Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi bên giường, mâu quang trầm trọng bi thương vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
‘Ngươi không cần như vậy, đừng để ta đau lòng giống ngươi được không?’ Nhìn hắn, Hàn Ngữ Phong thấp giọng nói, tay hắn bị một nhát kiếm đâm rất sâu, máu tươi vẫn chảy ra.
Tư Mã Tuấn Lỗi cúi đầu nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, một chút đau cũng không cảm thấy, máu tươi kia giống như máu của đứa nhỏ đã bị hắn giết chết, đứa nhỏ mà hắn đã hi vọng được sinh ra, thậm chí đã nhiều lần hắn tưởng tượng ra đứa nhỏ kia sẽ giống hắn hay giống nàng, nhưng bây giờ tất cả đã bị hắn phá hủy.
Nhìn thấy hắn như thế, Hàn Ngữ Phong trong lòng đau xót, mắt chan chứa lệ, nàng nhẹ nhàng giúp hắn đắp dược rồi dùng khăn trắng bó lại, nhìn hắn thống khổ như vậy, nàng chỉ muốn nói rõ chân tướng cho hắn.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi bình tĩnh một chút, nhìn ta đi.’ Hàn Ngữ Phong nâng mặt hắn lên, lại nhìn thấy ở một góc sâu nào đó trong đôi mắt kia khẽ rung động, tay khẽ vuốt lên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, tầng thủy quang đang ẩn nhẫn kia là nước mắt sao? Hắn chưa từng như thế, chưa từng yếu ớt như thế, trước kia khi nàng rời khỏi hắn, hắn cũng không đau xót như vậy, chẳng lẽ đứa nhỏ này đối với hắn thực sự quan trọng, khóe miệng đột nhiên cong lên, có một phu quân như thế này, nàng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Nàng đang cười, nàng cư nhiên đang cười, Tư Mã Tuấn Lỗi chậm rãi mở mắt ra, ngày hôm qua nàng cũng không khóc, không làm ầm ĩ lên, cũng không oán hận, ngược lại còn an ủi hắn, chẳng lẽ nàng không quan tâm đến đứa nhỏ kia? Ánh mắt trở nên lạnh lẽo dị thường
‘Hàn Ngữ Phong, ta phát hiện ra ta không hề hiểu ngươi, đứa nhỏ đã không còn, ngươi cư nhiên lại có thể cười, không hề đau lòng hay tuyệt vọng, hoàn toàn là thờ ơ.’
Hàn Ngữ Phong tức giận nói: ‘Ta vì sao phải tuyệt vọng?’ Đứa nhỏ của nàng vẫn tốt, nàng tuyệt vọng cái gì.
Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi âm trầm, trái tim từng trận băng giá, nàng không thèm để ý, nàng cư nhiên không thèm để ý.
‘Ha ha.’ Đột nhiên cười lớn, bỏ nàng ra mà cười, cười đến toàn thân run rẩy, cười khàn cả giọng, cười đến rơi lệ đầy mặt.
Hàn Ngữ Phong thấy bộ dạng điên cuồng của hắn, nửa ngày tâm tình mới định, ôm hắn từ phía sau nói: ‘Ngươi đừng như vậy, hãy nghe ta nói.’
‘Hàn Ngữ Phong, hết rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên quát, mắt lạnh như băng nhìn nàng, ‘Đứa nhỏ đã không còn, ngươi biết ta đau lòng đến thế nào không, hối hận đến thế nào không, nhưng còn ngươi thì sao, ngay cả thương tâm cũng không có nửa điểm, nguyên nhân thì có một, đó là ngươi không thương đứa nhỏ này, không thương ta, nếu vậy thì cần gì phải làm như thế?’
Hàn Ngữ Phong sửng sốt, thì ra hắn để ý chuyện này, nhưng hắn cũng không tin nàng như thế, nàng đi vài bước đến gần hắn, huơ huơ tay trước mặt hắn, hỏi: ‘Vậy còn ngươi, ngươi yêu ta sao?’
Tư Mã Tuấn Lỗi không nghĩ sẽ phải trả lời nàng, thái độ của nàng đối với đứa nhỏ đã làm hắn tổn thương rất nhiều.
‘Trả lời ta.’ Hàn Ngữ Phong cũng không để hắn có đường lùi, bắt hắn phải nói ra đáp án.
‘Yêu thì sao? Không yêu thì sao?’ Bây giờ còn có gì khác nhau sao, hắn đã biết nàng không yêu hắn.
‘Đương nhiên là có khác nhau, nếu ngươi yêu ta, ngươi sẽ tin ta, không hoài nghi ta.’ Hàn Ngữ Phong khăng khăng bắt hắn nói ra
‘Yêu.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nói, cho dù nàng không thương hắn, nhưng hắn lại không thể kiềm chế được lòng mình mà yêu nàng.
Nghe được chữ yêu kia, ánh mắt Hàn Ngữ Phong lóe sáng, khóe môi cong lên, ngồi trên giường thoải mái nói: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi, hài tử của ta rất tốt, cũng không phải đã mất.’
‘Ngươi nói cái gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi thân mình cứng đờ, ánh mắt khiếp sợ, hắn không thể tin được, âm thầm nhìn xuống bàn tay, máu tươi lại tràn ra.
‘Ta nói đứa nhỏ không mất, đứa nhỏ rất tốt.’ Hàn Ngữ Phong vô tội nhìn hắn nói lại một lần nữa.
Tư Mã Tuấn Lỗi kinh ngạc nhìn nàng, khuôn mặt không có một tia biểu tình, con ngươi đen nảy lên hai ngọn lửa, tay nắm chặt lại.
‘Ngươi không tin.’ Hàn Ngữ Phong đôi mi thanh tú nhíu lại, sao hắn lại thế này, đứa nhỏ không mất đi thì hắn phải thấy vui chứ, vì sao khuôn mặt vẫn không thay đổi chút nào?
Tư Mã Tuấn Lỗi bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên hung hăng đánh một chưởng lên bàn, phẫn nộ gào rít nói: ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi là nữ nhân chết tiệt.’
Hắn đột nhiên hét to làm cho Hàn Ngữ Phong không khỏi run lên, hoảng hốt nhìn hắn, tuy rằng đã biết hắn sẽ tức giận, nhưng hắn cũng không nên giận dữ quá mức như vậy.
‘Vì sao lại gạt ta?’ Tư Mã Tuấn Lỗi tới gần nắm chặt bả vai của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, phẫn nộ quát: ‘Tốt nhất ngươi nên giải thích rõ ràng cho ta.’
Theo bản năng, Hàn Ngữ Phong lùi lại vài bước, sau đó bình tĩnh trừng mắt nhìn hắn nói: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi. ngươi rống cái gì? Định làm hài tử của ta hoảng sợ à?’
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi đừng nói sang chuyện khác.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng cánh tay nắm vai nàng cũng thả lỏng bớt.
‘Ngươi có biết tại sao hôm qua ngươi lại ra tay với ta không?’ Hàn Ngữ Phong lại hỏi lại hắn.
Tư Mã Tuấn Lỗi thân mình cứng đờ, ngồi xuống bên giường, chậm rãi nói: ‘Ta không xuống tay với ngươi, người ta nhìn thấy rõ ràng là Thúy Hà.’
‘Đó là bởi vì ngươi trúng mê huyễn dược, mới có thể nhìn ta thành Thúy Hà, mới có thể nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng vô tình đó.’ Hàn Ngữ Phong giải thích.
‘Tại sao ngươi biết?’ Tư Mã Tuấn Lỗi khiếp sợ nhìn nàng, hắn cũng không biết, vì sao nàng lai biết.
‘Ha hả.’ Hàn Ngữ Phong cười thần bí, nàng đương nhiên biết, bởi vì Phong Hồn và Hỏa Vân Kiều đã nói cho nàng.
‘Hàn Ngữ Phong.’ Tư Mã Tuấn Lỗi chờ đợi, có chút lo lắng, hắn phải biết rốt cục chuyện gì đã xảy ra?
‘Ngươi lại rống ta?’ Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn hắn, hắn muốn biết nhưng nàng sẽ không nói cho hắn.
Sự nhẫn nại Tư Mã Tuấn Lỗi đã đạt tới cực điểm, mắt nhìn thẳng vào nàng, thực sự muốn bóp chết sự xúc động kia của nàng.
‘Là ngày đó . . .’ Hàn Ngữ Phong bắt đầu nhớ lại nói.
Ba ngày trước.
Hàn Ngữ Phong đang ngồi trong phòng, đột nhiên từ cửa sổ không có một tiếng động nào, hai bóng người xuất hiện.
Chờ khi thấy rõ hai người, nàng kinh ngạc kêu lên: ‘Phong Hồn, Hỏa cô nương.’ Tuy rằng chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng Hỏa Vân Kiều lạnh lùng kia vẫn in đậm trong ký ức của nàng.
‘Ừ.’ Phong Hồn và Hỏa Vân cùng gật đầu.
‘Có việc gì sao?’ Hàn Ngữ Phong kỳ quái hỏi, bọn họ sao lại xuất hiện ở vương phủ.</span>
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi cư nhiên còn hỏi chúng ta có việc gì sao, chính là vì ngươi?’ Hỏa Vân Kiều không thể chịu được bộ dáng không hề ý thức được sự nguy hiểm của nàng.
‘Ta?’ Hàn Ngữ Phong kinh ngạc chỉ vào chính mình, nàng thì có chuyện gì?
‘Ngữ Phong, ngươi có biết trong vương phủ cái nữ nhân gọi là Thúy Hà đã vài lần muốn hại ngươi không?’ Thanh âm Phong Hồn vẫn lạnh như trước, nhưng tử mâu lại lộ vẻ quan tâm.
Hỏa Vân Kiều thấy hắn gọi nàng là Ngữ Phong thì có chút bất mãn, thở phì phì, thầm bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
Thân mình Hàn Ngữ Phong chấn động, sắc mặt lập tức không còn một tia huyết sắc, Thúy Hà muốn hại nàng, đột nhiên nhớ tới ngày đó, vô cớ nàng lại đánh vỡ chén trà, ánh mắt hoảng sợ, nhìn Phong Hồn nói: ‘Chẳng lẽ là ngươi đánh vỡ chén trà đó?’
‘Phải.’ Phong Hồn gật gật đầu nói, vì trong trà kia có thuốc phá thai, sau đó nói tiếp: ‘Nàng ta sau đó lại muốn tiếp tục hại ngươi, nhưng đã bị ta ngăn cản.’
Một trận hàn khí từ dưới lòng bàn chân dâng lên, trong nháy mắt toàn thân nàng cũng lạnh như băng, thân thể run rẩy, đúng là lòng người khó đoán, cho tới bây giờ, chưa bao giờ nàng nghĩ Thúy Hà lại muốn hại nàng.
‘Ta đã phái người điều tra, là Châu nhi bắt cóc nam nhân của Thúy Hà, rồi uy hiếp nàng quay về vương phủ để hại ngươi, nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ.’ Phong Hồn lại giải thích, nhưng thật ra hắn không biết tâm tư Thúy Hà cũng đã chuyển biến rồi.
‘Châu nhi? Lại là nàng.’ Hàn Ngữ Phong khiếp sợ, sau đó đột nhiên hỏi: ‘Vậy đứa nhỏ của Thúy Hà có phải là của Tư Mã Tuấn Lỗi không?’ Nàng vẫn luôn quan tâm đến điều này.
‘Không phải, ta điều tra, trước khi Thúy Hà rời phủ, nàng đã gặp gã tú tài kia, và cái thai chính là kết quả giữa hai người, khi đó Vương gia cũng không phát hiện ra.’ Phong Hồn còn nói thêm, hắn cố ý phái người điều tra.
Nghe được tin tức này, Hàn Ngữ Phong thở phào, đứa nhỏ của Thúy Hà không phải của hắn, tâm tình đột nhiên vô cùng thoải mái, nghĩ đến Phong Hồn đã âm thầm trợ giúp nàng nhiều lần, không khỏi cảm kích nói: ‘Phong Hồn cám ơn ngươi.’
‘Không cần, chỉ là ta tình cờ thấy mà thôi.’ Sắc mặt Phong Hồn có chút xấu hổ, hắn sao có thể nói là hắn cố ý âm thầm bảo hộ cho nàng, kỳ thật hắn cũng không muốn xen vào quá nhiều, nên mới không giết Thúy Hà.
Hỏa Vân Kiều ở bên cạnh, trong lòng bất mãn nhìn hắn, thầm nói: ‘Bảo hộ thì là bảo hộ, vì sao lại không dám thừa nhận?’
Mục đích của Châu nhi chẳng lẽ là muốn giết hài tử của ta?’ Hàn Ngữ Phong lúc này bình tĩnh lại đột nhiên phát hiện ra, vì đứa nhỏ trong bụng nàng cũng muốn phản kích.
‘Là muốn trả thù Tư Mã Tuấn Lỗi, nếu ngươi mất đi đứa nhỏ, đồng thời cho hắn biết đứa nhỏ của Thúy Hà không phải của hắn, nàng ta muốn nhìn thấy các ngươi phải đau khổ.’ Phong Hồn cũng căm hận sự ngoan độc của Châu nhi.
‘Nàng báo thù cho Mai nhi sao?’ Tại sao yêu lại có thể biến thành hận?
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi suy nghĩ cái gì? Hiện tại, ngươi đã biết chân tướng rồi, ngươi hãy để Tư Mã Tuấn Lỗi đi giết Thúy Hà và Châu nhi, giải quyết như vậy đỡ phải hao tổn tâm trí.’ Hỏa Vân Kiều nhịn không được lên tiếng nói, vấn đề đơn giản như vậy cần gì phải làm thành phức tạp.
‘Hỏa cô nương, ngươi sai rồi, Tư Mã Tuấn Lỗi sẽ không giết Châu nhi?’ Hàn Ngữ Phong lắc đầu cười khổ nói.
‘Vì sao?’ Hỏa Vân kiều không rõ hỏi.
‘Bởi vì lúc tỷ tỷ của nàng chết, Vương gia đã đáp ứng sẽ chăm sóc Châu nhi. Hắn sẽ không vi phạm lời hứa.’ Hàn Ngữ Phong giải thích, nàng rất hiểu hắn .
‘Vậy vẫn đơn giản, để Phong ca ca phái người giết nàng.’ Hỏa Vân Kiều nhìn Phong Hồn nói, hắn gật đầu, chủ ý này không tồi, cũng không liên quan đến Tư Mã Tuấn Lỗi.</span>
‘Không, các ngươi không thể giết nàng, ta muốn các ngươi giúp ta một việc được không?’ Hàn Ngữ Phong ngước mắt thỉnh cầu hỏi.
‘Ngữ Phong, ngươi nói đi, chỉ cần chúng ta có thể, chúng ta nhất định giúp.’ Phong Hồn gật đầu. chỉ cần nàng nói, hắn nhất định giúp nàng hoàn thành.
‘Ta muốn Châu nhi đạt được mục đích, ta muốn biết Mai nhi đã chết như thế nào?’ Hàn Ngữ Phong nói ra toan tính trong lòng mình, nàng muốn mọi chuyện được minh bạch, nàng cảm giác cái chết của Mai nhi rất kỳ lạ, nàng cũng tin Châu nhi biết rõ chân tướng.
‘Được, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, chuyển bại thành thắng.’ Hỏa Vân Kiều hai mắt sáng lên, tựa hồ nàng rất hứng thú với việc này.
‘Ta sẽ thương lượng với Tư Mã Tuấn Lỗi một chút.’ Hàn Ngữ Phong nói.
‘Ta nghĩ ngươi không cần nói cho hắn, đừng quên nàng chính là Châu nhi, tốt nhất chúng ta nên diễn thật để Thúy Hà không thể nghi ngờ, tin rằng hài tử của ngươi thực sự đã mất, để cho Tư Mã Tuấn Lỗi thống khổ thực sự, như vậy mới có thể thành công.’ Phong Hồn đề nghị.
‘Ta cũng thấy như vậy rất tốt.’ Hỏa Vân Kiều cũng tỏ vẻ đồng ý.
‘Vậy được rồi cứ quyết định như vậy.’ Trầm mặc một chút, Hàn Ngữ Phong gật đầu, nàng cũng muốn biết nếu mất đi đứa nhỏ này, Tư Mã Tuấn Lỗi rốt cuộc sẽ thế nào.
‘Được, ta sẽ âm thầm giám thị Thúy Hà cho ngươi, có điều chúng ta sẽ đi chuẩn bị trước.’ Phong Hồn gật gật đầu nói.
‘Cám ơn các ngươi, hẹn gặp lại.’
‘Hẹn gặp lại.’ Phong Hồn vừa dứt lời, thân ảnh hai người liền biến mất ở cửa sổ.
‘Đây là tất cả mọi chuyện.’ Hàn Ngữ Phong một nói một hơi, rồi nhìn hắn.
Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở chỗ kia. Sắc mặt dị thường khó coi, xanh xanh trắng trắng, Châu nhi cư nhiên lại âm độc như vậy, còn có Thúy Hà nữa, sao hắn có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy, mặc kệ có phải Châu nhi bức bách Thúy Hà hay không, nàng ta đáng phải chết.
Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở chỗ kia. Sắc mặt dị thường khó coi, xanh xanh trắng trắng, Châu nhi cư nhiên lại âm độc như vậy, còn có Thúy Hà nữa, sao hắn có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy, mặc kệ có phải Châu nhi bức bách Thúy Hà hay không, nàng ta đáng phải chết.
‘Ngươi định làm gì?’ Hàn Ngữ Phong giữ chặt cánh tay hắn, khẩn trương hỏi.
‘Ngươi nói đi, ngươi nghĩ rằng ta đã biết chuyện của Thúy Hà mà còn có thể để nàng sống lâu thêm một khắc sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi khóe miệng lộ ra nụ cười tàn khốc, loại nữ nhân này thật đáng chết.
‘Ngươi điên rồi, ngươi quên chúng ta làm như vậy mục đích là để nàng nói cho Châu nhi sao, nàng cũng là bất đắc dĩ thôi. Huống chi nàng còn có bầu.’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt liếc hắn một cái, hắn làm như coi như công sức của nàng đổ sông đổ biển, huống chi đứa nhỏ của Thúy Hà vô tội.
Tư Mã Tuấn Lỗi tạm dừng lại, sắc mặt xanh mét nói: ‘Nàng ta nhất định phải chết. Bất quá hiện tại chưa phải thời điểm giết nàng ta.’
‘Vì sao?’ Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn hắn, đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ Thúy Hà có gian tình với tên tú tài đã khiến hắn không còn mặt mũi nào, không khỏi thầm nói: ‘Chẳng lẽ ngươi chỉ cho phép quan quân phóng hỏa còn dân chúng thì không được đốt đèn.’
‘Ngươi ở đó nói cái gì? Ta khi nào chỉ cho phép quan quân phóng hỏa còn dân chúng thì không được đốt đèn?’ Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt khó coi như trước, Thúy Hà xem ra nắm chắc cái chết rồi.
‘Chẳng lẽ không đúng sao? Vì sao ngươi lại có nhiều nữ nhân như vậy? Thúy Hà chỉ phản bội ngươi một lần? Cho dù nàng có gian tình với tú tài kia thì nàng vẫn phải gọi ngươi là sư phụ.’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn hắn, tức giận bất bình nói.
‘Hàn Ngữ Phong, ta là nam nhân nam nhân, sao có thể so sánh với nữ nhân? Từ xưa đến nay, nữ nhân phải tuân thủ tam tòng tứ đức, còn nam nhân thì có thể có tam thê tứ thiếp.’ Tư Mã Tuấn Lỗi hừ lạnh nói, cho dù nàng không phục cũng không thay đổi được cái định luật thiên cổ này.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, nữ nhân rất dễ khi dễ, rất dung túng, cho nên nam nhân các ngươi mới có thể tam thê tứ thiếp, nói không chừng, về sau nữ nhân có thể có ba phu, bốn phu, còn nam nhân thì phải tam tòng tứ đức.’ Hàn Ngữ Phong thở phì phì nói.
‘Ha hả.’ Thấy nàng tức giận, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên nở nụ cười, lấy tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: ‘Ngươi nằm mơ đi, vô luận lúc nào thì nam nhân vĩnh viễn đều là cường giả.’
‘Tư Mã Tuấn Lỗi.’ Hàn Ngữ Phong hất tay hắn ra, tức giận trừng mắt nhìn hắn nói: ‘Ngươi đừng đắc ý, sẽ có một ngày như vậy.’
‘Đáng tiếc, ngươi cũng không thể.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý ra vẻ hối tiếc, hắn cũng không thể tưởng tượng được nữ nhân mà là đương gia thì sẽ như thế nào nữa?
‘Sao ta lại không thể, ta sẽ là người đầu tiên….’ Hàn Ngữ Phong hoàn toàn không biết nàng đang nói gì? Chỉ thấy Tư Mã Tuấn Lỗi vẻ mặt âm trầm, đi tới gần nàng . .
‘Ngươi. Ngươi định làm gì?’ Hàn Ngữ Phong theo bản năng lui về phía sau, nàng đã nói gì sao?
‘Hàn Ngữ Phong, ta còn không biết ngươi lại có chí hướng này, ngươi định đi tìm mấy người?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
‘Cái gì mà mấy người?’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt, đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của mình, chẳng qua chỉ là nàng tức giận nên mới nhất thời nói ra, nhưng nhìn đến tuấn mâu bán mị đầy nguy hiểm của hắn, nàng xấu hổ cười nói: ‘Nói sai, nói sai..’
‘Phải không? Nếu không phải như vậy thì ý ngươi là gì? Đừng quên lời nói thường xuất phát từ tâm, ngươi tốt nhất nên cho ta một lời giải thích?’ Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không tính toán, cũng không muốn buông tha nàng.
Hàn Ngữ Phong bất mãn liếc hắn một cái, đột nhiên ôm cổ hắn, làm nũng nói: ‘Phu quân.’
Lần đầu tiên thấy nàng làm nũng, Tư Mã Tuấn Lỗi bất động đến nửa ngày, nhìn bộ dáng quyến rũ mềm mại của nàng, đột nhiên hắn liền ôm chầm lấy nàng, hôn nhẹ lên môi nàng một cái, nói: ‘Muốn ta tha cho ngươi ư, không có chuyện đó đâu, làm sai thì sẽ phải trả giá.’
‘Ngươi muốn thế nào?’ Hàn Ngữ Phong lập tức khôi phục trạng thái bình thường, đẩy hắn ra nói.
‘Ngươi nói đi, đương nhiên là hôn ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong, lập tức luồn tay ra sau gáy nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Hàn Ngữ Phong mở to mắt nhìn hắn, nhưng rất nhanh liền đắm chìm trong nụ hôn mãnh liệt kia.
Quan Âm miếu.
Thúy Hà quỳ gối trước phật Quan Âm, chờ Châu nhi đến, lúc này lòng nàng rất khẩn trương, nàng biết Châu nhi không phải hạng người hời hợt, muốn hạ độc hay giết nàng cũng không phải dễ dàng, cho nên nàng chỉ có cách liều mạng một lần.
‘Ha ha.’ Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười lớn của Châu nhi.
‘Ngươi đã đến rồi, ta nghĩ ngươi đã biết đứa nhỏ của Hàn Ngữ Phong bị Tư Mã Tuấn Lỗi hại chết rồi.’ Thúy Hà bình tĩnh đứng dậy, lạnh lùng nói.
‘Ta chỉ muốn biết hắn thế nào?’ Châu nhi ngừng cười, tưởng tượng ra cảnh Tư Mã Tuấn Lỗi thống khổ, khóe miệng nhịn không được cong lên.
‘Thống khổ, tự hại thân thể.’ Thúy Hà nhìn nàng nói, đây chính là thời cơ…..
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi rốt cục cũng có ngày này.’ Châu nhi lại cười không ngừng, nàng rốt cục đã đạt được mục đích.
‘Châu nhi cô nương, khóe miệng ngươi có cái gì vậy?’ Thúy Hà đột nhiên nói.
‘Cái gì?’ Châu nhi sửng sốt, theo bản năng lấy tay lau khóe miệng.
‘Chính là chỗ này?’ Thúy Hà nói xong, vươn tay đến, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua môi nàng, sau đó nói: ‘Tốt lắm, hết rồi.’
Châu nhi kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, vội bắt lấy tay nàng, hung hăng nói: ‘Ngươi đã làm gì?’
‘Châu nhi, giờ ngươi hỏi thì đã muộn rồi. Ngươi có nằm mơ cũng không nghĩ hôm nay lại bại dưới tay ta đúng không, tuy nhiên ngươi chết cũng không oan, không phải ta đã giúp ngươi đạt được nguyện vọng rồi sao? Mọi chuyện về sau không cần có ngươi nữa.’ Thúy Hà cười lạnh nhìn nàng nói.
‘Ngươi đáng chết.’ Châu nhi vừa muốn ra tay, đột nhiên cảm thấy đau đớn kịch liệt, nàng đành phải buông tay Thúy Hà ra, gắt gao cắn răng, ngã xuống đất, thân mình cuộn tròn lại, muốn giảm bớt sự đau đớn.
‘Châu nhi, đây là báo ứng của ngươi, muốn trách thì trách ngươi không nên ép buộc ta, kết cục này đều do ngươi tự mình chuốc lấy, đừng nên trách ta, ta cũng không muốn làm như vậy, nếu không phải ngươi bức ta trở lại vương phủ để ta hưởng thụ vinh hoa phú quý, làm cho ta tham luyến địa vị cùng vinh hoa nơi vương phủ, thì ta cũng sẽ không ra hạ sách này, biết ngươi cẩn thận cho nên ta đã đem độc giấu trong móng tay, liều mạng thử một lần, không ngờ lại thành công.’ Thúy Hà từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn nàng cười hèn mọn.
Mồ hôi lạnh trên đầu Châu nhi chảy ròng ròng, thân thể lạnh run, cuộn tròn mình dưới đất cắn chặt răng, sắc mặt xanh đậm, ánh mắt lộ ra tia hung quang, oán hận nhìn Thúy Hà. Không nghĩ tới có ngày mình lại chết trong tay Thúy Hà.
‘Ngươi cứ ở nơi này từ từ chờ chết đi, ta sẽ không bồi ngươi đâu.’ Thúy Hà lạnh lùng nhìn nàng một cái sau đó xoay người rời đi, không hề để ý xem Châu nhi có chết hay không bởi vì độc mà Châu nhi trúng là Mỹ nhân túy. Người trúng độc sẽ chết trong vòng một canh giờ, hiện tại đã qua nửa canh giờ, cho dù có người giúp nàng giải độc thì cũng không còn cơ hội nữa.
Đau đớn càng ngày càng tăng lên, Châu nhi cuộn chặt mình lại đột nhiên đụng tới một vật cứng nho nhỏ liền vội vàng lấy ra, nàng làm sao có thể quên thứ này chứ? Vội vàng lấy ống trúc ám hiệu ra, từng đợt âm thanh xèo xèo từ bên trong truyền ra.
Không đến nửa khắc đã thấy Hỏa Vân Kiều xuất hiện trước mặt của nàng, nhìn thấy Châu nhi thống khổ giãy dụa nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
‘Hỏa cô nương ngươi đã đến rồi.’ Châu nhi cố nén đau đớn nhìn nàng, nàng đến thì chính mình được cứu rồi.
‘Ừ.’ Hỏa Vân Kiều lạnh lùng gật đầu lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Châu nhi.
Châu nhi nhanh chóng ngừng run rẩy, sắc mặt cũng từ từ trở về bình thường, cả người vô lực đứng dậy nói: ‘Cám ơn Hỏa cô nương.’
‘Không cần, ta đã hứa giúp ngươi một lần.’ Hỏa Vân Kiều vẫn lạnh lùng như trước, không thèm nhìn Châu nhi lấy một cái đã xoay người rời đi, đây là hứa hẹn của nàng. Cũng bởi vì Hàn Ngữ Phong mà Phong ca ca không muốn để Châu nhi chết.
Ánh mắt Châu nhi bắn ra một tia hung ác ‘Thúy Hà, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, cư nhiên dám hạ độc ta, ngươi nhất định không thể tưởng tượng được mạng của ta lại lớn như thế, chỉ tiếc sau này mạng của ngươi lại không được tốt như vậy.’
Thúy Hà mang theo Xuân Hoa rời khỏi Quan Âm miếu, Châu nhi có thể đã bỏ mạng, hiện tại điều nàng quan tâm chính là Trịnh tú tài không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng cảm thấy thật mâu thuẫn, nếu hắn còn sống thì nàng nên làm gì bây giờ? Giết hắn? Hắn chính là cha ruột của đứa nhỏ, nếu không giết hắn liệu hắn có đến vương phủ tìm nàng hay không?
Mặc kệ thế nào, hiện tại quan trọng nhất là phải tìm được hắn, không biết Châu nhi đã đem giấu hắn ở nơi nào? Nàng lại không thể tự mình đi tìm hắn nên chỉ có thể phái người âm thầm đi điều tra.
Trong thư phòng vương phủ.
Tư Mã Tuấn Lỗi đang xem tấu chương thì một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện.
‘Trương Ưng, thế nào rồi?’ Tư Mã Tuấn Lỗi buông tấu chương trong tay ra hỏi.
‘Dạ bẩm Vương gia, thuộc hạ theo dõi Thúy Hà tới Quan Âm miếu, thì ra là nàng đi gặp Châu nhi, nàng còn hạ độc muốn giết chết Châu nhi.’ Trương Ưng cung kính hồi bẩm.
‘Châu nhi đã chết rồi sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu mày, biểu hiện trên mặt thực phức tạp nhưng không phải là thương tiếc mà chính là không nghĩ tới Thúy Hà cũng ngoan độc như thế.
‘Không có, sau đó nàng đã được Hỏa Vân Kiều cứu.’ Trương Ưng đáp.
‘Ừ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi mặc dù có chút nghi hoặc, Hỏa Vân Kiều tại sao lại cứu Châu nhi? Còn tưởng nàng muốn giúp đỡ Hàn Ngữ Phong, sau đó nói: ‘Ngươi âm thầm theo dõi Thúy Hà, kịp thời báo cho ta biết, nếu nàng có bất kỳ hành động gì thương tổn Vương phi thì ngươi có thể trực tiếp xuống tay giết chết nàng.’
‘Dạ, Vương gia. Ty chức đã biết.’ Trương Ưng chắp tay lui ra ngoài.
Trong một căn nhà đổ nát ở vùng ngoại ô.
Một nam nhân gầy yếu tái nhợt nhắm mắt lại tựa vào nơi đó, không hề để ý tới nữ nhân trước mắt.
‘Trịnh tú tài, Thúy Hà đã bỏ rơi ngươi, nàng muốn dung đứa nhỏ trong bụng để hưởng thụ vinh hoa phú quý nơi vương phủ, còn muốn ta giết ngươi cho xong hết mọi chuyện.’ Châu nhi ngồi ở bên bàn không thèm để ý đến thái độ của hắn, nàng muốn dùng hắn để dẫn dụ Thúy Hà đến đây, nàng muốn báo thù.
‘Ta sẽ không tin lời nói của ngươi.’ Trịnh tú tài vẫn không mở mắt ra.
‘Ngươi không tin vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi hãy viết cho nàng một phong thư bảo nàng đến đây gặp ngươi, sau đó ngươi tự mình hỏi nàng.’ Châu nhi không nhanh không chậm lên tiếng.
Quả nhiên Trịnh tú tài mở to mắt, dường như có chút tâm động, hắn sợ trúng bẫy của nàng nhưng thật sự hắn cũng muốn biết Thúy Hà thế nào? Hắn cũng đã bắt đầu hoài nghi, nếu Châu nhi thật sự muốn hại bọn họ như vậy thì cũng có thể khiến cho bọ họ chết cùng một chỗ.
‘Được, ta viết.’ Hắn khẽ cắn môi nói.
Châu nhi hài lòng, gợi lên một nụ cười lạnh, đem giấy bút ném cho hắn.
Không lâu sau Trịnh tú tài đã viết xong bức thư và giao nó cho Châu nhi.
Châu nhi cầm lấy bức thư nhìn qua một chút, sau đó nói: ‘Rất nhanh ngươi có thể nhìn thấy nàng thôi.’ Sau đó xoay người rời đi.
Trong vương phủ.
‘Phu nhân, có người gửi cho người một phong thư.’ Xuân Hoa cầm một phong thư đi tới.
‘Ai đưa tới?’ Thúy Hà tiếp nhận phong thư, thuận miệng hỏi.
‘Không biết, là thị vệ ngoài cửa giao cho nô tỳ.’ Xuân Hoa lắc đầu.
Thúy Hà mở phong thư ra, sắc mặt biến đổi rõ rang, tay run rẩy đến trắng bệch, nét chữ nàng nàng rất quen thuộc, đây là chữ viết của Trịnh tú tài.
‘Phu nhân, phu nhân người làm sao vậy?’ Xuân Hoa đứng ở một bên nhìn thấy sắc mặt khó coi của nàng nên quan tâm hỏi.
‘Không có gì. Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nghĩ ngơi một chút.’ Sắc mặt Thúy Hà dịu đi một chút, nhẹ giọng phân phó.
‘Dạ.’ Xuân Hoa nghi hoặc lui ra ngoài, trong lòng đoán là do nội dung của bức thư nàng nên phu nhân mới như vậy.
Thúy Hà ngồi ở bên giường mở bức thư ra xem.
‘Thúy Hà, trưa mai đến khu miếu đổ nát ở vùng ngoại ô, ta chờ ngươi.’ Chỉ vài dòng ngắn ngủi này nhưng lại làm cho nàng bất an, chẳng lẽ Châu nhi đã sớm thả hắn, hắn có ý gì khi muốn gặp mặt mình?
Đôi bàn tay trắng như phấn gắt gao nắm chặt lại, nàng nên làm cái gì bây giờ? Giết hay là không giết?
Thúy Hà cố ý đuổi khéo nha hoàn Xuân Hoa sau đó một mình chậm rãi đi đến vùng ngoại ô, từ từ đẩy cửa ra.
‘Thúy Hà, ngươi đã đến rồi.’ Trịnh tú tài ngồi ở trên rơm rạ, sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng trong mắt lại lộ ra một tia vui mừng, nàng rốt cuộc cũng đến.
‘Ừ, ngươi có khỏe không?’ Thúy Hà đi vào nhìn thấy hắn trong lòng có chút dao động, nhớ tới khoảng thời gian chung sống hạnh phúc, muốn giết hắn nhưng lại không nỡ xuống tay.
‘Thúy Hà, ngươi thế nào? Ở vương phủ được không? Có ai làm khó dễ ngươi không?’ Trịnh tú tài nắm lấy tay nàng, thân thiết hỏi.
‘Ta tốt lắm, không ai khó xử ta.’ Đối mặt với sự quan tâm của hắn, trên mặt Thúy Hà hiện lên một tia xấu hổ, rút tay lại, dù sao hắn là người duy nhất trên đời này thật lòng quan tâm nàng.
Dường như cảm nhận được sự xa cách của nàng, Trịnh tú tài đột nhiên nhớ tới lời nói của Châu nhi, nhìn chằm chằm nàng thật lâu mới nói: ‘Thúy Hà, ngươi không phải là…’ Tham luyến vinh hoa phú quý của vương phủ – câu này hắn vẫn không có nói ra.
Thúy Hà nhìn hắn, nàng biết hắn muốn hỏi cái gì, nàng quyết định đem mọi việc nói rõ ràng với hắn, hít thở thật sâu nói: ‘Ta là…là tham luyến vinh hoa phú quý của vương phủ…’
Chính tai nghe được nàng nói như vậy, Trịnh tú tài sửng sốt, thì ra Châu nhi nói thật, Thúy Hà thật sự đã thay đổi.
‘Nhưng ta làm như vậy không phải vì mình mà là vì con của chúng ta, ngươi nghĩ đứa nhỏ sống trong vương phủ có phải là tốt hơn nhiều so với đi theo chúng ta hay không? Nó vừa sinh ra đã trên vạn người, được người ta nâng như nâng trứng, chẳng lẽ ngươi không hi vọng đứa con của mình hạnh phúc sao?…’ Thúy Hà còn chưa kịp nói xong đã bị hắn ngắt lời.
‘Câm miệng, ngụy biện, ngươi chỉ là lấy cớ thôi.’ Trịnh tú tài kích động đến mức toàn thân run rẩy, lấy tay chỉ vào người nàng ‘Là chính ngươi tham luyến vinh hoa phú quý của vương phủ, lại dùng đứa nhỏ làm cái cớ, cái gì mà hạnh phúc chứ? Một người không hề yêu nữ nhân đã sinh ra đứa nhỏ thì đứa nhỏ có thể hạnh phúc sao? Chẳng lẽ làm người dân bình thường thì sẽ không hạnh phúc sao? Ta không đồng ý, đây là hài tử của ta, ta sẽ tự tay nuôi lớn nó.’
Sắc mặt Thúy Hà biến đổi rất khó xem, ngữ khí cũng trở nên lạnh như băng: ‘Ta đã quyết định rồi, ta không phải trưng cầu ý kiến của ngươi, ta chỉ là muốn nói cho ngươi một tiếng, ngươi dồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, ta đã quyết định rồi.’
‘Không có sự đồng ý của ta, ngươi cho là ngươi có khả năng ở lại trong vương phủ sao? Ta sẽ đem về hài tử của ta.’ Trịnh tú tài dường như cũng không chịu thỏa hiệp.
Một câu nói của hắn làm cho Thúy Hà nổi giận, đôt nhiên nàng rút ra một đoản đao đặt trên cổ hắn, hung hăng uy hiếp: ‘Ngươi đừng ép ta, ta không muốn làm như vậy, nhưng nếu ngươi ép ta vậy cũng đừng trách ta không khách sáo.’
Trịnh tú tài nhìn thấy thanh đoản đao lóe sáng đặt trên cổ mình mà khóe môi nhếch lên một nụ cười thê thảm, hắn không nghĩ Thúy Hà lại biến thành hạng người này, vì vinh hoa phú quý mà muốn giết hắn.
‘Thế nào? Hiện tại đã tin chưa?’ Đột nhiên Châu nhi từ cửa đi vào, ánh mắt vô cùng hung ác nhìn Thúy Hà.
Nghe được giọng nói, thân hình Thúy Hà chấn động, xoay người lại liền nhìn thấy Châu nhi rõ ràng đang đứng trước mặt của nàng, nàng bị dọa đến mức phải lui về phía sau vài bước, nàng không thể tin được, ngón tay không tự chủ mà chỉ về phía Châu nhi nói: ‘Ngươi… Ngươi không chết.’
Châu nhi bước tới gần nàng, cười lạnh nói: ‘Ta không chết có phải ngươi thất vọng lắm hay không, nhưng nếu ta không chết thì hiện tại sẽ đổi lại thành ngươi chết.’
‘Châu nhi cô nương, ta….’ Thúy Hà quả thật không ngờ Châu nhi không chết, trong lúc bối rối không biết làm sao để giải thích.
‘Nói đi, ta rất muốn nghe, xem ngươi sẽ giải thích như thế nào?’ Ánh mắt sắc bén của Châu nhi bắn thẳng về phía nàng, như là muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.
‘Là Hàn Ngữ Phong muốn ta tới hại ngươi, bởi vì nàng ta phát hiện ra âm mưu của ta nên ép buộc ta giết ngươi, nếu không liền sát hại hài tử của ta.’ Thúy Hà nói dối mà không đỏ mặt.
‘Ha ha.’ Châu nhi cười ha ha, ánh mắt đột nhiên phát lạnh nói: ‘Thúy Hà, ta hiểu Hàn Ngữ Phong hơn ngươi, lời nói dối của ngươi đúng là không có suy nghĩ, ta không muốn cùng ngươi nói lời vô nghĩa nữa.’ Nói xong liền hung hăng tung chưởng về phía ngực Thúy Hà, dường như muốn một chưởng lấy mạng.
Thúy Hà bị dọa nên sắc mặt đều thay đổi, bộ dạng cuống quýt lui về phía sau vài bước, mắt thấy Châu nhi sẽ tung chưởng về phía ngực mình mà giờ phút này nàng cũng chỉ biết nhắm mắt nhận mệnh, đột nhiên lúc này Trịnh tú tài lao ra chắn ở phía trước Thúy Hà.
‘Ba.’ Một chưởng không lưu tình của Châu nhi đánh thẳng vào trước ngực hắn.
‘Phốc.’ Một ngụm máu tươi từ trong miệng của Trịnh tú tài phun ra, sau đó thân thể lay động một chút rồi ngã xuống đất.
‘Trịnh lang.’ Ánh mắt Thúy Hà ướt át, ngồi xổm xuống đỡ lấy hắn, một khắc trước nàng còn uy hiếp hắn, nàng không nghĩ hắn còn có thể không màng tính mạng mà cứu nàng.
‘Thúy Hà.’ Trong miệng của Trịnh tú tài lại phun ra một ngụm máu tươi, nắm chặt tay nàng nói: ‘Ta chỉ muốn ngươi cùng đứa nhỏ được sống một cuộc sống bình an hạnh phúc, hứa với ta, đừng quay về vương phủ.’
‘Trịnh lang, ngươi đừng nói nữa, ta đi tìm đại phu, chỉ cần ngươi khỏe lại, ta sẽ không trở về vương phủ nữa.’ Thúy Hà đứng dậy muốn đi ra ngoài, nàng đột nhiên hiểu được thì ra đây chính là cảm tình sinh tử có nhau, đã vậy nàng còn mong muốn gì hơn nữa.
‘Thúy Hà, không cần, ta không được rồi…ở bên cạnh ta.’ Trịnh tú tài giữ chặt tay nàng, nhẹ nhàng sờ vào cái bụng nhô cao của nàng, hắn muốn cảm nhận đứa nhỏ.
‘Con của chúng ta tốt lắm, đại phu nói nó là con trai, ngươi có thích không?’ Thúy Hà ôm lấy hắn, nước mắt rơi đầy mặt, đến lúc nàng hiểu rõ ân tình này thì đã quá muộn.
‘Thích.’ Khóe miệng của Trịnh tú tài lộ ra một tia mỉm cười hạnh phúc, quay đầu lại cầu xin Châu nhi: ‘Châu nhi cô nương, ta van xin ngươi buông tha cho nàng cùng đứa nhỏ, có được không? Tất cả mọi việc cứ để một mình ta gánh vác.’
Châu nhi vẫn lạnh lùng nhìn hắn, tuy rằng trong lòng kính nể hắn nhưng nàng vẫn sẽ không bỏ qua cho Thúy Hà.
‘Thúy Hà, hãy chăm sóc tốt… chính mình… cùng…’ Trịnh tú tài còn chưa dứt lời liền chậm rãi nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên bụng nàng cũng đột nhiên rơi xuống.
‘Trịnh lang…’ Thúy Hà ôm chặt hắn, phát ra một tiếng kêu thê lương, bi thảm vang vọng trong căn miếu đổ nát.