Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2116: Bắt toàn bộ.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Tiết Trung Cường, tôi rất tỉnh táo.
Đội phó Trương vẻ mặt quang minh chính đại, đầy uy nghiêm, hừ nói với Tiết Nhị công tử.
- Có nhìn thấy Nhị công tử không vậy, nuôi chó làm loạn à. Một tên non choẹt đứng phía sau Tiết Nhị công tử cố ý liếc mắt nhìn đội phó Trương một cái. Người này trời sinh không đủ nam tính, cả người còn hôi mùi sữa, giọng nói vừa phát ra, thật đúng như giọng thái giám.
- Đội phó Trương, anh nghĩ kĩ chưa?
Tiết Nhị công tử không thể xuống nước, chỉ vào đội phó Trương trừng mắt nói.
- Tôi đã nghĩ kĩ từ lâu rồi, tôi là cảnh sát nhân dân, cảnh sát nhân dân vì nhân dân, Trương Liêu tôi, cũng không phải chó của Thang Đế các anh.
Các anh có tiền, các anh có quyền thế, các anh có của cải, Trương Liêu tôi không bản lĩnh, một cảnh sát nhỏ không động vào các anh được.
Tuy nhiên, quốc huy trên người của tôi nói cho tôi biết, không thể tiếp tục như vậy nữa. Phải thành cái cửa cho các anh đi, Trương Liêu tôi cùng lắm là về nhà bán khoai lang.
Tuy nhiên, trước khi ‘về nhà’, tôi vẫn là cảnh sát nhân dân, tôi vẫn là đội phó trung đoàn trị an cục thành phố.
Tôi sẽ chấp hành mệnh lệnh cấp trên, giữ an toan cho nhân dân, bảo vệ sự bình yên của một phương.
Trương Liêu lời lẽ chính nghĩa nói, như biến thành một người khác, giọng điệu quang minh chính đại.
Anh ta sau khi nói xong chỉ thẳng vào Thôi Nhất Đống nói:
- Bắt trưởng ban bảo an Trương Nhất Đống và toàn bộ những tội phạm tình nghi trêu ghẹo con gái nhà lành đưa về cục thẩm tra xử lý.
- Vâng, đội phó.
Mười mấy cảnh sát lần này đáp với giọng đặc biệt vang dội. Bởi vì âm thannh của bọn họ cộng hưởng lại.
Tiết Nhị công tử anh gọi đội phó là chó, vậy cấp dưới như chúng tôi chẳng phải đều thành chó rồi sao. Đây là do Tiết Nhị công tử chạm vào lòng chính nghĩa, nhân cảm của bọn họ. Cái gì gọi là nhân cảm, chính là sự tôn nghiêm của con người.
Vừa nói xong, mười mấy cảnh sát mau chóng hành động. Hai thanh tra cảnh sát nhị cấp đích thân ra trận, cầm còng tay uy phong tiến về phía Thôi Nhất Đống.
- Các anh dám.
Tiết Nhị công tử lên cơn, một bước tiến đến chặn trước mặt Thôi Nhất Đống. Đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn hai thanh tra cảnh sát.
Hôm nay để người ta bắt Thôi Nhất Đống đi mà được sao? Thang Đế còn mặt mũi nào nữa. Từ nay về sau, Thang Đế sao tồn tại được ở thủ đô?
- Tiết Trung Cường, anh định làm gì?
Trương Liêu dũng cảm hừ nói. Thật ra, anh ta vẫn hơi chột dạ.
Bởi vì, Diệp Phàm nhìn thấy, bắp chân anh ta hơi co giật. Đương nhiên, chỗ này ánh sáng yếu như vậy, không có đôi mắt ưng thì không thể nhìn thấy.
Còn Vương Nhân Bàng còn đang đối phó với chai Vodka. Còn hai người Thiên Thông và Tuyết Hồng lại đứng cắn hạt dưa đặt trên mặt chiếc tủ nhỏ. Chuyện bên này xảy ra, cứ như chẳng có tí quan hệ khỉ gì với bọn họ vậy.
- Tôi đếm tới mười, nếu anh không cút đi, xem tôi xử lý các anh như nào?
Tiết Nhị công tử rất kiêu ngạo, hét lên.
Sau đó bắt đầu đếm …1…2…3…4…
Trương Liêu lén nhìn Diệp Phàm, thấy hắn cũng không có ý định nhúng tay vào việc này. Mà lại đang rất bình tĩnh uổng rượu, Trương Liêu đâm lao đành phải theo lao.
Nói:
- Tiết Trung Cương, anh dám ngăn cản sao?
- Mười, đánh ngã tất cả cho tôi. Hậu quả do Thang Đế chúng tôi phụ trách. Cái khỉ gì, có phải coi Thang Đế này là lương khô không?
Mười mấy nhân viên bảo an của Thang Đế cầm côn bổng đánh hướng về phía mấy cảnh sát.
‘Bá’ một tiếng.
Một cảnh sát bị trúng một côn vào đầu, máu tươi lập tức chảy ra. Tuy nhiên, Trương Liêu không có động tĩnh, những cảnh sát khác không dám phản kháng.
Lại ‘ bá, bá’ mấy tiếng.
Lại có hai cảnh sát chảy máu ngã xuống. Tiết Nhị công tử liếc mắt nhìn đội phó Trương, lại nhìn chằm chằm Diệp Phàm, vẻ mặt mỉm cười như châm chọc. Diệp Phàm vẫn không hé răng. Hôm nay chính là muốn xem Trương Liêu có khí phách hay không, có lòng quyết tâm đấu đến chết hay không.
- Chống người thi hành công vụ, đánh lén cánh sát, xem, để tôi bắt lại.
Mắt thấy bốn năm thủ hạ đã gục trên đất, Trương Liêu mắt đỏ ngầu, rống to một tiếng, tự mình ra tay đánh hướng về phía Tiết Nhị công tử.
‘Bá’ một tiếng.
Trương Liêu ôm đầu ngã xuống, bởi vì Tiết Nhị công tử kiên quyết. Anh ta tiện tay cầm lấy chai rượu đổ trên bàn trà bên cạnh, đập vào đầu Trương Liêu, da đầu lập tức rách toác, máu tươi chảy xuống hai má đội phó Trương.
‘ Bá’
Một âm thanh chát chúa vang lên, Tiết Nhị công tử vừa nhìn, phát hiện chân chảy máu, đương nhiên là tác phẩm của đội phó Trương.
Tiết Nhị công tử mắt đỏ lên, anh ta cũng thật dũng mãnh, rõ ràng còn giãy giụa với lấy chai rượu vỡ đập lần nữa.
Phát này mà bị đập trúng, chắc chắn mất mạng.
- Đủ rồi.
Diệp lão đại đá một cước, cái chai đập vào chân tường. Còn Tiết Nhị công tử cũng bị đá tới sàn nhảy cách đó ba mét.
- Lên, bắt toàn bộ, dùng bạo lực sát hại cảnh sát.
Thủ hạ của đội trưởng Trương phẫn nộ, một đám mắt đỏ ngầu đánh hướng về phía các nhân viên bảo an của Thang Đế. Hai bên lại đấu với nhau.
- Cặn bã, dám bắt bản cô nương.
Tuyết Hồng không buông tha Tiết Nhị công tử, nhân cơ hội tiến lên một bước đạp một cước. Tuy không nghe thấy tiếng răng rắc nhưng Diệp Phàm tin, cô nàng này bản lĩnh cũng không kém. Chân bên kia của Tiết Nhị công tử chắc chắn đã bị gãy, không còn nghi ngờ gì nữa.
- Mẹ nó, thật là đáng ghét.
Vương Nhân Bàng nổi đóa, đang uống rượu vui vẻ thì một đám đánh nhau trong phòng riêng của mình. Anh ta bật dậy, một trận quyền cước giáng xuống.
Bá…bá…
Không lâu sau, tất cả ngã xuống.
- Tôi đây là hiệp trợ cảnh sát các anh chấp pháp. Haha, cũng là anh hùng. Phó giám sát trưởng Diệp, có phải cũng nên phát cái giấy chứng nhận vinh dự hay đại khái gì đó không nhỉ. Nếu không, đưa tôi cái huy chương vàng lần trước người ta trao cho anh là được.
Vương Nhân Bàng nhún vai, vẻ mặt đắc chí cười với Diệp Phàm. Đương nhiên là nhắc tới huân chương Long Kim mà chủ tịch Đường trao cho Diệp Phàm biểu dương chiến công trong trận mê cung tử vong. Đó là sự vinh danh cao nhất của quốc gia dành cho.
- Đừng đùa, cái đó mà anh cũng đòi.
Diệp lão đại trợn mắt nhìn thẳng.
Đám cảnh sát nhanh chóng thu dọn hiện trường. Lại gọi thêm mười mấy cảnh sát đến, áp giải mười mấy nhân viên bảo an đi. Thang Đế vốn rất nổi tiếng, đã có mười mấy con chó săn cầm camera đang chụp lách tách.
Bảy tám chiếc xe cảnh sát oai phong đỗ ở bãi đỗ xe trước cửa. Mấy người bọn Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng đi cửa sau ra, tình huống như này Diệp Phàm xuất hiện không thích hợp.
Đêm khuya, phó tư lệnh viên Tưởng Huy vừa tắt đèn định ngủ, tuy nhiên, điện thoại vang lên. Vừa nối máy, thấy số của tư lệnh viên Tôn Lực. Tương Huy như phản xạ có điều kiện, từ trên giường xuống đất, đầu dây bên kia vang lên giọng nói:
- Anh lập tức đến phòng làm việc của tôi.
Rồi tư lệnh viên Tôn Lực cúp máy ngay.
Tương Huy giật mình, sắc mặt hơi thay đổi. Đã trễ thế này Tôn Lực còn gọi điện tới, hơn nữa chỉ nói vài câu. Vậy chuyện này khẳng định rất gấp. Tương Huy nhanh chóng mặc quần áo xong, xoay người định đi. Vợ anh ta hỏi:
- Đã trễ thế này còn ra ngoài làm gì?
- Có việc gấp, em ngủ đi.
Tương Huy vừa nói vừa nhanh chóng xuống tầng. Không lâu sau tới khu cảnh vệ.
Trước khi anh ta bồn chồn đi tới phòng làm việc của tư lệnh viên Tôn, phát hiện thư ký Tào Thanh của tư lệnh viên Tôn, đang đực ra trước bàn làm việc.
- Tiểu Tào, tư lệnh ở bên trong đúng không?
Tương Huy nói khẽ, đương nhiên là muốn nghe ngóng tình hình một chút.
- À, tư lệnh Tương, đúng thế. Tư lệnh Tôn đang chờ trong phòng, anh mau vào đi.
Tào Thanh hơi ngạc nhiên phản ứng lại, vội nói.
Tào Thanh ra hiệu bằng tay, ý là tình hình không tốt lắm. Tương Huy vừa nhìn đã hiểu, trong lòng nhất thời không hiểu, vừa nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến tư lệnh Tôn tức giận như vậy, vừa gõ cửa.
- Ngồi đi.
Tôn Lực ngẩng mặt, chỉ chiếc ghế đối diện. Sau khi Tương Huy nhẹ nhàng ngồi xuống, phát hiện Tôn Lực không mở miêng, cứ hút thuốc mãi. Tương Huy cũng không dám mở miệng, ngơ ngác nhìn tư lệnh viên Tôn Lực.
- Hứa Tam Cường của tập đoàn Hoành Hoa kia rút cục xảy ra chuyện gì?
Tôn Lực ném điếu thuốc cho Tương Huy, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
- Tôi đã tìm hiểu, nghe nói là phá nhà người ta, tên là biệt thự Lá Đỏ. Công ty Đông Phát thuộc tập đoàn Hoành Hoa định phát triển, xây dựng tòa nhà Quốc Đông.
Thật ra là muốn lập nên vòng kinh doanh Quốc Đông ở khu Ngũ Mã. Việc này, xem chừng là tập đoàn Quốc Đông đứng sau sai khiến.
Tuy nhiên, tư lệnh cũng biết đấy, đất ở thủ đô bây giờ, tấc đất tấc vàng, muốn người ta nhượng đất lại quá khó.
Tập đoàn Hoành Hoa cũng bỏ ra nhiều công sức, đều lấy được đất xung quanh biệt thự Lá Đỏ rồi. Phỏng chừng Uỷ ban nhân dân quận Ngũ Mã cũng bỏ ra không ít công sức.
Dù sao, có thể xây dựng tòa nhà Quốc Đông ở quận Ngũ Mã, hỗ trợ rất lớn cho sự phồn vinh của kinh tế quận Ngũ Mã, sự nâng cao ưu thế của quận.
Hơn nữa, sau khi tòa nhà Quốc Đông được xây dựng sẽ trở thành biểu tượng kiến trúc của quận Ngũ Mã, độ cao nghe nói lên tới sáu bảy mươi tầng.
Đối với một khách hàng lớn như vậy, Uỷ ban nhân dân quận đương nhiên thúc đẩy mạnh mẽ. Bởi vậy, Hứa Tam Cường của tập đoàn Hoành Hoa đích thân mang theo người giải phóng mặt bằng quận Ngũ Mã đi cưỡng chế biệt thự Lá Đỏ.
Đó là một biệt thự cổ có lịch sử khá lâu đời, nghe nói là một người Châu Âu nào đó xây dựng. Phỏng chừng giá trị cũng không nhỏ. Trước kia tập đoàn Đông Phát muốn mua, nhưng người ta lại không bán.
Kết quả chẳng có cách nào, cũng không thể để tòa biệt thự phong cách Châu Âu này trở thành chướng ngại vật đối việc mở rộng kinh doanh của Quốc Đông được.
Khi ấy bọn họ cũng lấy danh nghĩa ban giải phóng mặt phòng của Uỷ ban nhân dân thành phố. Tuy nhiên, gặp hộ bị cưỡng chế, chắc chắn sẽ phát sinh chút khúc mắc…
Tương Huy thật cũng không giấu giếm, kể tất cả sự thật. Lúc này, Tôn Lực hỏi chuyện này, chắc chắn liên quan đến việc vội gọi mình tới lúc đêm khuya như này.
- Tòa nhà Quốc Đông chẳng lẽ là do tập đoàn Quốc Đông của Hứa thị ở cửa Đông làm sao?
Tôn Lực nhíu nhíu mày hỏi.
Bởi vì, tập đoàn Quốc Đông rất nổi tiếng, thuộc vào một trong những tập đoàn hàng đầu trong lĩnh vực kinh doanh thương mại ở thủ đô. Cho nên, một nhân vật của khu cảnh vệ như Tôn Lực cũng biết tập đoàn Quốc Đông.
- Đúng vậy.
Tương Huy gật gật đầu.
- Anh có quen Hứa Tam Cường của tập đoàn Hoành Hoa không? Nghe nói anh ta rất nổi tiếng, gọi là cái gì mà ‘cậu Tam’ căn bản chính là một tên con ông cháu cha.
Tư lệnh viên Tôn hừ lạnh một tiếng.
- Tôi và anh ta vốn không quen biết. Nhưng có người vẫn luôn giới thiệu cho tôi, tôi cũng không có cách nào, đều là bạn học cũ.
Tương Huy biết sự việc liên quan đến Hứa Tam Cường, bất đắc dĩ thở dài, sắc mặt có chút khó xử.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2117: Tư lệnh viên Tôn kinh hãi
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Rốt cuộc là ai, lão Tương, việc này, có chút nghiêm trọng, anh phải nói thật.
Mấy lời này của Tôn Lực nói ra, chính là biểu thị chút bất mãn với Tương Huy.
- Không dấu gì anh, là Hứa Chính Phong của Hứa gia cửa Đông nói với tôi. Anh ta hiện nay là người cầm lái của Hứa gia, Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Quốc Đông.
Mà anh ấy lại là bạn học cũ của tôi. Từ đó tới nay, quan hệ của chúng tôi khá tốt. Hơn nữa, tư lệnh Tôn, anh cũng biết đấy, Hứa gia cũng là một trong những gia tộc có tầm ảnh hưởng khá lớn trong nước.
Bằng không, tôi sẽ không lo việc không đâu thế này. Cái chính là việc này không phải chuyện lớn gì, cho nên tôi mới ra tay.
Tương Huy nhấn mạnh việc này không phải việc lớn, đương nhiên có ý trốn tránh trách nhiệm.
- Anh không được hưởng lợi ích gì từ anh ta?
Đôi mắt Tôn Lực có chút khí lạnh nhìn chằm chằm Tương Huy.
- Tuyệt đối không có. Chúng tôi còn không gặp mặt. Chỉ là anh ta gọi điện cho tôi lúc đêm khuya. Sau đó tôi tìm hiểu rõ tình hình rồi mới tìm anh.
Tương Huy vội nói, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Thậm chí, bụng chân có chút cảm giác co giật.
- Tìm anh cũng là dễ hiểu. Bởi vì Hứa Tam Cường là bị cảnh vệ khu chúng ta bắt về, không phải lãnh đạo quân đội thì không thể ra tay.
Tôn Lực gật gật đầu, sắc mặt có vẻ nhẹ nhàng, nhìn nhìn Tương Huy, lại hỏi:
- Vậy Hứa Chính Phong sao lại chiếu cố Hứa Tam Cường như vậy, bọn họ đều họ Hứa, chắc là có quan hệ gì, hay là cái gì?
- Tôi cũng không rõ lắm, Hứa Chính Phong chưa từng nói gì. Tuy nhiên, tôi âm thầm quan sát, nhưng cũng không phát hiện điều gì. Chỉ có điều, bằng trực giác, tôi cảm thấy giữa hai người bọn họ hẳn có quan hệ gì đó. Bởi vì, Hứa Tam Cường hơi giống Hứa Chính Phong.
Tương Huy nói.
- Con riêng.
Tôn Lực bộ dạng hoảng hốt hiểu ra, gật gật đầu:
- Tuy nhiên, việc này vẫn rất lạ.
- Lạ?
Tương Huy thì thầm một câu, nhìn Tôn Lực không dám hỏi, giả bộ lầm bầm tự nói.
- Đương nhiên là lạ, anh có biết vừa rồi ai gọi điện thoại cho tôi không?
Tôn Lực nói.
- Cái này, tôi không rõ lắm.
Tương Huy thành thật lắc đầu.
- Triệu Quát.
Tôn Lực vừa nói, Tương Huy vô tình bất ngờ đứng dậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, miệng ấp úng nói:
- Sao có thể thế? Tư lệnh viên Triệu sao lại hỏi đến chuyện nhỏ nhặt như vậy. Hơn nữa, sự việc cũng qua rồi, phòng công an khu Ngũ Mã đã xử lý xong rồi.
- Triệu Quát hỏi tôi mấy câu, nói khu cảnh vệ bắt người có ý định phá hỏng sở Khoa học quân sự, sao lại giao cho cơ quan công an địa phương?
Đây là phạm trù thuộc quân đội, là phạm vi quản lý của khu cảnh vệ. Nếu đều bị coi như trò đùa, vậy cơ mật quân sự quốc gia còn muốn bảo mật hay không?
Thiết bị quân sự ai cũng có thể đập phá, vậy còn có thể duy trì tính quyền uy của thiết bị quân sự sao? Quân đội của nước cộng hòa còn có thể bảo vệ Tổ quốc được sao?
Tôn Lực sắc mặt có chút khó coi nói.
- Sở Khoa học quân sự? Đó là một tòa biệt thự cổ mang phong cách Châu Âu, lúc nào lại thành sở Khoa học quân sự vậy, không thể. Tư lệnh, có phải Triệu tướng quân nói bừa, làm vỏ bọc cho việc đòi món nợ ân tình không. Triệu tướng quân cũng quá ức hiếp người ta đúng không?
Tương Huy có chút phẫn nộ, bởi vì ông ta biết Tôn Lực cũng không phải thuộc phe của Triệu gia. Trước kia còn từng đụng độ, còn Tương Huy là thân tín đắc lực của Tôn Lực.
- Tôi đã điều tra, đúng là sở Khoa học quân sự, một sở Khoa học quân sự bí mật thuộc bộ Quốc Phòng. Nghe nói còn treo một tấm biển, đoán chừng Hứa Tam Cường cũng không thèm nhìn tấm biển đã đi đập phá.
Tôn Lực nói.
- Việc này làm sao bây giờ?
Tương Huy đau đầu, không ngờ việc cưỡng chế phá dỡ lại thành ra phá dỡ cả sở Khoa học quân sự, gay go rồi.
Đương nhiên, nếu là một sở Khoa học quân sự bình thường, tin là với năng lực của Tôn Lực, có thể tìm một lý do cho việc phá dỡ. Mấu chốt việc lần này lại là Triệu Quát ra mặt, sở Khoa học quân sự này chắc cũng có lai lịch lớn.
- Làm sao bây giờ, tôi đang chuẩn bị hạ lệnh bắt Hứa Tam Cường và mấy phần tử nòng cốt trong việc phá dỡ lần này lại. Chẳng phải là gọi anh tới thương lượng việc này sao. Lão Tưởng, giữa chúng ta là quan hệ gì, đúng không?
Tôn Lực hừ nói.
- Việc này, nếu là một sở Khoa học quân sự bình thường thì cũng dễ thương lượng đúng không? Sở Khoa học quân sự có thể dọa chết người ngoài, nhưng sao dọa được tôi và anh? Triệu Quát không nói hai lời, liền ép anh như vậy, có phải ông ta hơi quá đáng không. Tôi phỏng chừng, ông ta cũng là nói tình. Hơn nữa, có phải Triệu gia muốn mượn chuyện này để động vào anh không, đúng là ức hiếp người ta.
Tương Huy có chút tức giận nói.
- Anh nói tôi có gánh được không. Thứ nhất, Triệu Quát vẫn là lãnh đạo trực tiếp của tôi. Thứ hai, nếu họ thực sự muốn mượn chuyện này để gây sự, chúng ta chẳng phải là trúng bẫy của họ rồi sao.
Sở Khoa học quân sự tuy không đáng sợ gì, nhưng có người lấy việc này gây sự, hơn nữa lại là một đồng chí khá có phân lựơng, việc này chính là đại sự.
Cho nên, không quan hệ tới cấp bậc lớn nhỏ của Sở Khoa học quân sự, mà là phân lượng của người mượn chuyện này để gây sự. Anh hiểu không?
Tôn Lực lạnh lùng hừ nói, nhìn Tương Huy liếc mắt một cái nói:
- Tuy nhiên, tôi vẫn phát hiện ra một manh mối.
- Manh mối? Chẳng lẽ Sở Khoa học quân sự kia là giả mạo?
Tương Huy hai mắt sáng ngời, hỏi.
- Tôi thấy anh đúng là nhất thời hồ đồ rồi, giả mạo mà Triệu Quát lại lấy ra để gây sự sao? Đương nhiên là thật, tuy nhiên, vừa mới sai người điều tra, cũng là vừa mới lập. Thế nào, anh nghĩ sao?
Tôn Lực có vẻ nhẹ nhàng, duỗi lưng ngồi trên ghế. Nhất thời có vẻ thoái mái hơn.
- Chuyện Triệu Quát làm, vậy hẳn là ông ta muốn mượn chuyện đó ‘chỉnh’ chúng ta. Sau đó lấy một cái bẫy bắt chúng ta.
Mẹ nó…quá nham hiểm. Không ngờ ra tay với chúng ta như vậy. Tư lệnh, anh phải phản kích. Phải điều tra thì điều tra tới cùng. Nếu có thể điều tra ra việc Triệu Quát giả mạo, haha, vậy ông ta không chết cũng phải bị lột da.
Chẳng phải nghe nói gần đây Triệu gia đang có những hoạt động thúc đẩy việc thăng tướng của Triệu Quát sao. Trong lúc mấu chốt này, có thể diệt được một người sẽ ít đi một đối thủ.
Bằng không, chúng ta thành quả hồng nhũn rồi. Anh xem, việc này, có phải thương lượng với những người trong phe mình một chút không. Hoặc là truyền việc này ra ngoài, tự sẽ có người ra tay.
Tương Huy tức giận nói.
- Không vội, Triệu Quát dám làm như thế, chứng minh ông ta đã có cách giải quyết. Có lão hồ ly Triệu Bảo Cương ở đây, Triệu Quát không thể phạm sai lầm như vậy.
Tôi nghĩ, trong chuyện này còn có ý đồ khác. Về chuyện bắt người, cũng không phải chúng ta nói một tiếng là được.
Có bản lĩnh thì Triệu Quát dẫn người đi bắt người. Việc này, tôi vẫn đang nghĩ. Tuy nhiên, anh cân nhắc một chút, có phát hiện ra điểm nào kỳ lạ không?
Tôn Lực nói.
- Uẩn khúc, tư lệnh, anh nói đến đây tôi cũng có điểm nghi ngờ.
Tương Huy ngẫm nghĩ một chút nói.
- Mau nói.
Tôn Lực thúc giục.
- Theo Hứa Chính Phong nói, đã điều tra tòa nhà đó, cũng chính là lai lịch của chủ nhân biệt thự Lá Đỏ. Tên là Diệp Phàm, một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi.
Tương Huy vừa nói đến đây.
Tôn Lực lơ đãng xen vào cười nói:
- Diệp Phàm, cùng tên với Phó chủ nhiệm văn phòng Chủ tịch, tuổi tác cũng tương đương. Không phải là cậu ta chứ, hẳn là không phải. Một cán bộ chính phủ, sao có thể có biệt thự cao cấp như thế. Đó chính là biệt thự cổ đáng giá mấy chục triệu. Nếu đúng như vậy, vậy đồng chí Diệp Phàm đáng để cân nhắc.
Tôn Lực trêu đùa nói.
- Chủ tịch Hứa nói người đó là doanh nhân, tuy nhiên, rất ít khi nhìn thấy người, cũng không biết kinh doanh ở đâu. Cho nên, vừa nghe vậy, tôi liền phái người đi điều tra người này. Lạ lùng là tài liệu cho thấy đúng là như vậy. Tôi nghĩ không biết có điểm gì uẩn khúc không, vì thế điều tra kĩ hơn, vị đồng chí kia nói phát hiện không ngờ là quyền hạn không đủ.
Tương Huy nói.
- Không đủ quyền hạn?
Tôn Lực thì thầm một câu, không ngờ từ trên ghế đứng lên.
- Hay là tư lệnh dùng mật mã của anh điều tra một chút.
Tương Huy nói.
- Tôi thử xem.
Tôn Lực sắc mặt cũng có chút thâm trầm, cầm lấy điện thoại mã hóa màu đỏ đánh, không lâu sau, thứ hiện lên trong đó cũng khiến Tôn Lực đặt mông ngồi lên ghế.
- Sao…sao thế? Chẳng lẽ cũng là không đủ quyền hạn?
Tương Huy phát hiện âm thanh của lời nói này rõ ràng có chút run rẩy.
- Người này rốt cuộc là sao vậy?
Tôn Tử đập tay lên bàn làm việc, sau đó tỉnh ra, lập tức nghiêm mặt nói:
- Tương Huy, anh lập tức đưa người bắt Hứa Tam Cường và mấy phần tử nòng cốt lại. Buổi tối bắt, nếu chạy mất, tôi sẽ hỏi tội anh.
- Vâng.
Tương Huy sắc mặt đen như Bao Công.
- Lão Tương, đừng trách tôi lòng dạ ác độc, tôi đây cũng là muốn tốt cho anh, lấy công chuộc tội.
Tôn Lực giơ tay ra vỗ vỗ bả vai Tương Huy.
- Tôi biết rồi tư lệnh. Tôi lập tức đi ngay, chắc chắn bắt lại.
Tương Huy lại đứng nghiêm, đi nhanh ra cửa.
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Tôn Lực ấp úng nói:
- Có phải hỏi cấp trên một chút không, thôi vậy, một chút chuyện nhỏ…
Hai tiếng sau, Hứa Tam Cường đại thiếu gia đang ngồi ở phòng hát riêng ôm mỹ nữ, hôn môi thì bị nhóm lính mà Tương Huy dẫn theo, bắt tại hiện trường.
- Ông chủ, cậu Tam bị Tương Huy dẫn người tới bắt đi.
Trương Chấn Lưu nói.
- Cái gì, Tương Huy dẫn người bắt đi, có lầm hay không, không thể nào.
Hứa Chính Phong bị cuộc điện thoại của tên cấp dưới thân tín làm tỉnh mộng.
- Đã muộn thế này còn xảy ra chuyện gì thế, ầm ĩ chết đi.
Vợ Hứa Chính Phong, Liễu Phương có chút không bằng lòng hừ một câu, nhìn chằm chằm Hứa Chính Phong.
- Không có gì, chuyện của công tay, tôi ra một một lát.
Hứa Chính Phong vừa vội vã mặc quần áo xong, ra khỏi phòng ngủ rồi đi ra cửa nhà.
Bởi vì, chuyện của Hứa Tam Cường, Hứa Chính Phong không dám cho vợ biết. Bằng không, ít nhất phải dằn vặt dày vò đến hơn nửa năm. Trương Chấn Lưu cũng đang ở bên ngoài đợi rồi.
- Là thật, ông chủ, chính xác là Tương Huy dẫn người đích thân bắt đi. Hơn nữa, lúc ấy cậu Tam đang ôm hôn một cô gái, rống lên một câu với mấy cảnh sát hung hăng đó.
Bị một tên thượng úy tát cho mấy cái. Tương Huy nhìn thấy cũng không ngăn lại. Không ngờ cái lão Tương Huy này ăn của chúng ta, dùng của chúng ta, lại làm ra cái việc như vậy.
Tôi nghĩ, có phải tên Diệp Phàm, chủ biệt thự Lá Đỏ kia đã mua chuộc Tương Huy không.
Trương Chấn Lưu cả giận nói.
- Mua chuộc, hẳn là không dễ như vậy. Anh xem, đã qua bao nhiêu thời gian, chúng tôi giao tình mấy chục năm. Con người là động vật có tình cảm, trở mặt thì cũng phải có lý do rất chính đáng.
Mà trong chuyện này, phỏng chừng có uẩn khúc khác. Hơn nữa, lúc trước Tương Huy nói đã làm công tác tư tưởng với thủ trưởng cao nhất của khu cảnh vệ, Tôn Lực.
Nhất định là Tôn Lực giở quẻ rồi, buộc Tương Huy đi bắt người. Còn Tương Huy không có cách nào, đành phải dẫn người đi.
Việc này, chắc chắn là Tương Huy tự cảm thấy ngại không nói với tôi. Điều này giải thích cái gì, chứng tỏ đứa nhỏTam Cường này, Tương Huy phải bắt.
Hứa Chính Phong nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2118: Ba ông chủ của Thang Đế.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Vậy thì có liên quan đến cái mũ trên đầu của hắn rồi, bằng không, hắn sẽ không ra tay quyết đoán như vậy đâu.
Trương Chấn Lưu gật gật đầu nói.
- Làm quan sợ nhất là cái gì chứ, chắc chắn là sợ mất cái mũ trên đầu mình rồi. Ví dụ như chúng ta chẳng hạn, sợ nhất chính là bị khuynh gia bại sản, không có tiền. Địa vị và hạnh phúc của chúng ta là do có đồng tiền gây dựng nên. Nếu không có tiền, chúng ta chẳng là cái thá gì cả. Cho nên, hắn không thể không rat ay được. Áp lực này từ đâu mà ra vậy?
Hứa Chính Phong nghiêm túc nói.
- Ừ, Tưởng Huy một khi đã không có chức vụ trong quân đội, đi ra ngoài liệu có mấy người nhận ra hắn chứ. Tuy nhiên, ông chủ, có cần phải gọi điện để hỏi một chút không?
Tưởng Huy không chào hỏi anh, nhưng chúng ta không thể không đi hỏi được. Chuyện này nếu không hỏi cho rõ ràng thì có muốn xuất chiêu thì cũng không biết xuất chiêu vào đâu.
Hơn nữa, Tam thiếu gia bị tóm vào lần thứ hai, tình thế chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn lần trước nhiều. Đám binh viên kia dường như còn hung hãn hơn so với lần đầu tiên bắt Tam thiếu gia. Tôi sợ Tam thiếu gia lần này sẽ bị cho một vố nặng tay.
Trương Chấn Lưu vẻ mặt lo lắng nói.
- Nặng thì chắc là không bị đâu, ít nhất Tưởng Huy sẽ chiếu cố trong khả năng của mình.
Nếu chút tình đó mà cũng không có nốt thì Hứa Chính Phong tôi dù có khuynh gia bại sản thì cũng phải khiến cho Tưởng Huy mở to mắt ra mà nhìn.
Như vậy chúng ta lập tức đi đến nhà Tưởng Huy một chuyến, sẽ trực tiếp hơn.
Hứa Chính Phong nói, vẻ mặt lạnh như băng.
Trương Chấn Lưu nhấn ga một cái, chiếc xe phóng thẳng đến thẳng khu nhà ở của cán bộ cảnh vệ.
- Lão Tưởng, tôi muốn gặp ông một lúc.
Ở trong xe, Hứa Chính Phong gọi điện thoại cho Tưởng Huy.
- Ở chỗ nào?
Tưởng Huy hỏi.
- Tôi đến chỗ nhà ông rồi, tuy nhiên phải qua bảo vệ, nếu không sẽ không vào được.
Hứa Chính Phong nói.
- Đừng có vào nhà.
Tưởng Huy nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp:
- Đi đến Hoàng Thành Cân đi.
Không lâu sau, xe đã đi đến Hoàng Thành Cân. Tưởng Huy vội vàng đẩy cửa một phòng riêng rồi bước vào.
- Mời ngồi Tư lệnh Tưởng.
Hứa Chính Phong nói với giọng khách khí, Tưởng Huy nghe thấy vậy sắc mặt trùng xuống, vẻ mặt khổ sở nói:
- Ông bạn, chúng ta đã đến chỗ này rồi, còn khách sáo gì chứ.
Bởi vì Hứa Chính Phong từ trước đến giờ đều gọi Tưởng Huy là lão Tưởng, còn Tưởng Huy cũng gọi Hứa Chính Phong là lão Hứa, cách gọi như vậy rất thân mật, lúc này Hứa Chính Phong lại gọi như vậy, chẳng khách nào đang ở phòng làm việc, như vậy liệu có phải có chuyện gì rồi không.
- Ông bạn, ông không nên làm như vậy mới phải, chuyện đánh người kia không nói làm gì, nhưng còn chuyện bắt người, có cần thiết phải dã man tàn bạo thế không?
Trương Chấn Lưu gằn giọng nói.
- Ngồi sang một bên đi.
Hứa Chính Phong nghe thấy vậy, sắc mặt cũng đanh lại, nói với giọng giáo huấn, nhưng khi nhìn thấy miệng Trương Chấn Lưu khẽ nhếch lên thì cũng biết điều không nói câu nào nữa.
- Haiz, lão Hứa. Tôi biết chuyện này tôi làm cũng chưa đẹp lắm, cũng đang định ngày mai sẽ giải thích ngọn ngành với ông. Nhưng, cũng chẳng biết phải nói thế nào. Chuyện này, thật sự…tôi…
Sắc mặt Tưởng Huy trông càng khó coi hơn.
- Tôi đoán là ông bị ép, có đúng không?
Hứa Chính Phong khôi phục lại bình tĩnh nói.
- Haiz…
Tưởng Huy thở dài, đồng nghĩa với việc mặc nhận.
- Chẳng lẽ là chỉ thị của tư lệnh Tôn sao/
Hứa Chính Phong nói.
- Ông ấy cũng là bị ép thôi.
Câu này của Tưởng Huy nói ra, khiến cho kẻ dày dạn trên thương trường như Hứa Chính Phong cũng phải giật mình.
Tôn Lực là thủ trưởng cao nhất của khu Cảnh vệ, quân hàm thiếu tướng, có thể ép được ông ta thì chắc chắn quân hàm chức vị cũng phải lớn hơn ông ta. Hứa Chính Phong dùng ngón chân nghĩ cũng có thể đoán ra.
- Nếu tiện thì có thể nói cho Chính Phong, là cao nhân nào có thể khiến cho Tư lệnh viên cũng phải bó tay như vậy.
Hứa Chính Phong tỏ ra càng nghiêm túc nói.
- Là Phó tư lệnh thứ nhất quân khu Bắc Kinh.
Tưởng Huy nói, nhìn Hứa Chính Phong một cái, nói tiếp:
- Chuyện này, ông tuyệt đối phải giữ bí mật cho tôi. Nếu không chiếc mũ của tôi cũng bị thổi bay mất. Còn nữa, Tư lệnh Tôn cũng bị đánh vào mông đấy.
- Chẳng lẽ là người họ Triệu đó sao
Hứa Chính Phong hỏi.
- Haiz…
Tưởng Huy lại thở dài, gật đầu.
- Sao lại như vậy chứ?
Hứa Chính Phong miệng run run, mày chau lại. Phải nói rằng gia tộc khác thì Hứa gia còn dám động vào. Nhưng còn Triệu gia Bắc Kinh, với nhân vật sừng sỏ kia thì Hứa Chính Phong cũng cảm nhận được áp lực đặt trên vai của mình lớn thế nào.
Trương Chấn Lưu ngồi bên cạnh, miệng cũng run run, không thốt lên được câu nào.
- Haiz, ông bạn, ông nói xem, Tưởng Huy tôi chỉ là một đại tá, gặp người khác thì còn có thể ra oai được, nhưng gặp những kẻ tai to mặt lớn như vậy, tôi là cái thá gì chứ.
Tưởng Huy gia sức để hạ thấp bản thân mình, đương nhiên là để nâng cao sức mạnh của Triệu gia lên, từ đó giảm nhẹ trách nhiệm cho mình.
- Lão Tưởng, ông nói xem, có cách gì để giải quyết êm đẹp chuyện này không?
Hứa Chính Phong lại gọi “lão Tưởng” như trước đây, chứng tỏ ông ta cũng đã hiểu việc làm của Tưởng Huy rồi.
- Cách tốt nhất chính là tìm được người có thể địch được với Triệu gia, hoặc là người có quan hệ tốt với Triệu gia.
Ví dụ như Trương Nhất Đống, tuy rằng ông ta không đủ sức để đấu với Triệu gia, nhưng nhà bọn họ có thân thích với Triệu gia.
Không chừng Triệu Khoát lại nể tình cháu của Trương Nhất Đống đính hôn với Triệu tứ tiểu thư mà lại chịu giúp thì sao.
Tưởng Huy vì không muốn trở mặt với bạn cũ của mình cho nên mới hao tâm tổn sức tìm ra nhiều thông tin như vậy.
- Ông nói chính là nghĩ cách khiến Triệu Phóng Hào lộ diện nói với Triệu Khoát?
Hứa Chính Phong hỏi.
- Vậy thì phải xem quan hệ của ông với Ủy viên Trương như thế nào rồi. Tốt nhất ;à phải giao hảo được với Triệu Phóng Hào. Đương nhiên, nếu như ông có thể trực tiếp thông qua Triệu Khoát thì công việc càng nhanh gọn hơn.
Tưởng Huy nói.
- Triệu Khoát chẳng có quen biết gì chúng tôi cả. Người chúng tôi kết giao ở Quân khu thủ đô chưa đạt đến đẳng cấp như ông ta. Nhiều nhất cũng chỉ là đại tá thôi, những đồng chí như vậy thì chẳng có tác dụng gì cả. Còn Triệu Phóng Hào thì có thể suy nghĩ.
Còn về Ủy viên Trương thì cũng có thể ra tay. Ra một lúc hai tay cũng được, như vậy hiệu quả sẽ càng cao.
Hứa Chính Phong nói, ông ta nhìn Tưởng Huy một cái, hỏi:
- Tuy nhiên, tôi cảm thấy chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, liệu có phải khu Cảnh vệ chuyện bé xé ra to rồi không?
Dựa vào điều luật mà nói, thì khu Cảnh vệ được quản việc tranh chấp dân sự từ lúc nào thế? Việc này là thuộc phạm vi của công an. Hay là chúng ta trực tiếp kiện lên tòa án nhân dân Bắc Kinh, yêu cầu khu Cảnh vệ trả chuyện này lại cho Công an khu Ngũ Mã.
Hứa Chính Phong nói.
- Tuyệt đối không được.
Tưởng Huy thái độ kiên quyết, lập tức bác bỏ ý kiến của Hứa Chính Phong.
- Vì sao?
Hứa Chính Phong hỏi.
- Ông nghĩ mà xem, nếu đã là Triệu Khoát ra tay, thì không chừng ông ta đại diện cả Triệu gia. Tòa án nhân dân Bắc Kinh chẳng lẽ việc nào cũng có thể làm công bằng hết hay sao? Đến lúc đó, thì đừng có nói nữa, bọn họ sẽ kéo dài ngày này qua ngày khác, nhốt Tam Cường trong trại giam thêm cả năm nữa thì phiền phức to.
Hai nữa là, nếu ông làm như vậy sẽ chọc giận lãnh đạo quân khu cảnh vệ. Đến lúc đó, đường đường là một quân khu Bắc Kinh lại không thể đối phó được với một mình Hứa gia nhà ông sao. Ông bạn à, muốn phát tài thì xã hội phải ổn định cái đã. Từ cổ chí kim, dân chưa đấu với quan bao giờ. Xã hội hiện đại, tuy rằng đã thay đổi nhiều rồi, tòa án cũng đã xử những vụ giữa quan và dân, nhưng đó đều là những vụ nhỏ. Nếu như đằng sau có thế lực lớn nâng đỡ thì đừng có nói chuyện pháp luật ở đây.
Vẫn là một câu chân thành, tuyệt đối không nên như vậy, phải đả thông các cửa mới là quan trọng.
Tưởng Huy khuyên nhủ nói. Ông ta đương nhiên không nói ra chuyện cơ mật của Hồng Diệp Bảo.
Nếu như làm ầm ĩ ra mà Tam Cường bị nhốt thêm một thời gian nữa thì không phải là tòa án thường nữa, mà sẽ là tòa án quân sự. Điều này lão Tưởng không tiện nói rõ ràng, đành phải kéo thế lực của nhà họ Triệu ra mà thôi.
- Vậy được.
Hứa Chính Phong gật đầu nói.
Tại một phòng riêng cao cấp nhất của Thang Đế. Mọi thứ trong phòng đều vô cùng xa hoa, cần cái gì là có cái nấy.
Tuy nhiên, lúc này trên sàn nhảy không có bất cứ bài nhạc nào được bật.
Chỉ có ba người đang ngồi, hai nam, một nữ.
Trong hai người nam kia, một người chính là Vu Thế Kiệt, một trong những cổ đông lớn nhất của Thang Đế, người thứ hai tên là Kiều Đông Phương, cổ phần còn lớn hơn cả Vu Thế Kiệt.
Hai người này ngồi hai bên, ở giữa là một người con gái. Cô gái diện bộ đồ của hàng thời trang Yada. Yada là hàng thời trang hoàng thất của Anh quốc.
Cô búi tóc cao, môi có tô một lớp son mỏng, đôi mắt to tròn lanh lợi. Người con gái này chính là ‘sếp’ của Thang Đế, tên là Nhạc Bảo Sai.
Nghe nói Nhạc Bảo Sai trước kia cũng không phải có tên như vậy, mà khi lớn lên rồi cô mới sửa thành như vậy. Bởi vì cô vô cùng thích một trong Kim Lăng thập nhị sai là Tiết Bảo Sai của đại sư Tào Tuyết Cần. Luôn lấy nhân vật hư cấu này làm tấm gương.
Cho nên, cô mới đổi tên thành Nhạc Bảo Sai. Ban đầu cô còn định đổi cả họ đi, nhưng không vượt được áp lực gia đình cho nên đành bỏ ý định đó.
Mấy cổ đông lớn của hộp đêm Thang Đế lần lượt xếp như sau: Chiếm vị trí đầu nào đương nhiên là Nhạc Bảo Sai, thứ hai là Tiết nhị công tử, lúc này đang ở bệnh viện tốt nhất của Bắc Kinh phẫu thuật.
Nhân vật thứ ba chính là Kiều Đông Phương, thứ tư mới đến tổng giám đốc của Thang Đế là Vu Tuấn Kiệt. Bình thường, việc kinh doanh của Thang Đế đều là do Vu Thế Kiệt chỉ đạo, còn mấy ông chủ lớn đứng sau thì chỉ khi nào Vu Thế Kiệt không giải quyết được mới lộ diện. Đương nhiên những việc như vậy chưa xảy ra bao giờ.
Buổi tối hôm nay, người lộ diện sớm nhất chính là nhị Tiết công tử. Bởi vì y cũng vui chơi ở Thang Đế, không ngờ lại bị vào bệnh viện phẫu thuật. Cũng chỉ tại số y xui xẻo, gặp đúng phải tên ‘Tảo bả tinh’ Diệp Phàm
- Điều tra rõ lai lịch Diệp Phàm chưa?
Nhạc Bảo Sai nhìn Vu Thế Kiệt một cái, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2119: Một con chó, hai chỗ dựa.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Đã điều tra xong, người này đảm nhiệm chức Chủ nhiệm vụ đôn đốc giám sát văn phòng trung ương TQ, kiêm chức Phó chủ nhiệm văn phòng.
Nghe nói xuất thân từ huyện Cổ Xuyên nghèo khổ của tỉnh Nam Phúc. Trong nhà cũng không có bối cảnh gì. Cha hắn cho đến bây giờ vẫn chỉ là một cục trưởng nhỏ cục Lao động, phỏng chừng cũng nhờ Diệp Phàm, ông ta mới được đề bạt lên.
Mẹ là một cô giáo dạy thủ công, trong nhà còn có vài anh em…Người nổi bật nhất chính là anh trai Diệp Cường của hắn, là Chủ Tịch tập đoàn Bàn Đế Thủy Châu.
Nghe nói tài sản cũng lên tới bảy trám trăm triệu, cũng coi là có chút xuất thân. Thảo nào anh ta kiêu ngạo như thế, cho là có chút tiền thì có thể lăn lộn trong long đầm ở thủ đô này.
Tuy nhiên, cuối cùng anh ta nhất định sẽ bị đánh chìm cho xem.
Vu Thế Kiệt thản nhiên hừ nói, đương nhiên cũng là khá phẫn nộ rồi.
Hôm nay mặt mũi của Thang Đế đã mất cả. Sáng sớm mai, phỏng chừng báo chí sẽ tràn lan tin tức về chuyện Thang Đế bị cục Công an thành phố sờ gáy.
- Một cán bộ xuất thân gia đình bình thường, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, sao có thế đi tới được vị trí như ngày hôm nay. Anh có điều tra ra cái gì khác nữa không, ví như, kẻ chống lưng cho hắn là ai? Phía sau có bao nhiêu người là bạn bè của anh ta, năng lượng như nào, có quan hệ gì…
Nhạc Bảo Sai tuy lời nói có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ bằng mấy câu đã đưa ra yêu cầu xử lý việc này. Thật lợi hại.
- Chuyện này, còn chưa kịp điều tra.
Vu Thế Kiệt lắc đầu.
- Một Chủ nhiệm vụ đôn đốc giám sát quèn mà hoành tráng vậy sao? Cũng không thèm nhìn xem, đây là nơi nào. Dưới chân thiên tử, không ngờ dám giật dây cảnh sát nổ súng bậy. Chỉ với điểm này, chúng ta đã có thể cho hắn uống mấy bình rồi.
Kiều Đông Phương lạnh lùng hừ một tiếng, Kiều đại công tử cho tới bây giờ luôn là một người lạnh lùng, nói năng thận trọng.
- Tên giám sát quèn, Kiều thiếu gia, anh không hồ đồ đấy chứ. Chức Chủ nhiệm vụ đôn đốc giám sát kia cũng không là gì, chỉ là vị trí Phó chủ nhiệm đó lại rất nhạy cảm.
Nhạc Bảo Sai thản nhiên hừ một tiếng.
- Có gì mà nhạy cảm, chỉ dựa vào cô và tôi tứ đại gia hợp lực, không cần nói đến chuyện hợp lực, chỉ một gia tộc bất kì ra mặt là đủ. Cô dám nói Nhạc gia cô không xử lý được một ‘Phó chủ nhiệm’ quèn? Vậy thì đúng là khiến người ta cười rơi cả răng.
Kiều Đông Phương vẫn ngẩng mặt, đột nhiên có lời châm chọc ông chủ lớn Nhạc Bảo Sai.
- Xử lý hắn thì dễ, chỉ có điều, trước tiên, chúng ta phải vỗ yên dư luận. Bằng không, người khác sẽ cho rằng Thang Đế chúng ta không có bản lĩnh, bị cái cục Thành phố quèn động tới. Nếu đúng như thế, sau này còn có ai tới chỗ chúng ta ăn chơi?
Vu Thế Kiệt nói.
- Việc này thì dễ, để tôi nói một tiếng với Trưởng ban Lan của ban Tuyên giáo Thành ủy là xong. Tin là chỉ cần anh ta nói một lời, chẳng còn tờ báo nào có dám nói linh tinh về Thang Đế chúng ta.
Kiều Đông Phương nói khá nhẹ nhàng.
- Ừ, điểm này rất quan trọng.
Nhạc Bảo Sai gật gật đầu, biết Kiều gia có người trong ban Tuyên giáo.
- Trương Liêu này, cũng rất không thức thời, không ngờ lại gây ra việc này. Chúng ta tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta.
Vu Thế Kiệt hừ nói.
- Anh ta từ đó đến nay vẫn giữ chức đội phó trung đoàn trị an cục thành phố. Cho nên, mấy năm nay vẫn giữ quan hệ rất tốt với chúng ta.
Trước kia dễ dùng, có việc gì chỉ cần hô một tiếng, liền tới luôn. Tuy nhiên, người này rất không thức thời. Nếu đã muốn như thế, Vu Thế Kiệt, việc này anh ra mặt là tốt nhất, liên hệ với bên Quách Canh Tân.
Ăn gan hùm rồi, dám đấu với Thang Đế chúng ta, vậy nhốt vào ngục, tin là một cảnh sát cao cấp cao, bị nhốt vào ngục sẽ càng hiểu rõ nhân tình thế thái.
Kiều Đông Phương trên mặt nổi lên một tia tàn nhẫn.
- Chuyện đó thì khó gì, nổ súng bắn anh ta là xong. Chúng ta muốn để người ngoài nhìn xem, kết cục của kẻ đối nghịch với Thang Đế chúng ta.
Vu Thế Kiệt nói.
- Bắn thì không được, nghĩ cách khác đi.
Nhạc Bảo Sai nói.
- Chủ tịch Bảo, tôi thấy, Chủ nhiệm Diệp đó, vẫn cần nhà cô ra tay.
Kiều Đông Phương nhìn Nhạc Bảo Sai liếc mắt một cái, nói.
- Việc này để tôi lo.
Nhạc Bảo Sai cũng không từ chối, làm ông chủ lớn của Thang Đế, không bỏ nhiều sức nhất, Vu Thế Kiệt, Kiều Đông Phương và Tiết Nhị công tử vừa bị đánh đó hẳn sẽ không phục.
Lý Cường sáng hôm sau mới về. Không ngờ anh ta cả đêm không ngủ mà mặt mày vẫn tươi rói. Xem ra, xử lý công việc cũng ổn…
Vừa đứng lên từ trên giường, rửa mặt xong, Diệp lão đại đi tới đại sảnh, thấy Lý Cường đã ngồi đó từ lâu, hỏi:
- Công việc xử lý ổn cả chứ?
- Xử lý ổn cả rồi.
Lý Cường trả lời.
- Nói nghe xem,
Diệp Phàm ngồi xuống sô pha.
- Hơi giống suy đoán của anh, đêm qua tôi lợi dụng cơ hội hạ thủ với ông chủ Ngưu. Lão tiểu tử kia bị tôi bắt như bắt gà tới một nơi không có người. Tôi chỉ cho lão ta hai cú đá, lão ta liền nói ra sự thật.
Bọn họ trước tiên nói tới việc đánh mất Tây Tạng đúng là thật, đích xác là đã mất. Sau đó lại nghe nói bên Chu Ký đang ăn thịt chó, hơn nữa, cũng là thịt chó ngao Tây Tạng, còn hạ giá rẻ. Ông ta tưởng bị Chu Ký trộm.
Cho nên làm rùm beng lên, vốn việc này không có chứng cứ, ông chủ Ngưu định cho qua, tránh ảnh hưởng tới việc kinh doanh.
Tuy nhiên, sau đó họ hàng của ông ta biết liền ám chỉ ông chủ Ngưu nhất định phải điều tra cho ra nhẽ. Ông chủ Ngưu không có cách nào, đành phải như vậy.
Lý Cường nói.
- Họ hàng của ông chủ Ngưu hẳn là có lai lịch?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ.
Lý Cường gật gật đầu nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói:
- Chú họ của ông chủ Ngưu là Thái Chấn. Người này lại là một quan lớn, đương nhiệm chức Thứ trưởng bộ Tài chính.
- Chẳng lẽ Thái Chấn và ông chủ Chu Đương Lâm của Chu Ký có thù oán, muốn mượn chuyện này để chỉnh người ta?
Diệp Phàm hỏi.
- Theo ông chủ Ngưu nói, cậu em vợ của ông chủ Chu là Phạm Hoành Hoa, không ngờ cũng là Thứ trưởng bộ Tài chính.
Sau đó tôi lại bắt ông chủ Chu hỏi, ông ta cũng xác nhận việc này. Ông ta cũng nói nhận được lời bóng gió của cậu em vợ phải đấu tới cùng với ông chủ Ngưu.
Cứ như vậy, hai cửa hàng đấu rất hăng, còn lãnh đạo phòng công an quận Ngũ Mã phỏng chừng biết hai cửa hàng đều có chỗ dựa vững chắc, cho nên không dám ra tay, chỉ tỏ thái độ ba phải.
Cả phòng đôn đốc giám sát Ngũ Mã cũng ba phải như vậy. Chuyện này, đương nhiên không dễ giải quyết rồi. Không thể đắc tội với ai, đều là thần tài, cấp bậc lại ngang ngửa.
- Thú vị, hai người thi đấu trên võ đài của hai nhà Chu Ngưu.
Diệp Phàm không khỏi cười nói:
- Tôi bảo việc nhỏ như vậy sao lại đưa lên cả vụ đôn đốc giám sát văn phòng trung ương, hơn nữa còn không thể trì hoãn. Phỏng chừng Vu Qúy Phát người này cũng biết được chỗ dựa sau lưng hai cửa hàng. Cho nên, đẩy tới đẩy lui mới đẩy việc này lên đầu tôi.
- Nghe nói chuyện này cũng không phải hai người họ hàng của hai ông chủ Chu Ngưu đưa lên.
Lúc này, Lý Cường lại nói.
- Không phải là họ, vậy là ai?
Diệp Phàm càng hứng thú.
- Không rõ lắm.
Lý Cường lắc đầu.
- Vậy con chó ngao Tây Tạng hầm cách thủy kia có phải là con chó của ông chủ Ngưu không? Anh đã hỏi ông chủ Chu con chó ngao Tây Tạng của ông ta từ đâu ra chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Hỏi rồi, thật sự là mua của một nhà nuôi chó Tây Tạng. Có phải con đó không cũng không rõ. Tuy nhiên, ông chủ Chu nói, bản thân mình cũng cảm thấy rất lạ lùng. Ông ta có chút hoài nghi có phải ông chủ Ngưu cố ý làm như vậy hay không? Còn ông chủ Ngưu cũng hoài nghi như vậy, nói ông chủ Chu có ý làm, hai người nghi ngờ lẫn nhau.
Lý Cường nói.
- Haha, phỏng chừng còn có người thứ ba, người này mới chính là người khởi xướng.
Diệp Phàm đột nhiên mỉm cười, liếc mắt nhìn Lý Cường một cái nói:
- Anh lập tức gọi người đi Tây Tạng một chuyến, điều tra tên bán chó. Buộc anh ta nói ra người đứng đằng sau, tôi cũng không tin người đó có thể làm được tới mực áo tiên không thấy vết chỉ khâu(kín mít không chút kẽ hở)
Vừa tới vụ đôn đốc giám sát, nhận được điện thoại của Uỷ viên Trương Hướng Đông từ văn phòng bên kia, thúc giục hỏi sao chuyện Giang Đô còn chưa phái người xuống đốc thúc.
Còn nói thư cáo trạng của quần chúng sắp ngập cả phòng Thông tin đối ngoại nội các Chính phủ rồi. Uỷ viên Trương chỉ thị, yêu cầu vụ đôn đốc giám sát trong vòng ba ngày cửa người xuống đó.
Hơn nữa, bên phía vụ đôn đốc giám sát nội các Chính Phủ cũng phái một cục trưởng cấp giám đốc sở tới phối hợp kiểm chứng.
“Cuối cùng cũng tới rồi, chẳng lẽ việc cửa hàng thịt chó thật sự có liên quan tới Trương gia. Song mặt giáp công, muốn mình đẹp mặt đây mà, nhưng, cửa hàng thịt có chắc không phải là bút tích của Trương Hướng Đông, Trương Nhất Đống, rất giống…” Diệp Phàm trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng.
Lập tức thông báo toàn bộ các đồng chí của tổ đôn đốc giám sát mười giờ tới phòng họp báo cáo.
Nội các Chính phủ phái tới chính là đồng chí Điền Lâm. Đồng chí Điềm Lâm chẳng những là chủ nhiệm vụ đông đốc giám sát của nội các Chính Phủ, hơn nữa còn có chức vụ rất cao, Phó trưởng ban thư ký nội các Chính Phủ.
Trong số chính Phó trưởng ban thư ký, tuy nói thứ hạng thấp nhất, nhưng người ta dù gì cũng là cán bộ câp Thứ trưởng. Hơn nữa, người này còn có một nhiệm vụ, đó chính là hiệp trợ Uỷ viên quốc hội Trương Hướng Đông làm tốt công việc.
Diệp Phàm vừa nhìn thấy Điền Lâm, lập tức lặng đi một chút, còn các nhân viên đi Giang Đô đốc thúc tất cả đều đứng lên nghênh đón. Hơn nữa, cả đám đều nhìn Diệp Phàm một cách kỳ lạ.
Trương Hướng Đông muốn làm cái gì, lần này đúng là bỏ ra quá nhiều công sức, thậm chí gọi cả Điền Lâm tới. Hiệp trợ công tác của mình, thời gian này, có thể có quan lớn cấp Thứ trưởng hiệp trợ cán bộ cấp Giám đốc sở không? Điều này chẳng qua là khiến mình khó chịu…
- Trưởng ban thư ký Điền tới, Diệp mỗ không tiếp đón từ xa, thất lễ, chúng tôi hoan nghênh Trưởng ban thư ký Điền phát biểu.
Diệp Phàm vỗ tay, định nhường ghế cho Điền Lâm.
- Không cần, chủ nhiệm Diệp, anh cứ ngồi đi, tôi ngồi cạnh anh. Lần này xuống, là chịu sự ủy thác của Uỷ viên Trương, hiệp trợ vụ đôn đốc giám sát các anh đến Giang Đô.
Uỷ viên Trương năm kia tới Giang Đô đã bỏ ra nhiều sức lực. Nghe nói vài đồng chí không có trách nhiệm của Giang Đô có chỗ sơ xuất.
Uỷ viên Trương có chỉ thị nhất định phải nghiêm khắc đốc thúc, đưa công tác của Tam Nông tới chỗ thực tế, đem đến lợi ích thiết thực cho dân chúng.
Điền Lâm tỏ vẻ khiêm tốn, nói, thăm dò nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói:
- Uỷ viên Trương rất đau lòng, dân chúng lòng đang rỉ máu, chúng ta sao có thể ngồi không được? Cho nên, lần này quyết tâm rất lớn, nhất định phải điều tra rõ việc này.
Lời nói này của Điền Lâm bề ngoài có ý phê bình một số phần tử Giang Đô, tuy nhiên, mọi người đều có thể nghe ra chút ẩn ý.
Dường như cũng đang thầm phê bình cán bộ vụ đôn đốc giám sát không cố gắng làm việc. Dân chúng đang rỉ máu ngoài kia, các anh không ngờ còn ở đây ngồi hưởng thụ.
- Chúng tôi nhất định ghi nhớ chỉ thị của Uỷ viên Trương. Vốn định xuống sớm một chút. Tuy nhiên, cuối năm kia đã hỏi qua Uỷ viên Trương, lúc ấy Uỷ viên Trương trả lời là khoảng tháng tư xuống là hợp lý nhất. Cho nên, trong khoảng thời gian này, các đồng chí vụ đôn đốc giám sát đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, sau khi khi chuẩn bị đầy đủ tinh thần và sức lực sẽ xuống Giang Đô, làm một trận lớn.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói, đương nhiên, cũng là phản bác lại lời chỉ trích ngầm của Điền Lâm khi nãy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2120: Nổi tiếng rồi!
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Dĩ nhiên, bài phát biểu của Diệp Phàm đã được toàn thể các đồng chí Phòng đốc tra vỗ tay. Đó là bởi vì Diệp Phàm đang phát biểu vì mọi người. Còn Điền Lâm vẻ mặt bình tĩnh, tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện khuôn mặt y có chút dao động.
- Haha, Ủy viên Trương có thể giải thích rõ việc này không, thật tỉ mỉ vào!
Điền Lâm sắc mặt không đổi, mỉm cười nói.
Rõ ràng y đang nghi ngờ Diệp Phàm nói dối để giữ thể diện. Thế nên, y đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “tỉ mỉ”.
Đúng vậy, Ủy viên Trương trong lúc bận rộn vẫn có thể bớt chút thời gian đến trực tiếp chỉ đạo công việc cho phòng Đốc tra, như vậy quả là “tỉ mỉ”, chu đáo! Ủy viên Trương là tấm gương để tất cả các đồng chí phòng Đốc tra chúng ta học tập theo. Chúng ta phải học tập đồng chí ấy, chuyên tâm trong công việc, làm việc “tỉ mỉ”, cẩn thận!
Diệp Phàm nhấn mạnh hai chữ “tỉ mỉ”, như thể đang chuyên tâm thảo luận với Điền Lâm về hai chữ ấy. Diệp Phàm này cũng khá ranh ma. Chỉ đạo chuyên môn cái gì chứ, chẳng qua hắn đang muốn ám chỉ việc Trương Hướng Đông đi quá giới hạn. Trương Hướng Đông chỉ là một uỷ viên quốc hội nội các Chính phủ, dựa vào cái gì mà ông ta lại đến Phòng Đốc tra văn phòng trung ương vung chân múa tay chỉ đạo người khác. Ở đây đâu phải không có lãnh đạo, Chủ nhiệm Giang Điền lại còn là thân tín thật sự của Chủ tịch Đường. Bình thường có chuyện gì lớn, cũng chỉ hỏi thăm một chút. Trừ phi có việc gì vô cùng đặc biệt, không thể không đưa chỉ thị hoặc phê bình. Hơn nữa, muốn điều động nhân viên xuống cũng phải thuộc Phòng đốc tra của nội các chính phủ. Sao lại để Phòng Đốc tra văn phòng trung ương ra tay. Hai bên căn bản không giống nhau, văn phòng trung ương phục vụ Đảng ủy, Văn phòng nội các chính phủ phục vụ khối chính phủ. Hai bộ máy tuy nói là cùng cấp đấy, nhưng Đảng quản chính phủ là quy định của hiến pháp, cho nên, vô hình chung lại cách nhau nửa cấp. Mọi người ai cũng biết rõ, chỉ không nói ra mà thôi. Giọng điệu Diệp Phàm rất cứng rắn, lại một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Lần này sắc mặt Điền Lâm có chút thay đổi, nhưng rồi y cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Haha, Chủ nhiệm Diệp nhớ được chỉ thị của Ủy viên Trương là tốt rồi. Cũng là vì nhân dân cả thôi! Tỉ mỉ trong công tác là yêu cầu mà mỗi cán bộ đảng đều phải tuân thủ. Không tỉ mỉ, để tâm thì sẽ trở thành qua loa, bất cẩn. Mà bất cẩn sẽ gây ra tai họa. Các đồng chí ở đây, ai nấy đều tỉ mỉ. Chỉ có như vậy, mới không khiến Đảng và nhân dân thất vọng.
Phát biểu của Điền Lâm cũng nhận được tràng vỗ tay ủng hộ, nhưng không nhiệt liệt bằng Diệp Phàm. Đương nhiên, sáu đồng chí đi cùng y thì nhiệt tình vỗ tay rồi.
- Trưởng ban thư ký Điền, lần trước tính cả nhân viên Văn phòng xóa đói giảm nghèo Chính phủ cùng với Ủy ban Kế hoạch và Phát triển đi Giang Đô là có tổng cộng 16 người. Lần này vì phòng Đốc tra có nhiều việc, nên tạm thời không điều được người. Cho nên, 16 người này sẽ giảm xuống còn 10 người. May là có anh đưa xuống thêm bảy đồng chí, bằng không, chúng tôi thực sự thấy thiếu người.
Diệp Phàm nói,tiện cũng giải thích luôn về việc nhân sự.
Phòng đốc tra bận, nhưng việc nhỏ sao có thể làm lỡ việc lớn, như vậy là không được. Ủy viên Trương dặn, những việc càng lớn, càng phải tỉ mỉ, không thể nào qua loa được! Năm ngoái các anh cũng từng xuống rồi, nghe nói chỉ mới điều tra sơ bộ. Năm nay nếu xử lý không xong, đến lúc đó Ủy viên Trương sẽ hạ gậy xuống. Các đồng chí, chúng ta phải đốc thúc sát sao mới được. Phải thực hiện bằng được vấn đề tam nông ở Giang Đô mà ủy viên Trương đã bỏ ra rất nhiều công sức. Bằng không, dân chúng sẽ nghĩ về Ủy viên Trương như thế nào. Còn Ủy viên Trương sẽ nghĩ về các nhân viên phòng Đốc tra chúng ta như thế nào?
Điền Lâm nói.
Chuyện nhỏ, Phòng Đốc tra văn phòng trung ương có những việc không hề nhỏ. Đương nhiên, nếu so với vấn đề tam nông ở Giang Đô của Ủy viên Trương, thì một số việc hơi nhỏ hơn 1 chút. Nhưng, nếu Phòng đốc tra đã tiếp nhận, thì không thể bỏ dở nữa chừng. Nếu làm như vậy dân chúng sẽ nói Phòng đốc tra chúng tôi làm việc thiếu trách nhiệm. Nếu ngay cả việc nhỏ còn xử lý không được, thì sao xử lý được việc lớn đúng không Trưởng ban thư ký Điền?
Diệp Phàm nở nụ cười nói.
- Haha, hy vọng là như vậy.
Điền Lâm thản nhiên cười cười. Những đồng chí khác, dĩ nhiên là ngồi xem kịch vui rồi. Không thể nào hai vị đầu sỏ vừa tiếp xúc đã đối đầu nhau. Xem ra, lần này hành trình đi Giang Đô tương đối náo nhiệt. Nhưng, tám nhân viên Đốc tra Giang Đô cũng thầm khâm phục Chủ nhiệm Diệp gan dạ sáng suốt. Nếu là Chủ nhiệm cũ, chắc hẳn vừa thấy những lời chỉ trích ám chỉ của Điền Lâm là đã không dám nói cái rắm gì nữa rồi. Còn Chủ nhiệm Diệp thì vẫn còn khả năng đối đáp lại. Tuy nhiên, mọi người đều cho rằng Chủ nhiệm Diệp gan dạ được như vậy là nhờ hắn kiêm chức Phó chánh văn phòng Chủ tịch Đường. Tuy nói Phó chánh văn phòng chỉ là cái danh, nhưng cái danh này quá vang dội. Đối với đa số cán bộ Đảng mà nói đều có uy lực nhất định. Lúc này, lãnh đạo trực tiếp của Diệp Phàm, Trần Thiên Hòa đang đọc báo. Sau khi đọc xong hừ lạnh một tiếng nói:
- Không thể nào tưởng tượng được!
Trần Thiên Hòa đang định cầm điện thoại lên gọi thì chuông điện thoại cũng vang lên. Vừa nhìn dãy số, thấy đó chính là Yến Xuân Lai mà mình đang định gọi.
- Đã đọc báo chưa?
Yến Xuân Lai trong giọng bình thản có chứa niềm vui sướng nói
Vừa mới đọc, đúng là không thể tưởng tượng nỗi. Việc này, nhất định phải xử lý nghiêm túc. Đường đường là Chủ nhiệm phòng Đốc tra mà lại có hành vi như vậy. Có đi Thang Đế cũng phải khiêm tốn một chút, con người mà, đôi lúc cũng phải thư giãn, cái này, chúng ta không thể trách được đúng không nào? Nhưng, bản thân động thủ đánh người, còn xui khiến người khác đập phá Thang Đế của người ta. Đây là hành vi của một Đảng viên nên làm sao? Đây đường đường là Chủ nhiệm phòng Đốc tra, có thể làm như vậy được sao?
Trần Thiên Hòa hừ giọng nói, dĩ nhiên là đang biểu diễn cho Yến Xuân Lai thấy rồi.
- Lão Trần, cơ hội của anh đến rồi. Nghe nói Diệp Phàm đang họp, haha.
Yến Xuân Lai thản nhiên cười nói, ngẫm nghĩ một lát lại nói thêm:
- Tên này đúng là chứng nào tật nấy. Trước kia từng được gọi là Chủ tịch thành phố bạo lực, giờ lại được gọi là Chủ nhiệm bạo lực. Lần này, hắn nổi tiếng rồi. Nghe nói là ra tay vì một cô gái tên Tuyết Hồng, lão Trần anh nói, chuyện này rốt cuộc là sao, haha...
- Một ngàn vụ đánh nhau trên đời này thì có một nửa là vì phụ nữ rồi. Lão Yến, anh nói thử xem, cái cô nàng tên Tuyết Hồng có phải có quan hệ gì với hắn không?
Trần Thiên Hòa cười nói
- Quan hệ, chắc chắn là có rồi. Bằng không hắn dính vào mấy chuyện rối rắm này làm quái gì. Không ngờ lại đâm đầu gây sự với Thang Đế. Thang Đế là chỗ nào tôi với anh đâu phải không rõ. Đại tiểu thư cao quý Nhạc gia tức giận. Tiết nhị công tử của Tiết gia nghe nói bị đánh thê thảm, giờ chắc mới ra khỏi phòng mổ đấy. Nên biết, trong Thang Đế còn có Kiều gia. Cái tên này lăn lộn trong chốn quan trường cả chục năm rồi mà sao còn khinh suất như vậy? Chẳng hỏi thăm gì về Thang Đế đã đập phá bừa bãi. Cái này là hồng nhan họa thủy mà! Lão Trần, chúng ta nhất định phải lấy đó làm gương.
Yến Xuân Lai trêu chọc nói.
- Không cần nói gì khác, chỉ riêng nước bọt dư luận cũng đủ nhấn hắn chết chìm rồi. Lão Yến, anh nói thử xem, Kiều đại tiểu thư đọc được tờ báo này sẽ có cảm giác như thế nào? Kiều Viễn Sơn sẽ ra sao?
Trần Thiên Hòa mỉm cười.
- May là tôi sớm nghe được phong thanh, bằng không, lão Trần, hôm nay anh sẽ không đọc được tờ báo này đâu.
Yến Xuân Lai nói.
- Có thể là do Kiều Đông Phương kia nhờ người ra tay, đừng đánh giá thấp ảnh hưởng của Thang Đế.
Trần Thiên Hòa vừa đoánđã đúng.
- Ừ, lúc ấy ban Tuyên giáo Thành ủy có người ra chỉ thị, không cho phát tin tức này. Tuy nhiên, ha hả, chẳng qua chỉ là một Phó trưởng ban ban Tuyên giáo Thành ủy. Lãnh đạo trực tiếp vừa ra mặt thì sao dám không nể mặt được?
Yến Xuân Lai cười nói.
- Việc này chắc hẳn Diệp Phàm còn chưa biết, bằng không, làm sao hắn có thể bình tỉnh dự họp, chắc hẳn mông sắp cháy lên rồi. Hay là như vậy, để giờ tôi tới đó cho hắn ta một tát tai, trút giận cho lão Yến anh.
Trần Thiên Hòa nói.
- Không ổn!
Yến Xuân Lai trực tiếp bác bỏ.
- Không ổn, có chút không ổn. Việc này tôi phải báo lên Chủ nhiệm Khâu một chút mới được.
Trần Thiên Hòa ngạc nhiên nói.
- Đúng rồi.
Yến Xuân Lai mỉm cười. Vừa mới họp xong, nhìn đồng hồ đã đến giờ cơm trưa. Diệp Phàm thu dọn bàn, đang chuẩn bị về nhà ăn cơm. Nghe nói trưa nay Kiều đại tiểu thư làm món súp hươu bào gì đó. Diệp Phàm cũng muốn về nhà hưởng lộc. Thời gian này Kiều đại tiểu thư chẳng làm gì khác, ngoại trừ thời gian đi dạy, thời gian còn lại chỉ dùng để nấu nướng. Sắp trở thành đầu bếp riêng của Diệp Phàm mất rồi. Đương nhiên, Kiều đại tiểu thư không ở lại Hồng Diệp Bảo, dù sao cũng chưa kết hôn mà. Đương nhiên, cách năm ba bận lại đến Hồng Diệp Bảo một lần, để Diệp Phàm được hưởng thụ vòng tay dịu dàng của mỹ nhân. Lúc này, chuông điện thoại vang lên. Vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng nói có chút nghiêm khắc của Chủ nhiệm Khâu Hoa:
- Anh đến đây lập tức!
Đã xảy ra chuyện gì lớn mà lại phải gấp gáp như vậy, trong lòng Diệp Phàm thầm cân nhắc, nhanh chóng bước đến văn phòng Khâu Hoa. Phòng làm việc của Chủ nhiệm Khâu không đóng cửa, trong lòng Diệp Phàm hơi chấn động, chuyện này tương đối khác thường, nó cho thấy rõ là Chủ nhiệm Khâu đang để cửa chờ mình. Quả nhiên, thư ký Vệ vừa nhìn thấy Diệp Phàm tới, lập tức nhỏ giọng:
- Chủ nhiệm Diệp, anh vào đi, Chủ nhiệm Khâu đang ở trong đó.
- Ừ!
- Diệp Phàm gật đầu, nhẹ nhàng gõ cửa
- Ngồi đi!
Chủ nhiệm Khâu ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, đặt tờ báo trên tay xuống, chỉ vào ghế đối diện. Diệp Phàm vừa ngồi xuống, nhìn Chủ nhiệm Khâu chờ đợi.
- Vội vàng kêu cậu đến như vậy là có chuyện cần nói với cậu, sắp đến giờ cơm rồi, cũng không để lỡ nhiều thời gian lắm đâu.
Chủ nhiệm Khâu giải thích, nhẹ nhàng đặt tờ báo trước mặt Diệp Phàm, nói:
- Cậu đọc đi!
- Chắc nói về chuyện của tôi ở hộp đêm Thang Đế ngày hôm qua?
Diệp Phàm vừa cầm tờ báo lên vừa nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