Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2136: Kỳ nhân Trúc lão.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Các người ở đâu ra đấy.
Lương ngũ gia nói với giọng run run.
- Là Tam Cường đã đập phá ở Diệp Hồng Bảo.
Hứa Chính Phong nói lại một lần, Lương ngũ gia cũng rất hiểu. Bởi vì đôi khi Hứa Tam Cường gặp phải bọn thủ lĩnh xã hội đen, Lương ngũ gia đều phải gọi người ra trợ giúp. Hứa Tam Cường còn bái Lương ngũ gia làm sư phụ. Tuy nhiên, chỉ có điều Hứa Tam Cường không học vấn, đối với việc luyện công còn nôn nóng, căn bản là không chịu được khổ cực. Cứ luyện được vài ngày lại thôi. Hứa Chính Phong chiều theo gã, vì bình thường cũng đã có vệ sĩ rồi, cho nên căn bản là không để ý điều này.
- Haiz….
Lương ngũ gia thở dài, sắc mặt không ngừng biến đổi.
- Sao vậy, chữ này cũng có lai lịch sao?
Hứa Chính Phong một lúc sau mới hỏi.
- Các người dùng đầu ngón tay sờ thử xem, có phải có giảm giác không giống như bút viết không?
Hứa Chính Phong và Trương Chấn Lưu dùng tay sờ sờ.
- Sếp Hứa, đúng là không giống như bút viết thật, mà hình như là dùng đầu ngón tay viết.
Trương Chấn Lưu vừa sờ, vừa nói.
- Ngón tay viết ư, sao có thể được. Viên ngọc này có độ cứng rất cao, dùng dao khắc còn khó chứ đừng nói gì đến đầu ngón tay, tuyệt đối không thể có chuyện này được.
Hứa Chính Phong lắc đầu bác bỏ.
Ngay cả Lương ngũ gia thì chỉ có thể dùng chân đá gãy cây to bằng miệng bát con, nhưng nếu bảo ông dùng đầu ngón tay để viết chữ như thế này thì tuyệt đối không thể làm được.
Trong mắt Hứa Chính Phong, ngón tay là thịt, mà ngọc là vật cứng hơn đầu ngón tay rất nhiều, đương nhiên là không thể có chuyện này được rồi.
- Đúng là viết bằng đầu ngón tay, hơn nữa nét còn rất dứt khoát, không có nét đứt nào.
Lương ngũ gia sắc mặt nghiêm túc nói.
- Đúng vậy sao?
Hứa Chính Phong là thương gia, từ trước tới giờ rất ít khi tỏ thái độ ra mặt, nhưng lúc này cũng phải há hốc miệng, đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng vịt. Còn Trương Chấn Lưu thì cũng toát cả mồ hôi.
- Đúng vậy, chính là ngón tay. Các người có nhìn thấy ba chữ Phí Thanh Sơn kia không?
Lương ngũ gia nói.
- Ngũ gia cũng biết ông ta à?
Hứa Chính Phong khôi phục lại bình tĩnh hỏi.
- Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn, là một đại nhân vật…
Lương ngũ gia trong thời gian ngắn ngủi, kể qua chuyện Lục tôn Trung Hoa.
Tuy nhiên, Phí Thanh Sơn có quan hệ gì với nhà họ Phí kia thì Lương ngũ gia không biết. Phỏng chừng, biết được chuyện này thì cũng không có nhiều người.
Bởi vì Phí Thanh Sơn thành danh trong giới Quốc thuật giống như sấm vang bên tai, nhưng không có mấy người được gặp ông.
- Không thể tưởng tượng được lại có nhân vật như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng được. Ở xã hội hiện đại còn có người có thể dùng ngón tay để khắc chữ trên đá thế này.
Hứa Chính Phong không khỏi thở dài nói.
- Anh Hứa, xem ra trong Hồng Diệp Bảo có cao nhân, phải làm thế nào bây giờ.
Trương Chấn Lưu nói.
- Cao nhân như vậy, chúng ta đi đâu để tìm bây giờ.
Hứa Chính Phong lúc nói những lời này nhìn chằm chằm vào Lương ngũ gia. Bởi vì mèo có lối đi của mèo, chó cũng có đường đi của chó. Trên giang hồ, có những chuyện Hứa Chính Phong không biết, nhưng Lương ngũ gia thì lại biết một ít.
- Việc này, chúng ta cũng không cần phải vội vàng. Chữ này tám mươi phần trăm là do ông chủ của Hồng Diệp Bảo mua, không đồng nghĩa với việc trong đó có cao nhân…
Lúc này Lương ngũ gia vuốt vuốt cằm nói.
- Ai?
Hứa Chính Phong vội vàng hỏi, đây chính là cây cỏ cứu mạng.
- Người đó được những người trong hội gọi là “Trúc lão”, còn cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ. Tuy nhiên các anh rút cục muốn làm thế nào thì cũng phải nói trước đã.
Lương ngũ gia nói.
- Trúc lão có thể hợp lại miếng bài này sao thật sao?
Hứa Chính Phong vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Nghe nói nội kình đạt đến một giai đoạn nào có có thể dung hợp được một số vật lại với nhau. Hiệu quả thì hơn những loại keo dính hiện đại nhiều, nhìn qua thì không thể phát hiện ra được.
Lương ngũ gia nói đến đây thì dừng lại, nhìn hai người một cái rồi nói tiếp:
- Đương nhiên, tôi không thể làm được việc này. Thân thủ của tôi không thể so sánh được với bọn họ. Nếu như Trúc lão chịu ra tay thì tám mươi phần trăm là có thể thành công.
- Đầu tiên là phải đưa được Tam Cường ra cái đã. Tuy nhiên, nếu lão Trúc có khả năng gắn cái này lại thì Hứa gia chúng ta có cơ hội để lấy lại danh dự rồi.
Hứa Chính Phong nói.
- Sếp Hứa, anh ra chỉ thị đi, tôi sẽ đi làm.
Trương Chấn Lưu hăng hái nói.
- Cậu lập tức quay lại Hồng Diệp Bảo, giả bộ kinh hãi nói chuyện với Diệp Phàm, bày tỏ chút ý tứ, rằng chúng ta không có khả năng đền hắn một miếng ngọc tương đương như thế này. Tuy nhiên, để Tam Cường được thả ra thì chúng ta có thể đáp ứng điều kiện khác mà hắn đưa ra.
Hứa Chính Phong nói.
- Nếu đã có thể gắn lại được rồi, mà chúng ta lại còn đáp ứng điều kiện khác thì không phải sẽ lỗ to sao. Hơn nữa, Hứa gia chúng ta lại chịu thua dễ dàng như vậy sao?
Trương Chấn Lưu có chút không hiểu nói.
- Không sao, người ta nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Chúng ta không cần phải đợi đến mười năm. Đáp ứng yêu cầu của chúng để Tam Cường được thả ra cái đã. Sau đó chúng ta mời lão Trúc để gắn lại miếng ngọc này, rồi để cho Lương ngũ gia đích thân đưa qua, bọn chúng nhất định sẽ rất kinh ngạc. Từ đó chúng ta có thể đập nát được cái Hồng Diệp Bảo kia.
Hứa Chính Phong nói với giọng đầy bạo khí của một kẻ làm nghề kinh doanh.
- Được được, đến lúc đó, bọn chúng nhất định sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì chúng ta có cao nhân, có lẽ, công lực còn cao hơn cả Phí Thanh Sơn nữa. Hơn nữa, chuyện của Tam Cường đã giải quyết xong, cây thì cần có vỏ, còn người thì cần có da mặt, bọn chúng cũng không thể lấy chuyện này để nói nữa. Tôi tin điều này, Diệp Phàm cũng muốn giữ thể diện.
Trương Chấn Lưu vẻ mặt hưng phấn, gật gật đầu, sau đó nhìn Lương ngũ gia một cái, nói:
- Ngũ gia, theo ông thì Phí Thanh Sơn và lão Trúc thì ai lợi hại hơn.
- Cũng cùng tầm với nhau, năm xưa nghe nói lão Trúc và Phí Thanh Sơn cùng tranh vị trí đầu trong Lục tôn Trung Hoa. Kết quả là, sau ngàn chieu, lão Trúc bị thất bại một chiêu, bởi vì chấn thương cũ của ông ấy tía phát. Sau đó, lão Trúc cũng mất tích luôn. Hơn nữa cũng không đồng ý gia nhập Lục tôn Trung Hoa. Những năm gần đây, tôi có nghe sư phụ nói, tám phần là lão Trúc đã vượt qua Phí Thanh Sơn rồi. Nghe nói ông ấy cũng đã đi khắp nơi tìm Phí Thanh Sơn để trả lại nỗi nhục năm xưa, chỉ có điều hình như Phí Thanh Sơn cũng mất tích…
Lương ngũ gia nói.
- Lão Trúc thần bí như vậy thì chúng ta tìm kiếm kiểu gì đây?
Trương Chấn Lưu lo lắng hỏi.
- Tôi biết ông ấy ở chỗ nào, cứ yên tâm, ông ấy không thần bí chút nào. Đương nhiên những người không biết thì nói ông ấy thần bí. Tối nay chúng ta sẽ đi bái kiến ông ấy. Tôi tin là ông ấy rất muốn biết tin tức về Phí Thanh Sơn, không cần chúng ta ra tay, ông ấy chắc chắn sẽ giúp chúng ta xả cục tức này trong người. Về phần Hồng Diệp Bảo thì ngày xui xẻo của chúng cũng sắp đến rồi. ha ha.
Lương Ngũ Gia cười lớn nói.
Vừa định bật ti vi lên để xem chút tin tức, chuông điện thoại của Diệp Phàm lại vang lên.
- Anh đúng là mệnh lao lực, chiếc điện thoại này hình như chưa được nghi chút nào, thật là phiền đúng không.
Kiều Viên Viên nói.
- Biết làm thế nào được, có người nghĩ rằng làm quan thì chỉ biết tiệc rượu và bám váy đàn bà. Thực sự, làm quan cũng đâu có dễ dàng. Hôm nào cũng vài chục cuộc điện thoại, mà đâu thể tắt máy được. Nếu lãnh đạo gọi hay cấp dưới có việc muốn báo cáo mà lại tắt máy, thì không phải chiếc mũ quan sẽ bay mất sao.
Diệp Phàm cười khổ cầm chiếc điện thoại lên mới biết người gọi đến là Diệp Tử Kỳ gọi đến. Gần đây,
cả gia đình Diệp Phàm và những người bạn thân thiết như Thiết Chiêm Hùng...đều dựa theo bức vẽ của Diệp Thần Tây để tìm người phụ nữ trước kia đã bế Diệp Tử Kỳ đến.
Tuy nhên, không thấy tung tích đâu cả. Người Diệp gia cũng không thể yên được. Chuyện này chỉ có thể tùy duyên mà thôi.
- Anh, anh ăn cơm chưa.
Diệp Tử Kỳ hỏi.
- Anh vừa ăn xong, đang chuẩn bị xem ti vi, thế nào, bố mẹ vẫn khỏe cả chứ. Công việc của em cũng không xảy ra vấn đề gì chứ?
Diệp Phàm nói.
- Tất cả vẫn bình thường, Bí thư Lưu đã lên thành phố rồi.
Diệp Tử Kỳ nói. Đương nhiên là chỉ chuyện Bí thư Huyện ủy Cổ Xuyên Lưu Nhất Vĩ đã được điều lên thành phố Mặc Hương làm Phó chủ tịch. Chuyện này là Diệp Phàm đã ra tay, nói chuyện với Bí thư Thành ủy Mặc Hương Tạ Quốc Trung cho nên mới giành được ghế như vậy.
- Vậy chút nữa a sẽ gọi điện chúc mừng, Bí thư Tạ là người thành thật, nói lời giữ lời.
- Đúng là như vậy.
Diệp Tử Kỳ nói.
- Có phải Bí thư Tạ đã điều em đến Cục tài chính rồi không?
Diệp Phàm cảm giác được có chút kỳ lạ, lúc đầu Tạ Quốc Trung có nhắc đến chuyện này, ý của Diệp Phàm là Tử Kỳ còn phải rèn luyện thêm một hau năm nữa mới tính đến chuyện đề bạt được.
- Vâng, chuyện này, anh, em cũng cho rằng chuyện này hơi nhanh. Nhưng Bí thư Tạ nói là không nhanh, đối với một số đồng chí có năng lực thì cần phải được đề bạt.
Diệp Tử Kỳ nói.
- Vì vậy em cũng lên thành phố rồi đúng không, lên thì lên vậy, đợi chút nữa anh gọi điện cho Bí thư Tạ để cảm ơn một chút.
Diệp Phàm nói, cảm thấy cũng có chút xấu hổ, không biết là chuyện khu công nghệ cao mà Tạ Quốc Trung nhờ mình, Kiều Viễn Sơn đã giải quyết xong chưa.
- Anh, em cảm thấy xấu hổ, chẳng có mặt mũi nào gặp Bí thư Tạ nữa.
Diệp Tử kỳ đột nhiên nói.
- Có gì mà xấu hổ chứ, em là người có năng lực, từ Bộ tài chính xuống địa phương, vốn là phải được thêm một cấp sử dụng, bây giờ được đề bạt ngoại lệ cũng là chuyện bình thường. So với anh cậu thì cậu còn chậm đấy.
Diệp Phàm an ủi Tử Kỳ một câu, lại nói tiếp:
- Em đừng suy nghĩ nhiều, cứ đi đi.
- Em không phải nói cái này.
- Không phải ý này thì là ý nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải là thành phố Mặc Hương đã lập khu công nghệ Thiên An đó sao, lại tranh với cả khu nghệ cao của quận Tam Dương. Anh, hồi tết không phải anh nói sẽ giải quyết chuyện này sao? Tuy nhiên, chuyện này giờ đã giải quyết rồi.
Diệp Tử Kỳ nói.
- Vậy thì tốt, dù sao thì cũng giải quyết được rồi. Vậy thì anh phải chúc mừng Bí thư Tạ, có đúng không?
Diệp Phàm cười nói, cảm giác xấu hổ ban nãy cũng được giải tỏa. Dù sao cũng đã hoàn thành lời hứa với Bí thư Tạ rồi, cái này gọi là một trả một.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2137: Thủ đoạn của Kiều Viễn Sơn.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Haiz, quyết định thì đã quyết định rồi. Tuy nhiên, không phải ngụ lại ở thành phố Mặc Hương.
Diệp Tử Kỳ có chút bất mãn nói.
- Không phải ở thành phố Mặc Hương, sao có chuyện này được?
Diệp Phàm vừa nghe, lập tức kinh ngạc, liền đứng bật dậy.
- Là sự thật đấy, không biết là cấp trên có ý tưởng gì nữa. Khu công nghệ cao- Sự dung hòa giữa hành chính và khai thác kinh tế cuối cùng lại không thuộc về thành phố Mặc Hương, cũng chẳng thuộc về địa khu Tam Dương, mà là thuộc về thành phố Hải Đông. Sau khi nhận được thông báo của tỉnh, Bí thư Tạ như thể tóc bạc đi, cả ngày đều không ăn uống gì, haiz…
Diệp Tử Kỳ nói.
- Anh biết rồi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng rồi cúp máy, sau đó chiếc điện thoại bị hắn đập mạnh xuống bàn, vỡ làm đôi.
Tuy nói đó là chiếc điện thoại do Tổ A chế tạo, nhưng cũng không thể chịu được cơn thịnh nộ của Diệp Phàm.
- Kiều Viễn Sơn, tôi có chỗ nào đắc tội với ông chứ. Không ngờ ông lại âm thầm phá rối như vậy. Thành phố Hải Đông xếp ngay sau Mặc Hương, ông không giúp Mặc Hương thì thôi, đằng này quay sang giúp Hải Đông. Đây không phải rõ ràng là muốn giúp Hải Đông vượt Mặc Hương hay sao? Như vậy ông không phải là đập vào mặt Tạ Quốc Trung, mà là vào mặt Diệp Phàm tôi.
Diệp Phàm tức giận quát.
Bóng người thoáng một cái đã đến bãi cỏ bên ngoài nhà. Hắn vung tay mấy cái, tảng đá trước mặt vỡ vụn, bay tung tóe.
Hắn gào thét giống như một kẻ điên. Thấy vậy, Lý Cường vội vàng chạy tới. Gã ngơ ngác đứng một bên nhìn. Kiều Viên Viên lúc này đang tắm, nếu không có lẽ cô lại sợ đến té xỉu rồi.
Một lúc lâu sau, Diệp Phàm mới ngừng lại được.
- Đi, tôi đi uống rượu cùng với cậu.
Đúng lúc này, bỗng truyền đến giọng nói của Thiết Chiêm Hùng.
- Anh Thiết đến sớm rồi.
Diệp Phàm khôi phục lại bình tĩnh, quay đầu lại nói.
- Quyền cước không tệ lắm, tôi đứng cách xa chục mét mà vẫn cảm nhận được uy lực của quyền phong.
Thiết Chiêm Hùng chuyển chủ đề nói.
- Uống rượu.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng rồi nhảy lên xe.
Hai người chọn một quán ven đường, gọi chút đồ ăn và một thùng bia.
- Chú em có chuyện phiền lòng, nói ra hai anh em chúng ta cùng nhau tính toán xem nào.
Thiết Chiêm Hùng cười nói, sau đó cùng với Diệp Phàm cụng một ly.
- Haiz…
Diệp Phàm thở dài một tiếng, nhìn Thiết Chiêm Hùng một cái, cụng tiếp một ly, rồi nói:
- Chuyện đó trước kia em đã nói với anh rồi. Chính là chuyện thành phố Mặc Hương muốn giành khu công nghệ cao đó.
- Ừ, có phải đã bị địa khu Tam Dương đoạt mất rồi phải không? Cậu cảm thấy có chút hổ thẹn với Bí thư Tạ, cho nên mới phát điên lên như vậy, có đúng không?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Không thuộc về địa khu Tam Dương. Mà là thành phố xếp ngay sau Mặc Hương là Hải Đông. Em cũng đã từng công tác ở đó.
Cho nên em phải vui mừng mới phải. Đối với Diệp Phàm em, em đều mong muốn những nơi mà mình từng công tác đều ngày một giàu có.
Có lẽ có người nói tư tưởng của Diệp Phàm em hẹp hòi, không có quan niện toàn cục, mang tư tưởng địa phương chủ nghĩa. Tuy nhiên, đây là tính cách của Diệp Phàm em.
- Chuyện thường tình ấy mà, đổi lại là tôi thì tôi cũng thế. Chúng ta đều hy vọng rằng những nơi mà mình đã từng công tác ngày một tốt lên. Vì vậy, cậu không nên phiền não mới phải chứ.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Tuy rằng lần này thành phố Mặc Hương không giành được, nhưng cái này cũng chỉ có thể trách thực lực của chúng ta không đủ.
- Haiz, trước kia không phải em đã nói với anh rồi sao. Cái này, phỏng chừng là bố vợ em muốn vả vào miệng em đây mà, ông ấy đang cảnh cáo em. Bởi vì em đã lợi dụng anh vợ mình là Kiều Báo Quốc để viết bài…
Diệp Phàm kể lại câu chuyện một lần.
- Xem ra, đây chính là ‘tác phẩm’ của Ủy viên Kiều thật rồi.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Thiết Chiêm Hùng gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó quay sang phía ông chủ quán, gọi:
- Cho thêm mấy xiên nữa đi, phải là thịt bò nhé, đừng có mang thịt dê lên.
sau đó quay lại, nói tiếp:
- Có phải cậu cảm thấy nhất thời không thể chấp nhận được, cảm thấy Ủy viên Kiều quá vô tình không?
- Cũng có một chút, anh muốn phê bình em có đúng không? Quan hệ của chúng em là thế nào chứ? Có chuyện gì mà không thể nói được đâu. Việc gì mà phải đâm một đao sau lưng như vậy, nhát đao này khiến em rất đau.
Diệp Phàm nhả từng câu, giọng lạnh như băng.
- Ha ha, lần trước cậu mượn miệng của Kiều Viên Viên để giải quyết chuyện của mình, không phải cũng không nói với Ủy viên Kiều đó sao?
Việc này nếu như đặt vào người cậu thì là chuyện bình thường, còn đặt trên người của Kiều gia thì chắc chắn là không bình thường. Vì vậy, Ủy viên Kiều có gõ cậu cũng là chuyện bình thường mà.
Có lẽ ông ấy cho rằng cậu khôn vặt, muốn giở trò trước mặt trước một nhân vật tai to mặt lớn. Người anh em à, cả anh và cậu đều không đủ đẳng cấp đâu.
Về kinh nghiệm thì càng không bằng họ. Kết quả lại bị họ bỡn cợt, thậm chí còn cho một đao sau lưng, để cậu nhớ đời đấy mà.
Thiết Chiêm Hùng mỉm cười nói.
- Nhớ đời ư!
Diệp Phàm nói.
- Tuy nhiên, anh cũng cảm thấy Ủy viên kiều hơi quá đáng thật. Cậu nghĩ thử mà em, nếu đã là tiền bối, lại là một nhân vật tai to mặt lớn trong giới chính trị như vậy thì việc gì ông ta phải chấp với đám tép riu như chúng ta, có đúng không? Dù gì thì cậu cũng là con rể của ông ấy, nếu sai thì có thể phê nình, đằng này lại giở thủ đoạn như vậy. Làm thế sẽ khiến cậu bị thương mà.
Thiết Chiêm Hùng có vẻ phẫn nộ nói.
- Em cũng nghĩ như vậy, ông ấy không phê bình mà cũng chẳng nhắc nhở em lấy một câu, mà đâm thẳng một nhát đao. Nhát đao này, Diệp Phàm em nhất định phải trả. Kiều gia thì sao chứ, hạng tép riu như chúng ta cũng không thể để người ta tùy tiện giẫm đạp như vậy.
Diệp Phàm thái độ nghiêm túc nói.
- Đúng là cậu phải phản kích, nhưng cậu phải suy nghĩ cho chín chắn. Làm như vậy, liệu có làm mâu thuẫn tăng thêm một nấc nữa không?
Đến lúc đó, nếu như Ủy viên Kiều tức giận lên, thì e là ngọn lửa giận đó sẽ khiến cậu bị bỏng đó. Anh nghĩ, hay cứ bỏ qua đi, chúng ta cứ nhẫn nhịn đã.
Khi chúng ta có thực lực rồi quay lại phản kích, để cho ông ta thấy sức mạnh của chúng ta là được.
Lúc này, chúng ta phản kích, căn bản là không xứng tầm với ông ta.
Thiết Chiêm Hùng khuyên nhủ nói.
- Phản kích không được, thì em sẽ cắn cho ông ta một nhát, ông ta đâm em một đao, em phải cắn cho ông ta một nhát thật đau mới được. Nếu không người ta sẽ khinh thường mình.
Diệp Phàm nói.
- Vậy cậu sẽ làm như thế nào?
Thiết Chiêm Hùng không phát biểu ý kiến nữa, mà trực tiếp hỏi luôn.
- Tạm thời còn chưa nghĩ ra, chẳng thể khống chế được ông ta điều gì cả. Chuyện này em sẽ bắt tay từ địa khu Lĩnh Nam.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ông ta đâm em một đao, em sẽ đạp Kiều Báo Quốc một nhát rồi rút chân về.
- Thú vị đấy. Tuy nhiên, Diệp Phàm à, cậu thật sự muốn đạp Kiều Báo Quốc một nhát sao?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Đạp!
Diệp Phàm thái độ rất nghiêm túc nói.
- Anh có mấy cách đây!
Thiết Chiêm Hùng thấy thái độ Diệp Phàm kiên quyết như vậy, liền nói.
- Cách gì thế, anh nói nghe coi xem nào?
Diệp Phàm vội hỏi lại.
- Anh cũng vừa nghe được, hình như địa khu Lĩnh Nam có trị an không được tốt lắm. Thấy tình hình như vậy, Tỉnh ủy Nam Phúc còn gửi văn bản xuống.
Cái này, đương nhiên không phải nguyên nhân trong thời gian Kiều Báo Quốc đảm nhiệm chức Chủ tịch địa khu, muốn truy cứu trách nhiệm thì phức tạp rồi. Hơn nữa, cũng chẳng trách được Kiều Báo Quốc.
Tuy nhiên, Kiều Báo Quốc hình như cũng ngửi được mùi vị gì đó. Cho nên, gần đây liền đẩy mạnh công tác trị an.
Hơn nữa, muốn nâng cao sức mạnh cảnh sát, cải tiến thiết bị cảnh dụng.
Giống như xe cảnh sát và phương tiện phá án đều cần phải có tiền có đúng không? Hơn nữa, Ủy ban nhân dân địa khu Lĩnh Nam cũng báo cáo bộ, xin xây dựng một căn cứ huấn luyện cảnh sát, để nâng cao tố chất của cảnh sát địa khu Nam Lĩnh.
Mà cái này thì nằm trong tay anh đây, vốn cũng muốn phê rồi. Tuy nhiên, trước khác giờ khác.
Thiết Chiêm Hùng thản nhiên cười nói.
- Như vậy e là không thỏa đáng cho lắm. Nếu anh Thiết cứng rắn không phê, thì không phải khiêu chiến với Kiều gia hay sao?
Việc này, nếu như để Kiều Viễn Sơn tức giận thì việc phát triển sau này của anh sẽ rất bất lợi. Dù sao, anh muốn được đề bạt thì phải qua Ban Tổ chức Trung ương có phải hay không?
Việc này không ổn, không ổn, em còn có cách khác.
Đương nhiên, ý của em không phải đâm cho Kiều Báo Quốc một đao, chuyện này Diệp Phàm em không làm được, dù sao bọn em cũng là thân thích mà.
Mà chỉ đá cho một nhát, khiến cho đồng chí Viễn Sơn nhớ là được. Nếu thật sự đả thương Kiều Báo Quốc, thì em cũng không xong với Viên Viên mất.
Diệp Phàm nói.
- Không việc gì, không phải chỉ địa khu Nam Lĩnh muốn tranh thủ một khu căn cứ huấn luyện cảnh sát. Cả tỉnh Nam Phúc cũng đã có ba nơi, muốn tranh thủ giống như địa khu Tam Dương, còn có thành phố Thương Hải nữa.
Anh nghĩ, tuy chỉ là một khu căn cứ huấn luyện cảnh sát, nhưng phỏng chừng lãnh đạo địa phương đều đánh hơi được mùi gì đó.
Ít nhất, có thể giành được căn cứ này cũng là một công lớn. Chẳng những có thể tiết kiệm cho địa phương một số tiền lớn, mà còn làm được công tác trị an.
Cái này, cũng là vinh dự của lãnh đạo địa phương có đúng không? Đến lúc đó, công lao bỏ ra ít mà lại kiếm được một khoản.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Ha ha, thành phố Thương Hải có tiền rồi mà cũng muốn giành cái này sao?
Em thấy, thành phố Mặc Hương kinh tế còn kém hơn Thương Hải. Liệu có nên giúp bọn họ không?Diệp Phàm cười quỷ dị nói.
- Cậu thật lợi hại, bên thành phố Mặc Hương mất một hạng mục, giờ cậu lại trả cho bên đó một hạng mục. Tuy rằng sức ảnh hưởng nhỏ hơn rất nhiều so với khu Công nghệ cao, nhưng cũng lấy lại được một chút. Trong lòng cậu cũng bớt áy náy hơn, có đúng không? Quyết định như vậy đi, cậu khẩn trương báo cho Tạ Quốc Trung đi, bảo ông ấy báo cáo về tỉnh, sau đó chuyển đến chỗ tôi. Cái này, phê hay không phê là chuyện của bọn anh.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Không không…
Diệp Phàm đột nhiên khoát tay nói.
- Cậu định làm cái gì vậy, trong đám mây mù thế này sắp làm cho ông anh này hôn mê rồi.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Không phải cho thành phố Mặc Hương mà là địa khu Tam Dương. Nếu các chỉ tiêu xếp hạng của Tam Dương đều đứng sau Nam Lĩnh.
Vậy thì chúng ta hỗ trợ địa khu Tam Dương về mặt trị an này một phen. Ít nhất, ở phương diện này cũng phải vượt qua Nam Lĩnh.
Nghe nói về mặt phát triển kinh tế thì địa khu Tam Dương kém hơn Nam Lĩnh chút xíu. Chỉ cần hỗ trợ một chút, không chừng Tam Dương sẽ vượt lên trên.
Tuy nhiên em không có ý định để cho vượt qua một cách toàn diện. Một số phương diện nào đó thôi, ví dụ như trị an vượt qua là được rồi.
Diệp Phàm nói.
- Được, được! Người anh em thật lợi hại. Tuy nói chỉ là một chiêu nhỏ, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cho Ủy viên Kiều một cái tát nhớ đời. Tuy nhiên, thủ đoạn này của tôi phỏng chừng Ủy viên Kiều sẽ suy nghĩ ra. Đến lúc đó, cậu lại phải ăn đòn rồi.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2138: Sự xảo trá của Diệp thị.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
.
- Mặc xác nó, chính là để cho ông ta hiểu được, còn không thì có ý nghĩa gì chứ? Tuy nhiên, cứ như vậy thì anh cũng sẽ bị ông vợ em nhớ tên đấy.
Diệp Phàm nói.
- Kệ! Ủy viên Kiều cũng đâu thể ngồi cái ghế đó cả đời được. Hơn nữa, phỏng chừng trong vòng năm năm nữa, anh cũng không có khả năng thăng lên bậc nữa.
Nếu lên nữa thì là cấp bộ trưởng, đối với anh mà nói, có lẽ cả đời thì nó vẫn là hy vọng xa vời. Cho dù không đắc tội với Ủy viên Kiều, thì ông ấy cũng không thể giúp anh được, có đúng không?
Thiết Chiêm Hùng nói, khiến Diệp Phàm cảm nhận được tình anh em thật sự.
- Không đâu, anh nhất định sẽ lên mà. Lời này, là em nói đấy.
Diệp Phàm nói những lời này, giống như một sự khẳng định chắc chắn. Thiết Chiêm Hùng liền cười to, nói:
- Được, anh sẽ đợi cậu giúp anh một tay. Kiều Viễn Sơn làm thế nào thì chúng ta sẽ ‘cắn’ lại như thế. Tuy nhiên, hình như hai chúng ta có chút giống chó, nhỉ?
Lão Thiết nói câu này xong, hai người liền phá lên cười. Bởi vì, hai người đều nhớ đén biệt danh “Cẩu Tử” của Diệp Phàm hồi còn ở tổ A. Nếu là cẩu thì phải có đặc tính của cẩu rồi.
Kiều Viên Viên tắm xong, bước ra thì chẳng thấy bóng dáng Diệp Phàm đâu, miệng không khỏi nói một câu:
- Cái người này, lại đi đâu rồi không biết, thật là, mới thoáng cái đã chẳng thấy đâu rồi.
- Phu nhân, tiên sinh thật sự phát điên rồi.
Lúc này, truyền đến giọng nói của Lý Cường.
- Điên rồi ư? Ông nói đùa à
Kiều Viên Viên nhìn Lý Cường một cái, phát hiện ánh mắt của lão đầy vẻ u buồn.
- Là đúng đấy, vừa rồi tiên sinh gầm rú lên, sau đó lại ra bên ngoài đấm đá loạn xạ, làm cho chúng tôi sợ phát khiếp.
Sau đó, Thứ trưởng Thiết đến, rủ tiên sinh đi uống rượu rồi.
Lý Cường thực ra đứng ở đại sảnh chờ Kiều Viên Viên.
- Rốt cục là chuyện gì vậy?
Kiều Viên Viên lo lắng trong lòng, thầm nhỉ chẳng lẽ có liên quan đến Kiều gia sao.
- Tôi cũng không rõ lắm, vừa rồi hình như tiên sinh nghe điện thoại xong, là Diệp Tử Kỳ gọi đến. Chiếc điện thoại kia đã bị tiên sinh đập vỡ rồi. Phu nhân xem, bàn cũng vừa được thu dọn xong.
Lý Cường nói.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ gọi điện thoại để hỏi Tử Kỳ xem.
Kiều Viên Viên nói, Lý Cường bước ra ngoài, bởi vì nhiệm vụ của ông đã hoàn thành.
Diệp Tử Kỳ lúc đầu không dám nói, sau đó bị Kiều Viên Viên nói chuyện Diệp Phàm nổi điện…cho nên, không còn cách nào khác, Tử Kỳ đành phải nói chuyện khu công nghệ cao thành phố Mặc Hương nói với chị dâu một lần.
Kiều Viên Viên tức giận, vội vã lái xe về nhà. Bởi vì lúc Diệp Phàm loay hoay việc này cô cũng có mặt, cho nên cũng biết chuyện này.
Hơn nữa, lúc ấy Kiều Viễn Sơn đã nói phải gõ Diệp Phàm, Kiều Viên Viên tưởng cha chỉ nói như vậy rồi thôi, ai ngờ lại xuống tay thật.
Bước vào sân, thấy ba mình đang đọc báo, còn mẹ thì đang đan áo len.
Còn anh hai Kiều Thanh Dương thì đang đeo tai nghe gật gù nghe nhạc, chân còn đung đa đung đưa.
- Cái thằng này, không đứng đắn một chút được hả? Chẳng giống một quân nhân chút nào.
Kiều Viễn Sơn quay sang giáo huấn con trai mình.
- Đây là trong nhà mà ba, đâu phải trong quân đội đâu.
Kiều Thanh Dương bất mãn nói.
- Ở nhà cũng thế, quân nhân phải có cách ngồi của quân nhân. Con xem xem, thật là bữa bãi, cách ngồi của con trông xấu lắm. Nếu như thành thói quen mà để lãnh đạo trông thấy, thì người ta sẽ nghĩ về mình như thế nào?
Kiều Viễn Sơn nói.
- Con biết rồi.
Kiều Thanh Dương không tình nguyện đặt chân xuống, cho nên nói rất lớn.
- Ba, sao ba lại làm như vậy?
Kiều Viên Viên ‘hùng hùng hổ hổ’ đứng trước mặt Kiều Viễn Sơn nói.
- Làm sao vậy?
Ánh mắt Kiều Viễn Sơn lại tập trung vào tờ báo, không thèm ngẩng đầu lên. Phỏng chừng ông cũng đã đoán ra được điều gì đó rồi.
- Làm sao ư? Ba thật là quá đáng đấy!
Kiều Viên Viên hừ nói.
- Quá đáng, con nhỏ này, sao lại ăn nói với ba như thế hả?
Lúc này, bà mẹ Diệp Dung liền đặt chiếc áo len xuống, lên tiếng giáo huấn.
- Mẹ hỏi ba xem ba đã làm gì. Vốn lần này con cùng Diệp Phàm về nhà ăn tết, Diệp Phàm là người Mặc Hương có đúng không ạ? Vì vậy anh ấy muốn làm chút gì đó cho quê hương…
Kiều Viên Viên đem chuyện khu công nghện cao nói một lần. Sau đó nói:
- Ba, ba đừng có nói việc này không phải do ba làm.
- Là ba làm đấy!
Kiều Viễn Sơn nói thẳng, đặt tờ báo xuống trừng mắt nhìn con gái một cái, nói:
- Con tưởng thẳng nhóc đó là một chú chim tốt, có đúng không?
Trước kia, không phải ta đã nói với các con rồi sao? Giờ lại dám giở trò trước mặt ta. Báo Quốc là gì của nó chứ? Không những không giúp đỡ mà còn mượn tay Kiều gia đi làm chuyện của mình.
Con muốn mượn cũng được, nhưng nói với ta một tiếng là được. Ta đâu phải loại người không biết tình biết lý chứ. Còn đằng này thì sao? Dám giở trò nham hiểm với ta, nếu không cho nó một roi thì để nó ngồi lên đầu à?
- Anh ất có sai thì ba phê bình một tiếng là được, sao lại làm như vậy chứ? Ba không biết rằng anh ấy sắp điên lên rồi kia kìa. Bãi cỏ trước nhà đã bị anh ấy biến thành ruộng lúa rồi.
Kiều Viên Viên nói, đôi mắt còn có chút đỏ.
- Lợi hại, bãi cỏ mà có thể thành ruộng lúa được. Con thật sự muốn xem kiệt tác của đại ca Diệp thế nào.
Kiều Thanh Dương hai mắt tròn xoe, nói.
- Cút sang một bên.
Kiều Viễn Sơn tức giận hừ nói.
- Được rồi, Viên Viên, việc này con cũng đừng nói nữa.
Dù sao Diệp Phàm cũng không có chuyện gì có đúng không?
Hơn nữa, nếu như thằng bé Diệp Phàm này hiểu chuyện một chút thì ba con cũng đâu có tức giận như vậy. Sau này chú ý một chút là được.
Diệp Dung nói.
- Diệp Phàm là con rể của ba đấy.
Kiều Viên Viên nói một câu cuối cùng rồi chạy ra khỏi cửa.
- Để con đi theo xem thế nào.
Kiều Thanh Dương nói, sau đó chạy theo Kiều Viên Viên.
- Một chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được, còn gọi con gái về gây sức ép với tôi, tôi thấy thằng nhóc này chính là một thằng bất tài, bất tài…
Kiều Viễn Sơn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đi lên lầu.
Diệp Phàm đang uống rượu vui vẻ với lão Thiết thì chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của quản gia:
- Tiên sinh, Phó tổng giám đốc tập đoàn Hoằng Hóa Trương Chấn Lưu nói muốn gặp tiên sinh.
- Ông hỏi anh ta xem có chuyện gì.
Diệp Phàm nói.
- Anh ta nói rằng miếng bài đó họ không thể tìm được một miếng y hệt khác. Tuy nhiên, bọn họ sẽ đồng ý yêu cầu nhất định mà chúng ta đưa ra. Chỉ cần chúng ta đừng có tóm Hứa Tam Cường mãi không thả. Hơn nữa, hy vọng chúng ta có thể làm cầu nối với bên kia cho thả người ra.
Lý Thành nói.
- Ông biết tôi thích triền núi phía sau nhà chứ, hiểu ý của tôi .hưa?
Diệp Phàm hỏi,
- Tôi hiểu rồi, vậy sẽ bảo bọn họ mời đại sư và thợ thủ công đến sửa nơi mà chúng ta bị tổn hại. Sau đó, phạm vi tường vây phải kéo dài đến phía sau triền núi kia. Đương nhiên, tôi sẽ lựa lời nói với họ, tiên sinh cứ yên tâm.
Quản gia Lý rất hiểu chuyện.
- Cứ như vậy đi!
Diệp Phàm biết Lý Thành sẽ làm việc tốt, liền cúp máy.
- Bọn họ chịu thua rồi hả?
Thiết Chiêm Hùng thản nhiên cười nói.
- Do chính Phí Thanh Sơn viết mà, chẳng lẽ bọn họ lại tìm được Phí Thanh Sơn thứ hai để viết hay sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Vậy khó khăn rồi, nghe nói Phí đại sư đã đạt đến trình độ thập đẳng rồi.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Nghe ông ấy nói là chưa được, hình như là cửu đẳng đỉnh giai thì phải.
Diệp Phàm nói.
- Đó cũng ghê gớm rồi, tuy nhiên, nếu bọn họ biết được bí mật của tấm bảo bài này, chứng tỏ Hứa gia cũng có cao nhân.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Những gia tộc như Hứa gia có mấy người chứ, điều đó là chuyện không thể. Tuy nhiên, phỏng chừng chưa vượt qua được lục đẳng.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, cũng phải, nếu nói về tiền thì chúng ta không bằng họ. Tuy nhiên, nếu về phương diện quyền cước thì chúng ta không phải lo điều gì.
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười nói.
- Quản gia Lý, ông chủ của các người có ở nhà không?
Trương Chấn Lưu nhìn Lý Thành một cái, hỏi. Ông ta biết chủ nhà này năng lượng không nhỏ, phỏng chừng là đang gạt mình. Hai giờ trước còn có mặt ở đây, giờ lại chẳng thấy tăm hơi đâu, phỏng chừng là đang nắn gân mình.
- Ông ấy giao cho tôi nói chuyện này với các ông.
Lý Thành nói, không lâu sau dẫn Trương Chấn Lưu đi ra phía sau nhà.
Trương Chấn Lưu còn tưởng rằng quản gia Lý muốn cho mình nhìn thấy tổn thất, sau đó yêu cầu bồi thường. Vì vậy, nói:
- Tổn thất này, các ông cứ cho cái giá cụ thể đi, chúng tôi sẽ khiến các ông hài lòng.
- Ha ha, ông chủ chúng tôi thích nhất triền núi này. Phó tổng giám đốc Trương, sườn núi này có cây cối, hoa cỏ, bình thường ông chủ chúng tôi thường luyện Thái Cực Quyền và hoạt động chân tay ở đây. Chỉ có điều, diện tích của cả khu tuy nói không nhỏ, nhưng những nơi thế này rất khó tìm được. Nghe nói các ông đã mua được triền núi này rồi có đúng không?
Lý Thành chỉ vào triền núi nói.
- Ừ, mua được rồi, tốn không ít công sức, vốn ông chủ nhà đó không chịu bán hết đâu.
Trương Chấn Lưu dường như cảm giác được điều gì đó, sắc mặt bỗng xám ngắt.
- Như thế này có được không Ông chủ của chúng tôi thích sườn núi này, các người có thể bán lại cho chúng tôi không? Đúng líc tường vây này bị đập vỡ rồi, lúc xây lại có thể vây vào được.
Lý Thành cười nhạt nói.
Vừa nghe đến từ bán lại, Trương Chấn Lưu chút nữa thì chửi thành tiếng. Trong nháy mắt, y đã hiểu, phỏng chừng Diệp Phàm sớm đã nhắm sườn núi này rồi.
Chỉ có điều chủ cũ không chịu bán, không ngờ lại gặp chuyện thế này. Nói thì hay đấy, bán lại, chúng tôi dám thu tiền của các người sao? Vậy thì Tam Cường còn lâu mới được thả ra.
Tuy nhiên, Trương Chấn Lưu nhanh chóng khôi phục bình tĩnh nói:
- Ý của ông chủ ông có phải là dùng triền núi này để bồi thường cho thiệt hại của các ông không?
- Ha ha, chúng tôi không phải lấy không, thuận mua vừa bán mà?
Lý Thành cười nói, nhìn sườn núi một cái, nói tiếp:
- Sườn núi này cũng là một mảnh đất hoang, chẳng có công trình gì cả, chỉ có cây cối hoa cỏ, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Trước kia các ông ra giá với Hồng Diệp Bảo của chúng tôi là một trăm ngàn. Sườn núi này diện tích có lớn hơn toàn bộ diện tích của Hồng Diệp Bảo một chút.
Nhưng Hồng Diệp Bảo của chúng tôi là nơi đáng giá, phỏng chừng khoảng hai ba triệu gì đó.
Cái này, sắc mặt Trương Chấn Lưu hoàn toàn tái nhợt, nghĩ bụng, chúng tôi tiêu mất hai trăm triệu, khó khăn lắm mới mua được, giờ đây các người chỉ đòi có hai ba triệu. Hình như các người bị lỗ, còn chúng tôi lãi lớn rồi, đây là lý gì chứ.
Tuy nhiên Trương Chấn Lưu nói muốn đi nhà vệ sinh, vào đó liền gọi điện cho Hứa Chính Phong, nói rõ sự tình.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2139: Khoe khoang với nhau.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Cái gì gọi là mồm to, Chấn Lưu, hiện giờ anh hiểu được đúng không?
Hứa Chính Phong giọng vẫn khá bình tĩnh, đây là phong cách của người tai to mặt lớn.
- Sao, để bọn họ chết. Chúng ta mất hai trăm triệu và cưỡng ép mới có được.
Toàn bộ sườn núi này đã bị vây quanh, nếu kinh doanh ở đây có thể gia tăng giá trị lên một tỷ.
Cho dù chỉ là mang đi bán đấu giá cũng đáng giá bốn năm trăm triệu. Diệp Phàm cũng dám lên tiếng, thì sẽ là hai ba triệu. Thực sự coi chúng ta là đớn hèn. Tổng giám đốc Hứa, việc này, chắc chắn không thể đồng ý với bọn họ.
Trương Chấn Lưu chửi chó má.
- Cho bọn hắn.
Hứa Chính Phong nói.
- Sao được, vậy tòa nhà Quốc Đông của chúng ta có còn muốn xây dựng không. Kế hoạch kinh doanh của Quốc Đông từ nay về sau gác lại sao? Hơn nữa, chúng ta mất nhiều công sức như vậy, địa bàn này lại giao cho bọn họ, thì việc kinh doanh của Quốc Đông tổn thất ít nhất năm trăm triệu.
Trương Chấn Lưu thiếu chút nữa hét lên.
- Không cần phải nói, cậu lập tức đáp ứng bọn họ đi. Hơn nữa, tôi lập tức gọi luật sư đến đây giải quyết hết mọi thủ tục. Giải quyết tốt thủ tục rồi yêu cầu bọn họ thả người.
Hứa Chính Phong lên tiếng.
- Tổng giám đốc Hứa!
Trương Chấn Lưu còn muốn dông dài, tuy nhiên, vừa mới nói mấy chữ đã bị Hứa Chính Phong ngắt lời, hắn hừ nói:
- Vườn nhà họ Hứa không phải lấy dễ như vậy.
Lương Ngũ gia không cần phải nói, chỉ cần phục hồi được tấm biển thì về sau chúng ta muốn chính là tất cả Hồng Diệp bảo.
Sườn núi này cứ để cho bọn hắn tạm thời đi lại một thời gian. Việc kinh doanh của Quốc Đống nhất định phải tiến hành, ai ngăn cản cũng vô dụng.
- Vậy được rồi.
Trương Chấn Lưu nói xong, đi ra buồng vệ sinh phía sau, lấy 300 nghìn. Hứa Chính Phong làm việc thật sự là nhanh gọn, dứt khoát và quyết đoán, không lâu sau luật sư đã đến, Diệp Phàm cũng về đến Hồng Diệp Bảo. Hai luật sư cùng công chứng những giấy thờ có liên quan.
Chỉ là hai nhân viên công chứng của hai luật sư đều thầm nói, một sườn núi lớn như vậy không ngờ chỉ bán ba triệu, đây quả thực là chuyện hoang đường, đây không phải là tặng không thì là cái gì. Cho dù thằng ngốc cũng có thể nhìn ra ngay.
Tường vây cùng với những tổn thất bên ngoài đều được đền bù theo giá cả, cuối cùng Diệp Phàm còn thản nhiên nói:
- Hi vọng sau này các anh phải chú ý, đừng xây dựng rồi đập xây dựng rồi đập, làm như vậy sẽ rất lãng phí thời gian, đồng thời cũng lãng phí tiền của có đúng không? Tập đoàn của các anh có tiền, điều này tất cả mọi người đều rõ ràng, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy có phải không? Lần sau không được làm như vậy nữa.
Trương Chấn Lưu lúc này thật sự tức giận muốn xông lên phía trước cho hắn mấy cái bạt tai. Tuy nhiên, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, đồng thời cặp mắt của Lý Cường đang nhìn y Trương Chấn Lưu không khỏi chần chừ, nghẹn giọng không làm được gì. Bởi vì thủ đoạn của Lý Cường y đã từng chứng kiến một ít.
- Cậu Diệp, rắn nuốt voi kết cục rất thảm. Tôi muốn nói với cậu một câu như vậy.
Lương Ngũ Gia đi trước một bước nhìn Diệp Phàm thản nhiên cười giơ tay định chụp bả vài Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Lý Cường cũng đi trước một bước nhìn chằm chằm Lương Ngũ Gia. Hai bên nhìn nhau vài giây, Lương Ngũ Gia mới lui lại. Rắn tất nhiên là nói Diệp Phàm, voi kia đương nhiên là nói nhà họ Hứa.
- Ha ha, xẻ thịt voi thành những khối nhỏ, rắn cũng có thể ăn thôi. Lương Ngũ Gia, anh nói xem có đúng không?
Diệp Phàm nhìn Lương Ngũ Gia một cái thản nhiên cười nói.
Thấy khí thế vừa rồi của người này, có lẽ chính là người biết rõ chân tướng cao nhân nhà họ Hứa rồi.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy, người này không vượt qua lục đẳng, Lý Cường ra tay có thể quyết định được y.
- Tảng đá này thật sự là chặn đường, tránh sang một bên đi.
Lý Cường giống như nhìn thấy một tảng đá hai ba tấn vướng chân bên đường, nói, đồng thời đá một cước, khối đá giống như viên đạn bay xa mười mét trên mặt cỏ.
Đất cát lập tức bắn tung tóe, khí thế kinh người, hai vị luật sư cùng các công chứng viên đều nhìn trân trối. Có mấy người nhát gan mặt cũng trắng bệch ra.
Bởi vì núi giả có rất nhiều lỗ hổng, một tảng đá lớn nhìn thì có thể hai ba tấn nhìn qua rất lớn, không cẩn thận có lẽ chưa đến một tấn.
- Tảng đá này thật sự có chút ngáng đường, để Lương Gia giúp mọi người sửa lại một chút.
Lương Ngũ Gia cũng không chịu yếu thế, đến bên chỗ núi giả kia đá một cước, thình thịch một tiếng, tảng đá kia cũng bay ra xa hơn mười mét khí thế không kém Lý Cường bao nhiêu.
Hai bên mượn tảng đá này đề khoe khoang với nhau thị uy nhau một chút.
Sau khi ra khỏi Hồng Diệp Bảo, vẻ mặt Trương Chấn Lưu nghiêm trọng nói:
- Xem ra lai lịch của Diệp Phàm cũng không nhỏ, không ngờ có thể mời cao thủ như thế đến, Lương Ngũ Gia, anh đoán xem người này cân lượng bao nhiêu?
- Thực lực có lẽ không kém tôi lắm, tuy nhiên người này trẻ tuổi. Trẻ tuổi như thế có thể có thân thủ lục đẳng, thật sự là lợi hại.
Lương Ngũ Gia cũng không nói những lời nói dối, quay sang nói:
- Tam Cường này, tôi lo rằng sau này nó sẽ tìm đến Hồng Diệp Bảo gây phiền toái. Anh phải khuyên nó đừng làm hỏng chuyện. Hơn nữa Lý Cường có thân thủ như thế, tôi không thể lúc nào cũng ở cạnh Tam Cường, nếu gây với y bị đánh thì nguy.
- Ừ, tôi sẽ khuyên nó.
Trương Chấn Lưu ra vẻ thành tâm gật gật đầu.
- Lên xe, chúng ta đến chỗ Trúc lão.
Cách đó không xa có một chiếc Mercedes Benz Hứa Chính Phong hạ cửa kính nói.
Hai người ngồi vào xe.
Một ngõ nhỏ cách đó không xa có một ngõ của những tên ăn mày, trong một căn phòng nhỏ.
Một căn phòng đã cũ nát lắm rồi, tường vôi đã biến thành màu đen, trên đó còn có dòng chữ mờ mờ “ Công nghiệp học Đại Khánh, nông nghiệp học Đại Trại”. Đây là câu tuyên truyền phổ biến của thập niên sáu mươi.
Trước nhà là một khối đất trống, trên đó có vài cây trúc mảnh khảnh.
Trong phòng có bảy tám người, họ Lý vì thích gậy trúc nên cả xóm đều gọi là Trúc lão.
Trúc lão nhìn qua khoảng bảy mươi tuổi, tuy nhiên, tinh thần rất minh mẫn, cũng không có đứa con nào đến thăm ông lão lần nào.
Đồng chí làm việc ở khu phố cũng đã đến nói là Trúc lão thuộc phạm vi hỗ trợ của nhà nước, chỉ cần cần ông ấy xin, một tháng cũng có một trăm đồng tiền trợ cấp của chính phủ.
Tuy nhiên, Trúc lão từ chối, nói là mình có thể đi lại, thì sẽ không xin trợ cấp.
Hơn nữa, nói là mỗi ngày chống gậy trúc bán chút hàng nhỏ, bán chút đồ ăn một ngày cũng có thể kiếm được mấy chục đồng, không cần đến tiền hỗ trợ của chính phủ.
Người ta đều nói Trúc lão ngốc, tuy nhiên, ông ấy cũng không để ý.
Còn đừng nói, Trúc lão làm món cơm trứng thịt bò rất ngon. Mỗi buổi tối bán ở ngoài với hai bàn nhỏ cũng có thể kiếm chút tiền.
- Ông chủ, chúng ta đi mệt rồi, hay là đến nhà hàng ăn khuya đi?
Hứa Chính Phong dừng xe từ xa nói với sư phụ, ba người cố ý đi từ phía sau đến quầy của Trúc lão.
Buổi tối có một bàn đang có người ngồi ăn uống, một bàn còn trống. Trương Chấn Lưu cố ý có vẻ mệt mỏi nói:
- Ừ, bên kia không phải có một quầy sao, chúng ta sang đó ăn chút gì.
- Ở đây sao được, không hợp vệ sinh, hay là đến nhà hàng đi.
Hứa Chính Phong nhìn quầy bán đồ ăn nhỏ của Trúc lão nói.
Trương Chấn Sơn cố ý nhìn cái bàn đã lên màu gỗ sáng bóng nói:
- Ông chủ, thịt bò ở đây hương vị không tồi. Không tin ông nếm thử một chút, trước kia tôi cũng đã ăn vài lần, thật sự không tồi.
Ông chủ cả ngày ăn hải sản đồ tây, hôm nay ăn thử đồ ăn ở quán nhỏ có lẽ sẽ cảm nhận được hương vị khác.
Hơn nữa, quầy hàng này, vệ sinh cũng không tệ lắm. Ông xem, ông lão kia cũng đi găng tay xào rau, so với các quán khác còn sạch sẽ hơn.
Lúc này Lương Ngũ Gia lên tiếng nói.
- Đừng nói bậy, sao có thể bảo ông chủ ngồi ăn ở đây? Mất giá quá.
Trương Chấn Lưu nghiêm mặt hừ nói.
- Thôi vậy, vậy thử xem
Hứa Chính Phong khoát tay áo nói, ba người tất nhiên ra vẻ tự nhiên bước qua ngồi xuống.
- Có gì ngon thì mang hết ra, ông lão, làm tốt một chút, đặc biệt vệ sinh phải sạch sẽ, làm ông chủ vui vẻ sẽ trả thêm tiền.
Trương Chấn Lưu bước lên hướng về phía Trúc lão nói. Bàn bên cạnh có một người trung niên cười nói:
- Các anh yên tâm, Trúc lão từ trước đến nay làm rất vệ sinh, chúng tôi thường xuyên ăn uống ở đây.
Những người đó cũng vừa ăn xong rồi, đã đứng cả dậy.
Không lâu đồ ăn được bưng lên.
- Ông chủ, ông ăn thử một chút thật sự là không tồi.
Lương Ngũ Gia gặp một miếng to mì xào thịt bò vừa bỏ vào miệng vừa nói.
Trương Chấn Lưu và Hứa Chính Phong có chút không tin gắp một ít mì, Hứa Chính Phong cầm khăn lau lau miệng gật gật đầu, nói:
- Thật sự là không tồi, không giống ở nhà hàng.
- Ha ha, quý khách, chỗ tôi đều là đồ ăn Bắc Kinh, chắc chắn chính tông. Tuy nhiên, tôi chỉ là cửa hàng nhỏ, không nhiều món, toàn bộ cũng chỉ có bảy tám bàn.
Trúc lão vừa đem đồ ăn vừa cười nói.
- Bảy tám đĩa, mang thêm một bát cơm là đủ rồi.
Hứa Chính Phong cười nói, vẻ mặt thân thiết.
Không lâu sau khi uống vào mấy chai bia, Trương Chấn Lưu bắt đầu lên sân khấu. Ông ta có chút phẫn nộ nói:
- Quá kiêu ngạo, nếu với tính tình của tôi, đã đập nát nhà rồi. Cái gì thế, không phải là phá một tấm biển còn bắt chúng ta tiếp? Hoằng Hóa chúng ta là bùn sông sao? Bọn họ quá coi thường chúng ta.
- Giám đốc Trương, ngồi nói chuyện không đau thắt lưng. Tấm biển kia tuy nói là bình thường Hòa Điền Ngọc muốn làm, nhưng cũng không quan trọng, khi ông chủ chúng ta có tiền, bồi rất tốt. Ngay cả mấy chữ đó, không nói dối anh, tôi đã hỏi thăm rồi, nghe nói rất có lai lịch.
Lương Ngũ Gia tất nhiên thể hiện phong cách cao thủ.
- Lai lịch thế nào, tôi đã điều tra, trong và ngoài nước đều không có nhà thư pháp nào tên là Phí Thanh Sơn. Tên tuổi đều không có, tôi thấy hoàn toàn không có người này.
Diệp Phàm không ngờ bắt chúng ta giúp hắn một tấm biển, tôi thấy cứ gọi bừa một người viết rồi cho là của cao thủ Phí Thanh Sơn.
Trương Chấn Lưu hừ lạnh một tiếng.
Hứu Chính Phong phát hiện, Trúc lão vừa nghe đến ba chữ Phí Thanh Sơn quả nhiên có phản ứng, tay xào rau rõ ràng chậm một chút.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2140: Nhân vật số 1 khu Ngũ Mã đến.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Giám đốc Trương, không phải anh không biết, tôi không phải vừa mới nói với anh sao? Phí Thanh Sơn rất có lai lịch, nghe sư phụ của tôi nói là đại ca của Trung Hoa lục tôn gì gì đó.
Hơn nữa, ba chữ Diệp Hồng Bảo không ngờ chỉ dùng tay để viết. Ngoài ra, hành văn lưu loát, bút lực cứng cáp.
Vả lại, chữ kia cũng sâu chừng hai mét. Anh nghĩ lại xe, ngón tay là da thịt, mặc dù dùng dao khắc chưa chắc có thể làm như vậy.
Lương Ngũ tôi có thể tự nhận có chút tài năng. Nhưng muốn dùng ngón tay để viết ra ba chữ này, chắc chắn là không thể. Cố gắng muốn làm ra một chút dấu vết thì có thể.
Lương Ngũ Gia vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cũng không nhất định là như vậy, Trung Quốc chúng ta người tên là Phí Thanh Sơn hẳn là không ít. Cậu có thể chắc chắn người viết tấm biển đó là Phí Thanh Sơn, có lẽ cùng tên thôi, chúng ta không cần phải lo lắng làm gì. Tôi thấy tấm biển Diệp Hồng Bảo chỉ là để phô trương thanh thế thôi. Rõ ràng chúng ta dùng chút tiền mời cao nhân đến để phá quán đó là được.
Trương Chấn Lưu hừ nói.
- Tôi nghĩ, tám mươi phần trăm hẳn là Phí Thanh Sơn. Có mấy người có thể biết được, thứ nhất Diệp Phàm kia hẳn là biết được uy danh của Phí Thanh Sơn, cho nên mới kiêu ngạo như thế.
Thứ hai, Trung Quốc chúng ta có mấy cao nhân có thể dùng tay để viết ra được như thế? Ngón tay là da thịt, khối đá này cũng rất cứng, không phải là đá mềm.
Việc này, tôi thấy thật sự là có chút phiền phức…
Hứa Chính Phong nhăn mặt giống như đang suy nghĩ rất nhiều.
- Ngón tay viết được chữ thì giỏi sao, ếch ngồi đáy giếng thôi.
Lúc này đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, ba người quay đầu nhìn lại, phát hiện không ngờ là Trúc lão. Thầm nói, quả nhiên mắc câu. Xem ra, lão này có thù hằn sâu với Phí Thanh Sơn.
- Ếch ngồi đáy giếng, ông nói cái gì, ông thử xem!
Lương Ngũ Gia giống như tức giận đứng lên chỉ vào Trúc lão nói.
- Bốp….
Cái muôi xào rau bị Trúc lão ném sang một bên. Ông ta bước nhanh lên, ngón tay cứng rắn phủi trên bàn gỗ.
Vẩy vẩy vài cái, trên bàn hiện ra mấy chữ. Lương Ngũ Gia và Hứa Chính Phong lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.
- Cao… cao nhân…
Hứa Chính Phong lắp bắp.
- Đáng tiếc đây là bàn gỗ, không thể so sánh với Phí Thanh Sơn.
Lương Ngũ gia tuy nói vậy nhưng vẻ mặt cũng rất khâm phục. Tuy nhiên, vẫn ra vẻ tiếc nuối lắc đầu.
- Theo tôi vào đây.
Trúc lão hừ lạnh một tiếng, xoay người bước vào phòng ở của lão. Chỉ thấy ông lão chỉ vào một chiếc ghế bằng đá hoa cương nói:
- Đây là do tôi không có việc gì dùng ngón tay để vẽ.
- Thật sự là dùng ngón tay vẽ sao?
Trương Chấn Lưu giống như không tin, bước lên sờ chiếc ghế đá.
- Ngón tay chắc chắn là ngón tay, tuy nhiên, nếu Trúc lão ngài có thể biểu diễn bây giờ một chút, Tổng Giám đốc Hứa chúng tôi sẽ chi một số tiền lớn mời ông.
Lương Ngũ gia vừa vuốt vừa nói.
- Mời tôi, không thích!
Trúc lão thản nhiên lắc lắc đầu, giơ tay bắt đầu viết lên khối đá bên cạnh.
Theo bột đá lả tả bay xuống, không lâu, một dòng chữ với bút lực cứng cáp hiện ra trước mắt ba người Hứa Chính Phong.
- Lợi hại, ông thật sự là cao nhân rồi, chữ này có thể so sánh được với chữ của Phí Thanh Sơn. Cao nhân, ông đưa ra giá cả đi. Nếu ông chịu ra tay giúp chúng tôi giải quyết chuyện Biệt thự lá đỏ. Hứa Chính Phong tôi sẽ đáp ứng rất tốt điều kiện của ông. Ví dụ như biệt thự, BMW đều được.
Hứa Chính Phong vẻ mặt khâm phục nói.
- Tôi đã nói rồi, không thích.
Trúc lão lắc đầu nhìn ba người một cái nói:
- Tuy nhiên, các cậu nói về mấy chữ Diệp Hồng Bảo gì đó do Phí Thanh Sơn không được bỏ sót một chút nào, có thể tôi cao hứng sẽ ra tay. Hơn nữa, không cần thù lao của các cậu.
- Thật không cần bất kỳ thù lao gì sao, chúng tôi ngại quá, ông giúp Hứa Chính Phong tôi làm việc, Hứa Chính Phong tôi dù sao cũng phải có chút gì chứ.
Hứa Chính Phong vẻ hơi ngượng ngùng nói.
- Vậy đi, các cậu cứ tùy ý cho là được.
Trúc lão hừ nói.
- Trúc lão vị này chính là ông chủ lớn của nhà họ Hứa ở cửa đông, người cầm lái tập đoàn Quốc Đông Hứa Chính Phong. Mặc dù trên thương trường hay chính trường đều rất khá.
Trương Chấn Lưu vội giới thiệu tâng bốc Hứa Chính Phong.
- Không cần nói với tôi những cái đó, tôi không có hứng thú, các cậu nhanh chóng nói về Phí Thanh Sơn và Diệp Hồng Bảo đi.
Trúc lão nhíu mày nói.
Trương Chấn Lưu tất nhiên nói qua một lượt hết mọi chuyện. Đương nhiên không nói là bọn họ vi phạm quy định giải phóng mặt bằng của nhà nước mà nói thành Diệp Phàm ỷ vào quyền thế để bắt nạt người khác.
- Khối đá đó ở đâu?
Trúc lão vội vàng hỏi.
- Trong nhà của tôi, nếu Trúc lão muốn xem tôi lập tức bảo người đem đến đây.
Hứu Chính Phong nói.
- Không cần, tôi đến đó xem.
Trúc lão giơ bàn tay nhăn nheo ngăn lại.
Bốn người vội vàng lên xe đi thẳng đến biệt thự nh Hứa ở cửa Đông.
Diệp Phàm tắm giặt xong ra thấy Kiều Viên Viên đã đến. Kiều Thanh Dương thấy Diệp Phàm đi từ trên tầng xuống vội vàng nói:
- Anh Diệp, việc này ba em không làm được, anh đừng để bụng nhé.
- Ha ha, anh đã quên rồi.
Diệp Phàm khoát tay giống như không có việc gì, thật ra làm cho hai anh em Kiều Thanh Dương hơi sững sờ.
Kiều Viên Viên có vẻ không tin, hỏi:
- Anh thật sự đã quên?
- Đương nhiên, Diệp Phàm anh là ai, việc nhỏ thôi. Vả lại, dù sao ông ấy cũng là bố vợ của anh. Tiểu nhân anh không nhớ đại nhân.
Diệp Phàm vẻ mặt thoải mái nói.
- Thật sự đã quên thì tốt rồi, ba cũng là nhất thời cao hứng, anh đừng để trong lòng là được.Cuối cùng Kiều Viên Viên cũng có thể thở ra, thấy Diệp Phàm không có chút nào là giả dối.
- Anh Diệp, tòa nhà này của anh sao không dọn dẹp lại? Hay là để em ra tay trừng trị mấy tên kia một cái. Nếu không, người ta không để ý tới cũng không được.
Kiều Thanh Dương muốn làm chút việc để giải tỏa phiền muộn trong lòng Diệp Phàm. Anh ta biết bên ngoài Diệp Phàm nói thoải mái như vậy nhưng tám phần là trong lòng vẫn mắng ba mình.
- Không cần, đã giải quyết.
Diệp Phàm khoat tay áo.
- Giải quyết, giải quyết như thế nào?
Kiều Viên Viên hào hứng nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.
- Hiện giờ, đất phía sau chính là của chúng ta. Quản gia Lý đã gọi điện thoại mời đại sư nổi tiếng, có lẽ ngày mai sẽ tới.
Tôi cũng đã nói với các chuyên gia nổi tiếng về trùng tỉnh ủy cố cung, bọn họ cũng sẽ cử người đến.
Có thể tiến thành sửa chữa biệt thự, Viên Viên, nếu em có yêu cầu gì, cần phải nói với các chuyên gia một chút. Một khi phương án đã được xây dựng thì không đổi được nữa.
Diệp Phàm nói.
- Tốt lắm.
Kiều Viên Viên tươi cười nói.
- Vẫn là anh Diệp lợi hại, một nhát đập như vậy lại có thể lấy về cả một sườn núi. Rộng lớn như vậy có lẽ bán mấy trăm triệu cũng không thành vấn đề. Anh Diệp thật sự là chuyên gia bắt nạt.
Kiều Thanh Dương vẻ mặt khâm phục nói.
- Cậu nói cái gì, chuyên gia bắt nạt gì nữa, chúng tôi dùng tiền để mua.
Diệp Phàm nghiêm túc trợn mắt nhìn y một cái.
- Mua, chúng ta không phải thiệt sao?
Kiều Viên Viên có chút không hài lòng.
- Ha ha, thiệt thì không thiệt gì, coi như vì nhân dân phục vụ thôi.
Diệp Phàm cười quỷ dị.
- Không đúng, anh dùng bao nhiêu tiền để mua?
Kiều Thanh Dương vò vò đầu hỏi.
- Thế này.
Diệp Phàm giơ ba ngón tay lên nói.
- Ba trăm triệu, cũng không có gì, anh vẫn chiến được lợi. Tuy nhiên, hình như cũng không còn nhiều, nhiều nhất thì bán đi chri lãi mấy chục triệu.
Kiều Thanh Dương gật gật đầu, sườn núi kia y cũng qua nhiều lần rồi, cũng hiểu rất rõ.
- Cậu nghĩ đi đây vậy, ba mươi triệu.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Không thể nào, ba mươi triệu sao có thể mua được khu đất hàng trăm triệu. Anh Diệp đang nói đùa sao?
Kiều Thanh Dương nói.
- Tôi nói dối sao ?
Diệp Phàm quay đầu nhìn Kiều Viên Viên một cái nói :
- Người ta cứ ép, không có cách nào. Việc này coi như là thế đi. Tuy nhiên, phải nói về lão già kia một chút. Nếu không, thật là có chút nghi ngờ.
- Nói với ai ?
Kiều Thanh Dương không hiểu, hỏi. Kiều Viên Viên thật ra hiểu được, lão già kia chắc chắn nói là Cung Khai Hà. Đơn giản muốn mời ông ra để chứng nhận thôi.
- Không nên hỏi không nên hỏi, anh cảm thấy gần đây em giống như đàn bà, càng ngày càng dông dài. Có phải là ngừa ngáy, nếu không chúng ta thử vài chiêu, vừa đúng lúc cánh rừng kia là của chúng ta, chúng ta hoạt động gân cốt một chút.
Diệp Phàm nghiêm mặt nói.
- Thôi đi, tôi không muốn thành bao cát của anh.
Mặt Kiều Thanh Dương khẽ thay đổi vội vàng nói.
Lúc này Lý Cường vội vàng bước vào nói:
- Cậu chủ, vừa rồi có hai người muốn vào đây một người thanh niên và một người trung niên, nhìn có vẻ giống như cán bộ.
Tuy nhiên, tôi không cho bọn họ vào. Sau đó người thanh niên kia giới thiệu nói anh ta là Vệ Bình, người bên cạnh là thư ký của người kia.
Người trung niên kia là Lâm Kiến Minh, là Bí thư Quận ủy khu Ngũ Mã chúng ta. Đến đây vì gần đây nghe nói có vấn đề ầm ĩ ở đây. Có lẽ là cải trang vi hành.
- Ừ, mời ông ta vào.
Diệp Phàm nói, cũng rất làm giá, không ngờ vẫn ngồi mà không đứng lên đón nhân vật số một khu Ngũ Mã.
Diệp Phàm đã nghĩ có việc gì đó, có lẽ trước đó cho Phó chủ tịch thường trực quận Ngũ Mã uống trà của nhà họ Phí đã đem nhân vật số 1 của quận Ngũ Mã đến đây.
Ít nhất có thể thấy được, quan hệ của hai người bọn họ rất thân thiết. Nếu không, Phó chủ tịch Trần chắc chắn sẽ không đem tin tức tốt này nói cho bí thư Lâm.
Loại tin tức tốt như thế này một mình mình hưởng mới tốt, sao có thể chia sẻ với người khác. Đến lúc đó, Phó chủ tịch Trần tìm cơ hội làm quen với mình, cũng là một chỗ dựa vững chắc trên đường.
Không lâu, một người đàn ông trung niên mập mạp và một người thanh niên đi theo Lý Cường vào.
- Bí thư Lâm có thời gian đến chiếc tổ nhỏ của tôi, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này.
Diệp Phàm tươi cười bước ra cửa nói.
- Chỗ của cậu Diệp cũng gọi là tổ thì chỗ chúng tôi ở gọi là gì đây.
Bí thư Lâm cười thân thiết, y giơ tay ra.
Diệp Phàm bắt tay với y, tuy nhiên, hắn phát hiện, Lâm Kiếm Minh hẳn là hơi sửng sốt. Sau đó lại bí mật quan sát mình.
- Tổ tiên để lại chút đồ thừa kế, tôi ngồi mát ăn bát vàng.
Diệp Phàm cười cười, giơ tay nói.
- Nếu đã đến đây, mời Bí thư Lâm vào trong này ngồi.
Hai người nói xong đi vào phòng khách, Kiều Thanh Dương đang ngồi đó, đưa mắt nhìn Lâm Kiến Minh một cái không có hứng thú gì. Kiều Viên Viên cũng mỉm cưới đứng dựa ở ghế của Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng ngồi xuống.