Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 216: Đi về Vô Lượng sơn..
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Trên chiếc yếm có thêu hai bông hoa sen, mặt trên còn thêu chữ “Lòng ta như lòng quân tử, mãi không phụ ý tương tư”. Diệp Mặc cười thầm trong bụng, xem ra còn là một đạo cô nhiều tình cảm như vậy, nhưng nếu như đạo cô này thực sự như những gì Du Liên nói, ngay cả người đàn ông mình thích cũng giết thì đạo cô này cũng quá lợi hại.
Bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ đến việc mình nhìn thấy cái yếm đào của cô ta, ngây người một lúc, mặc dù chỉ là một lúc thôi cũng sẽ không khiến cô ta cảnh giác.
Nghĩ đến đây, hắn mau chóng định thần lại. Hắn biết vết thương trên người đạo cô này rất nặng, hơn nữa cô ta cũng không còn sự nhạy bén như khi đánh nhau, rất khó để phát hiện ra sự quan sát này của hắn, nhưng cho dù là như vậy, thì Diệp Mặc vẫn rất cẩn thận.
Quan sát một hồi, đạo cô này dường như không phát giác ra, sắc mặt chỉ trắng bệch, hơn nữa mí mắt dần buông xuống, Diệp Mặc lặng lẽ yên tâm, vết thương của đạo cô này ở bên chiếc yếm đào bất luận có kỳ lạ hay không thì Diệp Mặc đã chuẩn bị giúp đạo cô này rắc thuốc lên.
Trong nháy mắt Diệp Mặc vén chiếc yếm đào của đạo cô này lên, hắn cảnh giác sát khí phát ra từ mắt đạo cô này. Trong lòng Diệp Mặc hừ lạnh, quả nhiên là một người độc ác, mình giúp cô ta trị thương, không ngờ còn dùng ánh mắt đó nhìn mình. Đạo cô này tuyệt đối là một kẻ đầy đen tối, phải cẩn thận hơn nữa.
Ngón tay Diệp Mặc vừa động vào, thì thảo dược ở bên trong chiếc nhẫn đã xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn. Hắn cúi thấp đầu để ngăn tầm nhìn của đạo cô kia, sau khi lấy dịch dược của thảo dược ra, cho vào trong bột thuốc của đạo cô, sau đó mới thoa lên chỗ vết thương của đạo cô.
- Cuối cùng cũng tốt rồi.
Diệp Mặc thở phào một cái, ngẩng đầu nói.
Mặt đạo cô này không ngờ lại hơi hửng hồng, nói nhỏ nhẹ:
- Cảm ơn anh, nếu như không phải là anh thì hôm nay nhất định tôi đã chỉ còn con đường chết.
Hiển nhiên khi cô ta nói chuyện có chút xấu hổ, ý của cô ta nghĩa là bí mật của cô ta đã bị người khác nhìn thấy, có cảm giác e ngại của phụ nữ.
Cả người Diệp Mặc như nổi da gà, tuổi của đạo cô này không biết lớn hơn hắn bao nhiêu, mà còn gọi là anh, hơn nữa vẻ ửng hồng trên mặt của cô ta còn có chút ngượng ngùng, Diệp Mặc nhìn mà thấy rùng mình.
Người phụ nữ thật đáng sợ, diễn xuất hành động không ngờ lại tự nhiên như vậy. Nếu như không phải Diệp Mặc đã nhìn thấy cô ta trước, hơn nữa còn nhìn thấy cả sát khí trong ánh nhìn của cô ta thì không chừng hắn đã tin. Hắn không ngờ trong nháy mắt lại nhớ đến Nhiếp Song Song kia ở Yến Kinh. Hai người phụ nữ này có khả năng diễn xuất trời phú, nhưng Nhiếp Song Song còn kém xa so với đạo cô tên Tĩnh Tức này.
Thấy Diệp Mặc nhìn mình ngây ra, Tĩnh Tức còn tưởng rằng người đàn ông trẻ tuổi này bị dung nhan của mình làm cho say đắm, trong lòng sát khí lại trào dâng, nhìn thấy da thịt mình, lẽ nào còn muốn sống, lại còn ánh mắt say đắm thất thần như vậy. Nhưng sự thẹn thùng trên mặt cô ta lại càng đỏ hơn, bây giờ cô ta còn cần Diệp Mặc giúp.
- Còn chưa biết anh tên gì? Ân nhân cứu mạng của tôi, tôi…
Tĩnh Tức nói ấp a ấp úng, dường như cô ta thực sự không có cách báo đáp ân nhân cứu mạng Diệp Mặc.
Diệp Mặc phẩy tay, thu ánh mắt của mình lại:
- Có thể cứu một người đẹp như cô là vinh hạnh cho tôi, còn nói gì đến chuyện đền đáp chứ, tôi tên Đại Hổ, không biết cô. À, tôi gọi là sư thái, hay là…
Diệp Mặc nhớ tới Nhị Hổ của Lạc Thương, nên thẳng thắn lấy cái tên Đại Hổ làm tên cho mình.
- Ừm, cảm ơn Đại Hổ, tôi tên Tĩnh Tử Nhi, căn bản là muốn thu thập vài loại dược liệu ở đây rồi mới về, nhưng lại gặp phải kẻ bắt cóc, tôi bị bọn họ đâm bị thương. Chỉ là do tôi có chút võ nghệ nên mới gắng gượng được đến đây.
Tĩnh Tức ngượng ngùng nói.
Trong lòng Diệp Mặc khinh bỉ, cũng không đến nỗi quá ngu ngốc, chưa lấy cớ bị dã thú truy đuổi như mình, nhưng mặt hắn lại lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Nói như vậy thì cô cũng có biết chút võ nghệ? Tôi nghe nói đất nước chúng ta có rất nhiều cao nhân đang ẩn nấp ở nhiều nơi, Tử Nhi lẽ nào cũng là cao nhân thế ngoại sao?
Diệp Mặc nghĩ thầm, cô đã giả bộ như vậy thì tôi sẽ khiến cho cô giả bộ tốt, nhưng những lời Tĩnh Tức nói lại hợp với ý của hắn, lát nữa bất luận cô ta có nói gì thì cũng sẽ ứng phó được.
Tĩnh Tức quả nhiên lại lộ vẻ mặt ngượng ngùng một lần nữa, khiến cho người khác nhìn vào lại tưởng rằng cô ta chưa từng nói chuyện với đàn ông bao giờ. Trước khi nói chuyện lại không thể kìm được vẻ thẹn thùng của mình, cúi đầu trả lời:
- Tôi có là cao thủ gì đâu, tôi chỉ học sư phụ vài chiêu mà thôi, sư phụ tôi mới thực sự là cao thủ.
Ha ha, quả nhiên như vậy, muốn để mình nhắc cô ta đến chuyện học võ, trong lòng Diệp Mặc mừng rỡ, vẻ khẩn trương hỏi:
- Cái đó, Tử Nhi à, môn phái các cô có thu nạp nam giới không? Tôi từ nhỏ đã vô cùng thích thú việc học võ.
Nghe xong câu nói của Diệp Mặc, ánh mắt Tĩnh Tức như sáng tỏ, nói:
- Như vậy đi, tôi có thể giúp anh đi hỏi xem, nhưng tư chất của anh nếu như không được thì tôi cũng không còn cách nào khác. Nếu như thực sự không được thì hãy đợi tôi, tôi sẽ lén lút truyền thụ lại cho anh mấy chiêu.
- Nếu không thì như vậy đi, cô ở chỗ nào, tôi tiễn cô về, ở đây thực sự rất nguy hiểm.
Diệp Mặc nói xong liền lập tức nhìn đạo cô kia với vẻ căng thẳng. Lần này hắn căng thẳng là thật, bởi vì chỉ cần đạo cô kia nói ra việc sẽ cho hắn tiễn về, hoặc là nói tiễn đến đâu là hắn liền biết được Lạc Tố Tố rốt cuộc là ở đâu.
Tĩnh Tức lại nhíu mày, trong lòng cười lạnh, quả nhiên mắc câu, nhưng cô ta liền nhanh chóng ngẩng đầu lên có một chút ngượng ngùng nói:
- Đạo am của chúng tôi ở Vô Lượng sơn, nơi đó quá xa nên tôi sợ làm phiền anh.
Không ngờ là ở Vô Lượng sơn, Tĩnh Nhất Môn của Lạc Tố Tố ở núi Vô Lượng sơn thực sự khiến cho Diệp Mặc có chút giật mình. Mặc dù hắn biết Vô Lượng sơn có thể có môn phái ẩn thế, nhưng không ngờ Tĩnh Nhất Môn cũng ở đó. Đạo cô này còn thực sự có thể chạy sao, từ Vô Lượng sơn đến khu vực Thần Nông cũng cách mấy ngàn dặm.
Chỉ ngây người ra một lúc, rồi Diệp Mặc liền lập tức trả lời:
- Không phiền, tôi thích chu du bốn phương, hơn nữa tôi cũng định đi đến Vô Lượng sơn một chuyến. Bây giờ gặp được cô, chỉ là thuận đường mà thôi.
Trong lòng Diệp Mặc cũng cười lạnh, nói đi nói lại còn muốn để mình tiễn về nữa. Hai người đều nghĩ cùng một chuyện, vì vậy đã nhanh chóng đi đến sự nhất trí.
Cùng là phụ nữ, cùng xinh đẹp, nhưng Diệp Mặc cõng Ninh Khinh Tuyết còn có cảm giác bồi hồi, còn cõng đạo cô này lại có cảm giác không được tự do tự tại, luôn phải chú ý đến từng động tác của cô ta, sợ cô ta có thể ra tay giết người bất cứ lúc nào. Nếu như không phải vì Lạc Tố Tố thì Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không đeo bom lên người theo kiểu này.
Không thể không nói Tĩnh Tức so với Diệp Mặc quen thuộc gấp vạn lần đối với địa hình của khu vực Thần Long. Dưới sự chỉ dẫn của Tĩnh Tức, Diệp Mặc chỉ cần hơn hai tiếng đồng hồ là có thể từ một cửa khác đi ra khỏi khu vực Thần Long.
Nhìn Diệp Mặc thở bình thường, dường như chưa mệt, Tĩnh Tức không khỏi nhìn Diệp Mặc bằng con mắt khác. Người thanh niên trẻ tuổi này không ngờ lại có sức nhẫn nại cao như vậy, cõng mình mấy tiếng đồng hồ như vậy mà vẫn rất bình thường, chỉ có chút mệt. Nhưng cô ta không biết được rằng Diệp Mặc không phải là hơi mệt, mà căn bản là không cảm thấy mệt.
Điều càng khiến cho Tĩnh Tức thấy kỳ lạ đó là, khi mới bắt đầu người thanh niên tên Đại Hổ này trị thương cho cô ta còn dùng ánh mắt say đắm nhìn cô ta, còn bây giờ cõng mình hơn hai tiếng đồng hồ không ngờ lại không giở trò gì với mình. Điều này khiến cho cô ta cảm thấy kỳ lạ.
Diệp Mặc cũng không biết hắn vì điểm này mà suýt bị bại lộ, cẩn thận hỏi:
- Không biết Tử Nhi làm thế nào để đi đến Vô Lượng sơn. Chúng ta đi tàu? Hay là đi máy bay?
- Không cần, tôi tự lái xe đến.
Tĩnh Tức nói rồi chỉ dẫn Diệp Mặc cõng mình đến chỗ đỗ xe bên ngoài khu vực Thần Long.
Diệp Mặc lại không ngờ, đạo cô này lại tự lái xe đến đây. Thứ hắn nhìn thấy là một chiếc Audi việt dã, hơn nữa biển số xe là biển quân đội, đạo cô này còn thực sự có vài cái.
Đồng thời điều khiến Tĩnh Tức không ngờ đến chính là kỹ thuật điều khiến xe của Diệp Mặc không ngờ lại lợi hại như vậy. Khi Diệp Mặc lái xe, cô ta nhìn ra Diệp Mặc là một người mới học nghề, lái xe không phải rất thành thục, nhưng khi Diệp Mặc lái xe được một hai trăm km thì kỹ năng của hắn thành thục dần, nên tốc độ dần dần nhanh hơn.
Tốc độ của chiếc Audi đến cuối cùng thậm chí đã đạt đến gần 250 đến 260 km, không ngờ còn tăng đến mức vậy. Với Diệp Mặc đương nhiên càng nhanh càng tốt, nhưng hắn không muốn vết thương của đạo cô kia đỡ rồi thì sẽ trở mặt.
Tĩnh Tức nhìn chằm chằm Diệp Mặc ngẫm nghĩ, người thanh niên này rốt cuộc là người đi du lịch hay là giả bộ như vậy? Cô ta vẫn còn tự tin về dung nhan của mình, vành tai và tóc chạm vào Diệp Mặc lâu như vậy mà hắn không động lòng, hơn nữa còn không cả đùa giỡn với cô ta.
Điều này chẳng phải là chủ yếu, mà chủ yếu là khi Diệp Mặc bắt đầu lái xe, kỹ thuật đương nhiên không phải là rất thành thục, nhưng bây giờ kỹ thuật của hắn không những càng ngày càng thuần thục, hơn nữa xe hắn lái càng ngày càng nhanh, rõ ràng là người thông minh, nhưng nếu nói là thông minh đến như vậy thì có thể thấy trình độ lái xe mà Diệp Mặc học được chưa từng thấy bao giờ.
Hơn nữa còn có một điểm, chính là người thanh niên đã cứu mình này, bây giờ còn vừa lái xe vừa nhìn đông nhìn tây, rõ ràng là sự chú ý của hắn không có tập trung vào phía trước xe đang chạy.
Người này chẳng lẽ là giả bộ sao? Nhưng hắn giả bộ vậy thì có gì tốt với hắn chứ? Tĩnh Tức nhìn chằm chằm Diệp Mặc, trong lòng lại càng kinh hãi.
Diệp Mặc hơi nhớ nhung Lạc Tố Tố, đương nhiên không chú ý đến những hành động của hắn đang khiến cho Tĩnh Tức nghi ngờ. Lần đầu tiên hắn lái xe, từ chậm chạp đến thành thục, hơn nữa càng lúc càng thuận tay, trước đó thực sự chưa từng lái xe qua, hắn còn học được từ Văn Đông.
Thấy xe chạy càng ngày càng nhanh, Diệp Mặc thì vẫn đang nhìn đông nhìn tây, Tĩnh Tức không nén được tức giận, ngộ nhỡ đâm phải cái gì thì đừng nói đến vết thương trầm trọng trên người cô ta bây giờ, mà cho dù là cô ta có không bị thương đi nữa thì với tốc độ này cũng xảy ra chuyện, chạy liều mạng như vậy cũng không phải dễ dàng.
- Đại Hổ, anh lái xe chậm lại một chút đi, lái nhanh quá tôi cảm thấy chóng mặt.
Tĩnh Tức cuối cùng cũng không kìm được, đành nói.
- À, à.
Diệp Mặc nghe thấy lời Tĩnh Tức nói thì trong lòng liền giật mình. Từ trong hồi ức với Lạc Tố Tố đã thức tỉnh lại, vừa rồi hắn cứ dán mắt vào quan sát đường đi, bây giờ mới hiểu ra, biết được có chút vấn đề. Hắn lái xe quá nhanh, nhất định khiến cho Tĩnh Tức hoài nghi, mà việc hắn lái xe nhanh chỉ là muốn sớm được gặp Lạc Tố Tố mà thôi.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 217: Con gái riêng..
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc vừa cho xe chạy chậm lại thì đằng sau có một chiếc Porsche đuổi theo, trong chớp mắt đã đi song song với xe của Diệp Mặc lái.
Xuất hiện ở trong xe khi cửa kính mở là một người thanh niên khoảng 20 tuổi đang kêu về phía của Diệp Mặc:
- Người anh em, kỹ thuật lái xe không tồi đấy. Chi bằng so tài một lần đi, vừa rồi không ngờ tôi không đuổi kịp anh.
Diệp Mặc cũng hạ cửa kính xe xuống, nhìn liếc qua người thanh niên này một cái, sau đó khẽ mỉm cười, cũng không trả lời, cứ tiếp tục lái xe đi tiếp, quay đầu lại, áy náy nói với đạo cô kia:
- Rất xin lỗi cô, Tử Nhi à. Trước kia tôi thích lái xe, còn thường xuyên tham gia các cuộc thi đấu. Sau đó vì xảy ra chút chuyện mà gia đình tôi không cho phép tôi lái xe nữa, bây giờ đã năm, sáu năm rồi chưa sờ đến xe, giờ lái lại không ngờ có cảm giác thân thuộc mà xa lạ. Tên tiểu tử này để tôi đá hắn ta, tránh được quấy rầy.
Nói xong còn nở một nụ cười tươi. Mặc dù Diệp Mặc không biết như vậy có thể giải quyết được sự hoài nghi của Tĩnh Tức hay không, nhưng hắn cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Nhìn thấy Diệp Mặc tăng tốc xe chạy, Tĩnh Tức nhíu mày, lẽ nào tên tiểu tử này thực sự là một tay đua xe. Chỉ là rất lâu rồi chưa động đến xe? Nhưng kỹ thuật của hắn thật lợi hại. Nếu như hắn thực sự là một tay đua thì chuyện này miễn cưỡng có thể cho qua.
Dù sao năm sáu năm rồi không sờ đến xe thì có chút lạ là điều đương nhiên. Nhìn vẻ hiếu thắng của hắn, dường như không giống như một người có tâm tư gì.
Diệp Mặc lại một lần nữa phóng xe như bay, rất nhanh sau đó đã bỏ rớt chiếc Porsche kia ở phía sau, khoảng cách ngày càng xa dần, cuối cùng thì mất tích không thấy nữa. Nhìn thấy chiếc Porsche bị bỏ rớt ở phía sau thì Diệp Mặc mới cho tốc độ của xe chậm lại.
Chiếc Porsche ngừng lại, từ trong xe bước xuống là một thanh niên 20 tuổi, anh ta vỗ vỗ vào mui xe, nhìn thấy chiếc Audi mất tăm thì không kìm được hít một hơi dài, tự lẩm bẩm:
- Tên này đúng là biến thái, mình thậm chí còn hoài nghi hắn là một tay đua chuyên nghiệp nữa.
Tống gia ở Yến Kinh.
Tống Kỳ Minh đang nói chuyện với Đông Phương Tê, thì Tống Hải đang vội vàng bước vào.
- Chuyện gì vậy?
Tống Kỳ Minh hiểu tính cách của Tống Hải. Anh ta làm việc luôn bình tĩnh không vội vàng, nhưng hôm nay thì lại vội vàng bước vào, nhất định là có chuyện.
- Gia chủ, tôi vừa biết được tin, Nhiếp Song Song trong hai tiếng trước đã rời Yến Kinh, đã đi đâu không rõ, hơn nữa cô ta cũng xin nghỉ ở trường một tháng.
Tống Hải nhìn Đông Phương Tê một cái, đáp. Anh ta thấy kế sách mà Đông Phương Tê đưa ra bây giờ cuối cùng nhân vật chính chính là Nhiếp Song Song, mà Nhiếp Song Song thì lại không thấy đâu, kế sách này cơ bản là vô dụng.
Quả nhiên Tống Hải nói xong, không những là Tống Kỳ Minh mà cả Đông Phương Tê cũng phải chau mày. Thời gian mà Nhiếp Song Song đi cũng thật là trùng hợp, sớm không đi, muộn không đi mà lại đi đúng lúc mà bọn họ đã vạch kế hoạch hết rồi.
Tống Kỳ Minh liền nhanh chóng phản ứng lại, nhìn Đông Phương Tê có một chút lo lắng nói:
- Ngài Đông Phương. Bây giờ ông giải quyết thế nào đây? Có phải lập tức đi ngăn Nhiếp Song Song lại không?
Đông Phương Tê im lặng một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Nhiếp Song Song đi rồi, muốn tìm cô ta thì cũng như mò kim đáy bể, không cần tiếp tục tìm cô ta nữa, nhưng tôi còn có một người thay thế khác nữa, chỉ là tôi đang nghĩ xem.
Tống Hải và Tống Kỳ Minh không dám quấy rầy Đông Phương Tê, chỉ có thể đứng chờ ở một bên.
Sau một lúc lâu, Đông Phương Tê mới chậm rãi nói:
- Những lời tôi nói dưới đây có thể sẽ mạo phạm đến gia chủ Tống gia, xin gia chủ Tống gia đừng để ý.
Tống Kỳ Minh lập tức đứng lên nói:
- Ngài Đông Phương, ngài khách khí rồi. Tống gia chúng tôi bây giờ là lúc sinh tử, còn nói gì đến mạo phạm nữa chứ, có chuyện gì xin mời ngài Đông Phương cứ nói thẳng.
Đông Phương Tê khẽ mỉm cười:
- Đã như vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Tôi nghe nói Tống gia chủ còn có một cô con gái riêng tên là Đường Bắc Vi, mặc dù bây giờ cuộc sống của cô ấy tương đối khó khăn, nhưng trông cũng không thua kém gì Nhiếp Song Song. Tống gia chủ, tôi nghĩ chắc ngài không phải là không biết chuyện này. Nếu như để cô ấy thay thế Nhiếp Song Song…
- Không…
Sắc mặt Tống Kỳ Minh liền trở nên trắng bệch. 21 năm trước, ông ta có để lại một đứa con gái với một người phụ nữ. Năm kia ông cũng đã nghe nói tin tức về hai người, nhưng vì bảo vệ cho mẹ con họ, cũng vì bảo vệ cho địa vị của mình mà ông chưa từng liên lạc với họ, thậm chí ngay cả tiền cũng không trợ cấp cho họ. Tống Kỳ Minh không biết được chuyện này mà cũng bị Đông Phương Tê biết được.
Căn bản là Tống Kỳ Minh đợi sau lần thay nhiệm kỳ này, địa vị của ông ta ổn định rồi mới lặng lẽ đón hai mẹ con đến Yến Kinh, nhưng không ngờ lại bị Đông Phương Tê biết được việc này trước.
Mặc dù có vài người vợ bé trong một gia tộc lớn là một chuyện hết sức bình thường, nhưng Tống Kỳ Minh như vậy, hơn 20 năm trước đã reo họa xuống một cô gái trong sáng, còn để một quả phụ, một đứa con mồ côi phiêu bạt bên ngoài hơn 20 năm nay. Việc này nếu như bị đối thủ biết được, đối với ông ta mà nói sẽ là một sự đả kích vô cùng lớn. Việc này ngoài ông ta biết ra thì Tống Kỳ Minh không có nói cho bất kỳ ai biết. Cho dù sau này có đi điều tra mẹ con họ ở đâu thì cũng sẽ do ông đích thân đi, nhưng không ngờ Đông Phương Tê lại biết được việc này.
- Nếu không phải thì coi như tôi không nói. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở Tống gia chủ rằng nếu như Tống gia chủ động ra tay thì e rằng sẽ càng khó khăn hơn trong một thời gian dài. Tôi xin cáo từ ở đây.
Nói xong, Đông Phương Tê đứng lên, định ra về.
- Ngài Đông Phương, xin dừng bước.
Sắc mặt Tống Kỳ Minh nhợt nhạt, sau khi nói xong câu này lại có chút bất lực, nói:
- Ngài Đông Phương, tôi có lỗi với hai mẹ con họ hơn 20 năm nay. Bây giờ mà còn muốn đi lợi dụng bọn họ thì có khác gì đồ súc sinh chứ. Ngài Đông Phương, ông xem đổi một người có được không?
Đông Phương Tê không phải là thực sự muốn đi, nghe vậy lại ngồi xuống, lạnh lùng nói:
- Hội đấu giá còn không đến một tháng nữa. Tống gia chủ chắc đã biết tại sao tôi lại muốn lựa chọn Nhiếp Song Song và Đường Bắc Vi chứ. Trời sinh Nhiếp Song Song có năng lực diễn xuất, là một đứa con gái xinh đẹp nhưng mồ côi, còn Đường Bắc Vi lại giành giải thưởng trong tiết mục biểu diễn ở trường trung học, cũng có thể coi là một người có tài năng bẩm sinh về diễn xuất.
- Nếu như là như vậy thì tôi lựa chọn giúp ngài vài người ở học viện điện ảnh chẳng phải tốt hơn sao?
Trong mắt Tống Kỳ Minh lộ lên một tia hi vọng.
Đông Phương Tê lắc lắc đầu nói:
- Mấy học viện điện ảnh lớn tôi đã điều tra qua, người có diện mạo có thể đẹp ngang Nhiếp Song Song và Ninh Khinh Tuyết căn bản là không có ai, hơn nữa những cô gái đó lại quá làm bộ, không phải là loại mà Diệp Mặc thích. Đương nhiên, đây cũng không phải là lý do chính, cái chính là Đường Bắc Vi sẽ vì ông mà bán mạng, còn những đứa khác chỉ có tính diễn xuất mà thôi.
Tống Kỳ Minh lắc lắc đầu nói:
- Đường Bắc Vi nếu biết tôi là bố nó thì nó sẽ thù hận tôi mất. Tôi nói thì nó sẽ bán mạng vì tôi sao?
Đông Phương Tê cười lớn, nâng cốc trà lên nói:
- Nếu như là vì mẹ của cô ấy thì sao?
Sắc mặt Tống Kỳ Minh đột ngột thay đổi:
- Đường Cần làm sao?
Đông Phương Tê cười lạnh trong lòng. Tống Kỳ Minh này là một người bạc bẽo, loại người này rất hợp với gã ta. Nhìn biểu hiện của ông ta căng thẳng như vậy, trên thực tế thì ông ta nào có quan tâm gì đến mẹ con nhà họ chứ.
Nhưng gã ta lại chậm rãi nói:
- Mẹ của Đường Bắc Vi nửa năm trước vì bệnh nặng phải nằm viện, nên bây giờ nhà cô ấy phải nợ nần chồng chất. Mặc dù Đường Bắc Vi làm ba công việc cùng một lúc, nhưng vẫn không có cách nào gánh vác được tiền chữa bệnh cho mẹ cô ấy. Nếu như Tống gia chủ tìm người nói cho Đường Bắc Vi thì có thể giải quyết được những vấn đề của cô ấy. Chỉ cần cô ấy giúp việc này thì tôi nghĩ cô ấy được được đền đáp gấp mười.
Đông Phương Tê mãi mãi cũng không thể ngờ rằng, Nhiếp Song Song sau khi đã đi, thì ông ta đã tìm được một người thay thế để hoàn thành kế hoạch của ông ta, lại không có sơ hở gì.
Nhìn sắc mặt biến đổi thất thường của Tống Kỳ Minh, Đông Phương Tê có vẻ rất thỏa mãn, không vội vàng một chút nào. Gã ta cũng không lo lắng việc Tống Kỳ Minh không đồng ý, không cần nói là một đứa con gái, cho dù là bây giờ vợ ông ta có sinh thêm đứa con gái nữa thì ông ta cũng sẽ đồng ý. Gã ta rất hiểu Tống Kỳ Minh.
Nếu như nhất định phải nói trong kế hoạch này còn có một lỗ hổng thì đó chính là Diệp Mặc. Gã ta từ trước đến nay chưa từng gặp qua Diệp Mặc, tất cả những tư liệu về Diệp Mặc chỉ là do người khác điều tra được, còn bình thường gã ta dựa vào phong cách làm việc của Diệp Mặc để phân tích.
Đàn Đô là trung tâm của tỉnh Hồ Trung, nhưng sự nổi tiếng của Đàn Đô không phải vì nó là đầu não của tỉnh thành, mà là vì Đàn Đô rất đẹp. Những người có rất nhiều tiền đều thích định cư ở Đàn Đô, nhưng từ mấy tháng trước Đàn Đô đã xảy ra một vụ nổ, không những làm những ngôi biệt thự hào hoa nhất của Đàn Đô này bị đổ nát, mà hơn thế nữa không còn ai sống sót. Những người có tiền ở đấy dần dần bắt đầu di rời sang chỗ khác.
Bọn họ cảm thấy Đàn Đô cũng là một nơi nguy hiểm. Lần này là một đại gia giàu có, lần sau không chừng sẽ là hai ba đại gia. Diệp Mặc và Văn Đông đương nhiên không biết, lúc đầu vụ nổ mà hai người làm ra không ngờ lại có hiệu quả như vậy.
Trong một căn phòng có nhiều giường ở bệnh viện số hai của thành phố Đàn Đô, một người phụ nữ gầy gò ốm yếu đang nằm trên giường bệnh, ngây ngô nhìn lên trần nhà, chai thuốc ở đầu giường sớm đã hết, nhưng vẫn chưa thấy y tá đến.
Một cô gái tiều tụy giữ một bình nước ấm, nhanh chân bước vào, nhìn thấy chai nước biển kia đã hết liền vội vàng gọi y tá.
Y tá lề mề rất lâu mới mang chai nước biển tới, nhưng cũng không thay một chai mới. Người con gái này muốn nói gì đó, nhưng lại bị người phụ nữ đang nằm yếu ớt trên giường ngăn lại.
Thấy người con gái đến, người phụ nữ trên giường thở dài:
- Tiểu Vi, chúng ta về thôi, mẹ không muốn ở lại chỗ này, về nhà mẹ có chút chuyện muốn nói với con.
- Không, mẹ, mẹ không cần lo lắng, con nhất định sẽ gom góp được tiền chữa bệnh cho mẹ, nhất định sẽ trị khỏi bệnh cho mẹ.
Người con gái nói kiên định.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh lắc đầu, từ trong lấy ra một chiếc vòng đưa cho người con gái kia:
- Cái này con hãy giữ lấy, đây là thứ còn lại của gia đình con, không được làm mất. Chiếc vòng tay này là một đôi, đợi khi nào con tìm được một chiếc khác thì đó là nhà của con.
- Mẹ, con ngoài mẹ ra thì không có gia đình nào khác cả.
Người con gái vội vàng nắm lấy tay mẹ cô ấy, giọng run run.
- Ôi…
Người phụ nữ nằm trên giường thở dài một hồi mới nói:
- Mẹ sợ có một ngày mẹ không kiên trì tiếp được nữa, có chút chuyện cần phải nói với con.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 218: Người thành thật không thành thật.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Người phụ nữ trên giường bệnh khoát tay có chút mệt mỏi, chậm rãi nói:
- Hai mươi mốt năm trước, một mình mẹ mang theo cái thai đã mấy tháng đến Yến Kinh tìm kẻ phụ lòng. Hắn rõ ràng biết mẹ có thai nhưng chỉ đưa cho mẹ chút ít sinh hoạt phí rồi không để ý tới nữa. Mẹ ở Yến Kinh một thời gian mới biết không ngờ hắn là con cả của một đại gia tộc, hơn nữa sớm đã có vợ, thậm chí đứa con trai đã mười mấy tuổi. Mẹ vô cùng đau khổ và phẫn nộ nên ngã bệnh luôn.
- Mẹ......
Cô gái nắm chặt tay người phụ nữ nằm trên giường bệnh vội vàng thốt lên.
Người phụ nữ trên giường bệnh lộ rõ vẻ đau thương, tiếp tục nói:
- Khi ấy mẹ ở trong một ngôi chùa, vị trụ trì trong chùa rất tốt, ông ấy còn mời cả bác sĩ đến cứu mẹ, nhưng đứa trẻ trong bụng mẹ vẫn mất.
Nghe đến đây, cô gái càng thêm lo lắng, đứa trẻ trong bụng mẹ đã mất, vậy mình thì sao?
Người phụ nữ trên giường bệnh dường như hiểu được suy nghĩ của con gái, giọng nói có chút đồng cảm:
- Khi đó mẹ sống không bằng chết, mặc dù sức khỏe đã hồi phục nhưng mẹ đã mất hết sức sống. Vị trụ trì trong chùa nhìn ra sự tuyệt vọng của mẹ, không ngừng khuyên bảo mẹ. Sau đó, sức khỏe của mẹ tốt lên, mẹ nghĩ ngay đến chuyện xuất gia. Chính lúc đó, vị trụ trì mang đến cho mẹ một đứa bé gái độ một tuổi, nói là của người ta để trước cửa chùa.
Cô gái dường như hiểu gì, sắc mặt có chút tái nhợt, chẳng lẽ người phụ nữ trước mắt cô không phải là mẹ đẻ của mình.
- Ôi…
Người phụ nữ trên giường bệnh thở dài.
- Bắc Vi, con không phải là con gái ruột của mẹ, mẹ cũng không biết cha mẹ ruột của con là ai. Khi trụ trì đến, ông chỉ mang theo chiếc vòng tay và nói có hai đứa bé được đưa đến chùa, còn đứa bé kia thì mẹ không biết trụ trì đã đưa đi đâu. Khi đó mẹ rất rối, và cũng không hỏi, chỉ hình như nghe nói một cặp vợ chồng trẻ tới thắp hương đã mang đi.
- Mẹ…
Cô gái phục hồi lại tinh thần, đôi mắt hơi sưng, nắm chặt tay người phụ nữ trên giường bệnh nói:
- Mẹ, bất kể như thế nào, mẹ cũng là mẹ của con, đối với con, trên thế giới này mẹ là người thân duy nhất của con.
Người phụ nữ trên giường bệnh vuốt ve đôi tay cô con gái nói:
- Bắc Vi, mẹ không thể sống lâu mãi được, con hãy nhớ ngôi chùa ấy tên là “Lạc Hồng Tự”, vị trụ trì cứu mẹ tên Ngộ Sơn, sau này con đến Yến Kinh thì đến xem xem.
Nói xong người phụ nữ lại chìm vào giấc ngủ miên man, cô gái vội vàng giúp mẹ an giấc rồi đứng lên. Cô không hề để ý đến thân thế của mình, điều cô quan tâm nhất chính là kiếm tiền giúp mẹ chữa bệnh.
- Xin hỏi cô là Đường Bắc Vi à?
Một người trung niên xa lạ đi đến cửa phòng bệnh hỏi.
Đường Bắc Vi ngẩng đầu lên nhìn người trung niên này có đôi chút nghi ngờ, gật đầu nói:
- Vâng, xin hỏi có việc gì vậy?
Người trung niên nở nụ cười hòa nhã rồi nói:
- Tôi có chút việc muốn nói chuyện riêng với cô Đường, không biết có có thể hay không.
Đường Bắc Vi nhíu nhíu mày, từ trước tới nay cô chưa gặp người này, nhưng người ta nói muốn nói chuyện riêng với cô, hiện tại cô không có việc gì nên đi gặp cũng không sao.
Hơn ba giờ sáng, xe của Diệp Mặc đã đến một căn biệt thự tư nhân gần Vô Lượng Sơn. Điểu khiến Diệp Mặc không nghĩ tới là, căn biệt thự này lại là hang ổ của Tĩnh Tức.
Mặc dù Tĩnh Tức nói nơi này là chỗ ở của người thân cô, nhưng Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tin. Người phụ nữ này xem mình là thằng ngốc sao.
Nếu đã đến, Diệp Mặc sẽ không bỏ qua bất cứ hành động gì của Tĩnh Tức, hắn lúc nào cũng chú ý tới Tĩnh Tức,ngay cả khi cô đi tắm cũng không tha. Hiện giờ không phải là lúc giả bộ chính nhân quân tử, hắn biết Tĩnh Tức này hơi có chút hoài nghi hắn. Bất kể vì sự an toàn của bản thân hay vì tìm thấy Tố Tố, hắn cũng không thể có chút nào buông lỏng.
Không thể không nói, đạo cô Tĩnh Tức này dù tuổi tác không nhỏ nhưng vẫn giữ được sắc vóc như cô gái hai mươi, cởi hết quần áo ra, đường cong cái nào ra cái đấy, hơn nữa làn da trắng nõn nhẵn mịn. Hai bầu vú đồ sộ trước ngực không chút nào có vẻ chúi xuống mà lại cao khác thường.
Diệp Mặc từng cõng người phụ nữ này, đương nhiên biết tính đàn hồi của da cô ta kinh người như thế nào. Đôi khi Diệp Mặc thậm chí còn nghi ngờ ánh mắt của mình, liệu cô ta có phải là phụ nữ lớn tuổi, nói cô ta chỉ hơn hai mươi tuổi cũng có khả năng.
Hơn nữa, Diệp Mặc thấy miệng phần lớn vết thương trên người cô ta đã kết si, có thể thấy thuốc bột của đạo cô kia rất được.
Tĩnh Tức tắm rất cẩn thận, kì cọ trên dưới toàn thân rất kĩ, thậm chí còn xem xét cẩn thận hình dáng của mình phía trước gương. Diệp Mặc tự nhủ người phụ nữ này thật biết đỏm dáng, nhưng quả thật cô ta có khả năng trang điểm. Người phụ nữ tắm trần truồng trước con mắt thần thức của Diệp Mặc, dù rằng Diệp Mặc biết sự xấu xa của cô ta, hơn nữa tuổi tác không nhỏ nhưng cũng không khỏi có chút nóng lên.
Đang lúc Diệp Mặc nghĩ người phụ nữ này sẽ không lộ diện bây giờ, muốn thu hồi thần thức trở lại thì đạo cô này bỗng nhiên đưa tay vuốt ve phần eo. Chỗ đó chính là chỗ Diệp Mặc giúp cô ta bôi thuốc, Diệp Mặc trở nên lo lắng, chẳng lẽ đạo cô này khôn khéo như thế? Mình động tay lên thuốc bột của cô mà cô ta cũng có thể chú ý tới.
Tĩnh Tức đưa ngón tay sờ lên miệng vết thương, sau đó ngửi ngửi ngón tay, Diệp Mặc thấy cô ta nhíu mày, lòng càng lo lắng, lại càng thầm ngạc nhiên. Đạo cô này quả thật rất thông minh.
Điều khiến Diệp Mặc thở phào là cuối cùng Tĩnh Tức không có hành động gì bất thường, chỉ cởi cái yếm đặt trên tay sờ sờ, sau đó cẩn thận đặt sang một bên, có thể thấy cô ta rất coi trọng cái yếm. Bỗng nhiên Tĩnh Tức dừng tay, thận trọng quan sát bốn phía.
Diệp Mặc biết nhất định là cô ta đã có chút nhạy cảm với thần thức của mình nên nhanh chóng thu hồi lại.
- Đại Hổ, anh ở đâu?
Diệp Mặc ở trong phòng khách nghe thấy tiếng gọi lớn của đạo cô, hắn liền biết đạo cô này không yên tâm hắn, muốn xác định vị trí của hắn. Hắn không chút do dự trả lời, trả lời xong trong lòng thấy nhẹ nhõm, cũng may cô ta chưa nhận ra có thần thức, bằng không dù rằng một chút cũng sẽ bị bại lộ.
Tĩnh Tức vội vàng tắm cho xong rồi đi ra, nhìn thấy Diệp Mặc vẫn ở trong phòng khách, có chút ngượng ngùng nói:
- Tôi có chút sợ hãi nên gọi anh một câu.
Diệp Mặc ngây thơ cười:
- Không có việc gì thì tôi đi ngủ trước đây.
Trong lòng càng thêm cẩn trọng, tính cảnh giác của đạo cô này quá cao.
Hắn có chút lo lắng ngày mai Tĩnh Tức sẽ giở thủ đoạn với hắn, tốt nhất là tìm cơ hội nào đó đánh ký hiệu thần thức trên người cô ta. Hơn nữa khi hắn mới giúp Tĩnh Tức bôi thuốc, sát khí trong mắt cô ta đã lộ ra, điều này rõ rồi, trong mắt cô ta, tính mạng người khác và cây cỏ cũng không có gì khác nhau.
Diệp Mặc tu luyện cả nửa đêm, sớm đã thức dậy nấu bữa sáng đợi Tĩnh Tức.
Buổi sáng Tĩnh Tức dậy, nhìn thấy cháo và dưa rất ngon, trong lòng rất tán thưởng sự chịu khó và nhanh nhẹn của Diệp Mặc. con người gã thanh niên này được đấy chứ, cô ta thậm chí còn có chút không nỡ giết hắn. Nhưng, đã từng nhìn thấy da thịt của cô ta thì bất kể như thế nào cũng là con đường chết, nể tình hắn nhanh nhẹn, đến lúc đó để hắn chết thanh thản chút vậy.
- Tử Nhi, tôi nấu cháo rồi, cơ thể cô vẫn chưa bình phục, cô ăn cháo trước đi.
Diệp Mặc ân cần giúp Tĩnh Tức lấy bát đũa rồi bưng đến ghế.
- Vâng, hương vị rất ngon. Cảm ơn anh, Đại Hổ.
Tĩnh Tức cảm thấy cháo này quả thật rất ngon.
Diệp Mặc ngây thơ cười nói:
- Không có gì, chỉ cần Tử Nhi thích, tôi có thể nấu cho cô nữa.
Tĩnh Tức hơi sững sờ, câu nói này sao quen thuộc đến vậy? Rất nhiều năm trước, kẻ phụ lòng kia cũng nói như thế, “Tử Nhi, chỉ cần em thích, anh có thể hàng ngày ở bên em…”
Nhưng sau khi y nhìn thấy sư tỷ thì dần dần xa cách mình, không ngờ y và sư tỷ của mình thông đồng ở bên nhau. Tên gian phu này, cho dù mình có hại sư tỷ thì có ích gì? Kẻ phụ lòng kia vẫn hàng ngày nhìn về nơi sư tỷ bế quan, sắc mặt của Tĩnh Tức dần trở nên u ám.
Diệp Mặc không ngờ, hắn chỉ nói có một câu mà đã khiến sắc mặt của đạo cô này trở nên u ám đáng sợ. Trong lòng thầm nghĩ, người phụ nữ này thật khó suy nghĩ.
Diệp Mặc thấy sắc mặt của Tĩnh Tức càng ngày càng khó coi, sợ cuối cùng cô ta tức giận thì kế hoạch của mình hỏng hết nên vội vàng ngắt lời nói:
- Tử Nhi, cô mau ăn cháo đi, cháo nguội rồi.
- Không muốn ăn nữa, Đại Hổ, anh ở đây đợi tôi, tôi trở về trước nói với sư phụ, nếu như sư phụ bằng lòng, tôi sẽ quay lại đón anh.
Tĩnh Tức đứng dậy nói.
Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, quả nhiên không mang theo mình, người phụ nữ đen tối này quả thật là người qua cầu rút ván. Hắn có chút kích động, đứng lên nói:
- Tử Nhi, nhưng tôi, tôi cũng muốn đi xem xem…
Tĩnh Tức tự nhiên cười nói, bất chợt dùng tay điểm một cái lên trán Diệp Mặc:
- Đại Hổ, chẳng lẽ tôi lại lừa được anh? Nghe lời đi, tin tôi không sai. Tối nay tôi nhất định sẽ quay lại đón anh, ít nhất là để cho sư phụ gặp anh một lần.
Diệp Mặc biết có nói thêm cũng vô dụng, bây giờ chỉ có thể nghĩ cách đánh ký hiệu trên người cô ta, sau đó đi theo. Nghĩ đến đây, hắn lắp bắp đến trước mặt Tĩnh Tức, đỏ mặt nói:
- Tử Nhi, em thật đẹp, anh muốn ôm em.
- A…
Tĩnh Tức bị yêu cầu của Diệp Mặc làm cho sửng sốt. Trong mắt cô, Đại Hổ khờ khạo, thành thật lại dám đưa ra yêu cầu này, cô bỗng nhớ tới lúc tắm tối hôm qua. Khi đó cảm giác như là có ai đang rình, không phải là người này đấy chứ, nhưng nhìn Đại Hổ chưa từng tu luyện qua cổ võ, nếu như hắn nhìn lén, làm sao có thể không bị mình phát hiện?
Nhưng chẳng may hắn nhìn lén? Nghĩ tới đây, Tĩnh Tức thoáng nhìn Diệp Mặc đang chờ đợi, bỗng nhiên thấy hắn cũng là một gã đàn ông đẹp trai, đường nét trên mặt rõ ràng, đường cong quyến rũ, ánh mắt cũng rất trong. Nhìn thấy Diệp Mặc, Tĩnh Tức liền thấy sự thân thuộc giữa nỗi sợ hãi. Năm xưa, y cũng chờ mong như thế này rồi nhìn mình chằm chằm nói, “Tử Nhi, em thật xinh đẹp, anh có thể ôm em được không?” Là y ư? Tĩnh Tức bỗng có cảm giác nóng ran, kể từ khi kẻ phụ tình kia đi, cô chưa bao giờ có cảm giác này.
Diệp Mặc thấy Tĩnh Tức sững sờ nhìn mình, trong lòng thầm kêu lên không ổn rổi, không thể đợi cô ta từ chối. Một khi cô ta từ chối thì mình muốn ôm cô ta đánh ký hiệu là tuyệt đối không thể. Diệp Mặc mạnh dạn đi lên, ôm chặt lấy Tĩnh Tức, khuôn mặt cô đã đỏ hồng.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 219: Báo thù không tổn thương.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Tâm trạng đang bị kích động, Tĩnh Tức không ngờ rằng Diệp Mặc lại ôm chầm lấy cô như vậy, cô đang muốn tức giận, nhưng một lần nữa cô lại cảm thấy được hương vị dương cương rất nam tính. Cả người cô mềm nhũn ra. Hôm qua Diệp Mặc đã cõng cô hai tiếng đồng hồ, trong lòng cô chỉ có sát khí, nhưng bây giờ lại có chút lửa nóng.
Diệp Mặc cảm nhận được cơ thể Tĩnh Tức đang bắt đầu nóng lên và có chút tê liệt, hắn không hề nghĩ đến điều gì khác mà nhanh chóng đánh ký hiệu thần thức lên sau áo cô.
Diệp Mặc đánh kí hiệu rất nhanh, không đến mấy hơi thở, hắn đã đánh xong ký hiệu. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng tay thì thấy Tĩnh Tức đã ôm chặt sau lưng hắn, hơn nữa ánh mắt cũng có chút lạ thường.
Người phụ nữ này không phải động tình rồi đấy chứ, Diệp Mặc giật mình, đang muốn nói thì Tĩnh Tức thở hổn hển, ánh mắt mơ màng nói:
- Anh Thả, hãy ôm em vào phòng.
Quả nhiên là động tình rồi, lại còn nghĩ mình là anh Thả của cô ta, Diệp Mặc không hề muốn lên giường với người phụ nữ này. Lần đầu tiên của hắn nếu như phải cùng đạo cô đen tối này thì thà hắn tự làm còn hơn.
Tuy sự quyến rũ của đạo cô rất lớn, hơn nữa Diệp Mặc cũng có chút động lòng, nhưng Diệp Mặc đã từng tu luyện đến Trúc Cơ. Động lòng với phụ nữ thì đây cũng không phải lần đầu tiên, ngay Ninh Khinh Tuyết hắn còn nhịn được, huống hồ là vị đạo cô mà hắn không mấy thoải mái. Hắn là một người rất có quy tắc, nếu không phải là người mà hắn thích thì kiểu tình dục này hắn vẫn có thể khống chế được.
Nhưng Diệp Mặc sẽ không bỏ qua cơ hội, hắn đưa tay luồn vào mái tóc của Tĩnh Tức đánh một ký hiệu thần thức trên bím tóc rồi mới lay lay Tĩnh Tức:
- Tử Nhi, em không sao chứ?
Tĩnh Tức nhìn người yêu chậm rãi đi về phía mình và giang tay ôm lấy cô, sau đó nói những lời âu yếm bên tai cô. Khi cô đang động tình thì bị Diệp Mặc lay tỉnh.
Tĩnh Tức lập tức phản ứng, nhìn Diệp Mặc sững sờ trong chốc lát, rồi rất nhanh trở nên cứng đơ, cô buông tay, sờ lên mái tóc mình, mắt cô lộ vẻ hận thù.
Sau đó nhìn chằm chằm Diệp Mặc thật lâu mới lên tiếng:
- Đại Hổ, việc lúc nãy... Ồ, thôi, tôi đi trước đây, anh đợi tôi trở về, việc bái sư anh không nên gấp gáp, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu.
Khi Tĩnh Tức xoay người đi ra sân, chính cô cũng cảm thấy mông lung, vừa nãy cô không hề tức giận, thậm chí còn không lỡ ra tay giết Đại Hổ. Dựa vào khả năng hồi phục đến nay của cô, muốn giết một người bình thường hẳn là không có chút khó khăn gì. Cô lắc đầu, ngoài kẻ bạc tình kia ra, đây là lần đầu tiên cô nương tay.
Vui vẻ nói rằng cô đã giết kẻ phụ lòng kia rồi nhưng chỉ có cô biết, cô không có giết y. về việc trước mặt của y, đem người đàn ông khác ra đùa giỡn, những việc cô làm chỉ là những người đàn ông cô đưa về đều đã bị giết mà thôi.
Diệp Mặc cẩn thận đi theo sau mà hắn không dám bám theo quá sát, nhưng Tĩnh Tức đã bị đánh dấu ký hiệu thần thức, cho dù không theo sát thì hắn cũng sẽ không mất dấu.
Tĩnh Tức đi chưa bao xa đã lấy điện thoại ra gọi, hôm qua khi Diệp Mặc cõng cô vẫn chưa phát hiện ra cô có điện thoại, hiện giờ có, rõ ràng là tối hôm qua lấy.
Diệp Mặc cách cô quá xa nên chỉ nghe thấy một câu, ném xuống vách núi.
Mặc dù Diệp Mặc không nghe rõ hết cuộc điện thoại của Tĩnh Tức nhưng hắn có thể đoán ra một phần. Người phụ nữ này chắc chắn là gọi người đến ra tay với hắn, nhất định là nói giết hắn, sau đó ném hắn xuống vách núi. Nếu cô ta đã muốn gọi người đến thì Diệp Mặc không tiếp tục theo dõi nữa, chỉ có thể đợi người cô ta gọi tới.
Diệp Mặc lại trở về biệt thự, hắn không phải đợi lâu, mới chưa đến một giờ thì đã có một chiếc xe đi tới. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ra khỏi xe, bộ dạng không mấy cường tráng, nhưng vừa nhìn Diệp Mặc đã nhận ra công lực của người này đã đạt đến kỳ đầu của hoàng cấp, xem như là một cao thủ.
- Anh là Đại Hổ à?
Người mới đến ra hiệu tay với Diệp Mặc hỏi.
Diệp Mặc gật đầu:
- Không sai, anh là ai?
Người đàn ông cười ha hả rồi nói:
- Tôi tên Điền Ba, sư muội Tĩnh Tử Nhi bảo tôi đến đưa cậu lên núi, sư phụ của cô ấy đã đồng ý rồi nhưng muốn kiểm tra một chút xem cậu có tu luyện được không, nếu như không được thì cô ấy cũng không có cách nào.
Diệp Mặc gật gật đầu, hắn biết người đàn ông này đến giết hắn, nhưng hắn cũng biết người giống như Tĩnh Tức thì hắn tuyệt đối sẽ không thể hỏi ra điều gì từ Điền Ba, cho nên hắn cũng lười hỏi.
Diệp Mặc không hỏi, Điền Ba cũng ít nói, hai người chỉ biết leo núi. Đường Điền Ba đi rất hẻo lánh, toàn là những con đường nhỏ núi đá, thậm chí ở nhiều chỗ ngay đường cũng không có.
Đi được khoảng hơn hai tiếng, Diệp Mặc đoán chừng đã leo lên rất cao, Điền Ba mới dẫn hắn đến bên vách núi nói:
- Người anh em, sức khỏe anh cũng tốt đấy chứ!
Diệp Mặc làm động tác thở dốc, rồi cười cười nói:
- Cũng được, trước đây tôi thường leo núi, cũng rèn luyện được một chút.
Nói xong Diệp Mặc quét thần thức xuống vách núi, Diệp Mặc đoán chỗ vách núi này cao mấy trăm mét, hơn nữa giống như là dao gọt vậy, Diệp Mặc chỉ phát hiện ra một góc nhỏ nhô ra ở chỗ năm mươi, sáu mươi mét, thẳng xuống phía dưới một trăm mét đều không có chỗ đặt chân. Phía dưới một trăm mét ấy không phải là nơi thần thức của Diệp Mặc có thể quét tới.
- A, ở đây có thứ gì này?
Điền Ba đến bên vách núi, nói có chút kì lạ.
Diệp Mặc liền đi tới, nói theo:
- Là cái gì, tôi đến xem xem.
Đồng thời cố ý đưa lưng cho Điền Ba, hắn biết Điền Ba muốn động thủ rồi.
Quả nhiên Diệp Mặc vừa đi tới vách núi thì Điền Ba lập tức dùng lực đẩy lưng hắn. Diệp Mặc “a” lên một tiếng tiếng rồi rơi xuống như sao băng.
Diệp Mặc đã tính được mấy vị trí, ở chỗ nhô ra cách năm mươi mét điểm một chút, sau đó hắn phát hiện thêm một chỗ nhô ra nữa ở khoảng bảy, tám mươi mét. Diệp Mặc tiếp tục nhảy xuống, dừng ở chỗ nhô ra ấy rồi sử dụng Ngự Phong Thuật rút vào, sau đó lấy đao ra rất nhanh, đào một khối nham thạch ném xuống, lúc này mới ẩn nấp mình.
Quả nhiên Diệp Mặc vừa ẩn nấp xong thì Điền Ba ở phía trên đã nói:
- Người anh em, làm quỷ rồi đừng trách tôi, tôi cũng là phụng mệnh hành sự, chỉ trách anh đã thích nhầm người.
Nói xong, Điền Ba lấy điện thoại, nhấn phím:
- Đã làm xong, ồ, được. Anh ở Lưỡng Lộng Nhai đợi em.
Nghe xong Diệp Mặc thấy trong lòng vui vẻ, xem ra đạo cô Tĩnh Tức kia muốn đến, cái này dễ làm rồi, bằng không đợi Điền Ba rời đi, tuy hắn có ký hiệu thần thức, song muốn tìm Tĩnh Tức cũng không phải chuyện dễ. Dù sao địa hình ở Vô Lượng Sơn rất phức tạp, hắn bây giờ còn không thể bay được.
Diệp Mặc không phải đợi lâu, mới chưa đầy một giờ đồng hồ, hắn đã nghe thấy tiếng của Tĩnh Tức. Chỉ đáng tiếc, hắn ở dưới vách núi sâu hơn một trăm mét nên thần thức không thể dò được.
- Rất được, anh làm rất tốt, ở đây có một pháp quyết cơ bản, anh cầm trước đi...
Tĩnh Tức nói xong, Diệp Mặc liền nghe thấy tiếng cảm ơn của Điền Ba.
Không lâu sau, tiếng hét kinh hoàng của Điền Ba truyền đến:
- Tĩnh Tức, em lại dám giết anh...
Giọng nói đột nhiên ngưng hẳn, tiếp đó Diệp Mặc nhìn thấy trước mắt một thân hình rơi xuống rất nhanh, một hồi sau hắn mới nghe thấy tiếng vọng truyền đến.
Lợi hại, Diệp Mặc thầm thốt lên, người phụ nữ này quả thật rất lợi hại, chỉ là nghĩ không ra tại sao cô ta lại không tự tay giết mình.
Hắn luôn chú ý đến bước chân ở phía trên, một khi Tĩnh Tức rời khỏi, hắn sẽ lập tức đi lên đuổi theo cô. Nhưng đã lâu rồi mà Diệp Mặc không nghe thấy tiếng bước chân của Tĩnh Tức, trong lòng hắn có chút buồn bực, chẳng lẽ người phụ nữ này chưa đi?
Đang lúc Diệp Mặc nghi ngờ không hiểu thì giọng nói của Tĩnh Tức cất lên:
- Đại Hổ, tuy rằng anh đã cứu tôi nhưng anh đã nhìn cơ thể của tôi,
- Tôi đã từng thề, chỉ cần những người đàn ông nào xem qua cơ thể tôi, đều phải giết. Nhưng tôi lại động lòng với anh, anh biết không, buổi sáng giây phút ấy, tôi quả thật muốn đem tấm thân này cho anh, thế nhưng anh lại thức tỉnh tôi, anh thật ngốc.
- Điền Ba giết anh, tôi đã thay anh báo thù rồi, anh hãy yên nghĩ.
Diệp Mặc tức giận đến mức suýt chút nữa thổ huyết, da người phụ nữ này thật dày, rõ ràng là cô ta gọi Điền Ba đến giết mình mà bây giờ lại bị cô nói đường hoàng như thế, kiểu báo thù này, thực sự tổn thương không nổi.
- Anh nói tôi rất đẹp, tôi thực sự rất đẹp ư? Nhưng trái tim tôi đã bị người kia lấy đi mất rồi. Xin lỗi, Đại Hổ, có lẽ khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm anh.
Giọng nói của Tĩnh Tức dừng hẳn, tiếp sau đó là sự lặng im kéo dài.
Diệp Mặc thầm thốt lên, người phụ nữ này là một kẻ điên, hoàn toàn là một kẻ điên. Trong lòng hắn chỉ lo cho Lạc Tố Tố, ở bên cạnh một kẻ điên như thế, cô có thể sống tốt sao? Tốt nhất là khiến cho kẻ điên này và Lạc Tố Tố không có bất kì quan hệ nào.
Lại một hồi lâu, khi Diệp Mặc không kiên nhẫn chờ đợi được nữa thì Tĩnh Tức bỗng nhiên cười như điên:
- Sư tỉ, chị nghĩ rằng chị đem cho con gái rồi thu nhận lại làm đồ đệ thì chị có thể tránh được tôi sao? Chị vĩnh viễn cũng không ngờ con gái của chị cũng mau chóng giống chị thôi, ha ha…
- Con gái chị thật giống chị, cũng không phải đồ tốt, chỉ ra ngoài một chuyến mà đã nghĩ đến đàn ông, quay trở về rồi mà trái tim cũng không yên. Có lúc, tôi thực sự muốn xem người mà con gái chị nhớ đến là người như thế nào, sư tỉ, chị biết tôi muốn làm gì không? Tôi rất muốn để cho con gái chị nhìn thấy cảnh tôi và người đàn ông của nó lên giường, đáng tiếc chị chết rồi.
- Nếu như chị chưa chết, nhìn thấy người đàn ông mà con gái chị thích lên giường với tôi, chị sẽ ngạc nhiên chứ? Dù rằng tôi đã vì tên khốn ấy mà sống vậy bao nhiêu năm nhưng tôi không ngại đem lần đầu tiên của mình cho người đàn ông của con gái chị đâu, ha ha…
Diệp Mặc lắc đầu, đạo cô này quả thực không thể nói lý, tình trường đã thất bại, lại còn liên lụy đến đời sau của sư tỉ, bây giờ thậm trí ngay cả con gái của sư tỉ cũng không tha. Đoán chừng cô ta chưa sống ở bên ngoài thì phải, nếu cô ta một mình sống trong thành phố, nói không chừng đã sớm tự tử vì thất tình.
Nhưng Diệp Mặc nghĩ lại, đạo cô này có chút đáng thương, cô ta cũng được coi là một người phụ nữ si tình, chỉ có điều đã theo lầm người.
Khi Diệp Mặc không nhẫn nại được nữa thì phía trên truyền đến tiếng động đạo cô rời đi, Diệp Mặc lập tức nhảy lên, tay nhấn liên tục vào vách đá dựng đứng, trơn tuột, và nhờ phối hợp với Ngự Phong Thuật mà hắn lên tới đỉnh núi rất nhanh.
Nhìn thấy một thứ trên đỉnh núi, Diệp Mặc ngây ngẩn cả người.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 220: Anh đúng là tên lưu manh..
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc không ngờ rằng những suy nghĩ của Tĩnh Tức mới thật thấu đáo. Trên đỉnh vách đá không chỉ có một quyển phương pháp luyện công cơ bản đang bị đốt cháy rừng rực mà còn có cả một bình rượu được đặắt ở bên cạnh. Bên cạnh bình rượu được đặt một chén rượu được rót đầy. Xem ra đạo cô này nói chuyện còn rất giữ chữ tín, đúng thật là muốn giúp mình làm ra pháp quyết tu luyện.
Bà nó, một ý nghĩ đen tối trong đầu Diệp Mặc. Điều này làm người khác không biết còn cho rằng mình thực sự là nhân tình nhân ngãi của cô. Không cẩn thận rơi xuống dưới vực sâu, nên cô thực tâm phúng viếng. Diệp Mặc đá hết những thứ ngổn ngang này xuống dưới vách núi, trong lòng tự nhủ cô đi mà tỏ lòng tôn kính với Điền Ba đi.
Sau khi đá hết tất cả những thứ đó xuống dưới, Diệp Mặc đi đằng sau của Tĩnh Tức, quan sát nơi này từ phía sau. Tuy cũng không dám đi đến quá gần nhưng hắn cũng có thần thức, hơn nữa còn đánh dấu vài ký hiệu trên người của Tĩnh Tức nhưng thật không ngờ lại bị mất dấu.
Con đường mà Tĩnh Tức đang đi là một con đường núi hiểm trở. Nếu như không phải là Diệp Mặc có Ngự Phong Quyết, trên người cô ấy lại có một vài dấu hiệu thì Diệp Mặc tuyệt đối không thể theo kịp cô. Sau gần ba tiếng thì đã là khoảng ba bốn giờ chiều rồi, Tĩnh Tức nhìn lên trên vẫn còn một đoạn đường xa ngút nữa, Diệp Mặc không thể nói được gì nữa. Cái chốn Ẩn Môn này sâu thật đấy, không ngờ phải đi lâu như vậy.
Đã hơn một giờ nữa trôi qua, lại lặng yên đứng trên một bên vách núi. Xung quanh vách núi đều là mây mù giăng kín. Trong lòng Diệp Mặc nghĩ, không phải là cô ta nhảy núi đấy chứ? Bản thân hắn nhảy núi là vì có Ngự Phong Quyết. Nhưng đạo cô này coi như là Địa cấp. Bây giờ nhảy xuống cũng chỉ có con đường chết.
Trong lúc Diệp Mặc còn đang suy tính, Tĩnh Tức đột nhiên lại ngồi xuống. Sau nửa giờ đồng hồ cô đột nhiên nhảy xuống thật. Diệp Mặc hoảng hốt, người con gái này muốn tự sát làm gì phải chạy tới tận nơi này chứ? Chẳng lẽ đây lại chính là một cửa.
Diệp Mặc chờ đợi một chút, lúc thấy không bị phát hiện mới đi tới bên vách núi rồi nhìn xuống. Nhưng khi hắn tới thì bỗng hiểu ra rằng, thì ra phía dưới của vách núi khoảng mười mấy mét có một đoạn xích sắt bị mây mù che phủ nên nhìn không rõ lắm. Lúc Diệp Mặc nhìn xuống cái đoạn xích này thì nó đột nhiên biến mất.
Diệp Mặc trong bụng giật mình, chẳng lẽ có chuyện kỳ lạ gì đó ở đây sao? Thần thức của hắn đi xuống phía dưới, quả nhiên cái dây sắt loáng thoáng hiện ra. Mà cái xích sắt ấy hắn lại không thể thấy hết được, cái chiều dài của sợi xích sắt đó rõ ràng là đã vượt qua phạm vi thần thức của hắn.
Tĩnh Tức đạo cô đã đi theo xích sắt này rồi. Diệp Mặc đột nhiên nghĩ tới Lạc Tố Tố, có phải là mỗi lần cô đi ra cũng đi qua cái xích sắt này không? Lạc Tố Tố chỉ có tu vi hoàng cấp, đi dọc theo dây xích sắt này có lẽ rất mất an toàn.
Chiếc xích sắt vừa rồi nhìn không thấy, chỉ có thể dùng thần thức mà quét đến. Điều đó có nghĩa là vị trí đặt chiếc xích sắt này cũng rất kỳ lạ. Nói không chừng là nó được sắp đặt dựa vào trận pháp gì đó. Dưới những tia nắng xuyên qua mây mù lúc ẩn lúc hiện.
Diệp Mặc cũng hiểu được vừa rồi Tĩnh Tức lại ngồi xuống nửa giờ. Thì ra cô đang đợi lúc có thể nhìn thấy chiếc xích sắt ấy. Xem ra chiếc xích sắt ấy cứ một thời gian rồi lại sẽ hiện ra. Chỉ có đến khi nhìn thấy mới có thể nhảy xuống. Nếu không thì sẽ giẫm xuống khoảng không và sẽ bị ngã chết. Hơn nữa thời gian có thể thấy cái xích này chắc chắn sẽ không dài.
Tuy trong thần thức của Diệp Mặc, lúc nào cũng có thể nhìn thấy chiếc xích sắt. Nhưng hắn cũng muốn xác nhận một chút phán đoán của mình có đúng hay không? Hắn cũng ngồi ở đó đợi khoảng nửa giờ nhưng chiếc xích sắt vẫn không thấy chiếc xích sắt xuất hiện trong tầm có thể thấy được. Xem ra thời gian chiếc xích sắt xuất hiện không chỉ nửa giờ.
Quả nhiên là không chỉ nửa giờ, Diệp Mặc cũng không muốn phải chờ đợi thêm nữa. Hắn có thần thức nên vốn không cần phải chính mắt nhìn thấy chiếc xích sắt mới có thể đi xuống được. Trong thần thức, chiếc xích sắt từng giây từng phút đều ở trước mặt, Diệp Mặc cũng nhảy xuống, đi dọc theo xích sắt khoảng 100m mới đi đến chỗ đối diện. Đối diện là một chiếc chòi nhỏ, ngoài chiếc chòi nhỏ này ra thì chỉ có cái vách núi đá chứ chẳng có nơi nào có thể đi được nữa.
Tĩnh Tức đột nhiên tới chiếc chòi nhỏ này rồi biến mất? Sao lại có thể thế được chứ? Diệp Mặc lại kiểm tra bốn phía xung quanh. Rõ ràng đây chính là một vách đá, không hề có chút tình huống khả nghi nào. Hơn nữa phía dưới sâu cũng không nhìn thấy đáy nữa.
Nếu không phải Diệp Mặc là người tu luyện thì có lẽ hắn còn cho rằng đã nhìn thấy hồ ly tinh biến mất từ trong này rồi.
Nhưng dựa vào thần thức quét của mình thì rất nhanh đã có thể biết có một chỗ không đúng lắm. Ở phía trên của cái chòi nhỏ khoảng hai thước có một lỗ kích cỡ bằng khoảng lòng bàn tay. Thoạt nhìn thì thấy có chút kỳ lạ.
Diệp Mặc nhảy lên, lấy một tay vuốt vuốt một lúc. Bên ngoài có vài tia sáng chói, bên trong lại có chút gập ghềnh. Diệp Mặc đưa tay đặt dưới mũi ngửi ngửi, có một mùi hương thoang thoảng bay tới.
Diệp Mặc lập tức biết ngay mùi hương này là của ai rồi. Chính là của Tĩnh Tức đây mà. Sáng nay hắn vẫn còn ôm cô, mùi hương trên người cô vẫn rất rõ ràng.
Xem ra trong cái nơi này còn có một cái nơi nào đó đây. Bên trong cái lỗ còn có một chỗ gồ ghề mấp mô, giống như một ổ khóa thông thường, chứng tỏ đạo cô Tĩnh Tức còn có một một vật nhỏ giống thế này để đi đến phía cái rãnh này, sau đó đợi một chiếc như chiếc chìa khóa mở ra con đường để đi vào Ẩn Môn.
Liên hệ trước sau như vậy, Diệp Mặc lập tức có thể biết rằng hắn đoán thế hẳn cũng phải đúng tám hoặc chín trên mười phần. Chẳng trách Ẩn Môn khó mà có thể tìm được. Tại một nơi mà đến cả chim cũng khó có thể vào được mà lại có một chiếc chìa khóa như vậy.
Những người bình thường không có chiếc chìa khóa kia thì tuyệt đối sẽ không vào được. Nhưng Diệp Mặc lại không phải là người bình thường, hắn có thể là người tu hành, đừng nói là cái lỗ như vậy, thì cứ coi như có trận pháp nói không chừng hắn cũng có thể vào được. Nhưng nếu thực sự gặp một trận pháp thì Diệp Mặc cũng thấy có chút do dự rồi.
Bởi vì đại đa số trận pháp đều cần Linh Thạch cung cấp năng lượng. Không có linh thạch có thể dùng ngọc thạch nhưng ngọc thạch chỉ có thể bố trí ra trận pháp cấp thấp nhất. Nơi để Ẩn Môn ẩn nấp tuyệt đối không được như vậy rồi. Nhưng trên trái đất không có Linh Thạch, Diệp Mặc biết điều đó. Ít nhất thì hiện nay cũng chưa có sự phát hiện ra Linh Thạch.
Diệp Mặc ngồi trên chiếc chòi, tiện tay rút ra một khối bằng sắt. Đây chỉ là một khối sắt bình thường, là Diệp Mặc lần trước mua rất nhiều ở Lạc Thương. Hắn giương ngón tay của mình lên, một đám lửa đã vây quanh khối sắt, trong nháy mắt bỗng hóa thành một thứ giống như chiếc thẻ bài đen gì đó.
Diệp Mặc dùng thần thức kiểm tra độ to nhỏ của cái lỗ trống đó. Chưa đầy nửa canh giờ một tấm thẻ sắt cũng được tạo ra trong lòng bàn tay của Diệp Mặc.
Nếu người bố trí ra cái bộ phận này sống lại mà nhìn thấy Diệp Mặc chỉ mất chưa đầy nửa giờ đã tạo ra chìa khóa thì chắc chắn sẽ tức hộc máu mà chết mất.
Đã chế xong một chiếc thẻ bài, Diệp Mặc lập tức nhảy lên, để cái thẻ bài này vào trong, chiếc thẻ sắt vừa vặn với chiếc lỗ, không có chút khe hở nào nhưng Diệp Mặc đợi một lúc lâu cũng không thấy có phản ứng gì. Diệp Mặc buồn bực nghĩ, chẳng lẽ còn có một chỗ khác nữa hay sao? Hắn lại tiện tay lấy cái thẻ bài đi ra.
Thần thức Diệp Mặc lập tức chú ý tới vách tường phía dưới khoảng 5m có một con đường nho nhỏ. Diệp Mặc thầm trách mình ngu ngốc. Ngay cả chiếc chìa khóa mở cửa cũng muốn bóp nát. Hắn liền lập tức thu lại tấm thẻ sắt và nhảy tới.
Không ngờ là con đường phía trong vách núi. Đi dọc theo con đường khoảng 50-60m, trước mắt lại sáng tỏ một lần nữa, hắn lại đi ra.
Một con đường quanh co khúc khuỷu nhưng rất dài. Diệp Mặc đi một lúc. Ven đường toàn là cây cối vào cỏ dại mọc lên ùn ùn. Thậm chí thỉnh thoảng còn có một hai con thỏ hoang chạy qua.
Trong lòng Diệp Mặc thầm than, nơi này không phải là thế giới nhỏ mà Nhàn đạo sĩ đã nói, nhưng nó là nơi cất giữ vô cùng bí mật. Tổ tiên Tĩnh Nhất Môn đến nơi này có thể nghĩ đến đưa môn phái của mình đến nơi này, cũng đúng là một thiên tài. Đây rõ ràng là một nơi lánh đời thật là tốt. Nếu như mình cũng có một địa bàn như thế này cũng thật là tốt.
Diệp Mặc dọc theo con đường nhỏ đi khoảng nửa giờ thì lại đi vào một chân núi. Khu vực ở chân núi thật trống trải. Có thể mơ hồ mà nhìn thấy khung trời xa xăm, nhưng tuyệt đối không nhìn thấy phía dưới kia rốt cục là cái gì. Phía chân núi vẫn còn có rất nhiều vùng đất vườn, trên mặt đất trồng nhiều rau, hoa quả….
Dọc theo chân núi hướng lên trên vài trăm thước thì một chiếc sân lớn hiện lên trước mắt của Diệp Mặc. Ngoài sân thì có một chữ “tĩnh” to, nó mang một phong cách xưa cũ.
Diệp Mặc dừng bước, thì ra đây chính Tĩnh Nhất Môn. Khung cảnh xung quanh đây không tồi, có chút vẻ tiên giới. Sau khi biết Lạc Tố Tố sống ở đây, trong lòng Diệp Mặc cũng thả lỏng, bước sau sẽ làm thế nào bây giờ.
Lập tức đi lên trên tìm Tố Tố hay là đặt ra kế hoạch trước rồi nói sau?
Tĩnh Tức và những người trong Tĩnh Nhất Môn đều là những cao thủ. Diệp Mặc không cho rẳng hắn vô địch ở nơi này. Nếu những lão đạo cô bên trong này dễ nói chuyện thì tốt còn nếu những lão đạo cô này không dễ nói chuyện thì hắn chắc cũng không có đường trở về.
Không dễ nói chuyện là điều chắc chắn rồi. Thấy cái tên Tĩnh Tức biến thái kia là Diệp Mặc có thể biết được rồi. Trong lòng hắn có một loại thần thức, không muốn để Lạc Tố Tố tiếp tục ở nơi này nữa. Nhưng dù có như thế nào thì cũng phải hỏi xem ý kiến của Tố Tố nữa. Nếu cô không muốn đi thì hắn cũng chẳng còn cách nào. Dù gì cô ta và hắn cũng chỉ là gặp mặt một lần là thôi. Hoặc là bản thân hắn có thể đã yêu đơn phương rồi.
Đi thì chắc chắn là phải đi. Nhưng trước khi đi phải có cách để bảo vệ mình nếu không thì bị cô Tĩnh Tức kia nhìn thấy mất. Nói không chừng hắn còn chưa nhìn thấy tình hình của Tố Tố thì đã bị bỏ mạng tại vách núi rồi. Làm thế nào để bảo vệ được mình chứ?
Dựa vào tu vi hiện tại, Diệp Mặc đoán cũng không phải là đối thủ của Tĩnh Tức. Nếu hiện tại hắn và luyện tới hậu kỳ tầng ba thì còn có thể giao đấu cùng cô được chứ. Hiện tại hắn chỉ ở trung kỳ tầng ba, ngoài ra còn có thêm một chút pháp thuật đơn giản nhưng tốc độ phát triển của những pháp thuật này không uy hiếp được với người đàn bà này. Hơn nữa người con gái này nói không chừng cũng không phải là lợi hại nhất. Có lẽ bên trong còn có những đạo cô còn lợi hại hơn.
Nhưng hắn là người Tu Chân, chỉ duy nhất dựa vào pháp thuật. Nếu cần dựa vào tăng tu vi thì chắc chắn là không thành hiện thực. Linh khí ở nơi này thiếu thốn như vậy, hắn phải nâng cao tới khi nào? Đến lúc đó có lẽ đều quá muộn rồi.
Tuy có Tuyết Liên Tử, cũng có Đan Đỉnh (lò luyện đan), nhưng muốn luyện ra đan dược cũng không phải là chuyện dễ dàng huống chi là việc sử dụng đan dược cũng cần phải có thời gian hấp thụ chứ.
Cái duy nhất có thể dựa vào chỉ có thể là pháp thuật của mình mà thôi. Nhưng chỉ độc có một Hỏa Cầu thuật như vậy hoặc là một Phong Nhận thuật (phong đao, đao gió) cũng không có quá nhiều tác dụng. Tác dụng duy nhất có thể đánh úp được sự không chuẩn bị, nhưng cũng có thể dùng một lần mà thôi.
Nếu có nhiều Hỏa Cầu và Phong Nhận mạnh thì sao? Diệp Mặc trong lòng cứ nghĩ về điều này. Nếu như lúc tranh đấu với kẻ địch, hắn bỏ lại một Hỏa Cầu Phù Lục hoặc là vứt ra một cái Phong Nhận phù lục thì mới tấn công được nhiều người trong phạm vi lớn.
Tuy Hỏa Cầu Phù Lục khó có thể luyện chế, hơn nữa uy lực chỉ có hắn phát ra mà thôi nhưng không chịu đựng nhiều. Đúng rồi, hay dùng hại cái này ra để tranh đấu.
Nghĩ tới một đạo cô tu vi Địa cấp bị hỏa cầu của chính mình vâậy lại, lập tức nhảy nhót, Diệp Mặc chút nữa thì cười phá lên, muốn cười thật to. Hắn đúng là một tên lưu manh, sao có thể sợ vài đạo cô được chứ.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương