Lúc này, bên trong ngôi đền thần thánh của Tự Nhiên hệ, hai bóng người đang đứng đó ôm sát vào nhau.
- Nàng không sao chứ? - Trần Hạo Minh hỏi.
Trish yếu ớt, gượng gạo nói:
- Thiếp không sao, chỉ là…
- Không sao cái gì nữa? Cả người mềm nhũn ra, đứng còn không vững còn bảo không sao! Nếu không phải tình trạng ở Hỏa Tầng kia quá ác liệt, không thích hợp ở lại thì ta cũng không cho nàng đi đâu hết. Thôi được rồi, để đó ta đưa nàng đi nghỉ!
Đúng là Trish rất mệt.
Cả người không có lấy một tia khí lực, nàng cảm giác như mình vừa bị rút sạch lực lượng, trở thành một người bình thường vậy.
Cái cảm giác này thật khó chịu, lần sau không sinh con nữa! Nói gì cũng không sinh…
Trong lòng thầm ai oán nghĩ như thế! Nhưng nếu mà thật sự tên khốn kia lại làm nàng mang thai, chắc chắn nàng sẽ lại cắn răng mà sinh tiếp! Ai bảo Trish còn có danh hiệu Sinh Mạng nữ thần điện hạ, quý trọng nhất là “sinh mạng” cơ chứ?
Trần Hạo Minh đang định bế Trish lên, đưa nàng về phòng nghỉ thì chợt có tiếng bước chân nặng nề truyền đến.
Người này không hề cố ý che giấu gì, Trần Hạo Minh dễ dàng nghe ra sự hỗn loạn trong nhịp bước, chứng tỏ người này đang bị thương gì đó.
Đến khi người kia xuất hiện, Trish như con thỏ nhỏ kinh hoàng, huých một cái đẩy Trần Hạo Minh ra, người vừa lui lại một hai bước thì suýt nữa ngã dập mông xuống đất. Cuối cùng vẫn phải là Trần Hạo Minh ôm lấy cái eo nàng, kéo lại. Trish xấu hổ mặt đỏ bừng, nhanh chóng ôm Fairy bé bỏng lẩn sau lưng Trần Hạo Minh.
Người đến cũng sửng sốt.
Vừa rồi hắn đã cảm nhận được dao động năng lượng ở chỗ này, đoán chắc là vị tỷ tỷ tôn kính đã về rồi. Do có chuyện quan trọng nên mới bất chấp thương thế, chạy đến đây.
Hắn chính là phó thần Credo Lancy! Cũng là em trai ruột của Tự Nhiên nữ thần Trish Lancy.
Nhưng vừa đến nơi, hắn lại thấy tỷ tỷ tôn kính, cao quý của mình đang được cái người đàn ông kia bế trên tay, sau đó, tỷ tỷ vì xấu hổ mà giãy dụa, tý thì ngã nhào, cuối cùng thì được người đó ôm lại. Tỷ tỷ đỏ bừng mặt, trốn ra sau lưng hắn.
Quan trọng hơn, trên tay tỷ tỷ đang ôm hai cái bọc, nhìn lướt qua đã biết là hai đứa trẻ con vô cùng đáng yêu rồi.
Tròng mắt của Credo co rút lại, sau đó lại nở lớn ra. Trong giây lát vừa rồi, hắn cả thấy được rõ ràng bộ dạng hai đứa trẻ đó. Cả hai đều vô cùng đáng yêu, da mịn màng, trắng nõn. Một đứa tóc màu lục, mắt đen nháy, một đứa tóc màu đen, đang nằm ngủ ngon lành nên không thấy mắt màu gì.
Nhìn cái đặc tính như thế mà còn không biết con của ai thì hắn quá ngu rồi!
Sao nhanh dữ vậy?
Hơn nữa, tên kia còn không chết! Tỷ tỷ thì cứ như tức phụ mới về nhà chồng, xấu hổ đỏ mặt liên tục! Có còn là vị tỷ tỷ cao quý suốt ngày tính toán thủ đoạn nữa hay không?
Trước đó, Credo cũng từng mong cái cảnh này diễn ra. Tỷ tỷ cô đơn quá nhiều năm, khổ vì tình quá nhiều năm rồi! Nhưng khi cái điều đó diễn ra trước mắt, hắn lại có chút khó tin. Hơn nữa, hai người này lại còn sinh con nữa… Điều này làm cho mọi tín niệm của hắn gần như sụp đổ.
Điều làm cho Credo khiếp sợ nhất, đó chính là hai đứa bé này vừa sinh ra đã là một hạ vị thần!
Khí tức không thể sai được. Chắc chắn là Hạ vị thần! Điều này làm hắn tức muốn thổ huyết. Năm xưa sinh ra Green, thằng ôn đó cũng chỉ có tiềm chất tốt một chút, căn bản không có tu vi hiện ra ngay, mà phải đợi đến khi lớn thì mới hoàn toàn bộc phát. Hắn đã tự hào vì Green là thiên tài, hai mươi tuổi thành thần! Điều này làm hắn cười toác cả miệng với thiên hạ, nhưng bây giờ… so với con người ta thì đúng là tức chết!
Kể cả con của Zeus đi nữa thì cũng không có thành thần từ khi sinh ra được! Đứa con xuất sắc nhất của Zeus là tám tuổi thành thần, là đứa con thứ năm của hắn, cũng là con của nữ thần Hera, tên là Heracles, còn được mệnh danh là “vị thần sức mạnh”.
Nếu Trần Hạo Minh mà biết thì đã cười ầm cả lên rồi! Kiếp trước, Heracles, hay còn gọi là Hercules chỉ là một người lai giữa người thường và thần! Trần Hạo Minh còn không thể hiểu được Zeus làm cách nào mà khiến một người thường mang thai, đến bây giờ cũng không biết! Có lẽ là có bí pháp gì đó! Nhưng mà kiếp này lại vẫn có Heracles, còn là con của “bà vợ chính” Hera nữa chứ! Chắc là vì con của Hera, nên mới đặt tên hắn là Heracles, có nghĩa là “vinh quang của Hera”.
Nhưng cái chuyện vừa ra đời đã là thần của hai con bé kia… Chuyện này… cũng quá kinh khủng rồi!
Credo đâu biết, ngay cả Trish cũng còn chưa cảm nhận sức mạnh của hai đứa trẻ, bởi vì từ lúc sinh xong, nàng quá yếu ớt nên không cảm nhận được điều gì, phải đợi đến về sau mới để ý được.
Sở dĩ hai đứa trẻ này có được sức mạnh như vậy, hoàn toàn là hưởng phúc từ cha mẹ. Cả hai người đều có được hỗn độn bất diệt thân, thân thể của hai đứa bé vốn đã mạnh mẽ ngay từ khi sinh ra, nên mới có thể chịu được nguồn năng lượng khủng bố như thế này. Hơn nữa, vì đã hấp thu một phần truyền thừa của mẹ, nên trong người bọn chúng vẫn còn tồn tại một khối năng lượng tiềm tàng cực to lớn, chờ khi chúng lớn lên, bắt đầu tu luyện thì khối năng lượng này sẽ làm bọn chúng tu với tốc độ thần tốc.
- Chúc mừng chúc mừng! Cuối cùng thì tỷ tỷ cũng thoát được cái bóng ma hàng vạn năm qua! Sắc mặt của tỷ xem ra khá là hạnh phúc, điều này phải cảm ơn anh rể nhiều rồi!
Credo nói càng khiến Trish đỏ cả mặt, nhưng thần thái của Credo vẫn nặng nề như cũ, điều này làm cho nàng sinh ra một cỗ bất an khó hiểu.
Hiện giờ, Credo cũng bắt đầu thấy khó xử. Chuyện này đúng là không phải chuyện vui vẻ gì. Nhưng thần sắc của tỷ tỷ đang rất hạnh phúc, thân thể lại yếu nhược đến mức này, hình như vừa sinh xong! Nói ra chuyện này chẳng phải làm nàng càng thêm căng thẳng sao?
- Chuyện gì? - Trish bắt đầu lạnh lùng! Thần thái kỳ lạ của em trai đã đập hoàn toàn vào mắt nàng. Làm lòng nàng nổi lên một sự bất an.
- Không…
- Cha! Để con nói! - Một âm thanh khác lại vang lên! Tiếng nói này cũng khá quen thuộc với Trần Hạo Minh, chính là Green. Tên này cũng đã tiến giai lên Trung vị thần thượng giai, nhưng hình như đã bị thương không nhẹ, thần sắc uể oải, mặt tái nhợt không còn giọt máu!
- Chuyện này… - Credo cũng biết không giấu được nữa, trở nên khá là khó xử.
- Nói! - Trish quát một tiếng, nhưng thân thể bắt đầu run rẩy, dựa sát vào sau lưng Trần Hạo Minh, dường như tiếng vừa rồi đã rút đi toàn bộ sinh lực của nàng vậy.
Fairy bé bỏng và cả Trần Điềm Linh cũng đã bị đánh thức, nhưng bọn chúng không khóc, chỉ tò mò nhìn thần sắc lạnh lùng này của mẹ thân yêu.
- Thần giới của chúng ta bị tấn công! - Credo vẫn chần chừ, nhưng Green thì nói thẳng.
Nghe thấy lời này, thân thể của Trish càng run rẩy mãnh liệt, nhưng vẫn dựa vào thân thể Trần Hạo Minh mà chống đỡ không cho mình ngã. Trong mắt lóe lên sự bối rối vô cùng, đồng thời cũng có sự mê man. Tại sao? Kẻ nào dám tấn công chứ? Không sợ nàng cắt sạch thần thể quả của bọn chúng hay sao?
Thấy Trish nhất thời không nói nên lời, Trần Hạo Minh nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì, kể lại hết lại xem nào!
Nghe Trần Hạo Minh nói thế, Green cũng bình tĩnh kể hết mọi chuyện ra.
Hóa ra, mọi chuyện đều phát sinh từ việc Trần Hạo Minh cùng Fity giết chết Kanna, Dante và Diego, con trai của Hỏa Thần Galan.
Đó là chuyện xảy ra từ một năm trước.
Khi ấy, Fity có một số chuyện vô cùng nghi hoặc, cũng thấy bứt rứt về quan hệ giữa Quang Minh giáo hoàng và Hắc Ám giáo hậu!
Lúc trước, ông nói rằng mình là người kỵ sĩ đào hoa kia, là cha ruột của nàng. Nhưng có một chuyện, khi ở trong Tự Nhiên thần điện, Fity đã nghe người ta tán phét về thời trẻ của các nhân vật lớn. Như Quang Minh giáo hoàng vậy, người ta nói hồi trẻ, ông là một “tế tự”, vốn ông không có cơ hội lên nắm quyền, vì người anh trai đại kỵ sĩ của ông quá xuất sắc. Về sau, người anh trai chết đi vì kẻ định ám toán nên ông mới có cơ hội!
Giáo hoàng là tế tự!
Fity đã hỏi rất kỹ, càng hỏi càng thấy nhiều điểm nghi vấn. Cuối cùng, nàng đặt nghi ngờ lên chuyện giáo hoàng nói dối, bởi những người kia kể về cuộc đời của đại kỵ sĩ, cùng là anh trai của giáo hoàng thời đó quá giống với “người cha” mà giáo hoàng đã kể.
Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Fity không nhịn được nữa, cuối cùng quyết định ra khỏi thần điện, đi hỏi Quang Minh giáo hoàng cho ra nhẽ!
Quan trọng, sau khi “hắn” ra, hai người sẽ đi tới Vô Thần đại lục, làm sao mà hỏi han được gì nữa? Nàng cũng không muốn làm phiền hắn, bởi vì, có một số chuyện, nàng đã nợ hắn! Nàng nợ hắn một cái mạng, nợ một lời hứa sẽ theo hắn suốt đời! Hắn đã giết Kana cho nàng, bây giờ nàng đã mất đi một mục đích sống, và “hắn” lại trở thành một mục đích sống cho nàng.
Đây cũng là một sự kiện khởi đầu.
Fity muốn đi, nhưng mấy người phụ trách thần điện mới lại được giao nhiệm vụ đặc biệt là bảo vệ nàng. Sau nhiều lần dây dưa, cuối cùng họ đồng ý cho Fity đi, nhưng họ sẽ đi theo bảo vệ.
Khi họ đến được Quang Minh thần quốc, thế nào lại lọt vào sự truy nã, truy sát của hàng loạt cao thủ.
Hỏa Thần đã mang về tin tức Fity (Lúc ấy là Tiona và Fiona) cùng một tên đáng hận khác giết chết Quang Minh đại kỵ sĩ St. Kanna, cùng với đó là hai đại giáo chủ của Hỏa Thần điện. Yêu cầu Quang Minh thần điện phối hợp truy sát ba kẻ này.
Quang Minh giáo hoàng nghe thấy chuyện này thì cũng đau hết cả đầu. Ông làm một giáo hoàng, nếu đại kỵ sĩ bị giết mà không có động tác gì, vậy thì chính là phản bội lại giáo! Hơn nữa, người sứ giả được Hỏa Thần phái đến còn là một người con trai khác của Hỏa Thần, là anh em cùng cha cùng mẹ của Kanna, mang tu vi Hạ Vị thần thượng giai, ép cho giáo hoàng không thể thở nổi, lại còn đem uy danh người mẹ “nữ thần quang minh hệ” ra uy hiếp giáo hoàng.
Bất đắc dĩ, ông đành tung tin Tiona đã bị “hắc ám thánh nữ Fiona” giết chết, truy sát Fiona và kẻ giấu mặt kia trên toàn Quang Minh thần quốc. Như thế thực sự khó bảo vệ Fiona, nhưng ông lại nghĩ, làm vậy có thể bảo vệ Tiona, nào biết cả hai người đã dung hợp lại làm một rồi.
Cũng vì việc truy nã này, nhưng kẻ che mặt đi vào thành trong Quang Minh thần quốc đều phải đưa mặt ra cho người ta xem. Tất nhiên Fity không chịu, vậy nên lợi dụng đêm tối để “lén lút” hành sự.
Nào biết, mọi việc cuối cùng lại bị phát hiện, tên Hạ Vị thần thượng giai kia đã phát hiện ra bọn người Fity, chiến đấu một hồi, lật mũ trùm của nàng ra thì ý nghĩ độc ác càng tăng lên mạnh mẽ, quyết bắt nàng lại, hành hạ cho sống không bằng chết.
Đám người Tự Nhiên hệ đi theo cũng chỉ toàn mấy người làm mưa làm gió được trong thế tục, hầu hết là bán thần, có ba tên Hạ Vị thần, đánh không lại tên kia. Cuối cùng bị hắn giết gần hết, chỉ còn hai Hạ Vị thần chạy trốn, giữa đường lại bị đuổi giết, chết thêm một người, người còn lại chạy về Tự Nhiên thần quốc mới thoát chết.
Còn Fity, nàng bị bắt giam lại, phong ấn toàn bộ tu vi! Còn bị làm gì không thì không biết!
Lúc người kia chạy về cũng là lúc Green xuất quan!
Vừa tiến lên đẳng cấp Trung vị thần thượng giai, đang hưng phấn thì nhận được tin Fity bị bắt làm hắn hoảng sợ gần chết.
Fity tu vi không cao, bình thường thì nàng chẳng là cái gì trong mắt của Green, nhưng thân phận khác của nàng làm hắn vô cùng lo lắng.
Nàng là người của Trần Hạo Minh.
Hắn từng vì Lạc Tuyết Nhan mà huyết tẩy sạch cả Ma môn hơn ngàn tiên nhân, à nhầm… ma nhân, san bằng cả một khối bảo địa, làm nó trở thành “bình địa”. Sau đó lại giết lên thẳng Ngọc Hư cung, chiến đấu với Nguyên Thủy Thiên Tôn, suýt nữa thì đại khai sát giới giết sạch một mạch của Quân Tử, may mà được hai Phật Tổ ngăn lại.
Bây giờ mà Fity xảy ra chuyện gì, hắn dám lật tung cái Thần Linh đại lục này lên lắm chứ.
Sức mạnh của Trần Hạo Minh ngày ấy, Green đã chiêm ngưỡng đủ rồi, cũng kinh hãi đủ rồi! Hắn mà nổi điên lên thì… ngoại trừ Phụ Thần trong truyền thuyết ra, khó có ai ngăn nổi hắn nữa!
Kể cả hai Chủ Thần kia đứng ra ngăn chặn đi nữa, nhưng ngăn được một lúc, có ngăn được cả đời không?
Suy nghĩ rối bời làm cho Green nổi điên lên! Hắn đích thân bay thẳng đến Tự Nhiên thần quốc đòi người! Trong lúc bức xúc, Green đã chửi cho bọn chúng tối mặt tối mũi! Người bên Hỏa hệ cũng ở đó, có cả tên anh trai của Kanna kia cũng vẫn ở đó, chưa rời đi!
Hai bên xung đột, tên Hỏa hệ kia cũng không phải loại vừa. Hắn cũng đã nghe qua danh tiếng của Green, hai mươi tuổi thành thần, giỏi lắm sao? Bản thân hắn mới có mười sáu đã thành thần rồi! Đây cũng là do cha mẹ hắn đều có tu vi cực kỳ cao thâm, sinh con tất nhiên mạnh hơn Credo rồi!
Nghe hắn thóa mạ, Green tức giận đập một chưởng, phá tan cả khu vực của bọn Hỏa hệ kia. Một chưởng của Trung vị thần, bọn người kia chết sạch, chỉ còn duy nhất tên Hạ vị thần thượng giai kia tránh được, giữ lại cái mạng.
Động tĩnh lớn như thế làm kinh động Quang Minh hệ, ba thiên sứ Trung vị thần giáng lâm từ “thiên đường” ngăn chặn Green lại. Green cũng biết lớn chuyện, thu tay lại và chấp nhận rời đi.
Nào ngờ, tên Hạ vị thần hỏa hệ kia đã hận Green thấu xương, sử dụng bảo bối quyển trục cực kỳ cao cấp của Hỏa Thần Galan ban cho, đánh lén Green một đòn. Vừa rồi Green đã bị ba thiên sứ đánh thương nhẹ một chút, nhất thời tránh không kịp nên bị thương nặng, chật vật bỏ trốn.
Ba thiên sứ thấy hắn bỏ đi cũng không ngăn cản, cũng mặc kệ tên Hạ vị thần làm bậy!
Không cứu được Fity, lại còn bị thương nặng trở về, việc này làm cho Green hận nghiến răng nghiến lợi. Tự Nhiên hệ xưa nay lại có thù không đợi trời chung với Hỏa hệ, điều này làm hắn càng thêm ức chế không thể chịu nổi.
Lúc này, Green còn chưa kịp nghĩ đối sách thì bên phía Hỏa Thần giáo lại dám đưa lời chỉ trích, bắt Green đứng ra chịu trách nhiệm về việc vô duyên vô cớ hạ sát người của Hỏa hệ. Yêu cầu Tự Nhiên hệ phải xử lý cho thỏa đáng, nếu không Hỏa hệ sẵn sàng phát động tấn công bất cứ lúc nào!
Tấn công bất cứ lúc nào?
Điều này không chỉ làm Green phẫn nộ, mà ngay cả mẹ của Green, cũng chính là người vợ nữ thần của Credo kia tức giận. Nàng đứng ra uy hiếp Hỏa Thần, nếu như còn dám làm xằng làm bậy, Tự Nhiên hệ sẽ cắt Thần thể quả của Hỏa hệ vài trăm năm.
Không ngờ, Hỏa Thần lại lợi dụng những lời nàng nói, công khai lên án Tự Nhiên hệ lạm quyền. Đã giết người còn dám uy hiếp đối phương, triệu tập tất cả các thần giáo tấn công Tự Nhiên giáo, yêu cầu Phụ Thần lập ra tự nhiên hệ mới, hoặc truyền thần thể thụ lại cho người khác!
Đến lúc này, Credo cũng vừa xuất quan. Nghe xong mọi chuyện, hắn tức giận suýt nữa thổ huyết, làm cho vợ con hoảng hồn một phen. Hắn tức cũng không hoàn toàn là do Hỏa Thần làm xằng, rõ ràng đây là một âm mưu, một âm mưu nhằm vào Tự Nhiên giáo, vậy mà vợ con mình lại đi lao đầu vào đó…
Nhưng nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra, hắn cũng chỉ có thể thở dài…
Bao nhiêu năm qua, Trish làm Tự Nhiên nữ thần, dùng thần thể quả, nghĩ ra cái trò tranh đoạt này để làm giảm nhân khí của các giáo đã làm họ tức giận. Bây giờ, bọn họ muốn đánh đổ Tự Nhiên hệ, hay nói cách khác là giáng một đòn cảnh cáo. Cho Tự Nhiên hệ biết, họ không phải là không dám làm gì Tự Nhiên hệ, mà là không thích mà thôi! Nếu có cơ hội, họ sẽ không ngại mà đạp chết cái tên dám nắm mệnh căn của họ, lại dùng đó làm thứ huênh hoang, uy hiếp người khác.
Phụ Thần đã từng nói, không cho các giáo tự tiện phát động chiến tranh, phải giữ vững sự hòa bình, cùng nhau phát triển. Nhưng bây giờ, lý do bọn họ đưa ra quá chính đáng, làm cho người ta không thể nào phản bác, ngay cả Phụ Thần cũng không thể.
Green cũng đứng ra giải thích việc tại sao mình ra tay, đó là vì Hỏa hệ mạo phạm trước! Nhưng Hỏa Thần lại nói, đó là họ truy bắt phản tặc của Quang Minh hệ, ai biết Tự Nhiên hệ nhúng tay vào, việc mạo phạm cũng là không biết không có tội. Nhưng Green không hỏi duyên cớ, không hỏi ngọn nguồn mà đã ra tay giết người của Hỏa hệ, xâm phạm tôn nghiêm trên đất Quang Minh hệ, đây là không thể chấp nhận!
Hai bên cứ giằng co như thế, nhưng Tự Nhiên hệ đã hoàn toàn lâm vào hoàn cảnh bất lợi, bởi vì bên phe đối phương có tới tám hệ, trong khi phe mình chỉ đơn độc.
Khi mâu thuẫn lên đến cực điểm, chiến đấu đã xảy ra!
Những vị thần này không phát động chiến tranh nhân loại, bởi vì việc họ cần không phải là mấy con kiến đó. Họ cần thần thể thụ, chỉ cần đánh bại thần giới Tự Nhiên hệ, mọi việc sẽ được hoàn thành.
Mọi việc đã bất lợi cho Tự Nhiên hệ đến cùng cực. Chiến đấu lâu dài, tiêu hao quá nhiều, sức lực cũng gần như cạn kiệt. Ngay cả phó thần là Thượng Vị thần thượng giai cũng đã bị phe địch đánh cho bị thương trở về. Nếu như không có phong ấn của “ngụy thần giới”, Tự Nhiên hệ đã bị hủy diệt rồi!
Nghe xong những chuyện này, Trish lung lay gần như sắp đổ, phe đối phương cho nàng thời hạn ba ngày để giao Thần Thể Thụ ra, hoặc lập cam kết, mỗi mười năm không cần tổ chức tranh đoạt thần thể thiệp, để bọn họ tự quyết định thần thể quả thuộc về ai. Hơn nữa, Tự Nhiên hệ mỗi lần phải giao ra bốn thần thể quả, duy trì một vạn năm, coi như trừng phạt. Cũng có nghĩa, họ muốn Tự Nhiên hệ trong vòng một vạn năm không có vị thần mới.
Điều này đúng là làm cho người ta giận sôi gan! Trish không thể chấp nhận, không bao giờ chấp nhận!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Lúc này, bên trong ngôi đền thần thánh của Tự Nhiên hệ, hai bóng người đang đứng đó ôm sát vào nhau.
- Nàng không sao chứ? - Trần Hạo Minh hỏi.
Trish yếu ớt, gượng gạo nói:
- Thiếp không sao, chỉ là…
- Không sao cái gì nữa? Cả người mềm nhũn ra, đứng còn không vững còn bảo không sao! Nếu không phải tình trạng ở Hỏa Tầng kia quá ác liệt, không thích hợp ở lại thì ta cũng không cho nàng đi đâu hết. Thôi được rồi, để đó ta đưa nàng đi nghỉ!
Đúng là Trish rất mệt.
Cả người không có lấy một tia khí lực, nàng cảm giác như mình vừa bị rút sạch lực lượng, trở thành một người bình thường vậy.
Cái cảm giác này thật khó chịu, lần sau không sinh con nữa! Nói gì cũng không sinh…
Trong lòng thầm ai oán nghĩ như thế! Nhưng nếu mà thật sự tên khốn kia lại làm nàng mang thai, chắc chắn nàng sẽ lại cắn răng mà sinh tiếp! Ai bảo Trish còn có danh hiệu Sinh Mạng nữ thần điện hạ, quý trọng nhất là “sinh mạng” cơ chứ?
Trần Hạo Minh đang định bế Trish lên, đưa nàng về phòng nghỉ thì chợt có tiếng bước chân nặng nề truyền đến.
Người này không hề cố ý che giấu gì, Trần Hạo Minh dễ dàng nghe ra sự hỗn loạn trong nhịp bước, chứng tỏ người này đang bị thương gì đó.
Đến khi người kia xuất hiện, Trish như con thỏ nhỏ kinh hoàng, huých một cái đẩy Trần Hạo Minh ra, người vừa lui lại một hai bước thì suýt nữa ngã dập mông xuống đất. Cuối cùng vẫn phải là Trần Hạo Minh ôm lấy cái eo nàng, kéo lại. Trish xấu hổ mặt đỏ bừng, nhanh chóng ôm Fairy bé bỏng lẩn sau lưng Trần Hạo Minh.
Người đến cũng sửng sốt.
Vừa rồi hắn đã cảm nhận được dao động năng lượng ở chỗ này, đoán chắc là vị tỷ tỷ tôn kính đã về rồi. Do có chuyện quan trọng nên mới bất chấp thương thế, chạy đến đây.
Hắn chính là phó thần Credo Lancy! Cũng là em trai ruột của Tự Nhiên nữ thần Trish Lancy.
Nhưng vừa đến nơi, hắn lại thấy tỷ tỷ tôn kính, cao quý của mình đang được cái người đàn ông kia bế trên tay, sau đó, tỷ tỷ vì xấu hổ mà giãy dụa, tý thì ngã nhào, cuối cùng thì được người đó ôm lại. Tỷ tỷ đỏ bừng mặt, trốn ra sau lưng hắn.
Quan trọng hơn, trên tay tỷ tỷ đang ôm hai cái bọc, nhìn lướt qua đã biết là hai đứa trẻ con vô cùng đáng yêu rồi.
Tròng mắt của Credo co rút lại, sau đó lại nở lớn ra. Trong giây lát vừa rồi, hắn cả thấy được rõ ràng bộ dạng hai đứa trẻ đó. Cả hai đều vô cùng đáng yêu, da mịn màng, trắng nõn. Một đứa tóc màu lục, mắt đen nháy, một đứa tóc màu đen, đang nằm ngủ ngon lành nên không thấy mắt màu gì.
Nhìn cái đặc tính như thế mà còn không biết con của ai thì hắn quá ngu rồi!
Sao nhanh dữ vậy?
Hơn nữa, tên kia còn không chết! Tỷ tỷ thì cứ như tức phụ mới về nhà chồng, xấu hổ đỏ mặt liên tục! Có còn là vị tỷ tỷ cao quý suốt ngày tính toán thủ đoạn nữa hay không?
Trước đó, Credo cũng từng mong cái cảnh này diễn ra. Tỷ tỷ cô đơn quá nhiều năm, khổ vì tình quá nhiều năm rồi! Nhưng khi cái điều đó diễn ra trước mắt, hắn lại có chút khó tin. Hơn nữa, hai người này lại còn sinh con nữa… Điều này làm cho mọi tín niệm của hắn gần như sụp đổ.
Điều làm cho Credo khiếp sợ nhất, đó chính là hai đứa bé này vừa sinh ra đã là một hạ vị thần!
Khí tức không thể sai được. Chắc chắn là Hạ vị thần! Điều này làm hắn tức muốn thổ huyết. Năm xưa sinh ra Green, thằng ôn đó cũng chỉ có tiềm chất tốt một chút, căn bản không có tu vi hiện ra ngay, mà phải đợi đến khi lớn thì mới hoàn toàn bộc phát. Hắn đã tự hào vì Green là thiên tài, hai mươi tuổi thành thần! Điều này làm hắn cười toác cả miệng với thiên hạ, nhưng bây giờ… so với con người ta thì đúng là tức chết!
Kể cả con của Zeus đi nữa thì cũng không có thành thần từ khi sinh ra được! Đứa con xuất sắc nhất của Zeus là tám tuổi thành thần, là đứa con thứ năm của hắn, cũng là con của nữ thần Hera, tên là Heracles, còn được mệnh danh là “vị thần sức mạnh”.
Nếu Trần Hạo Minh mà biết thì đã cười ầm cả lên rồi! Kiếp trước, Heracles, hay còn gọi là Hercules chỉ là một người lai giữa người thường và thần! Trần Hạo Minh còn không thể hiểu được Zeus làm cách nào mà khiến một người thường mang thai, đến bây giờ cũng không biết! Có lẽ là có bí pháp gì đó! Nhưng mà kiếp này lại vẫn có Heracles, còn là con của “bà vợ chính” Hera nữa chứ! Chắc là vì con của Hera, nên mới đặt tên hắn là Heracles, có nghĩa là “vinh quang của Hera”.
Nhưng cái chuyện vừa ra đời đã là thần của hai con bé kia… Chuyện này… cũng quá kinh khủng rồi!
Credo đâu biết, ngay cả Trish cũng còn chưa cảm nhận sức mạnh của hai đứa trẻ, bởi vì từ lúc sinh xong, nàng quá yếu ớt nên không cảm nhận được điều gì, phải đợi đến về sau mới để ý được.
Sở dĩ hai đứa trẻ này có được sức mạnh như vậy, hoàn toàn là hưởng phúc từ cha mẹ. Cả hai người đều có được hỗn độn bất diệt thân, thân thể của hai đứa bé vốn đã mạnh mẽ ngay từ khi sinh ra, nên mới có thể chịu được nguồn năng lượng khủng bố như thế này. Hơn nữa, vì đã hấp thu một phần truyền thừa của mẹ, nên trong người bọn chúng vẫn còn tồn tại một khối năng lượng tiềm tàng cực to lớn, chờ khi chúng lớn lên, bắt đầu tu luyện thì khối năng lượng này sẽ làm bọn chúng tu với tốc độ thần tốc.
- Chúc mừng chúc mừng! Cuối cùng thì tỷ tỷ cũng thoát được cái bóng ma hàng vạn năm qua! Sắc mặt của tỷ xem ra khá là hạnh phúc, điều này phải cảm ơn anh rể nhiều rồi!
Credo nói càng khiến Trish đỏ cả mặt, nhưng thần thái của Credo vẫn nặng nề như cũ, điều này làm cho nàng sinh ra một cỗ bất an khó hiểu.
Hiện giờ, Credo cũng bắt đầu thấy khó xử. Chuyện này đúng là không phải chuyện vui vẻ gì. Nhưng thần sắc của tỷ tỷ đang rất hạnh phúc, thân thể lại yếu nhược đến mức này, hình như vừa sinh xong! Nói ra chuyện này chẳng phải làm nàng càng thêm căng thẳng sao?
- Chuyện gì? - Trish bắt đầu lạnh lùng! Thần thái kỳ lạ của em trai đã đập hoàn toàn vào mắt nàng. Làm lòng nàng nổi lên một sự bất an.
- Không…
- Cha! Để con nói! - Một âm thanh khác lại vang lên! Tiếng nói này cũng khá quen thuộc với Trần Hạo Minh, chính là Green. Tên này cũng đã tiến giai lên Trung vị thần thượng giai, nhưng hình như đã bị thương không nhẹ, thần sắc uể oải, mặt tái nhợt không còn giọt máu!
- Chuyện này… - Credo cũng biết không giấu được nữa, trở nên khá là khó xử.
- Nói! - Trish quát một tiếng, nhưng thân thể bắt đầu run rẩy, dựa sát vào sau lưng Trần Hạo Minh, dường như tiếng vừa rồi đã rút đi toàn bộ sinh lực của nàng vậy.
Fairy bé bỏng và cả Trần Điềm Linh cũng đã bị đánh thức, nhưng bọn chúng không khóc, chỉ tò mò nhìn thần sắc lạnh lùng này của mẹ thân yêu.
- Thần giới của chúng ta bị tấn công! - Credo vẫn chần chừ, nhưng Green thì nói thẳng.
Nghe thấy lời này, thân thể của Trish càng run rẩy mãnh liệt, nhưng vẫn dựa vào thân thể Trần Hạo Minh mà chống đỡ không cho mình ngã. Trong mắt lóe lên sự bối rối vô cùng, đồng thời cũng có sự mê man. Tại sao? Kẻ nào dám tấn công chứ? Không sợ nàng cắt sạch thần thể quả của bọn chúng hay sao?
Thấy Trish nhất thời không nói nên lời, Trần Hạo Minh nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì, kể lại hết lại xem nào!
Nghe Trần Hạo Minh nói thế, Green cũng bình tĩnh kể hết mọi chuyện ra.
Hóa ra, mọi chuyện đều phát sinh từ việc Trần Hạo Minh cùng Fity giết chết Kanna, Dante và Diego, con trai của Hỏa Thần Galan.
Đó là chuyện xảy ra từ một năm trước.
Khi ấy, Fity có một số chuyện vô cùng nghi hoặc, cũng thấy bứt rứt về quan hệ giữa Quang Minh giáo hoàng và Hắc Ám giáo hậu!
Lúc trước, ông nói rằng mình là người kỵ sĩ đào hoa kia, là cha ruột của nàng. Nhưng có một chuyện, khi ở trong Tự Nhiên thần điện, Fity đã nghe người ta tán phét về thời trẻ của các nhân vật lớn. Như Quang Minh giáo hoàng vậy, người ta nói hồi trẻ, ông là một “tế tự”, vốn ông không có cơ hội lên nắm quyền, vì người anh trai đại kỵ sĩ của ông quá xuất sắc. Về sau, người anh trai chết đi vì kẻ định ám toán nên ông mới có cơ hội!
Giáo hoàng là tế tự!
Fity đã hỏi rất kỹ, càng hỏi càng thấy nhiều điểm nghi vấn. Cuối cùng, nàng đặt nghi ngờ lên chuyện giáo hoàng nói dối, bởi những người kia kể về cuộc đời của đại kỵ sĩ, cùng là anh trai của giáo hoàng thời đó quá giống với “người cha” mà giáo hoàng đã kể.
Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Fity không nhịn được nữa, cuối cùng quyết định ra khỏi thần điện, đi hỏi Quang Minh giáo hoàng cho ra nhẽ!
Quan trọng, sau khi “hắn” ra, hai người sẽ đi tới Vô Thần đại lục, làm sao mà hỏi han được gì nữa? Nàng cũng không muốn làm phiền hắn, bởi vì, có một số chuyện, nàng đã nợ hắn! Nàng nợ hắn một cái mạng, nợ một lời hứa sẽ theo hắn suốt đời! Hắn đã giết Kana cho nàng, bây giờ nàng đã mất đi một mục đích sống, và “hắn” lại trở thành một mục đích sống cho nàng.
Đây cũng là một sự kiện khởi đầu.
Fity muốn đi, nhưng mấy người phụ trách thần điện mới lại được giao nhiệm vụ đặc biệt là bảo vệ nàng. Sau nhiều lần dây dưa, cuối cùng họ đồng ý cho Fity đi, nhưng họ sẽ đi theo bảo vệ.
Khi họ đến được Quang Minh thần quốc, thế nào lại lọt vào sự truy nã, truy sát của hàng loạt cao thủ.
Hỏa Thần đã mang về tin tức Fity (Lúc ấy là Tiona và Fiona) cùng một tên đáng hận khác giết chết Quang Minh đại kỵ sĩ St. Kanna, cùng với đó là hai đại giáo chủ của Hỏa Thần điện. Yêu cầu Quang Minh thần điện phối hợp truy sát ba kẻ này.
Quang Minh giáo hoàng nghe thấy chuyện này thì cũng đau hết cả đầu. Ông làm một giáo hoàng, nếu đại kỵ sĩ bị giết mà không có động tác gì, vậy thì chính là phản bội lại giáo! Hơn nữa, người sứ giả được Hỏa Thần phái đến còn là một người con trai khác của Hỏa Thần, là anh em cùng cha cùng mẹ của Kanna, mang tu vi Hạ Vị thần thượng giai, ép cho giáo hoàng không thể thở nổi, lại còn đem uy danh người mẹ “nữ thần quang minh hệ” ra uy hiếp giáo hoàng.
Bất đắc dĩ, ông đành tung tin Tiona đã bị “hắc ám thánh nữ Fiona” giết chết, truy sát Fiona và kẻ giấu mặt kia trên toàn Quang Minh thần quốc. Như thế thực sự khó bảo vệ Fiona, nhưng ông lại nghĩ, làm vậy có thể bảo vệ Tiona, nào biết cả hai người đã dung hợp lại làm một rồi.
Cũng vì việc truy nã này, nhưng kẻ che mặt đi vào thành trong Quang Minh thần quốc đều phải đưa mặt ra cho người ta xem. Tất nhiên Fity không chịu, vậy nên lợi dụng đêm tối để “lén lút” hành sự.
Nào biết, mọi việc cuối cùng lại bị phát hiện, tên Hạ Vị thần thượng giai kia đã phát hiện ra bọn người Fity, chiến đấu một hồi, lật mũ trùm của nàng ra thì ý nghĩ độc ác càng tăng lên mạnh mẽ, quyết bắt nàng lại, hành hạ cho sống không bằng chết.
Đám người Tự Nhiên hệ đi theo cũng chỉ toàn mấy người làm mưa làm gió được trong thế tục, hầu hết là bán thần, có ba tên Hạ Vị thần, đánh không lại tên kia. Cuối cùng bị hắn giết gần hết, chỉ còn hai Hạ Vị thần chạy trốn, giữa đường lại bị đuổi giết, chết thêm một người, người còn lại chạy về Tự Nhiên thần quốc mới thoát chết.
Còn Fity, nàng bị bắt giam lại, phong ấn toàn bộ tu vi! Còn bị làm gì không thì không biết!
Lúc người kia chạy về cũng là lúc Green xuất quan!
Vừa tiến lên đẳng cấp Trung vị thần thượng giai, đang hưng phấn thì nhận được tin Fity bị bắt làm hắn hoảng sợ gần chết.
Fity tu vi không cao, bình thường thì nàng chẳng là cái gì trong mắt của Green, nhưng thân phận khác của nàng làm hắn vô cùng lo lắng.
Nàng là người của Trần Hạo Minh.
Hắn từng vì Lạc Tuyết Nhan mà huyết tẩy sạch cả Ma môn hơn ngàn tiên nhân, à nhầm… ma nhân, san bằng cả một khối bảo địa, làm nó trở thành “bình địa”. Sau đó lại giết lên thẳng Ngọc Hư cung, chiến đấu với Nguyên Thủy Thiên Tôn, suýt nữa thì đại khai sát giới giết sạch một mạch của Quân Tử, may mà được hai Phật Tổ ngăn lại.
Bây giờ mà Fity xảy ra chuyện gì, hắn dám lật tung cái Thần Linh đại lục này lên lắm chứ.
Sức mạnh của Trần Hạo Minh ngày ấy, Green đã chiêm ngưỡng đủ rồi, cũng kinh hãi đủ rồi! Hắn mà nổi điên lên thì… ngoại trừ Phụ Thần trong truyền thuyết ra, khó có ai ngăn nổi hắn nữa!
Kể cả hai Chủ Thần kia đứng ra ngăn chặn đi nữa, nhưng ngăn được một lúc, có ngăn được cả đời không?
Suy nghĩ rối bời làm cho Green nổi điên lên! Hắn đích thân bay thẳng đến Tự Nhiên thần quốc đòi người! Trong lúc bức xúc, Green đã chửi cho bọn chúng tối mặt tối mũi! Người bên Hỏa hệ cũng ở đó, có cả tên anh trai của Kanna kia cũng vẫn ở đó, chưa rời đi!
Hai bên xung đột, tên Hỏa hệ kia cũng không phải loại vừa. Hắn cũng đã nghe qua danh tiếng của Green, hai mươi tuổi thành thần, giỏi lắm sao? Bản thân hắn mới có mười sáu đã thành thần rồi! Đây cũng là do cha mẹ hắn đều có tu vi cực kỳ cao thâm, sinh con tất nhiên mạnh hơn Credo rồi!
Nghe hắn thóa mạ, Green tức giận đập một chưởng, phá tan cả khu vực của bọn Hỏa hệ kia. Một chưởng của Trung vị thần, bọn người kia chết sạch, chỉ còn duy nhất tên Hạ vị thần thượng giai kia tránh được, giữ lại cái mạng.
Động tĩnh lớn như thế làm kinh động Quang Minh hệ, ba thiên sứ Trung vị thần giáng lâm từ “thiên đường” ngăn chặn Green lại. Green cũng biết lớn chuyện, thu tay lại và chấp nhận rời đi.
Nào ngờ, tên Hạ vị thần hỏa hệ kia đã hận Green thấu xương, sử dụng bảo bối quyển trục cực kỳ cao cấp của Hỏa Thần Galan ban cho, đánh lén Green một đòn. Vừa rồi Green đã bị ba thiên sứ đánh thương nhẹ một chút, nhất thời tránh không kịp nên bị thương nặng, chật vật bỏ trốn.
Ba thiên sứ thấy hắn bỏ đi cũng không ngăn cản, cũng mặc kệ tên Hạ vị thần làm bậy!
Không cứu được Fity, lại còn bị thương nặng trở về, việc này làm cho Green hận nghiến răng nghiến lợi. Tự Nhiên hệ xưa nay lại có thù không đợi trời chung với Hỏa hệ, điều này làm hắn càng thêm ức chế không thể chịu nổi.
Lúc này, Green còn chưa kịp nghĩ đối sách thì bên phía Hỏa Thần giáo lại dám đưa lời chỉ trích, bắt Green đứng ra chịu trách nhiệm về việc vô duyên vô cớ hạ sát người của Hỏa hệ. Yêu cầu Tự Nhiên hệ phải xử lý cho thỏa đáng, nếu không Hỏa hệ sẵn sàng phát động tấn công bất cứ lúc nào!
Tấn công bất cứ lúc nào?
Điều này không chỉ làm Green phẫn nộ, mà ngay cả mẹ của Green, cũng chính là người vợ nữ thần của Credo kia tức giận. Nàng đứng ra uy hiếp Hỏa Thần, nếu như còn dám làm xằng làm bậy, Tự Nhiên hệ sẽ cắt Thần thể quả của Hỏa hệ vài trăm năm.
Không ngờ, Hỏa Thần lại lợi dụng những lời nàng nói, công khai lên án Tự Nhiên hệ lạm quyền. Đã giết người còn dám uy hiếp đối phương, triệu tập tất cả các thần giáo tấn công Tự Nhiên giáo, yêu cầu Phụ Thần lập ra tự nhiên hệ mới, hoặc truyền thần thể thụ lại cho người khác!
Đến lúc này, Credo cũng vừa xuất quan. Nghe xong mọi chuyện, hắn tức giận suýt nữa thổ huyết, làm cho vợ con hoảng hồn một phen. Hắn tức cũng không hoàn toàn là do Hỏa Thần làm xằng, rõ ràng đây là một âm mưu, một âm mưu nhằm vào Tự Nhiên giáo, vậy mà vợ con mình lại đi lao đầu vào đó…
Nhưng nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra, hắn cũng chỉ có thể thở dài…
Bao nhiêu năm qua, Trish làm Tự Nhiên nữ thần, dùng thần thể quả, nghĩ ra cái trò tranh đoạt này để làm giảm nhân khí của các giáo đã làm họ tức giận. Bây giờ, bọn họ muốn đánh đổ Tự Nhiên hệ, hay nói cách khác là giáng một đòn cảnh cáo. Cho Tự Nhiên hệ biết, họ không phải là không dám làm gì Tự Nhiên hệ, mà là không thích mà thôi! Nếu có cơ hội, họ sẽ không ngại mà đạp chết cái tên dám nắm mệnh căn của họ, lại dùng đó làm thứ huênh hoang, uy hiếp người khác.
Phụ Thần đã từng nói, không cho các giáo tự tiện phát động chiến tranh, phải giữ vững sự hòa bình, cùng nhau phát triển. Nhưng bây giờ, lý do bọn họ đưa ra quá chính đáng, làm cho người ta không thể nào phản bác, ngay cả Phụ Thần cũng không thể.
Green cũng đứng ra giải thích việc tại sao mình ra tay, đó là vì Hỏa hệ mạo phạm trước! Nhưng Hỏa Thần lại nói, đó là họ truy bắt phản tặc của Quang Minh hệ, ai biết Tự Nhiên hệ nhúng tay vào, việc mạo phạm cũng là không biết không có tội. Nhưng Green không hỏi duyên cớ, không hỏi ngọn nguồn mà đã ra tay giết người của Hỏa hệ, xâm phạm tôn nghiêm trên đất Quang Minh hệ, đây là không thể chấp nhận!
Hai bên cứ giằng co như thế, nhưng Tự Nhiên hệ đã hoàn toàn lâm vào hoàn cảnh bất lợi, bởi vì bên phe đối phương có tới tám hệ, trong khi phe mình chỉ đơn độc.
Khi mâu thuẫn lên đến cực điểm, chiến đấu đã xảy ra!
Những vị thần này không phát động chiến tranh nhân loại, bởi vì việc họ cần không phải là mấy con kiến đó. Họ cần thần thể thụ, chỉ cần đánh bại thần giới Tự Nhiên hệ, mọi việc sẽ được hoàn thành.
Mọi việc đã bất lợi cho Tự Nhiên hệ đến cùng cực. Chiến đấu lâu dài, tiêu hao quá nhiều, sức lực cũng gần như cạn kiệt. Ngay cả phó thần là Thượng Vị thần thượng giai cũng đã bị phe địch đánh cho bị thương trở về. Nếu như không có phong ấn của “ngụy thần giới”, Tự Nhiên hệ đã bị hủy diệt rồi!
Nghe xong những chuyện này, Trish lung lay gần như sắp đổ, phe đối phương cho nàng thời hạn ba ngày để giao Thần Thể Thụ ra, hoặc lập cam kết, mỗi mười năm không cần tổ chức tranh đoạt thần thể thiệp, để bọn họ tự quyết định thần thể quả thuộc về ai. Hơn nữa, Tự Nhiên hệ mỗi lần phải giao ra bốn thần thể quả, duy trì một vạn năm, coi như trừng phạt. Cũng có nghĩa, họ muốn Tự Nhiên hệ trong vòng một vạn năm không có vị thần mới.
Điều này đúng là làm cho người ta giận sôi gan! Trish không thể chấp nhận, không bao giờ chấp nhận!
Thân thể vẫn đang run rẩy lên từng đợt, nhưng sức lực trong người không hiểu đã biến đi đâu hết, không vận dụng được một chút nào. Trish cười khổ, lần sinh con này đúng là quá vất vả, nàng bây giờ chẳng khác gì người thường cả…
Thời hạn mà bọn người Hỏa Thần Galan cho cũng đã đến ngày cuối cùng. Trên dưới Tự Nhiên hệ đều thấy khủng hoảng, tức giận, không cam lòng, nhưng trong đó còn có cả sợ hãi nữa.
Trước đây, bọn họ đi tới đâu cũng đều được người ta niềm nở tiếp đón, nhiều người tìm tới quan hệ, bọn họ muốn có người quen trong Tự Nhiên hệ, để đề phòng khi có điều đắc tội gì đó, “người quen” sẽ đứng ra giảng hòa, không đến nỗi căng thẳng. Nhưng mấy ngày nay thì sao? Họ bị thóa mạ, bị chửi là con rùa rút đầu, nhưng cả bọn không ai dám ra tranh đấu. Bọn họ đã hưởng sự sung sướng lâu rồi, nhận được sự tôn trọng không xứng với giá trị thực của bản thân, đến khi cái giá trị bên ngoài (cụ thể là danh dự của Tự Nhiên giáo) mất đi, họ cũng chính thức trở thành những con kiến.
Đây là một bài học!
Một bài học cực kỳ sâu sắc!
Không ai có thể kiêu căng!
Không một ai!
Bởi giá trị của một con người không phải là tồn tại mãi mãi!
Khi giá trị mất đi, kẻ kiêu căng sẽ thực sự trở thành đống rác, còn người khiêm tốn sẽ được người khác thông cảm!
Tất nhiên, không phải người khiêm tốn nào cũng được thông cảm, trên đời có vô số kẻ mang tính đố kỵ, sẵn sàng chà đạp bất cứ ai dám vượt lên trên mặt bọn chúng.
Nhưng kẻ kiêu căng thì sẽ bị cả xã hội chà đạp, còn người khiêm tốn sẽ không gặp phải trường hợp đó! Ít nhất là sẽ có không ít người mặc kệ hắn, không thèm dây dưa, hoặc thậm chí là giúp đỡ hắn vượt quia khó khăn nữa kìa!
Bây giờ, trong Tự Nhiên thần giới đã trở nên tiêu điều hơn rất nhiều, nhân số giảm mạnh, không những thế, những người ngồi đây có không ít người bị thương. Theo Credo báo cáo, số lượng người của Tự Nhiên thần giáo đã giảm mất một nửa, một nửa còn lại thì có đến tám phần bị thương, hai phần tiêu hao quá độ mà không thể tái chiến! Kết quả này làm cho gương mắt xinh đẹp của Trish tối sầm lại.
Rất may mắn là bên cạnh nàng có Trần Hạo Minh liên tục truyền lực lượng vào, duy trì cho nàng sự tỉnh táo, nếu không Trish đã sớm gục ngã rồi!
Hơn nữa, Trish còn nghe được một tin tức tốt lành, đó là một nửa nhân số biến mất kia “mới chỉ” bị giết chín phần, vẫn còn một phần sống. Những người sống đã bị bắt giữ, dùng làm con tin để uy hiếp Tự Nhiên thần điện. Tất nhiên, những người còn sống này cũng có giá trị bản thân không nhỏ, hầu hết đều là phần tử trung tâm của Tự Nhiên hệ.
Trần Hạo Minh an ủi Trish thật lâu, sau đó cất giọng hỏi:
- Fity thế nào rồi? - Đây là việc mà hắn quan tâm nhất.
- Không sao cả! - Green bình tĩnh nói:
- Nàng ta bị bắt giữ lại, vốn đã bị giết chết hoặc hành hạ đến chết rồi. Nhưng tên anh trai của Kanna thực sự rất độc ác, hắn muốn dùng Fity làm mồi nhử, dụ tên “đồng phạm” giết hại Kanna ra, sau đó hành hạ cả hai người cho bõ tức! Theo mật thám của ta thông báo, tên này đã từng nói rằng: “Phải trước mặt tên nam nhân đó cưỡng bức con tiện nhân kia cho đến chết! Giải mối hận bị người yêu phản bội của Kanna!”
Trần Hạo Minh vẫn giữ nguyên trầm mặc.
Nhưng Green biết, máu sắp rải xuống nhân gian rồi!
- Kanna bị phản bội? - Trần Hạo Minh cười lạnh một tiếng:
- Ừ! Kệ chúng, muốn nói thế nào cũng được!
- Bọn người kia có tất cả bao nhiêu người? - Trần Hạo Minh hỏi.
Đúng lúc ấy:
- Thời gian đã hết! Tự Nhiên nữ thần thấy thế nào? Nếu ngươi đồng ý giao thần thể thụ ra, hoặc là ký kết khế ước chúng ta đã đề xuất. Vậy thì mọi chuyện hôm nay sẽ chấm dứt. Bọn ta sẽ không để ý gì đến những lỗi lầm mà ngươi sẽ phạm phải nữa.
Một giọng nói oang oang vang lên, vọng thấu vào cả thần giới của Tự Nhiên hệ. Đám người ngồi đấy thấy hơi run rẩy, giọng nói này đúng là một cơn ác mộng của họ. Mấy ngày nay, có không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay kẻ đó. Đó chính là Hỏa Thần Galan!
Trần Hạo Minh cũng nhíu mày, hắn cũng đến sao?
Trần Hạo Minh nghe về Hỏa Thần quá nhiều rồi, hơn nữa còn gặp mặt một lần. Lần đó, Galan muốn giết mình, hơn nữa, vì ấn tượng về ba tên súc sinh mà hắn sinh ra, Trần Hạo Minh chẳng có hảo cảm gì với hắn, thậm chí còn vô cùng chán ghét.
- Như anh rể thấy rồi đó! Hỏa Thần Galan cũng đến! Lần này thực sự là chơi lớn! Đội ngũ lần này coi như do Galan nắm giữ, đi theo hắn là mười bốn thượng vị thần trung giai, hai thượng vị thần thượng giai. Thượng giai là người của Quang Minh hệ và Lôi hệ. Nghe nói thượng vị thần thượng giai Quang Minh hệ là mẹ vợ của Hỏa Thần, cũng là bà ngoại của tên Kanna đã bị giết. Còn thượng vị thần thượng giai của Lôi hệ thì là vợ chính thất của Hỏa Thần, con gái của Lôi Thần Zeus, cũng là mẹ của hai tên Dante và Diego!
- Mười bốn thượng vị thần trung giai còn lại là của bảy hệ khác, mỗi hệ hai người. Lần này, Hỏa Thần điện xuất động cả Hỏa Thần, hai thủ hạ Thượng vị thần trung giai, coi như dốc vốn cực lớn. Cũng do bọn chúng là người đầu tiên nắm được lý do công kích Tự Nhiên thần điện, lại là người triệu tập, nên quyết dốc vốn ra để chiếm phần lợi ích lớn hơn, cũng là để làm tròn trách nhiệm kẻ khơi mào!
- Hơn nữa, số lượng trung vị thần, hạ vị thần cũng rất nhiều. Có đến khoảng hơn một vạn người. Đối phó với Tự Nhiên hệ có khoảng hơn bảy nghìn vị thần như chúng ta thì quá đủ!
Lời của Credo vừa dứt thì một giọng nói khác lại vang lên:
- Người của Tự Nhiên hệ nghe đây! Ta cho các ngươi ba phút, giao tên khốn kiếp hèn hạ dám ám toán Kanna ra đây! Loại tiểu nhân ti bỉ ngay cả đại kỵ sĩ của quang minh thần cũng dám giết, vậy mà các ngươi còn dám che giấu sao? Nếu các ngươi chịu giao hắn ra, ta sẽ dành một ngày cho các ngươi suy nghĩ tiếp, bọn ta sẽ dành thời gian đó trừng phạt tên kia vì tội ác hắn đã gây ra!
Một giọng nói khác vang lên, nghe cũng có vẻ hữu lực, nhưng không thể mạnh và áp bức bằng Hỏa Thần. Nghe là biết hắn mới chỉ có tu vi Hạ vị thần, vậy mà cũng dám lên tiếng? Nhưng nghĩ lại, có lẽ là Galan cố tình cho hắn nói để nhục mạ Tự Nhiên hệ.
- Này Trish! Nàng có nguyện ý ở bên ta cả đời không? - Đột nhiên, Trần Hạo Minh nói một câu không ăn nhập với hoàn cảnh.
- Sao chàng lại hỏi vậy? Giờ là lúc nào… - Trish gượng gạo nói.
- Dù sao ta cũng đã nói với nàng, ta có mấy người vợ rồi. Ta biết, người cao quý như nàng rất khó chấp nhận chung chồng với người khác. Ta cũng chẳng có tư cách, chỉ là… ta vẫn muốn hỏi!
Trish chợt thấy đầu như nổ tung!
Trước đó, nàng cũng đã từng nghĩ về vấn đề này không dưới một lần. Trước đó, nàng muốn hắn chết, vì thế mà vấn đề này không có liên quan nhiều đến nàng. Nhưng bây giờ hắn và nàng đã đến với nhau, chuyện này làm sao mà không suy xét được chứ? Việc chung chồng cũng không có gì, bởi vì trước đó nàng cũng đã thấy không ít vợ của Hỏa thần, những người đó đều có tu vi cao không kém nàng, nhưng vẫn chung chồng là Hỏa Thần, vậy tại sao nàng không làm được?
Nhưng nàng không giống bọn họ, nàng là người nắm giữ cả một thế lực…
Độc chiếm hắn!
Nàng đã từng quyết định như thế, giống như cái lúc nàng nói “chàng gả cho ta” vậy. Nhưng nghĩ lại sự quan tâm, yêu thương của hắn với người con gái kia, vì nàng ta mà mạo hiểm, nàng lại thấy cái lý tưởng này khó mà thực hiện.
Bỏ hắn!
Trish bác bỏ ngay cái đề nghị này, nàng không làm được! Chưa kể mấy lần hắn mạo hiểm vì nàng, mà còn hai đứa con ở đây, nàng làm sao mà bỏ được đây?
Chung chồng?
Thật khó xử…
Trish đã từng muốn bỏ qua cái chuyện này, chờ khi ra khỏi không gian truyền thừa rồi nói. Nhưng nàng còn chưa kịp suy xét gì thì chuyện này đã ập đến…
Vậy mà lúc này, hắn còn hỏi…
- Không trả lời được không? - Trish cúi đầu xuống.
- Không! - Trần Hạo Minh nói:
- Xin nàng! Đáp án này rất quan trọng! Thực sự… Nàng… đồng ý nhé! Ta thật sự không thể bỏ được các nàng ấy, nàng cũng đã biết tâm tư của ta thế nào rồi! Nhưng nếu nàng thật sự ép ta lựa chọn, ta cũng thực sự chỉ còn cách liều mạng để giữ được tất cả mà thôi…
Đáp án này thực sự rất quan trọng.
Cực kỳ quan trọng.
Thực tế, Trần Hạo Minh có thể đứng ra giải quyết chuyện này. Nhưng nếu hắn đã nhúng tay vào việc cứu giúp Tự Nhiên hệ, cũng có nghĩa là hắn phải xác lập mối quan hệ với Tự Nhiên hệ.
Vậy cũng có nghĩa là vận số của hắn và cái đại lục Thần Linh này cũng đã gắn liền. Giống như khi hắn ở trên Tiên Linh đại lục khi xưa vậy!
Khi số vận đã gắn liền, hắn không thể nào đi ra khỏi cái đại lục này nữa, cũng giống như năm xưa hắn bị sáu thánh nhân đứng ra ngăn cản! Chỉ vì… hắn mang thân thể hỗn độn.
Vậy thì Lạc Tuyết Nhan phải làm sao? Cả Huyền Cầm và Thủy tiên tử nữa? Dù cho để Green cứu chữa nàng, nhưng cả đời không gặp lại được nàng, đó chẳng phải là hành hạ hay sao?
Tất nhiên, còn có một cách, đó là hắn rũ bỏ mọi mối quan hệ trên khối đại lục này. Nhưng hắn rũ bỏ Tự Nhiên hệ thì được, chẳng nhẽ rũ bỏ cả Trish, cả hai đứa con hay sao? Nếu như nàng nói “không chịu”, tức là không đi theo hắn, hắn chẳng còn cách nào mang nàng theo cả.
Nhưng nếu nàng “chấp nhận”, chấp nhận làm vợ hắn suốt kiếp, chấp nhận sống chung với mấy cô gái kia thì khác.
Nàng cũng là Chủ Thần, nàng và hắn có thể liên hợp đánh bại Jesus và Zeus. Hắn không tin hai vợ chồng đồng tâm mà không đánh bại được hai người kia. Lúc ấy, cả hai người sẽ danh chính ngôn thuận mà rời đi, còn danh chính ngôn thuận trở về, ai làm gì được họ? Cái quy định này là của Phụ Thần, chính ông cũng không phá được.
Tất nhiên, cái từ “liều mạng” mà Trần Hạo Minh nói cũng không phải đùa! Nếu Trish không theo hắn, cũng có nghĩa nàng sẽ ở lại Thần Linh đại lục, Trần Hạo Minh muốn rời đi, nhưng chắc chắn sẽ không rũ bỏ quan hệ với nàng!
Hắn sẽ liều với hai người kia một trận! Quyết đi được mới thôi! Tuy rằng một chấp hai, khả năng thắng của hắn quá ít, nhưng cũng không phải là không có!
Trish cắn môi.
Nhìn cái thần thái sốt ruột, chờ mong, căng thẳng. Lại thấy đôi tay hắn đang cầm chặt bàn tay của mình, hơi run run lên. Nhìn cái dáng vẻ miệng khô lưỡi đắng, nuốt nước bọt ừng ực đáng thương của hắn, nàng cũng thấy tội tội làm sao ý…
Trish thấy cõi lòng mình mềm nhũn…
Nàng rất dễ mềm lòng! Thực sự, Trish là một tinh linh cực kỳ thiện lương, dễ động lòng trắc ẩn. Nhìn hắn căng thẳng muốn chết thế kia, bộ dạng chỉ sợ mình từ chối là đập đầu vào mông tự sát vậy, Trish thấy một cỗ yêu thương nảy lên từ cõi lòng.
Khóe môi hơi nhếch lên, Trish chợt nở nụ cười tươi sáng, ngón tay xinh xinh ấn một cái lên trán hắn, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, được rồi! Đồng ý với chàng đó! Ta sẽ ở bên chàng cả đời, yêu chàng cả đời! Chung sống với mấy “tỷ muội” kia. Chỉ là… ta phải làm cả! - Trish đồng ý, nhưng lại lòi ra một điều kiện hơi quá đáng.
Nàng nói ra cũng biết mình lỡ miệng, hối hận muốn chết. Nhưng chưa kịp thu lại thì hắn đã từ chối, điều này làm tức giận:
- Sao không được!
- Nghe cho kỹ nè! - Trần Hạo Minh nghiêm trang:
- Trong nhà họ Trần, ta là lớn nhất, ta là “cả”, rõ chưa? Bà vợ nào dám tranh ngôi cả của ta, ta “đánh” cho xin tha mới thôi! - Trần Hạo Minh đứng thẳng tắp sống lưng, nói ra một lời như tuyên thệ.
Trish sửng sốt tập hai.
Sau đó thì chợt phì cười, cười đến mức bộ ngực đầy đặn run rẩy!
Tên này cũng thật đáng yêu.
Dùng cách “độc bá quyền lực” để các vợ khỏi tranh nhau! Thà “đối địch” với tất cả chị em cũng không để họ “tranh đấu nội bộ”. Không biết ở nhà đã chịu phải đau khổ nào chưa không biết?
Bất tri bất giác, nụ cười trên khóe môi kia đã xua tan đi không ít buồn bực. Khuôn mặt Trish đã lấy lại vài phần rạng rỡ!
Trần Hạo Minh cũng thở phào ra một hơi!
Nàng đồng ý, vậy là tốt rồi!
Còn đám kia… tụi bây chết chắc rồi!
Tham lam thần thể thụ ca không nói, tụi bây dám nhằm vào Fity, lại đưa ra một đống lý do vô sỉ như vậy! Ca không giết tụi bây thì thẹn với lương tâm!
Last edited by Hóng Heart; 27-04-2013 at 10:43 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Nàng cần bao nhiêu thời gian mới có thể phục hồi lại trạng thái khỏe mạnh nhất? - Trần Hạo Minh nhẹ nhàng hỏi Trish.
- Khoảng nửa tháng! - Trish kiên quyết nói:
- Chỉ cần nửa tháng, chắc chắn thiếp có thể đứng ra giải quyết những chuyện này.
Trần Hạo Minh gật đầu.
- Nàng muốn tự tay giải quyết những kẻ này không? - Trần Hạo Minh lại hỏi tiếp.
- Chàng định làm gì? - Trish sửng sốt, nhưng sau đó lại nhíu mày lại.
- Tu vi của chàng rất cao! Nhưng đứng trước cả trận thế toàn thượng vị thần như thế thì không có nổi một nửa cơ chiến thắng! Đừng có làm liều! Thiếp nghĩ rằng chàng có thể có kế sách gì đó, nhưng nếu chàng định liều mạng thì thiếp không đồng ý đâu!
Trần Hạo Minh cười khổ!
Hắn không giải thích, Trần Hạo Minh xưa nay không bao giờ giải thích. Hắn sẽ dùng hành động để chứng minh những gì mình muốn biểu đạt.
Nói ít làm nhiều, đây mới là phong cách của Trần Hạo Minh.
- Được rồi! Ta không liều mạng, được chưa? - Trực tiếp bỏ qua chuyện này, Trần Hạo Minh lên tiếng trấn an Tự Nhiên nữ thần đang lo sốt vó.
- Nàng vào nghỉ ngơi đi! Tập trung hết sức vào việc hồi phục! Ta sẽ chờ nàng tới giải quyết mọi chuyện…
- Rốt cuộc là chàng định làm gì? - Trish vẫn nghi hoặc không thôi.
- Chẳng phải bọn chúng muốn bắt ta lại để hành hạ hay sao? Ta ra đó là được mà! - Trần Hạo Minh bình thản nói…
- Nhưng…
- Nàng lo lắng! - Trần Hạo Minh chợt nở nụ cười quái dị:
- Nàng lo cho ta, ta đã rất mãn nguyện rồi! Đừng lo nữa, ta không sao cả đâu! Chẳng phải nàng vẫn đang nắm “mệnh căn” của ta hay sao?
Vừa nói, Trần Hạo Minh vừa chỉ chỉ hai đứa nhỏ, nhưng cái từ “mệnh căn” này lại làm hai má Trish đỏ ửng, dường như đang tưởng tượng đến cái gì đó.
- Nghỉ ngơi cho tốt! - Trần Hạo Minh tranh thủ vuốt ve chiếc tai nhọn xinh xinh của Trish, sau đó quay người đi ra ngoài. Ngay khi quay người, khóe môi hắn đã nhếch lên, dường như vừa nghĩ ra một trò đùa gì đó thật là vui vậy.
Bên ngoài Tự Nhiên thần giới.
Cả một vạn người đang đứng dàn hàng ngang hàng dọc, thần sắc trên mặt mỗi người đều tràn đầy hưng phấn. Lần này đúng là cực kỳ thống khoái, bọn khốn nạn Tự Nhiên thần điện kia có tài đức gì mà đi đến đâu cũng nhận được kính trọng, mình gặp phải bọn chúng lúc nào cũng không dám chọc vào chứ?
Cái bọn chó đó, cái gì cũng dùng đồ tốt nhất, điều kiện tu luyện, thành thần cũng tốt nhất! Thực lực Tự Nhiên hệ cao hơn các hệ khác thì sao chứ? Chẳng phải bây giờ vẫn trốn chui trốn nhủi như một đống chó chui gầm chạn hay sao?
Lại nghĩ đến Hỏa Thần đã tuyên bố, mọi tài bảo bên trong Tự Nhiên thần giới đều được chia đều, mắt của mỗi người đứng đây đều không khỏi lộ ra vẻ tham lam. Tự Nhiên thần giới đó nha! Đó là hệ duy nhất thân thiện với thiên nhiên, các loại thảo dược, thiên tài địa bảo trong Tự Nhiên thần giới không những nhiều hơn, mà còn có chất lượng tốt hơn hẳn các hệ khác. Chỉ cần hưởng được một tý “sái” trong đó, cũng đủ cho đám người đứng đây hạnh phúc đến sướng rơn rồi!
Chỉ cần tùy tiện một cây cỏ ở trong Tự Nhiên thần giới cũng đủ để cho một kẻ không có bất cứ tu vi gì tăng trưởng thẳng lên cấp bốn (ngang với nguyên anh), tất nhiên với điều kiện là thân thể bọn họ chịu nổi dược lực. Nhưng như thế cũng đã đủ để hiểu uy lực của dược thảo trong Tự Nhiên thần giới là thế nào rồi.
Bọn họ đã ngồi chờ ở đây ba ngày, bây giờ đã nóng ruột lắm rồi! Thế mà tên khốn nạn đứng trên đài kia lại cò cưa, đưa ra cái điều kiện gì đó, cho bọn Tự Nhiên hệ thêm một ngày! Chẳng phải làm họ sốt ruột chết hay sao?
“Hy vọng cái tên bí ẩn gì gì đó đừng có ló mặt ra!” Đây là suy nghĩ trong lòng rất nhiều người.
Đúng lúc này, cổng vào Tự Nhiên thần giới chợt nổi lên vài dao động, không gian vặn vẹo quỷ dị, dần dần lộ ra một đôi chân, sau đó đến quần áo, thân ảnh, cuối cùng là bóng dáng một người hoàn chỉnh.
Đây là một tên “tế tự”? Không phải! Cái bộ quần áo hắn mặc mặc dù cũng trùm kín mặt mũi, cũng rộng thùng thình, nhưng ẩn bên dưới là hàng loạt sát khí giết người trong tích tắc, đâu phải là cái vẻ chậm chạp của một tế tự chứ?
Có lẽ một số người không nhìn ra, nhưng Hỏa Thần Galan thì nhìn được.
- Ngươi là ai? - Hỏa Thần hỏi.
- Chẳng phải các người vừa hô hào giao ta ra thì Tự Nhiên thần điện sẽ có thêm một ngày suy nghĩ hay sao? Giờ ta ra rồi nè… - Trần Hạo Minh chất phác nói. Giọng điệu không hề hoảng hốt, nhưng cũng không có cái gì kiêu căng. Hắn tạo cho người ta cảm giác như một con nghé con không sợ cọp vậy.
Thực ra, ngày đó Hỏa Thần cũng đã nhìn thấy tên này rồi, nhưng hắn không nhìn thấy mặt. Vì sợ giả mạo nên mới lên tiếng hỏi, để xác định thân phận thông qua giọng nói của Trần Hạo Minh mà thôi.
- Tốt! Rất tốt! Như lời hứa, ta sẽ có Tự Nhiên hệ thêm nửa ngày suy nghĩ! - Hỏa Thần cười hả hả nói.
- Cái gì? - Trần Hạo Minh cau mày:
- Chẳng phải giao ta ra sẽ có thêm một ngày hay sao?
- Không phải giao ngươi ra là sẽ có một ngày… - Tên con trai lớn lối của Galan tiếp lời:
- Mà là giao cả hai hung thủ ra thì sẽ có một ngày! Giờ đây ngươi chịu ra nạp mạng, còn kẻ kia thì không có, vậy thì chỉ có nửa ngày mà thôi!
Trần Hạo Minh sửng sốt.
Nhưng sau đó thì hiểu ngay. Hung thủ còn lại chẳng phải là Fity sao? Bây giờ bọn chúng đã nắm Fity trong tay, vậy thì đối tượng bị giao ra chỉ còn lại Trần Hạo Minh.
Vậy là ngay từ đầu, lời của bọn chúng đã là một cái bẫy. Trần Hạo Minh cũng chẳng cần nói gì! Nửa ngày sao? Ca chỉ cần một giờ thôi…
Khẽ gục đầu xuống, coi như là chấp nhận, chẳng có gì phản kháng cả. Hỏa Thần vẫy tay một cái, hai tên chiến sĩ mặc giáp kín người, thân hình lực lưỡng đi ra xách Trần Hạo Minh lên, sau đó dùng dây trói hắn lại, lôi lên trên đài cao.
Dây trói thật đặc biệt, thế mà lại có tác dụng phong ấn tu vi. Nếu như mình là một thượng vị thần bình thường, trong tình huống không phòng bị mà bị dính thứ này thì tiêu tùng chắc rồi.
Hai tên kia xách Trần Hạo Minh lên trên, trên đường, cái mũ trùm của Trần Hạo Minh cũng đã bị lột xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, nhưng lại khác biệt hẳn với mọi người xung quanh. Đó là khuôn mặt của đám “nô lệ” trên Thần Linh đại lục.
- Hừ! Ta tưởng thần thánh phương nào dám ra tay ám hại Kanna! Hóa ra chỉ là một tên nô lệ ti tiện, thân phận còn không bằng súc vật, vậy mà còn dám năm lần bảy lượt khiêu khích Hỏa hệ chúng ta! Ta thấy hối hận khi dùng nửa ngày thời gian đi đổi cái mạng của ngươi! Thôi thì… nửa ngày còn lại sáu tiếng! Sáu tiếng sau, Tự Nhiên hệ bắt buộc phải đưa ra câu trả lời. Nếu không… bọn ta cũng không còn cách nào khác. Nếu cứ để Tự Nhiên hệ các ngươi kiêu căng như vậy, sớm muộn Thần Linh đại lục cũng bị các ngươi làm loạn.
Lên tiếng chính là con trai “thiên tài” của Galan. Nửa câu trước là nói với Trần Hạo Minh, nửa câu sau là nói vọng vào bên trong thần giới. Trần Hạo Minh cũng mặc kệ, mắng chửi thì mắng chửi, đánh thì đánh, Trần Hạo Minh chịu được hết, hắn chỉ cần mục đích của mình hoàn thành là được!
Thái độ của Trần Hạo Minh càng làm tên kia thêm tức tối. Hắn vốn dự liệu rằng Trần Hạo Minh sẽ trừng mắt, chửi bới, v.v… Nhưng tên kia cứ trơ ra như khúc gỗ, không nói không rằng, làm hắn thấy bao nhiêu thứ mình chuẩn bị phải ném vào sọt rác.
- Sao hả? Sợ quá không nói nên lời rồi sao? Không hiểu sao con tiện nhân kia lại vì dạng phế vật như ngươi mà phản bội Kanna! Đúng là đồ đàn bà ngu xuẩn…
Trần Hạo Minh vẫn trơ trơ ra như trước.
Trên thực tế, Trần Hạo Minh đang lặng lẽ tỏa thần thức ra cảm nhận cảnh vật trong Tự Nhiên thần quốc.
Thần giới nằm trên một đỉnh núi cao chót vót, từ đây mà tỏa thần thức xuống thì có thể nắm bắt rất nhiều cảnh vật xung quanh. Đặc biệt, với thần thức của Trần Hạo Minh thì những điều này càng thêm sắc nét.
Hắn nhìn thấy, tám nước nay đã bắt đầu chia đều ra, phân cắt đất đai của Tự Nhiên thần điện thành tám khối, mỗi thế lực nắm giữ một phương. Trước đó, Trần Hạo Minh cứ tưởng là chỉ có các vị thần khiêu chiến với Tự Nhiên hệ, nhưng không ngờ bọn chúng đã đóng quân ở cả thế tục.
Trần Hạo Minh nhìn thấy, những kẻ kia đuổi bắt, truy giết những người truyền giáo của Tự Nhiên hệ. Có một số kẻ “thức thời”, đầu hàng thì giữ được mạng sống, nhưng cũng phải làm trâu làm ngựa cho bọn chúng, chẳng thoải mái gì, còn những người kiên cường, bất khuất thì bị chém giết thẳng tay, không có gì nể tình.
Bọn chúng giết chóc, cướp đoạt mọi thứ, nhất là thảo dược thượng hạng của Tự Nhiên hệ. Những thứ này đều là hàng tốt, mọi khi bọn chúng chỉ dám ngồi từ xa mà mơ ước, nhưng bây giờ lại bày ra trước mặt, bọn chúng sao không giành lấy cho mình cơ chứ?
Trong nhiều thành trấn, máu đã chảy thành sông, đàn ông thì chảy máu đầu mà chết, đàn bà thì chảy máu xuân, vì bị cưỡng bức, cảm thấy nhục nhã mà chết. Trong Tự Nhiên hệ có rất nhiều chủng tộc khác nhau, có tinh linh, có ma thú hóa hình, có cả dạng Mộc Long tộc nữa. Nhưng chủng tộc này khi mang hình dạng người đều cực kỳ xinh đẹp, bọn xâm chiếm kia tha hồ chia nhau mà hưởng thụ, ai khống chế được con đàn bà nào thì cứ tha hồ mà hưởng thụ.
Trần Hạo Minh nhìn thấy mấy cảnh này mà cũng giận sôi gan, nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh. Chỉ cần vài phút thôi, vài phút nữa là mình có thể chấm dứt những chuyện này.
- Nhìn đi! Con tiện nhân kia dám thông đồng với mi phản bội Kanna! Hôm nay ta sẽ cho đôi gian phu dâm phụ các ngươi sống không bằng chết! Khặc khặc, trước mặt ngươi chơi đùa nó đến chết thì sao nhỉ? Hoặc là thiến ngươi trước, sau đó chơi đùa nó đến chết, để ngươi vừa thấy nó rên la sung sướng, lại vừa cảm nhận sự bất lực của mình? Thú vị, thật thú vị! Khặc khặc.
Cái thằng điên này, nó cười như rồ như dại làm Trần Hạo Minh sởn cả gai ốc, ghê tởm liếc hắn một cái. Thằng này bị bệnh sao? Cứ nghĩ đến cái chuyện này…
- Khặc khặc, nói cho ngươi biết một bí mật nhé! Năm xưa, khi con tiện nhân này mới có tám tuổi, ta đã thích nó rồi. Lúc đó, ta muốn xuống làm “nằm vùng” ở Quang Minh thần điện, nhưng cha lại nói ta có tu vi cao, không nằm vùng được, vì vậy chỗ tốt này mới đổ lên đầu Kanna. Thế mà thằng phế vật kia lại không biết đường mà hưởng thụ, hết lần này đến lần khác bỏ qua cho nó, thằng này chết cũng đáng, nhưng mà… cuối cùng chẳng phải con tiện nhân này vẫn rơi vào tay ta hay sao?
Khi đã đi khá sâu vào trong đài, tên “thiên tài” kia lại phun ra một đống lời bỉ ổi. Không biết hắn nói thật, hay là cố tình để chọc giận Trần Hạo Minh, nhưng chắc chắn là Trần tôn giả đã nổi sát tâm với hắn rồi.
Đi đến khu vực hậu đài, tên kia dừng lại trước một “cái lồng giam”. Nói là cái lồng cũng không đúng, bởi vì đây là một khu vực đan chằng chịt những tia sáng màu lam, giống như kiểu laze dò xét trong mấy két bảo hiểm ngân hàng hiện đại vậy, thậm chí còn kín mít hơn. Ngay cả Trần Hạo Minh cũng thấy mình khó mà vượt qua được cái lớp “laze” tầng tầng lớp lớp thế này.
Ở đằng sau tầng laze, một thân ảnh hao gầy đang bị treo lên trên giá, giống như Jesus bị đóng lên thánh giá vậy. Sắc mặt nàng tái nhợt, quần áo rách nát nhiều chỗ, máu từ những chỗ đó đã đóng khô lại, trông cực kỳ kinh khủng. Hai tay bị trói chặt lên bên trên, siết đến mức bàn tay trắng nõn ngày nào đã chuyển thành màu tím, không biết có bị ảnh hưởng gì không nữa.
Đó chính là Fity!
Nhìn thấy cảnh này, tâm trạng của Trần Hạo Minh trở nên nặng nề. Nhưng hắn vẫn có giữ bình tĩnh, chỉ vì trên đầu nàng đang có một thứ lơ lửng.
Đó là một quyển trục. Trần Hạo Minh nhạy bén cảm nhận được, bên trong quyển trục này có ẩn chứa hỏa lực mạnh mẽ, có thể phun ra bất cứ lúc nào, mà mục tiêu lại chính là Fity. Chỉ cần nó phun hỏa lực ra, chắc chắn nàng sẽ bị thiêu thành tro tàn.
Mà quyển trục này lại kết nối với mọi tia “laze” xung quanh, có thể nói, nó chính là ngọn nguồn của những thứ này. Theo Trần Hạo Minh được biết, chỉ cần chạm vào laze là quyển trục sẽ được phát động, Fity sẽ chết ngay tức khắc.
Đó cũng là lý do mà Trần Hạo Minh không dám manh động! Hắn cần phải cứu Fity ra đã rồi muốn nói gì thì nói! Nếu hắn cứ ngang trời xuất thế, chắc chắn Fity sẽ trở thành một điểm yếu bị bọn người kia nắm giữ trong tay, lúc đó chẳng phải bản thân sẽ vô cùng bị động hay sao?
Lầm bầm…
Tên kia niệm chú vài câu, laze cũng bắt đầu tản đi đôi chút.
Cơ hôi… sắp đến rồi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Từng tia sáng như laze kia bắt đầu rút đi, lộ ra một con đường phía trước. Con đường không tính là rộng, nhưng cũng đủ cho hai người đi qua.
Sưu..
Một âm thanh nhỏ xíu vang lên, đó là một đòn công kích, một đòn công kích rất kín đáo nhằm vào tên “thiên tài” kia.
Nhưng thực sự, trình độ của công kích này cũng không tính là quá cao thâm gì, tên kia chỉ hừ lạnh một tiếng, phất nhẹ tay trái lên, một đoàn hỏa diễm bắt đầu cháy hừng hực, triệt tiêu công kích đó đi.
Nhìn kỹ lại, công kích kia chỉ là một tia sáng màu trắng, một tia sáng rất mảnh, mảnh như cây kim mũi chỉ vậy, mục tiêu của nó chính là đôi mắt của “thiên tài”.
- Chút tài mọn! - Hắn cười lạnh:
- Gary Venpucci! Đường đường là Quang Minh giáo hoàng, không ngờ lại dùng cái trò ám sát rẻ mạt này! Hơn nữa lại còn là vì một tên yêu nghiệt, không thuộc quang minh, không thuộc hắc ám, ngươi thực sự muốn chết hay sao?
Tâm thần Trần Hạo Minh máy động.
Quang Minh giáo hoàng? Ông ta chính là “người cha” trong lời của Fity đó sao?
Không chỉ thế, Trần Hạo Minh còn nhạy bén cảm giác được, có một làn gió nhẹ đang lay động sau lưng hắn, lẻn vào vị trí của Fity. Đó là một bóng người, vô cùng bí ẩn, như vô hình vô ảnh vậy, với thực lực Hạ Vị Thần thượng giai của tên “thiên tài” này mà vẫn không thể phát hiện ra.
- Kanta! Ngươi làm hơi quá đáng rồi. - Một bóng người dần dần xuất hiện, đó là một lão già, mặc bộ đồ giáo hoàng quang minh hệ, trong tay cầm trượng thần, tượng trưng cho thân phận. Trên trượng thần đang tỏa ra từng đợt ma pháp quang minh, giống như đang tích tụ một đòn cực kỳ lợi hại.
Trần Hạo Minh vẫn giữ thái độ cũ, cúi đầu không nói, nhưng trong đầu hắn đang suy nghĩ loạn cả lên, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
- Quá đáng? Có cái gì mà quá đáng? Loại yêu nghiệt thế này sớm đã nên giết chết! Thân là Quang Minh thánh nữ, không ngờ lại không giữ thân, để hắc ám làm dơ bẩn, đã thế còn để hắc ám chi phối, làm hại Kanna! Loại tiện tỳ bội tình bạc nghĩa như thế, giữ lại có ích gì?
- Hình như đây là việc của Quang Minh hệ, không phải việc của ngươi! - Gary một lời đã chỉ ra điểm mấu chốt.
- Không phải việc của ta? Mẹ ta, bà ngoại ta đều là nữ thần chí cao vô thượng của quang minh hệ! Kanna lại là em ruột của ta, quan hệ rành rành như vậy, ngươi còn muốn cưỡng từ đoạt lý?
Quang Minh giáo hoàng trầm mặc.
Trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng ông thở dài:
- Dù là như thế đi nữa, ngươi giết nó là được rồi! Việc gì mà phải làm nhục nó, việc gì phải dùng cách tàn nhẫn như vậy?
- Tàn nhẫn? Vậy thì ngươi nên hỏi nữ nhân kia! Chính ả đã chỉ cho ta làm như vậy, nếu không ta đã sớm giết tiện nhân này rồi, cũng không thể nào hưởng thụ khoái cảm như hôm nay! Khặc khặc, tính ra thì ta còn phải cám ơn ả…
- Nữ nhân kia nói gì? - Quang Minh giáo hoàng yếu ớt hỏi, bộ dạng cực kỳ tiều tụy, đau khổ.
- Ả nói, để cho tiện nhân này sống, chờ đến lúc bắt được tình nhân của nó, hành hạ, làm nhục cả hai, cho chúng nó biết cảm giác người thân qua đời là thế nào! Cho chúng biết cảm giác nhục nhã mà chết là thế nào! Hắc, công nhận mụ già đó cũng thâm độc thật! - Kanta cũng chẳng ngại mà nói thêm vài câu.
- Nhưng mà, đáng tiếc ngươi thâm độc không đúng chỗ!
Đột nhiên, Kanta cười gằn một tiếng, bàn tay chộp ra nhanh như chớp, dường như đã bắt được cái gì đó. Trong không khí, một tiếng khò khè khó nhọc vang lên, giống như người nào đó đang bị bóp cổ vậy.
- Khá lắm! Không ngờ dám dùng cách đó để kéo dài mạng sống cho ả, còn dám thông đồng với nhau lừa ta, đây là các người muốn chết! - Kanta phẫn nộ quát lên, trong không khí đột nhiên hiện ra thân ảnh một người. Đây mà một mỹ phụ trung niên, khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ, mặc cả một thân quần áo màu đen sang quý, trên tay cầm cây ma trượng đầu lâu quỷ, chứng minh thân phận của bà:
- Hắc Ám giáo hậu! Jeny Darkness! - Giọng nói của Kanta đã tràn ngập sát khí, nhìn chằm chằm vào giáo hậu đang ôm cái thân thể thương tích đầy mình của Fity trên tay. Sắc mặt của giáo hoàng Gary cũng đại biến, vô cùng sốt ruột nhìn tình cảnh bên này.
- Tưởng rằng lợi dụng ma pháp hắc ám che dấu khí tức, lẻn vào kia cứu tiện nhân kia ra là được sao? Ngươi cho rằng ta là cái gì? Chỉ vẻn vẹn hai hạ vị thần, vậy mà lại dám tính kế với ta!
- Ngươi… ngươi là trung vị thần! - Hắc ám giáo hậu Jeny gian nan nói, thần sắc như không thể nào tin nổi.
- Đoán thử xem! - Kanta trêu tức nói. Lời vừa dứt, hắn lại phất tay lên, đánh tan một luồng công kích quang minh đằng sau, quay mặt lại u ám nhìn Quang Minh giáo hoàng.
- Ngươi lại dám đánh lén ta hai lần?
Quang Minh giáo hoàng không nói, chỉ lầm rầm đọc chú ngữ, ma pháp quang minh hệ điên cuồng tích tụ, muốn tung ra một kích toàn lực.
- Chạy mau! Ông không đánh lại hắn đâu! - Jeny dùng hết khí lực để gào lên. Nhưng đã muộn, bà gào lên được là vì Kanta đã buông cổ họng của bà ra, cùng lúc đó, thân ảnh của hắn đã xuất hiện bên cạnh quang minh giáo hoàng, một kiếm mang đầy lực hỏa diễm trút xuống, chẳng mất bao nhiêu công sức đã chém gãy thần trượng của giáo hoàng, làm toàn bộ công kích của ông tiêu tán. Giáo hoàng cũng vì thế mà thương nặng, lùi về phía sau liên tục.
Ông còn chưa kịp đứng vững thì kheo chân đã bị đạp một cái, thân hình gầy gò của ông không chịu nổi mà quỳ rạp xuống.
Gary còn định đứng dậy, nhưng lưng của ông lại trúng tiếp một cước, làm ông khí huyết nhộn nhạo, phun ra một ngụm máu tươi, nằm rạp xuống đất, hoàn toàn mất sức chiến đấu.
- Không biết tự lượng sức. - Kanta hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lại kỳ quái nhìn về phía giáo hậu Jeny và cả Fity ở bên cạnh bà nữa.
- Hình như mụ ta rất là yêu ngươi thì phải? Thần sắc lo lắng, tiếng kêu thê thảm vừa rồi không phải giả nha. - Lời nói của hắn không hề nhỏ, đủ để cho mấy người đứng đây đều nghe thấy.
Quả nhiên, lời này vừa ra, thần sắc của giáo hậu hơi đổi, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Nhưng Kanta đã chú tâm theo dõi phản ứng của bà, làm sao mà không nhận ra khoảnh khắc ấy cơ chứ? Nụ cười của hắn lại càng thêm kỳ quái:
- Quả nhiên là có dan díu! Không ngờ… thần điện của hai hệ đối lập mà lại được giao cho những kẻ dâm loạn như các ngươi, đúng là một sai lầm!
- Ngươi muốn làm gì? - Gary căm tức nói, bây giờ mọi thế chủ động đều đã bị nắm giữ, ông cảm lực bất tòng tâm, mà cái cảm giác này càng làm ông tức giận, tức Kanta, lại càng tức mình vô dụng.
- Chẳng phải ả nữ nhân này đề ra cái ý kiến giết người bằng cách làm nhục mà chết sao? Nếu hai ngươi đã có cảm tình như vậy, chi bằng… khặc khặc…
Tiếng cười của Kanta làm người ta sởn gai ốc, sắc mặt của hắc ám giáo hậu Jeny cũng tái xanh lại. Cái ý kiến đó là do bà đề ra cho Kanta, để hắn giữ lại mạng cho Fity, còn bản thân bà lại lên mưu kế với Gary, chờ mãi mới có cơ hội này ra tay cứu người. Chẳng thể ngờ, thủ đoạn của bà lại bị hắn phát hiện, hơn nữa còn đánh cho hai người không kịp trở tay.
Bây giờ, hắn còn định dùng thủ đoạn đó… điều này làm bà cảm thấy sợ hãi trong lòng, sự sợ hãi đã rất lâu không xuất hiện rồi, kể từ bà được làm người đứng đầu Hắc Ám thần điện điều này không xuất hiện nữa.
- Hừ! Thái độ đó của ngươi là sao? Thấy ngươi tuổi không còn nhỏ, nhưng vẫn xinh đẹp mặn mà, không chút dấu hiệu năm tháng nên ta mới để ý đến, đó là diễm phúc của ngươi, không biết hưởng thụ, còn dám bày ra bộ dáng đó là sao? - Kanta phách lối nói, thần thái kiêu căng, nhìn Jeny đang nằm bất lực dưới kia bằng bộ dạng hèn mọn.
- Hôm nay, ta cho hai ngươi một già một trẻ biết thế nào mới gọi là “thiên đường nhân gian”! Khặc khặc…
Jeny oán hận nhìn chằm chằm vào Kanta, sau đó ánh mắt trở nên ngập nước, ôn nhu, lưu luyến nhìn Quang Minh giáo hoàng Gary đắng sau đó.
Bà thực sự vẫn rất yêu ông ấy…
Thực sự yêu.
Nếu không, bà cũng không thể nào yêu thương Fiona giống như con ruột, chăm sóc nàng hết sức, hết lòng như thế. Trong lòng bà có sự áy náy không nói nên lời với đứa trẻ Fiona này. Từ hồi đánh mẹ của Fiona một đòn xong, bà vẫn luôn hối hận, về sau, khi biết tin hai đứa trẻ bị hắc ám lực của mình dày vò, bà đã không chịu nổi dằn vặt trong lòng mà đi tới xem sao. Vừa lúc chứng kiến Gary muốn giết đi một đứa mang lực hắc ám, bà thuận thế đi ra cướp về.
Nhìn Fity đang suy yếu, mắt nhắm nghiền nằm bên cạnh mình, trong lòng của Jeny nổi lên một sự kiên định.
Có chết cũng không chịu nhục!
Bà lưu luyến vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Fity, sau đó bàn tay chợt khép lại, muốn đánh vỡ đầu nàng.
Nhưng…
Fity đột nhiên lại biến mất.
Không phải, nàng không biến mất, mà là di chuyển với tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức làm cho Jeny không nhìn ra manh mối, tưởng nàng biến mất ngay trước mắt mình.
- Bà còn yêu ông ấy đúng không? - Một giọng nói quỷ dị vang lên sau lưng của Jeny. Nhưng không chỉ bà, mà cả Gary, Kanta đều vô cùng kinh hãi. Đặc biệt là Kanta, vừa rồi chính bản thân hắn cũng không nhìn ra tên kia đã làm thế nào.
- Bà còn yêu ông ấy đúng không? - Câu hỏi được lặp lại, Jeny dần hồi phục lại từ khiếp sợ, sắc mặt trở nên vô cùng ảm đạm nói.
- Yêu thì sao? Bây giờ…
- Bene! (Tốt rồi) Bà không cần nói gì nữa… Từ nay ông ta là người của bà!
Giọng nói kia không cho người ta suy nghĩ gì, cực kỳ bá đạo, cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí còn làm cho người ta phản cảm.
“Phập!”
“Ư…”
Hai âm thanh nhẹ nhàng vang lên, sau đó, xác của Kanta đổ ầm xuống đất.
Cho đến chết hắn cũng không biết mình đã chết như thế nào!
- Nhớ hộ, tôi là chồng của Fity. Chuyện của Fity, tôi cũng đã nghe rồi. Giáo hoàng à, ông kể chuyện cho Fity, có phải là nhắc đến người anh kỵ sĩ của mình không vậy? Đây là nghi vấn của Fity, được người đi bên cạnh nàng kể lại cho tôi chứ không phải tôi đoán ra đâu nhé. Còn nữa, hai người tranh thủ mà làm rõ mọi chuyện đi! Rốt cuộc ông có phải bố vợ tôi không? Ờ, không phải bố vợ thì sau này làm dượng vợ cũng được, dù sao thì hai người cũng là người thân duy nhất còn lại của nàng!
- Còn nữa! Bây giờ hai người cứ ở đây mà nghỉ ngơi đi! Đợi sau khi những chuyện này chấm dứt, tôi sẽ dẫn Fity tới nói chuyện với hai người!
Nói dứt lời, thân ảnh của Trần Hạo Minh đã biến mất, chỉ để lại Gary và Jeny hai mặt nhìn nhau, trong mắt đồng thời hiện lên sự kinh hãi, ngạc nhiên và vui mừng đến tột độ.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng lớn được dựng lâm thời bởi các tường đất.
Căn nhà này rất lớn, cũng rất vững chãi, nhưng chỉ cần một chiêu của thượng vị thần địa hệ là xong, không có gì khó nhọc. Lúc này, có mười bảy người đang ngồi quanh một chiếc bàn bầu dục, Hỏa Thần Galan ngồi vị trí chủ vị, sắc mặt âm trầm bất định, dường như đang buồn bực chuyện gì đó.
Ở hai bên cạnh hắn là hai thượng vị thần thượng giai khác, chính là hai vị thần của lôi hệ và quang minh hệ. Một người là vợ, còn một người là mẹ vợ của Galan.
Lúc này, dường như hai người đang tranh cãi, mà cũng như đang thống nhất cái gì đó, không hề quan tâm đến sắc mặt xám ngoét của Galan.
- Hừ! Trish Lancy là một con hồ ly tinh chân chính, thậm chí còn từng dụ dỗ cha ruột của ta! Nếu ta để người khác xử lý ả thì không yên tâm! Phải đích thân ta xử lý thì mới có một chút hy vọng. - Lên tiếng là một “thiếu nữ” tóc tím, nàng vô cùng xinh đẹp, trên người còn tỏa ra từng đợt anh khí, giống như một nữ chiến thần vậy. Nếu Trần Hạo Minh ở đây, không biết có liên tưởng nàng với nữ thần Athena trong thần thoại Hy Lạp không nữa.
- Chỉ bằng vào ngươi mà cũng định xử lý được ả sao? Đừng quên, Trish là Tự Nhiên nữ thần! Dù có thay thế ả đi nữa thì cũng cần Phụ Thần định đoạt! Trong thời gian chờ đợi đó, Quang Minh thần Jesus đã lệnh cho ta tới đây để chấn áp ả, không cho ả nổi điên làm loạn! Việc này phải do ta làm mới đúng. - Lại là một “thiếu nữ” tóc trắng khác lên tiếng. Nàng này cũng mỹ lệ không kém, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra hương vị thành thục, dày dạn kinh nghiệm, hơn nữa, nàng còn mang một vẻ trí thức mà không phải người phụ nữ nào cũng có.
- Hừ! Dụng tâm âm hiểm của các ngươi ai mà chả hiểu, chẳng qua ngươi muốn moi thần thể thụ từ trong miệng của Trish ra mà thôi. Đến lúc thần thể thụ nằm trong tay các ngươi, chẳng phải các ngươi sẽ nắm thế chủ động hay sao? Dù Phụ Thần có quyết định Tự Nhiên nữ thần mới thì cũng phải coi trọng ý kiến của các ngươi đầu tiên.
- Chẳng nhẽ lôi hệ các ngươi thì không như vậy hay sao?
Hai người đôi co qua lại, chỉ vì muốn tranh xử lý Trish. Trong khi người còn chưa bắt được, làm người ta có chút cảm giác như ngồi dưới đất chia chác thịt chim ưng vậy.
- Im hết cho ta! - Galan không nhịn nổi nữa, gần như gầm lên:
- Không cần tranh nữa! Trish Lancy là do ta xử lý!
- Không được! - Hai người đồng thời lên tiếng. Đùa à? Cho hắn xử lý? Chẳng phải càng dễ bị dụ dỗ hay sao? Vạn nhất con hồ ly ấy lợi dụng một điểm này để giữ lại cái mạng, chẳng phải bọn họ bị thiệt lớn rồi hay sao?
Sắc mặt Hỏa thần lại càng âm trầm.
Ở đây cũng không chỉ có ba người bọn họ, mà còn có một đám thượng vị thần khác nữa. Làm trò như vậy làm hắn thực sự thấy cực kỳ mất mặt…
Tình trạng này cứ tiếp diễn, tiếp diễn… không biết rằng biến cố lớn nhất của sự việc sắp sửa tìm đến tận nơi!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart