Quan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2180: Xuất chiến với Hoành Đoạn gia
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Còn không giục sao, ông đã nhắc việc này đến n lần rồi.
Diệp Phàm nói to hẳn lên.
- Ha ha, tôi lớn tuổi rồi, mắc chứng hay quên. Có nhắc cậu đến n lần thì cũng là chuyện bình thường. Hôm nay tôi vẫn phải nhắc tiếp. Đã hai ba tháng rồi, cậu cũng phải để cho chúng tôi thấy chút kết quả thực tế nào đó chứ. Tôi nói vậy có đúng không?
Cung Khai Hà cười. Ông ta cũng quả là mặt dày.
- Thôi được rồi, tôi không thách đố hai ông nữa. Tôi đã nhắm được hai đồng chí rồi. Họ đều là các cao thủ tứ đẳng cấp cao nhất, có thể trực tiếp gia nhập tổ ta...
Diệp Phàm lần lượt kể về tình hình của Ngư Đồng và Đồng Binh.
- Tốt quá rồi.
Không ngờ Cung Khai Hà và Lý Khiếu Phong lại mừng rỡ đến mức đập tay mạnh xuống bàn đến nỗi canh bắn cả lên người Diệp Phàm.
- Ha ha, thất lễ rồi!
Cung Khai Hà cười khi thấy Diệp Phàm nổi giận giương mắt lên nhìn họ.
- Tuy nhiên có thêm một yêu cầu nhỏ đó chính là cái sườn dốc của nhà họ Đằng phía sau biệt thự Lá Đỏ. Mong nhà nước chứng minh một chút. Việc này tôi sợ các đồng chí bên Ủy ban kỉ luật mà ghi nhớ thì không hay lắm..
Diệp Phàm vừa cười vừa nói.
- Tôi đang nghĩ sao hôm nay cậu lại tốt bụng như thế hóa ra là có yêu cầu đi kèm. Thôi được rồi, lần này sẽ chứng minh miễn phí cho cậu, sau này không nhắc chuyện này nữa.
Cung Khai Hà khoát tay, đoạn lại chau mày nói tiếp:
- Chi bằng cậu nhanh chóng đưa hai đồng chí kia đến tổng bộ để các chuyên gia kiểm chứng một chút.
- Gấp gáp làm gì chứ? Dù sao họ cũng là cấp dưới của tôi, phải để cho họ trông coi biệt thự Lá Đỏ giùm tôi vài hôm đã chứ, đúng không?
Diệp Phàm nói, khuôn mặt bỗng nghiêm nghị.
- Thôi được rồi, vậy để cho họ ở cùng Diệp Phàm vài hôm nữa.
Lý Khiếu Phong nói chen vào.
- Thôi được rồi. Không được quá một tháng đâu nhé.
Cung Khai Hà đồng ý.
- Hai người họ là cấp dưới của tôi.
Diệp Phàm gần như hét lên.
- Nhưng cậu nợ tổ A bốn người liền đấy.
Cung Khai Hà cũng không chịu nhường.
- Thôi được rồi. Rơi vào tay lãnh đạo như tổ trưởng Cung thật là xui xẻo. Vậy hãy cho tôi một tháng.
Diệp Phàm bất đắc dĩ đáp lại, khuôn mặt hắn nhăn nhó.
- Thế mới là đảng viên tốt chứ.
Cung Khai Hà cười.
“ Cười, cười cười...cười cho chết nhà ông”. Diệp Phàm oán thầm trong bụng.
Sáng ngày mùng bốn tháng bảy, Diệp Phàm trước tiên đến đăng kí ở bộ phận của tổ A để lấy thuốc nước làm thay đổi gương mặt. Sau đó chuyên gia thẩm mĩ đã biến bộ tóc gọn gẽ nghiêm chỉnh của hắn thành một bộ tóc rối mới.
Vì thế so với hắn của những ngày bình thường thì rõ ràng là hai người hoàn toàn khác. Đến cả Kiều Viên Viên cũng phải nhìn một hồi lâu mới nhận ra được.
Diệp Phàm rất đắc ý. Hắn còn xoay một vòng trước mặt Kiều Viên Viên, nói có thể đi ghẹo gái rồi. Tất nhiên là hắn đã khiến đại tiểu thư Kiều Viên Viên tức giận.
Đến Phí gia thì phát hiện ra đại sảnh nhà họ đã có không ít người, già trẻ đủ cả.
Vì trước đây đã từng nhìn thấy khuôn mặt này nên người Phí gia đều biết là Diệp Phàm.
Uy lực của Phí Thanh Sơn quả nhiên không nhỏ. Ông ta đã mời được cao thủ các phái Vũ Đương Thanh Thành, phái Nga Mi và các phái khác đến làm chứng.
Những người trẻ tuổi có lẽ đều đi cùng tiền bối đến để học hỏi. Lại thêm các cao thủ Phí gia nữa, ước chừng có đến hơn ba chục người.
Bình thường tổ A muốn chiêu nạp thêm vài người đều gặp khó khăn. Vậy mà không ngờ Phí Thanh Sơn chỉ kêu một tiếng đã có chừng ấy cao thủ đến.
Diệp Phàm nhìn Lý Khiếu Phong đi bên cạnh, thấy mắt ông ta sáng lên, hận là không thể lừa tất cả đám thanh niên kia vào tổ A.
Diệp Phàm bước vào không khiến nhiều người coi trọng hắn lắm, bởi vì hắn quá trẻ, có điều chỗ ngồi Phí Thanh Sơn xếp cho hắn cũng khiến người khác phải chú ý.
Khi Diệp Phàm mỉm cười ngồi xuống cạnh Phí Thanh Sơn, một đạo sĩ già có khuôn mặt nhăn nheo của phái Vũ Đương sơn không kìm được tò mò nhìn hỏi:
- Ưng vương, vị này là?
Ưng vương là biệt hiệu khác của Phí Thanh Sơn vì thế tên thực của ông người ta hiếm khi gọi mà đều gọi bằng biệt hiệu. Như vậy sẽ uy phong hơn.
- Ha ha ha..
Phí Thanh Sơn cười rất sảng khoái, chỉ vào Diệp Phàm giới thiệu:
- Cậu này là Diệp Phàm, là đệ tử của nhị đệ Phương Thành, là Ưng vương của thế hệ trẻ Phí gia chúng ta. Ưng vương già tôi nên thoái vị từ lâu rồi mới phải.
Lời của Phí Thanh Sơn đều khiến tất cả mọi người trong phòng khách ngạc nhiên. Sau đó họ hướng mắt sang phía Diệp Phàm, tất cả đều chăm chăm nhìn hắn. Ánh mắt của họ phản chiếu cả sự hoài nghi về việc một người trẻ tuổi như Diệp Phàm sẽ kế thừa danh hiệu Ưng vương.
Cũng phải biết rằng ai đó muốn kế thừa chức danh Ưng vương của nhà họ Phí thì ít nhất cũng phải có danh tiếng nhất định, phải khiến được cả tứ phương tin phục mới được.
Nếu luận về công, Phí Thanh Sơn cũng từng được mệnh danh là “lão hổ lục tôn Hoa Hạ” nên mới có tư cách kế thừa chức danh Ưng vương. Nếu luận về võ nghệ thì ít nhất cũng phải đạt bát đẳng trở lên mới có được chút tiếng tăm.
- Diệp Phàm, đây là đạo trưởng Hồ Phi của phái Võ Đang. Thoái công của đạo trưởng rất lợi hại.
Phí Thanh Sơn giả bộ không thấy, giới thiệu với Diệp Phàm đạo trưởng Hồ Phi.
Hồ Phi là trưởng lão phái Võ Đang cũng là sư huynh của các huynh đệ trong phái, là một cao thủ cửu đẳng. Thông thường thì ở bất cứ đâu ông ta cũng là đại diện của phái Võ Đang, là trung tâm của cả đoàn.
Tất nhiên ông ta cảm thấy không phục. Với vẻ mặt vẫn hòa khí, ông ta giơ tay ra nói:
- Diệp tiên sinh, chức danh này hay đó.
Diệp Phàm cũng giơ một tay ra bắt, bỗng nhiên cảm thấy tay bị siết rất chặt, biết được ông ta đang muốn giương uy với mình.
Diệp Phàm liếc nhìn xung quanh. Hắn thấy Phí Thanh Sơn cười rất kì lạ. Tất cả mọi người đều không ngốc, ai cũng cảm thấy điều gì đó khác thường. Mọi người chăm chú nhìn Diệp Phàm và Hồ đạo trưởng, đợi xem vị Ưng vương trẻ tuổi của Phí gia bị hạ gục như thế nào.
Vì Phí Thanh Sơn đều mời đến những người có bản lĩnh, tất cả bọn họ đều cao ngạo nên làm gì có ai chịu phục.
Ông già này thật cao ngạo. Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, tuy nhiên bên ngoài khuôn mặt hắn sau khi sửng sốt đã lấy lại được bình tĩnh.
Tuy nhiên, Hồ đạo trưởng càng tăng lực lên thì Diệp Phàm cũng bắt đầu kết hợp diễn trò. Hắn chau mày lại như thể bắt đầu cảm thấy đau.
Hồ đạo trưởng khấp khởi mừng thầm, nghĩ bụng tên tiểu tử này, chưa dùng đến nửa lực đã chịu không nổi rồi còn tân Ưng vương của Phí gia cái nỗi gì chứ, thật không thể nhịn nổi!
Tuy nhiên Hồ đạo trưởng cũng bắt đầu cảm thấy được lực trong tay Diệp Phàm, cảm thấy tên tiểu tử này còn chưa chịu cúi đầu, còn muốn tiếp tục vận khí để phản kháng. Không khỏi khiến Hồ đạo trưởng nổi giận, ông ta cứ nghĩ rằng chỉ dùng lực khiến tên tiểu từ này chau mày, như vậy vẫn còn chưa đủ.
Thế là Hồ đạo trưởng lại tăng khí lực đến mức bảy phần. Tất nhiên ông ta không thể trong chốc lát bóp nát được tay của Diệp Phàm.
Đây là Phí gia, làm vậy khác nào làm mất thể diện của tôn thần Phí Thanh Sơn. Vì thế lực trong tay Hồ đạo trưởng cũng dần dần tăng lên một cách có kiểm soát.
Diệp Phàm cũng tăng lực dần lên. Trán ông ta lấm tấm mồ hồi vì sức ép từ lực mạnh của Diệp Phàm. Phí Thanh Sơn vừa nhìn thấy, biết hắn đang muốn “chỉnh” lại Hồ đạo trưởng nên trừng mắt lên nhìn hắn.
Hồ đạo trưởng vẫn cười vui vẻ. Trong phòng khách mọi người vẫn tiếp tục theo dõi một cách đầy hứng thú.
- Ha ha
Diệp Phàm đột nhiên phá lên cười rất quỷ quyệt. Trong lòng Phí Thanh Sơn thì vô cùng lo lắng.
Quả nhiên là như thế.
Diệp Phàm đột nhiên dùng lực mạnh tới chín phần, siết chặt tay đối phương. Hồ đạo trưởng đang giương giương đắc ý bỗng cảm thấy tay đau như bị một mũi kim châm vào. Đó là cảm giác như bàn tay bị bóp nát ra. Hồ đạo trưởng bất giác thốt lên một tiếng “a...” theo bản năng, có vẻ rất đau.
Ngay lập tức, cả phòng khách ngạc nhiên sửng sốt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về lão đại.
Vài người trẻ tuổi còn dụi dụi mắt như thể không dám tin rằng Hồ đạo trưởng vừa kêu đau.
Như thế chẳng phải là vị Ưng vương trẻ tuổi kia còn nhỉnh hơn một bậc so với cao thủ cửu đẳng thái đấu Hồ đạo trưởng hay sao? Điều này thật là nghịch lí.
Về phần Hồ đạo trưởng, khuôn mặt ông ta trong nháy mắt đỏ bừng hơn cả mông con khỉ đít đỏ, đầy vẻ ngượng nghịu. Lúc đó, ông ta chỉ muốn độn thổ mà biến khỏi nơi đó.
- Ha ha ha. Hồ đạo trưởng khi nãy đã hứng khởi quá. Vãn bối thụ giáo rồi.
Diệp Phàm thấy ông già này bị dọa cho cũng kha khá rồi, lập tức haha cười vui vẻ, nói một cách rất khiêm tốn.
- Ha ha ha...tuyệt! Xứng làm tân Ưng vương Phí gia.
Hồ đạo trưởng vội tìm lời lẽ giấu ngượng. Ông ta giơ cả hai tay ra nắm lấy tay Diệp Phàm một cách rất thân thiết.
Một bên nắm tay, một bên vỗ nhẹ vào vai Diệp Phàm khiến người khác có cảm giác Hồ đạo trưởng rất yêu mến các bậc hậu bối. Thực chất ông ta đang cố giấu ngượng.
Tuy nhiên sự khẳng định của Hồ đạo trưởng với Diệp Phàm cũng đã dẹp tan những ý định khiêu chiến với tân Ưng vương của các cao thủ trẻ tuổi khác. Đến Hồ đạo trưởng còn không được thì còn ai dám để mất thể diện ở đây nữa?
Sau chuyện đó, tân Ưng vương Diệp Phàm bỗng trở thành trung tâm của phòng khách Phí gia. Các cao thủ trẻ tuổi đều chen chúc đến.
Cũng có vài nữ đệ tử xinh đẹp ưỡn bầu ngực tiến đến, hung khí cực đại kia khiến Diệp Phàm suýt chút nữa bốc hỏa.
Tất nhiên mọi người đều muốn làm quen, thậm chí là kết giao với vị Ưng vương trẻ tuổi.
Điều này thì cũng không cần phải giải thích nhiều. Mặc dù đều là người trong giới võ lâm nhưng có một số bộ phận nhỏ trong đám hậu bối trẻ tuổi có xuất thân khá cao quý.
Thời buổi này, luyện công đâu phải không tốn kém. Luyện công cũng cần tiền. Chẳng cần nói đâu xa, thứ thuốc trị thương, trị trầy da xước thịt sau mỗi lần luyện đâu phải những gia đình bình thường có thể kham nổi.
Ví như những người luyện công này phải ăn đồ có nhiều chất dinh dưỡng. Những đồ ấy được làm từ loại sâm đã mười mấy năm tuổi trên núi.
Không có tiền thì làm sao có được những thứ đó. Ngoài ra lại còn dụng cụ tập luyện, sân bãi. Các môn phái lớn từ xưa đều có các bãi tập nhất định ở núi,
Nhưng đất đai của những môn phái đó thường ở chỗ hẻo lánh. Thời buổi bây giờ không có đường xá thì sao đi được, làm sao đưa được xe Jeep vào đến tận cổng? Tu bổ đường xá không cần tiền sao? Vì thế ở thời đại phát triển này, luyện võ cũng phải theo kịp thời đại.
Những môn phái không có điều kiện kinh tế cuối cùng cũng bị thất truyền hoặc tan rã. Điều này cũng lí giải vì sao trước kia Lý đạo trưởng của môn phái Thanh Thành cứ một mực muốn kiến tiềm, vì tiền mà dùng đến nắm đấm, thậm chí còn làm cả những việc phi pháp.
Sau một hồi làm quen, Diệp Phàm thu được một đống danh thiếp. Kiểu dáng của những danh thiếp này, chính giữa mặt trước có ghi rõ ràng, ví dụ bậc trưởng lão hay vị đồ đệ nào đó của phái Nga My, vị trưởng môn, đệ tử nào đó của phái Võ Đang. Phía sau có ghi cả địa chỉ nhà ở hoặc địa chỉ công ti.
- Xin mời tất cả các vị bằng hữu ngồi xuống.
Phí Thanh Sơn vừa ngồi xuống vừa nói.
Quan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2181: Tỉ thí bắt đầu.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Tất cả mọi người đều trở về vị trí ban đầu.
- Không giấu gì các vị, lần tỉ thí này với Hoành Đoạn gia của Nhật Bản, Phí gia chúng tôi cầm chắc không đến một phần thắng. Trừ khi là có kì tích xảy ra, còn không thì thua là chắc...
Phí Thanh Sơn nói rõ lại tình hình cho khách khứa trong phòng nghe để họ chuẩn bị sẵn tâm lí không thất vọng quá khi tỉ thí kết thúc.
- Hừ..chỉ cần bọn người Nhật Bản đó dám đến đây chúng ta sẽ khiến bọn chúng không có đường về.
Đúng lúc đó một trưởng lão có râu quai nón táo tợn nói. Vị trưởng lão này có biệt hiệu là Đoan vương, tên thật là gì cũng không ai rõ. Nghe nói Đoan vương đã luyện đến bát đẳng cấp cao nhất.
- Không được.
Phí Thanh Sơn vội xua tay nhìn Đoan vương nói:
- Đây là chuyện giữa Phí gia và Hoành Đoạn gia.
Trung Hoa đại quốc rộng lớn của chúng ta, biết thắng thì cũng phải biết thua. Tinh thần thế vận hội gọi là: cốt ở việc tham dự. Không ứng chiến chắc chắn là không được, nhất định phải tham gia. Phí Thanh Sơn tôi dù có thất bại cũng sẽ thất bại trong khí thế của hảo hán. Chuyện này không cần mọi người nhúng tay vào.
Đến lúc đó, chỉ cần các vị đứng một bên trợ uy là được. Còn từ hôm nay trở đi, vị bằng hữu nào lại muốn giao hẹn tỉ thí với Hoành Đoạn gia thì đó là việc của các vị.
- Haiz...chẳng nhẽ giương mắt lên nhìn thất bại sao? Đoạn vương tôi đây chịu không nổi. Đây là cái gì đấu với cái gì?, Ưng vương đã bị thương nên đây chắc chắn không phải là thực lực thực sự của ông. Hay là chúng ta nói rõ với họ rồi lui lại thời gian tỉ thí?
Đoan vương quả nhiên là người rất thẳng tính. Giọng nói ông ta vang lên sang sảng.
- Không thay đổi được nữa rồi.
Phí Thanh Sơn buồn bã lắc đầu.
- Phí sư phụ, Trí Dã tôi thật khâm phục ông. Đúng như ông nói, chúng ta thắng được thì cũng phải biết chịu thua. Trung Hoa đại quốc chúng ta không thể để cho người Nhật Bản khinh thường!
Tôi cho rằng Phí sư phụ nói rất có lí. Đến lúc đó,Trí Dã tôi sẽ là người đầu tiên đứng lên lại hẹn thời gian tỉ thí với Hoành Đoạn gia. Chúng ta thua cũng chỉ là thua nhất thời, không cần đến nhiều thời gian.
Tôi tin là các vị bằng hữu ngồi đây đều sẽ giúp đỡ Phí gia. Chờ cho đến ngày Ưng vương phục hồi lại thì Hoành Đoạn gia là cái thá gì?
Đại sư Trí Dã của Thiếu Lâm Tự khảng khái, hiên ngang nói. Sau đó ông ta liếc nhìn Diệp Phàm hỏi:
- Anh bạn nhỏ này, công phu cũng thâm hậu chứ?
- Vãn bối vẫn tiếp tục học hỏi.
Diệp Phàm lập tức đứng lên, khiêm tốn đáp lại lời đại sư. Về vị đại sư thần bí này thì nghe Phí Thanh Sơn nói đó chính là sư thúc của người đứng đầu Thiếu Lâm Tự bây giờ, võ nghệ thâm hậu như thế nào, Phí Thanh Sơn cũng không rõ.
- Ha ha, học hỏi?
Đôi mắt vị đạo trưởng Trí Dã bỗng ánh lên. Ông ta thò ba ngón tay ra búng nhẹ lên bàn trà. Diệp Phàm lập tức biến sắc.
Thật không ngờ trong lúc bắt tay với Hồ đạo trưởng hình như đã bị vị sư phụ này đoán ra thâm công.
Ba ngón tay ấy không lẽ là ám chỉ cửu đẳng bậc ba, không lẽ võ nghệ của vị đại sư Trí Dã này còn cao cường hơn cả sư thúc Phí Thanh Sơn?
Tất nhiên mọi người đều không chú ý đến hành động kì quặc này của đại sư Trí Dã. Chỉ có Diệp Phàm trong lòng hiểu rõ. Hắn thầm khâm phục sự tinh tường lợi hại của cặp mắt vị hòa thượng ấy.
Tám giờ sáng ngày sáu tháng bảy năm 2004, tại đảo Quy Sơn, hồ Đông Đình
Diện tích đảo Quy Sơn không thuộc vào dạng lớn. Bán kính không quá hai mét, nhưng đảo luôn luôn chìm xuống.
Vì thế để đảm bảo an toàn, người ta cấm không cho du khách lên đảo. Nó lại là nơi có thể tránh tai mắt cho lần tỉ thí võ nghệ này của Phí gia và Hoành Đoạn gia.
Nhà họ Phí là chủ nhà nên khoảng chừng bảy giờ sáng họ đã đưa các vị bằng hữu già trẻ lên thuyền tiến thẳng đến đảo Quy Sơn.
Không lâu sau họ đã đến đảo Quy Sơn. Đến nơi mới thấy cây cối trên đảo xanh mướt, cơ man nào là những cây to. Vì đây là đảo không có ai ở nên cây cối trước nay không bị chặt phá. Khắp đảo đâu đâu cũng có cây cao đến mấy chục mét.
Giữa khu rừng lại có một thảm cỏ xanh sớm đã được bày trí thành võ đài. Võ đài cũng ước chừng hơn trăm mét.
- Diệp Phàm, võ đài này được làm bằng gỗ thiết cứng, độ cứng của nó còn tốt hơn cả sắt mỏng. Hơn nữa, tất cả đều là các miếng gỗ hình vuông lớn chồng lên nhau, phía dưới còn có các cột gỗ tròn, lớn, có thể chịu được sức nặng của vài nghìn kí. Nếu như không vượt quá thập đẳng thì có thể chịu được.
Phí Thanh Sơn vừa chỉ vào võ đài vừa nói.
- Thi đấu trực tiếp trên thảm cỏ không được sao, dựng lên võ đài này, tốn kém không ít lại còn phiền toái nữa.
Diệp Phàm chau mày đáp lại.
- Ha ha, võ lâm có quy định của võ lâm. Lần tỉ thí này thực chất là để phô trương uy danh của giới võ thuật hai nước, tất nhiên là khác so với những lần các cậu đụng độ, đánh nhau nhỏ bình thường. Vì thế chúng ta phải làm cho đúng quy cách. Về chuyện tốn kém thì không vấn đề gì. Cái gì cần đầu tư thì cứ phải đầu tư, chỉ cần thể hiện được uy danh của đất nước.
Phí Thanh Sơn cười nói rất hào sảng.
- Sư bá cứ yên tâm. Cho dù có thất bại, Diệp Phàm cũng phải hạ được vài tên làm đệm lưng.
Khuôn mặt Diệp Phàm đột nhiên nghiêm nghị hẳn. Hắn hiên ngang đáp lại.
- Tốt. Tôi chính là chờ câu nói này của cậu. Dù có thất bại chúng ta cũng phải cho Hoành Đoạn gia thấy được uy lực của tân Ưng vương nhà họ Phí. Chắc chắn cậu sẽ không khiến sư bá ta thất vọng.
Phí Thanh Sơn vỗ vai Diệp Phàm, khuôn mặt hừng hực khí thế chiến đấu.
Diệp Phàm thầm khâm phục tâm thái ấy của Phí Thanh Sơn. Trong lúc ấy, Lý Khiếu Phong đi dạo xung quanh.
Ông ta móc danh thiếp ra đưa cho mọi người xung quanh, không định bỏ qua cơ hội kết giao với bất kì cao thủ võ lâm nào.
Tất nhiên chức vị ghi trên tấm danh thiếp thì không ít rồi. nào là trợ lí đặc biệt của hiệp hội võ thuật Trung Quốc, nào là hiệp hội Đạo giáo gì gì đó.
Dù sao thì nghe cũng rất hoành tráng. Chỉ có điều tất cả đều là hư danh, không có lấy một cái chức danh thật. Ông ta làm vậy cũng là vì muốn chiêu mộ thêm cao thủ cho Tổ A.
Diệp Phàm cũng phát hiện ra nếu ông ta nhắm được một cao thủ trẻ tuổi nào đó có thể ra nhập tổ A, ông ta sẽ nháy mắt sau đó mắt díp lại còn một nửa. Đây là phản xạ theo thói quen mà có lẽ chỉ Diệp Phàm mới biết.
“ Lão Lý đáng thương! Ông nhắm trúng người ta nhưng người ta đâu có thèm để ý ông. Sư phụ người ta ở cả đây. Vất vả lắm mới bồi dưỡng được một đệ tử. Sư phụ nào lại để cho ông cướp đi? Đừng có nằm mơ nữa....” Diệp Phàm nghĩ thầm.
Chín giờ sáng, Hoành Đoạn gia của Nhật Bản cũng đến. họ đến rất khí thế, không chỉ mời các đại sư trong nước mà còn mời cả vài cao thủ nước ngoài. Akiyama Lifu-người đã từng tỉ thí với đại sư thái cực quyền Trần Vô Ba vài năm trước cũng được mời đến.
Phía họ có khoảng ba mươi mấy người, già trẻ trai gái đủ cả. Hơn nữa màu da cũng khác nhau, có vài người rõ ràng là người Mỹ và Anh. Ngoài ra còn có hai người Nga nữa.
Trong số này chắc chắn có các cao thủ của đội Hải Lang của Mỹ, đội Lang Sơn Hồ của Anh, đội Hồng quân của Nga và đội Thần Đạo của Nhật trà trộn vào nhằm thăm thò tình hình của giới võ thuật Trung Quốc.
Phía chính sau võ đài đã có bày sẵn ghế, trên ghế có ghi tên rõ ràng. Mọi người căn cứ vào số rồi ngồi xuống. Những người trẻ tuổi không có ghế thì đều đứng ở hai bên võ đài.
- Trước tiên, tôi xin thay mặt cho Phí gia và toàn thể nhân dân Trung Hoa nhiệt liệt hoanh nghênh Hoành Đoạn gia của phái Song Đao Nhật Bản và các vị cao thủ bằng hữu nước ngoài đã đến đây. Thưa tất cả các vị bằng hữu, Phí Thanh Sơn tôi xin được thi lễ.
Phí Thanh Sơn đứng dậy, hai tay chụm lại thi lễ. Ông vừa nói dứt, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
- Xin cảm ơn đại sư Phí Thanh Sơn đã mang đến cho chúng ta một cơ hội để nhân dân hai nước học hỏi, tiến bộ. Nói ra thì chuyện này cũng lâu rồi nhưng hôm nay được vinh hạnh đứng đây giao lưu, học hỏi cùng các cao thủ của Phí gia là niềm mong mỏi từ rất lâu của Hoành Đoạn gia chúng tôi.
Hoành Đoạn Cửu Hạ cũng nói những lời lẽ rất văn hoa, đoạn đứng lên thi lễ theo kiểu của các võ sĩ Nhật Bản.
- Bây giờ xin mời hai trưởng đoàn của bên làm chứng là đại sư Trí Dã của Thiếu Lâm Tự và đại sư Đốn Điền Ngũ Thập Nhị –giáo chủ của phái Thần Công Nhật Bản sẽ giải thích lại quy tắc tỉ thí cho tất cả chúng ta.
Phí Thanh Sơn giơ cánh tay ra, làm động tác mời hai vị đại sư một cách rất khách khí.
- Mời!
Trí Dã đại sư ngẩng đầu, bước lên trước một bước rồi nói rất khách khí với vị đạo sĩ có chòm râu ngắn, trông khá mượt mà, mặc bộ trang phục võ sư của Nhật Bản.
Người này chính là giáo chủ Đốn Điền Ngũ Thập Nhị của phái Thần Công Nhật Bản. Nghe nói công phu của ông ta cũng thâm hậu khó đoán. Đến bây giờ cũng không ai biết công phu của ông ta đã đạt đến mức nào. Cũng giống như Trí Dã đại sư, ông này cũng là một cao nhân ẩn thế thần bí.
- Xin mời!
Đốn Điền Ngũ Thập Nhị giơ một cánh tay ra, sau đó hai tay ông ta bắt chéo hai tay đại sư Trí Dã của Thiếu Lâm. Hai người tiến đến trung tâm của võ đài. Ông ta cũng biết nói tiếng Hoa, thật không hề đơn giản!
Thế nhưng chính lúc đó, đôi mắt tinh tường của Diệp Phàm đã kịp phát hiện ra đường gân xanh ở chỗ hai cánh tay bị lộ ra ngoài của hai vị đại sư nổi lên. Dường như nó nổi lên rõ hơn, to hơn bốn năm lần so với lúc chưa bắt tay, đến nỗi có cảm giác như da bên ngoài sắp bị rách.
Diệp Phàm hiểu ra rằng, hai vị đại sư bên ngoài đang dắt tay thân thiết nhưng thực tế là đang ngầm đọ sức.
Cách dắt tay này gọi là tỉ thí qua trung gian, là một cách tỉ thí để so bì nội công thâm hậu. Cả hai người đều cười, chậm rãi bước đi. Đến trung tâm võ đài chỉ có vài chục mét mà hai vị đại sư phải mất đến năm phút.
- Mời!
Hai vị đại sư đột nhiên buông tay ra. Trận tỉ thí ngầm ban nãy của họ, ai có ưu thế hơn có lẽ chỉ có hai người họ mới rõ được.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng phát hiện ra trán của đại sư Đốn Điền Ngũ Thập Nhị lấm tấm vài giọt mồ hôi. Sau khi hai người buông tay ra ông ta hất tay qua trán rất tự nhiên, thực chất là đang dùng tay áo lau mồ hôi.
Động tác nhỏ này cũng không qua được cặp mắt anh tường của Diệp Phàm. Trí Dã đại sư thì vẫn mỉm cười, bình tĩnh. Có lẽ đại sư đã chiếm ưu thế hơn trong lần tỉ thí vừa rồi.
Một loạt các quy định phức tạp của tỉ thí võ nghệ đã được công bố.
Lúc này, một tiếng chiêng được một cụ già Phí gia gióng lên. Trận tỉ thí chính thức bắt đầu.
Là bên chủ nhà, Phí gia tất nhiên phải thể hiện sự khí khái của mình thế nên họ là bên phái người ra tỉ thí đầu tiên.
Như thế tất nhiên là chịu thiệt thòi bởi vì nếu cho người ra tỉ thí đầu tiên, đối phương sẽ dựa vào đó mà chọn ra một đối thủ tương ứng có khả năng đánh bại. Chẳng hạn phái ra cao thủ tứ đẳng, đối phương sẽ chọn ra một cao thủ ngũ đẳng, như thế là cầm chắc phần thua rồi.
Hơn nữa, trước khi tỉ thí, cả hai bên đã đều cho người thăm dò năng lực võ nghệ của các cao thủ ở đội đối phương.
Phí gia thực chất không có người nữa rồi. Phí Bát Độ là cao thủ tứ đẳng cấp hai tiến đến giữa võ đài. Anh ta quay người về hướng chính của võ đài, ôm nắm tay trước ngực chào. Một tràng pháo tay vang lên, tất nhiên tràng pháo tay đó là của bên Phí gia.
- Hay
Một vài người trẻ tuổi bên nhà họ Phí hò reo. Tất nhiên nhìn về mặt trợ uy thì Phí gia là chủ nhà nên chiếm ưu thế.
Phí gia phái hơn chục người đến. Những người này không biết chút gì về võ nghê, đến dự chỉ để giương oai, trợ uy, tức là đến để reo hò, cồ vũ, khích lệ người thi đấu.
Nếu tính thêm cả các vị bằng hữu được mời đến thì bên Phí gia có đến năm sáu chục người. Bên Hoành Đoạn gia tất cả cũng chỉ có hơn ba chục người.
- Các huynh đệ, tấm vé thắng không thể để tuột mất, chúng ta phải đánh cho Hoành Đoạn gia thua không còn tấm khố mà trở về.
Hoành Đoạn Cửu Hạ ra hiệu, một cao thủ trẻ tuổi, thân hình mập mạp, trông có vẻ không cao lắm bước nhanh ra giữa võ đài.
Cao thủ này thi lễ theo nghi thức của các võ sư Nhật Bản. Miệng anh ta phun ra một tràng tiếng Hán phổ thông:
- Tôi là Hoành Đoạn Nhất Đình Lang, xin được thỉnh giáo Phí Bát Độ tiên sinh.
- Mời!
Phí Bát Độ đáp lại một cách rất khách khí.
- Cạch...
Hoành Đoạn Nhất Đình Lang hét lên một tiếng không ai hiểu, đoạn anh ta giậm chân thật mạnh xuống những thân gỗ chắc nịch làm nên võ đài. Sau khi tiếng hét đầu tiên vang lên, anh khẽ gật đầu trực tiếp tung ra quyền đầu tiên thẳng đến đối phương.
- Hay lắm, hay lắm....
Đội trợ uy của Hoành Đoạn gia cũng lớn tiếng reo hò khen ngợi, hơn nữa họ đều cổ vũ bằng tiếng Hán phổ thông. Tất nhiên một tiếng đơn giản này thì người ta cũng có thể học được.
Trong tiếng reo hò cổ vũ hỗn độn ấy có lẫn chút tạp âm. Tất nhiên đó là tiếng reo của những người ngoại quốc được họ mời đến. Thế là âm thanh vang lên không còn đồng nhất mà lộn xộn, bát nháo.
Huỵch...
Âm thanh vang lên như cả hai khối thịt lao vào nhau. Cả hai bên đều lùi lại một bước. Quyền thứ nhất chỉ để thăm dò, không thể nhận ra được võ nghệ của cả hai bên.
Đúng vào lúc đó, chân Hoành Đoạn Nhất Đình Lang tung ra một đường quét như có gió thẳng hướng Phí Bát Độ. Phí Bát Độ cũng tung một đòn y như thế phản lại.
Tra tra tra...
Tiếng chân va vào nhau từ trên võ đài vọng xuống. Trong phút chốc hai bên dùng chân liên tiếp tung ra mười mấy chưởng. Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng vũ đài đang rung lên.
Két..........
Hoành Đoạn Nhất Đình Lang hình như đã đánh chán rồi, miệng anh ta đột nhiên hét lên. Dường như dồn lại cả một miệng khí. Cái miệng anh ta chẳng khác gì quả bóng cao su đã được thổi phồng.
Thịch...
Miệng anh ta phun ra một hơi thẳng đến Phí Bát Độ. Chân anh ta cũng theo đó kiễng vọt lên tầm hai mét, đạp mạnh vào lưng Phí Bát Độ rồi hạ xuống.
“Sầm.. ”-tiếng chân chạm mặt gỗ trên võ đài lại vang lên. Lúc đó Phí Bát Độ cũng đổ nhoài xuống trên võ đài. Phí Bát độ bật dậy, hai tay ôm quyền trước ngực, khuôn mặt đỏ bừng nói:
- Tôi thua rồi.
- Hay lắm, hay lắm, Nhất Đình Lang vô địch, vô địch...
Đội cổ vũ bên Hoành Đoạn gia lại lớn tiếng hò reo. Phí Thanh Sơn bình tĩnh khoát tay. Phí Bát Độ ngượng ngịu đỏ bừng mặt, lê từng bước về cạnh khán đài. Chân anh ta bị thương nghiêm trọng nên căn bản không còn khả năng tiếp tục tỉ thí nữa.
Vì không phân ra thành các hiệp nên không có ai tuyên bố hiệp một ai thắng ai thua. Lúc đó Đốn Điền Ngũ Thập Nhị và Trí Dã đại sư tiến đến giữa vũ đài. Trí Dã đại sư nói:
- Phí Bát Độ của nhà họ Phí tự động xin thua, rút lui khỏi cuộc tỉ thí này. Hiện nay Phí gia còn năm người để ứng chiến. Lượt chọn người thứ hai, xin mời Hoành Đoạn gia bắt đầu.
Như vậy, Phí gia chỉ còn năm người còn Hoành Đoạn gia vẫn còn đủ cả sáu người.
Điều đáng ngạc nhiên là người tỉ thí kế tiếp cùa Hoành Đoạn gia vẫn là Hoành Đoạn Nhất Đình Lang. Như vậy khác nào chịu thua? Điều này khiến Diệp Phàm và những người khác cảm thấy rất kì lạ.
Phí Thanh Sơn ra hiệu cho em dâu là Tô Lưu Phương. Tô Lưu Phương chậm rãi bước đến giữa võ đài. Hai tay ôm quyền trước ngực, đoạn liến nhìn Nhất Đình Lang.
- Mời!
Cả hai bên đồng loạt xuất chiêu. Tô Lưu Phương dùng một cái roi màu đỏ, quất một tiếng rồi lại thu về.
Cả hai bên đã giao ước, ngoài các vũ khí quân sự hiện đại ra thì các vũ khí từ thời xưa như đại đao, giáo dài, khiên cứng, phi tiêu hoặc roi quất...đều có thể dùng. Vì thế dùng những thứ này đều không phạm luật tỉ thí.
- Cách...
Hoành Đoạn Nhất Đình Lang lại hét lên một tiếng kì lạ, tay anh ta rút một đao nhỏ màu đỏ từ thắt lưng ra. Sau tiếng “soạt soạt” phá tan sự im lặng, thanh đao của anh ta phát ra một thứ ánh sáng chói mắt phản lại chiếc roi màu đỏ của Tô Lưu Phương.
Chiếc roi và thanh đao lập tức va vào nhau. Tiếng quất roi hòa lẫn tiếng soạt soạt của từng đường đao.
- Hừ...
Tô Lưu Phương đột nhiên hét lên, chiếc roi bỗng liên tiếp tung ra hơn chục đường trong không trung như một con rắn độc.
Hoành Đoạn Nhất Đình Lang sững người lại, sau đó anh ta sực tỉnh ra nhưng đã quá muộn. Lại một tiếng “vút”, chiếc roi quất thẳng vào mặt anh ta như một con sói xông thẳng vào cào cấu.
Ngay lập tức, khuôn mặt vốn đã không ưa nhìn của Hoành Đoạn Nhất Đình Lang như bị ai đó hủy hoại. Từ trán đến mũi cho đến miệng đều hằn rõ một đường roi quất.
Hơn nữa, xương sụn ở mũi hình như đã bị dập.
“Aaaaa...”-Hoành Đoạn Nhất Đình Lang hét lên vì đau. Thanh đao dưới áp lực của nội khí lao thẳng đến trước ngực Tô Lưu Phương như một chiếc phi tiêu.
-Hừ...
Đó là một hành động rất mất lịch sự với nữ giới. Cả đội trợ uy của Phí gia “hừ” lên một tiếng. Tất nhiên, trong cuộc tỉ thí lần này không có quy định không được đánh vào bộ phận nào của đối phương. Chỉ có điều hành động của Hoành Đoạn Nhất Đình Lang thật khiếm nhã!
- Hừ..
Tô Lưu Phương tức giận, quất roi xuống cuộn lấy thanh đao vung thẳng đến Hoành Đoạn Nhất Đình Lang một cách linh hoạt. Y định tránh sang một bên nhưng kì thực võ công của anh ta còn kém hơn Tô Lưu Phương vài bậc.
Ngay lập tức anh ta bị thanh đao của chính mình rạch một đường dài xuống. Đường rạch này khá mạnh, từ ngực cho tới hông. Một tiếng “rẹt” chói tai vang lên. Bộ trang phục võ sĩ của Hoành Đoạn Nhất Đình Lang rách thành hai mảnh.
Tô Lưu Phương ra tay cũng không hề nể tình. Vài đường roi tiếp tục quất xuống. Quần áo của tên võ sĩ Nhật tan thành các mảnh.
Người anh ta lập tức lộ ra bộ ngực lông lá và cái bụng dưới trắng trơn. Đến chiếc quần đùi màu đỏ cũng bị lộ ra.
Ngực và bụng anh ta hằn rõ bảy tám đường roi quất. Từng đường cứa sâu vào thịt, máu tươi chảy ra theo vết cứa.
Thấy bóng roi lại sắp quất xuống, anh ta vội nhảy sang một bên để tránh rồi nói:
- Dừng lại. tôi xin thua.
Thế nhưng anh ta nói vẫn chậm, mặt vẫn phải hứng thêm một đường roi quất nữa, nửa mũi bẹp xuống, máu tươi lại chảy ra. Tô Lưu Phương điềm tĩnh thu chiếc roi, lui về một bên võ đài.
Ở phía bên kia, đám người Hoành Đoạn gia đang nháo nhác, tất nhiên là họ ngay lập tức băng bó cho Hoành Đoạn Nhất Đình Lang.
- Đánh rất hay, đánh cho quỷ cũng phải hét lên.
Đội trợ uy Phí gia reo hò vỗ tay như sấm.
- Đúng là Hoa Mộc Lan tái thế!
- Các nữ tướng Trung Hoa của chúng ta quả thật lợi hại...
Tiếng ngợi khen vang lên không ngớt.
- Hoành Đoạn Nhất Đình Lang rời khỏi cuộc tỉ thí. Hiện nay Hoành Đoạn gia còn năm người có tư cách tham dự.
Trí Dã đại sư giơ hai cánh tay lên làm ám hiệu. Tất cả mọi người im lặng. Sau đó Đốn Điền Ngũ Thập Nhị đại sư mới lên tiếng.
Phí Nhất Độ hai tay ôm quyền trước ngực, nhảy thoắt một cái lên võ đài.
Lần này người ứng chiến của Hoành Đoạn gia là một nữ võ sĩ khá xinh đẹp tên là Hoành Đoạn Thu Tử. Nữ võ sĩ mặc bộ ki-mô-nô rộng, tóc tết thành các bím sam nhỏ trên đầu.
Sau những lời mời khách khí ban đầu, hai bên bắt đầu tung đòn ác liệt.
Nữ võ sĩ vung tay cầm lấy vỏ đao. Hai tay cô ta kéo ra, một tiếng két vang lên, chiếc vỏ đao màu đen văng sang một bên võ đài. Trong tay cô lúc này là hai chủy thủ (một loại kiếm ngắn)- một đen, một trắng ước dài chừng một thước.
- Nhất Độ, tiếp rìu.
Diệp Phàm hét lên, đoạn vứt chiếc rìu khai sơn màu đen lên không trung. Nhất Độ điềm tĩnh tiếp rìu, rồi tiếng cảm ơn “Diệp ca”.
- Tiểu thư Thu Tử, xin mời!
Phí Nhất Độ vừa múa rìu vừa mời đối phương một cách rất lịch sự, khí khái.
Ánh mắt Hoành Đoạn Thu Tử ánh lên tia dữ dằn. Hai tay chụm lại múa hai chủy thủ một trên một dưới trên không trung về phía Phí Nhất Độ.
Cô ta phóng chủy thủ rất hung hãn, nhằm thẳng vào tim và chỗ hiểm bên dưới rốn.
Tại sao Hoành Đoạn Thu Tử lại hung hăng như vậy? đó là vì tên Hoành Đoạn Nhất Đình Lang bị Tô Lưu Phương đánh dập sống mũi khi nãy là chồng của cô ta.
Cô ta liều mình đánh tới. Tỉ thí võ nghệ tuy có quy định không làm tổn hại đến sinh mạng nhưng những trường hợp đặc biệt phát sinh thì ai mà biết trước được.
Ngộ nhỡ có ai bị thương chết thì hai bên cũng tự hiểu ngầm, chỉ có thể tự trách mình không xảo quyệt bằng kẻ khác. Có điều, vừa mới bắt đầu mà Hoành Đoạn Thu Tữ đã ra những đòn hiểm khiến đội trợ uy của Phí gia liên hồi hét lên những tiếng “hừ...”.
Cán rìu khai sơn dài hơn một thước, hai đầu có hai quyền. Nghe nói đây là vật tổ tiên nhà họ Phí truyền lại. Đầu rìu đen trong tay Phí Nhất Độ quay quay bổ về phía Hoành Đoạn Thu Tử như một chiếc cối xay gió cỡ đại.
Nếu cô đã không muốn sống thì Phí Nhất Độ này cũng không khách khí nữa. Muốn liều mạng thì cả hai cùng liều. Phí Nhất Độ cũng bất cần, trực tiếp đánh thẳng vào những chỗ yếu của đối phương.
Sạt.....
Chiếc rìu trong tay Phí Nhất Độ lao bổ về phía Hoành Đoạn Thu Tử. Tuy nhiên cô ta cũng khá nhanh nhẹn, cả thân người lanh lẹ trượt trên mặt gỗ.
Hai chủy thủ lao vào cán rìu khai sơn trong tay Phí Nhất Độ rồi văng ra. Cả người cô ta nhanh chóng bị đẩy lùi lại đến hơn năm mét.
Phí Nhất Độ dùng lực quá mạnh, chiếc rìu bổ vào thân gỗ ngang làm nên võ đài. Toàn bộ cán rìu bị mắc kẹt vào thân gỗ.
Cảm giác phía sau có tiếng động, Phí Nhất Độ vội rút búa nhưng Thu Tử không cho anh ta cơ hội đó. Hai chiếc chủy thủ hung hãn lao về phía dưới mông Phí Nhất Độ. Nếu như chủy thủ lao trúng thì Phí Nhất Độ sẽ biến thành Phí công công.
Nhưng Phí Nhất Độ cũng không phải tay vừa. Anh ta nhanh chóng quay người lại, dùng chân đá một thanh chủy thủ. Sau tiếng kenh vang lên, chủy thủ màu đen của Hoành Đoạn Thu Tử xuống võ đài, có muốn thu về cũng không được nữa.
Thế nhưng chiếc chủy thủ màu trắng kia vút qua ánh mặt trời găm vào chân Phí Nhất Độ. Lúc đó máu tươi ở chân anh ta chảy ra. Thu Tử ra tay rất tàn nhẫn, chân của Phí Nhất Độ dường như nhìn thấy được cả xương bên trong.
Aaaaaaaaaa....
Phí Nhất Độ như một con sư tử đang điên lên vì kích động, dùng chân đá mạnh, chiếc rìu bị mắc vào thân gỗ bật ra. Anh ta không nghĩ được nhiều nữa, trượt người xuống nắm lấy chiếc rìu.
Có vũ khí trong tay Nhất Độ lại càng hăng hơn. Anh ta nhảy tầm hơn ba mét lấy đà vung mạnh chiếc rìu nặng về phía Thu Tử.
Giờ khắc ấy cả người Phí Nhất Độ lao theo chiếc rìu. Cả không trung bị anh ta khuấy động như có đạn pháo lao vọt xuống. Chiếc rìu lao xuyên qua không trung, phát ra tiếng vun vút.
Thu Tử cuống quýt giơ chủy thủ màu trắng ra chặn lại nhưng chiếc rìu quá nặng, chủy thủ làm sao có thể chặn lại được? Nó bị Phí Nhất Độ bổ qua một bên, theo đà lao xuống. Tiếng răng rắc nhẹ vang lên.
Quan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2183: Hoành Đoạn gia nghĩ không thông.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Chỉ nhìn thấy Hoành Đoạn Thu Tử nghiêng sang một phía. Cả cơ thể bị rìu lao phải từ độ xa khoảng hơn chục mét. Chân cô ta đỏ sẫm màu máu, bắp chân có lẽ cũng bị thương không nhẹ.
Thế nhưng cô ta vẫn hung hãn, tàn nhẫn, không chịu nhận thua mà cắn răng nhặt thanh chủy thủ màu trắng từ sàn võ đài lên.
Cô ta dốc toàn bộ sức lực vào tay. Chủy thủ xuyên vút trong không trung lao thẳng đến trước mặt Phí Nhất Độ. Phí Nhất Độ vội giơ chiếc rìu ra đỡ.
Do gấp quá nên khi rìu đụng phải chủy thủ, sau tiếng loảng xoảng vang lên thì cả hai binh khí đều rơi xuống nền võ đài.
- Mụ đàn bà thối tha. Tiếp này...
Phí Nhất Độ rẽ về một phía, tung cú đạp về phía Hoành Đoạn Thu Tử.
Thu Tử cũng rất ngoan cường. Cô ta lầm lì đứng dậy. Cả hai bên lê một bên chân bị thương bê bết máu, cố gắng dùng một chân còn lại tung mười mấy cú đạp. Võ đài như bị nhuộm màu máu. Sau đó cả hai lại tiếp tục giằng co.
Hai bên giằng xé, lăn qua lăn lại như cặp tình nhân đánh nhau. Hoành Đoạn Thu Tử vừa đánh,vừa đạp, vừa cắn giống như một mụ đàn bà hung hãn, chua ngoa. Phí Nhất Độ cũng ra đòn độc, anh ta cứ nhằm da bụng đối phương mà cấu xé.
Phí Thanh Sơn và Hoành Đoạn Cửu Hạ đều nhìn họ. Cả hai đồng thời lên tiếng:
- Dừng lại, hòa nhau, cả hai đều rút.
Trí Dã đại sư vội bước hai bước lên giữa võ đài tách hai người còn đang giằng co ra tuyên bố cả hai bọn họ đều rút khỏi cuộc tỉ thí này. Như vậy cả hai bên đều có hai người rút lui, mỗi bên chỉ còn lại bốn người.
Phí gia còn lại Tô Lưu Phương, Phí Điệp Vũ, Diệp Phàm và Phí Thanh Sơn. Bên Hoành Đoạn gia còn lại Hoành Đoạn Cửu Hạ, Hoành Đoạn Tiểu Điền Lang, Hoành Đoạn Đế Đồ và anh con rể Tùng Tỉnh Điền Chính.
Ở phía bên kia các bác sĩ vội chạy đến kiểm tra và băng bó cho hai bên bị thương.
- Ta còn phải đánh tiếp...
Phí Nhất Độ nằm trên cáng mà vẫn lớn tiếng hét lên. Anh ta đường đường là nam tử hán mà không ngờ vừa hét, nước mắt vừa chảy ra. Diệp Phàm hiểu nỗi lòng của anh ta. Anh ta lo cho Phí Thanh Sơn, lo nhà họ Phí sẽ thua.
Thu Tử cũng tương tự như vậy. Cô ta từ chối không cho bác sĩ băng bó. Đôi tay vẫn hung hăng cào cấu, đánh đấm lung tung. Hai vị bác sĩ bị cô ta ném xa đến ba mét không đứng dậy được.
Sau cùng phải đến khi đại sư Ngũ Thập Nhị chỉ đích danh, cô ta hôn mê rồi mới chịu yên lặng rút xuống.
“ keng...”
Sau ít phút nghỉ ngơi, tiếng chiêng đồng trong trẻo lại vang lên báo hiệu cuộc tỉ thí lại tiếp tục.
- Xin mời Hoành Đoạn gia cử người trước.
Trí Dã đại sư nói.
Hoành Đoạn Đế Đồ hiên ngang bước tới giữa võ đài. Anh ta có tướng của một bậc đế vương, trông rất phong độ nho nhã, lại thi lễ theo kiểu kị sĩ thời xưa của châu Âu chứ không phải theo kiểu của các võ sĩ Nhật Bản.
Nghe nói Hoành Đoạn Đế Đồ từ bé sống ở Anh nên anh ta rất am hiểu lễ giáo của Anh quốc.
Đặc biệt anh ta rất sùng bái các kị sĩ, tôn sùng tinh thần của họ chứ không phải là tinh thần của võ đạo Nhật Bản. Anh ta tất nhiên là người Nhật Bản chính tông, là hậu bối nhà họ Hoành Đoạn.
Con người Hoành Đoạn Đế Đồ cũng rất trái ngược. Tuổi chưa cao, chưa đến bốn mươi nhưng đã là siêu cao thủ bát đẳng cấp cao nhất.
Đúng lúc đó, điều khiến Hoành Đoạn gia phải tròn mắt ngạc nhiên đã xảy ra. Thật kì lạ, việc đó không thể không khiến Hoành Đoạn gia khỏi kinh ngạc.
Người đứng dậy phía bên nhà họ Phí lại chính là chủ soái Phí Thanh Sơn.
Điều này có nghĩa là gì đây? Hoành Đoạn gia bỗng chốc luống cuống. Khuôn mặt Hoành Đoạn Cửu Hạ trầm ngâm, miệng ông ta co giật vài cái.
Hoành Đoạn Tiểu Điền Lang và Tùng Tỉnh Chính Điền nhìn nhau. Cả hai đều cảm thấy bực bội và nghi hoặc một điều gì đó.
Cũng cần phải nói thêm rằng Hoành Đoạn Đế Đồ tuy có võ nghệ bát đẳng cấp cao nhất nhưng đứng trước Phí Thanh Sơn- một cao thủ có tiếng như Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới võ thuật Trung Quốc thì ông ta chẳng khác nào một cái sườn gà yếu ớt.
Hoành Đoạn gia lần này đến có chuẩn bị. Họ đã sắp xếp sẵn cách để đối phó với Phí Thanh Sơn. Theo họ dự đoán thì nhà họ Phí có Phí Thanh Sơn võ nghệ cao cường. Nếu luận về từng cá nhân thì Hoành Đoạn gia không có ai ngang tầm.
Thế nhưng võ công của Hoành Đoạn Đế Đồ ngày càng tiến bộ nên Hoành Đoạn gia bắt đầu thấy có hi vọng. Nhà họ Phí ngoài Phí Thanh Sơn ra thì không còn cao thủ thất đẳng nào nữa.
Còn về Diệp Phàm-đệ tử của Phí Phương Thành thì bên họ không thăm dò được chút thông tin nào. Bọn họ chỉ biết người này rất trẻ, chưa đến ba mươi tuổi.
Vì thế họ rất yên tâm. Chưa đến ba mươi tuổi thì võ nghệ có thể đạt đến mức nào, nhiều nhất cũng chỉ là lục đẳng. Chỉ cần Hoành Đoạn Đế Đồ ra tay thì có thể hạ gục được bất cứ cao thủ nào nhà họ Phí ngoại trừ Phí Thanh Sơn.
Mà Phí Thanh Sơn thì có lẽ sẽ ứng chiến cuối cùng bởi vì ông ta là chủ soái thống lĩnh nhà họ Phí. Hoành Đoạn gia đã chuẩn bị sẵn ba cao thủ liên kết đối phó với Phí Thanh Sơn.
Đó chính là ba cao thủ cửu đẳng: Hoành Đoạn Cửu Hạ, Hoành Đoạn Tiểu Điền Lang và Tùng Tỉnh Chính Điền. Thời gian gần đây, ba cao thủ này tập trung luyện mật công “đoạn bối sơn” để ứng phó với Phí Thanh Sơn.
Vậy mà không ngờ Phí Thanh Sơn đã vào cuộc tỉ thí ngay từ đầu. Trong những trường hợp bình thường thì điều này không thể xảy ra với các chủ soái.
Người bên Hoành Đoạn gia khi đó có đập vỡ mấy chục triệu tế bào não cũng không thể lí giải được lí do Phí Thanh Sơn làm như vậy.
Việc đưa cao thủ giỏi nhất ra ngay từ đầu là một quyết định không hề sáng suốt. Điều này đến cả đứa trẻ lên ba cũng hiểu vậy thì cớ gì Phí Thanh Sơn-một trụ cột như Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới võ thuật Trung Quốc lại hồ đồ như thế?
- Ha ha, xin mời!
Phí Thanh Sơn rất điềm đạm, lịch sự, nhẹ nhàng vừa giơ tay mời Hoành Đoạn Đế Đồ vừa cười. Còn Hoành Đoạn Đế Đồ thì trong lòng sớm đã kinh sợ rồi.
Hoành Đoạn gia vốn định đem uy phong ra để hạ gục các cao thủ trẻ tuổi Phí gia dưới Phí Thanh Sơn. Vậy mà không ngờ lại gặp ngay Phí lão hổ. Thế thì còn tỉ thí thi đấu gì nữa, khác gì chưa đấu đã biết trước sẽ thua.
Khuôn mặt khó coi của Hoành Đoạn Đế Đồ quay sang nhìn thúc thúc Hoành Đoạn Cửu Hạ thì thấy thúc thúc nháy mắt ra hiệu trước tiên cứ quây lấy Phí Thanh Sơn làm tiêu hao tinh lực của ông ta. Khi nào thực sự thấy không ổn thì tự động xin thua.
Thực tế đâu còn cách nào khác nữa. Đấu với Phí Thanh Sơn cái nỗi gì chứ. Rõ ràng là Hoành Đoạn Cửu Hạ bực bội đến nỗi muốn mở mồm chửi thề.
Hoành Đoạn Đế Đồ đã ngồi lên lưng hổ thì khó mà xuống. Vẻ lịch thiệp, nho nhã của anh ta đã biến mất. Anh ta hét to lên một tiếng:
- Chiến!
Thực ra là anh ta ta đang cố che dấu tâm lí căng thẳng, sợ hãi của chính mình.
Cùng với tiếng hét ấy, Hoành Đoạn Đế Đồ xuất ra một quyền dùng đến năm phần lực hướng thẳng vào ngực Phí Thanh Sơn. Vừa mới bắt đầu nên chưa thể dốc hết sức lực. Anh ta cũng đoán Phí Thanh Sơn cũng có tâm lú bỡn cợt nên cũng muốn thử chút xem sao.
Mấu chốt là phải tiến hành theo như kế hoạch của thúc thúc Hoành Đoạn Cử Hạ, kéo dài trận đấu với Phí Thanh Sơn, làm tiêu hao được chút sức lực nào đó của ông ta. Chỉ yêu cầu kéo dài thời gian, không cần thắng thua gì cả.
Rắc...
Dường như có tiếng đồ vật nào đó bị gãy truyền lại. Mọi người ở võ đài đều kinh ngạc phát hiện ra Hoành Đoạn Đế Đồ đã bị Phí Thanh Sơn đá một chưởng lăn sõng soài đến tận lan ca của võ đài rồi rơi huỵch xuống nền cỏ tạo thành một hố lớn.
- Uy phong của hổ tôn, uy phong của hổ tôn...
Người bên Phí gia hò reo ầm ĩ. Tiếng reo hòa với tiếng giậm chân nghe thật chói tai.
Chỉ có Diệp Phàm và các cao thủ lão luyện khác như Trí Dã đại sư là không vui. Đôi mắt anh tường của Diệp Phàm đã kịp phát hiện ra, từ yết hầu của Phí Thanh Sơn phát ra một tiếng hừ. Có lẽ Phí Thanh Sơn đã nuốt cục máu sắp phun ra từ vết thương lần trước do dùng lực quá mạnh.
Hiện giờ Phí Thanh Sơn mạnh nhất cũng chỉ ngang bằng Hoành Đoạn Đế Đồ. Vậy thì tại sao chỉ sau một chiêu Hoành Đoạn Đế Đồ đã chịu thua rồi?
Nguyên nhân thứ nhất có lẽ là do anh ta chưa dùng hết sức lực. nguyên nhân thứ hai chắc chắn là do anh ta chột dạ lo lắng. Tỉ thí võ nghệ nhiều lúc chính là đọ gan. Chưa vào thi đấu mà đã sợ sệt thì quyền xuất ra chắc chắn sẽ yếu đi.
Hơn nữa Phí Thanh Sơn đã dùng hết sức lực còn anh ta chỉ dùng đến năm phần thì kết quả như vừa rồi là điều chắc chắn. Mọi người thì thấy rằng kết quả như vậy là điều hết sức bình thường. Hoành Đoạn gia cũng nghĩ như vậy.
Một cậu thanh niên trẻ tuổi bên Hoành Đoạn gia vội chạy đến, đỡ Hoành Đoạn Đế Đồ đứng dậy thì phát hiện ra anh ta cũng không bị thương nghiêm trọng gì. Mặt mũi chỉ hơi xám xịt lại, mũi bị lệch đi một chút.
Anh ta lau máu trên mặt, lay lay chiếc mũi, thấy nó đúng là bị lệch thật. Có lẽ phần xương sụn đã bị đả thương. Anh ta tuyệt nhiên không để ý lắm vì như vậy thì chỉ còn cách về nhà phẫu thuật chỉnh hình rồi. Thế là anh ta chậm rãi bước sang một bên khán đài.
Phí Thanh Sơn điềm tĩnh quay trở lại ghế ngồi.
- Xin mời Phí gia xuất người.
Đốn Điền Ngũ Thập Nhị đại sư nói. Trong lòng ông ta cũng cảm thấy rất buồn bực. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu tại sao Phí Thanh Sơn lại tham gia tỉ thí sớm như vậy. Đấu với một cao thủ bát đẳng, ông ta không sợ mất giá hay sao?
Phí Thanh Sơn hớp ngụm trà, đánh mắt sang phía hai người phụ nữ bên cạnh
Tô Lưu Phương lại cầm chiếc roi màu đỏ chậm rãi tiến đến giữa võ đài. Phí Điệp Vũ ôm chiếc đàn cổ tranh mặt đen đứng bên cạnh. Những người bên cạnh sớm đã chuẩn bị sẵn giá đỡ đàn cho cô.
Xem ra lần này Phí gia quyết định cho cả hai nữ tướng xuất trận.
Ba cao thủ giỏi nhất còn lại của Hoành Đoạn gia nhìn nhau. Người con rể là Tùng Tỉnh Chính Phương đứng bật dậy. Đối phó với hai người phụ nữa kia hẳn cũng không phải là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Hai vị nữ cao thủ, xin mời!
Tùng Tỉnh Chính Điền giơ tay vừa nhiệt tình mời vừa cười chẳng khác nào một con hổ nham hiể.
Tiếng đàn “Thập diện mai phục” vang lên, không lâu sau đã đến khúc sát phạt. Chiếc roi màu đỏ của Tô Lưu Phương quất xuyên qua không trung tạo nên những tiếng vút, nhằm thẳng về phía Tùng Tỉnh Chính Điền.
- Ra đòn hay lắm!
Tùng Tỉnh Chính Điền cất giọng tán thưởng bằng tiếng Hán phổ thông, nghe rất chính thống. Hắn ta từng du học tại đại học Bắc Kinh nên thực chất đã là một người rất am hiểu về Trung Quốc.
Hơn nữa để đối phó với Phí gia của Trung Quốc, các cao thủ Hoành Đoạn gia đều được yêu cầu học tiếng Hoa phổ thông. Các lĩnh vực như văn hóa, lịch sử Trung Quốc cũng cần am hiểu.
Hai quả thiết chùy trong văng qua văng lại trong không trung đã được Tùng Tỉnh Chính Điền nhẹ nhành đón lấy. Anh ta nâng hai quả thiết chùy lên múa, sợi roi màu đỏ của Tô Lưu Phương dù linh hoạt song không thể lại gần đối phương được.
Tiếng đàn cổ tranh của Phí Diệp Vũ tác động lớn đến Tùng Tỉnh Chính Điền. Ít nhất dưới sự cộng hưởng của tiếng đàn, Tùng Tỉnh Chính Điền cũng tự cảm thấy khả năng ứng phó và xuất chiêu của mình đều chậm đi một nửa nhịp. Đừng nghĩ rằng nửa nhịp thì không có gì to tát. Vào lúc quan trọng thì việc này có liên quan đến cả tính mạng con người.
Cứ như thế, bằng sự bổ trợ của tiếng đàn, hai nữ cao thủ nhà họ Phí đã giao đấu với Tùng Tỉnh Chính Điền đến cả trăm lần. Mãi đến tận lần thứ ba trăm, Tùng Tỉnh Chính Điền mới có được cơ hội. Quả chùy của anh ta bay đến đập nát chiếc đàn cổ tranh.
Thấy tình huống đó xảy ra, Phí Thanh Sơn vội nói:
- Phí gia xin nhận thua trận này, cả hai người đều rút lui.
Tùng Tỉnh Chính Điền vẫn lợi dụng cơ hội, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục nhảy lên phía trước định bụng cho hai nữ cao thủ nếm mùi lợi hại. Quả thiết chùy như sắp lao vào người Phí Điệp Vũ.
Quan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2184: Khí thế ngút trời.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Tuy nhiên, một bàn tay gầy guộc từ không trung ấn chặt thiết chùy. Bàn tay đó tuy rằng gầy guộc nhưng lực vô cùng vững chắc. Mặc dù Tùng Tỉnh Chính Điền có dùng lực như thế nào, thì thiết chùy vẫn không hề nhúc nhích.
- Phí đại sư đã đại diện các cô ấy nhận thua rồi, nếu đấu thêm nữa chỉ lãng phí sức lực thôi. Tùng Tỉnh tiên sinh, nên giữ chút khí lực đi.
Trí Dã đại sư của Thiếu Lâm Tự nói.
Tùng Tỉnh Chính Điền tức giận liếc mắt lườm lão hòa thượng ‘nhiều chuyện’ này một cái, sau đó xoay người lại. Y hiểu, nếu đấu với lão hòa thượng này thì sẽ chẳng có cái gì tốt đẹp cả.
Bởi vì, vừa rồi Điền ngũ nhập nhị đại sư có nói rằng lão hòa thượng này bản lĩnh rất ghê gớm. Tùng Tỉnh Chính Điền não có bị ngâm nước cũng chẳng chọc vào những nhân vật như vậy. Nếu như phá hỏng kế hoạch của Hoành Đoạn gia thì không bị mổ bụng mới là lạ.
- Phía dưới, Phí gia đã có bốn đối thủ tời khỏi, chỉ còn lại Phí Thanh Sơn và Diệp Phàm còn có tư cách tham chiến. Còn Hoành Đoạn gia thì còn lại 3 người còn đủ tư cách tham chiến.
Trí Dã đại sư nói, nhìn Hoành Đoạn gia một cái, nói tiếp:
- Tiếp theo đến lượt Hoành Đoạn gia rồi.
Ba người Hoành Đoạn Cửu Hạ nhìn một cái rồi đều đứng bật dậy, lập tức, toàn bộ đấu trường đều có chút kinh ngạc. Ba người bọn họ đồng thời xuất mã, xem ra muốn giở chiến thuật quần chiến rồi.
Tâm tư của Hoành Đoạn gia Diệp Phàm không khó suy nghĩ ra, phỏng chừng bọn họ tự nhận ra rằng trong ba người bọn họ, bất kỳ người nào nếu một mình đấu thì sẽ không đấu lại được Phí Thanh Sơn.
Cho nên, có lẽ là muốn lợi dụng hợp luyện bí công 'Brokeback thủ’. Bí công này chính là nhằm vào Phí Thanh Sơn.
Chỉ có điều Diệp Phàm trong lòng có chút chua xót. Hiện giờ Phí Thanh Sơn bị thương công lực còn chưa khôi phục, bất kỳ một ai trong ba người này cũng không phải là người mà ông có thể chống đỡ được.
Ba người hợp kích, vậy đối tượng liền biến thành Diệp Phàm. Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh, nếu là đơn chiến thì mình tự nhận còn nắm năm mươi năm mươi.
Cái này là ba người cùng đánh, tỷ số thắng chắc chắn là có số “không” rồi.
Phí Thanh Sơn nhìn Diệp Phàm một cái, hai người nện những bước chân cững chãi hướng vào giữa sân. Lập tức, những tràng vỗ tay như sấm, trực kích trời cao mà đi.
Đương nhiên, đối với Diệp Phàm, Hoành Đoạn gia nhìn thấy người này quá trẻ tuổi. Cho nên Hoành Đoạn Cửu Hạ, Hoành Đoạn Tiểu Điền Lang và Tùng Tỉnh Chính Điền đều tập trung vào Phí Thanh Sơn. Còn Diệp Phàm, thì ba người căn bản chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái. Diệp Phàm lúc này biến thành vật làm nền rồi.
Diệp Phàm cùng Phí Thanh Sơn đứng song song, Ba người của Hoành Đoạn gia cũng đứng song song.
Năm người cứ giằng co như vậy mà không có bất kỳ động tác nào, không khí trở nên yên lặng đến độ một cây kim rơi cũng đều có thể nghe thấy tiếng. Cao thủ tỷ thí, trước hết là tỷ thí sự nhẫn nại và lực cân định.
Cứ như vậy, ước chừng đứng nửa giờ.
- Mời!
Phí Thanh Sơn và Diệp Phàm đồng thời mở miệng.
- Mời!
Người của Hoành Đoạn gia cũng khách khí nói.
Đột nhiên, ba bóng người Hoành Đoạn gia nhoáng lên một cái, hình thành một hình chùy đồ tam giác, tản ra công kích hướng về phía Phí Thanh Sơn.
Còn Diệp Phàm căn bản là bị ba người ở ngoài vòng tam giác. Dường như trong trận chiến này Diệp Phàm chẳng có chút liên quan nào. Nếu Phí Thanh Sơn bây giờ Diệp Phàm đảo là có thể đứng một bên quan chiến được.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không thể đứng được nữa rồi. Bàn tay phải của hắn vừa động, vừa mới ra tay hắn dùng Khai Bi thủ của Lô gia.
Thuật Khai Bi này, nếu như luyện đến cực điểm thì một chưởng đi xuống có thể chém vỡ một tấm bia đá. Với năng lượng của Diệp Phàm bây giờ thì đừng có nói đến tấm bia đá mà cả một căn phòng cùng bổ thành đôi.
Hơn nữa, Khai Bi thuật này tương đối âm lạt. Xuất chưởng tiến vô thanh vô tức, khiến bạn có cảm giác người này đang luyện Hoa bả thức. Đến khi cách bạn chừng một mét thì tính bùng nổ của chưởng lực mới có thể giống như một quả khí cầu đột nhiên bị nổ tung.
Thường thường, lúc này đối thủ sẽ không kịp trở tay. Diệp Phàm đã thử đến n lần rồi, trăm lần hiệu nghiệm cả trăm.
Quả nhiên, gặp phải sự công kích tử chưởng lực của Diệp Phàm. Tùng Tỉnh Chính Điền có chút khinh miệt liếc mắt lại. Chân tùy tiện đá một nhát về phía Diệp Phàm.
Còn bên này, Tùng Tỉnh Chính Điền hung hăng tấn công Phí Thanh Sơn. Lúc này, Phí Thanh Sơn chịu sự tấn công dồn dập của cả ba người.
Phí Thanh Sơn thấy vậy, đương nhiên là vui mừng rồi. Biết Tùng Tỉnh Chính Điền bị Diệp Phàm làm cho mê muội rồi.
Hắn thi triển Hổ Ưng công đi ra, xoay một cái tránh sự công kích của Hoành Đoạn Cửu Hạ và Hoành Đoạn Tiểu Lang Điền, còn một chân thì đá về phía Tùng Tỉnh Chính Điền.
Cước này của Phí Thanh Sơn tuyệt đối là để phô trương thanh thế, ông phải dụ để Tùng Tỉnh Chính Điền dồn hết công lực về phía mình, để bên kia Diệp Phàm có thể ra tay.
Tùng Tỉnh Chính Điền vừa thấy, quả nhiên là trúng kế. Y dồn nội khí đánh vào đùi phải của Phí Thanh Sơn. Quyền này ít nhất cũng phải tốn đến chín phần khí lực của Tùng Tỉnh Chính Điền, còn một nửa phần là dồn để đá vào một chân của Diệp Phàm.
Một quyền này, khí sóng ở không trung hình thành một lồng khí mà mắt người bình thường khó lòng mà nhìn thấy được.
Tùng Tỉnh Chính Điền đột nhiên đổi quyền thành chưởng, thi triển thuật 'Brokeback’ của Hoành Đoạn gia. Hai người còn lại thấy vậy, cũng lập tức liên hợp công kích, tất cả đều chuyển quyền thành chưởng đánh về phía Phí Thanh Sơn.
Phí Thanh Sơn thấy chưởng lực của Diệp Phàm.
Cũng sắp đến rồi mà hắn chưa tránh ra còn hung hăng đá về phía Tùng Tỉnh Chính Điền. Hơn nữa, còn bất chấp sự hợp kích của hai người Hoành Đoạn Cửu Hạ ở phía sau, để nguyên phần sau lưng cho hai người này.
Diệp Phàm trong lòng cảm thấy bi thương. Hắn biết, Phí Thanh Sơn đang lấy thân mình làm mồi nhử để Tùng Tỉnh Chính Điền.
Sau đó để Diệp Phàm toàn lực hạ Tùng Tỉnh Chính Điền trước, như vậy giải quyết xong một tên, trong nhát mắt Brokeback sẽ mất đi một cánh tay lớn.
Hơn nữa dường như Phí Thanh Sơn cũng hiểu được, bản thân mình dưới sự công kích của cả ba người, nhiều nhất chỉ có thể chạy một chút, lúc sau nếu không chống đỡ nổi nữa thì ngã xuống. Cho nên liền quyết định hợp sức với Diệp Phàm đánh Tùng Tỉnh Chính Điền.
Thình thịch thình thịch…
Mấy tiếng nổ truyền đến, khiến cả lôi đài lắc lư vài cái. Ba…một tiếng, Phí Thanh Sơn bị bốn chưởng của hai người Hoành Đoạn đánh trúng sau lưng, cả người bị đánh bay ra chừng mười mấy mét, máu tươi trong miệng phun ra, người không thể đứng dậy nổi nữa.
- Sư bá!
Diệp Phàm tức giận rồi, dùng mười thành công lực thi triển Khai Bi chưởng hung hăng đánh lên người Tùng Tỉnh Chính Điền. Lại một tiếng động lớn nữa vang lên, sau đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người nhà Hoành Đoạn.
Bởi vì, Tùng Tỉnh Chính Điền đã bị một chưởng của Diệp Phàm đánh xa hàng chục mét, mắc ở lan can của lôi đài, máu tươi phun ra giống như pháo hoa vậy. ‘Oành’ một tiếng, giống như một viên đạn pháo đập mạnh xuống bãi cỏ.
Lập tức, dưới bãi cỏ bùn tung lên mù mịt đến hơn mười thước. Còn Tùng Tỉnh Chính Điền thì như thể bị chôn sống vậy. Y đang ở dưới hố sâu chừng ba mét.
Khi người nhà Hoành Đoạn chạy tới, phát hiện sau lưng Tùng Tỉnh Chính Điền không ngờ còn có một vết thương hở lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy cả nội tạng bên trong.
Bên kia, người nhà Phí gia mời các chuyên gia, bác sỹ đến phẫu thuật tại chỗ.
- Hắn là cửu đẳng đấy! Cửu đẳng đấy!
Tùng Tỉnh Chính Điền bị khiêng đi còn giãy giụa nói với lại.
Y đang nhắc nhở người của mình phải cảnh giác người thanh niên này, đây là một nhân vật cực kỳ lợi hại, vì thế đừng có khinh địch được, ta đây bị hắn đánh bay xuống đất chứ không phải là Phí Thanh Sơn.
Tuy nhiên, Tùng Tỉnh Chính Điền rống lên như vậy cũng khiến mọi người kinh ngạc. Không ngờ người thanh niên này lại giấu tài, không lộ ra mình là cao thủ cửu đẳng như vậy. Hồ đạo trưởng của Võ Đang tự nhiên trong lòng thấy dễ chịu hơn một chút.
Lúc cùng với Diệp Phàm nắm tay phân cao thấp còn có chút không phục. Nhưng giờ thì lão Hồ tâm phục khẩu phục rồi.
Hơn nữa, trong lòng còn cảm thấy phát hoảng, bụng nghĩ cũng may mà hôm qua cậu ta tha cho mình. Người thanh niên này không tồi, biết khoan dung độ lượng…
Còn hai người Hoành Đoạn Cửu Hạ mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm lúc này đang đỡ Phí Thanh Sơn.
Hai lão hồ ly này không nén nổi nỗi khiếp sợ trong lòng. Không thể tưởng tượng được, trên đời này lại có một cao thủ cửu đẳng trẻ tuổi như vậy.
Hơn nữa, nghe tiếng hô của Tùng Tỉnh Chính Điền có thể biết được, người trẻ tuổi này thật đáng sợ. Không ngờ một chưởng lại có thể khiến cho một cao thủ cửu đẳng bậc khai nguyên như Tùng Tỉnh Chính Điền bị thương thảm hại như vậy.
- Diệp phàm, con là niềm tự hào của Phí gia, con là tân Ưng Vương của Phí gia. Lão phu chính thức rút lui, ta đã mất lực chiến rồi. Danh dự của nước ta, hôm nay dựa vào con rồi.
Phí Thanh Sơn nói xong, miệng lại phun ra máu. Đám người Điệp Vũ vội bước lên đỡ ông xuống.
Tuy nhiên, Phí Thanh Sơn chết cũng không chịu đi, cứ ngồi trên ghế như vậy để bác sỹ kiểm tra…
Phí Thanh Sơn nói xong, bên phía người TQ liền hô lớn:P
- Trung Hoa bất bại, Ưng Vương, hãy tiến lên.
Những tiếng hô đó hào khí ngút trời. Phải biết rằng, bạn bè của Phí Thanh Sơn có đến mấy người là cao thủ bát đẳng đỉnh giai, còn có hai ba người là cao thủ cửu đẳng.
Hơn nữa đoàn người Phí gia, mấy chục người đồng thanh hô vang, khí thế có chút kinh người.
Những tiếng hô đó khiến cho các bác sỹ và y tá cũng không kìm được, vì vậy cũng lớn tiếng hô theo. Lập tức khiến toàn trường chấn động.
Đoàn trợ uy của Hoành Đoạn gia cũng kêu to ‘Đế quốc bất bại’ gì gì đó. Nhưng dù sao đây cũng là đang ở nhà họ Phí của Trung Hoa, vì vậy những tiếng hô đó sớm đã bị khí thế ngút trời của bên TQ vùi dập rồi.
Ba người lại tiếp tục giao chiến.
Không khí lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy tiếng thở mà thôi. Nhưng, bên phía TQ chỉ có thể nói rằng, khí thế kinh người.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều hiểu, bên mình thua là cái chắc. Bởi vì, bên phía Hoành Đoạn gia là cao thủ cửu đẳng tầng thứ hai, thứ ba. Còn người thanh niên này tuy là cửu đẳng, vừa nãy chỉ là đánh lén được mà thôi.