“ Ha ha ha” mấy tiếng cười to truyền vào trong tai bọn họ. Thanh âm đinh tai nhức óc, ngay cả những đống đá lớn phía bên ngoài dường như cũng bị thanh âm này làm cho chấn động, run rẩy vài cái, đáy biển cũng theo đó vang lên vài tiếng ‘ầm ầm’. Chỉ có điều, điều này rất nhanh khổi phục lại vẻ bình thường.
Dị trạng, đã xảy ra dị trạng.
Bên ngoài lam quang, xuất hiện một đạo hào quang màu đỏ, đang từng chút một cắn nuốt lam quang, khuc vực mà hào quang màu lam bao trùm đang dần dần thu nhỏ lại, được dần dần thay thế bởi hào quang màu đỏ.
Mà người sử dụng lực lượng hào quang màu lam là Ngọc Lan, có vẻ có chút cố hết sức, thân mình bắt đầu run rẩy, nhưng nàng nâng Ma lực châu nơi tay, vẫn không có chút lay động, nàng biết, khi đem lực lượng Ma lực châu tán đi, chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vận mệnh bọn người Tử Điệp cũng sẽ đồng dạng giống như vậy. Mặc kệ là vì tánh mạng của ai, nàng cũng không thể buông tha được, chỉ có thể vận dụng hết lực lượng chính mình, kiên trì chống đỡ, ngăn cản, mặc dù biết rõ là lực lượng chính mình không thể chống lại được lực lượng kia.
Tử Điệp cũng nhìn ra Ngọc Lan chống đỡ vất vả, biết sự tình không ổn, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Nhược Tư, nói: “Đệ ở bên trong này, không cần đi ra ngoài, tỷ ra ngoài trợ giúp Ngọc Lan tỷ”. Nói xong, bước ra khỏi khu vực bảo hộ của màn hào quang màu làm. Kỳ thật, lúc này màn hào quang màu lam dường như cũng không tồn tại, bới vì màu lam của nó, đã bị hào quang màu lam từ Ma lực châu của Ngọc Lan bao trùm lấy.
Trần Nhược Tư trong lòng buồn khổ một trận, cười nói: “Ha ha, ta đường đường là một đại nam nhân, lại phải để cho hai nữ nhân đến bảo hộ, thật sự là buồn cười, buồn cười a!”
Tử Điệp ra khỏi màn hào quang, rõ ràng cảm giác được có một cỗ lực lượng to lớn hướng về nàng đánh tới, nàng biết, cái này có thể là dư lực của Ma lực châu kia. Nàng không có nghĩ nhiều, tiện tay một trảo, một thanh kiếm long lánh hào quang màu trắng hiện ra trong tay nàng. Nàng cầm kiếm ở trong tay múa vài cái, bạch quang trên thân kiếm nháy mắt bành trướng, sáng chói mắt, Thân thể của nàng di chuyển, lắc mình hướng về màn hào quang màu đỏ đang cắn nuốt lam quang kia phi tới.
Ngọc Lan thấy thế, trong lòng khẩn trương, vội quát: “Không cần, muội . . . . . . “ Lời của nàng còn không có nói hết, một tiếng” Phanh” đã vang lên, kiếm của Tử Điệp đã đâm vào hồng quang kia, nhất thời, bạch quang tứ tán ra bốn phía, hồng quang chỉ dao động vài cái, thoạt nhìn dường như cũng không có bị ảnh hưởng gì. Trong một khắc kiếm của Tử Điệp va chạm với hồng quang kia, nàng cảm giác có một cỗ khí kình mạnh mẽ xuyên thấu qua kiếm của chính mình, mạnh mẽ tiến vào thân thể, nhất thời cảm thấy một trận tức ngực, choáng vàng, thân thể cũng nháy mắt bị bắn ngược ra ngoài, ngã xuống cách Trần Nhược Tư không xa, phun ra một nụm máu tươi, nhắm lại hai mắt, bất động nằm ở nơi đó. Nhưng trên khóe miệng nàng, mơ hồ xuất hiện nụ cười thản nhiên, hiển nhiên, nàng đối với việc này không hề cảm thấy hối hận.
Trần Nhược Tư nhìn Tử Điệp nằm ở đó, trong lòng cảm thấy một trận khó chịu,phẫn nộ thương tâm, huyết dịch ở trong cơ thể cuồn cuồn chảy xuôi, đột nhiên, hắn hét lớn một tiếng, dường như oán khí cùng bất mãn trong cơ thể đều phát tiết ra ngoài. Ở bên ngoài thân thể hắn, xuất hiện hào quang màu vàng nhàn nhạt, hắn hồn nhiên không biết. Lúc này, hắn mơ hồ cảm giác được thân thể chính mình dường như trở nên thoải mái hơn một chút, nhưng hắn cũng không có ý thức được chính mình đã thoát khỏi pháp thuật cấm cố của quái diện nhân đặt trên người mình. Có lẽ, là bởi vì hắn quá mức thống khổ mà không có cảm giác được dị trạng thân thể.
Hắn lập tức liều lĩnh xông ra bên ngoài, ôm lấy Tử Điệp, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười của nàng. Thương tâm, thống khổ, nhanh chóng trần ngập toàn bộ trái tim hắn. Hắn không có rơi lệ, có lẽ bởi vì hắn cảm thấy giờ phút này cũng không phải là thời điểm để rơi lệ, hắn đem Tử Điệp ôm lên, đi vào khu vực bảo hộ của màn hào quang màu làm. Cảm giác, hắn có thể cảm giác được khu vực tồn tại của màn hào quang màu lam, nhưng hắn cũng không có vì vậy mà cảm thấy cao hứng, cõ lẽ hắn có chút tự trách chính mình là loại cảm giác này lại tới quá muộn.
Hắn đem Tử Điệp nhẹ nhàn đặt xuống, khẽ cười có chút miễn cưỡng, trong lòng tự nhủ: “Dù sao cũng là chết, nàng chờ, ta sẽ đến cùng nàng.” Hắn rất nhanh xoay người, lại bước ra khu vực của màn hào quang màu lam.
Ngọc Lan vốn đang cố hết sức chống đỡ, nhưng thấy Tử Điệp dùng kiếm đâm một nhát như vậy, nàng lại cảm giác được áp lực hào quang màu đỏ cấp cho chính mình trở nên nhỏ hơn rất nhiều, cũng có một tia cơ hội thở dốc, vội hít vào một hơi, lại hướng Ma lực châu rót vào linh lực. Nhất thời, khu vực hào quang màu lam trở nên cường thịnh hơn, tốc độ mở rộng của hào quang màu đỏ cũng trở nên chậm hơn một chút, thoạt nhìn không phải là rõ ràng lắm.Ngọc Lan thúc giục linh lực đồng thời cũng chú ý tới hành động của Trần Nhược Tư và Tử Điệp đang té xỉu, trên người hắn đã phát sinh biến hóa, làm cho nàng cảm giác được phi thương kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: “Lúc trước thoạt nhìn hắn, rõ ràng chính là một người bình thường, hiện tại vì cái gì đã có hào quang nhàn nhạt màu vàng hộ thể, nhưng làm cho người khác cảm thấy kỳ quái chính là, trong cơ thể hắn mơ hồ còn có hơi thở của long tộc nhân, thực làm cho người ta cảm thấy bất khả tư nghị(không thể tưởng tượng nổi), hay là, hắn chính là đứa con mà thất lạc hơn mười năm nay của cô cô. Nàng đoán như vậy cũng không kỳ quái, bởi vì long tộc nhân hơi thở chính là độc nhất, sinh vật khác không thể giả mạo được, mà hơn mười năm trước long tộc phát sinh sự tình, là cô cô của nàng mất đi đứa con, nói cách khác người duy nhất có khí tức long tộc nhân, chỉ có thể là hắn. Cũng không biết Trần Nhược Tư mà biết được bí mật trọng đại này, chính là có cái dạng tâm tình gì, cái này ai cũng không biết.
Trần Nhược Tư đứng ở nơi đó, hít nhẹ một hơi, ánh mắt nhất thời sáng ngời, có thể nhìn thấy vô số phân tử lực lượng quanh thân hắn, đều hướng về cơ thể hắn vọt tới, tiến nhập thân thể hắn, trở thành một bộ phân thân thể hắn, làm cho hắn cảm giác thấy vô cùng thoải mái sảng khoái, tối trọng yếu chính là hắn cảm thấy được cơ thể chính mình, dường như lực lượng tràn ngập vô tận, như cỗ khí lưu to lớn, rất nhanh ở trong cơ thể hắn vận hành xoay tròn. “Chuyện này là sao vậy nhỉ, chẳng lẽ ta đã giải khai được pháp thuật cầm cố của quái diện nhân kia.” Trần Nhược Tư kinh hô trong lòng.
Lúc này, Trần Nhược Tư đã lĩnh ngộ đột phá tới một cảnh giới mới, chính là bởi vì Tử Điệp bị thương, mà kích phát tiềm năng đặc biệt của long nhân tộc trong cơ thể hắn, bằng không, hắn tuyệt đối không có khả năng phá tan pháp thuật giam cầm của quái diện nhân trên người hắn.
Theo tiềm năng long nhân tộc trong cơ thể hắn thức tỉnh, nặng lực của hắn, trong nháy mắt tăng vọt, hơn nữa vừa rồi tụ lực vận khí, hấp thu lực lượng Ma lực châu phóng xuất ra, hào quang màu vàng phát ra quanh thân thể hắn càng trở nên chói mắt. Theo hào quang màu vàng mở rông, dần dần thay thế hào quang màu lam, dần dần tiếp cận khu vực bị hào quang màu đỏ bao trùm.Ngọc Lan cũng không có được đoán được ở lúc khẩn yếu quan đầu này, lại phát sinh sự tình cứ như trong hí kịch làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi. Có hào quang màu vàng trợ giúp, áp lực mà nàng thừa nhận, đang dần dần giảm bớt, đến cuồi nàng, thậm chí nàng còn cảm giác được chính mình căn bản là không còn phải thừa nhận một chút áp lực nào.
Nàng trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhất thời ngốc lặng tại nơi đó, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào thanh niên đột nhiên trở nên cường đại vô cùng trước mắt, cũng dường như quên bản thân mình đang ở trong nguy hiểm.
Hào quang màu đỏ bên ngoài dần dần bị bức lui, đẩy lùi nó chính là quang mang màu vàng kia, hoàn cảnh chung quanh, đã được hào quang màu vàng chiếu rọi, trở nên xanh vàng rực rỡ. Bọt nước đang được thổi đi về phía trước, cũng đặc biệt trở nên sáng ngời chói mắt, hào quang màu vàng bên trong, cũng có vẻ nổi bật hơn. Thoạt nhìn, giống như một viên hạt châu vàng, đang chậm rãi bốc lên.
Hào quang màu đỏ biến mất không còn một tia, hào quang màu vàng vẫn tiếp tục bành trương, khu vực nó bao trùm càng lúc càng lớn, đột nhiên, một cái thân ảnh màu xám, xông vào khu vực hào quang màu vàng, hai mắt quang mang lóng lánh đỏ như máu, thẳng hướng về Trần Nhược Tư đánh tới.
Ngọc Lan hoảng sợ thét lên, thân thể run rẩy vài cái, suýt nữa mất đi trọng tâm, ngã xuống, cũng may nàng phản ứng coi như nhanh nhẹn, rất nhanh liền khống chế được thân hình, sắc mặt hoảng sợ nhìn bóng xám đang tiếp cận, nhất thời không biết như thế nào cho phải. Trong lòng không khỏi thầm kêu: “Đây là cái gì, đây là quái vật gì a?”
Trần Nhược Tư đứng lại tại chỗ, cũng không có cảm thấy một tia kinh hoàng, ngược lại phi thường bình tĩnh, trong miệng mặc niệm chú ngữ khu động Vạn Tượng Càn Khôn Quyển, cánh tay cũng bắt đầu giơ lên, tụ tập một cái quang cầu bạch sắc sáng ngời chói mắt, nâng tay phải lên, đợi bóng xám kia đến.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 9 – Tu phục thánh sơn (2)
Chương 162: Hung thú Ngao Du (1).
Dịch giả: shark410
Nguồn : 4vn.eu
Nhóm lão quy ở phương xa khi tiến lại gần, nhìn thấy phía trước một hồi lam quang lóng lánh, một hồi hồng quang bao phủ, giờ phút này lại biến thành thế giới kim quang, nhất thời hoảng sợ vội dừng cước bộ, mạnh mẽ thở ra một hơi, trong lòng vì Ngọc Lan Công Chúa mà trở nên lo lắng. Bọn họ tuy rằng lo lắng, nhưng bọn họ đồng thời cũng biết cho dù chính mình có đuổi tới, cũng không làm nên chuyện gì, cũng không thể thay đổi cái gì, lão quy nhanh chóng hướng nhóm thủ hạ mình là lính tôm cua phân phó :”Mau, nhanh đi thỉnh Long vương gia đến đây!”
Nhóm lính tôm cua đang ngây ngốc ở đó nghe được mệnh lệnh của lão quy, vội vội vàng vàng vâng dạ, lập tức quay lại theo hướng ngược lại bơi đi.
Khi nhóm lính tôm cua rời đi, lão quy chậm rãi xoay người lại, nhẹ thở dài một hơi, đột nhiên tốc độ nhanh hơn, hướng về chỗ kim quang bao phủ, bơi tới.
Bóng đen màu xám kia quan sát thấy quang cầu trong tay người trẻ tuổi trước mặt sáng mắt chói ngời, biết trong đó ẩn hàm lực lượng cực kỳ cường đại, đột nhiên định trụ thân hình, trừng lớn hai mắt, bắn ra hai đạo quang mang màu đỏ, thẳng hướng quang cầu trong tay Trần Nhược Tư mà đến.
Trần Nhược tư dường như ý thức được thân ảnh màu xám kia sẽ có một chiêu như vậy, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái hay kinh ngạc, tay trái khẽ nâng, từ ngón trỏ cùng ngón giữa, hai đạo hào quang kim sắc bốc cháy, nghênh đón lưỡng đạo hào quang màu đỏ kia. Mà đồng thời, lúc này Trần Nhược Tư cũng thấy rõ ràng bộ mặt đích thực của bóng xám kia, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy phi thường kinh ngạc, thầm nghĩ: “Quái vật này không phải là đầu Tiên thú, khi ta bị trọng thương, trên đường Linh Cơ mang đi trị thương đã gặp qua rồi sao? Nghe Linh Cơ nói nó tên là Ngao Du, ngày trước nó cùng Hổ Long Thú và Bức Quái Thú đánh nhau, sau khi bị thương, thoát đi, chẳng lẽ trốn đến vùng biển này sao?” Nghĩ đến đấy, Trần Nhược Tư không khỏi một trận căng thẳng trong lòng, cũng có chút lo lắng hơn. Giờ phút này, có thể là do hắn ngày trước từng thấy tình hình Ngao Du thú kia cùng Hổ Long Thú và Bức Quái Thú ở trên không trung đánh nhau, cảm thấy trái tim băng giá, cũng chính là vì vậy tạo thành bóng ma không tan, làm cho hắn cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Giờ phút này, Trần Nhược Tư đã không còn giống như tên Trần Nhược Tư lúc trước, hắn hiện tại tuy rằng còn không có thoát ly phàm tục bước vào tiên cảnh, nhưng năng lực của hắn giờ phút này, cũng tuyệt không thua pháp lực hạ tiên, hơn nữa long lực trong cơ thể hắn thức tỉnh, chỉ sợ cho dù là thượng tiên, cũng khó có thể đưa hắn vào chỗ chết. Điều này, hắn cũng không tự biết, hắn chỉ biết là năng lực chính mình được đề cao, nhưng đến tột cùng là tới loại trình độ nào, hắn hoàn toàn không biết gì cả. Nếu hắn biết được những điều này, nói không chừng sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Ngao Du thú trước mắt, cũng không phải là kẻ lương thiện, lúc trước vô số thần tiên hạ giới, cũng không thể đem hắn chế trụ, mà khiến cho hắn ung dung thoát đi, ẩn nấp hậu thế, có thể thấy được lực lượng hắn hung hãn cường đại đến mức nào.
Hai tiếng “Bang bang” năng nề vang lên, kim quang bắn ra bốn phía, hồng quang bay lượn, kích thích vô số vòng xoáy nước hướng về bốn phía khuếch tán lan tràn.
Ngọc Lan mơ hồ cảm thấy bên trong những gợn sóng đang lan ra bốn phía, ẩn chưa một cỗ lực lượng rất cường đại, nàng không dám coi thường, mắt thấy vòng hào quang bảo hộ màu lam rụng động, sắp bị tiêu tan, nàng cực lực vọt tới, ôm lấy Tử Điệp, nhanh chóng hướng về phương xa bơi đi.
Ngọc Lan mang theo Tử Điệp mời vừa ly khái, một đám xoáy nước liền bổ nhào vào màn hào quang màu lam, màn hào quang màu lam đã lung lay sắp đổ, tự nhiên là vô lực ngăn cản, nháy mắt tiên tan. Lực lượng xoáy nước, nhanh chóng vọt lên các khối sa thạch trên mặt đất, hướng về phương xa, mạnh mẽ lao đi.
Trần Nhược Tư có kim quang hộ thể, hơn nữa hắn còn có hộ thể tiên khí bảo hộ, tự nhiên là không có e ngại lực lượng của vô số xoáy nước kia đánh vào. Hắn vững như bàn thạch, dứt khoát đứng thẳng ở tại nơi đó, hai mắt hào quang lóng lánh, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Ngao Du thú kia.
Ngao Du thú tựa hồ bị khí thế hắn bức bách, không ngừng rung rẩy hạ thân, lắc lắc ngưu đầu, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi là ai, nhìn ngươi chẳng qua là một phàm nhân, như thế nào lại có pháp lực như thế? Thú vị, thật thú vị, loại chuyện tình này thật đúng là hiếm thấy.”
Đích xác, loại chuyên tình này đích thật là hiếm thấy. Thân thể như Trần Nhược Tư, chỉ sợ là không tiền khoáng hậu(trước không có,sau này cũng không), thân thể hắn mặc kệ là nhìn từ góc độ nào, cũng đều không giống phàm nhân, nhưng lực thừa nhận của thân thể hắn, không biết biết vượt qua thần tiên bao nhiêu lần. Nếu người khác biết hắn có lai lịch là người phàm, chỉ sợ cũng đều cảm thấy kinh ngạc cùng hâm mộ, cho dù là thần tiên, cũng sẽ không ngoại lệ.
Trần Nhược Tư cười cười, nói: “Ta là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là … Ngươi hiện tại nhanh biến mất cho ta, nếu không, ngươi sẽ biết kết cục.” Hắn biết Ngao Du thú trước mắt chính là một đầu Tiên thú, nhưng nó hiện ra trong biển sâu, nghĩ rằng nó chỉ có thể ở đây né tránh người trên tiên giới đuổi bắt, cho nên mới bạo gan, nói ra những lời này.
Ngao Du thú cười to vài tiếng “Ha ha ha”, mắt bốc lên hồng quang, con mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư nói: “Con nít vô tri, ngươi dĩ nhiên lại học thói quen vô dụng dùng khẩu khí đe dọa, ngươi cũng biết ta là tiên giới linh thú, cho dù là thần tiên đuổi theo, tại biển sâu này, bọn họ có năng lực làm khó đễ được ta sao. Mau nói ra lai lịch của ngươi, nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.” Hiển nhiên, hắn nhìn ra thân thể Trần Nhược Tư không giống với thường nhân, cũng có chút hâm mộ không thôi, mới nảy sinh tâm lý tò mò, bằng không, lấy tính nết hắn, chỉ sợ sớm đã xông lên phía trước, đem Trần Nhược Tư đánh thành tám khối rồi.
Trần Nhược Tư cười lạnh một tiếng, nói: “Ha ha, ta vì cái gì phải nói cho ngươi, có bản lãnh thì cứ xông lên đi, ngươi nghĩ rằng ta lại đi sợ tên quái dị như ngươi sao?”
Ngoa Du thú tức giận mắt bốc lên ánh vàng, hồng mang đại thình, mạnh mẽ dậm châm, kim quang chói mắt bất ngờ bao phủ toàn thân, đột nhiên, hắn lay động đầu một chút, cúi đầu xuống,gầm lên những tiếng rít gào trầm thấp. Không gian đá ngầm bên ngoài, dường như cũng bị chấn động, mặt đất nơi Trần Nhược Tư đứng, đều chấn rộng run rẩy lên, trên mặt đất các khối sa thạch, bị chấn động rời khỏi mặt đất, đều nhảy dựng lên. Nhất thời, các gợn sóng lay động, từng trận ù ù không ngừng vang lên bên tai.
Trần Nhược Tư thấy uy thế như vậy, không khỏi bị dọa đến toát ra mồ hôi lạnh trong lòng không khỏi thất kinh, tự trách chính mình không nên chọc giận tên đáng sợ trước mắt này. Hắn tuy rằng cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn cũng không có kinh hoàng, bình tĩnh nhìn chằm chằm Ngao Du thú, thúc giục lực lượng trong cơ thể, lại tụ tập về quang cầu trong tay.Trải qua hai lần lực lượng tụ tập, quang cầu trong tay phải hắn, càng thêm sáng chói, kim quang lóng lánh, đích thực chói mặt dị thường, từng hào quang làm cho người ta sợ hãi nhanh chóng bao phủ phạm vi mấy trượng không gian chung quanh.
Ngao Du thú dường nhưng cũng không sợ hãi, những tiếng gầm rú trầm thấp cũng không có dừng lại, nó vốn là tên hiếu chiến, gặp người khiêu khích như thế, làm sao có thể đè ép được sự phẫn nộ trong lòng. Nó ngẩng đầu lên, phun ra một quang đoàn đỏ như máu, bắn thẳng về phía Trần Nhược Tư.
Quang mang huyết hồng kia, vừa mới phun ra, Trần Nhược Tư đã cảm giác được một cỗ nhiệt lượng to lớn, đánh thẳng về phía mình, hắn cảm thấy hoảng sợ, vội lui về phía sau mấy bước, tung ra quang cầu trên tay, lúc này đã chuyển hóa từ kim sắc thành bạch sắc, ngăn chặn đoàn quang mang huyết hồng sắc.
Ngọc Lan mang theo Tử Điệp chạy ra khỏi khu vực bao phủ của hào quang kim sắc chưa được bao lâu, chợt nghe có tiếng vang” Ù ù” truyền ra bốn phía, còn tưởng không gian nơi này sụp đổ, tức thì hoảng sợ sắc mặt tái nhợt, kinh hoàng không thôi, trong lòng thầm kêu: “Không xong!” Nhưng nàng cũng không có ngừng lại. Đột nhiên, nàng nhìn thấy phía trước có bóng đen thoáng hiện, nàng còn tưởng rằng là đá ngầm từ trên rơi xuống va chạm lại đây, vội huy chưởng hướng về bóng đen đánh tới, nghĩ muốn đẩy hòn đá kia ra, mở ra cho chính mình một con đường đi tiếp.
“Công chúa người làm gì vậy?” Thanh âm lão quy vang lên ở phía trước nàng.
Ngọc Lan sửng sốt, thu hồi cánh tay, nhìn chăm chú, nhận ra bóng đen đó nguyên lai là lão quy, hít vào một hơi, kêu lên: “Nguy hiểm thật, nếu lão không kêu lên đúng lúc, chỉ sợ đã trúng một chưởng này của ta rồi. Lão như một bóng u linh, hướng tới đây làm cái gì? Mau quay lại, nơi này rất nguy hiểm.”
Lão quy định trụ thân hình, cười cười, nói: “Ta thấy công chúa gặp nguy hiểm, liền đến đây để giúp người à?”
“Vậy sao? Cám ơn.” Ngọc Lan nghi hoặc nở nụ cười, trong mắt lộ ra quang mang kinh ngạc, hiển nhiên là trước kia nàng xem nhẹ dũng khí của lão quy, chỉ biết lão là một người không có bao nhiêu năng lực, chung quy chỉ là lão gia hỏa chuyên làm ra những chuyện tình làm cho người khác cười đến rụng răng mà thôi.
“Đương nhiên là sự thật, công chúa nghĩ rằng ta không biết nơi này có nguy hiểm sao? Bằng vào kinh nghiệm của lão quy ta, bên kia nhất định là phát sinh đại sự, Công Chúa ngươi mau dẫn Tử Điệp Công Chúa rời đi, đã lâu không có gặp qua loại tình huống lớn như thế này, lão quy lúc này không thể bỏ qua được.” Lão quy cười quỷ dị, thân hình chợt lóe, rất nhanh đã bơi về phía trước.
Ngọc Lan lắc lắc đầu, nhìn thân ảnh lão quy rời đi, trong mắt phóng ra những tia quang mang mê hoặc khó hiểu.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 9 – Tu phục thánh sơn (2)
Chương 163: Hung thú Ngao Du (3).
Dịch giả: shark410
Nguồn : 4vn.eu
Lão quy cách khu vực tỏa sáng của kim sắc quang mang ước chừng hơn trượng, nhìn thấy trong khu vực kim sắc quang mang hồng sắc quang cầu cùng bạch sắc quang cầu hòa vào nhau, nháy mắt nổ mạnh, lập tức truyền đến một tiếng nổ “Oanh long” kinh thiên, lỗ tai lão nhất thời mất đi thính giác, vụ nổ phóng ra quang mang chói mắt, khiến mắt lão phải nhanh chóng nhắm lại, nhưng vẫn cảm giác được một cỗ nhiệt năng cuồn cuộn, hướng về phía lão mạnh mẽ lao đến.
Lão quy ổn định tâm thần, mở mắt, đứng thẳng thân mình, hai tay huy động trên không trung vài cái, một vòng sáng lam sắc hiện ra quanh thân lão, lão đắc ý cười cười, tự nói một mình: ”Có cái này các ngươi không thể đả thương đến ta rồi, cái này . . . . . “ Nói còn chưa xong, cơn sóng nhiệt năng đã mạnh mẽ dâng lên, va chạm với quang cầu mà lão vừa ngưng tụ, lão cũng không biết là làm sao có thể đứng vững được, đã bị lực lượng to lớn của cơn sóng này trùng kích, nhanh chóng bị đánh bay về phía sau trôi đi. Cũng may quang cầu lão ngưng tụ cũng không có bị phá tan, bằng không, chỉ sợ lão trốn bên trong mai rùa, cũng sẽ bị đốt thành một đống thịt chín. Lam sắc quang cầu không ngừng bị những cơn sóng ngầm làm xoay tròn, lão quy ở bên trong nó cũng xoay tròn theo, miệng lão oa oa kêu to, cũng không ai biết là lão kêu cái gì.
Khu vực được kim sắc quang mang chiếu rọi, dần dần thu nhỏ, hoàn cảnh sáng ngời, cũng trở nên ảm đạm một chút, Trần Nhược Tư ở bên cạnh khu vực kim sắc quang mang, sắc mặt tái nhợt, quanh thân hắn một mảnh thủy vực, bị nhuộm thành một mảnh hồng sắc nhàn nhạt. Phiến thủy vực hồng sắc này, cũng là do vừa rồi hắn phun máu tung tóe ra, nên bị nhiễm hồng.
Ở vị trí hơn trượng trước mặt hắn, Ngao Du Thú vẫn là một bộ dáng kia, toàn thân kim quang bao phủ, hai mắt trừng trừng, hồng sắc quang mang khiến người ta sợ hãi so với lúc trước thoạt nhìn càng hồng, nhưng lại lộ ra nhè nhẹ sát khí lạnh lẽo. Cũng không biết vì cái gì, lúc này Ngao Du Thú đình chỉ rít gào gầm rú, chỉ trừng mắt nhìn Trần Nhược Tư. Điều này làm cho Trần Nhược Tư cơ hồ không sao hiểu được.
Trần Nhược Tư ho nhẹ một tiếng, hộc ra một cục máu bầm, cảm giác đau đớn trong thân thể thoáng tốt hơn chút, nhưng vẻ thống khổ trên khuôn mặt hắn, vẫn như cũ không có thối lui. Hắn khẽ động thân mình, cố chống tay lên mặt đất, thử đứng lên, nhưng giống như đột nhiên mất đi lực lượng, mềm oạt, cơ thể hắn lập tức ngã bổ nhào trên mặt đất, lại hộc ra mấy ngụm máu tươi, tư tưởng cùng ý thức cũng dần trở nên mờ hồ.
Ngao Du Thú thấy hắn như thế, cảm thấy hắn hẳn là không còn lực công kích, hồng sắc quang mang trong mắt chậm rãi biến mất, kim quang hộ thể bao phủ toàn thân, cũng theo đó tiêu thất. Nó bước về phía trước vài bước, bình tĩnh nhìn chằm chằm Trần Nhược Tư một lúc, nói: “Tiểu tử, ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn mạnh hơn, ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại có lực lượng lớn như vậy? Chẳng lẽ ngươi là người thần giới phái tới truy bắt ta? Nói thực ra đi, ta có thể cân nhắc thả cho ngươi một con đường sống.”
Suy nghĩ của Trần Nhược Tư có chút hỗn loạn, cũng có chút mơ mơ màng màng, căn bản là không biết Ngao Du Thú đang nói cái gì, hắn chỉ cảm giác được có thanh âm đang nói chuyện bên tai. Hắn đem hết toàn lực, cố nhấc đầu, làm cho chính mình trở nên thanh tỉnh một chút, trong lòng thì hướng chính mình la lên: “Ta muốn đừng lên, ta muốn đứng lên, ta tuyệt không có thể như vậy chết đi, ta còn muốn cứu Mộng Tuyết, Mộng Tuyết còn chờ ta đến đón nàng.”
Tuy rằng hơi thở sinh mệnh hắn rất là mong manh, nhưng kim sắc quang mang hộ thể trên người hắn, cũng không có bởi vậy mà có cái gì biến hóa, vẫn là sáng ngời như vậy, chu vi quầng sáng tỏa ra, không ngừng tăng lên.
Rốt cục, hắn cố vươn cánh tay, mạnh mẽ chống đỡ thân thể chính mình, chậm rãi đứng lên, mặt hướng Ngao Du Thú, lẳng lặng nhìn một lúc, có vẻ hữu khí vô lực nói: “Ta chính là người thần tiên phái tới bắt ngươi, ngươi trốn không thoát đâu, ha ha . . . . . . . “ Sau khi cười vài tiếng, cũng không có cười tiếp nữa, mà là phun ra một ngụm máu tươi, thiếu chút nữa lại làm cho hắn ngã xuống, nhưng hắn vẫn kiên cường đứng ở nơi đó, bộ dáng cũng không sợ hãi, trong mắt lóe ra quang manh khinh thị nhè nhẹ.
“Vậy sao?” Ngao Du Thú cười khổ, nói: “Ta thật muốn nhìn đám gọi là thần tiên kia có cái năng lực gì, có thể bắt được ta. Bất quá, trước khi bọn họ đến, ngươi phải chết.” Vừa dứt lời, nó ngẩng đầu rít gào một tiếng, huyết hồng sắc quang mang trong mắt lại hiện ra, kim quang quanh thân chói mắt hơn, đem khu vực kim sắc chiếu rọi vốn đang trở nên ảm đạm, lại càng thêm sáng ngời.
Trần Nhược Tư dường như biết bất kể chính mình thế nào, kẻ trước mắt kia, cũng sẽ không bỏ qua cho mình, hắn mỉm cười, khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Ngươi không cần dọa người như thế, ta cũng không sợ hãi, hiện tại ta không có lực đánh trả nữa rồi, chỉ cần va chạm với ta một chút, có lẽ ta liền hồn phi phách tán, không cần phải tụ tập linh lực, phải phiền toái như vậy.”
Những lời này của hắn, chợt khiến Ngao Du Thú có chút bối rối, trong lòng thầm nghĩ: “Tên kia rốt cuộc đang nói cái gì a? Hắn vì cái gì mà nói như vậy , chăng lẽ hắn còn có năng lực phản kích, muốn lấy điều này phân tán lực chú ý của ta, để đạt được hiểu quả đánh lén, hoặc là lo lắng để ta hao phí năng lượng, không thể ứng phó nhóm thần tiên sắp sửa đến đây? Xem ra ta vẫn còn coi thường tên gia hỏa không đáng để mắt tới này. Tuy rằng ta lập tức có thể đưa hắn vào chỗ chết, nhưng năng lượng của ta hao phí, nhất thời cũng không thể bổ sung lại, vạn nhất thật sự có đám thần tiên đến đây vây bắt ta, ta không phải nguy hiểm nhiều hơn sao, ta không thể mạo hiểm, chờ một lúc xem hắn nói gì.” Nghĩ đến đấy, đột nhiên cười quỷ dị, thu hồi một bộ phận linh lực, chậm rãi mở miệng nói: “Nói chuyện với ngươi rất thú vị, vì cái gì lo lắng cho ta? Vì cái gì phải nhắc nhở ta bảo lưu năng lượng linh lực đây ?”
Trần Nhược Tư kinh ngạc nhìm chằm chằm Ngao Du Thú, trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Ngươi đang nói cái gì, ta không có lòng tốt như vậy đâu, ta vốn lo lắng ngươi dùng sức quá độ, đem xác chết của ta đập nát, ta rơi vào cái chết không toàn thây, kiếp sau đầu thai cũng không có cái thân thể hoàn chỉnh mà thôi.” Vốn có lời đồn, sau khi con người chết, thi thể không hoàn chình, kiếp sau đầu thai làm ngươi, cũng sẽ là người thân thể không hoàn chỉnh, ai cũng không biết có phải hay không là sự thật, Trần Nhược Tư nói những lời này, có thể là nghĩ tới lời đồn đại này, mới nói như vậy.
Ngao Du thú khẽ cười, lạnh lùng nói: “Nguyên lai là ngươi nghĩ như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi lo lắng ta hao phí nhiều năng lượng, khi ứng phó với những người khác kéo đến, sẽ chịu thiệt, thật không ngờ ngươi lại ích kỷ như vậy, xem ra ta quá đề cao ngươi rồi, ngươi có biết hay không, lúc trước ngươi nói câu kia, thiếu chút nữa làm cho ta cải biến quyết định trong lòng. Sau lại nghe nhưng lời ngươi vừa bổ sung, ta mới buông tha cho thay đổi quyết định, duy trì ý nghĩ ban đầu, giết chết tên ích kỷ nhà ngươi.”
Trần Nhược Tư chậm rãi hít vào một hơi, tận lực ngăn chặn các dòng khí ngày càng hỗn loạn trong cơ thể, ngẩng đầu nhìn Ngao Du Thú nói: “Suy nghĩ của ngươi so với ý nghĩ của ta càng thêm quái dị buồn cười, ta không rõ, ngươi vì cái gì mà chán ghét người ích kỷ, chẳng lẽ ngươi không ích kỷ sao? Nếu nói ngươi không ích kỷ, thì sẽ không phản bội tiên giới, mà lén sút sống qua ngày. Nếu ta không có đoán sai, ngươi nhất định là vì ham muốn cá nhân của mình, mà phạm vào tiên quy, trốn xuống hạ giới.” Trần Nhược Tư nói như vậy, chẳng qua là muốn chọc tức Ngao Du Thú, trút bớt oán khí trong lòng mình, thật không ngờ nói trúng nguyên nhân Ngao Du Thú phản bội, là bởi vì nó ích kỳ, muốn ở lại phàm gian, hút một mẻ máu mới mà thôi.
Ngao Du Thú nổi giận gầm lên một tiếng, rống to nói: “Ngươi nói cái gì, ta không có phạm tiên quy, chỉ là ngộ thương một người mà thôi, uống một chút máu, điều này sao có thể tính là cái sai của ta, đều là lỗi của người nọ, hắn không chủ động công kích ta, ta có thể đi đối phó hắn sao? Nếu không bởi vì hắn, ta cũng không phải lén lút qua ngày, ta hận hắn, ta hận nhân loại, chờ năng lực ta cường đại rồi, không cần phải e ngại tiên giới nữa, ta muốn rời nơi này, giết hết nhân loại, uống cạn huyết dịch của bọn chúng, đề trấn an bất bình nhiều năm trong lòng ta.
Trần Nhược Tư cười nói: “Nga, ta hiểu rồi, ngươi hận nhân loại không phải bởi vì nhân loại ích kỷ, mà là bởi vì nhân loại đảo loạn cuộc sống của ngươi, khiến cho ngươi mất đi tiên tịch, ha ha, nói đến vẫn là trách ngươi, trách ngươi không có khống chế nhân loại, năng lực nhân loại nhỏ bẻ như thế, ngươi chẳng lẽ còn phải sợ bọn họ sao, có lẽ là nhất thời ngươi cậy mạnh, đem người nọ giết đi, ngươi lúc ấy vì cái gì không trốn đi, nếu đào tẩu, khẳng định sự tình gì cũng sẽ không phát sinh.”
Ngao Du Thú ngẩn cả người, cúi đầu xuống, trong lòng thầm nghĩ: “Đúng vậy, ta lúc ấy thật không ngờ lại thành ra như thế này?” Bỗng nhiên, nó ngẩng đầu cười, nói: “Tiểu tử nhà ngươi đang dạy dỗ ta sao, ý tứ của ngươi là nói ta ngu ngốc có phải không, hừ, ngươi lại dám mở miệng chửi ta, thật đúng là đi tìm chết !”Vừa dứt lời, không đợi Trần Nhược Tư nói tiếp, dẫm mạnh một cái, phi thân xông về phía Trần Nhược Tư.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 9 – Tu phục thánh sơn (2)
Chương 164: Phệ năng chi châu.
Dịch giả: huntercd
Nguồn : 4vn.eu
Trần Nhược Tư nhìn về phía Ngao du thú đang như tia chớp đánh về phía mình, hắn muốn hít vào một hơi cũng không nổi, ngực đau đớn làm cho hắn thiếu chút nữa mất đi trọng tâm, té xuống, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, biết tử thần đánh đến nơi. Hắn nhắm hai mắt lại, yên lặng nhớ đến hình ảnh của Mộng Tuyết, hắn phảng phất như nhìn thấy Mộng Tuyết ở xa xa, vẫy vẫy hắn, yên lặng chảy nước mắt, bộ dáng cực kỳ khó khăn, trong lòng hắn không nhịn được mà thốt lên: "Xin lỗi, ta không có năng lực cứu nàng ra từ tay tên khốn kiếp đó, xin lỗi, cuộc sống sau này không có ta ở bên, nàng hãy tự mình bảo trọng" Nghĩ đến đó nước mắt cũng chảy ra…
Ý nghĩ của hắn vẫn còn tiếp tục, trong lòng hắn tràn ngập nỗi nhớ nhung vô hạn đối với Mộng Tuyết, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh nàng, cho dù là chỉ nhìn thấy nàng một lần thì trong lòng cũng sẽ dể chịu hơn nhiều. Nhưng hắn biết, đời này có thể đã không còn hy vọng, tâm của hắn như ngã vào trong băng cốc, cảm nhận được sự lạnh lẽo trước đó chưa từng có. "Cảm giác đau xót, khó chịu, tuyệt vọng chẳng lẻ là như thế này sao, chẳng lẻ chỉ là cảm thấy trong tâm lạnh lẽo sao?" Trần Nhược Tư trong lòng ra sức hét lên.
"Xẹt…" Một tiếng vang quái dị truyền vào trong tai hắn, đưa hắn từ trong mộng ảo bừng tỉnh lại, về với thực tại, trong lòng hắn cả kinh: "Ta chẳng lẻ còn chưa chết sao? Là chuyện gì xảy ra vậy?" Hắn cơ hồ có chút hưng phấn mở mắt ra, trước mắt một đạo bạch quang hiện lên, máu tươi đỏ rực trong nháy mắt bắn lên mặt. Hắn không biết là chuyện gì xảy ra, sợ đến muốn hét lên, miệng của hắn vừa mới mở ra đã bị máu tươi bắn tới tràn đầy miệng, chạy xuống yết hầu.
Hưng phấn như chưa bao giờ hưng phấn như vậy, hắn quên đau đớn, quên Mộng Tuyết, quên đi tất cả, trong đầu trống rỗng, trước mắt chỉ có máu, là thứ hắn thích nhất, hắn hướng về phía máu phun tới, hai tay cũng không biết nắm được vật gì, hắn cũng không xem lại chỉ lo há lớn miệng ra, uống lấy uống để luồng máu phun tới kia.
Ba người chạy tới, bắn ra bạch quang chém rụng đầu Ngao du thú, bị cử động này của Trần Nhược Tư khiến cho sợ ngây người, dừng ở ngoài một trượng, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Trần Nhược Tư, nhất thời dường như quên mất mục đích đến đây của mình.
Cũng không biết qua bao lâu, "Thịch" một thanh âm vang lên làm cho ba người định thần lại, thì thấy Trần Nhược Tư ôm cái đầu Ngao du thú té xuống một bên.
Nhìn thấy vậy, cô gái mặc áo xanh trong ba người đó sắc mặt khẽ biến, như tia chớp chuyển tới bên cạnh Trần Nhược Tư, đem bàn tay đang ôm chặt đầu Ngao du thú của hắn mở ra, ôm lấy hắn, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, cẩn thận quan sát. Dần dần, sắc mặt của nàng càng ngày càng khó coi, hai mắt mơ hồ đỏ lên, nước mắt ngân ngấn, hình thành một gọt nước mặt từ từ rơi xuống. Người ta nói nước mắt thương tâm nhất, là nước mắt không hòa tan vào trong nước được. Điều này, cũng không biết có phải là thật hay không, nhưng giọt nước mắt trước mắt, đích thực là không bị hòa tan, chúng nó ở trong nước, giống như là một cái phao khí, không bị hòa tan mà lại như có linh lực tự di chuyển quanh thân thể của chủ nhân, từ từ chuyển động, nhẹ nhàng run rẩy, phảng phất như chúng nó cũng cảm giác được sự thương tâm.
Cô gái áo xanh này, chính là con gái của Long vương, cũng chính là tỷ tỷ Điềm Hương Nhi của yêu long thú. Điềm Hương Nhi lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Trần Nhược Tư, phảng phất như khuôn mặt đã từng gặp ngàn năm trước, trong lòng không khỏi sinh ra sự phẫn hận. Đương nhiên, sự phẫn hận trong lòng nàng không phải bởi vì Trần Nhược Tư, mà là nam tử ngoan tâm bỏ rơi nàng. "Thật giống, thật sự rất giống, nếu không phải ta biết thân phận của nó, ta còn thật xem nó như là hắn" Điềm Hương Nhi trong lòng khẽ kêu lên.
Lão nhân thong thả đi tới, vỗ nhẹ lên vai của Điềm Hương Nhi nói: "Không cần thương tâm, xem hắn có bị thương hay không, nếu bị thương có nặng thì mau mau chữ trị cho hắn".
Một lời đánh thức người trong mộng, Điềm Hương Nhi dụi mắt, gật đầu, nắm lấy tay của Trần Nhược Tư, khu động chân khí trong cơ thể truyền vào trong cơ thể Trần Nhược Tư, kiểm tra toàn thân. Nàng lại phát hiện thân thể Trần Nhược Tư không có gì đáng ngại, chỉ là bởi vì năng lượng trong cơ thể chịu áp lực quá lớn, khiến cho tạm thời bị đưa vào trạng thái choáng váng.
Điềm Hương Nhi nghi hoặc, nhíu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: "Sao có thể như vậy, khi chúng ta đến, nhìn thấy hắn dường như bị thương rất nặng. Hơn nữa cũng đã không còn sức để đứng lên nữa, nhưng bây giờ trong cơ thể hắn sao lại tràn ngập năng lượng vô tận như vậy chứ? Thật sự là kỳ quái".
Cô gái còn lại cũng đi tới, nàng chính là mẫu thân của Ngọc Lan. Nàng thấy Điềm Hương Nhi vẻ mặt quái dị liền ân cần hỏi: "Tỷ tỷ, sao vậy, hắn thế nào rồi?"
Điềm Hương Nhi bế Trần Nhược Tư đứng lên nói: "Không sao, hắn chỉ bởi vì năng lượng trong cơ thể chịu áp lực quá lớn, khiến cho hắn tạm thời bị choáng váng, chúng ta trở về dùng Ma nhãn đen năng lượng trong cơ thể hắn rút đi một chút, hắn liền có thể tỉnh lại".
Thân thể Trần Nhược Tư quái dị như vậy, hấp huyết chính là cách trị thương giúp hắn khôi phục thương thế tốt nhất, hơn nữa lại là dòng máu có năng lượng nguyên thủy nhất. Hắn chính là bởi vì vừa rồi uống máu của Ngao du thú, thân thể mới trong nháy mắt khôi phục lại, mà năng lượng của Ngao du thú, thông qua máu đã bổ sung vào trong cơ thể Trần Nhược Tư, có lẽ chính vì vậy mà Trần Nhược Tư bởi vì năng lượng quá dư, nên mới bị choáng mà ngất đi.
Năng lương trong cơ thể Ngao du thú, chỉ sợ là gấp mấy chục lần Trần Nhược Tư, trải qua sự tăng vọt như vậy, năng lượng trong cơ thể Trần Nhược Tư được tích trữ không biết là đã tăng lên bao nhiêu lần. Hắn lần này gặp nạn, có thể nói lại là một lần nhân họa được phúc.
Về tới Long cung dưới biển sâu, Long vương gia phái người mang tới Ma nhãn. Ma nhãn kia thoạt nhìn bất quá chỉ là một hạt châu đen đúa, nhưng cẩn thận xem lại, sẽ phát hiện hạt châu kia bất kể ngươi từ phương hướng nào nhìn nó thì nó cũng như là một con ngươi nhìn lại. Đừng xem thường hạt châu này, năng lực của nó cũng không nhỏ, chỉ cần người có pháp lực cao cường thúc dục nó, có thể đem nó làm vũ khí công kích kẻ địch, một khi hạt châu này bám lên trên người kẻ địch, bất kể kẻ địch năng lực mạnh như thế nào, năng lượng trong cơ thể hắn cũng sẽ bị hạt châu có vẻ không ra gì này hút đi, nếu không có người làm phép khống chế nó, một khi bị bám vào người, bất kể là dùng phương pháp gì cũng không thể đem nó gỡ ra, chỉ có thể nhìn nó từng chút từng chút một mà hút năng lượng của mình đi. Về phần Ma nhãn còn có đặc tính gì khác hay không, sợ rằng không ai được biết. Có lẽ, cái tên Ma nhãn này, cũng đã nói lên phần nào đặc tính của nó rồi.
Điềm Hương Nhi thúc dục chân lực, khu động Ma nhãn, Ma nhãn phát ra từng tia ánh sáng màu máu, đem cả không gian ánh lên một màu đỏ. Nàng đem hạt châu đã phát ra ánh sáng đỏ đặt ở trên ngực Trần Nhược Tư, đứng dậy cách Trần Nhược Tư một khoảng, tay trong không trung vũ động vài cái rồi đột nhiên ngón tay phải chỉ vào Ma nhãn ở trên ngực Trần Nhược Tư.
Ma nhãn được điều khiển hấp thu năng lượng, nhất thời ánh sáng rực lên, màu đỏ càng thêm chói mắt, nó đột nhiên trầm xuống xuyên thấu qua y phục trước ngực của Trần Nhược Tư, áp chặt vào ngực của hắn. Thân thể Trần Nhược Tư cũng xảy ra biến hóa, thân thể đột nhiên phát ra một luồng sáng hộ thể màu vàng, thoạt nhìn dường như muốn chống lại năng lực thôn phệ của Ma nhãn.
Giằng co một hồi, Ma nhãn đột nhiên trở nên lớn lên một chút, ánh sáng càng thêm đỏ tươi, từng luồng sáng sáng màu đỏ li ti thấu qua Ma nhãn, giống như là Ma nhãn đột nhiên xuất ra muôn ngàn móng vuốt, hướng tới luồng sang hộ thể trước ngực Trần Nhược Tư mà đánh tới.
Điềm Hương Nhi đang khống chế Ma nhãn cả kinh, thân thể khẽ run rẩy. Hiển nhiên là đang cố hết sức, mồ hôi trên trán cũng đã chảy xuống từng giọt.
Trên Ma nhãn bắn ra tia sáng càng ngày càng nhiều, rất nhanh bao hết cả thân thể Trần Nhược Tư. Thân thể Trần Nhược Tư cũng không biết là có phải do Ma nhãn công kích mà luồng sáng vàng hộ thể phát ra cũng càng ngày càng mạnh, tựa hồ muốn đấu với Ma nhãn.
Long vương gia ở một bên quan sát, một bên thấy tình huống của thân thể Trần Nhược Tư, một bên thấy Điềm Hương Nhi khống chế Ma nhãn, sắc mặt kinh biến, có vẻ hết sức khó coi, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bất an.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 9 – Tu phục thánh sơn (2)
Chương 165: Tha đích tâm tư.
Dịch giả: huntercd
Nguồn : 4vn.eu
Tử Điệp từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt ra, thấy Ngọc Lan ngồi ở bên cạnh, nàng cũng không quan tâm đến thân thể của mình đã khôi phục hay chưa, đã muốn ngồi dậy. Nàng vừa cử động, một cơn đau thấu tận tim gan nhanh chóng lan toàn thân. Nàng nhẫn nại cắn chặt răng, đưa tay kéo tay của Ngọc Lan nói: "Ngọc Lan tỷ, hắn thế nào, hắn thế nào rồi?"
Ngọc Lan hai tay nắm lấy tay của Tử Điệp cười nói: "Muội tỉnh lại rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, không được làm loạn, muội bị thương không nhẹ. Hắn thì không sao, vừa rồi mấy người cô cô đã đem hắn trở về, nói hắn chỉ tạm thời ngất đi mà thôi, rất nhanh có thể hồi phục".
"Tốt, vậy tốt rồi, như vậy muội cũng an tâm" Tử Điệp bộ mặt sầu khổ lập tức biến thành vẻ cười nói: "Hắn ở đâu, tỷ đỡ muội đi thăm hắn có được không?" Nói xong, sắc mặt lại thay đổi hỏi: "Mấy người cô cô có trừng phạt hắn không?"
"Ài, nha đầu này, bản thân còn lo chưa xong, lại còn đi lo lắng cho người khác, cũng không biết cái tên đó làm gì mà khiến muội lại quan tâm đến như vậy" Ngọc Lan đưa tay vuôt ve khuôn mặt Tử Điệp, cười nói: "Yên tâm đi, cô cô làm sao mà trừng phạt hắn được, yêu còn không hết nữa là".
Tử Điệp vẻ mặt nghi hoặc, nhìn Ngọc Lan hỏi: "Tỷ nói cái gì, cô cô yêu hắn, vậy là sao, cô cô vì cái gì mà yêu hắn? Người không phải luôn luôn hận nam tử trên khắp thế gian này sao chứ?"
Ngọc Lan khẽ cười nói: "Trải qua xác nhận, tiểu tử mà muội thích chính là đứa con bảo bối mà cô cô đã thất lạc nhiều năm, muội nói người có trừng phạt hắn được hay không?"
"Thật vậy sao? Vậy thật tốt quá, như vậy thì không cần lo lắng hắn bị trừng phạt nữa" Tử Điệp bộ dáng rất hưng phấn và cao hứng, trong lúc vô tình chuyển động thân mình. Con đau đớn thấu tận tim gan lập tức làm cho nàng trở về trạng thái thống khổ, tuy cảm giác cả người đau đớn không chịu nổi, nhưng trong lòng của nàng lại cảm thấy ngọt ngào, nét cười nhè nhẹ lại xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của nàng.
"Phành" một tiếng nổ vang lên, từ căn phòng mà Điềm Hương Nhi thi pháp khu động Ma nhãn để giúp Trần Nhược Tư hút đi năng lượng dư thừa truyền ra. Tiếng nổ này cắt ngang câu chuyện giữa Tử Điệp cùng Ngọc Lan, làm cho trong lòng đồng thời sinh ra cảm giác bất an.
Ngọc Lan đứng lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn Tử Điệp nói: "Muội không cần lo lắng, ta đi xem thử xảy ra việc gì" Nói xong liền không đợi Tử Điệp đáp lại, lập tức chạy đi.
Nghe tiếng nổ như thế, trong lòng Tử Điệp lập tức trầm xuống, một cơn đau xộc lên trong lòng làm cho nhịn không được ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu bầm. Đột nhiên, nàng cảm giác được thân thể mình, như là có được một chút khí lực. Nàng cố gắng cắn găng chịu đựng cơn đau đớn toàn thân, cố gắng ngồi dậy, chậm rãi rời khỏi giường, trong lòng tự nhủ: "Cho ta một chút khí lực, để ta đi xem hắn, xem hắn có phải là bị nguy hiểm" Nàng khó nhọc hít thở mấy hơi, dùng tất cả khí lực còn sót lại đứng lên, nghiêng nghiêng ngả ngả bám vào vách tường mà lần mò đi tới phòng của Trần Nhược Tư.
Tất cả cảnh tượng trong phòng làm cho nàng sợ ngây cả người, nàng nhìn thấy Điềm Hương Nhi nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng như là tinh lực hư thoát, ngồi trên mặt đất. Mặt đất trước mặt của nàng nhuốm máu đỏ hồng, hiển nhiên là do Điềm Hương Nhi vừa mới phun ra. Long vương gia đang ngồi ở phía sau, hai tay đặt ở trên lưng của nàng, một luồng hào quang màu xanh nhạt, từ trong lòng bàn tay bắn ra, tiến vào trong cơ thể của Điềm Hương Nhi, hiển nhiên là đang vận công chữa thương. Một viên châu tỏa ra hào quang màu đỏ, rơi xuống ở bên cạnh giường. Trần Nhược Tư đang lẳng lặng nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh, toàn thân kim quang lập lòe. Bên trong phòng cũng không có gì biến hóa, giống như là chưa từng phát sinh ra việc gì. Ngọc Lan vừa mới chạy vào cùng với mẫu thân đứng sững người ở cửa.
Tử Điệp nhìn thấy cảnh này, giống như bị đả kích, nhất thời cảm thấy hô hấp khó khăn, trước mắt tối sầm lại mà ngả lăn ra đất.
Mẫu thân của Ngọc Lan ngẩn ra một chốc, rồi đi đến bên cạnh Tử Điệp mà đỡ nàng lên, bước nhanh sang một căn phòng bên cạnh, vừa đi vừa lắc đầu nói: "Nha đầu này, thân thể còn chưa xong mà đã lo đi xem náo nhiệt, ngươi nếu xảy ra chuyện gì, trong lòng ai cũng khó mà chịu được, ngươi không quan tâm đến bản thân của mình, thì cũng phải nghĩ đến cảm thụ của người khác chứ".
Điềm Hương Nhi ho khan, lại hộc ra một ngụm máu tươi, chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt trông rất khó coi, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư đang nằm ở trên giường, nước mắt tràn mi, trong lòng thầm nghĩ: "Đứa nhỏ này nhất định là đã chịu rất nhiều đau khổ, ta làm mẹ thực xin lỗi con. Ta nhất định sẽ cứu con tỉnh lại, ta về sau sẽ không để cho con rời xa nữa, cũng sẽ không để cho con chịu bất kỳ sự đau khổ nào nữa".
Long vương gia thu tay trở về, lắc lắc đầu, khẽ thở dài, quay đầu lại nhìn Ngọc Lan nói: "Lan nhi, đỡ cô cô vào phòng nghỉ ngơi đi".
Ngọc Lan bị Long vương gia gọi mà sực tỉnh lại, thấy cô cô đã không sao, vẻ hoảng sợ trên mặt đã bớt đi nhiều. Nàng bước nhanh đến bên cạnh Điềm Hương Nhi, đỡ người đứng dậy mà đi ra cửa.
Long vương gia đi đến cầm lấy Ma nhãn, đưa Ma nhãn lên cẩn thận quan sát, như muốn tìm hiểu điều gì mới lạ, qua một hồi lâu, lầm bầm nói: "Ma nhãn ơi là Ma nhãn, ngươi hôm nay sao lại xảy ra việc ngoài ý muốn? Năng lực thôn phệ của ngươi, hôm nay sao lại mất đi công hiệu? Ngay cả năng lượng trong cơ thể một người không có sức phản kháng cũng hút không được" Long vương gia thu hồi Ma nhãn, ngồi xuống bên cạnh Trần Nhược Tư, đưa tay muốn kiểm tra qua một lần. Lúc này, hào quang hộ thể màu vàng trên người Trần Nhược Tư cũng không mất đi, mà ngược lại còn có vẻ tăng cường, càng ngày càng chói mắt, bàn tay của hắn bị một luồng lực lượng bài xích, ngăn cản không cho tiếp cận.
Long vương gia cực kỳ ngạc nhiên, trong lòng buồn bực nói: "Tiểu tử này rốt cuộc là muốn làm sao đây, hộ thể tiên khí sao lại mãnh liệt như vậy, nhưng bản thân hắn xem ra cũng chỉ là thân thể phàm nhân. Chuyện lạ như vậy, ta thật bình sinh mới thấy. Chẳng lẽ là do hắn hút máu của quái thú kia? Vậy cũng không đúng, cho dù hút máu của quái thú, lực lượng của quái thú kia cũng không có khả năng lập tức nhập vào trong thân thể của hắn" Long vương gia càng nghĩ càng hồ đồ, nghĩ một hồi cũng không ngẫm ra được điều gì, cứ nhìn mặt người cháu chưa bao giờ gặp của mình đang hôn mê mà trầm tư.
Bỗng nhiên, hắn giống như là hiểu ra được điều gì, trên mặt lộ ra vẻ cười nhè nhẹ, nhìn Trần Nhược Tư nói: "Ngươi lúc trước bộ dáng như cạn lực hao hết năng lượng, nhưng sau khi ngươi hút được máu của quái thú kia, ngược lại năng lượng trong cơ thể lại quá dư, khiến cho thân thể của ngươi bị lâm vào trạng thái quá tải, khiến cho ngươi bị hôn mê. Bởi vậy rõ ràng là máu của quái thú kia có vấn đề. Chỉ cần ta đi tiên giới tra lai lịch của quái thú kia, có lẽ có thể hiểu được vấn đề ở trong đó".
Long vương gia đứng dậy, nhìn nhìn bốn phía, rồi lại ngồi xuống, sắc mặt lại có chút khó coi, lầm bầm nói: "Hiện tại Hương Nhi cũng bị thương, ta đi rồi ở đây ai trông coi. Tên tiểu tử khốn kiếp kia bị nhốt ở trong nhà lao, vạn nhất hắn trốn ra được, ai có thể ngăn trở được hắn. Hắn mà trốn ra ngoài được, chỉ sợ sẽ càng lún sâu hơn. Chuyện tiểu tử này trước mắt cũng không thể trì hoãn, nên làm sao bây giờ?" Nói xong, đi đi lại lại trong phòng, bộ dáng rất là bứt rứt bất an.
"Phụ thân, người không cần quá gấp, người cứ yên tâm đi tiên giới, ở đây cứ giao cho con. Hắn thì con cũng sẽ gắng khuyên nhủ, dù sao chúng con cũng là vợ chồng nhiều năm, cũng có chút ân tình, có lẽ hắn có thể sẽ hồi tâm chuyển ý" Mẫu thân của Ngọc Lan, từ ngoài cửa tiến vào, nhìn Long vương gia mà nói. Hiển nhiên là nàng đã nghe được những lời lẩm bẩm vừa rồi của Long vương gia.
Long vương gia nhìn nhìn Trần Nhược Tư đang hôn mê, rồi quay đầu lại nhìn mẫu thân của Ngọc Lan, gật gật đầu, trầm mặc một hồi rồi nói: "Được rồi, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Con cứ trong coi giúp ta nghịch tử kia cho tốt, ngàn vạn lần đừng để cho hắn chạy trốn. Bằng không, ta cũng thật có lỗi với tổ tiên".
Mẫu thân của Ngọc Lan gật đầu đáp ứng, Long vương gia cũng vội vàng rời đi.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 9 – Tu phục thánh sơn (2)
Chương 166: Nhất thanh thảm khiếu.
Dịch giả: huntercd
Nguồn : 4vn.eu
Thanh tâm đạo quan, bên Lệ hồ.
Một nam tử áo xám đang đứng ở bên cạnh Lệ hồ, lẳng lặng nhìn mặt hồ xa xa, trong mắt như ẩn chứa nước mắt, tựa hồ đang nghĩ tới việc gì thương tâm.
Một cô gái ngước nhìn đỉnh Kỳ phong sơn đang bị hắc khí phủ kín, nhẹ thở dài một hơi, chậm rãi hướng tới nam tử mà đi tới. Nàng đến bên cạnh nam tử, lẳng lặng đứng yên, quay đầu nhìn nam tử nói: "Huynh cũng không nên thương tâm nữa, sư phụ các sư huynh của huynh, có lẽ sẽ không việc gì. Thanh tâm đạo quán hiện tại mặc dù bị một quái vật không rõ tên chiếm cứ, từ dấu hiệu lưu lại xung quanh hồ cho thấy, dường như là đã trải qua một trận chiến đấu. Sư phụ của huynh pháp lực cao cường, chạy thoát hẳn là không phải vấn đề gì quá lớn".
Nam tử không quay đầu lại, vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng nhìn về mặt hồ, giọng bình thản nói: "Ta không có lo lắng cho bọn họ, chỉ là nhìn nơi quen thuộc này, nhớ ra chút chuyện, cũng vì Thanh tâm đạo quán bị hủy mà cảm thấy nhiều sự ưu thương".
"Đi thôi, chính là tìm sư phụ cùng các sư huynh của huynh vẫn là quan trọng hơn" Cô gái nói.
"Đúng vậy, chúng ta đi thôi" Nam tử thở dài, chậm rãi xoay người lại nhìn cô gái, gật đầu, rồi trực tiếp đi tới.
Cô gái nhìn bộ dáng sầu khổ của nam tử kia lầm bầm nói: "Nếu biết để hắn khôi phục trí nhớ, lại sầu khổ như vậy, không bằng cứ để hắn quên đi, từ từ nói cho hắn sau. Có lẽ, hắn sẽ không đến nỗi thương tâm như vậy. Ài…" Cô gái thở dài, lắc đầu, bước nhanh đuổi theo.
Nam tử này, đúng là Lạc Lan Điền lúc trước bị Thanh Mâu dùng Tẩy não ma chú tẩy đi trí nhớ. Mà nàng kia, là Linh Cơ. Nàng từ ngày rời khỏi Trần Nhược Tư, về tới Minh tộc, vốn muốn cứu Lạc Lan Điền ra. Nhưng khi nàng trở lại tộc, lại phát hiện trong tộc tình hình khẩn trương, ngay cả Yêu linh lúc trước mình có thể dễ dàng đối phó, cũng trở nên dường như rất mạnh, lực lượng thậm chí so với chính mình còn lớn hơn mấy lần. Nàng không rõ là chuyện gì xảy ra, sau khi điều tra, mới biết được là cha của mình, Minh vương, đã bị oan hồn nộ khí phụ thân, oan hồn nộ khí của hắn cũng không biết dùng phương pháp gì, khiến cho lực lượng của cả Minh tộc đồng thời tăng lên mấy lần. Nàng cũng phát hiện cha của nàng hiện tại, cũng không phải là như trước nữa. Mà cha của nàng lại hạ lệnh đuổi giết Trần Nhược Tư, điều này nàng cũng không muốn nhìn thấy. Dã tâm của cha nàng cũng rất lớn, nếu có thể, hắn muốn giết hết loài người, để cho bọn họ đều biến thành tộc nhân của mình, làm cho đội ngũ của mình lớn mạnh, cùng thú nhân tranh chấp. Sau khi tiêu diệt thú nhân, mục tiêu cuối cùng chính là tiêu diệt lực lượng cuối cùng có khả năng phản kháng lại nhất, thần tiên. Linh Cơ vốn chán ghét cái loại cuộc sống giết chóc này, cũng vì sự thay đổi của cha mà trở nên tâm tro ý lạnh. Vì vậy, nàng quyết định rời khỏi Minh tộc. Mấy ngày trước, truyền đến tin tức Thanh Mâu bị giết, Minh vương giận dữ, hận không thể lập tức xuất binh quyết chiến với thú nhân. Nhưng hắn cũng không làm như vậy, vẫn bảo trì sự tĩnh táo, ngăn chặn lửa giận trong lòng, vẫn dựa theo kế hoạch đã định ra từ trước mà tiến hành.
Sau khi Thanh Mâu chết, Tẩy não ma chú của hắn đặt ở Lạc Lan Điền đã mất đi hiệu dụng, nhưng trí nhớ của hắn trước kia cũng không có khôi phục, trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng, cái gì cũng không nhớ. Linh Cơ biết đó là một cơ hội khó được để cứu Lạc Lan Điền ra, nên đã lấy thân phận công chúa chấp hành nhiệm vụ mà dẫn Lạc Lan Điền rời khỏi Minh tộc. Nếu không phải Thanh Mâu đột nhiên chết đi, sợ rằng nàng muốn giúp Lạc Lan Điền giải trừ Tẩy não ma chú, cũng không có khả năng làm được. Nguyên nhân là người làm phép pháp lực càng cao, thì người muốn giải ma chú cũng phải càng mạnh, độ khó càng lớn. Khi rời khỏi Minh tộc, mà lúc này Lạc Lan Điền đã mất đi ma chú khống chế, nên tự nhiên cũng dễ dàng hơn nhiều.
Linh Cơ vì Lạc Lan Điền mà giải ma chú, cũng cùng Lạc Lan Điền đi đến Thanh tâm đạo quán. Nhưng không ngờ, khi bọn hắn trở về, Kỳ phong sơn Thanh tâm đạo quán đã biến đổi. Lạc Lan Điền sau khi tỉnh táo lại, thấy nơi mình từng sinh sống trở nên như vậy,biến thành như là địa ngục, hắn làm sao mà không cảm thấy bi thương chứ?
Lạc Lan Điền những ngày này, mặc dù chịu sự chế ngự của Thanh Mâu, nhưng năng lực của hắn dưới sự trợ giúp từ yêu pháp của Thanh Mâu, đã đột nhiên tăng mạnh. Hắn hiện tại, năng lực mặc dù không hơn Thanh Mâu vừa mới chết đi, nhưng các Yêu linh, hắn cũng có thể dễ dàng ứng phó. Hơn nữa hắn lúc trước tập chính là Phục yêu pháp của Thanh tâm đạo quán, đối phó với Minh tộc càng thuận tiện.
Trên đường trong rừng, cây cối theo gió lá khẽ đưa nhẹ, tiếng chim kêu lảnh lót không ngừng. Đột nhiên, từ phương xa truyền đến một tiếng hét thảm, lũ chịm dường như bị dọa sợ đều đã bay tản đi.
Lạc Lan Điền cùng Linh Cơ thoáng nhìn lẫn nhau, gật đầu, phi thân hướng tới chỗ truyền đến tiếng kêu thảm thiết mà chạy vội tới. Không lâu sau, thân ảnh mấy trăm người đã xuất hiện trong rừng cây phía trước bọn họ. Mấy trăm người này, chia làm hai đội, đang đối đầu lẫn nhau. Cách đó mấy trượng, có một người giống như là đạo sĩ đang nằm trên mặt đất, chung quanh hắn máu đỏ tươi đang chảy lan tràn ra mặt đất. Bọn họ đoán tiếng kêu thảm vừa rồi, có thể do người đang nằm trong vũng máu kia kêu lên, cũng lặng yên hạ xuống, vừa lúc ở bên cạnh thi thể của người kia.
Lạc Lan Điền rất nhanh nhìn liếc qua người của hai phe kia, cũng nhận ra rất nhiều người, hắn cũng thấy được sư phụ, các sư huynh của mình, đều ở trong đó, trong lòng cảm thấy rất là cao hứng. Nhưng hắn cũng không lập tức tiến lên gặp sư phụ cùng các sư huynh, mà là lẳng lặng nhìn đạo sĩ đã chết kia. Đạo sĩ kia hắn cũng , trước kia cũng đã từng cùng hắn xuống núi.
Không khí dường như ngưng kết lại, người ở hai phe đều bị người tới bất thình lình mà giật mình, ai cũng không biết người đột nhiên đến là địch hay là bạn, cho nên đều bảo trì sự im lặng, lẳng lặng nhìn kỹ một nam một nữ mới tới kia.
Lạc Lan Điền trong mắt lộ ra vẻ phẫn nộ, đột nhiên hét lớn: "Là ai giết chết hắn?" Hắn đã khôi phục lại bình thường, vừa mới quay lại, đã thấy bạn của mình bị người khác giết chết. Bảo hắn trong lòng làm sao có thể chịu được? Hắn làm sao mà không phẫn nộ cho được?
Người cả hai phe đều ngẩn người ra, lập tức đều đã biết người tới là địch hay là bạn. Người phe Mộ Dung Thiên sắc mặt mặc dù vẫn khó coi, nhưng không khí thoạt nhìn cũng đã đỡ hơn một ít. Mặc dù họ vẫn chưa nhận ra người nọ thân phận là gì, nhưng dù sao, cũng đã biết người mới đến là đứng về phe của bọn họ.
Người phía bên kia, là người dưới tay Hầu Quang Bình và Từ Hàng, bọn họ cũng không lo lắng, nhưng sắc mặt của Hầu Quang Bình và Từ Hàng lại thay đổi. Bất quá, một lão nhân bên cạnh Từ Hàng, cũng không có động tĩnh gì, khóe miệng ngược lại có vẻ cười cợt. Hắn cười, là khinh miệt hay có ý tứ gì khác cũng không ai biết được.
Qua một hồi lâu, lão nhân bên cạnh Từ Hàng, bước về phía trước hai bước, khinh miệt cười nói: "Ta, là ta giết, ngươi làm khó dễ được ta sao?"
Lạc Lan Điền lạnh lùng trên dưới đánh giá lão nhân, phẫn nộ hét lên: "Ta muốn ngươi đền mạng!" Nói xong liền hét lạnh một tiếng, môi giật giật, thân thể nhanh chóng phát tán ra ngọn lửa, tay phải trong không trung huy vũ một chút, một thanh Hỏa diễm kiếm xuất hiện trong tay hắn. Tay trái sờ xuống bên hông, lập tức vung ra, năm đạo hồng quang bắn nhanh ra ngoài, dừng ở trên không chừng một trượng. Lúc này, mọi người ở đây mới nhìn rõ ràng, năm đạo hồng quang nọ chỉ bất quá là một đạo phù tản ra ánh sáng màu đỏ.
"Ngũ phù huyễn dục lệnh!" Xích Vũ Đông ở bên cạnh Mộ Dung Thiên hô lên.
Lão nhân nghe nói là Ngũ phù huyễn dục lệnh, cũng ngửa mặt lên trời cười phá lên: "Ta tưởng là ai chứ, thì ra lại là một tên nhãi tự đi tìm cái chết của Thanh tâm đạo quán." Ngũ phù huyễn dục lệnh là một trong những pháp thuật của Tĩnh tâm đạo quán, lão nhân nghe thế tự nhiên cho rằng người đến là người của Thanh tâm đạo quán. Trong lòng hắn, người của Thanh tâm đạo quán cũng không có năng lực chống lại được hắn. Cho dù là thần tiên, hắn vị tất cũng đã để ở trong lòng, tự nhiên sẽ không đem một đệ tử của Thanh tâm đạo quán mà để vào mắt.
Lạc Lan Điền cười nói: "Sư huynh, Ngũ phù huyễn dục lệnh đã thay đổi như vậy mà ngươi cũng nhìn ra được, thật lợi hại" Vừa nói, kiếm ở tay phải, trong không trung huy vũ vài cái, đột nhiên thu trở về, rồi đâm mạnh ra ngoài, mũi kiếm chỉ thẳng về phía lão nhân.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 9 – Tu phục thánh sơn (2)
Chương 167: Lỵ Bảnh tiên thú.
Dịch giả: huntercd
Nguồn : 4vn.eu
Năm đạo bùa hồng quang lóng lánh trong không trung, dường như nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt phát ra ánh sáng màu vàng màu đỏ đan xen lẫn nhau, không khí cùng ánh mặt trời trong không trung, dường như cũng chịu sự kích thích, đều bị vặn vẹo, trong nháy mắt hướng tới năm đạo bùa mà tụ tập lại. Không khí lưu động, sinh ra gió, đem cây cối xung quanh lắc lư xao động không ngừng, lá cây bay tán loạn, bụi mù bay lên. Hiện tượng này, chỉ xuất hiện bên phía Hầu Quang Bình, còn bên Mộ Dung Thiên, không có phát sinh bất cứ biến hóa nào.
Ánh sáng trên lá bùa càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt. Đột nhiên, năm đạo bùa rất nhanh xoay tròn quanh một trục, tốc độ càng lúc càng nhanh, lập tức hình thành một cơn cơn lốc xoáy, cấp tốc hướng tới lão nhân mà đánh tới.
Lão nhân sắc mặt biến đổi, hiển nhiên là không ngờ người mới đến pháp lực lại cao cường đến thế, hắn mặc dù cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng cũng không có bởi vậy mà sợ hãi. Hắn gầm nhẹ lên một tiếng, hai tay bắt chéo lại, miệng lẩm bẩm, một quang cầu ngũ sắc xuất hiện ở bên ngoài cơ thể bảo vệ hắn.
Mộ Dung Thiên sắc mặt đột biến, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ, lớn tiếng hô lên: "Thần tiên, hắn lại là thần tiên, thần tiên sao lại trợ giúp lũ khốn kiếp này." Dưới tình huống, chỉ có tiên thú hoặc là thần tiên, lực lượng sau khi ngưng tụ sẽ phát ra ngũ sắc hoặc thất sắc, Mộ Dung Thiên rất có thể căn cứ vào điều này để phán đoán người này là thần tiên.
Cơn lốc xoáy xẹt qua quang cầu ngũ sắc bên ngoài thân lão nhân, dư uy quét về phía đám người đứng phía sau lão nhân. Những người này bị dọa cho sợ hãi đến mức không dám động, trơ mắt nhìn cơn lốc bốc bọn họ lên, tùy nghi xoay chuyển mà mất đi tri giác. Đột nhiên, cơn lốc xoáy đình chỉ, làm cho vô số thân thể từ trên không trung rơi xuống.
Lão nhân mặc dù có quang cầu ngũ sắc bảo vệ, nhưng hắn vẫn cảm giác được một luồng lực lượng mạnh mẽ xông thẳng vào trong cơ thể của hắn, làm cho hắn cơ hồ mất đi năng lực khống chế thân thể của mình. Thân thể của hắn run nhè nhẹ vài cái, rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường, thở nhẹ một hơi, ổn định lại khí tức hỗn loạn trong cơ thể. Bất quá hắn vẫn không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi đọng ở bên trong quang cầu ngũ sắc, làm cho từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Hầu Quang Bình và Từ Hàng thấy tình thế không ổn, đều rời xa lão nhân. Bọn họ giờ phút này mặc dù không bị cơn lốc xoáy giết chết, nhưng cũng bị dư uy chấn cho bị thương, trên mặt cũng đã nhuốm máu. Bọn họ hoảng sợ tụ tập lại nhìn nhau, lặng lẽ rụt đầu, ẩn trong đám cỏ ở trong rừng. Một hồi sau, có người thấy trong đám cỏ sự động đậy sau một hồi thì càng ngày càng kéo dãn ra xa.
Lão nhân nhíu nhíu mày, hai mắt chớp chớp vài cái, đột nhiên phóng ra ánh sáng đỏ rực, nhìn chằm chằm vào Lạc Lan Điền. Một hồi sau, môi cũng không động mà thanh âm lạnh như băng lại truyền ra: "Ngươi là ai?" Thanh âm này, nghe cũng không giống như giọng của hắn lúc trước, mà trở nên có chút trầm khàn, không giống như giọng của con người, ngược lại có chút giống tiếng hầm hừ phát ra từ mũi của quái thú cấp cao.
"Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ biết ngươi hôm nay phải chết ở chỗ này là được" Lạc Lan Điền lạnh lùng nói, tay phải trong không trung huy vũ vài cái, khống chế năm đạo bùa phát ra ánh sáng chói mắt trong không trung, hướng tới lão nhân mà công kích tới. Năm đạo bùa này, quỹ tích phi hành đan xen lẫn nhau, như tia chớp nhằm thẳng lão nhân mà vọt tới.
Lão nhân dường như cũng không cảm thấy kinh ngạc, vươn hai tay vỗ mạnh trên mặt đất, thân thể trong nháy mắt biến ảo thành một quái thú toàn thân phát ra ánh sáng ngũ sắc lóng lánh.
Mộ Dung Thiên cùng các đệ tử, sắc mặt biến đổi, trong lòng sợ hãi hô lên: "Người này thì ra là tiên thú, trách không được lợi hại như thế. Vừa rồi chỉ bất quá dùng ánh mắt đã giết chết một huynh đệ của chúng ta. Hiện tại rốt cuộc đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra".
Linh Cơ nhìn bộ dáng của lão nhân sau khi biến ảo, cười nhẹ nói: "Ồ, thì ra là nghiệt súc này, nếu như ta nhận không lầm thì ngươi hẳn là Lỵ Bảnh thú. Ta nghe nói ngươi mấy ngàn năm trước đã biến mất, hiện tại sao lại đột nhiên xuất hiện tại nhân gian kia chứ?"
Lỵ Bảnh thú này, vốn là là quái thú ở thánh sơn, vì sợ hãi thần giới đuổi giết, đã cố tình ẩn nấp. Ngày nay, hắn thấy thần giới dường như không còn để ý tới chuyện của loài người nữa, nên cũng đã lộ mặt ra, tại nhân gian xưng Hồi vương. Không nghĩ đến, hôm nay vừa hiện thân đã bị người ta nhận ra. Trong lòng không khỏi bốc lên một ngọn lửa vô danh.
Lỵ Bảnh thú cười lạnh một tiếng, thân thể nhanh chóng xoay tròn vài vòng, đem những đạo bùa đang bắn về phía hắn đẩy ra, rồi trụ lại thân hình nói: "Ngươi lại biết chuyện của ta, ngươi là ai, bọn họ mặc dù không thấy được khói đen bao phủ quanh thân thể của ngươi, nhưng không thể gạt được mắt của ta, ngươi vốn thuộc về yêu tà, cũng không phải là đồ tốt lành gì".
Linh Cơ cười cười nói: "Phải không, ta nói thật cho ngươi biết, ta chính là con gái của Minh vương, Linh Cơ. Bất quá, ta mặc dù thân là yêu tà, nhưng không có làm ra chuyện thương thiên hại lý, không giống như ngươi, thân là tiên thú, lại giết người không chớp mắt".
Các đệ tử của Mộ Dung Thiên vừa nghe nói Linh Cơ là con gái của Minh vương, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, đều lui về phía sau mấy trượng, cách xa Lạc Lan Điền cùng Linh Cơ. Trong lòng bọn họ cho rằng, người của Minh tộc thì không một ai tốt cả, mà người vừa rồi cứu bọn họ, ở cùng với Linh Cơ một chỗ, bọn họ tự nhiên cũng không xem hắn là người tốt.
Lỵ Bảnh thú dậm mạnh chân trước mấy cái, làm cho mặt đất nổi lên cát bụi, thổi nhẹ một hơi, đem cát bụi thổi bắn vào hòn đá ở bên cạnh, lớn tiếng cười nói: "Ha ha ha, ngươi xem cho kỹ đi, những người tốt này, vừa nghe đến tên của ân nhân cứu mạng, đã sợ đến mức lo chạy hết về phía sau. Bởi vậy mới thấy, ngươi ở trong lòng bọn họ xấu như thế nào rồi. Như vậy đi, chúng ta hợp tác cùng làm việc đại sự, cùng tiêu diệt loài người chống lại chúng ta, xưng bá thiên hạ, thế nào?"
Lạc Lan Điền nhìn thoáng qua hòn đá kia, thì phát hiện trên tảng đá vừa bị Lỵ Bảnh thú thổi cát bụi bay trúng, đã tạo nên vô số lỗ nhỏ, trong lòng không khỏi thất kinh, vội vàng quay đầu về phía Linh Cơ nói: "Công chúa, cẩn thận, lui ra phía sau đi, tên này cũng không phải dể đối phó như chúng ta nghĩ đâu".
Linh Cơ gật đầu, nhìn Lỵ Bảnh thú nói: "Ngươi đừng có mà si tâm vọng tưởng, hôm nay chính là ngày chết của ngươi đó!" Nói xong, cũng không có động thủ công kích, mà là lui về phía sau mấy trượng, đi tới phía trước đám người Mộ Dung Thiên nói: "Nhanh chóng lui về phía sau, càng xa càng tốt, người kia là tam đệ tử của ngươi, Lạc Lan Điền, các ngươi không tin ta, hẳn là phải tin tưởng hắn chứ".
Nghe thế những đệ tử ở bên cạnh Mộ Dung Thiên cùng kinh ngạc, đứng ngẩn ra, tựa hồ cảm giác được người nọ có chút quen thuộc. Bọn họ dưới sự khuyên bảo của Linh Cơ, lại lần nữa lui về phía sau mấy trượng, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào một người một thú chỉ có thể nhìn thấy chút bóng dáng, trầm mặc tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Linh Cơ dẫn đám người lui lại, đó là điều mà Lỵ Bảnh thú không ngờ tới. Hắn không nghĩ đến đường đường là một công chúa của Minh tộc, lại cùng loài người đứng chung một chỗ, hơn nữa lại đem chuyện ứng phó mình giao cho một người thoạt nhìn cũng không ra gì. Trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác phi thường kỳ quái, đối với con người đứng trước mặt cũng sinh ra chút tò mò, trong lòng nghi hoặc tự hỏi: "Người này chẳng lẻ chính là Trần Nhước Tư mà Hầu Quang Bình nói sao? Đối với ánh mắt của Hầu Quang Bình vừa rồi nhìn thấy người này, rõ ràng là không nhận ra người trước mắt? Đây là chuyện gì xảy ra, loài người sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều người có thực lực cường đại như vậy chứ?"
Lỵ Bảnh thú nhìn chằm chằm vào Lạc Lan Điền, lẳng lặng quan sát một hồi rồi hỏi: "Ngươi là Trần Nhước Tư sao?"
"Ha ha" Lạc Lan Điền cười cười, trong lòng thầm nói: "Người này lại xem nhầm ta là sư đệ, xem ra danh tiếng của hắn cũng không nhỏ, ngay cả thiên cổ quái thú như vậy cũng biết tên của hắn. Nghe Linh Cơ nói hắn rất lợi hại, ta còn không thế nào tin tưởng được, hiện tại rốt cuộc cũng có thể buông điều nghi hoặc này xuống được rồi" Ngẫm nghĩ xong liền đi về phía trước vài bước nói: "Không, ta không phải Trần Nhước Tư, Trần Nhước Tư mà ngươi nói là tiểu sư đệ của ta".
Lỵ Bảnh thú ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: "Điều này sao có thể được, lúc trước chỉ nghe nói Thanh tâm đạo quán chỉ có một Trần Nhước Tư rất lợi hại, bây giờ lại xuất hiện thêm một sư huynh, xem ra Thanh tâm đạo quán này thật đúng là đầm rồng hang hổ, không thể coi thường được. Chiếu theo tình hình này mà xem, Tu thần phổ mà Hầu Quang Bình nói hẳn thật sự là võ công bí tịch rất lợi hại." Nghĩ tới đây, mỉm cười nói: "Từ khi ngươi ra tay, ta đã nhìn ra được ngươi không phải là hạng tầm thường, kỹ năng mà ngươi học được, có phải là từ Tu thần phổ không?"
Lạc Lan Điền ngẩn người, thầm nghĩ: "Tu thần phổ là chí bảo của phái ta, chẳng lẻ hắn dẫn người vây công người của phái ta, là vì Tu thần phổ. Ừm, khẳng định là như vậy rồi." Nghĩ tới đây, phá lên cười ha hả, sau khi tiếng cười đình chỉ thì nói: "Tu thần phổ là chí bảo của phái ta, đệ tử bình thường rất khó mà nhìn thấy được. Ta học được, chỉ bất quá là một ít pháp thuật kỹ năng bình thường mà thôi".
Lỵ Bảnh thú nghe xong, cúi đầu rít gào vài tiếng, thân thể run lên nhè nhẹ vài cái, hiển nhiên đã có chút sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ: "Người này chỉ biết kỹ năng pháp thuật bình thường mà đã lợi hại như thế, vậy Chưởng môn cùng các bậc Trưởng lão chẳng phải đối với Tu thần phổ kỹ năng càng thêm lợi hại sao. Vừa rồi nghe nói người kia là Chưởng môn, tại sao không phải là dạng như vậy? Chẳng lẻ hắn chỉ bất quá muốn ẩn dấu thực lực, nhưng ta thấy lại không giống. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ? Hừm, mặc kệ thế nào, để an toàn cứ rời đi cái đã, đợi biết rõ chân tướng sự việc rồi hãy nói" Nghĩ tới đây, Lỵ Bảnh thú trong lòng sinh ra ý tứ thối lui.
Nhưng vào lúc này, một đạo hồng quang xẹt qua bầu trời, cấp tốc hướng về phía chỗ của Lạc Lan Điền cùng Lỵ Bảnh thú đứng mà bay đến.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 9 – Tu phục thánh sơn (2)
Chương 168: Nhất kiến chung tình.
Dịch giả: huntercd
Nguồn : 4vn.eu
Lạc Lan Điền cùng Lỵ Bảnh thú thấy luồng sáng màu đỏ ở không trung đang đến gần, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ: "Hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà sao lại có nhiều kẻ mạnh như vậy tự tập tại nơi này, người sau càng mạnh hơn người trước." Luồng sáng màu đỏ càng lúc càng lớn, rất nhanh đã hiện rõ một con quái thú toàn thân lấp lánh lửa, xuất hiện ở trên không trung, trong ngọn lửa mơ hồ có thể thấy sợi dây đai lụa trắng đang phất phơ theo chiều gió.
Lạc Lan Điền tập trung nhìn vào, thì nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng, đang đứng trên lưng con quái thủ toàn thân rực lửa nọ, nhìn một người một thú ở phía dưới nói: "Các ngươi có từng gặp qua người của Thanh tâm đạo quán không?"
"Ta chính là đệ tử của Tĩnh tâm đạo quán, có chuyện gì xin cứ nói?" Lạc Lan Điền không do dự, cũng trực tiếp trả lời.
"Cũng không có chuyện gì lớn, xin hỏi ngươi có biết Trần Nhược Tư đang ở nơi nào không, lão bằng hữu của hắn rất nhớ hắn" Cô gái áo trắng ngăn con quái thú dưới chân mình, nói.
Lỵ Bảnh thú nghe xong biết thế cục đối với mình càng ngày càng bất lợi, thầm nghĩ: "Không nghĩ đến ngay cả Y Nỉ Thú rất hiếm gặp cũng là bằng hữu của người Thanh tâm đạo quán, thực sự là đau cả đầu, tính không khéo thì ngay cả cái mạng nhỏ cũng khó mà giữ được. Thật không ngờ, ta đường đường là Lỵ Bảnh tiên thú, vốn không e ngại cả thần tiên. Hiện tại ngược lại đi e ngại một đạo quan giáo phái của loài người. Chuyện này mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị người ta cười đến rụng răng. Ài, ta bây giờ nên làm như thế nào đây, hy vọng trời phù hộ, cho ta cơ hội chạy trốn" Nghĩ tới đây, thân thể giật giật, chuẩn bị chạy trốn.
Cô gái áo trắng trên lưng Y Nỉ Thú, dường như biết Lỵ Bảnh thú muốn chạy trốn, cười cười nói: "Quái vật như vậy từ đâu tới, chẳng lẽ thấy bằng hữu của ta tới, bị dọa sợ vỡ mật, muốn chạy sao?"
Lỵ Bảnh thú thấy tâm tư của mình bị nhìn thấu, trong lòng ảo não, cúi đầu "Ngao ngao" rít gào mấy tiếng, phẫn hận nói: "Cô nương không cần nói như vậy, ngươi cũng biết ta là Lỵ Bảnh tiên thú, ta không sợ ai cả, cho dù là thần tiên tới đây, ta cũng không chút lo lắng, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi".
Cô gái áo trắng từ trên lưng Y Nỉ Thú bay xuống, đứng ở bên cạnh Lạc Lan Điền, cẩn thận đánh giá Lạc Lan Điền, khẽ cười cười gật đầu nói: "Thật không? Ta cũng muốn xem ngươi trời không sợ, đất không sợ, ngay cả thần cũng không sợ có bản lãnh gì" Nói xong hướng tới Y Nỉ Thú ở trên không trung, tùy ý vẫy vẫy tay.
Y Nỉ Thú ở không trung nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân hồng quang đại thịnh, sáng rực chói mắt, sóng nhiệt cuồn cuộn trong nháy mắt bao phủ rong khoảng không gian mấy trượng, cỏ xanh cành lá cây cối đang tươi tốt đều bị sóng nhiệt làm cho trong nháy mắt héo rũ vàng vọt.
Cô gái áo trắng biết năng lực của Y Nỉ Thú, cũng biết trận thế sẽ như thế nào, trước khi Y Nỉ Thú gầm lớn lên, nàng đã đưa tay kéo Lạc Lan Điền rất nhanh bay lên không trung, rời khỏi khu vực bị sóng nhiệt bao trùm.
Lỵ Bảnh thú cảm thấy không ổn, nhưng biết đã không cách nào chạy trốn, vội vàng tụ tập linh lực ngăn cản sóng nhiệt xâm hại đến thân thể mình. Đột nhiên, Y Nỉ Thú xoay tròn thân thể, như một trận lốc xoáy, hướng tới Lỵ Bảnh thú mà mạnh mẽ vọt tới.
Lỵ Bảnh thú không nghĩ đến Y Nỉ Thú lại phát động công kích nhanh như vậy, hơn nữa hắn đối với Y Nỉ Thú vốn đã cảm thấy sợ hãi, không khỏi thất kinh, vội vàng phun ra một hỏa cầu, hướng về phía Y Nỉ Thú mà đánh tới. Cùng lúc đó, thân thể bản thân rất nhanh né sang một bên.
"Phành" một tiếng nổ vang lên. Mặc dù tiếng vang rất lớn, nhưng hỏa cầu do Lỵ Bảnh thú phun ra cũng không thể ngăn cản thế công của Y Nỉ Thú. Hỏa cầu nọ chỉ bất quá chỉ nổ tung và tỏa ra một luồng lửa sáng rực, nhưng rất nhanh đã bị ngọn lửa trên người Y Nỉ Thú cắn nuốt, biến mất không thấy nữa.
"Phành" Lại một tiếng nổ kinh thiên, hồng quang bắn ra bốn phía,đốm lửa bay tung tóe đốt trụi cả bụi đất bắn lên, hướng ta bốn phía mà rơi xuống. Nơi những đốm lửa này rơi xuống, đều lửa bốc đùng đùng, ánh sáng không tản đi mà tụ lại thành luồng từ dưới đất vọt tới, lại lần nữa đánh về phía Lỵ Bảnh thú.
Lúc này Lỵ Bảnh thú đã sợ mất cả hồn không biết làm sao, hơn nữa toàn thân đã bị lửa đốt bị thương, hắn có muốn tránh cũng đã có chút lực bất tòng tâm.
Hắn buông tiếng thở dài, hô lên: "Đây là thượng cổ thánh thú trong truyền thuyết, không giống với những loài khác, ngay cả bậc tiên thú như ta cũng chỉ có thể tránh được lần công kích đầu tiên của nó. Ài, thật đáng buồn, đáng hận, tại sao Lỵ Bảnh thú ta lại không có lực lượng cường đại như hắn chứ? Thế giới này thật không công bằng, không…" Hắn chỉ cảm thấy trước mắt hỏa quang chợt lóe, ý thức của mình trở nên mơ hồ, thân thể bản thân trong nháy mắt dường như biến thành sương khói, tản mát bay ra bốn phía.
Thân thể Y Nỉ Thú chạm vào thân thể Lỵ Bảnh thú, nhiệt lượng cực cao bên ngoài thân thể của nó trong nháy mắt đã đem thân thể Lỵ Bảnh thú biến thành tro bụi. Cảm giác của Lỵ Bảnh thú vừa rồi là thật, trước khi linh hồn của hắn hồn phi phách tán đã cảm nhận được.
Y Nỉ Thú lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong lòng không biết tại sao mà lại cảm giác được có chút khó chịu. Theo lý thuyết, nó là người thắng, hẳn là phải cao hứng mới phải, ngược lại nó lại cảm thấy khó chịu, thật sự làm cho người ta có chút khó hiểu. Nó khẽ thở dài, lẩm bẩm nói: "Giết chóc, ta chán ghét loại giết chóc này, tại sao trong nhân gian lại luôn tràn ngập sự giết chóc chứ? Thật không hiểu nổi, thật không hiểu là tại sao?"
Nó lẳng lặng đứng nhìn cảnh tượng thê lương bị ngọn lửa của mình thiêu cháy trước mắt. Sau khi trầm mặc lại lần nữa khẽ thở dài, huýt lên một tiếng, tung người hướng phía cô gái áo trắng cùng Lạc Lan Điền ở trên không trung mà bay tới.
Cô gái áo trắng vỗ nhẹ nhẹ đầu Y Nỉ Thú cười khẽ nói: "Tiểu tử kia, xem bộ dáng của muội, dường như là rất không vui, là vì cái gì chứ?"
Y Nỉ Thú thân thể giật giật, biến ảo thành một tiểu cô nương mặc đồ đỏ, cười nói: "Ngọc tỷ tỷ, muội không có gì không vui, đi thôi, chúng ta đi tìm Tư ca ca đi".
Thì ra, cô gái áo trắng này chính là Lâm Hân Ngọc ngày đó đã bỏ đi vì giận dỗi Trần Nhược Tư, mà Y Nỉ Thú biến ảo thành tiểu cô nương, chính là tiểu Y Nỉ Thú lúc trước đi theo Trần Nhược Tư. Các nàng gặp nhau cũng là trùng hợp.
Ngày đó, Lâm Hân Ngọc tức giận bỏ đi, một đường thẳng về phía Bắc. Bản thân nàng cũng không biết đã bay về phía Bắc bao lâu, chỉ biết là mặt trời mọc rồi lại lặn, cứ như vậy đã mấy lần. Hơn nữa cảm giác được nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp. Rốt cuộc thể lực của nàng không chịu nổi, từ không trung rơi xuống hôn mê bất tỉnh. Khi nàng tỉnh lại, thấy chung quanh là băng thiên tuyết địa, mà chăm sóc mình lại là một tiểu cô nương, trong lòng rất là kỳ quái. Sau đó nói chuyện với nhau, mới biết được, thì ra khi Lâm Hân Ngọc rơi xuống lại là ở gần cha mẹ của Y Nỉ Thú, nếu không phải tiểu Y Nỉ Thú phát hiện sớm, sợ rằng Lâm Hân Ngọc đã bị cha mẹ của tiểu Y Nỉ Thú giết chết rồi. Tiểu Y Nỉ Thú thấy Lâm Hân Ngọc tỉnh lại, cũng hỏi nàng về chuyện của Trần Nhược Tư. Nàng thực cũng không muốn nhắn lại chuyện lúc trước, nhưng do tiểu Y Nỉ Thú cứ mãi năn nỉ, nàng mới đồng ý cùng tiểu Y Nỉ Thú đi đến Trung thổ, tìm kiếm Trần Nhược Tư. Các nàng một đường tìm rất nhiều nơi, cũng không thấy tung tích của Trần Nhược Tư, thầm nghĩ hắn có thể về lại đạo quán, nên cũng một đường tới Tĩnh tâm đạo quán, không ngờ lại đụng phải Lạc Lan Điền cùng Lỵ Bảnh thú đang giằng co tại nơi này.
Lâm Hân Ngọc vuốt đầu tiểu cô nương nói: "Đại ca ca này là tam sư huynh của Tư ca ca của muội, có lẽ hắn biết Tư ca ca của muội ở nơi nào, chứ cứ tìm như chúng ta thì cũng khó mà tìm được. Không bằng từ nơi hắn mà tìm đầu mối, muội thấy thế nào?"
Lạc Lan Điền cười cười nói: "Ta cũng vừa mới trở về, đối với chuyện của sư đệ cũng không hay biết. Bất quá, sư phụ của ta cũng ở bên kia, qua đó hỏi có lẽ sẽ có đầu mối".
Tiểu cô nương nhìn thoáng qua Lạc Lan Điền, quay đầu lại nhìn Lâm Hân Ngọc, gật đầu nói: "Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy".
Lâm Hân Ngọc nhìn Lạc Lan Điền, khẽ cười cười, trong lòng không hiểu sao ngược lại cảm giác có chút bất an, tim cũng đập nhanh hơn, từng trận cảm giác nảy lên trong lòng. Mặt của nàng, đột nhiên trở nên đỏ bừng, vội vàng cúi đầu nhìn tiểu cô nương nói: "Lạc Lan Điền đại ca, mời huynh hỗ trợ dẫn đường đi gặp sư phụ của huynh được không?"
Thật ra, Lạc Lan Điền khi mới gặp Lâm Hân Ngọc, trong lòng cũng có loại cảm giác giống như đã từng quen biết, chỉ bất quá không có phản ứng mãnh liệt giống như Lâm Hân Ngọc mà thôi. Hắn thấy Lâm Hân Ngọc đỏ mặt, cúi đầu xuống, dường như ý thức được điều gì, trên mặt lộ ra nét tươi cười lần đầu tiên xuất hiện kể từ khi thoát khỏi sự khống chế.
Tiểu cô nương mặc dù không hiểu được tình yêu chốn nhân gian, nàng thấy Lâm Hân Ngọc dường như có chút ngượng ngùng, mà Lạc Lan Điền trên mặt lại lộ vẻ tươi cười, trong lòng tựa hồ hiểu được chút gì đó, nàng làm ra bộ dáng hiểu biết, cười khẽ nói: "Bọn họ đứng ở bên kia phải không, muội đi trước, mọi người cứ nói chuyện đi, muội ở bên kia đợi" Nói xong, cười cười một cách quỷ dị, thân hình của nàng chớp cái đã ở ngoài mấy trượng.
Nhìn bóng dáng của tiểu cô nương rời đi, Lâm Hân Ngọc mặt càng đỏ hơn. Mà mặt của Lạc Lan Điền, tựa hồ cũng nổi lên một luồng sáng nhàn nhạt…
Trên bầu trời xanh, một lão nhân đang lơ lửng trên một đám mây, lẳng lặng nhìn thấy mặt biển mãnh liệt nổi sóng, trong lòng như đang cân nhắc cái gì đó. Bỗng nhiên, lão thở dài một tiếng: "Không, ta không thể cứ như vậy mà đến tiên giới, mẫu thân của Ngọc Lan luôn rất mềm lòng, cũng rất dễ tin người, nếu bị tên tiểu tử kia dùng lời ngon tiếng ngọt lừa mà trốn khỏi nhà lao, lại làm ra chuyện gì đó, thì càng không ổn" Nghĩ vậy, vuôt vuốt chòm râu, phi thân từ trên đám mây hạ xuống, chìm vào trong lòng biển.
Vừa lúc lão đi chìm vào trong biển, cảm giác được có hai bóng người, hợp lại cùng một chỗ, phá sóng mà ra, lão nhân ở trong nước trụ lại thân hình, rất nhanh nổi lên nhìn, muốn xem đến tột cùng hai bóng người đó là ai thì đã thấy biến mất. Trong lòng kinh hãi lẩm bẩm: "Đã xảy ra chuyện, quả nhiên đã xảy ra chuyện!" Lão lập tức lấy tốc độ nhanh nhất mà đi về Long cung.
Cửa lớn Long cung, vệ sĩ rùa cùng vệ sĩ cua bộ dáng cái gì cũng không nhìn thấy, đang ở trò chuyện với nhau. Long vương đột nhiên xuất hiện làm cho bọn họ giật mình sửng sốt, vệ sĩ rùa nói: "Long vương gia, ngài, ngài sao trở lại nhanh như vậy, thần tiên nói thế nào?"
"Các ngươi có thấy ai ra khỏi Long cung không?" Long vương gia sắc mặt có vẻ khó coi nói.
"Không có, chúng ta vẫn đứng canh ở đây, không có nhìn thấy bất cứ người nào rời cung" Vệ sĩ cua nói.
"Long vương gia, sao vậy, có phải đã chuyện gì?" Vệ sĩ rùa hỏi.
"Không nhìn thấy ai ra ngoài được rồi, các ngươi quan sát kỹ cho ta, không có mệnh lệnh của ta, không cho bất luận kẻ nào đi ra ngoài, biết không?" Long vương gia phân phó, vội vàng đi về phía cung điện Long cung.
Long vương gia còn chưa đi được xa, đã nhìn thấy Ngọc Lan mang theo một đội binh tôm tướng cua vọt tới, nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Ngọc Lan, Long vương gia liền tiến lên hỏi: "Lan nhi, sao vậy, đã phát sinh ra chuyện gì?"
Ngọc Lan lau nước mắt trên mặt nói: "Ông nội, phụ thân hắn đã trốn đi rồi, còn đem theo cả con của cô cô đi, mẫu thân bị hắn đánh trọng thương, con, con đang đuổi theo hắn".
Long vương gia lắc lắc đầu, khẽ thở dài nói: "Không cần đuổi theo, đã đuổi không kịp rồi" Trầm mặc một lúc, đột nhiên quay đầu hướng về vệ sĩ rùa cùng vệ sĩ cua ở cửa lớn gầm lên: "Các ngươi không phải nói không có ai đi ra ngoài sao? Hắn làm sao mà đi ra ngoài, các ngươi giải thích cho ta".
Vệ sĩ rùa cùng vệ sĩ của cuống quít chạy tới, quỳ rạp xuống đất hành lễ, không đợi Long vương gia chấp thuận, vệ sĩ rùa đã nói: "Long vương gia, chúng ta thật sự là không nhìn thấy bất luận kẻ nào đi ra ngoài, cho nên hắn làm thế nào mà đi ra ngoài, chúng ta cũng không biết. Ngài muốn trách phạt thì cứ trách phạt, chúng ta cũng không hối hận. Hiện tại có người trốn ra ngoài, tóm lại là do chúng ta không hoàn thành chức trách của mình".
"Ông nội, không cần trách bọn họ, với năng lực của phụ thân, muốn tránh tầm mắt của bọn họ, cũng là chuyện rất dễ dàng, chúng ta hiện nay phải làm sao bây giờ?" Ngọc Lan nói.
"Đi, trước tiên về xem thương thế mẫu thân của con cái đã" Nói xong, đã bước nhanh đi về phía trước.
Trong Long cung diện, Điềm Hương Nhi đang thương tâm ngồi ở bên giường mẫu thân của Ngọc Lan nằm, nhìn thấy nàng ta không chút huyết sắc, gương mặt tái nhợt mà yên lặng chảy nước mắt. Một lát sau, mẫu thân của Ngọc Lan ho khan tỉnh lại, nàng hít thở dồn dập, có vẻ rất khó chịu. Nàng giật giật môi, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười nói: "Tỷ tỷ, không cần cố nữa, muội, muội chỉ sợ duy trì không được lâu nữa. Chết, có lẽ đối với muội mà nói, thực sự là một loại giải thoát. Lúc trước không có tin tức của hắn, trong lòng còn có sự hy vọng. Hiện tại hắn đã trở lại, tất cả những gì hắn làm, đã làm cho lòng muội cảm thấy lạnh lẽo, hiện tại không còn bất kỳ sự dựa dẫm nào nữa, muội nghĩ muội thực không có gì đáng để lưu lại nữa. Chỉ là, muội vẫn có chút không nỡ về Lan nhi, về sau chỉ có thể nhờ tỷ giúp đỡ chăm sóc cho nó mà thôi." Nàng nhiều năm trước, từng nghĩ đến việc rời khỏi Long cung đi tìm cha của Ngọc Lan, nhưng nàng không có đi là bởi vì lúc đó Ngọc Lan còn nhỏ. Sau đó nàng cũng không biết vì nguyên nhân gì mà cũng không rời khỏi cung. Nhưng trong lòng của nàng, vẫn mong muốn hắn quay trở về. Những năm gần đây, sự hy vọng này, đã trở thành chỗ dựa cho tinh thần của nàng. Khi nàng nhìn thấy Yêu Long thú trở về, trong lòng nàng không biết là cao hứng đến bao nhiêu, trong lòng nghĩ, giấc mộng của mình rốt cuộc đã thành sự thật. Mà khi Long vương rời đi chưa được bao lâu, nàng liền đến nhà lao để nhìn hắn, hy vọng có thể lấy tấm chân tình lay động hắn. Hắn cũng động tâm, đáp ứng ở lại Long cung không ra ngoài nữa, cũng nói trong lòng của hắn vẫn luôn nhớ tới nàng. Nàng đã tin, đã thả hắn ra. Khi hắn cùng với nàng đi tới căn phòng mà Trần Nhược Tư nằm, hắn bỗng nhiên thay đổi, liền ôm lấy Trần Nhược Tư đang hôn mê rời khỏi Long cung. Mẫu thân của Ngọc Lan tiến lên ngăn cản, hắn cũng không lưu tình, vung chưởng đánh tới. Trong một khắc này, lòng nàng đã chết. Nàng cũng muốn muốn sống mà chịu tội nữa, cũng không quan tâm đến bản thân mà cứ thế đánh tới. Ai ngờ Yêu Long thú nghĩ nàng muốn giết mình, cũng dùng hết toàn lực, một chưởng đánh xuống. Đến khi tay hắn chạm đến thân thể của nàng, hắn mới biết mình đã sai lầm, trong lòng cũng sinh ra chút áy náy, hắn lẳng lặng nhìn nàng ngã xuống, khẽ thở dài một hơi, rồi ôm lấy Trần Nhược Tư rời khỏi Long cung.
Điềm Hương Nhi lau nước mắt, nắm lấy tay của mẫu thân Ngọc Lan nói: "Thực xin lỗi, đều là do chúng ta hại muội, nếu không bởi vì đứa con mạng khổ của ta, muội cũng sẽ không bị hắn đánh trọng thương. Hắn đã thay đổi, trở nên vô tình, hắn đã không phải là thái tử mà trước kia chúng ta biết".
Mẫu thân của Ngọc Lan lắc lắc đầu, chảy nước mắt, nhẹ giọng nói: "Hai chúng ta đều đã chọn sai người. Nói đến, muội so với tỷ còn đỡ hơn một chút, ít nhất thì con gái của muội vẫn luôn ở bên cạnh muội. Mà tỷ, đã không thể thấy được đứa con của mình lớn lên, nay thật vất vả mới tìm lại được, thì lại phát sinh ra chuyện này. Một là đệ đệ, một là người yêu, đều làm cho tỷ thương tâm. Mà muội, bất quá chỉ vì một người mà thương tâm, cũng không biết ông trời vì cái gì mà lại tra tấn tỷ nhu vậy. Ài, kỳ hạn mà ông trời tra tấn muội, rốt cục đã hết, muội cũng không có gì tiếc nuối, chung quy cũng đã hiểu được những gì mà muội chờ đợi là không đáng".
Điềm Hương Nhi nói: "Vết thương của muội, cũng không quá nặng, đợi phụ thân trở lại, có thể chữa khỏi cho muội".
"Muội biết" Mẫu thân của Ngọc Lan nhắm mắt lại, khẽ cười rồi lại mở ra, nhìn Điềm Hương Nhi nói: "Tỷ tỷ, muội muốn xem Điệp nhi, tỷ có thể đỡ muội qua xem được không? Nó cũng là đứa mạng khổ, muội thực có chút không nỡ xa nó".
Điềm Hương Nhi gật gật đầu, ho khan rồi đưa tay đỡ mẫu thân của Ngọc Lan ra khỏi giường, chậm rãi đưa tới phòng của Tử Điệp.
Hai nàng đi tới giường của Tử Điệp rồi ngồi xuống, nhìn Tử Điệp đang hôn mê, trầm mặc lẳng lặng một hồi. Mẫu thân của Ngọc Lan quay đầu nhìn Điềm Hương Nhi nói: “Nó là cô gái tốt, cũng rất yêu đứa con bảo bối của tỷ, tỷ cũng nên giúp nó. Ông trời hành hạ đối với chúng ta đã quá nhiều, tin rằng sẽ không làm khó hai đứa nhỏ mạng khổ này nữa".
"Ta biết ý của muội, ta sẽ giúp nó mà, yên tâm đi" Điềm Hương Nhi mỉm cười nói.
Mẫu thân của Ngọc Lan trên mặt hiện lên nụ cười nhè nhẹ nói: "Cảm ơn tỷ tỷ, muội muốn một mình ở trong này chăm sóc nó, tỷ cứ ra ngoài chữa thương đi, vết thương của muội cũng không quá nặng, không sao đâu".
Điềm Hương Nhi gật đầu, đứng dậy chậm rãi đi ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mẫu thân của Ngọc Lan thân đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tử Điệp, cẩn thận nhìn một lần nữa, miệng lầm bầm nói: "Con là một cô gái tốt, cũng là đứa nhỏ hiếu thuận, tâm tư của con Lan nhi cũng đã nói hết cho ta biết. Ài, si tình cũng không phải là cái tội, nhưng si tình đối với bản thân cũng là sự hành hạ. Vì cái gì mà nữ nhân lại si tình, mà nam nhân lại bạc tình như vậy?" Nói xong, trong đầu không khỏi hiện ra bóng dáng của Yêu Long thú, nàng lẳng lặng suy nghĩ, trên mặt lại hiện lên nụ cười nhè nhẹ, khẽ thở dài nói: "Tất cả những nỗi thống khổ này nay đã xong, từ nay về sau ta sẽ không thống khổ nữa" Đang nói chợt ngừng lại, đưa bàn tay vuôt ve khuôn mặt của Tử Điệp, hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nghe bên trong cơ thể của nàng phát ra một tiếng "bụp" yếu ớt, khuôn mặt của nàng chợt có chút méo mó, miệng mũi đều chảy máu, rất nhanh chảy xuống trước ngực, nhiễm đỏ cả một mảng lớn. Những trên khuôn mặt méo mó của nàng, lại mang theo vẻ mỉm cười, ánh mắt chậm rãi nhắm lại.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 9 – Tu phục thánh sơn (2)
Chương 170: Đại động can qua.
Dịch giả: huntercd
Nguồn : 4vn.eu
Ngọc Lan trong khi đi trên đường, cũng không biết là tại sao, trong lòng vô duyên vô cớ cảm giác có chút bất an, trong đầu luôn xuất hiện gương mặt của mẫu thân, nàng vừa đi trong lòng vừa buồn bực nói: "Khi ta đi ra, cũng đã xem qua thương thế của mẫu thân, cũng không tính là quá nặng, ông nội trở về là có thể trị thương. Tại sao lúc này cứ lại nhớ tới gương mặt của mẫu thân là sao chứ? Chẳng lẽ là mẫu thân muốn gặp ta" Nghĩ tới đây, tâm tình cũng đỡ hơn nhiều, bước nhanh hơn, cấp tốc hướng tới phòng của mẫu thân mà chạy vội đi.
"Mẹ, mẹ, là mẹ nghĩ đến con sao? Con, con…" Lời còn chưa dứt, thân thể của nàng đã vào trong phòng, thấy trên giường không có ai, tâm thần bối rối, ngẩn ra trong chốc lát, rồi cuống quít chạy ra khỏi phòng, vừa lúc đụng phải Điềm Hương Nhi nghe được tiếng la của nàng mà chạy ra, nàng vội vàng hỏi: "Cô cô, mẹ của con đi đâu rồi?"
Điềm Hương Nhi đem nỗi thương tâm trong lòng áp chế xuống, cười cười nói: "Mẫu thân của con nói muốn xem Điệp nhi một chút, ta đã đở người đi qua. Bây giờ hẳn là còn đang ở trong phòng Điệp nhi".
Nghe Điềm Hương Nhi nói xong, tâm trạng lo lắng của Ngọc Lan dường như cũng đỡ hơn nhiều, nhưng cái tâm tình bất an ngược lại càng tăng thêm, nàng cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, không nói gì thêm, trực tiếp chạy thẳng đến phòng của Tử Điệp.
Nàng cũng sợ quấy rầy Tử Điệp đang bị thương, nên cũng khe khẽ đẩy cửa ra, cảnh tượng ở bên trong phòng càng làm cho nàng sợ ngây người ra. Nàng nhìn thấy Tử Điệp hoảng sợ ngồi ở trên giường, đang nhìn không nháy mắt mẫu thân của Ngọc Lan đang ngồi trước mặt. Ngọc Lan thấy mẫu thân của nàng vẫn ngồi ở đó, tâm tình bất an thoáng đỡ hơn nhiều. Nhưng nàng cũng không rõ Tử Điệp tại sao lại như vậy, còn tưởng Tử Điệp bị thương quá nặng, tinh thần có chút thất thường. Nàng chỉ ngẩn ra trong chốc lát, mỉm cười đi tới, vừa đi vừa nói: "Tử Điệp muội muội, muội làm sao vậy, chẳng lẻ không nhận ra mẫu thân của tỷ?"
"Không, không, mẫu thân của tỷ, người, người dường như đã chết, đã chết rồi" Tử Điệp co rút thân thể, có chút kinh hoảng nói.
"Muội muội, muội có đùa không vậy, mẫu thân của tỷ, người" Lời còn chưa dứt, tay chạm đến vai của mẫu thân, thân thể mẫu thân của nàng đột nhiên ngã sang một bên. Nàng sợ đến thất hồn lạc phách, nhưng nàng vẫn trước tiên là đỡ thân thể của mẫu thân lên, lẳng lặng nhìn gương mặt của mẫu thân, nhất thời không biết như thế nào cho phải. Hiển nhiên, nàng cũng đã bị biến cố bất thình lình mà làm cho sợ ngây người ra.
Đột nhiên, nàng ôm lấy mẫu thân, lên tiếng khóc rống lên. Không khí trong phòng, nhất thời vùi lấp trong cảnh tượng thê lương. Ngọc Lan ôm mẫu thân khóc rống lên, Tử Điệp giãy dụa từ trên giường đi xuống quỳ gối trên mặt đất, yên lặng chảy nước mắt. Điềm Hương Nhi nghe tiếng đuổi tới chỉ biết ngây ngốc đứng ở một bên, nước mắt thương tâm nhanh chóng rơi xuống.
Cũng không biết qua bao lâu, cửa được đẩy ra, Long vương gia đi vào thấy cảnh tượng trong phòng, ngẩn người hỏi: "Sao vậy, nó bị sao vậy, trên đường trở về, nghe Lan nhi nói thương thế của mẹ nó không nặng, sao lại như vậy, sao lại như thế này chứ?" Vừa hỏi, vừa bước nhanh vọt tới, đỡ thân thể của mẫu thân Ngọc Lan lên, sau khi kiểm tra thì trong lòng chấn động, sắc mặt hoảng sợ sửng sờ đứng ở nơi đó.
Qua một hồi lâu, Long vương gia day day hai mắt, khẽ thở dài, lắc đầu nói: "Đứa nhỏ này tại sao lại đi nghĩ quẩn như vậy? Là chúng ta có lỗi, ta nhất định phải đem đứa con bất hiếu kia giết đi, thì mới có thể giải được mối hận trong lòng của ta" Nói xong, liền đứng dậy, muốn hướng ra ngoài cửa mà phóng đi.
Điềm Hương Nhi mặc dù trong lòng rất thương tâm, nhưng nàng cũng rất tĩnh táo, nàng bước lên ngăn cản phụ thân: "Cha bớt giận, chuyện cũng đã xảy ra, con thấy nên xử lý chuyện trong nhà cho ổn thỏa trước, sau đó mới tính kế lâu dài, cha ngẫm lại xem, bên cạnh hắn bây giờ còn có rất nhiều thú nhân trợ thủ, nếu như chúng ta tùy tiện đi tới, đã không bắt được mà còn có thể lọt vào tay hắn. Nếu như hắn lấy thế mà uy hiếp, bức bách chúng ta đem binh lực của Long cung để hắn lợi dụng, vậy không phải là càng tệ hơn sao?"
Long vương gia trầm mặc một hồi rồi gật đầu nói: "Ừm, rất có lý, vậy cứ để tên tiểu tử bất hiếu khốn kiếp đó sống lâu thêm mấy ngày nữa đi. Nếu để ta bắt được, nhất định sẽ đem hắn lột da" Long vương gia cả người run run, nghiến chặt răng, lão không phải là bị lạnh mà là tức giận đến phát run lên.
Điềm Hương Nhi chậm rãi đi tới, đở lấy vai của Ngọc Lan, vỗ nhẹ nhẹ nói: "Mẫu thân của con đã qua đời, không nên quá đau khổ, con xem, trên mặt của mẹ con cũng không có sự thống khổ, ngược lại mang theo nét tươi cười. Vậy cũng đủ để chứng minh, người ra đi rất an tâm. Hơn nữa, người cũng không muốn chứng kiến con đau khổ như vậy, muốn cho mẹ con được an tâm thì hãy tự bảo trọng chăm sóc bản thân cho tốt, không nên quá thương tâm mà làm bị thương thân thể của mình. Đó là điều mà mẹ con không muốn thấy, con có nghe được không?" Vừa nói, nước mắt của chính mình cũng nhịn không được mà chảy xuống.
Sáng sớm ngày thứ ba sau khi đưa mẫu thân của Ngọc Lan đi hỏa táng xong, trong phòng nghị sự của Long cung, Long vương gia, Điềm Hương Nhi, Ngọc Lan, Tử Điệp, còn có mấy tướng lãnh thủy tộc, đang ngồi quanh một cái bàn tròn bằng đá mà luận. Trên mặt của những người ngồi ở đây, mặc dù mang theo nét ưu thương, nhưng khí sắc đều đã tốt hơn, hiển nhiên là đã hồi phục lại.
Long vương gia nói: "Chúng ta hôm nay xuất phát tới thú tộc, giết hắn không để lại một chút manh giáp, gặp tên bất hiếu khốn kiếp kia giết không tha, nhất định phải cứu được đứa cháu trai mạng khổ của ta về. Dù sao, cũng là do chúng ta bất tài mới để cho tên bất hiếu khốn kiếp kia thừa cơ. Tổng bộ của thú tộc nằm ở trên một hòn đảo tên Phú Vu, chúng ta sẽ từ bốn phía đồng thời phát động đột nhiên tập kích, đánh cho hắn ứng phó không kịp. Ta sẽ tự mình dẫn một đội bao vây phía Nam, không để cho bọn chúng thoát đi mà tới Trung thổ cách đó không xa, mặt Đông do mấy vị tướng quân dẫn binh đi, phía Tây Hương Nhi dẫn binh đi, phía Bắc là do Lan nhi cùng Điệp nhi dẫn binh đi. Mọi người xem phân phối như vậy được chưa?"
Mọi người thoáng nhìn lẫn nhau, không nói gì, hướng tới Long vương gia gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Long vương gia nói: "Tốt lắm, cứ như vậy đi, lập tức xuất phát, lặng lẽ đi dưới nước, ta phỏng chừng tới được địa điểm dự định sẽ mất khoảng hai canh giờ. Như vậy, các người sau khi đến vị trí, chỉ phái một vài người lộ mặt, giám thị động tĩnh của thú nhân, đợi lệnh công kích của ta, mới từ bốn bề đồng thời cùng phát động đột nhiên tập kích".
Mọi người cùng lên tiếng tán thành, đứng dậy, ra khỏi phòng nghị sự theo kế hoạch mà làm việc.
Long vương gia phụ trách là phía Nam, cách Long cung cũng gần, phân phó thủ hạ là một vị phó quan lãnh binh đi trước, tới nơi thì đợi tại chỗ đợi lệnh. Phó quan lập tức chấp hành mệnh lệnh mà đi. Long cung vốn đã ít người, hiện tại thiếu đi thị vệ cùng binh tôm tướng cá canh cổng, lại càng vắng vẻ. Ở dưới nước lúc này, vốn thanh bình, dưới sự lãnh đạo của Long vương gia, các tộc đều hòa thuận sống chung, an lạc vô cùng. Tại thủy tộc, cái kiểu giết chóc này, cơ hồ mấy trăm năm trước đã không còn. Tất cả, đều là công lao của Long vương gia, là lão đã điều hành thủy tộc vượt qua khó khăn mà bình yên sống bao nhiêu năm nay. Long vương gia tại thủy tộc, có danh vọng rất cao, chỉ cần Long vương gia ra lệnh một tiếng, các tướng sĩ của thủy tộc lập tức sẽ phục tùng vô điều kiện.
Long vương gia lẳng lặng nhìn pho tượng lão tổ tông, khẽ thở dài rồi đi tới thắp mấy cây nhang, xá mấy cái rồi nói: "Ta không biết vì đứa nhỏ nọ mà đại động can qua như thế có chính xác hay không, nhưng ta không thể không làm, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến chúng sinh…" Vừa nói, vừa bất đắc dĩ lắc đầu, trầm mặc một hồi rồi vội vã ra khỏi cửa.
Trên bầu trời phía nam cách Phú Vu đảo vài dặm, có ba nam một nữ đang lơ lửng trên đám mây. Bốn người này là tiểu Y Nỉ Thú hóa thân thành tiểu cô nương áo hồng, bộ đồ đỏ trên người bay lất phất theo làn gió, không biết là vì nguyên nhân gì mà phát ra ánh sáng yếu ớt, làm cho người ta thoạt nhìn thấy giống như một luồng sáng đang bay múa chung quanh thân thể của nàng, bản thân nàng thoạt nhìn, cũng như là một tiểu tiên tử xinh đẹp, bởi vậy mọi người đều gọi nàng là Tiểu Hà. Ba người còn lại, cô gái áo trắng là Lâm Hân Ngọc, cô gái áo đen là Linh Cơ, nam tử áo xám là Lạc Lan Điền.
Bốn người này bởi vì từ miệng Mộ Dung Thiên biết được Trần Nhược Tư sau khi cùng mấy thú nhân quyết đấu thì mất tích. Có được đầu mối này, Lâm Hân Ngọc lại nghĩ tới chuyện lúc trước thú nhân muốn bắt sống Trần Nhược Tư. Vì vậy, mọi người nghĩ Trần Nhược Tư nhất định là bị thú nhân bắt về tổng bộ, nên mới tới nơi này. Nhưng mọi người không nghĩ đến chính là, thú tộc thủ vệ nghiêm ngặt, căn bản là không có cách nào lẻn vào được. Vì vậy chỉ có thể đợi ở trên trời, chờ đợi cơ hội, bàn tính đối sách.