Tên Yêu Chiến Sĩ cửu giai đỉnh phong kia mang theo hai trảo sắc bén xé mạnh một cái. Mặt đất trực tiếp rạn nứt. Yêu Chiến Sĩ trung tầng kia chui xuống đất còn chưa kịp chạy trốn đã trực tiếp bị lôi từ dưới đất ra. Sau đó người này tuyệt vọng gầm rú. Tuy nhiên hắn không có cơ hội. Bởi vì Yêu Chiến Sĩđỉnh phong đã một kiếm cắm vào lồng ngực của hắn, đâm nát yêu đan của hắn.
- Giết đi, giết càng nhiều một lát nữa nổ lên lại càng kích thích.
Thời Phong vừa mắng vừa bố trí huyễn trận chuẩn bị cắm Sa Hồn Phiên cuối cùng.
Huyễn trận chậm rãi thành hình. Lúc này trong lòng Thời Phong đã vô cùng kích động. Tuy nhiên sau mũi tên của Âu Dương vừa nãy giải cứu hắn khỏi tình huống nguy nam, hắn đã hoàn toàn yên tâm. Hắn tin tưởng tiếp theo cho dù gặp nguy hiểm, mũi tên của Âu Dương chắc chắn sẽ không phụ lòng hắn.
Huyễn trận thành hình. Thời Phong lấy ra một lá Sa Hồn Phiên cuối cùng. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười tà ác mạnh mẽ cắm Sa Hồn Phiên vào trong huyễn trận.
Sau khi lá Sa Hồn Phiên cuối cùng cắm xuống đất, rốt cuộc Sa Hồn Trận đã được hình thành. Một mảnh sương mù màu đen lặng lẽ bay lên. Nhưng rất ít người thật sự chú ý tới sương mù màu đen này.
Sau khi sương mù màu đen xuất hiện, hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong giống như nhận được tín hiệu bắt đầu không ngừng thôi thúc lực lượng của chính mình triệu hoán linh hồn dưới mặt đất.
Lực lược đen đặc từ trên người bọn họ bay ra, hóa thành dây xích màu đen vô hình liên tục rút ra những linh hồn từ những thi thể trên mặt đất. Thời điểm tà ác khủng bố sắp đến, nhưng những người đang chém giết lại không ngừng tay. Tuy rằng bọn họ có người nhìn thấy sương mù màu đen quỷ dị xuất hiện, nhưng nơi chôn xương quá quỷ dị, nơi này có chuyện gì không thể phát sinh...
Càng lúc dây xích màu đen càng dài ra, sương mù màu đen bốc lên cao. Giờ phút này rốt cuộc mọi người đang hỗn chiến đã phát hiện có điều không ổn.
- Là Sa Hồn Trận!
Có người sợ hãi kêu to. Sau đó liền nhìn thấy vô số người điên cuồng xông ra ngoài.
Thời Phong điên cuồng hét lên một tiếng. Hai tay của hắn bỗng nhiên huy động. Tất cả những dây xích nhất thời bị chặt đứt. Sau khi dây xích bị chặt đứt, vô số linh hồn từ mặt đất đứng lên. Bọn họ ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhưng thân thể bọn họ lại không ngừng phồng lên.
- Ma quỷ! Các ngươi muốn làm cái gì? Các ngươi muốn khiến cho người người công phẫn hay sao?
Có người la lên. Tuy nhiên đây là tiếng kêu tuyệt vọng.
- Chạy đi! Bọn họ muốn nổ chết mọi người!
Lần này chiến trường vốn hỗn loạn gần như hoàn toàn mất hết kết cấu. Các gia hỏa kia, người nào người nấy đều sợ hãi đến mức tè ra, điên cuồng chạy vội ra phía ngoài.
Tuy nhiên đã quá muộn. Nếu như vào thời điểm khói đen vừa bay lên, bọn họ lựa chọn bỏ chạy, như vậy có lẽ còn có cơ hội rời khỏi. Nhưng bây giờ, linh hồn thểđã thành hình, bọn họ làm sao chạy thoát được?
Hai người Thời Phong và Miêu Vận Tiến đồng thời đốt cháy tất cả linh hồn. Thế nhưng thời điểm hai người bọn họ nhen lửa linh hồn xong lại phát hiện một vấn đề! Hai người bọn họ đi như thế nào?
Trên mặt hai người đồng thời biến sắc. Hai người bọn họ không thể nói được lời nào... Chẳng lẽ nói hai người sẽ phải chôn cùng với những người này sao?
Hai người bọn họ hiểu rất rõ, ở đây có ít nhất bốn mươi, năm mươi linh hồn thểđồng thời tự bạo. Với uy lực như vậy hai người bọn họ căn bản không có khả năng chạy trốn. Giờ phút này tuyệt vọng không chỉ có tràn ngập trong lòng những người vừa hỗn chiến, cũng tràn ngập trong lòng Miêu Vận Tiến và Thời Phong. Không sai, bọn họ đều quên không suy tính một điểm, đó chính là làm thể nào để rút đi.
- Có ta đây!
Âu Dương nhìn từ hai người đứng ở phía đàng xa đầy tuyệt vọng, hắn lấy từ trong vòng tay ra hai mũi Tam Lăng Tiễn đã rất lâu không sử dụng. Lúc này hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong đang ở rất gần nhau. Khoảng cách giữa hai người bọn họ chưa tới mười mét.
Nhưng ngăn cản ở trước mặt bọn họ là vô số những kẻ đang chạy toán loạn. Cho nên một cung mở hai mũi tên này chắc chắn sẽ rất khiêu chiến với giai đoạn của Âu Dương hiện nay.
- Nhất định phải trúng! Nhất định phải trúng!
Âu Dương kêu to. Sau đó hai mũi tên từ trên dây cung Thứ Kiêu Cung bắn ra, xen qua vô số kẻ đang điên cuồng chạy loạn, vào thời khắc cuối cùng đã thành công đồng thời bắn trúng vào hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong. Hai mũi tên này đều mang theo hỏa diễm huyết sắc mạnh mẽ. Tuy nhiên độ mạnh mẽ của hỏa diễm huyết sắc này lại không bằng trước kia.
Đương nhiên không phải Âu Dương muốn bắn chết hai người này. Cho nên hắn chỉ cần sử dụng lực trùng kích cường đại mà không phải là lực lượng hủy diệt!
Vào thời điểm hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong đang tuyệt vọng, đột nhiên hai mũi tên cắm vào lồng ngực hai người. Hai người hoàn toàn không kịp phản ứng, liền cảm giác ngực mình bỗng nhiên tê rần. Sau đó một lực đẩy rất lớn mang theo thân thể bọn họ với một loại tốc độ không thể tưởng tượng phóng nhanh về phía xa.
Tốc độ của mũi tên quá nhanh. Bởi vì đây là một mũi tên đỉnh phong nhất của Âu Dương. Hắn đã lấy ra tất cả trạng thái tốt nhất của mình, không cầu giết địch, chỉ cầu cứu người. Cho nên lần này không chỉ cần khống chế chính xác, còn cần có lực đạo tuyệt cường.
Vèo... Vèo...
Hai người bị hai mũi Tam Lăng Tiến bắn về phía xa. Tốc độ này quả thực khó có thể tin được. Trong chớp mắt hai người đã phát hiện bọn họ bay ra ba dặm! Khoảng cách xa như thế, dựa vào hai mũi Tam Lăng Tiến xuyên qua chiến trường hỗn loạn đồng thời bắn trúng hai người, hơn nữa còn đưa hai người bay với tốc độ gấp rút như vậy, mũi tên này chắc chắn đỉnh phong, là đỉnh phong của Âu Dương, đỉnh phong trong đỉnh phong!
A... Ầm... Ầm...
Một ngọn lửa linh hồn đột nhiên bùng nổ. Vô số ngọn lửa mạnh mẽ màu đen bao phủ toàn trường. Ngọn lửa màu đen che kín bầu trời dường như muốn cắn nuốt sạch sẽ tất cả mọi thứ trong phạm vi xung quanh.
Những tiếng kêu gào ầm ĩ, tiếng cầu cứu, tiếng chửi rủa đều bị ngọn lửa linh hồn mạnh mẽ đáng sợ này bao phủ. Giờ phút này thế giới chính là của ngọn lửa linh hồn. Đây là bạo sát lộng lẫy nhất của Huyễn Thuật Sư!
Cho ta một linh hồn, ta có thể nổ chết một mảnh người sống! Đây rõ ràng là sự chứng minh của Huyễn Thuật Sư. Giờ phút này không phải một linh hồn nổ tung, là vô số linh hồn nổ tung.
Lực lượng hủy diệt này gần như phải muốn chọc thủng trời. Ngọn lửa màu đen tạo thành một sóng thần linh hồn điên cuồng lan về bốn phương tám hướng cắn nuốt tất cả. Sau khi mỗi người sống bị ngọn lửa linh hồn cắn nuốt liền biến thành từng xác chết di động không còn sinh mạng.
Nhìn cảnh tượng hủy diệt cấp một này, rốt cuộc Âu Dương đã hiểu rõ sự cường đại của Huyễn Thuật Sư. Hắn đang suy nghĩ, nếu như bản thân hắn đứng ở nơi đó, dựa vào thể chất đặc biệt của mình, rốt cuộc mình có thể may mắn thoát nạn hay không?
Âu Dương không biết, cho nên hắn đã từng dám nói Huyễn Thuật Sư cấp Pháp Thân cũng không thể lấy bạo sát linh hồn đánh giết hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhưng ngọn lửa linh hồn tạo thành sóng thần so với bạo sát linh hồn còn mạnh hơn rất nhiều. Nếu như nói bạo sát linh hồn là đạn đạo, vậy cái này chính là đạn hạt nhân.
Âu Dương nhìn ngọn lửa linh hồn bao phủ bốn phương tám hướng, sóng thần linh hồn xóa bỏ tất cả những sinh vật có linh hồn, khiến hắn đột nhiên cảm giác thấy, sau này tốt nhất không nên nháo quá mức với Huyễn Thuật Sư. Tuy thể chất của mình đặc biệt, nhưng hiện tại mình tuyệt đối không thểđỡ được lực lượng hủy diệt như vậy.
Nếu quả thật dồn ép đến mức Huyễn Thuật Sư nóng nảy tìm đến vô số linh hồn để tạo thành một sóng thần linh hồn như vậy, chỉ sợ mình không chết cũng phải tàn phế.
- Mẹ nó! Quá đáng sợ! Hai gia hỏa này...
Lữ Phong nhìn tất cả những thứ này, hắn gầm thét lên. Nhưng mới vừa nói tới đây hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy! Hai người kia! Mình làm sao lại quên bảo hai người kia rút về. Đây chẳng phải là nói...
- Đội trưởng...
Tất cả mọi người từ trong chấn động giật mình tỉnh lại. Bọn họ đều nghĩđến điều Lữ Phong suy nghĩ. Nhưng bây giờ không phải đã muộn rồi sao?
- Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!
Lữ Phong tức giận mắng. Trong lòng hắn tự trách mình. Hắn la lên. Nhưng hắn biết, bất luận hắn có làm thế nào, hai đội hữu của mình đã chết trong sóng thần linh hồn kia...
- Là ta... Là ta đã sai...
Lữ Phong bỗng nhiên ngồi co quắp trên mặt đất. Hắn có thể tiếp nhận việc huynh đệ bị giết chết trong đám hỗn chiến kia, bởi vì điêu đó có thể chứng minh kẻ địch quá mạnh mẽ, bọn họ không có cách nào khống chế. Nhưng hắn không thể nào tiếp nhận được huynh đệ của mình lại chết vì sai lầm của mình.
- Đội trưởng...
Một nhóm người nhìn dáng vẻ vô cùng tự trách mình của Lữ Phong. Bọn họ đều bị kế hoạch lớn mật tà ác này đốt cháy nhiệt huyết, lại không chú ý tới một vài thứ tự vốn phải đi.
Nhưng bây giờ nói những điều này có ích lợi gì? Người đã chết. Đội hữu với nhau, trải qua vô số lần cùng nhau chiến đấu, đứng trước sự sống và cái chết bởi vì một vài sai lầm như vậy mà chết đi. Lữ Phong đang suy nghĩ, nếu như ông trời lại cho hắn một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ lựa chọn từ bỏ kế hoạch điên cuồng này.
Âu Dương nhìn Lữ Phong. Lúc này Lữ Phong thật giống như mình trước đây. Tuy nhiên trên mặt của hắn hiện lên một nụ cười mỉm. Ban đầu hắn cũng không thể tưởng tượng được sai lầm này. Tất cảđều là con người, khó tránh khỏi có thời điểm gặp phải sai lầm. Nhưng bi kịch lần này không thuộc về bọn họ. Bởi vì Âu Dương không cho phép lại phát sinh thêm bi kịch nữa.
Nhìn một đám đội hữu lặng người tự trách, Âu Dương mỉm cười nói:
- Yên tâm đi! Bọn họ chỉ bị trọng thương, sẽ không chết...
Âu Dương vừa dứt lời, ánh mắt bọn họ giống như đèn pha đều tập trung trên người hắn. Tất cả mọi người đều hiểu rõ về sự thần kỳ của Âu Dương. Lúc này Âu Dương mở miệng nói không sao, lẽ nào lần này hắn lại tạo ra được kỳ tích?
- Khi nào hết khói lửa thì tìm hai tên tiểu tử kia. Chắc hẳn bọn họ chỉ bị trọng thương.
Âu Dương tin tưởng mình khống chế mũi tên rất đúng chỗ. Tuy nhiên đúng chỗ không có nghĩa là không bị thương. Ngay cả bản thân Âu Dương cũng không biết, tại sao mình lại có lực sát thương đối với trạng thái linh hồn cường đại như vậy.
Có thể điều đó có quan hệ tới Thứ Kiêu Cung, có lẽ là do linh tiễn yêu đan của mình tác oai tác quái. Tuy nhiên dù nói như thế nào, đây không được xem là một tin tức xấu.
Sóng thần linh hồn vẫn tiếp tục, tuy nhiên so với khí thế hủy thiên diệt địa vừa nãy, hiện tại đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Theo thời gian trôi qua, sóng thần linh hồn chậm rãi giống như hỏa diễm bắt đầu tắt. Tuy nhiên sau khi sóng thần linh hồn tắt, cảnh tượng lưu lại vẫn khiến bọn họ khiếp sợ.
- Thật.. Thật lợi hại...
Ánh mắt của tất cả bọn họ đều nhìn vào những thi thể trống rỗng nằm ở đó. Mọi người đều biết, thời điểm sóng thần linh hồn bao phủ, lửa linh hồn của bọn họ đã hoàn toàn tắt. Lúc này sinh mạng của bọn họ đã không còn. Trong đó chỉ còn lưu lại chỉ thi thể không hồn mà thôi.
- Đừng đứng đó nữa. Mau tìm người!
Lữ Phong nhìn thảm cảnh tại hiện trường, hắn là người đầu tiên lao nhanh về phía đó. Tuy nhiên hắn vừa mở miệng nói câu tìm người lại khiến Âu Dương kích động muốn quất hắn một trận.
- Trước tiên hủy các thi thể ở nơi này, thu Sa Hồn Phiên lại. Lục Tiên dùng lôi điện san bằng nơi này, không thể lưu lại bất kỳ manh mối nào.
Âu Dương biết, lúc này khắp nơi trong nơi chôn xương là người sống ẩn nấp. Nếu như bọn họ không xóa bỏ mọi chứng cứ trong thời gian ngắn nhất, như vậy nếu có người nhìn thấy trên đất này có vô số thân thể bịđốt sạch linh hồn, tuyệt đối có thể nghĩđến một vài thứ.
Ầm...
Lục Tiên đột ngột từ mặt đất bay vào trên không. Trên không trung của chiến trường vô cùng u ám, từng đạo lôi điện nối tiếp nhau đánh xuống đất.
Những thi thể này mặc dù đã mất đi linh hồn nhưng khi còn sống đều là cường giả. Nhưng bọn họ chỉ còn lại thân thể làm sao có thể chịu đựng được nhiều lôi điện đánh tới như vậy?
Từng thi thể hóa thành tro tàn. Âu Dương không ngừng quan sát bốn phương tám hướng. Hắn sợ tất cả những thứ này sẽ bị một Huyễn Thuật Sư âm hiểm nào đó đáng tàng hình phát hiện được. Nếu như chuyện này bị truyền đi, như vậy Vạn Tiên Sơn tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Cũng may Âu Dương dò xét đã lâu vẫn không phát hiện tung tích của bất kỳ Huyễn Thuật Sư nào. Theo thời gian dần trôi qua, thi thể trong bãi chiến trường đã hoàn toàn bịđánh thành tro bụi. Thậm chí tất cả mặt đất đều bịđánh sâu xuống mười mấy mét, tạo thành một cái hố lớn.
- Tìm được rồi! Hai tiểu tử này không chết!
Từ phía xa, Lữ Phong và vài tên Yêu Chiến Sĩ tìm kiếm dựa theo phương hướng Âu Dương đã chỉ, rốt cuộc đã tìm thấy Thời Phong và Miêu Vận Tiến bịđóng trên một cái thân cây to cách chiến trường năm dặm. Tình trạng của hai người tuyệt đối không thể nói là tốt.
Bị Tam Lăng Tiễn của Âu Dương mang đi một khoảng cách xa như thế, hơn nữa còn bị xuyên qua ngực kéo bay đi. Nếu như đổi lại là hai người bình thường, chắc hẳn đều chết.
Thời điểm Lữ Phong phát hiện hai người Thời Phong và Miêu Vận Tiến, hai người bọn họ giống như hai con chó chết bịđóng ở nơi đó không hề nhúc nhích. Tuy rằng thương thế cực kỳ nghiêm trọng, nhưng trên mặt hai người lại hiện ra một nụ cười.
Nếu như nói trong cuộc chiến này ai là người kích động nhất, không nghi ngờ chút nào chắc chắn là hai người bọn họ. Đặc biệt là trong thời khắc cuối cùng kia, khi bọn họ đang tuyệt vọng, Tam Lăng Tiễn của Âu Dương cắt phá hư không xuyên qua hai người, mang theo hai người bay ra năm dặm đóng ở nơi này. Hai người vừa bị kéo bay đi, vừa tận mắt nhìn sóng lớn cuồn cuộn truy đuổi phía sau. Sự chấn động này, người thường không có cách nào lĩnh hội được.
- Mẹ nó, mũi tên này quá tàn nhẫn...
Khi Thời Phong được mọi người giúp đỡ chậm rãi rút Tam Lăng Tiễn từ trước ngực ra, mũi tên này trực tiếp khiến hắn phải hiện nguyên hình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 228 : Mộng tưởng ban đầu
Nguồn: Sưu Tầm
Thậm chí ngay cả thân thể hư vô cũng bị phá. Tuy nhiên cũng may hắn là cường giả cửu giai đỉnh phong. Tuy rằng vết thương da thịt này tàn phá rất lợi hại, nhưng còn chưa đến mức khiến hắn phải chết.
Sở dĩ hắn có vẻ suy yếu chủ yếu chỉ bởi vì khi tạo ra trận nổ linh hồn kia, hắn gần như đã tiêu hao hết tất cả lực lượng của mình.
- Thần ơi! Bạn hữu ơi, ta phục ngươi. Sau này nếu ai muốn nói với ta hắn biết bắn tên, ta liền quất chết hắn!
Miêu Vận Tiến cũng chặt đứt Tam Lăng Tiễn rút ra. Âu Dương đã dùng mũi tên cuối cùng này vẽ một dấu chấm tròn cho trận chiến đấu này, cũng mạnh mẽ kéo mạng hắn từ trong tay Tử thần trở lại. Miêu Vận Tiến không biết nên hình dung loại tiễn thuật này thế nào cho tốt.
Nhưng thời điểm hai người bọn họ tán thưởng Âu Dương, Âu Dương lại đưa ánh mắt về phía Lữ Phong. Lúc này chỉ thấy trên mặt Lữ Phong đầy vẻ tự trách.
Âu Dương quay về phía hai người khẽ mỉm cười, sau đó đi tới sát bên cạnh Lữ Phong nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào cánh tay của Lữ Phong một cái, sau đó hắn nở một nụ cười tự tin.
Khi Âu Dương mỉm cười, hai người Thời Phong và Miêu Vận Tiến đồng thời cũng chứng kiến. Miêu Vận Tiến nhìn Lữ Phong đang tự trách nói:
- Đội trưởng, điều này cũng không thể trách ngươi. Muốn trách cũng phải trách tất cả chúng ta. Mẹ nó, ý nghĩ diệt sạch đám chó con này khiến ta đã quên mình phải chạy thế nào, hắc hắc...
- Đúng vậy đội trưởng, điều này căn bản không thể trách ngươi. Trong ba lần ta tiến vào Cực Cảnh, ta dám nói hiện tại ngươi chắc chắn là đội trưởng khiến ta vừa ý nhất.
Thời Phong rất ít khen tặng người khác, nhưng lần này hắn nói thật lòng.
Tuy rằng rất nhiều lúc Lữ Phong đều lặng lẽ chiến đấu, nhưng thân là một đội trưởng, mỗi ngày hắn đều cân nhắc những điều người khác không nghĩ tới. Hơn nữa này trên đường cùng nhau đi tới, bản đồ, bố trí, phương thức tấn công gần như đều do Lữ Phong suy nghĩ ra. Nếu như điều này còn chưa thể chứng minh thành tích của Lữ Phong, vậy thật không có thiên lý.
- Đúng vậy, trong lúc đó tình huống không ai có thể nghĩđược điều đó. Ngươi chắc chắn là một trong những đội trưởng xuất sắc nhất mà ta được gặp.
Đây là lời Âu Dương nói. Sở dĩ hắn dùng tới một trong bởi vì Lăng Túc cũng tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường.
- Đúng vậy. Đội trưởng đừng như vậy nữa. Các huynh đệ cùng nhau đi tới, có người nào không hiểu.
Rất nhiều người lên tiếng phụ họa theo.
Nghe thấy những lời nói này, nhìn những đội viên này, trong lòng Lữ Phong liền cảm thấy rất ấm áp.
Nếu như ngày hôm nay hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong thật sự bỏ mình, có thể bởi vì không ai ý thức được vấn đềđó, nhưng Lữ Phong tuyệt đối sẽ tự trách mình. Bởi vì hắn là đội trưởng, hắn có thể không có danh tiếng, hắn có thể nấp ở sau lưng, nhưng nhất định bất cứ lúc nào hắn cũng cân nhắc nhiều thứ hơn những người khác. Bởi vì hắn là đội trưởng, bởi vì hắn phải dẫn đầu tất cảđoàn đội.
- Các huynh đệ...
Lữ Phong nhìn các đội hữu của mình, dùng sức nắm lấy hai tay của mình nói:
- Mọi người đã tín nhiệm Lữ Phong ta như vậy, ta sẽ không già mồm cãi láo với mọi người! Còn nhớ rõ mộng tưởng ban đầu của chúng ta không?
Lữ Phong gầm lớn câu cuối cùng.
- Quét ngang nơi chôn xương...
Lữ Phong đã thành công. Câu nói sau cùng của hắn đã thành công nhóm lại ngọn lửa nhiệt tình trong lòng mọi người. Quét ngang nơi chôn xương, đây mới là mục tiêu lớn nhất của bọn họ...
Rất nhiều yêu thú chi linh tiến vào trong túi của đoàn đội tinh. Lúc này nếu như kiểm tra lại một chút, số lượng yêu thú chi linh trong tay mọi người chắc chắn đã đạt đến số lượng khiến bọn họ tiến vào Thánh Thể.
Nhưng nhóm người bọn họ đã sớm quên mất điều này. Kỳ vọng ban đầu của bọn họ là nhận được ba trăm viên yêu thú chi linh sau đó ra ngoài tiến vào Thánh Thểđã biến thành mục tiêu hiện tại —— quét ngang nơi chôn xương!
Sau đợt sóng thần linh hồn kia, đoàn đội tinh anh đã ẩn nấp hơn mười ngày. Bởi vì Miêu Vận Tiến và Thời Phong trọng thương suy yếu, cho nên nhiệm vụ điều tra lại rơi xuống đầu những người khác. Gia hỏa Âu Dương gần như rada di động cũng trở thành người có tài bị làm phiền. Bất kỳ lúc nào, Chân Thực Chi Nhãn cũng được mở ra, không ngừng quan sát bốn phía xung quanh đề phòng bất ngờ phát sinh.
Một hồ nước màu xanh lục giống như một chiếc gương lặng lẽ chờđợi ở chỗ đó. Xung quanh là vô số cỏ xanh và khóm hoa khiến nơi này cực kỳ rực rỡ. Mỹ cảnh không gì tuyệt hơn này lại xuất hiện trong nơi chôn xương. Ở chỗ này bất cứ người nào cũng tuyệt đối không có lòng quan tâm tới mỹ cảnh.
- Có một đoàn đội Vạn Tiên Sơn bị người ta tiêu diệt toàn đoàn.
Một Lục Tiên vừa trở về bên cạnh hồ, lập tức đào lên một hố lớn, nhẹ giọng nói.
Lữ Phong nghe bịđội ngũ bị diệt chính là Vạn Tiên Sơn, tuy rằng hắn có kinh ngạc một chút, tuy nhiên cũng không quá nhiều cảm khái. Mặc dù xuất phát từ cùng một tông phát, nhưng bọn họ không phải là một đoàn đội. Hắn chỉ có thể tận lực dẫn dắt đoàn đội của hắn đi tác chiến. Còn cứu viện sao? Hay là thôi đi. Lữ Phong không thể nào đánh trận chiến mà hắn không nắm chắc, không thể nào lấy tính mạng huynh đệ của mình ra đùa được.
- Bao nhiêu người?
Miêu Vận Tiến ngồi sát bên cạnh Lữ Phong. Tthương thế của hắn đã hồi phục lại tám phần. Thật ra hai ngày gần đây hắn luôn kêu gào muốn đi ra ngoài. Nếu như không phải mọi người vẫn phản đối, chắc hẳn hắn đã sớm ra ngoài dò đường.
- Đây hẳn là hai đoàn đội liều mạng tụ cùng một chỗ. Bọn họ có năm mươi người. Lực chiến đấu của bọn họ rất mạnh. Tuy nhiên bọn họ lại bị Thái Nhất Tông, Đằng Xuân Thánh Địa và Thiên Cung ba bên gần trăm người bao vây tấn công. Sau khi ra sức chống cự suốt một ngày cuối cùng vẫn bị tiêu diệt.
Người đội viên này cảm thấy đáng tiếc lắc đầu. Ban đầu khi hắn nhìn thấy đoàn đội Vạn Tiên Sơn bị bao vây còn muốn trở về báo cáo sau đó cùng tới cứu viện.
Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy kẻ địch có tới hàng trăm người, hắn dứt khoát từ bỏ lựa chọn từ bỏ.
- Rất ngoan cường sao? Số thương vong cụ thể của của đối phương thế nào?
Âu Dương từ bên cạnh đi tới. Trong tay của hắn cầm một ấm nước vừa uống vừa nói.
- Không rõ ràng lắm. Nhưng nhân số tử vong ước chừng là ba mươi người. Tuy rằng ba bên bọn họ có nhiều người, nhưng thực lực tinh anh lại kém hơn đoàn đội Vạn Tiên Sơn một chút. Cho nên con số tử vong không nhỏ.
Người này thận trọng nói ra một đánh giá.
- Gần trăm người, chúng ta tính là trăm người. Một trăm người tiêu diệt ba mươi. Nói cách khác bọn họ còn bảy mươi người. Theo đánh giá thận trọng nhất của ta, trong bảy mươi người này, người có lực chiến đấu thực sự chỉ còn khoảng bốn mươi.
Lữ Phong vẫn cực kỳ thận trọng.
Âu Dương ở bên cạnh nghe Lữ Phong phỏng đoán như vậy, hắn gật đầu. Thật ra hẳn là con số sẽ nhỏ hơn một chút, ước chừng từ ba mươi đến ba mươi lăm. Dù sao gần trăm người không phải thật sự là trăm người. Tử vong ba mươi cũng là phỏng đoán thận trọng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 229 : Ai mới là người bị diệt
Nguồn: Sưu Tầm
Tuy nhiên đánh giá tình hình xấu hơn một chút, chung quy vẫn tốt hơn nhiều so với xem thường kẻ địch, xuất hiện khinh địch.
- Đúng! Gần đây bên ngoài đều truyền lời đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch đã bị diệt. Có lẽ bọn họ cho rằng đoàn đội kia chính là chúng ta!
Lại có một người mở miệng. Hắn là một gã Yêu Chiến Sĩ, tuy rằng không đi xem trận đại chiến kia, nhưng so với tin đồn gần đây, hắn vẫn tương đối quen thuộc.
- Hừ hừ, muốn tiêu diệt chúng ta sao? Đoàn đội nhị lưu như bọn họ cũng xứng sao? Nếu quả thật là đám người trên đại thảo nguyên kia liên hợp lại may ra còn có thể. Tuy nhiên bọn họ không thể ra ngoài lúc này. Lúc này bọn họ chắc hẳn đang cướp giật vị trí tốt, tranh tới mức ngươi chết ta sống.
Lữ Phong cười âm hiểm một hồi. Sau đó hắn nhận từ trong tay người đi thám thính kia một tấm bản đồ chiến đấu đơn giản, và yêu cầu người kia về vị trí nghỉ ngơi lấy lại sức.
Lữ Phong tập hợp mọi người lại ngồi xuống bắt đầu nghiên cứu thảo luận về những vấn đề liên quan đến kế hoạch kế tiếp.
....
Thời điểm bên này tương đối bình tĩnh, bên ngoài lại dấy lên một mồi lửa.
- Đoàn đội vô địch của Vạn Tiên Sơn bị liên hợp tiêu diệt?
Đây là đề tài nóng nhất gần đây. Năm mươi người đánh với đoàn đội một trăm người trong thời gian một ngày. Đoàn đội một trăm người bị tổn thất quá nửa, cuối cùng có thể xem như miễn cưỡng tiêu diệt toàn đoàn đội này.
Mọi người đều đang suy đoán, liệu đoàn đội có năng lực như thế có phải là đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch trong dãy núi trước kia hay không?
Có người cảm thấy là, dù sao lực chiến đấu của năm mươi người này mạnh tới cực điểm. Năm mươi người đánh với một trăm người, có thể gây tổn thương quá nửa. Con số này gần như khiến người ta khó có thể tin được.
Dĩ nhiên, cũng có người cho rằng điều này là không thể. Nhớ đến lúc đầu hai bên Cửu Huyền Tông cùng Linh Thiên Tông liên hợp lại cũng bị tiêu diệt toàn đoàn. Vậy đoàn đội nhị lưu ba bên này có thể tiêu diệt được đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch sao? Phải biết rằng, lúc đó người ta không tử vong một người có thể tiêu diệt được thế lực của hai phe. Bọn họ sao có thể bị ba bên này liên hợp tiêu diệt như vậy được?
Dù sao đi nữa suy đoán như thế nào cũng có, tuy nhiên không nghi ngờ chút nào chính là, Vạn Tiên Sơn lại bịđẩy lên đầu sóng ngọn gió. Gần đây có vô số đoàn đội đều tìm kiếm người của Vạn Tiên Sơn, xem thửđoàn đội vô địch này có phải vẫn còn tồn tại hay không. Rốt cuộc đoàn đội bị tiêu diệt này là đoàn đội đã từng vô địch, hay là đoàn đội khác?
Tại nơi nào đó biên giới của dãy núi trước kia, một đoàn đội khoảng chừng năm mươi, sáu mươi người đang nghỉ ngơi. Trong số bọn họ có người của Thái Nhất Tông, có người của Đằng Xuân Thánh Địa người, cũng có người của Thiên Cung. Nếu như ba bên ở bên ngoài không thể nói là bằng hữu, nhưng cũng không thể coi là kẻ địch. Nhưng tại một nơi như nơi chôn xương này, ba bên lại có thể chung sống hòa bình. Điều này tuyệt đối khiến người ta có chút khó tin.
- Ngươi xác định đây không phải là đoàn đội chính của Vạn Tiên Sơn đội sao?
Một người trung niên mặc áo choàng bạch vân, nhìn một lão giả ngồi dưới đất hỏi.
- Ngươi thật sự ngu ngốc hay giả ngu ngốc vậy?
Còn không chờ lão giả kia mở miệng, một gia hỏa mặt mày dữ tợn khoảng chừng hơn ba mươi tuổi ngồi sát lão giả kia mở miệng giành nói trước:
- Tuy rằng ba bên chúng ta có trăm người, nhưng ngươi phải biết rằng chúng ta chỉ có thể xem là tuyến hai. Từ trên đại thảo nguyên tùy tiện kéo tới một đoàn hai mươi người đều có thể khiến chúng ta tổn thất nặng nề. Ngươi cảm thấy nếu như đoàn Vạn Tiên Sơn vô địch kia đụng phải chúng ta còn không tiêu diệt chúng ta trước hay sao?"
- Vậy tại sao lão Cổ lại muốn cho người của Thái Nhất Tông các ngươi tung ra tin đồn nói đã tiêu diệt đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch?
Người trung niên này cảm thấy khó hiểu nhìn lão Cổ đang ngồi dưới đất. Hắn tên là Hà Thanh, là người của Thiên Cung, cũng là người dẫn đầu Thiên Cung lần này.
- Tạo thế thôi. Cũng cho chúng ta một cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, khiến người khác không dám dễ dàng động vào chúng ta. Tuy nhiên mọi người vẫn phải rất thận trọng với người của Vạn Tiên Sơn.
Lão Cổ mở mắt nói.
- Vạn Tiên Sơn? Không phải Vạn Tiên Sơn đã biến mất rất lâu rồi sao?
Kim Thịnh, nam tử có khuôn mặt dữ tợn cảm thấy không hiểu nói.
- Biến mất? Còn nhớ rõ thời gian trước phát hiện ra cái hố lớn không? Nơi đó được suy đoán có chí ít một trăm người đã chết. Cho tới hiện nay vẫnkhông ai biết việc đó được làm như thế nào. Ta có thểđứng ra bảo đảm với mọi người, điều này chắc chắn có liên quan đến sự biến mất của đội ngũ Vạn Tiên Sơn kia. Cho nên thời gian tới phải tăng cường tuần tra. Khó mà nói được hiện tại đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch có đang chú ý tới bọn ta hay không...
Một bóng người bay giống như u linh. trong tay hắn cầm một tấm bản đồ nho nhỏ. Hắn không ngừng dựa theo các vị trí được đánh dấu trên bản đồ rẽ trái rẽ phải đi lòng vòng rất lâu rốt cuộc mới đi tới nơi tĩnh dưỡng của đoàn đội ba bên liên hợp kia.
- Mẹ nó! Nếu không có Âu Dương, thật sự không dễđi vào.
Miêu Vận Tiến lập tức mắng. Trước kia, thời điểm lần đầu tiên hắn tới đây, biết nơi này tuyệt đối có vô số huyễn trận thăm dò, hắn không dám coi thường vọng động. Hắn đã đặc biệt trở lại mời đi Âu Dương đến đó xem một lần đồng thời trợ giúp hắn vẽ ra con đường cặn kẽ nhất. Lúc này mới có cảnh tưởng hắn an toàn thông qua các huyễn trận ngày hôm nay.
- Một người, hai người...
Miêu Vận Tiến giống như đang đếm mấy con heo. Tuy nhiên hắn không phải chỉđếm đơn giản như vậy. Hắn vừa đếm còn vừa quan sát thực lực của mấy người này.
- Bị thương nhiều như vậy sao? Xem ra đội trưởng đã tính nhiều hơn một phần ba.
Miêu Vận Tiến đếm một lượt, cuối cùng đưa ra một kết luận. Tất cả chỉ còn lại năm mươi hai người., không ngờ trong năm mươi người này sau khi không tính tới những người chưa tới cửu giai đỉnh, người thật sự bị thương không nặng còn năng lực chiến đấu khoảng tám phần mười trở lên chỉ có hai mươi người mà thôi.
- Tiểu tử Âu Dương thật giảo hoạt!
Miêu Vận Tiến cảm than. Tiểu tử Âu Dương này chắc chắn vô cùng giảo hoạt. Ban đầu mình trở lại nói cho hắn biết có rất nhiều huyễn trận, chỉ có một mình hắn rất khó có thểđi vào.
Âu Dương liền cười âm hiểm rất lâu. Bây giờ nghĩ lại, có khả năng lúc đó hắn đã biết tình huống của nơi này. Một khi đã như vậy còn bảo mình đi một chuyến làm gì...
Miêu Vận Tiến suy nghĩ không sai. Không chỉ có Âu Dương, ngay cả Lữ Phong cũng đã nghĩđến. Nếu như này thế lực ba bên thật sự có cường đại như lời đồn đại, vậy cần gì phải bố trí nhiều huyễn trận như vậy đến che giấu chính mình?
Bọn họ sử dụng phương pháp bố trí rất nhiều huyễn trận như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là bọn họ có điều gì không muốn người ta nhận ra.
Hiện tại tất cả những gì Miêu Vận Tiến chứng kiến đều gần giống với những gì lúc đó hai người đã suy đoán.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Những gia hoả này căn bản chỉ là gối thêu hoa. Số lượng thì lớn, nhưng thực lực lại quá kém.
Hai mươi cửu giai đỉnh phong, hơn nữa mỗi người đều mang thương tích. Thực lực toàn đội còn không bằng bất kỳ một đoàn đội nào trên đại thảo nguyên kia. Không trách được đoàn như vậy lại là đoàn đội tuyến hai. Đây là ba bên liên hợp, tuy rằng đã trải qua đại chiến, nhưng chất lượng cũng rất kém.
- Nghỉ ngơi đi. Đêm nay sẽ để các ngươi được tĩnh dưỡng vĩnh viễn.
Sau khi Miêu Vận Tiến vẽ lại toàn bộ tình huống của nơi này, hắn giống như một đạo u linh, dựa theo đường cũ trở về. Nhưng tất cả những điều hắn làm lại không bị bất kỳ một người nào phát hiện.
Người ở đây vẫn còn đang khen ngợi lẫn nhau. Bọn họ cảm giác giống như mình thật sự tiêu diệt được đoàn đội Vạn Tiên Sơn trong lời đồn dã quét ngang dãy núi kia. Bọn họ lại không biết, ác mộng sắp giáng xuống...
Miêu Vận Tiến một mình trở về khu vực đầm nước kia. Hai ngày nay bọn họ không ngừng di chuyển. Vừa để tránh né một vài đoàn đội, mặt khác cũng vì bảo trì tính thần bí.
- Chó thật. Năm mươi hai người chỉ có hai mươi người có thểđánh. Những kẻ khác đều là phế vật.
Miêu Vận Tiến vừa tới bên cạnh Lữ Phong, hắn đã la lên. Tuy nhiên hắn nói vậy lại không khiến Lữ Phong cảm thấy ngạc nhiên. Ngay từ trước lúc Miêu Vận Tiến xuất phát, bọn họ đã nghĩ lát nữa sẽ xuất hiện tình hình này. Hiện tại bọn họ đã nhận được chứng thực. Bước kế tiếp chính là phải nhằm vào nơi này tiến hành một đòn sấm sét cho bọn họ biết người của Vạn Tiên Sơn không dễ chọc. Không có thực lực còn dám đưa tin hù dọa người, cuối cùng cũng phải bị diệt...
- Được rồi, mọi người đều lại đây đi.
Lữ Phong lấy từ trong vòng tay ra một tấm da lớn, sau đó nhận lấy tấm bản đồ đơn giản từ trong tay Miêu Vận Tiến vừa vẽ vừa nói:
- Trong năm mươi hai người, có hai mươi người đỉnh phong cửu giai. Lực chiến đấu bình quân chỉ có bảy, tám thành. Bọn họ cũng không đủ yêu thú chi linh để hồi phục. Cho nên bọn họ cần rất nhiều thời gian để hồi phục.
Lữ Phong đánh dấu ra hai mươi người, tiếp theo đó lại nói:
- Chỉ có điều chúng ta không thể vì điều này mà coi thường bọn họ. Phải biết rằng mặc dù ba mươi hai người khác bị trọng thương, cũng có rất nhiều người chưa tới đỉnh phong, nhưng số lượng của bọn họ rất đông.
- Đội trưởng, ngươi xem.
Dù sao Miêu Vận Tiến cũng đã thâm nhập vào trong đó. Hắn nhìn thấy nhiều điều hơn những người khác. Hắn đứng ra nói:
- Ba mươi hai người này bị thương rất nặng. Trên căn bản ta phân chia một chút. Lực chiến đấu của cửu giai đỉnh phong có thể có ba phần mười là tốt lắm rồi. Một vài người khác không bị thương đều chưa tới đỉnh phong. Cho nên ta cảm thấy lần này nên đánh như vậy!
- Được! Ngươi nói đi!
Lữ Phong không phải là một người không chịu nghe người khác nói. Trong đội ngũ này bất cứ người nào cũng đều có quyền lên tiếng, tuyệt đối không tồn tại sựđộc đoán. Ở chỗ này mọi người cùng nhau thảo luận, đưa ra kế hoạch tác chiến tốt nhất là điều bọn họ theo đuổi.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người mình, Miêu Vận Tiến hắng giọng một cái. Sau đó Miêu Vận Tiến chỉ vào Lữ Phong ra hiệu hắn giúp mình ghi chép, rồi mới bắt đầu nói:
- Tổng cộng năm mươi hai người. Nếu như đánh nhau, chúng ta phải đối mặt chủ yếu là hai mươi người này. Chúng ta có hai mươi mốt người. Hai mươi mốt đối với hai mươi người có lực lượng bình quân đều khoảng bảy, tám thành, có thể nắm chắc toàn thắng.
- Ta ngất, ngươi nói vào điểm chính một chút có được hay không?
Thời Phong hết nói nổi. Vốn lần này hắn muốn đi điều tra tình hình của quân địch, tuy nhiên cuối cùng lại để Miêu Vận Tiến trầm ổn hơn chạy đi. Điều này vốn khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
- Ha ha ha...
Miêu Vận Tiến trừng mắt với Thời Phong một cái nói:
- Ta nghĩ chính là, Âu Dương ẩn nấp tại một khoảng cách siêu xa. Sau đó một mình giết chết ba mươi hai người. Các ngươi cho rằng đây...
- A...
Miêu Vận Tiến vừa mở miệng nói ra lời, một nhóm người đều nhìn về Âu Dương. Cho dù là Âu Dương cũng không ngờđược, kế hoạch của Miêu Vận Tiến lại điên cuồng như vậy. Một mình hắn giết ba mươi hai người? Tuy rằng Âu Dương biết trong những người này sẽ không có mấy người có thểđỡ nổi một mũi tên của mình. Nhưng một mình giết một lần ba mươi hai người? Có phải có phần cướp kính hay không?
- Được, kế hoạch rất tốt.
Lữ Phong ở bên cạnh biểu thị tán thành. Nếu như để người khác đi đối phó với ba mươi hai người như vậy tuyệt đối không có cách nào làm được. Nhưng Âu Dương là một người có thể một đòn giết chết từ xa. Tiểu tử này là cửu giai đỉnh phong trong đỉnh phong. Đừng xem quang tiễn của hắn không tràn yêu khí hoa lệ như những người khác, nhưng ai cũng biết, trực tiếp đỡ một mũi tên của Âu Dương chẳng khác gì là đỡ một đoàn toàn lực của một cường giả cửu giai đỉnh phong!
Mỗi mũi tên của Âu Dương đều xuất toàn lực, bởi vì hắn có ưu thế mà người khác không có. Hắn có thể giết chết kẻ địch lấy huyết lực của của kẻ địch bổ sung tổn hao của hắn. Tuy rằng tạm thời huyết lực không có cách nào đẩy hắn tới Thánh Thể, nhưng đủ khiến hắn bù đắp lại triệt để những tổn hao của mình.
Cho nên mỗi mũi tên của hắn đều giống như là một đòn toàn lực của cường giảđỉnh phong. Mũi tên như vậy quả thật rất đáng sợ. Tốc độ có, lực lượng có, hơn nữa còn có thuật tiên đoán của Âu Dương. Các cường giả cùng cấp bậc ở cự ly xa muốn đối kháng với Âu Dương, thật sự vô cùng khó khăn.
- Không sai, mũi tên của tiểu tử này quá biến thái. Ta nói cho các ngươi biết. Lúc trước thời điểm ta cắm Sa Hồn Phiên thiếu chút nữa bịđánh hiện hình. Nhưng ở khoảng cách xa như vậy, chiến trường hỗn loạn như vậy, không ngờ một mũi tên của hắn giúp ta đẩy hai cửu giai ra. Nếu không phải biết bản thân tiểu tử này biến thái, ta tuyệt đối không thể tin tưởng!
Thời Phong lại kể ra. Lần trước, chuyện một mũi tên của Âu Dương đẩy ra hai tên Yêu Chiến Sĩ cửu giai chỉ có mình hắn biết.
Hiện tại hắn kể chuyện này ra nhất thời khiến mọi người kinh ngạc cảm thán. Bọn họ đã biết về thủ pháp một cung bắn ra hai mũi tên cứu lại hai người Thời Phong và Miêu Vận Tiến. Điều đó đối với bọn họ mà nói chính là thần kỹ. Mà bây giờ không ngờ Thời Phong lại kể ra kỹ thuật bắn cung kinh khủng như vậy không ngừng xuất hiện trong một trận đấu, cho dù bọn họ biết rõ Âu Dương biến thái, quả thật vẫn cảm thán không thôi...
Xét thấy kỹ thuật bắn cung của Âu Dương cực kỳ biến thái, cuối cùng mọi người nhất trí thông qua kế hoạch tác chiến để Âu Dương một mình đấu với ba mươi hai người. Đối với kế hoạch này, Âu Dương biểu thị các loại kháng nghị. Tuy nhiên cuối cùng hắn đã bị lý do người có tài phải bị làm phiền hoàn toàn bác bỏ...
Thật ra đây chẳng qua chỉ là mọi người nói đùa với Âu Dương mà thôi. Ba mươi hai người, trong đó có Yêu Chiến Sĩ, có Lục Tiên cũng có Huyễn Thuật Sư. Một khi Yêu Chiến Sĩ chui xuống đất tiến về phía Âu Dương, như vậy Âu Dương cũng phải chạy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius