Hai bà lão xuất hiện lúc trước trong đại sảnh Phượng gia thôn giờ phút này tinh thần đều có chút uể oải. Vẻ mặt cũng nghiêm túc đến mức tối sầm cả vào.
- Không thể tưởng tượng được, thật sự không thể ngờ.
Phượng Thanh Hương cụ tổ của Phượng gia sau khi đặt chén trà xuống liên tục lắc đầu.
- Ừ, tôi cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải tuyệt thế cao nhân như thế. Người đó, chỉ sợ đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết rồi nhỉ?
Tài Đông Mi cũng chau mày nói.
- Chắc chắn là mạnh hơn thập nhị đẳng, phỏng chừng đã đột phá Tiên Thiên Đại Năng Giả rồi.
Phượng Thanh Hương thở dài, trong mắt không ngờ lóe lên một tia sợ hãi.
- Cụ tổ, người nọ thực sự là sư phụ của Diệp Phàm sao?
Phượng Tứ chép miệng một chút, không nhịn được hỏi.
- Chắc là thế, người nọ còn truyền âm cảnh cáo hai chúng ta. Nói là trêu chọc đồ nhi của hắn. Ta và sư phụ con đều phải trả giá bằng 20 năm công lực. May rằng người đó ra tay không độc, bằng không, hôm nay con đã không nhìn thấy cụ tổ ta nữa rồi.
Phượng Thanh Hương thở dài, sau đó nói:
- Tiểu Tứ, sau này làm người đừng quá kiêu ngạo. Trung Quốc chúng ta, nhân tài vô kể. Cao nhân tuyệt thế kiểu này là ít, nhưng nếu như con gặp phải thì xui lắm đấy.
- Người đó lợi dụng thân thể âm hàn của chúng ta giúp Diệp Phàm phát triển công lực, phỏng chừng trải qua sự điều chỉnh của ông ta, Diệp Phàm cũng có thể đạt tới mức Đại viên mãn của cửu đẳng rồi.
Phượng Nhi, trước kia để phát triển công lực cho con, ta cùng Thanh Hương đều phải mất mười mấy năm mới giúp con đột phá được bát đẳng.
Mà vị lão tiền bối kia đúng là cao nhân tuyệt thế, cũng không biết là dùng phương pháp bí mật gì. Không ngờ có thể đạt được hiệu quả nhanh chóng trong thời gian ngắn như vậy.
Điều này chẳng lẽ chính là vấn đề về thứ bậc công lực, hoặc là vấn đề bí thuật. Thôi vậy, Phượng Nhi, sau này con từ bỏ đi à nha. Diệp Phàm không có duyên với nhà ta đâu.
Tài Đông Mi có chút tiếc nuối.
- Sư phụ, con không có ý vậy mà. Tuy nhiên, Diệp Phàm muốn làm khó tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc của nhà chúng ta thì phải làm sao? Nếu vị tiền bối kia đã ra lệnh cấm, chúng ta không thể ra tay với Diệp Phàm nữa. Chẳng lẽ chỉ có thể bị động chịu đòn thôi sao?
Phượng Tứ hỏi.
- Còn có cách nào nữa, tên khốn Thảo Thiên kia đã đến chưa, rước đến cho Phượng gia chúng ta một kẻ địch mạnh như vậy.
Phượng Thanh Hương bất ngờ vỗ bàn một cái, hừ nói.
- Cụ tổ, con trở về rồi đây…
Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói run rẩy, tất nhiên đó là Chủ tịch Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc – đồng chí Phượng Thảo Thiên cực kỳ vênh váo kia.
- Đi vào đây!
Phượng Thanh Hương lớn tiếng quát.
- Cụ tổ, con… con không biết mình đã làm sai điều gì?
Phượng Thảo Thiên vừa đi đến vừa sợ tới mức rầm một tiếng quỳ xuống.
Gia pháp Phượng gia rất nghiêm: Nếu cụ tổ tức giận, ra tay đánh cho anh tàn phế cũng chỉ có thể tự cho là mình xui xẻo.
Hơn nữa còn phải cảm tạ cụ tổ thủ hạ lưu tình không thèm cái mạng nhỏ của anh. Từng có tiền lệ, chính chú của Phượng Thảo Thiên đã dùng thân mình thể nghiệm.
Phượng Thảo Thiên nhớ đến kết cục bi thảm của chú mình, chân tên này tự nhiên run lẩy bẩy. Mặc dù là quỳ trên mặt đất nhưng cả người vẫn đang run rẩy.
- Còn giảo biện, vả vào miệng mười cái cho ta!
Phượng Thanh Hương tức giận, lạnh lùng hừ nói. Bà vừa dứt lời, Phượng Thảo Thiên lại khẽ thở phào, trong lòng tự nhủ may mà không bị đánh cho tàn phế, chỉ phải vả vào miệng.
Người này đánh thật. những tiếng tát bốp bốp bốp vang lên, đánh thật, Phượng Thảo Thiên đánh cho miệng mình chảy máu. Mà Phượng Thanh Hương và Phượng Tứ, còn có Tài Đông Mi vẫn chưa mở miệng, nhìn Phượng Thảo Thiên đánh xong.
- Phượng Thảo Thiên, lần này con thực sự gây họa lớn rồi, thiếu chút nữa gây họa cho cả gia tộc Phượng gia. Nguyên nhân ta không nói nhiều nữa. Ôi…, như vậy đi, chuyện của người họ Diệp đó từ giờ ngươi hãy mặc kệ đi.
Tuyệt đối không thể chọc vào hắn. Lần này, bảo Tiểu Tứ đi cùng với con đi ngả bài với người họ Diệp đó đi. Hắn đề ra yêu cầu gì các ngươi cũng phải chấp nhận, không được phép ra điều kiện gì.
Con nói đi, ngươi đã làm những gì ở mỏ than số 7 Hải Sơn rồi, nói thực ra cho ta?
Đôi mắt Phượng Thanh Hương có thể nhìn rõ hết thảy, nhìn chăm chăm vào Phượng Thảo Thiên.
Tên này căn bản không thể trốn tránh, cũng không có lựa chọn nào khác, tự cổ vũ mình, nói:
- Lúc trước xảy ra tai nạn hầm mỏ, căn bản không thể cứu được, lún quá dữ. Cho nên, con cho người lấp ngay lúc đó.
- Bên trong có bao nhiêu người?
Phượng Thanh Hương hỏi.
- Mười hai người. Không phải con không cứu, thực sự là không cứu nổi. Nếu lúc ấy cứu ra, phí tổn sẽ vô cùng lớn.
Hơn nữa, trong chốc lát chết 12 người, trách nhiệm quá lớn. Phỏng chừng mỏ than Hải Sơn phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn suốt một năm.
Cụ tổ có lẽ không rõ lắm, mỏ than Hải Sơn là trụ cột của Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc chúng ta. Một nửa thu nhập của tập đoàn là từ mỏ than Hải Sơn.
Đã không còn mỏ than Hải Sơn, nhà chúng ta lớn như vậy, cũng khó có thể chống đỡ tiếp.
Phượng Thảo Thiên rất ủy khuất nói, tự nhiên ra chiêu bài bi thương.
- Mười hai người, cũng không nhiều. Tuy nhiên, lúc đó con làm cũng có chút không thỏa đáng. Việc này nếu như không gặp phải Diệp Phàm cũng đã bỏ qua được rồi. Nếu hiện giờ Diệp Phàm cố chấp không buông, ngươi hãy thành thật giải thích với hắn đi. Chú ý, đáp ứng tất cả điều kiện của họ, không được phép ra bất kỳ điều kiện gì. Ôi…
Phượng Thanh Hương thở dài, phất phất tay.
- Anh Hai, anh cũng khiêm tốn một chút đi. Em nghe nói anh còn muốn tranh giành đàn bà với Diệp Phàm.
Lúc này, không ngờ cô nàng Phượng Tứ lại xen vào một câu.
Phượng Thảo Thiên vừa nghe lập tức mặt đỏ bừng, kêu oan nói:
- Làm gì có chuyện đó, anh có gan trời cũng không dám tranh giành đàn bà với Diệp Phàm, người ta là đại Bí thư, Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc chúng ta còn ở trong địa phận của thành phố Đồng Lĩnh, sao có thể đồn đại linh tinh như vậy được.
- Hừ, đừng tưởng mọi người không biết, anh ỷ được Chủ tịch tỉnh ủng hộ, cũng đã quen thói kiêu ngạo trên địa bàn Tấn Lĩnh này rồi. Ngày đó tại Phong Vân Lâu anh dám nói không nói với Diệp Phàm là trong vòng ba tháng sẽ giành được Mễ Nguyệt làm vợ bé không? Người ta đường đường là Trưởng ban Thư ký Thành ủy, Diệp Phàm nghe xong lời này, không đập chết anh mới là lạ. Cái này mới chính là nguyên nhân anh rước họa vào thân, anh nói xem có đúng không?
Phượng Tứ lạnh lùng hừ nói.
- Cái này…
Phượng Thảo Thiên mặt đã tái mét.
- Có phải thật hay không?
Phượng Thanh Hương hừ nói.
- Cụ tổ, đúng là có chuyện như vậy, lúc đó chỉ là nhất thời nói nhảm mà thôi.
Phượng Thảo Thiên gục đầu xuống.
- Con lớn rồi, chơi gái ta mặc kệ, nhưng phải tìm cho đúng người. Con tưởng là Bí thư Thành ủy một thành phố to như vậy chỉ là để trang trí thôi phải không?
Vu Tiền Lâm chẳng qua chỉ là một Phó Chủ tịch tỉnh, Diệp Phàm không nể mặt ông ta hoàn toàn có thể được. Con ở Đồng Lĩnh này mười mấy năm rồi, sao lại không nhớ cho kỹ hả?
Nếu như con thật sự làm gì Diệp Phàm, Chính phủ còn không tiến hành điều tra sao. Phượng gia chúng ta có chút năng lực, nhưng so với quốc gia chỉ có thể nói là châu chấu đá xe, không tự lượng sức mà thôi.
Quốc gia có một tổ chức thần bí tên là Tổ đặc nhiệm A, chính là chuyên quản lý đám người chúng ta đấy. Ngươi động tay động chân cho rằng người khác không tra ra được có phải không, nếu như chọc đúng cao thủ của Tổ đặc nhiệm A, thân thủ của họ không kém gì bà già này đâu.
Con đó, suýt chút nữa mang đến cho Phượng gia cái gì rồi. Không cần nói nữa, Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc từ nay về sau giao cho Khải Mai lo.
Con về nhà cho ta, quay mặt vào tường mà suy nghĩ sau một năm lại tính tiếp.
Cụ tổ lên tiếng, Phượng Thảo Thiên thiếu chút nữa là mềm nhũn ngã xuống sàn.
Cái này, Phượng Thảo Thiên vốn đã quen phong lưu, bảo gã về nhà quay mặt vào tường, cuộc sống khổ hạnh thế này làm sao gã chịu nổi. Tuy nhiên, hắn cũng không còn cách nào, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
- Còn nữa, A Tứ, nghiêm khắc lệnh cho người của Phượng gia từ nay về sau không được phép đi tìm Diệp Phàm gây phiền toái nữa. Bằng không, đợi chịu gia pháp.
Phượng Thanh Hương lại nghiêm mặt ra mệnh lệnh thép.
- Thanh Hương, đáng tiếc thật, đáng tiếc ông ấy đi quá sớm, bằng không, có lẽ còn có hy vọng đánh được một trận với người thần bí kia.
Tài Đông Mi thở dài, chau mày.
- Tài Đông Mi em đừng lo lắng, Phượng gia chúng ta, cũng không phải toàn bộ đều đớn hèn.
Lúc này, Phượng Thanh Hương lại nói.
- Chẳng lẽ… làm sao có thể…
Tài Đông Mi lẩm bẩm nói, nhìn Phượng Thanh Hương.
- Có nhiều lúc, không có khả năng cũng sẽ thành có khả năng…
Phượng Thanh Hương hừ một tiếng, sau đó nói:
- Chỉ là, tạm thời vẫn không thể có bất cứ hành động gì.
Buổi tối, Diệp Phàm vừa mới về đến nhà tắm rửa, vẻ mặt thích ý ngồi trên sa lon mềm, đang định mở TV xem tin tức.
Lúc này, bên gác cổng gọi điện đến. Nói là đoàn người Phượng Thảo Thiên Chủ tịch của Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc xin được gặp mặt.
- Cho bọn họ vào.
Diệp Phàm giật mình, nói.
Phượng Thảo Thiên đi đầu, Phượng Tứ đi theo sau. Tuy nhiên, sau hai người bọn họ còn có một phụ nữ khoảng 30 tuổi. Người phụ nữ này rất có khí chất, để lại cho người ta ấn tượng một người phụ nữ mạnh mẽ.
- Bí thư Diệp, hôm nay tôi đến để tạ tội với ngài.
Phượng Thảo Thiên vẻ mặt xấu hổ, thái độ thành khẩn nói.
- Tạ tội, anh có làm gì tôi đâu mà tạ tội. Nếu nói về chuyện Mỏ khai thác Thiên Mộc, đây chẳng qua là việc công, cá nhân tôi và anh có liên quan gì đâu.
Diệp Phàm thản nhiên nói, mời mọi người ngồi. Bên này, Diệp Phàm tự mình pha trà.
- Bí thư Diệp, để tôi!
Không ngờ Phượng Tứ nói.
- Cũng được, tôi cũng muốn thưởng thức trà nghệ của Tứ Tú Trung Hoa chúng ta.
Diệp Phàm cũng không cố chấp, vẻ mặt tươi cười đưa trà cụ qua.
Tay nghề pha trà của Phượng Tứ tương đối thành thạo, đúng là khiến cho Diệp Phàm có chút ngạc nhiên. Một người phụ nữ xuất thân từ một gia tộc như vậy mà vẫn có thể làm được thế này, cũng có thể xem là một mỹ đức.
- Bí thư Diệp, tôi là Phượng Khải Mai, là chị họ của Phượng Tứ. Anh cũng biết đó. Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc là sản nghiệp do Phượng gia chúng tôi nắm cổ phần.
Nếu để mặc cho tổ điều tra tiếp tục công việc, chẳng khác nào làm chậm trễ công việc của Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc chúng tôi. Mà gần đây Phượng gia chúng tôi đã điều chỉnh lại thành phần lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc, Phượng Thảo Thiên không còn đảm nhiệm chức Chủ tịch Thiên Mộc nữa, mà là chức vụ này do tôi tiếp nhận.
Là một người vừa tiếp nhận chức vụ này, tôi hy vọng Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc có thể đi đúng quỹ đạo, hướng đến con đường phát triển mạnh mẽ.
Cho nên, tôi hy vọng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh có thể ủng hộ cho công việc của tôi cũng như xí nghiệp và công ty tôi.
Phượng Khải Mai nói một cách nho nhã lễ độ.
- Ha ha, đối với xí nghiệp trong thành phố Đồng Lĩnh, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố luôn luôn coi trọng. Mỏ khai thác Thiên Mộc là một xí nghiệp lớn đứng đầu toàn tỉnh, trong thành phố Đồng Lĩnh càng là một xí nghiệp lớn hơn cả.
Thu nhập từ thuế mỗi năm nộp cho thành phố Đồng Lĩnh cũng chiếm một phần rất lớn. Ủy ban nhân dân thành phố luôn luôn ủng hộ Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc.
Lần này tổ điều tra chiếm giữ mỏ than Hải Sơn là để điều tra một chút tình huống đặc thù. Một khi chấm dứt điều tra, lập tức sẽ rút khỏi mỏ than Hải Sơn.
Tôi cũng đã ra chỉ thị cho họ, yêu cầu nhanh chóng điều tra rõ chân tướng, để xí nghiệp có thể tiếp tục sản xuất bình thường trở lại.
Tuy nhiên, mỏ than Hải Sơn lần trước cũng thật quá đáng. Nếu xí nghiệp nào cũng làm như thế, còn cần Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố làm gì?
Diệp Phàm giọng điệu bình thản, nhưng lại không hề nhân nhượng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong
Quan thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2 Quá độc ác.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Bí thư Diệp muốn thế nào mới bằng lòng cho tổ điều tra rút đi? Hôm nay Khải Mai đến đây vì việc này. Bí thư Diệp có thể ra điều kiện.
Phượng Khải Mai hỏi.
- Rất đơn giản, sau khi làm rõ sự việc tổ điều tra sẽ rút khỏi mỏ than Hải Sơn.
Diệp Phàm cũng trả lời.
- Bí thư Diệp có phải cảm thấy hầm mỏ số 7 mỏ than Hải Sơn có vấn đề hay không? Cho nên, lần này tổ điều tra mới đặt trọng điểm lên hầm mỏ số 7?
Phượng Tứ đang rót trà hỏi.
- Tôi không phải tổ điều tra, điều tra thế nào là việc của bọn họ. Tôi không can thiệp vào công tác điều tra bình thường của tổ điều tra.
Diệp Phàm nói.
- Vậy được rồi, chúng tôi thừa nhận hầm mỏ số 7 đúng là có vấn đề.
Phượng Khải Mai bất đắc dĩ nói, liếc anh họ Phượng Thảo Thiên một cái.
- Chắc là từng xảy ra tai nạn hầm mỏ phải không?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, quả nhiên, ba người Phượng gia đều tỏ ra kinh ngạc.
Phượng Thảo Thiên đỏ mặt, sau khi ấp úng một lúc, người này tự cổ vũ mình, nói ra chuyện mỏ than Hải Sơn.
- Hừ, mạng người là vô giá, các người lại coi như cỏ rác. Phượng Thảo Thiên, ngươi đúng là tên khốn kiếp!
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
- Cụ tổ nghe được chuyện này, đã phạt anh Hai Phượng Thảo Thiên về nhà quay mặt vào tường suy nghĩ một năm.
Phượng Tứ có vẻ hơi xấu hổ, nói.
- Quay mặt vào tường suy nghĩ một năm là có thể khiến cho 12 sinh mạng trở về sao? Mạng của Phượng gia các người là mạng, chẳng lẽ mạng của dân chúng Đồng Lĩnh, mạng của những người thợ mỏ đó không phải mạng sao?
Ngôn từ của Diệp Phàm bắt đầu sắc bén hơn.
- Bí thư Diệp, lần này chúng tôi tới là có thành ý, chính là hy vọng có thể giải quyết vấn đề này mà đến. Đối với những người thợ mỏ chết vì tai nạn này, chúng tôi sẽ bồi thương gấp ba lần tiêu chuẩn bồi thường của quốc gia. Còn nữa, đào hầm mỏ ra, tìm lại thi thể mang về an táng.
Phượng Khải Mai bắt đầu ra điều kiện.
- Tiền tiền, các người thực sự nghĩ rằng tiền có thể trấn an hết thảy phải không?
Diệp Phàm hừ một tiếng sau đó liếc nhìn ba người một cái:
- Rất đơn giản, nhóm người lúc đấy xử lý tai nạn mỏ không thỏa đáng sẽ do chính quyền xử lý trước.
Mà mệnh lệnh này là do Phượng Thảo Thiên đề ra, vậy nên chính anh hãy tự đi đầu thú với Tổ trưởng Bao của tổ điều tra, hơn nữa, tự mình yêu cầu xử lý đi.
Còn nữa, chỉnh đốn lại Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc, nộp đủ toàn bộ những khoản thuế đã trốn. Các vấn đề về an toàn, đãi ngộ thợ mỏ đều phải chấp hành theo tiêu chuẩn của quốc gia, cải thiện điều kiện sinh hoạt và công tác của thợ mỏ…
- Bí thư Diệp, làm như vậy chỉ sợ không thỏa đáng?
Phượng Tứ có chút luống cuống, vội vàng nói.
- Có gì không thỏa đáng, tự làm tự chịu.
Sắc mặt Diệp Phàm bắt đầu âm trầm.
- Anh họ, Bí thư Diệp đã nói thế rồi. Em thấy, anh có phải…
Phượng Khải Mai nhìn Phượng Thảo Thiên một cái, nói.
Diệp Phàm dựa vào lời anh em bọn họ nói, cảm thấy mối quan hệ giữa con cháu trong gia tộc này có chút không hài hòa.
- Bí thư Diệp, những cái khác chúng tôi có thể đồng ý, có điều anh Hai tôi, có thể bỏ qua cho anh ấy được không?
Phượng Tứ cũng có chút lo lắng.
- Mười hai mạng người, cô nói như vậy có thể buông tha cho anh ta sao? Cho dù hôm nay các người không đến tôi cũng tin rằng, tổ điều tra một khi đào được hầm mỏ số 7 lên, sẽ điều tra ra được chân tướng thôi. Phượng Thảo Thiên hôm nay chịu đi đầu thú, còn có co hội được xử lý nhẹ hơn. Một khi tổ điều tra tra ra chân tướng, thì cơ hội này không còn nữa đâu.
Diệp Phàm nói.
- Anh họ, chẳng lẽ anh thật sự muốn sản nghiệp của Phượng gia bị hủy hoại trên tay anh sao? Trước khi ra khỏi cửa, cụ tổ đã thận trọng dặn dò anh tự mình quyết định mà.
Lúc này, lời lẽ của Phượng Khải Mai dần trở nên nghiêm khắc.
- Tôi đi! Tôi đi!
Phượng Thảo Thiên mặt tối sầm, văng ra những lời độc ác, nhìn Phượng Khải Mai một cái, gào lên:
- Bây giờ cô hài lòng rồi phải không, có đúng không hả?
- Em đang nhắc nhở anh, có liên quan gì đến em chứ?
Phượng Khải Mai lạnh lùng hừ nói. Dường như trước mặt không phải anh họ của mình mà là một người xa lạ. Diệp Phàm từ đây có thể cảm nhận được sự lạnh lùng giữa anh em trong những gia tộc lớn.
- Vậy được, chỉ cần anh tự thú, nói rõ ràng mọi chuyện, tổ điều tra sẽ rút về.
Diệp Phàm hừ nói, phất phất tay tỏ vẻ tiễn khách. Ba người Phượng gia vẻ mặt trầm mặc rời khỏi căn biệt thự số một của Diệp Phàm.
Sáng ngày hôm sau, 8 giờ.
Bên đồng chí Bao Nghị còn đang ở bệnh viện báo tin, Phượng Thảo Thiên của Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc đã ra đầu thú rồi.
Hai tổ điều tra trước sau hợp thành một, lập tức tiến hành điều tra toàn diện, đào hầm mỏ số 7 lên, chân tướng rốt cuộc cũng được phơi bày.
Tất nhiên, để tránh sự việc mở rộng hơn nữa, ảnh hưởng đến căn bản của thành phố Đồng Lĩnh. Cho nên, không khuếch trương điều tra thêm nữa.
Ba ngày sau, tổ điều tra rút về thành phố.
Một loạt công tác xử lý được thi hành, Phượng Thảo Thiên được giao cho cơ quan tư pháp yêu cầu xử lý.
Đồng thời, cũng xử lý một nhóm các lãnh đạo của mỏ than Hải Sơn. Mà Cục công an thành phố Chương Hà và Cục công an thành phố Đồng Lĩnh có người có liên quan, đều bị xử lý.
9 giờ sáng ngày thứ tư, phòng hội nghị Thành ủy Đồng Lĩnh sương khói nghi ngút.
- Các đồng chí, giáo huấn là phải sâu sắc, đây chính là giáo huấn bằng máu. Chúng ta không thể chỉ chăm chăm vào sản xuất mà quên đi an toàn.
Trái tim những người thợ mỏ đang rỉ máu, bọn họ cũng có người thân, cũng có con nhỏ. Các đồng chí đang ngồi tại đây, chúng ta có thể thờ ơ hay sao?
Việc sản xuất kinh doanh bình thường của xí nghiệp cần được bảo vệ, nhưng, cũng không thể bảo vệ một cách mù quáng. Đồng thời với việc giữ gìn lợi ích của xí nghiệp, còn phải đảm bảo lợi ích của dân chúng nữa.
Chúng ta không thể chỉ nhìn thấy hiệu quả và lợi ích mà coi nhẹ việc bảo vệ quần chúng nhân dân yếu thế. Khiến cho lợi ích lẽ ra thuộc về họ lại bị xâm phạm mà không thể cầu cứu ai được.
Sự việc lần này, nếu như không có hai mẹ con chặn đường kêu oan kia, có lẽ đến giờ này chúng ta vẫn chưa hay biết gì.
Chúng ta đang ngồi đây, đều không cảm thấy trong lòng hổ thẹn hay sao?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói. Sắc mặt tự nhiên, nhìn lướt qua mặt của Cao Thành và Tất Vân Lý.
- Bí thư Diệp, tôi xin được kiểm điểm trước anh. Trong chuyện này tôi xử lý có chút không thỏa đáng. Đúng như anh đã nói, tôi đã quá coi trọng vai trò quan trọng của Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc đối với sự phát triển kinh tế của thành phố mà không để mắt tới việc bảo vệ lợi ích của dân chúng.
Chuyện của mỏ khai thác Thiên Mộc đã rung lên một hồi chuông cảnh báo cho chúng ta. Dân chúng đang nằm trong tầng thấp nhất trong xã hội, chúng ta luôn luôn phải tăng cường bảo vệ họ.
Bọn họ mới thực sự là quần thể yếu thế.
Cao Thành vẻ mặt xấu hổ, nói, khuôn mặt già nua kia không ngờ có hơi đỏ lên. Nếu Diệp Phàm nắm chặt không buông chuyện này, ông ta chắc chắn phải chịu một phần trách nhiệm nhất định rồi.
- Bí thư Diệp, tôi cũng xin được kiểm điểm trước tổ chức…
Tất Vân Lý cũng không khác là bao.
- Các đồng chí có thể tỉnh táo nhận thức được điều này là rất quan trọng, lấy chuyện cải tạo phố Tân Long mà nói. Vì sao phố Tân Long hàng năm đều chết đến mấy người, chúng ta lại có thể quen thuộc mà làm như không nhìn thấy, đó là bởi vì trong lòng chúng ta băn khoăn đến lợi ích của dân chúng mà không chú ý.
Nếu những người chết đó là người thân bạn bè của chúng ta, chúng còn có thể ngồi yên ở nơi này được không? Không thể. Cho nên, việc cải tạo phố Tân Long đã mở màn, tôi hy vọng những người ngồi tại đây đều có thể ủng hộ công trình dân sinh lợi nước lợi dân có liên quan đến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta này.
Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc đã đồng ý chi ra 1 trăm triệu cho việc cải tạo phố Tân Long. Đồng thời quyên góp cho 20 trường học toàn thành phố chúng ta mỗi trường 20 triệu.
Tôi hy vọng Chủ tịch Cao Thành có thể nhanh chóng sắp xếp công tác quyên tặng, tổ chức hoạt động này long trọng mà chính thức một chút.
Chúng ta cần phải mượn cơ hội này kêu gọi mọi người trong toàn xã hội đều phải tham gia, giáo dục là một sự nghiệp trường kỳ, thành quả rất khó thể hiện ra trong một thời gian ngắn.
Nhưng, dù nghèo cũng không thể để giáo dục nghèo. Tôi đã đi qua nhiều trường học trong thành phố, phát hiện thiết bị dạy học cơ bản thiếu trầm trọng.
Việc quyên góp của Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc chỉ là bắt đầu. Tôi hy vọng Ủy ban nhân dân thành phố có thể chân chính làm tốt sự nghiệp thiên thu liên quan đến con cháu những đời sau này.
Khẩu hiệu của chúng ta chính là làm lớn làm mạnh, cần phải là một thành phố mạnh về giáo dục, thành phố mạnh về kinh tế, nhưng cũng không thể coi nhẹ việc quản lý và bảo vệ môi trường…
Diệp Phàm mượn cơ hội này nói một tràng những lời to tát. Vừa là vang lên hồi chuông cảnh báo cho một số đồng chí, cũng là để…
Tất nhiên, đối với thiện ý của Phượng gia, Diệp Phàm cũng không khách khí.
Trong nháy mắt đã đến Nguyên Đán năm 2005, vừa đúng kỳ nghỉ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy còn nhiều việc, không định về thủ đô đón Tết. Có điều, Diệp Phàm không trở về cũng không có nghĩa là người khác sẽ bỏ qua cho hắn.
Kiều đại tiểu thư gọi điện thoại tới, trong điện thoại có chút… nói:
- Diệp Phàm, anh còn không về, nhà sắp bị người ta phá tan tành rồi.
- Kẻ nào dám phá nhà của ông, khốn kiếp, không muốn sống nữa phải không?
Diệp Phàm hết sức thô lỗ hừ nói.
- Anh không biết đâu, là Tuyết Hồng gây chuyện đó.
Kiều Viên Viên nói.
- Hả, chẳng lẽ cô ta lại gây sức ép với em, không thể nào, anh đã cảnh cáo cô ta rồi mà.
Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh, vội vàng hỏi.
- Lần này không phải em, mà là bởi vì cô ta đá hỏng người ta rồi.
Kiều Viên Viên không ngờ khanh khách cười.
- Nghĩa là sao, làm sao lại đá hỏng người ta rồi, em mau nói rõ ràng xem nào, đừng úp úp mở mở làm người ta không hiểu được nữa đi.
Diệp Phàm hỏi.
- Chính là đá hỏng cái thứ đó của đàn ông các anh đấy.
Kiều đại tiểu thư quả nhiên không kìm nổi cười khanh khách.
- Đối phương là ai, sao Tuyết Hồng lại phải đá hỏng cái đó của người ta. Thế này thì phiền phức rồi. Với lực chân của Tuyết Hồng, đá hỏng thì khó mà nối lại được.
Diệp Phàm cảm thấy có chút đau đầu. Nếu ngay cả Kiều đại tiểu thư cũng không giải quyết được, có thể thấy lai lịch đối phương không vừa.
- Ôi, anh cũng biết đấy, cô em gái nuôi này của anh xinh như hoa như ngọc, sánh ngang với Điêu Thuyền. Mới vào trường được hơn một tháng đã thành Á khôi của trường rồi.
Nghe nói học sinh đứng thứ ba kia tên là Phác Muội Châu, là người Hàn Quốc. Người ta tất nhiên không phục, cho là Tuyết Hồng chỉ là hư danh, không đẹp bằng cô ta.
Cho nên, liền sai mấy người đang theo đuổi cô ấy tìm một chỗ vắng vây đánh Tuyết Hồng. Kết quả anh cũng đoán được rồi, người hầu gái bên cạnh Tuyết Hồng thật không đơn giản, chỉ hai ba cái, Tuyết Hồng còn chưa ra tay, bên kia đã đồng loạt ngã xuống.
Một người theo đuổi trung thành của Phác Muội Châu được gọi là một trong tám thiếu gia của thủ đô: Trịnh Thiếu gia, Trịnh Thanh, toàn bộ phần háng cậu ta bị đá cho tan nát rồi.
Cái đó bị đá cho ỉu xìu, nghe nói toàn bộ bị đá thành thịt nhão có thể làm sủi cảo rồi.
Mà cái cô Phác Muội Châu đi gây sự đó kết cục cũng chẳng khá hơn. Tuyết Hồng rất độc ác, tiến lên hung hăng nhắm chuẩn phần dưới của Phác Muội Châu đá cho mấy cái. Nghe nói ngay cả tử cung đều bị đá nát.
Kiều Viên Viên nói.
- Đá thì cứ đá đi, dù sao cũng là bọn họ ra tay trước. Tuyết Hồng làm vậy cũng chỉ để tự vệ. Em lấy chút tiền đi giải quyết là được rồi.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, trong lòng nói ông cứ thích làm như vậy đấy, không ngờ Tuyết Hồng cũng cùng suy nghĩ với mình.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong
Chương 2257: Thông điệp cuối cùng của Kiều đại tiểu thư..
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Anh nói nghe dễ nhỉ, người nhà Trịnh Thanh lại không đồng ý.
Kiều Viên Viên hừ nói.
- Ờ, tám thiếu gia của thủ đô, có thể xưng thiếu gia ở thủ đô không nhiều. Trịnh gia cũng có lai lịch đấy chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh toàn nói thừa!
Kiều đại tiểu thư bất mãn bật ra một câu, sau đó nói:
- Chú ruột của Trịnh Thanh là Trịnh Thiên Đào, Phó tư lệnh Quân khu Bắc Kinh, nghe nói chỉ xếp sau Triệu Quát, là nhân vật thứ năm trong Quân khu Bắc Kinh, sắp được thăng chức Trung tướng rồi.
Mà bố của Trịnh Thanh là Trịnh Thượng Minh, Thứ trưởng thường trực bộ Giáo dục. Là nhân vật số hai trong bộ, người ta đã báo lên đại học Bắc Kinh, xử lý nghiêm khắc học sinh Tuyết Hồng.
Hơn nữa, mấy ngày nay vẫn luôn có quân nhân đi qua đi lại trước cửa nhà chúng ta. Đó là bởi vì em không dám cho Tuyết Hồng đi học, chỉ sợ cô ta vừa ra ngoài là bị người ta bắt.
Không những thế, hôm qua em nhận được điện thoại của Phó hiệu trưởng đại học Bắc Kinh Võ Quang Trung. Ông ta nói là đã làm hết sức rồi, thật sự không gánh được áp lực từ cấp trên.
Việc của Tuyết Hồng lần này là Hiệu trưởng Trần Bạch Hầu tự mình ra chỉ thị, nói rằng Tuyết Hồng đánh người đặc biệt ác liệt, chẳng những đánh học sinh của nước mình.
Mà cả học sinh nước ngoài cũng bị đánh cho tàn phế, dẫn đến những tranh cãi không cần thiết, ảnh hưởng tiêu cực đến hình tượng của Đại học Bắc Kinh, hành vi này rất không tốt.
Trường học đã khai trừ Tuyết Hồng rồi. Chuyện sau này không còn liên quan đến trường học nữa.
Hơn nữa, quân nhân Trịnh gia mời đến luôn canh giữ ở cửa, đồng thời, Trịnh Thiên Đào còn phái một Thiếu tá đến can thiệp.
May là bị quản gia Lý tốt xấu gì cũng đã đuổi đi rồi, có điều, quản gia Lý nói phỏng chừng hôm nay hoặc ngày mai lại có thêm quan quân hoặc cảnh sát có sức ảnh hưởng hơn đến tìm.
Cho nên, anh mau trở về đi, một mình em đàn bà không chống đỡ nổi. Việc trong nhà vẫn cần có Diệp Phàm anh đứng ra giải quyết.
Kiều Viên Viên nói.
- Cái con ranh này, úp một cái sọt không nhỏ lên đầu ta rồi.
Diệp Phàm bất đắc dĩ, khổ sở nói:
- Có điều, còn có chuyện Kiều đại tiểu thư em không giải quyết được sao? Nếu thực sự không giải quyết được, em dứt khoát lấy Kiều gia ra làm lá chắn. Anh không tin chiêu bài đó của nhà em không hiệu nghiệm đâu.
- No! Em không thể lấy Kiều gia ra làm lá chắn được. Tuyết Hồng là em gái cưng của anh, anh không lo thì em cũng mặc kệ. Chậm nhất là chiều nay, anh còn không về em về thẳng nhà ngoại, bên này có chuyện gì xảy ra em không chịu trách nhiệm đâu.
Kiều Viên Viên ra thông điệp cuối cùng, Diệp Phàm hiểu được trong lòng cô có nhọt rồi.
Tuy nhiên, Kiều Viên Viên có thể chống đỡ đến lúc này cũng đã là không tồi rồi. Nếu là một người đàn bà chỉ giỏi ghen tuông, có lẽ đã xông vào Tuyết Hồng đá cho mấy cái rồi.
- Chuyện này em báo lại cho Thiên Thông chưa?
Diệp Phàm lại hỏi.
- Tên đó chỉ thấy xuất hiện một lần rồi nói có nhiệm vụ khẩn cấp thế là không thấy tăm hơi đâu nữa. Thật là kỳ cục, em gái nhà mình gây chuyện lại để người khác giải quyết.
Kiều đại tiểu thư tức giận hừ nói.
Diệp Phàm không còn cách nào khác, khẩn trương gọi cho Thiên Thông, cũng đã gọi được, nói:
- Tôi nói này anh Tiểu Thiên, anh bây giờ ở đâu rồi?
- Đang ngủ, cậu đó nha, không thể để tôi yên được chút à, vợ bị cậu đuổi đi mất rồi. Ôi, cô vợ xinh đẹp biết bao, nói lặn là lặn mất. Tức chết tôi mất.
Thiên Thông tức giận nói.
- Vợ à? Anh cưới vợ khi nào vậy? Sao lại nói là nói lặn là lặn mất, lời này của anh tôi không hiểu.
Diệp Phàm hỏi, đúng là rất ngạc nhiên.
- Trong mộng đó hiểu không? Dáng vẻ đúng là rất ngon, tôi dựa vào hình tượng của Củng Lợi nằm mơ. Chết tiệt, đang định cùng bà xã thì điện thoại của cậu reo, thế là tan mộng.
Thiên Thông phun ra một câu, Diệp Phàm suýt nữa té xỉu.
Tên này kêu lên:
- Tôi nói này anh Tiểu Thiên, anh còn tâm tư mà ngủ à, còn mơ cưới vợ à, còn hình tượng Củng Lợi nữa. Tên chết tiệt nhà anh cưới được một bà xã xấu xí là may lắm rồi. Nằm mơ đi, khốn kiếp. Tuyết Hồng gây chuyện rồi anh biết chưa?
- Biết rồi, con bé đó gây chuyện là bình thường mà, không gây chuyện mới là bất bình thường đó.
Thiên Thông kéo dài giọng ra nói, giọng điệu bình thản, giống như chuyện không liên quan gì đến mình.
- Đã xảy ra chuyện anh còn không đứng ra giải quyết. Cô ta là em gái anh. Người ta đã đuổi tới cổng nhà tôi rồi, nếu như trên cổng không có tấm biển Sở Khoa học Quân sự, có khi người ta đã phá cửa mà vào từ lâu rồi.
Diệp Phàm không nhịn được hét to.
- Nhỏ giọng một chút nhỏ giọng một chút, lỗ tai tôi yếu lắm không chịu được kích thích đâu.
Thiên Thông luyên thuyên.
- Anh nói xem phải làm sao bây giờ hả Tiểu Thiên, Tuyết Hồng lần này gây đại họa rồi. Việc này, anh phải đứng ra giải quyết đó.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ha ha, Tuyết Hồng sống nhờ nhà cậu mà. Cậu là chủ nhà phải chịu trách nhiệm. Dựa vào pháp luật mà nói, cậu thu “tiền thuê nhà” của Tuyết gia đấy. Đừng chỉ vui mừng lúc thu tiền nhà, xảy ra chuyện lại muốn né tránh. Chuyện đó không thể được đâu! Trên đời này, không có chuyện Diệp Phàm cậu chiếm hết việc tốt được, đúng không nào?
Thiên Thông không ngờ lại ăn vạ.
- Tiền thuê nhà, tôi lấy tiền thuê nhà của Tuyết Hồng lúc nào. Tôi một hạt bụi cũng không lấy, cuối cùng còn phải cho cô ta ở cho cô ta ăn, tôi nói này anh Tiểu Thiên, nói không thể nói bừa, chuyện gì cũng phải có căn cứ nhé.
Diệp Phàm nói.
- Cậu dám nói không lấy bí pháp võ công kia không, thuật gì mà sinh sôi không ngừng ấy. Lúc đó cậu còn vui như hoa nở. Tôi nói này Tiểu Diệp, sức tưởng tượng của cậu kém thật đấy.
Cậu nói xem, tiền thuê nhà của Tuyết gia chúng tôi ít lắm à? Bí kíp võ công đó, không phải Thiên Thông tôi nói quá lên, nếu mà chuyển lại cho Thái Cực Trần, người ta đưa ra mấy chục triệu cũng chỉ là vấn đề cỏn con thôi nhé.
Em gái tôi ở nhà cậu chỉ nói ba năm thôi, liệu có tốn hết mấy triệu của cậu không? Cậu đừng có được lợi rồi còn làm ra vẻ nhé, lúc cần đứng ra thì đứng ra đi.
Được rồi, không nói nữa, không nói nữa, tôi phải ngủ bù.
Thiên Thông nói xong liền gác máy, Diệp Phàm gọi lại thì anh ta dứt khoát tắt điện thoại.
- Khốn khiếp!
Diệp Phàm tức giận thiếu chút nữa ném điện thoại di động đi. Tên này cũng không còn cách nào khác, chuyện này dù sao cũng phải giải quyết sạch sẽ.
Bằng không, Tuyết Hồng thực sự xảy ra chuyện, Tuyết gia còn không đánh đến tận cửa, phá sập cả biệt thự Hồng Diệp sao? Tên này bị ép buộc đến khổ sở, đành phải đến thành phố Long Giang Tần Lĩnh đáp máy bay bay thẳng về thủ đô.
Một giờ sau đã đến thủ đô.
Vừa về đến biệt thự Hồng Diệp, Diệp Phàm thiếu chút nữa phát điên. Bởi vì Tuyết Hồng và cô gái học cùng cô tên Tuyết Vũ đang đá cầu trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự Hồng Diệp. Giống như người không có chuyện gì hết, con nhóc này đúng là không biết suy nghĩ gì cả.
- Tuyết Hồng, theo tôi vào đại sảnh.
Diệp Phàm mặt chảy ra, hét về phía Tuyết Hồng.
- Rống lên cái gì, đừng làm tiểu thư nhà ta sợ hãi, ngươi không đền bù nổi đâu.
Không ngờ người hầu gái ở một bên không những không chào đón Diệp Phàm, lại còn nhăn mặt.
- Anh Diệp, anh về rồi. Tốt quá, chúng ta lại có thể đến Hàn Đàm luyện công rồi. Đi học mệt quá, lại không vui, luyện công vẫn tốt hơn.
Tuyết Hồng vỗ tay rồi lao đến, ngay tại chỗ hôn một cái khiến Diệp Phàm không kịp phòng bị.
- Hôn thật lãng mạn à nha!
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh.
- Ha ha, Tuyết Hồng còn chưa lớn, đừng để ý mà. Thơm bà xã anh thích hơn, hôn một cái nào bà xã…
Diệp Phàm biết là Kiều đại tiểu thư, vội vàng xoay người hôn một cái lên mặt Kiều đại tiểu thư.
Tuy nhiên, Diệp Phàm trong lòng vẫn đang ôm Tuyết Hồng. Bởi vì cô nhóc này tự lao vào lòng Diệp Phàm, hắn sợ cô ngã nên không còn cách nào khác, đành phải giơ tay đỡ lấy.
- Khỏi đi!
Kiều đại tiểu thư mặt chảy ra, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phàm ôm ấp cô bé Tuyết Hồng kia.
- Theo tôi vào đại sảnh, lớn rồi còn hỗn như vậy có ra thể thống gì không hả?
Diệp Phàm vội làm mặt nghiêm, buông Tuyết Hồng ra, dứt khoát đi vào trong biệt thự.
Vừa ngồi trên chiếc ghế rồng đó, Diệp Phàm liền nghiêm mặt hừ nói:
- Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?
- Em… em…
Không ngờ Tuyết Hồng vốn vô ưu vô lo lúc này cũng ngồi rất ngay ngắn, vừa lấy ngón tay xoắn xoắn gấu váy vừa ngập ngừng nói ra hai chữ, nước mắt rưng rưng, dáng vẻ như sắp khóc.
- Cô đã làm những gì rồi, còn dám khóc?
Bốp một tiếng, Diệp Phàm đập mạnh một cái lên ghế rồng.
- Diệp tiên sinh, kỳ thực, chuyện này không thể trách Tuyết Hồng. Đám người đó rất độc ác, không ngờ cầm mấy bình a- xít sun-phu-ric, rõ ràng muốn làm hỏng mặt Tuyết Hồng.
Hơn nữa, trong tay bọn họ còn có gậy gộc và đao, xuống tay rất độc, nếu chúng tôi không ra tay, nếu Tuyết Hồng là một cô gái bình thường, đã bị bọn chúng hủy hoại mặt, đánh cho tàn phế.
Hơn nữa, trong đám người đó dường như có cao thủ. Tôi cảm thấy quyền bọn chúng ra tương đối nặng, có lẽ có thân thủ tứ đẳng, ngũ đẳng.
Lúc này, người hầu gái, Tuyết Nha nói.
- Là thật sao?
Diệp Phàm quay đầu nhìn Kiều Viên Viên. Tuy nhiên, Kiều Viên Viên không lên tiếng. Diệp Phàm vừa thấy, cho rằng Tuyết Hồng đang nói dối, mặt chảy ra.
- Anh Diệp, chị Kiều, em biết anh chị đều không thích em. Em là một cô gái nhà quê không có văn hóa, người thành phố anh chị gọi chúng em là cục mịch quê mùa gì đó. Em… em… hu hu…
Tuyết Hồng lớn tiếng khóc lóc.
- Lời người hầu gái vừa nói có thật hay không?
Diệp Phàm tức giận, nhìn Kiều Viên Viên gầm lên.
- Vâng! Đúng là như thế, em bảo người ta điều tra qua rồi.
Kiều Viên Viên tuy miệng nói mặc kệ nhưng thực ra đã nhúng tay vào từ lâu. Đâu nặng đâu nhẹ trong lòng Kiều đại tiểu thư vẫn biết rõ.
Rầm…
Chiếc bàn trà trước mặt Diệp Phàm rốt cuộc không chịu nổi sức nặng, gãy.
- Đáng đánh, con mẹ nó, dám xuống tay với em gái của ta, không muốn sống nữa rồi.
Diệp Phàm mắng.
- Anh Diệp, em muốn học, nhưng bị bọn họ khai trừ rồi. Tên Trịnh Thanh đó cũng không phải người tốt. Rất nhiều bạn học nữ trong trường đã bị gã chà đạp.
Em chỉ là trút giận hộ các bạn ấy thôi, xem gã về sau còn dám chà đạp con gái nữa không. Còn có cái cô Phác Muội Châu đó cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Cả ngày rêu rao cô ta là tiểu thư họ Phác của nước Đại Hàn. Đùa giỡn tình cảm, từng có ba bạn nam trong trường bị cô ta đùa giỡn rồi.
Còn gạt người ta, ba bạn nam sinh đó suýt nữa tự sát. Hơn nữa, Phác Muội Châu ỷ gia thế tốt, lúc nào cũng đi ức hiếp những bạn nữ khác.
Bị cô ta gọi người đến đánh là chuyện thường, người ta không dám chọc vào cô ta. Em mới mặc kệ, dám bắt nạt em, em đánh luôn.
Tuyết Hồng lại khôi phục bộ dạng hung hãn làm cho người ta có cảm giác khờ dại hồn nhiên.
- Đánh thì cũng đánh rồi, yên tâm, trường học khai trừ cô, tôi sẽ để cho bọn họ phải mời cô về.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, sau đó hỏi:
- Phác gia đó có lai lịch thế nào?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong
- Phác Muội Châu là gia tộc rất nổi tiếng ở Hàn Quốc, nghe nói lập nghiệp từ xã hội đen, cho nên, trong nhà có nuôi rất nhiều cao thủ.
Hơn nữa, bản thân Phác Muội Châu cũng là một gia đình võ thuật. Ở Hàn Quốc cũng tương đối có tiếng tăm, so với Kim gia mà anh từng tới không khác biệt gì lắm.
Hơn nữa, Phác gia còn có người làm việc ở chính phủ Hàn Quốc, vị trí rất cao, có thể so với quan lớn cấp Bộ trưởng ở nước ta.
Vì chuyện này, người ta đã đưa kháng nghị lên Bộ giáo dục, yêu cầu nghiêm trị hung thủ gì đấy. Bằng không, hiệu trưởng đại học Yến Kinh cũng sẽ không đích thân phê bình, đưa chỉ thị đuổi học Tuyết Hồng. Chắc là hiệu trưởng cũng bị ép buộc.
Kiều Viên Viên nói.
- Chứng cứ lúc đó có thu thập được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Có, lúc xảy ra sự việc em lập tức nói với Bộ trưởng Thiết Chiêm Hùng chuyện này. Anh ta nghe xong lập tức sắp xếp Vương Triều đích thân xuống âm thầm điều tra. Tất cả nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ hết.
Kiều Viên Viên nói.
- Nếu chứng cớ đều đầy đủ hết, sao lại đuổi học Tuyết Hồng. Vương Triều hoàn toàn có thể đưa chứng cứ điều tra cho phía nhà trường mà.
Diệp Phàm hừ nói, cau mày.
- Cũng có đưa, nhưng, bên nhà trường nói là họ đã báo án. Đang điều tra, hơn nữa còn nói một đống những câu vô nghĩa, gì mà ảnh hưởng này ảnh hưởng nọ, kết quả là đuổi học.
Kiều Viên Viên nói:
- Đơn giản là Trịnh Thiên Đào và Trịnh Thượng Minh hai người tạo sức ép với bên nhà trường.
Hơn nữa còn mượn danh Phác gia của Hàn Quốc là nước ngoài để mà uy hiếp, nên việc này trở nên phức tạp hơn. Một bên là gia đình quyền quý uy danh hiển hách, một bên xuất thân nông thôn cực khổ.
Tuy nói Tuyết Hồng có thành tích nhảy xa đáng khen ngợi. Nhưng đứng trước quyền thế thì năng lực đều là thứ hư ảo thôi.
- Muốn điều tra chứ gì, vậy thì điều tra đến cùng. Quản gia Lý, ập tức gọi điện thoại cho Vương Triều, bảo cậu ta đến Hồng Diệp Bảo.
Diệp Phàm dặn quản gia Lý đang đứng một bên.
Nửa giờ sau Vương Triều chạy tới.
Đọc qua những chứng cứ mà Vương Triều cung cấp, Diệp Phàm trầm tư một hồi hỏi:
- Vương Triều, chỉ dựa vào những thứ này có thể lật được họ không?
- Dựa vào những thứ này hoàn toàn có thể bắt giữ Trịnh Thanh và Phác Muội Châu, vì bọn họ tấn công trước, và thủ đoạn vô cùng độc ác, dùng axit và đao côn những thứ có thể làm tàn phế người khác. Còn Tuyết Hồng chỉ là tự vệ chính đáng. Tuy nhiên, việc này rất phức tạp. Hiện tại Trịnh gia đang ngó chừng, còn Phác gia của Hàn Quốc cũng muốn gây sự. Muốn lật lại thế cờ, tương đối khó khăn. Trừ phi có thể tìm được gì đó áp chế Trịnh gia.
Vương Triều thành thật nói.
- Việc này anh Thiết thấy thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Ý anh Thiết là dàn xếp ổn thoả, không cần cứng rắn đấu với họ. Tìm cách hóa giải mọi chuyện là được rồi. Anh ấy nói, trước mắt anh đang trong thời kỳ phát triển, không nên có thêm đối thủ mạnh mẽ như Trịnh gia.
Tuy nhiên, Bộ trưởng Thiết cũng nói. Việc này dù là anh ấy ra mặt hiệu quả cũng không lớn. Trịnh Thiên Đào và Trịnh Thượng Minh sẽ không nể mặt anh ấy.
Cấp bậc của hai người đều cao hơn so với Bộ trưởng Thiết. Còn chỗ đó của Trịnh Thanh cũng bị đá gãy rồi, chắc hẳn, dù có phẫu thuật cũng chỉ tiểu được thôi chứ không quan hệ được nữa.
Phác Muội Châu cũng không thể nào sinh được nữa. Phải cắt bỏ toàn bộ tử cung. Việc này muốn giải quyết cũng khó.
Hơn nữa, trừ phi có thể tìm được một người khiến Trịnh gia và Phác gia đều kiêng kị mới được. Bằng không kết cục chuyện này đã định rồi.
Vương Triều vẻ mặt ngưng trọng nói. Chính lúc này, quản gia Lý Thành đến. Nói bên ngoài có một thượng tá cầu kiến.
- Chỉ có một sĩ quan thôi sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không, có năm sáu sĩ quan. Còn có một thanh tra cảnh sát và mấy viên cảnh sát. Hình như là tới bắt người.
Lý Thành vẻ mặt ngưng trọng, nói.
- Anh Diệp đừng quản chuyện của em nữa, để em đi với họ. Cùng lắm là ngồi tù thôi.
Tuyết Hồng tức giận, hét lên.
- Em lên lầu đi, lôi thôi cái gì?
Diệp Phàm đặt nhẹ chén trà mới thay, nói. Tuyết Hồng cũng im miệng bước lên lầu. Không lâu sau, Lý Thành đưa một thượng tá mắt to và một thanh tra cảnh sát mặt gầy bước vào.
- Anh chính là Diệp Phàm chủ nhân của Hồng Diệp Bảo?
Thượng tá khẩu khí tương đói lớn, liếc mắt nhìn Vương Triều, lại nhìn Diệp Phàm đang ngồi trên chiếc ghế rồng giả, lạnh lùng nói.
- Đúng!
Diệp Phàm thản nhiên lên tiếng, nếu thượng tá vô lễ, Diệp Phàm cũng không cần khách khí với y.
- Là tôi đây, đồng chí thượng tá tìm tôi có việc gì à?
- Tôi là Trung đoàn trưởng Trung đoàn cảnh sát hình sự thuộc Sở công an thành phố, Thái Cường, đây là giấy chứng nhận của tôi.
Tuyết Hồng hành hung người trong sân trường đại học Yến Kinh.
Vụ án này được Đồn công an trong đại học Yến Kinh giao lên cho Trung đoàn cảnh sát hình sự Sở công an thành phố chúng tôi.
Hôm nay chúng tôi tới đây là vì có nghe nói Tuyết Hồng ở nhờ tại Hồng Diệp Bảo của anh. Chúng tôi muốn đưa cô ấy về Sở để điều tra. Đây là lệnh bắt giam.
Thái Cường lấy giấy chứng nhận và lệnh bắt giam đưa ra.
- Sự việc vẫn còn đang điều tra, sao các anh lại có thể nhận định Tuyết Hồng là hung thủ. Tôi nghĩ hơi cường điệu rồi đấy, Tuyết Hồng không những không phải hung thủ, ngược lại còn là người bị hại.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Có phải hung thủ hay không không phải là chuyện anh có thể quyết định, việc này phải để Sở công an thành phố điều tra xong mới có thể kết luận.
Thái Cường bắt đầu cường ngạnh, giọng điệu cũng lớn hơn.
- Các anh hùng hùng hổ hổ như vậy, rõ ràng là coi Tuyết Hồng là hung thủ rồi. Còn lệnh bắt giam gì chứ, chẳng lẽ án của Tuyết Hồng do cơ quan công an chuyển lên viện kiểm sát rồi sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tuyết Hồng trong sân trường hành hung người gây tàn tật, đã được Sở công an thành phố giám định, Trịnh Thanh và Phác Thanh Dương đều bị thương. Còn có vài bạn học của họ...
Tuyết Hồng đã cấu thành tội, do cơ quan công an chúng tôi bắt về quy án cũng là việc bình thường. Chẳng lẽ anh muốn cố ý ngăn trở cơ quan công an chấp pháp?
Hồng Diệp Bảo này của anh tuy rất lớn, nhưng, biết luật mà phạm luật, cho dù Hồng Diệp Bảo có lớn thật, nhưng lẽ nào thực sự muốn chống lại nhà nước sao?
Tôi mong là anh sáng suốt một chút, bằng không, nếu anh gây sức ép lớn quá, chúng tôi hoàn toàn có thể khép tội bao che tội phạm để bắt anh về đồn đấy.
Đội trưởng Thái Cường vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Đội trưởng Thái, bớt lôi thôi với họ đi. Cứ còng tay người đưa đi là được rồi, việc gì phải phí nước bọt với họ.
Thượng tá rất không hài lòng với cách làm việc của Thái Cường, cho là y hơi mềm yếu.
- Làm càn, anh thuộc chi bộ đội nào? Đây là đâu, đến lượt anh nhúng tay vào từ lúc nào đấy?
Diệp Phàm đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, một tiếng thình thịch vang lên.
- Chúng tôi là bộ phận Quân vụ của Quân khu Bắc Kinh, trong số người bị đánh có quân nhân. Bộ phận quân vụ hoàn toàn có thể nhúng tay vào việc này, lẽ nào quân nhân bị Tuyết Hồng đánh cho tàn phế mà chúng tôi còn phải nén giận sao?
Đừng làm càn nữa, anh đừng tưởng mình có được mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể đệ nhất thiên hạ, nói thật cho anh biết, tiền trong mắt quân nhân chúng tôi chỉ là cặn bã không hơn không kém.
Lâm Dã, Lý Đông, bước lên bắt người cho ông đây. Nếu ai cản trở cũng bắt về hết.
Thượng tá mặt âm trầm ra lệnh.
- Vâng, thượng tá Đinh.
Mấy binh lính đáp, định bước lên lầu.
- Thượng tá Đinh, tôi phải nhắc nhở anh một tiếng, đây sở Khoa học Quân sự, anh có thể tùy tiện tiến vào sao?
Lúc này, Vương Triều đứng bên cạnh đưa tay ra cản mấy binh lính.
- Sở Khoa học Quân sự có người phạm tội vẫn phải bắt, ít lải nhải thôi, bắt lại.
Thượng tá Đinh thái độ cứng rắn chưa từng thấy.
- Vương Triều, cậu lui đi, để cho họ lục soát.
Diệp Phàm khoát tay chặn lại hừ nói, Vương Triều khó hiểu lui lại.
Quay đầu nhìn nhìn Diệp Phàm, phát hiện thằng này khóe miệng nở nụ cười quái dị. Vương Triều trong lòng cả kinh, tự nhủ đồng chí này chắc chắn gặp xui xẻo rồi. Không biết là anh Diệp sẽ chụp mũ cho y tội danh gì.
Lục soát một lúc, mấy binh lính bước ra, nói không phát hiện bóng dáng Tuyết Hồng đâu.
- Hòa thượng chạy không thoát miếu, lục soát dưới hầm cho tôi, chắc chắn là có tầng hầm. Còn nữa, bắt tên họ Diệp này lại, dám bao che tội phạm.
Thượng tá Đinh trừng mắt nói.
- Người đâu, đá tên ngông cuồng này đi cho ông đây.
Diệp Phàm vỗ bàn, bên ngoài có vài thanh niên bước vào, vẻ mặt hung thần nhìn chằm chằm Thượng tá Đinh.
Hai thanh niên sắc mặt lạnh lùng bước vào, chộp lấy Thượng tá Đinh.
- Các người dám!
Thượng tá Đinh nói, né sang một bên tránh. Tuy nhiên, hôm nay y xui xẻo rồi. Một trong hai thanh niên đã chụp được y, ném mạnh y xuống đất.
Bốp một tiếng giòn dã.
Thượng tá Đinh bị thanh niên kia ấn xuống đất, chàng thanh niên kia cũng rất độc. Chắc là chưa đủ độ nghiền, lại cong chân lên đá vào hông của Thượng tá Đinh.
Lập tức, Thượng tá Đinh nghiến răng, trán túa mồ hôi, xem ra rất đau. Nhưng, Thượng tá Đinh vẫn cắn răng không kêu lên thành tiếng.
Vài binh lính thấy vậy liền chạy lại.
Bộp, bộp, bộp...
Vài tiếng động vang lên, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi. Chuyện khiến Đội trưởng Thái chấn động đã xảy ra.
Mấy binh lính tinh nhuệ của Thượng tá Đinh đã bị chàng thanh niên mặc đồ đen kia đá ngã xuống đất. Hơn nữa, cả đám đều rên hừ hừ, xem ra, họ không được kiên cường như Thượng tá Đinh, kêu rên rất đau đớn.
Độc trưởng Thái không khỏi rụt đầu, trong lòng đã hiểu rõ. Chắc chắn người ta là vệ sĩ do chủ nhân Hồng Diệp Bảo mời về.
Ngay cả mấy binh lính từng được huấn liện còn không đấu lại, may là lúc nãy mình không kích động chạy đến hỗ trợ, bằng không, lúc này nằm dưới đất, chắc hẳn phải có thêm vài người.
Mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, nỗi đau xác thịt chắc chắn là không thể tránh khỏi.
Mấy thanh niên này là do đồng chí Cung Khai Hà phái đến bảo vệ Hồng Diệp Bảo của Diệp Phàm, kỳ thực, đều là cao thủ tam đẳng.
Đơn giản là hy vọng khi nào Diệp Phàm rảnh rổi thì có thể chiếu cố một chút, xem xem có thể giúp họ đề cao năng lực đột phá tứ đẳng, trở thành đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A.
- Các người công kích quân nhân, âm mưu nguy hại an toàn quốc gia, tôi sẽ báo cáo lên lãnh đạo. Các người cứ đợi ra tòa án quân sự đi.
Thượng tá Đinh chỉ vào Diệp Phàm hét lên, tuy nhiên, thằng nhãi này vừa hét vừa cau mày.
- Ra tòa cái rắm, chúng tôi còn chưa tìm đến anh, anh đã đến gây rắc rối cho chúng tôi rồi.
Một thanh niên má trái có cái nốt ruồi tát qua một cái, lập tức, má của Thượng tá Đinh sưng phồng lên, khóe miệng cũng rỉ máu.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong
- Điền Phi, thông báo với lãnh đạo cảnh vệ khu, nói phát hiện một người không rõ thân phận, đoán chừng là xã hội đen mạo nhận quân nhân âm mưu công kích sở Khoa học Quân sự. Đến sở Khoa học Quân sự phá phách cướp bóc, phá hỏng cơ mật quốc gia.
Diệp Phàm nói.
Thượng tá Đinh vừa nghe, mặt lập tức liền tái đi, hừ nói:
- Các người vu cáo! Tôi muốn xem xem, cảnh vệ khu sẽ làm gì Đinh Đại Thắng tôi đây?
Đội trưởng Thái Cường đứng bên hít một hơi, trong lòng tự nhủ ông chủ của Hồng Diệp Bảo này thực thâm hiểm. Thằng nhãi này đương nhiên cũng không dám lên tiếng nữa. Y bỗng dưng trở thành người đứng xem mất rồi.
- Đội trưởng Thái, các anh còn muốn bắt người nữa không?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Thái Cường, , thản nhiên hỏi.
- Cái này, vụ án của Tuyết Hồng chúng tôi đang điều tra. Hôm nay chúng tôi tới đây chỉ muốn mời Tuyết Hồng hỗ trợ công an điều tra, không phải bắt giữ. Hiện tại mọi việc còn chưa rõ ràng, Tuyết Hồng chỉ là nghi phạm. Nếu hôm nay không tiện thì để hôm khác vậy.
Kỹ thuật “đổi mặt” của Thái Cường không tệ, lập tức đã thay đổi khẩu khí.
- Anh nói như vậy có còn là người nữa không, vừa nãy nói là hiệp trợ chúng tôi bắt người, giờ thì hay rồi, đây không phải chuyện của các người đúng không? Thứ hèn hạ!
Thượng tá Đinh chỉ vào Thái Cường mắng.
- Câm miệng, muốn má bên kia cũng thành màu tím đúng không?
Điền Phi hừ lạnh một tiếng, giơ giơ nắm đấm, Thượng tá Đinh chép miệng vài lần cuối cùng cũng không lên tiếng nữa, tránh voi chẳng xấu mặt nào.
- Hèn nhát, một câu cũng chẳng dám nói...
Thái Cường nói với Thượng tá Đinh, dĩ nhiên là trả thù câu nói của thượng tá Đinh khi nãy.
Nói xong, Thái Cường quăng một câu cáo từ với Thượng tá Đinh rồi lẻn đi trước. Diệp Phàm đương nhiên không giữ khác. Nhưng, trước khi đi Diệp Phàm nói với Thái Cường đang bước ra cửa:
- Đội trưởng Thái, về thay Diệp Phàm tôi gửi lời thăm hỏi đến Cục trưởng Ngô các anh, nói Diệp Phàm tôi đã trở lại Bắc Kinh. Hôm nào đó sẽ làm mâm rượu thịt gọi Cục trưởng Ngô đến khao một bữa. Địa điểm chắc chắn là Hoàng Thành rồi.
Diệp Phàm vừa nói xong, suýt chút nữa làm Thái Cường rớt cả con ngươi xuống đất. Y xoay người nhìn Diệp Phàm hỏi:
- Anh Diệp... anh đang nói đến Cục trưởng Ngô Chính Phong à?
- Haha, Cục công an thành phố còn có Cục trưởng nào mang họ Ngô nữa à?
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Không... không có, tôi nhất định sẽ chuyển lời giúp anh.
Thái Cường lúc này không còn nghi ngờ gì Diệp Phàm nữa, sau khi chào theo tiêu chuẩn cảnh sát mới cung kính xoay người rời đi.
Trong lòng tự nhủ hôm nay thật đúng là gặp may mắn, không đi đá vào khối sắt cứng. Nghe giọng điệu của vị này, hình như Cục trưởng của mình còn phải nhờ vả hắn.
Quá kiêu ngạo rồi, không ngờ vừa về đến Kinh thành đã điểm danh Cục trưởng của mình mời khác, người này, rốt cuộc có lai lịch gì. Việc này, phải điều tra lại mới được.
Ngay cả Thượng tá Đinh đang nằm dưới đất sắc mặt cũng hơi thay đổi. Cục trưởng Ngô Chính Phong tuy nói chỉ là cấp giám đốc sở cán bộ nhưng tại thành phố thủ đô này cũng là một nhân vật phong vân.
Nghe giọng điệu người thanh niên này quá lớn. Chẳng lẽ là con cháu nhà quyền quý, xem ra, hôm nay đã phải miếng sắt cứng rồi. Nghĩ đến tình cảnh của mình, Thượng tá Đinh lại cảm thấy mặt vô cùng đau đớn.
Không lâu sau, Thượng tá Dương Phương của phòng quân vụ cảnh vệ khu Bắc Kinh đích thân đến đưa người đi.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy đám quân nhân đang ngồi xếp hàng trên đất, thượng tá Dương Phương cũng lặng thần vài giây. Thấy mấy người này hình như không phải giả mạo, tuy nhiên, khi Thượng tá Đinh quay lại khóe miệng của Dương Phương lập tức co giật vài cái.
- Trưởng phòng Dương, là tôi, Đinh Đại Thắng. Đinh Đại Thắng Quân khu Bắc Kinh. Năm trước chúng ta có liên kết làm việc, trưởng phòng Dương không quên chứ?
Đinh Đại Thắng vội vàng kêu lên, chỉ sợ Trưởng phòng Dương không nhớ ra, nên phải bổ sung, nhấn mạnh thân phận của mình.
- Là Thượng tá Đinh, cái này... có chuyện gì vậy?
Trưởng phòng Dương nghi ngờ, nhận được báo án của người phụ trách sở Khoa học Quân sự Sở trưởng Diệp Phàm, Trưởng phòng Dương không dám chậm trễ, lập tức tự mình dẫn người đến.
Không ngờ lại gặp người quen cũ ở đây. Những người đang bị coi là giả mạo quân nhân âm mưu công kích sở Khoa học Quân sự chính là quân nhân quân khu Bắc Kinh.
- Chúng tôi đến điều tra chuyện hai quân nhân bị sinh viên đại học Yến Kinh, cô Tuyết Hồng đánh cho tàn phế.
Không ngờ bị đám người không rõ thân phận công kích. Trưởng phòng Dương, anh mau bắt nhóm người này.
Quá kiêu ngạo rồi, dám ra tay ẩu đả quân nhân chúng tôi, đây không phải đang làm phản sao? Đinh Đại Thắng tôi nhất định sẽ đưa bọn họ ra tòa án quân sự.
Đinh Đại Thắng nói.
- Cái này... cái này...
Trưởng phòng Dương liếc mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Phàm đang ngồi trên ghế rồng, dĩ nhiên hiểu được người thanh niên đang ngồi trên ghế kia cũng không phải người dễ dây vào.
Người ta hiểu rõ thân phận của Đinh Đại Thắng còn dám động thủ sai người đánh y, loại người này dễ trêu chọc sao? Làm không tốt còn bị người ta đẩy cho mình ngã ấy chứ. Những việc thế này, nước nông sâu thế nào, Trưởng phòng Dương dùng ngón chân cũng có thể hiểu được.
Bởi vậy, trưởng phòng Dương đương nhiên không muốn dính vào vũng nước đục, nhưng bây giờ người ta báo án rồi, không quản không được nữa.
- Trưởng phòng Dương, chẳng lẽ anh nghi Đinh Đại Thắng tôi giả mạo sao? Lời này nếu để Tư lệnh Trịnh của chúng tôi biết được, hừ!
Nói đến đây, Đinh Đại Thắng trừng mắt nhìn trưởng phòng Dương, theo lý mà nói, Phó tư lệnh Trịnh Thiên Đào vẫn là lãnh đạo của cảnh vệ khu.
Dĩ nhiên, các đồng chí từ quân khu Bắc Kinh bước ra đều cảm thấy mình tài trí hơn người. Trong mắt người ta cảnh vệ khu chỉ là chi bộ đội làm việc vặt cho quân khu Bắc Kinh thôi. Dù là Tư lệnh cảnh vệ khu Tôn Lực thì cũng phải nể mặt Trịnh Thiên Đào.
- Sở trưởng Diệp, tôi thấy, việc này có hiểu lầm gì đó đúng không? Đồng chí Đinh Đại Thắng đúng là của Bộ phận Quân vụ quân khu Bắc Kinh. Tất cả những người này là thủ hạ của anh ấy, hẳn không phải là giả mạo đâu. Trong chuyện này chắc chắn có gì đó nói không rõ ràng, cho nên mới sinh ra hiểu lầm đúng không?
Trưởng phòng Dương không còn cách nào khác, đành phải xoay sang Diệp Phàm giải thích. Thằng nhãi này rõ ràng là đang ba phải rồi.
- Hiểu lầm, sở Khoa học Quân sự của chúng tôi là bộ phận quản hạt trực tiếp của sở Khoa học Quân sự. Chỗ chúng tôi cái gì cũng là bí mật hết.
Thượng tá Đinh rõ ràng đang muốn dò hỏi bí mật sở Khoa học Quân sự chúng tôi. Hơn nữa, còn động thủ đánh người, cướp kết quả nghiên cứu mới nhất của chúng tôi.
Lúc nãy Điền Phi báo, nói là bản vẽ nghiên cứu 204 mới nhất đã mất. Cái này là thành quả khoa học mới nghiên cứu của sở Khoa học Quân sự chúng tôi.
Có tác dụng quan trọng đến việc thay đổi những linh kiện vũ khí mấu chốt liên quan đến sức tác chiến của quân ta.
Thậm chí bao gồm cả tàu ngầm hạt nhân cũng có thể...
Diệp Phàm nói đến đây, khoát tay nói:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói nữa là tiết lộ bí mật quốc gia rồi. Tuy nhiên, nếu Trưởng phòng Dương muốn nghe tôi cũng có thể giải thích tỉ mỉ cho anh chuyện Bản vẽ số 204.
- Không cần giải thích, tôi đến chỉ vì có người báo án, cần phải xử lý vài tranh chấp nhỏ. Còn chuyện bí mật quốc gia, tôi không có quyền được nghe.
Nếu thực sự sở trưởng bị mất bản vẽ số 204, vậy phải khẩn trương báo cho bộ phận cấp trên có liên quan, đây là chuyện liên quan đến an toàn quốc gia.
Tôi thấy, việc này liên quan đến an toàn quốc gia, không còn nằm trong phạm vi quản hạt của Cảnh vệ khu chúng tôi rồi.
Trưởng phòng Dương là người thông minh, vừa nghe thấy lập tức muốn dẫm chân bỏ chạy rồi.
- Chúng tôi đã báo án lên bộ phận An ninh quốc gia rồi.
Điền Phi vẻ mặt đứng đắn nói. Đinh Đại Thắng vừa nghe, lập tức mặt biến thành màu gan lợn.
Thằng nhãi này quát:
- Nói láo, chúng tôi chỉ vừa mới tiến vào, chẳng hề đi đâu. Tên khốn họ Diệp này căn bản đang giở trò mưu hại ông đây.
- Nói chuyện văn minh một chút, đây là sở Khoa học Quân sự!
Bốp một tiếng, má bên kia của Đinh Đại Thắng bị tát một cái. Cái tát này khá nặng, làm cho nước mắt nước mũi của thằng nhãi này lập tức tuôn rơi.
- Sở trưởng Diệp, việc này không phải việc của chúng tôi, chúng tôi đi trước.
Trưởng phòng Dương thấy vậy, lưng chợt phát lạnh, chân như bôi mỡ vội vàng muốn bỏ chạy.
- Dương Phương mày là đồ chó hoang hèn nhát, ông đây sẽ cho mày thấy.
Đinh Đại Thắng rất được phó tư lệnh Trịnh coi trọng, nhất thời nóng nảy, thậm chí ngay cả Trưởng phòng Dương cũng dám mắng.
- Mày mới là đồ chó hoang tạp chủng, dò hỏi cơ mật quốc gia, nên bắt, phải bắn chết mới đáng. Tao nhổ vào.
Trưởng phòng Dương cũng bị chọc tức, nhổ ngụm nước bọt về phía Đinh Đại Thắng.
Lúc này, vài người mặc đồ đen, vẻ mặt nghiêm túc do Lý Cường dẫn đầu vội vàng chạy tới.
- Ai là sở trưởng Diệp?
Người trung niên cao cao đi đầu vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
- Là tôi, anh là?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn anh ta, đứng lên hỏi.
- Tôi nhân viên điều tra phản gián của cục tình báo Bộ an ninh quốc gia, trưởng phòng Tống Định Phi, về vấn đề mất bản vẽ 204 do sở trưởng Diệp báo cáo, Cục trưởng Trương rất coi trọng, đặc biệt phái tôi tới để bắt những người có liên quan, xử lý vụ án này.
Tống Định Phi vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Chào trưởng phòng Tống, về chuyện bản vẽ 204 cũng vừa mất thôi. Lúc nãy mấy người này đến đòi lục soát Hồng Diệp Bảo chúng tôi, còn muốn bắt người. Cứ điều tra từ họ trước đi, chuyện này tôi đã giao cho đồng chí Trưởng phòng bảo vệ sở Khoa học Quân sự Điền Phi rồi, để đồng chí ấy kể lại cụ thể với anh. Tôi còn có việc, phải lên lầu trước.
Diệp Phàm nói xong, chỉ vào Điền Phi.
Một tên đứng trông cửa mà là Trưởng phòng bảo vệ sở Khoa học Quân sự. Còn về bản vẽ 204, có bản vẽ rắm gì. Chẳng qua là Diệp Phàm đang bịa đặt thôi. Vương Triều trong lòng bật cười, tuy nhiên, phải cố nín lại.
Nếu bật cười, chắc chắn sẽ bị Diệp Phàm lột da mất.
Tuy nhiên, Vương Triều cũng biết Trưởng phòng Tống này nhất định là tâm phúc của Trương Hùng. Chắc chắn sẽ không phá chuyện tốt của Diệp Phàm.
Vì thế, Điền Phi cùng với Vương Triều cùng nhau kể lại với Trưởng phòng Tống chuyện mất bản vẽ 204 lúc nãy.
- Các người nói bậy, chúng tôi căn bản không biết có bản vẽ gì hết?
Đinh Đại Thắng tuy ngoài miệng nói cứng. Nhưng trong lòng đã run lên rồi.
Các đồng chí của Bộ An ninh Quốc gia, chuyện này, nói không chừng, hôm nay thực sự phải đụng đến họng súng. Đến lúc đó, nếu như những gì sở trưởng Diệp Phàm kia nói được coi là thật, chắc hẳn ngay cả Trịnh Thiên Đào cũng không dám xuất thủ.
Đến lúc đó, bản thân mình sẽ bị chết oan mất thôi. Đinh Đại Thắng hối hận, lúc này y thực sự hối hận.
Y nhìn bóng dáng Diệp Phàm bước lên lầu, thực sự muốn nhào đến ăn tươi nuốt sống tên bịa đặt này.
Tuy nhiên, một thanh niên sớm đã còng tay y lại, muốn xoay người còn khó, chớ nói chi là nhào tới cắn người.
Hơn nữa, việc này, nếu Diệp Phàm đã vu khống như vậy, thế thì hôm nay y không chêt cũng là đống phân rồi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong