Người xông vào là một đầu đà có đôi mi dài, tướng mạo quái dị, không phải là người trung nguyên, tăng bào của đầu đà này dính đầy vết máu, trên cánh tay trái có một vết thương do đao gây ra, vết thương này dài dến hai phần ba cánh tay, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, khiến cho người khác nhìn thấy phải kinh hãi, chỉ một lúc, trên thảm đỏ đã có không ít máu tươi, vô cùng quỷ dị, Phương Kiếm Minh thấy hắn thì cả kinh, thầm nghĩ:
- Sao lại là hắn! Không tốt, xem ra hắn bị người ta đuổi giết.
"A"
Có người hét lên.
"Giết người rồi! Giết người rồi!" Có người cả kinh kêu lên.
Giọng nói vang lên, đám đông hỗn loạn, đều muốn chạy ra ngoài, bỗng dưng, từ bên ngời đại sảnh truyền đến tiếng hét thảm, sau đó là tiếng thứ hai, thứ ba ...
Mọi người càng cảm thấy kinh hoàng hơn, trong lòng sợ hãi vô cùng, không lời nào diễn tả được, cố gắng chạy ra khỏi cửa, chen chúc nhau, cứ như thế, cả đại sảnh hỗn loạn cả lên, không ai ngăn lại được. Nói thì chậm, mà diễn ra thì nhanh.
Vài tiếng gió lang lên. Tám thanh niên vận trang phục kỳ dị, tay cầm loan đao, lướt qua đỉnh đầu của đám đông như chim bay, loan đao phi vũ, ngân quang lấp lánh, giăng đầy khắp trời, vây quanh tứ phía của trường mi đầu đà, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, sát khí từ trên loan đao phát ra, tám thanh loan đao đều dính máu tươi.
Tiếp theo có ba bóng người phá không phi thân vào, vượt qua đỉnh đầu của đám đông, một thanh niên có tướng mạo cổ quái, trang phục kỳ lạ, một phi phát hán tử, một người bịt mặt.
Đám đông đang chen lấn nhau chạy ra ngoài, phi phát hán tử phách ra một chưởng, đánh ngã bốn người sắp đụng phải hắn, bốn người đó chắc không sống nổi.
Bỗng nhiên một tiếng quát vang lên:
- Không được loạn động!
Tiếng quát này mang theo nội gia chân lực, chấn vào tai của đám đông, tất cả đều dừng chân, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi, nhất thời lạnh như tờ, không ai dám vọng động.
Vị đậu trưởng lão của Ma Giáo, đứng đó, ý thái uy mãnh, râu tóc bay phất phới, hai mắt hé ra, nói:
- Không nên loạn đọng, người nào loạn động thì sẽ chết, chẳng lẽ các ngươi không nhận ra? Các ngươi là ai? Tại sao lạm sát người vô tội!
Thanh niên vận trang phục cổ quái mở miệng càu nhàu mấy câu, người có kiến thức thì nhận ra được hắn đang nói phạm ngữ, phi phát hán tử dùng tiếng Hán với giọng cứng ngắc, lạnh nhạt nói:
- Vương tử của chúng ta nói, nếu ai dám loạn động, quản chuyện người khác, giết hết không tha!
Ngữ khí lại thay đổi, dùng phạn ngữ nói một câu, hình như là ra lệnh gì đó, lập tức nhìn thấy tám thanh niên vung loan đao trong tay lên, đao quang chói lọi, kinh tâm động phách, tám người tấn công về phía trường mi đầu đà, mỗi người xuất ra một đao, thế đao tàn nhẫn vô cùng, muốn đoạt lấy mạng của trường mi đầu đà.
Loan đao trong tay của bọn họ và của người trung nguyên có chút bất đồng, loan đao cong hơn, đuôi đao rất ngắn, chỉ vừa đủ nắm chặt, trên đao còn có bôi độc được trên lưỡi đao, màu sắc âm au khiến khẻ khác lạnh cả ruột gan.
Trường mi đầu đà không kêu lên một tiếng, tay chân đều vận dụng, dưới làn đao quang, đao khí thi triển thân pháp, đối địch với tám người, với cõ công hiện nay của hắn, vốn không thể nào là đối thủ của tám người, hơn nữa lại bị trúng kịch độc, cần phải dùng một phần ba nội lực bức độc, chỉ có thể sử dụng một phần ba công lực so với bình thường, nhưng cho dù là vì bảo vệ tính mạng, nhưng kình khí của đối phương quá chấn kinh, hắn lâm vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, không phải là đối thủ của tám người, mắt thấy sẽ bị loan đao chém trúng, chết dưới loạn đao.
Chính vào lúc này, hai bóng người phá không phi thân vào, tựa như tia chớp, hai người liên tiếp bổ ra bốn phách không chưởng lực, chưởng phong cuồn cuộn như thủy triều, tám thanh niên mang đao biến sắc, xoay người thối lui, vung loan đao trong tay lên, tạo thành một chữ nhất chắn trước ba người kia, hai chân khom xuống, loan đao dựng thẳng trước ngực, có người ra tay ngăn cản, tạm thời không tấn công, chờ nhận lệnh.
Hai thân ảnh kia còn chưa hạ xuống thì lại có một bóng người phi thân lên, tựa như đại điêu, phá không xông vào vị trí của hai thân ảnh kia, mọi người còn chưa thấy rõ được diện mạo của bóng người đó thì đã nghe được tiếng quát:
- Lão phu không biết các ngươi có thù hận gì, nhưng muốn động võ ở nói này, hiển nhiên là không xem Ma Giáo chúng ta ra gì, lão phu thấy y phục của các ngươi, không phải là người trung nguyên chúng ta, hẳn là người Thiên Trúc, chẳng lẽ Thiên Trúc các ngươi khi dễ trung nguyên ta không có cao thủ sao?
Nói xong, hai chân phân ra, toàn thân phát ra kình khí, quần áo không gió tự động, song chưởng đẩy về phía trước, một cổ nội gia chân lực như bài sơn đảo hải được đánh ra.
Người bịt mặt thấy đậu trưởng lão có nội công thâm hậu, lập tức chú ý, hàn quang trong mắt lóe lên, phóng người lên, lướt qua đỉnh đầu của tám thanh niên mang đao, lăng không lộn một vòng, song chưởng mang theo lực đạo như của hàng ngàn con sóng lớn đập xuống.
Thân hình của hai người cũng không phải rất nhanh, một người từ trên không hạ xuống, một người đứng trên mặt đấy, còn khoảng hai thước nữa là sẽ chạm vào nhau, nhưng nội lực của bọn họ thâm hậu, kình khí được phát ra sẽ không cho điều đó xảy ra, mọi người chỉ nghe người bịt mặt hét lớn một tiếng, lộn người, lăng không, rơi trở lại đằng trước người của tám thanh niên cầm loan đao. Song nhãn hiện ra tinh quang, trông vô cùng quỷ dị.
Hai vai của đậu trưởng lão khẽ lung lay, nếu không phải người có võ công cao minh thì khó mà nhận ra được, đậu trưởng lão rùng mình, thầm nghĩ:
- Người này là ai? Nội lực mạnh mẽ, tựa hồ còn trên cả mình!
Người bịt mặt cười quái dị, giọng nói kỳ quái, khó nghe:
- Trưởng lão Ma Giáo, bổn tọa khuyên ngươi không nên quản chuyện của người khác, trường mi đầu đà này chính là tội phạm của Thiên Trúc quốc, hi vọng các ngươi không nên nhúng tay vào?
Tiếng hán của hắn rất lưu loát. Đậu trưởng lão chấn động trong lòng, kinh nghi hỏi:
- Ngươi không phải là người Thiên Trúc, ngươi là người trung nguyên?
Người bị mặt cười quái dị, nói:
- Không sai, bổn tọa quả thật là người trung nguyên, mọi chuyện cần nói đã nói rõ ràng, những người ngồi đây, nếu ai muốn nhúng tay vào thì sẽ trở thành kẻ địch của Thiên Trúc quốc, hắc hắc!
Hiện tại ở nơi này, chỉ có hai thế lực mạnh nhất là Ma Giáo và Lôi gia, khi nghe người bịt mặt nói xong thì cũng lâm vào thế khó, lôi thiên tây thầm nghĩ trong lòng:
- Nếu là chuyện của Thiên Trúc quốc, tốt nhất không nên nhúng tay vào, xem ra đêm nay ta đã lầm khi đến đây!
Hai người phi thân ra lúc nãy, một thiếu niên anh tuấn và một bạch kiểm hán tử, bạch kiểm hán tử nghe người bịt mặt nói xong, nhãn châu xoay chuyển, cánh tay khẽ động, xuất ra một trảo, bắt lấy đùi của trường mi đầu đà, trường mi đầu đà không ngờ hắn sẽ động thủ như thế, sắc mặt trắng bệch, nói ra một câu phạn ngữ, đại khái là 'ngươi muốn làm gì'!
Mọi người còn đang nghi hoặc thì bạch kiểm hán tử cười nói:
- Can phạm của Thiên Trúc quốc, ai cũng có thể đuổi bắt, ta giúp các người bắt hắn!
Cánh tay run lên, thân thể cao lớn của trường mi đầu đà bay ra.
Nghe xong lời này thì thanh niên vận trang phục quái lạ và phi phát hán tử cảm thấy vui vẻ, có người giúp bọn hắn, chẳng cần phải tự mình động thủ!
Bỗng nhiên có người phẫn nộ quát:
- Ngươi muốn làm gì!
Thanh âm là của người bịt mặt, một thân ảnh phóng qua đỉnh đầu của đám đông như tia chớp, hai người họ ngạc nhiên, người bịt mặt định phi thân lên, hán tử anh tuấn mỉm cười, sớm chú ý đến động tác của hắn, vội tiến đến, duỗi tay phải ra, cười nói:
- Cùng là người trung nguyên, chúng ta thân cận!
Đồng thời bạch kiểm hán tử cười ha hả, nói lớn:
- Cho dù các ngươi muốn bắt tội phạm, cũng phải đi ra ngoài, các ngươi quấy rồi cuộc vui của chúng ta, thật là không có ý tứ!
Một tiếng 'bịch' vang lên, người bịt mặt xuất chưởng, va chạm với tay phải của hán tử anh tuấn, hai cổ ám kình va chạm, hán tử anh tuấn xoay người đến bảy vòng trên không, vừa lui vừa chuyển người, cười nói:
- Lợi hại, lợi hại, tại hạ không phải đối thủ của các hạ, tại hạ bội phục vạn phần!
Cơ hồ ngay lúc này, phi phát hán tử biến sắc, nhận rõ tình huống vội lộn người, vượt quả đỉnh đầu của đám đông, tám thanh niên cầm loan đao cũng phi thân theo sau, lướt qua đỉnh đầu của đám đông, vẫn chưa biến mất trong đại sảnh, thì một thân ảnh đã đi trước bọn họ một bước.
Người này tuy đi thong thả nhưng thật ra chỉ đảo mắt là đã biến mất, thanh niên vận trang phục kỳ lạ giận dữ, tức giận nói một câu phạm ngữ, vọt người đi, khinh công mặc dù không bằng phi phát hán tử nhưng lại trên hẳn tám thanh niên cầm loan đao.
Thì ra bạch kiểm hán tử thấy bọn họ nhiều người vây công một người bị trọng thương, trong lòng liền nghĩ đến một biện pháp, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho hán tử anh tuấn, hai người họ đã liên thủ với nhau nhiều năm, nên ngầm hiểu, cố tình làm như vô tình chạm vào phía sau bạch kiểm hán tử, vận khởi nội lực, hai người cùng hợp lực, đẩy trường mi đầu đà bay đi, hợp lực của hai người bọn họ không phải là tầm thường, người bịt mặt kia tuy có võ công cao cường nhưng cũng không thể kịp thời ngăn cản, huống chi bạch kiểm hán tử còn dùng lời nói để đánh lạc hướng, chờ đến khi người bịt mặt phát hiện ra điểm không ổn muốn đuổi theo thì hán tử anh tuấn lập tức xuất chưởng, buộc hắn phải chậm một bước, nhưng người bịt mặt này võ công quả thật lợi hại, tám thanh niên cầm loan đao đã đi trước một lúc rồi mà vẫn bị hắn nhanh chóng vượt qua.
Còn phi phát hán tử, võ công thật ra cũng không dưới người bịt mặt, nhưng bởi vì vóc người của hắn cũng chỉ trung bình, đứng ở phía sáu tám thanh niên cầm loan đao, mặc dù có thể nhìn thấy được tình hình phía trước nhưng cũng không thể nào vừa nhìn thấy là nhận ra điểm không ổn trong đó, hơn nữa lại bị lời nói của bạch kiểm hán tử đánh lạc hướng cho nên hắn cũng không thể kịp thời ngăn cản.
Trong kỹ viện đã có người chết, xem ra hội thi hoa khôi này hơn phân nửa là không thể tiến tiếp tục tiến hành, không nói đến việc hội thi hoa khôi có tiếp tục hay không, chỉ riêng việc trường mi đầu đà bị bạch kiểm hán tử đẩy đi, tựa như đằng vân giá vũ, bay ra khỏi sân, lúc này trong đại sảnh, có mấy quy nô ngồi xổm xuống, lục lọi trên người của các khách nhân đã chết, đại khái là đang trộm ngân lượng của người chết.
Hồng môn của kỹ viện mở rộng, do có đèn lồng lớn treo trên cao, nên có thể nhìn rõ như ban ngày, mặc dù đêm đã khuya rồi.
Hai chân của trường mi đầu đà vừa chạm đất là lập tức phi thân thẳng ra ngoài cửa lớn, vừa rồi thừa cơ hội không đánh nhau hắn đã vận công điều tức được một chút, nội thương đã tốt hơn được một chút, bức chất độc trong cơ thể dồn về một nơi, phàm là người, chỉ cần còn có một con đường sống thì phải liều mạng nắm bắt, trong lòng trường mi đầu đà biết, hy vọng chạy thoát của hắn chỉ là một phần vạn, nhưng hắn vẫn muốn "đấu tranh".
Khi phi phát hán tử ra khỏi đại sảnh thì gặp phải mấy quy nô đang sợ hãi, nhớ đến lúc nãy bị bạch kiểm hán tử hí lộng, trong lòng tức giận, âm thầm nói một câu phạm ngữ, hai ống tay áo vung lên, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng thân thể va chạm vào tường vang lên, mấy quy nô đó đã trúng độc thủ của hắn.
Hắn cũng không thèm nhìn đến những quy nô đó, phi thân ra khỏi đại môn, theo sau hắn chính là người bịt mặt, sau nữa là thanh niên vận trang phục kỳ lạ và tám thanh niên cầm loan đao.
Bọn họ vừa ra khỏi đại môn thì có hai thân ảnh bám theo như quỷ mị, kỹ viện xảy ra án mạng, đã sớm có người đi báo quan phủ, nhưng khi đến được thì kẻ giết người đã đi mất từ lâu, làm sao bắt được hung thủ.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Trường mi đầu đà phi thân thẳng về phía đông, ánh trăng mờ ảo, lúc này đã là canh ba, đường cái vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân và tiếng y phục bị gió thổi phần phật vang lên, phi phát hán tử đuổi theo càng gần, bổ ra một phách không chưởng lực, đánh về phía trước, trường mi đầu đà ở phía trước sáu trượng bị kềm hãm, phi phát hán tử vận nội lực đến mức cao nhất, hai chân phat lực, phóng thẳng người về phía trường mi đầu đà, song chưởng nhằm vào mệnh môn đại huyệt của trường mi đầu đà.
Trường mi đầu đà biết không còn đường sống, nổi giận, gầm lên một tiếng, xoay người lại, đối chưởng với đối phương, một tiếng ầm vang lên, trường mi đầu đà há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó một tiếng 'xuy' vang lên, ống tay áo bên trái của phi phát hán tử bị rách, trên tay trái xuất hiện một vết thương.
Phi phát hán tử vừa sợ vừa tức giận, thầm nghĩ:
- Người này quả nhiên là cường hãn, võ công cao thâm, khó trách lão gia hỏa kia coi trọng hắn như thế!
Một tiếng hô vang lên, người bịt mặt đã đuổi đến, dừng lại phía trước mặt trường mi đầu đà, âm thầm cười lạnh, bước từng bước về phía trường mi đầu đà, nhìn hắn như một thợ săn đang nhìn con mồi đang bị thương.
Máu tươi chảy dọc theo khóe miệng của trường mi đầu đà, hắn đã sớm bị biến thành một huyết nhân, đột nhiên cười lớn, dùng phạm ngữ hét to một tiếng, người bịt mặt và phi phát hán tử ngẩn ra, người bịt mặt cũng đã học qua phạm ngữ cho nên biết hắn nói 'Khoan Đã'!
Lại có vài tiếng gió vang lên, thanh niên vận trang phục kỳ quái và tám thanh niên cầm loan đao đã đến, tám thanh niên cầm loan đao lập tức phân ra, vây quanh bốn phía, trường mi đầu đà có cánh cũng khó thoát.
Thanh niên vận trang phục quay đầu nhìn, thấy cổ tay trái của phi phát hán tử có một vêt thương thì biến sắc, nói oa oa vài tiếng, sau đó trợn mắt nhìn trường mi đầu đà, lại nói oa oa vài câu, trường mi đầu đà cười lạnh, đột nhiên nhấc tay lên, hai đôi mi dài có dính máu rớt xuống.
Người bịt mặt kinh hãi, thốt lên:
- Trúng kế rồi! Thảo nào không thấy ngươi sử dụng trường mi, ngươi không phải là trường mi đầu đà, mà là sư đệ của hắn!
Phi phát hán tử và thanh niên vận trang phục kỳ lạ vẫn còn ngây người thì người bịt mặt kia đã vội xuất chỉ, điểm về phía ma huyệt của trường mi đầu đà, trường mi đầu đà hừ một tiếng, hai mắt mở trừng, há miệng định cắn lưỡi tự sát.
- Ái chà, nhiều người vây đánh một người, rõ ràng là khi dễ người khác mà! Đây là lần đầu tiên lão đổ tài nhìn thấy, tiểu tử che mặt, tiếp lấy lễ vật của lão đổ tài này!
Theo giọng nói, hai thân ảnh phóng đến như quỷ mị, người bên trái phóng tay phải ra, một 'ám khí' bay về phía người bịt mặt, nhắm thẳng về phía đầu hắn.
Người bịt mặt tâm cơ thâm trầm, sợ ám khí có điều quỷ dị, không dám tiếp lấy, vọt người nhảy ra xa hai trượng, lão đổ tài cười hắc hắc, nói:
- Lễ vật của lão đổ tài mà không nhận sao?
Ám khí kia rất cổ quái, đuổi theo hán tử che mặt, khiến hắn phải xuất ra một trảo, bắt lấy 'ám khí', ám khí vào tay, nặng tựa ngàn cân, thân hình hắn lung lay, mở tay ra nhìn, thì ra là một khối mạc chược, là Ngũ Vạn.
Lão đổ tài cười ha hả, nói:
- Ngũ vạn, ngũ vạn, chẳng lẽ ngươi đứng hàng thứ năm sao?
Sau đó lão đưa tay vào ngực lấy ra một viên dược hoàn, đưa cho người đi cùng với lão. Hiển nhiên chính là Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh nhận lấy, vội tiến đến đỡ lấy 'trường mi đầu đà', đưa tay ra sau hắn, 'trường mi đầu đà' há miệng ra, Phương Kiếm Minh kịp thời đưa dược hoàn vào miệng hắn, cũng không cần biết hắn nghe có hiểu không, dùng truyền âm nhập mật nói với hắn:
- Vận công trừ độc, yên tâm, đừng lo lắng xung quanh, ta đến trợ giúp ngươi một tay!
Sau khi điểm lên vài huyệt đạo trên người 'trường mi đầu đà', khống chế độc tố trong người hắn rồi buông hắn ra, khoanh chân ngồi ở phía sau hắn, song chưởng đặt lên huyệt đạo của đối phương, giúp hắn vận công chữa thương, bức độc.
Phương Kiếm Minh giúp 'trường mi đầu đà' vận công bức độc trị thương, dĩ nhiên người bịt mặt kia sẽ không đứng nhìn, nhưng lão đổ tài đã ra tay trước, tám khối mạc chược bay ra, đánh trúng ma huyệt tám thanh niên cầm loan đao, tám thanh loan đao rơi xuống, tiếng binh khí rơi xuống đất vang lên chói tai, tám người đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ có thể mở to mắt ra mà nhìn.
Phi phát hán tử, người bịt mặt, thanh niên vận trang phục kỳ lạ thấy được thần kỹ của lão đổ tài thì giật mình, vừa ra tay là đã chế trụ được tám người, năng lực này bọn họ không có được, cho nên không dám vọng động.
Thanh niên vận trang phục kỳ lạ hơi giận, chỉ vào lão đổ tài nói một hơi, dường như là nói lão không nên xen vào chuyện của bọn họ.
Lão đổ tài thấy Phương Kiếm Minh đang vận công chữa thương cho 'trường mi đầu đà' thì trong lòng như nhẹ hơn, nghe xong một trường phạm ngữ của thanh niên vận trang phục kỳ lạ thì cười ha hả, khinh thường nói:
- Cái tên điểu nhân kia, ngươi nói điểu ngữ thế, lão đổ tài không hiểu chữ nào, thức thời thì mau biến khỏi nơi này!
Thanh niên vận trang phục kỳ lạ nhìn qua phi phát hán tử và người bịt mặt, sắc mặt của phi phát hán tử có chút do dự, người bịt mặt dùng phạm ngữ phiên dịch một lần, thanh niên vận trang phục kỳ lạ đột nhiên giận dữ, nắm chạy hai tay, nhìn thẳng lão đổ tài, lào nhào nói một hơi dài, người bịt mặt phiên dịch lại:
- Lão nghe cho rõ, vị này chính là tam hoàng tử Lỗ Ni của Thiên Trúc đế quốc, vị này chính là sư phụ của tam hoàng tử Cổ Bách tiên sinh, chúng ta đến đây để bắt phản nghịch của Thiên Trúc quốc, hi vọng lão không nên nhúng tay vào, chỉ cần lão không nhúng tay vào, tam hoàng tử nhất định sẽ tạ ơn, nếu để chúng ta đưa phản nghịch đi, chờ sau khi chúng ta giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, quốc thiên Thiên Trúc quốc nhất định sẽ chờ đợi đại giá, nếu như vẫn còn muốn nhúng tay vào, ngàn vạn võ sĩ của Thiên Trúc quốc nhất định sẽ phân thây lão, lão lựa chọn thế nào?
Lão đổ tài hơi ngẩn ra, sau đó cười lớn, nói:
- Buồn cười, đúng là buồn cười, chuyện này đúng là đáng cười trong thiên hạ! Chỉ cần lão đổ tài muốn, thi triển cô thượng đổ thuật, gặp phật thắng phật, cho dù là kim sơn ngân khố của hoàng đế cũng có thể chuyển vào túi của lão, nếu lão đổ tài tham vinh hoa phú quý, đã sớm phong quan bái tướng, trở thành vua một cõi; năm đó, lão đổ tài có thể một mình lấy thru cấp thượng tướng giữa trăm vạn quân như lấy đồ trong túi, dễ như trở bàn tay, chỉ có ngàn vạn võ sĩ, lão đổ tài có thể sợ à!
Người bịt mặt nghe xong thì trong lòng kinh hãi, vừa phiên dịch lại cho tam hoàng tử, vừa phỏng đoán lai lịch của đối phương, cho đến khi phiên dịch xong mà vẫn chưa nghĩ ra được lai lịch của đối phương.
Tam hoàng tử nghe người bịt mặt phiên dịch xong thì sắc mặt biến đổi không ngừng, tam hoàng tử mở miệng nói một câu phạm ngữ, người bịt mặt phiên dịch lại:
- Tam hoàng tử hỏi lão, cuối cùng là lão muốn thế nào?
Lão đổ tài cười nói:
- Không phải lão đổ tài đã nói rồi sao, các ngươi mau biến khỏi nơi này, nếu không thì lão đổ tài sẽ tự đuổi người!
Người bịt mặt phiên dịch lại, tam hoàng tử tức giận. Người bịt mặt nói nhỏ vài câu bên tai Cổ Bách, Cổ Bách gật đầu, hung hăng trừng mắt nhìn lão đổ tài, hai người đi đến bên cạnh tám thanh niên cầm loan đao, vận chỉ, khai giải huyệt đạo cho họ, lão đổ tài chỉ dùng thủ pháp điểm huyệt binh thường, cho nên bọn họ chỉ nhìn qua là biết huyệt đạo nào bị điểm trúng, cổ bách quát to một tiếng phạm ngữ, tám thanh niên và ba người cùng triển khai khinh công, biến mất trong màn đêm.
Lão đổ tài thấy bọn họ đi, quay đầu lại nhìn Phương Kiếm Minh, vừa nhìn xuống thì trong lòng cảm thấy kỳ lạ, Phương Kiếm Minh và 'trường mi đầu đà' đang ngồi dưới đất, xung quanh họ là một màn sương trắng, cơ hồ không nhìn thấy rõ mặt hai người, lão đổ tài thầm nghĩ:
- Nội công của Phương tiểu hữu đúng là thâm hậu, còn hơn cả những người vừa rồi, kỳ quái, hắn tu luyện công phu gì, sao lại có sương trắng xuất hiện, giống như cấp bậc của ta, khi những cao thủ cùng cấp bậc với ta vận công chữa thương cho người khác, hoặc là vận công tu luyện, thì sẽ xuất hiện một làn sương trắng, chính là 'tam hoa tụ đỉnh', nhưng làn sương trắng bao phủ hắn, ta chưa từng thấy, quái lạ, quái lạ!
Lão đổ tài đang âm thầm thấy lạ thì làn sương mù đột nhiên khuếch tán, từ từ biến đổi, lão đổ tài chăm chú nhìn, lại càng thấy lạ hơn, chỉ thấy làn sương mù từ từ di chuyển vào mũi của hai người Phương Kiếm Minh, lão đổ tài nhận thấy phía sau đầu của Phương Kiếm Minh cũng có điểm lạ nên tiến đến nhìn, một làn sương mù tựa như bàn tay của trẻ em dung nhập vào phía sau đầu của Phương Kiếm Minh theo từng lớp, không bao lâu, làn sương mờ dần, toàn bộ bị Phương Kiếm Minh hấp thu lại vào cơ thể, lão đổ tài có kiến thức rộng rãi nhưng cũng không nhìn ra được điểm này.
Đột nhiên Phương Kiếm Minh nhảy lên, hai mắt lộ tinh quang, hỏi:
- Bọn họ đi hướng nào?
Lão đổ tài hơi ngẩn ra, chỉ vào hướng đám người kia đi, nói:
- Sao thế?
Phương Kiếm Minh nói:
- Lão đổ tài, người này tạm thời giao cho tiền bối, tiểu tử muốn đuổi theo một người, ngày mai sẽ đến tìm tiền bối!
Nói xong thân hình liền tiến nhập vào màn đên, lão đổ tài không biết hắn vội vàng thế là muốn đi tìm người nào, nhìn về phía Phương Kiếm Minh dùng truyền âm nhập mật nói:
- Khách điếm Vạn An ở phía bắc thành, ngày mai lão đổ tài sẽ nghỉ ngơi ở đó, chờ tiểu hữu đến!
Tiếng nói chưa dứt thì Phương Kiếm Minh đã ở ngoài ba dặm.
Phương Kiếm Minh vừa vui mừng vừa sợ hãi, cuối cùng hắn cũng tìm ra được manh mối, manh mối này chính là người bịt mặt kia.
Tám năm trước, khi hắn cùng sư phụ đến Thương Long Cốc tìm Thiên Thiền Đao, sau đó đột nhiên xuất hiện một lão quái tóc vàng, dẫn theo một nhóm chín sát thủ bịt mặt và một nhóm cao thủ nhất lưu vây công bọn họ, dẫn đến một tràng thảm sát, Thiếu Lâm Tự tổn thất một siêu cấp cao thủ, còn có thêm sáu Thiếu Lâm đệ tử, mà đối phương cũng chết hơn mười người, lão quái tóc vàng cũng bị trọng thương, chín người bịt mặt cũng trọng thương, nhưng bọn chúng không chết, Phương Kiếm Minh nhớ rõ, trong số những người bịt mặt có một người tự xưng là 'bổn tọa', tuy rằng Phương Kiếm Minh không có hận bọn họ đến thấu xương, nhưng vẫn luôn muốn dò xét tin tức của họ, điều kỳ lạ chính là, những năm gần đây, trong võ lâm chưa từng có người nào nhắc đến bọn họ, dựa vào tính cách và thân thủ của họ, sao lại có thể im hơi lặng tiếng được?
=Lời Tác Giả=
Thiên Trúc chỉ là tên gọi chung, chính là Ấn Độ ngày nay, căn cứ theo tư liệu lịch sử, lúc này Ấn Độ đang vào thời kỳ Tô Đan (1206~1526), đến thế kỷ 15 thì thời kỳ của Tô Đan giải thể, các vương quốc độc lập hình thành khắp nơi, 'Thiên Trúc Quốc' chỉ là một vương quốc trong số đó, bởi vì đây là võ hiệp cho nên chỉ dùng xanh dưng chung chung là Thiên Trúc.
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Thế thì, lý do thích hợp nhất chính là bọn họ ẩn nấp. Lúc nãy, khi ở 'Nhạc Tiêu Dao', Phương Kiếm Minh nghe được người bịt mặt kia tự xưng là 'bổn tọa', đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi đạt được thì không tốn công, võ công, thủ đoạn của người này có nhiều điểm tương đồng với chín người bịt mặt kia, cho dù hắn không phải một trong số đó thì cũng có liên quan, tám năm, Phương Kiếm Minh đương nhiên la fko thể nhớ kỹ hình dáng của họ, hơn nữa lúc đó hắn đâu có tâm trí là nhớ kỹ chín người đó, ngoại trừ người trước mặt tự xưng là bổn tọa, hai vai hơi gồ lên thì còn có chút ấn tượng, còn tám người còn lại thì đều đeo khăn bịt mặt, bộ dáng như lén lén lút lút.
Phương Kiếm Minh làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được, cho dù đối phương đã đi được một lúc nhưng hắn vẫn muốn đuổi theo. Hắn không biết người bịt mặt đó đi đến đâu, chỉ có thể nhắm thẳng về phía nam mà chạy, khoảng thời gian nửa chén trà, Phương Kiếm Minh đã ra khỏi Hàng Châu, tới ngoại thành, bóng đêm dày đặc, không biết những người kia đi về hướng nào.
Hắn còn đang chần chừ thì chợt nghe được một tiếng động bên trái, một thân ảnh chợt ẩn chợt hiện ngoài mười trượng, ẩn vào trong màn đêm, Phương Kiếm Minh giật mình, quát:
- Ai?
Đang định đuổi theo thì một tiếng gió vang lên, một bóng trắng đánh đến, đôi mắt của Phương Kiếm Minh tựa như điện, thấy rõ vật đến là một cuộn giấy trắng, vội dùng tay bắt lấy, người kia đã sớm đi xa.
Phương Kiếm Minh nghi hoặc trong lòng, mở cuộn giấy ra, chỉ thấy trên giấy có viết qua loa bảy chữ 'Hướng Tây Nam, Tiêu Dao Thần Kiếm'!
Phương Kiếm Minh ngẩn người, thi triển khinh công về phía tây nam, trong lòng thầm nghĩ:
- Người này chẳng lẽ chính là hán tử trong ngõ nhỏ đêm đó sao? Hắn làm vậy là có ý gì, sao lại chỉ đường cho mình, hay là hắn thật sự là một người hữu tâm!
Mặc dù trong lòng ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn triển khai kinh công, cả người phóng đi như lưu tinh, chưa đến thời gian một chén trà đã đi được gần năm mươi dặm, gặp núi vượt núi, gặp rừng băng rừng, cước trình rất nhanh, cho dù thiên lý mã cũng không nhanh hơn được!
Đúng lúc này, hắn loáng thoáng nghe được tiếng người nói, vội giảm cước bộ, sử dụng liên tiếp năm lần 'Đăng Bình Độ Thủy', sau khi vượt qua một số cây, giương mắt lên nhìn, ở phía trước khoảng hơn hai mươi trượng, có vài người đang nói chuyện, và cũng đang thi triển khinh công chạy đi.
Đám người này chính là đám người lúc nãy. Phương Kiếm Minh vui vẻ trong lòng, hét dài một tiếng, tiếng hét chấn khắp nơi, hoa cỏ bên đường lung lay dữ dội.
Vừa quát lên, Phương Kiếm Minh vừa phóng người vọt đi, tiến về trước hơn mười trượng, quát:
- Các ngươi tạm thời dừng bước, ta có chuyện muốn nói!
Đám người nghe được tiếng thét dài, tưởng rằng gặp phải kẻ địch, vội dừng chân, tám thanh niên cầm loan đao vung loan đao trong tay lên, ánh đao lập lòe chói mắt giữa màn đêm, tàm người xoay lại, chặn ở phía trước.
Ba người đi trước cũng đã quay người lại, lúc này Phương Kiếm Minh đã đến gần, nhìn vào người bịt mặt hỏi:
- Ngươi là ai?
Ba người thấy người đến là Phương Kiếm Minh thì ngẩn ra, toàn bộ như lâm phải đại địch, tưởng rằng lão đổ tài ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, người bịt mặt dò hỏi, ngươi là ai tại sao lại đi theo chúng ta, lão đổ tài đâu?
Phương Kiếm Minh nói:
- Lão đổ tài không đến, người bị các ngươi đả thương còn cần được chữa trị, ta hỏi ngươi, ngươi là ai?
Ba người nghe được lão đổ tài không đến thì yên tâm, trong lòng như trút được gánh nặng, người bịt mặt cười lạnh, nói:
- Hảo tiểu tử, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa ngươi lại chui vào, không có lão đổ tài ở đây để xem ngươi có gì kiêu ngạo, bổn tọa sẽ cho ngươi chết được toàn thây!
Vừa nói, vừa tiến lên trước.
Phương Kiếm Minh cười ha hả:
- Ngươi tự xưng 'bổn tọa', chẳng lẽ lai lịch không nhỏ?
Người bịt mặt âm trầm cười, nói:
- Chết đến nơi mà còn muốn biết lai lịch của bổn tọa, chẳng lẽ bổn tọa có thù oán với ngươi sao?
Phương Kiếm Minh nói:
- Có thù hay không thì phải xem ngươi có nói thật hay không đã!
Người bịt mặt ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, nói:
- Từ khi nào mà võ lâm trung nguyên lại xuất hiện một tên tiểu tử điên cuồng như thế, lúc bổn tọa hành tẩu giang hồ sợ rằng tiểu tử nhà ngươi còn chưa được sinh ra!
Phương Kiếm Minh nói:
- Ta hỏi lại ngươi, ngươi là ai, danh tính là gì?
Người bịt mặt nghe được ngữ khí của Phương Kiếm Minh như là muốn gây sự, thế nào cũng phải biết được lai lịch của hắn thì không nhịn được tò mò, hỏi:
- Bổn tọa là ai, có liên hệ gì với ngươi sao?
Phương Kiếm Minh nói:
- Đương nhiên là có quan hệ, ta không phải chỉ muốn biết thân phận của ngươi mà còn muốn hỏi thăm một ít bí mật!
Người bịt mặt nghe được hai chữ 'bí mật', nghĩ đến thân phận của mình ở trung nguyên thì rùng mình, cười lạnh, nói:
- Ngươi muốn biết thân phận của bổn tọa, vậy bổn tọa sẽ cho ngươi biết, bổn tọa 'Diêm La Ma Quân', ngươi có nghe qua danh hào của bổn tọa?
Phương Kiếm Minh sửng sốt, nói:
- Ta chưa từng nghe qua danh hào này, xem ra là ngươi bịa đặt!
Người bịt mặt cười lên quái dị:
- Thật thông minh, quả nhiên ngươi đúng là một 'hữu tâm nhân', sau khi bổn tọa phế bỏ võ công của ngươi thì sẽ cho ngươi biết thân phận thật của bổn tọa!
Lời vừa dứt, một chưởng được phách ra nhanh như chớp, Phương Kiếm Minh dừng bước, tránh sang một bên, người bịt mặt một kích không trúng, cười hắc hắc, nói:
- Thì ra ngươi cũng có chút bản lĩnh! Lần này để bổn tọa xem ngươi chạy đi đâu!
Lời vang lên thì cũng bổ ra chín chưởng liên hoàn, một chưởng nối tiếp một chưởng, chưởng phong dồn dập, trong vòng ba trượng, ngoại nhân khó có chỗ đặt chân, ba chưởng cuối cùng thì tập trung lên vai trái của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh hừ một tiếng, lộn một vòng ra ngoài, người bịt mặt không nghi ngờ gì, thấy thế thì vui vẻ, hóa chưởng thành trảo, theo sát Phương Kiếm Minh, khi vừa chụp lên xương bả vai của Phương Kiếm Minh, có ý định phế bỏ võ công của hắn, nội lực phát ra, năm ngón tay cứng lên, hắn rất tự tin vào võ công của mình, xương bả vai của Phương Kiếm Minh nhất định sẽ bị hắn chấn gãy, nhưng không ngờ, xương bả vai của Phương Kiếm Minh lại cứng hơn sắt thép, hắn không thể làm gì được, trong lòng sửng sốt, kinh ngạc vô cùng, bỗng dưng chợt nhận ra:
- Không ổn!
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Phương Kiếm Minh cười nói:
- Ngươi phế công phu của ta không được thì ta cũng đành xin lỗi vậy!
Tay phải xuất ra như chớp, xuất chỉ như gió, điểm lên vài huyệt đạo của đối phương, người bịt mặt muốn sử dụng 'Di Huyệt Hoàn Vị' để tránh, nhưng làm sao mà kịp, đành trơ mắt nhìn Phương Kiếm Minh, cả người rơi xuống, Phương Kiếm Minh sử ra một thức 'Tham Nang Thủ Vật', chụp lấy đầu vai của hắn, phi thân, mang theo người bịt mặt phá không bay về phía xa.
Phương Kiếm Minh cố ý trúng chiêu, đánh lén thành công, lập tức chế trụ người bịt mặt, mang đi. Khi Cổ Bách và Tam hoàng tử phát hiện ra điều không ổn thì Phương Kiếm Minh đã phóng đi được mấy trượng, đợi đến khi bọn hắn đuổi theo thì Phương Kiếm Minh đã bỏ xa bọn họ ngoài trăm trượng, làm sao có thể đuổi kịp được nữa.
Mười người đuổi theo chỉ được hơn mười dặm là đã không thấy bóng dáng của Phương Kiếm Minh nữa, Cổ Bách dừng lại, dùng phạm ngữ nói một cau, Tam hoàng tử và tám người kia cũng dừng lại, Tam hoàng tử do dự một lúc, Cổ Bách lại nói mấy câu, Tam hoàng tử trầm tư một lúc, gật đầu, hai người mang theo tám thủ hạ, đi về phía tây nam, không đuổi theo Phương Kiếm Minh nữa, cũng không có ý định quan tâm đến sống chết của người bịt mặt.
Phương Kiếm Minh mang theo người bịt mặt, chạy được hơn hai mươi dặm thì không nghe thấy tiếng đuổi theo phía sau nữa, phóng người bay vào một khe núi, ném người bịt mặt xuống đất, khai giải 'Vựng Huyệt' của đối phương.
Hai mắt của ngươi bịt mặt hé ra, định đứng dậy, nhưng không thể nào động đậy được, muốn vận công tự giải huyệt nhưng lại không cảm giác được nội lực trong cơ thể, trong lòng hoảng sợ, mồ hôi toát ra, hắn thấy Phương Kiếm Minh chỉ là một tiểu tử mi thô mắt to, không giống người xấu, nhưng không hiểu tại sao Phương Kiếm Minh lại đuổi theo hắn, không biết đối phương sẽ dùng cực hình gì đối với mình, run giọng hỏi:
- Ngươi ... Ngươi muốn ... Muốn gì?
Phương Kiếm Minh mỉm cười, hỏi ngược lại:
- Các hạ hỏi tại hạ làm gì?
Người bịt mặt nói:
- Chúng ta không phải đã bỏ qua tên trường mi đầu đà giả mạo kia rồi sao? Ngươi còn muốn gì nữa?
Phương Kiếm Minh lắc đầu nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến chuyện của hắn, ta có chuyện khác muốn hỏi ngươi, ta hỏi ngươi, tám năm trước, ngươi có từng đến Thương Long cốc?
Người bịt mặt ngẩn ra, nhãn châu thiểm động, nói:
- Không có!
Phương Kiếm Minh nhìn thấy hết mọi động tác của hắn, mỉm cười, nói:
- Ta nghe ngươi tự xưng là 'bổn tọa', khẩu khí rất giống một 'bằng hữu cũ' của ta, tám năm trước, bọn họ đã làm một chuyển khó lường tại Thương Long cốc, ngươi nói là chưa từng đến Thương Long cốc, thật sự khiến ta hoài nghi!
Người bịt mặt nói:
- Thiếu hiệp, trong thiên hạ, người tự xưng là bổn tọa không phải chỉ một mình ta, ta nghĩ thiếu hiệp nhận lầm người rồi!
Khẩu khí hoàn toàn bất đồng so với trước, chẳng khác gì bùn nhão, lại còn lấy lòng Phương Kiếm Minh mà gọi hắn là thiếu hiệp.
Phương Kiếm Minh cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt thì giận dữ, quát:
- Đến lúc này mà ngươi còn không nói thật sao?
Người bịt mặt hù một tiếng:
- Bổn tọa căn bản là không biết Thương Long cốc là ở đâu, ngươi có giết bổn tọa thì bổn tọa cũng chỉ có thể nói một câu không biết!
Phương Kiếm Minh lạnh lùng cười, nói:
- Vậy sao, ngươi tự xưng là 'Diêm La Ma Quân', vừa nghe là nghĩ đến một hung thần ác sát, không biết là thật hay giả?
Xuất ra một trảo, chụp lấy mặt nạ trên đầu của hắn, hình dáng của đối phương hiện ra.
Người bịt mặt không ngờ Phương Kiếm Minh sẽ kéo mặt nạ của mình xuống, ngẩn người ra, sau đó lộ vẻ kinh sợ, đôi mắt tựa như muốn phun lửa, hung tợn trừng mắt nhìn Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh thấy hắn tướng mạo không xấu, mái tóc trên đầu màu đen nhưng đã có đốm bạc, má bên trái có một cái bớt đen rất lớn, đại khái vào khoảng chừng bảy mươi tuổi, Phương Kiếm Minh sửng sốt, hỏi:
- Lão không giống như Diêm La, ngươi rốt cuộc là ai?
Lão giả tức giận, nói:
- Hôm nay ngươi đã thấy chân diện của bổn tọa, còn không tha cho bổn tọa sao?
Phương Kiếm Minh cười lạnh, nói:
- Nếu ngươi đáng thả thì ta sẽ thả, nói thật cho ta biết, lão đã từng đến thương long cốc, nếu dám lừa ta, ta sẽ một chưởng phế bỏ võ công của lão để sau này lão không thể làm chuyện ác nữa!
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Lão giả trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Người chết thì bất quá cũng là đầu rơi xuống đất, bổn tọa có đến qua Thương Long cốc, thế thì sao?
Phương Kiếm Minh nghe lão thừa nhận thì vui vẻ trong lòng, vội hỏi:
- Nói vậy thì lão chính là một trong chín người bịt mặt! Còn nữa, lão quái tóc vàng năm đó là ai? Hiện tại hắn đang ở đâu, còn tám người bịt mặt kia nữa?
Lão giả chấn động trong lòng, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này là ai? Sao lại biết rõ như thế?
Miệng thì nói:
- Người muốn thế nào?
Phương Kiếm Minh lộ vẻ tàn nhẫn, cười lạnh nói:
- Ta muốn đích thân tìm họ, phế bỏ võ công của bọn họ!
Lão giả nghe Phương Kiếm Minh nói thế thì không tự chủ được mà run người, không hề nghĩ đến việc Phương Kiếm Minh có được năng lực đó không, mà hỏi:
- Ngươi cũng muốn phế bỏ võ công của bổn tọa sao?
Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn lão, nói:
- Thế thì phải xem biểu hiện của lão, ít nhất thì tạm thời sẽ không, ta hỏi lão, bọn họ đang ở đâu, sao những năm gần đây không hề có tung tích trong giang hồ?
Lão giả trầm tư một lúc, nói:
- Bọn họ hiện đang ở trong hoàng cung Ngõa quốc, ngươi muốn vào đó thì còn khó hơn lên trời, bổn tọa mặc dù không biết tại sao ngươi muốn tìm chúng ta gây khó dễ, nhưng bổn tọa khuyên ngươi tốt nhất là hãy bỏ ý định này đi!
Phương Kiếm Minh thấy lão không có đoán ra lai lịch của hắn thì cũng không nói, gật đầu, nói:
- Ta đương nhiên là sẽ không một mình xông vào đó, ta nhận lời khuyên của lão, tạm thời không buông tha lão, nếu sau này ta còn thấy lão làm chuyện gian ác, tuyệt không buông tha!
Đầu ngón tay bắn ra, tám đạo chỉ phong, trúng vào các huyệt đạo trên người đối phương, khai giải huyệt đạo, lão giả âm thầm vận khí, nội lực vận chuyển tự nhiên, khôi phục lại như lúc ban đầu, thầm giật mình trong lòng, cách không giải huyệt không phải là công phu khó, nhưng cùng lúc bắn ra tám đạo chỉ phong thì không phải là đơn giản, hơn nữa, thủ pháp giải huyệt của Phương Kiếm Minh nhanh nhẹn tuyệt luân, lão giả cố nhớ lại động tác tay của hắn nhưng không thể nào được.
Lão làm sao biết được, thủ pháp mà Phương Kiếm Minh sử dụng chính là do Đao Thần truyền thụ, sau khi Phương Kiếm Minh học được thì chưa từng sử dụng trước mặt người ngoài, không phải hắn không cần dùng đến, mà là thủ pháp này người thường không chịu nổi.
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ lão có nội lực thâm hậu, không nắm chắc là trong thời gian ngắn có thể bắt được lão, cho nên giả vờ như không đánh lại để đối phương khinh địch, để cho đối phương đánh trúng, sau đó liền sử dụng thủ pháp điểm huyệt này, vì thế lão giả không thể nào tránh được.
Nếu như là Đao Thần sử dụng thủ pháp này thì hiển nhiên là không cần phải giả vờ để dụ địch, chỉ cần đánh nhau vài chiêu, rồi sau đó biến chiêu là có thể chế trụ được đối phương.
Phương Kiếm Minh mặc dù thông minh tuyệt đỉnh, có được ma lực của Thiên Thiền Đao, lại tu luyện môn công phu 'Đại Thụy Thần Công' cổ quái, nhưng hắn cũng chỉ mới có mười sáu tuổi, sao có thể so sánh với cao thủ có cấp bậc như Đao Thần (trừ khi hắn sử dụng Thiên Thiền Đao, Thiên Thiền Đao là một ma đao), bên cạnh lại có Cổ Bách, Phương Kiếm Minh cần phải tốc chiến tốc thắng, mới có thể vừa bắt được lão giả vừa chạy trốn.
Với công phu hiện nay của hắn thì đã vượt hẳn Cổ Bách và lão giả, nhưng nếu như hai người bọn họ liên thủ lại thì sẽ không dễ ứng phó, huống chi còn có tam hoàng tử và tám thanh niên cầm loan đao, sợ rằng người phải bỏ mạng chính là hắn. (Hắn không dám tùy tiện sử dụng Thiên Thiền Đao, một là nó có lực sát thương quát lớn, hai là hắn vẫn chưa chính thức khống chế được Thiên Thiền Đao, ba là hắn vốn thiện lương, không cần xuất đao thì tốt hơn là phải xuất đao)
Lão giả được giải huyệt, nhìn Phương Kiếm Minh, không nói được một lời. Hắn muốn nhìn kỹ Phương Kiếm Minh xem xem có phải là người hắn biết hay không, nhưng vẫn không nhìn ra được, chỉ cảm thấy Phương Kiếm Minh cực kỳ xa lạ, hắn không thể nào nghĩ đến Phương Kiếm Minh chính là tiểu hài tử tám năm trước, không phải hắn không nghi ngờ mà là hắn căn bản không tin, chỉ trong tám năm ngắn ngủn, một tiểu oa nhi, cho dù có là thần đồng cũng không thể nào tu luyện đến cảnh giới một chiêu là chế trụ được lão!
Chờ đến khi hắn đã rời đi, không còn thấy bóng dáng nữa thì Phương Kiếm Minh mới chợt nhớ ra là còn có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng hắn đã thả lão đi, cho dù đuổi theo thì phải làm sao, Phương Kiếm Minh không phải là một người nói không giữ lời, chỉ có thể bỏ qua ý nghĩ này trong đầu.
Đây cũng là do kinh nghiệm giang hồ của Phương Kiếm Minh vẫn còn kém, lúc nãy hắn dùng khẩu khí trong giang hồ ép hỏi lão giả đã là 'kinh nghiệm' lắm rồi, hơn nữa chuyện hắn cần biết là nơi ở của lão quái tóc vàng đã được lão giả nói ra, trong lòng hắn lúc đó vui mừng, cho nên không suy nghĩ nhiều, lập tức ra tay giải huyệt, thả lão giả đi.
Phương Kiếm Minh thi triển thuật dịch dung, khôi phục lại diện mạo ban đầu, khi trở về đến bên ngoài thành Hàng Châu thì trời đã rạng sáng, cửa thành vẫn còn chưa mở ra, Phương Kiếm Minh muốn trở về gặp Long Bích Vân và Long Nguyệt, hắn đi cả đêm chưa về nên sợ hai người lo lắng.
Thấy không có ai, hắn vượt qua tường thành, qua thời gian nửa nén hương, người đi đường cũng dần dần nhiều hơn, hắn cũng đã về đến phụ cận Lôi gia, còn chưa đến cửa viện thì đã có người vui mừng kêu lên:
- A, Phương công tử, cuối cùng thì công tử cũng đã trở về, công tử khiến chúng ta phải mệt!
Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn thì thấy chính là nha hoàn Tiểu Đồng, vội đi nhanh đến đại môn, cười nói:
- Sao cô lại đứng ở đại môn, mau đi vào, coi chứng lạnh, ta không có việc gì!
Hai người đi vào, tiểu đồng đóng cửa lại, rồi nói:
- Phương công tử, công tử mau vào đi, hai vị tiểu thư đang trong đại sảnh chờ công tử!
Đi đến đại sảnh thì thấy Long Bích Vân đang ngồi, thần thái an tường, một nữ tử xinh đẹp thì đi qua đi lại như kiến bò trên chảo nóng, nghe tiếng bước chân của Phương Kiếm Minh cũng không ngẩng đầu lên mà đã nói:
- Sao rồi, Phương đại ca đã trở về rồi à?
Không phải Long Nguyệt thì còn ai nữa!
Phương Kiếm Minh cười nói:
- Vân nhi, Nguyệt nhi, khiến hai người phải lo lắng!
Long Nguyệt không ngờ là đụng phải Phương Kiếm Minh, khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng lên, thần thái lo lắng lúc nãy của nàng đã lọt vào mắt Phương Kiếm Minh, cái tên oan gia này, sao vào mà không sớm lên tiếng!
Long Bích Vân đứng lên, cười nói:
- Nguyệt nhi, tỷ nói rồi, Phương đại ca của muội không có việc gì, không phải hắn đã êm đẹp trở về rồi sao?
Long Nguyệt nghe xong thì mặt càng đỏ hơn, đây là lần đầu tiên Phương Kiếm Minh thấy nàng có thần thái của một nữ nhi, không khỏi ngạc nhiên và buồn cười, Long Nguyệt hờn dỗi:
- Tiểu thư, sao tiểu thư lại trêu muội trước mặt hắn chứ, muội ... Muội không để ý đến hai người nữa!
Nói xong liền chạy như bay ra khỏi đại sảnh.
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên hỏi:
- Vân nhi, Nguyệt nhi sao thế? Chẳng lẽ lại là ta làm gì sai, khiến cho nàng tức giận?
Long Bích Vân bật cười, nói:
- Ta làm sao biết được sao muội ấy tức giận, chàng tự đoán đi, đúng rồi, không phải chàng nói đi theo dõi người sao, sao lại đi cả đêm?
Phương Kiếm Minh ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, vừa uống vừa đem mọi chuyện gặp phải, lọc ra những chuyện quan trọng kể lại cho Long Bích Vân nghe, hắn cũng không có giấu chuyện mình đến kỹ viện xem hội thi hoa khôi.
Long Bích Vân nghe hắn kể lại xong thì đôi mãy liễu khẽ cau, một lúc lâu mới nói:
- Nói như thế, phỏng đoán của ta đã đúng hơn phân nửa rồi, nhưng chỉ không ngờ là chuyện này lại còn dính dáng đến của Ngõa Thứ, Phương lang, bây giờ chàng định làm sao?
Phương Kiếm Minh duỗi người, nói:
- Chuyện khác thì tạm thời gác sang một bên, ta muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó đến phía bắc thành gặp lão đổ tài, Vân nhi, lão đổ tài là ai?
Long Bích Vân tươi cười nói:
- Lão là cao thủ trên Thiên Bảng, ngoại hiệu là 'Đổ Thần Phiên Phiên', nguyên danh Thượng Quan Vô Thác.
Phương Kiếm Minh ồ lên một tiếng:
- Thì ra là lão, hèn chi võ công lại cao thâm như thế!
Đột nhiên Long Bích Vân bật cười khanh khách nhìn chằm chằm vào hắn, mặc dù ở cùng nàng nhiều ngày, đã nhìn quen dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng nhưng lúc này Phương Kiếm Minh vẫn không kềm được lòng mình, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, nói:
- Vân nhi, nàng làm gì thế, trên mặt ta có hoa sao?
Long Bích Vân nói:
- Trên mặt chàng không có hoa, ta chỉ cảm thấy kỳ quái là đến tột cùng chàng có phúc thế nào?
Phương Kiếm Minh nghe nàng nói thì không hiểu, hỏi:
- Vân nhi, nàng nói thế có nghĩa là gì?
Long Bích Vân nói:
- Phương lang, có lẽ chàng không phát hiện, người mà chàng gặp phải, toàn là những người mà người khác cả đời cũng không thấy được một lần, ta thật không biết là chàng có may mắn cỡ nào, chẳng lẽ chàng là phúc tinh hạ phàm.
Phương Kiếm Minh cười ha hả, nói:
- Vân nhi, đừng đùa nữa, cái gì mà phúc tinh hạ phàm chứ, cho dù có là phúc tinh hạ phàm thật sự đi nữa thì đã đói bụng thì cũng phải ăn cơm chứ!
Long Bích Vân sao lại không hiểu ý của hắn chứ, luyến tiếc thu hồi ánh mắt trên người hắn, đi ra ngoài, tự mình bưng thức ăn đến.
Sau khi Phương Kiếm Minh dùng cơm xong, ngồi điều tức một hồi rồi đi ra ngoài, hắn vừa đi thì Long Nguyệt lại đến, không thấy bóng dáng của Phương Kiếm Minh, ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu thư, hắn đâu?
Long Bích Vân giả vờ không biết, hỏi:
- Người nào?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Nguyệt ửng đỏ, dậm chân nói:
- Tiểu thư, tiểu thư lại trêu muội rồi, nhưng mà hắn có đại sự gì à? Sao lại vội vàng thế?
Long Bích Vân nói:
- Hắn phát hiện được kẻ thù ở Thương Long cốc năm xưa!
Long Nguyệt cả kinh, kêu lên:
- Ai da, một mình hắn đối phó được sao?
Long Bích Vân nói:
- Yên tâm, Phương đại ca của muội không có việc gì, hắn ra ngoài có chút chuyện, việc báo thù vẫn còn sớm, có một số việc nên để hắn tự xử lý, chúng ta không nên nhúng tay vào quá nhiều!
Phương Kiếm Minh vừa đi vừa hỏi thăm đường, rốt cục cũng đến được nơi ở của lão đổ tài, 'Khách Điếm Vạn An', khách điếm không lớn, cả chưởng quỹ và tiểu nhị cũng chỉ có bốn người, nhìn thấy lão đổ tài thì Phương Kiếm Minh hỏi:
- Lão đổ tài, vị bằng hữu kia thế nào rồi?
Lão đổ tài vẫn chưa kịp trả lời thì đã có tiếng bước chân vang lên, vị trường mi đầu đà giả đi từ trong phòng ra, tướng mạo của hắn so với hôm qua thay đổi không ít, nhìn thấy Phương Kiếm Minh, song phương đều ngẩn ra, đồng thanh nói:
- Ngươi (thí chủ) là ...
Lão đổ tài cười:
- Tối qua hai người các ngươi đều dịch dung, có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được lão đổ tài, Phương Kiếm Minh và đầu đà (hắn cũng là một đầu đà) cùng phá lên cười.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Đầu đà tiến về trước từng bước, thành đại lễ với Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh vôi đỡ hắn, nói:
- Đại sư, sao lại làm thế?
Đầu đà nói:
- Thí chủ, tiểu tăng muốn đa tạ ân cứu mạng!
Phương Kiếm Minh nghiêm mặt nói:
- Chỉ là việc nhỏ, không đáng bận tâm, không cần phải đa lễ!
Đầu đà có ý muốn bái, Phương Kiếm Minh không cho, lão đổ tài cười ha hả, nói:
- Hai người các ngươi sao cứ như đàn bà thế, được rồi tiểu đầu đà, ngươi nhường một bước, ngươi là khách, đến Trung Nguyên, nhập gia tùy tục, Phương Tiểu Hữu không cho ngươi bái thì không không nên bái!
Sau đó hai người tách ra, ngồi xuống, đầu đánh hỏi tiếp:
- Xin hỏi đại danh của Phương Thí Chủ?
Phương Kiếm Minh nói:
- Tại hạ Phương Kiếm Minh, xin hỏi pháp danh của đại sư?
Đầu đà nói:
- Tiểu tăng Ngộ Danh, tối qua nhờ có Phương Thí Chủ và đổ lão viện thủ, nếu không thì tiểu tăng đã hồn về địa phủ, không thể gặp lại gia sư!
Phương Kiếm Minh cười nói:
- Thật ra Ngộ Danh đại sư phải cảm tạ lão đổ tài, tiền bối mới là người có công, không có dược hoàn giải độc của tiền bối, thì tại hạ cũng không giúp đại sư được!
Lão đổ tài nói:
- Không, không, Phương Tiểu Hữu, lời này của tiểu hữu khiến cho lão đổ tài phải thẹn!
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nsoi:
- Sao lại thế?
Lão đổ tài nói:
- Tiểu hữu không nhận ra sao? Dược hoàn của lão đổ tài quả thật có thể ngăn được độc dược, nhưng nếu muốn bức ra khỏi cơ thể của tiểu đầu đà thì không thể nhanh như thế, tối qua tiểu hữu vận công chữa thương xong rồi rời đi, không bao lâu sau tiểu đầu đà cũng thu công, lão phu thử dò xét qua cơ thể hắn, không biết tiểu hữu đã dùng thủ pháp gì, chỉ trong nửa canh giờ mà đã có thể hoàn toàn bức hết chất độc ra khỏi cơ thể hắn, nội thương của Ngộ Danh cũng phục hồi hơn phân nửa, ngay cả vết đao trên tay trái, đến bình mình là đã biến mất, tiểu hữu là thần tiên hay sao, cho dù lão đổ tài có dùng hết khả năng cuaur mình, cũng chỉ có thể cam đoan cứu sống hắn, nhưng muốn được diệu thủ hồi xuân như Phương Tiểu Hữu thì lão đổ tài không làm được!
Phương Kiếm Minh cũng bán tín bán nghi, hắn cũng không biết nguyên nhân trong đó, tối hôm qua hắn vận công trị thương cho Ngộ Danh, lúc đầu là dùng thiên thiền chân lực, sau đó thì tự chuyển sang 'Đại Thụy Thần Công', trong khi mơ mơ màng màng, hắn không cảm thấy có gì lạ, mới thu công, cho nên sự kỳ hoặc trong đó hắn chỉ có thể quy cho 'Đại Thụy Thần Công'.
Nhưng chuyện này làm sao hắn nói cho người ngoài nghe được, đành phải cười ha hả, nói:
- Vậy sao, thật là thần kỳ, lão đổ tài, tiền bối khiêm nhường rồi, đúng rồi, Ngộ Danh đại sư, sao bọn họ lại muốn đuổi giết đại sư? Trường mi đầu đà là gì của đại sư?
Ngộ Danh nghe hắn hỏi thế thì hỏi lại:
- Phương Thí Chủ biết sư huynh của tiểu tăng?
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói:
- Giờ ngọ hôm qua, ta từng gặp hắn.
Ngộ Danh nói:
- Thì ra Phương Thí Chủ là bằng hữu của sư huynh.
Phương Kiếm Minh đang định nói là chỉ gặp gỡ mà thôi, thì Ngộ Danh đã thở dài, nói:
- Đám người tối qua nhất định là người của đại hoàng tử phái đến truy giết chúng ta, còn lý do tại sao bọn họ làm thế thì tiểu tăng cũng có chút mơ hồ, tiểu tăng đến Trung Nguyên cũng chỉ mới hơn một tháng.
Lão đổ tài hỏi:
- Không phải ngươi đến cùng lúc với sư huynh của ngươi à?
Ngộ Danh gật đầu, nói:
- Khi sư huynh đến Trung Nguyên thì tiểu tăng cũng chưa biết, khi sư huynh ở Trung Nguyên được một năm thì sư phụ mới phái tiểu tăng và năm cao thủ trong hoàng cung đại nội đến Trung Nguyên tìm kiếm sư huynh, chắc hai vị thắc mắc tại sao tiểu tăng có thể nói tiếng Hán, bởi vì trước kia tiểu tăng từng theo sư phụ học qua văn tự của Trung Nguyên, cho nên cũng biết được chút ít.
Một thời gian sau, tiểu tăng cũng tìm được sư huynh, lúc này sư huynh mới nói cho tiểu tăng biết sư huynh đến Trung Nguyên là để tìm một người, còn về việc tìm ai thì sư huynh cũng không nói, tiểu tăng cũng không tiện hỏi, sau khi đến Hàng Châu, hôm qua một mình sư huynh ra ngoài, đến xế chiều là về đến, sau khi trở về thì bảo mọi người chuẩn bị ứng phó địch nhân, lúc này tiểu tăng mới nhớ là trước khi đi sư phụ có đưa cho một túi đồ, nên mở ra xem, thì thấy bên trong có một đôi mi dài, một cái bình sứ nhỏ, và còn có một túi gấm, bên trong có một tờ giấy, trên đó viết 'thật thật giả giả, giả giả thật thật, trường mi công lớn, Ngộ Danh cũng không hém, kinh trung hữu hiểm, hiểm trung hữu kinh, bình tĩnh ứng phó, tự có quý nhân!'
Tiểu tăng còn chưa hiểu rõ thì sư huynh đã chỉ ra thiên cơ của sư phụ, ý của sư phụ là bảo tiểu tăng giả trang làm sư huynh, dẫn dụ địch nhân để sư huynh thừa cơ rời đi, bên trong cái bình sứ nhỏ có chứa dược vật dịch dung, sau đó tiểu tăng và sư huynh lập tức giải trang, tiểu tăng trở thành sư huynh, bên trong bình sứ còn có một viên 'Long Hổ Đan', có thể tăng thêm công lực trong vòng nửa canh giờ.
Đến khuya, quả nhiên là có địch nhân tập kích, tiểu tăng ăn Long Hổ Đan, lao ra đầu tiên, trước đó sư huynh đã nói cho tiểu tăng biết Tam hoàng tử muốn giết chúng ta, cho nên khi tiểu tăng thấy Tam hoàng tử thì cũng không kinh ngạc, chỉ có điều là người bịt mặt kia là ngoài dự liệu, tiểu tăng phục dụng Long Hổ Đan, dược lực dần phát tác, đại triển thần uy, cố ý dẫn dụ Cổ Bách và người bịt mặt rời xa nơi đó, để cho sư huynh có nhiều thời gian để tránh.
Tam hoàng tử thấy tiểu tăng có võ công cường hãn, nên nghĩ rằng tiểu tăng chính là sư huynh, chi phái mười hai thị vệ vây quanh khách điếm, tiểu tăng nghe được tiếng đánh nhau bên kia nên biết su huynh đang cùng bọn họ giao thủ, sợ Tam hoàng tử nhận ra sơ hở, cho nên chạy ra khỏi khách điếm.
Cổ Bách và người bịt mặt kia có võ công cao cường, đuổi theo quấn đấu, muốn tiểu tăng giao ra đồ vật gì đó. Thật ra, nói về công phu chân thật thì tiểu tăng cũng chỉ ngang với họ, nhưng khi bọn họ liên thủ thì tiểu tăng chỉ chống đỡ được chừng mười chiêu, so với sư huynh thì tiểu tăng kém xa, tiểu tăng ỷ vào nội công tăng vọt, nên hung hăng đối chưởng với cổ bách, sau ba chưởng thì chấn thương hắn, sau đó lại đại chiến một hồi, giết chết bảy loan đao thị vệ, khiến cho người đầy máu tươi, người bịt mặt thừa cơ tiểu tăng sơ hở nên đánh lén tiểu tăng một chưởng, nhưng hắn cũng không chiếm được tiên nghi, nhưng cũng lúc đó tiểu tăng bị trúng một đao của thị vệ, trúng độc.
Lúc này, tiểu tăng cũng cảm thấy dược lực của 'Long Hổ Đan' dần dần yếu đi, ra sức giết chết thị vệ đó rồi chạy đi, Tam hoàng tử thấy tiểu tăng cường hãn như thế thì sợ hãi, không dám động thủ, trong lúc hoảng loạn tiểu tăng không suy nghĩ nên đi hướng nào, chỉ cần biết là dẫn dụ bọn họ càng đi xa càng tốt, cổ bách và người bịt mặt bị trúng chưởng của tiểu tăng nên vừa đuổi theo vừa âm thầm điều tức, còn tám thị vệ chì chạy phía trước họ, bọn họ thấy tiểu tăng đã trúng độc cho nên cũng không có ráo riết vây công, chỉ chờ tiểu tăng bị độc bộc phát, hoặc là khí cùng lực kiệt.
Trên đường chạy tiểu tăng thấy phía trước có một nơi đèn hoa rực rỡ, thấy có nhiều bóng người, tiểu tăng tưởng rằng chạy vào đó thì bọn họ sẽ không dám lafmbaajy, không ngờ ... Ài, tội lỗi, tội lỗi, tội nghiệt của tiểu tăng thật sâu nặng, đã hại chết không ít người, A Di Đà Phật!
Tiểu tăng chạy vào đại sảnh, chất độc bắt đầu phát tác, nên không phải là đối thủ của tám thị vệ, may mắn là có người của Ma Giáo ra tay ngăn cản, cho tiểu tăng cơ hội thở một hơi, tiểu tăng còn tưởng người của Ma Giáo chính là quý nhân, trong lòng vui mừng lẫn sợ hãi, không ngờ họ lại ném tiểu tăng đi, nhưng dù sao tiểu tăng cũng phải cảm ơn họ.
Khi ra ngoài thì tiểu tăng dần dần bị đuổi kịp, tiểu tăng liều mạng dùng toàn bộ nội lực đối chưởng với cổ bách, hắn tưởng rằng tiểu tăng đang bị trọng thương, nên khinh địch, bị tiểu tăng làm bị thương, tiểu tăng xem như đã hoàn thành sư mệnh, cũng không có khát vọng gặp được quý nhân gì, trước khi chết cố ý lộ ra chân tướng, cười nhạo bọn họ, người bịt mặt muốn bắt tiểu tăng để truy hỏi tung tích của sư huynh tiểu tăng sao để cho hắn làm thế được, đang muốn cắn lưỡi tự vẫn thì hai vị thí chủ như thiên binh hàng lâm, cứu tiểu tăng một mạng, thì ra quý nhân mà sư phụ nói chính là hai vị thí chủ, xin nhận của tiểu tăng một xá!
Nói xong thì chắp tay thi đại lễ với hai người, lần này Phương Kiếm Minh cũng không cản hắn. Lão đổ tài nghe được thì mặt mày hớn hở, cười ha hả, nói:
- Sư phụ của ngươi thật là lợi hại, để lão đổ tài đoán xem, ngươi là người Thiên Trúc, hà hà, lão đổ tài biết rồi, sư phụ của người chính là Thiên Trúc Tăng?
Ngộ Danh cười nói:
- Đổ lão thí chủ nói không sai.
Lão đổ tài hỏi:
- Vậy ngươi biết lão đổ tài là ai rồi?
Ngộ Danh đỏ mặt, lắc đầu, nói:
- Xấu hổ, xấu hổ, tiểu tăng từng hỏi qua gia sư, cao thủ của võ lâm Trung Nguyên có những ai, gia sư nói:' Võ lâm trung truyên, ngọa hổ tàng lòng, cao thủ vô số, khó mà biết hết được, lệnh sư chỉ nói đến một người, đó chính là chủ trì của Thiếu Lâm Tự Vô Quả đại sư, thân mang thập đại tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, tu vi thâm hậu, là tri giao của lệnh sư. Khi gia sư nói cho tiểu tăng biết thì lúc đó tiểu tăng chỉ mới mười tuổi, mấy năm sau, có một ngày, gia sư đột nhiên tuyệt thực, đến tận ba ngày, sư huynh có hỏi, gia sư nói: một đời cao tăng, cuối cùng cũng khó thoát sinh tử, A Di Đà Phật!
Tiểu tăng biết, Vô Quả đại sư của Thiếu Lâm Tự đã viên tịch. Hơn một tháng trước khi tiểu tăng đến Trung Nguyên thì mới biết trụ trì của Thiếu Lâm Tự đã sớm đổi, một thiên sư có pháp danh là Đại Phương, tiểu tăng có hỏi qua về Vô Quả đại sư nhưng không ai biết, đau buồn thay! Cho nên tiểu tăng cũng chỉ biết Trung Nguyên có một Vô Quả đại sư, vì thế không biết đại danh của Đổ lão thí chủ!
Ngộ Danh đầu đà này thật là khéo nói chuyện, hắn vừa kể lại nguyên nhân bị đuổi giết của mình, lão đổ tài vừa hỏi có biết danh tính của lão không thì hắn lại kể đến một Vô Quả đại sư, hơn nữa tiếng Hán của hắn lại rất lưu loát, hắn nói chỉ biết được chút ít, chẳng qua cũng chỉ là khiêm tốn mà thôi.
Lão đổ tài cười nói:
- Vô Quả đại sư, lão đổ tài nghe danh đã lâu nhưng không có cơ hội gặp, lão đổ tài hỏi ngươi, hẳn là ngươi biết Thiên bảng, địa bảng?
Không ngờ Ngộ Danh ngẩn mặt ra, lắc đầu, hỏi:
- Thiên bảng, địa bảng là cái gì? Xin thứ cho tiểu tăng không biết?
Lão đổ tài thổi râu mép, kêu lên:
- Ngươi không biết? Vậy sao ngươi lại biết danh hào của sư phụ ngươi?
Ngộ Danh nói:
- Gia sư từng nói rằng khi người ở Trung Nguyên thì được gọi là 'Thiên Trúc tăng', đó là những gì tiểu tăng biết được, còn đối với thiên bảng, địa bảng thì tiểu tăng chưa từng nghe sư phụ nhắc đến.
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