- Mau lui ra!
Diệp Phàm vừa thấy thế nỏng nảy, vừa động đã muốn tiến lên đỡ một chưởng.
- Không cần!
Không thể ngờ được Tuyết Vũ tốc độ nhanh hơn. bổ nhào về phía trước một chưởng độc chắn đến.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng dừng bước, bởi vì hắn cảm thẩy chưởng lực của Tuyết vũ rất mạnh. Một cỗ nội tức vô hình không ngờ từ trong tay cô ấy phun ra phía trước, giống như một cái chụp từ bàn tay đánh về phía trước.
Lúc này đây, Diệp Phàm thật sự kinh hãi rồi. Nội tức từ bàn tay hình thành một vòng bảo vệ mỏng manh. Giống như trên bàn tay có một màng sắt mỏng bao quanh.
Tuyết Vũ là thập đẳng sao? Làm sao có thể? Đánh chết Diệp Phàm không thể tin được một cô nàng mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi không ngờ đã đạt đến thập đẳng. Đây chẳng phải là thiên tài so với cả Diệp Phàm sao? Việc này làm cho người khác khó có thể tin.
Mà Diệp Phàm cũng phát hiện, lão già trên xe lăn kia đột nhiên hô:
- Thật sự nhanh, mau lui lại!
- Muốn lui sao, kiếp sau đi!
Không thể tưởng tượng được Tuyết Vũ đột nhiên cười lạnh một tiếng, chưởng lực nhoáng cái đã đến trước mặt.
Rầm…
Một tiếng động vang lên không thể nào mạnh hơn nữa, chỉ một tiếng động, chưởng lực của Tuyết Vũ đã đánh trúng ngực của Phác Chân Thanh.
Tuy nhiên, hiệu quả cũng khá rõ ràng, quần áo của Phác Chân Thanh không có gì dị dạng. Tuy nhiên, miệng vừa mở, một ngụm máu tươi giống như thác nước phun ra.
Hơn nữa, cả người giống như bay về phía sau, cuối cùng văng xuống đất cách xa chừng hai mươi mét.
Chân của lão già này co giật kịch liệt, hai chân giống như con giun bị chặt đứt đá lung tung trên mặt đất.
Việc này, đương nhiên là phản ứng tự nhiên của sự đau đớn. Phác Chân Thanh căn bản là không khống chế nổi, làm cho người nhà họ Phác đều lao đến xem.
- Tiếp nhận mấy chưởng?
Đúng lúc này lão già ngồi xe lăn tức giận rồi, hai tay đột nhiên vỗ vào xe lăn, cả người bay lên chừng hơn ba mét.
Đầu hướng xuống dưới, hai chân hướng lên trên, giống như vận động viên nhảy cầu, hai tay đi xuống nhấn một cái bổ xuống đầu Tuyết Vũ.
- Hừ!
Diệp Phàm vừa thấy hổ ưng công của nhà họ Phí đột nhiên tuôn ra, cả người bay lên không trung gần bốn mét. Trong nháy mắt đã đến trên đầu lão già kia. Đôi chân của Diệp Phàm giống như móng của chim ưng đá xuống.
Lão già không có cách nào, vọt người hướng hai tay lên trên ngăn đôi chân của Diệp Phàm.
Thình thịch…
Lão già ngồi xe lăn bị Diệp Phàm hất trở lại xe lăn, tiếng két két của xe lăn vang lên một hồi, chiếc lốp xe được làm bằng thép không ngờ méo mó.
Đó là bởi vì lão già này đã ép toàn bộ lực mà Diệp Phàm dùng trên người y vào lốp xe, mấy vạn cân, mặc dù là được tinh chế bằng thép cũng không thể chịu nổi.
- Người thanh niên, nói như người Trung Quốc các cậu chính là tỷ thí phải có võ đức?
Lão già không ngờ dùng tiếng phổ thông rõ ràng nói.
- Tôi cũng đang muốn nói với ông một chút, định dùng chiến thuật xa luân là có võ đức sao?
Diệp Phàm đáp lại một câu, vẻ mặt không sợ hãi của lão già kia không ngờ có chút đỏ lên.
- Tôi chỉ muốn thử chưởng lực của cô gái kia.
Lão già tìm cách chống chế.
- Tôi cũng vậy.
Diệp Phàm vừa nói một câu thiếu chút nữa làm lão già này nghẹn họng. Ý là tôi cũng muốn thử chưởng lực của ông.
- Cậu thanh niên, không cần so bì, phải có năng lực mới được.
Lão già này hừ nói.
- Người Trung Quốc thường nói một câu, không chắc trăm phần trăm, không dám lên Lương Sơn.
- Được! Có cả tính, Phác Thượng Xung tôi thực muốn xem một chút cá tính của cậu.
Phác Thượng Xung đột nhiên nhắm vào Diệp Phàm lao đến.
Dây xích sắt màu đen Phác Hải Thanh vừa dùng ban nãy bị y rút lên, tiếng rít của không khí vang lên, một đường sóng xích linh hoạt sắc bén quất thẳng hướng về phía Diệp Phàm.
Lão già này ít nhất cũng thập đẳng, nếu không không thể thi triển nội tức thuần thục như vậy. Diệp Phàm thầm cảnh giác. Tay cũng không dám chậm chễ, tiểu Lý đao từ trên cổ tay bắn ra ngoài.
Bởi vì đạt đến thập đẳng, cho nên hiện giờ nội tức có thể khống chế được phương hướng của tiểu Lý đao.
Đến chỗ xích sắt.
Keng keng keng…
Mấy tiếng kêu giòn tan vang lên, ba cái tiểu Lý đao bị xích sắt đánh rơi trên mặt đất. Tuy nhiên cuối cùng cũng đâm rách không khí, như tên rời cung trong nháy mắt đã đến trước mặt Phác Thượng Xung.
- Hay!
Mấy người Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân hét lên một tiếng, hai mắt đều sáng lên. Cao thủ thập đẳng tỷ thí rất hiếm thấy.
Đương nhiên, bọn họ cũng không biết được Diệp Phàm đã đến thập đẳng, chỉ có thể cảm giác được có thể khống chế được thuần thục như thế ít nhất cũng phải là cấp cao nhất của cửu đẳng rồi.
Chỉ có vẻ mặt của Tuyết Vũ biến thành hơi cương, miệng thầm nói:
- Sao có thể? Mới mấy tháng, khi nào thì đột phá đến thập đẳng? Người này chẳng lẽ thật sự là chó ngáp phải ruồi sóng gợn sóng không ngừng, không thể nào! Nếu thật sự là vậy cũng phải nói với cô một tiếng, có thể nhận vào nhà họ Tuyết, truyền cho hắn Tuyết gia Y bát…
- Hay cái rắm!
Một người thanh niên nhà họ Phác dùng tiếng Hàn Quốc mắng.
- Hay đầu mày!
Vương Nhân Bàng lập tức văng tục.
- Hừ…
Phác Thượng Xung là người có thực lực, sao có thể để Diệp Phàm trong một chiêu có thể giải quyết.
Chỉ thấy y hướng xe lăn nhẹ nhàng vỗ, một bóng đen hiện lên vang lên một tiếng rất lạ.
Phi đao của Diệp Phàm không ngờ bị bóng đen kia hút trôi. Diệp Phàm tập trung nhìn vào thấy một thứ rất lạ giống như cánh hoa sen, chỉ có điều rất nhỏ,chỉ to bằng ba đầu ngón tay.
Mẹ kiếp, cái gì vậy. Diệp Phàm thầm văng tục một câu. Vừa động tay Huyết trích tử rời tay bay ra.
Xoay vòng một hồi trên không trung, lập tức phát triển lớn dần lên, mở ra sáu cánh hoa sen phát ra ánh sáng âm u, giống như một đóa hoa âm hồn màu tím chộp đến đồ vật kỳ quái của Phác Thượng Xung.
Với nội tức của cao thủ thập đẳng, Huyết Trích tử càng mạnh hơn.
Rầm một tiếng Huyết Trích tử va chạm với đồ của Phác Thượng Xung, một ngụm đã nuốt quái vật này vào.
- Nổ.
Phác Thượng Xung vẻ mặt khó coi đột nhiên gầm lên một tiếng, không ngờ phun ra một ngụm máu tươi.
Rầm…
Quả nhiên là nổ tung. Loảng xoảng một hồi vẻ mặt Diệp Phàm hơi biến sắc, bởi vì Huyết Trích tử của mình cùng với đồ vật quái dị kia không ngờ đồng thời nổ tung. Mấy cánh hoa sen từng mảnh rơi xuống giống như lá rụng, bay xa trong không khí đến hơn mười mét. Thành từng mảnh xuyên thấu vào đất không còn thấy đâu.
Đồ của Phác Thượng Xung cũng không khác gì, việc này hẳn là thuộc loại lưỡng bại câu thương rồi.
- Lại đến!
Vẻ mặt Phác Thượng Xung hiện lên màu tím bầm, hai tay múa máy trên không trung, không lâu trong không khí truyền đến một âm thanh quỷ dị.
Mấy người Vương Nhân Bàng chỉ nghe tiếng kêu không phát hiện cái gì, chỉ có điều tất cả mọi người có cảm giác giống như bị đun nóng đến hơn một trăm độ, hình như còn đang tăng lên, không khí phạm vi mười mét quanh mình đang ẩm dần lên.
Dưới nhiệt độ này, tựa hồ như có thể nghe thấy chuyển động của không khí, những người xem cuộc chiến tất cả đều lui đến hơn 100 mét.
Phác Thượng Xung ngồi xe lăn, tay của y vẫn cuồng loạn múa trên không trung.
Người thường thì không biết gì, người trong nghề thì xem náo nhiệt. Tuyết Vũ vẻ mặt nghiêm trọng nhìn lên trời, Diệp Phàm cũng trợn mắt tập trung nhìn.
Bởi vì đôi mắt ưng của hắn rõ ràng nhìn thấy không trung đang thay đổi. Khi tay của Phác Thượng Xung múa may là lúc không trung hình thành một khí cầu kỳ dị.
Lớn bằng nắm đấm rồi theo tay múa của Phác Thượng Xung càng nhanh, khí cầu không ngừng lớn lên bằng quả bóng chuyền, một phút sau không ngờ lớn bằng cái sọt.
Phác Thượng Xung hình như đang cố hết sức đẩy về phía trước. Khí cầu lớn như cái sọt kia xoay tròn trong không trung hướng về phía Diệp Phàm, tốc độ khá nhanh, cũng không cảm thấy chậm.
Suy nghĩ đầu tiên của Diệp Phàm chính là tránh. Tuy nhiên, kỳ lạ chính là khí cầu hình như có lực hút, hai tay của anh buộc lòng phải hướng về phía nó.
- Sao thế.
Diệp Phàm chau mày, sau một hồi nhảy múa cuồng loạn, mấy chục thanh tiểu Lý đao dưới sự khống chế của nội tức hướng đến khí cầu.
Tiểu Lý đao có thể đâm cả đá không ngờ gặp khí cầu rơi hết xuống đất. Khí cầu chỉ hơi lõm xuống một chút tiếp tục hướng về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không ngừng tung ra tiểu Lý đao, lần này rõ ràng không cần nội tức khống chế, mà trực tiếp đánh ra.
Phác Thượng Xung dường như đang nhếch môi cười.
- Người Trung Quốc, nhận thua không?
Phác Thượng Xung vẻ mặt giống như nhìn từ trên cao xuống hỏi.
- Nhận cái rắm.
Diệp Phàm gầm lên một tiếng, hai tay giống như Thiếu nữ hái hoa, đem mấy chục đao thu lại giống như kẹp hướng về phía khí cầu.
Ngay cả Tuyết Vũ cũng nhíu mày, trong lòng tự nhủ người này thật là ngu ngốc, phá đao này căn bản là vô dụng. Chỉ hơi chạm đã bị đánh bay còn ném tới làm gì. Vô bổ thôi, trước mặt cao thủ không là gì.
Ngay khi khí cầu cách Diệp Phàm mười mét là lúc nụ cười của Phác Thượng Xung biến thành nụ cười ác nghiệt, nụ cười rất lạnh lùng tàn khốc.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng đang mỉm cười.
Cảm thấy khí cầu này hình như có một luồng khí rất nóng đánh tới, Diệp Phàm vội vàng xoay người dùng nội tức lui về phía sau. Lúc này giọng Phác Thượng Xung vang lên:
- Không kịp rồi cậu nhóc, đi gặp quỷ đi thôi.
- Bùng nổ!
Phác Thượng Xung rống lên một tiếng, bốn lốp của xe lăn lập tức liền bùng nổ. Mà Phác Thượng Xung còn dùng lực làm cho chiếc xe lăn đặc chế kia vặn vẹo biến hình, vài tiếng ken két vang lên, chiếc xe lăn biến thành đống sắt vụn.
Còn Phác Thượng Xung nhàn nhã ngồi trên đống sắt vụn, tuy nhiên, vẻ mặt lão già tươi cười thoải mái.
Bởi vì đối diện, khí cầu nổ tung cách lão chừng năm mươi mét. Khí cầu này đương nhiên không phải là khí cầu thật sự, mà là Phác Thượng Xung dùng bí thuật của nhà họ Phác tụ tập nội tức mấy chục năm lại ép thành.
Cuối cùng khí chất càng lớn, khi đạt đến đỉnh điểm, Phác Thượng Xung phát động va chạm khống chế chỗ khí cầu nổ tung.
Lập tức một hơi nóng rực lên làm cho người ta không thể thở nổi, chắc chắn không thua uy lực của ba trái lựu đạn buộc chặt cùng một chỗ nổ tung.
Người đứng cách xa bảy tám chục mét đều cảm giác như bị lửa thiêu, vội vàng lui về phía sau mấy chục bước, tất cả đều kinh hãi trợn mắt há hốc mồm nhìn phiến đá bị nổ tung bay trong không trung giống như những cánh hoa.
Quanh bán kính mười mét đều là bụi đất, những mảnh vụn của gạch giống như lưỡi dao bay xung quanh.
Sợ tới mức những người xem xung quanh đều khua côn bổng lên để ngăn cản hơi nóng, phát ra âm thanh lốp bốp. Dường như mấy chục người đang chiến đấu với hai người.
Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân vì lo cho Diệp Phàm, cho nên ra ngoài sau một tẹo. Cách hiện trường khá gần, nên bị khí nóng bốc ra bên ngoài đốt nóng một chút.
Lập tức tóc hai người như bị bắt lửa. Hai người vội vàng lăn vài vòng như con lật đất trên đất mới cỏ thể giảm trừ sức nóng.
Hiện trường mù mịt khói.
Bụi bặm tan hết, gạch vỡ bị lực hút của trái đất tác động, rơi từng khối xuống đất.
- Anh Diệp, anh không sao chứ?
Trương Cường thanh âm có chút hoảng hốt, vì anh ta phát hiện, Diệp Phàm vẫn đứng nguyên tại trung tâm vụ nổ khi nãy, chỉ có điều vẻ bề ngoài có chút vấn đề.
- Anh Diệp…
Tuyết Hồng sợ tới mức kêu lớn lên. Bởi vì tóc Diệp Phàm từng sợi từng sợi dựng đứng chổng lên trời. Còn sắc mặt đỏ bừng cứng ngắc, như bị sốt cao đến 50-60 độ vậy.
Về phần quần áo của hắn, áo khoác bị cháy sạch tả tơi, đen xì, hơn nữa, tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi khét.
- Không sao, còn sống.
Diệp Phàm há miệng, lập tức một làn khói trắng thoát ra. Hắn phì mạnh ra, lập tức, một làn sương mù màu trắng trông như một con mãnh xà biến hình, bủa vây đến hơn mười mét bên ngoài nhà vệ sinh.
Một tiếng nổ ầm vang, dưới sự tấn công của làn sương trắng, không ngờ nhà vệ sinh trong nháy mắt liền đổ sụp
- Cừ thật.
Vương Nhân Bàng hít một hơi khí lạnh, trong lòng tự nhủ đây cũng quá cái kia. Một làn khí phun ra có thể làm sập cả một cái nhà vệ sinh, lợi hại. Cái này, đương nhiên là nội khí áp chế song phương kích thích khói trắng hình thành. Uy lực không thua gì lựu đạn nổ tung.
- Cậu thanh niên, nếm được chút mùi vị rồi chứ?
Phác Thượng Xung ngồi trên xe lăn ở bên cạnh, dùng vẻ mặt bình tĩnh của một cao nhân nhìn Diệp Phàm.
- Nếm được rồi, tuy nhiên, ông cũng sẽ ‘nếm’ được mùi vị của tôi ngay đây.
Diệp Phàm vừa nói xong, sắc mặt Phác Thượng Xung đột nhiên biến đổi, lão già này sợ đến mức vội vàng bắn lên từ xe lăn định tránh.
- Chậm rồi, đồng chí lão Phác.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, tiếng cười này khiến lão Phác bị kích thích đặc biệt.
Xì xì mấy tiếng giòn vang.
Mọi người kinh hãi phát hiện, cũng không biết thứ gì bay vòng quanh lão Phác mấy vòng rồi lại bay về trong tay Diệp Phàm.
Còn sắc mặt lão Phác lập tức rất khó coi, bởi vì, chiếc áo Hàn Quốc trên người ông ta đã bị rách thành mấy mảnh bay mất, lộ ra bộ ngực có rất nhiều nếp nhăn.
Hơn nữa, trên bộ ngực còn để lại dấu tích. Một sợi dây đỏ dường như bao quanh thân thể lão Phác, xoay tròn mấy vòng. Nhìn từ phía xa, thân thể lão Phác như bị bao vây bởi những chiếc vòng màu đỏ, phải đến mười bảy mười tám cái.
Đến gần nhìn, mọi người liền kinh ngạc. Bởi vì những vòng tròn màu đỏ này căn bản không phải vòng tròn gì. Mà là từng vết thương trông như chiếc vòng. Hơn nữa, sâu đến mức có nhiều chỗ máu tươi còn chảy ra từ vòng tròn.
Đây đương nhiên là chuyện tốt mà Lạc Bảo Kim Tiền của Diệp Phàm làm. Vừa rồi hắn tiện tay ném ra phi đao mà không có nội tức khống chế. Chính là để thu hút sự chú ý của lão Phác. Còn Diệp Phàm, sau khi trả giá bằng việc bị thương thì cũng khiến cho lão Phác bị thương nặng.
Dưới đất, cảnh tượng rất thê thảm. Một hố rộng chừng 30-40 mét, sâu gần 5-6 mét hiện ra phía trước Phác gia trang.
- Rất phong cách, đồng chí lão Phác, vòng tròn này, haha…
Vương Nhân Bàng cười khan.
- Phác tiên sinh thích vòng tròn màu đỏ mà, hơn nữa, lại còn có cả một bộ mấy cái nữa, rất hoành tráng…
Trương Cường cũng bật cười.
- Tóc của anh Diệp cũng rất có phong cách, đúng là giống siêu sao NBA.
Lam Tồn Quân thấy Diệp Phàm không bị tổn thương nặng gì, nên cũng thoải mái pha trò cười.
- Đấu thêm lần nữa.
Phác Thượng Xung thực sự không biết giấu mặt vào đâu, bị khỏa thân trên trước hậu bội, trên người còn bị mười mấy vòng tròn quay xung quanh, quá mất mặt.
Mất mặt mất đến tận nhà bà ngoại rồi. Ông ta nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng, không để tâm đến đùi phải bị què, bổ nhào về phía trước, giơ tay với lấy cây thiết côn bên cạnh tấn công hết sức về phía Diệp Phàm.
- Lui ra.
Lúc này, dường như từ một nơi rất xa truyền đến một thanh âm vang như chuông. Phác Hướng Trung vừa nghe thấy, không ngờ nhẫn nại lui xuống.
- Diệp Phàm phải không, Tuyết Vũ đúng không, hai người có bản lĩnh cao nhất trong đám người này, thật là uy phong, đều thập đẳng. Hai người cùng lên đi. Bằng không mấy lão già của Trung Quốc sẽ nói Phác Tín Đông tôi ức hiếp kẻ non nớt.
Sau khi giọng nói này phát ra, sắc mặt Diệp Phàm và Tuyết Vũ đều thay đổi. Mẹ nó, thật là xui xẻo, lại thật sự gặp phải ‘Thái Cực Huyết Phác Tín Đông’ một trong mười đại cao thủ trên thế gian.
Trận chiến này còn biết trông cậy vào đâu, người ta dám gọi tên hai người lên, hơn nữa còn biết rõ năng lực. Bản lĩnh của Phác Tín Đông kia đạt tới cảnh giới nào rồi, đây đơn giản là không ai dám tưởng tượng.
Đương nhiên, Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân đều khiếp sợ nhìn Diệp Phàm. Mới biết không ngờ hắn đã đột phá tới thập đẳng. Lam Tồn Quân không kìm được, nhỏ giọng nói một câu:
- Quá biến thái.
- Đương nhiên biến thái, người ta chính là biến đổi hình dáng. Cao thủ thập đẳng chỉ mới 28 tuổi. Bằng không, sao có thể làm đại ca của chúng ta được?
Trương Cường còn giải thích một chút.
- Ôi…buồn bực thật…
Vương Nhân Bàng nói một câu, không lên tiếng.
- Vâng, Phác tiền bối.
Diệp Phàm và Tuyết Vũ vẻ mặt cung kính đều ôm nắm tay. Đối với cao nhân tiền bối lánh đời mấy chục năm như này, hai người đều rất ngưỡng mộ. Mặc dù là đối đầu, cũng có suy nghĩ như vậy.
Hơn nữa, Diệp lão đại mặc dù có đôi mắt ưng và thuật dùng sóng khí dò xét, nhưng cũng đều không phát hiện ra giọng nói của Phác Tín Đông phát ra từ đâu. Biết được người ta cũng có năng lực bóp méo phương vị, Diệp lão đại liền không dò xét nữa.
- Hai người các anh liên kết, chịu được mười chiêu của tôi, hôm nay các anh có thể bình yên rời khỏi đây. Còn Phác gia cũng không truy xét việc Tuyết Hồng làm cháu tôi bị thương. Nếu không thể thắng, rất xin lỗi, tất cả những người tới đây hôm nay, đều phải thành tàn phế rồi mới được đi.
Phác Tín Đông thản nhiên nói.
Giống như nói một chuyện rất bình thường. Căn bản không coi công phu người ta luyện mấy chục năm ra gì. Đây có lẽ chính là sự lãnh đạm của cao thủ tuyệt thế
Biết hôm nay muốn tránh cũng không tránh được, Diệp Phàm và Tuyết Vũ liếc mắt nhìn nhau, rất ‘thức thời’ đi hướng về phía trung tâm của bãi.
- Cô là người của Tuyết gia?
Giọng nói của Phác Tín Đông lại truyền tới.
- Vâng, tiền bối, tôi là người giúp việc.
Tuyết Vũ vẻ mặt cung kính nói.
- Tuyết Nha Nha khỏe chứ?
Phác Tín Đông hỏi.
- Chủ mẫu rất khỏe.
Tuyết Vũ nói. Đám người Diệp Phàm trong lòng có chút sợ hãi. ‘Tuyết Nha Nha’ này chẳng phải chính là ‘Phi Linh Đang Tuyết Nha Nha’ sao. Đây chính là nhân vật đứng thứ hai trong bảng xếp hạng thập đại cao thủ toàn thế giới. Lai lịch còn vang dội hơn cả Phác Tín Đông, không thể ngờ Tuyết Hồng lại có lai lịch lớn thế.
Tuy nhiên, đối với cái mà Tuyết Vũ nói là người giúp việc gì đó, đám Diệp Phàm có chút không rõ.
Nếu nói là hầu hạ Tuyết Hồng thì hình như không giống lắm, nếu nói là hầu hạ mẹ Tuyết Hồng, thì lại càng không giống.
Tuyết Vũ mới bao nhiêu tuổi. Mẹ Tuyết Hồng chắc chắn ít nhất cũng phải 45, 46. Lúc mẹ Tuyết Hồng còn nhỏ, căn bản Tuyết Vũ chưa sinh ra.
- Haha…được, bắt đầu đi, nể mặt Tuyết Nha Nha, bây giờ giảm thành tám chiêu.
Phác Tín Đông cười sảng khoái.
Đột nhiên, một lực mạnh truyền từ phía xa tới. Diệp lão đại và Tuyết Hồng đều cảm thấy dường như bất hạnh đụng phải bão cấp mười hai.
Tuy nhiên, cái này đối với Tuyết Vũ mà nói, vẫn thuộc phạm vi có thể chịu đựng được.
Tuy nhiên, hai người cảm thấy gió càng ngày càng mạnh, từ cấp mười hai đã tăng tới cấp mười lăm mười sáu, lại hướng lên, hai người bắt đầu cảm thấy chân có chút không đứng vững nữa. Hai người vội vàng ngồi xổm ở tư thế tấn. dựa vào mười phần kình lực để đứng vững.
- Ừ, đứng tấn cũng rất được, chứng minh hai người có bản lĩnh thật sự. Tuy nhiên, đây là chiêu thứ nhất, đến chiêu thứ hai đây.
Giọng nói của Phác Tín Đông lại truyền tới. Cùng với tiếng nói, lực khi nãy bất chợt mạnh hơn gấp hai, ba lần.
Diệp Phàm và Tuyết Vũ rút cục không đứng vững bị lực mạnh này hút thẳng lên không trung. Hai người thi triển thuật khinh thân, trụ vững trên không trung.
- Chúng ta kết hợp.
Diệp Phàm hô lớn một tiếng, bốn cái tay của hai người lập tức nắm lấy nhau. Cùng dùng lực chống lại lực linh hoạt, sắc bén vô cùng này.
- Chiêu thứ ba, gió cuốn mây tan.
Thanh âm của Phác Tín Đông có chút lạnh lẽo, một lực mạnh truyền đến từ không trung. Như một cây gỗ lớn bay từ khoảng cách mấy trăm mét, đập tới.
Ba…ba…hai tiếng giòn tan.
Hai người bị bay đập vào bức tường đá cách đó cả trăm mét, lập tức tạo thành một cái hố lớn trên bức tường đá.
Đương nhiên, hai người đều phun ra hai ngụm máu tươi, lập tức nhuộm đỏ cả tường đá. Con hổ điêu khắc màu trắng lập tức biến thành màu đỏ của máu.
- Chiêu thứ tư.
Giọng nói của Phác Tín Đông vẫn rất bình tĩnh, nhưng vẫn ẩn chứa một tia ác nghiệt, bất cứ ai cũng biết. Lão già này căn bản chính là muốn đùa chết hai tiểu bối.
- Lão thất phu, ức hiếp tiểu bối, không biết liêm sỉ.
Vương Nhân Bàng không kìm nổi miệng, mắng. Nhưng thực ra là muốn phân tán sự chú ý của Phác Tín Đông một chút. Địch thủ dùng cách tấn công từ xa, chỉ dựa vào nội khí để tấn công kiểu này, khẳng định rất tiêu hao sức lực.
- Mười cao thủ thế giới, haha, Phác Tín Đông chỉ là hư danh thôi. Không ngờ ra tay với hai tiểu bối chưa đến 30 tuổi. Đúng là mở rộng tầm mắt.
Lam Tồn Quân và Trương Cường đều hô lớn.
- Cút sang một bên.
Phác Tín Đông hừ một tiếng, ba người bọn Trương Cường không kịp phản ứng, ba ba ba, ba người bị gió cuốn đi, một bàn tay vô hình tóm lấy ném đập vào tường cách đó hơn mười mét, cảm giác lưng đau như muốn nứt ra, không ngờ nhất thời không bò dậy được.
- Mẹ…thật là lợi hại
Ba người đều nghĩ vậy. Tuy nhiên, Tuyết Hồng cũng hô lớn:
- Đã năm chiêu rồi, còn ba chiêu.
- Phải là chiêu thứ tư chứ, cộng thêm khi nãy mới là chiêu thứ năm, lão phu còn chưa phát ra.
Phác Tín Đông khẽ hừ một tiếng, hai lực mạnh mẽ truyền đến. Diệp Phàm rõ ràng nhìn thấy bàn tay nội kình bay hướng về phía mình và Tuyết Vũ.
Bàn tay hình thành từ nội kình đó tách không khí ra, mang theo một khí nóng rực, tuyệt đối còn nóng hơn mấy lần khí nóng lúc nãy Phác Thượng Xung tấn công mình.
Đây là điểm lợi hại của nội khí của Phác gia, thông qua thủ pháp đặc thù, ma sát với không khí sẽ tạo ra một sức nóng cho nội kình. Sau khi tụ nhiệt thành bóng, đạt tới điểm giới hạn thì sẽ có thể dẫn nổ, thật sự rất lợi hai, đen tối.
- Mau tránh.
Diệp Phàm một cước đá bay Tuyết Vũ, khiến bàn tay nội kình của Phác Tín Đông bay vào khoảng không
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
Cũng không biết Phác Tín Đông có cảm giác như thế nào, phải chăng lão đang tức giận. Hai tay bóp chặt lấy Diệp Phàm, và càng ngày càng bóp chặt hơn, lúc này Diệp Phàm cảm thấy rất khó thở.
Hơn nữa còn cảm thấy Phác Tín Đông càng ngày càng bóp mạnh hơn. Có lẽ chiêu này chưa dừng lại thì mình đã xong đời rồi.
Tuyết Vũ rất cảm động, cô cũng cảm thấy được Diệp Phàm bị liên lụy. Vì thế dùng hết sức kéo Diệp Phàm ra. Tuy nhiên chưởng lực của Phác Tín Đông vô cùng mạnh, cô không thể nào làm lay động được.
- Mẹ mày chứ.
Cảm thấy sắp không xong rồi, gân cốt toàn thân bị bóp giống như đang kêu lên răng rắc, gãy ra.
- Yên tâm đi, cái mạng này của cậu ta lấy cũng chẳng có ý nghĩa gì, tuy nhiên sau này cậu chỉ có thể sống nốt quãng đời còn lại ở trên giường mà thôi.
Giọng nói của Phác Tín Đông lúc này loáng thoáng truyền đến, ngữ khí vẫn rất bình thản, giống như đang nói một câu chẳng có liên quan gì đến ông ta.
Bốp...
Một luồng âm thanh chói tai truyền đến, ngân ảnh trong tay Diệp Phàm lóe lên trong nháy mắt âm thanh đồng thời được phát ra.
Sau khi vẽ thành 3 vòng tròn thì ngắm vào hòn giả sơn mà đánh ra. Đây là nơi mà Diệp Phàm đã quan sát rất lâu rồi mới phát hiện ra chỗ đáng nghi, có lẽ Phác Tín Đông đang ẩn náu ở trên hòn giả sơn này.
- Ồ!
Phác Tín Đông dường như tỏ ra kinh ngạc, không phải là vì đã nhìn thấy “can tướngng” mà kinh ngạc vì Diệp Phàm có thể nhìn ra chân tướng của mình, tuy nhiên trong nháy mắt đã không còn tiếng động nữa.
Can tướng đánh vào hòn giả sơn, lập tức vỡ thành những hòn đá nhỏ bay khắp nơi. Một bóng người bay ra từ hòn giả sơn.
Người đó đang ngồi hai chân xếp bằng giống như tư thế ngồi thiền, có lẽ đúng là Phác Tín Đông rồi. Chỉ nhìn thấy chân ông ta xếp bằng, toàn thân treo trên không trung cao khoảng 2 mét, cơ thể nhẹ nhàng rung lên đã có thể tránh được sự tấn công của Can tướng
Hơn nữa, tay vừa đưa lên đã làm cho Can tướng đánh vào không trung. Bất kể Diệp Phàm dùng lực như thế nào, Can tướng vẫn vùng vẫy và bay về phía bàn tay của Phác Tín Đông. Đây chính là kết quả của việc chịu ngoại lực quá mạnh.
- Chân Thanh, để cho con dùng thì không tồi đâu.
Phác Tín Đông đùa với Can tướng một phen, chà xát trong tay làm Diệp Phàm bất chợt trong lòng cảm thấy đau quặn, một ngụm máu tươi phun ra, Can tướng liền bị Phác TínĐông vứt cho Phác Trân Thanh.
- Cảm ơn bố!
Phác Trân Đông mừng rỡ, quỳ xuống hai tay đưa lên chuẩn bị đón lấy phi đao Can tướng.
- Đồ của học trò ta ngươi không xứng để dùng!
Đúng lúc này, một luồng âm thanh vang lên giống như từ trên trời truyền đến.
Một tiến “bốp” vang lên.
Toàn thân Phác Chân Thanh chém bay bổng vào không trung, trước tiên là bị người ta cho mấy tạt tai vào mặt, sau đó người đập mạnh vào 1 cây cổ thụ cách đó 100 mét, xương cốt phát ra những tiếng răng rắc. Máu tươi từ trong miệng phun ra.
- Gãy 5 cái xương sườn xem như là sự trừng phạt nhẹ đối với ngươi.
Giọng nói đó lại vang lên.
- Tiền bối là ai?
Giọng nói của Phác Tín Đông đã có chút hoảng loạn. Có thể nhận ra giọng nói đó mang đến áp lực rất lớn và sự hoảng sợ cho ông ta.
- Muốn làm học trò của ta tàn phế ư, hôm nay phải cho ngươi mấy cái tát để trút giận cho học trò của ta!
Giọng nói đó không để ý đến ông ta, “bốp bốp bốp” 3 tiếng vang lên lan truyền khắp trang viên Đạt Hỏa.
Bỗng chốc trên mặt Phác Tín Đông hằn lên vết của bàn tay. Hơn nữa còn bị quăng vào không trung lộn mấy vòng rồi bổ nhào đập vào hòn giả sơn.
- Lại phạt 20 năm công lực!
Giọng nói đó lại vang lên, một luồng hấp khí rất mạnh, hai tay Phác Tín Đông không có cách nào đưa lên được. Một luồng nội công rất lớn bị tách ra bay thẳng đến chỗ Diệp Phàm.
Luồng nội công đó còn mang theo một luồng nội khí nóng bỏng, nội công của Phác Tín Đông chứa đựng khí lực dương cương rất mạnh.
Luồng nội lực này bị dẫn dắt vào cơ thể của Diệp Phàm, chạy trong luồng kinh mạch. Điều kỳ lạ chính là vốn nó rất khó chấp nhận.
Tuy nhiên vùng bụng của Diệp Phàm vừa động đậy, nội công phật môn Bảo chí thiền sư lập tức chạy ra, giằng có với nội công của Phác Tín Đông.
Hai luồng nội công truy đuổi nhau trong cơ thể của Diệp Phàm, quấn lấy nhau. Thế giằng co bị phá vỡ tràn ra như trận hồng thủy phá vỡ đê dội thẳng vào kinh mạch. Có một vài chỗ không lưu thông được bị luồng khí đâm phá ra.
Diệp Phàm vốn đột phá được cửa thứ nhất nhân quan trong 9 cửa Tam bình của Nhậm Đốc, còn có chút rối loạn, vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng nên khiến cho Diệp Phàm hấp tấp đạt đến thập đẳng.
Cấp độ thập đẳng này có chút hư vô, tuy nhiên bây giờ những cản trở của kinh mạch còn sót lại bị luồng nội công tổng hợp rất mạnh này tấn công, lập tức được khai thông.
Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy được sự thoải mái, cảm giác rất khó hình dung giống như bị táo bón vài ngày, khi đã thông được thì rất dễ chịu.
Sau khi nội công lưu thông cơ thể Diệp Phàm rất thoải mái, rất nhanh chỉnh đốn lại một chút.
Còn khuôn mặt vốn mịn màng giờ đã nhăn lại. Thoáng chốc tóc bạc trên đầu lão lại nhiều thêm.
Ngoại hình của Phác Tín Đông đều là dựa vào sự duy trì của nguồn nội công này, một khi nội công giảm hoặc bị tổn thương nghiêm trọng thì tự nhiên không còn cách nào để duy trì phong độ được nữa. Vì thế đây chính là di chứng.
Nội công 20 năm bị lấy đi là nội công tinh túy nhất ở đan điền, thực tế nó là nội công tâm cơ, có ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể của Phác Tín Đông.
Thậm chí lão cảm thấy được vì mất đi công lực của 20 năm thì cấp độ thập nhị đẳng cũng chẳng còn là gì nữa.
Muốn khôi phục lại trong thời gian ngắn thì không thể. Sự tức giận của Phác Tín Đông cũng có thể hiểu được.
Đáng nhẽ với cơ sở đạt được là thập nhị đẳng, nếu cố gắng thêm nữa, không chừng lúc nào đó thời cơ đến, thêm vào vận may thì có thể đột phá được đến cảnh giới của Tiên Thiên Đại Năng Giả.
Bây giờ nhoáng một cái niềm hi vọng đã tan biến. Xét đến cùng cũng là vì tên tiểu tử họ Diệp này gây nên.
Tuy nhiên, Phác Tín Đông cũng hiểu rõ, giọng nói vang lên vừa rồi vẫn để lại cho mình sự chấn động.
Căn bản mình không có khả năng địch lại người này, chắc chắn là nhân vật lớn thuộc cảnh giới của Tiên Thiên Đại Năng Giả trong truyền thuyết đã nói.
Là cao thủ thuộc tầng chóp của kim tự tháp. Loại người này làm cho Phác Tín Đông một tia tinh thần để đối kháng cũng bị dập tắt.
Ông ta hiểu rằng, người này cũng chỉ là trừng phạt nhẹ hoặc khinh thường muốn đùa giỡn với mình. Thực ra muốn giết mình cũng chỉ như việc trở bàn tay mà thôi. Nếu như vì chuyện này mà làm cho trang viên Phác gia bị tận diệt thì.... Phác Tín Đông suy nghĩ và có chút run sợ.
- Cảm ơn tiền bối!
Phác Tín Đông chắp tay, hai đầu gối quỳ dưới đất. Làm động tác lễ rất trang trọng, cung kính khi hậu bối gặp tiền bối của người Trung Quốc. Người này nói tiếng Trung rất lưu loát, nên nhất định là người Trung Quốc rồi.
Còn cơ thể Phác Tín Đông tự nhiên rung lên, muốn biết rút cuộc sự tồn tại của người chưa từng nhìn thấy mặt này như thế nào, mà sự lợi hại của ông ta đến ngay cả tổ tiên Phác Tín Đông cũng phải quỳ trước mặt ông ta.
- Đồ nhi, lão phu Nam Lăng Hậu, mọi người vẫn gọi là Bức Vương (Vua dơi)¬, đó là để ca ngợi khinh công của ta giống như con dơi có thể bay đi tới 10 dặm.
“Dơi công” của lão phu và “thủy công” có thể tập trung hơi nước trong không trung để ta sử dụng. Nước là cội nguồn của vạn vật, có thể tan hợp, có thể lên xuống, có thể ngưng, có thể chảy, biết lợi dụng nó có thể trở thành vũ khí phòng thân lợi hại, có thể giúp người dưỡng thương, trị bệnh cứu người.
Quan trọng là tâm cảnh của ngươi thế nào. Nước có thể nhu, có thể cương. Lão Tử nói: “Người tốt phải giống như nước. Nước tạo phúc cho vạn vật, nuôi dưỡng vạn vật, lại không phân cao thấp với vạn vật, đây mới là phẩm chất khiêm tốn cao nhất. Sở dĩ biển có thể trở thành nơi hội tụ của tất cả các dòng sông, là vì vị trí của nó nằm ở hạ lưu, cho nên có thể trở thành nơi hội tụ của các dòng sông.
Trên đời này không có thứ gì mềm mại hơn nước, nhưng nó cũng có thể trở thành thứ mạnh mẽ nhất, không có gì có thể vượt qua nó, ví dụ như nước chảy đá mòn, đây chính là phẩm chất mềm dẻo. Vì thế có thể nói yếu có thể thắng mạnh, nhu có thể thắng cương.
Không thể nhìn thấy hình thù của nó, có thể thâm nhập vào bên trong những thứ không có kẽ hở, do đó chúng ta biết được sự chỉ bảo không bằng lời nói, những điều tốt không phải hành động.” Ta cho rằng, nước tuy phù trợ vạn vật mà không tranh giành, thực tế ý của Lão Tử không phải chỉ là tranh giành, mà nước thực sự cũng có một mặt của sự tranh giành.
Nếu không, tại sao hồng thủy lại có thể làm vỡ đê, có thể cướp đi mạng người, hủy hoại tài sản và cướp đi sinh mạng của vạn vật. Điều này chính là lợi dụng mà thôi...
Giọng nói đó lại vang lên, tuy là Diệp Phàm đã rơi vào tình trạng hôn mê, tuy nhiên giọng nói đó truyền đến từng câu từng chữ đều ghi vào tâm trí của Diệp Phàm.
- Lão phu đi đây, con tự giải quyết cho tốt. Đây là tín vật của lão phu, khi cần có thể lấy ra dùng.
Đương nhiên, khi chưa nguy hiểm đến tính mạng thì không được mang ra khoe khoang. Lão phu không phải là người thích khoe khoang. Nam tử hán đại trượng phu, phải dựa vào bản thân. Sư phụ có lúc có thể bảo vệ cho con, không thể bảo vệ cho ngươi cả đời được. Con người mà, ai rồi cũng phải chết cả..
Nam Lăng Hậu nói xong thì không còn âm thanh gì nữa.
Khi Diệp Phàm tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện.
- Anh Diệp, anh tỉnh rồi, ha ha, anh Diệp, anh tỉnh rồi!
Vừa mở mắt, vẫn còn đang lúc thích nghi đã nghe thấy tiếng khóc nức nở và mừng rỡ của Tuyết Hồng. Thiếu chút nữa thì cô bé này vừa nhảy vừa hét lên rồi, biểu hiện hồn nhiên, chân thực chứ không phải là giả tạo.
- Hét lên cái gì, tai tôi không chịu nổi nữa rồi.
Diệp Phàm không vui nói, mở mắt ra mới phát hiện mắt của Tuyết Hồng sưng to.
- Anh, anh đánh em một cái đi, đánh đi, đánh cho hả giận, đánh đi nào.
Tuyết Hồng không hề tức giận, nhẹ nhàng cầm tay Diệp Phàm nói.
- Ôi, em đúng là bướng bỉnh. Anh đánh em làm gì.
Diệp Phàm tỏ ra yêu thương nhẹ nhàng đưa tay lau tròng mắt sưng đỏ của Tuyết Hồng.
- Có chuyện gì xảy ra với Phác gia rồi?
Diệp Phàm hỏi Vương Nhân Bàng.
- Bọn họ cung tiễn chúng ta, hơn nữa còn tặng một xe rượu nho loại tốt nhất do trang viên bọn họ sản xuất. Viên chủ Phác Trân Thanh cũng nói, sau này việc của Phác muội muội đã được giải quyết rồi. Bọn họ sẽ giải thích rõ ràng với cơ quan liên quan của Trung Quốc. Hơn nữa sẽ trình bày việc này với công an. Tất cả trách nhiệm là do Phác muội muội dẫn tới, Tuyết Hồng chỉ là tự vệ.
Lam Tồn Quân cướp lời nói.
- Vậy thì tốt, ha ha ha...
Diệp Phàm vui vẻ cười lớn, một ngum máu phun ra, làm Tuyết Hồng lại sợ la lên.
- Không sao, không chết được đâu.
Diệp Phàm an ủi Tuyết Hồng.
- Nếu anh thực sự chết em cũng sẽ đi theo cùng anh.
Không ngờ Tuyết Hồng không suy nghĩ gì lại nói ra câu này, mọi người đều trố mắt đứng nhìn. Mọi người đều nhìn Tuyết Hồng sững sờ.
Tuyết Hồng nghĩ lại, có vẻ câu nói này cũng hơi quá. Lập tức hai má của cô ửng hồng lên, rồi càng ngày càng đỏ.
- Nhìn cài gì chứ, mặt em đâu có mọc mụn đâu.
Cô có chút giận dỗi, trừng mắt nhìn Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân, giậm giậm chân, thực tế là đang muốn lảng tránh.
Ha ha ha...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
Bàng Quang và Tồn Quân cuối cùng không đùa nữa, mọi người cùng phá lên cười.
- Đánh chết các anh, còn cười nữa!
Tuyết Hồng tức giận, đuổi đánh mấy “thiếu niên xấu xa” đó.
- Đi ra ngoài, không được cười!
Lúc này Tuyết Vũ đứng bên cạnh Tuyết Hồng trừng mắt tức giận nhìn Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân.
Ba người nhìn nhau 1 cái rồi nhún vai bất đắc dĩ đi ra ngoài. Hiểu rằng “con cọp cái” này cũng ngang hàng với Diệp Phàm là cao thủ thập đẳng. Đâu thể dễ dàng động vào được. Vì thế, ba người cứ tránh ra cho lành.
- Dì Tuyết Vũ, dì ra ngoài trước có được không?
Lúc này không ngờ Tuyết Hồng mặt đỏ lên nói với Tuyết Vũ. Tuyết Vũ nghe lời gật đầu đi ra.
3 người Vương Nhân Bàng đang uống trà ở một phòng khách nhỏ, vừa nhìn thấy Tuyết Vũ đi ra liền lo lắng lẩm bẩm gì đó, 3 người nhìn nhau định nhanh chóng bỏ đi ra ngoài.
- Đi đâu, bản cô nương đâu phải là cọp cái!
Tuyết Vũ lạnh lùng nói, 3 người đành phải ngồi lại. Đây là sự vui, buồn thất thường của các cô gái, 3 người Tồn Quân thực sự là đã tìm được cảm giác chơi với vua như chơi với cọp rồi. Ba người lúng túng tiếp tục uống trà không dám nói một câu gì.
- Dì Tuyết Vũ của em có chút kỳ lạ, cô ấy còn trẻ như thế sao em lại gọi là dì, phải chẳng là cùng thời với mẹ em?
Diệp Phàm có chút không rõ.
- Thực ra mẹ em không già, bà chưa đến 40 tuổi, anh cho rằng mẹ em là một bà già phải không? Bố mẹ em lấy nhau rất sớm, 18 tuổi đã sinh ra em.
Tuyết Hồng liếc nhìn Diệp Phàm, hai quả bóng chuyền nhỏ trước ngực phập phồng trước mặt Diệp Phàm.
Tuyết Hồng tuy mới 18 tuổi nhưng ở chỗ này rất là phát triển. Cùng với vóc dáng cao gầy càng hiện rõ sự bốc lửa.
Diệp Phàm trong lúc vô ý đã đưa ánh mắt đến vị trí này của cô. Hơn nữa Tuyết Hồng lại khom lưng nói chuyện, khe ngực kia sâu đến mức có thể kẹp lấy nhãn cầu của người ta.
Ánh mắt xấu xa của Diệp Phàm tự nhiên hướng vào bên trong, luôn muốn thám hiểm nơi này. Hắn hận ánh mắt của mình tại sao không thể bẻ cong để thám hiểm được kỹ hơn. Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hắn, thông qua hóa âm mê thuật âm thanh cũng có thể bị bẻ cong, tại sao ánh mắt lại không thể?
Đương nhiên hắn cũng đã sớm được thám hiểm qua nơi này của Tuyết Hồng.
Chỉ là lúc đó đang luyện công trong Hàn hồ nên không kịp thưởng thức. Lúc này đã có một cánh tay đưa vào vuốt ve. Tuy Diệp Phàm tự xưng mình là chính nhân quân tử, chưa bao giờ ức hiếp người, nhưng cũng không thể khống chế được chính mình.
- Không ngờ mẹ em lại trẻ như thế, vậy chẳng phải là Tuyết Vũ mới hơn 30 tuổi sao?
Diệp Phàm không kìm nổi hỏi.
- Cũng không thể vượt quá 33 tuổi, dì ấy kém mẹ em 1 tuổi. Sau này luôn theo mẹ của em, họ tình thân như chị em.
Vì dì Tuyết Vũ lúc 20 tuổi được lão tổ tông của Tuyết gia truyền cho công lực ở trong động của Tuyết gia, vì thế diện mạo không có thay đổi nhiều.
Mẹ em nói, diện mạo của dì Tuyết Vũ có thể được gìn giữ đến 40 năm. Có lẽ đến khi dì ây 60 tuổi mới dần dần già đi một chút. Cái này Tuyết gia nhà em gọi là mặt đồng tử. Là thứ rất thần bí mà phụ nữa đều thích.
Tuyết Hồng giảng giải.
- Việc này, phải chăng là em cũng được truyền nội công của tổ tiên Tuyết gia? Chẳng trách mặt em cứ như búp bê, lẽ nào cũng là do “mặt đồng tử” tạo nên?
Diệp Phàm cảm thấy rất hứng thú vị bởi da mặt của Tuyết Hồng mịn màng đến mức có thể nặn ra nước, thầm nghĩ nếu Tuyết Hồng có thể giữ gìn mãi khuôn mặt của tuổi 18 thì tốt biết mấy.
- Anh cho rằng tổ tiên để lại thủ thuật “mặt đồng tử” như thế là rất tốt có phải không, nhưng phải nhận được sự đồng ý của tổ tiên mới được truyền kỹ thuật bí truyền, đến ngay cả mẹ của em cũng không được sự tán thành của tổ tiên, vì thế tuy mẹ bảo dưỡng rất tốt, nhưng nhìn thì vẫn già hơn dì Tuyết Vũ. Tuy nhiên cũng già không bao nhiêu. Có điều mẹ luôn rất tức giận, trong lòng luôn trách tổ tiên bất công.
Tuyết Hồng giọng nói không vui.
- Đó cũng là bình thường, tổ tiên nhà em cũng thật lạ. Con cháu nhà mình không truyền lại đi truyền cho 1 người ngoài. Chẳng trách mẹ em lại tức giận. Tuy nhiên nét mặt của Thiên Thông là như thế nào?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ không hiểu.
- Ôi, tổ tiên nhà em sớm không còn nữa. Mẹ đã dùng bí quyết công pháp này ở trong động của tổ tiên. Vì điều kiện không thích hợp nên dù là người thân cũng không có tác dụng. Thậm chí nói là anh Thiên Thông cũng không phải là nguyên nhân của “mặt đồng tử”, mà là vì từ nhỏ đã kỳ ngộ tạo nên.
Tuyết Hồng nói.
- Tuyết Nha Nha tiền bối đã chết rồi?
Diệp Phàm kinh ngạc thiếu chút nữa thì nhảy ra khỏi giường bệnh, Phác Tín Đông vẫn chưa chết thì Tuyết Nha Nha làm sao đã chết được? Phải biết rằng, trong 10 cao thủ Quốc thuật, Tuyết Nha Nha xếp thứ 2, lợi hại hơn rất nhiều so với Phác Tín Đông.
- Anh mới là chết rồi.
Tuyết Hồng bực tức nói.
- Lẽ nào chưa chết. Chẳng phải em nói đã chết rồi sao?
Diệp Phàm có chút ngượng ngùng cười nói.
- Đó là tổ tiên, Tuyết Nha Nha là bà của em, bà vẫn đang sống rất tốt. Tuy nhiên thân hình đồng tử này là tổ tiên để lại, người có duyên mới có được. Bà cũng không phải là người được tổ tiên lựa chọn. Bà và mẹ đều thất vọng giống nhau. Chỉ là bà em lại không giống thế.
Tuyết Hồng hơi buồn nói.
- Em...em...tạm thời vẫn chưa đạt được. Mẹ nói muốn tìm được một người có dương khí đặc biệt đủ điều kiện đi cùng thì cũng cần phải có cơ duyên.
Tuyết Hồng nói đến đây mặt đỏ lên. Ánh mắt quét qua trên người Diệp Phàm.
Hắn liền có chút lo lắng, vội vàng cười:
- Ha ha...
- Cười cái gì, anh nhất định phải đi cùng em 1 chuyến.
Không ngờ trong nháy mắt Tuyết Hồng lại phát cáu lên, Diệp Phàm thật không biết nói gì nữa.
- Việc này, hai chúng ta không phù hợp.
Diệp Phàm ngượng ngùng nói.
- Em không sợ gì cả, em cũng không muốn làm vợ của anh, đúng là chí khí của tiểu gia!
Tuyết Hồng lườm 1 cái.
- Thế thì tốt.
Diệp Phàm cũng cảm thấy nhẹ nhõm nói. Nếu như bị Tuyết Hồng quấn lấy thì sẽ có chuyện vui để chơi. Trò chơi với 2 người con gái, hàng ngày đấu đá với Kiều đại tiểu thư ở Hồng Diệp Bảo thì thật sự là đau đầu chết mất.
- Lúc trước có một người rất thần bí bảo em chuyển cho anh một thứ.
Lúc này trên mặt Tuyết Hồng đã bình tĩnh trở lại, nói.
- Đó là thứ gì, người đó kỳ lạ thế nào, có phải gọi là “Dơi Vương” Nam Lăng Hậu không, có lẽ chưa từng nghe nói qua người này?
Diệp Phàm xoa xoa đầu suy nghĩ.
Trong đầu chợt nhớ đến người giấu mặt kia trước lúc đi đã truyền cho mình 2 bí kỹ “dơi công” và “thủy công”.
- Ông ta nói là sư phụ của anh, bảo em đưa cái này cho anh.
Tuyết Hồng nói.
- Sự phụ, anh có sư phụ rồi, việc này không được.
Diệp Phàm kiên quyết bác bỏ. Vị trí của Phí Phương Thành trong mắt hắn không có ai thay thế được.
- Nếu không phải là vị tiền bối đó thì anh đã chết rồi. Nhận thêm 1 sư phụ nữa thì có gì không tốt. Sư phụ cao thủ như thế thì em cũng muốn nhận, đáng tiếc người ta không cho em cơ hội.
Tuyết Hồng cố khuyên Diệp Phàm.
Nghĩ một lúc lại nói:
- Hơn nữa, người ta nói, anh chỉ là đệ tử trên danh nghĩa, còn chưa phải là đệ tử chính thức. Còn phải nỗ lực phấn đấu, ông ta chê anh trình độ quá thấp.
- Cái gì. Trình độ của anh kém? Anh là loại thiên tài cấp tiến, trong giới Quốc thuật có thể tìm được mấy người?
Diệp Phàm không phục, hét lên.
- Đó là anh chó ngáp phải ruồi thôi, chứ không phải là tự anh luyện được. Vận may mà thôi.
Tuyết Hồng châm chọc, Diệp Phàm nhất thời tức giận, không nói gì nữa một lúc lâu.
Thật lâu sau hắn mới tìm được lý do, nói:
- Việc này, về cơ bản thiên tài đều như thế cả có phải không? Lấy Tuyết Vũ mà nói, có lẽ cũng tình trạng như thế này. Không có tổ tiên nhà em bao bọc thì cô ấy có thể tiến nhanh được như thế không?
- Có lẽ cũng có lý.
Tuyết Hồng cũng không phản bác, nhìn Diệp Phàm. Đột nhiên mặt đỏ lên, nói:
- Đồ của anh cầm lấy đi, đặt ở đây thật là đáng ghét.
- Đồ gì, em đưa cho anh là được rồi.
Diệp Phàm cười, cảm thấy sắc mặt Tuyết Hồng đang rất kỳ lạ.
- Không được, vị tiền bối đó nói. Anh phải tự đi lấy nếu không sẽ xui xẻo đấy.
Tuyết Hồng lắc đầu mặt đỏ lên.
- Anh lấy thì anh lấy, nó ở đâu?
Diệp Phàm nói rồi đứng lên.
Tuy nhiên hắn phát hiện Tuyết Hồng không nói gì, khuôn mặt lại càng ngày càng đỏ.
- Làm sao thế. Em bị sốt à, nhanh đưa anh đi lấy nào, nhỡ đâu đó là cái gì đó tốt sư phụ muốn đưa cho anh.
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
- Ở…ở…ở trong em đây này, anh lấy…đi…
Tuyết Hồng cuối cùng cũng đã nói, đưa ngón tay chỉ chỉ vào hai ngọn núi vao vút trong mây phía trước ngực của mình nói.
- Hả, sao lại ở đó, làm sao có thể như thế?
Diệp Phàm vẫn kinh ngạc chút nữa thì té ngã, hai mắt chằm chằm nhìn vào ngực của Tuyết Hồng.
- Nhìn cái gì chứ, nhanh lấy ra đi!
Tuyết Hồng thẹn thùng cúi đầu xuống, cổ cũng đỏ lên.
- Cái này…em lấy đưa cho anh là được rồi…
Diệp Phàm cũng không làm.
- Không được, lão tiền bối có quy định, không cho phép em đưa cho anh, anh phải tự lấy.
Tuyết Hồng lắc lắc đầu.
Lão già này thật là, có lẽ cũng là dạng háo sắc, Diệp Phàm trong lòng thầm oán trách, chậm chậm đưa tay ra, tuy nhiên khi vừa chạm đến ngực của Tuyết Hồng, hắn lại rụt tay về. Suy nghĩ và đột nhiên đưa ra chủ ý, cười nói:
- Có rồi, anh sẽ cầm đôi đũa dài gắp nó ra không phải cũng được sao, hoặc là dùng nội lực cách không hút nó ra cũng được.
- Không được, tiền bối đã nói, không tận tay lấy thì sẽ xui xẻo.
Tuyết Hồng lắc đầu kiên quyết.
- Lão già này làm cái gì thế không biết?
Diệp Phàm cuối cùng không chịu được nữa bực tức nói, tuy nhiên sau đó vội vàng làm giống như kẻ trộm quan sát xung quanh.
- Ông ta đi rồi, anh còn nhìn cái gì. Trước giờ người ta luôn đi theo anh, bây giờ nói có việt phải đi rồi, còn nói là không chừng phải mấy năm mới trở về.
Tuyết Hồng nói.
- Lấy thì lấy, sợ cái gì chứ!
Diệp Phàm nhắm mắt, tay phải hơi run run đưa về phía Tuyết Hồng.
Tuy nhiên vì nhắm mắt hoặc là do vô ý, nên không lấy được, ngược lại còn sờ vào một bên ngực của người ta.
Hắn cảm thấy không tồi, nhân cơ hội chần chừ một chút.
- Đồ háo sắc, anh lấy nhanh lên đi.
Tuyết Hồng không nhịn được nói, rồi tự mình cởi áo ngực ra, lập tức hai quả bóng chuyền cỡ lớn bật ra.
Thực ra Diệp Phàm không nhắm mắt hoàn toàn, giả vờ nhắm mắt không để cho Tuyết Hồng nhìn thấy. còn đôi mắt chim ưng đã sớm nhìn qua từ khe mắt rồi. Hắn lẩm bẩm, phía dưới tự nhiên thiếu lịch sự cứng lên.
- Anh nhìn em rồi, anh là đồ khốn kiếp!
Tuyết Hồng tức giận, bởi vì cô phát hiện hắn giả vờ nhắm mắt, liền vung nắm đấm đánh liên tiếp về phía hắn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
Quan thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2279: Võ hầu Tuyết gia.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Không nhìn làm sao mà lấy, đừng động đậy.
Diệp Phàm trợn mắt lên, một tay cầm lấy tay Tuyết Hồng.
Một tay đưa ra chộp lấy ngực bên này. Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện ra rằng, hình như có một cái gì đó to bằng đầu ngón tay, màu đen dính trên ngực Tuyết Hồng.
Diệp Phàm cầm lấy nhổ ra, tuy nhiên, xảy ra một việc làm cho hắn tròn mắt, cái thứ kia dính rất chặt, dường như là nó lớn lên cùng với ngực của Tuyết Hồng, vì thế không lấy ra được.
Diệp Phàm liền thi triển đôi mắt chim ưng, phát hiện hình như đó là 1 tín vật to bằng đầu ngón tay. Phía trên có khắc hình 1 con dơi màu xanh.
Bức Vương Nam Lăng Hậu, lẽ nào là hậu bối của Vi Nhất Tiếu. Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ.
Vi Nhất Tiêu là nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp “Ỷ thiên đồ long ký” của Kim Dung, là 1 trong 4 giáo vương của Minh giáo, xếp hàng thứ 4, nổi tiếng vì vô địch khinh công.
Tác giả Kim Dung đã nói rõ, dưới ngòi bút của ông ta Vi Nhất Tiếu là một đệ nhất cao thủ khinh công, y tên hiệu là “Thanh Dực Bức Vương” chính là khen ngợi y khinh công thần tốc “bay trên ngọn cỏ”.
Còn chữ “Bức” là nhằm chỉ thói quen độc ác của y là hút máu. Bởi vì khi y luyện Hàn Băng Miên chưởng đã xảy ra sai sót, ứ đọng chí hàn âm độc trong kinh mạch, nếu dùng nội lực đẩy hàn độc sẽ xảy ra chết, nếu hút máu người thì sẽ tránh được kinh mạch toàn thân ngưng kết thành băng.
Thân pháp khinh công của Vi Nhất Tiếu trong tiểu thuyết của Kim Dung không có ai có thể sánh bằng, loại công lực tuyệt vời này cơ bản không phải là do luyện thành, mà thực ra là thiên bẩm. Và cuối cùng là vì được Trương Vô Kỵ dùng Cửu dương thần công trị bệnh cho, thoát khỏi vận mệnh phải đi hút máu người.
Sự phỏng đoán của Diệp Phàm thực ra cũng có căn cứ, bởi vì Nam Lăng Hậu cũng nói công phu khinh công của mình có thể bay tới 10 dặm.
Như thế là gần đạt dến trình độ bay trên mặt đất rồi. Quả là thần kỳ. Giống với sự kỳ diệu về khinh công của Vi Nhất Tiếu.
- Anh lấy nhanh ra đi, người ta xấu hổ chết đi được.
Tuyết Hồng không chịu được nữa, dậm chân.
- Không phải anh cố ý, thực sự là không lấy ra được, quái lạ!
Diệp Phàm cũng nghi ngờ khó hiểu.
- Không lấy ra được, làm sao có thể chứ.
Tuyết Hồng không tin, trừng mắt nhìn Diệp Phàm. Cô rằng hắn đang muốn đùa giỡn mình, nên cố ý kéo dài thời gian.
- Thực sự là lấy không được, em thử mà xem. Anh có nói dối em đâu.
Diệp Phàm cũng gắt lên, việc này để người ta hiểu nhầm là háo sắc thì ấn tượng đúng là không tốt.
Tuyết Hồng cũng có chút ngạc nhiên, đưa tay lên nắm lấy, quả nhiên không thể lấy ra được. Hơn nữa hễ dùng lực kéo ra thì đầu ngực lại cũng bị kéo lên theo, rất đau đớn. Diệp Phàm bên cạnh thì nhìn không chớp mắt, chút nữa thì chảy nước miếng.
- Đúng là không lấy được, vậy thì phải làm thế nào? Tiền bối cũng đã cảnh báo, nói là nếu không thể cắt ra được, nội trong 3 ngày. Chỗ này của em sẽ bị cái này làm thối rữa ra, phải làm sao đây?
Tuyết Hồng rất lo lắng, nước mắt đã chảy quanh tròng mắt.
Các cô gái đều rất coi trọng nơi này, đây là niềm kiêu hãnh của bọn họ. Nếu như bị hỏng thì đời này coi như xong, còn có cái gì để mà đi chinh phục đàn ông nữa.
- Anh thử lại xem sao.
Diệp Phàm thực sự cũng có chút lo lắng, thầm nghĩ vị tiền bối “Dơi vương” Nam Lăng Hậu này cũng thích chơi ác, có điều hình như cũng không phải như vậy.
Thế là hắn bắt đầu thi triển nội kình ép tới. Đã có phản ứng, Diệp Phàm phát hiện, nội công vừa đưa vào trong liền bị thứ kia nuốt mất. Khoảng 10 phút trôi qua, thứ kỳ lạ kia vẫn tiếp tục hút công lực của Diệp Phàm.
Một tiếng sau, Diệp Phàm mệt đến mức toàn thân mồ hôi nhễ nhại, nhưng cái thứ kia dường như vẫn như một chiếc hồ lô không đáy, vẫn tiếp tục hút lấy nội công của Diệp Phàm.
- Anh…đến lúc này rồi anh vẫn còn muốn đùa em. Anh…háo sắc, bỏ ra, bỏ ra!
Không ngờ Tuyết Hồng vẫn hiểu nhầm, cho rằng Diệp Phàm nhân cơ hội đùa giỡn mình.
- Anh đâu còn tâm trí mà đùa với em nữa, em không nhìn thấy à, cái này rất kỳ lạ. Luôn hút lấy nội lực của anh, nó sắp hút cạn mất rồi.
Nét mặt Diệp Phàm cay đắng nói.
- Quỷ mới tin anh, bỏ tay ra!
Tuyết Hồng vẫn không tin, bĩu môi một cái rồi đánh ngã Diệp Phàm, vội vàng mặc lại quần áo.
- Anh thực sự không có ý đó.
Diệp Phàm nghiêm mặt nói.
- Dù sao anh cũng không lấy ra được, em phải về nhà, tìm mẹ em nghĩ cách. Nếu không 3 ngày sau nó rữa ra thì làm thế nào.
Tuyết Hồng vội vàng, đứng lên bỏ đi. Cô đột nhiên đứng lại, kéo Diệp Phàm nói:
- Cùng em đi về.
- Anh… anh về nhà em làm gì?
Diệp Phàm lúc này do dự, nói chuyện cũng không dứt khoát.
Hắn sợ lại giống như Mai gia Vu Sơn Cung ép cưới. Hắn chưa muốn kết thúc sự phong lưu, gánh nặng trong lòng quá lớn. Hơn nữa Tuyết Hồng mới 18 tuổi, có cảm giác như dê già ăn cỏ non.
- Anh sợ cái gì, mẹ em sẽ không ăn thịt anh đâu.
Tuyết Hồng tức giận, trừng mắt lườm Diệp Phàm.
- Vậy đành phải đi một chuyến.
Diệp Phàm bất đắc dĩ gật đầu, khởi động chân tay một chút, cảm thấy được mức độ đầu của cấp độ thập đẳng dường như đã khỏe hơn một chút.
Vốn là muốn đi đến Kim gia để lấy Lạc bảo kim tiền về nhưng không có thời gian, thế là mấy người lập tức lên đường về nước.
Trên máy bay, Diệp Phàm có chút hiếu kỳ hỏi Lam Tồn Quân:
- Phác Tín Đông cũng chẳng phải là loại lương thiện, làm sao lại có thể dễ dàng để chúng ta đi như thế.
- Hẳn là bị một cao thủ ẩn thân bức ép, cao nhân đó là người Trung Quốc chúng ta. Anh không nhìn thấy, lúc đó bộ dạng của ông ta cũng rất thảm. Bị một khối sức mạnh đánh từ trên không xuống, lão rõ ràng là rất khổ sở. Thật là lợi hại. Phác Tín Đông lợi hại như thế mà cũng không đấu lại được một chưởng của cao thủ bí hiểm kia. Cao thủ đó không lúc nào lộ mặt, thật là tiếc, đây mới đúng là cao thủ bậc nhất.
Lam Tồn Quân lắc đầu tiếc nuối không ngớt.
- Con mẹ nó, Phác Tín Đông đối với chúng ta mà nói đã như là một đại tiên. Không ngờ vẫn còn có nhân vật thần bí có thể làm cho lão mất mặt. Lợi hại thật. Nếu như một ngày nào đó ta có được thân thủ như vậy, thì sẽ trở thành thiên hạ vô địch rồi, thật là tuyệt vời!
Vương Nhân Bàng hai mắt sáng lên.
- Có lẽ kiếp này anh Diệp sẽ có thể đạt tới được trình độ như cao thủ thần bí kia.
Trương Cường nói, nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Các anh nói xem cao thủ đó đạt đến cảnh giới nào rồi?
- Việc này cũng khó nói, anh Diệp và Tuyết Vũ đều là thập đẳng. Hai cao thủ thập đẳng liên thủ mà Phác Tín Đông cứ như đang chơi đùa với khỉ. Còn Phác Tín Đông khi đứng trước cao thủ kia cũng như một con khỉ. Tôi nghĩ vị cao thủ đó chí ít cũng phải là thập nhị đẳng rồi. Phác Tín Đông có lẽ là thập nhất đẳng.
Vương Nhân Bàng làm ra vẻ thông minh, nhìn mọi người nói:
- Anh nói có đúng không anh Diệp?
- Ừm, trình độ kém một bậc, khác nhau một trời một vực. Hai người thập đẳng chúng ta liên thủ cũng không đánh lại được một cao thủ thập nhất đẳng. Vị cao thủ kia nếu thực sự là thập nhị đẳng, trêu đùa Phác Tín Đông cũng là bình thường.
Diệp Phàm gật đầu, đương nhiên không tiết lộ trong lúc mơ màng đã nghe thấy lời nói của cao thủ kia.
Nếu nói ra, thì không thể không làm cho mọi người người kinh sợ. Hơn nữa, Diệp Phàm từ trước đến giờ tôn thờ sự khiêm tốn, quá tự cao thì không thể làm được việc heo ăn thịt hổ giấy.
- Kênh nước Cửu Trại là một nơi không tồi. Nếu như có thể ở đó cả đời cũng được.
Diệp Phàm ngắm nhìn cảnh đẹp tự nhiên bên ngoài không kìm nổi thở dài.
- Không có nước ở đâu đẹp bằng nước ở Cửu Trại, nước là linh hồn của kênh Cửu Trại. Hồ, suối, thác nước, bãi nối liền thành một thể, sống động kết hợp với yên tĩnh, mạnh mẽ kết hợp với dịu dàng.
Suối, thác nước, sông, bãi nối liền 108 cái hồ lại với nhau, xanh lam trong suốt, đa sắc màu, rất sạch sẽ, tầm nhìn cao đến 20m.
Ngoài “lục tuyệt” nổi tiếng là Thúy Hải (hồ trên núi cao), Điệp Hải, Thái Lâm, Tuyết Sơn, Tàng Tình, Lam Băng. Có câu rằng “Đến Hoàng Sơn rồi thì sẽ không thấy ngọn núi nào đẹp bằng nữa, đi Cửu Trại rồi thì không còn thấy nước ở đâu đẹp hơn nữa” và “Nước là vua của thế giới”.
Tuyết Hồng đắc chí giảng giải.
- Hoàn toàn chính xác.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Ha ha, công tử Diệp nhà chúng ta không thể thua được. Thậm chí còn hơn.
Lúc này người hầu của Tuyết gia cười nói.
Tuyết gia cách kênh Cửu Trại không xa, một thôn rất bình thường, giản dị, gọi là thôn Võ Hậu. Cái tên này cũng tương đối khí phách, cũng không rõ là có quan hệ gì với Võ hậu của Gia Cát hay không?
Một con đường được lót bằng những phiến đá màu xanh rất lớn men theo từ phía ngoài núi vào trong một rừng cây.
Hơn nữa vì hòn đá xanh kết hợp với cỏ ở hai bên đường rất hài hòa, lại thêm thực vật 2 bên đường lại rất tươi tốt, nếu không cẩn thận quan sát thì sẽ không thể phát hiện được những phiến đá màu xanh rộng đến 10m lót trên quốc lộ.
Băng qua rừng cây, lại qua thêm một cây, dưới cầu suối nước chảy róc rách. Hai bên cầu phủ đầy rêu xanh, con suối cũng không rộng lắm, chỉ khoảng 30 đến 40m.
Tuy nhiên suối chảy rất yên bình, trong lòng suối những con cá trắm cỏ, cá chép đang tự do bơi lội, chơi đùa, Diệp Phàm nhìn xung quanh 3 mặt đều là núi, chỉ có một lỗ nhỏ đó là một thôn yên tĩnh - thôn Võ Hậu, không giấu nổi có chút xúc động.
Những căn nhà trong thôn đều có kết cấu từ gỗ và gạch xanh, trên nóc là một màu xanh của những viên ngói xanh mỏng. Đó không phải là thể hiện cho màu sắc của sự giàu sang, phú quý, tất cả nhìn đều rất tự nhiên, hòa bình, thể hiện một chút sự hoa lệ.
Nhưng, Diệp Phàm luôn cảm thấy có một chút cổ kính và tang thương. Hơn nữa, mơ hồ cảm thấy được thôn này không hề tầm thường.
- Chú ba, cháu về rồi.
Tuyết Hồng hồn nhiên, vui sướng. vừa cười, chạy, nhảy, gọi, vừa chào mọi người trong thôn. Rất lễ phép, hơn nữa không hề tỏ ra cậy thế là đại tiểu thư của Tuyết gia.
- Công chúa của chúng ta trở về rồi.
Người trong thôn cũng tủm tỉm cười nói với Tuyết Hồng. Tuy nhiên sau khi phát hiện ra Diệp Phàm là người lạ, mọi người đều có cái nhìn rất lạ đối với Diệp Phàm, rồi lại nhìn Tuyết Hồng.
Việc này có ngốc cũng nhìn thấy người trong thôn nhất định đang hiểu nhầm Diệp Phàm có quan hệ gì đó với Tuyết Hồng.
Sau đó, Tuyết Hồng trách móc giải thích:
- Mọi người đừng có nghĩ lung tung, anh ấy là chủ nhà tôi thuê ở trên thủ đô. Chỉ là chủ nhà mà thôi, nghe nói thôn chúng ta giống như đào nguyên thế ngoại, người thành phố đều muốn cuộc sống như thế này, vì thế nên tôi bảo anh ta đi cùng.
- Chủ nhà, chào chủ nhà!
Người trong thôn không hỏi thêm nữa lại nhiệt tình chào hỏi, tuy nhiên từ trong ánh mắt của bọn họ vẫn có cảm giác khác lạ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong