Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 198 : Cậu là tên tiểu tử thối.
Nguồn: MT
- Thủ trưởng? Chúng ta đợi họ hay không?
- Nói thừa, đương nhiên đợi rồi.
Kiều Vân Phong trở thân mình ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm đoạn đường phía trước, quả nhiên, Kiều Hi Nhi cùng với Trương Dương đang đưa cô nàng bị thương Hứa Đan Lộ lên xe. Bộ dạng của họ không sai so với những gì người cảnh vệ của ông truyền đạt lại, ba người dùng dằng hồi lâu, cái tay của Trương Dương chỉ thiếu chút là đặt lên mông Kiều Kiều của ông, không chú ý còn ngỡ đây là muốn nảy lên ấy chứ.
Tục ngữ có câu: Con gái là tình nhân kiếp trước của cha, lúc này nhìn thấy con gái bảo bối của mình bị người đàn ông khác đối đãi như vậy, trong lòng Kiều Vân Phong vẫn là có chút bực bội.
Cô con gái bảo bối này của ông từ nhỏ không được ông chăm sóc, dạy bảo, luôn luôn đi theo ông nội của cô, tuy rằng sau này khi đã lớn lên ông cũng đã bù đắp lại cho cô trong một khoảng thời gian dài, nhưng điều lấy làm tiếc chính là cô lại bỏ chốn Bắc Kinh phồn hoa mà chạy tới Mai Đại làm việc.
Quả nhiên là con gái bất trung mà! Sau khi nhìn thấy ba người phía trước lên xe, Kiều Vân Phong mắt không rời khỏi chiếc xe hiệu Land Rover phía trước dùng dằng không chịu chuyển bánh.
Lại nói về chuyện ba người Trương Dương phía trước, sau khi lên xe Kiều Hi Nhi và Hứa Đan Lộ đều chọn trèo lên ghế sau mà ngồi, rồi cùng nhau tán gẫu mà tạm vứt Trương Dương lạnh lẽo một bên.
Một lát, Trương Dương không nhịn được mà mở miệng nói oán giận:
- Kiều tỷ, chị không có việc gì thì chạy tới đây làm chi? Công việc ở phòng thí nghiệm hiện nay không phải là rất bận hay sao?
Nếu như mà Kiều Hi Nhi hiện giờ không có ở đây thì không chừng lúc này Trương Dương hắn đã có thể cùng Hứa Đan Lộ làm cái chuyện đó chuyện đó rồi! Chị này, chị phải biết là nhiều ngày nay chưa được giải tỏa, giờ này là đang bức xúc ghê ghớm lắm đấy.
- Nói cái gì, chị đây là đang bảo vệ cho Lộ Lộ đấy nhé. Ai biết tên đại háo sắc như cậu có khi vừa ra tới cửa lại ức hiếp Lộ Lộ ngay hay không. Bác sĩ cũng đã nói rồi hiện giờ vẫn đang là thời kỳ dưỡng bệnh, vẫn nên tránh làm một số động tác vân động kịch liệt.
Kiều Hi Nhi đắc ý nhìn bản mặt tẽn tò của Trương Dương, thuận tiện lôi kéo Hứa Đan Lộ mà nói:
- Tôi nói câu này có đúng hay không hả Lộ Lộ?
Hứa Đan Lộ liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, rồi lại nhìn về Kiều Hi Nhi, đột nhiên hé miệng cười mà nói:
- Dương tử, anh rất kém.
- Cái gì mà anh rất kém?
- Em vốn ban đầu cứ tưởng là anh đã sớm bắt được Kiều tỷ tỷ rồi. Thế mà hôm nay mới phát hiện ra là anh còn chưa có làm được nhé.
Hứa Đan Lộ đưa mắt ngắm nhìn Kiều Hi Nhi, thấp giọng cười nói:
- Lộ Lộ thấy có đúng hay không? Kiều tỷ tỷ vẫn còn là một cô nương trong sáng như hoa cúc dại.
- Lộ Lộ, cô muốn chết hả?
Kiều Hi Nhi nghe vậy tức khắc xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng bừng, vươn thẳng cánh tay mà bẹo chiếc eo thon nhỏ của Hứa Đan Lộ.
- Ơ kìa, tôi đang bị thương mà.
Hứa Đan Lộ giảo hoạt mà nhanh chóng trốn cánh tay của cô.
- Được rồi, rõ ràng hai người có cả đống cơ hội cơ mà, chỉ có điều...
Cô dừng lại một chút, đột nhiên cô quay đầu sang phía bên nhìn thoáng qua rồi thản nhiên mà nói rằng:
- Chỉ có điều trước mắt, Dương tử vẫn cần có biện pháp cắt bỏ cái đuôi phía sau kia mới là chuyện chính.
Trương Dương nghe vậy cũng thấy kinh ngạc, hắn liền nhìn lại kính chiếu hậu trên xe. Quả nhiên, đang có một chiếc xe cờ đỏ màu đen bám sát hành trình của hắn không nhanh, không chậm.
- Làm sao em biết?
Trương Dương không khỏi cảm phục ánh mắt tinh anh của Hứa Đan Lộ. Hắn cùng với Kiều Hi Nhi sau khi đón Lộ Lộ đều toàn tâm chú ý đến cô cho nên không hề hay biết mình có người theo dõi.
- Cũng không có gì, chiếc xe đó mặc dù là treo biển của Mai Ninh nhưng có điều người lái xe ngồi phía trước đại khái không phải người ở đây, nhiều lần thiếu chút nữa không để ý đi chệch hướng cho nên em mới thoáng để ý một chút.
Lộ Lộ này, ngay cả những chi tiết nhỏ như vậy cũng đều chú ý tới, trong lòng Trương Dương không khỏi khâm phục bội phần. Nhưng mà, hắn nhíu mày, nơi này hiện tại là nội thành không có cách nào để cho xe chạy quá nhanh được, muốn cắt đuôi cũng khó.
- A Văn cùng Lão Ý vừa vặn đến bên cạnh đây, chúng ta để cho bọn họ xem qua một chút.
Lộ Lộ dùng thanh sắc không đổi mà lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại, sau đó dặn dò vài câu.
Cái này khiến Trương Dương càng thêm bội phục cô, Lộ Lộ này, chính mình rời đi không được bao lâu mà cô đã có thể thoải mái giao việc cho bọn Lão Ý, A Văn làm, thật đúng là khiến hắn phải mở rộng tầm mắt mà.
Gần tới giờ tan ca của buổi trưa, chính là thời khắc đông đúc trên mọi ngả đường. Giờ phút này, trên đại lộ của thành phố, dòng xe người đi lại cuồn cuộn, chạy tới chạy lui khắp nơi.
Bỗng thình lình tại một điểm giao cắt có đèn xanh đèn đỏ, một tiếng vang thật lớn phát lên giữa dòng xe cộ đang đi lại.
- Bùm!
- Thủ trưởng, cẩn thận!
Người lái xe trên chiếc xe của Kiều Vân Phong mặt ủ mày ê mà quay đầu lại nhìn Kiều Vân Phong đang ở phía sau mình, rồi lại đem cái vẻ mặt không biết phải làm sao mà nhìn chằm chằm chiếc xe Land Rover phía trước đang chạy xa khuất dần, hung hăng mà vỗ vào vô lăng.
- Không phải đâu, lão Trình. Ông cũng đã có hai mươi mấy năm lái xe…
Một bên viên cảnh vệ không chút oán trách mà nói.
- Ôi, xe chúng ta…
Người lái xe liếc nhìn sắc mặt đen lại của Kiều Vân Phong, vẻ mặt ủ rũ nói.
- Thủ trưởng, tôi xuống xe xem sao.
Kiều Vân Phong bất đắc dĩ mà phất phất tay, cậu này thực là tiểu tử thối.
Người tài xế sau khi mở cửa xe, bước xuống nhìn quanh vài lần lại nhanh chân trèo lên xe, phẫn nộ mà nói lại:
- Thủ trưởng, nếu thật sự là mấy người giúp tên nhóc con kia thì thật là độc ác, một đống đinh sắt, cả ba lốp xe đều thủng rồi.
Kiều Vân Phong nghe vậy tức khắc hiểu ra vấn đề ngay, không hề giận dữ mà ngược lại ông cười nói:
- Cái thằng nhóc này cũng có chút thú vị đây. Thế nào lại có thể nhìn ra chúng ta đang theo dõi hắn chứ?! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
- Làm sao bây giờ, Thủ trưởng?
Kiều Vân Phong khép hờ hai mắt,nhẹ nhàng đưa thân mình dựa vào ghế xe, thở dài, thản nhiên mà nói rằng:
- Đem tư liệu Trương Dương mang theo cho tôi xem một chút.
Viên cảnh vệ của ông vội vàng lấy tư liệu đưa lại, Kiều Vân Phong cầm lấy, nhìn vài lần rồi đột nhiên cười nói.
- Được rồi, không cho chúng ta theo thì chúng ta tìm người khác là được.
- Thủ trưởng, đi đâu?
- Đổi lại xe, chúng ta tới Tiên Thủy phố.
- Tới Tiên Thủy phố?
- Ừ, tìm cái lão bằng hữu của nó.
Kiều Vân Phong gập tư liệu đang cầm trên tay lại, tiện tay đặt luôn vào trong túi công văn bên cạnh.
Tới Tiên Thủy phố, Trần Thiên Hùng cùng với Đại Phu vừa từ công trường trở về, liền phát hiện trước cửa nhà mình có ba người đang đứng đợi.
Trần Thiên Hùng nhìn mấy người tới vài lần, không khỏi ngẩn người, thanh sắc bất động mà nói Đại Phu đứng gác lại tại cửa nhà, sau đó mời mấy người vừa tới vào trong.
Đến trong phòng, hắn theo bản năng mà nghiêm một cái:
- Thủ trưởng khỏe không?
Thì ra người vừa đến là Kiều Vân Phong, mà Kiều Vân Phong mười năm về trước lại chính là phó đoàn của hắn.
Hắn chính là được Kiều Vân Phong đích thân tuyển chọn đến đại đội chiến đấu đặc biệt, cho nên có thể nói là Kiều Vân Phong đối với hắn có ơn tri ngộ. Mà Kiều lão gia tử cũng lại chính là Thủ trưởng quân khu đại đội tác chiến đặc biệt năm xưa, nên hắn đối với những người trong Kiều gia tự nhiên nghe là biết.
- Trần Thiên Hùng, nhiều năm không gặp như vậy, không nghĩ là cậu lại tới ở đây, nghe nói tại vùng này cũng có tiếng tăm lắm.
Kiều Vân Phong nhìn Trần Thiên Hùng bằng một tia tức giận thấy rõ trên gương mặt của ông.
Trần Thiên Hùng nghe vậy, mặt liền đỏ lên. Đứng qua một bên, thấp giọng nói.
- Thủ trưởng dạy bảo chí phải.
- Được rồi, tôi biết, hiện tại cậu cũng không phải là người như trước nữa, bây giờ đã là trưởng phòng bảo an của Công ty Nữ Oa của Trương Dương đó đúng không? Như vậy có biết tôi cùng Trương Dương có quan hệ như thế nào chứ?
- Biết, ngài là nhạc phụ tương lai của Trương tổng.
- Tôi nói cậu…
Kiều Vân Phong cười khổ một trận.
- Được rồi, tôi hỏi cậu. Cậu đường đường là sĩ quan bộ đội đặc chủng, như thế nào lại chạy tới nơi này làm nhân viên bảo an? Tên Trương Dương kia có chỗ nào lợi hại mà đáng giá để cậu bán mạng cho hắn?
- Thủ trưởng, có phải là ngài lo lắng cho đại tiểu thư cho nên là muốn đến tìm hiểu một chút tổng chi tiết về Trương Dương phải không?
Kiều Vân Phong nghe vậy, tức giận mà nói rằng:
- Cái gì mà tìm hiểu chi tiết, được rồi, tùy cậu nghĩ như thế nào cũng được. Cậu nói xem, cái tên Trương Dương đó là người như thế nào?
- Trương tổng là người trượng nghĩa, nói lời có chữ tín, ngày sau nhất định có triển vọng ghê ghớm.
Trần Thiên Hùng dừng lại một chút rồi nói tiếp.
- Hơn nữa, Trương tổng đối với đại tiểu thư cũng có một mối tình thắm thiết. Lần đầu Thiên Hùng tôi gặp Trương tổng cũng là bởi Kiều đại tiểu thư mang theo Trương tổng cố ý đến trước Tiên Thủy phố mà tìm chúng tôi…
Hắn cười cười, sau khi mời Kiều Vân Phong ngồi xuống, đem sự tình lần đầu gặp gỡ Trương Dương nói với cựu thủ trưởng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 199 : Hứa Đan Lộ quỷ quyệt
Nguồn: MT
Hắn cười cười, sau khi mời Kiều Vân Phong ngồi xuống, đem sự tình lần đầu gặp gỡ Trương Dương nói với cựu thủ trưởng.
- Thủ trưởng, ngài không thấy được lúc ấy, có rất nhiều người vây quanh bọn họ, đại tiểu thư thì một chút công phu cũng không có nhưng nhất quyết không chịu đi, ánh mắt đầu tiên mà Thiên Hùng này nhìn Trương tổng cùng đại tiểu thư chính là chỉ biết rằng bọn họ là một đôi trời sinh rồi…
Kiều Vân Phong nghe hắn nói hồi lâu xong, cuối cùng cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
- Thì ra là còn có chuyện như vậy nữa cơ à. Được rồi, tôi đã biết, nhưng mà cậu đừng có nói với tôi là chỉ bởi vì như vậy mà cậu khăng khăng một mực đi theo Trương Dương?
- Tất nhiên là không phải! Có một ngày, Trương tổng tự mình tới tìm tôi, muốn tôi cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Bạch gia. Tôi lúc ấy còn nghĩ hắn dựa vào cái gì mà nói như vậy. Nhưng ngay sau đó hắn đã dùng hành động mà nói cho tôi biết được hắn dựa vào cái gì.
Kiều Vân Phong trầm mặc một lúc nữa, gật gật đầu, sau đó đứng lên đi về phía cửa, rồi lại quay đầu lại nhìn Trần Thiên Hùng vài lần nói thêm:
- Cậu có định đem chuyện tôi tới gặp cậu ngày hôm nay nói cho Trương Dương biết hay không?
Trần Thiên Hùng sửng sốt một chút, sau đó gật đầu xác nhận.
- Được, đây mới là phong cách bộ đội đặc chủng của chúng ta.
Kiều Vân Phong suy nghĩ một chút, vươn tay quơ quơ, cuối cùng không nói thêm điều gì mà bước ra ngoài.
Sau khi đi được một lát, rời khỏi Tiên Thủy phố, viên cảnh vệ của ông mới quay sang hỏi:
- Thủ trưởng, sao ngài lại không ngăn cản Trần Thiên Hùng nói cho Trương Dương biết chuyện?
Kiều Vân Phong nhìn hắn một cái, chỉnh lại ve áo áo sơ mi, cười cười nói:
- Chúng ta đều là người thẳng tính, hận nhất là những kẻ hai mặt. Nếu giờ hắn đã là người của Trương Dương, chúng ta có tư cách gì ngăn cản hắn đây?
- Thêm nữa, Trương Dương một khi biết tôi đã đến đây thì tôi lại muốn biết xem hắn nghĩ và sẽ làm cái gì.
- Vậy thủ trưởng à, sau đây chúng ta phải đi đâu? Nếu không thì đi gặp trực tiếp đại tiểu thư đi?
- Không, tôi còn phải làm chuyện cá nhân.
Kiều Vân Phong lắc đầu.
- Chúng ta trước tiên đi gặp giáo sư Thượng Quan một chút.
- Dương tử, tôi cảm thấy lần này sự xuất hiện của cha tôi có chút kỳ là đấy.
Vừa về đến biệt thư, Kiều Hi Nhi còn chưa có cởi bỏ áo khoác, chưa kịp lê thân đến ghế sô pha, sắc mặt lo lắng mà nói.
Trong nháy mắt lúc Kiều Vân Phong xuống xe khi cô cố ý bảo Trương Dương dừng xe lại, Kiều Hi Nhi lập tức nhận ra bóng dáng của cha cô ngay.
Thực rõ ràng, lần này ông là vì Trương Dương mới xuống tận Mai Ninh này, nên chắc có phải là muốn đặc biệt chia rẽ cô và Trương Dương không?
Hứa Đan Lộ bên cạnh nghe vậy, không khỏi hé miệng cười. Cô nhìn nhìn Trương Dương rồi lại đưa mắt hướng về Kiều Hi Nhi, nói:
- Đúng vậy, Kiều tỷ tỷ, lần này thật sự có khả năng là bác trai muốn lôi chị quay về nhà, chị có muốn tiểu muội bé nhỏ này chỉ chị một cái tuyệt chiêu hay không?
- Tôi thì đang lo chết được đây, cô còn… nhìn điệu cười gian xảo của cô thế này chắc chắn không thể nào là ý kiến hay được.
Kiều Hi Nhi mếu máo cái mặt, lắc lắc đầu.
- Tôi không cần!
- Không cần thì coi như xong, chỉ có điều chị sau này đừng có hối hận.
- Hì hì hì, cô thật lắm mưu mà chước quỷ mà, vậy cô nói thử xem.
- Dương tử, cho em mượn ví tiền của anh một chút.
Hứa Đan Lộ mà nhìn Trương Dương tủm tỉm nói rằng.
Trương Dương nhíu mày, không biết cô lấy ví mình làm gì? Nhưng hắn vẫn lấy ví đưa cho cô.
Hứa Đan Lộ sau khi nhận lấy chiếc ví, nhanh chóng quen tay mở ngay ra, rồi sau đó mở khóa ngăn phụ, từ bên trong móc ra một đồ vật mà đưa cho Kiều Hi Nhi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Kiều Hi Nhi vừa thấy, lập tức nắm chặt lấy nó.
- Tôi biết ngay mà, biện pháp mà cô nói nhất định là không được mà.
Thì ra thứ mà Hứa Đan Lộ lấy ra chính là cái thứ-mà-ai-cũng-biết-là-thứ-gì-ấy, còn ý nghĩa thì không cần nói cũng biết rằng là hai người "gạo nấu thành cơm" mau đi.
Còn Trương Dương thì được một trận túa mồ hôi hột, cũng không phải là vì chủ ý không tốt của Hứa Đan Lộ, mà là nha đầu thối này làm sao biết hắn lại có cái đồ vật ấy ở trong ví tiền. Rõ ràng chính hắn nhất định là không có mua, vậy thì khẳng định là cô để vào, thật sự là bà vợ tốt mà.
- Kiều tỷ tỷ, chị hãy nghe tôi nói mà làm nhanh đi nha.
Hứa Đan Lộ cười hì hì nói rằng, bộ dạng như đã tính trước được từ lâu.
Kiều Hi Nhi nhìn nhìn Hứa Đan Lộ, chứng kiến dáng dấp và vẻ mặt nghiêm trang của cô, trong lòng tuy rằng cảm thấy không chút nào ổn nhưng vẫn là không nhịn được mà chỉ chỉ vào đồ vật Hứa Đan Lộ đặt trên tay, hồ nghi mà mở miệng hỏi:
- Thứ này, chẳng lẽ còn có tác dụng khác nữa?
- Đương nhiên là có tác dụng. (AihOngENxeO)…
Hứa Đan Lộ cuộn tròn bàn tay lại, đem đồ vật nắm trong lòng bàn tay.
- Thứ này cam đoan có ít nhất xác suất là chín mươi phần trăm mang lại bé cưng mong đợi, cũng có thể gọi là đạt chuẩn.
- Vậy là có ý đồ gì?
Kiều Hi Nhi suy nghĩ một chút, mơ hồ cũng đã hiểu được đôi phần.
- Không phải là cô định nói tôi cùng với Trương Dương định diễn kịch lừa cha tôi một trận chứ?
- Đây không phải là biện pháp tốt nhất hay sao?
Hứa Đan Lộ cười hì hì nói tiếp.
- Kiều tỷ tỷ, bỏ qua điệu bộ ngại ngùng đi nha. Tất nhiên, dù hai người muốn diễn giả làm thực cũng không thành vấn đề.
Cô mở lòng bàn tay ra, để lộ cái bao nhỏ hồi nãy.
- Đương nhiên, đừng có quên đem đạo cụ này vào trong show diễn nhé.
- Chủ ý này của cô rất quá quắt rồi. Nếu mà cha tôi biết được, chắc chắn có khả năng ông sẽ trực tiếp lột da Trương Dương cho xem.
Hứa Đan Lộ hấp hé miệng, đem đồ vật kia nhét lại vào trong lòng bàn tay Kiều Hi Nhi.
- Vậy thì… Kiều tỷ tỷ này, chị còn có biện pháp nào tốt hơn hay sao? Bác trai nếu đã đích thân đến đây, không chừng chắc chắn phải mang chị trở về nhà đấy.
Kiều Hi Nhi nhíu mày, rõ ràng cô không biết tại vì sao mà cha cô lại đột nhiên đến Mai Ninh này, bởi vì từ khi mới lớn cô chưa từng thấy ông làm quá đến như vậy. Tuy rằng việc tranh chấp giữa Thái gia và Kiều gia tạm thời bình ổn, nhưng cũng chỉ là tạm thời bên ngoài mà thôi. Sóng gió lớn hơn nữa mà nổi lên, thì chính cô không nghi ngờ gì sẽ trở thành đối tượng khiến Kiều gia bị công kích trước tiên. Cho nên, lần này cha cô tới đây khả năng bắt cô đem về Bắc Kinh đúng là lớn nhất.
Lần này mà phải trở về, nếu có muốn trở ra chỉ sợ cũng rất khó khăn.
Nhưng mà nếu hiện tại cùng làm cái kia với Trương Dương, sau đó chụp lấy vài tấm ảnh, cái chủ ý này thật là hóc búa nhưng mà hóc búa mới ra biện pháp, mà ra vẻ đó cũng là biện pháp tối ưu rồi.
- Tôi… tôi…
Cô nhìn chăm chăm Trương Dương bên cạnh, mặc dù cũng đã định là sau này sẽ có chuyện đó với Trương Dương, nhưng mà cô vẫn không thực sự tình nguyện hy sinh cái lần đầu tiên mong chờ của thiếu nữ này cho hoàn cảnh hiện nay, ít ra cũng phải là ở một nơi lãng mạn cực kỳ mới được…
- Tôi sẽ cân nhắc một chút.
Suy nghĩ một hồi, cô đưa mắt liếc nhìn Trương Dương rồi chậm rãi đi lên lầu, cái tên tiểu tử thối Trương Dương kia biểu cảm rõ ràng là tràn ngập chờ mong, thật đáng giận.
Kiều Hi Nhi vừa đi, Hứa Đan Lộ liền nhìn chằm chằm cửa thang lầu, lắc lắc cái đầu, thở dài, nhìn Trương Dương nhỏ giọng nói:
- Đáng tiếc thật, Dương tử. Vốn đang định chế tạo cho anh một cái cơ hội mà, hiện tại…không có được.
Cô vuốt tay.
- Em vừa rồi là định lừa dối hả?
Trương Dương biết là Hứa Đan Lộ lắm mưu ma chước quỷ, chẳng qua không đoán biết được cô vì cái gì lại đột nhiên có đề nghị như vậy mà thôi.
- Đương nhiên là lừa cô ấy rồi. Hì hì. Em thấy cô ấy có chút nóng vội cho nên muốn làm mưa làm gió một chút, tranh thủ cho hai người gạo nấu thành cơm luôn. Hiện tại cô ấy vẫn nhịn được cho nên mới về suy nghĩ thêm. Kiều tỷ tỷ thật đúng là một người thông minh, chỗ nào cũng suy nghĩ cẩn thận, cho nên cái thời khắc cơ hội cho anh đẩy ngã cô ấy… thật xa vời!
- Phì!
Trương Dương nghe được liền phun ra cả một chén nước miếng.
- Không phải là em chỉ bày cho chúng tôi đóng kịch thôi hay sao?
- Đóng kịch thôi à? Miễn miễn… Anh biết mà, Cao Kỳ tỷ tỷ không phải cũng là như vậy…
Trương Dương nghe cô nói vậy, lại một lần nữa đem hết cả chén nước miếng trong miệng phun ra ngoài:
- Lộ Lộ, em thật là xấu mà.
- Có đâu, không phải dự định là thế nhưng chuyện không thành mà.
Hứa Đan Lộ chun cái mũi đáng yêu, bộ dạng chừng như thương tiếc lắm, nói.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 200 : Diễn giả làm thật
Nguồn: MT
- Như thế nào?
Trương Dương cầm cái chén rót cho Lộ Lộ chút nước, mấy cái loại sự tình cần phải suy nghĩ đầu óc hắn lười làm lắm, mà làm cũng chẳng tốt, cô cũng thừa biết rồi.
- Lý do thực sự rất đơn giản mà. Nếu là bác trai ấy thực sự muốn lôi Kiều tỷ tỷ về lại Bắc Kinh thì đã trực tiếp đến đón chị ấy rồi. Đâu cần phải theo dõi hành tung của chúng ta? Như vậy, chỉ có thể chứng minh một việc chính là qua dáng vẻ của ông thì ông chỉ muốn kiểm tra Dương tử anh thôi.
Sau khi tiếp nhận ly nước Trương Dương đưa cho, cô uống một hơi, cười tủm tỉm mà nói tiếp.
- Chúc mừng anh, Dương tử! Em cảm thấy mong ước trở thành con rể Kiều gia tương lai rất có triển vọng đấy.
Trương Dương nhìn cô một cái, trong ánh mắt cô không có nửa phần tạp sắc dư thừa, chính là cô thật tâm chúc phúc cho hắn, trong lòng hắn không khỏi có chút đau xót, đi đến bên cạnh cô mà ôm lấy đôi vai gầy gầy của cô:
- Em không trách anh bên cạnh có nhiều phụ nữ như vậy hay sao?
Hứa Đan Lộ không có chút giãy giụa, ngẩng đầu nhìn hắn, cọ cọ nhẹ nhàng vào phía dưới cằm hằn, vẻ oán hận mà nói:
- Em trong mắt anh là loại phụ nữ như vậy sao?
- Đương nhiên không phải.
Trương Dương trượt đôi tay từ bả vai cô đi xuống, nắm lấy cái eo thon nhỏ của cô.
- Cho nên, đối với anh Lộ Lộ vĩ đại nhất cho nên về sau anh cố gắng hết sức không dây dưa với cô nàng nào nữa.
- Ha ha, anh thôi ngay đi. Dương tử thối! Có đàn ông nào trong lòng không nghĩ là càng nhiều gái đẹp theo bên cạnh thì càng tốt chứ.
Hứa Đan Lộ hôn nhẹ lên gương mặt của hắn.
- Đương nhiên em cũng biết đố kỵ và nổi máu ghen, chỉ là, những phụ nữ anh tìm đều là những người có ích, Lộ Lộ em cũng không có cách nào khác, mà em lại có chút lãnh đạm… thỏa mãn anh không được.
Đôi mắt cô quyến rũ như tơ ngắm Trương Dương, căn ngón tay ngọc trêu chọc vào ngực hắn, thong thả nói.
Trương Dương hiểu được ngay nha đầu này là muốn chuyện đó đây! Cho nên mới nghẹn lời như vậy.
- Ha ha, anh là bác sĩ chuyên trị bách bệnh được đây, đặc biệt là cái bệnh lãnh cảm…
Trương Dương duỗi cánh tay ra bồng cả người cô lên.
Hứa Đan Lộ nguýt hắn một cái, vươn tay đấm đấm vào lồng ngực của hắn mà nhẹ giọng nói:
- Anh gấp gáp làm gì chứ. Kiều tỷ tỷ còn đang ở trên tầng kìa, nếu muốn thì buổi tối qua em đền.
- Ơ kìa, không được mà.
Trương Dương đã bị bộ dạng khiêu khích táo bạo của cô mà dậy lên lửa tình, lẽ nào lại có thể buông tha cô giờ được?
- Không nhịn được cũng phải ráng mà nhịn.
Hứa Đan Lộ trắc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt kiên quyết mà lắc đầu.
- Bây giờ Kiều tỷ tỷ còn đang rất lo lắng không biết cha cô ấy có bắt cô về Bắc Kinh hay không, mà chúng ta lại làm cái chuyện đó. Anh thử nghĩ xem trong lòng cô ấy giờ khó chịu thế nào?
Trương Dương nghe Lộ Lộ nói vậy cũng đến ngẩn người, đúng vậy mà, hiện tại Kiều Hi Nhi chắc chắn đang lo lắng nhiều lắm, vậy mà chính hắn còn mải mê ham muốn giường chiến?
- Được rồi mà, hiện tại bây giờ anh nên đi tìm cô ấy, như vậy mới công bằng với cô ấy. Còn buổi tối đừng nghĩ chuyện ăn em, em còn phải nghỉ ngơi trước một chút, dưỡng sức mà chiều anh…
Hứa Đan Lộ nhìn hắn một cái chứa đầy ẩn ý sâu xa nói.
Trương Dương đành phải buông cô ra khỏi tay, Hứa Đan Lộ nhanh như chớp chạy mất, trước khi khuất hắn còn đắc ý cười thêm:
- Trước hết em giúp anh nấu cơm nhé. Nhưng đừng nhanh quá.
Trương Dương không biết làm sao đành bĩu môi, chậm rãi đi lên tầng ba.
Cửa phòng Kiều Hi Nhi mở rộng, lúc này cô đang đứng phía trước cửa sổ, cô mặc một chiếc áo gi lê nguyên một màu hồng, bên trong là chiếc áo len bó sát người màu đen, phía dưới là chiếc quần bò cũng màu đen. Với kiểu phối hợp quần áo bên ngoài thế này tất nhiên làm lộ rõ từng đường cong cơ thể của cô, hơn nữa dáng người cô vốn dĩ cũng đã cao gầy cho nên Trương Dương vừa mới bị Hứa Đan Lộ khơi lửa tình, giờ nhìn thấy cô như vậy càng thêm ngứa ngáy tay chân.
Hắn lặng lẽ đi tới phía sau cô, hiển nhiên không để Kiều Hi Nhi phát hiện ra chút nào, từ từ Trương Dương ôm lấy hông cô từ phía sau, hai tay đặt trên trước bụng cô, lúc này cô mới biết là hắn đã tới.
- Tên nhóc, như thế nào lại không đi chăm sóc cho Lộ Lộ?
- Lộ Lộ muốn học làm cơm trưa với chị Vương mà.
Trương Dương cọ nhẹ vành tai cô, cười nói.
- Còn đang suy nghĩ chuyện của cha em à?
Kiều Hi Nhi mở tay hắn ra, nguýt hắn một cái.
- Nhớ đến tôi làm chi? Dù sao mấy ngày nữa tôi cũng phải trở về rồi, có cái gì mà nhớ…
- Em muốn bỏ chồng, vứt bỏ con sao?
- Bảnh chọe!
Kiều Hi Nhi liếc nhìn hắn một chút, nhịn không được mà hỏi.
- Cái gì mà bỏ chồng, vứt bỏ con? Tôi nhiều lắm cũng chỉ có bỏ chồng thôi.
- Đương nhiên còn có con nữa mà.
Trương Dương thổi nhẹ một làn hơi lên cổ cô, đổi giọng nói.
- Công ty Nữ Oa hiện tại không phải cũng chính là con của chúng ta hay sao, em nhẫn tâm vứt bỏ?
- Không nói chuyện bậy bạ với anh! Nha đầu Lộ Lộ kia thật là xảo quyệt, dám bẫy cả em, nếu thực sự cha của em muốn bắt em quay về Bắc Kinh thì cần chi phải theo dõi em chứ?
Kiều Hi Nhi nhìn Trương Dương hỏi.
- Nếu anh nghĩ là có thể nhân cơ hội chiếm đoạt em trước thì mơ đi.
- Ai, Lộ Lộ quả nhiên đoán không sai mà, chỉ cần em vừa về tới phóng liền sẽ đoán được ngay.
Trương Dương ngẩn người, Hứa Đan Lộ này quả nhiên suy nghĩ thấu đáo, một khi Kiều Hi Nhi yên tĩnh suy nghĩ lập tức sẽ đoán được ngay.
- Nếu em đã biết vậy thì hiện tại em định làm thế nào?
- Làm thế nào là làm thế nào? Dù sao ông ấy nếu không tự mình tìm đến em, em cũng sẽ không tự nhiên mà đi gặp ông ấy đâu. Phỏng chừng lúc này, cha em đang đi tìm người quen mà tìm hiểu lai lịch của anh cũng nên, để xem cái tên tiểu tử anh có thích hợp làm con rể Kiều gia chúng ta hay không mà.
Kiều Hi Nhi hé miệng cười nói.
- Dương tử, anh, nếu ông ấy biết anh có nhiều phụ nữ bên cạnh như vậy… có lẽ không tán thành được đâu?
Trương Dương toát mồ hôi một trận: Có biết không? Hẳn là ông ấy không biết được chứ? Chuyện mình và Hứa Đan Lộ thì là chuyện "giấy không gói được lửa" rõ như ban ngày, nhưng với Cao Kỳ thì chỉ có một số ít người biết mà thôi. Rơi vào tình huống này, hẳn là nên tính toán sao cho có thể lý giải được thôi.
- Lúc trước khi cha của em còn công tác tại quân khu là làm công tác tình báo.
Kiều Hi Nhi liếc mắt nhìn Trương Dương một cái.
- Vậy không còn biện pháp nào khác, trước hết "gạo nấu thành cơm" đã.
Trương Dương ôm lấy cô, dùng sức bế bổng cả người cô lên.
Kiều Hi Nhi sợ tới mức hồn siêu phách lạc, liều mạng giãy dụa:
- Không được… không được…
- Ngừng… nguồn t r u y ệ n y_y
Trương Dương cười lạnh khà khà một trận.
- Hôm nay thế nào cũng phải làm được cái chuyện đó.
- Ngày ấy còn chưa hết mà…
- Chưa hết thì kệ chưa hết.
Trương Dương bế cô đến cạnh giường, ném cô lên rồi hắn nhào tới trên người cô.
Kiều Hi Nhi cười khanh khách không ngừng, hoàn toàn không giống như là bộ dạng sợ hãi, dốc sức tránh né:
- Không được đâu, em không… anh… trước tiên anh đóng kỹ cửa lại đã.
Cô vươn tay chỉ cánh cửa phòng còn đang rộng mở.
Trương Dương nhìn lại, quả nhiên cửa còn chưa khóa kìa. Hắn vội vàng trèo xuống khỏi giường, lao thẳng tới cửa phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Sau đó lao trở lại trên giường, phát hiện Kiều Hi Nhi đang cắn lấy đôi môi hồng nhuận anh đào của cô, cuộn trọn cặp đùi thon dài mỹ miều lại, tựa nhẹ phía trên đầu giường mà ngắm hắn, nhìn hắn một lát rồi cô lại khẽ cắn môi.
Sau đó cô đưa hai tay đến khuy áo gi lê, kéo khóa rớt ra rồi đem cởi bỏ lớp áo giáp, làm lộ hoàn toàn chiếc áo len bó sát cơ thể màu đen bên trong. Chiếc áo len này xem chừng có vẻ hơi chặt, bó sát một vòng quanh người làm hiện lên nguyên hình dạng cái áo nâng ngực phía trong, cả núi non cao ngất phía dưới xương quai xanh cũng đột ngột mà hở ra. Ở chỗ cổ áo, một khe tuyết trắng hiện ra, rất rõ ràng là cái khe rãnh thâm thúy giữa hai khối đại thỏ ngọc trắng như tuyết mà hắn mà được thấy.
- Thất thần vậy làm gì chứ? Mau đến giúp em.
Khi cô vuốt đến vạt áo len thì nhìn thấy bộ dáng nai tơ ngơ ngác của Trương Dương liền tức giận mà nói.
- Không hối hận?
Bắt gặp bộ dạng cô lúc này, Trương Dương không khỏi có chút ngây người.
- Là của anh, gạo nấu thành cơm…
Kiều Hi Nhi thoải mái mà đáp. Sau đó, cô vươn nhẹ cánh tay nắm lấy vạt áo len, khuỷu tay cô chậm rãi duỗi ra theo đó chiếc áo len cũng từ tốn rời bỏ chiếc eo thon tinh tế của cô. Đầu tiên là vòng eo hết sức nhỏ, tiếp đến là một khoảng da thịt trắng như tuyết lộ ra, sau đó là cái bụng bằng phẳng, tiếp tục lên trên một chút lộ ra đường viền chiếc áo nâng ngực. Thân hình cô trông như một chiếc bình hoa duyên dáng với đường cong mở rộng ra ở đây. Cái áo nâng ngực cũng là màu đen mà còn là cái loại bó sát lấy bầu ngực đặc biệt cho nên không đủ để che hết núi non đồ sộ của cô, mà lúc này chúng giống như muốn nhảy lên một cách mãnh liệt.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 201 : Hệ thống tà ác.
Nguồn: MT
Chiếc áo len màu đen của Kiều Hi Nhi còn vướng mắc lại đầu không chịu cởi ra hoàn toàn, nhưng trên thân thể cô, khung cảnh xuân phơi phới đã lộ ra hết cả. Nước da trắng mềm mại như tuyết bao quanh xương quai xanh, cô ngồi đúng chỗ ánh sáng chiếu vào cho nên càng làm hành động của cô thêm lộng lẫy, thu hút. Hai khối núi non to lớn bị cái áo nâng ngực hình chiếc lá che khuất nhưng cũng đã lộ ra hơn một nửa, thực sự thì cũng chỉ che khuất mỗi bộ phận trung tâm của bầu ngực cô mà thôi. Hơn nữa, vừa rồi với cái động tác thoát y của cô khiến cho cái áo ngực phía bên trái đã lệch hẳn đi.
Tuy rằng còn chưa có nhìn thấy hai khối tiểu cây nho khiến người ta phát cuồng, nhưng cũng đã ẩn ẩn hiện hiện có thể thấy được đường viền hồng hào xung quanh nó…
Trương Dương nuốt một hơi nước miếng, làm những động tác mà bất luận là người đàn ông bình thường nào cũng làm, tiến đến phía giường, đúng lúc chiếc áo len còn đang vướng lại ở khuỷu tay cánh tay của cô thì hắn túm lấy, làm cho cô không cách nào nhúc nhích được nữa.
Bị chiếc áo len màu đen che khuất tầm nhìn, Kiều Hi Nhi sợ hãi mà kêu lên một tiếng:
- Muốn chết à…
Lời cô còn chưa dứt liền cảm thấy khuôn ngực mình chợt lạnh, hai mảnh Tiểu diệp tử che ngực nàng giờ đã không cánh mà bay…
- Tiểu tử thối, chỉ chụp lấy cái ảnh mà thôi. Anh dám cởi bỏ y phục của em… ô…ô…
Cũng không biết là cô khóc thật hay khóc giả, cô dồn hết sức lực co rụt thân mình lại, ngồi xổm trên giường, một tay cố gắng che chắn lấy hai bầu vú đồ sộ không mảnh vải che, một tay cố giữ lấy cạp quần jeans, cố gắng ném cho Trương Dương một tia nhìn khinh khỉnh.
- Người ta thực sự còn chưa có hết mà.
- Không tin thì chính anh tự kiểm tra đi.
Cô liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, cắn chặt răng, rồi cởi bỏ cúc quần jeans màu đen trên người mình.
Trương Dương nhìn khuôn mặt cô không có chút nước mắt nào, nhưng vẻ mặt cô thì đỏ bừng bừng, trong ánh mắt rõ ràng còn hiển hiện sự sợ hãi, trong lòng hắn run lên, nha đầu này thực sự vẫn chưa chuẩn bị được tốt.
Tuy rằng dục hỏa của hắn đã dậy thì khó nhịn, nhưng hắn cũng không muốn ép buộc người không nguyện ý làm. Huống hồ trước mắt hắn giờ đây là người con gái mà chính hắn rất mực yêu mến, hắn cũng còn nhớ rõ chính miệng cô nói lần đầu tiên trao cho hắn phải là ở một nơi trời xanh biếc, biển xanh ngát, là nơi có hải âu bay thành đàn, tuy rằng chim cánh cụt Hoàng đế và gấu Bắc cực đúng là không có cách nào đặt cạnh nhau…nhưng đó chính là giấc mộng thiếu nữ của cô, Trương Dương lại không đành lòng đem giấc mộng ấy đánh nát.
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn cầm lại chiếc áo len màu đen. Giúp cô che lại bộ ngực trần trụi, hôn lên khuôn mặt cô một nụ hôn nhẹ nhàng mà nói.
- Kiều tỷ, em yên tâm được rồi. Chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không bao giờ ép buộc em nữa, được không?
Kiều Hi Nhi ngẩn người, không nghĩ tới là đến cửa ải này mà Trương Dương này còn có thể nhịn xuống được, cô hấp hé miệng, mơ hồ hơi xấu hổ, sau đó lại ngẩng mặt lên thoáng hôn nhẹ lại Trương Dương:
- Cám ơn anh, Dương tử, Kiều tỷ này cũng nguyện đáp ứng anh, cả đời này sẽ đi theo anh.
- Nói lời phải giữ lấy lời.
Trương Dương thầm nghĩ, không nghi ngờ gì nữa cô cũng rất muốn nhưng không được.
- Vâng!
Kiều Hi Nhi nghiêm túc mà gật gật đầu, sau đó thản nhiên mà lấy chiếc áo Trương Dương vừa đưa cho xuống, thoải mái mà làm lộ ra rõ ràng cặp gò bồng đào đồ sộ còn chưa từng được khia phá qua. Ngay cả vị trí trọng điểm trung tâm màu đỏ tươi của bầu ngực cô, giống như hạt đậu đỏ điểm giữa một vùng tuyết trắng xóa, cũng không còn che đậy.
- Anh cũng cởi bỏ quần áo ra đi, chúng ta cùng chụp mấy tấm hình…
Cô với tay lấy từ trên mặt bàn một cái máy ảnh.
- Em định dùng chiêu này để đối phó với cha em hay sao?
Trương Dương nhìn chằm chằm khối đại thỏ ngọc tuyết trắng trước mắt hắn, bộ phận phía dưới của hắn sớm đã cứng lên như sắt, khó có thể tự kiềm chế được, cô… cô này rõ ràng là đang dụ dỗ hắn phạm tội đây mà.
- Phòng bị trước khi cần dùng đến, cẩn tắc vô áy náy mà.
Kiều Hi Nhi cũng không phải là không có mắt, tình sâu ý xa mà liếc mắt nhìn cái chỗ kia của hắn nãy giờ đội quần lên, mặt cô đỏ bừng, hé miệng mỉm cười và cũng vẫn thoải mái mà lõa lồ bộ ngực mê người của cô cho Trương Dương nhìn, ý như: tiểu tử, cho anh thèm chết đi.
- Không được hiểu nhầm.
Kiều Hi Nhi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Trương Dương, giống như là một bà vợ dịu dàng mới cưới từ từ cởi cái áo khoác của Trương Dương, rồi cả chiếc áo sơ mi của hắn, để lại cho hắn chỉ còn có chiếc áo chẽn giữ ấm mà thôi.
Trương Dương nhìn chằm chằm vào hai bầu vú cô không hề che đậy, đôi thỏ ngọc tuyết trắng run rẩy, thầm nghĩ, hắn mà có thể không nghĩ sai mới là lạ ấy chứ.
Kiều Hi Nhi cười xấu xa, nghiêng người một cái đúng góc bốn mươi năm độ, miệng cô chu lên, đỉnh núi tuyết trắng dính sát vào ngực Trương Dương, che gần hết phần màu hồng nhạt thấy được của núm vú cô.
- Tách! Tách!
Cô dùng máy ảnh tự chụp lấy mấy tấm hình.
Sau đó nhìn một chút, tựa hồ như hiệu quả không được vừa ý cho lắm, suy nghĩ một chút lại đưa hai tay nắm lấy thắt lưng của Trương Dương, bàn tay nhỏ bé vuốt ve phía sau lưng Trương Dương mà cởi bỏ cái áo chẽn giữ ấm còn sót lại của hắn.
- Không được hiểu lầm…
Trước lúc Trương Dương kịp nhận biết rõ ràng hành động của cô, cô lại cười duyên một cái, ghì sát bầu ngực mơn mởn của mình vào trong ngực hắn…
Trong nháy mắt một cảm giác êm dịu cùng mềm mại đến kinh người thông qua các dây thần kinh xúc giác truyền đến não bộ của Trương Dương, này… cái cảm giác loại này thật sự là rất rất kỳ diệu, giống như là ép sát da thịt vào một miếng bọt biển siêu mềm mại và cũng rất đàn hồi vậy.
Trong khi giãy giụa chỉnh rồi lại chỉnh góc chụp của chiếc máy ảnh, Kiều Hi Nhi xem chừng vẫn chưa hài lòng thì khuôn ngực cô cũng càng lúc càng cọ sát, chà xát lên trên ngực hắn…
- Kiều tỷ này, em còn nói như vậy thì lời nói vừa rồi của anh xem như mất đi hiệu lực nhé…
Cổ họng Trương Dương lúc này đã khô kiệt nước, Kiều Hi Nhi nếu còn ép xuống như vậy lần nữa thì hắn mặc kệ bất cứ cái gì, tức khắc mà làm ngay cái chuyện đó đó.
- Biết rồi.
Kiều Hi Nhi liếc mắt ngắm hắn một cái, rốt cuộc thì cười thầm sau khi nhìn bức ảnh lưu lại trên màn hình, gật gật đầu nói:
- Tạm được rồi, chờ chút lát chia sẻ cho anh.
Tiếp đó cũng không thèm nhìn tới Trương Dương, ném chiếc máy ảnh lên giường rồi nhanh như chớp nắm lấy chiếc áo nâng ngực màu đen mà Trương Dương hồi nãy quăng xuống đất mặc lại đâu vào đấy.
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài…
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề lại, cô lập tức trở mặt, quay ngoắt thái độ… giống như là Trương Dương là tay chơi gái mà không trả tiền vậy.
Trương Dương một hồi không nói được câu gì, sớm biết thế này hắn không thèm nói mấy câu mạnh miệng như vừa nãy nữa, cái gì mà nhất định đợi đến khi tìm được nơi có biển trời xanh biếc, một đàn hải âu…, vừa rồi nên thẳng tay mà đè cô xuống mới phải.
- Cốc cốc!
Hướng về phía cửa phòng, Trương Dương nhìn chiếc cửa vẫn đóng chặt lại thêm trên thân không còn một manh áo mới tỉnh ngộ lại, rõ ràng là hắn bị nha đầu này đùa cho một trận.
Nhà ăn tầng một.
- Đáng đời.
Nhìn thấy bộ dạng bi thảm của Trương Dương từ từ ngồi xuống đối diện trước mặt Hứa Đan Lộ với cái vẻ mặt không chút đồng cảm mà ngược lại là vui vẻ khi hắn gặp họa, cô cười vui nói:
- Em đoán không sai thì anh hôm nay hơn phân nửa là không làm được chuyện gì phải không?
- Hừ, em nói nhỏ giọng chút chút có được không? Chị Vương còn đang ở đây…
Trương Dương nghiêng đầu nhìn nhìn cô giúp việc họ Vương đang bận rộn qua lại trong bếp, đây có phải là chuyện mà không cần biết ai cũng nói ra được đâu. nguồn t r u y ệ n y_y
Hứa Đan Lộ hé miệng cười, nguýt hắn một cái, vươn tay qua phía dưới quá cái bàn, bẹo Trương Dương một chút:
- Được rồi, thế thì để cô vợ Lộ Lộ này hầu hạ anh vậy nhé.
- Hì hì, thế mới là cô vợ tốt chứ!
Trương Dương nhìn cô, nhịn không được mà vươn tay đến gần cô, lúc này Lộ Lộ đang mặc một chiếc váy ngắn hơn nữa cũng không có đeo tất chân, cho nên hắn dễ dàng đụng chạm tới bên trong, một vùng da nhẵn bóng trắng mịn không gì sánh được theo cảm giác đưa đến.
Hứa Đan Lộ cảm thấy phía dưới chợt lạnh, không khỏi là theo bản năng mà đem hai chân kẹp lại, xấu hổ buồn bực nói:
- Lạnh chết, đồ xấu xa… Nói cho anh chuyện đứng đắn đây.
- Trần Thiên Hùng mới vừa rồi vừa gọi điện thoại tới.
Hứa Đan Lộ tiếp tục bổ sung.
- Hắn nói hắn gọi điện thoại qua cho anh, nhưng mà điện thoại anh tắt máy.
Trương Dương vừa rồi cho rằng đích thực có thể cùng Kiều Hi Nhi "phong hoa tuyết nguyệt" một hồi, cho nên không muốn bị làm phiền mà tắt điện thoại đi. Giờ nghe Hứa Đan Lộ nói là Trần Thiên Hùng có gọi điện thoại tới, vậy chắc là có chuyện gì trọng yếu rồi.
Hắn nhíu mày, buộc lòng phải luyến tiếc mà rút tay từ giữa hai chân cô trở về:
- Hắn nói có chuyện gì không?
Trên lầu, Kiều Hi Nhi sau khi đã ăn mặc ngay ngắn lại đã xuất hiện ở cuối cầu thang, Hứa Đan Lộ liếc mắt nhìn cô, nhẹ giọng mà nói:
- Kiều tỷ tỷ, cha của chị đi tìm Trần Thiên Hùng, nói là hỏi thăm chuyện của chị đấy.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 202 : Xoát phân như vậy, chậc chậc.
Nguồn: MT
Cô cầm lấy cái bát, giúp Trương Dương lấy thêm một chén cơm nữa, đưa tới trước mặt Trương Dương rồi thản nhiên nói tiếp:
- Kiều bá phụ trước đây là thủ trưởng của Trần Thiên Hùng, nhưng mà hắn cũng không có nói thêm gì nhiều.
Trương Dương trong lòng có chút nhẹ nhõm đi, hắn không hề nghĩ tới còn có chuyện trùng hợp như thế. Trần Thiên Hùng rõ ràng lại là cựu cấp dưới của cha Kiều Hi Nhi, cũng khó trách mà lúc trước khi hắn cùng Kiều Hi Nhi tới địa bàn của hắn, hắn rõ ràng là chiếm cứ lợi thế hơn hẳn nhưng lại kỳ lạ mà buông tha cho mình cùng Kiều Hi Nhi. Lúc ấy mình còn cho là mình thực sự đánh được hắn, thì ra là do công lao của Kiều Hi Nhi cả.
Nhưng mà xem ra thì Kiều Hi Nhi hẳn là còn chưa biết đến hắn.
- Biết rồi.
Trương Dương nhìn Hứa Đan Lộ vừa mới lành vết thương ra viện mà giờ lại giống như một bậc "hiền thê lương mẫu" giúp lấy cơm, gắp thức ăn cho hắn, trong lòng tất nhiên ấm áp muôn phần.
- Kiều tỷ tỷ, hôm nay có nhiều món ngon lắm, bồ câu hầm đậu xanh, còn có cả cá trích nữa…
Hứa Đan Lộ sau khi nhìn Kiều Hi Nhi đã xuống lầu, cười hì hì mà giới thiệu.
- Nghe nói, nếu là phụ nữ vừa mới làm chuyện ấy xong thì những thứ này rất thích hợp đó.
Kiều Hi Nhi nghe vậy, mặt cười nhưng đỏ bừng lên, hung hăng liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, nhất định là anh nói dối phải không?
Trương Dương không nói gì mà cúi đầu nhìn chân hắn, sao lại là mình dính đạn vậy?! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Sau khi ăn cơm chiều, Kiều Hi Nhi trở lại bệnh viện, nữ giúp việc họ Vương cũng xin ra ngoài mua thức ăn chiều cho nên cả biệt thự rộng lớn như vậy bây giờ chỉ còn lại có Trương Dương và Hứa Đan Lộ mà thôi.
Phải kiềm chế cả nửa ngày, ngay sau khi nhìn chiếc xe Kiều Hi Nhi rời khỏi biệt thự, hắn lập tức đóng lại cửa chính, ôm chặt lấy Hứa Đan Lộ, đẩy cô ngã xuống ghế sa lông, vươn tay mở chiếc váy ngắn của cô.
- Hả, còn chưa có tắm rửa mà.
Hứa Đan Lộ vội vàng đạp loạn hai chân lên, cuống quýt nói.
- Vậy cùng nhau tắm…
Hứa Đan Lộ mắt hi hí, gật gật đầu.
Trong lòng Trương Dương nổi lên một trận kích động, tuy rằng hắn cùng Hứa Đan Lộ làm chuyện đó đã không ít lần, nhưng mà cùng nhau tắm chung thì lại là lần đầu tiên.
Hắn vội vàng ôm lấy cô đưa lên tầng hai, thẳng vào phòng ngủ. Trong biệt thự, mỗi một phòng đều được bố trí toilet và phòng tắm riêng chẳng khác gì phòng trong khách sạn, hơn nữa bên trong cũng có đầy đủ mọi thứ: vòi hoa sen, bồn tắm lớn… cái gì cũng có.
- Không được nhìn!
Hứa Đan Lộ tuy rằng vẫn hay ăn mặc thời thượng, gợi cảm nhưng vào lúc này đây cũng có chút ngượng ngùng thấy rõ. Nhưng mà Trương Dương lúc này đâu còn biết nghĩ gì nữa, thẳng tay lột sạch váy áo trên người cô.
- Cũng đều đã thấy chán chê rồi, còn làm bộ…
Hứa Đan Lộ tức giận dậm thẳng lên chân hắn nhưng cũng không có cách nào khác thoát được, Trương Dương xoay người cô hai ba lần khiến toàn thân cô mềm nhũn, ngồi phịch trong lòng hắn…
- Anh… anh trong khoảng thời gian này khẳng định là xem rất nhiều đồ vật cấm đúng không… Bọn quỷ sứ Cúc Hoa đều khiến đàn ông các anh điên hết rồi.
Cô thở gấp, hai mắt cô mơ màng không còn chút sức lực, Trương Dương từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy.
Anh đâu có thể nói cho em biết đây là uy lực của thuật giao hợp nam nữ cao cấp được chứ?
Trương Dương thừa dịp cô ghe vào trong cái bồn tắm lớn, bầu ngực tuyết trắng đập vào mắt mà nhào tới…
Sau khi đã làm xong chuyện, nhìn thấy dòng chất nhờn chảy ra từ dưới thân mình cuộn tròn của Hứa Đan Lộ, Trương Dương không khỏi không nở một nụ cười sung sướng. Không thể tưởng tượng được cái thuật giao hợp cao cấp ấy lại có lợi hại đến như vậy…
- Hệ thống nhắc nhở, bởi vì chủ nhân hệ thống thành công thu phục một lần bổ tinh sử số ba mươi hai có độ trung thành chín mươi phần trăm, hệ thống thưởng cho ba điểm tích phân hệ thống. Hiện tại, số dư tích phân hệ thống của chủ nhân là âm hai mươi tám tích phân, danh hiệu là…
- Phì!
Trương Dương thiếu chút nữa đập đầu ngã quỵ, này… thế này là có ý tứ gì? Làm cái này mà cũng có tích phân? Cái hệ thống chết tiệt này cũng thật là tà ác đi?
- Lộ Lộ…
Trương Dương kích động, nếu chuyện này cũng kiếm được điểm tích phân hệ thống thì thời gian tới chẳng còn chuyện gì phải sợ cả.
- Vâng!
Hứa Đan Lộ không còn sức lực mà đưa ánh mắt hướng tới Trương Dương.
- Chúng ta làm thêm lần nữa?!
- Không mà…
- Hệ thống Nữ Oa thông báo đã qua thời hạn ba tháng, số liệu hệ thống được tự động đổi mới.
Trương Dương, cấp dự bị cứu vớt giả. Nhiệm vụ mục tiêu chính xác xuất thành công 1.0PPM, hoàn thành năm nhiệm vụ cấp M, số dư điểm tích phân hệ thống hiện tại là âm hai mươi điểm, danh hiệu là đạo đức bại hoại, chỉ số thể năng hiện tại là 68 điểm, chỉ số lũy thừa vận khí là 3. Căn cứ tình trạng số dư tích phân hiện nay, chủ nhân hệ thống không đạt được thêm chỉ số phân phối hàng tháng, nhiệm vụ hoãn lại đợi hoàn thành là 2 nhiệm vụ: nhiệm vụ cấp M tìm kiếm bổ tinh sử vẫn chưa thực hiện xong, nhiệm vụ hoãn lại; nhiệm vụ ẩn dấu cấp F hóa giải mối ngăn cách giữa Dương Phi và cha cô ta chưa hoàn thành, nhiệm vụ hoãn lại.
Sau khi hệ thống tự động làm mới số liệu, Trương Dương có chút tiếc nuối, chính là vì việc còn chưa có thể tìm được bổ tinh sử thứ ba, thêm nữa vì hắn đang bị âm điểm tích phân cho nên tháng này cũng không có điểm phân phối cho các chỉ số, còn về phần nhiệm vụ cấp F kia hiện tại đã có chút manh mối, nhưng cũng chỉ mới rất mỏng manh còn chưa biết sẽ thế nào.
Rà xoát điểm tích phân như thế, chậc chậc, khoảng cách hoàn thành vẫn còn cách xa vô định, chỉ có điều những thứ này đều không có trọng yếu.
Nhiệm vụ tìm kiếm bổ tinh sử thứ ba còn rất chi là dư giả, hắn cũng chẳng phải vội vàng kiếm điểm lũy thừa làm gì, mà nhiệm vụ cấp F càng không cần phải gấp gáp làm ngay trong thời hạn.
Quan trọng là…, hắn có vẻ như đã tìm ra được một cái phương pháp điên cuồng tìm kiếm được điểm tích phân, mặc dù cái phương pháp này của hắn rất gian ác…
- Hàng phục thành công một lần bổ tinh sử số ba mươi hai với độ trung thành hơn chín mươi phần trăm, thưởng cho 3 điểm tích phân hệ thống.
Trương Dương chưa từng cảm thất hệ thống Nữ Oa này lại có giây phút đáng yêu đến thế, tuy cái biện pháp hắn tìm ra trên mặt có chút gian tà nhưng cũng là chuyện hàng phục bổ tinh sử thôi mà.
Mà hắn thì lại vừa mới học được thuật giao hợp nam nữ cao cấp, cái này đúng là nắng hạn gặp cơn mưa mà, thật đúng lúc! Lần đầu tiên sử dụng lại thu về trong tay ba điểm tích phân. Tuy rằng so với việc đánh đấm hay là là người tốt, làm chuyện tốt có tốn công sức hơn rất nhiều, cũng "tổn thất" hơn rất nhiều, nhưng mà tuyệt đối so với việc bước chân ra khỏi cửa mà tìm kiếm nơi để làm việc tốt thì hắn sẵn lòng gánh vác "tổn thất" loại này còn hơn.
Nhưng đương nhiên, biện pháp mà Trương Dương tìm được này vẫn chưa hoàn toàn được chứng thực, vốn là hắn muốn tìm Hứa Đan Lộ tái đại chiến một hồi để nghiệm chứng xem sao, nhưng mà cô nàng ấy còn đang phải băng bó có đánh chết cũng không cho làm thêm nữa. Mọi người đều nói đàn ông sợ nhất là ham muốn, chứ không hề nghĩ tới phụ nữ cũng sợ ham muốn nhiều như vậy.
Hơn nữa, cô đích thật cũng là bệnh nhân mới xuất viện, muốn làm nhiều cũng không được.
Rà xoát hệ thống tích phân như thế này, chậc chậc, thực đến là mệt mỏi. Trương Dương ngẫm lại cũng không đành lòng, nhưng vẫn buộc lòng phải cố gắng chịu đựng, để cho cô có thời gian ngủ dưỡng sức.
Trên màn hình điện thoại di động hiển hiện rõ ràng hình ảnh Kiều Hi Nhi truyền tới, Trương Dương nhìn xuống, bĩu môi, đúng là buổi sáng cô cố ý. Trên tấm ảnh là hình ảnh hai người chụp từ góc nghiêng bốn mươi năm độ, góc nhìn Kiều Hi Nhi cùng với Trương Dương không một mảnh vải che thân, Kiều Hi Nhi đang chu môi chờ đợi, hai khối thỏ ngọc tuyết trắng cực đại ép sát lấy tấm ngực của Trương Dương, giống như quả bóng bị chèn ép lại vậy.
Tuy rằng trên hình không có thấy nhũ hoa của cô, nhưng cũng đủ để khiến người xem miên man bất định, huyết mạch bính trương.
Để có thể chụp được tấm hình như thế này, nếu mà nói là giữa hai người không có phát sinh mối quan hệ gì thì cho dù là kẻ ngốc cũng chẳng thể tin nổi.
Cô còn đề thêm nội dung tin nhắn.
- Trương Dương, bức ảnh chụp này phải giữ gìn cẩn thận, chị bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra. Nếu xóa, bà chị này sẽ giết cậu!
Nữ nhân này một khi đã anh dũng đứng lên thì đừng có dại mà trêu vào.
Trương Dương suy nghĩ một chút, nhanh chóng soạn tin nhắn gửi lại cho cô:
- Có thể in ra rồi lồng khung để bàn không?
- Cậu dám?! Nếu cậu dám là, tôi liền chụp ảnh khỏa thân của cậu mà dán đầy đường cùng với quảng cáo "trai xinh tìm phú bà" đấy!
- Được, vậy thì chỉ còn cách là đặt ở mục tài liệu tuyệt mật thôi. Đại tỷ à, hiện tại kỹ thuật hacker rất lợi hại dù chị có ngàn vạn lần giữ gìn nhưng một khi tấm ảnh này lưu truyền ra ngoài thì chuyện vui chắc sẽ to lắm.
- Tôi tự biết chừng mực.
- Vậy cái ngày ấy thì bao giờ mới chấm dứt?
- Cút đi… Kiều tỷ đang rất bận!
Trương Dương cười cười, cầm lấy di dộng, tiện tay mặc luôn thêm chiếc áo ngủ rồi đi đến phía trước cửa sổ. Xa xa, tổng bộ Công ty Nữ Oa tương lai về cơ bản đã hoàn thành nền móng, dựa theo tiến độ hiện nay thì ước chừng chỉ cần nửa năm tới thì cấu trúc cơ bản có thể thành hình, còn nếu mà tốc hành hơn một chút thậm chí có thể đưa vào sử dụng ngay cũng nên.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R