Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 231: Tra hỏi.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
- Không ngờ lại xảo trá thâm độc như vậy.
Đông Phương Tê thấy không có đạn, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn đang nghĩ thầm làm sao giết Đường Bắc Vi.
Đường Bắc Vi lại nhặt một hòn đá ném về phía chân kia của Đông Phương Tê:
- Anh là đồ khốn nạn, anh cho rằng tôi không biết anh là ai sao? Anh chính là người cùng phe với Ngụy Vĩnh Càn, lại còn làm hỏng vòng cổ của tôi nữa, tôi đập chết anh…
Đông Phương Tê theo quán tính muốn né tránh hòn đá, nhưng Đường Bắc Vi lại đứng gần như vậy, bây giờ gã lại bị trọng thương, vốn tránh không thoát. Hòn đá lại đập vào đùi của gã, đau toát cả mồ hôi lạnh.
- Con gái điếm thối, ác độc như vậy. Xuống tay tàn ác, đợi tôi nói cho cô biết Diệp Mặc là ai, cô sẽ lại càng vui hơn, ha ha…
Tiếng cười lớn của Đông Phương Tê cùng với khuôn mặt biến dạng vì đau đớn quyện vào với nhau, thoạt nhìn vừa độc ác vừa dữ tợn, gã biết hôm nay muốn chạy trốn cũng rất khó. Không ngờ lại đánh đồng Đông Phương Tê gã cùng với đồ rác rưỡi Ngụy Vĩnh Càn, một người phụ nữ ngu dốt.
Đông Phương Tê dữ tợn cười nói:
- Cô là một người đàn bà độc ác, xuống tay tàn nhẫn như vậy, Đông Phương Tê cả đời anh hùng, không ngờ lại chết dưới tay một người đàn bà, sớm biết vậy thà rằng chết trong tay Diệp Mặc còn hơn.
Đường Bắc Vi lại nhặt lên một hòn đá, đề phòng nhìn chằm chằm Đông Phương Tê, cô sở dĩ vẫn chưa giết chết người này, chính là muốn hỏi gã Diệp Mặc bây giờ như nào rồi. Cô thấy Đông Phương Tê mắng chửi cay độc, giơ hòn đá trong tay lên:
- Anh nói Diệp Mặc sao rồi?
- Ha ha…
Đông Phương Tê cười ha hả nói:
- Cô là đồ hèn, ác độc như vậy, đến cả anh trai mình cũng không buông tha. Cô biết Diệp Mặc là ai không, anh ta là anh trai của cô, bây giờ vui lắm phải không, lại đi quyến rũ anh trai cô, ha ha, lão đây cũng hả giận rồi, ha ha…
Tiếng cười của Phương Đông Tê bỗng nhiên dừng lại, Đường Bắc Vi thương hại nhìn gã, trong mắt không có chút gì bi ai và tuyệt vọng như gã từng đoán, có cũng chỉ có sự chế nhạo và khinh thường mà thôi.
Đường Bắc Vi đánh bại Đông Phương Tê như vậy, lúc đầu còn có chút không đành lòng, nhưng bây giờ nghe thấy lời này của Đông Phương Tê mới biết mình ra tay vẫn còn quá nhẹ, đáng lẽ cô phải ra tay nặng hơn. Người này đã không thể coi là con người nữa rồi, chỉ có thể coi là súc sinh.
- Cô không tin tôi?
Đông Phương Tê thấy thần sắc Đường Bắc Vi không có chút gì là khác thường, gã thậm chí quên đi sự đau đớn của mình, có một dự cảm không hay truyền đến.
Đường Bắc Vi nhìn Đông Phương Tê tội nghiệp:
- Anh muốn nói là tôi và anh trai tôi lên giường rồi, anh vui vẻ sao? Rất tiếc, làm anh thất vọng rồi. Anh trai tôi vừa nhìn thấy tôi đã biết tôi là em gái của anh ấy, người cặn bã như anh, tôi thật không tưởng tượng ra được cha mẹ anh là thứ gì nữa, không ngờ lại nuôi dưỡng anh thành con người biến thái như này.
Đường Bắc Vi một câu cũng không mắng cha mẹ của Đông Phương Tê, nhưng Đông Phương Tê không ngờ lại phun máu mồm ra, câu sau vẫn chưa nói ra, hòn đá của Đường Bắc Vi lại lần nữa nện thẳng xuống đầu gã.
Trước khi Đông Phương Tê hôn mê có nghe thấy một câu:
- Vô sĩ, nếu không phải nể tình anh để tôi tìm ra anh trai tôi, tôi đã lập tức đem anh đốt thành tro rồi.
Thấy Đông Phương Tê bị mình đánh cho hôn mê bất tỉnh, Đường Bắc Vi thở phào một cái, tên này quá xấu xa. Cách độc ác như vậy không ngờ lại là do gã nghĩ ra, vốn cho rằng chuyện mình và Diệp Mặc gặp nhau chỉ là chuyện ngẫu nhiên,không ngờ lại là chủ ý của tên súc sinh này. May là anh trai nhận ra mình, nếu không, Đường Bắc Vi rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa.
Lần đầu tiên cô đánh người tàn nhẫn đến vậy, không ngờ lại không có chút cảm giác không nên nào, trong lòng cũng không có chút áp lực nào khi thấy Đông Phương Tê đã bị cô đánh cho xương cốt gãy rời.
…
Diệp Mặc dùng một quả cầu lửa đốt xác Tống Hải thành tro bụi, rồi lại đốt mấy thi thể khác thành tro, lúc này mới nhìn nhìn chỗ cuối hẻm núi, theo cách nói của Tống Hải thì phía trước có một cái cầu treo bằng dây cáp, kế sách của Đông Phương Tê vốn là lừa mình đi vào cái cầu treo bằng cáp, sau đó cho mình và phái Ẩn môn đánh nhau.
Diệp Mặc thì thầm một chút hai cái tên Tống Kỳ Minh, Đông Phương Tê, trong mắt hiện lên sát ý. Nếu muốn đánh lén Diệp Mặc, cũng đừng trách hắn ra tay tuyệt tình. Nếu nói luyện khí tầng thứ hai, Diệp Mặc còn có điều e dè, bây giờ hắn đã luyện đến tầng khí thứ 3 rồi, căn bản cũng không còn e dè điều gì nữa.
Nhưng Đông Phương Tê tuyệt đối không ngờ tới, cho dù anh ta đổi người khác, cũng không thể đánh lén được Diệp Mặc. Chỉ cần Diệp Mặc vào trong hẻm núi này, trong tình huống thần thức có thể càn quét đến hai bên khe núi này, Đông Phương Tê cũng đã quá coi thường Diệp Mặc rồi.
Cái gì mà âm mưu quỷ kế, sức mạnh trước mắt không chịu nổi một cước, Diệp Mặc trong lòng lại nghĩ đến sức mạnh của bản thân, có lẽ phải nhanh chóng nâng cao rồi.
Nâng cao sức mạnh? Diệp Mặc lại nhìn về phía cuối hẻm núi, nếu có một hội đấu giá, thì mình có thể vào xem được hay không? Hội đấu giá của Ẩn môn ai mà biết được có thứ mình cần hay không?
Lần trước mình chỉ tham gia hội giao lưu pháp khí liền lấy được “Không Minh Thạch ”, nếu chẳng may là hội đấu giá, chẳng phải càng béo bở hay sao?
Nhưng sao vào được hội đấu giá này đây? Theo như Tống Hải nói, hai gã bảo vệ chính là hai tên cao thủ Địa cấp, vậy bên trong có phải là có người lợi hại hơn Địa cấp không? Cái này cũng chưa tính được, nếu như muốn mua đồ, thì phải cần tiền, nhưng mình chỉ có mấy chục đồng, còn chưa đủ nhét kẽ răng.
Không được, bất luận thế nào cũng phải đi một chuyến hội đấu giá này, từ ngày trước sau khi Diệp Mặc phát hiện ra “tuyết liên tử ngàn năm” còn có “Trú Nhan quả”, hắn đã không còn coi thường nơi này, có lẽ thực sự có cái mà mình cần.
Quả thực không được, tối nay trở về nhất định phải luyện một ít pháp khí trước, sau đó mới chế luyện mấy viên “Trú Nhan đan”. Mặc dù hắn mới có luyện đến tầng thứ 3, trình độ tu luyện đan vẫn hơi thấp chút, nhưng có thể luyện mấy viên, chỉ cần có tiền tiếp cận vào bên trong hội trường là được rồi.
Hôm nay giết có chút sảng khoái, chỉ cần chạy đến chố Đông Phương Tê, trong lòng Diệp Mặc lại cảm thấy không thoải mái, Đông Phương Tê độc ác như con rắn độc, khiến cho cả người hắn cảm thấy khó chịu. Nếu Đông Phương Tê biết Đường Bắc Vi là em gái của hắn, lại còn muốn Đường Bắc Vi đến tiếp xúc với mình, cái tên Đông Phương Tê này thật quá độc ác.
Trước tiên về dẫn Bắc Vi đi rồi nói sau, Diệp Mặc không chọn tiến vào hẻm núi. Hắn vừa mới đi ra được vài bước, điện thoại của hắn liền rung lên, là Đường Bắc Vi gọi đến, Diệp Mặc trong lòng kinh ngạc, vội vàng nhận điện thoại.
- Anh à, em bắt được Đông Phương Tê rồi, ở chỗ không xa đầu đường lắm, bây giờ em phải làm sao?
Giọng nói của Đường Bắc Vi truyền đến.
Cái gì? Không ngờ bắt được Đông Phương Tê rồi, Diệp Mặc khinh ngạc vui mừng kêu lên, vội nói:
- Không cần đi, đứng đó đợi anh, tên Đông Phương Tê này rất có ích với anh.
Đường Bắc Vi nghe thấy Diệp Mặc nói Đông Phương Tê có ích với hắn, trong lòng nhất thời thoải mái như được ăn mật đường vậy, cuối cùng bản thân coi như đã giúp được cho anh trai chút ít rồi.
…
Khi Diệp Mặc chạy đến, đúng lúc Đông Phương Tê tỉnh lại, gã thấy Diệp Mặc đến, ánh mắt ảm đạm, biết mình đã xong đời thật rồi.
- Anh…
Đường Bắc Vi căng thẳng nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tê, cô sợ sơ hở, thì tên kia sẽ chạy trốn mất. Vì sự chú ý đều dồn lên người Đông Phương Tê, nhất thời lại quên đi sự sợ hãi. Đợi đến khi Diệp Mặc quay lại, cô mới nhớ ra một mình mình đứng ở đây, lập tức cảm thấy có chút sợ hãi.
Diệp Mặc bước tới, trước tiên thu lại một khẩu súng lục trên chân của Đông Phương Tê, lúc này mới nói:
- Bắc Vi, em sao lại chạy đến đây?
- A, tên này không ngờ vẫn còn một khẩu súng nữa, tí nữa thì bị hắn lừa.
Đường Bắc Vi thấy anh trai thu hồi khẩu súng lục của Đông Phương Tê lập tức kinh ngạc kêu lên, rồi cũng lấy từ trong túi áo mình ra một khẩu súng lục không có đạn đưa cho Diệp Mặc.
- Người này rất gian xảo, may là em không bị hắn ta lừa.
Diệp Mặc nói đến đây thấy dây chuyền trên ngực Đường Bắc Vi hình như có chút u ám, nhíu mày nói:
- Hắn đánh úp em à?
Đường Bắc Vi gật gật đầu, liền đem chuyện bị uy hiếp trong khách sạn, sau đó cô dùng bùa giết một người, lúc này mới một mình chạy đến giúp Diệp Mặc. Sau đó lại gặp Đông Phương Tê, gã liền nổ hai phát súng.
Diệp Mặc quay đầu nhìn Đông Phương Tê, ánh mắt lạnh như băng, loại người này độc ác như con rắn độc, cuối cùng hôm nay cũng rơi vào tay hắn, nếu không thì hắn khó ăn khó ngủ.
- Diệp tiên sinh, chỉ cần anh tha mạng cho Đông Phương Tê này, Đông Phương Tê tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh. Anh cũng biết chúng ta vốn vì bất đồng lập trường, nên tôi mới tìm cách đối phó anh, sau này chỉ cần tôi theo sau anh, đương nhiên cái gì cũng lấy anh làm chuẩn.
Đông Phương Tê thấy Diệp Mặc lấy khẩu súng lục của gã, hoàn toàn tuyệt vọng cúi đầu xuống.
Diệp Mặc vẫn không nói gì, Đường Bắc Vi lại vội vàng nói:
- Anh, anh đừng tin người này, con người này xấu xa lắm rồi. Hắn vừa nhìn thấy em liền bắn, hơn nữa hắn biết chúng ta là anh em, lại vẫn còn dùng kế sách ác độc như vậy với em nữa.
Ánh mắt Diệp Mặc càng lạnh như băng, suy đoán của hắn quả nhiên chính xác, tên Đông Phương Tê thật sự biết Đường Bắc Vi là em gái của hắn. Người này quả thực có ác tâm đáng sợ giống như rắn độc, Diệp Mặc đi tới, lấy chân giẫm gãy chân còn lại của Đông Phương Tê, lúc này mới nói với Đông Phương Tê:
- Tôi có thể cho anh chết từ từ, đối với loại chó hoang mất đi tính người như anh, tôi không có hứng thú.
Ánh mắt Đông Phương Tê hung ác, lập tức nói:
- Diệp Mặc, có điều cho tôi thoải mái chút, tôi biết rất nhiều thứ, nếu như anh cho tôi thoải mái, tôi sẽ nói tất cả cho anh.
Diệp Mặc giơ tay tát lên đầu Đông Phương Tê một cái, đồng thời chỉ vào ấn đường của gã, lạnh lùng nói:
- Không cần, tôi có cách khiến anh phải nói.
Trong mắt Đông Phương Tê hiện lên một tia vùng vẫy đấu tranh, nhưng rất nhanh lại trở về giống bức tượng gỗ.
Diệp Mặc nhìn chằm chằm Đông Phương Tê nói:
- Nói đi, sao anh lại muốn đánh lén tôi? Anh biết mấy căn cứ của Bắc Sa, chúng ở đâu? Lần này anh đến còn có mục đích gì khác hay không?
Đông Phương Tê đờ đẫn trả lời:
- Tôi chỉ biết căn cứ ở Châu Á của Bắc Sa, những chỗ khác bây giờ tôi không biết, lần này đến chính là muốn tìm bản đồ thiết kế Không Quý.
Bản đồ thiết kế Không Quý? Diệp Mặc lập tức nhớ ra hồi trước Văn Đông đưa cho hắn một mô hình. Nghĩ đến Văn Đông, không biết bây giờ cô ấy khỏe chưa?
Không ngờ vì bản đồ mà đến, xem ra Bắc Sa ẩn núp rất kĩ, đến cả Đông Phương Tê cũng không biết nhiều, xem ra mối quan hệ giữa Bắc Sa và Đông Phương Tê cũng chỉ là lợi dụng nhau mà thôi. Nhưng Diệp Mặc không thèm để ý, hắn chỉ cần biết địa điểm là được rồi, đến lúc đó sẽ giết hết.
Diệp Mặc gác chuyện này sang một bên, tiếp tục nói:
- Anh làm sao biết được rôi và Đường Bắc Vi là anh em?
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 232: Hoảng loạn.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Một tiếng ‘Quạ’ bén nhọn đã cắt đứt câu trả lời của Đông Phương Tê, trong mắt của Đông Phương Tê lộ ra sự đấu tranh rồi tỉnh táo lại. Y nhìn Diệp Mặc ánh mắt lộ ra sự sợ hãi. Lại dùng sức cọ sát hàm răng, dường như cảm thấy vẫn chưa được lại dùng sức chà xát mấy cái.
Một ngụm máu đen chảy ra từ miệng Đông Phương Tê, Diệp Mặc lập tức biết không xong rồi, Đông Phương Tê không ngờ tạm thời tỉnh táo lại. Điều này còn chưa tính, trong miệng y lại còn có thuốc độc, lúc Diệp Mặc đang muốn đi cứu y, Đông Phương Tê đã bỏ mình ngã xuống, làn da lập tức đều biến thành màu đen.
Độc dược thật lợi hại, Diệp Mặc thầm than, từ trước đến nay hắn chưa từng thấy qua loại độc này, với bản lĩnh hiện nay của hắn căn bản không có cách nào cứu sống Đông Phương Tê trừ phi luyện ra được “Liên Sinh Đan”, xem ra lúc tên này trốn ra đã bị đặt thuốc độc ở trong miệng, suy nghĩ đúng thật là chu đáo.
- Anh, người này tự sát rồi à?
Đường Bắc Vi cũng nhìn ra Đông Phương Tê đã chết.
Diệp Mặc gật gật đầu, lấy quả cầu lửa tiêu hủy Đông Phương Tê, lúc này mới nói:
- Chết như này thì tiện cho hắn rồi, không nghĩ tới bị một con quạ đen làm hỏng chuyện tốt. Ban nãy nếu như không phải con quạ đen đó, anh cũng đã biết kết quả rồi nhưng mà cũng không sao, chí ít anh đã biết được một số thứ.
- Anh, cái anh cho em thực sự là bùa đạo pháp sao? Thực sự có quả cầu lửa, còn có dây chuyền của em bị cái thứ chết dẫm này làm hỏng rồi.
Đường Bắc Vi nghĩ tới bùa quả cầu lửa liền lập tức hỏi.
- Ừ, chỉ cần em không sao là tốt, chuyện dây chuyền lát nữa anh sẽ luyện lại cho em. Chúng ta đi trước đi, ngày mai nói không chừng còn phải quay lại.
Cái Diệp Mặc nghĩ đến là hội đối giá ngày mai.
Trong lòng Đường Bắc Vi ấm áp, có một anh trai thật là tốt, cô cầm mấy cái bùa thừa lại đưa cho Diệp Mặc nói:
- Còn thừa mấy cái, đưa cho anh này…
- Em giữ lại phòng thân, buổi tối anh còn phải luyện chế một chút đồ.
Diệp Mặc đẩy bùa quả cầu lửa trở về, ngẫm nghĩ rồi lại nói:
- Những thứ này ngàn vạn lần không được nói cho bất cứ ai, biết chưa?
Đường Bắc Vi kiên định nói:
- Em biết ạ, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ không nói cho người khác. Anh, em muốn về thăm mẹ em, ngày mai còn phải đến không?
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Chuyện ngày mai đối với anh rất quan trọng nhất định phải đến, bệnh của mẹ em anh sẽ giúp cô chữa khỏi, em không cần lo lắng, chúng ta tìm một nơi nghỉ trước, em đi chậm quá, để anh cõng em.
Mặc dù là Diệp Mặc cõng nhưng lúc hai người đi đến khách sạn gần nhất cũng đã gần mười hai giờ đêm rồi. Diệp Mặc dặn dò Đường Bắc Vi nghỉ ngơi sớm, hắn cần phải luyện chế đồ vật.
Nhà họ Tống ở Yến Kinh.
Người lo lắng nhất không ai bì được là Tống Kỳ Minh, mấy người Tống Hải và Đông Phương Tê đi rồi liền không có chút tin tức nào, hơn nữa Đông Phương Tê nói động thủ trước, bây giờ trời cũng sắp sáng rồi nhưng lại không nhận được bất cứ tin tức nào. Tống Hải không gọi điện thoại về thì cũng thôi, đằng này y cũng không có cách nào liên hệ được với bất cứ người nào của Vô Lượng Sơn.
Tống Kỳ Minh đỏ bừng khóe mắt trong lòng có một dự cảm không lành, ông ta cảm thấy chắc Tống Hải xảy ra chuyện rồi, vừa nghĩ đến Tống Hải xảy ra chuyện thì trong lòng ông ta tiền “Lộp bộp” một tiếng.
Tống Hải xảy ra chuyện liền cho thấy Diệp Mặc không sao, Diệp Mặc không sao liền cho thấy hắn ngày mai có thể trở về Yến Kinh tìm nhà họ Tống báo thù. Nếu như là người bình thường, nhà họ Tống căn bản không sợ nhưng Diệp Mặc là một tên điên hơn nữa căn bản không để ý tới sự trói buộc của quốc gia. Hơn nữa cho dù là quốc gia để ý tới, nhưng loại người giết người lung tung như Diệp Mặc, người nhà họ Tống căn bản không đủ để hắn giết.
Nếu như Diệp Mặc muốn trở về thì tám giờ sáng mai có một chuyến bay tới Yến Kinh, chậm nhất sáng mai Diệp Mặc có thể tới Yến Kinh. Làm sao đây? Tống Kỳ Minh hiện tại đã hối hận hết lần này đến lần khác khiêu khích cực hạn của Diệp Mặc.
Lúc Tống Kỳ Minh đứng ngồi không yên, Tống Nguyên Nghĩa đi vào thư phòng của ông ta.
- Bố.
Tống Kỳ Minh hơi sợ hãi mà đứng lên.
Tống Nguyên Nghĩa thở dài nói:
- Nếu đã làm rồi thì không phải sợ, Diệp Mặc hắn cũng không phải ba đầu sáu tay. Nhà họ Tống chúng ta kế thừa gần một thế kỷ cũng không phải một tên Diệp Mặc có thể tiêu diệt được. Trừ phi không có vương pháp.
Sắc mặt kinh hoàng của Tống Kỳ Minh thoáng kiềm chế, vẫn lo lắng hỏi:
- Làm sao bây giờ? Lập tức báo lên trên sao ạ?
Tống Nguyên Nghĩa lắc đầu:
- Báo lên trên không có tác dụng, đừng nói đến Diệp Mặc bây giờ là tổng huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng, cho dù hắn không phải, lão già nhà họ Diệp kia cũng có ý dùng thủ đoạn, vì thế chúng ta vẫn phải dựa vào chính mình. Hiện tại Diệp Mặc vẫn chưa động thủ với nhà họ Tống chúng ta, một khi động thủ, chúng ta có được sự ủng hộ của phía trên thì cũng tổn thất thê thảm.
- Với thực lực hắn có thể giết Lão Hổ nhà họ Âu và Lý Minh Cường, trước lực lượng nhà họ Tống chúng ta, muốn hủy thì căn bản không phí bất cứ sức lực nào.
Khuôn mặt ảo não của Tống Kỳ Minh.
- Cái này đều tại con, nếu như không phải con dung túng Thiếu Văn cũng sẽ không kết thù với Diệp Mặc.
Tống Nguyên Nghĩa khoát tay nói:
- Chuyện này không trách con, con cháu nhà họ Tống muốn có một người phụ nữ còn e dè cái gì, chỉ là không ngờ Diệp Mặc chỉ là một người tu luyện Cổ Võ mà lại lợi hại như vậy. Tống Hải bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, con không cần đợi nữa chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.
- Đông Phương Tê hữu danh vô thực, quá đánh giá cao yrồi.
Tống Kỳ Minh hừ một tiếng, trong lòng rất hối hận đã hoàn toàn tin vào lời nói của Đông Phương Tê.
Tống Nguyên Nghĩa lắc đầu:
- Kế sách của Đông Phương Tê có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì, ở giữa xảy ra sai lầm chắc chắn là nguyên nhân khác. Hiện tại không phải là lúc so đo những điều này, bây giờ chúng ta phải đối mặt với lửa giận khi trở về của Diệp Mặc.
Sắc mặt Tống Kỳ Minh biến ảo một lúc lâu, lúc này mới nói:
- Bố, bố xem làm sao đây?
Tống Nguyên Nghĩa nhíu nhíu mày, đứa con này của ông ta làm chủ nhà bao nhiêu năm nay, nói tóm lại cũng coi như là không tồi, chỉ là một khi đối mặt với thời điểm tồn vong của gia tộc thì đều có chút không quả quyết.
Trầm ngâm một lúc lâu Tống Nguyên Nghĩa mới lên tiếng:
- Đợi lát nữa bố đi tìm lão đại ca giúp đỡ, để lão đại ca tìm Diệp Mặc nói chuyện, có lẽ có thể khiến Diệp Mặc bỏ qua một lần. Tuy nhiên đây không phải kế sách toàn vẹn, Diệp Mặc có nghe lời của lão đại ca hay không, bố cũng không dám xác định. Vì thế con nhất phải phải có hành động rồi.
- Nếu như bố không nhìn lầm thì kế sách của Đông Phương Tê vấn đề có lẽ là nằm trên người Đường Bắc Vi.
Tống Kỳ Minh giật mình, ông ta cũng nhớ đến lời của Đông Phương Tê, lựa chọn Đường Bắc Vi dường như rất kỳ quái.
Quả nhiên bố ông ta liền nói tiếp:
- Ảnh của Đường Bắc Vi bố đã xem qua, quả thực nhìn không tệ, nhưng nếu nói ở Yến Kinh hoặc các nơi khác không tìm được những cô gái đẹp hơn cô ta thì bố tuyệt đối không tin. Hơn nữa y còn biết Bắc Vi là con gái con, cùng con hợp tác dùng con gái của con đi nằm vùng có ý gì? Ở phương diện này không phải là còn có nguyên nhân khác sao?
- Bố.
Tống Kỳ Minh xấu hổ cúi đầu, ông ta tuy biết bố mình biết chuyện này, nhưng ông ta không chủ động nói ra lại không ngờ bố lại đề cập tới.
Tống Nguyên Nghĩa thở dài
- Không phải bố trách con, chỉ là sau này làm gì thì cũng sạch sẽ một chút, chuyện kiểu này lại bị người ngoài biết. Bây giờ con nên lập tức điều tra Đường Cần, hơn nữa đích thân con phải đi thăm cô ta. Nếu như Đường Bắc Vi thực sự giả thành thật với Diệp Mặc thì Đường Bắc Vi chính là người đột phá, muốn có được sự giúp đỡ của Đường Bắc Vi, thì con phải làm tốt công tác với Đường Cần. Đường Bắc Vi đó nếu có thể vì mẹ cô ta chấp nhận giao dịch này thì cho thấy cô ta rất xem trọng mẹ của mình.
- Con đã biết.
Tống Kỳ Minh không thể không khâm phục ánh mắt lợi hại của bố, vừa ra tay thì liền nắm bắt được điểm mấu chốt.
Tống Nguyên Nghĩa gật đầu
- Một điểm quan trọng nhất chính là bây giờ mở cuộc họp gia tộc, làm cho người nhà họ Tống lập tức phân tán, ngày mai có thể ra nước ngoài, không thể ra nước ngoài được thì phân tán đến các nơi trên toàn quốc, lưu lại những thành viên chủ yếu. Còn nữa, lát nữa bố sẽ đi thăm hỏi Bắc Vinh và Ninh Phủ Thực. Cho dù là nhà họ Tống chúng ta tổn thất lớn cũng phải vượt qua nguy hiểm lần này.
Tống Kỳ Minh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bố của ông ta, ông ta không ngờ cuối cùng lại phải giải tán gia tộc để qua khỏi nguy hiểm lần này.
- Còn không mau đi, những cái khác đều là vật ngoài thân, chỉ cần gia tộc không sụp đổ thì sẽ có lại được.
Tống Nguyên Nghĩa thấy Tống Kỳ Minh còn đang do dự thì lập tức quát lớn.
- Vâng thưa bố.
Tống Kỳ Minh biết dựa vào bản lĩnh càng ngày càng lớn của Diệp Mặc, nhà họ Tống đã có bất cứ vốn liếng nào để chống lại hắn rồi.
Bận rộn cả một đêm, mãi cho đến hơn chín giờ sáng Diệp Mặc mới luyện chế ra sáu viên “Trú Nhan Đan” và ba viên “Liên Sinh Đan”, vốn một quả Trú Nha có thể luyện chế ra ba viên “Trú Nhan Đan” mà Diệp Mặc luyện chế sáu viên “Trú Nhan Đan” lại lãng phí sáu quả Trú Nhan, cũng chính là nói hắn lãng phí nguyên liệu của mười tám viên “Trú Nhan Đan”.
Liên Sinh Đan lại lãng phí của hắn năm hạt “Tuyết liên tử nghìn năm”, điều này khiến cho Diệp Mặc rất đau lòng. Phải biết là một “Tuyết liên tử nghìn năm” có thể luyện chế ra sáu viên “Liên Sinh Đan”.
Về phần dược liệu khác trên cơ bản đều bị hắn dùng hết, chính là nói Diệp Mặc luyện chế chín viên đan dược này đã tiêu hao hết tất cả tích lũy của hắn. Bao gồm số lượng lớn dược liệu hắn phát hiện ở trên Vô Lượng Sơn.
Diệp Mặc thở dài, thực lực của hắn quá thấp, luyện đan quá lãng phí nguyên liệu. Đây còn là trong hoàn cảnh có “Thần Long Đỉnh”, nếu như không có cái đan đỉnh này thì hắn sẽ càng lãng phí nhiều hơn.
- Anh.
Thấy Diệp Mặc đứng lên, Đường Bắc Vi vội vàng đi tới, tuy cô biết Diệp Mặc có bản lĩnh rất lớn, nhưng tận mắt cô thấy hắn cả đêm không ngủ rồi, điều này khiến cô rất lo lắng.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Anh không sao, em ăn viên đơn này đi, sợi dây chuyền này anh đã giúp em luyện chế lại rồi, em đeo lên đi.
Nói xong Diệp Mặc lấy vòng cổ và một viên “Trú Nhan Đan” ra đưa cho Đường Bắc Vi.
- Đây là thuốc gì?
Đường Bắc Vi nhận đan dược Diệp Mặc đưa cho, ngửi thấy mùi thơm ngát xông vào mũi, có chút kinh sự hỏi.
- Cái này gọi là Trú Nhan Đan, ăn rồi thì sẽ không già, ăn đi.
Diệp Mặc biết phụ nữ rất xem trọng dung mạo, bây giờ hắn có sáu viên “Trú Nhan Đan” hắn cũng sẽ không keo kiệt.
- Á.
Tay Đường Bắc Vi cầm đan dược run nhè nhẹ, nếu như trước đây Diệp Mặc nói như vậy cô nhất định sẽ không tin, nhưng bây giờ cô tin tưởng không điều kiện đối với Diệp Mặc. Một viên đan dược giữ gìn dung mạo, thế thì giá cả của nó? Cô không dám nghĩ tiếp.
Diệp Mặc biết Đường Bắc Vi nghĩ gì, thuận miệng nói:
- Ăn đi, anh vẫn còn mấy viên.
Đường Bắc Vi bỗng nhiên cảm giác trong lòng ấm áp, tuy vẫn không dám chắc chắn Diệp Mặc chính là anh trai cô, nhưng hắn đến thứ đan dược vô giá thế này cũng có thể cho cô, có thể thấy Diệp Mặc thực sự coi cô là em gái rồi!
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 233: Gặp chuyện bất bình.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Mặc dù biết Diệp Mặc sẽ không lừa cô nhưng Đường Bắc Vi vẫn bị hiệu quả chấn kinh của Trú Nhan Đan làm chấn kinh. Sau khi ăn đan dược, rồi tắm rửa xong, chính Đường Bắc Vi cũng không tin cô lại có thay đổi lớn như vậy.
Nếu trước khi ăn đan dược, Đường Bắc Vi cô cũng tuyệt đối là một mĩ nữ hạng nhất, nhưng bây giờ cô thậm chí cho là mình biến thành tiên nữ rồi. Cô gái trong gương thực sự là cô sao? Cô thậm chí không dám tưởng tượng.
Làm da càng trở nên trắng nõn trong suốt, khuôn mặt vốn hoàn mĩ không tì vết lại càng trở nên mịn màng.
- Anh, đan dược này thực sự rất thần kỳ nha…
Đường Bắc Vi kinh hỉ chạy ra kêu lên.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
- Đương nhiên, em cho rằng đan dược này rất dễ dàng sao? Loại đan dược này tuy luyện chế không phải phức tạp lắm nhưng dược liệu bên trong có một loại vô cùng quý giá.
- Cảm ơn anh.
Đường Bắc Vi hưng phấn mà chạy tới ôm Diệp Mặc rồi hôn một cái, không có cô gái nào không yêu cái đẹp, cho dù Đường Bắc Vi đã là một mỹ nữ cũng không ngoại lệ, trong lòng cô thực sự cảm kích anh trai đã cho cô viên đan dược này.
Diệp Mặc vỗ vỗ đầu Đường Bắc Vi nói:
- Bắc Vi, hôm nay anh phải vào núi có việc, em ở đây đợi anh.
Hắn muốn tới hội đấu giá của Ẩn Môn, nhưng hắn lại không biết hắn không phải người trong Ẩn Môn có thể vào được hay không, vì thế đem theo Đường Bắc Vi có chút không ổn.
Đường Bắc Vi không phải là người không biết nặng nhẹ, kinh nghiệm mấy ngày nay khiến cô biết rõ được rất nhiều, bây giờ Diệp Mặc nói cô đương nhiên không thể đi theo sau làm gánh nặng được.
Vì thế gật gật đầu nói:
- Em biết rồi anh ạ, hôm nay em muốn về thăm mẹ, không biết mẹ thế nào rồi?
Diệp Mặc thầm nghĩ để một mình Đường Bắc Vi ở đây cũng quả thật khiến cô sốt ruột, lập tức lấy ra một bình sứ đưa cho Đường Bắc Vi nói:
- Thuốc trong bình sứ này để cho mẹ em uống, sau đó đợi anh về giúp bác khám bệnh.
Đường Bắc Vi vâng một tiếng, nhận cái bình nói:
- Em học ở đại học sư phạm Đàn Đô, lúc anh đến thì trực tiếp đến khoa tiếng Anh tìm em là được rồi.
- Được, đợi anh xong việc bên này thì liền đến tìm em. Nhớ là nếu như tên Ngụy Vĩnh Càn dám làm gì em thì em trực tiếp dùng quả cầu lửa thiêu hắn, mọi chuyện có anh giúp em chịu tránh nhiệm.
Diệp Mặc tuy biết Đường Bắc Vi lo lắng mẹ của cô nhưng vẫn dặn dò cô một lượt.
Đối với sự quan tâm của anh trai trong lòng Đường Bắc Vi vô cùng ấm áp, nhưng vẫn bị lời nói của Diệp Mặc làm giật mình. Tùy tiện giết người ở trong thành phố thì bất cứ người nào cũng trốn không thoát, tuy nhiên cô cũng biết anh trai là vì cô nên cũng không cãi lại.
Diệp Mặc mãi đến khi đưa Đường Bắc Vi lên taxi mới quay người đi tới cái hẻm núi tối qua. Sau khi đi vào rừng, thỉnh thoảng Diệp Mặc gặp một số người cổ quái, tuy nhiên những người này đều ít nói chuyện với nhau. Diệp mặc phỏng đoán đám người này cũng đến tham gia hội đấu giá, hắn muốn tìm một người để hỏi lại phát hiện tất cả mọi người đều vô cùng cẩn thận, hơn nữa rất nhiều người đều dùng khăn đen để che mặt.
Diệp Mặc thầm mắng trong lòng, chỉ là một cái hội đấu giá của Ẩn Môn mà thôi, không ngờ lại làm giống như Tu Chân giới vậy. Tuy nhiên hắn nghĩ đến hắn chỉ có võ công luyện khí tầng ba, ngẫm nghĩ cũng lấy ra một cái khăn màu đen để che mặt.
Sau khi tiến vào hẻm núi, Diệp Mặc phát hiện người đến tham gia hội đấu giá phần lớn là Huyền cấp và Hoàng cấp, thi thoảng cũng có mấy người Địa cấp, nhưng so với Huyền Cấp mà nói thì ít hơn rất nhiều. Cái phát hiện này khiến Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ hắn chỉ có cách kì cuối của luyện khí tầng ba một đường mà thôi, một khi thăng cấp kì cuối của luyện khí tầng ba thì hắn nắm chắc phân cao thấp với cao thủ Địa cấp.
Diệp Mặc mới tiến vào hẻm núi liền nhìn thấy một đám người đang xem náo nhiệt, hắn lập tức cũng chen vào. Diệp Mặc nghĩ đến những người lưng đeo trường đao đoản kiếm của Vô Lượng Sơn nếu ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị người ta cho là đóng phim, nhưng hắn lại cười không nổi vì hắn biết mỗi người ở nơi này đều là sự tồn tại không thể coi thường.
Sau khi Diệp Mặc chen vào lại ở trong đám người này nhìn thấy một người quen, chính là cô gái lúc đầu bị hắn chém đứt một cánh tay, tuy nhiên có vẻ như cánh tay của cô gái đã được nối lại. Đứng cạnh cô là một đạo cô xinh đẹp thanh tú, tuổi tác chỉ khoảng hơn ba mươi.
Không ngờ cô gái này lại xuất hiện ở đây, ban đầu cô ở cùng Lang Cực làm việc cho Thiên Long Đầu, tay sử dụng phi đao cũng không tệ, lẽ nào cô ta cũng là người trong Ẩn Môn? Tuy nhiên mặc kệ là có hay không, Diệp Mặc đã không có hứng đi quan tâm rồi, chỉ cần không động đến hắn là được rồi, động đến hắn thì đừng trách hắn không khách khí, lần sau thì sẽ không là chặt tay mà là thành tro bụi.
Diệp Mặc đem lực chú ý đến trong đám người, lại có hai gã đàn ông đang giằng co, một người khoảng kỳ cuối của Hoàng cấp, một người là kỳ cuối của Huyền cấp. Trong đó người võ công Hoàng cấp trên ngực đã bị chém một vết đao, máu chảy không ngừng, rất rõ ràng hai người này đang đánh nhau.
- Hứa Bình, mày chính là một tên cô hồn dã quỷ lại dám tranh đồ với ông đây. Lần trước bị mày chạy, lần này nếu như mày không giao đồ ra thì nơi này chính là nơi chôn xác của mày.
