14-04-2013, 08:52 AM
Siêu Cấp Ngây Thơ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ở nÆ¡i đâu anh tìm thấy em...................................................................
Bà i gởi: 1,077
Thá»i gian online: 2 tuần 4 ngà y 15 giá»
Thanks: 579
Thanked 6,105 Times in 796 Posts
Ngược vá» thá»i Minh
Tác giả: 月关 (Nguyệt Quan)
Quyển năm – Quần Ma Loạn Vũ
ChÆ°Æ¡ng 217: Con NgÆ°á»i Vốn DÄ© Ãc Äá»™c?
Dịch: no_dance8x
Biên dịch: Ba_Van
Biên táºp: Ba_Van
Nguồn: TTV
Nháºn được thánh chỉ, trÆ°á»›c tiên DÆ°Æ¡ng Lăng liá»n Ä‘i đến nha môn tuần phủ. Y cho ngÆ°á»i má»i mấy chục vị đại nhân Ä‘ang ở trong lao ra ngoà i rồi tuyên chỉ trÆ°á»›c mặt há». Chiếu chỉ nói rõ vì Hoà ng thượng hay tin Cốc Äại Dụng nghi ngá» vô cá»› rất nhiá»u quan viên vô tá»™i khiến há» bị bắt và o ngục nên vừa lo vừa giáºn, nay hạ lệnh cho DÆ°Æ¡ng Lăng thả các quan ra ngay láºp tức, đồng thá»i khôi phục lại quan tÆ°á»›c. Ngoà i ra còn ra lệnh cách chức Cốc Äại Dụng để Ä‘iá»u tra.
Bá quan nghe xong thánh chỉ thì hò reo nhÆ° sấm dáºy, vui đến phát khóc. DÆ°Æ¡ng Lăng nở nụ cÆ°á»i rồi vòng qua bà n xỠán nâng các quan viên mình đầy thÆ°Æ¡ng tÃch dáºy, sau đó an ủi há»i thăm bá»n há» má»™t lượt. Bấy giá», y má»›i nói rõ quan Chiếu ma Liá»…u Quang của Chiếu ma phòng là của ngÆ°á»i của tà giáo Di Lặc, vì ông đã chết nên sẽ không truy cứu nữa nhÆ°ng gia sản cả nhà vẫn phải bị sung công.
DÆ°Æ¡ng Lăng tiết lá»™ tin tức nà y là có ý để bá quan biết rằng việc Hoà ng thượng hạ lệnh bắt giữ giáo đồ của Di Lặc giáo cÅ©ng không phải là hà nh vi cẩu thả mà tháºt sá»± trong quan phủ đã có ngÆ°á»i của tà giáo nà y. Chỉ vì Cốc Äại Dụng chÆ°a rõ thánh ý, vì chuyện nhá» mà bá» việc lá»›n nên má»›i có những hà nh Ä‘á»™ng không thá»a đáng mà thôi.
Vốn là xưởng đốc của Äông Xưởng, Cốc Äại Dụng lại có quan hệ máºt thiết vá»›i LÆ°u Cẩn nên trong số quan lại các cấp ở thà nh Äại Äồng nà y thì trừ Äại vÆ°Æ¡ng ra cÅ©ng chỉ có má»—i DÆ°Æ¡ng Lăng là đủ can đảm và đủ tÆ° cách dâng tấu tố cáo lão vá»›i Hoà ng Thượng mà thôi.
NhÆ°ng mấy ngà y trÆ°á»›c đây, khi núi Bạch Äăng bị vây, Äại vÆ°Æ¡ng chỉ cố thủ trong thà nh chứ không xuất quân cứu giá. Tuy ngÆ°á»i sáng suốt Ä‘á»u có thể nháºn ra Äại vÆ°Æ¡ng cố thủ đợi quân chi viện chỉ là tình thế chẳng đặng đừng, chỉ cần đại quân kéo ra khá»i thà nh thì Äại Äồng sẽ thất thủ, nhÆ°ng dù váºy thì ông vẫn mang tá»™i ngồi nhìn quân thượng sa và o hiểm cảnh mà không cứu. Do đó là m sao ông ta có thể đứng ra vạch tá»™i ngÆ°á»i khác mà không xấu hổ cho được?
Chúng quan Ä‘á»u có tai mắt ở khắp nÆ¡i. Buổi tiệc do đồng liêu tổ chức ngà y hôm qua có má»i DÆ°Æ¡ng Lăng đến nhá» hắn ra mặt góp ý vá»›i Hoà ng thượng đã được thông tin cho bá»n há» từ sá»›m. Bởi thế nên trong lòng má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nháºn định rằng chÃnh DÆ°Æ¡ng Lăng đã tâu Hoà ng thượng xin tha cho bá quan nên há» má»›i thoát cảnh ngục tù.
ÄÆ°a than sưởi ấm trong ngà y tuyết rÆ¡i là việc dá»… khiến má»i ngÆ°á»i cảm kÃch nhất. Äã váºy lúc Hoà ng thượng đến Äại Äồng thì má»i việc Ä‘á»u do DÆ°Æ¡ng Lăng chạy tá»›i chạy lui sắp xếp, chuyện nà y đã rõ nhÆ° ban ngà y. Bây giá» lại kiá»m được Bá Nhan, giữ cho Äại Äồng được bình an và i năm, cả việc công lẫn tÆ° Ä‘á»u bắt nguồn từ ngÆ°á»i nà y, cho nên những quan viên nÆ¡i nà y đã coi DÆ°Æ¡ng Lăng nhÆ° vị quan lá»›n trong triá»u có thể dá»±a dẫm, nhá» vả.
Kẻ ngu dốt thì để ngÆ°á»i khác dắt lừa còn mình Ä‘i nhổ cá»c há»™, còn Cốc Äại Dụng thì vừa nhổ cá»c lại dắt lừa cho ngÆ°á»i ta. Äược cái lão lại chịu khó, má»›i sáng tinh mÆ¡ đã vác thân lên công Ä‘Æ°á»ng để quan sát việc tra khảo, thẩm vấn nghi phạm. Mặc dù lão chẳng dám sá» dụng những hình phạt ghê gá»›m nhất của Xưởng Vệ nhÆ°ng chỉ cần những dụng cụ tra tấn bình thÆ°á»ng cÅ©ng đủ để các quan không chịu thấu.
Những quan viên vô duyên vô cá»› bị tra tấn oan ức Ä‘á»u háºn lão đến táºn xÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng vừa nhá»› đến câu "Má»™t lần qua ải Äông Xưởng, không chết cÅ©ng bị lá»™t da", bá»n há» chỉ Ä‘Ã nh cắn răng chịu Ä‘á»±ng chứ chẳng có gan chá»i rủa.
Cốc Äại Dụng vắt chéo chân ngồi trên ghế dá»±a hình mÅ© quan. Lão vừa bÆ°ng chén trà , vừa cÆ°á»i vá» rồi bảo ngÆ°á»i treo hai hà ng quan chức lên trên giá gá»—, má»—i chân buá»™c má»™t tảng đá lá»›n cho “tăng chiá»u caoâ€.
Những quan chức kia chỉ lót dạ bằng má»™t bát cÆ¡m tù lạnh nhÆ° băng, bây giá» bị trói hai tay, trên mắt cá treo thêm hai tảng đá lá»›n, dây thừng siết chặt đến ná»—i tay chân Ä‘á»u thấm máu.
Lúc nà y, và i tên nha sai của Äông xưởng lại quát mắng nhằm diá»…u võ dÆ°Æ¡ng oai:
- Bá»n các ngÆ°Æ¡i nếu không phải là ngÆ°á»i trong tà giáo pháºt Di Lặc thì cÅ©ng đã bị bá»n chúng mua chuá»™c. Chỉ cần thà nh tháºt nháºn tá»™i, khai ra số bạc ngÆ°Æ¡i thu được từ Pháºt Di Lặc giáo và đã giúp bá»n há» là m những chuyện gì thì sẽ không còn phải chịu ná»—i Ä‘au thể xác nà y nữa.
Lá»i còn chÆ°a dứt, hai hà ng phiên tỠáo xanh mÅ© Ä‘á», hông Ä‘eo phác Ä‘ao, chân mang già y trắng nghênh ngang bÆ°á»›c và o rồi chia ra đứng hai bên công Ä‘Æ°á»ng. Cốc Äại Dụng ngạc nhiên. Không có mệnh lệnh cÅ©ng chẳng thấy thông báo, ai dám to gan xông và o công Ä‘Æ°á»ng?
Lão lại không biết rằng sau khi nha sai của Äông Xưởng bị đại pháo và súng ống của Ná»™i Xưởng tấn công dữ dá»™i thì bá»n chúng đã mắc chứng "sợ Ná»™i Xưởng" nghiêm trá»ng. HÆ¡n nữa vì muốn che giấu tin Hoà ng Thượng rá»i khá»i kinh đô nên Cốc Äại Dụng và DÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng dùng danh nghÄ©a khâm sai để và o Äại Äồng.
Cái đó gá»i là "Kẻ ác cần phải có kẻ ác trị". Thủ hạ của khâm sai Äông Xưởng vừa thấy nhân mã của khâm sai Ná»™i Xưởng đã láºp tức sợ đến bủn rủn. Lại trông thấy DÆ°Æ¡ng Lăng Ä‘Ãch thân dẫn nhân mã của Ná»™i xưởng đến tuyên chỉ nên nha sai gác cá»a liá»n im thin thÃt, chẳng những không dám ngăn cản mà ngay cả cái gan chạy và o báo tin cÅ©ng không có.
DÆ°Æ¡ng Lăng thản nhiên Ä‘i và o, theo sau là Liá»…u BÆ°u và NgÅ© Hán Siêu. Cốc Äại Dụng vừa thấy y liá»n giáºt mình vá»™i và ng bÆ°á»›c đến, cÆ°á»i nói:
- Ta má»›i nói quái sao đám khỉ nà y không dám thả má»™t cái rắm, hóa ra DÆ°Æ¡ng đại nhân đã đến rồi. Ha ha ha, đến đây nà o, đến đây nà o! Má»i ngồi! Có phải là Hoà ng Thượng lo lắng chuyện gian tế của Di Lặc giáo không? DÆ°Æ¡ng đại nhân yên tâm, có ta chỉ huy việc nà y thì dù có phải Ä‘Ã o sâu ba thÆ°á»›c đất Ä‘i chăng nữa cÅ©ng phải bắt được bá»n há».
Dương Lăng nghiêm mặt, tuyên:
- Cốc Äại Dụng tiếp chỉ!
Cốc Äại Dụng thoáng ngẩn ngÆ°á»i, sau đó lão vá»™i và ng kéo áo bà o lên rồi quỳ xuống, hÆ°á»›ng vá» phÃa nam tiếp chỉ. DÆ°Æ¡ng Lăng mở thánh chỉ Ä‘á»c tháºt lá»›n má»™t lượt, sau đó thu thánh chỉ lại. Y liếc thấy dáng vẻ ngây nhÆ° phá»—ng của Cốc Äại Dụng bèn phất nhẹ ống tay áo ra lệnh:
- NgÆ°á»i đâu! Lá»™t Ä‘ai ngá»c, áo bà o của Cốc Äại Dụng. Láºp tức thả các vị đại nhân ra.
Hai hà ng nha sai láºp tức xông lên thả các vị đại nhân xuống. DÆ°Æ¡ng Lăng chắp tay nói:
- ThÆ°a các vị đại nhân, bổn quan đã thông báo cho gia luyến của các vị đến đón. Xin má»i các vị trở vá» phủ nghỉ ngÆ¡i, sau khi vết thÆ°Æ¡ng là nh lặn sẽ phục hồi chức cÅ©. Hoà ng Thượng đã hạ chỉ Ä‘iá»u tra chuyện Cốc Äại Dụng là m trái thánh lệnh và lạm dụng tÆ° hình. Hoà ng thượng đã ra lệnh Ä‘iá»u tra, chắc chắn sẽ cho má»i ngÆ°á»i má»™t lá»i giải thÃch!
DÆ°Æ¡ng Lăng khoát tay cho gia quyến, tôi tá»› của các vị đại nhân Ä‘i và o. Trong cảnh kêu khóc ầm Ä©, dù những vị đại nhân chân trần, vết thÆ°Æ¡ng đầy mình nà y đứng không vững nhÆ°ng vẫn bảo ngÆ°á»i nhà dìu sang tạ Æ¡n Hoà ng Thượng và DÆ°Æ¡ng Lăng. Sau đó lần lượt từng ngÆ°á»i xin cáo từ.
Sắc mặt của Cốc Äại Dụng xám xịt, lão vẫn quỳ tại chá»— không há» nhúc nhÃch. Cho đến khi phạm nhân trong viện không còn má»™t ai, lão má»›i giáºt mình tỉnh lại rồi kéo ống tay áo DÆ°Æ¡ng Lăng, vừa khóc lá»›n vừa van vỉ:
- DÆ°Æ¡ng đại nhân! Lão nô muốn gặp Hoà ng Thượng, lão nô trung thà nh và táºn tâm là m việc vì Hoà ng Thượng mà .
Từ nãy giá» DÆ°Æ¡ng Lăng vẫn luôn sầm mặt đứng hiên ngang, chẳng thèm nhìn Cốc Äại Dụng lấy má»™t cái. Cho đến khi thấy tất cả các quan đã Ä‘i hết, sắc mặt y má»›i thay bằng vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i. Y nâng Cốc Äại Dụng lên má»™t cách thân thiết, vừa mỉm cÆ°á»i vừa nói:
- Cốc công công, ông là m gì váºy? Ông là m việc lá»— mãng dẫn đến văn võ bá quan Äại Äồng nổi lòng oán háºn, khiến lòng quân bất an, đêm qua doanh trại xảy ra “doanh khiếu†tá» thÆ°Æ¡ng vô số; khắp đồn quân ở các nÆ¡i lòng binh sÄ© hoang mang, có nguy cÆ¡ binh biến. NhÆ°ng Hoà ng Thượng nhân háºu nên sẽ không thể đối xá» bạc bẽo vá»›i ông. Hoà ng thượng vẫn coi trá»ng Cốc công công ông đó, vì váºy hãy bá»›t sầu Ä‘i thôi.
- Ôi?
Cốc Äại Dụng nghe y nói má»›i biết mình đã gây ra nhiá»u há»a lá»›n nhÆ° thế, vì váºy má»—i má»™t câu lại khiến sắc mặt của lão tái nhợt má»™t phần. Chỉ khi nghe thấy mình vẫn còn Ä‘Æ°á»ng sống, khuôn mặt lão má»›i hồng hà o lại má»™t chút. Vừa lau nÆ°á»›c mắt, lão vừa kéo tay áo DÆ°Æ¡ng Lăng há»i:
- DÆ°Æ¡ng đại nhân nói váºy là sao? Chẳng lẽ Hoà ng Thượng không oán trách lão nô sao?
DÆ°Æ¡ng Lăng kéo Cốc Äại Dụng và o má»™t góc, nói thầm và o tai lão má»™t lúc. Cốc Äại Dụng nghe xong liá»n báºt cÆ°á»i:
- Äa tạ đại nhân đã nói giúp cho... Ôi, lão nô chỉ nghÄ© đến láºp công trÆ°á»›c mặt Hoà ng Thượng mà đã coi thÆ°á»ng sức mạnh của quan viên nÆ¡i nà y.
Dương Lăng khoát tay, nói:
- Äâu có, đâu có! Äây là do Hoà ng Thượng nhân từ. Nói tháºt nhé, chuyện nà y ồn à o đến ná»—i khiến tinh thần quân sÄ© Äại Äồng suy giảm trầm trá»ng. Hôm qua “Doanh khiếu†thÆ°Æ¡ng vong mấy ngà n ngÆ°á»i, ngoà i ra còn có dấu hiệu quân Ä‘á»™i muốn là m phản. Ta đây hết cách nên má»›i dâng tấu nhá» Hoà ng Thượng xá» lý để trấn an lòng quân, đó tháºt là vì không còn cách nà o hÆ¡n. Không dối gạt Cốc công công, DÆ°Æ¡ng má»— cÅ©ng khẳng khái trình bà y trÆ°á»›c mặt Hoà ng Thượng chủ trÆ°Æ¡ng cách chức ông để Ä‘iá»u tra!
- Hả?
Cốc Äại Dụng còn tưởng DÆ°Æ¡ng Lăng đã nói giúp và i lá»i tốt đẹp, nà o ngá» y cÅ©ng bỠđá xuống giếng. NhÆ°ng khi nhá»› tá»›i tÆ°Æ¡ng lai và tÃnh mạng của mình Ä‘á»u ở trong tay y, Cốc Äại Dụng lại không dám phát tác. NhÆ°ng ná»—i tức giáºn cố ghìm lại trong lòng lại khiến khuôn mặt lão lúc trắng lúc xanh, ngáºp ngừng mà chẳng biết phải nói gì cho phải.
DÆ°Æ¡ng Lăng khẽ giá»ng nói:
- Cốc công công à , Hoà ng Thượng đã dần dần trưởng thà nh. Lần nà y bị vây ở Bạch Äăng SÆ¡n, ngà n quân vạn quân Ä‘á»u chÄ©a mÅ©i giáo vá» phÃa má»™t mình Hoà ng thượng, nhÆ°ng Hoà ng thượng vẫn rất bình tÄ©nh, không há» sợ sệt. Xem ra Hoà ng thượng đã không còn là má»™t đứa trẻ chẳng hiểu chuyện nữa. Quan hệ của chúng ta vô cùng tốt đẹp nhÆ°ng giỠông gây mối há»a lá»›n nhÆ° thế, nếu tôi cứ cầu xin cho ông thoát tá»™i trÆ°á»›c mặt Hoà ng thượng thì Hoà ng thượng sẽ nghÄ© thế nà o đây?
Bản quan là Xưởng đốc của Ná»™i Xưởng, ông là Xưởng công của Äông Xưởng, trong tay Ä‘á»u nắm quyá»n lá»±c. Nếu Hoà ng thượng thấy chúng ta đồng tâm hiệp lá»±c nhÆ° tay vá»›i chân thì sao có thể không sinh lòng kiêng kị? Lúc đó, cho dù ban đầu ngà i có muốn đặc xá cho ông cÅ©ng sợ rằng sẽ cắn răng quyết Ä‘oán xá» tá»™i ông để loại bá» tai há»a vá» sau. Ngoà i ra, từ nhá» công công đã chăm sóc Hoà ng thượng nên tình cảm của Hoà ng thượng vá»›i ông không há» nhạt nhẽo. Nếu nhÆ° ngà i thấy ta bỠđá xuống giếng, yêu cầu nghiêm nghị thì lòng trắc ẩn lại nổi lên... Ha ha ha!
- A!
Cốc Äại Dụng giáºt mình rồi dá»±ng ngón cái khen ngợi:
- Hóa ra đây là đại nhân lấy lui là m tiến. Diệu kế, diệu kế! Cám Æ¡n đại nhân vì ta mà đã nhá»c lòng! Äúng là quen lâu má»›i rõ lòng ngÆ°á»i, Äại Dụng vô cùng cảm kÃch!
Mặc dù DÆ°Æ¡ng Nhất Thanh tÃnh tình cÆ°Æ¡ng trá»±c nhÆ°ng cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i lá»— mãng. Nếu hắn đã yêu cầu Hoà ng Thượng nghiêm trị Cốc Äại Dụng mà không há» băn khoăn đến tÆ°Æ¡ng lai của bản thân mình thì DÆ°Æ¡ng Lăng liá»n Ä‘oán được bầu không khà trong quân ắt hẳn rất căng thẳng, chạm và o là nổ ngay. Nếu không có má»™t liá»u thuốc mạnh thì chắc chắn sẽ không giảm được sá»± phẫn ná»™ của binh sÄ©.
NhÆ°ng vá»›i tÃnh cách bao che khuyết Ä‘iểm ngÆ°á»i thân của Hoà ng thượng ChÃnh Äức, nếu bảo hắn xá» phạt Cốc Äại Dụng thì quả tháºt khó nhÆ° lên trá»i. Nếu mình không giúp DÆ°Æ¡ng Nhất Thanh má»™t tay, chắn hẳn ChÃnh Äức sẽ không quyết tâm xá» lý Cốc Äại Dụng, mà tình thế Äại Äồng đã rất nguy cấp. Bây giá» mình giúp DÆ°Æ¡ng Nhất Thanh, sá»›m muá»™n gì Cốc Äại Dụng cÅ©ng biết mình nói gì trÆ°á»›c mặt Hoà ng Thượng. Thay vì để lão nghi ngá», oán háºn mình và o lúc đó, chi bằng bây giá» mình nói rõ để tránh tạo ra má»™t kẻ địch không cần thiết.
Thấy dáng vẻ của Cốc Äại Dụng, DÆ°Æ¡ng Lăng thở phà o má»™t hÆ¡i rồi nói vá»›i vẻ thà nh tháºt :
- Công công à ! Từ khi DÆ°Æ¡ng má»— và o kinh đã được ông và LÆ°u công công trông nom. Trong ná»™i đình lẫn ngoại đình chỉ có mấy ngÆ°á»i các vị là ngÆ°á»i thân thiết nhất của tôi. Nếu bản quan không giúp ông thì giúp ai bây giá»?
Tiếc là ông vì lá»— mãng trong phút chốc nên để ngÆ°á»i khác nắm được sÆ¡ hở. Xem ra chức vị Xưởng công Äông Xưởng khó mà giữ được. Sau khi vá» kinh, bổn quan sẽ khuyên can Hoà ng thượng bá» lệnh bế môn tá»a cảng. Bản quan đã tiến cá» Hoà ng Thượng cho ông đến Giang Nam để chủ trì việc buôn bán trên biển. Hê hê! Äến lúc đó ngà n vạn quốc gia qua lại, và ng bạc nhÆ° nÆ°á»›c. Công việc béo bở thế nà y không biết sẽ khiến bao nhiêu ngÆ°á»i phải Ä‘á» mắt, xem ra công công mất ở gốc tây mà thu lại được góc đông à nha!
Cốc Äại Dụng nghe đến đây, liá»n gáºt gù liên tục. DÆ°Æ¡ng Lăng lại vá»— vai lão, nói tháºt thà nh khẩn:
- Cốc công công, trên quan trÆ°á»ng không thể chỉ dá»±a và o lòng tin của Hoà ng Thượng mà muốn là m gì thì là m, sau nà y ông phải cẩn tháºn hÆ¡n. Chỉ cần cố gắng là m tốt việc buôn bán trên biển, chẳng những vinh hoa phú quý có được dá»… nhÆ° trở bà n tay mà cho dù là quyá»n hà nh kiếp nà y hay danh tiếng lừng lẫy mấy trăm năm sau cÅ©ng không ai có thể sánh bằng.
Y khẽ mỉm cÆ°á»i rồi nói tiếp:
- Ông thấy thái giám Tam Bảo ngà y xưa oai phong ra sao? Ngoại đình và nội đình có ai chẳng nể ông ấy ba phần? Không có công lớn thì không có chỗ dựa, không có công lớn thì khó có được oai phong như thế
Của cải, danh tiếng, quyá»n lá»±c, má»™t tÆ°Æ¡ng lai tốt đẹp khiến Cốc Äại Dụng hoa cả mắt. Ná»—i buồn vì bị cách chức Xưởng công của Äông Xưởng láºp tức biến mất, chỉ cần đến Giang Nam là m má»™t tráºn oanh liệt thì cÅ©ng đủ rung chuyển trá»i đất nhÆ° Trịnh Hòa.
Lá»i nhắc nhở của DÆ°Æ¡ng Lăng tháºt sá»± rất lá»t tai. Lão đã thấy bà i há»c của Lý Quảng và táºn mắt chứng kiến quá trình từ khi Lý Quảng được Hoằng Trị tÃn nhiệm đã trở nên kiêu ngạo rồi sau đó gục ngã nhÆ° thế nà o. Vốn dÄ© tưởng rằng Hoà ng đế còn nhá» nên dá»… bắt nạt nên sau khi nắm giữ quyá»n Äông Xưởng, lão đã dẹp lòng cảnh giác sang má»™t bên và trở nên không coi ai ra gì. Trải qua chuyện hôm nay, Cốc Äại Dụng má»›i giáºt mình thức tỉnh.
Nghe những lá»i khuyên bảo chân thà nh của DÆ°Æ¡ng Lăng, Cốc Äại Dụng cảm Ä‘á»™ng đến rÆ¡i nÆ°á»›c mắt. Lão ngoan ngoãn theo DÆ°Æ¡ng Lăng Ä‘i đến dịch quán, vâng vâng dạ dạ nghe ChÃnh Äức chá»i mắng má»™t tráºn. Vốn Cốc Äại Dụng đã biết sau khi vá» kinh mình sẽ được bố trà đến nÆ¡i nà o nên lão chỉ cẩn tháºn mỉm cÆ°á»i, mặc kệ ChÃnh Äức trút giáºn mà không há» tranh luáºn má»™t câu.
ChÃnh Äức mắng xong thì lại cảm thấy Cốc Äại Dụng là m má»i việc chỉ vì mình. Tuy sá»± việc đã há»ng bét nhÆ°ng lão còn đỡ hÆ¡n những viên đại thần chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm trong triá»u. Äấy là chÆ°a nói không những lão bị cách chức mà còn bị chá»i nhÆ° đổ máu chó lên đầu, váºy mà lão chỉ im lặng lắng nghe, tháºt là đáng thÆ°Æ¡ng. Do đó hắn phất tay Ä‘uổi lão xuống.
DÆ°Æ¡ng Lăng bà n bạc việc vá»— vá» lòng quân vá»›i ChÃnh Äức, sau đó ChÃnh Äức hạ chỉ ra lệnh cho Tuần Phủ Hồ Toản thay mặt thiên tá» thăm há»i những quan lại vô tá»™i bị tống và o nhà lao. Còn DÆ°Æ¡ng Lăng thì mang má»™t thánh chỉ khác đến quan ải để vá»— vá» lòng quân.
Toà n bá»™ quan viên quân Ä‘á»™i của Äại Äồng bị bắt oan được thả ra và phục chức ngay láºp tức. Xưởng công của Äông Xưởng bị cách chức chá» Ä‘iá»u tra, lại khao thưởng ba quân tÆ°á»›ng sÄ©, toà n quân rút vá» quan ná»™i nghỉ ngÆ¡i. Sau khi vá» kinh, Hoà ng Thượng sẽ thăng tấn tấn tÆ°á»›c cho tÆ°á»›ng lÄ©nh có công trong chiến đấu. TÆ°á»›ng sÄ© biên quân sẽ và o kinh để thay phiên phòng thủ vá»›i Kinh doanh.
Những binh lÃnh phòng thủ ở vùng đất khổ cá»±c, túng thiếu vừa nghe xong tin tức phấn chấn lòng ngÆ°á»i nà y liá»n vui mừng nhảy nhót, hô vang vạn tuế. Tiếng hô vang vá»ng khắp núi rừng, kéo dà i đến cả bên trong và bên ngoà i TrÆ°á»ng Thà nh.
Tuy lòng quân đã yên nhÆ°ng biên thùy là vùng đất quan trá»ng nên dẫu sao cÅ©ng không thể qua loa. Vì váºy, DÆ°Æ¡ng Lăng và DÆ°Æ¡ng Nhất Thanh sau khi thÆ°Æ¡ng nghị vá»›i nhau đã bổ nhiệm hai tÆ°á»›ng Kinh Pháºt Nhi và Hứa Thái đóng quân tại hai quan ải có trá»ng binh. NhÆ° váºy, thêm và o DÆ°Æ¡ng Nhất Thanh và VÆ°Æ¡ng Thủ Nhân má»—i ngÆ°á»i thủ má»™t phÆ°Æ¡ng thì bốn quan ải quan trá»ng cùng Äá»— Nhân Quốc ở Äại Äồng có thể tiếp ứng lẫn nhau và kiá»m chế quân thù ở những nÆ¡i khác. Má»™t khi có binh biến sẽ có thể chia cắt và tiêu diệt quân phản loạn nhanh chóng, tránh để sá»± việc lan quá rá»™ng.
Mất hết hai ngà y má»i việc má»›i yên tÄ©nh nhÆ° trÆ°á»›c. Việc Hoà ng Äế vá» kinh trở thà nh việc cấp bách và o lúc nà y. Thông qua các kênh thông tin khác nhau, DÆ°Æ¡ng Lăng cÅ©ng đã biết đến những lá»i đồn thổi khắp nÆ¡i trong kinh thà nh. Tin tức đã lan rá»™ng, cá»™ng vá»›i việc có ngÆ°á»i cố ý lan truyá»n nên câu chuyện cà ng ngà y cà ng thêm ly kỳ khiến lòng ngÆ°á»i trong kinh thà nh đã bắt đầu trở nên hoang mang. DÆ°Æ¡ng Lăng cÅ©ng sợ các lá»™ Phiên VÆ°Æ¡ng nổi lòng tạo phản . Dẫu sao nếu việc triá»u chÃnh bị xao lãng quá lâuthì rốt cuá»™c cÅ©ng chỉ bất lợi cho quốc gia, nếu để xảy ra sá»± tình há»—n loạn thì công trạng ở Äại Äồng sẽ chẳng còn. HÆ¡n nữa mấy hôm nay bệnh tình của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên đã chuyển biến tốt nên y liá»n thu xếp lên Ä‘Æ°á»ng vá» kinh.
Hoà ng thượng rá»i khá»i kinh thà nh trong tình trạng cải trang vi hà nh. Bây giá» tin Hoà ng Äế đại thắng Bá Nhan ở Äại Äồng đã được DÆ°Æ¡ng Lăng cố ý tuyên truyá»n nên nhá» và o các phÆ°Æ¡ng tiện của triá»u đình và Ná»™i Xưởng đã nhanh chóng lan ra khắp thiên hạ. Hoà ng Äế trở vá» kinh cÅ©ng không thể lẳng lặng mà đi, không có lá»… nghi của đế vÆ°Æ¡ng được. Vì váºy, Ä‘oà n xe hùng dÅ©ng cùng cá» xà phấp phá»›i Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng chÃnh chÃnh rá»i khá»i Äại Äồng, xuất phát vá» phÃa kinh thà nh...
---o0o---
Trốn ngà y chạy đêm, Ä‘i Ä‘Æ°á»ng nhá» nhắm tránh tầng tầng lá»›p lá»›p trạm canh được thiết láºp trên Ä‘Æ°á»ng lá»›n, sau hai ngà y Thôi Oanh Nhi má»›i đến Hình thôn trang. Trải qua hai ngà y Ä‘i Ä‘Æ°á»ng cùng quyết tâm dùng cái chết để tròn nghÄ©a lá»›n má»›i khiến tâm trạng của nà ng bá»›t tủi hổ.
Thân thể trong sạch bị ngÆ°á»i Ä‘iếm ô, giỠđây Hồng nÆ°Æ¡ng tá» không còn mặt mÅ©i nà o gặp lại DÆ°Æ¡ng Hổ. NhÆ°ng nếu nà ng lặng lẽ giải quyết tÃnh mạng mình, tất nhiên DÆ°Æ¡ng Hổ sẽ Ä‘em mối thù nà y tÃnh lên đầu DÆ°Æ¡ng Lăng.
Quyá»n hà nh của DÆ°Æ¡ng Lăng rất lá»›n. Bất kể DÆ°Æ¡ng Hổ có giết được y hay không thì má»™t vùng Bá Châu, tháºm chà trại của nhà há» Thôi Ä‘á»u có thể sẽ bị láºt tung lên để bắt bá»›, Thôi Oanh Nhi sao dám chết để thân mang thêm tá»™i nghiệt? Thế là nà ng Ä‘Ã nh kiên trì tìm gặp DÆ°Æ¡ng Hổ.
Dá»c Ä‘Æ°á»ng, nà ng từng nghiên cứu tỉ mỉ lá»i nói lúc NgÅ© thúc lâm chung nhÆ°ng rốt cuá»™c cÅ©ng không thể nghÄ© ra Lý Phúc Äạt náu thân “Quần Trung†(đám đông) nghÄ©a là gì. Mặc dù nà ng đã dấn thân và o chốn giang hồ bao năm nay nhÆ°ng từ xÆ°a đến giá» vẫn chÆ°a nghe thấy môn phái hay địa danh nà o là “Quần†hoặc “Quần Trungâ€. Dá»c Ä‘Æ°á»ng nà ng từng há»i thăm nông phu ở quanh đây nhÆ°ng cÅ©ng không ai rõ, thế là chuyện nà y lại trở thà nh má»™t mối khó hiểu trong lòng.
Có Ä‘iá»u nà ng hiểu rõ võ công của Hoắc NgÅ© Gia. Giá» bình tÄ©nh lại, nà ng cÅ©ng biết rằng nếu không có cÆ¡ há»™i đánh lén thì chỉ dá»±a và o võ nghệ của mình chắc chắn không phải là đối thủ của Lý Phúc Äạt. Nà ng phải chuyển câu nói của NgÅ© thúc trÆ°á»›c khi chết đến má»i ngÆ°á»i trên núi, có lẽ ngÆ°á»i từng trải nhÆ° cha nà ng sẽ biết ý nghÄ©a trong đó, nhá» thế sẽ tìm ra nÆ¡i ẩn thân của Lý Phúc Äạt để báo thù cho NgÅ© thúc. Äây cÅ©ng là hai tâm nguyện chÆ°a là m xong của nà ng trÆ°á»›c khi chết.
