Quyển 3: Cửu U Phong Vân Chương 225: Chuyện xưa không đầy đủ!
Đả tự: SauBayTamChin – LSB
Nhóm dịch: Tepga
Thân pháp của Vô Song xuất thần nhập hóa cảnh giới cực kỳ cao, đồng thời hắn còn nắm giữ thần thông cùng loại Phong Độn Thuật. Lão tổ râu bạc đó trong khoảng thời gian ngắn không làm gì được hắn. Nhưng Dương Phàm ở bên cạnh thì lại lộ ra suy vếu dị thường, dáng vẻ đau đớn. Lập tức, lão già râu bạc cưỡi cây thước xanh, phóng vọt tới phía Dương Phàm, Bảo đỉnh màu xanh hóa thành một đạo sáng mờ bay vụt đến không trung trên đỉnh đầu hắn.
Chợt. truyền đến một lực hút khó có thể chống cự. Dương Phàm chỉ cảm thấy khí tức tử vong đánh ập tới, đừng nói là hắn hiện tại, cho dù là ở thời kì toàn thịnh, nếu muốn chống cự lực hút này cùng phải cố hết sức. Lúc này linh hồn hắn truyền đến từng đợt đau nhức, không còn sức để khu động Pháp bảo trọng hình Thanh sắc Bản Chuyên của hắn.
- Để phần ngươi rồi!
Dương Phàm hướng về phía Vô Song cười cười, để mặc thân thể bị hấp lực kia kéo lên không trung, Hắn hiểu rằng mình không còn sức phản kháng. Tại thời khắc mấu chốt cuối cùng này, hắn chỉ có phối hợp cùng Vô Song mới có thể giết chết lão già râu bạc kia. Nếu không hai người đều phải táng thân ở chốn sa mạc hoang vu này. Vô Song mặc dù thân pháp xuất thần nhập hóa. nhưng cũng chỉ có thể ở trong khoảng thời gian ngắn chạy trốn, nhưng chạy không thoát khỏi truy đuổi của lão già râu bạc.
- Chịu ta một kiếm!
Trên người Vô Song chợt lóe tia sáng màu xanh, liền xuất hiện ở phía sau lão già râu bạc ngoài bốn năm trượng. Thoáng chốc, một kiếm phá không kèm theo một cỗ khí thể của thiên địa, từ sau lưng chém tới, ý cảnh kiếm đạo vô thượng, áp bức linh hồn của lão già râu bạc. Sau khi chém ra một kiếm này, sắc mặt Vô Song trắng bệch. Một kiếm này dĩ nhiên đà cạn kiệt toàn bộ lực lượng của hắn.
Lão già râu bạc lập tức cảm nhận được một mối nguy cơ trí mạng, cây thước xanh dưới chân "Vù" một tiếng, hiện ra trong tay, lão vung tay lên, lập tức hình thành tầng tầng vầng hào quang, biến ảo thành vầng sáng mờ ba mầu đỏ xanh lam.
"Bùng!"
Kiếm khí cường đại chém vào màn sáng mờ. Lão già trên hư không run lên, vẫn đang có một kiếm đạo công kích, thẫm thấu tới tận linh hồn của lão. Lập tức, thân hình lão già nhoáng lên một cái, khóe miệng tràn ra một vệt máu, tâm thần bị hao tổn. Tuy nhiên, lực lượng Vô Song vừa xuyên thấu qua, thân thể hắn liền rơi xuống đất. Lão già râu bạc trắng lộ ra vẻ tươi cười của người chiến thắng.
Thế nhưng, ngay giờ phút này, Dương Phàm thân ở giữa không trung, chậm rãi nâng lên tay trái của mình. Thân thể lão già râu bạc trắng bỗng nhiên cứng đờ, vẻ tươi cười trên mặt lão cũng ngưng đọng lại.
"Vèo!"
Lão tiến vào một không gian xa lạ, đứng trên một mãnh đất màu xanh biếc, bốn phía là vùng tử vong vô tận, trong đó không ngừng lóe lên khí tức hủy diệt làm cho tâm thần lão run rẫy.
- Đây... đây là đâu?
Lão tổ râu bạc trắng chợt tỉnh ngộ, lại phát hiện cổ họng mình đã bị một gã nam tử hung hăng nắm lấy.
- Là... là ngươi?!
Lão già như bị sét đánh, khó có thể tin nhìn về phía người thanh niên này.
"Hắn không phải chính là thanh niên SUY yếu vô lực kia hay sao?"
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đây là địa phương nào?"
Lão già hoài nghi có phải mình đã tiến vào không gian trong mơ hay không?
Trong truyền thuyết. Tu Tiên giới có một loại thần thông kỳ dị. tu luvện giả có thể tiến vào mộng cảnh của đối thủ, sau đó ở trong mộng giết chết địch nhân.
"Rắc rắc!"
Dương Phàm lạnh lùng trên tay chợt dùng sức bóp nát cổ họng lão già. Cùng một lúc, lão tổ râu bạc trên không trung ốc đảo sa mạc lập tức mất mạng rơi xuống, đồng dạng là cổ họng bị bóp nát.
Đã chết! Không hề có sức phản kháng. Dương Phàm nhẹ hít một hơi. rơi xuống trên mặt đất.
Cưỡng Chế Triệu Hoán ở dưới tình huống không phải trả giá, đối phó với tu sĩ đồng cấp chỉ có năm phần cơ hội thành công. Vừa rồi hắn thừa dịp linh hồn của lão già bị tổn thương, tâm linh xuất hiện sơ hở liền bất chợt ra tay, mới dễ dàng thành công như thế. Trực tiếp vô thanh vô tức trong chớp mắt giết chết tu sĩ cùng một cấp. Hơn nữa không hề có sức phản kháng, điều này quả thực đáng sợ.
Dương Phàm nhìn chòng chọc đám đệ tử Hàn Nguyệt Môn đang núp tránh ở bốn phía. đi đến chỗ Vô Song thân hình cũng không ổn định, đồng thời hắn cố chịu đựng linh hồn đang đau nhức dữ dội. Giờ phút này hắn có một loại dục vọng, muốn cứ như vậy ngất đi, chuyện gì cũng không nghĩ tới nữa. Tuy nhiên, những gương mặt đầy cừu hận của đệ tử đám Hàn Nguyệt Môn kia, tùy tiện đến một hai tên là có thể kết liễu tính mạng của hắn.
Bởi vì hiện tại hắn chỉ còn lại có một chút khí lực miễn cường có thể đi trên đường.
Một bước... hai bước...
Bước chân của hắn càng ngày càng nhẹ, dường như sắp ngã quỵ bất cứ lúc nào. Vô Song không còn chút sức lực nằm ở bên cạnh. Dương Phàm đi bước một tới chỗ hắn.
- Hắn đi không nổi nữa rồi! Chúng ta đánh giết đi! Báo thù cho chưởng môn và tổ sư!
Một gã tu sĩ thanh niên hai tròng mắt đỏ bừng kêu lên.
- Lên! Chúng ta cùng tiến lên!
Những gã tu sĩ chầm chậm tới gần bên này
"Bịch!"
Dương Phàm ngã xuống bên cạnh Vô Song, đưa tay khoát lên bờ vai của hắn thở dốc hít mấy hơi:
- Tới phiên ngươi rồi!
Bàn tay của hắn dường như có ma lực, thần thái đôi mắt của Vô Song bắt đầu hồi phục, dần dần đã có khí lực. Mà lúc này, những tên đệ tử Hàn Nguyệt Môn còn lại đã áp sát tới.
- Giết chết hắn! Giết chết bọn chúng!
- Ai giết chết bọn chúng thì có tư cách làm tân chưởng môn của môn phái.
Dương Phàm nở nụ cười. chậm rãi nâng lên cánh tay trái tử vong của hắn.
- A!
Những tên đệ tử Hàn Nguyệt Môn này đều hoảng sợ, mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn về phía hắn. Vừa rồi, bọn họ tận mắt nhìn thấy, thanh niên thần bí này chỉ tùy ý giơ tay, trong nháy mắt liền giết chết tổ sư của mình. Theo cánh tay Dương Phàm giơ lên, những tên đệ tử Hàn Nguyệt Môn đều kiêng dè không dám xông tới gần. Trên thực tế, chỉ có Dương Phàm tự mình hiểu bí kỹ bá đạo này một ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, mà hôm nay hắn đã dùng hết số lấn hạn mức rồi
Hiện tại hắn làm như vậy, chỉ là muốn kéo dài một chút thời gian để tranh thủ cơ hội cho Vô Song hồi phục. Một lát sau, Dương Phàm cũng không có sử dụng bí kỹ, hướng về phía đám đệ tử Hàn Nguyệt Môn nở nụ cười.
- Chúng ta bị lừa rồi! Hắn hoàn toàn không có năng lực ra tay!
Đột nhiên có người chợt hiểu ra.
- Giết! Cùng nhau tiến lên!
Lập tức có mấy người lớn mật phóng vọt tới. Mà lúc này. Vô Song chậm rãi đứng lên.
- Ngươi khôi phục nhiều ít lực lượng rồi.
Dương Phàm hỏi.
- Một thành.
Vô Song đáp.
Dương Phàm thở phào một hơi. gật gật đầu:
- Một thành đủ rồi!
Những tên đệ tử còn lại này đều là Luyện Khí Kỳ. Vô Song có một thành lực lượng cũng đủ để đối phó rồi
"Vù!!!"
Vô Song nhẹ nhàng tung mình lên, trên ốc đảo sa mạc này lại lần nữa xuất hiện một bóng trắng thân pháp quỷ dị. thoắt ẩn thoắt hiện. giết người nhanh như chớp. Dương Phàm cố hết sức đứng lên, gắng gượng tế ra hạ phẩm Linh Khí Thanh Phong kiếm.
- Một tên cũng đừng lưu. toàn bộ giết hết!
Dương Phàm lạnh lùng nói, trong mắt đã hiện đầy sát khí. Phi kiếm của hắn chuyên môn nhắm vào những tên tu sĩ bậc thấp có ý đồ chạy trốn. Sau một lát, đệ tử Hàn Nguyệt Môn trên ốc đảo đều bị chém chết không còn tên nào. Vô Song liên tục thở dốc. bảo kiếm cắm trên mặt đất, không có ngã xuống.
- Còn có địa đạo.
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Ý của ngươi là...
Vô Song trưng cầu ý kiến.
- Diệt môn!
Dương Phàm khẽ phun ra hai chữ.
- Đúng! Diệt môn!
Vô Song gật gật đầu. ánh mắt gợn sóng không sợ hãi. Dựa vào một ý chí lớn lao. đứng dậy. Tiếp theo sau, hai người xuyên qua xuyên lại trên ốc đảo sa mạc, dễ dàng tìm ra từng cái từng cái huyệt động dưới lòng đất, rồi tàn sát tất cả đệ tử Hàn Nguyệt Môn ẩn núp dưới đó.
Sau khi làm xong hết thảy, lúc này hai người vô lực nằm trên cát vàng dưới bầu trời ốc đảo, sau đó cùng ngất đi...
Ba ngày sau, hai bóng người một đen một trắng tập tễnh yếu ớt, lấy ốc đảo làm khởi điểm, dưới ánh mặt trời lặn buổi hoàng hôn hướng hai phương hướng đi tới. Sau đó, một trận chiền cõi trần gian này kết lại.
Bí ẩn rốt cục được vạch trần.
Tại Phổ Ái Y Quán ở Vụ Liễu trấn.
Dưới ánh đèn trong thư phòng, thanh âm của Dương Phàm cũng ngừng lại.
Hồ Phi và Linh Phượng vẻ mặt đấy hồi hộp cùng thở dài, tâm trí còn đắm chìm trong bầu không khí đó thật khó có thể nói nên lời. Đương nhiên. Dương Phàm kể chuyện cũ cùng sự thật phát sinh lúc đó vẫn còn có chút khác nhau. Hắn sửa đổi một số chi tiết trong đó để giữ lại bí mật con bài chưa lật và sát thủ ngầm của mình.
- Sau trận quyết chiến, ngài hẳn là có rất nhiều cơ hội giết chết Vô Song?
Linh Phượng nói.
Dương Phàm mắt lạnh nói:
- Hắn cũng có bao nhiêu lần cơ hội đó giết chết ta.
- Nếu giữa ta và Vô Song trong đó bất cứ người nào có một chút dị tâm, như vậy hai người chúng ta đừng mơ tưởng còn sống quay về.
Dương Phàm chậm rãi ngẩng đầu, mắt dõi nhìn về phương xa, ở nơi đó sau trận quyết chiến giữa hắn cùng Vô Song, sau đó phân ra mà đi. Phân biệt là lúc Vô Song một thân áo trắng, một thanh bảo kiếm, hai tay áo đón gió phất phơ thanh thoát mà đi, về phần những chiến lợi phẩm còn lại, tất cả đều thuộc về Dương Phàm. Lúc ấy, Dương Phàm thậm chí có chút ngượng ngùng khi nhận lấy tất cả những thứ này. Phải biết rằng, trong những chiến lợi phẩm này, nhưng lại bao gồm cả bảo vật trấn sơn của Hàn Nguyệt Môn.
Sau lại, hắn từ trong ngọc giản lão tổ râu bạc biết được: ở hàng ngàn năm trước. Hàn Nguyệt Môn là một thế lực tu tiên thực lực không tầm thường, trong môn phái thậm chí có tu sĩ bậc cao tọa trấn. Bảo đỉnh màu xanh đó tên là Động Hư Bảo Đỉnh, kế thừa mấy ngàn năm, là một kiện kỳ bảo thần thông phi phàm, cùng so sánh với cực phẩm Linh khí cũng không kém chút nào. Còn cây thước xanh lão già râu bạc sử dụng tên là Tam Linh Xích có thể công có thể thủ là một kiện thượng phẩm Linh khí quý giá. Ngoài ra, diệt môn cả một môn phái tu tiên nhỏ. Dương Phàm thu được ngọc giản. sách cổ, linh thạch, tài liệu các thứ nhiều vô số kể.
Dương Phàm còn mơ hồ nhớ rõ, trước khi đi Vô Song nói:
- Bằng hữu! Ta đi thôi!
- Bằng hữu?
Lúc ấy Dương Phàm ngẩn ra.
Vô Song không có quay đầu lại, chậm rãi nói:
- Tại trên thế gian này, ngươi là người duy nhất có thể khiến ta yên tâm đưa phía sau lưng giao cho ngươi!
Lúc ấy Dương Phàm muốn nói, nhưng cổ họng dường như bị cái gì đó chặn lại, hắn đứng lặng cũng không nói ra câu gì. Đương nhiên, hắn cũng không nhìn được nét mặt của Vô Song, hai người đưa lưng về nhau.
- Còn nữa. trận chiến giữa chúng ta vẫn chưa chấm dứt. Trừ phi một bên trong chúng ta có thể khiến cho đối phương hoàn toàn thần phục...
Vô Song đi rồi, không mang theo một chút bụi trần.
Dương Phàm biết Vô Song rất cô tịch, hắn không cha không mẹ, không có tình bạn hữu, người yêu duy nhất nhưng không cách nào tiếp cận.
- Tốt lắm! Chuyện xưa của ta đến đây chấm dứt.
Dương Phàm thở dài một hơi, phất phất tay ra ý bảo tiễn khách. Linh Phượng và Hồ Phi vẫn còn mang vẻ mặt dư vị chưa hết.
- Ta cảm giác chuyện xưa của trưởng lão dường như còn giấu một ít gì đó, đó mới là chồ linh hồn của câu chuyện!
Linh Phượng đưa mắt nhìn Dương Phàm. chỉ dựa vào trực giác nói.
Dương Phàm lạnh nhạt cười.
Có lẽ sau này, khi hắn gặp lại Vô Song, hai người vẫn như trước lại ra tay đánh nhau. Nhưng đoạn ký ức lúc hai người tạm biệt khi đó, hắn chỉ biết chôn dấu tận đáy lòng. Linh Phượng hướng Dương Phàm cáo từ, trong lòng có hơi thất vọng, nàng có cảm giác mình chỉ là nghe một câu chuyện xưa không đầy đủ. Vào lúc đêm khuya, tâm thần Dương Phàm nhập vào Tiên Hồng Không Gian như thưòng ngày để chữa trị linh hồn bị thương.
Đúng lúc này, ở trong Tiên Hồng Không Gian hắn bắt giữ được một tia dao động linh hồn trước nay chưa từng có.
Điều này làm cho hắn hoảng sợ.
Trừ chính hắn ra. trong không gian này hầu như chưa từng gặp qua một sinh linh nào khác.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 03:14 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Một tia dao động linh hồn kỳ dị. làm cho tâm thần Dương Phàm run lên. Hắn đã sớm nghe con chó nhỏ nói qua. Tiên Hồng Không Gian còn có người khai hoang khác, mình cùng không phải sinh linh duy nhất nơi này. Nghĩ đến đâv, ánh mắt hắn dò xét xung quanh. Ở ngoài lục thổ địa là một mãnh hoang vu tĩnh mịch, vô biên vô hạn, trời cao vũ trụ lớn bao nhiêu, nó có thể kéo dài cỡ đó. Đơn vị bình thường, đã không cách nào đo lường được độ lớn của nó nữa.
Không có gì khác thường...
Ánh mắt Dương Phàm không khỏi rơi xuống lục thổ địa. Ở một góc dãi đất, có một đôi giày bạc cũ nát phát ra một trận dao động linh hồn rất yếu ớt, thậm chí còn vây ở trạng thái mơ màng.
"Đó là..."
Trong lòng Dương Phàm khẽ động lộ ra vẻ mừng rỡ. Đôi giày rách này vốn là lấy được từ lần hội đấu giá ở Vân Phong Bảo Các. Lúc đó cảm thụ được một tia dao động sinh mệnh trên vật này, vì vậy ma xui quỷ khiến mua nó xuống.
- Nó thức tỉnh rồi
Con chó nhỏ đứng ở bên cạnh lầu các nhàn nhạt nói. Ngày xưa, ở phía sau nó là một tòa nhà tranh, nó nằm ở nơi đó thật là thích hợp. Chẳng qua về sau, căn nhà tranh bị Dương Phàm thay đổi thành lầu các cao mấy chục trượng, hiện giờ nó ở đó liền có vẻ nhỏ bé.
- Thức tỉnh?
Dương Phàm hết sức hiếu kỳ, vươn tay, một cỗ ánh sáng màu lục thanh thủy bao phủ đôi giàv rách, "vù" một tiếng đã xuất hiện ở trong tay hắn. Lúc này, đôi giày màu bạc vẫn cũ rách như trước, không có gì khác biệt. Khác nhau là ở chỗ nó có thêm vài phần linh tính, trở nên sáng bạc một chút nhìn qua không còn giống như một vật chết phàm trần nữa. Hóa ra con chó nhỏ nói là thức tỉnh là chỉ linh tính của nó.
"Lẽ nào Pháp Bảo này, có được khí linh của riêng mình?" Trong lòng Dương Phàm thất kinh.
Theo hắn biết, Pháp Khí bình thường, Linh Khí, thậm chí là Pháp Bảo cũng không có khí linh. Nhưng có chút thượng cổ Linh Bảo trong truyền thuyết, lại có cách nói này. Quan sát một lúc lâu, Dương Phàm khẽ thở dài một hơi:
- Đáng tiếc quá. Tiên Hồng Không Gian chỉ là chữa trị linh tính của nó nhưng tài liệu hư hao lại không cách nào chữa trị được.
Dương Phàm chưa từng thấy qua loại tài liệu đôi giày này, có chút giống như lông chim. Lúc này, linh tính đôi giày vừa thức tỉnh, từ trên chất liệu. Dương Phàm có thể cảm giác được một cỗ áp bức mạnh mẽ, đó là một loại run rẫy tới từ linh hồn không thể khống chế.
Có thể thấy được tài liệu này thật không đơn giản rất có thể là tạo thành từ linh kiện trên người thần thú nào đó.
"Tài liệu hư hao như vậy, ký hiệu trận pháp bên trên cũng mất đi tác dụng. cho dù là có linh tính, quá nửa cũng không có tác dụng gì." Dương Phàm xác định.
Hiện giờ hắn dù có vốn liếng, nhưng sẽ không tự đại đến mức cho rằng mình có thể chữa trị đôi giày bạc này.
"Trước tiên ta mang vào xem thử xem."
Dương Phàm suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nên thử một lần. Còn may, đôi giầy này rất lớn. Dương Phàm mang vào có cảm giác rất thoải mái.
"ồ?"
Dương Phàm đi vài bước, cảm giác có chút khác biệt. Hơi dùng chút lực, hắn liền bay bổng lên nhảy lên cao hai ba thước.
Thân nhẹ như yến!
Dương Phàm lộ ra vẻ vui mừng. rốt cuộc phát hiện kỳ diệu của đôi giày này. Sau đó, thân ảnh lên bay lượn, tung lên như lông chim ở trên lục thổ địa Tiên Hồng Không Gian.
"Không tệ, có đôi giày này trong tay, tốc độ di động của ta lại tăng thêm hai ba phần, thân pháp càng thêm linh hoạt hơn trước đây." Dương Phàm mừng rỡ.
Vào ban đêm, hắn cũng không dưỡng thương nữa, trực tiếp rời Vụ Liễu Trấn đi tới một góc hẻo lánh không người. Tế ra Thanh Phong Kiếm, Dương Phàm mang đôi giày bạc ngự kiếm phi hành.
"Tốc độ tăng nhanh hơn hai ba phần, hơn nữa tiêu hao pháp lực cũng ít hơn."
Dương Phàm bay lượn trong bầu trời đêm một lát. Ngay lúc đó, hắn sinh ra một ý nghĩ, ngay ở giữa không trung liền dứt khoát thu hồi Thanh Phong Kiếm.
Xoạt!
Hắn mang đôi giày, bắt đầu bước đi giữa không trung, thân hình như phi yến bay lượn.
"Còn có kỳ diệu như vậy!"
Dương Phàm rõ ràng, mang vào đôi giày này tác chiến giữa không trung, lại càng thêm linh hoạt. Ngoại trừ không cách nào thi triển độn thuật nháy mắt na di ra. Dương Phàm linh hoạt bay giữa không trung, có thể ngang với võ tu Vô Song.
- Đôi giày này quả thật vô cùng kỳ diệu, mang nó vào có một loại cảm giác cưỡi mây đạp gió. Như vậy, liền gọi nó là... ừ, gọi là Tường Vân Ngõa.
Tường Vân Ngõa!
Dương Phàm cảm giác cái tên này thật là rất hợp!
Ngay trong nháy mắt đặt tên cho đôi giày này. Dương Phàm cảm giác Tường Vân Ngõa dưới chân lại truyền đến một trận dao động linh hồn kỳ dị. Đột nhiên, một cỗ cảm giác kỳ dị truyền khắp toàn thân.
Vụt!
Một đạo quang mang màu bạc lóe lên giữa không trung. Sau khoảnh khắc, hắn liền xuất hiện ở ngoài mười trượng.
- Đây... chẳng lẽ là ảo giác?
Dương Phàm gần như sững sờ.
Vừa nãy Tường Vân Ngõa dưới chân hắn sinh ra một loại giống như na di độn thuật. Nghĩ tới đây, hắn tiếp tục bước đi giữa không trung, phát hiện tốc độ đôi giày dưới chân lại tăng thêm vài phần. Lúc này, hắn mang Tường Vân Ngõa, tốc độ đã tăng lên phân nửa. Một đôi giày cũ nát khiếm khuyết, lại có thể làm cho hắn tăng phúc đến một nửa tốc độ. Nên biết rằng Ngự Phong Ngõa trong truyền thuyết, đại danh lừng lẫy trong Pháp Bảo phi hành, nhưng tối đa cũng chỉ có thể tăng phúc tốc độ gấp đôi.
"Nếu như ta có thể chữa trị được Tường Vân Ngõa vậy chẳng phải càng có thể phát huy ra thần thông càng thêm khó tưởng tượng."
Dương Phàm thử nghiệm một hồi cảm giác rất thõa mãn. Tiếc nuối duy nhất là hắn không cách nào thi triển ra loại na di thần tốc trước đó lần nữa. Dương Phàm lại nghĩ tới biện pháp thử luyện hóa Pháp Bảo tàn khuyết này. Nếu đôi giày có linh tính, như vậy hẳn sẽ có khả năng luyện hóa.
Vì vậy, ngay trong đêm hắn đưa tâm thần vào Tiên Hồng Không Gian, dứt khoát chữa thương ở bên trong, đồng thời bắt đầu thử luyện hóa đôi giày này. Lúc đầu việc luyện hóa không hề có hiệu quả. Sau đó. hắn đột nhiên tế ra u Minh Ma Diễm tăng cường thần thức luyện hóa. Kết quả bắt đầu luyện hóa hữu hiệu, tuy rằng tốc độ cũng không nhanh lắm.
"ừ. có thể luyện hóa là tốt rồi."
Dương Phàm mừng thầm, hắn chờ đợi ngày sau mang đôi giày này bay lượn trên trời, cưỡi mây đạp gió, thậm chí thi triển loại thần thông nháy mắt na di. Ngày hôm sau. Dương Phàm vừa tỉnh lại, liền nhận được tin tức.
- Dương Lỗi đệ đệ ngươi xuất quan rồi, tu vi không có đột phá. vẫn ở Ngưng Thần trung kỳ.
Linh Phượng phụ trách truyền tin tức này tới cho Dương Phàm.
- ừ. Tốt lắm. tiếp tục quan tâm động thái Dương Gia Bảo cùng Vũ Vụ Sơn Trang, cùng cần chú ý các chuyện có liên quan.
Dương Phàm gật đầu.
Nếu đệ đệ đã xuất quan như vậy biết được tin mình trở về, theo lý thuyết hẳn sẽ tới Vụ Liễu trấn một chuyến. Kết quả, Dương Phàm đợi hai ngàv cũng không thấy đệ đệ trở về. Nhưng ngày hôm sau Dương Lỗi xuất quan. Lâm Chung đang bế quan ở Vụ Liễu trấn cũng xuất quan.
Lâm Chung biết được Dương Phàm xuất quan, cố ý tới bái phỏng, lộ vẻ cảm khái kích động, hàn huyên với Dương Phàm đến tận chiều.
- Công tử, cuối cùng ngài cũng trở về, chuyến hành trình kinh đô này lại mất thời gian dài như vậy.
Lâm Chung cảm thán nói.
Dương Phàm lộ ý cười:
- Ta ở đó cũng mở ra một nhà y quán, vì vậy thời gian ở lại lâu hơn một chút.
- Vậy từ nay về sau công tử sẽ không rời Vụ Liễu trấn nữa sao.
Lâm Chung cảm giác hắn không có khả năng ở lại Vụ Liễu trấn lâu.
Dương Phàm gật đầu:
- Đúng vậy, ta tối đa chỉ có thể ở lại Vụ Liễu trấn nửa năm, sau đó đi một nơi, về phần lúc nào trở về, cũng khó có thể xác định.
- Đúng rồi, công tử. Tiên Hồng Y Quán ở kinh đô có phải là do ngài xây dựng?
Lâm Chung hỏi.
- Đúng vậy, nhà y quán đó là do ta xây dựng!
Dương Phàm nói:
- Ngoài ra, ta cũng kết quan hệ minh hữu với Vũ Văn gia tộc kinh đô.
Vũ Văn gia kinh đô!
Lâm Chung vô cùng chấn động.
Tứ đại gia tộc kinh đô, cho dù hắn ở một nơi xa xôi hẻo lánh như Vụ Liễu trấn này, cũng vẫn như sấm bên tai. Tứ đại gia tộc, thế lực bọn họ không chỉ cực hạn ở kinh đô, còn có các chi nhánh khắp Ngư Dương quốc.
Ví dụ như Dương Gia Bảo chính là một nhánh Dương gia kinh đô, trên danh nghĩa chịu Dương gia kinh đô điều khiển; Sở gia Vũ Vụ Sơn Trang, cũng chính là một nhánh Sở gia kinh đô. Quan hệ giữa các thế lực này, rắc rối phức tạp khó có thể nói rõ chỉ bằng vài lời.
Lâm Chung không ngờ tới Dương Phàm đi kinh đô một chuyến liền đạt được thành tựu như vậy. Tiên Hồng Y Quán, dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô, còn có Vũ Văn gia tộc ở sau lưng.
Dương Phàm cười cười. bình thản như không.
Nếu như để Lâm Chung biết hắn còn là trưởng lão Ám Huyết Vương Triều, chẳng biết sẽ lộ ra biểu tình gì. Đúng vậy, Dương Phàm hôm nay đã không thể coi thường, thế lực như Dương Gia Bảo, Vũ Vụ Sơn Trang, hắn căn bản không thật sự để vào mắt.
- Được rồi. bây giờ ngươi còn dừng lại ở Luyện Khí đại viên mãn, như vậy mấy ngày trước ngươi trùng kích Ngưng Thần KỲ đã thất bại?
Dương Phàm trầm ngâm hỏi.
Ánh mắt Lâm Chung ảm đạm:
- Đây đã là lần trùng kích thất bại thứ hai rồi, lẽ nào cả đời ta cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới này.
- Tu tiên, cũng là một quá trình lột xác tâm linh, ngươi nhất định không được mất lòng tin. Không bằng thế này, ta trợ giúp ngươi một tay.
Dương Phàm nói.
- Hiện tại công tử ở cảnh giới nào?
Lâm Chung hiếu kỳ hỏi.
Mãi cho đến nay, hắn cũng không thể chân chính tu vi thực của Dương Phàm.
- Ha ha. điều này ta tạm thời bảo mật.
Dương Phàm làm ra vẻ thần bí.
Trên thực tế, cũng không phải là hắn không tin Lâm Chung, chỉ là không muốn vì vậy mà đả kích hắn thôi. Trước mức chênh lệch to lớn rất dễ làm hắn sinh ra tâm lý tự ti, bất lực, bất bình hành, thậm chí cuối cùng mất đi quyết tâm tiến lên tiên đạo.
- Như vậy công tử phải làm thế nào trợ giúp ta tiến vào Ngưng Thần Kỳ. Nếu như có thể đi vào cảnh giới đó ta liền có thể ngồi vững một vùng đất ở vùng gần Vụ Liễu trấn này, thậm chí có được một trăm năm mươi năm thọ nguyên.
- Nếu như có thể đạt tới mục tiêu này, cả đời ta đã không tiếc nữa.
Lâm Chung kích động nói.
- Ngưng Thần Kỳ, đời này không tiếc?
Dương Phàm thở dài một hơi:
- Mục tiêu của ngươi quá ngắn rồi
Lâm Chung vẫn giữa vẻ bình thản nói:
- Ta chỉ là một người bình thường, thiên phú kém hơn công tử. Có thể bước vào Ngưng Thần Kỳ, cũng đã hết sức thõa mãn rồi
Dương Phàm lại thở dài. nói:
- Đã như vậy, chỗ ta có một viên Ngưng Thần Đan trung phẩm tặng cho ngươi, từ nay về sau chúng ta đã xong một đoạn trần duyên này.
Ngưng Thần Đan trung phẩm!
Lâm Chung trước tiên cả kinh, lúc hắn nghe nửa câu sau. cả người run lên:
- Công tử, ý của ngài là...
- Vụ Liễu trấn, Dương Gia Bảo, kinh đô, Ngư Dương quốc, Bắc Tần Thập Tam quốc, vương triều Đại Tần.
Trong mắt Dương Phàm hiện một tia màu sắc dị dạng, nói ra liên tiếp mấy địa danh.
Lâm Chung nghe vậy, ánh mắt run lên, dưới đáy lòng sinh ra một cảm giác bé nhỏ như kiến hôi.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 03:16 PM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 3: Cửu U Phong Vân Chương 227+228: Trở về Dương Gia Bảo.
Đả tự: SauBayTamChin – LSB
Nhóm dịch: Tepga
Trong lời của Dương Phàm giống như ẩn chứa một cỗ ma lực.
- Vụ Liễu trấn... Vụ Liễu trấn...
Lâm Chung cười tự giễu:
- Ta lại chỉ nhìn Thấy ở trong một nơi nhỏ bé như thế này, ếch ngồi đáy giếng mà.
- Ngươi phải rõ ràng. bản thân không thể nào bước lên cảnh giới cao cao hơn, thiên phú chỉ là một trong nhưng nguyên nhân, mà tầm nhìn và ý chí cũng sẽ hạn chế ngươi tiến lên cao.
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
- Đa tạ công tử chỉ điểm, ta đã rõ rồi. Nếu như chỉ thõa mãn với một Ngưng Thần Kỳ, vậy thì uổng phí ta khổ nhập tiên đạo, ngước lên đỉnh thế giới này.
Trên trán Lâm Chung toát ra một chút mồ hôi lạnh.
Chín đại cảnh giới tu tiên, từng bước đi tới, mỗi cánh cửa về sau ngày càng cao. Nếu trong lòng còn một tia lòng tin bất khuất, sẽ nhất định còn có hy vọng đạt tới mục đích. Nhưng nếu lòng sinh ra ý thỏa mãn hay tâm niệm như tro tàn, như vậy ngay cả một chút hy vọng cũng không có.
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi, có thể hiểu là một chuyện, nhưng chân chính làm được lại liên quan đến một mặt tâm linh phức tạp.
- Hiểu được là tốt rồi, viên Ngưng Thần Đan trung phẩm này vẫn tặng cho ngươi.
Dương Phàm cười cười.
- Công tử...
Lâm Chung tay run runm, tiếp nhận viên Ngưng Thần Đan, không biết làm biểu đạt cảm kích trong lòng mình lúc này. Làm một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, hắn đương nhiên rõ ràng giá trị tác dụng của viên Trung phẩm Ngưng Thần Đan này. Nếu có viên Ngưng Thần Đan trung phẩm này trợ giúp, bản thân mình trùng kích Ngưng Thần Kỳ ít nhất có thể tăng năm phần thành công.
- Chỉ là một viên Ngưng Thần Đan trung phẩm mà thôi, trong lòng ngươi không cần phải mang gánh nặng quá lớn.
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
Lấy tầm mắt cùng độ cao của hắn hiện giờ, một viên Ngưng Thần Đan trung phẩm đã không tính là trân phẩm gì, thậm chí chính hắn cũng có thể luyện chế dễ dàng.
- Không, công tử!
Lâm Chung tràn ngập chân thành nói:
- Có Thể đối với ngài mà nói Ngưng Thần Đan trung phẩm này không coi là thứ gì, nhưng đối với tán tu như ta mà nói lại là vật báu vô giá.
Một tán tu không có chỗ dựa, tự lục lọi trưởng thành. Bọn họ khác biệt với các đệ tử trong môn phái, có được tài nguyên tu tiên cực kỳ có hạn, càng miễn nói tới Ngưng Thần Đan trung phẩm đẳng cấp linh đan như thế này.
Dương Phàm thầm thở dài nhưng rõ ràng nguyên nhân trong đó. chợt cười nói:
- Đệ đệ không nên thân của ta, nếu có được một nửa bản tính như ngươi, ta đã cảm thấy hết sức an ủi rồi
Lâm Chung nghe lời này, không khỏi ngẩn ra:
- Dương Lỗi công tử thiên phú bất phàm, tuổi còn nhỏ đã tấn chức Ngưng Thần Kỳ. Gần đây lại khắc khổ tu luyện bế quan trường kỳ, mạnh hơn ta gấp mười gấp trăm lần.
- Thiên phú là một chuyện, bản tính lại là một chuyện khác.
Dương Phàm lắc đầu:
- Ta đã trở về nhiều ngày, cũng không gặp tên này tới một chuyến đoàn tụ thân nhân một lần.
- Ta cảm thấy Dương công tử cùng Dương Lỗi công tử...
Lâm Chung có vẻ muốn nói lại thôi.
- Ngươi có gì thì cứ nói thẳng, không cần kiêng kỵ.
Dương Phàm thần quang chợt lóe.
- Ta cảm giác công tử ngài cũng hắn tuy ra huynh đệ ruột thịt, nhưng dường như có chút ngăn cách.
Lâm Chung cẩn thận nói.
- Ngăn cách? có thể là vậy.
Dương Phàm cũng không có thần sắc không vui, đột nhiên nhớ lại khi xưa đệ đệ ngây thơ hồn nhiên, mọi chuyện ỷ lại vào mình.
- Xem ra ngày mai ta phải đi xem Dương Gia Bảo rồi, thử xem Dương gia lão tổ tìm ta có chuyện gì. Thuận Tiện cũng đi xem đệ đệ không nên người của ta.
Dương Phàm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thì thào lẩm bẩm Dù sao cũng là thân sinh huynh đệ, cảm tình với nhau mấy chục năm.
"Làm ca ca. nhất thiết phải có lòng bao dung." Dương Phàm nghĩ vậy.
- Công tử. ngài rốt cuộc muốn trở về gia tộc
Lâm Chung lộ ý cười:
- Dương Gia Bảo hôm nay khẳng định phải tôn sùng ngài là thượng khách.
- Kỳ Thật. nếu như không phải bởi vì đệ đệ ở Dương Gia Bảo. đối với ta mà nói đã không còn bao nhiêu lo lắng nữa.
Dương Phàm lạnh nhạt nói.
Lâm Chung nghe lời như thế, không khỏi lạnh run một cái.
- Đúng rồi có Ngưng Thần Đan của công tử, ta có hy vọng rất lớn tiến lên Ngưng Thần KỲ. Ta dự định nghỉ ngơi vài ngày, tiếp tục trùng kích Ngưng Thần Kỳ.
Lâm Chung thử dò hỏi.
- Ta cho ngươi một kiến nghị.
Dương Phàm trầm ngâm
- Công tử mời nói.
- Trong vòng nửa năm, viên Ngưng Thần Đan trung phẩm này ngươi cứ lưu giữ, để cho lòng mình an định hài hòa, đánh tan lo lắng sợ hãi trong lòng. Sau đó tranh thủ dùng lực lượng của mình trùng kích Ngưng Thần KỲ. Nếu như không mượn vật ngoài tiến giai thành công bằng vào thực lực của mình. rất có lợi cho đột phá tiến thêm một bước ngày sau.
Dương Phàm bình tĩnh nói.
- Ta sẽ làm dựa theo cách nói của công tử.
Lâm Chung không cần suy nghĩ nói ngay.
Sáng ngày hôm sau. Dương Phàm dẫn Hồ Phi rời Vụ Liễu trấn, đi về phía Dương Gia Bảo.
- Hắc hắc! Dương Gia Bảo? Trước kia ta chỉ nghe nói nhưng chưa từng đi qua. không biết so sánh với Vũ Vụ Sơn Trang thế nào.
Hồ Phi tỏ vẻ hiếu kỳ.
Đi hơn nửa ngày, trong lòng Hồ Phi đã không kiên nhẫn:
- Đi chậm quá rồi không bằng chúng ta bay qua đi.
- Vậy được, ngươi mang ta cùng bay đi.
Dương Phàm nhàn nhã nói, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Ngươi...
Hồ Phi hết chỗ nói. Chẳng qua ai bảo hắn là cận vệ của Dương Phàm chứ. Vì vậy, một thanh phi kiếm mang theo hai người phá không bay đi. Ngự kiếm phi hành. tốc độ liền nhanh hơn gấp mười. Không bao lâu sau, hai người liền bay đến Dương Gia Bảo.
- Trực tiếp bay vào trong.
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
ở đây cũng không phải kinh đô, muốn bay là bay, không cần cố kỵ gì.
Vù!
Một đạo kiếm quang đỏ lửa, xuyên qua bầu trời Dương Gia Bảo.
- Nhìn kìa! Mau nhìn! Cường giả Ngưng Thần KỲ!
Có vài tu sĩ gà mờ kinh hô. thoáng có vẻ kinh dị hô to.
ở vùng xa xôi hoang vắng nơi Dương Gia Bảo, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đều là cấp trưởng bối ngày thường khó mà thấy được. Lúc này, thấy có người ngự kiếm phi hành, ít nhiều cũng có chút mới lạ.
- Dừng lại ở chỗ đó.
Dương Phàm chỉ vào một sân viện nói.
Hai người hạ xuống trước sân viện độc lập này.
- Đây là nơi ta đã từng ở.
Dương Phàm nhìn sân viện quen thuộc, trong mắt hiện vài tia hoài niệm. Tuy rằng ngoài miệng lạnh lùng, Dương Phàm không có bất kỳ lưu luyến gì với Dương Gia Bảo. Nhưng dù sao cũng đã ở đây mấy chục năm mưa gió, cuối cùng cũng có một chút cảm tình.
- Thoạt nhìn không tệ. vào xem thử.
Hồ Phi thấy hết sức hứng thú với nơi này, hắn muốn nhìn xem nơi Dương Phàm tu luyện trước kia. Dứt lời. hắn trực tiếp đẩy cửa ra đi vào bên trong.
- Ngươi...
Dương Phàm vươn tay cứng lại giữa không trung, thu lại lời muốn nói. Bởi vì hắn cũng nhìn ra được. sau khi mình đi rồi, đã có người dọn tới đây. Sân viện rất u Tĩnh, trồng một ít kỳ hoa dị thảo. tản ra một tia hương thơm ngát nhàn nhạt, phòng ốc bố trí tinh nhã, không xa hoa nhưng có vẻ thật ấm áp.
- Các ngươi là ai? Không gõ cửa đã vào, sao lại không lễ phép như vậy.
Hai người vừa bước vào, một nha hoàn nghe tiếng động đi ra từ bụi hoa mang theo vẻ đề phòng.
- Chủ nhân sân viện này là ai?
Dương Phàm ôn hòa hỏi.
Nha hoàn kia cảm giác một chút thân cận, địch ý liền tiêu tan. cười nói:
- Các người vừa đến Dương Gia Bảo sao. chủ nhân sân viện này là...
Đột nhiên, một tiếng nói cắt lời nàng:
- Ha ha! Ta tưởng là ai đã tới, hóa ra là Dương sư đệ.
"Chi nha" một tiếng, cửa phòng mở ra. một người thanh niên diện mạo bất phàm bước ra. vẻ mặt đầy ý cười nhìn Dương Phàm.
- Ha ha! Ta tưởng là ai, hóa ra là Dương sư đệ.
Giọng nói này hết sức quen thuộc, khuôn mặt thanh niên kia càng khắc sâu trong trí nhớ Dương Phàm.
Dương Phàm liếc nhìn đối phương, ngữ khí thản nhiên nói:
- Dương Quang sư huynh vẫn khỏe chứ, không ngờ tới là huynh ở sân viện này.
Dương Quang đi từ trong phòng ra, âm thầm quan sát hai người Dương Phàm, ánh mắt dừng lại trên mặt Hồ Phi trong chớp mắt. cười hì hì nói:
- Dương Phàm sư đệ yên tâm. từ khi đệ đi rồi, sân viện này ta vẫn hết lòng chăm sóc. Đệ xem, hoa cỏ trong vườn vẫn còn tốt lành, thậm chí càng thêm sáng lạn hơn trước kia nữa.
Lời của hắn rõ ràng mang theo vài phần ám chỉ.
Dương Phàm làm sao không rõ ý của hắn. cười cười:
- Đa tạ Dương Quang sư huynh đã chăm sóc sân viện tốt như vậy, sư đệ tạ ơn.
- Nào có, đây là chuyện ta hẳn phải làm.
Dương Quang cười tươi nói, chẳng qua trong lòng hắn đã có chút dị dạng. Nghe lời Dương Phàm hiển nhiên rất hoài niệm nơi này, giống như có ý muốn thu hồi lại sân viện này. Hắn chỉ là một hậu bối Dương Gia Bảo, đương nhiên không rõ năng lực cùng thế lực phía sau Dương Phàm vào lúc này, ở trong mắt Dương Quang. Dương Phàm vẫn là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, bởi thân phận dược sư mà địa vị mới cao lên. Nhưng so sánh với bản thân hắn là thiên tài gia tộc lại không cách nào đánh đồng được.
- Đúng rồi, vị này là...
Lực chú ý của Dương Quang vẫn luôn không rời Hồ Phi bên cạnh Dương Phàm. Hồ Phi là tu sĩ Ngưng Thần đại viên mãn, vượt hắn tròn hai tiểu cảnh giới. Cho dù không cố ý tỏa ra khí thế. vẫn làm cho hắn cảm thấy một cỗ áp bức.
- Bằng hữu kiêm cận vệ của ta Hồ Phi.
Dương Phàm cười giới thiệu hai người lẫn nhau.
- Cận vệ?
Trong mắt Dương Quang hiện một tia kinh dị, bằng tu vi Ngưng Thần đại viên mãn của đối phương, lại chỉ là một cận vệ cho Dương Phàm sư đệ.
Chẳng lẽ trong này có trò mèo gì?
Một người là Ngưng Thần đại viên mãn, một người là dược sư Luyện Khí hậu kỳ.
Trong lòng Dương Quang đột nhiên sinh ra một cách nghĩ: chẳng lẽ là người này áp chế Dương Phàm sư đệ?
Sự tình quá nửa là thế.
Trong lòng Dương Quang chắc định. miệng lẩm bẩm:
- Hồ Phi? ồ! Sao nghe quen tai như vậy.
- Lẽ nào ngươi...
Dương Quang đột nhiên nhớ tới một chuvện có liên hệ đến mộ huvệt QUỷ Thi Sơn cùng Vũ Vụ Sơn Trang.
- Không sai. lão tử chính là Hồ Phi bị Vũ Vụ Sơn Trang truy sát.
Hồ Phi hừ lạnh một tiếng.
- May mắn được gặp.
Dương Quang ngoài cười trong không cười nói. Kỳ thật hắn đang âm thầm cười lạnh: Dương Phàm à Dương Phàm. đây là ngươi đáng đời. Tán công còn không cam lòng, không nên đi làm dược sư gì đó, ý đồ mai sau trỗi dậy. Như vậy tốt rồi, bị tên cùng hung cực ác này khống chế. Hơn nữa trong lòng hắn đồng thời cũng sẵn sàng phòng bị, đề phòng Hồ Phi hạ thủ với mình. Bằng tu vi Ngưng Thần trung kỳ của hắn, đối với cường giả đại viên mãn cao hơn hai tiểu cảnh giới, nếu như một lòng muốn chạy trốn, ở trên địa bàn Dương Gia Bảo này, đối phương cũng không làm gì được hắn.
- Đúng rồi. Dương Phàm sư đệ, lần này đệ tới Dương Gia Bảo vì chuyện gì.
Dương Quang chầm chậm nói.
- Mấy ngày trước Dương Cương thế thúc tới Vụ Liễu trấn tìm ta.
Dương Phàm bình thản trần thuật lại.
- ồ! Ta hiểu rồi. Dương Phàm sư đệ khẳng định đã đáp ứng trở về Dương Gia Bảo đảm nhiệm chức vụ dược sư gia tộc rồi chứ gì?
Dương Quang thể hiện vẻ tỉnh ngộ, đồng thời lại âm thầm trào phúng: "Dương Phàm này sửa tu y đạo, còn không phải muốn trở mình ngày sau, trở về Dương Gia Bảo giành lấy địa vị của mình."
Dương Phàm cười khổ, lắc đầu. Dương Quang này dường như có chút tự cho là thông minh quá mức, ngược lại không ổn trọng như trước kia. Nhưng mà ngẫm lại cũng phải. trước đây mình được tôn xưng là đệ nhất thiên tài gia tộc dẫm nát hắn dưới chân, đối phưong đương nhiên phải cẩn thận đối đãi. Hắn vừa chuẩn bị nói, bên ngoài truyền đến một giọng nữ mềm mại như chuông bạc:
- Dương sư huynh, huynh có khách tới sao.
Dương Phàm không xoay người lại, nghe tiếng nói liền biết là ai, không khỏi thầm thở dài một tiếng.
- Sư muội. muội mau tới xem là ai đã đến.
Dương Quang mặt đầy tươi cười chào đón. dẫn đầu đi tới.
Dương Phàm cùng Hồ Phi xoay người lại, đập vào mắt là một cô gái váy hoa màu nhạt, dung mao như hoa như nguyệt. cao quý thoát tục.
- Ngươi là... Dương Phàm sư huynh?
Cô gái này nao nao, trong mắt lộ ra vài tia phức tạp nhưng lại bị một tia lạnh nhạt thay thế. Cô gái này là con gái tộc trưởng Dương gia, Dương Mạn. Lúc này, nàng nhìn nam tử mà mình đã từng ngưỡng mộ quý mến, không khỏi nghĩ lại hồi ức xưa kia.
- Ha ha sư muội rất bất ngờ sao?
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên. Nếu như nói trước tán công, hắn không có hảo cảm gì với cô gái này, như vậy sau khi tán công lại nhiều hơn vài phần mắt lạnh chán ghét. Đáng ghê tởm hơn là Dương Phàm có được tin tức, cô gái này quanh quẩn giữa đệ đệ Dương Lỗi cùng Dương Quang. Từng nhiều lần để hai thiên tài gia tộc minh tranh ám đấu, bản thân lại không hề biểu lộ nổi lòng.
- Dương sư huynh nói đùa, thúc thúc muội nhiều lần đi mời, muội biết cuối cùng có ngày huynh sẽ trở về. Huynh chờ ngày này không phải rất lâu hay sao?
Dương Mạn cười hì hì đi tới. chào hỏi với Dương Phàm.
Lúc này, Dương Phàm không phải một phế nhân mà là một dược sư y thuật siêu phàm. Sau khi vào gia tộc, địa vị cũng sẽ không thấp nàng tự nhiên sẽ không thất lễ. Trong lòng Dương Phàm không biết nói gì: Làm sao những người Dương Gia Bảo đều cho rằng mình thật gấp gáp trở về gia tộc như vậy chứ. Trên thực tế, Dương Phàm căn bản không dự định cắm rễ ở một Dương Gia Bảo nho nhỏ này. Hắn hoài niệm duy nhất ở Dương Gia Bảo chỉ còn lại một chút ký ức lúc nhỏ, tình thầy trò, tình huynh đệ.
- Được rồi. Sư muội. không bằng muội dẫn ta đi gặp gia chủ đi.
Dương Phàm bình tĩnh như không, nói.
- Được. để muội dẫn đường.
Dương Mạn không chút do dự đáp ứng.
Dương Phàm hôm nay phi thường tuấn nhã, ôn hòa như gió rất có một loại khí tức thành thục từng trải tang thương, dường như càng thêm có mị lực hơn trước đây. Nghĩ đến đó, Dương Mạn tim đập rộn ràng, mặt cười mọc lên đóa hồng mê người, tâm thần bất tri bất giác bị hấp dẫn, thậm chí quên hỏi Hồ Phi tồn tại.
Dương Quang bên cạnh nhìn hình ảnh này vào trong mắt, sâu bên trong hiện một tia âm lệ.
Có Dương Mạn dẫn đường, mấy người thuận lợi đi vào khu vực trung tâm Dương Gia Bảo cũng là nơi gia chủ, lão tổ, trưởng bối cư ngụ. Nơi đây phòng giữ sâm nghiêm, cấm chế chồng chất. có vài nơi còn có trận pháp thủ hộ.
Mấy người ở trong đại sãnh chờ một lát. Dương Quang, Dương Mạn không có ý rời đi. Rất nhanh, truyền tới tiếng bước chân thoáng gấp gáp, gia chủ Dương Hồng cùng Dương Cương trước sau bước vào.
- Ha ha! Rốt cuộc Phàm nhi đã trở lại.
Dương Hồng cùng Dương Cương hiện vẻ cười lành, lúc ánh mắt đảo qua Hồ Phi không khỏi âm thầm kinh hãi.
Thiếu niên bên cạnh Dương Phàm lại là tu sĩ Ngưng Thần đại viên mãn!
- VỊ này chính là...
Dương Hồng cùng Dương Cương lộ ý hỏi.
- Đây là cận vệ của ta. Hồ Phi.
Dương Phàm giới thiệu.
- Hồ Phi?
Hai người ngẩn ra, dường như nghĩ tới điều gì.
- Ha ha. các người không cần suy đoán, hắn chính là Hồ Phi từng bị Vũ Vụ Sơn Trang truy sát một năm trước.
Dương Phàm cười dài nói.
Dương Hồng cùng Dương Cương nhìn nhau trong mắt hiện một tia kinh dị. Dương Phàm hôm nay rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, dám lộ liễu trắng trợn thu lưu đối tượng bị Vũ Vụ Sơn Trang truy sát. Hơn nữa, Vũ Vụ Sơn Trang biết chuyện như vậy, lại chỉ có thể im lặng nhắm một mắt mở một mắt.
Dương Quang cùng Dương Mạn ở bên cạnh càng thất kinh, nhìn thái độ gia chủ cùng trưởng bối đối với Dương Phàm thật là quá tốt. Thậm chí bọn họ còn thấy được mấy tia thần thái cung kính. Một người là gia chủ Dương Gia Bảo, một người khác là đệ đệ gia chủ này. Hai người ở tại Dương Gia Bảo, Vũ Vụ Sơn Trang, đều là đại nhân vật danh chấn một phương.
Thế nhưng, lúc này đối mặt với Dương Phàm, bọn họ nói năng lại mơ hồ có một thái độ cung kính.
Dương Mạn nhìn vào Dương Phàm, đôi mắt liên tục lóe lên những tia sáng kỳ dị, thầm nghĩ: ở trong thời gian một năm rưỡi này, khẳng định hắn đã đạt được thành tích không thể xem thường.
Lúc này Dương Quang lại bảo trì tâm tính cẩn thận, sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt thoáng hiện âm trầm. Hắn không nghĩ tới sau khi Dương Phàm trở về, sẽ làm hai vị gia chủ trưởng bối hết sức quan trọng cung kính như vậy.
- Dương sư huynh, huynh trở về Dương Gia Bảo là muốn nhậm chức dược sư gia tộc phải không?
Dương Mạn cười ngọt ngào nói, ánh mắt nhìn Dương Phàm nhiều hơn vài phần nhu tình. Nhưng mà nàng vừa nói ra lời này, trong phòng lập tức yên tĩnh. Dương Hồng cùng Dương Cương chợt biến đổi thần sắc, ánh mắt sắc bén đảo qua Dương Mạn.
- Mạn nhi không được nói bậy, Dương sư huynh ngươi đã là dược sư khách liêu Vũ Văn gia kinh đô làm sao trở về Dương Gia Bảo nhậm chức dược sư gia tộc được?
Dương Hồng quát lạnh nói.
- A!
Dương Mạn lập tức hoa dung thất sắc, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ. Dương Quang sắc mặt trắng nhợt, trong lòng bỗng phát lạnh. Vũ Văn gia kinh đô!
Dù là bọn họ tin tức có bế tắc hơn cũng sẽ không thể không biết thế lực Vũ Văn gia tộc.
So sánh với tứ đại gia tộc kinh đô, các thế lực như Dương Gia Bảo, Vũ Vụ Sơn Trang... căn bản không đáng nhắc tới, tùy tiện phái mấy cao thủ tới là có thể diệt môn. Đây là chênh lệch giữa thế lực tu tiên cao cấp và thế lực cấp thấp, khác nhau một trời một vực. Vũ Văn gia tộc kinh đô, không phải đứng đầu tứ đại gia tộc nhưng lại mơ hồ nắm giữ đại cục giới thế tục Ngư Dương Quốc.
Đương kim thánh thượng, cũng là họ Vũ Văn.
Lúc này, rốt cuộc bọn họ rõ ràng vì sao Dương Phàm có thể lộ liễu trắng trợn mang theo Hồ Phi xuất hiện, vì sao trưởng bối gia tộc lại cung kính với hắn như vậy.
- Đúng rồi, hiền chất, nghe nói ngươi ở kinh đô rất có danh tiếng, được tôn là dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô?
Dương Cương khen ngợi không lộ dấu vết, đồng thời ánh mắt Dương Hồng thầm ra hiệu với nữ nhi và Dương Quang, ý bảo bọn họ nói chuyện cẩn thận một chút.
- Dược sư truyền kỳ đệ nhất. Ha ha, đây chẳng qua là đồng dạo kinh đô cất nhắc mà thôi. Chẳng qua ở kinh đô, ta mở ra một nhà Tiên Hồng Y Quán hiện giờ làm ăn cũng không tệ.
Dương Phàm thu thần sắc thái độ của những người này vào mắt. trong lòng âm thầm trào phúng. Chẳng qua hắn tới Dương Gia Bảo cũng không phải để xem thái độ cung kính của những người này.
- Được rồi. mấy ngày trước nghe Dương thế thúc nói lão tổ muốn gặp ta, vì vậy tiểu chất tới đây. Tiểu chất muốn nói chuyện cùng lão nhân gia.
Dương Phàm nhàn nhạt nói, thần tình bình thản như không.
"Người này lại còn trực tiếp tìm lão tổ nói chuvện ngang hàng, bộ dạng lại còn tỏ vẻ đương nhiên."
Dương Quang, Dương Mạn liếc nhìn nhau. miệng câm như hến.
Dương Phàm lúc này đây, nghiễm nhiên đã đạt tới độ cao mà bọn họ không thể với đến. Lão tổ, trưởng bối tối cao Dương Gia Bảo, cường giả trấn thủ một thế lực tu tiên tồn tại như một vị thần thủ hộ.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 03:17 PM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 3: Cửu U Phong Vân Chương 229: Uy hiếp, đàm phán.
Đả tự: SauBayTamChin – LSB
Nhóm dịch: Tepga
Ngay trong lúc mấy người Dương Gia Bảo kinh ngạc, một tiếng nói già nua uy nghiêm vang lên giữa hư không.
- Dẫn hắn vào đi.
Theo tiếng nói này vang lên, một cỗ áp lực đột nhiên phủ xuống, làm cho những người Dương Hồng, Dương Cương lộ ra vẻ kính nể.
- Vâng. lão tổ!
Dương Quang cùng Dương Mạn liếc nhìn nhau, trong mắt lóe ra vẻ kinh hãi. Dương Phàm hôm nay, ngay cả lão tổ Dương gia cũng phải nói chuyện bình đẳng với hắn có thể tưởng tượng ra thực lực địa vị cỡ nào.
- Phàm nhi. mời đi bên này.
Gia chủ Dương Hồng thoáng cung kính dẫn đường cho hắn. Dương Phàm gật đầu, Hồ Phi làm cận vệ, một tấc không rời. Nhìn theo bóng lưng Dương Phàm đi theo gia chủ, trong đôi mắt Dương Mạn lóe lên vài tia phức tạp không khỏi than khẽ. Đối tượng mà mình đã từng ngưỡng mộ và lạnh nhạt, hôm nay đã bước đến tầng lớp mà mình khó thể với đến. Không bao lâu, hai người Dương Hồng đi tới trước một mật thất.
- Phụ thân. bọn họ đã đến rồi.
Dương Hồng đứng ở trước một mật thất chất chồng cấm chế, hết sức tôn kính.
- Ngươi lui xuống đi, để ta nói chuvện một mình với Phàm nhi.
Tiếng nói của Dương gia lão tổ phiêu đãng, chợt lóe sáng, cấm chế mật thất đã mở ra. Dương Hồng không dám có chút làm trái khom người rời đi. Làm tộc trường Nam Lĩnh Dương gia, hắn lại có thể khúm núm đến trình độ như vậy. Nhớ tới trên vấn Thiên đại hội trước đó, thân phận một đời gia chủ như Dương Hồng uy thế ra sao. Dương Phàm thong thả bước vào gian mật thất này, không có một tia cẩn thận sợ hãi. Hồ Phi bên cạnh hắn cũng vậy, ở trên bồ đoàn trong mật thất một lão già áo xám ngồi xếp bằng, chòm râu hoa râm mặt hằn nếp nhăn.
Nhìn từ bề ngoài, lão ta chỉ là một lão nhân tuổi xế chiều bình thường mà thôi. Nhưng mà lão lại là một lão tổ địa vị chí cao Dương Gia Bảo hiện giờ. Cho dù ở trong mắt tu sĩ bên ngoài Dương Gia Bảo, lão cũng là một cao nhân Trúc Cơ Kỳ thân phận cao thượng!
Ánh mắt lão tổ Dương gia nhẹ đảo qua hai người, khi hắn thật sự nhìn kỹ Hồ Phi trong mắt chợt lóe tinh quang. Mặc dù không cố ý tỏa ra khí tức gì nhưng hai người đi vào vẫn có thể cảm nhận được áp lực cùng uy nghiêm của lão nhân tuồi xế chiều trước mắt. Cuối cùng vẫn là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ vang danh mà.
Trong lòng Dương Phàm thầm than. Bằng cảnh giới của hắn hoàn toàn có thể nhìn ra tu vi lão tổ Dương gia cao hơn mình một tiểu cảnh giới, đạt tới cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ.
- Hai vị, mời ngồi.
Lão tổ Dương gia nhấc tay, thần sắc ngưng trọng, thu hồi lòng khinh thị. Không biết vì sao Hồ Phi bên cạnh Dương Phàm lại mang tới cho hắn một loại áp lực mơ hồ. Tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đại viên mãn có thể mang tới áp lực cho lão thân là Trúc Cơ trung kỳ, lão tổ Dương gia âm thầm líu lưỡi. Lão biết rõ Hồ Phi là đối tượng bị Vũ Vụ Sơn Trang truy sát nhưng lại không đề cập một chữ tới chuyện này.
- Lão tổ, đã lâu không gặp, lão nhân gia ngài vẫn hồng quang tỏa sáng, sinh long hoạt hổ dũng mãnh như xưa không giảm, để cho Nam Lĩnh Dương gia yên ổn thái bình, hưởng thụ thịnh vượng phát đạt.
Dương Phàm cười ha ha nói, xem ra thật có vẻ rất hiền hòa thân thiết.
Lão tổ nhàn nhạt nói:
- Phàm nhi đang châm chọc lão phu sao? Ta là người nửa chân bước vào quan tài, làm sao có thể so sánh với những người trẻ tuổi các ngươi. Ngắn ngủi không gặp một năm, tu vi vị cận vệ của ngươi đã đột nhiên tăng mạnh. sợ rằng thực lực đã tới gần Trúc Cơ KỲ rồi.
Nói đến đây, lão tổ còn liếc hai người như có thâm ý:
- Tu tiên giới vĩnh viễn là cường giả làm đầu, cường giả sẽ không thần phục kẻ yếu.
Ý của lão tổ rất rõ ràng, nếu như Dương Phàm không có thủ đoạn tương ứng làm sao có thể để cho Hồ Phi tu vi tiếp cận Trúc Cơ Kỳ cam tâm làm cận vệ cho hắn.
- Ha ha lão tổ nghĩ nhiều quá, hắn không chỉ là cận vệ của ta càng là bằng hữu tốt của ta.
Dương Phàm không muốn dây dưa trên đề tài này, tỏ vẻ nhàn nhã nói:
- Nhưng còn lão tổ, bằng kinh nghiệm y đạo của ta xem ra, có lẽ ngài còn khoảng mười năm thọ nguyên nữa.
Ánh mắt lão tổ chợt ngưng, rồi đột nhiên hiện một tia tinh quang, lại chợt ảm đạm vài phần. thở dài nói:
- Không hổ là dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô. Ngươi nói không sai. thọ nguvên lão phu đã gần đến đại hạn, thời gian chỉ còn lại mười năm.
Tu sĩ Trúc Cơ KỲ có thọ hai trăm năm gần gấp hai ba lần người phàm.
Đây là khác nhau giữa người tu tiên cùng người phàm. Mặc dù không thể đạt đến cảnh giới trường sinh bất tử, nhưng thọ nguyên cao hơn mấy lần thậm chí mấy chục lần, cũng là dụ hoặc chí mạng. Nhưng mà đại nạn thọ nguvên trước mắt, ngay cả người tu tiên có muôn vàn pháp thuật, vạn vật thần thông, cũng phải vô lực.
Dương Phàm nói hai ba câu đâm thẳng yếu điểm của lão tổ, làm lão thần sắc ảm đạm, nhất thời càng có vẻ già nua.
- Chẳng hay lần này lão tổ tìm ta, có chuyện gì cần nói. Nếu như chỉ muốn ta trở về hiệu lực gia tộc vậy không nói cũng được.
Dương Phàm nói thẳng.
Trước mặt tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thành danh này, hắn lại không hề có một chút sợ hãi nào, thái độ rất cứng rắn. Trong lòng lão tổ Dương gia mơ hồ sinh ra một tia tức giận. lại bị lão dùng sức ẩn nhẫn. Một năm trước, Dương Phàm vẫn còn là một tồn tại do lão tùy ý nắm giữ sinh tử; còn hôm nay, lão cho dù cố tình nhưng lại không có lá gan kia. Dương Phàm dường như cảm giác được tâm tình biến hóa trong lòng lão tổ Dương gia, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nói:
- Lão tổ có tin không, nếu như hiện giờ ngài ra tay với hai người chúng ta, bị xóa sổ khỏi thế gian này, kiên quyết sẽ không phải là chúng ta.
Nghe lời này, thần sắc lão tổ Dương gia kịch biến, một cỗ linh áp cường đại triều dâng lên như thủy triều. Dương Phàm cảm giác được một tia áp lực nhàn nhạt, trên mặt vẫn duy trì thần sắc bình thản không sợ.
Nhưng còn Hồ Phi bên cạnh hắn, trên người lại đột nhiên kéo lên một cỗ khí tức cuồng bạo dã man, cốt cách cả người vang lên một trận tiếng vang, trong mắt xẹt qua một tia hồng quang nhàn nhạt. Lão tổ Dương gia hoảng sợ, trực giác nói cho lão: thiếu niên trước mắt tuyệt đối có lục lượng có thể chống lại mình. Thậm chí trong cơ thể Hồ Phi còn mờ mịt tỏa ra một cỗ
lực lượng cấm kỵ, làm cho lão cảm giác một cỗ nguy cơ mạnh mẽ.
Hô!
Lão tổ Dương gia hít sâu một hơi thu hồi linh áp của mình. Hồ Phi hừ khẽ một tiếng, cũng khôi phục bình thường. Dương Phàm ngồi trên bồ đoàn vẫn tươi cười như trước nói:
- Lão tổ đã tin chưa.
- Lão phu đã tin tường bảy phần.
Lão tổ Dương gia gật đầu nặng nề, cưỡng chế sóng to gió lớn trong lòng. Chỉ bằng một mình Hồ Phi, đã có thể lực áp được lão càng đừng nói bên cạnh còn có một dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô thực lực không rõ.
Nếu như thực lực Dương Phàm còn kinh khủng hơn Hồ Phi, như vậy ở trong không gian nhỏ hẹp này, lão thật không có nhiều cơ hội. Trầm mặc một lát, lão tổ Dương gia lộ vẻ phức tạp nói:
- Bằng địa vị thanh thế của ngươi hôm nay, lão phu yêu cầu ngươi thuần phục Dương Gia Bảo đích thật là chuyện không thể nào, dù sao gia tộc đã từng thẹn với ngươi.
- Lão phu chỉ có một thỉnh cầu.
- Mời nói.
Dương Phàm mơ hồ suy đoán được một chút.
- Ngươi đã biết lão phu chỉ còn khoảng mười năm thọ nguyên, mà theo ta tính toán thì ở trong mười năm này, đời thứ hai không ai có thể tiến vào Trúc Cơ Kỳ. Phàm nhi có thể tưởng tượng được sau khi ta chết. Dương Gia Bảo mất đi cường giả Trúc Cơ KỲ tọa trấn sẽ gặp phải số phận như thế nào.
Lão tổ Dương gia nói trong giọng bao hàm vài phần bất đắc dĩ.
- Nếu như lão tổ chết đi, trong gia tộc lại không có cường giả Trúc Cơ KỲ mới quật khởi chống đỡ, chờ đợi Dương Gia Bảo chỉ có thể là bị diệt hoặc thuần phục thế lực khác.
Dương Phàm bình tĩnh nói.
- Chẳng qua ở trong mười năm này, nếu như ngươi có thể ra tay che chở, duy tri huyết mạch gia tộc. Dương Gia Bảo tất nhiên có thể sống yên ổn ở nơi tu tiên giới tàn khốc này.
Trong mắt lão tổ Dương gia xẹt qua một tia thần sắc nhìn hai người trước mắt.
- Phải đó. Nếu như ta đáp ứng chẳng hay lão tổ chịu trả giá thế nào?
Dương Phàm cười híp mắt nói.
Lão tổ Dương gia cười khổ:
- Lẽ nào ngươi thật sự lạnh lùng như vậy. Đối với một gia tộc đã từng bồi dưỡng ngươi mấy chục năm. không hề có một tia cảm tình nào.
Dương Phàm cười lạnh:
- Dương Gia Bảo đối với ta mà nói không có bao nhiêu hoài niệm. Nhưng nếu chân chính lãnh khốc vô tình chỉ trong mấy năm tới, chờ đợi Nam Lĩnh Dương gia nhất định là diệt vong.
Lão tổ Dương gia nghe vậy, trong lòng phát lạnh. tiếp đó thở dài cay đắng:
- Được rồi, ngươi có điều kiện gì thì cứ nói ra.
Đồng thời trong lòng lão cũng có chút may mắn. Dương Phàm cũng không phải chân chính tuyệt tình quyết ý với Dương Gia Bảo. Cuối cùng cũng ở nơi này trôi qua mười hai mùa xuân nóng lạnh, không thể không có một chút cảm tình nhỏ nhoi.
Thấy rốt cuộc lão tổ Dương gia chịu thỏa hiệp. Dương Phàm hết sức thỏa mãn:
- Yêu cầu của ta rất đơn giản. Đầu tiên, ta rất hoài niệm sân viện nơi ta từng ở, chỗ đó là nơi duy nhất đáng hồi ức ở Dương Gia Bảo.
- Điều này không thành vấn đề. Từ hôm nay trở đi, sân viện kia sẽ được tách biệt, mỗi ngày phái người quét dọn, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào.
Lão tổ Dương gia không chút suy nghĩ nói ngay, ở trong mắt lão đó chẳng qua là một sân viện hoàn cảnh hơi tốt một chút mà thôi.
- Thứ hai. ngài phải nói hết tất cả những bí ẩn liên quan đến cha ta năm đó bao gồm cả những manh mối sau khi ngài ấy mất tích.
Dương Phàm nói đến đây, trong mắt xẹt qua một tia sáng lạnh.
- Điều này, lão phu chi có thể nói hết những gì mình biết cho ngươi.
Lão tổ khẽ thở dài.
- Một điều cuối cùng, lúc ta không ở đây, y quán ở Vụ Liễu trấn cùng các thế lực còn lại đưa vào trong phạm vi bảo hộ của Dương Gia Bảo.
Dương Phàm bình thản nói.
Dù sao Dương Gia Bảo cũng là đầu gấu nơi này, tác dụng che chở hữu hiệu vượt xa Ám Huyết Vương Triều cùng Sở gia kinh đô.
- Điều này cũng không thành vấn đề, sản nghiệp cùng người thân của ngươi đều được Dương Gia Bảo bảo hộ.
Lão tổ Dương gia gật đầu.
Ba yêu cầu của Dương Phàm cũng không tính là quá đáng.
- Ngoài ra. trong mười năm ta chỉ có thể bảo hộ trong phạm vi khả năng của mình. Nếu như bản thân ta khó bảo toàn vậy phải nhờ tới người khác che chở.
Dương Phàm bổ sung.
- Điều này là đương nhiên, ta chỉ cần một lời hứa hẹn. Phàm nhi có thể tận tâm tận lực, lão phu đã thõa mãn rồi.
Lão tổ Dương gia đương nhiên sẽ không trông cậy vào hứa hẹn không quá hiện thực này.
- Được rồi, hiện giờ ngài có thể nói những chuyện liên quan đến phụ thân năm đó. Lúc trước Dương Cương thế thúc cũng có nói. nhưng ta cảm giác còn có chuyện che giấu.
Dương Phàm chợt lóe thần quang, nói.
- Được rồi, bằng thực lực địa vị của ngươi ngày hôm nay cũng có một số việc ngươi nên biết, lão phu chỉ có thể nói tất cả những gì mình biết cho ngươi.
Lão tổ Dương gia thở dài một hơi, trong lời nói mang theo vài tia bất đắc dĩ.
Trong lòng Dương Phàm có chút thấp thỏm kích động, yên lặng chờ đợi. thầm nghĩ:
- Chuyện có quan hệ tới phụ thân năm đó. rốt cuộc cùng đã biết được rồi?
Làm thái thượng hoàng Dương Gia Bảo, cao nhân Trúc Cơ Kỳ, bằng vị trí trên cao của lão, khẳng định sẽ biết rất nhiều bí ẩn hơn Dương Cương.
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 03:17 PM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 3: Cửu U Phong Vân Chương 230: Thân thế mê hoặc.
Đả tự: SauBayTamChin – LSB
Nhóm dịch: Tepga
Trong mật thất tầng tầng cấm chế, chỉ còn lại giọng nói trầm thấp già nua của lão tổ Dương gia, giống nhắn nhủ từ thời không xa xưa truyền đến:
- Phụ thân Dương Thiên của ngươi là một kỳ tài khoáng thế, thân mang Dị linh căn hiếm thấy nhất tu tiên giới. Cho dù so sánh với tam đại tân tú tu tiên giới hiện giờ cũng không kém chút nào, thâm chí còn mạnh hơn vài phần...
Vẻ mặt lão tổ Dương gia mang thần sắc phức tạp, như thẫn thờ, như tự hào, lại như bất đắc dĩ. Dương Phàm yên lặng lắng nghe, những nội dung vừa nói, hắn đã sớm biết từ Dương Cương.
Mặc dù lúc này nghe lại lần nữa, hắn cũng không khỏi tâm tình sôi trào, phụ thân năm đó thật là nghĩa khí bừng bừng mà. Nếu như không chết, hiện giờ phụ thân sẽ bước tới cảnh giới nào rồi?
- Sau đó, thiếu chủ Dương gia đời trước tới tham gia vấn Thiên đại hội Dương Gia Bảo chúng ta, tung hoành ngang dọc trên đại hội... Cuối cùng phụ thân ngươi ra tay, âm thầm chiến đấu dễ dàng chiến thắng thiếu chủ Dương gia đời trước, cũng là gia chủ Dương gia hôm nay...
Lão tổ Dương gia không nhanh không chậm kể lại.
Lúc nói đến vài chỗ, lão còn ngừng lại một chút rơi vào hồi ức ngắn ngủi. Dương Phàm cũng không quấy rối lão, lúc đầu những chuvện nói ra cũng không khác nhiều với Dương Cương đã nói.
Sau đó. Từ tiên sinh, Liễu Vô Ngân, thậm chí Liệt Vô Huyễn càng cường đại hơn đều từng người xuất hiện.
Dương Phàm nghe rất chăm chú, một lát sau rốt cuộc hắn không nhịn được hỏi:
- Lão tổ, ta có một điểm không rõ. Phụ thân phân tranh với những người này, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Vì sao tranh đấu? Nguyên nhân là gì?
Đây cũng là chỗ lần trước Dương Cương không nói rõ. Lão tổ Dương gia hít sâu một hơi ngữ khí ngưng trọng nói:
- Tất cả những người này, đều là vì... một nữ nhân.
- Một nữ nhân?
Tâm thần Dương Phàm run lên, cảm thấy khó tin, mơ hồ cảm giác được chuyện muốn nói kế tiếp sẽ là mấu chốt của vấn đề.
- Ha ha! Có thể ngươi cảm thấy thật là khó tin, thật là buồn cười, nhiều tinh anh thiên tài tu tiên như thế lại vì một nữ nhân mà ra tay đánh đấm.
Dương gia lão tổ cười chua xót:
- Nếu như ngươi không tận mắt thấy dung mạo mẫu thân ngươi, sẽ không nghĩ như vậy nữa.
- Mẫu thân ta?
Dương Phàm cả người chấn động. thất thần chốc lát. Nên biết rằng Dương Phàm chưa từng gặp qua mẫu thân thân sinh của mình, phụ thân Dương Thiên cũng rất ít đề cập đến. Dương Lỗi cùng hắn là quan hệ cùng cha khác mẹ. Dương thị ở Vụ Liễu trấn là một nữ tử phàm tục do Dương Thiên kết hôn sau này.
- Vậy rốt cuộc mẫu thân ta là ai...
Dương Phàm khẩn trương hỏi.
- Ngươi thân là dược sư, hẳn biết trong Ngư Dương có một môn phái thần bí lánh đời gọi là Dược Tiên cốc.
Lão tổ Dương gia nhìn hắn.
- Dược Tiên cốc là Thánh địa tất cả dược sư hướng tới, ta đương nhiên nghe nói qua.
Dương Phàm vội gật đầu, Vân Vũ Tịch chính là truyền nhân Dược Tiên cốc.
- Nếu như ta đoán không sai. mẫu thân của ngươi hẳn là một đời truvền nhân Dược Tiên Cốc, chỉ tiếc nàng hồng nhan bạc mệnh đã đi hai mươi năm rồi
Lúc lão tổ Dương gia đề cập tới mẫu thân Dương Phàm trên mặt mang theo vài phần tôn kính.
- Truyền nhân Dược Tiên cốc?
Dương Phàm nao nao. thần sắc ảm đạm. chợt lẩm bẩm:
- Điều này thật là trùng hợp...
Hắn vạn lần không ngờ tới, truyền nhân đời trước Dược Tiên cốc, lại chính là mẫu thân của mình. Như vậy Vân Vũ Tịch cùng mẫu thân thân sinh của mình. sẽ có quan hệ gì. Dương Phàm nhớ rõ khi đó lần đầu đi Thiên Hành Chu đến Tú Ngọc Các. Viên lão đại cũng từng hoài nghi mình là truyền nhân Dược Tiên cốc, cũng từng đề cập tới vị "Tiên cô" chữa trị cho sư tôn mình năm xưa.
Lúc đó, Viên lão đại cũng từng thở dài vì vị truyền nhân Dược Tiên cốc hương tiêu ngọc vẫn.
- Đúng rồi. mẫu thân ta gọi là gì?
Dương Phàm đột nhiên hỏi.
- Điều này, ta cũng chỉ biết họ của Liễu tiên tử... về phần phương danh. lại không biết đến.
Lão tổ Dương gia do dự nói.
- Họ Liễu?
Dương Phàm lập tức từ Tiên Hồng Không Gian lấy ra một mảnh khăn tay màu trắng, bên trên thêu mấy chữ thanh tú sâu xa:
Linh Tê Ngọc Trụy, lưu cho Dương Phàm con ta.
KÝ tên: Liễu Mộng Yên
Họ Liễu... Liễu Mộng Yên!
Dương Phàm thở dài một hơi, ngắm nhìn những chữ thêu xinh đẹp. trầm mặc một lúc lâu.
- Mẫu thân ta đã chết như thế nào?
Trong giọng nói Dương Phàm lộ ra những tia lạnh lùng.
Lấy thân phận truyền nhân Dược Tiên cốc, làm sao có thể chết sớm như vậy, chỉ sống đến hai mươi tuổi. Chỉ có một khả năng đó chính là nhân tố con người mà tử vong.
- Điều này... Mẫu thân ngươi quả thật bị người ta giết chết, về phần hung thủ là ai, khó có thể suy đoán. Chẳng qua theo lão phu suy đoán. việc này quá nửa có quan hệ tới một người.
Dương gia lão tổ trầm ngâm.
- Ai?
Ánh mắt Dương Phàm trừng lên trong giọng mơ hồ hiện một cỗ sát khí.
- Đó là một nhân vật chúng ta không thể nào trêu chọc... Hắn chính là đại đệ tử thân truyền Tam u Lão Ma, tổ sư Ma Dương Tông — Liệt Vô Huyễn!
Liệt Vô Huyễn!
Thần sắc Dương Phàm chợt ngưng, hô hấp dồn dập, chính là tu sĩ ma đạo cấp cao từng đánh một trận với phụ thân. Liệt Vô Huyễn.
- Đúng vậy, khi đó phụ thân ngươi tìm Liệt Vô Huyễn đánh một trận, sau đó mất tích thần bí nhiều năm, chúng ta đều mất đi đầu mối của hắn. Mọi người đều suy đoán. có phải phụ thân ngươi đã chết trong tay Liệt Vô Huyễn...
Dương gia lão tổ nói xong những lời này, trầm mặc hồi lâu.
- Thế nhưng ta nghe Dương Cương thế thúc nói. không ai có thể xác định sinh tử của cha ta.
Dương Phàm thoáng không cam lòng.
- Quả thật. sống phải gặp người chết phải thấy xác, chúng ta đều không thể xác định chắc chắc phụ thân ngươi đã chết. Dù là Liệt Vô Huvễn bản thân đương sự cũng không hề đề cập tới chuyện này. Hơn nữa bằng trình độ của chúng ta rất khó truy hỏi hắn chuyện này.
Lão tổ Dương gia than thở.
Dương Phàm trầm mặc nhưng không thể phản kích. Tu sĩ cấp cao ở trên tầng mây bao quát thiên hạ chúng tu sĩ cấp thấp, tu sĩ bình thường căn bản không thể nào với tới.
- Chẳng qua tục truyền Liệt Vô Huvễn là một người rất có ngạo cốt, hắn có phải hung thủ chân chính hay không vẫn không thể xác định, nhưng quá nửa có liên quan đến kẻ này.
Lão tổ Dương gia giải thích.
Sắc mặt Dương Phàm âm tình bất định, một lát sau lại hỏi:
- Lão tồ có biết đầu mối quan hệ đến cha ta?
- Điều này lão phu thật không biết...
Lão tổ lắc đầu:
- Tuy nhiên, nếu như hắn không chết, trên đời này có một người duy nhất rõ ràng hạ lạc của hắn.
- Ngài là nói...
Dương Phàm rõ ràng người lão ám chỉ.
- Đúng. đó chính là sư tôn của ngươi. Liễu Vô Ngân. Lúc lão tồ nhắc tới người này, trong mắt chợt lóe lệ quang:
- Liễu Vô Ngân là hảo bằng hữu của phụ thân ngươi, quan hệ rất tốt. Hắn biểu hiện ra là một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, ở lại Dương Gia Bảo. Nhưng kỳ thật. ta cảm giác khẳng định tu vi của hắn phải ở Trúc Cơ KỲ trở lên, cụ thể là cảnh giới gì ta cũng không thể ước đoán.
Hai người lại trò chuyện một lát trong mật thất, lão tổ đối với Dương Phàm đều có hỏi tất đáp. Nửa canh giờ sau, Dương Phàm cùng Hồ Phi rời đi trở lại phòng khách lúc trước. Bọn người Dương Hồng, Dương Cương, Dương Mạn, Dương Quang, vẫn không rời đi.
Ngoài ra. trong đại sảnh còn có thêm một người Dương Phàm không thể không quen thuộc hơn.
- Đại ca...
Người gọi là một thiếu niên thần sắc thoáng hiện vẻ kiêu căng, một phần bình tĩnh, xem ra thành thục hơn trước đây.
Đó chính là đệ đệ Dương Lỗi.
Dương Phàm liếc nhìn hắn, hừ khẽ một tiếng, thần thức truyền âm nói: "Đợi lát nữa nói chuyện."
Thần sắc Dương Lỗi đột nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm đại ca Dương Phàm không thể tin nổi.
Thần thức truyền âm...
Nên biết rằng. chỉ có sau khi tiến vào Ngưng Thần Kỳ, mới có thể thần thức truyền âm. Hơn nữa. tiếng nói Dương Phàm như bỗng nhiên sinh ra ở trong đầu hắn. hắn gần như không cảm nhận được dao động thần thức của ca ca. Bởi vậy, có thể thấy cảnh giới thần thức của Dương Phàm cao hơn hắn nhiều.
Đây... chuyện này sao có thể được chứ?
Dương Lỗi có chút khó tin sắc mặt không dễ nhìn.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên:
- Hồng nhi. ta có chuyện phân phó.
Là tiếng nói của lão tổ!
- Xin phụ thân cứ nói!
Dương Hồng khom người nói.
Mọi người nơi này đều câm như hến. chờ đợi mệnh lệnh lão tổ Dương gia.
- Bắt đầu từ hôm nay, Phàm nhi có thể tùy ý ra vào Dương Gia Bảo, hưởng thụ đãi ngộ ngang hàng con cháu đời thứ hai. Ngoài ra, sân viện trước kia Phàm nhi ở, tách biệt ra ngoài, liệt vào cấm địa. Bất kỳ kẻ nào cũng không được tự ý ra vào, nhưng mỗi ngày phải phái người quét dọn chăm sóc...
Tiếng nói uy nghiêm của lão tổ Dương gia vang lên.
Dương Quang nghe vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi nhưng cố nén bất công trong lòng.
- Vâng. phụ thân. ta lập tức an bài thỏa đáng chuyện nàv.
Dương Hồng nghe lệnh.
Sau đó. giọng nói của lão tổ biến mất, rơi vào yên tĩnh. Ánh mắt Dương Hồng nhìn vào Dương Quang, cười nói:
- Đồ nhi. lão tổ đã phân phó. Hôm nay ngươi dọn trở về chồ cũ, ngày khác ta tìm một nơi mới cho ngươi.
- Vâng. sư tôn. đệ tử đã rõ.
Dương Quang cố bày ra vẻ tươi cười.
Sau đó. trưởng bối đời thứ hai cùng đệ tử Dương Gia Bảo bắt đầu nhiệt tình chiêu đãi Dương Phàm, bầu không khí không chút nhiệt liệt, về phần Dương Quang, hắn một người một mình. xám xịt rời đi. Hắn phải nghe theo ý sư tôn dọn ra khỏi sân viện vốn thuộc về Dương Phàm. Trước khi đi, khóe mắt hắn liếc tới Dương Phàm. trong mắt hiện một tia âm trầm hung lệ.
"Dương Phàm à Dương Phàm, còn có Dương Lỗi, hai huynh đệ các ngươi nhớ kỹ. Sớm muộn có một ngày, ta sẽ làm các ngươi vĩnh viện không thể xoay người..." Hắn âm thầm hạ định quyết tâm.
Dương Phàm quay đầu lại nhìn hắn. lộ ra vẻ có chút suy nghĩ. Hắn tu luyện Tiên Hồng Quyết nghịch thiên, cảm giác hết sức cường đại, hơn nữa tu vi chênh lệch quá lớn dù cho Dương Quang chỉ sinh ra một tia ác ý, cho dù che giấu xảo diệu. nhưng vẫn không thể gạt được hắn.
"Xem ra người này thật là một hậu hoạn mà..." Trong lòng Dương Phàm âm thầm tính toán.
Hắn một người đương nhiên không cần sợ Dương Quang, nhưng ở Dương Gia Bảo này, có người thân của mình, bao gồm mẫu thân tay trói gà không chặt, muội muội, còn có y quán Vụ Liễu trấn, bằng hữu...
Dương Gia Bảo thịnh tình khoản đãi, thẳng đến khi mặt trời xuống núi, Dương Phàm mới chuẩn bị cáo từ.
- Đệ đệ. theo ta trở về nhà.
Dương Phàm kéo Dương Lỗi tới một góc hẻo lánh.
- Trở về?
Dương Lỗi lạnh mắt liếc nhìn hắn, trong mắt hiện một tia không cam lòng và mất mát, hơi hận ý nói:
- Đại ca. vì sao ngươi phải che giấu tu vi của mình?
- Trở về rồi nói.
Dương Phàm nhàn nhạt nói:
- Nếu như ta không ẩn giấu tu vi, làm sao để cho vài người yên tâm?
Dương Lỗi hơi cứng lại, nhưng quật cường nói:
- Ta không quay về.
- Không quay về?
Trong lòng Dương Phàm mơ hồ bốc lên một cỗ lửa giận:
- Ta đi hết một năm rưỡi, ngươi chua từng về nhà một lần. Dương Gia Bảo cách Vụ Liễu trấn gần như thế, bằng tốc độ ngự kiếm phi hành của ngươi, nửa canh giờ là có thể về đến nhà. Ngươi có từng nghĩ tới mẫu thân ở nhà. còn có nhị tỷ của ngươi?
Last edited by baongoc; 11-10-2011 at 03:18 PM.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius