TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 8 – Tu phục thánh sơn (1)
Chương 147: Kế thượng tâm đầu.
Dịch giả: phongvan93
Nguồn : 4vn.eu
Không khí lại ngưng đọng, sát khí lại càng ngày càng đậm, sát khí không phát ra từ mấy quái vật đang ở trên không trung, cũng chẳng phải của Trần Nhược Tư mà là từ hai người Hầu Quang Bình và Từ Hàng đang lơ lửng cách mặt đất hơn trượng ở phía dưới. Đám thủ hạ đứng đằng sau cũng ào ào rút trường đao trường kiếm ra, mắt thì nhìn chăm chăm về phía trước. Bọn chúng mặc dù không bị sát khí làm cho sợ hãi nhưng ít nhiều gì cũng cảm thấy khẩn trương.
Mộ Dung Thiên khẽ cười một tiếng, nắm chặt hai nắm đấm lại, cả người hơi run run, râu tóc bay loạn lên, quần áo căng khí phồng cả lên. Nhất thời, lam quang nhàn nhạt xuyên qua y phục mà phát ra ngoài, nhẹ nhàng lưu chuyển quanh người Mộ Dung Thiên.
Hầu Quang Bình thấy vậy thì không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, thầm kêu bản thân may mắn chưa có liều lĩnh động thù, không thì đã phải chịu thiệt lớn rồi. Lão quay đầu nhìn lại Từ Hàng, đánh mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo là cả hai cùng động thủ đối phó với Mộ Dung Thiên.
Từ Hàng mặc dù cũng sợ hãi trước tu vi của Mộ Dung Thiên, nhưng nghĩ rằng hai người bên mình thừa sức đối phó được với hắn, cho nên gật đầu đáp ứng không chút do dự.
Hai người bọn chúng đang chuẩn bị ra tay thì bỗng nhiên từ trong rừng cây bắn ra mấy đạo thanh quang lao thẳng về phía Từ Hàng và Hầu Quang Bình. Hai người Hầu Quang Bình và Từ Hàng bất ngờ, lắc người né tránh rồi nhanh chóng lui lại chỗ lúc nãy vừa đứng, không dám tùy tiện xông lên phía trước nữa.
Hai người bọn chúng mặc dù đều muốn nhanh chóng cướp được "Tu Thần phổ", nhưng không kẻ nào muốn mang tính mạng của mình ra đùa giỡn. Ban nãy đột nhiên xuất hiện thanh quang, mặc dù không tạo ra uy hiếp gì nhưng chúng không muốn mạo hiểm tiến lên lần nữa. Dù sao chúng cũng không biết trong rừng cây có bao nhiêu người ẩn nấp. Chỗ khôn khéo của hai người bọn chúng chính là nếu không nắm chắc được phần thắng thì tuyệt đối không hành động liều lĩnh.
Mộ Dung Thiên thấy đồ đệ mình núp trong rừng chỉ bắn ra vài đạo quang mang yếu ớt mà có thể dọa chúng sợ đến tè cả ra quần thì cảm thấy cực kỳ hưng phấn, cười to vài tiếng, khinh thường nhìn nhìn hai người trước mặt nói:" Ta còn tưởng các ngươi có gan lớn bằng trời thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ được như vậy. Thế mà còn dám to mồm trước mặt ta, thực là buồn cười đến chết mất."
Hầu Quang Bình và Từ Hàng giận tím mặt, như bị đánh mạnh một đòn vào ngực. Nhưng cũng không còn cách nào, vẻ tức giận tức khắc biểu hiện trên mặt. Có điều bọn chúng rất nhanh áp chế lửa giận xuống. Dù sao bọn chúng cũng là trưởng môn một phái, ít nhiều gì thì cũng phải có chút độ lượng.
Mấy quái vật đang bay trên trời cũng luôn để ý đến tình hình dưới mặt đất, trông thấy tình cảnh như vậy thì cũng không kìm được mà giật mình. Bọn họ giật mình không phải là vì uy thế của Mộ Dung Thiên mà là vì sự nhát gan của Hầu Quang Bình cùng Từ Hàng.
Một quái vật lắc lắc đầu nói:" Thật khiến người ta kinh ngạc, trên đời sao lại có loại người nhát gan như thế, ta lần đầu tiên mới được thấy đấy. Không biết là hắn làm sao để dẫn dắt thủ hạ của mình nữa. Người như thế mà cũng có thể làm mọi người kính phục sao?"
Một quái vật khác nở nụ cười khinh bỉ, nói:" Ha ha, ngươi có điều chưa biết đấy thôi. Hắn là loại người mà ở trước mặt cường địch thì lui bước, nhưng ở trước kẻ yếu thì lại dữ như ác thần. Ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy điệu bộ từ đầu đến cuối của chúng à?"
Một quái vật khác lại nói:” Chúng ta làm sao bây giờ, cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp? Không bằng để ta xuống dưới giúp bọn họ ứng phó với lão đầu kia. Còn mấy người các ngươi thì ra tay vây khốn tiểu tử này được không? Ai bảo chúng ta nhận lệnh đến đây làm chứ?"
Nhìn như quái vật thủ lĩnh gật gật đầu, quái vật vừa đưa ra ý kiến lập tức xoay người nhanh chóng hạ xuống.
Trần Nhược Tư trông thấy, biết là tên này muốn đi đối phó với sư phụ Mộ Dung Thiên thì không quản nhiều chuyện, đột nhiên phiêu nhiên hạ xuống đứng bên cạnh Mộ Dung Thiên.
Hành động của Trần Nhược Tư khiến ngay cả những quái vật đang bay trên trời cũng phải giật mình. Bọn họ không ngờ hắn lại liều lĩnh như thế, không thèm quan tâm đến họ mà lại đi bảo vệ lão đầu đang đứng dưới mặt đất. Đám quái vật không chần chừ nữa, ào ào hạ xuống phía trước Hầu Quang Bình và Từ Hàng, lạnh lùng nhìn Trần Nhược Tư cùng Mộ Dung Thiên.
Trần Nhược Tư hiểu rõ rằng với thực lực của mình thì rất khó có thể thắng được đám quái vật trước mặt này. Nếu hắn bỏ chạy một mình thì không phải là việc khó, nhưng Mộ Dung Thiên và những đạo huynh đang ẩn nấp ở trong rừng lại khiến hắn khó xử. Một khi hắn chạy trốn thì sư phụ và đám đạo huynh chắc chắn sẽ không thoát được ma chưởng. Bản thân ở lại, mặc dù không thể giành thắng lợi, nhưng cũng có thể kéo dài thêm sinh mệnh cho huynh đệ được một khoảng thời gian.
Một ý tưởng ngu ngốc đáng cười, chỉ vì để người khác sống lâu hơn một chút mà vứt bỏ cơ hội chạy trốn của bản thân, thực là một tên đại ngu đần. Sống lâu thêm hay ít đi một chút thời gian thì có khác biệt gì đâu, làm như vậy liệu có đáng không? Có lẽ sẽ có người cho rằng hắn là một tên đầu to óc bằng quả nho, ngu đần, bã đậu. Nhưng hắn thì lại không cho là như vậy, hắn nghĩ tính mạng của sư phụ và các đạo huynh so với mình thì còn quan trọng hơn. Nói hắn vô tư(không vụ lợi), sẽ khiến hắn cảm thấy buồn cười, dù sao, hắn trước đây chỉ muốn một mình bỏ chạy thật nhanh, mặc kệ chuyện phát sinh về sau. Nhưng hắn hiện tại không làm vậy, hắn lựa chọn ở lại cùng sư phụ, cùng sư phụ chiến đến phút giây cuối cùng.
Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, gió nhẹ mang theo chút hàn ý thổi nhẹ qua khuôn mặt, khiến người ta cảm thấy không khí giá lạnh hơn.
Trần Nhược Tư lặng lẽ nhìn đám người trước mặt, trong lòng thì thầm nghĩ:" Mục đích của chúng khi đến đây chẳng qua chỉ là muốn đoạt được "Tu Thần phổ". Nếu "Tu Thần phổ" bị hủy thì bọn chúng sẽ làm gì, liệu có vì tốn công vô ích mà sẽ quay về không?" Bỗng nhiên, một ý tưởng hoang đường xuất hiện trong đầu hắn, hắn quay đầu lại nói với Mộ Dung Thiên: " Sư phụ, đợi ta dẫn đám người trước mặt rời đi, người mang theo chúng đạo huynh nhanh chóng đi khỏi đây." Nói xong, không chờ Mộ Dung Thiên mở miệng, hắn đã nhún người bay lên. Đứng vững trong không trung rồi rút ra một quyển sách, cầm ở chỗ chữ viết ngoài bìa quyển sách mà quơ quơ lên, lớn tiếng thét với đám người phía dưới:" Các ngươi không phải là muốn "Tu Thần phổ" sao? Nó ở ngay đây này, có bản lĩnh thì tới đây cướp lấy." Nói xong liền cười "ha ha" vài tiếng, cố ý giảm chậm tốc độ xuống mà bay lên trời cao.
Hầu Quang Bình cùng Từ Hàng giật mình, quay về phía thủ hạ là đám đệ tử vẫy vẫy tay, ra lệnh đuổi theo. Trong lòng bọn họ, đoạt được "Tu Thần phổ" quả thực so với việc giết Mộ Dung Thiên thì quan trọng hơn.
Đám quái vật đứng trên mặt đất thấy người mình phải bắt đột nhiên chạy mất thì đương nhiên không suy nghĩ gì cả mà trực tiếp đuổi theo.
Trên mặt đất giờ chỉ còn lại Mộ Dung Thiên một đám đệ tử không có khả năng phi hành của Hầu Quang Bình. Mộ Dung Thiên lắc lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn lên trời cao, vài giọt lệ tuôn rơi, thầm nghĩ trong lòng:" Ngươi vì cứu chúng ta mà rời đi, sinh tử không rõ. Ta cũng đành bất lực. Chỉ có thể mang theo các đệ tử chạy trốn, tương lai của Thanh Tâm đạo quán sau này đều phụ thuộc vào lần hành động này. Mong ông trời có thể phù hộ ngươi an toàn trốn thoát." Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên hô to một tiếng:" Các đệ tử của Thanh Tâm đạo quán, vì sự phục hưng của phái ta, chúng ta ra ngoài thôi." Hô xong thì vung hai tay lên, công kích tới đám đạo sĩ, hòa thượng đang ngăn cản phía trước.
Các đạo sĩ đang ẩn núp trong rừng nghe được lệnh của chưởng môn thì ào ào lao ra, quơ vũ khí trong tay mà xông tới.
Đám đệ tử ở lại của Hầu Quang Bình và Từ Hàng đều là mấy kẻ năng lực yếu kém, bị tấn công thì lập tức trận cước rối loạn cả lên, thi nhau buông bỏ vũ khí, rồi kêu cha gọi mẹ chạy trốn.
Trần Nhược Tư từ rất xa đã thấy động tĩnh dưới mặt đất, hiểu ra tình hình đã xảy ra biến hóa vi diệu. Hắn cười khẽ một tiếng, tốc độ tăng nhanh hơn, lao nhanh về phía trước.
Hắn đột nhiên tăng tốc làm Hầu Quang Bình và Từ Hàng kinh hãi, cũng khiến cho mộng tưởng đuổi kịp của chúng tan thành bọt nước. Hai người bọn chúng trong lòng cảm thấy khó chịu, nội trận lôi đình, quyết không buông tha, vẫn kiên trì dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân tiếp tục truy đuổi.
Bỗng có vài đạo bóng đen vụt qua bên người bọn họ, đó là thú nhân, điều này khiến cho cõi lòng đang nguội lạnh(đang thất vọng) của Hầu Quang Bình lại tràn đầy hi vọng. Lão trong lòng thầm kêu may mắn vì có được đám người trợ giúp tốt như vậy. Có lẽ chỉ cần mình đuổi tới, không cần phải tự tay động thủ, bọn họ đã đoạt lại được "Tu Thần phổ" từ tay tiểu tử nọ. Dù sao, khi mình cùng thú nhân bàn điều kiện đã từng nói qua chuyện này. Một khi bọn họ đoạt được "Tu Thần phổ" thì sẽ không do dự mà giao cho lão. Ngươi nói xem, như vậy lão ta có thể không cảm thấy hứng phấn được sao?
Từ Hàng lòng đã lạnh giờ lại càng lạnh hơn, giống như là bị bỏ vào hầm băng vậy, mặt mũi tức giận. Hắn độc ác lườm lườm qua Hầu Quang Bình, trong đầu thì đang tính toán xấu xa xem làm thế nào để cướp "Tu Thần phổ" từ tay Hầu Quang Bình. Hắn cho rằng việc mấy thú nhân kia có khả năng đoạt lại "Tu Thần phổ" là điều không thể nghi ngờ.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 8 – Tu phục thánh sơn (1)
Chương 148: Tiên gia nghị sự.
Dịch giả: Shark410
Nguồn : 4vn.eu
Tại Đại sảnh đường của Cực Lạc chi địa (mảnh đất cực lạc) giữa không trung có mấy trăm vị thần tiên an tọa tại vị trí của mình chờ đợi tiên quân tới. Khuôn mặt của các thần tiên này đều vô cùng lo lắng, dáng vẻ u sầu. Nếu ai đó nhìn thấy vậy cũng đều đoán được rằng, đến thần tiên còn phải u sầu thì chắc chắn không thể có chuyện tốt lành được.
Tiên quân này là thủ lĩnh thần tiên,cũng là một trong những sáng tạo giả tạo nên phiến thiên đường này.Hắn pháp lực thần bí,ai cũng không biết đạt tới trình độ gì.Trong thần tiên,còn có một người mà ngay cả thần tiên cũng đều phải kính sợ, thì phải là Tiêu Dao Thiên Quân, hắn mặc dù không muốn giữ một trị trí ở tiên giới này, nhưng pháp lực cùng năng lực của hắn,đều làm cho mọi người không thể quên.Ở trong mắt đa số thần tiên,hắn pháp lực cơ hồ còn ở trên Tiên Quân, điều này là thực hay giả ai cũng không biết rõ được.
Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người,Tiên Quân chậm rãi nhẹ nhàng tiến vào đại sảnh.Nhóm thần tiên rất nhanh làm ra một cái lối đi,đều hành lễ bên đường hoan nghênh.Tiên quân vừa đi vừa đáp lễ,cước bộ của hắn vẫn nhẹ nhàng như vậy,thần tình thư giãn,vẻ mặt xuân phong.Tiên Quân khí độ vững vàng,so với khí sắc chúng thần tiên,so ra bất đồng,giờ phút này càng thể hiện Tiên Quân bất phàm.
Tiên quân ngồi xuống ở vị trí cao nhất,vuốt chòm râu trắng bạc,giọng oang oang nói: “Đã để các vị đợi lâu,xin lượng thứ,ta hôm nay triệu tập mọi người đến đây,là có chuyện quan trọng cần thương nghị.Việc này nói khó không khó,nói dễ cũng không dễ, nhưng làm cho người ta rất là đau đầu.”Nói tới đây,hắn dừng một chút,nhóm thần tiên phía dưới,cau mày,anh mắt nhìn chằm chằm Tiên Quân,nhìn như rất nóng lòng muốn nghe câu nói tiếp theo của Tiên Quân.
Tiên Quân dường như nhìn ra tâm tư mọi người,khẽ cười,nói: “Chúng tiên gia không cần mặt co mày cáu, thoát mái chút đi.”
Chúng tiên phía dười nghe thấy lời này,trong lòng biết vẻ mặt của mình hiện tại không ổn,vội thư giãn một hơi,ngăn chặn lo lắng trong lòng,làm cho chính mình có vẻ bình tĩnh ôn hòa.
Một lão giả mặc đạo bào màu đỏ,chậm rãi đứng dậy,hướng tiên quân nói: “Tiên quân thủ lĩnh,hôm nay triệt tập mọi người đến đây,chắc là vì việc của nhân loại?Đệ tử dưới tay ta đã quan sát được rất rõ ràng,yêu thú đã không kiêng nể giết người trong khu vực của nhân loại,nếu không có cách nào khả dĩ khăn trở,chỉ sợ nhân loại đại kiếp này khó thoát.”
“Hỏa tiên không cần sốt ruột, hôm nay đúng là vì thế mà triệu tập mọi người đến đây.”Tiên quân cười cười nói: “Yêu thú vốn dĩ không có khả năng nhanh như vậy tiến vào khu vực trung thổ của nhân loại,chẳng qua là trong nhân loại có kẻ bại hoại,vì dục vọng bản thận,tự động kết minh với yêu thú,để tiêu diệt đối thủ của chính mình,chuyện tình này,cũng là chúng ta không có dự đoán được.”Nói tới đây,hắn dừng một chút,lắc lắc đầu,giống như cảm thấy thực bất đắc dĩ.
Hỏa tiên nói: “Chúng ta mặc dù đã thành tiên, nhưng nhân loại dù sao cũng là cái nôi của chúng ta,chúng ta tuyệt không thể nhìn nhân loại bị chà đạp.Thỉnh Tiên Quân hạ lệnh,chúng ta xin phái đệ tử đi trước trợ giúp.”
Tiên Quân nói: “Nói là như thế,nhưng đi trước trợ giúp cũng không thể giải quyết mấu chốt vấn đề.Thực lực yêu thú,ngay cả người trong tiên giới chúng ta cũng khó có thể ứng phó,cho dù chúng ta toàn bộ hạ giới,cũng không làm nên chuyện gì.Ta cùng vài vị thượng tiên trải qua nhiều năm tổng hợp lại nghiên cứu phát hiện,biện pháp duy nhất có thể giải quyết tai nạn của nhân loại cùng họa lớn của chúng ta vẫn là chữa trị thánh sơn.Chỉ có sau khi thánh sơn chữ trị thành công,mới có thể hoàn toàn ngăn chặn yêu thú,đóng cửa yêu ma giới.
Hỏa tiên hỏi: “Thánh sơn có thể chữa trị sao,chẳng lẽ Tiên quân đã nghĩ ra biện pháp chữa trị thánh sơn?”
Tiên Quân khẽ thở dài một hơi,mặt mang vẻ u sầu,chậm rãi nói: “Biện pháp ta nghĩ tới,chỉ là điều kiện không cho phép.”Nới tới đây,bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Hỏa tiên nói: “Có biện pháp là tốt rồi,điều kiện chúng ta có thể hoàn thành được thôi!”
“Điều kiện này không có dễ dàng hoàn thành như vậy.Ta lần này triệt tập mọi người đến,cũng chính là muốn lợi dụng trí tuệ mọi người,cúng nhau nghiên cứu biện pháp giải quyết.Vẫn là trước tiên đem biện pháp chữa trị thánh sơn nói ra một chút.”Tiên quân nói: “Chữa trị thánh sơn cần kim,mộc,thủy,hỏa,thổ ngũ linh châu,sau đó hợp lấy Thánh Linh Quyết,đem ngũ linh lực dung hợp làm một,hấp thu thiên địa linh khí,lại ở trên thánh sơn phóng thích pháp quyết chữa trị.Việc này có hai điểm yếu,thứ nhất,cần Ngũ linh châu;thứ hai,cần có một nhân loại có được bất tử bất diệt thân,thì hắn mới có thể thừa nhận sự va chạm lực lượng cực lớn của Ngũ linh châu trong cở thể.Chúng ta hiện tại chỉ sợ một điều kiện cũng không đáp ứng được.Trước mắt trong Ngũ linh châu tiên giới chúng ta có Hỏa,Kim,Thủy ba khỏa,mặt khác Mộc Linh Châu cùng Thổ Linh Châu căn bản không biết nó ở đâu,ngay cả ta một chút manh mối cũng không cố,muốn tìm được,khó khăn vô cùng.Cho dù tìm được Ngũ Linh Châu,trong nhân loại có người thừa nhận được lực lượng to lớn của Ngũ Linh Châu dung hợp sao?”Nói tới đây,Tiên Quân thở dài một hơi,bất đắc dĩ lắc đầu.Nhìn dáng vẻ của hắn,hiển nhiên là có chút nản lòng thất vọng rồi.
Hỏa tiên nhíu nhíu đầu mày,nói: “Ở đây có chút khó khăn,bất quá ta không rõ,vì cái gì phải tìm một nhân loại để làm việc này?Thần tiên chúng ta người nào không phải là có bất tử bất diệt thân,Tiêu Dao Thiên Quân ta nghĩ lấy năng lực của hắn,hẳn là có thể thừa nhận lực lượngNgũ Linh Châu.
Tiên Quân nói: “Tiêu Dao thiên quân mặc dù có năng lực này,nhưng hiện tại cần là nhân loại,ngươi có biết vì cái gì không?Là bởi vì phá hư thánh sơn là nhân loại,không phải là thần tiên.”
Hỏa tiên nói: “Ta còn không rõ,vì cái gì nhân loại phá hủy thánh sơn,thì thần tiên không thể chữa trị được?Thánh sơn này đúng thật là đặc biệt quái dị.”
Tiên Quân nói: “Chính là bởi vì thánh sơn đặc biệt,mới có phương pháp chữa trị đặc biệt này.”
Hỏa Tiên thở dài,nói: “Xem ra hy vọng chữa trị thánh sơn là cực kỳ xa vời.Trong nhân loại như thế nào có thể có loại người bất tử bất diệt thân đây.”
Đên đây,không khí trong đại sảnh nhất ngưng trọng,mọi người đều lâm vào trầm tư,ngay cả Tiên Quân lúc trước mặt mày hớn hở,đều cũng như thế.Tiên Quân đứng dậy,đi qua đi lại về phía trước,hiện lên bộ dạng nôn nóng bất an.
Một vị đạo tiên,đứng dậy,chậm rãi: “Tuy rằng chữa trị thánh sơn là rất khó,nhưng chúng ta không thể buông tha đươc,nếu không thì như thế này,xem có thể làm được hay không.Chúng ta đem chúng tiên chia làm ba đường,lộ thứ nhất trợ giúp nhân loại,làm chậm lại bước xâm lấn của yêu thú,lộ thứ hai đi tìm hai khỏa linh châu còn lại,lộ thứ ba tiếp tục nghiên cứu thế nào giúp phàm nhân thân mình biến thành bất tử bất diệt thân,có lẽ sẽ có đột phá cũng không chừng.”
Tiên Quân nhìn thoáng qua vị đạo tiên vừa nói,gật đầu,cảm thấy lời hắn nói rất có đạo lý,nhưng cũng biết nghiên cứu làm cho nhân loại biến thành bất tử bất diệt thân là khó khăn như thế nào.Nói về tu luyện,cho dù là người có thiên phú cực tốt,cũng không có khả năng trước khi thành tiên có được bất tử bất diệt thân.Muốn nói có thể nghiên cứu ra loại phương pháp này,đúng là ngang với tìm kim đáy biển.
Tiên quân thở dài một hơi,nói: “Chúng ta cứ dựa theo lời vị đạo tiên vừa nói là tốt nhất,trước mắt không có biện pháp gì,chỉ có thể làm như thế.Ta hiện tại đem nhiệm vụ phân công một chút,Hỏa Tiên ngươi phụ trách đi tìm Mộc linh châu cùng Thổ linh châu,Đạo tiên ngươi liền phụ trách an bài trợ giúp nhân loại.Ta liền dẫn dắt mọi người tiếp tục nghiên cứu thế nào khiến cho người phàm có được tấm thân bất tử bất diệt.”
Chúng tiên tuy rằng cũng hiểu được hành động này cũng là bất đắc dĩ,nhưng cũng không có biện pháp,đành than thở chấp hành mệnh lệnh Tiên Quân.Không đến một hồi công phu,chúng tiên phân tán ly khai tại đại sảnh,đều tự nghe lệnh chấp hành nhiệm vụ.
Trong đại sảnh,chỉ còn lại một mình Tiêu Quân,hắn trong lòng thực mâu thuẫn,tưởng tượng đến đến việc thánh sơn dưới sự thống trị của mình,mới bị nhân loại phá đi,tuy rằng hiện tại đã biết hậu quả của việc phá hư thánh sơn,nhưng hắn đối với việc chữa trị thánh sơn,vẫn là không có nửa điểm nắm chắc,ở trong lòng hắn,có thể dùng hai chữ “Tuyệt vọng” để hình dung.Ở trong lòng hắn,đã có một chút vắng vẻ hoang sợ,nhân loại đã đem đến cho tiên giới một đại phiền toái như thế,lòng có bất an,nhưng là vô kế khả thi,cũng chỉ có thể ở trong lòng âm thầm tự trách mình,sau cùng nghĩ ra tiên quy tiên điều,để ước thúc chính mình,ước thúc chúng tiên, bổ sung những điều thiếu sót trước kia.
Tiên giới quản lý hiện tại tuy nói rằng đã muốn hoàn thiện,nhưng đối với với nhân loại là cái nôi của chúng tiên gia, họ không đành lòng nhìn nhân loại bị khi dễ,dứt khoát buông tháng ngày yên vui của chính mình,đều tiến về lãnh thổ của nhân loại, tận dụng năng lực nhỏ nhoi của mình vì an nguy của nhân loại.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 8 – Tu phục thánh sơn (1)
Chương 149: Tái sinh dị biến.
Dịch giả: Shark410
Nguồn : 4vn.eu
Trên bầu trời của nhân loại, mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm ầm ù, có bảy tám thân ảnh màu đen rất lớn bao quanh một điểm đen nhỏ, không cho nó có chút cơ hội để bỏ trốn.
Trời muốn diệt ta sao.Cai điểm đen nhỏ kia trong lòng lớn tiếng la lên,ánh mắt cũng có vẻ dại đi một chút,nhưng trên người hắn,lại tản mát ra hào quang màu vàng chói mắt.Trên người hắn phát ra từng ấy điểm quang mang,tuy rằng làm cho những thân ảnh to lớn vây quang hắn trên không trung cảm thấy giật mình,nhưng bọn hắn cũng không có cảm thấy sợ hãi.Tuy rằng bọn họ không sợ hãi điểm đen nhỏ này,nhưng thực ra trong lòng bọn hắn vẫn lo lắng hắn chạy thoát.Bọn chúng không biết hao phí biết bao nhiêu miệng lưỡi,cũng không thể cùng điểm đen kia thỏa hiệp,ngược lại làm cho ý chí hắn càng trở nên kiên cường hơn,điều này bọn hắn cũng không có dự đoán được.
Một cái thân ảnh thật lớn,hướng một đồng loại bên cạnh nói: “Đầu(đầu lĩnh, người đứng đầu),chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ,nếu thuyết phục hắn không được,chúng ta sẽ giết hắn tại đây,trở về nói là không có gặp qua tiểu từ này là xong,ngươi thấy thế nào?”
Cái thân ảnh thật lớn bị kêu là Đầu nói: “Không được,vạn nhất việc này bị Yêu long thú thủ lĩnh biết được,ta và ngươi chỉ sợ không thoát khỏi cái chết,ta không nghĩ bởi vì chút việc nhỏ này,mà vứt bỏ tánh mạng chính mình.”
“Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ đây?Chung quy đem hắn vây quanh như vậy,cũng không phải là biện pháp a?”
“Ngươi không nên gấp gáp,ta đã truyền đi tin tức,nói rất rõ ràng chuyện tình nơi này,hiện tại nhiệm vụ của chúng ta chính là không cho hắn đào tẩu.Hết thảy đợi sự phân phó của thủ lĩnh,rồi mới định đoạt.Như vậy vừa không phạm tội,cùng không phải buồn bực,không phải rất tốt sao.”
“Ân,vẫn là đầu lĩnh ngài có biện pháp.”
“Ta là người như thế nào,việc nhỏ ấy sao làm khó được ta.”Nói xong,thân ảnh đầu lĩnh to lớn đắc ý cười lớn.
Nguyên lai những thân ảnh to lớn này,đều là Huyền Minh Hắc xà lúc trước đuổi theo Trần Nhược Tư.Khi bọn chúng huyễn hóa thành nhân hình,pháp lực đã bị hạn chế,không thể phát huy lực công kích cường đại,bọn chúng còn lo bị Trần Nhược Tư đả thương,tạo cho hắn có cơ hội đào tẩu,cho nên cũng không có động thủ,liền khôi phục chân thân,muốn lấy đó để hù dọa Trần Nhược Tư.Nhưng mà Trần Nhược Tư không có bị dọa,ngược lại tâm lý hiếu chiến lại càng tăng lên,cũng là điều bọn hắn không dự liệu được.Giờ phút này bọn chúng cũng chỉ còn cách tận lực chờ đợi hồi đáp của thủ lĩnh truyền đến cho bọn chúng.
Trải qua hồi lâu quan sát,Trần Nhược Tư dường như cảm thấy bọn quái vật to lớn trước mắt này,tuy rằng lực lượng cường đại vô cùng,nhưng bọn chúng dường như có điều cố kỵ,điều này làm cho Trần Nhược Tư phi thường kỳ quái.Trần Nhược Tư trầm tư một lúc,quyết định lớn mật thử một phen,ở trong lòng hắn cho rằng,dù sao rơi vào tay bọn ngươi này cũng không tránh khỏi cái chết,dù sao cũng là chết,khiến cho hắn cảm thấy không còn sợ hãi chút nào.
Trần Nhược Tư khẽ động thân mình,nhẹ nhàng tiến về phía trước,đến gần Huyền Minh Hắc Xà lần trước dùng đủ các loại ngữ khí để nói chuyện với mình,hắn đoán Huyền Minh Hắc Xà này hẳn là đầu lĩnh của cả nhóm,hắn nói: “Uy,lũ quái vật các ngươi,vì cái gì luôn ngăn trở đường đi của ta?Hoặc là giết ta đi,hoặc là thả ta đi, ta sẽ không theo các ngươi đâu,ta khuyên các ngươi không cần uổng phí tâm cơ nữa.”
Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh kia lắc đầu,cúi đầu xuống,phát ra vài tiếng trầm thấp gầm rú,phun ra một ngụm hắc khí,đánh về phía Trần Nhược Tư.Kỳ thật,trong hắc khí này cũng không có ẩn dấu nhiều lực công kích,nó chẳng qua là muốn hù dọa Trần Nhược Tư,ý muốn là cảnh báo hắn đừng hòng dùng mưu kế với bọn ta.
Trần Nhược Tư nhẹ nhàng lắc mình tránh hắc khí,nhìn quái vật to lớn trước mắt,trong lòng thầm nhủ: “Quái vật này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì,hay chỉ là muốn đùa giỡn ta,điều sau sao có thể?”Hắn trầm tư một lúc,bỗng nhiên nghĩ đến trước kia lang nhân cũng muốn bắt mình,hơn nữa mục đích của hắn là muốn bắt sống chính mình,hắn trong lòng đã hiểu rõ ràng được chuyện gì đang xảy ra.Trần Nhược Tư đắc ý cười,nhìn quái vật to lớn trước mắt nói: “Ta hiểu ra rồi,các ngươi mục đích là muốn bắt sống ta,ha ha,vậy các ngươi đến đây đi,ta thấy các ngươi không có bổn sự bắt sống ta.”Dù sao trong lòng hắn đã xem mình như người đã chết,còn không quản nhiều như vậy,nói xong,không để ý tới các Huyền Minh Hắc Xà vây quang hắn,cấp tốc hạ xuống phía dưới.
Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh kinh hãi,hắn cũng thật không ngờ tâm tư chính mình bị nhìn thấu,nhưng lại chẳng có cách nào khác,vội hô: “Mau kết trận,bao vây hắn lại,đừng cho hắn đào thoát.”Nó quát to,thân ảnh to lớn lay động,phun ra hàng nghìn hàng vạn tia sáng.Các Huyền Minh Hắc Xà khác nhận được mệnh lệnh của đầu lĩnh,vội vàng chuyển động ,rất nhanh di động thân hình to lớn,chiếm cứ vị trí trọng yếu,phun ra các tia sáng giống đầu lĩnh,hợp thành một cái quang võng.Chính là trong một khắc công phu,mười Huyền Minh Hắc Xà này tại không trung đan thành một cái quang võng(lưới anh sáng) thật lớn hình viên cầu,đem Trần Nhươc Tư còn chưa thoát được vòng vây của Huyền Minh Hắc Xà vây vào bên trong.
Quang võng này xem ra mỏng như cánh ve,nhưng bên trong lại ẩn dấu lực lượng cực kỳ cường đại.Thân thể Trần Nhược Tư va chạm với quang mang trên võng,lập tực bị một cỗ lực lượng cường đại bắn ngược trở về.Đụng phải địch nhân cường đại như thế,Trần Nhược Tư cảm thấy bất đắc dĩ,cũng đành bó tay hết cách.
Lôi điện trên không trung càng thêm tới tấp,tiếng gió vù vù vang vọng bên tai,làm cho người ta cảm thấy phiền lòng không thôi.Người gây ra khí tượng này,đương nhiên chính là Huyền Minh Hắc Xà đang vây quang Trần Nhược Tư,bọn họ phún xuất quang võng,cực kỳ hao phó năng lượng,vì không cho Trần Nhược Tư hắn đào tẩu,bọn họ không thể không làm như thế.Cũng vì hao phí năng lượng,bọn chũng cũng tự hành điều tiết,mà vì bổ sung năng lượng bị hao phí,cũng tự nhiên là dẫn tới thời tiết đại biến,khắc hẳn với thường ngày.
Huyền Minh Hắc Xà trên không trung khốn khổ chờ đợi mệnh lệnh của thủ lĩnh,cũng không biết là qua bao lâu,vẫn không thấy đến,lúc này,trên bầu trời phương xa,có một đoàn sương mù màu đen,cuồn cuộn hướng về chỗ bọn họ, mà bay đến.
Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh pháp lực cường đại,tự nhiên là cảm ứng được sự di động trên không,hắn không có nghĩ nhiều,liền nói: “Các huynh đệ,dường như là Minh tộc nhân tới đây,xem đoạn hắc khí kia,chỉ biết tới đây với ý bất thiện,pháp lực cũng là tương đối cường đại,chúng ta phải cẩn thận đề phòng.Mau đem phạm vi vây khốn của quang võng thu nhỏ lại,chỉ cần không cho lực lượng quang võng ép chết tiểu tử kia là được, như vậy chúng ta cũng có thể tách ra vài người đối phó với người Minh tộc đang tới kia.” Nói xong, mấy con Huyền Minh hắc xà khác đều gật đầu, đồng thời chuyển động thân thể, trong nháy mắt đem quang võng thu nhỏ lại hai phần ba, năm đầu Huyền Minh hắc xà tung người bay lên, bày ra thế trận, quay mặt về phía đám mây đen đang bay tới kia.
Trần Nhươc Tư vốn có đủ không gian hoạt động,bất thình lình bị thay đổi,biến thành phi thường khó chịu,cũng cảm giác được áp lực đang đến ở trên không,hắn cảm giác được thân thể chính mình,đang bị một đoàn lực lượng mạnh mẽ bao vây lấy,thân mình không thể động đậy,chỉ có thể bảo trì vị trí tại trung tâm quang cầu.Trần Nhược Tư thử hạ xuống,ngược lại càng làm cho chính mình khó chịu,không có cách nào khác,hắn chỉ có thể thành thật bảo trì nguyên dạng tư thế thân mình,không dám có thay đổi gì.
Trần Nhược Tư mặc dù đang ở bên trong quang võng,nhưng phương xa đột nhiên có biến cố,hắn cũng nhìn thấy,cũng hiểu được quái vật đang vây lấy chính mình đang muốn thoát ra,ứng phó với địch nhân sắp đến.
Huyền Minh Hắc Xà bên cạnh Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh nhìn đoàn hắc vụ ở phía xa,nói: “Đầu,chúng ta cùng với Minh tộc không hề có liên lạc với nhau,vì sao bọn hộ đột nhiên lại đi đến đây?Hay là vì chúng ta vây khốn tên kia.Thực không hiểu,tên kia có cái năng lực gì,làm cho nhiều người coi trọng hắn đến như vậy?”
Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh nói: “Ta cũng không biết bọn họ vì cái gì mà đến,tuy rằng chúng ta cùng bọn chúng không hề qua lại,nhưng cẩn thận vẫn hơn,nếu bọn hắn thật là vì cái tên kia,mà chúng ta lại không chịu buông tha cho,có thể dẫn đến phát sinh xung đột.”
Một Huyền Minh Hắc Xà trong nhóm nói: “Nếu có thể không để ý đến sống chết của tiểu tử kia,chuyện đã tốt hơn nhiều rồi.Đúng vào cái thời điểm này lại toát ra một tên Minh tộc đến làm rối,thật sự là phiền chết người.”
Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh nói: “Lão đệ,không cần quá mức lo lăng,có lẽ chỉ là trùng hợp,cũng có thể bọn họ đến đây cũng không phải là vì tiểu tử này.”
Huyền Minh Hắc Xà kia nói: “Chỉ mong là như thế,chúng ta đây cũng không vì tên này mà liều mạng một mất một còn.”
Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh nói: “Chuyện gì đến nó sẽ đến,lo lắng cũng không giải quyết được điều gì,chúng ta chỉ cần chuẩn bị tốt,bọn họ sắp đến đây rồi.”
Bốn Huyền Minh hắc xà khác đồng thời gật đầu,lần lượt chuyển động thân mình,cùng đồng bọn của mình cách ra một khoảng,để tránh ảnh hưởng đến lực lượng phát huy.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 8 – Tu phục thánh sơn (1)
Chương 150: Nhất tràng huyết vũ.
Dịch giả: Shark410
Nguồn : 4vn.eu
Theo đoàn hắc sắc vụ ngày càng đến gần,không khí cũng trở nên rét lạnh hơn một chút,Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh cảm giác được đoàn hắc vụ kia sát khí rất nặng,ý thức được người đến bất thiện,nhưng vào lúc này,hắn thu được tin tức trong tộc,Yêu Long Thú Thủ Lĩnh rất nhanh sẽ chạy tới,điều này cũng khiến cho tâm lý khẩn trương của hắn trở nên thoải mái hơn một chút.
Đoàn hắc vụ rất nhanh tràn ngập thành một mảng lớn ở trên không trung,khiến cho bầu trời thoạt nhìn hắc ám hơn,tiếng sấm nổ vang không ngừng,các tia sét léo lên liên miên không ngớt,âm phong từng trận kéo lại,làm cho những người đang gia tốc mà tới như Hầu Quang Bình cùng Từ Hàng,ai cũng cảm thấy hoảng sợ vạn phần.Tuy rằng như thế,nhưng bọn chúng cũng không có dừng lại cước bộ,mạo hiểm mà đến.
Không bao lâu,đoàn hắc sắc vụ dừng lại trên không,cách bọn Huyền Minh Hắc Xà mấy trượng,từ trên đám mây bay xuống hơn mười tên được một màn khói đen đặc bao quanh,huyền phù trên không trung,nhìm chằm chằm năm Huyền Minh Hắc Xà trước mắt.
Mặc dù có màn khói đen bao quang,nhưng Trần Nhược Tư vẫn thấy rõ ràng những người đó,trong đó đại đa số hắn không biết,chỉ có Thanh Mâu là hắn nhận thức được.Thấy Thanh Mâu có ở trong đó,Trần Nhược Tư hít sâu một hơi,trong lòng biết vận mệnh chính mình đang nằm ở trên người mấy quái vật to lớn trước mắt.Thân ảnh Linh Cơ cũng không biết ra sao,hiện tại trong đầu hắn,hắn nghĩ đến lúc trước chính mình cầu Linh Cơ trợ giúp đem tam sư huynh Lạc Lan Điền từ trong ta Thanh Mâu cứu ra,thẳng đến bây giờ tin tức của Linh Cơ hắn cũng đều không có.Trong lòng không khỏi vì tam sư huynh Lạc Lan Điền cùng Linh Cơ mà lo lắng,hắn tại màn khói đen bao quanh đám người kia,cẩn thận tìm tòi một lần,vẫn là không tìm thấy được thân ảnh tam sư huynh,trong lòng cũng không biết tại sao lại trở nên thoải mái hơn một chút.Có lẽ hắn cho rằng,tam sư huynh là bị Thanh Mâu khống chế,hiện tại không cùng đến,có lẽ đá thoát ly Thanh Mâu,đang cùng với Linh Cơ đang trên đường chạy trốn cùng nhau.Cái này chỉ là suy luận của hắn,sự thật thế nào,hắn không cách nào biết được.An ủi,hắn giờ phút này cũng chỉ có thể nghĩ như vậy để an ủi chính mình.
Thật lâu sau,Thanh Mâu nhìn chằm chằm Huyền Minh Hắc Xà nói: “Xà huynh chúng ta tịnh không quan hệ,cũng không muốn cùng các ngươi tranh đấu,càng không muốn là địch nhân của thú tộc các ngươi.Chúng ta chỉ muốn đem tiểu tử đang bị các ngươi vây khốn kia giết chết,các ngươi vây khốn hắn,mục địch tựa hồ cũng không khác thế.Sao không như vậy kết liễu hắn,để tránh phát sinh biến cố,các ngươi thấy thế nào?”
Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh trừng con ngươi,lắc cái đầu to lớn,nói: “Tuy rằng nói thế,nhưng chúng ta không có nhận được mệnh lệnh giết chết hắn,không dám làm bậy,mong rằng Thanh Mâu huynh bỏ qua cho.Cũng không biết tiểu tử này rốt cuộc đã đắc tội gì với quý tộc mà không đưa hắn vào chỗ chết không thôi.”
Thanh Mâu hừ nhẹ một tiếng,nói: “Lý do chúng ta muốn giết hắn,không nhất định phải hướng quý tộc khai báo.”
“Đương nhiên,đương nhiên,chuyện này chúng ta đúng là không có quyền hỏi đến,bất quá hắn là người mà thủ lĩnh chúng ta muốn bắt sống,chúng ta cũng không dám cãi lời, . . . . . .”Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh lời còn chưa có nói xong,Thanh Mâu hiển nhiên là có chút không kiên nhẫn,mở miệng nói: “Ý tứ của ngươi,rốt cuộc là muốn bảo vệ tiểu tử kia?”
Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh thấy Thanh Mâu không nói đạo lý,hừ lạnh một tiếng,nói: “Có thể nói như vậy.”
Thanh Mâu cười cười,nói: “Nếu quý tộc cố ý muốn cùng tộc ta đối địch,việc này cũng không cần nhiều lời nữa,cứ làm theo thiên mệnh đi.Các huynh đệ,cùng ta lên,ai lấy được thủ cấp tiểu tử kia,trở về có trọng thưởng.”Nói xong,vung cánh tay lên,cơn lốc đột nhiên xuất hiện,tiếng sấm càng tăng lên,trong hắc vụ tia chớp hỗn loạn,cấp tốc hướng về thủ chưởng của hắn tụ tập mà đến.
Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh thấy thế,chấn động,thầm nghĩ: “Thanh Mâu hắn từ khi nào pháp lực cường đại như thế?Lần trước khi đụng độ với hắn,pháp lực chẳng qua là cùng cấp với Ô Thú,hay là hắn luyện được kỹ năng mới,điều này sao có thể.”Nghĩ thì nghĩ thế,nhưng hắn cũng không có chần chờ,vội động nửa thân dưới,tụ linh lực,mạnh mẽ huy động cái đuôi to lớn,hướng về chỗ Thanh Mâu đang đứng,quét ngang một cái.
Lực lượng cái vung đuôi này của Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh vô cùng mạnh mẽ,chỉ thấy cái đuôi hắn,giống như biển rộng bốc lên từng cơn sóng lớn,thôi động một cơn sóng khí to lớn,nhanh chóng lao mạnh về phía Thanh Mâu.Chỗ cái đuối đi qua,nhanh chóng hình thành dòng khí lưu hắc động chân không,không khí bốn phía như vạn mã chồm lên hướng về hắc động chân không vọt tới.
Thanh Mâu tuy rằng cảm thấy kinh ngạc,nhưng hắn cũng không có sợ hãi,ngạo nghễ lơ lửng tại chỗ,vũ động song chưởng,đem đoàn năng lượng hắc khí vừa tụ tập phóng ra bên ngoài,ngênh đón cái đuôi của Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh.Thanh Mâu đẩy dời đi cái đoàn năng lượng hắc khí kia,xem ra không lớn,nhưng bên trong lại ẩn hàm năng lượng thật sự to lớn.
Bốn Huyền Minh hắc xà khác vẫn không hề động thân, thấy đối thủ phát ra một tiểu cầu để chống lại sóng đuôi to lớn của đầu lĩnh, đều phá lên cười ha hả, cảm thấy tên trước mặt có chút không biết lượng sức, nghĩ rằng hắn làm như vậy chẳng qua là hành động lấy trứng chọi đá.
Không khí trên không trung càng thêm ác liệt,cuồng phong giận dữ rít gào,mây đen cuồn cuồn,ở giữa còn mang theo hai cỗ nộ khí giết chóc to lớn,đang chậm rãi tiếp cận.
Song phương trừng hai mắt nhìn nhau,lẳng lặng đợi thời khắc kia đến.Bọn chúng có cảm giác,dường như một khắc kia,chính là thời khắc quyết định thắng bại.Có lẽ,bởi vì nguyên do là lần đầu tiên bọn chúng quyết đấu.
Tim đập dồn dập,song phương đều ngừng hô hấp,hiển nhiên đều cảm thấy khẩn trường,đều ở trong lòng vì thắng lợi bên mình mà hò hét.
Một tiếng “Phanh” nặng nề vang lên,đem ý thức song phương bừng tỉnh,hiển nhiên đều cảm thấy thất vọng,thanh âm trầm đục hiển nhiên không như bọn họ dự đoán,đạt tới kinh thiên động địa.
Phương hướng di động cái đuôi của Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh tịnh không có bị ngăn cản,còn cuồn cuốn tiến tới,nhưng cẩn thận quan sát rõ ràng có thể thấy trên mặc Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh lộ ra một tia thần sắc thống khổ.
Thanh Mâu phát ra đoàn hắc khí kia,xem ra là bị cái đuôi to lớn của Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh cắn nuốt,kỳ thật không phải,mà là nó đột phá hộ thể khí bao quang cái đuôi của Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh,đánh vào cái đuôi to lớn đó.
Cái đuôi to lớn của Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh động tác rõ ràng trở nên chậm chạp hơn,Thanh Mâu cười khẽ một tiếng,hướng thủ hạ bên dưới phất tay,ý bảo bay lên tránh né dư uy cái đuối này,rồi phát động công kích mãnh liệt.
Máu,máu đỏ tươi ồ ạt chảy ra từ chỗ tiếp của cái đuối Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh với hắc khí của Thanh Mẫu.Máu tươi từng dòng theo gió phiêu tán rơi xuống dười,cái đuôi Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh nhất thờ bị một tầng hồng hồng mưa bụi bao phủ.Huyết vũ(mưa máu), đây quả thật là thiên tạo kỳ quan, đương nhiên là trời đổ mưa máu. Ở vào thời điểm ngày bình thường không có tranh đấu nhìn thấy tràng cảnh này, có lẽ có người sẽ kinh ngạc than rằng đây là kỳ quan.
Cái đuôi Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh chậm dần rồi đỉnh chỉ di động,làm cho thủ hạ Thanh Mâu cùng hắn thoải mái bay vột lên,liền tránh được làn sóng công kích to lớn.
Đám Huyền Minh Hắc Xà cơ hồi đều cảm thấy kinh ngạc,thực sự không chút nào tin sự việc phát sinh trước mắt mình là chân thật,ngốc trệ một hồi,đột nhiên thanh tỉnh lại,đều tụ khí rống giận rít gào,đồng dạng đều quẫy động cái đuôi to lớn,để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng chính mình.
Bốn cái đuôi giống như bốn cơn sóng lớn, xen lẫn điện quang,cấp tốc cuồn cuốn di động,như vạn mã phi nhanh,gào thét lao về phía bọn Thanh Mâu.
Thanh Mâu sắc mặt kinh biến,vốn mặt đã đen như than,trở thành hắc khí bừng bừng.Hắn thật không ngờ đối thủ phản kích nhanh như vậy,vội tụ khí hộ thân,cấp tốc bay lên né tránh. Huyền Minh Hắc Xà cũng không phải vật chết,có thể so với nhân loại có trí tuệ phi phàm.Một Huyền Minh Hắc Xà khoảng cách gần Thanh Mâu nhất,hắn không chút do dự,rất nhanh hướng về phía trước nâng chiếc đuôi to lớn,đánh về phía Thanh Mâu.
Ở trong quang võng Trần Nhược Tư trợn mắt há hốc mồm nhìn tình hình trước mặt, thầm nghĩ, cái đuôi to lớn kia nếu va chạm trên người chính mình,thì sẽ là tình huống như thế nào,hắn không nghĩ,cũng không dám suy nghĩ,giờ phút này tâm trí hắn giống như lọt vào trong hầm băng,rùng cả mình,cảm giác nhanh chóng lan khắp toàn thân,mồ hôi lạnh không ngừng thoát ra bên ngoài cơ thế.Nếu không có cỗ lực lượng quái dị đem thân thể hắn đè áp tại trong quang võng,chỉ sợ có thể nhìn thấy nước tuôn ra từ dưới hạ thân của hắn rồi. (Dg: Sợ quá vãi đái luôn rồi!)
Ở phương xa Hầu Quang Bình cùng Từ Hàng đang tới,nhìn thấy không trung đột nhiên biến đổi to lớn,giống như nháy mắt đã biến thành đêm tối,bọn họ cả kinh,sắc mặt kinh biến,một mảnh tái nhợt,đều dừng cước bộ,ngửa đầu hoảng sợ nhìn lên bầu trời cuồn cuộn mây đen,tâm sinh một chút hàn ý,tựa hộ cảm giác được tai nạn sắp buông xuống đầu bọn họ.
“Mưa,trời mưa,như thế nào nước mưa lại là màu đỏ a!”Một thủ hạ dưới tay Hầu Quang Binh kêu lên,hắn sờ gọi mưa vừa rớt trên mặt,ẩn ẩn cảm thấy được giọt mưa này tựa hồ so với hạt mưa trước đây có điều gì bất đồng,cảm giác có điểm mơ mơ hồ hồ,cẩn thận nhìn lại,thấy là màu đỏ máu,hắn sợ tới mức thiếu chút nữa là té xỉu, sau đó hô lên: “Máu,đây là máu,không phải trời mưa.”
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 8 – Tu phục thánh sơn (1)
Chương 151: Xá thân chức thủ.
Dịch giả: Shark410
Nguồn : 4vn.eu
Mây đen che kín bầu trời, cuồng phong gào thét, sấm rung chớp giật, càng lúc càng trở nên khốc liệt.
Dưới bầu trời u ấm,bỗng nhiên truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết,vài cái thân ảnh màu đen,miệng phun máu tươi,thân thể mất đi trọng tâm rơi xuống dưới.
Thanh Mẫu miễn cưỡng tránh được một kích của Huyền Minh Hắc Xà,nhìn đám thủ hạ của mình bị đánh rơi xuống, sắc mặt khó coi, một cỗ cừu hận trong lòng như đóm lửa nhanh chóng cháy bừng lên.Lão trợn mắt nhìn chắm chằm Huyền Minh Hắc Xà đã làm cho chính mình chật vật kia,đột nhiên,từ từ phóng người lên,đồng thời trong lúc bay lên,ngầm tụ linh lực,tốc độ như tia chớp hướng Huyền Minh Hắc Xà vừa công kích chính mình lao tới.Lúc này toàn thân lão ta được bao phủ bên trong hắc vụ,trong lúc phi hành,các phân tử lực lượng hắc sắc trong không khí đã rất nhanh hướng thân thể của lão tụ tập đến,trên không trung hình thành một vòng xoáy khí lưu màu đen to lớn,mà quả khí vụ màu đen bao quang thân Thanh Mâu cũng càng lúc càng lớn.
Huyền Minh hắc xà lúc này vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng vì vừa mới đánh cho địch nhân tan tác, nhất thời còn chưa có tỉnh táo lại, cho nên sau khi nó nhìn thấy thế công đến của Thanh Mâu thì đã biết rằng không thể né tránh nữa. Nó hoảng sợ hét lên một tiếng, liên tiếp phun ra vài cái hỏa cầu, muốn lợi dụng chúng cản lại khí thế của Thanh Mâu, cấp cho mình cơ hổi đổi hơi. Làm cho nó không có nghĩ đến đó là hỏa cầu nó phun ra dường như không chút uy hiếp đối với Thanh Mâu, lúc hỏa cầu đụng vào đám hắc sắc vụ khí cực lớn đang bay tới thì dường như bị thôn phệ, một điểm ánh sáng của hỏa cầu đều biến mất.
Lúc này,Huyền Minh Hắc Xà kia có chút lo lắng,thầm hạ quyết tâm,rất nhanh tụ tập linh lực,nháy mắt,chỉ thấy quang thân hắn hắc khí bừng bừng,màn khói lượn lờ,mở ra cái miệng như chậu máu,trực tiếp đánh phía thân thể Thanh Mâu đang được bao bọc trong hắc sắc vụ cầu to lớn kia.
Thanh Mâu tụ cái hắc sắc vụ cầu kia so với thân hình khổng lồ của Huyền Minh Hắc Xà thì tương đối nhỏ bé, nó chỉ cần mở miệng rộng ra,thì có thể tự nhiên đem hắc sắc vụ cầu kia nuốt vào miệng,cái miệng của nó cũng nhanh chóng khép lại.Ở trong lòng nó,hận không thể một ngụm để đem Thanh Mâu cắn chết.
Thủ hạ Thanh Mâu thấy thế,sắc mặt đại biến,hoảng sợ vạn phần,trong lòng cả kinh kêu lên: “Điều này sao có thể, đầu lĩnh chẳng lẽ bị tiêu diệt như vậy sao?”Kinh hoàng một trân,bọn chúng tại một khắc này dường như quên trước mặt chính mình còn có địch nhân tồn tại.
“Ầm ầm!”,tiếng sấm lớn vang lên,đánh thức bọn chúng.Mà lúc này,ba bóng đen như song lớn,phô thiên cái địa hướng về bọn chúng vọt tới.Những tên thủ hạ của Thanh Mâu này,đều là nhân vật cấp yêu linh,hiện tại lại trải qua oan hồn nộ khí đặc thù luyện hóa,thực lực so với trước kia mạnh hơn mấy lần,tuy rằng không thể đánh động với năng lực hiện tại của Thanh Mẫu,nhưng cũng không kém hơn nhiều lắm.
Oan hồn nộ khí trong truyền thuyết của Minh tộc là tà linh lợi hại nhất sinh ra,một thân tập hợp mấy vạn thậm chí còn vượt qua năng lượng của mười vạn trăm vạn linh hồn,hiện tại nó đã tìm được người phụ thân,đó chính là đương kim Minh vương.Oan hồn nộ khí lúc trước lựa chọn người phụ thân đầu tiên là Trần Nhược Tư,nhưng tâm chí Trần Nhược Tư lại không bị nó khống chế,do đó khiến cho nó bị phụ thân thất bại.Hắn phụ thân trên người Minh Vương xong,tư tưởng Minh Vương chẳng qua chỉ là một bộ phận của nó,mà Minh Vương cũng trực tiếp bị Oan hồn nộ khí khống chế.Minh vương hiện tại,đã không còn là Minh vương lúc trước,mà là một tà ma hung ác có pháp lực vô cùng.Ở trong lòng hắn cho rắng,hắn nếu không thể khống chế Trần Nhược Tư,trong tương lai hắn tất nhiên là mối họa liền kề,cho nên phái ra cao thủ Minh tộc,xâm nhập vào nhân loại tru sát Trần Nhược Tư.Minh tộc nhân cùng với thủ hạ Minh Vương,hiện tại đều trải qua Oan hồn nộ khí luyện hóa,năng lực giết chóc của toàn bộ tộc nhân cũng tăng lên vài bậc,có lẽ hiện tại Minh vương cho rằng,hắn đã có thực lực cùng thú nhân đối địch.
Mấy yêu linh còn lại,nhanh chóng phi thân bay lên,đồng thời ngầm tụ linh lực,trao đối lẫn nhau một cái ánh mặt,ở tại không trung,cùng đợi thời khắc phản kích tốt nhất đến. Hắc sắc cự lãng(cơn song lớn màu đen) khí thế to lớn,dẫn động không khí sinh ra các dòng khí lưu cường đại,đánh về phía đám yêu linh,nhưng trên thân bọn chúng tụ tập một đoàn hắc khí đen thùi,cũng không có bị sóng không khí lay động,ngược lại tụ tập càng lúc càng lớn,các dòng hắc sắc khí,tạo thành một hắc sắc vụ cầu,lượn lờ hướng bốn phía bao phủ.
“Phanh” một tiếng nặng nề vang lên,Huyền Minh Hắc Xà cắn nuốt Thanh Mâu kia,còn chưa hoàn toàn khép miệng lại,đột nhiên mở rộng miệng ra,thân thể lay động vài cái,mất đi trọng tâm, rơi xuống dưới.Một bóng người,từ miệng của nó bay ra,rất nhanh đã ly khai Huyền Minh Hắc Xà vừa rơi xuống.Thân thể Huyền Minh Hắc Xà rơi xuống dưới vài trượng,toàn thân dường như bị cháy,theo lỗ chân lông trên làn da toát ra khói đen,mà thân thể cùng làn da của nó,dường như bị khói đen nhanh chóng phá hủy,máu cũng theo khói đen thành một đạo phun ra.Một tiếng nổ ”ầm”,thân hình Huyền Minh Hắc Xà nháy mắt nổ tung,hóa thành hàng nghìn hàng vạn mảnh huyết nhục nhỏ,văng ra khắp nơi.Một trận hơi thở chứa đầy huyết tinh nháy mắt tràn ngập khắp trăm dặm trong không gian.
Mưa,mưa máu,lại là một hồi mưa máu không giống bình thường.
Nhóm thủ hạ của Hầu Quang Bình cùng Từ Hàng,thấy không trung biến đổi lớn.bị dọa cho mặt xám như tro tàn,mặt không còn nửa điểm huyết sắc, ý muốn chiếm được ‘Tu Thần Phổ’ từ từ chìm xuống đáy vực, bây giờ bọn họ nhận thấy chạy trốn giữ mạng là chuyện trọng yếu nhất. Bọn họ sửng sốt trong chốc rất, rồi lần lượt mang theo thủ hạ rơi xuống, không dám tiếp tục dừng ở trên không trung, bọn họ ở trong rừng một đường điên cuồng bỏ chạy, rời khỏi nơi đó.
Lại thêm vài tiếng nặng nề vang lên,nhóm yêu linh đồng thời phát ra mấy đoàn hắc sắc vụ,va chạm với thân thể ba Huyền Minh Hắc Xà khác,đồng dạng xuyên thấu hộ thể chân khí bọn chúng,chui vào bên trong thân thể.Ba thân tình to lớn đồng thời bị đánh trúng,chỗ miệng các vết thương,cơ hồ đồng thời phun ra thành vòi máu,tựa như các con suối phun trào,tình cảnh như thế,khiến cho người xem khiếp sợ.Chẳng qua suối này phun ra không phải là nước,mà là máu huyết dịch đỏ tươi.Cho dù là người quan sát,đều cảm thấy được trái tim rét lạnh. Ba cái thân hình to lớn của bọn chúng,lay động vài cái,vô lực rơi xuống.Mùi huyết tinh làm cho người ta hít thở không thông,mùi huyết tinh,càng lúc càng đậm.
Trần Nhược Tư chậm rãi nhắm hai mắt lại,hắn không muốn nhìn tiếp,cũng không dám nhìn,trong lòng băng lạnh tới cực điểm,toàn thân cơ hồ đều trở thành lạnh buốt.Hắn ở trong lòng la lên: “Xong rồi,đám quái vật to lớn này cũng không ngăn được Thanh Mâu,xem ra cái mạng nhỏ này của ta lần này là xong rồi.”
Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh thấy một hồi giao chiến,bên mình chết mất bốn người,trong lòng không khỏi có chút sợ hãi,hắn cũng ý thức được địch nhân trước mắt,dường như là khắc tinh chính mình,trong lòng cảm thấy vô kế khả thi.Hắn tuy rằng sợ hãi,nhưng không hề mất đi ý chí chiến đấu ,gào thét gầm thấp rú lên vài tiếng, di chuyển thân hình to lớn,hướng Thanh Mâu mạnh mẽ đánh tới. Nó biết bản thân là như vậy,cũng không thể thay đổi kết cục thất bại,nhưng nó không có lùi bước, “Xông lên,xông lên!”Đây là tín niệm niệm duy giờ phút này của nó.
Kết quả đúng như nó đoán,sau một lát,nó cảm giác được khi đụng phải vụ khí trên người Thanh Mâu,chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng,huyết dịch trong nhắt mắt che kín hai mắt của nó,dần dần,dần dân,nó mất đi ý thức,đầu gục xuống dưới . . . . . .
Vui sướng vì dành được thắng lợi tràn ngập trên khuôn mặt Thanh Mâu,hắn phá lên cười thành tiếng,nhóm thủ hạ của hắn cũng nở nụ cười theo,cười đắc ý,bộ dáng vô cùng thoải mái.
Ba Huyền Minh Hắc Xà vây khốn Trần Nhược Tư,cặp mắt của cả ba đều phẫn nộ nhìn chằm chằm nhóm người Thanh Mâu,nhưng bọn nó cũng không có buông tha chức trách bản thân,bọn chúng vẫn lặng lặng đợi Yêu Long Thú thủ lĩnh đến.
Trần Nhược Tư sắc mặt tái nhợt,thở dài có chút bất đắc dĩ hướng về ba Huyền Minh Hắc Xà,lớn tiếng nói: “Ba tên hắc gia hỏa bự con,mau thả ta ra,chạy chối chết đi,những tên này chẳng qua là muốn mạng của ta,các ngươi vì ta mà huy sinh tính mạng bản thân thì được lợi ích gì đây.”
“Im miêng!”Một Huyền Minh Hắc Xà lớn tiếng quát: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta là lũ sợ chết sao?Không có mệnh lệnh của cấp trên,chúng ta sẽ tuyệt không buông bỏ nhiệm vụ.”
Trần Nhược Tư nói: “Đầu lĩnh các ngươi đều đã chết,còn ai có thể ra lệnh cho các ngươi nữa đâu?”
Huyền Minh Hắc Xà kia nói:”Sự trung thành của bản thân,trung thành có thể ra lệnh cho bản thân.”
Nghe xong điều này,Trần Nhược Tư không còn gì để nói nữa,thầm hít sâu một hơi,thở dài: “Thú nhân cũng có thể tận tâm tận lực trung thành như thế,vì cái gì nhân loại lại không được?Nhân loại ngược lại so với thú lại càng lục đục,càng âm hiểm giả dối,đây là vì cái gì,vì cái gì a?”Ở trong lòng hắn đầu tiên là than nhẹ,sau lại biến thành lớn tiếng kêu gào.