Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2121: Tờ báo trong tay lão Thiết.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Ồ, cậu đọc rồi à?
Chủ nhiệm Khâu hỏi.
- Chưa, nhưng tôi đoán là vậy.
Diệp Phàm nói, đọc báo. Trang đầu của tờ Nhật báo Bắc Kinh nói về đội ngũ bảo vệ nhân vật số một Bắc Kinh gì đó, ánh mắt lướt xuống, ở dưới, có một tiêu đề vô cùng bắt mắt-- Hộ hoa hữu pháp, chủ nhiệm xuất quyền. Tiêu đề này rất lớn, hơn cả nửa trang báo. Diệp Phàm tiếp tục đọc xuống, sau đó bình tĩnh đặt tờ báo lên bàn. Không riêng gì Nhật báo Bắc Kinh đăng, còn có báo Đô thị Bắc Kinh, báo Pháp luật và một vài tờ báo có sức ảnh hưởng đều đã đăng.
Chủ nhiệm Khâu vừa nói, vừa đưa chồng báo bên cạnh sang. Nói:
- Cậu có ý kiến gì về việc này không?
- Không có, bình thường thôi.
Diệp Phàm vẻ mặt bình thản liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Khâu, nói.
- Rốt cuộc là sao? Tôi biết trong chuyện này nhất định phải có nguyên do đúng không?
Thái độ của Chủ nhiệm Khâu khá ôn hòa, nhưng cũng khá nghiêm túc, chỉ thiếu điều nói thêm câu “Tôi đại diện tổ chức nói chuyện với cậu” thôi.
- Chủ nhiệm Khâu, cái này, tôi tin anh hiểu.
Diệp Phàm đưa tay chỉ nhẹ vào hàng tiêu đề.
- Ừ!
Chủ nhiệm Khâu lên tiếng, biểu thị đã hiểu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói:
- Cậu nghĩ thế nào? Việc này cậu kể cụ thể cho tôi nghe nào.
- Những chuyện như thế này, có dính đến một Chủ nhiệm tôi đây. Nếu bình thường sẽ không được ban Tuyên giáo Thành ủy Bắc Kinh phê duyệt.Lẽ nào do lãnh đạo ban Tuyên giáo Thành ủy khinh suất, nên phê duyệt những việc hoang đường như thế này, hơn nữa, tối qua mới xảy ra chuyện, hôm nay sao các tờ báo lớn đã đăng cả rồi. Chủ nhiệm Khâu, cái này chứng tỏ điều gì. Chứng tỏ có “người hữu tâm” nào đã nhanh chóng hành động. Mà đối tượng nhắm đến đương nhiên là tôi. Kỳ thực, chuyện tối qua là như thế này. Tôi đang chuẩn bị về nhà, thấy đồng chí Thiên Thông đưa cô em gái Tuyết Hồng vào, rồi gây lộn ở Thang Đế. Anh nói, tôi còn cách nào khác chứ, đều là đồng nghiệp cả mà...
Diệp Phàm kể lại sự việc. Dù sao Chủ nhiệm Khâu cũng biết Thông Thiên, nên hắn cũng chẳng cần phải giấu giếm gì.
- Haizz...
Khâu Hoa thở dài, gõ nhẹ tay trên bàn, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, chúng ta là cán bộ, hơn nữa chức vị của chúng ta tương đối chói mắt.
Chú ý, hai chữ “chói mắt” mà Chủ nhiệm Khâu dùng. Xem ra, ông ta cũng thực sự quan tâm đến Diệp Phàm.
- Ừ vị trí của tôi bây giờ cũng tương đối chói mắt. Mỗi cử chỉ, hành động đều đại diện cho cái gì đó, sắp trở thành người của công chúng mất rồi. Tuy nhiên, đây chỉ là nói trong thể chế thôi. Còn đối với người dân bình thường, tôi chỉ là một Chủ nhiệm mà chưa từng được nghe nói đến. Những người hữu tâm muốn tôi đứng trên đầu sóng ngọn gió. Việc này, nếu quả thật phải điều tra, tôi nghĩ, có thể tìm ra được “người hữu tâm” đó. Trong chuyện này, tôi có thể thản nhiên đối mặt, vì, tôi hoàn toàn vô tư. Đương nhiên, chuyện này sẽ đem lại ảnh hưởng cho tổ chức, tôi sẽ tự nguyện nhận phê bình.
Diệp Phàm nói.
- Hahaha, kỳ thực, lúc đầu cậu chẳng có gì xử lý không thỏa đáng cả. Người sắp bị đánh chết rồi, cậu mà không ra tay, thì không phù hợp với cao thủ như cậu. Nếu cậu là một đồng chí thông thường, cậu sẽ xử lý kiểu khác. Đáng tiếc cậu không phải, trực tiếp dùng nắm đấm cứu người là hành vi bản năng của cậu.
Chủ nhiệm Khâu mỉm cười, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Không sao đâu, cậu về đi, tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình thôi.
Ra khỏi văn phòng, trong lòng Diệp Phàm kêu một tiếng may mắn. Bởi vì, Diệp Phàm hiểu được, lần này không bị phê bình không phải Chủ nhiệm Khâu nhân từ, mà vì đồng chí Thiên Thông đã giúp mình một đại ân. Việc này nếu muốn thẩm vấn Diệp Phàm, vậy không phải cũng phải tìm đồng chí Thiên Thông để đối chất sao. Với tính tình của Thiên Thông kia, bản thân Khâu Hoa cũng có chút nhức đầu. Cho nên, chút chuyện nhỏ, nếu không thể phê bình Thiên Thông, thì Diệp Phàm đương nhiên cũng không thể bị phê bình. Không thể nhất bên trọng nhất bên khinh đúng không? Phó chủ nhiệm thường trực Khâu Hoa này dù sao cũng phải xử lý cho công bằng, vì, cả hai đều là cao thủ. Huống chi, việc này, rõ ràng là có người đang chơi Diệp Phàm. Đối với người này, chủ nhiệm Khâu trong lòng cũng có chút căm tức. Anh không để ý đến thân phận Chủ nhiệm phòng đốc tra của Diệp Phàm, thì cũng phải chú ý đến thân phận khác của Diệp Phàm chứ. Vị trí này quá nhạy cảm, đương nhiên, trên báo chí cũng chỉ đăng Diệp Phàm là Chủ nhiệm phòng đốc tra, chứ không nói rõ thân phận Phó chánh văn phòng Chủ tịch Đường. Điều này chứng tỏ, người “hữu tâm” kia cũng hiểu được nặng nhẹ, không dám làm quá mức. Chỉ có điều, cái này, người trong vòng đều hiểu được thân phận Diệp Phàm, làm thế này, chỉ gạt được dân chúng bình thường được thôi .Ai làm chứ, mẹ nó!
Vừa bước vào trong xe, Diệp Phàm không kìm nổi chửi một câu. Về đế nhà, Kiều đại tiểu thư bưng súp hươu bào lên. Diệp Phàm có chút cổ quái nhìn cô, thấy cô không có chút gì khác lạ, bèn nhẹ nhàng thở ra, biết có lẽ cô chưa đọc báo. Thời đại này, người ta dần ít xem báo. Vì internet và Tv dần phát triển. Đọc báo không bằng lên mạng. Hơn nữa, đọc báo chỉ là thói quen của các đồng chí trong thể chế. Bởi vì, bị vây trong thể chế, ngày nào không đọc báo không được. Anh không hiểu rõ tình hình trong ngoài nước, không hiểu được ý cấp trên, không biết được ý cấp dưới, vậy anh còn công tác thế nào được. Đúng lúc này, giọng Lý Cường vang lên:
- Tiên sinh, Thứ trưởng Thiết đến. Anh ấy nói muốn tới ăn chực.
- Cũng được!
Diệp Phàm cười cười, cảm thấy kỳ quái, cơm trưa có gì đâu mà đến. Cơm trưa đâu thể uống rượu, vì chiều còn phải làm, trong người có mùi rượu không tiện.
- Viên Viên, lấy thêm đôi đũa, anh Thiết đến.
Diệp Phàm cười nói. Kiều Viên Viên vào bếp lấy đũa, vốn có dì giúp việc, nhưng, đôi khi, Kiều đại tiểu thư thích tự mình làm. Thiết Chiêm Hùng vội vàng bước vào. Trong tay còn cầm tờ báo. Diệp Phàm vừa thấy, lập tức đứng dậy định lấy tờ báo đi. Bởi vì, hắn sợ Kiều đại tiểu thư nhìn thấu. Không thể ngờ Thiết Chiêm Hùng nói:
- Người anh em, cậu xem, chuyện này là thế nào?
Tờ báo trong tay anh ta vung vẫy mấy lần.
- Có người muốn chơi em anh Thiết ạ.
Diệp Phàm hừ nói, cầm báo để lên ghế.
- Cho em xem, rốt cuộc có chuyện gì.
Kiều đại tiểu thư cầm lấy tờ báo.
- Đừng xem, chỉ là đối thủ của anh giở thủ đoạn thôi.
Diệp Phàm khoát tay.
- Em đọc rồi, chỉ là Diệp Phàm anh ra tay đánh người cứu mỹ nhân ở hộp đêm đúng không?
Kiều đại tiểu thư thản nhiên nói.
- Em... biết rồi?
Diệp Phàm có chút cà lăm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Kiều Viên Viên.
- Vốn không biết, nhưng, cha gọi điện qua hỏi nên em mới biết được. Cha hỏi em rốt cuộc là có chuyện gì?
Kiều Viên Viên nói.
- Mẹ nó, năm nay, chẳng có việc gì tốt đẹp của, thế này là sao chứ?
Diệp Phàm có chút xấu hổ nói:
- Nhưng, việc này, cũng không phải như em tưởng tượng đâu, Diệp Phàm anh là người như thế nào Viên Viên em không tin sao?
- Đương nhiên là em tin, không thì, em đã không nấu súp cho anh rồi.
Kiều Viên Viên bĩu môi nói. Thiết Chiêm Hùng nghe Diệp Phàm kể xong mọi chuyện, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chú em, cậu cảm thấy ai đứng sau việc này?
Hình như không phải Thang Đế, việc này đối với họ mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Ít nhất, tối qua Thang Đế đã bị Cục công an thành phố xử lý. Danh tiếng ở đây cũng tương đối bị hạ thấp. Tầng quản lý Thanh Đế hẳn là biết việc này sẽ ảnh hưởng đến họ. Làm cho việc này ầm ĩ. Còn có thể đăng trên Nhật báo Bắc Kinh, “người hữu tâm” này năng lượng không nhỏ đâu anh Thiết.
Diệp Phàm nói.
- Chắc hẳn, không phải là người của thành phố. Hình như tôi chưa nghe nói cậu có trở ngại gì ở thành phố đúng không?
Thiết Chiêm Hùng nói. Cũng chưa chắc.
Diệp Phàm lắc đầu, liếc mắt nhìn Thiết Chiêm Hùng, nói:
- Chuyện hai cửa hàng chó kia vẫn chưa giải quyết xong. Em nghi Phó bí thư thành ủy Điền Thắng Lợi có dính vào việc này. Nhưng, Điền Thắng Lợi chỉ là lớp ngụy trang, nhân vật thực sự sau tấm màn không phải lão.
- Cậu nghi do Trương Nhất Đống làm?
Thiết Chiêm Hùng hỏi
- Cũng có thể, tuy nhiên, vẫn chưa chắc. Có rất nhiều đồng chí có khả năng, chẳng hạn như Yến Xuân Lai. Hơn nữa, việc này, theo lý mà nói sau khi Trần Thiên Hòa biết được thì phải tìm em hỏi dầu tiên. Hoặc là giáp mặt chất vấn, làm em nhục nhã một phen. Nhưng, Trần Thiên Hòa không làm như vậy mà lại hỏi ý kiến của Khâu Hoa. Lão gà này, dụng tâm vô cùng độc. Tuy nói Chủ nhiệm Khâu không nói gì, nhưng trong lòng lãnh đạo dĩ nhiên cũng có chút khó chịu.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Thực ra cũng có chút bút tích giống Yến Xuân Lai. Nếu lão đó ra tay, chỉ bằng năng lượng của Yến Vân, ban Tuyên giáo Thành ủy không thể không nể mặt.
Thiết Chiêm Hùng gật gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Có thể cậu không biết, tối qua đến hỗ trợ cậu xử lý hộp đêm Thang Đế chính là Đội phó đội trị an Cục công an thành phố, tên là Trương Liêu đã bị bắt. Hơn nữa, những đồng chí cảnh sát tối qua cùng Trương Liêu đi bắt người đều bị tạm ngưng chức vụ, tiếp nhận điều tra của tổ chức, cả đám đều bị xui xẻo rồi.
- Trương Liêu bị bắt, dựa vào cái gì? Cái thứ chó này, đúng là làm loạn. Ngay cả đồng chí Trương Liêu cũng không tha.
Giọng Diệp Phàm thô lỗ, liếc mắt nhìn Thiết Chiêm Hùng, nói:
- Huống chi, đồng chí Trương Liêu hành động theo lệnh của Phó giám sát trưởng em đây, sao họ không tìm em mà tìm Trương Liêu làm gì?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2122: Lão Thiết tức giận rồi.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Cậu là con cá lớn, Trương Liêu chẳng qua chỉ là một con tép. Bọn họ động đến tép trước, đoán chừng là muốn gây sức ép lên tép để nhắm đến cậu. Bất quá, nếu Trương Liêu thi hành mệnh lệnh của Phó giám sát cậu, thì cậu không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Đánh chó phải ngó mặt chủ, Trương Liêu tuy nói không phải là thủ hạ của cậu. Nhưng, ít nhất, đêm qua Trương Liêu là người thi hành mệnh lệnh của cậu. Việc này, không giải quyết tốt sẽ làm mất lòng người. Ông em, cậu phải cân nhắc xem có quản việc này hay không.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Quản!
Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi, nói ngay. Liếc mắt nhìn Thiết Chiêm Hùng một cái, hỏi:
- Đây là tầng quản lý Thang Đế đang thị uy với em, để lấy lại danh dự, nên muốn làm mất mặt Diệp Phàm em. Bọn họ đã chính thức tuyên chiến với em rồi, đây không phải là phong cách của em. Tuy nhiên, chuyện tối qua, rõ ràng bọn họ không đúng. Mấy ông chủ của Thang Đế cũng kiêu ngạo quá mức. Nếu Trương Liêu và các đồng chí khác bị bắt, vậy nhất định họ sẽ định cho đám Trương Liêu cái tội bắt người lung tung. Còn cái tên nhị công tử của Tiết gia kia đoán chừng đã được thả.
- Tên đó sau khi phẫu thuật đã tỉnh rồi, luôn có cảnh sát giám sát, Nhưng, giờ Trương Liêu rớt chức, mấy cảnh sát sớm bỏ chạy mất rồi. Rõ ràng là không sao đúng không nào?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Haha, anh Thiết, việc này trong phạm vi quản lý của anh, anh có thể ra tay. Hai anh em ta liên kết, tách tầng quản lý Thang Đế ra.
Diệp Phàm cười khan hai tiếng.
- Cậu nhóc, đừng có kỳ vọng vào tôi. Tôi không đủ nhẫn nại vật tay với tầng quản lý Thang Đế đâu, cậu là chủ soái, tôi phụ trợ thì còn được.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Không thể nào, tầng quản lý Thang đế mạnh như vậy, ngay cả một nhân vật có thực quyền ở Bộ công an như anh mà cũng không vật được sao?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc, trong mặt lóe một tia khó hiểu.
- Haizz, đây là tư liệu về Thang Đế, cậu xem đi rồi nói tiếp.
Thiết Chiêm Hùng cầm một xấp tài liệu, xem ra, đã có sự chuẩn bị rồi.
- Không đọc, không có thời gian. Anh Thiết, anh cứ nói đi.
Diệp Phàm khoát tay.
- Được rồi, tài liệu này tôi đã đọc mấy lần. Nói thật, tâm tình có chút nặng nề.
Thiết Chiêm Hùng nói, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, mới nói tiếp:
- Đầu tiên chúng ta nói về nhân vật có số má nhất ở Thang Đế trước, người này là một phụ nữ, tên là Nhạc Bảo Thoa. Nghe nói khá sùng bái lão Tào dưới ngòi bút Tiết Bảo Thoa, nên mới lấy tên này. Chắc hẳn cậu không biết rõ Lạc gia, nhưng, có một người chắc chắn cậu sẽ biết.
- Chắc chắn là rất có danh tiếng đúng không?
Diệp Phàm người nói, mặt nghiêm túc.
- Nhạc Hậu Thành.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Nhạc Hậu Thành.
Diệp Phàm thì thầm sắc mặt, nghiêm túc. Liếc mắt nhìn Thiết Chiêm Hùng, nói:
- Từng là Ủy viên cục chính ủy, Phó thủ tướng nội các chính phủ. Hiện nay tuy nói đã về hưu, nhưng vẫn còn sức ảnh hưởng.
- Đương nhiên, Nhạc Hậu Thành lăn lộn từ dưới lên đến vị trí hiện nay, đã bao nhiêu cán bộ được sự cất nhắc của ông ta, riêng cán bộ cấp cao đã cả một hàng dài rồi. Ở dưới một thời gian dài, ông ta đảm nhận công lác lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ. Cái này, là trực tiếp đề bạt cán bộ. Mà, con trai cả của ông ta Nhạc Tương Đông tháng trước cũng mới đảm nhiệm chức Phó kiểm sát trưởng thường vụ viện Kiểm sát tối cao. Đường đường cán bộ cấp Bộ trưởng. Cậu nói xem, Thiết Chiêm Hùng tôi sao có thể đấu lại ông ta. Ngay trong bộ công an, xếp hạng trong Đảng của các đồng chí môn sinh của Nhạc Hậu Thành còn cao hơn tôi rồi.
Thiết Chiêm Hùng mặt mũi khó coi nói.
- Đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ.
Diệp Phàm nói, khôi phục bình tĩnh.
- Nhân vật thứ hai của Thang Đế là Tiết Trung Cường, được gọi là Tiết nhị công tử. Tiết gia tuy nói thực lực không bằng Nhạc gia, nhưng, nhà họ cũng có mấy cán bộ cấp phỏ tỉnh. Những người này hợp sức lại, cậu nghĩ xem, có phải chúng ta bị bao vây rồi không?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Không có gì, Tiết Trung Cường bị em gái Tuyết Hồng và đồng chí Thiên Thông đánh, em chỉ tiện tay cứu người thôi.
Diệp Phàm đột nhiên cười khan một tiếng.
- Thiên Thông là ai? Có năng lực lắm đúng không?
Thiết Chiêm Hùng có chút không ngờ, liếc mắt nhìn Diệp Phàm. Hình như có chỗ để dựa vào.
- Em cũng không rõ lắm, người này, khoảng 45, 46 rồi, mặt mũi thì như em bé ấy, nhìn chưa tới 30 tuổi.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Cậu không rõ sao còn cười rạng rỡ vậy?
Thiết Chiêm Hùng tức giận hừ nói.
- Haha, không có gì, bọn họ mà gây sức ép, chắc chắn phải điều tra đến đồng chí Thiên Thông, đến lúc đó, chắc chắn sẽ có người ta mặt dập lửa.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, vẻ mặt thực sự bình tĩnh.
- Ừ...
Trong nháy mắt Thiết Chiêm Hùng đã hiểu, chắc hẳn đồng chí Thiên Thông đạt đến nước siêu cấp, là bí mật mà nước cộng hòa không thể tiết lộ. Đương nhiên, lão Thiết cũng biết cái gì gọi là giữ bí mật, đương nhiên cũng không hỏi nữa, tuy nhiên, anh ta nói:
- Chỉ có điều, cái này Trương Liêu, cậu xem xem nên làm thế nào. Còn nữa, Tiết Trung Cường xử lý thế nào?
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Phàm vang lên, vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng Thiên Thông hét lớn:
- Mẹ kiếp, phản rồi!
- Có chuyện gì vậy đồng chí Tiểu Thiên?
Diệp Phàm giật mình, khẩn trương hỏi. Thiên Thông tức giận như vậy, chắc chắn có liên quan đến Tuyết Hồng.
- Ông đây bị bắt rồi, Tuyết Hồng còn bị họ tát cho một cái. Cái tên đó, coi trời bằng vung rồi, dám đánh em gái tôi. Phó giám sát trưởng anh, rốt cuộc quản hay không đây?
Thiên Thông gầm lên.
- Haha, đồng chí Thiên Thông, với thân thủ của anh, người ta sao bắt được?
Diệp Phàm cười khan một tiếng, hỏi, trong lòng thầm nhủ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, tốt thật!
- Thân thủ cái rắm gì, họ dùng đặc công. Mấy chục cây súng ngắn nhắm vào ông đây, ông đây có biết thuật độn thổ của Thổ thành tôn đâu chứ.
Thiên Thông mắng.
- Quái, sao anh gọi điện thoại được? Không bị tịch thu à?
Diệp Phàm hỏi.
- Thu cái khỉ! Ông đây sớm ném qua một bên rồi. Với thân thủ ông đây mà muốn kiếm được điện thoại của ông à, không có cửa đâu. Nếu không lo chúng xúc phạm em gái, ông đây sớm bẽ gãy xương chúng rồi.
Thiên Thông tức giận.
- Bây giờ anh đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Hình như là nhà giam Hổ Sơn.
Thiên Thông hừ nói.
- Anh hoành tráng quá, người ta vừa ra tay đã nhốt vào nhà giam Hổ Sơn. Nên biết, chỗ đó là để nhốt trùm ma túy và tội phạm giết người quan trọng. Không có tư cách thì không được vào đâu.
Diệp Phàm trêu chọc, đương nhiên là muốn chọc cho đồng chí Thông Thiên giận thêm chút nữa.
- Đừng nói nhiều, em gái tôi không nhốt chung với tôi, anh gọi cho lão Khâu đi. Bằng không, tôi phải tự mình ra đấy. Anh nói với lão Khâu, em gái tôi mà xảy ra chuyện gì, Thiên Thông tôi sẽ thực sự nổi giận đấy.
Thiên Thông tức tối.
- Được rồi, được rồi, tôi gọi ngay đây.
Diệp Phàm nói, hỏi thêm:
- Quái, sao anh không trực tiếp gọi cho ông ấy?
- Chúng ta là bạn mà, đúng không?
Thiên Thông nói, câu này thực sự khiến cho trong lòng Diệp Phàm có chút hổ thẹn, người ta coi mình là bạn mới nhờ mình giúp, vậy mà mình coi người ta như khiên đỡ đạn.
- Được rồi, anh bình tĩnh, tôi nghĩ cách ngay đây. Cái này, tạm thời không cần kinh động đến chủ nhiệm Khâu, để tôi hỏi thăm đã, thực sự cần thiết sẽ báo cho ông ta, được không?
Diệp Phàm nói.
- Cũng được, nhanh lên, tôi cho anh hai tiếng.
Thiên Thông rống lên một tiếng cúp điện thoại. “Kỳ lạ, không phải chỉ cần đưa giấy chứng nhận ra là được rồi sao, sao phải phiền phức như vậy?”Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Chắc hẳn chuyện này có nguyên nhân, để tôi giúp cậu hỏi thăm một chút.
Thiết Chiêm Hùng gọi điện thoại. Chỉ chốc lát sau đã có tin tức. Thiết Chiêm Hùng nói:
- Không thể ngờ chuyện này là do Quách Canh Tân ra tay.
- Quách Canh Tân là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Phó cục trưởng thường trực cục công an thành phố, là một nhân vật phong vân tại mảnh đất thủ đô này. Nghe nói có quan hệ với nhân vật kiệt xuất thứ tư của Thang Đế. Chắc hẳn, chuyện này, là do Thang Đế ra mặt. Nghe nói sáng nay Thiên Thông đưa Tuyết Hồng đi dạo phố, trong một ngõ hẻm của Cửu Long, Tuyết Hồng đòi ăn thịt dê, cho nên dừng lại ở quán dê xương ven đường. Không thể ngờ có một chiếc xe chạy đến, mười mấy đặc công vây quanh Thông Thiên. Bắt hai người đem đi. Tuy nhiên, có năm sáu đồng chí đặc công bị Thiên Thông đánh ngã. Vì, lúc đầu họ không hề động súng, sau đó tức giận mới rút súng ra. Rút súng ra, ắt hẳn là Thiên Thông không dám động tay rồi. Còn cô em gái kia thì dùng xiên thịt dê nướng đánh thủ trưởng đặc công, kết quả, bị còng hai tay.
- Lão đó đúng là cưng chiều em gái, còn rảnh rỗi đưa đi dạo phố.
Diệp Phàm nói, trong lòng tự nhủ người này không phải vệ sĩ bên người lãnh đạo sao,sao lại có thời gian đi dạo phố, đúng là quái lạ. Kỳ thực, những lúc lãnh đạo ở nơi tuyệt đối an toàn, Thiên Thông cũng được đi ra ngoài. Hơn nữa, đâu thể lúc nào cũng ở bên lãnh đạo, con người cần có lúc nghỉ ngơi, cũng phải có người thay ca chứ.
- Hay là anh Thiết nói chuyện với Quách Canh Tân đi?
Diệp Phàm nói.
- Để tôi thử xem.
Thiết Chiêm Hùng gọi điện thoại. Ừ à một hồi, Thiết Chiêm Hùng gác máy, khuôn mặt trầm xuống. Lão Thiết đập một cái lên bàn, mắng:
- Mẹ nó, cái quái gì thế, ngay cả lời nói của tôi cũng không thèm nghe à?
- Quách Canh Tân không nể mặt sao?
Diệp Phàm hỏi, vẻ mặt nghi hoặc.
- Căn bản là từ chối, nói việc này dính đến đủ thứ. Ảnh hưởng nghiêm trọng lắm, báo chí đã đăng cả rồi, không điều tra rõ không thả người được. Hơn nữa, nghe nói Thiên Thông còn ra tay toan mưu sát đặc công. Còn cô gái kiêu ngạo kia, công nhiên tập kích đội viên đội đặc công. Trong quá trình thẩm vấn còn rất chua ngoa gì đó. Cuối cùng còn ngầm nhắc nhở tôi, đó là chỉ thị của cấp trên.
Thiết Chiêm Hùng tương đối tức giận, đương nhiên, người ta không nể mặt lão Thiết thì đúng là không chịu được. Kỳ thực, Diệp Phàm sớm biết sẽ có kết quả này. Thiết Chiêm Hùng chắc hẳn cũng rõ. Quách Canh Tân là Phó cục trưởng thường trực Cục công an thành phố Bắc Kinh, đường đường là quan to cấp giám đốc sở. Người ta hà tất phải để ý đến một Thứ trưởng xếp hạng không cao như lão Thiết. Hơn nữa, Quách Canh Tân có thể ngồi được vị trí như hôm nay, chắc chắn phải có chỗ dựa.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2123: Chủ nhiệm Khâu đứng ngồi không yên.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Người đó, chắc hẳn xếp hạng cao hơn lão Thiết. Chẳng hạn như đám Phó bí thư Đảng ủy công an, đem ra so với lão Thiết thì thứ hạng trong Đảng cao hơn nhiều.
- Xong đời, lão Thiết anh không được rồi, Phó giám sát trưởng em là cái quái gì. Thiên Thông chỉ cho em có hai tiếng.
Diệp Phàm đầu hơi to lên.
- Sớm đã nói với cậu rồi, Thang Đế người ta có người mà. Chúng ta khổ rồi, haha, không trêu vào được, bị đánh cũng bị đánh rồi, còn muốn bắt được người, đúng là phiền phức.
Thiết Chiêm Hùng tức giận hừ nói.
- Để em nói với cha chuyện này.
Kiều Viên Viên nói.
- Không cần, phiền phức lắm. Cha em chưa chắc đã đồng ý ra tay. Nếu như anh bị bắt thì còn có khả năng, chứ Thiên Thông với ông ấy thì còn quan hệ gì?
Diệp Phàm ngăn lại.
- Haizz, áp lực quá lớn, không thể nào đối kháng được.
Diệp Phàm thở dài, cũng có chút bất đắc dĩ, vì thời gian Thiên Thông cho quá ít. Nếu mình dùng thân phận Phó chủ nhiệm ra mặt, ảnh hưởng chắc chắn còn tệ hơn.
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Phàm rút điện thoại gọi cho Chủ nhiệm Khâu, nói:
- Chủ nhiệm Khâu, báo cáo anh một việc.
- Cậu nói đi.
Khâu Hoa cũng đang ăn cơm, vừa ăn vừa nói.
- Thiên Thông với em gái Tuyết Hồng của anh ấy bị bắt rồi.
Diệp Phàm nói.
- Bị bắt, ai làm?
Rõ ràng, Diệp Phàm cảm thấy giọng của Khâu Hoa hơi dồn dập. Xem ra, uy lực của đồng chí Thiên Thông này không nhỏ.
- Đồng chí Quách Canh Tân của Cục công an thành phố, nghe nói Quách Canh Tân là chú họ của Vu Thế Kiệt ông chủ thứ tư hộp đêm Thang Đế.
Việc này, tám phần là do Vu Thế Kiệt nhờ Quách Canh Tân ra tay. Hơn nữa, Thiên Thông thấy em gái bị đánh, rất tức giận, nói là cho tôi hai tiếng, nếu không thả ra thì anh ta sẽ làm gì đấy
Chủ nhiệm Khâu, anh cũng biết bản lĩnh của Thiên Thông. Nếu làm ầm ĩ lên thì cũng phiền phức. Hơn nữa, các đồng chí tầng quản lý của Thang Đế cũng kiêu ngạo quá.
Không ngờ còn bắt Trương Liêu đội phó đội trị an cục công an thành phố cùng với các đồng chí tham gia thi hành nhiệm vụ bắt người hôm qua.
Trương Liêu đã bị bắt, cấp dưới của cậu ấy cũng bị tạm thời cách chức. Nói khó nghe một chút, tối qua tôi có mặt, đã thấy Nhị công tử của Tiết gia Tiết Trung Cường vô cùng tức giận.
Không ngờ lại công nhiên sỉ nhục cảnh sát nhân dân, hơn nữa suýt chút nữa đã cầm chai đánh chết đội trưởng Trương. Nếu không tôi ở đấy, chắc là xong rồi.
Thiên Thông với Tuyết Hồng cũng là không thể đứng nhìn nên mới ra tay tương trợ, tôi cũng giúp chút chuyện nhỏ. Không ngờ hôm nay Trương Liên bị bắt, người đánh lén cảnh sát Tiết Trung Cường lại không việc gì.
Việc này tôi vốn muốn tự ra mặt giải quyết, nhưng sợ ảnh hưởng không tốt. Dù sao công việc của tôi cũng hơi đặc biệt, hơn nữa, báo chí lại đang đưa tin. Mà, Thiên Thông gọi điện cho tôi chắc là cũng sợ làm phiền đến anh đúng không?
Nhưng, hiện nay tôi thấy không được rồi, tôi cũng là một trong những đương sự, đương nhiên cũng bị tị hiềm đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Tuyết Hồng bị đánh thế nào?
Khâu Hoa hỏi.
- Không rõ lắm, tôi chưa gặp được cô ấy.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, cứ như vậy đi.
Khâu Hoa giọng điệu bình tĩnh, nhưng Diệp Phàm biết, chắc chắn ông ta không bình tĩnh được.
- Anh Thiết, anh nói Chủ nhiệm Khâu sẽ ra tay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái đó phải nhìn vào phân lượng của Thiên Thông.
Thiết Chiêm Hùng nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói thêm:
- Nhưng, việc này nếu dính đến cậu. Mà cậu không thể ra tay được, cho nên chắc chắn ông ta sẽ phải ra tay, chỉ có Trương Liên kia, chắc hẳn phải làm người chịu tội thay rồi.
- Trương Liên, chắc chắn em sẽ cứu anh ta ra. Dù là Quách Canh Tân, nếu phải đấu thì cứ đấu một trận.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc,
- Không cần phải như vậy, chẳng phải đã nói với cậu rồi sao. Cậu không phải đang đấu với Quách Canh Tân mà đang đấu với tầng quản lý của Thang Đế.
Trước mắt đối với chúng ta mà nói, thực lực vòng tròn chúng ta chưa đạt đến mức như bọn họ.
Người anh em, lùi một bước trời cao biển rộng. Thủ trưởng đã đưa cậu chữ “Hải nạp bách xuyên”. Thủ trưởng muốn nói cậu phải biết bao dung, phải độ lượng, không được có lòng dạ nhỏ hẹp, đúng không?
Là một cán bộ cấp cao, tiền đồ của cậu còn lâu dài. Đừng vì một chuyện nhỏ mà chặt đứt đường đi của mình.
Hơn nữa, cuối cùng ngay cả Kiều gia cũng không thể không ra tay, làm lớn chuyện đối với cậu mà nói không có lợi. Giờ chúng ta phải ăn ở khiêm tốn, làm việc cho chắc chắn.
Thiết Chiêm Hùng khuyên nhủ.
- Anh Thiết, anh không cần khuyên em, em cũng đâu phải mãng phu. Muốn đối phó với Quách Canh Tân, chúng ta sẽ nghĩ được cách. Anh đã quên chức trách của em rồi à?
Diệp Phàm nói.
- Haha, hình như cũng hơi có lý. Nhưng, trước tiên cứ đặt chuyện Trương Liên sang một bên. Để cho trận phong ba này ổn ổn một chút, cậu cũng từ Giang Đô trở về. Hai an hem chúng ta cùng lien kết, Quách Canh Tân làm được gì chứ?
Thiết Chiêm Hùng khôi phục lại hùng phong thời ở Báo Săn Thủy Châu.
- Viên Viên, đem bình rượu Mao Đài Bộ trưởng Khâu tặng anh ra đây, anh muốn uống với anh Thiết một ly.
Diệp Phàm hào hứng, mỉm cười.
- Trưa không nên uống, chiều anh còn phải làm việc. Miệng toàn mùi rượu thì sao nói chuyện với người khác.
Hơn nữa, anh đang ở thời kỳ quan trọng, bái chí khắp nơi đều chiếu vào Diệp Phàm anh. Để tối đi, em sẽ làm một bàn đầy thức ăn ngon để anh với anh Thiết cùng uống rượu.
Đến lúc đó gọi cả Lang Phá Thiên nữa, mấy anh em cùng ngồi thương lượng 1 chút xem có cách gì đối phó, được không?
Kỳ thực, anh Thiết, Diệp Phàm, em cảm thấy cũng không cần quá lo lắng. Vòng tròn của Diệp Phàm cũng dần thành thục rồi.
Người trong vòng cũng có mấy mối quan hệ không tệ. Tầng quản lý của Thang Đế có năng lượng, chẳng lẽ Kiều gia, Triệu gia, Phí gia không tính là gì sao?
Kiều Viên Viên muốn đấu với Thang Đế.
- Hahaha…
Thiết Chiêm Hùng và Diệp Phàm nhìn nhau, cười phá lên.
- Cười cái gì, anh Thiết, anh nói, em nói đúng mà. Vốn, em là phụ nữ, không nên tham gia vào chuyện của các anh. Khi các anh nói những chuyện này, em phải tránh đi.
Kiều Viên Viên vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Những chuyện ngồi đây bàn, em có thể nghe, những chuyện không thể nghe được thì bọn anh đã vào thư phòng rồi, không cần tránh đâu.
Chẳng hạn như chuyện về Tổ đặc nhiệm A mà nói, đó không phải là bí mật đối với em,em đã từng tham gia, hơn nữa còn bị thương.
Đương nhiên, anh cũng không muốn em tham dự quá nhiều, em cứ làm tốt sự nghiệp giáo dục và quản lý nhà cửa cho tốt là được. Chuyện bên này, em không cần phải lo gì cả.
Diệp Phàm nói.
- Anh sợ em biết chuyện hôm qua, ai biết được anh với Tuyết Hồng kia có vấn đề gì không?
Kiều đại tiểu thư nói, Diệp Phàm vẻ mặt cay đắng nói:
- Trời đất chứng giám, lúc ấy là Vương Nhân Bàng rủ anh đi uống rượu.
Vì, anh ấy bị bạn gái Thập Lục Muội chọc giận. Cho nên anh không thể không đến, trên đường đi thì gặp Thiên Thông với Tuyết Hồng em gái anh ta.
Em nghĩ xem, Thiên Thông 45, 46 tuổi rồi, em gái anh ta phải lớn thế nào, huống hồ, mà bộ dạng Thiên Thông thế nào chứ, lùn như đứa nhỏ ấy.
Chả biết em gái của anh ta ở đâu ra, mà , Diệp Phàm anh nghĩ, chắc là dê non gặm cỏ già, mà, còn là ngọn cỏ sắp héo khô ấy chứ.
Diệp Phàm vì muốn xóa bỏ nghi ngờ trong long Kiều đại tiểu thư, không ngờ lại biến cô nàng 17, 18 tuổi trẻ trung như Tuyết Hồng giáng chức thành phụ nữ trung niên. Nếu để Thiên Thông biết, chắc sẽ đấu với mình một trận sống còn đầy thương tích mất.
- Nói không chừng anh đã thưởng thức được chút gì rồi.
Kiều đại tiểu thư lại nói một câu khiến Diệp Phàm phát điên.
- Hahaha…
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt vui vì người khác gặp họa, cười hô hố không ngừng. Cười đến nỗi suýt phun cả cơm ra.
- Anh là người như vậy sao, Viên Viên, em cũng đừng tự đánh giá thấp mình chứ. Muốn tìm người thì cũng phải tìm người có đẳng cấp như em chứ đúng không?
Diệp Phàm nghẹn hỏng nửa ngày mới thốt ra được một câu.
- Đúng lúc đấy, cô em Phượng gia kia còn trẻ hơn em, nhan sắc cũng tương đương em. Hai năm rồi, người ta càng mặn mà đấy.
Kiều đại tiểu thư quăng thêm một câu.
- Anh Thiết, chúng ta đi làm đi.
Diệp Phàm lai miệng, cầm lấy cặp chuồn đi mất.
- Đừng vội, tôi còn chưa no mà. Em Kiều, lấy anh thêm chén nữa.
Không ngờ đồng chí lão Thiết nhân lúc cháy nhà đi hôi của, không chịu đi.
- Hết cơm rồi!
Kiều đại tiểu thư hừ nói.
- Được rồi, ăn không no thì dùng rượu bù cũng được. Rượu này, tôi đem về tối uống.
Thiết Chiêm Hùng không hề khách khí, lấy chau rượu Mao Đài Chủ nhiệm Khâu cho Diệp Phàm bỏ vào túi.
- Lão Thiết, anh, cái này là Chủ nhiệm Khâu cho
Diệp Phàm trợn mắt.
- Đúng lúc, tôi chưa thử bao giờ, cái loại cao cấp này, tối nay thử thì hết ý.
Lão Thiết cười gượng, da mặt dày như đáy nồi, căn bản là muốn cưỡng đoạt, nên cầm hai bình Mao Đài bỏ của chạy lấy người.
Chủ nhiệm Khâu ăn xong cơm vẫn ngồi không yên, ngẫm một chút bèn xách túi đi đến nhà chủ nhiệm Điền Giang.
Vì, hai người đều là bạn cụ, không cần báo trước cũng có thể đến nhà. Cảnh sát bảo vệ có vũ trang cũng quen thân, không ngăn cản lại.
- Chủ nhiệm, Thiên Thông với em gái Tuyết Hồng của anh ta bị bắt...
Chủ nhiệm Khâu kể lại mọi việc.
- Thiên thông với Diệp Phàm, lại gây chuyện rồi.
Điền Giang nhíu mày nói.
- Việc này không thể trách bọn họ. Danh tiếng Thang Đế anh cũng không phải không biết, tầng quản lý của họ cũng máu mặt lắm.
Chả thèm để ai vào mắt, không cần nói nói các đồng chí cảnh sát đến quấy rầy họ, chắc hẳn đồng chí Trương Liêu lần này thảm rồi.
Súng bắn chim đầu đàn, câu này quá đúng. Nhưng, Thiên Thông chỉ cho Diệp Phàm 2 tiếng, tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn lại 40 phút thôi.
Khâu Hoa nói.
- Quái, cái này hình như không giống phong cách của Diệp Phàm, nếu là trước kia, chắc hẳn đã sớm ra tay tìm Quách Canh Tân rồi đúng không? Sao lần này nhịn được vậy?
Điền Giang vẻ mặt bình tĩnh, vừa uống trà vừa nói.
- Chắc hẳn có dò xét rồi, kết quả không làm gì được. Cho nên, đành phải nhờ đến tôi. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng có lòng tốt. Nếu Thiên Thông xảy ra việc gì, thì đúng là đau đầu.
Sắc mặt Khâu Hoa vô cùng nghiêm túc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2124: Chủ nhiệm Điền trực tiếp ra lệnh.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Tấm lòng vàng , hôm nay anh ta đúng là người nổi tiếng rồi! Các tờ báo to nhỏ ở thành phố Bắc Kinh, chỉ thiếu tờ báo Đảng là chưa đăng.Không quảng cáo ,toàn chữ.
Điền Giang người này sớm hiểu ,chỉ có điều là người ta không lên tiếng thôi, cái này gọi là tấm lòng như biển cả.
Tuy nhiên, Khâu Hoa có thể cảm nhận được, đồng chí Điền Giang không tức giận mà trong đầu có chút buồn cười.
- Haha, anh đã sớm nhìn ra rồi à ?
Khâu Hoa cười
- Lẽ nào anh nhìn không ra, rõ ràng có người muốn mà!
Điền Giang nói , sau đó, khuôn mặt kia đột nhiên ngẩng lên , nói:
- Việc này ,tôi sẽ đề cập với lãnh đạo có liên quan của Ban tuyên giáo Trung ương. Có một số việc không được coi người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc. Báo chí là nền tảng tuyên truyền của Đảng, sao có thể trở thành lợi thế trong tay một số người, có chút vượt quá giới hạn rồi.
- Ừ ,vốn dĩ tôi định gọi điện thoại cho ban Tuyên giáo Thành ủy hỏi thăm một chút. Chí ít, anh muốn đăng tin tức cũng được, nhưng phải đợi sự việc được diều tra rõ ràng rồi mới đăng. Anh đăng tin tùy tiện, vô trách nhiệm như vậy,với tính khícủa Diệp Phàm, bùng nổ thì sẽ không hợp tác với tòa soạn của anh. Đến khi đó bị gây sức ép toàn là những con tép. Họ trái lại ngồi hóng mát ở đâu đó rồi .
Khâu Hoa nói.
- Đợi chút,tôi còn có việc nói với anh, anh uống trà trước đã, tôi cho đồng chí Chính Phong đã.
Chủ nhiệm Điền nói,không lâu sau, tìm điện thoại trực tiếp gọi, nói:
- Đồng chí Chính Phong, tôi là Điền Giang, nghe nói hộp đêm Thang Đế hôm qua đã xảy ra chút xô xát nhỏ phải không? Hôm nay người trong cục anh đã bắt người có phải không?
Lúc đầu, Điền Giang không nghĩ sẽ hỏi thẳng như vậy. Nhưng không hỏi thẳng không được,thời gian không được phép kéo dài. Hễ hỏi tới việc bắt người thì có thể liên hệ trực tiếp đến thứ đồng chí Thiên Thông.
- Chủ nhiệm Điền ,chào anh!
Cục trưởng công an thành phố Bắc Kinh, Ngô Chính Phong đang dựa vào bàn làm việc chợp mắt, vừa nghe đến cái tên Điền Giang này, cả người xuýt chút nữa thì nhảy dựng lên, như phản ứng có điều kiện đứng nghiêm.Đầu óc có chút quay cuồng một lúc, trong lòng thầm kêu khổ ,không thể tưởng trong Cục lại khiến mình gặp phiền toái.
Việc này đã đến nỗi chủ nhiệm Điền phải hỏi tới, vậy đó là việc quan trọng tới mức nào,tuy nhiên thời gian không có nhiều để anh ta kịp suy xét, Cục trưởng Ngô Chính Phong lập tức nói:
- Chủ nhiệm Điền, việc này tôi vẫn chưa rõ lắm, tôi lập tức tìm hiểu thêm rồi sẽ báo cáo lại với anh.
- Cho anh 10 phút .
Điền Giang nói, cuối cùng còn nói thêm một câu :
- Phải nhanh lên.
Đương nhiên, Ngô Chính Phong không hiểu ý thật sự của Điền Giang. Người ta là lo đồng chí Thiên Thông chịu uất ức rồi sẽ làm ầm ĩ lên. Nhưng Ngô Nhất Phong đã có chút kinh hãi từ lâu. Việc này Chủ nhiệm Điền giục gấp như vậy, chỉ cho có 10 phút.
Điền Giang cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức gọi điện thoại tìm hiểu tình hình.
- Lão Qúach, đêm qua ở Thang Đế đã xảy ra chuyện gì?Còn nữa, buổi sáng Cục điều ai đi bắt người, người bị bắt là ai?
Cục trưởng Ngô dồn dập hỏi Phó cục trưởng thường trực Qúach Canh Tân.
- Cục trưởng Ngô, tôi đang định báo với anh một chút về việc này .
Qúach Canh Tân trong lòng chợt lạnh, muốn kéo dài thời gian để sắp xếp lại các ý nghĩ trong đầumột chút, làm thế nào thêm thắt từ để nói. Tối hôm qua đứa cháu đích thân đến nhà, Qúach Canh Tân không thể không ra tay bắt Thiên Thông và Tuyết Hồng.
Tuy nhiên, Chủ nhiệm Diệp Phàm này, anh ta tạm thời không dám động vào. Mà đứa cháu cũng có nói,đầu bò Diệp Phàm này không làm phiền đến Qúach Canh Tân, bên Lạc gia sẽ ra tay đánh.
Cho nên Phó cục Qúach mới quyết định ra tay. Bởi theo phân tích của bọn họ, Thiên Thông cùng với cô gái Tuyết Hồng kia cùng lắm chỉ là bạn của Diệp Phàm.
Hơn nữa, lúc ấy đã điều tra qua, Thiên Thông và Tuyết Hồng xuất thân bình thường, hai anh em đi xuất thân từ một vùng nông thôn nghèo khó .
Gia đình đó không có gì đặc biệt. Cho nên tạm thời chưa động tới Diệp Phàm. Dù sao,chức vị của Diệp Phàm thế nào, chính Qúach Canh Tân cũng không dám xem thường động vào Diệp Phàm .
Về phần người vai u thịt bắp kia, tạm thời vẫn chưa điều tra ra rốt cuộc là người nào. Đương nhiên chính là Vương Nhân Bàng rồi. .
- Nói nhanh, không kịp nữa rồi !
Cục trưởng Ngô thúc giục nói, biết gã này muốn kéo dài thời gian để nghĩ đối sách. Tuy nhiên chủ nhiệm Điền chỉ cho mười phút .
Qúach Canh Tân vừa nghe, đồng thời trong lòng rất sợ hãi. Hơn nữa trong lòng có chút căm tức. Thầm nhủ, mình tốt xấu gì cũng là Phó cục trưởng thường trực, anh tuy nói là cấp trên, thế nhưng cũng không thể la rầy tôi như tôi tớ được.
Lại nghĩ tới lần này là làm việc vì Thang Đế, cục trưởng Qúach tâm tình đã ổn định rất nhiều. Cố ý trì hoãn một lát.
Không thể tưởng tượng Cục trưởng đã thật sự nổi giạn rồi, hừ nói trong điện thoại :
- Đồng chí Qúach Canh Tân, tôi đại diện cho tổ chức hỏi anh, phải lập tức trả lời. Bằng không tôi sẽ đệ trình lên cuộc họp Đảng ủy điều tra việc này.
- Cục trưởng Ngô, chút chuyện nhỏ làm gì mà phải giận dữ đến vậy. Anh phải hỏi , đây là quyền lợi của cục trưởng cục thành phố. Nhưng dù sao cũng phải cho tôi sắp xếp lại sự việc một chút có phải hay không? Bằng không tôi báo cáo lung tung cho anh, xảy ra sai xót gì thì làm thế nào?
Qúach Canh Tân cũng hơi có vẻ tức giận, vốn dĩ hai người cung không hòa hợp gì , chỉ là bằng mặt chứ không bằng lòng mà thôi. Vẫn là có xu hướng xảy ra tình thế mâu thuẫn .
Cục trưởng Ngô biết mình quá vội vàng , tuy nhiên, không vội không được. Mấy câu nói như vậy vòng vo một hồi, hai phút đồng hồ lại trôi qua.
- Cục trưởng Qúach, nói thật với anh, vừa rồi Chủ nhiệm Điền của văn phòng Trung ương hỏi tôi, chỉ cho tôi thời gian mười phút, nếu anh muốn trì hoãn thì cứ hoãn đi, đến lúc đó tôi báo cáo sự thật là được rồi.
Cục trưởng Ngô lạnh lùng hừ một tiếng, nghĩ bụng, đè không chết anh, Quách tiểu tử.
- Điền ...chủ nhiệm Điền, được, tôi lập tức báo cáo ...
Qúach Canh Tân cảm thấy tim mình không chịu thua kém cứ thình thịch nhảy dựng lên, lập tức nói rõ sự tình.
Phút cuối cùng còn nhấn mạnh một câu:
- Cục trưởng Ngô, việc này tôi hoàn toàn làm theo quy tắc
- Quy tắc hay không, cái này, hiện nay tôi không dám nói với cậu điều gì cả?Việc này để cấp trên quyết, được rồi, cậu không phải tắt điện thoại, tôi báo cáo với chủ nhiệm Điền một chút.
Cục trưởng Ngô tắt điện thoại , lập tức báo cáo với đồng chí Điền Giang.
- Thế Kiệt à Thế Kiệt, đây là cú đâm rất sâu mà cậu dành cho tôi. Cũng không biết cấp trên có ý gì, chong chóng đo chiều gió này chỉ hướng nào .Tuy nhiên dù đã có người đâm tới chỗ của chủ nhiệm Điền, khẳng định là bắt không đúng người rồi, đồ chết tiệt này, sao tôi lại ngu ngốc ra tay vậy....
Qúach Canh Tân mặt nghiêm lại, đi qua đi lại trong phòng, anh ta hối hận muốn đâm vào tường.
Phút cuối cùng, cục trưởng Ngô rất cung kính xin chỉ thị nói:
- Chủ nhiệm Điền, do tôi làm việc sơ suất. Có một số việc xử lý không ổn , xin anh ra chỉ thị."
- Chỉ thị thì không cần thiết, anh là cục trưởng, phạm vi quản lý rộng ,anh cũng bận.
Điền Giang nói, sau đó trầm ngâm một lúc nói:
- Đồng chí Thiên Thông làm việc ở phòng cảnh vệ, chỗ đó không thể thiếu anh ta. Hơn nữa anh phải chú ý công tác bảo mật một chút. Anh cũng là một Đảng viên lão thành rồi, tôi tin tưởng anh hiểu chútnguyên tắc này.
Điền Giang đặt điện thoại xuống.
- Anh ta hiểu ý của anh chứ?
Khâu Hoa sợ liếc nhìn Điền Giang nói, chủ yếu là do cục trưởng Ngô phản ứng chậm nửa nhịp, vượt quá thời gian
- Chút việc này mà không tìm hiểu rõ được, anh ta còn còn có thể ngồi vữn không?
Điền Giang nói .
- Haiz...
Khâu Hoa thở dài ,liếc nhìn Điền Giang, nói;
- Hai con người tính khí quái gở cùng làm việc, sau đây lại rách việc cho mà xem.
Tuy nhiên, xuất phát điểm của đồng chí Diệp Phàm là tốt. Nên mặc dù nói tính khí có chút nóng nảy, cái này, phỏng chừng cũng không liên quan gì tới việc thân thủ giỏi của hắn.
Hắn có thể tới chỗ của chúng ta, hai chúng ta cũng từng tìm hiểu kỹ lưỡng về hắn. Hắn chưa hề làm việc gì không hợp pháp hợp lí cả, đều là đứng về phía dân.
- Haha,chính là khối tròn bóng này vẫn phải mài mới được. Cũng là vì nhân dân mà làm việc, có những việc không xử lí như này thì có thể xử lí như kia mà! Trăm sông đổ về một biển, chỉ cần đạt được mục đích là được rồi . Cần gì phải đối đầu chảy máu phải không? Tuy nhiên ,tôi thật sự rất khâm phục dũng khí của anh ta. Có một lần tôi nghe hình như chủ tịch có nhắc tới câu như vây, rất có ý nghĩa.
Điền Giang cười.
- Có ý nghĩa, có ý nghĩa.
Khâu Hoa cũng nói một tiếng, mỉm cười.
- Cục Trưởng Qúach, hai đồng chí Thiên Thông và Tuyết Hồng hiện đang bị giam ở đâu?
Cục trưởng Ngô lập tức nối điện thoại với Qúach Canh Tân .
- Nhà giam Hồ Sơn .
Qúach Canh Tân không dám chậm trễ, mấy phút ngắn ngủi, lão già này tưởng chừng như vài năm, có lẽ, mấy phút ngắn ngủi này có thể quyết định ‘hướng đi’của chính mình
- Anh làm tốt lắm, một chuyện nhỏ nhặt mà giam người ta vào nhà giam Hồ Sơn. Đó là chỗ giam người như nào, anh còn không rõ sao? Chuyện anh gây ra, tự mình đi mà giải quyết. Tuy nhiên, lập tức thả người, lập tức.
Cục trưởng Ngô không nói dài dòng, sau đó còn nói thêm một câu:
- Tốt nhất, anh đích thân tới đó một chuyến.
- Được rồi, tôi lập tức đi .
Qúach Canh Tân trả lời rõ ràng, lập tứcvọt xuống dưới lầu với tốc độ trăm mét trên giờ. Kéo chuông cảnh báo, xông thẳng ra ngoài.
- Đồng chí Thiên Thông, vừa rồi đều là hiểu lầm, giờ đã điều tra rõ ràng rồi, việc này không có liên quan đến đồng chí, đồng chí có thể đi rồi.
Bên ngoàinhà giam Hổ Sơn là trại tạm giam.
Nơi này tạm giữ những người bị tình nghi trong những cụ án quan trọng. Cho nên trại tạm giam Hổ Sơn đâu cũng là tường đồng vách sắt, muốn ra ngoài, điều đó tưởng chừng như không thể, Qúach Canh Tân mặt hơi đỏ nói với đồng chí Thiên Thông.
- Em gái Tuyết Hồng của tôi đâu?
Thiên Thông lướt mắt nhìn anh ta một cái ,lạnh lùng hừ nói.
- Ngay cách đây không xa, sẽ có người đưa đến .
Qúach Canh Tân nói, trong lòng âm thầm kêu khổ.Một lúc sau, Tuyết Hồng được hai nữ cảnh sát đỡ tới.
Sao lại thế này?
Thiên Thông nhìn thấy em gái mình còn phải cần người dìu, trong lòng trấn động, hai tiếng ‘bá, bá’, hai nữ cảnh sát bị anh ta đẩy xuống đất, đỡ cô em gái Tuyết Hồng, hỏi .
- Bọn họ đánh em, anh, anh xem em mặt mày hốc hác. Trên người còn đau như sắp nứt ra rồi.
Tuyết Hồng ngấn đầy nước mắt.
- Ai làm ?
Thiên Thông gần như là rống ra tiếng này.
- Chính là cái tên hung bá tối hôm qua, tên là Tiết công tử gì đó. Khi em mới bị bắt vào đã bị tách khỏi anh rồi.
Không lâu sau, thằng khốn kia dẫn theo hai người đến đây. Vừa vào đã đá em mấy cái, còn cho em mấy cái bạt tai.
Em bị bọn họ dùng súng chỉ vào, bị còng tay ở trên ghế sắt, toàn thân bị đánh sắp nát ra rồi. Tên ác bá kia còn nói phải lột sạch em để cho lúc anh em của anh hưởng thụ!
Tuyết Hồng rất chưa từng chịu ức hiếp như vậy.
- Mẹ nó, ông nói, Tiết nhị công tử ở đâu, dẫn đến đây cho tôi!
Thiên Thông kia đỏ mắt, hùng hổ chỉ vào Qúach Canh Tân hét lên.
- Đồng chí Thiên Thông, hiểu lầm , chỉ do hiểu lầm. Cái này...
Trong lòng Qúach Canh Tân cứ kêu khổ, khẩn trương nói, muốn ba phải
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2125: Đại náo nhà giam.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Ông ta cng không thể tưởng tượng được Tiết nhị công tử lại có thể làm bậy bạ đến vậy, anh ta đúng là càn quấy quen rồi. Chẳng qua lần này anh ta quấy nhiễu nhầm người rồi
Buổi sáng cháu họ cứ xin mình, nói là cho Tiết nhị công tử một sự đặc cách, anh ta muốn nhìn bộ dạng của Thiên Thông và Tuyết Hồng, Quách Canh Tân biết anh ta bị đánh trong lòng không phục.
Nhất định phải báo thù, cho nên khi đi còn bảo anh ta ra tay nhẹ một chút. Đó là bởi vì Qúach Canh Tân đã điều tra gia cảnh của Thiên Thông và Tuyết Hồng, chỉ biết rằng hai đồng chí này đến từ một nông thôn rất bình thường.
Dù cho Nhị thiếu gia của Tiết Gia đánh bị thương họ cũng đáng đời. Tin tưởng chủ nhiệm Diệp Phàm của văn phòng trung ương lúc này bản thân còn chưa lo nổi đâu có thời gian đến lo liệu hai người bạn của mình .
Hơn nữa, chỉ một Diệp Phàm,Qúach Canh Tân tin cấp quản lý của Thang Đế hoàn toàn có thể chỉnh đốn tên tiểu tử này.
Diệp Phàm,xem ra không lâu nữa anh sẽ gặp phiền phức. Bởi vì Tiết nhị công tử trừng mắt muốn báo thù. Còn có Nhạc Bao Sai lương thiện,Thang Đế mất thể diện , nỗi giận này nhất định trút lên vai Diệp Phàm rồi.
_Mẹ ông mới hiểu lầm !
Thiên Thông mắt đỏ lên,Tuyết Hồng mặc dù nói không phải là em ruột, nhưng dì đã có công dưỡng dục mình.
Nào ngờ em đến Bắc Kinh chơi được mấy ngày dưới sự ‘Bảo vệ’của mình bị người ta đánh ra thành như thế này đây, thiếu chút nữa còn bị thảm tới mứcĐộc thủ’.
Một tiếng pằng vang lên
Phó cục trưởng Qúach Canh Tân tiến lên phía trước muốn khuyên Thiên Thông, bị anh ta tát cho một cái bạt tai ngã xuống đất, hai chiếc răng cửa của lão Qúach dính máu tươi tự bay ra .
_Muốn làm gì?
Cảnh sát cùng đi theo đều nổi giận rồi, muốn tiến lên bắt người.
_Ông đây lấy mạng bọn bay !
Thiên Thông phẫn nộ rồi, ra tay không khách khí, thuận tay chọn một chiếc ghế bên cạnh ném về phía trước, trong nháy mắt,rầm rầm rầm đá ngã một đoàn. Lại theo sát mà lên, mấy quyền mấy cước xuống, lập tức toàn bộ ngã xuống.
_Đi!
Thiên Thông kéo Tuyết Hồng phóng đi, nhưng tầng ngoài của nhà giam Hổ Sơn cũng là tường đồng vách sắt, cánh cửa sắt dày đã sớm đóng lại, bên trong vang lên chuông báo động.
Vài tiếng súng truyền đến, Quách Canh Tân ở bên trong sợ tới mức lớn tiếng kêu lên:
_Đừng nổ súng ,đừng nổ súng ,tôi là Qúach Canh Tân đây.
Nhưng, lão tiểu tử này vì bị Thiên Thông tát rơi hai cái răng cửa, cho nên trong miệng nói có chút thều thào, nghe không rõ.
_Cái gì ,có người đang gây rối hành hung cảnh sát ở trại tạm giam,là ai?
Cục trưởng Ngô vừa nhận được điện thoại, tay hơi chần chừ hỏi ngay.
_Người đó là Thiên Thông, anh ta đã đánh gãy hai chiếc răng cửa của cục trưởng Qúach. Người này rất hung hãn, có cần phải dùng súng ống trực tiếp giết chết luôn không, thế nhưng cục trưởng Qúach hạ lệnh không được dùng súng, không dùng súng sợ anh ta sẽ làm bị thương nhiều đồng chí.
Đồng chí Trường Khương Thiết, phó ngục của trại giam Hổ Sơn tâm tư không tốt chút nào. Xảy ra chuyện này, không quản thế nào mình cũng bị phê bình .
- Không được nhúc nhích, nhớ kỹ cho tôi, ai động súng tôi sẽ giết chết người đó!Tôi lập tức qua, các anh phải giữ bình tĩnh, Thiên Thông đánh người các anh dùng tấm chắn, không được làm bị thương anh ta, tuyệt đối không được.
Cục trưởng Ngô gần như hét lên.
Phó ngục Khương trong lòng bức xúc, chuyện này, chỉ cho chắn, không cho đánh trả, đây là tình huống gì .
Đồng chí Thiên Thông kia lai lịch thế nào. Khứu giác chính trị nhạy bén khiến phó ngục Khương cảm nhận được điều gì đó. Anh liền lập tức tiến vào trong hạ lệnh.
Ở trên xe, cục trưởng Ngô rút điện thoại của mình gọi người thân tín của mình, hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao Qúach Canh Tân đi đón anh ta ra ngoài, anh ta lại giận giữ như vậy? Bọn họ đã làm cái gì rồi.
- Báo cáo cục trưởng Ngô, là việc nhân vật số hai của Thang Đế Tiết nhị công tử Tiết Trung Cường hôm qua muốn phục thù chuyện bị đánh. Cho nên tên tiểu tử này ở bệnh viện cứ khăng khăng đòi ra. Quyền đấm cước đá người con gái tên Tuyết Hồng kia. Hơn nữa còn nói muốn anh em của anh ta làm chuyện đồi bại với cô ta.
- Thằng khốn !
Cục trưởng Ngô tức giận đến nỗi môi run bần bật, hỏi:
- Giờ tình huống ra sao rồi?
- Hoàn toàn biến mất, cái tên Thiên Thông lợi hại thật, trời ạ, cao thủ. Lan can sắt của nhà giam to như vậy không ngờ bị anh ta dùng tay bẻ gãy rồi, đây có phải người không?
Không có cách nào, từ bên trong của trại giam vội điều tới một trăm đội viên phòng chống bạo loạn đến, toàn bộ bọn họ đều cầm tấm chắn, từng tấm tương hỗ lẫn nhau tạo thành bức tường thịt đối kháng với Thiên Thông. Bằng không không ngăn được sự phẫn lộn của Thiên Thông.
Tuy nhiên, tấm chắn cứng như vậy bị anh ta cho một quyền thì mục nát, bây giờ mười mấy người đã gục xuống, vẫn không cho trả đòn xem ra không ổn.
Hơn nữa, tôi thấy tinh thần của anh ta quá kích động rồi, giống như một kẻ điên, nếu người này trong tay có súng thì nguy rồi.
Phỏng chừng số người gục xuống lên đến mấy chục rồi.
Bên trong điện thoại, một người đàn ông giọng đầy lo lắng nói.
- Toàn bộ ngã xuống cũng không được làm bị thương Thiên Thông.
Cục trưởng Ngô sau khi ngắt điện thoại, mặt mũi tái mét lại.
Cục trưởng Ngô tới nhà giam Hổ Sơn với tốc độ nhanh nhất có thể.
Người phụ trách nhà giam Hổ Sơn đồng chí Ngưu Thanh Vân đã ở cửa rồi, xe cứ thế thẳng tiến đi vào.
- Tình hình thế nào?
Cục trưởng Ngô Chính Phong vội vàng hỏi.
- Không tốt lắm ,tên kia quả thực là dã thú. Người của chúng ta nhất thời không thể lui ra ngoài, vốn muốn ngườii rút ra ngoài gia cố thêm lưới sắt lan can, rồi dùng súng gây mê làm choáng anh ta.
Tuy nhiên, người này thân thủ quá cao ,quá lợi hại rồi ,chúng ta bị anh ta chú ý gắt gao như vậy, căn bản là không rút ra ngoài được.
Hơn nữa, ngườii có thân thủ cao như vậy, chúng ta muốn dùng súng gây tê xem ra cũng rất khó nhắm. Bên trong thật sự rất hỗn loạn, chúng ta đã bị thương đến 20 người rồi.
Ngục trưởng Ngưu vẻ mặt đầy lo lắng, sầu lo.
- Haiz, việc này, thật đúng là phiền phức. Tôi đi nói chuyện với anh ta trước, rồi tính sau.
Cục trưởng Ngô khoát tay, không lâu sau đã ra tới hiện trường ,thật là thảm thiết, cựu chiến binh Ngô Chính Phong này đã từng trải qua chiến tranh cũng phải nhíu mày.
Ở một lối hẹp nhỏ của Ngục trưởng, bốn phía đều là song sắt. Mà một tầng bao bên ngoài chắc chắn là được lắp thêm tạm thời, toàn bộ chuyển thành song sắt dày như cánh tay.
Bởi vì, song sắt của tầng trong phần lớn đã bị vặn vẹo biến hình, có cái có khoảng trống rất lớn, một người có thể chui qua.
Còn đội phòng chống bạo loạnđều bị đả thương, toàn bộ chen chúc ở bốn phía hàng rào, mặt đầy máu tươi, có người chân toàn máu.
Bởi vì, muốn cứu người ra căn bản là không kịp, một người đàn ông thấp béo tiến vào cửa lối đi nhỏ như điên, đánh mười mấy người đánh thành một đống
Người đàn ông này mỗi khi một quyền một cước ắt phải có một độ viên phòng chống bạo loạn kêu một tiếng bi thảm lăn ra bên cạnh. Người đàn ôngxem như không tồi, không xuống tay với người bị thương. Hình như chỉ là muốn lao ra ngoài.
- Đồng chí Thiên Thông, tôi là cục trưởng Ngô, cậu có yêu cầu gì đề xuất, chúng ta thương lượng.
Lúc này giọng nói vang độ của Ngô Chính Phong truyền tới qua micro. Đương nhiên là truyền tới từ bên ngoài.
- Thả bố mày ra ngoài, bố mày phải giết người!
Thiên Thông tóc rũ xuống, mặt mũi bẩn thỉu như quỷ, anh ta điên cuông gào thét
- Giết người là phạm pháp, đồng chí Thiên Thông, cậu bình tĩnh một chút, đừng động thủ nữa, chúng ta ngồi xuống nói chuyện. Bên Cục thành phố sẽ nghiêm khắc trừng phạt hung thủ, cậu không cần phải lo lắng, Ngô Chính Phong tôi giờ có thể hứa với anh, nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị! Cho dù người đó là ai,tôi sẽ không nương tay .
Ngô Chính Phong lớn tiếng nói.
- Ông cũng chẳng khác gì thằng khốn đó, cá mè một lứa. Cút, cút, cút, bố mày không tin, mở cửa ra, bố mày phải đi giết người!
Tiêng của Thiên Thông đúng là vang dội,vang lên khắp bốn bề.
- Điều ngay đội ngắm bắn qua đây.
Ngục trường Ngưu miệng run run nói.
- Anh muốn làm gì ?
Ngô Chính Phong ngoảnh đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngục trường Ngưu.
- Súng gây tê không được, người này hành hung làm bị thương nhiều cảnh sát như vậy, hơn nữa muốn vượt ngục, chúng ta hoàn toàn có thể giết cậu ta.
Bằng không, tình huống xem ra ngày càng xấu đi, nếu anh ta ra tay giết người thì đội viên chúng ta nguy hiểm rồi .
Cục trưởng Ngô, chúng ta phải diệt trừ tai họa khi nó mới nảy sinh, anh xem, về cơ bản là bị điên nặng rồi.
Một người điên, chúng ta còn nói với anh ta làm gì, có tác dụng gì không? Hơn nữa, cái cửa này nhất định không thể mở, trời mới biết cậu ta ra ngoài sẽ làm ra chuyện gì ? Cục trưởng Ngô, trách nhiệm này, chúng ta đảm nhiệm không nổi !
Ngục trường Ngưu vẻ mặt khó coi nói.
- Tuyệt đối không thể gọi đội ngắm bắn! Đây là mệnh lệnh!
Ngô Chính Phong mặt nghiêm túc đến mức chảy mồ hôi đen.
- Vì sao !
Ngục trưởng Ngưu tiếng hỏi, anh ta có chút tức giận rồi, nơi này là địa bàn của anh ta. Lãnh đạo cấp trên của trại giam Hổ Sơn là cục Tư pháp thành phố Bắc Kinh.
Là do Bí thư Đảng ủy cục Tư phápđương nhiệm , cục trưởng, kiêm nhiệm chính ủy thứ nhất cục quản lí nhà giam Bắc Kinh, đồng chí Lưu Bắc Hòa quản hạt . Cơ bản không cùng một ban ngành với công an. Đương nhiên, bộ Công an cùng bộ Tư pháp liên hệ cũng rất chặt chẽ.
Mà Ngục trường Ngưu còn kiêm Phó cục trưởng cục quản lí nhà giam. Cũng đường đường cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Ngô Chính Phong tuy nói là Cục trưởng Công an thành phố Bắc Kinh, cán bộ cấp Giám đốc sở, nhưng cũng không kiêm chức Bí thư Đảng ủy Công an thành phố. Bằng không, Ngục trường Ngưu cũng không dám chống lại ông ta như vậy .
- Không có vì sao, chấp hành mệnh lệnh!
Ngô Chính Phong mặt giận dữ hừ nói.
- Lão Ngô, từ khi nào lại thích đi dạo nhà giam? Lúc này, truyền đến một âm thanh hơi khàn khàn. Người đàn ông trung niên mặt chữ điền nói, mặc áo cổ cồn kiểu áo Tôn Trung Sơn.
- Lão Lưu anh đã đến rồi, thật đúng lúc .
Ngô Chính Phong quay đầu liền thấy, nói. Tuy nhiên, Ngô Chính Phong trong long cũng hiểu .
Lưu Bắc Hòa có hàm ý khác trong lời nói kia, ý là bản thân đã quản quá giới rồi. Bởi vì Lưu Bắc Hòa chính là người lãnh đạo trực tiếp nhà giam Hổ Sơn, là lãnh đạo trực tiếp, cùng cấp bậc cán bộ cấp Giám đốc sở với chức cục trưởng cục thành phố này của mình.
- Cục Trưởng Lưu , anh xem, không điều đội ngắm bắn không được. Nếu tình hình cứ như vậy thì hỏng bét, đội viên phòng chống bạo loạn của nhà giam Hổ Sơn chúng ta xem ra toàn bộ đều gục. Để một tội phạm kiêu ngạo như thế, đến lúc đó, Ngục trưởng như tôi không chịu nổi trách nhiệm.
Ngưu Thanh Khứ vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Sao không sử dụng súng gây tê?
Lưu Bắc Hòa nhíu mày hỏi.
- Vừa mới dùng thử, vô dụng. Tên kia thân thủ rất cao, hơn nữa, đội viên phòng chống bạo loạn đánh nhau với anh ta cơ bản là không thể ra tay.
Bắn hơn mười phát súng đều không thể bắn chuẩn. Hơn nữa, nhìn thấy chúng ta dùng gây tê súng, anh ta càng kích động. Ra tay quá mạnh, chặt đứt tại chỗ bốn chân của bốn đội viên .
Nói là nếu lại dùng súng gây tê anh ta sẽ giết người. Anh cũng thấy lối đi kia cũng canh giữ linh hoạt, thế mà ngay cả đội viên bị thương cũng không thể rút ra ngoài
Khiến cho chỉ có thể vào không thể ra rồi . Không thể lại để tình hình như thế này kéo dài mãi , tôi muốn điều đội ngắm bắn lại đây.
Ngục trưởng Ngưu nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