Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 230: Xét nhà bắt người
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Cái này là chênh lệch cực lớn giữa quân chính lưỡng giới, quân nhân ngay thẳng hào sảng, chính trị gia âm nhu hiểm độc, có thể tốt với nhau mới là lạ.
Bang bang!
Trần Chấn Hoa vừa cúp điện thoại, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài:
- Con mẹ nó, hơn nửa đêm ai lá gan lớn như vậy, cũng dám làm phiền lão tử? Không biết hiện tại lão tử rất nổi nóng sao?
- Ân? Vậy mà không có người?
Trần Chấn Hoa mở cửa, phát hiện bên ngoài không có người. Bất quá, hắn lại phát hiện cửa ra vào có một cái bao:
- Đây là cái gì?
Hai mắt Trần Chấn Hoa lập tức híp lại thành một tuyến, cẩn thận mở bao ra.
Ai biết rõ, trong bao có phải có bom hay không?
- Cái này. . . Đây là ai đưa tới? Tất cả đều là chứng cứ trái pháp luật của phe phái Lữ gia, cái này là bằng chứng.
Trần Chấn Hoa nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi, dù là hắn đủ trấn định, vẫn là bị những tư liệu này làm cho chấn kinh rồi.
- Con mẹ nó, Lữ gia, lão tử chơi không chết các ngươi, lão tử không mang họ Trần. Tất cả những người liên quan trong này, lão tử một cái cũng không buông tha.
Trần Chấn Hoa muốn đối phó lực lượng của Lữ gia tại giới chính trị, là không có biện pháp, lập tức hưng phấn lên:
- Mịa, lão tử chơi chết nguyên một đám các ngươi.
Trần Chấn Hoa ôm cái túi, quay người trở về phòng, cũng không có đi tìm người âm thầm đưa cho hắn chứng cớ. Trần Chấn Hoa biết rõ, người ta đã không muốn lộ diện, tìm cũng không ích gì.
- Phụ thân của ta ở kiếp này, thật đúng là một mặt hàng cực phẩm.
Trần Thanh Đế tiềm phục ở chỗ tối, lắc đầu cười khổ không thôi, nhanh chóng ly khai.
Trở lại biệt thự, Trần Thanh Đế đi tới trước mặt Liễu Nhất Thôn, thản nhiên nói:
- Liễu Nhất Thôn, cùng ta đi thoáng một phát.
- Vâng, đại thiếu.
Liễu Nhất Thôn mừng rỡ trong lòng, nhanh cùng Trần Thanh Đế đi vào trong biệt thự.
- Hắc hắc, Trần đại thiếu có cái gì phân phó? Có phải định dạy ta mấy chiêu hay không?
Liễu Nhất Thôn không ngừng xoa xoa tay, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.
Nếu có thể để cho Trần Thanh Đế chỉ điểm một chút, Liễu Nhất Thôn tin tưởng nhất định sẽ có thu hoạch cực lớn.
Trần đại thiếu là ngay cả huấn luyện viên của bọn hắn, Lôi Báo cũng có thể một chiêu đánh ngã. Không chỉ có như thế, những Ninja Nhật Bản kia ở trong tay Trần đại thiếu, cũng không đủ xem.
Đến bây giờ, Liễu Nhất Thôn đối với mình không có chứng kiến cảnh Trần đại thiếu giết chết những Ninja kia mà cảm thấy tiếc nuối.
- Về sau có rất nhiều cơ hội, hiện tại mang theo người ở phía ngoài, cùng ta đi xét nhà, bắt người.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói.
- Cái gì? Xét nhà bắt người?
Liễu Nhất Thôn chấn động toàn thân, liền nói:
- Trần đại thiếu, ngươi là định đi bắt những cổ đông rút vốn kia?
Có thể tiến vào Huyết Nhận, không chỉ có vũ lực cường hãn, đầu óc cũng phải thông minh một chút mới được.
- Có đi không?
Trần Thanh Đế hỏi ngược lại.
- Đi, vì cái gì không đi?
Vẻ mặt Liễu Nhất Thôn ghét ác như cừu, nói ra:
- Con mẹ nó, lão tử đã sớm xem đám người kia không vừa mắt rồi. Mịa, ngay cả mẹ của Trần đại thiếu cũng dám khi dễ, mẹ.
Tướng quân như thế nào, sẽ dạy ra binh lính dạng đó, Liễu Nhất Thôn là một thành viên Huyết Nhận, là kiêu ngạo của Quân Thần Trần Chấn Hoa. Từng thành viên Huyết Nhận, đều đem Quân Thần trở thành mục tiêu phấn đấu, hoặc nhiều hoặc ít đều bị Trần Chấn Hoa ảnh hưởng tới.
Nguyên một đám tính tình nóng nảy không nói, một ngụm lão tử, hắn con mẹ nó, cái kia đã thành lời cửa miệng rồi.
- Ở Huyết Nhận các ngươi, có lẽ có địa phương giam giữ phạm nhân bí mật a?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhàn nhạt hỏi. Bắt người, nên nhốt ở đâu? Lại không thể để cho người Lữ gia tìm được.
Huyết Nhận, không thể nghi ngờ là chỗ thần bí nhất.
- Đương nhiên là có, Trần đại thiếu, ngươi định đem những cổ đông kia, nhốt ở địa phương giam phần tử khủng bố trong Huyết Nhận chúng ta?
Trên mặt Liễu Nhất Thôn lộ ra vẻ làm khó:
- Cái này. . . Cái này không có mệnh lệnh Quân Thần, chúng ta. . .
- Không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng, hết thảy hậu quả ta phụ trách.
Trần Thanh Đế khoát tay áo nói ra.
- Cái kia. . . Trần đại thiếu, lúc nào động thủ?
Đã có một câu nói kia của Trần Thanh Đế, Liễu Nhất Thôn đã không sợ nữa rồi. Ngược lại, rất chờ mong lúc nào động thủ.
- Hiện tại.
Trần Thanh Đế đứng lên, nói ra:
- Ngươi đi bảo Lý Vưu để lại một ít huynh đệ bảo hộ tiểu muội ta, những người khác lập tức hành động.
- Vâng, đại thiếu.
Liễu Nhất Thôn hưng phấn chạy ra ngoài, bắt đầu an bài.
Rất nhanh, ở dưới mệnh lệnh của Liễu Nhất Thôn, kể cả Lý Vưu ở bên trong, tổng cộng để lại sáu người thực lực mạnh nhất, đến bảo hộ Trần Hương Hương.
Trông nhà mà thôi, thực lực cũng không cần quá mạnh mẽ.
Mặc dù nói, những quân nhân này tất cả đều là tinh anh trong tinh anh, không có kẻ yếu.
Về phần những người khác tất cả đều cầm súng, nhanh chóng lên xe quân dụng, tùy theo chuẩn bị đi ra.
- Dựa vào cái gì. . . Dựa vào cái gì a. . . Dựa vào cái gì để cho ta lưu lại?
Lý Vưu bị lưu lại, vẻ mặt đau khổ, ngao rống không thôi:
- Vì cái gì a? Liễu Nhất Thôn ngươi không thể bởi vì ngươi là đội trưởng, liền khi dễ người a.
- Móa, đây là mệnh lệnh, mệnh lệnh hiểu không?
Liễu Nhất Thôn vô cùng thần khí nói:
- Đây là ý tứ của Trần đại thiếu, không phục ngươi tìm Trần đại thiếu đi.
- Trần đại thiếu, vì cái gì không cho tôi đi?
Khi Trần Thanh Đế đi ra, Lý Vưu nhanh xông tới, ôm cánh tay Trần đại thiếu, gầm rú nói:
- Loại chuyện này, sao có thể thiếu được tôi a? Trần đại thiếu, ngài để cho tôi đi đi.
- Ngươi cùng Liễu Nhất Thôn, dù sao cũng phải có một người lưu lại bảo hộ tiểu muội ta, nếu như ngươi cùng Liễu Nhất Thôn thương lượng tốt rồi, ngươi cũng có thể đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 231: Miệng tiện
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Trần Thanh Đế quyết đoán đem vấn đề này, ném cho Liễu Nhất Thôn.
- Con mẹ nó, Lý Vưu.
Không đợi Lý Vưu nói chuyện, Liễu Nhất Thôn trực tiếp chửi ầm lên, nghiêm túc nói:
- Lão tử dùng thân phận tiểu đội trưởng, mệnh lệnh ngươi, ngươi lưu lại cho lão tử, bảo hộ Tam tiểu thư.
- Vâng, Liễu đội trường!
Lý Vưu vốn đang vẻ mặt ủy khuất, ngao ngao kêu gào, lập tức giống như là thay đổi một người, rất nghiêm túc nói:
- Chết, cũng sẽ bảo vệ tốt Tam tiểu thư an toàn.
Một màn này những quân nhân khác nhìn trong mắt, ngay ngắn lộ ra vẻ cung kính, trong nội tâm đối với Huyết Nhận càng thêm bội phục, càng thêm khát vọng.
Nguyên một đám đều âm thầm thề, chờ sau khi trở về, coi như là luyện chết, cũng nhất định phải tiến vào Huyết Nhận.
- Lý Vưu, thành thành thật thật ở chỗ này a, oa ha ha.
- Liễu Nhất Thôn chó chết, đừng cho lão tử leo đến trên đầu của ngươi, nếu không. . .
Lý Vưu nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nói:
- Nếu không lão tử bắt ngươi mỗi ngày giặt quần áo lót, giặt rửa bít tất cho ta.
- Oa ha ha. . . Chờ đến ngày đó rồi nói sau. Bất quá, ngươi ngược lại là nhắc nhở ta.
Liễu Nhất Thôn cười hắc hắc nói:
- Lý Vưu, ngươi chờ giặt quần áo lót, giặt rửa bít tất cho lão tử a. Con mẹ nó, đây là mệnh lệnh, ngao rống. . .
- Ta. . . Ta con mẹ nó, thật sự là miệng tiện.
Lý Vưu hận không thể đập nát cái miệng của mình, còn không có leo đi lên, nói ngoan thoại cái gì chứ?
Hiện tại gieo gió gặt bão đi à nha?
Thật sự là miệng tiện a.
- Những thứ này chính là người chúng ta muốn bắt, phía trên có ảnh chụp, có địa chỉ.
Năm chiếc xe quân đội, bị Trần Thanh Đế chia làm năm đường, phân biệt đem danh sách những cổ đông cùng địa chỉ kia giao cho bọn hắn.
- Tốt rồi, hiện tại tản ra, nói là Trần đại thiếu ta xét nhà bắt người.
Trần Thanh Đế vứt bỏ một câu, lên xe quân đội của Liễu Nhất Thôn.
Xét nhà bắt người?
Sự tình Trần đại thiếu trước kia đã làm, so với cái này không biết có bao nhiêu.
Xét nhà bắt người tính là cái gì chứ?
Truyền thông cũng không quá cho rằng, có thể có bao nhiêu giá trị.
Bất quá, lúc này Trần Thanh Đế là mang theo quân đội, mang súng ống bắt người. Hơn nữa, bắt vẫn là cổ đông của tập đoàn Thanh Đế dược nghiệp, vậy thì không giống với lúc trước.
Đối với cái này Trần Thanh Đế cũng để ý, hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy, chính là muốn để cho truyền thông chú ý. Trần đại thiếu muốn nhờ miệng truyền thông, để cho tất cả mọi người, nhất là Lữ gia biết rõ, là Trần đại thiếu hắn xét nhà bắt người.
- Oa kháo. . . Đã phát sinh đại sự gì? Thậm chí ngay cả quân đội cũng xuất động? Nguyên một đám còn khiêng súng, giống như đi đánh giặc, thật sự là quá đẹp trai xuất sắc rồi.
- Bộ dáng quân nhân mang súng, thật sự là đẹp trai ngây người, có cơ hội ta nhất định phải làm vợ quân nhân.
- Nhất định là đã phát sinh đại sự gì đó, bằng không thì sẽ không xuất động quân đội. Bất quá, không biết là ai dẫn đội, thật sự là quá uy vũ.
- Nói nhảm, không phải đại sự, quân đội sẽ tùy ý xuất động sao? Về phần dẫn đội là ai? Làm sao ta biết được?
- Các ngươi thật quê mùa, ta nghe được đồn đãi, không biết rõ là người nào, đắc tội Trần gia Trần đại thiếu. Là Trần đại thiếu dẫn người, xét nhà bắt người đó.
Hiển nhiên, tin tức này là tin cậy, hơn nữa còn là Trần Thanh Đế cố ý thả ra.
- Trần đại thiếu bắt người? Oa ha ha, Trần đại thiếu quả thật là Trần đại thiếu, quả thực chính mẫu mực của ta. Cũng chỉ có Trần đại thiếu mới dám kiêu ngạo như vậy, làm ra động tĩnh lớn như vậy.
- Có phải thật vậy hay không? Tuy Trần đại thiếu ngang ngược càn rỡ, nhưng không có năng lực điều động quân đội. Cho dù hắn muốn, Quân Thần cũng sẽ không dung túng như thế, để cho hắn làm xằng làm bậy.
- Lần này ngươi chỉ nói đúng phân nửa, chuyện này, Quân Thần còn không biết.
- Oa kháo, không thể nào? Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Nhanh nói nghe một chút.
- Trước kia Trần đại thiếu xảy ra chút sự tình, cho nên Quân Thần phái đi vài tiểu đội, bảo hộ Trần đại thiếu. Cuối cùng, Trần đại thiếu kéo đám người này ra ngoài, đi xét nhà bắt người.
- A, nguyên lai như vậy, trách không được. Ta nói Quân Thần như thế nào sẽ cho phép Trần đại thiếu làm như vậy, nguyên lai Quân Thần căn bản cũng không biết.
- Là tihật, sự tình chính là như vậy đấy.
Người đang nói chuyện kia, vẻ mặt đắc ý. Người này không phải ai khác, đúng là Lý Vưu.
Lý Vưu làm như vậy, là Trần đại thiếu cố ý an bài.
Phanh!
Một phòng bệnh trong bệnh viện bị đá văng, một đội quân nhân mang súng vọt vào, đứng hai hàng trong phòng bệnh, Trần Thanh Đế từ từ tiến đến.
- Mang người đi cho lão tử.
Trần Thanh Đế nhìn Dương Thủ Đãi nằm ở trên giường bệnh, lạnh giọng quát.
- Trần... Trần Thanh Đế, ngươi... ngươi muốn làm gì? Dựa vào cái gì muốn bắt ta?
Dương Thủ Đãi nhìn thấy một đội quân nhân mang súng, đột nhiên xông tới, thoáng cái choáng váng.
Nhìn thấy Trần đại thiếu tiến đến, hắn biết rõ, hắn đã xong đời. Trần đại thiếu muốn động thủ với hắn rồi, hơn nữa, thật đúng là hung ác, trực tiếp điều động quân đội.
Ai không biết đệ nhất đại hoàn khố, ngang ngược càn rỡ, lấn nam bá nữ, Trần đại thiếu là chuyện gì cũng có thể làm được.
Chỉ là, Dương Thủ Đãi như thế nào cũng thật không ngờ, Trần đại thiếu sẽ xông vào bệnh viện bắt người.
- Dựa vào cái gì? Lão tử bắt ngươi còn cần dựa vào cái gì sao? Những chuyện mà ngươi làm, cho rằng lão tử không biết sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Mang đi cho lão tử.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Hai gã quân nhân trong đó, nhanh lên trước, cưỡng ép nâng Dương Thủ Đãi từ trên giường bệnh lên.
- A... Ngao... Ngao...
Trên người Dương Thủ Đãi là có thương tích, lại rất nặng. Hai gã quân nhân này căn bản là không để ý tới, trực tiếp bắt người. Dương Thủ Đãi lập tức thống khổ kêu lên.
- Con mẹ nó, ngươi gọi cái rắm?
Liễu Nhất Thôn quát lạnh một tiếng, về phía trước một bước, đối với miệng của Dương Thủ Đãi, hung hăng tát một cái.
Choáng nha, lão tử là nhịn đã lâu rồi. Ngươi cũng dám khi dễ đối với phu nhân Quân Thần, mẹ của Trần đại thiếu, lão tử đã sớm muốn quất ngươi rồi.
Dương Thủ Đãi ăn một cái tát, quyết đoán ngậm miệng lại, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống, sắc mặt cũng lập tức biến thành tái nhợt.
Dương Thủ Đãi biết rõ, lần này hắn thật sự đã xong.
Trần đại thiếu thật muốn bắt hắn, muốn đùa chết hắn. Đừng nói trong tay Trần đại thiếu nắm giữ chứng cứ hắn phạm tội.
Coi như là không có, cũng không có người có thể cứu được hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 232: Hành động
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Trần đại thiếu muốn đùa nghịch hung ác rồi, đối phó ai, coi như là Lữ gia cũng không khỏi né tránh ba phần.
Lần này là Trần Phong Nhiên chết, nếu như là Trần đại thiếu chết, cho dù Lữ gia không bị diệt, cũng sẽ tàn phế. Về phần Lữ Bất Phàm, đây tuyệt đối là phải chết không thể nghi ngờ.
Ở sau lưng Trần Thanh Đế, chính là Trần lão gia tử, cho Trần đại thiếu hắn chỗ dựa.
Có Trần lão gia tử ở đó, ai dám không phục?
Người bệnh viện còn không biết đã phát sinh sự tình gì, Dương Thủ Đãi đã bị bắt đi rồi, thẳng đến khi bọn người Trần Thanh Đế ly khai, bệnh viện mới kịp phản ứng.
Bất quá, nghe xong là Trần đại thiếu bắt người, nguyên một đám đều im lặng.
Trần đại thiếu bắt người, còn mang theo quân đội đến, ai dám đến hỏi? Đây không phải là không có việc gì tự tìm phiền phức sao? Nói không chừng, ngày mai Trần đại sẽ lại mang quân đội đến xem thoáng một phát, thuận tiện đập phá bệnh viện này.
Đợi sau khi Trần đại thiếu rời khỏi, người phụ trách bệnh viện lập tức tổ chức hội nghị khẩn cấp. Nội dung hội nghị chỉ có một: phải chăng nên đoạn tuyệt hợp tác cùng Thanh Đế dược nghiệp.
Một ít chuyện kia của Thanh Đế dược nghiệp, người sáng suốt liếc mắt là có thể nhìn ra là Lữ gia đang giở trò. Thanh Đế dược nghiệp, chất lượng thuốc tuyệt đối là có cam đoan.
Nếu như ngay cả Thanh Đế dược nghiệp cũng xảy ra vấn đề, thật không biết ở đâu có thể mua được thuốc yên tâm.
Tuy lực ảnh hưởng của Lữ gia tại thương chính lưỡng giới rất lợi hại, bệnh viện không dám đắc tội. Nhưng mà, Trần đại thiếu càng thêm lợi hại a. Không thấy sao, trực tiếp mang theo quân đội tới bắt người?
Dương Thủ Đãi kia, là đại cổ đông thứ hai của Thanh Đế dược nghiệp a.
Cự tuyệt hợp tác cùng Thanh Đế dược nghiệp, thật sự chọc giận Trần đại thiếu, ngày mai người ta có khả năng sẽ tới đốt bệnh viện của ngươi.
Tuy Lữ gia đáng sợ, nhưng Trần đại thiếu nổi giận càng đáng sợ hơn.
Cho nên, sự tình hợp tác cùng Thanh Đế dược nghiệp, phải thận trọng cân nhắc mới có thể hạ quyết định.
Trần Thanh Đế là muốn bắt người, để cho những cổ đông rút vốn kia, một mao tiền cũng không lấy được, còn phải vào tù chịu tội. Cũng thật không ngờ, hắn ở bệnh viện làm thành như vậy, vậy mà thu được hiệu quả ngoài ý muốn.
Phanh!
Một tiếng trầm đục, Dương Thủ Đãi bị nâng lên nhét vào trong xe, hắn vốn đã trọng thương, quyết đoán bị ngã hôn mê bất tỉnh.
- Đi, đi bệnh viện Thánh Tâm.
Căn cứ tin tức Trần Thanh Đế đạt được, đại cổ đông thứ ba của Thanh Đế dược nghiệp, Uông Bộ Lao đang ở bệnh viện Thánh Tâm.
Vô luận là Dương Thủ Đãi, hay là Uông Bộ Lao, tất cả đều bị Trần đại thiếu đả thương, đương nhiên phải đến bệnh viện trị liệu rồi. Mà hai người này, là Trần đại thiếu thống hận nhất, cho nên hắn muốn đích thân đi bắt.
Về phần bốn đội quân nhân khác, cũng là một điểm tình cảm cũng không giảng, đi tới chỗ mục tiêu của bọn hắn, trực tiếp bạo lực phá cửa mà vào, bắt người đi ra.
Mỗi một đội, khi bắt một cổ đông, bọn hắn chỉ vứt bỏ một câu: Trần đại thiếu mệnh lệnh tới bắt ngươi.
Đơn giản một câu, những cổ đông bị bắt kia, cả đám đều mặt xám như tro. Ngẫm lại Trần đại thiếu hoành hành bá đạo, ngang ngược càn rỡ, cùng với bọn hắn ở Thanh Đế dược nghiệp làm chuyện hư hỏng.
Bọn họ đều biết, bọn hắn đã xong!
Rút vốn, là lựa chọn không sáng suốt cỡ nào.
Một bước sai, từng bước sai, Trần đại thiếu căn bản là sẽ không cho bọn hắn cơ hội hối hận, sám hối.
Sám hối?
Hoặc là ngươi đến bên trong hủ tro cốt sám hối, đương nhiên, đây là những kẻ bị tử hình; hoặc là, ngươi vào tù sám hối a.
Đường, chỉ có hai cái này, tuyệt đối sẽ không có con đường thứ ba có thể chọn.
Bọn người Trần đại thiếu, làm việc lôi lệ phong hành, sau khi đến mục tiêu, trực tiếp đạp cửa bắt người. Ngoại trừ dựa theo Trần đại thiếu nhắn nhủ, bất luận cái gì cũng không nói.
Phản kháng?
Con mẹ nó, ngươi lấy cái gì đến phản kháng? Không phát hiện những quân nhân này, tất cả đều là mang súng đến đấy sao? Hiện tại phản kháng, trực tiếp xử bắn ngay tại chỗ, ngươi muốn sao.
Từ khi hành động bắt đầu đến chấm dứt, tổng cộng chỉ hơn một giờ thời gian, mười chín vị cổ đông rút vốn, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị bắt được.
Trong quá trình bắt, cũng không phải là không có phản kháng. Bất quá, tất cả đều bị đánh một trận.
Kết quả những người này, hoặc là bị xử tử, hoặc là lao tù.
Phản kháng?
Dùng Trần đại thiếu nói, trực tiếp xử bắn tại chỗ, sẽ tốn tiền một viên đạn. Người phản kháng chỉ là bị đánh thành đầu heo, ra tay đã rất ôn nhu rồi.
- Con mẹ nó, kết thúc công việc.
Trần Thanh Đế duỗi lưng một cái, nói ra:
- Liễu Nhất Thôn, đem tất cả những người này đều đưa vào Huyết Nhận. Thông báo một chút, không được ta cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được thăm tù.
- Trần đại thiếu, cái này ngươi cứ yên tâm đi.
Liễu Nhất Thôn nhíu mày, nói ra:
- Địa phương Huyết Nhận giam giữ phạm nhân, là không có thăm tù gì cả.
- Ân, về phần công tác giữ bí mật, ta cũng không muốn nói nhiều.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Ta tin tưởng, coi như là Lữ gia quyền thế thông thiên, cũng không biết những cổ đông kia giam giữ ở nơi nào a?
- Lữ gia tính là cái gì chứ? Chỉ bằng bọn hắn, cũng xứng biết rõ sự tình Huyết Nhận chúng ta?
Trên mặt Liễu Nhất Thôn, tràn đầy vẻ khinh thường.
- Vậy là tốt rồi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu.
Vì làm được tuyệt đối giữ bí mật, ngay cả những người Trần Thanh Đế mang đến khác, cũng không có đi địa phương giam giữ phạm nhân Huyết Nhận. Chỗ đó, là trọng địa a.
Người có thể được Trần Chấn Hoa phái đi bảo hộ Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương, đều là tinh anh trong tinh anh, tuyệt đối là tin được. Độ trung thành, là tuyệt đối không có vấn đề.
Nhưng mà, vẫn không thể để cho bọn hắn biết rõ, địa phương Huyết Nhận giam giữ người ở nơi nào.
Đây không phải là không tín nhiệm.
Mà là bọn hắn, hiện tại còn không có tư cách kia.
Đúng, không có tư cách kia.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 233: Thủ đoạn bạo lực
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Đối với cái này, bọn hắn cũng sẽ không có bất luận oán hận gì, cũng sẽ không cảm giác mình bị xem thường. Bọn hắn chỉ biết càng thêm cố gắng, càng thêm liều mạng, càng thêm khát vọng trở thành một thành viên Huyết Nhận.
Chỉ có trở thành một thành viên Huyết Nhận, bọn hắn mới có tư cách.
Về phần Trần Thanh Đế, vậy thì không sao cả rồi.
Dù sao hắn là con trai Quân Thần, hơn nữa, Quân Thần cũng muốn ném Trần đại thiếu vào Huyết Nhận huấn luyện. Sớm muộn gì cũng có một ngày, Trần đại thiếu cũng sẽ biết.
Khục khục... Mặc dù nói, địa phương Huyết Nhận giam giữ phạm nhân, cùng chỗ Huyết Nhận huấn luyện không có một xu liên hệ.
Đến cuối cùng, Trần đại thiếu lái xe, Liễu Nhất Thôn nhìn những cổ đông bị lộng ngất đi kia, hai người bắt đầu đưa đến địa phương Huyết Nhận giam giữ phạm nhân.
Một đám lại một đám.
Khá tốt, là ở bên trong hoang dã, trên đường đi không người không xe, tốc độ rất nhanh. Chỉ là hao tốn ba giờ thời gian, liền giam xong tất cả cổ đông.
- Trần đại thiếu, những cổ đông kia ngươi định xử lý như thế nào?
Đem một đám cổ đông cuối cùng, đưa vào địa phương Huyết Nhận giam người, Liễu Nhất Thôn nhịn không được hỏi.
- Hiện tại giam giữ ở bên trong, chậm rãi xử lý, không vội.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Nói cho những người trông coi, chỉ cần đừng giết chết là được.
Trần đại thiếu giam những người này lại, còn giam giữ ở trong Huyết Nhận, vì cái gì? Không phải là không muốn cho người Lữ gia biết rõ, bọn hắn giam giữ ở địa phương nào hay sao?
Hiện tại người đã giam lại, Trần đại thiếu một chút cũng không có gấp gáp.
Coi như là người nhà những cổ đông này báo cảnh, cái kia lại có làm được cái gì?
Những cảnh sát kia, ai sống không kiên nhẫn được nữa, dám động đến con của Quân Thần? Nếu thật là động, căn bản là không cần Quân Thần Trần Chấn Hoa nói cái gì, những đồng liêu của hắn, đã có thể phun chết hắn.
Cảnh sát, cũng đều vô cùng sùng bái Quân Thần Trần Chấn Hoa đấy.
Hơn nữa, thẳng đến khi những người này lên tòa, Trần Thanh Đế sẽ không để cho người Lữ gia tiếp xúc đến bọn hắn, tham dự đến trong đó.
Lữ gia ở chính đàn lợi hại, nhưng ở quân đội, so sánh với Trần gia, ngay cả cái rắm cũng chưa tính là một cái. Hơn nữa, lực lượng trong quân đội kia của Lữ gia, tất cả đều bị Trần Chấn Hoa đá đi ra rồi.
Lực lượng của Trần gia ở trong quân đội, cho nên, Trần đại thiếu đem những cổ đông kia đưa ra tòa án quân sự. Xem Lữ gia bọn hắn, nhúng tay như thế nào?
Mặc dù nói cái này không hợp quy củ.
Nhưng mà, Trần đại thiếu có Trần lão gia tử làm chỗ dựa, lời nói của hắn chính là quy củ.
Đương nhiên, một chiêu này, cũng chỉ có thể đối phó những cổ đông bối cảnh không lớn. Hơn nữa trong tay Trần đại thiếu có đầy đủ chứng cứ, vẫn là có thể thực hiện được.
Về phần người Lữ gia, thậm chí một ít người thấp hơn, đều không có biện pháp dùng chiêu này.
- Các huynh đệ đều khổ cực.
Trần Thanh Đế phất phất tay, nói ra:
- Đi, chúng ta trở về nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức, tùy thời chuẩn bị phối hợp hành động của ta.
Thanh Đế dược nghiệp, chút ít cổ đông rút vốn toàn bộ đều bắt hết không sai, nhưng mà, còn chưa đủ, rất xa không đủ. Nhóm cổ đông bị bắt, đối với Lữ gia một điểm tổn thương trực tiếp hoặc là gián tiếp cũng không có.
Tối đa, chỉ là làm rối loạn kế hoạch Lữ gia đối phó Thanh Đế dược nghiệp mà thôi.
Hành động kế tiếp, đó mới là Trần Thanh Đế muốn mang đến cho Lữ gia vết thướng trí mạng.
Trần đại thiếu hành động xét nhà bắt những cổ đông lui cổ kia. Còn Trần Chấn Hoa sau khi đạt được đại lượng chứng cứ, cũng không có nhàn rỗi.
Cách làm cùng Trần đại thiếu đồng dạng, bất quá, hắn điều động quân đội lại không phải Trần đại thiếu có thể so sánh.
Hiện tại trong tay Trần Chấn Hoa nắm giữ bằng chứng, hắn sợ hãi cái gì? Trực tiếp bắt người.
Phàm là bên trên chứng cớ có, mặc kệ là người nào, cán bộ cấp gì, hết thảy không buông tha, toàn bộ bắt. Hơn nữa, Trần Chấn Hoa biết rõ, hành động nhất định phải nhanh.
Phải ở trước khi Lữ gia kịp phản ứng, bộ bắt toàn người muốn bắt.
Cho dù không cách nào bắt xong, cũng phải đem những nhân vật trọng yếu, toàn bộ bắt lại.
Cũng chính bởi vì như thế, Trần Chấn Hoa điều động đại lượng quân đội, nhân thủ, chia nhau hành động.
Cha con đúng là cha con, chọn dùng thủ đoạn đều đồng dạng, tất cả đều là bạo lực đến rối tinh rối mù.
Trần Thanh Đế mang theo quân đội xét nhà bắt người, làm động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa hắn cố ý tuyên truyền. Từ hành động bắt đầu đến chấm dứt, nên người có thể biết, tất cả đều trước sau nhận được tin tức.
Trong lòng của mỗi người, chỉ có một cách nghĩ: Trần gia, Trần đại thiếu lại bắt đầu làm xằng làm bậy rồi.
Mà Trần đại thiếu làm việc lôi lệ phong hành, người khác còn không có triệt để phản ứng, mười chín vị cổ đông lui cổ, đủ số bị bắt hết.
Về phần những cổ đông kia, bị Trần đại thiếu nhốt ở địa phương nào, không người biết được.
- Không có gì bất ngờ xảy ra, cha cũng sẽ ở tối nay hành động.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Bị ta làm thành như vậy, những người khác tưởng rằng ta đang nháo sự, mà sẽ không chú ý tới cha.
Trần Thanh Đế làm động tĩnh như vậy, ngoại trừ là muốn để cho người khác biết rõ, để cho Lữ gia biết là Trần đại thiếu hắn bắt người ra, trọng yếu hơn là muốn tê liệt Lữ gia.
Bằng không thì lúc nào Trần đại thiếu tiến hành bắt người không được, không nên ở sau khi cho Trần Chấn Hoa chứng cớ, liền lập tức hành động?
Dùng tính cách của Trần Chấn Hoa, hơn nữa đối với người Lữ gia nhất phái không thể làm gì, sau khi đạt được chứng cớ, không điều động quân đội bắt người liền mới là lạ.
Trần đại thiếu lợi dụng trong khoảng thời gian Trần Chấn Hoa điều binh này hành động, đem động tĩnh làm lớn.
Lại để cho tất cả mọi người cho rằng, quân đội xuất hiện, đều là Trần đại thiếu dùng để bắt người.
Là Trần đại thiếu đang làm sự tình, mà không phải Trần Chấn Hoa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 234: Trần Thanh Đế phải chết
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Như thế, ở trong thời gian ngắn, hành động của Trần Chấn Hoa sẽ không bị người khác hiện.
Khoảng thời gian ngắn này, đối với Trần Chấn Hoa mà nói, đã đầy đủ rồi.
Sau khi Lữ Văn xác định là Trần Thanh Đế đang làm sự tình, bắt những cổ cổ bị bọn hắn thu mua kia, cũng không có nghĩ cách đi cứu những cổ đông kia, mà bấm điện thoại cho Lữ Bất Phàm.
Người cũng không biết giam giữ ở địa phương nào, Lữ Văn hắn cứu như thế nào?
- Gia gia, cháu đang định gọi điện thoại cho ông.
Bệnh viện Dương Xuân, Lữ Bất Phàm nằm ở trên giường bệnh, ôn nhu nói.
Trần đại thiếu làm ra động tĩnh lớn như vậy, Lữ Bất Phàm hắn đương nhiên trước tiên đã nhận được tin tức. Bất quá, hắn cũng biết, muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.
- Cháu thấy thế nào.
Thanh âm của Lữ Văn vang lên trong điện thoại.
- Cách làm chuyện này, thủ đoạn xử lý, hoàn toàn phù hợp với tính cách của Trần Thanh Đế.
Lữ Bất Phàm đẩy kính mắt viền vàng, nói ra:
- Trần Thanh Đế cho tới bây giờ cũng không phải là một nhân vật sợ phiền phức, từ hắn đả thương hai cổ đông của Thanh Đế dược nghiệp là có thể nhìn ra. Hắn hoành hành ngang ngược, không chỗ cố kỵ, không theo như lẽ thường an bài.
Sự tình Trần Thanh Đế đả thương hai đại cổ đông của Thanh Đế dược nghiệp Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao, đương nhiên không thể gạt được con mắt Lữ gia.
Hơn nữa, Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao là bị Lữ gia đón mua, mới chọn lui cổ. Bọn hắn bị đánh, không thông tri Lữ gia mới là lạ.
Hơn nữa, Lữ Văn còn định ngày mai sẽ để cho người Lữ gia, đi bệnh viện trấn an bọn hắn thoáng một phát. Ai biết, còn chưa bắt đầu, đã bị Trần đại thiếu bắt đi toàn bộ.
- Nếu như Trần Thanh Đế không dùng thủ đoạn của hắn, để xử lý chuyện này, đó mới gọi là kỳ quái.
Lữ Bất Phàm mỉm cười, tiếp tục nói:
- Không thể phủ nhận, một chiêu này của Trần Thanh Đế rất hiệu quả, người khác cũng nói không được cái gì. Hắn chuyên làm chuyện xấu, làm như vậy cũng không ai nói cái gì.
- Bất quá...
Lữ Bất Phàm tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Từ khi làm tình sinh đến chấm dứt, cho tới bây giờ, cháu đều nghĩ một vấn đề.
- Vấn đề gì?
Thanh âm Lữ Văn từ đầu điện thoại bên kia vang lên.
- Thanh danh của Trần Thanh Đế, dùng thủ đoạn làm việc của hắn, làm ra chuyện như vậy cũng không kỳ quái.
Lữ Bất Phàm nhíu mày, ôn nhu nói:
- Chỉ là cháu một mực suy nghĩ, hắn là vì bản tính của mình, muốn đối phó những cổ đông muốn lui cổ kia. Hay là...
- Hay là hắn lợi dụng thanh danh của mình, làm như vậy.
Lữ Bất Phàm vui vẻ càng đậm nói:
- Vấn đề này rất trọng yếu, phi thường trọng yếu.
Cổ đông Thanh Đế dược nghiệp bị Lữ gia thu mua, tập thể lui cổ chọc giận Trần đại thiếu.
Trần đại thiếu dưới sự phẫn nộ, dựa theo phương thức xử lý trước sau như một của hắn, một mình mang theo quân đội mà Trần Chấn Hoa phái đi bảo hộ hắn, bắt người.
Đây là một phương diện.
Một mặt khác là, Trần đại thiếu biết rõ thanh danh của mình không tốt, dù sao làm ra chuyện gì, người khác cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ sẽ cho rằng là chuyện đương nhiên.
Nhưng nếu Trần đại thiếu lợi dụng thanh danh của mình, làm ra chuyện như vậy, cái kia lại là một sự việc khác rồi.
Về phần, Trần đại thiếu làm như vậy, có phải là được Trần Chấn Hoa âm thầm chỉ điểm hay không. Lữ Bất Phàm căn bản không có nghĩ tới.
Quân Thần Trần Chấn Hoa, là tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Nếu như nghĩ tới phương diện này, Lữ Bất Phàm cũng tự nhận là, đây là đang vũ nhục Trần Chấn Hoa, là bất kính đối với Quân Thần.
Lữ Bất Phàm và Lữ gia, cùng Trần gia ở giữa tranh đấu, cho tới bây giờ là không có giảm bớt qua. Bọn họ là địch nhân, hiện tại càng là sinh tử đại địch.
Dù vậy, y nguyên không cách nào ảnh hưởng đến, Lữ Bất Phàm kính trọng, sùng bái đối với Quân Thần Trần Chấn Hoa.
Có thể thấy được, Quân Thần Trần Chấn Hoa là lợi hại cỡ nào.
- Nếu như hắn là lợi dụng thanh danh của mình, mà làm ra chuyện như vậy, thì như thế nào?
Thanh âm của Lữ Văn có chút trầm thấp, đồng dạng cũng pha lấy thoả mãn.
Lữ Văn hắn, cũng một mực suy nghĩ vấn đề này.
- Nếu nói như vậy, Trần Thanh Đế này quá nguy hiểm.
Lữ Bất Phàm tự nhiên biết rõ, Lữ Văn một mực đều đang tôi luyện hắn:
- Một siêu cấp hoàn khố tên xấu rõ ràng, lại có Trần lão gia tử cực lực che chở, vô luận gây ra sự tình gì, đều có Trần lão gia tử gánh lấy.
- Một người như vậy, tiếp tục hoàn khố xuống dưới, đối với Lữ gia chúng ta mà nói là chuyện tốt.
Lữ Bất Phàm dừng lại một chút:
- Nếu như Trần Thanh Đế thay đổi, hiểu được lợi dụng thanh danh của mình, cái kia đối với Lữ gia chúng ta mà nói, là đả kích trí mệnh.
- Trần Thanh Đế ngang ngược càn rỡ, người nên biết, đều đã biết. Đối với hành vi của hắn, hơn nữa Trần lão gia tử cực lực che chở, rất nhiều người đều trực tiếp lặng yên nhận thức.
Lữ Bất Phàm trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ở trong suy nghĩ mỗi người, hắn làm bất cứ chuyện gì, lại khác người như thế nào, làm lớn ra sao, đều là chuyện đương nhiên, vậy hậu quả kia...
Lữ Bất Phàm cũng không có nói xuống tiếp, hắn biết rõ, Lữ Văn đã sớm khám phá điểm ấy.
Vô luận làm ra cái dạng sự tình gì, người khác đều cho rằng là bình thường. Chuyện như vậy, phát sinh ở trên người hắn, cái kia chính là nên phải.
Đây chính là rất đáng sợ.
Trần đại thiếu trước kia, đem những vật này tất cả đều dùng ở phía trên lấn nam bá nữ, hoàn khố hung hăng càn quấy, ngược lại cũng không có cái gì. Một khi lợi dụng điểm ấy, làm chút chính sự đối phó Lữ gia.
Lữ gia, sẽ phải đau đầu rồi.
Ngày nào đó Trần đại thiếu gây đến Lữ gia ngươi, người khác cũng chỉ sẽ cho rằng, thằng này lại bắt đầu làm xằng làm bậy rồi. Mà sẽ không đi nghĩ, tại sao phải làm như vậy, có mục đích gì.
- Vậy ngươi cho rằng, nên xử lý Trần Thanh này như thế nào Đế?
Lữ Văn hít sâu một hơi, mở miệng hỏi.
Chi tiết này, Lữ Văn hắn đương nhiên cũng nghĩ đến rồi.
- Trần Thanh Đế đã phát sinh cải biến, về phần cải biến đã đến dạng trình độ gì, chúng ta không biết. Thật thật giả giả, chúng ta không cách nào phân biệt. Bất quá, vì dùng phòng ngừa vạn nhất...
Trong hai tròng mắt của Lữ Bất Phàm, hiện lên một đạo sát cơ:
- Trần Thanh Đế, phải chết!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius