Tâm kết của người ngọc được cởi bỏ, Thẩm Mặc lòng rất an ủi, mặt làm vẻ buồn buồn nói.
- Nghe tin nàng quy y phật môn, ta thiếu chút nữa muốn xuất gia làm hòa thượng.
- Sao lại muốn làm hòa thượng?
Ân tiểu thư lúc này chẳng muốn suy nghĩ gì, hỏi:
- Hòa thượng với với ni cô, trọc đầu với trọc đầu.
Thẩm Mặc cười hì hì:
- Thế mới xưng đôi phải không?
Nhớ lại tình hình khi đó, Ân tiểu thư lại hận nhéo Thẩm Mặc một cái, nói:
- Nếu không phải là năm ngoái cha bệnh nặng, người ta sớm đã tìm một am ni cô, chém đứt mọi phiền não, làm chàng vĩnh viễn không tìm được.
Thẩm Mặc không dám tưởng tượng ôm một ni cô đầu tọc có tư vị gì, vội nhìn mái tóc trên đầu nào xua đi ảo ảnh không lành, song lại ngửi thấy mùi hương thanh mát khó diễn tả, làm người ta xương cốt như tan trong đó, không khỏi ngạc nhiên:
- Cái gì mà thơm thế?
Còn hếch mũi lên hít hít khắp nơi.
Ân tiểu thư nói:
- Nơi này khắp nơi là hoa mai, tất nhiên là thơm rồi.
Thẩm Mặc nói:
- Hoa mai là hương lạnh, đây là hương ấm.
U sầu phiền não nửa năm qua đã đi hết, nàng cứ muốn nằm mãi trong lòng ngực ấm áp dễ chịu này, ngủ một giấc thật ngon.
Thẩm Mặc ngửi một vòng, cuối cùng dừng trên đầu Ân tiểu thư, reo lên:
- Ta đúng là ngốc, ngay bên cạnh mà không nhận ra, rõ ràng là hương thơm trên người nàng.
Ân tiểu thư đỏ mặt:
- Mùa đông giá rét, ai mang túi thơm gì chứ?
- Nếu vậy nàng nói xem, múi thơm này ở đâu ra.
Ân tiểu thư lắc đầu:
- Có lẽ là mùi thơm trên y phục.
Thẩm Mặc vốn tin rồi, nhưng hai mắt thấy khuôn mặt thẹn thùng của nàng, liền biết nàng không nói thật. Say đắm nhìn khuôn mặt xấu hổ như cánh sen hồng ấy, tim y không khỏi đập lạc vài nhịp, lấy gan nói:
- Nếu đúng là thế, cho ta ngửi tay áo nàng xem.
Không đợi nàng lên tiếng, liền nhấc tây nàng lên, Ân tiểu thư vội rụt tay lại, nói nhỏ:
- Xin chàng đấy, nói chuyện nhã nhặn thôi, được không?
Tranh thủ lúc y rời tay, nàng liền rời khỏi lòng Thẩm Mặc, kéo y một cái:
- Mặt đất lạnh lắm, mau đứng dậy đi.
Thẩm Mặc thấy gian kế không thành, lại sinh ra gian kế khác, uể oải nói:
- Nhưng ta không đứng dậy nổi.
Ân tiểu thư quan tâm nói:
- Có phải vừa rồi ngã dập lưng không?
Nàng liền cúi xuống, muốn xem xét một lượt, nhưng bị Thẩm Mặc thừa cơ ôm lấy, lại lần nữa kéo nàng vào trong lòng, ghé mặt vào cổ nàng hít sâu một hơi:
- Ha ha, quả nhiên là nàng nói dối, rõ ràng hương thơm trên người lại nói là trên y phục.
Ân tiểu thư xấu hổ vừa tức tối, không nhịn được nhéo cho tên đàng điếm này một cái:
- Coi người ta là ai chứ, thích khinh bạc là khinh bạc sao?
Thẩm Mặc dầy mặt cười:
- Đương nhiên là phu nhân tương lai rồi, người khác cho ta khinh bạc ta còn chẳng thèm.
Nghe nửa câu đầu, Ân tiểu thư lòng hoan hỉ, nhưng tới nửa câu sau thì tư vị hoàn toàn ngược lại, nàng vờ như vô tình hỏi:
- Còn ai cho chàng khinh bạc?
- Chính là ...
Nói được một một nửa, Thẩm Mặc mới ý thức được bị lừa, khẩn cấp ngừng lời, vờ giận:
- Giỏi nhé, dám lừa ta, ta phải cho nàng biết mặt.
Rồi đưa tay ra cù nách Ân tiểu thư.
Ân tiểu thư cười tới không thở nổi, vừa hoàng hốt giữ lấy tay y, vừa thở gấp nói:
- Chàng còn phá phách, người ta giận thật đấy.
Thẩm Mặc cũng đang thăm dò thôi, nghe nàng nói thế vội dừng tay, nhưng miệng chưa chịu tha cho nàng:
- Mau mau khai ra, rốt cuộc là mùi thơm gì, nếu không còn có chiêu thức lợi hại hơn.
Ân tiểu thư sợ y làm bừa thật, vội giữ chặt lấy hai tay Thẩm Mặc, mặt thẹn tới đỏ như quả gấc chín, cúi gằm mắt xuống, nói lí nhí:
- Oan gia, là mùi thơm trên cơ thể người ta, thế đã được chưa?
Nói rồi lén nhìn Thẩm Mặc, nhưng thấy đôi mắt y đang nhìn mình nóng bỏng, làm người nàng râm ran, trong lòng càng hoảng loạn.
Một thanh niên khí huyết phương cương, đối diện với thiếu nữ yểu điệu ăn sâu bén rễ trong trai tim, lại trải qua một hồi tiếp xúc vai kề má chạm, sớm đã sinh lòng hươu ra vượn không dứt ra được nữa rồi. Y nằm trên mặt đất, lưng tuy lạnh, nhưng ngực cổ tay chân , không nơi nào không nóng rực. Nhìn người ngọc trong lòng hai má cũng nóng rát, kiều diễm khả ái không sao diễn tả được, đôi mắt lim dim, hiển nhiên trái tim thiếu nữ cũng xao động rồi.
Nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm, Thẩm Mặc tuân theo sự chỉ bảo bản năng cực kỳ thuần khiết của nam nhân ánh mắt từ mặt nàng chuyển dần xuống, vì Ân tiểu thư cố chống người lên tách khỏi y nên chiếc váy lụa trước ngực bị bó căng, lớp áp lụa mềm thành kẻ đồng lão giúp y nhìn thấy hai gò núi tròn tròn mịn màng thật khả ái, tuy không rõ ràng nhưng đường cong lung linh mờ ảo đó càng dụ hoặc.
Chết người nhất chính vì động tác của nàng khiến phần bụng hai người dán sát vào nhau đã sinh ra một lực hấp dẫn rất lớn. Hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể nàng truyền lại, một sự kích động không áp chế nổi dâng lên, Thẩm Mậc từ từ hôn lên cánh môi nàng.
Ân tiểu thư ngây người mở to đôi mắt trong sáng nhìn y, mục quang ngày càng ôn nhu say đắm…cuối cùng nàng e thẹn chầm chậm khép hai mắt lại … chớp mắt bốn cánh môi chạm nhau, như có dòng điện chảy khắp toàn thân, hai người cứ giữ nguyên tư thế, rất lâu rất lâu không nhúc nhích.
Nụ hôn đầu tiên không được thành công cho lắm, nó không ngọt ngào cũng không ướt át, chỉ làm cho nàng thiếu nữ chưa hiểu chuyện đời tim đập thình thịch, lòng đầy hoảng loạn, chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong đầu làm nàng biết như vậy là không được.
Ân tiểu thư ưm một tiếng quay đâu đi, nằm trên lòng Thẩm Mặc, để trái tim đập kia bình tĩnh lại.
Thẩm Mặc tiếc lắm, nhưng y biết quá nóng vội gấp gáp chỉ làm hỏng việc, nên không được nước lấn tới, khép mắt lại hổi tưởng tư vị vừa rồi.
Nụ hôn đầu mỹ lệ nhương nào, chính vì ngây ngô mà trở nên trân quý.
Qua một lúc lâu, Ân tiểu thư thấy má không nóng nữa, liền nói nhỏ:
- Thời gian không còn sớm nữa, người ta phải quay về dặn dò một tiếng, không cho bọn chúng nói lung tung.
- Ừ.
Thẩm Mặc cuối cùng quyến luyến buông nàng ra, Ân tiểu thư chống tay lên ngực y, vừa muốn đứng thẳng dậy thì thình lình áp người xuống, Thẩm Mặc muốn hỏi nàng sao thế? Cũng bị nàng bịt lấy miệng.
Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt nàng, Thẩm Mặc tức thì tỉnh ra .. Lần này có người tới thật rồi, cũng không dám lên tiếng. Hai người cứ thế nằm im không nhúc nhích, nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Chỉ nghe giọng nói trong trẻo êm ai của A Man hỏi:
- Lão gia gia, Nhược Hạm là ai?
Lại nghe Ân lão gia cười:
- Cái tên này trẻ nhỏ không được gọi, cháu phải gọi là cô cô.
Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Mẹ ơi, nếu để lão trượng nhân nhìn thấy thì ta coi như xong hết rồi."
- Cô cô...
A Man xưa nay luôn rất nghe lời, liền nhắc lại:
- Cô cô, cô cô, cô cô..
- Sao ta nghe giống như tiếng vịt kêu.
Ân lão gia trêu cô bé.
Thẩm Mặc nghe thấy tiếng bước chân xa dần, liền kéo Ân tiểu thư dậy, hai người rón rén chân tay rời khỏi hậu hoa viên, dừng lại sau một hòn giả sơn.
Không để ý tới mồ hôi trên trán, Thẩm Mặc nói nhỏ:
- Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta chia tay ở đây nhé, sau đó ta từ biệt, vài ngày nữa đường đường chính chính tới cầu hôn.
Ân tiểu thư hỏi khẽ:
- Chàng dùng thân phận gì để tới? Cầu Cần hay là tên thật?
- Đương nhiên là tên thật rồi.
Thẩm Mặc tỏ ra là điều hiển nhiên:
- Đại sự cả đời đâu thể mang ra đùa.
Ân tiểu thư lại khẽ chau mày:
- Nếu là Cầu Cần thì còn có vài phần hi vọng, nếu là tên thật, e rằng vạn vạn lần không thể.
- Vì sao chứ?
Thẩm Mặc hỏi:
- Ta thấy mình rất là được mà.
Ân tiểu thư thiếu chút nữa ngã ra đất, yếu ớt nói:
- Dù chàng có tướng mạo so với Phan An, tài hơn cả Tương Như cũng vô dụng, vì cha người ta hận chàng thấu xương rồi.
Nàng giải thích cho y:
- Từ sau khi mãn tang, liền có rất nhiều người làm mai kéo tới nhà, cha cũng rất sốt ruột, suốt ngày giục người ta mau mau quyết định.
Nói rồi lườm y một cái đầy quyến rũ:
- Chàng không coi người ta ra gì, không phải là không ai muốn người ta.
Thẩm Mặc gãi đầu:
- Lại thế rồi, không phải nàng nói đó là yêu nước sao?
Ân tiểu thư chẳng qua chỉ muốn làm nũng với tình lang, chẳng phải hỏi tội y, liền quay về chủ đề chính:
- May là mấy năm trước đã do người ta quản việc nhà, cho nên cha mới không tự quyết.
Thẩm Mặc sợ hãi vỗ ngực:
- May quá may quá.
Nói tới đó Ân tiểu thư vẻ mặt ảm đạm:
- Người ta vốn nghĩ, trì hoãn cho tới khi chàng về, ai ngờ chàng không về, tin tức nhà chàng và Lữ gia thông gia đã truyền khắp thành, người ta khi ấy cho rằng không còn hi vọng gì nữa, liền đổ bệnh..
Nghĩ tới thời gian khổ sở đó, tấm thân nàng lại khẽ run lên.
Thẩm Mặc vòng tay qua vòng eo thon ôm nàng vào trong lòng, dịu dàng an ủi:
- Đều là do ta không tốt, làm nàng phải chịu ủy khuất.
Ân tiểu thư thoải mái dựa vào bả vai của y, nàng cảm thấy có được chỗ gửi gắm, có được sức mạnh, cứ thế dựa vào người y.
Thẩm Mặc vốn lòng đầy áy náy nhưng người ngọc dựa sát vào lòng như thế, y có là Liễu Hạ Huệ cũng phải động lòng, y khép mắt lại ghé mặt vào chiếc cổ trắng nõn nà của nàng, hít lấy làn hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan kia, mơ màng nói :
- Thật là thơm.
Ân tiểu thư thẹn lắm, toan nghiêng người đẩy y ra, nhưng cuối cùng đành thầm than :” Ai bảo ta gặp phải chàng cơ chứ?” Nàng không biết mình là người thứ ba nói câu này, hai người trước đó là Thẩm Mặc và Lữ Uyển Nhi.
Tận hưởng ôn nhu một lúc, Ân tiểu thư khẽ nỉ non:
- Cha lo lắng như lửa đốt, hỏi người ta có chuyện gì, người ta không chịu nói. Cha liền đi hỏi Họa Bình, muội ấy liền đem chuyện hai ta nói ra cho cha, cha liền ngất ngay tại chỗ.
Thẩm Mặc chưa phải lần đầu tiên nghe ông già này nóng tính, cười gượng hỏi:
- Về sau thế nào?
- Về sau cha vừa mới tỉnh lại liền muốn tới nhà chàng chất vấn.
Ân tiểu thư nói:
- Người ta không muốn làm ầm lên nữa, liền dẫn cha tới HàngChâu, ở tại Tây Khê dưỡng bệnh.
Nàng dừng lại, ánh mắt tinh quái nhìn Thẩm Mặc:
- Chàng có biết vì sao sức khỏe của cha tốt lên không?
- Vì sao lại tốt lên?
Thẩm Mặc cúi nhìn nàng hỏi.
- Cha vốn tâm tình uất ức không cởi bỏ được, cứ mệt mỏi nằm trên giường, nhưng hôm đó nghe Lữ gia từ hôn, liền cười lớn một hồi, khôi phục lại sức ăn, sức khỏe dần dần hồi phục.
Ân tiểu thư không nhịn được gạt nước mắt cười:
- Chính là do mừng trên tai họa của chàng đấy.
Thẩm Mặc cười:
- Cái miệng nhỏ của nàng thật lợi hại.
Nói rồi đưa tay ra làm bộ muốn giở trò xấu, Ân tiểu thư vội cười cầu khẩn:
- Đại quan nhân tha mạng, tiểu nữ tử không dám nữa ...
Ai người trêu đùa nhau một hồi, Thẩm Mặc hỏi:
- Vậy cha nàng...
Thấy Ân tiểu thư lườm mình một cái, y vội đổi giọng:
- À không, vậy hiện giờ thái độ nhạc trượng đại nhân ra sao?
- Hiện giờ không phải là vấn đề của cha, mà là sau khi chàng bị Lữ gia hủy hôn mới quay đầu lại tìm Ân gia.
Ân tiểu thư bất lực nói:
- Khó tránh khỏi làm người ta cho rằng, chàng cầu cái tốt không được đành lấy cái kém, điều này là sự sỉ nhục lớn với cha ... Người ta có thể nghe chàng giải thích, nhưng tính khí của cha chàng không phải là không biết, tuyệt đối sẽ không thay đổi, chỉ e chàng vừa báo danh, cha đã nổi giận rồi.
Tâm kết của người ngọc được cởi bỏ, Thẩm Mặc lòng rất an ủi, mặt làm vẻ buồn buồn nói.
- Nghe tin nàng quy y phật môn, ta thiếu chút nữa muốn xuất gia làm hòa thượng.
- Sao lại muốn làm hòa thượng?
Ân tiểu thư lúc này chẳng muốn suy nghĩ gì, hỏi:
- Hòa thượng với với ni cô, trọc đầu với trọc đầu.
Thẩm Mặc cười hì hì:
- Thế mới xưng đôi phải không?
Nhớ lại tình hình khi đó, Ân tiểu thư lại hận nhéo Thẩm Mặc một cái, nói:
- Nếu không phải là năm ngoái cha bệnh nặng, người ta sớm đã tìm một am ni cô, chém đứt mọi phiền não, làm chàng vĩnh viễn không tìm được.
Thẩm Mặc không dám tưởng tượng ôm một ni cô đầu tọc có tư vị gì, vội nhìn mái tóc trên đầu nào xua đi ảo ảnh không lành, song lại ngửi thấy mùi hương thanh mát khó diễn tả, làm người ta xương cốt như tan trong đó, không khỏi ngạc nhiên:
- Cái gì mà thơm thế?
Còn hếch mũi lên hít hít khắp nơi.
Ân tiểu thư nói:
- Nơi này khắp nơi là hoa mai, tất nhiên là thơm rồi.
Thẩm Mặc nói:
- Hoa mai là hương lạnh, đây là hương ấm.
U sầu phiền não nửa năm qua đã đi hết, nàng cứ muốn nằm mãi trong lòng ngực ấm áp dễ chịu này, ngủ một giấc thật ngon.
Thẩm Mặc ngửi một vòng, cuối cùng dừng trên đầu Ân tiểu thư, reo lên:
- Ta đúng là ngốc, ngay bên cạnh mà không nhận ra, rõ ràng là hương thơm trên người nàng.
Ân tiểu thư đỏ mặt:
- Mùa đông giá rét, ai mang túi thơm gì chứ?
- Nếu vậy nàng nói xem, múi thơm này ở đâu ra.
Ân tiểu thư lắc đầu:
- Có lẽ là mùi thơm trên y phục.
Thẩm Mặc vốn tin rồi, nhưng hai mắt thấy khuôn mặt thẹn thùng của nàng, liền biết nàng không nói thật. Say đắm nhìn khuôn mặt xấu hổ như cánh sen hồng ấy, tim y không khỏi đập lạc vài nhịp, lấy gan nói:
- Nếu đúng là thế, cho ta ngửi tay áo nàng xem.
Không đợi nàng lên tiếng, liền nhấc tây nàng lên, Ân tiểu thư vội rụt tay lại, nói nhỏ:
- Xin chàng đấy, nói chuyện nhã nhặn thôi, được không?
Tranh thủ lúc y rời tay, nàng liền rời khỏi lòng Thẩm Mặc, kéo y một cái:
- Mặt đất lạnh lắm, mau đứng dậy đi.
Thẩm Mặc thấy gian kế không thành, lại sinh ra gian kế khác, uể oải nói:
- Nhưng ta không đứng dậy nổi.
Ân tiểu thư quan tâm nói:
- Có phải vừa rồi ngã dập lưng không?
Nàng liền cúi xuống, muốn xem xét một lượt, nhưng bị Thẩm Mặc thừa cơ ôm lấy, lại lần nữa kéo nàng vào trong lòng, ghé mặt vào cổ nàng hít sâu một hơi:
- Ha ha, quả nhiên là nàng nói dối, rõ ràng hương thơm trên người lại nói là trên y phục.
Ân tiểu thư xấu hổ vừa tức tối, không nhịn được nhéo cho tên đàng điếm này một cái:
- Coi người ta là ai chứ, thích khinh bạc là khinh bạc sao?
Thẩm Mặc dầy mặt cười:
- Đương nhiên là phu nhân tương lai rồi, người khác cho ta khinh bạc ta còn chẳng thèm.
Nghe nửa câu đầu, Ân tiểu thư lòng hoan hỉ, nhưng tới nửa câu sau thì tư vị hoàn toàn ngược lại, nàng vờ như vô tình hỏi:
- Còn ai cho chàng khinh bạc?
- Chính là ...
Nói được một một nửa, Thẩm Mặc mới ý thức được bị lừa, khẩn cấp ngừng lời, vờ giận:
- Giỏi nhé, dám lừa ta, ta phải cho nàng biết mặt.
Rồi đưa tay ra cù nách Ân tiểu thư.
Ân tiểu thư cười tới không thở nổi, vừa hoàng hốt giữ lấy tay y, vừa thở gấp nói:
- Chàng còn phá phách, người ta giận thật đấy.
Thẩm Mặc cũng đang thăm dò thôi, nghe nàng nói thế vội dừng tay, nhưng miệng chưa chịu tha cho nàng:
- Mau mau khai ra, rốt cuộc là mùi thơm gì, nếu không còn có chiêu thức lợi hại hơn.
Ân tiểu thư sợ y làm bừa thật, vội giữ chặt lấy hai tay Thẩm Mặc, mặt thẹn tới đỏ như quả gấc chín, cúi gằm mắt xuống, nói lí nhí:
- Oan gia, là mùi thơm trên cơ thể người ta, thế đã được chưa?
Nói rồi lén nhìn Thẩm Mặc, nhưng thấy đôi mắt y đang nhìn mình nóng bỏng, làm người nàng râm ran, trong lòng càng hoảng loạn.
Một thanh niên khí huyết phương cương, đối diện với thiếu nữ yểu điệu ăn sâu bén rễ trong trai tim, lại trải qua một hồi tiếp xúc vai kề má chạm, sớm đã sinh lòng hươu ra vượn không dứt ra được nữa rồi. Y nằm trên mặt đất, lưng tuy lạnh, nhưng ngực cổ tay chân , không nơi nào không nóng rực. Nhìn người ngọc trong lòng hai má cũng nóng rát, kiều diễm khả ái không sao diễn tả được, đôi mắt lim dim, hiển nhiên trái tim thiếu nữ cũng xao động rồi.
Nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm, Thẩm Mặc tuân theo sự chỉ bảo bản năng cực kỳ thuần khiết của nam nhân ánh mắt từ mặt nàng chuyển dần xuống, vì Ân tiểu thư cố chống người lên tách khỏi y nên chiếc váy lụa trước ngực bị bó căng, lớp áp lụa mềm thành kẻ đồng lão giúp y nhìn thấy hai gò núi tròn tròn mịn màng thật khả ái, tuy không rõ ràng nhưng đường cong lung linh mờ ảo đó càng dụ hoặc.
Chết người nhất chính vì động tác của nàng khiến phần bụng hai người dán sát vào nhau đã sinh ra một lực hấp dẫn rất lớn. Hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể nàng truyền lại, một sự kích động không áp chế nổi dâng lên, Thẩm Mậc từ từ hôn lên cánh môi nàng.
Ân tiểu thư ngây người mở to đôi mắt trong sáng nhìn y, mục quang ngày càng ôn nhu say đắm…cuối cùng nàng e thẹn chầm chậm khép hai mắt lại … chớp mắt bốn cánh môi chạm nhau, như có dòng điện chảy khắp toàn thân, hai người cứ giữ nguyên tư thế, rất lâu rất lâu không nhúc nhích.
Nụ hôn đầu tiên không được thành công cho lắm, nó không ngọt ngào cũng không ướt át, chỉ làm cho nàng thiếu nữ chưa hiểu chuyện đời tim đập thình thịch, lòng đầy hoảng loạn, chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong đầu làm nàng biết như vậy là không được.
Ân tiểu thư ưm một tiếng quay đâu đi, nằm trên lòng Thẩm Mặc, để trái tim đập kia bình tĩnh lại.
Thẩm Mặc tiếc lắm, nhưng y biết quá nóng vội gấp gáp chỉ làm hỏng việc, nên không được nước lấn tới, khép mắt lại hổi tưởng tư vị vừa rồi.
Nụ hôn đầu mỹ lệ nhương nào, chính vì ngây ngô mà trở nên trân quý.
Qua một lúc lâu, Ân tiểu thư thấy má không nóng nữa, liền nói nhỏ:
- Thời gian không còn sớm nữa, người ta phải quay về dặn dò một tiếng, không cho bọn chúng nói lung tung.
- Ừ.
Thẩm Mặc cuối cùng quyến luyến buông nàng ra, Ân tiểu thư chống tay lên ngực y, vừa muốn đứng thẳng dậy thì thình lình áp người xuống, Thẩm Mặc muốn hỏi nàng sao thế? Cũng bị nàng bịt lấy miệng.
Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt nàng, Thẩm Mặc tức thì tỉnh ra .. Lần này có người tới thật rồi, cũng không dám lên tiếng. Hai người cứ thế nằm im không nhúc nhích, nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Chỉ nghe giọng nói trong trẻo êm ai của A Man hỏi:
- Lão gia gia, Nhược Hạm là ai?
Lại nghe Ân lão gia cười:
- Cái tên này trẻ nhỏ không được gọi, cháu phải gọi là cô cô.
Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Mẹ ơi, nếu để lão trượng nhân nhìn thấy thì ta coi như xong hết rồi."
- Cô cô...
A Man xưa nay luôn rất nghe lời, liền nhắc lại:
- Cô cô, cô cô, cô cô..
- Sao ta nghe giống như tiếng vịt kêu.
Ân lão gia trêu cô bé.
Thẩm Mặc nghe thấy tiếng bước chân xa dần, liền kéo Ân tiểu thư dậy, hai người rón rén chân tay rời khỏi hậu hoa viên, dừng lại sau một hòn giả sơn.
Không để ý tới mồ hôi trên trán, Thẩm Mặc nói nhỏ:
- Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta chia tay ở đây nhé, sau đó ta từ biệt, vài ngày nữa đường đường chính chính tới cầu hôn.
Ân tiểu thư hỏi khẽ:
- Chàng dùng thân phận gì để tới? Cầu Cần hay là tên thật?
- Đương nhiên là tên thật rồi.
Thẩm Mặc tỏ ra là điều hiển nhiên:
- Đại sự cả đời đâu thể mang ra đùa.
Ân tiểu thư lại khẽ chau mày:
- Nếu là Cầu Cần thì còn có vài phần hi vọng, nếu là tên thật, e rằng vạn vạn lần không thể.
- Vì sao chứ?
Thẩm Mặc hỏi:
- Ta thấy mình rất là được mà.
Ân tiểu thư thiếu chút nữa ngã ra đất, yếu ớt nói:
- Dù chàng có tướng mạo so với Phan An, tài hơn cả Tương Như cũng vô dụng, vì cha người ta hận chàng thấu xương rồi.
Nàng giải thích cho y:
- Từ sau khi mãn tang, liền có rất nhiều người làm mai kéo tới nhà, cha cũng rất sốt ruột, suốt ngày giục người ta mau mau quyết định.
Nói rồi lườm y một cái đầy quyến rũ:
- Chàng không coi người ta ra gì, không phải là không ai muốn người ta.
Thẩm Mặc gãi đầu:
- Lại thế rồi, không phải nàng nói đó là yêu nước sao?
Ân tiểu thư chẳng qua chỉ muốn làm nũng với tình lang, chẳng phải hỏi tội y, liền quay về chủ đề chính:
- May là mấy năm trước đã do người ta quản việc nhà, cho nên cha mới không tự quyết.
Thẩm Mặc sợ hãi vỗ ngực:
- May quá may quá.
Nói tới đó Ân tiểu thư vẻ mặt ảm đạm:
- Người ta vốn nghĩ, trì hoãn cho tới khi chàng về, ai ngờ chàng không về, tin tức nhà chàng và Lữ gia thông gia đã truyền khắp thành, người ta khi ấy cho rằng không còn hi vọng gì nữa, liền đổ bệnh..
Nghĩ tới thời gian khổ sở đó, tấm thân nàng lại khẽ run lên.
Thẩm Mặc vòng tay qua vòng eo thon ôm nàng vào trong lòng, dịu dàng an ủi:
- Đều là do ta không tốt, làm nàng phải chịu ủy khuất.
Ân tiểu thư thoải mái dựa vào bả vai của y, nàng cảm thấy có được chỗ gửi gắm, có được sức mạnh, cứ thế dựa vào người y.
Thẩm Mặc vốn lòng đầy áy náy nhưng người ngọc dựa sát vào lòng như thế, y có là Liễu Hạ Huệ cũng phải động lòng, y khép mắt lại ghé mặt vào chiếc cổ trắng nõn nà của nàng, hít lấy làn hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan kia, mơ màng nói :
- Thật là thơm.
Ân tiểu thư thẹn lắm, toan nghiêng người đẩy y ra, nhưng cuối cùng đành thầm than :” Ai bảo ta gặp phải chàng cơ chứ?” Nàng không biết mình là người thứ ba nói câu này, hai người trước đó là Thẩm Mặc và Lữ Uyển Nhi.
Tận hưởng ôn nhu một lúc, Ân tiểu thư khẽ nỉ non:
- Cha lo lắng như lửa đốt, hỏi người ta có chuyện gì, người ta không chịu nói. Cha liền đi hỏi Họa Bình, muội ấy liền đem chuyện hai ta nói ra cho cha, cha liền ngất ngay tại chỗ.
Thẩm Mặc chưa phải lần đầu tiên nghe ông già này nóng tính, cười gượng hỏi:
- Về sau thế nào?
- Về sau cha vừa mới tỉnh lại liền muốn tới nhà chàng chất vấn.
Ân tiểu thư nói:
- Người ta không muốn làm ầm lên nữa, liền dẫn cha tới HàngChâu, ở tại Tây Khê dưỡng bệnh.
Nàng dừng lại, ánh mắt tinh quái nhìn Thẩm Mặc:
- Chàng có biết vì sao sức khỏe của cha tốt lên không?
- Vì sao lại tốt lên?
Thẩm Mặc cúi nhìn nàng hỏi.
- Cha vốn tâm tình uất ức không cởi bỏ được, cứ mệt mỏi nằm trên giường, nhưng hôm đó nghe Lữ gia từ hôn, liền cười lớn một hồi, khôi phục lại sức ăn, sức khỏe dần dần hồi phục.
Ân tiểu thư không nhịn được gạt nước mắt cười:
- Chính là do mừng trên tai họa của chàng đấy.
Thẩm Mặc cười:
- Cái miệng nhỏ của nàng thật lợi hại.
Nói rồi đưa tay ra làm bộ muốn giở trò xấu, Ân tiểu thư vội cười cầu khẩn:
- Đại quan nhân tha mạng, tiểu nữ tử không dám nữa ...
Ai người trêu đùa nhau một hồi, Thẩm Mặc hỏi:
- Vậy cha nàng...
Thấy Ân tiểu thư lườm mình một cái, y vội đổi giọng:
- À không, vậy hiện giờ thái độ nhạc trượng đại nhân ra sao?
- Hiện giờ không phải là vấn đề của cha, mà là sau khi chàng bị Lữ gia hủy hôn mới quay đầu lại tìm Ân gia.
Ân tiểu thư bất lực nói:
- Khó tránh khỏi làm người ta cho rằng, chàng cầu cái tốt không được đành lấy cái kém, điều này là sự sỉ nhục lớn với cha ... Người ta có thể nghe chàng giải thích, nhưng tính khí của cha chàng không phải là không biết, tuyệt đối sẽ không thay đổi, chỉ e chàng vừa báo danh, cha đã nổi giận rồi.
Nhìn khuôn mặt sầu lo của  tiểu thư, Thẩm Mặc đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng, mỉm cười âu yếm nói:
- Đừng lo, tất cả nàng cứ giao hết cho ta là được.
Ân tiểu thư thì lại không có tự tin như thế, gượng cười:
- Dù sao người ta cũng là của chàng rồi, cùng lắm thì tuyệt thực bày tỏ tấm lòng, thế nào cha cũng vẫn thương người ta.
Thẩm Mặc lắc đầu, cười:
- Ta nói thật đấy, cho ta một thời gian, ta sẽ thuyết phục được lão gia tử.
Nhìn nụ cười tự tin của y, Ân tiểu thư còn có thể nói gì được nữa? Mặc dù nàng đã quen ra quyết định, nhưng nữ nhân thông minh đều biết khi nào phải thu mình lại, cho dù là sau này phải giải quyết hậu quả cho y, cũng phải để nam nhân thấy mình là chỗ dựa, được tin tưởng.
Thấy sắc trời không còn sớm nữa , hai người hẹn phương thức liên lạc, rồi chia tay theo hai hướng ngược nhau.
Ngày hôm đó bình an vô sự, Ân lão gia không hề nghe được bất kỳ chút phong thanh nào, có thể thấy trong mắt những hạ nhân, tiểu thư còn có quyền uy hơn lão gia.
Bữa trưa Ân lão gia không cùng ăn cơm với y, Tiểu A Man chạy về nói:
- Lão gia gia nói, cô cô về rồi, trưa nay hai chúng ta ăn cơm với nhau.
Thẩm Mặc đưa tay bế Tiểu A Man đặt lên đùi, vừa xới cơm, vừa nói chuyện với cô bé:
- Hôm nay chơi có vui không?
A Man gật mạnh đầu:
- Vui, lão gia gia đưa A Man đi chèo thuyền, còn câu cá rất lâu.
Tới đó môi hơi cong lên:
- Nhưng có một điều không hay, cứ hỏi hết cái này cái nọ, làm A Man ứng phó mệt chết.
Thẩm Mặc có hơi chút khẩn trương, hỏi:
- Lão gia gia hỏi A Man những gì?
- Hỏi về đại thúc đấy.
A Man ghé sát vào tai y nói nhỏ:
- Lão gia gia không cho cháu nói với đại thúc, nhưng đại thúc thân hơn lão gia gia, cho nên A Man phải ngả về phía đại thúc.
Thẩm Mặc cao hứng thơm chụt một cái lên cái má phính của cô bé:
- A Man lập trường rất kiên định, thế hỏi những gì rồi?
- Lão gia gia hỏi...
A Man gập ngón tay lại, nói:
- Đại thúc nhà ở đâu này , làm gì này, gia gia trong nhà làm gì này, đại thúc có đại thẩm chưa này, còn có ...
A Man gật ngón út xuống nghĩ nửa ngày trời không ra, áy náy nói:
- Còn nữa A Man nhớ không ra.
Thẩm Mặc khen:
- Nhớ được bằng đấy là rất lợi hại rồi.
Y đút cho A Man một miếng nấm làm phần thưởng, thấy cô bé há to miệng nuốt xuống rồi mới hỏi nhỏ:
- Vậy A Man trả lời ra sao?
A Man gãi đầu, mặt buồn bực nói:
- Lão gia gia toàn hỏi cái A Man không biết, cái A Man biết lão gia gia lại chẳng hỏi, cho nên chẳng giúp được gì.
A Man là cô bé ngoan thích giúp người khác, cho nên không giúp được lão tiên sinh, cô bé canh cánh trong lòng.
Thẩm Mặc lúc này mới yên tâm, cười ha hả nói:
- Không giúp được là tốt.
Nói rồi gắp thức ăn đút cho A Man:
- Ăn cơm nào.
- Dạ..
A Man đáp lời, rồi cúi đầu xuống ăn cơm, Thẩm Mặc nghiêng đầu sang nhìn, thấy cô bé vừa bới cơm vừa nhỏ nước mắt.
Cảnh này làm Thẩm Mặc lòng như sát muối, vội hỏi:
- Sao thế A Man? Ai bắt nạt cháu rồi?
A Man lắc đầu, ai nỡ lòng nào bắt nạt cô bé đáng yêu như thế?
- Hay là nhớ a ma?
A Man vẫn lắc đầu, Ngõa phu nhân quản lý việc quân sự và chính trị một châu, A Man sớm đã quen gặp ít xa nhiều rồi.
- Vậy rốt cuộc là sao?
Thẩm Mặc cảm thấy mình rất có trách nhiệm, mỗi tối đều kể chuyện dỗ ngủ A Man, là một vị đại thúc hợp cách mà.
A Man mặt đỏ bừng, nhưng ấp úng không nói, Thẩm Mặc choàng tỉnh, nhớ tới dáng vẻ hồi nhỏ mình muốn ăn ngon nhưng lại không có, liền cười:
- Chẳng lẽ A Man thèm ăn ?
A Man tức thì vùi đầu vào lòng y, nhưng xấu hổ gật đầu, đây đúng là do y thất trách. Ở đây y ăn là ăn ý cảnh, nhưng quên mất vứi trẻ nhỏ mà nói, rau xanh và đậu hũ có quý tới đâu cũng chỉ là rau và đậu, không so được với món thịt các màu, thi thoảng ăn một lần còn thấy lạ, nhưng ăn lâu rồi sẽ giống như hôm nay, có ý kiến liền.
Thẩm Mặc xoa xoa gò má non mịn của A Man, cười:
- Ngày mai đại thúc đưa A Man vào quán, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, được không?
A Man tức thì hớn hở, thò đầu ra khỏi lòng Thẩm Mặc, hết cười lại thơm y, mắt còn mang dấu nước mắt, nói:
- Cám ơn đại thúc.
~~~~~~~~
Đến bữa tối, Ân lão gia lại mời y tới ăn cơm, cười xin lỗi:
- Vì tiểu nữ trở về mà buổi trưa lạnh nhạt với hiền chất rồi.
Thẩm Mặc vờ ngạc nhiên:
- Lệnh ái từ Thiệu Hưng về rồi ạ?
Ân lão gia hoan hỉ nói:
- Đúng thế, về Thiệu Hưng một chuyến, khí sắc tốt hơn nhiều rồi.
Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Công lao của hiền tế này hết đấy." Nhưng giả bộ nói với Ân lão gia:
- Vậy tiểu chất còn quấy rầy nữa là không tiện rồi.
Ân lão gia nghe y nói thế, không ngờ lại bảo:
- Kỳ thực không sao cả, chúng ta ở tiền viện, nó ở hậu viện, trước sau không ảnh hưởng gì.
Thẩm Mặc cười:
- Cho dù không có thì cũng phải nghĩ cho thanh danh của lệnh ái, tiểu chân nên đi thôi.
Có y và A Man bồi tiếp, mấy ngày qua Ân lão gia sống rất thoải mái, hiện giờ ngàn vạn lần không nỡ:
- Hiền chất ở đâu, lão đầu tử thường xuyên tới thăm.
Thẩm Mặc thấy nế nhăn trên mặt ông nhíu lại một chỗ, thầm nghĩ :" Xem ra đã có vài phần chân tình rồi." Nhưng thấy ông ta nhanh chóng đồng ý cho mình đi như vậy, y biết hòa hầu còn kém lắm, còn phải tốn thêm thời gian công sức.
Thấy y im lặng không nó, Ân lão gia có chút không vui:
- Đương nhiên lão đầu tử chỉ nói thế thôi, phải xem xem hiền chất có tiện hay không.
Thẩm Mặc cười:
- Để tiểu chất thường xuyên tới thăm thế bá đi. Dải Tây Khê này chốn yên tĩnh hiếm có trong thành thị ồn ào, lại đầy linh khí, đúng là nơi học tập. Tiểu chất chuẩn bị tìm một nơi gần đây chuyên tâm đọc sách, khi rảnh rỗi tất nhiên sẽ tới quấy rầy thế bá.
Ân lão gia đầu tiên là hết sức vui mừng:
- Thế thì tốt quá...
Tiếp đó lại cau mày:
- Nhà ở nơi này thì không ít, nhưng đều là biệt thự của các nhà phú quý, hiện giờ sắp tới mùa xuân ấm hoa nở, thế nào cũng tới đây chơi Thanh Minh, không dễ thuê đâu.
Ông vỗ đùi nói:
- Không bằng ta để cho hiền chất một mảnh đất trong vường mai, rồi lập một viện tử nhé.
Thẩm Mặc nghĩ :" Thế thì làm sao thể hiện được bản lĩnh của hiền tế?" Y cười:
- Đa tạ thế bá khảng khái, có điều không cần đâu ạ, tiểu chất tự có cách.
Ân lão gia còn cho rằng tâm tính thiếu niên, ngại không nhận ân huệ của người khác, lại khuyên mấy câu, thấy không khuyên được mới buồn bã từ bò, lo lắng y không tìm được nhà xấu hổ không dam quay lại.
Ông không biết chỉ cần có khuê nữ của ông ở đây, thì nơi này giống như nam châm, có sức hấp dẫn vô tận với Thẩm Mặc.
~~~~~
Ngày hôm sau Thẩm Mặc mang theo A Man cáo từ, Ân lão gia tiễn hết đoạn đường này tới đoạn đường khác, tới tận Chu Gia Thôn mới dừng bước, còn luôn mồm dặn:
- Nếu tìm được nơi rồi mà thiếu tiền cứ nói với lão đầu tử nhé, đừng vì giá cao quá mà bỏ.
Thẩm Mặc cười đáp vâng, rồi chắp tay cáo từ Ân lão gia, bế A Man lên xe.
Đi không lâu bóng người nhiều dần, cảm giác thế ngoại đào viên dần dần lùi đi, tới khu nội thành, liền hoàn toàn rơi xuống nhân gian.
Vén rèm xe lên, thấy đầu đường cuối hẻm, có rất nhiều người bán hàng rong gánh gồng đi qua, giọng kéo dài mà cao mời chào:
- Củ cải đây, củ cải tươi, củ cải mới nhổ đây.
- Hoàng điều cao, bạc hà cao, thủy tinh cao đây ... Đều có cả đây, mua nào mua nào.
Còn có người bán đồ kim chỉ, dao kéo, tiếng rao cứ nối tiếp nhau, nghe cũng hết sức thoải mái, khác hẳn với tiếng rao ở quê Thiệu Hưng.
Vì Hàng Châu mặc dù thuộc vùng tiếng Ngô - Thái Hồ, nhưng đại khái là vì cố đô của Nam Tống, cho nên mang chút khẩu âm quan thoại phương bắc, hòa trộn giọng êm ái của Ngô và vang vọng của quan thoại, trở thành rõ ràng uyển chuyển dễ nghe.
Thẩm Mặc rất thích nghe giọng trầm bổng này, tiếng rao hàng vang vọng đường phố, làm y cảm thấy như ở trong rạp hát, Tiểu A Man thì chẳng hề hứng thú, mắt cứ nhìn chằm chằm vào hàng quà bánh, thi thoảng lại nuốt nuốt bọt.
Thẩm Mặc thấy cũng không còn sớm nữa, cười nói:
- Mèo nhỏ tham ăn, vào hiệu ăn hay là ăn bánh, cháu chọn một đi.
A Man lập tức lau nước dãi, rất kiên quyết thu hồi ánh mắt lại, không nhìn những hàng bánh kia nữa.
Ban đầu đứa hứa đưa cô bé đi chơi thỏa thích, hiện giờ tất nhiên phải thực hiện, Thẩm Mặc đưa Tiểu A Man tới chợ trước miếu Thành Hoàng dạo một vòng, đối với món đồ trang sức xanh xanh đỏ đỏ, cô bé còn chưa thấy thích thú, sức chú ý hoàn toàn bị trống lúc lắc, tò he thu hút. Cứ tròn xoe nhìn người ta lấy một cục bột to bằng quả trứng ngỗng, vừa cấu véo vừa xoa nắn một hồi, thế là con gà trống đủ màu sắc ngẩng cầu đầu xấu hiện.
A Man ra sức vỗ tay reo hò, Thiết Trụ đánh bỏ tiền ra mua.
Chưa đi hết một vòng, trong tay Thiết Trụ đầy mặt nạ, hình nhân, con thú, còn có cả kẹo hồ lô mới ăn được một nửa, đi theo sau Thẩm Mặc và A Man, lòng thì lo lắng than thầm :" Không biết đại nhân có thanh toán cho không?"
Sắp tới trưa, Thẩm Mặc hỏi A Man:
- Đói chưa nào?
A Man xoa bụng, xấu hổ nói:
- Chưa đói.
Đi một vòng quanh bụng cô bé bất tri bất giác ăn no nào hạt dẻ, nào ngô, nào kẹo, nghĩ tới không vào quán ăn được nữa, lại có chút không vui.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Không sao hết, chúng ta đi tiếp, không chừng đi một lúc lại đói.
Rồi đưa A Man đi tới ba dặm đường, cuối cùng dừng trước một nơi treo biển "Khanh Dư Lâu", nói:
- Chính là nhà này rồi.
Khánh Nguyên Lâu, Lâu Ngoại Lâu, ca vũ Tây Hồ, từ xưa tới nay được gọi là một trong ba nơi đốt tiền hàng đầu của Hàng Châu, son phấn lãng đãng, phồn hoa xa xỉ cực độ.
Khánh Dư Lâu mặc dù không nổi danh bằng Lâu Ngoại Lâu, Khánh Nguyên Lâu, nhưng cũng xoa hoa tráng lệ chẳng hề kém cạnh. Lúc này đã vào chính ngọ, ánh mặt trời chan hòa, có mấy nữ tử trang phục lòe loẹt đứng ở bên cửa vẫy khách, bọn họ không phải do tửu lâu thuê, mà một số ca kỹ tư, giúp tửu lâu mời khách, cũng là để bán nghề bán nụ cười của mình, là một loại hình kinh doanh kèm hai bên cùng có lợi.
Thấy vị công tử này có hộ vệ theo kèm, lại có mỹ quyến như hoa, mặc dù cô bé này tuy hơi ít tuổi, nhưng đúng là rất đẹp. Những nữ tử kia không cần gọi cũng tự tới, oanh yến thỏ thẻ, mong khách đưa theo mình vào lâu.
Thiết Trụ thấy đại nhân hơi cau mày, liền khoát tay, mấy thân binh đi tới, tách những nữ tử đó ra, bảo vệ Thẩm Mặc và A Man đi vào.
Chưởng quầy bên trong tinh mắt, thấy khách quý một cái là nhận ra ngay, vội vàng đi tới quát lui mấy nữ tử kia, cười hạ mình với Thẩm Mặc:
- Khách quan lầu trên đã đầy khách, có điều nhã tọa ở lầu dưới cũng không tệ.
- Cứ ăn ở đại sảnh đi.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Ở đó cho náo nhiệt.
Rồi dắt A Man tới một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, bảo với chưởng quầy:
- Đưa một bàn thức ăn đặc sắc nhất lên đây, một vò Bồng Lai Xuân của Thiệu Hưng nữa.
Chưởng quầy vừa mới rời đi, liền có nữ tử thôi tiêu đàn Nguyễn, ca hát tranh thủ tới kiếm ăn, Thẩm Mặc nói "không cần", vội lui ra. Lại có người mang khay lớn bên trên có cánh gà sấy, tôm nõn, gạch cua ..v.. v.v tới hỏi:
- Đại gia dùng mấy vị "gia phong " chứ?
Gia phong có nghĩa là những món khô địa phương làm ở nhà.
Thẩm Mặc để A Man mặt hớn hở chọn vài món, lại có mấy người bán rượu ngâm rùa, bán đồ biển, bán rau tới mời chào. Thẩm Mặc biết đó gọi là rượu chưa tới, trước tiên làm mấy đĩa rau, nhấp qua miệng, rồi mới vào món chính. Có thể thấy món rau trộn sặc sỡ đủ màu kia cũng không phải là món ăn, chỉ là làm nền cho mà chính mà thôi.
Lúc ấy thế gian xa hoa lãng phí phô trương bày vẽ thế nào, qua đó có thể thấy một phần. Thẩm Mặc trong lòng không vui, món nào cũng từ chối, may là trong cửa hàng không dám trái ý khách chút nào, thấy thế liền không tới chào mời nữa.
Thẩm Mặc ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn rõ đại môn, trong lúc đợi thức ăn , bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc, liền vọt miệng gọi:
- Trường Tử.
Chỉ thấy tên huynh đệ cao lớn của y mặc giáp, lưng khoac áo choàng đen, hông đeo một thanh đao rộng bản, đi giày lính da trâu, uy phong lẫm liệt, khí thế bất phàm, chính đang dẫn mấy tên binh sĩ ôm vò rượu từ bên ngoài đi vào.
Trường Tử cũng nhìn thấy Thẩm Mặc, mặt lộ vẻ vui mừng, nói với người bên cạnh vài câu, rồi rảo bước đi tới, Thẩm Mặc cười nắm tay hắn hỏi:
- Sao lại rảnh rỗi mà tới Hàng Châu thế?
Trường Tử cười:
- Đi theo tướng quân của bọn ta tới, ông ấy tới dịch quán không tìm thấy ngươi, còn đang thất vọng kia kìa.
Thẩm Mặc nhìn cầu thang:
- Chẳng lẽ Du tướng quân bao lầu trên?
- Còn có cả Vương đại nhân tri phủ Tô Châu, phó sứ Tô Tùng Nhâm đại nhân.
- Xem ra không thể không lên bái phỏng một chút rồi.
Thẩm Mặc liền bảo mấy người Thiết Trụ ngồi ăn cùng A Man, y theo Trường Tử lên lầu. Lúc này Du Đại Du đã được bẩm báo, từ lầu trên đi tới đón, cười sang sáng nói:
- Đúng là đi mòn gọt sắt không được việc, tìm thấy chẳng phí công. Thẩm huynh đệ mau mau xin mời.
Thẩm Mặc và ông ta lên lầu hai, đi vào một phòng bao có vệ binh canh gác, Vương Sùng Cố và Nhâm Hoàn sớm đã đợi ở đó, khách khí kiến lễ với Thẩm Mặc. Bọn họ là quan viên Nam Trực Đãi, Thẩm Mặc là tuần án Chiết Giang, không ai quản nổi ai, nếu như là tuần án Tô Tùng thì bọn họ đã xuống dưới đón rồi.
Bốn vị đại nhân ngồi xuống, Thẩm Mặc thấy trên chiếc bàn tròn thức ăn đầy ăm ắp, hiển nhiên là vừa mới khai tiệc, liền cười nói:
- Các vị đại nhân cũng vừa tới sao?
- Tới được một lúc rồi.
Nhậm Hoàn mặt mày trắng trẻo, phong thái đường đường nói:
- Nhưng có hai kẻ chê rượu thịt ở đây quá nhạt, nên sa thân binh đi mua rượu, cho nên giờ mới khai tiệc.
Vương Sùng Cố nói:
- Món rượu chiêu bài của tửu điếm này tên là "Lục Khách Đường", thức ăn quá thanh nhã, là thứ dùng cho văn nhân tao khách dùng lắc lư cái đầu lấy hứng làm thi từ ca phú, uống vào không đã. Còn mấy thứ như "Quỳnh hoa lộ", "Đoạn kiều phong nguyệt" thì càng nhạt miệng, là thứ rượu của nữ nhân, không phải rượu cả đám người xông pha chiến trường chúng ta.
Nói rồi vỗ vò rượu Thiêu Đao Tử mới mua:
- Phải chơi cái thứ này mới đã.
Ông ta xuất thân tiến sĩ, nhưng ra chiến trường nhiều nên trở nên phóng khoáng.
Vương Sùng Cố mở nắp ra, rót cho Du Đại Du và Nhậm Hoán, Thẩm Mặc thì khoát tay, cười:
- Tại hạ không có cái tửu lượng đó, với tại hạ thì rượu càng nhạt càng tốt.
Mọi người lần đầu tiên gặp mặt, Vương Sùng Cố không tiện ép, đánh tùy ý y.
Qua vài tuần rượu, nhắm vài món ăn, Thẩm Mặc liền càm giác có chuyện không ổn, mấy vị này sao lại cố gượng cười chứ? Đang đầy nghi vấn thì Du Đại Du đặt chén rượu xuống, lên tiếng:
- Hai vị đại nhân, Thẩm đại nhân thiếu niên lão thành, mưu tính sâu xa, trước kia rất được Trương bộ đường tán thưởng, Du mỗ cũng cực kỳ khâm phục. Hay là xin ý kiến của Thẩm đại nhân xem sao.
Hai người vốn thấy Thẩm Mặc quá trẻ cho nên không coi trọng y, hiện giờ Du Đại Du nói như thế, chỉ đành nể mặt ông ta.
Vưong Sùng Cố cười rất giả tạo nói:
- Được nghe cao kiến của Thẩm đại nhân khẳng định là có ích lợi.
Nhậm Hoàn cũng gật đầu phụ họa:
- Đúng là như thế.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Du tướng quân quá khen rồi, tại hạ nào có cao kiến gì, nhiều nhất cũng chỉ coi là chủ ý xấu thôi.
- Ba người hợp mưu hơn Gia Cát Lượng.
Du Đại Du phất tay:
- Trước tiên hãy nghe Du mỗ nói là chuyện gì đã.
Liền nói với Thẩm Mặc nguyên nhân ba người tới Hàng Châu..
Chuyện phải bắt đầu vào tháng giêng, từ ngày Tào Bang Phụ chủ động xuất kích, tiệp báo gửi lên kinh thành trước. Mặc dù cuối cùng Chu tổng đốc rớt đài, Triệu Văn Hoa xem như là phe được lợi. Nhưng trên cáo trạng, Triệu thị lang lòng dạ hẹp hòi, thích báo thù riêng, trong lúc tham tấu Chu tổng đốc, cũng không quên lôi cả Tào tuần phủ vào vào, tấu ông ta :" Tránh khó đánh dễ, khiến đại quân bị hại."
Tân tổng đốc Dương Nghi biết kết cục của hai vị tổng đốc tiền nhiệm, cho nên hết sức cận thận, lúc nào cũng ra sức nịnh nọt Triệu Văn Hoa, hắn bảo sao nghe vậy, cho nên bị họ Triệu chỉ thị, cũng tấu Tào Bang Phụ :" Chỉ huy bừa bãi, là con ngựa hại bầy."
Vì có ví dụ hai vị tổng đốc và Lý Thiên Sủng trước đó, triều đình từ trên xuống dưới đều cho rằng Tào tuần phủ đã nguy trong sớm tối rồi, mà ba vị đại tướng của ông ta cũng khó tránh khỏi vạ lây, không thể qua nổi.
Du Đại Du than:
- Mấy hôm trước chúng tôi nhận được sắc lệnh của nha môn tổng đốc, lệnh chúng tôi ngay trong đêm tới báo cáo, ai ngờ tới rồi liền được đưa thẳng tới Lô Viên gặp Triệu thị lang.
Nói tới đó mặt ấm ức:
- Triệu thị lang nói với chúng tôi, Cẩm Y Vệ đi bắt Tào đại nhân sắp tới rồi, nếu chúng tôi không muốn bị liên lụy thì phải chiếu theo yêu cầu của hắn viết mấy bản tấu, vu cáo Tào đại nhân, nếu không ...
Ông ta nhổ phì một cái, cầm chén rượu uống ngửa cổ uống cạn, tức tới không nói ra lời.
Vương Sùng Cố tiếp lời:
- Ý Du tướng quân là kiên quyết không thể đồng ý, nhưng chúng tôi căn bản là tiếng nói ít, chẳng thay đổi được điều gì. Nếu như cứ giữ ý mình thì sẽ ngã nhào theo; nhưng đổi trắng thay đen, làm đồng lõa cho hắn khó tránh khỏi tiếng chửi rủa sau lưng, đúng là khó xử ...
Có câu vật tụ theo bầy, có thể ngồi uống rượu cùng với Du Đại Du, ít nhất lương tâm không quá tệ.
Nghe bọn họ nghe bọn họ kể xong, Thẩm Mặc thầm mắng :" Tên Triệu Văn Hoa này thật không khác gì đám xã hội đen." Nhưng y hiểu rõ quan trường hiểm ác, nào dễ đệ lộ tâm ý? Nháy mắt với Du Đại Du, sau đó ngậm miệng không nói.
Hai người Vương Nhậm rất thất vọng, nghĩ :" Đây chẳng phải là hỏi đường kẻ mù sao?". Nhưng Du Đại Du không nói câu nào, không hỏi tới nữa.
Ngồi một lúc nữa rồi Thẩm Mặc cáo từ xuống lầu, Vương Nhậm chỉ hơi gật đầu, hiển nhiên là đã mất đi hứng thú với y, Du Đại Du đứng dậy tiễn chân y xuống dưới, cười áy náy:
- Hai cái lão đó gì cũng tốt, có điều điều quá cổ hủ, Thẩm huynh đệ ngàn vạn lần chớ để ý.
Thẩm Mặc kéo tay ông ta, dài nói:
- Không giúp được gì cho đại ca, nhưng có lẽ chuyện không tệ như trong tưởng tượng đâu, đại ca cứ lạc quan lên, chắc sóng yên biển lặng sớm thôi.
Nói rồi siết chặt tay ông ta, trầm giọng nói:
- Bảo trọng.
Y nói rất nhanh nhắc nhở:
- Khi tham tấu Chu tổng đốc, sao không cần ai làm chứng?
Rồi đi xuống lầu.
Du Đại Du cũng ôm quyền nói:
- Bảo trọng.
Vừa rồi Thẩm Mặc viết chữ "trì hoãn" trong lòng bàn tay ông ta, ý thứ quá rõ ràng, kéo dài thêm vài ngày nữa, là cục diện sẽ xoay chiều.
Sau khi về phòng bao, hai người kia lên tiếng nhạo báng Thẩm Mặc, còn nói Du Đại Du nhìn nhầm người, Du Đại Du lại nói:
- Kỳ thực y đã nhắc chúng ta rồi đấy.
- Ta chỉ thấy thằng nhãi đó ngậm chặt miệng, có nhắc gì đâu.
Vương Sùng Cố không tin.
- Đó chính là điều y nhắc chúng ta đấy.
Du Đại Du trầm giọng nói.
Hai người kia đều không phải ngốc, hỏi:
- Im lặng?
Du Đại Du gật đầu:
- Có lẽ chuyện chưa tới mức quá tệ đâu, chúng ta đừng vội tỏ thái độ, có lẽ sóng yên biển lặng sớm thôi.
Ông ta hạ giọng nói nhỏ:
- Khi Chu bộ đường bị tham tấu ngã nhào có cần ai tham tấu phụ vào đâu.
Hai người kia lòng máy động, thầm nghĩ :" Chẳng lẽ Triệu Văn Hoa không nắm chắc cho nên lừa chúng ta dâng tấu?" Dù sao cũng vô kế khả thi, vậy thì cứ trì hoãn vậy.
Về sau sự thực chứng minh phán đoán của Thẩm Mặc là chính xác, Gia Tĩnh đế sau khi đọc tấu chương của Dương Nghi, vốn muốn trực tiếp định tội Tào Bang Phụ, lại bộ thượng thi Lý Mặc lại nói trước mặt rồng:
- Dương Nghi vừa mới tới nơi, không hiểu nội tình, quá nửa là do Triệu Văn Hoa uy hiếp cho nên mới dâng bản tấu này.
Lời này nhắc nhở Gia Tĩnh đế, ông ta liền lệnh lên triều thảo luận.
Kết quả nghị luận trên triều là cấp sự trung Hạ, Tôn biện hộ cho Tào Bang Phụ, làm hoàng đế chấp nhận, liền miễn tội cho Phụ, còn khiển trách Nghi mù quáng nghe lời nói sàm, trách Triệu Văn Hoa tin đồn đoán bậy bạ, lệnh hai kẻ đó không được vu khống đồng liêu nữa.
***Cấp sự trung: Giám sát lục bộ, đàn hặc trăm quan, bổ xung cho ngự sử, biên soạn chiếu chỉ .. Nói chung là kiểu cố vấn của vua.
Kết cục này làm thiên hạ trố mắt, ai cũng biết Tào Bang Phụ vượt qua sóng to gió lớn mà không lật thuyền tuyệt đối không phải là hai cấp sự trung nho nhỏ có thể làm được, mà do có nhân vật lớn sau lưng muốn bảo vệ ông ta, hoặc muốn kiếm chuyện với Nghiêm các lão.
Trừ Lý Mặc Lý Thời Ngôn ra thì không có người thứ hai nào có thể làm nổi, mà dựa vào mỗi học sinh kia thì Lý Mặc cũng không làm nổi điều này. Điều này phải chăng nói rõ, trong lòng bệ hạ, Lý Mặc đã quan trọng không kém gì Nghiêm các lão nữa?
Rất nhiều Thanh Lưu thống hận Nghiêm đảng cùng với những kẻ bất đắc chí liền ào ào chạy theo Lý Mặc. Mà Lý Mặc đúng là càng ngày càng phất lên, mặc dù còn chưa được vào nội các nhưng hưởng thụ đãi ngộ của thành viên nội các, cưỡi ngựa trong Tây Uyển, uống trà ở Trị Lư, còn thường đứng gác cho hoàng đế tu luyện, thánh ân không thua một ai.
Vì thế phủ lại bộ thượng thư đặt ở đường Đông Trường An, nhất thời cũng phát sáng, chẳng kém gì tướng phủ ở Tây Trường An.
Lý thiên quan hùng hổ ép tới, Nghiêm thủ phụ lại chẳng có phản ứng gì, nghe nói Nghiêm các lão đổ bệnh nằm giường còn viết thư chửi cho Triệu Văn Hoa một chập, bảo hắn an tâm làm việc, đừng có cứ mãi gây thị phi, chuốc lấy phiền toái cho bản thân.
*** Chú, Lý Mặc trưởng quản trăm quan nên còn gọi là thiên quan, chẳng phải là tên chữ hay tên hiệu gì.
Thế là mọi người đều nói, Nghiêm các lão không dám đấu với Lý thiên quan rồi, xem ra Lý thượng thư đã chiếm thượng phong, thế là càng có thêm nhiều người ngả theo Lý Mặc. Cũng có người bắt đầu công kích Nghiêm đảng, mặc dù bọn họ không có gan như Thẩm Luyện, trực tiếp khai chiến với Nghiêm Tung. Cho nên vây cánh của Nghiêm Tung liền gặp xui xẻo, từ đám quan cao cấp bộ như Ngô Bằng, Mậu Khanh trở xuống, không kẻ nào không bị tham tấu.
Nhất là vị Triệu thị lang nghiễm nhiên thành bá chủ đông nam càng bị chửi bới thối không ngửi nổi, có người nói hắn tham ô hối lộ, có người nói hắn hãm hại đại thần, có người nói hắn không hiểu chuyện quân, ghen tị hiền tài... Lại còn có người lôi chuyện xấu xa Triệu thị lang khi còn nhỏ nhìn trộm nha hoàn tắm rửa ra nữa.
Tấu chương ào ào đổ xuống làm Gia Tĩnh đế cũng hết sức kinh hãi, sai người gọi Nghiêm Tung tới, thái giám nói :
- Các lão còn chưa rời giường được.
Hoàng đế không chút khách khí quát:
- Vậy thì khiêng ông ta tới.
Đối diện với tình thế tốt đẹp, hoàng đế tin tưởng, đồng liêu bợ đỡ, Nghiêm đảng lui bước, sĩ lâm reo hò. Lý Mặc có chút đắc ý tới mất cảnh giác, vì tất cả làm ông ta tin rằng, ở triều đình, ông ta đứng đầu.
Nhưng Lý thiên quan lại quên mất một điều, hai năm trước ai đuổi mình mình về nhà. Thực ra so với Nghiêm các lão mưu sâu kế hiểm, đại thụ rễ chắc, thì ông ta còn non lắm.
Khi Nghiêm các lão bị khiêng tới cung Ngọc Hi, nhìn lão thủ phủ dùng mạng sống thử đan dược cho mình, sắc mặt vẫn còn trắng bệch thoi thóp. Khuôn mặt hoàng đế liền nhu hòa hơn nhiều, Gia Tĩnh đế trước tiên hỏi Nghiêm Tung sức khỏe đã tốt hơn chưa?
Nghe thấy hoàng đế hỏi, Nghiêm các lão thở phào, Nghiêm Thế Phiên đã nhắc nhở ông ta. Nếu hoàng đế hỏi tới Triệu Văn Hoa trước thì chỉ có thể vứt xe thí tướng thôi. Nhưng nếu như hoàng đế hỏi tới sức khỏe trước, thì nói rõ trong lòng hoàng đế, lão ta vẫn quan trọng hơn một chút.
Nghiêm Tung mặt đầy cảm động cảm tạ long ân, hoàng đế áy náy nói:
- Không ngờ sức thuốc lại mạnh như thế, làm hại khanh mất rồi.
Nghiêm Tung làm bộ hoảng sợ gắng gượng quỳ xuống đất, khấu đầu với hoàng đế, nói:
- Thần tầm thường kém hiểu biết, lại hưởng phúc tới tuổi già thế này đã là quá phận rồi, e rằng kiếp này thần không có duyên với thiên đạo, chỉ mong trận trung báo chủ, bệ hạ vạn thọ vô cương là mừng rồi.
Lời này nói cực kỳ tuyệt, vừa không làm hỏng lòng tin của hoàng đế vào đan dược, lại biểu thị trung thành, lại ám thị hoàng đế , sau này còn ban dược là cái thân già này chết chắc đấy.
Hiệu quả rất tốt, mặt rồng hơn hở, nhưng có chút đáng tiếc là hoàng đế quá cảm động, cho nên vẫn kiên trì:
- Bất kể thế nào thì kéo dài tuổi thọ vẫn tốt, Duy Trung, khanh chỉ cần trung thành làm việc, trẫm vẫn sẽ ban đan dược cho.
Nghiêm Tung thiếu chút nữa sợ té xỉu, nhưng mặt vẫn tỏ ra cảm kích rơi lệ.
Sai thái giám đỡ Nghiêm thủ phụ lên ghế, hoàng đế mới nhớ ra mục đích gọi ông ta tới đây, trầm giọng hỏi:
- Triệu Văn Hoa đúng là tồi tệ như thế hay sao?
Nghiêm Tung nghe vậy lại muốn khấu đầu, Gia Tĩnh khoát tay, bảo thái giám đỡ ông ta dậy, Nghiêm Tung tạ ơn xong nói:
- Lão thần chỉ biết Lý Mặc là đồng hương, lại là hảo hữu của Trương Kinh, cho nên khả năng nhìn Văn Hoa không vừa mắt.
Phải nói hiểu tâm tư của hoàng đế thì trên đời này e không một ai hơn Nghiêm Thế Phiên, hắn biết hoàng đế thích nhất là suy bụng ta ra bụng người, cho nên câu này của Nghiêm Tung đánh tan nghi ngờ của hoàng đế. Gia Tĩnh chuyển sang hỏi:
- Trẫm muốn để Lý Mặc nhập các, Duy Trung khanh thấy sao?
Vấn đề này Nghiêm Thế Phiên không ngờ tới, nhưng Nghiêm các lão gừng càng già càng cay, có thể ứng phó hoàn hoàn, trước tiên lão ta khen Lý Mặc một phen, nói Lý Mặc dám nhận trọng trách, lại có tài hoa, lúc này mới đổi giọng:
- Nhưng triều ta từ thời khai quốc tới nay, chưa từng có lại bộ thượng thư nhập các, vì sao liệt tổ liệt tông làm thế thì thần không dám suy đoán bừa.
Thế là Gia Tĩnh bỏ ý nghĩ này.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Biến hóa ở Bắc Kinh mau chóng được truyền tới Chiết Giang, Triệu Văn Hoa bất lực nói với Hồ Tôn Hiến :
- Xem ra ngươi chỉ đàn nhậm chức tuần phủ này một thời gian thôi, Lý Mặc đang ở thế thịnh, nghĩa phụ của ta không thể nào lay động được.
Hồ Tôn Hiến sắc mặt bình tĩnh, kỳ thực nửa tháng trước khi tin tức Dương Nghi nhậm chức truyền tới thì hắn đã dự liệu được ngày hôm nay rồi. Nhưng Triệu Văn Hoa không chịu cam tâm, cứ muốn thử một phen, giờ thì tốt rồi, mọi người đều dừng lại, vậy thì nên làm gì thì làm cái đó thôi.
Hồ Tôn Hiến đứng dậy, nói:
- Đại nhân, giặc Oa đánh úp một dải Ninh Ba, Đài Châu, chiến sự căng thẳng, hạ quan phải tới tiền tuyến tọa trấn đây.
Triệu Văn Hoa gật đầu, ngoạc miệng chửi:
- Con mẹ Dương Nghi chứ, trừ "vâng vâng vâng" với "dạ dạ dạ" ra thì chẳng biết nói cái chó gì, cũng chẳng biết làm cái gì, hoàn toàn là tên ăn hại.
Hồ Tôn Hiến thầm nghĩ : " Chưa chắc đâu." Liền cười nói:
- Chu công khủng cụ lưu ngôn nhật, vương mãng khiêm ti hạ sĩ thì.
- Nhược thị đương thì thân liền tử, thiên cổ trung gian hữu thùy tri?
Triệu Văn Hoa khẽ nói:
- Ta biết rồi, Mai Lâm huynh cứ yên tâm đi đi, bản công sẽ trông chừng hắn.
( Chu công sợ hãi lời rèm pha.
Vương Mãng chùn bước lựa hiền tài.
Nếu như khi ấy mang mất cả.
Người đời ai biết thật giả đâu.
Đại ý là khi Chu Công, Vương Mãng bị gian thần gièm pha mà chết đi thì nay ai biết được là trung hay gian. )
Sau khi rời Lô Viên, Hồ Tôn Hiến còn phải đi tìm Thẩm Mặc để y giúp hắn, đưa Lang Thổ binh ra xuất chiến. Ngồi trong kiệu, Hồ trung thừa cười mắng:
- Tuần phủ xuất binh còn phải đi xin chỉ thị tuần án, đây là chuyện quái quỷ gì chứ.
Thẩm Mặc nghiêm nhiên thành người thay mặt triều đình tiếp xúc với Lang Thổ binh, cũng không biết y có ma lực gì lại có thể giao tiếp với Lang thổ binh, lại còn được bọn họ phục sát đất, chỉ đâu đánh đó. Hồ Tôn Hiến mấy lần muốn vòng qua Thẩm Mặc trực tiếp trao đổi với những đầu nhân kia, kết quả là đụng đầu vào tường, đành mỗi lần điều binh ngoan ngoãn trao đổi với Thẩm Mặc
Thẩm Mặc vẫn ở trong dịch quán, gần đây y rất phiền não, vốn muốn thuê một trạch viện ở Tây Khê, nhưng sai người đi nghe ngóng, những gia chủ đó lai lịch rất lớn, toàn là bố chính sứ, án sát sứ, lại còn có cả thị lang thượng thư trong triều. Đều không có y cho bên ngoài thuê.
Về sau Thẩm Mặc nghe ngóng được nha môn Chiết Giang tuần phủ có nơi chuyên dùng cho tuần phủ đại nhân nghỉ ngơi, liền định tính kế với Hồ Tôn Hiến, nhưng vì không có lý do, cũng không tiện lỗ mãng đi mượn, đang vò đầu bứt tai thì Hồ Tôn Hiến tới nơi nạp mạng.
Nhìn thấy nụ cười phát ra từ tận đáy lòng của y, Hồ Tôn Hiến lòng giật đáy thót :" Không phải y muốn xẻo của ta một món gì đấy chứ?" . May là hắn sớm có giác ngộ, sau khi nói rõ lý do, liền đặt một tờ giấy dày lên bàn nói:
- Không thể đệ huynh đệ chạy đi chạy lại tay không được, chút bạc này coi như là lộ phí vậy.
Thẩm Mặc liếc mắt nhìn, là một tờ quan phiếu hai nghìn lạng, bằng vào tấm phiếu này có thể tới kho bạc lấy quan ngân. Thầm than :" Hồ đại nhân thật hào sảng, lão tử đi lại cùng lắm có hai mươi dặm, chẳng cần phải nghỉ chân mà có nhiều lộ phí đến thế, nếu mà chạy lên kinh thành một chuyến cho hắn thì phải lật gạch kho bạc Chiết Giang lên mới đủ trà mất."
Nghĩ nhăng nghĩ cuội một hồi y mới nghiêm mặt nói:
- Đều làm việc cho triều đình cả, trung thừa há phải làm thế.
Liền đẩy tờ quan phiếu trả lại, Hồ Tôn Hiến đẩy qua đẩy lại mấy lần, thấy y không định lấy thật, bất giác tức giận:
- Xem thường Hồ Tôn Hiến này phải không? Không cần thì xé nó đi.
Thẩm Mặc vội cười bồi:
- Kỳ thực tiểu đệ có chuyện muốn nhờ, cho nên mới không thể nhận số tiền này.
- Chuyện gì?
- Trước tiên thu tiền lại hẵng nói.
Thẩm Mặc kiên trì như thế, Hồ Tôn Hiến mới thu quan phiếu vào ống tay áo:
- Giờ đã có thể nói được chưa?
- Không dấu gì trung thừa, năm nay là năm có kỳ thi lớn, hiện giờ đã sắp gần ngày thi rồi, mà nửa năm qua tiểu đệ bị đủ mọi chuyện lớn chuyện nhỏ làm phân tán quá nhiều tinh lực, hiện giờ đánh suốt ngày vùi đầu đọc sách, coi như lâm trận mài giáo vậy.
Thẩm Mặc ngại ngùng nói.
- Điều nên làm mà.
Hồ Tôn Hiến gật đầu:
- Nếu muốn đi trên sĩ đồ thì không xuất thân tiến sĩ là không xong.
Nói tới đó cười khà khà:
- Ngay cả Văn Trường tiên sinh, ta cũng bảo huynh ấy chớ vội tới giúp sức, an tâm ở nhà đọc sách chuẩn bị thi cử là quan trọng hơn hết thảy.