ một vấn đề nhật trình, còn cần đến y tự mình an bài sao?
Trong lòng Thư Trị Quốc thật sự đang rất khó chịu, cái giá thay thế Hoàng Tiểu Hoa lớn như thế, hi sinh nhiều người như thế, còn không thể giải quyết được toàn bộ vấn đề hay sao? Y tuyệt đối không cho phép xuất hiện tình huống như vậy!
Cậu yêu cầu Bí thư Dịch qua chỗ tôi ngay lập tức, phải nghiêm túc điều tra vấn đề của Trần Kinh. Tôi cũng không tin Trần Kinh thật sự làm sạch sẽ như vậy!
Thư Trị Quốc đưa ra chỉ thị cho Chu Tiến, y quyết định mạnh tay để mạo hiểm, y hiểu rõ, chính mình phải đưa ra quyết định dứt khoát!
“Đinh, đinh, đinh!” Điện thoại trên bàn vang lên liên tục, Thư Trị Quốc cầm điện thoại lên, đầu bên kia điện thoại một âm thanh trầm thấp:
- Xin chào, ngài là Bí thư Thư Trị Quốc Lễ Hà phải không? Tôi là thư ký Thành ủy Chiêm!
Thư Trị Quốc hơi sửng sốt, ngay lập tức mặt tràn đầy tươi cười, nói:
- Chào Chủ nhiệm Chiêm, Chủ nhiệm Chiêm…
Ông chờ một chút!
Đối phương không để Thư Trị Quốc nói xong, mà trực tiếp đánh gãy lời nói của y:
- Bí thư Thư, Bí thư Thẩm muốn nói chuyện với ngài.
Bí thư Thẩm?
Đầu óc Thư Trị Quốc thoáng cái không xoay chuyển kịp, “Bí thư Thành ủy Thẩm Lâm tự nói chuyện với mình? Nói chuyện gì chứ?”
Là Trị Quốc phải không? Tôi là Thẩm Lâm!
Đầu kia điện thoại, tiếng nói uy nghiêm mà từ tính của Thẩm Lâm, Thư Trị Quốc vội vàng lấy lại tinh thần, đứng lên nói:
- Xin chào Bí thư, tôi là Thư Trị Quốc, xin hỏi ngài có chỉ thị gì không?
Tôi có thể có chỉ thị gì chứ?
Thẩm Lâm nhẹ nhàng hừ hừ,
- Tôi chỉ muốn hỏi ông, ông muốn làm cái trò gì? Gần đây ông ở Lễ Hà vẫn muốn làm chống tham nhũng lớn thế sao?
Thư Trị Quốc trợn mắt há mồm, sau một lúc kinh ngạc nói:
- Bí thư, ý của ngài tôi không rõ lắm, mời ngài nói rõ lại, đến tột cùng là chỗ nào, tôi làm ra lỗi lầm?
Chỗ nào? Còn có thể là chỗ nào nữa?
Ngữ khí Thẩm Lâm nghiêm khắc, gắt gao:
- Tôi hỏi, có phải ông cho người điều tra xem xét nguồn gốc phát sinh tài sản nào hay không? Ông có biết người của ông làm cái gì không? Đến ông trời cũng chọc vào rồi, bọn hắn đi điều tra chỗ nào? Chuẩn bị đi điều tra tới Thủ đô sao?
Thật là không biết trời cao đất rộng, đối tượng cũng không tìm hiểu liền điều tra loạn lên, ông có biết hay không, hành động loạn thành như vậy, ảnh hưởng rất ác liệt, hậu quả rất nghiêm trọng không?
Tôi cảnh cáo ông, ông ngay lập tức nghĩ lại hành động và động cơ của ông, rồi cho ngừng lại hết tất cả hành động, nếu không toàn bộ hậu quả ông tự mình gánh lấy, tôi mới không muốn đi chùi đít cho ông…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 215: "Lòng dạ" Thư Trị Quốc
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Thư Trị Quốc bị Thẩm Lâm mắng điên cuồng một trận, trong lòng y đột nhiên hiểu được, nhất định là mấy ngày nay Ủy ban Kỷ luật điều tra chuyện của Trần Kinh đã xảy ra vấn đề.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Dịch Minh Hoa đã báo cáo với Thư Trị Quốc, nói Trần Kinh có một khoản tài sản không rõ lai lịch, Thư Trị Quốc lúc ấy liền nghĩ tới khoản tiền một trăm ngàn đồng ở huyện thưởng cho hắn. Nhưng theo Dịch Minh Hoa thì tài khoản ngân hàng của Trần Kinh căn bản là không chỉ có một trăm ngàn đồng.
Trên sổ sách ngân hàng của Trần Kinh ít nhất cũng có một trăm năm mươi ngàn. Tiền thưởng một trăm ngàn không tính, năm mươi ngàn nhiều ra này đối với một nhân viên công vụ bình thường mà nói, thì chính là một con số trên trời. Tiền đó của Trần Kinh là từ đâu mà ra đây ?
Lại nói, Trần Kinh làm người đứng đầu Phòng kinh tế thương mại mới bao lâu chứ ? Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy có thể vơ vét được năm vạn nhân dân tệ, trong chuyện này có phải có cái gì dị thường hay không?
Thư Trị Quốc nghe Dịch Minh Hoa báo cáo xong, trong lòng rất cao hứng, thật sự là muốn ngủ còn có người đưa gối cho. Y đang vì việc Trần Kinh mà khó xử, giờ có cánh cửa mới là Dịch Minh Hoa này, không chừng chuyện này sẽ được giải quyết.
Y lúc ấy nghĩ Trần Kinh là cán bộ trẻ tuổi, sức chống đỡ mềm yếu, có thể sẽ không được lâu. Mà sau này, Trần Kinh mới cầm quyền sơ thôi đã có thể làm ra thành tích như vậy, tự mình bành trướng khẳng định cũng sẽ rất lợi hại. Không chừng sẽ mơ hồ sơ suất, từ đó mà phạm sai lầm.
Cho nên, Thư Trị Quốc lúc này chỉ thị cho Dịch Minh Hoa phải nghiêm tra, phải cẩn thận điều tra, không ngờ đã tra ra vấn đề rồi ?
Nghe Thẩm Lâm nghiêm khắc như thế, Thư Trị Quốc cảm thấy việc này không đơn giản, liền kiên trì:
- Bí thư Thẩm, tôi đã cho người tra xét tài sản cá nhân của một trưởng phòng tên là Trần Kinh, đây chẳng lẽ cũng vi phạm quy định sao? Nếu đã biết việc này, tôi lại cảm thấy việc này có thể có gì đó kì quái bên trong. Tình huống của Lễ Hà chúng ta ngài cũng biết rồi đấy, thu nhập của một trưởng phòng rất mỏng, Trần Kinh sao có thể có nhiều tài sản bất minh như vậy được ?
Thư Trị Quốc ngụy biện như vậy, Thẩm Lâm liền nói ngay:
- Vậy được, tra! Nghiêm tra! Tôi đề nghị nhóm Ủy ban Kỷ luật huyện tổ chức một tổ công tác, đi điều tra bát nhất đại viện ở thủ đô, nhóm điều tra ra thành tích, tôi xin trả công cho các vị!
Thư Trị Quốc lập tức ngốc tại chỗ, y hoài nghi lỗ tai của mình bị gì đó, Thẩm Lâm vừa rồi nhắc đến đâu cơ ? Bát nhất đại viện ở Thủ đô?
Chỗ đó đối với Thư Trị Quốc mà nói chính là tồn tại như một truyền thuyết, đó là nơi lãnh đạo Quân ủy Trung ương ở.
Thư Trị Quốc sao cũng không hiểu được, Trần Kinh như thế nào có thể có quan hệ với người ở bên trong đó, hắn không phải là con một nhà giáo sao ? Về phần quan hệ gì đó giữa Trần Kinh và Trần Phó chủ tịch tỉnh, Thư Trị Quốc đã sớm cho người điều tra, đó là chuyện giả mà thôi.
Giờ thì hay rồi, Trần Kinh còn có tường chống lưng vững chắc còn hơn so với Trần Phó chủ tịch tỉnh?
- Bí thư, cái kia... ... ... Cái kia... . . . Chuyện này, Trị Quốc tôi thật sự không biết nông sâu thật sự không biết nông sâu, mong rằng ngài có thể chỉ điểm cho tôi một phần!
Thư Trị Quốc vừa chuyển giọng, nhanh chóng chuyển luôn thái độ.
Thẩm Lâm tức giận thở dài một tiếng, nói:
- Không cần hỏi nhiều như vậy nữa, dù sao Thẩm Lâm tôi đảm bảo, người ngày có bị điều tra này thêm nhiều tài sản bất minh hơn nữa, cũng đều không có vấn đề gì đâu, đều là sạch sẽ cả . Hiểu được ý tứ của tôi chứ ?
Thẩm Lâm dừng một chút nói:
- Còn nữa, có vài người, tuổi trẻ phạm sai lầm Thượng Đế còn tha thứ được . Là chuyện gì xảy ra? So với Thượng Đế càng khắc nghiệt sao? Tôi nghe gần đây động tác ở Lễ Hà có chút lớn, có cần như thế hay không? Hơn nữa lại vào cái thời điểm mấu chốt này?
- Được rồi, cái tôi có thể làm cũng chỉ bấy nhiều thôi!
Thẩm Lâm thản nhiên nói:
- Chính mình tính mà xử lý đi! Đừng có vào thời điểm mấu chốt lại hồ đồ, nếu không ai cũng cứu không được!
Điện thoại cắt đứt, Thư Trị Quốc chậm rãi thả điện thoại xuống, thân thể giống như bị người rút gân, cả người một chút khí lực cũng không có .
Y khổ tâm bày ra mọi chuyện, kiên quyết phải nhổ đi cái đinh này, cũng vì thế y không tiếc hy sinh hai người. Nhưng hiện tại xem ra, cái đinh này không chỉ có rút không xong, mà còn có thể càng kẹp càng sâu.
Trong lòng y hiểu rõ, một cước của mình đã đá vào bàn thép rồi, Trần Kinh này rất không tầm thường, đằng sau khẳng định có hậu trường cực lợi hại. Bằng không cũng không thể kinh động đến Thẩm Lâm.
Bí thư Thẩm của thành phố Đức Cao, đó là người có gốc rễ ở thủ đô, mánh khoé có thể thông thiên. Người như vậy còn rất khẩn trương chuyện này, từ đó có thể thấy được chuyện này khó giải quyết tới mức nào!
Thư Trị Quốc khó nén uể oải trong lòng, y thậm chí không biết giải quyết như thế nào cho xong việc. Tục ngữ có câu, đã đâm lao phải theo lao, toàn bộ Lễ Hà hiện tại đều biết rằng Thư Trị Quốc y và Trần Kinh không đội trời chung, chẳng lẽ giờ y còn phải chủ động hướng về phía Trần Kinh thể hiện thiện ý ? Sau đó khiến quan hệ dịu đi?
Nếu như vậy, Bí thư huyện ủy Lễ Hà như y còn có uy tín gì đáng nói nữa ?
- Cộc, cộc!
Hai tiếng gõ cửa vang lên. Thư Trị Quốc lên tiếng, Vương Hàm Dương cầm một phần văn kiện sải bước tiến vào.
Gã vào cửa là đặt mông ngồi trên sô pha, nói:
- Bí thư, tôi đề nghị hẳn nên quyết đoán một chút! Trần Kinh này, đích xác muốn làm đỉnh núi, muốn làm người tài trong đoàn đội. Tôi hôm nay cũng đột nhiên có hứng, muốn đi khu kinh tế mới xem tình huống nhà xưởng Hồng Thành tiến triển thế nào.
Khu kinh tế mới này, không ai đi cùng, Phó phòng tên Phùng Vi Quốc kia...
Ai, không nói nữa, càng nói càng ức. Tôi thấy chúng ta có thể mở hội nghị thường vụ, mọi người bỏ phiếu quyết định đi thôi! Trưởng phòng Kinh tế thương mại nếu không đổi người, công tác này của chúng ta sẽ không có cách nào làm rồi!
Vương Hàm Dương quơ quơ văn kiện trong tay:
- Xem, bí thư, chương trình quản lý mới của khu kinh tế mới tôi đều đã cho người ta định ra rồi. Phòng kinh tế thương mại vừa thay đổi nhân viên xong thì chương trình này lập tức có thể bắt đầu. Mặt khác, tôi còn có kế hoạch, đem công tác thu hút đầu tư từ Phòng kinh tế thương mại độc lập ra, một mình làm một đơn vị sự nghiệp, việc này các huyện khác cũng đã làm rồi, tôi cảm thấy chúng ta có thể cũng nên đuổi kịp bước tiến của thời đại...
Sắc mặt Thư Trị Quốc rất âm trầm, y đem thứ cầm trên tay quăng một cái lên trên bàn, nói:
- Đây là cái vớ vẩn gì chứ! Phòng kinh tế thương mại vừa mới lập công, đây là chuyện nhân dân toàn huyện đều rõ như ban ngày , bảo tôi đổi trưởng phòng, tôi sao có thể làm chuyện như vậy ?
Còn nữa, tôi đã nói trước rồi, đi thị sát khu kinh tế mới cần phải tìm đúng thời cơ. Đằng này lại tìm đúng lúc lỗ mãng như vậy mà đi, người khác không để ý tới, có thể trách ai chứ ?
Cơn tức Thư Trị Quốc rất to, trong lòng y giờ toàn là lửa giận, một bụng ủy khuất không có nơi giải phóng. Lúc này Vương Hàm Dương tiến vào, hoàn toàn là cho y một cơ hội giải tỏa. Cơn giận này liền khiến y có chút mất kiềm chế, tất cả cảm xúc tích tụ trong nội tâm đều phóng ra cả.
Vương Hàm Dương bị Thư Trị Quốc giáo huấn đến đờ ra, vài lần muốn nói, nhưng vừa thấy dáng vẻ phẫn nộ kia của Thư Trị Quốc thì lại không thể không dập tắt ngay ý ngĩ đó. Cuối cùng Thư Trị Quốc một mình hát kịch chán rồi, đặt mông ngồi xuống ghế của mình, thở phì phò, một chữ cũng không nói .
- Tôi có ý này, vấn đề Trần Kinh tôi vẫn còn có khuynh hướng đưa hắn đến tỉnh trường Đảng đào tạo sâu thêm! Chức trưởng Phòng Kinh tế thương mại cứ để hắn tiếp tục kiêm nhiệm, công tác hằng ngày để cho Văn Kiến Quốc đi lo đi! Hôm nay, tôi nghỉ xả tức đã, sau đó nội bộ Huyện ủy chúng ta lại thương lượng tiếp, một vài lãnh đạo chủ chốt không có ý kiến gì thì cứ như vậy chấp hành đi!
Không biết qua bao lâu, Thư Trị Quốc lên tiếng nói.
Y kết nối điện thoại nội bộ, chốc lát sau, Chu Tiến bất an không yên vào cửa, Thư Trị Quốc nói:
- Báo xuống dưới, ngày họp hội nghị thường vụ không thay đổi, chính là mai! Còn có, buổi chiều nói Minh Hoa tới gặp tôi.
Chu Tiến chậm rãi lui ra ngoài, Vương Hàm Dương từ trên sô pha đứng lên, đi qua đi lại ở trong phòng. Một lát sau, y nói:
- Bí thư, như thế không được! Vấn đề của Trần Kinh không thể dễ dàng buông tha vậy được! Lúc này chính đàn Lễ Hà cũng không yên ổn như tưởng tượng, tôi đã quan sát rồi, ai ai cũng đều có tâm tư riêng cả. Bề ngoài thì một mảnh gió yên sóng lặng, bên trong lại ngo ngoe vũ động.
Chuyện của Trần Kinh chúng ta nên áp chế đi. Tôi nghĩ đây sẽ là một đòn uy hiếp với đám người đang ngo ngoe vũ động kia.
Nhưng nếu chúng ta không làm được điểm này thì tình huống có thể sẽ thực sự không tốt! Chuyện đến nước này, suy xét cho đại cục hay theo toàn diện thì chúng ta đều không thế cứ rút lui như thế được! Khó khăn có lớn đi nữa, áp lực có nhiều hơn nữa, chúng ta cũng phải kiên quyết quyết đoán đi về phía trước, không phải sao?
Mặt Thư Trị Quốc đột nhiên đỏ lên, gần như gầm gừ từ trong cuống họng:
- Bây giờ Lễ Hà là do anh làm bí thư hay là do tôi làm? Là vì đứng nói nên không đau lưng hả!
Vương Hàm Dương bị Thư Trị Quốc mắng đến mặt đỏ tai hồng. Giọng điệu Thư Trị Quốc chậm lại, nói:
- Hàm Dương, chuyện của Trần Kinh chúng ta thật sự nên bình tĩnh ngẫm lại. Đầu tiên, Trần Kinh rất có khả năng, cũng biết làm việc, điều này đã được chứng minh qua những gì mà hắn làm.
Về phần cá tính với tính tình tuy hơi có chút vấn đề, nhưng tôi nghĩ đó đều là tật xấu mà người trẻ tuổi thường có, không phải sai lầm lớn gì.
Đối với Trần Kinh, chúng ta phải khách quan mà nhìn nhận, chủ yếu là công lao và thành tích của hắn, những mặt khác chỉ là thứ yếu. Cho nên đối với cán bộ trẻ tuổi như vậy, chúng ta phê bình giáo dục phải nghiêm khắc, nhưng trong xử lý thì phải hết sức rộng lượng, phải cho bọn họ thêm cơ hội để sửa chữa...
Thư Trị Quốc vừa nói lời này, vẻ mặt Vương Hàm Dương liền dừng hình. Gã kinh ngạc ước chừng năm phút mới dần dần thả lỏng.
Gã và Thư Trị Quốc công tác cùng nhau nhiều năm vậy rồi nên rất hiểu Thư Trị Quốc .
Thư Trị Quốc càng nói lời đường hoàng, thì nội dung lại càng hoa mỹ văn vẻ.
Tựa như những lời ban nãy y nói, cần phải có tấm lòng với khí phách như thế nào chứ ? Thật sự là cảnh giới mà những người rộng lượng lắm mới có thể có được, Thư Trị Quốc thật sự có thể làm được điều này sao ?
Ở tận trong xương tủy, Thư Trị Quốc chính là một kẻ có thù tất báo, cái gọi là rộng lượng, hay khí phách đều là trong tình huống bắt buộc, y mới dùng những quan niệm đường hoàng đó để che dấu vô năng hoặc là bất đắc dĩ của chính mình thôi.
Vương Hàm Dương đối với tình huống phía sau trong việc của Trần Kinh cũng đã đoán được phần nào.
Sau lưng Trần Kinh, một trăm phần trăm là có người chống lưng, hơn nữa còn là chỗ dựa vững chắc, đến Thư Trị Quốc cũng không thể mảy may lay động . Nếu không, Thư Trị Quốc sao có thể nói câu “Đối với cán bộ trẻ, phê bình giáo dục phải nghiêm khắc, nhưng xử lý phải nhẹ nhàng” chứ ?
Nếu Thư Trị Quốc có lòng dạ rộng lượng như vậy, thì lúc trước y tại sao không làm thế ? Mà bày ra tư thế không tiếc mọi giá cũng phải đẩy Trần Kinh vào chỗ chết. Trước sau khác biệt lớn như vậy, mà thời gian chuyển biến của y lại quá nhanh chóng. Trong khoảng thời gian ngắn mà có thể quay ngoắt như vậy, khả năng cũng cũng chỉ có mình Thư Trị Quốc mới làm được! ! .
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào