Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2200: Cố ý gây truyện.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Anh Diệp, nói những chuyện này có ích gì. Bon họ không cho anh đi, thì tỉnh Tấn Lĩnh cũng chẳng dám nhận anh.
Vương Triều nói,
- Uống rượu uống rượu, như vậy cũng tốt, chúng ta lúc nào cũng có thể gặp nhau, thường xuyên đi nhậu, anh Diệp mà đi em cũng tiếc lắm.
- Được rồi, đành thêm một năm nữa vậy.
Diệp Phàm gật đầu bất đắc dĩ.
- Như vậy mới phải chứ, an tâm làm việc đi, văn phòng trung ương, cũng là sân khấu của Diệp Phàm cậu mà.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Kỳ thực, em cảm thấy cũng chẳng còn cách nào khác, nếu muốn xuống, phải làm thẳng tay. Phải làm đến mức khiến các lãnh đạo trung ương phải phiền lòng, khiến họ tự coi anh là côn đồ.
Lúc này, Vương Triều đưa ra ý tưởng cùi bắp, người nói thì vô tâm nhưng người nghe lại cố ý.
Diệp Phàm giật mình, tuy nhiên, Thiết Chiêm Hùng vội vàng nói:
- Không thể, không thể! Khiến cho chủ nhiệm Điền thấy cậu phiền phức thì sau này cậu hết đường sống. Cho dù cậu tam thời rời đi được, nhưng sau này muốn trở lại, hoặc trên đường cậu được đề bạt, người ta hắt xì một cái là cậu lãnh đủ rồi. Mấy cái ấn tượng này, một khi xấu đi rồi muốn thay đổi khó lắm.
Diệp Phàm không hé răng, Thiết Chiêm Hùng trong lòng lo lắng, nhưng, hắn biết tính cách của Diệp Phàm đã quyết thì khó mà xoay chuyển được. Lão Thiết cũng không dông dài nữa, cứ dông dài sẽ khiến người ta thấy phiền phức.
Quả bom tối hôm đó rút cuộc đã bị Vương Triều châm kíp nổ.
Ngày 15 tháng 9, Diệp Phàm mang theo ba nhân viên Đốc tra đến Bộ tài chính kiểm tra sổ sách.
Vừa hay gặp Phạm Hoành Hoa em vợ của ông chủ Chu Đương Lâm trong vụ hai cửa hàng chó, người này là Thứ trưởng bộ Tài chính.
Vì tranh giành chức Thứ trưởng với chú họ của công chủ Ngưu, Thái Chấn. Hai người đã sai hai ông chủ cửa hàng chó gây lộn. Cuối cùng bị Trương Nhất Đống lợi dụng chuyện này làm ảnh hưởng đến Diệp Phàm.
Diệp Phàm vừa thấy lão già này bèn tức giận, vì thế, mượn cơ hội kiểm tra tài chính để nghiêm khắc phê bình lão già này.
Phạm Hoành Hoa lúc này mặt mày khó chịu, đương nhiên, việc Diệp Phàm cố ý kích thích lão cũng là một trong những mồi lửa.
Phạm Hoành Hoa thực sự không nhịn được nữa, nhăn mặt nói:
- Nếu Bộ trưởng Trần Thiên Hòa đến, Phạm Hoành Hoa tôi còn có thể tiếp nhận. Còn anh ấy à, chưa đủ tư cách. Cái thứ gì chứ, muốn ở đây làm loạn à?
- Không đủ tư cách, hôm nay ông đây muốn điều tra ông. Xem tôi có đủ tư cách quản ông không nhé! Mẹ kiếp, cái quái gì chứ?
Diệp Phàm tức giận, đập bàn hừ giọng nói. Đương nhiên, cái gì đấy này là để đánh trả lại Phạm Hoành Hoa.
Bình thường, thần tài của nước cộng hòa Phạm Hoành Hoa đi đến đâu cũng tiền hô hậu ủng. Dĩ nhiên là không thể nào chịu liếm mặt trước một cán bộ cấp sở như Diệp Phàm rồi.
Phòng đốc tra kỳ thực là gì sao Phạm Hoành Hoa không biết. Lão già này đập mạnh chén trà lên bàn, hừ nói:
- Lập tức xin lỗi tôi rồi cút đi ngay!
Đây là phòng làm việc của tôi, không phải Phòng đốc tra của các người. Anh dám mắng tôi “cái quái gì”. Hôm nay Phạm Hoành Hoa tôi nhớ rõ những lời này.
Không xin lỗi thì Phạm Hoành Hoa tôi sẽ trực tiếp đi tìm Trần Thiên Hòa. Ngay cả Chủ nhiệm Điền phụ trách nơi đó cũng phải tìm đến!
Lão già này trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Một tiếng tát chói tai vang lên. Thứ trưởng Phạm Hoành Hoa ngã xuống ghế salon bên cạnh. Ghế sofa tuy nói rất mềm, nhưng vẫn không cẩn thận làm hai chiếc răng trong miệng Phạm Hoành Hoa rơi ra.
- Anh dám hành hung tôi... anh dám đánh tôi... tôi sẽ cho anh ngồi tù...
Phạm Hoành Hoa từ trên ghế salon giãy dụa đứng lên, vì bị đánh gãy hai răng, cho nên thê thám hét lên, nói chuyện cũng có chút hàm hồ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng nghe rất rõ. Bước lên trước một bước, tức giận kêu to:
- Đánh ông đấy, cái đồ con rùa. Phê chuẩn tiền bậy bạ không nói, căn bản là không để ý đến sự sống chết của dân. Chỗ nên tiêu ông không phê, cứ phê xằng phê bậy, thần tài cái rắm, tôi thấy ông chẳng khác gì lang sói. Cho nên, ông đây quyết định đánh ông, ông đây thay dân chúng đánh ông.
Nói xong Diệp Phàm lại giơ tay lên.
- Dừng tay!
Lúc này, vài nhân viên bảo vệ lao đến.
- Đánh chết cái tên khốn kiếp này cho tôi!
Phạm Hoành Hoa miệng phun máu chỉ vào Diệp Phàm mắng.
Mấy nhân viên bảo vệ vừa thấy, lập tức cầm côn cảnh sát vọt lên bổ về phía Diệp Phàm. Các đồng chí phòng Đốc tra vội ngăn lại, nhưng, đã bị mấy nhân viên an ninh đánh vài gậy lăn vào gốc tường.
- Mẹ mày... dám đánh người của ông đây!
Diệp Phàm tức giận, tiến lên đấm đá vài cái, vài tiếng bụp bụp vang lên, còn kèm theo tiếng thê lương của cái bàn bị vỡ.
- Dừng tay!
Một âm thanh vang dội vang lên. Diệp Phàm dừng tay, quay đầu lại nhìn, biết ông ta chính là đồng chí Bộ trưởng Tài chính Lan Học Bân.
- Còn ta thể thống gì nữa, còn ra thể thống gì nữa! Chủ nhiệm Diệp, anh đến đốc tra hay là đến đánh người, kỳ cục, quá mức kỳ cục.
Bộ trưởng Lan tức giận, môi run lên.
- Bộ trưởng Lan, hắn đánh gãy hai chiếc răng của tôi, đây là phạm tội, tôi muốn báo án! Báo án!
Phạm Hoành Hoa kêu to, lộ ra cái miệng với hai lỗ trống không.
- Đứng qua một bên, tôi sẽ xử lý.
Bộ trưởng Lan nhướn mày, hừ nói.
Không lâu sau, đồng chí Phó chủ nhiệm văn phòng trung ương Trần Thiên Hòa đến. Lão này trong lòng vui mừng, ra vẻ thân thiết nói với Diệp Phàm:
- Ai da, đồng chí Diệp Phàm, sao mặt đầy máu vậy? Sao không cẩn thận một chút, cái này, bị người ta đánh à? Công tác phòng đốc tra còn cần cậu chủ trì đấy.
- Vâng, tôi bị đánh, Bộ trưởng Trần ạ.
Lúc này, Thứ trưởng Phạm không kìm nổi chỉ vào miệng của mình kêu một tiếng.
- Kỳ quái, không phải là anh cũng đánh cậu ấy chảy máu rồi sao, coi như huề, coi như huề! Tôi thấy việc này như vậy đi.
Trần Thiên Hòa nói.
- Thôi đi, không thể nào. Trên mặt hắn là máu của tôi. Tôi muốn báo án.
Phạm Hoành Hoa nghĩ lại vẫn tức giận, hôm nay không cho Diệp Phàm vào tù chắc chắn là chẳng còn thể diện nữa.
Cuối cùng, mọi việc càng lúc càng lớn. Trương Hướng Đông, Yến Xuân Lai đều nắm lấy cơ hội lờ mờ phê bình một số đảng viên có tác phong thô bạo, chơi kiểu thổ phỉ gì đó trên các tờ báo. Nào là người như vậy sao có thể chủ trì công tác phòng đốc tra, bản thân còn chẳng kiềm chế được, nói gì đến công tác đốc tra chứ...
Nghe nói một Phó thủ tướng cũng phê bình hành động không thỏa đáng của một số đồng chí...
- Tôi thấy hay là để cho cậu ấy đi đi. Chuyện này, tôi thấy căn bản là cậu ấy cố ý gây chuyện. Tốt xấu gì cũng ở trong thể chế mấy năm rồi, không thể kích động như vậy được.
