Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 15 : Phiêu Di Không Gian
Chương 17: Nghịch Thiên Giáo
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
Dịch: Tiểu Ngọc Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Thông Báo : Bệnh ==> Tạm ngừng dịch vài ngày
"Ngả Vi Nhi?"
Tỷ tỷ của Duy Khắc rất có tiềm chất để trở thành thích khách vì thế Cổ Diêu mới giao nàng cho sư mẫu của mình bồi dưỡng, không ngờ Ngả Mã lại nhìn trúng nàng, thu nhận làm đồ đệ, nhưng mà Cổ Diêu vì củng cố lòng trung thành, nên ước định là hai tháng gặp một lần.
Đếm đầu ngon tay tính một chút thì mấy ngày trước vốn là thời gian ước hẹn gặp mặt của hai người.
Duy Khắc nói tiếp:"Chủ nhân, tỷ tỷ mới vừa đi không lâu, mỗi tháng tỷ tỷ đều đến tìm người, lại còn thường xuyên nhắc đến người."
Mặc dù Duy Khắc trực đỗ trực tràng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được tỷ tỷ đối với chủ nhân có chút gì đó không giống bình thường, cho nên hắn mới không nhịn được mà lên tiếng nói với Cổ Diêu.
Nhắc đến Ngả Vi Nhi thì Cổ Diêu lại có cảm giác áy náy, một thiếu nữ xinh đẹp đang trong thời kỳ tươi đẹp nhất lại bị chính mình lợi dụng để làm công cụ, còn cướp đi cả sự trong sạch của nàng.
Nhưng tâm tình của Cổ Diêu hiển nhiên là không biểu lộ ra bên ngoài, thản nhiên nói:" Vũ kỹ của tỷ tỷ ngươi đã tiến bộ thế nào rồi?"
" Rất là mạnh, mạnh hơn thuộc hạ nhiều!" Duy Khắc không hề có chút ghen ghét, mà ngược lại còn cảm thấy cao hứng thay cho Ngả Vi Nhi, cũng có thể coi đó như là chiếc roi quất vào người để cho hắn cố gắng:" Nhât là mấy tháng gần đây, mỗi lần tỷ tỷ lại đây thì dường như thay đổi rất nhiều, chủ nhân, nếu như ngài nhìn thấy tỷ tỷ thì nhất định là sẽ kinh ngạc."
Cổ Diêu gật đầu nói:" Thế thì tốt rồi." Có một nhẫn giả là sư phụ, lại vô cùng nghiêm khắc, cộng thêm sự cẩn thận kiên cường và ẩn nhẫn của Ngả Vi Nhi thì thực lực tăng nhanh là nằm trong dự liệu của hắn.
" Hai tháng sau là có thể xử lý hết mọi chuyện cần thiết rồi, đến lúc đó thì sẽ hội ngộ với nàng."
Duy Khắc nghe vậy nói:"Thật tốt quá, chủ nhân, biết ngươi trở về. Tỷ tỷ nhất định là sẽ rất vui."
Sau khi trở lại đạo tặc công hội thì Cổ Diêu không dùng thân phận cán bộ của công hội để tiếp tục nhận nhiệm vụ, từ sau khi ở ma giới trở về thì thực lực và kinh nghiệm của hắn cũng tăng lên một tầm cao mới, nhiệm vụ tiến hành rất thuận lợi, không có gì có thể làm khó hắn, điểm số của hắn tăng lên nhanh chóng, nhanh chóng bước vào hàng ngũ đạo tặc cấp S.
Thời gian ước định gặp mặt mỗi 2 tháng một lần với Ngả Vi Nhi còn vài ngày cho nên Cổ Diêu liền tranh thủ đến đạo tặc công hội ở địa hạ thành và chỉ dẫn cho đám người Duy Khắc.
Cổ Diêu vừa đi ma giới. Rời khỏi đạo tặc công hội hơn nửa năm, theo quy tắc thì sẽ bị xóa tên khỏi danh sách cán bộ của công hội nhưng mà quy tắc là chết, chỉ cần có quan hệ tốt là có thể thông cảm được.
Sư nãi đạo tặc cấp S có quan hệ rất tốt với Cổ Diêu chính là nguyên lão đức cao vọng trọng trong công hội, chỉ cần nàng khai kim khẩu thì công hội cũng nể mặt một chút, hơn nữa chức vụ của Cổ Diêu chỉ là cán bộ cấp thấp cho nên cũng không có ảnh hưởng gì, cho nên tư cách cán bộ của hắn cũng không có mất đi, vẫn có quyền xử lý sự vụ.
"Đại tỷ. Có chuyện gì xảy ra thế? Một thời gian không gặp, tỷ ngày càng trẻ ra, nếu như tiếp tục như thế thì tiểu đệ sẽ gặp nhiều khó khăn."
Hôm nay Cổ Diêu vẫn tiếp tục công việc trước đây mà hắn thường làm là nói chuyện phiếm, thuận tiện tìm kiếm một chút tin tức, bị ảnh hưởng bởi nghề nghiệp cho nên hắn dần dần cảm thấy hứn thú với các bí mật.
Công phu vỗ mông ngựa được tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh của hắn khiến cho vị sư nãi không tiếc công sức, ra mặt để giúp cho Cổ Diêu không bị xóa tên. Nghe đươc thế thì nàng rất là thích, trên mặt nở hoa:" Khó khăn gì?"
Cổ Diêu nghiêm trang nói:" Đệ nói khó chính là một thời gian sau thì đệ không biết phải gọi tỷ là đại tỷ hay à tiểu muội đây?"
" Tiểu huynh đệ, miệng lưỡi thật là ngọt, ha ha." Sư nãi vô cùng cao hứng, lấy tay che miệng àm theo điệu bộ của các thiếu nữ, chỉ có điều là tuổi của nàng thì lại gấp mấy lần rồi.
Sau đó thì nàng thở dài một hơi:" Ày, ta cũng không hiểu tại sao ngoại từ tiểu đệ ra thì trong công hội này, người nào cũng giống như là đầu gỗ hết, vô cùng vô vị!"
Người trong đạo tặc công hội không có nói chuyện với nàng như thế, đó chỉnh là bởi vì bọn họ không có được công phu vuốt mông ngựa như Cổ Diêu lại không có được da mặt dày như của hắn, khiến cho sư nãi oán giận nói mấy câu:" Ta nói này tiểu huynh đệ, suốt nửa năm nay ngươi đi đâu thế, khiến cho sư tỷ ở trong công hội này suốt thời gian dài rất là nhàm chán!"
Giọng điệu của sư nãi không khác gì một cô gái, nhưng mà Cổ Diêu đã quen rồi nên cười nói:" Cũng không có cách nào khác, trong nhà có một số việc cần phải xử lý, tỷ cũng biết đó, giữa công việc và người thân thì dù sao người thân cũng quan trọn hơn."
" Đúng là vậy." Sư nãi gật đầu và cũng không có hỏi tiếp. Gia đình và bối cảnh của đạo tặc là không thể đề cập đến được.
" Tiểu huynh đệ, có thân nhân thì thật là tốt, phải biết quý trọng đó, đại tỷ từ nhỏ đã là cô nhi, vất vả lắm mới tìm được một nam nhan tốt nhưng lão quỷ ấy lão đi quá sớm, ày, số mạng của ta thật là khổ!"
Cổ Diêu khổ sở nói:" Thật đáng tiếc, nhnwg mà đại tỷ, đừng quên bây giờ tỷ còn có tiểu đệ đệ này."
Sư nãi nghe thế thì cao hứng, vội vàng nói:" Cũng đúng, ta cũng đã sớm coi đệ như là thân đệ đệ rồi."
Thời gian cũng không phải là vách ngăn giữa hai người, Cổ Diêu nói linh tinh lang tang, đem khoảng cách của hai người kéo rút ngắn lại, so với trước khi càng thân thiết hơn, thấy đã đến lúc rồi hắn bắt đầu vào chủ đề:" Đúng rồi, đai tỷ, trong thời gian đệ không có ở công hội thì có tin tức gì thú vị không?"
" Đương nhiên là có rồi, đệ biết đấy, đại lục lớn như thế, biết bao nhiêu ngươi, mỗi ngày đều có vô số chuyện lớn bé phát sinh, đừng có nóng vội, chúng ta từ từ trò chuyện!"
Chém gió cũng chính là một Phong Cách Xì Ting, nếu không nói thì không có ý nghĩa gì cả, hơn nữa năm rồi nàng không có thể sử dụng kỹ năng này của mình nên trong lòng cảm thấy rất là khó chịu, có được Cổ Diêu trở về, có thể cùng nàng thi triển tuyệt kỹ, hận không thể chém gió xuyên lục địa.
Điều mà sư nãi cảm thấy thích thú nhất là những chuyện bí mật của các đại gia đình, đây là điều mà nàng không bao giờ cảm thấy nhàm chán, trong đó thậm chí bao quát cả chuyện của Cổ Diêu.
Đoan Mộc Tình mất tích hơn nửa năm đột nhiên trở về gia tộc, hơn nữa lại đi chung với một nam tử có quan hệ không tầm thường, tin tức này dĩ nhiên không thể nào thoát khỏi đạo tặc công hội được. Gom các tư liệu của công hội có được ở thần thánh học viện nàng còn suy đoán được hắn và Đoan Mộc Tình trong thời gian ở học viện, trong quá trình thực tập nhiệm vụ mưa dầm thấm sâu.
Đoan Mộc Tình vì Cổ Diêu mà đi đến ác ma đảo để tìm, rồi sau đó Cổ Diêu lại vì nàng mà đến ác ma đảo để tìm, thậm chí ngay là tin tức đó mà đạo tặc công hội cũng có thể lấy được, quả nhiên có thể thấy được ở phương diện săn tin thì đạo tặc công hội rất là mạnh, nhưng mà tin tức liên quan đến ma giới thì lại hoàn toàn không biết, dù sao tin tức này vẫn tuyệt mật.
Chuyện này đối với sư nãi quả lả tin tức sốt dẻo và hâp dẫn, đến nỗi nàng kể rõ từng chi tiết, thao thao bất tuyệt, mưa rơi đầy phòng, đôi khi còn thêm vào những suy đoán rất là Võ Lâm mà không biết được diễn viên chính đang ở trước mặt.
Là đương sự, Cổ Diêu đối với tin tức nửa thật nửa chế của sư nãi không thể nào cảm thấy hứng thú được, mắt thấy sư nãi không có giảm tốc độ này liền vội ho một tiếng:" Đại tỷ, đệ muốn hỏi tỷ một chuyện."
Bị Cổ Diêu cắt đứt, nhưng sư nãi cũng không muốn dừng chém gió:" Tiểu huynh đệ, có việc gì cứ nói, nếu biết thì đại tỷ nhất định sẽ nói cho đệ."
"À, đệ muốn tìm hiểu về một tổ chức?"
" Tổ chức gì?"
"Nghịch Thiên Giáo!"
Last edited by quykiemtu; 29-05-2010 at 09:34 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 16 : Nghịch Thiên Giáo
Chương 01: Tổ Chức Tà Giáo
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
Dịch: Tiểu Ngọc Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
"Nghịch Thiên Giáo?" Vừa nghe đến danh từ này thì nét mặt của sư nãi liền biến đổi.
Từ cái tên của giáo phái đó thì có thể xác nhận được đó không chỉ là một tà giáo đơn giản mà là một đại tà giáo, trong những cấm kỵ của thánh điện thì nó được liệt vào cấp bậc A, chỉ thấp hơn cấm kỵ cấp S là ma giới.
Bất luận là lúc nào, đề tài này cũng không nên nhắc đến, đụng với thánh điện và tông giáo tài phán sở là chuyện không nên làm, đây là triết lý cơ bản để bảo vệ bản thân.
"Tiểu huynh đệ, ngươi hỏi cái này để làm gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là lần này chuyện trong nhà của đệ phát sinh là có chút liên quan đến nghịc thiên giáo cho nên mới muốn tìm hiểu về nó. Nghe nói Nghịch Thiên Giáo tiếng xấu đồn xa, hơn nữa giáo đồ của giáo phái cũng vô cũng tà ác, nhất nhiều kẻ không có trái tim, ăn tươi nuốt sống người khác, thậm chí có những giáo đồ còn chuyên giết các phụ nữ có mang, mổ bụng để lấy thai nhi ra mà tu luyện tà công, hầu hết giáo đồ đều biết các yêu thuật độc ác, lòng dạ lại hẹp hòi, chỉ vì một cái liếc mắt mà cũng có thể giết người. Nếu như thật sự là như thế thì đệ cần phải báo lại cho người nhà cẩn thận đề phòng bọn họ báo thù."
Cổ Diêu nói xong thì giả bộ như vô cùng lo lắng.
" Ay da, cũng không hẳn là thế, lời đồn thì không thể nào tin hoàn toàn được." Tôn chỉ của chém gió chính là tìm hiểu cặn kẽ chân tướng của sự việc, dưới sự hành hạ của cơn nghiện, sư nãi không nhịn được mà chen vào nói.
Cổ Diêu nghi hoặc:" Quoa, đại tỷ, người nói là lời đồn có vẻ quá phóng đại?"
" Đâu chỉ là phóng đại, căn bản à Bóp Méo Sự Thật!" Đã ra chiêu rồi thì khó mà thu chiêu được, sư nãi thấy thế thì cũng không ngậm miệng lại được, dù sao thì Nghịch Thiên Giáo cũng chỉ là cấm kỵ cấp A, không có như cấm kỵ cấp S vô cùng nghiêm ngặt, kín đáo không có kẻ hở, cũng có rất người thỉnh thoảng lén lút thảo luận về các cấm kỵ cấp A.
Vì thế dưới cơn nghiện sư nãi nói tiếp:" Không sai, Nghịch Thiên Giáo quả thật là tà giáo, giáo lí của bọn họ chính là phản thánh điện, tông giáo tài phán sở, nhưng mà hành vi ăn thịt người, uống mau tươi thì lại hoàn toàn không có, ít nhất trong tư liệu mà ta nắm được thì không có những vấn đề đó, nếu như nó có thật thì đã sớm có bằng chứng rồi."
Tin tức của đạo tặc công hội là đảm bảo uy tín và chất lượng. Hơn nữa sư nãi lại là nguyên lão của công hội, lời nói của nàng có độ chính xác rất cao, nhưng như thế thì lại làm cho Cổ Diêu khó hiểu thêm:" Nếu như vậy thì tại sao lại có lời đồn như thế?"
" Điều này cũng đơn giản thôi. Suy nghĩ một chút là sẽ biết được thôi." Sư nãi bĩu môi, động tác trông như một thiếu nữ xuân thì:" Giống như Nghịch Thiên Giáo, nó là một tà giáo siêu cấp. Thánh điện đương nhiên là muốn gia tăng tội trạng lên người của nó. Khiến cho cả đại lục đều kiêng kỵ và căm ghét, và sẽ không muốn tiếp xúc đến Nghịch Thiên Giáo, tránh bị họa sát thân. Hơn nữa mỗi người đề muốn diệt trừ Nghịch Thiên Giáo. Và tông giáo tài phán sở khi truy bắt cũng sẽ dễ dàng hơn."
Cổ Diêu cau mày nói:" Tỷ nói là thánh điện cố tình tung tin đồn xấu lên người của nghịch thiên giá? Thánh điện cũng có hành động lừa gạt thế nhân như vậy sao?"
" Ay, cái này không hẳn thế. Là ... Là bọn họ tìm những người khác làm, và có lẽ cùng có nguyên nhân khác." Danh tiếng của thánh điện đều ảnh hưởng đến tâm lý của mọi người ở đại lục, sư nãi cũng không ngoại lệ. Phỉ báng thánh điện là hành vi không tốt. Vì đã lỡ lời cho nên nàng vội vàng chuyển sang đề tài khác:" Mặc dù phản lại quanh minh thần và thánh điện nhưng Nghịch Thiên Giáo lại tự xưng là Nghịch Thiên Thần Giáo. Đệ nói xem có phải rất là buồn cười không? Ha ah."
Cổ Diêu cũng cười khan mấy tiếng rồi nói:" Đại tỷ, kết cấu bên trong của Nghịch Thiên Giáo như thế nào?"
" À, thì cũng giống như các giáo phái thông thường thôi. Bọn họ có một vị giáo chủ. Nhưng mà nghe nói mấy năm trước giáo chủ đã bị thánh điện bắt là phán quyết rồi. Nghe nói là cho đến nay vẫn chưa tìm được người thay thế vì thế chức vụ này vẫn còn khuyết."
" Nếu như vậy thì bọn họ không phải đã trở thành quần long vô thủ sao?"
Sư nãi lắc đầu nói:" Cũng không hoàn toàn như vậy, ngoài giáo chủ ra thì trong Nghịch Thiên Giáo còn có một vị thánh nữ, thực lực của nàng không nhất định là phải mạnh nhất. Nhưng mà ở bên trong giáo thì có địa vị dưới một người trên vạn người, trước khi tìm được người xứng đáng cho chức giáo chủ thì nàng chính là thủ lĩnh của Nghịch Thiên Giáo. À còn có một điều nữa, thánh nữ phải là xử nữ, he he..."
Mẹ, môn phái nào cũng có quy tắc cổ quái, trưởng môn tương lai của tiêu dao môn thì không được là xử nam mà thánh nữ của Nghịch Thiên Giáo thì phải là xử nũ.
Suy nghĩ một chút rồi hắn nói:" Cái cô thánh nữ kia, thực ra là ai?"
" Thân phận thật sự sao? Cũng không ai biết được." Sư nãi nhún vai:" Sự bí ẩn của Nghịch Thiên Giáo sợ rằng cũng không kém hơn so với công hội của chúng ta, giáo đồ cũng không nhận ra được chân diện của đối phương. Chỉ dùng danh hiệu để xưng hô. Dưới thánh nữ là sáu vị đại pháp vương, nghe nói đều là tuyệt thế cao thủ vạn người có một, ngoài ra, còn có rất nhiều cao thủ khác. Tóm lại, đây là một tà giáo có thực lực hùng hậu, danh tiếng thậm chí còn hơn cả Bái Nhật Giáo năm xưa!"
Cổ Diêu nói:" Tại sao có nhiều người như thế, thậm chí là cả các tuyệt thế cao thủ cũng muốn gia nhập Nghịch Thiên Giáo? Những người đó hẳn là không biết sử dụng yêu thuật."
Sư nãi thở dài:" Sự tình này thì biết nói thế nào cho rõ đây, ví dụ như chúng ta, tại sao lại muốn trở thành đạo tặc, cho dù là buôn bán kiếm sống thì chúng ta cũng dư sức sống nửa đời còn lại nhưng mà vẫn không thể nào thoát khỏi cái nghề này được, và sợ rằng cũng không ai giải thích được. Mỗi người đều có lý tưởng để theo đuổi, và cũng có thể là bất đắc dĩ."
Dừng một chút nàng lại nói:" Bất quá, Nghịch Thiên Giáo ngoại trừ phản lại thánh điện và tông giáo tài phán sở ra thì cũng không có đi theo trả thù ai, trừ khi người đó là người của thánh điện hoặc là bán đứng giáo đồ, mới bị đuổi tận giết tuyệt. Điều này thì đệ đệ có thể yên tâm.
Cổ Diêu cười nói:" Nghe tỷ nói thì đệ không còn lo lắng nữa rồi." Không lo lắng là đương nhiên rồi, hắn vốn nói xạo mà.
Sư nãi nói:" Đúng rồi, tiểu đệ đệ, mọi chuyện của ngày hôm nay không được nói ra ngoài, tỷ thấy chúng ta rất thân lại có liên quan đến người thân của đệ cho nên mới phá lệ mà tiết lộ ra đấy."
Cổ Diêu cười nói:" Đó là đương nhiên rồi. Đại tỷ, tỷ cũng biết đệ không phải là loại người không làm việc lớn được."
Sau khi cáo biệt sư nãi thì Cổ Diêu rời khỏi đạo tặc công hội, hắn đã ở đạo tặc công hội vài ngày rồi, cần phải đi xem duy khắc mới được. Tiểu tử kia mấy ngày gần đây hình như là gặp phải chướng ngại trong việc tu luyện, cần phải đi chỉ điểm một chút mới được. Tại sao lại vô duyên vô cớ hỏi thăm về Nghịch Thiên Giáo chứ, có lẽ là bị ma thần ảnh hưởng nhưng là Cổ Diêu không thể nào át chế được ý niệm này trong đầu.
"Sư đệ, đang suy nghĩ cái gì thế?"
Đang lúc Cổ Diêu trầm tư thì một người từ từ hạ xuống trước mặt hắn, đó là Christie
"Y, sư tỷ?"
Cổ Diêu hơi kinh ngạc, vị sư tỷ này của hắn quả thật là có chút thần bí, ngoại trừ biết dược tên của nàng và biết nàng là người của tiêu dao môn ra thì, thân thế và hành tung của nàng vẫn là ẩn số, nàng luôn ra ngoài mấy tháng rồi mới quay lại đạo tặc công hội một lần.
Cái ý niệm trong đầu của Cổ Diêu vừa được đè nén xuống lại xông lên:" Sư tỷ, tỷ có nghe nói qua về Nghịch Thiên Giáo chưa?"
"Nghịch Thiên Giáo?" Một người luôn trầm ổn như Christie khi nghe được danh từ kia thì trong mắt hiện lên một cái nhìn rất kỳ dị.
Last edited by quykiemtu; 29-05-2010 at 09:34 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 16 : Nghịch Thiên Giáo
Chương 02: Khả Năng
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
Dịch: Tiểu Ngọc Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
" Sư đệ, đương nhiên là có nghe nói qua rồi, đó là một tà giáo rất lớn, là cái đinh trong mắt của thánh điện." Ánh mắt kỳ quái của Chrisite chỉ thoáng hiện lên trong phút chốc, rồi lập tức khôi phục lại như thường, yêu kiều cười nói:" Sư đệ, đệ hỏi về nó để làm gì!"
Cổ Diêu nói:" Không có gì, chỉ là có chút hứng thú mà thôi, tỷ cũng biết đó, bất cứ sự việc gì có tính bí mật càng cao thì càng kích thích đạo tặc. Mà rất không may mắn chính là trên đường làm nhiện vụ đệ có nghe qua chút tin về nghịch thiên giáo, mà lời đồn thì không thể nào chính xác được, cộng thêm bản tính hiếu kỳ của đạo tặc cho nên đệ muốn tìm hiểu về nó một chút."
Christie ngạc nhiên nói:" Nghịch thiên giáo cùng hung cực ác, giáo đồ làm việc tà dị, trên đại lục hầu như ai cũng muốn diệt trừ nó, thế có điểm nào không hợp lý?"
" Rất nhiều lời đồn cũng không phải là sự thật." Cổ Diêu thuật lại những lời mà sư nãi đạo tặc nói ra và những bình luận của nàng, nhưng mà hắn đổi lại thành là nghe được trong lúc làm nhiệm vụ.
Cùng là môn hạ của tiêu dao môn, Christie cũng là người có thể tin tưởng, vì thế cho nên Cổ Diêu cũng không có kiêng kỵ gì mà nói với nàng về nghịch thiên giáo.
Sau khi nghe xong thì nàng nhìn chằm chằm Cổ Diêu, lúc này khuôn mặt của nàng thì vẫn như bình thường nhưng lại chăm chú nhìn Cổ Diêu:" Nếu như hai quan điểm hoàn toàn trái ngược nhau tồn tại thì, sư đệ, đệ nói xem nghịch thiên giáo này như thế nào?"
" Ày, cái đại tà giáo này có thể tồn tại và phát triển lớn mạnh hiển nhiên là có nguyên nhân."
Cổ Diêu nói:" Nghe nói nghịch thiên giáo có rất nhiều kỳ nhân, người có tài cũng rất nhiều, nguyên nhân gì mà nhiều cao thủ tập trung cùng một chỗ như thế, lại còn chống đối với thánh điện, tông giáo tài phán sở, và thậm chí là tất cả người trong thiên hạ? Có thể đó bọn họ có một mục tiêu hấp dẫn để theo đuổi, đệ cũng có chút tò mò rồi, thật sự muốn biết điều này, he he! Còn nữa, thánh nữ của nghịch thiên giáo rất thần bí, là một nữ nhân, nhưng lại nắm quyền lực, quần hùng đều phục, sư tỷ, tỷ nói xem nàng là người như thế nào?"
Christie cười nói:" Tỷ cũng không biết, là người nào nhỉ, nhiều khi, nói không chừng nàng có thể là bất kỳ ai ở bên cạnh đệ."
Giả thiết này cũng có chút hơi quá hoang đường, Cổ Diêu nghĩ đến các bằng hữu của mình, hoàn toàn không có khả năng đó, cũng không biết là nên khóc hay cười:" Sư tỷ, nếu như tỷ nói thế thì tỷ cũng có khả năng đó rồi?"
Christie chớp hai mắt, lộ vẻ hoạt bát lanh lợi:" Trên lý luận thì hoàn toàn có khả năng."
" He he, sư tỷ thật là biết nói đùa. Nếu như tỷ là thánh nữ của nghịch thiên giáo thì đệ thậm chí có thể là sứ giả của Ma Thần." Cổ Diêu nói thế là nói đùa nhưng mà bất quá nghĩ lại hắn quả thật là có quan hệ với Ma Thần, cái tên quái vật kia, hắn nói là hắn giống như Quang Minh thần đang ở trong cơ thể của mình.
Christie chẳng biết nói thế nào:" Sư đệ, đệ tin chân lý luôn nằm trong những lời nói của những người này sao?"
Câu hỏi này đến quá đột ngột, Cổ Diêu có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút rồi nói:" Cái này, đệ chỉ tin tưởng vào chuyện mà đệ nhìn thấy tận mắt."
" Sư đệ, đệ nói không sai, ta tin tưởng đệ sẽ tìm được đáp án. Được rồi, ta phải đi đây, gặp lại sau." Christie nở nụ cười. Thân hình biến mất giữa đường lỡn, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, dứt khoát, đây là phong cách của nàng.
" Sư tỷ, cuối cùng tỷ là dạng người thế nào?" Cổ Diêu tự hỏi.
Ngoại trừ nghịch thiên giáo ra thì vị sư tỷ xinh đẹp này cũng khiến cho hắn rất hứng thú, trên người của Christie tất cả đều giống như "Ảo Ảnh Thuật" Của nàng vậy, luôn biến ảo không ngừng, khiến cho đối phương như lạc vào trong sương mù. Mặc dù tận mắt chứng kiến nhưng mà không cách nào lại nắm lấy được, đây là ấn tượng đầu tiên của Cổ Diêu về vị sư tỷ này. Nhưng mà cho đến bây giờ vẫn không có thay đổi, Cổ Diêu cũng không có biết gì thêm về nàng.
Thậm chí có thể khẳng định sự bí ẩn của nàng còn hơn cả thánh nữ của nghịch thiên giáo nữa!
Một cảm giác kỳ quái đột nhiên xuất hiện trong lòng Cổ Diêu, tựa như là nó muốn nói với chính mình, nhưng mà không phải đối mặt nói chuyện với nhau mà là đến từ nội tâm.
Cổ Diêu hơi ngẩn người chút rồi sau đó cũng nguyện "Kết Nối" Với nó.
" He he, nhân loại ngươi lại càng hoang mang hơn rồi, ta nói không có sai chứ hả?" Ngữ khí của Ma Thần lại vang lên, sau khi thi triển phụ thần thuật thì hắn không cách nào trao đổi cùng với Cổ Diêu tùy tiện được, chỉ có thể phát động tâm linh yêu cầu, khi nào Cổ Diêu đồng ý thì mới được.
"Lại là ngươi?" Cổ Diêu cảm thấy đau đầu, đúng là âm hồn bất tán.
So với trong giấc mộng lần trước thì khác nhau, lần này hắn hầu như là nói chuyện với người vô hình.
Ma Thần cười ha hả:" Đừng có bài xích ta nhanh như thế, ta chỉ muốn giúp ngươi thôi, muốn tìm hiểu được chân tướng sự việc thì ngươi càng cần phải có thực lực mạnh hơn mới được!"
Cổ Diêu mỉm cười nói:" Nói rất êm tai, nhưng ta vẫn tin tưởng một câu nói, Bánh không có từ trên trời rớt xuống."
Ma Thần cười khô nói:" Thẳng thắng mà nói thì ta trợ giúp ngươi quả thật là cũng có mục đích, chuyện không có lợi hiển nhiên là ta sẽ không làm."
"Mục đích gì?"
" Đơn giản, tên khốn quang minh thần kia phong ấn ta hàng vạn năm, mối thù của chúng ta cũng kết từ đó, mà thánh điện lại là cơ cấu cung phụng của hắn, ta dĩ nhiên là muốn chèn ép bọn chúng. Mà ngươi, cũng có thể tìm được đáp án. Vì thế chúng ta cùng hợp tác, đôi bên đều có lợi, có phải hay không?"
" Đúng vậy, ta quả thật là muốn biết đáp án, nhưng mà sẽ tự dùng sức mình để tìm hiểu, về phần hợp tác, xin lỗi, ta không có hứng thú!" Cổ Diêu cắt đứt sự trao đổi, không còn nghe thanh âm của Ma Thần nữa.
Nếu như có thể có được sức mạnh từ Ma Thần thì dĩ nhiên là Cổ Diêu không từ chối, nhưng mà cái tên kia sống đã ngàn van năm rồi, tuyệt đối không phải là dễ dàng xử lý, có trời mới biết hắn có dùng thủ đoạn gì không, nói không chừng hắn có thể khống chế thân thể của mình lần nữa, sau này cần phải cẩn thận mới được.
Hơn nữa, Ma Thần lợi dụng chính mình, không chỉ đơn giản là chèn ép thánh điện không, hắn hận chính là quang minh thần, bọn thánh điện đối với hắn chẳng khác nào đám du côn mà thôi, có chèn ép cũng không có nghĩa gì. Nếu như Ma Thần đến thánh điện để trút giận thì hắn quá ngây thơ.
Với thực lực của ma thần, hiển nhiên là sẽ không chấp bọn du côn nhỏ nhoi, nói cách khác thì hắn chỉ là giả vờ mà thôi, nhưng mà ý đồ của hắn thì Cổ Diêu không đoán ra được.
Lấy Khốn Long ra, đoc lại chú ngữ để triệu goi Cửu Vĩ Hồ ra cố vấn một chút nhưng mà xem ra Cửu Vĩ Hồ quả thật là cần ngủ say một thời gian.
Ày, không cần nghĩ nhiều thế nữa, đi tìm duy khắc trước đã, ngày mai Ngả Vi Nhi cũng đến rồi.
Vừa nghĩ đến đó thì Cổ Diêu liền thi triển khinh công, lao ra khỏi địa hạ thành.
Christie lúc nãy vừa biến mất lại hiện ra, nhìn bóng lưng của Cổ Diêu lầm bầm:" Sư đệ, hãy dùng chính đôi mắt của mình mà tìm hiểu chân tướng!"
Last edited by quykiemtu; 29-05-2010 at 09:34 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 16 : Nghịch Thiên Giáo
Chương 03: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
Dịch: Tiểu Ngọc Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Đến địa điểm ước định như mọi lần, Ngả Vi Nhi đến phụ cận của đạo tặc công hội, nhưng lần ngày khi nàng vừa vào cửa, đi vào sân huấn luyện thì ngoại trừ đám người Duy Khắc ra còn có Cổ Diêu.
Điều nàng khiến cho nàng vô cùng kinh ngạc:" Chủ nhân!?"
" Tạm dừng huấn luyện." Cổ Diêu nói xong những lời này thì Duy Khắc liền đi về phía ngả vi nhi, hưng phấn nói:" Tỷ tỷ, tỷ đến rồi? Chủ nhân đã trở về rồi!"
Không cần hắn nhác thì Ngả Vi Nhi cũng phát hiện ra Cổ Diêu rồi, nhưng nhất thời nàng nửa mừng nửa lo.
Khi vừa biết Cổ Diêu thì hắn làm cho nàng có vẻ kính sợ, rồi sau đó bị ép buộc khiến cho nàng có chút hận hắn nhưng tình cảm của nàng dần dần biến đổi, trước mặt nàng Cổ Diêu luôn lạnh lùng, nhưng khi trên giường thì lại vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ tạo nên một lực hấp dẫn rất lớn, chính điều này đã chinh phục hoàn toàn một thiếu nữ xuân xanh. Do đó trong nửa năm khi Cổ Diêu mất tích thì nàng rất lo lắng, còn hơn cả việc phải báo thù của mình.
Nhìn thấy ngả vi nhi, Cổ Diêu có cảm giác khác hẳn so với lần trước, điều này đến từ việc khí chất thay đổi. Lúc này Ngả Vi Nhi giống như là một lưỡi dao sắc bén được nằm trong vỏ, tất cả vẻ sắc bén được ẩn giấu bên trong, người ngoài không dễ dàng nhận thấy được, nhưng một khi ra khỏi vỏ là sẽ đoạt mạng, ẩn ở bên trong đó là một cảm giác khiến cho người khác phải khiếp sợ.
Có thể nhận thấy được, huấn luyện của ngả mã rất có hiệu quả, cho dù không cần dò xét thì Cổ Diêu cũng có thể khẳng định Ngả Vi Nhi có thể trở thành một sát thủ rồi, cái mà nàng thiếu hiện nay chính là kinh nghiệm, và Cổ Diêu thì vì lý do này mà đến.
" Ngả vi nhi, trở về nói lại với sư phụ là mấy ngày này sẽ ra ngoài thực luyện một chút."
Ngả vi nhi:" Vâng, chủ nhân, vừa hay mấy ngày trước đó sư phụ cũng dặn như thế."
Cổ Diêu nghe thế thì cảm thấy tốt hơn nhiều, hắn vẫn luôn ngại phải đối mặt với sư mẫu.
Hắn gật đầu nói:" Được, ta sẽ đưa các người đến gia tộc Đoan Mộc ở quận Lan Tư. Ở nơi đó thì các người có thể thể hiện bản thân của mình, trở thành nhân tài xuất sắc, có thể nhanh chóng báo được thù!"
"Vâng!" So với Duy Khắc khi nghe được có cơ hội báo thù thì Ngả Vi Nhi bình tĩnh hơn nhiều. Điều này không phải là vì mối thù của nàng đã bị lãng quên, mà đó là bản năng của thích khách, bất cứ thứ gì cũng phải để trong lòng, luôn luôn giữ tĩnh táo, vì thế mới có thể đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Nhưng khi nhìn thấy Cổ Diêu thì Ngả Vi Nhi lại thất thố, điều này có thể thấy được Cổ Diêu có ảnh hưởng rất lớn đối với nàng.
Cổ Diêu vuốt vuốt cằm, biểu hiện của Ngả Vi Nhi khiến cho hắn rất hài lòng. Tiềm lực của nàng vượt qua cả tưởng tượng của hắn. Xem ra, chắc không lâu nữa là trên tạp địch đại lục sẽ xuất hiện một thích khách đáng sợ rồi. Xem ra mấy tên cùng hung cực ác của hắc phong mã tặc đoàn, nên chuẩn bị tụng kinh sám hối vì bản thân mình.
Ngả Vi Nhi đưa ra thỉnh cầu với ngả mã và được đáp ứng, sau đó nàng liền theo Cổ Diêu đi đến quận lan tư.
Quận lan tư là một nơi rất bình yên. Cuộc sống phồn hoa, đó là do nơi này có rất nhiều nhân tài ưu tú duy trì trật tự, hơn nữa không ngừng thu nhận nhân tài mới, giúp cho lực lượng của quận lan tư luôn ở mức tốt, do đó đối với nhân tài thì quận lan tư không bao giờ cự tuyệt, hơn nữa hai tỷ đệ Ngả Vi Nhi có thân phận và bối cảnh trong sạch, luôn là nhân tài mà các nơi đều mong muốn có được, hơn nữa lại do Cổ Diêu đề cử cho nên vào được biên chế là hiển nhiên.
Theo như tục lệ thì các thủ vệ mới đều phải chấp hành nhiệm vụ bên ngoài thành, ví dụ như diệt cường đạo, đuổi bắt đạo tặc. Liệp sát ma thú, hoặc có thể chống lại việc dân chúng nổi loạn ảnh hưởng đến trị an của quận, không giống như thủ vệ ở trong quận, nhàn nhã và ít nguy hiểm hơn.
Mục đích của việc này là giúp cho các lính mới có thể thực luyện, nhanh chóng phát triển, về phương diện khác thì cũng có thể dựa vào việc này mà lựa chọn nhân tài.
Ngả Vi Nhi và Duy Khắc nhanh chóng khiến cho thượng cấp cảm thấy vui mừng lẫn sợ hãi, vừa vào hàng ngũ không bao lâu thì Duy Khắc đã không còn vẻ non nớt nữa, trong lúc làm nhiệm vụ hắn luôn xung trận đầu tiên, anh dũng vô úy, thể hiện quyết tâm kiên nghị và dũng khí.
Còn ngả vi nhì thì hầu như không cần giai đoạn thích ứng, nàng giống như là đã có kinh nghiệm sau khi trải qua sóng gió, trầm tĩnh và lãnh khốc khiến cho đối thủ của nàng luôn kinh sợ, nhiều khi đối thủ ngã xuống mà cũng không kêu lên được tiếng nào,thậm chí là không thấy được cả một giọt máu tươi là đã trở thành một thi thể rồi.
Biểu hiện của bọn họ quá xuất sắc, đến nỗi thủ trưởng của bọn họ cảm thấy để họ ở đây thì chẳng khác nào làm cho mai một nhân tài của nên đưa ra đề bạc, trong một tháng ngắn ngủi bọn họ được lên chức tiểu đội trưởng, rồi một tháng sau lại lên thành trung đội trưởng, tốc độ lên chức của họ có thể nói là nhanh như tên bắn.
Ngoài hai tỷ đệ ra thì những tử sĩ khác do Cổ Diêu mang đến đều có được chức vị, bọn họ đều là cô nhi, khó có cơ hội bước lên mây như thế, vì thế luôn cố gắng nắm bắt, không cam lòng làm người đi sau.
Cổ Diêu cuối cùng cũng trở thành công dân chính thức của quận lan tư, chỉ là không giống như Ngả Vi Nhi là gia nhập quân đội.
Thói quen của đạo tặc là tiêu dao, nếu bị ước thúc thì cảm thấy không tự nhiên, nhưng mà trên dưới gia tộc Đoan Mộc đều biết được quan hệ của hắn và Đoan Mộc Tình, sớm muộn gì cũng trở thành người một nhà nên cũng không có ý kiến gì.
Ở bên trong sân huấn luyện của gia tộc Đoan Mộc, Cổ Diêu đang luyện tập, nhưng không phải là hình ảnh mồ hôi như mưa, hắn chỉ thoải mái mà đáng đông một quyền, tây một cước, lộn xộn, so với múa máy tay chân thì không khác nhau lắm.
Không thể nào tưởng tượng được, đây lại là các động tác tập luyện của một cao thủ, nhưng mà Cổ Diêu rất là chăm chú, mỗi một động tác hắn xuất ra đều lộ vẻ trầm tư, tựa hồ như là làm một động tác cực kỳ khó khăn.
Tiếng gió phía sau chợt thay đổi, Cổ Diêu không cần nghĩ ngợi, quay đầu xuất ra một quyền, hơn nữa chỉ là một quyền đơn giản.
Nhưng mà chiêu thức võ công trụ cột và đơn giản nhất này lại khiến cho người đánh lénh vô cùng kinh ngạc.
Trong mắt hắn, quyền của Cổ Diêu nhẹ nhàng, khi gặp phải xu thế như lôi đình vạn quân kia thì sẽ lập tức bị hủy, nhưng mà một quyền vô cùng thong thả kia lại phá vỡ hoàn toàn kiếm thế của hắn, hắn ngược lại dường như bị áp chế, điều này khiến cho hắn cảm thấy sa sút tinh thần.
Không cần nghi ngờ, bất kể là khí thế hay là tâm lý hắn đều đã rơi xuống hạ phong, vì thế hắn liền thu chiêu, thì ra đó là Đoan Mộc Tích.
Tứ công tử của gia tộc Đoan Mộc vô cùng kinh ngạc, tuy nói rằng chiêu thức này là hắn do hưng phấn mà xuất ra, vẫn chưa dùng toàn lực nhưng mà lại bị phá giải như thế quả thật là ngoài dự liệu của hắn.
Một quyền vừa rồi chính là gì, không phải là chiêu thức gì, so với bất kỳ chiêu thức nào cũng đơn giản nhưng lại phức tạp hơn, tùy tiện mà xuất ra kiến cho đối thủ không thể nào dự liệu được, cùng đấu với một đối thủ như thế thì vĩnh viễn không thể nào biết được động tác tiếp theo của hắn là gì.
Một danh từ hiện lên trong đầu của Đoan Mộc Tích, nhưng mà hắn có cảm giác không tin được, bởi vì đó cũng chính là cảnh giới mà hắn theo đuổi.
Cổ Diêu mỉm cười, không sai, cuối cùng hắn cũng nắm được phần bên ngoài của vô chiêu.
Last edited by quykiemtu; 29-05-2010 at 09:34 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 16 : Nghịch Thiên Giáo
Chương 04: Dị Đoan
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
Dịch: Tiểu Ngọc Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Từ lúc được huyết ma Dracula chỉ dẫn về lĩnh lực thì trong suốt nửa năm qua Cổ Diêu luôn cố gắng thăm dò thế giới mới này. Vô Chiêu, môn võ học huyền ảo này, ngoại trừ thực lực của bản thân, kiến thức, ngộ tính ra còn phải trông chờ vào quán tính trong phút chốc, nếu như không có được may mắn thì cho dù có là một người đã đạt đến cảnh giới cao nhất trong chức nghiệp của mình thì cũng không thể nào bước vào cảnh giới mới này được.
Trong phút chốc linh quang chợt hiện thì Cổ Diêu hiểu được lời của Dracula, quả thật đó là một điều rất huyền diệu rất khó giải thích, cũng giống như là một người khi học đi và học nói vậy, không thể giải thích bằng lời được, cũng không thể dạy lại cho người khác được mà chỉ có thể dùng hành động để dẫn dắt mà thôi.
Nhưng mà Cổ Diêu biết được mình chỉ là mới tiếp cận được ngọn núi thôi, còn cần rất nhiều thời gian đề khai thác mới có thể chính thức nắm giữ được vô chiêu, sau đó dùng nó để làm cầu nối tiến vào lĩnh vực trở thành một Nghịch Thiên Cường Giả.
" Ha ha, hay lắm, Cổ Diêu, cho ta thấy được thực lực của ngươi sau khi tốt nghiệp đi nào!" Đoan Mộc Tích cũng không vì thế mà sa sút tinh thần, ngược lại còn cười ha hả.
Hạ Hầu Cẩn đã trở về, ba vị đại ca lại bề bộn sự vụ cho nên không rảnh cùng hắn luận bàn cho nên khi nhìn thấy một quyền này của Cổ Diêu thì hắn rât là vui:" Đến đây này, đánh một trận nào?"
Tuy lời nói là hỏi nhưng mà hắn căn bản không cho đối phương có cơ hội trả lời, vừa dứt lời thì Đoan Mộc Tích đã ra tay, tay hắn run lên kiếm đâm đến.
Cổ Diêu thấy thể thì cũng không còn cách nào khác hơn là phải tiếp chiêu thôi, hơn nữa, quyết đấu với một cao thủ thì cũng là cơ hội tốt để luyện tập.
Mới bắt đầu thì thế công của Đoan Mộc Tích cũng không phải là sắc bén, nhưng sau đó thì các chiêu thức của hắn dần dần kín đáo hơn, không một kẻ hở, Cổ Diêu dù sao cũng chỉ là vừa mới tiếp cận cảnh giới vô chiêu cho nên linh động và thiên ma quyết thay nhau ra trận.
***
" Được được, ta không nói là được." Sau đó hắn lại kéo vả vai của Cổ Diêu nói:" Này ta nói này, tiểu muội muội của ta thì cái gì cũng tốt nhưng lại có chút hơi rụt rè, ngươi phải chiếu cố nàng thật tốt đó!"
" Tứ ca!" Đoan Mộc Tình chà chà chân. Đoan Mộc Tích vội nói:" Ta phải đi, không làm phiền các người nữa:" Nói xong liền chuồn đi mất, để lại người ở lại.
Vừa mới cùng Đoan Mộc Tích đánh một trận, Cổ Diêu cũng không còn sức để tu luyện tiếp nữa, nên cùng Đoan Mộc Tình đi dạo.
Chầm chậm dạo bước trong khu rừng bên ngoại viện của gia tộc, từng chiếc lá phong màu đỏ rời khỏi thân cây, bay lượn trong gió, thiên nhiên trở thành một màu đỏ quyến rũ lòng người, không gian này dùng hai từ lãng mạn để hình dung nó thì vẫn chưa đủ.
Hai người sóng vai nhau bước. Từng làn hương từ trên người Đoan Mộc Tình truyền đến, thấm tận lòng người. Cổ Diêu quay đầu sang nhìn người ngọc bên cạnh, càng cảm thấy Đoan Mộc Tình đẹp không thể nào tả hết.
" Ngốc quá, nhìn cái gì mà nhìn?" Đoan Mộc Tình thấy ánh mắt của Cổ Diêu thì khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng lên, bộ dáng xấu hổ của nàng lại càng động lòng người, Cổ Diêu ngẩn ngơ:" Nàng thật đẹp!"
Nghe được người yêu của mình tán dương, Đoan Mộc Tình vừa mừng lại vừa thẹn thùng, Cổ Diêu xúc động liền ôm lấy, và chuẩn bị 'chụt chụt'.
Đoan Mộc Tình chỉ chống cự vài cái cho có mà thôi, sau đó thì trở nên mềm mại, nhẹ nhàng ở trong lòng của Cổ Diêu. Ngoại trừ lúc Cổ Diêu vừa được Philip đưa đến quận lan tư thì lúc này chính là lần đầu tiên hai người thân mật. Và càng khác biệt hơn chính là, hôm nay Đoan Mộc Tình không có bị ép buộc mà là cam tâm tình nguyện.
Cảm nhận được thân nhiệt của đối phương thì lại càng có cảm giác kích thích, hai người hòa quyện vào nhau, cũng không biết là qua bao lâu mới lưu luyến rời nhau.
" Xấu quá đi!" Đoan Mộc Tình liếc Cổ Diêu một cái, nhưng mà ngữ điệu thì lại rất là khiêu khích.
Cổ Diêu nóng cả người, nhưng mà chính ngay vào lúc này, câu nói của ma thần đột nhiên lại hiện ra trong đầu của hắn, hơn nữa suy nghĩ của hắn bất tri bất giác và tập trung về Nghịch Thiên Giáo, những thứ này mấy ngày gần đây liên tục quấy rầy Cổ Diêu, thậm chí là ngay lúc ở bên cạnh của Đoan Mộc Tình cũng không thoát.
Quái, cuối cùng là ta bị sao thế này? Cổ Diêu à Cổ Diêu, không phải ngươi vẫn luôn mong chờ ngày hôm nay sao? Nguyện vọng đã được thực hiện rồi, có thể cùng Đoan Mộc Tình cùng ở một chỗ, cuộc sống này còn cần thêm gì nữa chứ, cái gì mà tà giáo rồi ma thần, lo lắng làm gì chứ?
Nhưng mà hắn vẫn không thể nào khống chế được lối suy nghĩ của chính mình, cái ý nghĩ điên khùng này giống như là âm hồn bất tán, Cổ Diêu thậm chí còn hoài nghi là mình đã trúng tà thuật của Ma Thần.
" Sao thế?" Đoan Mộc Tình nhìn thấy Cổ Diêu có vẻ kỳ lạ, ân cần nói:" Giận rồi à?"
" Không phải!" Cổ Diêu vội vàng phủ nhận, Đoan Mộc Tìnhlà liếc mắt đưa tình với hắn, hắn làm sao mà giận chứ.
Chuyện của ma thần tốt nhất là không nên để cho người khác biết, hơn nữa càng không nên để cho Đoan Mộc Tình lo lắng, Cổ Diêu nói:" Chỉ là đột nhiên nghĩ đến một vài vấn đề về võ học mà thôi."
Đoan Mộc Tình cũng không có nghi ngờ, nghe thế thì cũng an tâm, gắt giọng nói:" Ngươi đó, sắp biến thành một võ si như là tứ ca và Hạ Hầu Cẩn rồi!"
Một lúc sau Cổ Diêu đưa Đoan Mộc Tình về phòng, sau đó đến thẳng quán rượu hồng vận của quận lan tư.
Quán rượu hồng vân nằm trong khu vực hoàng kim của quận lan tư và đồng thời cũng là sản nghiệp của Cổ Diêu.
Trước khi đến ma giới, Cổ Diêu từng đến các nơi trên đại lục, nhất là các quận phồn hoa, dùng giá cao để thu mua lại rất nhiều quán rượu làm trạm tin tức, mà các chủ quán đều là các cô nhi, cách vài ngày đều đưa tin tức đến cho hắn. Bây giờ tìm được Hàn Đan rồi, nhưng Cổ Diêu vẫn thỉnh thoảng đến để nghe ngóng các tin tức, có lẽ đây là thói quen của đạo tặc.
Sau khi vào quán thì Cổ Diêu đeo lên một cái mặt nạ, hắn muốn duy trì thân phận bí ẩn, do đó ngay cả ông chủ của quán cũng không nhận ra hắn, nhưng khi Cổ Diêu dùng ngón trỏ gõ lên quầy ba cái thì đối phương lập tức có phản ứng.
Dù sao cũng nhàn rỗi cho nên Cổ Diêu liền ngồi trong góc uống một tí, dù sao thì cũng đã lâu rồi hắn không có thư thản như thế này.
Thịt nướng và rượu của quán này mùi vị cũng không tệ, khách khứa đông đúc, mặc dù Cổ Diêu không thiếu tiền nhưng mà thấy quán rượu của mình có sinh ý tốt như thế thì trong lòng cũng cảm thấy vui vui, ngồi nghe mọi người nói chuyện phiếm, nơi này cũng có thể nói là một đấu trường để chém gió, vận dụng đấu khí, tập trung thính lực Cổ Diêu nghe được toàn bộ mọi người trong quán nói chuyện với nhau, và vì thế hắn nghe được một tin tức rất là hứng thú.
" Các người có nghe nói gì không, tông giáo tài phán sở vừa bắt được một tên dị đoan của Nghịch Thiên Giáo!"
Last edited by quykiemtu; 29-05-2010 at 09:34 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết