Lâm Quân trầm thấp gầm lên, đôi bàn tay đấm thẳng vào mặt đất, mắt hắn nhoè đi, hai hạt châu trong suốt rơi xuống nền đất . Thực sự hắn rất mong rằng, bây giờ có người chỉ cho hắn một con đường sáng để đi .
Nhưng bây giờ hắn không hỏi ai được, cho dù là Ngô Nguyên hay Đặng Tùng thì hắn cũng không muốn nói, bởi vì ai biết bọn họ nghe xong thì sẽ thế nào . Một phần ba bang chúng chết đi, không riêng gì Lâm Quân hắn đau lòng . Mà hắn nghĩ, ngoài kẻ phản bội ra thì chắc chắn hẳn là ai cũng đau lòng, chẳng qua bình thường không có nói ra mà thôi .
_ Cốc, cốc ………..
Suy nghĩ đang bay theo chiều gió thì đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đó là một giọng nói :
_ Đại sư huynh, chúng ta muốn đi Hồ Xuân Hương đạp vịt, huynh có đi không ?
Giọng nói này thì Lâm Quân rất quen thuộc, chính là giọng nói của Nhật Quỳnh . Cô bé này từ khi lỡ ôm hắn một phát thì ngại ngùng không thôi, luôn tránh mặt Lâm Quân . Không hiểu sao bây giờ lại chủ động tới cửa hỏi thăm nhỉ .
Tuy thắc mắc là thế nhưng Lâm Quân vẫn vội vàng lau nước mắt trên mặt, chỉnh lại quần áo rồi bước ra mở cửa .
_ Ta nói, các ngươi cả ngày hôm qua đạp vịt chưa đã sao ? Sao bây giờ lại muốn đi nữa .
Lâm Quân vừa mở cửa thì đã cười hì hì nói .
Ngoài cửa đúng là Nhật Quỳnh đang đứng, sau lưng nàng chính là toàn bộ người của lớp A2, ai nấy khuôn mặt đều có vẻ háo hức mong chờ, giống như đạp vịt là một sự kiện cực kỳ thú vị vậy .
_ Đại sư huynh, các bạn muốn đi nên ta cũng không có cách, ngươi có đi cùng chúng ta không ?
Nhật Quỳnh thấy Lâm Quân thì ngại ngùng một lát nhưng vẫn nói .
Lâm Quân nghe thế nghĩ một lát rồi cười nói :
_ Được, chúng ta đi thôi .
Tâm trạng Lâm Quân lúc này đúng là không được tốt lắm, hắn muốn ra ngoài một chút cho khuây khoả, nếu như cứ ở đây suy nghĩ cái việc này thì chắc chắn Lâm Quân hắn phát điên mất .
…………………………..
_ Các đệ có biết không ? Cái Hồ Xuân Hương này thực ra có rất nhiều truyền thuyết về nó . Một trong những số đó là truyền thuyết về Ma Da . Các đệ có muốn nghe không ?
Lâm Quân dẫn đầu đoàn người đi từ từ, trên miệng ngậm một điếu thuốc lá . Khuôn mặt cười hì hì nói .
_ Kể đi đại sư huynh .
Cả đám người đều thấy hứng thú lên tiếng . Chỉ có đám người ở DaLat thành lâu năm như Thiên Vũ hay Đặng Tùng thì thầm thắc mắc . Ma Da đúng là có, nhưng đó chỉ là lời đồn thôi mà, làm gì phải truyền thuyết .
_ Đầu tiên là cái tên Ma Da, thực ra cái tên này không đúng . Cái tên chính xác phải là Ma Quy Đầu cơ . Vậy tại sao nó thành Ma Da, các đệ cứ nghe câu truyện sau đây . Hắc hắc hắc .
Lâm Quân bí hiểm cười nói, trong đầu liên tưởng một vài ý dâm .
Cả đám học sinh nghe thế đều ngưng thần lắng nghe, tại sao gọi là Ma Quy Đầu nha, cái này nghe thực lạ ……
_ Truyền thuyết kể rằng, ừm, Hồ Xuân Hương chính là một hồ nhân tạo do người Phá tạo ra, nguyên vốn ban đầu thì có một con suối chảy qua đây . Không hiểu tại sao người Phá lại ngăn suối làm thành hồ . Lúc ban đầu, sau khi xây dựng xong thì hồ nước này tai nạn liên miên . Đơn cử như một vài đơn vị và binh lính Phá Quốc lúc bấy giờ khi đang đào Hồ thì đều không hiểu thấu biến mất . Hay là có vài cường giả Phá Quốc ra chỗ này tự sát nhưng không ai hiểu lý do . Hay là cái Hồ này lâu lâu có xác chết trồi lên …….
_ Sau đó, một vị tướng lĩnh Phá Quốc quyết tâm điều tra, thì đã phát hiện dưới Hồ thì ra có một con Ma đã tu luyện được gần trăm năm . Tất nhiên sau đó là trận chiến thiên hôn địa ám giữa hai cường giả diễn ra .
_ Sau đó nghe nói kết quả là lưỡng bại câu thương, vị cường giả Phá Quốc đó bị chém chết ngay tại chỗ . Còn cái con Ma kia cũng không chút khá hơn, bị đánh cho tàn phế chỉ còn lại một tia tàn hồn . Bất quá cái tin tàn hồn này còn yếu hơn cả người bình thường .
_ Nhưng các đệ biết sau đó thì sao không ?
Cả đám học sinh đều lắc đầu tỏ vẻ không biết, sau đó thì chuyện gì diễn ra mà lại thành Ma Quy Đầu .
Lâm Quân cười dâm rồi kể tiếp :
_ Chậc sau đó con Ma này trốn luôn dưới hồ, thỉnh thoảng có người bình thường nào qua lại trên hồ thì lại hút xuống để mà hồi phục sức mạnh . Nhưng có một điều lạ là chỉ hút các thiếu niên, hay nói chính xác hơn là những đồng nam ……
_ Đặc biệt nữa chính là những đồng nam bị hút xuống không chết . Chẳng qua trên người thì mất đi một thứ ….
_ Là thứ gì ?
Cả đám đồng thanh hô . Chuyện đã tới khúc hay rồi .
_ Hắc hắc hắc, chính là bao quy đầu ………. Hahaha ……….. vì thế cho nên nó mới gọi là Ma Quy Đầu, chẳng qua thấy tục quá nên người ta mới sửa lại thành Ma Da . Hắc hắc, hợp lại chính là Ma Bao Da Quy Đầu, há há há ………..
Lâm Quân nói rồi cười lên một tiếng thật to . Cái này chính là do hắn chém gió một trăm phần trăm, chứ làm quái gì có con Ma nào gọi là Ma Quy Đầu đâu, không ngờ đám này còn tin là thật .
_ Ơ ……….
Cả đám A2 sau khi nghe Lâm Quân nói xong đều ngẩn người, không kịp phản ứng một chút nào . Ngay sau đó, đám con trai mới hiểu ra là mình bị chơi .
Ngay lập tức, Đặng Tùng đứng trong đám người hô :
_ Con mẹ nó, đánh hắn .
_ Giết .
……………………..
Sau đó là một trành binh binh bang bang vang lên, gần ba mươi chin học sinh đè Lâm Quân trên đất mà đấm đá . Còn bang chủ đại nhân của chúng ta thì luôn miệng hô “ tha cho ta, tha cho ta, ta chừa rồi “ ……… Nhưng cái mặt dâm tặc thì vẫn không ngớt cười, vì thế cho nên là đám học sinh nam càng đánh tợn hơn .
Còn những người con gái hiền thục lớp A2 thì tất nhiên là không tham gia, nhưng ai nấy đứng ngoài đều là “ sống chết mặc bay “, mặt mũi đỏ hồng đứng ngoài nhìn . Trong ánh mắt thì mang theo vẻ cười trên nổi đau người khác không thèm che giấu .
Cho chết, cái tội dám kể chuyện dâm . Hừ hừ, tốt nhất là đánh chết hắn đi . Đại sư huynh cái quái gì mà toàn ý dâm ý dê . Hừ hừ, vì hoà bình thế giới nên giết hắn đi ……..
………………………
Sau khi quần ẩu được năm phút thì Lâm Quân cũng được tha bổng, nhưng mặt mũi hắn giờ phút này đã biến thành đầu heo .
_ Hắc hắc, còn một truyền thuyết nữa, các đệ muốn nghe không ?
Lâm Quân hì hì cười như không có chuyện gì .
_ Cút …………
Cả đám hét lên, thiếu điều muốn bay lên đánh thêm trận nữa ….
………………………….
Cuối cùng sau khi để Đặng Tùng thay thế dẫn đường và đá cái tên đại sư huynh mất dạy xuống cuối đội ngũ thì cũng tới Hồ Xuân Hương .
Lúc này trời đã về chiều, cả Hồ Xuân Hương như là một tấm gương màu bạc to đùng, phía trên bầu trời ánh mắt vàng nhạt, chiếu xuống hồ trông thật đẹp . Hai bên hồ có những người rãnh rỗi tập thể dục, hoặc những đôi tình nhân ngồi trên cỏ, mắt nhìn xa xăm tâm sự, bàn tay không tự chủ được sờ mó lung tung ………
_ Đại sư huynh a, tới phiên huynh rồi kìa .
Đặng Tùng nói một tiếng rồi hướng mắt về phía cuối đội ngũ tìm kiếm Lâm Quân .
_ Hả ? Tại sao tới ta ?
Lâm Quân nghe thế thì ngạc nhiên, bàn tay chỉ vào mặt mình hỏi .
_ Chúng ta cũng thế, ngại thật .
Cả đám người còn lại đều thể hiện động tác tương tự, ánh mắt nhìn về Lâm Quân đã thể hiện rõ một điều . Chúng ta hết tiền rồi, huynh trả dùm lần này nhé .
_ Sặc, hèn gì rủ ta đi cùng . Cái đám ………
Lâm Quân thấy thế thì lập tức hiểu ra, hèn gì cái đám này tốt bụng đột xuất rủ mình đi . Thì ra là hết tiền cmnr .
_ Đại sư huynh nhân nghĩa, huynh trả giúp chúng ta nhé .
Cả đám lớp A2 đồng thanh hô, sau đó mang theo đôi mắt mong chờ ần ận nước nhìn về phía Lâm Quân .
Mã mẹ …
Lâm Quân thấy thế thì rùng mình một phát, đám con gái còn đỡ đi . Còn đám con trai, mẹ nó nhìn tao làm gì …. Mẹ nó, còn tỏ vẻ đáng thương nữa chứ .
_ Đi mà đại ca .
Cả đám con trai tiến tới, một vài thằng kéo tay áo Lâm Quân nũng nịu hô .
_ Rồi rồi, ta trả, ta trả .
Lâm Quân ngay lập tức bị đánh bại, thi triển thân pháp nhanh như điện chạy về phía cho thuê vịt .
…………………..
Kết quả cuối cùng là Lâm Quân trả tiền, thuê hai mươi chiếc đạp vịt . Cái này đúng là số thuyền lớn nhất mà chỗ cho thuê có . Không những hắn trả tiền mà còn phải trả tiền gấp đôi để mấy cặp tình nhân đang đạp vịt giữa hồ quay đầu lại cho bọn hắn thuê .
Lâm Quân đúng là không khóc ra nước mắt mà, đã nghèo mà con gặp cái eo, trả giá gấp đôi, mẹ nó, cái lão chủ cho thuê cũng đúng là biết cách kiếm tiền .
Nhưng, dưới dâm uy của đám con trai thì Lâm Quân bất đắc dĩ phải trả, trong lòng thầm thề sẽ cho cái đám này biết thế nào là lễ độ .
Lằng nhằng một lát thì cả đám đều xuống thuyền hạ thuỷ . Lâm Quân ngồi thuyền con vịt cùng với ba người Đặng Tùng, Nhật Quỳnh và một người con gái nữa . Cái này không phải do Lâm Quân tác quái đâu, chẳng qua cái này là kết quả bốc thăm thôi .
Vì thế cho nên ngay lập tức con thuyền rơi vào hoàn cảnh khó xử, Lâm Quân cúi mặt đạp vịt mà không dám ngẩn lên nhìn Nhật Quỳnh, còn Nhật Quỳnh thì kéo theo cô gái kia ngồi nói chuyện ở xa xa …..
……………………….
Dưới đáy hồ,
Ngay sau khi đám Lâm Quân vừa xuống nước thì có một bóng hình đen đen đột nhiên mở mắt ra .
_ Há há, trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta ………. Ngao ngao ngao, con mồi con mồi ……….
Cái bóng đen đen vừa nói vừa đưa cái lưỡi đỏ lòm ra khỏi miệng liếm liếm môi, bộ dạng trông như dã thú săn mồi .
_ Hahaha, võ giả, không ngờ là nhiều võ giả đến thế . Lần này ta trúng lớn rồi, haha, toàn bộ là đồng nam đồng nữ . Haha, cái tên Ma Da ta lại có dịp phát huy rồi, hahaha .
Tiếng nói vừa dứt thì bóng đen đã động thân, bơi hướng lên phía mặt nước, chỗ có những chiếc thuyền đạp vịt đang từ từ di động .
_ Ơ, mà không được ……..
Chợt bóng đen nhớ tới một chuyện, thất thanh hô :
_ Làm sao có thể tóm hết chúng nó đây, haiz, ta hiện giờ yếu lắm, không còn như xưa . Lỡ bị đám này lật kèo thì khổ .
Bóng đen nghĩ thế dừng ngay lại, đôi mắt chuyển động liên tục, bàn tay vân vê cái cằm hư ảo của mình …. Sau một lúc, bóng đen như đã nghĩ ra cái gì đó, hét lên :
_ Ơ rê ca ……..
Sau đó vội vàng bơi ngược xuống đáy nước ……..
……………………..
_ Hửm ? Hình như vừa có thằng nào kêu thì phải .
Trên một cái thuyền đạp vịt, Thiên Vĩ đứng ở trên đầu vịt như một hoa tiêu thứ thiệt, chợt lẩm bẩm .
_ Vĩ, mày nói cái gì thế ? Sao không đạp phụ với tao . Mẹ nó, bố đạp mệt chết mẹ .
Phía sau thuyền con vịt, một tên nhóc tóc đinh hì hục đạp, khi thấy Thiên Vĩ đứng lẩm bẩm thì bất mãn nói . Mẹ nó, tao đạp chết cha, còn mày tiêu sái đứng ở đầu vịt, nào có cái lý đó .
_ Đình Thái, chú tự đạp đi . Mẹ kiếp chú, lúc nãy thằng nào vừa nói nếu ta được đi chung thuyền với Khánh Duyên thì tao chắc chắn tự đạp . Hả ? Thằng nào kêu chú cứ để anh thể hiện . Hả ?
Thiên Vĩ đứng đó nhỏ giọng nói, lần này thì hắn không dám nói to, lỡ hai em ở đầu bên kia nghe được thì khổ . Chẳng qua, tới cái chữ “ hả “ thì Thiên Vĩ lại hét thật to vào tai Đình Thái .
_ Mẹ, tao tự đạp, tao tự đạp, mày vừa lòng chưa ?
Đình Thái rối rít nói . Đúng là lúc nãy hắn có nói với Thiên Vĩ như thế, nhưng mà mày không thấy cái bộ dạng tiêu sái đẹp trai của mày làm em Khánh Duyên nhìn mày nhiều hơn nhìn tao không ? Mẹ nó, bố là thằng đang cong đít đạp cơ mà .
_ Vừa lòng, rất vừa lòng . Hahaha .
Thiên Vĩ cười lớn một tiếng . Thật ra thì Đình Thái cũng không biết, lúc nãy sở dĩ có cái kết quả này là do Thiên Vĩ giở trò . Nói gì thì nói chứ mấy trò gian lận kiểu này thì đại tướng cướp Thiên Vĩ lành nghề lắm, làm sao mà con gà này có thể phát hiện được .
Nghĩ tới đây Thiên Vĩ chợt có cảm giác thành tựu, dương dương tự đắc vênh mặt lên trời, bàn tay chắp sau đít tỏ vẻ phong phạm cao nhân . Làm cho Đình Thái phía sau hận tới ngứa răng, còn bạn Khánh Duyên kia thì hai mắt phát sáng, thầm nghĩ “ thật soái “ .
Đang nghiên cứu bầu trời tại sao lại có màu xanh thì đột nhiên, không một tiếng động báo trước, từ dưới nước vọt lên một vật hình tròn với tốc độ ánh sáng . Chưa kịp phản ứng thì cái vật này đã lao vào trán Thiên Vĩ cái “ bùm “ .
Làm cho phong phạm cao nhân của hắn mất hết, lộn ngược ra sau té lên thuyền con vịt như chó chết .
_ Sặc, cái quái gì đây ?
Thiên Vĩ vội vàng bật dậy, kẻo mất hình tượng cao nhân . Đôi mắt tìm kiếm mục tiêu đã làm mình mất mặt, ý đồ cẩu xực cái đồ vật chó chết đó .
Nhìn quanh nhìn quẩn một hồi lâu thì Thiên Vĩ đã thấy trên thuyền tự dưng có thêm một cái chai thuỷ tinh đục màu . Không biết đã bao nhiêu năm chìm dưới đáy hồ . Phía ngoài chai rong rêu đất cát bám đầy . Thậm chí còn có một con cá chết dính ở miệng chai .
_ Cái mẹ gì đây .
Thiên Vĩ bực mình nói, trong lòng tính ném cái chai chết tiệt này đi .
Nhưng chưa kịp làm gì thì Đình Thái đã lên tiếng hô :
_ Đừng, có bản đồ kho báu .
Thiên Vĩ vung tay định ném chợt thu tay lại như tốc độ ánh sáng, lòng đen trong hai mắt biến thành hai chữ “ tiền “ , sáng rực nhìn cái chai trong tay .
_ Kho báu, kho báu ……….
Lẩm nhẩm hai tiếng thì Thiên Vĩ vội vàng mở cái chai ra . Trong chai đúng là có một tờ giấy không thấm nước, niên đại cũng không biết là bao nhiêu năm . Chỉ thấy đây là một tấm bảng đồ làm từ da dê, trên tấm bảng đồ vẽ hình một cái hồ lớn và một cái hồ nhỏ, kèm theo đó chính là một đống chú giải . Phía trên cùng, tấm bản đồ có ghi “ Ma thú đệ nhất tộc bảo tàng, kẻ hữu duyên sẽ có được . Chết hay sống, dựa vào một ý niệm “ .
_ Này, đây là cái gì ?
Thiên Vĩ trải tấm bản đồ ra, sau khi cả bốn người trong thuyền đều xem thì mới lên tiếng hỏi .
Đình Thái đứng cạnh nghe thế, vê cằm nói :
_ Chính là bản đồ kho báu . Thấy ta đoán chuẩn không ?
_ Ừ, thì chuẩn, mà tại sao ngươi lại biết ?
Thiên Vĩ chưa nói thì Khánh Duyên bên cạnh đã chen mồm vào .
Đình Thái thấy người đẹp ruốt cuộc cũng để ý tới mình thì vênh mặt lên, vội vàng thể hiện :
_ Cái này rất đơn giản . Phía ngoài chai thuỷ tinh chính là một đám rong rêu, vì thế cho nên hiển nhiên đã có từ rất lâu đời . Trên miệng chai ta quan sát có một cái phong ấn trận cỡ nhỏ . Nhưng vì đã lâu năm nên hết năng lượng . Sau đó, tuy cái chai này rất đục, nhưng lờ mờ ta vẫn thấy được bên trong là một tấm da dê . Ta cho rằng bên trong hẳn là một cái gì quý giá, có thể là bí kíp, có thể là bảo tàng đồ, hoặc một thông tin gì đó . Cuối cùng, ta thấy được hai chữ nổi bên ngoài bình . Cái này chính là ngôn ngữ của ma thú, nhưng thuộc loại rất cổ xưa .
_ Hai chữ này có ý nghĩa là bảo tàng, vì vậy cho nên, ta mới suy đoán cái chai này chắc chắn chứa bảo tàng đồ . May mắn, không bêu xấu trước người đẹp . Thì ra ta đã đoán đúng .
Đình Thái chốt lại một câu rồi chớp chớp mắt nhìn Khánh Duyên làm cô bé nể phục không thôi .
Ngay cả Thiên Vĩ cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ thằng lưu manh này học thức lại uyên bác gớm, đúng thật là chân nhân bất lộ tướng . Không thể đánh giá con người theo vẻ bề ngoài nha .
_ Vậy, học giả, ngài có thể suy đoán luôn cái bảo tàng đồ này là chỉ chỗ nào không ?
Thiên Vĩ tỏ vẻ cung kính hỏi thăm .
_ Quá khen, tiểu đệ nào dám . Còn về phần bảo tàng đệ mạn phép xin mời đại sư huynh tới bình phán . Tam ca a, ngài đừng khen nữa làm ta ngại .
Đình Thái tỏ vẻ khiêm tốn nhưng cái vẻ mặt dương dương đắc ý đã bán đứng tất cả .
_ Được, mau gọi đại sư huynh .
……………………….
_ Hả ? Bảo tàng đồ ?
Toàn bộ học sinh lớp A2, sau khi lên tới bờ, vừa ngồi xuống chưa kịp định thần thì tất cả đã hét lớn .
Thiên Vĩ gật gật đầu, sau đó tới chính giữa, lấy tấm bảng đồ mới đoạt được ra nói :
_ Đúng, đây là bản đồ chúng ta mới tìm được . Phía trên này có ghi “ Ma thú đệ nhất tộc bảo tàng, kẻ hữu duyên sẽ có được . Chết hay sống, dựa vào một ý niệm “ . Chúng ta đã là huynh đệ, được các sư phụ dạy dỗ chung . Cho nên là ta quyết định chia sẻ cho anh em . Nếu không tướng cướp như ta không làm chuyện lỗ vốn nha .
Thiên Vĩ vừa nói vừa rơm rớm nước mắt . Nhưng thực ra hắn cũng hiểu là mình hắn chưa chắc ăn được hết cái bảo tàng này nên đành chia sẻ ra . Chứ mà mình hắn ăn được thì đời nào chịu cho, cái danh tướng cướp cũng chả phải là hư danh đâu nha .
Đám học sinh lớp A2 thì chả thèm để ý tới cái vẻ mặt đạo cmn mạo của Thiên Vĩ, cả đám đều suy nghĩ hai câu trên ruốt cuộc là cái gì . Đệ nhất ma thú tộc, là loài nào . Sống hay chết, dựa vào một ý niệm, nghĩa là sao . Cái gì gọi là dựa vào một ý niệm …………..
Tự cổ chí kim, chưa có loài ma thú nào dám xưng là đệ nhất ma thú . Cho dù là Long Tộc mạnh mẽ cũng không dám, bởi vì dù sao cũng còn Phượng Hoàng Tộc, Bạch Hổ Tộc, Huyền Vũ Tộc cơ mà . Cho nên đám học sinh này đều cực kỳ khó hiểu, không ai biết đó là cái loài gì .
_ Đệ nhất ma thú, có thể là thời xa xưa nữa không ? Ta nghe nói Đại Địa Cầu đã có từ hàng tỷ năm, còn con người chúng ta xuất hiện bất quá là vài vạn năm mà thôi . Chắc chắn là có nhiều loài ma thú chúng ta không biết tới .
Thiên Vũ đứng giữa đám người lên tiếng, cái này thoạt nghe thì cũng có đạo lý . Đúng là có nhiều loài con người còn chưa biết tới . Loài người thời gian xuất hiện thì dù sao cũng quá ngắn một chút .
_ Vậy theo ngươi là loài gì ? Là loài gì có thể ngạo nghễ xưng đệ nhất ?
Lâm Quân đứng cạnh, vừa nghe cũng cảm giác có lý cho nên hỏi lại .
_ Theo ta nghĩ, có thể là Voi Ma Mút . Ta từng đọc qua một điển tịch . Ghi rằng Voi Ma Mút chính là loài ma thú cực kỳ lợi hại . Tu vi mới sinh chính là Thánh Cấp, khi thành niên sẽ là Thần Cấp, cho tới khi trưởng thành hẳn sẽ phá toái hư không .
Thiên Vũ vừa nói xong thì lập tức Đình Thái đã phản bác :
_ Ngươi nên nhớ cái thời đó loài nào chẳng thế . Còn có nhiều loài ngang hàng với Ma Mút Tộc lắm, đơn cử như Kiếm Xỉ Hổ Tộc bên Tây Phương, Côn Bằng Tộc Tung Quốc, Cửu Mã Tộc của Việt Quốc ……… Nói chung là nhiều nhiều lắm ……….
Thiên Vũ nghe thế, cũng không có phản bác, chỉ hỏi lại :
_ Vậy theo ngươi ? Loài ma thú nào mới xứng đáng là đệ nhất .
Đình Thái nhẹ nhàng cười, tỏ vẻ cao thâm nói :
_ Nếu nói về loài ma thú nào có thể xưng đệ nhất . Ta chỉ nghĩ tới một loài ……..
Hít một hơi thật sâu, Đình Thái run rẫy kích động nói ra :
Kinh hãi trôi qua rất nhanh, ngay sau đó, Lâm Quân và tất cả đám học sinh lớp A2 tài cao gan lớn quyết tâm đi đào cái bảo tàng có một không hai này . Mục tiêu đầu tiên của cả đám chính là Hồ Xuân Hương .
Vì sao lại nói là Hồ Xuân Hương, bởi vì trên tấm bảng đồ chỉ vẽ hai cái hình tròn cực lớn, theo như Đình Thái và Thiên Vũ quan sát thì cái này chính là vẽ hai cái hồ, và một trong số đó chính là Hồ Xuân Hương .
Tuy rằng không biết cái hồ thứ hai là cái hồ nào nhưng cả hai tên thông minh đều nhất trí cho rằng, Hồ Xuân Hương mới là khởi điểm đầu tiên . Trong đó tuy không có bảo tàng nhưng chắc chắn có chỉ dẫn tới cái hồ thứ hai, cũng là bảo tàng chân chính .
Vì vậy, ngay lập tức Lâm Quân ra lệnh cho cả đám A2 trở về Thiên Long Bang, một là kéo người tới bên ngoài canh chừng . Còn hai chính là bản thân hắn và các học sinh A2 đều đi chuẩn bị vũ khí, thức ăn …. Để chuẩn bị thăm dò bảo tàng . Lâm Quân còn móc ra gần trăm bộ đồ lặn phân phát cho anh em . Cái này thú thực là hắn rãnh rỗi đi đổi để có qua NhaTrang tắm biển thì đi lặn chơi cho vui . Không ngờ tới lúc này lại lấy ra sử dụng .
…………………..
Sáng hôm sau, mọi sự chuẩn bị đều đã hoàn tất . Cả đám người ngay lập tức kéo nhau ra Hồ Xuân Hương . Nhưng lần này, không phải đi chơi mà có công việc trong người . Cả đám đều thống nhất mặc một bộ đồ lặn màu đen, đội bình Ôxy vào, bên hông và sau lưng mỗi người đều có vũ khí hoặc dụng cụ .
Cả đám đi trên đường cái đều có vẻ cực kỳ bắt mắt .
Di chuyển bằng ma thú Hắc Giáp Sư một lúc thì cả đám đều đã tới nơi, phía sau lưng còn có một đám người Thiên Long Bang . Đáng chú ý trong số này là Ngô Nguyên và gia chủ của ba đại gia tộc lúc trước . Và nhất là một lão nhân nhìn hiền lành đứng cuối đội ngũ, lão già này chính là Võ Tinh Cung, tứ sư phụ của đám Lâm Quân .
Lâm Quân dẫn đầu đoàn người, khi đã tới nơi thì bước lên trước, mục đích tất nhiên là tổng động viên trước khi ra trận rồi .
_ Các anh em, các ngươi có sợ không ?
Câu đầu tiên Lâm Quân nói chính là một câu hỏi . Tại sao lại hỏi có sợ không . Bởi vì trên thế gian này không có cái bữa ăn nào gọi là miễn phí . Muốn đào bảo tàng thì phải chấp nhận nguy hiểm trong đó, chưa nói tới cái bảo tàng này đúng là của Đệ Nhất Ma Thú Tộc, cái nguy hiểm chắc chắn là không nói chơi . Theo Lâm Quân suy nghĩ thì thậm chí còn phải có người chết .
_ Chúng ta không sợ .
Cả đám học sinh nghe thế đều lên tiếng . Ai nấy tất nhiên đều biết là có nguy hiểm, nhưng cái gọi là “ cầu phú quý trong nguy hiểm “ là có thật . Cho dù là người nào, muốn trở thành cường giả nhất phương thì đều phải trả giá tương ứng .
_ Tốt, lời thì ta cũng không nói nhiều . Nhưng nếu bảo tàng này hạn chế dưới Võ Thánh mới vào được thì ta nghĩ chắc chắn sẽ không khó khăn lắm . Vì vậy cho nên, tặng anh em một câu nói “ Đừng để lòng tham che mờ mắt “ .
Lâm Quân nghĩ một lát rồi nói . Hắn chỉ lo sợ một điều các bạn vì lòng tham mà che mờ mắt thôi, ngoài ra về phần thực lực thì Lâm Quân hắn cũng không có cân nhắc . Dù sao ở chỗ này có gần tám mươi người . Ai nấy đều thuộc loại thiên tài trong thiên tài, nếu là nói đào một cái bảo tàng cũng làm không xong thì cũng không tránh khỏi mất mặt . Đã thế Võ Tinh Cung còn trao cho mỗi người một cái phù hộ mệnh . Khi nào có nguy hiểm thì có thể truyền tống ra ngoài ngay lập tức . Vì thế cho nên mới nói, nếu không phải vì quá tham chắc chắn sẽ không chết được .
Không đợi cho phía dưới đáp ứng, Lâm Quân lại lên tiếng :
_ Tốt lắm, chúng ta chia thành bốn đội, mỗi đội mười nam mười nữ, các chức nghiệp đã hỗ trợ cho nhau nên ta không nói nữa . Bốn đội lập tức tập trung, nhớ phải nghe theo chỉ huy và phó chỉ huy .
Lâm Quân vung tay lên, sau đó cả lớp A2 quy quy củ củ xếp thành bốn đội . Với thủ lĩnh chính là bốn tên võ lực mạnh nhất . Lần lượt là Lâm Quân, Thiên Vĩ, Đình Thái và Trương Dũng . Đây chính là bốn tên có thực lực Đại Địa Võ Sĩ, riêng Trương Dũng, tuy rằng cố ý che dấu nhưng Lâm Quân biết thằng này tu vi chân thực phải là Thiên Không Võ Sĩ cơ, thế nên mới nói thằng này đúng là chiến lực mạnh nhất lớp . Đây cũng là cái đội mà Lâm Quân ít lo nhất .
Còn về phần phó thủ lĩnh thì Nhật Quỳnh đi với Đình Thái, Thiên Vũ đi với Thiên Vĩ, Nhật Hạ đi với Trương Dũng, và Ngọc Tú đi với Lâm Quân .
Mấy cái tổ hợp này đều là tổ hợp hoàn kim, trí mưu và võ lực kết hợp với nhau .
Về phần các bạn khác thì Lâm Quân đều đã cân nhắc qua, trong đội lúc nào cũng có hai người trị liệu và hai thích khách đi dò đường, hỗ trợ có chủ chiến cũng có . Cơ hồ nhờ vào cái kinh nghiệm lập Party trong Game mà Lâm Quân mọi mặt đều cân nhắc, bốn tổ đội này đều có thể phối hợp tới mức thiên y vô phùng .
Còn sở dĩ, phải chia thành bốn đội là bởi vì theo bảng đồ, có tới bốn cửa vào khác nhau . Không ai biết cửa nào nguy hiểm nhất, cửa nào an toàn nhất nên đều phó mặc cho may mắn .
………………………..
Dưới đáy hồ,
Cái thân ảnh màu đen đã chờ đợi một ngày một đêm, khi thấy tất cả đều đã mắc câu thì trên miệng hiện lên vẻ tàn nhẫn . Đúng là bảo tàng thì có thật, bảng đồ thì cũng có thật . Chẳng qua là hắn chỉ sửa chữa một chút thôi . Sinh lộ đã xoá mất, còn tử lộ biến thành bốn cửa vào ……..
_ Hắc hắc, đến đây đám ngu ngốc . Gia gia đã chờ lâu lắm rồi ……….
Hiển nhiên là Lâm Quân và cả đám người A2 đều chưa có biết được đúng là bọn hắn đang đi vào bẫy rập, vẫn lặng xuống nước ……..
Xét cho cùng thì đám người này, tuy là thiên tài, nhưng vẫn còn non và xanh lắm ……..
……………………….
Trường Bạch Sơn,
Trong một quán rượu náo nhiệt dưới chân núi, lúc này các bàn đều đã kín người, ai nấy đều ngồi ăn miếng to, uống chén lớn . Ồn ào náo nhiệt chém gió tung trời lở đất . Cả mục tiêu trong câu truyện phần lớn đều là cái bảo tàng hai mươi ngàn cây vàng của con rồng Tây Phương .
_ Ta nói cái con rồng Phương Tây đó tóm lại là đạt tới đẳng cấp nào ? Võ Sĩ cao cấp ? Thánh Cấp ? Thần Cấp ?
_ Ta thì thắc mắc nó là loài rồng nào . Hiển nhiên không thể là Hoả Long rồi, chắc có khi là Thuỷ Long mới bị đốt đến chết nhỉ .
_ Các ngươi thắc mắc làm cái quái gì . Ta thì chỉ thắc mắc liệu có húp được chén canh nào không thôi . Cái đám môn phái chết tiệt ăn thịt hết cmnr .
_ Tên này nói đúng, mẹ nó danh môn chính phái nhà cao cửa rộng còn tranh giành với chúng ta . Cái con mẹ nó, ta mong chúng đánh nhau chết mịa hết đi .
_ Chuẩn, bọn tham lam …….
_ Mẹ không tham thì lấy gì thành đại phái ………
……………………
Cái quán rượu bao phủ bởi một đống âm thanh hỗn loạn, có thắc mắc, có tranh luận, có nguyền rủa, có hận đời, có mỉa mai ………. Nói chung là đủ mọi loại tạp âm, cái này mới đúng là giang hồ . Cái thứ gì cũng có . Xét cho cùng thì làm tán nhân giang hồ là sướng nhất . Ân oán tình cừu dứt khoát, không bị rằng buộc như cái đám đại phái cao cao tại thượng .
Đang náo nhiệt là thế, đột nhiên cánh cửa quán rượu mở ra .
_ Ầm .
Một người máu bay với tốc độ ánh sáng vào trong, đè lên bàn rượu của một tên cao to . Tên này đang ăn canh sém chút nữa mắc xương ngay cổ họng .
_ Cái quái gì ……
Tên cao to bất mãn nói một tiếng rồi coi có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trên cái bàn của hắn lúc này có một người huyết nhục bầy nhầy đang nằm trên đó . Trên người người đó toàn bộ là vết thương sâu tận xương, khuôn mặt đầy máu đã biến dạng . Người đó phỏng chừng đang hấp hối, chỉ còn lại một hơi thở .
_ Lão Lâm, tại sao ngươi lại ở đây ? Ngươi bị làm sao thế ?
Đang thắc mắc thì có một tiếng hét vang lên, hiển nhiên đã có người nhận ra người máu trước mặt này là ai .
Chỉ thấy người này vội vàng chạy tới, để tay lên người “ Lão Lâm “, truyền nguyên khí vào xem có chữa thương được không . Hay nói đúng hơn là kéo thêm vài hơi tàn xem tên này có chuyện gì .
Lão Lâm nằm đó, nghe thế thì ngẩng đầu lên, khó khăn nói :
_ Bằng hữu …… ngươi mau ….. mau…….. mau……chạy trốn đi ………
Người này lập tức ngạc nhiên, hỏi lại :
_ Trốn đi đâu, tại sao phải trốn ?
_ Mau ….. đi ….. đi ……bọn hắn …….. sắp …. sắp … sắp ….. đánh ….. tới….rồi …….Danh môn đại phái …….. toàn lũ chó má ………
_ Này ……. Cái …… này …… ta …….. ngoài ……. Ý ….. có …… được ……. Hiện tại ……. Giao …… giao ……. Cho ……. Ngươi ……
Lão Lâm không đợi người này nói tiếp, lập tức giao một tờ giấy dính máu sang, người trong quán rượu vừa nhìn thấy nó thì mắt lập tức sáng rực lên . Vì cái này là một tấm da dê …….
_ Ngươi, ngươi, có ý gì ?
Người này thấy thế lập tức hết hồn, vội hỏi .
_ Mau đi …….. nhớ chăm sóc người nhà ta …..
Lão Lâm khó nhọc nói thêm hai câu rồi lập tức tỏ vẻ chịu hết nổi . Tắt thở tại chỗ .
Người đó thấy thế còn chưa kịp hoàn hồn, vội buông tay ra . Trong lòng chỉ có một câu .
Người đó thầm hô một câu, khóc không ra nước mắt . Bằng hữu, ngươi chơi ta a, ngươi làm đếch gì có người nhà mà hô . Còn nữa nha, cái thứ ngươi ném cho ta đừng nói là bảo tàng đồ chứ . Ngươi ném thế khác nào hại chết ta, mẹ nó, ngươi không nhìn xem đây là đâu . Là hang cọp đó nha, ngươi không cần phải ác như thế chứ .
Y như rằng, cái chỗ này đích thị là một cái hang cọp . Lão Lâm vừa nằm xuống tắt thở thì một chùm ánh mắt quét qua quét lại trên người bằng hữu của lão, ai nấy khi nhìn vào tấm da dê hắn cầm trong tay mắt đều sáng rực không thôi .
_ Ách, các vị, tiểu đệ xin đem bằng hữu về chôn cất, mong các vị tránh đường .
Bằng hữu lão lúng túng nói, sau đó cúi xuống định vác Lão Lâm lên vai .
Nhưng ngay giữa đường, một ánh đao sáng choang chợt loé lên, ngay lập tức người này cảm thấy vai mình đau đớn, bàn tay không tự chủ thả tấm da dê dính máu ra .
_ Aaaaaaaaaaaaaaaaa, ngươi làm gì ?
Người này quay lại nhìn tên đã ra tay với mình hét lớn .
Đối phương là một người đàn ông cao to, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, không nói không rằng vội vàng đoạt ngay tấm da dê . Sau đó thi triển thân pháp chạy ra khỏi quán rượu .
_ Hahaha, cái này là của mỗ rồi, mỗ xin đi trước, chư vị ở lại vui vẻ .
Qúa nhanh quá nguy hiểm, khi người trong quán rượu định thần lại thì tên đàn ông đó đã chạy xa tít tắp mù khơi, chỉ để lại một cái tàn ảnh trong không khí .
_ Đuổi theo .
Không nói hai lời, các nhân sĩ trong quán rượu lập tức đứng dậy đuổi theo . Trong mắt ai nấy đều loé lên tinh quang . Bảo tàng đồ, nếu ta đoạt được không phải cũng có thể vào bảo tàng sao, cho dù không ăn được thịt thì húp chút canh cũng gọi là có thể đi . Có bảo tàng đồ với không có khác xa nhau nhiều lắm nha .
Ngay lập tức, trong quán rượu chỉ còn lại Lão Lâm đã “ chết “ nằm trên mặt đất và bằng hữu của Lão Lâm đang ôm vai xử lý vết thương . À ngoài ra còn có chủ quán rượu đang ngơ ngác đứng đó, khóc không ra nước mắt vì cái đám ăn quịt này .
_ Lão Lâm, ài, ngươi cũng đúng là hại chết ta, haiz, may mà tránh kịp nên chỉ bị một vết chém vào vai, nếu không chắc ta cũng toi rồi .
Sau khi xử lý vết thương xong, người này vác Lão Lâm lên vai, cười khổ :
_ Ài, thôi dù gì chúng ta coi như là bằng hữu, ta đành chôn cất ngươi vậy .
Người này vác Lão Lâm đi ra ngoài, nhưng hắn cũng không để ý, Lão Lâm tưởng đã chết trên khuôn mặt nở một nụ cười rất kì dị .
………………………………..
Một màn như trong quán rượu đó cơ hồ diễn ra ở khắp mọi nơi . Thường thường địa điểm đều là các quán ăn, quán rượu, hay sòng bạc, …………….. nói chung là những nơi đông người . Khi một địa điểm nào đó chật kín các giang hồ tán nhân thì lại có một người máu xuất hiện .
Ngay sau đó lại có một bằng hữu của người máu nhận ra, và trước khi hấp hối người máu đều giao cho họ một tấm bảng đồ da dê . Ngay sau đó lại có người đoạt được hầu hết đều là những tán nhân có thực lực cao siêu .
Có chỗ người đoạt được chạy không kịp thì sẽ có một trận ác chiến xuất hiện, nhưng càng nhiều chính là những người đó đều thoát được ra ngoài, hầu hết sau mông đều kéo theo một đoàn người truy sát .
Nhất thời cả chân núi Trường Bạch Sơn đều loạn thành một đoàn, người này truy người kia chạy, còn không là dứt khoát đứng lại ác chiến . Đánh đến nổi thiên hôn địa ám, dưới chân núi Trường Bạch Sơn đều là máu thịt bầy nhầy .
Trong số này chết vì đoạt bảo tàng đồ thì ít, còn hầu hết đều mạc danh kỳ diệu mà chết . Còn kẻ ra tay hầu hết đều là cừu nhân của họ . Lợi dụng người ta đang vội vàng tiến lên sau lưng đâm một đao .
……………………………..
Gã đàn ông có vết sẹo trên mặt, người đoạt được tấm da dê đầu tiên tên là Vương Uy, gã này chỉ là một tán nhân không môn không phái, khắp nơi lưu lãng săn ma thú hoặc tìm kiếm thiên tài địa bảo để sống qua ngày . Tính toán ra thì gã này cũng khá nổi tiếng ở Tung Quốc, vì một thân thực lực đã tới đỉnh cao Thiên Không Võ Sĩ, chẳng qua chưa đột phá Thánh Cấp mà thôi .
Vương Uy năm nay đã hơn hai trăm tuổi nhưng vẫn có bộ dáng trung niên, lần này Vương Uy hắn đến Trường Bạch Sơn này mục tiêu cũng chính là vì bảo tàng . Nhưng sở dĩ hắn phải làm thế bởi vì hắn biết, nếu dựa vào bản thân mình thì chắc chắn không thể nào đột phá Thánh Cấp được . Mà thọ hạn của hắn cũng gần hết rồi, nếu bản thân hắn không đột phá Thánh Cấp được thì chắc chắn trong vòng mười năm nữa sẽ phải chết . Đến lúc đó thì con trai hắn và tiểu thiếp của hắn chắc chắn sẽ bị cừu gia giết tới cửa . Vì thế cho nên, tuy rằng biết sẽ có nguy hiểm trùng trùng, nhưng Vương Uy hắn vẫn quyết tâm đánh cược, cùng lắm là chết thôi .
Vừa bay Vương Uy vừa cấp tốc nghĩ, đồng thời hắn còn có cảm giác thực vui mừng, không ngờ cái đám ngố kia dễ dàng cho hắn đắc thủ như thế . Cơ hồ là không tốn chút sức nào .
Khi bay đã khá xa, không có một ai bám theo thì Vương Uy mới dừng lại, tìm một chỗ bí ẩn mở tấm da dê ra xem .
Chỉ thấy trên nó vẽ một cái hồ thật lớn, đây đúng là Hồ Thiên Trì trên đỉnh Trường Bạch Sơn rồi . Phía dưới hồ có một cái hình như cánh cửa vào, theo bảo đồ chú thích thì chỉ cần đi vào trong, bảo tàng đồ sẽ hiện thêm hướng dẫn tiếp theo .
_ Haha, đúng là nó rồi, đúng là không uổng công .
Vương Uy thở phào một hơi, tiếp theo đó nheo mắt nhìn thật kĩ tấm bảng đồ, như muốn khắc sâu tất cả vào trong óc, xem xem có còn điểm khác biệt nào không . Cái này thật ra là tính cẩn thận của hắn, nhờ thế mà hắn mới ở trong giang hồ vùng vẫy được hai trăm năm .
_ Này, cái này là cái gì đây .
Cuối cùng Vương Uy cũng chú ý tới một chấm xanh nhỏ bé gần góc bản đồ, cái này nếu không nhìn thật kĩ thì chắc chắn là không thể nào thấy được .
Vương Uy vội vàng lấy một cái kính lúp trong người ra, cấp tốc soi vào đó .
“ Khủng Lệnh xuất, bảo tàng mở “
………………………….
_ Cẩu Thánh huynh, tiểu đệ xin báo cáo đã tuồn ra ngoài được hai trăm tấm bảo tàng đồ giả mạo .
Lê Dũng là người trở về chỗ hẹn đầu tiên, ngay khi thấy Cẩu Thánh phong đạm khinh vân đứng đó thì vội hô .
_ Tốt lắm, không có trở ngại hay bị ai phát hiện gì chứ ?
Cẩu Thánh mặt không đổi sắc hỏi .
_ Không có trở ngại nào cả, tất cả đều rất thuận lợi .
_ Tốt lắm, lão đệ ngươi mau đi nghỉ ngơi . Ta nơi này chờ bọn hắn trở về, sau đó sẽ tiếp tục kế hoạch thứ hai .
Cẩu Thánh khuôn mặt giãn ra, tươi cười nói .
_ Vâng .
…………………….
Đợi chừng mười phút sau thì Lê Thiên Bảo, Thích Chết Tướng Quân cũng trở về, ngay sau đó thì tên Thích Tiền cũng trở về . Hai tên này không xê xích nhau nhiều lắm, đều báo cáo là thành công tốt đẹp, tổng cộng đều đem ra hai trăm cái bảo tàng đồ .
Cẩu Thánh sau khi xác nhận lại thì đều bảo bọn hắn đi nghỉ ngơi, nếu tính toán cả Cẩu Thánh lão thì giờ phút này bọn hắn đã tung ra ngoài tám trăm tấm bảo tàng đồ giả mạo, à ……. , chính xác thì cũng không nói là giả mạo được . Dù sao cũng là từ tấm gốc Photocopy ra ngoài mà thôi, tất nhiên cái dụng cụ này cũng là của Lâm Quân cho Cẩu Thánh .
Nếu mọi chuyện thuận lợi thì Cẩu Thánh tính toán trong vòng một tuần, mỗi ngày sẽ tung ra một ngàn tấm giả mạo . Còn về việc sở dĩ cho cái đám giang hồ tán nhân ngoài kia chém giết lẫn nhau chính là vì muốn loại bớt đám người thực lực yếu kém . Dù sao thì muốn gây phiền phức cho ngũ đại gia tộc và thập đại tông môn thì phải thực lực cao cường mới có thể .
…………………….
Cẩu Thánh vừa đứng đợi vừa suy nghĩ, nhưng qua một lúc lâu mà vẫn chưa thấy tên Trẩu Tre Tướng Quân trở về, vì thế cho nên lão càng ngày càng sốt ruột và gấp gáp .
_ Lê Dũng lão đệ, tên Trẩu Tre tại sao giờ này chưa về .
Vô kế khả thi, Cẩu Thánh đi hỏi Lê Dũng, dù sao thì tên Trẩu Tre này lão cũng có quen thuộc lắm đâu .
Lê Dũng nghe tới đây thì đột nhiên thầm hận trong lòng, mẹ nó, biết ngay mà, thế nào cũng có chuyện cho xem .
_ Đệ cũng không biết, nhưng trước khi hắn đi đệ đã đưa cho hắn một cái định vị phù, giờ chỉ cần xem hắn ở đâu sau đó lại tính tiếp .
Lê Dũng nói dứt lời thì luộn tay một phát, trong tay lão xuất hiện một mặt gương màu xanh . Trên đó là một tấm bảng đồ chi tiết của Trường Bạch Sơn, kèm theo đó là năm điểm màu trắng nhấp nháy . Bốn điểm trong đó ở cùng một chỗ, hiển nhiên là đám người Cẩu Thánh và Lê Thiên Bảo . Còn một điểm còn lại thì ở khá xa .
_ Mau xem xem, thằng này ở chỗ nào .
Cẩu Thánh thấy thế hối thúc hỏi .
_ Vâng, cái chỗ này hình như là ……….
Lê Dũng đưa mắt nhìn vào tấm bảng đồ, sau khi xem xét xong thì đột nhiên mặt lão tái mét, nói không thành lời .
_ Là chỗ nào ?
Cẩu Thánh thấy thế thắc mắc hỏi .
_ Doanh trại quân đội ……………
Lê Dũng hô lên một câu, mặt mũi càng ngày càng tái .
………………………
_ Thằng béo, ngươi có khai không ?
Trong một căn phòng, một người mặc quân phục của Tung Quốc đập bàn quát lớn . Phía trước mặt hắn chính là một thằng béo nung núc đang ngồi đó, mồ hôi chảy ròng ròng .
_ Ta không có gì để khai cả .
Thằng béo ngồi trên cái bàn nói . Giờ phút này trên người hắn toàn bộ là vết thương sâu tận xương cốt, máu me be bét . Nếu là bình thường thì chắc chắn người ta sẽ cảm giác được đây chính là một tên sắp chết . Nhưng giờ phút này thì tên quan quân trước mặt không nghĩ thế, vẫn còng tên béo lại .
_ Khai mau, mẹ kiếp . Ngươi giả vờ hấp hối, rắp tâm đưa bản đồ bảo tàng ra ngoài có dụng ý gì ?
Tên quan quân hét lớn, đôi mắt phún ra lửa nhìn chằm chăm tên béo . Nếu tên béo mà bảo không nói chắc chắn là tên quan quân lao lên tắp lự .
Tên béo thấy thế sợ hoảng hồn, lắp bắp nói :
_ Đại ca, em có dụng ý gì đâu . Em đâu có giả vờ hấp hối . Cái này là em đang đi WC, móc trong thùng rác ra cái tấm da dê đó . Sau đó không thấu hiểu bị người ta đánh một trận, rồi là …..
_ Câm mồm ……..
Người quan quân đập bàn quát, sau đó mỉa mai nói .
_ Rồi là sau đó ngươi bị ném vào trong thanh lâu, sau đó có người nhận ra chạy tới đỡ ngươi . Nhưng ngươi không khống chế được đánh rắm vào mặt hắn đúng không ?
Tên béo nghe thế thì ngạc nhiên, sau đó phảng phất gặp được tri kỉ, nước mắt nước mũi tèm lem tiến lên nói :
_ Anh, sao anh biết ? Đúng là như vậy đó ………
_ Cút …….
Người quan quân tức giận quát, sau đó bàn tay thi triển chiêu thức < Như Lai Thần Chưởng > tát vào mặt tên béo, làm tên béo bay vèo vèo như một quả bóng thịt .
_ Rầm ……
Tên béo đập vào tường, khuôn mặt hắn lệch sang một bên, ngất đi .
…………….
_ Mẹ kiếp, bẩn cả tay bố, người đâu, lấy nước vào đây, đồng thời chuẩn bị cho anh dụng cụ tra tấn …….
Người quan quân thấy thế quay ra bên ngoài hét lớn .
……………..
Tên béo này chính là Trẩu Tre tướng quân, quân chi viện của Lê Dũng . Lúc nãy hắn cũng phân nhiệm vụ trà trộn vào tung bản đồ giả mạo ra ngoài . Còn cái việc mà tại sao hắn bị tóm thì đúng là thập phần hài hước .
Số là buổi sáng, trước khi làm nhiệm vụ thì tên Trẩu Tre này ăn uống hơi bị nhiều, vì thế cho nên mắc WC là cái việc thập phần dễ hiểu . Chẳng qua, mắc lúc nào không mắc, lại mắc đúng vào cái lúc thằng này đang giả vờ tàn phế, nằm lăn lộn trên đất .
Tất nhiên là bình thường thì hắn không coi vào đâu, phóng một cái rắm là được, nhưng đúng lúc đang làm nhiệm vụ nên Trẩu Tre buột phải nín nhịn .
Lúc đó, vì nín nhịn quá lâu mà mặt mũi thằng này đang nhiều máu chuyển sang tím ngắt một mảng, tất nhiên là làm cho những người xung quanh đó hoài nghi rồi . Tên theo đúng kịch bản là người đỡ hắn thì khó hiểu, sút vào mông Trẩu Tre một phát .
Mà Trẩu Tre là ai, là đại tướng quân oai phong một cõi nha, làm sao chấp nhận được, vì vậy hắn mới rắp tâm trả thù . Đợi khi tên đó vừa cúi xuống xem xét thì vội vận công lực, phóng vào mặt thằng cha đó một quả rắm thật to .
Chỉ có điều, tiếng rắm này thật sự đúng là to lắm . Oanh động như sấm sét giữa trời quang vậy, ngay sau đó, mọi người xung quanh, và nhất là cái tên bị phóng vào mặt đều biết mình bị chơi . Vì vậy tiến lên vây công Trẩu Tre một trận .
Lại một cái xui xẻo tiếp theo nữa, lúc đang đánh nhau hăng say thì thằng cha này không khống chế được, vừa đánh vừa phóng rắm khắp nơi . Ngay lúc đó, nhờ vào cái mùi rắm bay cao bay xa mà kéo một chi quân đội tới .
Lại càng thêm xảo hợp, là cái chi quân đội này do họ Lã dẫn đầu, đang truy sát cái bồn cầu bị ma ám . Vừa nghe tới mùi rắm thì tên họ Lã lập tức nóng đầu lên . Cứ nghĩ tới việc mình vừa bị thông A** thì càng tức tối, vì thế cho nên lập tức tham gia vào đội ngũ quần ẩu .
Song quyền nan địch tứ thủ, cho dù Trẩu Tre cũng khá lợi hại nhưng sau cùng vẫn bị họ Lã tóm lại . Chuyện sau đó đáng lẽ ra đã giải quyết cực kỳ nhanh, cùng lắm là Trẩu Tre bị họ Lã đánh một trận rồi thả đi . Ai ngờ lúc đó con hàng này tự nhiên mắc càng thêm mắc, vừa bị còng phong ấn còng vào thì lập tức không khống chế được nữa . Thả một bãi Sh*t tại đương trường .
Sau khi họ Lã nhíu mày, hỏi tại sao mày không khống chế được, tên Trẩu Tre lập tức mặt mày đau khổ, đưa ra một cái lý do hài hước thập phần hợp lý, là “ Tại ta mới bị thông “ . Cứ tưởng cái lý do đó sẽ làm bọn lính vui vẻ, giơ cao đánh khẽ nên Trẩu Tre mới nói thế .
Nhưng, có ai mà ngờ, tên Trẩu Tre vừa nói xong thì thằng cha họ Lã giận tím mặt, ngay sau đó đưa về trụ sở để mà hảo hảo “ chăm sóc “ .
Sau đó, mọi chuyện của Trẩu Tre mới lỡ vỡ ra, nhân chứng duy nhất chính là tên bị phóng rắm vào mặt . Thực ra cái tên này thân phận là Long Tổ, đi theo Trẩu Tre để giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ . Có ai mà ngờ, giúp không thì chớ lại bị phóng cái rắm vào mặt .
Vì vậy cho nên tên này lập tức công báo tư thù, vận dụng quyền lực kêu đám họ Lã điều tra, tra tấn cho tên Trẩu Tre hỏng mất mới thôi . Hắn cũng ném luôn cái nhiệm vụ mà Long Thánh giao cho lên chín tầng mây, đại khái phải chỉnh chết thằng Trẩu Tre mới giải được cái mối hận này .
……………..
Âm sai dương hợp, Trẩu Tre chỉ vì thả một cái rắm mà sém chút nữa rơi vào vạn kiếp bất phục .
Để rồi nhiều năm sau, nghĩ tới chuyện này tên Trẩu Tre còn đắc ý làm một bài thơ tuyệt cú .
Rắm phóng mặt Long Tổ .
Long Thánh hộc máu nhiều .
Tung Quốc dần tan rã .
Việt Quốc phát dương quang .
………………….
DaLat thành, Hồ Xuân Hương .
Lâm Quân là người đầu tiên lặn xuống nước, sau lưng hắn chính là mười chín người đi theo . Trong nhóm này, ngoài Ngọc Tú ra thì đáng chú ý nhất là Sát, thiếp thân hộ vệ của Lâm Quân, thực lực lúc này cũng đã là Võ Quân . Từ lúc Sát biến thành khỉ đột lần đầu thì thực lực hắn tăng lên tới chóng mặt . Có lẽ dòng máu của cả hai đại chủng tộc trong người Sát làm hắn có một thiên phú biến thái, nhiều lúc Lâm Quân cũng phải cảm thán và khâm phục .
Đáng chú ý thứ hai chính là tên Hoàng Khải, tên này là người ít nói nhưng rất tình cảm . Còn chuyện để Lâm Quân chú ý tới hắn chính là vì, mắt thần mất tác dụng với tên này, chỉ hiện ra một thân thực lực là Đại Địa Võ Sĩ, còn ngoài ra không có thêm thông tin gì khác . Một điểm nữa, chính là Hoàng Khải tăng thực lực lúc nào thì không có ai biết, tên Hoàng Khải cũng che giấu đi, chỉ thể hiện thực lực mức Võ Quân .
Lâm Quân tuy không biết tại sao thằng này làm thế, nhưng vì có chút đề phòng nên Lâm Quân mới để tên này đi theo mình .
……………..
Vừa trầm xuống nước thì Lâm Quân mới nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng …… hắn không biết bơi …..
Vì thế cho nên, chỉ vừa trầm xuống Lâm Quân lập tức quýnh lên, khua tay lung tung, may mắn là hắn mang đồ lặn nên cũng không sao . Nếu mà không có mấy cái này chắc chắn Lâm Quân là tên Đại Địa Võ Sĩ đầu tiên mất mặt vì không biết bơi quá .
Ngọc Tú bên cạnh thấy thế, nghĩ nghĩ một lát rồi bơi tới, kéo tay Lâm Quân .
“ Bang chủ, thả lỏng người . Cứ để ta đỡ ngươi “ .
Trong đầu Lâm Quân vang lên tiếng Ngọc Tú . Ngay sau đó hắn thả lỏng người, quay sang Ngọc Tú gật gật đầu tỏ vẻ cảm kích .
Đúng là mất mặt, không ngờ tên này biết ý mình thế, có khi nên tăng cơm cho hắn .
…………………..
DaLat thành, Thiên Long Bang .
Lê Anh chỉ là một tên bang chúng ở tầng chót của Thiên Long Bang, ngày hôm kia khi bang chủ về, lần đầu tiên hắn nhìn thấy bang chủ . Chính hắn cũng không ngờ rằng bang chủ lại là người trẻ tuổi như thế, có khi còn nhỏ tuổi hơn chính hắn nữa .
Lúc đó hắn thực kích động, bởi vì hắn biết nhờ bang chủ mà ba hắn mới hết tàn phế, cũng chữa hết bệnh lâu năm của mẹ hắn . Lúc đó Lê Anh đã thầm thề là sẽ dành cả đời mình để báo đáp cho bang chủ đại nhân . Thêm nữa chính là đấu chí trong lòng hắn cũng bị bang chủ kích phát . Hắn không tin bang chủ có thành tựu như thế mà hắn lại không làm được . Cho dù có kém thì có lẽ cũng chỉ kém một chút mà thôi .
Lúc này, nhờ hoàn thành một số nhiệm vụ, và nhờ mối quan hệ của ba hắn thì Lê Anh cũng được như ước nguyện . Được Ngô Nguyên trao cho bản bí kíp tàng hình . Đây chỉ là bản bí kíp giá trị thấp nhất thôi, nhưng Lê Anh phảng phất cực kỳ kích động . Hắn đã luyện chiêu thức tàng hình này gần cả ngày không nghỉ ngơi rồi .
_ Uả, ai như Trần gia chủ thế kia . Lão ta làm gì mà lén lút thế nhỉ .
Lê Anh đang luyện tập tàng hình thì thấy Trần Quốc lén lút di chuyển về phía nhà tắm nữ, như đang làm một việc bí mật nào đó .
_ Hắc hắc, không phải lão già này đi nhòm trộm gái tắm đó chứ, hắc hắc chuẩn cmnr .
Lê Anh lẩm bẩm dâm tặc cười một tiếng, sau đó lén lút theo sau . Hắn đang tính toán quay phim tống tiền lão già này . Có khi được một bút tiền phi nghĩa thì sung sướng rồi .
………………..
Trần Quốc chính là gia chủ Trần Gia, đồng thời cũng chính là bố của Trần Thi Giang, người yêu Đặng Tùng đã bỏ xứ mà đi . Bình thường lão cũng là người quyền cao chức trọng, được Lâm Quân cất nhắc khá nhiều . Hiện tại thì gia tộc Trần Gia của lão xưa đâu bằng nay, cho dù là cái Nguyễn Gia khi xưa chưa chắc bằng một phần mười gia tộc lão .
Lão biết là nhờ Lâm Quân mà gia tộc lão mới trở nên mạnh mẽ như thế, nhưng hiện giờ …….. lão lại phải chọn lựa một quyết định khó khăn . Một việc mà phải nói là thương thiên hại lý, không bằng cầm thú ………..
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Antkyg