Điền Giang thở dài, liếc mắt nhìn Khâu Hoa một cái, nói.
- Phạm Hoành Hoa là cái gì chứ, việc này, đầu tiên là do ông ta không đúng. Ông ta không thể mắng Diệp Phàm không ra cái quái gì đúng không?
Người ta là người, không phải cái thứ gì. Hơn nữa, Diệp Phàm dầu gì cũng là do Chủ nhiệm Điền anh sắp xếp đến đốc tra Bộ tài chính theo thông lệ.
Phạm Hoành Hoa thế nào, căn bản là không coi Chủ nhiệm phòng Đốc tra như cậu ấy ra gì. Lão già này, ỷ bản thân nắm giữ tài sản trong tay, nghiễm nhiên tự cho mình là thần tài.
Có để Diệp Phàm vào trong mắt đâu chứ? Người như thế đáng đánh, đánh rụng hai răng cửa còn nhẹ đấy. Nếu đổi lại là tôi, tôi bẻ cho lão gãy chân còn chưa hết giận.
Lúc này, Cung Khai Hà nhíu mày, dĩ nhiên là đang nói đỡ cho Diệp Phàm.
Bởi vì, nghe nói Thứ trưởng Phạm kia vẫn đang muốn báo cảnh sát. Nếu báo cảnh sát thật, việc này sẽ bị khắp nơi nhìn vào ngay, sẽ không dễ xử lý.
- Lão Cung, bây giờ là xã hội có pháp chế, chứ không phải thời đại dùng nắm đấm dành chính quyền. Dù có chuyện gì thì cũng phải coi trọng pháp luật đúng không nào?
Ông không thể đem cách làm việc của Tổ đặc nhiệm A các ông áp dụng ở đây được đúng không? Tôi thấy, Diệp Phàm đã lây tính xấu của Tổ đặc nhiệm A rồi đấy.
Giải quyết vấn đề không phải bằng đầu óc, mà là ưa dùng nắm đấm. Huống chi, bây giờ chỗ nào cũng đang nhìn chằm chằm vào, chúng ta cũng khó xử lý.
Điền Giang cau mày nói.
- Được rồi, không nói việc này nữa, hay là để cho cậu ấy đi Thành phố Đồng Lĩnh đi. Tránh sức ép tạo ra phiền phức lớn.
Ông xem thử việc này nên xử lý thế nào? Nếu xử lý cậu ấy thì đồng chí Cung Khai Hà sẽ không đồng ý. Hơn nữa, Tổ đặc nhiệm A không thể tách khỏi cậu ấy.
Không xử lý thì đành dàn xếp thôi. Cái tên Phạm Hoành Hoa này, đầu tiên là tại cái miệng không tốt. Đường đường là cán bộ cấp thứ trưởng mà sao không có tấm lòng khoan dung gì cả?
Việc này không thể kéo dài nữa, cậu ấy dàm làm mọi việc đến mức này. Đúng là không coi Văn phòng trung ương chúng ta ra gì, đúng không?
Khâu Hoa cũng bất đắc dĩ gật đầu nói.
- Chuyện Phạm Hoành Hoa giờ tính sao? Người ta cứ cắn chặt việc hai chiếc răng cửa không chịu nhả. Nếu báo án thật, sẽ có trò hay đấy.
Cung Khai Hà hơi có vẻ lo lắng, nói.
- Đùa à! Bảo Phạm Hoành Hoa sáng mai đến phòng làm việc của tôi đùa một trận.
Điền Giang cũng tức giận, vẻ mặt nghiêm túc hừ nói,
- Còn nữa, chuyện của Diệp Phàm quyết định như vậy đi. Bảo cậu ấy đi càng sớm càng tốt, để hạ bớt hỏa. Để cậu ấy ở thủ đô không được nữa rồi, cho xuống đó rèn luyện cũng tốt. Mài dũa lại tính tình đi...
Sáng hôm sau, đồng chí Phạm Hoành Hoa cảm thấy bắp chân hơi co giật, trong lòng có chút bồn chồn. Không thể tưởng tượng được chủ nhiệm Điền lại gọi mình đến văn phòng.
Sau lừng thì kêu gào tạo thanh thế một chút vậy thôi, chứ thực sự đối diện với nhân vật lớn như Chủ nhiệm Điền, đồng chí Phạm Hoành Hoa vẫn có chút nhút nhát.
Kỳ thực, Phạm Hoành Hoa cũng là bị vài đồng chí giật dây mới phô trương thanh thế. Lão già này đâu hồ đồ đến mức báo cảnh sát đưa Diệp Phàm vào tù. Chẳng qua chỉ kêu la vài câu để lấy lại thể diện mà thôi,
- Đồng chí Hoành Hoa ngồi đi.
Chủ nhiệm Điền vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào cái ghế đối diện, hừ nói. Tiếng hừ lạnh từ khoang mũi hừ ra. Phạm Hoành Hoa trong lòng ớn lạnh. Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Xem điệu bộ này, không phải chủ nhiệm Điền gọi mình đến để tâm sự rồi.
- Hôm nay gọi anh đến anh hiểu tại sao không?
Chủ nhiệm Điền vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cái này, tôi không biết Chủ nhiệm Điền gọi tôi đến có chuyện gì?
Phạm Hoành Hoa khôi phục bình tĩnh, nói.
- Đồng chí Diệp Phàm đã điều chỉnh đến Thành phố Đồng Lĩnh công tác, anh có ý kiến gì với việc này không?
Chủ nhiệm Điền nói.
Phạm Hoành Hoa vừa nghe, dĩ nhiên trong lòng như uống cả một bình mật ong. Nghe Chủ nhiệm Điền nói như vậy, đó là đang cho mình thể diện.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2201: Thăm hỏi Ninh Chí Hòa.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Diệp Phàm bị điều chỉnh đi xuống, đây chẳng phải nói là xử lý Diệp Phàm rồi sao. Tuy nhiên, Phạm Hoành Hoa cảm thấy vẫn phải kiếm thêm chút thể diện nữa, vì thế lão nói:
- Hắn đánh rụng hai cái răng cửa của tôi, theo luật mà nói đã có thể cấu thành tội. Một cán bộ như vậy sao có thể đưa về địa phương công tác, hẳn phải cắt chức điều tra mới đúng. Bằng không, luật pháp để ở đâu?
Thứ trưởng Phạm nói những lời lẽ đầy chính nghĩa, thực sự muốn ép phải xử lý Diệp Phàm.
- Ồ!
Chủ nhiệm Điền trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, về sau nhìn chằm chằm Phạm Hoành Hoa, nói:
- Đây là ý của anh?
- Là ý của tôi, phạm luật thì phải bị trừng phạt, bằng không, còn có quốc pháp làm gì. Người xưa thường nói, vua phạm pháp cũng phạt như thứ dân, huống chi là Diệp Phàm, chẳng lẽ hắn có thể điều khiển được pháp luật sao? Là chủ nhiệm phòng đốc tra, trước khi đốc tra người khác thì phải tự điều chỉnh cơn giận của mình mới đúng. Bằng không, hắn sao đốc tra được cán bộ khác, đúng không?
Khi nói những lời này Phạm Hoành Hoa cảm thấy có chút lo lắng.
Vì, lão cũng cảm thấy, ý của Điền Giang là đưa Diệp Phàm xuống dưới là được rồi. Còn mình thì lại muốn gây sóng gió, đây chẳng phải là không nể mặt Chủ nhiệm Điền sao?
- Nói đúng lắm, xử lý theo như anh nói đi.
Không ngờ Chủ nhiệm Điền đập nhẹ bàn nói, khiến Phạm Hoành Hoa trong lòng sửng sốt, không hiểu trong đầu lão già này suy nghĩ gì?
- Tôi đi báo cảnh sát thật đấy.
Phạm Hoành Hoa tuy nói trong lòng vô cùng nghi ngờ, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng, mạnh mẽ biểu lộ thái độ. Lúc này, đã bị Chủ nhiệm Điền ép cho không còn cách nào khác. Huống hồ, Thứ trưởng Phạm cũng cảm thấy phía sau có vài đồng chí hữu tâm ủng hộ mình, nên cũng không còn sợ Chủ nhiệm Điền Giang này nữa.
- Báo đi!
Chủ nhiệm Điền khoát tay nói, Phạm Hoành Hoa trong lòng càng rủa thầm.
Nháy mắt, Chủ nhiệm Điền dường như nhớ ra điều gì đó, như tự nói với chính mình:
- Xem trí nhớ của tôi này. Tôi phải nhắc nhở Ủy viên Kiều một chút. Loại phần tử tội phạm thế này sao ông ấy lại gả con gái mình cho hắn được? Tuyệt đối không thể! Đúng là không ra thể thống gì, đây là chuyện đại sự cả đời, không thể nào hồ đồ được.
Nói xong, chủ nhiệm Điền bèn nhấc điện thoại lên.
- Xin Chủ nhiệm Điền chậm đã. Ông đang nói gì tôi không hiểu.
Phạm Hoành Hoa trong lòng có chút lạnh lẻo. Vội vàng nói, chuyện này là không làm rõ có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.
- Có ý gì, anh không hiểu à? Haha, thế này, anh về hỏi thăm thử xem. Tôi cho anh thời gian một ngày, sáng mai nếu anh không báo cảnh sát thì Diệp Phàm sẽ xuống địa phương đấy. Có mấy câu tôi phải nói trước, nếu Diệp Phàm đã xuống dưới rồi mà anh còn báo cảnh sát, tức là anh đang nghi ngờ phán xét của tổ chức, hiểu không?
Điền Giang nói, hai mắt đồng chí Phạm Hoành Hoa không khỏi nháy vài cái.
Lão già này vừa bước ra khỏi Văn phòng trung ương bắt đầu suy nghĩ, tìm hiểu, nghe ngóng việc này.
8h sáng hôm sau, Phạm Hoành Hoa lại đến văn phòng Chủ nhiệm Điền. Lão già này vội vàng đưa một tờ giấy tự kiểm điểm.
Nói chuyện của mình với Diệp Phàm hôm đó là do bản thân mình nhát thời kích động, cũng không có chuyện đánh gãy răng. Chẳng qua chỉ là giằng co với Diệp Phàm một chút, còn tự trách mình là tính tình quá nóng nảy, xin tổ chức phê bình...
- Haha, anh xem, Diệp Phàm cũng có viết một bản.
Chủ nhiệm Điền lấy từ ngăn kéo một tờ kiểm điểm, dưới có chữ ký của Diệp Phàm.
- Đọc xem thế nào?
Chủ nhiệm Điền đưa tờ kiểm điểm lên hỏi Phạm Hoành Hoa.
- Không cần, tôi mong chấm dứt chuyện này. Chút chuyện nhỏ không cần phải lôi thôi, đúng không Chủ nhiệm Điền.
Phạm Hoành Hoa vẻ mặt đứng đắn nói.
- Vậy mới đúng chứ, chúng ta là cán bộ Đảng. Phải thường xuyên tự hỏi mình, thường xuyên rèn luyện mình...
Điền Giang lôi thôi một trận mới thả cho Phạm Hoành Hoa đi.
- Haizz, cuối cùng cũng giải quyết xong. Mẹ nó, cứ ỷ vào cha vợ đi hành hung! Chó má, mình còn nói sao lại kiêu ngạo đến thế, hóa ra là bám váy đàn bà. Sao mình không may mắn được như vậy nhỉ?
Phạm Hoành Hoa trong lòng hung hăng mắng một câu, cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút. Hơn nữa, còn trút giận lên vợ mình.
Mấy ngày nay, Diệp Phàm thông qua đủ đường tìm hiểu tình hình Thành phố Đồng Lĩnh tỉnh Tấn Lĩnh. Người xưa nói biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Làm quan cũng vậy, đặc biệt là quan to chủ trì một phương như Diệp Phàm. Nếu có thể tìm hiểu rõ tình hình trước khi xuống, coi như lót được tấm đệm để sau này mình nắm toàn cục Thành phố Đồng Lĩnh trong tay.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm bực mình là không hề hỏi thăm được gì. Dù sao, bạn bè của Diệp Phàm bên Thành phố Đồng Lĩnh cũng không nhiều.
Tề Thiên thì lại ở trong hệ thống quân đội, thằng nhóc này giờ cũng bận đến nỗi mông không chạm được đất, làm gì rãnh rỗi mà đi nghe ngóng giúp hắn. Mà dù có nghe ngóng thì cũng chẳng nghe được gì. Diệp Phàm cũng chẳng quấy rầy cậu ấy.
Tuy nhiên, vẫn có một cơ hội để Diệp Phàm nghe ngóng. Nghe nói Bí thư thị xã Chương Hà, một thị xã cấp huyện của Thành phố Đồng Lĩnh bị tai nạn. Ghế bí thư tạm thời đang bỏ trống, Diệp Phàm trong nháy mắt đã nảy ra chủ ý.
Vì, trong lòng hắn bèn nghĩ tới Vương Long Đông anh bạn cũ đang làm Bí thư thị xã Thanh Ngưu thành phố Hải Đông.
Vương Long Đông nhiều lần tỏ rõ ý định muốn làm việc chung với Diệp Phàm.
Hơn nữa, quan hệ của hai người khá tốt.
Trước kia, hồi còn học đại học Vương Long Đông cũng là một trong những người bạn thân của Diệp Phàm, lúc ấy Vương Long Đông theo Diệp Phàm cũng vì nắm đấm của hắn.
Nếu có thể đưa anh bạn cũ Vương Long Đông đến thị xã Chương Hà cũng tốt, vì thị xã Chương Hà tương đối nổi tiếng, xếp hạng kinh tế và các chỉ tiêu khác đều cao.
Bí thư thị ủy cũng là Ủy viên thường vụ thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh. Diệp Phàm chủ yếu là nhìn vào danh ngạch Ủy viên thường vụ thành ủy này, Vương Long Đông là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cũng có thể hỗ trợ được mình một phen.
Đánh hổ anh em ruột, ra trận lính cha con mà!
Không có mấy người thân thiết ở Thành phố Đồng Lĩnh thì sao có thể triển khai công tác được?
Nhưng, Diệp Phàm cũng hơi sầu. Vì, muốn đưa Vương Long Đông từ Hải Đông đến Đông Lĩnh, thì phải có đường để chạy, chuyện này cũng hơi phiền phức,
Suy đi nghĩ lại, Diệp Phàm nhắm đến Thứ trưởng ban Tổ chức Trung ương Ninh Chí Hòa. Vì thế, buổi tối, Diệp Phàm đem hai bình rượu rắn tự ủ đến nhà Ninh Chí Hòa.
Ninh Chí Hòa sống trong khu cư xá giành cho cán bộ Ban Tổ chức Trung ương, nhưng vì người ta cấp bậc cao, cho nên được sắp xếp cho một căn biệt thự. Ở thủ đô tấc đất tấc vàng này cũng tương đối là sang trọng.
- Hừ, anh lại tới à?
Không ngờ vừa dừng xe Diệp Phàm đã gặp phải tiểu thư Ninh Hòa Hòa, thiên kiêm bảo bối của Ninh Chí Hòa ngay tại cửa.
Tuy Diệp Phàm mai mối cho cô với Mai Thiên Kiệt rất tốt, nhưng Ninh Hòa Hòa vẫn không có cảm tình với Diệp Phàm. Vừa thấy Diệp Phàm, cô nàng đã hừ giọng.
- Mới đến có hai lần, cũng không nhiều.
Diệp Phàm mặt dày cười nói với Ninh Hòa Hòa.
- Lần này tới lại nhờ vả gì à?
Ninh Hòa Hòa dựa vào gốc cây, vẻ mặt khinh miệt nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Câu này cũng khiến người ta có chút khó chịu.
- Nhờ vả, lại để em đoán đúng rồi. Nhưng, đợi chút nữa có cô gái phải nhờ đến anh đấy.
Diệp Phàm ưỡn ngực lên không để ý tới cô, định bước vào cửa.
- Này, này, anh nói vậy là có ý gì, giải thích rõ cho bản cô nương.
Ninh Hòa Hòa đưa tay kéo áo không cho Diệp Phàm bước vào.
- Liên quan gì đến em?
Diệp Phàm quay đầu lại, hừ nói.
- Không nói rõ ràng tôi không cho anh vào.
Ninh Hòa Hòa la lối om sòm, lấy thân mình che cửa lại.
Hơn nữa, cô nhóc này còn giang hai tay giống như kiểu diều hâu mẹ bảo vệ con. Trong lúc đó, hai đỉnh núi của Ninh Hòa Hòa lại kích động mà run lên kịch liệt, gương mặt “đạn pháo” đáng sợ. Diệp Phàm lẽ nào còn dám đụng vào. Ninh Hòa Hòa là vợ đã đính hôn của đệ tử mình, Diệp Phàm kia sao dám công kích đỉnh núi của “đạn pháo” được chứ.
- Lui ra, còn ra thể thống gì!
Phía sau vang lên giọng nói nghiêm nghị quát Ninh Hòa Hòa, dĩ nhiên đó là Thứ trưởng Ninh Chí Hòa rồi.
Cô nàng hung hăng, trợn mắt nhìn Diệp Phàm, tức giận ngồi xuống ghế salon trong phòng khách.
- Chú Ninh, đây là rượu rắn cháu tự ủ. Tốt cho bệnh phong thấp và tăng cường sức khỏe. Mỗi ngày uống một chén nhỏ là được.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đặt hai chai rượu rắn lên bàn.
- Hai bình rượu nát mà làm như quý hiếm lắm, tôi còn tưởng là Mao Đài năm sao gì chứ?
Thằng nhóc keo kiệt, chẳng qua chỉ là loại rượu xái ngâm rắn hoa 20 đồng một chai bán đầy đầy vỉa hè ấy mà.
Chẳng phải mấy chỗ đó người ta cũng viết, chữa phong thấp, tăng cường sức khỏe gì đó sao, hứ!
Ninh Hòa Hòa lạnh lùng nả súng đả kích Diệp Phàm. Không ngờ hai bình rượu Diệp Phàm dùng số xương mãng xà cực phẩm còn sót lại ngâm mà bị nói thành hàng vỉa hè.
- Hòa Hòa, chớ nói nhảm.
Em gái của Phí Thanh Sơn, Phí Hương Ngọc vẻ mặt yêu thương quát con gái.
- Hahaha, vậy chú nhận nhé. Chú thực sự thích rượu rắn của tiểu Diệp, nghe nói đây là sở trường của cháu. Lần trước, anh hai uống vào nói là hiệu quả cũng không tệ, sau đó hỏi anh cả, anh cả nói loại rượu rắn này đến anh ấy cũng không ngâm được.
Ninh Chí Hòa vẻ mặt thân thiết cười nói. Anh hai mà ông ta nói đương nhiên là Phí Nhất Hoàn, còn anh cả đương nhiên chính là Phí Thanh Sơn rồi.
- Anh trai em là người cuồng luyện công, làm gì có thời gian mà ngâm rượu rắn. Bình thường có ngâm rượu thuốc linh tinh toàn là ông cụ rảnh rỗi ngâm đấy.
Haizz, giờ ông cụ già rồi. Nhưng, nghe tiểu Diệp nói rượu rắn này ngâm từ xương của mãng xà mấy trăm năm đấy.
Lần trước về có nghe anh cả nói, vô cùng khó kiếm. Nếu bán trên thị trường, ngàn vàng khó mua được.
Lúc này, Phí Hương Ngọc vừa bưng trà ngon đến, vừa cầm bình rượu rắn đi cất.
- Đặt trong thư phòng anh đấy, mỗi ngày uống một ly cũng tốt.
Ninh Chí Hòa cười nói. Phí Hương Ngọc xoay người chạy lên lầu.
- Cô Phí, từ từ đã, cháu còn có món quà nhỏ tặng cho cô.
Lúc này, Diệp Phàm nói.
- Ồ, cô cũng có sao?
Phí Hương Ngọc xoay người nhìn Diệp Phàm.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2202: Đi nhậm chức.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Cái này, chắc cô Phí chưa dùng đâu. Nhưng Điệp Vũ với Hòa Hòa đã dùng rồi. Cái này gọi là Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn, cũng là do cháu chế từ nhiều loại thảo dược, không có tác dụng phụ đâu ạ. Thuốc này, cứ để sư bá Thanh Sơn giúp cô bôi. Còn về hiệu quả cô cứ hỏi các cô ấy thì sẽ biết.
Diệp Phàm lấy ra hai bình ngọc nhỏ, Ninh Hòa Hòa hai mắt nhìn chằm chằm vào cái lọ.
- Đứa nhỏ này, vừa đến đã tặng này tặng nọ, vậy cô nhận nhé.
Phí Hương Ngọc giơ tay nhận bình ngọc.
- Mẹ, cái này, con nhận giúp mẹ được không?
An Hòa Hòa từ trên salon bật dậy, căn bản là không đợi mẹ đồng ý đã đưa tay nhận. Hơn nữa, còn thuận tay nhét vào túi quần mình.
- Đứa nhỏ này!
Phí Hương Ngọc cười cười cũng không để ý, vì, cô chưa từng sử dụng, nên cũng không biết được hiệu quả như thế nào.
- Hương Ngọc, em đừng cho nó lấy, nó là cáo chúc tết gà đấy, hai viên thuốc của em sẽ không còn nữa đâu.
Lúc này, Ninh Chí Hòa thản nhiên cười nói.
- Ồ, đứa nhỏ này, con muốn cứ nói thẳng ra là được.
Phí Hương Ngọc thương yêu sờ sờ mặt con gái.
- Mẹ, thuốc này mẹ tặng cho con rồi. Vậy thì mẹ không có à?
Ninh Hòa Hòa vừa nói vừa nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Thằng nhãi này trong nháy mắt đã hiểu, chắc chắn tiểu thư Ninh Hòa Hòa đang ép mình. Hơn nữa, Ninh Hòa Hòa còn ghé sát tai mẹ nói về công hiệu của viên thuốc, quả nhiên, mí mắt Phí Hương Ngọc khẽ giật, chắc là cũng có chút động lòng rồi.
Ánh mắt dừng lại trên chiếc túi đặt bên hông Diệp Phàm. Tuy nhiên, người ta đã tặng hai viên rồi, hỏi xin thêm Phí Hương Ngọc không làm được. Cho nên, ánh mắt lại trượt qua túi quần của cô con gái bảo bối.
- Mẹ, mẹ đừng nhìn chỗ này của con, muốn thì hỏi hắn ấy. Chỗ hắn còn nhiều lắm, nhưng mà, tên này keo kiệt lắm.
Ninh Hòa Hòa quay đầu chỉ vào Diệp Phàm hừ nói.
- Làm gì có nhiều như vậy, thuốc này khó điều chế lắm. Chủ yếu là mấy vị thuốc có tiền cũng không mua được, chẳng hạn như hà thủ ô trăm năm...
Diệp Phàm vội vàng giải thích.
- Haha, hai mẹ con này, tham lam quá vậy. Tiểu Diệp đã tặng hai viên là được lắm rồi.
Ninh Chí Hòa nói.
- Cô Phí, chỗ của cháu còn lại hai viên. Vốn là muốn tặng cho Điệp Vũ, nhưng, giờ để cô dùng thử trước đã. Điệp Vũ để sau này nghĩ cách cũng được.
Diệp Phàm lại lấy từ trong cặp ra hai bình ngọc nhỏ.
- Như vậy sao được. Điệp Vũ sẽ trách cô mất.
Phí Hương Ngọc miệng nói nhưng mắt không rời khỏi hai viên thuốc, bởi, cô ta rất hứng thú với nó.
Hơn nữa, phụ nữ ở độ tuổi như cô, vài năm nữa là 50 rồi. Hoa tàn ít bướm, có viên thuốc này bảo dưỡng cũng có thể trì hoàn lão hóa một chút.
- Mẹ, không có gì đâu. Con thay mẹ nhận. Chị Điệp Vũ hắn tự nghĩ cách.
Ninh Hòa Hòa không khách khí giành hai bình ngọc nhỏ đưa cho mẹ.
- Thật sự không sao mà mẹ, việc này con sẽ nói với chị Điệp Vũ một tiếng. Nói là đồng chí Diệp Phàm chuẩn bị đưa hậu cung hoàn cho chị ấy, đến lúc đó không đưa ra được. Hahaha...
Ninh Hòa Hòa dường như đã tìm được nhược điểm để trị Diệp Phàm, nhất thời cười vui như hoa nở.
- Ngại quá, ở nhà còn hai viên, hôm khác sẽ đưa đến.
Diệp Phàm ưỡn ngực.
- Anh... đúng là keo kiệt.
Ninh Hòa Hòa trừng mắt, tức giận kéo mẹ lên lầu.
- Nghe nói cháu chuẩn bị đi Thành phố Đồng Lĩnh?
Ninh Chí Hòa hỏi.
- Vâng, bên kia đã chuẩn bị cả rồi. Mấy ngày nữa bàn giao ổn thỏa sẽ xuất phát.
Diệp Phàm nói.
- Có thể xuống là tốt rồi!
Ninh Chí Hòa không ngờ thở dài, trong mắt lóe lên một tia hâm mộ.
Chẳng lẽ tin đồn Ninh Chí Hòa chuẩn bị xuống dưới đảm nhiệm một chức quan to ở địa phương là sự thật. Diệp Phàm trong lòng chấn động, nói thầm một câu
- Phía dưới có chỗ cho cháu phát triển, văn phòng trung ương có nhiều quy củ quá. Cháu không thích hợp với chỗ đó.
Hơn nữa, ở dưới được tiếp xúc với dân, đó là cuộc sống cháu ưa thích. Ở thủ đô, ngày nào cũng tiếp xúc với cán bộ, hơi chán.
Hơn nữa, ai nấy cấp bậc chức vị đều cao hơn cháu. Ngày nào cũng khom lưng cúi đầu đến nỗi sắp gãy lưng rồi.
Diệp Phàm khi nói chuyện với Ninh Chí Hòa khá thoải mái.
- Hahaha...
Ninh Chí Hòa cười đến nỗi suýt chút nữa phì cả nước trà ra, chỉ vào Diệp Phàm nói:
- Tiểu Diệp à, bảo chú phải nói sao bây giờ. Người ta thì muốn trèo lên cao, cháu ngược lại, lại muốn bò xuống thấp.
Tuy nhiên, có thể nhậm chức ở Thành phố Đồng Lĩnh cũng không tệ. Có thể tích lũy được kinh nghiệm, sau này có thể phát triển, so với hiện tại thì đi làm chủ quản một phương vẫn tốt hơn.
Một đồng chí không có kinh nghiệm công tác ở địa phương đi chủ quản một thành phố, một tỉnh, không phải là chỉ huy mù sao? Hơn nữa, lãnh đạo cũng sẽ không yên tâm, đúng không nào?
- Vâng!
Diệp Phàm gật đầu, liếc mắt nhìn Ninh Chí Hòa, nói:
- Nhưng, tuổi tác của cháu cũng là một khuyết điểm. Xuống dưới quản lý toàn cục một địa phương chắc chắn cũng khó. Nghe nói gần đây Hoạt động giao lưu cán bộ đất khách đã bắt đầu rồi?
- Ờ, đã ban hành văn kiện rồi. Đối tượng giao lưu lần này là cán bộ cấp sở.
Ninh Chí Hòa gật gật đầu.
- Ồ...
Diệp Phàm gật gật đầu.
Nói vòng vo một hồi, bèn đi thẳng vào chuyện của Vương Long Đông.
- Haha, Tiểu Diệp à. Người còn chưa đi đã nghĩ cách đặt nền móng trước rồi, nhìn xa quá nhỉ!
Ninh Chí Hòa sang sảng mỉm cười.
- Chủ yếu là do đồng chí Vương Long Đông có năng lực, nếu như cậu ấy là A Đẩu, cháu sẽ không dìu dắt cậu ấy. Hơn nữa, cháu chũng không giấu gì chú Ninh. Dù sao xuống dưới cháu cũng phải đặt nền móng cho mình, bằng không, sao mà gánh vác được. Đặc biệt là như cháu đây, luôn làm cho người khác có cảm giác miệng còn hôi sữa thì khó chủ trì một phương lắm.
Diệp Phàm nói, thằng này còn tương đối khiêm tốn.
- Hahaha...
Ninh Chí Hòa mỉn cười, chỉ chỉ Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa về đến nhà thì thấy Hồng Diệp Bảo đã ầm ĩ.
Trong đại sảnh.
Tuyết Hồng cùng Kiều đại tiểu thư như hai con gà chọi nhìn chằm chằm nhau. Hai người ngồi trên một cái ghế, chính là chiếc ghế giả giường rồng của Diệp Phàm.
- Hai người làm sao vậy?
Diệp Phàm ân cần hỏi thăm.
- Hừ!
Không ngờ hai người đồng thanh hừ một tiếng.
- Diệp Phàm, rốt cuộc là anh có quản hay không?
Kiều Đại tiểu thư mở miệng.
- Quản gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh đến đây mà xem, nhà chúng ta biến thành nhà của người khác rồi hả?
Kiều Viên Viên hừ nói.
- Làm sao có thể?
Diệp Phàm hỏi.
- Có gì mà không thể, cái ghế này ở giữa. Em là vợ anh, đương nhiên là phải ngồi bên trái đúng không nào? Nhưng anh xem Tuyết Hồng kìa, dám chuyển ghê của em sang bên phải. Diệp Phàm. Anh nói cho em nghe, có phải anh muốn Kiều Viên Viên em làm nhỏ không. Trong lòng anh có suy nghĩ này thì nói sớm đi, cần gì phải bảo một đứa nhỏ không hiểu chuyện đến gây sức ép chứ?
Kiều Viên Viên nả súng về phía Diệp Phàm.
- Cái này, bên trái với bên phải có gì khác nhau?
Diệp Phàm bị làm cho rối mất rồi. Hai người phụ nữ này vì chuyện ngồi bên trái, bên phải mà cũng cãi nhau, đúng là buồn cười.
- Hừ, tiếc cho anh vẫn tự xưng là nhân tài đại học Hải Giang, ngay cả chuyện này cũng không hiểu.
Kiều Đại tiểu thư bất mãn chu mỏ nói.
- Anh thực sự không hiểu, chẳng phải chỉ là vị trí ghế thôi sao?
Diệp Phàm hơi tức giận.
- Em chỉ muốn ngồi bên trái thôi. Anh hỏi cô ta xem là cô ta không chịu đấy chứ, vừa thấy em ngồi ở đây mặt đã thối ra, có phải muốn đánh nhau với bản cô nương không? Tôi đây không sợ đâu.
Tuyết Hồng thị uy, cố ý nhìn hai vệ sĩ sau lưng
- Nắm đấm có hữu dụng không? Hai đời Minh Thanh nước ta đều là quan văn bên trái, quan võ bên phải.
Trong lịch sử, từ triều Tống về sau, đều văn tôn võ ti, quan lại đồng cấp, quan văn ít nhất phải lớn hơn quan võ một cấp. Không phải sao?
Kiều đại tiểu thư bắt đầu đem lịch sử từ cổ chí kim ra làm dẫn chứng.
- Bản cô nương hôm nay thay họ lật lại sử sách, được không?
Tuyết Hồng bĩu môi nói với Kiều Viên Viên.
- Lật lại sử sách? Người ta sớm xương cốt mục nát rồi, em lật lại cái gì nữa? Hơn nữa, khi đó hoàn cảnh khác biệt. Nghe nói nguyên nhân chủ yếu là do võ quan trình độ văn hóa không cao, hơn nữa sau khi có quyền hành thì dễ dàng mưu phản.
Hai đời Minh Thanh, sở dĩ như vậy nên quan chỉ huy cao nhất đều do quan văn đảm nhiệm. Huống chi Trung Quốc cổ đại tôn ti tả hữu vẫn chưa định
Thời đại khác nhau, hoàn cnahr khác nhau thì sẽ khác nhau. Chẳng hạn theo thuyết pháp “Lễ kí”, hẳn là hữu tôn tả ti, quan lại Xuân Thu Chiến quốc và Tần triều phần lớn đều lấy hữu làm tôn.
Cho nên, như thế này xem ra, cũng chẳng có gì phân biệt trái phải cả. Chuyện này, hai người các em đừng cãi nhau nữa. Anh thấy, vốn Viên Viên ngồi bên trái thì cứ ngồi bên trái đi.
Tuyết Hồng sau này ngồi bên phải, thế nào?
Diệp Phàm tức giận hừ một tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế.
- Không được, em ngồi bên trái. Bên trái để cô ta ngồi lâu rồi, em ngồi một thời gian ngắn không được à?
Tuyết Hồng ngang bướng, không chịu đổi ghế.
- Không nghe lời đúng không? Không nghe lời sau này đừng đến hàn đàm luyện công với anh nữa.
Diệp Phàm tức giận, nghiêm mặt, trừng mắt nói.
- Hừ, không đi thì không đi, em chả thích ngồi bên trái nữa.
Tuyết Hồng mạnh miệng, tuy nhiên, đối diện với vẻ nghiêm nghị của Diệp Phàm, ngoài mặt cứng rắn nhưng trong lòng cô cũng hơi sợ.
Miệng tuy nói cứng, nhưng, cũng tự động chuyển qua ghế bên phải. Kiều đại tiểu thư có vẻ hơi đắc ý trở về ghế bên trái. Vẻ đoan trang giống như là phu nhân của Hồng Diệp Bảo.
Ngày 5 tháng 10 năm 2004.
Tóc húi cua, áo sơ mi trắng, quần tây đen, thắt lưng cá sấu. Trên lưng đeo túi du lịch, đây là toàn bộ gia sản của Diệp Phàm, ném túi du lịch vào cốp xe Cherokee, Diệp Phàm chuẩn bị lên đường.
Kiều Viên Viên đứng trước cửa Hồng Diệp Bảo, bên cạnh còn có Thiết Chiêm Hùng, Vương Triều, Trương Cường, Trương Hùng, Tuyết Hồng.
Vốn Ninh Chí Hòa có đánh tiếng, nói nếu cần, ông ấy có thể đi cùng một chuyến. Tuy nhiên, Diệp Phàm đã từ chối.
Cái này, làm phiền người ta phải xuống thì cũng hơi quá. Diệp Phàm muốn tự mình đi xuống, không cần bất cứ ai đi cùng. Nghe nói Ninh Chí Hòa cũng sắp xuống đảm nhận chức Chủ tịch tỉnh hoặc Bí thư một tỉnh nào đó rồi.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2203: Đám đua xe.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Hơn nữa, Diệp Phàm tin ở tỉnh Tấn Lĩnh có Tề Chấn Đào, có nền móng đầu tiên rồi. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng nghĩ, sau khi sự nghiệp của hắn trải qua bước ngoặt ở văn phòng trung ương, hắn phải một lần nữa bắt đầu châm ngòi cho trận hỏa chiến.
- Tôi đi đây!
Diệp Phàm rất tự nhiên, phóng khoáng, chui vào xe, giẫm lên bộ ly hợp, vào số, buông thắng, đạp chân ga, chiếc xe phóng đi. Từ thủ đô đi đường cao tốc đến tỉnh Tấn Lĩnh mất mười mấy tiếng là tới.
Trên đường chạy như bay, Diệp Phàm cảm thấy thích thú. Vừa mới tiến vào trong tỉnh Tấn Lĩnh, lúc này, phía sau có mấy chiếc xe xịn phóng lên, đi đầu là một chiếc Ferrari, phía sau là chiếc Mercedes-Benz thể thao, phía sau nữa là một chiếc BMW.
Một đám thanh niên lái những chiếc xe hoành tráng, ép sát Diệp Phàm ấn còi điên cuồng. Tên kia quả thật vô cùng ngông nghênh, trên xe không ngờ trang thiết bị khuếch âm, sau khi bấm còi còn truyền đến giọng nói ngông cuồng:
- Cái loại kia đừng để ông đây đuổi theo, cái thứ hèn nhát! Chó ngoan đừng cản đường nào!
Diệp Phàm hừng hực lửa giận, nhấn mạnh ga. Đừng nhìn bề ngoài là chiếc Cherokee lớn xác, thực ra nó đã được cao thủ của đội Khoa học Năng lượng Tổ đặc nhiệm A chế tạo lại rồi.
Giàn máy bên trong tuyệt vời không thua gì Ferrari đâu. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, xe của Diệp Phàm đã phóng đi với tốc độ bão tố.
- Ách, trâu nhỉ, các anh em, lên!
Phía sau mấy anh bạn kia hơi sững sờ sau đó lập tức hưng phấn phóng lên.
Âm thanh từ ống khuếch âm truyền đến giống như tiếng con vịt già gọi xuân, ba chiếc xe xịn xé gió lao đi đuổi theo Diệp Phàm.
- Hôm nay ông đây được đua thỏa thích một phen, quá sướng!
Diệp Phàm đạp mạnh chân ga. Tiếng động cơ vang lên điếc tai, tốc độ ngột ngột tăng lên tới 200km/ h, chiếc xe phóng đi như bay.
Ba anh chàng phía sau cũng thực sự lợi hại, không ngờ vẫn bám sát. Bốn chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc.
Tuy nhiên, ngày vui ngắn chẳng tầy gang.
Chỉ sau vài phút sung sướng, chiếc xe cảnh sát kéo còi inh ỏi đã điên cuồng đuổi theo. Từ trong loa khuếch thanh vang lên:
- Ép vào lề, dừng lại!
Tuy nhiên, Diệp Phàm cười âm hiểm, không thèm để ý, cứ lao đi điên cuồng. Ba anh chàng kia cũng phóng lên, không hề có ý dừng xe lại.
Hơn nữa, mấy anh bạn phía sau còn đồng loạt mở khuếch ấm, tiếng kêu kì quái, kiêu ngạo vang lên:
- Đến đây, đến đây!
Không lâu, xe cảnh sát bị quăng lại phía sau. Chắc hẳn, các đồng chí cảnh sát giao thông trong xe cảnh sát vô cùng buồn bực.
10 phút sau, năm chiếc xe cảnh sát xếp thành một hàng chắn trước mặt, từ xa tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên cảnh cáo bốn chiếc xe của nhóm đua xe.
Muốn lái chiếc Cherokee to lớn bay qua chắc hẳn là không được, Diệp Phàm tự hỏi mình có được kỹ thuật đó không, thế là chiếc xe cũng giảm tốc độ và dừng lại.
- Xuống xe xuống xe!
Cảnh sát giao thông tức điên rồi, một viên thanh tra cảnh sát râu quai nón, cao to, hai gạch ba sao tương đối thô bạo đập đập cửa kính xe Diệp Phàm gào rú. Rồi sau đó ba anh chàng trong nhóm đua xe phía sau cũng bị các cảnh sát giao thông ép vào lề.
- Dám đẩy ông đây à, biết tao là ai không?
Lúc này, một anh chàng tương đối đẹp trai, phong độ, mặc áo đỏ, quần xanh lam cao ngạo nói với viên cảnh sát giao thông đứng cạnh.
- Tôi đéo cần biết anh là ai, quá mức kiêu ngọa. Để ông đây đem các anh về tẩy nảo lại!
Viên thanh tra cảnh sát đang thô bạo gõ cửa sổ xe Diệp Phàm tức giận nói.
Cái tính thối kia lại phát tác, rống lên một tiếng, không thèm để ý đến Diệp Phàm nữa mà tiến lên chuẩn bị đá vào anh bạn áo đỏ kia một đá.
Bốp một tiếng.
Anh bạn áo đỏ bị đá một cái lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
- Dám đánh tao, các người chờ đấy.
Anh bạn áo đỏ tức giận, xông lên phía trước đấm cho viên thanh tra cảnh sát một cái. Thân thủ cũng không tệ lắm, một quyền kia cũng có chút chính xác.
Đám cảnh sát giao thông vội dùng dùi cui đánh về phía anh bạn áo đỏ, tuy nhiên, đã bị viên thanh tra cảnh sát kia cản lại.
Y vung tay lên, cười nói:
- Đấu với ông đây một trận đi. Hôm nay ông đây sẽ giúp mày nhớ mãi. Đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể đệ nhất thiên hạ. Có Bao Nghị tao ở đây, thiên hạ này không có đệ nhất. Bắt chúng nó về khu phục vụ, để chúng ta tiếp đón một trận nào.
Không lâu sau, bốn người Diệp Phàm đều bị đưa về khu phục vụ.
- Ồ, mày tên Bao Nghị?
Người thanh niên bên cạnh anh bạn mặc áo đỏ vẻ kinh ngạc, hỏi.
- Biết sự lợi hại của đội trưởng Bao chúng tao rồi à, thằng nhãi.
Lúc này, một anh bạn cạnh sát đứng cạnh cười, vỗ vỗ vai chàng thanh niên.
- Lợi hại cái rắm... không phải chỉ là Đội phó một chi bên dưới của Tổng đội giao thông tỉnh thôi sao? Biệt hiệu là Thiết Hùng chứ gì, một đội phó nhỏ bé, ngông nghênh cái cọng lông ấy!
Chàng thanh niên áo đỏ vẻ mặt khinh thường, liếc mắt nhìn viên đội phó, chỉ vào anh bạn mặc áo hoa nói,
- Biết cha của hắn là ai không?
Xem ra, vị tên Bao Nghị biệt hiệu “Thiết Hùng” này, là một đội phó tương đối có danh tiếng trong ngành cảnh sát giao thông.
- Tao chẳng cần biết hắn là ai, Bao Nghị tao biết bọn mày vi phạm luật giao thông. Còn đánh lén cảnh sát, hôm nay rơi vào tay ông đây, bốn đứa chúng mày sẽ dễ chịu đấy.
Bao Nghị kiên quyết nói, dáng vẻ cao lớn đầy chính khí.
- Hồ Quý Thiên, có biết không? Cha hắn đó!
Tên thanh niên áo đỏ nói, vẻ mặt bình tĩnh đắc chí.
Diệp Phàm phát hiện, sau khi nghe ba chữ Hồ Quý Thiên này các cảnh sát giao thông đều hơi hơi lui về sau một bước.
Hai cảnh sát giao thông đi bên cạnh chàng thanh niên áo hoa vẻ mặt xấu hổ lùi về sau một bước.
Ngay cả đội phó Bao Nghị cũng hơi thần ra một chút.
- Thế nào, sợ rồi sao? Hôm nay các người đánh Hồ công tử, cạc cạc, đến lúc đó...
Người thanh niên áo đỏ chỉ vào anh chàng áo hoa, lại đắc chí.
- Công tử của Giám đốc sở Hồ cũng không thể xằng bậy, Bao Nghị tôi không hề bắt lầm.
Lúc này, Bao Nghị khôi phục bình tĩnh, lớn tiếng hô. Người này, khí thế tương đối điên cuồng.
- Anh Mãn, nói với hắn làm gì, dùng quả đấm của anh để dạy dỗ hắn đi. Cái thứ Thiết Hùng chó má gì chứ, hôm nay cho hắn thành gấu chó đi.
Anh bạn mặc áo hoa hừ nói.
- Nói bậy, Thẩm Quát, hai đứa bay nhìn cho rõ này. Hôm nay tôi Trần Tiểu Mãn muốn đánh đồng chí tiểu Bao răng rụng đầy đất.
Anh bạn áo đỏ Trần Tiểu Mãn thật đúng là kiêu ngạo, chỉ vào Bao Nghị, trong sự vây quanh của mười mấy cảnh sát nói câu này.
- Đến đây!
Bao Nghị nổi giận, giá giá quả đấm.
- Tới thì tới!
Trần Tiểu Mãn đấm sang.
Bốp- một tiếng giòn vang.
Nắm đấm của hai người hung hăng đụng vào nhau, song phương đều thối lui ba bước. Trong mắt hai người đều ánh lên tia kinh ngạc. Diệp Phàm cảm thấy, hai vị này chắc hẳn thân thủ đều khá.
Bộp, bộp, bộp...
Cứ như vậy hai bên đấm qua đấm lại bảy tám quyền, Bao Nghị đá một cước. Bộp một tiếng, lần này cú đá khá độc, Trần Tiểu Mãn không đứng vững, lùi bảy tám bước rồi ngã xuống đất.
Diệp Phàm hiểu, chắc chắn đồng chí Bao Nghị này giả heo ăn thịt hổ. Vừa rồi ẩn dấu khí lực, để Trần Tiểu Mãn khinh địch thì lập tức sẽ phải chịu thiệt.
- Đấu với ông đây à, mày còn non lắm!
Đội phó Bao bước một bước lên phía trước, đá thêm một đá lên người Trần Tiểu Mãn.
- Đừng đánh nữa, hắn là công tử của Phó Chủ tịch tỉnh trần đấy, đánh bị thương rồi mày đền nổi đâu!
Lúc này, một trong ba thanh niên sốt ruột, vừa hô lên vừa tiến lên trước ngăn cản.
Tuy nhiên, hình như là có hơi muộn một chút.
Bốp một tiếng.
Trần Tiểu Mãn vừa đứng lên đã bị đội phó Bao đá một đá ngồi xuống lại.
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Phàm vang lên. Vừa nghe máy đã truyền đến giọng Tề Thiên, nói:
- Đại ca, sao anh còn chưa tới, em chờ lâu lắm rồi đấy.
Sư đoàn của Tề Thiên đang đòng ở địa phương cách Thành phố Đồng Lĩnh không xa, tiểu tử này vừa nghe nói Diệp Phàm muốn tới Thành phố Đồng Lĩnh nhậm chức, vô cùng mừng rõ. Đã sớm ở Long Giang chờ rồi.
Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm lại ở đây xem náo nhiệt.
- Phiền cái gì, đang coi náo nhiệt.
Diệp Phàm cười nói.
- Ồ, có gì náo nhiệt, hay để em tới coi chung với!
Tề Thiên lập tức hưng phấn.
- Coi cái rắm, tôi tới ngay đấy. Tiểu tử cậu chuẩn bị một ít đặc sản là được.
Diệp Phàm tức giận mắng một câu, nhìn đồng hồ, đã thấy sắp ba giờ chiều rồi.
- Bắt tất cả về đồn đi!
Bao Nghị hừ lạnh một tiếng, vung tay lên muốn bắt người đi.
- Anh tới đây một chút.
Diệp Phàm chỉ vào Bao Nghị nói.
- Lôi thôi cái gì, không nghe lời cứ còng lại cho tôi.
Bao Nghị vẻ mặt chính khí, chỉ vào Diệp Phàm hừ nói.
- Gọi anh tới đây anh có nghe thấy không hả?
Diệp Phàm lông mày dựng lên, chỉ vào Bao Nghị hừ nói. Cái này, khí thế cửu đẳng phát ra, hơn nữa Diệp Phàm lại mài dũa trong chốn quan trường gần 10 quan uy lập tức ép xuống, cũng tương đối uy hiếp người khác.
Đội phó Bao hơi sững sờ bước qua, thấy người thanh niên này quá kiêu ngạo. Tuy nhiên, cảm thấy Diệp Phàm có chút đặc biệt. Đội phó Bao cũng đi tới, hừ nói:
- Có rắm mau thả đi! Ông đây không có thời gian để lôi thôi với mày.
- Tôi đang thi hành nhiệm vụ đặc biệt, có việc gấp đi trước một bước. Đây là giấy chứng nhận của tôi, anh xem một đi. Tuy nhiên, phải giữ bí mật. Bằng không, trách nhiệm này anh không gánh nổi đâu!
Diệp Phàm móc ra kia bản giấy chứng nhận Phó giám sát trưởng ra, Bao Nghị vừa nhận lấy, lập tức, sắc mặt thay đổi, khóe miệng cũng co giật vài cái.
Y len lén liếc mắt nhìn kỹ Diệp Phàm một cái, hai chân tự nhiên khép lại đoán chừng là muốn thực hiện nghi lễ cảnh sát. Tuy nhiên, Diệp Phàm có dặn không được tiết lộ bí mật của hắn. Cho nên, Bao Nghị kịp thời tản hai châ ra, hai tay cầm giấy chứng nhận trả lại cho Diệp Phàm.
- Ha hả, các anh cứ thẩm tra đi nhé!
Diệp Phàm vẻ mặt thân thiết cười cười còn vỗ vỗ vai Bao Nghị, cố ý liếc mắt nhìn Trần đại công tử, Hồ đại công tử ba người một cái, tiến vào trong xe nhấn ga đi mất.
Những cảnh sát khác không ngăn cản đội phó Bao, đương nhiên chả thằng ngốc nào đi kiếm chuyện phiền phức cả. Đương nhiên, cả đám trong lòng đều nghi hoặc khó hiểu. Hôm nay sao Đội phó Bao nghe lời thế.
- Vì sao hắn chẳng việc gì, ông đây phải tố cáo mày tình cảm riêng tư.
Trần Tiểu Mãn giãy dụa, chỉ vào xe Diệp Phàm hô lên.
- Bắt hết cho ông đây, còn dài dòng nữa thì còng lại hết!
Bao Nghị một cước đá sang, đồng chí Trần Tiểu Mãn thiếu chút nữa bị đá vào trong xe.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2204: Báo cáo.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Đồng chí Bao Nghị này kỳ thực nhậm chức Đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự sở tỉnh, tuy nhiên, do bắt được nhiều tội phạm giết người nghiêm trọng, lập nhiều công.
Đợt trước được lãnh đạo đề bạt, chưa đến ba mươi tuổi đã leo đến vị trí Cục trưởng.
Chẳng qua là vị tính tình của y quá đặc biệt, quá nóng nảy.
Không khác gì Diệp Phàm, chỉ có điều y không được may mắn như Diệp Phàm, nên bị người khác chơi đểu đá xuống Tổng đội cảnh sát giao thông.
Tuy nhiên, tính tình người này vẫn không thay đổi, bị giáo huấn cũng không rút kinh nghiệm. Giờ đối diện với công tử của Phó chủ tịch tỉnh Trần và Phó giám đốc sở Hồ mà vẫn dám xuống tay hạ thủ như bình thường.
Đến thành phố Long Giang tỉnh Tấn Lĩnh thì đã 10h tối rồi.
Tề Thiên sớm đã đặt phòng ở Nhà khách Long Giang, thằng nhãi này dừng xe đợi ngoài nhà khách không ngừng sốt ruột. Vừa thấy chiếc Cherokee của Diệp Phàm đã lập tức lao tới.
Tốc độ đó, còn nhanh hơn cả vài quan quân đang đi cùng cậu ta. Trong lòng họ tự nhủ “Trời ạ, thủ trưởng của mình sao phải chạy nhanh như vậy? Xem ra, trong xe chắc chắn là một nhân vật lớn nào đó rồi. Không phải là vị tướng quân nào đó đi vi hành chứ...”
Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa xuống xe, mấy quan quân lại 1 lần nữa lặng người. Hơn nữa, còn hơi thất vọng. Chắc hẳn người thanh niên vừa bước xuống xe chỉ có quan hệ rất thên với Tề Thiên thôi. Không thể là nhân vật gì lớn. Chỉ có điều, cũng có thể là một trong những người có gia thế rất cao.
- Lại đây lại đây, đại ca của tôi đến rồi các người còn đứng ngẩn ra đó làm gì?
Tề Thiên vừa trừng mắt, vừa hét lên với thủ hạ. Mấy thượng tá đều chạy tới, nể mặt Tề Thiên, cũng bắt tay với Diệp Phàm.
Vừa vào phòng bao riêng, đồ ăn đã được bưng lên.
Tuy nhiên, Tề Thiên vẫn muốn mời Diệp Phàm ngồi ở ghế chủ tọa. Diệp Phàm không có cách nào khác, đành ngồi xuống.
Các quan quân trong lòng thầm nhủ: “Đại công tử Tề gia ở tỉnh Tấn Lĩnh này đã thuộc nhóm siêu cấp thái tử, là công tử của nhân vật số hai ở tỉnh, khiêm tốn như vậy từ khi nào thế?”
Quả nhiên, một thượng tá có chút không phục. Y liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Tề thiếu gia, đại ca anh đang làm gì, nhậm chức ở đâu?
Thượng tá đó tên Thái Đồng Khánh, là đoàn trưởng đoàn Hưởng Hổ chỗ Tề Thiên, cũng được coi là trụ cột của sư đoàn. Hơn nữa, trong nhà Đoàn trưởng Thái cũng có người trong quân đội, cấp bậc không thấp, đã là cấp tướng quân rồi.
Nghe đoàn trưởng Thái hỏi vậy, những quan quân khác cũng nhìn sang. Cả đám đều muốn biết rõ về Diệp Phàm.
- Haha, đại ca của tôi đương nhiên chính là đại ca của tôi! Anh ấy à...
Tề Thiên nói, cố ý dừng lại ở chỗ quan trọng một chút mới nói tiếp:
- Bí thư thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh không phải lui rồi sao?
- Trương Hoành Đông lui rồi, nghe nói bệnh nặng nên lui. Cái này có gì ly kỳ. Ai mà chả biết chứ. Tuy nhiên, chuyện này liên quan gì đến đại ca của anh? Chẳng lẽ anh ta cũng được điều đến Thành phố Đồng Lĩnh công tác?
Thái Đồng Khánh nói.
- Không đúng, đoàn trưởng Thái.
Lúc này, một thượng tá hàm dưới để vài cọng râu lắc đầu. Người này là Ngọc Đông. Tham mưu trưởng sư đoàn Hưởng Hổ.
- Là sao vậy Tham mưu Ngọc?
Thái Đồng Khánh liếc mắt nhìn ông ta hỏi.
- Trương Hoành Đông không phải từ chức vì bệnh nặng.
Ngọc Đông nói.
Diệp Phàm vừa nghe liền hứng thú. Những chuyện có liên quan đến Bí thư thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh, đồng chí Ngọc Đông này hình như có biết chút tin tức gì đó. Diệp Phàm muốn biết rõ. Tuy nhiên, do thân phận của hắn đặc biệt nên đương nhiên không tiện mở miệng hỏi.
Vì vậy, Diệp Phàm nháy mắt với Tề Thiên. Thằng nhãi này dĩ nhiên hiểu ngay, giả vờ hỏi:
- Tôi hỏi này Ngọc Đông, không phải nghe nói Bí thư Trương bị bệnh không thể công tác được nên mới tự xin từ chức lui về tuyến hai mà, không phải giờ đang dưỡng lão ở Mặt trận Tổ quốc thành phố sao?
- Đúng vậy, không phải vì bệnh ai lại muốn nhường mũ quan chứ. Mượn chuyện anh, tôi mà nói, cái nón sĩ quan này là mạng của chúng ta! Ai lại tình nguyện để bị mất chứ?
Đoàn trưởng Thái vẻ mặt tò mò nói.
- NO! NO!
Ngọc Đông vung vẩy đầu ngón tay, vẻ mặt bí hiểm. Gã liếc mắt nhìn mọi người, nhìn đủ vòng mới lên tiếng:
- Việc này, có vài tin tức khác đấy.
- Tin gì? Anh nói nhanh lên được không, đừng chọc cho ông đây nổi giận.
Tề Thiên tức giận hừ một tiếng, còn dùng chiếc đũa gõ gõ bàn. Ở sư đoàn Hưởng Lượng cậu ta chính là lão đại nên luôn mang trên mình cốt cách của một lão đại.
- Haha!
Ngọc Đông cười khan hai tiếng, liếc mắt nhìn Tề Thiên, nói:
- Chuyện này, chắc hẳn có liên quan đến bố anh?
- Nói bậy, liên quan gì đến bố tôi chứ?
Tề Thiên hừ nói.
- Nhìn xem, vừa nói đến bố anh là tức giận rồi tôi còn dám nói nữa sao?
Ngọc Đông nói, mặt như quả mướp đắng.
Diệp Phàm ngầm trừng mắt nhìn Tề Thiên, thằng nhãi này mặt mướp đắng một chút, hống hách nói:
- Đừng nói nhiều, kể tiếp đi. Chuyện của bố tôi anh cũng có thể nói, tôi sợ cái quái gì chứ, đúng không nào? Chúng ta ở bên quân đội, tôi là tôi, bố tôi là bố tôi.
- Tôi nói đây.
Ngọc Đông lại hỏi.
- Nói, còn dông dài nữa phạt ba chén!
Tề Thiên đưa ba ly rượu trong tay.
- Nghe nói chỗ dựa của Trương Hoành Đông là Phác Chiếu Tiền, nhân vật thứ ba của tỉnh, đồng chí lão Phác này không hợp với La Khảm Thành nhân vật số 1 ở tỉnh. La Khảm Thành là cán bộ bản địa, còn Phác Chiếu Tiền cũng leo từ bản địa lên.
Đồng chí lão Phác biệt hiệu là Hắc Hổ, vì ông ấy thích mặc đồ đen. Mùa hè mặc sơ mi đen, quần đen, mùa đông mặc Tây âu đen.
Còn La Khảm Thành được người trong vòng gọi là “'La thiên thượng tiên”.
Hai người đều thuộc tập đoàn bản địa. Bí thư La là người hống hách, dĩ nhiên muốn một tay khống chế toàn diện tỉnh Tấn Lĩnh.
Bất qúa lão gặp phải Phác Chiếu Tiền, Bí thư phân quản Đảng và quần chúng, mà số 1 trong tỉnh là cái gì? Đương nhiên quyền lực lớn nhất chính là quản lý mũ quan.
Nhân vật số ba Phó bí thư Phác này là người quy hoach mũ quan. Vì vấn đề mũ quan này mà hai người thường xuyên xảy ra vài mâu thuẫn.
Trước kia La đại tiên là một nhà độc tài, Phác hắc hổ bị chèn ép quá mức. Nhưng giờ thì khác. Bố thiếu gia Tề tới, nghe nói Chủ tịch tỉnh Tề xuất thân quân đội. Ở Nam Phúc còn bị người ta gọi là Tề đại pháo. Cho nên, đại pháo vừa nổ, La đại tiên cũng chấn động.
Lần này vì sao Bí thư Thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh lại lui, nghe nói là có liên quan đến chuyện này.
Nghe mấy người trong vòng nói, chắc chắn là do La đại tiên, Phác hắc hổ với Tề đại pháo tạo thành thế ba chân. Trương Hoành Đông chẳng qua chỉ là một vật hy sinh đáng thương mà thôi.
- Chính trị cần có vật hy sinh, cũng tại y xui xẻo. Nhưng, Ngọc Đông, rốt cuộc tại sao Trương Hoành Đông phải âm thầm rút lui vậy?
Thái Đồng Khánh hỏi.
- Tôi mà biết thì đã ngồi ở tỉnh ủy rồi, còn ở đây ăn cơm với anh làm cái rắm gì?
Ngọc Đông tức giận hừ nói.
- Anh mà cũng đòi lên tỉnh ủy à, ở đó đều là những tai to mặt lớn, cán bộ trong nước mà có chết hết thì cũng chưa tới phiên anh đâu, anh bạn tiểu Ngọc, bớt mơ mộng đi?
Đồng chí Thái Đồng Khánh không ngừng đắc ý.
- Anh...
Ngọc Đông trợn mắt nhìn chằm chằm Thái Đồng Khánh.
- Nhìn cái gì mà nhìn, hay là chúng ta thi uống rượu đi, lần trước toàn anh say trước.
Thái Đồng Khánh đắc chí gõ gõ ly rượu.
- Đấu cái rắm, đấu với thứ biến thái như anh, chẳng phải tự rước họa à?
Ngọc Đông tức giận hừ nói.
Lúc này, một quan quân nói chen vào:
- Bí thư Trương lui rồi, không biết kết quả vật tay của ba vị trên tỉnh thế nào, chúng ta sắp được gặp vị Bí thư mới thế nào nhỉ?
Người này tên Câu Tượng Thủy, là trung tá Tiểu đoàn trưởng đội đặc chiến trong sư đoàn Hưởng Hổ. Trong quân đội thông thường thì gọi là đội trinh sát, còn ở sư đoàn Hưởng Hổ thì gọi là đội đặc chiến.
- Chúng ta quản làm cái rắm gì, chúng ta ở trong quân đội, ngay cả quân khu Thành phố Đồng Lĩnh cũng không quản được chúng ta. Chúng ta trực thuộc quân khu Bắc Kinh, Tương Thủy, cậu hỏi cái này uổng phí rồi,
Thái Đồng Khánh nói.
- Tượng Thủy không giống như anh, người nhà người ta đều ở Thành phố Đồng Lĩnh. Hơn nữa đều lăn lộn trong thể chế, tân bí thư thành ủy đương nhiên ảnh hưởng đến người nhà của cậu ấy. Chẳng hạn như anh trai cậu ấy là Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính thành phố, có đúng không nào?
Lúc này, Ngọc Đông nói.
- Không phải anh cũng vậy sao?
Câu Tượng Thủy tức giận hừ một tiếng với Ngọc Đông.
- Hahaha...
Tề Thiên vỗ bàn, cười, chỉ vào hai người nói:
- Đúng vậy, anh của Tượng Thủy là Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính thành phố, còn chú của Ngọc Đông anh là Ngọc Xuân Phong, hình như còn là Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố có phải không? Tượng Thủy, mau mau nịnh bợ Ngọc Đông đi, không chừng chú anh ta vui vẻ, có thể giúp được anh cậu đấy.
Tề Thiên nói xong nháy mắt với Diệp Phàm, cuối cùng Diệp Phàm cũng hiểu vì sao Tề Thiên lại chọn họ đi uống rượu với mình.
Thằng nhóc này đang lót đường cho mình. Hoàn toàn có thể thông qua họ để thu nạp một bộ phận những cán bộ có phân lượng ở Thành phố Đồng Lĩnh.
Diệp Phàm mới từ trên kia xuống, chẳng hiểu được gì. Hơn nữa, chỉ là một tư lệnh phòng không. Dù có Tề Chấn Đào ủng hộ, cũng không thể nào ngay lập tức nắm được đại cục Thành phố Đồng Lĩnh. Hơn nữa, Tề Chấn Đào bên trên còn có đồng chí La Khảm Thành nữa. Làm không tốt sẽ có vài chuyện khó mà xử lý. Bí thư thành ủy hắn đây chỉ có nước lăn lại về phủ.
- Anh Ngọc Đông, Tượng Thủy kính anh một ly.
Câu Tượng Thủy cầm ly lên nói, chọc cho mọi người cười phá lên.
Sáng hôm sau.
Diệp Phàm đến Tổ chức tỉnh ủy tỉnh Tấn Lĩnh báo cáo đúng giờ.
Sau khi làm xong thủ tục Diệp Phàm bước vào văn phòng Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tôn Nhất Chính.
Thái độ của Tôn Nhất Chính đối với Diệp Phàm là giải quyết việc chung. Vẻ mặt y nghiêm túc ngồi trên salon gỗ, ra hiệu Diệp Phàm ngồi ghế bên cạnh.
Diệp Phàm đương nhiên ưỡn thẳng người, hai mắt nhìn nhân vật số hai của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Tấn Lĩnh, Tôn Nhất Chính. Người ta đại diện Tổ chức nói chuyện, đương nhiên phải nghiêm túc một chút.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh sắp đến Thành phố Đồng Lĩnh nhậm chức. Là nhân vật số một của thành ủy, Thành phố Đồng Lĩnh là thành phố lớn.
Dân đông, đất rộng, ở toàn tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta là một thành phố tương dối nổi tiếng, xếp thứ ba trong toàn tỉnh.
Hy vọng sau khi anh xuống đó...
Phó trưởng ban Tôn Nhất Chính nghiêm túc nói, đơn giản chỉ nói vài câu khách sáo, cũng chẳng có giá trị thực tiễn gì.
Sau khi nói chuyện xong Diệp Phàm đứng lên bắt tay Trưởng ban Tôn Nhất Chính, lúc này, một thanh niên nhẹ nhàng gõ cửa, đầu tiên là lên tiếng chào hỏi Tôn Nhất Chính.
Sau đó nói:
- Trưởng ban Tôn, Trưởng ban Chu dặn khi nào đồng chí Diệp Phàm tới Thành phố Đồng Lĩnh lập tức đến văn phòng ông ấy môt chuyến.