Tại Hình thôn trang, khách sạn Tụ Long là má»™t nhà trá» lá»›n. Ở đây loại ngÆ°á»i nà o cÅ©ng có, tốt xấu lẫn lá»™n nên dá»… che giấu tung tÃch. Äến nÆ¡i nà y quan sát má»™t lượt, Thôi Oanh Nhi phát hiện không há» có quan binh hay nha sai để mắt tá»›i khách sạn nà y. Nà ng bèn trà trá»™n và o rồi nhá» tiểu nhị láºt tra danh dách khách trá», thế nhÆ°ng lại không thấy bà danh đã Æ°á»›c hẹn của nhóm ngÆ°á»i DÆ°Æ¡ng Hổ.
Hồng nÆ°Æ¡ng tá» căng thẳng, chẳng lẽ bá»n ngÆ°á»i DÆ°Æ¡ng Hổ cÅ©ng gặp chuyện bất trắc rồi sao? Từ trÆ°á»›c đến nay Thôi Oanh Nhi vẫn là ngÆ°á»i kiên cÆ°á»ng, hà o khÃ. Khi má»›i đến kinh thà nh, nếu cần thiết thì dù là Tá» Cấm thà nh nà ng cÅ©ng dám xông và o. NhÆ°ng lần nà y đến Äại Äồng, hết ngÆ°á»i thân bá» mạng rồi chÃnh mình thất thân khiến nà ng nhÆ° quả hạch Ä‘Ã o đã bị lá»™t bá» vá» ngoà i cứng rắn, quả tháºt không thể chịu ná»—i cú sốc nhÆ° thế.
BÆ°á»›c ra khá»i khách sạn, Hồng nÆ°Æ¡ng tá» Ä‘i vòng chung quanh thì phát hiện trên tÆ°á»ng nhà có khắc và i ký hiệu vô nghÄ©a. Äây chẳng qua là má»™t hình tròn Ä‘Æ¡n giản, phÆ°Æ¡ng và đưá»ng cong của những mÅ©i tên rất mất tráºt tá»±, nhìn qua có vẻ giống những nét nguệch ngoạc do trẻ con vẽ báºy lên tÆ°á»ng, chỉ là vẽ hÆ¡i cao má»™t chút mà thôi.
Hồng nÆ°Æ¡ng tá» cẩn tháºn kiểm tra má»™t lượt, quay trở lại đầu hẻm. Thế là má»™t cô gái mặc trang phục dân dã nhanh chóng tan biến trong dòng ngÆ°á»i...
Äêm đã khuya.
PhÃa tây Hình thôn trang là má»™t con sông rá»™ng hÆ¡n trăm mét. Và o mùa mÆ°a nhiá»u, nÆ°á»›c sông chia thà nh mấy dòng chảy nông, giao nhau tại những dòng nÆ°á»›c hÆ¡i sâu giữa sông. Chỉ những lúc lÅ© tá»›i bất ngá», cả con sông má»›i bị nÆ°á»›c lÅ© và ng nâu lấp đầy. Khi nÆ°á»›c lÅ© trà n bá», những mô đất cao hai bên bá» cÅ©ng bị ngáºp đến thắt lÆ°ng, do đó không há» có ngÆ°á»i xây nhà định cÆ° nÆ¡i đây.
Bây giá» thì cả lòng sông Ä‘á»u đầy tuyết Ä‘á»ng. Do thá»i tiết dần ấm lại nên nhÆ°ng nÆ¡i nÆ°á»›c cạn băng đã trở nên vừa má»ng lại vừa giòn. Nếu không cẩn tháºn giẫm phải sẽ bị Æ°á»›t già y.
Äêm nay là đêm trăng khuyết. Và nh trăng non cong cong chiếu ánh sáng bà ng bạc xuống cả má»™t vùng đất rá»™ng lá»›n.
DÆ°á»›i ánh trăng, má»™t bóng ngÆ°á»i nhẹ nhà ng chạy dá»c bá» sông nhÆ° báo. Sau khi nằm ở ven bá» chá» má»™t lúc, thấy không có ngÆ°á»i theo dõi, ngÆ°á»i nà y má»›i tung ngÆ°á»i lên nhanh nhẹn Ä‘i tiếp. Chạy được và i Ä‘oạn, nà ng lại áp ngÆ°á»i xuống mặt tuyết quay đầu nhìn lại. Nhá» sá»± nhạy bén nà y cùng vá»›i ánh trăng mỠảo, muốn theo dõi nà ng là việc khó nhÆ° lên trá»i.
Trên sÆ°á»n núi có ba lò gạch đã bá» hoang, má»™t ngÆ°á»i chống cây gáºy gá»— kháºp khiá»…ng bÆ°á»›c ra ngoà i. Hắn ngồi xổm xuống nhìn đám tuyết Ä‘á»ng trong bình gốm đã vỡ má»™t ná»a. Hai bên là nham thạch và gò đất gồ ghá», mặt đất trÆ°á»›c mặt bị Ä‘Ã o lấy đất để là m gạch nên khá gáºp ghá»nh. Tất cả tạo ra má»™t bức ảnh loang lổ dÆ°á»›i ánh trăng
- Äại Chuy, để ta là m cho! NgÆ°Æ¡i Ä‘i đứng khó khăn, nghỉ ngÆ¡i má»™t lát Ä‘i!
Dương Hổ đi tới nói với hắn, vươn tay để lấy chiếc bình gốm.
Hồ Äại Chuy hừ má»™t tiếng tháºt nặng rồi vÆ°Æ¡n tay lấy bình, có thể là cố ý, cÅ©ng có thể là vô tình vừa khá»›p chặn lấy tay DÆ°Æ¡ng Hổ. DÆ°Æ¡ng Hổ liá»n Ä‘á» mặt tức giáºn, thấp giá»ng quát:
- Äại Chuy! NgÆ°Æ¡i bị gì váºy?
Hồ Äại Chuy im lặng má»™t lát, sau má»›i đáp bằng giá»ng khó chịu:
- Äại Ä‘Æ°Æ¡ng gia! Khi chị dâu và o thà nh giết DÆ°Æ¡ng Lăng, chúng ta đã nói thế nà o? Táºp kÃch và i trạm gác để thu hút sá»± chú ý của quan binh trÆ°á»›c, chỉ cần chị dâu và o thà nh an toà n, chúng ta sẽ đến Hình thôn trang chỠđón chị dâu, có phải váºy hay không?
- Äúng, rồi sao?
Ãnh mắt của DÆ°Æ¡ng Hổ co rút, khuôn mặt chợt nở má»™t nụ cÆ°á»i cổ quái rồi gã khẽ há»i lại.
- Rồi sao? Äại Ä‘Æ°Æ¡ng gia há»i ta đấy à ? Äại Ä‘Æ°Æ¡ng gia, tuy rằng các huynh đệ sẽ theo ngÆ°Æ¡i và o sinh ra tá» không há» nhÃu mà y nhÆ°ng chúng ta cÅ©ng không há» hồ đồ. Nghe nói Hoà ng Äế Ä‘ang ở Äại Äồng kết minh cùng Äóa Nhan Tam Vệ vùng quan ngoại để đánh nhau vá»›i giặc Thát.
Äây Ä‘Æ°Æ¡ng là lúc trong thà nh đầy binh lÃnh, chị dâu muốn tìm cÆ¡ há»™i giết gã há» DÆ°Æ¡ng dá»… dà ng lắm sao? Chúng ta cứ ở lại đây chá» chị dâu trở vá» không được sao? HÆ¡n nữa khi ngÆ°Æ¡i dẫn bá»n ta Ä‘i cÆ°á»›p tiá»n của nhà ông chủ há» Hồ, trong nhà hắn nuôi hÆ¡n mÆ°á»i con chó săn, chÆ°a tìm hiểu rõ đối tượng (“thải bà n tá»â€ là từ lóng chỉ đối tượng cần Ä‘iá»u tra để cÆ°á»›p bóc – TJ) đã hà nh Ä‘á»™ng khiến Ngô lão nhị bị chó chặn Ä‘Æ°á»ng rồi bị ngÆ°á»i dân dùng xiên hốt cức đâm chết, chẳng lẽ không uất ức sao?
Hắn lấy cái nón da chó xuống rồi khóc òa. Äang khóc, hắn bá»—ng lau nÆ°á»›c mắt rồi nói tiếp:
- Ngay sau đó, lại đến Hoà ng DÆ°Æ¡ng vệ sở mà ám sát chỉ huy của vệ sở nÆ¡i đó. Äó không phải là tá»± tìm chết sao? Chỉ mấy ngÆ°á»i nhÆ° chúng ta thì có thể là m được trò trống gì chứ? Mấy tráºn nà y Ä‘á»u là đánh báºy đánh bạ, khiến tất cả các huynh đệ tốt Ä‘á»u sắp bị giết chết hết, chỉ còn má»—i Hắc Diêu Tá» nằm bên trong đấy, không thầy không thuốc cÅ©ng cÅ©ng sắp chết rồi. Äã váºy đêm mai ngÆ°Æ¡i còn muốn Ä‘i báo thù. Äại ca, rốt cuá»™c ngÆ°Æ¡i Ä‘ang là m gì váºy?
Nụ cÆ°á»i trên mặt chợt tắt, khóe môi hÆ¡i run rẩy, DÆ°Æ¡ng Hổ lạnh lùng há»i:
- Äại Chuy! Äiá»u quy định đầu tiên của sÆ¡n trại chúng ta là gì? Chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i đã quên rồi sao?
Hồ Äại Chuy ngẩng đầu, quáºt cÆ°á»ng đáp:
- Ta chÆ°a quên. Äó là phải nghe theo lá»i Äại ÄÆ°Æ¡ng Gia, phất cá» Ä‘i đánh khắp thiên hạ, nếu ai trái lá»i sẽ chém đầu ngÆ°á»i đó.
NhÆ°ng chúng ta là má»™t bầy hổ cÅ©ng được, bầy sói cÅ©ng chẳng sao, chỉ cần ngÆ°á»i đứng đầu không dẫn má»i ngÆ°á»i và o Ä‘Æ°á»ng chết. Chúng ta là m những việc nà y có giúp gì được cho chị dâu không?
Äại Ä‘Æ°Æ¡ng gia à , Hồng Phúc chết nhÆ° thế nà o tại vệ sở? NgÆ°á»i nói xem! Rõ rà ng là hắn có thể tránh được mÅ©i tên đó nhÆ°ng đúng lúc đó ngÆ°Æ¡i lại xuất hiện ngay sau lÆ°ng hắn khiến hắn không thể né tránh nên má»›i bị trúng tên. Lúc ấy ta chÆ°a há» nghÄ© đến, giá» trở vá» cà ng ngẫm lại cà ng thấy không đúng.
Trong con ngÆ°Æ¡i DÆ°Æ¡ng Hổ bắt đầu láºp lòe ánh sáng nguy hiểm, gã cÆ°á»i khanh khách rồi bảo:
- Äại Chuy, ngÆ°Æ¡i sai rồi! NgÆ°Æ¡i nói xem, ta vá»›i hắn là huynh đệ đồng sanh cá»™ng tá», chẳng lẽ ta lại cố ý hãm hại hắn sao? Ta có lý do gì?
Hồ Äại Chuy gầm gừ trong bi phẫn, căm uất:
- Con mẹ nó, ta nghÄ© mãi cÅ©ng không ra! Äại ÄÆ°Æ¡ng gia ngÆ°Æ¡i Ä‘ang có ý đồ gì váºy? Rốt cuá»™c muốn là m gì? NgÆ°Æ¡i không có lý do gì mà đưa tất cả má»i ngÆ°á»i tìm Ä‘Æ°á»ng chết song rõ rà ng ngÆ°Æ¡i muốn má»i ngÆ°á»i Ä‘i chịu chết! Äêm mai ta không Ä‘i, ta muốn tìm đại phu trị thÆ°Æ¡ng cho Hắc Diêu Tá» rồi cõng hắn vá» sÆ¡n trại. NgÆ°á»i mẹ mù lòa của hắn chỉ có má»™t đứa con trai nà y, ta phải Ä‘Æ°a hắn vá» bằng má»i giá.
Dứt lá»i, Hồ Äại Chuy liá»n bá» Ä‘i vá» phÃa lò gạch. Trong mắt DÆ°Æ¡ng Hổ láºp lòe ánh sáng, khi thấy hắn bÆ°á»›c đến cá»a, DÆ°Æ¡ng Hổ bá»—ng nheo mắt lại rồi quát khẽ, cùng lúc nhảy đến nện má»™t đấm tháºt mạnh và o mạn sÆ°á»n hắn.
Tuy Hồ Äại Chuy khổ luyện công phu toà n thân nhÆ°ng võ công hắn không thể bằng DÆ°Æ¡ng Hổ. Trong lúc không kịp chuẩn bị, hắn đã bị đánh trúng. Kêu thảm má»™t tiếng, và i tiếng xÆ°Æ¡ng gãy vang lên răng rắc, Hồ Äại Chuy ngã và o tÆ°á»ng lò gạch, xÆ°Æ¡ng gãy đâm và o tim, bá»t máu trong miệng từ từ trà n ra.
Hắn nhìn DÆ°Æ¡ng Hổ bằng ánh mắt kinh hãi khó tin, giá»ng khà n đặc:
- Vì sao? Vì sao? Ngươi... ngươi...
Trong mắt DÆ°Æ¡ng Hổ, ánh mắt của Hồ Äại Chuy dÆ°á»›i ánh trăng nhÆ° mÅ©i tên lạnh đến thấu xÆ°Æ¡ng. Gã không dám nhìn và o mắt Hồ Äại Chùy nữa, nhÆ°ng ánh mắt kia vẫn nhìn gã chằm chằm. DÆ°Æ¡ng Hổ co rúm ngÆ°á»i. Gã vừa giáºn, vừa háºn, gầm lên má»™t tiếng rồi tung thêm má»™t quyá»n tháºt nặng lên ngÆ°á»i Hồ Äại Chùy.
Xương gãy, ngực lõm, máu trà o.
DÆ°Æ¡ng Hổ nhÆ° phát Ä‘iên. Má»™t tay gã giữ chặt bả vai Hồ Äại Chuy, má»™t tay nắm thà nh quyá»n cáºt lá»±c đấm và o ngá»±c hắn. Trong âm thanh "bốp bốp thịch thịch", gã gầm gừ vá»›i giá»ng run rẩy:
- Äừng nhìn ta! Ta không muốn dÃnh và o máu của các ngÆ°Æ¡i, vì sao ngÆ°Æ¡i ép ta? Vì sao ngÆ°Æ¡i ép ta? Äám vô lại các ngÆ°Æ¡i!
Sau những tiếng thùm thụp, thân thể to lá»›n của Hồ Äại Chuy từ từ lún và o tÆ°á»ng đất. Ngá»±c hắn đã lõm xuống tháºt sâu, máu chảy ra từ trong miệng không ngừng chảy xuôi xuống vấy và o nắm tay, cánh tay và phun lên cả trên gÆ°Æ¡ng mặt của DÆ°Æ¡ng Hổ. Còn DÆ°Æ¡ng Hổ dÆ°á»ng nhÆ° đã phát Ä‘iên, vừa đánh, vừa rà n rụa nÆ°á»›c mắt:
- Các ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u là huynh đệ tốt của ta. Vì sao ngÆ°á»i là m há»ng chuyện tốt của ta lại cứ là các ngÆ°Æ¡i? Äó là các ngÆ°Æ¡i tá»± tìm Ä‘Æ°á»ng chết! Tá»± các ngÆ°Æ¡i tìm Ä‘Æ°á»ng chết!
Äằng sau khối nham thạch lặng lẽ xuất hiện má»™t bóng ngÆ°á»i, ngÆ¡ ngác đứng Ä‘á», thân thể má»m nhÅ©n y nhÆ° thi thể của Hồ Äại Chuy nếu không nhá» DÆ°Æ¡ng Hổ nắm chặt thì đã ngã xuống đất. Thân hình nà ng run bắn theo má»—i cú nện của DÆ°Æ¡ng Hổ lên thi thể của Hồ Äại Chuy.
Tà i sản của BÃch Ngá»c Long
Chữ ký của BÃch Ngá»c Long
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của BÃch Ngá»c Long
14-04-2013, 08:53 AM
Siêu Cấp Ngây Thơ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ở nÆ¡i đâu anh tìm thấy em...................................................................
Bà i gởi: 1,077
Thá»i gian online: 2 tuần 4 ngà y 15 giá»
Thanks: 579
Thanked 6,105 Times in 796 Posts
Ngược vá» thá»i Minh
Tác giả: 月关 (Nguyệt Quan)
Quyển năm – Quần Ma Loạn Vũ
Chương 218: Tìm Thầy Chữa Bệnh
Dịch: Dịch: The_Joker
Biên dịch: Ba_Van
Biên táºp: Ba_Van
Nguồn: TTV
Từng quyá»n má»™t nện uỳnh uỵch xuống thân hình đã không còn sá»± sống của Hồ Äại Chuy, cả bá»™ ngá»±c của Hồ Äại Chuy đã bị thiết quyá»n của DÆ°Æ¡ng Hổ đánh lõm sâu, tròng mắt lồi cả ra ngoà i, trắng dã; chúng phát ra má»™t thứ ánh sáng láºp loè quái dị dÆ°á»›i ánh trăng má».
Äấm đến mệt lá» ngÆ°á»i, bất chợt ngÆ°á»›c lên trông thấy ánh mắt của Hồ Äại Chuy, DÆ°Æ¡ng Hổ không khá»i rét lạnh trong lòng. Tuy trÆ°á»›c mặt hắn là má»™t cái xác không thể còn là m thÆ°Æ¡ng tổn được ai nữa, nhÆ°ng khi nhìn và o cặp mắt đó, DÆ°Æ¡ng Hổ lại nhÆ° bị sét đánh, không kiá»m được kinh hãi phải run rẩy lui vá» sau mấy bÆ°á»›c.
LÆ°ng của Hồ Äại Chuy đã bị đánh lõm và o trong vách lò, song thân thể vẫn đứng ỳ ra đấy. à thức được sá»± yếu Ä‘uối của mình, DÆ°Æ¡ng Hổ chợt rống lá»›n má»™t tiếng rồi nhảy bổ tá»›i, tung hai quyá»n nhÆ° cuồng phong bão táp tá»›i tấp lên mặt Hồ Äại Chuy, đánh nát xÆ°Æ¡ng cốt trên khuôn mặt hắn, hai hốc mắt đã bầy hầy xÆ°Æ¡ng thịt.
Mãi tháºt lâu sau, DÆ°Æ¡ng Hổ má»›i lảo đảo lui vá» sau nhÆ° thoát lá»±c, suýt nữa ngã bệt xuống đất. Hắn ná»a ngồi ná»a quỳ thở hồng há»™c, má»™t lúc lâu sau má»›i bình tÄ©nh lại. Khi tai và mắt đã khôi phục lại sá»± linh mẫn, DÆ°Æ¡ng Hổ chợt nghe thấy sau lÆ°ng có tiếng "kèn kẹt", tức thì hoảng hồn khiếp vÃa.
Mặc cho gan lá»›n đến cỡ nà o Ä‘i chăng nữa nhÆ°ng đã có hà nh vi Ä‘á»™c ác vô lÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy, tháºt sá»± trong lòng hắn không thể nà o bà o chữa gì được. Vì váºy vừa nghe thấy có tiếng Ä‘á»™ng hắn liá»n nhảy dá»±ng lên, giữ nguyên tÆ° thế đó mà ngoái nhìn vá» sau. Hắn liá»n sững sá»!
Ãnh trăng thoạt má» thoạt tá», ngÆ°á»i đó lại thay đổi dung mạo, nhÆ°ng đã là vợ chồng mấy năm, là m sao hắn có thể nháºn không ra đó là ai chứ? Thôi Oanh Nhi răng run láºp cáºp, ngÆ¡ ngác nhìn hắn, nÆ°á»›c mắt trong veo chảy dà i trên khuôn mặt nà ng, lấp lánh nhà n nhạt dÆ°á»›i ánh trăng.
Dương Hổ kinh hãi đến tột độ, thất thanh kêu lên:
- Oanh Nhi! Là nà ng? Sao nà ng... sao nà ng giá» má»›i tìm tá»›i? Hắn... Äại Chuy bán rẻ huynh đệ, phạm và o sÆ¡n quy...
Vừa nói đến đây, trông thấy ánh mắt chợt lá»™ vẻ ghê tởm, khinh bỉ và không tin của Thôi Oanh Nhi, hắn liá»n lầm bầm và i tiếng không rõ rồi ngáºm miệng lại. Thôi Oanh Nhi run rẩy:
- NgÆ°Æ¡i... sao ngÆ°Æ¡i lại có thể là m được chuyện nà y cÆ¡ chứ? Äây là đại ca nghÄ©a khà đứng đầu lục lâm Bá Châu đó Æ°?
DÆ°Æ¡ng Hổ phát hoảng. XÆ°a nay hắn luôn sợ Thôi Oanh Nhi, chÆ°a từng dám nảy sinh ý nghÄ© phản kháng. Huống hồ chẳng những võ công của Thôi Oanh Nhi cao hÆ¡n hắn nhiá»u, mà nếu nà ng đã trở vá», Hoắc NgÅ© Thúc ắt cÅ©ng Ä‘ang ở lân cáºn. Chuyện hôm nay đã bị bại lá»™, từ nay vá» sau khắp thiên hạ còn có chá»— nà o cho hắn dung thân đây?
Thân bại danh liệt, ngÆ°á»i ngÆ°á»i chá»i đánh, vừa nghÄ© đến ngÆ°á»i hảo hán đứng đầu lục lâm phÆ°Æ¡ng bắc tiếng tăm lừng lẫy lại rÆ¡i và o cảnh sau nà y không thể nhìn mặt ai, DÆ°Æ¡ng Hổ sợ hãi vô cùng. Hắn bèn lắp bắp chống chế:
- Oanh Nhi, ta không còn cách nà o khác, tên đã bắn ra không thể thu lại được nữa. Nếu để bá»n chúng trở vỠăn nói báºy bạ, thì nhuệ khà lòng quân ta sẽ mất hết. Sau không Ä‘Æ°á»ng lui, trÆ°á»›c là tuyệt lá»™, nà ng sẽ là m thế nà o? NgÅ©... NgÅ© thúc đâu? Lão nhân gia ngÆ°á»i nhất định hiểu được ná»—i khổ tâm của ta. Kẻ... kẻ là m nên đại sá»± không thể câu nệ tiểu tiết.
- Ngũ thúc?
Thôi Oanh Nhi bất giác há»i ngược lại, trong lòng nhất thá»i dấy lên ná»—i bi thÆ°Æ¡ng.
Lúc nãy nà ng dá»±a ám hiệu ngầm do DÆ°Æ¡ng Hổ lÆ°u lại mà lặng lẽ lần lên núi, cà ng gần đến nÆ¡i cà ng do dá»± không dám tiến thêm. NghÄ© đến ná»—i phải đối mặt vá»›i trượng phu, mặt nà ng liá»n Ä‘á» bừng, xấu hổ khôn thôi. Trong lúc chần chừ nấp trong bóng tối không dám tiến thêm, nà ng đã nghe rõ mồn má»™t cuá»™c đối thoại giữa DÆ°Æ¡ng Hổ và Hồ Äại Chuy.
Lúc DÆ°Æ¡ng Hổ nổi ác ý giết ngÆ°á»i, thân thủ của hắn mau lẹ vô cùng. Äến khi Thôi Oanh Nhi từ trong kinh ngạc và khiếp sợ tỉnh lại thì Hồ Äại Chuy đã trở thà nh má»™t thây ma. Lúc nà y nghe DÆ°Æ¡ng Hổ há»i váºy, kết nối những dữ kiện lại, Thôi Oanh Nhi má»›i sá»±c hiểu rằng từ khi DÆ°Æ¡ng Hổ táºp kÃch Lý gia và NgÅ© thúc đến Äại Äồng hà nh thÃch DÆ°Æ¡ng Lăng, thì má»™t cái bẫy đã được giăng ra. Má»™t cái bẫy chết ngÆ°á»i nhằm diệt trừ toà n bá»™ những huynh đệ biết được bà máºt hắn không phải là chân long thiên tá» chuyển thế!
Má»™t âm mÆ°u tháºt hoà n hảo! Thông suốt được Ä‘iểm nà y, sắc mặt của Thôi Oanh Nhi cà ng trở nên bi thảm, nà ng nghẹn ngà o:
- NgÅ© thúc Æ°? NgÅ© thúc đã vì cái nghiệp đế vÆ°Æ¡ng của ngÆ°Æ¡i mà vứt bá» tánh mạng của mình, đã chôn thây trong thà nh Äại Äồng rồi.
Rồi nà ng báºt cÆ°á»i khanh khách, nói tiếp:
- Nay chỉ còn ta là ngÆ°á»i biết ngÆ°Æ¡i chÃnh là má»™t sÆ¡n đại vÆ°Æ¡ng nhá» nhen, hẹp hòi, vô dụng, vốn chẳng phải là Tá» Vi chuyển thế gì, chẳng phải là chân long thiên tá» gì sất! NgÆ°Æ¡i giết ta luôn Ä‘i, nhÆ° váºy ngÆ°Æ¡i sẽ có thể an tâm mà thá»±c hiện giấc là m hoà ng đế bất nhân bất nghÄ©a, tứ đại giai không của mình!
Äoạn nà ng rút thanh Ä‘oản kiếm từ bên hông ra, lấy hai ngón kẹp lấy mÅ©i, đặt kiếm và o trong tay DÆ°Æ¡ng Hổ rồi ngá»a mặt lên trá»i nhắm mắt chá» chết.
Nà ng Ä‘au Ä‘á»›n vì bị ngÆ°á»i ta lăng nhục, cho dù thế nà o Ä‘i chăng nữa thì vẫn thẹn vá»›i phu quân. Nay lại phát hiện DÆ°Æ¡ng Hổ vốn quang minh lá»—i lạc, trá»ng tình trá»ng nghÄ©a lại trở nên nham hiểm ác Ä‘á»™c nhÆ° váºy, nà ng cà ng nản chà ngã lòng, chỉ ôm lòng muốn chết.
Vốn không muốn giết nà ng, song vừa nghe nà ng những lá»i nhÆ° thế, DÆ°Æ¡ng Hổ lại chợt nảy ý nghÄ© hung ác. Thế nhÆ°ng, tuy đã cầm kiếm trong tay, hắn lại không dám tin Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» xÆ°a nay hà o khà ngút trá»i nay vừa trông thấy tình cảnh nà y sẽ má»™t lòng đòi chết. Ãnh mắt DÆ°Æ¡ng Hổ láºp loè, trong lòng lá»™p bá»™p, cuối cùng hắn kết luáºn rằng Thôi Oanh Nhi Ä‘ang cố ý thá» lòng mình.
Bất kể thế nà o thì cô ta cÅ©ng là thê tá» của mình, mình là trượng phu của cô ta. Bất luáºn mình có là m bao nhiêu chuyện có lá»—i vá»›i ngÆ°á»i khác, khiến cô ta thất vá»ng và đau lòng thế nà o Ä‘i chăng nữa, thì cô ta cÅ©ng không có lý do gì mà đối đầu vá»›i mình, trượng phu của cô ta cả. Hiện tại cô nà ng cố ý bà y ra dáng vẻ nhÆ° váºy, rõ rà ng là vì muốn tìm cá»› để giết mình, hoặc rá»i khá»i mình đây.
NghÄ© váºy, DÆ°Æ¡ng Hổ bèn kêu thầm trong bụng: "Nguy hiểm tháºt, suýt nữa thì đã trúng kế cô ta rồi! Cô ta rõ rà ng là đang gà i bẫy mình, tám chÃn phần mÆ°á»i là NgÅ© thúc vẫn Ä‘ang nấp trong bóng tối. Mình là chồng cô ta! Mình là anh hùng lục lâm cÅ©ng được, tiểu nhân bỉ ổi cÅ©ng được, má»i ngÆ°á»i trong thiên hạ có thể thóa mạ truy sát mình, nhÆ°ng má»—i cô ta là chỉ có thể cùng mình đồng sinh cá»™ng tá». Sao mình phải sợ cô ta chứ?
Vả lại, sÆ¡n trại đã tổn thất nặng ná», nếu muốn là m nên đại sá»±, mình còn cần phải mượn tá»›i sức ngÆ°á»i, sức của của sÆ¡n trại Thôi gia. Nếu nhÆ° lúc nà y má»—i ngÆ°á»i má»™t ngả, Thôi lão đại còn chịu giúp đỡ mình sao?
ThÆ°á»ng có câu: “Con gái khóc thì tháºt lòng, rể khóc thì nhÆ° rắm lợn!†Ai lại Ä‘i tin tưởng má»™t thằng rể đã mất vợ kia chứ?â€
Vừa nghÄ© đến đây, DÆ°Æ¡ng Hổ thả lá»ng bà n tay Ä‘ang nắm chặt thanh kiếm, "cheng", kiếm rÆ¡i xuống đất. Hắn vá» ra vẻ bi phẫn nói:
- NÆ°Æ¡ng tá»! Ta và nà ng là má»™t thể phu thê, nghÄ©a nặng tình sâu, dù cho có chết ta cÅ©ng chẳng nỡ là m tổn thÆ°Æ¡ng đến má»™t sợi tóc của nà ng.
Mạng của những huynh đệ nà y là mạng, váºy chẳng lẽ mạng của huynh đệ mÆ°á»i mấy trại lá»›n mà ta đã liên lạc trong suốt mấy năm nay không phải là mạng sao? Má»™t khi nhuệ khà mất Ä‘i, sao còn là đối thủ của quan binh chứ? Mạng của hÆ¡n hai trăm huynh đệ chết trong kinh sÆ° không phải là mạng sao? Mối thù sâu nhÆ° biển máu của bá»n há» chẳng lẽ không báo?
Ta không biết là m thế nà o để bịt miệng bá»n chúng lại, nhất thá»i ngu muá»™i nên má»›i phạm phải sai lầm lá»›n nà y. NÆ°Æ¡ng tá» Ä‘au lòng trách mắng nhÆ° váºy, vi phu đã biết lá»—i rồi. Oanh Nhi, nà ng hãy gá»i NgÅ© thúc ra Ä‘i, thi hà nh sÆ¡n quy, mổ bụng moi tim ta mà tế cho vong hồn các huynh đệ bị chết!
DÆ°Æ¡ng Hổ kể lể đến "đứt ruá»™t đứt gan", vẻ rất Ä‘á»—i hối háºn. Thôi Oanh Nhi cháºm rãi mở mắt, ngÆ¡ ngác nhìn hắn hồi lâu, rồi chợt báºt cÆ°á»i thê lÆ°Æ¡ng, khẽ nói:
- NgÅ© thúc... quả tháºt đã chết rồi... biết bao huynh đệ tốt Ä‘i theo huynh, toà n bá»™ Ä‘á»u đã chết rồi...
DÆ°Æ¡ng Hổ nghe váºy thì cả mừng: "Tháºt sá»± chỉ còn lại má»—i má»™t mình Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» sao? Váºy thì dá»… xá» là rồi. Má»™t đêm vợ chồng, cả Ä‘á»i ân tình. Nà ng ta có oán háºn mình thế nà o Ä‘i chăng nữa, chẳng lẽ lại quẳng trượng phu mình ra ngoà i là m chuá»™t qua Ä‘Æ°á»ng cho ngÆ°á»i Ä‘á»i thoá mạ Æ°? Trên Ä‘á»i không có phụ nữ nhÆ° váºy!"
Láºp tức cảm thấy yên tâm, DÆ°Æ¡ng Hổ vá»™i há»i:
- NgÅ© thúc tháºt sá»± đã chết rồi Æ°? NgÆ°á»i... võ nghệ của ngÆ°á»i cao cÆ°á»ng nhÆ° váºy... Chẳng lẽ... chẳng lẽ hai ngÆ°á»i đã giết được DÆ°Æ¡ng Lăng?
"Giết... DÆ°Æ¡ng Lăng?" Thôi Oanh Nhi bá»—ng chá»™t dạ. “Giết DÆ°Æ¡ng Lăng! Giết DÆ°Æ¡ng Lăng!? Còn chÆ°a Ä‘á»™ng được tá»›i ‘chÃnh chủ’, NgÅ© thúc đã bị Lý Phúc Äạt, giáo chủ Di Lặc giáo, giết rồi. Mình giết tá»›i giết lui rốt cuá»™c lại bị y...â€
Thôi Oanh Nhi có ná»—i khổ mà không thể nói nên lá»i, chỉ hoảng loạn lắc đầu đáp:
- Chúng... chúng ta gặp phải giáo chủ Di Lặc giáo Lý Phúc Äạt, trong bóng tối không rõ thân thế đôi bên nên đã Ä‘á»™ng thủ. NgÅ© thúc mất mạng dÆ°á»›i tay hắn. Còn ta... ta...
Vốn lòng nà ng đầy phẫn háºn, nhÆ°ng câu há»i của DÆ°Æ¡ng Hổ lại Ä‘á»™ng đến tâm bệnh của nà ng, khiến cho khà thế Thôi Oanh Nhi tức thì yếu hẳn.
Dương Hổ không biết vì sao nà ng chợt trở nên yếu đuối. Ngỡ rằng vì nhắc đến cái chết của Hoắc Ngũ Thúc nên nà ng bi thương, hắn bèn thừa dịp bước lên nắm lấy tay nà ng, an ủi:
- Không sao đâu! Chỉ cần nà ng bình yên vô sá»± là được rồi. Thù nà y đã kết vá»›i Di Lặc giáo, sá»›m muá»™n gì ta cÅ©ng sẽ bắt bá»n chúng trả đủ món nợ nà y.
Thôi Oanh Nhi cÆ°á»i khẩy, giáºt mạnh tay ra khá»i tay hắn, lạnh lùng quát:
- Buông ta ra, tay của ngÆ°Æ¡i dÃnh máu huynh đệ của mình! Không sai, phần lá»›n bá»n há» Ä‘á»u là huynh đệ khấu đầu dâng hÆ°Æ¡ng kết nghÄ©a kim lan, là ngÆ°á»i của trại Thôi gia ta, luáºn thân tình cÅ©ng không bằng ngÆ°Æ¡i vá»›i ta. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i muốn ta giả vá» nhÆ° không thấy sao? Cho dù có chết ta cÅ©ng sẽ không bao giá» chung giÆ°á»ng vá»›i má»™t con sói Ä‘á»™c ác!
DÆ°Æ¡ng Hổ Ä‘á» bừng mặt, nhÆ° giáºn nhÆ° nà i:
- Oanh Nhi! Nà ng... nà ng là nÆ°Æ¡ng tá» của ta. Cho dù ai phản bá»™i ta, rá»i bá» ta, chẳng lẽ nà ng cÅ©ng muốn rá»i ta mà đi Æ°? Ngoà i lần nà y, ta đã từng gạt nà ng bao giá» chÆ°a? Ngoà i chuyện nà y, ta đã từng là m sai chuyện gì chÆ°a?
NÆ°Æ¡ng tá», nà ng là phụ nữ, nà ng không hiểu đâu! Äại trượng phu sống trên Ä‘á»i, nếu có cÆ¡ há»™i ai không muốn là m nên má»™t chuyện lẫy lừng! Nà ng có thấu hiểu ná»—i khổ trong lòng ta không? Oanh Nhi à , ta hứa vá»›i nà ng rằng Ä‘á»i nà y kiếp nà y ta sẽ không là m bất cứ chuyện gì có lá»—i vá»›i huynh đệ nữa. Chuyện hôm nay chỉ có trá»i biết đất biết, nà ng biết ta biết, nà ng đừng rá»i xa ta có được không?
Nhìn khuôn mặt gã Ä‘Ã n ông đối diện Ä‘ang trở nên má» dần, Thôi Oanh Nhi có cảm giác muốn phá ra cÆ°á»i Ä‘iên dại: "Äây là trượng phu của mình sao? Äây là đại anh hùng võ nghệ cao cÆ°á»ng, lá»i hứa đáng giá nghìn và ng, nghÄ©a nặng nhÆ° núi mà mình chá»n ra từ hÆ¡n trăm hảo hán lục lâm phÆ°Æ¡ng Bắc đó sao? Mình muốn tuẫn tiết vì loại ngÆ°á»i nà y Æ°? Hắn xứng đáng sao!
Má»™t kẻ tay vấy máu tanh, có lá»—i vá»›i huynh đệ; má»™t kẻ mất thân trong sạch, có lá»—i vá»›i chồng mình. Chúng ta thá»±c đúng là má»™t cặp trá»i sinh, tá»± gây nghiệp chÆ°á»›ng, là món nợ kiếp trÆ°á»›c của mình."
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» ngừng khóc, đôi mắt xinh đẹp dÆ°á»›i hà ng mi cong Ä‘á» au, giá»ng lạnh nhÆ° nÆ°á»›c đá:
- Bây giá», ta còn tin được ngÆ°Æ¡i sao? Nếu ngÆ°Æ¡i không chịu viết thÆ° Ä‘uổi vợ, váºy trên danh nghÄ©a ta vẫn sẽ là con dâu nhà há» DÆ°Æ¡ng của ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng từ đây trở Ä‘i, chúng ta ân Ä‘oạn nghÄ©a tuyệt. Danh nghÄ©a là vợ chồng, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i là m gì ta sẽ mặc kệ, ta là m gì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đừng hòng can thiệp. Còn hôm nay ngÆ°Æ¡i là m chuyện trá»i đánh thánh đâm nà y, tá»± sẽ có ông trá»i báo ứng.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» tÃnh nóng nhÆ° lá»a, ghét ác nhÆ° thù. Nếu DÆ°Æ¡ng Hổ không phải chồng nà ng thì nà ng đã sá»›m rút kiếm lấy cái đầu trên cổ hắn xuống rồi, cho nên lá»i nói rất là cay Ä‘á»™c.
DÆ°Æ¡ng Hổ nghe váºy thì thở phà o nhẹ nhõm.
Chỉ cần vẫn là phu thê trên danh nghÄ©a, thì mình sẽ có thể lôi kéo được nhân mã trại Thôi gia. Huồng hồ Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» cÅ©ng từng cãi vã giáºn dá»—i hắn, qua lâu ngà y thì lại hết giáºn. Bây giá» vỠđồng ý vá»›i nà ng, sau nà y cố gắng lấy lòng, sá»›m muá»™n còn không dá»— được nà ng ta đổi ý hay sao?
Thôi Oanh Nhi nói xong, bèn nhặt kiếm bÆ°á»›c đến bên xác Hồ Äại Chuy, quỳ sụp xuống vái ba lạy, rồi gạt lệ nâng thi thể hắn lên, nhẹ nhà ng đặt ngang trên mặt đất, lấy kiếm Ä‘Ã o đất chôn cất. DÆ°Æ¡ng Hổ định tiến đến giúp đỡ liá»n bị Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» lạnh lùng quắc mắt, hắn sượng sùng lui tránh sang bên.
ThÆ°Æ¡ng thế Hắc Diêu Tá» hết sức nghiêm trá»ng, vết Ä‘ao vết tên trên ngÆ°á»i vô số, chân cẳng lở loét đến kinh ngÆ°á»i. DÆ°Æ¡ng Hổ lại rắp tâm trì hoãn việc chữa trị, hòng khiến hắn không được Ä‘iá»u trị mà chết, cho nên liên tục lần lữa việc chữa chạy, khiến hắn giá» chỉ còn xót lại chút hÆ¡i tà n mà thôi.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» lo DÆ°Æ¡ng Hổ sẽ giết ngÆ°á»i diệt khẩu, nên chôn cất Hồ Äại Chuy xong, liá»n chui và o hầm trú, canh gác và săn sóc cho hắn, định bụng đến khi trá»i sáng sẽ cõng hắn xuống núi tìm cách má»i thầy chữa trị. DÆ°Æ¡ng Hổ không thể là m gì khác Ä‘Ã nh phải tạm thá»i lánh sang má»™t hầm trú khác.
Äêm tối mịt mù, lá»a vẫn báºp bùng. Ngồi ôm gối bên cạnh Hắc Diêu Tá», Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» Ä‘ang rÆ¡i và o ác má»™ng....
Nhoáng cái, mạch suy nghÄ©a của nà ng nhÆ° bay vá» trại cÅ© Thôi gia năm xÆ°a. Tổng biá»u bả tá» (lão đại - ND) của lục lâm phÆ°Æ¡ng Bắc là Thôi đại Ä‘Æ°Æ¡ng gia Ä‘ang láºp võ Ä‘Ã i kén rể cho con gái. Chẳng những hảo hán lục lâm phÆ°Æ¡ng bắc tụ táºp vá» trại Thôi gia, mà tháºm chà hà o kiệt phÆ°Æ¡ng nam các nẻo cÅ©ng ùn ùn kéo đến. Thanh niên tuấn kiệt lần lượt từng kẻ lên Ä‘Ã i tỉ võ, song Ä‘á»u bị nà ng đánh ngã rạp, đá văng xuống Ä‘Ã i.
Thôi đại tiểu thÆ° Ä‘ang lấy là m thất vá»ng, chợt có má»™t thanh niên bÆ°á»›c lên Ä‘Ã i. Phần lá»›n ngÆ°á»i trong giá»›i lục lâm Ä‘á»u không biết chữ, những kẻ khác thì xÆ°ng tên cho ngÆ°á»i chủ trì ghi chép, còn hắn lại Ä‘i đến tá»± chấp bút viết tên mình. Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» không kiá»m được liếc mắt nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt của hắn. Kẻ nà y phong thái hiên ngang, tÆ°á»›ng mạo khá là anh tuấn. Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» thoáng Ä‘á» mặt, trong lòng có và i phần vừa ý.
Trong giấc mÆ¡, Thôi Oanh Nhi khẽ chau cặp mà y thanh tú: "Äáng tiếc, võ nghệ cÅ©ng chỉ có váºy. Ôi, nhÆ°ng mà 'Thục trung vô đại tÆ°á»›ng'(1), Ä‘Ã nh nhÆ°á»ng hắn mấy phần váºy."
Thôi Oanh Nhi vá» lá»™ ra sÆ¡ hở, "bị" hắn ta gạt ngã nhẹ xuống đất. Kẻ đó chìa tay ra, Thôi Oanh Nhi mỉm cÆ°á»i ngá»t ngà o, Ä‘Æ°a tay ra trong tiếng tung hô rầm trá»i của quần hùng dÆ°á»›i lôi Ä‘Ã i. NhÆ°ng tÆ°á»›ng mạo kẻ đó chợt má» Ä‘i, rồi biến thà nh hình dáng của DÆ°Æ¡ng Lăng.
Thôi Oanh Nhi vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, Ä‘ang muốn biết rõ đã xảy ra chuyện gì, thì bá»—ng lại bị Ä‘Æ°a đến má»™t không gian khác: bá» mông tròn uốn cong, cặp vú săn mẩy Ä‘ang mặc sức biến hình dÆ°á»›i bà n tay y, quầng vú mà u hồng nhạt bị y ra sức ngáºm chặt, mút lấy mút để khiến nà ng rên rỉ không ngừng.
Nà ng sắp bay lên trá»i rồi. Thôi Oanh Nhi cảm thấy thân thể của mình nhÆ° Ä‘ang tan chảy. Nà ng thở hổn hển, Ä‘an mÆ°á»i ngón tay và o kẽ tóc đầm đìa mồ hôi của gã Ä‘Ã n ông đó của nà ng. NhÆ°ng khi nà ng nâng khuôn mặt đó lên, nà ng thấy nó vừa thân quen lại vừa lạ lẫm. Nà ng nhá»› ra rồi! Y tên là DÆ°Æ¡ng Lăng. Lạ tháºt... mình đã gả cho ngÆ°á»i nà y sao? Y là thủ lÄ©nh sÆ¡n tặc? Hay là quan viên triá»u đình?
Äầu nà ng lâng lâng nhÆ° say rượu, đã không còn có thể nghÄ© gì được nữa. Từng đợt sóng khoái cảm khiến nà ng nhÆ° Ä‘ang dáºp dá»n trên mặt nÆ°á»›c. Thân thể ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nhấp nhô lên xuống, chạm đến linh hồn, nhÆ° mà i nghiá»n nhÆ° chà xát, kéo theo từng đợt run rẩy phát ra từ bá» mông má»m xốp của nà ng, hoà cùng khoái cảm của nà ng.
Nà ng mặc kệ. Cùng mình thân máºt nhÆ° váºy, chà ng nhất định chÃnh là trượng phu của mình. Thá»±c buồn cÆ°á»i, hai ngÆ°á»i Ä‘ang ân ái nhÆ° váºy, không ngá» mình lại Ä‘i nghÄ© rằng chà ng không phải là tÆ°á»›ng công của mình, Thôi Oanh Nhi chợt muốn báºt cÆ°á»i thà nh tiếng. Mở mắt ra, cảnh tượng Ä‘iên loan đảo phượng Æ°á»›t át đã biến mất, NgÅ© Thúc Ä‘ang đứng trÆ°á»›c mặt nà ng vá»›i khuôn mặt trắng bệt, cất giá»ng thê lÆ°Æ¡ng:
- Oanh Nhi! Con đã quên mối huyết thù của Ngũ Thúc rồi sao? Sao con lại có thể chung đụng với kẻ thù đã giết chết ta chứ?
- Không phải đâu, không phải đâu, NgÅ© Thúc, không phải thúc bị Lý Phúc Äạt giết chết sao? - Thôi Oanh Nhi kinh hoảng lắc đầu.
- Ai nói?! Rõ rà ng chúng ta Ä‘i ám sát DÆ°Æ¡ng Lăng, ta bị quan binh của y bắn chết. Con lại Ä‘i nghe lá»i đồn báºy bạ của ai váºy, lại nói là Lý Phúc Äạt giết ta? Oanh Nhi, chúng ta và quan binh là kẻ tá» thù không Ä‘á»™i trá»i chung, sao con lại có thể Ä‘i yêu thÃch ngÆ°á»i của triá»u đình kia chứ?
- Con không có... con không có..., Chuyện nà y là thế nà o? Là ai Ä‘ang gạt ta? Tại sao NgÅ© Thúc phải nói dối, tại sao ai cÅ©ng gạt ta váºy, ta biết tin và o ai đây? Ta phải tin ai đây?
Thôi Oanh Nhi hốt hoảng ra sức biện bạch, song tìm quanh lại không thấy bóng dáng NgÅ© Thúc nữa. Hồ Äại Chuy trợn trừng cặp mắt đáng sợ hét vá»›i nà ng:
- Chồng của cô là tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ! Hắn bán rẻ chúng ta, hắn giết huynh đệ kết bái của chÃnh mình! Còn cô? Cô thì Ä‘i dụ dá»— Ä‘Ã n ông khác, mê luyến thông dâm. Chúng ta mù mắt cả rồi, sao lại có thể Ä‘i theo các ngÆ°Æ¡i chứ!
- Không... không...- Thôi Oanh Nhi sợ hãi lui vá» sau, Ä‘á»™t nhiên hụt chân ngã xuống vách núi. Nà ng thét lên má»™t tiếng thảm thiết, giáºt mình choà ng tỉnh giấc.
Thôi Oanh Nhi ngồi thẳng ngÆ°á»i dáºy, day day hai bên thái dÆ°Æ¡ng, phát hiện cả áo Æ°á»›t nhẹp, lạnh ngắt, đầu mÆ°á»›t mồ hôi lạnh. Bên ngoà i sắc trá»i vừa chạng vạng, má»™t cÆ¡n gió rét buốt thốc và o, nà ng rùng mình vì lạnh. Thì ra là má»™t giấc má»™ng Nam Kha! Trống ngá»±c Thôi Oanh Nhi Ä‘áºp thình thịch, hÆ¡i thở dồn dáºp, mãi lúc sau má»›i bình tÄ©nh lại.
Nà ng quay đầu lại nhìn Hắc Diêu Tá» Ä‘ang nằm ngay Ä‘Æ¡ không ăn uống được gì. Gã Ä‘Ã n ông tráng kiện khoẻ mạnh nà y đã bị bệnh táºt thÆ°Æ¡ng thế già y vò đến thoi thóp, mặt mà y xám nghoét. Cánh mÅ©i Thôi Oanh Nhi cay xè: chuyến rá»i khá»i Bá Châu lần nà y, từ đầu đến cuối đã mất mạng hÆ¡n hai trăm huynh đệ tốt, hắn là ngÆ°á»i duy nhất còn sống. Bất luáºn thế nà o, mình phải cứu chữa hắn khá»e mạnh, Ä‘Æ°a hắn vá» lại Bá Châu!
ThÆ°Æ¡ng thế của hắn quá nghiêm trá»ng, cứ váºy mà đi sẽ không sống nổi đến khi trở vá», nhất định phải tìm thầy thuốc chữa trị cho hắn. Thôi Oanh Nhi đứng dáºy, Ä‘i lòng vòng trong hầm, nghÄ© cách là m thế nà o để Ä‘Æ°a Hắc Diêu Tá» xuống núi, tìm lang trung xem bệnh cho hắn.
DÆ°Æ¡ng Hổ thò đầu xuống miệng hầm. Hắn biết Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» luôn ngủ rất cảnh giác, nếu có ngÆ°á»i tùy tiện đến gần, nhất định sẽ bị nà ng phát hiện. NhÆ°ng hắn không biết mấy ngà y nay nà ng đã hứng chịu nhiá»u đả kÃch lá»›n, tinh thần lẫn thể xác Ä‘á»u mệt má»i đến cùng cá»±c, sá»›m đã gắng gượng không nổi, khi nãy nà ng tháºt sá»± đã ngủ thiếp Ä‘i.
Thôi Oanh Nhi thoáng nhìn hắn, lạnh lùng bảo:
- Ta muốn mang hắn Ä‘i tìm thầy thuốc. Trị khá»i thÆ°Æ¡ng thế xong sẽ trở vá» trại lá»›n Bá Châu.
Dương Hổ lầm bầm:
- Cả ngÆ°á»i hắn đầy vết thÆ°Æ¡ng, không có thầy thuốc giá»i sẽ chữa không khá»i. NhÆ°ng mà tất cả thầy thuốc giá»i Ä‘á»u cÆ° trú nÆ¡i thà nh to chợ lá»›n. Hai ngÆ°á»i Ä‘i đến những nÆ¡i đó tháºt sá»± rất nguy hiểm, hÆ¡n nữa bá»n há» trông thấy ngÆ°á»i có thân thế không rõ lại mang thÆ°Æ¡ng thế đáng nghi nhÆ° váºy...
Thôi Oanh Nhi liá»n ngắt lá»i hắn:
- Chuyện đó không cần ngÆ°Æ¡i nhá»c tâm, ngÆ°Æ¡i Ä‘i Ä‘Æ°á»ng dÆ°Æ¡ng quan của ngÆ°Æ¡i, ta qua cầu Ä‘á»™c má»™c của ta. Ta là m việc nà y là để chuá»™c tá»™i, mặc kệ có bao gian khổ, ta vẫn cố hết lòng, hết sức của mình. Nếu ngÆ°Æ¡i còn nghÄ© đến chuyện giết ngÆ°á»i diệt khẩu thì cứ việc Ä‘i theo ta, bằng không thì hãy vá» mà tiếp tục chiêu binh mãi mã chuẩn bị tạo phản Ä‘i! DÆ°Æ¡ng Hổ, ta sẽ mở to mắt ra nhìn xem ông trá»i trừng trị ngÆ°Æ¡i thế nà o!
Äoạn nà ng cõng Hắc Diêu Tá» lên ngang nhiên bÆ°á»›c qua mặt DÆ°Æ¡ng Hổ bá» Ä‘i, không thèm liếc lấy má»™t cái. DÆ°Æ¡ng Hổ giÆ°Æ¡ng mắt nhìn nà ng bÆ°á»›c qua mặt mình, sững ngÆ°á»i má»™t hồi, rồi má»›i nghiến răng, giáºm chân, quay lại thu tháºp bá»c hà nh trang, lặng lẽ xuống núi.
* * *
Lúc Ä‘á»™i nghi trượng của Hoà ng đế Ä‘i đến DÆ°Æ¡ng Nguyên, bệnh tình của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên Ä‘á»™t nhiên trở nặng, sốt cao không hạ, mồ hôi Æ°á»›t đẫm không thôi, khiến cho ChÃnh Äức và DÆ°Æ¡ng Lăng lo lắng đến chết Ä‘i được. Dá»c hà nh trình, ChÃnh Äức đặc biệt chuẩn bị cho ÄÆ°á»ng Nhất Tiên má»™t chiếc kiệu xe rá»™ng rãi thoáng đãng. Bởi nà ng bị bệnh phải nằm bên trong, không dám để nà ng ra gió, cho nên nà ng vẫn không biết rằng tên tiểu hiệu úy hay hầu hạ mình chÃnh là đương kim thiên tá».
ChÃnh Äức rá»i cung đã quen. Hắn cảm thấy mặc long bà o gò bó, không tá»± tại nhÆ° ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, hÆ¡n nữa hết má»±c lo lắng bệnh tình của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên, cho nên dá»c Ä‘Æ°á»ng hắn lại thay trang phục hiệu úy và o, thÆ°á»ng xuyên chạy đến thăm viếng. Vì váºy trong xe của hoà ng đế trống trÆ¡n, chỉ bà y ra cho có mà thôi.
Tháºm chà rá»i khá»i kiệu xe của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên rồi, hắn cÅ©ng lÆ°á»i chẳng thèm quay vá» kiệu mình, thoắt lại chen lên ngồi cùng xe DÆ°Æ¡ng Lăng, thoắt lại chen lên xe lá»›n ngồi chung vá»›i đám sÄ© tốt, thong dong tá»± tại, không câu nệ tiểu tiết.
Bệnh tình ÄÆ°á»ng Nhất Tiên má»—i lúc má»™t nặng thêm. ChÃnh Äức và DÆ°Æ¡ng Lăng không dám cho Ä‘i nhanh hÆ¡n nữa, Ä‘á»™i xe vừa và o DÆ°Æ¡ng Nguyên liá»n dừng lại để nghỉ ngÆ¡i. Huyện lệnh DÆ°Æ¡ng Nguyên thấp tha thấp thá»m chạy đến diện kiến thánh giá, ChÃnh Äức cÅ©ng lÆ°á»i để ý lão ta. NÆ¡i nà y cách Äại Äồng không xa, dịch quán Ä‘Æ¡n sÆ¡. ChÃnh Äức lo ÄÆ°á»ng Nhất Tiên và o ở không được thoải mái, nhìn thấy trong huyện có má»™t căn nhà lá»›n, hoa mỹ bất phà m, hắn bèn há»i lão huyện lệnh DÆ°Æ¡ng Nguyên:
- Äây là nhà của ai?
Huyện lệnh huyện DÆ°Æ¡ng Nguyên - Phác Tá» Phong - khom ngÆ°á»i đáp:
- Bẩm hoà ng thượng, đó là dinh thự của Hoa đại nhân, nguyên ngự sỠTả đà i Hoa TỠQuy.
ChÃnh Äức bảo:
- Äi! Bảo lão ta dá»n dẹp căn phòng tốt nhất, chuẩn bị đồ ăn ngon nhất, trẫm muốn trỠở đó.
Theo lý thuyết, đối vá»›i bầy tôi, việc hoà ng đế trÆ°ng dụng dinh phủ của đại thần đã bãi quan là m hà nh cung là má»™t chuyện hết sức vẻ vang. E rằng cái ghế mà hoà ng thượng ngồi và o, cái chăn mà hoà ng thượng đắp lên Ä‘á»u sẽ được vị Hoa Tá» Quy Hoa đại nhân nà y lấy giấy và ng bá»c lại, má»—i ngà y ba nén nhang cúng thá». Do đó, sau thoáng do dá»± DÆ°Æ¡ng Lăng cÅ©ng không mở miệng ngăn cản.
Huyện lệnh DÆ°Æ¡ng Nguyên vá»™i và ng chạy Ä‘i truyá»n chỉ. Hoa ngá»± sá» vừa nghe xong liá»n mừng rỡ nhÆ° Ä‘iên, láºp tức triệu táºp cả nhà lá»›n bé dá»n ra biệt viện, dà nh toà n bá»™ nhà chÃnh khoản đãi hoà ng đế lão gia.
Mấy phÆ°Æ¡ng thuốc mà thần y của phủ Äại vÆ°Æ¡ng Ä‘i theo chăm sóc kê cho cÅ©ng chỉ có bấy nhiêu. Nay ÄÆ°á»ng Nhất Tiên bệnh đến thoi thóp, khuôn mặt nhá» nhắn gầy Ä‘i không Ãt, khiến cho cặp mắt to tròn trông lá»›n hÆ¡n nhiá»u. Có Ä‘iá»u đôi mắt xinh đẹp ấy lại trông ảm đạm vô hồn, cả ngà y lá» Ä‘á», khiến DÆ°Æ¡ng Lăng trông thấy mà đau Ä‘á»›n trong lòng.
ÄÆ°á»ng Nhất Tiên dám nổi cáu vá»›i đám ngÆ°á»i ChÃnh Äức, thuốc đó đắng đến buồn nôn, nà ng Æ°Æ¡ng bÆ°á»›ng không chịu uống thì cÅ©ng không ai dá»— được. NhÆ°ng khi DÆ°Æ¡ng Lăng bÆ°ng chén thuốc Ä‘Ãch thân cho nà ng uống, thì tiểu cô nÆ°Æ¡ng lại ngoan ngoãn uống hết. Thế là má»—i khi đến giá» uống thuốc, DÆ°Æ¡ng Lăng lại trở thà nh dược quan hầu thuốc cho ÄÆ°á»ng đại tiểu thÆ°.
Có Ä‘iá»u tuy ÄÆ°á»ng Nhất Tiên cố nhịn đắng nuốt trôi thuốc, nhÆ°ng mấy thứ vá» cây rá»… cá» nỠđắng không gì sánh được, nuốt và o trong bụng liá»n nhÆ° lá»™n ruá»™t, thượng thổ hạ tả. Theo lão ngá»± y của vÆ°Æ¡ng phủ đó nói thì là m váºy là để bà i tiết hÆ° há»a, thanh trà ng khá» Ä‘á»™c, má»›i đỡ bệnh. Thế nhÆ°ng thân thể ÄÆ°á»ng Nhất Tiên vốn dÄ© yếu Ä‘uối, nà o chịu nổi già y vò nhÆ° váºy? Thế là bệnh tình cà ng thêm nghiêm trá»ng, tháºm chà DÆ°Æ¡ng Lăng là kẻ ngoại đạo không hiểu gì vá» y há»c cÅ©ng thấy được rằng cứ tiếp tục nhÆ° váºy thì má»™t tiểu cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° hoa tÆ°Æ¡i sẽ bị vần vò cho đến chết, nên y bèn dứt khoát cho ngÆ°ng uống thuốc.
Bên trong Hoa phủ, sau khi uống chút nÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng, ÄÆ°á»ng Nhất Tiên đã ngủ thiếp Ä‘i. DÆ°Æ¡ng Lăng khẽ lấy khăn lau chút nÆ°á»›c dÃnh ở khoé miệng nà ng, kéo góc chăn đắp lại ngay ngắn cho nà ng, rồi quay ngÆ°á»i lại. ChÃnh Äức mặt mà y Ä‘au khổ nói:
- Dương thị độc, giỠnên là m thế nà o mới phải đây? Bệnh của nà ng... bệnh của nà ng cà ng lúc cà ng nặng.
DÆ°Æ¡ng Lăng ra hiệu cho ChÃnh Äức rồi dẫn hắn rá»i khá»i phòng ngủ của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên, hai ngÆ°á»i nhìn nhau tiu nghỉu. Im lặng hồi lâu, DÆ°Æ¡ng Lăng má»›i nói:
- Bệnh tình của Nhất Tiên quá nghiêm trá»ng, đã không thể tiếp tục chịu nổi Ä‘i Ä‘Æ°á»ng mệt nhá»c xóc nảy nhÆ° váºy nữa.
ChÃnh Äức gáºt đầu nói:
- Ừ! Trẫm vốn định sau khi hồi kinh có thái y khám và chữa trị, sẽ có thể mau khá»i, nay xem ra không thể thá»±c hiện được. Cái đám lang băm nà y, ngay cả bệnh cảm mạo cÅ©ng không chữa được, đúng là vô dụng!
DÆ°Æ¡ng Lăng chỉ biết cÆ°á»i buốn. Tuy y không hiểu y há»c, nhÆ°ng có thể Ä‘oán ra tám chÃn phần mÆ°á»i là trên ngÆ°á»i ÄÆ°á»ng Nhất Tiên mắc phải chứng viêm nhiá»…m gì đó. Thá»i hiện đại thì có truyá»n dịch để nạp thẳng thuốc Ä‘iá»u trị và o trong máu, hÆ¡n nữa còn phải Ä‘iá»u trị rất lâu. Cho nên việc má»™t số bệnh mà ngÆ°á»i thá»i nay xem thÆ°á»ng lại vẫn lấy mạng ngÆ°á»i thá»i xÆ°a là việc rất Ä‘á»—i bình thÆ°á»ng.
Y chợt nghÄ© tá»›i Cao Văn Tâm, không biết nà ng ta có cách nà o trị khá»i cho ÄÆ°á»ng Nhất Tiên hay không. NhÆ°ng nghÄ© đến lá»™ trình xa xôi, ÄÆ°á»ng Nhất Tiên có thể gắng gượng đến khi ấy hay không còn chÆ°a biết được, thế là y không khá»i nhÃu mà u lắc đầu.
Má»™t lúc lâu sau, y má»›i hÆ¡i máy Ä‘á»™ng trong lòng, bèn vá»™i gá»i ngÆ°á»i lại bảo:
- Äi! cho má»i Hoa đại nhân tá»›i. Bản quan có chuyện muốn há»i.
Hoa đại nhân má»i khách đến nhà , khách lại đổi thà nh chủ. Lão muốn gặp mặt còn phải được ngÆ°á»i ta cho ngÆ°á»i má»i, chá» ngÆ°á»i thông báo, song Hoa đại nhân vẫn vui sÆ°á»›ng vô cùng. Nghe tin được má»i, lão vá»™i chạy đến háºu sảnh chÃnh viện ra mắt Hoà ng thượng, DÆ°Æ¡ng Lăng, Miêu Quỳ và DÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng.
DÆ°Æ¡ng Lăng há»i:
- Hoa đại nhân, bản địa có lang trung xuất sắc y thuáºt cao siêu nà o không?
Sau thoáng nghĩ ngợi, Hoa TỠQuy vê râu đáp:
- DÆ°Æ¡ng đại nhân, bản địa là má»™t huyện nhá», thá»±c không có danh y nà o. Khi bản quan bị bệnh cÅ©ng phải má»i danh y từ Äại Äồng đến chữa trị. Hai vị mà DÆ°Æ¡ng đại nhân mang theo chÃnh là lang trung nổi tiếng Äại Äồng rồi. Bản địa ấy à , tháºt sá»± có má»™t vị thầy mo há» Mã, nghe đâu có và i phép tà môn, thá»±c ra Ä‘á»u là má»™t Ãt phÆ°Æ¡ng thuốc dân gian, có hiệu nghiệm hay không cÅ©ng rất khó nói. Bản quan chÆ°a má»i hắn trị bệnh bao giá», song nghe phụ lão bản địa kể lại thì có má»™t số bệnh tháºt sá»± là “chữa đâu khá»i đóâ€.
Thầy mo dân gian? Y thuáºt dân gian không Ãt Ä‘iá»u là thứ rác rưởi phi khoa há»c, song cÅ©ng có rất nhiá»u phÆ°Æ¡ng thuốc lÆ°u truyá»n từ xÆ°a không thuá»™c y thuáºt chÃnh quy thỉnh thoảng nếu gặp đúng chứng bệnh thì tháºt sá»± lại rất hiệu nghiệm. Mà lý do phÆ°Æ¡ng thuốc của hai vị danh y Äại Äồng không hiệu nghiệm, má»™t phần có thể là do quả tháºt y thuáºt có vấn Ä‘á», phần khác DÆ°Æ¡ng Lăng lại Ä‘oán là có quan hệ đến thân thế của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên.
Bá»n há» vốn biết ÄÆ°á»ng Nhất Tiên là biểu muá»™i của tổng đốc Ná»™i xưởng. Nay ngoà i ÄÆ°á»ng Nhất Tiên ra, ai nấy Ä‘á»u biết gã hiệu úy nho nhá» lăng xăng chạy tá»›i chạy lui bên cạnh nà ng chÃnh là đương kim thiên tá» của Äại Minh.
Thiên tá» còn có thái Ä‘á»™ nhÆ° váºy vá»›i nà ng, còn ai dám xem thÆ°á»ng nà ng chứ? Kẻ là m y quan cÅ©ng rất am hiểu đạo quan trÆ°á»ng. Cho nên khi xem bệnh cho những nhân váºt quan trá»ng cỡ nà y, bá»n há» không dám mạnh dạn chẩn Ä‘oán, nghiêm túc kê Ä‘Æ¡n, chỉ sợ má»™t số vị thuốc gây hiệu ứng ngược thì mình sẽ là tá»™i nhân. Do đó bá»n há» chỉ kê má»™t Ãt vị thuốc vô thưởng vô phạt để gạt ngÆ°á»i. Nếu những bệnh nhân nà y có chết cÅ©ng là do số trá»i, không có can hệ gì đến bá»n há».
DÆ°Æ¡ng Lăng biết những mắc mÃu trong ấy, có Ä‘iá»u nay hết nÆ°á»›c phải liá»u Ä‘Æ°á»ng, không bằng má»i thầy mo đến chữa trị. Hắn dùng bà i thuốc cổ truyá»n cÅ©ng được, gá»i hồn cÅ©ng được, chỉ cần có thể thuyên giảm bệnh tình của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên phần nà o vẫn tốt hÆ¡n là để bệnh tình trở chứng thất thÆ°á»ng, Ä‘au khổ má»—i ngà y nhÆ° thế nà y.
NghÄ© váºy, DÆ°Æ¡ng Lăng bèn há»›n hở nói vá»›i ChÃnh Äức:
- Hoà ng thượng! Thần xin Ä‘Ãch thân Ä‘i viếng vị thầy mo nà y má»™t chuyến, nếu quả nhÆ° hÆ¡i có phÆ°Æ¡ng thức chữa trị, thần sẽ má»i hắn vá» thá» xem sao.
Hiện tại ChÃnh Äức cÅ©ng không còn cách nà o khác, hắn bèn vá»™i gáºt đầu đồng ý:
- Ãi khanh mau Ä‘i Ä‘i, chá»› trì hoãn!
Dương Lăng quay sang nói với Hoa đại nhân:
- Bản quan không rà nh rẽ nÆ¡i nà y, xin đại nhân sai quản gia trong phủ dẫn Ä‘Æ°á»ng. Bản quan sẽ Ä‘i gặp vị thầy mo há» Mã nà y má»™t chuyến xem sao!
Chú thÃch:
(1) TrÃch từ thà nh ngữ "Thục trung vô đại tÆ°á»›ng, Liêu Hoá tác tiên phong". Câu nà y xuất phát từ Ä‘iển cố KhÆ°Æ¡ng Duy bắc phạt, đại tÆ°á»›ng nÆ°á»›c Thục chết hết, không còn ai để dùng, Ä‘Ã nh cho Liêu Hoá, vốn xuất thân là sÆ¡n tặc sau quy thuáºn là m thÆ° kà dÆ°á»›i trÆ°á»›ng Quan VÅ©, là m tiên phong.
Tà i sản của BÃch Ngá»c Long
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của BÃch Ngá»c Long
26-07-2013, 06:38 PM
♥ ... Ä‘á»i ta có khi tá»±a lá cá» ... ♥ ღ ... ngồi hát ca rất tá»± do ... ღ
Tham gia: Dec 2010
Äến từ: ..... má»™t góc nhá» bình yên.....
Bà i gởi: 1,600
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 3 ngà y
Thanks: 1,142
Thanked 9,426 Times in 1,115 Posts
Ngược Vá» Thá»i Minh
Tác Giả: Nguyệt Quan
Quyển 5: Quần Ma Loạn Vũ.
Chương 218 - Tìm thầy chữa bệnh
Dịch: pandora1610
Biên dịch: The_Joker
Biên táºp: Ba_Van
Nguồn: Tàng Thư Viện
Mà lý do phÆ°Æ¡ng thuốc của hai vị danh y Äại Äồng không hiệu nghiệm, má»™t phần có thể là do quả tháºt y thuáºt có vấn Ä‘á», phần khác DÆ°Æ¡ng Lăng lại Ä‘oán là có quan hệ đến thân thế của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên.
Bá»n há» vốn biết ÄÆ°á»ng Nhất Tiên là biểu muá»™i của tổng đốc Ná»™i xưởng. Nay ngoà i ÄÆ°á»ng Nhất Tiên ra, ai nấy Ä‘á»u biết gã hiệu úy nho nhá» lăng xăng chạy tá»›i chạy lui bên cạnh nà ng chÃnh là đương kim thiên tá» của Äại Minh.
Thiên tá» còn có thái Ä‘á»™ nhÆ° váºy vá»›i nà ng, còn ai dám xem thÆ°á»ng nà ng chứ? Kẻ là m y quan cÅ©ng rất am hiểu đạo quan trÆ°á»ng. Cho nên khi xem bệnh cho những nhân váºt quan trá»ng cỡ nà y, bá»n há» không dám mạnh dạn chẩn Ä‘oán, nghiêm túc kê Ä‘Æ¡n, chỉ sợ má»™t số vị thuốc gây hiệu ứng ngược thì mình sẽ là tá»™i nhân. Do đó bá»n há» chỉ kê má»™t Ãt vị thuốc vô thưởng vô phạt để gạt ngÆ°á»i. Nếu những bệnh nhân nà y có chết cÅ©ng là do số trá»i, không có can hệ gì đến bá»n há».
Từng quyá»n má»™t nện uỳnh uỵch xuống thân hình đã không còn sá»± sống của Hồ Äại Chuy, cả bá»™ ngá»±c của Hồ Äại Chuy đã bị thiết quyá»n của DÆ°Æ¡ng Hổ đánh lõm sâu, tròng mắt lồi cả ra ngoà i, trắng dã; chúng phát ra má»™t thứ ánh sáng láºp loè quái dị dÆ°á»›i ánh trăng má».
Äấm đến mệt lá» ngÆ°á»i, bất chợt ngÆ°á»›c lên trông thấy ánh mắt của Hồ Äại Chuy, DÆ°Æ¡ng Hổ không khá»i rét lạnh trong lòng. Tuy trÆ°á»›c mặt hắn là má»™t cái xác không thể còn là m thÆ°Æ¡ng tổn được ai nữa, nhÆ°ng khi nhìn và o cặp mắt đó, DÆ°Æ¡ng Hổ lại nhÆ° bị sét đánh, không kiá»m được kinh hãi phải run rẩy lui vá» sau mấy bÆ°á»›c.
LÆ°ng của Hồ Äại Chuy đã bị đánh lõm và o trong vách lò, song thân thể vẫn đứng ỳ ra đấy. à thức được sá»± yếu Ä‘uối của mình, DÆ°Æ¡ng Hổ chợt rống lá»›n má»™t tiếng rồi nhảy bổ tá»›i, tung hai quyá»n nhÆ° cuồng phong bão táp tá»›i tấp lên mặt Hồ Äại Chuy, đánh nát xÆ°Æ¡ng cốt trên khuôn mặt hắn, hai hốc mắt đã bầy hầy xÆ°Æ¡ng thịt.
Mãi tháºt lâu sau, DÆ°Æ¡ng Hổ má»›i lảo đảo lui vá» sau nhÆ° thoát lá»±c, suýt nữa ngã bệt xuống đất. Hắn ná»a ngồi ná»a quỳ thở hồng há»™c, má»™t lúc lâu sau má»›i bình tÄ©nh lại. Khi tai và mắt đã khôi phục lại sá»± linh mẫn, DÆ°Æ¡ng Hổ chợt nghe thấy sau lÆ°ng có tiếng "kèn kẹt", tức thì hoảng hồn khiếp vÃa.
Mặc cho gan lá»›n đến cỡ nà o Ä‘i chăng nữa nhÆ°ng đã có hà nh vi Ä‘á»™c ác vô lÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy, tháºt sá»± trong lòng hắn không thể nà o bà o chữa gì được. Vì váºy vừa nghe thấy có tiếng Ä‘á»™ng hắn liá»n nhảy dá»±ng lên, giữ nguyên tÆ° thế đó mà ngoái nhìn vá» sau. Hắn liá»n sững sá»!
Ãnh trăng thoạt má» thoạt tá», ngÆ°á»i đó lại thay đổi dung mạo, nhÆ°ng đã là vợ chồng mấy năm, là m sao hắn có thể nháºn không ra đó là ai chứ? Thôi Oanh Nhi răng run láºp cáºp, ngÆ¡ ngác nhìn hắn, nÆ°á»›c mắt trong veo chảy dà i trên khuôn mặt nà ng, lấp lánh nhà n nhạt dÆ°á»›i ánh trăng.
Dương Hổ kinh hãi đến tột độ, thất thanh kêu lên:
- Oanh Nhi! Là nà ng? Sao nà ng... sao nà ng giá» má»›i tìm tá»›i? Hắn... Äại Chuy bán rẻ huynh đệ, phạm và o sÆ¡n quy...
Vừa nói đến đây, trông thấy ánh mắt chợt lá»™ vẻ ghê tởm, khinh bỉ và không tin của Thôi Oanh Nhi, hắn liá»n lầm bầm và i tiếng không rõ rồi ngáºm miệng lại. Thôi Oanh Nhi run rẩy:
- NgÆ°Æ¡i... sao ngÆ°Æ¡i lại có thể là m được chuyện nà y cÆ¡ chứ? Äây là đại ca nghÄ©a khà đứng đầu lục lâm Bá Châu đó Æ°?
DÆ°Æ¡ng Hổ phát hoảng. XÆ°a nay hắn luôn sợ Thôi Oanh Nhi, chÆ°a từng dám nảy sinh ý nghÄ© phản kháng. Huống hồ chẳng những võ công của Thôi Oanh Nhi cao hÆ¡n hắn nhiá»u, mà nếu nà ng đã trở vá», Hoắc NgÅ© Thúc ắt cÅ©ng Ä‘ang ở lân cáºn. Chuyện hôm nay đã bị bại lá»™, từ nay vá» sau khắp thiên hạ còn có chá»— nà o cho hắn dung thân đây?
Thân bại danh liệt, ngÆ°á»i ngÆ°á»i chá»i đánh, vừa nghÄ© đến ngÆ°á»i hảo hán đứng đầu lục lâm phÆ°Æ¡ng bắc tiếng tăm lừng lẫy lại rÆ¡i và o cảnh sau nà y không thể nhìn mặt ai, DÆ°Æ¡ng Hổ sợ hãi vô cùng. Hắn bèn lắp bắp chống chế:
- Oanh Nhi, ta không còn cách nà o khác, tên đã bắn ra không thể thu lại được nữa. Nếu để bá»n chúng trở vỠăn nói báºy bạ, thì nhuệ khà lòng quân ta sẽ mất hết. Sau không Ä‘Æ°á»ng lui, trÆ°á»›c là tuyệt lá»™, nà ng sẽ là m thế nà o? NgÅ©... NgÅ© thúc đâu? Lão nhân gia ngÆ°á»i nhất định hiểu được ná»—i khổ tâm của ta. Kẻ... kẻ là m nên đại sá»± không thể câu nệ tiểu tiết.
- Ngũ thúc?
Thôi Oanh Nhi bất giác há»i ngược lại, trong lòng nhất thá»i dấy lên ná»—i bi thÆ°Æ¡ng.
Lúc nãy nà ng dá»±a ám hiệu ngầm do DÆ°Æ¡ng Hổ lÆ°u lại mà lặng lẽ lần lên núi, cà ng gần đến nÆ¡i cà ng do dá»± không dám tiến thêm. NghÄ© đến ná»—i phải đối mặt vá»›i trượng phu, mặt nà ng liá»n Ä‘á» bừng, xấu hổ khôn thôi. Trong lúc chần chừ nấp trong bóng tối không dám tiến thêm, nà ng đã nghe rõ mồn má»™t cuá»™c đối thoại giữa DÆ°Æ¡ng Hổ và Hồ Äại Chuy.
Lúc DÆ°Æ¡ng Hổ nổi ác ý giết ngÆ°á»i, thân thủ của hắn mau lẹ vô cùng. Äến khi Thôi Oanh Nhi từ trong kinh ngạc và khiếp sợ tỉnh lại thì Hồ Äại Chuy đã trở thà nh má»™t thây ma. Lúc nà y nghe DÆ°Æ¡ng Hổ há»i váºy, kết nối những dữ kiện lại, Thôi Oanh Nhi má»›i sá»±c hiểu rằng từ khi DÆ°Æ¡ng Hổ táºp kÃch Lý gia và NgÅ© thúc đến Äại Äồng hà nh thÃch DÆ°Æ¡ng Lăng, thì má»™t cái bẫy đã được giăng ra. Má»™t cái bẫy chết ngÆ°á»i nhằm diệt trừ toà n bá»™ những huynh đệ biết được bà máºt hắn không phải là chân long thiên tá» chuyển thế!
Má»™t âm mÆ°u tháºt hoà n hảo! Thông suốt được Ä‘iểm nà y, sắc mặt của Thôi Oanh Nhi cà ng trở nên bi thảm, nà ng nghẹn ngà o:
- NgÅ© thúc Æ°? NgÅ© thúc đã vì cái nghiệp đế vÆ°Æ¡ng của ngÆ°Æ¡i mà vứt bá» tánh mạng của mình, đã chôn thây trong thà nh Äại Äồng rồi.
Rồi nà ng báºt cÆ°á»i khanh khách, nói tiếp:
- Nay chỉ còn ta là ngÆ°á»i biết ngÆ°Æ¡i chÃnh là má»™t sÆ¡n đại vÆ°Æ¡ng nhá» nhen, hẹp hòi, vô dụng, vốn chẳng phải là Tá» Vi chuyển thế gì, chẳng phải là chân long thiên tá» gì sất! NgÆ°Æ¡i giết ta luôn Ä‘i, nhÆ° váºy ngÆ°Æ¡i sẽ có thể an tâm mà thá»±c hiện giấc là m hoà ng đế bất nhân bất nghÄ©a, tứ đại giai không của mình!
Äoạn nà ng rút thanh Ä‘oản kiếm từ bên hông ra, lấy hai ngón kẹp lấy mÅ©i, đặt kiếm và o trong tay DÆ°Æ¡ng Hổ rồi ngá»a mặt lên trá»i nhắm mắt chá» chết.
Nà ng Ä‘au Ä‘á»›n vì bị ngÆ°á»i ta lăng nhục, cho dù thế nà o Ä‘i chăng nữa thì vẫn thẹn vá»›i phu quân. Nay lại phát hiện DÆ°Æ¡ng Hổ vốn quang minh lá»—i lạc, trá»ng tình trá»ng nghÄ©a lại trở nên nham hiểm ác Ä‘á»™c nhÆ° váºy, nà ng cà ng nản chà ngã lòng, chỉ ôm lòng muốn chết.
Vốn không muốn giết nà ng, song vừa nghe nà ng những lá»i nhÆ° thế, DÆ°Æ¡ng Hổ lại chợt nảy ý nghÄ© hung ác. Thế nhÆ°ng, tuy đã cầm kiếm trong tay, hắn lại không dám tin Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» xÆ°a nay hà o khà ngút trá»i nay vừa trông thấy tình cảnh nà y sẽ má»™t lòng đòi chết. Ãnh mắt DÆ°Æ¡ng Hổ láºp loè, trong lòng lá»™p bá»™p, cuối cùng hắn kết luáºn rằng Thôi Oanh Nhi Ä‘ang cố ý thá» lòng mình.
Bất kể thế nà o thì cô ta cÅ©ng là thê tá» của mình, mình là trượng phu của cô ta. Bất luáºn mình có là m bao nhiêu chuyện có lá»—i vá»›i ngÆ°á»i khác, khiến cô ta thất vá»ng và đau lòng thế nà o Ä‘i chăng nữa, thì cô ta cÅ©ng không có lý do gì mà đối đầu vá»›i mình, trượng phu của cô ta cả. Hiện tại cô nà ng cố ý bà y ra dáng vẻ nhÆ° váºy, rõ rà ng là vì muốn tìm cá»› để giết mình, hoặc rá»i khá»i mình đây.
NghÄ© váºy, DÆ°Æ¡ng Hổ bèn kêu thầm trong bụng: "Nguy hiểm tháºt, suýt nữa thì đã trúng kế cô ta rồi! Cô ta rõ rà ng là đang gà i bẫy mình, tám chÃn phần mÆ°á»i là NgÅ© thúc vẫn Ä‘ang nấp trong bóng tối. Mình là chồng cô ta! Mình là anh hùng lục lâm cÅ©ng được, tiểu nhân bỉ ổi cÅ©ng được, má»i ngÆ°á»i trong thiên hạ có thể thóa mạ truy sát mình, nhÆ°ng má»—i cô ta là chỉ có thể cùng mình đồng sinh cá»™ng tá». Sao mình phải sợ cô ta chứ?
Vả lại, sÆ¡n trại đã tổn thất nặng ná», nếu muốn là m nên đại sá»±, mình còn cần phải mượn tá»›i sức ngÆ°á»i, sức của của sÆ¡n trại Thôi gia. Nếu nhÆ° lúc nà y má»—i ngÆ°á»i má»™t ngả, Thôi lão đại còn chịu giúp đỡ mình sao?
ThÆ°á»ng có câu: “Con gái khóc thì tháºt lòng, rể khóc thì nhÆ° rắm lợn!†Ai lại Ä‘i tin tưởng má»™t thằng rể đã mất vợ kia chứ?â€
Vừa nghÄ© đến đây, DÆ°Æ¡ng Hổ thả lá»ng bà n tay Ä‘ang nắm chặt thanh kiếm, "cheng", kiếm rÆ¡i xuống đất. Hắn vá» ra vẻ bi phẫn nói:
- NÆ°Æ¡ng tá»! Ta và nà ng là má»™t thể phu thê, nghÄ©a nặng tình sâu, dù cho có chết ta cÅ©ng chẳng nỡ là m tổn thÆ°Æ¡ng đến má»™t sợi tóc của nà ng.
Mạng của những huynh đệ nà y là mạng, váºy chẳng lẽ mạng của huynh đệ mÆ°á»i mấy trại lá»›n mà ta đã liên lạc trong suốt mấy năm nay không phải là mạng sao? Má»™t khi nhuệ khà mất Ä‘i, sao còn là đối thủ của quan binh chứ? Mạng của hÆ¡n hai trăm huynh đệ chết trong kinh sÆ° không phải là mạng sao? Mối thù sâu nhÆ° biển máu của bá»n há» chẳng lẽ không báo?
Ta không biết là m thế nà o để bịt miệng bá»n chúng lại, nhất thá»i ngu muá»™i nên má»›i phạm phải sai lầm lá»›n nà y. NÆ°Æ¡ng tá» Ä‘au lòng trách mắng nhÆ° váºy, vi phu đã biết lá»—i rồi. Oanh Nhi, nà ng hãy gá»i NgÅ© thúc ra Ä‘i, thi hà nh sÆ¡n quy, mổ bụng moi tim ta mà tế cho vong hồn các huynh đệ bị chết!
DÆ°Æ¡ng Hổ kể lể đến "đứt ruá»™t đứt gan", vẻ rất Ä‘á»—i hối háºn. Thôi Oanh Nhi cháºm rãi mở mắt, ngÆ¡ ngác nhìn hắn hồi lâu, rồi chợt báºt cÆ°á»i thê lÆ°Æ¡ng, khẽ nói:
- NgÅ© thúc... quả tháºt đã chết rồi... biết bao huynh đệ tốt Ä‘i theo huynh, toà n bá»™ Ä‘á»u đã chết rồi...
DÆ°Æ¡ng Hổ nghe váºy thì cả mừng: "Tháºt sá»± chỉ còn lại má»—i má»™t mình Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» sao? Váºy thì dá»… xá» là rồi. Má»™t đêm vợ chồng, cả Ä‘á»i ân tình. Nà ng ta có oán háºn mình thế nà o Ä‘i chăng nữa, chẳng lẽ lại quẳng trượng phu mình ra ngoà i là m chuá»™t qua Ä‘Æ°á»ng cho ngÆ°á»i Ä‘á»i thoá mạ Æ°? Trên Ä‘á»i không có phụ nữ nhÆ° váºy!"
Láºp tức cảm thấy yên tâm, DÆ°Æ¡ng Hổ vá»™i há»i:
- NgÅ© thúc tháºt sá»± đã chết rồi Æ°? NgÆ°á»i... võ nghệ của ngÆ°á»i cao cÆ°á»ng nhÆ° váºy... Chẳng lẽ... chẳng lẽ hai ngÆ°á»i đã giết được DÆ°Æ¡ng Lăng?
"Giết... DÆ°Æ¡ng Lăng?" Thôi Oanh Nhi bá»—ng chá»™t dạ. “Giết DÆ°Æ¡ng Lăng! Giết DÆ°Æ¡ng Lăng!? Còn chÆ°a Ä‘á»™ng được tá»›i ‘chÃnh chủ’, NgÅ© thúc đã bị Lý Phúc Äạt, giáo chủ Di Lặc giáo, giết rồi. Mình giết tá»›i giết lui rốt cuá»™c lại bị y...â€
Thôi Oanh Nhi có ná»—i khổ mà không thể nói nên lá»i, chỉ hoảng loạn lắc đầu đáp:
- Chúng... chúng ta gặp phải giáo chủ Di Lặc giáo Lý Phúc Äạt, trong bóng tối không rõ thân thế đôi bên nên đã Ä‘á»™ng thủ. NgÅ© thúc mất mạng dÆ°á»›i tay hắn. Còn ta... ta...
Vốn lòng nà ng đầy phẫn háºn, nhÆ°ng câu há»i của DÆ°Æ¡ng Hổ lại Ä‘á»™ng đến tâm bệnh của nà ng, khiến cho khà thế Thôi Oanh Nhi tức thì yếu hẳn.
Dương Hổ không biết vì sao nà ng chợt trở nên yếu đuối. Ngỡ rằng vì nhắc đến cái chết của Hoắc Ngũ Thúc nên nà ng bi thương, hắn bèn thừa dịp bước lên nắm lấy tay nà ng, an ủi:
- Không sao đâu! Chỉ cần nà ng bình yên vô sá»± là được rồi. Thù nà y đã kết vá»›i Di Lặc giáo, sá»›m muá»™n gì ta cÅ©ng sẽ bắt bá»n chúng trả đủ món nợ nà y.
Thôi Oanh Nhi cÆ°á»i khẩy, giáºt mạnh tay ra khá»i tay hắn, lạnh lùng quát:
- Buông ta ra, tay của ngÆ°Æ¡i dÃnh máu huynh đệ của mình! Không sai, phần lá»›n bá»n há» Ä‘á»u là huynh đệ khấu đầu dâng hÆ°Æ¡ng kết nghÄ©a kim lan, là ngÆ°á»i của trại Thôi gia ta, luáºn thân tình cÅ©ng không bằng ngÆ°Æ¡i vá»›i ta. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i muốn ta giả vá» nhÆ° không thấy sao? Cho dù có chết ta cÅ©ng sẽ không bao giá» chung giÆ°á»ng vá»›i má»™t con sói Ä‘á»™c ác!
DÆ°Æ¡ng Hổ Ä‘á» bừng mặt, nhÆ° giáºn nhÆ° nà i:
- Oanh Nhi! Nà ng... nà ng là nÆ°Æ¡ng tá» của ta. Cho dù ai phản bá»™i ta, rá»i bá» ta, chẳng lẽ nà ng cÅ©ng muốn rá»i ta mà đi Æ°? Ngoà i lần nà y, ta đã từng gạt nà ng bao giá» chÆ°a? Ngoà i chuyện nà y, ta đã từng là m sai chuyện gì chÆ°a?
NÆ°Æ¡ng tá», nà ng là phụ nữ, nà ng không hiểu đâu! Äại trượng phu sống trên Ä‘á»i, nếu có cÆ¡ há»™i ai không muốn là m nên má»™t chuyện lẫy lừng! Nà ng có thấu hiểu ná»—i khổ trong lòng ta không? Oanh Nhi à , ta hứa vá»›i nà ng rằng Ä‘á»i nà y kiếp nà y ta sẽ không là m bất cứ chuyện gì có lá»—i vá»›i huynh đệ nữa. Chuyện hôm nay chỉ có trá»i biết đất biết, nà ng biết ta biết, nà ng đừng rá»i xa ta có được không?
Nhìn khuôn mặt gã Ä‘Ã n ông đối diện Ä‘ang trở nên má» dần, Thôi Oanh Nhi có cảm giác muốn phá ra cÆ°á»i Ä‘iên dại: "Äây là trượng phu của mình sao? Äây là đại anh hùng võ nghệ cao cÆ°á»ng, lá»i hứa đáng giá nghìn và ng, nghÄ©a nặng nhÆ° núi mà mình chá»n ra từ hÆ¡n trăm hảo hán lục lâm phÆ°Æ¡ng Bắc đó sao? Mình muốn tuẫn tiết vì loại ngÆ°á»i nà y Æ°? Hắn xứng đáng sao!
Má»™t kẻ tay vấy máu tanh, có lá»—i vá»›i huynh đệ; má»™t kẻ mất thân trong sạch, có lá»—i vá»›i chồng mình. Chúng ta thá»±c đúng là má»™t cặp trá»i sinh, tá»± gây nghiệp chÆ°á»›ng, là món nợ kiếp trÆ°á»›c của mình."
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» ngừng khóc, đôi mắt xinh đẹp dÆ°á»›i hà ng mi cong Ä‘á» au, giá»ng lạnh nhÆ° nÆ°á»›c đá:
- Bây giá», ta còn tin được ngÆ°Æ¡i sao? Nếu ngÆ°Æ¡i không chịu viết thÆ° Ä‘uổi vợ, váºy trên danh nghÄ©a ta vẫn sẽ là con dâu nhà há» DÆ°Æ¡ng của ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng từ đây trở Ä‘i, chúng ta ân Ä‘oạn nghÄ©a tuyệt. Danh nghÄ©a là vợ chồng, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i là m gì ta sẽ mặc kệ, ta là m gì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đừng hòng can thiệp. Còn hôm nay ngÆ°Æ¡i là m chuyện trá»i đánh thánh đâm nà y, tá»± sẽ có ông trá»i báo ứng.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» tÃnh nóng nhÆ° lá»a, ghét ác nhÆ° thù. Nếu DÆ°Æ¡ng Hổ không phải chồng nà ng thì nà ng đã sá»›m rút kiếm lấy cái đầu trên cổ hắn xuống rồi, cho nên lá»i nói rất là cay Ä‘á»™c.
DÆ°Æ¡ng Hổ nghe váºy thì thở phà o nhẹ nhõm.
Chỉ cần vẫn là phu thê trên danh nghÄ©a, thì mình sẽ có thể lôi kéo được nhân mã trại Thôi gia. Huồng hồ Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» cÅ©ng từng cãi vã giáºn dá»—i hắn, qua lâu ngà y thì lại hết giáºn. Bây giá» vỠđồng ý vá»›i nà ng, sau nà y cố gắng lấy lòng, sá»›m muá»™n còn không dá»— được nà ng ta đổi ý hay sao?
Thôi Oanh Nhi nói xong, bèn nhặt kiếm bÆ°á»›c đến bên xác Hồ Äại Chuy, quỳ sụp xuống vái ba lạy, rồi gạt lệ nâng thi thể hắn lên, nhẹ nhà ng đặt ngang trên mặt đất, lấy kiếm Ä‘Ã o đất chôn cất. DÆ°Æ¡ng Hổ định tiến đến giúp đỡ liá»n bị Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» lạnh lùng quắc mắt, hắn sượng sùng lui tránh sang bên.
ThÆ°Æ¡ng thế Hắc Diêu Tá» hết sức nghiêm trá»ng, vết Ä‘ao vết tên trên ngÆ°á»i vô số, chân cẳng lở loét đến kinh ngÆ°á»i. DÆ°Æ¡ng Hổ lại rắp tâm trì hoãn việc chữa trị, hòng khiến hắn không được Ä‘iá»u trị mà chết, cho nên liên tục lần lữa việc chữa chạy, khiến hắn giá» chỉ còn xót lại chút hÆ¡i tà n mà thôi.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» lo DÆ°Æ¡ng Hổ sẽ giết ngÆ°á»i diệt khẩu, nên chôn cất Hồ Äại Chuy xong, liá»n chui và o hầm trú, canh gác và săn sóc cho hắn, định bụng đến khi trá»i sáng sẽ cõng hắn xuống núi tìm cách má»i thầy chữa trị. DÆ°Æ¡ng Hổ không thể là m gì khác Ä‘Ã nh phải tạm thá»i lánh sang má»™t hầm trú khác.
Äêm tối mịt mù, lá»a vẫn báºp bùng. Ngồi ôm gối bên cạnh Hắc Diêu Tá», Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» Ä‘ang rÆ¡i và o ác má»™ng....
Nhoáng cái, mạch suy nghÄ©a của nà ng nhÆ° bay vá» trại cÅ© Thôi gia năm xÆ°a. Tổng biá»u bả tá» (lão đại - ND) của lục lâm phÆ°Æ¡ng Bắc là Thôi đại Ä‘Æ°Æ¡ng gia Ä‘ang láºp võ Ä‘Ã i kén rể cho con gái. Chẳng những hảo hán lục lâm phÆ°Æ¡ng bắc tụ táºp vá» trại Thôi gia, mà tháºm chà hà o kiệt phÆ°Æ¡ng nam các nẻo cÅ©ng ùn ùn kéo đến. Thanh niên tuấn kiệt lần lượt từng kẻ lên Ä‘Ã i tỉ võ, song Ä‘á»u bị nà ng đánh ngã rạp, đá văng xuống Ä‘Ã i.
Thôi đại tiểu thÆ° Ä‘ang lấy là m thất vá»ng, chợt có má»™t thanh niên bÆ°á»›c lên Ä‘Ã i. Phần lá»›n ngÆ°á»i trong giá»›i lục lâm Ä‘á»u không biết chữ, những kẻ khác thì xÆ°ng tên cho ngÆ°á»i chủ trì ghi chép, còn hắn lại Ä‘i đến tá»± chấp bút viết tên mình. Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» không kiá»m được liếc mắt nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt của hắn. Kẻ nà y phong thái hiên ngang, tÆ°á»›ng mạo khá là anh tuấn. Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» thoáng Ä‘á» mặt, trong lòng có và i phần vừa ý.
Trong giấc mÆ¡, Thôi Oanh Nhi khẽ chau cặp mà y thanh tú: "Äáng tiếc, võ nghệ cÅ©ng chỉ có váºy. Ôi, nhÆ°ng mà 'Thục trung vô đại tÆ°á»›ng'(1), Ä‘Ã nh nhÆ°á»ng hắn mấy phần váºy."
Thôi Oanh Nhi vá» lá»™ ra sÆ¡ hở, "bị" hắn ta gạt ngã nhẹ xuống đất. Kẻ đó chìa tay ra, Thôi Oanh Nhi mỉm cÆ°á»i ngá»t ngà o, Ä‘Æ°a tay ra trong tiếng tung hô rầm trá»i của quần hùng dÆ°á»›i lôi Ä‘Ã i. NhÆ°ng tÆ°á»›ng mạo kẻ đó chợt má» Ä‘i, rồi biến thà nh hình dáng của DÆ°Æ¡ng Lăng.
Thôi Oanh Nhi vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, Ä‘ang muốn biết rõ đã xảy ra chuyện gì, thì bá»—ng lại bị Ä‘Æ°a đến má»™t không gian khác: bá» mông tròn uốn cong, cặp vú săn mẩy Ä‘ang mặc sức biến hình dÆ°á»›i bà n tay y, quầng vú mà u hồng nhạt bị y ra sức ngáºm chặt, mút lấy mút để khiến nà ng rên rỉ không ngừng.
Nà ng sắp bay lên trá»i rồi. Thôi Oanh Nhi cảm thấy thân thể của mình nhÆ° Ä‘ang tan chảy. Nà ng thở hổn hển, Ä‘an mÆ°á»i ngón tay và o kẽ tóc đầm đìa mồ hôi của gã Ä‘Ã n ông đó của nà ng. NhÆ°ng khi nà ng nâng khuôn mặt đó lên, nà ng thấy nó vừa thân quen lại vừa lạ lẫm. Nà ng nhá»› ra rồi! Y tên là DÆ°Æ¡ng Lăng. Lạ tháºt... mình đã gả cho ngÆ°á»i nà y sao? Y là thủ lÄ©nh sÆ¡n tặc? Hay là quan viên triá»u đình?
Äầu nà ng lâng lâng nhÆ° say rượu, đã không còn có thể nghÄ© gì được nữa. Từng đợt sóng khoái cảm khiến nà ng nhÆ° Ä‘ang dáºp dá»n trên mặt nÆ°á»›c. Thân thể ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nhấp nhô lên xuống, chạm đến linh hồn, nhÆ° mà i nghiá»n nhÆ° chà xát, kéo theo từng đợt run rẩy phát ra từ bá» mông má»m xốp của nà ng, hoà cùng khoái cảm của nà ng.
Nà ng mặc kệ. Cùng mình thân máºt nhÆ° váºy, chà ng nhất định chÃnh là trượng phu của mình. Thá»±c buồn cÆ°á»i, hai ngÆ°á»i Ä‘ang ân ái nhÆ° váºy, không ngá» mình lại Ä‘i nghÄ© rằng chà ng không phải là tÆ°á»›ng công của mình, Thôi Oanh Nhi chợt muốn báºt cÆ°á»i thà nh tiếng. Mở mắt ra, cảnh tượng Ä‘iên loan đảo phượng Æ°á»›t át đã biến mất, NgÅ© Thúc Ä‘ang đứng trÆ°á»›c mặt nà ng vá»›i khuôn mặt trắng bệt, cất giá»ng thê lÆ°Æ¡ng:
- Oanh Nhi! Con đã quên mối huyết thù của Ngũ Thúc rồi sao? Sao con lại có thể chung đụng với kẻ thù đã giết chết ta chứ?
- Không phải đâu, không phải đâu, NgÅ© Thúc, không phải thúc bị Lý Phúc Äạt giết chết sao? - Thôi Oanh Nhi kinh hoảng lắc đầu.
- Ai nói?! Rõ rà ng chúng ta Ä‘i ám sát DÆ°Æ¡ng Lăng, ta bị quan binh của y bắn chết. Con lại Ä‘i nghe lá»i đồn báºy bạ của ai váºy, lại nói là Lý Phúc Äạt giết ta? Oanh Nhi, chúng ta và quan binh là kẻ tá» thù không Ä‘á»™i trá»i chung, sao con lại có thể Ä‘i yêu thÃch ngÆ°á»i của triá»u đình kia chứ?
- Con không có... con không có..., Chuyện nà y là thế nà o? Là ai Ä‘ang gạt ta? Tại sao NgÅ© Thúc phải nói dối, tại sao ai cÅ©ng gạt ta váºy, ta biết tin và o ai đây? Ta phải tin ai đây?
Thôi Oanh Nhi hốt hoảng ra sức biện bạch, song tìm quanh lại không thấy bóng dáng NgÅ© Thúc nữa. Hồ Äại Chuy trợn trừng cặp mắt đáng sợ hét vá»›i nà ng:
- Chồng của cô là tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ! Hắn bán rẻ chúng ta, hắn giết huynh đệ kết bái của chÃnh mình! Còn cô? Cô thì Ä‘i dụ dá»— Ä‘Ã n ông khác, mê luyến thông dâm. Chúng ta mù mắt cả rồi, sao lại có thể Ä‘i theo các ngÆ°Æ¡i chứ!
- Không... không...- Thôi Oanh Nhi sợ hãi lui vá» sau, Ä‘á»™t nhiên hụt chân ngã xuống vách núi. Nà ng thét lên má»™t tiếng thảm thiết, giáºt mình choà ng tỉnh giấc.
Thôi Oanh Nhi ngồi thẳng ngÆ°á»i dáºy, day day hai bên thái dÆ°Æ¡ng, phát hiện cả áo Æ°á»›t nhẹp, lạnh ngắt, đầu mÆ°á»›t mồ hôi lạnh. Bên ngoà i sắc trá»i vừa chạng vạng, má»™t cÆ¡n gió rét buốt thốc và o, nà ng rùng mình vì lạnh. Thì ra là má»™t giấc má»™ng Nam Kha! Trống ngá»±c Thôi Oanh Nhi Ä‘áºp thình thịch, hÆ¡i thở dồn dáºp, mãi lúc sau má»›i bình tÄ©nh lại.
Nà ng quay đầu lại nhìn Hắc Diêu Tá» Ä‘ang nằm ngay Ä‘Æ¡ không ăn uống được gì. Gã Ä‘Ã n ông tráng kiện khoẻ mạnh nà y đã bị bệnh táºt thÆ°Æ¡ng thế già y vò đến thoi thóp, mặt mà y xám nghoét. Cánh mÅ©i Thôi Oanh Nhi cay xè: chuyến rá»i khá»i Bá Châu lần nà y, từ đầu đến cuối đã mất mạng hÆ¡n hai trăm huynh đệ tốt, hắn là ngÆ°á»i duy nhất còn sống. Bất luáºn thế nà o, mình phải cứu chữa hắn khá»e mạnh, Ä‘Æ°a hắn vá» lại Bá Châu!
ThÆ°Æ¡ng thế của hắn quá nghiêm trá»ng, cứ váºy mà đi sẽ không sống nổi đến khi trở vá», nhất định phải tìm thầy thuốc chữa trị cho hắn. Thôi Oanh Nhi đứng dáºy, Ä‘i lòng vòng trong hầm, nghÄ© cách là m thế nà o để Ä‘Æ°a Hắc Diêu Tá» xuống núi, tìm lang trung xem bệnh cho hắn.
DÆ°Æ¡ng Hổ thò đầu xuống miệng hầm. Hắn biết Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» luôn ngủ rất cảnh giác, nếu có ngÆ°á»i tùy tiện đến gần, nhất định sẽ bị nà ng phát hiện. NhÆ°ng hắn không biết mấy ngà y nay nà ng đã hứng chịu nhiá»u đả kÃch lá»›n, tinh thần lẫn thể xác Ä‘á»u mệt má»i đến cùng cá»±c, sá»›m đã gắng gượng không nổi, khi nãy nà ng tháºt sá»± đã ngủ thiếp Ä‘i.
Thôi Oanh Nhi thoáng nhìn hắn, lạnh lùng bảo:
- Ta muốn mang hắn Ä‘i tìm thầy thuốc. Trị khá»i thÆ°Æ¡ng thế xong sẽ trở vá» trại lá»›n Bá Châu.
Dương Hổ lầm bầm:
- Cả ngÆ°á»i hắn đầy vết thÆ°Æ¡ng, không có thầy thuốc giá»i sẽ chữa không khá»i. NhÆ°ng mà tất cả thầy thuốc giá»i Ä‘á»u cÆ° trú nÆ¡i thà nh to chợ lá»›n. Hai ngÆ°á»i Ä‘i đến những nÆ¡i đó tháºt sá»± rất nguy hiểm, hÆ¡n nữa bá»n há» trông thấy ngÆ°á»i có thân thế không rõ lại mang thÆ°Æ¡ng thế đáng nghi nhÆ° váºy...
Thôi Oanh Nhi liá»n ngắt lá»i hắn:
- Chuyện đó không cần ngÆ°Æ¡i nhá»c tâm, ngÆ°Æ¡i Ä‘i Ä‘Æ°á»ng dÆ°Æ¡ng quan của ngÆ°Æ¡i, ta qua cầu Ä‘á»™c má»™c của ta. Ta là m việc nà y là để chuá»™c tá»™i, mặc kệ có bao gian khổ, ta vẫn cố hết lòng, hết sức của mình. Nếu ngÆ°Æ¡i còn nghÄ© đến chuyện giết ngÆ°á»i diệt khẩu thì cứ việc Ä‘i theo ta, bằng không thì hãy vá» mà tiếp tục chiêu binh mãi mã chuẩn bị tạo phản Ä‘i! DÆ°Æ¡ng Hổ, ta sẽ mở to mắt ra nhìn xem ông trá»i trừng trị ngÆ°Æ¡i thế nà o!
Äoạn nà ng cõng Hắc Diêu Tá» lên ngang nhiên bÆ°á»›c qua mặt DÆ°Æ¡ng Hổ bá» Ä‘i, không thèm liếc lấy má»™t cái. DÆ°Æ¡ng Hổ giÆ°Æ¡ng mắt nhìn nà ng bÆ°á»›c qua mặt mình, sững ngÆ°á»i má»™t hồi, rồi má»›i nghiến răng, giáºm chân, quay lại thu tháºp bá»c hà nh trang, lặng lẽ xuống núi.
* * *
Lúc Ä‘á»™i nghi trượng của Hoà ng đế Ä‘i đến DÆ°Æ¡ng Nguyên, bệnh tình của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên Ä‘á»™t nhiên trở nặng, sốt cao không hạ, mồ hôi Æ°á»›t đẫm không thôi, khiến cho ChÃnh Äức và DÆ°Æ¡ng Lăng lo lắng đến chết Ä‘i được. Dá»c hà nh trình, ChÃnh Äức đặc biệt chuẩn bị cho ÄÆ°á»ng Nhất Tiên má»™t chiếc kiệu xe rá»™ng rãi thoáng đãng. Bởi nà ng bị bệnh phải nằm bên trong, không dám để nà ng ra gió, cho nên nà ng vẫn không biết rằng tên tiểu hiệu úy hay hầu hạ mình chÃnh là đương kim thiên tá».
ChÃnh Äức rá»i cung đã quen. Hắn cảm thấy mặc long bà o gò bó, không tá»± tại nhÆ° ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, hÆ¡n nữa hết má»±c lo lắng bệnh tình của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên, cho nên dá»c Ä‘Æ°á»ng hắn lại thay trang phục hiệu úy và o, thÆ°á»ng xuyên chạy đến thăm viếng. Vì váºy trong xe của hoà ng đế trống trÆ¡n, chỉ bà y ra cho có mà thôi.
Tháºm chà rá»i khá»i kiệu xe của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên rồi, hắn cÅ©ng lÆ°á»i chẳng thèm quay vá» kiệu mình, thoắt lại chen lên ngồi cùng xe DÆ°Æ¡ng Lăng, thoắt lại chen lên xe lá»›n ngồi chung vá»›i đám sÄ© tốt, thong dong tá»± tại, không câu nệ tiểu tiết.
Bệnh tình ÄÆ°á»ng Nhất Tiên má»—i lúc má»™t nặng thêm. ChÃnh Äức và DÆ°Æ¡ng Lăng không dám cho Ä‘i nhanh hÆ¡n nữa, Ä‘á»™i xe vừa và o DÆ°Æ¡ng Nguyên liá»n dừng lại để nghỉ ngÆ¡i. Huyện lệnh DÆ°Æ¡ng Nguyên thấp tha thấp thá»m chạy đến diện kiến thánh giá, ChÃnh Äức cÅ©ng lÆ°á»i để ý lão ta. NÆ¡i nà y cách Äại Äồng không xa, dịch quán Ä‘Æ¡n sÆ¡. ChÃnh Äức lo ÄÆ°á»ng Nhất Tiên và o ở không được thoải mái, nhìn thấy trong huyện có má»™t căn nhà lá»›n, hoa mỹ bất phà m, hắn bèn há»i lão huyện lệnh DÆ°Æ¡ng Nguyên:
- Äây là nhà của ai?
Huyện lệnh huyện DÆ°Æ¡ng Nguyên - Phác Tá» Phong - khom ngÆ°á»i đáp:
- Bẩm hoà ng thượng, đó là dinh thự của Hoa đại nhân, nguyên ngự sỠTả đà i Hoa TỠQuy.
ChÃnh Äức bảo:
- Äi! Bảo lão ta dá»n dẹp căn phòng tốt nhất, chuẩn bị đồ ăn ngon nhất, trẫm muốn trỠở đó.
Theo lý thuyết, đối vá»›i bầy tôi, việc hoà ng đế trÆ°ng dụng dinh phủ của đại thần đã bãi quan là m hà nh cung là má»™t chuyện hết sức vẻ vang. E rằng cái ghế mà hoà ng thượng ngồi và o, cái chăn mà hoà ng thượng đắp lên Ä‘á»u sẽ được vị Hoa Tá» Quy Hoa đại nhân nà y lấy giấy và ng bá»c lại, má»—i ngà y ba nén nhang cúng thá». Do đó, sau thoáng do dá»± DÆ°Æ¡ng Lăng cÅ©ng không mở miệng ngăn cản.
Huyện lệnh DÆ°Æ¡ng Nguyên vá»™i và ng chạy Ä‘i truyá»n chỉ. Hoa ngá»± sá» vừa nghe xong liá»n mừng rỡ nhÆ° Ä‘iên, láºp tức triệu táºp cả nhà lá»›n bé dá»n ra biệt viện, dà nh toà n bá»™ nhà chÃnh khoản đãi hoà ng đế lão gia.
Mấy phÆ°Æ¡ng thuốc mà thần y của phủ Äại vÆ°Æ¡ng Ä‘i theo chăm sóc kê cho cÅ©ng chỉ có bấy nhiêu. Nay ÄÆ°á»ng Nhất Tiên bệnh đến thoi thóp, khuôn mặt nhá» nhắn gầy Ä‘i không Ãt, khiến cho cặp mắt to tròn trông lá»›n hÆ¡n nhiá»u. Có Ä‘iá»u đôi mắt xinh đẹp ấy lại trông ảm đạm vô hồn, cả ngà y lá» Ä‘á», khiến DÆ°Æ¡ng Lăng trông thấy mà đau Ä‘á»›n trong lòng.
ÄÆ°á»ng Nhất Tiên dám nổi cáu vá»›i đám ngÆ°á»i ChÃnh Äức, thuốc đó đắng đến buồn nôn, nà ng Æ°Æ¡ng bÆ°á»›ng không chịu uống thì cÅ©ng không ai dá»— được. NhÆ°ng khi DÆ°Æ¡ng Lăng bÆ°ng chén thuốc Ä‘Ãch thân cho nà ng uống, thì tiểu cô nÆ°Æ¡ng lại ngoan ngoãn uống hết. Thế là má»—i khi đến giá» uống thuốc, DÆ°Æ¡ng Lăng lại trở thà nh dược quan hầu thuốc cho ÄÆ°á»ng đại tiểu thÆ°.
Có Ä‘iá»u tuy ÄÆ°á»ng Nhất Tiên cố nhịn đắng nuốt trôi thuốc, nhÆ°ng mấy thứ vá» cây rá»… cá» nỠđắng không gì sánh được, nuốt và o trong bụng liá»n nhÆ° lá»™n ruá»™t, thượng thổ hạ tả. Theo lão ngá»± y của vÆ°Æ¡ng phủ đó nói thì là m váºy là để bà i tiết hÆ° há»a, thanh trà ng khá» Ä‘á»™c, má»›i đỡ bệnh. Thế nhÆ°ng thân thể ÄÆ°á»ng Nhất Tiên vốn dÄ© yếu Ä‘uối, nà o chịu nổi già y vò nhÆ° váºy? Thế là bệnh tình cà ng thêm nghiêm trá»ng, tháºm chà DÆ°Æ¡ng Lăng là kẻ ngoại đạo không hiểu gì vá» y há»c cÅ©ng thấy được rằng cứ tiếp tục nhÆ° váºy thì má»™t tiểu cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° hoa tÆ°Æ¡i sẽ bị vần vò cho đến chết, nên y bèn dứt khoát cho ngÆ°ng uống thuốc.
Bên trong Hoa phủ, sau khi uống chút nÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng, ÄÆ°á»ng Nhất Tiên đã ngủ thiếp Ä‘i. DÆ°Æ¡ng Lăng khẽ lấy khăn lau chút nÆ°á»›c dÃnh ở khoé miệng nà ng, kéo góc chăn đắp lại ngay ngắn cho nà ng, rồi quay ngÆ°á»i lại. ChÃnh Äức mặt mà y Ä‘au khổ nói:
- Dương thị độc, giỠnên là m thế nà o mới phải đây? Bệnh của nà ng... bệnh của nà ng cà ng lúc cà ng nặng.
DÆ°Æ¡ng Lăng ra hiệu cho ChÃnh Äức rồi dẫn hắn rá»i khá»i phòng ngủ của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên, hai ngÆ°á»i nhìn nhau tiu nghỉu. Im lặng hồi lâu, DÆ°Æ¡ng Lăng má»›i nói:
- Bệnh tình của Nhất Tiên quá nghiêm trá»ng, đã không thể tiếp tục chịu nổi Ä‘i Ä‘Æ°á»ng mệt nhá»c xóc nảy nhÆ° váºy nữa.
ChÃnh Äức gáºt đầu nói:
- Ừ! Trẫm vốn định sau khi hồi kinh có thái y khám và chữa trị, sẽ có thể mau khá»i, nay xem ra không thể thá»±c hiện được. Cái đám lang băm nà y, ngay cả bệnh cảm mạo cÅ©ng không chữa được, đúng là vô dụng!
DÆ°Æ¡ng Lăng chỉ biết cÆ°á»i buốn. Tuy y không hiểu y há»c, nhÆ°ng có thể Ä‘oán ra tám chÃn phần mÆ°á»i là trên ngÆ°á»i ÄÆ°á»ng Nhất Tiên mắc phải chứng viêm nhiá»…m gì đó. Thá»i hiện đại thì có truyá»n dịch để nạp thẳng thuốc Ä‘iá»u trị và o trong máu, hÆ¡n nữa còn phải Ä‘iá»u trị rất lâu. Cho nên việc má»™t số bệnh mà ngÆ°á»i thá»i nay xem thÆ°á»ng lại vẫn lấy mạng ngÆ°á»i thá»i xÆ°a là việc rất Ä‘á»—i bình thÆ°á»ng.
Y chợt nghÄ© tá»›i Cao Văn Tâm, không biết nà ng ta có cách nà o trị khá»i cho ÄÆ°á»ng Nhất Tiên hay không. NhÆ°ng nghÄ© đến lá»™ trình xa xôi, ÄÆ°á»ng Nhất Tiên có thể gắng gượng đến khi ấy hay không còn chÆ°a biết được, thế là y không khá»i nhÃu mà u lắc đầu.
Má»™t lúc lâu sau, y má»›i hÆ¡i máy Ä‘á»™ng trong lòng, bèn vá»™i gá»i ngÆ°á»i lại bảo:
- Äi! cho má»i Hoa đại nhân tá»›i. Bản quan có chuyện muốn há»i.
Hoa đại nhân má»i khách đến nhà , khách lại đổi thà nh chủ. Lão muốn gặp mặt còn phải được ngÆ°á»i ta cho ngÆ°á»i má»i, chá» ngÆ°á»i thông báo, song Hoa đại nhân vẫn vui sÆ°á»›ng vô cùng. Nghe tin được má»i, lão vá»™i chạy đến háºu sảnh chÃnh viện ra mắt Hoà ng thượng, DÆ°Æ¡ng Lăng, Miêu Quỳ và DÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng.
DÆ°Æ¡ng Lăng há»i:
- Hoa đại nhân, bản địa có lang trung xuất sắc y thuáºt cao siêu nà o không?
Sau thoáng nghĩ ngợi, Hoa TỠQuy vê râu đáp:
- DÆ°Æ¡ng đại nhân, bản địa là má»™t huyện nhá», thá»±c không có danh y nà o. Khi bản quan bị bệnh cÅ©ng phải má»i danh y từ Äại Äồng đến chữa trị. Hai vị mà DÆ°Æ¡ng đại nhân mang theo chÃnh là lang trung nổi tiếng Äại Äồng rồi. Bản địa ấy à , tháºt sá»± có má»™t vị thầy mo há» Mã, nghe đâu có và i phép tà môn, thá»±c ra Ä‘á»u là má»™t Ãt phÆ°Æ¡ng thuốc dân gian, có hiệu nghiệm hay không cÅ©ng rất khó nói. Bản quan chÆ°a má»i hắn trị bệnh bao giá», song nghe phụ lão bản địa kể lại thì có má»™t số bệnh tháºt sá»± là “chữa đâu khá»i đóâ€.
Thầy mo dân gian? Y thuáºt dân gian không Ãt Ä‘iá»u là thứ rác rưởi phi khoa há»c, song cÅ©ng có rất nhiá»u phÆ°Æ¡ng thuốc lÆ°u truyá»n từ xÆ°a không thuá»™c y thuáºt chÃnh quy thỉnh thoảng nếu gặp đúng chứng bệnh thì tháºt sá»± lại rất hiệu nghiệm. Mà lý do phÆ°Æ¡ng thuốc của hai vị danh y Äại Äồng không hiệu nghiệm, má»™t phần có thể là do quả tháºt y thuáºt có vấn Ä‘á», phần khác DÆ°Æ¡ng Lăng lại Ä‘oán là có quan hệ đến thân thế của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên.
Bá»n há» vốn biết ÄÆ°á»ng Nhất Tiên là biểu muá»™i của tổng đốc Ná»™i xưởng. Nay ngoà i ÄÆ°á»ng Nhất Tiên ra, ai nấy Ä‘á»u biết gã hiệu úy nho nhá» lăng xăng chạy tá»›i chạy lui bên cạnh nà ng chÃnh là đương kim thiên tá» của Äại Minh.
Thiên tá» còn có thái Ä‘á»™ nhÆ° váºy vá»›i nà ng, còn ai dám xem thÆ°á»ng nà ng chứ? Kẻ là m y quan cÅ©ng rất am hiểu đạo quan trÆ°á»ng. Cho nên khi xem bệnh cho những nhân váºt quan trá»ng cỡ nà y, bá»n há» không dám mạnh dạn chẩn Ä‘oán, nghiêm túc kê Ä‘Æ¡n, chỉ sợ má»™t số vị thuốc gây hiệu ứng ngược thì mình sẽ là tá»™i nhân. Do đó bá»n há» chỉ kê má»™t Ãt vị thuốc vô thưởng vô phạt để gạt ngÆ°á»i. Nếu những bệnh nhân nà y có chết cÅ©ng là do số trá»i, không có can hệ gì đến bá»n há».
DÆ°Æ¡ng Lăng biết những mắc mÃu trong ấy, có Ä‘iá»u nay hết nÆ°á»›c phải liá»u Ä‘Æ°á»ng, không bằng má»i thầy mo đến chữa trị. Hắn dùng bà i thuốc cổ truyá»n cÅ©ng được, gá»i hồn cÅ©ng được, chỉ cần có thể thuyên giảm bệnh tình của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên phần nà o vẫn tốt hÆ¡n là để bệnh tình trở chứng thất thÆ°á»ng, Ä‘au khổ má»—i ngà y nhÆ° thế nà y.
NghÄ© váºy, DÆ°Æ¡ng Lăng bèn há»›n hở nói vá»›i ChÃnh Äức:
- Hoà ng thượng! Thần xin Ä‘Ãch thân Ä‘i viếng vị thầy mo nà y má»™t chuyến, nếu quả nhÆ° hÆ¡i có phÆ°Æ¡ng thức chữa trị, thần sẽ má»i hắn vá» thá» xem sao.
Hiện tại ChÃnh Äức cÅ©ng không còn cách nà o khác, hắn bèn vá»™i gáºt đầu đồng ý:
- Ãi khanh mau Ä‘i Ä‘i, chá»› trì hoãn!
Dương Lăng quay sang nói với Hoa đại nhân:
- Bản quan không rà nh rẽ nÆ¡i nà y, xin đại nhân sai quản gia trong phủ dẫn Ä‘Æ°á»ng. Bản quan sẽ Ä‘i gặp vị thầy mo há» Mã nà y má»™t chuyến xem sao!
Chú thÃch:
(1) TrÃch từ thà nh ngữ "Thục trung vô đại tÆ°á»›ng, Liêu Hoá tác tiên phong". Câu nà y xuất phát từ Ä‘iển cố KhÆ°Æ¡ng Duy bắc phạt, đại tÆ°á»›ng nÆ°á»›c Thục chết hết, không còn ai để dùng, Ä‘Ã nh cho Liêu Hoá, vốn xuất thân là sÆ¡n tặc sau quy thuáºn là m thÆ° kà dÆ°á»›i trÆ°á»›ng Quan VÅ©, là m tiên phong.
Tà i sản của xCá»x
Chữ ký của xCá»x .....Äồi êm êm, cá» im im, ngủ yên yên, má»™ng Æ°á»›c rất hiá»n.....
.
.
.
.
.
.
.
x
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của xCá»x
26-07-2013, 06:38 PM
♥ ... Ä‘á»i ta có khi tá»±a lá cá» ... ♥ ღ ... ngồi hát ca rất tá»± do ... ღ
Tham gia: Dec 2010
Äến từ: ..... má»™t góc nhá» bình yên.....
Bà i gởi: 1,600
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 3 ngà y
Thanks: 1,142
Thanked 9,426 Times in 1,115 Posts
Ngược Vá» Thá»i Minh
Tác Giả: Nguyệt Quan
Quyển 5: Quần Ma Loạn Vũ.
Chương 219 - Giang sơn và mỹ nhân
Dịch: pandora1610
Biên dịch: The_Joker
Biên táºp: Ba_Van
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nghĩ đến đây, y bèn thà nh khẩn nói với Hoà ng thượng nỗi lo lắng trong lòng mình, sau đó thở dà i tâu:
- Hoà ng thượng, ngà i vốn can hệ đến cả thiên hạ. Theo ý kiến của thần, hay là ngà i dẫn đại quân trở vá» kinh sÆ° trÆ°á»›c Ä‘i. Nếu nhÆ° tháºt sá»± không được... thần xin ở lại để má»i thầy trị bệnh cho Tiên Nhi. Có thần ở đây, Hoà ng thượng còn không yên tâm sao?
Nghe váºy, trong lòng Ä‘au xót, ChÃnh Äức không nhịn được rÆ¡i lệ buồn rầu, rồi kéo ống tay áo DÆ°Æ¡ng Lăng thút thÃt:
- DÆ°Æ¡ng khanh! Không phải là trẫm không biết việc nà o nặng việc nà o nhẹ. Trẫm chỉ sợ rằng... sợ rằng chuyến nà y Ä‘i rồi, sẽ không còn cÆ¡ há»™i nhìn mặt nà ng ấy lần cuối nữa. Những gì ái khanh nói Ä‘á»u đúng, trẫm hiểu cả, nhÆ°ng trẫm thà nguyện vứt bá» thiên hạ chứ quyết không cam tâm rá»i bá» Nhất Tiên!
Theo lá»i dân chúng, Mã thần y không cÆ° ngụ trong thà nh DÆ°Æ¡ng Nguyên mà ở tại trấn Äông Dã cách huyện thà nh không xa mấy. Tin tức hoà ng đế đến DÆ°Æ¡ng Nguyên đã được truyá»n khắp cái huyện thà nh nho nhá» nà y, song trong trấn vẫn má»™t bầu yên tÄ©nh; tin tức vẫn chÆ°a lan truyá»n tá»›i.
DÆ°Æ¡ng Lăng cùng thị vệ cải trang thÆ°á»ng phục, chia thà nh ba tốp chạy băng băng vá» phÃa Äông Dã. Äây cÅ©ng là điá»u suy tÃnh cẩn tháºn của y. Nay trong kinh, tháºm chà là khắp thiên hạ Ä‘ang đầy lá»i đồn thổi, thế nhÆ°ng Hoà ng thượng không vá»™i vã hồi kinh mà lại lần lữa ở lại DÆ°Æ¡ng Nguyên là vì cái gì?
Nếu giÆ°Æ¡ng cá» gióng trống chạy Ä‘i má»i thầy thuốc, bị ngÆ°á»i ta biết được Hoà ng thượng chùng chình là bởi má»™t ngÆ°á»i con gái, ắt sẽ tổn hại đến thanh danh của vị thiên tá» trẻ tuổi nà y. Thà nh thá» DÆ°Æ¡ng Lăng không muốn phô trÆ°Æ¡ng, mà tá»± mình dẫn NgÅ© Hán Siêu, LÆ°u Äại Bổng Chùy cùng sáu bảy tay thân binh, ai nấy Ä‘á»u Ä‘eo Ä‘ao, giấu nỠđồng trong ống tay áo, theo quản gia Hoa phủ tiến và o trấn Äông Dã. Còn có hai tốp thị vệ há»— trợ trÆ°á»›c sau, giữ khoảng cách chừng ná»a tầm tên.
Bất luáºn là ở thá»i đại nà o, ở địa phÆ°Æ¡ng nà o, há»… là ngÆ°á»i thầy thuốc có chút bản lÄ©nh Ä‘á»u rất được hoan nghênh. Vị Mã thần y nà y tuy thuá»™c loại thầy bùa thầy ngãi, không nằm trong hà ng ngÅ© y sÄ© chÃnh quy được triá»u đình công nháºn, nhÆ°ng lại rất có danh tiếng trong vùng DÆ°Æ¡ng Nguyên nà y, cho nên nhà cá»a của hắn ta bà i trà xa hoa vô cùng, có thể coi là há»™ đại phú số má»™t số hai ở trấn Äông Dã nà y.
DÆ°Æ¡ng Lăng Ä‘i đến trÆ°á»›c cổng phủ nhà há» Mã. Äám thị vệ Ä‘i đến trÆ°á»›c đó đã xuống ngá»±a tản ra chung quanh, canh gác chung quanh các giao lá»™, cá»a phòng và lạc viện. Quản gia Hoa phủ tuy biết vùng nà y nhÆ°ng cÅ©ng chÆ°a từng đến nhà gặp gỡ Mã thần y, nên liá»n Ä‘i cùng đám ngÆ°á»i DÆ°Æ¡ng Lăng và o trong sân.
Căn nhà nà y được xây theo lối kiến trúc tứ hợp viện, gạch xanh ngói Ä‘en, bÆ°á»›c và o cá»a liá»n gặp má»™t bức bình phong nho nhá», chÃnh giữa chạm trá»— hình cá chép hoá rồng và chữ Phúc tháºt lá»›n, trang trà đầy và ng ngá»c.
Quản gia Hoa phủ khom lÆ°ng dẫn DÆ°Æ¡ng Lăng Ä‘i vòng qua bức bình phong. ChÆ°a thấy ngÆ°á»i ra tiếp đón thì đã nghe thấy trong chÃnh sảnh vá»ng ra tiếng trống "thùng thùng". Tiếng trống khi thong thả khi cấp bách, mang theo sá»± quá»· dị, kÃch Ä‘á»™ng vô cùng. DÆ°Æ¡ng Lăng nghe tiếng trống hết sức quen thuá»™c, rõ rà ng là tiếng trống "gá»i hồn" bị ngÆ°á»i Ä‘á»i sau chỉ trÃch. Vừa nghe thấy tiếng trống nà y, niá»m tin của DÆ°Æ¡ng Lăng láºp tức tan biến, y chỉ muốn "nổi trống lui quân" ngay, không còn chút hà o hứng gì vá»›i vị thầy mo “Mã đại tiên" nà y nữa.
NhÆ°ng đã đến đây rồi, cÅ©ng không thể cứ váºy mà xoay ngÆ°á»i bá» Ä‘i, DÆ°Æ¡ng Lăng Ä‘Ã nh cắn răng cùng quản gia Hoa phủ bÆ°á»›c và o đại sảnh. Lúc nà y y má»›i trông thấy má»™t thằng nhóc ăn váºn nhÆ° sai vặt ngông nghênh bÆ°á»›c ra, ra vẻ thần bà dẩu miệng lên bảo:
- Äừng là m ồn, sÆ° phụ ta Ä‘ang thỉnh thần linh trừ tà .
Quản gia Hoa phủ quả thá»±c không dám là m ồn, bởi tÆ°Æ¡ng truyá»n phép thuáºt thầy mo hết sức tà môn. Nghe nói trong lúc là m phép mà bị cắt ngang sẽ rất dá»… bị ma quá»· nháºp và o. Thế là bá» mặc thằng nhóc sai vặt, lão đổi vị trà từ khách thà nh chủ má»i DÆ°Æ¡ng Lăng sang ngồi má»™t bên, cùng nhau xem Mã thần tiên là m phép.
Mã thần tiên có khuôn mặt béo phị, trên mép còn có hai hà ng râu chuá»™t, đầu buá»™c chiếc vải Ä‘iá»u vẽ bùa, để trần ná»a cánh tay, cả ngÆ°á»i lắc giáºt nhÆ° bị Ä‘á»™ng kinh, miệng tụng liên tục, da thịt béo ục và nhÅ©n nhão trên ngá»±c và hai vai rung theo từng Ä‘á»™ng tác của hắn. Trông hắn lắc lÆ° hết sức nghiêm túc, đầu cổ vã đầy mồ hôi.
TrÆ°á»›c mặt hắn đặt má»™t cái cáng, trên cáng là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông gầy đét nhÆ° que củi, tóc hoa râm, da bá»c xÆ°Æ¡ng, có hai tráng niên và má»™t bà lão đứng khúm na khúm núm má»™t bên.
DÆ°Æ¡ng Lăng nhÃu mà y, kiên nhẫn chá» hắn nhảy xong. Y thấy hắn sải bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c bà n thá», trút từ trong lÆ° hÆ°Æ¡ng ra má»™t Ãt tà n nhang, bá» và o trong bao giấy, hai mắt nhÆ° mở nhÆ° không, bÆ°á»›c vá» chá»— cÅ©, Ä‘Æ°a cho bà lão vá»›i bá»™ dạng nhÆ° ban Æ¡n, kéo dà i giá»ng bảo:
- Chia là m ba lần, pha nÆ°á»›c cho uống. Bản đại tiên đã thỉnh thần linh Ä‘uổi cái con tà ma nà y Ä‘i rồi, có Ä‘iá»u hắn vẫn chÆ°a khoẻ lên ngay, cần phải tÄ©nh dưỡng cẩn tháºn.
Xem đến đây, DÆ°Æ¡ng Lăng đã không còn "dÅ©ng khÃ" xem tiếp nữa, y bèn phất áo đứng dáºy, gượng cÆ°á»i nói vá»›i quản gia Hoa phủ:
- Äi thôi! Xem ra chuyến Ä‘i nà y của chúng ta công cốc rồi.
Thằng nhóc sai vặt nãy giá» vẫn ngạo mạn đứng bên cạnh, không thèm liếc mắt để ý đến bá»n há». Song vừa nghe thấy lá»i nà y, anh chà ng liá»n không nhịn được láºp tức chen và o:
- Xem bá»™ dạng nhà ngÆ°Æ¡i, hình nhÆ° không phải là ngÆ°á»i bản xứ! Có phải là hâm má»™ mà đến không? SÆ° phụ ta bản lÄ©nh cao cÆ°á»ng, khắp là ng trên xóm dÆ°á»›i ai mà không biết. NgÆ°Æ¡i chÆ°a thá» bao giá» sao dám nói sÆ° phụ ta không có bản lÄ©nh tháºt sá»±?
Hai con mắt ti hà của Mã đại tiên béo ục ịch vốn chẳng lÆ°á»i mở ra, song vừa nghe thấy lá»i nà y liá»n tức thì trợn lá»›n, quét lên xuống khắp ngÆ°á»i DÆ°Æ¡ng Lăng má»™t lượt. DÆ°á»ng nhÆ° phát hiện những ngÆ°á»i khách trÆ°á»›c mặt cÅ©ng có danh vá»ng cho nên mặt tuy rất giáºn nhÆ°ng ngữ khà của hắn lại không dám kiêu ngạo quá đáng.
Hắn phẩy ta ra hiệu thằng nhóc lui ra, Ä‘oạn cÆ°á»i há»nh hệch nói:
- Thuốc không chữa bách bệnh, Pháºt chỉ Ä‘á»™ kẻ hữu duyên. Mã má»— đây không phải là lão Diêm VÆ°Æ¡ng, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không dám nói trị hết các bệnh, có Ä‘iá»u vị lão gia nà y trông mặt liá»n bắt hình dong, quả quyết rằng má»— không thể chữa bệnh, có phải là đã quá võ Ä‘oán chăng?
Má»™t tráng niên đứng cạnh Ä‘ang nâng cáng bệnh nhân chuẩn bị ly khai nghe váºy bèn chen và o:
- Vị tiên sinh nà y! Quả thá»±c Mã đại tiên rất giá»i y thuáºt. Hè năm ngoái tại hạ ăn miếng dÆ°a hấu trấn Tỉnh Thủy, bị Ä‘au bụng gần chết, nhá» uống tà n nhang của Mã đại tiên mà đã láºp tức khá»i ngay.
Mã đại tiên nghe váºy cà ng thêm đắc ý. DÆ°Æ¡ng Lăng nghe xong thì Ä‘oán chừng đó là má»™t loại chứng Ä‘au bụng khan(*), chứng đó trị không kỹ cÅ©ng có thể gây chết ngÆ°á»i. Tà n nhang của hắn à ..., y tưởng tượng cảnh chiếc miệng chúm chÃm anh Ä‘Ã o của ÄÆ°á»ng Nhất Tiên bị trút cả bát nÆ°á»›c tà n nhang Ä‘en thùi và o, miệng liá»n méo xệch.
Äau bụng khan: chỉ Ä‘au bụng thôi, bụng quặn Ä‘au nhÆ°ng không muốn Ä‘i cầu, ngÆ°á»i hÆ¡i á»›n lạnh. Nguyên nhân không phải do thức ăn nhiá»…m khuẩn, mà do cÆ¡ thể bị nhiá»…m lạnh, thức ăn trong dạ dà y không chuyển hóa được, tiêu hóa bị ngÆ°ng trệ.
NhÆ°ng sau khi nghe xong lá»i nà y, cá»™ng thêm cái tên thô tục bỉ láºu giả thần giả quá»· Mã "đại tiên" nà y lại có thể Ä‘Æ°a ra kiến giải nhÆ° váºy, cách nhìn của DÆ°Æ¡ng Lăng đối vá»›i hắn láºp tức hÆ¡i thay đổi. Y bèn Ä‘Æ°a mắt ra hiệu vá»›i quản gia Hoa phủ.
Hiểu ý, quản gia Hoa phủ bèn cÆ°á»i khà khà , xoa dịu:
- Mã lang trung chá»› nóng! Äại... đại lão gia của ta cÅ©ng là lo lắng cho ngÆ°á»i bệnh, cho nên có Ä‘iá»u nóng nảy. Nếu Mã lang trung thá»±c có bản lÄ©nh nhÆ° váºy, xin má»i đến nhà chữa trị cho gia quyến của lão gia nhà ta. Ta là ngÆ°á»i của Hoa gia trong thà nh, nếu chữa khá»i được, phà chẩn bệnh cho ngà i quyết sẽ không Ãt đâu.
Mã thần y nghe xong thì thoáng do dự, rồi lắc đầu đáp:
- Hoa gia? á»’, nếu là Hoa gia thì má»— tin tưởng được. Có Ä‘iá»u... không biết có thể má»i các vị Ä‘Æ°a bệnh nhân đến đây chữa trị hay không? Tại hạ không đến nhà chữa trị được đâu.
Quản gia Hoa phủ lấy là m pháºt ý:
- Mã lang trung! Vị gia quyến nà y của lão gia nhà ta là má»™t thiên kim tiểu thÆ°, hÆ¡n nữa bệnh nằm trên giÆ°á»ng, không chịu nổi xóc nảy. Chẳng lẽ mặt mÅ©i Hoa gia ta còn không má»i được ông hay sao?
Mã đại tiên gượng cÆ°á»i đáp:
- Việc nà y... việc nà y... Tháºt sá»± là trong nhà tại hạ có má»™t vị bệnh nhân khác. NgÆ°á»i nhà đã trả cho rất nhiá»u tiá»n chẩn bệnh rồi, Ä‘iá»u kiện duy nhất là yêu cầu Mã má»— phải túc trá»±c coi sóc cho đến khi nà o thÆ°Æ¡ng thế bệnh nhân đó khá»i hẳn. Mã má»— sao có thể nói mà không giữ lá»i?
Quản gia Hoa phủ nhÃu mà y há»i:
- ThÆ°Æ¡ng thể khá»i hẳn? Rốt cuá»™c là bị bệnh hay là bị thÆ°Æ¡ng? Mà thôi, ông cứ Ä‘i theo ta, ta cÅ©ng trả ông háºu hÄ©, phà chẩn bệnh là mÆ°á»i lạng. Thế nà o?
Mã đại tiên khá Ä‘á»™ng lòng, song lại không muốn vÆ¡ bẩm nhá» nuốt lá»i, bèn khổ sở lắc đầu đáp:
- Sống trong giang hồ, phải lấy tÃn nghÄ©a là m đầu. Tháºt sá»± là ...
Ngũ Hán Siêu chợt chen và o:
- Bạc ròng trăm lạng!
Mã đại tiên vừa nghe xong, tim liá»n Ä‘áºp thình thịch, liếc vá» phÃa rèm cá»a phòng bên má»™t cái, rồi giáºm chân, vứt hết tÃn nghÄ©a giang hồ lên chÃn tầng mây, nói ngay:
- Äược! Ông không được nuốt lá»i đấy! Trả tiá»n chẩn bệnh trÆ°á»›c, má»— sẽ theo ông Ä‘i!
- Không được Ä‘i! Äã nháºn tiá»n ngÆ°á»i thì phải trừ vạ cho ngÆ°á»i! NgÆ°á»i của ta đến giá» vẫn còn chÆ°a tỉnh, ngÆ°Æ¡i không được phép Ä‘i đâu hết! - Từ phÃa sau rèm cá»a, tiếng quát lanh lảnh nhÆ° bình bạc tuôn vỡ của má»™t ngÆ°á»i con gái cất lên.
Liá»n đó rèm cá»a được vén lên, má»™t ngÆ°á»i phụ nữ vóc ngÆ°á»i thon thả bÆ°á»›c ra. Toà n thân áo trắng nhÆ° tuyết, vòng eo gá»n gà ng buá»™c há» má»™t sợi Ä‘ai lÆ°ng võ sÄ© mà u Ä‘en, dáng vẻ thÆ°á»›t tha, nhẹ nhà ng mà nhanh nhẹn.
Nà ng bÆ°á»›c ra khá»i bóng râm, mặt nhÆ° sÆ°Æ¡ng trắng, song vừa trông thấy DÆ°Æ¡ng Lăng, cặp mắt trong suốt liá»n trợn tròn, khà chất oai vÅ© trên khuôn mặt liá»n tiêu tan, dáng nhÆ° muốn xoay ngÆ°á»i bá» chạy.
DÆ°Æ¡ng Lăng không biết ngÆ°á»i con gái nà o phát ra những lá»i bá đạo nhÆ° váºy, bèn vá»™i xoay ngÆ°á»i liếc nhìn hình dáng ngÆ°á»i con gái đó. Vừa trông thấy nà ng ta, mặt y cÅ©ng thoắt Ä‘á» bừng, tim Ä‘áºp thình thịch, bá»™ dạng nao nao cÅ©ng nhÆ° muốn trốn chạy.
Quản gia Hoa phủ nhìn ngÆ°á»i con gái nà y. Thấy nà ng ta toà n thân võ phục, áo trắng ống bó ôm sát ngÆ°á»i, dÆ°á»›i mặc quần có đáy mà u trắng thuần, tay buá»™c bao cổ tay mà u Ä‘en, trên sợi Ä‘ai lÆ°ng mà u Ä‘en buá»™c há» má»™t thanh Ä‘oản kiếm, ngá»±c vun đáy thắt, mắt hạnh Ä‘en láy, trong vẻ xinh tÆ°Æ¡i mang theo mấy phần quả cảm, trông hết sức kÃch thÃch.
Vóc ngÆ°á»i nà ng không phải là cao, nhÆ°ng mặc bá»™ đồ võ ôm sát ngÆ°á»i nhÆ° váºy, trông lại cao thon hÆ¡n bình thÆ°á»ng mấy phần. Äôi chân săn chắc được ống quần lẫn ống già y thÃt chặt, trông thon gá»n nhÆ° cá»™t ngá»c. Tuy chiếc quần trắng không may bằng tÆ¡ lụa, không được mịn mà ng, song lại tôn lên Ä‘Æ°á»ng cong Æ°u mỹ, mịn mà ng và trÆ¡n nhẵn của cặp đùi.
NgÆ°á»i há»c võ có địa vị thấp kém, má»™t ngÆ°á»i con gái ăn váºn võ phục xuất hiện ở nÆ¡i nà y cà ng không thể nà o là con cháu thế gia vá»ng tá»™c Ä‘ang săn bắn mùa thu. Quản gia Hoa phủ tuy thấy nhan sắc nà ng bất phà m, song cho rằng đó là ngÆ°á»i giang hồ địa vị thấp hèn, tức thì liá»n tỠý khinh thÆ°á»ng.
NgÅ© Hán Siêu và LÆ°u Äại Bổng Chùy Ä‘á»u nháºn ra nà ng ta. Vừa trông thấy Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» xuất hiện tại nÆ¡i nà y, NgÅ© Hán Siêu liá»n hoảng sợ hét lên:
- Bảo há»™ đại nhân! - Liá»n đó chà ng lách ngÆ°á»i lên chắn phÃa trÆ°á»›c, tiếng kiếm ngân lên, thanh kiếm đã được rút ra khá»i vá».
LÆ°u Äại Bổng Chùy không mang theo cây côn sắt dà i tám thÆ°á»›c của mình, bèn nắm chặt thiết quyá»n nhảy phóc lên chắn trÆ°á»›c DÆ°Æ¡ng Lăng. Mấy tay thị vệ còn lại không biết rõ nhân thân của ngÆ°á»i con gái xinh đẹp đó, song vừa thấy NgÅ© Hán Siêu và LÆ°u Äại Bổng Chùy căng thẳng nhÆ° váºy, tức thì cÅ©ng bạt Ä‘ao giÆ°Æ¡ng ná», vây quanh Thôi Oanh Nhi.
Dù cho võ công của Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» lợi hại thế nà o, trong khoảng cách gần nhÆ° váºy, cÅ©ng đừng hòng lấy thân thể máu thịt để chống lại vÅ© khà sắc bén được bắn bằng lò xo. DÆ°Æ¡ng Lăng liá»n vá»™i la lên khẩn cấp:
- Thả xuống! BỠxuống! Mau mau bỠxuống!
Má»™t tên phiên tá» vì quá căng thẳng, vừa nghe xưởng đốc đại nhân nói "Thả", liá»n siết cò. May mà gã bên cạnh lanh lợi, vừa nghe thấy không phải liá»n hất cùi chá» tên kia. "Phá»±c" má»™t tiếng, ba mÅ©i tên đồng bắn ra khá»i há»™p, găm và o vách tÆ°á»ng bên cạnh kêu "cá»™p cá»™p cá»™p".
Hồng NÆ°Æ¡ng TỠăn váºn xinh đẹp thoát tục, khuôn mặt trái xoan thanh tú trắng nhÆ° bông bưởi, mi dà i cong cong, ngÅ© quan óng ánh. Nếu không có thanh Ä‘oản kiếm giắt hông, thá»±c nà ng sẽ nhÆ° tiên nữ bÆ°á»›c xuống từ cung trăng, phiêu dáºt xuất trần; bên cạnh nên có thêm chú thá» bạch và cà nh quế bầu bạn nữa má»›i phải.
Thôi Oanh Nhi đứng ngây ra đó nhìn DÆ°Æ¡ng Lăng, ánh mắt muôn phần phức tạp. Nà ng không có chút cá» Ä‘á»™ng, dÆ°á»ng nhÆ° không há» hay biết mình má»›i vừa lượn má»™t vòng ở quá»· môn quan trở vá». DÆ°Æ¡ng Lăng bị đám tên nỠđó là m cho giáºt cả mình, y nuốt nÆ°á»›c miếng má»™t cách khó khăn, bảo:
- Lui xuống, tất cả lui xuống đi!
Má»i ngÆ°á»i thoáng ngẩn ra, nhìn vá» phÃa DÆ°Æ¡ng Lăng vá»›i vẻ kỳ quái. DÆ°Æ¡ng Lăng thẹn quá hoá giáºn, quát:
- Không nghe ta nói gì sao? Tất cả lui ra đi!
Äám phiên tá» vừa thấy DÆ°Æ¡ng đại lão gia sắp sá»a giở mặt, láºp tức răm rắp nghe theo, tiện tay tóm lấy Mã đại tiên và tên sai vặt hống hách ná», nhanh chóng rút lui.
NgÅ© Hán Siêu nhÆ° rÆ¡i và o trong sÆ°Æ¡ng mù, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra là m sao, nên ngáºp ngừng:
- Äại nhân, chuyện nà y....
Chà ng ta lo lắng trong lòng. Mệnh lệnh của đại nhân không thể không theo, nhÆ°ng dẫu sao ngÆ°á»i con gái nà y cÅ©ng là hảo hán trong giá»›i lục lâm, ngá»™ nhỡ ả có ác ý vá»›i đại nhân thì...
LÆ°u Äại Bổng Chùy tÃnh tình thẳng thắng trung thá»±c, không biết nghÄ© nhiá»u đến những vấn Ä‘á» quá phức tạp nhÆ° váºy. Thế là cái đầu to ká»nh của hắn lắc trái lắc phải, trông thấy đại soái và nữ tÆ°á»›ng cÆ°á»›p xinh đẹp lung linh đó Ä‘ang nhìn nhau chằm chằm bất Ä‘á»™ng, đầu óc Ä‘Æ¡n giản của hắn láºp tức tìm ra được lá»i giải thÃch hợp lý nhất. Hắn ngoác miệng cÆ°á»i nói vá»›i NgÅ© Hán Siêu:
- NgÅ© đại nhân! Lần trÆ°á»›c ta đã nói rồi mà , cái cô nà ng... cô nà ng Hồng Phất chạy trốn trong đêm đó, nhất định là bị ta nói trúng tâm sá»± rồi, ngại ngùng không dám mặc đồ Ä‘á» nữa, cho nên mặc nguyên cả bá»™ đồ mà u trắng. Ừm ừm, nhÆ° váºy má»›i là tinh mắt, chá»n đại soái chúng ta...
Bị hắn nói váºy DÆ°Æ¡ng Lăng nóng ran cả ngÆ°á»i, háºn không thể tìm má»™t cái lá»— nẻ để chui xuống. Y liá»n vá»™i cắt lá»i cái tên hồ đồ nà y, quát lá»›n:
- Cút ra ngoà i ngay!
LÆ°u Äại Bổng Chùy giáºt nảy mình, vá»™i và ng kéo NgÅ© Hán Siêu Ä‘ang lưỡng lá»± chạy ra ngoà i.
Trong sảnh trống không, yên tĩnh, bầu không khà chợt trở nên lúng túng, mất tự nhiên.
Trông thấy vẻ mặt Thôi Oanh Nhi bất thiện, DÆ°Æ¡ng Lăng không khá»i rùng mình: "Không phải nà ng ta vì mình đã chiếm Ä‘oạt thân thể, cà ng nghÄ© cà ng nuốt không trôi cục háºn nà y mà trở vỠđể giết mình chứ? Không đúng à , khi nãy nà ng ta vừa nói cái gì mà ... ngÆ°á»i của nà ng ta bị thÆ°Æ¡ng?"
DÆ°Æ¡ng Lăng nuốt nÆ°á»›c miếng đánh á»±c, giá»ng run rẩy, gượng cÆ°á»i nói:
- Tôi... tôi không muốn nuốt lá»i. NhÆ°ng Hoà ng đế Ä‘ang ở trong quân, nếu tạo nên vụ án hà nh thÃch khâm sai, nhất định sẽ bị bá quan trong kinh mắng nhiếc. Vì váºy tôi tÃnh hồi kinh rồi má»›i...
Thôi Oanh Nhi chợt quay đầu Ä‘i. DÆ°Æ¡ng Lăng còn định nói tiếp, chợt nghe nà ng cÆ°á»i Ä‘au khổ, rồi thở dà i xa xăm:
- NgÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i không cần phải nói nữa, cÅ©ng không cần phải giả là m khâm sai bị hà nh thÃch nữa. Ta... ta tin ngÆ°Æ¡i, chỉ trông chá» ngÆ°Æ¡i nghÄ© sao nói váºy, lá»i hứa nghìn và ng. NhÆ°ng ai ngá»...
Nà ng mÃm chặt môi, lúc quay đầu lại thì lệ đã quanh tròng:
- Bá»™i tÃn nuốt lá»i là chuyện mà Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» ta xÆ°a nay căm ghét nhất, nà o ngá» kẻ không thể giữ lá»i lại là bá»n ta. NgÆ°Æ¡i là quan, ta là cÆ°á»›p, nay đã gặp mặt, muốn chém muốn giết gì Ä‘á»u tuỳ ngÆ°Æ¡i.
DÆ°Æ¡ng Lăng nghe ngữ khà của nà ng liá»n biết nhất định nà ng ta đã gặp được DÆ°Æ¡ng Hổ, nhÆ°ng tên đó hám lợi Ä‘en lòng, khổ tâm kinh doanh bao năm nhÆ° váºy, nhất định không chịu buông tha sá»± nghiệp tạo phản vÄ© đại. DÆ°Æ¡ng Lăng cùng nà ng có duyên pháºn má»™t đêm, không dám gá»i nà ng là DÆ°Æ¡ng phu nhân tránh chá»c nà ng thẹn quá hoá giáºn, bèn dè dặt biện bạch:
- Thôi cô nÆ°Æ¡ng... đêm đó... đêm đó tá»™i tháºt sá»± là ...
Thôi Oanh Nhi liá»n biến sắc, Ä‘anh giá»ng quát y:
- Ai cho ngÆ°Æ¡i gá»i ta nhÆ° váºy? Äêm đó cái gì? Không có chuyện gì hết! NgÆ°Æ¡i còn nói nữa, còn nói nữa ta sẽ cắt lưỡi ngÆ°Æ¡i ngay!
Nà ng cầm lấy chuôi kiếm, ngÆ°á»i hÆ¡i run lên, rốt cuá»™c lại không rút kiếm ra. DÆ°Æ¡ng Lăng sợ võ công nà ng, không dám cà n rỡ thái quá. Có Ä‘iá»u thấy nà ng vừa thẹn vừa giáºn nhÆ° váºy song lại chỉ nói là cắt lưỡi mình, chứ không bảo lấy mạng mình, vẻ lúng túng xấu hổ và dá»a dẫm trong lá»i nói vượt xa sá»± háºn thù chân chÃnh, y bèn không khá»i cà ng yên tâm hÆ¡n.
Y cũng không biết nên đối diện với tình cảnh nà y thế nà o, đà nh chắp tay áy náy:
- Xin lá»—i, tại hạ tháºt là đưá»ng Ä‘á»™t.
- Ta... ta vốn ngại nói đến Ä‘iá»u kiện nà y ná». NhÆ°ng mà ... vẫn phải mặt dà y nhá» ngÆ°Æ¡i má»™t việc, chỉ má»™t việc mà thôi. - Thôi Oanh Nhi ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt có phần Ä‘au khổ.
Vốn DÆ°Æ¡ng Lăng Ä‘ang cảm thấy hết sức áy náy vá»›i nà ng, nghe váºy liá»n vá»™i đáp:
- Cô cứ việc nói! Chỉ cần là chuyện của cô, đừng nói là một, cho dù một trăm, một nghìn, ta cũng sẽ đồng ý.
Thôi Oanh Nhi nghe y chấp thuáºn nhÆ° váºy, tâm hồn thiếu nữ bá»—ng trở nên thoải mái rất nhiá»u.
Nà ng bình tĩnh lại một chút, rồi nói:
- Ta mang má»™t vị huynh đệ bị trá»ng thÆ°Æ¡ng Ä‘i tìm thầy chữa bệnh. Chân hắn đã không giữ lại được nữa, cho dù sống được cÅ©ng sẽ không thể đối đầu vá»›i triá»u đình. Xin đại nhân ngà i... ngà i tha cho hắn. Chỉ cần ngà i đồng ý, Thôi Oanh Nhi láºp tức tá»± vẫn trÆ°á»›c mặt ngà i, quyết không là m khó ngà i...
DÆ°Æ¡ng Lăng vừa nghe liá»n đáp ngay:
- Không được! Không thể! Vạn lần không thể!
Ãnh mắt Thôi Oanh Nhi thoắt chợt trở nên sắc bén, hai mắt nà ng nhìn thẳng và o DÆ°Æ¡ng Lăng, cháºm rãi rút kiếm ra khá»i bao, vẻ mặt chuyển thà nh lạnh lùng:
- Váºy hãy gá»i ngÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i và o Ä‘i! Ta giết má»™t là đủ vốn, giết hai là có lá»i, hôm nay chiến tá» tại đây, cÅ©ng coi nhÆ° là không phụ lòng vá»›i các huynh đệ nữa!
Dương Lăng vội vã xua tay:
- Không không không, cô hiểu lầm rồi! à tôi là cô không thể tự sát kia.
Thôi Oanh Nhi ngẩn ngÆ°á»i. Tuy bụng đầy ná»—i thống khổ, trÆ°á»›c mặt nà ng lại là kẻ khiến nà ng xấu hổ không muốn gặp nhất, song nghe y nói nhÆ° váºy vẫn cảm thấy dở khóc dở cÆ°á»i. Nà ng mệt má»i rên rỉ má»™t tiếng, há»i:
- à ngươi là gì?
Trăm mối suy nghÄ© xoay vòng trong đầu DÆ°Æ¡ng Lăng: DÆ°Æ¡ng Hổ chÆ°a bá» lòng tạo phản, hai ngÆ°á»i sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ giao phong trá»±c diện. Vá» công, vị Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» nà y luôn phản đối DÆ°Æ¡ng Hổ tạo phản, lại rất có tầm ảnh hưởng trong giá»›i lục lâm, có nà ng còn sống sẽ có thể phân hóa và tiêu trừ nhuệ khà cÆ°á»ng đạo. Vá» tÆ°, bản thân mình nợ nà ng rất nhiá»u, hiện tại nà ng không há» có ác ý vá»›i mình, chẳng qua là đang mang má»™t kẻ tà n phế tìm thầy chữa bệnh mà thôi. Cô ta và mình lại đã có mối quan hệ đó, sao mình có thể Ä‘Ã nh lòng mà giết nà ng đây?
NghÄ© váºy, y bèn khẽ giá»ng đáp:
- Bên ngoà i Ä‘á»u là tâm phúc của tôi, chỉ cần tôi căn dặn má»™t tiếng, sẽ không có ai tiết lá»™ chuyện gì. Nếu nhÆ° cô... đã mang huynh đệ bị thÆ°Æ¡ng Ä‘i tìm thầy chữa bệnh, váºy cứ việc ở lại nÆ¡i nà y Ä‘i. Tôi sẽ coi nhÆ° chÆ°a từng gặp mặt.
Có Ä‘iá»u vị thầy mo há» Mã nà y, tôi nhất định phải mang vá». Có má»™t ngÆ°á»i con gái theo tôi hồi kinh gặp phải chứng nóng lạnh, nay Ä‘ang hết sức nguy ngáºp. Cho nên tôi muốn má»i hắn...
Thôi Oanh Nhi nghe nói có vị cô nÆ°Æ¡ng theo y và o kinh, y lại Ä‘Ãch thân Ä‘i tìm thầy thuốc, trong lòng chợt dấy lên cảm giác nhÆ° chua chát, cay đắng lạ thÆ°á»ng. Nà ng buá»™t miệng há»i:
- Vị cô nương đó là gì của ngươi?
- Hở? - DÆ°Æ¡ng Lăng kinh ngạc nhìn nà ng, rồi ấp úng : - Ờ... là biểu muá»™i bị thất lạc của tôi, tình cá» gặp lại ở Äại Äồng, cho nên tôi mang nó vá» kinh...
Vá»›i danh pháºn hiện nay của hai ngÆ°á»i, má»™t ngÆ°á»i thì há»i câu không nên há»i, má»™t kẻ thì lại vẫn thà nh tháºt trả lá»i. Tình huống hết sức kỳ lạ, khiến vẻ mặt hai ngÆ°á»i nhất thá»i Ä‘á»u có phần mất tá»± nhiên.
Khuôn mặt trắng nõn của Thôi Oanh Nhi á»ng lên sắc Ä‘á» hây hây. Bầu không khà cà ng trở nên yên lặng, khuôn mặt nà ng cà ng thêm Ä‘á» bừng. Thôi Oanh Nhi chỉ cảm thấy gò má cứ nóng rần, lan đến cả tai, cổ, nhÆ° thể luá»™c chÃn được cả tôm.
Nà ng lúng túng giải thÃch:
- Ta... ý ta là , những bệnh khác ta trị không được, nhÆ°ng mà ... nhÆ°ng mà chứng nóng lạnh vừa vặn rất thÃch hợp cho trị liệu bằng ná»™i công. Ta... ta không muốn nợ ân tình của ngÆ°Æ¡i, nếu ngÆ°Æ¡i đã mở lối tha chúng ta, nếu nhÆ° phÆ°Æ¡ng thuốc của Mã thần y không phù hợp, thì ta sẽ giúp... giúp biểu muá»™i ngÆ°Æ¡i trừ lạnh, bồi bổ khà lá»±c. Chúng ta sẽ... sẽ hết nợ nần, không ai nợ ai nữa.
- Ừm ừm, được được! - DÆ°Æ¡ng Lăng gáºt đầu nhÆ° gà mổ thóc, song lại không tiện má»i nà ng ra tay.
Bầu không khà trong sảnh cà ng trở nên kỳ dị hÆ¡n, má»™t ngÆ°á»i vốn không cần giải thÃch, má»™t kẻ thì tiếp nháºn hết sức tá»± nhiên. Thôi Oanh Nhi chỉ cảm thấy có luồng khà thế ép nà ng thở không nổi, trong lòng không khá»i phát hoảng.
Nà ng không muốn tá» vẻ hoảng sợ trÆ°á»›c mặt DÆ°Æ¡ng Lăng, cố ý ra vẻ mặt lạnh lùng, dá»ng dÆ°ng nói:
- Những gì ta muốn nói đã nói xong, xin má»i DÆ°Æ¡ng đại nhân! Bá» qua hôm nay, chá» khi DÆ°Æ¡ng đại nhân dẫn quan binh đến diệt trừ sÆ¡n trại ta, Thôi Oanh Nhi sẽ không bó tay chịu trói, chúng ta sẽ gặp lại trên chiến trÆ°á»ng.
DÆ°Æ¡ng Lăng chầm rãi ngẩng đầu nhìn nà ng, khuôn mặt Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» vẫn vÆ°Æ¡ng sắc Ä‘á», trong mắt toát ra vẻ mông lung, má»™t ý vị không nói nên lá»i. Câu nói vốn mang sát khà đằng đằng, quả cảm quyết liệt nhÆ°ng thốt ra lại nghe sao má»m mại, nhÆ° oanh kêu yến hót, gió xuân phả và o, không còn chút sát thÆ°Æ¡ng.
Thấy y vẫn chÆ°a Ä‘i, Thôi Oanh Nhi nghiêm mặt thu kiếm chắp tay chà o, rồi vá»™i vã xoay ngÆ°á»i Ä‘i và o trong. Eo nhá» Ä‘ong Ä‘Æ°a, dáng Ä‘i uyển chuyển, bóng lÆ°ng tha thÆ°á»›t trông đẹp khôn tả, có Ä‘iá»u... ngay khoảnh khắc mà nà ng vén rèm Ä‘i và o, DÆ°Æ¡ng Lăng phát hiện hai chân nà ng dÆ°á»ng nhÆ° hÆ¡i run run.
*****
Mã "đại gia" trÆ°á»›c nay nhá» việc lừa bịp hÆ°Æ¡ng dân nên được tiếng "thần y" vừa bÆ°á»›c và o huyện DÆ°Æ¡ng Nguyên liá»n phát hiện Hoa phủ Ä‘ang bị đại quân bao vây trùng trùng, hắn liá»n sợ giáºt nảy ngÆ°á»i. Bên trong Hoa phủ, cứ năm bÆ°á»›c là má»™t trạm, mÆ°á»i bÆ°á»›c má»™t đồn, cà ng khiến hắn thắc thá»m trong lòng, Ä‘oán không ra những ngÆ°á»i nà y có lai lịch thế nà o, nhÆ°ng cho dù chỉ Ä‘oán thá», hắn cÅ©ng Ä‘oán ra được nhất định phải là vị quan to hÆ¡n cả Hoa ngá»± sá».
Lần nà y thì hắn sợ tháºt rồi. Quả tháºt vị thầy mo há» Mã nà y không hoà n toà n là dá»±a và o trò xiếc để gạt ngÆ°á»i, hắn cÅ©ng biết chút y thuáºt. Có Ä‘iá»u y thuáºt của hắn không bằng hai vị thần y Äại Äồng, tháºm chà là còn kém mấy phần; vá»›i trình Ä‘á»™ của hắn thì nhiá»u nhất có thể được coi là xuất sắc trong số thầy thuốc thôn quê mà thôi.
Hắn trá»™n vị thuốc và o trong tro than, nhá» và o việc giả thần giả quá»· để tăng thêm danh vá»ng của chÃnh mình, chẳng những có thể kiếm thêm chút tiá»n chẩn bệnh mà cÅ©ng dá»… chiếm được niá»m tin của bá tánh trong huyện hÆ¡n. NhÆ°ng gia quyến của quan viên há có thể mặc cho hắn thao túng? Vốn dÄ© hắn còn tưởng rằng đó là má»™t vị há» hà ng thân thÃch xa nà o đó của vị Hoa ngá»± sỠđã vá» vÆ°á»n, nhÆ°ng xem tình hình thế nà y hắn không dám kê thuốc báºy bạ nữa rồi.
Thế là Mã đại tiên run rẩy láºp cáºp bÆ°á»›c và o Hoa phủ, lần đầu chẩn bệnh mà không dám giả thần giả quá»·, nghiêm túc bắt mạch, rốt cuá»™c kê ra má»™t phÆ°Æ¡ng thuốc. ÄÆ¡n thuốc hắn vừa viết xong láºp tức bị hai thầy thuốc Äại Äồng vốn không phục, Ä‘ang ấm ức trong lòng, giáºt lấy xem rồi bá»›i móc đủ Ä‘iá»u: chá»— nà y phải thêm má»™t vị thuốc, chá»— kia giảm bá»›t Ä‘i mấy chỉ, chê là không đáng má»™t đồng. Mã đại thần tiên bị lá»™t mặt nạ, tức thì quỳ sụp xuống đất Ä‘au khổ xin tha, tá»± nháºn y thuáºt kém cá»i. Hai thần y Äại Äồng thấy váºy má»›i phục hồi lòng tá»± tin, lấy lại oai phong.
Có Ä‘iá»u bá»n há» cÅ©ng chỉ oai phong được trong khoảnh khắc, liá»n đó cả hai cùng vá»›i tay Mã đại tiên ná» bị tiểu hoà ng đế ChÃnh Äức vừa đá vừa chá»i Ä‘uổi cả ra ngoà i. Trông thấy tia hy vá»ng cuối cùng bị cắt đứt, nhìn khuôn mặt ÄÆ°á»ng Nhất Tiên và ng héo nhÆ° nghệ, bị bệnh nặng dà y vò đến mê mang không tỉnh, ChÃnh Äức cà ng chán nản u sầu. Äám ngÆ°á»i Cốc Äại Dụng, TrÆ°Æ¡ng VÄ©nh và Miêu Quỳ thấy váºy liá»n vá»™i kéo hắn ra khá»i phòng bệnh, liên tục dá»— khuyên.
DÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng mặt nặng mà y nhẹ đứng má»™t bên, sắc mặt không vui. Trông thấy Hoà ng đế có bá»™ dạng nhÆ° váºy, rốt cuá»™c lão không nhịn được nữa bèn dâng lá»i can gián:
- Hoà ng thượng! Hoà ng thượng sá»›m hồi kinh má»™t ngà y thì thiên hạ sẽ bá»›t Ä‘i má»™t phần hung hiểm! Má»™t đứa con gái nho nhá» há có thể sánh vá»›i giang sÆ¡n xã tắc? Từ xÆ°a nữ sắc mê hoặc quân vÆ°Æ¡ng, khiến chÃnh pháp bị rối loạn nhiá»u vô số kể, cho dù Hoà ng thượng có sủng ái cô ta, cÅ©ng nên có Ä‘iá»u tiết chế...
Tức thì ChÃnh Äức cả giáºn, trá» lão mắng ngay:
- Lôi lão ta đi! Trẫm không muốn thấy mặt lão ấy nữa!
Lúc còn ở dịch quán Äại Äồng, Hoà ng đế và ÄÆ°á»ng Nhất Tiên cả ngà y trêu chá»c nhau ầm Ä©, sá»›m đã trở thà nh tiết mục đáng giá cần phải xem hằng ngà y của đám thị vệ đại ná»™i nà y rồi. Äám võ sÄ© nà y Ä‘á»u yêu mến và gần gÅ©i vá»›i ÄÆ°á»ng Nhất Tiên, nghe lão DÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng nói lá»i quá quắt, ai nấy sá»›m đã bất bình. Vừa nghe Hoà ng thượng hạ chỉ, liá»n có hai thị vệ xông lên, xốc nách DÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng lôi Ä‘i. Mặc kệ lão ta mắng má» thế nà o, bên trong bên ngoà i đầy ắp thị vệ, song không có lấy má»™t ai nể mặt Ä‘i truyá»n báo hoặc thả cho lão tá»›i gần ná»™i Ä‘Æ°á»ng.
DÆ°Æ¡ng Lăng lo lắng trong lòng. Vá»›i bệnh tình hiện tại của Nhất Tiên, phái ngÆ°á»i hồi kinh đón Cao Văn Tâm đến sợ là không kịp nữa. Y nhá»› tá»›i Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» còn Ä‘ang trá» trong nhà Mã đại tiên, nay chỉ còn cách mặt dà y đến đó nhá» nà ng ta thá» má»™t phen váºy.
Có Ä‘iá»u lá»i DÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng nói mặc dù khó nghe, tuy hÆ¡i tục tằng nhÆ°ng lại hữu lý. Nói lý trà má»™t chút, giang sÆ¡n xã tắc không phải là câu nói vu vÆ¡, má»™t lá»i sáo rá»—ng. Nếu nhÆ° tháºt sá»± nảy sinh há»—n loạn, sẽ có biết bao bá tánh lê dân phải chịu khổ chịu nạn đây?
Theo lý trà mà xét, tháºt sá»± má»™t mình ÄÆ°á»ng Nhất Tiên không thể sánh vá»›i cả muôn dân thiên hạ. Huống hồ Hoà ng đế vì nà ng ấy mà lÆ°u luyến nÆ¡i nà y, ở lại không Ä‘i, chuyện nà y mà truyá»n ra ngoà i, bất luáºn là tam háºu trong cung hay là bá quan triá»u đình cÅ©ng sẽ Ä‘á»u coi nà ng ấy nhÆ° cái gai trong mắt. Vả lại việc Hoà ng thượng ở lại nÆ¡i nà y cÅ©ng không há» giúp Ãch gì cho bệnh tình của nà ng ta cả.
Nghĩ đến đây, y bèn thà nh khẩn nói với Hoà ng thượng nỗi lo lắng trong lòng mình, sau đó thở dà i tâu:
- Hoà ng thượng, ngà i vốn can hệ đến cả thiên hạ. Theo ý kiến của thần, hay là ngà i dẫn đại quân trở vá» kinh sÆ° trÆ°á»›c Ä‘i. Nếu nhÆ° tháºt sá»± không được... thần xin ở lại để má»i thầy trị bệnh cho Tiên Nhi. Có thần ở đây, Hoà ng thượng còn không yên tâm sao?
Nghe váºy, trong lòng Ä‘au xót, ChÃnh Äức không nhịn được rÆ¡i lệ buồn rầu, rồi kéo ống tay áo DÆ°Æ¡ng Lăng thút thÃt:
- DÆ°Æ¡ng khanh! Không phải là trẫm không biết việc nà o nặng việc nà o nhẹ. Trẫm chỉ sợ rằng... sợ rằng chuyến nà y Ä‘i rồi, sẽ không còn cÆ¡ há»™i nhìn mặt nà ng ấy lần cuối nữa. Những gì ái khanh nói Ä‘á»u đúng, trẫm hiểu cả, nhÆ°ng trẫm thà nguyện vứt bá» thiên hạ chứ quyết không cam tâm rá»i bá» Nhất Tiên!
Tà i sản của xCá»x
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của xCá»x
26-07-2013, 06:39 PM
♥ ... Ä‘á»i ta có khi tá»±a lá cá» ... ♥ ღ ... ngồi hát ca rất tá»± do ... ღ
Tham gia: Dec 2010
Äến từ: ..... má»™t góc nhá» bình yên.....
Bà i gởi: 1,600
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 3 ngà y
Thanks: 1,142
Thanked 9,426 Times in 1,115 Posts
Ngược Vá» Thá»i Minh
Tác Giả: Nguyệt Quan
Quyển 5: Quần Ma Loạn Vũ.
Chương 220 - Cặp Oan Gia Hạnh Phúc
Dịch: pandora1610
Biên dịch: The_Joker
Biên táºp: Ba_Van
Nguồn: Tàng Thư Viện
Hắn cẩn tháºn liếc mắt nhìn DÆ°Æ¡ng Lăng, thấp giá»ng nói:
- Còn có ngÆ°á»i nói, đại nhân vì muốn được Hoà ng Thượng thÆ°Æ¡ng yêu nên Ä‘em biểu muá»™i của chÃnh mình hiến cho Hoà ng Thượng. Mấy ngà y trÆ°á»›c đây đại nhân còn Ä‘i đến nhà má»™t vị lang y bắt cóc má»™t mỹ nhân Ä‘ang đến xin chữa bệnh. Chẳng những đại nhân dung túng Hoà ng Thượng ham mê nữ sắc, mà chÃnh mình cÅ©ng... CÅ©ng cùng những mỹ nữ nà y ngủ chung, cùng hoan lạc. Lại còn nhân cÆ¡ há»™i vÆ¡ vét tà i sản ngÆ°á»i già u có, Ä‘e dá»a bằng không sẽ Ä‘Æ°a Hoà ng Thượng đến nhà ...
Há»… là ngÆ°á»i Ä‘á»c sách thì không thể không coi trá»ng danh dá»± của mình. Vốn Liá»…u BÆ°u tưởng rằng DÆ°Æ¡ng Lăng nghe xong nhất định sẽ giáºn tÃm mặt, láºp tức kêu hắn lục lá»i tìm cho ra ngÆ°á»i phao tin báºy. Không ngá» DÆ°Æ¡ng Lăng nghe xong lại báºt cÆ°á»i, lắc đầu cÆ°á»i vang má»™t hồi lâu rồi má»›i nói vá»›i vẻ mặt cổ quái:
- Té ra nguồn cơn là như thế! Té ra nguồn cơn là như thế! Ha ha, ha ha ha! Té ra nguồn cơn là như thế!
Vốn là má»™t ngÆ°á»i thuá»™c nhóm đại đạo Bá châu luôn muốn là m phản giết hoà ng đế, nay Hồng nÆ°Æ¡ng tá» lại công khai và o ở trong biệt viện của Hoa gia, Ä‘ang là hà nh cung (chốn cÆ° ngụ tạm) của Hoà ng đế, lại còn được đãi ngá»™ long trá»ng. Chuyện lạ trên Ä‘á»i cÅ©ng chỉ đến thế mà thôi.
Tuy nhiên bên trong cái biệt viện được bao vây bởi đám thị vệ ngoà i ba lá»›p trong ba lá»›p, gió mÆ°a không lá»t nà y, chỉ má»™t Ãt ngÆ°á»i tâm phúc của DÆ°Æ¡ng Lăng nhÆ° nhóm NgÅ© Hán Siêu, LÆ°u Äại Bổng Chùy là biết rõ nhân thân thá»±c sá»± của nà ng. Còn những cao thủ đại ná»™i khác chỉ biết Thôi Oanh Nhi được DÆ°Æ¡ng Lăng thỉnh đến để chữa trị cho cô gái rất được Hoà ng thượng xem trá»ng; cho nên bá»n há» cÅ©ng rất tôn kÃnh nà ng.
Hai vị thần y đất Äại Äồng vừa nghe nói DÆ°Æ¡ng đại nhân lại má»i vá» má»™t vị lÆ°Æ¡ng y liá»n láºp tức sá»ng cồ nhÆ° gà chá»i. Cả hai Ä‘ang chuẩn bị ba hoa xÃch thố má»™t hồi giống nhÆ° lúc gặp Mã đại thần y để khiến nà ng phải chán nản thất vá»ng bá» Ä‘i, nhÆ°ng vừa nghe nà ng dùng khà công để trị bệnh, láºp tức cÆ¡n thịnh ná»™ liá»n tiêu tan.
Thứ nhất là vì bá»n há» không hiểu thuáºt nà y. Thứ hai thuáºt khà công cÅ©ng không thể xem là thuá»™c nghá» y, cho dù nà ng chữa khá»i bệnh được Ä‘i nữa thì cÅ©ng không phải y thuáºt của bá»n há» tệ láºu. Thứ ba là … bá»n há» không có cÆ¡ há»™i khiêu chiến vị Thôi cô nÆ°Æ¡ng ná» vì DÆ°Æ¡ng Lăng đã giao cho bá»n há» Ä‘iá»u trị má»™t bệnh nhân bị thÆ°Æ¡ng khắp ngÆ°á»i, toà n thân đã bốc mùi kinh tởm.
Hắc Diêu tá» chỉ bị thÆ°Æ¡ng do Ä‘ao kiếm, lâu ngà y không chữa trị nên đã thối rữa và o gân mạch, hÆ¡n nữa lúc trÆ°á»›c gã bị chảy máu quá nhiá»u nên suy nhược gần chết. Ở chá»— Mã đại tiên, gã đã được cứu chữa qua, đã có chuyển biến tốt hÆ¡n, nay lại được hai vị danh y ra tay diệu thủ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên mau hết bệnh. Huống chi chữa trị loại bệnh nà y cÅ©ng không cần phải tốn công tra tìm nguyên nhân căn bệnh.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên kè bên Hoà ng đế bao giá» cÅ©ng là má»™t số lượng lá»›n thuốc men loại tốt để dùng. TrÆ°á»›c hết hai vị thần y cạo bá» thứ thuốc bá»™t trá»™n lẫn tà ng hÆ°Æ¡ng của Mã thần y ra rồi lóc bá» những chá»— thịt thối. Äến khi máu bầm chảy ra hết, bắt đầu thấy máu tÆ°Æ¡i, hai vị má»›i Ä‘em thuốc cầm máu má»c da đã được giả nhão nhÆ° bùn đắp lên, băng lại bằng băng vải trắng tinh. Chỉ trong chốc lát Hắc Diêu tỠđã trở thà nh má»™t “xác Æ°á»›p†thÆ¡m ngà o ngạt.
Hai vị thần y lại kê thêm và i món ăn bổ dưỡng, bảo ngá»± trù (Ä‘i theo hoà ng đế) hầm nhừ nhÆ° cháo đặc múc cho Hắc Diêu TỠăn liá»n hai chén. Mắt thấy sắc diện gã đã đỡ hÆ¡n, Hồng NÆ°Æ¡ng tá» không nén nổi ánh vui mùng trong mắt, má»›i yên lòng theo tiểu nha hoà n vá» phòng mình.
Cô gái nhỠmặc áo xanh biếc khôn khéo khom lưng thi lễ, thưa:
- Thôi cô nÆ°Æ¡ng, đây là chá»— ngụ của cô nÆ°Æ¡ng. Nô tì là VÅ© Oa Nhi, sẽ ở phòng nhỠở bên. Cô nÆ°Æ¡ng có cần gì, cứ việc gá»i nô tì.
Thôi Oanh Nhi gáºt đầu đáp:
- Äược rồi. Äi ra trÆ°á»›c Ä‘i.
Con mắt tròn xoe của VÅ© Oa Nhi đảo tròn má»™t vòng, cô bé lại Ä‘iá»m nhiên nói tiếp:
- DÆ°Æ¡ng đại nhân đã dặn dò nô tì...... Cô nÆ°Æ¡ng thÃch ăn món gì xin cứ tùy ý dặn bảo, dÆ°á»›i bếp sẽ chuẩn bị cho cô nÆ°Æ¡ng. Ngoà i ra cÅ©ng đã chuẩn bị xong nÆ°á»›c nóng, nếu nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng muốn tắm gá»™i thay quần áo, xin cứ gá»i, nô tì sẽ láºp tức mang tá»›i.
Việc ăn uống hằng ngà y của Hoà ng Thượng Ä‘á»u là do Cốc Äại Dụng, TrÆ°Æ¡ng VÄ©nh phụ trách, DÆ°Æ¡ng Lăng cÅ©ng không há»i đến. Lấy địa vị của y mà chăm sóc đến má»™t cô gái giang hồ được má»i đến chữa bệnh, còn phái thị vệ “bảo vệ†tầng tầng lá»›p lá»›p, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên khiến cho vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng có phần hiểu lầm. Cho nên khóe miệng cô bé hÆ¡i nhếch lên, có ý giúp DÆ°Æ¡ng Lăng lấy lòng Thôi Oanh Nhi.
Gương mặt xinh đẹp Thôi Oanh Nhi nóng bừng. Nà ng hà m hồ đáp:
- Ta biết rồi, hiện...... Bây giỠkhông cần, đi ra đi.
VÅ© Oa Nhi hé môi cÆ°á»i nhẹ, thi lá»… rồi lui ra.
Hồng nÆ°Æ¡ng tỠđặt bá»c hà nh lý tùy thân và o phòng, Ä‘Æ°a mắt dò xét má»i nÆ¡i má»™t lượt. Thanh Ä‘oản kiếm của nà ng đã bị DÆ°Æ¡ng Lăng “rất khách sáo†lấy Ä‘i, bên ngÆ°á»i chỉ còn má»™t bá»c nhá» y phục để thay đổi.
Trên chiếc bà n trang Ä‘iểm trong phòng đặt má»™t gÆ°Æ¡ng đồng; mà n lụa giÆ°á»ng xinh Ä‘á»u rất tinh xảo, bốn vách tÆ°á»ng quét vôi trắng, trên tÆ°á»ng chỉ treo và i bức há»a, trông phong nhã vô cùng. Sà ngang trên tÆ°á»ng cùng những bức bình phong Ä‘á»u có phẩm chất thượng hạng. Trong phòng còn phảng phất má»™t hÆ°Æ¡ng thÆ¡m nhè nhẹ.
Hoa Ngá»± Sá» chỉ là má»™t vị ngôn quan vá» hÆ°u. Thế mà tà i sản tÃch cóp khi là m quan đã phong phú đến nhÆ° thế, có thể đặt mua má»™t sản nghiệp lá»›n nhÆ° váºy, trong nhà bố trà rá»™ng rãi hà o nhoáng nhÆ° thế, có thể rõ mồn má»™t lúc trÆ°á»›c ông ta cÅ©ng chẳng phải là má»™t viên quan thanh liêm trong sạch gì gì cả.
Thôi Oanh Nhi thong thả ngồi xuống bên chiếc giÆ°á»ng, xoay ngÆ°á»i nhẹ vá»— vá» chiếc chăn má»m mại nhẵn bóng, ngá»i thấy mùi thÆ¡m từ chiếc áo ngủ bằng gấm xông hÆ°Æ¡ng nà ng chÆ°a bao giỠđược dùng qua, nghÄ© thầm: "Những bá»n ngÆ°á»i nhà già u nà y, ngay cả má»™t phòng khách mà đã lá»™ng lẫy nhÆ° thế. Lúc trÆ°á»›c đánh cÆ°á»›p biệt viện của con chó Huyện lệnh Lục bạt bì (rút da), cảm thấy ở đó đã là vô cùng già u có hà o nhoáng, nhÆ°ng mà chốn đó nà o có bằng phần vạn chá»— nà y?"
Lại nhá»› tá»›i bây giá» tuy nói là vì đánh đổi an nguy Hắc Diêu Tá» nên vá»™i tá»›i chữa bệnh biểu muá»™i DÆ°Æ¡ng Lăng, nhÆ°ng mà hai ngÆ°á»i từng có quan hệ thâm sâu nhÆ° thế kia, nay đến ở ngay trong hà nh dinh của y, thâm tâm nà ng thá»±c sá»± rất xấu hổ. Việc nà y tuy rằng ngoà i DÆ°Æ¡ng Lăng và cô nữ giáo đồ Di Lặc Ä‘ang bị giam bên trong nhà giam nữ ở Äại Äồng thì không còn ngÆ°á»i nà o hay biết nữa, nhÆ°ng mà nói chung nà ng vẫn có cảm giác chá»™t dạ, trong lòng bất an.
Nà ng thở dà i dằng dặc, thầm nghÄ©: "Tuy rằng DÆ°Æ¡ng Hổ vô sỉ cá»±c kỳ, rốt cuá»™c hắn vẫn là tÆ°á»›ng công của mình. Ta đã đánh mất sá»± thanh bạch, đã không giữ đạo là m vợ, lại ở chung vá»›i y tại nÆ¡i nà y, quả thá»±c là mắc cỡ chết ngÆ°á»i. Phải cố chữa biểu muá»™i y mau là nh rồi mang Diêu Tá» rá»i Ä‘i ngay, từ đây hai bên không thiếu nợ nhau, không còn liên quan gì nữa."
DÆ°Æ¡ng Lăng bố trà chá»— ở cho Hồng nÆ°Æ¡ng tá», má»i hai vị danh y Äại Äồng Ä‘i khám và chữa bệnh cho Hắc Diêu Tá» xong, nhân tiện lại Ä‘i gặp ChÃnh Äức. Nghe nói DÆ°Æ¡ng thị Ä‘á»™c má»i được nữ danh y đến, ChÃnh Äức nóng ruá»™t mồm năm miệng mÆ°á»i muốn láºp tức gặp mặt nà ng ngay láºp tức để há»i thăm việc chữa bệnh được mấy phần nắm chắc.
Tuy DÆ°Æ¡ng Lăng biết Hồng nÆ°Æ¡ng tá» sẽ không hà nh thÃch thiên tá» nhÆ°ng y vẫn không dám để hai ngÆ°á»i gặp mặt. Thế là y bèn liá»n mượn cá»› gái giang hồ thân pháºn thấp kém, thiên tá» không nên triệu kiến. Sau đó y lại bố trà chá»— ở của ChÃnh Äức cẩn tháºn rồi má»›i Ä‘i đến phòng Hồng nÆ°Æ¡ng tá» nhẹ nhà ng gõ cá»a.
- Và o đi! - Hồng nương tỠngồi bên bà n trang điểm, tưởng tiểu tỳ Vũ Oa Nhi đến nên thỠơ bảo.
- Thôi cô nương, chỗ nà y ở có hợp không?
Vừa nghe giá»ng nói, thân thể má»m mại Thôi Oanh Nhi chấn Ä‘á»™ng, chiếc lược ngà voi trong tay nà ng rÆ¡i “bốp†má»™t tiếng xuống bà n trang Ä‘iểm. Phòng tối lại ở má»™t mình vá»›i y khiến nà ng tâm hoảng ý loạn. Vá»›i võ công của nà ng, nà ng chỉ cần chỉa má»™t ngón tay là có thể giết chết DÆ°Æ¡ng Lăng hà ng chục lần, nhÆ°ng mà Hồng NÆ°Æ¡ng tá» vẫn cứ sợ y muốn chết.
Thôi Oanh Nhi cÅ©ng không dám quay đầu lại, giá»ng cứng ngắc:
- Ta... Ta đã bảo rồi đấy, nà ng đã bị thÆ°Æ¡ng hà n, hôn mê bất tỉnh. Phải đến chiá»u tối má»›i tỉnh táo má»™t Ãt, khi đó dùng thuáºt khà công đạo dẫn chữa trị má»›i có hiệu quả.
Dương Lăng ho khẽ, nói:
- Tôi biết, tại hạ cÅ©ng không có ý thúc giục cô, chỉ là muốn chăm sóc Ä‘Ã ng hoà ng việc ăn uống ngủ nghỉ của cô, má»›i... Nghe NgÅ© thị vệ nói dùng thuáºt khà công đạo dẫn sẽ cá»±c kỳ hao tổn thể lá»±c, cô cần nghỉ ngÆ¡i tháºt tốt má»›i được.
- Hừ! - Qua má»™t lúc nói chuyện, dÅ©ng khà hÆ¡i tăng lên, Thôi Oanh Nhi nhịn không được cÆ°á»i lạnh má»™t tiếng - Chăm sóc khá lắm, quan binh trùng trùng vây phủ hóa ra là vì chăm sóc ta. Ta đã đến đây rồi, ngÆ°Æ¡i còn sợ ta bay trên trá»i hay sao?
DÆ°Æ¡ng Lăng cÆ°á»i khan, đáp:
- Cái ...nà y... Ngược lại không liên quan đến việc chăm sóc. TÃnh mạng ta giao và o trong tay cô nÆ°Æ¡ng, cẩn tháºn má»™t Ãt chỉ là phản ứng bản năng.
Thôi Oanh Nhi bỗng nhiên quay phắt đầu lại, đỠbừng mặt gắt:
- Ngươi còn nói, còn nhắc lại chuyện đó ta sẽ thực sự giết ngươi! (Thôi Oanh Nhi hiểu lầm chữ “phản ứng bản năng†hahaha)
DÆ°Æ¡ng Lăng cuống quÃt:
- Cô nÆ°Æ¡ng hiểu lầm rồi! Ta biết cô... cô sẽ không giết ta, bằng không cô đã Ä‘á»™ng thủ rồi. à ta nói... Cần phải bảo vệ chÃnh là bởi vì Hoà ng Thượng ở chá»— nà y. Nếu nhÆ° vạn nhất cô nÆ°Æ¡ng muốn.... Cô do ta má»i đến, váºy tất nhiên ta phải bị liên lụy, phải bị chém đầu.
Ôi, thì ra y lo lắng canh cánh trong lòng tháºt ra là cho chÃnh bản thân y? Thẹn quá hóa giáºn, Thôi Oanh Nhi bèn gây gổ:
- Có khi nà o ta nói mà không giữ lá»i chÆ°a? Nếu nhÆ° ta muốn giết Hoà ng đế, chẳng lẽ vì ta sợ ngÆ°Æ¡i bị chém mà không Ä‘á»™ng thủ sao? NgÆ°Æ¡i tưởng ngÆ°Æ¡i là cục cÆ°ng của ta à ....
Câu nà y y chang nhÆ° lá»i giữa đôi tình nhân Ä‘ang cãi nhau. Lá»i vừa ra khá»i miệng nà ng liá»n cảm thấy không ổn, nhịn không được quay đầu Ä‘i, ngÆ°á»i trong kÃnh kiá»u diá»…m Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i, xinh đẹp nhÆ° hoa Ä‘Ã o.
"Y.... y Ä‘ang nhìn ta.....". Thôi Oanh Nhi lén lút nheo mắt nhìn và o kÃnh, ngá»±c nhảy bịch bịch, nhịn không được nắm chặt cạnh bà n, bá»™ ngá»±c căng má»m pháºp phồng cảm thấy nóng rần.
DÆ°Æ¡ng Lăng đứng dá»±a cạnh cá»a sổ khắc hoa, qua hồi lâu má»›i nhẹ giá»ng nói:
- Ta... Äi kêu ngÆ°á»i Ä‘Æ°a và i món ăn nhẹ đến, không biết có phù hợp khẩu vị của cô hay không, nếu nhÆ° không thÃch cứ nói thẳng. Buổi tối.... ta lại đến xin má»i cô Ä‘i.
NgÆ°á»i đã rá»i khá»i cá»a, Thôi Oanh Nhi vẫn không dám quay đầu lại, bá»™ ngá»±c trắng ngần của nà ng nhấp nhô không chừng, dáng ngÆ°á»i nhìn nghiêng lá»™ rõ Ä‘Æ°á»ng cong lả lÆ°á»›t quyến rÅ©, quả nhiên là đẹp đến cá»±c kỳ.
Rất lâu sau đó, nà ng má»›i hÆ¡i ngÆ°á»›c mắt nhìn và o kÃnh, tháºt giống nhÆ° ngÆ°á»i ngá»c: Hai gò má Ä‘á» tÆ°Æ¡i, trong đôi mắt má»™t má»™t tia nhu mì nhÆ° tÆ¡ nhÆ° sợi. ChÆ°a bao giá» thấy qua vẻ phong tình lạ lẫm nà y nên nà ng cảm thấy sợ hãi, trong lòng run lên. "Bốp" má»™t tiếng giòn giã vang lên, chiếc lược chải đầu trong tay bị bẻ thà nh hai ná»a......
Ná»™i khà điá»u tức là nhằm tăng cÆ°á»ng và điá»u trị cÆ¡ năng của mình, vừa may bệnh thÆ°Æ¡ng hà n Ä‘a phần là do các chức năng bản thân có vấn Ä‘á» mà sinh ra. Vì thế, được Thôi Oanh Nhi trị liệu, ÄÆ°á»ng Nhất Tiên hồi phục rất nhanh, chỉ sau và i ngà y bệnh tình đã gần nhÆ° hết hẳn. Nà ng đã thÆ°á»ng xuống giÆ°á»ng bÆ°á»›c Ä‘i, tinh thần đã khôi phục rất nhiá»u, Ä‘iá»u nà y khiến ChÃnh Äức cùng DÆ°Æ¡ng Lăng mừng đến phát Ä‘iên.
Thuáºt váºn khà đạo dẫn quả thá»±c quá hao tốn thể lá»±c. Má»—i khi hoà n tất thuáºt ná»™i khà đạo dẫn, Thôi Oanh Nhi Ä‘á»u đầu đầy đổ mồ hôi, thân thể hÆ¡i run lên, phải nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc lâu rồi má»›i được nô tì nâng đỡ trở vá» phòng, thần sắc vô cùng ảm đạm. Nhìn thấy thế, DÆ°Æ¡ng Lăng rất không Ä‘Ã nh lòng. Äể Ä‘á»n bù, y chăm sóc thức ăn món uống cho nà ng hết sức chu đáo, cẩn tháºn.
Má»—i đêm Thôi Oanh Nhi và ÄÆ°á»ng Nhất Tiên váºn quần áo lót ở trên giÆ°á»ng váºn khà trị bệnh đến má»™t canh giá», da thân tiếp xúc nhau, ngoà i ra lại có các thủ thuáºt phát, vá»—, xoa bóp, mát xa…. Äiá»u nà y khác hẳn vá»›i hình ảnh DÆ°Æ¡ng Lăng tưởng tượng: vị cao nhân võ lâm song chưởng đặt sau lÆ°ng ngÆ°á»i bệnh, đỉnh đầu bốc khói xanh. DÄ© nhiên những hình ảnh thá»±c sá»± nà y y không nhìn thấy được, chỉ thấy rõ bệnh tình ÄÆ°á»ng Nhất Tiên suy giảm, nà ng lại giống nhÆ° con én nhá» lÃu ra lÃu rÃu tò mò kể chuyện cho y nghe.
Những ngà y nà y Hắc Diêu Tá» cÅ©ng khôi phục hẳn. TrÆ°á»›c khi bị hôn mê gã còn ở chung má»™t chá»— vá»›i đám ngÆ°á»i DÆ°Æ¡ng Hổ, bây giá» má»™t ngÆ°á»i cÅ©ng không thấy. Khi tỉnh lại, gã từng há»i thăm Hồng NÆ°Æ¡ng Tá», nhÆ°ng nà ng chỉ trả lá»i qua quÃt cho xong. Không ngá» hôm nay gã nhìn thấy trong viện có quan binh ghé qua, vá»›i lại những thị vệ kia Ä‘á»u vô cùng lá»… Ä‘á»™, trá»ng vá»ng đại tẩu. Tưởng rằng chị dâu đã đầu phục triá»u đình, trong lòng giáºn không ká»m được, gã là m ầm Ä© cả lên, thà rằng tá»± sát chứ không chịu nháºn ân huệ của nà ng. Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» bị bức bách Ä‘Ã nh phải Ä‘em tình hình thá»±c tế kể cho gã nghe.
Tuy Hắc Diêu TỠđã tà n phế má»™t chân nhÆ°ng tinh thần khà phách vẫn không há» sa sút. Nghe kể xong, gã ngây ngÆ°á»i tại chá»—, kết hợp những Ä‘iá»u tá»± mình nghe thấy, trong lòng gã tá»± nhiên hiểu tất cả những Ä‘iá»u Thôi Oanh Nhi nói Ä‘á»u sá»± thá»±c. Kẻ tá»± mình sống chết cùng nhau, dáºp đầu gá»i đại ca lại là hạng ngÆ°á»i bỉ ổi nhÆ° váºy! Trong lòng gã nhÆ° bị đâm má»™t Ä‘ao, cả ngÆ°á»i má» mịt lÆ¡ mÆ¡ dÆ°á»ng nhÆ° già lão thêm cả mÆ°á»i năm.
Hồng nương tỠthấy thế không đà nh lòng, nước mắt hoen mi:
- Diêu tá», đúng là má»™t nhà chúng ta phải xin lá»—i đệ. NhÆ°ng mà ... bất kể nhÆ° thế nà o hắn cÅ©ng là trượng phu của ta. SÆ¡n quy tuy lá»›n nhÆ°ng không thể lá»›n hÆ¡n phu quân của ta, ta không có cách nà o cùng hắn Ä‘á»™ng thủ. Äệ không thể xông pha trên giang hồ được nữa, khi việc nÆ¡i đây xong, ta sẽ Ä‘Æ°a đệ trở vá» Bá Châu tìm má»™t chá»— ổn định cuá»™c sống, rồi sẽ Ä‘em mẹ đệ đến chá»— đó, cùng sống qua ngà y vá»›i đệ.
Lá»™ vẻ sầu thảm, Hắc Diêu Tá» cÆ°á»i hà hà :
- Má»™t phế nhân chỉ có má»™t chân, lại kèm má»™t bà mẹ già bị mù mắt, trá»i ạ! Ta còn nói được gì bây giá», chi bằng lúc bị đại ca của mình đâm dao sau lÆ°ng, ta chết luôn Ä‘i cÅ©ng còn hÆ¡n nghe kể chuyện nà y.
Hồng Nương TỠlau nước mắt:
- Trở vá» Bá châu, tẩu sẽ tìm cÆ°á»›p má»™t đại tà i chủ già u có bất nhân để kiếm má»™t Ãt tiá»n cho đệ khá»i phải lo lắng trong phần Ä‘á»i còn lại. Ta sẽ không bá» mặc đệ đâu.
DÆ°Æ¡ng Lăng Ä‘i tá»›i cá»a vừa đúng lúc nghe được câu nà y. Y không khá»i cÆ°á»i dở, mếu dở:
- May mà là ta đến, cô ở trong viện quan phủ lại bà n chuyện là m sao cÆ°á»›p phá, bắt cóc tống tiá»n! CÅ©ng quá lá»›n máºt đấy chứ? Chá»› để bị ngÆ°á»i khác nghe được sẽ biết được lai lịch các ngÆ°Æ¡i.
Tuy Hắc Diêu TỠđược ngÆ°á»i của DÆ°Æ¡ng Lăng chữa trị nhÆ°ng không há» cảm kÃch chút nà o. Nghe váºy, gã cÆ°á»i lạnh đáp:
- CÆ°á»›p của, bắt cóc tống tiá»n thì đã sao? Chúng ta và o nhà cÆ°á»›p của là tá»™i ác tà y trá»i, quan phủ các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng y hệt, ngÆ°á»i dám phản kháng lại bị biến thà nh tá»™i nhân. Ai vô sỉ hÆ¡n ai?
Thôi Oanh Nhi sắc mặt á»ng Ä‘á», lúng túng giải thÃch:
- Vốn ban đầu nhà Diêu Tá» cÅ©ng giúp triá»u đình nuôi dưỡng ngá»±a. NhÆ°ng ngá»±a bị chết, quan phủ định lấy đất của hắn bồi thÆ°á»ng. Hắn không chịu, bị Huyện lệnh bắt Ä‘i, vá» sau....
TÃnh nóng nhÆ° lá»a, Hắc Diêu Tá» lạnh lùng quát:
- Giải thÃch vá»›i y là m gì? Thiên hạ bất công, cho nên ta muốn phản. Muốn giết muốn mổ gì thì mặc y!
DÆ°Æ¡ng Lăng thấy gã nổi giáºn đến ngá»±c pháºp phòng, hổn hển thở gấp bèn nhẹ mỉm cÆ°á»i:
- Là m trá»™m cÆ°á»›p, không phải kẻ nà o cÅ©ng có đạo nghÄ©a, cÅ©ng là ngÆ°á»i chÃnh trá»±c nghÄ©a khÃ. Còn ngÆ°á»i là m quan, cÅ©ng không phải toà n là lÅ© tham quan ô lại, không biết thÆ°Æ¡ng cảm tình cảnh của dân. NgÆ°Æ¡i cần phải nháºn thức nhÆ° thế má»›i đúng.
Y lại quay sang Thôi Oanh Nhi nói tiếp:
- Xá muá»™i đã bá»›t rất nhiá»u, bây giá» Ä‘ang ở trong vÆ°á»n ở viện sau phÆ¡i nắng. Cô nÆ°Æ¡ng đã rất vất vả nhiá»u ngà y rồi, còn vị… Hắc huynh nà y..... Äợi khi vết thÆ°Æ¡ng của gã là nh hẳn, ta sẽ biếu tặng má»™t khoản bạc. Không cần từ chối, đây là tiá»n khám bệnh, cô nên cầm lấy. Äược rồi, ta vá» trÆ°á»›c đây.
Hắc Diêu Tá» trừng mắt nhìn y rá»i Ä‘i, sau đó hồ nghi liếc mắt nhìn Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» nói:
- Từ nay vá» sau, ta không bao giá» nháºn DÆ°Æ¡ng Hổ là m đại ca nữa, tiếng tẩu tá» nà y ta cÅ©ng không gá»i. Tá»· đối vá»›i ta nghÄ©a nặng nhÆ° núi, ta Hắc Diêu Tá» mặc dù lá»›n tuổi hÆ¡n tá»·, lại nguyện tôn xÆ°ng tá»· má»™t tiếng Thôi tá»·. Ta có lá»i chân thà nh tá»· đừng oán trách: Thôi tá»· Ä‘á»n đáp DÆ°Æ¡ng Hổ cả Ä‘á»i sao? Không đáng! NgÆ°á»i sống trên núi chúng ta không có nhiá»u khuôn phép đến nhÆ° váºy, tá»· muốn tái giá thì cứ cÆ°á»›i y.
NhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Lăng là ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o? Y là quan lá»›n triá»u đình! Cho dù tá»· là má»™t cô gái goá bình thÆ°á»ng cÅ©ng không gã được và o má»™t nhà chồng nhÆ° thế. Chúng ta là những tên thổ phỉ không có tÆ°Æ¡ng lai, nếu nhÆ° tá»· muốn Ä‘i chịu tá»™i tại má»™t nhà chồng nhÆ° váºy, không bằng là m má»™t ngÆ°á»i tá»± do, tiêu dao khoái hoạt. Há» DÆ°Æ¡ng thấy tá»· tuổi trẻ xinh đẹp nên bây giá» có thể nịnh hót tá»· hết lòng, nhÆ°ng những kẻ có thể là m quan thì không má»™t ai có lÆ°Æ¡ng tâm, những kẻ từng Ä‘á»c sách Ä‘á»u bụng dạ lắc léo. Thôi tá»· đừng mÆ¡ leo cao nữa.
Thôi Oanh Nhi cực kỳ lúng túng, sắc mặt đỠnhư lựu. Nà ng ảo não đáp:
- Äệ nói báºy bạ gì váºy? Y đã đồng ý buông tha chúng ta, má»i ngÆ°á»i trị thÆ°Æ¡ng cho ngÆ°Æ¡i là để trao đổi vá»›i việc ta tá»›i cứu biểu muá»™i y mà thôi. Sau đó chia tay hai ngã, ai cÅ©ng không nợ ai.
Hắc Diêu TỠđáp với vẻ mặt cổ quái:
- Chỉ mong là váºy!
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» thấy thần sắc gã nhÆ° thế, muốn giải thÃch thêm, lại cảm giác là m nhÆ° váºy thì thà nh ra là mình chá»™t dạ. Nà ng bá»±c mình giáºm giáºm chân, nói:
- Äệ nghỉ ngÆ¡i cho tốt! Mấy ngà y nay ta cÅ©ng rất mệt, ta vá» phòng nghỉ ngÆ¡i trÆ°á»›c đã.
Hắc Diêu Tá» bình tÄ©nh nhìn nà ng Ä‘i ra khá»i cá»a, lẩm bẩm: "Äại VÄ© Ba Lang nói không chừng là tháºt. Thôi tá»· má»™t chốc lau nÆ°á»›c mắt, má»™t chốc mặt hồng hồng, cà ng ngà y cà ng không giống Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» tÃnh tình cang cÆ°á»ng khi xÆ°a nữa rồi. Ôi! Trong quan phủ nà o có ngÆ°á»i tốt, tá»· đừng để bị mắc lừa..."
DÆ°Æ¡ng Lăng vừa vá» thÆ° phòng tạm đã thấy Liá»…u BÆ°u Ä‘ang đợi ở đó, liá»n há»i:
- Tin tức hôm nay đã đưa tới rồi sao?
Hoà ng Thượng trì hoãn ở chá»— nà y tháºt quá lâu, thêm nữa hà nh tung đã lá»™ nên cÅ©ng không cần thiết phải ẩn giấu. Vì muốn đánh tan lá»i đồn đại của dân gian, DÆ°Æ¡ng Lăng dứt khoát công khai tin tức Hoà ng Thượng ngụ ở đây ra ngoà i, đồng thá»i ra lệnh trong kinh có chuyện gì nguy cấp Ä‘á»u phải kịp thá»i truyá»n báo thẳng qua đây. Y cÅ©ng bắt đầu lên kế hoạch bố trà chuyện sau nà y trở vá» kinh.
Việc cùng Äóa Nhan Tam Vệ và ba bá»™ Nữ Chân thông thÆ°Æ¡ng đã cấp bách lắm rồi, má»™t khi Hoà ng Thượng hồi kinh là láºp tức hạ chiếu tiến hà nh ngay. Tin tức từ thảo nguyên truyá»n đến cho biết đông bá»™ Mông Cổ năm nay bị tổn hại nặng ná», hiện nay má»i thứ Ä‘á»u thiếu thốn, tất cả má»i bá»™ lạc Ä‘á»u vắt hết óc để mÆ°u tìm lÆ°Æ¡ng thá»±c.
Nhóm bá»™ lạc liên minh của Há»a Si há»i mượn lÆ°Æ¡ng thá»±c của Ngoã Lạt bá»™, không biết bá»n chúng Ä‘Æ°a ra Ä‘iá»u kiện gì mà Ngoã Lạt bá»™ vốn keo kiệt lâu nay lại hà o hiệp giúp ngay. PhÃa đông các bá»™ lạc của Bá Nhan tiếp giáp vá»›i các bá»™ lạc của Äóa Nhan Tam Vệ và Nữ Chân. Bá Nhan không há» Ä‘á» cáºp tá»›i chuyện Hoa Äáng trở cá» theo Äại Minh, đã cùng nhau kết là m đồng minh và thông thÆ°Æ¡ng buôn bán, mà chỉ phái ngÆ°á»i đến bá»n há» mượn lÆ°Æ¡ng. Hoa Äáng lấy cá»› các bá»™ lạc của mình cÅ©ng bị nạn tuyết lá»›n gây hại, má»™t má»±c từ chối luôn.
Äóa Nhan Tam Vệ và Äại Minh đã gặp mặt kết minh, thông báo công khai là liên kết thông thÆ°Æ¡ng buôn bán, không há» hợp tác quân sá»±. NhÆ°ng Bá Nhan thông qua Di Lặc giáo đã sá»›m biết ná»™i tình việc bá»n há» cùng đồng mÆ°u nhằm đối phó vá»›i mình. Ban đầu hắn không há» quá để tâm. Mặc dù Äóa Nhan Tam Vệ là má»™t Ä‘á»™i tinh binh, nhÆ°ng mà bá»n há» quá nhá» bé, cho dù Äại Minh cùng bá»n chúng kết thà nh đồng minh cÅ©ng chả gây hại gì. Äóa Nhan Tam Vệ đã quen thói ngả cá» theo gió, dám có lòng dÅ©ng cảm cùng hắn đối nghịch má»›i là lạ.
NhÆ°ng mà bây giỠđã khác rồi, hắn tuyệt đối không ngá» tá»›i mình lại có thể sa và o tình thế bi thảm nhÆ° váºy. Tuy thá»±c lá»±c Há»a Si cÅ©ng không há» tăng trưởng, nhÆ°ng do lần nà y chết tráºn cùng bị thÆ°Æ¡ng lại Ä‘a phần là quân chủ lá»±c của hắn nên Há»a Si đã có thể có sức đánh nhau vá»›i hắn.
Vì váºy lúc nà y hắn chỉ có thể khống chế ná»™i bá»™, tuyệt đối không thể khai chiến vá»›i Äóa Nhan Tam Vệ.
Năm xÆ°a vì sao Ngoã Lạt thảm bại, hắn còn nhá»› rõ rà ng. Khi Ngoã Lạt chinh phạt Äóa Nhan Tam Vệ thì Thát Äát bá»™, sá»›m đã cùng Äóa Nhan Tam Vệ ngầm kết minh, đã thông báo tin tức và cùng Äóa Nhan Tam Vệ tiá»n háºu giáp kÃch đánh cho Ngõa Lạt đại bại. Từ đó Ngoã Lạt suy sụp luôn.
Bây giá» Há»a Si dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang há»c táºp phong thái năm xÆ°a của hắn: cùng vá»›i Ngoã Lạt nằm ở góc phÃa tây Ä‘i lại cá»±c kỳ máºt thiết. Nếu nhÆ° lúc nà y hắn chinh phạt Äóa Nhan Tam Vệ, Há»a Si và Ngoã Lạt ở sau lÆ°ng lại đâm hắn má»™t Ä‘ao, còn nhà Minh phÃa nam giÆ°Æ¡ng mắt hổ nhìn lom lom, tất hắn phải thất bại thảm hại.
Thế là Bá Nhan sau khi chán nản vì bị cá»± tuyệt, bèn nhắc lại lá»i cÅ©, lại phái sứ giả mang theo kim châu ngá»c bảo muốn cùng Hoa Äáng kết thân, xin cÆ°á»›i con gái của hắn là Ngân Kỳ Kỳ Cách là m Khả Äôn. Lão gian hùng Hoa Äáng bèn ra má»™t chiêu Thái Cá»±c Ä‘Æ°a đẩy, yêu cầu ngược lại, muốn lấy con gái của bác hắn là m phu nhân.
Sứ giả hai bên kẻ tá»›i ngÆ°á»i lui, Ä‘Ã m phán đến khà thế ngất trá»i, rất có ý chỉ và i ngà y nữa đã kết thà nh thông gia. Chỉ là ở vùng biên giá»›i hai bên Ä‘á»u bà y bố trá»ng binh, Ä‘á»™i ngÅ© nghị thân hai bên má»—i lần Ä‘i lại Ä‘á»u phải xuyên qua từng từng lá»›p lá»›p binh doanh, bầu không khà có phần không phù hợp.
Vá»›i loại yên lặng tạm thá»i nà y, ngÆ°á»i sáng suốt Ä‘á»u nhìn ra được Ä‘ang tÃch tụ cuồng phong, mà trung tâm bão táp chÃnh là Bá Nhan. Chỉ là hùng Æ°ng Bá Nhan Khả Hãn vốn bay lượn ở trên thảo nguyên nay đã biến thà nh má»™t con Æ°ng yếu nhược chỉ có thể cố thủ gốc cây đại thụ của chÃnh mình.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Bây giá» DÆ°Æ¡ng Lăng chỉ cần chá» hạt giống tá»± mình gieo khÆ¡i lên xung Ä‘á»™t giữa các liên minh bá»™ lạc thảo nguyên mà thôi. Äiá»u kiện nà y rất dá»… xảy ra, nguyên nhân dẫn đến quả thá»±c quá nhiá»u. Hai ngÆ°á»i thuá»™c hai bá»™ lạc khác nhau bởi vì tranh già nh má»™t bãi chăn nuôi hoặc là trong giao dịch buôn bán nảy sinh má»™t chút đụng chạm nho nhá» cÅ©ng sẽ có thể khiến cho hai gia tá»™c xung Ä‘á»™t, sau đó dẫn tá»›i xung Ä‘á»™t giữa hai tiểu bá»™ lạc.
Lúc trÆ°á»›c, những xung Ä‘á»™t loại nà y sẽ bị các lãnh chúa, các tù trưởng bên trên áp chế dẹp yên. NhÆ°ng hiện nay các thủ lÄ©nh bá»™ lạc Ä‘ang có nhu cầu cấp bách lợi dụng chiến tranh nổ ra để thoát khá»i hoà n cảnh khó khăn của bản thân nên sẽ chỉ đổ thêm dầu và o lá»a, yêu cầu đại thủ lÄ©nh ra mặt chủ trì xét xá» công bằng. Má»™t tráºn phong ba sắp xuất hiện, bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể xảy ra.
Nếu nhÆ° lúc nà y triá»u Minh lại áp bức quá thì sẽ phản tác dụng, sẽ khiến cho bá»n hắn Ä‘oà n kết lại. Do đó DÆ°Æ¡ng Lăng chỉ dặn dò Ná»™i xưởng chú ý đến khuynh hÆ°á»›ng hà nh Ä‘á»™ng của các liên minh trên thảo nguyên, mà không có ý định ra tay ngay lúc nà y. Bây giá», Ä‘iá»u y quan tâm chÃnh là thế cuá»™c trong kinh cùng vá»›i việc sau khi trở vá» kinh chuẩn bị mở cảng biển mở rá»™ng giao thÆ°Æ¡ng buôn bán qua lại. Tin tức các sứ giả Ä‘i lại mang theo hằng ngà y Ä‘á»u thuá»™c vá» loại chuẩn bị nà y.
Liễu Bưu khẽ lắc đầu thưa:
- Ở kinh sÆ° tất cả má»i việc Ä‘á»u được thu xếp theo ý đại nhân, hiện nay không có biến số gì, chỉ là ..., - hắn cau mà y thÆ°a tiếp - Äại nhân, bây giá» các loại tin đồn trà n ngáºp khắp má»i ngõ ngách, có má»™t Ãt....
DÆ°Æ¡ng Lăng lắc đầu cÆ°á»i nói:
- Cứ để bá»n chúng nói cho sÆ°á»›ng miệng! Không phải ngÆ°á»i của chúng ta cÅ©ng Ä‘ang truyá»n bá sá»± tÃch Hoà ng Thượng đã dÅ©ng mãnh phi thÆ°á»ng đánh bại kẻ địch trong tráºn chiến Äại Äồng hay sao? Chỉ cần chú ý đến quan trÆ°á»ng và quân Ä‘á»™i; bá»n há» vẫn ổn định là tốt rồi.
Liá»…u BÆ°u cÆ°á»i khổ đáp:
- Äại nhân! Äúng là có cả hà ng đống ngÆ°á»i Ä‘ang ná»— lá»±c truyá»n bá thông tin Hoà ng Thượng cùng Tam vệ đã liên minh, đại phá giặc Thát Äát. NhÆ°ng mà chuyện dân chúng bà n tán say sÆ°a hÆ¡n hẳn chÃnh là loại truyá»n thuyết phong lÆ°u, ly kỳ. Bây giá» có má»™t Ãt lá»i đồn đãi vô cùng bất lợi đối vá»›i Thánh Thượng, đối vá»›i đại nhân, thuá»™c hạ cÅ©ng vừa má»›i nghe được.
HÆ¡i thấy lạ, DÆ°Æ¡ng Lăng bÆ°á»›c và o sau án thÆ° ngồi xuống, há»i:
- Lá»i đồn nà o liên quan đến ta? Nói ta nghe thá».
Liễu Bưu ho nhẹ một tiếng, đáp:
- Cái ...nà y... Bây giá» khắp phố phÆ°á»ng có má»™t Ãt lá»i đồn đại, nói Hoà ng Thượng cải trang tuần tra Äại Äồng là bởi vì nghe nói nÆ¡i nà y có rất nhiá»u mỹ nữ. Có má»™t Ãt lá»i đồn vô cùng kinh khủng, há» nói Hoà ng Thượng thấy nhà cao cá»a rá»™ng liá»n xông và o, đòi rượu lẫn đồ nhắm, cợt nhã chá»c ghẹo con dâu con gái nhà ngÆ°á»i ta, cÆ°á»›p mỹ nữ mang vá» kinh sÆ°.
DÆ°Æ¡ng Lăng chau mà y, giá»ng căm háºn:
- Nhất định là do giáo đồ Di Lặc giáo bịa đặt hãm hại. Dân chúng rất hứng thú vá»›i loại "bát quái" nà y, tá»± nhiên vui vẻ là m kẻ truyá»n bá. Tháºt sá»± có cho ngÆ°á»i để ý cÅ©ng Ä‘Ã nh chịu, muốn truy xét xuất xứ cÅ©ng nà o có dá»… gì?
(bát quái nghÄ©a là lá»i đồn, tiếng lóng thá»i hiện đại – gossip)
Liá»…u BÆ°u ngÆ¡ ngẩn há»i:
- Bát quái?
DÆ°Æ¡ng Lăng cÆ°á»i, nói trá»›:
- Ôi... Cái ...nà y... Là lá»i nói cá»a miệng TrÆ°Æ¡ng Thiên SÆ° ta thÆ°á»ng nghe; ý là tin vịt. NgÆ°Æ¡i nói tiếp Ä‘i, tại sao sá»± việc nà y lại có quan hệ vá»›i ta?
Liễu Bưu định thần trở lại, thưa:
- Dạ! Bây giá» lại có lá»i đồn đại rằng Hoà ng Thượng dừng lại Hoa phủ là do nhìn trúng má»™t ngÆ°á»i hầu thiếp của Hoa Ngá»± Sá». Ban... Ban ngà y mà lại sinh hoạt nam nữ (*) bừa bãi, dÆ¡ bẩn kinh khủng. Vá»›i lại....
(*“Bạch nháºt tuyên dâmâ€: Thá»i xÆ°a quan niệm ban ngà y mà sinh hoạt nam nữ là má»™t Ä‘iá»u cá»±c kỳ ô uế, tá»™i lá»—i.)
Hắn cẩn tháºn liếc mắt nhìn DÆ°Æ¡ng Lăng, thấp giá»ng nói:
- Còn có ngÆ°á»i nói, đại nhân vì muốn được Hoà ng Thượng thÆ°Æ¡ng yêu nên Ä‘em biểu muá»™i của chÃnh mình hiến cho Hoà ng Thượng. Mấy ngà y trÆ°á»›c đây đại nhân còn Ä‘i đến nhà má»™t vị lang y bắt cóc má»™t mỹ nhân Ä‘ang đến xin chữa bệnh. Chẳng những đại nhân dung túng Hoà ng Thượng ham mê nữ sắc, mà chÃnh mình cÅ©ng... CÅ©ng cùng những mỹ nữ nà y ngủ chung, cùng hoan lạc. Lại còn nhân cÆ¡ há»™i vÆ¡ vét tà i sản ngÆ°á»i già u có, Ä‘e dá»a bằng không sẽ Ä‘Æ°a Hoà ng Thượng đến nhà ...
Há»… là ngÆ°á»i Ä‘á»c sách thì không thể không coi trá»ng danh dá»± của mình. Vốn Liá»…u BÆ°u tưởng rằng DÆ°Æ¡ng Lăng nghe xong nhất định sẽ giáºn tÃm mặt, láºp tức kêu hắn lục lá»i tìm cho ra ngÆ°á»i phao tin báºy. Không ngá» DÆ°Æ¡ng Lăng nghe xong lại báºt cÆ°á»i, lắc đầu cÆ°á»i vang má»™t hồi lâu rồi má»›i nói vá»›i vẻ mặt cổ quái:
- Té ra nguồn cơn là như thế! Té ra nguồn cơn là như thế! Ha ha, ha ha ha! Té ra nguồn cơn là như thế!
Liá»…u BÆ°u kinh ngạc nhìn DÆ°Æ¡ng Lăng, thầm nghÄ©: "Äại nhân giáºn quá thà nh hồ đồ rồi sao?"
DÆ°Æ¡ng Lăng hừ má»™t tiếng, há»i tiếp:
- Chỉ váºy sao! Còn gì nữa không?
Liá»…u BÆ°u thÆ°a:
- Cái...nà y... Ở địa phÆ°Æ¡ng nà y thì chỉ lÆ°u truyá»n nhÆ° váºy, tuy nhiên cà ng Ä‘i vá» phÃa kinh thà nh, cà ng Ä‘i vá» phÃa nam thì câu chuyện lại cà ng kinh khủng, cà ng thái quá, dân chúng lại cà ng thÃch lan truyá»n. Có má»™t số câu truyện rõ rà ng có cả trăm ngà n chá»— sÆ¡ hở mà dân chúng cÅ©ng vẫn cứ tin là tháºt.
Dương Lăng trầm ngâm:
- Lá»i đồn hay sao? Lan truyá»n má»™t Ãt chuyện vá»› vẩn thì không cần phải quan tâm, sẽ không thá»±c sá»± lung lay gốc rá»…, phần lá»›n những ngÆ°á»i ồn à o a dua là má»™t Ãt ngÆ°á»i dân vô vị, còn những kẻ thá»±c sá»± cần bị bắt lại Ä‘ang ngồi hưởng kết quả của những lá»i đồn nà y. Vấn Ä‘á» là ngÆ°á»i tung ra lá»i đồn. Mục Ä‘Ãch bịa đặt lá»i đồn của chúng Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không phải chỉ Ä‘Æ¡n giản là nhằm bôi xấu thanh danh ngÆ°á»i khác, vá»›i lại chỉ trong má»™t thá»i gian ngắn nhÆ° váºy mà có thể sắp xếp ra nhiá»u chuyện ná»a tháºt ná»a giả đến thế nà y thì có lẽ ngay bên trong huyện DÆ°Æ¡ng Nguyên đã có ngÆ°á»i của Di Lặc giáo.
Tuyệt! Ta Ä‘i đến đâu là đinh báºt ra đến đó. Nếu tháºt sá»± giáo đồ của Di Lặc giáo thì tuyệt đối không tha. NgÆ°Æ¡i Ä‘i chuẩn bị má»™t chút, bố trà má»™t Ãt thị vệ tin cáºy cùng Bổn quan Ä‘i ra ngoà i má»™t lát. Tá»u lâu trà phÆ°á»ng, chùa miếu há»™i hè, chÃnh tai ta nghe qua má»™t chút rồi sẽ quyết!
Liá»…u BÆ°u rá»i Ä‘i, DÆ°Æ¡ng Lăng suy nghÄ© má»™t lúc rồi xoay ngÆ°á»i Ä‘i tìm ChÃnh Äức. Vừa má»›i Ä‘i qua hà nh lang cầu, y thấy Cốc Äại Dụng Ä‘ang theo hầu ChÃnh Äức hiện ra trÆ°á»›c mắt. DÆ°Æ¡ng Lăng vá»™i và ng giản lược lá»i đồn đại kể qua vá»›i Hoà ng Äế.
Nghe xong, ChÃnh Äức không há» quan tâm. Hắn trá» môi nói:
- Má»i hiện hữu Ä‘á»u do duyên sinh ra, vốn nhÆ° giấc má»™ng, nhÆ° ảo ảnh, nhÆ° giá»t sÆ°Æ¡ng, nhÆ° bá»t nÆ°á»›c và nhÆ° ánh chá»›p, ta nên nhìn nháºn nhÆ° váºy (1). Cho tá»›i bây giá» những truyện đồn đại vá» gia tá»™c đế vÆ°Æ¡ng cÅ©ng đã nhiá»u; những lá»i đồn đại có liên quan từ nhân váºt nhỠđến nhân váºt lá»›n còn Ãt sao? Cứ mặc bá»n há» nói! Phong lÆ°u thiên tá»? Ha ha, ha ha, trẫm thÃch! Thế thì đã sao? Trẫm vẫn là trẫm, ai là m khó dá»… được ta?
Thấy hắn thần khà ngạo nghá»…, bụng dạ lại rá»™ng rãi, bị mắng mà vẫn không tức giáºn, DÆ°Æ¡ng Lăng không nén nổi thán phục:
- CỠdại không biết nước giếng trong. Tấm lòng khà phách của Hoà ng Thượng, thần theo không kịp.
Cốc Äại Dụng vá»™i và ng trÆ°ng gÆ°Æ¡ng mặt nịnh bợ, cÆ°á»i nói:
- Hoà ng Thượng lòng chứa thiên hạ, ngồi ôm bốn biển. Thái SÆ¡n, Hoa SÆ¡n, NgÅ© Di SÆ¡n, Tháºp Vạn Äại SÆ¡n đồng loạt sụp đổ trÆ°á»›c mắt mà không há» thay đổi sắc diện, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên những lá»i đám tiểu dân nói báºy ngà i chẳng mà ng để và o bụng.
ChÃnh Äức nhÆ° cÆ°á»i nhÆ° không đáp:
- Chúng mà sụp đổ hết thì cần tới con rồng đất lớn cỡ nà o trở mình? Lúc đó giang sơn của trẫm còn lại cái gì đây? Cút sang một bên đi! Ngươi nịnh bợ xong rồi, để cho trẫm nói chuyện.
Sắc mặt hắn vụt thay đổi, cÆ°Æ¡i tÆ°Æ¡i hẳn lên, so vá»›i nụ cÆ°á»i của Cốc Äại Dụng thì vẻ nịnh ná»t còn hÆ¡n cả ba phần. CÆ°á»i xong hắn trÆ¡ mặt ra nói:
- Dương thị độc! Cô em gái của ngươi quả thực là rất khó hầu hạ, vừa mới bớt bệnh đã muốn đi ra ngoà i một lát. Ngươi xem...
DÆ°Æ¡ng Lăng thấy vị Ä‘Æ°Æ¡ng kim thiên tá» bị ÄÆ°á»ng Nhất Tiên hà nh hạ thà nh hình dáng đáng thÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy, bèn cÆ°á»i thầm trong bụng. Y nhÆ°á»›ng cao cặp lông mà y, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Có chuyện đến váºy hay sao? Hoà ng Thượng chá»› hoảng sợ, đợi thần đến nói chuyện vá»›i nà ng. Thần không cho nà ng ra ngoà i, nà ng vẫn phải chịu nghe lá»i thôi.
- Äừng đừng đừng ... NgÆ°Æ¡i gấp cái gì váºy, trẫm muốn nói..... Nhất Tiên cô nÆ°Æ¡ng vì bệnh phải ở trong phòng buồn bá»±c đã nhiá»u ngà y rồi đấy, nà ng cÅ©ng đã khổ sở quá rồi. Hay là ... ta sẽ Ä‘Æ°a nà ng Ä‘i ra ngoà i má»™t lát Ä‘i! Hôm nay không có gió, trá»i cÅ©ng đã ấm, mặc áo nhiá»u hÆ¡n má»™t chút xÃu sẽ không có gì đáng ngại, lại mang theo cô gái giang hồ do ngÆ°Æ¡i má»i đến, còn sợ cái gì nữa?
- Ãi!? Không được, không được! – DÆ°Æ¡ng Lăng lắc đầu đáp - Muốn giải sầu thì ở phÃa sau trong vÆ°á»n là được rồi. Vừa ra khá»i cá»a lại phải tiá»n hô háºu ủng, trừ phi... Hoà ng Thượng ngà i đừng Ä‘i cùng, lúc đó thần má»›i yên tâm.
Äang hÆ¡i khòm lÆ°ng bá»—ng chốc ChÃnh Äức thẳng lÆ°ng lên, nghiêm giá»ng:
- Dương khanh nghe chỉ!
DÆ°Æ¡ng Lăng giáºt mình,vá»™i và ng sụp lạy. ChÃnh Äức vung tay giữ y lại, nói:
- Äừng quỳ! Tránh bị ngÆ°á»i không biết chuyện thấy được lại Ä‘i báo Nhất Tiên biết, trẫm sẽ thê thảm ngay. NgÆ°Æ¡i hãy nghe cho kỹ đây, trẫm lệnh cho ngÆ°Æ¡i phải nghÄ© biện pháp, bất kể nhÆ° thế nà o cÅ©ng phải cho ÄÆ°á»ng cô nÆ°Æ¡ng ra ngoà i giải sầu. Thị trấn nhá» mà , cÅ©ng không có nhiá»u địa Ä‘iểm lắm. NgÆ°Æ¡i cho quét qua má»™t lượt mấy nÆ¡i náo nhiệt trÆ°á»›c khi Ä‘i, chẳng lẽ không được sao? ÄÆ°Æ¡ng nhiên bổn hiệu uý nhất định phải là m thị vệ tùy tùng. Ghi nhá»› kÄ©, ghi nhá»› kÄ©!
Nói xong hắn còn sợ DÆ°Æ¡ng Lăng không nghe lá»i nên vá»™i và ng quay sang Cốc Äại Dụng:
- Äại Dụng, ngÆ°Æ¡i thấy rồi chứ? NgÆ°Æ¡i đã thấy trẫm đã hạ chỉ rồi, nếu DÆ°Æ¡ng thị Ä‘á»™c không nghe thì chÃnh là kháng chỉ.
- Dạ! Lão nô nghe rất rõ! - Cốc Äại Dụng cung kÃnh lên tiếng.
Dương Lăng đà nh phải chịu. Y suy nghĩ một hồi rồi bẩm :
- Váºy... Xin má»i Hoà ng Thượng vá» trÆ°á»›c Ä‘i! Thần Ä‘i bố trà qua, chỠđến chiá»u trá»i hÆ¡i ấm hÆ¡n rồi sẽ Ä‘i.
Vừa nghe, ChÃnh Äức mặt mà y há»›n hở chạy Ä‘i mất. DÆ°Æ¡ng Lăng kỳ quái nhìn theo bóng hắn, há»i:
- Vì sao mà Hoà ng Thượng vui vẻ nhÆ° váºy?
Cốc Äại Dụng cÆ°á»i chịu Ä‘á»±ng:
- Nhất Tiên cô nÆ°Æ¡ng vừa ở trong vÆ°á»n thấy không có gì náo nhiệt đáng nhìn, đã hứa vá»›i Hoà ng Thượng má»™t Ä‘iá»u. Nà ng bảo nếu nhÆ° Hoà ng Thượng có thể cầu được đại nhân cho phép nà ng ra ngoà i du ngoạn, thì sau khi đã trở vá» kinh nà ng và Hoà ng Thượng sẽ chia nhau má»—i ngÆ°á»i phụ trách má»™t ná»a, cùng sáng tác má»™t bà i “Sát biên nhạcâ€.
*****
Chú thÃch:
(1): Kinh Kim CÆ°Æ¡ng:
一切有为法, 如梦幻泡影, 如露亦如电, 应作如是观
“Nhất thiết hữu vi pháp, nhÆ° má»™ng huyá»…n phao ảnh, nhÆ° lá»™ diệc nhÆ° Ä‘iện, ứng tác nhÆ° thị quanâ€
ThÆ¡ của Huỳnh Ngá»c Chiến:
Tất cả các pháp hữu vi
NhÆ° bóng, bá»t nÆ°á»›c có gì khác đâu
Như sương, như điện lóe mau
Hãy xem như giấc chiêm bao mơ mà ng
Tà i sản của xCá»x
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của xCá»x
Từ khóa được google tìm thấy
*********** , 4vn nguoc ve thoi minh , àäàìàñ , áàëëîâ , áàëòèéñêèé , àâòîçàï÷àñòè , àâòîìèð , åâðîñïîðò , âèäåî , áèàòëîí , àêöèÿ , àíãëèéñêèé , äîìàøíèé , ãîòèêà , áîóëèíã , àóäèîêíèãè , äóøåâûå , áüÿíêà , đóa nhan tam vệ , çàäàíèÿ , çàùèòå , çíàêîìñòâ , doc nguoc ve thoi minh , êàäåòñòâî , ëàçàðåâ , êàìèí , êèòàéñêèé , êîìïüþòåð , êîðáèíà , èðêóòñê , îäåæäû , íàòàëè , ïåðååçä , ïåðåâîäîâ , ìåðëåí , ïèäîðû , ïîãîäà , ïîòòåð , ìóðàò , ïðèêîë , lac ve thoi minh , ñåêñà , ñàéòîâ , ngouc ve thoi minh 4vn , ngucoc ve thoi minh4vn , nguoc ve minh chieu 208 , nguoc ve thoi duong , nguoc ve thoi minh , nguoc ve thoi minh 104 , nguoc ve thoi minh 4eu , nguoc ve thoi minh 4vn , nguoc ve thoi minh 4vn\ , nguoc ve thoi minh full , nguoc ve thoi minh- 4vn , nguoc ve trieu minh 4vn , nguoc-ve-thoi-minh 4vn , nguocvethoiminh , nguyệt quan , nguyệt quan) , nguyet quan chuong 125 , ñîâåòñêèé , ñïåöîäåæäà , ñïîðò , ñïîðòèâíûå , ñïðàâî÷íèê , nuoc ve thoi minh 4vn , òåàòð , òåëåôîííûé , òàíöû , õðåíîâûé , òðåòüÿêîâñêàÿ , pham nhan tu tien , quan trà sữa ngược , ran khong lo , sat than , tac gia nguyet quan , tac gia nguyet sinh , trở vá» thá»i minh , trinh ngon khanh 4vn , tro ve thoi minh , vu dong can khon , ýðîòèêà , ðåôåðàòè , ðîëèêè