Người đàn ông kỳ cuối của Huyền cấp cười lạnh nói.
Hứa Bình lau đi vết máu trên khóe miệng, hừ một tiếng mới nói:
- Đúng là không biết xấu hổ, ỷ vào Đoạn Quyền Đường thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Thiên thạch đỏ rõ ràng là tôi phát hiện trước, hơn nữa là tôi có được trước, anh dựa vào cái gì mà muốn cướp? Không biết xấu hổ.
Lúc này những người xung quanh đều đã hiểu ra, chắc chắn Đoạn Quyền Đường này nhìn trúng đồ của người khác muốn cướp trắng. Nếu nói một người luyện võ võ công Hoàng cấp cướp đồ trong tay một người kỳ cuối Huyền cấp thì chẳng có ai tin được.
Diệp Mặc nghe thấy Đoạn Quyền Đường thì nhíu nhíu mày, cái tên này rất quen. Chính là vào lúc này, tên kỳ cuối của Huyền cấp lại bước thêm một bước, đánh vào ngực của Hứa Bình, Hứa Bình lại phun ra một ngụm máu tươi, mà một cái túi vải ở ngực cậu ta đã tơi vào trong tay tên Đoạn Quyền Đường.
Những người vây xung quanh tuy nhìn thấy Hứa Bình bị người ta đánh cho hộc máu, đồ cũng bị cướp đi nhưng lại không có ai muốn tiến lên trên nói một câu công đạo.
Diệp Mặc dùng thần thức quét tới đồ ở trong túi vải, trong lòng cả kinh, trong đây nào phải Thiên thạch đỏ gì căn bản là một khối Tinh Ngọc. Tinh Ngọc chính là trong giới Tu Chân cũng cực khó gặp, là thứ mà đám cao thủ tranh đoạt. Có thể luyện chế thành pháp bảo linh khí cực phẩm, có thể nói tác dụng của Tinh Ngọc trong luyện khí là không có gì sánh kịp.
Tinh Ngọc hình thành rất khó, đều hình thành sau khi mài mòn trong thời không vô tận của vũ trụ, màu sắc Tinh Ngọc bình thường càng đỏ thì cấp bậc lại càng tốt. Miếng Tinh ngọc này đã đỏ lên có thể thấy là cực phẩm trong Tinh Ngọc.
Ánh mắt Diệp Mặc lạnh lùng, miếng Tinh Ngọc này bất luận thế nào cũng phải có được, có được Tinh Ngọc phi kiếm của hắn sẽ thành. Nhưng phải tìm cái cơ nào để cướp đoạt miếng Tinh Ngọc này đây?
Nhìn Hứa Bình nằm dưới đất, trong lòng Diệp Mặc khẽ động, đi vào trong nâng cậu ta dậy, lấy một phiên thuốc đưa cho cậu ta nói:
- Anh bạn, cậu ăn viên đan dược này trước đi, tôi không tin cái thế giới này không có công đạo.
Hứa Bình nhận viên thuốc, cảm động nhìn Diệp Mặc nói:
- người anh em, đa tạ, tôi là Hứa Bình, tuy nhiên ở đây không có chuyện của anh, anh tránh ra đi, người đó là Trịnh Thành Tắc là người của Đoạn Quyền Đường.
Rõ ràng Hứa Bình đã chỉ rõ Diệp Mặc không thể động vào Đoạn Quyền Đường, cho dù là môn phái lợi hại nữa thì hắn cũng sẽ không bỏ qua Tinh Ngọc, một khi có được Tinh Ngọc luyện chế thành phi kiếm, hắn hoàn toàn có thể giết được cao thủ Địa cấp.
Hắn không tin cả Đoạn Quyền Đường đều là cao thủ Địa cấp, Đoạn Quyền Đường, Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ đến lúc đầu khi giết Âu Húc Hổ chiếm được một thanh đoản kiếm, trên đoản kiếm có hai chữ “Quyền Đường”, hóa ra là như thế. Diệp Mặc đã biết Âu Dương Húc và Trình Thành Tắc là một phe, nếu như bọn họ là một phe thì sớm hay muộn Đoạn Quyền Đường cũng sẽ tới tìm Diệp Mặc, một khi đã như vậy còn không bằng giết trước rồi nói sau.
Diệp Mặc nghĩ đến đây, ý nghĩ giết người trong lòng nổi lên.
- Nhóc con, thị phi chỉ vì can thiệp vào, cút ngay, chuyện của Đoạn Quyền Đường tao không tới lượt mày quản.
Trình Thành Tắc thấy có người tới giúp Hứa Bình, còn là một tên nhóc trẻ tuổi như vậy, thậm chí còn che mặt, trong lòng y giận dữ ngay lập tức bộc phát cơn tức giận.
Diệp Mặc chậm rãi đứng lên, hắn lạnh lùng nhìn Trình Thành Tắc, lúc này mới có bộ dạng hiên ngang lẫm liệt nói:
- Ông đây chính là thích quản chuyện bất bình, Đoạn Quyền Đường thì giỏi lắm sao, hôm nay ông đây cứ cố tình quản đấy, mày định thế nào?
Nói xong Diệp Mặc vẫn còn chút hổ thẹn, Hứa Bình không tệ hắn lại lợi dụng cậu ta.
Tuy là vì miếng Tinh Ngọc đó nhưng lời Diệp Mặc lại lập tức dẫn đến sự nhận thức chung của mọi người xunh quanh, rõ ràng hành vi bá đạo của Trình Thành Tắc đã có người không hài lòng rồi, chỉ là không có ai đứng ra nói mà thôi. Lúc này đây Diệp Mặc đứng lên nói, lập tức có người phụ họa theo.
Trình Thành Tắc cũng lạnh lùng liếc mọi người xung quanh, lại hung ác nhìn chằm chằm Diệp Mặc và Hứa Bình nói:
- Hôm nay coi như hai đứa mày may mắn, lần sau đừng để cho ông gặp được.
Nói xong không ngờ quay người rời đi.
Diệp Mặc căn bản là vì Tinh Ngọc mà tới, về phần cứu Hứa Bình chỉ là việc thêm vào, hắn sao có thể để phần việc chủ yếu chạy được. Không chút suy nghĩ liền ngăn Trình Thành Tắc lại
- Muốn đi? Đừng có mà nằm mơ, lấy đồ của người khác rồi muốn đi sao?
- Thằng nhóc muốn chết.
Lần này Trình Thành Tắc thực sự phát cáu, lúc nãy Diệp Mặc cứu Hứa Bình tuy y căm tức nhưng đồ vẫn trong tay y. Y không để ý, bây giờ y đi trước rồi, không biết tên nhóc không biết trời cao đất dày này lại dám ngăn cản y.
Không chút nghĩ ngợi, Trình Thành Tắc liền rút trường kiếm sau lưng quét qua.
Đường kiếm của Trình Thành Tắc quét tới lập tức mang theo một trận gió lạnh. Diệp Mặc lại không dám xuất ra trường đao ngăn lại, bởi vì thứ nhất chiếc nhẫn trữ vật hắn không có cách nào để bại lộ, thứ hai hắn biết trường đao kia là thứ gây chuyện, một khi bị người ta biết trường đao của Biên Pha ở trên người hắn, thì hắn là người đầu tiên bị hoài nghi.
Diệp Mặc không có vũ khí sử dụng, trong lòng càng thêm muốn có phi kiếm của hắn.
Phút chốc, trường kiếm của Trình Thành Tắc đã quét đến trước mặt Diệp Mặc. Những người xung quanh đã lộ ra ánh mắt không đành lòng, dù sao Diệp Mặc thoạt nhìn chỉ có vẻ hai mươi tuổi, một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, cho dù học võ từ trong bụng mẹ, dù cho tư chất tốt hơn nữa thì cũng không quá Hoàng cấp mà thôi, sao có thể là đối thủ của Trình Thành Tắc?
Diệp Mặc cũng không để ý nhiều như vậy, thần thức của y khóa chặt trường kiếm của Trình Thành Tắc, đánh ra một quyền.
Không ai dám tin tưởng, Diệp Mặc lại dùng tay đối kháng với trường kiếm, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Mặc điên rồi.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 234: Quyết đoán giết.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Dưới sự giao nhau giữa nắm đấm và kiếm, không ngờ lại không có âm thanh máu thịt vỡ vụn mà là phát ra âm thanh đánh bình thường. Trường kiếm của Trình Thành Tắc lại bị đánh xuống đất, mà Trình Thành Tắc laị bị áp lực cực lớn bức phải lùi ra sau mấy bước.
Tay của Diệp Mặc lại hoàn hảo không làm sao, là lúc này đây Diệp Mặc lại tiến lên phía trước, lại đá một cước vào đan điền của Trình Thành Tắc, Trình Thành Tắc lại bay xa mấy mét, đụng vào một khối đá rất lớn phía xa xa, miệng phun ra máu, rõ ràng không có cách nào sống tiếp rồi.
Lúc này Diệp Mặc mới đi đến trước mặt Trình Thành Tắc, lấy đi cái túi vải trên ngực y.
Người vây xem xung quanh đều hít vào một hơi khí lạnh. Trình Thành Tắc dù gì thì cũng là nhân vật luyện đến kỳ cuối của Huyền cấp, không ngờ trong tay của Diệp Mặc chỉ duy trì được hai chiêu, người thanh niên này quá hung hãn, tuy Trình Thành Tắc khinh địch trước nhưng cho dù y hoàn toàn không khinh định thì rõ ràng trước mặt người thanh niên này cũng không duy trì được quá hai mươi chiêu.
Thật là lợi hại, nhưng hắn đắc tội với Đoạn Quyền Đường, Đoạn Quyền Đường tuy không phải là Ẩn Môn hạng nhất gì nhưng lại có một cao thủ Địa cấp trấn thủ, người thanh niên này gặp phiền đây.
Đại đa số mọi người đều không biết lúc đó Diệp Mặc dùng nắm đấm đánh bay trường kiếm như thế nào, tuy nhiên hai cao thủ Địa cấp lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng, nắm đấm của Diệp Mặc chuẩn xác đánh trúng vào lưng kiếm của trường kiếm, lúc này mới đánh bay Trình Thành Tắc.
Hai cao thủ Địa cấp này cũng thầm so sánh trong lòng, cho dù bọn họ chống lại Trình Thành Tắc thì cũng không nhất định có thể nhẹ nhàng như vậy giết chết y, mà người thanh niên này lại lợi hại quá mức, bọn họ thậm chí nhìn không ra Diệp Mặc thuộc môn phái nào.
Cô gái đã bị Diệp Mặc chém đứt tay nhìn về phía Diệp Mặc, lúc này mới thấp giọng nói với đạo cô xinh đẹp thanh tú bên cạnh:
- Sư phụ, người này dường như con đã gặp ở đâu, nhưng mà nghĩ không ra.
Đạo cô xinh đẹp lấp tức quát lớn:
- Tử Như, đừng nói lung tung. Chúng ta không dễ gì mới vào được đây, ngàn vạn lần đừng nói lung tung.
Diệp Mặc đưa bao vải cho Hứa Bình nói:
- Anh Hứa, đây là của anh, đưa anh này.
Trong lòng lại đang nghĩ đợi lát nữa dùng thứ gì để đổi lại.
Hứa Bình lại đẩy nói:
- người anh em vì chuyện của tôi mà đắc tội với Đoạn Quyền Đường, Hứa Bình tôi rất là băn khoăn. Thứ này đối với tôi cũng không có tác dụng gì, hơn nữa võ công của anh cao hơn tôi, vậy thì tặng cho anh. Vẫn chưa thỉnh giáo tên của anh bạn.
Diệp Mặc vốn vì Tinh Ngọc mà đến, nghe thấy lời này cũng không già mồm, lập tức nhận lấy Tinh Ngọc, lấy ra một miếng Ngọc quyết phòng thân nói:
- Ngọc quyết này là một pháp khí phòng ngự, giá trị so với thiên thạch của anh kém hơn rất nhiều, tôi chiếm một chút lợi của anh trước, có cơ hội thì bù lại sau, tôi là Mạc Ảnh.
Diệp Mặc ở đây cũng không dám lên mặt, ở đây đều là người có lai lịch, tuy Diệp Mặc tự phụ nhưng hắn vẫn chưa tự phụ đến mức không đặt tất cả mọi người vào trong mắt.
Hứa Bình nhận Ngọc Quyết cười ha hả nói:
- Anh Mặc nói như vậy chính là khách khí, có thể kết giao với người bạn như anh Mặc chính là may mắn của Hứa Bình. Chỉ là khiến anh Mặc đắc tội với Đoạn Quyền Đường, Hứa Bình rất là băn khoăn.
Diệp Mặc lập tức nhìn Hứa Bình bằng con mắt khác, người này thoạt nhìn rất thoải mái hơn nữa cũng không sợ Đoạn Quyền Đường chút nào, lập tức cũng cười ha ha nói:
- Đoạn Quyền Đường, tôi còn không đặt trong mắt. Nếu như lại có người Đoạn Quyền Đường đến quấy rầy, tôi không ngại đi một lần san bằng chỗ này.
Diệp Mặc cố ý nói lời này, hắn đã giết Âu Húc Hổ, lại giết Trình Thành Tắc, không có cách nào tồn tại với Đoạn Quyền Dường rồi. Cùng với sợ hãi rụt rè, còn không bằng dứt khoát làm rõ ân oán. Hơn nữa hắn cũng không phải là nói lung tung, chỉ cần hắn có được Tinh Ngọc thì có thể luyện chế được phi kiếm, một khi phi kiếm thành hình, sức chiến đấu của hắn tăng lên gấp đôi.
- Được, nếu như Đoạn Quyền Đường còn tới, hai anh em chúng ta đi giết chúng long trời lở đất.
Hứa Bình cũng hào khí ngút trời.
Những người xung quanh đã thấy không còn náo nhiệt để xem, hơn nữa người thanh niên này lại dõng dạc muốn đấu với Đoạn Quyền Đường thì đều tản ra, đi vào khe núi.
- Anh Mặc cũng đến tham gia hội đấu giá sao?
Thấy mọi người đều rời đi, lúc này Hứa Bình mới hỏi.
Diệp Mặc gật gật đầu:
- Tôi nghe nói ở đây có hội đấu giá thì liền đến xem, không biết có thứ tốt gì.
Hứa Bình sửng sốt một lát mới lên tiếng.
- Lẽ nào anh có có môn bài vào cửa?
- Vào đó còn cần môn bài sao?
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Mặc nghe thấy lập tức hỏi.
Hứa Bình lấy ra một cái thẻ bài bằng ngọc, nói:
- Đương nhiên cần, tôi cũng mất rất nhiều sức lực mới lấy được cái thẻ bài này.
Diệp Mặc tiếp nhận thẻ bài ngọc trong tay ngắm nhìn, bỗng nhiên nhớ đến trên người hắn có cũng một cái thẻ bài ngọc này, chính là lúc đầu lục soát được trên người Du Liên, bên trên có một số chính là ba mươi bảy, mà tấm thẻ bài ngọc của Hứa Bình số bên trên là một trăm linh một.
- Là loại thẻ bài ngọc này sao?
Diệp mặc tiện tay lấy ra thẻ bài ngọc trên người Du Liên, thầm nghĩ may mắn đạo cô Tĩnh Tức sau khi giết Du Liên không có soát người, nếu không thì hắn không có thẻ bài ngọc tiến vào.
Hứa Bình cầm lấy nhìn, lập tức nói:
- Không sai, chính là loại thẻ bài ngọc này, thẻ bài ngọc này của anh là số trước năm mươi, có thể mang thêm một người vào, những số sau năm mươi như tôi đây, chỉ có thể vào một người, không ngờ anh Mạc lại có ngọc bài cao cấp này, nếu đã như vậy thì chúng ta vào thôi.
Tuy rằng Hứa Bình không hỏi, nhưng trong lòng cậu ta đã khẳng định Diệp Mặc là cao thủ Địa cấp, bởi vì loại thẻ bài này ngoại trừ cao thủ Địa cấp ra thì một số nhân tài có thân phận mới có.
Sau khi hai người nói chuyện một lúc, mới hiểu biết được cả hai đều là tản tu không có môn phái. Tuy Diệp Mặc rất có hảo cảm đối với Hứa Bình nhưng hắn không nói ra toàn bộ lai lịch của hắn, dù sao Hứa Bình cũng không nói với hắn cái gì. Hơn nữa người trong giang hồ ai biết chi tiết? Lúc nhiệt huyết có thể cùng sống cùng chết, lúc xung đột lợi ích nói không chừng bị bán rẻ, dù sao chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Sau khi Diệp Mặc và Hứa Bình đi qua khe núi, rồi đi xuyên qua một cái cầu sắt, tiến vào một con đường lên vách núi nhỏ. Đoạn đường này xây dựng trên vách đá dựng đứng, nhìn xuống dưới căn bản không thấy đáy, toàn bộ đều là sương trắng lượn lờ. Đi bên trên dường như lúc nào cũng có thể bị gió thổi rơi xuống vậy, nếu như là người sợ độ cao nói không chừng đã bị váng đầu rơi xuống.
Tuy nhiên người tham gia hội đấu giá không có mấy người sợ độ cao, Diệp Mặc lại càng không sợ. Sau khi xuyên qua con đường nhỏ trên vách núi ngàn thước, địa thế phía trước mắt đã rộng rãi hơn. Từng mảng cây cối lớn có vẻ rất u tĩnh và đẹp đẽ, cuối núi hoa chính là một cửa lầu kiến trúc làm bằng gỗ, bên trên viết “Tê Sương Tự”.
Diệp Mặc thấy rất nhiều người cầm thẻ bài bằng ngọc tiến vào bên trong liền biết đã đến nơi rồi, hắn cũng không khỏi âm thầm khâm phục Đông Phương Tê, một tên chưa từng tu luyện, thậm chí ngay cả chuyện trong đây cũng làm cho rõ ràng như vậy, không biết y có đường dây gì.
Xem ra bất cứ kẻ nào cũng không thể coi thường, có câu “Cá có đường cá, tôm có đường tôm, ốc cũng có đường ốc”, câu nói này có thể nói là đúng.
Diệp Mặc chú ý một chút hai tên đàn ông giữ của, đều là võ công đỉnh cao Huyền cấp. Theo Tống Hải nói hai người này là hai anh em, hơn nữa háo sắc như mệnh, người đến hôm nay có rất nhiều cô gái, không biết hai người này háo sắc như thế nào. Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không tin hai người này dám động thủ với phụ nữ giữa ban ngày ban mặt.
Diệp Mặc và Hứa Bình đi ở phía sau, hắn biết bây giờ mới mười một giờ trưa, Diệp Mặc đã từ chỗ Hứa Bình mà biết được, hội đấu giá phải ba giờ chiều mới bắt đầu.
Diệp Mặc cẩn thận quan sát hai tên thủ vệ, quả nhiên thấy ánh mắt của hai người này thỉnh thoảng lượn tới lượn lui trên người các cô gái. Đặc biệt là lúc đối diện với hai tỷ muội Liên Hàng và Tĩnh Trai, thiếu chút nữa thì chảy cả nước miếng. Diệp Mặc nhìn thấy tên lùn lúc hai đạo cô Liên Hàng Tĩnh Trai tiến vào, y giơ tay tay túm tay một trong hai đạo cô một cái, tay đạo cô đó co rụt lại, thẻ bài ngọc cũng rơi xuống đất. Vị đạo cô này nhanh chóng nhặt thẻ bài ngọc lên, kéo cô gái đằng sau vội vàng tiến vào, không hề nói nhiều lời.
Nhưng thẻ bài trên người tất cả mọi người đều rất chính xác, hơn nữa bây giờ lại là người đến người đi, hai người này cũng không dám quá đáng quá.
Hắn hiện tại đã hiểu được, bất kể là tối qua hay là chiều nay, nếu hắn và Đường Bắc Vi cùng đến đấy, chắc chắn sẽ không gặp người khác. Bởi vì tối hôm qua hội đấu giá còn chưa bắt đầu, chiều nay hội đấu giá mới chính thức tiến hành, bất kể là tình huống gì, với cái bộ dáng háo sắc của hai người này, hắn đưa Đường Bắc Vi đi thì chắc chắn sẽ bị hai người này ngăn lại.
Quả nhiên không phải là thứ tốt, Diệp Mặc lập tức liền biết, một khi hắn và Đường Bắc Vi bị ngăn lại thì một trăm phần trăm phải xung đột với hai tên này. Suy nghĩ này Đông Phương Tê nghĩ cực kì âm hiểm, may mắn Đông Phương Tê đã bị hắn giết rồi, nếu không thì hắn thực sự không có cách nào hạ quyết tâm, người này động không động liền âm hiểm.
Đến lượt hai người Diệp Mặc và Hứa Bình, Diệp Mặc đưa thẻ bài qua, Hứa Bình cũng lấy ra thẻ bài của cậu ta.
Tên mũi ưng bên trái nhận thẻ bài ngọc của Diệp Mặc hơi kì lạ Diệp Mặc sao không mang theo người, hơn nữa còn là thẻ bài trước số 50, thường thì thẻ bài trong số năm mươi đều có thể mang thêm một người tiến vào, mà Diệp Mặc tuy dùng khăn che mặt nhưng tuổi tác của hắn quá trẻ.
- Các anh là người của môn phái nào?
Tên đàn ông mũi ưng thầm nghĩ giữ bài trong năm mươi số đầu, thường thì đều là người trong Ẩn Môn tương đối lớn, hoặc là môn phái cực lớn của thế tục, nhưng Diệp Mặc thế nào cũng nhìn không giống.
Diệp Mặc lập tức lắc đầu nói:
- Chúng tôi không có môn phái.
Tên đàn ông mũi ưng này lại tỉ mỉ đánh giá Diệp Mặc một phen, nếu không có môn phái, thấy y hỏi như vậy thì phải chủ động hiếu kính rồi, nhưng Diệp Mặc không ngờ không có chút ý tứ hiếu kính nào, lập tức lạnh mắt nói:
- Thẻ bài này cậu trộm ở nơi nào?
Trong lòng Diệp Mặc tức giận, lạnh lùng nói:
- Cái này cần phải báo cáo cho anh sao? Anh quan tâm chúng tôi có được từ nơi nào, chỉ cần nó là thật là được rồi.
- To gan, là một tiểu bối cấp thấp lại dám vô lễ như vậy, thẻ bài của cậu lai lịch không rõ ràng, tôi tịch thu, cậu đến từ nơi nào thì trở về nơi ấy.
Tên đàn ông mũi ưng bởi vì hôm nay có nhiều cô gái ưu tú đến như vậy, nhưng đến bây giờ y đến một chút tiện nghi cũng không chiếm được, bây giờ Diệp Mặc không những không hiếu kính y lại còn muốn đôi co, lập tức liền tức giận.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 235: Hung hãn.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc lại càng tức giận. Nhiều người như vậy, không cản ai, chỉ cản một mình hắn, là khinh thường hắn trẻ tuổi, hơn nữa lại không người chống lưng, lại có được tấm thẻ bài trong vòng 50 số đầu.
Người phía sau trông thấy Diệp Mặc lại xung đột với người giữ cửa, người biết Diệp Mặc đều hiểu hắn khá mạnh, phỏng đoán lại được xem náo nhiệt.
- Sao tôi chưa từng nghe nói vào cửa còn phải hỏi lai lịch tấm thẻ bài? Hẳn là không có quy định này thì phải.
Hứa Bình lập tức nói chen vào.
Người đàn ông lùn đứng bên phải nghe thấy Hứa Bình nói vậy, lập tức xông tới tát một cái, không ngờ Hứa Bình bay xa mấy mét, ngã trên mặt đất, khóe miệng còn không ngừng chảy máu.
- Tao nói phải là phải. Thế nào? Còn không phục sao?
Sau khi người đàn ông lùn này đánh xong, khinh thường thoáng nhìn về phía Hứa Bình, lại lạnh lùng nhìn lướt qua Diệp Mặc. Chỉ là hai người không môn không phái, hơn nữa chỉ có tu vi Hoàng Cấp còn dám nói nhảm.
Ánh mắt Diệp Mặc lạnh lùng, quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông lùn kia.
- Thế nào, không phục sao? Không phục tao sẽ đánh cả mày, cút.
Người đàn ông lùn này thấy Diệp Mặc nhìn qua, lập tức hung hăng mắng.
Diệp Mặc chậm rãi quay đầu lại, người đàn ông lùn này thấy gã quát lớn không ngờ Diệp Mặc đã co đầu rụt cổ rồi, không khỏi phun ra một bãi nước bọt, cười lạnh nói:
- Cái gì vậy, còn không xem thử đây là chỗ nào.
Mọi người xung quanh thấy Diệp Mặc vẫn không hề kích động, không khỏi thở phào nhẹ nhõm thay cho Diệp Mặc, tuy nhiên trong lòng cũng có chút xem thường Diệp Mặc.
- Cút đi, đừng chậm trễ người khác vào trường.
Thấy Diệp Mặc quay đầu lại, người đàn ông mũi chim ưng khinh thường nói.
Diệp Mặc mỉm cười gật đầu. Ngay khi ánh mắt khinh bỉ của y còn chưa kịp dời đi, Diệp Mặc bỗng nhiên xoay người lại, với tốc độ cực nhanh đánh một quyền trúng vào đan điền của người đàn ông lùn.
Một quyền đánh ra mười phần sức lực, không chút nương tay.
Phụt...
Một ngụm máu tươi phun ra đầy trời. Người đàn ông lùn bị đánh bay xa mấy trượng, rơi trên mặt đất không nhúc nhích. Không ai biết gã còn sống hay đã chết. Tuy nhiên mọi người biết, cho dù gã còn sống hay đã chết cũng không có gì khác nhau. Một quyền này đã hoàn toàn đánh nát đan điền của gã.
Diệp Mặc đánh lén một quyền xong, lập tức lui về phía sau mấy bước, ổn định khí tức một chút, lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông mũi chim ưng.
Mấy tiếng hít sâu vang lên. Những người mơ hồ đoán người thanh niên che khăn đen này rất mạnh, nhưng không ngờ ra tay quyết đoán như vậy, một quyền đánh lén một cao thủ Địa Cấp trung kỳ, hơn nữa còn là một quyền đã thấy hiệu quả.
Không ai ngờ được Diệp Mặc dám đánh lén một cao thủ Địa Cấp trung kì. Thậm chí tên lùn kia cũng thật sự không ngờ được. Nhưng Diệp Mặc đã làm, hơn nữa vừa mới thành công. Chẳng lẽ hắn thật sự là một người lỗ mãng, không hề để ý tới bất kỳ cái gì sao?
Đương nhiên Diệp Mặc có để ý. Hắn đã nhìn qua đường. Đó là một con đường nhỏ được xây dựng phía trên vách núi đá dựng đứng. Người khác không thể chạy trốn, không có nghĩa là hắn không có cách nào chạy trốn. Nếu chẳng may thật sự đánh nhau, hắn hoàn toàn có thể mang theo Hứa Bình nhảy xuống vách núi. Hắn có Ngự Phong Thuật, hắn căn bản không sợ.
Đối với Diệp Mặc mà nói nếu muốn đánh, còn không bằng dứt khoát tiêu diệt trước một người, cũng bớt đi một phần uy hiếp. Hắn sẽ không chậm chạp chờ lát nữa một mình đối mặt với hai người Huyền Cấp đỉnh phong bao vây tấn công. Đây không phải tác phong của hắn. Nếu muốn ám toán, đương nhiên Diệp Mặc lựa chọn người lùn có tu vi cao hơn một chút. Hơn nữa, giết người lùn trước, đợi lát nữa nếu nói tới lí lẽ, hắn dễ nói hơn một chút. Dù sao cũng là tên lùn này động thủ trước.
Sau một lúc lâu, người đàn ông mũi chim ưng mới kịp phản ứng, kêu lên một tiếng:
- Khốn kiếp, mày dám giết anh trai tao.
Sau đó, y thuận tay lấy ra một thanh đao dài bổ xuống đầu Diệp Mặc.
Theo y thấy, vừa rồi Diệp Mặc đánh lén mới giết được anh trai y. Nếu thật sự đánh nhau, y chỉ cần một đao là có thể giết được Diệp Mặc.
Đương nhiên Diệp Mặc biết người đàn ông mũi chim ưng này có tu vi chỉ thấp hơn người lùn kia một chút, nhưng tu vi thậm chí còn cao hơn Trịnh Thành Tắc. Đương nhiên hắn không dám chậm trễ. Lúc này, thần thức liền tập trung trên trường đao của người đàn ông mũi chim ưng.
Tuy rằng trường đao của người đàn ông mũi chim ưng lợi hại, nhưng đối với Diệp Mặc lại không có bất kỳ sự uy hiếp nào. Chẳng những, thần thức của Diệp Mặc tập trung trên trường đao của y, hơn nữa hắn còn dùng thần thức cẩn thận xem xét tình hình xung quanh. Hắn sợ lại có người xông tới bao vây tấn công hắn. Một khi lại có người xuất hiện bao vây tấn công, hắn nhất định phải lập tức chạy trốn, không tham gia hội đấu giá nữa.
Thấy bên này lại đánh nhau, rất nhiều người liền tới xem. Trong lúc nhất thời thậm chí những người không có thẻ bài cũng có thể đi vào. Tuy nhiên nếu người đến đây đều có thẻ, ngược lại không có người nào có thể nhân cơ hội mò cá.
Chỉ sau một lát, người đàn ông mũi chim ưng đã bổ mười hai đao. Một đao tiếp một đao, gần như đã thành một màn đao liên hoàn. Diệp Mặc cười lạnh. Nếu hắn lấy ra trường đao, thậm chí có thể giết chết người này ở đao thứ bảy. Nhưng hắn không dám lấy trường đao của biên pha ra, chỉ có thể tay không đối kháng.
Keng, keng, keng...
Sau liên tục mười hai tiếng động, Diệp Mặc và người đàn ông mũi chim ưng lại tách nhau ra. Mười hai đao giống như màn đao, không ngờ không chém rơi được dù chỉ một góc áo của Diệp Mặc.
Lúc này người đàn ông mũi chim ưng đã biết Diệp Mặc không phải đơn giản giống như bề ngoài. Tuy rằng trong lòng rất nóng lòng muốn giết Diệp Mặc, nhưng y biết chuyện này không thể sốt ruột.
Người đàn ông mũi ưng thuận tay đánh ra tín hiệu giống như hỏa tiễn, sau đó trường đao trong tay lại mạnh mẽ đánh về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc thấy người đàn ông mũi ưng này phát tín hiệu, lập tức biết y đã triệu tập người tới. Hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Bất kể người đến có phải là người công bằng hay không, hắn vẫn không thể không giết người đàn ông mũi ưng này.
Tuy rằng Diệp Mặc lo lắng, nhưng không thể dễ dàng giết được người đàn ông mũi ưng này. Sau khi nắm tay của Diệp Mặc và trường đao của y va chạm vào nhau, người đàn ông mũi chim ưng bị Diệp Mặc đánh lùi lại mấy bước. Y lập tức đã biết Diệp Mặc còn lợi hại hơn y.
Tuy rằng đã đánh khiến người đàn ông mũi chim ưng lùi lại mấy bước, nhưng trong lòng Diệp Mặc lại không hề vui sướng. Hắn mơ hồ cảm thấy nắm tay có chút đau đớn. Hắn biết nếu mình dùng Phong Nhận (đao gió), đã sớm giết chết người này. Nhưng hắn không dám dùng. Lúc này thần thức của Diệp Mặc quét đến trăm mét, thấy có hai người đàn ông đang tới gần. Hơn nữa tu vi của họ rõ ràng còn cao hơn người đàn ông mũi chim ưng.
Không được, không thể chờ bọn họ tới mới giải quyết. Sau khi Diệp Mặc đánh lui người đàn ông mũi chim ưng, đồng thời, hắn bất ngờ bay vút lên không, trực tiếp đánh về phía người đàn ông mũi chim ưng.
- Tự tìm cái chết.
Người đàn ông mũi chim ưng thấy Diệp Mặc dám kiêu ngạo như thế, tư thế để lộ sơ hở phía trước xông về phía y, miệng y cong lên lập tức lộ ra một nụ cười lạnh, trường đao lại chém về phía ngực Diệp Mặc.
Diệp Mặc dùng thân thể ngăn cản tầm mắt của người đứng xem, một quyền đánh về phía sống trường đao, đồng thời một đạo Phong Nhận trực tiếp xẹt qua cổ người đàn ông mũi chim ưng.
Trường đao của người đàn ông mũi chim ưng đột nhiên dừng lại. Y có phần không thể tin được, muốn đưa tay lên cổ sờ một cái, nhưng cuối cùng lại bất lực buông thõng tay xuống. Cho tới lúc chết, y vẫn không thể tin được, Diệp Mặc bất ngờ dùng ám khí giết y.
Mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người. Vừa rồi, Diệp Mặc Một đánh một chiêu để lộ phía trước, rõ ràng phạm vào tối kỵ của võ học, nhưng vì sao trong nháy mắt đã giết chết người đàn ông mũi chim ưng này được? Người trẻ tuổi này quá quỷ dị. Lúc này rất nhiều người nhao nhao dặn dò người vai vế dưới, về sau gặp người này phải cố gắng tránh đi.
Lúc này Diệp Mặc mới hạ xuống. Đồng thời hai người đàn ông áo xám đã tới bên cạnh Diệp Mặc. Trong lòng Diệp Mặc thoáng rùng mình. Bất kỳ người nào trong hai người này đều có tu vi cao hơn nhiều so với người đàn ông mũi chim ưng. Mình không phải là đối thủ của bọn họ. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức theo bản năng lui về phía sau vài bước, đến gần Hứa Bình. Một khi cảm thấy không ổn, hắn sẽ lập tức túm lấy Hứa Bình xoay người bỏ chạy.
- To gan lớn mật, dám ở Tê Sương Tự giết người của quản lý hội đấu giá. Rốt cuộc cậu là ai? Tới nơi này có ý gì?
Người đàn ông nói chuyện tóc muối tiêu, đã hơn năm mươi tuổi.
Diệp Mặc không chút lo lắng kể rõ đầu đuôi sự việc, cuối cùng nói:
- Nếu hai vị tiền bối không tin, có thể hỏi người khác. Hơn nữa tôi còn thấy hai người này còn trêu ghẹo hai vị tỷ tỷ Liên Hàng Tĩnh Trai. Có thể thấy được hai người này căn bản là không phải là người tốt.
Người đàn ông tóc muối tiêu nhìn về phía đám người, tùy ý hỏi vài câu. Tuy rằng không ai đứng ra làm chứng, nhưng khi người đàn ông tóc muối tiêu hỏi, mọi người vẫn lựa chọn nói thật.
- Sư huynh, xem ra anh bạn nhỏ này không nói sai. Anh em họ Cổ vô lễ làm loạn, ngăn cản khách tới, đã phạm vào tối kỵ. Lúc trước lựa chọn hai người này đến trông giữ, tôi đã cảm giác không thỏa đáng.
Một người đàn ông trung niên lập tức nói.
Người đàn ông tóc muối tiêu thở dài nói:
- Chuyện này, chúng ta không thể làm chủ được. Tạm thời bỏ xuống không nói nữa.
Nói xong, người đàn ông tóc muối tiêu này nhìn Diệp Mặc nói:
- Hai người vào trước đi. Nhớ kỹ không thể tiếp tục gây rối. Trong chuyện này, chúng tôi không thể làm chủ được. Hai người có thể lựa chọn rời khỏi đây. Tôi sẽ không ngăn cản.
Diệp Mặc vừa nghe đã biết khẳng định hai anh em họ Cổ này có người đứng phía sau, tuy nhiên hắn không thèm để ý. Nếu đã đến đây, khẳng định phải đi vào. Nghĩ đến đây, hắn liền ôm quyền nói:
- Cảm ơn hai vị tiền bối.
Nói xong, Diệp Mặc kéo Hứa Bình không chút do dự cầm lấy tấm ngọc bài tiến vào bên trong.
Mọi người xung quanh thấy Diệp Mặc đi tới, đều tự động tránh đường. Theo bọn họ thấy, người trẻ tuổi che khăn đen này căn bản là một người có tính tình táo bạo, một lời không hợp liền động thủ giết người. Ít tiếp xúc vẫn tốt hơn.
Đạo cô trẻ tuổi Liên hàng Tĩnh Trai kia nhìn theo bóng dáng Diệp Mặc đi vào, kéo tay một đạo cô khác:
- Người này thật sự là quá hung hãn. Vừa rồi trong thung lũng, hắn đã giết người của Đoạn Quyền Đường, hiện tại lại giết anh em họ Cổ. Bất quá coi như hắn trút giận giúp chị. Một lát nữa chúng ta có nên đi cảm ơn hắn hay không?
Một đạo cô khác lập tức nói:
- Vũ Nhi, em quá ngây thơ rồi. Em cho rằng hắn giết người vì muốn giúp chúng ta sao? Em không nhìn thấy, sau khi người lùn kia đánh người đi cùng với hắn, nên hắn mới giết người sao? Hơn nữa hắn còn lợi dụng chúng ta. Vừa rồi, khi chúng ta bị xỉ nhục, hắn hầu như không thèm liếc mắt nhìn một cái. Kỳ thật hắn căn bản chỉ lấy chúng ta làm cái cớ để thể hiện hắn giết người không sai. Người như thế, chúng ta ngàn vạn lần không nên nói nhiều với hắn.
- Ồ, em biết rồi. Chị, vì sao người ở bên ngoài ai cũng hư hỏng như vậy?
Đạo cô được gọi là Vũ Nhi lập tức bĩu môi nói.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương