Có thể ngồi vào vị trí này, các đồng chí Thứ trưởng không phải là những đồng chí trên 50 tuổi tích lũy được dư dả kinh nghiệm sao.
Đương nhiên, khả năng làm việc của Trương Hùng thì không thể nghi ngờ. Tuy nhiên, ở Trung Quốc rất chú trọng đến lý lịch kinh nghiệm, dù anh có năng lực đi chăng nữa, cũng khó ngồi lên được vị trí cao.
Trừ phi sau lưng có người “đẩy lên”. Bằng không, muốn ngồi lên vị trí Thứ trưởng chỉ có thể nói suông thôi.
Đỗ Nguyệt Bằng chỉ có thể giúp anh một đoạn đường, còn anh muốn thực sự ngồi lên vị trí đó, bản thân anh phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Trương Hùng đương nhiên cũng có dã tâm, ai không muốn ngồi lên vị trí thứ trưởng chứ. Cái này, Trương Hùng ký thác toàn bộ hy vọng vào Diệp Phàm.
Vì, tiến cử Thứ trưởng Bộ an ninh quốc gia Tổ đặc nhiệm A có quyền kiến nghị rất lớn. Kỳ thực , bộ An ninh Quốc gia hơi giống cơ quan cấp dưới của Tổ đặc nhiệm A. Chẳng qua chỉ là không được quốc gia trực tiếp thừa nhận, chỉ là hiểu ngầm như vậy thôi.
Đến lúc đó Diệp Phàm nói với đồng chí Cung Khai Hà, có đồng chí Cung Khai Hà ra mặt đẩy lên thì phần thắng cũng 5-5.
- Không sao, xem tại liệu lâu một chút là phiền phức vậy đấy.
Chứ “phiền” của Đỗ Nguyệt Bằng làm Trương Hùng hơi sững sờ. Chữ “phiền” của lão lãnh đạo này có thể chứa hàm ý.
Vì sao phiền?
Vì chuyện gì mà phiền?
Dĩ nhiên là vì tài liệu mình mới đưa lên, nếu lãnh đạo nói phiền, vậy chứng tỏ muốn tài liệu kia được thông qua hơi khó khăn rồi.
Thường lãnh đạo cao hứng thì mới dễ làm việc, khi người ta phiền não anh muốn làm việc, chả khác nào muốn đi tìm phiền phức.
Đây là lãnh đạo có ý nhắc nhở anh, nếu anh không để tâm, chắc hẳn không phải chỉ là một chữ “phiền” mà là nghiêm khắc phê bình. Cho nên, một chữ “phiền” rất đáng để chú ý.
- Tôi biết, việc này dính đến quân đội nên hơi phiền phức. Đặc biệt là dính đến đồng chí Trịnh Thiên Đào của Quân khu Bắc Kinh thì càng phiền phức hơn. Tuy nhiên, lãnh đạo, chúng ta là vì an toàn quốc gia. Dù việc có khó giải quyết đi chăng nữa thì vẫn phải xử lý đúng không nào?
Trương Hùng giải thích.
- Cậu định thế nào?
Đỗ Nguyệt Bằng mở mắt, nhìn chằm chằm Trương Hùng.
- Tôi nghĩ, nên thẩm vấn thử xem đồng chí Trịnh Thiên Đào có liên quan đến việc này không. Nếu không thì tốt, còn nếu có thì miễn bàn.
Trương Hùng nói.
- Tuyệt đối không được!
Không ngờ Thứ trưởng Đỗ kiên quyết bác bỏ đề nghị của Trương Hùng. Sắc mặt lão trở nên nghiêm túc liếc mắt nhìn Trương Hùng nói:
- Trương Hùng, tôi đã nhìn cậu trưởng thành đấy.
Tôi không muốn trước khi tôi về hưu lại xảy ra chuyện lớn gì. Hơn nữa, tôi thì không sao, dù sao cũng chỉ là một lão già sắp về hưu.
Chỉ cần đứng vững đến cuối cùng là được rồi. Tôi lo là lo cho cậu, nếu mà ngã rồi muốn leo lên lại khó lắm. Cậu hiểu ý tôi không?
- Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm đề bạt. Trương Hùng vẫn ghi nhớ trong lòng. Tôi cũng cân nhắc độ nặng nhẹ của việc này. Biết việc này vô cùng quan trọng và nghiêm túc.
Tuy nhiên, nếu không xử lý, chỉ sợ không biết phải giải thích với bên sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo thế nào. Dù sao, việc này dính đến bí mật quốc gia. Bí mật quốc gia là chuyện không hề nhỏ. Lãnh đạo luôn nhắc nhở tôi phải thận trọng với từng sự kiện. Trương Hùng tôi trước nay vẫn coi đây là giáo điều.
Hơn nữa, việc này nếu không xử lý, đến lúc quan trọng, người ta đem việc này ta nói, nói Trương Hùng tôi không làm tròn trách nhiệm, ảnh hưởng đến đại sự quốc gia gì đó thì cũng phiền phức.
Trương Hùng phân tích, đương nhiên là muốn tranh thủ sự cho phép của lãnh đạo rồi.
- Haha, sở Khoa học Quân sự, cậu định dùng trò đó để che mắt lão già này sao?
Không thể ngờ Thứ trưởng Đỗ luôn nghiêm túc lại thản nhiên mỉm cười, cặp mắt như có phép thuật, có thể đọc thấu tâm tư Trương Hùng.
Thằng nhãi này bị Thứ trưởng Đỗ nhìn chăm chú thì trong lòng có chút sợ hãi, ánh mắt không khỏi chênh lệch chút ít.
- Thấy chưa, không làm việc trái lương tâm thì không sợ quỷ kêu cửa. Cậu ấy à, có chút tâm tư nào cũng bày cả lên mặt.
Trương Hùng à, trình độ của cậu còn có chút thiếu sót. Có một số việc, nếu muốn làm thì phải xuống tay độc một chút.
Làm ra bằng chứng thép, cậu nói sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo mất bản vẽ 204, vậy mời đưa ra hình mẫu hoặc thuyết minh bản vẽ.
Chuyện này cậu làm quá mơ hồ. Người hữu tâm nếu nắm được điểm này, đầu tiên không cần nói có bản vẽ hay không, mà là độ tinh tế khi làm việc của cậu bị thiếu.
Nếu bản vẽ bị mất một nửa, vậy phải đưa ra nửa còn lại. Đương nhiên, cái này do các đồng chí sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo đem đến, chúng ta chỉ kiểm tra lại một chút thôi.
Cũng không có quyền biết được nội dung bản vẽ. Tuy nhiên, nội dung khái quát của bản vẽ thì phải cho chúng ta biết.
Bằng không, chúng ta dựa vào yêu cầu gì để tìm bản vẽ.
Thứ trưởng Đỗ nói vài câu, Trương Hùng lập tức cảm thấy lạnh sóng lưng, trán suýt chút nữa là toát mồ hôi.
Cậu ta hiểu, lãnh đạo đang cảnh cáo mình ra tay quá mềm yếu. Vốn muốn chỉnh Trịnh Thiên Đào, vậy thì phải chỉnh cho đến cùng.
Không thể nửa chỉnh nửa không được, cuối cùng làm không nên hồn sẽ khiến chính mình gặp hạn. Trương Hùng lại một lần nữa hiểu được nghệ thuật làm việc và tác phong làm việc của các lãnh đạo.
- Vị sở trưởng Diệp kia tìm người nói giúp đúng không? Quái, một Sở trưởng sở Khoa học Quân sự, dựa vào cái gì mà đấu với tai to mặt lớn trong giới quân đội như Trịnh Thiên Đào, vậy khác nào tự đi tìm chỗ chết?
Đỗ Nguyệt Bằng lẩm bẩm, vừa nói vừa dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Lão liếc mắt nhìn Trương Hùng một cái:
- Là ai thay hắn ra tay tôi không hỏi nữa, nhưng, cậu cảm thấy làm như vậy có đáng giá hay không? Vấn đề này cậu suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi, thận trọng, thật thận trọng.
Thứ trưởng Đỗ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, làm Trương Hùng cảm thấy có một cỗ áp lực vô hình.
- Kỳ thực, chỉ là muốn chỉnh Trịnh Thiên Đào một chút, Sở trưởng Diệp không có ý làm lão kia ngã. Dù sao, có một số việc, chỉ cần tỏ ý là được rồi.
Sở trưởng Diệp làm chuyện này chủ yếu là vì việc khác. Cho nên, xuất phát từ đại cục, Sở trưởng Diệp không muốn vì chuyện riêng mà ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia.
Về việc lãnh đạo hỏi tôi có đáng hay không, tôi muốn nói là, tôi cho là đáng. Không nói dối gì lãnh đạo, Sở trưởng Diệp là đại ca của tôi.
Tôi muốn giúp anh ấy, chứ không phải anh ấy mời người ra mặt nói gì tôi. Chỉ là tôi nể mặt anh ấy. Đương nhiên, đám Đinh Đại Thắng quả thực cũng quá mức một chút.
Để họ nếm chút khổ sở cũng không sao. Có vài đồng chí, không gõ họ họ lại nghĩ trên thế giới này chẳng ai trị được họ.
Trương Hùng nói, dù sao Đỗ Nguyệt Bằng cũng là bề trên đáng tin cậy duy nhất của anh ta ở Bộ an ninh quốc gia.
- Ờ, nếu tiện thì kể lại mọi việc đi, không tiện thì thôi.
Đỗ Nguyệt Bằng cũng có hứng thú.
Trương Hùng không suy nghĩ, kể lại mọi việc của Tuyết Hồng, rồi nói tiếp:
- Lãnh đạo, anh em nhà Trịnh gia có phải quá đáng không?
Tuyết Hồng hoàn toàn là tự vệ, điều này đã được Cục phó cục cảnh sát hình sự bộ công an Vương Triều ký tên xác nhận rồi.
Tôi nghĩ, nếu là người thường, chuyện này có thể cho qua. Nhưng, nếu là em của đại ca, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị khi dễ.
Làm người, dù sao cũng phải có ranh giới. Lãnh đạo, ông cũng biết mà. Đối với anh em Trịnh gia chúng ta có cách gì để gõ được họ chứ.
Dựa vào cấp bậc, chúng tôi không bằng hắn. Luận thủ đoạn, chúng tôi không được thâm hiểm bằng họ. Người ta phái cả thủ hạ đến canh cửa bắt người, chẳng lẽ phải đợi để họ bắt người đi sao? Trên đời này, dù sao cũng phải có một nơi để nói lý lẽ chứ.
- Bọn họ làm vậy cũng hơi quá đáng, nhưng cậu phải suy nghĩ đã. Cái tên Diệp Phàm kia có đáng để cậu mạo hiểm vậy không?
Đỗ Nguyệt Bằng cũng thầm khen ngợi tình anh em của Trương Hùng.
- Tuyệt đối đáng!
Trương Hùng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu thừa nhận, rồi lại nói:
- Lãnh đạo, ông không quen đại ca tôi. Nếu ông quen anh ấy, chắc chắn ông sẽ thấy tôi nói không hề giả dối.
- Có lẽ cậu đúng, tuy nhiên, chắc hẳn đại ca Diệp Phàm kia của cậu cũng không đơn giản đúng không? Người ta công tác ở chính phủ, trẻ vậy đã là Bí thư thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh rồi.
Còn kiêm chức Sở trưởng Sở nghiên cứu khoa học Hồng Diệp Bảo. Hắn quân đội chính phủ đều ôm đồm.
Kỳ thực, dựa vào năng lực đó, hắn hoàn toàn có thể đem chuyện này báo lên cấp trên có liên quan là Bộ phòng ngực. Bộ phòng ngự là bộ phận còn mạnh hơn cả quân đội.
Cứ để lãnh đạo có liên quan của Bộ phòng ngự ra mặt chỉnh Trịnh Thiên Đào là được rồi.
Đỗ Nguyệt Bằng nói, đột nhiên rơi vào trầm tư.
Không lâu sao, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Trương Hùng:
- Không đúng, vừa rồi cậu nói, lãnh đạo trực tiếp cuả sở Khoa học Quân sự là đồng chí Cung Khai Hà đúng không?
- Đúng vậy.
Trương Hùng nói, trong lòng tự nhủ lão lãnh đạo này hai mắt thật sắc bén đoán chừng là nhìn ra manh mối gì rồi. Cũng tốt, không chừng sẽ có cơ hội chuyển biến.
- Haha, khó trách •••••
Đỗ Nguyệt Bằng nói một câu chẳng hiểu ra sao, tuy nhiên, Trương Hùng có cảm giác.
Là một lãnh đạo của bộ An ninh quốc gia, bí mật về Cung Khai Hà chắc là Đỗ Nguyệt Bằng cũng biêt. Chắc hẳn, từ sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo, Đỗ Nguyệt Bằng có thể liên tưởng được Sở trưởng Diệp Phàm có thân phận trong Tổ đặc nhiệm A.
Bộp...
Tiếng vỗ bàn vang lên, Trương Hùng hoảng sợ.Ngẩng đầu lên nhìn, Đỗ Nguyệt Bằng vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cậu lập tức liên hệ với quân khu Bắc Kinh, việc này đích thân cậu đi làm. Đem chuyện này đối chiếu, thẩm tra đồng chí Trịnh Thiên Đào một chút. Và, lúc nào cũng báo cáo tình hình có liên qaun lên trên. Nếu thực sự có dính dáng đến ai, bất kể là dính đến người nào, chúng ta đều quản. Phản thiên à, ngay cả sở Khoa học Quân sự cũng dám đập?
- Vâng!
Trương Hùng chào theo nghi thức quân đội, cầm văn bản có chữ ký của Thứ trưởng đỗ bước ra ngoài. Thứ trưởng Đỗ chắc chắn đã nhìn thấy điểm mấu chốt rồi, sở dĩ, thái độ của Đỗ Nguyệt Bằng thay đổi, đó là vì năng lượng của đồng chí Cung Khai Hà. Dĩ nhiên, cán cân sẽ nghiêng về bên Sở trưởng Diệp rồi.
Cái này, đừng nói là Thứ trưởng Đỗ chính nghĩa, vì Tuyết Hồng mới ra mặt gì đó. Cái đó, căn bản chẳng liên quan gì. Điều khiến Thứ trưởng Đỗ hạ quyết tâm chính là vì những liên tưởng của ông.
Trương Hùng không thể nào hiểu được, anh ta vừa bước ra khỏi cửa, phía sau cửa Thứ trưởng Đỗ đã nhấc máy lên bấm số mật đỏ, cười nói:
- Lão Cung, đám thanh niên trưởng thành cả rồi, chúng ta không phải đều sắp lui rồi sao, hahaha...
- Xem ông vui chưa kìa, không phải tôi nói với ông rồi à, đứa nhỏ Trương Hùng này không tệ. Mấy năm nay, không phải ông luôn nhắc nhở nó à. Bây giờ có phải đã quyết định truyền vị trí lại cho nó không?
Cung Khai Hà cũng vui cười hớn hở nói.
- Quyết định!
Thứ trưởng Đỗ lập tức bày tỏ thái độ, hơn nữa, thái độ kiên quyết chưa từng có.
- Quái, có chuyện gì khiến ông quyết định nhanh vậy? Tôi nhớ khoảng thời gian trước ông còn do dự chuyện này, ông nói Trương Hùng còn quá trẻ. Kinh nghiệm công tác còn thiếu sót một chút. Trước khi ông về hưu muốn đỡ nó cũng hơi khó khăn. Còn bày ra cả đống lý lo lằng nhằng nữa mà.
Cung Khai Hà có chút nghi ngờ hỏi.
- Sở trưởng sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo Diệp Phàm.
Đỗ Nguyệt Bằng cười nói.
- Một Sở trưởng sở Khoa học Quân sự với chuyện người nối nghiệp của ông có liên quan gì đến nhau?
Cung Khai Hà hỏi, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ lão Đỗ cũng biết thân phận của Diệp Phàm rồi.
Hẳn là không có khả năng. Lão Đỗ tuy nói là đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A, được xếp vào làm việc trong chiến tuyến Bộ an ninh quốc gia. Nhưng chuyện Diệp Phàm lão không hề biết. Diệp Phàm là một bí mật, ngay trong Tổ đặc nhiệm A cũng chỉ vài người biết.
- Haha, lão Cung, ông đừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo tôi. Sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo là cấp dưới của Bộ phòng ngự, hơn nữa, do ông quản lý trực tiếp. Cái này, không thể không khiến người ta liên tưởng. Hơn nữa, lão Cung, tôi sắp về hưu rồi. Chẳng lẽ ông còn không tin một đội viên cũ, một đội viên lão làng của Bộ an ninh quốc gia, một thành viên của Tổ đặc nhiệm A như tôi sao?
Thứ trưởng Đỗ cười nói.
- Haha, liên tưởng của ông sai cả rồi.
Cung Khai Hà cười nói.
- Không thể nào lão Cung, tôi vẫn tin tưởng cảm giác của mình. Tôi ở chiến tuyến Bộ an ninh quốc gia mấy chục năm rồi.
Chắc hẳn, giờ gần về hưu rồi mà ngay cả lãnh đạo trong bộ cũng chẳng biết được thân phận thật của tôi. Bí mật này muốn che giấu vài ngày không khó, che giấu vài chục năm không dễ đâu!
Thứ trưởng Đỗ thở dài cười nói,
- Tuy nhiên, tôi cũng hơi thất thố, lão Cung, ông phê bình tôi đi. Trước mặt ông, tôi thực sự hơi thất thố. Việc này, tôi không nên hỏi.
Ý Thứ trưởng Đỗ là cái không nên hỏi thì không thể hỏi.
- Lão Đỗ, ông cực khổ rồi, tôi đại diện Tổ đặc nhiệm A cảm ơn ông vì đã vì an toàn quốc gia mà làm việc thầm lặng tại chiến tuyến bộ an ninh quốc gia.
Tuy nhiên, suy nghĩ của ông cũng hơi lệch một chút. Nói thật với ông, Diệp Phàm cũng không phải thành viên Tổ đặc nhiệm A. Nhưng, quả thực người này cũng có chút bản lĩnh.
Trong lúc vô tình cậu ta quen được một đạo sĩ, người này có thể phối chế một ít thuốc có lợi cho việc đột phá cảnh giới.
Điểm này đối với Tổ đặc nhiệm A chúng ta mà nói rất quan trọng. Cảnh giới quốc thuật là chỉ tiêu khảo hạch lớn nhất của Tổ đặc nhiệm A.
Cho nên, chúng ta đã giao dịch với cậu ấy. Cậu ấy đưa thuốc cho chúng ta để chúng ta có thêm nhiều đội viên.
Loại hợp tác này tôi thấy có lợi cho Tổ đặc nhiệm A và quốc gia. Cho nên, chúng ta đã ký hợp đồng hợp tác dài hạn. Tuy nhiên, dù sao cũng phải tìm cái cớ gì để che đậy đúng không nào?
Cuối cùng, bèn dựng lên một Sở nghiên cứu. Kỳ thực, nói là sở nghiên cứu thuốc cũng đúng mà.
Cung Khai Hà nghiêm túc nói.
Kỳ thật trong lòng lão có chút hổ thẹn. Trong lòng thầm xin lỗi ông bạn già, việc này dính líu quá lớn. Thân phận của Diệp Phàm tuyệt đối không thể để lộ, ông vẫn chưa đạt đến mức có thể biết được thân phận của hắn.
- Bản lĩnh của tiểu tử đó thế nào?
Đỗ Nguyệt Bằng cười nói.
- Cũng không tệ, chúng ta luôn dụ dỗ cậu ấy gia nhập đội. Tuy nhiên, tính tình hắn gàn dở lắm. Chẳng chịu gia nhận, mà, nếu dùng biện pháp mạnh thì lại sợ phản tác dụng.
Vì, ý thằng nhóc này là muốn phát triển bên khối quan trường. Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, cái này, cứ tạm thời để thế đã.
Tuy nhiên, cho hắn làm một sở trưởng của sở Khoa học Quân sự, đơn giản là muốn nắm được hắn trước. Bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc được.
Cung Khai Hà nửa giả nửa thật nói.
- Ờ, tiểu tử này không tệ, ngay cả Trương Hùng cũng gọi hắn là đại ca.
Chắc hẳn bản lĩnh của hắn cao hơn Trương Hùng một chút.
Đội viên chúng ta, đều là phần tử tốt. Cả đám ai nây cũng thờ phụng đạo lý nắm đấm mạnh thì sẽ làm đại ca mà.
Chẳng có thứ gì để thu phục, Trương Hùng sẽ không thể khâm phục Diệp Phàm như vậy. Tuy nhiên, lần này chắc ông phải đi chùi đít cho chúng rồi đây.
Đỗ Nguyệt Bằng nói bằng giọng vui vẻ vì người khác gặp họa. Đương nhiên, cách nói không phải thực sự đắc chí.
- Có ý gì vậy lão Đỗ, tôi không hiểu ý ông. Chẳng lẽ hai đứa nó lại đi gây chuyện?
Cung Khai Hà thực sự không biết chuyện của Tuyết Hồng.
Vì thế, Đỗ Nguyệt Bằng kể lại việc này, còn nói thêm:
- Ông cứ trực tiếp lấy thân phận cố vấn, ủy viên quân ủy ra chỉnh Trịnh Thiên Đào. Thực sự cho rằng ở thủ đô này chẳng còn ai à? Chỉ vì chút ân oán cá nhân mà dám đem vào việc chung. Việc này là rất không nên. Cũng tránh hai cậu thanh niên kia gây sức ép cuối cùng làm hại chính mình khiến ông càng thêm phiền lòng đấy.
- Lão Đỗ, ông lại quên thân phận của tôi rồi.
Cung Khai Hà mỉm cười nói.
- Cũng đúng, ông không nhắc tôi cũng quên mất. Ông đi nói quả không thích hợp lắm, bằng không, mấy lão trong quân ủy lại nói này nói nọ, chắc chắn sẽ nói ông duỗi tay dài quá, quản Tổ đặc nhiệm A chưa đủ, còn quản cả cán bộ cấp tướng trong quân đội, có phải ngay cả quân ủy cũng muốn khống chế gì đó... chắc hẳn, cuối cùng chuyện này sẽ càng lúc càng lớn,
Đỗ Nguyệt Bằng cười nói.
- Haha, ông hiểu tôi đấy lão Đỗ. Ông nói không sai, chuyện này, cứ để cho bọn nhóc đi gây sức ép đi.
Tôi nghĩ, Trịnh Thiên Đào có thể ngồi đến vị trí hôm nay thì lão cũng là kẻ sáng suốt, Trương Hùng xuất mã, chắc hẳn lão sẽ cảm nhận được gì đó.
An ninh quốc gia tuy tuy nói không quản được quân đội, nhưng, đụng vào các ông thì cũng phiền phức. Chỉ cần Trịnh Thiên Đào thu tay lại, việc này, coi như được giải quyết.
Huống chi, việc này, nếu quả thật gặp phải chuyện gì, chắc hẳn, hai anh em Trịnh gia sẽ ăn cho hết đấy.
Cung Khai Hà không ngờ cũng có một tia vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Ồ, quái lạ, có phải cô bé Tuyết Hồng kia cũng có chút gốc gác không?
Thứ trưởng Đỗ thích thú.
- Chuyện này ông cũng biết, Tuyết Hồng có người anh trai tên Thiên Thông. Công tác tại phòng cảnh vệ bên chỗ Chủ tịch Đường. Tuy nhiên, thằng nhãi này mặc kệ mọi chuyện, lẳng hết qua cho Diệp Phàm. Đúng là làm khó cho tiểu tử này quá.
Cung Khai Hà cười nói.
- Hóa ta là hắn.
Đỗ Nguyệt Bằng lập tức lạnh người, thân phận Thiên Thông lão đúng là có biết.
Vì lúc trước tình cờ nên biết được. Thứ trưởng Đỗ cười khổ nói
- Anh em Trịnh gia đúng là biết tìm người, tìm tới tìm lui không ngờ tìm được một đối thủ mạnh như vậy.
Nếu Thiên Thông mà ra tay với hai anh em Trịnh gia, chắc hẳn ngay chính những lão già trong quân ủy cũng chẳng dám vì Trịnh Thiên Đào mà nói giúp nửa câu.
Thân phận Thiên Thông có lẽ vào người trong quân ủy biết được.
- Haha, không phải nói với ông rồi sao, cho nên, cho nên, việc này, chúng ta không cần phải nhúng tay. Cứ để bọn nhóc đó gây sức ép cũng tốt. Cái này, cũng là một cách trải nghiệm cuộc sống. Trương Hùng ngay cả một thiếu tướng cũng không giàn xếp được, sao đủ tư cách kế tục ông chứ.
Cung Khai Hà nói, giọng rất nghiêm túc rất chân thành.
- Nói đúng!
Đỗ Nguyệt Bằng nói.
Gác máy xuống, Đỗ Nguyệt Bằng nói thầm: “Lão Cung, ngay cả tôi cũng dám chơi à. Diệp Phàm kia, quả thực đáng ngờ.”
Cùng thời khắc đó, Cung Khai Hà thầm nói: “Lão Đỗ, xin lỗi, ngay cả ông mà tôi cũng chơi, không còn cách nào khác, tôi chỉ thay quốc gia “chơi” ông thôi.”
Ba giờ chiều.
Đã xảy ra một chuyện khiến Phó tư lệnh quân khu Bắc Kinh Trịnh Thiên Đào cảm thấy khó quên. Khi ông cùng với vài sĩ quan đang ngồi trong phòng khách nhỏ ngoài phòng làm việc. Lúc này, Chính ủy quân khu Khang Chính Đức tới.
Y ra hiệu có chuyện tìm Trịnh Thiên Đào, bởi vậy, Trịnh Thiên Đào sắp xếp các vị khách khứa. Đợi các sĩ quan đi xong Khang Chính Đức vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào một người đàn ông trung niên mặc đồ đen ngồi cạnh nói:
- Đồng chí Thiên Đào, vị này là Cục trưởng Trương Hùng của Bộ an ninh quốc gia. Anh ấy nói có chuyện cần tìm anh.
Trịnh Thiên Đào vừa nghe sắc mặt lập tức có chút âm trầm. Tuy nhiên, lão vẫn trấn tĩnh, đưa tay ra, miệng nói:
- Cục trưởng Trương, hay là vào trong phòng làm việc nói chuyện?
- Đúng, đúng, các anh vào văn phòng nói chuyện đi, tôi ngồi ngoài này uống ngụm trà,
Khang Chính Đức cũng nói.
- Không cần, tôi thấy ngồi ở phòng khách cũng được. Vừa hay có Chính ủy Khang ở đây, chúng ta chỉ cần thẩm tra đối chiếu một việc thôi, kính xin Tư lệnh Trịnh lượng giải một chút, ngoài ra, cũng chẳng có gì khác.
Trương Hùng nói chuyện thoải mái, tuy nhiên, Trịnh Thiên Đào trong lòng sớm chửi má nó rồi.
Biết thằng này đến đây là để làm mất mặt mình, từ cái thở dài của Trương Khiếu Vân Trịnh Thiên Đào đã cảm giác được chuyện này.
Câu này nói thì dễ nghe đó, thẩm tra đối chiếu, cái thẩm tra đối chiếu chính là có chuyện không may. Rồi còn giữ Chính ủy Khang lại làm nhân chứng để sỉ nhục mình nữa.
- Chỉ sợ không ổn, tôi ở đây không tiện,
Chính ủy Khang cố tình đùn đẩy, Trịnh Thiên Đào biết là lão già này lùi một bước tiến ba bước. Lão này toàn mong mình gặp xui xẻo, làm gì có hảo tâm không dính vào việc này chứ.
Vì, Khang Chính Đức trên thực tế chỉ là Phó chính ủy ban Chính trị quân khu Bắc Kinh, quân hàm cũng thiếu tướng như Trịnh Thiên Đào.
Hơn nữa, không lâu sau sẽ có cuộc đề bạt, có thể được thăng lên trung tướng. Cho nên, hai người này trên thực tế là đối thủ ngầm.
Lúc này, nếu Trịnh Thiên Đào gặp chuyện không may. Vậy thì đồng nghĩa Khang Chính Đức bớt đi một đối thủ mạnh. Khang Chính Đức không vui mới là lạ.
- Chẳng có gì không tiện cả, chỉ là thẩm tra đối chiếu chút chuyện nho nhỏ thôi. Việc này sau khi thẩm tra đối chiếu còn phải thông báo cho lãnh đạo của quân khu Bắc Kinh. Có chính ủy Khang ở đây thì thông báo cũng dễ dàng hơn.
Trương Hùng vẻ mặt nghiêm túc, Khang Chính Đức không lôi thôi nữa, đặt mông ngồi xuống.
- Đóng cửa lại!
Trương Hùng dường như suy nghĩ cho Trịnh Thiên Đào, ra hiệu cho một nhân viên. Nhân viên công tác của Bộ an ninh quốc gia đến, lập tức đóng cửa tiếp khách.
- Đồng chí Trịnh Thiên Đào, vào hôm Nguyên Đán, anh có phái thượng tá Đinh Đại Thắng cùng với một đám quân nhân của ban Quân vụ Quân khu Bắc Kinh đến Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo chấp hành nhiệm vụ không?
Trương Hùng vẻ mặt ngưng trọng hỏi.
Bên này, thủ hạ Trương Hùng sớm đã lấy giấy bút ghi chép. Còn một thư ký đi theo Chính ủy Khang cũng bắt đầu ghi chép. Khang Chính Đức vẻ mặt nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong
Trịnh Thiên Đào liếc mắt nhìn hai nhân viên ghi chép, khóe miệng không khỏi khẽ nhăn một cái. Xem điệu bộ này, làm sao có thể gọi là thẩm tra đối chiếu cái gì, căn bản giống như đang hỏi cung, ngay cả nhân viên ghi chép cũng trang bị đầy đủ cả.
- Sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo, cái này có nghĩa là gì?
Trịnh Thiên Đào vẫn tương đối đanh đá chua ngoa, lập tức giả bộ kinh ngạc hỏi.
- Anh không biết Hồng Diệp Bảo là một Sở nghiên cứu khoa học quân sự bí mật trực thuộc Bộ phòng ngự sao?
Trương Hùng biết lão này giả bộ, cho nên cố ý nhấn mạnh hỏi.
Thấy khó trốn tránh được, Trịnh Thiên Đào đành phải gật đầu nói:
- Tôi có bảo đồng chí Đinh Đại Thắng đem theo vài binh lính đến Hồng Diệp Bảo xem thử.
Tuy nhiên, lúc ấy tôi cũng không biết Hồng Diệp Bảo là Sở Khoa học Quân sự bí mật thuộc Bộ phòng ngự.
Chắc hẳn là do bí mật, nên Đinh Đại Thắng, thuộc hạ của tôi cũng không biết điều này.
Hơn nữa, trước đó, chúng tôi cũng không cách nào điều tra được tình hình liên quan đến Hồng Diệp Bảo. Cho nên, mới xảy ra hiện trạng này.
- Điều này, có lẽ là anh sai rồi. Sau khi Đinh Đại Thắng đến hiện trường chắc chắn đã biết Hồng Diệp Bảo là Sở Khoa học Quân sự bí mật thuộc Bộ phòng ngự.
Trương Hùng phủ nhận cách nói của Trịnh Thiên Đào.
- Đây thật là kỳ quái, nếu là sở Khoa học Quân sự, sao Đinh Đại Thắng có thể biết được?
Huống hồ, Hồng Diệp Bảo là Sở Khoa học Quân sự bí mật thuộc Bộ phòng ngự, dù sao cũng không thuộc phạm vi quản hạt của quân khu Bắc Kinh chúng tôi.
Chúng tôi không phải ngành quốc an, cũng không thể nào tra được chuyện này đúng không nào?
Giọng điệu Trịnh Thiên Đào bắt đầu trở nên sắt bén. Lão muốn dùng khí thế để ép Trương Hùng, để rồi sau đó còn phản kích.
Hơn nữa, thằng nhãi này đang muốn “hái” mình. Nhấ định phải cắn chặt lấy việc không biết tình hình sở Khoa học Quân sự này để phản kích Trương Hùng.
Cứ vậy, tội danh đến nhà dân lục soát vẫn nhẹ hơn nhiều. Chỉ cần không dính đến an toàn quốc gia, Trịnh Thiên Đào tin dù Trương Hùng muốn dựng chuyện cũng không thể tạo nổi sóng gió.
- Haha, điều này Tư lệnh Trịnh sai lầm rồi. Tuy nói Hồng Diệp Bảo là sở Khoa học Quân sự bí mật. Nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn bí mật.
Chỉ có điều là không công khai thôi, còn trước cổng Hồng Diệp Bảo vẫn có treo biển sở Khoa học Quân sự đấy chứ.
Trên đó viết rõ ràng là Hồng Diệp Bảo Sở khoa học quân sự trực thuộc Bộ phòng ngự quốc gia. Huống chi, sau khi điều tra không phải hôm tết Nguyên đán Đinh Đại Thắng đã đưa binh lính tới mà hôm 30 tháng 12 họ đã đến rồi.
Nhưng bởi vì cảnh sát vũ trang trực ngoài cổng sở Khoa học Quân sự không cho vào. Đồng chí Đinh Đại Thắng còn tiến vào Hồng Diệp Bảo nói chuyện với đồng chí Lý Thành của sở Khoa học Quân sự.
Từ đó có thể thấy, Đinh Đại Thắng chắc chắn biết được thân phận sở Khoa học Quân sự của Hồng Diệp Bảo mà vẫn mạo hiểm tiến vào.
Trương Hùng cười cười nói.
- Cục trưởng Trương, tôi muốn nhắc nhở anh, những gì anh điều tra được không đúng sự thực.
Trịnh Thiên Đào dường như đã nắm được nhược điểm của Trương Hùng, lập tức phản kích.
- Ồ, kính xin Tư lệnh Trịnh chỉ rõ một chút, có chỗ nào Trương mỗ đây đã hồ đồ?
Trương Hùng điềm tĩnh hỏi.
- Rất xin lỗi, ngày 30 tháng 12 không phải tôi phái Đinh Đại Thắng đi. Mà là thiếu tá Lâm Võ của bộ phận Quân vụ. Cục trưởng Trương, các anh điều tra thế nào mà mơ hồ cả thể này?
Trịnh Thiên Đào phê bình Trương Hùng.
- Là thiếu tá Lâm Võ sao?
Trương Hùng quay đầu hỏi thanh niên mặc đồ đen ngồi bên cạnh.
- Đúng, là thiếu tá Lâm Võ can thiệp trước. Hôm sau, tết nguyên đán mới đổi thành Thượng tá Đinh Đại Thắng. Theo điều tra vì ngày đầu tiên can thiệp không có kết quả. Cho nên, hôm sau cấp bậc chức vị của sĩ quan đã tăng lên. Chứng tỏ Tư lệnh Trịnh Thiên Đào tăng cường độ chú trọng đến việc này. Hơn nữa do cũng biết được sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo không phải nơi dễ ào, dĩ nhiên, phải nâng cấp bậc quan quân để tiến vào rồi.
Thanh niên áo đen giải thích.
Trịnh Thiên Đào vừa nghe, cảm giác như bị rơi vào bẫy. Lúc nãy còn muốn phủ nhận mình không biết Hồng Diệp Bảo là sở Khoa học Quân sự, giờ coi như những lời đó là lời nói dối rồi. Lúc này, lão Trịnh hối hận đến mức muốn tự tát mặt mình một cái.
- Xin lỗi Tư lệnh Trịnh, vừa nãy tôi nhầm lẫn giữa hai người. Là Lâm Võ và Đinh Đại Thắng, tôi xin lỗi anh nhé. Tuy nhiên, như Trần Tùng đã nói. Ngày hôm sau chức vị sĩ quan phái đến Hồng Diệp Bảo đã tăng lên, không biết có thể giải thích là vì Tư lệnh Trịnh tăng độ chú ý không? Hơn nữa, có phải là vì đã biết được thân phận sở Khoa học Quân sự của Hồng Diệp Bảo không?
Trương Hùng dựa vào đó để bức xuống.
Nhầm cái đầu mày, việc này mày đường đường là Cục trưởng mà nhần được sao? Căn bản chính là tạo “bẫy” đẩy ông đây vào tròng. Trịnh Thiên Đào trong lòng thầm mắng, miệng nói:
- Việc này không giống như Cục trưởng Trương tưởng tượng.
Lúc đó Lâm Võ trở về báo với tôi Hồng Diệp Bảo có người gác cửa. Tôi tưởng đó là nhà giàu nào đó mời vệ sĩ, cái này cũng bình thường mà đúng không?
Ở thủ đô có vài nhà giàu đều có mời cao thủ làm vệ sĩ mà. Còn chuyện hôm sau đổi thành thượng tá Đinh Đại Thắng là do Thiếu tá Lâm Võ lúc đó xin nghỉ phép.
Cho nên mới đổi người đấy. Còn chuyện tăng mức độ chú ý, nâng cao cấp bậc của sĩ quan đến can thiệp, cái này chỉ do các anh đoán vậy thôi.
Huống chi, không có chứng cứ điều tra thì dù là quân nhân chúng tôi cũng không thể làm bừa đúng không nào? Là quân nhân thì càng phải tuân thủ luật pháp.
- Có đúng hay không chỉ cần gọi thiếu tá Lâm Võ đến đây là biết ngay. Hôm nay chúng tôi tới đây chủ yếu là thẩm tra đối chiếu chứng thực một chút. Cho nên, không biết có thể gọi thiếu tá Lâm Võ đến đây thẩm tra đối chiếu một chút được không? Chúng tôi đang phá án vì an toàn quốc gia, vô cùng quan trọng,
Trương Hùng vẻ mặt đứng đắn nói.
- Tôi không phải đã nói sao, Thiếu tá Lâm Võ xin nghỉ phép về quê rồi. Chắc hơn 10 ngày nữa mới về.
Trịnh Thiên Đào nhíu mày nói.
- Được rồi, thiếu tá Lâm Võ đặt sang một bên.
Trương Hùng nói, liếc mắt nhìn Trịnh Thiên Đào, nói tiếp:
- Nếu tư lệnh Trịnh không biết Hồng Diệp Bảo là sở Khoa học Quân sự, vậy sau khi Đinh Đại Thắng đên chắc hẳn đã biết.
Dựa theo những gì đồng chí Đinh Đại Thắng nói anh ta bị cảnh sát vũ trang của Hồng Diệp Bảo ngăn cản trong hai giờ, tình hình này, anh ấy đã báo cáo với anh.
Và cũng đề cập đến sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo. Điều này, Tư lệnh Trịnh còn nhớ rõ chứ? Hay là Thượng tá Đinh Đại Thắng đã nói dối?
- Anh ấy có báo cáo, chỉ có điều nói không rõ ràng. Có lẽ lúc đó tôi còn có vài việc khác, cho nên, ngôn từ có chút hồ đồ.
Trịnh Thiên Đào thoái thác chuyện này, tuyệt đối không thể thừa nhận biết nơi đó là sở Khoa học Quân sự được.
Cái đó sẽ thành biết luật mà còn phạm luật. Dù là Trịnh Thiên Đào cũng không thoát khỏi liên quan. Hơn nữa, người này cảm thấy hình như Trương Hùng muốn lấy sở Khoa học Quân sự để chỉnh mình. Cho nên, tuyệt đối không thể trúng bẫy lần nữa.
- Haha, tôi không rõ. Nếu Hồng Diệp Bảo chỉ là một nhà dân bình thường.
Tư lệnh Trịnh phái Đinh Đại Thắng đến làm gì? Hơn nữa, còn lục soát Hồng Diệp Bảo. Và, lúc ấy ngay cả giấy khám nhà cũng không có?
Trương Hùng thản nhiên cười cười, hỏi.
- Kể ra thì dài dòng lắm, Đinh Đại Thắng lúc ấy nhận được lời mời của Thái Cường bên Cảnh sát hình sự của Cục công an thành phố, nói là có một tội phạm cực đoan trốn trong Hồng Diệp Bảo, Cục công an thành phố hy vọng quân khu chúng tôi có thể phái người hiệp trợ họ thi hành nhiệm vụ bắt giữ.
Huống chi, lúc ấy chuyện xảy ra trong quân khu Bắc Kinh chúng tôi cũng có hai quân nhân bị đánh tàn phế, việc này không thể nào không can thiệp được, đã dính vào khối quân đội rồi.
Cho nên, tôi bèn phái người hiệp trợ Đội trưởng Thái hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nói chúng tôi không có lệnh khám xét nhưng bên Đội trưởng Thái hẳn là có.
Đinh Đại Thắng chỉ là hiệp trợ chấp hành nhiệm vụ, chỉ cần phối hợp tốt với Cục công an thành phố là được.
Trịnh Thiên Đào hạ thấp chính mình.
- Điều này Tư lệnh Trịnh sai rồi, theo chúng tôi điều tra thì lúc đó Sở trưởng Diệp Phàm đã tiết lộ Hồng Diệp Bảo là sở Khoa học Quân sự thuộc Bộ phòng ngự. Khi đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Thái nghe thấy thì cảm thấy chuyện này khó giải quyết.
Cho nên, tạm thời hủy bỏ quyết định lục soát Hồng Diệp Bảo. Tuy nhiên, Đinh Đại Thắng khư khư cố chấp, không có lệnh lục soát vẫn cố ý cưỡng ép tiến hành lục soát.
Và, không nghe lời khuyên can của Sở trưởng Diệp, rồi còn uy hiếp người khác nữa. Kết quả, sở trưởng Diệp không còn cách nào khác.
Đành trơ mắt đứng nhìn Đinh Đại Thắng đem lính lục soát khắp Hồng Diệp Bảo. Tuy nhiên, Đinh Đại Thắng không lục được gì cả, bèn ép hỏi Sở trưởng Diệp.
Lúc này, cấp dưới của Sở trưởng Diệp, thiếu tá Điền Phi đến báo cáo, nói là mất bản vẽ tuyệt mật số 204. Cái này, vừa mới bị Đinh Đại Thắng lục soát, sở Khoa học Quân sự người ta đã mất bản vẽ tuyệt mật, đám Đinh Đại Thắng bèn trở thành đối tượng khả nghi nhất rồi.
Sở trưởng Diệp đã báo án lên Bộ an ninh quốc gia. Còn đệ trình việc này lên lãnh đạo trực tiếp là đồng chí Cố vấn Cung Khai Hà.
Cho nên, vừa được báo án chúng tôi đã lập tức xuất phát. Đinh Đại Thắng rất khả nghi, nên chúng tôi đem về Bộ để thẩm vấn.
Cho đến giờ, bọn họ nói năng lộn xộn. Vụ án vẫn đang trong giai đoạn thẩm tra xử lý. Hôm nay tạm thời đến đây thẩm tra đối chiếu, đợi khi thiếu tá Lâm Võ về, mời anh ấy lập tức đến Bộ an ninh quốc gia một chuyến để chúng tôi xác minh một chút.
Chính tủy Khang, hy vọng hôm nay anh đem nội dung cuộc xác minh này báo lên lãnh đạo quân khu một chút. Chúng tôi không quấy rầy nữa, ngại quá.
Chúng tôi đi trước.
Trương Hùng thấy Trịnh Thiên Đào cũng bị sỉ nhục rồi, nên bèn cáo từ bỏ đi.
Hôm nay buông tha Trịnh Thiên Đào, mục đích chỉnh lão già này đã gần như đạt được.
- Tư lệnh Trịnh, cái này, tôi chỉ có thể báo lên Tư lệnh TRiệu việc điều tra của Cục trưởng Trương,
Chính ủy Khang bộ dạng thông cảm và lực bất tòng tâm. Trịnh Thiên Đào thực sự muốn bay lên đạp cho lão này một đạp.
Trong lòng tự nhủ mày đừng có mèo khóc chuột, bề ngoài thì bình tĩnh nói:
- Không sao, đây là công việc của anh. Làm thế nào tốt thì làm đi, cái đó tôi hiểu.
Mày hiểu cái rắm, Chính ủy Khang khẽ gật đầu rồi bước đi. Nhìn bóng Chính ủy Khang đi xa, nắm tay của Trịnh Thiên Đào phát ra tiếng răng rắc, miệng lẩm bẩm:
- Rốt cuộc là sao, chẳng lẽ thực sự do tên họ Diệp của Hồng Diệp Bảo giở trò. Xem ra, người này năng lượng thật đúng là không nhỏ, không ngờ dám đánh vào Trịnh gia chúng ta. Một bí thư địa phương, sao có thể hô mưa gọi gió chốn Bắc Kinh như vậy...
Trương Hùng vừa đi, nửa tiếng sau, Trịnh Thiên Đào vẻ mặt nghiêm túc bước vào văn phòng Tướng quân Triệu Quát.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong
Chương 2268: Cái ngu của anh chính là chiếu theo quy củ
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Tướng quân Triệu Quát là Phó tư lệnh thứ nhất của Quân khu Bắc Kinh, phó chính ủy Khang đương nhiên là báo cáo tình hình an ninh quốc gia lên thẳng ông ta rồi. Trịnh Thiên Đào trong lòng cũng nghĩ đến chuyện gì, cho nên, sắc mặt tự nhiên có chút khó coi.
- Phó tư lệnh Triệu, anh cho tìm tôi?
Trịnh Thiên Đào coi như là bình tĩnh, đi vào văn phòng lên tiếng chào hỏi Triệu Quát, tuy nói cả hai đều là Phó tư lệnh.
Nhưng, Triệu Quát người ta đã nhanh chóng thăng lên cấp bậc Thượng tướng rồi, còn chính y thì hy vọng thăng một cấp từ thiếu tướng lên trung tướng mà cũng không chừng bởi vì sự can dự quấy nhiễu của Trương Hùng.
Mắt nhìn một trăng khuyết hai sao trên quân hàm của Triệu Quát biến thành ba sao, Trịnh Thiên Đào đột nhiên thấy trong lòng kích động đến mức có thể vung quyền.
Huống chi, thực lực Triệu gia làm sao Trịnh gia có khả năng bằng được. So sánh với Triệu gia, Trịnh gia chính là đang làm việc “gân gà” (việc làm vô bổ). Chắc rằng, nguyện vọng của Triệu gia hẳn là mong đẩy Triệu Quát lên để tái hiện ánh hào quang của Triệu Bảo Cương.
Tuy nhiên, việc này cũng là tương đối khó khăn.
Triệu Quát lên chức đã là chuyện ván đã đóng thuyền, sớm hay muộn sẽ xảy ra thôi.
Hơn nữa, ngồi lên ngai vàng Tư lệnh của quân khu lớn nào đó cũng là điều chắc chắn. Tuy nhiên, muốn tái hiện ánh hào quang của Triệu Bảo Cương khi đó thì khó khăn vẫn còn quá lớn.
Tuy nhiên, Triệu gia còn có một tính toán nữa. Nếu Triệu Quát không thể đi lên thì liền đem toàn bộ tài nguyên gia tộc dồn lên người Triệu Xương Sơn, đương nhiệm Ủy viên Trung ương bộ Chính trị, ủy nhân vật số một tỉnh uỷ Việt Đông.
Nếu Triệu Xương Sơn có thể tiến thêm một bước, xoải bước tiến vào hàng ghế ở tầng cao nhất, thì hào quang của Triệu gia so với khi Triệu Bảo Cương tại vị lại còn ngoạn mục hơn. Tuy nhiên, cơ hội cho chuyện này so với đỡ Triệu Quát ngồi lên ghế Phó chủ tịch uỷ ban quân giới thì càng khó.
Chỉ có điều, bất kể nhìn nhận thế nào thì thực lực Triệu gia đều là không thể khinh thường. Ít nhất, Triệu gia vẫn nằm trong hàng ngũ các gia tộc ở tầng thứ cao nhất Trung Quốc, là một trong những gia tộc có thực lực hàng đầu trong thể chế. Ngay cả Kiều gia đại viện so với bọn họ vẫn là kém một bậc.
- Ngồi đi Thiên Đào.
Triệu Quát ra hiệu cho Trịnh Thiên Đào an vị trên chiếc ghế đối diện bàn làm việc. Trịnh Thiên Đào quan sát Triệu Quát nhưng từ trên mặt vẫn nhìn không ra bất luận xu hướng thái độ nào. Người ta vẻ mặt nghiêm túc mà bình tĩnh, Triệu Quát bình thường vẫn luôn như thế này.
- Dùng chén Long Tỉnh nhé?
Triệu Quát giọng điệu hòa hoãn mà hỏi.
- Có ... loại trà Tín dương mao tiêm không, tôi thích uống loại này?
Trịnh Thiên Đào hỏi.
- Vậy thì Tín dương mao tiêm đi, tôi cũng dùng luôn một chén.
Triệu Quát nói đoạn bảo anh lính cần vụ bên cạnh lập tức rót trà, sau đó anh ta nhẹ nhàng lui ra phía ngoài khép cửa phòng làm việc lại.
- Hút điếu thuốc chứ?
Triệu Quát chưa trực tiếp mở miệng mà trước tiên phân tán sự chú ý của Trịnh Thiên Đào, cho nên mới duỗi ngón tay nhẹ nhàng búng lên gói thuốc lá đặc biệt được cấp.
- Dùng của tôi vậy.
Trịnh Thiên Đào móc từ trong túi quần ra hai điếu.
- Vậy được, hôm nay hút của anh vậy.
Triệu Quát thuận tay nhận lấy rồi cầm cái bật lửa màu bạc, có khắc hình vĩ nhân trên bàn ra mồi lửa nghe tách một tiếng.
Hai người bắt đầu hút lấy hút để, xong điếu này lại tiếp đến điếu kia.
Cây thứ hai mới hút hết một nửa thì Triệu Quát nhẹ nhàng dập đi rồi liếc mắt nhìn Trịnh Thiên Đào một cái • bảo:
- Gọi anh tới đây, chắc rằng anh cũng đoán được là vì việc gì rồi phải không?
- Hẳn là chính uỷ Khang thông báo lên anh báo cáo điều tra có liên quan đến bộ An ninh Quốc gia của Cục trưởng Trương Hùng.
Trịnh Thiên Đào gật gật đầu đáp.
- Ừ.
Triệu Quát lên tiếng, bảo:
- Thiên Đào à, anh xem chuyện này thế nào đây?
- Cái này, vẫn chưa điều tra ra kết quả, tôi không dám võ đoán lung tung.
Trịnh Thiên Đào cũng không biết thái độ của Triệu Quát đối với chuyện này, cho nên, vẫn áp dụng ngôn từ rất mơ hồ.
- Anh cứ theo tình hình thực tế mà nói là được.
- Việc này rất kỳ lạ, thậm chí, tôi hoài nghi, chuyện này chính là do chủ nhân Hồng Diệp bảo(Biệt thự lá đỏ), cũng chính là sở trưởng sở Khoa học Quân sự, người tên Diệp Phàm kia làm ra. Bằng không làm sao lại trùng hợp như vậy.
Đinh Đại Thắng vừa mang người đi, vừa mới đi điều tra một chút, người ta liền đã đánh mất cái bản vẽ số 204 số gì đó.
Vả lại, bản vẽ này rốt cuộc là cái quái gì, bọn họ lại không có nói rõ cho chúng ta. Trời mới biết đó là cái bản vẽ gì.
Hơn nữa, tôi tin tưởng vào nguyên tắc mang tính giai cấp của Đinh Đại Thắng, anh ta tuyệt đối không có khả năng là kẻ trộm lấy bản vẽ dính đến chuyện quốc gia cơ mật.
Đinh Đại Thắng ở trong quân đội cũng đã gần 20 năm, từ một binh sĩ đến quân hàm thượng tá hiện tại • cũng là từng bước đi lên.
Tố chất chính trị đã vượt qua thử thách, năng lực cũng là rõ như ban ngày. Huống chi, anh ta còn là một Đảng viên lão thành rồi. Có mười lăm năm tuổi Đảng.
Cho tới nay trong mọi công tác đều rất cần cù chăm chỉ. Nói anh ta lấy trộm bản vẽ, tôi dám dùng tư cách Đảng viên và cả quân hàm thiếu tướng trên vai này ra bảo đảm, đó là điều tuyệt đối không thể. Huống chi • việc này là hành động tập thể, lại không phải là riêng một người đi điều tra.
Trịnh Thiên Đào bắt đầu oán thán.
- Việc này là có chút kỳ lạ • cũng quá là trùng hợp đi. Nếu như nói Đinh Đại Thắng thực sự động tâm, theo lý mà nói cũng sẽ không lựa chọn lúc này để ra tay, như vậy cũng là quá lộ liễu. Tuy nhiên, khả năng không vì thế mà ít đi.
Có lẽ anh ta cho là lúc này xuống tay mới không có khả năng bị phát hiện. Cho nên, hết thảy cũng đều có thể.
Thiên Đào à, tôi hiểu được Đinh Đại Thắng là trợ thủ đắc lực của anh, nhưng cũng không thể vì thế mà khẳng định y không làm chuyện này. Có một số việc, lòng người khó đoán.
Có người, mặt ngoài cười mê mẩn với anh đấy, trên thực tế sau lưng lại hoạt động mờ ám với anh. Đương nhiên, tôi nói thế cũng không phải khẳng định Đinh Đại Thắng đã làm ra chuyện này.
Hơn nữa, tôi vẫn có khuynh hướng rất lớn đi theo quan điểm anh đã nói. Tuy nhiên, tôi muốn hỏi. Sở trưởng Diệp sao lại làm như thế, mục đích của hắn là gì?
Triệu Quát dông dài một hồi lâu rồi chợt hỏi vặn lại.
Khiến cho Trịnh Thiên Đào thiếu chút nữa là vào tròng, bởi vì, y không nhận ra thái độ của Triệu Quát đối với chuyện này ra sao.
Điểm này rất là trọng yếu, nhìn không ra thái độ của lãnh đạo, làm cấp dưới cũng có chút lo sợ không yên rồi. Hơn nữa, việc này ngay cả bên an ninh quốc gia cũng đã ra tay, đã có tính nghiêm trọng nhất định. Làm không tốt thì chính mình sẽ bị lôi xuống nước, tuy nói không phải vấn đề lớn, nhưng một khi bị đối thủ nắm lấy nhược điểm, thì cũng là chí mạng đấy.
- Ôi ••••••
Trịnh Thiên Đào sắc mặt có chút khó coi, âm trầm xuống. Suy nghĩ thật lâu sau đó cắn răng một cái, bảo:
- Phó tư lệnh Triệu, anh cứ phê bình tôi đi. Trong chuyện này, tôi đúng là có lòng riêng.
- Lòng riêng ư, việc này hình như cũng không có quan hệ gì với anh cả mà? Anh có tư lợi gì ở đây, nếu xét bên ngoài chỉ có thể nói là Đinh Đại Thắng làm chuyện không đúng, làm ra chuyện có hại cho nước cho dân.
Hơn nữa, y cũng phụ kỳ vọng của anh đối với y. Người như thế, nếu kiểm chứng là thật, Triệu Quát tôi sẽ cho bắn chết hắn.
Khốn kiếp, cái gì vậy chứ, sao lại dám làm những chuyện thế này!
Nét kinh ngạc trên mặt Triệu Quát chợt lóe lên rồi lại biến mất, sau đó chỉ còn lại vẻ bực tức.
Trịnh Thiên Đào trong lòng chấn động • “Triệu Quát nói những lời này là có chút làm người ta khó có thể cân nhắc thấu đáo rồi. Mặt ngoài giống như đang mắng quân bán nước, trên thực tế lại như đang có ý cảnh cáo mình”. Trịnh Thiên Đào tâm tư thay đổi thật nhanh • nhất thời thật không có lý gì mà lộ ra cả.
Trên mặt cũng là biểu hiện được vẻ hổ thẹn, miệng bảo:
- Phó tư lệnh Triệu, ở trong chuyện này, tôi thật là có lòng riêng đấy. Không giấu gì Phó tư lệnh Triệu, việc này, cũng là do thằng cháu họ Trịnh Thanh của tôi gây ra đấy, ôi. . . •••
Trịnh Thiên Đào vẻ mặt chua xót, tự nhiên cũng không loại trừ khả năng chơi bài khổ nhục kế. Dù sao, Triệu Quát cũng là người bên quân đội, cán cân lý luận hẳn là có khuynh hướng nghiêng về phía y.
Hơn nữa, Trịnh Thiên Đào cũng tự nhận là xử lý mối quan hệ với Triệu Quát coi như tạm được. Tuy nói không phải bạn bè chí thiết, nhưng cũng coi như là bằng hữu bình thường, lại là đồng sự.
- Trịnh Thanh • rốt cuộc là chuyện gì, anh kể lại tỉ mỉ cho tôi một chút. Chúng ta cũng dễ bề tổng hợp tình hình, việc này, dù sao cũng là chuyện của quân khu chúng ta, nếu làm to quá sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
Tuy nhiên, nếu bên an ninh quốc gia nhúng tay mà ta mặc kệ thì cũng không xong. Tốt nhất là khẩn trương tìm được manh mối tháo gỡ vấn đề nan giải, tiêu trừ ảnh hưởng càng sớm càng tốt.
Bằng không, nếu tư lệnh Tiền hỏi đến, việc này sẽ không dễ sắp xếp đâu. Việc này, tốt nhất chính là dập luôn ở chỗ tôi.
Triệu Quát khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt quan tâm thân thiết.
Vừa nghe Triệu Quát nhắc tới nhân vật số một quân khu, tư lệnh viên Tiền Thành Đông, Trịnh Thiên Đào mặt càng ảm đạm đi nhiều. Việc này nếu quả thật nếu để đồn đến chỗ ông ta, chắc rằng chuyện đề bạt lên trung tướng của y sẽ tan như bong bóng xà phòng.
- Là như vậy, Trịnh Thanh hiện đang theo học tại đại học Bắc Kinh. Mấy hôm trước, cũng chính là ngày 30 tháng 12 đã xảy ra một sự việc.
Có một du học sinh Hàn Quốc tên là Phác Muội Châu(Park Min Chu gì đó -DG) đến tìm Trịnh Thanh, còn có hai quan quân của quân khu chúng ta, quan hệ của bọn họ với Trịnh Thanh không tệ • bình thường đều là bằng hữu.
Mấy người đang chuẩn bị đi ra ngoài trường ăn một bữa. Vừa đi đến. . . •••
Trịnh Thiên Đào đương nhiên trình bày chuyện Trịnh Thanh đánh nhau với Tuyết Hồng theo cách của mình, toàn bộ quy kết là vì tình cờ gặp mặt • về sau Tuyết Hồng ra tay đánh Phác Muội Châu, còn Trịnh Thanh là anh hùng cứu mỹ nhân vân vân và vân vân.
- Không phải anh nói Tuyết Hồng là một cô gái ở quê lên, tại sao lại có quan hệ với Chủ nhân Hồng Diệp bảo(Biệt thự lá đỏ), cũng chính là sở trưởng sở Khoa học Quân sự, người tên Diệp Phàm kia?
Triệu Quát vội hỏi.
- Anh trai cô nàng kia với Diệp Phàm quan hệ rất thân, cho nên liền sống nhờ ở Hồng Diệp bảo(Biệt thự lá đỏ). Mà Diệp Phàm còn người giám hộ chuyện học tập của Tuyết Hồng.
Bình thường hình như bọn họ là quan hệ anh trai em gái nuôi.
Cái này tôi cũng không rõ, ai biết bọn họ là quan hệ nam nữ như thế nào.
Thời buổi này, cái gì mà anh trai em gái nuôi, hết sảy đều là nhắm đến chuyện giường chiếu cả.
Trịnh Thiên Đào giận dữ bảo. Tự nhiên đem Diệp Phàm ra bôi xấu.
- Ồ, hóa ra là như vậy. Tôi đã nói mà, một cô gái quê như Tuyết Hồng làm sao lại có quan hệ với sở Khoa học Quân sự.
Triệu Quát vừa nghe, miệng đã nói, trong lòng sớm hiểu ra phân nửa. Chỉ có điều đang cố ý giả ngu thôi. Thằng nhãi này trong lòng cũng thầm lấy làm buồn cười, bàn tới bàn lui không ngờ lại bàn đến cái tên Diệp Phàm.
Hơn nữa, chuyện an ninh quốc gia Triệu Quát cũng hiểu rõ. Có thể khẳng định đến mười phần là Diệp Phàm làm ra. Trương Hùng còn không phải là do Diệp Phàm điều khiển hay sao.
Về chi tiết Diệp Phàm thế nào, Trịnh Thiên Đào hoàn toàn không hay biếy, còn đối với Triệu Quát mà nói, Diệp Phàm có mấy cọng tóc y đều rõ.
Đương nhiên, loại sự tình này Triệu Quát tuyệt đối sẽ không nói cho Trịnh Thiên Đào biết. Mặc y muốn xui xẻo thì với Triệu Quát cũng chẳng liên quan, chỉ có thể xét ở quan hệ đồng sự mà nhắc nhở một chút cho phải lẽ.
- Anh ta vừa thấy con mình bị đánh cho tàn phế, đó là tương đối tức giận. Hơn nữa, Tuyết Hồng làm như vậy cũng là phạm pháp.
Án này đã giao do cục Công an thành phố Bắc Kinh đến thụ lí rồi, hơn nữa đã có căn cứ xác minh. Cho nên, Tuyết Hồng đã bị đuổi khỏi trường rồi.
Tuy nhiên, cô vẫn lánh mặt ở Hồng Diệp bảo(Biệt thự lá đỏ) không ra ngoài. Ngoài cửa còn có cảnh sát có vũ trang đứng đó, ngay cả đội Cảnh sát Hình sự cục Công an thành phố cũng không có cách bắt cô.
Đành phải xin chúng ta giúp đỡ, cho nên, hôm đó tôi mới cho gọi Đinh Đại Thắng dẫn theo vài người đi hiệp trợ bên thành phố bắt giữ phạm nhân quy án.
Việc này, tôi toàn bộ đều chiếu theo quy củ mà làm, cũng không có chút biểu hiện nào khác thường phải không?
Trịnh Thiên Đào bảo.
Triệu Quát âm thầm cười lạnh, trong lòng tự nhủ “cái ngu của anh chính là chiếu theo quy củ. Không ra mặt mới là cao nhân, chuyện cảnh sát người ta liên quan chó gì đến mình, đây rõ ràng là muốn đem Tuyết Hồng quơ đến bên quân đội, đến lúc đó dễ bề đánh cho tàn phế mới thôi”.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
Cuối cùng ấn cái tội danh vu vơ liền xong việc. Tuy nhiên, thằng ngốc nhà anh xứng đáng xui xẻo, sẽ gặp phải ngôi “sao chổi” to đùng là Diệp Phàm kia.
- Ôi, việc này, có chút không tiện nói rõ rồi. Thiên Đào à, anh phải hiểu được quan hệ lợi hại trong chuyện này. Nếu Diệp Phàm cắn chặt lấy việc này không buông, bên an ninh quốc gia chắc chắn sẽ xử lý. Mà một khi bên an ninh quốc gia bắt tay làm thật, vậy khẳng định anh sẽ là lãnh đạo chịu trách nhiệm tiếp theo. An ninh quốc gia không phải là việc nhỏ, trách nhiệm này, anh nên suy nghĩ một chút, có thể gánh được hay sao hả?
Triệu Quát vẻ mặt nghiêm túc thở dài.
- Bọn họ cũng không thể vu cáo hãm hại người ta phải không? Việc này rõ ràng rất lạ. Chẳng lẽ quân khu đều mặc kệ tùy ý Diệp Phàm thêu dệt.
Vả lại, an ninh quốc gia là an ninh quốc gia, khi nào thì thành Diệp Phàm vậy? Việc này, nếu Diệp Phàm thật muốn càn quấy, tôi dù có chống án đến uỷ ban quân giới cũng phải làm.
Tôi cũng không tin, thiên hạ này dù sao cũng phải có một nơi dám nói rõ lí phải không? Khi nào thì quân đội một khối thành nhát gan cả lũ như thế.
Phó tư lệnh Triệu, anh nên hỏi ý bên an ninh quốc gia một chút. Cũng không chừng là có một số đồng chí làm trờ xằng bậy.
Ai dè Trịnh Thiên Đào giống như bị kích thích, phút chốc ngôn từ không ngờ sắc bén hẳn lên.
- Anh phải bình tĩnh một chút, không phải anh muốn tố lên uỷ ban quân giới sao? Vậy anh thật đúng là mười phần sai rồi.
Vừa rồi tôi không phải nói qua với anh rồi sao, việc này, tốt nhất là đến chỗ tôi thì thôi là được. Nếu thực để lọt đến tai Tư lệnh Tiền bên đó, chuyện bé cũng sẽ xé ra to.
Điều chúng ta hiện tại đang muốn làm chính là dàn xếp ổn thoả, tốt nhất nếu có thể thương lượng một chút giải quyết thích đáng hết là được. Anh còn muốn chống án, đây không phải là càng muốn làm lớn sao?
Đến lúc đó cấp trên tra xuống dưới, Diệp Phàm sẽ cắn chặt lấy bản vẽ không buông.
Triệu Quát giọng điệu cũng nghiêm túc đi nhiều, nói đến đây, giống như thoạt nghĩ tới điều gì mà không ngờ cau chặt mày lại im bặt.
Trịnh Thiên Đào vẻ mặt kinh ngạc nhìn Triệu Quát.
Không lâu sau, Triệu Quát nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay xuống cạnh bàn, nói:
- Nhưng thật ra thiếu chút nữa là quên mất chuyện đại sự.
- Đại sự?
Trịnh Thiên Đào lặp lại một câu rồi chờ Triệu Quát giải thích nghi hoặc vừa rồi.
- Vừa rồi anh vừa nhắc tới uỷ ban quân giới, tôi mới nhớ ra. Hồng Diệp Bảo của sở Khoa học Quân sự kia không phải trực thuộc bên quốc phòng. Hình như là ai đó trực tiếp trông coi sở Khoa học Quân sự đấy, anh đã tra ra chưa?
Triệu Quát vừa hỏi vừa duỗi đầu ngón tay gõ xuống trên bàn theo tiết tấu “cốc cốc”.
Trịnh Thiên Đào vốn là đã bực bội lắm rồi, lại phải nghe Triệu Quát gõ lách cách, trong lòng lại buồn bực thêm lên. Tuy nhiên, Triệu Quát là lãnh đạo nên y cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Trịnh Thiên Đào giờ phút này trong lòng thật sự là nhịn đủ rồi. Quả muốn vung ghế dựa đập phá bàn làm việc của lão Triệu một phen mới nguôi nhưng y hiển nhiên lại không dám làm như thế.
- Tôi đã điều tra, là Cung Khai Hà tướng quân trực tiếp quản lý.
Trịnh Thiên Đào thốt ra, cũng không kịp phiền lòng thêm nữa.
- Hỏng bét!
Triệu Quát đột nhiên lỡ lời kêu một tiếng, sắc mặt không ngờ cũng không thế nào trông cho khá hơn được.
- Là sao?
Trịnh Thiên Đào trong lòng cũng là trầm hẳn xuống như cũng nghĩ tới điều gì. Phải biết rằng • đồng chí Cung Khai Hà là cố vấn quân ủy, uỷ viên uỷ ban quân giới, Thứ trưởng bộ quốc phòng. Là vị tai to mặt lớn thật sự trong quân giới. Dù là Triệu Quát ở trước mặt ông ta vẫn là phải khúm núm đấy. Nếu thật sự phải đối phó..., Triệu Quát cứ biến thành kẻ chạy cờ cho rồi.
- Việc này Diệp Phàm sẽ không nói với Cung tướng quân chứ?
Triệu Quát giống như đang lầm bầm tự nhủ.
- Không •••••• không thể nào chứ••••••
Trịnh Thiên Đào quả nhiên trong lòng có chút chột dạ, lúc trước quả thật không nghĩ tới chuyện này. Giờ phút này cả hai thật sự là nghĩ mà thấy sợ. Nếu đồng chí Cung Khai Hà chú ý đến vậy thì chuyện này liền biến thành đại sự mất rồi.
- Sẽ không •••
Triệu Quát thì thầm một câu, liếc mắt nhìn Trịnh Thiên Đào một cái, nói:
- Nếu việc này không kịp xử lý sạch sẽ, chỉ sợ Diệp Phàm không kiên nhẫn mà báo lên trên thì thật phiền toái. Thiên Đào, anh hãy suy nghĩ một chút • nếu quả thật lọt đến bên Cung tướng quân, Cung tướng quân sẽ ưu tiên anh hay Diệp Phàm?
- Cái này còn phải hỏi, nhất định là ưu tiên Diệp Phàm.
Trịnh Thiên Đào không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.
- Đúng rồi đó, Cung tướng quân ưu ái Diệp Phàm, anh hãy suy nghĩ một chút, ông ta sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Triệu Quát giống như một thầy giáo đang giảng giải vấn đề còn Trịnh Thiên Đào giống như học sinh tiểu học đang đáp lại. Nhưng thật ra là Triệu Quát đang dùng đề tài dắt mũi Trịnh Thiên Đào.
Triệu Quát đương nhiên cũng không hy vọng việc này cứ khúc mắc như vậy. Đại bộ phận sự vụ cụ thể của Quân khu Bắc Kinh vẫn đang là do Triệu Quát xử lý.
Phía dưới xảy ra sự tình kiểu này nếu để lọt lên trên, sẽ có người nghi ngờ năng lực lãnh đạo và quản lý của Triệu Quát ngay.
Mà Triệu Quát trong lòng sớm hiểu được, Anh em Trịnh gia là đấu không lại Diệp Phàm. Chỉ cần một Cung Khai Hà nhúng tay vào là Trịnh Thiên Đào liền tất bại rồi.
Mà Diệp Phàm là con cưng của Tổ đặc nhiệm A, Cung Khai Hà tuy nói không thể trực tiếp nhúng tay vào sự vụ một khối bên quân đội và chính phủ nhưng ông ta tuyệt sẽ không chịu nhìn Diệp Phàm bị người ta khi dễ như thế.
Huống chi là còn có Kiều gia đại viện, ngoài ra còn thêm một Phí gia trang, đây lại càng là một “cây đại thụ”.
Ngay cả Triệu Quát tự thân mà nói cũng không muốn thấy Diệp Phàm bị Trịnh gia quản chế. Triệu Bảo Cương và Triệu Quát đã sớm thấy được tiềm lực của Diệp Phàm, cho nên vẫn luôn muốn cùng Diệp Phàm giao hảo.
Có khi còn có thể đưa tay giúp tiểu tử này một phen, cũng không ngoài là vì sau này Diệp Phàm có thành tựu tự nhiên sẽ nghĩ đến Triệu gia lúc này đã tốt với hắn như thế nào. Không thể không nhìn nhận hai người này của Triệu gia đều rất có tầm nhìn.
Trịnh Thiên Đào không lên tiếng, sắc mặt xám xịt ngồi đó, Triệu Quát hiểu được trong lòng y đang dao động, cân nhắc được mất, cuối cùng nhất định sẽ ra quyết định. Mà Triệu Quát nhắc nhở cũng kha khá rồi. Nếu quả thật anh em Trịnh gia còn muốn gây sức ép, Triệu Quát cũng đành mặc kệ. Đến lúc đó gặp trở ngại là hai huynh đệ bọn họ, Triệu Quát coi như là kết thúc trách nhiệm của lãnh đạo và đồng sự nhắc nhở nhau, không thẹn với lương tâm rồi.
- Anh cần phải cân nhắc kỹ, muốn tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông.
Triệu Quát cuối cùng chỉ điểm thêm cho Trịnh Thiên Đào một chút, đoạn bảo:
- Việc này cứ như vậy đi, anh trở về suy nghĩ cho thật kỹ.
- Vậy được rồi.
Trịnh Thiên Đào khẽ gật đầu, nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng của Triệu Quát.
Tối hôm đó, Trịnh Thiên Đào mang theo hai bình Mao Đài năm sao, lặng lẽ xuống xe đi vào nhà uỷ viên uỷ ban quân giới, Bộ trưởng bộ quốc phòng Tiếu Thiết Phong.
Tính ra, Trịnh Thiên Đào cũng đã tiến đến gần hệ phe cánh của Tiếu Thiết Phong. Một thời gian trước Trịnh Thiên Đào còn chưa quyết chủ ý.
Tuy nhiên,thứ nhất hiện tại đang là lúc mấu chốt để nâng quân hàm rồi. Thứ hai là gặp phải chướng ngại vật là Diệp Phàm, cũng là lúc Trịnh Thiên Đào quyết định đứng vào hàng ngũ phe này.
Muốn chế phục lãnh đạo quản lý trực tiếp Diệp Phàm là Cung Khai Hà, chỉ có Tiếu Thiết Phong là có thực lực này. Đây đương nhiên là Trịnh Thiên Đào trong lòng cho rằng như vậy.
Tiếu Thiết Phong là trưởng ban Phòng vụ, uỷ viên uỷ ban quân giới. Còn Cung Khai Hà tuy nói là cố vấn quân ủy, uỷ viên uỷ ban quân giới, nhưng chỉ kiêm Phó trưởng ban Phòng vụ. Cho nên, Trịnh Thiên Đào cho rằng Tiếu Thiết Phong là chức vụ chính hoàn toàn có thể ngăn chặn Cung Khai Hà vốn nắm chức phó.
Nhưng vấn đề Trịnh Thiên Đào không nghĩ thấu chính là, bên quốc phòng tại sao phải đặt thêm một ghế uỷ viên. Theo quy củ mà nói bên quốc phòng nhiều nhất cũng chỉ thêm có một ghế uỷ viên đó mà thôi.
Tuy nhiên, Trịnh Thiên Đào chắc là bị chức vụ cố vấn bên uỷ ban quân giới của Cung Khai Hà lừa dối. Mới không suy xét vấn đề ở phương diện này.
Trịnh Thiên Đào vì sao không trực tiếp đi tìm nhân vật số một của quân khu Bắc Kinh là Tư lệnh viên Tiền Thành Đông, đó là bởi vì y cho rằng Tiền Thành Đông cũng ép không nổi Cung Khai Hà. Bởi vì Tiền Thành Đông còn không phải uỷ viên. Giống như có với không có lẽ thường đem ra so sánh đó thôi, quyền lực là giảm bớt đi nhiều.
Muốn bảo vệ hy vọng thăng tiến của chính mình, đầu tiên là phải thịt con hổ Diệp Phàm này. Mà công cụ tốt nhất để đánh hổ lại chính là Tiếu Thiết Phong. Đương nhiên, Trịnh Thiên Đào cũng không phải không suy xét đề nghị của Triệu Quát —— muốn tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông.
Triệu Quát ý tứ thế nào thật ra Trịnh Thiên Đào trong lòng biết rõ, thật ra là bảo y đi tìm Diệp Phàm giảng hòa. Thực tế không hơn chính là cúi đầu nhận thua.
Con đường này, Trịnh Thiên Đào không thể không nghĩ tới. Tuy nhiên, cho dù y nghĩ thoáng đi như thế nào, cảm giác cúi đầu trước đứa con nít ranh như Diệp Phàm đều rất mất mặt Trịnh gia. Nếu thế thì Trịnh gia sau này còn sống yên ở đất thủ đô thế nào được nữa?
Cho nên, Trịnh Thiên Đào suy trước tính sau, mới vẫn là buông bỏ cho con đường này mà lựa chọn áp chế, thậm chí tiêu diệt đối thủ.
Chỉ cần chứng minh được là Diệp Phàm là đang vu cáo hãm hại thì sẽ xoay chuyển được cục diện. Phỏng chừng, hắn còn phải ra tòa án quân sự.
Kết quả này chính là điều Trịnh Thiên Đào mong được thấy nhất, cũng có thể cho thấy Trịnh gia năng lực đến đâu, để cảnh cáo những kẻ có chút khinh thị Trịnh gia.
- Là Thiên Đào đến hả, ngồi đi.
Thấy con trai Tiếu Quân cùng Trịnh Thiên Đào tiến vào đại sảnh, Tiếu Thiết Phong đặt tờ báo trong tay xuống, ra hiệu cho Trịnh Thiên Đào ngồi xuống ghế salon đối diện.
Tiếu Quân rót trà xong thì lên lầu, đương nhiên là để tiện cho bọn họ đàm luận. Tiếu Thiết Phong cũng không có kêu Trịnh Thiên Đào lên thư phòng trên lầu nói chuyện. Điều này cho thấy rõ, Trịnh Thiên Đào vẫn chưa được Tiếu gia tán thành. Có thể lên thư phòng Tiếu gia cũng là đại biểu cho một mức độ tín nhiệm và thừa nhận nhất định.
- Tiếu Quân, con cũng ngồi đi.
Tiếu Thiết Phong ra hiệu cho đứa con trai Tiếu Quân, xem ra là y muốn đứa con dự thính, học hỏi một ít gì đó rồi.
Tiếu Quân nhậm chức ở bên quân đội, tiếp xúc sớm một chút với một số nhân vật thượng tầng bên quân giới cũng có lợi cho y phát triển.
Trịnh Thiên Đào dù sao cũng là Phó tư lệnh Quân khu Bắc Kinh, coi như là cánh cửa vừa mới chạm đến thượng tầng quân giới. Đương nhiên, chỉ là chạm đến, chứ còn chưa nói là bước vào. Một khi quân hàm của Trịnh Thiên Đào lên trung tướng, kia mới xem như thuộc vào thượng tầng quân giới.
- Trưởng ban Tiếu, vẫn muốn đến bái kiến, chỉ có điều gần đây Bộ trưởng Tiếu ngài vẫn bận rộn. Thiên Đào trông mong cơ hội này đã lâu rồi.
Trịnh Thiên Đào vẻ mặt cung kính, chào hỏi.
- Ha ha, gần đây đúng là bận rộn không dứt ra được.
Tiếu Thiết Phong cười cười nhấp một ngụm trà.
- Trưởng ban Tiếu, tôi là muốn báo cáo lên anh chút việc của quân khu.
Trịnh Thiên Đào nói, tự nhiên là thăm dò trước khi hành động rồi.
- Ủa, chuyện quân khu hẳn là cậu phải báo cáo lên Triệu Quát tướng quân mới đúng. Nếu không thì cũng là lên Tư lệnh viên Tiền rồi, dù nói thế nào cũng không cần đến chỗ tôi báo cáo phải không?
Tiếu Thiết Phong trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng thật ra là đang cố ý bức Trịnh Thiên Đào nghiêm túc thừa nhận.
Thật ra, Trịnh Thiên Đào có thể nói như thế, Tiếu Thiết Phong đã có chút cảm giác. Việc này vốn không cần báo lên Tiếu Thiết Phong mà Trịnh Thiên Đào nói muốn tới báo cáo, đây không phải là bái Tiếu Thiết Phong làm chủ soái rồi. Thật ra, đây là một loại biểu hiện muốn gia nhập phe cánh mà thôi.
- Trưởng ban Tiếu là thuộc bên quốc phòng, phàm là chuyện liên quan đến quốc phòng thì Trưởng ban Tiếu cũng có thể chỉ huy. Chỗ Thiên Đào, Quân khu Bắc Kinh cũng là đơn vị cấp dưới của Trưởng banTiếu. Thiên Đào báo cáo công tác liên quan lên Trưởng TiếuTiếu là hoàn toàn chính đáng rồi.
Những lời này của Trịnh Thiên Đào giống như đang nói chuyện không đâu, thật ra chính là một lần nữa thừa nhận mình lựa chọn “Tiếu hệ”.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong