Hồi 213
Bá»n thuá»™c hạ quần công giáo chá»§
Hồng giáo chá»§ cưá»i ná»a miệng nói:
- Thế là hay lắm!
Äá»™t nhiên lão lá»›n tiếng quát há»i:
- Lục Cao Hiên! Tay trái ngươi cầm cái gì váºy?
Lục Cao Hiên lùi lại hai bước, ấp úng đáp:
- Không... không có chi cả.
Bá»—ng thấy hắn thõng tay xuống, nắm lại thà nh quyá»n.
Hồng giáo chủ gầm lên:
- Xòe bà n tay trái ra.
Tiếng gầm rất lá»›n là m chấn động mà ng nhÄ© má»i ngưá»i. Trong tay những tiếng vo vo vang lên không ngá»›t.
Lục Cao Hiên loạng choạng xoay ngưá»i Ä‘i mấy vòng, từ từ xòe bà n tay trái ra.
Lại nghe đánh "cách" một tiếng, viên thuốc trắng rớt xuống đất.
Bá»n Hứa Tuyết Äình cả kinh thất sắc. Chúng đã biết Lục Cao Hiên kiến thức không phải tầm thưá»ng, lại Ä‘a mưu túc trÃ. Hắn dấu diếm viên thuốc trắng không chịu uống tất phải có lý dá» Nhưng bốn ngưá»i đã nuốt và o bụng cả rồi, không là m sao được.
Hồng giáo chá»§ lá»›n tiếng há»i:
- Viên thuốc trắng đó là Äại bổ tuyết sâm hoà n là m cho thân thể cưá»ng kiện.
Sao ngươi vẫn còn dạ hoà i nghi bản tòa, dấu đi không chịu uống?
Lục Cao Hiên ấp úng đáp:
- Thuá»™c hạ không dám hoà i nghi giáo chá»§. Chỉ vì... chỉ vì Ãt lâu nay thuá»™c ha.
rèn luyện ná»™i công có chá»— không ổn, khà huyết trong kinh mạch chạy không thuáºn lợi. Vì thế viên thuốc đại bổ nà y toan để lại đến đêm nay, sau khi tá»a tức sẽ từ từ uống và o, cho thân thể khá»i... khá»i chịu không nổi...
Nét mặt Hồng giáo chá»§ hòa hoãn trở lại. Lão há»i:
- Ra thế đấy! Khà huyết kinh mạch ngươi có chá»— nà o không thuáºn lợi? Cái đó dá»… lắm! Bản tòa giúp ngươi Ä‘iá»u hòa ná»™i lá»±c là hết ngaỵ Ngươi hãy lại đây.
Lục Cao Hiên lùi thêm một bước đáp:
- Thuá»™c hạ không dám phiá»n đến đại giá cá»§a giáo chá»§, tá»± mình thá»§ng thẳng Ä‘iá»u dưỡng cÅ©ng có thể khá»i được.
Hồng giáo chá»§ thở dà i há»i:
- Ngươi nói váºy thì ra vẫn chưa tin bản tòa ư?
Lục Cao Hiên đáp:
- Thuá»™c hạ lá»›n máºt đến đâu cÅ©ng chẳng dám thế.
Hồng giáo chủ trỠvà o viên thuốc trắng dưới đất nói:
- Thế thì ngươi uống viên thuốc kia ngay láºp tức. Khà huyết ngươi lưu thông không Ä‘iá»u hòa, có lý đâu bản tòa lại thõng tay đứng nhìn không lý gì đến?
Lục Cao Hiên ngó viên thuốc ngơ ngác một lúc tồi đáp:
- Dạ!
Hắn cúi xuống lượm lên, đột nhiên hắn búng ngón tay giữa đánh "vèo" một tiếng. Viên thuốc bay lên không, bắn ra xa rồi rớt xuống hang núi. Miệng hắn hô:
- Äa tạ giáo chá»§! Thuá»™c hạ đã uống thuốc rồi.
Hồng giáo chá»§ cưá»i hô hố nói:
- Giá»i lắm! Giá»i lắm! Trái máºt cá»§a ngươi quả không nhá».
Lục Cao Hiên đáp:
- Thuá»™c hạ hết lòng vì giáo chá»§ mà ra sức. Giáo chá»§ đã ban cho thuốc giải chất độc trong Äá»™c Long dịch cân hoà n, lại còn ban thêm má»™t viên Bách Diên hoà n mà chất độc còn tệ hại hÆ¡n. Thuá»™c hạ chẳng có tá»™i tình gì, không muốn lãnh phạt.
Bá»n Hứa Tuyết Äình đồng thanh há»i:
- Bách Diên hoà n ư? Bách Diên hoà n là thứ độc tố gì váºy?
Lục Cao Hiên đáp:
- Giáo chá»§ thu tháºp má»™t trăm con rắn độc để lấy nước rãi cá»§a chúng Ä‘iá»u chế thà nh thứ thuốc nà y. Tiểu đệ cÅ©ng chẳng hiểu nó có phải là chất kịch độc hay không? Có khi nó thà nh đại bổ cÅ©ng chưa biết chừng. Nhưng tiểu đệ nhát gan không dám uống thá».
Bá»n Hứa Tuyết Äình lại cà ng hoảng hốt, vá»™i lại đứng bên Lục Cao Hiên. Năm ngưá»i đứng thà nh hà ng chữ nhất, trừng mắt lên nhìn Hồng giáo chá»§.
Hồng giáo chá»§ lạnh lùng há»i:
- Sao ngươi biết thuốc nà y là Bách Diên hoà n mà dám ăn nói hồ đồ là m rối loạn lòng ngưá»i, lại gây chia rẽ giữa chúng ta?
Lục Cao Hiên trỠvà o Phương Di đáp:
- Má»™t hôm thuá»™c hạ bắt gặp Phương cô nương Ä‘ang bắt con rắn hổ mang trong bụi cá» ráºm. Thuá»™c hạ có há»i cô bắt rắn là m gì thì cô nói là vâng lệng giáo chá»§ bắt rắn vá» chế thuốc. Phương thuốc Bách Diên hoà n cá»§a giáo chá»§ thuá»™c ha.
ngó thấy trong lúc vô tình. Tuy thuộc hạ thấy nói chất độc trong Bách Diên hoà n sau ba năm mới phát tác, nhưng thuộc hạ sợ là thứ Bách Diên hoà n nà y giáo chu?
mới bà o chế chẳng hiểu là có đúng ba năm mới phát tác hay kiến hiệu chóng hơn.
Hai là thuá»™c hạ không muốn chết non, chỉ sống thêm và i ba năm nữa là hết Ä‘á»i.
Sắc mặt Hồng giáo chá»§ má»—i lúc má»™t Ä‘en sạm. Lão quát há»i:
- Phương thuốc của ta sao ngươi ngó thấy được?
Lục Cao Hiên liếc mắt ngó Hồng phu nhân một cái rồi đáp:
- Phu nhân bảo thuộc hạ mở rương thuốc của giáo chủ lấy thuốc cho phu nhân uống. Thuộc hạ được coi mấy cái dược phương nà y ở trong rương thuốc.
Hồng giáo chá»§ tức giáºn x½ng giá»ng há»i:
- Ngươi lại nói nhăng nói cà n. Nếu phu nhân trong ngưá»i khó ở chẳng lẽ lại không biết há»i ta lấy thuốc mà lại phải sai ngươi Ä‘i kiếm? Rương thuốc cá»§a ta trước nay vẫn khóa nghiêm máºt. Sao ngươi dám mở ra?
Lục Cao Hiên đáp:
- Thuộc hạ không dám tự ý mở rương.
Hồng giáo chủ quát:
- Ngươi không tá»± ý mở rương, chẳng lẽ dá»… thưá»ng ta sai ngươi mở chăng?
Lão xoay chuyển ý nghÄ© rồi quay lại há»i Hồng phu nhân:
- Phu nhân mở rương cho hắn coi ư?
Hồng phu nhân sắc mặt lợt lạt, khẽ gáºt đầu mấy cái.
Hồng giáo chá»§ há»i:
- Phu nhân muốn kiếm thuốc uống sao không nói với ta?
Hồng phu nhân đột nhiên sắc mặt đỠbừng lên rồi lại tái mét cắt không còn giá»t máu, ngưá»i mụ run lên bần báºt. Bá»—ng mụ Ôm lấy bụng dưới, cổ há»ng áºm á»e mấy tiếng rồi nôn ra rất nhiá»u nước.
Hồng giáo chá»§ chau mà y, cất giá»ng ôn tồn há»i:
- Phu nhân khó ở thế nà o? Ngồi xuống đây nghỉ đi thôi.
Kiến Ninh Công chúa đột nhiên cất tiếng la:
- Mụ mang thai rồi. Lão nà y ngu dốt quá. Mình sắp sinh con mà chẳng biết gì.
Hồng giáo chá»§ giáºt mình kinh hãi, nhảy xổ lại nắm lấy cổ tay Hồng phu nhân, quát há»i:
- Thị nói váºy có đúng không?
Hồng phu nhân cúi lom khom nôn á»e ra không ngá»›t. Ngưá»i mụ cà ng run rẩy tệ hại hÆ¡n.
Hồng giáo chá»§ cất giá»ng lạnh như băng há»i:
- Phải chăng ngươi định kiếm thuốc để phá cái bà o thai nà y?
Câu nà y vừa má»›i nói ra, ngoại trừ Lục Cao Hiên còn tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m kỳ vì lẽ Hồng giáo chá»§ chưa có con, lại má»™t lòng kÃnh ái phu nhân. Nếu vợ lão sinh hạ má»™t đứa con, bất luáºn là trai hay gái cÅ©ng là má»™t việc rất tốt đẹp. Váºy mà sao Hồng phu nhân lại định phá thai?
Ai cÅ©ng cho là Hồng giáo chá»§ Ä‘oán tráºt.
NgỠđâu Hồng phu nhân lại uể oải gáºt đầu, lá»›n tiếng đáp:
- Äúng thế! Tiện thiếp muốn phá thai. Giáo chá»§ giết tiện thiếp Ä‘i cho lẹ.
Hồng giáo chá»§ giÆ¡ tay trái lên quát há»i:
- Äứa con đó là cá»§a ai đây?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết võ công lão cá»±c kỳ cao thâm. Phát chưởng kia mà giáng xuống thì láºp tức đầu Hồng phu nhân phải nát như tương.
Hồng phu nhân chẳng những không né tránh mà còn ngẩng cao đầu lên, ngang nhiên há»i lại:
- Tiện thiếp đã bảo giáo chủ hạ sát tiện thiếp đi cho lẹ, sao còn không xuống tay?
Cặp mắt Hồng giáo chá»§ đỠsòng sá»c, cÆ¡ hồ tóe lá»a, trầm giá»ng nhắc lại câu há»i:
- Ta không giết ngươi! Äứa con đó là cá»§a ai?
Hồng phu nhân mÃm môi, thái độ quáºt cưá»ng. Hiển nhiên mụ đã bá» tÃnh mạng ra ngoà i thể xác.
Hồng giáo chá»§ trợn mắt quay lại nhìn Lục Cao Hiên há»i:
- Có phải là của ngươi không?
Lục Cao Hiên vội đáp:
- Không phải! Không phải! Thuá»™c hạ kÃnh trá»ng phu nhân như má»™t vị thiên thần, khi nà o dám mạo phạm?
Hồng giáo chá»§ di chuyển nhãn quang từ Lục Cao Hiên đưa qua nhìn Trương Äạm Nguyệt, rồi đến Hứa Tuyết Äình, Vô Căn đạo nhân, á»§y Tôn Giả.
Nhãn quang lão chiếu đến mặt ai là ngưá»i đấy sợ run.
Hồng phu nhân lại lớn tiếng giục:
- Chẳng phải cá»§a ai hết. Giáo chá»§ giết tiện thiếp lẹ Ä‘i! Còn há»i vặn vẹo là m chi?
Công chúa la lên:
- Mụ là vợ lão thì dÄ© nhiên đứa con đó là cá»§a lão chứ còn cá»§a ai nữa. Lão nà y bản tÃnh Ä‘a nghi, nết hồ đồ lên đến đỉnh đầu.
Hồng giáo chủ quát mắng:
- Câm miệng ngay! Mi còn nói một câu nữa là ta vặn gẫy cổ ngươi trước.
Công chúa quả nhiên phải sợ đứng yên, nhưng trong lòng nà ng không phục.
Nà ng có biết đâu Hồng giáo chá»§ mưá»i mấy năm gần đây vì rèn luyện môn ná»™i công thượng thừa phải kiêng kỵ nữ sắc.Äối vá»›i phu nhân mối tình khang lệ tuy bá» ngoà i có vẻ mặn mà nhưng thá»±c ra chẳng chung chăn gối. Bình nháºt lão tá» ra rất kÃnh ái phu nhân và trong lòng rất đỗi ân háºn, nên vì thế không khá»i có mấy phần úy kỵ.
Bây giỠđột nhiên lão nghe nói phu nhân đã mang thai, trong dạ nổi lên rất nhiá»u mối thương tâm:
Nà o là phẫn ná»™, nà o thẹn thùng, nà o hối háºn, khổ sở, sợ hãi.
Lão kÃch động quá chừng. Bà n tay lão giÆ¡ lên rồi bất giác lại hạ xuống. Lão ngoảnh đầu lại thấy bá»n Hứa Tuyết Äình Ä‘á»u lá»™ vẻ khá»§ng khiếp, bất giác bụng bảo dạ:
- "Vụ nà y tháºt là mất thể diện, mà chúng lại biết hết rồi. Ta còn là m giáo chu?
cá»§a bá»n chúng thế nà o được? Nếu vụ nà y tiết lá»™ ra ngoà i má»™t chút thì bao nhiêu anh hùng hảo hán trên chốn giang hồ Ä‘á»u cưá»i cho đến trẹo quai hà m. Mình còn lên mặt hà o kiệt thế nà o được." ý niệm giết ngưá»i diệt khẩu vừa nổi lên, bà n tay Hồng giáo chá»§ Ä‘ang nắm cô?
tay Hồng phu nhân liá»n buông ra.
Äá»™t nhiên lão tung mình vá» phÃa trước túm lấy Lục Cao Hiên gầm lên:
- Trăm Ä‘iá»u Ä‘á»u do tên phản nghịch nà y gây ra hết.
Lục Cao Hiên lớn tiếng la:
- Giáo chá»§ định giết ngưá»i bịt...
Chữ "miệng" chưa nói ra đã nghe đánh chát má»™t tiếng. Äầu lão bị phát chưởng rất nặng cá»§a Hồng giáo chá»§ đánh xuống là m cho cặp mắt lồi ra. Hắn tắt hÆ¡i chết ngay láºp tức.
Bá»n Hứa Tuyết Äình thấy tình trạng nà y biết là giáo chá»§ đã nổi hung tâm, giết ngưá»i bịt miệng.
Má»i ngưá»i nhất tá» rút binh khà ra chống đỡ trước mặt mình.
Hứa Tuyết Äình la lá»›n:
- Thưa giáo chá»§! Äây là việc riêng cá»§a giáo chá»§, có liên quan gì tá»›i bá»n thuá»™c hạ?
Hồng giáo chá»§ gầm lên má»™t tiếng tháºt to, thân mình vá»t lên cao mấy thước, miệng thét:
- Bữa nay các ngươi phải chết hết. Äừng hòng có ai sống sót.
Äá»™t nhiên lão xông vá» phÃa bốn ngưá»i.
á»§y Tôn Giả vung thanh Bát phong đại hoà n Ä‘ao nặng tá»›i hÆ¡n hai chục cân nhằm chém xuống đầu giáo chá»§. Äao thế cá»±c kỳ uy mãnh.
Hồng giáo chá»§ nghiêng ngưá»i né tránh, tay phải vung chưởng đánh xuống đầu Trương Äạm Nguyệt.
Hứa Tuyết Äình sá» cặp phán quan bút phóng hai chiêu đánh tá»›i bả vai Hồng giáo chá»§. Äồng thá»i Vô Căn đạo nhân múa thanh Nhạn linh Ä‘ao chém và o lưng lão.
Hồng giáo chá»§ quát to má»™t tiếng vá»t ngưá»i lên không, vẫn nhằm Trương Äạm Nguyệt đánh xuống.
Trương Äạm Nguyệt hai tay sá» cặp uyên ương song Ä‘oản kiếm, chá»›p mắt đâm liá»n bảy nhát. Äó là chiêu "Thất tinh tụ nguyệt" lợi hai nhất trong tuyệt kỹ bình sinh cá»§a hắn.
Trương Äạm Nguyệt tuổi đã già mà bảy nhát kiếm nà y đâm ra uy thế cá»±c kỳ khá»§ng khiếp.
Hồng giáo chá»§ đưa tay phải chênh chếch khẽ Ä‘áºp và o vai bên tả hắn má»™t cái, mượn thế nhảy vá»t ra ngoà i.
Trương Äạm Nguyệt la lên má»™t tiếng, lăn mình dưới đất rồi đứng phắt dáºy.
Nhưng hắn cÅ©ng cảm thấy ná»a ngưá»i bên trái Ä‘au buốt vô cùng. Hắn hô lá»›n:
Bữa nay không giết được lão nà y thì đừng ai hòng toà n mạng.
Bốn ngưá»i Ä‘á»u thi triển binh khà vây đánh Hồng giáo chá»§.
Bốn ngưá»i Ä‘á»u là những nhân váºt cao thá»§ hạng nhất trong Thần Long giáo.
Nhất là ủy Tôn Giả và Hứa Tuyết Äình võ công lại cà ng cao thâm hÆ¡n.
Trên thanh Äại hoà n Ä‘ao có chÃn cái vòng thép báºt lên những tiếng choang choảng khiến ngưá»i ta kinh tâm động phách, luôn phát ra những chiêu cá»±c kỳ uy mãnh.
Cặp phán quán bút cá»§a Hứa Tuyết Äình cÅ©ng phát huy những chiêu số tuyệt xảo nhằm đâm và o những yếu huyệt khắp mình đối phương.
Thanh Nhạn linh Ä‘ao cá»§a Vô Căn đạo nhân múa tÃt phát ra má»™t luồng bạch quang lóe mắt.
Ai cũng nghĩ thầm:
- "Bữa nay đã uống phải Bách Diên hoà n của lão, tất chẳng sống được bao lâu nữa. Chi bằng trước khi lâm tỠhãy giết tên đại cừu nhân hung ác gian trá nà y cho hả dạ".
Vì váºy lúc ra chiêu tấn công ai cÅ©ng dùng cách đánh liá»u chết vá»›i địch nhân.
Trương Äạm Nguyệt lại nhá»› tá»›i ngà y trước vì bá»™ thuá»™c cá»§a hắn hà nh động bất lá»±c, không lấy được Tứ Tháºp Nhị Chương Kinh. Nếu Vô Căn đạo nhân và Hứa Tuyết Äình không can ngăn giúp thì đã bị Hồng giáo chá»§ xá» tá» rồi.
Hắn kiểm điểm lại sức lực thì cánh tay trái tê buốt, nhưng vẫn có thể gắng gượng phóng kiếm đánh địch nhân.
Hồng giáo chá»§ tuy võ công cá»±c kỳ lợi hại nhưng bị bốn ngưá»i liá»u mạng vây đánh nên trong lúc nhất thá»i vô kế khả thi.
Giả tá»· lão muốn giết má»™t trong bốn ngưá»i cÅ©ng chẳng khó gì, nhưng vì bá»n ngưá»i đối phương liên thá»§ hợp lá»±c đánh theo lối liên hoà n, lão giết được má»™t ngưá»i nhưng chÃnh lão cÅ©ng khó tránh khá»i bị thương. Như váºy tuy giảm bá»›t địch thá»§ mà vẫn e mình không chịu đựng được.
Sau khi tá»· đấu mấy chục hiệp, Hồng giáo chá»§ ngưng thần chiết chiêu. Những nối uất ức kÃch động trong lòng lúc trước đã dần giảm bá»›t Ä‘i.
Lão vừa định thần lại liá»n ra chiêu rất linh hoạt. Tuy lão chỉ có hai bà n tay không xoay chuyển giữa bốn thứ binh khà vây đánh mà vẫn không chịu kém thế chút nà o.
Hồng giáo chá»§ chợt nháºn ra tay kiếm cá»§a Trương Äạm Nguyệt phóng chiêu dần dần bất lá»±c, lão liá»n nghÄ© ngay đến cách hạ thá»§ và o chá»— nhược cá»§a đối phương má»›i mong phá cưá»ng địch.
Vi Tiểu Bảo thấy bốn ngưá»i vây đánh Hồng giáo chá»§ rất kịch liệt, liá»n len lén kéo áo Tăng Nhu và Má»™c Kiếm Bình, lại nhìn Công chúa vẫy tay ra hiệu cho nà ng đừng lên tiếng.
Bốn ngưá»i xoay mình len lén chạy xuống núi.
Lúc nà y bá»n Hồng giáo chá»§ và thuá»™c hạ năm ngưá»i chia là m hai phe chiến đấu kịch liệt nên không ai để ý đến bá»n Vi Tiểu Bảo lẩn trốn. Dù có ngưá»i ngó thấy cÅ©ng không rảnh để ra tay cản trở.
Bá»n Vi Tiểu Bảo bốn ngưá»i chạy má»™t lúc quay đầu nhìn lại thì thấy đã cách xa bá»n Hồng giáo chá»§, trong lòng phấn khá»i mừng thầm.
Vi Tiểu Bảo thấy năm ngưá»i Ä‘ang chiến đấu ác liệt, Ä‘ao quang lấp loáng, bóng chưởng tung hoà nh, bất phân thắng bại trong lúc nhất thá»i liá»n giục:
Chúng ta chạy lẹ lên một chút.
Bốn ngưá»i liá»n gia tăng cước lá»±c chạy thêm má»™t lúc nữa, bá»—ng nghe phÃa sau có tiếng chân bước vang lên. Hai ngưá»i Ä‘ang chạy như bay tá»›i nÆ¡i, chÃnh là Hồng phu nhân và Phương Di.
Bốn ngưá»i giáºt mình kinh hãi, khốn ná»—i bao nhiêu Ä‘ao kiếm cùng ám khà đem theo bên mình Ä‘á»u bị tước hết ngay lúc bị bắt.
Má»™t mình bản lãnh Phương Di thì chưa đáng sợ, nhưng võ công Hồng phu nhân lợi hại phi thưá»ng. Bốn ngưá»i liệu sức mình không địch nổi đà nh ra sức chạy thục mạng.
Má»›i chạy được và i chục bước, Công chúa vấp phải tảng đá ngã quay ra, báºt tiếng rên la.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
- Äứa con trong bụng nà ng là con ta, ta chẳng thể không cứu viện được.
Gã liá»n quay lại nâng đỡ.
Bá»—ng thấy Hồng phu nhân chỉ nhô lên hụp xuống mấy lần đã nhảy tá»›i trước mặt. Mụ dừng lại há»i:
- Vi Tiểu Bảo! Ngươi định trốn chăng?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Không phải bá»n tiểu tỠđịnh lẩn trốn, mà là qua bên nà y ngắm cảnh.
Hồng phu nhân Cưá»i nhạt nói:
- Hay lắm, các ngưá»i tá»›i đây ngắm cảnh sao không gá»i tả Äang nói thì Phương Di đã chạy tá»›i.
Má»™c Kiếm Bình và Tăng Nhu thấy Vi Tiểu Bảo đã bị Hồng Phu nhân chặn đưá»ng, quay ngưá»i trở lại đứng cạnh y.
Mộc Kiếm Bình nói với Phương Di:
- Phương sư tá»·, ngươi Ä‘i vá»›i bá»n ta thôi. y... ỵ..
Nói tới đó chỉ Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
-... trước nay đối sá» vá»›i ngươi rất tốt, trước kia ngươi từng láºp lá»i trá»ng thệ, chẳng lẽ đã quên rồi sao?
Phương Di nói:
- Ta chỉ trung thà nh với Phu nhân, chỉ nghe lệnh phu nhân...
Mộc Kiếm Bình lớn tiếng:
- Tiểu muá»™i cÅ©ng như sư tá»·, đã uống phải Äá»™c Long dịch cân hoà n cá»§a phu nhân. Sau nà y chất độc phát tác, nối thống khổ không biết đâu mà kể.
Nhưng... nhưng đến đâu hay đến đó, lo là m sao cho hết được?
Vi Tiểu Bảo nghe nói chợt tỉnh ngá»™. Bây giá» gã má»›i hiểu sở dÄ© Phương Di phải lừa gạt gã là vì đã bị Hồng phu nhân kiá»m chế, nà ng chẳng thể không tuân theo lệnh mụ. Bao nhiêu ná»—i uất háºn trong lòng đối vá»›i Phương Di Ä‘á»u tiêu tan hết. Gã nói:
- Di tá»· tá»·! Tá»· tá»· theo bá»n tiểu đệ quách.
Ba chữ "Di tá»· tá»·" chuyến trước gã thưá»ng dùng để gá»i Phương Di lúc ngồi chung thuyá»n ra đảo Thần Long.
Tiếng gá»i thân thiết nà y là m cho Phương Di bất giác thẹn đỠmặt lên.
Äá»™t nhiên lại nghe thấy Hồng giáo chá»§ la lối om sòm:
- Phu nhân! Phu nhân! A Thuyên! A Thuyên!
Má»i ngưá»i nghe lão hô hoán Ä‘á»u giáºt mình kinh hãi, nhưng tiếng hô cá»§a Hồng giáo chá»§ đầy vẻ kinh hãi nóng nẩy. Hiển nhiên lão sợ Hồng phu nhân bá» lão mà đi.
Bá»n Vi Tiểu Bảo năm ngưá»i chăm chú nhìn và o mặt Hồng phu nhân tá»± há»i:
- Sao mụ không trả lá»i? Giáo chá»§ hô hoán sao mụ không trở vá» vá»›i lão?
Bỗng thấy Hồng phu nhân đỠmặt lên lắc đầu mấy cái khẽ nói:
- Các ngươi chạy Ä‘i cho mau! Xuống thuyá»n mà chốn Ä‘i.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa mừng thầm há»i:
- Phu nhân!... Phu nhân cùng Ä‘i vá»›i bá»n tiểu tỠđược chăng?
Hồng phu nhân đáp:
- Trên đảo chỉ có má»™t con thuyá»n, không Ä‘i má»™t chuyến vá»›i nhau cÅ©ng không được. Giáo chá»§ muốn giết ta, ngươi biết không?
Mụ nói rồi cắm đầu chạy trước.
Má»i ngưá»i xuống núi, chạy Ä‘i được mấy trượng lại nghe thấy thanh âm Hồng giáo chá»§ kêu gá»i rối rÃt:
- Phu nhân! Phu nhân! A Thuyên! A Thuyên! Trở vỠđây mau!
Äá»™t nhiên có tiếng ngưá»i rú lên má»™t tiếng thê thảm. Thanh âm từ đằng xa vá»ng lại hiển nhiên là tiếng rú cá»§a kẻ lúc lâm tá», nhưng không hiểu là ai trong bá»n Hứa Tuyết Äình.
Hồng giáo chủ lại hô lớn:
- Phu nhân hãy coi kìa! Phu nhân hãy coi kìa! Thằng già Trương Äạm Nguyệt bị ta giết chết rồi. Suốt Ä‘á»i hắn Ä‘i theo bên mình ta mà tá»›i lúc tuổi già nua lại muốn phản tạ Tháºt là con ngưá»i hồ đồ đến cá»±c Ä‘iểm.
Lão ngừng lại má»™t chút rồi gá»i tiếp:
- A Thuyên! A Thuyên! Sao nà ng không quay trở lại? Ta không trách nà ng nữa.
Vụ đó ta lượng thứ cho nà ng. Trá»i Æ¡i! Con mẹ nó! Mi chém trúng ta rồi! Ha Ha! Tên đầu đà kia! Cân não cá»§a mi không còn linh hoạt nữa mà sao còn theo chúng quay lại phản tả Như thế mi đã đáng chết chưa? Ha ha!
Hồng phu nhân dừng bước. Mụ biến sắc nói:
- Lão đánh chết hai tên rồi.
Vi Tiểu Bảo vội giục:
- Chúng ta phải chốn cho lẹ.
Hồng phu nhân ngáºp ngừng nói:
- Nhưng... nhưng chÃnh lão cÅ©ng bị thương rồi.
Vi Tiểu Bảo không nói gì nữa, co giò chạy tuốt.
Äá»™t nhiên Hồng giáo chá»§ thét lên:
- Còn hai tên phản tặc nà y! Rồi ta sẽ thá»§ng thẳng thu tháºp bá»n mị Phu nhân! Phu nhân! Quay trở lại mau!
Thanh âm lão mỗi lúc một gần, lão từ trên núi chạy xuống rượt theo.
Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại thì thấy Hồng giáo chá»§ đầu tóc rối bá»i Ä‘ang xông lẹ tá»›i. Gã sợ quá chẳng còn hồn vÃa nà o nữa, lại cắm đầu chạy thục mạng.
Bá»—ng nghe Hứa Tuyết Äình lá»›n tiếng hô:
- Chặn lão lại! Chặn lão lại! Lão bị trá»ng thương rồi. Bữa nay nhất định phải giết chết lão.
Vô Căn đạo nhân vừa đuổi vừa nói:
- Lão không chạy thoát được đâu.
Hai ngưá»i cầm binh khà rượt theo xuống núi.
Chẳng mấy chốc Vi Tiểu Bảo đã chạy tá»›i gần bãi biển, nhưng Hồng giáo chá»§, Hứa Tuyết Äình, Vô Căn đạo nhân còn chạy nhanh hÆ¡n, chân sau liá»n chân trước đã chạy xuống núi rồi.
Mình mẩy, mặt mÅ©i ba ngưá»i đầy máu tươi.
Hồng giáo chủ quát lớn:
- Phu nhân! Sao nà ng không nghe tả Nà ng định chạy đi đâu?
Hứa Tuyết Äình la lên:
- Phu nhân không thèm ở lại với lão. Mụ đã có chà ng thanh niên anh tuấn bầu bạn rồi.
Hồng giáo chá»§ tức giáºn gầm lên:
- Mi không được nói láo!
Lão vá»t ngưá»i lại phóng chưởng đánh xuống đầu Hứa Tuyết Äình.
Hứa Tuyết Äình tay trái vung cây bút lên đón tiếp.
Vô Căn đạo nhân cũng đã đuổi tới nơi, hua đao chém tới sau lưng Hồng giáo chủ.
Lúc nà y Hồng giáo chá»§ chỉ còn lại hai đối thá»§, nhưng chân trái lão đã bị thương, bước kháºp khiá»…ng, thân thá»§ không linh hoạt như trước nữa.